Cập nhật mới

Dịch Đau Thương Hóa Yêu Thương

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: C40: Có liên quan tới vụ án giết người


Thâm Tình lướt xuống một chút, hôm nay là lễ viếng tang của Phương Giang, trên mặt báo cô thấy giám đốc Khương và Khương Gia Tuấn. Phương Hàn Thanh đứng khóc đến ngất ở đó, may có Khương Gia Tuấn tới đỡ cô ta.

Thâm Tình lướt một trang báo khác, trên đó có ghi rằng: “một bác sĩ tâm lý ở Thanh Thành tên là Thâm Tình có liên quan tới cái chết của Phương Lão Gia, và một người đàn ông tên Tần Thư Hàn, hắn ta được người trong giới xã hội đen gọi là Tam Gia. Hắn ta và cô bác sĩ tâm lý này có tình cảm với nhau, vì cô gái này bị Phương Lão Gia bắt nên tên Tần Thư Hàn này giết người. Hiện tại vẫn chưa tìm được hai người họ, có lẽ đã bỏ trốn. Nếu có tin tức mới nhất chúng tôi sẽ đưa lên sớm nhất.”

Đầu trang báo là gương mặt của Thâm Tình, bên cạnh là một bức ảnh cô và Tần Thư Hàn đang ôm nhau rất chặt nhìn vô cùng hạnh phúc. Bên dưới đó có rất nhiều bình luận, đều là bình luận trách móc và những lời khó nghe đều nói cô và Tần Thư Hàn.

Có người nói: “Hai người này nên chết đi, sống làm gì cho chặt đất cơ chứ, nhất định phải bắt và xử bắn để đòi lại công bằng.” Cái bình luận này được rất nhiều tim và like của người khác.

Cũng có nhiều người nói: “không khác gì ác quỷ, ông ấy có làm gì đâu chứ, lỡ bắt nhầm người thì sao, trên đời này người nhìn nhầm người cũng là chuyện bình thường mà, tại sao lại giế/t chết ông ấy cơ chứ.”

Cũng có người hùa vào nói: “đúng vậy, nhất định phải tìm ra bọn họ, nhất định không được để cho hai người họ chạy thoát.”

Có nhất nhiều bình luận ác ý, bọn họ đều không biết sự thật nhưng vẫn bình luận giống như mình biết mọi chuyện vậy đó. Thâm Tình nắm chặt một góc của bài báo lại đến nhăn nhúm, tại sao những người làm báo này lại có thể ăn nói xuyên tạc sự thật vậy chứ? Đừng có cho là có tiền thì nói cái gì cũng được đấy nhé!

Tại sao lại nói cô bị Phương Giang bắt sau đó Tần Thư Hàn đến và giế/t chết ông ta cơ chứ, hoàn toàn không có tí logic nào, thế mà những người kia cũng tin?

Cô ngước lên nhìn Hàn Tam, thấy cậu ta đang đứng một góc trong bếp thật cô đơn.

“Này, Hàn Tam, lại đây!”


Hàn Tam nhìn cô sau đó cầm ra một cốc sữa đặt trước mặt cô.

“Chị gọi em gì vậy? Sữa của chị đây, cẩn thận không nóng.”

Thâm Tình nhận lấy cốc sữa Hàn Tam đưa. “Hôm qua cậu có tới bệnh viện làm không? Ở đó thế nào, mọi người có xôn xao gì không?”

“Không có, bài báo có mặt chị này vừa lên tối qua thôi, còn phát hiện ra xác của người đàn ông này là sáng hôm qua. Tối qua em ở đây cùng với chị, sáng nay cũng chưa đi làm, em nghĩ mọi người đang tìm chị loạn hết lên đó. Đúng rồi, điện thoại của chị bị làm sao vậy, tại sao em không gọi được chứ?”

Khi Hàn Tam nhắc đến điện thoại cô mới nhớ tới, hôm đó người bị nữ kia đã đập điện thoại của cô rồi. Chắc là chú Khương và Khương Gia Tuấn tìm cô suốt, cô lại khiến cho họ lo lắng nữa rồi.

“Điện thoại còn tiền không?”

“Còn ạ! Chị định gọi cho ai à?”

“Chị muốn gọi cho chú Khương, chị không muốn chú ấy lo lắng cho chị, còn có Khương Gia Tuấn nữa.”

Hàn Tam cũng không cản cô lại, để cô muốn làm gì thì làm. Thâm Tình nhấn một dãy số, sau đó nhấn phím gọi. Sau ba tiếng tút đối phương bỗng nhiên nhấc điện thoại.

“Alo?”

Thâm Tình ngước lên nhìn Hàn Tam, sau đó đưa tay lên miệng ý nói đừng lên tiếng. “Chú Khương, là con đây ạ! Con là Thâm Tình!”

“Thâm Tình à? Con đang ở đâu vậy con? Đừng khiến chú lo lắng được hay không? Con đang ở đâu, ta bảo người tới đón con.”

Thâm Tình bịt miệng mình lại muốn khóc, nhưng kiềm lén nói: “Dạ, con không sao, cô được người ta cứu tới một nơi mà con không biết là nơi nào. Đúng rồi, mai con sẽ trở về ạ! Chú đừng lo lắng cho con nữa nhé!”

“Thâm Tình…” tiếng thở dài của Chú Khương bên kia đầu dây điện thoại.

“Dạ!”

“Con không liên quan tới cái chết của Phương Lão Gia chứ?” Giọng nói của chú Khương có chút khó nghe.


Thâm Tình lắc đầu. “Dạ không, con hoàn toàn không liên quan tới chuyện này. Chú yên tâm, con sẽ về vào ngày mai và nói rõ những gì con biết với chú ạ!”

“Được, chú chờ con. Con hãy giữ gìn sức khoẻ, chú tắt trước đây!”

Thâm Tình nói: “Dạ, con chào chú!”

Hàn Tam nhìn gương mặt ngơ ngác của cô, cậu ta đẩy đẩy cánh tay cô hỏi: “chị sao vậy, giám đốc Khương nói gì sao? Mặt chị sao trông khó coi vậy?”

Thâm Tình lắc đầu, trả lại điện thoại cho Hàn Tam, nhìn gương mặt của cậu ta lúc này không khỏi buồn cười. “Cậu có cảm thấy làm hậu bối của tôi thật mệt mỏi không? Suốt ngày phải bị người ta nhìn rồi bị người ta chỉ trỏ?”

Hàn Tam lắc đầu. “Thật ra chị không biết đó chứ, em thấy rất vui khi làm việc cùng với chị đó. Lúc trước em đều bị người ta bắt nạt, đôi khi còn bị người ta lôi ra đánh nữa cơ, nhưng làm với chị lại khác, chị yêu thương em giống như người thân vậy đó.”

Thâm Tình cười: “Cậu đấy, cái miệng càng ngày càng ngọt hơn rồi, càng khiến cho người khác không thể nào la mắng hoặc trách cậu được.”

Hàn Tam ngãi đầu cười: “Vậy sau này chị phải nhẹ nhàng thôi, đừng có la mắng em là được mà, bớt bớt cái tính nóng nảy lại!”

Hàn Tam vừa dứt lời, Thâm Tình vội hét lớn: “đã bảo cậu bao nhiêu lần rồi hả? Không cho phép cậu đầu ngãi kia mà, tại sao cậu vẫn làm?”

Hàn Tam nuốt nước miếng trong miệng xuống đầy khó khăn. Bàn tay đang ở trên đầu cũng hạ xuống, yên lặng không dám nói lời nào. Thâm Tình hài lòng gật đầu.

“Ăn sáng đi, sau đó chúng ta về nhà!”

Hàn Tam cười gật đầu ngồi xuống đối diện cô. Tính của Thâm Tình rất hay, cô rất nóng tính, hay nói nặng lời, nhưng cô nói xong thì thôi chứ không để ý gì hết.


Đầu dây bên kia, sau khi tắt cuộc nói chuyện với Thâm Tình giám đốc Khương nhìn về gương mặt của Khương Gia Tuấn và Phương Hàn Thanh bên cạnh. “Thâm Tình vừa gọi về!”

Hai người họ đồng loạt nhìn ông, mỗi người một suy nghĩ riêng ở trong lòng.

“Ba, cô ấy có nói gì không? Cô ấy và người đàn ông kia không có quan hệ gì đúng không ạ! Những bài báo kia chỉ là nói giỡ thôi, cô ấy ở đâu, con sẽ đi đón cô ấy!”

Giọng nói của giám đốc Khương bỗng nhiên vang lên: “con bé nói ngày mai sẽ trở về nói rõ ràng mọi chuyện với chúng ta, hình như nó bị thương, ba hỏi ai gây ra nó lại không nói.”

Khương Gia Tuấn đẩy tay ông ra. “Không được, cô ấy bị thương sao, con phải đi tìm cô ấy.”

Giám đốc Khương vội kéo anh lại. “Con lại muốn làm cái gì hả? Con bé nói rằng ngày mai sẽ về chắc chắn ngày mai nó sẽ về. Con phải ở nơi này với Hàn Thanh, con bé mất ba rồi, cũng chỉ có con ở bên cạnh của nó mà thôi.”

Khương Gia Tuấn nhìn ông ta, sau đó lại nhìn Khương Gia Tuấn, cuối cùng là không đi đâu nữa chỉ đứng yên tại chỗ.

Hai bàn tay của Phương Hàn Thanh nắm chặt lại, tại sao đến mức này rồi mà Khương Gia Tuấn vẫn quan tâm tới Thâm Tình như vậy? Nhìn hai người họ, có một số câu hỏi đã đến cửa miệng rồi, nhưng cô ta lại không biết làm thế nào để nói ra.

“Chị ấy có nói gì nữa không chú, có nói gì về người đàn ông đã gây ra cái chết cho ba của con không ạ?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: C41: Không đơn giản


Giám đốc Khương lắc đầu: “không có, chuyện này phía cảnh sát sẽ điều tra, chúng ta chỉ là dân thường mà thôi! Nhưng con yên tâm, nếu thật sự Thâm Tình có liên quan chú cũng sẽ không để yên chuyện này đâu.”

Phương Hàn Thanh không nói gì nữa, ánh mắt cô ta nhìn về một chỗ. Cô ta đã làm ra nhiều chuyện như vậy chỉ mong Khương Gia Tuấn không nhìn về phía của Thâm Tình nữa mà thôi, vì vậy nhất định không được có chuyện gì xảy ra.

“Vâng, con biết rồi thưa chú!”

“Hàn Thanh này, hai hôm nay con cũng mệt rồi, đừng suy nghĩ gì nữa. Sau khi đám tang của ba con qua đi con hãy ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi nhé, mọi chuyện ở bệnh viện cứ từ từ cũng được!”

Phương Hàn Thanh cười nói: “dạ vâng, con cảm ơn chú ạ!”

Khương Gia Tuấn đứng bên cạnh nhìn hai người họ một chú một con, anh lúc này chỉ lo cho một mình Thâm Tình mà thôi. Cô ấy năm ngày rồi chưa xuất hiện trước mặt của anh, càng khiến cho anh lo lắng. Tại sao lại không gọi điện thoại về cho anh đầu tiên, mà lại gọi cho ba của anh chứ, chẳng lẽ cô không xem anh là người quan trọng?

Cuối hàng lang trong nơi xảy ra đám tang, một người phụ nữ mặc một bộ âu phục màu đen đứng đó rất lâu, hình như đang đợi ai đó tới thì phải.

“Cạch.” Một lúc sau cánh cửa được mở ra, một đôi giày da bước vào trong, trên tay người đó cầm một điếu thuốc nhìn người phụ nữ trước mặt.


“Sao vậy? Tại sao bà lại không vào trong cơ chứ, ở nơi này hẹn gặp tôi sẽ có nhiều người nhìn thấy đó.’’

Người Phụ nữ nhìn chằm chằm người đàn ông. “Ông còn nhớ đến tôi mà tới nơi này hay sao? Tôi gọi cho ông hai tiếng trước, tại sao bây giờ mới tới?”

Người đàn ông chỉnh lại chiếc cúc áo của mình. “Vừa rồi có chuyện không thể ra ngoài, chúng ta cần thay đổi kế hoạch rồi. Thâm Tình ngày mai sẽ trở về, nó nói sẽ nói mọi chuyện nó biết ra.”

Người phụ nữ bỗng nhiên bật cười nói: “Nếu là nó thì tôi có thể giải quyết đơn giản, cái tôi sợ chính là Tần Thư Hàn không còn ở cùng nó nữa ấy. Hắn ta vốn là một người mưu mô, hắn sẽ rời đi nhanh mà thôi.”

Người đàn ông không nói gì nữa chỉ gật đầu. Ông ta xoay người muốn rời đi, nhưng chân vừa tới cửa thì dừng lại. “Cô làm đi, làm gì cũng được, tôi sẽ ở phía sau giúp cô.” Nói xong liền quay người bỏ đi.

Người phụ nữ cười nhìn bóng lưng của ông ta, đợi một lúc cũng mở cửa đi ra.

Mà hai người họ hoàn toàn không hề biết, ở hành lang phía dưới cũng có một người đứng ở đó, người này đã nghe hết tất cả câu chuyện của hai người.



Buổi tối, tại căn biệt thự riêng của Tần Thư Hàn ở phía tây Nhạc Thành. Thâm Tình nằm dài trên chiếc giường, hai mắt cô nhìn chằm chằm trần nhà. Cô hứa với chú Khương là sẽ cho ông ấy câu trả lời vào ngày mai, vừa rồi cũng chỉ muốn ông ấy không lo lắng cho nên cô mới nói như vậy mà thôi.

Nếu ngày mai vẫn không nói ra lý do thì cô phải làm sao đây chứ? Bàn tay cô di chuyển xuống chiếc gối phía dưới đầu mình, bàn tay vô tình sờ thấy thứ gì đó. Thâm Tình ngồi dậy, lấy thứ đó từ ở dưới gối ra. Là một bức thư. Cô cầm lên và mở nó ra xem.

Bên trên có một khuôn mặt cười, Thâm Tình cau mày lại, là ai để lại bức thư này cho cô vậy chứ? Thâm Tình lắc đầu, mở nó ra. Bên trong chỉ để lại mấy dòng chữ ngắn ngủi.

“Nếu có ai hỏi cô về tôi cô cứ nói rằng mình không biết, cô chỉ bị Phương Giang bắt tới đó, chuyện còn lại không biết gì! Nhớ nhé!” Phía dưới có vẽ hình một bức thư, đây cũng chính là chữ ký của Tần Thư Hàn từng để lại cho cô.

Dòng chữ kiêng nghị mà lạnh lùng giống như bản chất của Tần Thư Hàn vậy đó. Thâm Tình sờ lên những dòng chữ đó, đây có phải là hắn dạy cô cách đi về trước hay không? Hắn muốn mọi chuyện để một mình gánh hết, hắn muốn nhận tội giết Phương Giang trong khi mình không là hay sao?

Thâm Tình nhếch môi cười, Tần Thư Hàn đúng là rất mưu vô, trước khi đi vẫn dạy cô một con đường đi như thế này, nhưng hắn có bao giờ nghĩ nếu cô nói những lời đó ra rồi hắn sẽ ra sao chứ? Hắn sẽ bị người của Nhạc Thành này căm ghét, bị người ta truy đuổi không tha.


Thâm Tình nhìn ra ngoài cửa sổ, cô ngồi trên giường rất lâu, mãi tới khi lưng và chân đau cứng cô mới đứng dậy. Đi về phía tủ bệnh cạnh giường lấy thuốc ra và bôi lên vết thương, sau đó nằm xuống giường để đỡ mỏi.

Lại một đêm khó ngủ rồi, cô nằm ở trên giường rất lâu nhưng hoàn toàn không thể ngủ được. Thâm Tình ôm chặt chiến chăn vào người, xoay người đi xoay người lại mãi mới ngủ được.

Sáng ngày hôm sau cô bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa phòng của Hàn Tam, giọng nói của cậu ta từ bên ngoài vọng vào: “Chị ơi, dậy đi, Tiểu Tình của em ơi, muộn lắm rồi dậy đi chị! Chúng ta còn phải đi làm nữa đó.”

Thâm Tình cau mày lại, cái thằng nhóc kia vừa gọi cô là gì chứ? Hôm nay nó ăn phải đạn rồi có đúng không? Cô đứng dậy, đi về phía cửa phòng và mở ra.

“Gọi cái gì mà gọi? Vừa rồi cậu gọi tôi là cái gì Tình hả, cậu gọi lại thử xem?”

Hàn Tam cười, tay muốn đưa lên gãi đầu nhưng nhớ ra lời cảnh cáo của cô trước kia cậu ta liền để tay xuống nói: “thân lắm em mới gọi như vậy đó, mà chị là người thân của em còn gì nữa, em muốn gọi như vậy để chúng ta trở nên thân thiết. Nếu chị muốn thì cũng có thể gọi em là Tiểu Tam đó!”

Thâm Tình lùi người lại, nhìn cậu ta bằng ánh mắt khó tin và sợ hãi, cô xoa hay cánh tay đang nổi gai ốc của mình.

“Cậu hôm nay ăn gan hùm rồi có đúng không? Không những gọi tên của tôi thân mật, mà còn muốn tôi gọi cậu là “Tiểu Tam” cậu có biết cái tên Tiểu Tam là người ta thường gọi những ai hay không hả?”

Hàn Tam cười, đưa tay vuốt cằm như đang suy nghĩ. Sau đó nói: “là chỉ những người chuyên đi giật chồng người khác thì phải, hôm trước em đọc một bài báo thấy họ nói như vậy.”


Thâm Tình khoanh tay gật đầu. “Xem như vậy thông minh. Vậy nếu ra ngoài tôi cứ luôn miệng gọi cậu “Tiểu Tam, Tiểu Tam” thì người ta sẽ nghĩ cái gì hả? Nhìn cậu đẹp trai như vậy tại sao lại không suy nghĩ cẩn thận vậy hả?”

Hàn Tam nhìn cô với một gương mặt không vui, cậu ta nhất quyết không chịu nghe theo lời của Thâm Tình.

“Nhưng em không muốn chị suốt ngày gọi em là Hàn Tam, em muốn chị gọi em bằng tên khác.”

Thâm Tình nhướng mày lên nhìn. “Cậu từng nói với tôi cái tên Hàn Tam này là một người anh đặc biệt đặt cho, vậy tại sao cậu còn muốn tôi đặt tên khác cho cậu hả?”

Hàn Tam lắc đầu nói: “Đúng là tên này của anh ấy đặt, nhưng giờ đây chị là người thân của em, người phụ nữ đầu tiên mà em quen ngoài anh ấy. Chị đặt tên khác cho em đi, chỉ có một mình chị gọi thôi!”

“Tôi không rảnh như cậu đâu, nên tôi không muốn!”

Sau khi nghe Thâm Tình nói xong gương mặt của Hàn Tam bỗng nhiên không vui, cúi đầu xuống không nói gì nữa.

Thâm Tình chính là người thuộc thể loại bên ngoài lạnh lùng, nhưng bên trong ấm áp, cô đã thầm đặt một cái tên ở trong lòng cho cậu ta rồi. Cô người, vỗ vào vai của Hàn Tam sau đó đi thẳng ra ngoài, khi chân vừa ra tới cửa, giọng nói của cô vọng vào trong.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: C42: Cảnh sát tìm tới cửa thượng


“Tiểu Hàn, cậu không đi sao? Còn muốn lưu luyến không lỡ bỏ đi có đúng không?”

Hàn Tam đang cúi đầu bỗng nhiên ngước mắt lên nhìn cô, sau đó cười vui vẻ nói: “chị vừa gọi em đúng không ạ? Em thấy chị vừa gọi em đó, Tiểu Tình ơi, chị chờ em với!”



Bệnh viện Thanh Thành lúc này, khi Thâm Tình vừa bước vào bệnh viện đã nhìn thấy rất nhiều người bàn tán chỉ trỏ cô. Nhưng cô đều không quan tâm, cô đi thẳng về phòng của mình.

Vừa mở cửa bước vào đã thấy ba người đàn ông đang ngồi trong phòng làm việc của cô. Khi cô bước vào, họ đứng dậy, cúi đầu chào.

“Chào cô, cô có phải là Thâm Tình không vậy?” Giọng nói trầm trầm của một người đàn ông trung tuổi vang lên.

Thâm Tình ngước lên nhìn, cô thấy bên cạnh quần bò dài của người đàn ông vừa nói có một chiếc còng số tám, không cần hỏi nữa, họ chính là cảnh sát tới để lấy lời khai. Thâm Tình cười trong lòng, họ cũng nhanh quá đấy chứ, cô vừa bước chân vào Thanh Thành thôi mà, đã tới đây chờ sẵn cô rồi sao?

“Đúng vậy, là tôi đây! Các anh là…”


Giọng nói của Thâm Tình bị chặn lại bằng tiếng gọi của Hàn Tam ở bên ngoài. Cậu ta gọi rất lớn.

“Chị Tiểu Tình, tại sao ở trong phòng lại khoá trái cửa vậy, chị muốn làm chuyện gì ở trong đó hả?”

Thâm Tình kéo cao nụ cười lên nhìn ba người ở trong phòng, sau đó quay người hướng ra cửa lớn tiếng nói: “Cậu im miệng và cút xa đi cho tôi, lát nữa tôi sẽ ra ngoài.”

Hàn Tam yên lặng không nói gì nữa, cậu ta ngồi xuống chiếc ghế bên ngoài, nhìn chằm chằm vào cánh cửa trước mặt.

“Mọi người cứ ngồi đi, cậu ấy còn nhỏ tuổi nên không hiểu chuyện thôi!” Thâm Tình đưa tay mời ba người họ ngồi xuống ghế.

Người đàn ông lớn tiếng nhất lên tiếng: “Cảm ơn cô bác sĩ Thâm, cô cứ tự nhiên đi ạ! Chúng tôi là cảnh sát của Nhạc Thành. Tôi là đội trưởng sẽ đảm nhận về vụ này, còn đây là cấp dưới của tôi. Tôi họ Trương, cô có thể gọi tôi là cảnh sát Trương.”

Thâm Tình cười, ngồi xuống dưới chiếc ghế vốn thuộc về mình.

“Ồ, là cảnh sát ạ? Nhưng không biết cảnh sát Trương và các anh ngày hôm nay tới tìm tôi là muốn biết chuyện gì ạ!”

Cảnh sát Trương cười nói: “tôi chỉ muốn hỏi cô một chút mà thôi, vì cô có liên quan tới một vụ giết người, mà người bị giết là nhân vật vô cùng nổi tiếng ở Nhạc Thành này. Người nhà của ông ấy nói nhất quyết muốn tìm ra kẻ đã giết chết ông ấy, giúp cho linh hồn của ông ấy ở trên trời sớm được siêu thoát.”

Môi mỏng của Thâm Tình nhếch nhẹ. Người nhà trong lời nói của cảnh sát Trương không phải là Phương Hàn Thanh hay sao chứ, cô ta nóng lòng muốn tìm ra hung thủ đã giết ba mình nhanh như vậy hay sao? Cô còn nghĩ cô ta muốn ba của mình biến mất còn không được nữa đó.

“Vậy sao? Nhưng tôi có thể giúp được gì cho chú đây? Chú muốn gì ở tôi, tôi nhất định sẽ giúp mà không sai sót chút nào.”

Cảnh sát Trương gật đầu, đưa đến trước mặt Thâm Tình một bức ảnh, đây chính là bức ảnh của cô và Tần Thư Hàn, cũng là bức ảnh được lên trang nhất các trang mạng và báo.

“Người đàn ông này và cô có quan hệ gì với nhau? Hắn ta lúc này đang ở đâu?”

Thâm Tình cầm bức ảnh lên, nhìn đi nhìn lại thật kỹ càng, không ngờ ảnh ở bên ngoài lại chụp đẹp như vậy đó, hôm qua chỉ nhìn qua điện thoại nên hơi mờ, không được rõ. Lúc này nhìn mới để ý, ánh mắt của Tần Thư Hàn nhìn cô thật “thâm tình” đó. Ảnh này được chụp khi bị bắt làm con tin ở doanh trại của Chu Gia, nhưng kẻ nào đã chụp bức ảnh này vậy chứ?


“Cảnh sát Trương lấy ảnh này ở đâu vậy? Cho tôi có được hay không, ảnh này đẹp quá, mà ai chụp thế không biết. Cũng biết chọn góc quá ấy chứ.”

Cảnh sát Trương nhìn gương mặt của cô nói: “Cô không cần biết ai đã chụp ảnh đâu, đây là ảnh mà người ta đưa cho tôi. Câu hỏi của tôi cô vẫn chưa trả lời đâu.”

Thâm Tình xoay xoay bức ảnh ở trong tay. “Hình như hắn ta là một người đàn ông nào đó rất lạnh lùng và tàn nhẫn, tôi nhớ lần đầu tiên tôi gặp hắn chính là ở trong một giấc mơ đó. Khi đó tôi thấy hắn ta cười nhếch mép nhìn tôi, sáng ngày hôm sau tỉnh dậy tôi vẫn không tin rằng mình đã mơ thấy nó đó.”

Bàn tay đang ghi chép của một người đàn ông bên cạnh của cảnh sát Trương bỗng dừng lại, mắt ngước lên nhìn Thâm Tình, sau đó nhìn về phía cảnh sát Trương. Cảnh sát Trương cũng đau đầu vì câu trả lời vừa rồi của cô.

“Bác sĩ Thâm, chúng ta cứ nói thế này thì không biết đến khi nào có thể nói đến chuyện chính. Tôi muốn biết người đàn ông này là ai, cậu ta và cô có quan hệ gì?”

“Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi và hắn ta không có quan hệ gì với nhau, lần gặp đầu tiên chính là trong một giấc mơ đó.”

Cảnh sát Trương không hề bỏ cuộc, ông ấy lấy trong tay ra một bức ảnh khác, đưa lên cho cô xem.

“Đây là cô của ba tháng trước đúng không? Khi đó cô bị bắt làm con tin ở Giang Thành, có phải cô đã gặp người đàn ông này ở đó hay không? Bác sĩ Thâm, cô phải nói rõ ràng thì chúng tôi mới có thể giúp được cô, lúc này cô đang liên quan tới một vụ giết người đó.”

Không nhắc thì thôi, bỗng nhiên nhắc lại cô liền thấy nhớ người đàn ông kia, khi đó hắn đã thật sự bắt cô làm con tin.

“Đúng vậy, tôi từng bị bắt làm con tin ở Giang Thành ba tháng trước, nhưng tôi hoàn toàn không hiểu ý của chú, người bắt tôi cũng không phải là hắn ta.”


“Bác sĩ Thâm, cô còn không chịu nói? Cô bắt tôi phải nói thẳng ra đúng không hả?”

Thâm Tình ngước lên nhìn cảnh sát Trương, cô rất muốn biết ông ấy sẽ lấy thứ gì ra cho cô xem.

“Vậy chú cứ nói đi, nói ra những gì ngay cả tôi cũng không biết đi.”

Cảnh sát Trương đứng dậy, đi về phía sau lưng cô, ông ấy cầm một chiếc hộp đựng bút ở trên bàn của cô lên. Thâm Tình không cần hỏi cũng biết ông ta đang muốn nói cái gì, cô không khỏi nhớ lại hồi tiểu học có một thầy giáo cũng từng dùng cách này để dạy học. Nhưng càng nói, các học sinh ở dưới càng không hiểu ông ấy đang nói cái gì hết, từ ngày đó trở đi ông ấy không bao giờ dùng cách giải thích này cho học sinh nữa.

Giọng nói của cảnh sát Trương bỗng nhiên vang lên, giọng nói thật nhẹ nhàng.

“Cô nhìn hộp đựng bút này xem, bên ngoài nhìn rất sạch sẽ và xinh đẹp, nhìn thôi là muốn chạm vào nó. Nhưng đổ những chiếc bút bi này ra, cô sẽ thấy bên trong của nó hoàn toàn không như những gì cô nhìn thấy. Không ai biết được một chiếc hộp bút xinh đẹp như vậy bên trong lại bẩn và xấu xí. Con người cũng vậy, chỉ qua một hai lần gặp mặt cô không thể nào biết bên trong của họ ra sao, cô luôn cho họ tốt, họ đẹp, nhưng qua thời gian cô sẽ biết thật ra nó không giống như bên ngoài họ diễn cho cô xem.”

Thâm Tình làm như không hiểu, không biết ông ấy đang nói gì.

“Vậy rốt cuộc ý chú là sao thế ạ? Thật ra từ nảy tới giờ chú nói gì tôi đều không hiểu đâu, cái gì mà hộp bút xinh đẹp rồi bên trong xấu xí chứ. Tôi ngu những thứ như vậy lắm, thay vì chú dùng hộp bút để làm ví dụ thì hãy nói thẳng ra tôi còn hiểu. Còn nữa, chú mà dùng cách này để dạy cho mấy em nhỏ tuổi chắc chắn mấy em ấy sẽ không hiểu đâu, đôi khi còn reo vào đầu mấy thứ xấu xa đó.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: C43: Cảnh sát tìm tới cửa hạ


Cảnh sát Trương mệt mỏi ngồi xuống ghế, ông Thâm Tình với ánh mắt nhìn người ngoài hành tinh.

“Có lẽ tôi đã nói nhiều rồi nhưng cô vẫn nhất quyết không chịu nói ra những gì mà mình biết, vậy được rồi tôi sẽ nói thẳng ra luôn. Bác sĩ Thâm này, nếu cô không nói ra người đàn ông kia đang trốn ở đâu, cô có thể sẽ bị cho là cấu kế với hung thủ và sẽ ở tù. Từ nảy tới giờ tôi chỉ muốn nói để cô hiểu vấn đề mà thôi.”

Thâm Tình cười, cho những chiếc bút bi bị cảnh sát Trương đổ ra vào trong hộp bút, nhìn ông cười nói: “thật ra, từ nảy tới giờ chú càng nói tôi lại càng không hiểu đó. Tôi đã nói rồi, tôi không liên quan đến hắn ta. Tôi và hắn ta còn chưa gặp mặt nữa mà.”

“Vậy cô nói cho tôi biết tại sao cô lại ở trên con tàu kia, con gái của Phương Lão Gia nói rằng thấy người của ông ấy đưa cô lên một con tàu. Mà hôm xảy ra tai nạn cô cũng có mặt ở đó, cũng chính vì cô mà Tần Thư Hàn mới tới. Bác sĩ Thâm, cô cũng chỉ hơn con gái của tôi mười tuổi thôi, tôi cũng có thể xem cô như là một cô con gái, nếu có chuyện gì có thể nói với tôi, tôi chắc chắn giúp cô.”

Thâm Tình ngước lên nhìn cảnh sát Trương, giúp cô hay sao? Không phải ông ấy chỉ muốn cô nói ra mọi chuyện hay sao, còn bày đặt ngồi ở đây nói giúp cô.


Thâm Tình cười thầm ở trong lòng, đôi khi có một số lời nói, một số hành động của một số người chúng ta không thể xem nó là thật được, bởi vì khi tin rồi, chúng ta sẽ thương tích đầy mình.

“Nếu tôi nói chú sẽ tin hay sao chứ?”

Cảnh sát Trương nhìn cô sau đó gật đầu. “Cô nói thử xem, nói thử xem liệu tôi có thể tin cô hay không? Tôi là cảnh sát, tôi sẽ làm những điều đúng với lương tâm của mình chứ không bao giờ làm sai, mà nếu có sai thì cũng là người ta nghĩ sai cho cảnh sát mà thôi.”

Thâm Tình cười một nụ cười như có như không, cảnh sát sao, là hai từ cô ghét nhất trong những từ mà cô từng được học. Cảnh sát có thể xuất hiện đúng lúc khi ta khó khăn không, cảnh sát có tin lời chúng ta không khi một túi quần của họ đã bị người ta lấp bằng đầy tiền. Và cảnh sát liệu có đứng về phía ta không khi ta không có một xu trong tay chứ, trước giờ cô luôn không tin vào hai từ “cảnh sát” này, cô chỉ tin vào chính mình thôi.

Thâm Tình dừng lại suy nghĩ của mình, môi mỏng nhếch nhẹ, vậy được, nếu như ông ấy muốn biết thì cô cũng sẽ nói cho ông ấy nghe.

“Tôi bị người của Phương Lão Gia bắt nhốt và trói đem lên thuyền. Mấy ngày trước bệnh viện của tôi nhận được một cuộc điện thoại của một bà lão bảy mươi tuổi, bà ấy nói muốn tới chỗ của tôi để khám tâm lý. Mà chú Khương cũng nói bà ấy là một bà lão, vì muốn gặp tôi nên đã vượt ngàn dặm. Bà ấy thích yên tĩnh nên tôi đã hẹn ở một căn phòng lâu năm rồi không đến. Nhưng hôm đó bà lão kia không đến, thay vào đó là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi đóng giả thành một bà già. Điện thoại của tôi cũng bị bà ta đập lát, sau đó bà ta bắt tôi đi.”

Thâm Tình dừng lại một chút rồi nói: “bà ta đưa tôi tới chỗ của Phương Lão Gia, có ăn cơm ở đó một buổi, trong quá trình ăn không hề nói gì. Sáng ngày hôm sau, khi tỉnh dậy tôi liền phát hiện mình đang ở trên một con thuyền lớn ở giữa biển. Khi mở mắt ra phía trước của tôi hoàn toàn là mùi máu tanh, nên tôi đã ngất đi sau đó và không biết gì nữa. Đó chính là mọi chuyện mà tôi biết.”

Cảnh sát Trương nhìn cô bằng một ánh mắt khác hoàn toàn, ông ta cầm lấy chiếc bút bi cuối cùng trong tay của cô và cho vào hộp bút.


“Bác sĩ Thâm này, nếu bình thường tôi ở một khía cạnh không, thân phận tôi không phải là cảnh sát tôi sẽ tin chuyện này là thật. Nhưng ở một khía cạnh của cảnh sát, cô nghĩ tôi sẽ tin lời nói vừa của cô? Cô không cảm thấy mình đang kể một câu chuyện không hề có đầu và có đuôi gì hay sao? Tôi nghĩ cô nên đi tham gia một cuộc thi viết viễn tưởng hoặc là một cuộc thi viết về tâm linh đó.”

Thâm Tình nhìn chiếc hộp bút bi phía trước mặt mình cười một nụ cười châm chọc.

“Không phải chú vừa nói là chú muốn nghe những gì tôi kể sao? Đấy như những gì chú vừa nghe đó, đây chính là lý do tại sao tôi không muốn nói đến chuyện này với ai, bởi vì tôi nói chú sẽ không tin. Cảnh sát Trương này, tôi chỉ có thể nói được như thế mà thôi, nếu chú muốn biết gì thì tôi cũng không thể nói được, bởi vì căn bản tôi không biết gì.”

Cảnh sát Trương nhìn cô đầy trầm tư như đang suy nghĩ gì đó.

“Cô nói cô bị một người phụ nữ hơn muốn mươi tuổi bắt tới chỗ của Phương Lão Gia để ăn cơm. Sáng ngày hôm sau mở mắt liền thấy mình ở trên thuyền với nhiều mùi máu tanh xung quanh? Cô nghĩ ai có thể tin cô được chứ, ai lại có thể ngất đi không biết gì khi gửi thấy mùi máu tanh, còn nữa, không có lý do gì mà Phương Lão Gia lại bắt cô tới nhà của ông ấy được. Ông ấy đã nói gì với cô trong khi ăn cơm?”

Thâm Tình cười nói: “có một điều mà đến giờ tôi vẫn chưa hề nói cho một ai biết, có lẽ trên thế giới này chỉ có tôi, chú Khương biết mà thôi. Đó chính là tôi mắc hội chứng hemophobia, mỗi khi nhìn thấy máu tôi sẽ ngất đi và không còn ý thức nữa. Đương nhiên chú sẽ không tin một người khỏe mạnh như tôi lại bị như vậy, nhưng đây chính là sự thật. Lý do tại sao tôi lại chỉ chịu làm một bác sĩ tâm lý trong bao nhiêu năm qua, lý do gì mà tôi lại cố chịu ánh mắt của người khác cơ chứ, bởi vì tôi mặc một căn bệnh mà trên thế giới này rất hiếm gặp.”


Thâm Tình dừng lại một chút sau đó nói tiếp: “Chú có thể không tin, nhưng đây chính là sự thật. Còn nữa, Phương Lão Gia không phải là đường đường chính chính mời tôi, mà là ông ta cho người bắt tôi tới chỗ của ông ta.”

Cảnh sát Trương nhìn gương mặt nghiêng của cô với nhiều suy nghĩ ở trong lòng, ông hoàn toàn không tin chuyện vừa rồi cô nói. Ông đang muốn hỏi chuyện, nhưng một người bên cạnh cảnh sát Trương đưa cho ông ta một chiếc máy nhỏ, sau đó để bên tai, đây là cuộc đối thoại của giám đốc Khương và cấp dưới của ông và tối qua. Sau khi nghe hết ông ngước mắt lên nhìn Thâm Tình đầy khó hiểu.

Trong đoạn ghi âm giám đốc Khương có nói: “con bé từ khi đến Nhạc Thành này đã mặc một căn bệnh mang tên hemophobia, mỗi khi nhìn thấy máu nó sẽ ngất đi. Tôi nhớ có một lần vì không bảo vệ tốt bản thân mà nó bị thương, sau đó nó sốt liền mấy ngày nằm ở trong viện. Khi tôi hỏi lý do tại sao nó chỉ nói: cháu sợ máu của chính mình nên sốt. Đương nhiên tôi sẽ không tin, nhưng có một lần tôi từng chứng kiến tất cả, và không thể không tin. Đến bây giờ bao nhiêu năm qua Tiểu Tình vẫn sống với căn bệnh đó.”

Cảnh sát Trương đưa lại chiếc máy ghi âm cho cấp dưới của mình, ông ngước lên nhìn Thâm Tình.

“Bác sĩ Thâm, lý do gì mà cô mắc hội chứng hemophobia này vậy? Theo tôi được biết đó chính là một loại ám ảnh hiếm gặp trên người, có phải cô đã từng chịu đựng một chuyện khủng khiếp gì không?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: C44: Cuối cùng hắn vẫn vì cô mà đến


Thâm Tình cười. “Việc này có liên quan tới vụ án hay sao? Tôi nghĩ chú nên nhìn vào trọng điểm và cái chết của Phương Lão Gia vốn không liên quan tới tôi.”

Cảnh sát Trương gật đầu, như đã chấp nhận lời nói vừa rồi của cô.

“Vậy được, chúng ta bỏ qua chuyện cô không biết gì ở trên chiếc thuyền đó. Nhưng tôi muốn biết trên bàn ăn Phương Lão Gia đã nói gì với cô? Chẳng lẽ ông ta không dùng cô để dụ Tần Thư Hàn tới?”

Thâm Tình ngước mắt lên nhìn cảnh sát Trương, nhưng cô chỉ nhìn chứ không hề có hành động gì khác. Một lúc sau thì gật đầu, người cảnh sát này xem ra thông minh hơn cô tưởng rất nhiều.

“Đúng là ông ta có nói dùng tôi để dụ người đàn ông kia, nhưng tôi đều lắc đầu không biết và nói không thể nào. Bởi vì một người đàn ông như Tần Gia Hàn gì đó tôi còn không biết mặt nữa làm sao hắn lại tới vì tôi.”

“Nhưng cuối cùng hắn vẫn đến vì cô?”

“Có phải chú bị bệnh đãng trí hay không vậy? Ở trên tôi vừa nói rồi đó, tôi ngất đi và hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra.”

Cảnh sát Trương gật đầu không nói gì nữa, ông nhìn đồng hồ trên tay của mình sau đó nói: “tôi dùng khá nhiều thời gian của bác sĩ Thâm rồi, tôi xin phép đi trước, chúng ta sẽ còn gặp lại nhau. Tôi chỉ mong rằng khi đó chúng ta không có giống như lúc này, mà cô sẽ nói chuyện với tôi bằng một cách nói khác và một nơi khác.”


Thâm Tình đứng dậy gật đầu. “Được, tôi cũng mong sẽ còn được gặp lại cảnh sát Trương. Chú đi cẩn thận nhé! Tôi sẽ không tiễn chú.”

Cảnh sát Trương cười sau đó quay người bỏ đi, hai cấp dưới cúi chào cô sau đó cũng quay người bỏ đi. Cánh cửa được mở ra, Thâm Tình nhìn thấy thằng nhóc Hàn Tam vẫn đang đứng ở bên ngoài đợi, nhìn thấy cảnh sát Trương cậu ta không hề bày ra gương mặt gì, chỉ lạnh lùng nhìn mà thôi.

Hàn Tam đóng cửa lại, đi vào trong phòng làm việc của Thâm Tình.

“Chị không sao chứ? Chị lại đau đầu có đúng không? Em nói rồi mà, nào đến đây em xoa đầu giúp chị. Chị này, cảnh sát tới tìm chị vì chuyện kia sao?”

Thâm Tình cũng không cản cậu ta lại, cô nằm xuống chiếc ghế dài sau đó yên lặng để Hàn Tan giúp mình. Bình thường cô cũng được cậu ta xoa đầu như thế này, bàn tay mềm mại của Hàn Tam xoa lên thái dương cô, khiến Thâm Tình không khỏi thích thú.

“Đúng vậy”

“Họ có hỏi gì không? Chị nói gì với họ vậy?”

Thâm Tình mở mắt ra nhìn Hàn Tam. “Còn có thể nói gì chứ? Cậu hỏi làm cái gì?”

Hàn Tam vuốt mắt của cô xuống để cô nhắm mắt lại. “Em lo cho chị đó, em hỏi để biết chị trả lời họ thế nào, lỡ họ cũng hỏi em, mà em lại trả lời không đúng ý chị thì sao?”

Thâm Tình nghĩ Hàn Tam nói cũng đúng. “Tôi và người đàn ông kia hoàn toàn không có quan hệ gì với nhau, tôi biết gì thì nói thế với họ mà thôi.”

“Nhưng chị nói như vậy là nói dối đó, em thấy anh ấy rất quan tâm chị đó.”

Thâm Tình bỗng nhiên mở mắt ra nhìn Hàn Tam. Mà cậu ta cũng bị chính ánh mắt này của cô mà giật mình. “Chị đừng nhìn em như vậy, em sợ đó.”

“Khoan đã, tại sao cậu lại gọi hắn ta là ‘anh ấy’, trong khi cậu lại gọi anh Gia Tuấn là bác sĩ Khương hả? Tôi thấy…”

Giọng nói của Thâm Tình bị Hàn Tam chặn lại: “nghi cái gì chứ. Chị có biết bác sĩ Khương là ai không, cũng được gọi là cấp trên của em, chẳng lẽ em lại đi gọi anh ấy, làm sao mà được chứ. Còn người đàn ông đã cứu chị đó, em nhìn anh ấy đẹp trai lại thân thiện nên em gọi thế mà thôi.”


Thâm Tình nhìn rất lâu, sau đó cười nói: “ừm, cũng đúng!”

Hàn Tam vuốt mắt của cô xuống lần nữa, sau đó đưa tay vuốt ngực mình, vừa rồi quá đáng sợ, thật sự quá đáng sợ. Nếu có lần sau chắc chắn tim cậu ta sẽ ở dưới đất chứ không phải ở trên tim.

Trong không khí vô cùng yên tĩnh bỗng giọng nói của Thâm Tình vang lên.

“Này Hàn Tam, lỡ sau này mà không có việc gì để làm thì cậu mở tiệm massage đi, nhất định tôi sẽ đến để ủng hộ cậu một tuần ba lần. Còn nữa, cậu cũng mở quán ăn đi, sau này tôi sẽ ủng hộ cậu hết mình đó. Cậu nấu ngon như vậy, lại giỏi nhiều việc như vậy, tại sao không kiếm một cô gái mà yêu rồi kết hôn đi chứ.”

“Chị nghĩ em và chị kết hôn có được không?”

“Khụ” Thâm Tình bị sặc bởi nước miếng của chính mình. Cô ngồi dậy, nhìn Hàn Tam bằng ánh mắt đầy sợ hãi.

“Cậu ăn nói kiểu gì thế hả? Tôi cưới cậu về để làm mẹ cậu chắc?”

Hàn Tam cười, để cô nằm lại xuống ghế. “Chị cứ nói vậy, một tháng qua không phải em vẫn chăm sóc cho chị hay sao hả? Đúng là cái đồ lạnh lùng, em nói đúng mà, thay vì chị bảo em lấy vợ thì em muốn ở bên cạnh của chị hơn. Em có thể nấu cơm cho chị ăn, massage cho chị khi chị mệt này. Ấy, có em là chị hơi bị lời đó nha!”

Thâm Tình ngồi dậy nói: “thế cậu muốn tôi ế từ giờ đến cuối đời có đúng hay không? Này, tôi đã hai mươi chín tuổi rồi, sắp ba mươi rồi, chuẩn bị thành gái già rồi đấy. Đến lúc đó cậu còn muốn ở bên cạnh tôi nữa không chứ?”

Hàn Tam đi đến trước mặt cô cười nói: “ồ, thì ra chị của em cũng biết là mình đã già đó, cũng biết là mình không thể ở vậy mãi được rồi sao? Yên tâm, em sẽ ở bên cạnh chị đến khi chị tìm được một người đàn ông tốt, mà nếu chị không tìm được thì em đây sẽ giúp chị tìm. Em rất có mắt nhìn người đó, ai tốt, ai không tốt là em có thể biết được đó nha!”


Thâm Tình che miệng lại cười cậu ta đầy châm chọc. “Nếu tôi ở vậy đến bốn mươi tuổi cậu cũng sẽ không tìm hiểu cô gái nào mà ở vậy với tôi à? Đúng là hồ đồ hết chỗ nói.”

“Đúng vậy, đây là nhiệm vụ của em mà, nếu khi nào chị lấy chồng chính là khi em hoàn thành nhiệm vụ của mình.” Hàn Tam là buột miệng nói ra. Sau khi nói ra xong cậu ta vội ôm miệng của mình, nhìn cô bằng ánh mắt to tròn.

Thâm Tình vội phát hiện ra có thứ gì đó không đúng, cô vội hỏi: “Cậu vừa nói cái gì hả? Cậu nói lại cho tôi ngay, cậu nói cái gì mà nhiệm vụ của cậu là phải ở bên cạnh tôi đến khi tôi lấy chồng hả?”

Hàn Tam xua tay, lắc đầu. “Không, không vừa rồi là em lỡ lời. Mà không đúng hay sao, chị là chị, người thân thứ hai của em, đương nhiên em sẽ hộ tống chị đến khi chị có được hạnh phúc thì thôi chứ. Chị là người em quý nhất sau người anh đó, cho nên em sẽ không để ai tổn thương được chị đâu.”

Thâm Tình hừ lạnh nói: “bảo vệ tôi? Cậu nghĩ một con sâu lười như cậu thì có thể đánh được ai hả? Không phải tôi chỉ nhờ cậu đi giao đồ cho người ta thôi cũng bị người của Phương Lão Gia bắt được, bọn họ còn lấy cậu ra uy hiếp tôi nữa cơ. Cậu nghĩ như vậy là bảo vệ?”

Hàn Tam cúi đầu không nói gì, nhưng cánh tay của anh nắm chặt đến mức gân xanh nổi hết lên chông vô cùng đáng sợ.

Thâm Tình không quen nhìn cậu ta như vậy, vừa rồi là cô lỡ lời mà thôi, cô cũng không muốn nói ra đâu mà.

“Được rồi, bỏ qua những chuyện này đi. Yên tâm, sau này đến cái tuổi hai lăm mà cậu còn chưa tìm được ai thì người chị này sẽ tìm cho cậu một cô vợ xinh đẹp, giỏi giang. Để cậu có thể yêu thương cô ấy giống như cậu yêu thương chị lúc này vậy đó!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: C45: Người anh kia của cậu hả


“Người ta sẽ không dùng thời gian để quên đi một người, mà người ta sẽ làm việc và kiếm tiền để quên. Thay vì đi khổ sở vì một ai đó, khóc lóc vì một ai đó, người ta sẽ dùng thời gian để làm những việc bản thân muốn làm!”

...

Hàn Tam ngẩng mặt lên nhìn Thâm Tình sau đó cười. “Thật sao, chị lỡ bỏ em được à? Nhưng mà thế cũng được, vậy chúng ta chốt kèo như vậy nhé! Từ giờ đến lúc đó chị không được đuổi em đi. Mà đúng rồi, sau này cứ cuối tháng em sẽ trả tiền thuê nhà và tiền ăn uống cho chị, vậy nên chị không được đối xử với em như trước nữa.”

Thâm Tình đứng dậy, chỉnh lại quần áo của mình. “Được rồi, cậu nghĩ riêng đồng lương cậu làm ở bệnh viện này thì có bao nhiêu tiền hả, rồi khi nào mới đủ tiền lấy vợ hả mà còn muốn đóng tiền nhà cho tôi?”

Nói xong cô liền bước về phía cửa phòng, vừa đi miệng vừa kéo cao lên đầy hạnh phúc.

“Em sẽ cố gắng mà. Ơ, chị không tin em là sao chứ, này, em đang nói chuyện đó, này, chị bỏ ngay cái tính người ta đang nói chuyện mà lại bỏ đi như vậy đ nhé!” Chỉ còn tiếng nói của Hàn Tam chứ không còn tiếng trả lời của Thâm Tình đâu nữa.


Hàn Tam ngồi xuống chiếc ghế vừa rồi mà Thâm Tình đã ngồi, cậu ta để hai tay lên đầu như đang suy nghĩ lại những gì vừa diễn ra. Bỗng nhiên giọng nói của Thâm Tình vang lên khiến cho cậu ta giật mình là đứng dậy.

“Vừa rồi cậu nói muốn tìm cho tôi một người đàn ông tốt là ai vậy? Người anh kia của cậu hả?”

Hàn Tam nuốt nước miếng trong miệng xuống đầy khó khăn, cậu ta chỉ không ngờ vừa rồi nói nhiều như vậy mà cô vẫn nhớ câu nói đó của cậu ta.

“Em không biết nữa, nhưng khi nào có cơ hội em sẽ giới thiệu hai người với nhau, người anh đó của em khá là nóng tính bên ngoài, nhưng bên trong lại vô cùng ấm áp, em nghĩ là hai người sẽ hợp nhau mà thôi. Anh ấy nóng tính, mà chị cũng nóng tính, hai cái này mà ở bên nhau chắc chắn người này sẽ chữa tính cho người kia.

Thâm Tình nhìn cậu ta rất lâu, nhưng vẫn không nói gì, sau đó quay người bỏ đi. Gì chứ, cô mà cần cậu ta giới thiệu hay sao, cô chỉ tò mò người anh mà cậu ta nói là một kẻ như thế nào mà thôi.

Hàn Tam một lần nữa vuốt ngực của mình xuống, nhìn theo bóng lưng của cô và cười một nụ cười thật mãn nguyện, hai người sẽ gặp nhau mà thôi, chắc chắn.

….

Phòng làm việc của giám đốc Khương, Thâm Tình ngồi trên chiếc ghế đối diện ông, trên tay là ly nước ấm ông ấy vừa rót cho cô. Bình thường cô rất đến căn phòng này, ngoại trừ khi ông gọi cô mới lên đây. Mặc dù luôn được ông quan tâm, nhưng cô nghĩ càng cách xa ông ấy và Khương Gia Tuấn xa một chút sẽ tốt cho bản thân, và cũng là việc tốt nhất cho cả ba.

Thâm Tình nhìn lên chiếc bàn làm việc của giám đốc Khương, trên đó có hai khung ảnh để bàn. Cô còn nhớ một khung ảnh có cô, giám đốc Khương và Khương Gia Tuấn ở trong đó, khi chụp bức ảnh cũng là ngày cô và Khương Gia Tuấn tốt nghiệp. Bức ảnh chụp rất đẹp, trên môi ai cũng mỉm cười đầy hạnh phúc, giống như người nhà thật sự.


Còn khung ảnh còn lại là khi cô đạt giải nhất trong cuộc thi tâm lý học do Nhạc Thành tổ chức, cuộc thi rất lớn tổng hợp những bác sĩ ở Nhạc Thành và nước ngoài. Trong bức ảnh cô đang nhận một bó hoa thật sinh đẹp từ tay của giám đốc Khương, ảnh chụp rất đẹp, sau khi nhìn thấy bức ảnh đó giám đốc Khương nói với cô là “để chú giữ nó cho” Thâm Tình cùng vui vẻ đưa cho ông, chỉ là không ngờ ông ấy lại lấy bức ảnh đó cho vào khung và đạt trên bàn làm việc.

Giọng nói của ông bỗng nhiên vang lên, làm bay những suy nghĩ trong đầu của cô và khiến cho bàn tay cầm ly nước của cô bỗng nhiên run.

“Tiểu Tình này, con đã hai mươi chín tuổi rồi đúng không, con có nghĩ tới mình sẽ tìm kiếm một người đàn ông để dựa vào khi về già hay không? Con đừng nghĩ là chú muốn đuổi con, chú chỉ không muốn con bỏ lỡ nhiều thứ tốt đẹp phía trước mà thôi.”

Thâm Tình nhìn ông cười thầm trong lòng, không phải là cô đã bỏ lỡ rồi hay sao? Bỏ lỡ sáu năm trước. truyen bjyx

Ông dừng lại một chút sau đó nói: “thật ra chú luôn xem con là cô con gái nhỏ của chú, chú biết con mười một năm. Từ khi con chỉ là một cô bé mười tám tuổi, khi đó con rất gầy và nhỏ, chú nhìn thấy con đứng ở dưới một cái cây, con lúc đó rất bơ vơ. Khi đó chú đã nghĩ, một đứa trẻ như vậy đã trải qua những chuyện gì mà khiến nó trở nên như vậy. Chú đưa con về nhà, nhưng con không muốn, nên chú đã để con ở căn nhà nhỏ đó đến tận hôm nay. Con ít nói, luôn lạnh lùng, con không cười nói với bất kỳ một ai hết. Nhưng con lại chịu nói chuyện với Gia Tuấn, coi thằng bé là bạn, khi đó chú rất vui, khi hai đứa lớn lên, tình cảm của Gia Tuấn dành cho con càng ngày càng rõ ràng nên chú càng thấy sợ.

Có một lần chú đứng dưới nhà của con rất lâu, chú thấy Gia Tuấn từ trong đó bước ra với nụ cười rất vui vẻ ở trên môi, chú không muốn hai đứa có quan hệ yêu đương. Chú muốn con mãi là con gái nuôi của chú chứ không muốn con làm con dâu của chú. Nhưng chú rất vui vì con hiểu ý của chú vào buổi tối sáu năm trước, trước ngày con bước chân và Thanh Thành này làm việc.

Gia Tuấn là con trai duy nhất của chú, nên chú muốn nó có thể giúp chú gây dựng sự nghiệp và càng ngày càng phát triển nó hơn. Nhưng nó không thể làm gì khi ở bên cạnh của con được, người có thể giúp nó chỉ có Phương Hàn Thanh mà thôi. Ta biết Gia Tuấn luôn dành tình cảm của mình cho con, nhưng ta mong rằng con sẽ là người lùi lại một bước để giúp thằng bé tiến tới với Hàn Thanh.”


Thâm Tình cười chính mình ở trong lòng, sáu năm trước, khi cô vừa tốt nghiệp đại học từ khoảng thời gian đó về trước cô và Khương Gia Tuấn tình cảm rất tốt, đi học cùng nhau, ăn cơm cùng nhau, cùng nhau đi chơi để bị mắng, cùng nhau phá hoại nhiều thứ ở trường học, cũng từng ngủ cùng một giường xem nhau như là những người anh em.

Khi đó Thâm Tình đã nghĩ Khương Gia Tuấn sẽ là người mà cô tin tưởng và yêu thương đến cuối cùng, cô còn hứa với anh sau này sẽ không làm chuyện khiến anh tổn thương, mà anh cũng làm điều tương tự như vậy với cô. Anh cũng nói sau khi cả hai vừa tốt nghiệp sẽ nói với ba cho phép hai người đến với nhau.

Thời gian hạnh phúc đó được năm năm. Nhưng một ngày sau khi cô vừa tốt nghiệp, chú Khương xuất hiện dưới nhà của cô vào buổi tối. Chú ấy nói rất nhiều, chú ấy không muốn cô và anh đến với nhau, chú ấy chỉ xem cô là con gái nuôi và Khương Gia Tuấn chính là anh của cô.

Tối hôm đó chú Khương nói rất nhiều, nhưng câu làm cô nhớ nhất chính là câu:

“Tiểu Tình, chú biết giờ chú nói ra những câu này sẽ khiến con không vui, có thể con sẽ hận chú vì đã phá huỷ tình yêu của con. Nhưng chú phải nói, chú không muốn con trai của chú lúm sâu hơn nữa, và cũng không muốn con không thể rút lui được nữa. Gia Tuấn là con trai duy nhất của chú, thằng bé sẽ kế thừa sự nghiệp của chú, sau này nó sẽ làm những chuyện vĩ đại hơn, vì vậy bên cạnh của nó phải là một người vợ có thể giúp nó, chứ không phải một người vợ mỗi khi nhìn thấy máu sẽ ngất đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: C46: Sáu năm trước và sáu năm sau


“Chú không muốn làm tổn thương con, bởi vì con khóc chú sẽ rất đau lòng, vậy nên chú mong con dừng chân lại, đừng đi về trước nữa được không? Tình cảm mà con dành cho Gia Tuấn cũng dừng lại ở đây đi, hai đứa hãy xem nhau như hai người anh em.”

Buổi tối hôm đó cô khóc rất nhiều, một tuần nằm ở trên giường không thể xuống được, một chút sức lực cũng không hề có. Cũng buổi tối hôm đó cô vô tình khiến mình bị thương và chảy máu. Khi đó cô hận chính mình, và hận cái căn bệnh quái quỷ mà mình đã mắc phải.

Cô khóc rất nhiều, nhưng rồi sao, cô vẫn vượt qua được nó. Cô nói rất nhiều lời tổn thương tới Khương Gia Tuấn, anh cũng rất hận cô. Mọi chuyện chỉ kết thúc trong một tháng, một tháng sau cô vào Thanh Thành làm việc với cương vị một là bác sĩ tâm lý. Đương nhiên không phải vì giao kèo giữa cô và giám đốc Khương, mà là vì cô thích công việc này, cũng chỉ có nó là hợp với cô mà thôi. Truyện Võng Du

Hôm nay giám đốc Khương giống như một lần nữa nhắc nhở cô vậy, mà cái người sáu năm trước chú ấy chưa chắc chắn là ai giờ đã xuất hiện rồi, người đó chính là Phương Hàn Thanh, người có thể giúp Khương Gia Tuấn càng lớn mạnh hơn.

Giọng nói của giám đốc Khương một lần nữa vang lên, khiến cho dòng suy nghĩ trong đầu kia của cô bỗng nhiên biến mất.

“Tiểu Tình, con hiểu ý của chú đúng chứ? Chú chỉ là một người ba, muốn để cho con của mình có một cuộc sống hạnh phúc sau này mà thôi. Chú không muốn làm tổn thương con một lần nào nữa, nhưng con cũng đừng khiến chú đau lòng được không?”

Thâm Tình nhìn ông cười, sáu năm qua rồi, không phải cô đã chấp nhận mọi chuyện rồi hay sao? Sáu năm trước đồng ý với ông ấy để rời xa Khương Gia Tuấn, sáu năm sau ông ấy vẫn nói với cô những lời đó, chỉ là giọng nói chắc chắn và kiên định hơn rất nhiều.


“Chú yên tâm, nếu thật sự con không đồng ý thì sáu năm trước con đã không chọn dừng chân lại rồi. Hôm nay chú nhắc nhở con thì con mới thực sự nhớ ra đã sáu năm rồi, kể từ ngày con tốt nghiệp và bắt đầu vào làm ở Thanh Thành này. Sáu năm qua con luôn sống khép mình, không dám nói chuyện với nhiều người, không giao lưu bạn bè, ngay cả cái ý nghĩ quên một người đàn ông khác con cũng chưa từng nghĩ đến. Nhìn xem, thời gian trôi thật nhanh, mới đó mà đã sáu năm rồi. Con nghĩ con nên buông bỏ những suy nghĩ kia ra khỏi đầu rồi.”

Đúng vậy, trong sáu năm qua cô luôn sống như một người vô hồn, luôn sống như một kẻ không một người thân bên cạnh. Cuộc sống tẻ nhạt không ai bên cạnh chỉ có ở nhà và đến bệnh viện, và bệnh viện về nhà, cô đã luôn sống như vậy.

Giám đốc Khương nhìn cô. “Chú thật sự xin lỗi, bây giờ con hãy sống cuộc sống mình mong muốn đi, hãy sống thật tốt. Gia Tuấn cũng vậy. Dạo gần đây tình cảm của nó và Hàn Thanh càng ngày càng tốt, cho nên chú hy vọng con đừng làm nó phân tâm và gây phiền toái cho nó.”

Thâm Tình gật đầu đầy kiên định. Nhìn ông cười một nụ cười xinh đẹp.

“Con biết rồi chú ạ! Con cũng mong cho anh Gia Tuấn có thể hạnh phúc bên cạnh người mà mình yêu!”

Giám đốc Khương gật đầu. Thâm Tình nhìn ông, Sau đó vội chuyển sang đề tài khác.

“Đúng rồi, hôm nay cảnh sát có tới tìm con, dạo gần đây con gây nhiều chuyện khiến chú đau đầu rồi, con thật sự xin lỗi chú. Còn có một chuyện con chưa nói với chú, chính ba của Phương Hàn Thanh mời con tới chỗ của ông ấy. Còn người phụ nữ hẹn với chú qua điện thoại cũng là người của ông ta. Chú có biết chuyện này không?”

Thâm Tình nhìn ông không rời mắt.

Giám đốc Khương nhìn đáp lại cô, sau đó nói: “không hề, chú chỉ nghe qua điện thoại mà thôi, nghe nói bà ta thích nghe con nói chuyện nên chú hẹn gặp tới. Nhưng chú không ngờ Phương Lão Gia lại dùng cách này để mời con đến đó. Người phụ nữ giả mạo đó con có nhìn thấy mặt không, bà ta không làm con bị thương chứ? Là lỗi của chú, là chú không xác minh người kia là ai mà đã nhận lời.”

Thâm Tình muốn hỏi ông rất nhiều câu, nhưng ông lại kiểu né tránh không muốn nói tiếp đề tài này nữa. Ví dụ khi người phụ nữ kia đưa cô lên xe cũng vậy, thời điểm đó không một ai qua lại, thường thì giờ đó sẽ có rất nhiều bệnh nhân và bác sĩ đi qua, nhưng lại không hề có một ai. Cũng ví dụ như hôm qua cô gọi cho chú Khương vậy, cô nói là mai cô sẽ về. Nhưng khi cô vừa bước vào phòng đã thấy cảnh sát đợi sẵn ở bên trong.

Kết nối hai chuyện lại với nhau cô không thể không nghi ngờ ông ấy được. Thâm Tình nhắc nhở chính mình, không được nghi ngờ, mà phải nói là không được phép nghi ngờ. Cô tin tưởng ông ấy như vậy, nên đương nhiên cô sẽ không tin ông ấy khiến cô thành ra như vậy.


“Con bị người của ông ta bắn hai viên đạn và bị đâm một dao. Nhưng được người ta cứu chữa nên không có gì nguy hiểm.”

“Người cứu chữa con là Tần Thư Hàn sao?” Giám đốc Khương bỗng nhiên hỏi.

Thâm Tình ngước lên nhìn ông ấy sau đó nói: “không phải, là một người đàn ông, nhưng con không biết là ai.”

Giám đốc Khương gật đầu. “Không sao là tốt rồi, nếu con thấy mệt thì có thể về sớm nghỉ ngơi. Đừng có cố quá, chú sẽ đau lòng đó!”

Thâm Tình gật đầu nói: “Vâng, lát con sẽ về luôn. Vậy con xin phép chú con ra ngoài.”

“Được, con đi đi!”

Thâm Tình đứng dậy cúi chào sau đó quay người bỏ đi. Ra đến cửa phòng cô nhìn về chiếc cửa trước mặt, cô cảm thấy càng ngày cánh cửa này càng khó khăn đối với cô. Cô không muốn biết chuyện phía sau là gì, cô chỉ muốn bình bình an an sống qua ngày mà thôi. Nhưng đôi khi điều đó cũng là một loại hạnh phúc khó khăn đối với cô.

Thâm Tình quay người rời đi với bao nhiêu dòng suy nghĩ ở trong đầu, lòng bỗng nhiên có chút buồn, bỗng nhiên cô lại nhớ tới tên họ Tần kia, không biết giờ đây hắn ta thế nào rồi nữa.


Thâm Tình vừa đi không bao lâu, phòng làm việc của giám đốc Khương có người mở ra, người đó đi vào trong, một đôi giày cao gót bỗng nhiên xuất hiện trước mặt ông.

“Giám đốc Khương, cảm ơn ông đã ra tay giúp đỡ chúng tôi trong lần nhiệm vụ vừa rồi, nếu không có ông chúng tôi sẽ không thể đơn giản mà vượt qua được tất cả!”

Giám đốc Khương cười một nụ cười như không cười nói: “Phùng Hy, ngay cả bệnh viện của tôi mà cô cũng dám xuất hiện, cô càng ngày càng giỏi rồi đó.”

Phùng Hy ngồi xuống đùi của giám đốc Khương, bàn tay xoa ngực của ông ta. “Tôi có gì mà không dám cơ chứ, tôi có ông ở phía sau nên tôi chẳng sợ cái gì hết ấy. Không phải có ông lo cho tôi hết rồi hay sao, kể cả sau này cũng như vậy, đúng không?”

Giám đốc Khương cũng chỉ là đàn ông, mà đàn ông thì luôn thích sự nhiệt tình và bùng cháy của phụ nữ, ông ta cũng không đẩy tay của Phùng Hy ra mà chỉ cười. Giọng nói đầy ngọt ngào.

“Có một số chuyện tôi cũng không thể đứng ra giúp cô được. Đúng rồi, Tiểu Tình bắt đầu nghi ngờ tôi có liên quan tới chuyện nó bị bắt tới chỗ của Phương Giang rồi, con bé có hỏi nhưng tôi lẩn tránh sang chuyện khác. Cô cẩn thận một chút, nó đã biết mặt của cô rồi, mặc dù nó ít nói nhưng nó rất thông minh, cái gì cũng có thể đoán ra được đó!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: C47: Phùng hy và khương tú


“Có những chuyện đã qua rồi không thể quay lại được nữa, cũng có những chuyện đã làm rồi thì không thể nào quay lại như lúc ban đầu được nữa. Vậy nên phải cố gắng bước về trước dù chuyện gì có xảy ra thì bạn cũng phải sống tiếp với nó, vì nó là cuộc đời của bạn.”



Phùng Hy đẩy giám đốc Khương xuống dưới ghế, sau đó giang hai chân ngồi lên người của ông ta. Chiếc váy ngắn vừa ngồi xuống đã kéo tới tận đùi non, nhìn vô cùng gợi cảm. Mặc dù Phùng Hy đã ngoài bốn mươi, nhưng bà ta lại có một dáng vóc và sắc đẹp không khác gì mấy cô gái đôi mươi bây giờ.

Bàn tay của Phùng Hy càng ngày càng quá đáng hơn, bà ta đặt bàn tay của mình vuốt ve trên gương mặt của giám đốc Khương.

“Tôi có ông rồi nên tôi không lo lắng cái gì nữa hết. Ba vợ tương lai của tập đoàn Phương Gia, giám đốc của một bệnh viện lớn nhất Nhạc Thành thì tôi còn lo cái gì chứ.”

Giám đốc Khương nắm bàn tay đang làm loạn của Phùng Hy lại đặt lên môi của mình hôn xuống.

“Tôi cũng không thể có mặt vừa đúng cô bị người ta phát hiện để cứu được. Từ giờ đừng tới bệnh viện nữa, tôi không muốn có người nhìn thấy cô, chúng ta hẹn nhau ở nơi khác đi.”

Phùng Hy che miệng lại cười e thẹn nói: “Ông khác xa với cái lúc tôi gặp quá, một người chỉ luôn nhớ nhung đến người vợ đã chết lại có thể hẹn tôi tới một nơi khác để gặp mặt. Khương Tú, ông thay đổi rồi, nhưng mà tôi biết lý do ông thay đổi là gì đó.”


Giám đốc Khương kéo bàn tay đang đặt ở trên môi của Phùng Hy xuống.

“Phụ nữ ấy, nên biết ít thôi, chỉ cần biết nấu cơm, biết làm những việc nhỏ ở nhà là được rồi. Còn những chuyện lớn không cần phải lo, đã có đàn ông như chúng tôi làm rồi.”

Phùng Hy từ trên cao nhìn xuống gương mặt của giám đốc Khương, bà ta cúi người xuống để đầu của mình đặt xuống ngực của ông ta. Bàn tay di chuyển trên người của ông, được một lúc không thấy ông có biểu hiện gì thì dừng. Bà ta mặc dù quen Khương Tú không lâu, nhưng cũng có thể biết được con người của ông ấy hoàn toàn không như những gì bên ngoài mình bày ra, ông ta là một người không đơn giản. Ông ta là một người có thể đẩy người của mình về trước đầu súng để bản thân có thể sống tiếp, đây mới chính là tính cách của ông ta.

Phùng Hy từ trên người của ông ta đứng dậy. “Tôi trước giờ không thích nấu cơm hoặc là làm việc nhà, tôi thích làm những việc lớn hơn nữa kìa, mà càng là việc lớn tôi càng thích. Khương Tú này, tôi là một con người của công việc, chúng ta lúc này đang chung một con thuyền, nếu tôi ngã xuống, ông cũng sẽ phải ngã xuống cùng với tôi, bởi vì ông không thể bỏ tôi được.”

Bà ta dừng lại một chút sau đó nói tiếp: “chuyện lần này cảm ơn ông đã giúp đỡ, mục tiêu tiếp theo của chúng ta là Tần Thư Hàn, nếu con nhỏ bác sĩ kia nhất quyết muốn nhúng tay vào tôi đương nhiên sẽ không để nó sống tốt đâu. Bởi vì tôi không thích bị người khác ảnh hưởng, vậy nên hãy quản tốt cô ta một chút.”

Giám đốc Khương nhìn cô ta cười một nụ cười như có như không.

“Phùng Hy, nếu Thâm Tình nhất quyết không nói tôi mong cô có thể nhẹ tay một chút với con bé. Nó là con gái nuôi của tôi, tôi không muốn nó vì tôi mà đau khổ và bị thương thêm một lần nào nữa.”

Phùng Hy quay người lại nhìn giám đốc Khương, giọng nói khác với giọng nói vừa rồi rất nhiều.

“Con gái nuôi sao, ông cứ quan tâm nó như vậy tôi còn tưởng ông có ý định khác với nó nữa đấy. Ví dụ như người phụ nữ ông muốn giữ bên cạnh chẳng hạn. Người làm chuyện lớn thì phải biết từ bỏ những thứ không đáng, vì vậy ông phải biết nếu muốn thành công thì phải hy sinh rất nhiều thứ.”

Giám đốc Khương ngước mắt lên nhìn bà ta, trong đôi mắt chất chứa nhiều suy nghĩ. Đưa tay tay của mình về trước bắt lấy bàn tay của bà ta, đặt lên đó một nụ hôn nhẹ.

“Điều này đương nhiên tôi biết! Nhưng tôi không muốn con bé bị thương, vậy nên bà hãy giúp tôi.”

Phùng Hy đứng trước mặt giám đốc Khương, sau đó kéo bàn tay của mình về.

“Tối nay hẹn ở chỗ cũ, tôi chờ ông ở đó.” Nói xong bà ta liền quay người bỏ đi.

Giám đốc Khương nhìn theo bóng lưng của bà ta, mãi tới khi nó biến mất sau cánh cửa thì mới dừng mắt lại. Đôi lông mày bỗng nhiên cau lên, lấy từ trong túi áo ra một chiếc khăn lau tay, lau đi lau lại bàn tay vừa chạm vào người của Phùng Hy, sau đó vứt vào thùng rác.


Bao nhiêu năm qua, kể từ khi mẹ của Khương Gia Tuấn mất ông ta vẫn luôn sống như vậy, luôn sống một mình như thế. Có phải đến lúc ông nên nghĩ cho mình rồi hay không? Ông cũng nên có cuộc sống và thứ mà ông muốn rồi hay không?

Sự nghiệp và công việc của con trai ông sắp thành công rồi, thời gian tới sẽ càng thành công hơn nữa, vì vậy ông không cho phép ai hoặc người nào cản đường đi của ông. Giám đốc Khương nhìn chằm chằm chiếc ly nước của Thâm Tình đang ở trên bàn, nhìn không rời mắt. Một lúc sau chuyển thành một nụ cười ấm áp.



Về tới nhà Thâm Tình nằm dài trên ghế sofa với nhiều suy nghĩ ở trong đầu.

Có những chuyện đã qua rồi không thể quay lại được nữa, cũng có những chuyện đã làm rồi thì không thể nào quay lại như lúc ban đầu được nữa. Vậy nên phải cố gắng bước về trước dù chuyện gì có xảy ra thì bạn cũng phải sống tiếp với nó, vì nó là cuộc đời của bạn.

Cô cũng không biết mình ngủ từ khi nào, lúc thức dậy đã thấy Hàn Tam chuẩn bị sẵn cơm bày trên bàn, còn cậu ta thì không thấy bóng dáng đâu. Thâm Tình vào phòng tắm, tắm qua loa sau đó ra ngoài, khi ra ngoài đã thấy Hàn Tam đang ngồi xem tivi ở trên sofa.

Nhìn thấy cậu ta cô không khỏi cau mày lại, cậu ta cứ thoát ẩn thoát hiện thật khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi mà.

“Cậu vừa đi đâu về vậy?”

Hàn Tam dơ cao chiếc túi ở trên bàn lên nói: “em vừa mua kem đó chị, tự nhiên hôm nay lại muốn ăn đồ lạnh. Nhìn xem nhiều lắm!”

Thâm Tình lại gần nhìn túi đồ trên bàn, vừa hay cô cũng muốn ăn kem, thời tiết này mà ăn kem thì hết ý luôn.


“Cậu lấy tiền ở đâu vậy? Tháng lương vừa rồi của cậu còn chưa có mà?”

Hàn Tam nhìn cô cười nói: “em có tiền ở trong người mà, yên tâm cái này là em dùng tiền em làm được để mua chứ không phải là ăn cắp của người ta đâu. Này, chỉ dùng ánh mắt đây là có ý gì hả, đang nghĩ em ăn cắp tiền hay sao? Chị, chị…”

Thâm Tình cười, cầm một ly kem ở trong túi lên nhìn, vừa đúng loại kem mà cô thích ăn luôn này, cậu ta cũng hiểu ý của cô quá đấy.

“Được rồi, ăn cơm đi nào. Chị cất vào tủ lạnh tối chúng ta sẽ cùng nhau ăn. Cậu quá nhạy cảm rồi đấy, vừa rồi chị cũng không nói là cậu ăn cắp tiền!”

“Tại chị dùng ánh mắt đó nhìn em đấy, nếu em không giải thích có phải chị sẽ không tin và nghi ngờ mãi không?” Hàn Tam cầm túi kem trong tay cô và cất vào tủ, sau đó cùng Thâm Tình ăn cơm.



Buổi tối trời lại mưa, không khí khiến cho người ta cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Thâm Tình nằm trên giường ôm chặt chiếc chăn vào lòng, cô đêm nay cảm thấy ngủ rất ngon, thật sự rất ngon. Trong giấc mơ cô thấy có người ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn vào trán cô, nhẹ nhàng xoa lưng cô để cô ngủ ngon hơn.

Thâm Tình tham lam ôm chặt người đó vào lòng, cô rất thích cảm giác này, mùi hương quen thuộc kia khiến cô cảm thấy an lòng hơn rất nhiều.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: C48: Bí mật cuối cùng cũng bị lộ thượng


“Nếu đã là bí mật thì không thể nào giữ được mãi mãi, giấy không thể gói được lửa, mà bí vậy cũng không ngoại lệ!”



Sáng ngày hôm sau, Thâm Tình tới bệnh viện với tâm trạng vô cùng vui vẻ. Hôm nay là thứ bảy nên bệnh viện có ít bệnh nhân tới khám hơn bình thường. Cô vừa bước vào trong, có một số y tá và bác sĩ ở khoa khác không ngừng chỉ trỏ vào cô, thỉnh thoảng họ còn kéo người bên cạnh lại nói: “là cô ta sao? Là cô ta đúng không?”

Thâm Tình đi về trước mà không hề hiểu chuyện gì hết, phía trước cũng có rất nhiều người đang chỉ tay về phía cô giọng nói xì xào. Cô đưa tay lên mặt mình, hôm nay trước khi ra khỏi nhà cô đã soi gương rất kỹ, không hề thấy có thứ gì dính trên mặt, cô ăn mặc cũng giống mọi khi mà, sao hôm nay họ lại nhìn cô như vậy kia chứ?

Cô đưa tay vào túi áo của mình, lại phát hiện mình không đem điện thoại theo, lúc này từ ngã rẽ có một người đàn ông xuất hiện trước mặt cô, người đó kéo cô vào trong. Thâm Tình muốn hét lên lại phát hiện là Khương Gia Tuấn, anh đang nhìn cô chằm chằm không rời mắt.

Hai người họ vừa đi vào không bao lâu, Phương Hàn Thanh từ ngoài cổng bệnh viện bước vào với một nụ cười xinh đẹp trên môi mình. Bước chân của cô ta bỗng nhiên dừng lại khi nghe thấy mấy cô gái đang túm lại nói chuyện với nhau.

“Nè biết gì chưa?” Một cô gái bên trên hỏi.

“Biết gì vậy?” Hai cô gái đứng bên cạnh hỏi.

“Bác sĩ tâm lý Thâm Tình mắc hội chứng hemophobia đó, trên mạng nói rất nhiều, vừa rồi tôi còn thấy bác sĩ Khương kéo cô ấy vào góc cuối hành lang nữa kìa. Nhưng mà có phải cô ấy cố tình để lộ ra không vậy, hôm trước không phải cô ấy có liên quan tới cái chết của ba bác sĩ Phương hay sao, cố tình để lộ ra rồi mọi người nghĩ là mình không liên quan?” Cô gái ở phía trên nói.


“Thật sao, nghĩ cũng tôi, nhưng nghĩ cũng buồn cười. Một bác sĩ mắc hemophobia lại đi làm ở một bệnh viện lớn như Thanh Thành này được sao, cô ta quá giỏi dấu diếm bệnh của mình.” Một cô gái bên cạnh nói.

Phương Hàn Thanh nhìn ba người họ, sau đó đi đến cuối hành lang nơi ba cô gái kia vừa nói. Giọng nói của ba cô gái ở bên ngoài kia vẫn không chịu dừng lại.

Phương Hàn Thanh dừng lại ở một ngã rẽ, cô ta đứng yên ở đó, phía trước là Khương Gia Tuấn và Thâm Tình. Nhìn thấy hai người họ đang giằng co với nhau.

Thâm Tình nhìn Khương Gia Tuấn sau đó hỏi: “Gia Tuấn, anh bị làm sao vậy, tại sao lại nhìn em bằng ánh mắt này cơ chứ?”

Khương Gia Tuấn bỗng nhiên kéo người cô lại, sau đó ôm cô thật chặt, lực vô cùng mạnh. Thâm Tình trợn tròn hai mắt nhìn phía trước, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Không khí bỗng nhiên như ngưng đọng lại, xung quanh chỉ thấy sự ngượng ngùng của cô. Thâm Tình không còn nhớ lần cuối cần mình được Khương Gia Tuấn ôm là khi nào nữa, cô cũng quên luôn cái mùi đặc trưng trên người anh.

Bỗng nhiên giọng nói của Khương Gia Tuấn vang lên, khiến cho không khí trở lại bình thường làm những suy nghĩ trong đầu của cô biến mất.

“Tại sao lại không nói cho anh biết chứ? Tại sao em lại chịu đựng một mình vậy, em không muốn xem anh là người quan trọng đối với em nữa hay sao? Tiểu Tình, tại sao vậy? Tại sao em không nói cho anh biết mọi chuyện hả?”

Thâm Tình hoàn toàn không hiểu ý của anh, nhưng cô và anh đã không còn liên quan gì tới nhau từ sáu năm trước rồi. Ánh mắt cô nhìn về phía trước.

“Anh nói cái gì vậy? Buông em ra trước đã, anh ôm chặt như vậy em khó thở.”

Khương Gia Tuấn nhất quyết không chịu buông cô ra, anh ôm rất chặt, chặt tới mức chỉ sợ buông tay ra là cô sẽ biến mất mãi mãi mà thôi.

“Tiểu Tình, có phải em đã chịu rất nhiều áp lực hay không? Có phải em đã rất tổn thương hay không, còn khóc nữa mà không có ai ở bên cạnh? Anh xin lỗi, thật sự xin lỗi em, anh không biết một chút gì hết, lại còn trách em tại sao sáu năm trước lại bỏ rơi anh. Thật sự xin lỗi em!”

Thâm Tình đẩy mạnh Khương Gia Tuấn ra, nhìn anh từ trên cao xuống dưới. Khương Gia Tuấn muốn đi về phía cô nhưng bị cô chặn lại.

“Khoan đã, anh nói rõ ràng cho em biết đi, rốt cuộc anh muốn nói cái gì vậy? Tại sao lại xin lỗi em chứ, em không hiểu, anh có làm cái gì có lỗi với em đâu.”


Khương Gia Tuấn cứ tiến về trước, Thâm Tình lại lùi một bước.

“Em đừng như vậy, anh biết hết mọi chuyện rồi, anh biết tại sao em lại cách xa anh sau khi tốt nghiệp rồi, anh không trách em, anh nên trách anh mới đúng.”

Thâm Tình trợn tròn mắt lên nhìn anh, cái gì chứ, anh ấy biết chuyện cô nhận lời của chú Khương để rời xa anh rồi hay sao? Nhưng tại sao anh ấy lại biết, hay là hôm qua anh nghe lén cuộc đối thoại của cô và chú Khương?

“Khoan đã, em vẫn chưa hiểu, anh nói là anh biết lý do tại vì sao em cách xa anh sau khi tốt nghiệp sao? Hay là chuyện gì vậy, nói từ từ rõ ràng một lần.”

Khương Gia Tuấn muốn bắt cánh tay của cô, nhưng đều bị cô đẩy ra.

“Anh biết chuyện em mắc hội chứng hemophobia, anh thật sự không tin em lại bị căn bệnh đó. Thâm Tình, anh thật sự xin lỗi, anh thật sự xin lỗi em.”

Thâm Tình nhìn Khương Gia Tuấn ngơ ngác, anh biết rồi à? Có phải mọi người trong bệnh viện cũng biết cho nên mới dùng ánh mắt kia để nhìn cô không? Ánh mắt đó chính là miệt thị, đúng vậy.

Vừa rồi còn nghĩ anh đã biết chuyện cô và chú Khương nói chuyện với nhau ở trong phòng của chú ấy. Chỉ không ngờ là chuyện này, thế thì cũng tốt, cô sẽ dùng chuyện này để chấm dứt tất cả một lần với anh luôn.

“Khương Gia Tuấn.” Thâm Tình gọi cả họ lẫn tên của anh.

“Anh đừng như vậy nữa, dù em có mắc bệnh đó thì cũng đâu liên quan gì tới anh cơ chứ? Anh bày ra gương mặt này là đang thương hại em hay sao, thật à? Vậy thì em quá đang thương rồi.”


Khương Gia Tuấn lắc đầu, anh bước về trước nhưng anh càng bước cô lại càng lùi lại. “Không, anh không hề có ý đó, anh chỉ muốn…”

Giọng nói của Khương Gia Tuấn bị Thâm Tình chặn lại, giọng nói của cô rất lớn.

“Vậy anh có ý gì hả? Muốn em bẽ mặt trước những đồng nghiệp khác hay sao? Anh ở trước mặt người ta lôi lôi kéo kéo chính là có ý đó, anh làm như vậy những người kia sẽ nghĩ em không đúng đắn sợ hãi đó. Anh đang cảm thấy thương hại em sao? Thương hại em vì em bị căn bệnh đó?”

Khương Gia Tuấn không nói gì nữa yên lặng đứng nhìn cô, anh lắc đầu.

“Vừa rồi anh không kiềm chế được mình mà thôi, anh thật sự xin lỗi em! Anh thật sự không cố ý.”

Thâm Tình nắm chặt hai tay lại, mắt nhìn xa xa.

“Nhưng anh đã làm nó đấy. Từ giờ đừng có xuất hiện trước mặt em nữa được không, em không muốn nhìn thấy anh, lại đừng có tìm em nữa. Anh có biết người ta nói gì sau lưng của em hay không, họ nói em giống như một con đỉa bám dính lấy anh và chú Khương không chịu buông ra. Hôm em bị thương rất cảm ơn anh đã ở bên em, nhưng em đã nói rất rõ rồi em muốn chúng ta chỉ là bạn thân của nhau. Gia Tuấn, trước giờ em vẫn xem anh giống như một người anh trai, một người đồng nghiệp tốt của nhau mà thôi.”

Khương Gia Tuấn lùi người lại, anh chỉ không ngờ cô sẽ nói như vậy mà thôi. Anh thật sự không nghĩ cô lại xem anh là một người anh trai.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: C49: Bí mật cuối cùng cũng bị lộ hạ


“Em thật sự nghĩ như vậy hay sao? Anh những ngày chúng ta còn học đại học, chúng ta ăn chung một nồi cơm, uống chung một chiếc cốc, đôi khi còn ngủ chung một giường. Lúc đó em còn hứa với anh rằng sau này em sẽ không tổn thương cho anh, em sẽ ở bên cạnh anh như lúc này. Thời gian cứ thế trôi đi, đến khi chúng ta tốt nghiệp đại học, hôm đó anh đã nấu rất nhiều món ngon ở nhà, chỉ đợi em và ba về ăn cơm mà thôi, buổi tối đó anh định sẽ nói hết những gì trong lòng ra với em, và sẽ xin ba cho chúng ta đến với nhau.”

Khương Gia Tuấn dừng lại một chút, sau đó nói: “nhưng buổi tối hôm đó em không đến, thật sự không hề đến, mà ba cũng về rất muộn. Sau hôm đó em cứ trốn tránh anh từ lần này tới lần khác, thời gian cứ thế trôi dần dần chúng ta không còn nói chuyện với nhau nữa, một tháng sau anh mới biết em đã nhận lời ba anh vào làm việc cho bệnh viện, với thân phận là một bác sĩ tâm lý. Chúng ta càng không có thời gian gặp nhau nhiều nữa, cứ thế mà đã sáu năm trôi qua rồi.”

Thâm Tình bước về trước, đối diện ánh mắt đau khổ của Khươn Gia Tuấn, giọng nói đầy kiên định.

“Em nghĩ buổi tối của sáu năm trước khi em không tới nhà của anh thì anh cũng phải biết câu trả lời của em rồi chứ? Em vốn không muốn chúng ta càng ngày càng nảy sinh tình cảm không đáng có nên em đã chọn rời xa, anh thông minh như vậy tại sao anh lại không hiểu hả?”

Thâm Tình dừng lại một chút sau đó nói: “em là ai chứ, anh là ai chứ? Chúng ta có thể đến với nhau hay sao hả?”

“Tại sao lại không thể chứ?”


Khương Gia Tuấn vừa hỏi xong Thâm Tình vội lên tiếng.

“Bởi vì anh là con trai của giám đốc một bệnh viện lớn, tương lai sẽ làm nhiều việc trọng đại. Đương nhiên nếu muốn làm được việc trọng đại anh phải lấy một cô vợ có thế giúp anh làm chuyện đó, đương nhiên người đó không thể nào là em được.”

Khương Gia Tuấn lắc đầu nói: “anh không muốn, nếu để anh lựa chọn giữa em và tương lai anh nhất định sẽ chọn em. Bởi vì nếu tương lai không có em anh sẽ không thể sống được. Sáu năm qua anh luôn nỗ lực, luôn cố gắng để cho ba thấy anh có thể làm được những gì, anh có thể đưa Thanh Thành đi tới đâu. Nhưng một khoảnh khắc nào đó khi quay đầu lại, anh vô tình cảm thấy trái tim của mình rất đau, bởi vì trong sự nỗ lực đó không có bóng dáng của em đi theo anh. Tiểu Tình, anh thật sự không thể mất em.”

Thâm Tình nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, cô lau đi hết lần này tới lần khác. Cô tự nhủ rằng cô và anh đã không là gì từ sáu năm trước rồi, vậy tại sao cô lại khóc chứ, thật nực cười mà.

“Vốn dĩ anh đã mất em từ sáu năm trước rồi. Em chỉ là một đứa mắc căn bệnh hiếm gặp ở người, mỗi khi thấy máu sẽ sợ hãi, sẽ ngất đi, em không thể phẫu thuật cứu người, em không thể ở bên cạnh anh giúp anh được. Nhưng người khác thì có thể, họ có thể giúp anh. Gia Tuấn, em vẫn luôn xem anh là anh trai, một người anh mà em luôn tôn trọng, nếu anh còn muốn người em gái này thì dừng lại đi, bởi vì chúng ta không thể.”

Khương Gia Tuấn muốn đến lau đi gương mặt đầy nước mắt của cô, nhưng nhận ra rằng anh không có tư cách đó.

“Là ba của anh sao? Là ông ấy tạo áp lực cho em sao? Em hãy nói sự thật cho anh biết, anh nhất định sẽ không để chuyện này yên đâu.”

“Khương Gia Tuấn.” Thâm Tình một lần nữa gọi cả lẫn họ của anh.

“Đừng như vậy nữa, nếu anh còn hành xử như ngày hôm nay nữa em sẽ rời khỏi bệnh viện này, từ giờ sẽ không xuất hiện trước mặt anh nữa đâu. Thâm Tình em trước giờ nói được làm được, đừng tìm em nữa!” Nói xong cô liền quay người bỏ đi và không hề quay đầu lại.

Khương Gia Tuấn ở phía sau gọi tên cô mấy lần nhưng cô không hề trả lời. Khương Gia Tuấn tức giận đánh vào từng mấy cái, máu từ mu bàn tay chảy ra anh cũng không hề quan tâm. Một lúc sau anh ngồi bệt xuống dưới đất, bất lực mày ôm chặt người mình lại.


Vừa rồi trong câu nói của Thâm Tình rất rõ ràng cô đã không muốn liên quan tới anh nữa, lại càng không muốn anh bước vào cuộc sống của cô. Chuyện này chắc chắn có liên quan tới ba của anh, chắc chắn ông ấy đã nhúng tay vào chuyện này từ sáu năm trước.

Ngồi đó một lúc sau đó anh đứng dậy và bước ra ngoài, sau khi Khương Gia Tuấn rời đi Phương Hàn Thanh từ bên trong bước ra ngoài. Cô ta nhìn chằm chằm bóng lưng của anh, thật cô đơn và thất bại, nhưng nó lại khiến cô ta rất vui. Cô ta chạy theo phía sau Khương Gia Tuấn.

Thâm Tình trở về phòng làm việc của mình, nhìn chiếc bàn làm việc của mình cô đã ngồi đó sáu năm rồi, chiếc ghế cũng mòn hết rồi nhưng cô không hề thay nó, bởi cô thích.

Thâm Tình đặt tay mình xuống bàn, sau đó gối đầu của mình lên tay, cô nhìn về phía cửa phòng. Sáng nay bước chân vào bệnh viện ánh mắt của những người đồng nghiệp nhìn cô vô cùng khác, thì ra là họ vì bí mật kia của cô nên mới như vậy.

Cuối cùng cái bí mật đó của cô cũng bị người ta phát hiện, giờ đây không còn là bí mật nữa rồi, cả Nhạc Thành này đều biết hết rồi, cũng có thể Giang Thành cũng biết rồi. Liệu ông ta có nổi điên lên vì có một đứa con gái không ra gì như cô không? Liên quan đến một vụ giết người, sau đó lại bị lộ bản thân mắc bệnh.

Nhưng cái cô không hiểu chính là ai đã nói bí mật này cho báo trí nghe vậy chứ? Thâm Tình sâu chuỗi những việc mà thời gian gần đây cô gặp phải, trước giờ cũng chỉ có chú Khương biết, à, còn có cảnh sát Trương và hai đồng nghiệp của ông ấy. Cảnh sát Trương từng nói sẽ không làm chuyện khiến công dân vô tội chịu tổn thương nên Thâm Tình tin ông ấy sẽ không làm chuyện này. Vậy thì chỉ còn một người là chú Khương và hai người đồng nghiệp kia mà thôi. Chú Khương sao, không thể nào là chú ấy.

Thâm Tình nhắm chặt hai mắt lại, cô cảm thấy hơi mệt mỏi, những ngày qua thật sự quá mệt mỏi đối với cô.




Buổi tối dần buông xuống, sự xôn xao về một bác sĩ tâm lý mắc hội chứng hemophobia, điều đặc biệt cô ấy lại đang làm bác sĩ tâm lý tại bệnh viện lớn Thanh Thành. Nổi tiếng, xinh đẹp, từng đạt được nhiều giải thưởng lớn trong công việc của mình.

Cô gái này còn liên quan tới một vụ án giết người đang rất hót ở Nhạc Thành. Chỉ nửa ngày trôi qua, từ ảnh thời đại học tới ảnh hiện tại của cô đều bị người ta kéo hết lên, chỉ qua nửa ngày cái tên Thâm Tình đã trở thành tâm điểm nổi tiếng cho người ta bàn tán sôi nổi trong những giờ qua.

Có rất nhiều bức ảnh cô ấy nhận giải thưởng về lĩnh vực tâm lý học được người ta lôi ra để bàn tán. Họ nói cái giải này không lên thuộc về cô, một người như cô tại sao lại có thể nhận giải, họ còn nói cô chắc chắn đã mua những giải thưởng này.

Có người bình luận ác ý, nói cô đáng chết, vì có liên quan tới vụ án của Phương Lão Gia, chủ tịch của Phương Gia.

Cũng có người thương cảm cho cô, vì một cô gái nhỏ bé xinh đẹp giỏi giang như vậy lại mắc phải căn bệnh đó, họ thương cảm vì từ nhỏ cô đã trải qua những chuyện khủng khiếp cho nên cô mới mắc căn bệnh đó.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: C50: Anh không còn tư cách nữa thượng


Buổi tối, những hạt mưa nhỏ bắt đầu rơi xuống, thời tiết lúc này ở Nhạc Thành thường sẽ mưa vào buổi tối.

Ở một quán bar nào đó ở Nhạc Thành, Khương Gia Tuấn ngồi uống rượu đến say mềm. Trên bàn rất nhiều vỏ chai rượu nổi tiếng được bày ở trên. Anh đưa tay lên muốn rót rượu, nhưng lại phát hiện rượu đã hết, anh có dốc xuống mấy lần nó cũng không ra.

“Lấy thêm rượu cho tôi. Tôi muốn uống rượu, nhanh lên!” Anh hét lên với người quản lý.

Người quản lý bước đến, muốn nhắc nhở anh thì một bóng dáng bước đến chặn anh ta lại. Người đó ngồi xuống bên cạnh Khương Gia Tuấn, cầm ly rượu của anh lên và rót một ly rượu xuống đặt lên bàn.

“Em uống cùng anh!”

Khương Gia Tuấn ngước mắt lên nhìn người đó, môi anh nhếch cao đầy khinhh thường.

“Cô đến đây làm gì hả? Không phải ba của cô vừa mới mất sao, không cần quan tâm tới tôi! Đi đi!”

Phương Hàn Thanh uống ly rượu đã rót sẵn cho Khương Gia Tuấn, mặt không khỏi cau lại, cô ta không quen uống loại rượu như thế này.

“Em lo lắng cho anh, hôm nay không thấy anh ở bệnh viện, hỏi người của anh họ cũng nói là không biết, nên em đã đi tìm anh, tìm rất lâu, mãi mới nhớ ra anh thường đến nơi này để uống rượu.”

Khương Gia Tuấn ngước lên nhìn cô ta, môi cười một nụ cười như có như không.


“Tôi thường đến nơi này để uống rượu hay sao? Cô nói giống như mỗi lần tôi đến đây uống rượu là cô đều biết vậy đó, đừng tỏ ra mình hiểu rõ tôi như vậy.”

“Đúng vậy, mỗi lần anh tới em đều ngồi ở phía xa kia nhìn anh.” Phương Hàn Thanh không nghỉ ngợi mà nói ra câu đó.

Khương Gia Tuấn ngẩng mặt lên nhìn cô ta, hôm nay Phương Hàn Thanh mặc một chiếc váy màu trắng trôi vô cùng xinh đẹp. Cô ta vốn có nước da trắng nên măc gì cũng tôn nên nước da.

Khương Gia Tuấn quay đầu đi, rót cho mình một ly rượu sau đó nói: “Vậy thì cũng chẳng liên quan tới tôi, cô đi đi.”

Phương Hàn Thanh dật lấy chai rượu từ trong tay của anh, sau đó rót cho mình một ly rượu, ngửa cô và uống nó.

“Nếu không liên quan tới anh thì cần gì em phải ngồi ở nơi đó hả? Nếu không liên quan tới anh mỗi khi anh buồn tại sao tim em lại đau, em lại khóc khi nhìn thấy anh ngồi đây khóc lóc hả? Gia Tuấn, đừng tự hành hạ bản thân mình nữa có được hay không?”

Khương Gia Tuấn không nhìn cô ta, anh chai rượu trên tay của cô ta. Đây là một loại rượu rất mạnh, cô ấy là con gái, uống vào sẽ rất dễ say.

Phương Hàn Thanh định rót cho mình một ly rượu, nhưng lại bị Khương Gia Tuấn chặn lại. “Cô muốn uống đến chết sao?”

Phương Hàn Thanh đẩy tay anh ra hỏi: “vậy anh thì sao hả? Anh ngồi ở đây uống rượu chính là muốn tìm chỗ chết có đúng không?”

Khương Gia Tuấn bật cười, giọng nói rõ ràng đã thay đổi đi rất nhiều.

“Uống rượu mà có thể chết thì có ai dám uống rượu nữa chứ? Cũng chỉ có bọn con gái các cô mới nghĩ như vậy mà thôi.”

Phương Hàn Thanh dật chai rượu từ trong tay của Khương Gia Tuấn sau đó cho lên miệng và uống. Khương Gia Tuấn nhìn thấy vội kéo cô ta lại, lấy chai rượu.

Phương Hàn Thanh nhân cô hợi đó ôm cổ của Khương Gia Tuấn, sau đó đặt môi xuống môi của Khương Gia Tuấn. Nụ hôn ướt át từ một phía của Phương Hàn Thanh rất nhanh bị Khương Gia Tuấn đẩy ra.

“Phương Tiểu Thư cô làm cái gì vậy? Tự trọng một chút đi, đây là nơi đông người, không nên làm vậy.” Vừa nói anh vừa lau miệng của mình đầy ghét bỏ.

Phương Hàn Thanh nhìn theo hành động của anh thì không khỏi buồn cười. Anh hôn Thâm Tình thì nhiệt tình và ham muốn, còn với cô ta thì lại bày ra cái gương mặt ghét bỏ như vậy hay sao? Phương Hàn Thanh cảm thấy chưa bao giờ cô ta thất bại như lúc này, tại sao cô ta lại không có được tình yêu của anh chứ.

“Anh vẫn không hiểu hay sao? Em đơn phương anh từ rất lâu, rất lâu rồi, nhưng tại sao anh vẫn không biết vậy chứ? Tại sao anh không hề quay đầu lại nhìn em dù chỉ một chút vậy chứ, tại sao hả?” Cô ta gần như hét lên với anh.


Khương Gia Tuấn nhìn cô ta rất lâu, cuối cùng là không nói gì nữa, chỉ yên lặng nhìn mà thôi.

Giọng nói của Phương Hàn Thanh vang lên một lần nữa: “Anh yêu chị Thâm Tình đến như vậy hay sao? Cho dù chị ấy không hề có tình cảm với anh vẫn yêu chị ấy, vẫn luôn hướng tình yêu về phía chị ấy hay sao? Khương Gia Tuấn em đang cảm thấy anh rất đáng thương, đáng thương vô cùng.”

Khương Gia Tuấn bật cười thành tiếng, anh đáng thương sao? Đúng anh đáng thương, thì sao chứ, đáng thương khi hướng tình yêu của mình cho một người thì có sao đâu chứ.

“Đúng vậy, tôi đáng thương, vậy còn cô, cô không đáng thương sao, cô cũng hướng tình yêu về tôi, một người không hề dành tình cảm cho cô.”

Phương Hàn Thanh ngước lên nhìn, sau đó quay mặt đi chỗ khác. Cô ta uống hết chai rượu, sau đó đứng dậy, nhưng vừa đứng là liền ngã xuống. Khương Gia Tuấn bên cạnh đỡ lấy cô ta, cũng vì vậy mà hai người ôm lấy nhau.

Phương Hàn Thanh nhắm chặt mắt, ôm chặt hông của Khương Gia Tuấn không buông.

“Phương Tiểu Thư, cô buông tay ra đi, mọi người đang nhìn đó. Phương Tiểu Thư.”

Khương Gia Tuấn gọi mấy lần, nhưng Phương Hàn Thanh không có ý định tỉnh lại.

“Phương Tiểu Thư, nhà của cô ở đâu, tôi đưa cô về!”

Nhưng Phương Hàn Thanh không hề trả lời lại. Khương Gia Tuấn thử đẩy cô ta ra mấy lần nhưng hoàn toàn không được.

Anh đứng dậy, ôm cô ta lên, nhưng anh nhận ra mình còn say hơn Phương Hàn Thanh nữa. Cũng may có nhân viên của quán bar giúp họ gọi xe để họ ra về.


Khương Gia Tuấn nhìn căn phòng bao trước mặt, đây là nơi anh thường lui tới khi đi công tác về muộn, cũng là nơi anh mua sẵn để sau này cùng Thâm Tình dọn tới sống, chẳng hiểu sao lại bảo tài xế chở tới nơi này nữa. Phương Hàn Thanh không nói cho anh biết cô ta ở đâu, nên anh không thể vứt cô ta ở ngoài đường được.

Anh mở cửa phòng, bật đèn phòng và để Phương Hàn Thanh lên giường, muốn gỡ bàn tay đang ôm cổ của cô ta ra nhưng hoàn toàn không được, cô ta ôm rất chặt.

“Phương Gia Thanh, buông tay của cô ra đi.”

Phương Hàn Thanh không có dấu hiệu gì là tỉnh lại, bỗng nhiên cô ta mở mắt, chớp chớp nhìn anh. Bốn mắt nhìn nhau, giọng nói của cô ta bỗng nhiên vang lên.

“Gia Tuấn, Gia Tuấn, em yêu anh, em yêu anh rất nhiều anh không cảm nhận được hay sao? Em yêu anh nhiều như vậy, nguyện vì anh mà làm tất cả mọi thứ, tại sai anh không nhìn thấy chứ?”

Phương Hàn Thanh ôm chặt cổ của Khương Gia Tuấn nhất quyết không buông.

Khương Gia Tuấn không thích cảm giác này, anh đẩy người của Phương Hàn Thanh ra, để gương mặt của cô ta đối diện mình. Anh nhìn chằm chằm gương mặt của cô ta, bỗng nhiên gương mặt phía trước biến thành gương mặt của Thâm Tình. Gương mặt quen thuộc, đôi môi anh đào anh hằng ao ước được chạm vào nó xuất hiện ra trước mặt, anh nhìn không rời mắt.

Khương Gia Tuấn bỗng nhiên đưa tay lên gương mặt của cô ta, đẩy đẩy mấy cọng tóc trước mặt của cô ta ra sau. Giọng nói nhẹ nhàng ngọt ngào hiếm có.

“Tiểu Tình, cuối cùng em cũng nói yêu anh rồi hay sao? Cuối cùng em cũng chấp nhận tình cảm của anh rồi sao? Tiểu Tình anh cũng yêu em, yêu em rất nhiều. Từ nay về sau đừng rời xa anh nữa được không, đừng làm anh tổn thương nữa có được không?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: C51: Anh không còn tư cách nữa hạ


Phương Hàn Thanh nhắm mắt lại, nước mắt chảy ra từ khoé mắt sau đó rơi xuống chiếc gối dưới đầu. Cảm nhận bàn tay to lớn của anh chạm vào khuôn mặt của mình, đây là điều cô ta từng ao ước, cuối cùng hôm nay cũng làm được rồi.

Khương Gia Tuấn cúi đầu xuống hôn lên môi cô ta, gương mặt của Phương Hàn Thanh vẫn không thay đổi. Cô ta há miệng, đoán nhận lấy nụ hôn ngan tàn chiếm đoạt của anh.

Cô ta biết Khương Gia Tuấn lúc này xem mình chính là Thâm Tình, nhưng không sao, chỉ cần cô và anh có thể bên nhau thì sau này tất cả sẽ thay đổi. Hai tay cô ta đưa lên ôm cổ của Khương Gia Tuấn, hai người trao cho nhau một nụ hôn nồng nhiệt.

Khương Gia Tuấn bắt đầu men theo người của Phươn Hàn Thanh mà đi xuống, mỗi nơi anh đi qua đều để lại cho cô ta một cảm giác khó quên. Mỗi một lần hôn xuống anh đều ngâm nga tên của Thâm Tình, đầy ngợi cảm, nhưng Phương Hàn Thanh cảm thấy hạnh phúc. Được người đàn ông mà mình yêu chiếm đoạn dù cho anh ấy có gọi tên người phụ nữ khác cũng không sao, chỉ cần là của cô ta thì chắc chắn sẽ là của cô ta.

Chiếc váy trên người của Phương Hàn Thanh được bàn tay của anh bắt đầu cởi bỏ ra, còn bàn tay của Phương Hàn Thanh cởi áo sơ mi của Khương Gia Tuấn.

Buổi tối đó, hai người họ dính chặt vào nhau, khi người đàn ông đi vào sâu bên trong, người phụ nữ bỗng hét lên một tiếng đầy đau đớn và thống khổ. Tiếp sau đó là khoái cảm của cả hai, từ lần lần từ lần khác. Hai người giống như đang ở trên cùng một con thuyền trôi trên sông, như những con sóng êm ã lướt qua.

Bên ngoài trời vẫn mưa, khiến cho nhiều người cảm thấy buồn lòng vô cùng.


Cùng lúc này, Thâm Tình ngồi trên chiếc bàn làm việc của mình, cô rất ít khi thức đêm, cô rất ít khi khóc vì một số chuyện vớ vẩn, một người như cô lại trở nên như vậy.

Bên ngoài, Hàn Tam gọi cửa rất nhiều lần, nhưng Thâm Tình không quan tâm, cô cũng không hề mở cửa.

“Chị Tiểu Tình, mở cửa cho em được không? Em có chuyện muốn nói với chị, chị ơi mở cửa cho em, chị đang làm gì ở trong đó vậy hả?”

Không hề có tiếng trả lời lại, chỉ có giọng nói của Hàn Tam vọng lại mà thôi. Hàn Tam ngồi trước cửa phòng của cô, lưng dựa vào cánh cửa, giọng nói có chút khó nghe, có lẽ là vì khóc.

“Chị Tiểu Tình, những bài báo kia nói dối đúng không chị? Chị chỉ là một người bình thường mà thôi đúng không, chị không mắc căn bệnh đó đúng không chị? Em muốn nghe chị nói chuyện mà, các ý tá trong bệnh viện đều nói họ đã bị chị lừa, nhưng em không tin. Mà dù chị có bị bệnh thì có sao chứ, một bác sĩ tâm lý không thể để cho người ta mắc bệnh này bệnh kia hay sao chứ?”

Bỗng nhiên cánh cửa “cạnh” một tiếng, Hàn Tam đang dựa lưng vào đó cũng bị ngã ra phía sau. Thâm Tình từ trên cao nhìn xuống gương mặt của cậu ta.

“Cậu đang nghĩ cái gì mà lại ngồi ở dưới đất hả? Không thấy ở bên ngoài đang mưa à?”

Hàn Tam đứng dậy cười, phũ phũ mông của mình. “Chị chịu nói chuyện với em rồi sao? Em vào phòng được không?”

Thâm Tình không trả lời, cũng không cản cậu ta, cô bước vào trong phòng trước. Hàn Tam theo phía sau người cô.

“Những gì trên báo chí nói là thật, tôi mắc một căn bệnh, từ khi tôi chỉ là một cô nhóc mười tám tuổi, tôi đã chứng kiến một chuyện khủng khiếp, từ đó máu trở thành vũ khí nỗi đau của tôi. Mỗi khi thấy máu tôi sẽ ngất, thấy máu tôi sẽ khó thở, có khi là sốt tận mấy tuần liền ở trên giường. Cậu nghĩ xem, có phải mỗi một người sống trên thế gian này đều có một hoặc hai nỗi sợ trong người hay không?”

Hàn Tam nhìn gương mặt nghiêng của cô không lên tiếng, giọng nói của Thâm Tình lại vang lên.


“Tôi luôn dấu tất cả người ở bệnh viện vì căn bệnh của mình, tôi luôn sợ nếu một ngày nào đó chuyện này lộ ra người ta sẽ nghĩ cái gì, họ sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt gì, và họ sẽ nói gì về tôi, chắc là cũng không đến nổi đâu. Nhưng cuối cùng ngày đó cũng đến rồi, tôi chứng kiến họ nói tôi, biết họ nghĩ gì, và họ nhìn tôi bằng ánh mắt gì, thật sự không đúng như những gì tôi nghĩ, hoàn toàn không giống.”

Hàn Tam không quen nhìn cô như thế này, cậu ta đứng dậy, đưa tay đặt lên vai cô vỗ vỗ.

“Sẽ không sao đâu chị, nếu họ biết rồi thì cứ để họ biết đi, từ giờ chị sẽ không lo sợ người ta phát hiện nữa. Từ giờ chị hãy sống đúng với những gì mà chị có, không cần phải tỏ ra mình không sợ cái này, không sợ cái kia nữa. Bên ngoài họ nói cái gì không quan trọng, quan trọng là chị cảm thấy thích và muốn làm nó là được rồi.”

Thâm Tình không ngẩng đầu lên, cũng không nói chỉ yên lặng nhìn mà thôi. Bên ngoài trời vẫn chưa hết mưa, những hạt mưa dính lên trên ô cửa nhà cô.

….

Buổi sáng ngày hôm sau, trong căn phòng quần áo bị vứt ngổn ngang dưới mặt đất. Khương Gia Tuấn đưa tay day day thái dương đau rức của mình, cảm giác thật khó chịu, lâu lắm rồi anh mới uống nhiều như thế này. Anh cảm thấy tay có chút mỏi, đang định kéo tay lên, lại phía hiện có ai đó đang gối đầu lên tay của mình.

Khi nhìn rõ gương mặt của người đó Khương Gia Tuấn giật mình kéo lùi người lại, hai đầu lông mày cau chặt lại vô cùng khó coi. Phương Hàn Thanh cũng thức dậy vì nó. Cô ta từ từ mở đôi mắt của mình ra, sau đó phát hiện Khương Gia Tuấn vẫn còn trước mặt thì rất vui. Đang muốn nói chuyện trước thì giọng nói của Khương Gia Tuấn bỗng vang lên.

“Phương Tiểu Thư, tôi xin lỗi cô. Hôm qua chúng ta uống quá say, mà tôi cứ nghĩ người hôm qua lên giường cũng tôi là…” giọng nói của Khương Gia Tuấn bị Phương Hàn Thanh chặn lại.


“Không liên quan tới anh, em cũng không cần anh phải chịu tránh nhiệm hay làm gì với em. Chúng ta là người trở thành, chúng ta sẽ bị tự chịu trách nhiệm cho những gì mà mình đã làm, vì vậy anh đừng cảm thấy áy náy về chuyện này.”

Thật ra Phương Hàn Thanh không hề muốn nói câu này, nhưng cô ta không muốn nghe Khương Gia Tuấn nói tiếp câu kia. Bởi vì cô ta biết anh sắp nói cái gì, nếu cô ta để yên cô ta sợ mình sẽ đau đến không thể thở được. Phương Hàn Thanh kéo chăn ra, nhặt chiếc váy đang ở dưới đất lên và mặc vào.

Khương Gia Tuấn nhìn theo hành động của cô, anh không khỏi cau mày lại. Thật sự lúc này anh mới để ý lời nói của mình, vừa rồi anh định nói rằng: ‘anh còn nghĩ cô ta là Tiểu Tình của anh nên anh mới làm chuyện này.’ Cũng may Phương Hàn Thanh đã chặn anh lại.

Nhìn bóng lưng của Phương Hàn Thanh, cô ta khó khăn mặc chiếc váy vào người. Lại nhìn xuống vệt đỏ dưới chiếc ga giường trước mặt, Phương Hàn Thanh là lần đầu tiên, mà anh cũng vậy, anh cũng là lần đầu tiên. Lúc trước anh định để dành lần đầu tiên để dùng với Thâm Tình, nhưng nhìn xem, anh đã phản bội lời hứa của mình với cô rồi. Anh lúc này hoàn toàn không xứng với Thâm Tình nữa rồi.

Anh hoàn toàn không xứng với cô nữa rồi, Khương Gia Tuấn nhìn xa xăm, trong lòng suy nghĩ rất nhiều thứ.

Phương Hàn Thanh mở cửa bước ra ngoài, Khương Gia Tuấn vội bước xuống giường, mặc quần áo của mình vào sau đó chạy nhanh ra ngoài. Phương Hàn Thanh đang đứng ở dưới chờ xa, Khương Gia Tuấn tới kéo cô ta lại.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: C52: Nhìn thấy anh ngồi cùng xe với người ta


“Chúng ta không thể mãi đắm chìm trong quá khứ, không thể mãi đắm chìm vào cái thứ gọi là đau thương đó mãi được. Nếu có thể bỏ được, nhất định bạn phải bỏ bằng được, bỏ nó được rồi bạn sẽ biết hạnh phúc ở ngay bên cạnh bạn mà trước giờ bạn không hề biết.”



“Em muốn đi đâu?”

Phương Hàn Thanh đẩy tay của Khương Gia Tuấn ra, sau đó đi về chiếc xe đã đợi sẵn ở phía trước. Khương Gia Tuấn đi lên, kéo cô ta lại một lần nữa.

“Anh có chuyện muốn nói với em.”

Bàn tay đặt ở cửa xe taxi của Phương Hàn Thanh nắm chặt, môi kéo cao một nụ cười đầy mãn nguyện.

“Em muốn đi tới bệnh viện để làm việc, dạo gần đây vì chuyện của ba em mà em đã rất mệt mỏi, em không muốn ở nhà nữa, em muốn đi làm.”

Khương Gia Tuấn kéo cô ta lại. “Không được, lên phòng đã, sau đó anh chở em tới bệnh viện.”

Phương Hàn Thanh đẩy tay anh ra một lần nữa. “Em muốn đi ngay bây giờ.” Giọng nói đầy cương quyết.

Khương Gia Tuấn cảm thấy không thể thay đổi được ý định của cô ta liền nói: “Vậy được, anh đi cùng em!”


Khương Gia Tuấn nói xong mở cửa xe taxi ra để cho Phương Hàn Thanh ngồi vào trong.

Phương Hàn Thanh ngồi bên cạnh Khương Gia Tuấn, ngẳng cao đầu lên nhìn người đàn ông.

“Anh sẽ không hối hận chứ?”

Khương Gia Tuấn nhìn sang gương mặt của cô ta.

“Em muốn nói cái gì?”

“Thì anh cùng em tới bệnh viện, em nhớ anh không bao giờ muốn xuất hiện cùng một người phụ nữ khác xuống xe cùng mình, bởi vì anh sợ chị Thâm Tình nhìn thấy sẽ không vui.”

Khương Gia Tuấn cau mày lại nhìn cô ta, môi người đàn ông mím chặt.

“Vậy thì cứ để cô ấy nhìn thấy đi, con người cũng phải thay đổi, mà tình cảm cũng không ngoại lệ. Người ta sẽ không mãi hứng về một người không dành tình cảm cho mình mãi đâu.”

Phương Hàn Thanh cười, kéo người về trước, vai dựa vào ngực của người đàn ông. “Em rất vui.”

Khương Gia Tuấn không trả lời, nếu như chuyện hôm qua không phát sinh ra chuyện có lẽ anh sẽ không buông tay Thâm Tình ra chỉ một chút. Nhưng lúc này đây anh không còn tư cách đó nữa rồi, không hề còn. Ánh mắt nhìn ra ngoài cửa xe, những đoàn người vẫn tấp lập đi đi lại lại, cuộc sống của họ vẫn trôi qua bình thường sau một đêm, nhưng tại sao anh lại không được như họ cơ chứ?

Thâm Tình đi làm bình thường, vừa bước chân ra khỏi xe cô đã thấy cảnh sát Trương đang đứng ở trước cổng hình như đang đợi cô. Ông ta giống như một người thần bí vậy, thoát ẩn thoát hiện khiến cho người ta không thể nào mà biết được.

“Bác sĩ Thâm, chúng ta nói chuyện một chút chứ?”

Thâm Tình nhìn ông ấy một giây lát sau đó gật đầu đồng ý. “Được chứ, cảnh sát Trương, bên kia có cửa hàng ăn sáng, chúng ta qua đó uống cà phê.”

Cảnh sát Trương nhìn cô cười sau đó gật đầu đồng ý. “Được, vậy chúng ta đi thôi.”

Hai người một trước một sau vào trong quán ăn đối diện cổng chính bệnh viện Thanh Thành.

Bước vào quán ăn, Thâm Tình gọi một cốc cà phê sữa. Thật ra cô không thích những thức uống có chất kích thích này, nhưng cô cần nó để tỉnh táo vì phải đối phó với người đàn ông đang ngồi đối diện cô.


Cảnh sát Trương cũng gọi cho mình một cốc cà phê đen, Thâm Tình cười nhìn ông.

“Cảnh sát Trương thường xuyên uống loại cà phê đen như vậy hay sao? Theo như tôi được biết thì nó không tốt cho sức khoẻ.”

Cảnh sát Trương cười nói: “có lẽ là do thói quen mà thôi, ngày thường tôi cũng hay uống nó.”

Thâm Tình gật đầu. “Cũng đúng, cảnh sát như mấy chú thì luôn trong tâm thế sẵn sàng để chiến đấu mà. Hôm nay chú tìm tôi có chuyện gì sao?”

Cảnh sát Trương cười, ông nhìn đồng hồ trên tay sau đó nói: “khi nào cô bắt đầu vào làm việc?”

“Việc làm của tôi à? Hình như cũng không còn như trước nữa rồi, theo chú sau khi đọc những bài báo ở trên mạng thì sẽ có người tới tìm tôi để khám bệnh và chữa bệnh nữa không?”

Cảnh sát Trương nhìn gương mặt nghiêng của cô thì không khỏi cảm thấy có lỗi.

“Thật ra chuyện kia của cô chúng tôi cũng không biết tại vì sao báo trí lại biết, trước giờ chúng tôi làm việc luôn có phép tắc, sẽ không tiết lộ thông tin của người khác. Nhưng lần này…”

Giọng nói của cảnh sát Trương bị chặn bởi giọng nói của Thâm Tình: “uống cà phê của chú đi.”

Thâm Tình đưa tay nhận cốc cà phê từ trên khay của nhân viên, sau đó đặt xuống trước mặt của ông.

Cảnh sát Trương nhận lấy và nói “cảm ơn”. Thâm Tình cầm thìa khuấy cốc cà phê của mình.


“Tôi không trách chú, có trách cũng là trách chính tôi mà thôi. Bản thân có bệnh lại đi dấu người khác, rồi làm họ có cảm giác như bị lừa, là tôi sai mới đúng. Nhưng nếu để tôi biết người tung tin này là ai tôi nhất định không tha thứ cho kẻ đó, bởi vì tôi không dễ bị ức hiếp.”

Thâm Tình ngước mắt lên nhìn cảnh sát Trương bằng một ánh mắt đầy cảnh cáo, nhưng chỉ nhìn được hai giây, cô đã chuyển ánh mắt ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài, cô thấy một chiếc xe taxi dừng trước cửa bệnh viện.

Bước xuống xe đầu tiên là Khương Gia Tuấn, phía sau là Phương Hàn Thanh. Khương Gia Tuấn đưa tay ra đỡ bàn tay của Phương Hàn Thanh, hai người họ cười với nhau, trao cho nhau ánh mắt thật hạnh phúc. Thâm Tình nhìn thấy cảnh đó thì lòng như bị ai đó hung hăng đánh trúng vậy, cảm giác rất đau.

Hai người họ một trước một sau bước vào trong, mà lúc này cô mới để ý, bộ quần áo trên người của Khương Gia Tuấn chính là bộ quần áo hôm qua anh đã mặc, khi đó anh còn ôm cô vào lòng nữa, mà Phương Hàn Thanh cũng vậy thì phải. Hôm qua ở một ngã rẽ cầu thanh cô đã nhìn thấy cô ta đứng ở đó rất lâu, cũng chính là bộ quần áo này. Hai người họ cả đêm qua ở bên nhau, sáng nay lại mặc chính quần áo đó để đi làm. Nhưng không phải ba của cô ta vừa chết hay sao, tại sao cô ta vẫn đi làm?

Thâm Tình tự cười chính mình, tại sao cô lại để ý chuyện này vậy chứ? Cô có tư cách hay sao, có còn quyền cấm họ hay sao, không hề, ngay cả đứng ngang bằng cô cùng không có quyền. Chỉ là cô cảm thấy buồn cười, không phải hôm qua Khương Gia Tuấn nhất quyết không chịu để cô rời xa anh hay sao, nhưng nhìn xem, hôm nay anh đã ôm người phụ nữ khác đi trước mặt cô.

Cảnh sát Trương nhìn theo ánh mắt của cô, cũng nhìn thấy bóng lưng của một đôi trai gái đang bước đi về trước vô cùng hạnh phúc. Ông đưa cốc cà phê đen lên bên mũi và cảm nhận cái thơm của nó, sau đó uống một ngụm.

“Người đàn ông đó và cô có quen hệ gì hay sao? Người con gái kia thì tôi biết, cô ấy là Phương Tiểu Thư, là con gái của Phương Lão Gia, người đàn ông vừa chết.”

Thâm Tình không hề quay đầu lại nói: “đúng vậy, nhìn họ rất đẹp đôi đúng không? Trai tài, gái sắc vô cùng hợp nhau còn gì.”

“Nếu tôi đoán không nhầm thì cậu ta chính là con trai của giám đốc bệnh viện Thanh Thành này, đúng là người tài. Nghe nói chỉ mới ba mươi tuổi thôi, nhưng lại là bác sĩ hàng đầu của Nhạc Thành, từng đoạt nhiều giải thưởng về các cuộc phẫu thuật lớn. Người như cậu ta đúng là rất hợp với Phương Tiểu Thư, một người sẽ thừa kế tất cả tài sản của Phương Lão Gia, chưa tính ở nước ngoài, trong Nhạc Thành này cũng có đến mười cái công ty Phương Gia làm nhà đầu tư lớn.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: C53: Cô không lo cho mình hay sao


Thâm Tình quay người lại nhìn cảnh sát Trương, bộ ông ta không nói chuyện thì người ta sẽ nghĩ ông ta câm chắc. Hay là ông ta cố tình nói để cho cô biết rằng cô và Khương Gia Tuấn không phải là cùng một thế giới, hai người họ mới thật sự hợp nhau.

Đôi lông mày thanh tú của cô cau lại không vui vẻ. “Tôi cảm thấy lần này chú nói chuyện giỏi hơn lần trước đó, không còn cứng nhắc mà nói chuyện rất vô tư nha!”

Cảnh sát Trương chỉ chỉ xuống dưới cốc cà phê, ý bảo cô đừng khuấy nữa cà phê sẽ chàn ra ngoài. Thâm Tình không quan tâm, tay vẫn khuấy cốc cà phê.

Giọng nói của cảnh sát Trương vang lên. “Thật ra tôi cũng cảm thấy như vậy, tôi thường nói chuyện nhiều hơn với những người tôi cảm thấy họ thiện cảm và tốt tính.”

Thâm Tình cười một nụ cười như có như không, cô dừng tay lại, đưa cốc cà phê sữa lên miệng và uống. Thật ngon đó, không ngờ cà phê sữa lại ngon tới như vậy.

“Vậy sao? Tôi có thể nghĩ rằng chú đang khen tôi không vậy? Nhưng tiếc quá, tôi lại không thích những người nói nhiều, bởi khi họ nói quá nhiều họ sẽ nói ra những câu mà ngay cả họ cũng không biết là gì. Cảnh sát Trương này, chú tìm tôi có chuyện gì sao? Mặc dù tôi không có bệnh nhân tới khám, nhưng vẫn đi làm ăn lương đều đặn đó.”

Cảnh sát Trương thu hồi lại ánh mắt đang nhìn cô của ông, ông ấy nhìn ra bên ngoài. Cửa hàng này đúng là rất tiện lợi đó, không khí thoáng mát có thể khiến cho tâm trạng mình vui lên rất nhiều.

“Cô không lo cho mình hay sao?”


Thâm Tình đưa ánh mắt đầy khó hiểu lên nhìn ông. “Tôi thì phải lo lắng gì chứ?”

Cảnh sát Trương đưa mắt lên nhìn trả lại cô.

“Cô không từng suy nghĩ tới tại sao chuyện cô bị bệnh lại được báo trí biết, và những bức ảnh ngày xưa của cô cũng được đưa lên sao? Đừng nói với tôi là cô chưa từng suy nghĩ đến nhé! Bởi vì nếu cô nói ‘đúng’ tôi chắc chắn sẽ không tin.”

Thâm Tình không hề tránh ánh mắt của cảnh sát Trương, cô đối diện ông ta. Đương nhiên cô từng suy nghĩ rồi và cũng có người để nghi ngờ, nhưng đó là chuyện không thể nào.

“Đúng vậy, tôi trước giờ suy nghĩ rất đơn giản, cho nên tôi cũng sẽ không nghĩ tới chuyện có người cố tình làm như vậy. Nhưng mà chú không cảm thấy chuyện này lạ hay sao, tôi vừa nói chuyện kia cho chú biết thì ngày hôm sau tất cả đều biết, chuyện này phải nói thế nào đây?”

“Chúng tôi đương như là sẽ không làm chuyện có lỗi với mỗi một công dân sống trên Nhạc Thành này. Nhưng tôi muốn nói đến chuyện khác, còn là chuyện gì thì cô tự mình suy nghĩ sẽ thích hợp hơn.”

Thâm Tình cười nói: “chú này, liệu hai người cấp dưới của chú có tiết lộ không, ví dụ như được đút tiền để nói ra chẳng hạn!”

“Đó là điều không thể nào, tôi có thể thề với cô hai người họ là người đã đi theo tôi rất lâu, chuyện tôi nói họ mới dám làm chứ không dám làm sai.”

“Tôi cũng chỉ suy nghĩ mà thôi!”

Cô vừa dứt lời, giọng nói của cảnh sát Trương vang lên: “bác sĩ Thâm người biết chuyện cô bị bệnh cũng không chỉ có ba người chúng tôi đâu, cô đừng quên là vẫn còn một người nữa.”

Nói xong cảnh sát Trương liên đứng dậy. “Hôm nay tôi mời cô nhé! Tôi còn có chuyện, mong rằng lần sau gặp lại tinh thần của bác sĩ Thâm sẽ ổn định hơn và vui vẻ hơn.”

Thâm Tình nhìn bóng lưng của ông ấy, vừa rồi trong lời nói của ông ấy chính là đang nhắc nhở cô.


Cô đưa ánh mắt ra bên ngoài, lúc này trước cửa bệnh viện có rất nhiều bệnh nhân tới khám và chữa bệnh. Bao nhiêu năm qua cô chưa từng ngồi phía sau như thế này, ngắm nhìn bóng lưng của họ thật kỹ, nhìn gương mặt vui buồn của họ thật kỹ. Có người vui vẻ từ trong bệnh viện bước ra với từ bệnh án, cũng có người mang gương mặt u buồn khóc lóc với tờ bệnh án trên tay, sống chết của con người chính là như vậy.

Tại sao trước giờ cô lại không biết những chuyện này vậy chứ, đơn giản thôi, bởi vì cô không thích.

Thâm Tình cảm giác mình đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi, cô đã bỏ lỡ quá nhiều thứ nhất là thanh xuân của cô. Nó trôi qua quá tẻ nhạt và buồn chán, cô cứ như vậy mà sống trong suốt bao nhiêu năm qua. Có lẽ cô cũng nên thay đổi rồi, thay đổi bản thân, thay đổi suy nghĩ và cách sống của mình nữa.

Thâm Tình đứng dậy, cô muốn hoà nhập vào cùng những dòng người kia, muốn cảm nhận mình vẫn còn sống, vẫn còn có thể vui vẻ và sống tiếp. Những thị phi bên ngoài kia cô sẽ không quan tâm nữa, họ muốn nói gì cứ mặc kệ bọn họ đi.



Hai tháng sau, tất cả mọi thứ đều trở lại bình thường. Vụ việc cô và Tần Thư Hàn có liên quan tới cái chết của Phương Giang cũng được làm sáng tỏ, một nhân chứng được xem là người sống sót duy nhất trên con thuyền cho biết: người giết chết Phương Giang không phải là Tần Thư Hàn mà là một người khác. Người đàn ông đó còn chỉ ra những điểm khác nhau ở bức ảnh trên mạng và hình ảnh của Tần Thư Hàn ở bên ngoài là hai người hoàn toàn khác nhau.

Đúng như lời nói của người đàn ông kia, người trong bức ảnh không phải là Tần Thư Hàn, cũng bắt đầu từ ngày đó chuyện của cô và Tần Thư Hàn không được ai nhắc tới nữa. Nhưng còn chuyện cô làm bác sĩ tâm lý nhưng mắc bệnh thì họ luôn nói đi nói lại nhiều, cô cũng không quan tâm tới. Cái cô quan tâm chính là người đàn ông kia là ai, tại sao anh ta lại có thể đứng ra nói tất cả mọi thứ như vậy. Thâm Tình cảm thấy chuyện này không bình thường, rốt cuộc ai đã đứng phía sau.

Cũng từ ngày đó cảnh sát Trương không còn đến tìm cô như mọi khi nữa. Ông ấy có mời cô đi ăn cơm mấy lần nhưng cô đều từ chối, những người như vậy cô càng không liên quan sẽ càng tốt hơn rất nhiều.

Mọi chuyện dần lắng xuống tất cả, không một ai nhắc tới chuyện đã qua nữa. Nhưng thỉnh thoảng vẫn có một vài người đồng nghiệp thường ngồi lại với nhau tám chuyện của cô, những lần như vậy cô đều làm như không nghe thấy mà bước qua.


Cũng gần đến cuối năm bệnh viện ngày càng bận rộn hơn, thời gian Thâm Tình ở bệnh viện cũng nhiều hơn ở nhà. Thâm Tình bước ra từ phòng vệ sinh nữ, hôm nay đúng như cô dựa đoán, bà dì của cô đến rồi. Cũng may sáng nay trước khi đi ra khỏi nhà cô đã có chuẩn bị sẵn từ trước.

Buổi tối buông xuống, hôm nay bệnh viện có tổ chức liên hoan cuối năm, giám đốc Khương là người đích thân mời các nhân viên tới tham dự, ông nói với họ hôm nay có một vài chuyện quan trọng ông ấy muốn nói với tất cả các nhân viên nên không ai được phép từ chối.

Đương nhiên Thâm Tình cũng không ngoại lệ rồi, cô muốn từ chối không đi, nhưng căn bản là không thể từ chối được nó. Hôm nay mọi người lại hẹn nhau ở Bóng Đêm, đây là nơi mà Thâm Tình ghét nhất, cô đứng trước Bóng Đêm rất lâu, cô không dám bước vào đó.

Hàn Tam đi đến đẩy nhẹ cô nói: “chịu Tiểu Tình chị sao vậy?”

Thâm Tình lắc đầu. “Không sao, đi thôi!”

Hàn Tam không tin tiến tới hỏi tiếp: “chị không sao thật chứ? Đừng để em lo lắng có được không vậy? Em thấy mặt chị rất xanh xao!”

Thâm Tình cười, xoa tóc cậu ta nói: “đi thôi, nơi này là một nơi vô cùng nổi tiếng ở Nhạc Thành đó nha, này trong này loại rượu nào cũng có, món ngon nào cũng có và loại người nào cũng có!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54: C54: Hai người họ thật đẹp đôi


Hàn Tam đưa mắt nhìn cô, sau đó bị cô kéo vào trong. Bên trong mọi người đã ngồi vào bàn của mình sẵn hết rồi, còn có hai chỗ trống ở ngay vị trí bàn đầu. Đương nhiên cô không thể nói với những người kia nhường cho cô vị trí cuối được rồi, cô kéo Hàn Tam tới đó, để cậu ta ngồi đầu, còn cô ngồi ở vị trí thứ hai.

Khi cô vừa ngồi xuống, cô đã thấy Khương Gia Tuấn và Phương Hàn Thanh đang ngồi bên cạnh nhau, hai người họ còn ngồi đối diện cô, nhìn hai người họ thật hạnh phúc.

Từ cái ngày Khương Gia Tuấn kéo cô vào trong hành lang đó cô và anh không còn gặp nhau nữa, thấy đồng nghiệp bảo anh luôn ở bên cạnh của Phương Hàn Thanh không rời nửa bước.

Trong phòng bao có ba chiếc bàn rộng, tất cả mọi người đều ngồi xung quanh nó. Trên bàn có rất nhiều món ngoan và rượu quý, Thâm Tình muốn tìm một chai nước lọc nhưng lại không hề có, chỉ có rượu mà thôi.

Phía trên bục cao, giám đốc Khương đang cầm chiếc mic, ông đứng đối diện với những người ở dưới trên môi mỉm cười đầy hạnh phúc. Giọng nói của ông trầm ấm khiến cho người nghe không khỏi ấm áp trong lòng.

“Cảm ơn các cô các cậu, không, tôi phải gọi là các đồng nghiệp. Cảm ơn các đồng nghiệp thân yêu, cảm ơn mọi người đã cùng tôi chiến đấu suốt một năm qua, cảm ơn tất cả mọi người!”

Nói xong giám đốc Khương cúi đầu xuống trước mặt mọi người.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chú! Xin Ký Đơn!

2. Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa?
3. Tôi Và Năm Tôi 20 Tuổi
4. Chuyện Tình "Sầu Riêng"
=====================================

Một vài người ngồi cùng bàn với Thâm Tình cười nói: “chúng tôi phải cảm ơn giám đốc mới đúng, vì ngài đã giúp chúng tôi rất nhiều, nếu không có công việc ở bệnh viện chúng tôi sẽ không có tiền lo cho con cái và gia đình của mình.”

Những người bàn bên cạnh cũng xúm lại nói: “đúng vậy, đúng vậy!”

Thâm Tình chỉ cười nhìn ông, cô cảm giác giám đốc Khương đã rất già, ông già đi rất nhiều khi cô gặp lần đầu tiên. Lần đầu tiên cô gặp ông gương mặt của ông rất trẻ, nhìn vô cùng đẹp trai. Nhưng mười một năm qua đi, gương mặt đã có nết nhăn, trên đầu có nhiều tóc bạc hơn, mắt cũng phải đeo kính rồi, cũng vì vậy mà sau này Khương Gia Tuấn sẽ là người quán lý giúp ông tất cả mọi việc.

Giọng nói của giám đốc Khương lại vang lên: “cũng gần cuối năm rồi, thế là một năm đã trôi qua. Tôi biết trong mỗi cô cậu đều có những nỗi đau, những chuyện buồn ở trong gia đình không thể bỏ. Nhưng nếu như có bệnh nhân cần mọi người cứu chữa, thì mọi người không nghĩ ngợi mà chạy tới bệnh viện để giúp. Tôi thật sự cảm ơn tất cả!”

Ông vừa nói xong lại cúi đầu xuống trước mặt mọi người một lần nữa, tất cả ở dưới đều đồng thanh nói “không có gì” và “cảm ơn”.

Giám đốc Khương ở trên cao mỉm cười đầy hạnh phúc nhìn xuống dưới.

Thâm Tình cảm thấy cơn đau ở bệnh mỗi lúc một nhiều hơn, cô có cảm giác như bụng cô sắp vỡ ra đến nơi. Thâm Tình ôm chặt bụng mình lại, mỗi khi bà dì tới cô chỉ được phép nằm trên giường và ủ ấm bằng nước. Mà trong ba ngày đầu cô sẽ nằm ở nhà không thể đi làm vì đau.

Hàn Tam ở bên cạnh quay sang nhìn cô, thấy gương mặt của cô xanh xao thì không khỏi cau mày hỏi: “chị Tiểu Tình, chị bị sao vậy? Sao mồ hôi trên trán của chị nhiều vậy chứ, chị đừng khiến em sợ đấy?”

Thâm Tình ôm bụng mình lắc đầu, cô không muốn mọi người vì một người như cô mà không vui vẻ.

“Tôi không sao, đừng để tâm tới tôi, ngồi một lát sẽ hết mà thôi. Cậu đừng khiến mọi người mất hứng, đừng quay lại nhìn nữa.”

Hàn Tam muốn quay lại nhưng bị cô cảnh cáo, cậu ta ngồi thẳng về trước nhưng thỉnh thoảng vẫn quay người lại nhìn cô.


Thâm Tình cố gắng ngồi thẳng dậy, lúc này là tám giờ tối, từ giờ tới khi kết thúc còn ba tiếng nữa, cô nhất định phải cố gắng.

Giọng nói của giám đốc Khương bỗng nhiên vang lên: “mọi người, nhân cơ hội này tôi cũng có chuyện muốn nói với mọi người. Hai đứng chúng nó.” Giám đốc Khương chỉ về phía Khương Gia Tuấn và Phương Hàn Thanh đang ngồi. “Đang quen nhau, và sẽ kết hôn vào đầu năm tới, thật ra hai đứa nó muốn kết hôn vào cuối năm nay, nhưng bị tôi ngăn cản, bởi vì ba của Hàn Thanh mới mất nên không thể kết hôn vào năm nay, vì vậy sẽ hoãn tới đầu năm sau.”

Sau khi giám đốc Khương nói xong bên dưới bỗng nhiên hét lên “A…” có lẽ vì bất ngờ.

Thâm Tình đưa mắt lên nhìn hai người họ, lúc này Khương Gia Tuấn cũng đang ngước lên nhìn cô. Phương Hàn Thang bắt gặp được ánh mắt của hai người họ đang nhìn nhau, cô ta kéo bàn tay của Khương Gia Tuấn lên.

“Chúng ta lên trên nói với mọi người đôi lời đi anh?”

Khương Gia Tuấn gật đầu, đỡ cô ta dậy rất ân cần và nhẹ nhàng. Thâm Tình cảm thấy vui thay cho họ, chỉ là không ngờ họ lại tiến triển nhanh tới vậy. Cô còn nhớ hai tháng trước, khi cô nhìn thấy họ cùng nhau bước xuống từ một chiếc taxi, mặc lại bộ quần áo của hôm trước, nhìn xem giờ đây hai người họ đã có ý định kết hôn với nhau rồi. Mà cô thì vẫn như vậy.

Khương Gia Tuấn và Phương Hàn Thang cùng nhau bước lên trên, nhau người họ đứng bên cạnh giám đốc Khương. Ở bên dưới ai ai cũng bảo họ giống một gia đình thực sự. Nhất là Khương Gia Tuấn và Phương Hàn Thanh, hai người họ rất có tướng phu thê.

Có người bên cạnh còn nói nhỏ với cô gái đằng sau rằng: “này, lúc trước tôi còn nghĩ bác sĩ Thâm và bác sĩ Khương là một đôi đó, thật không ngờ tôi lại đoán sai.”

Cô gái phía sau che miệng lại cười, cô ta còn cố ý nói to để Thâm Tình nghe thấy.


“Anh họ tôi ấy à, chỉ xứng đáng với những người như chị Hàn Thanh mà thôi, còn người nào đó hả, mơ tưởng tới cũng đừng hòng.”

Thâm Tình mặc dù nghe thấy nhưng cô không quan tâm, cô chỉ ngước lên nhìn gương mặt của cô gái đó. Người đó không ai khác chính là Tiểu Nhãn, em họ của Khương Gia Tuấn. Cô ta nói đúng cô và anh ấy không cùng một thế giới, cô hợp với anh.

Hàn Tam nhìn sang gương mặt nghiêng của cô, cậu ta che đi mắt cô, để cô dựa vào vai của mình.

“Chị đừng quan tâm tới lời nói của bọn họ, chị thấy đỡ hơn chút nào không? Hay chúng ta ra về trước?”

Thâm Tình lắc đầu, mắt hướng về phía trước, ba người họ đúng chuẩn một gia đình hạnh phúc thật sự. Giọng nói của Khương Gia Tuấn bỗng nhiên vang lên.

“Cảm ơn tất cả mọi người đã tới nơi đây vào buổi tối hôm nay. Đúng vậy, tôi và Hàn Thanh sẽ kết hôn vào đầu năm sau, sang năm chúng tôi cũng sẽ đón chào đứa con đầu lòng của mình, Hàn Thanh có thai hai tháng rồi.”

Mọi người ở dưới thi nhau vỗ tay chúc phúc cho hai người họ, nhìn họ đầy ngưỡng mộ. Thâm Tình cười kinh miệt chính mình ở trong lòng. Không ngờ, thật không ngờ chỉ mới có hai tháng thôi mà họ đã đi xa đến mức nàyy rồi, thật không ngờ.

Lúc này cơn đau trong bụng không còn đau nữa, thay vào đó là vị trí bên trái ngực của mình rất đau. Cô kéo người về trước, đưa tay mở chai rượu trên bàn, rót một cốc rượu sau đó đổ hết vào bụng mình. Mặc dù biết rượu là thuốc độc, rượu là thứ xấu xa, nhưng lúc này chỉ có rượu mới có thể giúp cô ngừng suy nghĩ mà thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55: C55: Tất cả chỉ là lừa dối


“Khi người bạn tin tưởng nhất phản bội bạn, lúc đó bạn có cảm giác gì? Có phải là hận, có phải là hối hận, và có phải là ghét bỏ hay không?”



Hai người họ dắt tay nhau xuống dưới, ngồi vào vị trí của mình. Bên dưới dơ cao ly rượu của mình lên và chúc mừng họ, Thâm Tình cũng vậy, cô dơ cao ly rượu trong tay của mình lên chúc phúc cho họ. Lại nghe thấy giọng nói của giám đốc Khương vâng lên.

“Năm nay bệnh viện của chúng ta có rất nhiều nhân tài xuất hiện, mặc dù chỉ là những cô cậu sinh viên vừa ra trường nhưng lại có thành tích làm việc rất cao. Tôi định sẽ thăng chức cho những cô cậu đó, yên tâm ai cũng có phần, trước giờ tôi làm việc luôn công tư phân minh nên mọi người cứ yên tâm.”

Giám đốc Khương bảo thư ký của mình đặt hai tập phong bì lớn vào hai bàn bên cạnh, còn bàn của Thâm Tình thì không đặt thứ gì. Bởi vì bàn mà cô đang ngồi là bàn của những vị trưởng bối, là những bác sĩ giỏi có tiếng ở Thanh Thành, cũng có người làm việc lâu năm giống như cô.

Phong bì lần lượt được phát đi qua tay từng người một, trên môi của họ đều mỉm cười vô cùng hạnh phúc với nhiều suy nghĩ trong đầu. Trong không khí háo hức yên tĩnh, bỗng nhiên một cô gái ngồi phía sau hét lớn.

“Woa, tôi được nhận vào làm bác sĩ chính thức rồi này, vui quá, hạnh phúc quá. Giám đốc, cảm ơn ngài nhiều lắm, tôi nhất định sẽ cố gắng làm thật tốt công việc của mình.” Nói xong cô ấy vội ôm cô gái bên cạnh cười đầy hạnh phúc.

Một bàn khác ở phía xa, Một cậu thanh niên cũng hét lên đầy hạnh phúc: “ôi, tôi có thể vào phòng phẫu thuật chính cho bệnh nhân rồi này, đây chính là ước mơ ngày nhỏ của tôi đó. Cảm ơn giám đốc rất nhiều, tôi nhất định sẽ cố gắng hơn nữa với những gì ngài đã kỳ vọng vào tôi.”

Phía sau cũng có rất nhiều cô cậu sinh với vào bệnh viện nửa năm hét lên, cũng có người chỉ là bác sĩ thực tập cũng thành bác sĩ chính. Đúng như lời của giám đốc Khương nói ai cũng có phần.


Giám đốc Khương ở trên cao nói xuống: “đây là phần quà mà tôi dành cho các bạn, cảm ơn các bạn một năm qua đã cố gắng vì Thanh Thành, trong năm tới nhất định phải cố gắng hơn nữa nhé! Chúng ta cùng nhau nha!”

Mọi người hai bên bàn đồng thanh nói lớn: “nhất chí” và “vâng ạ!”

Một tập phong bì nữa lại được đưa ra, lần này là đặt lên bàn của Thâm Tình. Bên trên đều có tên của mỗi người, những đồng nghiệp của cô đều lấy những cái có tên của mình. Thâm Tình nhìn thấy Khương Gia Tuấn cầm hai phong bì lên, một cái đưa cho Phương Hàn Thanh, một cái tự mình bóc ra.

Cô còn nhớ những năm trước đều là anh cầm hai cái sau đó đưa cho cô, lúc đó cô chỉ hờ hững nhận lấy, lúc này cô lại ao ước được anh đưa cho giống trước kia, nhưng nó lại thật xa xôi. Mãi đến hôm nay cô mới biết một khi mất đi chính là mất mãi mãi.

Những người trong bàn đều cầm phòng bì có tên của mình lên, nhưng Thâm Tình vẫn mãi đắm chìm trong những suy nghĩ của cô.

Hàn Tam thấy cô không đưa tay ra vội gọi cô: “chị Thâm Tình, chị làm gì vậy? Mau lấy phong bì của chị đi.”

“A” Thâm Tình giật mình, nhìn những người xung quanh đang nhìn mình bằng ánh mắt bất mãn không vui, cô cười lấy lệ đưa tay ra lấy phong bì của mình.

Hàn Tam dật chiếc phong bì của cô muốn mở ra xem nhưng bị cô ngăn lại. “Cậu làm gì?”

“Em mở giúp chị!”

“Không cần, sau khi về nhà tôi sẽ mở, cậu không có à?!”

Hàn Tam lắc đầu nói: “không có, em là nhân viên mới nên người ta không phát thì phải.”

Thâm Tình đưa mắt nhìn những người xung quanh ở bàn sau. Ở đó cũng có những cô cậu sinh viên chỉ là thực tập sinh nhưng tại sao lại có phong bì mà Hàn Tam lại không có chứ?

“Không phải họ cũng có hay sao? Tại sao cậu không có chứ?”

Hàn Tam lắc đầu. “Em không biết nữa.”


Thâm Tình muốn đứng lên hỏi thì giọng nói của giám đốc Khương một lần nữa vang lên.

“Tất cả mọi người đã đều được nhận quà cho ngày hôm nay rồi, nào bây giờ chúng ta bắt đầu ăn uống thôi. Mong rằng sau ngày hôm nay tất cả các cậu càng ngày càng cố gắng hơn nữa, nỗ lực hơn nữa nhé!”

Mọi người dưới vui vẻ gật đầu nói “vâng ạ, nhất định sẽ cố gắng!”

Thâm Tình nhìn xuống phong bì ở trong tay của mình, cô tự cười chính mình, cô cũng chỉ được thế mà thôi, không thể nào hơn được.

Thâm Tình uống hết một ly rượu nữa, lúc này cô cảm thấy uống rượu cũng không tệ lắm, lúc này cô mới biết thật ra rượu mà một thức uống có thể giúp chúng ta quên đi rất nhiều thứ, uống vào thì mọi chuyện trong lòng sẽ không còn nữa. Thật sự lúc này cô mới tin điều đó.

Một bàn xung quanh ai cũng cười cười nói nói thật vui vẻ, nhưng cô biết, bên ngoài họ nói một kiểu, nhưng trong lòng lại nghĩ một kiểu, bởi vì con người chính là như vậy, ngay cả cô cũng vậy kia mà. Lúc này cô cũng không khác gì họ, mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng vẫn tỏ ra chẳng có chuyện gì.

Hàn Tam bên cạnh lo lắng cho cô, cậu ta muốn lấy lại ly rượu nhưng bị cô cảnh cáo. “Cậu dám chạm vào rượu của tôi, tôi giết chết cậu.”

Hàn Tam khó khăn nuốt nước miếng trong miệng xuống. “Em ngồi yên là được rồi. Nhưng chị đừng uống nhiều quá, chị đang khó chịu mà.”

Thâm Tình không nói gì nữa uống rượu của mình, bụng vẫn còn rất đau, nhưng tâm trạng cô không vui nên cô cũng không quan tâm tới nó cho lắm.

Cô nhìn từng người nịnh nọt ton hót xung quanh mình thì cảm thấy buồn nôn. Trong phòng lại không nhìn thấy giám đốc Khương đâu, nhìn đi nhìn lại cũng không thấy. Hôm nay ông ấy là nhân vật chính, không phải ông ấy nên ở đây để nhận lời chúc và uống rượu cùng những người này hay sao?


Thâm Tình uống tổng cộng bốn ly rượu đầy, cô không khỏi cảm thán mình. Lần trước uống một ly rượu liền bị người ta cưỡng hôn trong nhà vệ sinh, còn lần này không biết là chuyện gì sẽ xảy ra nữa đây.

Thâm Tinh lại ôm bụng của mình, không được cô không thể chịu được nữa rồi, rất đau, cô đứng dậy muốn đi vệ sinh. Vừa mới đứng dậy khỏi ghế đã ngã về sau, cũng may có Hàn Tam đỡ cô.

“Chị không sao chứ? Chị say rồi để em đỡ chị đi nhé?!”

Thâm Tình xua tay. “Không cần, tôi có thể tự lo cho mình, được rồi cậu cứ ngồi ở đây cho tôi, xem bọn họ muốn diễn cái gì tiếp theo rồi báo cáo lại cho tôi nghe.” Nói xong cô quay người bước ra ngoài.

Hàn Tam không yên tâm về cô nên vẫn chạy theo phía sau cô, nhưng chạy ra đến cửa thì lại không thấy bóng dáng của Thâm Tình đâu nữa. Cậu ta chạy tìm khắp nơi, đến trước cửa nhà vệ sinh nữ thì dừng lại.

Thâm Tình ngồi trong nhà vệ sinh rất lâu, cô gần như ngủ ở trong đó vậy. Một phần vì cô không thể đứng dậy, một phần vì cô không muốn trở về căn phòng đó nữa, ở đó chỉ có sự giả dối mà thôi.

Thâm Tình ngồi trên lắp bệ nhà vệ sinh, mắt cô nhắm chặt. Bỗng nhiên bên cạnh cách phòng cô đang ngồi hai phòng có giọng nói vang lên. Thâm Tình đang nghĩ chắc chắn bản thân bị ảo giác rồi nên mới nghe nhầm, không thể nào là người đó được.

“Phùng Hy, bà muốn làm gì vậy chứ? Bà kéo tôi vào trong này làm gì hả? Bà uống rượu sao, người toàn là mùi rượu thế này?” Giọng nói của Giám đốc Khương vang lên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56: C56: Tất cả chỉ là lừa dối hạ


Tiếp theo sau đó là giọng nói của một người phụ nữ vang lên, Thâm Tình vội bịt miệng mình lại, mặt trợn tròn đầy bất ngờ.

“Khương Tú, tôi muốn ông ngay lúc này, đây không phải là thứ ông muốn trong thời gian qua hay sao? Giờ đây ông có tất cả rồi, có tất cả rồi thì sợ cái gì nữa chứ? Chẳng lẽ ông không sợ mất tôi hay sao?”

Giọng nói của giám đốc Khương lại vang lên: “ở nơi này không thích hợp, tôi gọi tài xế đưa bà về, nào theo tôi ra ngoài.”

Người phụ nữ nhất quyết không chịu nghe, giọng nói không nhẹ không nói vang lên.

“Không muốn, tôi muốn ở cùng với ông, tại sao lần trước không tới, ông có được thứ mình muốn rồi lại muốn đẩy tôi ra ngoài có đúng không? Ông đừng quên tôi là người đã giúp ông tất cả, người đã giúp ông đạt được kế hoạch của ông, chúng nó thì giúp ông cái gì mà ông ngồi đó cười nói với chúng nó hả?”

Bỗng nhiên giọng nói của giám đốc Khương lớn lên, đây cũng là lần đầu tiên Thâm Tình nghe thấy ông ấy lớn tiếng với người ta.


“Phùng Hy, bà đừng có quá đáng, im miệng và về nhà cho tôi. Bà say rồi, ngày mai chúng ta nói chuyện.”

Tiếng khóc của Phùng Hy vang lên khắp nhà vệ sinh nữ, bên cạnh cũng có tiếng nước xả, sau đó và rời đi không muốn ở lại nữa. Thâm Tình cũng muốn rời đi, nhưng căn bản là cô không thể đứng dậy được. Giọng nói của người phụ nữ lại vang lên, giọng nói đày tuyệt vọng và đau đớn.

“Tôi đã nói mà, đàn ông có ai tốt đâu chứ. Tôi còn nhớ lần đầu tiên ông tới gặp tôi với một gương mặt năn nỉ cầu xin tôi giúp. Giờ đây nhìn xem, ông thành công rồi ông lại đẩy tôi ra xa đúng không? Khương Tú ông đừng quên, nếu không có tôi Phương Giang sẽ tin hay sao? Nếu không có tôi con nhỏ bác sĩ kia sẽ tới hay sao? Và nếu không có tôi ông và con trai ông sẽ có được Phương Gia dễ dàng trong tay hay sao? À, tôi quên mất, còn lô vũ khí mà Tần Thư Hàn đồng ý giao cho ông nữa chứ. Ông đừng quên nhờ có tôi ông mới có những thứ đó trong tay.”

Giọng nói của giám đốc Khương vang lên, lúc này so với vừa rồi thì nhỏ nhẹ và dễ nghe hơn rất nhiều.

“Phùng Hy, là tôi sai khi nói lớn tiếng với bà, tôi xin lỗi. Bà say rồi, tôi không muốn nói chuyện với những người không tỉnh táo. Tôi sẽ đưa bà về nhà được không, ngoan nghe lời tôi đi, ngày mai chúng ta nói chuyện tử tế với nhau. Được không?”

Phùng Hy không chịu nghe, bà ta lớn tiếng nói: “Không, tôi muốn nói chuyện ngay lúc này, bây giờ tôi vô cùng tỉnh táo. Ông nghĩ người say sẽ nói ra những lời không tỉnh táo hay sao, với tôi khi say là lúc bản thân muốn nói những điều mà mình muốn nói nhất.”

Dừng lại một chút, sau đó lại nói tiếp: “ông thì hay rồi, một kẻ ăn cháo đá bát, ngay sau khi có tất cả liền đẩy tôi ra xa. Vì ông mà tôi đã bán đứng chính anh trai của mình, bán đứng chính người đàn ông tôi luôn đi theo bên cạnh bao nhiêu năm, vì ông mà tôi làm nhiều chuyện như vậy, nhưng còn ông thì sao hả? Lạnh lùng, không chịu gặp mặt, không nói chuyện, từ chối cuộc gọi của tôi. Khương Tú, Phùng Hy tôi đúng là phụ nữ, nhưng không phải là người có thể dễ bị ức hiếp đâu.”

Giọng nói của giám đốc Khương lại vang lên, giống như đang nịnh người phụ nữ kia vậy.

“Được rồi, là tôi sai, là tôi không đúng khi không nghe máy, là tôi sai khi không tới gặp bà. Nhất định, nhất định sẽ không có lần sau đâu, tôi hứa với bà đó, bây giờ nghe lời của tôi đi về có được không?”

“Không, ông là người như thế nào tưởng tôi không biết hay sao? Ông chỉ là một kẻ nghĩ đến cái lợi của mình, thường dùng tiền để bù đắp cho những hành động xấu xa của mình. Hôm nay nếu tôi nghe lời của ông và rời đi thì sao chứ, ngày mai ông vẫn sẽ như vậy, ông vẫn sẽ như vậy mà thôi. Nên đừng dùng cách này để lừa tôi.”


Một tiếng động lớn giống như tiếng đập vào cánh cửa vang lên, một lúc sau giọng nói đầy tức giận của giám đốc Khương vang lên.

“Bà còn muốn cái gì hả? Tôi đã chuyển tiền vào tài khoản cho bà, xem như mọi chuyện chỉ là giao dịch mà thôi. Bà giúp tôi làm chuyện lớn, tôi chuyển tiền qua cho bà, như thế quá lời rồi bà còn muốn cái gì?”

Phùng Hy vừa nói vừa khóc: “thì ra, thì ra ông chỉ lợi dụng tôi mà thôi. Được rồi, nếu đã như vậy thì tôi sẽ nói cho con nhỏ bác sĩ kia biết nó vốn dĩ chỉ là công cụ để ông thực hiện được ý đồ xấu xa, tôi sẽ nói cho nó biết những chuyện mà ông đã làm với nó.”

Phùng Hy dừng lại sau đó nói tiếp: “ông nghĩ sau khi biết mọi chuyện nó sẽ còn tôn trọng ông, còn xem ông như ba nuôi của nó giống trước kia hay sao? Đùng lại suy nghĩ đi, bởi vì đó là điều không thể nào. Mơ tưởng!”

Phùng Hy còn chưa nói xong, tiếng hét đầy đau đớn của bà ấy vang lên “A, a…”

Giám đốc Khương gần như là mất kiềm chế bản thân của mình, ông ta đập đầu bà ta vào cánh cửa nhà vệ sinh, giọng nói đầy sự cảnh cáo.

“Thời qua bà ăn từ tay tôi không ít tiền, mà tôi cũng cho bà không ít tiền, đừng có dùng lời nói để ức hiếp tôi nếu không tôi sẽ giết chết bà đấy. Trước giờ Khương Tú tôi nói được làm được. Nếu bà dám nói chuyện này với con bé, tôi nhất định không tha cho bà. Dù cả thế giới có quay lưng lại với tôi thì Tiểu Tình cũng không thể quay lưng lại với tôi, bởi vì con bé là con gái nuôi của tôi, nó ở bên cạnh tôi trong suốt mười một năm qua, vì vậy tôi không cho phép nó quay lưng lại với tôi và cũng không cho phép nó rời xa tôi.”


Tiếng cười của Phùng Hy vang lên: “haha”

Thâm Tình cảm thấy trước ngực mình khó thở vô cùng, cô đưa tay lên xoa xoa nó để cảm giác khó thở kia vơi bớt đi, nhưng nó không tài nào hết được.

Giọng nói của Phùng Hy lại vang lên: “ông làm nhiều chuyện xấu với nó như vậy mà ông vẫn mong nó ở lại bên cạnh ông, xem ông như ba nuôi được hay sao? Khương Tú, đừng quên ông đã từng khiến nó bị người ta chỉ trích trên mạng xã hội, đừng quên cũng chính ông là người đăng tải những bức ảnh kia, còn nói nó mắc hội chứng….”

“Câm miệng lại!” Giọng nói của Phùng Hy bị giám đốc Khương chặn lại, ông ta một lần nữa đập đầu bà ấy vào cánh cửa phía trước.

“Tôi nói rồi không được ai uy hiếp tôi, Tiểu Tình con bé nhất định phải ở lại bên cạnh của tôi. Tôi làm những chuyện đó thì sao chứ, tôi cũng là vì cuộc sống sau này cho nó mà thôi. Còn nữa, bà nói cái gì trong khi bà là người được lợi nhất hả? Bà dám dùng Tiểu Tình ép Tần Thư Hàn nói ra nơi giao dịch vũ khí, bà muốn làm chuyện xấu sau lưng tôi nhưng bị tôi phát hiện. Tôi nói một lần nữa, nếu muốn làm người phụ nữ mà Khương Tú tôi yêu thương thì nên ngoan ngoãn, tôi đã từng nhắc nhở bà rằng: ‘phụ nữ nên biết ít thôi, chỉ cần giỏi việc nhà là được, nhưng bà thì sao không chịu nghe lời của tôi?”

Thâm Tình nhìn xuống bàn tay mình đang cầm chiếc phong bì mà giám đốc Khương vừa đưa, cô nắm chặt một bên phong bì. Thì ra tất cả mọi thứ là do ông ấy dựng lên sao, tất cả mọi chuyện là do ông ấy làm. Cô không khỏi nhớ lại những lần ngu ngốc tin tưởng giám đốc Khương, mặc dù lúc đó cô có nghi ngờ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,463
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57: C57: Một lời mời


Nhưng cô đã một mực gạt đi những suy nghĩ đó, bởi vì cô tin ông ấy sẽ không làm hại cô. Nhưng nhìn xem, cuối cùng không phải cô vẫn tin nhầm hay sao?

Còn chiếc phong bì này được phát giống như sự bố thí vậy, bù đắp cho những nỗi đau mà thời gian qua cô đã trải qua.

Tiếng nói của hai người họ vẫn vang lên không ngừng, Thâm Tình không muốn nghe nữa, cô cảm thấy mình say rồi nên mới nghe được mấy lời đó, chính xác là cô nghe nhầm rồi, đúng vậy. Nhưng cô có khuyên nhủ mình rằng những chuyện kia không phải sự thật thì trong thâm tâm cô vẫn không tin.

Thâm Tình đứng dậy đầy khó khăn, cô dựa người vào hai bên cố gắng dùng sức, cuối cùng cũng đứng dậy được. Thâm Tình chậm rãi mở cửa ra, sau đó đi những bước chân đầy khó khăn ra ngoài. Cũng vì trong lúc hoảng loạn cô làm rơi chiếc phong bì mà tối nay được giám đốc Khương phát cho.

Phía sau vẫn còn tiếng quát mắng, tiếng hét của người phụ nữ. Thâm Tình cố gắng chạy thật nhanh ra khỏi đó, ra ngoài cô thấy Hàn Tam đang đứng ngay ở cửa hình như đang đợi cô. Thấy cô đi ra cậu ta chạy nhanh tới.

“Chị ở trong đó suốt sao, chị không sao chứ? Mặt chị làm sao vậy, sao lại xanh như thế này.”

Thâm Tình gần như đứng không vững, cũng nhờ có lực đỡ của Hàn Tam mà cô có thể đứng được. Cô rất hiểu rõ tính của cậu ta, nếu không nói tại sao cô lại như vậy cậu ta nhất định sẽ hỏi rất nhiều và không chịu buông tha cho cô.

“Cậu có biết bà dì của con gái không?”


Hàn Tam nhìn cô, sau đó gật đầu nói: “vì nó cho nên chị mới khó chịu như vậy sao? Em đưa chị về nhà nhé!”

Thâm Tình lắc đầu: “không được, phải vào trong nói với mọi người một tiếng mới được, chúng ta không thể cứ thế mà về được. Cậu giúp tôi trở lại phòng bao đi.”

Hàn Tam nhìn cô sau đó cũng dìu cô về phòng bao, bên trong mọi người đang ăn uống vô cùng vui vẻ không hề biết những chuyện vừa xảy ra. Cô không nhìn thấy bóng dáng của giám đốc Khương đâu, cô chỉ thấy Khương Gia Tuấn và Phương Hàn Thanh đang hạnh phúc bên cạnh nhau.

Liệu Khương Gia Tuấn có biết không? Biết giám đốc Khương đã đánh đổi hạnh phúc của anh và Phương Hàn Thanh bằng nỗi đau của cô. Thâm Tình nhếch môi cười một nụ cười như có như không. Cô ngồi vào chỗ của mình, một lúc sau giám đốc Khương cũng trở lại, ông ta cười nói bước vào vô cùng bình thường. Thâm Tình cảm giác giọng nói mà cô nghe thấy ở trong phòng vệ sinh nữ là một người khác chứ không phải ông ấy.

“Mọi người cứ tự nhiên nhé, tiền hôm tối nay cứ tính vào tôi! Tôi đi trước đây, tuổi lớn rồi nên không thể ở đây lâu được, tôi đi trước đây.”

Mọi người bên dưới chỉ cười nói “vâng” sau đó cúi chào giám đốc Khương, Thâm Tình nhìn theo bóng lưng của ông ấy, cô thấy ông ấy đi về phía cửa, bàn tay đặt lên nắm cửa, cô nghĩ ông ấy sẽ đi ra luôn nhưng bỗng nhiên quay lại, đưa mắt nhìn cô.

“Tiểu Tình à, nếu con mệt thì cứ đi về trước nhé, đừng có cố gắng quá sẽ mệt đó. Cũng đừng uống rượu, con vốn không thích nó.”

Thâm Tình sợ hãi, cốc nước cô đang cầm trên tay bỗng nhiên rơi xuống dưới đổ hết vào áo cô. Cô không hề quan tâm chỉ nhìn chằm chằm ông ấy mà thôi, cô muốn nói chuyện nhưng cảm thấy vô cùng khó khăn.

Nếu bình thường không có chuyện vừa rồi có khi cô sẽ cảm động mà nói “cảm ơn chú” thật lòng mình, nhưng chứng kiến những chuyện kia rồi, câu nói giống như bị mắc ngẹn ở giữa cổ vậy, không thể nói ra.

“Vâng, cảm ơn chú!”

Giám đốc Khương hài lòng gật đầu, sau đó quay người bỏ đi.

Thâm Tình cuối cùng cũng tìm lại được hơi thở của mình, cô cười thầm chính mình không ngờ cô cũng có thể nói ra được những câu bản thân mình không muốn nói một chút nào. Chỉ là cô không ngờ ông ấy lại hiểu rõ cô tới như vậy.


Giám đốc Khương rời đi không bao lâu, Thâm Tình cũng đứng lên muốn rời đi, nhưng lại có một người đi đến trước mặt cô đưa cho một phong bì, cô ngước lên nhìn người đó, lại là Tiểu Nhãn.

“Cái này có tên của cô, tôi thấy nó nằm trong nhà vệ sinh đấy. Dù sao tôi cũng không thích cô, nhưng đây là thứ xứng đáng thuộc về cô nên tôi đưa cho cô. Không cần cảm ơn, bởi vì tôi không thích.”

Thâm Tình nhìn cô ta chằm chằm, hôm nay cô ta lại tốt bụng như thế sao? Cô đưa tay ra nhận sau đó nói “cảm ơn”. Thâm Tình nói mình không được khoẻ sau đó ra về trước. Mọi người bên trong cũng không ai cản cô, bởi vì trước giờ cô không thích nơi ồn ào.

Hàn Tam đưa cô ra ngoài, cậu ta theo cô không rời nửa bước. Thâm Tình cũng không quản cậu ta, ra đến cổng của Bóng Đêm Hàn Tam nói cô đứng đó đợi cậu ta để cậu ta đi lấy xe. Thâm Tình ngoan ngoãn đứng đó. Lúc này cơn say rượu đã không còn nữa, thay vào đó là tỉnh táo hơn rất nhiều.

Cô nhìn phong bì đang trong tay của mình, bên trên còn có tên của cô, cô biết chữ viết này chính là giám đốc Khương viết. Cứ cuối năm ông ấy sẽ tự tay viết cho mỗi nhân viên một phong bì, bao nhiêu năm qua vẫn vậy.

Thâm Tình mở chiếc phong bì ra, cô đưa tay vào trong lấy ra những thứ ở trong đó. Bên trong có một tờ giấy và mấy bức ảnh thì phải, cô lấy tờ giấy ra, muốn nhìn xem trong đó viết gì thì trước mặt có một chiếc xe dừng lại, vì giật mình mà cô làm rơi phong bì. Thâm Tình ngước lên nhìn, chiếc xe này không phải là xe của Hàn Tam, mà cậu ta cũng không chạy xe láo như vậy.

Bỗng nhiên cửa xe mở ra, có ba người đàn ông từ trên xe bước xuống đi đến trước mặt cô. Thâm Tình nhìn gương mặt dữ tợn của bọn họ thì lùi người lại phía sau, muốn hỏi xem họ muốn làm gì thì giọng nói của một người đàn ông trong số đó vang lên.

“Có phải cô ta không?” Hắn hỏi một người bên cạnh.

Người đàn ông bên cạnh nhìn phong bì đang nằm trên tay của cô sau đó nói: “Cô ta đang cầm phong bì trong tay, chính là cô ta rồi.”


Thâm Tình nhìn xuống phong bì trong tay của mình, phong bì này là Tiểu Nhãn đưa cho cô, cô đã nói mà cô ta làm gì có ý tốt như vậy kia chứ. Cô vứt phong bì trong tay mình xuống đất.

“Các người nhận nhầm người rồi. Vừa rồi có người đưa nó cho tôi, tôi không biết chuyện gì hết.”

Thâm Tình nói, sau đó ánh mắt vô tình nhìn xuống dưới đất nơi cô vừa vất phong bì. Một vài tấm ảnh ở bên trong rơi ra ngoài, khi nhìn thấy một trong số ảnh rơi ra ngoài, sau đó cô nhặt lên và nhìn, sao bên trong lại có ảnh của cô và Tần Thư Hàn chứ? Người nào đã bỏ những bức ảnh này vào trong phong bì của cô vậy?

Một người đàn ông đứng gần đó nhặt một bức ảnh lên và nhìn, sau đó nói với hai người bên cạnh. “Chính là cô ta.”

Thâm Tình hoảng loạn, rốt cuộc chuyện này là sao chứ? Tại sao ảnh của cô và Tần Thư Hàn lại ở trong đó vậy. Chẳng lẽ là Tiểu Nhãn làm sao, nhưng cô ta làm vậy vì lý do gì chứ?

“Các anh là ai, muốn làm gì hả? Chỉ là hiểu nhầm mà thôi, tôi hoàn toàn không biết chuyện gì hết, có gì từ từ nói được không?”

Người đàn ông đứng trước mặt của cô nói: “tiểu thư của chúng tôi có lời mời cô tới nhà chơi, yên tâm chúng tôi sẽ không làm gì cô hết.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom