Cập nhật mới

Dịch Full Đền Hạnh Phúc Cho Em

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 60: Phong vân xoay chuyển


Tình thế hai bên giằng co, chưa biết phần thắng sẽ thuộc về ai.

Hàn Cảnh Văn vừa chĩa súng vào đầu Giang Bắc Thành vừa lôi ông ta về phía xe anh, bọn thuộc hạ súng vẫn giương về phía anh nhưng không dám manh động.

Đến xe, anh quát lớn, " chúng mày, quăng hết súng xuống sông lớn kia, bằng không tao cho đầu lão ta nát."

Bọn thuộc hạ do dự, vẫn chưa có ý định bỏ súng, bọn chúng làm sao dám buông, nếu buông, có nghĩa là chấp nhận thua anh.

Đoàng !!

Tiếng súng phía anh vang lên, chỉ nghe thấy tiếng hét của Giang Bắc Thành vô cùng đau đớn. Anh đã bắn vào đùi của lão ta.

Bọn người kia cả kinh, Lý Nam Tước cũng vội xuống xe, tình huống ở ngoài làm anh ngạc nhiên. Tên bạn thân của anh rõ ràng đang chiếm thế thượng phong.


Hàn Cảnh Văn lại dí súng vào đầu Giang Bắc Thành, gầm lên " Một đám lì lợm, phát đạn sau, tao sẽ bắn vào đầu ông ta đấy."

Giang Bắc Thành hét lên, " bỏ súng đi, nhanh..!"

Đám thuộc hạ không còn cách nào khác, đành thuận theo, bỏ hết súng xuống, giật lùi lại phía sau.

Hàn Cảnh Văn quay sang Lý Nam Tước, " Cậu lên xe khác, đưa vợ tôi và vợ cậu đi trước đi. Doanh Doanh cần cấp cứu."

"Còn cậu thì sao?" Lý Nam Tước ánh mắt lo lắng hỏi.

"Yên tâm, tôi đưa lão ta đi sau." Hàn Cảnh Văn đáp.

Thật nhanh Lý Nam Tước cùng Hạ Tuyết mang Lệ Doanh sang chiếc ô tô của đám thuộc hạ kia, rời đi bệnh viện trước.

Chiếc ô tô đi xa dần, xa dần. Hàn Cảnh Văn lúc này mới yên tâm. Còn lại anh, không còn trở ngại nào, anh càng dễ giải quyết.

Anh lôi sềnh sệch Giang Bắc Thành lên một chiếc ô tô khác, chỉ một tên thuộc hạ gần nhất, anh quát, " Mày, lái xe cho tao."

Tên kia run rẩy làm theo, không dám phản kháng.

Ngay khi anh mang Giang Bắc Thành lên xe, thì từ hướng ngược lại, phải đến 20 chiếc ô tô đen bóng lao tới phía bọn họ.

Là Cha anh, và Lý Lão gia, cha của Lý Nam Tước. Ban sáng, bọn họ trở dây đã không thấy hai thằng con trai đâu, liền biết ngay hai đứa đến đây, liền cùng thuộc hạ tới, nhưng xem ra đã không cần nữa.

Bọn thuộc hạ của Giang Bắc Thành nhanh chóng bị thu phục dưới người của Hàn Gia và Lý Gia.

....

Hàn Cảnh Văn mang theo Giang Bắc Thành đến khu Nam Thủy. Biệt thự của anh.


Anh kéo ông ta một thân đầy máu me vào khu vườn phía sau cách khá xa biệt thự.

Nơi này đã lâu, anh không lui tới, có chút hoang dã, nói đúng hơn, nơi này là chỗ ở của Tiểu Bạch nhà anh.

Tên thuộc hạ kia của Giang Bắc Thành sau khi thấy ông ta bị lôi đi, thì đã chạy mất dép từ khi nào. Cho hắn ăn mật gấu cũng không dám phản kháng lại anh. Dám đối đầu với anh.

Tại khu vườn là một căn nhà đá kiên cố, bên trong lạnh lẽo hoang tàn. Toàn mùi tăn tưởi của máu động vật, chính là đồ ăn của Tiểu Bạch.

Hàn Cảnh Văn buông ông ta ra khỏi tay anh, ông ta ngã nhào xuống đất, anh lúc này mới bỏ khẩu súng vào túi quần, đôi mắt như đế vương mà nhìn xuống Giang Bắc Thành.

" Giang Bắc Thành, ông muốn trả thù. Vậy thử cho tôi xem??"

"Mày...mày là đồ hèn hạ, vô sỉ." Ông ta chống chế nói.

Anh cười lạnh lẽo, " Ha...tôi hèn hạ, vô sỉ, vậy ông thì chính trực, đàng hoàng sao?"

Ngồi xuống trước mặt ông ta, anh cười gằn bóp lấy cằm của ông ta rồi nói tiếp,

"Giang Bắc Thành, ông bắt cóc vợ tôi, dùng cô ấy uy hiếp tôi và cha tôi, ông khiến tôi mất đi đứa con đầu lòng, vậy thì ông là loại người gì? Mở miệng nói tôi hèn hạ, ông ngay cả thứ cẩu cũng không bằng."

Giang Bắc Thành nghe anh nói, ông ta cứng họng, dù tức giận nhưng mãi không nói ra được lời nào. Vừa tức giận, vừa đau đớn, đùi phải của ông ta, máu chảy không ngừng. Lênh láng khắp mặt đất. Sắc mặt của ông ta dần trắng bệch, do mất máu.

Hàn Cảnh Văn đứng dậy, anh lạnh lẽo đưa tay lên miệng..

Huýt....!!!!

Một âm thanh huýt sáo vang lên...

Chưa đầy 2 phút, một con bạch hổ xuất hiện, bộ lông trắng muốt như tuyết lao tới, phủ phục trước chân anh, ngồi xổm xuống, anh đưa bàn tay vuốt lên đầu nó, " Tiểu Bạch, tao tặng cho mày một món quà, tuy không ngon lắm, nhưng đủ để mày đổi khẩu vị đấy."


Bạch Hổ nhìn anh, đôi tai khẽ rung rung, hai mắt đỏ ngầu lại nhìn đến Giang Bắc Thành. Nó gầm lên một tiếng kinh người.

.. kiểu như không hứng thú với Lão già này cho lắm, thà ăn con gì tươi sống, còn hơn là lão già này, dai chết nha..!!

Giang Bắc Thành lại khiếp sợ không thôi, ông ta quá kinh hãi, không ngờ đến, Hàn Cảnh Văn vậy mà còn nuôi hổ, một thứ động vật đáng sợ nhất.

"Hàn Cảnh Văn, cậu định làm gì tôi?" Giang Bắc Thành xuống nước, như muốn cầu xin anh tha cho ông ta.

Anh cười khinh bỉ, "đúng là thứ chết nhát."

Bước đến gần ông ta, anh kéo ngược đầu ông ta ra phía sau, giọng không một chút thương xót, "Giang Bắc Thành, ông nên cầu nguyện cho vợ tôi không sao? Nếu cô ấy có mệnh hệ nào, tôi thề sẽ bắt ông bồi táng cùng cô ấy."

Anh buông tay khỏi đầu ông ta, đứng lên xoay người chuẩn bị rời đi, anh chỉ lạnh nhạt nói,

"Con của tôi, nó mất rồi, nếu vợ tôi cũng đi, vậy tôi sẽ khiến ông, sống không được, chết cũng không xong. Ông tưởng tôi để ông chết dễ dàng thế sao? Đừng hòng !! Nói cho ông biết, ông đã từng trốn khỏi nhà đá, nhưng đó là nhà đá của nhà nước Trung Hoa. Còn đã ở nhà đá trong địa bàn của tôi. Thì ông sẽ ở đó đến cuối đời mà mục xương mới thôi."

Dứt lời anh rời khỏi ngôi nhà đá kia, chỉ để lại một Bạch Hổ hung hãn, đáng sợ, và Giang Bắc Thành đang thoi thóp vì đau đớn.

Đời của ông ta, có lẽ sẽ đếm đến từng ngày trên đầu ngón tay mà thôi.

Ông ta không thể ngờ, tình thế đảo ngược, phong vân xoay chuyển, kẻ thua cuộc thảm bại lại chính là bản thân của ông ta, mà còn uất hận hơn là thua bởi Hàn Cảnh Văn, con trai của Hàn Cảnh Vũ, người mà ông ta ôm hận suốt đời....




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 61: Sau bão giông, trời quang mây tạnh


...

Bệnh Viện Y TQ Đài Trung.

Trong phòng cấp cứu, Lệ Doanh đang được chính Hạ Tuyết và hai bác sĩ chuyên khoa sản cấp cứu.

Vừa thao tác cấp cứu, Hạ Tuyết vừa chảy nước mắt. Đứa bé còn chưa thành hình.

Vậy mà....

Trước đó, khi biết tin Lệ Doanh và Hàn Cảnh Văn có con, cô và Lý Nam Tước đều rất vui mừng, còn mong rằng sẽ làm cha mẹ nuôi của nó..đáng tiếc,

Tiểu Bảo Bảo đã không có duyên với bọn họ.

...


Bên ngoài phòng cấp cứu, hai cha con Lý Nam Tước, Hàn Cảnh Vũ và Louis cùng chờ đợi. Ai cũng lo lắng, tâm cứ treo lên như dây đàn.

Được một lát, thì thấy Hàn Cảnh Văn đi tới. Bộ dạng mệt mỏi chán nản chưa từng thấy.

Hàn Cảnh Vũ bước tới đỡ con trai, " Cảnh Văn, con ổn không?"

Anh nhìn ông chỉ lắc đầu, " con không sao, cha, Doanh sao rồi, cô ấy..."

Anh còn chưa nói hết, thì cửa phòng cấp cứu mở ra. Hạ Tuyết đẩy băng ca đưa Lệ Doanh ra ngoài. Vẻ mặt tuy không còn lo lắng nữa, nhưng lại đầy mất mát.

"Hạ Tuyết, Doanh Doanh sao rồi?" Hàn Cảnh Văn hỏi đầu tiên. Mọi người cùng đứng lên đi vội tới.

"Đã qua cơn nguy hiểm rồi, nhưng đứa bé không còn nữa." Hạ Tuyết giọng run run, nước mắt lưng tròng trả lời.

" Mất thật rồi, thật rồi !" Hàn Cảnh Văn gục xuống tại chỗ, hai hàng nước mắt lăn trên gò má. Đứa con của anh và cô thực đã mất rồi.

Ba người lớn tuổi, cha ruột, cha vợ, Lý Lão gia, đều nhìn chàng trai trẻ tuổi suy sụp trước mắt, mà không cầm lòng nổi. Nước mắt cũng hoen mi. Tất cả bọn họ đều mong chờ tiểu bảo bối kia, vậy...mà...

Mọi chuyện đã không như người ta mong đợi, biết rằng thời gian sẽ làm nguôi ngoai đi, nhưng là cần bao nhiêu thời gian đây...

Một tháng, hay hai tháng, hay một năm hay hai năm.....

Tất cả còn là một câu hỏi?

.....

Phòng hồi sức.

Lệ Doanh được chuyển vào giường nằm, đến chiều tối thì cô tỉnh lại.

Vùng bụng không còn đau, cô bất giác đưa tay sờ bụng mình, nước mắt vô thức trào ra.

Con của cô, nó không còn. Lệ Doanh cứ vậy không kìm nổi cảm xúc mà khóc lên nức nở, cả đôi vai gầy gộc run rẩy, khuôn mặt tái nhợt..hai tay ôm mặt khóc đến thương tâm.


"Huhuhu...con ơi...bảo bảo của mẹ...con trở lại đi có được không?"

Từ ngoài cửa, Hàn Cảnh Văn vừa đi mua cháo về, anh thấy một cảnh kia, hoảng hốt lao vội vào giục cả hộp cháo sang một bên, ôm chặt lấy cô, "Doanh Doanh, em sao thế này, đừng khóc nữa, có anh đây rồi, đừng buồn nữa được không?"

Hai mắt cô nhắm lại, mà nước mắt tuôn không ngừng, cô biết là anh đang ở ngay bên cạnh cô, nhưng cô không dám đối diện với anh. Phải biết là, anh đã vui vẻ thế nào khi có đứa con này, nhưng cô không bảo vệ được nó. Cô nào còn mặt mũi mà nhìn anh.

Hàn Cảnh Văn bất giác rơi nước mắt mà khóc theo vợ anh, " Doanh Doanh, chúng ta sẽ có đứa con khác, đứa bé mất đi sẽ là thiên thần nhỏ bảo vệ cho gia đình nhỏ chúng ta. Em đừng đau lòng nữa, anh... thanh âm của anh nức nghẹn..

Đàn ông không bao giờ được khóc, càng không thể khóc trước mặt người mà mình yêu, nhưng giây phút này, anh đã không kìm nổi cảm xúc của mình nữa, nên anh khóc...

Con của anh, vợ của anh...và mẹ của anh, họ luôn vì anh mà trả giá...có phải anh sinh ra đã là khắc tinh của họ rồi không?

Lệ Doanh nghe tiếng anh nức, cô mở mắt, lại bắt gặp được những giọt nước mắt long lanh kia, đang trượt trên gò má anh, " huhu, Cảnh Văn, em xin lỗi, em không bảo vệ được bảo bảo của chúng ta...huhu.."

Hàn Cảnh Văn lau đi nước mắt cho cô, " Em không có lỗi gì cả, tất cả là tại lão già khốn kiếp kia, anh thề sẽ đày đọa ông ta đến cuối đời. Và cả người thân của ông ta, anh sẽ bắt từng người một phải trả giá cho con của chúng ta."

"Người thân của ông ta? Giang Bắc Thành còn thân với ai sao?" Lệ Doang lau đi nước mắt, giọng yếu ớt hỏi anh.

"Ừm, ông ta có con gái." Anh trả lời.

"Có con gái sao? Là ai?" Cô lại hỏi.

"Là Ôn Chỉ Dung, không xa lạ với chúng ta đâu." Anh khẳng định.

"Ôn Chỉ Dung, vậy chẳng phải Ôn Tuyền bà ta...?? Lệ Doanh ngập ngừng không dám nói thêm.

Dường như biết cô sẽ hỏi như thế nên anh, gật đầu thay cho cậu trả lời.

Lệ Doanh bất ngờ, quả nhiên, giữa Giang Bắc Thành và Ôn Tuyền kia có dây dưa với nhau. Chỉ là mối dây dưa kia lại là một Ôn Chỉ Dung...chính là một đứa con gái. Hơn nữa lại đã trưởng thành luôn rồi.

"Cha có biết không? Mà mọi người đi đâu hết rồi, sao chỉ có anh? " Lệ Doanh chậm rãi hỏi.

Hàn Cảnh Văn cầm lấy tô cháo, mở nắp, vừa thao thác vừa trả lời, " Chuyện Giang Bắc Thành và Ôn Tuyền, để sau đi, mọi người đều nghỉ ngơi rồi, anh ở lại với em, nào ăn cháo đi, anh bón cho em."


"Cảnh Văn, anh không trách em sao?" Lệ Doanh bất giác lại nhớ đến việc xảy thai, mắt đỏ hoe, buồn bã hỏi.

Anh thổi thổi một muỗng cháo, đưa tới miệng cô, " ngốc ạ, anh không phải loại người như em nghĩ, con mất là tại anh chưa bảo vệ em chu toàn mà thôi."

Cô lại nức lên, " nhưng con mất là do em !"

Miếng cháo trôi vào cổ họng trở nên đắng nghét, không nuốt nổi.

Anh thở dài, " Doanh Doanh, nghe anh, đừng buồn nữa, con mất là vì nó không có duyên với em và anh, sao có thể trách em.

Anh ôm cô vào lòng, vuốt nhẹ mái tóc hơi rối của cô, rồi tiếp lời." Huống hồ, nó mất đi chỉ là tạm thời thôi, sau này sẽ lại đầu thai làm con của chúng ta nữa thì sao?"

Lệ Doanh nghe anh nói, tâm tư ít nhiều cũng vơi đi. Nhưng là quên đi ngay, có lẽ là điều không thể nào, cho dù là anh, hay là cô đi nữa đều đau vô cùng.

Còn nhớ cái ngày biết có con, cả hai vợ chồng vui mừng đến òa khóc, vậy mà...

Họ sẽ còn được chào đón niềm vui kia một lần nữa hay không..

Hai vợ chồng nằm trên chiếc giường bệnh viện mệt mỏi mà thiếp đi, chỉ trong một ngày, mọi chuyện xảy đến như một cơn ác mộng với họ..

Bên ngoài, mây đen kéo đến che đi ánh trăng non, rồi lại bị gió thổi đi, đẩy vầng trăng vàng nhạt ra ngoài..y như cuộc đời của họ..

Bão giông kéo đến, rồi lại bị thổi đi..ngày mai thức dậy, sẽ là trời quang mây tạnh..

Không còn sóng gió nữa...




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 62: Thay đổi


Sáng hôm sau.

Mặt trời dần ló dạng khỏi những tán cây keo to. Tiếng chim ríu rít gọi nhau thức dậy.

Trên giường, Lệ Doanh nằm trong lòng Hàn Cảnh Văn, nỗi đau mất đi đứa con đầu lòng, làm hai vợ chồng mệt mỏi ngủ mê đi.

Căn bản không muốn quan tâm thế sự nữa.

Cộc, cộc, cộc. Tiếng gõ cửa phòng làm Hàn Cảnh Văn khẽ mở mắt. Anh tỉnh dậy.

Vậy mà ngủ quên luôn một đêm.

Tiếng gõ cửa lại vang lên một lần nữa, cánh cửa được đẩy vào, là Tiêu Phong.

"Thiếu gia, lão gia nói, muốn gặp Giang Bắc Thành." Tiêu Phong nhỏ giọng nói.


Hàn Cảnh Văn giơ tay ra hiệu cho Tiêu Phong đi ra ngoài trước. Vì anh không muốn Lệ Doanh bị đánh thức.

Sự mất mát kia quá lớn, anh sợ cô thức dậy, sẽ lại khổ tâm, có lẽ phải mất một thời gian dài, cả hai người họ mới nguôi ngoai được.

Tiêu Phong lui ra ngoài trước. Hàn Cảnh Văn mới khẽ trở dậy, kéo mền đắp cho Lệ Doanh rồi mới ra ngoài.

Ở bên ngoài, Tiêu Phong trong khi chờ đợi thiếu gia nhà mình, thì từ xa, Cung Hàn và Trịnh Khả Nhi đi tới.

"Thư kí Tiêu, Cảnh Văn và Lệ Doanh đâu rồi, họ đã đỡ hơn chưa?" Cung Hàn mở lời hỏi thăm đầu tiên.

"Thiếu gia thức rồi, thiếu phu nhân vẫn ngủ, vì còn mệt do...thai lưu." Tiêu Phong ngập ngừng trả lời.

Câu trả lời của Tiêu Phong làm không khí trở nên ngưng trọng. Cung Hàn và Trịnh Khả Nhi cũng mới vừa biết tin sáng nay, nên hai người họ lập tức tới bệnh viện để thăm Lệ Doanh.

Ba người đứng đó mãi mà không biết nên nói gì, thì Hàn Cảnh Văn mở cửa bước ra ngoài, " Tiêu Phong, đi thôi, về nhà gặp cha tôi rồi nói."

"Vâng, thiếu gia." Tiêu Phong gật đầu rời khỏi đó ra xe trước.

Lúc này, Hàn Cảnh Văn mới nhìn đến Trịnh Khả Nhi và Cung Hàn. Anh nhẹ giọng nói, "hai người chăm sóc Doanh Doanh giúp tôi. Buổi trưa, tôi sẽ quay lại."

Cung Hàn gật đầu, Trịnh Khả Nhi cũng theo đó mà ừm một tiếng. " Hàn thiếu yên tâm, tôi sẽ chăm sóc cho Doanh Doanh thật tốt."

Hàn Cảnh Văn gật đầu, " cảm ơn cô trước." Đoạn anh rời đi, để lại Cung Hàn và Trịnh Khả Nhi ngơ ngác mà nhìn theo...trong đầu hai người không ngừng tự hỏi,

" Hôm nay, trời trong và xanh, nên boss Hàn ôn nhu, hiền lành hiếm thấy, biết cảm ơn?"

Có khi nào lại là áp thấp nhiệt đới không nhỉ?

Boss Hàn thay tâm đổi tính sao?

Hai người đi vào bên trong phòng bệnh thì Lệ Doanh đã tỉnh dậy, cô đang ngồi thừ ra trên giường, cầm một tờ giấy nhỏ vuông vắn màu vàng nhạt.


Trong giấy vỏn vẹn có một dòng chữ, " Anh đi làm việc, bà xã nghỉ ngơi đi, không được buồn nhé, yêu em."

"Doanh Doanh, cậu còn mệt không?" Trịnh Khả Nhi bước nhanh tới giường ngồi xuống cạnh Lệ Doanh, lo lắng hỏi thăm.

Lệ Doanh bất giác giật mình, cô vội vàng cất tờ giấy màu vàng kia vào túi áo của mình.

"Khả Nhi, anh Cung Hàn ! " Lệ Doanh có chút ngạc nhiên nhìn cả hai người.

Cung Hàn bước đến kéo ghế ngồi xuống đối diện hai cô gái, anh lúc này mới mở lời, "Lệ Doanh, bọn anh cũng mới vừa hay tin, liền đến đây thăm em, em thật không sao chứ?"

Lệ Doanh vẻ mặt buồn buồn, giọng cô hơi khàn khàn, " em không sao, chỉ là mất đi bảo bảo rồi, trong lòng trống trải, đau mà thôi."

Trịnh Khả Nhi ôm Lệ Doanh vào lòng, vỗ vai an ủi cô bạn của mình, " Doanh Doanh, cậu đừng buồn nữa, phải phấn trấn lên, mất đi bảo bảo này, ông trời nhất định sẽ trả lại bảo bảo khác cho cậu."

Lệ Doanh ừ một tiếng, cô cố kìm nén lại cảm xúc đang dâng trào lên ở trong lòng, nói không đau thì không đau sao?

Máu chảy ruột mềm, đó là giọt máu của cô, và anh. Là kết quả tình yêu của cô và anh. Nói không đau đớn thì chính là nói dối rồi.

Gạt bỏ đi suy nghĩ trong đầu kia, cô mới hỏi tiếp, " Khả Nhi, cậu và anh Cung Hàn hôm nay không có đi làm sao?"

Khả Nhi buông Lệ Doanh ra, cô cười e thẹn, mặt bất giác phiếm hồng. Nói thầm vào tai Lệ Doanh, " Doanh Doanh, anh Cung Hàn đã cầu hôn mình rồi."

Lệ Doanh nghe xong, cũng không lấy làm lạ, thực ra thì, một người có tình, một người có ý, thì đến với nhau là lẽ đương nhiên thôi, âu cũng là duyên số.

Cung Hàn nhìn cô vợ sắp cưới của anh mặt hồng lên vì xấu hổ, anh có chút buồn cười, cũng có chút hãnh diện trong lòng.

Chuyện là, anh đã cầu hôn cô rồi, cũng đã định ngày đính hôn, các kiểu, dự định sẽ báo tin bất ngờ cho đám Hàn Cảnh Văn và Lệ Doanh biết, ai có mà ngờ, còn chưa kịp thông báo, thì Lệ Doanh và Hạ Tuyết xảy ra chuyện.

Đau thương hơn là, Hàn Cảnh Văn và Lệ Doanh mất đi đứa con đầu lòng....


Đúng là không thể lường trước cái gì cả...

Lệ Doanh nhìn cả hai người, cô khẽ cười, "vậy ra, hai người hôm nay tới mời đám cưới đi?"

Cung Hàn và Trịnh Khả Nhi cùng không hẹn nhau mà gật đầu.

" Doanh Doanh à, cậu phải cố gắng lên, đừng có buồn nữa, tháng sau là hôn lễ của mình rồi đấy, đến lúc đó, phải xinh đẹp lên mà làm phù dâu cho mình đó." Khả Nhi nắm hai bàn tay của Lệ Doanh mà nói.

"Tháng sau sao? Cung Hàn à, anh cũng nhanh nhạy quá nha!" Lệ Doanh cười nhẹ trêu chọc.

"Ừ, cưới vợ phải cưới liền tay mà, anh chỉ làm theo lời ông bà ta dạy thôi." Cung Hàn vui vẻ nói.

Ba người nói chuyện với nhau đến gần trưa thì Hàn Cảnh Văn quay lại, Hạ Tuyết và Lý Nam Tước cũng theo vào cùng, thế là sáu người lại một phen tụ họp.

Lệ Doanh nhìn chồng cô, và bốn người kia, trong lòng tự thấy ấm áp, rõ ràng là những con người không quen, không thân thích, nhưng họ lại ngẫu nhiên mà gặp nhau, ngẫu nhiên mà trở thành bạn bè lẫn nhau.

Vui vẻ liền san sẻ cùng nhau, đau buồn lại quan tâm chăm sóc, cứ thế thời gian trôi qua, họ vì vậy mà thay đổi.

Hàn Cảnh Văn từ một cậu thiếu gia lạnh lùng, ít nói trở thành một người dễ gần hơn một chút, và cũng trở nên ấm áp hơn. Lệ Doanh trở nên mạnh mẽ kiên cường hơn, Hạ Tuyết và Lý Nam Tước thấu hiểu và chính chắn hơn, Cung Hàn và Trịnh Khả Nhi cũng không ngoại lệ.

Tất cả bọn họ vì yêu mà thay đổi. Họ trải qua bao nhiêu chuyện mới ở bên nhau.

Âu đó cũng là cái duyên. Có duyên có nợ mới ở bên nhau thật sự....




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 63: Vĩnh viễn biến mất


Một tháng sau.

Khu Nam Thủy, biệt thự Thục Uyển.

Lệ Doanh ngồi trên chiếc xích đu màu trắng bên ngoài vườn. Bên cạnh là một tập giấy với vô số mẫu thiết kế. Còn vài ngày nữa là đám cưới của Cung Hàn và Trịnh Khả Nhi được diễn ra.

Cô cũng muốn thiết kế đồ cưới cho họ.

Suốt một tháng qua, cô không ở công ty, thì là ở nhà làm việc. Không thì lại rủ Hạ Tuyết và Khả Nhi đi shopping.

Tất cả chỉ để quên đi mọi chuyện đau thương đã qua.

Làm nhiều việc khiến cô không mập lên nổi, Hàn Cảnh Văn nhìn vợ mình mà thấy xót xa trong lòng.

Đến sau lưng cô, anh choàng lên cho cô một chiếc khăn quàng cổ màu hồng, " trời vào đông rồi, em coi chừng kẻo nhiễm lạnh đó."

A..Lệ Doanh khẽ giật mình, " ông xã, anh đến khi nào?"

"Được một lúc rồi, nhưng không có gọi em." Hàn Cảnh Văn dịu dàng nói.

"Hôm nay anh không đến công ty sao?" Cô hơi ngạc nhiên hỏi anh.


"Vậy em cũng không đến công ty?" Anh vừa hỏi vừa vòng ra trước xích đu ngồi xuống bên cạnh cô.

Lệ Doanh trầm mặc vài giây, rồi nói, " ông xã à, em nhớ bảo bảo quá...em..." Lời cô ngập ngừng...cô biết anh buồn, nhưng kìm lòng không đậu, dù sao con của cô đã ở trong bụng cô hơn ba tháng, cô mong ước bao nhiêu...

Mà bây giờ...

Không nhắc thì thôi, mà hễ nhắc đến là nước mắt tự nhiên lại chảy ra...

Hàn Cảnh Văn kéo cô vợ nhỏ, gầy mảnh mai vào ngực anh, bàn tay anh xoa nhẹ lên tóc cô, " đừng buồn nữa, nghe anh, rồi đây, thượng đế sẽ cho vợ chồng mình một đứa con khác."

Anh nói rồi hôn lên trán vợ mình một cái, rồi tiếp lời, " Doanh Doanh, chỉ cần vợ chồng mình cùng cố gắng, anh tin chúng ta nhất định sẽ được đền đáp."

Lệ Doanh đôi mắt đã ngập nước, " em biết rồi, ông xã à, lại để anh lo lắng nữa rồi."

" Không sao, em vui vẻ, khỏe mạnh là anh yên tâm rồi, những thứ khác không vui, em đừng nghĩ đến nữa." Anh ôm cô, nhẹ giọng nói.

Lệ Doanh gật đầu, hai vợ chồng trò chuyện một lát thì Tiêu Phong đến.

Vẻ mặt Tiêu Phong hơi do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn nói, "Thiếu gia, thiếu phu nhân, mẹ con Ôn phu nhân muốn gặp hai người."

"Ôn Tuyền, bà ta còn dám vác mặt đến biệt thự riêng của tôi?" Hàn Cảnh Văn lạnh giọng nói.

"Thiếu gia, mẹ con họ ở bên ngoài khóc lóc, muốn xin anh gặp mặt Giang Bắc Thành." Tiêu Phong cúi đầu đáp.

Lệ Doanh lúc này mới lên tiếng, " Cảnh Văn à, chúng ta gặp họ đi, mọi chuyện nên kết thúc được rồi. Em không muốn lại bị họ làm phiền nữa."

Hàn Cảnh Văn gật đầu, anh đỡ cô dậy rồi cùng Tiêu Phong ra ngoài cổng.

Bên ngoài cổng lớn, hai mẹ con Ôn Tuyền và Ôn Chỉ Dung đứng đến mỏi chân mới thấy vợ chồng Hàn Cảnh Văn đi ra.

"Anh Cảnh Văn, xin anh, xin anh tha cho cha em." Ôn Chỉ Dung vừa nhìn thấy Hàn Cảnh Văn liền gào khóc lên tiếng van xin.

Ôn Tuyền một bên thì hùa theo, cũng khóc lóc không kém.

" Cha cô? Ai là cha cô, tôi không biết, cũng không cần biết, cô ở đâu, nên về đó. Ở đây không hoan nghênh mẹ con các người." Hàn Cảnh Văn lạnh lẽo trả lời, rồi xoay người đưa Lệ Doanh đi trở vào.

"Hàn Cảnh Văn, Giang Bắc Thành chính là cha tôi, nếu anh dám làm gì ông ấy, tôi thề sẽ không để anh yên." Ôn Chỉ Dung gào lên uất hận.

Hàn Cảnh Văn lúc này mới ồ lên một tiếng, anh cười lạnh lẽo đến Tiêu Phong ở bên cạnh cũng cảm thấy sợ.

Một tay mở cánh cổng lớn, thoắt cái, anh đã đứng trước mặt Ôn Chỉ Dung, bàn tay thon dài đã nắm ngay cần cổ trắng noãn của cô ta.

" Haha, Ôn Chỉ Dung, cô cũng tự tin quá nhỉ? Không để tôi yên sao? Chỉ bằng mình cô, cũng muốn ảo tưởng."

Bàn tay anh thêm lực khiến khuôn mặt Ôn Chỉ Dung biến sắc, tím tái, cô ta dường như sắp tắt cả thở.


Ôn Tuyền vội vàng lao tới kéo Hàn Cảnh Văn ra, bà ta không ngờ anh lại tuyệt tình đến như vậy, một chiêu muốn giết chết con gái của bà ta.

"Hàn Cảnh Văn mau thả con gái tôi ra, cậu không được giết nó, cậu là đồ độc ác." Gào thét cũng vô ích, ngay tức khắc, bà ta bị Tiêu Phong đi ra ngoài túm ngược trở lại. Gào lên đến ồn ào, đau đầu.

Lệ Doanh lúc này cũng bước ra ngoài cổng, cô nhìn bộ dạng thiếu ôxi của Ôn Chỉ Dung, rồi lại nhìn đến Ôn Tuyền miệng không ngừng gào khóc. Cô lẳng lặng tiến đến chỗ anh, nhàn nhạt mà nói.

" Cảnh Văn, buông cô ta ra đi, đừng làm bẩn tay anh. Không đáng."

Lời cô vừa nói xong, Hàn Cảnh Văn lập tức buông tay khỏi cổ Ôn Chỉ Dung, đẩy mạnh cô ta ngã khuỵu xuống mặt đất.

Ôn Chỉ Dung được anh thả ra, vừa kinh hãi, vừa cướp lấy ôxi để thở, nước mắt dàn giụa đầy mặt, thật kinh khủng, nếu Lệ Doanh không lên tiếng, cô ta liền bị Hàn Cảnh Văn bóp chết tươi rồi.

Cô ta ngồi khóc khổ sở trên mặt đất, nhìn cũng không dám nhìn anh, vừa nhục nhã, vừa xấu hổ, lại sợ đến khiếp vía.

Ôn Tuyền lúc này mới dãy ra khỏi Tiêu Phong, chạy tới ôm con gái. Vừa dỗ giành, vừa nhìn Hàn Cảnh Văn chửi rủa anh không thôi.

"Hàn Cảnh Văn, mày là thằng khốn nạn, khi trước, chưa có con đàn bà kia, mày qua lại với con gái tao, bây giờ có cô ta rồi, mày liền trở mặt với con tao. Mày định ăn rồi bỏ sao? Nói cho mày biết, loại người như mày, sẽ không được hưởng hạnh phúc, cũng sẽ tuyệt tử tuyệt tôn....aaaa!!!"

Lệ Doanh đứng một bên, nghe được những lời kia, thật chướng tai khó nghe vô cùng, một người phụ nữ như bà ta, mặt mũi thì sáng sủa, nhưng mỗi lời nói ra lại bẩn thỉu đến thế.

Không chỉ vậy bà ta còn cay độc nguyền rủa cô và anh tuyệt tự, mụ đàn bà này, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà.

Lệ Doanh lạnh lùng tiến tới trước mặt bà ta, không biết vì cái gì mà sức lực của cô lại mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Có lẽ là vì Ôn Tuyền kia đụng vào nỗi đau lớn nhất của cô. Nguyền rủa cô tuyệt hậu, bà ta đúng là đáng chết mà.

Lệ Doanh dùng cả hai tay của mình túm lấy cổ áo của bà ta, gằn lên từng chữ, " Ôn Tuyền, bà cho rằng tôi và Cảnh Văn sợ bà, nên muốn nói sao thì nói hả? Nói cho bà biết, anh ấy có trong sạch hay không? Tự tôi biết. Chúng tôi tuyệt hậu hay không? Còn chưa đến lượt bà nói."

Cô thẳng tay bạt một bạt tai như trời giáng vào mặt Ôn Tuyền.

Bốp !!

Thanh âm kia nghe vô cùng rát.

"A...con khốn, sao mày dám đánh..." chữ "tao" còn chưa thốt ra khỏi miệng lại,

Bốp !!!

Thêm một cái nữa, còn đau hơn...

Ôn Tuyền hoa hết cả mắt, hộc cả máu miệng. Ôn Chỉ Dung cả kinh, nín cả khóc đỡ mẹ mình. " Mẹ ơi, mẹ ơi."

Nhìn đến Lệ Doanh, Ôn Chỉ Dung hét lên, "Lệ Doanh, cô đừng quá đáng."

Lệ Doanh bật cười lớn, đôi mắt cô sắc lạnh bắn về phía Ôn Chỉ Dung, nhìn chằm chằm cô ta, nói lớn.


" Ôn Chỉ Dung, là ai kiếm chuyện trước? Lại là ai hại tôi mất đi đứa con? Còn không phải là các người. Chính cha cô, làm con tôi phải chết...

"...Miệng chó không mọc được ngà voi, các người miệng mồm thô bỉ nói dối trắng trợn, mà không biết xấu hổ, tôi và Chồng tôi đã bỏ qua vô số lần cho mẹ con các người. Nhưng các người lại cứ muốn dây vào, nếu đã vậy, tôi sẽ lại không bỏ qua cho các người nữa."

Lệ Doanh tức khắc đưa tay lên miệng.

Huýtttt !!!

Thanh âm huýt sáo của cô vang lên, con bạch hổ lớn từ trong sân lớn phía sau lao tới cổng lớn, gầm lên một tiếng ghê rợn.

Hàn Cảnh Văn và Tiêu Phong cũng bất ngờ, không tin được Lệ Doanh vậy mà cũng gọi được bạn Tiểu Bạch của chúng ta xuất hiện.

Nhìn con Bạch Hổ to lớn trước mắt mình, hai mẹ con Ôn Tuyền sợ như cầy sấy, run rẩy, ôm nhau khúm núm ngồi trên mặt đất, mặt mũi xanh lét vì khiếp đảm.

Quá sợ hãi, Ôn Tuyền muốn ngất đi luôn.

Lệ Doanh nhìn một màn kia, cười khinh bỉ, "Đúng là chết nhát, Ôn Chỉ Dung, đừng cho rằng mình hay, đã ngu còn tỏ ra nguy hiểm, ở đâu nên cút về đó, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi, bằng không, lần sau, mẹ con cô sẽ là đồ ăn cho nó đấy." Lệ Doanh vừa nói vừa vuốt ve bộ lông trắng muốt của Tiểu Bạch.

Sau đó, cô đi thẳng vào cổng lớn. Không ngoảnh mặt lại nhìn dù là một ánh nhìn nho nhỏ.

Hàn Cảnh Văn cũng đi theo cùng vợ. Mới sáng sớm, hai vợ chồng họ bị làm phiền, mất cả hứng.

Anh chỉ để lại mệnh lệnh cho Tiêu Phong, "cậu xử lí chuyện này cho gọn gẽ vào, đừng bao giờ để mẹ con bà ta xuất hiện trước mặt Lệ Doanh và tôi nữa."

Nhìn hai bóng lưng của đôi vợ chồng trẻ đi xa rồi mất hút trong tòa biệt thự...Ôn Chỉ Dung tay ôm mẹ mình, hối hận lẫn uất ức.

Câu nói kia, mệnh lệnh kia, Hàn Cảnh Văn để lại cho Tiêu Phong, cũng có nghĩa rằng, trong lòng anh, cô ta một tí phân lượng cũng không có.

Anh đúng là máu lạnh, có chăng ấm áp thì cũng chỉ dành sự ấm áp kia cho một mình Lệ Doanh mà thôi.

Người khác, nằm mơ cũng chẳng được, cô ta cũng không ngoại lệ.

Mà chắc gì cô ta sẽ có cơ hội để mơ nữa, sau chuyện này, Tiêu Phong kia sẽ thực hiện mệnh lệnh của Cậu chủ Hàn gia, từ đây, hai cái tên Ôn Chỉ Dung và Ôn Tuyền sẽ xóa sổ, vĩnh viễn biến mất khỏi Thành Phố Đài Trung mãi mãi...




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 64: Bù trăng mật cho em


Hôn Lễ của Cung Hàn và Trịnh Khả Nhi cuối cùng cũng đến ngày cử hành.

Tại lễ đường cô dâu, chú rể nổi bật lên giữa đám đông trong trang phục lễ cưới mà Lệ Doanh thiết kế cho.

Chiếc váy đuôi cá màu trắng tinh khôi, từ phần vai xuống tới chân váy đính 100 viên đá saphia màu xanh lục, lấp lánh, được khoác lên thân hình thon thả của Trịnh Khả Nhi vô cùng kiều diễm và quyến rũ.

Cung Hàn một thân âu phục xanh đen, ngực cài bông hồng đỏ trên ngực. Tính ra cũng phong độ đâu có kém các thiếu gia ở Đài Trung.

Hàn Cảnh Văn và Lệ Doanh cũng tới sớm hơn trước giờ cử hành nghi thức hôn lễ.

Anh trong chiếc quần jeans đen áo sơ mi xanh lam, bên ngoài là chiếc áo khoác thời thượng dài qua đầu gối, màu nâu đô.

Còn cô cũng quần kaki màu kem, thêm chiếc ào pul cổ lọ cùng màu với áo sơ mi của anh, chiếc áo khoác ngoài cũng cùng một kiểu với Hàn Cảnh Văn.


Vừa nhìn liền biết trang phục họ mặc chính là đồ đôi.

"Doanh Doanh, đến rồi hả? Sao lại mặc đồ thế này?" Hạ Tuyết cũng vừa tới, vừa thấy Lệ Doanh bạn mình ăn bận quá kín, không phải trang phục dự tiệc nên sáp vào tò mò.

Lệ Doanh cười cười, " Ừm, mình mặc đồ này để lên máy bay cho tiện."

"Đi máy bay, cậu muốn bay đi đâu, ở lại với mình không tốt sao?" Hạ Tuyết lải nhải.

"Sao vợ tôi phải ở với em? Lý thiếu phu nhân à, em muốn dụ dỗ vợ tôi." Hàn Cảnh Văn ở ngay gần bên nhàn nhạt lên tiếng.

"Úi..."Hạ Tuyết giật bắn cả mình, còn chưa kịp nói thêm gì, thì Hàn Cảnh Văn lại tiếp lời.

" Tôi và Lệ Doanh sẽ sang Ý để du lịch, tạm xa mọi người một thời gian."

Du Lịch? Hạ Tuyết tròn mắt ngạc nhiên. "Doanh Doanh à, sao khi không lại đi du lịch, còn công ty của cậu?"

"Liên quan gì đến em." Hàn Cảnh Văn thoáng cau mày, anh lôi cổ Lý Nam Tước ở ngay gần đó lại, rồi nhắc nhở,

" Lý tiên sinh, cậu nên quản vợ cậu cho chặt vào, chớ để cô ấy suốt ngày làm phiền vợ tôi. Bằng không tôi đóng băng bệnh viện của hai người, để hai người cạp cát mà sống đấy."

Lệ Doanh nghe anh trêu chọc vợ chồng Lý Nam Tước, thấy buồn cười, cô cười tươi rồi nói với Hạ Tuyết, " tiểu Tuyết à, cậu ấy, muốn ăn sang mặc chảnh thì tránh xa xa mình chút, không thôi, hai cậu thất nghiệp dài dài nha."

Lý Nam Tước vỗ vỗ vai vợ mình, yên tâm đi, nếu hai vợ chồng mình thất nghiệp, anh dẫn em đến Hàn Gia của Boss Hàn ăn vạ dông dài ở đó, bảo đảm cậu ấy, sẽ không dám đóng băng bệnh viện của chúng ta."

Hàn Cảnh Văn xùy một tiếng, " Ừ, đến lúc đó, tôi bắt hai người làm osin cho Thái Thái nhà tôi."

Cả hai cô gái nghe người đàn ông của mình lời qua tiếng lại mà phì cười.


Đúng là đàn ông hóng chuyện....

Bốn người trò chuyện một lúc thì nghi thức hôn lễ cũng vừa bắt đầu.

Lệ Doanh và Hàn Cảnh Văn được mời tới hàng ghế đầu tiên dành cho thượnh khách. Hai vợ chồng tuy quần áo nhìn khá đơn giản, nhưng khí chất lại không hề thua kém một ai trong hôn lễ.

Cung Hàn đứng trên lễ đài, tay cầm một bó hồng nhung đỏ thắm, miệng mỉm cười nhìn về phía xa thảm đỏ.

Trịnh Khả Nhi được cha cô dắt tay để đưa cô tới trước mặt chàng rể.

Nghi thức hôn lễ cuối cùng cũng được cử hành long trọng, hoàn hảo kết thúc, bằng một nụ hôn của chú rể Cung Hàn giành cho cô dâu Khả Nhi.

Hàn Cảnh Văn và Lệ Doanh nán lại cho đến khi hôn lễ kết thúc, cả hai yên lặng rời khỏi đám đông.

Không ai để ý, cũng không ai biết họ đi lúc nào, chỉ khi kịp nhận ra, thì thanh âm cánh quạt của một chiếc máy bay trực thăng loại tư nhân vù vù trên không trung cao vút đã ở xa tầm mắt họ rồi.

Cũng không khó để nhận ra, chiếc trực thăng kia là máy bay tư nhân của Hàn Gia.

Chiếc trực thăng trao lượn hai vòng trên không trung nơi diễn ra hôn lễ như thay lời tạm biệt, rồi bay xa lên trời thẳng hướng nước Ý mà đi.

Xa mãi, rồi mất hút.

Bên dưới lễ đài, bốn người Lý Nam Tước, Hạ Tuyết, Cung Hàn và Trịnh Khả Nhi nhìn theo chiếc trực thăng xa dần mà lòng tràn đầy cảm xúc.

Vui có, buồn có, tiếc nuối...Hàn Cảnh Văn và Lệ Doanh, hai người bạn của bọn họ sẽ đi bao lâu, một tháng, hai tháng, một năm hay là hai năm...

Họ thực không biết...chỉ biết chắc chắn một điều rằng, vợ chồng họ đi là để trở về...

Sau khi trở về, họ sẽ có được một cuộc sống mới, một hạnh phúc còn lớn hơn bây giờ....


....

Trên máy bay, Lệ Doanh ngồi dựa vào vai Hàn Cảnh Văn, ông xã yêu quý của cô. Thì thầm, " ông xã, cảm ơn anh đã cho em bất ngờ."

Cô cười tươi khi nghĩ đến lúc đó, anh cứ khăng khăng một mực bắt cô phải mặc đồ như vậy, cô hỏi thì anh lại không nói.

Đến khi thấy cái máy bay nhà mình to đùng ngay bãi đậu gần hội trường hôn lễ, cô mới biết anh muốn đưa cô đi du lịch.

Không chỉ là du lịch không, mà cô còn được thăm và ở cùng cha của cô.

Hàn Cảnh Văn một tay giữ vững tay lái trực thăng, tay còn lại ôm eo vợ mình, vô cùng thân mật.

Bất giác anh quay sang hôn môi cô một cái thật kêu, rồi vui vẻ trả lời, " Có gì bất ngờ đâu, anh thật ra, chỉ muốn bù trăng mật cho em thôi."

"Ồ, vậy thì em phải cảm ơn ông xã yêu quý của em rồi. " Cô cười tít mắt đáp lại lời anh.

Chuyến đi này, họ sẽ không cần lo lắng cái gì cả, tiêu dao tự tại ở bên nhau...

Biết đâu, khi đi là hai người, khi về là ba người có khi là bốn người thì sao nhỉ?




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 65: Ngày hạnh phúc


Bốn năm sau.

Sân bay quốc tế Đài Trung.

Từ trên máy bay, một đôi vợ chồng trẻ bước xuống thang máy bay. Trên tay người đàn ông trẻ tuổi, ôm theo một cô công chúa nhỏ tầm 3 tuổi. Có mái tóc nâu xoăn, dày. Được cột thành hai bím tóc bởi hai cái nơ màu hồng.

Cả người cô bé được khoác lên một chiếc đầm công chúa lấp lánh kim tuyến, màu hồng cánh sen, trông xinh cực.

Người phụ nữ với đường cong chữ s thon thả, mặc chiếc đầm body màu hồng nhạt cổ ren, bên ngoài là áo khoác dài màu cà phê sữa, trên mắt là một chiếc kính râm loại sịn, cô đang khoác tay chồng mình, cử chỉ vô cùng thân mật.

Còn người đàn ông tay ôm con gái, đôi mắt cũng được che đi bởi chiếc kính râm màu nâu trà, anh mặc quần tây đen, áo phông rộng, chân đi giày tây, dáng vẻ vô cùng phong độ, lịch lãm.

Không ai khác xa lạ, đôi vợ chồng và cô con gái nhỏ dễ thương kia chính là Hàn Cảnh Văn, Lệ Doanh và con gái của anh với cô.

Sau bốn năm ở Ý, họ đã trở lại Đài Trung.

Một nhà ba người vừa bước xuống thang máy bay để ra cổng lớn, lập tức liền gom hết toàn bộ ánh nhìn của mọi người trong sân bay, bởi khí chất sang trọng, tôn quý, ngời ngời nổi bật giữa một loạt hành khách trên máy bay.

Thật không khác gì, mấy ngôi sao hạng A trong làng giải trí.


Trên băng ghế dài màu xanh, Hạ Tuyết và Trịnh Khả Nhi đang ngồi chờ đón hai người bạn thân của họ từ Ý trở về.

Cả hai cô nàng đều đang mang cái bụng bầu sắp vượt cả mặt...

Ngồi ở giữa còn có Lưu Bích Chi, mẹ nuôi của Lệ Doanh.

Hơn một năm trước, bà về nước, thì nhận được tin Lệ Doanh đã ra nước ngoài. Sau đó, bà tới tìm Hạ Tuyết, và thế là hai bác cháu, trò qua chuyện lại hết cả ngày trời, bà mới tỏ rõ hết mọi việc xảy ra với con gái nuôi của bà.

Hôm nay, được tin con gái và con rể về nước nên bà mới đi cùng Hạ Tuyết và Khả Nhi để đón vợ chồng Hàn Cảnh Văn.

Ba người vừa nhìn đến hai vợ chồng Hàn Cảnh Văn, trên tay ôm một cục bột trắng mũm mĩm, không khỏi kinh ngạc, cả ba người trợn tròn mắt mà nhìn.

Lệ Doanh và Hàn Cảnh Văn, thế mà có con luôn rồi, một cô công chúa siêu dễ thương.

Hạ Tuyết sửng sốt mãi một lúc lâu mới mở miệng được để gọi to, "Doanh Doanh, anh Cảnh Văn, bọn em ở đây."

Phía xa, Hàn Cảnh Văn và Lệ Doanh vừa nhìn liền nhận ra ngay Hạ Tuyết. Còn có Trịnh Khả Nhi, và người còn lại kia không ai khác chính là Lưu Bích Chi mẹ nuôi của hai vợ chồng họ.

Hai vợ chồng nhanh chóng ôm con gái đi tới chỗ ba người.

Tới nơi, Lệ Doanh tháo kính râm khỏi mắt mình, cả Hạ Tuyết và Trịnh Khả Nhi đều không khỏi ngạc nhiên mà cũng thốt lên...

"Woa, mĩ nhân !!"

Trước mắt bọn họ, Lệ Doanh quá khác so với bốn năm về trước, sóng mũi cao thấy rõ, mái tóc cũng dài xoăn ra còn sống động hơn trước, da lại còn trắng hồng rạng rỡ, nhìn sơ qua, rõ ràng mang đậm nét đẹp của Phương tây rất nhiều.

Doanh Doanh à, xa cậu bốn năm, cậu thực khác quá...

Lệ Doanh cười tươi vỗ vai Hạ Tuyết, nói nhỏ vào tai cô bạn mình, " mình được như vậy tất cả là do có một anh chồng tốt ấy."

À !!! Hạ Tuyết ồ lên, cô nhìn Hàn Cảnh Văn lén cười, khỏi nói cũng biết, boss Hàn sủng vợ thế nào, nâng còn hơn nâng trứng nữa mà.

"Doanh Doanh, mẹ nhớ con quá." Lưu Bích Chi lúc này mới lên tiếng từ phía sau Hạ Tuyết và Trịnh Khả Nhi.

"Mẹ !! " Lệ Doanh xà vào lòng Lưu Bích Chi gọi thâm tình. Mong nhớ.

Hai mẹ con ôm nhau một lúc thì chợt nhớ ra, ở đây còn thêm hai thành viên nữa mà.


Chính là một cha, một con gái, hai cha con đang tròn mắt nhìn cảnh tượng thương thương nhớ nhớ ngay trước mắt họ...

Bất giác....cô con gái đưa hai bàn tay bé xíu về phía Lưu Bích Chi..." Mommy...ôm..ôm !"

Cả năm người lớn lại được một phen ngạc nhiên...

" Ông xã à, Minh Hy nói rồi...nói được rồi." Lệ Doanh òa lên sung sướng.

Cô dang hai tay ôm con gái bé nhỏ của cô vào lòng, rồi chỉ tay về Hàn Cảnh Văn dịu dàng nói, " Minh Hy, gọi ba xem nào."

Cô nhóc chu mỏ lên, mãi mới gọi được, "Daddy... Daddy."

Hàn Cảnh Văn vui mừng khôn xiết. Cuối cùng con gái họ cũng nói được.

Cả ba người còn lại là Lưu Bích Chi, Hạ Tuyết và Trịnh Khả Nhi đều khó hiểu nhìn hai vợ chồng Hàn Cảnh Văn đang vui vui vẻ vẻ, chả hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trẻ con, biết nói thì cũng là chuyện thường tình, vậy sao hai người bọn họ lại vui mừng quýnh lên như thế.

"Lệ Doanh à, bé con được mấy tuổi rồi?" Trịnh Khả Nhi mới mạo muội lên tiếng hỏi. Cô căn bản không muốn ảnh hưởng đến tâm trạng của vợ chồng Lệ Doanh.

"Ừ, bé con được 3 tuổi rồi, tên đầy đủ là Hàn Cảnh Hy." Lệ Doanh tươi cười đáp.

Vậy con bé giờ mới nói sao? Vậy, vậy cũng quá... chậm nói rồi...có chuyện gì với con bé hả? Hạ Tuyết ngập ngừng hỏi..

Hàn Cảnh Văn nhìn Lệ Doanh, rồi ôm lấy con gái vào lòng, anh nhàn nhạt nói, " Minh Hy từ khi mới sinh, không khóc một tiếng nào, dần lớn, con bé cũng không cười..cho đến mãi bây giờ, nó mới nói tiếng nói đầu tiên."

Anh vuốt ve mớ tóc mái của con gái, rồi tiếp lời, " Khi đó, bọn anh cứ tưởng Minh Hy sẽ câm đến suốt đời."

Không khí ngưng trọng khi Hàn Cảnh Văn nói rõ mọi việc.

Lưu Bích Chi im lặng một lúc, bà thu liễm lại cảm xúc rồi nói, " Được rồi, các con về thôi, mọi người đang đợi chúng ta."

Bà đeo túi xách lên vai, rồi nhẹ giọng an ủi,

" Cảnh Văn, Lệ Doanh, hai đứa chớ có phiền lòng như thế, tre con chậm nói, là chuyện bình thường... Huống hồ, các con có nghe câu, người khôn ba năm mới nói hay chưa? Ta tin Tiểu Minh Hy của ta, nhất định sau này sẽ vô cùng thông minh, vượt trội các bạn đồng trang lứa."

"Đúng đó, con bé chẳng phải bắt đầu nói rồi đó. Hai người có thể yên tâm rồi." Trịnh Khả Nhi tiếp lời.


Mọi người còn đang nói chuyện thì tài xế nhà Lý gia lái xe đến. " Thiếu phu nhân, chúng ta trở về thôi, mọi người vẫn đang đợi ở nhà hàng, tiệc mừng cũng được thiếu gia chuẩn bị rồi."

"Ừ tôi biết rồi." Hạ Tuyết gật đầu với tài xế xong, cô quay lại nhắc nhở mọi người cùng nhau lên xe, tới nhà hàng Đông Xuyên gần trang Viên Lý gia để chúc mừng Hàn Cảnh Văn và Lệ Doanh trở về Đài Trung sau bốn năm đi du lịch Trăng Mật.

Mọi người vui vẻ lên xe, chiếc xe lăn bánh khỏi sân bay, rồi mất hút trên lộ lớn...

Đi để trở về, trở về chính là viễn cảnh hạnh phúc của tương lai..mà tương lai sẽ là bao nhiêu điều thú vị, vô số cung bậc thăng trầm mà mỗi con người ai cũng phải trải qua ít nhất là một lần.

Gia đình nhỏ của họ, trở về là để đoàn viên với tất cả những người thân thích bạn bè của họ.

Sóng gió qua đi, sẽ là bến đỗ của những ngày hạnh phúc.

Bầu trời dần về chiều, hoàng hôn dần bao phủ các tòa cao ốc. Đỏ hồng, rực rỡ...

Ngồi trên xe, Lệ Doanh tựa vào vai Hàn Cảnh Văn...cô mỉm cười, thì thầm bên tai anh, " Ông xã à, đời này có anh chính là hạnh phúc của em."

Anh mỉm cười, bàn tay bất giác che đi đôi mắt to tròn của con gái nhỏ, miệng hôn lên môi hồng của vợ mình một cái. Cưng chiều nói, " Ừ, anh cuối cùng, cũng lấy thân báo đáp, đền được hạnh phúc cho em rồi."

Hai vợ chồng dựa sát vào nhau, cô đưa tay trái đan xen mười ngón với tay anh, tay phải còn lại vô thức sờ lên cái bụng bằng phẳng của cô, khẽ vuốt ve, trong lòng thầm nói, "Bảo bảo à, cuối cùng, con đã trở lại...chào mừng con đã đến với ba mẹ và chị gái."

Cô cười đến ngọt ngào. Thượng đế luôn công bằng với mỗi con người...

Nhớ lại khi trước, Cô mất đi tất cả...mà trải qua 5 năm, cô được đền đáp lại một người chồng hết mực yêu thương cưng chiều cô.

Cô mất đi đứa con, thì hiện tại, cô được đền lại một cô công chúa xinh xắn, và đang đón chờ một sinh linh bé bỏng khác....

Quả nhiên, bốn năm trước rời đi chỉ hai người mà bây giờ đã là ba người....

À không, phải là bốn người mới đúng, vì một nhà ba người bọn họ, sắp có thêm một "tiểu Cảnh Văn" nữa rồi...




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 66: Phiên ngoại (1)


Nhà Hàng Đông Xuyên.

19 giờ 30 phút tối. Trên không gian ngoài khuôn viên nhà hàng, từng chùm pháo hoa rực rỡ bung lên lấp lánh như sao băng, đẹp vô cùng.

Bên dưới khuôn viên một chiếc bàn chữ nhật cỡ lớn được bày ra, trên bàn toàn bộ đều là những chén dĩa thủy tinh sáng chói xếp có thứ tự.

Vừa nhìn cách bày trí liền biết đây chính là một bữa tiệc đoàn viên.

Bên ngoài cổng lớn nhà hàng, 5 chiếc siêu xe hạng sang, chỉ nhìn thôi cũng đủ lóa mắt mọi nhân viên ở nhà hàng.

Chiếc BMW đầu tiên chính là của Chủ Tịch tập đoàn Hàn Thị, Hàn Cảnh Vũ và cháu nội gái, Hàn Minh Hy.

Hai ông cháu bước xuống xe đầu tiên. Kế đến là vợ chồng Hàn Cảnh Văn từ trên chiếc Roll-royce mui trần sang trọng.


Hai chiếc Maybach còn lại của vợ chồng Lý Nam Tước cùng, và vợ chồng Cung Hàn cũng theo đó mà dừng lại bên bãi đỗ xe.

Hai cặp vợ chồng và cha mẹ của họ cũng nối gót theo vợ chồng Hàn Cảnh Văn đi vào bàn tiệc, định vị chỗ ngồi.

Cả đám nhân viên choáng ngợp vì những thực khách thuộc hạng Vip này.

Nhìn quần áo, váy mũ của họ, cái nào giá cũng vài ngàn tệ chứ ít gì?

Bốn chiếc xe đã yên trong vị trí, thì chiếc thư năm mới ngừng lại. Không ai khác, từ trên xe đi xuống chính là một chàng trai tuấn lãm mặc chiếc áo sơ mi màu đỏ đô. Quần tây đen, giày tây bảnh bao, nhưng cái đẹp này lại đẹp theo kiểu yêu nghiệt của phụ nữ...Hàn Cảnh Viêm.

Hàn Cảnh Văn nhìn đến chàng trai kia, anh khẽ nhíu mày. Đó còn không phải là tên em họ của anh sao?

Cái thằng nhóc này, bốn năm không gặp, trổ mã không ít, cũng chả biết có cô nào yêu chưa nữa.

Còn đang suy nghĩ, đôi mắt của Hàn Cảnh Văn một lần nữa lại rơi trên một chàng trai khác. Cũng bước từ chiếc xe kia đi xuống rồi lại còn nắm tay, bá vai em trai họ của anh.

Ở khoảnh cách gần hơn một chút, Hàn Cảnh Văn mới nhìn rõ... Cả nét mặt lúc này của anh chính là kinh ngạc lẫn sững sốt...

Tiêu Phong????

Cái tên thư kí kiêm trợ lí duy nhất của anh, y đang làm cái quái gì...y và thằng nhóc Cảnh Viêm kia...là...cử chỉ thân...mật...

Lẽ nào.....

Thanh âm khá là trong trẻo của Hàn Cảnh Viêm vang lên đánh tan không gian đang nhuốm ồn ào ở bàn tiệc.

"Con xin chào mọi người, con đến hơi muộn."


Hàn Cảnh Vũ nhìn thằng cháu trai từ cách ăn mặc cho đến cách nói chuyện của nó hiện tại, còn không phải một tiểu thụ thì còn là gì nữa.

Ông lắc đầu, nếu không phải cha mẹ nó ủy thác cho ông trách nhiệm lo lắng và chăm sóc nó, thì chuyện Cảnh Viêm không có hứng thú với phụ nữ, ông đã cản tới cùng.

Nhưng Cảnh Viêm lại là côi nhi, cha mẹ bị mất do tai nạn giao thông. Trước khi lâm chung, cả hai bố mẹ nó mong ông yêu thương và chiều nó, đừng cấm cản nó điều gì, nên ông mới bỏ qua..

Càng huống hồ, cậu nhóc Tiêu Phong kia cũng đàng hoàng chính chắn, lại là tâm phúc của Hàn Cảnh Văn con trai ông, nên ông mới mắt nhắm mắt mở mà mặc kệ hai đứa nó yêu đương cái tình yêu mà không có tiếng nói của phụ nữ...

Không chỉ riêng Hàn Cảnh Văn, mà ngay cả Lệ Doanh cũng nhận ra cái tình cảm giữa hai đại soái ca này. Cô khều tay anh một cái rồi nhỏ giọng hỏi.

" Cảnh Văn, cái đó..Cảnh Viêm em ấy với trợ lí Tiêu là...là..." Lệ Doanh dùng hai bàn tay úp thành hình trái tim rồi tiếp..." phải không anh?"

Hàn Cảnh Văn gật đầu một cái. Chỉ bằng cái gật đầu của anh thôi, Lệ Doanh liền hiểu hết...

Nói trắng ra là Hàn Cảnh Viêm em họ chồng cô, và thư kí kiêm trợ lí Tiêu Phong cũng là tâm phúc của chồng cô. Hai cái tên này thế mà lại đang yêu nhau...

Hàn Cảnh Văn liếc nhìn Tiêu Phong, nhàn nhạt nói, " Tiêu Phong, bốn năm không ở bên tôi, cậu vậy mà có thời gian cua luôn được cả em trai tôi nhỉ?"

Tiêu Phong ngồi đối diện với Lệ Doanh anh vốn cũng đã run rồi, vừa nghe đến câu nói của Hàn Cảnh Văn, lập tức lượng máu tụt đi từ 100 xuống còn 20. Mém tí nữa là đi luôn..

"Cậu chủ..tôi..tôi.." Tiêu Phong vừa cười nhẹ, vừa nói khéo cho qua.

Hàn Cảnh Viêm thấy bộ dạng sợ muốn mất mật của Tiêu Phong, liền vội vàng nói đỡ, "anh họ à, anh đừng có dọa người ta như thế, lỡ anh ấy mà chạy mất, thì em FA cả đời đấy."

Chậc..chậc..không ngờ ấy nha Cảnh Viêm à, em giấu cũng kĩ quá đi, vậy mà bao lâu, anh cũng không biết nha." Lý Nam Tước chép miệng nói chen vào một câu.

Tất cả mọi người đều bất ngờ, thì ra hai cậu trai này để ý nhau tự bao giờ, hôm nay tiệc đoàn viên, mừng hai vợ chồng Hàn Cảnh Văn về nước, nên mới biết hai anh chàng này đã là 1cp rồi.


"Được rồi, đừng cứ mãi nói chuyện nữa, các con không đói sao, nhưng Minh Hy bảo bối của ta đói bụng rồi." Hàn Cảnh Vũ ôn hòa nhắc nhở.

Mọi người đều nhìn sang tiểu Minh Hy.

Cô nhóc đang vô tư cầm một cái bánh bao nhỏ, đưa lên miệng cắn ngon lành, hai má mũm mĩm chuyển động, thêm hai lỗ đồng tiền thoắt ẩn, thoắt hiện, hai mắt long lanh to tròn như hai hòn bi lâu lâu lại liếc nhìn từng người một.

Ui, cưng muốn xỉu.

Minh Hy tròn ba tuổi, cô bé vẫn chưa biết mình đã có em rồi. Không chỉ có tiểu Minh Hy, mà mọi người ở đây, Lệ Doanh vẫn chưa tiết lộ cho một ai biết kể cả Hàn Cảnh Văn.

Cô âm thầm lên ý định, một tuần nữa thai của cô được tròn bốn tháng, cô sẽ cho anh một bất ngờ trong ngày sinh thần của anh.

Đến lúc đó, đảm bảo ông xã nhà cô sẽ bất ngờ cho xem.

Trước đây, anh từng tạo ra rất nhiều bất ngờ cho cô, vậy thì lần này đến lượt cô mang bất ngờ đến cho anh vậy..

Vì anh là người cô thương yêu và quý trọng nhất trên đời này...

Bữa tiệc bắt đầu với màn nâng ly đặc sắc, đầy ắp tiếng cười, mọi người cuối cùng ai cũng có đôi có cặp, hạnh phúc bên nhau rồi...




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 67: Phiên ngoại (2)


Một tuần sau.

Khu Nam Thủy, biệt thự Thục Uyển.

Qua bốn năm, Hàn Cảnh Văn và Lệ Doanh mới trở lại nơi này.

Trong những ngày anh và cô không ở đây, những người hầu ở Hàn gia, họ vẫn thường xuyên qua đây quét dọn và chăm sóc cho Tiểu Bạch và Sky.

Mặc dù nhiều lần suýt bị hai con vật sủng kia "hù chết."

...

Trong phòng, Hàn Cảnh Văn đang ngồi thừ ra để hồi tưởng lại quá khứ.

Anh nhớ lại, bốn năm trước, lúc mang Giang Bắc Thành về đây giam cầm, hành hạ ông ta cũng thực đủ...

Cho đến khi cha anh muốn gặp anh nói về ông ta, anh mới lệnh cho Tiêu Phong mang ông ta đến chỗ cha anh.

Để cho ông tùy cơ mà xử lí.


Anh không quan tâm cha anh, ông sẽ làm gì Giang Bắc Thành, chết hay sống của ông ta vốn không có phân lượng đối với anh.

Chung quy, thì ông ta vẫn là bạn của cha anh, nên xử lí thế nào, vẫn là để cha anh làm.

Sau đó, anh cũng không nghe được bất kì một tin tức nào của ông ta nữa.

Có lẽ là chết rồi cũng nên...

Đang mãi suy nghĩ, thì từ phía sau, một đôi cánh tay thân mật quàng vào cô anh khiến Hàn Cảnh Văn thoát khỏi suy nghĩ.

Nhưng khóe môi lại mỉm cười vì anh biết là ai đang âu yếm với anh.

" Vợ à !"

"Hửm?" Lệ Doanh nhẹ nhàng đáp.

"Không đi làm sao?" Anh ngoái cổ lại ngẩng mặt lên hỏi cô.

"Không cần đi, có boss Hàn nuôi em rồi." Cô đáp.

Câu trả lời làm anh thỏa mãn rõ ràng là đắc ý. Xoay người lại, anh kéo cô vào lòng ôm chặt, hít hà hương thơm trên tóc của cô, anh thì thầm, " Doanh Doanh, anh muốn có thêm bảo bảo." Hai tay bắt đầu làm loạn.

Vừa nghe anh nói, lại thấy tay anh đang sờ đến cái bụng hơi nhô của cô, cô bật cười nghĩ ngay trong đầu, " ông xã ngốc, chẳng phải anh đã có rồi đấy thôi."

Cô nhìn anh, khẽ hỏi, " ông xã à, có nhớ hôm nay là ngày gì không?"

Anh lắc đầu, " không nhớ, với anh, ngày nào có em cũng đều là hạnh phúc, nên không cần nhớ."

Cô búng vào trán anh một cái, " nói thừa, em hỏi thật tình, thực không có nhớ là ngày gì sao?"

Anh vẫn một mực lắc đầu, " anh không nhớ !"

Thật ra, anh cũng biết hôm nay là sinh thần của anh, cũng đoán được cô sẽ tạo một bất ngờ cho anh, chỉ là không biết cái bất ngờ vợ anh mang đến cho anh là cái gì.

Cuộc đời của anh, trải qua gần 6 năm bên cô, làm chồng của cô, được cô quan tâm chăm sóc, vốn đã là bất ngờ mà thượng đế dành cho anh rồi.

Cần gì thêm cái khác nữa.


Lệ Doanh mỉm cười, cô nhẹ đứng dậy, thoát khỏi anh, " chiều nay, anh qua mẹ đón tiểu Hy và mẹ sang nhà chúng ta nhé, em nhớ mẹ."

"Ừm," anh gật đầu.

Cô dặn dò anh vài việc nữa thì rời khỏi phòng, hôm nay bận rộn nhiều lắm, không chuẩn bị, khéo lại không kịp.

Nhìn cô vợ cư nhiên rời đi, khiến mình không kịp làm cái gì, Hàn Cảnh Văn, tiếc hùi hụi...

Xém nữa là anh " yêu cô ngay trên ghế luôn rồi."

Khẽ mỉm cười, " Vợ à, muốn trốn anh, tối nay, em sẽ phải lấy thân để làm quà sinh nhật cho anh."

.....

Đến tối.

Hàn Cảnh Văn lái xe đến chung cư đón mẹ vợ và con gái Minh Hy trở lại biệt thự.

Xe vừa vào cổng, thì trong nhà, xôn xao một mảnh khiến anh hơi ngạc nhiên.

Nhà của anh, sao lại có nhiều người đến thế? Chợt nghĩ ngay đến ban sáng, vợ anh có đề cập..

Anh không nói gì, nhưng trong lòng lại dấy lên cảm xúc ấm áp khó tả.

Vợ anh đây là tổ chức tiệc chúc mừng sinh nhật cho anh sao? Cô đúng là cô vợ ngọt ngào của anh mà.

Xe dừng lại ở bãi đỗ, Lưu Bích Chi xuống xe ôm theo cô nhóc Minh Hy đang còn đang ngủ mơ màng, đôi mắt to tròn còn đang díu lại vì ngái ngủ.

Hàn Cảnh Văn dẫn hai bà cháu đi vào biệt thự, ngay khi bước vào cửa lớn, thì " bụp" một cái, điện trong nhà tắt ngúm.

Nhưng ánh sáng từ những ngọn nến khiến sảnh chính lại được sáng lên.

Trong ánh sáng nhàn nhạt, nhưng rực rỡ của ánh nến, trước tầm mắt của Hàn Cảnh Văn, Lệ Doanh mặc một chiếc đầm bầu màu hồng nhạt, tay lỡ, tóc tết đuôi sam chéo qua một bên, trên hai tay cô là một chiếc bánh kem to, bên trên toàn là dâu tây, và chocolate.

Và rồi, tiếng vỗ tay, kèm theo bài hát mừng sinh nhật vang lên...

Lệ Doanh từng bước nhỏ tiến về phía Hàn Cảnh Văn, " Happy birthday to you, hapy birthday to you....." Cho đến khi đứng trước mặt anh, cô mới nở một nụ cười thật tươi, "ông xã à, chúc mừng sinh thần của anh."

Hàn Cảnh Văn không biết nên nói gì hơn, ngoài ba từ, " cảm ơn vợ." Anh nhận chiếc bánh kem từ tay cô, rồi tay còn lại kéo ôm vào lòng, hôn nhẹ lên chán cô.


Woa...chúc mừng Cảnh Văn, chúc mừng cậu chủ, chúc mừng con trai....thật nhiều lời chúc mừng được gửi đến Boss Hàn trong ngày sinh thần.

Cô nhóc Minh Hy cũng vì ồn ào mà mở mắt tỉnh giấc ngủ..thấy mọi người chúc mừng cha mình, cô cũng bất giác học theo..

Giọng nói trong trẻo đầy non nớt vang lên, "chúc mừng..cha!!"

Hàn Cảnh Văn thực sự xúc động, ngay cả con gái anh cũng chúc mừng cho anh, chỉ vậy thôi, anh đã mãn nguyện rồi...

Sau màn chúc mừng, là thổi nến, ước nguyện.

Đắt chiếc bánh kem lên bàn, Hàn Cảnh Văn theo chỉ thị của bà xã là phải ước nguyện.

Cho dù không thích lắm, nhưng vì vợ, anh làm.

Hai bàn tay chắp vào nhau, " Cầu mong, thượng đế sẽ tặng cho vợ chồng con thêm 1 bảo bảo nữa."

Lời anh nguyện vừa dứt, thì Hạ Tuyết và Trịnh Khả Nhi cùng không hẹn mà nói, "Cảnh Văn, lời ước nguyện không thể nói to ra ngoài, sẽ không linh."

"A..còn có cái dụ này nữa hả?" Hàn Cảnh Viêm cũng chen vào được một câu.

"Đương nhiên rồi, điều ước phải được giữ kín, vậy mới linh nghiệm được." Hạ Tuyết và Trịnh Khả Nhi lại cùng một lời phân bua.

"Ớ...hai cái chị này là cùng học thoại đó hả?" Hàn Cảnh Viêm nín luôn, không thể nói...

Lệ Doanh lúc này mới mỉm cười...búng tay một cái,

Sảnh Chính lại sáng lên, như ban ngày. Chả biết từ bao giờ, cô đã cầm hai phiếu xét nghiệm và siêu âm thai trên tay rồi.

Miệng nhẹ nhàng nói, " ông xã à, không sao cả đâu, dù ước nguyện của anh ban nãy dước giấu kín, hay nói ra bên ngoài, đều đã được Thượng đế toại nguyện từ lâu rồi...




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 68: Phiên ngoại (3)


1 giây.

3 giây.

5 giây.

Hàn Cảnh Văn mới nhận lấy hai bản khám thai từ tay vợ mình.

"....Vợ à...em...em..." Anh không tin vào hai mắt của mình..

Trên giấy siêu âm, kết luận, " một thai nhi trưởng thành 16 tuần trong tử cung."

Có thai rồi, Doanh Doanh, em có thai sao? Anh kích động mừng như điên, ôm trầm lấy cô vợ nhỏ..

Mọi người ngớ ra.... vợ chồng Hàn Cảnh Văn vậy mà có bảo bảo nữa rồi...

Điều ước thành hiện thực rồi.

Đúng là bất ngờ nha.

"Vợ à cảm ơn em.." Hàn Cảnh Văn nói rồi hôn môi vợ một nụ hôn vô cùng ngọt ngào.. Thật lâu mới buông cô ra, mặc cho cả đám đều đang tròn mắt mà nhìn hai vợ chồng.


Mọi người lắc đầu, tối nay bọn họ tới dự sinh nhật của anh, nhưng còn chưa có ăn tiệc nha.

Thế mà hai cái con người này nghiễm nhiên cho bọn họ ăn đồ ăn của cún..

...

Ai cũng vui mừng cho đôi vợ chồng trẻ, có ai mà trong ngày sinh nhật, ước một cái thì được liền không...

Có nên gọi là cầu được ước thấy không nhỉ?

....

Sáng sớm hôm sau.

Hàn Cảnh Văn tới công ty như thường lệ. Lệ Doanh hôm nay chủ nhật rảnh rỗi, cô mang Tiểu Minh Hy đi dạo phố, tiện thể sắm đồ cho bảo bảo trong bụng.

Nghĩ lại tối hôm qua, cô bất giác có chút buồn cười, nghĩ lại khuôn mặt mất mát của anh trước khi đi ngủ, cô không khỏi thấy anh rất tội nghiệp.

Chả là buổi sáng, anh có ý định lấy cô làm quà sinh nhật, tính đâu buổi tôi, sẽ làm một trận oanh liệt, cho cô khó quên.

Có ai mà ngờ, lúc chúc mừng sinh nhật, cô đưa ra một bản khám thai, mới hơn ba tháng..

Mà giai đoạn đầu thai kì, rõ ràng chuyện vợ chồng là không được, nghĩ mà tội..

"Doanh Doanh ơi, đi được chưa?" Hạ Tuyết hôm nay hẹn cùng đi với Lệ Doanh.

Cô cũng muốn đi dạo cho khuây khỏa trước thời kì nằm ổ. Đối với vợ chồng Lý Nam Tước và Hạ Tuyết thì đứa con này vô cùng quý giá với họ.

Gần 7 năm vợ chồng, họ mới có được đứa bé đầu tiên. Lý gia cũng có đích tôn duy nhất.

Lệ Doanh nghe Hạ Tuyết gọi, cô đi vội ra, ôm theo tiểu Minh Hy.

"Mình xong rồi đây, chúng ta đi thôi."

Ba người, hai lớn một nhỏ, cùng được tài xế chở đến Trung Tâm Thương Mại lớn nhất thành phố.

Khu trung tâm sáng sớm còn ít người qua lại, Lệ Doanh đặt con gái vào trong xe đẩy, rồi cùng Hạ Tuyết đi vào trung tâm.

Hai cô gái đến gian hàng trưng bày đồ con nít trước tiên.

Chính là muốn mua áo váy cho công chúa nhỏ tiểu Minh Hy của Lệ Doanh.

Lệ Doanh đảo mắt nhìn một lượt, cô bất chợt thấy một bộ váy công chúa trắng như tuyết, lấp lánh treo ở trên cùng khu trưng bày..

Vừa nhìn thấy nó, cô liền cười tươi, chiếc đầm công chúa kia chẳng phải chính là, "ZaRa BaBies" áo dạ tiệc cho bé gái mà cô thiết kế sao?


Khi còn ở Ý, cô tham dự cuộc thi thiết kế cho các tài năng trẻ, và tác phẩm ZaraBabies này của cô chính là đoạt giải nhất.

Khi đó, cô thiết kế bộ váy này, lấy ý tưởng từ tiểu Minh Hy công chúa mới hơn 1 tuổi của cô.

Hiện tại, cô đang là nhà thiết kế nổi tiếng của hai công ty thời lớn là Channel Fashion và Holiter Daimon. Nhưng ít ai có thể biết đến mặt của cô. Vì cô ít lộ diện, chỉ trong các sự kiện lớn, báo chí mớ có thể thấy được cô.

Tác phẩm thiết kế đoạt giải nhất khi đó của cô giúp cô một bước thăng tiến trong mơ ước và nghề nghiệp của mình.

Và bây giờ, nó lại còn được đem ra may chế, lọt vào bản giới hạn.

Lệ Doanh nhìn chiếc váy một lúc, cô cảm thán không thôi. Nếu Minh Hy của cô mà mặc áo của mẹ nó thiết kế, chắc sẽ xinh lắm cho coi.

" Hạ Tuyết à chiếc váy kia rất đẹp phải không?" Lệ Doanh vừa hỏi vừa chỉ tay cho Hạ Tuyết nhìn thấy.

Hai mẹ bỉm lập tức quyết định muốn lấy nó...

Cô nhân viên ở cạnh đó, theo yêu cầu của Lệ Doanh liền lấy xuống, nhưng còn chưa kịp lấy, thì một giọng nói hơi chanh chua vang lên phía sau lưng.

"Tôi muốn lấy cái đầm đó."

Hạ Tuyết ngạc nhiên, Lệ Doanh cũng không ngoại lệ, cô khẽ cau mày rồi quay lại nhìn thử xem vị khách nào gan lớn mà lại muốn tranh áo đầm với bảo bối nhà cô.

Quay mặt lại, bốn mắt chạm đến nhau, Lệ Doanh không khỏi kinh ngạc,

" Dương Lan Ngọc?"

Cô ả kia cũng ngờ ngợ khi nhận ra Lệ Doanh...

Cô ta không nói không rằng, đi nhanh tới giật luôn chiếc váy trắng tinh lóng lánh, từ tay của cô nhân viên kia.

"Cái này tôi lấy trước rồi, cô thanh toán cho tôi đi."

Nữ nhân viên hơi lúng túng, nhưng vẫn biết rõ ràng là vị khách đầu tiên chọn cái váy kia là Lệ Doanh. Cô cúi đầu kính cẩn nói,

" Phu nhân à, cái váy này là của vị phu nhân này chọn trước, xin cô nhường lại. Chỗ chúng tôi còn rất nhiều mẫu khác..." Còn chưa cả nói hết câu, thì miệng của Dương Lan Ngọc đã rít lên xa xả.

" Cô nói cái gì, tôi thấy trước, thì tôi lấy, làm sao phải nhường cho cô ta. Váy bây giờ cũng đang ở trong tay tôi rồi, thì nó là của tôi."

Hạ Tuyết định ra tay muốn lấy, thì bị Lệ Doanh ngăn lại. " Hạ Tuyết, không cần phải vậy, nếu cô ta muốn lấy thì để cô ta lấy. Nhưng phải xem, trong ví của cô ta có đủ tiền để thanh toán hay không?"

"Cậu nói sao, Doanh Doanh à, cậu biết giá thành của nó sao?" Hạ Tuyết hơi tò mò nhìn cô bạn của mình mà hỏi.

Lệ Doanh nhếch miệng cười nhạt, "tất nhiên, vì nó là sản phẩm do chính mình thiết kế mà."

"Hả??? Cậu thiết kế nó sao?" Hạ Tuyết kinh ngạc không thôi, đúng là khó tin mà.


Lệ Doanh gật đầu, " ừm, nó là do mình thiết kế khi còn ở Ý, trên thân váy, quanh viền ren được đính 100 viên đá xaphia dạng kim cương loại 1, loại vải ở toàn thân váy chính là lụa tơ tằm thượng đẳng của làng dệt nổi tiếng Trung Hoa. Cộng thêm các chi tiết khác nữa, thêm vào, chiếc váy đầm này còn thuộc bản giới hạn nên giá thành ước lượng của nó khoảng 20.000 USD."

Nghe Lệ Doanh thao thao bất tuyệt về chiếc váy kia, Hạ Tuyết liền choáng ngợp. Thiên ơi, quả nhiên, nhà thiết kế Lệ Doanh đúng chỉ thiết kế quần áo cho con nhà giàu, chứ mà nghèo, thì chỉ có thể ngắm mà không thể mua.

Vậy thì, ả Dương Lan Ngọc kia có dám bỏ một lúc nhiều tiền như thế để mua không? Nhà họ Dương và nhà họ Phổ, gộp lại mới bằng một nửa Lý gia nhà chồng cô....

Cô ả mà mua xong, chắc sạt nghiệp. Bằng không thì bỏ cuộc..quê mặt mà trả lại áo cjo người ta.

Đúng như dự đoán của Hạ Tuyết, cô và Lệ Doanh khinh bỉ nhìn xem phản ứng của Dương Lan Ngọc khi nữ nhân viên kia đưa tới đơn giá.

Nhìn đến 6 con số trên đơn giá, cô ả suýt thì ngã ra sau, miệng ú ớ mãi mới nói được một câu, " sao nhiều thế chứ?"

Nữ nhân viên lắc đầu, thở dài rồi dần chuyển sang chán ghét. " Phu nhân à, cô có còn muốn mua nữa hay không? Mời cô thanh toán nhanh ạ."

"Tôi.. tôi...tôi không mua nữa, tôi không thích nó, nó cũng không đẹp lắm,cô mang nó cho vị phu nhân kia đi, tôi sẽ mua hàng ở chỗ khác." Dương Lan Ngọc nói xong, quê hết cả mặt bỏ đi một nước.

Nữ nhân viên nhìn theo, khinh thường, " hứ, không có tiền mà bày đặt chảnh. Gì mà không đẹp lắm, Còn không phải chiếc đầm này đắt qua, mua không nổi."

Cô lầm bầm một hồi rồi quay sang chỗ Hạ Tuyết và Lệ Doanh. " Phu nhân, cô còn muốn mua nữa không?"

Lệ Doanh gật đầu, " có chứ, gói cho tôi đi. Quẹt thẻ này cho tôi." Cô mở bóp rồi đưa một chiếc thẻ màu đen, có viền vàng kim trong số gần 10 cái thẻ còn lại, đưa cho nữ nhân viên kia.

Cầm cái thẻ đen trên tay, mà ánh mắt cô nhân viên nhìn Lệ Doanh chăm chăm muốn rơi cả đồng tử ra ngoài.

" Thiên ơi, đúng là đại gia chính hiệu, váy áo, cho đến túi xách đều vô cùng giản dị, nhưng trong cái túi xách giản dị kia, lại chứa cả cái gia tài hàng tỉ trong đó."

"Của phu nhân đây."

"Cảm ơn," Lệ Doanh nhận hàng, rồi đẩy con gái rời đi. Để lại phía sau lưng, toàn bộ là sự hâm mộ của cô nhân viên kia...

Dĩ nhiên sau hôm nay, bọn họ thế nào của biết, người mua cái váy này là vị Thái Thái tôn quý của Hàn Gia nổi tiếng ở đài Trung.

Người sở hữu chiếc thẻ đen viền vàng kim duy nhất ở thành phố Đài Trung này..




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 69: Phiên ngoại (4)


Sau khi mua sắm ở Trung Tâm. Lệ Doanh và Hạ Tuyết đến nhà Hàng Đông Xuyên để ăn trưa, tiện thể đợi phu quân của hai người cùng đến ăn chung.

Hai mẹ bỉm đi vào cửa lớn, rồi chọn một bàn sang trọng giành cho bốn người gần dãy cửa sổ.

Mới ngồi xuống còn chưa nóng mông, lại đụng phải vợ chồng Dương Lan Ngọc đến ăn trưa cùng em gái cô ta Dương Lan Chi.

Bàn của bọn họ chỉ cách có một bàn, nên lời nào to nhỏ, bên kia, hai người nghe đều không sót một chữ.

"Chị à, có thật là ban sáng chị gặp lại Lệ Doanh không?" Dương Lan Chi mở lời đầu tiên hỏi.

Dương Lan Ngọc vội vàng gật đầu, " thật, chị không có nhìn lầm đâu, ở đài trung này, ngoại trừ cô ta ra, thì không ai thừa hưởng được nét đẹp tây phương đó cả."


Hai chị em lời qua tiếng lại mấy câu, vẫn không thấy chồng mình và anh rể lên tiếng. Nhìn qua mới thấy anh ta căn bản đâu có để ý đến họ, mà ánh nhìn của anh ta lại đang tập trung vào hai người phụ nữ trẻ tuổi đang ngồi cách đó một bàn.

Người phụ nữ mang thai hơn tám tháng kia, ngồi đối diện với mình, anh ta biết chính là Hạ Tuyết, còn người còn lại....

Thân ảnh kia, quá đối lạ lẫm với anh ta...

Mái tóc nâu dài uốn lọn, thả tự nhiê, hai bờ vai cân đối, phong thái nói chuyện với Hạ Tuyết xem ra là rất thân...

Phổ Trạch thoáng ngờ ngợ nhận ra, miệng lẩm bẩm.." Lệ Doanh, là em sao?"

Hai Chị em Dương Lan Ngọc quay người lại nhìn sang bên đó, lại cùng thốt lên, " Là Lệ Doanh."

Một câu khẳng định kia khiến Lệ Doanh bất giác giật mình xoay người lại nhìn, đôi mắt kiều diễm nhìn ba người kia thoáng qua, rồi cô lại trở lại bình thường.

Cô biết ban nãy bọn họ nhắc đến cô, nhưng vậy thì đã sao, cô chẳng muốn nhận lại cố nhân, mà cũng không phải dạng thân thiết gì, nên làm lơ vẫn là hơn.

"Đúng là Lệ Doanh rồi, cô ta chẳng phải mất tích một thời gian sao? Sao bây giờ lại xuất hiện." Dương Lan Chi khó chịu nói.

Dương Lan Ngọc thì thấp thỏm, cô ta sợ rằng nếu để em gái mình kiếm chuyện với Lệ Doanh, rồi Hạ Tuyết kia vạch trần chuyện ban sáng nữa thì hỏng bét...

Quê sẽ để đâu cho hết?

"Bỏ đi, mặc kệ họ, em mau ăn đồ ăn của em đi." Dương Lan Ngọc nhắc nhở cô em gái không hiểu chuyện của cô ta.

Phổ Trạch cũng thôi không nhìn nữa, biết là Lệ Doanh quay lại Đài Trung rồi, bốn năm không gặp, bây giờ Lệ Doanh thật khác, cô xinh đẹp đến động lòng người, lại còn tài giỏi, là nhà thiết kế nổi tiếng của hai hãng thời trang lớn, một nữ nhân hoàn hảo luôn làm cho bất kì tên đàn ông nào cũng động tâm.


Anh ta cũng không ngoại lệ, cô thành đạt, cô hạnh phúc, ngày càng hoàn mĩ chính là vì đã lấy được một người chồng tốt, có đầy đủ quyền lực và tài năng để bảo vệ và giúp đỡ cô.

Mà người chồng kia, lại là Hàn Cảnh Văn, mà không phải là anh ta..

Bây giờ nghĩ lại, chỉ khiến cho con tim chua xót, tiếc nuối.

Bên này, Lệ Doanh với Hạ Tuyết cũng chả bận tâm đến ba con người kia, cả hai cùng kêu món súp hoành thánh để dùng trước.

Tiện thể cho Tiểu Minh Hy ăn luôn.

Hơn 15 phút trôi qua, đám Phổ Trạch dùng bữa xong liền rời đi trước, ra đến cửa lớn, thế nào lại đụng phải Hàn Cảnh Văn và Lý Nam Tước đang đi vào.

Hai vợ chồng Phổ Trạch vội xin lỗi rồi đi vội, còn Dương Lan Chi thì không như vậy, cô ta thật không dám tin là còn có thể gặp lại Hàn Cảnh Văn một lần nữa...

"Hàn thiếu, anh còn nhớ em không? Em là.." Còn chưa kịp nói ra cái tên, thì đã bị ánh mắt sắc lẻm của Hàn Cảnh Văn lừ một cái khiến cô ta câm mồm ngay tức khắc. Đứng ngơ như bò đội nón mà nhìn.

Lý Nam Tước nhạt nhẽo mà bật cười, " Cảnh Văn à, cô nàng này hình như vẫn chưa chết tâm với cậu, hay là cô ta muốn làm lẽ cho cậu..."

Hàn Cảnh Văn hai tay đút trong túi quần, nhàn nhạt nói, " cậu muốn có vợ lẽ, thì lấy cô ta đi, còn tôi không hứng thú, với tôi, sẽ chẳng có một người phụ nữ nào khiến tôi "chào cờ" được ngoài IVy."

Lý Nam Tước hơi khó hiểu, " Này cậu từ khi nào mà có thêm tình nhân ở bên ngoài, IVy là ai hả?"

Hàn Cảnh Văn mặc kệ Lý Nam Tước, anh chỉ nói, " à, cái đó hả, IVy là vợ tôi, mà vợ tôi thì cậu biết rồi đấy, chỉ có Lệ Doanh mà thôi.


Mãi sau này, Lý Nam Tước mới biết IVy chính là tên nước ngoài của Lệ Doanh do Louis đặt cho con gái ông, tất cả tài sản của ông đều do cô thừa hưởng.

Đấy là chuyện về sau.

Còn hiện tại, sau khi Lý Nam Tước và Hàn Cảnh Văn đi rồi, Dương Lan Chi mới hoàn hồn...

Cô ta lẩm bẩm cái tên IVy trong đầu, IVy, IVy Louis, chính là nhà thiết kế mà cô ta luôn thần tượng đó sao?

A...Thần tượng của cô ta, vậy mà lại là Lệ Doanh, người phụ nữ mà cô ta luôn ganh ghét...

Còn cái gì có thể cay hơn, có thể sốc hơn nữa hay không?

Thật trong miệng bây giờ cay đắng không khác gì nuốt phải mù tạc..

Cô ta chậm rãi rời khỏi...quả nhiên, sinh ra đã là gốc gác phượng hoàng như Lệ Doanh, cho dù bị vùi dập thì cuối cùng vẫn sẽ trải đôi cánh huy hoàng rực rỡ mà làm vương của loài điểu..

Còn cô ta, cho dù có lộng lẫy thêm nữa như chim công, thì mãi mãi vẫn không thể sánh được....




 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,943
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 70: Phiên ngoại (end)


Sáu Tháng sau.

Công ty Tập Đoàn Hàn Thị.

Hàn Cảnh Văn đang bận bịu với hàng tá hợp đồng đến bù đầu. Thì điện thoại gọi đến.

Mở điện thoại lên, là mẹ vợ anh.

[ Cảnh Văn, Lệ Doanh nó đột nhiên đau bụng rồi ngất luôn, con bé đang được cấp cứu rồi. Con mau đến bệnh viện đi.]

Cúp máy xong, Hàn Cảnh Văn quên luôn cả áo khoác, nhét điện thoại vào túi quần chạy như bay đến bệnh viện.

Ta nói người ta biết tin vợ sanh, cũng đâu có kích động như boss Hàn nhà mình.

Từ Văn phòng, anh chân dài vọt lẹ đến thang máy, chờ thang máy lâu chưa đến 15 giây, anh liền sốt ruột, chốc chốc lại ngó đồng hồ trên tay.

Giờ phút này, anh cái gì cũng không quan tâm....


Điều duy nhất mà anh nghĩ tới chính là sự an nguy của vợ anh.

Thật lâu rồi, cái cảm giác đưa vợ đi sanh, lo lắng lẫn sợ hãi lại tràn vào tâm trí anh.

Năm đó, khi vợ anh đi sanh Hàn Minh Hy, con gái nhỏ của hai người. Đó có lẽ chính là ngày mà anh sợ hãi nhất, cho dù là cái chết anh cũng không sợ bằng.

Khi đó, vợ anh mới vào phòng sanh, chưa đầy năm phút thì bị băng huyết..Suýt nữa thì cô phải mất mạng.

Cũng may mà bên nước ngoài có đội ngũ bác sĩ chuyên nghiệp, nên mới mẹ tròn con vuông.

Lần này...nghĩ đến đây, Hàn Cảnh Văn càng cuống lên..

Ra đến xe, anh ngồi vội vào ghế lái, ngay cả dây an toàn cũng không kịp cài. Một mình một xe cứ thế mà lao với tốc độ kinh hồn...

Nhưng chỉ là được nửa đường thôi, đến đoạn đường giao nhau trong lòng thành phố, một vụ giao thông giữa hai xe tải làm kẹt cứng đường.

Ngồi trên xe, Hàn Cảnh Văn tức giận đấm mạnh vào vô lăng, nghiến răng, "Khốn kiếp, sao lại kẹt xe."

...

15 phút trôi qua.

Với mọi người là chuyện bình thường, như với anh, 15 phút lại dài như cả mười lăm năm..

Không được, cứ chờ kiểu này không phải là cách, còn chờ nữa, chắc anh điên luôn..

Hàn Cảnh Văn xin nhan xe bên phải tắp vào lề đường.

Và thế là, boss Hàn dưới ánh nắng sớm có chút gay gắt, một thân chạy bộ bước dài đến bệnh viện...

Anh cắm đầu chạy thục mạng, trong lòng dấy lên sự sợ hãi, anh sợ vợ anh lại như năm đó, sợ cô tự nhiên rời khỏi anh, anh rất sợ cái cảnh gà trống nuôi con, sợ phải ở lại một mình, cứ thế những nỗi sợ kia nó như bàn đạp khiến anh mệt vì đuối rồi, nhưng lại cố gắng chạy tiếp.

Mọi người bên đường nhìn chàng tổng tài, quần áo tây trang trên người giữa ánh nắng chạy nhanh như gió, mà vừa thấy buồn cười, vừa thấy tội nghiệp.

Có mấy cô gái đang ngồi quán nước lề đường nhìn thấy anh chạy, phong thái rõ ràng mệt mỏi nhưng kiên định, cố gắng lại thể hiện rất rõ ràng mà cảm thán trong lòng.

Bất giác lôi điện thoại ra chụp lại cái khoảnh khắc kia...


...

Bệnh Viện.

Cả hơn một cây số đường được Hàn Cảnh Văn chạy chưa đến 15 phút...

Thiên ơi, có phải là người không thế.

Đến trước phòng cấp cứu, vừa thấy mẹ vợ và cha ruột, Hàn Cảnh Văn muốn khịu cả xuống vì run hết cả hai chân, Hàn Cảnh Vũ vội đỡ con trai...

" Cảnh Văn à, con sao thế này?" Nhìn cái bộ hiện tại của anh, mồ hôi thì nhễ nhại ướt hết cả lưng áo, áo sơ mi cũng tung ra khỏi quần tây tự lúc nào, cà vạt thì nới lỏng ra treo lôi thôi lệch qua một bên trên cổ..Trên trán mồ hô ứa ra từng hạt to như hạt đậu..

Đúng là thảm mà..

"Con...không sao? Vợ con??" Mệt thế rồi, nhưng anh vẫn chỉ nhớ đến vợ đầu tiên.

Lưu Bích Chi nhìn con rể mà bà xúc động không kìm được nước mắt, quả nhiên, con gái bà, Lệ Doanh không có chọn lầm người.

Hàn Cảnh Vũ đỡ con trai ngồi xuống ghế, ông mới ôn tồn nói, " Cảnh Văn, yên tâm, Lệ Doanh con bé sẽ không sao? Con ngồi nghỉ ngơi chút đi, sao lại chạy bộ như thế?"

"Con bị kẹk xe, nên đành chạy bộ, con lo vợ con xảy ra chuyện." Hàn Cảnh Văn vừa thở gấp vừa trả lời cha anh.

Ting, thanh âm phòng cấp cứu vang lên làm ngắt quãng cuộc đối thoại của ba người.

Bác sĩ và y tá cùng lúc ra ngoài, đẩy theo một chiếc xe nhỏ, bên trong là một bé trai sơ sinh.." Bác sĩ vợ tôi thế nào?" Hàn Cảnh Văn lên tiếng hỏi gấp. Đoạn anh chạy nhanh vào phòng.

Để lại Cha ruột, mẹ vợ, vị bác sĩ và hai y tá ngẩn cả người.

Lần đầu tiên trong đời họ thấy một người đàn ông trẻ tuổi chờ vợ sanh, không nhìn mặt đứa con trước mà lại chạy vào với vợ trước....

Cái này đúng hiếm à.

Bên trong, Lệ Doanh mới sinh xong, cả người rã rời, đôi mắt mệt mỏi nhắm hờ.

Vừa nghe tiếng anh gọi, cô mới mở mắt để gọi anh, nhưng lại bị anh lấy bàn tay che miệng cô lại..


"Đừng nói gì cả, anh đều hiểu hết, em thực làm rất tốt..bà xã của anh à. Hàn Cảnh Văn nhẹ giọng cưng chiều nói.

Lệ Doanh nghe anh nói, yên tâm thở phào, nhắm mắt nghỉ ngơi..Có anh ở đây cô liền yên tâm rồi..

Đám y tá cũng rời khỏi phòng vì không ai có ngu mà ở lại làm bóng đèn...

Chẳng vì cái gì cả chỉ là bọn họ cô nào, cậu nào cũng còn độc thân, nếu mà còn ở lại, bọn họ sẽ bị quăng cơm cún đến no..

Căn phòng chỉ còn lại đôi vợ chồng, nghỉ ngơi một chút, cô mới hỏi, " Cảnh Văn à, con trai chúng ta đâu?

Anh nhẹ giọng trả lời, " Cha và mẹ đang ở cạnh nó rồi, lát nữa anh đưa em qua thăm em."

Đoạn anh nắm lấy bàn tay nhỏ vẫn còn run run của cô, " cảm ơn em rất nhiều, bà xã của anh. Em chính là hạnh phúc quý giá nhất của anh mà." Rồi không do dự mà hôn lên vầng trán vẫn còn rịn mồ hôi của cô.

Thật lâu, lâu đến khiến cô hạnh phúc dâng tràn lên trong lòng.

Lệ Doanh cười nhẹ, nước mắt cũng trào ra..

" Đồ ngốc, sao lại cảm ơn em, anh chẳng phải đã đến đáp những hạnh phúc vô giá nhất cho em rồi còn gì."

Anh gật đầu, xoa tóc hơi rối của cô, " ừ, vậy vợ chồng mình huề rồi..."

Hai vợ chồng nhìn nhau mà cười tươi rạng rỡ.

Nụ cười mà cả đời này dù là cô, hay là anh, cả hai người họ sẽ chỉ dành cái nụ cười ấm áp yêu thương hạnh phúc đó cho nửa kia thuộc về mình...

End.




 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom