Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đi Ngược Chiều Gió Đến Bên Cạnh Em

Chương 20: Chương 20


Trong phòng trang điểm Lăng Nghiên hào hứng nói với Âu Dương Việt.

“Tiểu Việt em xem, thiệp mời của A Lâm gửi đến rồi có cả của em nữa, đến hôm đó chị sẽ sắp xếp cho em nghỉ phép một ngày để đến dự, được chứ ?”
Âu Dương Việt trong lòng có chút khó chịu lập tức từ chối.

“Em không đi”
Lăng Nghiên bất ngờ hỏi.

“Sao vậy ? Chẳng phải em thân với A Lâm lắm sao ? Sao lại không đi, hay em cảm thấy không khoẻ à ?”
Trong lúc không vui lại nhận nhiều câu hỏi dồn dập của Lăng Nghiên khiến Âu Dương Việt tức giận mà đập bàn quát lớn Lăng Nghiên.

“Em đã bảo không đi chị không nghe à ?”
Lăng Nghiên bị hành động của Âu Dương Việt làm cho giật mình không biết nói gì, cảm xúc dâng trào đôi mắt cô ấy rưng rưng.

Cô ấy đứng bật dậy vội vàng lau nước mắt rồi nhỏ giọng nói.

“Chị xin lỗi, làm em không vui………chị đi trước”
Nhìn thấy Lăng Nghiên buồn bã rời đi lúc này Âu Dương Việt mới nhận ra bản thân đã quá nặng lời với cô ấy.

( Âu Dương Việt mày tức giận thì cứ giữ trong lòng sao lại quát chị ấy chứ ? Chị ấy dù gì cũng chỉ là muốn tốt cho mày thôi mà )

Ra đến ngoài Lăng Nghiên vừa định rời đi thì bị gọi lại, cô ấy vội vàng lau nước mắt.

“Chị Lăng, sếp đang tìm chị đó”
“Được, chị qua ngay”
Lên đến phòng làm việc của sếp tổng, Lăng Nghiên liền cố gắng nở nụ cười.

“Joy, anh tìm tôi à ?”
“Lăng Nghiên, đến rồi à ? Thật ra cũng chẳng có gì chỉ là lần trước ở chương trình âm nhạc mà Dương Việt tham gia có một chút vấn đề”
“Sao vậy ạ ? Có chuyện gì sao ?”
“Chương trình hôm đó có một phần gọi là giao lưu giữa các nghệ sĩ trẻ để có thể giúp khán giả hiểu hơn về idol của mình, nhưng mà biểu hiện của Dương Việt lại rất hờ hợt khiến cho nhiều khán giả bình luận bảo thái độ làm việc thiếu chuyên nghiệp”
“Chuyện này tôi đã có biết rồi, cũng đã đăng bài giải thích vì hôm đó Dương Việt bị cảm nên biểu hiện có chút không ổn, tôi……….


“Lăng Nghiên, cô nên hiểu là không phải mỗi lần bị cảm là có thể biểu hiện như vậy, cậu ấy là nghệ sĩ, phải biết bản thân cần gây dựng hình tượng thế nào là tốt, cứ hễ có chuyện là cô lại đứng ra gánh hết cho cậu ta, như vậy thì bao giờ cậu ta mới tự trưởng thành đây, chẳng lẽ cô định đi theo cậu ta cả đời à ?”
Lăng Nghiên bị mắng đến mức chỉ có thể im lặng, đúng thật là như vậy, kể từ khi cô ấy đồng hành cùng Âu Dương Việt trên con đường này thì mọi việc đều do Lăng Nghiên đứng ra giải quyết, cô ấy cũng không ít lần bị mắng vô cùng thậm tệ vì Âu Dương Việt.

Chịu nhiều uất ức nhưng vẫn tỏ ra không có gì, thực sự không biết là do cô ấy quá ngốc hay quá cố chấp.

Ở quán rượu Liễu Nguyên nhìn thấy Niệm Khiết vui vẻ cả ngày thì đi đến trêu chọc cô ấy.

“Đang yêu à ? Sao cả ngày nay em cứ cười mãi thế ?”
“Không có, em làm gì có yêu ai chứ ?”
Liễu Nguyên phát hiện chiếc lắc tay của Niệm Khiết thì liền vô cùng ngạc nhiên.

“Nè, chiếc lắc tay này hàng hiệu đó, viên đá trên đó là kim cương thật đó, ai tặng em vậy ?”
Niệm Khiết khi biết là đồ đắc tiền thì cũng vô cùng kinh ngạc.

“Hả ? Đắc tiền đến vậy sao ?”
Liễu Nguyên đột tiên nhớ ra gì đó liền trầm mặt hỏi Niệm Khiết.

“Là của Tần thiếu tặng em đúng không ?”
“Đúng vậy, là anh ấy tặng sinh nhật em”
“Hai người thân thiết đến vậy sao ?”
“Thật ra thì cũng là vài lần nói chuyện rồi đi cùng nhau thôi”
“Tiểu Khiết, thật ra chị chỉ muốn nhắc nhở em thôi”
“Chuyện gì vậy chị Nguyên ?”

“Những cô gái như chúng ta khi làm việc ở đây đã tự tạo cho mình một vết nhơ rồi, tìm được người thật lòng yêu mình đã khó mà giàu có lại càng khó hơn…….

.


Niệm Khiết chợt như hiểu được vài phần.

“Ý chị là…….

.


“Những người như Tần thiếu chưa nói đến việc thật lòng, cho dù anh ta có thật sự thích em thì rào cảng gia đình là lớn nhất, em đừng đặt quá nhiều tâm tư vào anh ấy, cũng tuyệt đối đừng yêu anh ấy, nếu không sau này sợ rằng người tổn thương sẽ là em”
Niệm Khiết suy tư, cô ấy chợt có chút cảm giác buồn trong lòng nhưng không hiểu là vì sao, cô ấy nhìn Liễu Nguyên rồi gượng cười.

“Em biết rồi, chị đừng lo”
“Vậy chị đi làm việc đây, em đừng suy nghĩ nhiều quá đó”
Liễu Nguyên rời đi Niệm Khiết liền nhớ đến những ngày bên cạnh Tần Thiếu Nhiên.

Cô ấy chỉ là cô gái đơn thuần vừa mới cảm nhận được sự ấm áp và sự quan tâm của một người, Niệm Khiết không biết rằng bản thân có thích Tần Thiếu Nhiên hay không, chỉ là đơn giản lúc ở bên cạnh anh thì cô lại thấy rất vui vẻ.

( Là không nên, đúng vậy…….

.


thật sự là không nên )
Cùng lúc đó Tần Thiếu Nhiên đang ở nước ngoài công tác, anh ấy gặp một người bạn khác giới của mình ở đó, thấy anh dạo gần đây cứ luôn vui vẻ thì tò mò hỏi.

“Dạo gần đây cậu có chuyện gì vui à ? Lần này cậu đến đây công tác lại cứ thấy cậu vui vẻ hơn mọi lần đó”
“Có sao ?”
“Hay là cậu đang yêu đúng không ?”
Tần Thiếu Nhiên đột nhiên cảm thấy lạ liền hỏi.

“Cô thấy tôi giống như đang yêu à ?”
“Chứ còn gì nữa ? Vẻ ngốc nghếch cười một cách vô tri này của cậu tôi nhìn là biết ngay, sao nào ? Thích ai vậy ? Người như thế nào ?”
Tần Thiếu Nhiên nghe đến đây thì lại nhớ đến Niệm Khiết rồi thuận miệng kể với bạn mình.

“Đại khái là một cô bé đáng yêu”
“Cậu thích cô bé đó ở điểm nào ?”
“Tôi nói cho cô biết, cô bé đó đơn thuần lắm, lại vô cùng ngốc ngếch, ở cạnh cô ấy tôi thấy vô cùng thoải mái và vui vẻ”
“Thật à ? Thú vị đó, nhưng cậu có thật sự là thích cô ấy hay là nhất thời rung động thôi không ? Tần tổng à, tôi khuyên cậu nha, tình cảm ấy mà, cũng vô cùng đơn giản, chỉ cần cậu có thể bình lặng lắng nghe trái tim mình thì mới biết rõ được, đừng để cảm xúc nhất thời khiến bản thân mình làm tổn thương người khác, không tốt đâu”
Tần Thiếu Nhiên nghe xong lúc này chợt có chút suy nghĩ.

Thật ra cảm giác của anh ấy đối với Niệm Khiết là yêu hay là rung động, dù sao cô ấy và anh cũng chỉ mới gặp nhau không lâu, vội vàng khẳng định cảm giác đó là yêu thì có phải đã quá vội vàng rồi không ?

 
Chương 21: Chương 21


Lục Thành vào trong phòng bệnh của Nhậm Sơn thì thấy Nhậm Tinh Khả.

Lục Thành thấy Nhậm Sơn thì lễ phép cúi chào.
“Chú Nhậm”
“Ừm”
“Anh rể”
“Em đến đây khi nào vậy ?”
“Em vừa đến lúc nãy, anh tìm chị em sao ? Chị ấy ở sau sân vườn kia kìa”
Nhậm Tinh Khả chỉ tay ra phía ngoài, thông qua cửa sổ Lục Thành thấy bóng lưng của Nhậm Nhã Lâm ngồi trên ghế, Lục Thành quay sang đưa trái cây cho Nhậm Tinh Khả.
“Trái cây anh vừa mua, em mang vào trong đi, anh ra tìm chị em một lúc”
Lục Thành chào hỏi xong thì rời đi.
Ra đến nơi Lục Thành thấy Nhậm Nhã Lâm trầm tư, anh cầm theo nước mang đến chỗ cô ấy.
“Nước cam, uống một chút đi”
Nhậm Nhã Lâm quay sang, thấy là Lục Thành thì mỉm cười nhận lấy chai nước.
“Cảm ơn anh”
Lục Thành ngồi xuống cạnh cô, anh biết cô đang nghĩ chuyện gì nên nhẹ nhàng an ủi.

“Cuộc phẫu thuật thất bại rồi, cô cũng đừng quá buồn”
“Không sao đâu, bác sĩ Diệp đã nói trước với tôi tình hình rồi, nếu thành công thì có thể kéo dài thêm thời gian cho ba tôi, còn thất bại thì……..”
Vài hôm trước ca phẫu thuật của ba Nhậm Nhã Lâm thất bại, bác sĩ nói nếu thành công thì có thể dùng thuốc kéo dài thời gian cho ông ấy, nhưng nếu thất bại thì ông ấy dự đoán chỉ sống không quá 5 tháng nữa.
“Lịch chụp ảnh cưới đã hẹn xong rồi, hôm đó tôi sẽ cố gắng đến đúng giờ, nếu cô muốn tôi có thể dời thời gian tổ chức lễ cưới diễn ra sớm một chút cũng được”
“Không sao đâu, cứ làm theo dự định đi, còn thời gian này tôi sẽ cùng ba và em gái trở về nhà cũ”
“Được, vậy tôi sẽ giúp cô sắp xếp để chú Nhậm xuất viện”
Nhậm Nhã Lâm khẽ gật đầu.

Cô ấy cảm thấy mệt mỏi nên mở lời nhờ vả Lục Thành.
“Anh cho tôi mượn bờ vai một chút được không ?”
“Được”
Lục Thành từ từ dịch sang chỗ Nhậm Nhã Lâm để tiện cho cô ấy dựa vào, nhanh chóng cơn mệt mỏi mấy hôm nay khiến cho cô ấy ngủ say.
Ngồi được một lúc thì y tá đến tìm Lục Thành, khi cô ấy định gọi anh thì bị Lục Thành ra hiệu nhỏ tiếng vì sợ Nhậm Nhã Lâm tỉnh giấc.
“Sao vậy ?”
“Bác sĩ Lục, chuẩn bị có ca phẫu thuật chiều nay, anh quên rồi sao ?”
Lúc này Lục Thành mới nha ra mình có ca phẫu thuật, anh ấy ra hiệu cho y tá rời đi trước rồi bản thân lại chạm rãi bế Nhậm Nhã Lâm lên đưa về phòng của mình.
Đặt Nhậm Nhã Lâm lên ghế nghỉ, Lục Thành dùng áo đắp lên cho cô rời mới rời đi.
Vì lần trước Âu Dương Việt lớn tiếng với Lăng Nghiên nên những ngày tiếp theo cô ấy khi gặp mặt Âu Dương Việt chỉ cố tránh mặt anh.
“Chị Nghiên…….”
Lăng Nghiên lạnh lùng lướt qua anh, mọi người xung quanh đều vô cùng ngạc nhiên.
“Tình huống gì đây ? Trước đây luôn thấy chị Lăng đi theo Dương Việt mà bây giờ chị ấy lại lờ đi Dương Việt”
“Đúng là bất ngờ thật, họ rốt cuộc bị làm sao vậy chứ ?”
“Chẳng hiểu làm sao”
Âu Dương Việt bị lơ đi thì có chút ngượng ngùng, cậu ấy nghĩ có lẽ Lăng Nghiên vẫn còn giận chuyện hôm trước nên cố gắng đi theo xin lỗi cô ấy.
“Chị Nghiên, chị còn giận em sao ? Em xin lỗi, hôm đó em quá lời em thật sự không cố ý đâu”
Lăng Nghiên vẫn không quan tâm mà quay sang trợ lí căn dặn.

“Em mang bộ này treo lên đi, lát nữa dùng đến đó”
“Vâng ạ”
Thấy lần này Lăng Nghiên đã giận thật sự nên Âu Dương Việt bắt đầu lo lắng.

“Chị Nghiên…….”
Thấy trợ lí cứ lẩn quẩn ở đó nên Âu Dương Việt liền tìm lí do bắt trợ ra đi ra ngoài.
“Tiểu Ba, tôi muốn uống cà phê”
“Nhưng chẳng phải trước nay anh không thích uống cà phê à ?”
Âu Dương Việt luống cuống, anh quay sang gượng cười nói.
“À, ý tôi là cô đi mua giúp tôi ly cà phê cho chị Nghiên, còn tôi uống nước ép”
“Nhưng chị Lăng cũng đâu có uống cà phê đâu”
Âu Dương Việt ngơ ngác.
“Hả ?”
Thấy vẻ ngốc ngếch của Âu Dương Việt khiến cho Lăng Nghiên cũng không nhịn được mà bật cười.
( Đúng là ngốc )
Sau khi quay xong chương trình, Âu Dương Việt đi vào phòng riêng thì thấy Lăng Nghiên tay vừa cầm tài liệu làm việc của anh còn bản thân thì đã ngủ say.
Thấy Lăng Nghiên mệt mỏi vì mình thì có chút cảm động, nhớ lại bản thân lại lớn tiếng với cô ấy thì áy náy.
Bên ngoài Tiểu Ba đi vào.
“Anh Dương Việt chương trình xong rồi chúng ta có thể về rồi”
“Cô ra ngoài xem thử fan khi nào giải tán bớt thì gọi cho tôi”
“Được”
Âu Dương Việt tìm túi xách của Lăng Nghiên để dọn dẹp đồ giúp cô ấy, lúc anh vừa cầm túi của cô lên thì ví của cô rơi ra vô tình làm rơi bức ảnh của anh và Lăng Nghiên chụp cùng khi anh tốt nghiệp.
Âu Dương Việt bất ngờ vì Lăng Nghiên vẫn còn giữ bức ảnh này, anh ấy vui vẻ để đồ lại chỗ cũ cho cô.

Sau khi nhận được thông báo của trợ lí thì Âu Dương Việt mới bắt đầu che mặt lại rồi từ từ bế Lăng Nghiên lên.

Ra đến ngoài trợ lí thấy Âu Dương Việt bế Lăng Nghiên ra thì rất bất ngờ nhưng điều cô ấy chú ý là chiếc túi bình thường Lăng Nghiên thường mang theo vẫn chưa lấy nên bảo sẽ quay lại lấy.
“Anh lấy thiếu một chiếc túi rồi, chị Lăng còn một cái túi quan trọng nữa, để em quay lại lấy, hai người lên xe trước đi”
“Được”
Âu Dương Việt cùng Lăng Nghiên lên xe, anh để cô ấy nằm lên chân của mình giúp cô ngủ thoải mái hơn, trợ lí mang túi ra đưa cho Âu Dương Việt rồi tạm biệt rời đi.
“Anh Dương Việt đây là túi của chị ấy đây”
“Vậy cô tranh thủ về sớm đi”
“Được, vậy em đi đây”
“Ừm”
Trên đường về Âu Dương Việt tò mò chiếc túi lúc nãy Tiểu Ba đưa cho anh, lúc mở ra thì anh lại vô cùng bất ngờ.
“Cái này……..”
Bên trong túi đó có băng cá nhân mà Âu Dương Việt thường dùng khi bị thương trên trường quay, còn cả thuốc cảm, nước hoa thảo dược mà anh thích và rất nhiều món đồ liên quan đến anh ấy.
Lăng Nghiên chu đáo suy nghĩ cho anh, luôn chuẩn bị và mang theo những thứ thế này bên mình để có thể dùng khi anh cần đến.
Âu Dương Việt ngơ ngác nhìn Lăng Nghiên bên cạnh, cô ấy trong mắt anh luôn rất hoàn hảo, anh cần thứ gì cô đều có và mang đến cho anh, hoá ra cô luôn chuẩn bị sẵn những thứ này vì anh ấy.

Âu Dương Việt trong lòng bỗng có cảm xúc lạ khi nhìn chăm chú vào Lăng Nghiên, nhưng bản thân cậu ấy lại vẫn chưa biết cảm xúc đó của mình là có ý nghĩa như thế nào.

 
Chương 22: Chương 22


Hai ngày sau Nhậm Nhã Lâm đưa ba và em gái về lại nhà cũ, khi vào trong cô ấy bất ngờ vì bên trong đã được dọn dẹp và trang bị nhiều đồ nội thất mới hơn trước.

“Cái này, rõ ràng là ba đâu có mua mấy thứ này”
Nhậm Nhã Lâm nghĩ đến đây có lẽ đã biết là ai làm nên bảo ba đi vào.

“Con biết là ai làm mà, ba yên tâm vào trong đi”
“Chị à, em có buổi hẹn cùng một người bạn ôn bài thi, em xin phép đi trước”
“Được, vậy em đi đi”
Nhậm Tinh Khả quay sang tạm biệt ba rồi vui vẻ rời đi.

“Tạm biệt ba, con đi đây”
“Con đi cẩn thận”
Nhậm Nhã Lâm đưa ba vào nhà rồi đi sắp xếp đồ cho ông ấy.

“Tiểu Khả chuyển trường cấp ba học vẫn tốt chứ ?”
“Vẫn tốt ạ, trường cũ vừa xa lại thêm việc đường khá vắng người nên mới chuyển qua trường mới, tuy chuyển lớp giữa chừng nhưng con thấy em ấy không nói gì cả, chắc là cũng đã thích nghi được với trường mới rồi, ba cũng biết con bé rất thông minh mà, con bé chuẩn bị học cuối cấp rồi, cũng cần phải lo nhiều thứ hơn”
“Đến lúc đó con cũng phải lo lắng nhiều thứ hơn rồi”
“Không sao đâu ạ, tiền học của con bé con đã chuẩn bị trước rồi, chỉ cần lo những thứ nhỏ nhặt khác thôi, tiệm hoa của con đủ trang trải mà”
Nhậm Sơn nhìn bóng lưng con gái, ông thầm cảm thán.


( Giống thật, con bé càng lớn càng giống mẹ của nó…… )
Trong bệnh viện Lục Thành mang thiệp cưới đi phát cho mọi người.

Vừa cầm thiệp mời ai cũng ngơ ngẩn, bắt đầu xôn xao.

“Bác sĩ Lục, anh kết hôn sao ?”
“Đúng vậy”
“Cái gì ? Tôi đang mơ sao ? Ngay cả tin tức hẹn hò cũng không có thế mà bây giờ lại kết hôn rồi”
“Thật sao ? Bác sĩ Lục của chúng ta kết hôn rồi”
“Chẳng lẽ là cô gái lần trước mà ngồi cùng anh sao ? Tôi có một làn vô tình thấy cô ấy”
“Mọi người đừng bàn tán nữa, muốn biết là ai thì hôm đó cứ đến tham gia là được”
“Tất nhiên rồi”
“Chúng tôi nhất định sẽ đến mà”
Lục Thành vừa rời đi thì nhận được điện thoại của Tần Thiếu Nhiên.

“Bác sĩ Lục à ? Cậu gửi thiệp cưới thôi mà có cần phải gói kĩ đến vậy không ?”
Nghe đến đây Lục Thành bật cười, anh ấy nhớ lại đã căn dặn nhân viên giao hàng gói thiệp cưới vào hơn 30 lớp giấy.

Tần Thiếu Nhiên nhận hàng phải vô cùng mệt mỏi mới có thể mở đến lớp cuối cùng.

“Cho cậu vận động một chút thôi”
“Không kiếm chuyện với tôi thì cậu ăn không ngon à ? Chỉ là một tấm thiệp, cậu gọi tôi đến lấy còn nhanh hơn đó”
“Thế thì phiền cậu rồi, tôi biết cậu bận mà, chẳng phải cậu vừa mới đi công tác về sao ?”
“Đúng vậy, về sớm hơn dự tính, tôi có đưa vài người bạn về đây chơi, có muốn đi uống một bữa không ?”
“Không rãnh, tôi bận lo cho lễ kết hôn rồi”
“Cậu lừa ai chứ ? Tôi thừa biết cậu chẳng màng đến mấy thứ đó, không phải dì Lục chuẩn bị thì do ông bà nội chuẩn bị, nếu tôi đoán không nhầm thì cậu chỉ có một nhiệm vụ chính duy nhất là làm chú rể thôi đó”
“Thông minh lắm, thôi vậy tôi có việc rồi, tạm biệt”
“Được, tạm biệt”
Vừa tắt máy Lục Thành liền nhắn tin cho Nhậm Nhã Lâm.

“Lục Thành: Sáng mai hẹn gặp ở nơi chụp ảnh, tôi có thể sẽ không đến đón cô được”
“Nhậm Lâm: Tôi có thể tự đến, anh yên tâm”
“Nhậm Lâm: Còn một việc nữa, tôi muốn cảm ơn anh vì những món đồ ở nhà”

“Lục Thành: Không có gì, đều là do mẹ tôi yêu cầu cả”
“Nhậm Lâm: Vậy thì gửi lời cảm ơn đến dì ấy giúp tôi”
“Lục Thành: Được”
Đọc tin nhắn xong Lục Thành mỉm cười rồi tiếp tục làm việc.

Tần Thiếu Nhiên lúc này sau khi đi công tác về đã đưa hai người bạn của mình cùng về.

Trong đó là cô bạn lần trước anh gặp mặt và em gái của cô ấy.

“Cậu định đưa chúng tôi đi đâu vậy ?”
“Anh Thiếu Nhiên, ở đây có chỗ nào thú vị hay không ?”
“Có, lát nữa đưa hai người đến nơi này rất vui”
Một lúc sau họ dừng ở quán rượu.

“Katy cậu vào trong đi, tôi cho người dẫn hai người vào phòng, tôi đi gọi điện thoại đã”
“Được, cậu đi đi”
Katy đưa em gái vào trong, vì là người của Tần Thiếu Nhiên đưa đến nên Niệm Khiết được sắp xếp vào phục vụ họ.

“Chị, em đi vệ sinh đã”
“Được, em đi đi”
Niệm Khiết vừa mang rượu đi vào phòng đã chạm mặt July, cô ấy cũng không quá chú ý rồi đi vào trong chào hỏi Katy.

“Chào cô, cô muốn dùng thêm món gì không ạ ?”
“Không, cô cứ làm việc của mình đi, khi nào cần tôi sẽ gọi cô”

“Vâng ạ”
Niệm Khiết ra ngoài thì đi vào nhà vệ sinh lại tiếp tục chạm mặt July.

Vừa đi đến cửa thì cô ấy nhớ chợt ra gì đó rồi quay lại nhà vệ sinh nhìn khắp nơi tìm kiếm thứ gì đó.

Nhưng mãi không thấy cô ta lại bắt đầu cằn nhằn.

“Rõ ràng là đứng đây mà ? Sao lại không thấy chứ ?”
Niệm Khiết từ trong bước ra thấy July đang tìm đồ thì muốn đến giúp.

“Xin hỏi chị cần tìm gì sao ? Tôi có thể giúp gì cho chị không ?”
July vừa thấy Niệm Khiết thì đã không nói lời nào mà ra tay đánh cô ấy một cái thật mạnh khiến cho Niệm Khiết ngỡ ngàng.

“Cô…….

.

sao cô lại đánh tôi ?”

 
Chương 23: Chương 23


July nhìn Niệm Khiết với ánh mắt căm ghét rồi lớn tiếng hỏi.

“Là cô lấy đúng không ? Vừa nãy tôi vừa gặp cô ở cửa phòng, thấy tôi vào đây cô cũng đi theo vào, bây giờ chiếc nhẫn tôi vừa mới để ở đây mất rồi, cô đã lấy nó đúng không ?”
Niệm Khiết hoang mang không hiểu gì liền giải thích.

“Tôi không có, tôi vừa vào đây thôi, tôi không có lấy bất cứ thứ gì cả ?”
“Cô nói dối, ở đây chỉ có tôi và cô vào, không phải cô lấy thì ai chứ ?”
“Tôi thật sự không có”
July càng vô lý hơn liền siết chặt tay kéo Niệm Khiết ra ngoài muốn đưa cô ấy đến gặp quản lí tố cáo.

“Mau đi theo tôi, tôi đến chỗ quản lí của cô để tố cáo mới được”
Niệm Khiết vùng vẫy muốn thoát ra nhưng không được, cô ấy chỉ có thể liên tục cầu xin July nghe cô ấy giải thích.

“Tôi thật sự không có lấy đồ của cô, tôi thật sự không có, cô nghe tôi giải thích đã…….

.


Vừa ra đến ngoài đã gặp Tần Thiếu Nhiên đi đến, anh vội vàng đi đến gạt tay July ra.

“July em làm gì vậy ? Sao lại kéo cô ấy đi như vậy ?”
“Anh Thiếu Nhiên, anh giải quyết cho em đi, cô ta ăn cắp đồ của em”
Tần Thiếu Nhiên nghi hoặc nhìn Niệm Khiết, còn cô ấy chỉ có thể biết lắc đầu phản bác.

“Tôi không có”
“Ở đó chỉ có tôi và cô đi vào, chiếc nhẫn của tôi mất chẳng lẽ là nó tự biến mất sao ?”

Tần Thiếu Nhiên quay sang hỏi Niệm Khiết.

“Là cô lấy đồ của cô ấy sao ?”
“Tôi không có, tôi chẳng biết gì cả”
July lớn tiếng la mắng khiến cho mọi người đều đến nghe ngóng.

“Tôi nói cho cô biết, đồ của tôi rất đắc, cô tốt nhất mau trả lại cho tôi nếu không tôi đưa cô đến đồn cảnh sát đó”
Thấy mọi người xung quanh đều bàn tán về mình, họ còn dùng ánh mắt xem thường nhìn cô ấy, cô ấy chỉ có thể đưa ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tần Thiếu Nhiên.

Nhưng anh ấy lại khiến cô ấy vô cùng thất vọng.

“Niệm Khiết, nếu cô có lấy thì cứ trả lại cho cô ấy đi, tôi có thể giúp cô bảo cô ấy bỏ qua xem như không có gì”
Niệm Khiết lặng người nước mắt tuôn rơi.

“Anh không tin tôi sao ?”
“Tôi rất muốn tin cô nhưng…….

.


Tần Thiếu Nhiên nhìn trên tay Niệm Khiết đã không còn thấy lắc tay anh tặng liền tức giận chất vấn cô.

“Đồ tôi tặng cô đâu ?”
Niệm Khiết chưa kịp lên tiếng giải thích thì July lại tiếp lời.

“Người như cô ta thấy đồ quý giá như vậy chắc là đã đem bán lấy tiền rồi, anh tại sao lại tặng đồ cho cô ta làm gì chứ ? Kẻ hám tiền”
Tần Thiếu Nhiên bỏ mặc cảm xúc của Niệm Khiết mà chất vấn cô ấy.

“Cô thiếu tiền đến vậy sao ? Ngay cả đồ tôi tặng mà cô cũng có thể làm như vậy ?”
Niệm Khiết nghe xong liền cười khổ.

“Đúng vậy, tôi là người như vậy đó đã được chưa ? Tôi hám tiền nên mới làm ở đây, tôi làm tất cả chỉ vì tiền thôi, đã được chưa ?”
Trong lúc bầu không khí căng thẳng thì do sự lớn tiếng của họ đã khiến quản lí và Liễu Nguyên đi đến xem đã xảy ra chuyện gì.

Liễu Nguyên thấy Niệm Khiết đang khóc thì đi đến hỏi.

“Em sao vậy ? Sao lại khóc”
Quản lí cũng đứng ra hỏi mọi chuyện.

“Xin hỏi đã có chuyện gì vậy ạ ?”
“Nhân viên của anh ăn cắp đồ của tôi, thế mà cô ta lại còn không chịu nhận”
“Hả ? Sao lại có thể chứ…….

.

?”
Liễu Nguyên thấy Niệm Khiết bị vu oan thì lên tiếng thanh minh.


“Không thể nào, em ấy như thế nào tôi rất hiểu, em ấy sẽ không bao giờ ăn cắp đồ của khách”
Lời nói của July vừa hay bị Katy đi ra nghe thấy, cô ấy liền vội đi đến kéo em gái lại.

“July em làm gì vậy ? Sao lại ở đây làm ầm ĩ lên vậy ?”
“Chị, cô ta ăn cắp đồ của em”
“Ai ăn cắp đồ của em, em mất thứ gì ?”
July đuaq tay chỉ về phía Niệm Khiết.

“Là cô ta, cô ta lấy chiếc nhẫn kim cương chị đã tặng sinh nhật em tháng trước”
Katy nghe xong thì hoang mang nói.

“Em nói gì vậy ? Chiếc nhẫn đó lúc nãy em đưa cho chị giữ ở đây, sao lại nói người khác lấy ?”
Mọi người ở đó nghe vậy liền vô cùng bất ngờ, Tần Thiếu Nhiên hoang mang nhìn Niệm Khiết đang khóc bên cạnh Liễu Nguyên.

July cô ta chỉ có thể xấu hổ không thể nói gì thêm, quản lí thấy chuyện đã sáng tỏ thì liền bảo mọi người giải tán rồi đứng ra xin lỗi.

“Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, nếu đồ đã tìm lại được vậy thì tốt”
Liễu Nguyên bên cạnh phẫn nộ.

“Không được, đồ tìm lại được là xong sao ? Vậy Niệm Khiết thì sao ?”
Niệm Khiết nắm tay ra hiệu cho Liễu Nguyên đừng nói nữa, cô ấy đã không còn quan tâm những chuyện khác nữa mà muốn rời đi.

Katy biết em gái đã sai nên đã xin lỗi Niệm Khiết.

“Là em gái tôi sai, tôi thay mặt em ấy xin lỗi cô”
Tần Thiếu Nhiên biết đã hiểu lầm Niệm Khiết liền đi đến muốn đưa tay giữ lấy cô ấy liền bị cô ấy lạnh nhạt lùi về sau né tránh.

“Mong Tần thiếu đừng động vào tôi, tôi rất bẩn…….

.


Niệm Khiết cười nhạt rồi than trách bản thân.


“Tôi đúng là ngu ngốc đến mức nực cười, kẻ như tôi lại mang suy nghĩ rằng Tần thiếu sẽ tin tôi, bây giờ cảm ơn anh đã giúp tôi hiểu ra rằng…….

đừng dễ dàng đặt tâm tư vào người khác”
Tần Thiếu Nhiên lặng người không biết phải làm gì trước lời nói của Niệm Khiết, cô ấy quay mặt rời đi, Liễu Nguyên thấy vậy cũng đi theo cô, Katy bên cạnh nhìn thấy biểu hiện của Tần Thiếu Nhiên thi cũng đã đoán ra gì đó.

“Thiếu Nhiên, lẽ nào người anh nói là cô ấy sao ?”
Tần Thiếu Nhiên trong lòng trống rỗng, anh ấy không biết tại sao bản thân lúc nãy đã không tin cô ấy, tại sao anh ấy lại cùng người khác chất vấn cô ấy.

“Tôi…….

.

tôi làm tổn thương cô ấy rồi”
Katy quay sang trách móc em gái.

“Em gây chuyện như vậy đã hài lòng chưa ? Sao lại cứ muốn làm ầm ĩ lên vậy chứ ? Đợi khi quay về chị sẽ cắt thẻ của em một tháng”
“Chị………”
“Im lặng đi”
Katy đi đến chỗ Tần Thiếu Nhiên.

“Mau đi tìm cô ấy đi”
Tần Thiếu Nhiên lúc này mới nhớ ra mà vội chạy theo tìm Niệm Khiết, nhưng khi anh đuổi ra đến bên ngoài đã không còn thấy cô ấy đâu nữa.



 
Chương 24: Chương 24


“Tiểu Khả, hôm nay em không đi học à ?”
“Bọn em đang ôn thi nên không có học, nhưng em sẽ cùng bạn ôn tập”
“Vậy thì mau đi chuẩn bị đi”
“Em đã chuẩn bị xong cả rồi chỉ cần đợi lát nữa sẽ đi”
Nhậm Nhã Lâm nhớ ra gì đó thì liền quay lại hỏi Nhậm Tinh Khả.

“Chị nhớ, hôm qua có thấy một người đưa em về, cậu ấy là bạn của em sao ?”
“Đúng vậy, cậu ấy là bạn cùng bàn với em, học rất giỏi cũng rất tốt”
“Cậu ấy thích em à ?”
Nhậm Tinh Khả nghe xong thì liền phản bác.

“Không có, chúng em chỉ là bạn bình thường thôi”
“Em cuống lên làm gì ? Chị chỉ hỏi thế thôi, không cần kích động như vậy đâu”
“Chị, sắp đến giờ hẹn rồi, em đi trước đây”
“Được, đi cẩn thận”
Nhậm Nhã Lâm nhìn dáng vẻ hào hứng của em gái thì liền cảm thấy an tâm.


( Có lẽ đến đây em ấy trở nên hoà đồng hơn trước, vậy cũng tốt, có nhiều bạn bè sẽ không cô đơn ủ rũ như trước nữa )
Ở Tần thị Tần Thiếu Nhiên đã hai ngày không đến quán rượu, anh ấy làm việc nhưng tinh thần lại cứ luôn lẩn quẩn nhớ đến ngày hôm đó làm tổn thương Niệm Khiết.

Nghĩ đến đây anh ấy liền nhớ lại câu nói của Katy đã nói.

“Tần tổng à, tôi khuyên cậu nha, tình cảm ấy mà, cũng vô cùng đơn giản, chỉ cần cậu có thể bình lặng lắng nghe trái tim mình thì mới biết rõ được, đừng để cảm xúc nhất thời khiến bản thân mình làm tổn thương người khác, không tốt đâu”
Hôm trước tiễn Katy và July ở sân bay cô ấy cũng đã nói với anh ấy.

“Nếu thật sự yêu thì hãy tìm cách hiểu cô ấy, cậu là ai chứ ? Thân phận như thế nào ? Cô ấy lại là người có thân phận thế nào ? Đừng để cô ấy để ý đến cậu rồi lại khiến cô ấy nghĩ mãi mãi cô ấy không thể nào chạm đến được cậu, chỉ vài lời nói cậu đã dễ dàng làm cô ấy tuyệt vọng, nếu cậu còn không chịu nhìn nhận tâm tư của mình thì tôi khuyên cậu đừng đến tìm cô ấy nữa”
Tần Thiếu Nhiên lặng người nhớ đến những lần đi cùng Niệm Khiết, quả thật rất vui vẻ.

“Hôm nay sinh nhật mà không thổi nến thì làm sao được, anh khoan hẳn ăn, mau thổi nến đi”
“Cho dù là có ngốc tôi cảm thấy cũng rất tốt, bản thân ngốc rồi sẽ không sợ người khác làm tổn thương mình”
“Ngày đầu tiên đến đây làm việc đã gặp được anh, tôi cảm thấy như vậy cũng rất tốt”
“Được, anh đẹp, anh đẹp nhất”
“Đợi sau này tôi có cơ hội làm hoạ sĩ nổi tiếng tôi sẽ rời khỏi nơi đó, sau đó còn có thể mời anh ăn một bữa thật thịnh soạn”
Tần Thiếu Nhiên ngừng suy nghĩ, không do dự mà đứng dậy rời đi.

Anh ấy đến quán rượu tìm Niệm Khiết nhưng lại không thấy cô ấy.

“Quản lí, Niệm Khiết đâu ?”
“Tần thiếu anh đến rồi sao ? Anh tìm cô ấy à ? Kể từ hôm đó thì đến nay tôi không thấy cô ấy đến làm nữa, liên lạc cũng không được”
“Vậy địa chỉ chỗ ở cô ấy ở đâu ? Có biết không ?”
“Cái này à ? Có lẽ Liễu Nguyên sẽ biết đó, cô ấy rất thân với Niệm Khiết”
“Mau gọi cô ấy ra đây”
“Được, anh đợi tôi một lúc”
Liễu Nguyên được quản lí gọi ra, vừa thấy Tần Thiếu Nhiên cô ấy đã tỏ vẻ không chào đón.

“Tần thiếu, anh tìm tôi sao ?”

“Cô có biết Niệm Khiết ở đâu không ?”
“Tôi không biết”
“Tôi biết cô vì chuyện hôm đó nên không muốn để tôi biết Niệm Khiết ở đâu, nhưng tôi chỉ muốn gặp để xin lỗi cô ấy mà thôi”
“Xin lỗi sao ? Tần thiếu à anh đùa tôi sao ? Những người như anh vào đây tôi gặp không ít, các anh thân phận như thế nào ? Kẻ thấp hèn như chúng tôi lấy tư cách gì nhận lời xin lỗi của các anh đây ?”
Tần Thiếu Nhiên bất ngờ rõ tâm tư của mình với Liễu Nguyên.

“Nhưng cô ấy đối với tôi là khác biệt”
Liễu Nguyên ngơ ngác nhìn Tần Thiếu Nhiên, nhìn vẻ nghiêm túc của anh cô lại có chút bất ngờ.

“Đúng, tôi từng ăn chơi, từng bên cạnh rất nhiều cô gái nhưng Niệm Khiết trong mắt tôi là điều đặc biệt không ai có thể làm được, cô ấy chân thật, giản dị……….

khi ở cạnh cô ấy tôi không cần tỏ ra bản thân mình thanh cao, nghiêm khắc hay bất cứ hình tượng nào của tôi khi ở bên ngoài”
Liễu Nguyên đứng lặng người lắng nghe anh ấy nói, cảm giác của cô ấy căn bản là không biết nên tin anh ấy hay không.

Tần Thiếu Nhiên tiếp tục nói ra cảm giác bản thân, anh ấy chỉ hy vọng Liễu Nguyên sẽ hiểu.

“Tôi cảm giác cô ấy rất giống tôi, rất cô độc với mọi thứ xung quanh, nhưng điều cô ấy có thể làm được nhưng tôi thì không đó chính là làm cho người bên cạnh cô ấy cảm giác vui vẻ thoải mái khi ở gần, tôi sẽ không nghĩ bản thân có thể vì cô ấy mà lo lắng, cũng chưa từng phải vì bất cứ ai mà hao tâm tổn sức như vậy, nếu thực sự có thể thì tôi mong sẽ gặp cô sớm hơn một chút vậy thì tôi sẽ có thể cảm nhận cuộc sống vui vẻ nhiều hơn một chút”
Nhìn ánh mắt kiên định của Tần Thiếu Nhiên thì Liễu Nguyên chỉ có thể khuất phục.

“Tôi thật sự không mong em ấy vây vào những người như các anh, nhưng tôi mong em ấy sẽ có thể tìm được một chỗ dựa”
Liễu Nguyên ngước nhìn Tần Thiếu Nhiên.


“Anh biết không ? Niệm Khiết là cô gái thuần khiết nhất mà tôi đã gặp, em ấy sống quá khổ nên không muốn làm khổ bất cứ ai, hứa với tôi nếu anh thật sự yêu em ấy thì để cho em ấy sống một cuộc sống tốt hơn, bảo vệ em ấy”
Liễu Nguyên vừa dứt lời lập tức Tần Thiếu Nhiên liền lên tiếng.

“Tôi hứa cô”
Liễu Nguyên không nói gì thêm mà đi vào trong ghi lại nơi ở của Niệm Khiết đưa cho Tần Thiếu Nhiên.

“Của anh đây, đây là địa chỉ của em ấy”
Tần Thiếu Nhiên vừa nhận được lập tức quay đầu rời đi.

Liễu Nguyên nhìn theo bóng lưng của Tần Thiếu Nhiên liền nhớ đến lời mà Niệm Khiết từng nói với cô.

“Nếu thực sự có thể đổi đau thương nhận lấy hạnh phúc, em thật sự muốn đổi tất cả đau thương mà bản thân tích góp bao lâu nay để có thể tìm được một người yêu thương em thật lòng”
Liễu Nguyên chợt mỉm cười, cảm thán trước lời nói của Niệm Khiết.

“Ngốc có phúc phần của ngốc, chị mong em có thể bình bình an an trải qua cuộc sống êm đẹp về sau”

 
Chương 25: Chương 25


Đi theo hướng dẫn của Liễu Nguyên thì cuối cùng Tần Thiếu Nhiên cũng tìm đến được một con hẻm nhỏ, nơi đây đông đúc nhà ở trông vô cùng hỗn loạn.

“Tần tổng, xe không vào được vậy làm thế nào ?”
“Cứ ở đây đợi tôi, tôi sẽ tự mình vào”
“Được, vậy tôi sẽ ở đây đợi anh”
Tần Thiếu Nhiên một mình đi vào, với vẻ ngoài sang trọng lịch lãm của anh khiến cho nhiều ánh mắt người xung quanh phải dõi theo.

“Ai vậy ? Trông sang trọng quá”
“Không biết nữa, ở nơi này mà cũng có thể xuất hiện người thế này sao ?”
“Chắc chắn là người không tầm thường, nhìn bề ngoài là biết ngay”
“Thôi đừng bàn nữa, người thế này chúng ta không động vào được đâu”
Tần Thiếu Nhiên men theo con đường nhỏ đến trước cửa nhà số 35 được ghi trên giấy, anh ấy thấy cửa ngoài bị khoá thì lo lắng.

“Cửa khoá rồi, cô ấy không có ở nhà sao ?”
Tần Thiếu Nhiên bắt đầu lo lắng không biết thế nào, anh ấy nhìn xung quanh chẳng có ai thì định rời đi.

Vừa bước đi đã thấy có một người phụ nữ bước đến, bà ấy thấy Tần Thiếu Nhiên đứng trước nhà Niệm Khiết thì nhỏ giọng hỏi.

“Cậu đến tìm người ở căn nhà đó sao ?”
“Dì là người ở đây sao ?”
“Đúng vậy, tôi là hàng xóm của họ”
“Tôi là bạn của Niệm Khiết, cô ấy không có ở nhà nên không biết thế nào ? Xin hỏi dì có biết cô ấy đã đi đâu không ?”
Vừa nghe là tìm Niệm Khiết người phụ nữ đó liền lo lắng nhìn xung quanh rồi đi đến nói nhỏ với Tần Thiếu Nhiên.

“Tôi nói cho cậu biết, nhưng cậu đừng để người khác biết là tôi nói có biết chưa ? Nếu không cái tên cầm thú trong nhà đó lại đến tìm tôi tính sổ mất”

Tần Thiếu Nhiên nghe xong thì đoán rằng bà ấy đang nói đến ba của Niệm Khiết, anh ấy cảm nhận có điềm chẳng lành liền hứa với bà ấy.

“Yên tâm, tôi sẽ không để dì bị liên luỵ đâu”
Bà ấy vẻ mặt nghiêm trọng nói với Tần Thiếu Nhiên.

“Thật ra Tiểu Khiết con bé nó ở bên trong, chỉ là nó bị ba nó nhốt lại mà thôi”
Tần Thiếu Nhiên nghe xong thì bất ngờ.

“Cái gì, cô ấy bị nhốt bên trong sao ?”
“Hai hôm trước tôi có nghe thấy tiếng nó và ba nó tranh chấp với nhau vì cái gì đó, hình như là ba nó muốn lấy đồ của nó đem bán nên con bé đó liền muốn giành lại, thế là bị đánh cho một trận”
Tần Thiếu Nhiên nghe xong liền lo lắng quay sang đập cửa nhà gọi Niệm Khiết.

“Niệm Khiết, cô có ở trong đó không ?”
Người kia thấy Tần Thiếu Nhiên có vẻ sẽ cứu được Niệm Khiết nên dặn dò anh một câu rồi rời đi.

“Nếu cứu được con bé thì đưa nó đi đi đừng để nó ở đây chịu khổ nữa”
Tần Thiếu Nhiên ra sức đập cửa gọi mãi tên cô ấy nhưng lại không có phản hồi.

“Niệm Khiết, là tôi Tần Thiếu Nhiên đây, nếu cô có ở bên trong thì mau lên tiếng đi”
Tiếng gọi dồn dập đánh thức Niệm Khiết đang hôn mê nằm bên trong.

“Niệm Khiết, mau lên tiếng đi”
Trong mơ màng Niệm Khiết nghe thấy tiếng gọi của Tần Thiếu Nhiên, cô ấy như thể thấy được con đường sống liền cố gắng lên tiếng gọi tên anh.

“Thiếu……….

.

Nhiên”
Tần Thiếu Nhiên bên ngoài nghe thấy tiếng thì thầm thì lập tức dừng lại, anh ấy nép vào cánh cửa lắng nghe tiếng bên trong.

“Thiếu…….

Nhiên”
Tần Thiếu Nhiên nghe được tiếng của Niệm Khiết, anh ấy nghe được tiếng gọi vô cùng yếu ớt, sự lo lắng dâng đến đỉnh điểm lập tức Tần Thiếu Nhiên lùi về sau vài bước, anh ấy dùng sức đạp mạnh vào cánh cửa.

Sức người quả thật có chút khó khăn, nhưng khi nghĩ đến việc Niệm Khiết đang gặp chuyện ở bên trong lập tức Tần Thiếu Nhiên như phát điên đạp mạnh vào cửa thêm vài cái thì khoá cửa cũ kĩ kia cũng phải chịu thua mà rơi ra.

Cánh cửa bị Tần Thiếu Nhiên đạp mạng về sau, anh ấy thấy cửa đã mở lập tức chạy vào trong.

Vừa đi vào thì cảnh tưởng trước mắt khiến anh ấy đau lòng đến mức không biết nói gì.

Niệm Khiết nằm bất động, cơ thể đầy vết thương, có cả những vết thương đã chảy máu.


“Niệm Khiết…….


Anh ấy quỳ xuống đỡ lấy Niệm Khiết, cô ấy gương mặt thương tổn, trên khoé miệng và trán đều có máu, đôi tay anh ấy run rẩy sờ lên khuôn mặt của cô.

“Niệm Khiết, cô có nghe tôi nói không ? Tôi là Tần Thiếu Nhiên đây, tôi đến rồi”
Một người cao ngạo, vẻ ngoài luôn phải chỉnh chu như Tần Thiếu Nhiên lúc này lại không do dự mà cởi áo khoác của mình che lên người Niệm Khiết.

Niệm Khiết cảm nhận được hơi ấm của Tần Thiếu Nhiên thì khoé mắt rơi lệ.

“Thiếu…….

.

Nhiên”
“Tôi đây, tôi đưa cô đi bệnh viện ngay, cô đừng ngủ đó có biết chưa ?”
Tần Thiếu Nhiên bế Niệm Khiết lên dùng sức chạy ra khỏi đó.

Thấy cô ấy yếu ớt không có chút sức nào, anh ấy liền vừa đi vừa gọi cô ấy tỉnh lại, anh ấy sợ rằng nếu để cô ấy ngủ thì sẽ không tỉnh lại nữa.

“Niệm Khiết, nghe tôi nói, cô phải cố gắng không được ngủ, nhất định không được ngủ”
Niệm Khiết đau đớn, cô ấy nhỏ giọng nói với anh.

“Xin……lỗi, tôi…….

tôi không giữ được………quà anh tặng”
Tần Thiếu Nhiên giữ chặt cô ấy trong lòng an ủi cô ấy.

“Không sao, tôi sẽ tìm nó về cho cô, tôi nhất định sẽ tìm được nó về cho cô”
Tần Thiếu Nhiên đưa Niệm Khiết ra xe, anh ấy gấp gáp thét lên.


“Mau đến bệnh viện, nhanh lên”
Ngày hôm đó Tần Thiếu Nhiên ở lại bệnh viện chăm sóc Niệm Khiết, cô ấy được anh sắp xếp vào phòng chăm sóc tốt nhất, anh ấy trầm tư ngồi nhìn cô ấy trên giường bệnh rồi nhớ đến lời bác sĩ nói.

“Vết thương rất nặng, qua kiểm tra có thể thấy trước đó có nhiều vết thương cũ nhưng đã tự lành, lần này xem xét mức độ nặng nhẹ có thể thấy cô ấy cầm cự được qua hai hôm thì đúng là kì tích……….


Tần Thiếu Nhiên gương mặt trầm tư, vết máu trên áo vẫn còn, anh ấy tức giận siết chặt tay.

( Nếu như hôm nay không đến tìm cô ấy thì có lẽ…… )
Bên ngoài trợ lí mang đồ đến cho anh ấy.

“Tần tổng, quần áo của anh đây”
“Sắp xếp xong mọi thứ chưa ?”
“Căn nhà đó tôi theo căn dặn của anh cho người sửa lại và trang bị đầy đủ mọi thứ rồi, qua ngày mai là có thể vào sống”
“Vậy người đó thì sao ? Tìm được ông ta chưa ?”
“Vẫn chưa, nếu tìm được sẽ đưa đến đây ngay”
“Tuyệt đối không được để ông ta đến gần cô ấy, tìm gặp rồi thì tôi sẽ đích thân đến gặp ông ta”
“Vậy hôm nay anh không về nhà sao ?”
“Không về, nếu ba mẹ tôi có hỏi thì cứ nói tôi ở bên nhà riêng là được, ngoài ra không cần nói gì cả”
“Vậy tôi xin phép về trước”
“Ừm”
Tần Thiếu Nhiên cầm lấy quần áo trợ lí mang đến, trước khi đi thay quần áo anh ấy còn ân cần kéo chăn lên giúp Niệm Khiết rồi mới rời đi.



 
Chương 26: Chương 26


Nhậm Sơn từ phòng bước ra đã thấy con gái chuẩn bị xong bữa sáng từ lâu.

“Tiểu Lâm, sao con dậy sớm vậy ?”
“Ba dậy rồi sao ? Thật ra hôm nay con cùng A Thành có lịch hẹn chụp ảnh cưới nên con dậy sớm chuẩn bị bữa sáng cho ba và Tiểu Khả, em ấy ăn sáng xong đã đi ôn thi cùng bạn rồi”
“Vậy à ? Việc chuẩn bị hôn lễ chắc là đã sắp xếp ổn thoả hết rồi đúng không ?”
“Đúng vậy, mọi thứ đều đã xong, nếu theo đúng dự kiến thì cuối tháng sau sẽ cử hành hôn lễ, à đúng rồi, con có thứ muốn đưa cho ba”
“Là gì vậy ?”
Nhậm Nhã Lâm đi vào trong phòng, cô lấy lúc này lấy ra một chiếc hộp to, trong rất sang trọng mang đến đặt trước mặt Nhậm Sơn.

“Ba mở ra xem đi”
Ông ấy thắc mắc mở ra xem, vừa thấy đồ bên trong thì ông ấy bất ngờ nhìn Nhậm Nhã Lâm.

“Đây là………”
“Con mang quần áo ba thường mặc để dựa theo số đo mà mua nó cho ba đó, hôm lễ cưới ba sẽ là người dắt tay con vào lễ đường, nên con muốn tự mình chuẩn bị cho ba một bộ âu phục”

Nhậm Sơn cảm động sờ lên bộ âu phụ, ông ấy bây giờ không ngờ lại có thể cảm nhận được cảm giác gả con gái đi, ông mỉm cười hạnh phúc.

“Được, rất đẹp…….

.

ba rất thích”
“Ba thích là được, mấy hôm nay con thấy ba có vẻ khoẻ hơn trước, con sẽ nhờ A Thành lấy thuốc giúp ba”
“Được”
“Đến giờ con phải đi rồi, ba ở nhà cứ nghỉ ngơi đi, nếu có việc gì có thể gọi cho con”
Nhậm Nhã Lâm phân chia thuốc giúp ba rồi rời đi, cô bước ra đến cửa thì vẻ mặt vui vẻ liền biến mất, mỗi phút mỗi giây đối mặt với ông ấy cô lại phải cố gắnh che giấu cảm xúc, bởi Nhậm Nhã Lâm thừa biết rằng thời gian mỗi ngày trôi qua thì ngày cô rời xa ba mình một lúc một gần.

Sau khi đến nơi chụp ảnh cưới Nhậm Nhã Lâm vẫn chưa thấy Lục Thành đến, tuy vậy cô ấy vẫn vui vẻ vào chuẩn bị trước.

Khuôn mặt xinh đẹp, làn da mịn màng không tì vết khiến cho Nhậm Nhã Lâm luôn được nhân viên khen ngợi.

“Cô dâu xinh thật, không cần trang điểm đã rất xinh rồi”
“Cảm ơn, tôi cảm thấy cũng không đến mức đó đâu”
“Thật mà, cô thật sự rất xinh, nhưng mà chú rể vẫn chưa đến sao ? Cô cũng sắp chuẩn bị xong rồi đó”
“Thật ra chồng tôi là một bác sĩ, công việc cũng khá bận rộn nên đến trễ một chút”
“Là bác sĩ sao ? Tôi cũng có bạn lấy chồng bác sĩ, nhưng họ đều nói lấy chồng bác sĩ rất thiệt thòi, cũng ít thời gian ở cùng nhau, cô không sợ sao ?”
Lời này của nhân viên vô tình bị Lục Thành nghe thấy, lời Nhậm Nhã Lâm nói tiếp theo khiến Lục Thành vô cùng kinh ngạc.

“Đã kết hôn thì phải đối mặt với nhiều thứ, nếu đã có thể đi đến kết hôn thì phải có lòng thấu hiểu và bao dung cho đối phương, đừng trách họ vô tâm, nếu đổi lại vị trí cho nhau thì đối với họ chúng ta chính là người vô tâm………anh ấy bận cứu người, tôi thì chỉ cần ở nhà chăm lo gia đình nhỏ của chúng tôi, nếu anh ấy không sau lưng tôi làm chuyện có lỗi thì công việc của anh ấy tôi đều có thể hiểu”
“Cô đúng là hiểu lòng người thật”
“Không phải tôi hiểu lòng người mà là tôi nhìn rõ thực tại, công việc mà anh ấy chọn là tâm huyết của anh ấy, tôi cũng không thể vì chút chuyện mà bắt buộc anh ấy bỏ công việc được, chung nhà chung giường chưa chắc là hạnh phúc, quan trọng nhất vẫn là cùng nhau vun đắp”

“Chồng của cô chắc chắn là rất may mắn khi lấy được cô, rất ít người có thể hiểu được như cô”
Bên ngoài Lục Thành đi vào.

“Đúng là tôi rất may mắn khi lấy được cô ấy”
Nhậm Nhã Lâm bất ngờ quay sang, cô ấy không biết anh đến từ khi nào cũng không biết anh ấy có nghe thấy mời mà cô ấy nói lúc nãy hay không.

“Để em chờ lâu rồi”
“Không sao, cũng vừa mới xong thôi”
Lục Thành quay sang người nhân viên, mỉm cười nói.

“Nghề nghiệp của chúng tôi bắt buộc thời gian là như thế, nếu như là người tôi yêu thì cho dù bên cạnh cô ấy chỉ 2 tiếng mỗi ngày tôi cũng có làm nhiều thứ bất ngờ hơn cho cô ấy, nhưng quan trọng là người đó có cố gắng chờ đợi tôi hay không ? Tôi nghĩ bạn của cô không nên kết hôn làm gì, bởi vì họ chưa đủ sự thấu hiểu cho người bên cạnh”
Lời nói của Lục Thành khiến cho người kia không biết nên trả lời thế nào, vẻ mặt bày ra cũng vô cùng gượng gạo.

Trong buổi chụp hình hôm đó Lục Thành biểu hiện vô cùng tốt, hai người hợp tác tạp ra rất nhiều bức ảnh đẹp mắt, đến cả Nhậm Nhã Lâm cũng bất ngờ trước anh ấy.

( Bình thường cứ nghĩ anh ấy chỉ biết lo cho công việc, người như anh ấy mấy việc chụp ảnh như thế này sẽ rất khó khăn nhưng không ngờ anh ấy lại làm vô cùng tốt, người ngoài nhìn vào có lẽ còn nghĩ mình và anh ấy là cặp tình nhân lâu năm nữa đó )
Nhậm Nhã Lâm suy nghĩ như vậy nhưng cô ấy không hề biết cả đêm qua Lục Thành dùng hết tâm sức và cả tri thức của bản thân, vừa xem vừa ghi chép những thứ liên quan.

“Sao nhiều kiểu chụp thế này ? Chỉ là chụp ảnh cưới thôi mà có cần tích hợp nhiều kiểu thế không ?”

Vừa ghi chép vừa xem và còn hành động theo ảnh khiến cho anh ấy cả đêm đó phát điên không biết bao nhiêu lần.

“Phiền phức quá đi, phải chi không cần chụp ảnh cưới thì tốt biết mấy, kết hôn thôi mà sao rắc rối thế”
Qua hơn ba tiếng quyển sổ ghi chép cũng đã đầy, Lục Thành làm theo ảnh mẫu để bản thân quen thuộc hơn khiến cho cơ thể anh ấy đau mỏi vô cùng.

“Mệt thật”
Ở trước mặt mọi người và Nhậm Nhã Lâm anh ấy biểu hiện rất tốt, nhưng thực chất cơ thể lại vô cùng đau nhức.

( Lưng của tôi…….

.

mỏi quá )

 
Chương 27: Chương 27


“Tiên đồng ngọc nữ, mình muốn xin vài bức để đăng lên có được không ?”
“Không được”
Nhậm Nhã Lâm đưa ảnh cho Lăng Nghiên xem, cô ấy xem xong thì khen ngợi không ngừng.

“Keo kiệt thật”
“Lần trước cậu làm ầm lên một lần rồi, mình tuyệt đối không để cậu phá lần hai đâu”
“Đừng có nhắc nữa mà, chuyện lần đó cậu cũng đã mắng mình rồi không phải sao ?”
“Là cậu sai trước, mình mắng cậu oan lắm à ?”
“Không oan, nhưng mà quả thật là ảnh quá đẹp, cậu nhìn xem cậu và bác sĩ Lục mà sinh con chắc là không cần thẩm mĩ đâu nhờ”
“Còn chưa kết hôn mà cậu tính luôn cả chuyênn sinh con cho mình luôn rồi sao ?”
“Thôi được, không nhắc nữa”
Lăng Nghiên nghiêm túc hỏi Nhậm Nhã Lâm.

“Sức khoẻ của ba cậu thế nào rồi ?”
“Vẫn ổn, so với thời gian đầu mới về thì đã có thể ăn uống ổn định hơn rồi”
“Vậy bác sĩ có nói gì đến bệnh tình của bác ấy không ?”
Nói đến đây Nhậm Nhã Lâm liền trầm mặc.

“Không có, mình cũng sớm đoán được kết quả rồi, năm tháng ông ấy bệnh mà mình lại không ở bên cạnh chăm sóc, ngược lại còn khiến ông ấy phiền muộn”
“Mọi chuyện chỉ là hiểu lầm, cậu cũng không hề muốn như vậy mà”
Nhậm Nhã Lâm không kiềm được mà rơi lệ, cô ấy cầm chặt lấy tay Lăng Nghiên.

“A Nghiên, mình đã không còn mẹ nữa, mình không muốn mất đi ông ấy…….

mình thật sự không muốn mất đi ông ấy, nếu mất đi ông ấy mình thật sự sẽ không còn gì nữa”
Lăng Nghiên đau xót ôm lấy Nhậm Nhã Lâm, an ủi cô.


“Cậu không phải mất hết tất cả, họ vẫn sẽ luôn bên cạnh bảo vệ cậu mà, vả lại cậu còn Tiểu Khả và cả mình, sau này cậu còn có cả Lục Thành và nhà họ Lục bên cạnh, cậu không cô đơn đâu”
“Mình thật sự rất muốn được quay lại ngày trước, mình nhất định sẽ không làm như vậy”
“Trải qua rồi thì làm sao có thể quay lại, đừng quay đầu nhìn lại, phía trước vẫn còn nhiều điều tốt đẹp đang đợi cậu”
Lăng Nghiên nhẹ nhàng xoa dịu Nhậm Nhã Lâm, cô ấy rất cô đơn, cũng không có nhiều bạn bè, người duy nhất có thể thấu hiểu cô ấy cũng chỉ có Lăng Nghiên.

Lúc này ở bệnh viện Niệm Khiết đã hồi phục một chút, Tần Thiếu Nhiên vừa phải giải quyết công việc xong lại chạy đến bệnh viện chăm sóc Niệm Khiết.

“Ăn một chút, cố gắng hồi phục cơ thể”
“Anh cũng không cần lúc nào rãnh là lại đến đây, tôi tự chăm sóc mình được mà”
Tần Thiếu Nhiên nghe xong thì nhíu mày khó chịu.

“Cô đã nói câu này rất nhiều lần rồi đó, cô có thấy khó chịu không chứ tôi thì có đó, cô bị thế này thì tự chăm sóc mình như thế nào được hả ? Tôi nói cho cô biết nếu cô còn nói nhiều như vậy thì tôi sẽ trói tay trói chân cô lại sau đó liên tục nhét đồ ăn vào miệng cô để xem cô phản kháng thế nào ?”
Niệm Khiết có chút kiêng dè, bản thân liền trở nên ngoan ngoãn hơn.

Vừa hay lúc đó trợ lí gọi đến thông báo cho Tần Thiếu Nhiên.

“Tần tổng, tìm được ông ấy rồi”
Nghe thấy lời này Tần Thiếu Nhiên đột nhiên nhìn về phía Niệm Khiết.

“Tôi biết rồi, tôi đến ngay”
Niệm Khiết thấy biểu hiện của anh ấy thì đoán ra được vài phần, Tần Thiếu Nhiên sau đó lập tức liền đứng dậy nói có việc cần rời đi trước.

“Tôi có việc cần giải quyết, cô ở đây đợi tôi, xong việc tôi sẽ quay lại”
Niệm Khiết thấy anh định rời đi thì chợt nắm tay giữ anh lại.

“Anh…….

.

là đến gặp ông ấy có đúng không ?”
Tần Thiếu Nhiên ngập ngừng không trả lời.

“Tôi muốn đi cùng anh”
“Nhưng…….


“Anh yên tâm, tôi chỉ là muốn nói với ông ấy vài lời thôi”
Thấy ánh mắt cầu xin của Niệm Khiết khiến Tần Thiếu Nhiên không thể từ chối mà đành để cô ấy đi cùng.

“Được, vậy chúng ta đi thôi”
Hai người họ sau một lúc đi đến một nhà kho cũ, Tần Thiếu Nhiên nắm lấy tay Niệm Khiết đi vào để cô ấy không sợ hãi.

Họ vào đến nơi thì Niệm Khiết đã thấy ba cô đã bị trói ở đó từ lâu.

Ông ấy vừa thấy cô thì liền lên tiếng mắng chửi.

“Con khốn, là mày làm sao ? Mày dám kêu mấy người này bắt trói tao à ?”
Niệm Khiết thấy ông ấy thì có chút sợ hãi, cô ấy theo bản năng lùi ra phía sau Tần Thiếu Nhiên.


Anh ấy thấy cô ấy như thế lập tức bảo người ra tay làm ông ta im miệng, chỉ thấy người của anh ấy vừa nhận được tín hiệu đã đi đến đánh mạnh vào mặt ông ta rồi cảnh cáo.

“Im miệng, nếu còn lên tiếng nói thêm lời nào thì tôi sẽ khiến ông không bao giờ nói được nữa”
Ông ta sợ hãi, bắt đầu không dám nói năng gì nữa, Tần Thiếu Nhiên với giọng nói lãnh đạm, nói với ông ta.

“Nợ của ông tôi sẽ giúp ông trả, nhưng sau này ông không được động đến Niệm Khiết nữa, nếu không tôi sẽ chặt tay của ông”
Niệm Khiết nghe thấy Tần Thiếu Nhiên muốn thay ba mình trả nợ lập tức phản đối.

“Không được, anh không thể làm vậy được”
Ba của cô ấy ngược lại vô cùng vui mừng.

“Im miệng đi, cậu ta nói là trả nợ cho tao, liên quan gì đến mày”
“Ba đừng có như vậy có được không ? Nợ của ba liên quan gì đến anh ấy chứ ?”
“Vậy mày nghĩ với đồng lương ít ỏi của mày thì bao giờ mới có thể trả hết nợ cho tao ?”
Câu hỏi này khiến Niệm Khiết lặng người.

( Đúng vậy, với tiền lương của mình thì cho dù có làm liên tục mấy năm liền cũng không đủ trả nợ cho ông ấy )
“Nợ của tao là lời sinh lãi, mày trả đến bao giờ mới xong chứ ? Mày cứ để cậu ấy trả thay tao đi, sau này tao sẽ không làm phiền mày nữa”
Niệm Khiết do dự, cô ấy rất muốn giải thoát khỏi ông ấy nhưng bản thân lại không muốn mắc nợ Tần Thiếu Nhiên.

Có lẽ biết được suy nghĩ của cô ấy, Tần Thiếu Nhiên liền nói với cô.

“Xem như tôi cho cô mượn, số tiền đó không lấy lãi, cô có thể trả tôi từ từ cũng được, không giới hạn thời gian”
“Tôi………”
Ba Niệm Khiết còn vô sỉ hơn mà nói với Lục Thành.

“Cậu trai trẻ, hay là tôi bán nó cho cậu, cậu tuỳ ý muốn làm gì nó cũng được”
Niệm Khiết hoang mang nhìn bố mình, lời này của ông ấy triệt để dẫm nát trái tim Niệm Khiết, cô ấy đau lòng nhìn ba của mình, chính giây phút này cô ấy đã thật sự quyết tâm muốn cắt đứt hoàn toàn với ông ta.

“Được, xem như tôi mượn nợ của anh, anh giúp tôi trả nợ cho ông ấy, từ nay về sau tôi và ông ấy không còn nợ gì nhau nữa”
“Được, tôi nghe cô”
Niệm Khiết rơi lệ, bước đến trước mặt ba mình, cô nghẹn ngào hỏi ông ấy.

“Ba…….


.

đã có khi nào ? Ba thật sự xem con là con của ba không ?”
Ông ấy không có chút hối lỗi nào mà lạnh nhạt nói với cô.

“Con sao ? Mày có chắc mày là con của tao không ?”
Niệm Khiết nghe xong cười khổ trong nước mắt.

“Cho dù con không phải là con của ba nhưng đối với con, mãi mãi con vẫn xem người bà ba của mình…….

.

lỗi lầm mà mẹ con gây ra xem như con đã trả hết, từ nay về sau mong ba có thể tự lo cho mình”
Ba của Niệm Khiết nghe thấy lời này thì không nói gì, Niệm Khiết u buồn quay lưng muốn rời đi, nhưng trước khi đi cô đã nói với ông ấy lời cuối cùng.

“Cho dù bao nhiêu năm nay ba đối xử với con như thế nào…….

.

nhưng con cũng chưa từng hận ba”
Niệm Khiết bước đi không ngoảnh mặt lại, Tần Thiếu Nhiên đưa tay ra hiệu cởi trói cho ông ta rồi cũng rời đi sau đó.

Nơi đó còn lại một mình ông ấy, ông ta lặng người một lúc lâu rồi cũng từ từ nằm ngã xuống, đôi mắt rưng lệ, ông ta nghiêng đầu nhìn về phía Niệm Khiết cùng Tần Thiếu Nhiên rời đi, giây phút này chỉ còn lại ông ta và nỗi cô đơn tột cùng.



 
Chương 28: Chương 28


Trên xe Niệm Khiết thẩn thờ không nói gì, Tần Thiếu Nhiên nhìn cô ấy rồi nói.

“Chẳng phải nói là không ai nợ ai rồi sao ? Sao cô lại có vẻ không vui thế ?”
Niệm Khiết thản nhiên nói.

“Nhưng bây giờ tôi lại chuyển nợ sang anh rồi”
Tần Thiếu Nhiên lặng người, không thể phản bác.

“Tôi đang nghĩ xem sau này phải làm gì để trả nợ cho anh đây ? Làm bao lâu mới có thể trả xong nợ ?”
“Thì ra là cô đang nghĩ chuyện này à ?”
“Vậy thì anh tưởng tôi nghĩ chuyện gì ?”
Tần Thiếu Nhiên bật cười, anh ấy lấy ra một thứ đeo lên tay cho Niệm Khiết.

“Vật về chủ cũ, giữ cho tốt nếu không tôi tính nó vào số nợ của cô”
Niệm Khiết bất ngờ vì anh ấy lại có thể tìm lại chiếc lắc tay cho cô.

“Anh tìm lại nó cho tôi à ?”
“Tôi đã nói tìm nó về cho cô thì nhất định có thể tìm về cho cô”

“Ồ, cảm ơn”
“Đơn giản thế à ?”
“Vậy anh muốn thế nào ? Hay cần tôi cúi người gập đầu cảm ơn anh sao ?”
“Nè, tôi thấy cô càng ngày càng lớn gan đó, nói chuyện với tôi cũng không kiêng dè như trước”
Niệm Khiết nhìn anh ấy không biểu cảm, bình tĩnh nói.

“Tôi bây giờ là con nợ lớn của anh, tôi nghĩ chắc anh cũng không định giết chết con nợ này đâu ha, nếu không còn ai trả nợ cho anh nữa”
Lời của Niệm Khiết khiến Tần Thiếu Nhiên vô cùng hoang mang, đến cả trợ lí của anh ấy nghe thấy cũng phải bật cười.

“Cậu cười cái gì ?”
“Tôi xin lỗi Tần tổng, tôi không cười gì cả”
Tần Thiếu Nhiên dùng tay nắm chặt cổ Niệm Khiết kéo cô lại gần mình, cô ấy hoang mang cố gắng ngã về sau.

“Tôi trước đây sao lại không nhận ra cách nói chuyện này của cô vậy chứ ? Cô đúng là làm tôi bất ngờ đó”
Niệm Khiết nở nụ cười gượng gạo dùng tay đẩy mặt Tần Thiếu Nhiên ra, che cả tầm nhìn của anh.

“Thật ra cũng chỉ có người thân thiết tôi mới nói chuyện như thế thôi”
Tần Thiếu Nhiên nắm tay Niệm Khiết kéo xuống, ánh mắt nhìn nhau một lúc làm cho cả hai bối rối tim đập mạnh.

“Sau này cô là con nợ của tôi, một khi không trả hết nợ thì không được rời khỏi tôi, có biết chưa ?”
Niệm Khiết ngượng ngùng quay mặt đi.

“Được, dù sao có trốn cũng không thoát khỏi anh”
Lúc này ở nhà họ Lục, mọi người đang cùng nhau ngồi xem ảnh cưới của Lục Thành và Nhậm Nhã Lâm.

“Mẹ, người nhìn xem tấm ảnh này đẹp thật đó”
“Mẹ thấy tấm nào cũng đẹp, nhìn chúng nó xem, đẹp đôi quá đi”
“A Oánh, con chọn vài bức ảnh để hôm đó gửi cho bên truyền thông đăng bài, cháu trai nhà họ Lục kết hôn, nhất định phải để mọi người cùng chiêm ngưỡng”
“Được ạ, con sẽ chọn vài bức thật đẹp”
“A Thành nó có phản đối thì mặc kệ nó, chuyện vui của Lục gia sao có thể xem như chuyện nhỏ được”
Bên ngoài bỗng nhiên có tiếng nói vang lên.

“A Thành nó trước giờ vốn không thích khoa trương thân thế, mọi người làm vậy không sợ nó tức giận à ?”

Lục phu nhân vừa thấy người bước vào liền thay đổi sắc mặt.

“Sao cậu lại đến đây ?”
“Chị dâu à, cháu trai em kết hôn sao chị lại không cho em biết vậy ? Nếu chị đã không lên tiếng thì em đành đến tận đây để hỏi thôi”
Lục lão gia trầm mặt, nghiêm giọng nói.

“Chuyện đó không cần mày lo, mày cứ lo công việc của mày đi”
“Ba, con chỉ là quan tâm cháu trai thôi, cũng đâu có ý gì”
Lão phu nhân nhẹ nhàng khuyên bảo.

“Chuyện cũng không có gì, làm gì phải căng thẳng như vậy, dù sao Thiên Chính cũng là cậu của A Thành, để cho nó biết thì có làm sao ?”
“Đúng đó, dì nói rất đúng”
Lục Thiên Chính là anh em cùng cha khác mẹ với ba của Lục Thành, vì năm đó bị người khác gài bẫy nên Lục lão gia và mẹ của Lục Thiên Chính xảy ra quan hệ và có ông ta, sau này khi mẹ của ông ta qua đời nên được lão phu nhân khuyên chồng mình đưa ông ta về chăm sóc, hiện tại Hàn Oánh là tổng giám đốc của Lục thị, còn Lục Thiên Chính là phó tổng, tính tình kì quái, trong mắt của Lục lão gia thì ông ta là một nổi nhục nhã.

“Dù sao thì nó cũng không được đến đây, nơi này không có việc của nó, cho nó làm phó tổng của Lục thị là đã đối tốt với nó lắm rồi”
“Nó là con trai ông, nói chuyện dễ nghe một chút được không hả ?”
“Tôi…….

.


“Ba à, đừng quá tức giận”
Lục Thiên Chính bị xem thường thì cũng chẳng mảy may quan tâm, ông ta lạnh lùng nhìn ba mình.


“Cho dù con có cố gắng bao nhiêu thì mãi mãi trong mắt ba con vẫn là cái gai không thể nhổ đi…….

con thực sự là phải cảm ơn ba vì đã cho con quá nhiều ân huệ, dù sao thì mang danh nghĩa người một nhà nhưng thực chất chẳng có gì liên quan đến nhau cả”
“Vậy thì đã sao ? Mày còn muốn gì nữa ?”
“Không muốn gì cả, chẳng dám đòi hỏi gì nhiều từ Lục gia đâu, bao nhiêu đây xem như là sự bố thí hậu hĩnh rồi, xin lỗi vì đã làm phiền gia đình mọi người vui vẻ, con xin phép”
“Cút đi cho tao”
Lời nói vô tình, Lục Thiên Chính quay lưng rời đi, trong ánh mắt chỉ có sự căm ghét và đau khổ, kiềm nén sự tức giận trong lòng.

( Cả đời này, có lẽ Lục Thiên Chính tôi sẽ chẳng thể nào trở thành người một nhà với các người được )
Từ nhỏ đến lớn, bị đối xử như một đứa trẻ bị bỏ rơi, Lục Thiên Chính lúc nhỏ chỉ có thể đứng từ xa nhìn Lục lão gia chăm sóc yêu thương anh trai, còn bản thân ông ta luôn phải nhận ánh mắt xem thường và căm ghét của ba mình, hơn 20 năm qua đối với Lục Thiên Chính sống với danh phận con út của nhà họ Lục chỉ luôn là tạm bợ và nhất thời.

Chưa từng được ba mình công nhận, dần dần khiến cho ông ta không còn một chút hào cảm nào đối với nhà họ Lục.

Nỗi ganh ghét và tổn thương dồn nén lâu ngày sẽ khiến con người trở nên thay đổi và tha hoá theo hướng xấu nhất, có lẽ nhà họ Lục cũng chưa từng nghĩ đến, họ tổn thương Lục Thiên Chính thì bản thân ông ta cũng sẽ có ngày đứng lên phản khán lại họ và sẽ không nhẫn nhịn như trước.



 
Chương 29: Chương 29


Một thời gian sau Niệm Khiết ở trong nhà của Tần Thiếu Nhiên chuẩn bị, cô ấy ngồi chán nản xem nhưng thông tin tuyển dụng mà than vãn.

“Cái gì vậy chứ ? Cái nào cũng cần bằng cấp đại học, chẳng lẽ tốt nghiệp cấp ba là phải chịu cảnh thất nghiệp sao ?”
Niệm Khiết bức bối đứng dậy chạy khắp nơi trong nhà la hét.

“Làm sao đây, làm sao đây ? Không có tiền thì làm sao trả nợ được đây ?”
Niệm Khiết trong lúc đang bức bối thì vô tình đụng trúng Tần Thiếu Nhiên đã đứng ở cửa từ lâu.

Tần Thiếu Nhiên nhìn Niệm Khiết với ánh mắt khó hiểu, anh ấy cứ luôn nghĩ cô là một người điềm tĩnh dịu dàng, nhưng hiện tại anh ấy phải nhìn cô với một cảm xúc hỗn loạn.

“Cô làm gì vậy ?”
Niệm Khiết ngượng ngùng đến mức bất động, cô ấy gượng cười nhìn Tần Thiếu Nhiên.

“Tôi…….


Tần Thiếu Nhiên cầm theo hai túi thức ăn đi vào trong.

“Cô ở đây một mình lâu quá nên bị vấn đề à ?”

“Hả ? Làm gì có”
Niệm Khiết vừa định đóng cửa thì nhìn thấy bên ngoài còn hơn sáu túi đồ tương tự, cô ấy ngơ ngác hỏi.

“Cái này là của anh hết à ?”
“Đúng vậy, mau xách vào đi”
Niệm Khiết thân thể nhỏ bé, gắng gượng cầm hết mấy túi thức ăn vào nhà, xong việc cô ấy th ở dốc ngồi xuống ghế sofa, còn không ngần ngại lấy luôn chai nước trên tay Tần Thiếu Nhiên uống một hơi.

“Nè, của tôi mà”
Niệm Khiết nhìn chai nước trên tay thấy vẫn còn một ít nên đưa lại cho Tần Thiếu Nhiên.

“Trả anh”
“Cô uống gần hết rồi mới trả lại tôi à ?”
“Vậy để tôi lấy cho anh chai khác, có được không ?”
Niệm Khiết đứng dậy đi lấy nước cho Tần Thiếu Nhiên, anh ấy chú ý trên bàn có nhiều thông tin tuyển dụng liền trêu chọc Niệm Khiết.

“Cô hoá điên là do mấy cái này đó hả ?”
Niệm Khiết đi đến đưa chai nước mới cho anh rồi ngồi xuống bên cạnh dọn dẹp.

“Hoá điên gì chứ ? Chỉ là tôi cảm thấy bất bình thôi, anh xem những công ty này đều không nhận người chỉ mới tốt nghiệp cấp ba, tôi mãi không tìm được việc, nếu không có việc làm thì làm sao có thể trả nợ cho anh chứ ?”
“Cô bận tâm đ ến việc trả nợ cho tôi đến thế à ?”
“Tất nhiên rồi, anh nghĩ xem, tôi bây giờ nợ anh số tiền rất lớn còn ở nhờ nhà của anh, nếu tôi không trả nợ cho anh thì chắc là tôi phải làm người hầu của anh để trả nợ mất”
Tần Thiếu Nhiên nghe xong thì nói nhỏ.

“Không cần làm người hầu, ở bên cạnh tôi như vậy cũng được rồi”
“Anh nói gì vậy ?”
Tần Thiếu Nhiên chột dạ ấp úng.

“Hả ?…….

Ờ……tôi có nói gì đâu”
“Dù sao tôi cũng phải cố gắng tìm việc để kiếm tiền trả nợ, nếu như cứ kéo dài như vậy thì tôi hoá điên thật đó…….

hay là anh cho tôi quay lại quán rượu làm đi, có được không ?”
Tần Thiếu Nhiên nghe cô ấy nói muốn quay lại quán rượu làm thì lập tức từ chối.


“Không được, cô mà dám bước chân vào đó làm thêm một lần nào nữa tôi chặt đứt chân của cô”
Niệm Khiết hoảng sợ, lo lắng bản thân sẽ bị Tần Thiếu Nhiên xử lí nên cũng không muốn quay về đó làm nữa.

“Được, không đi…….

.

dù sao thì chân tôi dùng vẫn rất tốt, tạm thời chưa muốn xa nó đâu”
“Hai hôm nữa cô cùng tôi đi tham gia hôn lễ của một người bạn”
“Hả ? Tôi đi cùng anh hả ? Tôi không đi có được không ?”
“Cô nghĩ thử xem”
“Tất nhiên là không rồi”
“Hôm đó tôi sẽ cho người đến chuẩn bị cho cô, xong việc ở công ty tôi sẽ đến đón cô sau”
“Được, tuân lệnh”
Tần Thiếu Nhiên chú ý thấy bức tranh Niệm Khiết vẽ cho anh được trưng bày trên kệ thì bất giác vui vẻ.

“Bức tranh đó đúng thật là rất đẹp”
Niệm Khiết ngước nhìn rồi thản nhiên nói.

“Tôi định vức đi nhưng mà nghĩ lại công sức mình vẽ rất cực khổ nên mới để tạm ở đó, thực ra tôi định treo nó ở trong bếp”
“Cái gì ? Cô muốn treo ảnh tôi trong bếp ?”
“Đúng vậy, tôi nghe người khác nói treo ảnh người ở trong bếp có công dụng đuổi gián và chuột, tôi cũng định thử xem thế nào ?”
Tần Thiếu Nhiên nhìn Niệm Khiết với ánh mắt khiêu khích.

“Đuổi gián và chuột, vậy cô cứ thử treo đi, xem tôi có chặt tay cô không ?”

“Nhất định là không treo ở đó, nếu có treo thì tôi cũng sẽ treo trong phòng ngủ để mỗi ngày trước khi ngủ có thể nhìn thấy và nhắc nhở mình, Tần thiếu là một đại ân nhân với tôi, nhất định tôi phải biết ơn anh”
“Vậy sao ?”
“Đúng vậy, cho nên anh đừng có động một tí là đòi chặt đi một bộ phận trên cơ thể tôi có được không ? Tất cả những thứ trên người tôi đều là những thứ dùng còn rất tốt, tôi không muốn mất đi bất cứ thứ gì”
“Cô là của tôi, tôi muốn làm gì cô thì đó là quyền của tôi”
Niệm Khiết ngơ ngác nhìn Tần Thiếu Nhiên, lúc này Tần Thiếu Nhiên mới phát hiện bản thân đã nói những lời thật lòng của bản thân nên liền lãng tránh sang chuyện khác.

“Tôi còn có việc, tôi đi trước đây, thức anh cô nhớ bỏ vào tủ nếu không sẽ hỏng đó”
Nói xong anh ấy đứng dậy rời đi, Niệm Khiết ở lại vẫn còn đang suy nghĩ với lời nói lúc nãy, bất giác cô ấy đặt tay lên ngực cảm nhận nhịp tim.

( Sao lại đập nhanh vậy, chẳng lẽ mình bị bệnh rồi sao ? )
Niệm Khiết liên tục đánh vào mặt mình để chấn tỉnh.

“Niệm Khiết mày bị gì vậy ? Chắc chắn là anh ấy nói đùa thôi”
Niệm Khiết trong đầu lúc này luôn cứ nhớ câu nói của Tần Thiếu Nhiên, khiến mặt đỏ bừng, thẩn thờ đi vào phòng.

Trong lòng có chút hoang mang không biết lời nói lúc nãy là vô tình hay cố ý, là lời nói thật lòng hay chỉ là lời nói vui nhất thời.



 
Chương 30: Chương 30


Hôn lễ của Lục Thành và Nhậm Nhã Lâm được cử hành như đã dự tính, cô ấy trong phòng trang điểm thẩn thờ nhìn bản thân trong gương.

( Kết hôn rồi…….

cứ thế mà đã kết hôn rồi sao ? )
“A Lâm, bảo bối của mình”
“Nghiên Nghiên”
“Cậu xinh quá đi”
“Chị à”
“Sao hai người lại vào cùng lúc vậy ?”
“Mình gặp Tinh Khả ở ngoài nên nhờ con bé dẫn mình vào đây”
Lăng Nghiên nhìn Nhậm Nhã Lâm trong bộ váy cưới tinh khôi vô cùng thuần khiết và lộng lẫy thì không nhịn được mà cảm thán.

“Bảo bối à, mẹ chồng cậu biết chọn lắm đó, bộ váy cưới này đẹp quá đi”
“Đến lúc cậu kết hôn cũng sẽ được mặc một bộ váy cưới lộng lẫy thế này thôi, không chừng còn xinh hơn cả mình”
“Cậu nói chuyện trong mơ đó hả ? Mình đến cả bạn trai còn không có, nói gì đến chuyện kết hôn”
“Vậy sao ? Cậu và tình nhân nhỏ của cậu thì sao ?”
“Tình nhân nhỏ gì chứ ? Cậu nói gì vậy ?”
Nhậm Tinh Khả thắc mắc hỏi.


“Chị Nghiên, chị có bạn trai sao ?”
“Chị không có, em đừng nghe chị em nói bậy”
“Mình nói bậy, được chưa ? Cậu bên người ta bao lâu rồi vẫn chưa có kết quả, làm sao có thể nói là có quan hệ gì chứ ?”
“À, thì ra là chị đơn phương hả ?”
“Con bé này, em đừng có học theo chị của em trêu chọc chị có được không ?”
Tiếng cười vang lên khắp căn phòng, lúc này Lăng Nghiên mới chợt nhớ ra mà đưa hai món quà cho Nhậm Nhã Lâm.

“Tặng cậu này, tân hôn vui vẻ”
“Cái gì vậy ? Sao có cả hai phần quà vậy ?”
“Cái hộp màu xanh kia là quà của mình, cậu mở ra xem đi”
Nhậm Nhã Lâm nghi hoặc mở hộp quà ra thì vô cùng bất ngờ.

“Cái này ? Là gì vậy ?”
“Cậu biết nhà mình làm nghề gì rồi đó, chỉ là chọn một bộ trang sức chưa được tung ra thị trường tặng cậu thôi, không cần quá cảm động”
“Món quà này của cậu không phải là trộm ở chỗ ba cậu đấy chứ ?”
“Nè, cậu xem thường mình vậy hả ? Mình cần gì phải trộm, dù sao ba mình cũng rất quý cậu, vừa nói là chọn quà cưới cho cậu ngay lập tức đã đưa nó cho mình rồi”
“Vậy là món quà này là do bác Lăng chuẩn bị cho mình, chứ đâu phải cậu ?”
“Rốt cuộc là cậu có nhận hay không ? Nếu cậu không nhận thì mình lấy đi đó nha”
“Nhận, mình nhận, nhưng còn món quà còn lại là của ai vậy ?”
“À, là của Tiểu Việt đó, cậu ấy nói không đến được nên nhờ mình đưa quà cho cậu”
Nghe nói đến là quà của Âu Dương Việt thì Nhậm Nhã Lâm có chút gượng gạo.

“Vậy cậu gửi lời cảm ơn đến cậu ấy giúp mình”
“Được”
Đúng lúc đó nhân viên phục vụ hôn lễ bước vào.

“Đã sắp đến giờ làm lễ, mời dâu phụ và cô dâu đi đến nơi làm lễ”
“Được, chúng tôi đến ngay”
Lăng Nghiên và Nhậm Tinh Khả cùng nhau đưa Nhậm Nhã Lâm đ ến nơi diễn ra hôn lễ, khi cả ba vừa đến trước cửa đã vô cùng ngạc nhiên khi thấy Nhậm Sơn đã thay bộ âu phục mà con gái tặng đứng đợi cô từ trước.

Nhậm Nhã Lâm cảm xúc dâng trào, cô ấy từ từ bước chỗ ba của mình, Nhậm Sơn nhìn con gái trong bộ váy cưới vô cùng xinh đẹp thì bật cười hạnh phúc.

Con gái đi đến bên cạnh, ông ấy liền đưa tay ra ý muốn con gái choàng lấy tay mình.

Nhậm Nhã Lâm trầm tư nhìn đôi tay ấy, cô vô thức nhớ đến lúc nhỏ.


“Tiểu công chúa mau choàng lấy tay của ba, ba sẽ đưa con vào lễ đường nào”
“Ba, nếu như sau này con kết hôn thì có phải ba cũng sẽ dắt tay con đưa vào lễ đường thế này đúng không ?”
“Tất nhiên, đến lúc đó tiểu công chúa của ba sẽ là cô dâu xinh đẹp nhất”
“Thật sao ạ ?”
“Hoàn toàn chính xác luôn”
Thời gian đó là khoảng thời gian vô cùng hạnh phúc đối với gia đình cô ấy, mẹ của cô ấy lúc đó vẫn còn có thể cười vui vẻ nhìn họ, bây giờ thì chỉ còn lại ba của cô mà thôi.

Nhậm Nhã Lâm đôi tay nhẹ nhàng choàng lấy tay ba của mình, cô nhìn ông ấy mỉm cười hạnh phúc.

Đứng bên cạnh ông ấy, Nhậm Nhã Lâm cảm nhận được sự căng thẳng của ông, cô nhỏ nhẹ hỏi.

“Ba căng thẳng sao ?”
“Có một chút, dù sao lúc nhỏ chỉ là cùng con vui đùa, cũng chưa từng nghĩ đến cảnh này”
“Không sao, tiểu công chúa của ba bây giờ đã thành cô dâu xinh đẹp nhất rồi, ba phải cố gắng bình tĩnh kiêu hãnh đưa con gái vào lễ đường chứ”
“Được, ba sẽ hoàn thành nhiệm vụ thật tốt”
Cánh cửa trước mắt lúc này mở ra, ánh đèn lập tức dồn về phía họ, Nhậm Sơn hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu vững bước đưa con gái đi vào con đường được trải hoa cưới.

Lục Thành đứng trên sân khấu, trên tay cầm bó hoa cưới tâm trạng vô cùng rối bời, mặc dù bản thân đã chuẩn bị rất kĩ lưỡng nhưng lúc này anh ấy vẫn rất căng thẳng.

Anh ấy trầm tư nhìn Nhậm Nhã Lâm đang đi vào, bản thân anh mang nhiều suy nghĩ, anh và cô ấy quen biết nhau một cách rất đơn giản, anh cũng không chắc rằng bản thân có thể hiểu cô ấy hay không và Nhậm Nhã Lâm cũng vậy, trong giây phút đó anh đã cảm thấy bản thân quá vội vàng khi quyết định kết hôn.

Nghĩ lại những lần ở cạnh Nhậm Nhã Lâm khiến Lục Thành trở thành người muốn trở che cho người khác lại làm bản thân anh thấy mình vô cùng giống ba của anh năm đó, mạnh mẽ, kiên cường che chở cho gia đình.


Cô dâu của anh rất sáng chói, cô ấy thật xinh đẹp, rực sáng như ánh sao tồn tại duy nhất trên bầu trời đêm.

Nhậm Sơn đưa Nhậm Nhã Lâm đ ến trước mặt Lục Thành, ông ấy mỉm cười đưa tay con gái cho con rễ, ánh mắt trầm tư, chợt ông ấy nói với Lục Thành.

“Quãng đời còn lại, ba hy vọng con có thể vững vàng chở che cho gia đình nhỏ của mình, hoa sẽ không tự nhiên mà nở, đi dưới mưa cũng không tự nhiên mà khô ráo, đã cùng ở cạnh nhau khoảng thời gian yên bình thì cũng đừng buông bỏ nhau khi có sóng gió, ba chúc cho hai con quảng đời về sau có thể vui vẻ hạnh phúc”
Nói xong Nhậm Sơn xoa đầu con gái, Nhậm Nhã Lâm đã bị hành động và lời nói này của ba làm mất đi sự mạnh mẽ vốn có mà đôi mắt ngấn lệ, cô lưu luyến nắm chặt đôi tay của ba.

Nhậm Sơn cũng xúc động lau nước mắt cho con gái, ông ấy từ từ gỡ tay con gái, gượng cười quay đi.

Nhậm Sơn đã không thất hứa với vợ, lời hứa sẽ dắt tay con gái vào lễ đường, nhớ lúc vợ nằm viện, bà ấy biết bản thân không cầm cự được mà căn dặn ông ấy.

“Sau này hãy thay em, nhìn con gái trong bộ váy cưới xinh đẹp nhất, kết hôn với người đàn ông tốt nhất”
Nhậm Sơn rời khỏi sân khấu, ông đưa tay gạt nước mắt tự nhủ.

( Dĩnh Dĩnh, anh đã thay em nhìn con gái đẹp nhất trong bộ váy cưới, nhưng anh lại không còn thời gian để nhìn xem con rễ có phải là người đàn ông tốt nhất hay không, đợi anh…….

.

đợi anh đến gặp em, năm dài tháng rộng quá nhiều chông gai, năm tháng không có em thật sự anh quá cô đơn rồi, chỉ là tiếc thay vẫn chưa thể dắt tay Tiểu Khả vào lễ đường như chị gái của con bé, nhưng anh tin sau này Tiểu Lâm sẽ thay chúng ta chăm sóc em gái thật tốt )

 
Chương 31: Chương 31


Lục Thành cầm tay Nhậm Nhã Lâm, cô ấy ngạc nhiên khi cảm nhận được tay anh rất lạnh.
( Lạnh vậy, anh ấy căng thẳng vậy sao ? )
Lục Thành đưa hoa cưới cho Nhậm Nhã Lâm, cô ấy quan tâm hỏi anh ấy.
“Anh căng thẳng sao ?”
Lục Thành ngượng ngùng trả lời.
“Đều là lần đầu cả, nói không căng thẳng thì hơi khó tin”
Họ tiế tục hoàn thành lễ cưới, nhà họ Lục ở dưới sân khấu ai cũng vui vẻ hạnh phúc chúc mừng họ.
Tần Thiếu Nhiên và Niệm Khiết cũng theo dõi quá trình làm lễ, Niệm Khiết vô thức hỏi Tần Thiếu Nhiên.
“Sau này anh kết hôn anh sẽ cưới người anh yêu hay sẽ cưới người mà ba mẹ anh đã chọn”
Tần Thiếu Nhiên thản nhiên nói.
“Bản thân tôi chỉ muốn tự do, hạnh phúc của bản thân tất nhiên phải do bản thân lựa chọn, nhưng nếu là sự sắp đặt có lợi cho gia đình thì có lẽ tôi sẽ lựa chọn đáp ứng”
Niệm Khiết nghe xong thì bất giác có chút buồn bã, cô ấy nhìn Tần Thiếu Nhiên bên cạnh lại có chút bâng khuâng không biết nên nói gì.
Tiế theo đến lúc đeo nhẫn cưới, Nhậm Tinh Khả được giao nhiệm vụ mang nhẫn cưới lên sân khấu, cô ấy nhìn chị gái xinh đẹp thì cười rất vui vẻ.
Nhậm Nhã Lâm nhìn em gái, cô ấy biết sau khi hoàn thành xong hôn lễ thì cô không thể sống cùng em gái nữa, nhưng dù thế nào thì cô vẫn sẽ mãi yêu thương và chăm lo cho em gái mình.

Lục Thành cầm lấy nhẫn cưới, anh ấy do dự một lúc rồi nhìn về phía Nhậm Nhã Lâm.

Đôi mắt cô ấy rất trong và sáng, anh ấy chợt mỉm cười nhẹ nhàng đeo nhẫn cưới vào tay cô.
Cô ấy cũng nhẹ nhàng đeo nhẫn lại cho anh, giây phút này họ chính thức ràng buộc nhau cả đời, cô nhớ đến những lúc ở gần Lục Thành luôn cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối, đối với cô anh là một người vô cùng thích hợp để kết hôn.
( Yêu cũng được, không yêu cũng không sao, thích hợp là được )
Sau một ngày dài diễn ra hôn lễ, Nhậm Nhã Lâm và Lục Thành trở về nhà, căn nhà của anh ấy cũng được Lục phu nhân đích thân trang trí, vừa vào phòng Nhậm Nhã Lâm đã gượng gạo nói.
“Ở đây có phòng khác không, dù sao chúng ta bây giờ cũng không thích hợp ngủ cùng phòng đúng không ?”
Lục Thành ấp úng nói.
“Ờ……thật ra là còn một phòng nhưng mà…….”
Lục Thành đưa Nhậm Nhã Lâm đi xem phòng còn lại thì cảnh tượng bên trong làm cho Nhậm Nhã Lâm phải ngơ ngác.
“Cái này…….là phòng phẫu thuật hả ?”
“Thật ra không phải vậy đâu, tôi chỉ là dùng nó làm phòng luyện tập mà thôi, lúc rãnh hoặc cần nghiên cứu gì đó thì sẽ dùng đến………”
Hoá ra Lục Thành dùng căn phòng còn lại bố trí đầy đủ dụng cụ y tế và biến nó trở thành phòng phẫu thuật tại nhà trông vô cùng đáng sợ.
“Hay là tối nay cứ ngủ tạm phòng tôi đi, ngày mai tôi cho người đến dọn dẹp, có được không ?”
Nhậm Nhã Lâm có chút do dự, Lục Thành hiểu ý của cô nên nhanh chóng lên tiếng.
“Thật ra tôi có thể ngủ ở sofa, cô có thể yên tâm”
Nhậm Nhã Lâm thấy có chút bất công, dù sao đây cũng là nhà của anh ấy, nếu bản thân vừa đến đã chiếm lấy phòng của người khác thì có chút không nên.
“Ờ……không cần phải vậy đâu, chúng ta chia giường làm đôi ngủ là được, hôm nay cả hai đều đã mệt rồi, không cần phải làm khổ bản thân đâu”
“Vậy…….cũng được”
Tối đó hai người họ quả thật chia giường làm đôi để ngủ, mặc dù cả họ đã rất mệt nhưng lại không thể nào ngủ được.

Cứ thế đã qua 12 giờ nhưng họ vẫn không thể nào ngủ.

Nhậm Nhã Lâm chợt lên tiếng.
“Tôi không ngủ được”
“Tôi cũng vậy”

“Chúng ta có trò gì tiêu khiển không ?”
Lục Thành nghi hoặc quay sang nhìn cô.
“Ý cô là muốn làm gì ?”
“Hay là………”
Nhậm Nhã Lâm nhìn Lục Thành với ánh mắt đầy ẩn ý.
Một lúc sau hai người họ cùng nhau ở nhà bếp làm đồ ăn khuya, đôi vợ chồng trẻ này vào giữa khuya lại cùng nhau làm đồ ăn, thật đúng là có chút khác thường.
Lục Thành trổ tài nấu ăn như một đầu bếp, khiến cho Nhậm Nhã Lâm vô cùng nhạc nhiên.
Sau khi chuẩn bị xong nguyên liệu thì chuyện tiếp theo làm cho Lục Thành và Nhậm Nhã Lâm vô cùng rối rắm.
“Bác sĩ Lục, bình thường anh đều sống thế này sao ? Đồ ăn đều có nhưng gia vị thì lại hết sạch, vậy chúng ta nấu ăn thế nào đây ?”
Lục Thành cũng ngượng ngùng không biết nói gì.

Hoá ra sau khi chuẩn bị xong nguyên liệu Lục Thành mới phát hiện gia vị ở nhà anh đều đã hết từ lâu, vì ít khi anh nấu ăn ở nhà nên không chú ý đến việc này.
“Hay là chúng ta ra ngoài xem thử, có thể tìm chút gì đó ăn hay không ?”
“Nhưng giờ này thì tôi nghĩ………”
Hai người họ ngồi trên ghế sofa chán nản không biết làm gì, lúc này Nhậm Nhã Lâm liền nảy ra một ý là cùng Lục Thành xem phim.
“Bác sĩ Lục, chúng ta xem phim đi”
“Cô muốn xem phim gì ?”
“Anh chọn đi”
“Tôi bình thường không xem phim, cũng chẳng biết nên xem phim gì ?”

Nhậm Nhã Lâm gượng cười, cũng phải bất lực với người đàn ông trước mặt.
( Con ngừoi tri thức quả thực có rất nhiều điều không giống với người khác )
Nhậm Nhã Lâm mỉm cười nói với anh ấy.
“Vậy tôi sẽ khai mở thế giới quan của anh”
Cô ấy cứ thế mở lên rất nhiều bộ phim cổ trang, cô ấy còn tận tình giải thích nhiều thứ trong phim cho Lục Thành, lúc này Nhậm Nhã Lâm trong mắt anh ấy vô cùng khác lạ, cô ấy nổi bật hơn, thu hút hơn, ánh mắt cũng dõi theo cô ấy mà khôgn thể rời đi.
Đến 2 giờ sáng Nhậm Nhã Lâm đã mệt mỏi mà ngủ quên mất, Lục Thành im lặng bên cạnh nhìn cô ấy, anh bất giác nhìn xem thời gian đã trễ nên nên quyết định bế Nhậm Nhã Lâm vào phòng ngủ.
Anh ấy nhìn cô ngủ rất ngon lại không nhịn được mà cảm thán.
“Luyên thuyên mãi mới chịu ngủ, đúng là……..”
Lục Thành cũng đã rất mệt nên nhanh chóng lên giường ngủ thiếp đi.

Một đêm tân hôn trôi qua vô cùng bất thường, nhưng dù sao đối với họ trải qua một đêm đầy ngượng ngùng như thế đã là rất tốt.



 
Chương 32: Chương 32


Buổi sáng Nhậm Nhã Lâm tỉnh dậy đã thấy Lục Thành không có ở trong phòng, cô ấy đi ra ngoài thì thấy anh ấy đang chuẩn bị bữa sáng cho cô.

Vừa thấy cô ấy anh đã dịu dàng mỉm cười chào cô.

“Chào buổi sáng, tôi chuẩn bị đồ ăn sáng rồi, chúng ta ăn sáng xong sẽ cùng về nhà mẹ”
“Hôm nay anh không đi làm sao ?”
“Công việc tôi đã sắp xếp xong từ trước rồi, vì sau khi kết hôn sẽ được nghỉ phép nên tôi sẽ giải quyết công việc ở nhà, cô yên tâm, không ảnh hưởng công việc đâu”
“Vậy anh đợi tôi một lát, tôi đi thay đồ đã”
“Ừm”
Một lúc sau Lục Thành và Nhậm Nhã Lâm cùng nhau ra khỏi nhà, vì trời sắp vào đông nhưng Nhậm Nhã Lâm lại không mang áo khoác, Lục Thành thấy vậy nên giúp cô ấy cầm theo áo khoác.

Đến nhà họ Lục mọi người đã chờ sẵn họ ở đó.

“Bà nội, ông nội, mẹ….

.


“Tiểu Lâm, mau đến đây”
Lục Thành theo sau, cùng Lục phu nhân trò chuyện.

“Hai đứa ngày đầu ở cùng nhau thế nào ?”

“Vẫn ổn, vả lại chúng con đều đã lớn rồi, mẹ không cần lo”
“Được rồi mẹ không lo, đúng rồi, có người tìm con đó”
“Ai vậy ạ ?”
Vừa vào đến bên trong đã có một cô gái từ trên lầu chạy nhanh xuống gọi Lục Thành.

“Tủ lạnh, lâu quá không gặp anh có nhớ em không ?”
Cô ấy chạy đến trước mặt Lục Thành vui vẻ nhìn anh, Nhậm Nhã Lâm lại vô cùng bất ngờ với hình ảnh đó.

Lục Thành vừa thấy cô ấy thì đã cau mày nói.

“Con nhóc thối tha, sau này đừng gọi anh là tủ lạnh nữa có được không ?”
“Không thích, ai bảo từ nhỏ đến lớn anh lúc nào cũng lạnh lùng khó gần, em đứng gần tủ lạnh còn cảm thấy ấm áp hơn đứng gần anh”
“Em……”
Lục phu nhân thấy vẻ mặt ngơ ngác của Nhậm Nhã Lâm thì liền giải thích với cô ấy.

“Tiểu Lâm, mẹ giới thiệu với con một chút, đây là Vĩnh Tâm, em gái của A Thành”
Đây là em gái của Lục Thành, Lục Vĩnh Tâm trước đây luôn học ở nước ngoài nên rất ít khi gặp mọi người.

Lục Vĩnh Tâm là một cô gái rất đáng yêu, hoạt bát, hoàn toàn khác với Lục Thành lạnh lùng.

Cô ấy nhìn thấy chị dâu thì vui vẻ đi đến chào hỏi.

“Chị dâu, chào chị…….

hôm qua vì sự cố máy bay nên không về kịp dự lễ cưới, hôm nay mới gặp mặt”
“Không sao”
“Chị dâu, chị xinh đẹp thật đó nhưng đáng tiếc là mắt chị có vẻ không được tốt lắm”
Nhậm Nhã Lâm không hiểu ý của cô ấy nên ngẩn người một lúc.

“Ý em là mắt chị không tốt nên mới nhìn trúng anh của em”
Nhậm Nhã Lâm hoang mang không biết nói gì, mọi người xung quanh lại thích thú cười vui vẻ, Lục Thành thì lại tức giận đi đến muốn xử lí em gái.

“Em nói cái gì vậy hả ? Con nhóc này”
Lục Vĩnh Tâm lém lỉnh lập tức trốn phía sau Nhậm Nhã Lâm.

“Chị dâu, cứu em, đừng để anh ấy đánh em”
Nhậm Nhã Lâm thuận thế giang tay ra chắn trước mặt Lục Vĩnh Tâm làm cho Lục Thành cũng không biết phải làm sao.

“Nè, em ấy chỉ là đùa thôi, anh đừng giận”
“Em còn bao che cho nó, con nhóc này anh không dạy dỗ nó thì nó sẽ không biết sợ là gì”

“Được rồi, đừng la em ấy nữa mà, em ấy cứ đứng phía sau em như vậy anh cũng đâu làm gì được em ấy”
Lục Thành bất lực nhìn Lục Vĩnh Tâm đang đắc ý đứng sau chị dâu.

Khung cảnh vô cùng hoà thuận vui vẻ, Lục Vĩnh Tâm cũng rất thích người chị dâu này.

Phía sau vườn mọi người đang chuẩn bị bữa ăn ngoài trời cùng nhau, Lục Thành vừa cùng ông nội trò chuyện vừa nướng thức ăn.

“Công việc ở bệnh viện vẫn tốt chứ ?”
“Vẫn tốt ạ, gần đây mấy ca phẫu thuật cũng ít dần nên cũng việc cũng không quá mệt mỏi”
“Con và Tiểu Lâm có dự định hưởng tuần trăng mật hay chưa ?”
“Con vẫn chưa hỏi cô ấy, nếu cô ấy muốn đi đâu thì con sẽ sắp xếp cùng cô ấy đi”
“Đúng, yêu thương vợ như vậy là rất tốt, tính tình này của con rất giống ba của con”
Lục Thành nghe xong thì mỉm cười, anh ấy chú ý thấy gió bắt đầu thổi mạnh thì lập tức dừng công việc lại rồi đi vào trong mang áo khoác ra khoác lên cho Nhậm Nhã Lâm.

“Gió lạnh, cẩn thận bị cảm”
“Em biết rồi”
Thấy hành động ân cần của Lục Thành làm cho mọi người đều thích thú, Lục Vĩnh Tâm bên cạnh thì lên tiếng châm chọc.

“Anh, em cũng lạnh nữa, sao trước giờ chưa thấy anh quan tâm em như vậy chứ ?”
“Em da thịt dày, không cơn gió nào làm lạnh nổi em đâu”
“Anh…….


Nhậm Nhã Lâm bật cười đứng dậy kéo Lục Thành sang một bên.

“Được rồi, chúng ta mau đi nướng thịt đi, em đói rồi”
“Chị dâu, em giúp chị”
“Được”

Lão phu nhân nhìn cảnh tượng cả nhà vui vẻ thì lại có chút ngậm ngùi, bà ấy nói với con dâu bên cạnh.

“Nếu như Thiên Phong còn sống thì tốt biết mấy”
“Gia đình sum họp, nếu như có thêm cả Thiên Phong thì đúng là sẽ vui hơn”
“Nếu nói thật sự là sum họp thì nên có cả Thiên Phong và Thiên Chính, như vậy mới trọn vẹn”
“Chỉ là ba…….

.


“Ông ấy cố chấp, bao nhiêu năm vẫn luôn cứ hành xử lạnh nhạt với cậu ấy, đều là con trai của mình, làm như vậy có chút không đúng”
“Từ từ khuyên giải chắc là sẽ ổn hơn thôi”
“Khuyên được ông ấy thì cũng không cần kéo dài đến tận bây giờ…….

.

thôi vậy, dù sao bây giờ như vậy đã cảm thấy hạnh phúc rồi, lâu rồi không thấy A Thành nó quan tâm ai, quyết định kết hôn đúng là rất sáng suốt”
“Con cảm thấy có Tiểu Lâm làm bầu không khí gia đình chúng ta vui hơn rất nhiều, con bé giống với A Dĩnh, luôn mang đến cho người xung quanh cảm giác vui vẻ thoải mái”
Hàn Oánh nhìn Nhậm Nhã Lâm lại mơ hồ nhìn thấy hình bóng bạn thân Viên Dĩnh, thầm nghĩ trong lòng.

( Nhìn con bé mình lại cảm thấy như nhìn thấy cậu, A Dĩnh à bây giờ mình cứ muốn đối tốt với con bé hết mức có thể như thể bản thân mình đang bù đắp cho cậu vậy )

 
Chương 33: Chương 33


Sau khi từ Lục gia trở về thì trời đã khuya, Nhậm Nhã Lâm cùng chồng trở về nhà, vừa trong Lục Thành đã nói với cô.

“Tôi có thứ này cho em”
Nhậm Nhã Lâm ngạc nhiên, đi cùng anh ấy.

Khi vừa vào trong căn phòng trước đó như bản sao phòng phẫu thuật của Lục Thành thì bây giờ lại vô cùng khác lạ.

“Đây là ?”
“Hôm nay tranh thủ lúc ở bên ngoài nên tôi cho người vào sửa sang lại căn phòng này cho em”
Nhậm Nhã Lâm từ từ đi vào trong, mọi thứ được chuẩn bị vô cùng kĩ lưỡng, ảnh cưới của hai người cũng được treo bên trong, cô vui vẻ nhìn nó một lúc.

“Mỗi phòng tôi treo một bức ảnh, nếu em không thích thì có thể đổi bức khác”
“Không sao, tôi rất thích”
“Đồ của em tôi không tiện đụng vào nên lát nữa sẽ kéo vali sang cho em”
“Được, cảm ơn anh”
Lục Thành vừa đi thì Nhậm Tinh Khả vừa gọi đến cho cô ấy.

“Khả Khả, sao vậy ?”

Nhậm Tinh Khả ngập ngừng một lúc lâu mới tiếp tục nói làm cho Nhậm Nhã Lâm vô cùng lo lắng.

“Em sao vậy ? Sao gọi cho chị lại chẳng nói gì cả ?”
“Chị……”
Nhậm Nhã Lâm căng thẳng hỏi.

“Rốt cuộc là thế nào ? Em nói đi”
Sau đó không lâu Lục Thành mang vali vào phòng cho Nhậm Nhã Lâm thì vô cùng bất ngờ khi thấy cô ấy đang thơ thẩn rơi lệ.

Lục Thành đi đến chỗ cô ấy từ từ cúi người hỏi cô đã xảy ra chuyện gì.

“Em sao vậy ? Có chuyện gì sao ?”
Nhậm Nhã Lâm vừa nhìn thấy Lục Thành liền đau đớn ôm chặt lấy anh, cô ấy vỡ oà khóc lớn hơn, Lục Thành khó hiểu cũng chỉ biết an ủi cô.

“Đừng khóc nữa, mau nói tôi nghe, rốt cuộc có chuyện gì ?”
Nhậm Nhã Lâm nghẹn ngào nói ra mọi chuyện.

“Ba tôi………ông ấy sắp rời xa chúng tôi rồi”
Lục Thành ngạc nhiên hỏi cô rõ mọi chuyện.

Lúc này anh nghe Nhậm Nhã Lâm nói ra việc vừa rồi em gái gọi đến báo với cô, ba của cô ấy hôm nay đột nhiên ngất xĩu, hiện đang ở bệnh viện, sau khi kiểm tra thì bất ngờ phát hiện khối u của ông ấy đã phát triển đến mức khó có thể tưởng tượng, nhưng vì lo con gái vừa kết hôn xong lại phải lo lắng cho mình nên ông ấy đã căn dặn Nhậm Tinh Khả không được thông báo cho chị gái.

Nhậm Nhã Lâm lúc này liền hỏi Lục Thành một điều khiến anh khó xử.

“Lục Thành, chúng ta làm phẫu thuật cho ông ấy đi, nếu như thành công thì có phải sẽ……….


Lục Thành nghe đến đây thì lập tức ngắt lời.

“Nhã Lâm, em bình tĩnh đi…….

chuyện bây giờ không phải làm phẫu thuật là có thể giải quyết nữa rồi”
Nhậm Nhã Lâm ngẩn người, cô ấy thất thần không nói lời nào liền đột nhiên đứng dậy.


“Tôi phải đến bệnh viện, phải hỏi bác sĩ kĩ hơn về bệnh tình của ông ấy, đúng vậy, tôi phải đến bệnh viện”
Thấy Nhậm Nhã Lâm kích động lập tức Lục Thành nắm tay giữ cô ấy lại.

“Nhã Lâm, em đừng kích động như vậy, em làm như vậy chỉ là vô ích mà thôi”
Nhậm Nhã Lâm cố gắng gạt tay Lục Thành ra, cô ấy nhất quyết muốn đến bệnh viện nhưng Lục Thành lại không muốn cô ấy trong tình trạng này mà đến đó, anh từ phía sau ôm chặt lấy Nhậm Nhã Lâm.

“Em không được đi, lúc này em không thể đến đó”
Sự đau khổ dồn nén, cô ấy khóc nghẹn vùng vẫy khỏi tay Lục Thành, còn anh ấy thì nhất quyết giữ lấy cô ấy, Nhậm Nhã Lâm không còn sức chỉ có thể gục ngã ngồi quỵ xuống rơi lệ.

“Tôi chỉ là muốn ở bên cạnh ông ấy lâu một chút thôi, lâu thêm một chút là được”
Cô ấy nhìn Lục Thành, đôi mắt đỏ hoe khiến Lục Thành thương xót mà cũng chẳng thể làm gì.

“Lục Thành, tôi đã mất đi mẹ rồi, tôi chỉ còn ba và em gái thôi, nếu bây giờ ông ấy cũng muốn rời xa chúng ta thì tôi phải làm sao ?”
Anh ấy nhẹ nhàng ôm lấy cô, Nhậm Nhã Lâm tựa vào lòng, anh ấy dịu dàng xoa dịu cô ấy.

“Đừng khóc, ba không muốn cho em biết là vì lo em sẽ rơi vào tình trạng này, nếu em trở nên suy sụp thì ông ấy nhất định sẽ rất tự trách…….

.

thời gian qua em đã cố gắng mạnh mẽ rồi thì tại sao bây giờ lại không làm được chứ ? Có tôi ở đây, tôi sẽ luôn bên cạnh em”
Có được sự chở che của Lục Thành khiến cho Nhậm Nhã Lâm chỉ muốn giải toả tất cả cảm xúc, Lục Thành ôm lấy vợ mình và bên cạnh cô ấy rất lâu.

Một lúc sau Nhậm Nhã Lâm vì khóc quá nhiều nên đã mệt mỏi đến mức ngủ quên trong lòng Lục Thành.


Tuy cả người đau nhức nhưng Lục Thành vẫn ân cần bế vợ lên giường, sau khi đắp chăn và tắt đèn giúp cô ấy thì anh mới an tâm bước ra ngoài.

Ở ngoài phòng khách Lục Thành gọi cho bác sĩ Diệp trước đây chữa trị cho Nhậm Sơn hỏi tình hình.

“Bác sĩ Diệp, anh có rãnh không ? Tôi hỏi anh vài việc được không ?”
“Bác sĩ Lục, sao vậy ? Vừa kết hôn xong đã muốn tiếp tục làm việc sao ?”
“À không, tôi định hỏi anh về bệnh tình của bệnh nhân Nhậm Sơn, ông ấy là ba vợ của tôi”
“Thế à, thật ra tôi cũng hết cách rồi, vì bệnh tình kéo dài quá lâu không chữa trị nên khối u phát triển quá nhanh, dùng thuốc chỉ là giúp giảm đau mà thôi ngoài ra chẳng thể giúp gì cho bệnh tình cả”
“Vậy ông ấy còn thời gian bao lâu”
“Lâu nhất cũng là hơn một tháng nữa thôi”
Lục Thành ngẩn người, anh trong lòng hoảng loạn không biết phải giúp Nhậm Nhã Lâm thế nào.

“Bác sĩ Diệp, cảm ơn anh, vậy anh cứ làm việc đi”
“Được, vậy tạm biệt anh”
Tắt máy xong Lục Thành trầm tư.

( Đã cướp đi mẹ của cô ấy, bây giờ cũng không thể giữ lại ba cho cô ấy, phải làm sao đây ? )

 
Chương 34: Chương 34


Sáng hôm sau Nhậm Nhã Lâm thất thần đi ra khỏi phòng, Lục Thành dậy từ sớm vừa thấy cô ấy ra ngoài liền quan tâm hỏi thăm.

“Sao rồi, có cảm thấy mệt không ?”
Nhậm Nhã Lâm không nói lời nào chỉ lắc đầu.

“Đến đây”
Lục Thành ra hiệu bảo Nhậm Nhã Lâm đi đến chỗ anh ấy, khi cô đi đến thì phát hiện anh ấy chuẩn bị túi đá nhỏ cho cô ấy.

“Đến đây tôi giúp em chườm đá một lúc cho mắt đỡ sưng”
Nhậm Nhã Lâm ngẩn người đứng im để Lục Thành chườm đá lên khoé mắt cô ấy, giọng nói dịu dàng phát ra.

“Sau khi chườm xong tôi sẽ đưa em đến bệnh viện thăm ba, nhưng em phải hứa không được kích động ở trước mặt ông ấy”
Nhậm Nhã Lâm tủi thân nhỏ giọng nói.

“Được, tôi biết rồi”

Sau đó Lục Thành đưa Nhậm Nhã Lâm đ ến bệnh viện, đồng nghiệp thấy anh ấy thì vô cùng vui vẻ chào hỏi.

“Bác sĩ Lục chào anh, sao anh đến đây vậy ? Chẳng phải anh đang nghĩ phép sao ?”
“Tôi đưa vợ tôi đến thăm người nhà, mọi người cứ làm việc đi, tôi đi trước”
Lục Thành và Nhậm Nhã Lâm vừa đi thì mọi người liền cùng nhau bàn tán.

“Nè, xem tin tức rồi chứ ? Không ngờ bác sĩ Lục thế mà lại là thiếu gia tập đoàn Lục thị”
“Tôi có xem rồi, tiêu đề hot nhất hiện nay trên mạng là thiếu gia tập đoàn Lục thị tổ chức đám cưới trong mơ cùng vợ xinh đẹp về chung một nhà”
“Tôi không thể tin được bao nhiêu lâu nay tôi lại làm việc với thiếu gia của một tập đoàn lớn đó, mà anh ấy có gia đình giàu có như thế sao lại làm ở đây nhờ ?”
“Tôi nghe nói là vì viện trưởng của chúng ta có quan hệ thầy trò thiên thiết với bác sĩ Lục, nên sau này anh ấy mới về bệnh viện chúng ta làm việc đó”
“Trước đây tôi luôn ngưỡng mộ anh ấy là người tài giỏi lại rất đẹp trai, nhưng bây giờ lại càng ngưỡng mộ anh ấy hơn vì quan hệ rộng và độ giàu có”
“Tôi nói các cô có thể ngưỡng mộ nhưng đừng mơ tưởng gì với anh ấy nha, vợ anh ấy là cô gái vừa rồi đi cùng anh ấy đó, trông cũng rất xinh đẹp, lần trước ở đám cưới của họ tôi nhìn cô ấy như một nữ hoàng trong bộ váy cưới thì sự ganh tỵ của tôi muốn bộc phát ra ngoài luôn vậy”
“Thích thật nhờ, nhìn họ đẹp đôi thật, cô ấy lấy được bác sĩ Lục chắc chắn sẽ rất hạnh phúc”
“Thôi bàn đến đây thôi, mau đi làm việc đi”
Phía bên này Lục Thành cùng vợ lên phòng thăm bệnh, khi vừa vào phòng Nhậm Nhã Lâm đã cố gắng nở nụ cười.

“Ba, thế nào rồi ? Đã khoẻ hơn chưa ?”
“Ba, chúng con đến rồi”
“A Thành và Tiểu Lâm đó à, sao hai đứa lại đến đây ? Ba không sao, ở đây không có Tiểu Khả chăm sóc thì có y tá rồi, các con đến đây làm gì chứ ?”
“Con nghe Tiểu Khả nói em ấy đang thi học kì nên không thể thường xuyên đến đây, chắc là vài hôm nữa mới có thời gian rãnh, con thấy bản thân cũng không có việc gì nên cùng A Thành đến thăm ba”
Nhậm Sơn nhìn con gái bật cười hạnh phúc.

“Cái con bé này, hiếu thảo quá đó”
Nhậm Nhã Lâm cười vui vẻ nhìn ba.

“Con ra ngoài lấy ít nước ấm cho ba, A Thành à anh ở lại nói chuyện với ba một lúc, lát nữa em quay lại sau”
“Em đi đi, anh sẽ ở đây với ba”
“Được”

Nhìn thấy con gái đã rời đi Nhậm Sơn thở dài quay sang Lục Thành.

“Con bé biết chuyện rồi sao ?”
Lục Thành không giấu diếm liền gật đầu.

“Đúng vậy ạ, nhưng ba yên tâm cô ấy vẫn ổn, sẽ không sao đâu ạ”
“Con bé là con gái của ba, nó ổn hay không ba nhìn là biết, nhưng nếu nó có thể mạnh mẽ như thế ba cũng cảm thấy an ủi rồi”
“Ba yên tâm, cô ấy hiện giờ là vợ của con rồi, sau này cho dù cô ấy không thể mạnh mẽ được nữa thì con vẫn sẽ bên cạnh che chở cô ấy”
Nhậm Sơn nhìn Lục Thành trầm tư một lúc rồi mỉm cười.

“Bề ngoài con bé mạnh mẽ nhưng thật ra lại là một cô bé dễ tổn thương, nó không thể ăn cay, cơ thể rất mẫn cảm với nước mưa, chỉ cần chạm nước mưa qua một đêm là có thể bệnh ngay lập tức và đặc biệt rất ghét tháng 11 vì mẹ của con bé mất vào tháng 11, con sau này chính là nơi nương tựa vững vàng nhất của Tiểu Lâm, ba mong con sẽ không làm ba thất vọng”
“Con sẽ ghi nhớ tất cả những chuyện này, ba yên tâm”
“Thật ra chuyện năm đó là chuyện không ai muốn xảy ra, đừng đặt nặng nó trong lòng, Tiểu Lâm rất mẫn cảm và đa nghi, ba chỉ mong con dùng sự chân thành và tình cảm để ở bên cạnh con bé, trách nhiệm hay là sự hối lỗi đều là dư thừa, đã tiến đến hôn nhân thì tình cảm mới là quan trọng nhất”
Lục Thành lặng người nhìn Nhậm Sơn, anh ấy đột nhiên có chút đắng đo.

Đúng lúc đó Nhậm Nhã Lâm đi vào, cô ấy không biết gì chỉ thản nhiên hỏi họ.

“Hai người đang nói gì vậy ?”
Nhậm Sơn lên tiếng trước nói với con gái.


“Ba nói với A Thành rằng con có nhiều thói xấu lắm, nếu sau này con có làm sai thì mong nó độ lượng bỏ qua cho con, sợ con sẽ bị trả về thì mất mặt lắm”
“Ba xem thường con gái của ba vậy sao ?”
Lục Thành biết Nhậm Sơn chỉ muốn thời gian này có thể vui vẻ thoải mái trải qua cùng các con nên chỉ lặng lẽ bên cạnh mỉm cười quan sát họ.

“Ba nói không đúng à ? Con từ nhỏ tính tình đã cố chấp, vội vàng trong tất cả mọi việc, sau này là người đã có gia đình rồi thì nhất định phải biết bình tĩnh lắng nghe chồng mình có biết không ?”
“Được, con biết rồi, ba đừng lo về việc con bị trả về, con đối với A Thành và nhà họ Lục đều là ngọc quý, ai lại nỡ vứt đi viên ngọc quý như thế này, đúng không ?”
Nhậm Nhã Lâm nhìn Lục Thành ra hiệu cho anh ấy tiếp lời, Lục Thành vừa nhìn đã hiểu liền nói.

“Đúng vậy ạ, cô ấy đối với con và gia đình con là báu vật, con không nỡ vứt cô ấy đi đâu”
Nhậm Sơn hạnh phúc bật cười.

“Được, nói không lại các con, vợ chồng trẻ tâm đầu ý hợp, ba không nói lại được”
Họ cứ thế vui vẻ trò chuyện rất lâu, chỉ hy vọng khoảnh khắc này ngưng động vì trong mắt Nhậm Nhã Lâm thì nó là giây phút quý báu nhất đối với cô trong lúc này, sợ sau này cô ấy không thể nhìn thấy thêm một lần nào nữa.



 
Chương 35: Chương 35


Sau khi qua kì nghỉ phép Lục Thành trở lại làm việc, anh ấy nhớ đến Nhậm Nhã Lâm vẫn cứ u buồn nên âm thầm ở bệnh viện gọi cho em gái Lục Vĩnh Tâm.

“Sao vậy ? Tìm em có việc gì vậy ?”
“Dạo này em có rãnh không ?”
“Em đang trong quá trình làm hồ sơ để vào công ty thực tập, thời gian hiện tại cũng chẳng làm gì cả, sao vậy ? Có chuyện gì muốn nhờ em à ?”
“Anh gửi địa chỉ tiệm hoa của chị dâu sang cho em, em giúp anh đến làm cho cô ấy vui một chút có được không ?”
“Sao vậy ? Anh bắt nạt chị ấy sao ? Em sẽ đi mách với mẹ mới được”
“Anh không có, chỉ là do bệnh tình của ba vợ chuyển biến xấu rồi nên chị dâu em vì chuyện đó cứ luôn không vui”
“Là vậy à ? Được rồi, anh gửi địa chỉ cho em đi em sẽ đến đó với chị ấy”
“Được, anh cảm ơn em”
Lục Vĩnh Tâm nghe được câu cảm ơn của Lục Thành thì vô cùng bất ngờ.

“Cảm ơn em nữa à ? Lần đầu tiên thấy anh vì ai đó mà mở lời cảm ơn đó nha, đúng là người kết hôn rồi thì thay đổi nhanh thật”
Lục Thành bất giác cảm thấy ngượng ngùng trước lời của Lục Vĩnh Tâm lập tức anh ấy lãng tránh.

“Em lắm lời quá đó, một lát nữa anh sẽ gửi địa chỉ cho em, anh còn việc phải làm, không có thời gian nói đùa cùng em đâu, anh tắt máy đây”

“Ồ”
Sau khi tắt máy Lục Vĩnh Tâm hào hứng chạy đến phía Lục phu nhân.

“Mẹ, mẹ có để ý kể từ khi anh trai kết hôn anh ấy rất khác không ?”
“Theo chiều hướng nào ?”
“Anh trai con thì có thể theo chiều hướng nào được chứ ? Tất nhiên là theo hướng tích cực rồi”
“Vậy sao ?”
“Đúng vậy, anh ấy lúc nãy vừa mới nói lời cảm ơn con đó”
Lục phu nhân nghe đến đây thì khá bất ngờ.

“Cái gì ? Nó cảm ơn con sao ?”
“Con cũng bất ngờ giống như mẹ vậy đó, con thật sự rất tò mò chị dâu làm sao lại có thể thay đổi được người trầm tính như anh ấy vậy chứ ?”
Lục phu nhân mỉm cười hỏi Lục Vĩnh Tâm.

“Con có nhớ trước đây mẹ có kể với con về một người bạn thân của mẹ không ?”
“Là dì Dĩnh sao ạ ? Con nhớ mẹ có nói với con dì Dĩnh là bạn thân nhất với mẹ cũng là một người rất quan trọng của Lục gia…….

không lẽ nào chị dâu ?”
“Đúng vậy, Tiểu Lâm là con gái của dì Dĩnh”
“Vậy không lẽ nào anh trai lấy chị ấy là vì…….

.


“Chuyện này mẹ cũng không biết, anh trai con luôn giữ kín suy nghĩ của mình không bộc lộ cho bất cứ ai, đến cả mẹ còn không hiểu nổi anh trai con nữa là”
Lúc này đột nhiên Lục phu nhân nghĩ ra gì đó rồi vui vẻ quay sang Lục Vĩnh Tâm.

“Tiểu Tâm, hay là con giúp anh trai con một tay đi, giúp nó và Tiểu Lâm xây dựng tình cảm”
“Con tất nhiên là sẽ làm vậy rồi, con thấy rất thích chị dâu chứ không phải cái con người năm đó…….



Nói đến đây Lục Vĩnh Tâm bị mẹ mình ngăn cản.

“Sau này không được nhắc đến người đó, nhất là ở trước mặt chị dâu con, có nhớ chưa ?”
“Con nhớ rồi, nhưng mà con nghe nói chị dâu vì bệnh tình của bác trai chuyển xấu mà buồn bã, không biết phải làm sao đây”
Lục phu nhân im lặng, trầm mặc nhớ về mấy hôm trước đến gặp Nhậm Sơn.

“Đáng lẽ vào hôn lễ lần trước thì đó nên là lần cuối cùng gặp mặt”
“Nhậm Sơn, sức khoẻ anh chuyển biến xấu rồi, Tiểu Lâm đã biết chưa ?”
“Biết thì cũng đã biết rồi, cũng may là có A Thành bên cạnh nó, tôi cũng đỡ lo một chút”
“Không những là A Thành mà cả Lục gia sẽ bên cạnh con bé”
“Hy vọng vậy”
“Nếu như có gặp lại cậu ấy thì hãy giúp tôi nói lời xin lỗi với cậu ấy”
Nhậm Sơn mỉm cười khinh miệt.

“Cho dù có thật sự gặp lại cô ấy thì tôi cũng sẽ không nhắc lại chuyện này với cô ấy, chịu đau đớn rời xa hai đứa con gái, tôi chỉ muốn gặp lại cô ấy như là một thiên thần xinh đẹp tự do, thế gian này lưu lại quá nhiều kí ức đau thương, nếu một lần nữa quay lại tôi không hề muốn cô ấy đi theo con đường đó”
Lục phu nhân đôi mắt rưng lệ ngậm ngùi nói.

“Tôi xin lỗi, là chúng tôi có lỗi với cậu ấy và cả gia đình anh”
“Hàn Oánh, cô có biết lời xin lỗi nếu nói quá nhiều lần sẽ trở nên vô nghĩa hay không ?”
“Tôi biết, nhưng ngoài xin lỗi ra tôi chẳng thể làm gì cả”

“Vậy sau này cô hãy chăm sóc tốt cho con gái tôi thì xem như đã là bù đắp rồi, dù sao cuối đời rồi…….

tôi có giữ lại mấy chuyện đó trong lòng cũng sẽ không yên lòng mà ra đi”
“Tôi……”
“Hứa với tôi đừng để con gái tôi biết chuyện này, tôi muốn nó hạnh phúc yên lòng mà sống, nếu tôi đã lựa chọn tha thứ cho các người thì tôi không mong con gái tôi phải mang nặng nỗi đau trong lòng mãi mãi”
“Tôi sẽ để cho con bé vui vẻ mà sống, tôi xem Tiểu Lâm và Tiểu Khả như con gái của mình, ngàn vạn lần tôi cũng không bao giờ muốn tổn thương hai đứa nó”
Nhậm Sơn nhìn Lục phu nhân, gương mặt lộ rõ vẻ bình thản và yên lòng nói với bà ấy.

“Không thể biết trước tương lai thế nào, tôi có thứ muốn cô giữ nó, sau này nếu có bất trắc xảy ra nó sẽ có thể cứu vãng được gì đó”
Nói xong Nhậm Sơn đưa cho Lục phu nhân một chiếc hộp.

“Chìa khoá của chiếc hộp này nằm dưới bức ảnh của Tiểu Dĩnh, cô hãy giữ nó thật tốt, thật lòng thì tôi không hề muốn nó được giao đến tay Tiểu Lâm, nhưng nếu bắt buộc phải giao nó cho con bé thì đó cũng chính là lúc con bé phải đối mặt với nhiều thứ”
“Nhậm Sơn, anh yên tâm vì anh cũng như vì A Dĩnh tôi sẽ giữ nó thật kĩ”
Ánh mắt cứng rắn, giây phút đó Nhậm Sơn cũng chính thức buông bỏ tất cả và quên đi chuyện năm xưa, nhưng đối với Hàn Oánh thì nỗi hổ thẹn đối với Viên Dĩnh và Nhậm Sơn mãi mãi là viên đá lớn đè nặng trong lòng bà ấy.



 
Chương 36: Chương 36


Tần Thiếu Nhiên sáng sớm đã đến tìm Niệm Khiết, nhìn thấy cô ấy vẫn còn nằm ngủ say trong phòng thì đi đến sát mặt vào tai cô.

“Niệm Khiết, cô ngủ nhiều như vậy sẽ khiến bản thân trở nên béo như lợn đó”
Niệm Khiết trong mơ màng mắng Tần Thiếu Nhiên.

“Anh mới là lợn đó, anh là con lợn béo”
Niệm Khiết dần dần mở mắt ra, cô ấy hoảng hốt khi thấy Tần Thiếu Nhiên áp sát mình.

“Aaaaa…….

.


Tần Thiếu Nhiên bị cô ấy hét lớn đến mức khiến anh nhăn cả mặt.

“Cô muốn hét làm cho tôi bị hỏng cả tai à ?”
“Sao anh lại ở đây ?”
“Chẳng phải cô nói muốn tìm việc làm sao ? Tôi có việc làm cho cô này”
Niệm Khiết nghe xong thì hào hứng.

“Thật sao ?”
“Đúng vậy”

“Vậy anh đợi tôi một lúc tôi sẽ xong ngay thôi”
Niệm Khiết vui vẻ chạy đi thay đồ, Tần Thiếu Nhiên thấy cô tràn đầy sức sống thì cũng vui vẻ.

Hoá ra hôm trước Tần Thiếu Nhiên có gặp mặt Lục Thành và được nghe câu chuyện của Nhậm Nhã Lâm.

“Vợ cậu u buồn thì cậu lại bắt đầu lo lắng thế này à ?”
“Có sao ?”
“Ể, có phải vợ cậu mở một tiệm hoa không ?”
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao ?”
“Tôi có đồ chơi cho vợ cậu đỡ buồn đây”
Lục Thành tỏ vẻ khó tin nhìn Tần Thiếu Nhiên.

“Cậu định bày trò gì nữa vậy ? Tôi cảnh cáo cậu đừng có làm mấy trò vớ vẩn”
“Yên tâm đi, cái này không những hữu ích mà còn giúp cho cả hai người đều vui”
Trở về thực tại Tần Thiếu Nhiên lái xe đưa Niệm Khiết đến Lục gia đón Lục Vĩnh Tâm cùng đến chỗ Nhậm Nhã Lâm.

“Anh Thiếu Nhiên”
“Tiểu Tâm, lâu quá không gặp”
Lục Vĩnh Tâm thấy Niệm Khiết ngồi ở ghế phụ thì thích thú hỏi.

“Anh Thiếu Nhiên, chị gái xinh đẹp này là bạn gái anh à ?”
Niệm Khiết hoang mang muốn lên tiếng phản bác thì Tần Thiếu Nhiên đã lên tiếng trước.

“Cô ấy á ? Bằng tuổi em nên không cần quá khách sáo đâu”
“Không ngờ nha, anh là trâu già lại muốn gặm cỏ non à ?”
Tần Thiếu Nhiên bị Lục Vĩnh Tâm nói đến mức không thể phản bác.

“Em…….

.

cái con bé này em sao giống anh trai em vậy ? Cứ thích chọc tức anh”
“Tủ lạnh á à ? Dù sao thì em vẫn thua anh ấy, em không dám so sánh với anh ấy đâu”
“Thôi vậy, mau lên xe đi, chúng ta đến chỗ chị dâu của em”
“Ồ”
Cả ba người cùng nhau đến tiệm hoa, Nhậm Nhã Lâm lúc này ở trong tiệm vẫn luôn cứ thẩn thờ.

Khi Lục Vĩnh Tâm đ ến nơi liền hào hứng chạy vào bên trong gọi Nhậm Nhã Lâm.

“Chị dâu”

Nhậm Nhã Lâm giật mình nhìn sang thì thấy mọi người đến.

“Tiểu Tâm, sao em lại đến đây ?”
“Em dạo gần đây rất rãnh nên đến chơi cùng chị”
Tần Thiếu Nhiên đưa Niệm Khiết đi vào, anh ấy nhìn thấy Nhậm Nhã Lâm thì cũng hoà nhã chào hỏi.

“Thiếu Nhiên, thì ra Tiểu Tâm đ ến cùng anh à ?”
“Đúng vậy, lần trước gặp mặt ở hôn lễ vẫn chưa có cơ hội làm quen, lần này nghe nói Tiểu Tâm muốn đến đây nên cũng cùng em ấy đến”
Nhậm Nhã Lâm mỉm cười nhìn sang Niệm Khiết bên cạnh.

“Đây là cô gái lần trước đi cùng anh”
“À, cô ấy tên Niệm Khiết, lần này đến là muốn giới thiệu cô ấy làm việc ở tiệm hoa của cô”
Nhậm Nhã Lâm ngạc nhiên, đến cả cô cũng không biết bản thân muốn tuyển nhân viên từ khi nào.

Sau đó Tần Thiếu Nhiên để Niệm Khiết và Lục Vĩnh Tâm đi xem hoa, còn anh và Nhậm Nhã Lâm đã nói chuyện cùng nhau.

Tần Thiếu Nhiên kể lại gia cảnh của Niệm Khiết với Nhậm Nhã Lâm rồi tỏ ý muốn làm với cô một giao dịch.

“Thì ra là vậy, gia cảnh cô ấy còn đáng thương hơn cả tôi”
“Nhã Lâm, tôi muốn cô giúp tôi một chuyện có được không ?”
“Anh nói đi, nếu tôi có thể làm được thì tôi sẽ giúp”
“Cô để cô ấy ở đây giúp cô làm việc, hàng tháng tiền lương của cô ấy để tôi chi trả”
Nhậm Nhã Lâm nghi hoặc hỏi anh.

“Tôi thấy anh có vẻ rất quan tâm cô ấy, sao anh không trực tiếp ra tay giúp cô ấy”
“Cô ấy là người rõ ràng mọi chuyện, vì món nợ lần trước nên cô ấy không muốn nhận thêm sự giúp đỡ nào của tôi, tôi chỉ có thể bày ra cách này giúp cô ấy mà thôi”
“Vậy được tôi sẽ giúp anh thực hiện chuyện này”
“Cảm ơn cô”
Nhậm Nhã Lâm nhìn thấy ánh mắt Tần Thiếu Nhiên nhìn Niệm Khiết thì cũng hiểu tâm tư của anh mà dò hỏi.


“Anh thích cô ấy sao ?”
Tần Thiếu Nhiên nghe xong thì không ngần ngại mà thừa nhận.

“Đúng vậy, cô ấy là người mà tôi thích”
“Nhưng có vẻ cô ấy không biết chuyện này”
“Tôi không dám mở lời với cô ấy, nên vẫn chưa thổ lộ với cô ấy”
“Không vội, chuyện tình cảm cứ từ từ, nếu vội sẽ dễ hỏng chuyện, anh vì cô ấy làm nhiều chuyện như vậy, chắc chắn cô ấy rồi sẽ cảm nhận được tình cảm của anh thôi”
Tần Thiếu Nhiên nhìn Nhậm Nhã Lâm mỉm cười.

“Cô đúng thật là rất tốt bụng và chu đáo, bảo sao Lục Thành lại muốn lấy cô”
“Cũng không đến nổi vậy đâu”
“Tôi có nghe Lục Thành nói về chuyện của ba cô, cậu ấy rất lo cho cô và muốn tôi tìm cách giúp cô vui vẻ, sau này có Niệm Khiết làm việc cùng có lẽ sẽ đỡ buồn hơn, tôi không giúp được gì cho cô chỉ có thể mở lời an ủi cô thôi”
“Không sao, cảm ơn anh”
“Tôi chưa từng thấy Lục Thành lo lắng cho ai như vậy bao giờ, với cương vị là một người bạn thì tôi cảm thấy rất vui khi thấy cậu ấy thay đổi như vậy, mong sau này cô có thể giúp cậu ấy thay đổi nhiều hơn”
Nhậm Nhã Lâm mỉm cười gật đầu.

“Được, tôi sẽ cố gắng”
Nhậm Nhã Lâm sau khi biết được Lục Thành quan tâm mình thì có chút vui vẻ, cô ấy âm thầm ghi nhớ chuyện này.



 
Chương 37: Chương 37


Tối hôm đó Lục Thành đến tiệm hoa đón Nhậm Nhã Lâm.

Khi vừa đến tiệm hoa anh đã thấy cô ấy đang vui vẻ trò chuyện cùng nhóm người Tần Thiếu Nhiên.
Anh ấy mỉm cười đi vào trong, em gái vừa thấy anh đã lập tức trêu chọc.
“Tủ lạnh, anh đến rồi à ?”
“Em không thể gọi anh một cách đàng hoàng được à ?”
“Em không thích”
Lục Thành không màng quan tâm đ ến Lục Vĩnh Tâm mà quay sang Nhậm Nhã Lâm.
“Em xong việc chưa ?”
“Em chuẩn bị đóng cửa tiệm”
“Có muốn về nhà thăm ba không ? Anh đưa em về”
“Được, vậy anh đợi em một lúc”
“Được”
Nhậm Nhã Lâm đi vào trong dọn dẹp thì Lục Thành liền quay sang Tần Thiếu Nhiên.
“Hôm qua cậu nói với tôi có đồ chơi cho cô ấy ? Là gì vậy ?”
Tần Thiếu Nhiên thản nhiên chỉ vào Niệm Khiết phía sau.
“Đây”

“Đồ chơi của cậu là cô ấy à ?”
Niệm Khiết hoang mang nhìn Tần Thiếu Nhiên.

Tần Thiếu Nhiên hốt hoảng đi đến nói nhỏ với Lục Thành.
“Cậu nh ỏ tiếng thôi, dù sao thì tôi chỉ muốn giúp cô ấy có công việc làm ở tiệm chị dâu với lại tôi thấy có người ở đây trò chuyện cùng vợ cậu thì có thể cô ấy sẽ vui hơn, đúng không ?”
“Chuyện này……”
“Lúc nãy cậu cũng thấy Nhã Lâm rất vui vẻ mà”
“Đúng thật là vậy”
Lục Thành nhìn em gái dặn dò.
“Anh có chút đồ đưa cho mẹ, lát nữa cùng anh ra xe lấy”
“Anh không về nhà sao ?”
“Anh đưa chị dâu em về thăm ba cô ấy”
“Ồ”
“Tần Thiếu Nhiên lát nữa cậu đưa em gái tôi về giúp tôi”
“Yên tâm, tôi sẽ đưa em ấy về mà”
Một lúc sau mọi người cùng nhau rời đi, Lục Thành và Nhậm Nhã Lâm trở về nhà cô ấy.

Trên xe anh ấy quan tâm hỏi cô.
“Em đã ăn tối chưa ?”
“Vẫn chưa, anh thì sao ?”
“Tôi cũng vậy, hay là lát nữa mua ít gì đó mang sang nấu ăn cùng ăn tối với ba có được không ?”
“Cũng được đó”
Hai người dừng ở siêu thị cùng nhau đẩy xe đi mua thức ăn, hầu như mọi thứ đều là Lục Thành đích thân lựa chọn, bởi vì anh ấy nấu ăn rất giỏi.
“Em ăn món này được không ?”
“Được, tôi cũng rất dễ ăn, anh cứ mua đi”
Lục Thành nghe vậy thì lập tức đi lựa thêm ít đồ, anh ấy nhớ đến lời Nhậm Sơn nói lần trước rằng Nhậm Nhã Lâm không thể ăn cay nên liền suy tính trong đầu nấu những món ăn phù hợp.

Nhậm Nhã Lâm đi đến lựa trái cây thì Lục Thành cũng đi đến.
“Em muốn ăn gì ?”
“Cũng không biết nữa, tôi trước giờ rất ít khi ăn trái cây nên cũng không biết nên chọn gì”

“Em có muốn ăn ít xoài không ?”
“Không ăn, Tiểu Khả dị ứng với xoài nên trước giờ ở nhà rất ít khi mua xoài”
“Vậy để tôi lựa ít dâu và nho cho em”
“Vậy cũng được”
Thấy Lục Thành thành thạo việc nội trợ thì Nhậm Nhã Lâm bất ngờ hỏi.
“Anh giỏi nội trợ thật đó”
“Tôi giống ba, nên rất thích nấu ăn”
“Ba giỏi nấu ăn lắm sao ?”
“Ba tôi nói rất thích cảm giác nấu ăn cho người mình yêu thương nên mọi việc như mua thức ăn và nấu ăn thì lúc rãnh đều là do một tay ông làm”
“Chẳng trách anh giỏi nấu ăn đến vậy ?”
“Bởi vì tôi cũng thích nấu ăn cho người mình yêu thương”
Vừa nói anh ấy vừa nhìn Nhậm Nhã Lâm khiến cho cô ấy ngơ ngác một lúc, cảm giác vô cùng hồi hộp.
Họ đột nhiên nhận ra bầu không khí không đúng liền ngại ngùng xoay đi chọn trái cây, mỗi người cầm một món.
Sau khi mua thức ăn họ một mạch về nhà, khi về đến nhà thì Nhậm Nhã Lâm chú ý thấy có người đứng ở cửa đang đưa gì đó cho Nhậm Tinh Khả.
Nhậm Nhã Lâm xuống xe gọi em gái.
“Tiểu Khả”
Người kia thấy cô ấy thì ngại ngùng tạm biệt Nhậm Tinh Khả.

Cậu ấy thấy Nhậm Nhã Lâm cũng lễ phép cúi đầu chào hỏi rồi lập tức rời đi.
“Chị, anh rễ, sao hai người lại ở đây ?”
“Chị và anh rễ em về thăm ba, còn người lúc nãy là ai vậy ?”
“Cậu ấy là bạn học của em, đến đưa thuốc cảm cho em”

“Em bị cảm sao ?”
“Cảm thấy khó chịu một chút thôi”
“Thế mà cậu ấy lại quan tâm đ ến tận đây đưa thuốc cho em à ?”
“Cậu ấy rất tốt, cậu ấy là lớp trưởng của lớp em, rất quan tâm bạn bè, vì em ngồi cùng bàn với cậu ấy nên cậu ấy có chút quan tâm em thôi”
“Vậy à ? Vậy em vào trong trước, chị cùng anh rễ mang đồ vào sau”
“Vâng ạ”
Nhậm Nhã Lâm nhìn Nhậm Tinh Khả có vẻ không quan tâm cho lắm nhưng cô ấy lại cảm thấy cậu bạn của em gái mình có chút quan tâm đẵ biệt với em ấy, dù sao chẳng ai là bạn bình thường lại bỏ công sức ra đến tận nơi đưa thuốc.

Lục Thành ở phía sau cầm đồ đi đến thấy biểu hiện của Nhậm Nhã Lâm thì cũng hiểu ra một chút suy nghĩ của cô ấy.
“Sao vậy ? Em nghĩ chàng trai lúc nãy thích Tiểu Khả à ?”
“Đúng là có chút nghi ngờ thật đó”
“Tôi cảm thấy em có suy nghĩ giống tôi, vậy em thấy như vậy là tốt hay xấu ?”
“Em ấy cũng đã trưởng thành rồi, những chuyện này là tốt hay xấu đều nằm ở em ấy, tôi không quyết định được”
“Cũng đúng”
“Thôi vậy, dù sao cũng là chuyện của em ấy, không nên can thiệp quá sâu thì tốt hơn, mau vào trong thôi”
“Được”

 
Chương 38: Chương 38


Một tháng sau mọi chuyện được trôi qua êm đềm, hôm đó Nhậm Nhã Lâm đang cùng nhà họ Lục ăn tối.
“Tiểu Lâm, lát nữa mẹ đưa cho con ít đồ bổ, con và A Thành đến thăm ba con thì gửi lời hỏi thăm ông ấy giúp mẹ”
“Không cần đâu mẹ, để con và A Thành mua mang qua đó là được”
Bà nội bà ông nội ngồi cạnh cũng tiếp lời.
“Có gì mà không được, bà biết có mấy món phù hợp với ba con, lát nữa bà đưa cho con mang qua đó”
“Bà nội nói đúng, con không cần ngại, dù sao thì con cũng là con cháu của Lục gia, quan tâm cho ba con là chuyện bình thường mà”
“Chị dâu, chị đừng có từ chối nữa, ông bà đã nói vậy rồi mà, em nhớ em gái chị dạo này vẫn đang kì nghỉ hè đúng không ? Ngày mai em cùng chị và em ấy đi trung tâm mua sắm được không ?”
Nhậm Nhã Lâm do dự nhìn sang Lục Thành, anh ấy thấy vậy liền mỉm cười dịu dàng nói với cô.
“Em cứ nhận lời mọi người đi, ngày mai có đi trung tâm mua sắm thì anh sẽ bảo tài xế đến đón em, anh đưa em thẻ của anh nếu có muốn mua gì thì cứ quẹt thẻ của anh là được”
“Không cần đâu, thẻ của em vẫn còn tiền”
Lục Vĩnh Tâm lên tiếng khuyên giải.
“Chị dâu, đừng ngại dùng thẻ anh ấy, anh trai của em trước giờ làm việc đều tự mình giữ tiền, chưa một ai động được đến thẻ anh ấy, lần này anh ấy chủ động đưa thẻ cho chị thì chị nhất định phải nắm bắt cơ hội dùng thẻ của anh ấy”

Nhậm Nhã Lâm ngoài mặt mỉm cười nhận lời nhưng không hiểu sao dạo gần đây cô ấy luôn có cảm giác bất an khác thường, buổi tối luôn không thể ngủ được.
Sau khi ăn tối Nhậm Nhã Lâm cùng mọi người ăn trái cây, trò chuyện rất vui vẻ.

Bỗng nhiên Lục Thành lên tiếng hỏi em gái.
“Tiểu Tâm, dạo gần đây công việc em ở Lục thị thế nào rồi ?”
“Vẫn bình thường, mà dạo gần đây công việc của em đều do chú ba sắp xếp, anh không làm việc ở Lục thị thì lo làm gì ? Anh lo làm bác sĩ đi thì hơn”
Lục phu nhân bật cười nói với Lục Vĩnh Tâm.
“Con nghĩ bản thân con có thể tranh cãi với anh trai con à ? Anh trai con thừa hưởng tài năng kinh doanh giống ba con, tuy không làm việc trực tiếp ở Lục thị nhưng chưa chắc là nó đã không biết gì ?”
“Ý mẹ là sao ?”
Lục Thành lạnh lùng nhìn em gái.
“Làm việc cho tốt vào, đừng nghĩ anh không ở đó thì sẽ không biết em làm gì”
“Em có nói thế bao giờ ? Mà nếu anh giống bố vậy thì sao không quay về tiếp quản công ty, ở bên ngoài làm bác sĩ làm gì ?”
“Đó là việc của anh, đã bao giờ em có quyền quản lí chuyện của anh vậy ?”
“Em…….”
Lục Vĩnh Tâm muốn phản bác nhưng bị mẹ ngăn lại, đến cả ông bà nội cũng không lên tiếng nói gì.

Nhậm Nhã Lâm thấy cảnh này thì lên tiếng giảng hoà.
“A Thành, anh mau ăn trái cây đi, bây giờ là đang ở nhà đừng nói đến công việc”
Lục Thành đang trong trạng thái tức giận lập tức dịu lại nhận lấy trái cây mà Nhậm Nhã Lâm đưa cho mình.

“Được”
Mọi người thấy vậy thì cười ẩn ý, Nhậm Nhã Lâm cũng mỉm cười vui vẻ, trong lúc đó bỗng nhiên có điện thoại gọi đến.

“Con xin phép ra ngoài nhận điện thoại, lát nữa con sẽ quay lại”
Nhậm Nhã Lâm bước ra ngoài nghe điện thoại mà người gọi đến là Lăng Nghiên.
“Nghiên Nghiên, cậu tìm mình sao ? Có việc gì vậy ?”
Giọng nói Lăng Nghiên khác lạ, cô ấy trầm giọng nói.
“Lâm Lâm, chúng ta gặp mặt một chút đi”
Lăng Nghiên đột nhiên tắt máy, Nhậm Nhã Lâm có chút lo lắng, sau một lúc tạm biệt người nhà họ Lục thì Lục Thành đưa cô ấy đến chỗ hẹn với Lăng Nghiên.
Cô ấy xuống xe đi đến khuôn viên quen thuộc, nơi trước đây hai người họ lúc còn đi học vẫn thường đến.

“Nghiên Nghiên”
Thấy Lăng Nghiên ngồi u buồn ở phía xa, Nhậm Nhã Lâm vội vàng chạy đến vô tình làm chân bị trật.
Cô ấy đi đến chỗ Lăng Nghiên thì bất ngờ thấy Lăng Nghiên đang buồn bã với gương mặt đẫm nước mắt.
“Nghiên Nghiên, cậu sao vậy ? Sao cậu lại khóc ?”
Thấy Nhậm Nhã Lâm đ ến Lăng Nghiên từ từ đến dậy nhìn cô ấy.
“Lâm Lâm…….cậu còn nhớ nơi này không ? Nơi chúng ta thường đến khi còn đi học”
“Mình nhớ, tất nhiên là nhớ rồi, nhưng mà có chuyện gì sao ? Sao cậu lại khóc ?”

“Mình không sao, mình chỉ cảm thấy có một vài chuyện khiến bản thân không thể chịu đựng nổi mà thôi”
Đột nhiên Lăng Nghiên gượng cười nhắc lại một vài chuyện trong quá khứ.
“Mình nhớ lúc mới gặp cậu đã cảm thấy thân thiết với cậu, từ lúc cấp 2 cho đến tận bây giờ bọn mình vẫn luôn thân thiết với nhau, cậu muốn gì mình cũng nhường cho cậu, mình yêu cầu gì cậu cũng đáp ứng cho cậu, nhưng mình chưa bao giờ nghĩ đến cảnh mình và cậu phải rơi vào tình cảnh này”
Nhậm Nhã Lâm ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cô ấy nhìn Lăng Nghiên với gương mặt khó hiểu.
“Rơi vào cảnh này ? Cậu nói gì mình không hiểu”
Lăng Nghiên không kiềm chế được nữa, cô ấy bật khóc.
“Chuyện mình thích Tiểu Việt cậu cũng biết, mình chịu bao nhiêu cực khổ để có thể bên cậu ấy cậu cũng biết, mình cố gắng làm những chuyện này là vì sao cậu cũng hiểu rõ nhất, nhưng tại sao ? Mình làm nhiều đến vậy mà người Tiểu Việt thích lại là cậu mà không phải mình”
Nhậm Nhã Lâm hoang mang, cô ấy tim đập loạn lo lắng hỏi Lăng Nghiên với vẻ mặt lo lắng.

Bản thân cô ấy không thể ngờ vì sao Lăng Nghiên lại biết chuyện này.
“Sao……..sao cậu lại biết ?”

 
Chương 39: Chương 39


Hoá ra lúc sáng Lăng Nghiên đến nhà Âu Dương Việt lấy đồ giúp cậu ấy nhưng lại vô tình thấy trong góc tủ rơi ra một chiếc hộp, Lăng Nghiên muốn dọn dẹp lại cho cậu ấy thì bất ngờ cô ấy thấy có những bức ảnh của Nhậm Nhã Lâm, còn có cả ảnh ba người họ chụp cùng nhưng lại bị Âu Dương Việt cắt đi cô ấy.

Lăng Nghiên đôi tay run rẩy, một cảm giác uất ức xuất hiện, đôi mắt cô ấy rơi lệ khi thấy những bức thư tỏ tình của cậu ấy viết cho bạn thân của mình.

Lăng Nghiên u buồn, thất thần rời khỏi nhà Âu Dương Việt, lang thang đến tối thì mới tìm Nhậm Nhã Lâm ra nói chuyện, sau khi nghe thấy câu hỏi của Nhậm Nhã Lâm thì Lăng Nghiên nhìn Nhậm Nhã Lâm với ánh mắt bất ngờ.

“Hoá ra…….

.

là cậu biết chuyện này sao ?”
Nhậm Nhã Lâm có cảm giác tội lỗi lập tức nắm lấy tay Lăng Nghiên xin lỗi cô ấy.

“Nghiên Nghiên à, mình không cố ý giấu cậu đâu, mình xin lỗi, mình lo cậu sẽ buồn nên mình…….

.



“Vậy bây giờ cậu nghĩ khi mình biết mọi chuyện cộng thêm việc cậu giấu mình thì mình sẽ không buồn sao ?”
Nhậm Nhã Lâm ngẩn người không biết nên nói gì, Lăng Nghiên cúi mặt nói với cô ấy.

“Mình không trách cậu, mình chỉ cảm thấy không cam tâm mà thôi, bản thân mình cũng đã rất cố gắng nhưng sao lại chẳng nhận được gì cả, mình biết cậu không hề muốn chuyện này xảy ra nhưng mình lại chẳng biết đối mặt với cậu như thế nào”
Nói xong Lăng Nghiên gạt tay Nhậm Nhã Lâm ra rồi đi lướt qua cô ấy, Lăng Nghiên đi được vài bước thì dừng lại vừa đau lòng rơi lệ vừa nói.

“Mình hiểu cậu, mình cũng không muốn giữa chúng ta xảy ra chuyện thế này, chỉ là……….

việc cậu giấu diếm mình làm mình thật sự rất thất vọng”
Lăng Nghiên rời đi, trời cũng chuyển gió, mưa bắt đầu rơi, Nhậm Nhã Lâm thất thần đứng ở đó không động đậy, cơn đau ở chân cũng chẳng còn cảm nhận được nữa, sau khi cơn mưa bắt đầu lớn cô ấy mới bật khóc ngồi gục xuống.

Lục Thành ở ngoài đợi thấy trời mưa thì lo lắng vào xe lấy ô, khi thấy Lăng Nghiên thẩn thờ bước ra, anh ấy cảm giác giữa hai người đã có chuyện gì đó nên cũng không lên tiếng gọi Lăng Nghiên mà trực tiếp đi vào trong tìm Nhậm Nhã Lâm.

Anh đi hốt hoảng chạy đến thấy Nhậm Nhã Lâm ngồi gục khóc đau thương thì anh ấy mới từ từ đi đến phía sau cô ấy ân cần che ô cho cô.

Nhậm Nhã Lâm bất giác đứng dậy quay người ôm chặt lấy cô ấy, mưa ướt cả người làm cho nước mắt của cô ấy hoà lẫn vào nước mưa.

Lục Thành dịu dàng ôm lấy cô ấy xoa dịu.

“Mưa lớn lắm, sẽ không ai biết em đang khóc đâu, tôi sẽ che chắn cho em”
Anh ấy cứ thế đứng im mặc cho Nhậm Nhã Lâm khóc rất lâu, sau đó trời bắt đầu giảm mưa, Lục Thành liền gấp ô lại bế lấy Nhậm Nhã Lâm vào lại xe, còn cô ấy thì ngẩn người không nói một lời, đôi mắt của cô ấy có thể nói lên được tâm trạng nặng nề lúc này.

Họ về đến nhà Lục Thành vẫn tiếp tục bế Nhậm Nhã Lâm vào trong, sau khi lấy đồ đưa cho cô ấy anh căn dặn.

“Tắm với nước ấm, tôi ra làm cho em ít nước uống làm ấm người”
Nhậm Nhã Lâm không nói gì mà lặng lẽ cầm quần áo đi vào phòng tắm, cô ấy mở nước rồi dưới làn nước cô ngồi bên cạnh bật khóc lần nữa, Lăng Nghiên đối với cô thân thiết hơn cả bạn thân bình thường, cô ấy xem Lăng Nghiên là người nhà, là bạn và là người tri kỉ, cô ấy không thể nào ngờ hành động của mình vô tình làm Lăng Nghiên tổn thương đến vậy.

Câu nói của Lăng Nghiên cứ liên tục lẩn quẩn trong đầu cô ấy khiến cô ấy vô cùng đau lòng.

“Việc cậu giấu diếm mình làm mình thật sự rất thất vọng”
Nhậm Nhã Lâm sau khi tắm xong thì đi ra ngoài, Lục Thành thấy cô ấy đi chân trần thì lắc đầu đi đến kéo cô ấy ngồi lên ghế sofa.


“Ngồi xuống đây, để chân lên ghế đừng để dưới nền lạnh”
Lục Thành lấy dép bông đến cho cô ấy, thấy chân cô xưng đỏ thì cũng ân cần thuốc xoa cho cô ấy, Nhậm Nhã Lâm vô thức hỏi anh ấy.

“Nếu như bị người mình yêu thương giấu diếm chuyện gì đó anh sẽ thấy thế nào ?”
“Cũng phải xem thử chuyện đó mang tầm quan trọng thế nào nữa”
“Nếu là tôi nếu bị người tôi tin tưởng yêu thương giấu diếm có lẽ tôi cũng sẽ như Lăng Nghiên, đau khổ và vô cùng thất vọng”
Nghe thấy câu này Lục Thành bất giác lặng người, anh ấy nghiêm túc hỏi cô.

“Nếu có một ngày em phát hiện tôi giấu diếm em một chuyện gì đó, em sẽ tha thứ cho tôi chứ ?”
Nhậm Nhã Lâm chỉ nghĩ rằng anh ấy đang ví dụ chuyện của mình nên cũng nói theo cảm nhận của bản thân.

“Anh giúp tôi nhiều đến vậy, anh làm cho tôi nhiều chuyện như vậy, nếu thật sự anh có giấu diếm tôi việc gì thì cứ xem như tôi trả ân tình lại cho anh đi, tôi không giận anh đâu”
Lục Thành tuy bề ngoài không để ý nhưng anh lại âm thầm ghi nhớ nó.

Anh ấy sau khi xoa chân cho cô xong thì đi vào bếp lấy trà gừng cho cô.

“Dầm mưa cũng khá lâu, cẩn thận bị cảm”
Lục Thành chậm rãi ngồi trước mặt Nhậm Nhã Lâm xem cô ấy uống xong trà giải cảm.

“Em và Lăng Nghiên là bạn thân lâu như vậy, có chuyện gì mà lại không thể giải quyết rõ ràng được chứ ?”
Nhậm Nhã Lâm trầm mặc, buồn bã nói.

“Tôi cứ nghĩ bản thân giấu cậu ấy là muốn tốt cho cậu ấy, nhưng tôi lại vô tình làm tổn thương cậu ấy, cậu ấy nói rất thất vọng về tôi”

“Thay vì cảm thấy có lỗi với cô ấy thì em có thể đứng ra giải quyết chuyện này mà, thể hiện cho cô ấy thấy rằng em không muốn chuyện này xảy ra, tôi thấy xung quanh em cũng chỉ có Lăng Nghiên là người bạn chân thành nhất, tôi không mong em sẽ đánh mất cô bạn này đâu”
Nhậm Nhã Lâm như thể đã hiểu ra nên đã mỉm cười gật đầu.

“Được”
Lục Thành thấy cô ấy vui vẻ thì xoa đầu khen ngợi cô.

“Tôi biết em thông minh nên sẽ hiểu mà”
Nói xong anh ấy đứng dậy đi vào phòng mình.

Trước khi rời đi anh dặn dò cô.

“Tôi thấy chân em xưng, đi cẩn thận và nhớ nghỉ ngơi sớm một chút”
Lục Thành đã vào phòng mà Nhậm Nhã Lâm vẫn ngượng ngùng ngồi đó nhớ đến hình ảnh anh lúc nãy, dịu dàng thu hút.

Trong giây lát mặt cô ấy đỏ bừng khiến bản thân cô như toả ra nhiệt, cảm thấy nóng vô cùng.



 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Back
Top Bottom