Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Đánh Mất Người Ở Florence

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
709,801
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Đánh Mất Người Ở Florence

Đánh Mất Người Ở Florence
Tác giả: Phong Tử
Tình trạng: Đã hoàn thành




Tác giả: Phong Tử.

Số chương: 10 chương.

Thể loại: Nguyên sang, ngôn tình, hiện đại, duyên trời tác hợp, tình duyên nước ngoài, tình cảm, nhẹ nhàng, đoản văn, HE.

Edit: Tiệm Mỳ Bò.

Beta: Rose.

Bìa: Cải Xanh.

Convert: Rosa.

Văn án:

Tác phẩm động kinh. (Tác giả viết vậy thật đó, tui không biết gì đâu á nha~)
 
Chương 1


Beta: Rose

Edit: Mỳ, Agnes.

Dưới ánh chiều tà có một người đàn ông đang đứng ngắm nhìn dòng sông Arno(1), những tia nắng nhẹ nhàng len lỏi lên hàng mi, sóng mũi cho đến đôi gò má kia… Dư Tây cảm giác như mình đã bị anh quyến rũ mất rồi.

Người này có khuôn mặt đẹp trai đậm chất Á Đông lai Ý, chỉ nhìn lướt qua thôi cũng đủ thấy được từng đường nét trên mặt anh đều tinh tế hơn hẳn người bình thường. Trông anh có vẻ khá chán nản, tựa như một hành khất từ một chốn xa xôi nào đến Florence(2) để ăn xin vậy.

Ánh mắt anh nhìn về phía bầu trời hoàng hôn rực rỡ đang soi mình trên dòng sông Arno rất đỗi dịu dàng, khiến cho Dư Tây suy đoán rằng anh là một người theo ngành nghệ thuật đang vô cùng chán nản, hoặc có lẽ là một họa sĩ phiêu bạt, có khi là nhà thơ hay nhà văn gì đó cũng nên…

Thành phố Florence xinh đẹp là nơi đã nuôi lớn những con người vĩ đại như Dante(3), Leonardo da Vinci(4), vì thế cũng chẳng có gì lạ khi bắt gặp một nghệ thuật gia chán nản đến đây để tìm cảm hứng cả.

Vốn dĩ Dư Tây đã nghĩ như vậy, cho đến khi anh chàng nọ đã thưởng thức vẻ đẹp của dòng sông Arno xong xuôi thì đã nhìn sang cô mỉm cười, ngả ngớn nói: “Bé à, em đến kêu tôi về sao?” Vào khoảnh khắc những lời này cất lên, cô đã nghĩ ngay trong đầu rằng, mình đã sai mất rồi.

Chắc hẳn anh là một anh chàng người Ý lưu manh, rồi lấy vẻ đẹp của mình làm vốn để tham gia vào các nghề đặc biệt nào đó. 

Ấy thế mà cô lại thích cái kiểu người như vậy mới chết.

Có lẽ do cô vừa mới trải qua trái đắng trong tình yêu, khiến cho cô không bỏ qua được thứ tình cảm đối trá dịu dàng như thế này được. Hoặc có thể cũng bởi vì cảnh đẹp về đêm của Florence quá là mê đắm lòng người, khiến cả trái tim lẫn ánh mắt cô không thể nào không chìm đắm được. Thần xui đất khiến như thế nào mà cô lại dùng một câu tiếng Anh có chút không lưu loát hỏi: “Anh có muốn đi theo tôi không?”

“Tôi đã đợi khoảnh khắc này từ lâu lắm rồi.” Anh chàng kia cười đáp, lần này là ngôn ngữ quen thuộc mà cô vẫn thường hay dùng.

Cũng bởi vì câu nói này, cô lại càng kiên quyết giữ lấy ý định muốn đưa anh đi hơn.

Vì vậy sau khi chia tay còn chưa đến mười tiếng, cô đã vô tình nhặt được một anh chàng lạ mặt ở bờ sông Arno. cô chỉ coi đây là vô tình nhặt phải bình hoa, bởi vì nhìn lướt qua thôi cũng thấy nuôi cũng dễ cho nên cô tình nguyện nuôi anh.

Anh đến khách sạn mà cô đang ở để tắm, bởi vì không có quần áo nên đành phải bận tạm áo khoác của cô. Người này có dáng người cao lớn, áo khoác của cô sau khi bị anh bận vào lại trở thành kiểu áo tắm hai mảnh. Vì chẳng biết phải làm thế nào nên anh đành phải quấn lại khăn tắm lúc nãy.

Bộ đồ này của anh càng nhìn qua lại càng trông giống mặt người.

Dư Tây chọc ghẹo: “Khục, anh bạn à, nhìn anh ngon dễ sợ luôn đó!”

Anh lên tiếng đáp lời vờ như đang chờ đợi người khác thưởng thức: “Em có thể nếm thử chút đấy.”

Dư Tây bị câu nói này của anh chọc cười.

Cô nghĩ rằng mình rất thích anh chàng này, thích cả tính xấu kia nữa. Bởi vì mười tiếng trước, từ lúc mà cô chia tay bạn trai cũ đến bây giờ, cô luôn bày ra vẻ mặt nghiêm túc. Bản thân cô chẳng muốn vui vẻ gì cho cam, ngay cả cãi vã đều không, tất cả chỉ xảy ra nhẹ như nước chảy. 

Nhìn xem, cô vừa nói chia tay, tên kia đã đồng ý liền ngay tức khắc.

Chú thích:Sông Arno: Arno tăng tại Núi Falterona trong Casentino Apennines và sau đó vòng về phía nam để chạm vào Arezzo. Phần thứ hai của nó được định hướng về phía tây, chảy qua Valdarno, Florence, Empoli và Pisa ngay trước cửa Địa Trung Hải, cách Livorno 10 km về phía bắc. Dòng chảy của nó rất không đều. Mô-đun của nó là 110 m3 / s tại miệng. Ở Rosano, vào cuối Apennines, các phép đo cực hạn nằm trong khoảng từ 0,56 m3 / s đến 3.540 m3 / s. Mưa lớn biến Arno thành dòng nước lũ thường xuyên làm ngập lụt Florence (4.500 m3 / s), giống như trường hợp thảm khốc của trận lụt Florence năm 1966 và nhiều trận khác trước đó. Các đập được xây dựng ở thượng nguồn nên có thể giảm thiểu rủi ro. (Theo https://vnese.wiki/blog/fr/Arno_(fleuve) )Thành phố Florence: là thủ phủ của vùng Tuscany, miền Trung nước Ý. Với dân số 358.881 người, đây là thành phố đông dân thứ tám của quốc gia này, đồng thời là cốt lõi trung tâm của Thành phố đô thị Firenze cũng như là trái tim của vùng đô thị Firenze-Prato-Pistoia với 1,5 triệu dân. (Theo https://vi.wikipedia.org/wiki/Firenze)Dante: Durante degli Alighieri (tiếng Ý: [duˈrante deʎʎ aliˈɡjɛːri]), thường được biết với tên gọi ngắn gọn Dante Alighieri hay, đơn giản hơn, Dante (tiếng Ý: [ˈdante]; /ˈdɑːnteɪ/, tiếng Anh cũng /ˈdænti, -teɪ/; k. 1265 – 1321), là một nhà thơ lớn người Ý vào giai đoạn Hậu kỳ Trung Cổ. Tác phẩm Thần khúc (La Divina Commedia) của ông, nguyên gốc là Comedìa (tiếng Ý hiện đại: Commedia) và sau đó được đặt tên thánh là Divina bởi Giovanni Boccaccio, được coi là tập thơ quan trọng nhất của thời kỳ Trung Cổ và là tác phẩm văn học vĩ đại nhất bằng tiếng Ý.Leonardo da Vinci: Leonardo da Vinci (phát âm tiếng Ý: [leoˈnardo da ˈvintʃi]; sinh ngày 15 tháng 4 năm 1452 – tại Anchiano, Ý, mất ngày 2 tháng 5 năm 1519 tại Amboise, Pháp), tên khai sinh là Leonardo di ser Piero da Vinci, là một họa sĩ, nhà điêu khắc, kiến trúc sư, nhạc sĩ, bác sĩ, kỹ sư, nhà giải phẫu, nhà phát minh và nhà triết học tự nhiên người Ý. Ông được coi là thiên tài toàn năng nhất lịch sử nhân loại. Ông là tác giả của những bức hoạ nổi tiếng như Mona Lisa, Bữa ăn tối cuối cùng.
 
Chương 2


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Agnes.

Beta: Rose.

Quanh đi quẩn lại đều là bắt đầu từ việc trao đổi tên.

Dư Tây muốn biết tên của anh chàng trước mặt, đây là điều bắt buộc. Bởi vì cô không muốn cứ hở một chút là lại dùng biệt danh để gọi anh, đối với trí tưởng tượng hạn hẹp của cô mà nói thì nghĩ ra mấy cái biệt danh này có hơi khó.

Nhưng mà…

“Tôi sẽ để lại tên cho em.” Anh cứ như vậy mà đáp lại câu hỏi của cô.

Dư Tây nghĩ, chắc có lẽ là vì đặc thù nghề nghiệp cho nên ngay cả tên mình cũng chẳng dám để lại, chỉ cần cả hai ngủ cùng nhau một lần thì tất cả đều sẽ bay theo khói hết.

Nhưng vì cô thích anh nên cũng thoải mái, chẳng kiểu cách làm lớn chuyện lên mà nói: “Vậy thì tôi sẽ gọi anh là Tương Tuân.”

Chẳng cần nghĩ ngợi gì nhiều, cái tên này đã nhảy số ngay trong suy nghĩ của cô.

Trong mắt anh thoáng hiện một tia sáng nhàn nhạt, có lẽ là anh đoán ra được cái tên này có chút gì đó không được bình thường nhưng lại chẳng nói gì mà chỉ mỉm cười ‘kế thừa’ nó.

Vào ngày thứ tám cô và anh chung sống với nhau, hai người bàn nhau rời khỏi khách sạn hạng sang mà chuyển sang khách sạn bình dân. Anh không nói gì chỉ đi theo cô. Là một người chuyên nghiệp, anh chưa từng lấy bất cứ thứ tiền tài vật chất nào của cô. Ngược lại anh giống như một người bạn trai tốt, luôn tạo ra những niềm vui nho nhỏ khiến Dư Tây không khỏi cảm thấy hạnh phúc.

Dường như anh biết hết những gì mà cô thích, ngay cả hoa mà anh tặng đều là những loài hoa mà cô luôn để ý đến.

Mỗi một điểm của anh đều dựa theo những sở thích của cô. 

Tuyệt thật đấy!

Mấy ngày gần đây, hai người bọn họ thường xuyên đến xem tám kiệt tác của phòng trưng bày Uffizi(1), anh đứng trước bức tranh đề tên “Hoa thần” khẽ cười rồi nói: “Tôi đã nhìn thấy em ở trong bức tranh rồi.”  

Dư Tây nghĩ chắc anh đang muốn tự khen bản thân nhưng lại không biết cách, vì thế nên cô chỉ biết cười khúc khích mà theo sau. 

Đúng thế, cô chẳng hiểu gì về nghệ thuật sau bức tranh cho lắm. Chỉ là, giờ phút này đây, dường như cô đã bị nụ cười của anh làm cho trái tim đập loạn, khuôn mặt ửng đỏ cúi thấp. Sau đó, dường như nhận ra hành động của bản thân mình nên chỉ khẽ nghiến răng nhỏ giọng nói: “Anh đừng có tưởng tôi sẽ ăn mặc như thế mà trước mặt anh nha!”

Cô liếc mắt nhìn lại một cái, hời hợt nhìn một bên áo bị rơi xuống của người phụ nữ xinh đẹp trong tranh “Flora(2)”.

Thứ lỗi cho cô, tuy rằng bản thân đã lựa chọn thành phố đầy nghệ thuật lãng mạn này làm điểm đến để du lịch, ấy thế mà trong lòng cô cũng không có nhiều năng khiếu nghệ thuật cho lắm đâu. Vậy nên mới không đủ để hiểu rõ được bức tranh “Flora” trước mặt, người phụ nữ trong tranh này được coi là người thương của họa sĩ Titian(3).

Nghe xong câu này, mặt anh toàn là ý cười: “Thật là đáng tiếc.”

Chú thích:phòng trưng bày Uffizi: (tiếng Ý: Galleria degli Uffizi) là một bảo tàng nghệ thuật nổi bật nằm gần Quảng trường Piazza della Signoria ở trung tâm Firenze, vùng Toscana, Ý. Một trong những bảo tàng quan trọng nhất của Ý, cũng là một trong những bảo tàng quan trọng nhất và nổi tiếng nhất trên thế giới, và có một bộ sưu tập các tác phẩm vô giá, đặc biệt là từ thời Phục hưng Ý. (Theo https://vi.wikipedia.org/wiki/Uffizi) Tranh Flora: Ra đời vào năm 1515, cách đây đúng 500 năm, bức tranh mô tả một người phụ nữ lý tưởng của thời đại ấy, xinh đẹp, thánh thiện, không cần quý phái lắm, nhưng phải hơi mũm mĩm. Tư duy về “phụ nữ lý tưởng” thời Phục hưng trên thực tế đã được Giorgione, thầy của Tiziano, đi trước với bức “Laura” và được Tiziano cùng các họa sĩ trường phái Venezia của ông phát triển trong những năm sau đó. Trong bức tranh của Tiziano, nàng Flora một tay đang cầm tấm lụa che vai (đã tuột xuống), tay kia cầm một nhánh hoa và lá. Bức tranh được đặt tên là “Flora” theo tên của Flora, thần mùa xuân và cây cối (có thể thấy hoa xuân trên tay nàng) và từ lâu đã được các nhà phê bình nghệ thuật và lịch sử nghệ thuật nhìn theo nhiều cách lý giải khác nhau. Người thì cho rằng, người mẫu của bức Flora là một kĩ nữ mà Tiziano yêu mến, người thì cho rằng nàng là một biểu tượng của một tình yêu hướng đến hôn nhân, dù trang phục của nàng không phải là trang phục cưới (những ngón tay trái của nàng xòe ra, dường như báo hiệu việc nàng sắp cưới, bàn tay phải lấp lánh chiếc nhẫn đính hôn). (Theo https://menback.com/phong-cach-song...llio-500-nam-mot-ve-dep-truong-ton-35809.html)
[Diendantruyen.Com] Đánh Mất Người Ở Florence
Titian: Tiziano Vecelli hoặc là Vecellio (phát âm[titˈtsjaːno veˈtʃɛlljo]; c. 1488/90 – 27 tháng 8, 1576), được gọi bằng tiếng Anh là Titian (/ˈtɪʃən/ TISH-ən), là một họa sĩ người Ý trong Thời phục hưng, được coi là thành viên quan trọng nhất của thế kỷ 16 Trường học Venice. Ông sinh ra ở Pieve di Cadore, ở gần Belluno, (sau đó trong Cộng hòa Venice). Trong suốt cuộc đời của mình, ông thường được gọi là da Cadore, ‘từ Cadore’, lấy từ vùng quê hương của anh ấy. Được những người đương thời của ông công nhận là “Mặt trời giữa những ngôi sao nhỏ” (nhớ lại dòng cuối cùng của Của Dante Paradiso), Titian là một trong những họa sĩ người Ý linh hoạt nhất, không kém phần lão luyện với các bức chân dung, bối cảnh phong cảnh, và các chủ đề thần thoại và tôn giáo. Phương pháp vẽ tranh của ông, đặc biệt là trong việc ứng dụng và sử dụng màu sắc, đã có ảnh hưởng sâu sắc không chỉ đến các họa sĩ thời kỳ cuối Thời phục hưng của nước Ý, nhưng trên các thế hệ tương lai của Nghệ thuật phương tây. Sự nghiệp của ông đã thành công ngay từ đầu, và ông được săn đón bởi những người bảo trợ, ban đầu đến từ Venice và các tài sản của nó, sau đó tham gia bởi các hoàng tử bắc Ý, và cuối cùng là Habsburgs và giáo hoàng. Cùng với Giorgione, ông được coi là người sáng lập Trường phái Venice Bức tranh thời Phục hưng Ý. Trong suốt cuộc đời dài của mình, phong cách nghệ thuật của Titian đã thay đổi đáng kể, nhưng ông vẫn quan tâm đ ến màu sắc suốt đời. Mặc dù các tác phẩm trưởng thành của anh ấy có thể không chứa những sắc thái rực rỡ, sống động như những tác phẩm đầu tiên của anh ấy, nhưng nét vẽ lỏng lẻo và sự tinh tế trong giai điệu của chúng chưa từng có trong lịch sử của Bức tranh phương tây. (Theo https://vi.upwiki.one/wiki/Titian)
[Diendantruyen.Com] Đánh Mất Người Ở Florence
 
Chương 3


Edit: Agnes.

Beta: Rose.

Dần dà Dư Tây chợt nhận ra, anh chàng kế thừa tên Tương Tuân này là một người rất thích vẽ tranh, mấy ngày nay nơi mà bọn họ đến nhiều nhất là triển lãm trưng bày tranh nghệ thuật, kia là cầu Ponte Vecchio(1). Chỗ bọn họ đang đứng là bên trong cây cầu có mái che này, nơi đây vẫn đứng sừng sững sau chừng đó năm trải qua chiến tranh và cả lũ lụt, khi Dư Tây bị hấp dẫn bởi những đồ trang sức thì anh lại đem sự chú ý của mình đặt lên phòng trưng bày nghệ thuật nhỏ ở cạnh đó.

“Bốn phía của cánh đồng hoang vắng rộng lớn đều tràn ngập sức sống nhưng có một gốc cây cổ thụ đã kiệt quệ sự sống, trên bầu trời vẫn còn giữ lại cành cây chi lăng, phía chân trời là hình ảnh của áng mây trắng đang trôi theo chiều gió, phía xa kia là cánh đồng hoang vắng tựa một đóa hoa mây…. Đây là một bức tranh của họa sĩ người Hoa.” Anh đứng ở trước một bức tranh trong phòng trưng bày nhỏ, nhìn cô nhẹ nhàng giải thích “Mạc Thành… Đó là tên của vị họa sĩ thiên tài người Hoa ấy.”

Dường như Dư Tây cảm thấy được khi anh nói hai chữ “Thiên tài” có mang theo nụ cười khó hiểu, giống như đang chế giễu cái gì đó như nhau. Cô vẫn chưa phân biệt rõ ràng thì lại nghe anh nói:

“Bức tranh này là thật.”

Dư Tây cảm thấy kinh ngạc, cô nhìn vào một góc phía trước khung tranh, ở đấy cô thấy một chữ “Mạc” được kí rất nghệ thuật. Cô nhìn lại bức tranh này, chỉ cảm thấy là tranh rất đẹp, nhưng đẹp như thế nào thì cô không nói được. 

“Chúng ta cầm nó xuống dưới mua đi.” Cô suy nghĩ một chút rồi nói.

Những bức tranh của phòng trưng bày nghệ thuật nhỏ này cho dù là của họa sĩ thiên tài nào cũng không quá đắt.

Anh lại lắc đầu cười, kéo cô ra khỏi phòng trưng bày nghệ thuật đó.

Dư Tây cảm thấy đáng tiếc, tuy rằng cô không đánh giá cao bức tranh đó, nhưng bức tranh của họa sĩ thiên tài vẫn rất đáng được treo trong phòng.

Tương Tuân nhìn thấy nên trêu chọc nói: “Nếu em thích, tôi sẽ vẽ cho em một bức tranh?”

“Anh biết vẽ không?”

“Biết một chút.”

Vì chuyện này nên ngày hôm nay hai người bọn họ đã kết thúc chuyến đi chơi sớm và đi tới cửa hàng nhỏ để mua dụng cụ vẽ tranh sau đó quay về khách sạn.

“Tranh gì đây?” Dư Tây tò mò nhìn về phía anh đang loay hoay với đống dụng cụ vẽ tranh.

“Tranh ‘Flora’.”

Dư Tây kinh ngạc nói: “Vậy không phải là anh đang lấy cắp ý tưởng người ta sao?”

Anh cười bảo: “Tôi chỉ vẽ Flora của tôi thôi.”

Nói là vẽ tranh Flora, thực ra đến cuối cùng chính là vẽ tranh chân dung của cô mà thôi.

“Tuy rằng không phải Flora, nhưng bức tranh của anh nhìn rất đẹp.” Cô nhận xét bức tranh của anh như vậy.

Anh đã sớm nhìn ra cô là một người không có năng khiếu nghệ thuật nên cố ý trêu cô “Đẹp như nào?”

Khá khó để cô đánh giá cụ thể, cô suy nghĩ rất lâu vẫn là không có lời nào, vậy nên cô khá tức giận nói: “Người mẫu rất đẹp!”

“Khục.” Anh bật cười, vẻ mặt đầy sống động.

Dư Tây chỉ biết đứng xem một cách ngây ngốc.

Cô phải thừa nhận rằng chính mình đã nói dối, không phải là vì tán dương vẻ đẹp của bản thân mà là tán dương tài vẽ tranh người đàn ông cô nhặt được kia.

Chú thích:ponte Vecchio phát âm tiếng Ý:[ˈponte ˈvɛkkjo], nghĩa là Cầu Cũ) là một cầu bắc qua sông Arno ở Florence của Ý. Đây là cây cầu được xây thời Trung cổ. Cầu nổi bật với các cửa hàng xây dọc theo cầu. Ban đầu các hàng thịt ban đầu là chủ các cửa hàng dọc cầu nhưng hiện nay các cửa hàng chủ yếu bán hàng kim hoàn, hàng nghệ thuật và hàng lưu niệm. (Theo https://vi.wikipedia.org/wiki/Ponte_Vecchio)     
 
Chương 4


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Agnes.

Beta: Rose.

Lý do mà Dư Tây lựa chọn đến Florence vào mùa này là vì cô muốn đón sinh nhật tuổi 25 tại thị trấn nhỏ đầy nghệ thuật này cùng với người bạn trai mà mình đã quen gần mười năm, không ngờ họ vừa đến Florence thì đã chia tay.

Có lẽ họ đã trở thành cặp đôi đầu tiên chia tay trong chuyến du lịch lãng mạn này rồi.

Cách họ chia tay rất êm đềm, cô nói: “Em đi xuống siêu thị dưới tầng mua đồ dùng sinh hoạt đây”, và anh ấy đáp lại “Em đi đi” rất bình thường.

Hai người yêu nhau mười năm nhưng khoảng thời gian họ biết nhau còn gấp đôi. Người bạn trai thanh mai trúc mã của cô như một quý ông cổ hủ hết mực tôn trọng cô.

Có đôi khi, cô cảm thấy từ “tôn trọng” này có chút nặng nề.

Sự đồng ý mù quáng của anh ấy khiến cô chẳng còn thấy vui vẻ, dù sao thỉnh thoảng cô cũng muốn được nhận lấy niềm vui bất ngờ từ bạn trai mình mà. 

Tuy suy nghĩ này hơi khác người, nhưng trong lúc hẹn hò với anh bạn trai thanh mai trúc mã của mình, cô chẳng mấy khi nhận được niềm vui nho nhỏ từ anh. Đã thế, anh chàng lịch thiệp này vẫn có thể mỉm cười nói sau này chúng mình vẫn là bạn bè của nhau nhé.

Nếu người khác nói như vậy, thì cô sẽ chẳng ngần ngại mà cắt đứt quan hệ với tên đạo đức giả đấy. Nhưng bạn trai cũ của cô thì khác, anh ta chỉ muốn làm bạn với cô, vậy nên hôm nay anh ta mới gọi điện ngỏ ý mừng sinh nhật với cô ở một đất nước xa lạ với tư cách là bạn bè.               

Cô liền đồng ý.

Có lẽ là bởi vì cô vẫn còn mong đợi, có lẽ bởi vì cô muốn ngây thơ khoe với bạn trai cũ rằng cô vẫn rất xinh đẹp ở nước ngoài, có lẽ… Có lẽ chính cô cũng không biết mình muốn gì. 

Lúc họ lẳng lặng ngồi trong một nhà hàng nhỏ mang đậm phong cách của Ý, cảm nhận vị rượu Prosecco(1) ở đầu lưỡi đang k1ch thích vị giác, bọt rượu hơi ngọt vỡ ra, để lại vị chua khó quên thì Dư Tây mới cảm thấy thật hối hận khi nhận lời mời này.

Dù có ý khoe ra hay gì khác thì cô bỗng cảm thấy vô vị khi nhìn thấy khuôn mặt đã quá quen thuộc.

Hai người họ đã từng cùng đi trên một con đường, học chung trường, cùng ra sức làm việc trong cùng một thành phố… Họ quen biết nhau 25 năm, yêu nhau 10 năm, vậy mà bây giờ đã chia tay mất rồi. 

Sau tất cả, họ chỉ còn lại vậy thôi.

Khóe mắt Dư Tây cay cay, cũng chẳng biết mình đã trở lại khách sạn bằng cách nào nữa.

Khi khuôn mặt điển trai của người kia xuất hiện sau cánh cửa, trong lòng cô bỗng phức tạp khôn kể, vô thức nói: “Tôi về rồi.” 

Sau khi nói xong, ngay cả chính cô cũng sững sờ. Sao cô lại ngốc đến độ xem một người đàn ông nước ngoài xa lạ thành bến cảng an toàn vậy trời!

Anh cũng sửng sốt không kém, rất nhanh nở một nụ cười rạng rỡ: “Mừng em đã về.”

Nói xong, anh ôm lấy cô và nói: “Sinh nhật vui vẻ, công chúa của tôi.”

Do cơ thể anh ấm áp, nhịp tim mạnh mẽ, lời nói dịu dàng… nên mũi Dư Tây hơi nghẹt lại.

Cô nói đùa: “Thực ra thứ tôi thiếu không phải là một kỵ sĩ trung thành.”

Anh đáp lại cô bằng một nụ hôn trên trán, mỉm cười nói lại: “Sinh nhật vui vẻ, cục cưng của tôi.”

Hốc mắt Dư Tây đỏ lên, nước mắt tuôn như suối. Cô ôm lấy anh thật chặt, cứ như đã dùng hết sức lực, khóc lớn như người điên, lau hết tất cả nước mắt lên người anh.   

Cô vừa khóc vừa nghẹn ngào gọi cái tên “Tương Tuân”, cũng chẳng biết là gọi tên anh hay người đàn ông nào khác nữa.

Vì cô mải chìm đắm trong nỗi buồn phiền của chính mình, nên không để ý tới vẻ mặt cứng ngắc của anh.

Chú thích:Rượu Prosecco:  Thị trấn Prosecco của Ý là nơi sản xuất ra những chai Prosecco đầu tiên và đây cũng là nơi tạo nên danh tiếng cho loại rượu vang này. Chính vì thế, người ta đã lấy tên thị trấn để đặt làm tên rượu. Ngày nay, việc sản xuất rượu Prosecco đã được mở rộng ở nhiều khu vực tại Ý. Tuy nhiên, tìm đến thị trấn Prosecco là cách những người yêu rượu vang khám phá tất cả về loại rượu này. Prosecco là rượu vang sủi bọt, có nguồn gốc từ Ý. Cùng với Champagne của Pháp và Cava của Tây Ban Nha, Prosecco là loại rượu vang được ưa chuộng trên thế giới. Chúng thường xuyên góp mặt trong thực đơn của các nhà hàng, khách sạn cao cấp hoặc trở thành thức uống khai vị trong các bữa tiệc. Nếu Champagne của Pháp được sản xuất chủ yếu từ 3 giống nho Pinot Noir, Pinot Meunier, Chardonnay thì Prosecco của Ý sử dụng nho Glera có từ thời La Mã là nguyên liệu sản xuất chính. Ngày nay, rượu vang Prosecco có thể sử dụng nhiều giống nho khác như Perera, Bianchetta, Verdiso, Chardonnay, Pinot Gris và Pinot Noir. Tuy nhiên, Glera là thành phần không thể thiếu nếu muốn chai Prosecco có hương vị đặc trưng đúng nghĩa. Rượu Prosecco có vị ngọt ở nhiều cấp độ khác nhau, bao gồm: Brut, Extra Dry, Dry hoặc Demi – Sec. Nếu rượu Champagne, Brut là cấp độ ngọt nhất thì trong rượu Prosecco Brut là cấp độ ít ngọt nhất và Demi – Sec là ngọt nhất. Prosecco được phục vụ lạnh ở nhiệt độ khoảng 3 – 7 ° C (38 – 45 ° F). Ly tulip là loại ly lý tưởng để thưởng thức rượu Prosecco. Với dáng ly cao, miệng ly nhỏ giúp lưu giữ hương thơm và làm chậm quá trình bay hơi các bọt khí trong rượu, người thưởng thức sẽ cảm nhận rõ hương vị đặc trưng của thức uống. Rượu Prosecco thường được sử dụng làm rượu khai vị trước các bữa ăn tối. Những phiên bản rượu Prosecco độ ngọt Brut có thể kết hợp cùng với bánh pizza, mì Ý hoặc hải sản…Với Prosecco, bạn có thể thưởng thức nguyên chất hoặc kết hợp với các nguyên liệu khác để pha chế cocktail. Nhưng với Champagne, các chuyên gia khuyên rằng nên uống nguyên chất. (Theo https://dayphache.edu.vn/ruou-prosecco-la-gi)
[Diendantruyen.Com] Đánh Mất Người Ở Florence
 
Chương 5


Edit: Agnes.

Beta: Rose.

Vào sinh nhật 25 tuổi của cô, anh đã chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến cho họ. Người Ý có tính cách rất lãng mạn, vậy nên ngay từ đầu cô đã biết anh là một người đàn ông lãng mạn.

Dư Tây vừa vui sướng vừa lo lắng, cô không biết điểm nào của mình lại hấp dẫn anh, cũng không biết khi nào thì phép thuật đó sẽ mất đi tác dụng.

Nhưng cô không hỏi, giả vờ như mình không hiểu gì cả.

Cô chính là một người nhát gan vậy đấy.

Trong bữa tối đầy lãng mạn này, anh hỏi cô: “Dư, tôi có thể đưa ra một thỉnh cầu vô lễ không?”

Dư Tây lúng túng làm đổ rượu.

Anh nhanh chóng đứng dậy xử lý sự cố, xong xuôi anh liền ngồi xổm, ngẩng đầu lên hỏi cô một lần nữa: “Có thể không?”

Dư Tây không trốn tránh được ánh mắt của anh, ánh mắt cô láo liên, nói bằng giọng điệu trêu chọc để che dấu sự bối rối của mình: “Có quý ông nào lại đưa ra lời thỉnh cầu vào sinh nhật của phụ nữ như anh không? Anh quá thất lễ rồi.”

Từ khi từ “thỉnh cầu” xuất hiện, cô mới bối rối nhớ tới thân phận của anh.

Suýt chút nữa thì cô đã quên anh chính là một người ỷ vào việc mình có khuôn mặt ưa nhìn mà không biết xấu hổ cầu xin cô mang mình về nhà.

“Là lỗi của tôi.” – Anh cười nhẹ, giọng nói trầm thấp nói tiếp: “Thứ lỗi cho tôi, tôi chỉ muốn cùng em làm quen một lần nữa trong dịp đặc biệt này mà thôi.”      

“… Hả?”

“Tôi có thể làm quen với em một lần nữa không Dư?”

“…”

Trái tim đập liên hồi dần trở nên bình ổn, tuy cô không hiểu lắm nhưng vẫn thở phào nhẹ nhõm.

May quá, anh không đòi tiền cô.

Sau khi thả lỏng, cô mới tò mò hỏi: “Làm quen một lần nữa như thế nào?” 

Anh kéo tay cô và nhẹ nhàng hôn lên trên mu bàn tay cô: “Xin cho phép tôi giới thiệu bản thân với em…”

“Tên tôi là Mạc Thành và tôi là một họa sĩ.”

Anh vừa dứt lời, xung quanh bỗng trở nên im lặng. 

Giây lát sau, Dư Tây cười thành tiếng, nắm lấy tay anh và nói: “Xin chào Mạc tiên sinh, tôi là Dư Tây.”

Lúc này, cô không hề tin lời anh nói. Cô cứ tưởng rằng anh rất thích người họa sĩ họ Mạc kia, vậy nên anh mới dùng tên của người đó trước mặt cô. Tuy vậy, cô cũng không suy nghĩ gì nhiều, bởi vì trong mắt cô, anh cũng không kém cạnh thiên tài Hoa kiều kia.

Với cô, chỉ cần anh không gọi là “Tương Tuân” thì tên gì cũng được cả.
 
Chương 6


Edit: Agnes.

Beta: Rose.

Tối muộn, Dư Tây nhận được điện thoại chúc mừng sinh nhật từ mẹ. 

Xong xuôi, mẹ mới hỏi bâng quơ: “Khi nào các con định kết hôn?”

Dư Tây ấp úng trả lời “Vẫn còn sớm mà mẹ”, mẹ cô nghe xong liền bật cười.

Vì con gái của bà có được một người bạn trai bao dung nhất thế giới, mà tình cảm của chúng nó sâu sắc đến nổi chưa từng cãi nhau, nên bà không hề lo lắng về việc hôn nhân đại sự của con gái mình chút nào cả. 

Điều bà không biết là con gái của bà đã kết thúc mối tình cảm nhạt nhẽo và lâu dài cũng vì họ “chưa từng cãi nhau.”

Sau khi cúp máy, tâm trạng Dư Tây dần trở nên khó chịu. Thậm chí cô còn rơi vào tình trạng chán ghét chính mình, nếu có giải người phụ nữ đáng ghét nhất thì đó sẽ là cô mất.

Lúc cô bắt đầu nghe điện thoại, anh đã tinh ý tránh đi. Sau khi Mạc Thành (Dư Tây quyết định chiều theo ý anh) đi vào liền thấy vẻ mặt u ám của cô, anh bèn kể cho cô mấy câu chuyện cười ngắn như trước, sau khi thấy nét mặt của cô có vẻ dịu đi thì mới hỏi: “Em đang nghĩ gì thế?”

Dư Tây lẳng lặng nhìn anh một lát, cuối cùng cô lựa chọn nói vòng vo: “Tôi đang suy nghĩ chuyện đại sự cả đời.”

Mạc Thành hỏi cô: “Chuyện đại sự cả đời của ai?”

Dư Tây đáp: “ Thực ra tôi đang nghĩ xem làm sao để anh thành chân chạy vặt của tôi.”

Anh lập tức cúi người trước cô và cười nói: “Cô gái xinh đẹp không cần phải suy nghĩ đâu, đây là vinh hạnh của tôi.”

Dư Tây bị anh chọc cười, mọi buồn bực đều bị cuốn đi.

Cô lấy ra một cái thẻ từ trong túi của mình, nói cho anh biết mật khẩu, sau đó cười nói: “Mạc Thành, tôi đưa ra một vấn đề khó khăn cho anh nhé?”

Ánh mắt anh khẽ lóe lên khi nhìn tấm thẻ ngân hàng trước mắt, trên môi vẫn nở nụ cười: “Tôi rất sẵn lòng.”

Dư Tây nói: “Tôi muốn anh mua giúp tôi một cái vòng cổ để làm quà cho một người phụ nữ.”

Giúp con gái chọn quà luôn là một vấn đề nan giải cho cánh mày râu, đến cả anh cũng có chút buồn rầu.

Anh hỏi: “Em định tặng cho người phụ nữ như thế nào?” 

Dư Tây nói: “Giống như mẹ tôi ấy.”

Đúng thế, cô muốn anh chọn quà cho mẹ cô, nhưng cái cô không chỉ có vậy, thứ cô muốn anh chứng minh là… Lòng tin.

Cô muốn biết anh có đáng tin cậy hay không.

Dù anh đang nhíu mày nhưng trông anh vẫn đẹp đến nao lòng: “Việc này khá khó với tôi.”

“Tôi sẽ cố gắng, nhưng… Bảo bối, có thể cho tôi thêm thông tin về mẹ của em được không?” – Anh hỏi với vẻ mặt chân thành, đôi mắt màu trà dường như nói với cô rằng mình là một người rất đáng tin cậy.
 
Chương 7


Edit: Agnes.

Beta: Rose.

Rất nhanh Dư Tây đã trở nên hối hận.

Anh không trở về, cũng biến mất cùng cái thẻ có số dư một chữ số của cô. 

Cuối cùng cô cũng ý thức được đây là một cuộc thăm dò thất bại, cũng nhận ra mình quá ngây thơ…

Cô thấy mình giống như một kẻ ngốc vậy! 

Tuy cô biết nhận ra sự thật càng sớm càng tốt để tránh bị tổn thất về tài chính mới là đúng đắn, nhưng… Lòng cô giống như đã bị ai lấy mất vậy.

Dù cô không muốn nhận lại kết quả như vậy, nhưng đến tận lúc mặt trời lặn, anh vẫn không trở về, như thể đang bắt cô phải thừa nhận chuyện này là thật vậy.

Cuối cùng thì cô cũng phải đối mặt với sự thật này rồi.

Cô thất vọng đi ra khỏi khách sạn, bước chậm trên đường phố của Florence, những kiến trúc cổ giữa hoàng hôn giống như những ông cụ bà cụ, khiến cho người ta đột ngột cảm thấy vừa bi ai vừa hào hùng.

Đây là lần đầu tiên người không có năng khiếu nghệ thuật như Dư Tây có cái nhìn khác về thị trấn nhỏ này, như thể khả năng cảm thụ nghệ thuật trong cô đã được đánh thức sau bao năm ngủ yên vậy.

Khả năng cảm thụ nghệ thuật gì chứ… Cô bị chính sự đen đủi của mình chọc cười, vừa cười nước mắt vừa rơi xuống.

Cô gào khóc giữa con phố đông người.

Thành phố nghệ thuật lãng mạn này đến cả những người nghệ sĩ mặc quần cộc đều có thể thấy bình thường, nói gì là tiếng khóc của một cô gái. Mọi người cứ nghĩ cô đã bị điều gì đó làm cho cảm động nên không có nhiều người chú ý đến cô khóc, thậm chí còn không có ai đến hỏi han cô cả.  

Đến một lúc lâu sau mới có một đồng hương tiến lên hỏi cô: “Sao cô lại khóc vậy?”

Dư Tây khóc rất thương tâm, nức nở nói: “Tôi làm mất thẻ ngân hàng rồi.”

Người đồng hương ấy tỏ ra rất thông cảm với cô, liền đề nghị cô gọi điện báo cảnh sát, sau đó đưa cho cô một ly nước lạnh rồi rời đi.

Bị cắt ngang như vậy, Dư Tây cũng ngừng khóc, nhưng cô càng nghĩ lại càng cảm thấy đau lòng khi mình đã đánh mất một thứ rất quan trọng!

Trong vô thức, cô lại đi tới bên bờ sông Arno.

Cô từng ở chỗ này nhặt được một món quà tuyệt vời, nhưng khi cô mở nó ra thì mới phát hiện thứ mình nhặt được chỉ là thuốc độc mà thôi.

Cô đã bị trúng độc “Mạc Thành” đến vô phương cứu chữa rồi!

“Mạc Thành, anh đồ khốn nạn!” Cô hét lên một tiếng với sông Arno để trút giận, tiếng hét của cô to đến mức mấy cặp đôi trên bờ đều nhìn cô bằng ánh mắt khác thường.

Tuy cô không quan tâm đến họ, nhưng lúc cô quay đầu lại thấy có một người đàn ông đang đi tới chỗ mình trong ánh hoàng hôn, sự bình tĩnh mà nãy giờ cô đang có bỗng hóa hư không.

Những giọt nước mắt mà cô nghĩ đã khô rồi lại rơi xuống.

“Bé à, em tới đón tôi về nhà hả?” – Người đàn ông mang dòng máu nước Ý có chút mệt mỏi, dường như anh đã đi rất lâu, lâu như thể đã đi khắp Florence mới tìm được cô vậy.

Anh đến gần cô, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, giọng điệu cưng chiều cũng vang lên: “Bảo bối, người nên khóc là tôi mới đúng, em có biết là em đưa cho tôi một chiếc thẻ không hợp lệ không…”

Nói xong, anh đưa một hộp quà tinh xảo đến trước mặt cô.

“Xin lỗi em, tôi tốn hơi nhiều thời gian để tìm nó quá.” – Anh giải thích lý do về muộn của mình.

Hai mắt Dư Tây ướt đẫm nước mắt, cô không cầm lấy hộp quà mà là nắm lấy tay anh rồi cắn vào cổ tay anh.

Vết cắn của cô không hề nhẹ, nó thậm chí còn khiến tay anh chảy một vài giọt máu nữa.

Anh không trốn tránh, mà chỉ để mặc cô trút giận.

Một lúc lâu sau Dư Tây mới buông ra, ngã vào trong lòng anh. Anh ôm cô, cúi đầu hôn lên trán cô.

Hoàng hôn ở Florence dường như rất nhẹ nhàng, gió hiu hiu, sông Arno trước mặt họ cũng rất dịu dàng, mùi của cỏ trong không khí cũng rất nhẹ, cả hai người họ đều bị đắm chìm trong sự dịu dàng này.
 
Chương 8


Edit: Agnes.

Beta: Rose.

Dư Tây không hỏi anh dùng tiền của ai để mua quà, cũng giống như việc anh không hỏi tại sao cô lại đưa cho anh chiếc thẻ trống rỗng.

Hai người họ gặp nhau quá bất ngờ, lại vội đâm đầu vào sự cuồng nhiệt của tình yêu, nên còn rất nhiều ranh giới mà cả hai đều không được vượt qua.

Sau khi trải qua được trở ngại nhỏ đó, họ lại trở về trạng thái hòa hợp trước kia và cùng nhau ngắm nhìn phong cảnh Florence.

Hai người đi lên tháp chuông Giotto (1), đứng ở trên cao ngắm nhìn Florence, rồi đến nhà thờ bảo tàng để xem “Cổng thiên đường” (2), họ leo lên mấy trăm bậc thang quanh co và ngắm những bức tranh vẽ trên tường trên mái vòm của vương cung thánh đường nhà thờ chính tòa Đức Bà Ngàn Hoa (3).

Ngay tại nơi này, họ vô tình gặp một người đẹp Ý tóc nâu, mắt xanh. Cô gái đó rất ngạc nhiên khi thấy Mạc Thành, sau đó kéo anh ra ngoài hành lang nhà thờ nói chuyện.

Sự xuất hiện của người đẹp Ý hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của cô, đợi đến khi cô phản ứng lại thì họ đã đi xa mất rồi.

Mặc dù “Sự phán xét cuối cùng” (4) của Giorgio Vasari (5) rất tráng lệ nhưng việc Dư Tây có thể hiểu được và thưởng thức được cũng không nhiều, hơn nữa tâm trí của cô sớm đã bị Mạc Thành cùng người phụ nữ đột nhiên xuất hiện kia dẫn đi mất rồi.

Cô có chút hơi nản lòng, hơi hụt hẫng, không biết người phụ nữ kia là ai vậy nhỉ?

Trong lúc cô đang suy nghĩ, có người vỗ nhẹ vai cô, kinh ngạc hỏi: “Dư Tây?”

Dư Tây rất muốn cười thành tiếng trước những sự trùng hợp cứ nối tiếp nhau, hết Mạc Thành gặp được người quen thì lại đến Dư Tây gặp người quen trong nhà thờ. 

Ở nơi đất khách quê người này, người mà cô quen chỉ có thể là bạn trai cũ của cô mà thôi.

“Là em thật ư? Trùng hợp thật! Hèn gì anh thấy bóng lưng quen quen…”

So với việc ôn lại chuyện cũ cùng bạn trai cũ, Dư Tây càng muốn biết chuyện giữa Mạc Thành và người phụ nữ kia.

Anh chàng trúc mã thấy tâm trạng cô bồn chồn liền hỏi han.

Mặc dù đã chia tay, nhưng Dư Tây vẫn rất thân thiện với anh ta, dường như cô đã tìm được chỗ để trút bầu tâm sự, hốt hoảng nói: “Em phải làm sao bây giờ? Ở đất nước xa lạ này, em đã yêu một người đàn ông tên Mạc Thành và bây giờ anh ấy đang ở cùng một người phụ nữ.”

“Em đừng nói giỡn nữa.” Anh ta cứ nghĩ cô đang nói đùa, xoa đầu cô nói: “Mạc Thành á? Anh chàng thiên tài họa sĩ người Trung Quốc ấy hả? Anh ta đang bận tổ chức triển lãm tranh ở Turin, làm sao có thể xuất hiện tại Florence được chứ?”

“Em không nói Mạc Thành đó…”

Cô định giải thích nhưng anh ta chỉ nghĩ cô đang nói đùa, sau đó kéo cô tới quán cà phê ở quảng trường.

Dư Tây bỏ lỡ cơ hội từ chối nên đành phải đi theo anh ta.

Lúc cô bước ra khỏi tầng cao nhất của nhà thờ vẫn không thấy Mạc Thành cùng người phụ nữ ở hành lang.

Tâm trạng cô cứ thấp thỏm, vội vàng kết thúc ôn chuyện với bạn trai cũ để trở lại nhà thờ.

Khi cô đang đi lên, cô nhìn thấy Mạc Thành đang ở dưới mái vòm của bức tranh dưới mái vòm.

Chú thích:Tháp chuông Giotto: là một tháp chuông đứng độc lập, và là một phần của khu phức hợp các công trình tạo nên Nhà thờ chính tòa Florence trên Piazza del Duomo ở Florence, Italy.Cổng thiên đường: “Gates of Paradise” hay “Cánh cổng Thiên đàng” là tên gọi mà danh họa Phục Hưng Michelangelo đặt cho cửa Đông của Nhà rửa tội Florence (Battistero di San Giovanni), một trong những địa điểm quan trọng bậc nhất của Công giáo.Vương cung thánh đường nhà thờ chính tòa Đức Bà Ngàn Hoa: Vương cung thánh đường nhà thờ chính tòa Đức Bà Ngàn Hoa (tiếng Ý: Basilica cattedrale di Santa Maria del Fiore) hay Nhà thờ chính tòa Firenze (Duomo di Firenze) là nhà thờ chính của Firenze, Ý. Xây dựng từ năm 1296 theo phong cách kiến trúc Gothic với thiết kế của Arnolfo di Cambio và hoàn thành cấu trúc trong năm 1436 với những mái vòm thiết kế bởi Filippo Brunelleschi. Bên ngoài của nhà thờ được lát bằng các tấm đá cẩm thạch nhiều màu trong sắc thái khác nhau của màu xanh lá cây và màu hồng giáp màu trắng và có một thế kỷ 19 xây dựng Gothic Phục hưng mặt tiền bởi Emilio De Fabris.Bức tranh Sự Phán Xét Cuối Cùng: Sự phán xét cuối cùng là một tranh tường do Michelangelo sáng tác trên tường thờ của nhà nguyện Sistina ở thành Vatican. Phải mất 4 năm để hoàn thành bức họa này, từ năm 1537 đến năm 1541. Michelangelo đã bắt đầu sáng tác bức họa này 3 thập kỷ sau khi hoàn thành trần nhà nguyện Sistina.Giorgio Vasari: Giorgio Vasari sinh năm 1511 là một họa sĩ, kiến ​​trúc sư, nhà văn và nhà sử học người Ý, nổi tiếng nhất hiện nay với tác phẩm Cuộc sống của các họa sĩ, nhà điêu khắc và kiến ​​trúc sư xuất sắc nhất viết năm 1550 và sau đó chỉnh sửa lại vào năm 1568, cuốn sách được coi là nền tảng tư tưởng của văn học lịch sử nghệ thuật. Ông cũng là người đầu tiên sử dụng thuật ngữ “Phục hưng” trong in ấn. Bản chỉnh sửa của cuốn sách nói trên được điều chỉnh dựa trên các cuộc nói chuyện với người quen biết của Leonardo Da Vinci như Francesco Melzi. Là người Florence theo chủ nghĩa sô vanh, Vasari tặng cho Leonardo và đặc biệt là Michelangelo những lời ngợi ca hoàn mỹ nhất như đã tạo ra thứ mà ông gọi là sự phục hưng trong nghệ thuật. Có những thứ mà Vasari nhấn mạnh hơi quá đáng nhưng ông đã nói lên phần lớn sự thật. Những phần còn lại là hỗn hợp của tin đồn, những thêm thắt, sáng tạo và cả lỗi sai không chủ ý.
 
Chương 9


Edit: Agnes.

Beta: Rose.

Cô oán giận hỏi anh: “Anh đi đâu đấy?” 

Mạc Thành ngượng ngùng sờ mũi, vội giải thích: “Tôi trò chuyện với người quen thôi.”

Hóa ra là người quen thật.

Dư Tây bỗng cảm thấy sợ hãi, vội vàng nắm lấy một tay của anh. Những gì cô biết về anh chỉ là người gốc Ý thạo tiếng Trung với khuôn mặt điển trai và tính cách rất hợp ý cô mà thôi.

Trong giây phút ấy, bỗng dưng cô muốn hiểu thêm về anh, nhưng lòng cô lại sợ hãi không thôi.

Tuy cô không muốn hành xử như một người phụ nữ bụng dạ hẹp hòi, nhưng cô lại không thể kìm được mà thốt lên: “Người quen sao?” 

Cô ghét bản thân thế này.

Mạc Thành vẫn cứ dung túng cho thói hư của cô, thẳng thắn nói: “Đó là trợ lý của tôi. Vì tôi chuồn đi trong một lần công tác, nên cô ấy mới tới bắt tôi về.” 

Nói xong, anh lại sờ mũi theo thói quen.

Dư Tây hoảng hốt, không để ý đến người phụ nữ kia nữa mà cao giọng hỏi: “Anh phải đi ư?”

“Bé à, tôi sẽ ở lại vì em.”

Trông anh bây giờ giống như một người bạn trai tốt vậy, lời nói của anh lại khiến người ta mê muội mãi thôi.

Dư Tây yên lòng, thì thầm: “Em không muốn anh đi.” 

“Tôi biết.”

Cô ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh và nói: “Mạc Thành, em nghĩ em yêu anh mất rồi.”

Anh đáp lại: “Tôi cũng yêu em.” 

Lúc nhìn thấy hình bóng của bản thân trong mắt anh, cô đã không chút do dự mà tin lời anh nói, tâm tình cũng theo đó mà trở nên sung sướng.

Giây tiếp theo, một câu nói của anh đã khiến tâm trạng đang vui vẻ biến mất: “Bé à, em không định nói cho tôi biết người đàn ông khi nãy là ai sao?”Thì ra anh đã nhìn thấy anh ta.
 
Chương 10


Edit: Agnes.

Beta: Rose.

Anh cười hỏi: “Anh ta là Tương Tuân sao?” 

Lúc đầu, anh không mấy để ý khi biết người tên Tương Tuân này chiếm một vị trí quan trọng trong lòng cô, nhưng lâu dần nó đã trở thành cái dằm trong tim anh.

“Đúng vậy, anh ta là Tương Tuân.” 

Cô kể cho anh nghe từ lúc họ lớn lên cùng nhau, hẹn hò mãi đến khi chia tay mới thôi.

Anh không hề tỏ vẻ tức giận, chỉ cười nói: “Thật khiến cho người khác ghen tị quá mà.”

Chuyện này cứ thế mà kết thúc, ít ra thì Dư Tây nghĩ nó đã xong.

Khi Tương Tuân nhắn tin hỏi cô có muốn cùng nhau về nước không, cô chỉ suy nghĩ một chút rồi đồng ý.

Tuy cô chưa từng nghĩ về cơ hội chuyển công tác đến Italy, nhưng bây giờ cô đã thay đổi quyết định.

Cô bằng lòng làm việc tại một quốc gia xa lạ vì người đàn ông cô không mấy hiểu biết mà cô lỡ phải lòng.

Ấy vậy mà hiện thực đã dội cho cô một gáo nước lạnh khi hay tin anh đột nhiên biến mất khỏi thế giới của cô.

Cô điên cuồng tìm kiếm anh ở những nơi mà họ đã từng đi nhưng vẫn không tìm được anh. 

Cô đánh mất anh rồi.

Buổi tối trước khi trở về nước, Tương Tuân đến khách sạn gặp cô, anh ta hoảng hồn khi nhìn thấy dáng vẻ tiều tụy của cô, ngạc nhiên hỏi: “Em làm sao vậy?”

Cô tủi thân khóc: “Em yêu một người đàn ông nhưng anh ấy đã không cần em nữa rồi.”

Cuối cùng Dư Tây cũng có thể thổ lộ tâm tình mình đã kìm nén rất lâu cho anh ta nghe. 

Cô vừa khóc vừa cười tóm tắt về quá trình họ quen biết đến những chuyện buồn cười. Mãi đến cuối cùng, cô mới phát hiện anh ta im lặng một cách bất thường, trên khuôn mặt tràn đầy vẻ thương xót.

Tương Tuân kéo cô đến phòng rửa mặt: “Dư Tây, em nhìn xem ở đây có giống như đã từng có người khác đã sống không?”

Anh ta nhìn cô giống như người mắc bệnh hoang tưởng giai đoạn cuối đang tự tưởng tượng ra người đàn ông hoàn mỹ vậy.

Tất nhiên, anh ta nghĩ vậy cũng phải thôi.

Giờ Dư Tây mới phát hiện trong phòng chỉ có đồ của chính mình. Chiếc cốc của người đàn ông dựa vào cốc súc miệng của cô đã biến mất, sữa rửa mặt không thấy đâu, dao cạo râu cũng mất tăm… Tất cả mọi thứ đều không còn nữa rồi, cứ như anh chưa từng xuất hiện vậy!

“Còn có sợi dây chuyền anh ấy tặng mẹ em…” – Cô lục tung vali của mình ra tìm kiếm, nhưng vẫn không thấy nó đâu cả.

“Cả bức tranh anh ấy vẽ cho em…” 

Cuối cùng, cô vẫn không tìm thấy nó.

Cô có một giấc mơ tuyệt đẹp như bao người tại thành phố lãng mạn nhuốm đầy hơi thở nghệ thuật này, nhưng đến cuối cùng mọi thứ chỉ là một giấc chiêm bao, giờ đã đến lúc phải tỉnh mộng rồi.

Cô che mặt khóc òa, Tương Tuân ôm cô vào lòng nói: “Anh đã nói Mạc Thành đang tổ chức buổi triển lãm cá nhân ở Turin (1), chứ không đến thành phố này đâu mà…”

Chú thích: Turin: Tỉnh Torino (tiếng Piemonte: Provincia ëd Turin, tiếng Ý Provincia di Torino) là một tỉnh ở vùng Piemonte của Ý. Thủ phủ là thành phố Torino. Tỉnh này có diện tích 6.830 km², tổng dân số 2.277.686 (31.12.2007). Có 315 comuni (đô thị) trong tỉnh này ([1] Lưu trữ 2007-08-07 tại Wayback Machine) – số lượng đô thị trong một tỉnh nhiều nhất Italia.
 
Chương 11: Hoàn


Edit: Agnes.

Beta: Rose.

Ngày hôm sau, Dư Tây mang vết thương lòng trở về nước với anh chàng trúc mã.

Mấy tháng sau, Dư Tây tình cờ nhìn thấy tin tức người họa sĩ Mạc Thành vinh dự trở về nước trên báo.

Cô bị vẻ đẹp của người đàn ông thu hút ánh mắt, nước mắt rơi đầy mặt, khiến đứa bạn đang ngồi bên cạnh chơi game hết cả hồn.

“Cậu… Cậu bị làm sao đấy?”

Cô ôm cổ bạn mình, òa khóc trong vui sướng: “Đó không phải là mơ!”

Lúc ấy, cô gần như đã tin rằng đó là một giấc mơ hão huyền của mình như lời Tương Tuân nói vậy.

Nếu đó không phải là giấc mơ thì sao anh có thể như bốc hơi khỏi nhân gian như vậy được chứ?

“Đó không phải là giấc mơ…”

Cô nói đi nói lại câu đó khiến người bạn sợ đến nỗi phải đưa tay sờ lên trán cô vài lần.

Dư Tây đã kìm lại nước mắt, vừa cười chỉ vào ảnh người đàn ông trên tờ báo vừa nói: “Tớ yêu anh ấy.”

“Ai mà lại không có thần tượng chứ?” Bạn cô liếc nhìn, lơ đễnh nói: “Trông anh ta cũng khá ngon giai đấy!”

Dư Tây cười to, cũng không giải thích tình yêu của mình không giống với những gì bạn cô tưởng tượng.

Dư Tây vui vẻ nhìn chằm chằm vào người đàn ông trên báo đến nỗi quên đọc nội dung trên tờ báo.

Trong cuộc phỏng vấn, họa sĩ Mạc Thành đã nói: “Tôi ghen tị, nhất là khi vô tình nhìn thấy tin nhắn của cô ấy sẽ rời đi cùng với anh ta. Nói thật, tôi nghĩ không có một người đàn ông nào không ghen khi thấy tin này và tôi cũng không ngoại lệ, thế nên tôi đã trẻ con đến nỗi chơi trò mất tích với cô ấy, sau đó cô ấy cũng rời khỏi Florence…”

Lời cuối sách

Dư Tây nhận được một gói hàng, sau khi mở ra cô thấy bên trong là một hộp quà, bên trong hộp quà chính là một cái vòng cổ tinh xảo.

Xin lỗi, trong lúc dọn dẹp đồ đạc thì phát hiện ra tôi lỡ mang đồ của em đi, giờ tôi gửi lại em. – Mạc Thành.

Dư Tây nghĩ rằng cô đã đánh mất thứ cô yêu quý ở Florence, và bây giờ cô muốn tìm anh về.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom