Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Đại Lão Vai Ác Luôn Muốn Cưới Ta Sủng Ta

Chương 40


Lúc này trời vẫn chưa sáng, ngoài cửa sổ tối đen, cũng không biết mấy giờ rồi, nhưng Kiều Dương lại chạy đến bệnh viện vì cô.

Lúc này, Tốc Tốc thật sự muốn khóc. Trên thế giới này có anh trai thương yêu cô, có người chồng yêu chiều cô. Cô có quá nhiều thứ không nỡ, thật sự rất muốn tiếp tục sống ở đây.

Nhưng sức khỏe ngày càng yếu và cả cơn buồn ngủ không ngừng ập tới nói cho cô biết thời gian của cô không còn nhiều nữa.

Mục Giang Lâm nhìn Tốc Tốc.

“Để anh ấy vào đi.” Tốc Tốc nói.

Mục Giang Lâm đích thân đi mở cửa, đưa Kiều Dương vào.

Cho dù lúc ở nhà họ Kiều chẳng có bao nhiêu quần áo thì Kiều Dương cũng sửa soạn cho mình rất gọn gàng sạch sẽ, tóc được chải rất cẩn thận. Bây giờ giày anh chiếc trái chiếc phải rõ ràng không cùng một đôi, quần áo xộc xệch, thậm chí nút còn bị lệch một cái.

Có thể thấy anh chẳng màng gì mà vội vã chạy đến đây.

“Ni Nhi!” Kiều Dương lao đến bên giường: “Em sao thế?”

“Không sao.” Tốc Tốc nói: “Ngất thôi, nghỉ ngơi vài ngày là khỏe.”

Lúc này Kiều Dương mới yên tâm, nhưng nhìn thấy sắc mặt em gái tái nhợt không chút máu, nói chuyện thều thào, Kiều Dương vẫn không yên tâm được.

Muốn ở lại chăm sóc cho em gái nhưng lại sợ làm làm phiền hai vợ chồng họ ở với nhau.

Kiều Dương khó xử, không biết nên ở hay nên về nhà.

“Anh cũng ở lại đi.” Mục Giang Lâm nói, anh biết Kiều Dương luôn rất quan tâm đến em gái. Cho dù người ở phủ họ Kiều thì vẫn luôn nhớ đến Kiều Ni Nhi ở quê.

Bây giờ hai anh em mới đoàn tụ chưa được bao lâu, nhìn thấy em gái yếu ớt như vậy, Kiều Dương làm anh trai nhất định sẽ rất lo lắng. Hơn nữa rõ ràng Tốc Tốc cũng rất thích người anh trai này.

Mục Giang Lâm nói: “Anh ở lại với cô ấy đi, giường bên cạnh để nghỉ ngơi, đợi trời sáng thì anh đến trường.”

“Bên trường tôi không đi cũng…”

“Anh có bài thi.” Tốc Tốc cố gắng nói: “Không thể để lỡ thi cử được.”

Kiều Dương há miệng muốn phản bác, nhưng thấy em gái quả quyết, anh cũng không muốn em gái đang bệnh mà còn lo lắng cho anh, thế nên cuối cùng chỉ có thể gật đầu: “Được, anh biết rồi.”

Tốc Tốc rất mệt, chẳng bao lâu sau lại ngủ tiếp.

Kiều Dương nằm trên chiếc giường nhỏ bên cạnh trằn trọc không ngủ được, nhưng anh cũng không dám đến bên giường nhìn em gái, vì đô thống đang ở bên giường đó rồi.

Kiều Dương lo lắng, thầm thở dài.

Mục Giang Lâm ngồi bên giường nhìn Tốc Tốc im lặng ngủ say, nhưng trong lòng anh vẫn đang suy nghĩ chuyện túi trút giận. Làm thế nào để Tốc Tốc nói chuyện với nó đây?

“Túi trút giận vạn năng: Có đó không? Có đó không?”

Mục Giang Lâm: “…Ừ.” Rõ ràng nó biết anh đang ở đây, vậy mà còn hỏi.

“Túi trút giận vạn năng: Anh biết bên xương quai xanh của Tô Tô có một dấu ấn chứ?”

Mục Giang Lâm: “Ừ.”

“Túi trút giận vạn năng: Lúc Tô Tô vừa đến thế giới này, đôi khi liên lạc với tôi sẽ xuất hiện nhiễu sóng, khi đó cô ấy sẽ sờ vào dấu ấn rồi gọi tên tôi, sau đó cô ấy có thể nghe thấy tôi nói.”

Lần đầu tiên Mục Giang Lâm nghe nói đến chuyện này. Anh đứng dậy, ba bước thành hai đi tới bên giường nhỏ.

Kiều Dương đang trằn trọc khó ngủ, đột nhiên một bóng dáng cao lớn đến ngay trước mặt, Kiều Dương vội ngồi dậy: “Em rể, cậu…”

“Tôi nghĩ anh vẫn nên về nhà nghỉ ngơi thì tốt hơn.” Mục Giang Lâm ôn hòa nói: “Giường ở nhà thoải mái hơn, ngủ cũng ngon hơn. Anh nghỉ ngơi tốt thì bài thi ngày mai mới có thể làm tốt được, có đúng không?”

Ánh mắt anh sáng quắc, như thể nếu nghe thấy đáp án phản đối thì có thể lập tức ăn luôn đối phương.

Kiều Dương nuốt nước bọt: “Ồ.”

Mục Giang Lâm hài lòng gật đầu: “Người đâu, đưa cữu gia về nhà.”

“Không không, tôi tự đi được rồi, họ lái xe là được.” Kiều Dương vội đứng dậy, chạy đến bên giường nhìn em gái, xác nhận em gái đã ngủ say thì mới lưu luyến rời đi.

Mục Giang Lâm ở bên cạnh Tốc Tốc. Vì cơ thể không thoải mái nên Tốc Tốc ngủ không ngon lắm, chỉ là cơ thể yếu quá nên tạm thời ngủ được một lúc, khoảng nửa tiếng sau cô mới từ từ tỉnh lại.

Mục Giang Lâm đưa nước cho cô uống, lúc này mới nói với cô cách mà túi trút giận nói.

Tốc Tốc thử làm theo, kết quả chẳng mấy chốc đã nghe thấy tiếng khóc lớn.

“Túi trút giận vạn năng: Tô Tô, Tô Tô! Người ta nhớ cô muốn chết rồi!”

Mục Giang Lâm ghét ồn, muốn ngăn nó lại nhưng thấy Tốc Tốc không chê phiền nên anh thôi.

Bây giờ túi trút giận chạy đến bên Tốc Tốc, Mục Giang Lâm dứt khoát đi đến phía kia căn phòng cho yên tĩnh.

Đợi nó khóc xong dừng lại Tốc Tốc mới nói ra những đắn đo của mình.

Tốc Tốc: “Tôi muốn ở lại nhưng tôi vi phạm một số quy tắc, thế nên chẳng bao lâu nữa tôi phải quay về rồi.”

Túi trút giận không lên tiếng, đang nghiêm túc lắng nghe.

Tốc Tốc nói tiếp: “Đã vi phạm quy tắc, vậy chắc chắn tôi phải ‘quay về’, không thể ở lại được, có đúng không?”

Trong không khí yên tĩnh một lúc, Mục Giang Lâm vốn đang ở cửa lại sải bước quay lại.

“Túi trút giận vạn năng (nhỏ giọng): Cũng không nhất thiết là không được.”

Tốc Tốc lập tức lên tinh thần: “Sao lại nói vậy?”

“Túi trút giận vạn năng: Cô nghĩ là xem, vốn dĩ Tô Tô không ở đây, thì tôi cũng phải biến mất chứ. Nhưng tôi không hề biến mất, có đúng không?”

Tốc Tốc: “Cũng đúng.”

“Túi trút giận vạn năng: Thế nên vẫn có lỗ hổng có thể chui vào được.”

Tốc Tốc: “Vậy khi đó cậu làm thế nào để có thể ở lại đây?”

“Túi trút giận vạn năng: Hu hu hu, người ta cũng không muốn ở lại, chỉ có điều sau khi Tô Tô đi, người ta ở lại đây.”

Tốc Tốc: “…”

Bỏ đi, hiện tại không thể trông đợi vào nó được, mình vẫn nên tự suy nghĩ trước vậy.

Tốt xấu thì bây giờ đã biết hệ thống xuyên sách có lỗ hổng có thể chui vào được, cô vẫn có thể ở lại, điều này đã là sự khích lệ rất lớn rồi.

Không biết có phải vì trong lòng có hi vọng hay không, chẳng hiểu sao Tốc Tốc cảm thấy khỏe hơn đôi chút.

Cô trộm nhìn dấu ấn, mặc dù màu sắc đã nhạt đi rất nhiều nhưng lúc này không còn tiếp tục nhạt đi nữa. Có thể đây là lý do cô cảm thấy thoải mái hơn.

Tốc Tốc không muốn ở bệnh viện mà lãng phí thời gian, trời vừa sáng cô đã bảo Mục Giang Lâm làm thủ tục xuất viện cho cô.

“Không được.” Mục Giang Lâm quả quyết từ chối: “Sức khỏe em còn yếu, cần ở bệnh viện nghỉ ngơi.”

Tốc Tốc cười: “Đô thống biết rõ cái này không phải do bệnh, sao còn nói như vậy chứ? Theo em thấy, chỉ bằng về nhà, ở bên anh nhiều hơn, nhân tiện nghĩ lại chuyện trước đây, xem thử làm thế nào mới có thể ở lại.” Cô nói cũng có lý.

Thực ra trong lòng Mục Giang Lâm biết cô nói đúng, nhưng thấy cô tiều tụy như vậy, anh đau lòng đến nỗi không biết nên làm thế nào để chăm sóc cô.

Tất nhiên bác sĩ không tìm được nguyên nhân bệnh của Tốc Tốc, nhưng họ cảm thấy cô không nên về nhà, ở bệnh viện mới đảm bảo.

Thế nên, dưới sự khuyên ngăn hết lời của bác sĩ, Mục Giang Lâm vẫn kiên quyết làm thủ tục xuất viện cho Tốc Tốc, sau đó lại đẩy xe lăn đến cho cô, đây là chuyện cô khăng khăng muốn làm.

Vốn dĩ Mục Giang Lâm muốn bế cô ra rồi sau đó lên xe, nhưng Tốc Tốc cảm thấy ở nơi đông người vẫn không nên làm vậy, ngồi xe lăn tốt hơn.

Mục Giang Lâm cũng không trái ý cô, đẩy xe lăn đến. Sau khi đẩy ra khỏi phòng bệnh, Mục Giang Lâm dừng xe lăn ở một nơi cách xe không xa, anh đích thân lên xe trải chăn mỏng ở ghế sau, để Tốc Tốc nghỉ ngơi thoải mái hơn.

Tốc Tốc đang ngồi đó vô cùng buồn chán thì nghe thấy một giọng nói kỳ quái ở cách đó không xa: “Ôi, tôi còn tưởng là ai đấy, thì ra là cô à. Lần trước thấy cô còn chạy nhảy tung tăng, sao giờ lại không được nữa rồi?”

… Kiều Liễu?

Tốc Tốc nghe tiếng nhìn sang, quả nhiên cách đó hơn mười mét, một cô gái ăn vận thời thượng, trang điểm lòe loẹt đi tới.

Không đợi Tốc Tốc lên tiếng, Kiều Liễu đã nói trước: “Tôi còn tưởng khoảng thời gian này người xảy ra chuyện là người đàn ông của cô chứ, sao? Anh ta tránh được tai họa, bây giờ tai họa chuyển sang cô à? Tôi bảo sao, đời này anh ta đột nhiên lấy nhiều vợ như vậy đúng là bất thường mà, tám phần là dùng cô để tránh xui xẻo rồi!”

Trong câu này có ẩn ý, có vẻ Kiều Liễu biết Mục Giang Lâm sẽ gặp chuyện gì đó không tốt?

Tốc Tốc biết Kiều Liễu là người trọng sinh, vậy chắc chắn Kiều Liễu biết một vài chuyện trong sách không viết.

Đến lúc gạ lời rồi. Lúc này Tốc Tốc mới nhìn Kiều Liễu, thong thả nói: “Tôi cũng cảm thấy bệnh này của tôi không bình thường. Hay là cô nói với tôi xem, anh ấy vốn sẽ có tai họa gì? Tôi cũng muốn biết căn bệnh đến đột ngột này của tôi là sao.”
 
Chương 41


Kiều Liễu ghét nhất là nhìn dáng vẻ kiêu ngạo đắc ý của Kiều Ni Nhi, chẳng qua là may mắn nhặt được một người chồng từ trên trời rơi xuống, dựa vào đâu mà hống hách như vậy?

Xem như Kiều Ni Nhi may mắn, người chồng từ trên trời rơi xuống vô cùng giỏi giang… Nhưng cũng đâu phải Kiều Ni Nhi giỏi chứ, tại sao Kiều Ni Nhi có thể không coi ai ta gì như vậy! Kiều Liễu càng nghĩ càng tức.

Dù sao tốt xấu gì cô ta cũng là người trọng sinh, nắm bắt được khí chất nên có là tốt rồi.

Kiều Liễu lại kiêu ngạo vênh cằm, khoanh tay trước ngực, bừng bừng khí thế nói: “Cô hỏi tôi thì tôi phải nói à? Cô nghĩ hay quá đấy.”

“Vậy sao.” Tốc Tốc khẽ cười, không thèm liếc nhìn Kiều Liễu: “Tôi còn tưởng cô thật sự biết gì đó… Nhưng không ngờ, cô chỉ tỏ vẻ mà đứng đó rêu rao thôi, hoàn toàn chẳng có cái ‘tai họa’ gì cả.”

Nói xong, cô làm động tác đẩy xe lăn, tỏ vẻ chuẩn bị đi.

Kiều Liễu nổi cơn tam bành.

Nói thật, là người trọng sinh, cô ta có thể ‘biết trước’ rất nhiều chuyện. Cũng chính vì dựa vào năng lực biết trước này nên cô ta mới đi từng bước từng bước đến tận bây giờ.

Rất ít người biết được năng lực này của cô ta, và hiện tại, Kiều Ni Nhi là người duy nhất biết được chuyện này.

Thấy người duy nhất biết chuyện lại bắt đầu nghi ngờ năng lực của cô ta… Kiều Liễu lập tức gạt đi vẻ bình tĩnh thường ngày, bước nhanh tới hai bước ngăn Tốc Tốc lại.

Tốc Tốc nâng mí mắt, mất kiên nhẫn giục: “Cô tránh ra.”

“Tôi không tránh.” Kiều Liễu nói: “Chắc anh ta đã gặp đại sứ Anh rồi nhỉ? Vốn dĩ anh ta là người nên trúng đạn trúng dao, nhưng bây giờ anh ta không sao, còn người gặp chuyện là cô, vậy chẳng phải là cô ngăn tại họa à?”

Tốc Tốc nghe giọng điệu lúc cô ta nói ‘trúng dao trúng đạn’ có hơi chột dạ, vì thế cô chọn chỗ này để chất vấn: “Rốt cuộc là trúng dao hay trúng đạn?”

Sao đó cô cười khẩy: “Kiều Liễu, đừng nói với tôi là cô không nhớ nhé.”

“Ai bảo tôi không nhớ!” Kiều Liễu nghe thấy lời mỉa mai của đối phương thì tức vô cùng: “Đô thống Mục là ai? Việc xảy ra rồi thì tôi mới nghe nói đến tin tức của anh ta, làm sao có thể biết được chính xác như vậy. Nhưng trước khi tôi trọng sinh quay lại nơi này, thực sự rất lâu rồi đô thống Mục không xuất hiện, nói không chừng là ‘sinh mệnh hấp hối’ như lời đồn.”

Vì Kiều Liễu cảm thấy Tốc Tốc ngăn tai họa, thế nên cô ta dứt khoát nói ra, không kiêng kị gì cả.

Tốc Tốc nghe xong thì bừng tỉnh.

Chẳng trách, chẳng trách Kiều Liễu cảm thấy chuyện có thể đã xảy ra rồi, nhưng thực tế thì Mục Giang Lâm chưa hề trải qua. Ắt hẳn Kiều Liễu cũng là sau ‘một khoảng thời gian’ mới nghe nói đến chuyện này.

Kiều Liễu dựa vào tin đồn rất lâu rất lâu trước đây để tính ra thời gian Mục Giang Lâm gặp bất trắc, thế nên suy ra trước thời gian hiện tại.

Nếu tin Kiều Liễu biết là thật, chỉ có thời gian là sai. Vậy có phải đã chứng tỏ, không bao lâu nữa Mục Giang Lâm thật sự sẽ gặp phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng?

Tốc Tốc im lặng chốc lát rồi thở dài, vẫy tay với Kiều Liễu: “Bỏ đi, cô đi đi. Tôi đã bệnh thành thế này rồi, biết hay không biết chuyện cô nói cũng chẳng có tác dụng gì.”

Không ngờ cuộc nói chuyện gay gắt giữa hai người lại có kết quả như vậy, với Kiều Liễu mà nói, kết quả này xem như không thua nhưng cũng chẳng thắng. Tốt xấu gì thì nghe cô nói xong, Kiều Ni Nhi càng mất tinh thần hơn, vậy là đủ rồi.

Tốc Tốc hỏi: “Cô đến thành phố Chu là vì nói với tôi chuyện này à?”

Kiều Liễu giảo mồm: “Ai mà thèm đặc biệt đi nói với cô chuyện này chứ!” Nói xong, cô ta hất mái tóc xoăn: “Tôi với người yêu của tôi đi du lịch khắp nơi trong trước, vừa khéo đến đây, trùng hợp gặp cô mà thôi! Tôi cũng vừa nghĩ ra, hình như chuyện đó xảy ra ở thành phố Chu, thế nên nói vài câu.”

Lần này Tốc Tốc lười so đo với Kiều Liễu, cô chỉ muốn biết thêm nhiều tin từ chỗ Kiều Liễu mà thôi. Bây giờ chỉ cần Kiều Liễu không chọc tức cô thì cô chẳng có thời gian đâu mà đi quan tâm đến người này.

Thấy Tốc Tốc ngày càng im lặng, Kiều Liễu vui vẻ không thôi. Cô ta nhấc giày cao gót, cầm túi da, xoay người, hài lòng bỏ đi.

Thực ra Tốc Tốc chỉ đang suy nghĩ, lười quan tâm đến cô ta, thế nên cô giữ im lặng.

Những lời Kiều Liễu vừa nói, ngoài việc để Tốc Tốc biết Mục Giang Lâm sẽ gặp chuyện ra thì còn cho Tốc Tốc một góc độ suy nghĩ khác.

Ngăn tai họa? Nếu cô nhớ không nhầm, túi trút giận muốn quay về thế giới thực. Nhưng cô không thể dùng túi trút giận để ‘ngăn tai họa’ được, cô ở lại đây rồi để túi trút giận quay về sao? Đây thật sự là một ý tưởng không tồi.

*

Trên đường về, Mục Giang Lâm hỏi Tốc Tốc: “Vừa rồi người đó nói gì với em?”

Lúc đó xe lăn của Tốc Tốc cách xe hơi không xa lắm, Mục Giang Lâm trải chăn xong thì thấy Kiều Liễu đang đứng cạnh Tốc Tốc. Vốn dĩ anh muốn đi tới nhưng bị Tốc Tốc ra hiệu ngăn cản, thế nên anh mới dừng lại.

Tài xế là Lục Li.

Cho dù Lục Li là thân tín bên cạnh Mục Giang Lâm thì Tốc Tốc cũng không thể tùy tiện nói những tin đồn Kiều Liễu nghe được trước khi trọng sinh khi có cậu ta được.

Tốc Tốc cười nói: “Em nghe cô ta nói xong thì nghĩ đến túi trút giận.”

Nhắc đến túi trút giận, Mục Giang Lâm biết những lời này không tiện nói trước mặt người người, cho nên anh chỉ cười mà không nói gì thêm.

Sau khi đến nhà, Tốc Tốc nhắc đến chuyện đại sứ Anh với Mục Giang Lâm.

Mục Giang Lâm rất ngờ vực: “Dạo này anh không sắp xếp lịch trình đi gặp đại sứ Anh.”

Tốc Tốc nhớ đến chuyện Mục Giang Lâm đặc biệt chuẩn bị một bộ vest mới để gặp ai đó nên hỏi thử anh muốn gặp ai.

Kiều Liễu nói chuyện xảy ra ở thành phố Chu, phải đề phòng mới được.

“Một vài sinh viên du học về, còn cả một vài người trước đây từng đi du học giờ đang sống ở thành phố Chu nữa.” Mục Giang Lâm nói.

“Khi nào gặp họ?”

Hiếm khi Mục Giang Lâm không trả lời cô ngay.

Tốc Tốc không biết thế nào mà nghĩ đến một khả năng: “… Chắc không phải là hôm nay đấy chứ?”

Mục Giang Lâm cười, không nói gì.

Tốc Tốc hiểu ra, vậy là hôm nay rồi.

“Đô thống cứ đi đi.” Cô nói: “Đúng lúc em có chuyện muốn nói với túi trút giận, anh bận trước đi, lát về rồi nói tiếp.”

Tất nhiên Mục Giang Lâm không chịu, anh dém góc chăn cho Tốc Tốc: “Anh ở với em, không đi đâu hết.”

“Đô thống cứ đùa.” Tốc Tốc thôi cười, nghiêm túc nói với anh: “Anh đừng vì em mà để lỡ việc của anh, việc của anh không thể tách khỏi việc nước, liên quan đến tương lai của rất nhiều người. Tình hình hiện tại của em không có chuyển biến xấu, anh cứ yên tâm. Nếu có chuyện gì em sẽ bảo túi trút giận đi tìm anh.”

Túi trút giận là hệ thống, về cơ bản, chỉ cầm Mục Giang Lâm gọi nó thì nó có thể lập tức xuất hiện.

Lúc đầu Mục Giang Lâm không chịu, sau đó Tốc Tốc khuyên anh một lúc lâu anh mới thở dài, thay đồ rồi đi tham gia buổi gặp mặt mà anh vốn nên tham gia.

Trước khi đi, Mục Giang Lâm sắp xếp ba vệ sĩ và một người hầu hơn bốn mươi tuổi chăm sóc người khác rất chu đáo ở tầng một.

Tốc Tốc chỉ cần gọi họ thì họ có thể lập tức đến chăm sóc cô.

Sau khi Mục Giang Lâm đi, Tốc Tốc gọi túi trút giận ra.

Cô nằm trên giường, dùng giọng điệu thương lượng để nói với túi trút giận: “Cậu có muốn ngăn một ‘tai họa’ quan trọng nhất vì tôi không?”

“Túi trút giận vạn năng: Hu hu hu, Tốc Tốc, cô không yêu người ta. Không ngờ cô lại muốn tôi làm vật hi sinh!”

“Tôi chỉ đang thử nghiệm cách để cậu quay về còn tôi ở lại đây thôi.” Tốc Tốc nói: “Cậu có thể không chấp nhận, nhưng nếu cậu thật sự rất muốn quay về, tôi khuyên cậu nên suy nghĩ đến kiến nghị của tôi.”

Túi trút giận đã theo Đường Tô đến, vậy chắc là sau khi Đường Tô quay về thế giới thực, nó cũng phải về theo mới đúng. Bây giờ nó ở đây, chắc chắn là có sự cố ở đâu đó.

Bây giờ, Tốc Tốc là Đường Tô ‘chuyển thế’ chính là hi vọng duy nhất của nó. Vì không ai dám đảm bảo sau khi Tốc Tốc về thế giới thực thì liệu cô có quay lại thế giới này nữa hay không.

Túi trút giận im lặng một lúc lâu.

Tốc Tốc cũng rất kiên nhẫn đợi câu trả lời của nó.

Thời gian trôi đi rất chậm, khoảng hơn hai mươi phút sau, cuối cùng, giọng của túi trút giận lại vang lên.

“Túi trút giận vạn năng: Được thôi, vậy tôi thử xem.”
 
Chương 42


Tốc Tốc ngồi trước bàn, nhìn vào con dao nhỏ sáng loáng trên bàn, lòng thấy hơi sợ.

Cô hít sâu một hơi, hơ con dao trên ngọn nến đã được chuẩn bị sẵn ở bên cạnh, đợi nguội rồi lại lấy cồn lau chùi cẩn thân.

Chuẩn bị xong tất cả những thứ này, cô hít sâu một hơi, kéo vạt áo ra, dùng mũi dao nhắm chuẩn vào dấu ấn, chuẩn bị đâm xuống…

Trong không khí đột nhiên truyền đến tiếng thét chói tai.

“Túi trút giận vạn năng: A a a a! Tô Tô, cô định làm gì! A a a cô đừng tự tử! Đừng chết! Phải sống thật tốt!”

Tốc Tốc khó khăn lắm mới gom được chút can đảm, giờ đã bị tiếng thét này đánh vỡ tan tành.

Từ lần đầu tiên nói chuyện với túi trút giận, mỗi lần túi trút giận nói thì cô đều có thể nghe thấy, không cần phải làm hành động gì đặc biệt nữa.

“Sợ cái gì.” Cô phất tay cầm dao: “Tôi chỉ thử xem có thể gảy thứ này ra hay không thôi.”

“Túi trút giận vạn năng: Không được đâu! Như vậy cô sẽ chảy máu, chảy máu nhiều quá sẽ chết!”

Không đợi Tốc Tốc lên tiếng giải thích, nó lo lắng sợ hãi quá mà khóc lóc thảm thiết.

“Túi trút giận vạn năng: Nếu cô xảy ra chuyện, đô thống về sẽ tức giận. Anh ấy tức giận thì thiên hạ sẽ đại loạn! Tôi cũng sẽ bị anh ta mắng chết mất! A… Tôi không sống nữa!”

Tốc Tốc nghe mà đau đầu. Sau khi bắt được câu ‘nếu cô xảy ra chuyện anh sẽ tức giận đến mức làm cho thiên hạ đại loạn’ của túi trút giận, trái tim cô lại âm ỉ đau.

Mỗi lần cô rời khỏi thế giới anh, e là lần nào anh cũng rất buồn. Không biết có phải túi trút giận từng thấy dáng vẻ mất khống chế đó của anh nên mới nói ra câu này mà không hề nghĩ ngợi hay không.

“Cậu yên tâm.” Tốc Tốc hít sâu một hơi rồi lại nắm con dao trong tay: “Tôi không ngốc, tôi cũng không muốn chết. Tôi chỉ thử xem cách này có được hay không thôi.”

Nói xong, cô nhắm chuẩn mũi dao vào dấu ấn đó.

Cô đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần, rốt cuộc làm thế nào mới có thể đạt được mục đích mà cô muốn trước đó.

Sau đó cô đột nhiên nghĩ đến một vấn đề, tại sao mỗi lần cô muốn rời khỏi thế giới xuyên sách thì dấu ấn này đều từ từ nhạt đi?

Rốt cuộc là cô khống chế dấu ấn này, vì vậy khi cô sắp rời đi, nó sẽ dần biến mất. Hay là dấu ấn này khống chế cô, khi nó ‘quan sát’ thấy cô không muốn rời đi, nó sẽ trở nên nhạt đi, sau đó làm cho cô sắp chết đi?

Trước đó Tốc Tốc luôn cho rằng là tình huống đầu, lần này cô nghiêm túc suy nghĩ, liệu có khi nào là tình huống thứ hai?

Nhớ đến trước đây khi cơ thể cô không tốt hoặc là bệnh nặng, dấu ấn này còn có thể chữa trị giúp cô.

Vậy chứng tỏ ‘bản lĩnh’ của nó rất lớn, hễ là chuyện có liên quan đến sức khỏe của cô, chỉ cần nó muốn thì không có chuyện nó không làm được.

Thế này thì nó mạnh quá, cho dù Tốc Tốc cảm thấy có thể đối cách cư xử với nó, chi bằng xem xét đến tình huống thứ hai.

Thực ra Tốc Tốc cũng rất lo lắng, lỡ như cược thua thì không biết hậu quả sẽ thế nào.

Cô cố ý bảo Mục Giang Lâm đi cũng là vì chuyện này.

Người đàn ông này không thể nhìn thấy cô chịu chút đau khổ nào được, chắc chắn anh không muốn để cô ‘đâm’ con dao đó vào người cô.

Tốc Tốc nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy suy luận của mình vẫn ổn, thế nên cô hạ quyết tâm, đâm theo đường viền của dấu ấn.

Trong phòng vang lên âm thanh như tiếng còi báo động.

Lục Li ở bên ngoài nghe thấy tiếng thì lớn giọng hỏi: “Phu nhân, có cần giúp gì không?”

“Không cần.” Tốc Tốc nói: “Anh canh giúp tôi là được, tôi đang nghiên cứu vài thứ, lát nữa là xong.”

Lục Li biết phu nhân nhà mình có rất nhiều điểm kỳ lạ, hơn nữa trước đó đô thống đã dặn dò cậu ta, suy nghĩ của phu nhân có thể khác với những người xung quanh, tất cả mọi chuyện đều lấy niềm vui của phu nhân làm chuẩn.

Nghe giọng của phu nhân cũng vui vẻ, Lục Li chỉ xem như phu nhân thật sự đang làm thứ gì đó kỳ lạ nên yên tâm đáp lại một tiếng rồi tiếp tục canh cửa không để ai vào, tránh để người hầu không biết lời dặn của phu nhân, muốn vào quét dọn làm phiền phu nhân.

Trong phòng, Tốc Tốc cẩn thận né đi vị trí vừa đâm vào, thử lại ở chỗ cách đường viền một chút.

Lần này không có tiếng còi báo động nữa, chỉ có tiếng khe khẽ như tiếng dao rạch vào vải. Hơn nữa, quan trọng nhất là cô không hề chảy máu.

Cô phát hiện xung quanh dấu ấn có một điểm mù có cảm giác đau, nếu đâm vào dấu ấn đó hoặc là vị trí vừa đâm ở đường viền của dấu ấn thì cảm giác không đau lắm, cũng không chảy máu.

Lúc này, ngay cả túi trút giận cũng bắt đầu cảm thấy cô đúng.

“Túi trút giận vạn năng: Whoa Tô Tô, cô giỏi quá đấy!”

Sau đó nó không còn động tĩnh gì nữa, như thể đang nín thở nhìn chòng chọc vào.

Tốc Tốc hoàn toàn tập trung vào mũi dao trong tay, theo từng tấc da mà dao đi qua, trán cô cũng rịn lớp mồ hôi lo lắng.

Cuối cùng, nó rơi xuống.

Nó tách khỏi lớp da, chỗ da nơi nó tách ra lại nhanh chóng hồi phục. Bề mặt da lành lại, trong vòng hai giây nó hệt như chưa hề có thứ gì bị gảy ra.

Thứ này không lớn, trong suốt, khoảng hai centimet vuông vức, nhìn bằng mắt thường có thể lờ mờ nhìn thấy bề mặt của nó có hoa văn như chim phượng.

Tốc Tốc vội đặt nó vào trong bát thủy tinh đã chuẩn bị sẵn, không ngờ nó vừa rời khỏi cơ thể cô đã bắt đầu trở thành màu đen.

Nhìn bằng mắt thường có thể thấy tốc độ có nhanh chóng tối đi, Tốc Tốc cái khó ló cái khôn, không biết thế nào lại cầm dao cứa vào một ngón tay.

Máu lập tức chảy ra, rơi lên ‘dấu ấn’ đó. Nó sáng lên, sau đó lại tối đi.

Tốc Tốc vội dặn túi trút giận: “Cậu xem thử có thể đi vào trong nó không?”

Một lúc lâu mà túi trút giận vẫn không có động tĩnh gì.

May mà lúc này không hiểu sao dấu ấn không tiếp tục mờ đi nữa, Tốc Tốc nóng ruột: “Cậu thử xem, mau vào đi.”

Cô sợ sau khi dấu ấn hoàn toàn tối đi thì không còn tác dụng nữa, đến khi đó cơ thể cô sẽ trở nên thế nào thì vẫn chưa biết được.

“Túi trút giận vạn năng: Hu hu hu, người ta đã ở trong nó rồi.”

Tốc Tốc sửng sốt. Chỉ đơn giản như vậy?

Cũng phải, túi trút giận vạn năng là đồ công nghệ cao ở hiện thực, dấu ấn này cũng thế. Nói không chừng hai thứ này có thể khớp với nhau hơn.

Chẳng trách vừa rồi dấu ấn không mờ đi nữa, xem ra là lúc đó túi trút giận đã vào rồi.

Trong lúc cô đang suy nghĩ, túi trút giận lại bắt đầu lải nhải.

“Túi trút giận vạn năng: Tô Tô, tôi nói với cô này, tôi cảm thấy ở bên trong nó lạnh quá, đang thêm độ ấm cho nó này! Cô xem có phải có ổn hơn nhiều rồi không?”

Câu này của túi trút giận đã nhắc nhở Tốc Tốc, dấu ấn luôn ở trong cơ thể cô, duy trì độ ấm bằng với nhiệt độ cơ thể cô, chắc là tốt hơn.

Tốc Tốc thở phào: “Vậy phiền túi trút giận rồi.”

“Túi trút giận vạn năng: Không có gì không có gì, tôi cũng muốn nhanh chóng quay về mà.”

Không biết có phải vì túi trút giận thêm độ ấm hay không mà máu luôn được giữ ở trạng thái lỏng, không bị đông lại.

Tốc Tốc băng bó ngón tay xong thì lại ngồi trên ghế một lúc. Cô vốn cho rằng, sau khi dấu ấn rời khỏi cơ thể cô thì cơ thể cô sẽ nhanh chóng yếu đi, còn lo lắng liệu mình có chết ngay không.

Nhưng cuối cùng không có, không có cảm giác gì khó chịu cả.

Thậm chí cô còn cảm thấy cơ thể mình bắt đầu hồi phục, còn khỏe hơn cả lúc sáng, cũng đỡ hoa mắt chóng mặt hơn.

Cô vô cùng vui mừng, ít nhất thì ván này cô cược không sai.

Tốc Tốc cẩn thận đặt bát thủy tinh vào tủ rồi khóa lại.

“Túi trút giận ngoan ngoãn ở nhà nghe lời.” Tốc Tốc vừa khóa vừa nói: “Tôi đi xem bên phía đô thống.”

Hôm nay Mục Giang Lâm không dẫn theo bạn nhảy nữa mà đi một mình, mặc dù là Tốc Tốc khuyên anh đi, nhưng những lời Kiều Liễu nói vẫn đang văng vẳng bên tai, Tốc Tốc rất lo lắng cho anh nên định tự mình tới đó.

Trên đường đến địa điểm buổi gặp mặt, Lục Li cười hỏi: “Phu nhân, cô đang làm thứ gì vậy? Tiếng động rất lớn đấy.”

Cậu ta nói tiếng động lớn là đang nói tiếng còi báo động dấu ấn phát ra.

Hiệu quả cách âm trong phòng rất tốt, cậu ta hoàn toàn không nghe thấy Tốc Tốc nói chuyện với túi trút giận.

Chỉ có tiếng còi báo động quá chói tai nên cậu ta ở bên ngoài mới nghe thấy.

“Không có gì.” Tốc Tốc nói: “Muốn cho đô thống một bất ngờ nên tự nghiên cứu một chút.”

Lục Li vốn cũng chỉ thuận miệng trò chuyện với phu nhân vài câu, đã là bất ngờ cho đô thống thì cậu ta cũng không tiện hỏi nữa.

Lục Li mỉm cười lái xe, chẳng bao lâu sau đã đến bên ngoài công quan tổ chức bữa tiệc, Lục Li xuống xe mở cửa cho phu nhân.

Lúc Tốc Tốc đang định xuống xe thì đột nhiên tiếng súng vang lên khiến cô ngồi lại chỗ.

Tốc Tốc nhìn về hướng phát ra tiếng súng.

Lục Li biến sắc: “Không hay rồi, là nơi đô thống với mọi người gặp mặt.
 
Chương 43


Người canh gác ở cổng ra vào công quán cũng nghe thấy tiếng súng.

Mọi người hơi lo lắng, không biết bên trong là chủ nhân bữa tiệc với khách khứa đang thử súng săn hay là súng ai đó cướp cò.

Bản thân họ cũng không có loại hàng cao cấp như súng, thế nên không thể phân biệt được là loại nào.

Vì mệnh lệnh của chủ nhân, họ cũng không dám tùy tiện hành động, chỉ đưa mắt nhìn nhau, căng thẳng sáp vào bên tường, định xem có gì bất thường thì nhanh chóng rời đi.

Người gác cổng biết Lục Li, thấy cậu ta thì không ngăn lại mà mời hai người vào trong.

Có một người yếu ớt nói: “Phu nhân, không biết bên trong…” Anh ta nuốt nước bọt: “Phu nhân có cần đợi một lát rồi hẵng vào không?”

Tốc Tốc lo lắng cho Mục Giang Lâm, cô nhanh chóng nói: “Không cần đâu, cảm ơn.” Sau đó xông vào trong.

Lục Li nhanh chóng nhìn xung quanh, nói: “Người của đô thống không ở bên ngoài.”

Tốc Tốc xách váy chạy vào công quán, Lục Li theo sau cô, cách hơn một mét.

Tốc Tốc lo đến nỗi cứ giục cậu ta: “Anh chạy nhanh lên, đi xem thử bên trong thế nào rồi!”

“Không được.” Lục Li cũng rất lo lắng cho đô thống, nhưng lúc từ chối, thái độ của cậu ta rất kiên quyết: “Đô thống đã nói rồi, an toàn của phu nhân là quan trọng nhất.”

Tốc Tốc hiểu, Mục Giang Lâm đã cử Lục Li bảo vệ cô, nhưng tình hình bây giờ khẩn cấp, rõ ràng an toàn của Mục Giang Lâm mới là vấn đề cấp bách nhất.

Tốc Tốc không khuyên được Lục Li nên dứt khoát không khuyên nữa, chỉ xông thẳng vào trong.

Chạy một mạch nhưng không nhìn thấy một bóng người nào, đầu tiên là sân, sau đó là hành lang, Tốc Tốc chạy năm sáu phút mới loáng thoáng nhìn thấy có người đang đi.

Hai người đó mặc áo đuôi tôm, cười nói: “Súng của John tiên sinh tuyệt thật.”

“Chẳng thế thì sao, nghe nói là loại mới nhất bên Anh đấy.”

Nghe tiếng cười nói thoải mái của họ, trái tim căng chặt của Tốc Tốc mới nhẹ nhõm đôi chút, nhưng cô không dám thả lỏng.

Dù sao thì Mục Giang Lâm thường sẽ sắp xếp người ở bên ngoài canh gác, lần này bên ngoài không có ai, cũng không biết Mục Giang Lâm cho người đến chỗ khác canh hay có nguyên nhân nào khác.

Tốc Tốc với Lục Li đưa mắt nhìn nhau.

Hai người nở nụ cười nhẹ nhõm, bước nhanh vào trong.

Trong sảnh tiệc, các khách khứa ăn vận đẹp đẽ đã tụ tập ở đây.

Ở đây như một bữa tiệc rượu, xung quanh có rất nhiều rượu Tây và các món điểm tâm kiểu Tây. Mọi người sôi nổi nói cười, hệt như tiếng súng vừa rồi chỉ là ảo giác của Tốc Tốc.

Để theo Tốc Tốc đến đây, Lục Li cũng đặc biệt thay một bộ vest. Cậu ta là quân nhân, cao to đẹp trai, thu hút ánh mắt của rất nhiều khách nữ.

“Hi anh đẹp trai.” Một cô gái nước ngoài uống say chào Lục Li bằng tiếng Hán không quá trôi chảy: “Có thể nhảy với tôi không?”

Lục Li lắc đầu từ chối: “Xin lỗi.”

Cô gái đó lẩm bẩm rồi rời đi.

Lục Li nhỏ giọng nói với Tốc Tốc: “Cô ta biết võ.”

Tốc Tốc: “…”

Ở đây không ổn, phải tìm được Mục Giang Lâm trước rồi tính tiếp.

Những người tụ họp ở đây đều là người từng ở nước ngoài, một số người đã về nước nhiều năm, hiện tại đang làm việc trong các ngành nghề hàng đầu trong nước, một số thì vẫn đang học ở nước ngoài.

Thậm chí rất nhiều người nói chuyện với nhau bằng tiếng nước ngoài mà không dùng tiếng Hán.

Không thấy chủ nhân của bữa tiệc đâu, ở đây Lục Li quen rất ít người, cậu ta không hỏi mọi người đô thống đi đâu mà nhanh chóng nhìn xung quanh, tìm người đô thống phái đến.

Với cậu ta mà nói, bảo vệ phu nhân là nhiệm vụ quan trọng thứ nhất, thứ hai mới là bảo vệ đô thống.

Đây là mệnh lệnh của đô thống, không thể làm trái được.

Lục Li không biết nhiều về tiếng nước ngoài, nhưng Tốc Tốc xuyên sách rất nhiều lần, cô có thể hiểu được nhiều.

Lúc cô và Lục Li đi quanh, cô vô tình nghe thấy cuộc nói chuyện giữa hai người nước ngoài, họ nói tiếng Đức.

“… Tôi nghe nói John tiên sinh sắp đi Anh làm đại sứ rồi?”

“Đi gì chứ, là ‘ở lại’. Trước đây John tiên sinh du học ở Anh.”



Tốc Tốc không nghe những lời phía sau nữa, nghe thấy mấy chữ ‘đại sứ’ với ‘Anh’ xong, đầu cô ong lên.

Liệu những tin tức mà Kiều Liễu nghe được có phải là thật không?

Chỉ là trong đó xảy ra chút sai sót, ví dụ như không phải đại sứ Anh mà là đi Anh làm đại sứ?

Tốc Tốc đi tới bắt chuyện với hai người nước ngoài đó: “Xin hỏi đô thống Mục ở đâu?” Cô hỏi bằng tiếng Đức chính thống.

Hai người đó nhìn cô với vẻ rất ngạc nhiên, tiếp tục cười nói: “Tiểu thư, tiếng Đức của cô rất tốt.”

Tốc Tốc không muốn họ nhìn ra khác thường nên tiếp tục trò chuyện với họ vài câu: “Tôi nghe nói hôm nay đô thống Mục tiếng tăm lừng lẫy cũng đến, không biết anh ấy ở đâu?”

Từ thái độ của hai người dành cho cô, cô rất chắc chắn rằng hai người này không biết thân phận của cô, thế nên cô nói như vậy.

“Anh ấy à.” Một người trong đó chỉ về một phía: “Anh ấy với John tiên sinh ở thư phòng nói chuyện rồi.”

Lại là John tiên sinh! Tiếng súng ban nãy chính là súng của John tiên sinh!

Tốc Tốc cắn chặt răng, cảm ơn hai người rồi gọi Lục Li nhanh chóng đi vào trong.

“Đô thống gặp nguy hiểm.” Cô thấp giọng nói rồi chạy thẳng vào trong.

Lục Li kéo cô lại: “Phu nhân.” Cậu ta nhấn mạnh: “Lúc đô thống ở trong nguy hiểm thì ắt sẽ khả năng ứng biến với tình huống đột ngột xảy ra, đô thống từng nói, nếu có chuyện gì thì ưu tiên bảo vệ phu…”

“Tôi mặc kệ!” Tốc Tốc hất tay Lục Li ra: “Tôi chỉ muốn anh ấy không sao!”

Nhớ đến vẻ đắc ý của Kiều Liễu lúc đó, Tốc Tốc ý thức được, nguy hiểm lần này Mục Giang Lâm gặp phải chắc chắn vô cùng nghiêm trọng.

Nhất định cô phải thấy anh không sao mới được!

Tốc Tốc với Lục Li chạy nhanh vào trong.

Phía sau tòa nhà tổ chức bữa tiệc là một hoa viên nhỏ, băng qua hoa viên là một tòa nhà khác.

Từ trên cây cao lờ mờ nhìn thấy tòa nhà phía sau, Lục Li nhìn quanh rồi thấp giọng nói: “Có người của đô thống, đều đợi ở bên cạnh.”

“Nhiều không?”

“Không nhiều.”

“Ít là bao nhiêu?”

“Ở đây chỉ có khoảng ba phần.”

Tốc Tốc và Lục Li xông vào vị trí thư phòng của chủ nhân ngôi nhà ở phía sau, hai người còn chưa tới cửa thì đã gặp chủ nhân tổ chức bữa tiệc.

Người đó ngạc nhiên nhìn Lục Li: “Sao cậu lại đến đây?” Nói đoạn, anh ta cười lớn: “Vừa rồi tôi còn hỏi đô thống, tên nhóc trước đây đi theo bên cạnh đô thống đâu, đô thống nói tên nhóc này có nhiệm vụ quan trọng hơn nên đi làm rồi. Thì ra là cậu đến muộn à, may mà đô thống của các cậu đã che giấu giúp cậu rồi.”

Tốc Tốc vội hỏi: “Xin hỏi đô thống đâu?”

“Cô là…”

Lục Li cũng hỏi tung tích đô thống.

Chủ nhân căn nhà nói: “Ở trong thư phòng với John tiên sinh.”

“Chỉ hai người họ sao?”

“Đúng vậy, John tiên sinh nói có việc cần thương lượng với đô thống, thế nên chúng tôi đều ra ngoài. John tiên sinh là bạn cấp ba của đô thống, quan hệ của hai người rất tốt.”

Điều này chứng tỏ bên trong còn chẳng có vệ sĩ! Tốc Tốc nhìn gian phòng chủ nhân ngôi nhà chỉ, đi nhanh qua đó.

Lục Li không biết tại sao phu nhân lại khăng khăng chuyện này có vấn đề, cậu ta vội theo sau phu nhân chạy đến thư phòng.

Cửa khóa từ bên trong, Tốc Tốc ra lệnh cho Lục Li: “Đá nó ra đi.”

Lệnh của phu nhân, Lục Li dứt khoát chấp hành, một cước đá bay cửa ra.

Lúc Tốc Tốc xông vào trong, hai người bên trong đang cùng xem một tấm bản đồ.

Khóe miệng Mục Giang Lâm mím chặt đang suy nghĩ, nghe thấy tiếng cửa vang lên thì vô thức ngước mắt nhìn sang, ngạc nhiên nói: “Sao em lại đến đây? Khỏe hơn chưa?”

Tốc Tốc nuốt nước bọt: “Em muốn khiêu vũ nên đến tìm anh.”

Mục Giang Lâm cười, quay đầu nhìn John ở bên cạnh, nói: “Cô ấy là…”

Lúc anh đang nói, John đột nhiên đặt tay trong túi.

Mục Giang Lâm không nhận ra có gì bất thường, nói tiếp: “… vợ tôi.”

Lúc Mục Giang Lâm nói ba chữ cuối cùng, Tốc Tốc bỗng lao tới trước, dùng hết sức mình đẩy Mục Giang Lâm ra.

Cũng trong lúc này, một con dao sắc nhọn đâm vào cơ thể cô, máu lập tức trào ra, bắn tung tóe lên bàn ghế, tường và mặt đất, một mảng máu đỏ tươi.

Mục Giang Lâm xưa nay luôn điềm đạm bình tĩnh, lúc này anh hoàn toàn sững người, đứng trơ mắt như không dám chấp nhận hiện thực trước mắt.

Lục Li hét lên ‘phu nhân’, chạy tới đá John ra, vung tay tung mấy cú đấm, đánh cho gã ta tối mắt tối mũi, răng môi lẫn lộn, máu đặc chảy dài.

Lúc này Mục Giang Lâm mới hoàn hồn từ nỗi đau to lớn mà anh không thể nào chấp nhận được.

Anh hét lên thảm thiết ‘Tốc Tốc’, bế người vợ đang chảy máu không ngừng lên, lao ra ngoài như đã phát điên.
 
Chương 44


Vào khoảnh khắc dao đâm vào, Tốc Tốc vô cùng hối hận với quyết định lúc đó của mình.

Lúc cơn đau ập đến, cô cũng không biết tại sao lúc này mình còn có thể nghĩ đến chuyện khác.

… Nếu khi đó Mục Giang Lâm nói ở nhà với cô không tham gia tiệc nữa, nếu cô tùy hứng đồng ý với anh, liệu có phải sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy?

Nhưng cuộc đời nào có nhiều nếu như đến thế. Lúc đó cô đột nhiên hiểu chuyện, tạo ra hậu quả thế này, hối hận cũng đã muộn.

Tốc Tốc cảm giác mình được bế lên, cô nghĩ chắc chắn bây giờ Mục Giang Lâm lo lắng cho cô lắm.

Đây là suy nghĩ cuối cùng xuất hiện trong đầu, sau đó cơn đau ở nơi bị đâm khiến đầu cô trống rỗng rồi cô hoàn toàn ngất đi.

*

Đèn trong phòng phẫu thuật chiếu lên mặt, cô lờ mờ cảm thấy mình như đang lơ lửng trên không trung, không thấy rõ gì cả, chỉ có một đường viền mơ hồ.

Có đường viền của giường, bóng người, và cả bàn. Không nhìn thấy rõ dao phẫu thuật, chỉ có ánh sáng phản chiếu.

Tốc Tốc cảm giác mình như đang bị cách ly ở thế giới này, những người đang sống sờ sờ đó và mọi thứ xung quanh họ là cùng một chiều. Còn cô đang lơ lửng, là ở một chiều khác. Không can thiệp với nhau, cũng không dung hợp vào nhau.

Tốc Tốc chỉ nhớ tên mình, nhưng lại quên đi tất cả những thứ khác. Cô rất muốn biết mình là ai, đến đây làm gì, làm thế nào mới có thể dung nhập với thế giới của những người này.

Nhưng cô lơ lửng rất lâu, mọi thứ đều không có câu trả lời.

*

Mùa thu trời cao và mát mẻ, hôm nay mặt trời chói chang, tia nắng chói mắt chiếu vào vườn hoa trong căn nhà gỗ, khiến mọi thứ xung quanh trở nên rực rỡ vô cùng.

Lục Li đứng trong sân một lúc, thấy bác sĩ ra khỏi phòng, lúc này cậu ta mới nhanh chóng đi vào, gọi một người hầu: “Thím Lưu… thế nào rồi?”

“Vẫn vậy.” Thím Lưu liếc nhìn phòng ngủ, không khỏi thở dài: “Bác sĩ tiêm cho phu nhân rồi, đô thống vẫn ở bên cạnh. Lúc cậu vào thì cẩn thận một chút, tâm trạng đô thống không tốt lắm.”

“Vâng.” Lục Li gật đầu, câu ta biết tâm trạng đô thống không tốt.

Từ lúc phu nhân xảy ra chuyện đến giờ, tâm trạng chưa từng tốt.

Vết thương của phu nhân không sao, đã lành rồi. Nhưng từ hôm hôn mê đến giờ phu nhân chưa tỉnh lại lần nào, chỉ có chức năng cơ thể đều khỏe mạnh.

Người mà không ăn thì không được, mỗi ngày thím Lưu đều sẽ nấu món ngon mang đến cho đô thống, sau đó đô thống thử đút cho phu nhân nhưng chưa lần nào thành công cả.

May mà bác sĩ tây y có thuốc dinh dưỡng gì đó có thể tiêm, thông qua tĩnh mạch tiêm dịch thể vào trong người, vì thế phu nhân mới có thể không hề hấn gì.

Người bình thường không thể dùng thứ này để tiêm vào tĩnh mạch được, giá cả cũng rất đắt, thường chỉ có bệnh nhân bệnh nặng mới dùng.

Nhưng với tình trạng này của phu nhân, tỉnh còn không tỉnh được, hình như cũng chẳng khác gì bệnh nặng.”

Chỉ có điều không ai dám nhắc đến từ ‘bệnh nặng’ này trước mặt đô thống cả.

Đô thống kiên quyết nói rằng phu nhân chỉ đang tạm thời ngủ thôi, đợi hôm nào đó sẽ đột nhiên tỉnh lại.

Đừng nói là đô thống kiên quyết nói vậy, ngay cả khi có Lục Li thì cậu ta cũng cảm thấy phu nhân như thể không sao cả. Sắc mặt hồng hào, trông như một lúc nữa thôi sẽ tỉnh lại vậy.

Lục Li gõ cửa, nghe thấy bên trong truyền đến tiếng ‘vào đi’ rồi thì cậu ta mới đẩy cửa, từ từ đi vào.

Trong phòng kéo mở rèm cửa sổ, ánh mặt trời vàng rỡ chiếu vào bừng sáng cả căn phòng.

Mục Giang Lâm mặc thường phục ngồi bên giường, đang cầm khăn thấm ướt nhẹ nhàng lau mặt cho người trên giường.

Động tác của anh vô cùng khẽ khàng, như thể sợ quấy rầy cô hoặc là sợ làm cô đau, vô cùng cẩn thận dè dặt.

“Chuyện gì?” Mục Giang Lâm hỏi mà không hề ngẩng đầu lên.”

“Đô thống.” Lục Li cẩn thận hỏi: “Tên John kia…”

Tay Mục Giang Lâm bỗng dừng lại, anh không đáp, chỉ im lặng khoảng mười giây rồi chợt ngước mắt, lạnh lùng nhìn sang.

“… Đã hành hình rồi.” Lục Li nuốt nước bọt, khó khăn nói: “Quá trình làm theo anh dặn, không hề nương tay. Thi thể cũng xử lý như anh nói.”

Mục Giang Lâm hít sâu một hơi, phất tay: “Đừng nói nữa, thứ tanh máu đó không hợp nói ở đây”

Anh cúi đầu, khẽ vuốt tóc cô vợ nhỏ nhà mình, động tác tay vô cùng nhẹ nhàng: “Cô ấy nhát gan, không nghe được mấy chuyện này.”

Lục Li nghe thế thì mũi cay xè, suýt thì rơi nước mắt. Cậu ta vội ‘vâng’ một tiếng, nói tạm biệt với đô thống rồi ra khỏi phòng, đóng cửa lại.

Mục Giang Lâm đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại mình với Tốc Tốc, lúc này anh mới cẩn thận lau gò má cho cô, sau đó lại dém góc chăn rồi mới đi tới bên tủ.

Tủ đã bị khóa, chỉ anh và cô có chìa khóa.

Mục Giang Lâm mở tủ ra, nhìn bát thủy tinh – thứ duy nhất được đặt bên trong, gọi: “Túi trút giận.”

“Túi trút giận vạn năng: Hu hu hu đô thống, người ta nhớ Tốc Tốc quá. Hu hu hu hức.”

Mục Giang Lâm từ từ đóng tủ, khóa lại.

Hôm đó ra khỏi phòng phẫu thuật, thấy Tốc Tốc không tỉnh, lại thấy bên cạnh cô không có túi trút giận, anh vội về nhà tìm.

Quả nhiên nhìn thấy túi trút giận đang canh thứ này. Nghe túi trút giận kể lại ngọn nguồn của thứ trong bát thủy tinh xong, xem như anh đã hiểu tại sao nha đầu đó lại nhất quyết bảo anh đi tham gia tiệc.

Thì ra là vậy, thì ra cô đã cố gắng để mãi mãi ở bên anh. Chỉ là cô sợ anh lo lắng nên không nói với anh.

Mục Giang Lâm đã nghĩ không chỉ một lần, liệu có phải vì không có thứ này nên cô không tỉnh lại nữa?

Anh nhanh chóng phủ định cách nghĩ của mình.

Nếu Tốc Tốc mang theo nó, có lẽ cô chưa ra khỏi phòng phẫu thuật thì đã chết rồi, hoàn toàn không còn trạng thái sống như bây giờ.

Trong lòng Mục Giang Lâm vô cùng buồn bã.

Anh lấy hai giá cắm nến trong ngăn kéo bên cạnh ra, châm hai ngọn nến đỏ rồi đặt ở trên bàn trước giường.

“Đây là nến long phượng, là nến trước đây mỗi lần kết hôn em đều dùng.” Anh thấp giọng thì thầm: “Lần này em từ bỏ cơ hội quay về để ở lại đây, có phải là muốn anh lấy em lần nữa không?”

“Hôm nay là bảy ngày đầu của em.” Anh nói rồi nói, hốc mắt rơm rớm: “Anh cũng biết trước đây kết hôn đều không lâu, lần này lại đốt nến long phượng, nếu em chịu gả cho anh thì quay lại nhìn xem, nhé?”

Cửa sổ mở ra, vốn dĩ hôm nay không có gió, lá cây bên ngoài gần như lặng yên.

Anh nói xong câu này thì đột nhiên trời nổi gió lớn, Mục Giang Lâm ngạc nhiên, phản ứng đầu tiên không phải là đóng cửa sổ mà là vươn tay bảo vệ ngọn nến long phượng.

Ngoài dự liệu của anh, cơn gió lớn đó lại thổi thẳng vào giường.

“Tốc Tốc!” Mục Giang Lâm không màng gì cả, vô thức lao đến bên giường muốn chắn gió cho cô.

Cơ thể cô yếu, không thể chịu được lạnh nữa. Không ngờ anh muộn một bước, cơn gió đó thổi chăn của cô sang một bên.

Rất nhiều ngày rồi Tốc Tốc không có phản ứng, không ngờ lúc này lại bắt đầu ho dữ dội, hơn nữa hơi thở cũng trở nên nặng nề, như thể bị ai đó bóp cổ.

“Em sao vậy?” Mục Giang Lâm lo đến nỗi ôm cô vào lòng.

Mắt Tốc Tốc không nhìn được, túi trút giận hét lên.

“Túi trút giận vạn năng: A lạnh quá lạnh quá, tôi không thể nào sưởi ấm nó nữa! Nó hoàn toàn lạnh rồi!”

Lúc nói, dấu ấn trong bát thủy tinh đột nhiên sáng lên. Thậm chí ánh sáng của nó xuyên qua tủ gỗ, chiếu sáng cả căn phòng, sau đó bỗng biến mất trong không trung.

Trong không trung vang lên một câu rất xa xăm lúc rõ lúc không: “Tạm biệt, tôi về đây.” Tiếng nói như lời lải nhải của hệ thống.

Mục Giang Lâm ôm chặt lấy Tốc Tốc, ngẩng đầu nhìn về phía có tiếng nói: “Túi trút giận!”

Không hề có tiếng đáp lại, trái tim Mục Giang Lâm lập tức thắt lại.

Nếu túi trút giận đã không còn ở thế giới này nữa, và dấu ấn đó cũng rời khỏi cô…

Vậy, ngay cả khi cô khỏe lại, bình yên vô sự rời khỏi thế giới này, cho dù cô quay lại thì anh cũng không thể nào tìm được cô nữa!

Bây giờ chỉ có thể hi vọng cô tỉnh lại, nhưng xác suất này thực sự quá nhỏ. Sau khi trải qua bảy ngày vô vọng, anh không dám mong đợi kỳ tích xuất hiện nữa.

Mục Giang Lâm cảm nhận được tuyệt vọng khắc sâu tận xương tủy.

Anh sợ hãi đưa ngón tay ra để dưới mũi cô, sợ cô không còn thở nữa.

Ngón tay anh run lẩy bẩy, lần đầu tiên không cảm nhận được hơi thở, anh hoàn toàn sợ hãi.

Lúc anh đưa tay ra định thử lần thứ hai thì đột nhiên hàng mi cô động đậy.

Mục Giang Lâm sợ anh ôm cô lắc mạnh quá, vội khẽ khàng đặt cô nằm xuống giường, không ngờ sau khi cô nằm xuống thì môi cũng cử động

Mục Giang Lâm nín thở, ngay sau đó mắt cô hé mở.

“Sao em lại ở trong phòng ngủ?” Giọng cô khàn đặc.

Toàn thân Mục Giang Lâm như bị rút hết sức lực, đứng không vững. Anh từ từ quỳ bên giường, nắm chặt hai tay cô, nước mắt tuôn trào.

– TOÀN VĂN HOÀN –
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom