Dịch [Dịch] Sử Thượng Đệ Nhất Hỗn Loạn - 史上第一混乱
Chương 155 : Trăm vạn người ăn chung Nhóm dịch Lưu linh hội
Quân đội tới từ hướng chính bắc, việc này không thể không khiến Kim Ngột Thuật coi trọng. Kim quốc hang ổ ở phương bắc, mặc dù cũng biết Kim quốc hiện tại không có lính để phái ra, Kim Ngột Thuật vẫn hy vọng có viện binh tới trợ giúp. Nhưng khiến hắn thất vọng rồi, cả đám dân du mục mặc quần áo cũ rách.
Đại khái xác định là quân của Thành Cát Tư Hãn, tôi mang theo mấy người cưỡi ngựa đi tới nghênh tiếp bọn họ. Tôi đứng ở trên cao, liếc nhìn đã thấy đại kỳ của Thành Cát Tư Hãn. Một viên tướng đang chỉ huy quân đội chậm rãi đi tới, ở nơi đất lạ không người quen biết, anh ta luôn phải cẩn thận, thám mã đã nói phía trước có rất nhiều quân đội giằng co, anh ta phải phân rõ địch ta trước đã.
Tôi ở trên sườn núi, hét lớn: “Lão Mộc.”
Mộc Hoa Lê ngẩng đầu lên thấy là tôi, lập tức thấy an tâm, đơn thân độc mã đánh ngựa lên núi, cười cười: “Tiểu Cường, người Mông Cổ chúng ta không thất ước chứ?”
Tôi cười nói: “Nào chỉ không thất ước, còn đến sớm vài ngày, chúng ta đã thỏa thuận là 6 ngày sau phát binh mà?”
Mộc Hoa Lê: “Khả Hãn sợ bỏ qua kịch hay, kêu bọn anh xuất phát sớm.”
Tôi bỗng nghĩ tới một vấn đề, lộ vẻ lo lắng: “Chỉ mang theo khẩu phần ba ngày thôi sao?”
Mộc Hoa Lê gật đầu: “Đúng vậy, tiết kiệm có thể ăn được 6 ngày.”
Tôi vội nói: “Đừng ủy khuất tướng sĩ, lương thực để em nghĩ cách.”
Mộc Hoa Lê thấy doanh trướng quân Kim, mỉm cười: “Không cần, địch nhân của chúng ta sẽ thay ta nghĩ biện pháp.”
Tôi phì cười: “Các anh không nên tự tiện đi cướp trại, mục đích của chúng ta không phải tiêu diệt họ.”
Quân Mông Cổ trong lịch sử là đội quân giỏi việc lấy chiến dưỡng chiến nhất, bọn họ cướp đoạt vật tư của địch nhân cũng giống như ủy thác quản lý đi lấy hàng trong kho của mình vậy, thiên kinh địa nghĩa.
Mộc Hoa Lê nghiêm mặt lại: “Chú đã nói vậy. Anh chỉ có thể lĩnh mệnh. Khả Hãn khi xuất phát đã ra lệnh anh chỉ nghe lời chú thôi.”
Tôi nhìn lại, thấy 30 vạn (có khủng bố không?) - người Mông Cổ che ngập phương bắc, làm bụi mù khắp trời, trong vòng trăm dặm không thấy người. Nếu nói 25 vạn quân Lương Sơn, nhìn xa đã thấy hùng tráng, nhưng còn lâu mới được thế này. Tôi nhìn kỹ dần phát hiện sự huyền bí: Từng người Mông Cổ đều mang theo mấy con ngựa không người cưỡi, 30 vạn người lại dẫn theo hơn 100 vạn ngựa, khó trách thanh thế kinh người.
Tôi cười nói: “Lão ca ca biết tôi muốn phô trương thanh thế, còn mang nhiều ngựa không dùng tới thế.”
Mộc Hoa Lê nói: “Không phải vậy, người Mông Cổ chinh chiến, mỗi chiến sĩ không chỉ có một con ngựa, người nhiều có sáu bảy con. Người ít cũng có ba con. Thế mới có đủ mã lực, đường dài bôn tập chúng ta ăn ngủ trên lưng ngựa, lúc công kích thì thay con ngựa chạy nhanh nhất, nếu tiến công, trên đời này không chướng ngại nào có thể ngăn bọn họ tiến tới, cho dù là tường đồng vách sắt – ngoại trừ mệnh lệnh của Khả Hãn.” Tôi nhìn đám chiến sĩ này, nếu không trang bị loan đao cùng trường mâu cổ xưa, đây căn bản là đám dân du mục. Bọn họ có rất ít khôi giáp bằng sắt, đa số là giáp da, khâu chằng khâu đụp với nhau, có người trên bả vai còn có dây thừng xiên vài khối giáp da trâu lớn che ngực, đại cung cùng tên dài tùy tiện vác trên lưng, mặt lại nở nụ cười đôn hậu cùng phong sương. Chính là đám người này đã chinh phục một nửa địa cầu….
Mộc Hoa Lê nói: “Có nhiệm vụ gì chú nói đi.”
Tôi nói: “Mọi người tới rất đúng lúc. Anh kêu người dàn trận từ chỗ bọn em tới phía quân Đường bên kia. Tiếp đó vài ngày người chúng ta đến đủ sẽ vây chặt Kim Ngột Thuật.”
Mộc Hoa Lê: "Không gây hiểu lầm chứ? Bọn anh trên đường gặp vài đám thám mã, bởi vì không biết là địch hay bạn nên không ra tay.”
Bất cứ một đội quân nào thấy có người võ trang tiếp cận mình đều cảnh giác, chuyện thường tình. Quân Đường không biết rõ lai lịch quân Mông Cổ, cho nên Mộc Hoa Lê lo lắng là đúng, tôi lấy điện thoại ra: “Em gọi điện cho Tần Quỳnh.”
Dặn dò Tần Quỳnh chuẩn bị công tác tiếp giáp với quân Mông Cổ. Mộc Hoa Lê ngạc nhiên nhìn điện thoại trong tay tôi: "Hộp nhỏ này có ma quỷ hả?”
Ừ, đây là Kinh khờ thăng cấp bản a. (version 2.0).
Tôi lấy một chiếc điện thoại đưa cho anh ta: “Anh cũng lấy một chiếc, lát nữa rảnh dạy anh xài, hiện tại anh chỉ cần tiếp máy là được, ấn cái này…”
Ai ngờ Mộc Hoa Lê như gặp quỷ, giấu hai tay sau lưng, hoảng sợ: “Anh không cần, thứ này sẽ hút linh hồn của người a.”
Xem ra người Mông Cổ cũng có vẻ thuần phác, cũng có phần mê tín. Tôi nói hồi lâu Mộc Hoa Lê vẫn không chịu nhận, bất đắc dĩ tôi nhìn quanh, vừa thấy Hoa Vinh version Dục Tài ở phía sau, nói: “Hoa Vinh, thế chú lưu lại phụ trách tiếp điện thoại đi.”
Hoa Vinh mỉm cười: “Được a, vừa lúc có thể cùng các huynh đệ Mông Cổ so tài bắn cung.”
Tú Tú cưỡi một con ngựa cái ngoan hiền đi tới, giơ tay lên: “Em cũng đi.”
Tôi nghiêm mặt: "Cô đi làm gì, lương thảo vốn không nhiều.”
Tú Tú móc từ trong một cái bọc nhỏ ra một đống đồ ăn vặt, vừa ăn vừa nói:
“Không cần ăn máy thứ lương khô của các vị.”
Không biết là cô ả này làm sao mang được a.
Dàn xếp xong quân Mông Cổ, chúng tôi đã hoàn thành ba mặt hợp vây quân Kim Ngột Thuật. Chính Đông, chính Bắc và chính Tây, ba hướng do Lương Sơn, Mông Cổ, Đại Đường chiếm cứ. Đông Bắc cùng Tây Bắc giao giới xây thành doanh địa, chúng tôi liên lạc với quân Đường cần đi qua doanh trại quân Mông Cổ.
Kim Ngột Thuật buồn bực, không ngờ đội quân mới tới cũng là địch nhân của hắn. Mãi tới lúc hoàng hôn, hắn mới nhật được một phong chiến thư do Tú Tú viết bằng tiếng giản thể và tiếng Anh.
Lúc chớm chiều, tôi chạy qua đại doanh quân Đường kiểm duyệt. Bọn họ dù do Tần Quỳnh thống lĩnh, nhưng trên bổ nhiệm thư do Lý Thế Dân cho thì tôi mới là chủ soái, đây là một đội quân khổng lồ chuyên nghiệp, kỷ luật nghiêm minh, lại do Tần Quỳnh vốn cực kỳ quen thuộc với chỉ lệnh theo sát dẫn đầu, phát ra sát khí kinh khủng.
Cùng đi kiểm duyệt còn có phó tư lệnh tập đoàn quân Tần Thúc Bảo và bọn người Trình Giảo Kim, La Thành. Theo Tần Quỳnh giới thiệu, khẩu lệnh đêm nay là ‘diệt thử triêu thực’. Ý là diệt hết địch nhân mới đi ăn sáng.
Tôi ngồi trên lưng ngựa, vui vẻ hàn huyên với mấy chiến sĩ đi cùng, nhìn thời gian, tôi nói với trưởng bộ phận hậu cần đi theo quân Đường: “Trước không cần lo lắng điểm tâm, tối nay ăn gì a?”
Anh ta khom người đáp lại: “Bánh nướng thêm rau.”
Tôi gật đầu: “Ừ, phải chú ý bổ sung cho các chiến sĩ rau dưa cùng nước….”
Đang nói, chợt thấy phía chính Bắc khói bếp nổi lên ào ào, ngay sau đó là mùi thịt bay tới. Trình Giảo Kim ngồi thẳng lên rướn cổ nhìn xa, lẩm bẩm: “Người Mông Cổ ăn cơm rồi, thức ăn thật tốt, đều là thịt dê nướng.”
Tôi thấy không ít chiến sĩ quân Đường nuốt nước miếng, đánh ngựa tới đại doanh Mông Cổ, cười nói: “Được rồi, đừng có rau dưa nữa, ta đi đổi chút thịt cho các vị.”
Đến đại doanh Mông Cổ, 30 vạn người đang nướng thịt dê, tràng diện hoành tá tràng, tôi tìm Mộc Hoa Lê: “Các anh ăn gì vậy, không ngán mỡ sao?”
Mộc Hoa Lê: “Hết cách, bọn anh cũng không gieo trồng, chỉ có thể ăn thịt cùng bơ sữa.”
Tôi chỉ trận doanh quân Đường ở phía Tây: “Tôi thay bọn họ lấy lương thực đổi thịt với các anh được không?”
Mộc Hoa Lê cười: “Đều là bằng hữu, còn đổi cái gì, kêu bọn họ cứ tới ăn là được.” Lúc này, cánh quân Lương Sơn cũng ăn cơm, đại thổ phỉ chỉ huy tiểu thổ phỉ bày bàn lớn bàn nhỏ, từng chai từng chai Tam Oản Bất Quá Cương, ăn uống thỏa thuê. Người Mông Cổ thấy thế kinh hãi: “Lúc chiến tranh sao có thể uống rượu?”
Hoa Vinh cười nói: “Mấy vị ca ca của tôi, có uống rượu rồi thì dũng mãnh gấp đôi.”
Mộc Hoa Lê nuốt nước bọt: "Người Mông Cổ chúng ta cũng thế mà – Tiểu Cường, thương lượng với chú chuyện này nhé, chúng ta dùng thịt đổi rượu của bọn họ được không?”
Tôi cười to: "Đều là bằng hữu, đổi gì mà đổi, kêu người của bọn anh cứ tới uống đi.”
Thế là ba quân hoàn thành lần đầu tiếp xúc trong bữa ăn, khi lưu đủ thủ vệ, chiến sĩ ba cánh quân bắt đầu đi lại giữa các doanh trại, lúc đầu có chút ngượng ngùng. Đường quân cầm bánh mì, chiến sĩ Mông Cổ khiêng cả con dê, đám thổ phỉ ôm bình rượu, sau một thoáng kinh ngạc, bọn họ nói đủ loại khẩu âm, thói quen không giống, nhưng đều là người hào sảng, lại cùng mục đích. Là chiến hữu, đây vốn là chuyện dễ bỏ qua cách ngại nhất.
Không bao lâu, ba doanh trại quân đội đều đốt vô số đống lửa, các chiến sĩ ăn mì, ăn thịt dê, uống rượu trắng. Tiếng hoan hô, nói cười ầm ĩ vang trời, trong đó còn có ca hát, khiêu vũ, đấu vật, biểu diễn cưỡi ngựa. Đây là một lần hơn 100 vạn người liên hoan, tuyệt đối là khơi dòng lịch sử, ánh lửa rực sáng cả một góc trời, như bốc thẳng lên trời vậy….
Có thể tưởng tượng được, hơn 100 vạn người đoàn tụ đương nhiên là nhiễu loạn, chỉ có điều người đang vui vẻ căn bản không nghĩ tới chuyện này – bởi vì cuối chiều gió, doanh trại quân Kim bị khói bếp của bọn tôi bao phủ, mùi thức ăn cùng tiếng cười truyền tới, binh sĩ quân Kim cả đám lộ vẻ không hiểu, tay cầm lấy lương thực hành quân cứng ngắc không ngừng bước từng bước khập khễnh nhìn quanh. Đêm này, rất nhiều tướng lĩnh cao cấp trắng đêm không ngủ, tôi không biết Kim Ngột Thuật có trong đám đó không, dù sao tôi ngủ rất ngon – tôi cùng Cáp Tư Nhi uống hơn 5 cân Tam Oản Bất Quá Cương. Trong mộng, tôi thấy Bánh Bao vẫn gọi điện thoại chất vấn như bình thường, hỏi tôi trễ thế này còn đang lêu lổng với ai, cô ta tức giận thở phì phì: “Các anh làm gì thì làm, còn không cho người khác ngủ sao?”
Tôi mơ mơ màng màng nói: ‘Chẳng phải ông mày làm vậy là vì cứu mày sao?”
Bánh Bao hung dữ đáp lại: “Mày cứ chờ bà mày một chút, đừng có không cứu được lại bị bắt, Kim Ngột Thuật đang thương lượng đánh lén các ngươi.”
Tôi đột nhiên mở mắt, phát hiện điện thoại còn nắm trong tay, còn phát hiện… ra là chẳng phải mơ.
oOo