Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Chương 20: 20: Làm Nũng 2





“Này!”Đột nhiên, một quả táo thật to màu đỏ rực được đưa tới trước mặt cậu.

Đôi mắt Bảo Sơn lập tức mở to, thậm chí nuốt một chút nước miếng.

Cậu ngẩng đầu nhìn về phía Bảo Châu, Bảo Châu vô cùng đắc ý hất cằm, nói: “Anh Bảo Sơn, cái này ăn rất ngon.”Bảo Sơn còn chưa nhìn thấy quả táo lớn như vậy bao giờ, cậu cố gắng nhịn xuống nói: “Đưa cho Bảo Nhạc ăn!”Trong phòng Bảo Nhạc cũng nghe được thanh âm, bé con vội kêu lên: “Anh, chị…”Tiểu Bảo Châu càng thêm đắc ý nói: “Cái này cho anh, em vẫn còn.”Cô bé mang một quả táo thật to đi vào, Tiểu Bảo Nhạc chưa bao giờ nhìn thấy thứ gì ngon như vậy, đôi con ngươi lập tức nở thật to, dính ở trên quả táo, nước dãi nháy mắt chảy xuống dưới: “Trái cây……”Bảo Châu cất giọng trong trẻo: “Chị đã nói thì vẫn giữ lời phải không nào?”Bảo Nhạc nuốt một chút nước miếng, dùng sức gật đầu, bàn tay nhỏ mở ra: “Chị ơi, muốn ăn.”Bảo Châu: “Chờ chị rửa qua một chút.”Nhà cô ở phương diện này so với nhà người khác chú ý hơn không ít, thân thể Bảo Nhạc không tốt, lâu lâu lại bị đi ngoài, cho nên nhà bọn họ rất chú ý đến vấn đề vệ sinh.Bảo Châu rửa sạch quả táo đưa cho Bảo Nhạc, Bảo Nhạc mới hơn hai tuổi, vậy mà đã biết đây là món ngon, một ngụm cắn xuống, thỏa mãn khép hờ đôi mắt, rất ngoan ngoãn đem quả táo đưa qua: “Chị cũng ăn.”Bảo Châu vỗ vỗ cái bụng nói: “Chị đã ăn rồi.”Sau đó lại dặn dò: “Em cứ ngoan ngoãn ăn quả táo của mình đi.”Bảo Sơn không đi theo Bảo Châu vào nhà, sau khi nấu xong cơm, lại nấu canh cá, cậu thấy Bảo Châu chưa đi ra liền nói: “Em ở trong nhà tắm rửa đi, quần áo để chỗ nào chút anh giặt cho.


Chờ mẹ trở về, chúng ta có thể ăn cơm rồi.

Hôm nay anh ra dòng suối nhỏ múc nước, bắt được một con cá bé, buổi tối chúng ta sẽ được uống canh cá.”Bảo Châu nhón mũi chân nhìn về phía trong nồi, con cá nhỏ đúng là rất nhỏ, nhưng mà Bảo Châu đã lâu không được ăn thức ăn mặn, cô bé thèm đến mức mắt sang lên, hâm mộ nhìn Bảo Sơn, nói: “Anh Bảo Sơn, anh lợi hại quá đi.”Khóe miệng của Bảo Sơn cong lên nói: “Em còn lợi hại hơn, mau đi tắm rửa đi.”Bảo Châu ừ một tiếng, cô lại thăm dò nhìn thoáng qua trong nồi, trong lòng vui rạo rực.Cô bé còn nhỏ nhưng ngoan ngoãn, dịu dàng nói: “Anh Bảo Sơn, anh ăn quả táo đi.”Bảo Sơn bắt chước người lớn gật đầu: “Anh biết rồi, chờ mẹ trở về cùng ăn.”Bảo Châu biết rằng anh trai cô không nỡ ăn, vội vàng nói: “Anh ăn đi, em còn nữa mà.

Lúc đó em không cầm giỏ tre theo, cho nên mới hái được một vài quả như vậy.


Nhưng trên cây còn có thật nhiều thật nhiều táo.

Là một cây táo chưa bị ai phát hiện ra, cho nên còn nhiều lắm.

Em đứng ở dưới tàng cây vẫn có thể hái được quả đó.”.

 
Chương 21: 21: Ăn No Để Làm Việc





Bảo Sơn vốn cho rằng Bảo Châu chật vật như vậy là vì hái quả táo từ trên cây ngã xuống, kết quả không phải?Cậu ngay lập tức hỏi: “Vậy em như thế nào……”Tiểu Bảo Châu không dám nói là mình bị sói đuổi, nếu để cho Bảo Sơn biết cô bé bị sói đuổi, khẳng định anh ấy sẽ đi nói cho mẹ.

Nếu để mẹ biết, như vậy mẹ sẽ không cho cô đi lên núi nữa.Lại nói, cô cũng sợ mẹ nói rằng cô lãng phí đồ ăn, con sói kia chính là thịt nha!Cô bé mấp máy miệng, tim đập liên hồi, mắt mở to nhìn như giọt nước: “Em bị ngã.”Cô bé còn chưa học được cách nói dối người trong nhà, không biết nên nói như thế nào, thịch thịch thịch liền chạy ra bên ngoài, lúc này lại nghe thấy Tiểu Bảo Sơn nói: “Đừng tắm trong nhà, nước lạnh đấy.

Chờ một chút, ăn xong cơm chiều, bảo mẹ đưa em đi qua dòng suối nhỏ lại rửa.”Bọn họ ở trong núi, tuy rằng không tiện như người trong thôn, nhưng lại thông thuộc đường núi hơn so với những người khác.


Giống như từ nhà bọn họ đi về phía núi một đoạn không xa, là thấy một khe hở nhỏ có nước, nước chảy xuống dưới hình thành một cái ao con con.Trong núi, ao nhỏ không hiếm thấy, nhưng cái ao này rất đặc biệt, nó chảy ra nước ấm.Cho dù là mùa đông, nước vẫn nóng ấm đến bốc khói, nhờ có cái ao này mà nhà bọn họ tiết kiệm được không ít củi lửa.Đừng nghĩ rằng bọn họ ở trong núi, không thiếu củi lửa, nhưng nấu nước nóng cũng phải mất một phen bận rộn, cho nên nói bớt được chuyện nào hay chuyện ấy.

Tiểu Bảo Châu lập tức nói: “Em tự mình đi được.”Cô bé ôm theo quần áo chạy nhanh về phía ao nhỏ, nó nằm ở trong góc, rất kín đáo.

Nghe mẹ nói, khi ba cô bé còn sống, đã cố ý mang hạt giống cỏ ra rải ở đây, chờ cho đến khi cỏ lớn lên cao thêm một chút, người ta sẽ không dễ dàng phát hiện ra nơi này.Bọn họ cũng có thể an tâm ở bên này tắm rửa.Tiểu Bảo Châu xuyên qua bụi cỏ, xác nhận không có ai, liền ngâm mình vào trong nước.


Lúc cô bé lăn xuống núi, cả người đều bị bẩn, trên tóc cũng đầy đất.

Cô bé cởi bím tóc ra, gội sạch đầu.

Cô té ngã không nghiêm trọng, nhưng dính một chút nước vào vết thương vẫn thấy hơi đau đau..

 
Chương 22: 22: Ăn No Để Làm Việc 2





Nhưng mà cô bé không đi đến trạm y tế đâu.Trạm y tế rất đắt tiền và tốn kém, nhà cô bé thì lại nghèo.

Hơn nữa, cô biết, nếu cô đi trạm y tế, những người đáng ghét kia nhất định lại nói anh Bảo Sơn khắc cô.


Cô bé sẽ không cho bọn người kia cơ hội đó đâu, anh là một anh trai tốt, vẫn luôn tốt với cô ……Tiểu Bảo Châu vừa tắm rửa vừa suy nghĩ, không nghe được tiếng bước chân, chờ đến tiếng bước chân lại gần, cô bé hoảng sợ hét lên: “A!”“Là mẹ!”Tiểu Bảo Châu vỗ vỗ bộ ngực, nhìn về phía người tới, Thích Ngọc Tú đi tới bên người con gái nói: “Bảo Sơn nói con bị thương, để mẹ nhìn xem.”Trong tay cô cầm theo cái đèn dầu hoả duy nhất trong nhà, đem đèn dầu hoả đặt ở một bên, Thích Ngọc Tú kéo con gái đến bên người mình, cẩn thận kiểm tra.

Một trận gió thổi qua, buổi tối trong núi vẫn có chút lạnh.


Tiểu Bảo Châu co rúm người lại, nhỏ giọng nói: “Con không có việc gì.”Thích Ngọc Tú nhìn thương tích trên người con gái, trong lòng vô cùng hoảng sợ.Cô nhẹ nhàng xoa xoa đầu con bé nói: “Rất đau đi?”Bảo Châu vội vàng lắc đầu: “Không đau.”Nghĩ đến quả táo đỏ thẫm, cô bé liền cầm lấy tay mẹ, vội vàng nói: “Mẹ ơi, con tìm thấy một cây táo còn chưa bị người khác phát hiện……”Cây quả trong núi, nếu hôm nay không hái, khả năng ngày mai liền không phải của mình nữa.Tiểu Bảo Châu hiểu được đạo lý này, cô bé sốt ruột giục: “Mẹ ơi, chúng ta tối nay đi hái quả táo đi?”Thích Ngọc Tú gật đầu nói: “Được!”Cô đã nhìn thấy quả táo kia, trước đây cô chưa từng thấy quả nào vừa to vừa ngon như nó, dĩ nhiên là không thể buông tha.Cô giúp con gái đem quần áo mặc vào, nhìn chiếc quần đã ngắn lộ ra một đoạn cẳng chân cùng chiếc áo thủng một lỗ khá to, cô đau lòng ôm con gái nói: “Con cầm theo đèn dầu hoả, mẹ ôm con về.”Bảo Châu mắt to lập tức cong cong, vui vẻ nói: “Vâng.”Ngay sau đó nghĩ đến cái gì, cô bé liếc mắt nhìn lén mẹ cô một cái, nhỏ giọng nói: “Mẹ ơi, con không cẩn thận làm hỏng quần áo rồi……”“Mẹ sẽ mua quần áo mới cho con.”Tiểu Bảo Châu lập tức cao hứng, dùng sức gật đầu: “Vâng ạ.”Hai mẹ con trở về nhà, Bảo Sơn đã lần mò dọn xong bàn ăn, Bảo Châu đem đèn dầu hoả để ra giữa nhà.

Một nhà bốn người ngồi ở trước bàn cơm, Thích Ngọc Tú thấy chỉ có bát cơm của mình là nhiều nhất, những người khác đều là non nửa chén thôi, liền hỏi: “Vẫn còn cơm phải không?”Bảo Sơn hiểu chuyện đáp: “Con để lại đến sáng mai.”Thích Ngọc Tú gật đầu nói: “Mọi người đều ăn một bát đầy đi, ăn cho no, buổi tối còn phải làm việc, nếu không không đủ sức đâu.”.

 
Chương 23: 23: Phát Tài





Bảo Sơn nghe Thích Ngọc Tú nói vậy liền ngơ ngác hỏi lại: “Dạ? Có việc gì cơ, sao con không biết?”Bảo Châu mỉm cười, vô cùng thông minh nói: “Đi hái quả táo đó.”Thích Ngọc Tú đã lên tiếng, mấy đứa nhỏ trong nhà không dám không nghe.

Sau khi bốn người ăn xong cơm chiều, Thích Ngọc Tú liền ru Bảo Nhạc ngủ.


Em bé đi ngủ rồi, ba mẹ con mỗi người cõng một cái sọt, buộc chặt lại.

Tiểu Bảo Châu cất lên thanh âm non nớt, mềm mại nhưng cực kì nghiêm túc: “Con còn nhớ rõ đường, mọi người đi theo con đi, sẽ không sai.”Đêm nay ánh trăng rất tròn, chỉ là trong lòng Tiểu Bảo Châu vẫn còn hơi sợ.Xung quanh đều tối đen.Cô bé lại thận trọng dặn dò: “Mọi người nhớ đi theo con.”Bảo Sơn lập tức tiến lên một bước, dắt lấy tay em gái nói: “Chúng ta cùng nhau đi.”Bảo Châu: “Em không sợ.”Bảo Sơn gật đầu: “Ừ, anh biết mà.”Hai người tay trong tay, Tiểu Bảo Châu dẫn hai người đi tới sườn núi lớn, ba người theo sườn núi đi xuống phía dưới, có người lớn đi cùng, mọi chuyện dễ dàng hơn nhiều.Bảo Châu nói: “Phía trước chính là sơn động, ra khỏi động là có thể thấy.”Cô bé bước nhanh hơn, trong sơn động tối đen như mực, cô càng nắm chặt tay Bảo Sơn.“Tối thật……”Thích Ngọc Tú bảo hai đứa nhỏ buông tay, mỗi tay dắt một đứa, rồi nói: “Cùng mẹ đi.”Ba người tay trong tay đi từng bước một về phía trước, xuyên qua sơn động, Bảo Châu chỉ vào cây táo cách đó không xa, kích động nói: “Nhìn xem, con không có gạt mọi người nha!”Dưới ánh trăng, lá cây táo hơi đong đưa theo gió, mà trên cây, quả lớn chồng chất.“Oa, đúng thật là có cây táo này!”Phát tài rồi!!!Không biết năm này là năm gì, cuộc sống mỗi người ở đây quá mức khó khăn.Nói tới hộ gia đình nghèo đói khó khăn nhất thôn bọn họ, mọi người đều đồng ý không thể không nhắc đến gia đình Thích Ngọc Tú.Một nữ đồng chí kiêm người mẹ đơn thân, mang theo ba đứa con nhỏ, nhà chồng đã sớm bỏ mặc cô từ lâu, nhà mẹ đẻ lại ở cách nơi đây quá xa, con nhỏ trong nhà lại ốm đau bệnh tật quanh năm.


Điều kiện cuộc sống hiện tại càng khỏi phải nói tới, chính là vô cùng tồi tệ.Muốn hỏi có khó không, nhất định là rất khó.Muốn hỏi có khổ không, cũng khẳng định là rất khổ.Người ngoài nhìn vào khẳng định đều sẽ chậc lưỡi cảm thán một câu, bản thân Thích Ngọc Tú trước giờ lại không nghĩ như thế.Cô không có thời gian đau buồn, càng không có thời gian oán giận, ở thôn quê này, chỉ ước muốn mỗi ngày được ăn no đã rất khó, làm thế nào còn có thời gian suy nghĩ lung tung? Từ khi chồng cô không còn nữa, hầu như mỗi năm nhà cô đều thiếu nợ tiền của đại đội, nhận lương trả đủ rồi, sang năm lại thiếu.Một năm rồi lại một năm nữa trôi qua, cô vì để con nhỏ có miếng ăn miếng mặc mà làm lụng vất vả, quên ăn quên ngủ, căn bản không giống người khác rãnh rỗi còn có thời gian ngồi ở đó đau khổ suốt ngày.

Thời gian rảnh đó, chi bằng nỗ lực làm việc tranh điểm tốt không phải tốt hơn sao?.

 
Chương 24: 24: Phát Tài 2





Lúc trước cô nỗ lực đến vậy, thực phẩm dự trữ trong nhà vẫn rất hạn chế, giống như năm nay mùa màng không ổn định, có nỗi khổ hay nỗi trăn trở nào mà Thích Ngọc Tú chưa cảm thụ qua.

Không cần nói đến thời điểm hiện tại, chồng cô đã không thể tiếp tục thay cô chống đỡ gia đình.

Không khoa trương chút nào, Thích Ngọc Tú cảm thấy từ nhỏ đến lớn thì đây là lần đầu tiên cô gặp được loại chuyện tốt như thế này.

Thích Ngọc Tú đã kích động như thế, càng khỏi phải nói đến hai đứa bé chưa hiểu việc đời, ba người vây xung quanh cây táo, hái đến sạch sẽ, mỗi người mang một sọt lớn cũng chứa không hết, Thích Ngọc Tú nhìn phần cón sót lại không nhiều lắm, hái cũng đã hái xuống rồi, đơn giản nghĩ cách giấu ở bụi cỏ cách đó không xa, nhìn con gái phân phó: “Ngày mai mẹ cùng anh phải bắt đầu đi làm rồi, con đến nhặt nốt phần còn lại đi.

”Nhìn nhóc con nho nhỏ, cô lại tiếp tục dặn dò: “Một lần đừng lấy quá nhiều, lấy từng lần một thôi.

”Khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Tiểu Bảo Châu phồng lên, cô bé tự tin vỗ ngực: “Bảo đảm sẽ hoàn thành nhiệm vụ.


”Thích Ngọc Tú nở nụ cười, lúc này mới nắm tay hai đứa nhỏ nhà mình trở về, Tiểu Bảo Sơn lo lắng, liên tục quay đầu lại nói: “Có khi nào bị người khác phát hiện không?”Thích Ngọc Tú nghĩ nghĩ, trực tiếp trả lời: “Sẽ không.

”Cây này cách đại đội bọn họ gần nhất, các đại đội khác sẽ không tới đây, tuy rằng bên trên không quy định rõ ràng, nhưng trên cơ bản các đại đội sẽ không quá phận, rốt cuộc cũng không phải thời điểm nạn đói hoành hành, cướp bóc phá rối làm gì, kết cục hai bên đều khó nhìn mặt nhau, mặt mũi lãnh đạo bên trên cũng không còn.

Lại nói tiếp, lần gần nhất đại đội bọn họ thu hoạch vụ mùa, đại đội khác cũng đồng dạng tới mùa thu hoạch.

Đứa nhóc không hiểu hết tầng tầng hàm ý trong đó, nhưng mẹ nhóc vừa nói xong, đầu nhỏ đã gật gật liên tục, tỏ vẻ bản thân hiểu được rồi.

Chuyến này bọn họ thua hoạch được rất nhiều táo, đây là lần đầu Tiểu Bảo Châu nhìn thấy nhiều táo đến thế, nhóc vui sướng, ríu rít liên hồi: “Mẹ, lần này chúng ta có thể ăn táo thật lâu rồi, có thể ăn thật nhiều thật nhiều luôn.

”Tuy rằng trên lưng cõng giỏ tre nhỏ chứa đầy táo, nhìn qua rất nặng nề, đứa nhóc vẫn mặc kệ, vụi sướng nhảy nhót xung quanh, như một con chim sẻ nhỏ.


Thích Ngọc Tú mỉm cười: “Phải, chúng ta đem giấu ở tầng hầm, có thể ăn đến đầu xuân năm sau.

”Tiểu Bảo Châu hai mắt sáng rực, hắc hắc cười ra tiếng, đắc ý cười đến suýt ngã.

Thích Ngọc Tú ôm con gái nhỏ vào lòng: “Đi đứng cẩn thận, trời tối rồi ngã là mất hết táo đấy.

”Tiểu Bảo Châu dùng hết sức vâng một tiếng thật vang, vui vẻ đến muốn bay lên trời.

Cực khổ cả một ngày, người lớn còn mệt mỏi, càng khỏi nói tới mấy đứa nhóc, chờ đến lúc sau về tới nhà, Tiểu Bảo Châu ngả nghiêng đi từng bước xiêu vẹo, Tiểu Bảo Sơn cũng xoa xoa đôi mắt, ngáp mấy lần liền.

Thích Ngọc Tú nhanh chóng dỗ hai đứa nhóc đi ngủ, bản thân cô lúc này mới rãnh rỗi đem táo chất vào hầm.

.

 
Chương 25: 25: Phấn Khởi





Người Đông Bắc bọn họ hầu như mỗi nhà đều có hầm, ngược lại lương thực không có nhiều để trữ, giống như nhà cô hiện tại, hoàn toàn rỗng tuếch, đếm không được mấy giỏ thức ăn.

Sau khi Thích Ngọc Tú đem táo cất giữ cẩn thận, tâm tình cô cũng phấn khởi hơn không ít.

Tuy rằng thứ này không thể so với lương thực, nhưng ăn tạm hai quả cũng có thể giúp hai đứa nhỏ no bụng.

Lấy táo đổi tiền hoặc lương thực sao, đừng nói là Thích Ngọc Tú, ngay cả hai đứa nhóc con cũng chưa nghĩ tới.

Bọn họ không phải đồ ngốc, có đồ tốt như vậy, sao có thể dễ dàng để lộ ra? Những thứ này đều ở trên núi, ngươi lấy vài ba quả táo, đó là của ngươi, ngươi bắt thỏ hoang hay gà rừng, đó cũng là của ngươi, mấu chốt chính là, nếu ngươi phát hiện một cây ăn quả hoặc gặp được một con lợn rừng còn muốn độc chiếm, đó không phải đang dẫm đạp lên lưng tập thể mà sống sao.

Tuyệt đối không được, làm như vậy sẽ rước về rất nhiều phiền toái.

Phải cất giữ cẩn thận, tuyệt đối không thể để người khác biết được.

Đây là toàn bộ lương thực dự trữ mùa đông của nhà cô!Thích Ngọc Tú nhìn hầm nhỏ chất đầy táo, tâm tình hài lòng bước về phòng.


Phòng ở bằng đá hiện tại là nhà cũ ông ngoại tặng cho chồng cô, khi đó thời thế loạn lạc không yên, rất nhiều gia đình chuyển lên núi sống.

Có điều theo thời đại, đất nước thái bình an ổn, hộ gia đình có điều kiện một chút liền dọn đến thôn dưới chân núi.

Những gia đình hiện tại còn cư ngụ trong núi, trên cơ bản chỉ vì một chữ: Nghèo.

Gia đình Thích Ngọc Tú chính là cái dạng này, nghèo tới mức chuột vào nhà chỉ có thể chết đói, nếu không chính là bị ăn thịt trước.

Đêm nay thu hoạch được thành quả vượt ngoài mong đợi, một nhà bốn người đều an yên say ngủ, một đêm mộng đẹp.

Tiểu Bảo Châu trong mơ cũng cười ngọt ngào vui sướng, một hàng táo đỏ rực, to tròn mọng nước không ngừng quay vòng vòng xung quanh nhóc, phía sau phía trước kêu to: “Ăn tôi ăn tôi, tôi ngọt nhất.

”Tiểu Bảo Châu chẹp chẹp miệng nhỏ, đuôi mắt cong cong, cảm thán vận may rốt cuộc cũng tới rồi.

“Hì hì.


”“Hì hì hì.

”“Hì hì hì hì.

”Tiểu Bảo Nhạc lúc này bị ồn tỉnh, nghe được tiếng cười hề hề kinh người của chị gái, liền yên lặng dán sát vào người anh trai bên cạnh, âm thanh ghê rợn gần bên tai, bé lại dính chặt hơn nữa, cơ hồ muốn trèo hẳn lên người anh trai, Bảo Sơn mở bừng mắt: “A!.

”Bảo Sơn bị đè đau đến tỉnh cả ngủ.

Tiểu Bảo Nhạc lập tức lăn một vòng, chôn đầu trong lồng ngực Bảo Sơn, nhỏ giọng cáo trạng: “Anh, chị cứ cười mãi.

”Tiểu Bảo Sơn buồn bực xoa xoa đôi mắt, nhìn đến em trai nhỏ thì mềm mỏng hỏi lại: “Sao lại cười?”“Hì hì hì hì hì!”Tiểu Bảo Sơn lập tức mở to mắt, nháy mắt kinh ngạc quay đầu lại, đập vào mắt là em gái hai tay hai chân dang rộng, tư thế ngủ hình chữ X, khóe miệng vỡ ra, nước miếng bên trong chảy xuống.

Tiểu Bảo Sơn: “Được rồi, lại đây anh bế nào.

”Nhóc lộc cộc ngồi dậy, tiếng cười này của Bảo Châu thật sự có chút đáng sợ.

Nhóc ôm Tiểu Bảo Nhạc rồi nói: “Không sợ! Có anh ở đây.

”Đang muốn dỗ dành bé một chút, bất thình lình nghĩ đến một chuyện: “Mẹ đâu rồi?”.

 
Chương 26: 26: Không Dám Chậm Trễ





Tiểu Bảo Nhạc nhanh nhẹn đáp lời: “Mẹ bắt đầu đi làm rồi.

”Bé con chớp chớp đôi mắt to, lặp lại câu ban nãy: “Bắt đầu làm việc.

”Bảo Sơn vừa nghe, lại nhìn sắc trời ngoài cửa sổ quả nhiên đã không còn sớm.

Nhóc không dám chậm trễ, bất chấp tất cả, chạy nhanh qua lay tỉnh Bảo Châu, Tiểu Bảo Châu nhìn quả táo siêu lớn trước mặt, đang chuẩn bị cắn xuống một ngụm, đột nhiên, quả táo bị người cướp đi mất.

Tiểu Bảo Châu: “Không, táo của tôi!.

.

”Cô bé giật mình tỉnh giấc.

Bảo Sơn lập tức dặn dò: “Đúng vậy, phải đi lượm quả táo đấy! Hôm nay anh muốn đi đến đội phụ giúp chút việc nhỏ, em đừng quên chuyện cần làm hôm nay.

”Bảo Châu mơ mơ màng màng xoa đôi mắt, chậm chạp ngồi dậy, trước tiên nhìn quanh trái phải một lượt, mẹ không có ở nhà, anh trai cũng muốn đi rồi.


Cô bé lại mơ hồ nghĩ một hồi, cuối cùng mềm mại hướng Bảo Sơn gật gật đầu nói: “Em biết rồi.

”“Cơm.

” Tiểu Bảo Nhạc mở to miệng, mắt to tròn nhìn về phía anh trai, bắt đầu phụng phịu: “Cơm.

”Bảo Châu xoa mắt nhìn Bảo Nhạc, lại nhìn qua anh trai: “A, anh, anh vẫn chưa ăn cơm mà, đi cái gì mà đi?”Bảo Sơn: “……”Nhóc vốn muốn bỏ qua bữa sáng, trực tiếp đi làm, hiện tại lại bị hai đứa nhỏ vạch trần.

Cơm sáng đều là mẹ bọn chúng làm, một đĩa bánh bột ngô, Bảo Sơn Bảo Châu mỗi người một cái, Bảo Nhạc ăn non nửa cái, Bảo Sơn gặm bánh bột ngô nói: “Giữa trưa em không cần đi đưa cơm cho anh.

”Chưng bánh bột ngô giống như chưng các loại thức ăn khác, mỗi lần chưng phải chưng hẳn một nồi, bằng không quá phí củi lửa lại tốn công sức, cho nên mỗi lần như vậy, Thích Ngọc tú đều làm một nồi, chính mình mang theo mấy cái, cũng dặn dò Bảo Châu mang theo trước khi xuống núi.

Đừng nhìn Bảo Sơn xuống núi một bộ dạng trầm mặc ít lời, gặp bọn nhóc con xấc láo sẽ trực tiếp xắn tay áo dạy dỗ một hồi, ở nhà nhóc thực ra chính là một anh trai lớn ra dáng.

“Thời điểm em đi ra ngoài cẩn thận một chút, đám nhóc bên kia sườn núi không tốt lắm.

”“Giữa trưa em cùng Bảo Nhạc cứ ăn cơm đầy đủ, không cần tiết kiệm, em xem vóc dáng nhỏ bé một mẩu thế này.


”“Qua mấy ngày nữa là có lương rồi, em không cần vì trong nhà mà nhọc lòng tiết kiệm.

”“Đợt sau thu hoạch vụ mùa, anh với em cùng nhau lên núi! ! ”Tiểu Bảo Châu yên lặng bưng kín hai tai của cô bé, khom lưng đem đầu dựa vào bàn, lặp đi lặp lại: “Không nghe không thấy không nghe không thấy! ! ”Bảo Sơn chọc mặt nhỏ của cô bé một chút rồi nói: “Bướng bỉnh.

”Tuy rằng vẫn có thể tiếp tục dặn dò chỉ bảo em gái một hồi, nhưng chính nhóc cũng rất sốt ruột, không muốn chậm trễ nữa, liền nhanh chóng mang theo rổ của bản thân đi xuống núi, công việc mỗi ngày nhặt năm rổ lúa mạch, cũng không dễ dàng gì.

Hôm nay nhóc lại còn đến muộn.

Bảo Sơn mau chóng rời đi, Bảo Châu cũng không thể tiếp tục ngốc ở nhà làm chậm trễ nhiệm vụ hôm nay, gia đình bọn họ thực sự rất bận rộn.

Thích Ngọc Tú vội đến không có thời gian khổ sở cùng thương tâm, đám nhóc bọn chúng kỳ thật cũng giống nhau.

Con cái nhà nghèo trưởng thành sớm, lời này nói ra không phải không có căn cứ.

Bảo Châu đem Bảo Nhạc đặt lại trong khung gỗ, nói với bé: “Chờ chị mang táo về cho nhóc nhé.

”Tiểu Bảo Nhạc nhanh nhẹn gật đầu, bi ba bi bô lặp lại: “Phải cẩn thận.

”Đại khái bởi vì nhà nghèo, bé so với những em bé cùng tuổi hiểu chuyện hơn không ít.

.

 
Chương 27: 27: Chạy Mất





Tuy rằng Tiểu Bảo Nhạc rất hiểu chuyện, người trong nhà cũng không dám để bé tùy tiện chạy đi khắp nơi chơi đùa, vẫn luôn đặt bé trong khung gỗ, cẩn thận canh chừng, bé con nhỏ như thế, ở trong núi chạy lung tung, khả năng cao sẽ bị sói tha đi.

“Giữa trưa là chị về đến nhà rồi.

”Trên lưng Bảo Châu đeo giỏ tre nhỏ, đóng lại cửa ngõ, bộ dáng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang hướng theo đường đi quen thuộc ngày hôm qua mà chạy.

Tuy rằng mới chỉ tới đây hai lần, đây là lần thứ ba, nhưng nhóc đã rất quen thuộc, Bảo Châu chân ngắn bước từng bước nhỏ trượt xuống triền núi, đi vào sơn động, sơn động này kỳ thật rất sâu, ngõ ngách ngoằn nghèo, không cẩn thận rất dễ đi lạc, nếu không phải sợ bên ngoài có sói, nhóc khẳng định không dám tiến vào.

Cô bé không dám, người trong thôn đương nhiên cũng không dám.

Ai biết được bên trong rốt cuộc có thứ gì chứ?Lá cây phủ một lớp dày trong sơn động, chân cô bé dẫm lên tạo ra âm thanh lộc cộc nặng nề, nhanh chóng đi đến cây táo, đem táo giấu kỹ sau đó lập tức liền chuẩn bị trở về, sớm đem táo mang về mới là tốt nhất.


Tiểu Bảo Châu đang bước đi, lại mơ hồ nghe được phía xa giống như có thanh âm người đang trò chuyện, Bảo Châu hoảng hốt, chạy nhanh nấp sau bụi cỏ dày nặng.

Cô bé nhỏ như vậy, bị người phát hiện đương nhiên không có khả năng chạy thoát, chi bằng trước tiên cứ trốn đi.

Tiểu Bảo Châu nín thở nấp hẳn nửa ngày, cũng không nhìn thấy bất cứ ai xuất hiện, cô bé xê dịch mông nhỏ, hơi ló đầu ra thăm dò nhìn xung quanh.

Không có ai.

Vẫn không có một ai.

Chẳng lẽ, là sơn yêu bà bà sao?Sắc mặt của Tiểu Bảo Châu trắng bệch, có điều cô bé vẫn đánh bạo ló người nhìn chung quanh, tự an ủi bản thân: “Không sợ không sợ, hết thảy đầu trâu mặt ngựa đều là hổ giấy.


”Lại gióng tai nhỏ nghiêm túc nghe một lúc, thì ra là trong thôn đang mở đại hội.

“Hổ giấy hổ giấy!”Thanh âm nói chuyện mơ hồ, tựa hồ là từ nơi xa dưới chân núi truyền đến, cô nhóc do dự một chút, buông giỏ tre nhỏ xuống, theo phướng hướng phát ra âm thanh tò mò thăm dò gần hơn.

Cô chỉ muốn đến nhìn qua một chút thôi!Rốt cuộc cũng chỉ là một đứa bé, không xem thì không có gì, vừa nhìn thấy đã bị dọa cho nhảy dựng.

Tiểu Bảo Châu nháy mắt trừng lớn đôi mắt —— mấy người này, làm sao có thể béo như thế?Ăn thứ gì thì mới có thể phì nhiêu như vậy?Này là dạng gia đình gì đây???Ngay lúc này, mấy người bên kia vừa vặn ngẩng đầu, vô tình thấy được trong bụi cỏ rậm rạp trên đỉnh núi phía bên kia lộ ra một cái đầu nho nhỏ hiếu kỳ: “Em! ” Lời vẫn chưa nói ra hoàn chỉnh, Tiểu Bảo Châu giống như một con thỏ nhát gan bị dọa sợ, quay đầu liền chạy mất.

Mấy người nam nữ bên này hai mặt nhìn nhau, khó hiểu hỏi: “Sao em ấy lại chạy mất thế?”“Cô nhóc ấy muốn hỏi đường à?”“Không thấy bóng dáng nữa.

”Tiểu Bảo Châu đeo giỏ tre nhỏ trên lưng.

Khoảng cách với bọn họ còn rất xa, cô bé nhất định có thể chạy trốn thành công.

Từ xa Tiểu Bảo Châu đã nhìn thấy sơn động phía trước, mừng rỡ chạy lại gần, không để ý vật gì đó đột nhiên xì xì áp tới đây, cô nhóc ngay lập tức dùng sức xua tay —— “Ku ku ku!”Bảo Châu: “Sơn…… Gà rừng?”Cô bé nhấc con gà rừng lên, hoảng hốt chạy trốn!Chạy mau!.

 
Chương 28: 28: Chiến Lợi Phẩm





Tiểu Bảo Châu thu hoạch được chiến lợi phẩm đặc biệt, một chút cũng không dám trì hoãn, như một con thỏ xám nhỏ, cong đuôi chạy vọt về nhà.

Cô bé chạy quá nhanh, thoáng chốc cảm thấy cả người như đang bốc khói, vừa vào cửa liền đặt mông ngồi xuống băng ghế nhỏ trước nhà, vẫn kiên quyết nắm chặt không buông con gà rừng chỉ còn hơi thở thoi thóp trong tay.

Hai con gà mái nuôi thả trong nhà đại khái cảm giác được toàn thân gà rừng tản ra hơi thở “Tử khí chết người”, hoảng hốt ‘ku ku ku’ vài tiếng tránh xa Tiểu Bảo Châu cùng gà rừng vài mét.

Tiểu Bảo Châu nghỉ tạm một lát liền lập tức đứng dậy, hai ba bước liền đem gà rừng trói thành quả cầu tròn, động tác nhỏ cực kỳ nhanh nhẹn dứt khoát.

Không chỉ nhanh gọn lẹ, còn uy hiếp hai con gà mái già đứng ở cửa run lên bần bật.

“Nếu mỗi ngày bọn mày không ngoan ngoãn đẻ thật nhiều trứng, đây chính là kết cục của bọn mày!” Đôi mắt trừng lớn nhìn chằm chằm vào chúng, đuôi lông mày nhướn cao ra chiều uy hiếp.


Hung dữ, hung dữ quá đi! Hai con gà mai già uất ức ‘ku ku ku’ vài tiếng lại chạy biến.

Tiểu Bảo Châu đem gà rừng ném vào hầm, lúc này mới cầm theo một quả táo chín mọng đã rửa sạch sẽ quay vào, vừa vào cửa, Bảo Nhạc đã loạng choạng đi đến, miệng bi ba bi bô kêu lên: “Chị chị!”Tầm mắt bé con dính chặt vào quả táo, nuốt nước miếng: “Ăn.

”Bảo Châu không lập tức đưa táo cho Bảo Nhạc, ngược lại bế bé từ trong khung gỗ ra nói: “Đi tè trước rồi mới được ăn.

”Tiểu Bảo Nhạc nghe lời chị bé, chạy lạch bạch ra cửa giải quyết vấn đề cá nhân, động tác nhanh gọn lẹ, chốc lát sau đã về, tay nhỏ đều được rửa sạch sẽ, ngoan ngoan ngồi đó chờ ăn.

Chị em nhóc ngồi trên băng ghế nhỏ trước nhà, mỗi người một ngụm ăn hết quả táo nhỏ, Bảo Châu hiếm khi không hung dữ, cô nhóc sờ sờ đỉnh đầu mềm mại của em trai, dịu dàng hỏi: “Bảo Nhạc, còn đói không?”Bảo Nhạc lắc đầu, giơ quả táo đỏ thẫm trong tay lên, kiên định trả lời: “Ăn quả táo, không đói bụng nữa.

”Bảo Châu: “Vậy thì, giữa trưa hôm nay chúng ta ăn cơm trễ chút được không?” Bảo Nhạc nhanh nhẹn gật đầu.


Bé vỗ vỗ ngực nhỏ, nói: “Bảo Nhạc ở nhà.

”Bảo Châu học theo bộ dáng người lớn, vỗ vỗ đầu em trai, khen thưởng nói: “Nhóc ngoan lắm.

”Cô bé ghé sát bên tai Bảo Nhạc, hạ thấp âm thanh thì thầm: “Đêm nay, chúng ta sẽ có thịt ăn.

” Bảo Nhạc lập tức mở to mắt, nhìn về phía chị gái mình, Bảo Châu đắc ý, đầu nhỏ nhếch lên kiêu ngạo: “Chị nhóc bắt được một con gà rừng đấy.

”Bảo Nhạc mở mắt lớn hơn nữa: “Oa thật sao!”Bảo Châu hắc hắc cười, vui sướng nói: “Chị rất lợi hại đúng không.

”Cô bé đứng dậy vỗ vỗ quần áo, nắm tay em trai vào phòng, lại đem bé nhốt lại vào cũi gỗ rồi dặn dò: “Nhóc ở nhà ăn táo, chị đi nhìn xem một chút.

”Bảo Nhạc gật đầu thật mạnh, bé con rất biết cách nịnh nọt, liên tục lặp đi lặp lại: “Chị, chị lợi hại, lợi hại!”Tiểu Bảo Châu đắc ý dào dạt nâng cằm, bộ dạng hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang ra cửa, nhưng đi chưa được mấy bước, đầu nhỏ đã gục xuống chôn vào gối, toàn thân cô bé từ trên xuống dưới đều lấp đầy phiền muộn, làm sao cô có thể quên được, bên kia còn có người ở đó!.

 
Chương 29: 29: Áp Lực





Nghĩ đến đây, Tiểu Bảo Châu cảm thấy áp lực thật lớn, vô cùng lớn đang vây lấy mình.

Cô bé vẫn chưa lấy hết số táo bên kia về nhà.Bây giờ đi, hay là không đi đây? Tiểu Bảo Châu mang theo tâm trạng rối rắm, một bước so một bước lại càng nặng nề, lần nữa đi vào sơn động, rón ra rón rén, còn chưa đi đến lối ra, cô bé lập tức ngừng thở ép sát thân mình vào vách tường, yên lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài, động cũng không dám động.Những người này, tại sao vẫn còn ở đây chứ! Một nhóm mấy người trung niên lớn tuổi đang ngồi dưới gốc táo, cách đó không xa là nơi lần trước cô bé giấu táo, hiện tại mỗi người trên tay cầm một quả, nhiệt tình hăng hái cúi đầu ăn.Tiểu Bảo Châu khóc không ra nước mắt: Không không, táo của mình! Bọn họ phát hiện nơi giấu táo rồi, cô nhóc đương nhiên không dám lộ diện, nếu như bọn họ nghi ngờ có người đã hái xuống toàn bộ táo, sau đó đi điều tra nhà cô bé thì phải làm sao?Tiểu Bảo Châu đứng ở nơi đó bất động.

Vì sợ bị người khác nhìn thấy, cô bé như một con thằn lằn nhỏ, thành thật dán sát người vào, cơ hồ muốn hòa tan máu thịt làm một với vách đá.Thế nhưng cô nhóc hoàn toàn không biết, cho dù hiện tại nhóc quang minh chính đại ngồi xổm trước sơn động, cũng không có vấn đề gì.Trong mắt cô bé, bên này là sơn động, ở trong mắt những người đó, nơi này chính là vách đá hàng thật giá thật.


Hoàn toàn không có chút liên hệ gì với nhau.Tổng cộng có năm người, một nam bốn nữ, bọn họ là viên chức đã về hưu trong cùng đơn vị, lần này đi theo đoàn lữ hành tới núi Phượng Hoàng du lịch theo kế hoạch của tổng công đoàn tổ chức cho công nhân viên chức về hưu.Bởi vì say mê chụp ảnh, không biết như thế nào lại lạc tới đỉnh núi bên này, vô tình tách khỏi nhóm đại đội.

Trong lòng bọn họ hiện tại đang rối thành một đoàn rồi.

“Tại sao còn chưa tới nữa! Thật là, chúng ta về hưu thì không được xem là cán bộ nữa à, đám người kia đều đi Vân Nam, Hải Nam, rồi Cửu Trại Câu của Trương gia, chúng ta thì sao, bị sắp xếp tới núi Phượng Hoàng, nơi khỉ ho cò gáy này.


Các người nhìn xung quanh thử, có gì để nhìn ngắm chứ? Thật là phường lừa đảo!”“Còn không phải sao? Chúng ta đi lạc cũng không nhanh chân đến đón chúng ta, bà nhìn này, đã qua khoảng thời gian bao lâu rồi, sao còn chưa tới nữa?”“Nơi núi rừng xa xôi hẻo lánh này, ở lâu không ổn lắm, mọi người xem, một chút tín hiệu cũng không có!” “Chúng ta vụng trộm lẻn đi sao? Nếu không phải vừa rồi đột nhiên bắt được tín hiệu, nghĩ có thể liên hệ với hướng dẫn viên du lịch.

Chúng ta đã có thể bị vùi lấp trong đống đất đá ngoài kia rồi.”Nhóm người tập trung phát tiết oán giận, nhưng vẫn không quên ăn táo, trong đó có một vị cán bộ tuổi trung niên tên Cổ Thúy Phân, bà ăn liên tiếp ba quả, cảm thấy thoải mái rồi mới lên tiếng: “Những thứ khác không nói, hiện tại có táo ăn là tốt lắm rồi.”“Đúng đúng đúng, bà xem, ở đây còn có lỗ sâu đục đây này, đây chính là loại quả hoàn toàn tự nhiên.”“Hiện tại có thể ăn trái cây hoàn toàn tự nhiên, đúng là quá tốt.”“Không tới mức đó, nhưng mà nhìn kỹ, những quả táo này ắt hẳn do người khác hái xuống đặt ở nơi này?”Cổ Thúy Phân nói.

“Quản nhiều như vậy làm gì? Dù sao cũng là vô tình nhìn thấy, muốn lấy liền lấy, trái cây nơi núi rừng, làm sao biết là của ai? Con gái tôi rất yêu thích loại trái cây từ thiên nhiên như thế, tôi phải mang về cho nó vài quả.”.

 
Chương 30: 30: Bồi Thường





Một bác gái mặt bánh bao khác không chút khách khí bắt đầu nhón thêm vài quả.

Bên cạnh chính là chồng bà, đắc ý nói: “Chúng ta bị lạc đường, đây chính là ông trời muốn bồi thường cho chúng ta.

”Dưới tác động của hai vợ chồng bọn họ, Cổ Thúy Phân cũng không khách khí nữa, ai oán than: “A không phải chứ, các người không thể lấy hết chứ? Cũng phải chừa cho tôi vài quả.

Thật là, tôi cũng không muốn đến địa phương này chịu khổ đâu, trong túi tôi cũng chẳng còn lại gì cả.

”Người phụ nữ nom lớn tuổi nhất bên cạnh nhìn bà một chút rồi nói: “Cơm trưa cơ quan du lịch phát, thật sự không có chỗ nào tốt? Vừa rồi tôi nhìn thoáng qua, cái món thịt kho kia, tôi vốn dĩ có bệnh huyết áp cao, ăn xong không phải muốn mất nửa cái mạng luôn à, có khác gì đang lừa gạt người đâu chứ, không muốn không muốn!.

” “Đây là trứng gà buổi sáng mua mang theo phải không? Bỏ đi bỏ đi!.

”“Bánh bao này cũng là lấy từ khách sạn sáng nay đúng không? Đừng ăn, dầu mỡ như thế, ăn không nổi.


”“Đây là đặc sản thổ dân mua từ cửa hàng thức ăn Sachima sao? Bỏ lại đi!.

.

”“Này là kẹo bạc hà lễ tân khách sạn phát đúng chứ, lấy làm gì không biết, bỏ đi bỏ đi!.

”“Bỏ lại đống hạt dẻ này đi, trước tiên cứ lấy đầy táo đã, tôi xem qua nói này hạt dẻ trồng rất nhiều, xuống núi lại mua lần nữa là được.

”“Túi của tôi nhỏ quá đi!.

.

”“Mệt chết tôi rồi!” Vài người đem đống đồ vật loạn thất bát tao theo, hiện tại chỉ đành vứt bỏ giữa đường, cùng lúc nhét thêm mấy quả táo vào.

Trên đời này, sức mạnh số đông thật sự ảnh hưởng rất lớn, bọn họ ban đầu vốn cảm thấy mang theo hai quả là được, nhưng nhìn người khác một bên tận lực nhét đầy túi, tự nhiên cũng làm theo.


Vài người đã xuất hiện cảnh tượng ta tranh ngươi đoạt, chỉ hận không thể cướp hết tất cả cho vào túi mình.

Thằn lằn nhỏ Bảo Châu phiền muộn dán ở trên tường, thực vô cùng đáng thương nghĩ: Quả táo lớn của tao, không thể giữ mày lại rồi, hu hu hu.

Đúng lúc này, nhóc nghe thấy một người đàn ông xa lạ hướng đám người kêu to: “Chú Vương, thím Vương, dì Cổ, dì Trương!.

.

”“Chúng tôi ở bên này, thằng nhóc này, cậu nhìn xem chuyện này tính sao bây giờ đây? Tại sao bây giờ cậu mới đến!”“Xin lỗi bác trai bác gái, tôi! ”“Không cần giải thích nữa, giải thích chính là che giấu, che giấu chính là không xem chúng tôi như cấp trên nữa!” “Ngài!.

.

”“Ai là cấp trên của anh…”Thanh âm tranh chấp càng lúc càng xa, Tiểu Bảo Châu lúc này cả người như tan thành từng mảnh, cô nhóc bẻ bẻ cổ, lén lút chạy ra khỏi sơn động, sau khi xem xét một lượt chung quanh không có bất cứ ai, mới chạy nhanh đến nấp sau cây táo, nghiêng người nhìn theo hướng bọn người kia vừa đi, thấp xuống một chút, liền thấy một thanh niên cao gầy đang gắng sức vác theo năm cái túi lớn, mặt khác, mấy bác trai bác gái bên kia một bộ dạng thong dong nhàn nhã, miệng vẫn hăng say mắng người.

Tiểu Bảo Châu xoa xoa bả vai đau nhức, đau lòng nhìn về phía mấy cái túi bên kia, trong lòng biết rõ, số táo quý giá bản thân cực khổ mới kiếm được hiện đang ở đó.

.

 
Chương 31: 31: Tâm Tình Khổ Sở





Tuy rằng cô nhóc hiểu được, thực vật động vật trên núi, vốn không thuộc về bất cứ ai, ai may mắn nhìn thấy thì chính là của họ.Nhưng tâm tình vẫn rất khổ sợ, khóe mắt cũng đã đỏ hoe.

“Haizzz.”Bất lực thở dài một tiếng, cô bé ôm tâm tình mong chờ đi vào khu vực cất giữ táo, chỉ thấy còn dư lại bốn, năm quả táo nhỏ.

Quả nhiên, không phải chuyện tốt nào cũng đến cùng một lúc.Tuy rằng hôm nay cô bé bắt được một con gà rừng, nhưng lại tổn thất rất nhiều táo.

Đứa nhỏ bực tức dẩu miệng, quét mắt đến một bên....A?Tiểu Bảo Châu nhìn đống đồ vật nằm tán loạn trên mặt đất, khuôn mặt buồn bực ngơ ngác không biết làm sao.

Có điều thực nhanh cô nhóc liền nghĩ tới, đây là vừa rồi mấy người trung niên kia không cần, bọn họ muốn lấy táo, liền đem mấy thứ này vứt đi.


Nhóc con nhìn hiện trường hỗn loạn, những thứ này....hẳn là có thể tiếp tục sử dụng.

Nhóc tiến lại gần, duỗi tay lay lay, miệng nhỏ há hốc.

Cô bé mê mang gãi đầu, nhắm mắt, rồi lại mở, đều còn ở đây.

Tiểu Bảo Châu lại nhéo mạnh một bên má, a, đau quá! Đây thực sự không phải đang nằm mơ?Tiểu Bảo Châu sửng sốt, ngay sau đó nhanh tay nhặt đồ vật lên, nhét tất cả vào sọt của mình.


Đang chuẩn bị đi, nhóc lại nhìn thấy một cái áo khoác màu cam to lớn mềm mại treo trên cây, tức khắc phát ngốc nhìn chằm chằm một lúc.Đây cũng là thứ bọn họ bỏ lại sao? Thứ này là gì đây? Tiểu Bảo Châu chưa bao giờ gặp qua người giàu có như thế, nhóc chạy nhanh tới đem áo khoác nhét vào sọt, lúc này mới đến mỏm đá nhìn xuống dưới chân núi, ý đồ thăm dò bọn người kia, chỉ là bọn họ đều đã biến thành những hình nhân nho nhỏ, thậm chí không thể nghe thấy bất cứ thanh âm trò chuyện nào.Tiểu Bảo Châu nghiêng đầu, không thể tưởng tượng được, rốt cuộc là nhiều tiền đến cỡ nào, mới có thể dễ dàng đem trứng gà, gạo, cơm, còn có một cái áo khoác lớn như thế, muốn ném liền ném.

Thật sự quá khó hiểu rồi.Quả nhiên, thứ người thành phố có nhiều nhất chính là tiền.

Cô bé phe phẩy đầu nhỏ, mang theo một bụng khó hiểu bắt đầu trở về, trong lúc nhất thời, cô nhóc không biết bản thân đã chiếm một phần tiện nghi từ bọn họ.Hiện tại nghĩ đến thứ trong sọt đều là đồ tốt, Tiểu Bảo Châu phấn khởi hít một hơi thật sâu.

Nhóc con đương nhiên không thể hiểu.

Nhưng mẹ nhóc khẳng định biết rõ.Tiểu Bảo Châu mơ mơ màng màng trở về nhà, lúc này mới bắt đầu sửa sang lại thu hoạch lần này của bản thân.

Đếm sơ qua có đến sáu bảy cân hạt dẻ..

 
Chương 32: 32: Tâm Tình Khổ Sở 2





Còn có, trong ba túi trong suốt toàn bộ đều là trứng gà, tổng cộng có bảy trứng.

Còn có năm hộp lớn có hình thù kỳ quái, chỉ biết là thức ăn.Bảo Châu từ nhỏ đến lớn chưa từng thấy qua thức ăn ngon như vậy, thời điểm ba cô bé còn sống, cũng là lúc điều kiện trong nhà tốt nhất, cũng chưa từng ăn qua những thức ăn ngon như vậy, bên trong hộp là bốn ô vuông nhỏ, một ô vuông là gạo trắng, ba ô còn lại, lần lượt là thịt kho tàu, trứng gà xào hành, còn có một phần cải thìa xào rau xanh.

Mỗi món đồ ăn, đều dùng rất nhiều dầu mỡ.Dầu ăn phủ lên một lớp trơn mịn bóng bẩy, nhìn sơ qua đã muốn ăn sạch.


Tiểu Bảo Châu thật vất vả mới nhịn xuống được, nuốt nuốt nước miếng.

“Chị chị....”Bảo Nhạc không biết có nghe được mùi thơm không, có thể do quá mức buồn chán, ở bên trong liên tục kêu chị.

Bảo Châu hô to đáp lời: “Đợi một chút, chị đang vội!” Cô bé lập tức mở thêm mấy cái hộp, mỗi một hộp đều có hình dạng giống nhau.Bảo Châu cảm thấy tay nhỏ run rẩy, cô nhóc lại nhìn về phía túi nhỏ trong suốt, bên trong loáng thoáng đồ vật vàng nhạt, thoạt nhìn hẳn là thức ăn, nhóc lại mở túi bên cạnh nhìn xem, bên trong có năm cái bánh bao trắng.....Tiểu Bảo Châu ghé mũi sang ngửi, trong lòng khẳng định chắc nịch, đây là bánh bao, không phải màn thầu.


Còn có phủ một lớp đường bên ngoài....!Cô bé nhìn một lượt những đồ vật đáng giá này, lại nghĩ đến hạt dẻ lúc nãy, nhất thời im lặng khó hiểu.......Trong khi đó, Cổ Thúy Phân ở bên kia đang la hét thảm thiết: “A, áo khoác của tôi, tôi bỏ quên áo khoác trên núi mất rồi.....Xuống núi lại phải mua cái mới rồi aaaaa!!!”Thu hoạch của Tiểu Bảo Châu lại làm cho Thích Ngọc Tú cùng Tiểu Bảo Sơn đều kinh ngạc.Hai mẹ con nhìn Bảo Châu, Bảo Châu một tay chắp sau lưng một tay chống cằm, mang theo vài phần vênh váo tự đắc, thanh âm to lớn vang dội: “…… Giải thích chính là che giấu, che giấu chính là không nói cho chúng ta biết mọi chuyện!”Cô bé diễn xong rồi bắt chước bộ dáng ông lão kiêu ngạo, nhưng chỉ một giây sau cô bé liền xoay người, hơi hơi khom lưng, lộ ra tươi cười nịnh nọt, ôn tồn trấn an: “Mọi người……”Lại qua giây tiếp theo, cô bé lập tức dán ở trên tường, động tác vô cùng cẩn thận, động cũng không dám động……Tiểu Bảo Châu một người diễn bảy nhân vật, nội dung là năm cụ ông cụ bà lạc đường, tới tìm một chú thanh niên, còn diễn cả chính mình.

Tuy rằng nhân vật hơi nhiều, nhưng mà không làm khó được cô bé, Tiểu Bảo Châu biểu diễn giống như đúc, rốt cuộc khi diễn xong vai của mình, cô bé chạy đi và nói: “Xong.

Toàn bộ câu chuyện chính là như vậy.”.

 
Chương 33: 33: Vênh Váo





Cô chớp đôi mắt to, nhìn mẹ cùng Bảo Sơn, ngay cả bé con Bảo Nhạc cũng đang ngước đôi mắt tròn xoe ngồi “xem diễn” ở một bên.Thích Ngọc Tú cảm thấy dường như mình đã bị kích thích lớn, qua hơn nửa ngày sau, rốt cuộc mới mở được miệng, cô nói lắp: “Ý của con là, bọn họ vì tranh nhau quả táo, cho nên đã đem mấy thứ này ném xuống.”Bảo Châu gật mạnh đầu.Thích Ngọc Tú: “…”Trong lúc nhất thời, cô không biết mình nên nói cái gì!Có điều cô sẽ không hoài nghi lời con gái nhà mình nói, Bảo Châu có thể nói khoác lên trời xuống biển, nhưng con bé chưa bao giờ học được cách nói dối.Hơn nữa, khi nghe Tiểu Bảo Châu nói, những người này còn ghét bỏ đồ ăn, cô lại càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nên cứ lẳng lặng ngồi im một chỗ như vậy mà hoang mang…Những người đó lại ghét bỏ….

ghét bỏ đồ ăn ngon như thế này ư?Tiểu Bảo Châu đã chịu đả kích vô cùng lớn, đến ngay cả mẹ của cô bé cũng vậy.Đả kích mà Thích Ngọc Tú đang chịu, cũng không nhỏ hơn so với Tiểu Bảo Châu.Cô đè đè huyệt thái dương, đờ đẫn đứng dậy nói: “Mẹ đi làm cơm chiều.”Tiểu Bảo Châu giống như một cái cái đuôi nhỏ chạy theo phía sau mẹ cô bé, lắp bắp như con chuột nhỏ nói: “Mẹ ơi, con làm mất thật nhiều quả táo.”Thích Ngọc Tú quay đầu lại nhìn về phía cái đuôi nhỏ, xem bộ dáng cô bé con đang buồn bã, nhịn không được khom lưng nhẹ nhàng xoa đầu con bé nói: “Không sao mà.


Con mang về nhiều đồ vật tốt như vậy.

Toàn là những đồ có tiền cũng không dễ dàng mua được.”Cô lại ngẫm nghĩ một chút, lên tiếng khích lệ: “Bảo Châu rất giỏi.”Miệng nhỏ của Bảo Châu cong lên, khóe miệng nhếch lên cao thật cao.


Cô bé cười rất vui vẻ.Cô bé lại dịu dàng nói: “Ngày mai con lại đi tìm cây hạt dẻ, nếu tìm thấy cây hạt dẻ, chúng ta liền có hạt dẻ ăn.”Món ăn nào có thể ăn no, đó chính là món ăn ngon tuyệt vời.Thích Ngọc Tú: “Nếu như con tìm được, đừng tham nhiều, thời điểm hái nhớ cẩn thận một chút, cẩn thận gai đâm vào tay.

Chờ mấy ngày nữa mùa trồng vội gặt vội kết thúc, mẹ sẽ đi hái.”Bảo Châu cũng không cậy mạnh, ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng ạ.”Thích Ngọc Tú cười nói: “Được rồi, mở tiệc đi, mẹ hâm lại đồ ăn cho nóng là có thể ăn.”Vừa dứt lời, liền nghe được ba thanh âm nuốt nước miếng vang lên.Tiểu Bảo Sơn mặt nhỏ đỏ bừng nói: “Mẹ, con ăn bánh bột ngô là được rồi, con……”Còn chưa nói xong, đã bị cắt ngang.Thích Ngọc Tú: “Không được nói những lời như thế, cả nhà chúng ta ăn gì đều là cùng nhau ăn.

Nếu con cứ như vậy, mẹ sẽ tức giận đấy.”Bảo Sơn lập tức cuống lên, vội vàng nói: “Mẹ ơi, con nghe lời.”.

 
Chương 34: 34: Ăn Thịt





Thích Ngọc Tú nhìn thoáng qua đứa con trai lớn, nghiêm túc nói: “Các con đều giống nhau, đừng có quan tâm người trong thôn nói gì, cứ coi như bọn hắn đang đánh rắm.

Bọn họ có nói nhiều thêm cũng không cho chúng ta được một chút lương thực nào, cho nên không việc gì mà phải nghe lời bọn họ hết.


Con chính là con trai do cha của con ôm về cho mẹ, chính là con cái của nhà này.

Con là con trai trưởng, nếu con cũng bị những lời nói vô căn cứ đó doạ nạt như thế, sau này làm sao có thể là trụ cột trong nhà, là điểm tựa cho em gái và em trai của con đây?”Tiểu Bảo Sơn vừa nghe lời này, liền đứng thẳng lưng, ưỡn ngực, nghiêm túc lại kiên định nói: “Mẹ, con sẽ bảo vệ em gái và em trai của mình.”Thích Ngọc Tú gật đầu, cười cười, cô muốn chăm sóc cái nhà này, muốn kiếm cho bọn nhỏ một bữa cơm no, chỉ có thể liều mạng làm việc, còn những việc khác cô không muốn và cũng chẳng cần quan tâm.Chỉ là sau một khoảng thời gian không chú ý, Bảo Sơn đã trở nên càng ngày càng ít nói, còn Bảo Châu thì càng ngày càng hung dữ.Thích Ngọc Tú là một người hơi chậm hiểu, đến lúc cô phát hiện ra thì tính cách của bọn chúng đã được hình thành.Cô không được đi học văn hóa cũng không hiểu đạo lý lớn là gì, chỉ biết tận lực trấn an bọn trẻ, còn lại cô sẽ không can thiệp vào quyết định của chúng.Cô hít sâu một hơi rồi nói: “Bảo Sơn, con đi lấy cho mẹ một cái búp cải trắng.”Chỗ dầu cải này nhiều như vậy, không thêm đồ ăn mới là đáng tiếc.Càng đáng tiếc chính là, nếu bây giờ đang vào mùa đông thì có phải tốt hơn không, những đồ ăn này có thể bảo quản lạnh, để dành đến tết vẫn ăn được.


Nhưng với cái thời tiết như hiện nay, có thể để dành được ba đến bốn ngày đã rất tốt rồi.

Thích Ngọc Tú cho thêm rau xanh vào đồ ăn, lại hâm nóng một phần thịt kho tàu nói: “Ăn cơm thôi.”“Thịt thịt thịt thịt!” Tiểu Bảo Nhạc kích động lắc lư thân hình.Thích Ngọc Tú: “Mấy đứa các con rất lâu rồi chưa được ăn một giọt dầu nào, cho nên đừng ăn quá nhiều, cẩn thận bị tiêu chảy.”Mấy đứa nhỏ hiểu chuyện liền gật đầu, Thích Ngọc Tú đưa cho mỗi người một chén cơm.Đương nhiên, cơm bên trong cũng thêm thật nhiều hạt cao lương.Tiểu Bảo Sơn kinh ngạc: “Mẹ ơi, chúng ta liền…… Ăn?”Thích Ngọc Tú gật đầu: “Ăn!”Cô dạy cho bọn nhỏ đạo lý sinh hoạt: “Mẹ cũng tưởng tiết kiệm được cho nên cứ từ từ ăn.

Nhưng mà những món này rất nhiều dinh dưỡng, lại thêm thời tiết nóng bức, không thể bảo quản được..

 
Chương 35: 35: Ăn Thịt 2





Nếu để dành mà làm chúng bị hỏng, không phải sẽ càng đáng tiếc hơn sao? Chi bằng hiện tại cả nhà chúng ta cứ ăn, ít nhất cũng làm mình no bụng.

Hơn nữa mấy ngày này nhà ta thu hoạch vụ thu, trồng vội gặt vội quá mệt mỏi, cũng nên bồi bổ một chút.”Tiểu Bảo Châu gật đầu: “Nên bồi bổ cho mẹ nhất.

Mẹ ăn thịt đi.”Cô bé liền gắp một khối thịt kho tàu cho mẹ.Thích Ngọc Tú nở nụ cười, nói: “Các con tự mình ăn đi nhé, mấy ngày nay mọi người đều rất mệt.”Trong lúc cô đang nói, khuôn mặt nhỏ của Bảo Nhạc đã vùi trong bát cơm, thằng bé há mồm ăn hai miếng cơm to, chiếc đũa càng là không chút do dự liền chạy về phía thịt kho tàu.Thích Ngọc Tú: “…… Con đúng là biết chọn thứ tốt để ăn, Bảo Sơn, Bảo Châu ăn nhanh lên, đừng để cho nhóc con này cướp sạch.”Bảo Châu: “Xem con đây!”Cô bé gắp một miếng thịt lên, bàn chân nhỏ khẽ chạm vào Bảo Sơn nói: “Anh ơi mau ăn đi.”Bảo Sơn dừng một chút, thấy mẹ đang nhìn về phía mình, ừ một tiếng thật mạnh nói: “Được!”Thức ăn nhà bọn họ, trước giờ đều là canh rau suông toàn nước, đừng nói thịt, ngay cả cá đều không dám cho vào.


Bởi vì lẽ đó, mâm cơm hôm nay so với đồ ăn tết còn ngon hơn.

Tiểu Bảo Châu chống cằm ao ước: “Nếu mỗi ngày đều như vậy, thật là quá tốt rồi.”Nói xong lời này, chính mình liền cười.Cô bé biết, chuyện này là không có khả năng nha.Chuyện tốt như vậy đâu phải ngày nào cũng gặp được.Thích Ngọc Tú: “Gần đây vận khí của Bảo Châu nhà chúng ta thật tốt.”Tiểu Bảo Châu phồng khuôn mặt nhỏ lên, kiêu ngạo nói: “Con là giỏi nhất mà!”Mọi người trong nhà đều bật cười, Thích Ngọc Tú nói: “Nói con béo con còn tưởng mình là heo hay sao.”Mấy mẹ con đang nói chuyện vui vẻ, liền nghe bên bên ngoài vọng lại tiếng khua chiêng, thanh âm có chút gấp gáp.

Tiểu Bảo Sơn chạy nhanh ra cửa, cậu đẩy hàng rào che ngoài sân ra, chạy vài bước về hướng chân núi, quả nhiên nghe thấy tiếng khua chiêng từng hồi từng hồi rất to vang lên, đi cùng với nó là âm thanh cao vút: “Nam nữ già trẻ, tới sân đập lúa tham gia cuộc họp!”Tiểu Bảo Sơn chạy nhanh lớn tiếng đáp lại: “Con biết rồi ạ.”“Con nít cũng phải tham gia!”“Vâng ạ!”Nghe thấy tiếng Bảo Sơn trả lời, tiếng gõ chiêng lại rẽ sang hướng khác, cũng không phải là chỉ có một nhà của Tiểu Bảo Sơn nằm ở trong núi.Tiểu Bảo Sơn chạy nhanh về nhà, đem chuyện mở họp này kể cho mọi người nghe.


Thích Ngọc Tú than phiền: “Thu hoạch vụ thu đã rất mệt mỏi rồi, buổi tối còn mở họp.

Đúng là làm chuyện vớ vẩn.

“.

 
Chương 36: 36: Đi Họp





Tuy rằng nói như vậy, nhưng không thể không đi.Cô dặn dò: “Mấy đứa các con đều súc miệng đi.”Mấy đứa trẻ con đều gật đầu, nhà bọn họ có đồ ăn ngon, không thể để cho người khác biết.

Buổi tối ra cửa, nhà bọn họ bên này sẽ chậm trễ hơn người khác một chút, nhưng chẳng còn cách nào khác, bởi vì nhà bọn họ ở giữa sườn núi, từ đó đi xuống chân núi đã mất nửa giờ đồng hồ rồi.Còn chuyện gì làm cho người ta buồn phiền hơn chuyện này nữa chứ?Thích Ngọc Tú đem đứa con trai nhỏ cột vào trên lưng, khóa kỹ cửa, nắm tay hai đứa còn lại cùng đi xuống núi.Tuy rằng nhà bọn họ nghèo, nhưng đồ đạc cần dùng trong nhà, cái gì cũng không thể vứt đi.

Bởi vì nhà quá xa, bọn họ cơ hồ là người đến sau cùng.


Đại khái là do mấy ngày nay thu hoạch vụ thu, tất cả mọi người đều lộ rõ sự mỏi mệt, cho dù ngồi nói chuyện cùng nhau cũng không thấy hào hứng.Tiểu Bảo Châu cùng anh trai Bảo Sơn tay trong tay, đứng bên người mẹ.

Từ rất xa, cô bé đã thấy gia đình của ông bà nội.

Bà nội cô bé còn mang theo băng ghế nhỏ, Điền Cẩu Tử nằm trong lòng bà, thấy cô bé đang nhìn nó, liền bĩu môi khiêu khích.Tiểu Bảo Châu không chút khách khí giơ lên nắm tay, Điền Cẩu Tử lập tức kéo tay áo của bà nội, ánh mắt tam giác của bà liền quay sang bên này, hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Bảo Châu một cái.Tiểu Bảo Châu lập tức quay đầu đi chỗ khác.Bọn họ không thích cô, cô cũng không cần thích bọn họ.Bà nội Điền đứng từ xa nhìn một nhà con trai cả, bất mãn nói: “Vợ goá của Điền Đại có biết giáo dục con cái hay không, toàn là những đứa không biết kính già yêu trẻ.”Vợ của Điền Nhị là Vương Quế Lan vội vàng gật đầu, tán thành nói: “Đúng như mẹ nói! Bảo Châu không giúp đỡ em họ của mình, cả ngày giúp đỡ ngôi sao chổi kia.


Cái ngôi sao chổi cũng không phải là cái thứ tốt, xuống tay rất tàn nhẫn, đáng chém ngàn đao……”“Chị dâu thứ, cơm tối chị ăn chính là phân sao? Miệng thối như vậy.

Hiện tại nhưng không được truyền bá mê tín phong kiến, chị một câu ngôi sao chổi hai câu lại ngôi sao chổi, nói gì thì nói đừng làm liên lụy đến mọi người trong nhà.” Thanh âm của một người phụ nữ lạnh lùng vang lên.Vợ của Điền Nhị không cần quay đầu lại cũng biết, khẳng định là cô em chồng Điền Ngọc Trinh.“Tôi nói không phải ý như vậy……”Điền Ngọc Trinh không đợi cô ta nói xong liền cắt ngang, cười lạnh: “Tôi dù sao cũng đã đi lấy chồng, chuyện của các người không liên quan gì đến tôi.

Nhưng đừng có nói là tôi không nhắc nhở chị.”.

 
Chương 37: 37: Phép Vua Thua Lệ Làng





Vợ của Điền Nhị hận đến ngứa răng, cô ta hiểu được, bởi vì lúc trước cô ta muốn đem cô em chồng này gả cho một người què kiếm cái lễ hỏi, Điền Ngọc Trinh từ đó liền ôm hận trong lòng.

Tuy rằng chuyện này không thành, nhưng Điền Ngọc Trinh vẫn không từ bỏ ý đồ, luôn muốn đẩy cô ta vào chỗ chết.Cô ta ngoài cười nhưng trong không cười nói “Ngọc Trinh à……”Còn chưa kịp nói cái gì đâu, đã thấy Điền Ngọc Trinh trực tiếp nhấc chân chạy lấy người, không thèm để ý tới cô ta.Điền Ngọc Trinh chen qua đám người, đi sang bên cạnh Thích Ngọc Tú, cười nói sang sảng: “Chị dâu cả.”Cô cười nói: “Cả nhà chị đều tới hả? Đi nào.

Cô nhỏ đưa mấy đứa qua bên kia ngồi.

Bọn họ có mang băng ghế tới.”Cô ấy ôm Tiểu Bảo Châu, thực sự muốn bước qua bên kia.Bảo Châu nhìn về phía em trai em gái nhà chú mình ở cách đó không xa, em họ liền ghét bỏ cô bé mà quay đầu đi hướng khác.Bảo Châu nói: “Con không đi, con và anh trai đều ngồi bên này cùng nhau.”Thích Ngọc Tú nói: “Đừng lộn xộn.

Hình như sắp bắt đầu họp rồi.


Muộn như vậy mà còn chưa chịu bắt đầu nữa.

Chúng ta mới ăn chút cơm chiều đi xuống tới đây đều tiêu hóa hết sạch.

Một chút đồ ăn cũng không còn trong bụng nữa rồi.

Bực mình quá đi.”Điền Ngọc Trinh cười một tiếng rồi nói: “Vẫn chưa thấy gì.”Hai người đang nói chuyện, liền thấy đại đội trưởng xách loa lên: “Yên lặng một chút, đều yên lặng hết cho tôi.”Ở trong thôn, đại đội trưởng rất có tiếng nói.


Người ta nói ‘phép vua thua lệ làng’ là như vậy.

Trong cái thôn xóm nghèo này, quyền uy của đại đội trưởng không một ai có thể so sánh được.“Đêm nay triệu tập mọi người tới đâyhọp đại hội khẩn cấp, là để phổ biếnchính sách mới chothu hoạch vụ thu.

Buổi sáng hôm nay, đoàn kiểm tra của công xã thời điểm đi qua khu vực chúng ta, đã phát hiện một ngườiphụ nữ tên là Cẩu Nhị Hồng ở thôn Tiểu Trang đã trộm đậu phộng lén lút giấu ở trên người con trai, lại lấy từ đứa nhỏ đem gieo xuống đất.

Cẩu Nhị Hồng đã vi phạm nghiêm trọng quy định của xã hội chủ nghĩa, trộm tài sản của tập thể, hành vi ác liệt……”Mọi người đầu tiên còn không hiểu được chuyện gì, vừa nghe đến đây, tất cả đều kinh ngạc, âm thanh nghị luận vang lên ong ong.“Hiện tại tuyên bố hai khoản mục của chính sách mớivề thu hoạch vụ thu.

Điều thứ nhất là hủy bỏ tính công điểm cho những đứa trẻ, bọn chúng không được tiến vào làm việc trong ruộng.

Điều thứ hai là mỗi ngày khi kết thúc công tác, trong thôn sẽ kiểm tra thân thể một lượt, sau đó mới có thể rời đi……”.

 
Chương 38: 38: Phép Vua Thua Lệ Làng 2





“Tại sao lại thay đổi như thế? Chúng ta còn phải trông cậy vào mấy đứa nhỏ trong nhà để tính công điểm cơ mà.”“Cẩu Nhị Hồng này thật biết cách làm hại người khác.

Là cô ta ăn trộm cơ mà.

Tại sao còn liên lụy chúng ta……”“Mỗi ngày được ba công điểm, bây giờ thì hết mất rồi……”“Đại đội trưởng, không thể như vậy được đâu!”Tuy rằng mọi người đều không quen biết Cẩu Nhị Hồng kia, cũng không biết cô ta là ai, nhưng ai cũng không ngại mắng cô ta mấy câu.

Đúng là người phụ nữ chuyên mang đến phiền toái cho người khácĐại đội trưởng: “Tại sao lại không được? Chính sách chính là như vậy, không phục đi công xã tìm lãnh đạo đi! Năm nay triển khai hoạt động, so với năm vừa rồi nghiêm khắc hơn nhiều.


Ngày thường có người lười biếng dùng mánh lới, những gì có thể cho qua, tôi đều bỏ qua cho mọi người.

Nhưng bây giờ có người làm loạn lên, tôi không thể cho mấy người thể diện được nữa.

Người làm mất mặt toàn đại đội chúng ta, tôi tuyệt đối sẽ không ra mặt cho họ, cũng không chấp nhận được họ ở trong đại đội này.”Đại đội trưởng lời nói vô cùng trịnh trọng, tất cả mọi người đều không dám lớn tiếng, chỉ còn tiếng thì thầm nho nhỏ vang lên.Một đám đều không hài lòng.

Mỗi ngày ba công điểm, cộng lại là không ít đâu, bây giờ thì không còn nữa, ai mà vui cho nổi? Tin tức này hiển nhiên là khiến cho người ta không vui.

Mọi người đều vẻ mặt đưa đám.


Đứa nhỏ Bảo Sơn cũng phồng má, mười phần không hài lòng.Cậu còn nhỏ, chưa thể làm việc, may mắn lắm mới có cơ hội được tính chút công điểm, thế nhưng liền biến mất như vậy.Hy vọng tan ra thành không khí rồi?Tức giận, vô cùng tức giận.Sắc trời dần khuya, đại đội trưởng nói đã nhiều, truyền đạt xong tinh thần hội nghị lần này, liền cho mọi người giải tán.Điền Ngọc Trinh hỏi: “Đêm nay Bảo Châu tới nhà cô nhỏ ngủ nhé? Cháu và em gái họ ngủ cùng nhau.

Sáng mai cô nhỏlàm đồ ăn ngon cho cháu.”Tiểu Bảo Châu nghiêm túc lắc đầu: “Không được đâu.

Cháu phải về nhà.”Tiểu Bảo Nhạc ở trên lưng mẹ cũng nói theo: “Về nhà về nhà.”Thích Ngọc Tú cười: “Được rồi Ngọc Trinh, Bảo Châu không đi được đâu, trong nhà việc lớn nhỏ còn chờ con bé tới làm.

Sáng mai chúng ta còn phải đi thu hoạch, nhanh về nhà nghỉ ngơi thôi.

Mấy đứa nhỏ không được ra đồng, việc của người lớn chúng ta lại nhiều thêm.”Chị dâu cả đã nói như vậy, Điền Ngọc Trinh cũng không còn cách nào, cô thở dài một tiếng, cùng cả nhà chị dâu cả chào tạm biệt, rồi vội vàng rời đi..

 
Chương 39: 39: Thở Dài





Thích Ngọc Tú cười: “Được rồi.

”Nhà cô kỳ thật cũng không có việc gì, cô nói vậy là vì cô biết con gái không muốn đi.

Hai người nói chuyện, Bảo Châu thình lình nghiêng đầu, nói: “Anh Bảo Sơn, có phải anh đang rất buồn hay không?”Bảo Sơn gật đầu, buồn bã thừa nhận: “Không được tính công điểm nữa.

”Bảo Châu tưởng tượng mình nhìn thấy một đám mây đen đang bay trên đỉnh đầu anh mình.

Cô vỗ bả vai Bảo Sơn nói: “Không sao đâu.

Ngày mai chúng ta cùng đi tìm hạt dẻ.

”Cô bé nghiêm túc: “Chúng ta nhất định có thể tìm được cây hạt dẻ.

”Bảo Sơn ừ thật mạnh một tiếng, cậu nói: “Chúng ta…… ôi bụng anh…có chút đau!”“Khẳng định là cơm chiều quá bổ dưỡng, chúng ta chạy về đi nhà xí.


” Tiểu Bảo Châu cùng anh trai tay cầm tay chạy đi trước.

Không biết có phải tại đau bụng hay không, Bảo Sơn bị trượt chân.

Cậu thật nhanh buông tay Bảo Châu ra, nhưng mà Tiểu Bảo Châu lại túm chặt tay nhóc, hai đứa trẻ cứ như vậy mà cùng té dập mông.

“Ây da.

”Hai người ngồi vững ở trên mặt đất, lại cùng đưa tay xoa mông nhỏ.

Rõ ràng té ngã, nhưng khi hai đứa nhìn sang nhau, đột nhiên liền cười ha hả, cùng nhau nói: “May sao mông vẫn còn nguyên vẹn.

”Thích Ngọc Tú yên lặng:…… Mông hai đứa còn nguyên vẹn, nhưng mà quần áo thì không nha.

Cô liền duỗi tay ra nói: “Qua đây, mẹ ôm hai đứa đi về.


”Hai bạn nhỏ trăm miệng một lời: “Không cần.

”Thích Ngọc Tú: “Qua đây, hai đứa cũng không nặng, có bao nhiêu lạng thịt đâu.

Mẹ mang theo ba đứa vẫn còn có thể chạy như bay.

”Cô chạy tới phía sau hai đứa, không nói hai lời, mỗi tay xách một bạn nhỏ, bước chân vẫn nhẹ nhàng……Ở rất xa nơi này, thím Lương nhà cũng ở trên núi nhìn thấy một bóng đen cường tráng đang lù lù tiến tới, liền nghi ngờ hỏi: “Phía trước đó là gì?”Ngay sau đó bà ấy thét chói tai: “Á, có hổ xuống núi……!!!”Cô con dâu đứng bên cạnh liền thì thầm nho nhỏ bên tai bà: “…… Đó là con dâu cả nhà họ Điền, làm gì có hổ?”“Mẹ ơi mẹ nhìn lầm rồi.

”Hổ ở đâu ra chứ?Bà ấy già rồi nên mắt kém thì có!Bà lão: “Ơ? Là một nhà Điền Đại sao? Làm sao có thể?”“Đó không phải là chị dâu nhà họ Điền mang theo ba đứa con sao?”Bà lão vừa nghe đến đây, thở dài nói: “Cô ấy cũng không dễ dàng, cuộc sống quá khó khăn.

”***Tiểu Bảo Châu cùng Bảo Sơn và bé con Bảo Nhạc vừa đi vừa ca hát: “Chợt lóe chợt lóe sáng lấp lánh, đầy trời đều là……”Thích Ngọc Tú khóe miệng khẽ cong cong, tâm tình sung sướng.

Chỉ cần cả nhà ở bên nhau là cô thấy mình tràn ngập sức mạnh.

Cuộc sống này, cũng không khổ sở lắm.

Trẻ nhỏ không được tính công điểm.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom