Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người

Chương 60: C60: Chương 60


Đoàn phim tiếp tục rầm rộ quay chụp, Mạc Tiêu Tiêu bên này cũng hừng hực khí thế đi vào triển khai đề án. Lúc bận rộn thì thời gian cứ tự động vèo vèo mà bay, ngoảnh đầu lại thì mới giật mình nhận ra bấy giờ đã tới cuối năm.

Tuy rằng đối với bộ phim Lang tộc và Thố tộc Phó Trọng Cảnh yêu cầu rất cao, mỗi phân cảnh đều quay đi chụp lại không mười cũng hai mươi lần, mất hết sáu tháng sau đoàn phim mới xem như là đóng máy hết các cảnh quay.

Liễu Khinh Huyền thu thập hành lý, tính toán chút thời gian cũng đã hai tháng không được gặp Mạc Tiêu Tiêu rồi, nếu không vì do bận rộn làm việc thì lại là khác múi giờ cho nên số lần gọi video hay điện thoại gì đều ít ỏi đến tội nghiệp.

Cửu biệt thắng tân hôn, tưởng niệm như thủy triều ập đến.

Cùng Phó Trọng Cảnh bay về, Liễu Khinh Huyền sau khi chào tạm biệt hắn xong liền lập tức hỏa tốc đến tập đoàn Mạc thị.

So với lần trước bị lễ tân viên chận lại không cho gặp Mạc tổng vì không hẹn trước, sau đó lại được Mạc Tiêu Tiêu không chút e dè mà cùng Liễu Khinh Huyền thân thiết gần gũi, toàn bộ tập đoàn Mạc thị xem như đều đã biết được quan hệ đặc biệt của Mạc Tiêu Tiêu với nàng. Về sau thấy nàng đến gặp Mạc Tiêu Tiêu, còn ai dám đứng ra ngăn cản nữa!

Nụ cười ôn hòa đặc trưng của Liễu Khinh Huyền như thường lệ treo trên mặt, tươi cười chào hỏi lễ tân rồi đi vào thang máy chuyên dụng cho cấp quản lý, ấn nút đi lên tầng lầu nơi đặt văn phòng của Mạc Tiêu Tiêu.

Chờ đến lúc Mạc Tiêu Tiêu nhìn thấy nàng không biết sẽ lộ ra bộ dáng như thế nào đây? Liễu Khinh Huyền càng vòng vo tự đoán, nụ cười trên mặt càng sâu, cước bộ tự động nhanh hơn, sốt ruột sải chân về phía văn phòng của người nọ.

Tầng lầu này là tầng an tĩnh nhất trong cả tòa nhà, hầu như chẳng có ai chạy qua chạy lại, đi trên hành lang dài sọc Liễu Khinh Huyền có thể nghe rõ mồn một tiếng bước chân của mình thình thịch vang lên, hối hả hệt như trái tim đang nóng nảy trong lồng ngực.

Đến trước cửa phòng Mạc Tiêu Tiêu, Liễu Khinh Huyền nhẹ thở một hơi dài cho cảm xúc hòa hoãn lại, sau đó nâng tay gõ cửa văn phòng.

"Mời vào"

Ngắn gọn hai chữ, đạm mạc thanh âm ẩn ẩn mang theo vài phần uy nghiêm không giống như lúc cô ở trước mặt nàng mềm mại nũng nịu, Liễu Khinh Huyền hơi khựng lại, sau đó vặn mở cửa phóng tầm mắt nhìn vào trong.

Mạc Tiêu Tiêu từ sớm đã không còn mặc trên người bộ đồng phục trẻ trung xinh đẹp của trường mà thay vào đó là trang phục chức nghiệp đoan chính màu xanh nhạt, vô hình trung nhìn già dặn hơn vài tuổi. Cô ngồi ngay ngắn trên ghế, sống lưng thẳng tắp, cánh tay trái hơi gác trên bàn, tay phải cầm bút chận trên một góc hồ sơ hơi chau mày nhìn văn kiện bên tay, thi thoảng nhíu mày viết viết vẽ vẽ, chấm chấm ghi chú lên chỗ không hài lòng, hiển hiện ra hoàn toàn là kiểu dáng của một vị tổng tài tinh anh ưu tú.

Mạc Tiêu Tiêu chờ một hồi cũng không nghe người gõ cửa nói cái gì, đành phải ngẩng đầu nhìn lên xem xét. Chiếc bút cầm trong tay bị chính chủ đánh rơi xuống đất vang lên một tiếng khẽ như tim đập, chính chủ ngây người chớp chớp mắt nhìn rồi lại không dám tin mà nâng tay dụi dụi, kinh hỉ kêu lên: "Khinh Huyền"

Tiếng kêu mềm mại mang theo nỗi nhớ nhung dài đăng đẵng cùng tình ý tràn trề.

Liễu Khinh Huyền tươi cười rạng rỡ, bước chân nhanh chạy tới đón lấy Mạc Tiêu Tiêu đang có xu hướng bổ nhào vào lòng mình, dùng sức ôm chặt cô trong ngực.

"Ngươi quay phim xong hết rồi?"

"Ừ, hôm qua kết thúc rồi" Liễu Khinh Huyền vén lọn tóc mái hơi dài quá trán của Mạc Tiêu Tiêu, thong thả nhìn giữa hàng mi của cô ẩn hiện vài phần mệt mỏi, không khỏi cảm thấy đau lòng. Nàng trầm ngâm một lát rồi hỏi: "Công việc còn nhiều không?"


Mạc Tiêu Tiêu nghe vậy thì hơi nhíu nhíu mày, tính toán một chút phần công tác còn chưa hoàn thành, nói:

"Không nhiều lắm, ngươi đợi ta nửa tiếng là được"

"Ừm" Liễu Khinh Huyền ừ hử trả lời, buông lỏng Mạc Tiêu Tiêu ra: "Có chỗ nào cần ta hỗ trợ không?"

"Ngươi vừa mới đóng máy, cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi. Chút xíu công việc này ta vẫn có thể làm được", Mạc Tiêu Tiêu vừa nói vừa đẩy nàng ra sofa dùng để tiếp khách nhân, thuận tay nhét cho nàng một quyển tạp chí: "Coi giết thời gian chút đi. Lát nữa là ta xong rồi"

"Ừ" thấy Mạc Tiêu Tiêu đã nhất quyết như vậy nàng cũng không cần phải cãi lời làm gì, tiếp nhận quyển tạp chí cô đưa qua nửa ngồi nửa dựa trên sofa mà xem.

Ánh mắt Mạc Tiêu Tiêu dừng trên người nàng chốc lát rồi cũng phải cất bước trở về bàn công tác, vừa ngồi xuống chưa nóng chỗ lại cả kinh bật người dậy, nhìn lại quyển tạp chí trên tay Liễu Khinh Huyền mới biết là sắp có chuyện rồi.

Bây giờ giật quyển sách lại còn kịp không?

Lại thấy Liễu Khinh Huyền dùng ánh mắt sâu kín ném sang phía cô, trong lòng Mạc Tiêu Tiêu lộp bộp run rẩy, chắc là không kịp rồi.

Giữa đường lớn, Tạ Thần Huy tỏ tình với Tổng tài Mạc thị, tiếp tục bị từ chối.

Liễu Khinh Huyền mặt mày tỉnh bơ vừa lật tờ báo vừa đọc thành tiếng. "Trong buổi phỏng vấn, Tạ Thần Huy đã tuyên bố rằng cho dù bị cự tuyệt một vạn lần cũng sẽ không ngừng theo đuổi Mạc Tiêu Tiêu"

"Ừm, Tiêu Tiêu, ngươi có cần chuẩn bị một chút để giải thích cho ta không?"

"Chỉ là một tên đeo bám lì như trâu mà thôi" biểu tình Mạc Tiêu Tiêu thật khổ sở, tình huống này chính là tự mình đào hố cho mình nhảy vào sao? "Ngươi đọc báo không thấy sao, ta đã cự tuyệt hắn rất nhiều lần"

Nghe cô trả lời như vậy Liễu Khinh Huyền cũng không biết nói sao.

"Vậy hắn mỗi ngày đều tới đây tìm ngươi chứ?"

"Ừm" nghe nàng hỏi vậy, Mạc Tiêu Tiêu bất đắc dĩ đỡ trán. "Hắn là con trai Đổng sự trưởng Tập đoàn Tạ thị. Họ đây đang hợp tác với Mạc thị, hơn nữa hắn cũng không có làm cái gì quá đáng cho nên ta cũng không tiện nặng tay xua đuổi hắn đi, đành phải để hắn tới công ty thôi"

Sắc mặt Liễu Khinh Huyền sa sầm xuống:

"Ngươi không nói cho hắn là ngươi đã có bạn gái sao?"

"Có nói! Mà hắn không tin" Mạc Tiêu Tiêu bất đắc dĩ nhún vai, "Từ hồi ngươi bận quay phim chưa có xuất hiện ở cạnh ta, hắn vẫn luôn cho rằng vì ta không muốn chấp nhận hắn nên mới kiếm lý do thoái thác"


Liễu Khinh Huyền: "..." cho nên đây là lỗi của Liễu Khinh Huyền nàng sao? Không vui chút nào.

"Hôm nay hắn còn tới nữa không?"

"Chắc là có" Mạc Tiêu Tiêu nâng cổ tay xem giờ, vẻ mặt nhất thời rất kỳ dị. "Nếu không có gì khác dự liệu, thì không chừng hắn bây giờ sẽ tới gõ cửa..."

Lời vừa nói ra khỏi miệng, tiếp theo ở ngoài cửa liền vang lên một hồi tiếng gõ.

Ăn ý dữ vậy sao? Liễu Khinh Huyền sâu kín liếc Mạc Tiêu Tiêu một cái, vẻ mặt rõ ràng rất càng thêm không vui.

Mạc Tiêu Tiêu đọc ra hàm ý từ cái nhìn của nàng, định mở miệng giải thích lại bị tiếng gõ cửa hối thúc đánh gãy.

Ồn ào quá!

"Cửa không khóa. Tự mình lăn tới đây!" Mặt Mạc Tiêu Tiêu đen thui, đương nhiên ngữ khí cũng không tốt chút nào.

Ở ngoài cửa, Tạ Thần Huy ngẩng người, mỗi lần lại đây đều là lạnh nhạt máy móc gọi "Mời vào", còn hôm nay hắn lần đầu tiên nghe được Mạc Tiêu Tiêu kêu hắn đi vào trong mà thanh âm mang theo dày đặc cảm xúc.

Cái này có thể tính là tiến bộ không? Nghĩ đến đây, Tạ Thần Huy liền rạo rực mừng rỡ.

Hắn chải chải vuốt vuốt mái tóc không chút khuyết điểm, treo lên nụ cười sáng lạn mà mở ra cửa văn phòng, hướng về phía Mạc Tiêu Tiêu đang đứng trước bàn làm việc mà bước đến, hai tay dâng lên bó hoa hồng đỏ rực trước ngực:

"Tiêu Tiêu, tặng ngươi"

Mạc Tiêu Tiêu: "..."

Liễu Khinh Huyền: "..."

"Ta nói rồi, ta không thích hoa hồng đỏ", Mạc Tiêu Tiêu vốn đang nghẹn một bụng hỏa không có chỗ cháy, nhưng mà không thể duỗi tay đánh mặt cười, nhìn Tạ Thần Huy rạng rỡ chờ đợi, cô thật không có biện pháp nổi giận, ngữ khí cực kỳ tuyệt vọng.

"Ngươi có nói sao?", Tạ Thần Huy mờ mịt gãi đầu, "Chẳng phải ngươi chỉ nói qua không thích tulip, evergreen, hoa hồng trắng, oải hương, cẩm chướng..."

"Dừng lại. Dừng lại" mấy cái này đều là do hồi đó Mạc Tiêu Tiêu qua loa kiếm cớ, làm sao nghĩ đến Tạ Thần Huy sẽ ghi nhớ rõ ràng như vầy, thuộc làu như lòng bàn tay.


"...Sao?"

Mạc Tiêu Tiêu bất đắc dĩ:

"Bây giờ nói cho ngươi biết, ta không thích hoa hồng đỏ"

"Vậy ngươi thích hoa gì, Iris? Thanh cúc? Hoa hồng xanh?"

"Ta..." hoa nào cũng không thích. Mạc Tiêu Tiêu vừa mở miệng tính nói đã bị Liễu Khinh Huyền ngắt lời.

"Cô ấy thích ta" khóe môi Liễu Khinh Huyền nhếch lên, nâng bước chân đi đến bên cạnh Mạc Tiêu Tiêu đem cô ôm vào lòng, tuyên cáo chủ quyền, "Cho nên ngươi không cần phải tốn tâm tư"

Tạ Thần Huy: "..."

"Cô ta là ai?" Nhìn bộ dáng thân mật của hai người Tạ Thần Huy tích tắc nổ khí, giận dỗi trừng mắt nhìn Mạc Tiêu Tiêu, kiểu y hệt như đang hoạnh họe thê tử ngoại tình

Mạc Tiêu Tiêu: "..." Ánh mắt quỉ dị này là chuyện gì đây? Nói chuyện đừng có ẩn ẩn ý tứ như vậy được không? Cô không muốn sau đó về nhà lại phải dỗ dành bình dấm chua nha.

Vì sự bình yên của "thân" mình, Mạc Tiêu Tiêu nói ngay:

"Nàng là bạn gái của ta"

"Cái gì?" Tạ Thần Huy khiếp sợ thất thố, "Ngươi có bạn gái sao lại không nói ta?"

"Hửm?" Liễu Khinh Huyền nghe vậy, ánh mắt sắc bén rớt xuống Mạc Tiêu Tiêu đang bị ôm trong ngực.

Mạc Tiêu Tiêu: "..." Hey hey hey, tên này cố ý nha! Muốn đốt nhà cô chứ gì!

"Chuyện ta có bạn gái đã nói cho ngươi nhiều lần rồi" cả người Mạc Tiêu Tiêu đều khổ sở. Tên này đích thị là đang cố ý mà, những thứ hoa hòe lung tung linh tinh này đều có thể nhớ làu làu, vậy mà vấn đề mấu chốt lại không nắm bắt được? Quỷ ma gì sao! Tuyệt đối là đốt nhà người ta mà.

"Ngươi thật sự có nói qua sao?" Tạ Thần Huy bán tín bán nghi

"...Ta nói qua rồi, hơn nữa từng nói qua rất nhiều lần, không chừng cũng nhiều như số lần ta nói ta ghét hoa nữa kìa"

"Chờ xí, hình như có nói qua" Tạ Thần Huy nghĩ tới nghĩ lui, từ trong đầu moi ra những ký ức mờ mịt đó, nhất thời thần sắc liền lộ ra chút ái ngại, "Xin lỗi nha, đã hiểu lầm ngươi"

Mạc Tiêu Tiêu bó tay, yếu ớt nói với hắn là không sao. Người này là em trai Tạ tổng thật à? Sao mà một chút cơ trí trầm ổn của hắn đều không có, nhìn qua giống hệt như cậu ấm khờ khạo vậy, ngơ ngơ ngáo ngáo. Chẳng lẽ Tạ tổng quá cưng đệ đệ nên đem đệ đệ ủ kỹ dữ vầy nè.

"Bất quá, nàng thật là bạn gái của ngươi sao?" Tạ Thần Huy vẫn không dám tin vào sự thật tàn nhẫn trước mặt, "Thật sự không phải là gạt ta?"

"Thật. Cam đoan không giả" Mạc Tiêu Tiêu thở dài, "Không tin ta chứng minh cho ngươi xem". Nói xong, cô nhón mũi chân nhẹ nhàng đặt một cái hôn lên môi Liễu Khinh Huyền.


Vốn dĩ hôn thoáng qua một cái rồi thôi, ai ngờ đâu Liễu Khinh Huyền lại không chịu buông tha, cường ngạnh làm sâu thêm nụ hôn này.

Tạ Thần Huy: "..."

Qua hồi lâu, Liễu Khinh Huyền thõa mãn rồi mới buông cô ra, thấy Mạc Tiêu Tiêu tức giận trừng con mắt nhìn mình, nàng cong cong khóe môi ở bên tai Mạc Tiêu Tiêu, ái muội nói:

"Cái này chỉ là mở màn thôi, sau khi về nhà đi ta sẽ từ từ mà trừng phạt ngươi"

Mạc Tiêu Tiêu: "..."

Thấy khuôn mặt Mạc Tiêu Tiêu đang dần bị hun cho đỏ ửng, tâm tình của Liễu Khinh Huyền thoắt cái trở nên tốt đẹp, quay đầu nhìn sang kẻ thứ ba đang ngây ngốc đứng như trời trồng ở đó, nhướn mày nói:

"Hiện tại ngươi tin chưa?"

"Tin" vẻ mặt Tạ Thần Huy tràn đầy thất bại, "Chúc các ngươi hạnh phúc, ta đi trước". Nói xong, hắn cầm theo hoa hồng rời khỏi văn phòng, bộ dáng gọn gàng lưu loát không chút thảm hại nhếch nhác nào. Lúc theo đuổi người ta tuy rằng phải mặt dày mày dạn, nhưng tóm lại Tạ Thần Huy vẫn giữ được giới hạn cuối của lòng tự tôn nam nhân. Tuyệt đối sẽ không làm chuyện đập chậu cướp bông phá hoại người khác.

"Người này...còn rất..." Liễu Khinh Huyền vừa định khen Tạ Thần Huy một câu, lời chưa kịp nói xong liền thấy chính chủ xoay trở lại.

"Đúng rồi, quên nói một chuyện. Bạn gái của Tiêu Tiêu, ta cảnh cáo ngươi. Nếu như ngươi đối với cô ấy không tốt, ta tuyệt đối sẽ tái nạp ý chí chiến đấu mà đối đầu với ngươi"

Liễu Khinh Huyền: "..."

Mạc Tiêu Tiêu: "..."

---
chú thích

鸾尾花 /Luán wěihuā/ = iris = diên vĩ

矢车菊 / shǐ chē jú/ = thanh cúc, thỷ xa cúc

蓝色妖姬 / lán sè yāo jī/ = hoa hồng xanh

郁金香 / yùjīnxiāng / = hoa tulip

万年青 /Wànniánqīng/ = vạn niên thanh (không phải là hoa mà là một loại thực vật lá xanh quanh năm)

薰衣草 / xūnyīcǎo / = hoa lavender = oải hương

康乃馨/ kāngnǎixīn / = hoa cẩm chướng
 
Chương 61: C61: Chương 61


Không sợ trộm cướp chỉ sợ trộm thương, chuyện của Tạ Thần Huy khiến cho Liễu Khinh Huyền vô cùng khó chịu, luôn có cảm giác như báu vật nhà mình lúc nào cũng bị người ngoài lăm le cuỗm đi mất.

Liễu Khinh Huyền ngoảnh đầu ngắm Mạc Tiêu Tiêu đang chăm chú làm báo biểu, ánh mắt nàng nặng nề nghĩ nghĩ đem những yếu tố gây hại đó bóp chết từ trong nôi. Quả nhiên vẫn là phải nhanh chóng tuyên thệ chủ quyền mới là tốt nhất.

Cân nhắc một hồi Liễu Khinh Huyền hạ quyết định.

Giải thưởng điện ảnh kia quả nhiên vẫn cần phải nhanh chóng giành được thôi.

Bên kia, Mạc Tiêu Tiêu hoàn toàn không biết được Liễu Khinh Huyền đang xoắn xuýt tính toán, tuy nhìn từ bên ngoài vô Mạc Tiêu Tiêu giống như là đang nghiêm túc làm việc, nhưng dư quang nơi khóe mắt thì một giây cũng chưa từng rời khỏi người Liễu Khinh Huyền. Nhận thấy nhãn thần của nàng càng ngày càng đen thui, linh cảm về sự nguy hiểm cũng càng ngày càng trầm trọng. Mới nãy nàng còn dán bên tai cô thì thầm "đe dọa", những lời đó tựa như âm hồn bất tán cứ dây dưa trong đầu Mạc Tiêu Tiêu, cố xua đi mà đuổi không được.

Cái này chỉ là mở màn thôi, sau khi về nhà đi ta sẽ từ từ mà trừng phạt ngươi

Nhả chữ ái muội như vậy, cho nên ngoại trừ là chuyện kia kia thì Mạc Tiêu Tiêu quả thật nghĩ không ra được Liễu Khinh Huyền sẽ dùng cái phương thức gì khác gọi là trừng phạt.

Y như rằng,

Sau khi về tới nhà, Liễu Khinh Huyền từ trong bình dấm chua nhảy ra đem Mạc Tiêu Tiêu lăn qua kiểu này lộn lại kiểu nọ hết một đêm, mở mang kiến thức bởi vô số tư thế, làm cho ngày kế tiếp lúc rời giường, Mạc Tiêu Tiêu cảm thấy cả người từ trên xuống dưới không chỗ nào không cực kỳ nhức mỏi.

Liễu Khinh Huyền được cho ăn no nê, tinh thần sáng lạn thư thái thoải mái coi như tạm thời gác một bên chuyện khó chịu của ngày hôm qua, ôn nhu thể thiếp mà hầu hạ cho chính cung nương nương đang tê liệt nằm trên giường, bưng trà rót nước đút tới tận nơi, chu đáo kinh khủng.

Bởi vì lý do "sức khỏe" cũng như tư tâm muốn ở nhà cùng Liễu Khinh Huyền được nhiều hơn, một Mạc Tiêu Tiêu từ lúc đảm nhiệm vị trí Tổng giám đốc Mạc thị đến nay chưa nghỉ ngày nào, bây giờ là lần đầu tiên dứt khoát xin nghỉ hẳn một tuần toàn tâm toàn ý cùng người đẹp hâm lại lửa nóng hoặc xúc tiến các loại lãng mạn này nọ.


Ngày tháng êm đẹp lúc nào cũng vèo vèo mà trôi, dính nhau được mấy ngày Liễu Khinh Huyền lại nhận được thông tin từ công ty nhà nàng. Dù rằng rất là muốn cùng Mạc Tiêu Tiêu làm biếng thêm mấy bữa, nhưng hơn hết vẫn là mong được danh chính ngôn thuận sóng vai cùng bạn gái nàng, thậm chí trong lòng không nỡ, nhưng vì trước đây cả hai đã ước định rõ ràng rồi nên Liễu Khinh Huyền vẫn phải kiên quyết dứt áo ra đi...làm việc.

Mạc Tiêu Tiêu cũng hiểu suy nghĩ của Liễu Khinh Huyền, không cần màu mè vòi vĩnh nàng ở lại, chính bản thân cũng dùng tốc độ nhanh nhất nhảy vào trong một mớ bề bộn công tác.

Bọn họ chờ ngày đó đã lâu lắm rồi, lúc này đây tia hy vọng đang dần hiện ra rõ ràng trước mắt, ai ai cũng đều muốn nhanh chân tiến lên, hướng về phía ánh rạng đông đem chính mình tỏa sáng.

...

...

...

Năm năm sau, tại lễ trao giải thưởng Kim Ảnh

"Giải thưởng cho Nữ Chính Hay Nhất thuộc về..." khách mời trao giải chậm trãi lậtm ở phong thư cầm trong tay, kéo dài ngữ điệu rồi khẽ nhướn mày cười, sau đó cất cao giọng tuyên bố: "Kính Diện – Liễu Khinh Huyền. Xin chúc mừng"

Tiếng sấm vỗ tay vang lên rung chuyển toàn hội trường, Liễu Khinh Huyền thầm thở ra một hơi nhẹ nhõm, mỉm cười đứng lên đi lên đài nhận thưởng.

Giải thưởng Kim Ảnh là giải thưởng điện ảnh danh tiếng nhất trong ngành nghệ thuật thứ bảy ở trong nước, hầu như tất cả các tinh anh trong giới giải trí đều tụ hội về đây ngày hôm nay. Từ lúc Liễu Khinh Huyền lên nhận cúp thưởng đứng phát biểu, internet đã bắt đầu bùng nổ từ khóa hot search #Kim Ảnh giải thưởng ảnh hậu Liễu Khinh Huyền#.


Xuất ngoại năm năm đã có thể gặt hái được các loại giải thưởng quốc nội, cái thể loại này là thể loại truyền kỳ gì đây!

Khi mọi người còn đang phỏng đoán đợt này Liễu Khinh Huyền sẽ nóng sốt trong bao lâu thì một cái từ khóa tìm kiếm khác vụt nhảy lên vị trí hot search lúc này, mạnh mẽ đè ép mọi tag thông tin có liên quan đến Liễu Khinh Huyền cùng giải thưởng ảnh hậu.

Đó là tin tức về ngôi sao mới của thương giới – tổng tài của Mạc thị tập đoàn chạm tay là bỏng – Mạc Tiêu Tiêu, nội dung là một cái video họp báo.

Mấy năm qua những thông tin bom tấn có dính dáng tới Mạc Tiêu Tiêu xem ra rất nhiều, nào là quyết ý tiến quân thủ nghiệp, nào là ký kết cùng tập đoàn XX hợp tác khai phá hạng mục gì gì đó, đủ loại hành động táo bạo thành công vang dội sớm đã đem mọi người trấn đến chết lặng.

Lúc xem tới chìa khóa tìm kiếm nóng này, phản ứng đầu tiên của mọi người cơ hồ là phỏng đoán xem lần này Mạc tổng lại tung ra động thái vĩ đại nào chấn chỉnh thương nghiệp nữa, đang đem tâm lý chuẩn bị thật tốt mọi người lại phải há hốc mồm kinh ngạc. Trăm triệu lần không nghĩ tới là đoán trúng kết cục nhưng không đoán trúng mở đầu.

Đúng là động thái vĩ đại, thậm chí có thể nói là cú sốc long trời lở đất, nhưng lại là một cú sốc trên một phương diện trái ngược một trời một vực với những gì mà tất cả mọi người tưởng tượng.

~lấy danh nghĩa tất cả tài sản làm sính lễ cầu hôn Liễu Khinh Huyền~

Ngắn ngủn mười lăm chữ lại tựa như sấm sét trời quang, làm cho ai nấy đọc đến cũng đều muốn tắt thở. Giá trị con người của Mạc Tiêu Tiêu, lấy danh nghĩa tất cả tài sản đem tới khái niệm gì! Không cần suy nghĩ cũng biết con số giá trị đó to lớn cỡ nào a!

Đừng nói chi đến việc được một tiểu tiên nữ xinh đẹp như vậy cầu hôn, nếu đổi lại là một cái lão già lôi thôi thì không chừng cũng có vô số người đồng ý nha.


Quả là sự cám dỗ đầy dụ hoặc. Liễu Khinh Huyền sẽ trả lời như thế nào đây?

Dưới sự khiếp sợ không nhỏ này, hình như ai ai cũng đều quên mất giới tính của hai người, cũng chẳng để ý tới hai người họ từ hồi nào đã cùng một chỗ với nhau, mà chỉ chăm chăm chờ xem đáp án mà Liễu Khinh Huyền còn chưa chịu hé mở.

Lúc đó, lễ trao giải thưởng Kim Ảnh vừa đi đến hồi kết, Liễu Khinh Huyền ly khai yến tiệc chuẩn bị cho Mạc Tiêu Tiêu gọi một cú điện thoại. Di động còn chưa kịp lấy ra thì đã bị dàn phóng viên ngồi xổm canh gần đó ào tới, đem nàng bao vây lại hỏi um lên:

"Xin hỏi Liễu ảnh hậu ,về việc tổng tài Mạc thị Mạc Tiêu Tiêu cầu hôn, ngài định trả lời như thế nào?"

"Liễu ảnh hậu, ngài biết chuyện Mạc tổng sẽ cầu hôn sao?"

"..."

"..."

"..."

Nhờ bảo tiêu nỗ lực chặn lại mấy chục người đang liên tục vây xung quanh hỏi chuyện, Liễu Khinh Huyền có chút phát ngốc, không hiểu sao hết nhưng vẫn cố gắng đem trọng tâm câu hỏi của bọn họ xâu chuỗi lại.

Mạc Tiêu Tiêu cầu hôn nàng.

Lại còn toàn bộ cư dân mạng đều biết.

Liễu Khinh Huyền nở nụ cười có chút ngượng ngùng nhưng không mất phép lịch sự, nói:


"Đối với chuyện này ta cũng không thật rõ ràng, có thể cho ta biết trước một chút đầu đuôi câu chuyện sao?"

Thấy phản ứng của nàng không giống như giả bộ, các phóng viên lúc nãy còn ào ào đặt câu hỏi lúc này hơi bình tĩnh lại, một người trong đó đứng ra đem chân tướgn lần nữa thuật lại.

Lấy danh nghĩa tất cả tài sản cầu hôn nàng. Lời thề năm năm trước của Mạc Tiêu Tiêu từng hứa với nàng giờ đây được thực hiện một chút cũng không sai khác.

Ánh mắt Liễu Khinh Huyền lấp lánh sáng, mở miệng nói:

"Lời cầu hôn của Mạc tổng, ta không thể đáp ứng"

!!!

Giống như hòn đá rơi xuống làm cả mặt hồ dậy sóng. Lời vừa nói ra, các phóng viên xung quanh vốn đang duy trì chút bình tĩnh liền lập tức bùng nổ như dung nham sôi trào, điên cuồng chen lấn đến gần Liễu Khinh Huyền muốn khai quật càng nhiều tin tức càng tốt. Chỉ tiếc Liễu Khinh Huyền không cho bọn họ cơ hội này, trực tiếp để cho bảo tiêu hộ trợ trong vòng vây mà đi.

Các phóng viên không có đuổi theo Liễu Khinh Huyền, mặc dù có chút không thõa mãn với bấy nhiêu câu trả lời nhưng cũng không tiếp tục cưỡng cầu. Nói cho cùng, #ta không thể đáp ứng# này đã có rất nhiều cửa ngõ phát huy rồi.

Vì thế, trong khi ảnh hậu đang trên đường vội vội vàng vàng về nhà thì trên mạng đã xuất hiện một cái từ khóa động trời khác

# thương giới tân duệ mạc thị tập đoàn tổng tài Mạc Tiêu Tiêu lấy danh nghĩa tất cả tài sản làm sính lễ cầu hôn ảnh hậu đang nổi tiếng Liễu Khinh Huyền, đã phải chịu nỗi đau bị cự tuyệt. #

Nhìn thấy từ khóa này, nhân vật đang là trung tâm cơn bão Mạc Tiêu Tiêu liền lạnh ngắt cả tâm hồn.

Vô luận Liễu Khinh Huyền gọi điện bao nhiêu cuộc cho cô, đứng gõ cửa hết bao lâu, cô đều không thèm tiếp, tùy ý để Liễu Khinh Huyền đứng bên ngoài trải nghiệm "lễ rửa tội" trong gió thu tê tái.
 
Chương 62: C62: Lăng-hà Phiên Ngoại


Một năm trước khi Lăng Hàm Lộ cùng Hà Trát Hiên "ngẫu nhiên tương ngộ" ở đầu phố hôm đó, tại trong quân cảnh đã từng diễn ra một cuộc đại tỷ thí võ nghệ.

Quân đội cùng cảnh sát hai bên, từ cổ chí kim vẫn luôn ở trạng thái kình địch không ai nhường ai. Do cường độ huấn luyện không giống nhau, võ thuật bên phía cảnh sát nếu đem ra so sánh thì vẫn là có chút lạc hậu so với trình huấn luyện của quân đội.

Nỗi ấm ức tồn tại bấy lâu cần được rửa bỏ, vì thế trước cả khi kỳ thi đấu được rục rịch triển khai, bên phía cảnh sát đã bắt đầu bí mật tôi luyện quân chủ bài của bọn họ - Lăng Hàm Lộ - một tinh anh xuất thân từ thế gia đại thụ trong ngành cảnh sát.

Lớn lên trong môi trường mưa dầm thấm đất như vậy, từ sớm Lăng Hàm Lộ đã bị "nhiễm" theo tính cạnh tranh cố hữu, chưa bao giờ lơi là tập huấn mà còn tự gia tăng chương trình rèn luyện của bản thân lên. Tất cả mồ hôi nước mắt chỉ vì đổi lấy một lần vinh quang cho ngành ở kỳ đại hội võ thuật lần này.

Ít nhiều gì cũng là một phần tử xuất sắc của ngành cảnh sát, Lăng Hàm Lộ đối với lần thi đấu này cũng có tương đối tự tin.

Nhưng mà, cô gặp Hà Trát Hiên.

Xuất thân quân nhân thế gia, Hà Trát Hiên giống như là đối thủ trời sinh định sẵn với người xuất thân cảnh sát thế gia như Lăng Hàm Lộ. Ngay từ lúc chạm mặt nhau trong trại huấn luyện đã bắn tia lửa tung tóe khắp nơi, thuốc súng mù trời. Không ngoài dự kiến chính là cả hai đều tham gia tranh tài trong kỳ võ hội lần này.

Xét về mặt lực lượng, Hà Trát Hiên so ra nhỉnh hơn Lăng Hàm Lộ một chút, nhưng xét về khả năng vận dụng kỹ xảo cùng sự thông minh trong đối kháng thì Hà Trát Hiên yếu hơn vài phần, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể phân thắng bại.

Vầng trán Hà Trát Hiên rịn một tầng mồ hôi lóng lánh, tấn công mãi cũng không ăn làm cô sinh vài phần nôn nóng.

So với Hà Trát Hiên, Lăng Hàm Lộ cũng không khá hơn là bao. Vốn thể lực đã kém hơn đối Phương, dưới nỗ lực tấn công liên tục càng là muốn mau chóng xuống sức.


Phải nhanh nghĩ cách chiến thắng, nếu không, thua là chuyện không thể tránh khỏi.

Lăng Hàm Lộ nhíu mày, cố ý ra vẻ chống đỡ không nổi nữa để lộ ra tùm lum sơ hở. Để cho Hà Trát Hiên đang nôn nóng muốn tốc chiến tốc thắng dĩ nhiên sẽ càng lợi dụng những lỗi ra đòn này của cô mà xoáy vào. Lăng Hàm Lộ thầm đắc ý trong lòng, đang lúc tính tung đòn kết thúc liền chợt cứng đờ đứng sững một chỗ, tạo điều kiện cho Hà Trát Hiên quét một cú ngã sóng xoài xuống đất.

Tên khốn nạn hỗn đản Hà Trát Hiên! Cư nhiên dám tấn công cô ngay chỗ đó.

Đê tiện!

Mất dạy!

Lăng Hàm Lộ đột nhiên nhảy dựng lên trên lôi đài, trong cơn giận dữ cô hoàn toàn quên mất phải bảo lưu sức lực, liều mạng điên cuồng nhảy xổ vào Hà Trát Hiên.

Không thể nghi ngờ được gì cả, tấn công một cách rối loạn như thế Lăng Hàm Lộ phải nhận lấy kết quả chiến bại thảm hại.

Cũng không chút nào ngoài dự liệu, Lăng Hàm Lộ hung hăn căm thù người tên Hà Trát Hiên kia, hận nghiến răng nghiến lợi.

Trớ trêu là từ sau võ hội bế mạc xong, Hà Trát Hiên lại bị điều đi thực hiện nhiệm vụ đặc biệt, mất tích luôn mãi tới hôm nay cô mới "có duyên" gặp lại tên đê tiện đáng hận này. Lăng Hàm Lộ một bên đàn áp tên cướp vặt xúi quẩy đến đồn cảnh sát, một bên thầm tính toán làm thế nào đòi nợ Hà Trát Hiên.


Hà Trát Hiên biết Lăng Hàm Lộ đối với mình oán khí không ít, vốn cũng định ra thân đối chiêu với cô một trận giải phóng tâm tình, cũng tính làm bộ như bị cô đánh bại, để cô phát tiết được tâm lý muốn đòi phục thù của mình. Chỉ là không nghĩ tới kế hoạch tính toán chu đáo như vậy lại chưa kịp thực hiện mà chết non mất tiêu.

Sự kiện hợp tác phá án bắt cóc ở đâu trồi ra cuốn theo công tác hậu cần chi li dài dòng phía bên cảnh sát, Lăng Hàm Lộ cơ hồ không có dư thời gian dây dưa với "kẻ thù", đành phải tạm thời đem chuyện này đè ép xuống trước.

Vụ bắt cóc này là do một nhóm tội phạm nước ngoài đang khuấy nhiễu làn sóng thời sự đương thời, mấy tháng trước lúc Hà Trát Hiên đang chấp hành nhiệm vụ đặc biệt đã ngoài ý muốn trừ hạ tên đầu sỏ của chúng. Để báo thù cho đồng bọn, chúng nhập cư trái phép vào quốc nội tiến hành hoạt động khủng bố, uy hiếp quân đội, đòi quân đội giao ra Hà Trát Hiên để bọn chúng xử lý.

Quân đội hiển nhiên không có khả năng đáp ứng yêu cầu ngang ngược của bọn tội phạm nước ngoài khi không tràn vào đòi yêu sách. Vừa vặn Hà Trát Hiên cũng là đương trường đương sự, tổng bộ trực tiếp hạ xuống mệnh lệnh để cô phối hợp cảnh sát, tiến hành truy bắt bọn xã hội đen hải ngoại này.

Phụ trách vụ án bắt cóc này là Lăng Hàm Lộ, án tử vốn là do cảnh sát tiếp nhận, lại ở đâu lòi ra một quân nhân xỏ một chân vào khiến cô cũng rất bực bội. Sau đó nhìn lại chủ nhân của một chân xỏ vào này chính là Hà Trát Hiên, cảm giác mất hứng của cô càng phóng đại tới mức báo động.

Rốt cuộc Lăng Hàm Lộ vẫn là một cảnh sát có tâm, dù bất mãn Hà Trát Hiên, nhưng trên chính sự vẫn luôn không có biểu hiện sự bực dọc của mình ra ngoài.

Bố cục, mai phục, tập kích.

Kế hoạch đang được thực thi đâu vào đấy, nhưng ngờ đâu trong nội bộ cảnh sát lại có gián điệp của bọn tội phạm hải ngoại cài vào. Tin tức cẩn mật bị bại lộ ra ngoài, Hà Trát Hiên phối hợp thi hành án cùng Lăng Hàm Lộ dĩ nhiên cũng chịu chung số phận cá một lưới, rơi vào vòng vậy của bọn tội phạm.

"Sao lại không đi nữa? Đừng nói là ngươi sợ nha" Lăng Hàm Lộ không linh cảm được mối nguy đang chầm chậm bò tới gần, chỉ thấy Hà Trát Hiên dừng bước chân liền theo bản năng mà trào phúng.


Hà Trát Hiên không thèm để ý cô, sắc mặt đông lạnh, nín thở ngưng thần quan sát khắp lượt bốn Phương xung quanh:

"Có chút không đúng"

"Hử?" Lăng Hàm Lộ vốn dĩ muốn nói "Ngươi đừng trông gà hóa cuốc", nhưng cũng chợ nhận ra trong không khí có điểm không thích hợp, dườgn như có một loại cảm giác khẩn trương tới gần. "Ngươi phát hiện cái gì rồi?"

"Chúng ta giống như bị bao vây. Nơi này không thể ở lâu" Hà Trát Hiên bình tĩnh quan sát một phen, chỉ về phía một Phương hướng: "Từ bên này đi"

"Bên này, bên này đi thẳng tới chính là vực thẳm"

"..." Hà Trát Hiên trầm mặc một lát, quyết đoán nói "Đi"

Dưới uy thế bức người của Hà Trát Hiên, ma xui quỷ khiến sao Lăng Hàm Lộ cũng không cãi câu nào, ngoan ngoãn theo Hà Trát Hiên sát gót.

Hai người họ vừa đi vài phút, một nhóm người ngoại quốc trang bị vũ trang hạng nặng rục rịch xuất hiện. Cầm đầu là một gã tóc vàng bước ra tò mò dò xét bốn phía, trong chốc lát đã xác định được Phương hướng hai người đã đi, liền dắt theo vài người đứng sau truy tung đuổi theo.

Trong rừng rậm cành lá bị giẫm đạp sàn sạt, tiếng bước chân như dội vào màng nhĩ. Hà Trát Hiên hoãn tốc độ dừng ở phía sau Lăng Hàm Lộ, vểnh tai cảnh giác.

Đoàng


Tiếng súng vang lên, Hà Trát Hiên dự đoán quỹ đạo, phản xạ trước hết là đẩy Lăng Hàm Lộ qua một bên tránh khỏi đường tiến công của kẻ địch.

Xác định được vị trí của mục tiêu xong, hàng loạt tiếng súng bắt đầu giòn giã nổ rân trời.

Hà Trát Hiên không phải mới lần đầu biết đến tình huốn công kích khẩn cấp như vầy, tinh thần hoàn toàn trấn định. Nhưng Lăng Hàm Lộ chính là lần đầu giáp trận với hàng chục tay súng thật đạn thật vây quanh, dù chưa tới mức sợ hãi, nhưng trong hành động cũng ít nhiều lộ ra hoảng loạn.

Tất cả đều chưa từng thoát khỏi ánh mắt của Hà Trát Hiên, cô tranh thủ ra vài phần lực chú ý canh chừng bên người Lăng Hàm Lộ, sợ cô tích tắc thất thủ sẽ mất mạng trước mũi súng của địch.

Bọn tội phạm hải ngoại vây đánh hai người họ số lượng không ít, lại còn hùng hãn thực lực. Nếu như Hà Trát Hiên chỉ có một mình thì còn có thể xem tình hình ứng biến, nhưng Lăng Hàm Lộ còn kẹp kế bên, hành động không khỏi phải tính toán giới hạn, vô pháp tự tung tự tác, cho nên sức chiến đấu coi vậy cũng bị trừ hết mấy phần mạo hiểm.

Thậm chí vì cứu Lăng Hàm Lộ, bắp chân còn bị ăn hết một viên đạn nữa.

Hà Trát Hiên cắn răng, rút băng vải trong balo qua loa băng bó, đứng dậy dứt khoát bảo: "Đi thôi"

Lăng Hàm Lộ nhìn Hà Trát Hiên thật sâu, có vẻ như muốn nói gì đó mà lại thôi, im lặng đi theo sau lưng Hà Trát Hiên, mặt mày lạnh tanh.

"Nếu ta đoán không lầm thì cỡ chừng hai trăm mét nữa sẽ đến mép vực. Trước đây ta đã từng thăm dò qua vực sâu này, bên cạnh một khối đá lớn đi xuống chừng một mét là có một khe lõm nhỏ, đại khái có thể bao bọc một người nép vào trong. Đợi lát nữa nếu như chúng ta bị kẻ địch bức tới đó, ngươi nhớ rõ ở chỗ đó nhảy xuống, coi coi có được cứu hay không còn chờ số mạng của ngươi"

"Vậy còn ngươi?" Chân mày Lăng Hàm Lộ nhíu chặt, trong lòng ẩn ẩn có loại dự cảm không tốt tí nào.

"Ta ư? Ta có cách khác" hiếm khi thấy được Hà Trát Hiên nở nụ cười, tự tin tràn đầy.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom