Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Đời Đời Trung Lương

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
687,990
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Đời Đời Trung Lương

Đời Đời Trung Lương
Tác giả: Liễu Xuyên Ngư
Tình trạng: Đã hoàn thành




Văn án

Năm ấy tháng ấy, tại chốn linh đường trang nghiêm. Là ai đã dùng một chiếc áo khoác lông chồn, đổi lấy cùng ai một đời kề cận?

Tháng ngày đằng đẵng, chuyện nhà chuyện nước chuyện thiên hạ. Là ai nắm giữ càn khôn trong tay, giúp cho ai đó trong sạch cả đời?

Một bước sai là mọi bước đều sai, một ân huệ nhỏ kéo theo hai nỗi u buồn. Bên gối chuyện mười năm, Giang Nam hai nỗi sầu xưa, đều khiến trái tim thổn thức…(1)

Hắn là hoàng đế cố chấp, nàng là thần tử tài đức vẹn toàn. Họ Tần làm vua, họ Liên liền muốn nhiều thế hệ làm trung lương. Sau này người đời bàn tán chuyện mỹ nhân giang sơn xưa kia của hắn, liệu sẽ có ai nhắc tới tên nàng?

Một trăm năm sau, chuyện của đời trước đều được ghi lại rõ ràng trong sử sách. Chỉ là, chỉ là nào có ai hay, những đợt sóng xuân màu xanh vỗ dưới cây cầu Thương Tâm, cũng từng một thời soi bóng chim hồng chao lượn(2).

Cát bụi mịt mùng năm xưa trải khắp đời này kiếp này, vùi trong phong hoa tuyết nguyệt. Cả cuộc đời này, hắn chỉ có thể là vị vua ngoan cố, còn nàng chỉ có thể là hiền tướng của hắn mà thôi. Họ Tần làm vua, họ Liên buộc phải đời đời trung lương. Sau này người đời bàn tán chuyện giang sơn mỹ nhân của hắn, chưa từng có ai nhắc tới tên nàng.
 
Chương 1: Liên khanh khuynh thành


Mùa đông năm Xương Bình thứ tám, thừa tướng Liên Tông Nhân hoăng, cả nước buồn đau thương tiếc. Hoàng đế Tần Tri Hằng đích thân đến phủ phúng viếng. Đời trước hoàng thất không đông con cháu, tất cả huynh đệ của Tần Tri Hằng đều đã ra đi trước cả phụ hoàng của hắn. Khi tiên hoàng mới qua đời, không ít vương thúc trọng thần nhìn chằm chằm ngai vàng kia y hệt hổ đói rình mồi. Chính lão thần họ Liên thanh danh hiển hách, trung thành tận tụy đã bồi dưỡng hắn thượng vị khi chỉ mới mười lăm tuổi, vừa như thầy vừa như cha. Về tình về lý mà nói, hắn không thể không đến được.

Những lá cờ màu trắng khẽ lay động trước linh đường. Một người cố chấp canh giữ linh cữu trong bộ đồ trắng mỏng manh, cúi đầu hành lễ với hắn, nét mặt trang nghiêm pha lẫn bi thương: “Thần Liên Chi Hoa thay mặt vong phụ khấu tạ thánh ân.”

Đây chính là con trai độc nhất của Liên lão thần, đại học sĩ thanh cao nổi danh của bổn triều, Liên Chi Hoa. Nhóm thái phó dạy dỗ hắn khi xưa thường hận rèn sắt không thành thép mà hết lời ca ngợi con người này trước mặt hắn: “Con trai Liên thừa tướng, đã gặp một lần là không thể nào quên được… Thông hiểu kinh sử, hành sự ngay thẳng chính trực… Chính là tấm gương cho điện hạ noi theo…” Ai cũng không ngại phiền phức, tâng bốc hắn ta lên trời hết lần này đến lần khác.

Vị quân vương trẻ tuổi cảm thấy vô cùng khinh thường – những kẻ như vậy cũng giống một cuốn kinh thư, lời lẽ không chỉ cũ rích mà còn nhạt nhẽo đần độn. Họ lúc nào cũng trưng ra dáng vẻ lịch sự nho nhã trung quân ái quốc, nhưng ai mà biết trong bụng mưu tính những gì? Rặt một lũ đạo đức giả.

Nhưng rồi nhớ tới lời giao phó của mấy vị các lão trong triều, hắn đành miễn cưỡng hạ chỉ: “Liên khanh trung hiếu như vậy, lại là thiếu niên tài tuấn, trẫm cũng cảm thấy rất được an ủi. Nay phong làm thừa tướng, con kế nghiệp cha, hi vọng khanh có thể làm hết phận sự, không phụ sự gửi gắm của mọi người.”

Liên Chi Hoa lại cúi đầu vái hắn: “Thần tạ chủ long ân, xin vì quốc gia thiên hạ cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi.”

Tháng chạp tiết trời lạnh giá, những cơn gió đông rét buốt ào ạt cuộn qua sảnh đường. Thiếu niên trước mặt hắn chỉ mặc một chiếc áo trắng đơn bạc, vạt áo phần phật tung bay, tựa như có thể bị gió cuốn đi bất cứ lúc nào. Tần Tri Hằng bỗng nhiên nổi lên chút lòng trắc ẩn không rõ nguyên do. Hắn cởi tấm áo choàng lông cừu trên người mình ra, tiến lên phủ quanh kẻ nọ, còn không quên thắt lại đai áo cho chặt. Liên Chi Hoa ngẩn người, khuôn mặt nãy giờ vẫn luôn cúi gằm khẽ ngẩng, đúng lúc chạm phải ánh nhìn của hắn.

Đôi tay của Tần Tri Hằng bất chợt cứng đờ, tầm mắt nhất thời không thể rời đi.

Rất lâu sau đó, hắn vẫn còn hối hận về một thoáng kinh hồng này – đôi mắt người ấy đen thẳm tựa một nét mực, hàm răng trắng đều tăm tắp, môi đỏ như được nhuộm màu. Đôi đồng tử trong trẻo mà từ bi kia phản chiếu vạn vật trong chốn nhân gian, ánh lên phong hoa đất trời, chỉ có điều không có hắn. 

Liên Chi Hoa – đấng quân tử giữa bao người, hoa sen nở giữa bao người, một đóa sen trắng gần bùn mà không hôi tanh mùi bùn.
 
Chương 2: Kẻ quân tử rong ruổi chốn biên thùy


Sau khi để tang cha ba tháng, Liên Chi Hoa đi nhậm chức. Hắn hành sự trầm ổn, phong cách thanh liêm chính trực, một mặt được dân chúng tôn thờ như thần thánh, mặt khác đắc tội không ít cường hào quyền quý. Mà kẻ quyền quý nhất hắn đắc tội, hiển nhiên chính là đương kim Thánh Thượng.

Trên điện nói thẳng vào mặt hắn, trong tẩm cung phản bác hắn, không ngừng xúc phạm thánh nhan, thế nhưng những chuyện này cũng chẳng có gì đáng kể. Điều khiến cho Tần Tri Hằng bực bội nhất chính là, mỗi khi hắn bị kẻ kia chọc tức tới mức chết đi sống lại, trực tiếp phất tay áo bỏ đi tìm chút thanh tịnh thì Liên Chi Hoa luôn có bản lĩnh không ngừng bám riết lấy hắn, cắn chặt không tha, khua môi múa mép cho đến khi đầu hắn muốn nổ tung, cuối cùng bất đắc dĩ thỏa hiệp, cam bái hạ phong mới thôi. Thiên tử bình thường giận dữ, máu chảy đầy sông thây phơi ngàn dặm. Tần Tri Hằng giận dữ, công việc của thừa tướng liền nhiều lên một cách dị thường – rõ ràng là vị quân vương kia cố tình gây khó dễ cho người ta: đứa em hư thân mất nết bên nhà Hoàng Hậu gây ra chuyện, không giao cho Đại Lý Tự xử lý mà lại muốn thừa tướng phân xử sao cho công bằng; trân bảo vua ban chỗ sủng phi bị mất trộm, không hỏi Nội Vụ Phủ mà lại đi tìm thừa tướng truy nã tội phạm; Nhị Hoàng tử và Tam Hoàng tử cãi cọ đến mức động chân động tay, thừa tướng ở giữa can ngăn; tiểu Thái tử nói năng không giữ miệng khiến cho thái phó nổi giận, thừa tướng tạm thời thay chức… Từng chuyện từng chuyện một, nói là không cố ý thì cũng chả có ai tin. Liên Chi Hoa suốt ngày chạy qua chạy lại nhưng vẫn chỉnh tề quy củ, dáng vẻ trầm tĩnh bình lặng, không hề oán trách nửa lời.

Trông thấy bóng ảnh màu trắng kia không ngừng bận rộn trong tầm mắt của mình, vị hoàng đế đang thất thần phê duyệt tấu chương bất giác bật cười, cong cong đôi mắt.



Năm Xương Bình thứ mười, đúng dịp sinh thần lần thứ hai lăm của vua Nhân Tông, Khuyển Nhung tổ chức một đợt xâm lăng quy mô lớn, nháy mắt đã đoạt được mười thành trì ngoài biên cương. Tai họa ùn ùn kéo tới, chiến hỏa lan tràn mọi nơi, đất nước nhất thời chìm trong khiếp sợ.

Liên thừa tướng lúc nào cũng ôn nhu nhã nhặn bất ngờ lên điện xin được tự mình ra trận, khiến cho cả triều ồ lên – xưa nay luôn là văn quan võ tướng, huống chi đây là lại kẻ dưới một người trên vạn người, hà cớ gì phải đích thân mạo hiểm cơ chứ?

Nhưng Liên Chi Hoa vẫn cứ nhất mực kiên trì: “Theo di ngôn của tiên phụ, con cháu nhà họ Liên không được phép chỉ chăm lo miếu đường và bản thân mình. Đại trượng phu chí tại bốn phương, cần phải gìn giữ non sông, mở mang bờ cõi đất nước.”

Tần Tri Hằng tái mặt, vung tay ném thẳng ấn tín bằng ngọc xuống đất: “Không biết võ nghệ Liên khanh thế nào, có thể một mình tung hoành chiến trận được chăng?”

Liên Chi Hoa lập tức căng thử dây cung trong điện. Cánh cung nặng sáu mươi thạch trên tay hắn ta chẳng khác nào một sợi dây leo mềm mại, dây cung được kéo ra thành một đường tròn vành vạnh tựa ánh trăng rằm, khiến cho tất cả mọi người không khỏi sững sờ kinh ngạc. Mười ba mũi tên gắn lông vũ trắng ở đuôi vụt phóng đi như sao băng, liên tiếp cắm vào hồng tâm cách đó trăm mét, lưu loát y hệt mây trôi nước chảy. Giữa tiếng hoan hô ầm ầm vang dội, kẻ quân vương trên Kim Loan Điện chằm chằm nhìn vị thừa tướng khí phách hăng hái bên dưới, ánh mắt vô cùng phức tạp.

Ba tháng, một trăm ngày, nói dài không dài, nói ngắn cũng chẳng phải ngắn. Tin chiến thắng không ngừng truyền về từ chốn biên quan, hôm nay giành lại một thành, ngày mai tiêu diệt một đội… Từng bức thư tay đóng dấu được gửi đến cho hoàng đế, lời ít ý nhiều, cuối thư luôn có vài câu dặn dò, nếu không phải là cần chính yêu dân thì cũng là không được kiêu căng ngông cuồng này nọ. Tần Tri Hằng để thư ở một ngăn kéo bí mật trong chiếc trường kỷ của mình, mỗi ngày đều phải lấy ra đọc một lần, sau đó lại quay đầu cằn nhằn với tổng quản nội vụ đáng thương vô tội: “Tuổi vẫn trẻ mà còn nhiều lời hơn cả Thái Hoàng Thái Hậu, hắn rốt cuộc là thừa tướng hay là ngôn quan hở?… Lần này tiệc mừng thọ làm đơn giản thôi, để dành ít bạc mấy nữa khao quân, tránh cho hắn về đây rồi lại làm phiền trẫm…”

Ba tháng, một trăm ngày, khi đi tuyết tựa hoa bay, khi về hoa bay như tuyết. Liên Chi Hoa thắng trận, đạp hoa trở về, toàn bộ kinh thành đều đổ ra đường chúc mừng. Dưới chân Hoàng Thành, Tần Tri Hằng đích thân ra cổng chính của Khải Tường Môn nghênh đón. Từ chỗ ngự liễn nhìn ra, có thể thấy được một kẻ áo bào phần phật trong gió như một đóa sen đỏ lựng, rực rỡ tới mức khiến cho người ta không dám đến gần.  

Liên Chi Hoa xoay người xuống ngựa, tháo kiếm, rảo bước về phía ngự liễn, quỳ xuống dập đầu trước hắn: “Bệ hạ, thần đã trở về.”

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, bàn tay của Tần Tri Hằng đã siết chặt phần cán cầm trên chuôi kiếm của mình. Kẻ này ngồi trên dân tâm, văn tinh võ trị, nếu như không sớm diệt trừ, sau này tất thành hậu họa… Nhưng khi nghe thấy hắn ta cất giọng khàn khàn nói rằng “thần đã trở về”, hắn lại không thể nào hạ thủ được nữa. Một người một liễn đứng trước đầu gió thật lâu, Tần Tri Hằng cuối cùng cũng chậm rãi nói: “Ái khanh bình thân.”

Cả đêm hôm ấy, hoàng đế bệ hạ không ngừng nhắc đi nhắc lại với chính bản thân mình: ngươi không giết hắn, là bởi vì hắn vẫn còn được lòng dân, vì hắn hành sự quá mức chu toàn, vì hắn vẫn còn trung thành và đáng tin cậy… Đêm đó là một đêm trắng thật dài, hắn không tài nào chợp mắt.
 
Chương 3: Ta nghe nói rằng


Hắn vẫn là một vị vua ngang ngạnh, còn kẻ kia vẫn là hiền tướng của hắn.

Các đại thần nhà vẫn còn tiểu thư chờ trong khuê phòng bắt đầu âm thầm hỏi thăm tình hình tướng phủ: “Thừa tướng đại nhân sắp đến tuổi nhược quán rồi, không biết đã có hôn ước hay chưa, có suy nghĩ đến việc thành gia hay chưa? Hạ quan có một tiểu nữ năm nay vừa mới cập kê, không dám khen là chim sa cá lặn, nhưng tính tình cũng tạm coi là hiền huệ… Ây da, không biết hạ quan có thể có được cái phúc khí ấy hay chăng…” Những kẻ như thế không ngừng nối nhau tới cửa. Lần nào Liên Chi Hoa cũng mỉm cười từ chối họ, nói rằng mình còn trẻ tuổi, muốn chuyên tâm chuyện quốc sự, sợ làm lỡ làng tuổi xuân của tiểu thư…

Việc thành gia cũng bởi vậy mà kéo dài mãi, cuối cùng kinh động đến tận trong cung. Thái hậu nghĩ: chẳng nhẽ hắn ta kén chọn dòng dõi hay sao? Hậu phi nghĩ: hay là vẫn chưa gặp mặt trực tiếp cho nên trong lòng không yên tâm được? Hai bên phối hợp với nhau tỉ tê bên tai Tần Tri Hằng, muốn hắn mở tiệc bách hoa tại Ngự Hoa Viên, sau đó hạ chỉ mời Liên thừa tướng tới ngắm hoa cùng họ – ngắm hoa gì chứ, rõ ràng là ngắm mấy thiếu nữ kiều diễm như hoa. Đầu tiên là hai vị công chúa muội muội của hoàng đế, sau đó là tất cả những muội muội biểu muội đường muội chưa gả nhà các phi tần. Tất cả đều tề tụ lại, một vườn thượng uyển sặc sỡ tranh nhau khoe sắc đua hương.

Vị hoàng đế đã đi qua nghìn bụi hoa quét mắt nhìn khắp xung quanh. Được lắm, đúng là giang sơn vô hạn thì mỹ nhân cũng vô cùng, ngay cả tuyển tú cũng không khua chiêng gióng trống đến thế này đâu! Hắn nghĩ như vậy, nhìn thấy Liên Chi Hoa lại càng hận đến ngứa răng: trông cái bộ dáng nghiêm chỉnh ngay ngắn, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim kia kìa, làm như trăng gió hồng trần không thể vấy bẩn ngươi vậy, ngồi giữa một rừng người đẹp mà chẳng hề có chút thương hoa tiếc ngọc gì cả. Cũng không biết là thanh tâm quả dục, hay là quá khéo giả bộ… Tần Tri Hằng bất chợt nảy ra một ý tưởng, sau đó tức thì gọi thái giám tâm phúc tới, nhỏ giọng dặn dò vài câu.

Thế là, qua khoảng ba lượt rượu, thừa tướng liền “say túy lúy”, rời khỏi Ngự Hoa Viên trước mọi người, bị dìu thẳng đến Ngọa Long Các của hoàng đế.

Nến bạc trên cao soi rọi tẩm cung, mùi hương Thụy Não vấn vít trong không khí. Tần Tri Hằng ghé sát vào giường, đánh giá cái kẻ vẫn đang say ngủ bên trên. Rốt cuộc là loại người gì có thể không kinh ngạc không giận dữ, chẳng lo lắng chẳng vui mừng, luôn luôn bình thản như giếng sâu không gợn sóng? Hắn xem không hiểu, cũng nhìn không thấu. Tần Tri Hằng lúc này bỗng nhiên lại gian xảo nghĩ: nếu giờ tìm một cung phi không được sủng ái, đem đặt cạnh con người này… Một loại xúc cảm không mấy dễ chịu đột ngột cuộn lên trong hắn. Nắm tay của hắn ngày càng siết chặt lại hơn, rồi cuối cùng vẫn buông ra.

Giữa ánh nến lập loè, vẻ mặt của Liên Chi Hoa nửa chìm trong tối nửa phơi bày ngoài ánh sáng, thanh nhã mà mỹ lệ. Môi đỏ đắn tựa anh đào, đôi má hây hây như hai trái đào chín mọng, cần cổ mảnh mai trắng nõn mịn màng, hầu kết khẽ nhấp nhô theo nhịp thở. Tần Tri Hằng chợt cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, ma xui quỷ khiến mà đưa tay ra vuốt ve. Trông thấy người nọ vẫn đang mê man bất tỉnh, hắn liền đánh bạo lân la thăm dò, chỉ thấy xúc cảm nơi đầu ngón tay vô cùng ấm áp mềm mại. Làn da này, mỏng manh như thể chỉ thổi nhẹ cũng vỡ tan. Đôi lông mày thanh tú như một đỉnh núi trông xa, hai hàng mi dập dờn như cánh bướm. Còn cả chiếc mũi nhỏ xinh nhô ra, cả bờ môi tựa cánh hồng đỏ thắm, cả… Bàn tay quấy phá của hắn lướt qua hầu kết, bất chợt cảm giác có gì đó hơi khác thường: quá lạnh, quá mềm, căn bản là… Đầu óc của hắn lóe lên, tay khẽ dùng sức một chút, khối hầu kết giả liền nằm trong lòng bàn tay hắn.

Tần Tri Hằng cũng không rõ tại sao mình còn có thể bình tĩnh đến vậy – bình tĩnh quan sát thứ đồ trên tay, bình tĩnh đứng dậy đi khóa cửa điện, bình tĩnh trở về cởi bỏ đai lưng của Liên Chi Hoa… Từng lớp áo quần rơi ra, cuốn đi hết thảy phong tình. Dáng hình thướt tha của nàng, làn da trắng mịn của nàng, và cả tầng tầng lụa trắng quấn chặt lấy khuôn ngực nàng… Tất cả đâm vào mắt hắn, khiến hắn đau đớn không thôi.

Toàn bộ sức lực của hắn bỗng chốc như bị rút cạn: kẻ này, kẻ này, cái kẻ hắn muốn diệt trừ cho sảng khoái này, cái kẻ thong dong lãnh đạm văn võ song toàn này, cái kẻ mới nãy hắn vẫn đang suy tính nên hãm hại thế nào này, cái kẻ hàng đêm đi vào giấc mộng quấy nhiễu tâm tư của hắn, câu mất hồn phách của hắn này!

Vậy mà lại là nữ tử.

Dòng họ Liên hơn một trăm năm nay hương hỏa không thịnh, cuối cùng cũng đứt đoạn tại thế hệ này.

Tần Tri Hằng cẩn thận mặc lại quần áo cho Liên Chi Hoa, gắn hầu kết giả lên trên cổ nàng, sau đó đứng dậy đi ra ngoài điện. Giữa bóng đêm mênh mang, ánh trăng mờ ảo như sương như khói. Gió lạnh thổi qua từng cơn, thế nhưng lại có thể khiến cho hắn thanh tỉnh hơn phần nào.

Lòng hắn giờ đây rối như tơ vò… Rốt cuộc là hắn nên mượn cơ hội này trị Liên gia tội khi quân, hay là…?

Ngày tiếp theo lâm triều, hàng trăm quan lại hô vang vạn tuế. Dưới bậc thềm vàng là Liên Chi Hoa với tấm thẻ ngọc trong tay, dáng người thẳng tắp, đĩnh đạc tựa ngọn trúc xanh, tất thảy vẫn như thường lệ.

Thế này dường như cũng chẳng có gì là không tốt… Tần Tri Hằng nheo mắt, ánh mắt khác thường của hắn bị che khuất sau hàng châu rủ trước mũ miện.
 
Chương 4: Say đến hân hoan


Vị vua ương ngạnh vẫn là vị vua ương ngạnh, thích du ngoạn, thích săn bắn, thỉnh thoảng muốn tu sửa hành cung thì lại cùng thừa tướng đại nhân tranh cãi mười ngày nửa tháng, cuối cùng luôn luôn bất đắc dĩ nhận thua, vừa cười tủm tỉm vừa phê chuẩn công văn cấp bạc đi cứu tế phát chẩn, dựng xây đất nước. Nghĩ đến vẻ mặt xanh mét vì tức giận của Liên Chi Hoa khi lảm nhảm đạo lý quốc gia thiên hạ ở bên tai mình, vị quân vương kia liền cảm thấy cực kỳ vui vẻ, vùi mặt đằng sau tấu chương cười trộm.

Hiện giờ hắn rất thích sai khiến Liên Chi Hoa đi làm hết chuyện nọ đến chuyện kia – ái khanh, giúp trẫm nhìn qua cuốn sổ con này xem, tiện thể mài mực luôn nhé; ái khanh, trẫm thấy vai nhức mỏi quá, ái khanh đấm bóp hộ trẫm một tí được không; trên bàn kia có trà ô long ướp lạnh vừa mới tiến cống, trẫm nhớ rõ là ái khanh cũng thích, có muốn nếm thử chút không, tiện tay pha luôn một ly giùm trẫm…

Ái khanh, ái khanh, đúng là một cách gọi nghe êm tai không chịu nổi.

Xuân hạ thu đông vội vàng tới rồi lại đi, chớp mắt đã là năm Xương Bình thứ mười hai. Mùa hạ đến, khí hậu oi bức, con người cũng nóng nảy hơn. Một ngày nọ, Tần Tri Hằng cười cười bảo với Liên Chi Hoa: “Ái khanh, hôm nay trời nóng quá, hay là hai chúng ta ra sau điện ngâm suối nước nóng một lát đi, ái khanh cảm thấy thế nào?”

Hắn chỉ muốn trêu chọc nàng đôi chút, ai ngờ Liên Chi Hoa tức khắc sắc mặt đại biến, cứng nhắc nói: “Bệ hạ xin thứ cho thần thất lễ, thần từ nhỏ đã không thích suối nước nóng, cũng không sợ thời tiết nóng nực.” Đúng lúc này, có thái giám bẩm báo Giang đại nhân bên Bộ Lại cầu kiến. Liên Chi Hoa liền lấy đó làm cớ, cáo từ rồi lui ra ngoài.

Tần Tri Hằng không khỏi có chút dự cảm chẳng lành. Quả nhiên hai ngày sau, hắn liền nghe thấy thủ hạ hồi báo, nói đại tiểu thư nhà họ Liên, muội muội ruột của Liên thừa tướng muốn kén người ở rể, hiện tại số người đến cửa cầu thân còn đông đảo hơn Liên thừa tướng trước kia nhiều.

Nghe nói vị Liên tiểu thư này vốn thích những chỗ an tĩnh, tính tình dịu dàng hiền thục, chỉ có điều là thân thể yếu đuối, trước nay không bước chân ra khỏi cửa lớn bao giờ. Liên tiểu thư chính là hình mẫu của tất cả những tiểu thư khuê các trong kinh thành, người ngoài căn bản là không có duyên gặp mặt. Hơn nữa, Liên thừa tướng vô cùng cưng chiều vị muội muội này, không nỡ gả nàng ra ngoài, vì vậy mới quyết định kén rể vào phủ cho nàng… Nghe hắn nói xong, Tần Tri Hằng trầm mặt, vung tay gạt vỡ một bộ ấm chén Cửu Hoa bằng lưu ly dạ quang quý giá, sau đó lập tức hạ lệnh triệu Liên Chi Hoa vào cung.

Màn đêm lặng lẽ buông xuống, ánh nến trong tẩm cung vẫn rực sáng như thường lệ, thế nhưng nội điện của hoàng đế lại tăm tối đến lạ kỳ. Kẻ quân vương trẻ tuổi phóng túng từ trên cao nhìn xuống vị thừa tướng đang cúi đầu, rủ mắt, nghiêm trang chắp tay phía dưới: “Nghe nói ái khanh đang kén rể cho lệnh muội?”

Một chiếc lồng đèn gần đấy bỗng dưng phát nổ, âm thanh giòn giã vang lên khiến Liên Chi Hoa có hơi hoảng hồn. Nàng cúi đầu, đáp: “Đúng vậy.”

Quân vương bước từng bước một xuống thềm ngọc, đôi ủng lụa đen có thêu chín con rồng vàng bay lượn giữa những tầng mây khẽ khàng giậm xuống nền đất, càng lúc càng tiến gần nàng: “Ca ca chưa thành hôn, muội muội đã muốn kén rể, hình như có chút không hợp lễ nghĩa thì phải?”

Không đợi Liên Chi Hoa trả lời, một bàn tay của hắn đã nhẹ nhàng xoa lên mái tóc đen mượt được búi gọn gàng của nàng: “Ái khanh nói thử xem, trẫm có xứng với tiểu thư Liên gia hay không?”

Liên Chi Hoa bất chợt ngẩng đầu, vẻ kinh hoàng hiện rõ nơi đáy mắt trong veo. Nàng còn chưa kịp đáp lời thì đôi môi đã bị đối phương ngang ngược chiếm lấy.

Bóng lửa đỏ hồng không ngừng lay động, sáp nến chảy ra đầy đất. Bên trong Ngọa Long Các, đằng sau tấm rèm loan phượng, gối chăn đảo điên, đêm dài bất tận.

Tần Tri Hằng ôm lấy Liên Chi Hoa, lưu luyến hôn lên cánh môi đỏ mọng của nàng: “Chi Hoa, ta thực sự rất thích nàng.”

“Chi Hoa, chỉ những lúc nàng xụ mặt giáo huấn ta, ta mới cảm thấy làm hoàng đế cũng có phần nào thú vị.”

“Chi Hoa, ta tự biết mình không giỏi giang gì, chẳng qua chỉ có một cái thân phận quân vương khiến cho người ta để mắt, nhưng cho dù làm hoàng đế ta cũng chẳng tròn phận sự… Có đôi khi ta cứ nghĩ, nếu ta không phải là quân, nàng cũng chẳng phải là thần, liệu nàng có còn chịu qua lại với ta hay chăng?”

“Nhưng mà, Chi Hoa, cứ coi như ta đê tiện cũng được… dù sao ta cũng không thể nào buông tay nàng.”

“Gả cho ta nhé, được không?”

Nàng không đáp lại lời hắn, chỉ vùi mặt vào tấm chăn gấm thêu mây, hai hàng nước mắt yên lặng chảy dài.

Khi trời đã dần hửng sáng, tiểu thái giám ở gian ngoài nhỏ giọng gọi: “Hoàng Thượng, đến giờ lâm triều rồi ạ.”

Tần Tri Hằng không kiên nhẫn nói: “Hôm nay trẫm cảm thấy không được khỏe lắm, để mai lại lên triều đi!” Lời còn chưa dứt, người ở trong vòng tay đã vẫy vùng cựa ra, nhìn hắn với vẻ khinh miệt. Tần Tri Hằng bèn cười cười trấn an nàng: “Đợt lát nữa ta kêu người lấy sổ con tới đây phê là được chứ gì… Chẳng phải là vì lo nàng mệt quá hay sao… Úi da!” Hắn luống cuống chân tay, chật vật một hồi mới thoát được khỏi đống chăn đệm trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn lên thì đã thấy Liên Chi Hoa ăn mặc nghiêm chỉnh như cũ, đứng dậy chuẩn bị rời đi. Tóc mai của nàng còn hơi rối loạn, gương mặt lạnh lẽo không rõ vui buồn. Tần Tri Hằng không khỏi mở miệng hỏi: “Chi Hoa… Nàng vẫn còn chưa trả lời ta.”

Liên Chi Hoa khoác trên mình bộ đồ màu trắng, đầu đội mũ bạc, tay cầm thẻ ngọc, lại là dáng vẻ thừa tướng ít nói ít cười mặt không biểu cảm thường ngày. Nàng cúi đầu vái chào hắn, rốt cuộc cũng đáp: “Được bệ hạ hậu ái, thần vô cùng cảm kích. Chỉ là, thần nữ Liên thị thời trẻ đã từng lập lời thề, thà làm thê kẻ bần hàn chứ không làm thiếp hầu vương.”

Nói xong nàng xoay người, cứ thế bước đi.



Mùa thu năm Xương Bình thứ mười hai, đại tiểu thư Liên gia bệnh nặng rồi qua đời. Liên thừa tướng đau lòng, nửa năm không vào triều.

Mùa xuân năm Xương Bình thứ mười ba, thị thiếp của Liên thừa tướng sinh hạ một cặp long phượng, bị rong huyết sau sinh, cuối cùng không qua khỏi, được truy tặng Cáo mệnh Nhị phẩm. Hoàng đế Nhân Tông đã tự mình ban tên cho hai đứa bé, huynh là “Trường Khanh”, muội là “Bất Du”.

Khi huynh muội nhà họ Liên chọn đồ vật đoán tương lai, Hoàng Thượng đích thân tới phủ. Hai đứa trẻ lúc này đã lớn hơn đôi chút, vô cùng trắng trẻo xinh xắn, hai cái miệng nhỏ không răng hớn hở cười trước long bào của Tần Tri Hằng. Trường Khanh lấy được thẻ ngọc của Liên Chi Hoa, Bất Du ôm chặt bảo kiếm vua ban nhất định không thả. Tần Tri Hằng vỗ tay cười vang, nhìn thật sâu vào đôi mắt của Liên Chi Hoa mà nói: “Đôi nhi nữ này của ái khanh thực sự rất đáng yêu lanh lợi… Chuẩn theo ý chỉ của trẫm, họ Liên nhiều người làm quan trong triều, nhiều thế hệ là trung lương, sinh nam sẽ là tướng tài, sinh nữ không làm thiếp thất.”

Đoàn người cùng hô vạn tuế. Liên Chi Hoa bế hai đứa nhỏ tạ ơn, ngẩng đầu lên, đôi mắt vẫn như giếng cổ, không hề gợn sóng.



Năm Xương Bình thứ hai tám, hoàng đế Nhân Tông lâm trọng bệnh. Ngày hai tám tháng năm, Trường Khanh được phong làm đại học sĩ Điện Các, phụ trách chỉnh sửa sách sử của các triều đại; các vị các lão phò tá Thái tử, cùng nhau thảo luận tình hình quốc sự; Liên thừa tướng gần đây bệnh tật liên miên, tạm thời giữ chức nghỉ ngơi tĩnh dưỡng.

Ba ngày sau, hoàng đế băng hà.

Tất cả mọi người đều cho rằng lúc lâm chung hắn kiêng kị Liên gia công cao chấn chủ, nhưng thực ra không ai hiểu được suy tính của hắn: Thái tử tuy tài năng nhưng không phải người bao dung, vừa nhiều tham vọng lại vừa ngang ngược kiêu ngạo. Nếu không tranh thủ lúc này chiếm quyền, sau này khó chắc tân quân sẽ không xuống tay với người nhà họ Liên.

Hoàng Thái tử Tần Vô Thương lên ngôi, đổi niên hiệu thành Hưng Khánh, xưng là Võ Tông, trở thành bá chủ của một triều đại, đời sau kẻ khen nhiều, kẻ chê cũng không hề thiếu. Nhưng mà vị vua ngang bướng trước kia, xưa nay chưa từng có ai khen ngợi.
 
Chương 5: Cuộc đời phù du trôi qua như mộng


Mùa đông năm Hưng Khánh thứ mười, bệnh tình của Liên Chi Hoa trở nặng, triền miên trên giường không sao dậy nổi.

Một ngày, tinh thần tốt hơn đôi chút, nàng ngồi bên ngoài hành lang, bình thản ngắm nhìn làn tuyết lặng lẽ rơi trước mái đình.

Bất Du bưng ly trà nóng bên cạnh, hầu hạ không rời nửa bước. Trường Khanh mới từ triều về, chưa kịp phủi đi tuyết đọng trên người đã vội vàng trở vào nhà lấy chiếc áo lông chồn màu trắng mà nàng thích nhất ra choàng lên người cho nàng, sau đó không quên thắt chặt đai lưng: “Nương, trời lạnh lắm, chúng ta về phòng nhé?”

Liên Chi Hoa lắc đầu, Bất Du nhẹ giọng nói: “Nương muốn ngồi ở bên ngoài một lát.”

Liên Chi Hoa mỉm cười, giơ tay xoa xoa khuôn mặt ướt lạnh của con trai. Đôi mắt này, hàng lông mày này, hoàn toàn không giống ai kia. Chỉ có bàn tay trắng trẻo thon dài là còn có chút tương đồng. Nàng bất chợt thấy thảng thốt. Ba mươi năm trước, cũng từng có đôi tay như thế này khoác lên người nàng một chiếc áo lông cừu, còn thắt đai lưng cho nàng. Cách thắt kỳ lạ, thắt ra một cái nơ cũng khá khó coi, thế nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng.

Nàng dần dần ngủ thiếp đi. Bốn mươi tám năm, bỗng nhiên như một giấc mộng.



… Năm ấy hắn bệnh nặng, gọi riêng mình nàng tới cạnh giường mình, liên tục dặn dò không ngớt: “… Trường Khanh giống nàng, ổn trọng, thức thời, biết tiến biết lùi, ta rất yên tâm. Bất Du thực ra rất thích đi theo ta. Con bé vừa ham chơi vừa hay quậy phá, nhưng nàng cũng đừng có quản nó chặt quá. Ta để cho nàng tự do, nàng hãy dẫn nó đi du ngoạn trời nam đất bắc đi, đừng ở lại trong kinh thành làm gì. Gặp được ai đối xử tốt với mình thì cứ ở bên người đó. Cũng tại ta tùy hứng làm bậy mà khiến cho nàng lỡ làng đến hai mươi năm. Chi Hoa… xin lỗi.” Hắn dừng lại họ sặc sụa, giọng nói khản đục, ánh mắt mông lung mờ mịt: “Chỉ là ta nghĩ, nàng là người lòng mang thiên hạ, tất nhiên sẽ không để mặc ta làm xằng làm bậy. Ta không làm minh quân cũng chẳng sao, miễn là có hiền tướng như nàng lưu lại bên ta cả đời, dù chỉ nhìn thôi cũng được… Chi Hoa, nàng có oán trách ta không?”

Thấy nàng cúi đầu không đáp, hắn lại mỉm cười mà nói: “Cho dù nàng có trách ta, tiết Thanh Minh năm sau vẫn phải thắp cho ta một nén hương nhé, coi như là vì con cái của chúng ta đi… Có vậy ta mới an lòng nhắm mắt ở nơi chín suối.”

Nàng rốt cuộc cũng trừng mắt với hắn: “Ai nói là con của ngài, ai nói thế hả?!”

Hắn đã bệnh tới mức đầu cũng không nâng lên nổi, chỉ biết nhìn nàng, cười cười nịnh nọt: “Được rồi được rồi, nàng nói là con ai thì chính là con người đó. Chỉ là con của nàng, ta đều coi như con mình, được không?”

Hắn bệnh rồi, già rồi, đã không còn dáng vẻ tuấn mỹ phong lưu năm ấy, thế nhưng nụ cười kia vẫn luôn xán lạn như vậy, chói mắt đến mức khiến cho người ta phát ghét. Nàng gục đầu, nhẹ nhàng ngả vào ngực hắn. Đời này của nàng, chưa từng khóc đến quặn lòng như thế.



Cát bụi mịt mùng năm xưa trải khắp đời này kiếp này, vùi trong phong hoa tuyết nguyệt.

Cả cuộc đời này, hắn chỉ có thể là vị vua ngoan cố, còn nàng chỉ có thể là hiền tướng của hắn mà thôi. Họ Tần làm vua, họ Liên buộc phải đời đời trung lương. Sau này người đời bàn tán chuyện giang sơn mỹ nhân của hắn, chưa từng có ai nhắc tới tên nàng.

HOÀN
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom