Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Dỗ Ngọt

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
695,018
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Dỗ Ngọt

Dỗ Ngọt
Tác giả: Khả Điềm Khả Diêm Đích Yêu Yêu Linh
Tình trạng: Đã hoàn thành




🍓 Tên truyện: Dỗ ngọt

🍓 Tác giả: Khả Điềm Khả Diêm Đích Yêu Yêu Linh

🍓 Thể loại: ngôn tình, hiện đại, gương vỡ lại lành, 1v1, HE

🍓 Số chương: 04 chương + 01 ngoại truyện

🍓 Chuyển ngữ: Thanh Ninh

– Edit: Thanh Y Dao, yyds

– Beta: Maria, Amin

GIỚI THIỆU TÓM TẮT

Lúc tôi lên đại học, bố mẹ tuổi cao chí càng cao của tôi sinh thêm cho tôi một thằng em trai.

Mặt mũi nó cực kỳ giống tôi.

Em trai luôn đội sổ, nó không dám gọi cho bố mẹ, dứt khoát gọi tôi tới trường học.

“Mẹ, đây là chủ nhiệm lớp con.”

Em trai thành thật kéo góc áo tôi.

Tôi lại cảm thấy ánh mắt của người đàn ông trước mặt trở nên lạnh lùng.

Tôi gắng gượng chào hỏi anh: “Hi, thật khéo.”

“Không khéo chút nào, nhưng không ngờ chúng ta mới chia tay ba năm mà em đã có đứa con trai lớn như vậy.”
 
Chương 1


Edit: Thanh Y Dao, yyds

Beta: Maria, Amin



1

Lúc tôi lên đại học, bố mẹ tặng cho tôi một món quà mừng lên lớp.

Một đứa em trai vừa mới ra lò.

Nhìn mẹ xấu hổ trốn vào trong lòng bố, tôi kính nể giơ ngón tay cái lên.

Bố, bố đỉnh thật đấy!

Quan trọng nhất là, ngoại hình của em trai trông cực kỳ giống tôi.

Lấy ảnh hồi nhỏ của tôi ra so sánh với nó, thì đúng là sao y bản chính!

Mẹ tôi đắc ý ôm em trai.

“Gen nhà chúng ta ưu tú như vậy, nếu không sinh hai đứa thì đúng là lãng phí, nhìn khuôn mặt nhỏ này đi, tương lai đi ra ngoài không biết sẽ câu được bao nhiêu trái tim thiếu nữ đây!”

Tôi thật sự không muốn đả kích mẹ tôi, nhưng là đứa con đầu của mẹ, tôi lớn từng này rồi mà mới có một mối tình, có chắc là thằng nhóc này có thể trở thành “kẻ cắp trái tim” không?

Nói chung là sau khi tôi tốt nghiệp đại học và đi làm được ba năm thì em trai tôi cũng thành công lên lớp 2.

Em trai cứ như là lá thư khiêu chiến mà ông trời ban xuống cho tôi.

Từ nhỏ nó đã không ít lần lội nước, trèo cây, lấy trứng chim.

Lúc đi học thì đội sổ cho cả khối nhưng không dám nói cho bố mẹ biết, lần nào cũng chỉ có người chị gái khốn khổ là tôi đây phải tới văn phòng giáo viên nghe mắng.

Nghe nói học kỳ này lớp em tôi đổi giáo viên chủ nhiệm mới.

Sau khi có điểm thi giữa kỳ, tôi lại bị mời đến uống trà.

Bên trong phòng làm việc, em tôi thành thật kéo góc áo tôi chào hỏi người đàn ông trước mặt.

“Thầy Khương, mẹ em đến rồi ạ.”

“Mẹ, đây là thầy Khương, chủ nhiệm lớp con.”

Tôi đang định chào hỏi, nhưng lời chưa kịp ra khỏi miệng đã phải cố nuốt xuống.

Đối diện với ánh mắt lạnh lùng của người đàn ông, tôi nhắm mắt, nói lảng sang chuyện khác.

“Hi, thật khéo.”

“Không khéo chút nào, nhưng không ngờ chúng ta mới chia tay ba năm mà em đã có đứa con trai lớn như vậy.”

Em trai tôi khiếp sợ ngẩng mặt lên nhìn tôi, lúc này, trong lòng hai chị em tôi đều đang hét một câu.

Toang rồi.

Nửa giờ sau, mẹ tôi đến, nhìn thằng em tôi cười gằn một tiếng rồi vào văn phòng nói chuyện.

Đêm đó, thằng em tôi được bố mẹ tôi phối hợp đánh đôi.

Tôi nhận được một yêu cầu kết bạn, là của người bạn trai đã chia tay ba năm trước của tôi, Khương Tư Yến.

Lúc mới lên đại học, tôi đã chú ý tới đóa hoa lạnh lùng này.

Vì thế vất vả theo đuổi một năm trời, tôi đã nổi tiếng trên bảng xếp hạng những người yêu đến hèn mọn.

Nhưng cứ bất chấp theo đuổi đến cùng, tôi đã thật sự hái được đóa hoa lạnh lùng này.

Không những thế, còn yêu đương cuồng nhiệt ba năm.

Chỉ là khi tất cả mọi người đều cho rằng, sau khi tốt nghiệp Khương Tư Yến sẽ cầu hôn tôi, tôi lại nói lời chia tay, bỏ rơi anh, làm cho Khương Tư Yến đau khổ sang Mỹ du học.

Từ đó trở đi, tôi trở thành một nhân vật truyền kỳ trong trường.

Em để quên bình nước trong phòng làm việc của tôi.

Khương Tư Yến gửi cho tôi một bức ảnh.

Tôi sực nhớ ra, hôm nay, lúc mẹ tôi đuổi theo đánh em trai tôi, thằng nhóc trốn sau lưng tôi, tôi vội vàng khuyên can nên để quên bình nước ở phòng làm việc của anh.

Sáng mai phiền anh đưa bình nước cho em trai tôi, để nó mang về cho tôi.

Bên kia trả lời ngay lập tức.

Không, em tự đến lấy, dù sao cũng là đồ lúc trước tôi đưa cho em.

2

Bình nước này là Khương Tư Yến tặng cho tôi, tôi vẫn luôn rất trân trọng nó.

Xong rồi, hình ảnh cô gái cặn bã mà tôi để lại khi chia tay tan vỡ mất rồi.

Ngày hôm sau, lúc tôi đến trường, Khương Tư Yến đang ngồi trong văn phòng.

Anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, ngồi bên cửa sổ, những ngón tay thon dài đang cầm bút chấm bài tập.

Lần đầu tiên gặp Khương Tư Yến, anh cũng yên lặng ngồi một chỗ như vậy, nhưng lại thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người.

“Chị, chị đứng đây làm gì vậy!”

Lúc tôi đang nhìn chăm chú thì đột nhiên đằng sau truyền đến tiếng động.

Khương Tư Yến nghe tiếng động ngẩng đầu lên, em trai tôi bị mấy bạn nữ vây quanh, nó nhìn tôi đầy tò mò.

“Có phải là thầy Khương lại gọi chị qua mắng em không?”

Có vẻ như em trai tôi rất hiểu rõ bản chất nghịch ngợm của mình.

Vừa mới thấy Khương Tư Yến đi ra, tôi còn chưa kịp nói gì thì mấy em gái kia đã vây quanh anh.

“Thầy Khương ơi, Tống Hưng Dương giở trò lưu manh!”

Tôi trợn tròn mắt nhìn em trai mới chỉ bảy tuổi của mình.

Nó thật sự kẻ cắp trái tim thiếu nữ?

Tống Hưng Dương sốt ruột dậm chân:

“Không phải, em không có, em chỉ nói mà thôi.”

Mấy bạn nhỏ kia lại khẳng định.

“Cậu ấy giở trò lưu manh thật, cậu ấy nói tương lai sẽ lấy bọn em!”

Mấy bạn nhỏ tủi thân đứng ở một bên, tôi cảm thấy mình cần phải nói gì đó để chứng tỏ mình là một người chị biết phân biệt đúng sai.

“Tống Hưng Dương, sao em lại như thế hả! Bây giờ em là học sinh, nhiệm vụ chính là học tập! Không được đặt tâm trí vào chuyện yêu đương như này!”

Khương Tư Yến đứng sau khẽ cười một tiếng, tôi bỗng tỉnh táo lại, nhớ lại trước đây cũng có người đã nói với tôi câu này.

“Tống Tinh Nguyệt, cậu là học sinh, nên tập trung vào việc học, đừng suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện yêu đương.”

“Nhưng bây giờ đã là đại học rồi, không yêu đương thì phí lắm.”

Chết tiệt!

Vậy mà tôi lại nói những lời chỉ dạy anh nói với tôi lúc trước cho em trai tôi nghe ở ngay trước mặt Khương Tư Yến!

“Hai người đúng là chị em!”

Khương Tư Yến bình luận một câu, an ủi mấy bạn nhỏ kia rồi cho mấy bạn nhỏ đó về.

Tôi và em trai đứng ở một bên, đều rụt rè như chim cút.

Khương Tư Yến đi vào văn phòng, đưa bình nước cho tôi, rồi cầm lấy cặp tài liệu của mình.

“Đi thôi, tôi mời em đi ăn ôn lại chuyện xưa.”

Nếu như bình thường nghe thấy hai chữ “đi ăn”, tôi và em trai đã nhảy cao ba thước.

Nhưng trước mặt Khương Tư Yến, tôi và em trai lại im như thóc.

Nhất là em trai tôi, chỉ dám cầm đũa gắp thức ăn trước mặt mình.

Có thể vì trước kia là tôi đề nghị chia tay, đồng thời nghe nói có người nhìn thấy Khương Tư Yến vào một cửa hàng trang sức mua nhẫn, định cầu hôn tôi.

Kết quả là tôi đá người ta, nên bây giờ nhìn Khương Tư Yến, lòng tôi lại đầy cảm giác áy náy.

“À ừm, anh… anh ở Mỹ thế nào?”

“Cũng ổn, ngày nào cũng bận học, dù sao thì không còn ai quấn lấy tôi yêu đương nữa.”

Tôi vùi đầu vào bát, không dám nói gì nữa.

May mà Khương Tư Yến không nói thêm về chuyện của mình nữa, mà chuyển sang nói về tình hình học tập của Tống Hưng Dương.

Em trai nhìn tôi với vẻ mặt tủi thân.

Xin lỗi nhé em trai, để chị đỡ ngại thì em đành phải chịu uất ức vậy.



Sau khi ăn xong, tôi từ chối lời đề nghị đưa về nhà của Khương Tư Yến, dứt khoát chọn đi tàu điện ngầm về.

Em trai tôi kéo tôi chạy nhanh hơn cả thỏ.

Sau khi lên tàu điện ngầm, hai chị em tôi bám vào tay vịn th ở dốc.

“Chị ơi, thầy Khương là bạn trai cũ của chị thật ạ?”

Tôi gật đầu.

“Vậy thầy Khương rất thích chị, có phải trước đây mọi chuyện thầy ấy đều nghe lời chị không?”

Tôi suy nghĩ một lúc, trước đây anh hẳn là thích tôi.

Còn việc nghe lời tôi mọi chuyện, hình như đúng là vậy.

Thấy tôi gật đầu, em trai tôi càng phấn khích hơn.

“Vậy thì tuyệt quá, vậy chị quay lại với thầy Khương đi!”

3

Tôi mở to mắt nhìn em trai, không dám tin rằng một đứa trẻ bảy tuổi có thể nói ra những lời như vậy.

Mọi người xung quanh nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ, khiến tôi bỗng chốc cảm thấy hôm nay đi tàu điện ngầm là sai lầm.

“Thật đấy, sau này nếu thầy Khương đối xử với em không tốt, em có thể tìm chị để cáo trạng.”

“Anh ấy đối xử với em thế nào mà không tốt?”

“Thầy ấy luôn gọi em trả lời câu hỏi, kiểm tra bài tập của em rất kỹ.”

Tôi im lặng rất lâu, sau đó suốt dọc đường chỉ giải thích cho nó hiểu rằng đây là do giáo viên quan tâm nó.

“Không phải đâu! Rốt cuộc chị có giúp em hay không, em là em trai chị cơ mà?”

“Không, mày là “của nợ” của chị.”

Tôi suy nghĩ một lúc lâu, quyết định kể sơ qua cho nó nghe về quá trình yêu đương của tôi và Khương Tư Yến.

Sau đó Tống Hưng Dương không nói gì, mãi đến khi ra khỏi ga tàu điện ngầm, nó mới đột nhiên gào lên một tiếng.

“Vậy là vì chị đã đá thầy Khương nên thầy Khương mới không thích em!”

Thôi thôi, nói cũng phí lời.

Thằng nhóc này đầu óc có vấn đề.

Khi về đến nhà, em trai tôi mắt đỏ hoe, ném cặp sách xuống chạy vào phòng rồi bắt đầu khóc nức nở.

“Sao vậy, bình thường con rất vui khi được chị đón về mà?”

Mẹ tôi đi vào phòng với vẻ mặt bối rối, không lâu sau tôi nghe thấy tiếng khóc nức nở từ bên trong.

“Mẹ ơi, giờ con đã biết thế nào là “liên lụy cửu tộc” rồi.”

Cũng may là tâm trạng buồn bã của nó chỉ kéo dài ba ngày.

Ba ngày sau, nó cầm về nhà một quyển vở có vẽ hình ngón tay cái, vui vẻ khoe về phần thưởng hôm nay.

“Thầy Khương bảo dạo này em làm bài tập tốt, vẽ riêng cho em đấy.”

Em trai tôi lấy vở ra khoe với tôi, nhưng tôi lại nhìn chằm chằm vào hình ngón tay cái trên đó đến ngây người.

Nét vẽ đơn giản này là tôi dạy Khương Tư Yến vẽ.

Lúc đó chúng tôi cùng nhau học trong thư viện, nhưng tôi không thể theo kịp tư duy của người học giỏi, nhìn sách một lúc là bắt đầu thấy buồn ngủ.

Để không làm nước dãi chảy xuống sách, tôi chỉ có thể chuyển hướng sự chú ý của mình.

Vì vậy, tôi đã vẽ một dấu “like” đơn giản lên giấy nháp của anh.

“Đừng vẽ bậy lên vở bài tập của anh.”

Nhận được lời cảnh báo, tôi bực bội trừng mắt nhìn anh một cái.

“Em đang dạy anh đấy, sau này anh đi dạy học có thể dùng cách này để khen thưởng cho học sinh.”

Khương Tư Yến khẽ cười một tiếng không nói gì, mặc cho tôi vẽ đầy hình ngón tay cái lên vở của anh.

Thì ra anh đã học được rồi.

Tôi trả vở lại cho em trai, nó mở to mắt nhìn tôi tò mò.

“Chị ơi, hay là chị quay lại với thầy Khương đi, dù sao chị cũng không có bạn trai, nhiều cô giáo trong trường em thích thầy Khương lắm đấy.”

“Sao em biết?”

“Ai cũng biết hết, cô giáo dạy tiếng Anh lần nào nhắc đến thầy Khương cũng đỏ mặt cả.”

Em trai tôi tỏ vẻ đắc ý.

“Nhưng em vẫn mong thầy Khương có thể ở bên chị, người ta hỏi thì em bảo thầy Khương là anh rể tương lai của em, oai lắm đó!”

Hóa ra là do lòng hư vinh của nó thôi thúc, tôi che miệng nó lại, giục nó mau đi làm bài tập.

Sau đó em trai tôi không còn nhắc lại chuyện này nữa, tôi cứ tưởng nó đã quên chuyện này rồi.

Không ngờ một tuần sau, tôi bất ngờ nhận được tin nhắn của Khương Tư Yến.

Tống Hưng Dương nói bấy lâu nay em không yêu ai là vì vẫn luôn chờ tôi?

Hết chương 01!
 
Chương 2


Edit: yyds

Beta: Amin



4

Thật đúng là bịa đặt một câu thôi mà phải chạy gãy chân đi bác bỏ tin đồn.

Vừa về đến nhà, tôi lập tức đánh thằng nhóc kia một trận, nó ôm lấy đầu gào lên.

“Đúng vậy mà, chị vẫn luôn không yêu ai thì không phải vẫn đang chờ thầy Khương à?”

Tôi bỗng chốc nghẹn họng.

Nếu tôi phủ nhận, chẳng phải sẽ bại lộ sự thật thê thảm là suốt bao năm qua không ai theo đuổi à?

“Chị ơi, chị yêu thầy Khương đi, thầy Khương biết chị không yêu ai thầy ấy vui lắm.”

“Sao em biết anh ấy vui lắm, em là con giun trong bụng anh ấy à?”

Nó hừ lạnh một tiếng, ngoảnh mặt sang một bên.

“Em biết chứ, chiều hôm nay thầy ấy chiếu phim cho bọn em xem, bình thường đâu có chiếu đâu.”

“Có phải phim về bảo vệ răng miệng không?”

“Sao chị lại biết?”

Tôi tức giận đến mức phải hít thở sâu mấy lần mới miễn cưỡng giữ được hình tượng.

“Vì hôm nay là Ngày Sức khỏe Răng Miệng Thế giới!”

Thật bó tay với cái đầu của nó.

Nhưng thằng nhóc này vẫn giữ vững quan điểm của mình, cứ lải nhải mãi.

Buổi tối, tôi nằm trên giường, giao diện điện thoại vẫn dừng lại ở tin nhắn Khương Tư Yến gửi đến.

Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, tôi trả lời:

Cũng không hẳn, tuy có vài người theo đuổi nhưng chưa chọn được người phù hợp.

Sau khi gửi thành công, tôi ném điện thoại sang một bên, ba giây sau đã nhận được tin nhắn mới.

Là không gặp được người phù hợp hơn tôi à?

Xong rồi, quả nhiên môi trường ở Mỹ đã làm thay đổi con người.

Đóa hoa lạnh lùng của năm xưa giờ cũng biết tán tỉnh thẳng thắn rồi.

Tôi còn tưởng rằng em đang đợi tôi, dù sao năm đó em đã nói là sẽ yêu tôi một đời một kiếp.

Nhìn tin nhắn của Khương Tư Yến, lòng tôi bỗng chộn rộn.

Chuyện đã lâu rồi, anh cứ coi như tôi nói bừa đi.

Tôi tưởng là thật.



Rất tuyệt, bốn chữ ngắn ngủi lại khiến tôi mất ngủ suốt một đêm.

Hôm sau, tôi đến chỗ làm với quầng thâm mắt, các đồng nghiệp đi qua chỗ làm việc của tôi đều giật mình.

“Gần đây không có dự án gì cả, sao cậu lại thức khuya đến thế này? Chắc không phải vì đàn ông đấy chứ?”

Tôi cười gượng gạo.

Đồng nghiệp vỗ vai tôi, vẻ mặt như hiểu rõ mọi chuyện.

“Chuyện tình cảm phải cẩn thận lựa chọn, nghe chị khuyên một câu, chọn người yêu mình hơn là mình yêu thì hợp hơn, ví dụ như Tiểu Điền theo đuổi em bấy lâu nay.”

Tôi nghi ngờ có thể đồng nghiệp đã nhận hối lộ mai mối nên cô ấy mới ra sức vun vén cho tôi và một đồng nghiệp ở bộ phận kỹ thuật.

Tôi vừa mới từ chối khéo, anh đồng nghiệp ở bộ phận kỹ thuật đã lại gần.

“Tinh Nguyệt, hôm nay em bận không, sau khi làm có thể cùng nhau đi ăn tối không?”

Nghe nói anh đồng nghiệp này từng là du học sinh, tuy là người bộ phận kỹ thuật nhưng lại không có chút dáng vẻ nào của một lập trình viên.

Anh ấy thường xuyên mặc vest, đeo kính gọng vàng, toát lên vẻ nho nhã.

“Lần trước anh lướt thấy bài đăng của em, em bảo thèm thịt nướng, vừa hay gần đây mở một quán mới.”

Tôi định từ chối, nhưng khi nghe đến thịt nướng thì lại do dự.

“Chỉ là ăn một bữa cơm thôi, anh cũng muốn đi thử, coi như là ăn cơm bình thường thôi, cùng đi được không?”

Đã nói đến mức này rồi mà vẫn không đi thì không hay lắm.

Vì vậy, sau khi tan làm, tôi và anh ấy cùng đến quán đó.

Quán thịt nướng nghi ngút khói, tôi không màng hình tượng mà ăn như gió cuốn.

“Tinh Nguyệt, anh vẫn luôn muốn hỏi em thích kiểu người thế nào?”

Khuôn mặt của Khương Tư Yến lập tức hiện lên trong tâm trí tôi.

Giống như ánh trăng xa xăm trên bầu trời, cao không thể với tới, dịu dàng mà lạnh lùng.

Lần đầu nhìn thấy đã rung động.

“Thật ra tôi có người mình thích rồi.”

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng Khương Tư Yến thật sự là ánh trăng sáng trong lòng tôi.

Đồng nghiệp im lặng hồi lâu, cuối cùng nở nụ cười cay đắng, bảo tôi ăn thịt.

Ăn xong trời đã gần tối, đồng nghiệp ngỏ ý đưa tôi về nhà.

Tôi vừa định từ chối thì sau lưng có người gọi tên tôi.

Tôi quay lại nhìn.

Em trai tôi đang nắm tay Khương Tư Yến, cả hai đều mang vẻ mặt u ám.

“Chị bảo hôm nay tới đón em cơ mà?”

Mịa!

Quên mất rồi!

5

Sau khi về nhà, em trai tôi ném cặp xuống đất, lại tủi thân đi vào phòng.

“Hai đứa dạo này bị sao mà hay chiến tranh lạnh thế?”

Tôi ngượng ngùng gãi đầu.

Chuyện này đúng là do tôi sai, sáng đã nói là hôm nay tôi sẽ đến trường đón nó, nhưng tôi lại bận quá nên quên mất.

Em trai tôi và Khương Tư Yến đau khổ đợi hai tiếng đồng hồ ở trường, cuối cùng, anh quyết định đưa thằng nhóc về nhà, vừa qua một ngã tư thì nhìn thấy tôi đi ra từ quán thịt nướng.

Mãi mới dỗ được em trai, tôi chợt nhớ ra phải nhắn tin cho Khương Tư Yến.

Hôm nay cảm ơn anh nhé, tôi bận quá quên mất.

Bận đi ăn tối với người đàn ông khác.

Tin nhắn trả lời của Khương Tư Yến làm tôi không khỏi liên tưởng đến biểu cảm của anh lúc nãy.

Khuôn mặt u ám, ánh mắt như muốn đục một cái lỗ trên người đồng nghiệp vậy.

Cho đến khi em trai tôi kêu lên vì bị Khương Tư Yến cầm tay quá chặt, anh mới chợt tỉnh ra.

Là một đồng nghiệp, tôi có chút việc muốn nhờ anh ấy giúp đỡ.

Tôi cũng không biết tại sao lại phải giải thích với Khương Tư Yến nữa.

Cứ có cảm giác như vẽ thêm chân cho rắn vậy.

Sau khi tắm rửa rồi nằm trên giường, tôi mới nhận được tin nhắn của Khương Tư Yến.

Tùy em, đó là chuyện của em, không liên quan gì đến tôi.

Cũng phải, bây giờ chúng tôi đã chia tay rồi, tôi đi ăn với ai thì anh cũng sẽ không để ý.

Nhưng mà những lời này lại thành công làm tôi mất ngủ suốt một đêm.

Những ngày sau đó, Khương Tư Yến không liên lạc với tôi nữa, đồng nghiệp cũng quay đầu theo đuổi những cô gái khác, cuộc sống của tôi lại quay về như xưa.

Cho đến một tháng sau, em trai tôi cầm bài thi cuối tháng mới nhất về nhà.

Điểm số trên bài thi làm mẹ tôi vui vẻ ra mặt, buổi tối khen thưởng cho em tôi hai cái đùi gà to nhưng trên mặt nó lại không có chút vui vẻ nào, thở dài một tiếng rồi gắp đùi gà để vào bát của tôi.

Trước khi đi ngủ, em trai tôi lặng lẽ mở cửa đi vào phòng tôi.

“Chị ơi, chị có thể yêu thầy Khương được không ạ? Em thật sự không chịu nổi nữa rồi.”

Em trai tôi nằm vật trên giường tôi, nước mắt trực trào ra ngoài.

“Ngày nào thầy Khương cũng kiểm tra bài tập của em, tiết nào em cũng bị gọi lên trả lời câu hỏi, em mệt lắm rồi.”

“Được giáo viên quan tâm mà em lại không vui thế à?”

Tôi đang định an ủi em trai, nhưng lại phát hiện ra nó đã mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi.

Chẳng lẽ vất vả đến vậy à?

Nửa tháng sau, nhìn em trai ngày càng mệt mỏi, thậm chí còn suýt ngủ gật khi ăn cơm, lúc này, tôi mới thật sự nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, quyết định nhắn tin cho Khương Tư Yến.

Thầy Khương này, bài kiểm tra lần này của Tống Hưng Dương khá tốt, tôi xin cảm ơn sự dạy dỗ của thầy. Tuy nhiên, dạo này nó hay kêu ca là quá mệt mỏi, có thể cho nó nghỉ ngơi một chút được không?

Tin nhắn vừa chính thức vừa lịch sự, không thể chê vào đâu được.

Tôi thầm đắc ý trong lòng.

Chiều hôm đó, tôi nhận được tin nhắn hồi âm của Khương Tư Yến.

Em ấy có tiềm năng rất lớn, nên tập trung vào việc học.

Nhìn thấy tin nhắn, tôi hơi bực bội.

Gần đây Tống Hưng Dương thậm chí còn không xem tivi, về nhà là lao vào phòng làm bài tập, vậy còn chưa đủ chuyên tâm học hành à?

Tôi cố gắng nhớ lại, liệu có phải là vì lần trước anh nhìn thấy tôi đi ăn tối với đồng nghiệp hay không.

Anh cũng đặc biệt quan tâm đ ến các bạn học khác như vậy hay sao, hay là vì chuyện trước đây mà anh không vui?

Em đang nghi ngờ sự chuyên nghiệp của tôi à? 

Không có, tôi chỉ tùy việc mà xét thôi!

Tôi chửi thầm trong lòng, Khương Tư Yến bây giờ càng lúc càng hẹp hòi.

Sau đó, Khương Tư Yến không trả lời nữa, chỉ là đến tối khi tan học về nhà, em trai tôi vẫn mang vẻ mặt buồn rầu.

“Hôm nay thầy Khương phê bình em.”

6

“Tại sao?”

Có phải Khương Tư Yến muốn chèn ép em trai tôi không?

Anh còn nhớ đạo đức nghề giáo mà mình đã học năm xưa không?

Hay là anh đã vứt bỏ tất cả ở Mỹ rồi?

Tôi lấy điện thoại ra, đang định chất vấn anh thì bỗng thấy điện thoại hiện thông báo.

Gần đây em ấy học tập đúng là chăm chỉ hơn trước, nhưng chỉ giới hạn trong giờ học, còn lại đều dành để chơi bài. Tôi đã hỏi, cứ đến tối là em ấy lại lén mọi người để chơi, đến mức không màng ăn uống, ngủ nghỉ.

Tôi hốt hoảng lao vào phòng em trai, quả nhiên tìm thấy một bộ bài Ultraman hoàn chỉnh dưới nệm.

Chắc hẳn là nó đã dồn hết tiền mình để dành để mua bài.

Em trai tôi rúc vào một bên giả vờ như không biết gì.

Khương Tư Yến lại nhắn tin.

Tôi đã nói chuyện với em ấy rồi, việc chơi bài hiện tại đã ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi, gia đình nên có biện pháp hạn chế. Ngoài ra, việc gọi tên trong lớp là ngẫu nhiên, không hề có chuyện tôi đặc biệt quan tâm.

Nhìn tin nhắn, tôi xấu hổ đến không nói nên lời.

Không ngờ, trong lòng em bây giờ tôi lại là loại người như vậy.

Lần này thật sự xong rồi, tôi tức giận, gọi em trai lại đánh một trận, cũng tịch thu toàn bộ bài Ultraman.

Sau đó, tôi mới muộn màng nhận ra rằng có thể Khương Tư Yến đã tức giận rồi.

Bởi vì anh không trả lời tin nhắn xin lỗi của tôi.

Trước đây, khi anh tức giận cũng thường không trả lời tin nhắn.

Có lẽ vì Khương Tư Yến là người có đạo đức cao thượng nên khi bị nghi ngờ về đạo đức nghề nghiệp, anh cảm thấy rất khó chịu.

Thấy mấy tin nhắn tôi gửi đi anh đều không trả lời, tôi quyết định đến gặp trực tiếp để xin lỗi.

Thừa dịp lúc đi đón em trai có thời gian, tôi ghé qua văn phòng.

Khương Tư Yến vẫn mặc áo sơ mi trắng đơn giản ngồi chấm bài, nhưng khí chất của anh lại có thể ngay lập tức hạ gục tất cả mọi người.

Trên đường đi vào trường, tôi còn nghe thấy mấy nữ sinh bàn tán rằng thầy Khương dạy lớp 2-3 rất đẹp trai.

Đúng là thời buổi mà gu thẩm mỹ đều được hình thành từ nhỏ.

Cảm giác này khiến tôi như quay trở lại thời đại học.

Hồi đó, tôi cũng vô tình nghe được trong câu lạc bộ có một bạn học rất đẹp trai, chỉ lướt qua thôi mà tôi đã có ấn tượng rất sâu đậm, rung động ngay lập tức.

“Em có chuyện gì không?”

Bị bắt gặp nhìn trộm, tôi chẳng hề lo lắng chút nào.

“Xin lỗi anh, chuyện lúc trước là do tôi nóng vội, chưa tìm hiểu rõ ràng. Tôi đến đây để xin lỗi anh.”

“Ừm, tôi chấp nhận.”

Dễ dàng vậy à?

Tôi đã nghĩ văn trước nửa tiếng, giờ mới nói được câu mở đầu đã kết thúc rồi.

“Tôi mời anh đi ăn để xin lỗi anh được không?”

“Không cần, lát nữa tôi còn việc.”

Tôi cắn răng, đang định nói gì đó thì bỗng sau lưng truyền đến tiếng gõ cửa.

“Thầy Khương, đi họp thôi.”

Là một cô giáo rất xinh đẹp, đôi mắt rất long lanh.

Khương Tư Yến theo cô ấy đi ra ngoài.

Mịa!



Trên đường về, em trai tôi kéo tay tôi.

“Chị nhìn thấy chưa, đó chính là cô Trương dạy tiếng Anh của bọn em.”

“Ừm, cô ấy khá xinh.”

“Cô Trương không chỉ xinh đẹp mà còn thích thầy Khương nữa. Nếu chị muốn tán thầy Khương thì phải nắm chặt cơ hội đó!”

Tôi suy nghĩ một lát rồi cúi xuống nhìn thẳng vào mắt em trai.

“Chị và thầy Khương trước đây đã từng yêu nhau, nhưng chuyện đó đã qua rồi, bọn chị không có khả năng hợp lại. Sau này em đừng nói những lời như vậy nữa, nếu để người khác nghe thấy thì sẽ không hay đâu.”

Em trai tôi gật đầu vẻ như hiểu mà lại không hiểu.

“Nhưng tại sao, thầy Khương rất thích chị, chị không thích thầy Khương ạ?”

“Sao em lại thấy thế!”

Bực bội trong lòng, tôi đứng dậy, nắm tay em trai đi nhanh về nhà.

Em trai tôi rảo bước chạy theo, miệng không ngừng nói:

“Bình thường bọn em đến văn phòng tìm thầy Khương, nếu không nói chuyện học tập, thầy ấy sẽ để bọn em tự chơi. Nhưng hôm đó lúc ở văn phòng em có nhắc đến chị, thầy ấy lắng nghe rất lâu, cuối cùng còn hỏi về chị nữa, mãi đến khi vào học mới cho em về.”

Hết chương 02!
 
Chương 3


Edit: yyds

Beta: Amin



7

Khương Tư Yến còn thích tôi không?

Suy nghĩ này đã ở trong tâm trí tôi suốt một thời gian dài.

Tôi nhớ lại hôm chúng tôi chia tay, là một ngày mưa tầm tã rất hợp với hoàn cảnh lúc đó.

Mưa thậm chí còn lớn hơn cả ngày Nhị Nguyệt Hồng đi cầu thuốc.

Khương Tư Yến ngồi đối diện tôi, tôi nhìn anh, anh không ngừng xoa tay vì lo lắng.

Tôi nói lời chia tay, trên mặt anh hiện lên đầy vẻ khó tin.

Sau đó là những lời tra hỏi liên tục, rồi biến thành tranh cãi, cuối cùng là chia tay.

Khi anh rời đi, tôi chú ý tới trong túi anh có một chiếc hộp nhỏ lồi lên.

Tôi đã khóc rất lâu trong nhà hàng, cho đến khi mưa tạnh, có người đến đưa cho tôi một bó hoa.

“Là anh Khương đã đặt trước, đặt từ nửa tháng trước, lẽ ra phải giao buổi trưa nhưng trời mưa lớn quá nên không thể đến được, xin lỗi ạ.”

Một bó hoa hồng đỏ rực rỡ, trên đó còn có một tấm thiệp, trên tấm thiệp chỉ có ba chữ đơn giản.

“Lấy anh nhé.”

Kết hợp với chiếc hộp nhỏ đó, tôi chợt hiểu ra lý do tại sao Khương Tư Yến đã đặt chỗ trước ở nhà hàng này cách đây nửa tháng.

Màn cầu hôn được chuẩn bị kỹ lưỡng bỗng chốc biến thành lời chia tay, thậm chí tôi còn chưa kịp nhìn xem chiếc nhẫn trông như thế nào.

Sau đó, tôi nghe nói Khương Tư Yến đã ra nước ngoài.

Tôi ngồi ở sân bay cả ngày, nhìn từng chiếc máy bay cất cánh và hạ cánh, trong lòng thầm nhủ.

Cuối cùng Khương Tư Yến cũng ra nước ngoài, đây mới là cuộc đời anh nên có.

Tôi tưởng anh sẽ ở lại Mỹ, không ngờ ba năm sau lại được gặp lại anh.

Sau đó tôi không đến trường đón em trai nữa, sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, tôi đã hủy kết bạn với Khương Tư Yến, nhìn thấy cũng chỉ khiến tôi bực bội, tốt nhất là đừng liên lạc nữa.

Mẹ tôi sắp xếp cho tôi đi xem mắt, em trai tôi nhìn tôi một cái, cuối cùng cũng không nhắc đến cái tên đó nữa.

Không hiểu sao nhưng dạo này tôi lại được thần tình yêu độ.

Mọi đối tượng xem mắt đều tỏ ra rất quan tâm đ ến tôi.

Nhưng toàn là những người gì đâu, tôi đều không thích ai cả.

Mẹ tôi cũng mệt mỏi, hỏi tôi muốn tìm người như thế nào.

Nhưng khi nghĩ đến việc ở bên những người này, có thể sau này tôi sẽ bị bạo lực lạnh, bị bạo hành gia đình, ngoại tình, tôi sợ hãi run rẩy, mẹ tôi chỉ mắng tôi là lo xa.

“Trước đây lúc con yêu đương, con đã nghĩ đến thằng nhóc đấy sẽ bạo lực gia đình với con chưa?”

Hình như tôi không nghĩ đến chuyện đó, lúc đó chỉ quan tâm đ ến ngoại hình thôi, làm sao mà quan tâm đ ến những chuyện khác được nữa.



Chớp mắt đã đến tháng 12.

Hôm nay em trai vừa về nhà đã kéo tôi ra một góc.

“Chị thật sự không thích thầy Khương ạ?”

Lâu lắm rồi tôi không nghe nó nhắc đến chuyện này.

“Hôm nay em thấy cô Trương mua bó hoa to lắm, nghe nói là mang đến nhà thầy Khương.”

Cô giáo xinh đẹp kia à, hợp với anh đấy.

Tôi không nói gì, tối hôm đó tôi mất ngủ.

Sáng hôm sau tôi bị sốt cao, xin nghỉ phép với sếp rồi nằm nhà ngủ cả ngày.

Chiều tối khi đang ngủ ngon thì tôi lại nghe thấy tiếng ồn ào bên nhà hàng xóm.

Tuy lúc này không phải giờ nghỉ ngơi nhưng cũng nên tôn trọng hàng xóm chứ!

Tôi mặc áo ngủ mở cửa, lời nói vừa đến miệng thì lại nuốt ngược vào khi nhìn thấy người trước mặt.

Cửa nhà đối diện mở toang, Khương Tư Yến đang đứng ở cầu thang, chỉ huy mấy người đàn ông chuyển sô pha vào nhà.

“Xin chào, hàng xóm.”

8

Khương Tư Yến thế mà lại chuyển đến sống cạnh nhà tôi!

Tối hôm đó, anh sang nhà tôi mượn một chai xì dầu.

Người phản ứng mạnh mẽ nhất chính là em trai tôi.

Sau khi ăn tối, nó trượt xuống quỳ xuống trước mặt tôi.

“Chị ơi, em van chị đấy, chị hãy ở bên thầy Khương đi, nếu không thầy ấy ở nhà bên cạnh thì chẳng phải ngày nào em cũng bị theo dõi?”

Tôi nhún vai, nói với nó rằng tôi thương nhưng cũng không biết phải làm sao.

Hôm nay Khương Tư Yến sang mượn chai xì dầu, sáng mai sang mượn tua vít.

Cuối cùng đến mẹ tôi cũng bắt đầu lẩm bẩm.

“Thầy Khương bình thường nhìn có vẻ cẩn thận tỉ mỉ, sao trong cuộc sống lại luộm thuộm thế nhỉ?”

Lòng tôi le lói linh cảm có điều không ổn, nhưng Khương Tư Yến vẫn luôn giữ khoảng cách xã giao nghiêm ngặt, mỗi lần gặp nhau chỉ gật đầu chào hỏi.

Chỉ có em trai tôi là ngày nào cũng mặt mày buồn bã, không dám xuống tầng đi tìm mấy đứa bé khác để chơi.

Thời tiết ngày càng lạnh dần, Giáng sinh sắp đến, khắp nơi đều bắt đầu trang trí rực rỡ.

Trường của em trai tôi tuy không tổ chức Giáng sinh nhưng nghe nói các thầy cô sẽ liên hoan vào ngày đó nên cũng được nghỉ học.

Buổi chiều, thằng nhóc nhắn tin cho tôi, bảo tôi về nhà sớm để ăn lẩu.

Gần giờ tan sở, công ty bỗng hào phóng tặng mỗi người một bông hoa, để chúng tôi không phải tay trắng xấu hổ về nhà nhìn các cặp đôi khác yêu đương.

Cầm bông hoa trên tay, tôi vừa hát vừa trở về nhà. Vừa đến dưới nhà, tôi đã nhìn thấy Khương Tư Yến đang vứt rác.

Anh không đi liên hoan à?

Tôi chào hỏi và định lên lầu, anh đột nhiên nắm lấy tay tôi.

“Em đi chơi Giáng sinh rồi à?”

Câu hỏi bất ngờ khiến tôi bối rối, chỉ biết gật đầu.

“Cũng chỉ là ngày lễ bình thường thôi, đi cho vui, lát nữa còn ăn lẩu nữa.”

Khương Tư Yến buông tay tôi ra, sắc mặt vô cùng tái nhợt.

Người này vẫn như vậy, ăn mặc bất chấp thời tiết, chỉ cần phong độ.

Tôi định nhắc nhở vài câu, nhưng điện thoại đã reo, rõ ràng là em trai tôi đang thúc giục.

Thôi kệ, đã chia tay rồi, quan tâm những chuyện này làm gì.

Tôi nhận điện thoại rồi đi lên tầng.

Vào ngày Giáng sinh, cả gia đình tôi quây quần bên nhau ăn lẩu. Ăn được một nửa, chúng tôi mới phát hiện ra đã hết dầu hào.

Là một tín đồ của dầu hào lâu năm, tôi không thể chịu đựng được, lập tức đi mua.

Bên ngoài tràn ngập màu đỏ, vui vẻ khắp chốn.

Tôi xách chai dầu hào, vừa đi vừa hát đi về nhà, ngẩng đầu nhìn sang nhà Khương Tư Yến, tối đen như mực.

Có lẽ anh đã đi ra ngoài rồi.

Tôi khẽ thở dài rồi đi lên tầng. Vừa ra khỏi thang máy, tôi chưa kịp lấy chìa khóa thì bất ngờ một bàn tay to ôm lấy eo tôi, kéo tôi vào cầu thang.

Sức mạnh của người phía sau rất lớn, tôi chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào cầu thang tối tăm.

Tôi vừa giơ cao chai dầu hào, một bàn tay khác đã tóm lấy tôi.

“Là anh.”

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, tôi mới phản ứng lại.

“Khương Tư Yến, anh làm gì vậy!”

Làm tôi sợ chết khiếp!

Xung quanh tối đen như mực, Khương Tư Yến kéo tôi đổi vị trí, ép tôi vào góc tường.

Mùi rượu nồng nặc trong không khí.

“Anh uống rượu à?”

“Giáng sinh vui vẻ.”

Lời nói với hành động của anh chả ăn nhập gì với nhau, anh đưa tay vuốt v e khuôn mặt tôi, ngón tay lạnh lẽo truyền đến từng đợt lạnh lẽo.

“Chẳng phải em đi chơi Giáng sinh rồi à, sao còn quay về?”

“Buông tay ra, tôi đi với gia đình không được à!”

Khương Tư Yến dùng sức rất mạnh, tôi không thể di chuyển dù chỉ một chút.

“Tại sao em hủy kết bạn Wechat với anh?”

9

Người này giờ mới phát hiện à.

Tôi trợn trắng mắt.

“Anh không trả lời tin nhắn của tôi nên tôi hủy kết bạn thôi. Dù sao nếu Tống Hưng Dương có chuyện gì thì anh có thể liên hệ với mẹ tôi.”

“Vậy tại sao ba năm trước em lại hủy kết bạn Wechat với anh? Anh đã gửi rất nhiều tin nhắn, em không trả lời một tin nào, cuối cùng còn hủy kết bạn luôn!”

Tôi lập tức im lặng.

“Đều là chuyện cũ rồi, nhắc lại làm gì?”

“Vậy nên em có thể quên hết mọi thứ, quên đi những lời hứa hẹn trước đây, quên đi những gì chúng ta đã làm cùng nhau!”

Khương Tư Yến đột nhiên đưa tay tóm lấy cằm tôi, ép tôi ngẩng mặt lên nhìn anh.

“Làm sao em có thể nồng nhiệt như vậy khi yêu một người, rồi lại dứt khoát vứt bỏ khi không còn yêu nữa? Tống Tinh Nguyệt, đôi lúc anh thật sự nghi ngờ, em có từng yêu anh hay không? Ba năm đó của chúng ta là gì? Em thật sự yêu anh, hay anh chỉ là con mồi để em giải khuây thời đại học thôi?”

Lần đầu tiên tôi nghe thấy Khương Tư Yến nói chuyện với giọng điệu nghẹn ngào.

Người kiêu ngạo như anh, lúc nào cũng mang vẻ lạnh lùng xa cách, chỉ cần đứng đó cũng khiến người ta cảm thấy khó gần.

“Em nói gì đi, bây giờ em không thể nói một câu với anh sao?”

Anh đưa tay ôm tôi vào lòng, vòng tay và mùi hương quen thuộc.

Đầu óc tôi trống rỗng, theo bản năng vươn tay ôm lấy eo anh.

“Tinh Nguyệt, sao em lại đối xử với anh như vậy, ba năm rồi, ngày nào anh cũng suy nghĩ, mình đã làm sai gì khiến em không nói một lời nào đã tuyên án tử hình cho anh.”

Giọng anh đầy bi thương và tuyệt vọng vang vọng trong cầu thang tối tăm và vắng vẻ.

“Anh đã vô số lần đi đến nhà thờ, cầu nguyện trước Chúa, mong em tha thứ cho lỗi lầm của anh. Anh từng nghĩ giá như trên đời có ma quỷ thì tốt biết bao, anh có thể giao dịch với nó, đánh đổi tất cả để được ở bên em thêm một lần nữa.”

Ba năm không dài cũng không ngắn, nghe những lời của Khương Tư Yến, nước mắt tôi tuôn rơi.

Sao tôi không cảm thấy dằn vặt được cơ chứ.

“Em nói cho anh biết được không, nói cho anh biết, anh đã làm sai gì, anh sẵn sàng sửa, anh không thể chấp nhận việc em ở bên người khác.”

Anh ôm chặt lấy tôi, một giọt nước mắt rơi xuống má tôi.

“Em xin lỗi.”

Im lặng một lúc lâu, tôi chỉ nói được ba chữ đó.

“Anh không muốn nghe lời xin lỗi, anh chỉ muốn chúng ta bắt đầu lại.”

Khương Tư Yến cúi người, dụi đầu vào cổ tôi, tôi cảm nhận cơ thể anh đang run rẩy, giơ tay khẽ vỗ vào lưng anh.

“Được.”

Nói ra một câu, tôi bỗng cảm thấy như trút bỏ được gánh nặng đè nặng trong lòng từ lâu.

Khương Tư Yến bỗng ngẩng đầu lên, ngẩn ra hồi lâu.

“Thật ư? Lần này em sẽ không bỏ anh lại nữa đúng không?”

“Không bỏ.”

Mắt tôi đỏ hoe, nhìn người trước mặt.

“Từ khi anh quay lại, em đã rất muốn được ở bên cạnh anh.”

Nhưng em sợ anh không thể tha thứ cho em, sợ bị từ chối.

Giống như trước đó em đã từng từ chối anh.



Khi tôi mang dầu hào về nhà, bụng em trai tôi đã căng phồng lên vì ăn nhiều.

“Chị, sao chị về chậm thế, nhanh lên, em còn phần tôm cho chị đó.”

Tôi ngồi vào bàn ăn một cách vội vàng, em trai tôi đột nhiên nhìn chằm chằm vào tôi.

“Chị ơi, sao môi chị sưng vậy?”

Tôi giật mình, lúc nãy ở cầu thang quá kích động, lúc hôn không kịp kiềm chế lực.

“Không có gì, lẩu hơi cay.” 

Tôi vội nói cho có lệ. 

Cho đến buổi tối lúc đi ngủ, em trai tôi đột nhiên vọt vào phòng tôi. 

“Chị, chị ở bên thầy Khương rồi!”

Hết chương 03!
 
Chương 4: Hoàn chính văn


Edit: yyds

Beta: Amin



10

Tôi sợ hãi vội bật dậy khỏi giường, hỏi nó làm sao mà biết được.

“Lúc nãy em xuống tìm Tiểu Cương chơi thì gặp thầy ấy, thầy ấy còn mua đồ ăn cho em và bảo sau này ở ngoài trường có thể gọi thầy ấy là anh trai.”

Không ngờ Khương Tư Yến lại to mồm như vậy.

Tôi mãi mới đuổi em trai đi ngủ được, không ngờ sáng hôm sau cả nhà đều biết chuyện.

Mắt mẹ tôi sáng ngời nhìn chằm chằm vào tôi đang ăn sáng.

“Có phải con yêu đương với thầy Khương ở đối diện không?”

“Phụt.”

Tôi phun sữa ra khỏi miệng.

“Sao mẹ lại biết?”

“Em trai con nói, mẹ biết ngay con và thầy Khương có gì đó mà!”

Mẹ tôi nhướng mày nhìn tôi.

“Thầy Khương trông không thiếu tiền, sao mà lại ở khu tập thể cũ kỹ này chứ, lại còn thỉnh thoảng qua lại làm phiền, chắc chắn là vì con.”

Tôi cúi gằm mặt vào bát, không dám nói gì, chỉ có mẹ tôi vẫn một mình đắc ý vui mừng.

Buổi tối, tôi đi đón em trai về nhà, Khương Tư Yến nhất quyết đòi đi cùng.

Vì vậy, khi ba người chúng tôi lên tầng thì đúng lúc gặp mẹ tôi.

“Về rồi hả, Tiểu Khương tối nay đến nhà ăn cơm nhé.”

Đúng là mẹ tôi, chỉ trong vòng một ngày mà cách xưng hô đã thay đổi!

“Vâng thưa dì.”

Khương Tư Yến dáng vẻ khéo léo, lập tức đồng ý.

Khi ăn tối, em trai tôi tỏ ra rất khổ sở.

“Biết vậy em đã không tác hợp cho hai người rồi, ăn cơm với giáo viên cảm giác khó chịu thật đấy.”

Không ngờ câu nói này lại lọt vào tai Khương Tư Yến, người vừa rửa bát xong.

Nhìn anh cười nửa miệng, tôi biết là em trai mình tiêu rồi.

Dưới sự thúc ép của Khương Tư Yến, em trai tôi thi cuối kỳ đạt được điểm số khá tốt, nhưng chưa vui được hai ngày đã lại buồn bã.

Khương Tư Yến ba ngày thì hết hai ngày đến tìm tôi.

Là một đứa chỉ làm bài tập vào phút chót, cuối cùng em tôi cũng cảm nhận được áp lực.

Vừa sang năm mới nó đã bắt đầu mè nheo, ăn vạ.

“Chị, chị dọn ra ngoài ở đi, đừng để thầy Khương đến đây nữa, em không ổn đâu, em thật sự sắp xong đời rồi!”

Nhưng tiếc thay, đã quá muộn.

Không có gì bất ngờ xảy ra thì trong bốn năm tiểu học sắp tới, em trai tôi sẽ phải sống dưới sự áp bức của Khương Tư Yến.



Thoáng cái thời tiết bắt đầu nóng dần lên, tôi ôm cây kem mới mua chạy về nhà, nhưng lại nhìn thấy một người phụ nữ quen thuộc ở trước cổng khu nhà.

Người phụ nữ tháo kính râm, mỉm cười với tôi.

“Có thời gian không, trò chuyện một chút?”

Người phụ nữ này là mẹ của Khương Tư Yến. 

Nghe nói bà là chủ tịch của một công ty niêm yết trên sàn chứng khoán.

Lần gặp trước là trước khi tôi tốt nghiệp, bà đã đến trường tìm tôi.

“Cháu và Khương Tư Yến không hợp nhau, vì cháu nên nó không muốn đi nước ngoài học nghiên cứu, nếu cháu thật sự yêu nó thì buông tay đi, đừng cản trở nó.”

Tôi từng tự cho rằng tôi và Khương Tư Yến là nam chính nữ chính trong một câu chuyện tình yêu, sau bao nhiêu khó khăn thử thách cuối cùng cũng được ở bên nhau.

Nhưng thực tế là, anh vốn có thể có một cuộc sống tốt đẹp hơn, nhưng lại vì tôi mà dừng bước.

Tôi sợ rằng hai mươi năm sau, tình cảm của chúng tôi sẽ bị mài mòn bởi những mối lo toan cơm áo gạo tiền, cuối cùng anh sẽ oán trách tôi đã kìm hãm anh.

Vì vậy chúng tôi đã chia tay.

Sau khi hợp lại, tôi biết rằng kiểu gì mình cũng sẽ gặp lại người phụ nữ này.



Bà Khương đưa tôi đến một quán cà phê, trực tiếp đưa cho tôi một tờ séc.

“Cháu hiểu ý của tôi chứ?”

Tôi cười hì hì nhận lấy tờ séc.

“Cảm ơn dì đã cho quà gặp mặt, dì yên tâm, cháu sẽ cố gắng ở bên A Yến.”

Sắc mặt bà thay đổi.

“Tôi muốn hai đứa chia tay, cháu và A Yến không hợp nhau, đừng cản trở tương lai của nó.”

11

“Ba năm trước dì đã nói điều này rồi, chúng cháu chia tay, nhưng ba năm sau anh ấy vẫn quay lại tìm cháu, điều đó vẫn chưa đủ chứng minh tất cả ạ?”

“Đó là vì cháu quyến rũ con trai tôi!”

Bà Khương siết chặt nắm tay, tôi không chút hoang mang đẩy tờ séc về phía bà.

“Nếu dì có thể thuyết phục được Khương Tư Yến thì chắc chắn dì cũng sẽ không đến tìm cháu. Dì không chấp nhận cháu, cháu thấy chả sao cả, dù sao người khó xử ở giữa là anh ấy chứ không phải cháu.”

“Cháu bây giờ khác với ba năm trước nhiều lắm.”

Nghe lời bà nói, tôi hoàn toàn đồng ý.

Lăn lộn trong xã hội ba năm, không thể nào không thay đổi nào.

“Ba năm trước, dì ngạc nhiên khi biết cháu không hề nhắc đến dì với A Yến, vậy nên khi dì nói với nó rằng ba năm trước dì là người chia rẽ hai đứa, lần đầu tiên nó tức giận đến vậy.”

Bà Khương thở dài nhẹ nhõm, đẩy tờ séc về phía tôi.

“Cháu thắng rồi. Quan hệ giữa hai mẹ con dì vốn đã không tốt, không thể tồi tệ hơn nữa. Cầm lấy quà gặp mặt đi, tạm biệt.”

Nói xong, bà vội vã rời đi. 

Khi tôi định rời đi, Khương Tư Yến gọi điện đến.

“Em đang ở đâu?”

“Quán cà phê.”

“Có phải mẹ anh đến tìm em không?”

Tôi không thích uống cà phê nên Khương Tư Yến đoán ngay ra.

“Đúng vậy, nhưng lần này dì đã đồng ý chúc phúc cho chúng ta rồi.”

Đầu dây bên kia im lặng rất lâu, tôi chỉ nghe thấy tiếng thở nhẹ.

“Tại sao lúc đó em không nói với anh?”

“Không sao cả, giờ đây chúng ta có thể chờ đến mây tan nhìn thấy trăng sáng rồi.”

Tôi ngồi trong quán cà phê một lúc thì Khương Tư Yến đến.

Anh thở hổn hển, trông có vẻ vội vàng.

“Em sẽ không bỏ đi.”

Tôi khẽ cười, bước lên ôm anh.

“Em đã nói rồi, lần này em sẽ không rời xa anh nữa.”

Anh gật đầu không nói gì.

Có vẻ như tôi vẫn phải chủ động, tôi trực tiếp lục tung xe của Khương Tư Yến lấy ra một chiếc hộp nhỏ, ném nó xuống trước mặt anh.

“Quỳ xuống!”

Khương Tư Yến hơi ngạc nhiên, hỏi tôi thật sự đã nghĩ kỹ chưa.

“Chỉ cho anh ba giây, không quỳ xuống thì em sẽ không lấy anh đâu.”

“Một! Hai!”

Khương Tư Yến lập tức quỳ một chân xuống, mở chiếc hộp nhỏ ra, lộ ra chiếc nhẫn kim cương ngọc thạch tinh xảo.

Bên ngoài trời nắng đẹp, nhiều người ra ngoài dạo chơi, thấy người đàn ông quỳ gối trước cửa quán cà phê thì dừng bước.

Thấm thoát, xung quanh đã chật kín người.

Chiếc nhẫn được chế tác tinh xảo, đính trên đó là viên ngọc thạch tượng trưng cho sự chung thủy và kiên định.

“Anh mua nhẫn từ khi nào?”

Anh khẽ cười, nhìn vào mắt tôi, ánh mắt đầy dịu dàng.

“Ba năm trước…”

Hết chương 04!
 
Chương 5: Ngoại truyện Khương Tư Yến (Hoàn toàn văn)


Edit: yyds

Beta: Amin



Ngày 16 tháng 03, là một ngày in đậm trong tâm trí tôi.

Bởi vì tôi cảm thấy có lẽ mình đã yêu Tống Tinh Nguyệt rồi, từ khi em xông lên xin Wechat của tôi, em đã bước vào tầm mắt của tôi.

Lúc nào ánh mắt tôi cũng vô thức dõi theo em, chờ khi em đến gần, tôi lại giả vờ hờ hững không để ý đến em.

Em luôn tràn đầy sức sống, nơi nào có em là nơi đó không thiếu tiếng cười.

Em nói tôi quá im lặng, sinh ra đã là một cặp với em.

Vậy thì, chúng tôi nên ở bên nhau.

Ngày 16 tháng 03.

Ngày đầu tiên chúng tôi ở bên nhau.

Em dựa vào vai tôi, nói tôi đẹp trai, nói chỉ cần tôi đứng yên ở đó thôi em cũng rất thích.

Em kỳ quặc nhưng biết giữ chừng mực.

Tôi chưa bao giờ cảm thấy nhịp tim mình đập nhanh đến thế, như thể mọi cảm xúc đều bị từng cử chỉ, hành động của em kéo theo.

Từ nhỏ, bố mẹ tôi đã ly hôn, theo quan điểm của tôi, tình yêu, thứ theo đuổi tinh thần cao quý ấy, vốn dĩ là thứ rất khó kiếm.

Đồng thời cũng là một nhu cầu thấp.

Không yêu đương thì sao chứ.

Cho đến khi Tống Tinh Nguyệt hoàn toàn phá vỡ suy nghĩ đó của tôi.

Phải nói rằng em đã phá vỡ quá nhiều thứ của tôi.

Giới hạn của tôi liên tục bị hạ thấp vì em.

Nhưng mỗi khi tôi tức giận, em lại nũng nịu sau lưng tôi.

“Em chỉ muốn mang đến cho anh chút hơi thở cuộc sống, làm thần tiên cả ngày không chán à.”

Em rất tốt, ở bên em, tôi cảm thấy như cả người mình đã sống lại.

Cả quãng đại học, chúng tôi đều ở bên nhau.

Tôi nghĩ mối quan hệ của chúng tôi nên tiến xa hơn nữa.

Ví dụ như kết hôn, dùng pháp luật bảo vệ tình yêu giữa chúng tôi, mãi mãi bảo vệ nhau, mãi mãi không chia xa.

Tôi bắt đầu chuẩn bị, chọn nhẫn kim cương, đặt chỗ.

Mặc dù bận rộn, nhưng lại tràn đầy hạnh phúc.

Tôi háo hức đếm từng ngày.

Ngày 28 tháng 05.

Một ngày tôi sẽ không bao giờ quên.

Ngày kỉ niệm 1137 ngày chúng tôi yêu nhau.

Hôm nay trời mưa to, không thích hợp để cầu hôn, nhưng mọi thứ đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Tôi đưa em đến nhà hàng, em có vẻ im lặng khiến tôi có dự cảm không lành.

Cửa hàng hoa nói rằng hoa tạm thời không thể giao đến, tôi hơi bực mình, định đợi thêm một chút.

May là tôi đã chuẩn bị sẵn những câu chuyện cười để có thể chọc cho em vui.

Nhưng em không hề vui vẻ, thậm chí còn nói lời chia tay với tôi.

Hóa ra sức mạnh của một câu chuyện cười lại lớn đến vậy, có thể dễ dàng cắt đứt tình yêu của tôi.

Tôi không thể chấp nhận sự thật này.

Tôi hỏi em lý do, điên cuồng nhắn tin cho em.

Cho đến khi dấu chấm than màu đỏ xuất hiện, tôi mới hoàn toàn hiểu ra.

Mọi thứ đã kết thúc.

Trong một thời gian dài, tôi không ngừng suy nghĩ xem mình đã làm sai điều gì.

Tôi chưa bao giờ gặp phải bài toán nào hóc búa như vậy, thậm chí tôi còn không biết mình đã sai ở đâu.

Cuối cùng, tôi ra nước ngoài du học.

Có rất nhiều cô gái xinh đẹp, nhiệt tình, từng có người đưa cho tôi một tấm thẻ.

Cô ta nói sẽ làm tôi trải nghiệm được tình yêu cháy bỏng.

Nhưng mà tôi đã được trải nghiệm rồi, cả hai thái cực nóng và lạnh.

Tôi đắm chìm trong lời cầu nguyện, vì chúng tôi từng bái lạy Nguyệt lão.

Nhưng ông ấy không phù hộ tôi.

Tôi ở trong nhà thờ, cha xứ nói với tôi rằng, đủ chân thành, có thể gột rửa tội lỗi.

Tuyệt vời, tôi đang cần điều đó.

Nhưng Chúa cũng không lắng nghe, tôi cảm thấy mình như bị ruồng bỏ.

Từ khi em ruồng bỏ tôi.

Tống Tinh Nguyệt, kẻ lừa đảo!

Giáo sư hy vọng tôi sẽ ở lại đây học tập, nhưng tôi muốn về nhà để nhìn ngắm.

Muốn cùng em tận hưởng ánh nắng trong cùng một thời gian.

Có lẽ khi gió thổi qua, sẽ mang theo một nụ hôn thuộc về em.

Trong lớp học có một đứa trẻ tên là Tống Hưng Dương.

Cũng mang họ Tống, thật trùng hợp.

Mỗi khi tôi nhìn thấy bất cứ thứ gì, tôi lại liên tưởng đến em, dù không liên quan gì đến nhau.

Đứa trẻ này rất nghịch ngợm, nhưng gương mặt lại có nét giống em.

Tôi không thể tin được rằng mình có thể gặp lại em.

Tôi cố gắng kìm nén bản thân, không để phát điên trước mặt em.

Ba năm qua, tôi đã học được rất nhiều điều, ví dụ như hình vẽ ngón tay cái đơn giản mà em dạy tôi.

Ví dụ như nói một đằng làm một nẻo giống em.

Rõ ràng là nhớ nhung đến phát điên, nhưng trên mặt vẫn phải giả vờ là không thích.

Cũng giống như em, rõ ràng là không thích, nhưng lại giả vờ yêu say đắm.

Ba năm qua, tôi đã hiểu ra.

Tình cảm của chúng tôi không có vấn đề gì, chỉ đơn giản là đi đến hồi kết và biến mất thôi.

Em chỉ đơn giản là không cần tôi nữa mà thôi.

Nhưng tôi không thể chấp nhận việc em có người khác, điều đó khiến tôi ghen tuông.

Tôi ghen tị với người được ăn tối với em, cũng ghét những người tiếp cận tôi.

Tôi không biết cô giáo Trương lấy địa chỉ nhà tôi từ đâu, nhất quyết không chịu rời khỏi nhà tôi.

Vì nể nang tình cảm đồng nghiệp, tôi chỉ đành phải gọi cảnh sát đến giải quyết.

Sau đó, tôi lựa chọn chuyển nhà.

Căn nhà đối diện là do tôi bỏ ra giá cao mua lại, khi nhìn thấy em mở cửa, tâm trạng của tôi bỗng chốc trở nên sáng sủa.

Ngày 25 tháng 12.

Một ngày cũng đầy kỷ niệm sâu sắc.

Tôi đã trải qua những cung bậc cảm xúc thăng trầm.

Tôi sợ rằng mình sẽ không còn cơ hội nữa, may mắn thay em đã không bỏ rơi tôi nữa.

Ngày 16 tháng 04.

Ngày cầu hôn.

Ngày 30 tháng 11.

Ngày kết hôn.

Tôi đánh dấu tròn vào lịch, bên cạnh truyền đến tiếng cười.

“Khương Tư Yến, anh thật quê mùa, bây giờ làm gì còn ai dùng lịch để đánh dấu nữa, dùng trí nhớ không được à?”

Tất nhiên là không được, lỡ đâu lại có người không chịu nhận thì làm sao giờ.

(Hết)

Hết chương 05!

HOÀN
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom