Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Đệ Nhất Long Tế

Chương 20: Đúng là con dựa vào bản thân trở về


“Cậu lừa tôi à? Nếu Lăng Phong không giúp thì cậu trở về kiểu gì? Chẳng lẽ cậu dựa vào bản lĩnh của mình trở về?”

Lưu Lan tỏ vẻ khinh thường, hoàn toàn không tin lời Tô Thanh Phong.

“Đúng là con dựa vào bản thân trở về”.

“Ha ha, không ngờ cậu mưu mô thế đấy, cậu ghen tị Lăng Phong có bản lĩnh đúng không! Người khác giúp cậu, cậu còn trở mặt không chịu biết ơn nữa!”

Lưu Lan cao giọng nói.

“Đúng đó Tô Thanh Phong, sao cậu có thể như thế hả?”

Hứa Chí Quốc ngồi trên sofa cũng phụ hoạ một câu.

Tô Thanh Phong cau mày nói với Lưu Lan: “Mẹ đã hiểu rõ đầu đuôi mọi chuyện chưa, đi xác nhận chân tướng chưa mà cho rằng lời anh ta nói là thật?”

“Mẹ là mẹ vợ của con, con không cần mẹ đứng về phía con, nhưng mẹ cũng phải nhìn nhận sự việc ở một góc độ công bằng chứ!”

“Cậu muốn tôi làm rõ chân tướng cái gì?”

Nghe thấy thế, Lưu Lan tỏ vẻ châm chọc, lời nói vô cùng cứng rắn: “Tôi hiểu rất rõ chân tướng chuyện này! Đó là Lăng Phong cứu cậu, mà cậu còn lấy oán báo ơn!”

“Không phân biệt đúng sai, tâm nhìn hạn hẹp!”

Thấy Lưu Lan kiên trì đứng về phía Lý Lăng Phong, Tô Thanh Phong không nhịn được hừ lạnh.

“Cậu nói cái gì, một kẻ vô ơn như cậu cũng dám mảng tôi sao? Cậu muốn tạo phản à!”

Lưu Lan như một con mèo xù lông, giơ tay muốn tát Tô Thanh Phong.

Nhưng Tô Thanh Phong lại giữ chặt lấy cổ tay của bà ấy, ánh mắt lạnh như băng.

Lúc này Hứa Uyển Đình cũng không ngồi nhìn được nữa, cô tách hai người ra.

“Mẹ, mẹ về phòng trước đi!” Hứa Uyển Đình lạnh nhạt nói.

Thấy con gái dường như rất không vui, Lưu Lan cũng không tiện làm ầm ï nữa, xoay người đi về phòng.

“Em cũng không tin anh sao?”

Tô Thanh Phong nhìn Hứa Uyển Đình, nghiêm túc hỏi.

“Đây đều là lời từ một phía của anh, tôi không tin ai cả”.

Hứa Uyển Đình bình tĩnh đáp.

Trả lời rất đúng trọng tâm.

Trước giờ cô luôn phân biệt rõ đúng sai, dù Lý Lăng Phong

đã hứa sẽ cứu Tô Thanh Phong, mà Tô Thanh Phong cũng đã yên ổn trở về, nhưng không ai biết rõ trong quá trình đó đã xảy. ra chuyện gì.

Không rõ ràng mọi chuyện, cô cũng không thể kết luận dễ dàng.

Nghe thấy thế, Tô Thanh Phong thầm thấy được an ủi, nhưng cũng có chút thất vọng.

Dù sao ai cũng muốn vợ mình sẽ tin tưởng mình vô điều kiện trong tất cả tình huống mà?

“Nhưng nếu tội danh của anh ba năm trước không phải là thật thì tôi sẵn sàng tin tưởng anh!”

Lúc này, Hứa Uyển Đình lại bổ sung một câu. Cô biết rõ lúc trước Tô Thanh Phong là một người thế nào. Dù không có bản lĩnh nhưng lại rất chính trực, đối xử chân

thành với mọi người, thích giúp đỡ người khác, càng không biết nói dối.

Nhưng cũng vì ba năm trước Tô Thanh Phong vào tù, khiến cô bắt đầu thấy nghi ngờ anh, điều này cũng trở thành khúc mắc trong lòng cô.

Nghe thấy thế, Tô Thanh Phong thầm thấy ấm áp, không nhịn được nở nụ cười.

Phiền muộn trong lòng thoáng chốc biến mất.

Dù bị thế giới hiểu lầm thì sao, chỉ cần cô gái trước mắt tin tưởng anh là được!

Những việc khác đều không quan trọng.

“Tôi biết mẹ cảm thấy anh không có bản lĩnh, có thành kiến với anh, khiến anh rất khó chịu, nhưng dù sao bà ấy cũng là mẹ tôi, là mẹ vợ của anh! Chỉ cần bà ấy không làm gì quá đáng, tôi hy vọng anh có thể nhẫn nhịn bà ấy hơn!”

Hứa Uyển Đình bỏ lại một câu rồi về phòng.

Tô Thanh Phong đứng im tại chỗ, rơi vào trầm tư.

Nếu Lưu Lan không quá đáng thì nể mặt Hứa Uyển Đình, đương nhiên là anh có thể bỏ qua.

Nhưng nếu đối phương quá đáng, anh cũng sẽ không nhường nhịn.

Cùng lúc đó. Nhà tổ nhà họ Hứa.

“Cái gì? Tô Thanh Phong bình yên vô sự rời khỏi nhà họ Tống?”

Bà cụ Hứa tỏ vẻ khiếp sợ.

Những người khác của nhà họ Hứa cũng vô cùng ngạc nhiên.
 
Chương 21: Nếu thế thì con trai sẽ không chịu được!


Hứa Minh Vũ là người muốn Tô Thanh Phong chết nhất suýt thì ngã quy dưới đất.

Sao... Sao có thể chứ?

“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Bà cụ nghiêm túc hỏi.

“Cháu bị chặn lại bên ngoài, không rõ tình hình ở trong”. Hứa Cường bất đắc dĩ nói.

Xung quanh rơi vào yên tĩnh, tất cả mọi người đều đang đoán nhà họ Tống đã xảy ra chuyện gì.

Một lúc lâu sau đó, bà cụ mới lên tiếng: “Tô Thanh Phong có thể yên ổn rời khỏi nhà họ Tống chứng tỏ nhà họ Tống cũng không so đo chuyện này, nên nguy cơ của nhà họ Hứa chúng †a cũng coi như không còn!”

Bà cụ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nói: “Nhưng điều khiến bà khó hiểu là sao nhà họ Tống có thể bỏ qua cho Tô Thanh Phong một cách dễ dàng như thế, chẳng lế cậu ta còn có bản lĩnh mà chúng ta không biết?”

Bà cụ im lặng suy nghĩ một lát, trong mắt loé lên sự nhạy bén: “Hứa Cường, cháu đi điều tra xem, nhất định phải điều tra

rõ nguyên nhân khiến nhà họ Tống bỏ qua cho Tô Thanh Phong!”

Đêm khuya. Trong phòng làm việc của nhà họ Tống.

Điện thoại của Tống Thượng Thiên reo lên, ông ta vội mở ra xem, sau đó thì nở nụ cười.

“Cương Nhi, chú hai của con trả lời tin nhắn nói tối nay là có thể đến Giang Thành trút giận cho con!”

Ông ta nói với Tống Cương ở bên cạnh. “Thế thì tốt quá!"

Tống Cương vô cùng kích động: “Có chú hai thì không phải lo lắng gì nữa rồi!”

Chết tiệt, tên khốn Tô Thanh Phong đó còn nói là giở trò gì trên người con! Cũng may con đã đến bệnh viện kiểm tra một lượt, không có vấn đề gì cả, suýt thì bị doạ!”

“Đợi ngày mai chú hai bắt Tô Thanh Phong về, con muốn giày vò nó, hành hạ nó để trút mối hận trong lòng!”

Dứt lời, anh ta bắt đầu cười ngông cuồng: “Ha ha ha ha...”

Nhưng tiếng cười bỗng dừng lại, anh ta đau đớn che ngực, sắc mặt u ám, khuyu người xuống đất.

“Đau quá, đau quá, đau quá...”

Anh ta bắt đầu lăn lộn dưới đất, cảm thấy tim như bị vô số con kiến gặm c ắn.

Đau đến mức không muốn sống.

“Cương Nhi, con sao thế? Nhanh lên, bảo người gọi xe cấp cứu, gọi xe cấp cứu..."

Sắc mặt Tống Thượng Thiên thay đổi.

Tống Cương nhanh chóng được đưa vào bệnh viện.

Vì thân phận của Tống Cương nên tất cả bác sĩ đứng đầu của bệnh viện đều được tập trung để kiểm tra, chữa bệnh cho anh ta.

Nhưng không một bác sĩ nào có thể khám ra được bệnh, càng không có cách chữa, chỉ có thể thử dùng mọi cách để giảm đau cho Tống Cương.

Tất cả đều vô dụng.

Tiếng hét thảm thiết của Tống Cương vang vọng khắp. bệnh viện suốt cả đêm.

Anh ta gần như ngất xỉu vì quá đau, sau đó lại đau đến mức tỉnh lại, lặp đi lặp lại.

Mãi đến sáng ngày hôm sau.

Cuối cùng cảm giác đau đớn của Tống Cương cũng biến mất, nhưng hiện tại anh ta đã không còn hình người nữa, hai mắt lõm sâu, trống rỗng vô hồn, tinh thần gần như suy sụp.

Thấy dáng vẻ này của con trai, tim Tống Thượng Thiên rỉ máu.

Ông ta chắc chắn nếu còn kéo dài thêm nữa thì con trai sẽ đau đến chết.

Cũng may cuối cùng đã không còn đau nữa.

Ông ta thầm thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng bây giờ cũng có thời gian tính toán đến chuyện khác rồi.

Ông ta không khỏi nghĩ đến thủ đoạn nhỏ mà Tô Thanh Phong nói hôm qua, vốn cứ tưởng đối phương chỉ ra vẻ, nhưng bây giờ xem ra là thật.

Thủ đoạn của Tô Thanh Phong khiến con trai thấy đau đớn!

Nhớ lại nụ cười sâu xa của Tô Thanh Phong lúc rời đi, ông †a cảm thấy con trai chắc chắn sẽ không chỉ đau một đêm, có lẽ tối nay, tối mai vẫn còn đau tiếp.

Nếu thế thì con trai sẽ không chịu được!

Nghĩ thế, ông ta lập tức tìm đến viện trưởng, kiên quyết nói: “Phải kiểm tra ra nguyên nhân phát bệnh và tiến hành chữa trị trong ngày hôm nay!”

Sau khi sắp xếp xong, ông ta bỗng nhớ ra có lẽ còn một người có thể cứu con trai.

Lâm Trung Thành, bác sĩ nổi tiếng ở Giang Thành. Cũng là người lúc trước bị ông ta uy hiếp ngoài mặt thì cứu chữa cho con gái của Chu Nguyên nhưng lại âm thầm hãm hại.

Ông ta lập tức lấy điện thoại ra, nhưng phát hiện Lâm Trung Thành đã mất liên lạc.

Chẳng lế Lâm Trung Thành bị lộ ở chỗ Chu Nguyên rồi?

Ông ta không khỏi cau mày, nhưng lập tức thả lỏng, dù Lâm Trung Thành bị lộ thì chắc chắn cũng không thể khai ra ông ta, dẫu sao tính mạng cả nhà Lâm Trung Thành đều đang năm trong tay ông ta.

Ông ta bỗng nhiên nở nụ cười lạnh thấu xương.

Đợi tối nay chú hai về, ông ta nhất định phải khiến tên đầu sỏ Tô Thanh Phong này trả giá đắt!
 
Chương 22: Lưu Lan này đúng là thông minh!


Ngày hôm sau. Nhà tổ nhà họ Hứa.

“Bà nội, cháu đã điều tra được nguyên nhân Tô Thanh Phong yên ổn rời khỏi nhà họ Tống rồi!”

“Tin tức là từ bên thím hai, thím hai nói cậu chủ nhà họ Lý là Lý Lăng Phong đã bỏ ra một số tiền lớn để xin lỗi nhà họ Tống, nên nhà họ Tống mới bỏ qua cho Tô Thanh Phong, cũng tha thứ cho nhà họ Hứa của chúng ta”.

Hứa Cường báo cáo với bà cụ.

“Lưu Lan? Lưu Lan này đúng là thông minh!”

Bà cụ Hứa cười khẽ, cũng đã tin tin tức này là thật.

Chắc chắn là Lưu Lan nhờ vả Lý Lăng Phong, hơn nữa còn có một vài hứa hẹn, nên Lý Lăng Phong mới đồng ý hy sinh như thế.

Bà ta biết ba năm qua, Lý Lăng Phong vẫn luôn chưa từng từ bỏ việc theo đuổi Hứa Uyển Đình.

Bà ta rất hài lòng với kết quả này.

Không phải Tô Thanh Phong có bản lĩnh mà là nhờ Lý Lăng Phong giúp đỡ.

Quan hệ của nhà họ Hứa và Tô Thanh Phong bây giờ căng thẳng như thế, nếu Tô Thanh Phong thật sự có bản lĩnh gì thì chắc chắn nhà họ Hứa sẽ không được yên ổn.

Hứa Minh Vũ ở bên cạnh không nhịn được siết chặt tay.

Mẹ kiếp, sao Tô Thanh Phong này may mắn thế, không ngờ còn được Lý Lăng Phong cứu!

“Được rồi, nếu Tô Thanh Phong này cũng không có bản lĩnh ghê gớm gì thì cứ đợi giao hẹn bảy ngày đến thôi!”

“Cuối cùng tên rác rưởi này cũng sẽ bị nhà họ Hứa chúng ta dọn dẹp!”

Bà cụ lạnh lùng nói.

Buổi tối. Lý Lăng Phong đúng hẹn đến dự tiệc nhà họ Hứa.

Để nghênh đón Lý Lăng Phong, Lưu Lan chuẩn bị một bàn lớn đầy thức ăn.

Hứa Chí Quốc còn lấy rượu ngon đã cất nhiều năm ra. “Lăng Phong, cháu đến rồi!”

Thấy Lý Lăng Phong đến, Lưu Lan nhiệt tình ra ngoài nghênh đón.

Bà ấy cũng nhìn Lý Lăng Phong băng ánh mắt càng hài lòng hơn.

Sở dĩ bà ấy muốn đổi cho con gái một người chồng có bản lĩnh là vì muốn con gái được bà cụ coi trọng một lần nữa.

Lý Lăng Phong chắc chăn là ứng cử viên có một không hai!

“Uyển Đình, còn không mau tới tiếp đón Lăng Phong!”

Lưu Lan hô to, sau đó cất giọng ra lệnh: “Tô Thanh Phong, pha trà cho Lăng Phong đi!”

Hứa Uyển Đình cũng lễ phép đi ra nghênh đón.

Nhưng Tô Thanh Phong thì lại thờ ơ, ánh mắt lạnh như băng.

“Ranh con vô dụng, cậu điếc à?”

Lưu Lan mắng.

“Dì, không cần đâu! Chắc chắn vì cháu cứu anh ta khiến anh ta bị tổn thương lòng tự trọng, có thành kiến với cháu, dì đừng làm khó anh ta”.

Lý Lăng Phong cười khinh thường, lại bắt đầu giả vờ làm người tốt.

“Chát!"

Trong mắt Tô Thanh Phong loé lên ánh sáng lạnh, anh bỗng tát một cái lên mặt Lý Lăng Phong, lạnh lùng nói: “Nhìn tôi trả lời, anh chắc chắn là anh giúp tôi à?”

Mọi người nhất thời ngây người. “Cái thằng vô dụng này, cậu làm gì đó?”

Lúc này, Lưu Lan lập tức chẳn trước mặt Lý Lăng Phong, phẫn nộ quát: “Đầu óc cậu có vấn đề à? Thật sự cho rằng cậu có thể dựa vào chính mình yên ổn rời khỏi nhà họ Tống sao? Đồ ảo tưởng!”

“Không có Lăng Phong, cậu còn có thể đứng ở đây nói chuyện chắc?”

“Lăng Phong giúp cậu, cậu còn muốn lấy oán báo ơn đánh ân nhân của mình? Cậu có bản lĩnh rồi chứ gì? Muốn đánh thì đánh tôi đi, giỏi thì đánh chết tôi này!”

Tô Thanh Phong hoàn toàn không muốn quan tâm đ ến Lưu Lan, anh vẫn nhìn chằm chäm Lý Lăng Phong bằng ánh mắt lạnh lùng.

Lý Lăng Phong bị nhìn chäm chằm đến mức thầm thấy sợ hãi, nhưng cũng phản ứng lại rất nhanh.

Anh ta sợ tên vô dụng này làm gì? “Đúng là buồn cười!”
 
Chương 23: Vậy thì đi thôi!


Lý Lăng Phong tỏ vẻ coi thường: “Anh có năng lực gì tự mình rời khỏi nhà họ Tống! Vì anh tôi đã phải bỏ ra một số tiền lớn, tôi không mong anh cảm ơn tôi, nhưng ít nhất cũng không thể bôi nhọ tôi như thế chứ!”

“Anh bây giờ khiến tôi nghĩ tới câu chuyện bác nông dân và con rắn đấy, tôi rất thất vọng!”

“Nhưng tôi không hối hận, dù sao đây cũng là mong muốn của Uyển Đình!”

Anh ta ra vẻ hiên ngang, nói chuyện cũng rất chính nghĩa.

“Ầm!"

Lúc này, cổng biệt thự nhà họ Hứa bỗng bị đạp mở. Có mấy người xuất hiện.

Khí thế hung hăng.

Người dẫn đầu là tâm phúc của Tống Cương, Lưu Việt.

Bên cạnh anh ta là một người đàn ông trung niên mặc đồ luyện võ, chắp hai tay sau lưng, vẻ mặt kiêu căng.

“Các người là ai?”

Lưu Lan hơi giật mình, dè dặt hỏi. “Chúng tôi là người nhà họ Tống”. Lưu Việt lạnh lùng đáp.

Người nhà họ Tống?

Lưu Lan bối rối chất vấn: “Không phải Lăng Phong đã thương lượng với người nhà họ Tống các anh rồi sao? Các anh cũng đã đồng ý bỏ qua cho nhà họ Hứa chúng tôi rồi! Bây giờ lại muốn đổi ý à?”

“Cái quái gì vậy?”

Lưu Việt cũng mơ hồ hỏi: lượng cái gì?”

Lăng Phong là ai? Thương

Lưu Lan kéo tay Lý Lăng Phong: “Là cậu ấy, cậu cả nhà họ Lý - Lý Lăng Phong! Cậu ấy đã thương lượng với nhà họ Tống, trả một số tiền lớn cho các người, các người đã đồng ý bỏ qua cho nhà họ Hứa chúng tôi mà”.

Lưu Việt lập tức hiểu ra, anh ta nở nụ cười châm chọc: lần lớn cho chúng tôi?”

“Tôi... Tôi...

Lý Lăng Phong tỏ vẻ căng thẳng, không nói nên lời.

Anh ta cho rằng chuyện này sẽ cứ thế trôi qua, không ngờ người nhà họ Tống lại tìm đến nhà họ Hứa.

“Chát!"

Lưu Việt tát một cái lên mặt Lý Lăng Phong: “Nếu còn dám nói bậy nói bạ thì coi chừng tôi gi ết chết cậu!”

Thấy cảnh này, người nhà họ Hứa đều hiểu ra.

Lý Lăng Phong không hề giúp đỡ nhà họ Hứa!

Lưu Lan có cảm giác mặt nóng bừng lên.

Bà ấy vẫn luôn tin tưởng Lý Lăng Phong đã giúp đỡ nhà họ

Hứa, bây giờ sự thật bại lộ, có cảm giác như bị tát mấy cái lên mặt.

Lưu Việt cũng không nói đến chuyện này nữa, anh ta nhìn về phía Tô Thanh Phong, sau đó nói với người đàn ông trung niên bên cạnh: “Ông hai, nó là Tô Thanh Phong!”

Người đàn ông trung niên là chú hai của Tống Cương, Tống Thượng Lâm.

“Mày là tên khốn đã giở trò với cháu tao đúng không?”

Tống Thượng Lâm lạnh lùng quát: “Ngoan ngoãn trở về giải trừ cái mày đã làm với cháu tao! Nếu không để tao ra tay, mày sẽ không dễ chịu đâu!”

Uy hiếp lộ liễu!

Nếu không vì bệnh của cháu trai còn cần Tô Thanh Phong giải quyết thì có lẽ ông ta đã đánh chết Tô Thanh Phong ngay tại chỗ rồi.

“Vậy thì đi thôi!”

Nét mặt Tô Thanh Phong không chút cảm xúc, anh bước nhanh ra khỏi nhà họ Hứa.

“Coi như mày biết điều!” Tống Thượng Lâm dẫn người rời khỏi nhà họ Hứa. Lúc này trong nhà chỉ có ba người nhóm Lưu Lan.

Nét mặt mỗi người đều khác nhau.

Cuối cùng Lưu Lan cũng hiểu Tô Thanh Phong thật sự bình yên rời khỏi nhà họ Tống dựa vào chính anh.

Nhưng tên vô dụng này có thủ đoạn gì mà khiến nhà họ. Tống cũng phải kiêng dè chứ?

Mặt Lý Lăng Phong lúc xanh lúc trăng, trong lòng cũng liên tục chửi thầm.

Chết tiệt, tên khốn kiếp này vẫn còn bản lĩnh gì mà người †a không biết ư?

Sắc mặt Hứa Uyển Đình rất phức tạp, nhưng trong lòng lại thấy hơi an ủi.

Lần này Tô Thanh Phong thật sự không lừa cô.

Cô không khỏi bắt đầu chờ mong kết quả chứng minh trong sạch của Tô Thanh Phong mấy ngày sau.

Nhưng sau đó, trên mặt cô lại lộ vẻ lo lắng.

Liệu Tô Thanh Phong có xảy ra chuyện gì không?

Cô thầm nghĩ, sau đó sải bước đi ra ngoài.

Lưu Lan lập tức đóng cửa lại, ngăn cản cô: “Không được đi ra ngoài! Nhà họ Tống lợi hại như thế, con đi theo có tác dụng gì không?”
 
Chương 24: Tống Thượng Lâm xuống xe


Tô Thanh Phong được dẫn lên một chiếc xe thương vụ của nhà họ Tống.

Tống Thượng Lâm thì ngồi trên một chiếc Rolls Royce khác.

Đoàn xe xuất phát nhanh chóng di chuyển đến nhà họ Tống.

“Két!”

Đi được nửa đường thì một chiếc xe thương vụ bỗng dừng lại, khiến cả đoàn xe đều phải dừng lại.

Sau đó cửa chiếc xe kia mở ra, Tô Thanh Phong đang bóp. cổ tài xế.

Anh buông tay, lạnh lùng bước xuống.

“Tô Thanh Phong, mày muốn làm gì?”

"Tống Thượng Lâm xuống xe, lạnh lùng hỏi.

Ông ta không ngờ Tô Thanh Phong lại giở trò giữa đường. Ông ta quyết định phải dạy dỗ Tô Thanh Phong trước. “Đương nhiên là... giết ông rồi!”

Tô Thanh Phong lạnh lùng đáp lại, trong mắt loé lên sát khí.

Nhà họ Tống hết lần này đến lần khác mang tâm lý thử vận may, hoàn toàn không coi lời anh nói ra gì, anh nhất định phải cho bọn họ một bài học mới được.

Bài học đó là giết chú hai này của Tống Cương!

Sở dĩ dẫn bọn họ đến đây là vì không muốn Hứa Uyển Đình thấy anh giết người.

Nghe anh nói thế, Tống Thượng Lâm thoáng sửng sốt.

Một người bình thường cũng dám nói thế với ông ta ư?

“F*ck! Tên khốn kiếp Tô Thanh Phong, mày còn dám nói năng ngông cuồng à!”

“Ông hai, xử nó đi!”

Lúc này, Lưu Việt cũng xuống xe hò hét.

“Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệt”

Tống Thượng Lâm hừ lạnh, chắp tay sau lưng nói: “Tao nghe nói mấy chục tinh nhuệ của nhà họ Tống đều bị mày

đánh gục, ngay cả bốn binh vương giải ngũ anh trai tao bỏ một số tiền lớn để mời về cũng không phải đối thủ của mày”.

“Nhưng mày cho là mày vô địch à? Đúng là không biết trời cao đất dày!”

“Trên thế giới này còn có một tồn tại đặc biệt là võ giả, nắm giữ sức mạnh không gì sánh bằng, có khác biệt hẳn so. với người bình thường, một người có thể chống lại nghìn quân, nói là thần tiên cũng không quá đáng!”

“Người mà mày đánh bại chỉ là những kẻ tầm thường mà thôi, nhiều người hơn nữa đấu với võ giả cũng chỉ có một con

đường chết!”

“Mà tao là một võ giả, một võ giả Minh Kình chân chính!”

“Bây giờ mày vẫn tự tin nói ra được câu khi nãy không?”

Giọng nói của ông ta rất mạnh mẽ, vang vọng cả con đường.

Trên mặt là sự tự tin không gì sánh bằng.

“Wow, tôi cứ tưởng võ giả chỉ mạnh hơn chúng tôi một chút mà thôi, không ngờ lại có khác biệt lớn đến thết”

“Ông hai đúng là lợi hại

Mấy người nhóm Lưu Việt không khỏi khen ngợi, trên mặt tràn đầy sự sùng bái.

Nhưng Tô Thanh Phong lại nhìn bọn họ như đang nhìn một lũ ngốc.

Đại sư phụ từng nói với anh, võ giả chia thành Minh Kình, Ám Kình, Hoá Kình, Tông Sư, Tiên Thiên, Thánh Cảnh, Thần Cảnh.

Trong đó cảnh giới Tông Sư vô cùng hiếm có, có thể nói là †ồn tại xưng vương xưng bá trên thế giới.

Tiên Thiên càng hiếm có hơn, bình thường sẽ không hay. xuất hiện, Thánh Cảnh và Thần Cảnh thì có thể nói là quý hiếm.

Anh từng tò mò hỏi Đại sư phụ mạnh đến mức nào, Đại sư phụ chỉ hờ hững đáp: “Thứ hai trong thiên hạ”.

Vào lúc anh đang thấy mình may mản vì bái một người mạnh như thế làm sư phụ thì Đại sư phụ lại bổ sung một câu: “Thầy đứng thứ hai không ai dám đứng thứ nhất”.

Những lời này khiến anh đã kinh hãi rất lâu.

Ba năm dưới sự dạy dỗ của Đại sư phụ, bây giờ cảnh giới của anh cũng đã đến Hoá Kình đỉnh phong, chỉ còn cách cảnh

giới Tông Sư một bước.

Anh tin rằng trong vòng một năm, anh sẽ có thể thăng lên Tông Sư, bước vào hàng ngũ võ giả đứng đầu.

Tống Thượng Lâm vừa trở thành võ giả, mới bước vào. Minh Kình lại tỏ vẻ hơn người trước mặt anh như thế, khiến anh không khỏi cảm thấy buồn cười.

Cái này có khác gì một học sinh tiểu học khoe với một sinh viên đại học là mình vừa học được một cộng một bằng hai đâu?

“Ranh con, ánh mắt đó của mày là sao?”

Tống Thượng Lâm cau mày, sao ranh con này không sợ, còn có ánh mắt kỳ lạ như thế nữa?

“Ông hai, chắc chắn là nó sợ ngu người luôn rồi”. Lưu Việt ở bên cạnh châm chọc.

Tống Thượng Lâm hiểu ra, cảm thấy rất có khả năng này.
 
Chương 25: Người đàn ông báo cáo


Nhưng Tô Thanh Phong lại lười so đo với bọn họ mà thẳng thừng ra tay, đánh một quyền về phía Tống Thượng Lâm.

“Còn dám chủ động ra tay với tao, đúng là sợ đến mức ngu người rồi!"

Tống Thượng Lâm cười khinh thường, sau đó đánh tới một quyền.

“Ông hai ra tay rồi! Thăng ranh con này chết chắc!” Đám người Lưu Việt cười nó. “Bốp!"

Một tiếng động lớn vang lên, có bóng người b ắn ra như một viên đạn.

Đó là Tống Thượng Lâm!

Tống Thượng Lâm đập mạnh xuống nền xi măng, chậm rãi ngã xuống như một vũng bùn nát.

Ông ta dùng hết sức lực chỉ vào Tô Thanh Phong, cất giọng khó tin: “Mày...”

Nhưng còn chưa nói hết, ông ta đã phun ra một ngụm máu tươi rồi tắt thở.

Tất cả mọi người đều ngơ ngác.

Ông hai chết rồi!

Bị Tô Thanh Phong gi ết chết với một đòn! Sao có thể?

Ông hai không phải là võ giả ư? Chẳng lẽ Tô Thanh Phong là võ giả mạnh hơn cả ông hai?

Tất cả mọi người cảm thấy vô cùng sợ hãi.

“Trở về nói với Tống Thương Thiên, lòng kiên nhẫn của tao có hạn, ông ta còn ba ngày cuối cùng”.

Sau khi lạnh lùng bỏ lại câu này, Tô Thanh Phong thẳng thừng rời đi.

Nhà họ Hứa.

Sau khi Tô Thanh Phong rời đi cùng đám người Tống Thượng Lâm, Lý Lăng Phong cũng tìm cớ rời đi.

Anh ta thật sự không còn mặt mũi ở lại đây nữa. Hứa Uyển Đình không quan tâm việc Lý Lăng Phong rời đi, trong đầu cô chỉ đang lo lắng cho sự an toàn của Tô Thanh

Phong, trên mặt tràn đầy vẻ lo lắng.

Còn Lưu Lan thì ngồi trên sofa cản hạt dưa như không có chuyện gì xảy ra.

Chuyện của Lý Lăng Phong khiến bà ấy cảm thấy hơi mất mặt, nhưng nghĩ đến việc Tô Thanh Phong bị nhà họ Tống đưa đi, bà ấy chợt thấy cân bằng hơn.

Một lúc lâu sau đó, có một người đi vào nhà họ Hứa.

Thấy người đó là Tô Thanh Phong, cuối cùng trong mắt Hứa Uyển Đình cũng có chút tiêu cự, cô bước nhanh đến trước mặt Tô Thanh Phong: “Anh... không sao chứ?”

“Không sao!”

Tô Thanh Phong cười đáp.

“Tô Thanh Phong, cậu dùng thủ đoạn gì với Tống Cương mà bọn họ lại bỏ qua cho cậu? Còn nữa, sao mấy người nhà họ Tống khi nấy lại thả cậu về?”

Lưu Lan cũng bước tới, không chút khách sáo chất vấn.

“Con học được một vài thủ đoạn khi ở trong tù, sau đó dùng lên người Tống Cương, nên nhà họ Tống mới cho phép con đi”.

“Khi nãy con đi giải quyết tình huống của Tống Cương, nên coi như là đã xoá bỏ ân oán của nhà họ Tống”.

Tô Thanh Phong trả lời qua loa. Nghe thế, Lưu Lan cũng không truy hỏi là thủ đoạn gì.

Bà ta cảm thấy có thể học được gì trong tù đâu, chắc chẳn là mấy trò xấu trộm gà trộm chó.

“Mấy thứ không ra gì, đường ngang ngõ tắt”.

Bà ta hừ lạnh rồi trở về phòng ngủ.

Cùng lúc đó. Nhà họ Lý ở Giang Thành.

Lý Lăng Phong ngồi trong phòng làm việc, có một người đàn ông đi vào.

“Cậu chủ, tôi đã điều tra xong chuyện cậu dặn dò rồi!” Người đàn ông cung kính nói.

Lý Lăng Phong tỏ vẻ phấn chấn: “Nói xem, điều tra được gì rồi”.

“Trong tai nạn giao thông giữa Hứa Uyển Đình và Tô Thanh Phong thật sự không có gì khả nghỉ, một tai nạn giao. thông rất bình thường, nguyên nhân là tài xế gây tai nạn uống rượu lái xe!”

“Nhưng trong ghi chép cuộc sống bình thường của tài xế gây tai nạn, t ¡ điều tra được vì hai năm trước ông ta từng vào tù vì tội cố ý gây thương tích, là cùng một nhà giam với Tô Thanh Phong”.

“Ngoài điều này ra, tài xế gây tai nạn không có liên quan gì với Tô Thanh Phong cả”.

Người đàn ông báo cáo.

Nghe thấy thế, Lý Lăng Phong gõ tay lên bàn, rơi vào trầm tư.

Vì Tô Thanh Phong mà anh ta mất mặt trước nhà họ Hứa, khiến anh ta rơi vào tình huống lúng túng.

Anh ta cảm thấy rất khó chịu, nên muốn làm gì đó để Tô Thanh Phong không được sống thoải mái, dù còn mấy ngày nữa Tô Thanh Phong đã phải cút ra khỏi nhà họ Hứa.

Từ lời của Hứa Uyển Đình, anh ta biết lúc đón Tô Thanh Phong ra tù, hai người gặp tai nạn giao thông, vì Tô Thanh Phong cứu cô nên cô mới bảo vệ anh.

Nên anh ta định ra tay từ hướng này, bảo cấp dưới đi điều tra tình huống tai nạn giao thông.

Một lúc lâu sau đó, Lý Lăng Phong lên tiến: Phong và tài xế gây tai nạn từng ở cùng một nhà tù, rất có khả năng hai người có quen biết, đây cũng là một niềm vui bất ngờ”.

“Nhưng chỉ dựa vào liên quan này vẫn chưa thể chứng minh tai nạn giao thông do Tô Thanh Phong tự biên tự diễn!”

Người đàn ông vội hỏi: “Cậu chủ cần tôi làm gì?”

“Nếu không liên quan thì làm cho nó có liên quan!”

Trong mắt Lý Lăng Phong lộ vẻ gian trá: “Đi chuyển một triệu vào tài khoản người nhà tài xế gây tai nạn, không, hai trăm nghìn là đủ rồi, có lẽ tên vô dụng Tô Thanh Phong kia không có nhiều tiền như thế!”
 
Chương 26: Cậu ta bằng tuổi em gái


Ngày hôm sau.

“Tô Thanh Phong, bây giờ cậu đã ở nhà họ Hứa của tôi thì phải phát huy tác dụng của mình!”

“Từ giờ trở đi, nấu cơm rửa bát đều do cậu làm!”

“Hôm nay Tiểu Đào sẽ về, cậu ra chợ mua ít đồ ăn, nấu mấy món thằng bé thích!”

Sáng sớm Lưu Lan đã gọi Tô Thanh Phong ra giao một đống việc.

Tô Thanh Phong không phản đối việc này.

Anh là chồng Hứa Uyển Đình, là thành thân của nhà họ Hứa, nấu cơm rửa bát cho người nhà cũng không có gì to tát.

Tiểu Đào mà Lưu Lan nói tên là Hứa Đào, em trai của Hứa Uyển Đình.

Cậu út này được Lưu Lan cưng chiều, đúng kiểu con trai cưng của mẹ.

Cậu ta bằng tuổi em gái Tô Định Tây của anh, bây giờ cũng đang học đại học, nhưng là một trường đại học hạng xoàng chẳng ra sao.

Bình thường ở trường học, mỗi tuần về một lần vào cuối tuần.

Sau đó, Tô Thanh Phong ra ngoài mua đồ ăn.

Chớp mắt đã tới buổi tối, Tô Thanh Phong bận rộn trong bếp cả chiều, cuối cùng cũng chuẩn bị xong một bàn đồ ăn.

Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ ngoài cửa: chủ nhà họ Hứa về mà không ai ra đón à?”

Ngay sau đó, một thanh niên khoảng hai mươi tuổi xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Cậu ta nhuộm tóc màu vàng, mặc quần bò rách, trông rất cà lơ phất phơ.

Người này chính là Hứa Đào.

“Không có chào đón, nhưng bạt tai thì có hai cái đấy, muốn không?”

Hứa Uyển Đình lạnh lùng nói.

Hứa Đào sợ ngay, cười ngượng bảo: “Em chỉ đùa thôi mà chị!"

Trong nhà họ Hứa, cậu ta không sợ ai, chỉ sợ chị gái, sợ từ nhỏ đến lớn.

“Uyển Đình, em trai chỉ đùa thôi mà, con đừng làm nó sợi” Lưu Lan lập tức lên tiếng bảo vệ.

“Về rồi thì mau vào bàn đi, cả nhà chờ mỗi em thôi đấy”. Hứa Uyển Đình nhàn nhạt nói.

“Tuân lệnh chị!"

Hứa Đào mau chóng đi về phía bàn, nhìn thấy Tô Thanh Phong, cậu ta bỗng sững sờ.

“Yo, người anh em, ra tù rồi đấy à?”

Hứa Đào cười híp mắt đi đến bên cạnh Tô Thanh Phong: “Mẹ nó chứ, vì anh mà tôi suýt bị bạn bè coi là trò cười đấy! Loại như anh mà cũng dám đi hiếp người khác, to gan lắm!”

Tô Thanh Phong hờ hững nhìn Hứa Đào, không thèm để ý.

Tuy anh là anh rể của Hứa Đào, nhưng cậu ta chưa bao giờ coi anh là anh rể, mà càng giống giúp việc của nhà họ Hứa hơn.

Trước đây anh còn phản bác lại vài câu.

Nhưng đi theo chín sư phụ ba năm, tâm tính của anh đã cao lên rất nhiều.

Trong mắt anh, Hứa Đào chỉ như một đứa trẻ. “Nói chuyện với anh rể kiểu gì thế hả?”

Hứa Uyển Đình hơi bất mãn quát lại.

Hứa Đào ngẩn ra, kích động nói: “Chị, anh ta làm ra chuyện như vậy sao chị còn bênh vực anh ta?”

“Còn nữa, sao chị vẫn để anh ta ở nhà họ Hứa, không đuổi anh ta đi?”

Cậu ta không hiểu, loại chồng kiểu này không mau đuổi đi, chẳng lẽ còn giữ lại đón Tết?

“Hừ! Chị gái con tốt bụng từ bi!”

Lúc này Lưu Lan quái gở khia một câu, kể lại đầu đuôi câu chuyện về vụ tai nạn xe cộ và cuộc hẹn bảy ngày.

Hứa Đào nghe xong thì hiểu ra, không nói thêm gì nữa.

Nhưng trong lòng lại nghĩ tạm thời cứ để tên vô dụng này ở lại nhà họ Hứa thêm vài ngày nữa.

“Hứa Đào, bây giờ Tô Thanh Phong vẫn đang ở nhà họ Hứa, anh ấy vẫn là anh rể của em, thể hiện thái độ mà em nên có đi!”

Hứa Uyển Đình dặn dò.

“Em biết rồi!”

Hứa Đào nói một cách chiếu lệ.

Sau đó mọi người bắt đầu ăn.
 
Chương 27: Có chuyện gì vậy mẹ?


Trong suốt bữa cơm, Lưu Lan liên tục hỏi thăm Hứa Đào, không ngừng gắp đồ ăn cho cậu ta.

Đứa con trai này là con cưng của bà ấy.

Sau bữa tối, Hứa Đào bỗng nói: “Mẹ à, thời gian này con lại quen được với mấy cậu chủ giàu nữa, gia đình họ đều rất có điều kiện”.

“Chuyện tốt đó!”

Lưu Lan lập tức cười khen: “Con trai mẹ thật có triển vọng!”

Từ nhỏ bà ấy đã dạy Hứa Đào nhất định phải làm quen với bạn bè gia đình có điều kiện, sau này có thể dựa vào những mối quan hệ này để làm việc lớn!

“Đương nhiên rồi, con là con trai mẹ mài!”

Hứa Đào nịnh nọt rồi lại nói: “Tuần sau con định mời mấy người bạn này đi ăn, mẹ tài trợ cho con một chút nhé!”

“Chuyện này chắc chắn mẹ sẽ ủng hội”

Lưu Lan hào phóng hỏi: “Muốn bao nhiêu? Hai nghìn đủ không?”

“Hai trắm nghìn”.

Câu nói bất chợt của Hứa Đào khiến Lưu Lan suýt thì sợ chết khiếp.

Đến Hứa Chí Quốc cũng ngạc nhiên há hốc mồm.

Bây giờ Hứa Đào dám đòi cả hai trăm nghìn luôn?

Hứa Chí Quốc biết tất cả đều do Lưu Lan chiều hư.

Trước đây ông ta đã từng nói với Lưu Lan vấn đề này, nhưng bà ấy chẳng những không nghe mà còn mắng ngược lại, vậy nên ông ta không dám nhắc đến vấn đề này nữa.

“Hai trắm nghìn? Một bữa cơm những hai trăm nghìn?”

Lưu Lan trợn to mắt.

“Đương nhiên rồi! Những người con mời đều có địa vị, chắc chắn phải đến nhà hàng cao cấp rồi, ăn một bữa đơn giản thôi cũng hết mấy trăm nghìn!”

Hứa Đào thản nhiên nói.

Lưu Lan có vẻ do dự.

Bà ấy tưởng một bữa cơm một hai nghìn thôi là đủ, không ngờ lại đắt đến thế.

Bà ấy có mấy trăm nghìn tiền tiết kiệm, nhưng đó là tiền dưỡng lão, bà không nỡ bỏ ra hai trăm nghìn chỉ trong một lần.

“Hứa Đào, em chỉ thích so sánh thôi, gia cảnh nhà mình thế nào em không biết à?”

Hứa Uyển Đình bất mãn nói: “Mẹ đừng chiều nó nữa”.

“Mẹ, vừa nãy mẹ đã đồng ý sẽ ủng hộ con cơ mà! Chẳng lẽ bây giờ mẹ định đổi ý?”

Hứa Đào lập tức nói: “Nếu bây giờ con có thể lôi kéo được những người này thì sau khi tốt nghiệp dựa vào những mối quan hệ này, làm vài dự án là có thể kiếm được mấy triệu rồi, đến lúc đó chắc chẳn không thiếu phần của mẹ!”

Lưu Lan nghe vậy cuối cùng cũng gật đầu, đi vào phòng ngủ, lấy ra hai mươi nghìn tệ, đặt trước mặt Hứa Đào: “Đào à, mẹ thật sự không có hai trăm nghìn. Đây là hai mươi nghìn,

con cân đối lại một chút nhé”.

Hứa Đào không cam lòng nhưng cũng không nói gì thêm nữa, đút tiền vào túi.

Buổi tối.

Trước khi Lưu Lan vào phòng ngủ, một bóng người đã lặng lẽ lẻn vào phòng bà ấy.

Chính là Hứa Đào. Khi bước ra, trên môi cậu ta nở nụ cười mãn nguyện.

Trong tay cậu ta có thêm một chiếc túi, bên trong có hai mươi xấp tiền, vừa đủ hai trăm nghìn tệ.

Cậu ta nghĩ kỹ rồi, mẹ mất tiền chắc chẳn sẽ nghỉ ngờ Tô Thanh Phong chứ không phải cậu ta.

Dù sao đến chuyện hiếp d@m Tô Thanh Phong còn làm được, trộm tiền có là gì?

Ngày hôm sau.

Hứa Đào ra khỏi nhà họ Hứa từ sáng sớm, vui vẻ đến trường.

Không lâu sau, Lưu Lan cũng dậy.

Việc đầu tiên bà ấy làm mỗi khi thức dậy là nhìn kho báu nhỏ của mình.

“Áp Lập tức có tiếng hét vang lên từ phòng ngủ của Lưu Lan.

Hứa Uyển Đình và Tô Thanh Phong đều giật mình, đi ra khỏi phòng.

“Có chuyện gì vậy mẹ?”

Hứa Uyển Đình đứng trước cửa phòng ngủ Lưu Lan hỏi. “Mẹ mất tiền rồi! Thiếu đúng hai trăm nghìn tệ!”

Lưu Lan ngồi dưới đất, gào thét: “Là tên mất dạy nào làm

hả? Đó là tiền dưỡng lão của tôi! Tôi trù cậu cả nhà chết hết, sinh con trai không có lỗ đít!”

Sau đó bà ấy lại nhìn Tô Thanh Phong bên cạnh Hứa Uyển Đình, rảo bước đi tới chỗ anh: “Tên kia, có phải cậu trộm không? Gậu có tiền án đi tù, nhân phẩm bại hoại, chắc chẳn là cậu làm!”

Giờ phút này gần như bà ấy đã tin chắc là Tô Thanh Phong trộm tiền của mình.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom