Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
714,240
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại

Đỉnh Núi Nhà Tôi Thông Niên Đại
Tác giả: Hương Tô Lật
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Hương Tô Lật

Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Sủng, Hài Hước, Điền Văn, Đô Thị

Giới thiệu:

Gần đây Bảo Châu có chút hoảng.

Cô phát hiện sau núi nhà cô luôn xuất hiện mấy người kì lạ.

Mặt mày hồng hào, người cũng đầy đặn, lại còn mặc vàng đeo bạc, phú quý bức người.

Cuối cùng, bọn họ lại đi theo dõi mớ rau dại do chính cô trồng...

Bé rau dại này bán như thế nào?

Truyện kể về thập niên 60, một bé gái dân bản xứ tên Bảo Châu gặp được kì ngộ, từ đó phất lên nhanh chóng.
 
Chương 1: 1: Lao Động Là Vinh Quang





“Ánh nắng vàng chiếu xuống, gà trống gáy ba tiếng…”Hiện tại đang là mùa thu hoạch, không khí vô cùng náo nhiệt, ai nấy đều vội vàng gặt lúa, đám đàn ông thì mồ hôi tuôn như mưa, mấy đứa trẻ cũng không được rảnh rang, một đám đều xách theo rổ nhỏ đi mót lúa, nhưng cũng may là bọn nó không phải vất vả như người lớn.

Không biết là ai hứng lên, lớn tiếng hát một bài ca có chủ đề lao động là vinh quang.

“Hỉ thước xây tổ mới, ong nhỏ làm mật ong, hạnh phúc sinh hoạt từ đâu mà tới, đương nhiên phải dựa vào laođộng và sáng tạo…”Giọng ca thanh thúy vang lên hết đợt này đến đợt khác, làm cho mấy người lao động vất vả cũng nở nụ cười, con dâu thứ của nhà họ Vương đắc ý nói: “Con gái nhà tôi hát hay nhất, y hệt như tôi lúc trẻ vậy đó…”“Lời này mà cũng dám nói, chính cô còn không tự biết khả năng ca hát của mình hay sao, còn khoác lác sang cả con gái, nếu giống cô thì không tốt chút nào, tôi thấy vẫn là thằng nhóc nhà tôi hát hay.

”“Một đứa con trai, hát hay thì được cái gì?”“Không được gì thì sao, dù thế nào vẫn tốt hơn cô.


”“Tôi không nghĩ như vậy đâu.

”“Vẫn là nhà tôi tốt.

”Cánh ông vì ngại mặt mũi nên không tranh đua mấy loại chuyện này, nhưng mấy đồng chí nữ thì khác, cứ tôi một câu cô một câu, cuối cùng loạn hết cả lên.

Các mẹ đều cảm thấy con nhà mình hát hay nhất.


Đại đội trưởng thấy bọn họ đang dần có xu hướng chuyển sang cãi nhau, liền quát lớn: “Lo mà làm việc nhanh đi, mấy cái đó đáng gì mà tranh nhau? Mấy người nhìn nhà của Điền Đại coi làm nhiều hay ít?”Nghe ông nói vậy, mấy người phụ nữ nhìn nhau, ai nấy đều làm mặt quỷ sau đó bĩu môi tiếp tục làm việc.

Đại đội trưởng nói xong một câu như vậy liền bỏ đi, mấy người phụ nữ nhỏ giọng nói thầm: “Cô ta làm gì có khả năng mà khoe khoang, thế mà cũng so sánh cho được.

”Con dâu thứ nhà họ Vương nở nụ cười sâu xa, nhìn thì có vẻ có lòng tốt, nhưng trong giọng nói lại mang theo cảm giác hơn người: “Trời ơi, không phải người ta không có chồng sao? Không tự thân vận động thì còn biết làm gì.

Cuộc sống cũng không dễ chịu đâu.

”.

 
Chương 2: 2: Sao Chổi





Con dâu nhà họ Lý gật đầu phụ họa, sau đó nói với vẻ đồng tình: “Cô ấy đúng là số khổ, góa phụ thì làm gì có ai được sống tốt bao giờ.

Một người góa phụ đã đủ khó khăn, còn mang theo ba đứa con của chồng trước.

Tận ba miệng ăn luôn đấy chứ ít gì.


”Một đám phụ nữ đồng loạt nhìn về phía của nhà Điền Đại, tầm mắt nhanh chóng dời sang trên người một cậu nhóc khoảng năm sáu tuổi, chỉ thấy đứa trẻ này vừa đen vừa gầy, còn để đầu đinh, đầu thì bự mà người thì nhỏ, nhìn qua cứ như một que diêm.

Đúng là một củ cải nhỏ.

Cậu cũng đang trong đội nhặt hạt ngũ cốc, có điều không đi chung với mấy đứa trẻ còn lại, ngược lại xách theo cái rổ nhỏ rồi nghiêm túc nhặt một mình.

Bọn trẻ con đều không thèm để ý tới cậu, mà cậu nhóc cũng không cùng các bạn nhỏ ca hát hay hòa nhập.


Con dâu thứ ba nhà họ Trần bĩu môi ghét bỏ: “Tôi thấy cô ta đúng là bị ngốc, nuôi một tên sao chổi, cuộc sống tốt được mới là lạ?”“Ai nói không phải đâu? Tôi thấy chị ta xứng đáng bị như vậy! Tôi đã khuyên nhủ chị ta biết bao nhiêu lần, bảo chị ta đừng lo chuyện bao đồng nữa, chị ta chết sống không chịu nghe, còn đuổi tôi ra khỏi cửa, mấy người nói xem sao có thể không biết tốt xấu như vậy?” Con dâu thứ nhà họ Điền nói với giọng khắc nghiệt, khóe miệng còn hạ xuống, đuôi lông mày thì nhếch lên cao.

“Tính tình của chị dâu nhà cô vốn quật cường mà.

”“Chứ còn gì nữa…”Mấy người phụ nữ nói chuyện càng ngày càng quá đáng, cuối cùng có người nghe không nổi nữa, một người phụ nữ mặt vuông đem cái cuốc trong tay cắm một cái thật mạnh xuống đất, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Các người có biết xấu hổ hay không, chị dâu của tôi nuôi dưỡng con cái thì liên quan gì đến mấy người, có ăn hay uống gì của nhà các cô à? Bảo Sơn là do anh cả của tôi đồng ý nhận nuôi, cho dù anh ấy không còn nữa, chị dâu tôi cũng sẽ không đuổi nó đi, con người sống là phải giữ chữ tín.

Mấy người chỉ biết trốn sau lưng rồi bàn tán về người khác, cũng không nhìn lại bản thân mình đi, xem trên người có nhiều hay ít rận!”.

 
Chương 3: 3: Nói Xấu





“Điền Ngọc Trinh, cô nói lời này là có ý gì?”Người phụ nữ mặt vuông tên Điền Ngọc Trinh cũng không khách khí: “Có ý gì ư? Mấy người hỏi tôi có ý gì? Nếu tôi mà còn nghe thấy các người ở sau lưng nói xấu chị dâu cả của tôi, tôi sẽ không tha cho mấy người đâu.

Chị dâu hai, chị cũng hay ghê, trong nhà không có đủ việc cho chị làm hả? Người ta đều giúp đỡ người trong nhà, còn chị thì khen ngược, còn đi đầu chèn ép người nhà mình.

Ai cần chị ở bên ngoài lo việc nhà của chị dâu cả?Thích lo chuyện bao đồng như vậy, sao không thấy chị cho cháu trai cháu gái của mình vài ba trái dưa trái táo đâu? Thật là buồn cười.


”Con dâu thứ nhà họ Điền không vui, giọng nói bén nhọn đáp trả: “Có cô em chồng nào nói chuyện như vậy với chị dâu không?”Điền Ngọc Trinh chống nạnh: “Tôi cứ nói đấy, chị làm gì được tôi nào?”Mấy nữ đồng chí lại tranh cãi, đại đội trưởng từ xa vẫn nghe thấy, ông đau đầu đi lại đây, sau đó lớn giọng mắng: “Một đám không thể khiến người ta bớt lo mà.

Cũng không nhìn xem bây giờ là lúc nào, đây là vụ thu hoạch! Đang là thời điểm trồng vội gặt vội! Đây là lúc để mấy người gây sự sao? Có muốn được chia lương thực không hả? Không muốn làm thì cút hết cho tôi, một chút lương thực cũng đừng mơ được chia!”Vụ thu hoạch không dài, nhưng lại rất vất vả.


Không chỉ có thân thể mệt, hỏa khí cũng lớn.

Mới có một buổi sáng, đại đội trưởng đã phải giải quyết mấy mâu thuẫn, cả người và giọng nói của ông như đang bốc khói đến nơi, mấy người phụ nữ này bị nhắc đến lần này là lần hai rồi, đại đội trưởng càng thêm phát cáu, lập tức phun ra mấy câu chửi bậy: “Một đám ngu xuẩn, đúng là lười biếng như lừa, không đuổi thì cứ đứng im không động đậy đúng không? Tôi thấy các người là đồ lì lợm còn hơn trâu…”Đại đội trưởng lên cơn giận, lúc này mọi người mới lo sợ, nhanh chóng tản ra, bắt đầu ai làm việc của người nấy.

.

 
Chương 4: 4: Giựt Đồ





Dáng người của đại đội trưởng tuy gầy và lùn, nhưng lại rất rắn chắc, ông tức giận dậm chân, mỗi lần lên cơn là tài mắng chửi người của ông còn có thể so với người đàn bà đanh đá nhất trong thôn.

Có điều, cũng may là dù ông mắng chửi người rất hung, nhưng bản tính lại là người thành thật, cũng rất siêng năng chịu khó.

Đừng nói là giảng vài lời này nọ, bình thường ông cũng chả được mấy lúc nói chuyện, đa số đều im lặng không nói.

Giọng của trẻ con vang lên: “Lao động là vinh quang số một.


” Tiếng hát thanh thúy nhanh chóng hòa vào mùi của mấy bông hoa sen gần đó, khung cảnh lại trở về yên bình và hài hòa như ban đầu.

“Đại đội trưởng, ngài lại đây xem một chút, máy đập lúa ở bên này bỗng im bặt, không thấy động đậy gì nữa…” Một người đàn ông ở sân đập lúa cách đó không xa vội hô lên, đại đội trưởng lập tức bất chấp truyện bên này, chạy nhanh qua bên sân đập lúa để coi thử.

Mọi người thấy vậy thì thở nhẹ ra một hơi, có điều vì bị mắng một hồi, dường như bọn họ cũng không còn tâm tư để tám chuyện nữa.


Mọi người đều tập trung làm việc, bọn trẻ con liền bị thụt lại ở phía sau, tuy rằng không dám khoe khoang, nhưng bây giờ đang là ban ngày, một đám vừa mệt vừa khát, mắt thấy mình còn làm thua kém người khác, tự nhiên trong lòng không dễ chịu.

Một ngày bọn họ phải nhặt được năm sọt ngũ cốc thì mới được có ba công điểm, đã vậy còn phải làm suốt một ngày.

Một đứa bé có mặt như củ khoai lang nhìn về phía của Bảo Sơn, tròng mắt nhóc con khẽ chuyển động, lặng lẽ đi tới bên người cậu, lớn tiếng nói: “Đồ sao chổi kia, mau đem hết ngũ cốc mà mày nhặt được cho tao nhanh!”Nhóc con vừa nói chuyện, tay còn duỗi ra giựt lấy cái rổ.

Chỉ là tay nhóc còn chưa đụng tới cái rổ, Bảo Sơn đãnhanh chóng né sang một bên.

Nhóc con mặt như củ khoai lang vì mất đà nên xém xíu ngã lăn quay, nó tức muốn hộc máu: “Mày còn dám trốn? Mau đưa cho tao! Mày ăn uống đều dùng của nhà tao! Còn dám không nghe lời tao nói, có tin tao đánh chết mày hay không?”.

 
Chương 5: 5: Ăn Hiếp





Nhóc con lại duỗi tay lần nữa để đoạt lại cái rổ.

Lúc này, Bảo Sơn cũng không né nữa, bỗng một cục đá từ đâu bay tới nện vào tay của nhóc con mặt khoai lang, nó kêu “ui da” một tiếng, quay đầu nhìn lại, liền thấy một bé gái thắt bím ở hai bên đang chạy vèo vèo lại đây, bé gái giống y chang Bảo Sơn, trên người không được mấy kí thịt, tóc thì khô vàng lại còn thưa thớt, khuôn mặt thì có hình trứng ngỗng với đôi mắt lớn cực kì to tròn.


Quần áo trên dưới đều đầy những mụn vá.

Bé gái chạy vèo vèo tới, dùng sức đẩy về phía nhóc con mặt như củ khoai lang, còn hung dữ quát lên: “Điền Cẩu Tử, không được ăn hiếp anh tôi.


”Rõ ràng là nhóc con này sợ bé gái hơn là Bảo Sơn, còn bị cô bé đẩy lùi về phía sau vài bước, nó trợn mắt lên nói: “Điền Bảo Châu, mày dám đẩy tao à!”Nhóc con tức muốn hộc máu: “Tao mới là anh của mày!”Nói xong lại chỉ vào mặt Bảo Sơn, lớn tiếng quát: “Nó là đồ sao chổi!”Bé gái lập tức hung hăng ngồi xổm xuống, nhặt một khối đất cứng rồi ném qua, đất nện xuống một bên chân của mặt khoai lang, bé gái bày ra khí thế hiên ngang, lớn tiếng đáp trả: “Anh tôi mới không phải là đồ sao chổi! Anh mới là đứa trẻ hư, anh mà dám nói bậy về anh Bảo Sơn, tôi sẽ đánh anh!”Điền Cẩu Tử tức giận: “Mày dám đẩy tao, còn dám đánh tao, tao muốn đi méc bà nội, để cho bà nội đánh mày một trận!”Tiểu Bảo Châu nghe vậy càng hung, cô siết chặt nắm đấm, múa may trước mặt nhóc con: “Đánh không lại tôi còn phải đi méc người lớn, có biết mất mặt không vậy, tôi còn ngại dùm đấy!”“Ha ha ha, Điền Cẩu Tử đánh không lại một đứa bé gái, đúng là quá xấu hổ!”“Điền Cẩu Tử, sao cậu lại ăn hại vậy hả?”Nhóc con Điền Cẩu Tử cực kì buồn bực, khuôn mặt như củ khoai lang giờ như bị héo vì tức giận, thậm chí còn đỏ bừng bừng, nó nhìn về phía bầu trời rồi hú lên một tiếng, sau đó liền nhào tới: “Coi tao có đánh chết mày không này, con ranh chết tiệt kia.

”“Không được ăn hiếp em tao!”.

 
Chương 6: 6: Bắt Nạt





Bảo Sơn dùng sức túm chặt Điền Cẩu Tử, lập tức há miệng cắn một ngụm trên cánh tay tên nhóc kia, ngay sau đó một nắm tay liền chưởng vào ngực của Điền Cẩu Tử.

“Đánh nhau, đánh nhau kìa!”“Ngôi sao chổi cùng Điền Cẩu Tử đánh nhau…”Một cậu nhóc hét to lên, cô bé đang định chạy lên phía trước, lại bị một bé gái giữ chặt lại rồi ngăn cản: “Cậu đừng tới đó, đừng đi đánh nhau!”Điền Bảo Châu vội vàng lắc người thoát ra: “Tớ muốn giúp anh trai!”Cô mới không sợ đánh nhau đâu!“Làm gì vậy! Đang làm cái gì vậy!”“A, con trai tôi, cái đồ sao chổi kia, dám bắt nạt con trai tao à, tao đánh chết mày!” Con dâu thứ hai nhà họ Điền vừa thấy người bị đánh chính là con trai mình, nhanh chóng chạy đến bênh vực, nhưng mà mọi người không thể để cho cô ta làm loạn thêm nữa.

Chủ nhiệm hội phụ nữ đang đứng gần đó liền giữ lấy cô ta: “Cô đừng gây thêm phiền phức cho tôi nữa.


”Ngay sau đó lập tức đi tới tách hai đứa trẻ ra, mỗi tay giữ một đứa, không có cảm tình nói: “Cho hai đứa cơ hội, còn muốn đánh nhau nữa không?”“Chủ nhiệm, cô phải làm chủ cho chúng tôi, thằng nhóc này không phải đang khi dễ người làng chúng ta sao, cô xem, cái đồ sao chổi này từ nơi khác tới mà còn dám bắt nạt con trai tôi, chúng ta mau đuổi nó đi đi, đừng để đồ sao chổi…… A! Mẹ nó!” Con dâu thứ hai nhà họ Điền bỗng nhiên bị xách lên, trực tiếp ném sang bên vệ đường.

Bộp một tiếng, chỉ thấy người ban nãy còn đứng gào thét đã ngã lăn xuống con mương ở bên bờ ruộng thẳng tắp.

Không khí trong nháy mắt trở nên yên tĩnh.


Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn về phía người phụ nữ vừa động thủ, nữ đồng chí sắc mặt đen nhẻm như than, nói năng rành mạch hỏi: “Ai dám bắt nạt con trai con gái tôi?”Cô vén tay áo lên nói: “Các người nói mau! Là ai!”Mấy người phụ nữ vừa rồi còn ở sau lưng cô nói ra nói vào, dường như lập tức bị nghẹn họng, một câu cũng không thốt ra.

Ai cũng không dám chọc vào nhà Điền Đại.

Lúc này, không biết là ai, ha hả cười hai tiếng, giơ tay lên nói: “…… Tôi, tôi còn có việc……”.

 
Chương 7: 7: Không Biết Xấu Hổ





“Tôi cũng có việc……”“Mau thu hoạch lúa thôi! Không thể chậm trễ……”“Đúng đúng đúng, nhà Điền Nhị, Điền Cẩu Tử nhà cô đánh sao chổi…… ấy nhầm, đánh Bảo Sơn đã nhiều lần rồi, sao cô còn không biết xấu hổ mà kêu ca, như vậy không hay chút nào……”“Đúng đúng đúng, như vậy là không tốt.”Nhà Điền Đại quét mắt một vòng, thấy mọi người đều an phận, khẽ gật đầu, xoay người quay trở lại đầu bờ ruộng tiếp tục làm việc……Cô bé Bảo Châu ra vẻ cáo mượn oai hùm, hai tay chống nạnh, hung hãn nói: “Ai dám bắt nạt anh trai tôi, tôi liền đánh nhau với kẻ đó!”Mẹ của cô bé nhất định sẽ bênh vực cho hai anh em!Bọn chúng không thèm sợ!Hừ!Tiểu Bảo Châu phải mang cơm ra đồng.

Bởi vì đang trong mùa trồng vội gặt vội, cho nên mẹ cô không có thời gian về nhà dùng bữa.Cô bé một tay mang theo chiếc rổ nhỏ, một tay kéo bé trai Củ Cải Nhỏ, miệng nói: “Anh ơi, lại đây ăn cơm.” Hình như cô bé nghĩ đến cái gì nên tiếp tục cao giọng nói: “Anh không ăn cơm của nhà Điền Cẩu Tử, anh ăn cơm của nhà ta.

Chúng ta mới là người một nhà.


Anh không phải sợ hắn.”Bé trai một bên vuốt vuốt chóp mũi, hít một hơi, khuôn mặt nhỏ hiện lên vẻ thận trọng nói: “Anh biết rồi.”Hai anh em, dắt tay nhau đi men theo bờ mương thẳng tắp dẫn vào ruộng.

Điền Đại Gia buông cái cuốc trong tay, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát.Trong mùa trồng vội gặt vội, nhà nào cũng phải cử người mang cơm ra đồng, đó cũng là hành động thiết thực nhất để biểu hiện sự quan tâm mà họ có thể nghĩ ra được.


Bởi vì, trồng vội gặt vội như vậy thật sự rất mệt.

Nếu không cung cấp một chút thức ăn bổ dưỡng, vậy thân thể nào chịu đựng nổi?Nếu mà cơm cũng phải tự mình chuẩn bị, chỉ có hai trường hợp xảy ra hoặc là gia đình đó quá nghèo, hoặc là do họ quá keo kiệt.Nhà của Tiểu Bảo Châu thuộc trường hợp đầu tiên.

Cho nên hiện tại cô bé đang hướng đôi mắt long lanh, sáng ngời, cái miệng nhỏ nhắn không nhịn được nuốt nước bọt nhưng vẫn trịnh trọng mở cái rổ nãy giờ vẫn mang theo bên mình ra nói: “Hôm nay con làm bánh bột ngô ạ.”.

 
Chương 8: 8: Bánh Bột Ngô





Món ăn này đối với nhà bọn họ mà nói, chính là món ăn cực kỳ ngon miệng.

Chỉ có khi mệt mỏi quá độ hoặc lúc ốm đau mới có thể được ăn.

Trong rổ có ba cái bánh bột ngô màu đen, chỉ lớn hơn một chút so với bàn tay của trẻ nhỏ, còn một đĩa cải trắng xào, một bát canh cải trắng nấu suông, không có lấy một giọt dầu.

Tiểu Bảo Châu ngẩng đầu cất giọng êm tai: “Mẹ, anh Bảo Sơn, ăn cơm thôi.

”Hai người mỗi người cầm lấy một cái bánh bột ngô, nhìn sang Tiểu Bảo Châu vẫn ngồi im lặng.

Vợ Điền Đại cắn một miếng hỏi: “Tại sao con không ăn?”Tiểu Bảo Châu cố hết sức mới không nhìn vào cái bánh bột ngô trong rổ, nghiêm túc nói: “Con ăn rồi.

Ban nãy lúc ở nhà con và em trai đã ăn qua.


”Nếu cô bé ăn ít đi một chút, nghĩa là mẹ và anh trai có thể ăn nhiều hơn một chút.

Cô bé nghĩ như vậy.

Chẳng qua, cái bụng nhỏ nhắn lại không cho cô bé một chút mặt mũi nào, Tiểu Bảo Châu vừa nói xong, nó liền kêu ùng ục ùng ục liên hồi.

Củ cải nhỏ Bảo Sơn cũng yên lặng buông bánh bột ngô trong tay xuống.

Vợ Điền Đại: “……”Tuy rằng mọi người đều kêu cô là vợ Điền Đại hoặc là chị dâu Điền.

Nhưng cô cũng có tên của mình, gọi là Thích Ngọc Tú.

Thích Ngọc Tú nhìn đứa con gái nhỏ gầy đến mức có thể bị gió thổi bay đi mất, không khỏi thương xót, đem một cái bánh bột ngô nhét vào đôi tay nhỏ nhắn của Tiểu Bảo Châu rồi nói: “Trong nhà có bao nhiêu đồ ăn chẳng lẽ mẹ không biết hay sao? Con ăn đi.


”Tiểu Bảo Châu liên tục lắc đầu, không chịu nhận lấy.

“Mẹ là mẹ hay con là mẹ? Con không ăn cái gì lấy đâu ra sức lực làm việc? Cầm lấy nhanh lên.

Đừng có chọc giận mẹ.

”Cô bé nhìn mẹ của mình, lại cúi đầu nhìn bánh bột ngô, cô nhịn không được lại nuốt một chút nước miếng, ngẫm nghĩ một chút rồi nói: “Vậy… con ăn một nửa là no rồi.

”Cô bé lập tức bẻ bánh bột ngô ra, đem một nửa đưa cho mẹ: “Con chỉ làm một chút việc vặt, không đói bụng, mẹ ăn nhiều một chút đi.

”Nói xong, cô bé liền cắn một miếng bánh bột ngô, khóe miệng khẽ nhếch lên tỏ ra vô cùng vui vẻ.

Bánh bột ngô đúng là ngon thật.

Cô bé được ăn ngon nên cong cong đuôi mắt: “Ăn ngon quá đi.

”.

 
Chương 9: 9: Nói Xấu Sau Lưng





Ngay sau đó, bàn tay nhỏ nhắn chọc anh trai một cái: “Mau ăn đi, anh ngồi thừ người làm gì đâu.

”Bánh bột ngô đơn sơ liền biến thành món ăn mĩ vị đối với cả ba mẹ con nhà Tiểu Bảo Châu, ba người ăn vô cùng vui vẻ.

Trong thôn, đại bộ phận người đều ăn ngon hơn so với bọn họ, Điền Nhị gia từ đằng xa liếc mắt nhìn ba người bên này, hừ lạnh một tiếng, uống một ngụm nước canh, trong lòng vẫn còn chút bực bội.

Cái loại quỷ nghèo này, cô không thèm chấp nhặt với bọn họ.

Đừng thấy Điền Nhị gia luôn nói xấu sau lưng họ, thậm chí cảm thụ chút cảm giác như “Tự do bay lượn” cùng “Bay lên không rơi xuống đất”, nhưng nếu bảo thật sự nói trắng ra mọi chuyện thì cô không dám, mà không chỉ mỗi mình cô không dám, trong thôn bất luận kẻ nào cũng không dám.


Nguyên nhân chính là vì không dám, cho nên bọn họ chỉ biết nói xấu sau lưng người khác, tìm cho mình cảm giác về sự ưu việt.

Bọn họ sau lưng lẩm nhẩm lầm nhầm, lại không biết rằng, người khác cũng đang bàn tán sau lưng bọn họ!Tuy nói trồng vội gặt vội rất mệt, nhưng là càng mệt, ngược lại người ta càng muốn tìm niềm vui khi bàn tán chuyện nhà người khác.

Mấy người thanh niên trí thức trẻ tuổi vừa bắt được mạch chuyện, cũng ghé vào cùng nhau buôn dưa lê: “Chuyện gì vậy ?”“Cái gì mà nói đến sao chổi đó?”“Bị đánh xong thành ra như vậy? Tôi còn tưởng rằng Điền nhị tẩu tử lợi hại thế nào.

Kêu kêu quát quát, náo loạn nửa ngày chỉ là cái gối thêu hoa.

”“ Điền đại tẩu cũng kỳ quái, người khác đều nói cô ta như vậy, chuyện cũng chả to tát gì.


Mỗi việc đánh nhau của lũ trẻ con mà cô ta cũng xông đến ….

”Thanh niên trí thức trẻ tuổi thì không hiểu được toàn bộ, chỉ hiểu được một hai phần trong đó, chuyện này chỉ có những thanh niên trí thức lớn tuổi mới hiểu.

Người phụ trách của nhóm thanh niên trí thức tên là Bồ Nam, cũng là nhóm đầu tiên xuống nông thôn, đã ở đây cùng bọn họ hơn hai năm, so với người khác thì biết nhiều chuyện hơn một ít, mắt thấy mọi người đang nghị luận sôi nổi lại quay sang tò mò nhìn anh.

Anh ta ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: “Một bên tai của Điền đại tẩu bị tật, cô ta nghe không được mấy âm thanh ở xa.

”“A???”“Thì ra là bị điếc.

”.

 
Chương 10: 10: Không Phải Con Ruột





Bồ Nam nói đúng trọng tâm: “Không phải là kẻ điếc, tôi nghe nói thời điểm hai ba tuổi, tai cô ta bị nổ mạnh làm suy yếu khả năng nghe, một bên khác vẫn tốt……”“Nổ mạnh ư?”Bồ Nam gật đầu nói tiếp: “Chính là thời điểm loạn lạc trước giải phóng đó.

Cho dù một bên tai cô ta bị tật nhưng sức lực rất lớn, mọi người xem cách cô ta làm việc thì biết.”Mọi người lúc này bừng tỉnh hiểu ra: “Trách không được bọn họ chỉ dám ở sau lưng nói xấu, mà không dám thẳng mặt trêu chọc người ta.”“Vậy mấy đứa con nhà đó thì sao……”Bồ Nam nói tiếp: “Mấy người đang nói đến Bảo Sơn hả? Bảo Sơn không phải con ruột của nhà đó, tôi nghe nói bởi vì tai của Điền đại tẩu tử bị tật, hai vợ chồng già nhà họ Điền không muốn chọn cô ta, Nhưng mà Điền Đại cảm thấy cô ấy rất thu hút, kiên trì muốn cưới về làm vợ.

Đương nhiên cha mẹ không lay chuyển được con trai.

Nhưng mà họ vẫn luôn không thích người con dâu cả này.


Sau khi hai người bọn họ kết hôn lại năm sáu năm liền không có con.

Mọi người nhà họ Điền náo loạn vài lần, buộc Điền Đại ly hôn, Điền Đại không chịu.

Cuối cùng nhà họ Điền chia ra, hai người già nhà họ Điền sang ở với Điền lão nhị.

Điền Đại không lấy gì hết, chỉ mang vợ con đi tới nhà cũ ở sườn núi ở.”“Chắc hai người họ cảm thấy nhà mình không thể có con, nên mới nhận nuôi Bảo Sơn, Bảo Sơn được nhà họ nhận nuôi khi vừa mới ba tháng.

Đứa nhỏ này thật đúng là số khổ, cha nó là thợ săn trong núi, mẹ nó vì sinh nó ra mà mất, cha nó vì muốn có thêm chút thịt đổi sữa cho con mà đi vào rừng sâu, kết quả dính độc trùng mà mất nốt.


Đứa nhỏ này từ đó không ai nuôi dưỡng.

Đại đội trưởng của thôn bọn họ nghe nói nhà Điền Đại không có con, lại đây hỏi hai người có nhận nuôi hay không.

Thế là hai vợ chồng nhà Điền Đại liền có Tiểu Bảo Sơn.

Nhà họ Điền cảm thấy mọi chuyện vậy là tốt đẹp rồi.

“.

 
Chương 11: 11: Không Phải Con Ruột 2





“Theo như một số người kể lại, một số đôi vợ chồng hiếm muộn sau khi nhận con nuôi, lại có thể sinh được đứa nhỏ.

Đương nhiên đây là cách nói mê tín, nhưng mà lại thật sự hiệu nghiệm.

Bảo Sơn vừa vào nhà được một tháng, lúc Điền đại tẩu tử đi khám bệnh lại nhận được tin mình có thai.

Lúc ấy người trong thôn còn có người nhà họ Điền, đều không tán thành hai vợ chồng Điền Đại tiếp tục nuôi dưỡng Bảo Sơn.

Bọn họ cho rằng mới nuôi dưỡng được một tháng thì đã có tình cảm gì sâu sắc đâu, lại thêm bây giờ hai người đã có con ruột rồi, cần gì phải tiếp tục nuôi dưỡng một đứa không có bất kỳ liên quan gì với mình, chỉ tốn cơm tốn gạo nuôi thêm một miệng ăn.


Nhưng hai vợ chồng Điền Đại không đồng ý, họ nói rằng làm người phải biết giữ chữ tín.

Bọn họ vẫn tiếp tục nuôi dưỡng Bảo Sơn, qua năm sau liền sinh Bảo Châu.”Nói tới đây, Bồ Nam tạm dừng một chút, rồi tiếp tục nói: “Ba năm trước đây, Điền đại tẩu tử lại có mang, đến khi cái thai được hơn bảy tháng, Điền Đại đi sửa mương nước của công xã, ngoài ý muốn bị ngã chết.

chị ta bị động thai, dẫn đến sinh non.

Đứa con thứ ba nhà họ tên là Bảo Nhạc.


Điền Đại chết, Bảo Nhạc sinh non thân thể đặc biệt không tốt, một nữ nhân phải nuôi ba đứa con, còn có một đứa phải thường xuyên đi bệnh viện, nhà bọn họ từ đó trở nên vô cùng khó khăn, xem như là hộ nghèo nhất trong thôn.

Cũng vì lẽ đó, người ta đều nói Bảo Sơn là một ngôi sao chổi, khắc đã chết cha mẹ của mình, lại khắc chết cha nuôi.

Người nhà họ Điền phản ứng kịch liệt nhất, kiên quyết muốn đuổi Bảo Sơn đi, còn nói Bảo Sơn không phải người trong thôn.

Có điều Điền đại tẩu tử không làm theo! Nhà họ Điền sợ lui tới nhiều bị khắc đến, hơn nữa Điền Đại cũng không còn.

Tiểu Bảo Châu là con gái, Tiểu Bảo Nhạc không biết có thể nuôi lớn hay không, cho nên không lui tới với mấy mẹ con nhà đó nữa.”Mọi người nghe đến đó, đều có biểu hiện khác nhau.Tuy nói mọi người đều nói “Tin tưởng khoa học” “Khoa học là thúc đẩy sản xuất” “Đả đảo phong kiến mê tín”, nhưng thực tế trong lòng vẫn có chút không tin.

Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, hai mắt nhìn nhau, cũng không biết nói cái gì mới đúng..

 
Chương 12: 12: Hung Dữ





Qua nửa ngày, nữ thanh niên trí thức nhẹ giọng nói sang chuyện khác: “Cái con bé Bảo Châu này, thoạt nhìn tưởng hiền lành nhưng thật ra rất hung dữ.”Bồ Nam: “Đứa nhỏ không cha, nếu không có chút lợi hại, không phải sẽ bị người khi dễ hay sao.”Lời này nói ra rất có lý, nhóm thanh niên trí thức đều gật đầu tán thành.Đang nói chuyện phiếm, bọn họ liền nhìn thấy Tiểu Bảo Châu mang theo cái rổ, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi về phía núi, đây là đường về nhà của cô bé.

Trong thời gian trồng vội gặt vội, cơ hồ là con cái của mọi gia đình đều phải ra đồng làm việc, nhưng cũng không phải là tất cả bọn chúng.Chẳng qua nếu những đứa trẻ lười biếng này bị phát hiện, đại đội trưởng có thể tới cửa nhà nó mắng chửi người.Thế nhưng Tiểu Bảo Châu là một ngoại lệ, không phải là đại đội trưởng có ưu đãi với nhà cô bé.


Mà là nhà cô bé hơi xa một chút, vốn dĩ cần phải có người về nhà nấu cơm, nhưng ở nhà cô bé chỉ có mỗi một người, đó là ma ốm Tiểu Bảo Nhạc.Tiểu Bảo Nhạc năm nay ba tuổi, đương nhiên, trên thực tế là không đủ ba tuổi, chỉ khoảng hơn hai tuổi một chút.

Đứa nhỏ này vốn sinh ra đã yếu ớt, người còn nhỏ, cho nên cần có người chăm sóc.


Chính vì em của mình, Tiểu Bảo Châu mới không giống bọn nhóc trong thôn cả ngày chơi đùa vui vẻ.Cô bé mang rổ về nhà, vừa bước vào cửa, liền nghe được thanh âm rên rỉ nho nhỏ nghe như tiếng mèo kêu: “Chị ơi… chị ơi!”Tiểu Bảo Châu thịch thịch thịch mở cửa, chạy nhanh tới hỏi: “Có chuyện gì vậy em?”Đứa bé trai bị đặt ở trong một cái cũi gỗ, cũi gỗ này được một cụ ông trong làng làm giúp.

Những nhà nông khác đều giống nhau, nhà nào cũng phải nhốt trẻ con lại.Cũng bởi mọi người đều phải chật vật đi kiếm cái ăn, đã không giàu có gì, lấy đâu ra người ở nhà chăm sóc mấy đứa trẻ như vú em?Có cái cũi đem trẻ con giữ lại, khiến cho nó không thể tùy tiện chạy ra ngoài, cũng không thể tự mình làm mình bị thương, cho nên chúng đều coi cũi của mình là nơi an toàn để vui đùa.

Thậm chí còn có thể chơi đến vui vẻ mà không cần người trông..

 
Chương 13: 13: Lên Núi Hái Trái Cây





Tiểu Bảo Nhạc nhìn đến chị gái nhỏ đã trở lại, lộ ra răng sún cười: “Chị ơi.”Tiểu Bảo Châu rất hiểu chuyện, thuần thục lau mồ hôi cho em.

Thật ra em trai cô bé ở trong cũi, không có hoạt động nhiều lắm, phòng lại không nóng nhưng lại phải lau mồ hôi cho nhóc.Bởi vì Tiểu Bảo Nhạc có bệnh trong người, nên phải vệ sinh sạch sẽ.


Bảo Châu nghiêm túc lau mồ hôi cho em rồi hỏi: “Có chuyện gì nào?”Tuy rằng đối với người ngoài khá hung dữ, nhưng mà đối với đứa em trai yếu đuối, cô bé chính là một chị gái nhỏ dịu dàng.Tiểu Bảo Nhạc lắc đầu, quệt cái miệng nhỏ đơn thuần cười: “Em có chuyện.”Tiểu Bảo Châu gật đầu, cô bé đoán rằng em trai mình cũng không có việc gì, nó chỉ là ở một mình trong này buồn chán, cho nên vừa thấy tiếng chân cô bé về liền kêu lên.

Tiểu Bảo Châu đưa nước cho em trai uống, sau đó ngồi ở mép giường đất, lắc lư hai chân nhỏ nhắn.


Nhưng cô bé chỉ nghỉ ngơi một chút khoảng vài phút đồng hồ, lại sửa soạn cái giỏ tre, nghiêm túc nói: “Bảo Nhạc ở nhà một mình nhé, chị đi trên núi hái trái cây đây.”Mùa thu là mùa lá rụng, nhưng đôi lúc cũng có chút quả chín rơi xuống theo.Nghe chị nói đến trái cây, Tiểu Bảo Nhạc nghiêng đầu, ngoan ngoãn gật đầu: “Ăn trái cây.”Nói xong còn chép miệng một cái, thèm đến chảy nước dãi.Tiểu Bảo Châu: “Vậy chị đi nhé.”Một giây cũng không chậm trễ, nói xong liền phóng ra ngoài.Tiểu Bảo Nhạc ngoan ngoãn vươn đôi tay bé nhỏ ra vẫy vẫy, ngay sau đó nó liền đặt mông ngồi xuống cũi gỗ, tự chơi với ngón tay của mình.

Tiểu Bảo Châu để cho em trai một chén nước nhỏ bên cạnh, lúc này cõng giỏ tre lên lưng, chầm chậm bước ra cửa.Nhà bọn họ ở giữa sườn núi, Tiểu Bảo Châu so với người khác thì am hiểu địa hình nơi đây hơn nhiều.Cô bé cầm theo một cái gậy gỗ, một đường gõ gõ đánh đánh, đi sâu vào trong rừng…Trái cây, trái cây, hy vọng có thể hái được một ít trái cây tươi ngon.Quả táo, quả đào, lê trắng…Tiểu Bảo Châu cõng theo giỏ tre nhỏ trên lưng, tay xách theo một chiếc gậy gỗ gõ gõ đánh đánh đi về phía trước.

Đối với khu rừng này, cô bé đã tới không biết bao nhiêu lần, thành ra đã quá quen thuộc với nó rồi..

 
Chương 14: 14: Sói Xám





Nhưng cho dù rất quen thuộc, trên khuôn mặt nhỏ vẫn hiện lên nét nghiêm túc, mười phần cẩn thận.

Tất cả những đứa trẻ đều hiểu được, trên núi không phải là một địa phương an toàn.

Cho dù nhà cô bé ở ngay sườn núi, so với người khác quen thuộc hơn nhiều, cũng không dám quên đi điều này.Tiểu Bảo Châu vòng qua nhà mình, đi về hướng sau núi, cô bé còn nhỏ tuổi, không được đi vào địa phương nguy hiểm, nếu bị mẹ cô bé biết, sẽ bị đánh cho một trận.Rất nhanh, cô bé nhìn thấy một chút nấm ăn, đã đi ngang qua rồi nhìn thấy nó tất nhiên là không thể bỏ lỡ được.


Tiểu Bảo Châu lập tức ngồi xổm xuống đào nó lên.

Tuy rằng mục tiêu của cô bé là trái cây, nhưng là trái cây trên núi, cũng là chỉ mong ước chứ không dám khẳng định chắc chắn sẽ có.

Cũng bởi vài thôn làng quanh đây, thôn nào cũng đó đường đi lên núi.Trên này, các loại rau dại thật nhiều, cứ thế cô bé mải hái rau dại trong rừng mà càng ngày càng đi vào sâu……Cô bé cần cù chăm chỉ đào rau dại, đào liên tiếp đã được non nửa rổ, Tiểu Bảo Châu đứng lên duỗi eo một cái, đột nhiên, cô bé cảm giác được một trận gió.

Bảo Châu nhanh chân chạy sang một bên, đụng vào cái cây gần đó.


Đến khi quay đầu nhìn lại, cô bé suýt thiếu chút bị doạ cho nhũn cả chân.Là một con sói xám!Cô bé không dám nghĩ nhiều, lao nhanh về phía trước chạy trốn, nhưng mà phản ứng của con sói cũng không chậm, lập tức nhào lên người Tiểu Bảo Châu.

Tiểu Bảo Châu cảm giác được móng vuốt của nó đang vồ về phía cô.

Cô liền dùng hết sức mình lật qua một bên khiến cho cả người lăn xuống triền núi lớn.Cô bé cứ lăn mãi lăn mãi xuống dưới núi, quần áo vốn đã tả tơi nay lại càng thêm tan nát, cánh tay cùng chân đều trầy da đổ máu.

Nhưng cô bé không dám dừng lại, thất tha thất thiểu bò dậy tiếp tục chạy.Mà thực hiển nhiên, con sói xám kia cũng không buông tha Tiểu Bảo Châu.Nó lao vút tới, gắt gao bám theo phía sau Tiểu Bảo Châu, mắt thấy sắp đuổi kịp cô bé.Tiểu Bảo Châu dùng hết toàn bộ sức lực chạy trốn về phía trước, đôi mắt to tràn ngập nước mắt, nhưng cô bé không nghĩ nhiều thế, chỉ thấy phía trước có một cái sơn động, cô bé hoảng sợ, chạy thật nhanh vào..

 
Chương 15: 15: Sói Xám 2





Trong sơn động, ánh sáng rất yếu ớt, Tiểu Bảo Châu theo ánh sáng chạy về phía trước chạy.Mắt thấy con sói càng ngày càng tiến lại gần, móng vuốt sắp chạm đến lưng Tiểu Bảo Châu.

Lúc này cô bé cũng chạy tới cuối sơn động, ánh sáng càng lúc càng chói chang hơn.

Tiểu Bảo Châu lao nhanh ra ngoài.


Rầm một tiếng, cô bé té ngã trên đất.Cũng ngay lúc này, con sói xám dùng sức nhảy về phía trước, Tiểu Bảo Châu hoảng loạn nhắm hai mắt lại…… Xong rồi!“Ngao ô!”Đôi mắtTiểu Bảo Châu gắt gao nhắm chặt lại, chờ đến bị nó cắn, khuôn mặt nhỏ bị doạ sợ chuyển màu trắng trắng xanh xanh.

Cô bé cắn môi, rên rỉ: “Mình chưa chết sao……”Đau đớn…… Không thấy đau đớn.Mùi máu tươi…… Ập vào mặt.Cô bé run rẩy mở mắt.

Con mắt chỉ dám hé một chút xíu cẩn thận liếc qua: “Trời ơi!”Cô bé ngây dại.Quá kinh ngạc.


Kinh ngạc đến ngây dại.Sói xámvừa rồi còn hung dữ đuổi theo cô, hiện tại ngã trên mặt đất, có cảm giác như nó đụng phải một bức tường, chảy đầy máu tươi lênh láng trên mặt đất……Đôi mắt Tiểu Bảo Châu mở to hết cỡ: “!!!”Hai mắt của cô lập tức nhắm lại, lông mi run rẩy, lại mở, lại nhắm lại, lại mở, lặp lại vài lần.

Ôi chao, mình thực sự không có nhìn lầm!Cô bé dùng sức hít sâu một hơi, thở ra, lại hít sâu lần nữa.Cô bé rất nhanh bò dậy, đôi tay nhỏ bé chống lên tảng đá bên cạnh sơn động, khẽ ló đầu nhìn xem, một giây đồng hồ hai giây…… Một phút hai phút…… Cũng không biết qua bao lâu, cô bé liền xác nhận, con sói xám vẫn nằm im như cũ không nhúc nhích.Tiểu Bảo Châu rốt cuộc thở dài nhẹ nhõm, haizz hẳn là nó đã chết.Những con sói xám rất xảo trá, chúng nó còn biết giả chết nữa cơ.Nhưng nó chết như thế nào chứ?Là một cô bé mới sáu tuổi, Tiểu Bảo Châu không dám tiến lên “cho nó thêm một nhát”, đó là chuyện mà người lớn mới dám làm.

Đây là lần đầu tiên cô bé nhìn thấy dã thú hung mãnh như vậy, nghĩ đến chính mình thiếu chút nữa liền phải chết trong miệng sói, Tiểu Bảo Châu càng nghĩ càng sợ, khóc oà lên..

 
Chương 16: 16: Thoát Chết





“Hu hu, sợ quá đi mất! Hu hu hu!”Hiện giờ bên người lại không có người an ủi cô, cho nên cô bé vừa may mắn thoát chết vẫn cứ ngồi đó khóc mãi.Một lúc sau, khóc lóc một hồi, tiếng khóc của cô bé dần dần nhỏ.

Cô xoa đôi mắt to vì khóc mà đỏ rực cả lên, nhìn sang hai bên trái phải, không biết vì cái gì, cô cứ cảm thấy này phiến núi rừng có điểm không giống như trong trí nhớ của mình.

Tuy rằng cây cối vẫn sum xuê như vậy, nhưng cứ có cảm giác cổ quái.Cô đứng lên men theo con đường này đi một đoạn hướng về đỉnh núi.


Đến một đoạn vách núi, cô bé vừa nhìn xuống phía dưới một chút, chợt cảm thấy trời đất quay cuồng, cô thật nhanhlùi lại phía sau, vỗ vỗ bộ ngực nhỏ của mình, lầm bầm lầu bầu: “Không phải sợ!”Vách núi bên này không có đường, cô liền vòng về hướng ngược lại, chỉ là không đi quá xa, cô lập tức trợn to mắt, lại sợ ngây người!Cô nhìn về phía cách đó không xa, một quả táo chín đỏ thẫm treo ở trên cây, đang ở đón gió bay phấp phới.Tiểu Bảo Châu lấy tay lau sạch nước mắt, cô không khóc nữa!Khóc là cái gì?Có thể ăn sao?Lại không có người an ủi cô.Cô bé dậm mạnh đôi chân bé nhỏ, lao thật nhanh về hướng cây táo.

Quả táo đỏ thẫm trên cây còn chưa có người hái!!!Cô bé thử duỗi ra tay, chiều dài vừa đủ để tóm được quả táo đỏ thẫm đó, cô có thể hái được.

Cây táo này là cây táo chưa bị ai phát hiện ra.


Tiểu Bảo Châu vui mừng quá đỗi.Cô bé rất nhanh liền chuẩn bị ra tay, chỉ là còn chưa có bắt đầu, lại nghĩ đến cái giỏ tre mình vừa vứt bỏ khi đang chạy trốn.Cô không có cái gì để đựng quả!Làm sao bây giờ?Cô bé chuẩn bị quay đầu lại đi tìm giỏ tre của mình, thì ánh mắt lại nhìn qua con sói xám vẫn còn nằm cạnh đấy.Xác sói xám không thể đặt ở chỗ này, mùi máu tươi sẽ đưa dã thú khác tới.

Tiểu Bảo Châu lập tức hoảng lên, tuy rằng cô bé là một đứa trẻ lớn lên trong núi, nhưng Tiểu Bảo Châu rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, trong lúc này, cô bé không biết nên làm gì mới đúng.Nhưng mà cô bé không dám kéo dài thời gian, cô nhìn thật sâu vào cái xác sói xám, lại nhìn vách núi bên cạnh đó.Tiểu Bảo Châu quyết đoán chạy về, kéo xác sói về phía vách núi bên kia.Hồng hộc!Đoạn thời gian này không hề ngắn chút nào, Bảo Châu tuổi còn nhỏ, phải kéo con sói to như vậy, hiển nhiên là cần không ít thời gian.

May mắn cuối cùng cô bé vẫn đem sói xám mang tới bên cạnh vách núi, chân nhỏ dùng sức đạp thật mạnh vài cái, khiến cho cái xác lăn xuống phía dưới..

 
Chương 17: 17: Bị Thương





Tiểu Bảo Châu hít một hơi thật sâu, lại chạy về, dùng cục đá lau đi máu trên mặt đất, lấp bùn đất lên chỗ đó, lại phủ đầy lá ở cái cây gần đó lên vết máu kéo dài từ chỗ xác con sói đến tận vách núi…… Làm xong hết thảy, cô bé đã quá mệt mỏi rồi, quần áo rách mướt, đầy người toàn đất, một đứa bé ăn xin nhìn cũng tươm tất hơn so với cô bé bây giờ.

Chẳng qua trong lòng Tiểu Bảo Châu đã yên tâm hơn phần nào so với ban nãy.

Da sói đáng giá, xương sói đáng giá, thịt sói cũng có thể ăn.

Chỉ là cô bé quá nhỏ, không thể mang nó về đượcNếu tìm người, Tiểu Bảo Châu tin tưởng mình không kịp gọi người tới.

Đường xa như vậy, cô sẽ phải xuống núi, mà lúc ấy…… Mùi máu tươi sẽ dẫn đến dã thú lớn hơn, đừng nói người sẽ gặp nguy hiểm, chỉ sợ cây táo cũng không giữ được! Bảo Châu vô cùng luyến tiếc, nhiều thịt sói như vậy, đúng là vô cùng luyến tiếc.

Nhưng mà cô bé tự nói với chính mình, vô cùng kiên định mà tự nhủ: “Mạng sống của mình còn đáng giá hơn nhiều so với thịt sói! Mẹ không thể không có mình! Mình không có làm sai!”Trong lòng cô bé vẫn có chút hoảng sợ, nhưng cô vẫn không ngừng nói với chính mình: “Mình không sai.


”Nhưng mà… kia chính là một đống thịt lớn!Còn có da sói……Hốc mắt cô bé đỏ lên: “Mùa đông dùng da sói là tốt nhất.

”Nhưng mớ da sói kia bị cô ném rồi…Cứ như thế ném đi.

Ô ô ô!Tiểu Bảo Châu cảm thấy, cho dù cô bé hái hết sạch táo trên cây, cũng không thể đền bù sự tiếc nuối trong lòng cô bé được.

Cô bé con ngồi dưới gốc táo, gặm ba miếng trên quả táo to, cảm thấy mỹ mãn vỗ vỗ cái bụng, giữa trưa ăn không no, buổi chiều lại chạy trốn, cảm giác bụng trống trơn, hiện tại quá tốt rồi, ăn mấy quả táo này bụng cũng no không ít.

Đã lâu cô không thể ăn đến mức bụng tròn xoe như bây giờ.


Quả táo vừa to vừa ngọt lại mọng nước, không giống những loại trái cây bé xíu mà cô thường hái được trong rừng.

Cô bé còn chưa từng ăn qua quả táo nào ngon như vậy.

Cô bé đi vòng quanh cây táo, miệng lầm bầm: “Giờ mày là của tao rồi.

”Cô bé không còn cái giỏ tre, mà quần áo rách nát trên người cũng chẳng đựng được cái gì nữa.

Cô bé đành tìm một cành liễu, tự đan lung tung thành hình một cái túi, nhìn vô cùng khó coi, nhưng lại có thể đựng được tới mười mấy quả táo to.

Tiểu Bảo Châu rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, làm bao nhiêu việc như vậy buổi trưa đã qua từ lâu rồi.

.

 
Chương 18: 18: Bị Thương 2





Mắt thấy mặt trời đã bắt đầu xuống núi, cô bé quyết đoán mang theo cái sọt không ra hình dáng gì của mình đi khỏi sơn động.Đi đến cửa động, cô bé bắt đầu dò dẫm từng bước đi trở về.

Thời điểm chạy trốn, không chọn được đường, cô bé chỉ cảm thấy đoạn đường này sao mà dài đến thế, nhưng đến lúc đi trở về may mắn cũng không thấy quá xa.Cô bé sử dụng cả tay lẫn chân để bò lên đỉnh núi, ở đó cô bé còn tìm được giỏ tre bị mình ném đi.


Tiểu Bảo Châu đem mấy quả táo cất vào trong giỏ.

Trời đã nhá nhem tối, cô không dám chậm trễ nữa, phải chạy nhanh trở về.Ngày mai, cô sẽ tới thu hoạch nốt mấy quả táo to kia!Nhưng mà quần áo rách rồi, cô cũng bị thương, về nhà phải giải thích như thế nào với mẹ đây, phải nói như thế nào mới không bị mẹ đánh đòn?Cô bé nhìn quần áo trên người, vừa rách nát lại bẩn thỉu, trong lòng tràn đầy phiền muộn.Tiểu Bảo Châu cõng giỏ tre, xoa mông nhỏ bước về phía nhà mình, dù nghĩ gì thì nghĩ, cuối cùng vẫn cảm thấy, mông nhỏ này không thể giữ nổi nữa rồi……Nhưng mà quả táo to thật sự rất ngọt!***Trong cùng khoảng thời gian đó, mấy người bảo vệ rừng đang nhìn chằm chằm vào cái xác sói xám không biết từ đâu đột nhiên từ trên trời rơi xuống.


Bọn họ lại ngẩng đầu nhìn lên vách núi đá cao ngất cách đó không xa, hai mắt nhìn nhau tràn đầy nghi vấn: “Con vật ngã xuống từ vách núi…… có phải là chó không?”“Không phải chó còn có thể là sói sao? Chúng ta ở đây đã mười mấy năm rồi cũng chưa thấy một con sói nào.

Anh nói là sói, có khả năng sao?”“Nhưng mà cái hình dáng này……”“Nói không chừng là Husky……”Bảo Châu cõng giỏ tre chạy chậm về nhà, từ xa đã thấy có khói bếp lượn lờ quanh nhà mình, cô bé cắm đầu chạy nhanh một chút, thở hồng hộc lao vào sân, cất giọng trong trẻo gọi một câu: “Anh Bảo Sơn!”Quả nhiên, vừa gọi xong, liền thấy anh Bảo Sơn của cô ló đầu ra, Bảo Sơn không nén nổi vui mừng, khóe miệng nhếch lên cao nói: “Bảo Châu, hôm nay thời điểm anh múc nước ở dòng suối nhỏ …… Ơ… em bị làm sao vậy?”Cậu đang vui sướng mặt mày hớn hở, bất chợt nhìn thấy Tiểu Bảo Châu cả người đều vô cùng rách nát, chật vật, ngay lập tức ném cái nồi sạn trong tay xuống liền vọt tới trước mặt cô bé.

Tiểu Bảo Châu cười hề hề, quần áo vừa bẩn vừa rách không nói, cả người đều xây xát, có chỗ còn chảy máu.“Em bị thương!”.

 
Chương 19: 19: Làm Nũng





Khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu trắng bệch, lập tức dắt tay Bảo Châu muốn đi xuống núi: “Đi, chúng ta đi tìm nhà của chú Vương ……”Bảo Châu vội vàng lắc đầu, nói: “Em không có việc gì, anh Bảo Sơn, anh xem, em hôm nay cũng có thu hoạch!”Cô bé nhanh tay đặt giỏ tre xuống, vô cùng cẩn thận đưa ra nói: “Quả táo to chưa này.”“Nhưng mà em bị thương!”Bảo Sơn căn bản không thèm nhìn quả táo, cậu kéo tay áo của Bảo Châu ra, liền thấy cánh tay cô có mấy chỗ trầy da, cậu lại ngồi xổm xuống kiểm tra cẳng chân cô, quả nhiên cũng có vài chỗ bị thương.

Bảo Sơn đau lòng, đôi mắt phiếm hồng: “Tại sao lại bị thương nhiều như vậy? Là anh không tốt, đều là anh không tốt.”Cậu gắt gao nắm lấy tay Bảo Châu nói: “Đi, anh đưa em tới trạm y tế.”Bảo Châu lắc đầu, ngồi xổm trên mặt đất không chịu đi, cô bé há miệng nhỏ nói: “Anh Bảo Sơn, em tự mình bị ngã, không hề liên quan gì đến anh.


Anh đừng nghe bọn họ nói xằng nói bậy liền cảm thấy chính mình là ngôi sao chổi.

Bọn họ là người xấu.


Em không có việc gì, đây là chuyện nhỏ thôi, em rửa sạch là tốt rồi.”Bảo Sơn khẽ mấp máy môi.Thấy tay Bảo Sơn vẫn còn túm chặt tay mình, Bảo Châu liền ngồi trên mặt đất, ăn vạ: “Em thật sự không đau, anh, em không đi, em không đi đâu!”Bảo Sơn: “Đừng ngồi dưới đất, trên mặt đất lạnh.”Bảo Châu mềm mại nhỏ giọng nói: “Anh không được đưa em tới trạm y tế đâu đấy.”Cô bé vô cùng kiên định nói: “Em không muốn đi.”Cô lại lay động cánh tay Bảo Sơn, không ngừng làm nũng: “Anh Bảo Sơn, em không đi đâu mà!”Bảo Sơn không lay chuyển được Bảo Châu, lại lo lắng nói: “Nhưng mà vết thương của em……”Bảo Châu kiên định: “Em không có việc gì!”Nói tới đây, cô bé hít hít cái mũi, nói: “Anh, có phải anh đang nấu cơm hay không?”Bảo Sơn: “A!”Cậu chạy thật nhanh trở về, cũng may còn chưa muộn, Bảo Sơn đem cháo khoai lang đỏ nhấc từ bếp xuống, thở phào nhẹ nhõm.

Nhà cậu đã hết lương thực từ lâu, chỗ đồ ăn này là mượn của đại đội, còn lại không nhiều lắm, nếu bị cháy mất, cậu sẽ vô cùng đau lòng.“Này!”.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom