Cập nhật mới

Dịch Full Đãi Thiên Hoa Khai

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 140


Trạm Liên thấy mẫu phi vùi đầu khóc dường như đã nhận tội, lục phủ ngũ tạng thắt lại: "Mẫu phi, rốt cuộc con phạm phải tội lớn tày trời gì, khiến người đích thân đưa con vào chỗ chết!"

Trạm Liên lệ rơi đầy mặt, muốn xông lên phía trước để hỏi rõ ràng, lại bị Trạm Huyên ôm vào lòng không cho tiến lên. Hắn sợ Thục Tĩnh thái phi phát điên làm hại nàng.

Nhưng bất luận Trạm Liên chất vấn ra sao, thái phi vẫn chỉ khóc không nói một câu.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nhưng đối với Minh Đức đế mà nói, cái khác không quan trọng, Thục Tĩnh thái phi cùng tiền hoàng hậu Toàn thị liên thủ hại chết Trạm Liên, đã khiến sự phẫn nộ của hắn không thể dùng bút mực hình dung, từng đạo thánh chỉ là sự trả thù cho cơn tức giận lôi đình của hắn.

Tiền hoàng hậu Toàn thị, vì bị nô tỳ thiếp thân Nhạn Nhi tố giác hạ độc hại Vĩnh Lạc công chúa Trạm Liên, lập tức tử hình tại chỗ. Bộ tộc Toàn thị bao che, toàn bộ nam đinh cửu tộc chém, nữ tử tước tịch làm nô. Còn muội muội Toàn Nhã liên vì có thánh chỉ lập hậu, đã nhập hoàng tịch, miễn khỏi vận hạn.

Trong triều khiếp sợ, còn chưa kịp dò xét, hoàng đế lại hạ bút lên thánh chỉ.

Thục Tĩnh quý thái phi Hoàng thị hồ đồ ngu xuẩn, cả tin lời Toàn thị, vô tình mưu hại nữ nhi, phế bỏ phẩm cấp quý thái phi đày đi hoàng lăng, xuất gia làm ni, kiếp này không được rời khỏi am nửa bước. Bảo Ninh hầu Hoàng Tử Kiệt biếm làm thứ dân, mọi tài sản Hoàng gia niêm phong sung công. Nhưng lạ lùng hơn chính là nữ nhi Trần gia A Mặc gần đây thường gần gũi thái phi cũng bị thiên tử giận chó đánh mèo, chỉ đề cập Trần gia không đáng truy cứu nhưng cũng không thể làm phi nữa.

Minh Đức đế chỉ cần nghĩ đến kiếp trước Trạm Liên chịu nỗi khổ bệnh tật thì tim lại đau, hận không thể lăng trì xử tử thái phi, nhưng hắn không thể hạ thủ, thứ nhất Thục Tĩnh thái phi dù sao cũng là mẹ đẻ của Trạm Liên, mặc dù biết kiếp trước là mẫu thân hại mình, Trạm Liên cũng không cho hắn giết mẫu thân; thứ hai là hắn bận tâ m đến thể diện của Trạm Liên. Nếu người đời biết được là mẹ ruột giết con gái bằng thuốc độc, tất nhiên sẽ dị nghị sau lưng, nói không chừng lại bịa chuyện dã sử gì đó để hủy hoại Trạm Liên.

Trạm Liên khó kiềm chế được đau thương, nhưng không đành lòng cửu tộc Toàn gia bị liên lụy, không khỏi khuyên bảo Trạm Liên nói: "Có lẽ cũng là trong họa được phúc, nếu không có như vậy, e là muội và huynh cũng không thể bên nhau, chi bằng xử lý nhẹ tay."

Trạm Huyên im lặng hồi lâu, mới nặng nề nói rằng: "Trẫm không thể xử nhẹ được. Mỗi khi nhớ tới dáng vẻ muội đau ốm không dậy nổi thì lòng đau như cắt, sao có thể nhẹ tay cho kẻ đầu sỏ hại muội thê thảm như thế?" Hắn lại nói tiếp: "Kiếp trước nếu muội vẫn làm tiểu muội muội của trẫm, cho dù trẫm vô phúc cưới muội làm vợ, chắc hẳn muội cũng tìm được một phu quân tốt sống vui vẻ... Trẫm tình nguyện cả đời cơ khổ, cũng không muốn muội chịu đủ dằn vặt mà chết."

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Trạm Liên cảm động, rất lâu cũng không nói nên lời. Nàng nhớ lại cảnh trong mơ nửa giả cũng nửa thật, biết hắn nói những câu từ đáy lòng, nhưng nàng vẫn không nhịn được hỏi: "A Huyên ca ca, huynh nói thật sao?"

Trạm Huyên khẽ thở dài một tiếng, nghiêng người hôn nhẹ lên trán nàng: "Tâm ý của trẫm, thiên địa chứng giám, nhật nguyệt tỏ tường. Muội vui vẻ, trẫm cũng vui vẻ."

Mũi Trạm Liên cay cay, nhào vào lòng hắn.

***

Cho dù Trạm Liên không muốn đối mặt, Thục Tĩnh thái phi vẫn phải rời khỏi cung trước tuổi hai mươi tám.

Đêm trước khi rời cung, Trạm Liên theo Thuận An công công tới Ninh An cũng giờ đã thành nhà lao. Trong Ninh An cung im ắng mờ tối, Thục Tĩnh thái phi một mình tịnh tọa trong điện, nghe thấy âm thanh cũng không ngẩng đầu lên.

Trạm Liên từ biệt mẫu phi, lại nhìn thấy đầu bà đầy tóc bạc, nàng vốn đã cố gắng nén lòng mình nhưng lập tức như sóng lớn xô vào đá, nàng đã quên lời dặn của Trạm Huyên không cho nàng tới gần thái phi, nhào tới trước mặt Thục Tĩnh thái phi, ôm đùi bà khóc: "Mẫu phi, mẫu phi, rốt cuộc hài nhi đã làm sai chuyện gì? Hài nhi không phải là miếng thịt trên người người sao? Tại sao người lại nhẫn tâm như vậy, tại sao lại nhẫn tâm mưu hại con!"

Thục Tĩnh thái phi bị nàng ôm như thế, sắc mặt vốn như tro tàn lại gợn sóng.

Bà cũng từng tự hỏi lòng mình, rốt cuộc nữ nhi làm sai chuyện gì. Nó trở thành con gái bà là do ông trời an bài, không phải là do nó mong muốn, nó bị hoàng đế yêu, nhưng bản thân vẫn ngây thơ hồn nhiên hoàn toàn không biết gì cả, nó thông minh lanh lợi, lương thiện hiền lành, nhà ai có một nữ nhi như thế, còn chưa được vui vẻ bao nhiêu, tại sao bà ta lại hết lần này đến lần khác trơ mắt nhìn nó đau khổ giày vò lại vẫn quyết định như vậy? Đúng như nữ nhi nói vừa rồi, nó là miếng thịt trên người bà!

Thục Tĩnh thái phi cắn răng, liên tục lắc đầu.

"Mẫu phi, mẫu phi, người nói cho con biết lý do thôi, người nói cho con biết lý do mưu hại con thôi! Con đã nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra mẫu thân tốt như người lại muốn hại con! Là con không kính trọng với người, hay là phạm phải lỗi gì mà không biết? Nhưng tại sao lúc đó người không nói với con! Lúc đó tuổi con còn quá nhỏ, nhưng cũng không phải đứa bất hiếu, người nói đi, con có câu nào không nghe lời người? Tại sao người ngay cả một cơ hội sửa sai cũng không cho con?"

Nước mắt Trạm Liên như hạt châu đứt chỉ, không ngừng lại được. Nàng vừa nói, vừa lay lay mẫu thân nàng.

Thục Tĩnh thái phi bị nàng chất vấn không ngừng, gần như cắn nát hàm răng, nhưng không ngăn được âm thanh thống khổ phát ra.

Bà biết nó sẽ đến tìm bà, cũng hạ quyết tâm sẽ nói hết tất cả chân tướng xấu xí về tà niệm của bà đối với thiên tử, khiến nó cả đời này cũng không buông được khúc mắc gả cho vua làm hậu, nhưng thái phi lại không nói ra miệng được. Lời nói uất ức của Trạm Liên và dáng vẻ tựa lên gối bà làm nũng khóc lóc.

Đứa bé này, đứa bé này chính là con gái bà!

"Ngươi đừng khóc lóc ở chỗ này của ta, ta nhìn cũng thấy phiền! Năm đó Toàn hoàng hậu vì muội muội nàng ta Toàn Nhã Liên tìm tới cửa, nói là một ngày ngươi không chết, hoàng thượng sẽ một ngày hận Toàn gia. Nàng ta nắm được điểm yếu trước kia của ta, ta vì bảo vệ mình, đâu còn quan tâm được chuyện gì khác?"

Trạm Liên lau sạch nước mắt, khóc nấc một cái: "Toàn hoàng hậu nắm được điểm yếu gì của người?"

Thục Tĩnh thái phi giơ tay tát một cái lên mặt nàng: "Chuyện tới nước này, sao ta có thể nói cho ngươi biết?"

Thuận An vẫn canh giữ ở cửa để ý động tĩnh bên trong, thấy thái phi động thủ, vội vã chạy vào kéo hai người ra: "Ôi chao, điện hạ, điện hạ, nương nương đánh người, sao người không biết tránh! Bà ta là một kẻ giết người còn sống tốt lành được, người còn khách khí làm gì!"

Thục Tĩnh thái phi cười lạnh một tiếng: "Lão nô tài ngươi cũng thông suốt đấy! Mau mang điện hạ danh không chính ngôn không thuận của ngươi đi đi, cẩn thận ta phát điên lại giết nàng ta lần nữa!"

Thuận An vốn lo lắng đề phòng với thái phi hung ác này, nghe xong lại càng sợ có sai lầm, vội vàng mời Trạm Liên rời khỏi.

Trạm Liên ngây ngây ngô ngô được Thuận An đỡ ra cửa thì đột nhiên ngừng bước.

Nàng xoay người, nhìn về phía bóng dáng mờ mờ của thái phi dưới ánh nến nhỏ nhoi, nơi cổ họng nghẹn lại, nàng đột nhiên quỳ xuống.

"Mẫu phi, bất luận lời người vừa nói là thật hay giả, người cũng nhìn rõ kiếp trước con đau đớn khó chịu như vậy nhưng vẫn trơ mắt nhìn con chết đi, bất luận là lý do gì, con cũng... nhưng mà chung quy người vẫn là mẫu thân sinh con ra, nuôi con lớn, mong người giữ gìn sức khỏe, hài nhi dập đầu với người."

Trạm Liên liên tục dập đầu ba cái, đứng dậy dứt khoát rời đi.

Thục Tĩnh thái phi xụi lơ trên giường, che mặt âm thầm khóc.

Trạm Liên bước nhanh ra khỏi Ninh An cung, lại đụng phải một lồng ng/ực cứng rắn. Hai mắt nàng đẫm lệ mờ mịt ngẩng đầu, chỉ thấy Trạm Huyên thương tiếc, chăm chú nhìn nàng.

Nàng cúi đầu, vùi vào lồng ng/ực hơi lạnh của hắn.

Trạm Huyên che kín áo khoác cho nàng, khoác vai nàng, ôm lấy nàng chậm rãi rời khỏi.

Hôm sau, tiền Thục Tĩnh quý thái phi Hoàng thị rời cung tiến về hoàng lăng, phụng chỉ quy y làm ni.

Ai ngờ trên đường đi, sau khi Hoàng thị uống mấy ngụm nước, đột nhiên miệng sùi bọt mép, co quắp mà chết.

Tin tức nhanh chóng truyền vào cung, Trạm Huyên nghe xong không chút gợn sóng, chỉ thờ ơ nói một câu: "Chớ để cho điện hạ biết."

Thuận An khom người.

Đầu xuân năm sau, Trạm Liên gả cho Tam ca ca Trạm Huyên làm vợ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,526
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 141


Trên đường cái của đế đô đang vô cùng náo nhiệt, hôm nay đoàn hỉ kèn trống vang trời, sắc đỏ đại hỉ ngập cả nền trời, hai hàng tướng sĩ đón dâu đeo hoa hỉ đứng tràn đường phố, tân lang ngọc thụ lâm phong mặc hỉ bào vẻ mặt đắc ý, phía sau có kiệu hoa đan phượng triều dương tám người khiêng, trên nóc đầy minh châu sáng rực. Từng khóm đồ cưới hoa lệ cuồn cuộn không ngừng theo sát phía sau kiệu hoa, pháo đốt dội vang trong tiếng trống xen lẫn tiếng reo, vô cùng náo nhiệt.

Cảnh đón dâu lớn thế này khiến bách tính đế đô đứng xem đều phải chấn động, họ lũ lượt kéo nhau tới, nhoài người ra để ngóng trông.

Chỉ là trong khi cả thành lớn đều đang vui vẻ, thì lại có tiếng khóc không hợp cảnh truyền tới, lắng tai mà nghe, còn là tiếng khóc của nam tử.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Mọi người nhìn nhau, không khỏi đi tìm tiếng khóc, chỉ thấy người gào lên là một nam tử cưỡi ngựa đi cạnh kiệu hoa, hắn mặc cẩm bào, lưng hùm eo gấu cao to vô cùng, nhưng cả đường cứ nức nở, nước mắt nước mũi liên tục, cứ như thể việc thành thân này khiến hắn đau khổ lắm vậy.

Một thương gia từ ngoài thành vào không khỏi hiếu kì, khó tránh kéo người đứng cạnh hỏi: "Xin hỏi lão nương, người gào khóc này, có quan hệ gì với tân nương?"

"À, vị này, là ca ca của tân nương!"

Thương nhân vùng khác nghe vậy, lập tức thất lạ, ông ta thấp giọng nói: "Ta đoán, nhất định là gia đình giàu có này cưỡng ép, cướp đi muội muội nhà người ta, bởi vậy thân làm huynh trưởng hổ thẹn oan khuất, mới thấy khổ sở, không khỏi rơi lệ phải không?"

Bách tính đế đô cười ha hả, "Nói sai rồi! Người khóc chính là Trấn Bắc tướng quân uy danh tứ hải, em gái y là tài nữ Thanh Ninh quận chúa vang danh thiên hạ, còn ai có thể cường hào nhà y!"

"Ối, hóa ra vị đó chính là Trấn Bắc tướng quân!" Thương nhân này hiển nhiên cũng nghe qua Trấn Bắc tướng quân đưa man di Đan Yến hàng phục Đại Lương, không khỏi sùng bái mà nhìn một cái, chỉ là biển người lấp mắt không thấy rõ hình dáng. Ánh mắt thương nhân lóe lên, lại phỏng đoán nói, "Phải chăng hôn sự này không xứng, tướng quân thay muội muội bất bình?"

"Ngươi lại sai rồi! Tân lang này chính là cháu trai cả của đại gia tộc họ Mẫn uy danh đời đời, ngay cả vương công còn phải nhượng họ ba phần, bọn họ chính là môn đăng hộ đối thiên địa tác hợp, sao không hợp ý người?"

Thương nhân này lại nghi hoặc, "Lão nương, nếu như bà nói, không phải phường cướp, lại còn là người như ý, vì sao vị đại nhân kia lại thương tâm như vậy, không đoái hoài thể diện nam nhân mà khóc lớn trên phố?"

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Bách tính đế đô này cười nói: "Ngươi không biết rồi, Trấn Bắc tướng quân này dù thanh danh hiển hách, nhưng còn có biệt danh, gọi là tướng quân thích khóc, y mà gặp chuyện gì, bất chấp mọi thứ, cứ khóc đã rồi nói tiếp, còn nữa, y lại là người yêu muội muội nổi danh Đại Lương, phàm dính đến muội muội như hoa như ngọc nhà y, y chính là một con sói dữ, bảo vệ vô cùng." Người này thấp giọng nói, "Năm ấy Hoàng gia phạm tội, vị tướng quân này không nhận được tước vị, Hoàng gia thành nhà thường dân, nhưng Trấn Bắc tướng quân này ý chí hơn người, còn nhỏ đã đi sung quân ra trận, kết quả một đường thuận lợi giết giặc, khiến bọn man quốc tơi bời hoa lá, khiến đại vương đó vong quốc, quay về được luận công ban thưởng, vị tướng quân đó cũng không tranh, trước tiên chỉ xin bệ hạ tứ phong cho muội muội một phong hào. Nghe nói vị tướng quân kia, lúc đó vì muốn lấy lại thể diện cho muội muội mà liều mạng!"

"Haizz, thật là huynh trưởng hiếm có! Chỉ là ta không hiểu, huynh trưởng thấy muội tìm được người như ý, sao phải khóc nỉ non?"

"Ôi, ngươi lại không hiểu, tướng quân không nỡ cho muội muội đi lấy chồng!"

Thương nhân kia trợn mắt há mồm.

Đội đón dâu còn đang đi, tiếng khóc cùng tiếng nước mũi sì soạt của tướng quân uy mãnh càng ngày càng lớn, tiếng kèn hỉ cũng không áp được, tân lang đang chắp tay cảm ơn, chỉ là nụ cười trên mặt có chút vặn vẹo.

Nếu có thể, hắn thật sự muốn xuống ngựa đánh vị anh rể kia bất tỉnh. Y khóc lóc ầm ĩ, không hiểu ra còn tưởng hắn ép cưới nữa, hắn sao có thể chịu cái danh này?

Nhưng hắn lại không thể, đắc tội vị này, hắn sợ cả đời không thể cưới được mỹ nhân trong kiệu hoa.

Nhẫn, nhịn xuống, qua con phố này, thêm con phố ngắn nữa là tới. Tân lang hít sâu.

Chỉ là hắn nhẫn được, nhưng người khác thì không rồi.

"Dừng kiệu." Một âm thanh thanh thúy truyền ra từ kiệu hoa.

Tân lang quay đầu nghe thấy, dù biết không hợp quy củ, nhưng vẫn không mong đắc tội ái thê, đưa tay bảo người dừng kiệu.

Trấn Bắc tướng quân Hoàng Tử Kiệt đang dùng sức mà khóc, chưa phát giác người dắt ngựa đã dừng.

"Ca ca." Tiếng kèn trống đều dừng, bách tính đứng xem cũng im re, vì vậy tiếng của tân nương càng rõ.

Hoàng Tử Kiệt kích động, nhất thời nhảy xuống ngựa, "Muội muội, sao vậy, chuyện gì thế?"

Trong kiệu im lặng, thong thả duỗi ra một cánh tay ngọc. Hoàng Tử Kiệt hiểu ý, gọi kiệu phu nghiêng kiệu, lau bừa cái mặt, lau bàn tay lên người, tự mình đỡ muội muội.

Hoàng Đại Ny khi đó, là Thanh Ninh quận chúa bây giờ nhẹ nhàng đi ra từ kiệu hoa, nàng mặc hỉ phục, cách tấm màng che đầu nói một câu khiến mọi người kinh hãi, "Ca ca, nếu huynh không nguyện ý, ta sẽ không lấy chồng nữa."

"Chuyện này không được!" Nghe tân lang cuống lên, lập tức xuống kiệu.

"Muội muội ta đang nói với ta!" Hoàng Tử Kiệt trừng mắt với em rể, quay đầu sụt sịt, tâm không cam lòng mà nhỏ giọng nói với muội muội, "Ca ca dù không muốn muội gả đi, nhưng tiểu tử này cũng miễn cưỡng xứng với muội, so với mấy kẻ tôm tép kia hơn một chút, muội đồng ý, thì ta sẽ cho gả!"

Tân lang lúc này mới thả lỏng một hơi.

"Nếu vậy, ca ca nên vui vì ta mới phải, đừng khóc nữa." Tân nương cầm lấy tay huynh trưởng, như nhẹ giọng dỗ dành.

Viền mắt Hoàng Tử Kiệt lại ướt, "Muội muội, là ca ca không nhịn được, ca ca thế này khiến muội mất mặt đúng không, vậy ca ca sẽ..."

Tân nương tử hất khăn che lên, mắt cũng đã ướt lệ, "Ca ca đâu làm mất mặt ta, ta chỉ sợ ca ca khóc, ta cũng không nỡ, không nhịn được mà khóc nhòe trang điểm..."

Hoàng Tử Kiệt "oa" một tiếng, cánh tay lớn đưa ra, ôm muội muội vào lòng, "Muội muội ngoan, ta thật không nỡ ___"

Tân lang nhìn hai người huynh muội tình thân, gân xanh trên trán nổi lên. Xem ra sau khi hắn vượt cửa của ái thê, chính phài phải nỗ lực vượt qua vị trí của anh rể trong lòng nàng, mười năm hai mươi năm cũng được!

Có người ở quán trà lâu mà xem trọn màn này.

Minh Đức đế cải trang vội che mặt, "Tiểu tử này ngoài đường mà cũng có thể khóc như vậy, thật sự là mất hết mặt mũi."

Hoàng hậu Trạm Liên sóng vai ngồi cùng hắn thu hồi ánh mắt che miệng mà cười, "Muội muội thân yêu lập gia, tất nhiên không nỡ rồi."

Trạm Huyên khinh thường hừ khẽ.

Trạm Liên nhìn phu quân một lát, bỗng hỏi: "A Huyên ca ca, nếu kiếp trước muội bị gả cho ai khác, huynh có khóc như Tử Kiệt không?"

Trạm Huyên nói: "Nước mắt là chuyện đàn bà, tên nhóc kia chắc đầu thai nhầm."

Trạm Liên bật cười, lắc đầu, ánh mắt yên lặng chăm chú nhìn hắn, "Huynh lừa muội, muội biết huynh không khóc trước mặt mọi người, chỉ lén khóc thôi." Nàng đã thấy trong mơ. Nhìn thấy hắn khi ấy, một mình ở trong Phù Cừ cung, chôn mặt trên gối nàng mà khóc.

Khóc còn thương tâm hơn Hoàng Tử Kiệt.

Trạm Huyên híp mắt, mở miệng định cãi, nhưng không biết vì sao, mãi chẳng nói gì.

Trạm Liên hơi suy nghĩ, tựa mình vào trong lòng phu quân, "A Huyên ca ca, muội đời này không rời huynh."

Trạm Huyên ôm chặt bảo bối trong lòng, "Liên Hoa nhi ngoan."

Mãi lâu, phía dưới mới lên kiệu tiếp, lần thứ hai lại ùn ùn kéo về phía Mẫn phủ. Trạm Huyên cúi đầu nói: "Ồn ào đã xem rồi, nên về cung thôi."

Trạm Liên ôn thuận gật đầu, để Trạm Huyên dìu dậy, dĩ nhiên vì bụng lớn rồi.

Đây là lần đầu nàng có thai. Mặc dù đã gả cho hắn năm năm.

Trong năm năm, nàng thật sự muốn sinh cho hắn một nam một nữ, nhưng Trạm Huyên rất cứng rắn, mặc dù đã dẹp hậu cung, hắn cũng cẩn thận từng chút không cho nàng mang thai. Cùng lúc đó, thái tử luôn không được thánh tâm thì vô cùng được sủng ái, đến nỗi Hiền phi sợ hãi mà chạy tới cầu xin trước mặt Trạm Liên, như thể tin hắn sẽ ra tay với con mình. Ai ngờ Trạm Huyên không cho nàng sinh con, bởi vậy dù không muốn, chỉ có thể để thái tử kế nghiệp.

Trạm Liên làm đủ mọi cách, không khiến hắn đổi ý.

Triều thần biết rõ tân hậu này được sủng ái vô cùng, nhưng vẫn không sợ chết mà nói nàng "ganh tị" "không con", Trạm Huyên không nhiều lời, kéo ra ngoài đánh, dọa gà giết khỉ. Hoàng Tử Kiệt không chỉ bảo vệ muội muội, còn bảo vệ đại tỷ, nghe nói hoàng hậu tỷ tỷ nuôi dưỡng ba huynh muội hắn trưởng thành bị khởi tấu, liền rút đao đi nói chuyện. Chuyện này truyền đi, khiến không ai dám gây sự với nàng.

Bên tai nàng đã yên tĩnh, nhưng không muốn hắn ngoan cố thế, nàng đấu trí với hắn năm năm, mới như ý nguyện mang long thai. Bây giờ đã sắp sinh rồi.

Trạm Huyên thấy nàng bụng lớn mà nhíu mày, "Rõ ràng bụng đã lớn, còn đòi phải đi xem náo nhiệt." Hắn bây giờ lo lắng, không phút nào thôi.

Trạm Liên cười hì hì nói: "Muội ở trong cung đến chán, đi ra ngoài lấy chút hỉ khí cũng tốt. Nói không chừng hoàng nhi thích náo nhiệt nhìn màn vừa rồi, về cung sẽ ra đời. Nếu vậy, con của A Hương cũng không lớn hơn con chúng ta, nàng ấy đắc ý thế nào?"

Trạm Huyên nghe nàng nói ngốc nghếch vậy, lắc đầu cười, một tay đỡ hông, một tay cầm tay nhỏ, cẩn thận vô cùng đưa nàng rời trà lâu.

Ai ngờ Trạm Liên nói chuẩn phóc.

Đêm đó, nàng đau bụng vô cùng, còn vỡ nước ối. Hôm sau mặt trời lên, Trạm Liên sinh ra một hoàng tử một công chúa.

Minh Đức đế canh một đêm mà sắp sụp đổ, nghe được tiếng trẻ con khóc loạn lên còn chưa kịp vui, lại còn nghe bên trong báo rằng ái thê là mang thai đôi, hắn mỉm cười gật đầu, sau đó thì té xỉu luôn rồi.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom