Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 3540


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Tiểu tử, không được ra tay, người chú ý đến ngươi ở nơi này rất nhiều. Nếu ngươi thật sự xảy ra chuyện gì, tỷ tỷ đây cũng không ngại thuận tay ăn sạch ngươi đâu”.

Vào lúc Lâm Nhất đang muốn giết người, bên tai hắn chợt vang lên một giọng nói quyến rũ.  

Chính là giọng nói của nữ tử áo tím Bùi Tuyết kia, không biết nàng ta lặng lẽ xuất hiện bên cạnh mấy người nhóm La Chấn từ khi nào.   

Nàng ta có vóc dáng uyển chuyển, quyến rũ động lòng người, mọi động tác đều rất thu hút. Vào khoảnh khắc nàng ta xuất hiện, mọi người đều lập tức chú ý đến, ngay cả mấy người nhóm Phong Huyền Dực cũng không ngoại lệ, trong lúc vô tình đã làm bầu không khí căng thẳng biến mất.   

“Nữ nhân này, cũng không biết là địch hay bạn đây”.  

Lâm Nhất bình tĩnh hơn một chút, hắn ngẩng đầu nhìn lên, trên người đối phương luôn có một cảm giác khó đoán.  

Nữ nhân này vừa phá hoại chuyện của hắn ta!  

Vũ Hạo Thiên nhìn về phía nữ tử áo tím, trong mắt có hàn mang loé lên, sắc mặt hơi u ám.  

Cũng không biết do vô tình hay cố ý, nàng ta vừa xuất hiện đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người, rõ ràng Lâm Nhất cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, không biết có phải do nữ nhân này lén lút truyền âm hay không.  

Thời gian hắn ta mâu thuẫn với Lâm Nhất khá dài, biết rất rõ đối phương để ý cái gì, biết làm sao để chọc giận đối phương. Người này trông có vẻ bình tĩnh, nhưng khi bị động đến giới hạn, động đến thứ hắn thật sự để tâm, rất nhiều lúc hắn cũng sẽ không kiềm chế được.  

Tiếc quá…  

Bảo điện Thương Long sắp mở, dù mấy người nhóm Phong Huyền Dực không thích Lâm Nhất cũng sẽ tạm thời kiềm chế ý định giết người.  

Khi nãy nếu Lâm Nhất ra tay với hắn ta, chỉ cần giữ chân Lâm Nhất là có thể khiến mấy người này cảm thấy giết chết Lâm Nhất cũng không mất quá nhiều công sức, không có lý do gì mà không ra tay.  

Thật đáng tiếc, đáng lẽ Lâm Nhất đã chết chắc rồi!  

“Ha ha, im lặng quan sát tình huống cũng tốt mà. Tuy ý kiến này của ngươi không tệ, nhưng cuối cùng vẫn lấy bản thân ra làm mồi nhử, không cẩn thận cả ngươi cũng chết theo. Cứ đợi đi, mấy người kia rất kiêu căng, sẽ không kiên nhẫn với tiểu tử này đâu. Lát nữa khi đi vào bảo điện Thương Long, chắc chắn bọn họ sẽ không nhịn nữa. Đến lúc đó, ngươi sẽ có thể đứng ngoài quan sát làm ngư ông đắc lợi, một lưới tóm gọn những người này!!!”  

Lúc này, trong đầu Vũ Hạo Thiên chợt có một giọng nói khàn khàn và lạnh lùng vang lên.   

Ngoài mặt Vũ Hạo Thiên rất bình tĩnh, nhưng trong lòng thì đang mừng như điện: “Tiền bối Ma Linh, ngài tỉnh lại rồi sao?”  

Từ lần đó sau khi ra tay ngăn cản Lâm Nhất giúp hắn ta, ma linh vẫn luôn ngủ say. Hắn ta biết rõ thủ đoạn của ma linh, việc ông ta tỉnh lại vào thời điểm mấu chốt trước khi vào bảo điện Thương Long thật sự mang đến cho hắn ta lợi ích không chỉ đơn giản là như hổ thêm cánh mà thôi.  

“Bản tôn đã tỉnh dậy từ lâu, lần này ngươi biểu hiện khá tốt, nhịn nhục hơn trước đó rất nhiều, còn biết sử dụng mưu kế để chọc giận đối thủ, tiến bộ rất lớn. Lão phu cảm thấy cực kỳ yên tâm, xem ra lúc trước lựa chọn ngươi làm người thừa kế là một quyết định khá chính xác”.   

Nghe thấy lời của ma linh, trong mắt Vũ Hạo Thiên có ánh sáng loé lên, khoảng thời gian này hắn ta cũng không chỉ là nhịn nhục mà thôi.  

Sau khi nhục nhã chạy trốn khỏi Lâm Nhất, hắn ta vẫn luôn chạy trốn khắp nơi, cực kỳ chật vật.  

“Tiền bối nói ta lấy bản thân làm mồi nhử sẽ khá nguy hiểm… nhưng mà chưa chắc đâu. Khoảng thời gian này, ta cũng thu hoạch được rất nhiều, ngoài Nguyệt Diệu Chi Linh, ta còn nhận được rất nhiều truyền thừa, thu hoạch hơn ba nghìn đan Tinh Thần. Quan trọng hơn là ta còn lấy được một món chí bảo, nếu không có tự tin nhất định, ta sẽ không rảnh rỗi đi chọc giận đối phương”.  

Vũ Hạo Thiên thầm thấy không phục, đồng thời còn nói sơ qua cơ duyên hắn ta gặp phải và những tin tức mà hắn ta có được.  

Ma linh im lặng một lát rồi mới đáp: “Tiểu tử này vẫn khá là kỳ lạ, ta không thể nhìn thấu được hắn, phải để người khác thăm dò được giới hạn của hắn mới có thể yên tâm. Lúc ở Huyền Hoàng giới, hắn cướp đi khí vận của ngươi cũng không phải là chuyện xấu, Nhật Diệu Chi Linh đang nằm trong tay hắn đúng không?”  

“Đúng, ở trong tay hắn. Nhưng vì sao ta bị hắn cướp đi khí vận lại không phải chuyện xấu?” Rõ ràng Vũ Hạo Thiên cảm thấy khó hiểu.  

“Ha ha, tiểu tử ngươi thì biết cái gì. Hắn trông có vẻ như đã cướp đi khí vận của ngươi, nhưng lần đó sau khi bị hắn đánh bại, không phải ngươi đã phá vỡ giới hạn, ngày càng mạnh hơn sao? Không có sự kích động của hắn, sao ngươi có được thực lực như hôm nay.

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 3541


Tiếng cười nham hiểm của ma linh vang lên trong đầu Vũ Hạo Thiên, giống như tiếng sấm nổ vang trên một mảnh đất trống trải.  

Nghĩ kỹ thì thấy ông ta nói cũng có lý.  

Tuy mỗi lần bại trận bởi Lâm Nhất đều khá chật vật, nhưng cuối cùng khi thoát được, hắn ta lại trở nên mạnh hơn.  

Nếu không có sự sỉ nhục như thế, cũng giống như lời của tiền bối ma linh, có lẽ hắn ta thật sự không thể có được thực lực như bây giờ. Con đường thông thiên này kẻ thù như mây, nếu Lâm Nhất không xuất hiện, bây giờ hắn ta cũng chẳng khác gì một con kiến trong mắt các Giới Vực cấp cao, vừa gặp mặt đã bị giết chết rồi.  

Còn về cái vế thằng bé đưa báu vật… Võ Thương Hành cong môi, hắn rất thích danh hiệu mà tiền bối ma linh đặt cho Lâm Nhất này.  

Không chỉ là cá, mà còn là một con cá tặng báu vật, dù là võ học Tạo Hoá hay Nhật Diệu Chi Linh, thậm chí là Đạo Binh thượng phẩm có lai lịch không tầm thường trên người Lâm Nhất… Tất cả mọi thứ, cuối cùng đều sẽ trở thành của hắn ta.   

Đến lúc đó, e rằng nét mặt của đối phương sẽ rất đặc sắc.  

“Đợi đến khi Nhật Nguyệt dung hợp, ngươi sẽ biết đối phương mang đến cho mình lợi ích như thế nào. Còn bây giờ, ngươi hoàn toàn không cần xem tiểu tử kia như đối thủ mạnh. Có câu chuyện không quá ba lần, sau khi ra tay ba lần với ngươi, hắn sẽ không còn cơ hội nữa”.  

Giọng nói của ma linh lại vang lên một lần nữa, sắc mặt Vũ Hạo Thiên không chút thay đổi, hắn ta đang cẩn thận nghiền ngẫm.  

Trong Quần Long thịnh yến, hắn ta đã thua hai lần trong tay Lâm Nhất, đều sống sót trước nguy cơ nghìn cân treo sợi tóc. Lúc ở con đường thông thiên lại giao thủ một lần nữa, tuy hắn ta trốn đi vô cùng chật vật, nhưng dưới sự giúp đỡ của tiền bối ma linh, cuối cùng hắn ta vẫn có thể sống sót.  

Chuyện không quá ba lần, chuyện không quá ba lần…  

Vũ Hạo Thiên lén đọc thầm trong lòng, sâu trong mắt dần có ánh sáng loé lên, giống như chuyện đó đã thật sự diễn ra rồi vậy. Lần thứ ba sau khi không chết trong tay đối phương, hắn ta lập tức trở nên mạnh hơn, chẳng những lấy được Nguyệt Diệu Chi Linh mà còn có một số lượng đan Tinh Thần khá lớn.  

Quan trọng nhất là thu hoạch một món chí bảo đủ để khiến Thất Đại Cự Đầu trong bảng Thương Long cũng phải thèm thuồng, đó là chiêu giết người còn lợi hại hơn cả Nguyệt Diệu Thần Quyền.  

“Tuyết mỹ nhân, cô xuất hiện đúng lúc thế, chắc không phải trùng hợp đâu nhỉ?”, La Chấn nhìn Bùi Tuyết đang chậm rãi bước tới, cười đăm chiêu nói.  

Hắn ta nghi ngời đối phương đã đến đyaa từ lâu, thấy bầu không khí ở chỗ Lâm Nhất có gì đó không ổn nên mới cố ý ra mặt, dùng sự quyến rũ của bản thân để thu hút sự chú ý của người khác.  

Đương nhiên quan trọng nhất là để mấy người Phong Huyền Dực dời mắt khỏi Lâm Nhất.  

Trong khoảnh khắc khi nãy, hắn ta có thể cảm nhận được rõ ràng sát khí trên người Lâm Nhất đã nhiều đến mức không thể nào đè nén được. Nhưng sau khi Bùi Tuyết xuất hiện, mọi thứ đuề đã biến mất, gió êm biển lặng, mọi người đều đang lặng lẽ chờ đợi bảo điện Thương Long này mở ra.  

Còn về Vũ Hạo Thiên đột nhiên xuất hiện kia, xem ra Lâm Nhất thật sự có kẻ thù không đội trời chung, đối phương vừa mới uy hiếp đến thứ mà hắn quan tâm nhất.  

Bùi Tuyết mặc một bộ đồ tím, váy xẻ tà rất cao, trong lúc gió thổi, phong cảnh quyến rũ như ẩn như hiển. Nàng ta cười khẽ với La Chấn: “Ngươi đoán xem”.  

La Chấn lấy lại tinh thần, hắn ta cười khổ, lúc này mới thu hồi tầm mắt.  
 
Chương 3542


“Nhưng hắn thật sự đáng để ta đối xử khác biệt, lần đầu khi gặp hắn, hắn vẫn chưa có sự sắc bén thế này. Lúc đó, ta cũng chỉ hơi tò mò về hắn mà thôi, không ngờ mới mấy tháng ngắn ngủi mà hắn đã trưởng thành đến mức này rồi, thật không thể tưởng tượng nổi. Nghe nói trước đây không lâu, ngay cả Phong Huyền Dực cũng đã chịu thiệt thòi không nhỏ dưới sự liên thủ của hắn và con mèo rồng kia…” Bùi Tuyết cũng không tránh chủ đề liên quan đến Lâm Nhất, nàng ta nhìn về phía người đang đứng xa xa kia, nhẹ giọng nói.  

Nét mặt La Chấn khá nghiêm túc, hắn ta gật đầu: “Đúng là thế, nếu không vượt khỏi dự tính, trong trận chiến cuối cùng ở cuối thiên lộ, e rằng hắn ta sẽ bộc lộ ánh sáng mà người khác không thể tưởng tượng nổi”.   

“Ồ?”  

Đánh giá như thế khiến Bùi Tuyết khá bất ngờ, trận chiến cuối cùng ở cuối thiên lộ không phải chỉ là trận đấu giữa khu vực Thương Long.  

Yêu nghiệt đứng đầu ba khu vực Chu Tước, Huyền Vũ, Bạch Hổ đáng sợ đến mức nào, có lẽ La Chấn biết rõ. Lâm Nhất muốn trở nên nổi bật, e rằng sẽ không đơn giản đến thế.  

Ví dụ như mười phương chiến giới!

Người trong Chiến giới vốn có nền tảng có thể sánh với đại thế phương đó. Hơn nữa chỉ riêng gia tộc hoặc tông môn của thủ lĩnh mỗi Chiến giới cũng đã có truyền thừa vô cùng dày dặn trong đại thế.  

Nét mặt La Chấn rất nghiêm túc, hắn ta nói với giọng điệu trầm ngâm: “Trước mắt có lẽ vẫn còn khá chênh lệch, nhưng hắn ta thật sự có tiềm lực này”.  

Trong lúc hai người trò chuyện, không gian đang vặn vẹo bên kia xuất hiện chút dao động. Ánh sáng nơi vòng xoáy Tinh Quang nồng đậm đã yếu đi nhiều, cảnh tượng của bảo điện ở sâu trong vòng xoáy cũng trở nên rõ ràng hơn.  

“Nên hành động thôi!”  

Trong mắt La Chấn lập tức lộ vẻ nóng bỏng, vì bảo điện Thương Long này, hắn ta đã đợi lâu lắm rồi.  

Vụt! Vụt! Vụt!  

Tiếng xé gió chói tai lần lượt vang lên, những bóng người lao về phía vòng xoáy Tinh Quang kia như mũi tên rời cung.  

Có điều muốn đi vào đó cũng không phải chuyện đơn giản, uy lực của gió bão do Tinh Quang diễn hoá ra vô cùng đáng sợ. Vào khoảnh khắc tiếp xúc với nó, rất nhiều thiên tài còn chưa kịp phản ứng đã bị gió lốc xé thành mảnh vụn, tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên.  

Bảo điện Thương Long, cơ duyên trên Tạo Hoá, khiến rất nhiều người đều mất đi lý trí.  

Trong cảnh tượng như giấc mơ kia, nơi này thoáng chốc xuất hiện vô số màn mưa máu.  

Lâm Nhất đưa mắt nhìn tới, trong mắt có cảm xúc dao động, những người này đã đánh giá thấp nguy hiểm phía trước rồi, thậm chí nó cũng sẽ rất nguy hiểm với hắn.  

Một khi xông vào bảo điện Thương Long này, rất có thể bốn người nhóm Phong Huyền Dực kia sẽ làm khó hắn, còn có thêm tên Vũ Hạo Thiên âm hồn không tan nữa, tình huống xấu nhất là sẽ bị năm người cùng tấn công.  

Bốn người trong bảy bá chủ, cộng thêm chiến mã vừa mới xuất hiện Vũ Hạo Thiên, người ngoài chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy sởn gai óc.  

Ngay cả bản thân Lâm Nhất cũng cảm thấy áp lực như núi.
 
Chương 3543


Dù sao hắn cũng không có trợ thủ, mấy người nhóm La Chấn tỏ thiện ý với hắn, nhưng cũng chỉ là sơ giao mà thôi. Vì liên quan đến Nguyệt Vi Vi, nữ tử áo tím thần bí kia cũng khó phân biệt là bạn hay kẻ thù.  

Ngoài ngựa Huyết Long trên vai, cũng chỉ còn lại Táng Hoa làm bạn với Lâm Nhất mà thôi.  

“Nhưng như thế cũng đủ rồi”.  

Lâm Nhất hít sâu một hơi, trong mắt không còn chút chần chừ nào nữa.  

Có Táng Hoa làm bàn, ngựa Huyết Long đi cùng, có gì mà không dám xông vào bảo điện Thương Long này chứ. Một cơ duyên trên Tạo Hoá như thế, hắn nhất định phải tranh giành!  

Vụt!  

Lâm Nhất đạp một cái trên hư không, lập tức xông vào không gian bị Tinh Quang bao phủ kia, với thực lực của hắn, những cơn gió bão Tinh Quang đang thổi tán loạn kia vẫn chưa thể làm khó hắn.  

Chỉ cần cẩn thận là có thể tránh thoát một cách dễ dàng.  

Chẳng mấy chốc, Lâm Nhất đã vượt qua rất nhiều cản trở, xông thẳng vào trong vòng xoáy Tinh Quang cuồn cuộn.  

Vù vù!  

Cảnh tượng trước mắt trở nên rõ ràng, trong rất nhiều kiến trúc to lớn có một quảng trường sáng rực vô số phù văn.  

Trên không trung của quảng trường có sức mạnh Phong Lôi mạnh mẽ giăng kín.  

Sau khi tiến vào không gian này, mỗi người đều như bị trúng phải một đòn nặng nề. Dù thực lực có mạnh mẽ bao niêu cũng đều rên lên một tiếng, bị lực lượng vô hình đánh rơi xuống, hoàn toàn không có khả năng ngăn cản, ai này đều vô cùng chật vật.  

Vào lòng mọi người đang vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ, thậm chí còn thấp thỏm bất an, không trung bão táp cuồn cuộn trên đầu chợt xuất hiện hai ngôi sao sáng ngời.  

Ánh sáng của ngôi sao lập tức soi ra hai lỗ thủng lớn trong tầng mây dày đặc, mọi người cảm thấy áp lực hơn một cách rõ ràng.  

“Xảy ra chuyện gì thế này?”  

Trong mắt rất nhiều người đều lộ vẻ vô cùng sợ hãi.  

Không đúng!  

Trong mắt Lâm Nhất có ánh sáng kỳ lạ loé lên, đây là mắt rồng, không phải ánh sao, chỉ là ánh mắt của Thương Long mà thôi.  

Đúng như dự đoán, ngôi sao đó vừa xuất hiện không lâu, một cái đầu tô lớn cũng xuất hiện trên đầu mọi người. Nó đang nhìn mọi người bằng ánh mắt lạnh lùng vô tình, dường như đang thăm dò điều gì đó.

Vòm trời phía trên đỉnh đầu, chỉ một cái đầu lâu đã che khuất Thương Long trên bầu trời, tất cả những người có mặt tại hiện trường đều không dám có hành động thiếu suy nghĩ.  

Mấy người La Chấn nhíu mày, có vẻ như bảo điện Thương Long này không giống với trong tưởng tượng của bọn họ cho lắm.  

Theo lý mà nói, nếu đã là bảo điện thì nên có cung điện lầu các nối liền nhau, còn không thì hẳn phải có tế đàn cổ xưa cùng thánh đài khắc đồ án Thương Long.  

Nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến người ta cảm thấy có hơi sợ hãi. 
 
Chương 3544


Ánh mắt Thương Long kia lạnh lùng vô tình, kiêu căng ngạo mạn cứ như là Thiên Đạo, bao trùm tất cả, không có một chút sắc thái tình cảm nào. Nó không giống một sinh linh, mà giống với một món đồ hơn, tựa như một món hung khí thời Thượng Cổ không có tình cảm.  

Nó đang chăm chú quan sát, thu hết vào mắt mỗi một người tiến vào khoảng không gian này, dường như, đối diện với ánh mắt của nó, tất cả mọi người đều không cách nào che giấu được bí mật trong lòng mình.  

Ầm!  

Ngay lúc đó, bỗng nhiên, trên quảng trường cổ xưa có người bốc cháy dưới ánh mắt của Thương Long. Toàn thân người nọ bùng lên lôi hỏa màu tím, điện quang lập lòe, lửa hừng hực thiêu đốt.  

Nhân tài kiệt xuất có tu vi Thiên Phách tầng thứ ba đỉnh phong bị thiêu thành tro chỉ trong một hơi thở.  

Sau khi thi cốt bị thiêu thành tro tàn, bỗng có một sợi ma khí mỏng manh giãy dụa bay ra. Ma khí kia vô cùng quái đản, cứ như có sinh mạng vậy, nhưng bất kể nó có giãy dụa kịch liệt cỡ nào thì cũng vẫn bị lôi hỏa đốt thành hư không. Cảnh tượng như thế trông cực kỳ quái dị.  

“Đó là gì?”  

“Sao lại có cảm giác giống như đám… ma cương… trong di tích vậy…”  

Mọi người quá mức sợ hãi, tất cả đều để lộ vẻ mặt hoang mang và lo lắng tột độ. Ngay cả đám người La Chấn cũng ngơ ngác, không rõ chuyện gì.  

“Dư nghiệt của Ma Nhân năm đó vẫn còn tồn tại ư?”  

Ánh mắt Lâm Nhất lóe sáng, một ý nghĩ vụt qua trong đầu hắn.  

Vũ Hạo Thiên đứng lẫn trong đám người, trong mắt hắn ta hiện lên tia bối rối. Giờ phút này, ma linh trong cơ thể không còn sót lại chút gì, cứ như đã chết đi vậy. Dường như hắn ta đã hiểu ra điều gì đó nên lẳng lặng thúc giục tâm pháp Nguyệt Diệu Thần Quyền, bao trùm toàn bộ khí tức ma linh kia.  

Trong bầu không khí nghiêm trang và đầy căng thẳng, trên quảng trường cổ xưa, một vài tên võ giả bị ma khí xâm nhập lần lượt bị lôi ra.  

Đợi đến khi tất cả yên tĩnh trở lại, ánh mắt của Thương Long trên vòm trời quét qua quét lại vô số lần rồi mới từ từ lùi ra sau.  

Rống!  

Còn chưa kịp thở ra một hơi thì bỗng có tiếng rồng ngâm vang vọng khắp trời, cùng với đó, những phù văn nhỏ bé được dựng đứng trên quảng trường cũng bắt đầu uốn éo.  

Trong lúc uốn éo, những… phù văn ẩn chứa lực lượng cổ xưa này dần diễn hóa thành từng đạo đài.  

Xoạt!  

Khi đạo đài thành hình, mưa to trút xuống, những hạt mưa màu tím như lôi quang sáng chói, nếu quan sát kỹ sẽ phát hiện những… giọt mưa này không phải chất lỏng, mà là những mảnh vỡ kim loại có khí tức thô bạo vờn quanh, chúng ẩn chứa một loại lực lượng cực kỳ cuồng bạo.  

"Là Long Lân!"  

"Vảy của Thương Long!"  

Mọi người kinh ngạc không thôi, hóa ra… tất cả những hạt mưa này đều là vảy Thương Long. Trước ánh vô số ánh mắt chăm chú, long lân bắt đầu dung hợp vào các đạo đài đang dần thành hình. Khoảnh khắc chúng hoàn toàn dung hợp, đạo đài bỗng trở nên ngưng thực hơn, bộc phát khí tức hùng vĩ và oai nghiêm. 
 
Chương 3545


“Đạo đài Long Lân? Nhưng có vẻ như những đạo đài khác còn chưa hoàn toàn dung hợp Long Lân…”  

Phong Huyền Dực nhìn qua một lượng mấy trăm đạo đài Long Lân lớn nhỏ, ánh mắt hắn ta lóe lên tia khác thường. Trong mắt đám người Mục Tu Hàn bên cạnh cũng biến ảo khó lường.  

Lâm Nhất cũng phát hiện những… tin tức này, hơn nữa, rõ ràng là những đạo đài vẫn đang tiếp tục biến ảo, còn chưa hoàn toàn thành hình ngưng tụ phù văn màu vàng nhiều hơn, thoạt nhìn càng thêm vững chắc, dồi dào khí thế, mắt thường có thể cảm nhận được chỗ bất phàm.  

Xoẹt! Xoẹt!  

Ngay khi mọi người còn đang suy đoán thì bất chợt có bốn tia lửa điện xẹt ngang trời, hệt như sao chổi rơi xuống mấy cái đạo đài.  

“Long Trảo, móng vuốt Thương Long!”  

Lâm Nhất liếc thấy rõ ràng hình dáng… của bốn tia lửa điện kia. Mắt hắn lóe sáng, trong lòng đã có một suy đoán đại khái.  

Sau khi bốn Long Trảo hoàn toàn dung hợp vào đạo đài, trên vòm trời lại có Long Giác, Long Nhãn, Long Vĩ, Long Tâm lần lượt rơi xuống, mang theo khí tức mạnh mẽ và hào hùng thời Thái Cổ, dung hợp vào đạo đài một cách hoàn mỹ.  

Vảy Thương Long!  

Vuốt Thương Long!  

Đuôi Thương Long!  

Sừng Thương Long!  

Mắt Thương Long!  

Tim Thương Long!  

"Quả là thế".

Lâm Nhất ngầm hiểu ra, truyền thừa của bảo điện Thương Long chính là những đạo đài giữa quảng trường cổ xưa. Nhưng hiển nhiên, truyền thừa này có phân chia cao thấp, có mấy trăm đạo đài dung hợp vảy rồng, nhưng chỉ có bốn cái dung hợp vuốt rồng.  

Còn sừng Thương Long, mắt Thương Long, đuôi Thương Long và tim Thương Long thì mỗi cái chỉ dung hợp vào một đạo đài duy nhất. Đương nhiên, những đạo đài này sẽ ẩn chứa truyền thừa tôn quý nhất trong bảo điện Thương Long.  

Nếu như nói bảo điện Thương Long thật sự là cơ duyên trên cả Tạo Hóa thì đó chính là đang nói đến bốn cái đạo đài độc nhất vô nhị này, thu hoạch cực kỳ to lớn.  

“Rầm!”  

Vô số ánh mắt hướng về đạo đài, chẳng mấy chốc đã có người kiềm nén không được, ra sức muốn leo lên đạo đài.  

Nhưng không có ngoại lệ, bất kể thực lực có mạnh cỡ nào thì khi sắp leo đến nơi đều bị hất mạnh xuống. Thậm chí có người thi triển võ học Tạo Hóa, muốn mạnh mẽ xông lên nhưng kết cục là bị chấn cho thương tích đầy mình, thê thảm không tả nổi.  

Tiếng nổ mạnh vang vọng khắp quảng trường, giữa không trung có chấn động mờ nhạt, toát lên khí tức cổ xưa mà rối loạn.  

Phụt!  

Những nhân tài kiệt xuất mạnh mẽ xông đến bị hất ngược ra, khi rơi xuống đất, bọn họ lần lượt phun ra máu tươi. Thậm chí có người bị chấn ngất đi, thảm không chịu nổi, cứ như phải chịu một lực trấn áp vô hình vậy. 
 
Chương 3546


Cảnh tượng như thế nhanh chóng khiến mọi người có mặt trên quảng trường lấy lại bình tĩnh, bọn họ cố gắng áp chế cảm giác khó chịu trong lòng.  

“Xem ra truyền thừa của bảo điện Thương Long thật sự nằm trong đạo đài rồi”.  

Ánh mắt Lâm Nhất đảo qua những đạo đài, lộ vẻ do dự.  

Hắn đang tự hỏi, Long Giác, Long Trảo, Long Nhãn,… những thứ này đại diện cho điều gì, đợi lát nữa, khi thật sự ra tay thì nên lựa chọn như thế nào?  

Đương nhiên, không cần phải suy xét đến Long Lân, e rằng những đạo đài Long Lân kia chỉ truyền thừa một vài võ học Tạo Hóa cao cấp mà thôi, có thể là cấp Bá Giả, Vương Giả, nhưng chắc chắn không phải cấp Đế Giả. Bởi vì số lượng của chúng nhiều lắm.  

Tuy nhiên, dù là vậy thì đối với đại đa số người, chúng vẫn có lực hấp dẫn không nhỏ.  

Dù sao thì phóng mắt khắp Thiên Lộ, số lượng võ học Tạo Hóa cao cấp vẫn cực kỳ thưa thớt, người có được chúng không đến một phần vạn.  

Về phần Long Trảo, bốn đạo đài sở hữu chúng rất có thể sẽ chứa võ học Tạo Hóa cấp Đế Giả, nhưng cùng lắm cũng chỉ là một vài thủ đoạn công kích mà thôi, chưa chắc có phẩm cấp tối cao, quá lắm thì ngang ngửa với Nhật Diệu Thần Quyền của hắn.  

Nhưng tim Thương Long, đuôi Thương Long, sừng Thương Long và mắt Thương Long thì chắc chắn là không tầm thường, e rằng kém lắm cũng đến được võ học Tạo Hóa cấp Đế Giả.  

Dựa theo tính chất của sừng Thương Long thì có lẽ là một loại binh khí, nếu là kiếm khách thì… rất có thể sẽ là một môn kiếm pháp. Mắt Thương Long hẳn là một bí thuật, tương tự như Đạn Chỉ Thần Kiếm, tuy nhiên, phẩm cấp sẽ cao hơn rất nhiều.  

Chắc chắn đuôi Thương Long sẽ là thân pháp, còn tim Thương Long thì… rất có thể là công pháp hoặc thần quyết Luyện Thể.  

Ngoại trừ đuôi Thương Long, ba loại còn lại đều rất khó lựa chọn. Kiếm pháp, bí thuật, công pháp đều có sức hấp dẫn trí mạng đối với Lâm Nhất.  

Trong khi Lâm Nhất đang dò xét những… đạo dài này thì đám yêu nghiệt có thực lực cao nhất tại đây cũng dán mắt vào chúng, cùng có suy nghĩ như hắn. Đại khái thì suy đoán của bọn họ không khác biệt với Lâm Nhất cho lắm, dù sao chẳng có ai là ngu ngốc cả, chỉ cần liếc mắt thôi cũng có thể đoán ra được.  

“Chọn tim Thương Long hoặc là sừng Thương Long”.  

Lâm Nhất nhanh chóng đưa ra quyết định, đương nhiên, tốt nhất là sừng Thương Long, dù sao thì nhu cầu cấp bách hiện tại của hắn vẫn là kiếm pháp. Nhưng nếu không được thì… tim Thương Long cũng là một lựa chọn không tệ, giá trị công pháp chắc chắn lớn hơn nhiều so với võ kỹ, nói không chừng có thể lấy được thần quyết Luyện Thể, Lâm Nhất cũng đang cần bổ sung các thiếu sót.  

Có thể dự đoán được, bất kể là đạo đài nào thì cũng phải đấu tranh kịch liệt mới có được.  

“Bảo điện Thương Long xuất hiện ngàn năm một lần, Tạo Hóa thần kỳ, người có duyên ắt sẽ được”.  

Âm thanh cổ xưa quanh quẩn khắp quảng trường, cùng với đó, đường vân trên những đạo đài đều toát lên ánh sáng tím mờ nhạt.  

Đạo đài đã xảy ra biến hóa khá rõ ràng, ngay lập tức, tiếng xé gió liên tục vang lên, vô số người vọt về phía đạo đài. Tuy nhiên, những người này vô cùng cẩn thận, không lựa chọn những đạo đài độc nhất vô nhị, mà chủ động thử nghiệm với các đạo đài Long Lân.  

"Thành công rồi!"  

Sau đó, rất nhiều người mừng rỡ khi phát hiện không còn bị ngăn trở như trước, có lẽ đã đạt đến tình trạng đột phá.
 
Chương 3547


Không đến mức giống như… lúc ban đầu, bị chấn cho chết đi sống lại, vô cùng thê thảm, mà hiện tại, khó khăn và nguy hiểm đến từ sự tranh đoạt giữa đồng loại với nhau, dù là những đạo đài Long Lân thì mỗi cái cùng có tầm mười người tranh nhau, cạnh tranh cực kỳ khốc liệt.  

Mấy tên Thất Cự Đầu như La Chấn, Mục Tu Hàn, Phong Huyền Dực đều đang dò xét lẫn nhau, trong mắt lộ vẻ cực kỳ bất thiện.  

Hiển nhiên, với tầm mắt của bọn họ thì sẽ chọn mấy cái đạo đài độc nhất vô nhị kia rồi, lại nói, không đủ số, nên ắt sẽ có một trận chiến.  

“Ra tay!”  

La Chấn dẫn đầu, thân hình hắn ta nhoáng lên một cái, vọt về phía sừng Thương Long.  

Rầm!  

Gần như ngay khi hắn ta vừa khởi hành, Mục Tu Hàn cũng có hành động, mục tiêu cùng là sừng Thương Long. Hai người giao thủ nhanh như chớp phía trên đạo đài, mỗi người đều đánh ra một chưởng.  

Tiếng nổ kinh thiên động điện vang lên, khí tức khủng bố bùng nổ từ trên người bọn họ, chấn cho đám người xung quanh khí huyết sôi trào, chân nguyên dao động.  

Vèo! Vèo! Vèo!  

Trận giao đấu diễn ra trong chớp mắt, Lạc Chấn nhỉnh hơn một chút, hắn ta vững vàng rơi xuống đạo đài Long Giác, mỉm cười: “Ngươi thua”.  

Cùng lúc hai người họ giao đấu, nữ tử áo tím Bùi Tuyết đã nhẹ nhàng rơi xuống đạo đài Long Nhãn, sắc mặt đám người Phong Huyền Dực biến ảo, cuối cùng, có lẽ do ngại ném chuột vỡ bình nên không dám có hành động quá trớn.  

Trái lại, Vũ Hạo Thiên có vẻ không quá nổi bật, nhưng chẳng biết từ lúc nào, hắn ta đã đáp xuống đạo đài Long Vĩ.  

Tuy nói đạo đài Long Vĩ cũng là độc nhất vô nhị, nhưng dù sao thì nó chỉ là đuôi rồng mà thôi, còn lâu mới được chú ý như ba cái đạo đài còn lại.  

Với vận tốc ánh sáng, ba đạo đài được chú ý nhiều nhất giờ chỉ còn lại tim Thương Long.  

Thua dưới tay Lạc Chấn, Mục Tu Hàn cũng không để tâm quá nhiều, thân hình hắn ta nhoáng một cái, quyết doán hướng về phía đạo đài tương ứng với tim Thương Long.  

Long Giác đã bị Lạc Chấn tranh mất, hắn ta nhất quyết giành bằng được tim Thương Long.  

Ầm!!  

Nhưng khi hắn ta vừa rơi xuống thì chợt đạo đài rung lắc dữ dội, cứ như có một ngọn núi cao đang áp xuống đạo đài vậy. Trong khoảnh khắc trời đất đảo lộn, tiếng nổ mạnh liên tục vang lên, đồng thời có uy áp hùng hậu quét qua tất cả.  

La Chấn híp mắt nhìn thì phát hiện rơi xuống đạo đài là một cái hộp đựng kiếm, đồng tử hắn ta lập tức co mạnh, tia sáng lạnh bắn ra.  

Ở đằng kia, phía trên hộp đựng kiếm có một thiếu niên đứng hiên ngang, khoác trên mình một bộ thanh sam, phong thái nhã nhặn, tóc dài bay múa trong gió. Gương mặt tuấn tú, trắng trẻo bộc lộ khí chất xuất trần, trong trẻo mà linh hoạt, hai đầu lông mày sắc bén bắn ra duệ khí hào hùng, cứ như chỉ một cái nhướng mày thôi cũng có thể khuấy đảo phong vân, khiến thiên địa thất sắc.  

Lâm Nhất nhìn về phía đối phương, thản nhiên nói: “Nơi này có chủ rồi!”  

Nơi này đã có chủ!  

Lời của Lâm Nhất không nhanh không chậm, không cố ý nhấn nhá hay thêm thắt gì cả, nhưng trong từng câu chữ lại ẩn chứa ý tứ vô cùng rõ ràng.  

Nói ngắn gọn chính là: Ngươi cút đi được rồi, nơi này đã bị ta chiếm.  

Một câu nghe có vẻ rất bình thường, mỗi người đều có thể nói, nhưng nếu đối tượng là Mục Tu Hàn – nam nhân có thể tranh phong với Long Thủ La Chấn ở khu vực Thương Long này thì một câu bình thường kia lại chẳng khác nào… thạch phá kinh thiên.  

Xoạt! 
 
Chương 3548


Trên quảng trường cổ xưa lập tức vang lên từng tiếng xôn xao, vô số ánh mắt khiếp sợ đổ dồn về phía Lâm Nhất.  

Trên đạo đài tương ứng với đuôi Thương Long, Vũ Hạo Thiên lộ vẻ âm tàn, trong lòng thầm cười lạnh. Tên Lâm Nhất này còn ngông cuồng hơn so với tưởng tượng của hắn ta, vậy mà dám ngang nhiên chống đối Mục Tu Hàn, nếu có thể mượn tay người này thăm dò giới hạn của Lâm Nhất thì thật sự không còn gì tốt hơn.  

Đương nhiên, nếu Lâm Nhất chết trong tay đối phương thì hắn ta sẽ vô cùng vui mừng vì điều đó.  

Oán hận của hắn ta đối với Lâm Nhất đã đạt đến độ cực đoan, vặn vẹo, chỉ cần đối phương thật sự bị giết chết thì dù là hắn giết hay ai cũng không quan trọng.  

“Lâm Nhất, ngươi chớ có không biết điều!”  

Nhìn thấy Lâm Nhất chiếm cứ đạo đài tim Thương Long, ba người Phong Huyền Dực, Triệu Kỳ, Trần Hạo từ từ bước đến đứng sau lưng Mục Tu Hàn, bày tỏ thái độ.  

Mục Tu Hàn liếc nhìn Lâm Nhất đang đứng hiên ngang trên hộp đựng kiếm, ánh mắt hắn ta u tối đến cùng cực, sắc mặt trở nên vô cùng dữ tợn.  

Long Thủ La Chấn dám tranh giành với hắn ta thì cũng thôi đi, tên tiểu tử này dựa vào cái gì chứ?  

Hắn ta từ từ ngẩng đầu lên, thản nhiên nói: “Lâm Nhất, ta khuyên ngươi tốt nhất nên nhường lại vị trí này, đừng chọc ta tức giận, nếu không, ngươi không gánh nổi hậu quả đâu!”  

Sau lưng hắn ta, sắc mặt ba người Phong Huyền Dực cũng lộ vẻ âm u, khi nhìn Lâm Nhất, sát ý trong mắt bọn họ âm thầm tích tụ, vô cùng bất thiện.

Nhất là Phong Huyền Dực, nếu không có Mục Tu Hàn ở đây, hắn ta đã sớm nhịn không được mà ra tay rồi.  

Kítttt!  

Cùng với tiếng nói của Mục Tu Hàn, bầu không khí trên quảng trường cổ xưa bỗng chốc trở nên rét lạnh. Vô số ánh mắt hướng về phía Lâm Nhất, sâu trong mắt bọn họ chính là sự khiếp sợ cực độ.  

Bốn người trong Thất Đại Cự Đầu bảng Thương Long lại cùng lúc làm khó dễ Lâm Nhất, thật khó mà tưởng tượng nổi.  

Thế trận bực này thì dù là Long Thủ La Chấn, trong tình huống một mình một ngựa, cũng phải tạm lánh đi đầu sóng ngọn gió.  

Nhưng có thể thấy được, Lâm Nhất vẫn đứng hiên ngang trên hộp đựng kiếm, dường như không có ý định nhượng bộ, điều này quả thật có hơi quái lạ. Khoan nói đến việc một mình Mục Tu Hàn đã có thể đối kháng với La Chấn, chỉ bàn về ba người Phong Huyền Dực, bất kỳ ai trong số họ cũng là nhân vật có uy danh vô cùng hiển hách tại khu vực Thương Long này.  

Hiện tại, cả bốn người cùng đứng ra làm khó dễ, thật khó mà nghĩ được, ở khu vực Thương Long, có ai dám không theo?  

Trong mắt mấy người La Chấn, Tần Lâm cùng nữ tử áo tím cũng lóe lên tia khác thường, lộ vẻ khó hiểu. Bọn họ không rõ vì sao Lâm Nhất lại kiên trì như vậy, một thân một mình đối chọi với Thất Cự Đầu xếp hạng đầu trên bảng Thương Long thật sự có hơi… vô lễ quá rồi!  

Trên hộp đựng kiếm, Lâm Nhất nhìn bốn người cùng tụ lại một chỗ, hắn cũng có hơi kinh ngạc, tuy nhiên, chẳng mấy chốc đã khôi phục như thường. Trước khi tiến vào bảo điện Thương Long, hắn đã sớm nghĩ đến tình huống xấu nhất rồi, một khi quyết định tranh đoạt tim Thương Long, lòng hắn đã quyết, bất kể giá nào cũng không nhường lại đạo đài này.  

Cùng lắm thì quậy một trận long trời lở đất, quan tâm Thương Long Thất Cự Đầu cái khỉ gì, làm thịt hết là được!  

“Ngại quá, Lâm mỗ đã nói rồi, nơi đây đã có chủ!”, Lâm Nhất ngẩng đầu nhìn bốn người kia, vẻ mặt hắn không chút dao động, một lần nữa lặp lại lời đã nói trước đó.  

Hắn vừa nói xong, bầu không khí trên quảng trường Thương Long cổ xưa phút chốc bùng nổ. Lâm Nhất nói vậy là đã hạ quyết tâm muốn đối chọi với đám người Mục Tu Hàn. Không cho đối phương đường lui, cũng không cho bản thân đường lui.  

“Ta đã nói từ sớm rồi, không cần phải khách khí với tên tiểu tử này, vừa khéo, thù cũ hận mới tính luôn đi!”  

Ầm!  
 
Chương 3549


Gần như ngay khi Lâm Nhất vừa dứt lời, Phong Huyền Dực đã cười khẩy một tiếng rồi ra tay, ngọn lửa hừng hực mang theo hung uy từ trong cơ thể hắn ta tuôn ra, cùng lúc đó, Triệu Kỳ, Trần Hạo, hai đại cao thủ thuộc Thất Cự Đầu cũng ra tay, uy áp hùng hậu trên người bọn họ bùng nổ, đan vào nhau, tựa như núi cao hùng vĩ, lại như sóng lớn cuộn trào.  

Danh tiếng của ba người đã sớm xuất hiện trên bảo kính Thông Thiên, có được tư cách tranh đấu ở nơi tận cùng Thiên Lộ.  

Không cần nói cũng đoán được thực lực của đám người này mạnh đến mức nào, ít nhất, ở khu vực Thương Long này có thể xem như đứng trên đỉnh Kim Tự Tháp. Cả ba liên thủ bộc phát uy áp hùng mạnh, chấn cho quảng trường Thương Long rung lắc dữ dội, khiến đám người đứng trên đạo đài nhận lấy đả kích không nhỏ, trông có vẻ cố hết sức chống chọi.  

Lâm Nhất không nhúc nhích, ngựa Huyết Long trên vai lại lười biếng mở mắt.  

Ầm!  

Ngựa Huyết Long nắm trong tay ma côn Thiên Khôi, đứng chắn trước mặt Lâm Nhất. Nó gầm gừ, trong tiếng gầm ẩn chứa âm thanh gào thét điên cuồng của Thái Cổ Long Viên. Một luồng khí tức đỏ như máu từ trong cơ thể nó tuôn ra, trong huyết quang ẩn chứa khí tức cực kỳ cổ xưa, bỗng chốc, sau lưng ngựa Huyết Long diễn hóa thành Long Viên khổng lồ, vô cùng đáng sợ.  

Rống!  

Tiếng gầm gừ trầm thấp chợt hóa thành tiếng gào rú kinh thiên, ngựa Huyết Long dùng Thái Cổ Long Viên Quyết để thôi thúc ma côn Thiên Khôi, nghênh đón Phong Huyền Dực đang đánh tới.  

Ầm ầm!  

Vô số tiếng nổ vang lên, ma côn Thiên Khôi không những khiến cả khoảng không gian này bị bóp méo, mà nó còn dùng uy thế không gì địch nổi trực tiếp hất văng Phong Huyền Dực.  

“Phong Huyền Dực, mấy ngày không gặp mà ngươi vẫn chẳng có chút tiến bộ nào”.  

Lâm Nhất lạnh lùng liếc nhìn đối phương rồi nhếch mép cười mỉa.  

Trên quảng trường, sắc mặt mọi người đồng loạt biến đổi. Bọn họ thật sự không ngờ ma sủng bên cạnh Lâm Nhất lại mạnh đến mức này, vậy mà có thể đánh lui được Phong Huyền Dực, một trong Thất Cự Đầu trên bảng Thương Long.  

Cảnh tượng trước mắt đã chế trụ không ít người.  

Trong mắt Trần Hạo và Triệu Kỳ cũng lóe lên tia khác thường, ánh mắt lúc sáng lúc tối, không dám tùy tiện ra tay.  

"Ngươi muốn chết!"

Bị ma côn Thiên Khôi quất bay ra ngoài, Phong Huyền Dực gầm lên một tiếng, phóng thích toàn bộ uy áp từ ý chí hỏa diễm. Toàn thân hắn ta tỏa ra kim quang xán lạn, tựa như một mặt trời, hào quang sáng chói khắp thiên địa, một lần nữa vọt về phía Lâm Nhất.  

Ngựa Huyết Long ngồi trên vai Lâm Nhất nhếch mép cười quái dị, giờ phút này, thực lực của nó không thể so với mười ngày trước nữa rồi.  

Nó đã luyện hóa được huyết mạch và yêu đan của Thần Hỏa Ô, không chỉ cảnh giới tăng vọt mà huyết mạch viễn cổ trong cơ thể cũng trở nên nồng đậm hơn… Quan trọng hơn nữa chính là môn công pháp Yêu Tộc Chí Thánh – Thái Cổ Long Viên Quyết – mà Nguyệt Vi Vi để lại cho nó dường như đã có tiến bộ hơn, sử dụng ma côn Thiên Khôi nhẹ nhõm hơn trước gấp mấy lần, và cũng không để đối phương có thể tránh thoát một cách dễ dàng như trước.  

Ầm!  

Chân nguyên sôi trào, ánh lửa bắn tung tóe, ma côn Thiên Khôi của ngựa Huyết Long lại lần nữa nghênh đón chưởng mang của đối phương, trong tiếng nổ đùng đoàng, nơi đó xuất hiện dị tượng đáng sợ, cứ như mặt trời bị xé toạc ra.  

Ngay sau một kích này, ma côn Thiên Khôi hùng mạnh như núi khéo léo chuyển động trong móng vuốt của ngựa Huyết Long, trực tiếp xé rách mặt trời huy hoàng do quyền mang của đối phương tạo ra, rồi hung hăng đánh xuống đầu đối phương. Sắc mặt Phong Huyền Dực trắng bệch, bị dọa sợ, vội vàng lui về sau.  

Phong Huyền Dực lại thất bại! 
 
Chương 3550


Mọi người hít một ngụm khí lại, ma côn Thiên Khôi thật đáng sợ, quả nhiên là một món hung khí thời Thượng Cổ, và ngựa Huyết Long, ma thú đang điều khiển món hung khí này, cũng khủng bố chẳng khác nào Hỗn Thế Ma Vương.  

“Công pháp Yêu Tộc Chí Thánh!”  

Xa xa, trên đạo đài tương ứng với mắt Thương Long, trong mắt nữ tử áo tím có lai lịch thần bí lóe lên tia kinh ngạc, nàng ta nhìn chằm chằm vào ngựa Huyết Long đang cực kỳ hung hăng giữa không trung.  

“Công pháp Yêu Tộc Chí Thánh? Sao có thể như thế được, một con ma sủng sao có thể tu luyện công pháp Yêu Tộc Chí Thánh cho được?”  

Lúc này có người kinh hô, không ít người lộ vẻ ngạc nhiên. Chỉ ở phương đại thế kia mới có công pháp Yêu Tộc Chí Thánh, phẩm cấp của nó còn trên cả Tạo Hóa, nếu thật là công pháp Chí Thánh thì… đó sẽ là tin tức cực kỳ rúng động.  

“Dường như không phải bản hoàn chỉnh”.  

“Dù chỉ là bản khuyết thiếu thì việc công pháp Yêu Tộc Chí Thánh xuất hiện trên người một ma sủng cũng đã là chuyện rất đáng để kinh ngạc”.  

Ánh mắt mọi người lóe sáng, chỉ ma sủng mà đã đáng sợ như thế, e rằng tên Lâm Nhất này đã có chuẩn bị từ trước.  

Cũng không biết thực lực của Lâm Nhất như thế nào, bằng không thì đối mặt với bốn người liên thủ, hắn vẫn lành ít dữ nhiều.  

“Ta đã nói rồi, nơi này đã có chủ. Ta không muốn lặp lại lời này quá nhiều lần. Một khi ta dám đứng ở đây thì hiển nhiên có lực lượng của chính mình, đừng có dò xét giới hạn của ta, tính ta không tốt lắm đâu…”, giọng nói trầm thấp của Lâm Nhất lại lần nữa vang lên.  

Giọng hắn không thay đổi gì cả, nhưng mọi người có thể cảm nhận rất rõ sát ý và hàn ý trong đó.  

“Tính tình không tốt? Ha ha, ngay cả La Chấn cũng không dám nói như vậy với ta, ngươi tính cũng hay thật, cùng lắm chỉ là thứ dựa vào ma sủng làm càn mà thôi, nếu không có nó làm chỗ dựa, trong mắt ta, ngươi cũng chỉ là con sâu cái kiến mà thôi…!”, Mục Tu Hàn cười khẩy, bốn người bọn họ liên thủ làm khó mà Lâm Nhất còn dám… ngông cuồng như vậy, trong mắt hắn ta, việc này vô cùng buồn cười.  

Chung quy thì xử lý con ma sủng kia có hơi phiền toái một chút, nhưng cũng chỉ là chút phiền toái mà thôi, nếu thật sự giao đấu… e rằng đối phương sống không quá mười chiêu.  

“Như ngươi mong muốn!”, Lâm Nhất vỗ vỗ đầu ngựa Huyết Long, ra hiệu đối phương an tâm, chớ vội, kế đó, hắn phất tay đuổi nó sang một bên.  

Đuổi ma sủng đi?  

Mọi người càng thêm kinh ngạc, thật không ngờ Lâm Nhất lại dám một mình đối chọi với bốn người Mục Tu Hàn, lực lượng của hắn từ đâu mà có?  

Mắt thấy ma sủng đã bị Lâm Nhất đuổi đi, sát ý trong mắt Phong Huyền Dực bùng nổ. Trần Hạo và Triệu Kỳ cũng kiềm không nổi muốn ra tay. Mục Tu Hàn giơ tay cản ba người họ lại, thản nhiên nói: “Để ta!”  

Vừa dứt lời, hắn ta liền bước lên trước một bước.  

Chiến ý hùng hậu trên người Mục Tu Hàn ào ào tuôn ra, trong mắt hắn ta bắn ra hào quang nồng đậm, sát khí trùng thiên.  

Ầm ầm!  

Khoảnh khắc chiến ý cùng sát khí bộc phát, mọi người ngẩng đầu nhìn thì chẳng biết từ lúc nào, bầu trời phía trên quảng trường Thương Long đã bị lôi vân cuồng bạo bao phủ.  

Bên dưới lôi vân, thiên địa biến sắc.  

Ngay khi hắn ta hoàn toàn đáp xuống đất, toàn bộ quảng trường rung lắc dữ dội, mấy trăm cột sét đồng loạt rạch nát khoảng không gian này.  

“Tu vi Thiên Phách tầng thứ tư đỉnh cao!”
 
Chương 3551


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mọi người kinh ngạc, trong mắt lộ vẻ vô cùng sợ hãi, họ cảm nhận được một hơi thở vô cùng đáng sợ từ trong cơ thể Mục Tu Hàn. Chân nguyên cuồn cuộn ẩn chứa trong tứ đại khí hải kia điều động uy áp lôi đình của hắn ta đến mức khiến toàn bộ thiên địa đều phải rung động.  

Phụt!  

Rất nhiều thiên tài đang ngồi trên Đạo Đài vì không kịp đề phòng mà bị uy áp dâng trào đánh bay.  

“Lâm Nhất, ngươi quá thuận buồm xuôi gió ở khu vực Thương Long này, cho nên mới ngông cuồng đến thế. Ta muốn cho ngươi biết, con đường thông thiên này không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, cũng có những vị trí ngươi không có tư cách ngồi vào!”, Mục Tu Hàn vô cùng bá đạo, điện quang ẩn chứa trong mắt hắn ta chói hết cả mắt, dưới phong mang thế này, mái tóc dài của hắn ta vẫn đang tung bay.  

Hắn ta ra tay, nhưng cũng không tiếp cận đối thủ, trong lúc nâng tay, màn sương mù tím ngưng tụ từ lôi uy mịt mờ của hắn ta bao phủ lấy Đạo Đài nơi đối thủ đang ngồi, đè lên người Lâm Nhất với tốc độ vô cùng chậm rãi.  

Trong sương mù màu tím kia, mỗi một hạt bụi đều trở nên lấp lánh rực rỡ, loé lên điện quang sáng chói.  

Vào khoảnh khắc bàn tay đang mở ra của hắn ta đánh xuống, trong sương mù cuồn cuộn đột nhiên có một ngôi sao xuất hiện, đánh về phía Lâm Nhất như sao băng.  

Mọi người tỏ vẻ chấn động, thủ đoạn thế này đúng là không tầm thường chút nào.  

Mục Tu Hàn dùng sương mù tạo ra từ lôi uy trấn áp Lâm Nhất trước, dùng tốc độ có vẻ chậm rãi khiến đối phương tê liệt, đến khi Lâm Nhất sắp chống lại uy áp này, hắn ta lại vung tay, ngưng tụ tất cả sương mù, diễn hoà thành một ngôi sao rơi xuống với tốc độ như điện quang.  

Nhanh và chậm thay đổi khôn lường, ngôi sao kia bao trùm lên không gian của Đạo Đài, bắn ra hàng nghìn hàng vạn tia điện quang.  

Mấy người nhóm La Chấn đều hít sâu một hơi, Mục Tu Hàn này quá tàn nhẫn, hắn ta muốn thẳng tay giết chết Lâm Nhất bằng một chiêu. Đây là sát chiêu sở trường của hắn ta, một bí thuật khá đáng sợ, được đặt tên là Tinh Vẫn, ngôi sao lôi đình, rơi xuống thế gian!  

Mọi người kinh ngạc mất một lúc mới lấy lại tinh thần.  

Thì ra Mục Tu Hàn này trông có vẻ muốn thăm dò Lâm Nhất, nhưng thật ra vừa giao chiến đã sử dụng sát chiêu và lá bài tẩy. Khi xoay bàn tay, ngôi sao rơi xuống, điện quang vạn trượng bao trùm lên không gian kia.  

Hiện tại dù ngựa Huyết Long có giúp đỡ cũng không còn kịp nữa rồi.  

Dưới nét mặt vô cùng kinh ngạc của mọi người, ngôi sao ngưng tụ từ lôi uy thuần tuý và chân nguyên cuồn cuộn kia xuyên thủng hư không, rơi xuống Đạo Đài của Lâm Nhất.  

Oanh!  

Đạo Đài kia lập tức bị bao phủ bởi lôi quang, vô số chân nguyên lôi đình nổ tung như dung nham. Lôi mang cuồn cuộn, toàn bộ quảng trường rung động dữ dội, tất cả mọi người đều cảm nhận được lúc ngôi sao nổ tung, bên trong ẩn chứa năng lượng đáng sợ.  

Không xong rồi!  

Mấy người nhóm La Chấn cau mày, trong mắt cũng có ánh sáng kỳ lạ loé lên, kinh nghiệm chiến đấu của Lâm Nhất vẫn còn quá ít, hoàn toàn không ngờ yêu nghiệt như Mục Tu Hàn sẽ sử dụng lá bài tẩy vào lần đầu giao chiến.  

Dưới tình huống không kịp chuẩn bị mà bị Tinh Vẫn này đánh trúng, thì gần như không còn đường sống.  

“Mục huynh không giống mấy người nào đó, chỉ biết nói miệng. Không ra tay thì thôi, một khi ra tay, dù ngươi có là chiến mã tuyệt thế cũng phải quỳ xuống chịu chết!”, Phong Huyền Dực cười châm chọc, trong mắt lộ vẻ sảng khoái: “Có thể chết dưới sát chiêu thành danh của Mục huynh cũng xem như xứng với cái danh chiến mã rồi… Nhưng cuối cùng vẫn chỉ là con kiến mà thôi”.  

Nhưng lúc này, sắc mặt Phong Huyền Dực chợt trở nên cứng đờ, vì trong lôi quang vô tận kia có vô số hư ảnh kim ô bay ra.  

Có Kim Sí Thần Nhân cao trăm trượng xuất hiện như núi lớn, chẳng mấy chốc đã phá vỡ lôi quang cuồn cuộn kia, đấm ra quyền mang chứa đựng kim quang rực rỡ. Mục Tu Hàn thay đổi sắc mặt, lách người tránh khỏi trong nháy mắt, nhưng vẫn bị dư âm đánh trúng.   

Quyền mang kia đánh bay Mục Tu Hàn, sau đó nó đột nhiên mở tay, bắt lấy Phong Huyền Dực không kịp đề phòng rồi kéo về phía mình.  

Vụt!  

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 3552


Lâm Nhất tóm lấy cổ Phong Huyền Dực, lạnh lùng nhìn xuống hắn ta từ trên cao, trong mắt loé lên ánh sáng lạnh lẽo vô cùng đáng sợ. Tên này đúng là một con chó trung thành, bị ngựa Huyết Long đánh bay hai lần vẫn không nhận ra sự chênh lệch của hắn và hắn ta hiện tại, còn dám nhảy tới nhảy lui châm chọc hắn.   

Chết đi!  

Máu tươi bắn tung toé, Lâm Nhất đánh vỡ đầu người này một cách quyết đoán, không chút chần chừ.  

Mọi người tỏ vẻ hoảng hốt, hoàn toàn không ngờ rằng Lâm Nhất sẽ nhanh tay đến thế. Sau khi bắt được sơ hở của Phong Huyền Dực thì lập tức giết chết đối phương, không hề kiêng dè thân phận một trong Thất Đại Cự Đầu bảng Thương Long của hắn ta.  

Một yêu nghiệt đã hiện lên trên bảo kính thông thiên bị giết chết một cách dễ dàng, mọi người ánh mắt đờ đẫn, không thể tin được.  

Tuy trước đó Phong Huyền Dực đã bị ma côn Thiên Khôi tấn công hai lần liên tiếp, bị thương khá nặng, chiến lực đã không thể sánh bằng Trần Hạo và Triệu Kỳ, càng không thể so với Mục Tu Hàn.  

Nhưng nói chết là chết vẫn khiến người khác không thể tin được, thần kỳ như truyện nghìn lẻ một đêm vậy.  

Sắc mặt Mục Tu Hàn tái mét, đằng đằng sát khí, hắn ta nhìn chằm chằm Lâm Nhất, sâu trong mắt chứa đựng ý lạnh không thể xua đi.  

“Hay lắm! Giỏi lắm! Được lắm! Lâm Nhất, ngươi là muốn trở mặt hoàn toàn đúng không!”, Mục Tu Hàn lạnh lùng nói, sắc mặt của hắn ta thay đổi, giết chết Phong Huyền Dực trước mặt nhiều người như thế, rõ ràng là Lâm Nhất này muốn khiến hắn ta mất mặt.  

“Xin lỗi, ngươi làm gì có mặt mũi mà trở. Huống hồ, ta đã nói từ đầu rằng nơi này đã có chủ, đừng xem như ta dễ tính”, Lâm Nhất không hề nể mặt, lạnh lùng nói.  

Mọi người thầm thấy kinh ngạc, Lâm Nhất này đúng là ngông cuồng, hắn là quyết tâm muốn chiếm đoạt Đạo Đài ở chỗ trái tim Thương Long này.  

Ai dám xâm phạm sẽ giết chết người đó!  

“Lâm Nhất, Phong Huyền Dực bị ma sủng của ngươi làm trọng thương, đang bị thương như thế, ngươi còn thừa nước đục thả câu tóm lấy hắn, thẳng tay giết chết hắn, có phải hơi quá đáng rồi không!”, Trần Hạo ở bên cạnh Mục Tu Hàn cất lời.  

Lâm Nhất lập tức cảm nhận được một luồng sát khí, Trần Hạo này là nhân vật thứ ba trên bảng Thương Long, thực lực đứng sau Mục Tu Hàn và La Chấn, mạnh hơn Phong Huyền Dực kia rất nhiều. Trong lòng rất nhiều người, hắn ta là tồn tại có thể chống lại La Chấn và Mục Tu Hàn.  

“Quá đáng? Cho hỏi ta quá đáng chỗ nào, nếu hắn ta không ra tay với ta trước thì sẽ bị ngựa Huyết Long làm bị thương sao? Ta đang giao thủ với Mục Tu Hàn, còn chưa phân thắng thua, hắn ta đứng đó lải nhải, châm chọc ta, ta bắt buộc phải nhường nhịn, chịu nhục trước hắn ta à?”  

Sắc mặt Lâm Nhất vô cùng lạnh lẽo, hắn cất giọng điệu nặng nề.  

Hắn cũng không thích tranh cãi với người khác, có điều dáng vẻ của Trần Hạo này thật sự khiến người ta buồn nôn.  

Ngay từ đầu đối phương đã ỷ thế hiếp người, không dám trêu chọc La Chấn kia, cho rằng hắn dễ bắt nạt nên mới nhằm vào hắn, bây giờ chịu thiệt thòi thì lại giảng đạo với hắn.  

Trên đời làm gì có đạo lý kiểu này!  

“Nói ngươi mấy câu thì sao chứ? Nói ngươi mấy câu có đến mức phải bị ngươi giết không? Sao ngươi lại động một tí là giết người thế… Thất Đại Cự Đầu trên bảng Thương Long chúng ta không biết đã chiến đấu bao nhiêu lần, nhưng vẫn chưa đến mức giống như ngươi đâu”, Trần Hạo không tán thành, hừ lạnh một tiếng: “Tuổi còn nhỏ mà tính tình thì hung hăng, nếu ngươi không chịu nói phải trái thì đừng trách chúng ta liên thủ trấn áp ngươi”.  

“Liên thủ á? Cứ việc liên thủ, ta sợ ngươi chắc!”
 
Chương 3553


Hai mắt Lâm Nhất lập tức trở nên sắc bén như kiếm, giữa chân mày lộ ra phong mang, hắn lạnh lùng quát lên một tiếng, có sát khí dâng trào.  

Thật sự cho rằng hắn sợ bọn họ liên thủ à.  

Mọi người tỏ vẻ kinh ngạc, Lâm Nhất này muốn một đấu ba, dùng sức mạnh áp đảo đối phương. Không hổ là công tử Táng Hoa giết người chỉ với một kiếm, đến hiện tại rồi mà tính cách vẫn không thay đổi.  

Cứ việc liên thủ, sợ các ngươi chắc!  

Lâm Nhất đứng trên hộp đựng kiếm, quần áo không gió mà bay, lời nói khiến con ngươi ba người Trần Hạo, Triệu Kỳ và Mục Tu Hàn co lại, sắc mặt không ngừng thay đổi.  

Ba người họ đều là nhân vật có tiếng tăm ở khu vực Thương Long, đứng trên đỉnh chóp của Kim Tự Tháp, dù ở toàn bộ con đường thông thiên cũng có danh tiếng không nhỏ.  

Mỗi người đều rất kiêu ngạo, tuy là một đội cùng tiến cùng lùi, nhưng thật sự chưa từng nghĩ đến việc liên thủ trấn áp Lâm Nhất. Một là, sâu trong lòng bọn họ đều không coi trọng Lâm Nhất cho lắm, thứ hai là sợ ảnh hưởng đến danh tiếng.  

Không muốn sau khi rời khỏi khu vực Thương Long, ở cuối thiên lộ sẽ bị người của những khu vực khác trêu chọc.  

Nhưng sau một hồi giao thủ, rõ ràng thực lực của Lâm Nhất không hề tầm thường, đặc biệt là cú đấm giết chết Phong Huyền Dực khi nãy, càng khiến người ta khiếp sợ vô cùng.

Nếu nói ba người không có ý định liên thủ chắc chắn là không thể nào, bây giờ kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra Lâm Nhất rất khó giải quyết!  

Công tử Táng Hoa chắc chắn không phải chỉ có tiếng không có miếng.  

Bây giờ đối phương chọc rách lớp giấy mỏng này, ba người lập tức có ý đồ, trong con ngươi đằng đằng sát khí, chân nguyên cuồn cuộn trong cơ thể cũng đang cô đọng.  

“Nếu tiểu tử này đã tự tìm đường chết thì cứ để cậu ta được như ý nguyện. Tự tìm đường chết, cũng không thể trách chúng ta ỷ đông hiếp yếu được, ngông cuồng là sẽ phải trả giá”, sắc mặt Mục Tu Hàn thay đổi, trong mắt có sát khí dâng trào, như đã có quyết tâm về một việc nào đó.  

“Đánh nhanh thắng nhanh đi, một tên hề cứ nhảy tới nhảy lui cũng phiền phức lắm”, Triệu Kỳ lạnh lùng nhìn Lâm Nhất, cất giọng lạnh như băng.  

“Rất đúng ý ta”.  

Trần Hạo tính tình khó chịu trước đó cũng cười gằn một tiếng, hờ hững nói.  

Sau khi dứt lời, hắn ta là người ra tay đầu tiên, trên người bộc phát khí thế như băng giá, ý chí Hàn Băng dung hợp một cách hoàn mỹ với tu vi Thiên Phách tứ trọng của hắn ta, trên quảng trường Thương Long cổ xưa thoáng chốc tuyết trắng mịt mù, bông tuyết trong lúc tung bay cũng tản ra sát khí đáng sợ.  

“Bát Hoang Băng Vân Phá!”  

Sắc mặt Trần Hạo vô cùng lạnh lùng, hắn ta chậm rãi nói ra năm chữ lạnh như băng, sau đó tấn công về phía Lâm Nhất.  

Ầm!  

Trong lúc giơ tay, hàn khí vô tận xuất hiện, ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ đánh xuống từ trên trời, trong lòng bàn tay khổng lồ này có ngưng tụ một con dấu cổ xưa. Con dấu phát ra ánh sáng chói mắt, tựa như trường tồn mãi mãi, còn mang theo cả hàn mang khiến người ta tuyệt vọng.  

“Võ học Tạo Hoá cấp Đế Giả!” 
 
Chương 3554


Hắn ta vừa đánh ra chiêu này, toàn bộ quảng trường bắt đầu náo động, thậm chí rất nhiều thiên tài trên Đạo Đài còn không thể đứng vững, sắc mặt liên tục thay đổi.  

Dù đã có tin đồn từ lâu rằng mỗi người trong Thất Đại Cự Đầu trên bảng Thương Lon đều nắm giữ võ học Tạo Hoá cấp Đế Giả, nhưng đến bây giờ mới thật sự chứng kiến tận mắt. Chỉ nhìn con dấu trong bàn tay cổ xưa khổng lồ kia từ xa cũng cảm thấy linh hồn như sắp đóng băng.  

Cảm giác lạnh lẽo vô tận càn quét thiên địa, tất cả mọi người đều vô thức điều động chân nguyên để chống chội với nó.  

Dù không nhằm vào họ, chỉ là dư âm mà thôi, nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy không thể chịu đựng được.  

“Hắc Dực Ma Hổ Quyền!”  

Trong thiên địa lại vang lên tiếng gào thét, Triệu Kỳ trong ba người chợt ngửa mặt lên trời quát to. Chân nguyên màu đen dao động trong tứ đại khí hải, trong chân nguyên chứa đựng sát khí khiến người khác sợ hãi, một con ma hổ có đôi cánh đen bắt đầu thành hình sau lưng gã ta.  

Vụt!  

Vào khoảnh khắc năm ngón tay gã ta nắm chặt lại, trong con ngươi Song Dực Ma Hổ có hai đường ma quang màu đen xuất hiện, xuyên thủng bầu trời.  

Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!  

Hư không nổ tung, trong không khí liên tục vang lên tiếng nổ, hổ gầm như sấm.Một chuỗi tiếng nổ chấn động bên tai mọi người, rất nhiều người không thể chịu được, chỉ cảm thấy tim mình không nhịn được đập thình thịch, phun ra một ngụm máu tươi.  

Thậm chí có những người thực lực yếu hơn còn bị nổ tung lồng ngực, tim nhảy ra ngoài, chết ngay tại chỗ!  

Quá đáng sợ!  

Lại là võ học Tạo Hoá cấp Đế Giả, toàn bộ quảng trường đều bị không khí rét lạnh bao phủ, khiến người ta phải nổi da gà, sắc mặt thay đổi, trong mắt không khỏi lộ vẻ hoảng sợ.  

Trong mắt mấy người nhóm La Chấn cũng có ánh sáng kỳ lạ loé lên, không khỏi tỏ vẻ kinh ngạc.  

Ong!  

Nhưng vẫn chưa dừng lại ở đó, trên không trung lại có những tia chớp màu vàng đánh xuống. Trong không gian bị tia chớp chiếu sáng kia, một bóng người cổ xưa xuất hiện, người đó đầu đội vương miệng, người khoác giáp vàng, cơ thể được bao phủ bởi khí thế đáng sợ xưng bá thiên hạ như người của Hoàng gia.  

Là Mục Tu Hàn, hắn ta cũng ra tay rồi.  

Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, con ngươi Mục Tu Hàn có tia chớp loé lên, mái tóc dài tung bay, hai tay tạo thành một dấu ấn cổ xưa. Hắn ta quát to: “Lôi Hoàng Trấn Sơn Hà!”  

Phụt!  

Lúc này lại có người không chịu được mà phun ra một ngụm máu tươi trên Đạo Đài, thở hổn hển, nhiều người nhanh chóng bay lên trời, liên tục lùi lại với khuôn mặt hoảng hốt. Dưới uy thế thế này, họ không thể nào ở lại trên Đạo Đài nữa, sợ sẽ bị ảnh hưởng.  

Quá kinh khủng!

Bầu không khí đáng sợ không thể tả bằng lời bao phủ toàn bộ quảng trường Thương Long, ba võ kỹ Tạo Hoá cấp Đế Giả lần lượt sử dụng. Khiến quảng trường rộng lớn cũng trở nên nhỏ bé, người đã lùi lại rất xa vẫn cảm thấy nghĩ lại mà sợ.  

“Lâm Nhất sắp toi đời rồi…” 
 
Chương 3555


Vô số ánh mắt nhìn về phía Lâm Nhất, nét mặt cũng có vẻ khá nặng nề.  

Ba bá chủ trên bảng Thương Long liên thủ, chiến trận như thế, dù là La Chấn được gọi là Long Thủ chắc chắn cũng không đỡ được. Suy nghĩ muốn một đấu ba của Lâm Nhất trước đó thật sự qúa điên cuồng, dù sao cũng là Thất Đại Cự Đầu, thiên tài xuất chúng từng xuất hiện trên bảo kính thông thiên.  

Bọn họ hợp tác với nhau sao mà không thắng được.  

“Giết!”  

Trần Hạo giận dữ quát lên một tiếng, sát chiêu của hắn ta đánh xuống đầu tiên, bàn tay khổng lồ kia che kín nửa bầu trời, đè thẳng về phía Lâm Nhất.  

Chưa nói đến uy lực của bàn tay khổng lồ này, chỉ con dấu cổ xưa bên trên đã chứa đựng hàn mang đáng sợ rồi, bầu không khí cũng bắt đầu đóng băng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.  

Đồng thời, bóng mờ của bàn tay khổng lồ cũng bao phủ lấy Lâm Nhất, ngăn chặn tầm nhìn của mọi người.  

Mọi người hít một hơi khí lạnh, sắc mặt thay đổi: “Rõ ràng là không thể nào trốn được!”  

Trốn?  

Làm sao có thể!  

Lâm Nhất đứng đón gió trên hộp đựng kiếm, nhìn bàn tay khổng lồ kia sắp đánh xuống. Anh chậm rãi nâng tay phải, trước lòng bàn tay có Kim Ô Ấn hoàn mỹ xuất hiện, sau đó là cổ ấn Thần Dương chói mắt như ánh sáng mặt trời ầm ầm nở rộ.  

Vụt!  

Kim Sí Thần Nhân cao trăm trượng bất ngờ thành hình sau lưng hắn, thần uy cổ xưa trang nghiêm nặng nề thoáng chốc lao đi.  

“Thần Dương Toái Thiên Ấn!”  

Lâm Nhất quát lên một tiếng, siết chặt năm ngón tay, vô số kim quang bắn ra từ trong khe hở ngón tay. Trong những tia kim quang đó có kim ô bay lên tận trời cao, khiến uy năng của Thần Dương Toái Thiên Ấn lại tăng vọt một lần nữa.  

Trúng đòn tấn công này của ta, dù không chết thì ngươi cũng sẽ bị đóng băng!”  

Trần Hạo trên không trung nhìn thấy bàn tay hàn băng khổng lồ đè xuống trên Đạo Đài thì cười châm chọc, trong mắt hiện lên vẻ dữ tợn.  

Trần Hạo rất tự tin với võ học Tạo Hoá của mình, không ra tay thì thôi, một khi ra tay chắc chắn sẽ không cho đối phương cơ hội tiếp tục giở trò.  

Trong mắt người ngoài, bàn tay khổng lồ kia đã như một ngọn núi đè xuống Đạo Đài. Uy áp cuồn cuộn khiến quảng trường rung động, dưới đòn tấn công nghiêm trọng như thế, rất khó tưởng tượng Lâm Nhất chỉ có cảnh giới Thiên Phách nhị trọng có thể có bao nhiêu cơ hội sống sót.  

“E rằng chưa đến một phần cơ hội…”  

Có người khẽ thở dài, cất giọng nói nặng nề.  

Xung quanh có tiếng thở dài thay nhau vang lên, Thất Đại Cự Đầu suy cho cùng vẫn là Thất Đại Cự Đầu.  

Rắc!  
 
Chương 3556


Nhưng đúng lúc này, thiên địa chợt vang lên tiếng băng đá vỡ vụn, bàn tay khổng lồ như ngọn núi xuất hiện chút khe hở. Nụ cười trên mặt Trần Hạo thoáng chốc trở nên cứng đờ, con ngươi co lại, cảm thấy không ổn lắm.  

Ầm!  

Còn chưa đợi hắn ta kịp phản ứng, trong khe hở nứt ra kia có ánh sáng màu vàng như ánh mặt trời loé lên, sau đó tiếng ầm ầm vang lên, bàn tay khổng lồ bắt đầu sụp đổ như núi tuyết, biến thành vô số mảnh vụn.  

Băng đá bắn khắp nơi, vô số kim ô lao ra, lượn quanh bầu trời.  

Phụt!  

Khi Lâm Nhất đấm ra một quyền làm nổ tung dấu ấn Băng Xuyên kia, Trần Hạo lập tức bị cắn trả phun ra một ngụm máu tươi. Hắn ta thầm thấy chấn động, trong mắt lộ vẻ không thể tin nổi.  

Gào!  

Sau khi đánh nổ bàn tay khổng lồ, Lâm Nhất còn chưa kịp nghỉ xả hơi thì Hắc Dực Ma Hổ Quyền của Triệu Kỳ đã đánh tới, Triệu Kỳ đứng trên không rung gào thét: “Lâm Nhất, quỳ xuống chịu chết đi!”  

Ma Hổ to như thành trì, trên lưng mọc hai cái cánh gào thét, trong con ngươi khổng lộ bắn ra hai tia ma quang dài trăm trượng. Ma quang xuyên thủng hư không, quét thẳng về phía Lâm Nhất, không đợi quyền mang đánh xuống đã muốn hù doạ Lâm Nhất trước.  

“Chút ánh sáng nho nhỏ đó thì làm được gì ta!”  

Lâm Nhất hừ lạnh, Kim Sí Thần Nhân sau lưng hắn chỉ hơi nâng mắt lên.  

Trong hốc mắt sâu thẳm kia như có mặt trời chuyển động, hai tia ma quang bắn ra từ trong mắt ma hổ còn chưa kịp đến gần đã lập tức bị đốt cháy.  

“Ánh sáng Đại Nhật, muôn đời bất diệt!”  

Đôi cánh đang buông xuống sau lưng Kim Sí Thần Nhân vung lên, thoáng chốc che khuất bầu trời, ngoài Kim Sí Thần Nhân đang đón nhận ánh sáng thì thế gian chỉ có một màu đen kịt.  

Ầm!

Bóng dáng Lâm Nhất và Triệu Kỳ đâm mạnh vào nhau giữa không trung. Khi cả hai người tung quyền, ánh lửa bắn tung toé, chân nguyên bùng nổ, Kim Sí Thần Nhân dang cánh, uy lực một quyền này của Lâm Nhất vượt xa dự kiến của đối phương.  

“Cút đi!”  

Chỉ trong chớp mắt đã đánh cho đối phương hộc máu văng ra, ngay cả hư ảnh Ma Hổ hai cánh sau lưng gã ta cũng xuất hiện vết nứt.  

“Chuyện này không thể nào!”  

“Rốt cuộc tiểu tử này đã làm bằng cách nào?”  

Trong tích tắc, Lâm Nhất đã phá liên tiếp hai loại võ học cấp Đế Giả khiến người ta kinh ngạc không nói nên lời.  

Một phút trước, mọi người còn đang nghĩ Lâm Nhất có thể sống sốt trong sát chiêu của Trần Hạo hay không. Một phút sau, Lâm Nhất đã mạnh mẽ xuất hiện, Kim Ô tung bay, quyền toái băng sơn, thần nhân giương cánh, ma quang vụt tắt, Trần Hạo và Triệu Kỳ lần lượt bị thương.  

Nhưng sau khi một thức này phá liên tiếp hai đại sát chiêu, nó cũng cạn kiệt uy lực, mất đi khí thế.  

Người có thực lực mạnh nhất trong ba người là Mục Tu Hàn vẫn còn đang nắm sát chiêu trong tay chưa thi triển, như thể giờ phút này, Lâm Nhất càng thể hiện mạnh mẽ thì càng làm người ta thương hại. Nếu đấu một một thì e rằng không ai có thể trấn áp được hắn. 
 
Chương 3557


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Dừng tại đây thôi!”  

Trong mắt Mục Tu Hàn tràn đầy lạnh lùng, cực kì kiêu ngạo, thậm chí hắn ta còn không thèm nhìn Lâm Nhất. Ở vùng trời phía trên đầu hắn ta, ánh chớp vô biên chiếu rọi hư ảnh này, cao cao tại thượng, coi trời bằng vung, đắm mình trong ánh hào quang lấp lánh như lôi thần khiến người ta phải quỳ lạy.  

Hắn ta vừa dứt lời, hư ảnh đội vương miệng đưa tay ra kết ấn, chỉ về phía Lâm Nhất từ xa, một luồng ánh sáng bắn tới.  

Ầm!  

Vô số tia điện màu tím ánh kim hoá thành những con long ảnh điện quang màu tím ánh kim. Bầy long ảnh bay lượn quanh luồng ánh sáng kia, lấy uy áp vô thượng lao về phía Lâm Nhất. Cảnh tượng đó như quân vương lên tiếng, chân long cũng phải nghe lệnh.  

“Lôi Hoàng Trấn Sơn Hà? Trấn được sơn hà nhưng không thể trấn được ta!”  

Lâm Nhất lạnh lùng nhìn luồng ánh sáng đang hạ xuống và những con lôi long tím ánh kim lượn quanh không biến mất kia, đôi mắt đen của hắn như bầu trời sao mênh mông bắn ra hai tia sáng như có thực thể, chớp mắt đã xuyên qua bầu trời, phá tan gông cùm xiềng xích của tầng mây.   

“Mở!”  

Lâm Nhất gằn giọng hét lên, kiếm ý bốc cháy dữ dội trong đôi mắt sâu thẳm của hắn.  

Ầm ầm!  

Phía ngoài bầu trời dường như có một cánh cổng cổ xưa đang từ từ mở ra, kiếm ý mạnh mẽ trào ra từ cánh cổng đó rồi treo ngược trên bầu trời, đánh tan những đám mây dày đặc.  

“Khoan đã, cơn chấn động này… Cơn chấn động này…”  

Nhận thấy được cơn chấn động dữ dội một cách kì lạ kia, đám người La Chấn và Tần Lâm đều thay đổi sắc mặt, sâu trong mắt lộ ra vẻ khó tin.  

Đó có thể là… có thể là…  

“Là kiếm ý Thông Thiên!”  

Nữ tử áo tím Bùi Tuyết mặc bộ trường sam, đeo đai lưng màu vàng, phong thái vô song. Nàng ta không hề dao động, vẻ nghiêm túc hiếm thấy hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp luôn giữ nụ cười nhạt, hàng lông mày nhíu chặt, ánh mắt liên tục thay đổi, hiển nhiên cảnh tượng này gây chấn động quá lớn.  

Keng! Keng! Keng!  

Kiếm ý bay qua bay lại giữa không trung.  

Cánh cổng trong hỗn độn mơ hồ mở ra, sao trời ngưng tụ từ kiếm ý vô tận rơi xuống. Những ngôi sao khổng lồ nhìn từ xa như chiếm diện tích hơn một nửa quảng trường, ùn ùn rơi xuống.     

Trong lúc rơi xuống, chúng biến thành Thương Long mang theo kiếm ý vô tận bay về phía Lâm Nhất.  

Kiếm ý Thông Thiên, phong lôi gầm thét, rồng ngâm bốn phương, tia điện lập loè.  

Đợi đến khi bóng dáng Thương Long rơi vào trên người Lâm Nhất, Thần Dương Toái Thiên Ấn trên người hắn vốn đã mất đi khí thế lại từ dưới đáy vực bùng nổ. Kiếm thế vốn đã rất mạnh lập tức phá vỡ lồng giam, đạt tới độ cao chưa từng có.  

Trên quảng trường cổ xưa này, Lâm Nhất dựa vào kiếm thế mênh mông như hoá thành trời. Nếu hắn giơ tay lên, bầu trời này cũng nâng lên cao. Nếu hắn hạ tay xuống, bầu trời cũng

[Diendantruyen.Com] Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn
 
Chương 3558


Trong nháy mắt, Lâm Nhất ở giữa không trung giơ tay lên, vô số lôi long tím ánh kim đang lao xuống đều bị chôn vùi.  

“Kiếm ý Thông Thiên… Đúng thật là kiếm ý Thông Thiên!”  

“Rốt cuộc tiểu tử này đã làm bằng cách nào?”  

Đám người La Chấn và Tần Lâm vô cùng chấn động.  

Dù hắn ta có suy nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra con át chủ bài cuối cùng trong tay Lâm Nhất lại là kiếm ý Thông Thiên!  

“Đáng sợ như thế ư?”  

Những người ở ngoài quảng trường đều há hốc mồm, trong mắt tràn đầy khó tin.  

Quá kinh khủng!  

Sự đáng sợ của kiếm ý Thông Thiên vượt xa tưởng tượng của mọi người, khiến người ta rùng mình, toàn thân run rẩy. Trước đó Lâm Nhất đã tung sát chiêu phá liên tiếp hai loại võ học Tạo Hoá cấp Đế Giả, mất hết khí thế, thậm chí tiêu hao rất nhiều chân nguyên.  

Thuộc loại thấp trong những cái thấp, lúc này đối mặt với thủ đoạn tuyệt sát của Mục Tu Hàn, dù mạnh như La Chấn thì mười cái mạng cũng không đủ sống.  

Dù sao cũng là Mục Tu Hàn, mọi người đứng ở xa cũng có thể cảm nhận được rõ sự đáng sợ của Lôi Hoàng Trấn Sơn Hà. E rằng đứng gần đó cũng không chịu được, lập tức thịt nát xương tan, bị chấn động ngay cả cặn cũng không còn sót lại.  

Nhưng có thể trấn được sơn hà, không thể trấn được Lâm Nhất!  

Khi kiếm ý Thông Thiên được thi triển, Lâm Nhất trở tay đã đánh tan những con lôi long tím ánh kim kia khiến người ta trố mắt đứng nhìn.  

Cũng không thể trách mọi người kinh ngạc như vậy, kể cả phương đại thế tên là Côn Luân đó cũng chỉ Tinh Quân mới có thể nắm giữ kiếm ý Thông Thiên. Người chưa đột phá Tinh Quân mà đã nắm giữ kiếm ý Thông Thiên, không phải có thể miêu tả đơn giản bằng hai từ yêu nghiệt.  

“Phá!”  

Một chỉ đã mất đi những con lôi long kia bị Lâm Nhất đánh vỡ bằng một chưởng nhẹ nhàng.  

“Kiếm ý Thông Thiên…”  

Giữa không trung, cả ba người trong nhóm Mục Tu Hàn đều sững sờ, nét mặt gần như cứng đờ, trong mắt lộ ra vẻ kinh hãi tột cùng, kiếm ý vô tận kia làm cho máu trong người họ sôi trào vì sợ hãi.  

Bụp!  

Lúc này sắc mặt của ba người đều trở nên trắng bệch, họ cảm nhận được hơi thở nguy hiểm từ trên người Lâm Nhất. Đây là cảm giác trước đó chưa từng có, ý nghĩ không thể thắng dâng lên sâu trong lòng họ, đây là một tin tức cực kì nguy hiểm.  

Sự tự tin mạnh mẽ trong lòng họ xuất hiện dấu hiệu sụp đổ, và một khi nó sụp đổ, dù cho thực lực mạnh đến đâu cũng rất khó phát huy toàn lực, nhất định sẽ chết.  

“Chết tiệt… Chuyện này sao có thể?”  

Vũ Hạo Thiên đang đứng trên đạo đài không kìm được kinh ngạc thốt lên, lúc này vẻ mặt đầy hả hê trước đó trông cực kì u ám.  

Chiêu thức át chủ bài này của Lâm Nhất là một đòn nặng nề như sấm đối với hắn ta, đánh thẳng vào tận đáy lòng. Hắn ta cứ tưởng sau khi thực lực tăng lên, dựa vào Nguyệt Diệu Thần Quyền và món chí bảo kia hoàn toàn đủ để chiến thắng, thậm chí áp đảo đối phương.  

Nhưng ai ngờ Lâm Nhất lại thi triển kiếm ý Thông Thiên.  

“Chết tiệt!”  
 
Chương 3559


Ba người nhóm Mục Tu Hàn hít một hơi thật sâu, nhìn về phía Lâm Nhất cách đó không xa, lòng bàn tay ai cũng run rẩy, rõ ràng họ đang cảm thấy khó chấp nhận. Thảo nào đối phương lại dám lấy một địch ba, hoá ra hắn đang cất giấu con át chủ bài nghịch thiên như thế.  

“Tuyết mỹ nhân… Chẳng trách cô vẫn luôn nhìn hắn với con mắt khác, cô đã biết từ lâu rồi sao?”, La Chấn nhẹ giọng hỏi, trong mắt vẫn khó che giấu được vẻ chấn động.  

Vẻ cay đắng hiện lên trên khuôn mặt xinh đẹp của Bùi Tuyết, một lát sau nàng ta mới cười gượng: “Nếu ta biết trước hắn nắm giữ kiếm ý Thông Thiên thì đã không dám động vào hắn…”  

Lần đầu gặp đối phương, nàng ta đã có thái độ thù địch, định bắt đối phương lại rồi hỏi mối quan hệ giữa hắn và Nguyệt Vi Vi.  

May mà nàng ta và Nguyệt Vi Vi không phải kẻ thù không đội trời chung, hơn nữa cũng khá tán thưởng Lâm Nhất. Lần sau gặp mặt, nàng ta cũng không để lộ ác ý, chỉ bí mật quan sát, còn tiện tay giúp hắn chút việc.  

Chỉ có thể nói nàng ta may mắn, không dây vào rắc rối lớn như vậy, cho dù nàng ta có lai lịch bất phàm cũng sẽ cảm thấy rất nhức đầu.  

“Ba người này đá phải tấm ván sắt rồi”, La Chấn nhìn về phía đám người Mục Tu Hàn đang đánh nhau trên không trung với vẻ mặt chế nhạo.  

Ba người nhóm Mục Tu Hàn nảy ra ý định rút lui, không muốn tiếp tục đánh nhau với Lâm Nhất nữa.  

Họ biết khá rõ rốt cuộc kiếm ý Thông Thiên đáng sợ cỡ nào, dù có thắng được đối phương cũng sẽ vô cùng thê thảm.  

“Hôm nay không ai được đi cả!”  

Nhưng tiếng quát của Lâm Nhất chợt vọng lại từ trên không trung, hắn lạnh lùng nhìn về phía ba người.  

“Lâm Nhất, ngươi đừng quá đáng, đừng tưởng ba người chúng ta sợ ngươi. Kiếm ý Thông Thiên thì thế nào, chung quy ngươi cũng chỉ có một mình!”, Trần Hạo sầm mặt lại, lạnh giọng nói.

“Ta đã cho các ngươi cơ hội, nơi này có chủ, ta đã nói ba lần”.  

Giờ phút này Lâm Nhất trong bộ quần áo xanh trông cực kì toả sáng, tóc dài tung bay, đôi mắt sâu thẳm đều toả ánh hào quang như tiên.  

Hào quang ấy không quá chói mắt, phát ra từ trên người Lâm Nhất làm hắn trông như kiếm tiên thượng cổ, một mình một phương không ai sánh bằng.  

Cả ba người họ đều nắm giữ võ học Tạo Hoá cấp Đế Giả, nếu đấu một một, dù không thi triển kiếm ý Thông Thiên, Lâm Nhất cũng rất tự tin rằng mình có thể thắng đối phương.  

Nếu ba người liên minh với nhau, tiếp tục đối đầu, với tu vi của Lâm Nhất nhất định sẽ từ từ mất sức rồi chết.  

Chỉ khi nào hoàn toàn trở mặt, thi triển kiếm ý Thông Thiên, ba người liên minh cũng không thể làm được gì.  

Đám người này không hề biết kiếm ý Thông Thiên đáng sợ cỡ nào, đó là sức mạnh khiến cả Lâm Nhất cũng cảm thấy sợ hãi.  

Thấy Lâm Nhất hùng hổ doạ người, không có ý định bỏ qua cho ba người, vẻ tàn nhẫn thoáng hiện trong mắt Mục Tu Hàn, hắn ta trầm giọng: “Đồ không biết sống chết, ngươi tưởng nắm giữ kiếm ý Thông Thiên là muốn làm gì thì làm à, ra tay! Hôm nay ta phải cho hắn biết sự lợi hại!”  

Dứt lời, Mục Tu Hàn xung phong tấn công, tia điện lôi đình cuồng bạo bộc phát trên người hắn ta.   

Trần Hạo và Triệu Kỳ cũng nhanh chóng xông tới, trong mắt có tia sáng lạnh loé qua.  

“Đến đúng lúc lắm!” 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom