Cập nhật mới

Dịch Đại Boss Mafia Muốn Tôi Làm Thế Thân

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Chương 40


Mạc Cảnh Huy là một nhân vật chẳng hề tầm thường.

Anh có thể bám sát theo những manh mối sẵn có để tìm ra em gái một cách nhanh chóng.
Anh tin rằng em gái sẽ được nhà họ Mạc tìm được bằng cách nhanh nhất.

Mười mấy năm qua đã là một quãng thời gian quá khổ sở với nhà họ Mạc, và cũng là với chính em ấy.
Đặng Gia An bị Hoắc Thiếu Huyền kéo từ trên xe xuống biệt thự.

Cô không ngờ mình lại bị bắt về nhanh như thế, rõ ràng là do tên Hoắc Văn xui xẻo kia.

Nếu như cô không mất thời gian ở chỗ tên họ Hoắc đó thì đã không bị Hoắc Thiếu Huyền tóm về rồi.
Cô nghiến răng nghiến lợi vùng vằng cánh tay, muốn để Hoắc Thiếu Huyền buông lỏng ra một chút, nào ngờ hắn ta lại càng tức giận và túm cô chặt hơn.
Hoắc tổng kéo cô lên thẳng tầng hai, sau đó đẩy cô xuống giường, chính bản thân cũng nằm đè lên thân thể mềm mại kia.
Hắn túm lấy cằm cô, ép cô phải nhìn hắn.
"Anh đã nói gì? Em quên rồi hả?"

Giọng hắn nhẹ nhàng và lướt qua vành tai cô, nhưng sự lạnh lẽo trong đó lại chẳng thể dấu được.
Đặng Gia an quay mặt sang hướng khác, muốn tránh tầm nhìn này đi.

Nào ngờ Hoắc Thiếu Huyền lại túm quá chặt, cô không thể quay đi được.
Đặng tiểu thư không còn cách nào khác, đành phải đối mặt với người đàn ông động một chút là lên cơn điên này.
Hoắc Thiếu Huyền cúi sát đầu, bờ môi mỏng lạnh mơn trớn qua môi cô, giống như muốn hôn lên nhưng lại sợ cô sẽ ghét bỏ.

Hắn lặp lại một lần nữa.
"Đặng Gia An, anh đã từng nói gì với em?"
Đặng Gia An không muốn nghe, lúc này cô chỉ muốn vùng tay ra, sau đó chạy về Đặng gia để cho tên này điên một mình.
Nhưng Hoắc Thiếu Huyền lại chẳng cho Đặng Gia An cơ hội đó.
Hắn thấy bản thân đang trong trạng thái cực kì hoang mang.

Rõ ràng Đặng Gia An chỉ là một thế thân, hắn đúng là nên tức giận, nhưng không nên khó chịu như thế này.
Chỉ cần nghĩ tới Hoắc Văn đã từng ôm cô, nhầm cô thành Mạc Mạc là lòng của Hoắc tổng lại chẳng vui vẻ nổi.
Hắn cúi sát đầu xuống, sau đó hôn lên cần cổ của cô, mặc cho Đặng Gia An muốn quay đầu tránh nụ hôn của hắn.
Đặng Gia An muốn đẩy hắn ra nhưng không thể, cô chỉ có thể nói một cách khó chịu.
"Đừng động vào tôi."
Hoắc Thiếu Huyền không nghe, thậm chí còn cười lạnh.

Hắn hôn lên cổ cô, hôn từng cái từng cái một tạo thành một chuỗi dấu hôn đỏ hồng dài theo cần cổ.

Chỉ cần người ngoài nhìn vào sẽ lập tức nhận ra dấu hiệu mờ ám của hắn để lại.
"Tại sao lại không được động vào em? Đặng Gia An, thằng khác động vào em thì được, còn anh thì không đúng không?"
Hoắc Thiếu Huyền vẫn nói với giọng điệu cực kì bình tĩnh, nếu không phải đôi mắt đang đỏ ngầu kia đang phản bác sự bình tĩnh của hắn thì sẽ không có ai nhận ra sự bất thường của người đàn ông này.
Đặng Gia An nhướng mày thách thức.
"Đúng thì đã sao? Tôi không phải đồ vật thuộc quyền sở hữu của anh, tôi muốn làm gì, là do tôi quyết định."

Đặng tiểu thư nói với giọng điệu hùng hồn, cô sẽ không biết được rằng, sau khi cô thốt ra câu này, Hoắc Thiếu Huyền sẽ điên thành thế nào đâu.
Dứt lời, khuôn mặt của Hoắc tổng như trầm xuống, không khí xung quanh hai người đông cứng trong nháy mắt.

Hắn cười lạnh.
Đầu tiên là cười nhẹ, sau đó là từng tiếng từng tiếng ha hả bật ra, lồng ngực hắn rung lên, cười như một kẻ điên.
Đặng Gia An thấy hắn lại bắt đầu không ổn thì hơi hối hận.

Cô muốn nhân lúc Hoắc Thiếu Huyền mất cảnh giác để chạy đi thì lại bii hắn túm được.
"Em chạy đi đâu?!"
Hoắc Thiếu Huyền túm lấy hai tay cô, ghì cô xuống giường êm.

Sau đó hắn lại cúi đầu thấp xuống, hôn mạnh lên đôi môi đỏ mọng đang hé mở.
"Hoắc Thiếu Huyền...!anh...!ưm..."
Đặng Gia An bị cưỡng hôn một cách bất ngờ thì rất tức giận.

Cô muốn tránh đi, nhưng dù có quay đầu sang bên nào cũng bị Hoắc Thiếu Huyền túm lại, biến nụ hôn này trở lên sâu hơn.
Nụ hôn kết thúc trong tiếng thở hồng hộc của Đặng Gia An.

Cô còn tưởng bản thân sẽ bị hôn tới tắc thở ở đây nữa.
Cứ nghĩ chỉ một nụ hôn sẽ kết thúc chuỗi sự kiện hoang đường ngày hôm nay.


Nào ngờ mọi chuyện mới chỉ là bắt đầu.
Trước ánh mắt bất thiện của Đặng Gia An, Hoắc Thiếu Huyền nhẹ nhàng đưa tay lên xoa xoa bụng cô, nói bằng giọng điệu khiến cho người ta say mê và chìm đắm trong đó.
"Đặng Gia An, em nói anh không quản được em? Muốn làm gì hay muốn yêu ai là quyền của em?"
"...!Thì sao chứ?"
Hoắc Thiếu Huyền hôn một cái thật nhẹ lên gò má cô.
"Không sao hết." Dừng lại một lúc, hắn lại tiếp tục nói.
"Chỉ cần em có thai với anh, vậy thì em sẽ không thể ra ngoài và làm bậy làm bạ nữa rồi."
...
----
Mạc Cảnh Huy tìm đến nhà họ Đặng, anh ta hít một hơi thật sâu rồi mới nhờ bảo vệ trong nhà thông báo một tiếng với hai người chủ căn nhà này.
Có trời mới biết anh ta đang kinh hỉ đến mức nào.
Mọi manh mối đều dẫn tới đây.
Em gái của anh ta, tiểu thư bị bắt cóc của nhà họ Mạc, Mạc Mạc yêu quý của gia tộc bề thế, có khả năng là người của nhà họ Đặng.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Chương 41


Đón tiếp Mạc Cảnh Huy là điều mà Đặng Minh Nguyệt không ngờ tới.
Đặng Minh Nguyệt biết chuyện nhà họ Mạc đã về quốc nội, cũng biết nhà bọn họ có một đứa con gái từng bị bắt cóc.
So với nhà họ Mạc, nhà họ Đặng bọn họ đúng là chưa bằng.

So về tài phú, gia thế hay bất kì phương diện nào cũng như vậy.

Không chỉ nhà họ Đặng, có thể nhà họ Hoắc cũng không thể sánh với cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Mạc.
Trong những năm qua, nhà họ Mạc rời khỏi quốc nội đi xa, mọi người còn nghĩ đây là cơ hội để hai nhà Đặng Hoắc bật lên.

Nhưng ai ngờ nhà họ Mạc lại phát triển cực kì rực rỡ ở bên ngoài.
Thêm vào đó, Mạc Cảnh Huy còn là một nhân vật thiên tài hiếm có, nhờ Mạc thiếu gia, nhà họ Mạc đã thật sự bật một cú xa.

Nhưng biết thì biết, Đặng tiểu thư cũng không để tâm quá nhiều đến chuyện này.
Bằng với giáo dưỡng được rèn sẵn, Đặng Minh Nguyệt vẫn đón tiếp Mạc Cảnh Huy vào nhà dù cho vẫn chưa hiểu lí do vị Mạc thiếu gia này tới Đặng gia.

Đặng Minh Nguyệt mời Mạc Cảnh Huy ngồi xuống ghế, sau đó kêu người làm bưng trà bánh ra mời khách.

"Không biết Mạc thiếu gia đến đây là có chuyện gì?"
Mạc Cảnh Huy nói bằng giọng khá gấp gáp.
"Không biết tôi có thể gặp Đặng nhị tiểu thư được không?"
Đặng Minh Nguyệt nhíu mày.

Vì việc của Hoắc Thiếu Huyền mà vị đại tiểu thư này đã bắt đầu dị ứng với mấy tên đàn ông hay đi hỏi thăm em gái của chị ấy.
"Em gái tôi không có nhà."
Không hề khách khí, Đặng Minh Nguyệt thậm chí còn chẳng buồn hỏi Mạc Cảnh Huy tìm em gái chị ấy để làm cái gì.
Mạc thiếu gia tự biết bản thân khá đường đột, không giống như Hoắc Thiếu Huyền, Mạc Cảnh Huy đích thực là một vị quân tử danh xứng với thực.
"Xin lỗi vì sự đường đột của tôi, nhưng tôi thực sự có chuyện quan trọng muốn nói với em gái cô."
Đặng Minh Nguyệt nhíu mày, nhưng vẫn nói.
"Em ấy không có ở nhà, nếu anh có chuyện muốn nói thì đến Hoắc gia tìm em ấy đi."
Chỉ cần nhắc tới thứ liên quan đến Hoắc Thiếu Huyền là Đặng Minh Nguyệt lại nghiến răng nghiến lợi.
Chị ấy thực sự rất muốn đưa Đặng Gia An về, chỉ có điều mấy lần muốn làm nhưng chẳng được lại làm cho Đặng Minh Nguyệt phiền lòng.

"Hoắc gia?"
"Đúng vậy, người Hoắc Thiếu Huyền dẫn tới lễ đường vài ngày trước là em gái tôi."
Mấy ngày nay Mạc Cảnh Huy chỉ mải lo nghĩ đến chuyện em gái mất tích nên không hề biết đến việc Hoắc Thiếu Huyền và Đặng Gia An của Đặng gia đã kết hôn.
"Sao lại thế được?"
Hoắc Thiếu Huyền là loại người như thế nào, Mạc Cảnh Huy là người biết rõ nhất.
Trong mắt Mạc Cảnh Huy, Hoắc Thiếu Huyền là một kẻ máu lạnh lại vô tình, sao có thể đem lại hạnh phúc cho em gái anh.
Nhưng việc đó Mạc Cảnh Huy hiện tại không thể quản được.

Anh còn nghĩ Đặng Gia An và Hoắc Thiếu Huyền thật sự thích nhau.
Chỉ có điều...
Từ trước đến nay Hoắc Thiếu Huyền luôn yêu mến và nhớ mãi không quên Mạc Mạc.
Vậy mà lại kết hôn với Đặng Gia An.


Có phải Hoắc Thiếu Huyền đã biết sự thật rồi không?
Mạc Cảnh Huy còn là một người bạn hiếm có của Hoắc Thiếu Huyền, giai đoạn trước Mạc Cảnh Huy lo tới lo lui, đến hôn lễ của Hoắc Thiếu Huyền cũng không tới nên không biết người đã kết hôn với hắn là cô.
Vốn dĩ Mạc Cảnh Huy cũng tính nói chuyện của Đặng Gia An cho Đặng gia biết.

Thân thế của cô, anh ta đã biết và điều tra chuẩn đến 90%, thế nên dù nói ra cũng không sao.
Mạc thiếu gia hít sâu một hơi, sau đó nói ra chuyện động trời với nhà họ Đặng.
"Em gái của cô, Đặng Gia An, là..."
-----
Đặng Gia An nghiêm mặt nhìn Hoắc Thiếu Huyền, trong đôi mắt của cô là sự lạnh nhạt không tưởng.
"Anh tính làm gì?"
Đặng Gia An cảm thấy bản thân không sợ tên đàn ông họ Hoắc này nữa.

Thậm chí bây giờ cô còn muốn nắm lấy cổ áo hắn ta, lắc lắc để cho tên khốn này bớt điên lại.
Hoắc Thiếu Huyền đanh mặt, nắm lấy tay cô rồi ép lên trên, khiến cô bị ghì chặt trên giường không thể động đậy.
"Anh muốn làm gì à? Muốn làm gì em còn không biết sao?"
Nếu biết tôi còn phải hỏi anh?
Đặng Gia An thấy người đàn ông này lại bắt đầu phát điên thì không thể chịu nổi.
"Anh phát điên thì cút ra chỗ khác!"
Hoắc Thiếu Huyền thực lòng không muốn làm tổn thương Đặng Gia An.
Hắn ta hít một hơi để điều chỉnh trạng thái không được bình tĩnh của bản thân.

"Em và Hoắc Văn quen biết nhau từ trước rồi hả?"
Đặng Gia An thậm chí còn không biết người đàn ông ôm mình là Hoắc Văn.
"Không."
Vốn nghĩ Hoắc Thiếu Huyền sẽ không tin rồi lại bắt đầu nói mấy lời khiến cô khó chịu.

Nào ngờ lần này lại khác biệt, hắn ta chỉ cúi đầu xuống một cách dịu dàng nhất có thể.
"Đặng Gia An..."
"Em không được phép thân mật gần gũi với người đàn ông khác..."
Đặng Gia An nhíu mi.
"Tại sao?"
"Anh ghen."
-----
Ở Đặng gia.
Mạc Cảnh Huy nhìn thẳng vào Đặng Minh Nguyệt rồi nói.
"Đặng Gia An là cô con gái mất tích của nhà họ Mạc chúng tôi."

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Chương 42


Đặng Gia An không muốn chơi trò mèo vờn chuột với Hoắc Thiếu Huyền nữa.
Cho dù mấy lời Hoắc Thiếu Huyền nói chẳng hợp với tính cách vốn có của hắn cũng không đủ để làm Đặng Gia An phải để tâm nhiều.
Cô gạt tay hắn ra một cách tuyệt tình.
"Hoắc Thiếu Huyền."
Người đàn ông đang ôm lấy cô nghe thấy vậy bèn ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén nhìn thẳng vào mắt cô.

Sự lạnh lùng chuyên để đối diện với người khác không còn nữa, thay vào đó là tình ý chứa chan không sao kể xiết.
Hoắc tổng không biết từ lúc nào mà Đặng Gia An đã chiếm lấy một vị trí quan trọng trong tim hắn.

Không còn là vì cô có khuôn mặt giống Mạc Mạc, cũng không phải vì hắn coi cô là thế thân.
Mà là cảm giác...
Là tình...
Hắn không hiểu rõ được con tim của hắn nữa.
Nhưng hắn biết, hắn cần chiếm lấy cô, yêu cô, cô phải là của hắn.


Bất kì người đàn ông nào dám động đến Đặng Gia An đều có thể khiến hắn ghen đến phát điên.
Đặng tiểu thư lại chẳng nghĩ vậy.
Tuy thỉnh thoảng lòng cô có xao động, nhưng trong mắt cô Hoắc Thiếu Huyền vẫn là một tên điên.
"Anh chơi chán chưa?"
Giọng nói lạnh nhạt của Đặng Gia An vang lên làm cho Hoắc tổng cũng phải ngớ người.
Hắn không hiểu ra làm sao.
"Ý em là?"
Hoắc Thiếu Huyền đưa tay túm chặt lấy eo cô, ép sát lấy thân mình mảnh mai của người con gái.
"Ý tôi là anh chơi đùa chán chưa? Chúng ta kết hôn được thì cũng nên ly hôn thôi."
Giống như không nhìn ra đôi mắt Hoắc Thiếu Huyền đã dần lạnh xuống.

Cô vẫn tiếp tục nhìn vào đôi mắt của người đàn ông nọ, nói nốt những lời có thể khiến cho Hoắc Thiếu Huyền phát điên.
"Ly hôn?!"
Giọng Hoắc tổng đanh thép.
Sau đó, hắn bất chợt cúi xuống, giữ chặt lấy đầu cô, ép cho Đặng Gia An không thể nào giãy giụa được.
"Em muốn ly hôn?"
Hoắc Thiếu Huyền không thể tin vào tai mình nữa, hắn liên tục hỏi những điều này.
"Đúng, tôi muốn ly hôn!"
----
Đặng Minh Nguyệt khó tin, chị ấy cầm lấy tách trà, động tác trên tay cũng dừng lại vì những điều vừa nghe.
"Anh nói cái gì?"
Không phải là tiếng nước ngoài, ấy vậy mà những lời đó truyền vào tai chị ấy cũng khiến cho đại tiểu thư ngớ ra một hồi.
Mạc Cảnh Huy đương nhiên biết chuyện này khó tin.

Anh ta đáp lời một cách từ tốn.
Qua lời ăn tiếng nói, người đối diện không khó để nhìn thấy sự giáo dục tuyệt vời của thế gia trăm năm họ Mạc.

"Chuyện tôi nói tuy có chút khó tin nhưng lại là sự thật.

Chắc Đặng tiểu thư cũng biết đến cô em gái mất tích năm năm tuổi của gia đình nhà chúng tôi chứ?"
Đặng Minh Nguyệt nói bằng giọng khô khan.
"Chuyện này tôi biết."
Mạc Cảnh Huy tiếp tục nói.
"Năm ấy em gái tôi bị bắt cóc, còn bị bán và truyền qua tay bọn buôn người.

May mắn là năm đó em ấy lại được nhà họ Đặng nhận nuôi, ơn này Mạc gia nhất định sẽ nhớ mãi không quên, chỉ cần có thể thì chúng tôi nhất định sẽ cảm tạ một cách chân thành."
Đặng Minh Nguyệt biết năm đó ba mẹ đã nhận nuôi em gái như thế nào, nhưng không có nghĩa chị ấy có thể tin lời Mạc Cảnh Huy ngay lập tức.
"Anh có bằng chứng gì để chứng minh lời anh vừa nói không?"
Nếu em gái có thể tìm thấy ba mẹ ruột, Đặng Minh Nguyệt đương nhiên sẽ cảm thấy hạnh phúc cho Đặng Gia An.

Chỉ có điều, ở chung với nhau ngần ấy năm, khi biết Đặng Gia An có một gia đình khác thì bản thân Minh Nguyệt tiểu thư lại cảm thấy không nỡ.
Mạc Cảnh Huy đã có chuẩn bị mà đến.
"Có, ở trên cổ, chỗ đằng sau gáy của em ấy có một vết sẹo nhỏ và hơi dài do năm còn nhỏ bị ngã và để lại sẹo."
Đặng Minh Nguyệt hơi nghẹn họng, đúng là sau cổ Đặng Gia An có một vết sẹo giống như lời Mạc thiếu gia đây mô tả.
Chỉ có điều, chỉ như thế thôi thì chưa đủ, biết bao người có vết sẹo giống như thế đâu.
Không phải Đặng tiểu thư không nghĩ đến chuyện xác định DAN, nhưng nếu làm như vậy thì phải mất đến ba ngày, mà trông dáng vẻ nôn nóng cực kì của Mạc Cảnh Huy thì không biết có chờ nổi ba ngày hay không.

"Nếu chỉ như vậy thì sợ là không thể chắc chắn được, vết sẹo do bị ngã để lại cũng không phải là hiếm."
"Đúng vậy, không chỉ sẹo nhỏ, tôi còn nhớ năm đó em gái tôi đi lạc đã đeo một chiếc lắc chân.

Chiếc lắc đó không đắt, là kỉ vật của bà ngoại tôi để lại nên tôi nghĩ bọn bắt cóc sẽ không lấy thứ chỉ có giá trị về mặt tinh thần như thế."
Chuyện lắc chân thì Đặng Minh Nguyệt không hề biết chút gì.

Chị ấy hơi hoang mang, sau đó nói rằng sẽ gọi điện hỏi ba mẹ mình về việc này.
Một lát sau.
Đặng Minh Nguyệt quả nhiên tìm được một chiếc lắc chân của trẻ con đã cũ ở trong két sắt nhỏ.
Đúng như lời Mạc Cảnh Huy nói, chiếc lắc này chỉ có giá trị về mặt tinh thần chứ không quá đáng giá.
Đặng Minh Nguyệt lật đằng sau của chiếc lắc chân ra, phát hiện bên dưới được khắc hai chữ nhỏ.
Mạc Mạc.



 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Chương 43


Đặng Minh Nguyệt thở dài một hơi, sau đó mới nói.
"Bây giờ Gia An đang ở chỗ của Hoắc Thiếu Huyền.

Anh muốn nói gì thì có thể đến đó gặp con bé.

Có điều gì muốn nói thì anh có thể nói luôn..."
"Chỉ có điều, tôi nghĩ Gia An sẽ không tin lời anh nói đâu.

Nói thật thì tôi cũng không ngờ mọi chuyện sẽ giống như lúc này."
Mạc Cảnh Huy tự nhiên cũng hiểu được điều đó.

Từ lâu, Đặng Gia An đã nghĩ bản thân không ba không mẹ, sau đó được nhà họ Đặng nhận nuôi.
Rồi một ngày nào đó, đột nhiên có một người con trai tới và nhận là anh trai, là người nhà của cô.

Dù là ai cũng khó mà chấp nhận được chuyện này.
Mạc thiếu gia gật đầu.
"Được, tôi hiểu rồi, cảm ơn Đặng tiểu thư.


Chuyện này...!tôi sẽ cho Đặng gia một lời giải thích rõ ràng."
Đặng Minh Nguyệt cũng mệt mỏi gật đầu.
Dạo gần đây chị ấy phải lo cả chuyện công ti nên không có quá nhiều thời gian để chú ý đến em gái.

Nhưng Đặng tiểu thư vẫn luôn biết rằng Đặng Gia An vẫn an toàn, Hoắc Thiếu Huyền còn chưa làm tổn thương em ấy.
Cơ mà...!xét tình hình hiện tại.
Nếu Đặng Gia An muốn rời đi thì cũng không phải là không thể.
Tuy nhà họ Đặng không thể cứu Đặng Gia An thì bây giờ lại có thêm một nhà họ Mạc nữa.
Mạc gia là một cây đại thụ che trời.

Chỉ cần Đặng Gia An muốn rời đi, chị ấy sẽ nhân danh Đặng gia, hợp sức với Mạc gia để chèn ép Hoắc Thiếu Huyền, ép hắn ta phải thả người.
Nửa giờ sau, Mạc Cảnh Huy có mặt tại biệt thự của nhà họ Hoắc.
Người gác cổng thấy vị thiếu gia này thì vội vã mời người vào nhà.
Ai cũng biết Mạc Cảnh Huy là một trong những người bạn hiếm hoi của Hoắc Thiếu Huyền.

Trước đây Hoắc tổng đã từng thông báo rằng nếu Mạc Cảnh Huy tới thì không cần thông báo, cứ mở cửa để người vào.
Mạc Cảnh Huy tuy ngoài mặt bình tĩnh nhưng lại mang theo tâm trạng kích động và khó diễn tả đi vào Hoắc gia.

Những lần trước chạm mặt với Đặng Gia An đã đem đến cho Mạc Cảnh Huy cảm giác vô cùng kỳ lạ.

Đến giờ này Mạc thiếu gia mới thấy tiếc hận, giá như anh có thể nhận ra em gái sớm hơn, thì có phải là ba mẹ sẽ đỡ đau buồn hơn không?
Hoắc Thiếu Huyền nhận được tin Mạc Cảnh Huy ghé thăm cũng thấy bất ngờ.
Trong khoảng thời gian này, Mạc thiếu gia bận đến mức chân không chạm nổi đất.
Ngoài chuyện tìm kiếm em gái mất tích thì còn chuyện công ti quấn thân.

Chỉ cần nghĩ đến việc hôn lễ của hắn mà Mạc Cảnh Huy cũng vắng mặt là biết người này bận rộn đến cỡ nào rồi.
Hoắc tổng buông Đặng Gia An ra, nhìn cô thở phì phò vì tức giận thì lại thấy người con gái này đáng yêu vô cùng.
Hắn vuốt má cô, sau đó mới nói.
"Em có muốn xuống gặp bạn của anh không? Nếu không thích thì có thể nghỉ ở trên này, lát nữa anh lại lên với em."
Đặng Gia An ghét bỏ gạt tay hắn ta ra, nói khẽ.
"Ai cần anh lên đây, tốt nhất là anh đi luôn đi."
Rõ ràng là lời chán ghét mà nghe cứ như tình nhân đang giận dỗi nhau.

Hoắc Thiếu Huyền cười nhẹ.

"Được rồi, anh hiểu rồi."
Khi Hoắc Thiếu Huyền đi xuống thì Mạc Cảnh Huy đã sớm bồn chồn không chịu nổi.

Hắn nhìn thấy người bạn thân như vậy thì cũng có chút bất ngờ.
"Sao thế?"
Mạc Cảnh Huy xưa nay trầm ổn và bình tĩnh đến mức không tưởng.

Vậy mà cũng có lúc thấy anh không bình tĩnh như thế.
Mạc Cảnh Huy đã sớm gấp không chịu nổi, vừa mới đứng dậy đã đi luôn vào vấn đề chính.
"Đặng Gia An đâu? Tôi có chuyện tìm em ấy."
Hoắc Thiếu Huyền dừng chân lại, hắn không ngờ Mạc Cảnh Huy vừa tới đã hỏi thăm vợ của hắn.
"Tìm cô ấy có chuyện gì?"
Hoắc Thiếu Huyền không nhận ra giọng nói và không khí xung quanh hắn đã lạnh xuống rồi.
"Có việc quan trọng.

Cậu mau gọi em ấy xuống giúp tôi đi."
Mạc Cảnh Huy chơi với Hoắc Thiếu Huyền lâu như vậy, sao có thể không nhận ra sự khác thường của hắn kia chứ.
Nhưng Hoắc Thiếu Huyền lại chẳng muốn đáp ứng, hắn tiếp tục nói với giọng lạnh tanh.
"Không, cậu có gì muốn nói thì có thể nói trực tiếp với tôi."
Mạc Cảnh Huy không nghĩ rằng Hoắc Thiếu Huyền sẽ từ chối thẳng thừng như thế.

Anh cau mày.
"Việc này liên quan đến Mạc gia."
Mạc Cảnh Huy cứ nghĩ nói như vậy thì Hoắc Thiếu Huyền sẽ đáp ứng.

Nào ngờ hắn lại chẳng bị tác động mảy may bởi mấy lời này.
"Liên quan đến nhà cậu? Vậy thì tại sao lại muốn nói với Đặng Gia An?"
Mạc Cảnh Huy thấy ngày hôm nay Hoắc Thiếu Huyền hơi dông dài.

Anh ta ngồi xuống, hít một hơi thật sâu rồi bình tĩnh nói.

Anh cảm thấy nếu anh không nói toẹt ra thì Hoắc Thiếu Huyền sẽ đánh thái cực với anh đến đêm.
"Không phải cậu luôn muốn tìm Mạc Mạc nhà tôi sao?"
Hoắc Thiếu Huyền nắm chặt tay, hắn đi xuống cầu thang, đứng đối diện với Mạc đại thiếu gia.
"Cậu có ý gì?"
Mạc Cảnh Huy cười cười, sau đó nói ra tin tức cực kì chấn đồn với Hoắc tổng.

"Đặng Gia An là Mạc Mạc."

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Chương 44


Hoắc Thiếu Huyền cảm giác bản thân vừa nghe được câu chuyện cười lớn nhất trong ngày.
Hắn vịn tay vào ghế sô pha, sau đó cười lạnh.

Giọng hắn hài hước nhưng lại chẳng mang theo sự vui vẻ trong đó, ngược lại chỉ khiến cho những người khác nghe xong phải sởn tóc gáy.
"Mạc Cảnh Huy, nếu cậu không có gì để làm thì cũng không nên dành thời gian đến đây để kể chuyện cười cho tôi nghe.

Tôi không phải là một người rảnh rỗi và có khiếu hài hước lắm đâu."
Mấy cô gái giúp việc trong nhà vội vàng cúi đầu xuống, quản gia thấy vậy bèn ra hiệu cho mấy cô ấy.

Những cô gái kiếm tiền bằng cách làm thuê cho nhà người khác đây cũng vì vậy mà có cảm giác như được ân xá.

Họ thở phào nhẹ nhõm rồi nhanh chân lùi ra ngoài.
Làm việc trong nhà họ Hoắc đã lâu, tự họ cũng hiểu được Hoắc tổng là một người đáng sợ như thế nào.
Hoắc Thiếu Huyền lạnh lùng và căm ghét cái trò nói giỡn như hồi rồi.

Không biết Mạc thiếu gia bị làm sao mà lại chạy đến đây đùa cợt với điểm mấu chốt của vị đại gia này.
Trong phòng khách.
Hoắc Thiếu Huyền vẫn đang tức giận, nhưng hắn lại cố đè nén xuống.

Một phần là vì Mạc Cảnh Huy là bạn lâu năm của hắn, một phần khác là vì người trước mặt đây là anh trai ruột của người trong lòng hắn.
Nếu như người đứng trước mặt Hoắc tổng bây giờ không phải là Mạc Cảnh Huy mà là một người khác thì Hoắc tổng đã trút hết sự tức giận khủng bố trong lòng mình ra rồi.


Mạc Cảnh Huy biết tính tình Hoắc Thiếu Huyền tệ ra sao.

Đó cũng là lý do anh lựa chọn nói ra sự thật chứ không hề muốn dấu diếm.
"Tôi không rảnh để nói giỡn với cậu."
Mạc Cảnh Huy nói chuyện một cách nghiêm túc làm cho Hoắc Thiếu Huyền đớ người.
Một lát sau, Hoắc tổng mới đẩy Mạc Cảnh Huy một cái không đau không ngứa.
"Cái gì? Cậu đừng tưởng chỉ một vài lời như vậy là có thể lừa gạt được tôi.

Mạc Cảnh Huy, nếu nói ra được mấy lời như vậy thì cậu cũng phải có chứng cớ chứ? Cậu tưởng cậu chỉ nói bâng quơ vài lời là tôi sẽ tin sao?"
Hoắc Thiếu Huyền gần như là gầm lên, giọng hắn vốn đã trầm khàn, khi nói chuyện như vậy thì càng khiến cho người khác cảm nhận được cái âm trầm trong đó.
Nghe từ đầu đến cuối, giống như là Hoắc Thiếu Huyền mới là người nhà của Mạc Mạc vậy.
Rõ ràng Mạc Cảnh Huy mới là anh trai của Mạc Mạc.

Nhưng khi hai người đàn ông này nói chuyện với nhau, mọi thứ giống như bị xáo trộn một cách chẳng ra đâu vào đâu.
Mạc Cảnh Huy nghe Hoắc Thiếu Huyền nói vậy cũng chẳng giận.
Chẳng ngoa khi người đời đặt cho Mạc thiếu cái biệt danh công tử ôn nhuận.
Nếu là một người khác đứng trong hoàn cảnh này thì có thể đã điên tiết lên vì sự vô lí của Hoắc Thiếu Huyền rồi.
Mạc Cảnh Huy ngồi xuống ghế sô pha, giọng khàn khàn.
"Nếu muốn biết chứng cứ thì cậu gọi em gái tôi xuống đây rồi chúng ta nói chuyện cho rõ ràng."
Hoắc Thiếu Huyền nghe vậy lại chẳng chịu.
Hắn vẫn cố chấp.
"Tôi đã nói rồi, một là cậu đưa chứng cớ ra trước, hai là cậu đừng mơ gặp được vợ tôi."
Hoắc tổng đang sợ.

Hắn sợ và hối hận vì khoảng thời gian qua đã đối xử không tốt với Đặng Gia An.
Quãng thời gian khi Đặng Gia An mới về Hoắc gia, hắn đương nhiên biết chuyện cô bị người làm trong nhà gây khó dễ.

Nhưng hắn lại mặc kệ, thậm chí khi quản gia báo tin tới hắn còn chẳng ừ hử lấy một tiếng, cũng vì lí do này mà người làm trong nhà càng chẳng xem cô ra gì.

Tuy Đặng Gia An có thể tự giải quyết mấy người đó, nhưng trong thâm tâm hắn vẫn thấy có lỗi.
Nhất là trong những lúc hắn phát điên vì nhớ Mạc Mạc, những lần trên giường hắn cũng đối xử với cô chẳng ra làm sao.
Nếu bây giờ Đặng Gia An thực sự là Mạc Mạc thì hắn phải làm sao đây?
Hắn biết hắn yêu Đặng Gia An rồi, nhưng những điều đã làm trước đó vẫn khiến cho Hoắc tổng cảm thấy hổ thẹn.
Mạc Cảnh Huy cảm thấy bản thân sắp không giữ nổi bình tĩnh nữa.
Nói chuyện với cái tên này đúng là phí thời gia.
Chi bằng hắn xin số của cô trước rồi gọi báo cô một tiếng là được.


Khỏi phải dài dòng với cái tên điên tình đây.
"Cậu vừa vừa phải phải thôi.

Đừng có tưởng tôi sẽ nhịn cậu mãi."
Cuối cùng Mạc Cảnh Huy cũng không thể nhận nhịn được vì những việc liên quan đến em gái yêu quý.

Anh ta hét lên, sau đó hai người bắt đầu lao vào đánh nhau túi bụi.
"Choang!"
Tiếng vỡ lanh lảnh vang lên khiến quản gia đứng bên ngoài phải giật mình.
Ông vội vàng nhìn vào, sau đó thấy được cảnh hai vị thiếu gia làm mưa làm gió chốn thương trường đang đánh nhau túi bụi.
Hoắc Thiếu Huyền không nghĩ tới bản thân đột nhiên bị đánh.

Nhưng làm ông trùm hắc đạo lâu năm, còn lâu Mạc Cảnh Huy mới có thể đánh trúng hắn.
Lúc đầu có chút bất ngờ, nhưng ngay sau đó hắn đã dội ngược cho Mạc Cảnh Huy một cú khiến cho anh ta phải hoa mắt.
"Bốp!"
Mạc Cảnh Huy tuy đã được huấn luyện hai tháng nhưng lại chẳng thể so với người đi trên đường mũi dao như Hoắc Thiếu Huyền.

Mấy đòn qua đi, trên khuôn mặt tuấn tú của Mạc thiếu gia đã có vài vết máu bầm.
Nơi khóe môi còn rỉ máu, nhưng độ đẹp trai ngời ngời cũng không vì vậy mà mất đi.

Anh nghiến răng nghiến lợi đánh trả.

Dù biết bản thân khó mà so được với Hoắc Thiếu Huyền.
Mạc Cảnh Huy bèn chọn cách giết địch một ngàn tự tổn hại mình tám trăm.


Mỗi lần bị đánh là sẽ nhân cơ hội giáng lên mặt Hoắc tổng một đấm.
Cứ như vậy cho đến khi phòng khách bị phá cho tan tành.
Đặng Gia An nghe thấy tiếng động lạ ở dưới phòng khách bèn hiếu kì ra ngoài xem.
Nào ngờ lại thấy được cảnh tượng ngàn năm có một.
Mặt Hoắc Thiếu Huyền và Mạc Cảnh Huy đều bị đánh cho xanh tím.
Khóe môi rướm máu, đôi mắt tím bầm.

Đúng là không biết nói gì trong cảnh tượng này.
Nhìn thấy Đặng Gia An đi ra.

Cả hai người đàn ông đều đồng loạt dừng tay lại.

Bọn họ giống như một đứa trẻ bị phụ huynh bắt được vì lén lút đánh nhau.
Hai người đàn ông thân cao mét chín đang nín thở đứng nghiêm, thần sắc ngưng trọng.
"Vợ, anh không đánh nhau với anh ta.

Là anh ta bắt đầu trước!"
"Em gái, vì em là em gái anh nên em phải tin lời anh.

Tất cả là do hắn ta!"

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Chương 45


Đặng Gia An khó hiểu nhíu mi.

Tự nhiên hai người đàn ông này xông vào đánh nhau rồi lại còn bày ra dáng vẻ như trẻ con bị mẹ bắt được.
Cô đi đến giữa cầu thang rồi lại quay lên.
"Hai người cứ tiếp tục đi."
Nói xong, Đặng tiểu thư vừa muốn về lại phòng thì đã bị hai người họ ngăn lại.
Mạc Cảnh Huy chỉ mong tống cổ được tên thần kinh Hoắc Thiếu Huyền này đi chỗ khác.

Anh vội vã lên tiếng ngăn bước chân cô lại.
"Mạc...!Gia An, em có thể ở lại nghe anh nói vài câu được không?"
Hoắc Thiếu Huyền nghe thấy vậy lại thấy không vui, hắn liếc mắt nhìn Mạc thiếu gia ở bên cạnh, sau đấy cũng nói.
"Nếu em không muốn thì không cần ở lại.

Tên Mạc Cảnh Huy này..."
Còn chưa nói xong thì hắn đã nhìn thấy Đặng Gia An đi thẳng xuống phòng khách.

Cô ngồi ở ghế đối diện cả hai người họ, sau đó ra hiệu cho Mạc Cảnh Huy mau nói cho xong đi.

Mạc Cảnh Huy vui sướng ngồi đối diện em gái yêu quý.


Anh hít một hơi thật sâu, sau đó mới chuẩn bị trình bày câu chuyện mà bản thân đã cẩn thận sắp xếp trong đầu.
Nhưng chưa đợi anh nói được câu nào thì Hoắc Thiếu Huyền đã vội nhảy vào họng anh ngồi trước.
"Gia An, hắn ta có nói cái gì thì em cũng đừng vội tin tưởng."
Nói thật, giờ phút này Mạc Cảnh Huy chỉ muốn tung đòn và đấm cho Hoắc Thiếu Huyền thêm một cái nữa cho hả lòng hả dạ.
Mạc thiếu gia hít một hơi thật sâu.

Anh nhìn thẳng vào Đặng Gia An, kỳ lạ là càng nhìn anh càng cảm thấy hai người có một sợi liên kết kì lạ nào đó.
Đáng lẽ ra anh nên nhận ra cô ngay từ lần đầu tiên gặp mặt rồi mới phải.
Anh trách bản thân không quá để tâm đến những chuyện này, cũng trách anh, nếu như anh nhận ra cô sớm thì cô đã không cần gả cho Hoắc Thiếu Huyền.
Trông sắc mặt ban nãy của cô, Mạc Cảnh Huy cũng đoán chắc rằng có lẽ Đặng Gia An gả cho Hoắc Thiếu Huyền vì lí do đặc biệt nào đó.

Bất giác, anh đoán được chuyện Đặng Gia An chính là em gái anh, mà Hoắc Thiếu Huyền lại yêu Mạc Mạc đến mức không có cách nào kiềm nén được.
Vậy có lẽ là...!
Một là Hoắc Thiếu Huyền đã sớm nhận ra Đặng Gia An là Mạc Mạc, hai là Hoắc tổng đây coi Đặng Gia An là thế thân của Mạc Mạc.
Dù là lí do nào thì cũng chẳng tốt đẹp.
Đôi mắt nhìn Hoắc tổng của Mạc thiếu ngày càng trở lên bất thiện.
"Đặng Gia An, điều anh nói có thể hơi khó tin.

Nhưng anh vẫn muốn nói cho em biết, em là người nhà họ Mạc, là em gái đã thất lạc từ lâu của anh."
Không có dào đầu, cũng chẳng có lời dẫn dắt.

Mạc Cảnh Huy không thích lòng vòng, ngay lập tức anh đã tung ra mớ tin đặc biệt trong ngày làm Đặng Gia An phải ngớ người ra.
Cô nhíu mi, sau khi định thần lại thì cô mới nói.
"Mạc thiếu, tôi biết anh có một cô em gái mất tích đã lâu, nhưng anh cũng không thể vì quá nhớ mong người cũ rồi nhận lầm thành tôi được.

Tôi là người nhà họ Đặng, không phải họ Mạc."
Mạc Cảnh Huy biết một người bình thường sẽ khó mà chấp nhận được tình huống này.
Nhưng anh ta cũng phải nhận em gái về, ba mẹ anh và cả anh đã mong nhớ em gái ngày ngày đêm đêm.

Dù chuyện này có khó chấp nhận đến mức nào thì anh cũng buộc phải tìm ra cách và lí do cho Đặng Gia An hiểu.

"Anh biết chuyện này hơi khó tin, nhưng em nghe anh nói hết đã rồi hãy ra quyết định nhé."

Sau đó, Đặng Gia An nhìn thấy Mạc Cảnh Huy đặt chiếc lắc chân trẻ con lên trên bàn trà nhà họ Hoắc.
Chiếc lắc chân bạc không quá quý giá nhưng lại được chạm khắc rất đẹp.

Hoắc Thiếu Huyền nhíu mi khi nhìn thấy vật này được đặt lên, khi hắn muốn đưa tay ra cầm thì lại bị Mạc Cảnh Huy dành trước.
Mạc thiếu đặt chiếc lắc chân vào trong tay Đặng tiểu thư.
"Bên trong chiếc lắc này khắc hai chữ Mạc Mạc.

Và em biết anh lấy được nó ở đâu không?"
Không đợi cô trả lời thì anh đã tự trả lời trước.
"Anh lấy nó ở nhà họ Đặng các em, chị gái em là người giao nó cho anh.

Thế nên Gia An à, không cần anh nói thì em cũng hiểu chứ?"
Đặng Gia An không nói gì.
Thực ra ngay từ lần đầu tiên gặp Mạc Cảnh Huy cô đã nhận thấy được một điều gì đó rất khác biệt.
"Thêm vào đó, ở trên cổ, chỗ đằng sau gáy của em có một vết sẹo nhỏ và hơi dài do năm còn nhỏ bị ngã và để lại sẹo.

Chắc em tự biết bản thân có vết sẹo trên cổ chứ?"
Đặng Gia An vẫn chưa nói gì.
Hoắc Thiếu Huyền thấy vậy thì vội nắm chặt lấy tay cô, nhưng lại bị cô hất ra một cách lạnh lùng.

Hoắc Thiếu Huyền như chú cún bự bị bỏ rơi.

Dù cố gắng vẫy đuôi với chủ nhân cũng không được hồi đáp lại.
"Chuyện này biết đâu chỉ là trùng hợp thì sao? Ai mà biết được chứ."

Mạc Cảnh Huy cũng đã đoán cô sẽ không chấp nhận nhanh như thế.

Thế nên Mạc thiếu gia cũng không quá thất vọng, anh gật đầu rồi nói tiếp.
"Vậy chúng ta đi xét nghiệm DAN được không? Nếu như không có quan hệ huyết thống thì anh nhất định sẽ bồi thường vì đã chiếm mất thời gian của em.

Còn nếu có...!thì mọi chuyện là do em quyết định."
Đặng Gia An nghĩ một hồi rồi mới gật đầu.
"Được."
Mạc Cảnh Huy vui mừng ra mặt, anh vội vàng nói.
"Cảm ơn em, nếu em có chuyện gì cần giúp đỡ thì có thể tìm anh."
"Có đó."
Mạc Cảnh Huy hơi bất ngờ vì nghe cô nói như vậy.
Hoắc Thiếu Huyền cũng vì thế mà nhảy dựng lên.

Không biết cô có chuyện gì mà không nhờ vả hắn, ấy vậy mà lại đi nhờ sự giúp đỡ của một người đàn ông khác.
"Em có chuyện gì sao không nói với anh?"
Nhưng ngay sau đó, Hoắc tổng đã biết cô có chuyện gì rồi.
"Anh giúp tôi ra khỏi nhà họ Hoắc, tôi nhất định sẽ mang ơn anh."

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: Chương 46


"Không được!"
Sau khi nghe được lời cô nói, không ngoài dự đoán rằng Hoắc Thiếu Huyền lập tức nhảy dựng lên.
Hắn ta đã sớm yêu cô rồi, dù cô có phải Mạc Mạc hay không thì hắn vẫn yêu.

Thế nên hắn đâu thể để cho người hắn yêu bỏ hắn mà đi.
Hoắc tổng cũng biết đoạn thời gian qua hắn sống chẳng tốt lành gì, thế nên hắn mới liên tục hối hận và hứa hẹn sẽ bù đắp cho cô.
Cô có thể làm bất cứ thứ gì cô muốn, chỉ riêng việc rời khỏi hắn là không thể.
Đặng Gia An không để ý tới người đàn ông này.

Cô hất bỏ bàn tay lại tính mò tới của ai kia, khuôn mặt lạnh nhạt tuyệt sắc của người con gái càng khiến cho Hoắc tổng phải nơm nớp lo sợ.
"Gia An, đừng bỏ anh mà, đừng đi."
Mạc Cảnh Huy thực sự được mở rộng tầm mắt.

Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Hoắc tổng gần như phải cầu xin người khác như thế này.
Chỉ có điều...
Nghĩ đến đây là em gái ruột thịt của mình, trong khoảng thời gian này Hoắc Thiếu Huyền lại đối xử với em ấy chẳng tốt đẹp gì khiến cho người mất em gái lâu năm mãi mới tìm lại được như Mạc thiếu đây phải tức đến run người.
Chưa đợi Hoắc tổng mò đến thì chính anh cũng hất hắn ta ra.
"Hoắc Thiếu Huyền, vì cậu là bạn tôi nên tôi mới nhẹ nhàng với cậu.


Tốt nhất là cậu nên biết điều chút đi, tôi không muốn nặng tay nặng chân đâu."
Dù trên mặt Mạc Cảnh Huy vẫn còn vết đánh, thậm chí anh còn không đánh lại Hoắc Thiếu Huyền.

Nhưng khí thế của một đại thiếu gia đúng là chẳng thua kém.
Hoắc Thiếu Huyền nào phải dạng người hiền lành gì.

Sau khi nghe được mấy lời đó thì hắn lập tức đứng lên, đối diện với Mạc Cảnh Huy đang tức giận.
Giọng hắn thiếu đòn đến cùng cực.
"Thì sao? Cậu dám làm gì tôi? Mạc Cảnh Huy, ngày hôm nay tôi nể tình cậu nên không ra thêm vài đòn, nếu không cậu nghĩ xem tại sao trên khuôn mặt của cậu chỉ có hai vết đấm."
Hai người đàn ông đối diện nhau giống như sắp lao vào đánh nhau đến nơi khiến cho Đặng Gia An cảm thấy rất đau đầu.
Vài giờ sau.
Đặng Gia An đã có mặt ở Đặng gia.

Trước mặt cô là Hoắc Thiếu Huyền, hai bên trái phải là Đặng Minh Nguyệt và Mạc Cảnh Huy.

Hai bên trái phải đều muốn ngăn Hoắc Thiếu Huyền lại gần cô.
Hoắc tổng tự biết bản thân thất thế, ban đầu hắn định giữ cô lại Hoắc gia.

Nhưng lại sợ mất nhiều hơn được nên lại phải thả cô đi.
Bây giờ hắn lại thấy thả cô về là một quyết định cực kì sai lầm.

Hoắc Thiếu Huyền mặc kệ ánh mắt như nhìn người chết của hai người kia.

Hắn muốn đưa tay nắm lấy tay cô thì lại bị cô tránh đi.
"Gia An...!em nghe anh nói."
Đặng Minh Nguyệt lườm hắn.
"Không nghe gì hết."
Mạc Cảnh Huy cũng khó chịu ra mặt: "Cậu không về đi mà còn ngồi đây làm gì?"
Hoắc Thiếu Huyền làm như không nghe thấy, hắn mỉm cười tiếp tục muốn để cho Đặng Gia An nhìn thấy tình yêu và sự chân thành của hắn.

Nhưng đáp lại Hoắc tổng, Đặng Gia An vẫn chưng ra khuôn mặt lạnh tanh.


"Không."
So với trước đây, hai người này đúng là đã đổi vai cho nhau rồi.
Tối hôm đó, Mạc Cảnh Huy căng mắt ra nhìn tên nào đó vẫn quyết tâm ngồi lì tại Đặng gia.
"Cậu còn ở đây làm gì?"
Hoắc tổng nhấp một ngụm trà do người làm mang ra.

Hắn bình tĩnh đáp lời.
"Đây là nhà vợ tôi, tôi không ở đây thì ở đâu?"
Mạc Cảnh Huy nắm chặt tay, tên này đúng là càng ngày càng thiếu đòn.
Tuy nhiên không giống như những gì Hoắc tổng nghĩ, dù hắn có mặt dày đến đâu thì vẫn bị người ta đuổi đi như thường.

Đặng Gia An ném cái nhìn sắc lẹm về phía hắn.
"Anh cút khỏi nhà tôi mau lên."
Sau cùng, đêm đó cả hai người đàn ông đều nhất quyết ở lại nhà họ Đặng.
Vốn dĩ Mạc Cảnh Huy còn muốn dành không gian cho Đặng Gia An suy nghĩ.
Nhưng nhìn thấy Hoắc Thiếu Huyền cứ liên tục lởn vởn ở đây làm cho anh không yên tâm.
Thế là Mạc thiếu cũng quyết định ở lại Đặng gia luôn.
Còn Hoắc thiếu gia được ở lại cũng vì sự mặt dày vô độ của bản thân hắn.

Vì đuổi hắn cũng không đi nên Đặng Gia An cũng hết cách.
Cô đã bàn bạc với Mạc Cảnh Huy về thân thế của mình.


Ban đầu cô vẫn không quá tin tưởng nên quyết định sẽ đi làm xét nghiệm ADN.

Kết quả xét nghiệm sẽ có sau ba ngày nữa.
Trong những ngày này, cô đã gặp mặt ông bà Mạc.
Mạc tổng và Mạc phu nhân là người hiền hậu, nhất là Mạc phu nhân, bà đã quá tuyệt vọng khi để lạc mất đứa con gái yêu.

Thế nên lúc gặp mặt nhau bà chỉ có thể khóc không ngừng và liên tục gọi tên cô làm cho cô không biết phải phản ứng ra làm sao.
Cứ ngỡ sự việc lần này của Mạc gia sẽ làm cho cô cảm thấy khó xử.

Nào ngờ Mạc gia lại giúp cô giải quyết được phiền phức lớn.
Hoắc Thiếu Huyền không thể tiếp tục giam cô lại, cũng như không thể gặp mặt cô thường xuyên như ngày trước.
Biết chuyện cô bị Hoắc Thiếu Huyền bắt làm thế thân, Mạc gia đã rất tức giận, họ thậm chí còn muốn hai người kí đơn ly hôn ngay lập tức.
Hoắc Thiếu Huyền nhất quyết không chịu, cũng vì thế nên hắn bị nhà họ Mạc và nhà họ Đặng liên thủ gây khó dễ.
Trong khoảng thời gian này, Hoắc tổng thực sự phải chịu nhiều phiền phức.
Tuy Hoắc tổng thực sự là một con rồng lớn của đế chế thương trường cùng hắc đạo nhưng hắn lại khó có thể rảnh rỗi khi bị hai nhà còn lại cùng gây khó khăn.
Ba ngày sau, kết quả xét nghiệm ADN đã có...

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: Chương 47


Kết quả xét nghiệm không nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người, ngoại trừ chính chủ và nhà họ Đặng ra thì ai cũng cảm thấy vui mừng cực kì.
Mạc gia vội vội vàng vàng thông báo tin tức này đến cho cả nhà họ Đặng.

Mạc phu nhân sau khi biết được Đặng Gia An thực sự là con gái thất lạc bấy lâu thì bà đã không kìm nổi những giọt nước mắt hạnh phúc.
Bà ôm lấy mấy tờ giấy xác định thân nhân kia, gào khóc.
"Mạc Mạc, Mạc Mạc cuối cùng cũng về rồi."
Giọng bà nghẹn ngào, bà mất con gái ngần ấy năm, mấy chục ngàn ngày đêm không có giây phút nào là vui vẻ đối với bà hết.
Mạc tổng cũng không ngờ bản thân thật sự tìm được con gái.
Trong những năm qua, ông trời đã từng cho bọn họ hi vọng rồi lại cướp lấy một cách tàn nhẫn.
Thế nên sau khi nghe được Đặng Gia An có thể là con gái bọn họ, thậm chí còn có cả tín vật năm xưa nhưng trong lòng bọn họ vẫn còn sợ hãi.
Sợ ông trời lại khiến cho bọn họ phải thất vọng một lần nữa.
Nhưng lần này trời cao không làm họ phải thổn thức.


Nhà họ Đặng.
Đặng phu nhân và Đặng lão gia đã trở về sau nhiều ngày ở nước ngoài.

Sự việc lần này quá lớn, thực sự khiến cho tất cả phải dừng lại và suy nghĩ.
Phòng khách Đặng gia.
Đặng Gia An cầm tờ giấy kết quả xét nghiệm do nhà họ Mạc mang tới chiều nay.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô là trăm mối suy nghĩ ngổn ngang.
May mắn là nhà họ Mạc cũng không hối thúc, ít nhất họ còn để cho cô thời gian nhất định để suy nghĩ và có những quyết định cho tương lai.
Thực ra thì...
Việc nhận lại người thân không làm cho Đặng Gia An nhận lại nhiều cảm xúc.
Cô ở nhà họ Đặng từ năm năm tuổi.

Từ khi ấy cô đã quên mất căn nhà ban đầu của bản thân, cũng không nhớ nổi những kí ức ban đầu.
Cô thừa biết chuyện bản thân chỉ là con nuôi do ba mẹ thương và nhận về.

Nhưng từ lâu cô đã thực sự coi bản thân là người của gia đình này, cô không bao giờ nghĩ đến chuyện tìm lại ba mẹ ruột cả.
Vốn dĩ Đặng nhị tiểu thư còn đoán rằng bản thân bị ba mẹ ruột ghét bỏ rồi ném đến cô nhi viện.
Thế nên từ khi còn nhỏ cô đã không có ý tưởng đi tìm lại người thân cùng chung dòng máu với mình.

Đặng Minh Nguyệt thở dài một tiếng, bọn họ đã nói chuyện cả một buổi chiều hôm nay rồi.
Việc nhận thân là do quyết định cuối cùng của Đặng Gia An.
Nếu cô muốn trở về Mạc gia, bọn họ vẫn là gia đình của cô, vĩnh viễn là người một nhà.


Còn nếu cô không có ý định đó, thì nhà họ Đặng sẽ là chỗ dựa tinh thần và cũng là mái nhà của cô, cho dù Mạc gia có lớn mạnh thế nào cũng không thể cưỡng ép người quá đáng được.
Đặng Gia An hiểu tâm ý của ba mẹ, cô vô cùng cảm động và gật đầu một cách trịnh trọng.

"Con sẽ suy nghĩ kĩ, cảm ơn ba mẹ nhiều lắm."
Bà Đặng nghe thấy thế bèn cười mắng.
"Cái con bé ngốc nghếch này, cảm ơn gì chứ? Con học đâu ra cái thói khách sáo như vậy?"
Thế là...
Vài ngày sau đó, ngày nào Mạc gia cũng sẽ xuất hiện ở nhà họ Đặng.
Không phải tặng quà thì là tặng quà, không phải làm thân thì cũng là làm cho thân hơn.
Chẳng mấy chốc, hai vị phu nhân của hai nhà cũng bắt đầu trở lên thân thiết hơn.
Nhà họ Mạc cùng nhà họ Đặng cũng kết giao được rất nhiều những mối làm ăn.

Và hơn hết, trong thủ đô phồn hoa tấp nập này, họ lại thật sự tìm được những người bạn, những người tri kỉ hợp tính.
Trong những ngày này, Mạc gia thực sự không hối thúc Đặng Gia An lấy nửa lời.
Họ không hề thúc giục cô nhận người thân, cũng không gây sức ép cho cô.
Họ biết, cô cũng vất vả rồi.

Đặng Gia An thấy vậy thì cảm động vô cùng, cũng thầm cảm ơn họ đã hiểu và không ép buộc cô.
Thực sự, nếu để chọn lựa, cô vẫn không biết bản thân nên làm thế nào nữa.
Mấy ngày này đối với Hoắc Thiếu Huyền đúng là không chịu đựng nổi.
Chỉ cần hắn vừa đặt chân đến Đặng gia là sẽ bị hai nhà kia liên thủ gây khó dễ không ngừng.
Nếu là trước đây, Hoắc Thiếu Huyền sẽ không kiêng nể gì mà xông thẳng vào, nhưng bây giờ tình thế thay đổi, hắn nào dám lộng hành như xưa.
Nhà họ Đặng hay nhà họ Mạc thì đều là nhà mẹ của Đặng Gia An cả, nếu hắn dám làm càn thì khả năng mất vợ của hắn cũng cao lắm.
Người ta thường nói một ngày không gặp ngỡ bằng ba thu, hắn không biết bản thân đã trôi qua bao nhiêu cái thu mà không có Đặng Gia An rồi.
Trong những ngày thàng chờ đợi trong vô vọng, không biết đã có bao nhiêu đêm Hoắc tổng tỉnh lại và không thấy người mình thương.
Vài ngày sau.
Hoắc tổng thực sự chờ được một tin tức liên quan đến vợ yêu.
Nhưng lại là một thứ mà hắn nghĩ ngàn lần cũng không ngờ đến.
Chính là một tờ đơn ly hôn đã có sẵn chữ kí.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: Chương 48


Hoắc Thiếu Huyền sốc! Sau đó...
Hoắc tổng là người sẽ chịu đựng sao?
Đương nhiên là không bao giờ có chuyện đó xảy ra rồi.
Hoắc Thiếu Huyền lập tức làm loạn lên, cô muốn ly hôn với hắn? Cô muốn thoát khỏi hắn đến mức đó sao?
Không có cửa đâu!
Cửa sổ cũng đừng hòng có nữa là...
Hoắc Thiếu Huyền đỏ bừng mắt, hắn phải cố gắng lắm mới khống chế không để cho bản thân phải phát điên lên.
Mạc Cảnh Huy đã từng hỏi hắn rằng, tại sao hắn lại nặng tình với Mạc Mạc đến như thế?
Rõ ràng năm Mạc Mạc mất tích thì cả hai người bọn họ mới chỉ là những đứa nhỏ mà thôi, ngần ấy năm, thứ tình cảm trẻ con ấy sao lại chẳng nhạt nhòa đi chút nào, thậm chí còn dài rộng và nặng dần theo thời gian.
Hoắc tổng không biết nên trả lời Mạc Cảnh Huy thế nào.

Nói rằng hắn đã nằm mơ, mơ một giấc mơ bằng cả đời người hay sao?
Nói ra có thể nhiều người sẽ không tin, nhưng hắn đã từng tỉnh giấc khỏi một giấc mộng đẹp dài đằng đẵng.
Hoắc Thiếu Huyền sinh ra không được nhà họ Hoắc thương yêu, thậm chí hắn còn bị người trong nhà nghi ngờ về huyết mạch chảy trong máu.


Cha hắn không thương hắn, mẹ hắn lại hận hắn đến vô cùng vô tận.
Bà bị cha của Hoắc Thiếu Huyền cưỡng ép, người mà bà ấy thật sự yêu thương là em trai họ của gia chủ nhà họ Hoắc lúc bấy giờ.

Cha Hoắc yêu người phụ nữ ấy đến mức phát điên, năm hắn ba tuổi, vì nghi ngờ vợ mình ngoại tình, ông đã hạ độc bà, sau đấy cũng uống thuốc tự sát với người mà ông yêu đến mức cuồng dại.
Hoắc Thiếu Huyền ba tuổi nhìn thấy cảnh tượng ấy mà sững sờ, có lẽ cũng vì vậy nên hắn mới được di truyền sự điên cuồng và si mê của cha hắn khi yêu một người con gái nào đó.
Sau khi sự kiện ấy xảy ra, Hoắc Thiếu Huyền giống như biến thành một đứa bé hoàn toàn khác, lạnh nhạt và cực đoan.
Hắn được ông nội nuôi nấng nhưng cũng chẳng sống an nhàn và sung sướng gì.

Ông nội quy hết tội danh về cái chết của cha hắn lên đầu hắn, ông cho rằng vì hắn và mẹ nên hai anh em nhà họ Hoắc mới bất hòa, cũng vì hắn nên cha hắn mới quyết tâm từ bỏ cuộc sống này.
Vì có ông hắn dẫn đầu nên những người trong họ cũng ném đá theo tay, bọn họ luôn tìm cách ngáng chân hắn, ngáng chân cái kẻ gọi là cháu đích tôn, là người thừa kế hợp pháp của nhà họ Hoắc tương lai.

Nhưng bọn họ chẳng biết rằng ông nội vốn dĩ chẳng có ý định để lại một cắc tài sản hay cổ phần nào cho hắn.
Bọn họ vì mớ tài sản kếch xù ấy mà khiến cho một đứa nhỏ trở lên vặn vẹo và dần hết thuốc chữa.
Vài năm sau, hắn gặp được cô bé Mạc Mạc hai tuổi rưỡi nhà họ Mạc, cô bé ấy là người duy nhất dám lại gần hắn, cô bé ấy không giống như những đứa trẻ khác.
Một Mạc Mạc bé nhỏ lại có thể xoa dịu đi linh hồn hắn, giúp hắn quên đi nhiều lúc khó khăn và gian khổ.
Sau đó cuộc đời hắn tiếp tục trong sự ngọt ngào ấy...

Bọn họ cùng nhau học tập, cùng nhau tiến lên, hắn giúp cô ôn tập và làm bài, cô giúp hắn giải quyết những nút thắt do những vấn đề tâm lý của hắn.

Sau đấy bọn họ yêu nhau rồi kết hôn, hắn yêu cô đến chết đi được, bọn họ có với nhau hai thằng nhóc con rất kháu khỉnh, một đứa trầm mặc giống hắn, một đứa lại hoạt bát giống hệt cô.
Rồi tiếp theo...
Hắn tỉnh giấc khỏi một giấc mộng dài, hắn trở về làm đứa bé mười tuổi và nhận được tin Mạc Mạc đã bị bắt cóc.
Từ đó hai người họ chẳng thể gặp lại nhau.
Hắn không biết tất cả mọi chuyện đấy là mộng hay hắn thật sự đã trải qua, nhưng cô gái trong trí nhớ ấy đã dần mờ ảo, hắn chỉ có thể nhớ được dáng hình của Mạc Mạc khi cô còn nhỏ.
Chấp niệm của hắn lớn dần, lớn dần cho đến khi hắn gặp được Đặng Gia An.

Vốn nghĩ cô chỉ là thế thân cho người trong lòng, nào ngờ hắn lại động tâm một cách không thể khống chế được.
Hoắc Thiếu Huyền xé tan tờ giấy ly hôn ra thành trăm ngàn mảnh vụn, hắn không muốn ly hôn thì đừng ai mong có thể ép buộc được hắn.
Ngay sau đấy, hắn nhận được cuộc gọi của Mạc tổng.
Tuy Mạc tổng có là ba của Mạc Mạc thì hắn cũng không thể nuốt trôi cục tức trong lúc này được.
Hiển nhiên Mạc tổng cũng biết tâm tình hắn không tốt.
Ông cười nhẹ, sau đấy mới nói.


"Thiếu Huyền, chú biết cháu không phải là người xấu, nhưng con gái chú lại không muốn tiếp tục cuộc hôn nhân này nữa, thế nên cháu tính xem..."
Chưa đợi ông nói xong thì hắn đã ngắt lời rồi.
"Chú Mạc, cháu sẽ không ly hôn, các người đừng nghĩ đến chuyện chèn ép cháu rồi buộc cháu phải kí vào cái tờ giấy nực cười ấy."
Bảo hắn phải rời xa vợ mình? Vậy chi bằng bảo hắn chết đi cho rồi.
Cuộc nói chuyện của hai người đàn ông bắt đầu đi vào bế tắc, Mạc tổng không ngờ thằng nhóc này lại cứng đầu cứng cổ đến mức đó, dù đã bị nhà ông và nhà họ Đặng ép đến mức sứt đầu mẻ trán thế rồi mà vẫn không chịu lùi lại một bước nào.
Đủ chí khí, ông rất thưởng thức loại người như vậy, chỉ có điều, thưởng thức là thưởng thức, nếu con gái ông không thích thì cũng chỉ đến thế mà thôi.
Ông nhất định có thể giúp con gái cắt đứt với tên đàn ông này,
Vài ngày sau.
Đặng Gia An bắt đầu một cuộc sống khỏi cần lo nghĩ tới việc phải đối phó với Hoắc Thiếu Huyền thế nào, vì trong khoảng thời gian này hắn đã phải dành rất nhiều tinh lực để đi ứng phó với người nhà của cô rồi.
Nói thật, không phải là Đặng Gia An không có cảm tình với Hoắc Thiếu Huyền, thậm chí mấy ngày xa hắn đây cô còn bắt đầu cảm thấy nhớ nhung một cách lạ lùng, nhưng như vậy thì chưa đủ để cô phải suy nghĩ đến chuyện quay lại bên cạnh người đàn ông ấy.
Hoắc Thiếu Huyền nói yêu cô, cô cũng không thể hoàn toàn tin tưởng.

Tên đàn ông đó yêu cô ở điểm gì cơ chứ? Tại vì cô giống với ánh trăng sáng đó sao? Dù bây giờ cô và ánh trăng sáng hòa làm một rồi nhưng cô vẫn không thể tin vào tình cảm đó của Hoắc tổng một trăm phần trăm được.
Đặng Gia An cứ mải mê suy nghĩ mà không phát hiện ra bản thân đã dành quá nhiều lúc để nghĩ về người đàn ông đó rồi.
Nếu như bình thường thì cô sẽ vứt mọi chuyện ra sau đầu, nhưng đến hiện tại, chính cô cũng không biết rằng bản thân đã cho Hoắc Thiếu Huyền một vị trí đặc biệt.
------
Đặng Gia An bắt đầu cảm thấy rảnh rỗi không có chuyện gì làm, cô tính rủ chị gái gái cùng đi ra ngoài đi dạo với mình, nào ngờ chị ấy lại bắt đầu công việc nhận lấy mớ tài sản khổng lồ từ tay ba mẹ, điều hành tập đoàn lớn nhà họ Đặng, thậm chí chị ấy còn gây sức ép cho Hoắc gia nên bận đến mức chân không chạm đất.

Đặng tiểu thư biết vậy bèn tự giác đi dạo phố một mình.
Ban đầu Mạc Cảnh Huy còn tính cho vệ sĩ đi theo cô, nào ngờ lại bị cô từ chối một cách thẳng thừng.
Mạc thiếu gia không muốn làm cho em gái khó chịu nên đành thuận theo, ai ngờ cũng chính vì điều đó nên Đặng Gia An mới bị người ta tóm được một cách dễ dàng.
Phải, cô lại bị bắt cóc rồi.
Nội tâm Đặng tiểu thư như tro tàn...
Cô bị người ta trói tay và bịt mắt rồi vứt lên xe một cách thô bạo.
Chưa bao giờ mà trong khoảng thời gian ngắn cô lại bị bắt cóc đến hai lần.
Đặng Gia An thầm mắng Hoắc Thiếu Huyền, nếu không phải tại hắn ta thì cô cần gì phải ngồi ở đây.
Và cô cũng biết được rằng, đám người được cử đến bắt cóc cô lần này rất ghê gớm.
Khi bọn chúng chĩa khẩu súng lạnh toát vào đầu cô và đe dọa bằng chất giọng vô cảm là cô đã hiểu, lần này thực sự khó sống.
"Đặng tiểu thư? Hay là tôi nên gọi cô là Hoắc phu nhân hay là Mạc tiểu thư? Chà...!bắt được một con nhỏ này thôi cũng đủ để khiến cho ba gia tộc lớn nhất thành phố này phải sứt đầu mẻ trán rồi..."
Đặng Gia An bị bọn chúng vứt vào một khu nhà bỏ hoang, lần này đám bắt cóc đó thực sự là rất chuyên nghiệp, chúng luôn cử người canh giữ cô 24/24, Đặng Gia An thậm chí còn không thể cắt được dây thừng và cố tìm cách liên lạc ra bên ngoài.
Lần này bọn chúng không chỉ muốn đòi tiền chuộc mà còn muốn ba nhà gây xích mích với nhau.
Cô nghe thấy tên cầm đầu bọn bắt cóc nói muốn lợi dụng lần này để lột một lớp da của ba nhà đó, và cũng muốn để cho ba gia tộc lớn nhất phải tương tàn.
"Bây giờ, cứ mười phút mày hãy nhắn tin nhắn đòi tiền một lần, nếu sau thời gian quy định mà bọn họ chưa gửi tiền đến thì mày cứ cắt một ngón tay của con nhỏ này rồi gửi cho bọn chúng, bọn chúng nhất định sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời thôi.

Tao nghe nói nhà bọn họ yêu thương và chiều con nhỏ này lắm, rồi chúng ta sẽ giàu to..."

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom