Cập nhật mới

Dịch Dị Năng Trọng Sinh: Thiếu Nữ Bói Toán Thiên Tài

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 863: tiểu thiên mất tích (1)


Chu Khiết Oánh ấm ức, vừa lái xe, vừa khóc, cũng chẳng nhìn đường, vừa mới lái được khoảng một trăm mét lập tức phanh gấp một tiếng, đâm vào chiếc xe trước mặt đang chạy tới.

Xe máy bị đâm văng ra một bên, hai người ngồi trên xe cũng văng ra, một người đập vào đèn đường, một người nằm sõng soài dưới đất.

- Đâm nhau rồi!

Người qua đường kinh hãi hét lên.

Chu Khiết Oánh tỉnh táo lại, nhìn hai người kia toàn thân nhuốm máu, đầu óc trống rỗng, nhấn chân ga, tăng tốc phóng vọt bỏ đi.

Vừa hay có nhiếp ảnh gia chụp lại hiện trường vụ tai nạn giao thông, cả người và xe đều lọt vào ống kính chụp hình.


Lông mày Dương Tử Mi mấp máy, cô không thể thấy chết mà không cứu.

Cô bỏ lại xe đẩy, phóng qua, nhanh chóng xem tình trạng người bị thương.

- Ơ kìa, em gái, đừng động đậy, xảy ra chuyện cô phải chịu trách nhiệm đấy, hay là cô đợi cảnh sát và xe cứu thương tới đi.

Có người nhìn thấy cô định đụng vào người bị thương, vội vàng kêu lên.

Dương Tử Mi không thèm để ý đến họ, phát hiện người bị thương vẫn còn thở, tim còn đập, có điều nội tạng bị va đập nghiêm trọng, đang bị xuất huyết.

Cô vội vàng lấy kim châm cứu, bảo vệ mạch đập của anh ta, ngăn không cho máu chảy.

Sau khi cầm máu cho người bị thương đập vào cột đèn bên kia đường, cô vội vàng đi kiểm tra người còn lại. Tình trạng của người này không có vấn đề gì nghiêm trọng, chỉ bị gãy mất mấy đốt xương sườn, có điều nhìn thấy anh ta sùi bọt mép run rẩy, có vẻ như đã chấn thương não bộ.

Cô châm kim vào đầu anh ta, nhanh chóng dùng nguyên khí làm tan đi lớp máu tụ.

Người xem vây quanh há hốc miệng nhìn cô thuần thục châm cứu.

- Vị tiểu cô nương này có phải đang giúp người bị thương châm cứu?

- Nhìn có vẻ đúng, châm cứu giống như trên tivi vẫn làm.


- Còn trẻ như vậy mà biết châm cứu, không biết kỹ thuật có đảm bảo hay không, có khi nào làm chết người không?

- Không biết, dù sao cũng không phải châm anh, anh lo cái gì?

- Đúng rồi, lúc nãy tôi nhìn xe của kẻ gây tai nại hình như là của con gái thị trưởng Chu. Trước đây, tôi thường hay thấy cô ta lái chiếc Maserati đó ra ra vào vào.

- Thị trưởng Chu không phải nổi tiếng là người liêm khiết sao? Con gái ông ta sao lại lái siêu xe cả ngàn vạn được? Có điều gì mờ ám ở đây không?

- Nghe nói con gái ông ta học đổ thạch từ vua đổ thạch, bình thường cũng kiếm được không ít tiền về đổ thạch, nên việc cô ta lái xe Maserati không liên quan đến thị trưởng Chu.

- Hóa ra là như vậy.

- Cô ta gây chuyện rồi bỏ chạy, không biết thị trưởng Chu có bao che cho cô ta hay không.

Mọi người tranh luận rôm rả.

Dương Tử Mi nhìn thấy xe cứu thương chạy tới, người bị thương do được cô châm cứu nên cũng thoát khỏi giai đoạn nguy kịch, cô cũng không muốn người khác tán thưởng nên lặng lẽ rút lui khỏi đám đông đang bàn tán.

Quay về chỗ cũ, cô kinh hoàng phát hiện, Tiêu Thiên và chiếc xe đẩy đều không thấy đâu.

- Tiểu Thiên!

Cô lớn tiếng kêu lên,


nhìn xung quanh nhưng không thấy bất cứ dấu vết gì.

Theo lý mà nói, Tiểu Thiên đúng ra phải ở đây đợi cô, sao giờ không thấy đâu?

- Liên Y, cậu có thấy Tiểu Thiên không?

Liên Y lắc đầu, khi nãy cô ôm cả Liên y chạy đi cứu người, chỉ để một mình Tiểu Thiên ở lại.

Dương Tử Mi và Liên Y chia nhau đi tìm xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng Tiểu Thiên, chỉ nhìn thấy bình sữa bị vứt bên đường.

Dương Tử Mi nhặt bình sữa lên.

Đúng là bình sữa của Tiểu Thiên.

Một dự cảm không lành tràn ngập trong lòng cô.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 864: tiểu thiên mất tích (2)


Trong long Dương Tử Mi rối bời.

Liên Y chạy tới, tỏ vẻ không phát hiện ra bất kỳ dấu vết nào.

Cô lên xe, lái xe tìm khắp nơi, chạy khắp các con phố lớn nhỏ, nhưng không phát hiện ra bất kỳ điều gì.

“Sao mình lại có thể để Tiểu Thiên một mình ở đó, rốt cuộc Tiểu Thiên đi đâu rồi?”

Không tìm thấy Tiểu Thiên, đầu óc Dương Tử Mi đầy hỗn loạn.

Thân thế Tiểu Thiên đặc biệt, cô cũng không thể đoán được hành tung của nó.


Cô thấy hối hận bản thân lúc nãy đã bỏ Tiểu Thiên ở lại một mình để đi cứu người.

Bất luận thế nào, Tiểu Thiên hiện tại vẫn là một đứa trẻ, đầu óc có thông minh thì cơ thể cũng không có chút sức lực nào.

Chỉ mong nó chỉ bị bọn buôn người bình thường bắt đi.

Cô tin rằng, dựa vào sự thông minh của Tiểu Thiên, vẫn có thể đối phó với bọn buôn người bình thường.

Chỉ sợ là, nó bị kẻ xấu biết pháp thuật bắt đi, ví dụ như quỷ hàng sư.

Toàn thân Tiểu Thiên tràn ngập linh khí, là một thứ quỷ hàng vô cùng tốt đối với quỷ hàng sư.

Nghĩ lại lúc gặp phải hai tên quỷ hàng sư, tâm trạng Dương Tử Mi càng thêm nặng nề.

Dương Tử Mi gọi điện cho Tăng Thiên Hoa định nhờ ông gọi cảnh sát tới tìm giúp.

Lúc nãy cô cũng có báo với cảnh sát, để họ ghi chép khái quát lại sự tình, họ nói khi nào tìm được đứa bé sẽ báo cô.

Cô không đặt quá nhiều kỳ vọng vào năng lực của cảnh sát, dù gì cô cũng không có bất kỳ căn cứ gì, sẽ không có ai để ý đến cô.

Bất luận thế nào, Tăng Thiên Hoa cũng là người có thế lực, nếu ông ấy nhờ cảnh sát giúp đỡ, sự việc sẽ được tiến hành nhanh hơn rất nhiều.

Nhưng điện thoại của Tăng Thiên Hoa lại trọng tình trạng tắt máy.


Giờ cô chỉ biết kỳ vọng vào An Thạch.

An Thạch vừa nghe xong điện thoại của cô, liền lập tức gọi điện cho cục cảnh sát, nào ngờ, cục trưởng cục cảnh sát tắt điện thoại, ông gọi điện cho những nhân viên có quyền lực nhất định liên quan cũng đều tắt máy.

Điều này khiến ông nghi hoặc.

Trên thực tế thì hôm nay là một ngày cực kỳ gian nan của cục cảnh sát.

Trước tiên là việc phó bí thư Hoàng Hoa Sâm bị người khác cố ý đâm phải, tìm không ra thủ phạm tình nghi, nên bị bí thư quở trách là bất lực, vô dụng.

Tiếp theo, là sự cố giao thông của con gái thị trưởng Chu, sau khi đâm bị thương hai người đã bỏ chạy, hiện tại vẫn chưa tìm ra tung tích.

Cả cục cảnh sát vì hai chuyện này mà bận đến nỗi sứt đầu mẻ trán, hơn nữa còn bị đám phóng viên không ngừng gọi điện đến hỏi tình hình.

Nên họ dứt khoát tắt điện thoại để tránh nghe được những âm thanh khiến họ không xử lý được công việc.

An Thạch tự mình tìm đến cục cảnh sát.

Cục trưởng bất lực nhìn anh nói:

- Chủ tịch An, không phải chúng tôi không lo lắng việc đứa trẻ bị mất tích, hiện tại chúng tôi cũng dồn toàn bộ sức lực để điều tra án, thật sự không thể đảm nhận thêm việc này. Ông yên tâm, đợi chúng tôi xử lý xong mấy vụ án này, nhất định sẽ nỗ lực giúp ông tìm đứa trẻ. Xin chủ tịch An hãy về đi, đừng gây cản trở chúng tôi làm việc, thật sự chúng tôi đang rất bận.

An Thạch cũng chỉ biết báo lại sự tình như vậy cho Dương Tử Mi, hơn nữa còn hứa với cô sẽ điều động toàn bộ nhân viên công ty đi tìm người, người tìm được sẽ được thưởng lớn.


Dương Tử Mi một lần nữa tìm khắp các ngõ ngách, con đường lớn nhỏ, những vẫn không tìm thấy tung tích gì, nên đành quay về nhà.

Đêm đã rất khuya.

Dương Tử Mi mệt mỏi đẩy cửa.

Cô thật hi vọng khi cô bước vào nhà, lập tức có thể nghe thấy tiếng hò reo vui sướng của Tiểu Thiên.

Nhưng, đình viện im ắng, chỉ có Sadako đang đứng chờ dưới cây.

- Sadako, Tiểu Thiên quay lại chưa? Nó ngủ rồi phải không?

Dương Tử Mi hỏi Sadako, và hi vọng cô có thể trả lời là “có”.

- Chủ nhân, Tiểu Thiên vẫn chưa về, tôi cũng đi tìm rất nhiều nơi nhưng không tìm thấy.

Giọng nói Sadako đầy đau buồn.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 865: tiểu thiên mất tích (3)


Nghe nói vậy, tim cô tựa như rơi xuống vực thẳm, toàn thân như mất đi toàn bộ sức lực.

- Chủ nhân, đừng lo lắng, nhất định sẽ tìm được Tiểu Thiên.

Sadako an ủi.

Dương Tử Mi làm sao có thể không lo lắng?

Đối với cô, Tiểu Thiên còn thân thiết hơn là em trai ruột.

- Sadako, có phải là do chúng ta chạm phải thiên mệnh, nên ông trời đã khiến chúng tra ngũ tệ tam khuyết? Khiến cho mọi người không thể dừng lại ở bên cạnh em?


Dương Tử Mi nhìn Sadako đầy bi thương.

- Chủ nhân, không phải vậy, cô sẽ hạnh phúc, đây chỉ là một chuyện ngoài ý muốn thôi.

Sadako an ủi nói.

- Ngoài ý muốn? Có phải có quá nhiều ngoài ý muốn không? Trục Thiên ở ngoài biển xa, Tuyết Hồ bỏ đi, sư thúc vì em mà chết, sư phụ mất tích, bây giờ đến Tiểu Thiên cũng mất tích rồi.

Dương Tử Mi cười đầy đau khổ, nói:

- Em thật sự sợ sẽ có một ngày, chị và Liên Y cũng sẽ bỏ em mà đi.

- Chủ nhân!

Lúc này ánh mắt Sadako trở nên vô cùng kiên định,

- Sadako sống là người của chủ nhân, chết là ma của chủ nhân, chủ nhân chính là nơi quay về của Sadako, Sadako sẽ không rời xa chủ nhân.

Dương Tư Mi cảm động khi nghe được câu nói này.

Chỉ là, Sadako không phải là người, cũng không phải là ma, cô chỉ là một xác sống bị làm pháp thuật.

Không chừng sau này có xảy ra chuyện gì, cô cũng sẽ không thể khống chế được.

Liên Y cũng thể hiện quyết tâm của bản thân bằng cách nhảy lên vai cô, đưa móng vuốt nho nhỏ trắng xóa sờ lên cổ cô, đôi môi nhỏ hồng mềm mại thơm lên má cô, sau đó viết lên vai cô bống chữ “ không bỏ, không rời”.


Dương Tử Mi không nhịn được, nước mắt rơi xuống.

Nếu có Tiểu Thiên ở đây, nó nhất định sẽ kiên định nói nó mãi mãi sẽ không rời xa cô.

Thế nhưng, nó ở đâu mất rồi?

- Chủ nhân, cô nghỉ một lát đi, tôi tiếp tục đi tìm kiếm Tiểu Thiên, nếu có tức sẽ lập tức gọi điện cho cô.

Sadako đỡ cô ngồi xuống rồi nói.

- Uhm, chị đi đi, nhớ quay lại.

Dương Tử Mi gật đầu.

- Nhất định quay lại, chủ nhân yên tâm!

Sadako cúi gập người một cái rồi vội vàng lao ra cửa đi tìm Tiểu Thiên.

Dương Tử Mi bước vào căn phòng ngủ của Tiểu Thiên.

Hộp sữa, bình sữa, cốc, quần áo Tiểu Thiên đã mặc qua đều được Sadako xếp gọn gàng, ngăn nắp.

Dương Tử Mi cầm bình sữa dễ thương lên, nghĩ đến bộ dạng mút sữa dễ thương của nó, trong lòng càng thêm đau xót.


Cô cầm bình sữa và quần áo Tiểu Thiên đã mặc mang ra ngoài sân, quyết định thi triển pháp thuật tìm kiếm vị trí hiện tại của nó.

Tiểu Thiên không phải là người bình thường, cô không biết tìm như vậy có tác dụng hay không.

Hơn nữa, loại pháp thuật này cũng có tính chất làm trái ý trời, tổn hại nguyên khí, thậm chí có thể rơi vào tình trạng tẩu hỏa nhập ma, bởi bì nhất định phải sử dụng tới pháp thuật Nguyên Thần Xuất Khiếu.

Công lực hiện tại của cô có thể miễn cưỡng đạt đến việc thi triển pháp thuật Nguyên Thần Xuất Khiếu.

Nguyên Thần Khiếu Pháp còn tiềm ẩn tính nguy hiểm rất lớn, nếu cơ thể chẳng may bì tàn phá thì Xuất Khiếu Nguyên Thần có thể biến thành du hồn dã quỷ.

Pháp thuật này quá nguy hiểm, ngoài tổ sư gia thì những người sau này không ai dám thi triển.

Hơn nữa, tổ sư gia trong lúc thi triển Nguyên Thần Xuất Khiếu bị chó hoang cắn rách cơ thể, do đó nguyên thần không thể quay lại, dẫn đến sinh mạng cũng về trời.

Vừa nãy cô để Sadako đi tìm người, mục đích là để cô thi triển pháp thuật nhân lúc Sadako vắng mặt.

Cô vẫn chưa hoàn toàn tin tưởng Sadako.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 866: được mất tự biết.


- Tiểu Mi, em làm gì vậy?

Tống Huyền thấy cố sắp đồ, đốt nến, bộ dạng như muốn làm pháp bèn vội vàng hỏi cô.

- Tống tiên sinh, em muốn dùng nguyên thần tìm Tiểu Thiên, anh giúp em nhìn cửa, đừng để bất kỳ ai đi vào quấy rầy em.

Dương Tử Mi nhìn anh nói:

- Trận pháp lần này có phần nguy hiểm, nếu không cẩn thận, có khả năng nguyên thần của em sẽ không thể quay lại được.

Tống Huyền nghe xong, kinh hãi:

- Tiều Mi, vậy không được, quá nguy hiểm, anh thì bất lực, chẳng may có người cố tình xâm nhập, anh sẽ không thể bảo vệ được em.


Liên Y đứng bên cạnh cũng điên cuồng viết lên đất:

- Đừng làm, đừng làm, đừng làm…

- Tiểu Mi, Liên Y cũng không muốn em làm, em đừng quá kích động.

Tống Huyền vỗ vai cô:

- Tiểu Thiên không phải đứa trẻ bình thường, anh tin sẽ tìm được nó, em đợi thêm chút nữa, nếu ngay cả em cũng rơi vào nguy hiểm thì đến lúc đó biết dựa vào ai cứu nó.

Dương Tử Mi nhìn anh, rồi lại cúi đầu nhìn Liên Y đang nhìn cô với ánh mắt cầu xin.

Tống Huyền phải dựa vào cô tiếp tục trị liệu thì mới có thể duy trì tính mạng, phía sau tính mạng của anh còn phải gánh vác trách nhiệm với Lâm Thanh Mai và Tiểu Bàn.

Hiện tại Liên Y hình như cũng trăm phần trăm phải dựa vào cô, khả năng phải dựa vào cô mới vượt qua được thiên kiếp lần thứ hai.

Sư phụ thì chưa tìm được.

Long Trục Thiên đang đợi cô.

Đúng là cô không thể tự ý mắc sai lầm.

Nhưng mà Tiểu Thiên…

Dương Tử Mi nắm chặt quần áo của Tiểu Thiên trong tay, trong lòng quặn đau.


Liên Y nhảy lên lòng cô, giơ vuốt xoa xoa, an ủi cô, ý như bảo cô đừng nôn nóng.

- Tiểu Mi, chờ thêm chút nữa.

Tống Huyền cầu xin:

- Đợi thêm một ngày nữa xem sao.

Dương Tử Mi ngẩng đầu nhìn đám mây đen u ám trên trời, đôi mắt thấm đẫm lệ.

Cô có thể giúp những người không liên quan dự đoán cát hung, vậy mà luôn luôn không thể giữ được những người thân bên cạnh mình.

Đây là cái giá mà cô phải trả hay sao?

Nếu cái giá phải trả là không thể giữ được bất cứ ai mình quan tâm bên mình thì cô chỉ ước mình được như những đứa trẻ bình thường khác, có một cuộc sống bình thường.

Cô đi đến phòng thờ Bồ Tát phía sau sân Tống gia, quỳ xuống.

Vô cùng thành kính nhìn bức tượng Quan Âm như đang thương xót chúng sinh, cầu nguyện Tiểu Thiên bình an.

Tiểu Thiên mất đi ký ức, quên mất kiếp trước là người như thế nào, đến từ đâu, thỉnh thoảng chỉ nhớ một chút pháp thuật dạy cô, cùng cô vượt qua những ngày tháng cô đơn, một mình dài vô tận.

Hồn phách trong sáng không ai bằng của Tiểu Thiên chứng tỏ lại lịch của nó không phải tầm thường.

Người có tâm hồn trong sáng như vậy lại luôn gặp phải bất trắc.


Rốt cuộc tại vì sao?

- Bồ Tát, xin hãy bảo vệ Tiểu Thiên bình an, sau này con nhất định sẽ không lạm dụng để làm trái ý trời, không tự ý thay đổi vận mệnh, có nhất định sẽ làm nhiều việc thiện, để xóa bỏ đi tội nghiệt của con.

Dương Tử Mi đều đổ lỗi cho bản thân bị trừng phạt do đã lạm dụng dị năng mà ông trời ban tặng cho mình.

Nghiệt quá nhiều, lại không có bất kỳ hành động nào để làm tiêu giảm tội nghiệt.

Sư phụ Ngọc Thanh từng nói với cô, ông trời không bao giờ đặc biệt ưu ái một người nào đó, khi mà cô nhận được rất nhiều thì cô sẽ phải trả giá lại bằng việc mất đi một thứ có giá.

Bản thân có thể dễ dàng có được tiền tài danh vọng, lòng tin của người khác, nhưng lại theo đó mà mất đi tất cả.

Cô có tiền, có thể vung tiền như rác mua nhà, nhưng lại không thể ở chung nhà với người thân, hưởng thụ cảm giác ấm cúng của một gia đình, như vậy thì chẳng bằng ở trong căn phòng nhỏ đơn sơ của cô.

Cô có năng lực giúp người khác gặp cát tránh hung nhưng lại không thể giúp bản thân và những người cô quan tâm, sự chênh lệch đó càng khiến cô thêm đau khổ.

Cô có thể dựa vào dị năng nhanh chóng đoạt được danh vọng cho bản thân, đôi với cô thứ danh vộng đó cũng chỉ là hư vinh nhất thời giúp cô thỏa mãn chứ cũng không có tác dụng gì nhiều.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 867: bà lão đó (1)


Sau khi cầu xin thần linh, Dương Tử Mi không thể nào trấn an mình được.

Không tìm được Tiểu Thiên, cô thấy mình như mắc bệnh trầm cảm.

Sau khi châm cứu cho Tống Huyền, mới hơn bốn giờ sáng, cô muốn ra ngoài tìm Tiểu Thiên.

- Liên Y, cậu ở nhà với Tống tiên sinh, tôi sợ có chuyện gì ngoài ý muốn, tôi sẽ lại mất cậu nữa.

Liên Y trông dễ thương như vậy, chỉ vì phải chịu thiên kiếp mà linh lực trên người nó bị trói buộc, không thể phát huy được. Ngoài việc biết đọc tâm tư người khác và biết viết chữ, thì những kỹ năng khác không khác các loại chó thông thường là mấy.


Nó dễ thương như vậy, rất khó có thể bảo vệ nó khỏi những ánh mắt chú ý của kẻ xấu.

Huống hồ, Quảng Nguyên là một thủ đô người đông, phức tạp nên chuyện này thật là khó khăn.

Liên Y biết thuật đọc tâm, tất nhiên sẽ hiểu nỗi đau của cô, nên nó gật đầu, để cô yên tâm.

Dương Tử Mi ôm nó, sau đó đi ra ngoài.

Người trong thành phố lớn đều có thói quen ngủ muộn dậy muộn.

Những con đường bình thường náo nhiệt, xe cô đi lại nườm nượp thì giờ đây vắng tanh không một bóng người, thỉnh thoảng mới có một chiếc xe chạy qua, và những người dậy sớm dọn vệ sinh

Vì muốn thuận tiện cho việc tìm kiếm Tiểu Thiên trên đường, Dương Tử Mi không lái xe mà đi bộ tiến hành tìm kiểu theo kiểu cuốn chiếu.

Tốc độ chạy của cô cực nhanh, giống như một cái bóng màu trắng chợt lóe lên.

Ngẫu nhiên có một vài công nhân dọn vệ sinh nhìn thấy bóng cô, chớp mắt một cái lại không thấy cô đâu, còn tưởng là ma sợ đến mức run người.

Không biết từ lúc nào. Dương Tử Mi đã tìm đến một khu phố cũ của thành phố Quảng Nguyên.

Khu phố cũ này không giống với khu phố mà Tống Huyền đang ở, mà là khu công nghiệp cũ, hình như đã bị bỏ mặc, trên những bức tường ố vàng cũ kỹ viết chi chít những nét chữ nguệch ngoạc màu đỏ.


Bởi vì nhân khí thưa thớt, hơn nữa bị bỏ hoang đã lâu, nên âm sát khí rất nhiều.

Dương Tử Mi vừa bước vào lập tức cảm thấy nhiệt độ bên trong thấp hơn bên ngoài rất nhiều.

Sàn lát đường đi ở bên trong, vẫn còn lưu giữ được loại đá xanh lát nền cả trăm năm trước, có rất ít người lui tới nên nơi đây được phủ đầy rêu xanh.

Khi Dương Tử Mi đang nhìn khắp xung quanh thì đột nhiên nghe tiếng người đi guốc gỗ vọng lại từ phía xa xa.

Tiếng guốc gỗ đạp trên nền đá xanh, vọng ra từ bên kia con ngõ nhỏ cảm giác cực kì dài, rất rõ ràng, đặc biệt chói tai.

Dương Tử Mi còn phát hiện, thời gian bước và độ nặng nhẹ của mỗi bước chân là giống nhau, như thể đi bộ chính xác đến từng bước đi.

Nếu là những người bình thường khác thì không bước được những bước đi như thế.

Dương Tử Mi lập tức nghĩ đến xác sống Thanh Vân lúc trước.

Khoảng cách và độ nặng nhẹ bước đi của hắn giống được đo bằng dụng cụ đo lường tinh bi, chuẩn xác đến mức không hề lệch lạc.

Cô thi triển khinh công, đi theo tiếng guốc gỗ, sau đó liền nhìn thấy một cảnh tưởng quỷ dị.


Chỉ nhìn thấy một bà lão quay lưng lại phía cô, mặc một bộ quần áo màu đen bình thường, chân đi một đôi guốc gỗ kiểu Nhật, không ngừng nhấc chân lên hạ chân xuống tại chỗ.

Nhưng không bước đi!

Bà ta giống như đang thưởng thức tiếng gỗ đạp trên đất.

Bà lão này đang làm gì vậy?

Dương Tử Mi cảm thấy rất kỳ lại , nhưng cô không nghĩ nhiều mà định rời đi tìm Tiểu Thiên thì đột nhiên bà lão quay người lại.

Dương Tử Mi có chút kinh hãi khi nhìn thấy khuôn mặt bà lão.

Bà lão này không phải ai khác mà chính là người rất hào phóng bỏ ra mười mấy triệu mua lại viên Lam Mang Tinh của gia tộc Kimiga tại triển lãm đá quý.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 868: bà lão đó (2)


Dương Tử Mi nhìn kỹ vào đôi mắt bà lão.

Trái tim cô bỗng dưng có cảm giác như bị ai đó đánh vào, cô có một cảm giác ớn lạnh xương cốt.

Đôi mắt của mà lão như một cái hang trống rỗng, nhãn cầu giống như bị ai đó móc mất, chỉ còn lại hốc mắt.

Dương Tử Mi lại nhìn kỹ hốc mắt, thì phát hiện nó giống như hai cái hang động màu đen, như muốn hút người khác vào bên trong, vô cùng quỷ dị.

Cô nổi da gà, chóng mặt, tập trung một lần nữa thì phát hiện đôi mắt kia lại trở lại bình thường.

Không còn hang rỗng mà chỉ là đôi mắt bình thường, hơi đục ngầu, mơ hồ của một bà lão.


Trên khuôn mặt của bà lão còn chứa đựng một nụ cười từ ái, giống như bà nội của cô.

Dương Tử Mi lại chớp mắt một lần nữa.

Vẫn là đôi mắt bình thường của một bà lão.

Lẽ nào cái động đen vừa nãy cô nhìn thấy chỉ là ảo giác.

Sao lại có thể?

Cô đành phải khởi động Thiên Nhãn để quan sát sự quỷ dị của bà lão.

Nhưng vẫn không thể tìm được bất cứ thông tin gì về bà lão, cũng không tìm thấy bất kỳ âm sát khí hay cát khí nào từ cơ thể của bà.

Sự tồn tại của cô giống như bốn bức tường đá ở xung quanh vậy.

Quả thật là một bà lão kỳ quái!

Dương Tử Mi thật sự hi vọng mình và bà lão kia không có bất cứ mối quan hệ nào, cô không muốn tự tìm những phiền phức vô cớ đến với mình, cô chỉ muốn nhanh chóng tìm được Tiểu Thiên, sống cuộc sống yên bình.

Cô nhìn bà lão, cười nhẹ, xoay người định quẹo sang một con hẻm khác.

Thế nhưng, đi chưa được bao lâu thì lại nhìn thấy bà lão đứng giậm chân ngay trước mặt.


Tiếng guốc gỗ loẹt quẹt lại hiện ra rõ mồn một bên tai, giống như trúng phải cổ chú khiến cô cảm thấy hơi hoảng loạn.

Cô không định tiến về phía trước mà nhanh chóng đi về con hẻm ở phía ngược lại, hơn nữa đi rất nhanh, nếu là người bình thường thì sẽ không thể đuổi kịp cô.

Mới đi được vài phút cô lại nhìn thấy cảnh tưởng khiến cô muốn nổ tung.

Bà lão mặc bộ đồ đen lại tiếp tục đứng trước mặt cô giậm chân tại chỗ, tiếng guốc gỗ tiếp tục vang lên, từng tiếng từng tiếng như muốn lọt sâu vào trong lỗ tai của cô.

Lẽ nào lại gặp phải quỷ đả tường?

Nghĩ đến lần gặp quỷ đả tường lúc trước, cô rơi vào tình huống bản thân không thể đi thoát ra khỏi một con hẻm nhỏ, Dương Tử Mi nghi hoặc nhìn bốn phía.

Tuy nhiên, con hẻm này rõ ràng không phải là con hẻm lúc nãy, chỗ mà bà lão đứng cũng khác nhau.

Cô nhớ lúc nãy bà ta đứng dưới cột đèn đường, còn bây giờ thì không có.

Khi mà cô vẫn còn đứng đó hoài nghi thì bà lão một lần nữa lại quay đầu lại.

Cô vẫn nhìn thấy hốc mắt không có đồng tử giống như một cái hang đen ngòm trước tiên,, rồi cô chớp mắt, tình hình lại khác,lại biến thành bà lão từ ái bình thường, giống như bà nội đang nhìn cô cháu gái.

Dương Tử Mi thật sự chịu không nổi liền bước tới, kêu lên một tiếng:

- Bà lão, rốt cuộc bà đang làm gì thế? Tại sao bà cứ luôn xuất hiện trước mặt tôi, hiện tại tôi đang bận đi tìm người, không có thời gian chơi trò trốn tìm với bà đâu.


Bà lão đưa tay về phía cô.

Đôi tay già nua, khô quắt cầm một viên Tinh Mang Toản màu lam còn lấp lánh hơn cả ngôi sao.

Hơn nữa đôi mắt đục ngầu mơ hồ cũng đột nhiên trở nên trẻ trung đầy sức sống theo ánh sáng của viên Tinh Mang Toản.

Dương Tử Mi nghi ngờ nhìn bà ta:

- Bà lão, đây là…

- Cho cô!

Bà lão lên tiếng.

Giọng nói bà là của một người già nhưng có phần xa xăm khiến người khác cảm thấy huyễn hoặc như trong giấc mơ.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 869: bà lão đó (3)


Dương Tử Mi thấy thật khó tin, nhìn bà ta:

- Tại sao lại cho tôi?

- Cho cô!

Bà lão cố chấp nhìn Dương Tử Mi, viên Tinh Mang Toản trên tay phát ra màu xanh lam lấp lánh, bừng sáng lên cả con hẻm nhỏ, thật khiến người khác mê mẩn.

Lúc ở hội chợ triển lãm đá quý, Dương Tử Mi đã rất thích viên Tinh Mang Toản, rất muốn sở hữu nó, chỉ có điều tài lực của cô có hạn nên đành từ bỏ việc tranh mua nó.

Bây giờ, nó ở ngay trước mặt cô, cô không có lý do gì không rung động.

Huống hồ, khả năng kháng cự lại sự dụ dỗ của cô rất yếu.

Trong tích tắc đó, cô rất muốn đưa tay ra nhận lấy nó.


Có điều, chỉ là trong nháy mắt thôi, còn cô vẫn lắc đầu.

- Cảm ơn bà, tôi không thể nhật một lễ vật quý như vậy được.

- Cô không thích?

Đôi mắt đục ngầu của bà lão bỗng trở nên đen tối đến đáng sợ, phát ra một ánh sáng khiến người khác sợ hãi.

- Không phải không thích, mà là tôi không muốn tham những thứ không thuộc về mình.

Dương Tử Mi lắc đầu nói.

- Dù sao cũng cảm ơn bà, đừng ngăn cản tôi nữa, giờ tôi phải đi tìm một tứ đối vơi stooi còn quan trọng hơn thế.

- Tìm cái gì?

- Tôi tìm đứa em trai Tiểu Thiên mà tôi coi như sinh mệnh, nó mất tích rồi.

Nói đến Tiểu Thiên, đôi mắt cô bất giác rưng rưng.

Những thứ kia dù quan trọng thì cô cũng không quan tâm nữa, cô chỉ quan tâm Tiểu Thiên có gặp nguy hiểm hay không thôi.

- Ta giúp cô tìm!

Bà lão tiếp tục đưa tay có viên Tinh Mang Toản ra trước mặt cô.

- Có điều, cô phải nhận viên Tinh Mang Toản này.

- Tại sao?

Dương Tử Mi không hiểu.

Bà giúp cô, cô không hậu tạ mà lại phải nhận thứ đồ vật mà giá trị lên tới mười mấy triệu tệ.


Đây là việc cực tốt?

Hay là…

Cô nhìn viên Tinh Mang Toản phát ra ánh sáng u u màu lam, cuối cùng vẫn lắc đầu.

- Bà lão, cảm ơn bà có ý muốn giúp, việc của Tiểu Thiên không làm phiền đến bà nữa, tôi tự đi tìm. Thật ngại quá, tôi không có thời gian nói chuyện cùng bà, tạm biệt.

Cô xoay người định rời đi thì lại thấy bà lão quỷ dị đứng trước mắt.

Cô thậm chí không nhìn thấy bà ta di chuyển, giống như vốn dĩ bà ta đứng trước mặt vậy.

Điều này thật không thể tưởng tượng được.

Dương Tử Mi kinh ngạc nhìn bà lão, không nghĩ ra sao bà ta có thể làm được.

Bà lão tiếp tục đưa ta cầm viên Tinh Mang Toản ra trước mặt cô.

- Cho cô!

Dương Tử Mi không cười nổi.

- Bà lão, đây là vì sao? Vì sao bà nhất định bắt tôi phải nhận vật này?

- Cho cô!

Bà lão không trả lời câu hỏi của cô, mà tiếp tục cố chấp nhìn cô nói.

- Cô không nhận, tôi sẽ không đi!

- Bà lão, bà đang ép buộc tôi phải nhận lễ vật này ư? Vật này đối với tôi mà nói, có tác dụng gì?


Dương Tử Mi thấy cực kỳ khó chịu, dở khóc dở cười hỏi.

- Là để cho cô!

Bà lão trả lời như vậy.

- Không có lý do.

Nghe được câu trả lời lạnh lùng đó, Dương Tử Mi cảm thấy vô cùng đau đầu.

- Bà lão, cái gì mình không muốn thì đừng đưa cho người khác, tôi đã không cần nó, tại sao bà cứ bắt tôi phải nhận?- Dương Tử Mi phát điên hỏi.

- Tôi mua nó là vì cô.

Câu trả lời này của bà lão như đưa Dương Tử Mi vào một đám mây mù.

- Bà lão, tôi không quen biết bà, viên Tinh Mang Toản này phải bỏ ra cả mười mấy triệu mới mua được, lúc tôi ở đó, tại sao bà không đưa cho tôi? Tôi không tự kỷ đến mức thích được người khác tặng cho món đồ trị giá cả mười mấy triệu.

- Ta thích như thế.

Giọng nói của bà lão không cho phép cô nghi ngờ.

- Nhận lấy!




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 870: bà lão đó (4)


Dương Tử Mi bất lực hạ đôi vai xuống.

- Bà lão, có phải bà có vấn đề không?

- Ừ.

Bà lão đột nhiên trả lời vô cùng sảng khoái.

- Đầu tôi có vấn đề.

Dương Tử Mi thua rồi.

Cô thấy không tiện ra tay với bà lão trước mắt, dù sao bà tay cũng chỉ theo đuổi thứ đồ mình tặng, xem ra không hề có ác ý gì.

Có điều, cô khẳng định bà ta đang rắp tâm gì đó.


- Bà lão, tôi thật sự không muốn, bà muốn tặng nó cho ai thì tặng, tôi phải đi đây.

Dương Tử Mi nói xong, lập tức vắt chân lên muốn chạy trốn.

Nhưng, dù cô chạy nhanh đến đâu, đi về hướng nào thì bà lão kia cũng luôn xuất hiện không gần cũng không xa trước mặt cô, đưa tay hướng về phía cô.

Dương Tử Mi dứt khoát niệm Ẩn Thân chú.

Không biết là vì Ẩn Thân chú không có hiệu lực hay là vì lý do gì mà cô vẫn không có cách nào thoát khỏi bà lão đó.

- Chỉ cần ta muốn theo đuổi ai, thì không có ai có thể thoát khỏi.

Bà lão nói với giọng âm u.

Dương Tử Mi không quan tâm nhiều đến thế, rút thanh kiếm Mạc Tà từ trong chiếc nhẫn không gian ra, vung kiếm lên, đâm thẳng vào yết hầu bà ta, nói giọng đầy lạnh lùng.

- Bà lão, bà còn không trách ra thì đừng trách tôi không khách sáo.

Bà lão nhìn thầy bàn tay vốn dĩ không có gì giờ lại đột nhiên xuất hiện một thanh kiếm màu đỏ thẫm, trên mặt hiện ra nét kinh ngạc.

- Mạc Tà?

Giọng bà lão kinh ngạc, không còn giữ được vẻ bình tĩnh như lúc nãy nữa.

- Uhm.

Tay Dương Tử Mi run run, thanh kiếm màu đỏ sẫm rung động, từ thân kiếm lưu chuyển một luồng âm sát khí mãnh liệt chưa từng có, bao phủ lấy toàn bộ người bà lão.

Bà lão đột nhiên động đậy, biến mất ngay trước mắt Dương Tử Mi.


Cái cách bà ta biến mất và xuất hiện giống hệt nhau, giống như là ma quỷ ẩn hiện vậy, cũng không biêt rõ rốt cuộc đó là thứ gì.

Có điều, cuối cùng cô cũng đuổi được bà ta.

Dương Tử Mi thở phào nhẹ nhõm, cất kiếm Mạc Tà, tiếp tục đi tìm Tiểu Thiên.

Cô tìm khắp cả khu phố cũ cũng không tìm thấy bóng dáng của Tiểu Thiên.

Mặt trời ló rạng, cả thành phố bắt đầu bận rộn trở lại, người xe chạy tới chạy lui.

Dương Tử Mi đi khắp đường lớn ngõ nhỏ cũng không tìm thấy khí tức của Tiểu Thiên, tâm trạng vô cùng hoang mang. Giữa dòng người đông đúc qua lại, cô cảm giác như mình đang lạc lõng giữa sa mạc hoang tàn, vắng vẻ, mất phương hướng.

Điện thoại reo lên, là điện thoại của Sadako.

Cô vui mừng nhận điện thoại, trong lòng đầy hi vọng, vội vàng hỏi:

- Sadako, tìm thấy Tiểu Thiên rồi phải không?

- Vâng, chủ nhân, tìm thấy Tiểu Thiên rồi.

Sadako trả lời.

- Thật….

Nghe Sadako nói vậy, Dương Tử Mi thật sự không biết từ gì để miêu tả tâm trạng hiện tại, thậm chí còn hoài nghi, nước mắt không ngừng rơi.

- Đúng vậy, Tiểu Thiên quay về rồi, đang ở nhà, cô về đi.

Sadako thản nhiên trả lời.


- Được, em lập tức quay về, chị trông Tiểu Thiên, không được để mất nó nữa.

Sau khi Sadako xác nhận, Dương Tử Mi đưa tay lau nước mắt, bắt một chiếc xe, tức tốc quay trở về.

Vừa mới đẩy cửa, cô liền khẩn cấp lớn tiếng gọi;

- Tiểu Thiên, Tiểu Thiên, Tiểu Thiên…

Thế nhưng, đập vào mắt cô không phải là một Tiểu Thiên dễ thương mà chính là bà lão khó hiểu kia.

Dương Tử Mi vốn dĩ trong lòng như lửa bốc ngùn ngụt đột nhiên bị ai tạt cho một chậu nước lạnh, hoàn toàn đông cứng lại.

- Bà…sao lại ở đây?

Dương Tử Mi không còn giữ được sự khách khí.

- Sao bà lại biết chỗ này?

Trên mặt bà lão không hề có biểu hiện gì, chỉ trả lời.

- Tôi đưa Tiểu Thiên về cho cô!




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 871: bà lão đó (5)


Đúng, Tiểu Thiên!

Trọng tâm hiện tại của Dương Tử Mi không phải bà lão mà là Tiểu Thiên.

- Tiểu Thiên đâu? Sadako, Tiểu Thiên đâu?

Dương Tử Mi nhìn vòng qua người bà lão, lớn tiếng kêu la.

- Chủ nhân, Tiểu Thiên ở đây.

Sadako đẩy chiếc xe nôi ra.

Tiểu Thiên dễ thương đang ngồi ở bên trong, nhưng đang vừa mút sữa vừa ngủ.

Nhìn thấy khuôn mặt hồng hồng, bụ bẫm dễ thương của nó, Sương Tử Mi cảm động rơi nước mắt. Cô lao tới, bế nó ra khỏi xe, thơm hai má nó, kêu lên:

- Tiểu Thiên chết tiệt, em chạy đi đâu thế? Làm chị tìm muốn chết.


Tiểu Thiên bị cô lắc mạnh thì tỉnh dậy, mở mắt, kêu lên một tiếng đầy mệt mỏi.

- Chị à, em buồn ngủ lắm, để em ngủ rồi nói sau.

- Không được ngủ.

Dương Tử Mi lắc đầu nó.

- Nói xong chuyện mới được ngủ, chỉ vì tìm em mà chị cả đêm không ngủ đấy.

- Chị, chị sắp lắc đứt đầu người ta rồi, người ta buồn ngủ chết đi được, không ngủ sẽ không phát triển chiều cao được đâu.

Tiểu Thiên nhắm mắt, cảm giác còn khí mà không còn lực, nói.

- Trẻ con con khỉ!

Dương Tử mi thô lỗ nói.

- Nói mau, rốt cuộc em đi đâu, có phải có người uy hiếp bắt em đi? Có phải bà lão này không?

- Không phải.

Tiểu Thiên nói xong liền ngủ say, tiếng ngáy vang lên.

- Chủ nhân, Tiểu Thiên thật sự rất mệt, để cậu ấy ngủ tỉnh giấc rồi từ từ hỏi đi.

Sadako đứng bên cạnh nói.

Dương Tử Mi nhìn khuôn mặt mệt mỏi của Tiểu Thiên liền đặt nó lại xe để nó ngủ.

- Là bà lão này đưa nó về?

Dương Tử Mi đưa mắt nhìn bà lão rồi hỏi Sadako.


- Đúng vậy, lúc nãy tôi định đi về làm bữa sáng cho Tống tiên sinh, vừa về đến cửa đã nhìn thấy bà đẩy Tiểu Thiên, nói là mang đưa bé qua cho chúng ta.

Sadako trả lời.

Dương Tử Mi nhìn bà lão nghi hoặc.

- Bà lão, bà tìm Tiểu Thiên như thế nào? Chắc không phải bà giấu Tiểu Thiên đấy chứ?

Bà lão này xuất quỷ nhập thần là người có nhiều khả năng có thể trốn khỏi đôi mắt của cô và Liên Y để bắt Tiểu Thiên đi nhất.

- Đừng đổ tội cho người tốt. Tôi chỉ giúp cô tìm lại Tiểu Thiên, sau đó đưa cái này cho cô!

Bà lão nói xong, lại đưa tay ra trước mặt cô, tronng lòng bàn tay là viên Tinh Mang Toản lấp lánh.

Sadako đứng bên cạnh, mắt sáng lên, cả khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú bỗng trở nên có sinh khí, cô hô nhỏ:

- Tinh Mang Toản!

Bà lão không thèm nhìn đến cô, mà chỉ chăm chăm vào Dương Tử Mi.

- Nếu cô không nhận thì Tiểu Thiên sẽ lại mất tích!

- Có ý gì?

Trong lòng Dương Tử Mi chùng xuống, ngữ khí trở nên lạnh lùng, ánh mắt lạnh như băng nhìn bà lão.

- Thật sự là do bà làm?

- Tôi chỉ muốn đưa nó cho cô!

Bà lão né tránh câu hỏi của cô, tiếp tục nói.

Dương Tử Mi bị bà ta làm cho muốn phát điên.


Lẽ nào viên Tinh Mang Toản này là hung vật?

Tại sao bà ta nhất định phải đưa cho cô?

Đưa cho cô thì nó có tác dụng gì với cô?

- Chủ nhân, tôi muốn.

Sadako đứng bên cạnh nói.

Dương Tử Mi quay đầu nhìn cô, phát hiện trong mắt cô phủ đầy sự khát vọng và kích động đối với viên Tinh Mang Toản kia, thần thái đó khác hoàn toàn so với trước đây.

- Bà lão, bà cũng nghe thấy rồi đó, Sadako muốn viên Tinh Mang Toản, sau khi bà cho tôi thì tôi có thể tùy ý xử lý nó, tôi sẽ tặng nó cho cô ấy.

Dương Tử Mi nói.

- Vậy thì cô sẽ hối hận.

Bà lão hoàn toàn không thèm nhìn Sadako, chỉ nhìn cô nói.

Hối hận?

Hối hận cái gì?

Hối hận vì đã đưa Tinh Mang Toản cho Sadako, hay là hối hận vì bản thân không chịu nhận viên Tinh Mang Toản?




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 872: sự khác thường của tiểu thiên (1)


- Chị, nhận đi.

Tiểu Thiên đột ngột mở mắt nói,

- Đó là món quà bà lão muốn tặng chị, chị cũng đừng nên tặng lại người khác, như vậy là không lịch sự.

Dương Tử Mi quay đầu nhìn Tiểu Thiên.

Đôi mắt Tiểu Thiên vẫn tràn ngập sự buồn ngủ và mệt mỏi.

Nó nhìn cô chớp chớp mắt, ý bảo cô hãy nhận lấy.

Dương Tiểu Mi cực kỳ tin tưởng Tiểu Thiên.


Nếu nó đã nói như vậy, hơn nữa bà lão cứ khăng khăng ép cô nhận viên Tinh Mang Toản, nếu cô không nhận thì sẽ tiếp tục bị bà ta làm phiền.

Tuy nhiên, Sadako khát khao có được viên Tinh Mang Toản như vậy.

Nếu cô đem viên Tinh Mang Toản cho cô ấy thì có thật cô sẽ phải hối hận giống như lời bà lão nói?

Tại sao sẽ phải hối hận?

Viên Tinh Mang Toản này rốt cuộc có tác dụng gì đối với bản thân cô và Sadako?

Dương Tử Mi lại nhìn đôi mắt rừng rực của Sadako nhìn viên Tinh Mang Toản, cảm thấy rất khó xử.

Tình cảm cô dành cho Sadako cũng rất phức tạp, vừa có chút ỷ lại, vừa có chút không tin tưởng, lo lắng cô ta sẽ gây ra bất lợi cho bản thân.

Cô sợ sau này bản thân không thể từ chối lời yêu cầu muốn có viên Tinh Mang Toản của Sadako.

Muốn nhận viên Tinh Mang Toản thì phải lặng lẽ nhận, không để Sadako biết, nếu không cô thật sự không đủ cứng rắn vượt qua sự cầu xin của Sadako.

Cô nháy mắt nhìn bà lão.

Bà lão cũng nhìn cô.

Bà lão cất viên Tinh Mang Toản đi.

- Nếu cô đã không thích thì ta cũng không làm khó cô nữa.

Nói xong bà xoay người định bỏ đi.


- Đừng đi!

Sadako vội vàng tiến lên chặn bà lão.

- Đưa cho tôi, được không?

Bà lão nhìn Sadako một cái, mặt không hề biến đổi:

- Không thích cho cô!

Sắc mặt Sadako như đang cố kìm nén lại.

Thân hình bà lão chợt lóe sáng, chớp mắt một cái bà ta đã biến mất.

Sadako mặt đầy thất vọng, ánh mắt như trách móc, nhìn Dương Tử Mi, khóe môi hơi giật giật nhưng cuối cùng thì không nói gì, bỏ đi vào bếp, bắt đầu bận rộn trở lại.

Dương Tử Mi ôm lấy Tiểu Thiên, tâm trạng có chút không thoải mái, hỏi:

- Tiểu Thiên, có phải Sadako đang giận không?

- Giận thì làm sao, chị là chủ nhân, cô ta là nô bộc, tất nhiên phải phục tùng chị.

Tiểu Thiên trả lời.

- Tiểu Thiên, tại sao em lại muốn chị nhận viên Tinh Mang Toản đó? Lai lịch của bà lão đó không rõ ràng, thậm chí có thể nói là không tưởng tượng nổi, chị sợ nếu nhận thì sẽ xảy ra chuyện không hay.

Con ngươi đen láy của Dương Tiểu Mi nhìn Tiểu Thiên,


- Giờ em không ngủ nữa, hãy nói thật cho chị biết, rốt cuộc lúc trước em mất tích ở đâu, tại sao bà lão đó lại đưa em trở về, có phải là bà ta bắt cóc em không?

- Chị, em thật sự không biết, hôm qua lúc chị chạy đi cứu người, em cũng cực kỳ cảm thấy mệt mỏi nên ngủ thiếp đi, khi tỉnh dậy thì thấy bà lão đẩy em về đây, em hoàn toàn không biết đã xảy ra những chuyện gì, nếu không phải Sadako nói thì em còn không biết mình mất tích nữa.

Tiểu Thiên hoang mang nói, sau đó lại ngáp ngủ, đôi mắt khép lại tiếp tục ngủ say.

Dương Tử Mi cảm thấy thật kỳ lạ.

Dù trước đây Tiểu Thiên rất thích ngủ, nhưng mỗi khi cô muốn nói chuyện với nó thì nó lập tức lanh lợi linh hoạt trở lại.

Lần này sao mà lại buồn ngủ nghiêm trọng đến vậy?

Cô đưa tay ra bắt mạch cho nó.

Cô mơ hồ cảm giác dường như có một nhịp đập dị thường bên trong như muốn đập văng ngón tay cô ra.

Đây là loại khí tức gì đang làm loạn?

Lúc trước, Dương Tử Mi cũng từng chẩn đoán cho Tiểu Thiên, mạch của nó mặc dù mạnh mẽ hơn rất nhiều so với những đứa trẻ thông thường nhưng rất bình thường, chưa bao giờ xuất hiện nhịp đập dị thường như bây giờ.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 873: sự khác thường của tiểu thiên (2)


Lẽ nào có ai đó đã động tay chân vào cơ thể nó?

Dương Tử Mi lấy kim châm ra, giữ yên Tiểu Thiên, tìm đúng huyệt vị của nó, rồi đâm kim.

Kim vừa đâm vào được nửa phần lập tức bị một ngoại lực đẩy ra.

Dương Tử Mi nhíu mày, định đâm lại một lần nữa…

- Chị, đau quá, đừng đâm.

Dương Tử Mi mở mắt, nhìn cô không chút sức lực:

- Để em ngủ yên một lúc, được không?


- Tiểu Thiên, có người đã làm gì đó trên người em, khiến mạch huyệt của em trở nên khác thường, lẽ nào em không cảm nhận thấy gì sao?

Dương Tử Mi nôn nóng hỏi.

- Chị…

Tiểu Thiên mặt đầy đau khổ:

- Em không cảm thấy gì hết, chỉ muốn ngủ thôi, chị bế em vào trong phòng đi, em muốn ngủ một giấc, nếu không thì sẽ chết chắc đấy.

Dương Tử Mi cảm thấy bất đắc dĩ, đành phải cất kim, ôm nó vào phòng, để nó nằm thoải mái trên giường ngủ tiếp.

Tiểu Thiên nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

Khi nó ngủ, khuôn mặt non nớt dễ thương, long mi vừa dài vừa cong, đôi môi nhỏ hồng hào, toàn thân cũng hồng hào mềm mại giống như tiểu thiên sứ giáng trần.

Lẽ nào có người nhẫn tâm động tay chân với một đứa bé dễ thương như tiểu thiên sứ thế này sao?

Dương Tử Mi nắm lấy bàn tay nhỏ của nó, trong lòng cảm thấy cực kỳ khó chịu.

Nghĩ một lúc, cô liền lấy chiếc gương chiếu được hồn phách từ trong chiếc nhẫn trữ vật ra.

Chiếc gương này vốn dĩ bị Tống Huyền tưởng nhầm là gương Chiếu Cốt của Tần vương nên mặt sau kính đã bị gỡ ra.

Nhưng bọn họ không phát hiện ra được mặt sau có thể chiếu cốt hay không, hơn nữa Tống Huyền lại gặp phải vấn đề bị nhiễm phóng xạ, sau này sự dụng các thiết bị đo lường cũng không phát hiện ra chiếc gương có chất phóng xạ. Tâm lý Dương Tử Mi có chút ám ảnh liền lắp lại mặt sau của chiếc gương.

Cô chiếu lên người Tiểu Thiên đang ngủ trên giường.


Cũng không xuất hiện điều gì khác thường.

Xem ra, nguyên nhân không phải do âm sát quỷ thần gì đó nhập vào.

Cô cất gương đi, dùng kim bạc một lần nữa đâm vào huyệt Thiên Đàn của nó.

Kim vừa đâm vào liền rung lên rồi bị đẩy ra, thật sự rất kỳ quái.

Tiểu Thiên không tu luyện khí thuật, cơ thể không hề có bất kỳ nguyên khí nào.

Vậy thì kình đạo kỳ quái đó đến từ đâu?

Tống Huyền thấy cô ở lâu trong phòng Tiểu Thiên không chịu ra bèn đi vào, nhìn khuôn mặt đầy lo lắng của cô nói:

- Tiểu Mi, Tiểu Thiên đã về rồi, em còn lo lắng gì nữa?

Dương Tử Mi nói tình hình cho anh nghe.

- Tiểu Thiên không phải người bình thường, mạch đập khác thường trong cơ thể cũng không phải không bình thường, nhưng trạng thái ham ngủ của nó khiến anh nghĩ đến việc nó bị người khác cho uống thuốc, hay là em lấy máu của nó mang đến bệnh viện xét nghiệm xem sao?

Tống Huyền gợi ý.

- Uhm, anh nói cũng có lý.

Dương Tử Mi gật đầu, chích một ít máu trên đầu ngón tay Tiêu Thiên rồi cho vào một bình thủy tinh nhỏ.

Cô cầm bình thủy tinh bước ra, đang định đi tới bệnh viện thì đụng phải Sadako.


Sadako nhìn thấy cô, nét mặt có chút không thoải mái, liền cúi đầu gập người:

- Chủ nhân, bữa sáng đã xong rồi, mời cô và Tống tiên sinh dùng bữa.

- Uhm.

Dương Tử Mi gật đầu.

Sadako đi theo phía sau cô, đi lùi sau hai bước, không giống như bình thường chỉ đi lùi sau một bước chân, bộ dạng vâng vâng dạ dạ đúng kiểu của một nô bộc.

- Sadako, có phải trong lòng chị đang oán hận vì em đã không nhận viên Tinh Mang Toản đó không?

Dương Tử Mi thật sự chịu không nổi thái độ của cô liền quay đầu hỏi.

- Chủ nhân, Sadako không dám, ý chí của chủ nhân cũng chính là ý chí của Sadako.

Sadako kính cẩn trả lời.

Sadako quay lại trạng thái kính cẩn nghe theo cô như lúc ban đầu khiến cô cảm thấy không quen.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 874: ông chú gặp nguy hiểm (1).


Thời gian qua ở cùng với Sadako, cô không còn tâm trạng oán hận gì mà đã quen coi Sadako như chị em chứ không phải là người hầu của mình.

Thái độ của Sadako cũng dần thả lỏng đối với cô, bình thường cười nói với cô giống như những người bình thường khác.

Bây giờ, cô ấy độ nhiên lại quay trở lại bộ dạng người hầu.

Xem ra, cô ấy thật sự oán hận Dương Tử Mi rồi.

Dương Tử Mi cười khổ một tiếng, nếu sớm biết vậy thì cô đã nhận viên Tinh Mang Toản của bà lão từ trong con ngõ nhỏ đó, sau đó giấu đi.

Dương Tử Mi bước vào phòng ăn, đợi Tống Huyền tới, vội vàng ăn một bát cháo, dặn dò Sadako chăm sóc Tống Huyền, rồi đi đến bệnh viện.


Dương Tử Mi đi tìm bác sĩ xét nghiệm, lặng lẽ đưa cho ông năm trăm tệ để ông có thể nhanh chóng cho ra kết quả xét nghiệm máu của Tiểu Thiên.

Dương Tử Mi đi loanh quanh trong bệnh viện chờ đợi kết quả xét nghiệm, cô cảm thấy vô cùng nhàm chán.

Bệnh viện ngày nào cũng náo nhiệt, tấp nập người vào người ra, đây là khu vực có âm sát khí nặng nhất, người bình thường thì không cảm nhận được, nhưng đối với người mẫn cảm như Dương Tử Mi thì tự nhiên sẽ cảm thấy luồng không khí ở đây lạnh lẽo vô cùng.

Cô không thích những nơi như bệnh viện.

Người chết trong bệnh viện đều là chết do bệnh tật hoặc bỏ mạng, những oán khí đó còn mạnh hơn rất nhiều so với hồn phách thông thường, bộ dạng của những hồn phách ở bệnh viện cũng rất xấu xí.

Cô đang đi lòng vòng thì đột nhiên thấy trước mặt có mấy người bác sĩ cùng y tá đang vội vàng đẩy bệnh nhân tới phòng cấp cứu.

Đi theo là một cô gái trẻ mặc bộ đồ ngủ, tóc tai rối bời trông vẻ mặt vô cùng kinh hoàng.

Cô ta giống như con kiến đang bỏ trong chảo nóng, cứ lo lắng mà đi tới đi lui trước cửa phòng cấp cứu, đến đôi dép lê cũng mang ngược

Người vừa nãy là chồng cô ta?

Dương Tử Mi nghi hoặc nhìn tướng mạo của cô ta thì phát hiện lông mày của người phụ nữ có chút hỗn loạn, hơn nữa xuất hiện tướng mạo làm tiểu thiếp.

Mặc dù không nhìn rõ khuôn mặt lúc nãy của người đàn ông được đẩy trên xe cứu thương, nhưng cô có thể nhìn thấy người đàn ông đó có mái tóc hoa râm.

Xem ra, người đàn bà này là tình nhân của người được cấp cứu kia.


Dương Tử Mi đang định rời đi thì đột nhiên trong lòng cảm thấy bất an.

Cô bấm đốt ngón tay, phát hiện quả nhiên ông chú Tăng Thiên Hoa đang gặp nguy hiểm.

Cô vội vàng rút điện thoại ra bấm số di động của ông chú.

Lúc này, chiếc điện thoại trong túi áo của người đàn bà mặc bộ đồ nhàu nát kia bất chợt reo lên.

Cô ta lấy điện thoại ra, cúi đầu nhìn,rồi nghi hoặc lên tiếng,

- Nữu Nữu là ai vậy?

Nghe thấy mấy lời đó, trong lòng Dương Tử Mi liền trùng xuống.

Quả nhiên chiếc điện thoại người phụ nữ kia cầm là điện thoại của chú cô.

Cô tắt điện thoại, chiếc điện thoại kia cũng không reo nữa.

Người đàn bà này sao lại có điện thoại của chú cô?

Chẳng lẽ?

Nghĩ đến đây, tim cô như bay lên rồi rơi lộp bộp, dần chìm xuống.


Rốt cuộc xảy ra chuyện gì với ông chú?

Sao chú ấy lại nằm trong phòng cấp cứu?

Hai người đó đừng nói là đã làm gì mãnh liệt trên giường để dẫn đến xảy ra tình trạng thân thể như hiện tại chứ?

Điện thoại trong túi người phụ nữ kia lại reo lên.

Lần này cô ta lấy ra một chiếc điện thoại có hình mèo thủy tinh dễ thương, vỏ bọc điện thoại màu hồng lung linh đẹp mắt, cô nghe điện, giọng điệu có phần dồn dập,

- Ông ấy thật sự xảy ra chuyện rồi, đang cấp cứu, anh gọi phóng viên đến đi.

Nghe thấy vậy, trong lòng Dương Tử Mi lại trùng xuống.

Tại sao người phụ nữ này lại muốn phóng viên tới?

Chẳng lẽ ả ta hợp tác với ai đó để đối phó với chú của cô?




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 875: ông cậu gặp nguy hiểm (2)


- Tiền đâu?

Dương Tử Mi lại nghe thấy người phụ nữ nói. Cô cố căng tai lên, nghe xem đầu bên kia nói gì,

- Em yên tâm, anh lập tức chuyển một trăm vạn vào tài khoản của em, sau khi em diễn xong vở kịch này anh sẽ sắp xếp để em đi Mỹ.

- Cảm ơn nhé.

Sau khi người phụ nữ bình tĩnh gọi điện thoại xong thì lại tiếp tục diễn bộ dạng thấp thỏm, lo lắng, đi tới đi lui trước của phòng. Nghe được đoạn hội thoại giữa họ, Dương Tử Mi đã có thể xác minh triệt để.

Ông cậu cô bị người khác hãm hãi, muốn lật đổ ông hoàn toàn.

Là một người có uy tín, danh dự, địa vị nhất định, nếu bị đám phóng viên chộp được những sự việc đúng ra bọn họ không được biết thì cả nhà họ Tằng khẳng định sẽ trở nên hỗn loạn khôn lường. Huống hồ, đám phóng viên đó chắc chắn cũng đã bị mua chuộc, có sẵn sự chuẩn bị, chắc chắn sẽ viết điều vu oan giáng họa cho người khác.

Đến lúc đó, mặt mũi của ông cậu còn biết để đi đâu. Cô tuyệt đối không thể để ông cậu của cô bị người khác đạp đổ như thế. Cô cau mày, ngón tay bắn ra âm sát khí, bắn thẳng vào não của ả đàn bà kia.

Khuôn mặt ả lập tức đờ ra, trở nên ngốc nghếch, miệng chảy nước dãi, ngây ngô đi đến trước mặt Dương Tử Mi. Dương Tử Mi đưa tay lấy điện thoại của ả và của ông cậu ra. Tay cô chỉ lên trán ả rồi niệm phù chú, khống chế tư tưởng, rồi khiến ả ta lặng lẽ rời đi.


Cô tìm ra lịch sử cuộc gọi lúc nãy và bấm số.

- Sao nữa?

Trong điện thoại là giọng nói không đủ kiên nhẫn của một người đàn ông xa lại,

- Chuẩn bị tốt làm sao để trả lời đám phòng viên để khiến thằng già họ Tằng đó thân bại danh liệt, đợi sự việc hoàn thành rồi anh sẽ lập tức chuyển một trăm vạn tệ vào tài khoản của em.

Dương Tử Mi tắt điện thoại. Lúc này, tử hành lang bệnh viện xuất hiện bốn tay phóng viên cầm máy quay vội vàng chạy tới. Dương Tử Mi đưa tay lên bắn âm sát khí vào đầu bọn họ.

Bệnh viện vốn là địa điểm âm hàn, vì vậy âm sát khí cũng rất dễ phát huy. Bốn tên phóng viên chỉ cảm thấy trán chợt lạnh, sau đó đầu óc trở nên trống rỗng, không hiểu bản thân đứng ở đây làm gì.

Dương Tử Mi phát phù chú, ra lệnh cho bọn họ giải tán…

Vấn đề về đám phóng viên tạm thời đã được giải quyết. Nhưng bọn họ muốn dồn ông cậu cô vào chỗ chết, khẳng định sẽ có lần tiếp theo. Hơn nữa ông cậu cô đang ở trong phòng cấp cứu không biết sống chết ra sao. Rốt cuộc ông ấy bị cái gì? Nhồi máu cơ tim hay xuất huyết não? Trước đây nhìn sắc mặt của ông ấy thì không thấy biểu hiện của người có bệnh.

Chẳng lẽ là bệnh khác?

Lúc này, cửa phòng cấp cứu đã mở, bác sĩ bước ra. Cô tiến lên phía trước hỏi:

- Bác sĩ, bệnh nhân thế nào rồi?

Bác sĩ nhìn một đứa trẻ như cô, rồi lại nhìn xung quanh tìm người phụ nữ lúc nãy nhíu mày hỏi cô:

- Cô là người nhà của bệnh nhân?

- Bệnh nhân là ông cậu của cháu!

Dương Tử Mi nhìn thấy bệnh nhân được đẩy ra.

Người nằm trên chiếc giường, toàn thân xanh lét kia chính là ông cậu của cô Tằng Thiên Hoa.

- Ông cậu…

Cô vội vàng đi đến, đưa tay bắt mạch của ông, phát hiện mặc dù mạch đập yếu nhưng không còn nguy hiểm đến tính mạng nữa, nên cũng thấy yên tâm phần nào.


- Ông cậu của cô mẫn cảm với thuốc penicillin, cũng may lượng tiêm vào không lớn, hơn nữa cấp cứu kịp thời nếu không đã gặp nguy hiểm đến tính mạng rồi.

Bác sĩ nhìn xung quanh, nghi hoặc hỏi:

- Người lớn đâu?

- Người lớn có việc nên không thể ở lại, cháu có thể chăm sóc chú ấy, có việc gì nói với cháu là được rồi.

Dương Tử Mi vừa nắm tay Tằng Thiên Hoa, vừa lẳng lặng đưa nguyên khí vào người ông, khiến cơ thể nội tạng vốn suy yếu giờ dần dần hồi phục lại sức lực.

- Vậy cháu đi theo tôi. – Bác sĩ vẫy tay gọi cô.

Dương Tử Mi đi theo bác sĩ vào phòng y tế rồi ngồi xuống.

- Thể chất của ông cậu cháu mẫn cảm, chắc cháu cũng biết? – Bác sĩ nhìn Dương Tử Mi hỏi.

- Cháu không rõ lẵm.

Dương Tử Mi lắc đầu hỏi:

- Chẳng lẽ lúc bác sĩ cho ông ấy tiêm hay uống Penicillin không để ý đến thể chất ông ấy bị mẫn cảm hay sao?

- Lần mẫn cảm này của ông ấy không chỉ đơn giản là do uống hay tiêm Penicilim, mà do…

Bác sĩ nhìn thấy Dương Tử Mi tuổi còn nhỏ, lại có vẻ ngây thơ chưa hiểu đời nên vế sau cảm thấy rất khó nói với cô.

- Là do cái gì?

Dương Tử Mi nhìn bộ dạng nửa muốn nói nửa không muốn nói của ông liền hỏi.

- Cháu còn nhỏ quá, nói điều này với cháu thật không tiện, nét mặt bác sĩ có ông cậut khó xử. Ông nghĩ một lúc rồi ngẩng đầu lên nhìn Dương Tử Mi hỏi:

- Người phụ nữ lúc nãy đưa ông cậu cháu tới đâu rồi? Tôi muốn nói chuyện với cô ấy, cô ấy có quan hệ gì với ông cậu của cháu?

- Bác sĩ, cháu không còn nhỏ nữa, có chuyện gì cứ nói với cháu, người phụ nữ lúc nãy cháu cũng không biết là ai hay có quan hệ gì với ông cậu của cháu, sau khi đưa ông cậu ấy tới đây thì đi rồi.


Ánh mắt Dương Tử Mi đầy kiên định, nét mặt đầy trưởng thành.

- Nếu đã vậy, tôi chỉ còn biết nói với cháu thôi.

Bác sĩ bất đắc dĩ thở dài một cái:

- Ông ấy mẫn cảm với Penicillin là do…tiếp xúc phải chất đó, có lẽ trong cơ thể đối phương có chứa Penicillin sau đó được đưa vào cơ thể của ông ấy.

- Như vậy là ý gì?

Sống ở cả hai kiếp, tuổi của Dương Tử Mi cũng không còn nhỏ, tuy nhiên, ngoài việc được Long Trục Thiên ôm ôm ấp ấp thì cô vẫn chưa tiến tới giai đoạn tiếp xúc thân thể, vẫn được coi là cô gái vô cùng thuần khiết. Nghe bác sĩ nói vậy, cô có chút không hiểu, tại sao Penicillin có trong cơ thể người phụ nữ kia lại có thể dẫn đến việc ông cậu ấy bị mẫn cảm.

Nhìn thấy bộ mặt đầy hoang mang của cô, bác sĩ thật sự không thể giải thích chi tiết thêm nữa. Nhìn bộ dạng nhỏ tuổi, thuần mỹ của cô, ông cho rằng việc giải thích thật sự là một tội nghiệt đáng khinh.

- Cụ thể thế nào, cháu còn nhỏ tuổi, không tiện nói nhiều, cháu chỉ cần biết, nguyên nhân ông cậu ấy bị mẫn cảm có liên quan đến người phụ nữ ngủ cùng với ông ấy.

Bác sĩ thấy thật khó nói. Dương Tử Mi đột nhiên nghĩ lại, kiếp trước cô từng xem một bộ phim trinh thám. Có một người đàn ông, vì muốn nhận được tiền bảo hiểm đã tìm cách mưu sát vợ, do đó đã tiêm Penicillin vào trong người hắn rồi quay về quan hệ với vợ. Sau đó cơ thể vợ hắn liền trở nên bất thường, hít thở khó khăn và bị chết. Hắn ta lấy được một số tiền bảo hiểm cực lớn, sống cuộc đời sung sướng cho đến khi một vị cảnh sát cao minh phá được vụ án.

Lúc đó, Dương Tử Mi căn bản không hiểu rõ vụ án, không hiểu sao người tiêm Penicillin là người đàn ông mà người phụ nữ kia lại chết. Mặc dù bây giờ bác sĩ không giải thích rõ ràng, nhưng nghĩ tới vụ án kia cô đột nhiên hiểu ra tất cả, dù sao cũng học mười mấy năm y học.

Cô nhớ lại cuộc điện thoại lúc nãy của người phụ nữ kia.

Ánh mắt Dương Tử Mi đầy lạnh lùng. Ả đàn bà kia cố ý muốn ông ông cậu rơi vào tình trạng nguy hiểm. Có điều, cô không hiểu tại sao một người nhìn có vẻ đứng đắn như ông ông cậu của cô lại lên giường với một người phụ nữ có hơn hai mươi tuổi?

Chẳng lẽ ông ấy không thể điều khiển được phần phía dưới của mình hay sao?




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 876: tình yêu của ông ông cậu (1)


>

Bác sĩ hỏi danh tính thân phận của người gặp nạn, Dương Tử Mi liền bịa ra một cái tên. Bất luận thế nào, cô không thể để ông cậu ấy bị người khác kiếm cớ bắt đi.Dương Tử Mi đi ra khỏi phòng y tế, tiến vào phòng bệnh của Tằng Thiên Hoa.

Tằng Thiên Hoa đã tỉnh lại, đôi mắt nhìn cô, kinh ngạc, ông nói như không còn ông cậut sức lực nào:

- Nữu Nữu, sao cháu lại đến đây?


- Cháu có việc vừa hay phải tới bệnh viện.

Nghĩ đến việc ông ông cậu đã già cả còn lên giường với một người phụ nữ trẻ như vậy, Dương Tử Mi không nhịn được, trong lòng dậy lên sự phản cảm. Do đó, giọng điệu trả lời của cô có phần lãnh đạm.

- Ông cậu có thể cho cháu biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?

Dương Tử Mi hi vọng Tằng Thiên Hoa có thể cho cô một câu trả lời thỏa đáng nhất, ví dụ như kiểu bị người khác cố ý hạ thuốc. Thế nhưng, Tằng Thiên Hoa sau một hồi trầm lặng, chỉ ngẩng đầu lên hỏi:

- Y Hồng đâu?

- Y Hồng là ai?

- Cô gái đưa ta đến bệnh viện, xem như bà cô của cháu, ông cậu đang lên kế hoạch kết hôn với cô ấy. Tằng Thiên Hoa nhìn xung quanh không thấy ai khác, ánh mắt dấy lên sự thất vọng.

- Cái gì?


Dương Tử Mi không dám tin, vội hét lên:

- Ông cậu, ông cậu nhìn người phụ nữ đó chỉ hơn hai mươi tuổi, ông cậu làm sao có thể kết hôn với cô ta? Tuổi của ông cậu làm ông nội cô ta được rồi đấy.

- Nữu Nữu, tình yêu vốn không có tuổi tác, ông cậu và cô ấy yêu nhau không quan trọng tuổi tác, điều đó chẳng nói lên cái gì cả. Cháu xem giáo sư Dương Chấn Ninh và Ông Phàm, một người 82 tuổi, một người 28 tuổi đấy thôi, cách biệt tuổi tác của họ còn lớn hơn của bọn ông cậu, Dương Chấn Ninh và Ông Phàm có thể kết hôn, tại sao ông cậu lại không? Hơn nữa ông cậu thấy tâm thái của ông cậu còn rất trẻ…

Nói tới đoạn này, giọng điệu Tằng Thiên Hoa có ông cậut nhẹ nhàng. Dương Tử Mi nhìn ông không biết nói gì.Nếu là tình yêu thật sự thì cô thấy tuổi tác đúng là không thành vấn đề.Nhưng ả đản bà kia lại vì một trăm vạn tệ mà đẩy ông xuống hố lửa.

Giờ đây cơ thể ông còn suy yếu, Dương Tử Mi tạm thời không nói cho ông biết sự thật, để tránh ông ấy chịu không nổi sự kích động, ảnh hưởng đến tính mạng.

- Nữu Nữu, giúp ông cậu gọi cô ấy vào đi, ông cậu muốn gặp, cô ấy không hề biết ông cậu bị mẫn cảm với Penicilin, ông cậu cũng không biết lúc cô ấy ốm đã phải tiêm Penicilin, nhìn thấy ông cậu thế này nhất định cô ấy phải sợ hãi lắm.

Tằng Thiên Hoa nhìn Dương Tử Mi nói.

Dương Tử Mi nhìn Tằng Thiên Hoa đầy ngao ngán.Tình yêu đúng là có thể khiến người ta mù quáng, nhưng đến ngay cả một người già đời, khôn khéo, bình tĩnh như ông ông cậu còn bị dính chặt vào chân váy của một ả đàn bà, thậm chí còn tin vào tình yêu thật sự tồn tại trên thế gian này, tin một cách vô điều kiện như vậy thì quả thật cô không thể tưởng tượng nổi.

- Cô ta đi về rồi. – Dương Tử Mi không biết phải nói như thế nào.


- Nữu Nữu, cháu mang theo điện thoại phải không, cho ông cậu mượn, ông cậu gọi điện cho cô ấy.

- Xin lỗi ông cậu, cháu quên không mang điện thoại.

Dương Tử Mi lấy ra từ trong nhẫn không gian một viên thuốc được cô bào chế từ những dược liệu quý đưa cho Tằng Thiên Hoa dùng. Tằng Thiên Hoa ngỡ rằng đó là viên thuốc bác sĩ dặn dò, nên đã nuốt mà không ông cậut nghi ngờ.

Sau khi nuốt viên thuốc, ông cảm giác có một thứ gì đó ấm áp nhanh chóng dâng lên, lan rộng ra khắp cơ thể, vô cùng thoải mái, những nốt đỏ vốn dĩ nổi lên do dị ứng thuốc bỗng nhiên biến mất.

- Nữu Nữu, không ngờ thuốc của bệnh viện này có hiệu quả đến vậy, ông cậu thấy thoải mái hơn rồi. – Tằng Thiên Hoa ngồi dậy, duỗi tay duỗi chân, ngạc nhiên nói.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 877: tình yêu của ông cậu (2)


>

Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực

Nguồn: TruyenYY

---------------------


- Thuốc của bệnh viên đang ở đây, còn đó là thuốc quý cháu cất giữ.

Dương Tử Mi nhìn ông hỏi:

- Ông cậu xuống giường đi lại xem sao, nếu không có vấn đề gì thì chúng ta có thể xuất viện được rồi.

- Thuốc của cháu? Thuốc gì vậy? – Tằng Thiên Hoa vừa nghi ngờ vừa bước xuống giường, phát hiện cơ thể không còn gặp trở ngại gì nữa, cảm giác khó thở cũng biến mất. Dương Tử Mi thấy ông đã ổn liền đi làm thủ tục xuất viện.

Bác sĩ lúc đầu không cho phép, nhưng khi kiểm tra thấy Tằng Thiên Hoa trở nên bình thường, dù không giải thích được tại sao ông lại hồi phục nhanh đến vậy, thêm vào đó Dương Tử Mi nói rằng nhà cô nghèo không có tiền để ở bệnh viện, nên cuối cùng cũng đồng ý để ông xuất viện.

Không lâu sau khi họ rời đi, bốn tên phóng viên lúc trước bỏ đi liển đuổi theo. Âm sát khí mà cô bắn vào não họ đã mất hiệu lực, bọn họ hoang mang một hồi rồi đột nhiên nhớ ra nhiệm vụ của bản thân, vội vàng cầm máy quay đuổi theo.

Nhưng bên trong bệnh viện không có người mà bọn họ muốn tìm, cũng không tìm ra bệnh nhân nào tên Tằng Thiên Hoa, hỏi bác sĩ thì họ không đề cập gì hết. Để đề phòng bất trắc, Dương Tử Mi liền đưa phong bì một ngàn tệ cho bác sĩ, để họ có thể giữ im lặng và sửa bệnh án.

Đám phóng viên không tìm ra manh mối, liền gọi điện tới số điện thoại đã báo, nhưng không có ai nghe, bọn họ chỉ còn biết báo cáo lên cấp trên.

Sau khi Dương Tử Mi đưa ông ông cậu ra khỏi viện, cô không lập tức đưa ông về nhà mà để ông ngồi xuống ở bên trong một công viên gần đó. Hiện tại cơ thể ông không còn vấn đề gì nữa, nếu chẳng may bị kích động đến phát bệnh thì cô vẫn có thể cứu được.


Cô lấy ra từ trong nhẫn không gian điện thoại của Y Hồng.

- Nữu Nữu, không phải lúc lấy cháu nói không mang theo điện thoại? – Tằng Thiên Hoa nghi hoặc nhìn một cái.

- A, đây chẳng phải là điện thoại của Y Hồng hay sao? Sao lại ở chỗ cháu?

- Ông cậu, đừng vội, cháu cho ông cậu nghe một cuộc điện thoại.

Dương Tử Mi nói xong, đang định gọi số điện thoại mà lúc trước Y Hồng đã từng gọi, nào ngờ điện thoại đột nhiên reo lên, chính là đối phương gọi điện đến. Dương Tử Mi liền ấn loa ngoài.

- Con ả xấu xa, mày làm cái quái gì thế? Mẹ mày dám lật lọng tao, mày không muốn một trăm vạn tệ? Không muốn đi Mỹ? Vậy giờ mày ở đâu? Lập tức liên hệ phóng viên, xử lý lão già Tằng đó đi, nếu không, mày sẽ bị bán đi đến nơi hẻo lánh làm con vợ nghèo đó.

Đầu bên kia thấy có người nhận cuộc gói, liền chửi mắng liên thanh không dứt. Sắc mặt Tằng Thiên Hoa tái mét.

Ông định giật điện thoại thì Dương Tử Mi liền tắt máy, nói:

- Giờ ông cậu đã hiểu chưa? Ả Y Hồng vì một trăm vạn tệ muốn giẫm đạp thanh danh của ông cậu, ông cậu còn nghĩ đó là tình yêu thật sự không?


Tằng Thiên Hoa chịu không nổi cú sốc này, toàn thân run bần bật, môi run run tái nhợt. Dương Tử Mi đã chuẩn bị từ trước, cô lấy ra kim châm đâm vào trung huyệt và thiên đàn huyệt, làm giảm huyết áp đang tăng kịch liệt của ông xuống.

- Không phải vậy, Y Hồng nhất định sẽ không làm thế với ta, cô ấy yêu ta, Nữu Nữu, lúc nãy cháu cũng nghe rồi đó, có người muốn uy hiếp cô ấy.

Tằng Thiên Hoa bất lực ngồi xuống ghế đá, miệng không ngừng lẩm bẩn, ông đã phải chịu cú sốc không hề nhẹ.Dương Tử Mi nhìn ông không nói nên lời.

Nhìn vẻ mặt của ông tái mét vì chịu phải cú sốc lớn, cô nói:

- Ông cậu à, bất luận là cô ấy có bị uy hiếp hay không nhưng kết quả là cô ấy vẫn làm vậy, sau này phải làm sao, cháu nghĩ ông cậu không đến nỗi ngây thơ như một đứa trẻ, phải không?

Dù không nỡ lòng nào khiến ông phải chịu cú sốc như vậy, nhưng có những lời dù tàn khốc cô vẫn phải nói ra.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 878: tình yêu của ông ông cậu (3)


>

Tằng Thiên Hoa kinh ngạc nhìn Dương Tử Mi. Lần này, ông không hề thấy sốc, mà ông bị những lời lẽ vô cùng chín chắn của Dương Tử Mi hù dọa.

Vẻ mặt, giọng điệu của Dương Tử Mi lúc này hoàn toàn không giống một đứa trẻ mới chỉ mười sáu tuổi, đôi mắt đen láy lộ ra sự hiểu đời, thậm chí còn ánh lên sự thương cảm, giống như một người phụ nữ trưởng thành thật sự.

Tại sao cô lại có cảm giác thương cảm đến thế? Lẽ nào thời niên thiếu của cô đã phải trải qua rất nhiều đau khổ, dẫn đến sự trưởng thành sớm của cô?


Lúc này Tằng Thiên Hoa không còn nhớ đến tình yêu bị phản bội của mình mà ông cảm thấy đau lòng cho sự trưởng thành sớm của Dương Tử Mi.

- Nữu Nữu, trước đây ngoài nghèo khó, cháu còn phải trải qua những nỗi đau khác hay sao?

Tằng Thiên Hoa đưa tay xoa xoa mái tóc của cô. Dương Tử Mi nhất thời không thể phản ứng lại được suy nghĩ nhảy vọt của Tằng Thiên Hoa, chớp mắt đầy nghi hoặc nhìn ông,

- Cháu nhỏ tuổi như vậy sao lại trưởng thành sớm thế. – Tằng Thiên Hoa hỏi.

Lần này Dương Tử Mi đã hiểu được ý mà Tằng Thiên Hoa muốn nói. Cô không ngờ rằng đang trong tình trạng hiện tại mà ông vẫn còn thương cảm chính bản thân cô. Điều này khiến cô thấy thật cảm động.

- Ông cậu, đúng là cháu có trải qua một vài chuyện, những chuyện đó chúng ta đừng nói vội, quay lại chuyện Y Hồng của ông cậu đi.

Tằng Thiên Hoa nghe xong, trên mặt liền xuất hiện sự mệt mỏi. Đúng như những gì Dương Tử Mi đã nói, ông không chỉ giống đứa trẻ mười mấy tuổi, mà thậm chí còn tự cho rằng tình yêu giữ ông và Y Hồng là chân thành, không gì có thể phá bỏ. Chỉ có điều ông nhất thời không thể chấp nhận sự phản bội và lừa gạt này. Hơn nữa ông cũng không xem tình yêu là tất cả,

Lý do khiến ông cảm thấy sốc như vậy không phải do Y Hồng phản bội ông mà là lòng tự trọng của ông bị tổn thương, vốn nghĩ người ta yêu mình, không ngờ chỉ vì một trăm vạn và cái thẻ xanh nước Mỹ mà đẩy ông vào chỗ chết.

Tình cảm mặn nồng thân thiết của nửa năm qua hỏa ra chỉ như một giấc mơ mà thôi.


- Người đứng đằng sau sai khiến Y Hồng, ông cậu có mơ hồ đoán ra là ai không? – Dương Tử Mi nhìn ông từ trạng thái thất tình nhanh chóng trở lại bình thường, liền bình tĩnh hỏi.

- Nếu ông cậu không lầm, thì có lẽ là người của Chu gia. Hoa Sâm cũng điều tra được một chút manh mối, người mà muốn ông cậu chết cũng chính là Chu Cường. Ở Quảng Nguyên này, ngoài Chu Cường muốn lật đổ ông cậu thì ông cậu không nghĩ ra ai khác cả.

Tằng Thiên Hoa vừa suy nghĩ vừa nói.

- Nếu đã ngắm chuẩn mục tiêu, thì ông cậu cũng không nên kiêng kị làm gì, không thể ngồi đây chờ chết, dứt khoát liên kết với bí thư Hoàng lật đổ hắn đi.

Dương Tử Mi trả lời.

- Nữu Nữu…

Tằng Thiên Hoa khẳng khái nhìn cô nói,

- Cái tuổi này của cháu đúng ra chỉ nên làm đồng thoại chứ không phải là hiểu những chuyện này.

Dương Tử Mi mỉm cười,


- Đồng thoại đối với cháu thật sự quá xa vời rồi, cháu cũng không muốn hiểu những chuyện này, nhưng cháu sợ ông cậu sẽ gặp nguy hiểm nên đành phải “múa búa trước mặt Lỗ Ban”.

- Nữu Nữu, việc của ông cậu, ông cậu sẽ tự giải quyết, cháu đừng lo lắng, sống tốt ở Quảng Nguyên là được rồi.

Tằng Thiên Hoa đưa tay xoa đầu cô,

- Tiểu Huệ đúng là nuôi được một cô con gái tốt!

Nghe ông nói vậy Dương Tử Mi cũng không gượng ép nữa. Cô hiện tại cũng có rất nhiều việc phải làm, chuyện của Tiểu Thiên khiến cô cảm thấy đau đầu. Cô nhìn thời gian, đã đến lúc phải đi lấy báo cáo kết quả.

- Cháu phải quay về bệnh viện lấy kết quả xét nghiệm, ông cậu muốn đi cùng cháu hay tự đi về nhà? – Dương Tử Mi hỏi.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 879: tinh mang toản


>

- Nữu Nữu, con bận việc gì thì cứ làm đi, ông cũng có chút việc cần phải xử lí.

Dù có thế nào, bây giờ Tăng Thiên Hoa cũng muốn tìm đến Y Hồng để chất vấn, hỏi xem rốt cuộc tại sao cô ấy lại làm như vậy.

Hơn nửa năm nay, ông đã cho cô ấy hơn 1000 vạn, lại còn mua cả biệt thự cho cô, cô ấy làm sao có thể vì 100 vạn ấy mà lại ép mình vào chỗ chết như vậy?

Thật không cam tâm!

Dương Tử Mi đã nhìn ra ý nghĩ của ông nhưng cũng không nói gì, để mặc cho ông đi.

Cô trả lại cho ông điện thoại của Y Hồng và của ông, nhìn ông lên taxi quay về bệnh viện.

Bác sĩ xét nghiệm đưa cho cô giấy kê đơn thuốc, còn nói với cô, kiểm tra thấy có thành phần của thuốc ngủ ở trong máu nhưng không có gì nguy hiểm, qua mấy ngày sẽ tự biến mất.


Hoá ra là thuốc ngủ!

Dương Tử Mi thở một hơi nhẹ nhõm.

Nhưng dòng sức mạnh không biết từ đâu đến ở trong cơ thể của ông ấy cũng khiến cô lo lắng, chỉ mong nó không ảnh hưởng xấu tới cơ thể.

Ra khỏi bệnh viện, cô không về thẳng nhà mà đi đến khu hẻm của thành phố cũ ở phía trước để gặp bà lão.

- Bà ơi, bà có ở đó không?

Cô vừa đi vừa gọi to.

Đã đi khắp mấy cái ngõ nhỏ rồi mà vẫn không thấy bóng dáng của bà, cô đành chán nản rời đi.

Đi đến cây cầu Chu Giang nối liền thành phố mới và thành phố cũ thì cô nhìn thấy bà đang đứng bên cầu vẫy tay gọi cô.

Dương Tử Mi đi tới, gọi một tiếng:

- Bà, thì ra là bà ở đây ạ?

Bà lão gật nhẹ đầu, không nói một lời, chỉ đưa tay ra, trên tay là viên Tinh Mang Toản lóng lánh sáng chói.

Dương Tử Mi đưa tay cầm lấy viên Tinh Mang Toản.

Trên bàn tay trắng nõn của cô, viên Tinh Mang Toản lấp lánh tĩnh lặng toả ra hào quang màu xanh, một dòng từ trường dễ chịu đi vào trong lòng bàn tay cô, từ từ lan dần ra bốn phía.

Đúng là món đồ tốt!

Dương Tử Mi say mê nhìn ngắm viên Tinh Mang Toản này.


Cho dù là tính chất hay đường nét chạm trổ, tất cả đều đạt đến mức cao nhất của vẻ đẹp.

Một viên Tinh Mang Toản đẹp như vậy, đầy ý nghĩa như vậy, tại sao gia tộc Kimi lại muốn bán đi?

Gia tộc Kimu ở Nhật Bản có địa vị rất cao, tiền tài danh lợi đều không thiếu, không giống như gia tộc Youst vì thiếu tiền mà phải bán đấu giá Ngôi Sao Hoa Hồng Đen.

Còn nữa, tại sao hội Sadako lại khao khát có được nó đến vậy?

Cô có được thứ này thì rốt cuộc là có điều gì tốt?

- Bà ơi, có phải bà đã nói là nếu như con đưa viên Tinh Mang Toản này cho hội Sadako thì con sẽ phải hối hận đúng không?

Dương Tử Mi thử hỏi bà lão.

Lão bà chỉ liếc qua nhìn cô, ánh mắt lại trở nên hết sức sâu thẳm, sâu đến mức không thể thấy được điểm tận cùng.

- Thiên cơ không thể tiết lộ!

Bà lão nói xong liền biến mất trong nháy mắt ngay trước mặt cô.

Thiên cơ không thể tiết lộ?

Dương Tử Mi tự nhiên toát mồ hôi.

Câu này là câu mà thầy tướng thường hay nói để lừa người, vậy mà bây giờ cô lại bị bà lão dùng chính câu này để nói với cô.

Thật là...

Cô cười khổ một cái, thu Tinh Mang Toản vào bên trong nhẫn trữ vật.

Để tránh gặp phải hiểm hoạ, dù thế nào cô cũng phải cất giữ nó thật kĩ, không được để Sadako biết đến.


Nếu như vậy thì Sadako cũng sẽ không ngày ngày mong muốn nữa.

Cô đang định đi qua cầu thì tiếng di động kêu lên.

Nghe thấy nhạc chuông mà cô cài riêng cho Long Trục Thiên, cô vui vẻ lấy điện thoại ra nghe.

- Mi Mi, anh xin lỗi.

Giọng nói của Long Trục Thiên có chút áy náy.

- Anh đã làm gì mà giờ lại xin lỗi em?

Dương Tử Mi trầm tĩnh lại, sợ phải nghe thấy tin tức không tốt.

- Hôm qua anh đột nhiên nhớ ra là đã quên mất ngày sinh nhật của em, không chúc mừng sinh nhật em, anh xin lỗi.

Hoá ra là việc này.

Hôm qua chính mình cũng quá bận, không có thời gian giận dỗi vì Long Trục Thiên không gọi điện chúc mừng sinh nhật, haha.

Hơn nữa, đấy cũng chỉ là ngày sinh nhật bình thường, cũng không phải là sinh nhật 18 tuổi, có nhận được lời chúc hay không thì cũng đâu khác gì đâu.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 880: nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh


>

Thấy Dương Tử Mi không có chút tức giận gì, lại còn có ý cười, Long Trục Thiên tự nhiên chột dạ, thấp thỏm hỏi:

- Mi Mi, em thật sự không để ý đến anh chút gì à?

- Hả?

Dương Tử Mi nghi hoặc hỏi:

- Sao anh lại nghĩ vậy? Em không để ý anh thì còn để ý ai nữa chứ?

- Vậy sao em lại cười?


Long Trục Thiên vô cùng buồn bực.

Thân thiết với Dương Tử Mi lâu vậy rồi, anh cũng đã quen với tính nết của Dương Tử Mi, cũng biết rằng cô hơi trẻ con, rất sợ sự mất mát, cô luôn để ý chi tiết đến những thứ cô quan tâm.

Nghe nói, đối với một cô bé thì ngày sinh nhật vô cùng quan trọng. Ngày sinh nhật hàng năm của Theresa đều được tổ chức lớn như những ngày lễ lọng trọng, những bé gái khác cũng gần như thế, nếu như ngày sinh nhật lại không nhận được quà từ người mà mình để ý thì chắc chắn sẽ rất tức giận, chuyện bé xé ra to.

Hôm qua anh bận đến mức quên cả ngày giờ, hôm nay mới chợt nhớ ra đã quên mất sinh nhật của Dương Tử Mi

Hơn nữa cô cũng không gọi điện thoại cho anh.

Anh cứ nghĩ là cô đang rất tức giận, còn tự trách bản thân đã quên mất ngày sinh nhật của cô.

Nhưng bây giờ, cô ấy không những không tức giận mà lại còn cười, phải chăng anh không hề quan trọng đối với cô?

Chỉ là một người qua đường, có cũng được mà không có cũng chẳng sao?

Một người luôn bình tĩnh như anh bắt đầu có chút bất an.

Dương Tử Mi nào có nghĩ là anh lại có tâm tư như vậy.

Cô tiếp tục cười nói:

- Em cười vì em vui khi được nghe thấy giọng nói của anh, chẳng lẽ em phải khóc à? Thật là, từ lúc nào mà anh lại mẫn cảm vậy chứ?

- Người đang yêu vốn dĩ vẫn mẫn cảm.

Long Trục Thiên tự nhiên lại buột miệng nói ra một câu đầy tính nghệ thuật chả giống với anh chút nào, làm cho Dương Tử Mi được mở rộng tầm mắt.


Cô cũng trở nên mẫn cảm:

- Trục Thiên, anh gây ra chuyện gì có lỗi với em đúng không? Hay là anh có chuyện gì giấu em?

Long Trục Thiên trầm mặc trả lời:

- Ừm.

Nghe thấy câu trả lời, Dương Tử Mi cảm thấy như bị kim đâm vào tim, bắt đầu bất an:

- Anh... thích người khác rồi sao?

- Tuyệt đối không phải, anh chỉ thích một mình em.

Long Trục Thiên vội vàng trả lời

Nghe được câu này, Dương Tử Mi lại vui vẻ trở lại:

- Nếu như không phải là vấn đề này thì mọi thứ khác đều không thành vấn đề, em đợi anh trở lại.

- Ừm.

Long Trục Thiên trả lời có chút trầm lặng.

- Ừ ừ ừ, chẳng lẽ anh chỉ biết nói mỗi "ừ" thôi à?

Dương Tử Mi có chút buồn:

- Không được ừ nữa, nói mấy câu ngọt ngào cho chị đây nghe xem nào!


- Ừm...

Long Trục Thiên lại "ừm" một lúc, sau đó giọng nói trầm thấp xuống:

- Anh nhớ em!

Dù không phải là lần đầu tiên được nghe câu này, nhưng mỗi lần nghe được Dương Tử Mi đều bị rung động, mặt đỏ ửng lên, hơi thở gấp gáp, hận một nỗi là anh ấy không ở trước mặt để cô lao vào vòm ngực ấy, cảm nhận hơi ấm và nhịp tim dồn dập của anh.

Chỉ tiếc là, trước mắt ngựa xe như nước, sau lưng sông nước thao thao, còn anh lại ở phía bên kia Thái Bình Dương.

Thật là dày vò người khác quá mà.

- Trục Thiên, em rất nhớ anh, nhớ anh, nhớ anh!

Cô cũng không thể bình tĩnh để nói chuyện nữa rồi, giọng nói có phần nũng nịu, ăn vạ.

Nghe cô nói, Long Trục Thiên hít thở cũng không còn như thường, nỗi nhớ cô lại càng da diết hơn.

Lúc này, anh thật sự chẳng cần gì nữa, cũng không muốn băn khoăn điều gì nữa, chỉ muốn lập tức bay về bên cạnh cô, ôm cô vào lòng.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 881: nam sinh đáng yêu (1)


>

Tiếc rằng, khi lòng anh đang tràn đầy xúc động, Arnold đi tới:

- Cậu Long, ông chủ tìm cậu.

Vẻ mặt tràn ngập hạnh phúc của Long Trục Thiên thay đổi trong nháy mắt, lấy lại sự lãnh đạm, đôi mắt xanh chứa đầy khí lạnh liếc qua làm cho sống lưng Arnold toát mồ hôi lạnh.

- Mi Mi, anh có việc gấp, không nói chuyện với em được nữa.

Tuy rằng giọng nói của Long Trục Thiên vẫn đầy dịu dàng nhưng Dương Tử Mi vẫn cảm thấy có chút thay đổi, cô cũng nghe thấy giọng nói của Arnold ở đầu dây bên kia.

Mấy ngày nay, khả năng nghe tiếng Anh của cô có chút tiến bộ, đại khái có thể hiểu được là đang có người tìm Long Trục Thiên.


- Anh đi đi, yêu anh, em đợi anh!

Dương Tử Mi nói không chút ngại ngùng

- Yêu em!

Ngữ khí của Long Trục Thiên nghiêm túc mà lại có phần dịu dàng nói ra hai chữ mà Dương Tử Mi nghe mãi cũng không chán.

Nói xong, anh vội vàng cúp điện thoại.

- Cậu Long…

Ánh mắt Arnold đầy lo lắng nhìn Long Trục Thiên:

- Cậu vẫn chưa thể dứt bỏ à?

Long Trục Thiên lạnh lùng nhìn vào mắt của Arnold, không nói một tiếng rồi quay người đi ra ngoài.

Cầm chiếc di động, nghe bên trong truyền ra tiếng tu tu báo máy bận.

Trong lòng Dương Tử Mi có chút thất vọng.

Cô đứng bên bờ song lộng gió, lặng lẽ nhớ về từng mảnh kỉ niệm cô cùng Long Trục Thiên bên nhau, hạnh phúc có mà phiền muộn cũng có.

Bỗng nhiên, có người người chạy vụt qua cô nhanh như một cơn gió, vươn tay ra muốn bắt lấy cánh tay cô.


Dương Tử Mi giật mình né tránh.

Bàn tay kia vẫn giữ giữa không trung.

- Bạn học, đừng nghĩ quẩn!

Một thanh âm trong trẻo vang lên, dường như muốn với ra chỗ cô nhưng lại không dám, làm như cô giống như bong bóng vậy, chỉ cần chạm tay là sẽ bị vỡ tan mất.

Đừng nghĩ quẩn?

Dương Tử Mi nghi hoặc nhìn con người vừa mới xuất hiện trước mặt.

Là một bạn nam khôi ngô tuấn tú, mặc đồng phục trắng đen của trường trung học Quảng Nguyên, tóc ngắn, hàng lông mi cong dài nổi bật đến nỗi con gái nhìn cũng cảm thấy ganh tị.

Anh chàng tỏ ra nôn nóng, một tay chỉ xuống dưới chân cô, một tay lại hướng ra chỗ cô, giọng nói nhỏ nhẹ, nhẹ nhàng nói với cô:

- Bạn à, bạn còn nhỏ, tuổi trẻ còn tươi đẹp, đời người vẫn còn dài, đừng vì mấy chuyện nhỏ nhặt mà nghĩ quẩn, dù có chuyện gì đi nữa thì đều sẽ có thể giải quyết mà...

Dương Tử Mi nhìn cậu ta một cách khó hiểu, không hiểu tại sao cậu ấy lại nói với mình những câu đấy:

- Cậu đang nói gì vậy?

- Ý mình là, cậu đứng ra đây trước đi đã, đừng đứng đó, nguy hiểm đó, có khó khăn gì đều có thể nói với mình, mình tình nguyện làm thùng rác để cậu trút hết gánh nặng.

Cậu bạn nôn nóng nói.

Dương Tử Mi cúi đầu nhìn xuống dưới chân mới phát hiện ra mình đang đứng ở sát bên mép cầu, chỉ cần sơ sẩy một chút thôi là sẽ bị trượt chân ngã xuống sông, thật sự nguy hiểm.


Cô hiểu rồi, bạn nam này ban nãy bất chợt chạy tới với tay muốn bắt lấy mình, hoá ra là tưởng mình nghĩ quẩn muốn nhảy sông tự vẫn.

Cô chớp mắt, đáy mắt lộ ra một tia gian xảo, nở một nụ cười lạnh nhạt với nam sinh kia, sau đó xoay người...

Gieo cả người xuống sông!

- Không được!

Nam sinh kia kêu to, đưa tay ra bắt lấy cô nhưng lại chỉ nắm được không khí.

Dương Tử Mi đã lấy một hơi, nhảy xuống dưới sông.

Bạn nam kia ném cặp sách sang một bên, cũng nhảy xuống sông theo cô.

Ngã xuống chỗ sông sâu cậu mới nhận ra là mình vốn không biết bơi.

- Cứu... mạng...

Cậu bạn đạp nước bắn tung toé, kinh hãi hét to, miệng uống đầy nước sông, cả người cũng từ từ chìm xuống.




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,725
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 882: nam sinh đáng yêu (2)


>

Vốn dĩ Dương Tử Mi chỉ muốn đùa với cậu ta ai ngờ lại gặp phải tình huống này, cô liền vội vàng bơi đến vớt cậu ta lên bờ, hô hấp nhân tạo cho cậu ấy.

Bạn nam kia hộc ra mấy ngụm nước, sắc mặt nhợt nhạt từ từ tỉnh lại, nhìn thấy toàn thân Dương Tử Mi ướt sũng, ngồi phắt dậy, nhìn quanh bốn phía, rầu rĩ hỏi:

- Tôi... chưa chết à?

- Chết rồi.

Thấy cậu bạn này có vẻ thú vị, Dương Tử Mi lừa cậu ta:

- Bây giờ thứ cậu đang thấy là linh hồn của chúng ta đấy.


Nói xong, cô còn âm thầm làm phép làm cho bốn phía đều âm u trong sương trắng, còn gọi tới vài vong hồn vất vưởng cho cậu ta xem.

Bạn nam kia môi lắp bắp, toàn thân run cầm cập vì sợ hãi:

- Tôi... Sao tôi đã chết rồi? Tôi không muốn chết, tôi không muốn chết.

- Cậu không muốn chết vậy sao cậu nhảy xuống theo tôi làm gì?

Dương Tử Mi không hiểu, rõ ràng là cậu ta không biết bơi, sao lại dũng cảm dám nhảy xuống cứu người cơ chứ?

- Tôi không có nghĩ nhiều như vậy, tôi chỉ không muốn bạn chết, muốn cứu bạn, quên mất là mình không hề biết bơi.

Bạn nam ủ rũ, dụi mặt xuống hai đầu gối:

- Ai mà ngờ, không những không cứu được bạn mà lại còn hại chết bản thân.

- Vậy là cậu đang thầm oán hận tôi hả?

Dương Tử Mi hỏi.

- Tôi không oán ai cả, cậu cũng đâu có gọi tôi nhảy xuống đâu.

Nam sinh ngẩng đầu lên hỏi cô:

- Rốt cuộc cậu vì chuyện gì mà lại nghĩ quẩn muốn nhảy sông tự tử vậy?

- Không biết nữa, chỉ là muốn biết cảm giác nhảy sông như thế nào thôi!


Câu trả lời của Dương Tử Mi làm cậu nam sinh kia dở khóc dở cười.

Vẻ mặt ấm áp ban đầu của cậu ấy đột nhiên trở nên nổi giận, đứng dậy túm chặt lấy áo của Dương Tử Mi, tức giận hét:

- Không biết? Chết thú vị đến vậy à? Bố mẹ cậu sinh ra cậu, nuôi dưỡng cậu dễ lắm à? Sớm biết cậu nghĩ như vậy thì tôi đã không ngu ngốc như thế rồi, cậu thích thì chết một mình đi lại còn liên luỵ đến cả tôi nữa, cậu thật quá đáng!

Cậu ấy tức giận giống như một con rồng hung dữ, cả mặt đỏ ngầu, nhìn cũng vẫn đáng yêu.

- Tôi cảm thấy như vậy rất thú vị đấy, ai bảo cậu ngốc cơ?

Dương Tử Mi giả bộ dáng vẻ bất cần đời:

- Tôi nhảy sông của tôi, cậu túm cái gì chứ?

- Đúng, là tôi ngốc, là tôi ngu ngốc! Sao tôi lại vì cứu một người không đáng cứu mà chết cơ chứ? Tôi thành ra thế này rồi làm sao có thể xứng đáng với bố mẹ đây? Huhu...

Cậu ấy bỗng nhiên ôm đầu khóc lớn lên.

Dương Tử Mi chột dạ, hình như trò đùa của cô hơi quá trớn rồi.

Cậu bạn đáng yêu này có vẻ như là đã thật sự bị kích động rồi.

Cô vội vàng xua đi không khí u ám và mấy vong hồn, vỗ vỗ vai cậu ấy:

- Đừng khóc nữa, cậu vẫn chưa chết đâu!

- Tôi chưa chết?

Bạn nam kia mở đôi mắt ngấn lệ khó tin hỏi cô.


- Cậu tự cắn cậu xem, nếu không đau thì là chết rồi, còn nếu đau thì là chưa chết, nghe nói linh hồn sẽ không bị đau.

Dương Tử Mi nói.

Cậu ấy thật sự giơ tay lên, hung hăng cắn lên mu bàn tay một phát.

- Ai u...

Cậu ấy kêu một tiếng thảm thiết, siết chặt cổ tay nhảy dựng lên.

Dương Tử Mi nhìn vết cắn thâm bầm của cậu ấy mà tự nhiên toát mồ hôi, trên mu bàn tay còn rỉ ra vài giọt máu.

Tên nhóc trong sáng đáng yêu này thật sự không bình thường.

Nam sinh nhìn lên mu bàn tay của mình, rõ ràng là đang đau đến nhăn răng méo miệng mà tự nhiên lại mừng rỡ ra mặt, nhảy loạn lên hét to:

- Hoá ra tôi chưa chết, hoá ra là tôi chưa chết, tốt quá!

Nhìn cậu ta giống như một đứa trẻ vui mừng khôn xiết, Dương Tử Mi cũng không nhịn nổi mà cũng bật cười lên.




 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom