Cập nhật mới

Dịch Xuyên Về Bộ Lạc Nguyên Thủy Làm Thủ Lĩnh

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,261
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 20: Chương 20


Quân Tiểu Nam muốn mọi người giao thứ này lại cho cô chủ yếu là vì nó có thành phần plastic nên rất khó có thể tự phân hủy trong môi trường tự nhiên, nhưng nếu vứt nó vào thùng rác trong trung tâm thương mại thì không cần lo lắng về vấn đề ô nhiễm môi trường, mọi thứ đều sẽ được xử lý theo đúng quy trình.

Sau này cô nhất định phải nghĩ cách làm ra băng vệ sinh bảo vệ môi trường! Tuy rằng việc này sẽ mất rất nhiều thời gian, đại khái có thể mất khoảng mười đến hai mươi năm nữa!“Hóa ra là như thế này, thật sự rất thoải mái!”“Nếu không phải con nhóc nhà ngươi đưa cho ta, suýt chút nữa ta đã dùng da thú.

”Quân Tiểu Nam: Thật may mắn, may mà cô hành động sớm hơn một bước, nếu bị cảm lạnh hay bị nhiễm trùng thì sẽ rất khó chịu.

Sau đó, Nam nhãi con liền lấy ra một ít đường đỏ pha với nước ấm cho Phong uống.

Trải qua chuyện lần này, Quân Tiểu Nam càng ý thức được tầm quan trọng của việc giáo dục sức khỏe thể chất và vệ sinh cá nhân.

Vì thế, vào buổi tối một ngày nọ, toàn thể nữ giới của bộ lạc Châm liền bắt đầu… tham gia một khóa học đặc biệt.


“Thứ này gọi là băng vệ sinh, mọi người dùng nó như thế này, blah blah…”“Sau này mọi người phải nhớ chú ý giữ gìn vệ sinh sạch sẽ, nếu không sẽ blah blah…”Sau khi nghe hết bài giảng ngày hôm nay, từ người lớn tuổi nhất - lão dã nhân A Mỗ một trăm sáu mươi tuổi đến người nhỏ tuổi nhất - một cô gái bốn mươi tuổi, ai ai cũng được khai sáng.

“Ôi! Hóa ra đây chính là nguyên nhân! Chẳng trách thỉnh thoảng tôi lại cảm thấy đau bụng.

”“Thứ màu nâu có vị ngọt ngào kia bình thường cũng có thể ăn sao?”Dù sao hôm nay toàn bộ nam giới đều đã bị đuổi ra ngoài.

Có một đứa bé trai chưa hiểu chuyện nghĩ thầm: Hừ! Mấy người a mẫu đang lén giấu thức ăn ngon!Bất quá rất nhanh nó đã bị a phụ đứng bên cạnh giáo huấn: Tên hỗn đản nhà ngươi đừng có nói bừa, ngươi không hiểu đâu…***Chớp mắt, Quân Tiểu Nam đã đến Hỗn Đỗn Đại Lục này được một tháng.

Bên ngoài sơn động vẫn là trời đông giá rét, gió tuyết thét gào, núi non bị che khuất bởi một lớp tuyết dày.

Còn bên trong động lại là một mảnh hòa thuận ấm áp vui vẻ.


Vẫn còn hai tháng nữa mùa đông mới chính thức kết thúc, mấy ngày nay tuyết vẫn rơi không ngừng nghỉ, tuy rằng thân thể của dã nhân khỏe mạnh hơn người bình thường nhưng vẫn không thích hợp hoạt động ngoài trời quá nhiều.

Trái lo phải nghĩ, cuối cùng Tiểu Nam Nam liền quyết định để tất cả mọi người cùng trồng rau!Nhàn rỗi chính là nhàn rỗi, chi bằng nhân cơ hội này chỉ dạy mọi người kỹ năng làm ruộng có phải tốt hơn không?“Mọi người đến chỗ tôi nhận hạt giống.

”“Sao trông thứ này có chút quen mắt nhỉ? Hình như là mấy thứ bên trong những loại trái cây kia thì phải?”Vài đứa bé lanh lợi đã phát hiện ra bí mật này.

“Không sai, lần này tôi sẽ chia cho mọi người hai loại hạt giống.

”“Trong đó có một loại gọi là rau dưa, thứ này không khác mấy so với rau dại mà chúng ta ăn vào mùa hè, bất quá nó giòn và non mềm hơn rất nhiều.

”“Một loại khác chính là hạt giống mà lúc trước mọi người ăn trái cây đã phun ra, cũng không biết có thể gieo trồng hay không, hy vọng mọi người cố gắng hết sức.

”“Đúng rồi, thành quả gieo trồng lần này, bất kể là trái cây hay rau dưa đều thuộc về mọi người, không phải là tài sản chung của bộ lạc, mọi người đã hiểu chưa?”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,261
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 21: Chương 21


Sau khi Quân Tiểu Nam nói hết ý, liền cho mọi người một chút thời gian để thích ứng.

“Ý của Nam là không cần giao nộp lại cho bộ tộc, đúng không?”“Hình như là vậy! Dù trồng được nhiều hay ít đều thuộc về chúng ta sao?”Các tộc nhân lại bắt đầu nghị luận sôi nổi.

Mọi người đã sớm quen với chuyện bất kể ai bắt được con mồi hay tìm được trái cây thì trước tiên đều phải giao nộp lên cho thủ lĩnh, sau đó mới thống nhất chia ra.

Nguyên nhân đại khái là do hoàn cảnh bên ngoài vô cùng nguy hiểm, dù là hái quả trên cây hay săn thú thì một người cũng rất khó có thể làm được, hết thảy đều yêu cầu phải có sự phân công hợp tác.

Trừ phi có dã nhân cực kỳ cá biệt, năng lực phi phàm, tự nghĩ cách làm ra thức ăn, tự mình chi phối sinh hoạt, tựa như hai anh em Quân Tiểu Nam giết thú Hô Hô lúc trước.

Nhưng hiện tại, Quân Tiểu Nam muốn gieo một hạt giống nho nhỏ vào lòng mọi người.

Cô muốn các tộc nhân hiểu rằng bọn họ cũng có thể nhận được thành quả do chính bản thân tạo ra.


Chỉ có như vậy, các tộc nhân mới chủ động dốc hết sức lực tập trung lao động.

Dục vọng nếu được sử dụng đúng cách, nó sẽ phát huy tác dụng tích cực.

Lão thủ lĩnh Ổn không hổ là người đã gặp qua vị “tổ tiên” trong truyền thuyết, hắn là người đầu tiên hiểu ra dụng ý của Quân Tiểu Nam.

“Có phải trong tương lai các tộc nhân sẽ dần dần sở hữu những đồ vật của riêng mình, chính là không cần phải chia sẻ vật phẩm với các tộc nhân, đúng không?”“Không sai.

”Nghe được lời khẳng định của Tiểu Nam, trong nháy mắt cả bộ tộc liền bùng nổ.

“Oa! Thật vậy sao? Nếu có thức ăn, chẳng phải tôi có thể ăn bất cứ lúc nào tôi muốn hay sao! Chỉ cần cố gắng hết sức thì sẽ không bao giờ bị đói bụng!”“Nhưng những lão dã nhân và những đứa trẻ mồ côi thì sao…”“Mọi người yên tâm, những người mất đi năng lực lao động vẫn sẽ được bộ tộc cung ứng đầy đủ những thứ cần thiết.

”Trong tương lai có thể sẽ phát sinh vấn đề thuế khóa, nhưng Quân Tiểu Nam không muốn đề cập lúc này.

Hiện tại, đối với những dã nhân thì đây là khái niệm quá trừu tượng, rất khó có thể lý giải.


Rất nhanh, sau khi các tộc nhân nhận được hạt giống đều vô cùng cẩn thận giữ chặt trong tay.

Đây là thứ có thể phát triển thành thức ăn! Còn có thể bảo toàn mạng sống!Thậm chí còn có dã nhân trưởng thành sợ bé con nhà mình không hiểu chuyện làm hỏng nên nhất quyết không để nó động vào.

“Trẻ con cũng có thể nhận hạt giống thuộc về mình, điều này giúp rèn luyện ý thức trách nhiệm của mọi người ngay từ khi còn nhỏ.

”Nghe được lời nói của Quân Tiểu Nam, vài người mới dần thả lỏng.

Bên trong sơn động mà bộ lạc Châm cư trú có rất nhiều ngóc ngách xó xỉnh có thể trồng rau, không lo thiếu đất.

Về phần cây ăn quả thì cũng không cần lo lắng, chỉ cần đợi đến mùa xuân, mang những cây non ra ngoài trồng là được.

Điều duy nhất mà Quân Tiểu Nam băn khoăn chính là ánh sáng mặt trời trong sơn động k hồ đủ, không biết nếu quang hợp kém thì cây giống có thể phát triển khỏe mạnh hay không?Bất quá có lo lắng nhiều hơn nữa cũng chẳng có tác dụng, chỉ tự rước lấy phiền não mà thôi, dù sao thì cứ thử trước đã xem sao.

Các tộc nhân đi theo Quân Tiểu Nam đến khu vực đất trồng rau mà cả nhà thủ lĩnh đã chọn, nhìn cô xới đất bằng chiếc bồ cào cỡ nhỏ, tưới nước tuyết tan, gieo hạt giống rồi phủ một lớp đất mỏng lên trên.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,261
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 22: Chương 22


Mọi người nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, ai cũng lo sợ nếu bản thân bỏ lỡ một bước nào đó thì không thể trồng trọt lương thực.

Thật ra Quân Tiểu Nam cũng không chắc chắn lắm, đời trước, ngoại trừ chậu dâu tây ra thì cô cũng chưa tự tay trồng cây lương thực.

Tuy rằng cô đã sớm tham khảo những kiến thức liên quan từ cửa hàng sách báo trong trung tâm thương mại, nhưng lý thuyết và thực hành chung quy vẫn sẽ có sự khác biệt.

“Đại khái chính là như vậy, tốt nhất là mọi người nên thường xuyên kiểm tra cây non của nhà mình, xem thử bọn chúng phát triển có tốt hay không, nếu chẳng may xuất hiện sâu bệnh hại thì chúng ta cũng có thể kịp thời xử lý.

”“Nam cứ yên tâm! Mọi người nhất định sẽ chú ý mầm cây của nhà mình!”“Đúng vậy! Ta sẽ chăm sóc những mầm cây này thật cẩn thận! Đây chính là… tài sản… thuộc về chính mình!”Các tộc nhân đã học thêm được một từ vựng mới, bắt đầu sử dụng nó một cách linh hoạt trong đời sống hàng ngày.

Tiểu Nam: Thật ra cũng không cần cẩn thận như vậy…“Điều quan trọng nhất là bất kể thời điểm nào, mọi người đều phải đảm bảo an toàn tính mạng, mọi người nhất định phải ghi nhớ.

”“Đồ vật mất đi thì vẫn còn có thể lấy lại, nhưng nếu mất mạng thì xem như mất đi tất cả, không thể nào quay lại.

”Lời nói của Quân Tiểu Nam khiến mọi người cảm thấy thật ấm áp.


“Chúng ta đã biết ~ yên tâm đi!”A phụ Vạn và A mẫu Phong liếc nhìn nhau, ánh mắt tràn ngập vui mừng, bé con nhà họ thật sự đã trưởng thành.

***Vài ngày sau, hạt giống rau và trái cây đã bắt đầu nảy mầm.

Tuy nhiên, bởi vì các loại hạt giống rau dưa và cây ăn quả khác nhau nên yêu cầu về nhiệt độ và độ ẩm cũng khác nhau, do đó tỷ lệ nảy mầm cũng không giống nhau.

Hầu hết những loại rau dễ sinh trưởng như cải thìa, củ cải trắng đều phát triển rất tốt.

Nhưng các loại rau chịu lạnh kém, chẳng hạn như dưa chuột và đậu bắp, thường rất khó nảy mầm, phát triển kém hay thậm chí là bị chết non.

Hơn nữa, khoảng cách từ cửa sơn động đến vị trí gieo trồng cũng có sự khác biệt, nên tình huống sinh trưởng cũng không giống nhau.

Càng đi vào sâu bên trong sơn động thì nhiệt độ càng tăng và ánh sáng càng yếu.


Ngược lại, càng ra bên ngoài thì nhiệt độ thấp dần và ánh sáng càng dồi dào hơn.

“Ô ô ô…”Thổ là một bé trai mười lăm tuổi và cũng là một cô nhi.

Nơi mà hắn lựa chọn để gieo trồng hạt giống chính là ở ngay cửa sơn động, mà bất hạnh thay hắn đang gieo trồng dưa chuột.

Đáng thương cho Thổ, ngày nào hắn cũng vất vả cực khổ xới đất trồng rau, chăm sóc cẩn thận, còn làm theo phương pháp Quân Tiểu Nam hướng dẫn, dùng phân trong nhà vệ sinh công cộng làm phân bón.

Nhưng đáng tiếc là đến tận bây giờ, ruộng rau của hắn vẫn chưa có một hạt giống nào nảy mầm.

“Không sao, chúng ta còn nhiều thời gian, cũng còn có nhiều loại hạt giống khác, chỉ cần ngươi không ngừng cố gắng là được.

”“Thất bại là mẹ thành công, những việc ngươi đã làm đều là kinh nghiệm quý báu, không cần nản chí a.

”“Vâng! Cảm ơn Thánh Nữ! Ta nhất định sẽ không ngừng cố gắng, ô ô ô…”“Ài, tiểu ngốc tử, ngươi cứ gọi ta Nam tỷ là được.

”Sau khi an ủi đứa bé đáng thương, Quân Tiểu Nam liền đi xung quanh kiểm tra những ruộng rau khác.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,261
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 23: Chương 23


Sủng muội cuồng ma - Tiểu Bắc, hiện tại có thể gọi ăn là sủng thức ăn cuồng ma đang tỉ mỉ chăm sóc ruộng rau, đám rau giống mà hắn gieo trồng ngày càng xanh tốt“Em gái, chờ khi nào mấy mầm cây này lớn lên nhất định anh sẽ cho em ăn đầu tiên!”Tiểu Nam Nam: Hi hi, ta vẫn là em gái đáng yêu của a huynh.

***Một buổi tối vài ngày sau, trước khi chuẩn bị đi ngủ, Quân Tiểu Nam loáng thoáng nghe được tiếng rên ẩn nhẫn đau đớn của một lão dã nhân.

Cô lần theo âm thanh tìm đến, hóa ra là một lão dã nhân góa bụa tên là Hồng.

“Hồng A Cống, ông làm sao vậy?”“Không có việc gì, làm phiền cháu rồi, Tiểu Nam.

Là bệnh cũ tái phát, hai ngày nay vì trồng rau nên ta hoạt động khá nhiều, hơn nữa hiện tại đang là mùa đông nên chân ta lại đau nhức.

Ta nhẫn nhịn một chút là được.

”Hoá ra lúc còn trẻ, Hồng A Cống đi săn không may bị thương ở chân phải, từ đó về sau mỗi khi thời tiết trở lạnh hoặc trời nhiều mây lại cảm thấy không thoải mái.

Hai ngày nay hắn không có việc gì liền đi đến phần đất trồng rau, đi qua đi lại nhiều cộng thêm gió lạnh lùa vào nên bây giờ đùi phải liền bắt đầu đau đớn.

“Hồng A Cống, ông chờ cháu một chút.

”Vừa dứt lời, Quân Tiểu Nam liền đi vào hiệu thuốc nhỏ ở lầu 4 khu trung tâm thương mại tìm xem có thuốc giảm đau hay không.


Các tộc nhân đã tập mãi thành quen với việc Thánh Nữ thỉnh thoảng lại biến mất trong nháy mắt.

Do đó, khi Quân Tiểu Nam mang theo mấy viên trắng trắng đỏ đỏ xuất hiện, lão dã nhân Hồng cũng không cảm thấy giật mình.

“Hồng A Cống, ông thử uống cái này xem sao.

”Do không có thời gian đun nước nóng nên Quân Tiểu Nam liền tiện tay lấy theo một chai nước khoáng.

Hồng làm theo lời cô uống viên thuốc cùng với nước khoáng lạnh lẽo.

Không biết có phải là do tác dụng tâm lý hay không mà một lát sau Hồng thật sự cảm thấy chân ông đã khá hơn rất nhiều, đùi phải dường như không còn khó chịu như trước.

“Cảm ơn Tiểu Nam, ta không còn cảm thấy đau nữa rồi.

”“Vậy thì tốt rồi, Hồng A Cống, ông nghỉ ngơi thật tốt nhé, sáng mai cháu lại đến thăm ông.

”***Ngày hôm sau, sau khi xem xét tình huống của Hồng, trong lòng Quân Tiểu Nam bắt đầu âm thầm cân nhắc đến vấn đề chữa trị bệnh.


Đêm xuống, các tộc nhân lại một lần tụ tập bên tảng đá lớn ở giữa hang động.

“Ngày hôm nay ta có hai chuyện muốn nói với mọi người.

”“Đầu tiên, nếu mọi người cảm thấy trong người không thoải mái thì nhất định phải nhanh chóng thông báo với ta.

”“Phát hiện sớm, điều trị sớm, bệnh tật không thể kéo dài.

”“Tuy rằng tôi không thể đảm bảo có thể chữa khỏi tất cả các chứng bệnh, nhưng hầu hết các trường hợp bệnh đều có thể thuyên giảm.

”Sau khi dứt lời, Quân Tiểu Nam liền nhìn về phía mọi người, ý bảo nếu có ai cảm thấy không thoải mái thì đều có thể nói ra.

Quả nhiên, có một nhãi con vừa thành niên tên Thạch đứng lên phát biểu.

“Tiểu Nam, yết hầu của ta có chút không thoải mái.

”“Ta nữa, còn có cả ta.

”Theo sau hắn liền có thêm mấy thiếu niên trai tráng đứng dậy.

“Nếu là vào mùa hè thì không có gì khó khăn, bất quá chỉ cần nhai một ít cỏ đắng là được, nhưng bây giờ vẫn đang là mùa đông…”Quân Tiểu Nam đến gần xem xét, xấu hổ quá đi mất, thời gian gần đây mọi người ăn uống đầy đủ nhưng lại không vận động nên bị nóng trong người, cổ họng có chút sưng lên.

“Chờ lát nữa tôi đưa cho mọi người chút trà hoa cúc đắng uống thử xem sao, hẳn là sẽ khỏi.

”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,261
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 24: Chương 24


Kỳ thật chỉ còn một tháng rưỡi nữa là đến mùa xuân, Quân Tiểu Nam có thể cảm nhận rõ ràng nhiệt độ bên ngoài không còn lạnh như trước nữa.

Tuy rằng nhiệt độ vẫn quanh quẩn trên dưới âm mười độ C nhưng chỉ cần mọi người mang giày và mặc áo lông vũ khi ra ngoài thì cũng không ảnh hưởng gì nghiêm trọng.

Đây cũng là chuyện thứ hai mà cô muốn nói ngày hôm nay.

“Còn một chuyện nữa đó là, ngày mai, nếu trời không đổ tuyết, tôi sẽ dẫn theo hai mươi người ra ngoài bắt cá.

”“Tuy nhiên tôi cũng nói trước, lần câu cá mùa đông này là công việc chung của bộ lạc, hơn nữa bởi vì đây là lần đầu tiên nên tôi cũng không chắc có thể câu được bao nhiêu cá.

”“Những thành viên tham gia đều có thể nhận thêm thức ăn như tiền lương, nhưng số cá bắt được đều phải chia cho tộc nhân trong bộ lạc.

”“Nếu ai tự nguyện tham gia thì có thể đăng ký bằng cách giơ tay lên.

”Toàn bộ tộc nhân của bộ lạc Châm đều đã học được động tác giơ tay, còn có thể vận dụng một cách thuần thục.


“Bắt cá? Mùa đông có thể bắt cá sao?”“Chưa từng nghe nói qua a! Bất quá ta cũng rất muốn ăn thịt cá tươi!”“Nếu Nam nói có thể vậy thì chắc chắn là có thể, cô ấy đã bao giờ lừa gạt chúng ta, ta đăng ký!”“Ta cũng muốn đi!”Rất nhanh, mọi người tốp ba tốp năm đều giơ tay lên.

Quân Tiểu Nam đếm sơ qua, vậy mà có đến hơn bốn mươi người muốn tham gia, nam nữ già trẻ gì cũng có.

Kỳ thật lúc trước cô nói muốn tìm hai mươi người, chính là bởi vì cô nhìn thấy chiếc lưới đánh cá lớn nhất trong cửa hàng đồ thể thao chỉ cần hai mươi người là có thể chống đỡ.

“Nếu đã như vậy, để đảm bảo công bằng, chúng ta sẽ rút thăm quyết định ai sẽ tham gia.

”Tuy rằng hiện giờ những tộc nhân của bộ lạc Châm không còn ngủ trên cỏ khô, nhưng trong sơn động vẫn còn có rất nhiều cỏ khô.

Quân Tiểu Nam ngẫu nhiên lấy số cọng cỏ khô bằng với số người đăng ký tham gia, dày mỏng dài ngắn như nhau, sau đó rút riêng ra hai mươi cọng dài, còn lại cắt ngắn.

Cuối cũng cô dùng tay nắm chặt phần dài ngắn không đồng nhất, đoạn còn thừa lộ ra bên ngoài nhìn giống hệt như nhau, sau đó đưa đến trước mặt những tộc nhân muốn tham gia bắt cá.

“Mọi người lần lượt rút thăm.


”Các tộc nhân chưa từng làm qua việc này, chỉ biết ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, bất quá bọn họ đều cảm thấy chuyện này rất công bằng, hoàn toàn dựa vào vận khí, ai cũng không thể gian lận.

Thạch tò mò là người đầu tiên tiến lên, hắn nhìn một cây cỏ khô thuận mắt nhất rồi bắt đầu kéo lên.

“Aaaaa.

.

! Là cỏ dài! Hắc hắc! Ta trúng rồi!”Thạch vô cùng cao hứng nhảy lên.

Lần trước, lúc đào bể tắm hắn cũng là người đầu tiên xung phong, sau đó liền được nếm rất nhiều trái cây ngon ngọt.

Lần này hắn cũng xung phong tham gia, còn may mắn là người đầu tiên được chọn!Nam đã nói - chỉ cần chăm chỉ tự khắc sẽ nhận được hồi báo!Những dã nhân khác thấy Thạch được chọn liền nhìn hắn bằng ánh mắt hâm mộ, sau đó nhanh chóng tiến lên bốc thăm, sợ rằng chỉ cần chậm một bước liền bị người khác rút hết cỏ dài.

Chẳng mấy chốc, hạn ngạch đánh bắt cá vào ngày mai đã được xác định.

Những người rút được cỏ dài đương nhiên là vô cùng vui vẻ, những người không rút được đều ủ rũ cụp đuôi than ngắn thở dài.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,261
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 25: Chương 25


Quân Tiểu Nam thu hết tất cả những phản ứng của các tộc nhân vào mắt, xem ra mọi người đều rất tích cực và chăm chỉ làm việc.

“Ngày mai chỉ là lần thử đầu tiên mà thôi, nếu đánh bắt được số lượng tôm cá đáng kể, thì về sau việc đánh bắt cá sẽ dần trở thành công việc lâu dài.

”“Tuy nhiên những người không được chọn cũng đừng quá thất vọng, trong bộ lạc vẫn còn có rất nhiều việc cần làm, mọi người đều có cơ hội giành được thức ăn.

”Quả nhiên, khi vừa nghe thấy vẫn còn cơ hội tham gia những công việc khác của bộ lạc, những người vốn đang thất vọng liền vui vẻ trở lại.

“Đúng rồi, ngày mai mọi người vẫn sẽ nhận áo khoác lông vũ và ủng như lần trước.

Sau khi trời sáng, mọi người ăn chút gì đó lót dạ rồi tập hợp ở chỗ này.

”Toàn bộ quần áo và ủng mà Quân Tiểu Nam lấy ra lúc trước, sau khi các tộc nhân sử dụng xong cô liền thu hồi lại, chủ yếu là vì trong một tập thể nếu người có người không thì sẽ rất dễ xảy ra tranh chấp.

Sau khi thu hồi lại, tất cả những thứ này đều được tính là tài sản chung của bộ lạc.


Công việc giặt giũ quần áo cũng có thể giúp một số người già có thêm thức ăn.

Buổi tối hôm nay nhanh chóng trôi qua.

Tuy rằng, trước khi đi ngủ hầu hết những dã nhân nhận nhiệm vụ đánh bắt cá đều hào hứng nói chuyện với gia đình, như thể bọn họ sắp làm chuyện gì đó lớn lao.

Nhưng để giữ tinh thần tỉnh táo, mọi người vẫn tranh thủ đi ngủ sớm.

***Ngày thứ hai, đến thời gian tập hợp, hai mươi dã nhân cường tráng náo nhiệt tụ tập bên cạnh tảng đá nơi tổ chức cuộc họp ngày hôm qua.

“Mọi người dựa theo chiều cao, vóc dáng của mình đến đây lãnh đồ vật.

”Quân Tiểu Nam phí rất nhiều sức lực mới có thể giúp mọi người xếp hàng theo kích cỡ.


Sau đó từng người một tiến lên nhận quần áo và dụng cụ.

“Nam, đây là cái gì?” Thạch vô cùng tò mò vuốt ve thứ vũ khí mới lạ trong tay.

“Cái này gọi là lưỡi liềm, ngươi cẩn thận một chút, có nhìn thấy phần mỏng kia không? Vị trí đó rất sắc bén, đừng để bị cắt vào tay.

”“Ai ui! Máu! Ta chảy máu rồi aaaaa!”Quân Tiểu Nam:…Anh trai này thật là… Cô vẫn chưa kịp nói hết…  Haizz, đúng là không biết nên nói thế nào.

Số lưỡi liềm này là vũ khí phòng thân mà đêm qua cô đã mất rất nhiều thời gian và công sức mới có thể tìm thấy trong kho hàng tiếp viện (trung tâm thương mại xuyên qua cùng với Quân Tiểu Nam), nếu chẳng may gặp phải bầy thú đi săn vào mùa đông thì cũng có thể ngăn cản được một vài con.

Ở xã hội hiện đại như Lam Tinh không cho phép mang theo vũ khí lạnh bên người, chiếc lưỡi liềm này cô tìm được bên trong cửa hàng bán hoa nên cũng không tính là mới, mặc dù đã sử dụng qua nhiều lần nhưng chung quy vẫn còn rất sắc bén.

Những thứ như dao phay làm bếp không tiện mang theo bên người.

Lưỡi liềm thì ngược lại, cầm theo rất thuận tay.

Sau khi dùng băng keo cá nhân băng vết thương cho tiểu dã nhân Thạch và phân phát tất cả các thiết bị cho mọi người, Quân Tiểu Nam liền dẫn theo một đoàn người hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang và một chiếc lưới đánh cá cỡ lớn mênh mông cuồn cuộn xuất phát đi về phía bờ sông.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,261
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 26: Chương 26


Rất nhanh, mọi người đã đến bờ sông ở phía nam sơn động nơi bộ lạc cư trú.

“Nam, nước sông đều đã đóng băng, chúng ta phải làm sao bây giờ?”Mấy thanh niên vò đầu bứt tai đi qua đi lại bên bờ sông, ai nấy đều bày ra dáng vẻ sầu khổ.

“Mọi người nhấc những tảng đá lớn gần đó ném lên mặt băng để tạo ra khẽ hở.

”Ý tưởng của Quân Tiểu Nam là để các tộc nhân đứng hai bên bờ sông kéo lưới đánh cá lên, sau đó số cá tôm xuôi theo dòng chảy sẽ tự nhiên rơi vào lưới không thoát ra được.

Tất cả những gì họ cần làm là dẹp lưới đánh cá trước khi dòng sông đóng băng trở lại.

Dòng sông này thường xuyên có rắn nước lui tới, nhưng không biết chúng có tập tính ngủ đông hay không.


“A! Rắn! Rắn lớn quá!”Nhắc đến cái gì liền trông thấy cái đó, cậu bé tên Thạch này cũng thật quá xui xẻo, hắn vừa nhấc một khối đá lên đã trông thấy một con rắn nước ở bên dưới.

Hóa ra bên dưới khối đá lớn này là một cái hang động nơi con rắn đang ngủ đông!“Anh trai à! Đập nát nó!”Quân Tiểu Nam thật hận không thể rèn sắt thành thép, tên nhãi con ngốc nghếch này, rõ ràng con rắn trong hang vẫn đang ngủ đông, thắng nhóc này ngay cả mắt cũng chưa mở, tay vẫn đang cầm tảng đá mà chỉ biết hét toáng lên!Nếu lát nữa rắn nước tỉnh lại công kích mọi người thì phải làm sao?“Nga, nga, nga, đập nó!”Tên gia hỏa này liền lấy tảng đá trong tay dùng sức đập lên đầu con rắn, sau đó chạy như bay về nấp phía sau Quân Tiểu Nam, không dám ló đầu ra.

Quân Tiểu Nam: Anh trai này, anh không thấy tôi còn thấp hơn anh hẳn hai cái đầu sao?“Nó đã sớm bị ngươi đập chết, đầu cũng đã bẹp dí, không phải bình thường ngươi rất to gan hay sao?”Nghe thấy con rắn kia đã chết, lúc này Thạch mới dám ló đầu ra nhìn, quả nhiên nó đã chết.

“Ai ui! Thật sự dễ chết như vậy sao? Trước kia, rắn là loài động vật rất khó giết!”Quân Tiểu Nam nhìn trái ngó phải, quả nhiên dáng vẻ những dã nhân vóc dáng cao lớn này đều trông đều rất sợ hãi.

Ngay sau đó cô mới ý thức được một chuyện, trước kia các tộc nhân đến bờ sông đều là vào ba mùa xuân hạ thu, đó là cũng khoảng thời gian rắn nước chưa ngủ đông, bọn chúng linh hoạt, xảo quyệt và rất khó đối phó.

Các tộc nhân tranh nhau tiến lên kiểm tra, đúng là đầu rắn đã bị đập nát, hơn nữa chỉ trong chốc lát thì máu cũng đã đông lại.


“Oa! Thạch, ngươi thật lợi hại!”“Thạch thật dũng mãnh a!”Quân Tiểu Nam: …Ha ha ha, ha ha ha, đúng là buồn cười thật.

Sau đó, hoạt động phá băng đánh bắt cá lại tiếp tục tiến hành.

“Mọi người cẩn thận một chút, tốt nhất là hai người ở cùng một tổ, một người vác đá, người còn lại cầm lưỡi liềm túc trực bên cạnh, nếu chẳng may gặp nguy hiểm thì hai người phải phối hợp với nhau, cẩn thận đừng để bị thương.

”“Được!”“Ta đã biết!”Sau khi Quân Tiểu Nam dặn dò mọi người liền đứng một bên cẩn thận quan sát, kiểm tra các khe hở, đặc biệt là bên dưới gốc cây và những khe hở giữa các tảng đá.

Ai biết những con rắn nước này đã ngủ đông hết hay chưa, có độc hay không?Khoảng nửa giờ sau, mặt băng trên sông đã bị những dã nhân đã đập phá được một chỗ trống rộng khoảng một mét vuông.

Đồng thời, trong khoảng thời gian ấy, các tộc nhân cũng thu hoạch được một đống lớn xác chết rắn nước thân thể bị dập nát hoặc bị chém thành từng mảnh.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,261
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 27: Chương 27


Quân Tiểu Nam hỏi Thạch.

“Thạch, trước kia có ai đã từng ăn qua thịt rắn hay chưa?”Dù sao trong trí nhớ của nguyên chủ thì vẫn chưa có ai đã từng ăn qua thịt rắn, bất quá nguyên chủ không đáng tin lắm, nên không thể dựa vào đó để kết luận.

Thạch giơ tay lên sờ chiếc mũ len ấm áp trên đầu mình, nỗ lực hồi tưởng lại.

“Hình như có người đã từng ăn qua, Khảm, ngươi có nhớ không?”Khảm là cậu thanh niên có quan hệ tốt với Thạch trong bộ lạc, hai người cũng trạc tuổi nhau, lúc nhỏ thường xuyên chơi đùa với nhau.

“Đúng vậy, ta đã từng ăn qua, tuy hương vị có chút kỳ quái nhưng vẫn có thể ăn được.

”Khảm gật đầu, hắn cũng là một cô nhi, đôi khi bởi vì quá đói bụng nên thứ gì hắn cũng đều cho vào miệng.


Mấy năm trước, một tộc nhân trong bộ lạc không may bị rắn nước cắn, mọi người liền cùng nhau hợp lực giết chết con rắn ấy, sau đó cũng chỉ ném xác nó qua một bên.

Tối hôm ấy bởi vì hắn quá đói bụng nên mới lén lút chạy ra nhặt ăn.

Không ngon nhưng vẫn có thể ăn.

Quân Tiểu Nam nghe vậy liền hiểu rõ ý của Khảm, chính là mọi người không có thói quen ăn thịt rắn nhưng nếu ăn thì cũng gây không chết người.

Có lẽ, thịt rắn này có thể mang về thêm món?Hơn nữa, nếu bọn họ tranh thủ thời điểm bắt cá vào mùa đông giết hết rắn nước thì chẳng phải khi thời tiết ấm áp, lúc các tộc nhân ra bờ sông lấy nước cũng ít gặp nguy hiểm hơn, đúng không?Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Quân Tiểu Nam liền không còn rối rắm nhiều vì chuyện này.

“Bây giờ chúng ta cần hai người đứng bên trái và hai người đứng bên phải bờ sông, những người còn lại thì đứng bên trên mặt băng, mỗi người đứng cách nhau một đoạn.


”Không thể không nói, sức lực của những dã nhân này thật sự cường đại, lớp băng này nhìn qua cũng phải dày đến ba - bốn chục centimet, người ở xã hội Lam Tinh chỉ dựa vào sức người, không dựa vào máy móc nếu muốn phá vỡ lớp băng này thì e là sẽ rất khó khăn.

Dòng sông này rộng đến mười mấy mét, trùng hợp cách mỗi mét đều có một người đứng.

Sau khi an bài vị trí cho mọi người, Quân Tiểu Nam bắt đầu phát lưới đánh cá, chỉ lát sau cả khúc sông đều bị lưới đánh cá vây quanh, những sinh vật bên dưới lòng sông đều bị ngăn lại.

Rất nhanh, một đàn cá thật lớn xuất hiện.

“Ai ôi! Cá! Thật sự là cá đó!”Có tộc nhân ngạc nhiên đến mức hét to lên, từ trước đến nay bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy cá vào mùa đông cả, quả nhiên là rất thần kỳ!Mọi người tham gia đánh bắt cá với tâm thế hoàn toàn tự tin bởi họ tin rằng dù có đánh bắt được cá thật hay không thì Nam vẫn sẽ thưởng cho bọn họ, vất vả đến mấy cũng không uổng phí.

Nhưng hiện tại, khi tận mắt chứng kiến kỳ tích xảy ra, tất cả mọi người đều vô cùng hưng phấn! Thịt tươi a! Đây chính là mẻ thịt cá tươi hiếm có khó tìm! Quan trọng nhất chính là bọn họ đã tự tay bắt được mẻ cá này!Điều này chứng tỏ, sau này, vào mùa đông, bọn họ lại có thêm một nguồn thức ăn!Hiện giờ, bên trong đồ vật được gọi là lưới đánh cá có một mẻ cá lớn tươi sống sáng bóng đang tung tăng nhảy nhót dưới ánh mặt trời, những dã nhân phấn khích hét lên, hận không thể nhảy cao ba thước.

Nếu nhìn kỹ có thể thấy được khóe miệng của vài người hiện lên ý cười sáng lấp lánh.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,261
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 28: Chương 28


“Mọi người nhỏ tiếng một chút, tay cầm chặt lưới đánh cá không được lắc lư, nếu không sẽ dọa bọn chúng chạy mất.

”Có thể bởi vì ngày thường các dã nhân không có kỹ năng đánh bắt hiệu quả, chỉ biết dùng tay nên bây giờ số lượng cá còn lại rất nhiều, hơn nữa đều là cá to.

Mặt khác dòng nước của con sông này cũng không chảy xiết lắm, nếu lũ cá nhận thấy nguy cơ, cố gắng hết sức bơi ngược dòng thì cũng không phải là không thể chạy thoát.

Hiện tại đại khái là lũ cá ngốc nghếch kia chưa từng gặp qua đồ vật được gọi là lưới đánh cá, không hề ý thức được chẳng mấy chốc nữa bản thân sẽ trở thành thức ăn trong mâm của người khác, vẫn đang nhàn nhã tung tăng bơi lội.

Nếu tiếp tục thuận theo dòng chảy xuôi theo xuống đây nhất định không thể chạy thoát.

Chỉ là nếu mọi người vẫn tiếp tục ầm ĩ như vậy thì không thể nói trước được điều gì.

“Trời ạ! Cá còn biết chạy trốn à?” Một thành viên của tiểu đội bắt cá tên là Mỗ nhỏ giọng nói.


“Khó mà thoát được!” Một người khác đáp lại với âm thanh càng nhỏ hơn.

“Tất cả nói nhỏ một chút!” Âm lượng của Thạch gần như không ai có thể nghe rõ.

Các dã nhân lập tức lấy tay che miệng lại, không dám lộn xộn thêm chút nào, ngay cả hô hấp cũng dần trở nên nhẹ nhàng hơn.

Quân Tiểu Nam: …Ha ha ha ha!Thời gian dần trôi qua, khi mặt nước sông vẫn chưa kịp kết băng, Quân Tiểu Nam liền lặng lẽ ra hiệu cho mọi người dùng sức, nhẹ nhàng kéo lưới đánh cá từ dưới sông lên.

Không phải là cô không muốn đợi để bắt thêm nhiều cá hơn mà chỉ trong thời gian ngắn, lưới đánh cá của cô gần như muốn rách ra…Ban đầu, chỉ có cá lớn tụ tập, sau đó ngày càng có nhiều cá lớn xuôi theo dòng chảy vướng vào lưới khiến không gian trở nên nhỏ hẹp, nên tôm cá nhỏ cũng không thể chui lọt.

***Sau đó.

Khi mặt trời ở Hỗn Độn Đại Lục lên cao, ánh sáng chiếu rọi vào lớp băng tuyết dày cộp khiến người ta đau mắt.


Ở một nơi nào đó trên đại lục này đã xuất hiện một cảnh tượng vô cùng hiếm thấy.

Hai mươi dã nhân hùng tráng của bộ lạc Châm mặc áo lông vũ dài màu trắng thống nhất với nhau, châm đi ủng bông mềm mại, đầu đội mũ len ấm áp vui vẻ như ăn Tết.

Lúc này, trên gương mặt và trong đôi mắt mỗi người đều tràn ngập niềm vui thu hoạch không thể nào che giấu, dù là trời đông giá rét cũng không thể ngăn cản tâm tình hừng hực như lửa của bọn họ.

Cả đoàn người đồng tâm hiệp lực kéo một chiếc lưới đánh cá khổng lồ từ dưới sông lên, trong chiếc lưới đánh cá ấy là vô số tôm cá và cả những con rắn chết.

Nhìn kỹ lại, người chỉ huy hai mươi trai tráng khờ khạo này dường như là… một chú lùn.

“Mọi người nhanh lên một chút! Mùi cá truyền đi xa sẽ hấp dẫn dã thú đến đây!”“Được.

”“Không thành vấn đề!”“Nam cứ yên tâm! Dã nhân để bị cướp mất con mồi thì không có tư cách làm một dã nhân tốt!”Tiểu Nam:… Cũng không cần như thế… Sinh mệnh mới là quan trọng nhất…Đoàn người trong thời gian cực ngắn lấy tốc độ nhanh nhất quay về sơn động mà bộ lạc Châm đang cư trú.

Bọn họ vẫy vẫy ống tay áo lông vũ, chỉ lưu lại trên mặt tuyết một hàng dấu giày thật dài.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,261
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 29: Chương 29


“Chúng ta đã về rồi đây!”“Nhìn kìa, có rất nhiều thức ăn!”“Ai nha, nhanh như vậy đã trở về rồi sao?”“Trời ạ, các người thật sự đã thành công? Như thế nào lại có nhiều cá như vậy? Còn có cả… rắn nước?”Sơn động vốn đang an tĩnh trong nháy mắt như muốn nổ tung, các tộc nhân bắt đầu sôi nổi nghị luận không ngừng.

Mọi người vừa nói chuyện vừa chăm chú quan sát, trong mắt đều là hình ảnh những con mồi mới mẻ hiếm gặp trong mùa đông giá rét.

“Ha ha… quả nhiên con gái ta là giỏi nhất!”Thủ lĩnh Vạn nhẹ nhàng hạ một chiêu Thiết Sa Chưởng vỗ vào bả vai Quân Tiểu Nam.

“Khụ… khụ… khụ…”Quân Tiểu Nam: Yêu thương con là phải đánh con sao… như vậy không khác gì mưu sát con ruột.

“Ai ôi, Nam Nam không có việc gì chứ, a phụ thật sự quá cao hứng, hắc hắc.

”“Tiểu Nam nhà chúng ta là giỏi nhất!”“Em gái thật lợi hại!”Sủng muội cuồng ma Tiểu Bắc và siêu cấp cưng chiều con gái Phong luôn miệng khoe khoang về Quân Tiểu Nam.


Tiểu Nam Nam cao ngạo: Bình thường thôi!Lão thủ lĩnh Ổn tuy đã sống khá lâu nhưng cũng chưa bao giờ được nhìn thấy nhiều cá như thế này, còn có cả thịt rắn nước.

Hắn đi đến bên cạnh con mồi, sờ đi sờ lại đồ vật được gọi là lưới đánh cá.

Thứ này vừa rắn chắc lại không chiếm nhiều diện tích, trọng lượng không nặng lắm, cư nhiên lại hữu dụng như vậy sao?“Nam, nếu đồ vật được gọi là lưới đánh cá này lợi hại như vậy thì ngoài việc dùng để đánh bắt cá còn có thể dùng để săn bắt các loài thú khác, phải không? Lưới đánh cá này có thể sử dụng trong bao lâu? Có thể sửa chữa hay không?”Nhìn biểu cảm kích động của lão thủ lĩnh, trong lòng Quân Tiểu Nam cũng lóe lên vài suy nghĩ, Ổn có thể suy luận từ một ra ba, xem ra cô đã phát hiện ra một tài năng nghiên cứu khoa học trong tương lai!“Không tồi, Ổn A Cống.

Những việc ông đã đề cập đến đều có thể thực hiện, đừng gấp gáp, chúng ta cứ tiến hành từng bước một.

”“Trước hết, chúng ta phải phân phát thành quả thu hoạch của ngày hôm nay.

”“Nga, đúng, đúng… mọi người từ từ tới, từ từ tới…”Ổn cười cười tự vỗ vào đầu mình.


“Đúng rồi, để ta xem, tại sao còn có rắn nước? Hôm nay mọi người gặp phải nguy hiểm gì hay sao?”Quân Tiểu Nam giải thích ngắn gọn tiền căn hậu quả cho lão thủ lĩnh nghe.

“Vậy nên khi đến mùa đông, những con rắn nước này sẽ trở nên chậm chạp hoặc ngủ say?”“Hẳn là như vậy, nhóm người đi cùng cháu hôm nay đã tiêu diệt được một đám rắn nước, hy vọng là khi đến mùa hạ, thời điểm các tộc nhân ra bờ sông lấy nước sẽ an toàn hơn.

”Chỉ là mới gặp qua loài rắn nước này đúng một lần nên Quân Tiểu Nam cũng không dám kết luận chắc chắn.

Cô cũng không phải kiểu người đuổi cùng giết tận, hơn nữa cô càng không có ý định làm vậy, bản thân cô cũng không rõ việc này có ảnh hưởng đến sự cân bằng của hệ sinh thái ở Hỗn Độn Đại Lục hay không.

Ổn nghe nói bờ sông sẽ trở nên an toàn liền vô cùng vui mừng.

“Chỉ là số lượng cá lần này mà mọi người bắt được thật sự quá nhiều, nếu phân phát cho tất cả các tộc dân thì hẳn là trong khoảng thời gian ngắn mọi người cũng không thể ăn hết, do đó cháu có tính toán gì không?”Quân Tiểu Nam suy nghĩ, nếu làm thành cá khô hoặc bảo quản đông lạnh thì cũng không phải việc gì khó, nhưng thật sự không cần thiết, bởi vì tòa trung tâm thương mại kia của cô chính là kho hàng thiên nhiên.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,261
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 30: Chương 30


Thẳng thắng mà nói, nếu chỉ cần giúp đỡ những tộc nhân của bộ lạc Châm hoặc một thế hệ dân cư ở Hỗn Độn Đại Lục trải qua cuộc sống tốt đẹp thì cô hoàn toàn không cần phải phiền toái như vậy, chỉ cần trực tiếp cùng sáu Tham Dữ Giả kia phát vật tư cho mọi người là được.

Thế nhưng, nếu muốn giúp đại lục này phát triển, thay vì cho bọn họ cá còn không bằng dạy bọn họ cách bắt cá.

Những gì cô muốn mang đến cho những dã nhân này là công nghệ tiên tiến và tư duy cởi mở.

Để đến sau này, dù một ngày nào đó cô phải rời đi thì mọi người vẫn có thể tự lực cánh sinh, tiếp tục phát triển.

Vậy nên hiện tại những thứ dư thừa đương nhiên được sử dụng ở nơi chúng có thể mang lại nhiều lợi ích hơn.

Cô quét mắt qua liền nhìn thấy a mẫu Phong đang vui vẻ vây quanh mẻ cá lớn, lập tức nảy ra chủ ý.

“Ổn A Cống, ta nhớ mỗi năm vào mùa xuân, những phụ nữ trong tộc sẽ trở lại tộc đàn nơi mà họ sinh ra để thăm hỏi người thân, đúng không?”“Về sau, ta dự định cứ mỗi năm ngày sẽ tiến hành đánh bắt cá một lần, nếu chúng ta không thể ăn hết chi bằng dùng chỗ cá còn lại giúp những bộ lạc lân cận sống sót qua mùa đông khó khăn này.


”Lần này Ổn thật sự kinh ngạc, hắn không ngờ rằng lòng dạ của Nam lại rộng rãi đến như vậy, bởi vì thức ăn chính là mạng sống của dã nhân!Xem ra đứa nhỏ này không chỉ thông minh, có năng lực mà còn rất lương thiện!Đôi tay Ổn run run, hắn vui mừng vỗ bả vai của Quân Tiểu Nam.

“Tốt lắm, đứa oắt con này, A Cống đã biết, chờ đến khi nói với các tộc nhân chuyện này, bọn họ nhất định sẽ vô cùng cao hứng.

”Hai mắt lão thủ lĩnh Ổn đẫm lệ, đôi vai khẽ run run, trong lòng kích động không thôi.

Tiểu Nam Nam:… Thật ngượng ngùng! Cô chỉ đơn giản là muốn thu hút nhiều cư dân mà thôi!Hơn nữa, “đứa oắt con này” nghe giống như đang mắng người!***Khi các tộc nhân nghỉ ngơi, Quân Tiểu Nam cùng Ổn - vị thủ lĩnh tiền nhiệm, Vạn - thủ lĩnh đương nhiệm kiêm a phụ của Nam đã tiến hành một hội nghị ngắn gọn.

Theo kế hoạch của Quân Tiểu Nam, trong khoảng thời gian tới, cô sẽ giao nhiệm vụ cho các tộc nhân của bộ lạc Châm.

Công việc chủ yếu là trồng trọt và xây dựng một số phòng ốc.


Những công việc này đòi hỏi thể lực nên không phù hợp với người già và trẻ nhỏ.

Nhưng ở bộ lạc Châm vẫn còn mười lăm người già góa bụa, còn có năm cô nhi vẫn còn nhỏ, hầu như tất cả bọn họ đều không thể lao động tay chân.

Nếu những người này không cần làm gì mà hoàn toàn dựa dẫm vào tộc nhân cấp dưỡng, về lâu về dài khó tránh khỏi sẽ khiến người khác khó chịu.

Do đó cô muốn giao cho bọn họ làm một vài việc không cần dùng nhiều sức lực.

Ổn và Vạn cũng rất đồng ý cách làm này của cô, bọn họ nghe nói rằng một số bộ lạc thậm chí có thói quen ăn thịt những tộc nhân thân thể yếu kém khi thiếu thốn lương thực.

Về bản chất đều là do những người này không thể mang lại lợi ích cho bộ lạc lại còn tiêu hao thức ăn.

Tuy rằng từ trước đến nay bộ lạc Châm chưa từng xảy ra chuyện như thế này, nhưng hiện tại mọi người đã có ý thức về ‘tài sản tư hữu’, sớm có sự chuẩn bị thì vẫn tốt hơn.

Cuối cùng ba người liền an bài thỏa đáng cho người già neo đơn cùng với cô nhi.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,261
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 31: Chương 31


Bốn lão dã nhân họp thành một phòng nước ấm, công việc chính của bọn họ là đun nước nóng cho bộ lạc để uống và tắm rửa trong mùa đông.

Bốn lão dã nhân khác thành lập phòng bếp núc phụ trách công việc cơm nước cho bộ lạc, về sau một ngày ba bữa của bộ lạc sẽ do bọn họ chia nhau phụ trách.

Bốn người nữa sẽ lập thành phòng giặt giũ, nhiệm vụ của bọn họ là giặt quần áo cho tất cả các tộc nhân, về sau bộ lạc sẽ luôn có quần áo sạch sẽ để mặc.

Ba người còn lại sẽ thành lập nhóm phúc lợi, phụ trách chăm sóc cuộc sống sinh hoạt hằng ngày của năm ấu tể mồ côi đến khi bọn chúng có thể độc lập sinh tồn.

Tiền lương của những người này đều do bộ tộc chi trả, cũng chính là vật tư lấy ra từ kho hàng tiếp viện của Quân Tiểu Nam.

Tương lai, khi các tộc nhân trong bộ lạc bắt đầu nộp thuế, cô sẽ rút ra một khoản từ tiền thuế để đảm bảo các chính sách phúc lợi cho người già và trẻ nhỏ mồ côi được thực hiện liên tục.


Đương nhiên tiền đề của việc này là phải có được sự đồng thuận của tất cả các tộc nhân, dựa vào đó mới có thể thành lập quỹ phúc lợi miễn phí.

Nếu có người tham ăn biếng làm thì nhất định phải bắt bọn họ nộp tiền… à không - giao nộp thức ăn thì mới có thể đổi lấy nước ấm, cơm canh và quần áo sạch.

Bởi vì lần trước các tộc nhân đã trải qua một lần tẩy giun nên hiện tại mọi người đều rất cẩn thận trong việc ăn uống, họ không còn uống nước lã và ăn thịt tươi sống nữa.

Trước đây, mỗi gia đình sau khi nhận nồi đều tự đun nước uống và nấu ăn.

Từ giờ về sau, nước nóng và thức ăn đều do bộ tộc cung cấp, như vậy nhất định có thể giải phóng sức lao động của mọi người, về lâu về dài chắc chắn sẽ có lợi cho sự phát triển của bộ lạc.

Đối với các dã nhân thì giặt giũ quần áo đích thực là việc làm vô cùng mới lạ, đơn giản là vì trước kia bọn họ chỉ mặc qua da thú, ngay cả thân thể còn không tắm rửa sạch sẽ, ai sẽ nghĩ đến chuyện tẩy rửa da thú cơ chứ.

Bất quá hiện tại đã khác, trên người bọn họ đều là quần áo giữ ấm kiểu dáng xinh đẹp, đương nhiên bọn họ muốn giữ gìn thật sạch sẽ.


***Buổi chiều hôm đó, trong tay mỗi tộc nhân của bộ lạc Châm đều có đến bốn năm con cá to béo cùng với một chút tôm sông.

Mỗi đội viên tham gia công việc đánh bắt cá còn được nhận thêm hai mươi trái cây xem như tiền lương.

Sau đó, ba người Quân Tiểu Nam, Vạn và Ổn cùng nhau thông báo đến các tộc nhân kế hoạch sắp xếp công việc cho mấy cụ già neo đơn và trẻ mồ côi.

Tất cả các tộc nhân đều gật đầu đồng ý, thậm chí đến cả lão dã nhân nhận được việc làm mà vui mừng khóc nấc lên.

Sau đó, thủ lĩnh đương nhiệm - Vạn liền chỉ vào số cá vừa và nhỏ chất đống trên mặt đất, nói với nhóm phụ nữ được gả đến đây rằng ngày mai bọn họ có thể mang theo số cá này quay về thăm hỏi người thân ở bộ lạc nơi họ sinh ra.

Bất quá, mỗi nhóm phải có hơn năm người mới có thể ra ngoài, đảm bảo an toàn luôn là điều quan trọng nhất.

“Chao ôi! Đây có phải là sự thật không?”“Thật sự có thể như vậy sao thủ lĩnh?”Nhiều người kích động đến mức không thể kiềm chế được, thật ra bọn họ cũng rất lo lắng cho a phụ a mẫu của mình, chỉ là trước khi vào đông bọn họ không có thời gian rời khỏi sơn động.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,261
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 32: Chương 32


Đa số mọi người đều đến từ những bộ lạc khác nhau, nhưng khoảng cách chỉ vài ngọn núi kia dường như ranh giới sinh tử.

Từ trước đến nay, mùa đông thường kéo dài và rất gian nan, trước đây mỗi năm khi mùa xuân đến đều có tin dữ được truyền đến bên này.

Nếu bây giờ bọn họ có thể sang đó đưa thức ăn vậy thì người thân của bọn họ nhất định có thể sống tốt hơn!“Haizz, nếu a phụ a mẫu a huynh a tỷ, các đệ đệ và muội muội cũng có thể sống ở bộ lạc Châm thì tốt biết mấy.

”Đêm nay ai nấy đều no bụng, trước khi đi ngủ, rất nhiều phụ nữ đều nghĩ đến vấn đề này.

***Ngày thứ hai, khi trời còn chưa sáng đã có rất nhiều chị em phụ nữ đã sớm rời giường.

Bọn họ dọn dẹp cái này một chút rồi lại đóng gói cái kia, tóm lại là cái gì cũng muốn mang theo.

Quân Tiểu Nam cũng bị đánh thức, bắt buộc phải dậy sớm.


Cô vừa xoa đôi mắt vừa nhìn a mẫu Phong bận rộn đi qua đi lại.

Dã nhân Tiểu Bắc đến ngồi bên cạnh em gái, cả hai đều mặc quần áo giữ ấm và đi dép lê giống hệt nhau, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm Phong.

Tiểu Bắc và Tiểu Nam: Buồn ngủ!Chốc lát sau, Phong xoắn xuýt chạy đến, ngượng ngùng hỏi hai đứa nhãi con nhà mình.

“Tiểu Bắc, Tiểu Nam, liệu ta có thể mang hai tấm da của thú Hô Hô đến cho A Cống và A Mỗ của các con không? Dù sao bộ lạc của chúng ta cũng đều mặc quần áo giữ ấm, ngủ trên chăn êm nệm ấm, hẳn là sẽ không cần dùng đến da thú, đúng không?”Theo quy củ của dã nhân thì đồ vật do ai làm ra sẽ thuộc về người đó, vì thế đương nhiên hai tấm da của thú Hô Hô sẽ thuộc về Tiểu Bắc và Quân Tiểu Nam, dù Phong là người làm mẹ cũng không thể tùy ý chiếm hữu.

Hơn nữa Phong cũng rất ngượng ngùng khi muốn lấy đồ đạc thuộc sở hữu của hai đứa nhóc vị thành niên nhà mình.

Quân Tiểu Nam ngoan ngoãn gật đầu: “A mẫu, thật ra ta có thể cho…”“Không thể, nếu con chỉ đưa đồ cho A Cống và A Mỗ, những người khác không có thì bọn họ nhất định sẽ có ý kiến.

”Phong hiểu rõ ý tứ của nhãi con nhà mình, nhưng bà đã làm thủ lĩnh phu nhân được một thời gian dài, nên hiểu rất rõ đạo lý ‘Không sợ chia ít, chỉ sợ chia không đều’.

Quân Tiểu Nam ngẫm lại cảm thấy như vậy cũng đúng, hôm qua cô còn cùng Ổn A Cống và a phụ Vạn thảo luận về vấn đề này.


Bất quá, chờ đến đầu xuân cô nhất định sẽ nghĩ cách để tộc nhân trong bộ lạc của A Mỗ và A Cống dọn đến đây, vậy thì đến lúc đó mọi người đều sẽ có phần.

Tiểu Bắc cũng không có ý kiến gì, hắn đã từng tận mắt chứng kiến dáng vẻ của em gái khi cầm thứ vũ khí gọi là cung tiễn giết chết hai con thú Hô Hô, đúng thật là rất đơn giản.

Huống chi A Cống và A Mẫu đều đã lớn tuổi, đã vài tháng nay hắn chưa được gặp bọn họ, thật sự rất nhớ ông bà.

Nhìn dáng vẻ vui mừng của Phong, Quân Tiểu Nam thật sự không thể nhịn được nữa, cô lập tức dựa vào vai anh trai sau đó ngủ thiếp đi.

Bữa sáng ngày hôm nay của mọi người chính là canh rắn nước.

Món ăn này là do các lão đầu bếp vừa được bổ nhiệm ngày hôm qua chế biến.

Hôm qua, Quân Tiểu Nam đã hướng dẫn mọi người cách sơ chế rắn nước, đầu tiên lột da rửa sạch toàn bộ rắn nước, sau đó trước khi trời tối liền ném vào mấy chiếc nồi đã lớn.

Lửa than bên dưới nồi đá được điều chỉnh cực nhỏ, thịt rắn được hầm qua đêm.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,261
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 33: Chương 33


Buổi sáng, sau khi đun sôi, chỉ cần dùng thìa dài khuấy nhẹ là toàn bộ thịt rắn sẽ dễ dàng tách ra khỏi xương.

Lúc Quân Tiểu Nam đến xem xét còn ném thêm vào nồi một chút muối ăn và tiêu xay, sau đó đảo đều lên.

Khẽ ngửi một cái, ôi chao, thơm quá đi mất!“Ăn cơm thôi!”Sau khi nấu nướng, mấy lão dã nhân liền dùng muỗng gõ gõ vào nồi, chỉ trong chốc lát các tộc nhân liền tự mình cầm chén tới, ngoan ngoãn chia thành từng nhóm đứng xếp hàng phía sau mấy chiếc nồi đá.

Hồng đã lớn tuổi, hơn nữa đùi phải của ông lại bị thương, không còn khỏe mạnh được như trước.

Vợ con của hắn cũng đã sớm không còn trên đời này.

Hắn cũng không tìm thêm cho mình một người bạn đời khác, một mình nằm trên đống cỏ, cứ thế trải qua cuộc sống đơn độc đến tận bây giờ.

Tuổi tác đã cao, thân thể cũng bắt đầu lão hoá, không thể tiếp tục cống hiến cho bộ tộc nên Hồng cũng ngượng ngùng không dám ăn nhiều, cứ như vậy sống tạm ngày này qua ngày khác.

Năm nay hắn cũng đã hơn một trăm bảy mươi tuổi, hắn vốn định sống thêm vài cái thập niên nữa sẽ tự mình chấm dứt cuộc đời, dù sao có sống cũng vô dụng.


Không nghĩ đến, ngày hôm qua lão thủ lĩnh Ổn lại chạy đến tìm hắn, nói rằng bộ tộc sắp xếp cho hắn công việc trong nhóm nấu ăn, còn có thể lãnh lương, hỏi hắn có nguyện ý đến làm hay không.

Hắn kích động đồng ý ngay lập tức.

Bây giờ, Hồng đang cầm cái vá sắt thật to đứng trước nồi canh nhìn các tộc nhân ‘gào khóc đòi ăn’ đang nhìn nồi canh rắn trong tay hắn với ánh mắt khát vọng, Hồng đột nhiên có cảm giác như sống lại một đời huy hoàng.

Hắn còn có ích, hắn còn có thể làm việc!Hồng cảm thấy cả người tràn đầy sức lực, dường như chân bên phải không còn đau đớn như trước kia nữa.

“Mấy tên nhãi con này, tất cả đều xếp thành hàng, đừng chen lấn.

”Từ tận sâu tận đáy lòng, Hồng vô cùng cảm ơn Thánh Nữ - Nam đã cho hắn hy vọng sống lại thêm lần nữa.

***Sau khi các tộc nhân của bộ lạc Châm nhận canh rắn liền bưng chén đá lớn quay về bên cạnh đống lửa nhà mình, bắt đầu ăn cơm.

“Rột rột….


”“Rột rột rột rột…”“Rột rột rột rột rột…”Lúc này bên trong sơn động của bộ lạc Châm đều vang lên âm thanh uống canh.

“Ai, hóa ra thịt rắn nước này lại ngon đến vậy.

Tại sao trước kia ta lại không biết ăn mà toàn ném đi nhỉ, thật là lãng phí!”“Ai biết được a, từ trước đến giờ chúng ta không có thói quen ăn thứ này!”“Thứ đó không những đen sì mà còn rất khó bắt, thêm vào đó lại hay cắn người nữa, nghĩ đến liền cảm thấy đáng sợ.

”“Thật không nghĩ đến thịt của nó lại thơm ngon đến vậy!”“Đúng vậy, ăn thật ngon! So với thịt thú Hô Hô đúng là không thua kém chút nào.

”Các tộc nhân nhỏ giọng nói chuyện với nhau, cơ hồ không có người nào phát hiện ra điểm khác thường.

Chỉ có Khảm, sau khi hắn uống một ngụm canh lập tức chấn kinh.

Trước kia hắn đã từng ăn qua thịt rắn nước! Căn bản hương vị của nó không ngon như thế này! Mùi vị tanh nồng và nhạt nhẽo!Nghĩ tới nghĩ lui, ánh mắt Khảm liền hướng về phía Nam đang gật gà gật gù uống từng ngụm canh.

Quả nhiên không hổ là Thánh Nữ, cư nhiên có thể chế biến một nguyên liệu khó ăn trở thành món ngon như vậy, đúng là không khác gì thực thần.

Sau này hắn nhất định sẽ làm theo lời của Thánh Nữ! Thánh Nữ bảo hắn đi hướng đông thì hắn nhất định sẽ không đi hướng Tây!Tiểu Nam Nam: Ai nha, đây chỉ là hiểu lầm tốt đẹp về bột tiêu.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,261
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 34: Chương 34


Sau khi các tộc nhân ăn xong bữa sáng, những phụ nữ được gả đến đây liền nóng lòng muốn dẫn theo chồng con của mình rời khỏi sơn động, chuẩn bị về nhà mẹ đẻ.

Trên người bọn họ cõng bao lớn bao nhỏ thức ăn, trong tay còn cầm lưỡi liềm mượn từ chỗ Thánh Nữ, trên người mặc một chiếc áo lông vũ thật dày, chân đi ủng bông, vội vàng xuất phát.

Những người phụ nữ ở bộ lạc Châm đều đến từ bảy, tám bộ lạc khác nhau.

Có một vài chị em phụ nữ bởi vì khoảng cách tộc đàn quá xa, nhân số cũng tương đối ít, nên số lượng người trong nhóm không thể đạt đến năm người, do đó chỉ có thể ngồi nhìn những người khác trở về nhà mẹ đẻ.

Bất quá cũng không có ai làm loạn lên.

Đơn giản là vì ai nấy đều hiểu rõ nếu một mình ra ngoài vào mùa đông thì rất dễ gặp phải nguy hiểm.


***Quân Tiểu Nam cũng gia nhập vào đội ngũ về nhà ngoại, nơi cô sẽ đi chính là bộ lạc nhà mẹ đẻ của a mẫu Phong - bộ lạc Viêm.

Đồng hành với cả nhà cô còn có thêm hai mươi người khác, bao gồm cả Thạch và những gia đình khác, đây là nhóm có nhân số đông nhất.

Số tộc nhân vơi đi một nửa khiến sơn động lớn vốn dĩ vô cùng náo nhiệt đột nhiên trở nên vắng vẻ.

Lão thủ lĩnh Ổn cùng các lão dã nhân góa bụa bắt đầu xử lý da rắn nước theo phương pháp mà Quân Tiểu Nam hướng dẫn.

Đầu tiên, dùng một con dao nhỏ lọc sạch phần thịt rắn còn sót lại trên da, sau đó cho vào nước ấm và chà rửa kỹ càng.

Đến khi lớp màng bên trong da rắn cũng như lớp vảy nhỏ bên ngoài đều rơi ra hết thì vớt ra, sau đó đặt lên một tảng đá lớn bằng phẳng, kéo phẳng rồi phơi khô.

Theo như lời Nam nói thì da rắn nước không những dẻo dai mà còn rất chắc chắn, nếu xử lý tốt thì chẳng những dùng bền mà còn rất đẹp, sau này có thể dùng nó để khâu vá một món đồ gọi là cặp sách.


Mỗi lão dã nhân tham gia công việc này đều sẽ nhận được trái cây trong năm ngày.

Có người thân trên đời đương nhiên là chuyện tốt.

Nếu không còn ai thì vẫn phải nỗ lực để sống sót, ý nghĩa của cuộc sống là do tự mỗi người tự tạo nên.

Ổn thu hồi ánh mắt đang nhìn về thân ảnh của các tộc nhân dần khuất xa, tiếp tục công việc trên tay.

***Thạch không hổ là đứa nhỏ tò mò nhất bộ lạc, dọc theo đường đi, chỉ cần hắn nhìn thấy thứ vũ khí mới nào trên người Quân Tiểu Nam đều lập tức đưa ra câu hỏi.

“Tiểu Nam, thứ trong tay cô là cái gì vậy?”Giọng nói của Tiểu Nam Nam tràn đầy dụ hoặc: “Đây là cung tiễn, dùng để giết con mồi.

”Quân Tiểu Nam đã đến Hỗn Độn Đại Lục được một khoảng thời gian nên cô hiểu khá rõ những tộc nhân trong bộ lạc.

Những người này thật sự rất tín nhiệm cô, cô cũng đang chậm rãi tính toán chuyện chỉ dẫn bọn họ một vài phương pháp phòng thân, sau đó thành lập một tiểu đội võ trang!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,261
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 35: Chương 35


Quả nhiên, Thạch vừa nghe được lời này liền cảm thấy vô cùng hưng phấn.

“Thứ này gọi là cung tiễn sao? Thật mới lạ! Nó sử dụng như thế nào?”Kỳ thật lúc vừa nghe thấy thứ này có thể giết được con mồi, rất nhiều tộc nhân đi cùng cũng âm thầm vểnh tai lên lắng nghe.

Quân Tiểu Nam rút ra một mũi tên từ bên trong chiếc túi đeo sau lưng, hướng về phía Thạch ngoắc ngoắc tay.

Thạch vui vẻ nhìn chằm chằm Quân Tiểu Nam không dám chớp mắtSau đó Tiểu Nam Nam gài mũi tên trong tay vào nỏ, nhắm về phía cây đại thụ ở phía xa, “vút” một tiếng mũi tên lập tức bắn ra ngoài.

Lực đột ngột phát ra từ mũi tên khiến Thạch khiếp sợ, sau đó hắn liền hưng phấn chạy đến gốc cây đại thụ để kiểm tra“Oa! Nam, ngươi thật lợi hại! Thứ vũ khí gọi là cung tiễn cũng rất lợi hại!”“Ôi! Sao lại cắm sâu như vậy cơ chứ? Thật sự rất khó rút ra!”“Thình thịch.


” Thời điểm Thạch rút được mũi tên ra cũng là lúc hắn ngã bịch xuống đất.

Đứa nhỏ tò mò này không hề sợ đau, dù sao chiếc áo lông vũ trên người hắn cũng mềm mại như bông.

Hắn lồm cồm bò dậy, sau đó nhanh chóng nhặt mũi tên mang về cho Quân Tiểu Nam rồi nhìn cô bằng vẻ mặt đầy hâm mộ.

Lỗ - A phụ của Thạch: Xong rồi xong rồi vợ ơi, nhóc con nhà chúng ta còn có thể tìm được bạn đời…Nhiệt - A mẫu của Thạch: Dư sức, hay là ta lại sinh thêm đứa nữa?Tiểu Bắc - người anh trai siêu cấp cưng chiều em gái kiêm người đã chứng kiến qua sự lợi hại của cung tiễn: Em gái ta quả thật vô cùng lợi hại!Tiểu Nam Nam nhân cơ hội này lên tiếng: “Cậu có muốn học hay không? Khi nào trở về tôi sẽ dạy cậu!”Thạch vô cùng cuồng nhiệt: “Muốn! Tôi muốn học!”***Xét về khoảng cách thì bộ lạc Viêm là tộc đàn có vị trí gần nhất với sơn động nơi bộ lạc Châm đang cư trú.

Đoàn người chỉ cần trèo qua một ngọn núi ở phía đông là có thể đến nơi.


Ngay khi mọi người vừa đặt chân lên đỉnh núi, Phong là người đầu tiên nhận ra có điều gì đó không thích hợp, dường như bọn họ nghe thấy tiếng kêu của Thụ Lang!Những người phụ nữ đến từ bộ lạc Viêm cũng nhanh chóng phản ứng lại.

Thụ Lang không có thói quen ngủ đông, mỗi khi đến mùa đông, chúng đều kết bầy đàn đi săn, gặp loài động vật nào liền giết loài động vật ấy.

Bọn họ sinh ra và lớn lên ở bộ lạc Viêm, không biết vì nguyên nhân gì mà nhiệt độ nơi này luôn cao hơn những nơi khác một.

Cũng vì nguyên nhân này mà Thụ Lang đặc biệt thích hoạt động xung quanh khu vực này.

Từ khi Phong và Nhiệt có ký ức đến nay, bộ lạc Viêm đúng là đã trải qua vài mùa đông bị Thụ Lang tập kích.

Có thể là do núi cao ngăn trở nên trước khi leo lên đến đỉnh núi, bọn họ căn bản không nghe thấy tiếng hú của Thụ Lang.

“Làm sao đây? Hình như là một bầy Thụ Lang!”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,261
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 36: Chương 36


Phong sốt ruột đi tới đi lui trên nền tuyết, a phụ a mẫu và huynh trưởng của bà đều là tộc nhân của bộ lạc Viêm, huynh trưởng còn là thủ lĩnh đương nhiệm của bộ lạc, nếu xảy ra chuyện thì chắc chắn huynh ấy sẽ là người đầu tiên xông lên.

Theo bản năng, hiện tại Phong thật sự muốn xông qua đó để cứu người.

Nhưng hiện tại bản thân bà đã gả tới bộ lạc Châm, có những đứa con của riêng mình, hơn nữa nhóm bọn họ cũng không đông, nếu đối mặt với đàn dã thú vừa hung ác vừa đói khát thì phần thắng sẽ rất thấp.

Đứng trước dã thú, dã nhân vốn dĩ rất yếu ớt, đây chính là quy luật tự nhiên, không có móng vuốt sắc bén, không có lông thú, trước kia bọn họ có thể đi săn thành công chính là nhờ vào nhân số đông đảo và trường mâu sắc bén.

Nếu bây giờ chạy về bộ lạc Châm cầu cứu thì e là sẽ không kịp, điểm mấu chốt là bên trong sơn động của bộ lạc Châm hiện chỉ còn lại người già yếu, bệnh tật hoặc tàn tật, dù bọn họ có chạy đến thì cũng không giúp được gì.

Trên gương mặt của Phong, Nhiệt và những phụ nữ khác hiện lên sự lo lắng và khẩn trương.

Vạn nhìn thấy vợ lo lắng cũng sốt ruột theo, nhưng thân làm thủ lĩnh, hắn không thể để tộc nhân của mình gặp nguy hiểm.


Nhưng là một người đàn ông, hắn có nghĩa vụ phải bảo vệ vợ con cùng người nhà của cô ấy.

“Tiểu Bắc, Tiểu Nam, các con quay trở về bộ lạc Châm trước đi, ta và a mẫu các con sẽ đi đến bộ lạc Viêm xem tình hình thế nào.

”“Mấy người trẻ tuổi khác cũng đều quay về đi.

”“Những người còn lại, ai muốn quay về sơn động của bộ lạc Châm thì cứ về, còn ai tự nguyện cùng chúng tôi đến bộ lạc Viêm thì có thể đi theo.

”“Chuyến đi lần này nguy hiểm, mọi người hãy suy xét cẩn thận.

”Tiểu Nam Nam: A A A…! A phụ đột nhiên MAN quá đi!Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều đưa ra lựa chọn, hầu như không có ai lựa chọn quay đầu.

A phụ a mẫu và thân tộc của bọn họ còn đang ở phía trước chịu khổ, không một ai muốn bỏ lại người thân của mình cả.


“Các người…”Vạn khó xử nhìn mọi người.

“Thủ lĩnh, lần này ra ngoài cũng không có ai quá nhỏ tuổi, huống chi trong tay mọi người vẫn còn có vũ khí.

”“Hay là chúng ta cứ liều một phen đi!” Thạch nói nhỏ bên tai a phụ hắn.

“A phụ, cung tiễn của con rất lợi hại, có thể công kích ở khoảng cách xa.

”Tiểu Nam Nam vừa dứt lời thì Tiểu Bắc cũng điên cuồng gật đầu theo, hắn cũng muốn đi cứu A Cống cùng A Mỗ!Vạn rất nhanh đã đưa ra quyết định.

“Vậy được, mọi người đi theo ta, chúng ta phải nhanh chóng đuổi kịp.

”Dã nhân không phải là kiểu người ăn nói vòng vo, nói là làm ngay, đây cũng chính là nhiệt huyết của bộ lạc Châm.

Thông qua chuyện này, Quân Tiểu Nam lại càng thêm hiểu rõ hơn về tộc đàn mà cô đang sinh sống.

Bất quá chỉ là mấy con dã thú mà thôi, cô chẳng thèm đặt bọn chúng vào mắt!.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,261
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 37: Chương 37


Sơn động mà bộ lạc Viêm cư trú là vùng đất trũng tọa lạc giữa các ngọn núi.

Nhóm tộc nhân của bộ lạc Châm chạy nhanh như bay xuống vách núi, xuyên qua các tầng lớp lớp rừng rậm; cuối cùng ngay khi vừa qua khỏi sườn núi, bọn họ cũng có thể nhìn thấy toàn cảnh sự việc.

Hai mươi ba mươi con Thụ Lang đang hằm hè, gương mặt lộ vẻ hung quang đang vây công ở cửa sơn động nơi bộ lạc Viêm cư trú.

Những con Thụ Lang này đang cao giọng tru lên hoặc gầm gừ đe dọa, bọn chúng đang dần thu nhỏ vòng vây, bất kỳ lúc nào cũng có thể xông vào trong sơn động, cắn giết trẻ con và những dã nhân không tiện hành động.

Thủ lĩnh của lạc Viêm là Hỏa đang dẫn đầu hai mươi mấy tộc nhân thân thể cường tráng, tay cầm đuốc cháy và trường mâu đứng ở cửa động giằng co cùng bầy sói.

Bất quá, trên thân thể bọn họ, dù là cánh tay, trên đùi hay mắt cá chân, chỗ nào cũng đang chảy máu.

Tuyết dưới chân bọn họ dần chuyển thành màu hồng, xác mấy con Thụ Lang bị tiêu diệt nằm rải rác xung quanh, cũng có một hai dã nhân đã bị bầy Thụ Lang cắn xé.


Mọi người trong bộ lạc Viêm gắt gao nhìn chằm chằm bầy sói ở phía đối diện, một khắc cũng không dám thả lỏng.

Nếu chỉ mất tập trung một chút thôi, bầy Thụ Lang giảo hoạt này nhất định sẽ lập tức tấn công.

Vòng vây của bầy Thụ Lang ngày càng thu hẹp lại, có thể nhận thấy người của bộ lạc Viêm đã là nỏ mạnh hết đà, giằng co lâu như vậy không tránh khỏi sức cùng lực kiệt.

Phong nhìn cánh tay của huynh trưởng có ba vết thương dài đang chảy máu liền khẩn trương nắm chặt lưỡi liềm trong tay.

Vết thương kia vừa nhìn liền biết là do móng vuốt của Thụ Lang gây ra.

Giờ phút này, trên trán của Vạn cũng đang chảy một tầng mồ hôi lạnh, bầy Thụ Lang này đáng giận ở chỗ bọn chúng vừa hung ác, giảo hoạt lại vô cùng kiên nhẫn, chỉ cần có một con chạy thoát thì chắc chắn sau này sẽ quay về báo thù.


“Mọi người chia thành ba đường, cẩn thận bao vây phía sau đàn Thụ Lang, chú ý bảo vệ an toàn bản thân.

”“Rõ, thủ lĩnh.

”Vạn cẩn thận quan sát tình hình chiến đấu, mắt thấy đàn Thụ Lang chuẩn bị tấn công thêm lần nữa, hắn rốt cuộc cũng hạ lệnh cho các tộc nhân.

“Hành động!”Theo mệnh lệnh của Vạn, các thành viên của bộ lạc Châm lập tức chia thành ba nhóm.

Bọn họ mượn áo lông vũ trắng muốt trên người che chắn, nắm chặt lưới liềm sắc bén trong tay nhanh chóng di chuyển trên nền tuyết.

Quân Tiểu Nam có cung tiễn trong tay nên có thể công kích từ xa, theo kế hoạch đã bàn bạc với a phụ Vạn, trước khi đến trận địa ở cửa động của bộ lạc Viêm, cô đã nhảy lên một cây to cành lá xum xuê.

Sở dĩ loài sói này được gọi là Thụ Lang là bởi vì móng vuốt sắc nhọn của bọn chúng vô cùng hữu lực, đồng thời cũng rất giỏi leo cây.

Tuy rằng hình thể của bọn chúng không phải thuộc dạng cao lớn khổng lồ nhưng lại cực kỳ linh hoạt và am hiểu tác chiến tập thể.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,261
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 38: Chương 38


Vị trí hiện tại của Quân Tiểu Nam cách cửa sơn động khoảng bốn mươi mét, vừa tầm bắn của cung tiễn.

Nếu cách xa hơn chẳng những sẽ mất đi ưu thế của cung tiễn mà còn rất dễ bị Thụ Lang tập kích.

Cô tìm một vị trí thích hợp, hai chân kẹp chặt thân cây, giữ thăng bằng cơ thể, đầu mũi tên bắt đầu tìm kiếm sói đầu đàn.

Bất kỳ tập thể hành động có tổ chức nào cũng đều phải có người lãnh đạo, nếu không tập thể hành động rất nhanh sẽ chia năm xẻ bảy, mất hiệu quả.

Bắt giặc phải bắt vua trước, chỉ cần giết được sói đầu đàn, để xem bọn chúng còn có thể hợp tác như thế nào!Tiểu Nam Nam khẽ híp mắt, mũi tên trong tay nhắm về phía đàn sói di qua di lại.


Là ngươi sao!Không phải, ánh mắt của nó lấm la lấm lét liếc nhìn những con Thụ Lang khác, khẳng định là không phải, con tiếp theo…Ú oà, là ngươi à?Thoạt nhìn gầm rú có vẻ hung ác nhưng trên thực tế con Thụ Lang này cứ đi hai bước lại lui về sau một bước, không thể xác định phương hướng hành động như vậy chắc chắn là không phải, con tiếp theo…Ai nha, hình như là ngươi…Con Thụ Lang mà cô đang nhắm đến đang được mấy con Thụ Lang thân hình cao lớn che chở, ánh mắt kiên định không né tránh, đầu ngẩng cao, miệng ngậm chặt, bốn chân vững vàng đạp trên tảng đá lớn, dáng vẻ uy phong lẫm liệt, nhất định chính là nó.

Con sói đầu đàn này đột nhiên cảm nhận được nguy hiểm, quay đầu nhìn về phương hướng Quân Tiểu Nam đang ẩn nấp.

Bất quá, nó đã chậm một bước.

Mũi tên trong tay Quân Tiểu Nam biến mất trong nháy mắt, giây tiếp theo liền cắm sâu vào đầu nó.

Con Thụ Lang đầu đàn chưa kịp kêu r.ên một tiếng đã bị một kích mất mạng, bầy sói thấy vậy thì lập tức loạn thành một đoàn.


Đúng lúc này, tất cả thành viên của bộ lạc Châm cũng đã chạy đến khu vực phụ cận, ai nấy đều cảm thấy lưỡi liềm sắc bén trong tay rất dễ sử dụng, hoàn toàn khác hẳn so với trường mâu trước kia.

Đơn giản là vì chiều dài của trường mâu có hạn, không thích hợp để cận chiến, nên sẽ ảnh hưởng đến khả năng phát huy.

Hơn nữa dã nhân vẫn chưa biết đúc khí cụ bằng kim loại, đỉnh của trường mâu hầu hết đều là do đá mài thành góc sắc nên lực sát thương có hạn, đương nhiên không thể so sánh với móng vuốt sắc bén của dã thú.

Sức lực của Vạn rất lớn, lưỡi hãi trong tay hắn múa may qua lại dường như vẽ ra hư ảnh trong không khí, chém Thụ Lang giống như chém dưa chém táo.

Bầy Thụ Lang cũng rất nhạy bén, bọn chúng có thể nhanh nhẹn né tránh, thỉnh thoảng còn có thể thừa dịp phản công lại.

Bất quá, chỉ cần bọn chúng lơ là bất cẩn liền không thể thoát khỏi sự công kích từ lưỡi liềm của Vạn, sau đó sẽ lập tức mất đi khả năng chiến đấu, không bị gãy chân thì cũng sẽ mất đi đôi chân, thậm chí mất cả đầu.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
597,261
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 39: Chương 39


Lỗ yểm trợ phía sau Vạn, hai người phân công hợp tác, rất nhanh đã mở ra một đường máu.

Hỏa - Thủ lĩnh của bộ lạc Viêm liếc mắt một cái liền nhận ra, người kia không phải là Vạn - chồng của em gái hắn hay sao? Hắn cũng không kịp thắc mắc vì sao bọn họ lại đến đây vào giữa mùa đông lạnh giá thế này, dù sao thì hắn cũng rất vui mừng vì cuối cùng bộ lạc Viêm bọn họ cũng được cứu rồi.

Nhưng ngay lúc này lại phát sinh biến cố.

Một con Thụ Lang phát hiện ra lực sát thương của Vạn và Lỗ rất lớn nên đột nhiên tấn công về phía Vạn, định tấn công bất ngờ.

Lúc này, Hỏa muốn nhắc nhở cũng không kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn móng vuốt của Thụ Lang chụp vào đầu cậu em rể.

Cảm nhận được nguy hiểm, Lỗ nhanh chóng lao về phía trước, dùng thân thể che chắn cho Vạn, giờ khắc này, hắn đã chuẩn bị tinh thần để hy sinh.

Bất quá, hắn đợi mãi cũng không cảm thấy đau đớn như trong tưởng tượng.


So với sự đột kích của Thụ Lang, mũi tên của Quân Tiểu Nam còn nhanh hơn nhiều.

Trước khi mọi người kịp phản ứng, cô đã nhanh tay giải quyết Thụ Lang đang có ý định đánh lén.

Tuy trong lòng vẫn còn sợ hãi nhưng Lỗ vẫn nhìn về phía Nam với ánh mắt đầy cảm kích.

Chỉ là sau khi loại bỏ nguy hiểm, Quân Tiểu Nam đã không còn chú ý về phía bên này, cô lại tiếp tục lắp thêm mũi tên, dùng đôi mắt sắc bén quan sát xem nơi nào đang cần giúp đỡ.

Lỗ và Vạn cũng không chút do dự, lại một lần nữa gia nhập trận chiến.

Sau khi nhóm dã nhân của bộ lạc Viêm nhìn thấy tình thế đảo ngược, một số tộc nhân dũng mãnh liền từ trong sơn động vọt ra.

Lúc trước, nhiệm vụ của bọn họ là bảo hộ phụ nữ và trẻ nhỏ nên chỉ có thể canh giữ ở cửa động, không thể thi triển thân thủ.

Nhưng hiện tại thì khác, bọn họ đã nghẹn cả một đêm rồi, bây giờ là lúc bọn họ có thù báo thù, có oán báo oán!Nhân mã hai bên phối hợp với nhau, rất nhanh, bầy Thụ Lang liền rơi vào thế yếu.


Vài con Thụ Lang bắt đầu có ý định rút lui, một bên phô trương thanh thế múa may cự trảo, một bên tốp năm tốp ba thi nhau thối lui về phía sau.

Bất quá, Quân Tiểu Nam sẽ không để bọn chúng chạy thoát sau này còn có cơ hội quay về báo thù.

Toàn bộ những con Thụ Lang rút lui khỏi chiến trường đều bị cô lạnh lùng dùng mũi tên lấy đi tính mạng.

Khoảng nửa giờ sau, cả đàn Thụ Lang đều đã bị tiêu diệt.

Nguy hiểm đã tạm thời qua đi, nhưng vẫn chưa hoàn toàn kết thúc.

Mùi máu tươi ở khu vực này quá nồng, nếu không lập tức dọn dẹp chiến trường thì chẳng mấy chốc sẽ hấp dẫn những dã thú đói khát khác.

Hỏa và Vạn đơn giản chào hỏi nhau, sau đó người của hai bộ lạc liền bắt tay vào việc cứu chữa người bị thương và dùng bùn đất che lấp vết máu trên nền tuyết.

Trong lúc nhất thời, trước cửa sơn động của bộ lạc Viêm chỉ còn lại tiếng thở d.ốc cùng với tiếng động của thi thể bầy sói bị kéo qua kéo lại.

.

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom