Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Đồ Tể Nghiện Liếm Vương Gia Thanh Lãnh

Đồ Tể Nghiện Liếm Vương Gia Thanh Lãnh
Chương 20: Điên cuồng thao vương gia trước mặt quân địch


Quân địch xâm chiếm/Trước mặt quân địch điên cuồng thao bướm nộn của vương gia/Vừa đi vừa thao/Dạo phố thao huyệt

Kia gã sai vặt còn chưa phát giác được nguy hiểm, gã chỉ biết là bộ dạng dâm đãng của vương gia phá lệ chọc người, châm ngòi côn th*t phía dưới của gã cứng rắn, gã kìm lòng không đặng nắm tay tiến vào trong đũng quần, nhìn vương gia rên rỉ mà thủ dâm.

Đồ Lang quanh năm đi săn, đối với gió thổi cỏ lay quanh mình phá lệ mẫn cảm, cậu vừa rồi đắm chìm trong tình dục, nhất thời không chú ý, lúc này mới phản ứng được, cậu mang theo con ngươi huyết khí, nhìn về phía gã sai vặt đằng sau xà nhà, nhìn thấy tên kia cũng dám tự an ủi trước mặt đại nhân vô cùng tôn quý của cậu.

Lập tức nổi trận lôi đình, Đồ Lang giận dữ đứng lên, rất giống ác quỷ từ trong địa ngục bò ra, sải bước về phía gã sai vặt.

Gã sai vặt bị dọa đến run chân, tê liệt ngã xuống mặt đất, Đồ Lang nắm chặt cổ áo của gã, nhấc gã giơ lên, nắm đấm hung hăng đập lên, nện người ngất ngay tại chỗ, trông thấy người ngất đi, nắm đấm của cậu cũng không dừng lại, dám ngấp nghé đại nhân của cậu, thật sự là không muốn sống nữa.

Đồ Lang ngang ngược vung nắm đấm, không có muốn dừng lại, gã sai vặt kia đã bị đánh đến mức không thể nhận dạng.

Vẫn nằm trên bàn đá Sở Thần, dục cầu bất mãn, nhẹ nhàng mở miệng kêu gọi: "Đồ Lang đến đây, còn muốn... Ân..."

Nghe được đại nhân đang gọi mình, Đồ Lang mới bất đắc dĩ buông tha cho gã sai vặt đáng thương kia, đi về phía đại nhân.

Sở Thần ngồi trên bàn đá, nâng một chân lên, ôm lấy cổ Đồ Lang, câu người đến dưới háng của mình đến, nhìn con ngươi Đồ Lang còn mang theo huyết khí, hắn cũng là lần đầu tiên rõ ràng cảm nhận được lòng ham muốn chiếm hữu của Đồ Lang, thật sự là lòng dạ hẹp hòi.

Đồ Lang một lần nữa đem đầu chôn ở dưới hông Sở Thần, mút vào mật dịch nói: "Đại nhân, nơi này là của ta."

Sở Thần hừ hừ cười nói: "Đều đã thưởng cho ngươi, dĩ nhiên chính là của ngươi."

Đồ Lang nghe được một câu nói kia, huyết khí trong ánh mắt mới tiêu tán, bất kể là ai cũng không thể làm bẩn đại nhân của cậu.

Sở Thần nhìn cự điểu buông thõng phía dưới của Đồ Lang, nuốt một ngụm nước bọt, nhớ lại cảnh tượng trước đó bị côn th*t thao ngất, nhục huyệt không tự chủ được nổi lên khát vọng, hắn giơ chân bước lên côn th*t Đồ Lang: "Đồ Lang... Thao ta... Ân..."

Đồ Lang cũng đã sớm liếm mở nhục huyệt, cậu đứng lên, nhẹ nhàng đưa côn th*t của mình vào, thẳng tắp cắm đến ngọn nguồn, rõ ràng trước đó không lâu mới thao qua, nhưng nhục huyệt vẫn đặc biệt chặt chẽ, nhục bích chăm chú bao trùm nhục bổng của cậu, cũng tự động bắt đầu nhúc nhích, giống như là miệng nhỏ không kịp chờ đợi mút vào tinh dịch của cậu, thật sự sảng khoái.

Đồ Lang vừa cắm vào, thiếu chút nữa muốn thoải mái điên rồi, ôm Sở Thần đang nằm trên bàn đá lên, cậu vẫn tương đối thích tư thế này, ôm Sở Thần ở giữa không trung thao đỉnh.

Sở Thần ôm cổ Đồ Lang, ngửa đầu rên rỉ: "Ân a a... Dùng sức thao ta... Ân a a a... Đồ Lang... Dùng sức... Ân a..."

Đồ Lang ôm thật chặt Sở Thần, vừa đi vừa thao, cậu cũng không biết mình muốn đi nơi nào, cậu chính là thích vừa đi vừa thao như thế, lúc này quyền khống chế nằm trong tay cậu, cậu muốn làm gì cũng có thể, thậm chí còn có thể ôm Sở Thần thao trên đường cái, dù sao Sở Thần đã không còn năng lực phản kháng.

Đồ Lang bước đi rất vững vàng, ôm cũng rất chắc chắn, Sở Thần hoàn toàn không cần lo lắng sẽ bị rơi xuống, hắn chỉ cần an tâm đắm chìm trong trong nhục dục là được rồi.

Đồ Lang ôm Sở Thần vừa đi vừa thao, vừa vặn đối diện đụng phải Vương thúc.

Vương gia cũng không đoái hoài đến cái gì phi lễ chớ nhìn phi lễ chớ nghe, ông vội vội vàng vàng quỳ xuống nói: "Vương gia không xong, tiểu quốc phiên bang từ phía bắc đánh đến, bây giờ quân địch đã ở ngoài thành, hai vạn Ngự Lâm quân sợ là không gánh nổi."

Đồ Lang nghe nói như thế, động tác trừu sáp ngừng lại, cậu chỉ là một mãng phu, đối mặt với việc quốc gia gặp nạn, cậu cũng không biết nên làm cái gì.

Sở Thần thấy Đồ Lang dừng lại, rất bất mãn giãy dụa mông của mình, tự mình di chuyển hai lần: "Ân... Đồ Lang... Tiếp tục thao ta......"

Đồ Lang biết giờ này khắc này cậu nên bảo hộ Sở Thần: "Đại nhân, ta mang ngươi chạy đi."

"Chạy đi đâu?" Sở Thần phát ra hai tiếng cười: "Không kịp nữa rồi, Đồ Lang dùng sức thao ta, chúng ta cùng chết trong chiến hỏa."

Đồ Lang ngược lại rất sẵn lòng lấy loại tư thế này chết chung một chỗ cùng Sở Thần, lúc này cũng không đoái hoài đến gì khác, lại bắt đầu thao.

Sở Thần quay đầu nhìn Vương thúc: "Ngươi lấy những thứ đáng giá trong phủ rồi chạy đi."

Vương thúc nặng nề dập đầu, lập tức đứng dậy rời đi.

Quân địch chỉ cần nửa ngày đã có thể phá cổng thành, quả nhiên không đến nửa ngày đã vào thành, trên đường tất cả đều là binh sĩ phiên bang, có một đội binh sĩ vọt vào trong vương phủ, nhìn thấy Sở vương đang cùng tư sủng giảng hoà, thấy cảnh này, cũng không thể không cảm khái một câu đại triều xa hoa lãng phí mục nát, đại nạn lâm đầu, còn có tâm tư làm loại chuyện này.

Một đội binh sĩ xông đến, muốn tách bọn họ ra.

Thế nhưng Đồ Lang mắt điếc tai ngơ, chăm chú bảo hộ Sở Thần ở trong ngực, côn th*t và nhục huyệt chăm chú cắn vào cùng nhau, Đồ Lang thậm chí còn khiêu khích ở ngay trước mặt bọn họ, thao mấy lần, thật sự là không chút nào để bọn họ vào mắt.

Ngay lúc bọn họ chuẩn bị muốn động thủ, tướng lĩnh phiên bang dẫn đội, nhìn thấy Đồ Lang có mấy phần quen mắt, tướng mạo của Đồ Lang vốn rất dễ nhận biết, ngũ quan của cậu thâm thúy, xem xét cũng không phải là người Trung Nguyên, vóc người cực kỳ tương tự người phiên bang, nhưng lại không có hung ác như người phiên bang, có điểm giống là xương cốt của người phiên bang kết hợp bề ngoài của người Trung Nguyên, tuấn mỹ dị thường.

Tướng lĩnh vẫy tay cho lui thủ hạ chuẩn bị động thủ, dùng tiếng phiên bang hỏi thăm Đồ Lang.

Đáng tiếc Đồ Lang vẫn luôn sống ở Trung Nguyên nghe không hiểu ngôn ngữ phiên bang.

Ngược lại là Sở Thần học qua vài câu, nghe hiểu được ngôn ngữ phiên bang, hắn nghe được người phiên bang đang hỏi Đồ Lang tên là gì.

Ánh mắt Sở Thần đảo qua nhìn lại giữa khuôn mặt Đồ Lang và khuôn mặt của vị tướng lĩnh phiên bang.

Đồ Lang lúc này lòng ham muốn chiếm hữu lại trồi lên, ôm lấy đầu Sở Thần: "Không cho phép đại nhân nhìn hắn."

Sở Thần bị ôm trong lồng ngực, buồn buồn nói: "Hắn dường như nhận biết ngươi."

Vị tướng lĩnh kia càng nhìn càng cảm thấy Đồ Lang quen mắt, trong lòng hoảng hốt, muốn đưa Đồ Lang đến trước mặt thủ lĩnh để nhận dạng.

Đồ Lang không muốn đi cùng bọn họ, cũng không muốn tách khỏi Sở Thần tách, côn th*t từ đầu đến cuối cắm trong nhục huyệt Sở Thần, cậu muốn dùng tư thế này chết cùng Sở Thần, thế nhưng những người phiên bang kia căn bản không muốn động thủ giết cậu.

Đồ Lang tính tình rất bướng bỉnh, có đôi khi Sở Thần cũng không làm gì được cậu, đừng nói đến mấy người phiên bang này.

Cuối cùng vẫn để Sở Thần mở miệng khuyên bảo: "Đồ Lang, thả ta ra."

Đồ Lang dùng sức lắc đầu: "Đại nhân không phải đã nói muốn chết cùng ta sao?"

"Hiện tại không hẳn phải chết." Sở Thần nghe được người phiên bang kia nói Đồ Lang có thể là vương tử thất lạc trên thảo nguyên của bọn họ, lúc trước hắn đã đoán được gương mặt này của Đồ Lang khẳng định thân thế bất phàm, quả nhiên như hắn sở liệu.

Đồ Lang vẫn lắc đầu: "Không, ta muốn cùng đại nhân chết chung một chỗ."

Gia hỏa này sao lại không nghe lời như thế, Sở Thần cũng không có biện pháp với Đồ Lang.

Cuối cùng Đồ Lang lấy tư thế tương liên này, ôm Sở Thần, đi theo sau lưng tướng lĩnh phiên bang, đi gặp người nào đó.

Đoạn đường này đi, Sở Thần bị thao đến có chút hư thoát, mỗi đi một bước của Đồ Lang,  côn th*t cũng sẽ ở trong cơ thể của hắn trừu sáp một lần, mỗi lần đều có thể chọc đến đáy, thật sự là chịu không nổi.

Sở Thần vịn bả vai Đồ Lang, hữu khí vô lực tựa ở trong ngực Đồ Lang, dọc theo con đường này có rất nhiều người dùng ánh mắt khác thường nhìn bọn hắn, Sở Thần vẫn muốn giữ thể diện, không dám để cho người khác nhìn thấy mặt mình, chộn mặt trong ngực Đồ Lang.

Đồ Lang ngược lại rất là quang minh chính đại, uy phong lẫm lẫm ôm Sở Thần, đi theo sau lưng người phiên bang kia, thỉnh thoảng còn dán bên tai Sở Thần nói một câu: "Đại nhân... Ngươi cắn thật chặt..."

Đồ Lang đã hưng phấn đến bắn nhiều lần trong thân thể Sở Thần, tinh dịch đậm đặc chất đầy trong Bụng sở Thần, vào giờ phút như thế này, cũng không thể chậm trễ cậu xuất tinh, cậu cảm thấy giờ này khắc này mình rất hạnh phúc, vừa nghĩ đến có thể cùng đại nhân lấy loại tư thế này chết chung một chỗ, khóe miệng cũng cong lên, cậu không hề sợ chết, cậu chỉ sợ đại nhân bỏ cậu mà đi, hoặc đi trước cậu một bước: "Đại nhân cắn ta thật thoải mái."

Đồ Lang nói chuyện cũng không tị hiềm ai, người chung quanh đại khái đều nghe được.

Sở Thần đỏ mặt, hắn vẫn muốn để Đồ Lang thả hắn ra, thế nhưng Đồ Lang rất quật cường, chính là muốn dùng tư thế này chết cùng Sở Thần, một khắc đều không muốn tách ra, Sở Thần cũng không biết nên nói gì mới tốt nữa, chưa thấy qua người nào quật như thế.

Một đường đi vào trong cung, trong cung đã bị người phiên bang chiếm lĩnh, ngay lúc Đồ Lang đang ôm Sở Thần tiếp tục bước đi, một người phiên bang từ phía sau tập kích Đồ Lang, đánh ngất xỉu Đồ Lang.

Lúc Đồ Lang đổ xuống, người phiên bang kia nhẹ nhàng tiếp nhận cậu, xem ra cũng không phải là muốn làm hại Đồ Lang.

Sau đó người phiên bang kia gọi người bắt giam Sở Thần.

Sở Thần phất phất tay nói: "Không cần, ta tự đi."

Sở Thần chậm rãi từ trên người Đồ Lang xuống, côn th*t từng chút một rút khỏi cơ thể hắn, lúc tách rời còn phát ra lộp bộp một tiếng.

Trong nhục huyệt trống rỗng chảy ra rất nhiều dâm dịch, giữa hai chân một mảnh vũng bùn, Sở Thần mang theo một thân dâm dịch đi theo một người phiên bang người, hắn biết Đồ Lang không có nguy hiểm, hắn an tâm, nếu hắn bị xử tử, hi vọng Đồ Lang sau này có thể theo đuổi hạnh phúc của mình và quên hắn đi.
 
Chương 21: Vương gia biến thành đồ chơi của đồ tể


Vương gia biến thành tù nhân/Biến thành đồ chơi của đồ tể/Cách quần tù liếm láp bướm nộn/Hút nước huyệt

Sở Thần bị đám người phiên bang kia nhốt vào địa lao, trong địa lao còn có mấy vị hoàng tử khác, Sở Thần là trưởng tử, cũng chính là con của Trung cung, theo lý thuyết hắn nên danh chính ngôn thuận là thái tử điện hạ, đáng tiếc lão Hoàng đế không chào đón hắn,  sau khi hắn cập quan, đã tùy tiện phong hắn là Sở vương, nhưng không cho hắn đất phong, để hắn ở trong kinh thành.

Cũng bởi vì lão Hoàng đế không chào đón hắn, bởi vậy hắn ở trong lòng của những hoàng đệ này, không chút nào tôn kính hắn, bình thường đều hận không thể giẫm hai cước trên đầu của hắn, có đôi khi Sở Thần rất hận phụ hoàng của mình, hắn hận lão Hoàng đế tại sao lúc hắn còn nhỏ không giết hắn đi, vì sao còn muốn để hắn lớn lên chịu nhiều đau khổ như vậy, mỗi ngày đều sống trong hoảng sợ.

Sau khi Sở Thần tiến vào địa lao, tự giác tìm một nơi an tĩnh chời đợi, mấy vị hoàng tử khác trên mặt có sợ hãi, bàng hoàng, bất an, duy nhất chỉ có Sở Thần là có cảm giác được giải thoát, cuối cùng hắn cũng không cần tiếp tục lo lắng hãi hùng nữa, rốt cục cũng có thể đi gặp mẫu hậu.

Đồ Lang sau khi bị đánh bất tỉnh, rất nhanh đã tỉnh lại, khi thấy Sở Thần không còn ở bên cạnh, cậu không quan tâm muốn ra ngoài tìm người, tướng lĩnh phiên bang cho người ngăn cậu lại, nói một đống tiếng phiên bang cậu nghe không hiểu.

Đồ Lang không kiên nhẫn nắm chặt cổ áo của gã, gầm thét: "Đại nhân của ta đâu, có phải các ngươi đã mang hắn đi hay không, mau trả lại cho ta, có nghe hay không, không trả lại cho ta, lập tức giết chết các ngươi."

Tướng lĩnh phiên bang cũng nghe không hiểu Đồ Lang đang nói gì, nhưng từ sắc mặt của Đồ Lang, nhưng biết một hai, đã gọi một người Trung Nguyên đến hỗ trợ phiên dịch, người Trung Nguyên kia chuyển lời cho Đồ Lang nói: "Đại vương tử, ngài bớt giận, ngài nếu có dặn dò gì, tùy thời có thể nói."

Đồ Lang hiện tại chỉ muốn nhìn thấy Sở Thần, đồng thời lòng nóng như lửa đốt: "Nói cho hắn biết, mau trả đại nhân lại cho ta, nếu không ta sẽ giết hắn."

Người Trung Nguyên phiên dịch cho tên tướng lĩnh kia, tướng lĩnh lại bô bô nói một trận, cuối cùng phiên dịch cho Đồ Lang nghe: "Đại vương tử, Bành đại soái nói vị đại nhân kia là con tin quan trọng, hiện tại tạm thời không thể thả ra, phải mang hắn về phiên bang."

Đồ Lang không muốn nhiều lời nữa, giơ nắm đấm lên muốn đập xuống: "Nhanh lên cho ta."

Người Trung Nguyên đem lời phiên dịch cho Đồ Lang: "Bành đại soái nói nếu ngài cùng hắn trở về phiên bang, có thể tạm thời giao người cho ngươi chơi một chút, nhưng không thể đem người thả chạy, đây là chiến lợi phẩm của bọn họ, đến lúc đó còn phải phục mệnh vương."

Đồ Lang thúc giục nói: "Đừng nói nhảm, nhanh lên."

Tướng lĩnh phân phó cho thủ hạ bên người một câu, thủ hạ kia cực nhanh chạy đến địa lao, mang Sở Thần đến.

Sở Thần tay chân đều bị xiềng xích, khi đi đường, keng keng phát ra tiếng, hắn đi theo sau lưng tên thủ hạ kia, đi đến buồng lò sưởi của Tiên Hoàng, chỗ này đã bị người phiên bang chiếm lĩnh, khắp nơi đều là người phiên bang.

Đồ Lang trong phòng nghe thấy tiếng vòng chân, cậu vội vàng đi tới, nhìn thấy trên người đại nhân mặc áo tù nhân màu trắng, tay chân đều bị còng, rõ ràng là bộ dáng làm cho người ta đau lòng, thế nhưng Đồ Lang lại thấy côn th*t cứng, cậu đã sớm muốn đem Sở Thần trói lại.

Sở Thần dù là mặc áo tù nhân, nhưng thân thể như ngọc, phong thái không giảm, mạch thượng nhân như ngọc cũng không đủ để hình dung hắn, nhục bổng của Đồ Lang cứng đến nỗi thẳng tắp, cậu không bảo người tháo xích sắt trên người Sở Thần, chỉ đi lên ôm lấy Sở Thần, kích động hô một tiếng: "Đại nhân..."

Sở Thần mở mắt ra nhìn Đồ Lang một chút.

Trang phục của Đồ Lang từ Trung Nguyên đã được đổi thành kiểu dáng phiên bang, tóc được tết thành những bím nhỏ, trên bím tóc có đính những hạt lưu ly đủ màu sắc, mang đến cho cậu một vẻ sang trọng khác hẳn, đích thực là người phiên bang, nơi nào còn có hình bóng của người Trung Nguyên.

Sở Thần biết thân phận của Đồ Lang khẳng định tôn quý, cùng mình tương xứng, không phải, Đồ Lang so với hắn còn tôn quý hơn nhiều, hắn chỉ là hư danh mà thôi.

Sở Thần cũng không có kích động như trong tưởng tượng của Đồ Lang, thậm chí có chút lạnh nhạt, bên trong đôi mắt xinh đẹp kia lộ ra xa cách mắt trần có thể thấy, ngữ khí cũng rất lãnh đạm: "Đồ Lang, ngươi cùng bọn họ trở về đi, ta phải ở lại chỗ này."

Sở Thần phải ở lại chỗ này, chính là muốn chết ở chỗ này, hắn đã quyết định rồi.

"Đại nhân... Ngươi làm sao vậy?" Làm sao một hồi không gặp, đại nhân đã cùng cậu xa lạ, Đồ Lang trong lòng hốt hoảng, vội vàng ôm người, giở trò sờ loạn, dục vọng muốn gọi lên Sở Thần.

Sở Thần không phản kháng cũng không phối hợp, hắn thở dài: "Ta không xứng với ngươi."

Sở Thần không muốn đi đến phiên bang chịu nhục, cho nên hắn tình nguyện chết tại Trung Nguyên.

"Đại nhân đừng nói những lời này được không, ta yêu ngươi... Đại nhân." Đồ Lang vẫn là Đồ Lang, cậu một chút cũng không thay đổi, cho dù biến thành đại vương tử của phiên bang, cậu vẫn là tiểu đồ tể trong lòng vương gia, nhìn thấy Sở Thần muốn cùng mình xa lạ, trong lòng của cậu sốt ruột, liên tục hôn lên mặt Sở Thần.

Sở Thần nghiêng mặt sang một bên, không cho phép cậu hôn, Đồ Lang liền đuổi theo đuổi hôn hắn, kéo mặt hắn qua hôn thật mạnh.

Sở Thần bị hôn không bao lâu, thân thể đã xụi lơ, dù trái tim hắn có cứng rắn thì xương cốt của hắn cũng vẫn mềm nhũn, song tính chính là dâm đãng như thế, chỉ bị hôn một cái đã không chịu nổi, toàn thân ngã oặt vào trong ngực Đồ Lang.

Đồ Lang ôm hắn về đến trong phòng, đặt hắn lên trên long sàng của Hoàng đế.

Sở Thần vừa muốn giãy dụa, Đồ Lang lại ấn hắn xuống, cũng ôm hai chân của hắn, gấp lại, cả người hắn bị ép làm đôi, nhục huyệt hướng về phía bên trên.

Đồ Lang không vội vã cởi xuống quần áo tù nhân của hắn, trước tiên cách quần tù ma sát huyệt thịt của hắn, nhục huyệt đặc biệt sung mãn đầy đặn, bị quần tù bọc lấy tạo thành một hình dáng rất gợi tình, chỉ nhẹ nhàng ma sát mấy lần, quần tù đã từ từ ẩm ướt mất một mảnh nhỏ, sau khi quần tù ướt nhẹp, liền biến thành trạng thái hơi mờ, nhục huyệt mơ hồ hiện phá lệ mê người.

Đồ Lang lè lưỡi, cách quần tù, nhẹ nhàng mút liếm bên trên nhục huyệt, cả người Sở Thần cũng run rẩy theo: "Ân... Không... Ân a... Không muốn..."

"Đại nhân rõ ràng rất hưng phấn." Đồ Lang tiếp tục cách quần tù liếm láp nhục huyệt sung mãn, vốn chỉ là ẩm ướt một khối nhỏ, rất nhanh đã biến thành một khối lớn, toàn bộ dưới hông đều ẩm ướt, Đồ Lang mùi mặt vào, hung hăng hít một hơi, cách quần tù cũng có thể hút ra rất nhiều mật dịch, đại nhân của cậu thật sự quá dâm đãng, thân phận dâm đãng như thế tuyệt đối không thể để cho người thứ hai chạm vào.

"Ân a......" Sở Thần trên mặt trắng nõn xuất hiện một mảnh đỏ ửng, đôi mắt cũng biến thành ướt sũng, trước đó còn muốn chết, thế nhưng giờ khắc này lại không muốn chết, bởi vì sau khi chết rồi, chỗ đó còn có thể hưởng thụ được tư vị mỹ diệu như vậy: "Ân a... Đồ Lang... Ân..."

Đồ Lang đói khát mút vào mật dịch của Sở Thần, hận không thể ăn hết: "Đại nhân, nơi này thật dâm đãng, chỉ một lát mà lưu nhiều như vậy."

Cửa còn chưa đóng, những người phiên bang bên ngoài đều nghe được rõ ràng, mặc dù bọn họ nghe không hiểu tiếng Trung Nguyên, nhưng tiếng kêu dâm đãng bọn họ vẫn nghe hiểu, coi như ngôn ngữ không thông, bọn họ vẫn bị Sở Thần rên rỉ làm cho mặt đỏ tới mang tai, thật đúng là chưa thấy qua nam nhân nào dâm đãng như thế, so với kỹ nữ còn muốn mị hơn.

Cách quần tù liếm khiến Sở Thần cảm thấy còn chưa đủ thỏa mãn, hắn giãy dụa bờ mông, chủ động ma sát trên môi Đồ Lang: "Ân a...... Đồ Lang A ha...... Bên trong ân..."

Đồ Lang cũng không sốt ruột, bởi vì cậu biết sau này còn nhiều thời gian, cậu liếm xong nhục huyệt lại đến trên cúc huyệt, quần từ ướt nhẹp dán chặt lên da thịt, bộ dáng cúc huyệt cũng được phác hoạ ra, đặc biệt sắc khí.
 
Chương 22: Liếm huyệt của vương gia trước mặt quân địch


Mút vào mật dịch/Liếm láp non cúc/Ngay trước mặt quân địch liếm huyệt dâm của vương gia/Liếm liếm liếm

Sau khi chiếc quần tù mỏng manh bị ướt, trở nên trong suốt không che được gì, xuyên qua qua quần tù có thể nhìn thấy hai tiểu tao huyệt trắng nõn nà, Đồ Lang si mê tham lam thưởng thức: "Đại nhân, nơi này thật là đẹp."

Vô luận nhìn bao nhiêu lần vẫn cảm thấy chưa đủ, thật sự là quá đẹp, toàn thân trên dưới mặc kệ là nơi nào đều đẹp đến mức quá phận, khiến người ta không thể rời mắt, mà đại nhân đẹp như vậy, đương nhiên phải giấu kín, không cho người khác trông thấy.

Cách quần tù liếm, khiến Sở Thần cảm thấy chưa đủ nghiền, hắn dâm đãng lắc lắc bờ mông: "Ân...... Đồ sói... Liếm liếm bên trong... A ha..."

Đồ Lang ngoan ngoãn cởi quần xuống, nhìn xem hai nước nhục huyệt đầy nước, cậu không nói hai lời liền chôn mặt lên.

Tên tướng lĩnh phiên bang sau khi kiểm kê người trong cung trong, đi vào buồng lò sưởi tìm Đồ Lang, gã đứng ở cưat liền nghe được âm thanh dâm uế bên trong, lúc này dừng bước, không tiếp tục đi vào, đại vương tử yêu thích vương gia của địch quốc, cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Sở Thần trên người còn đeo vòng tay xiềng chân, cảm giác rất không tiện, muốn Đồ Lang giúp mình cởi trói: "Ân... Đồ Lang... Giúp ta cởi cái này xuống..."

Đồ Lang ngẩng đầu lên, đầu lưỡi còn đang du tẩu bên trên nhục huyệt: "Đại nhân, chìa khoá không ở chỗ ta."

Đồ Lang nếu thật sự muốn giúp Sở Thần cởi xuống, trực tiếp man lực kéo đứt là được rồi, hoặc là gọi người vào cởi xuống, nhưng cậu không muốn làm như vậy, cậu thích nhìn dáng vẻ Sở Thần bị còng, bởi vì chỉ có còng, mới sẽ không chạy loạn.

Sở Thần không có suy nghĩ nhiều, thấy Đồ Lang nói không có chìa khoá, cũng chỉ có thể tính toán.

Bành Hồ Nhĩ chờ ở bên ngoài đại khái nửa canh giờ, thấy động tĩnh bên trong còn chưa yên tĩnh xuống, gã có chút đã đợi không kịp, trực tiếp đi thẳng vào, gã nhìn thấy đại vương tử tôn quý đằng sau rèm che, đem đầu chôn ở dưới hông tên vương gia kia, nhìn thấy tình hình như vậy, gã nhíu lông mày rậm, quả thực không quá lý giải được một cúc hoa của nam nhân có gì tốt mà liếm, mấu chốt là đại vương tử vậy mà làm không biết mệt liếm nửa canh giờ.

Sở Thần phát giác được có người đi vào, nghiêng đầu sang nhìn một chút, nhìn thấy tên tướng lĩnh quân địch đứng ở kia, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn xem, Sở Thần đã không còn quan tâm mặt mũi, tiếp tục không coi ai ra gì rên rỉ: "Ân... Ân a...... Đồ Lang... Chậm một chút... Ân a......"

"Đại nhân, nơi này thật nhiều d*m thủy." Đồ Lang cũng biết có người đi vào rồi, nhưng cậu cũng không chút quan tâm.

Bành Hồ Nhĩ còn tưởng rằng Đồ Lang cũng không phát hiện mình, cố ý ho khan một tiếng: "Đại vương tử, ngài chuẩn bị lúc nào lên đường cùng chúng ta trở về phiên bang."

Mặc dù bọn họ đã công chiếm được hoàng cung, nhưng không được bao lâu, viện quân phương nam sẽ đến, đến lúc đó bọn họ khẳng định đánh không lại, cho nên bọn họ nhất định phải thừa dịp viện binh còn chưa đến rút lui trước, mang đi những gì cần mang.

Đồ Lang cũng không muốn trở về phiên bang, với cậu mà nói chỉ có nơi có Sở Thần, mới thật sự có ý nghĩa, nếu quả thật muốn cậu trở về phiên bang, cậu nhất định sẽ mang Sở Thần theo.

Đồ Lang ngẩng đầu lên hỏi thăm ý kiến của Sở Thần: "Đại nhân, nguyện ý đi cùng ta không?"

Sở Thần hỏi lại cậu: "Ta còn có khả năng cự tuyệt sao?"

Cho dù Sở Thần không nguyện ý đi phiên bang thì thế nào, Bành Hồ Nhĩ nhất định sẽ đem chiến lợi phẩm là hắn mang về phục mệnh.

"Nếu đại nhân không muốn đi, vậy thì không đi." Ngoại trừ việc trên giường, Đồ Lang bình thường sẽ không ép buộc Sở Thần.

"Vậy còn ngươi." Sở Thần đôi mắt chớp động mấy lần, cảm xúc bên trong trở nên rất phức tạp, hắn biết bây giờ Đồ Lang thân phận khác xưa, cũng sẽ có chỗ thân bất do kỷ, Đồ Lang nhất định là muốn trở về phiên bang, bởi vì nơi đó mới là cố hương của Đồ Lang.

Sở Thần không biết về sau sẽ phát triển thành dạng thế cục gì, nhưng hắn biết mình chỉ cần đến phiên bang, sẽ không còn là vương gia cao cao tại thượng, đến lúc đó hắn sẽ biến thành nô lệ đê tiện, sau khi hắn biến thành nô lệ, còn có tư cách ở cùng đại vương tử phiên bang sao, cho dù Đồ Lang nguyện ý muốn hắn, nhưng nguyện ý được bao lâu.

Đợi đến khi sắc suy yêu thỉ, chỉ sợ cũng đã quá muộn rồi, hắn tình nguyện lấy thân phận vương gia chết dưới đao quân địch, cũng không muốn biến thành nô lệ, bị người nô dịch coi khinh, Sở Thần hít sâu một hơi nói: "Đồ Lang, dùng sức thao ta đi, thao ta chết ở chỗ này, có được hay không."

Đồ Lang lắc đầu cự tuyệt, cậu có đôi khi cũng sẽ sinh ra suy nghĩ muốn thoa chết Sở Thần, nhưng loại suy nghĩ đó thường chỉ ủng hộ mấy giây, rất nhanh sẽ tiêu tán, cậu càng thích sống cùng đại nhân, cậu sẽ không để cho Sở Thần phải chết.
 
Chương 23: Đồ tể thao vương gia phát khóc


Hung hăng thao vương gia/Ôm vương gia vừa dỗ dành vừa thao

Đồ Lang làm sao có thể bằng lòng để Sở Thần chết, đau lòng ôm hắn lên, ôm thật chặt trong tay, giọng đầy nước mắt nói: "Đại nhân, đi cùng ta có được hay không, ta sẽ đối xử với ngươi thật tốt, tuyệt đối không để ngươi chịu ủy khuất."

Sở Thần không thể làm gì với nước mắt của Đồ LAng, trong lòng hơi bị thuyết phục, nếu như không chết được, vậy hắn khẳng định là không thể rời khỏi Đồ Lang, dù sao chỉ có Đồ Lang mới có thể thỏa mãn được thân thể dâm đãng của hắn, nếu Đồ Lang đi rồi, vậy lưu một mình hắn cũng chỉ sống không bằng chết.

Cuối cùng Sở Thần vẫn đáp ứng, đi theo Đồ Lang cùng nhau trở lại phiên bang, bất quá hắn cũng không phải lấy thân phận tù nhân đi cùng người phiên bang, mà là lấy thân phận tư sủng của đại vương tử.

Mấy vị hoàng tử khác đều ngồi trong xe tù, mặc trên người áo tù nhân cũ nát, mà Sở Thần lại ngồi trên xe ngựa của đại vương tử, mấy vị hoàng đệ của hắn cũng không biết hoàng huynh nhà mình, có quan hệ với vương tử phiên bang này từ khi nào.

Đồ Lang sủng ái Sở Thần cũng là rõ như ban ngày, ăn dùng đều là tốt nhất, nếu như không phải trên người Sở Thần còn đeo vòng tay xiềng chân, thật sự nhìn không ra hắn là bị bắt làm tù binh.

Về phần vòng tay và xiềng chân vì sao không được tháo xuống, là bởi vì Đồ Lang thích loại cảm giác này, khăng khăng không muốn tháo xuống, Sở Thần nghe Đồ Lang vung vài câu dụ dỗ, miễn cưỡng đồng ý mang thứ đồ chơi này.

Bây giờ thân phận Đồ Lang không giống ngày xưa, Sở Thần cũng thay đổi thái độ của mình, trước kia sẽ có lúc hắn có thái độ cường ngạnh, tỉ như khi hắn không muốn, sẽ một cước đạp Đồ Lang sang một bên, mà bây giờ hắn không thể làm như vậy, kỳ thật hắn làm như vậy cũng có thể, Đồ Lang vẫn sẽ nghe lời hắn, nhưng Sở Thần cũng không muốn ỷ sủng mà kiêu.

Bởi vậy có đôi khi hắn không muốn, hắn cũng sẽ tiếp tục chịu đựng, cũng tỷ như hiện tại, Đồ Lang đã thao hắn hai ngày hai đêm, từ ngày bắt đầu hành quân, đến bây giờ vẫn chưa từng dừng qua, hai nhục huyệt đều đã bị thao đến không khép lại được.

Sở Thần sợi tóc lộn xộn phủ kín cả giường êm, còn có vài sợi tóc thưa thớt dính vào trên mặt, nổi bật gương mặt trắng như ngọc, càng thêm thanh lãnh, có loại mỹ cảm vỡ vụn, khiến cho người ta muốn ngừng mà không được.

"Ân a...... Đồ Lang... Dừng lại... Ân a... Ân...... Thả... A ha... Bỏ qua cho ta đi......"

"Đại nhân... Còn chưa đủ... Không đủ..."

Đồ Lang cảm giác thao bao nhiêu cũng không đủ, cậu chỉ muốn đem côn th*t của mình vĩnh viễn khảm nạm bên trong nhục huyệt của Sở Thần, cả một đời đều không rút ra, lúc này mới hai ngày làm sao đủ đâu, xa xa còn chưa đủ.

Đồ Lang điên cuồng đút vào, hai huyệt dâm đều bị thao thành hình dạng côn th*t của cậu, cùng côn th*t của cậu hoàn mỹ phù hợp, loại phù hợp này, quả thực có thể đem người bức điên mất, Đồ Lang một khắc cũng không muốn rút ra.

Sở Thần phát ra vài tiếng nghẹn ngào: "Ô ô ô..."

Ngoài xe ngựa mọi người đều có thể rõ ràng nghe được Sở Thần đang khóc, từng người bọn họ đều rất bội phục thể lực của đại vương tử, thao người khóc khan không biết bao nhiêu lần, hai ngày nay bọn họ đứt quãng nghe Sở Thần khóc rất nhiều lần, cứ tiếp tục làm như vậy, cúc huyệt cũng phải bị làm cho nở hoa.

Các hoàng tử ngồi trên xe tù, nghe được hoàng huynh của bọn họ cúc huyệt cũng bị làm nở hoa rồi, lập tức không còn ghen tị hoàng huynh có thể hưởng thụ đãi ngộ tốt như vậy.

"Đại nhân, đừng khóc." Đồ sói ôm Sở Thần dỗ dành dỗ dành, côn th*t còn cắm không chịu rút ra, thậm chí còn đang trừu sáp ra vào.

Sở Thần tiếp tục khóc mắng: "Hỗn đản..."

"Ân, ta là hỗn đản." Đồ Lang vừa hôn vừa dỗ.

Sở Thần: "Sắp bị ngươi thao hỏng rồi... Ô ô......"

"Không có hỏng, còn rất tốt." Thao hai ngày, cũng không có đem nhục huyệt thao lỏng, vẫn cắn chặt nhục bổng của cậu không buông, đại khái chính là cực phẩm huyệt dâm trong miệng của người khác.
 
Chương 24: Trước mặt mọi người ăn đại nhục bổng


Làm cho Đồ Lang tức giận/Bị Đồ Lang trước mặt mọi người cưỡng ép liếm láp mật huyệt mật cúc

"Đại nhân." Trong miệng Đồ Lang phun ra thở dốc nặng nề, hơi thở nóng rực phun ra lên trên gương mặt đẹp như họa của Sở Thần, cậu liên tục hôn lên trên mặt Sở Thần, nằng nặng ngậm lấy hai cánh môi mỏng mút vào.

Yêu thương trong lòng trực tiếp nói ra miệng cảm thấy quá lỗ mãng, Đồ Lang lại không biết biểu đạt như thế nào, cũng chỉ có thể tuân theo bản tính của mình, bản năng từng lần một chiếm hữu thân thể Sở Thần, đem thân thể này hoàn toàn chiếm thành của mình, mới cảm thấy an tâm.

côn th*t tráng kiện to bằng cánh tay của Đồ Lang ra ra vào vào bên trong nhục huyệt kiều nộn, hai nhục huyệt phấn nộn đều bị thao đến chuyển màu, không còn phấn nộn như trước, biến thành một loại màu sắc thành thục, một loại màu sắc chín đến sắp mục nát, ngay cả khí tức tỏa ra từ cơ thể Sở Thần cũng đồng dạng, cảm giác đã đạt đến đỉnh phong, ngoài xe ngựa cũng có thể ngửi thấy mùi thơm dâm đãng.

Thân thể Đồ Lãng run lên, đây là không biết lần thứ bao nhiêu cậu xuất tinh vào trong cơ thể Sở Thần, trong bụng Sở Thần lúc này đã tràn ngập tinh dịch của cậu, cậu mới thoả mãn dừng lại, ôm Sở Thần nghỉ ngơi một chút.

Sở Thần vô lực tựa vào lồng ngực rắn chắc của Đồ Lang, thanh âm nhỏ như ruồi muỗi: "Ân... Rút ra..."

Đồ Lang vẫn không nỡ rút ra, cậu muốn luôn luôn chiếm hữu như vây, trước kia cậu nghĩ cũng không dám nghĩ, nhưng hiện tại cậu cảm tưởng cũng dám làm, mà giờ khắc này Sở Thần hoàn toàn không có quyền nói chuyện, dù sao hắn chỉ là tù nhân mà thôi.

Tuy rằng Đồ Lang vẫn là Đồ Lang như trước, tình yêu của cậu đối với Sở Thần không hề thay đổi, thậm chí là yêu sâu đậm hơn, nhưng hiện tại cậu đã là đại vương tử của phiên bang, thay đổi một cách vô tri vô giác bên trong Đồ Lang dần dần vứt hết thân phận đồ tể của mình, trước mặt Sở Thần cũng không còn vẻ tự ti, trở nên càng mạnh mẽ hơn, sẽ không giống như trước đó chỉ biết nghe theo mệnh lệnh.

Sở Thần thấy Đồ Lang vẫn không rút ra, cũng không nói gì nữa, hai mắt nhắm lại trực tiếp ngất đi.

Chờ Sở Thần lần nữa lúc tỉnh, trên người trở nên khô thoáng thoải mái, quần áo cũng được đổi mới, Đồ Lang không thấy bóng dáng, chỉ có một mình hắn bên trong xe, xe ngựa không chạy, chứng tỏ là đang nghỉ ngơi.

Sở Thần chậm rãi đứng lên, có thể là đã sớm quen thuộc bị Đồ Lang thao, bởi vậy hắn không có quá nhiều không thích ứng, chỉ là hơi đau lưng.

Sở Thần vịn eo của mình, muốn đi xuống xe ngựa, vừa vừa mới thò đầu ra khỏi xe, đã bị một tiểu tướng phiên bang ngăn lại, tên tiểu tướng phiên bang này nói với hắn: "Đại vương tử không cho phép ngài chạy loạn, mời vào trong xe."

Sở Thần cũng dùng tiếng phiên bang nói: "Đại vương tử đi nơi nào?"

"Đi săn cùng Bành đại soái."

Chỉ chốc lát sau, Đồ Lang cưỡi ngựa, cõng một bộ cung tên trở về, đằng sau ngựa còn mang theo một con mồi, Sở Thần vén rèm lên, vừa hay nhìn thấy dưới trời chiều, nam nhi anh tuấn trên lưng ngựa, Đồ Lang tuấn mỹ đặt ở toàn bộ Trung Nguyên, cũng không có được mấy người, trước kia Đồ Lang chỉ là thợ săn, người khác khả năng đều không nhìn trúng, bây giờ lắc mình biến hoá, trở thành đại vương tử, những người kia khẳng định sẽ tre già măng mọc đưa đến.

Trước kia Đồ Lang không có lựa chọn nào khác, mới có thể lựa chọn làm tư sủng của hắn, bây giờ Đồ Lang có rất nhiều lựa chọn, hắn... Rất không yên tâm, lo lắng Đồ Lang sẽ bị người khác cướp mất.

Đồ Lang từ trên lưng ngựa nhảy xuống, bước nhanh về phía xe ngựa, vô cùng lo lắng vén rèm lên.

Sở Thần an vị trong xe ngựa, lông mày có chút nhíu lên, đang suy nghĩ gì đó.

Đồ Lang bò qua, ôm Sở Thần vào trong ngực: "Đại nhân, ngươi đã tỉnh."

Sở Thần thuận thế tựa vào trên ngực Đồ Lang hỏi: "Đồ Lang, nếu có một khác, ngươi vừa thấy đã yêu người khác, hoặc là trong lòng có người khác, đến lúc đó, ngươi thả ta về Trung Nguyên đi, ta chỉ có yêu cầu này."

Đồ Lang mới vừa rồi còn thật cao hứng, khóe miệng vẫn luôn giơ lên, nghe được Sở Thần nói như vậy, tâm tình tốt lập tức không còn, cậu siết chặt cánh tay, giống như là muốn siết chết Sở Thần trong ngực mình: "Đại nhân, ta sẽ không cùng ngươi tách ra, càng sẽ không coi trọng người khác."

Sở Thần bị ghìm đến không thở nổi, thế nhưng không nói Đồ Lang buông ra.

Đồ Lang còn đang tức giận, một tay ôm lấy Sở Thần xuống xe ngựa, đi đến bên đống lửa canh vừa mới nhóm lên, các tướng sĩ chung quanh đều là đang bận rộn chuẩn bị bữa tối, mấy vị hoàng đệ của Sở Thần còn ngồi trong xe tù cách đó không xe, cơ hồ mọi ánh mắt đều vây đến đây, không khỏi nhìn hai người bọn họ vài lần.

Đồ Lang ngay trước mặt những người kia hôn lên môi Sở Thần, tay cũng trực tiếp thăm dò xuống vạt áo, quang minh chính đại mò mông thịt sung mãn, bàn tay của cậu bao trùm mông thịt dùng sức xoa nắn, giống như đang nhào bột, mạnh mẽ xoa đến xoa đi.

Sở Thần hoàn toàn là bị động, hắn biết Đồ Lang đang tức giận, cho nên cũng không phản kháng.

Mấy vị hoàng tử tôn quý ngồi trong xe tù đói đến hai mắt biến thành màu đen, đứng lên cũng không nổi, giờ phút này tận mắt nhìn thấy hoàng huynh nhà mình bị đại vương tử phiên bang kia bỉ ổi, con mắt cũng trừng lớn mấy phần, Đồ Lang sẽ rất ít ở bên ngoài làm gì Sở Thần, đều ở trong xe ngựa làm những việc kia, bởi vậy mấy vị hoàng tử cũng chỉ là nghe nói, còn chưa thấy tận mắt, lúc này xem như chính mắt thấy.

Đồ Lang kéo quần lót Sở Thần xuống, còn đưa đến trước mặt hít một hơi thật sâu: "Chỉ hôn một hồi, đã lưu nhiều dâm dịch như vậy, quần cũng đã ướt đẫm."

Sở Thần đỏ mặt cúi đầu xuống, nhìn thấy mấy hoàng đệ cách đó không xa đang nhìn mình, hắn nhỏ giọng nói: "Đồ Lang... Trở về xe ngựa có được hay không."

"Không được." Đồ Lang còn đang tức giận, một ngụm cự tuyệt: "Đại nhân có gì phải thẹn thùng, dù sao nên thấy đã sớm để người khác thấy rồi."

Đồ Lãng bế Sở Thần đang ngồi trên đùi mình, xoay người hắn lại.

Sở Thần hoàn toàn không kịp chuẩn bị, thân thể đã bị thay đổi, sau một trận trời đất quay cuồng, đầu hắn hướng xuống, ghé vào trên đùi Đồ Lang, mông của hắn hướng lên trên, hạ thể hoàn toàn trần truồng trước mặt Đồ Lang.

Đồ Lang chôn mặt vào háng của hắn, ngay trước mặt của nhiều người như vậy, trực tiếp mút vào mật huyệt còn có mật cúc của Sở Thần, hắn một bên mút vào một bên tức giận nói: "Đại nhân, trong tim ta chỉ có ngươi, không có khả năng tìm người khác, nếu ngươi còn nói như vậy, ta sẽ ngay trước mặt mọi người liếm ngươi thao ngươi......"

Nhiều người như vậy vây xem bị liếm huyệt, Sở Thần đã xấu hổ vùi mặt vào trong lòng bàn tay: "Ân... Đồ Lang... Không muốn liếm... Ân a... Không muốn liếm..."

Những tướng sĩ kia đều bị hấp dẫn qua.

Đồ Lang người này lòng ham muốn chiếm hữu rất mạnh, không thể nào để người khác nhìn thấy chỗ tư mật của Sở Thần, cho nên cậu dùng miệng của mình che chắn cho nhục huyệt, những tướng sĩ kia chỉ có thể nhìn thấy Đồ Lang vùi đầu dưới hông Sở Thần, về phần chi tiết khác bọn họ không nhìn thấy rõ.

"Chậc... Chậc......" Đồ Lang phát ra từng đợt âm thanh mút vào, nghe vào giống như thật sự có rất nhiều dâm dịch có thể hút, người chung quanh nghe được đều khát nước.

"Ân... Đồ Lang... Ân a A ha... Đầu lưỡi... Không muốn...... Đủ rồi, ân a đủ rồi..." Sở Thần dùng sức giãy dụa mông của mình muốn né tránh, Đồ Lang cố định bờ mông của hắn, không thể cử động được.

Đồ Lang đại nhục bổng giấu dưới vạt áo cách vải vóc đâm vào mặt Sở Thần, đồng thời tản ra một mùi vị tanh nồng nhàn nhạt, Sở Thần đối với mùi vị này vô cùng quen thuộc, chỉ ngửi thấy huyệt thịt của hắn sẽ bắt đầu tràn lan, những ý nghĩ xấu hổ trong lòng chợt tiêu tan, thậm chí còn chủ động dụi mặt vào côn th*t của Đồ Lang.

Sở Thần cứ như vậy ở trước mắt bao người, trở nên dâm đãng, cách vải vóc liếm láp lên đại nhục bổng còn to hơn cánh tay, hoàn toàn không quan tâm mấy hoàng đệ của mình đang nhìn hắn, trong mắt bọn họ hình tượng thanh lãnh của hoàng huynh đã sớm không còn sót lại chút gì.

Đồ Lang vừa liếm vừa hỏi: "Đại nhân bỏ được côn th*t của ta cho người khác ăn sao?"

Sở Thần điên cuồng lắc đầu, hắn đương nhiên không nỡ, chỉ là ngẫm lại côn th*t của Đồ Lang có thể sẽ thao vào huyệt thịt của người khác, hắn đã cảm thấy muốn điên rồi, côn th*t này là của hắn, chỉ có thể thao hắn: "Ngô ngô...... Không cho người khác ăn... Không cho......"
 
Chương 25: Mang thai sinh con (Hoàn)


Hút uống sữa/Bị phụ tử ba người đồng thời hút

Đồ Lãng vùi mặt vào háng Sở Thần mà mút một cách mãnh liệt, hoàn toàn không để ý chung quanh có bao nhiêu người đang nhìn, Sở Thần cũng đang mút vào côn th*t của Đồ Lang, hai người không coi ai ra gì mà ngồi làm chuyện dâm đãng.

Sau khi mút đủ, Đồ Lang mới xoay người Sở Thần, côn th*t tráng kiện không chút lưu tình tiến vào nhục huyệt của Sở Thần, trong nhục huyệt có lượng lớn dâm dịch xem như bôi trơn, lại thêm đã sớm thích ứng với hình dạng côn th*t, bởi vậy tiến vào cũng vô cùng thông thuận, tựa như là vì côn th*t đo thân mà làm.

Đồ Lang chỉ cắm côn th*t vào, cũng không hề động, cứ như vậy ôm Sở Thần ngồi bên cạnh đống lửa, nhìn nướng thịt tiểu binh.

Sở Thần nghiêng đầu rúc vào trong lồng ngực khỏe mạnh của Đồ Lang, nhỏ giọng ngâm khẽ: "Ân ~"

Đồ Lang cúi đầu hôn khắp nơi trên mặt hắn, cảm thấy hôn thế nào cũng không đủ.

Thịt rất nhanh đã nướng xong, tiểu binh dẫn đầu dâng lên thịt đã nướng chín cho Đồ Lang, Đồ Lang cảm thấy ăn thịt có gì đó thiếu thiếu, cho nên để tiểu binh đi lấy một ly rượu rỗng, sau đó lại đem ly rượu đặt dưới côn th*t Sở Thần: "Đại nhân, bắn vào trong này đi."

Sở Thần vùi mặt vào trong cơ thể Đồ Lang, phối hợp bắn một chút tinh dịch màu ngà sữa, Đồ Lang bỏ thịt đã nướng chín vào trong chén chấm ăn.

Đám người bọn họ đại khái đi bảy tám ngày, cuối cùng đã đến tiểu quốc phiên bang, nơi này còn lâu mới được náo nhiệt như Trung Nguyên, bách tính phổ biến đều tương đối nghèo, Đồ Lang đầu tiên là đi nhận a cha và a mẫu của cậu, tướng mạo Đồ Lang là sự dung hợp của hai người, vừa nhìn là có thể nhận ra, bởi vậy thân phận đại vương tử của Đồ Lang hoàn toàn không có tranh luận.

Đồ Lang đối với phụ mẫu của mình cũng không có quá nhiều tình cảm, dù sao cách biệt lâu như vậy, sau khi đơn giản hàn huyên vài câu, cậu đã không kịp chờ đợi trở lại chỗ ở của mình đi tìm Sở Thần.

Sở Thần hiện tại là thân phận tù binh, bởi vậy trên tay chân còn mang theo xiềng xích, hắn vốn nên bị giam trong địa lao, nhưng Đồ Lang đã nói cho a cha biết tình cảm của mình với Sở Thần, a cha liền thưởng Sở Thần cho cậu chơi, nhưng cũng chỉ có thể chơi, không thể nảy sinh tình cảm thật.

Đồ Lang nơi nào sẽ nghe lời a cha, chân tình cũng sớm đã móc ra, tất cả đều cho Sở Thần, không bao giờ thu trở lại, cậu cũng không che giấu, trực tiếp nói thẳng phần tâm tư này, việc này còn khiến a cha tức giận.

Đồ Lang tuyệt không quan tâm, quay đầu trở lại chỗ ở liền cùng Sở Thần dâm loạn.

Sở Thần biết sau khi mình đến nơi này, sẽ không có tự do, nhưng so với hắn tưởng tượng còn không có tự do hơn, hắn ra khỏi phòng cũng không được cho phép, chờ Đồ Lang trở về, Sở Thần liền oán trách chuyện này.

Nhưng thật ra là Đồ Lang đặc biệt dặn dò hạ nhân, không cho phép Sở Thần ra khỏi phòng, bởi vì cậu không muốn đại nhân của mình bị người khác nhìn thấy, cho dù là bị người khác nhìn một chút, cậu cũng ghen ghét đến nổi muốn móc tròng mắt người đó ra, trước kia cậu đã muốn làm như vậy, chỉ là khi đó không có quyền lợi và điều kiện, hiện tại cuối cùng đã có thể.

"Nếu đại nhân cảm thấy nhàm chán, ta sẽ bồi ngươi nhiều hơn." Đồ Lang tránh nặng tìm nhẹ, cũng không có ý định để Sở Thần ra ngoài.

Sở Thần cũng không ngốc, đã hiểu một chút ý tứ, hắn cúi đầu nhìn còng tay của mình còn có còng chân: "Đồ Lang, kỳ thật ta tuyệt không muốn làm vương gia, ta càng muốn cùng ngươi ở giữa hương dã làm hai thôn phu bình thường, mặt trời mọc thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ."

Đồ Lang làm sao có thể không nghĩ như vậy, thế nhưng đại nhân của cậu tinh quý như vậy, sao có thể đi làm thôn phu, cậu muốn làm cho đại nhân được sống cuộc sống tốt đẹp, hiện tại cũng rất tốt, Đồ Lang rất thỏa mãn hiện trạng, cậu hôn lên đỉnh đầu Sở Thần: "Đại nhân, vốn dĩ ta gặp ngươi với thân phận là một thôn phu, lúc đó ta muốn ngươi ở lại thôn nhỏ kia với ta, ta có thể mỗi ngày ra ngoài đi săn, ngươi muốn ăn gì đều bắt về cho ngươi, nhưng ta phát hiện đại nhân không thích hợp trong sơn dã, dù sao ngươi sinh ra tôn quý...... Đại nhân hãy ở lại nơi này, làm tư sủng của ta."

Tư sủng... Hắn trước đây đã nói lời này với Đồ Lang, thật sự là phong thủy luân chuyển, câu nói này cũng làm cho Sở Thần nhìn rõ dã tâm của Đồ Lang, dã tâm muốn hoàn toàn chiếm hữu của cậu, hắn cũng không bài xích, cũng nguyện ý phối hợp, chỉ cần Đồ Lang nguyện ý muốn hắn, hắn sẽ không rời đi.

Sở Thần thân thể song tính cực dễ dàng thụ thai, sau khi bị Đồ Lang liên tục thao một tháng, hắn mới xuất hiện triệu chứng nôn nghén rõ ràng, lúc này mới biết được mình có thai, Đồ Lang lúc đầu còn tưởng rằng Sở Thần bị bệnh, cho nên mới nôn lợi hại như vậy, khiến cậu vô cùng sốt ruột, về sau từ trong miệng đại phu biết được là có thai, lại biến thành mừng rỡ như điên, mỗi ngày nhìn bụng Sở Thần cười ngây ngô, ngay cả a cha luôn phản đối bọn họ, hiện tại cũng không còn phản đối.

Theo bụng càng ngày càng lớn, bộ ngực của Sở Thần biến lớn theo, quần áo bình thường không còn có thể che được bộ ngực to chuẩn bị lộ ra của hắn, cũng may hắn trên cơ bản không ra khỏi cửa, cũng không ra được cửa, bởi vậy trong phòng hắn ăn mặc cũng tương đối tùy tiện, chỉ dùng một chiếc yếm che kín.

Như vậy ngược lại thuận tiện cho Đồ Lang, cũng không cần cởi quần áo, chỉ cần vén yếm lên, có thể trực tiếp bắt đầu mút vào núm vú của Sở Thần, hài tử còn chưa ra đời, khẩu phần lương thực đã bị cha mình ăn mất.

Đồ Lang khẩu vị rất lớn, cũng may nguồn sữa của Sở Thần cũng lớn.

Sở Thần ôm đầu Đồ Lang, dâm đãng lắc mông, đãng, bộ ngực trước ngực còn to hơn đầu cậu lắc lư qua lại khiến Đồ Lang chảy nước miếng.

Sở Thần chủ động vịn núm vú của mình đưa đến bên miệng Đồ Lang, tựa như là đang đút sữa cho Đồ Lang, Đồ  Lang ăn đến say sưa ngon lành.

Vào ngày mùa đông hài tử ra đời, hai tiểu tử trắng trắng mập mập, vừa ra đời đã chiếm đoạt vị trí vốn thuộc về Đồ Lang, hai núm vú bị hai tiểu tử một đứa hút một bên, Đồ Lang chỉ có thể đi hút nhục huyệt phía dưới.

Sở Thần nằm trên giường bị cha con bọn họ hút ba nơi, sảng đến độ ân a gọi bậy, hiện tại hắn đã không còn là hắn của trước kia, hắn hiện tại trở nên càng thêm dâm đãng, bản tính song tính xem như bị triệt để kích phát, hai đứa bé đều là nghe âm thanh dâm khiếu của hắn lớn lên.

Cho dù hài tử chậm rãi lớn lên, bọn hắn vẫn có thói quen hút núm vú của cha, hút sữa tươi ngọt ngào, đối với bọn hắn mà nói đây là mỹ vị ngon nhất trên đời này, về phần những thứ khác bọn hắn căn bản là ăn không quen.

Sở Thần cũng tương đối dung túng con của mình, cho dù bọn họ đã trưởng thành, nhưng chỉ cần bọn hắn há mồm muốn uống, hắn vẫn sẽ đích thân bưng núm vú của mình đưa lên cho bọn hắn hút.

Nhưng hai ranh con này lại càng ngày càng bất mãn với việc này, bọn hắn thừa dịp Đồ Lang xuôi nam mở rộng lãnh thổ, vậy mà lúc nửa đêm xông vào trong phòng cha, bọn hắn luôn nhìn thấy phụ hoàng mút vào liếm láp nhục huyệt của cha, hút mỹ vị mật dịch bên trong, bọn hắn cũng muốn hút như thế, thế nhưng trong lúc phụ hoàng ở đây bọn hắn không dám làm như vậy.

Đồ Lang xuất chinh đã hơn mười ngày, những ngày này Sở Thần rất trống rỗng, mỗi lần nằm ngủ đều mơ bị Đồ Lang thao đến chết đi sống lại, nhưng mỗi lần tỉnh lại nhìn thấy bên người trống rỗng, sẽ cảm thấy đặc biệt trống rỗng.

Sở Thần đang ngồi mộng xuân, vô thức ma sát hai chân của mình, hắn cũng không biết mình hai đứa con trai đã tới gần.

Sở Thần bởi vì bị Đồ Lang cầm tù tại trong phòng, bình thường căn bản không ra khỏi cửa, cho nên lúc một mình đợi trong phòng căn bản sẽ không mặc quần áo, hiện tại trần trụi nằm trước mặt hai đứa con trai, cũng dâm đãng uốn éo người, mật dịch đã sớm làm ướt ga giường phía dưới.

"Cha..."

Nhi tử nhẹ nhàng hô một tiếng, Sở Thần mơ mơ màng màng mở hai mắt ra, nhìn thoáng qua bọn họ, lập tức khó nhịn xoa bầu vú to của mình, như thường ngày bảo bọn hắn đến bú sữa: "Ân đến đây...... Cha đút cho các ngươi uống..."

Hai đứa con trai đi qua, ghé vào trên người Sở Thần, mỗi người ngậm một bên núm vú, ngậm trong mồm mút vào, một bên hút một bên dẫn dụ: "Cha, có thể hút nhục huyệt phía dưới không."

Sở Thần còn đang nửa mê nửa tỉnh, nhất thời chưa kịp phản ứng, mơ mơ hồ hồ gật đầu, đồng thời còn phối hợp mở chân ra, sau đó hai đứa con trai liền chôn đầu ở giữa hai chân của hắn, mỗi người mút vào một nhục huyệt, đây là bọn hắn lần đầu tiên mút vào nhục huyệt của cha, mật dịch so với trong tưởng tượng của bọn hắn còn muốn ngọt hơn, khó trách phụ hoàng thích như vậy.

Sở Thần cúi đầu nhìn hai đứa con trai của mình, đầu óc rất không thanh tỉnh hỏi bọn hắn: "Ân... Các ngươi thích uống sữa phía dưới sao?"

"Thích. "Hai hài tử trăm miệng một lời nói, bọn hắn rất ưa thích, đã thèm không biết bao lâu, thật vất vả thừa dịp phụ hoàng không ở đây, mới có một cơ hội như vậy.

Sở Thần vừa bắt đầu còn không có cảm thấy có gì không đúng, qua một lúc lâu, mới phản ứng được hai đứa con trai mình đang làm gì, hắn cuống quít đẩy các con ra, lúc này đầu óc của hắn cũng đã hoàn toàn thanh tỉnh, sắc mặt cũng lập tức lạnh xuống: "Ra ngoài."

Hai hài tử còn lưu luyến không rời không chịu đi, Sở Thần trực tiếp đuổi hai người bọn họ, thật sự là quá vô pháp vô thiên, chuyện này nếu để cho Đồ Lang biết, Đồ Lang khẳng định sẽ giết hai người bọn họ.

Sở Thần một là suy nghĩ tính mạng của hai đứa con của mình, hai cũng là loại chuyện này đúng là không ổn.

Về sau mấy ngày, mặc cho hai đứa con quỳ xuống xin lỗi thút thít cầu khẩn thế nào, Sở Thần cũng không đồng ý cho bọn hắn đến gần mình, đừng nói là cho phép bọn họ liếm huyệt, chính là hút sữa cũng không cho phép.

Đồ Lang ít ngày nữa trở về, vừa vặn nhìn thấy hai tiểu tử quỳ gối trước cửa phòng của Sở Thần, đang cầu khẩn gì đó, đến gần nghe xong, hai tiểu tử vậy mà muốn thao cha của bọn họ, Đồ Lang trực tiếp cho bọn hắn mỗi người một cước, kém chút động thủ đánh bọn hắn, cuối cùng vẫn là Sở Thần từ bên trong phòng đi ra ngăn lại.

Sở Thần nhanh chóng nhào vào trong ngực Đồ Lang, hắn cảm giác hai tiểu tử này chính là hai phiên bản của Đồ Lang, tương lai nói không chừng sẽ làm ra chuyện cầm tù này, Sở Thần đem băn khoăn của mình nói ra, sau đó cùng Đồ Lang thương lượng muốn rời khỏi đây.

Đồ Lang cũng đồng ý, sau khi giao thiên hạ cho hai đứa con bất hiếu, mang theo Sở Thần mai danh ẩn tích, bọn hắn về ngọn núi nhỏ nơi ban đầu gặp mặt, Đồ Lang mỗi ngày ra ngoài đi săn, thỉnh thoảng mang chút kinh hỉ trở về.

Sở Thần mong muốn chính là một ngày như vậy, hắn cố ý câu dẫn hai đứa con của mình phạm sai lầm, chính là muốn Đồ Lang đồng ý dẫn hắn rời đi, rời xa thế tục, kế hoạch rất viên mãn dựa theo tưởng tượng của hắn.

- Hết -
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top