Cập nhật mới

Dịch Đa Danh Chi Hậu

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 140


Những thớ thịt bị bỏng nghiêm trọng của Hoàng Phủ Bắc Trì, khi y tức giận sẽ cơn hồ đỏ lên, trong càng kỳ quái và đáng sợ. Y căm phẫn quát lên:

“Câm miệng!”

Hoàng Phủ Bắc Trì giơ tay, dường như muốn đánh Cố Tịch Hy, nhưng trước khi y kịp hạ thủ, một tay của nàng cũng đã tóm chặt lấy cổ y.

Nàng nghiêng đầu, cười:

“Sao thế, trúng tim đen rồi sao?”

Đôi mắt Hoàng Phủ Bắc Trì vằn đầy tia máu. Y lại nói:

“Nàng nói trẫm giết Trần Chiêu Thủy à? Vậy các người thì sao, các người cũng không buông ta cho Trường Ý Đan của trẫm!”

Cố Tịch Hy lập tức đanh mặt:

“Ngài thật sự yêu Trường Ý Đan à?”

“Nàng nói gì?”

Cố Tịch Hy cười khẩy, buông tay khỏi cổ y, nhấc chân váy đứng lên.

"Lúc đầu, ta cũng cho rằng hai người yêu nhau, một tình yêu thật đẹp, nhưng cũng thật thương tâm. Nhưng mà…

Tước khi Tát Lạt chết, y đã gào lên rằng, ta và Trường Ý Đan thật giống nhau, đều là những nữ nhân ngu ngốc, chỉ là con cờ trong tay người khác, tới lúc chết cũng không hiểu vì sao mình chết.

Lúc đó, ta cũng không hiểu ý của y ta là gì. Nhưng càng về sau, ta càng hiểu. Tát Lạt nói, Trường Ý Đan là một kẻ ngốc, nàng ta cho rằng mình tự tử vì tình rất quang vinh, lại không ngờ rằng kẻ đó vốn chẳng yêu mình.

Hoàng Phủ Bắc Trì, là ngài yêu Trường Ý Đan, hay là yêu sự ủng hộ của Trường Khánh Diên? Nếu ngài thật sự yêu, sao lại bỏ rơi nàng ta mấy năm liền không tung không tích?

Ha, căn bản, ngài cũng muốn nàng ta sẽ vì mình mà chết, không phải sao? Vì không còn Trường Ý Đan, Trường gia sẽ thành xiêu quách đổ, đó là cái giá mà Trường Khánh Diên phải trả vì không ủng hộ ngài.

Nhưng, Hoàng Phủ Bắc Trì, ngài lại không ngờ rằng Trường Khánh Diên lại tìm ta thay thế nhi nữ…

Mấy lời đêm qua ngài truyền tới, đúng là để trả nợ cho Trường Ý Đan, nhưng không phải nợ tình, mà là nợ mạng!"

Cố Tịch Hy từ tốn đem từng chuyện một nói hết ra trước mặt Hoàng Phủ Bắc Trì.

Vì vậy nên, trong mắt nàng, y vốn chẳng phải một kẻ khốn khổ, bần cùng sinh đạo tặc gì cả. Y chỉ là một kẻ lòng lang dạ sói, muốn phá hủy thiên hạ, muốn mượn danh khổ sở để tránh né bia miệng ngàn năm mà thôi.

Nhưng tiếc thật, thất bại rồi.

Từ nay về sau, thế gian sẽ chỉ lưu truyền y như một tội nhân thiên cổ!

Hoàng Phủ Bắc Trì chống một tay lên mép bàn. Bộ long bào không hề vừa vặn khiến y cành trở nên luộm thuộm khó coi. Y nhặt chiếc mặt nạ sắt đeo trở lên mặt, cố gắng khôi phục sự cao quý và uy quyền của thiên tử.

Y nhìn nàng, đột ngột bật cười, điệu cười khanh khách nhưng chứa toàn hơi lạnh, sau đó đưa tay lên vỗ mấy cái:

“Thông minh, thật thông minh. Nàng mới nên là nhi nữ Trường gia, chứ không phải Trường Ý Đan vô dụng kia!”

Cố Tịch Hy không thèm đáp lại.

Hoàng Phủ Bắc Trì lại chậc chậc mấy tiếng:

“Chỉ là, nàng nháo quá, vừa biết quá nhiều thứ, lại còn vừa không biết nghe lời.”

Nàng nhếch môi:

“Vậy ngài muốn làm gì? Giết bản cung?”

Y lắc đầu, thấp giọng đáp:

"Không không, nàng xinh đẹp như vậy, giết thì uổng phí quá…

Với cả, giết nàng chẳng có lợi gì với trẫm, thậm chí giữ nàng làm con tin còn không có giá trị. Nàng thông minh như vậy, chắc là biết mà đúng không? Hoàng Phủ Minh Phong vốn đâu có yêu nàng…

Ây dà, tính ra nàng cũng thảm thật, vì cha con họ làm không ít chuyện, tới cuối cùng cũng chả được gì."

Hoàng Phủ Bắc Trì bật ý cười đầy nhạo báng, y ghé đầu sát đến trước mặt nàng:

“Phu quân mà nàng đang chờ đợi, hắn chỉ yêu một mình Trần Chiêu Thủy mà thôi…”

Nét mặt Cố Tịch Hy vẫn giữ sự bình tĩnh cố hữu, nhưng sâu thẳm trong lòng, nàng không thể không thừa nhận, mấy lời này của y đã khiến tim nàng đau thắt.

Một câu hỏi đột ngột lóe lên trong đầu, tại sao nàng lại phải sống như thế này?

Ánh mắt Hoàng Phủ Bắc Trì nhìn nàng từ đầu đến chân.

“Trẫm không giết nàng, mà còn biến cuộc đời nàng càng trở nên ly kỳ và thú vị hơn…”

Ngay sau đó, y bất chấp lao đến muốn giam hãm Cố Tịch Hy vào vòng tay mình. Nàng lập tức lách mình tránh được, thuận tay liền vỗ một chiêu lên khuỷu tay y.

Vẫn là thủ pháp của Cố sư phụ lợi hại.

Thanh kiếm Tàn Hồng luôn nằm bên dưới huyễn tháp, trong thoáng chốc lao ra khỏi vỏ, chuôi kiếm nằm trên tay Cố Tịch Hy, mũi kiếm lại hướng thẳng về phía Hoàng Phủ Bắc Trì.

Ánh mắt nàng lại còn sắc bén hơn cả lưỡi kiếm trên tay.

Nhưng Hoàng Phủ Bắc Trì không hề sợ hãi. Y chầm chậm đưa tay gạt mũi kiếm của nàng sang một bên, mỉm cười:

“Nàng cho rằng làm thế có tác dụng sao?”

“Rốt cục ngài muốn gì?”

Hoàng Phủ Bắc Trì không đáp nàng, y xoay mặt về hướng cửa, gọi một tiếng:

“Tiểu Dụ Tử!”

Một nội thị xấp xỉ tuổi Lưu công công hầu hạ hoàng đế Cao Tông bước ra. Cố Tịch Hy chưa từng gặp người này.

Hoàng Phủ Bắc Trì lại hướng mắt về phía nàng, nói:

“Truyền ý của trẫm, phế danh nguyên cơ của Trường thị. Thay vào đó… phong Trường thị làm quý phi!”

Dụ công công sau một thoáng bất ngờ liền gật đầu vâng dạ.

Cố Tịch Hy chết sững.

Thẳng tới khi Hoàng Phủ Bắc Trì đã phất tay áo bước ra ngoài, nàng mới sực tỉnh, lập tức lao theo y, gần như đang gào lên:

“Hoàng Phủ Bắc Trì, ngươi điên rồi sao? Ngươi điên rồi!”

Thị vệ ngự lâm quân đứng ở cửa dang tay ngăn Cố Tịch Hy lại.

Nàng nhìn theo bóng lưng của y biến mất sau cánh cổng đỏ đã nhuốm màu thời gian. Nước mắt cứ tuôn không ngừng trên má. Cả người gần như không trụ vững được, trượt theo một bên vách cửa mà ngồi phịch xuống.

Hóa ra, y muốn hủy hoại nàng.

Chỉ cần biến nàng thành nữ nhân của mình, Hoàng Phủ Bắc Trì sẽ khiến nàng vĩnh viễn không còn đường lui nữa.

Cho dù là tự nguyện hay bị ép buộc, câu chuyện nguyên cơ của thái tử trở thành phi tử của phản tặc thiên triều vẫn sẽ hình thành.

Cho dù ngày sau, giang sơn này lại thái bình, nàng cũng sẽ không còn lối nào để thoát.

Ngay từ khoảnh khắc ban lệnh, Hoàng Phủ Bắc Trì đã muốn kéo nàng đồng quy vu tận với y rồi…

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 141


Doanh trại Sở triều. Lũng Nham.

Hoàng Phủ Minh Phong ngồi phía sau bức địa đồ Lũng Nham, bộ khôi giáp màu đen khiến hắn vừa uy quyền, lại vừa đằng đằng sát khí.

Tin tức kinh thành bị ngự lâm quân làm phản, theo về tay Hoàng Phủ Bắc Trì, y còn coi trời bằng vung mà xưng đế, khi lan đến Lũng Nham đã khiến lòng quân xao động không ít.

Trong hắc giáp quân, mỗi người đều có cha mẹ, thê tử, con cái, bọn họ đều sinh sống ở kinh thành. Vậy mà giờ đây, nội kinh ngoại kinh đều bị phản quân vây giữ, nói không hoảng loạn chính là nói dối.

Nhưng họ cũng không thể bỏ Lũng Nham để quay về. Quay về cũng phải đánh một trận quyết tử, nếu quân Miêu lợi dụng điều đó thần tốc tấn công, người chịu thiệt, sa vào lưới gọng kiềm vẫn là quân hắc giáp.

Mấy ngày liền, Hoàng Phủ Minh Phong đều phải đích thân ra mặt, hô hào sĩ khí, chấn chỉnh lòng quân. Nói nếu bọn họ muốn mau chóng trở về, thì nhuệ khí ở đây phải tăng cao, đánh cho quân Miêu một trận sạch không kình ngạc!

Màn đêm buông xuống, Trần Kim bước vào lều trại của Hoàng Phủ Minh Phong, y cung kính đứng phía sau bức bình phong:

“Điện hạ cho gọi thần.”

Hoàng Phủ Minh Phong tháo mũ xuống, để lộ một vòng khăn tang vòng ngang đỉnh đầu:

“Bên phía Trường thái sư như thế nào?”

“Bẩm điện hạ, quân Lan tộc đã bị Trường thái sư đẩy lùi, hiện tại đang co cụm phía tả ngạn sông. Nếu không có gì thay đổi, hẳn chỉ vài ngày nữa, bọn chúng sẽ chính thức bị tiêu diệt.”

Chỉ chờ Lan tộc bị tiêu diệt, vũ lâm quân lập tức có thể tới đây hợp binh cùng với hắc giáp quân, giải quyết triệt để tộc Miêu.

Trần Kim lại nói:

“Với cả, điện hạ, Hương quốc gửi thám mã, báo rằng họ đã sẵn sàng.”

Hoàng Phủ Minh Phong gật đầu:

“Được, ngươi lui đi.”

Hắn đứng dậy, tháo khôi giáp trên người bình xuống, bất chợt động vào túi phúc màu xanh ngọc treo ở một bên thắt lưng.

Cố Tịch Hy…

Thông qua chút thân tín còn sót lại ở kinh thành vừa kịp đưa ra, Hoàng Phủ Minh Phong biết hoàng đế Cao Tông trước lúc bị bức chết đã sắp xếp cho hoàng hậu, Bảo Quân Hoa và tiểu vương tử rời hoàng cung. Nhưng lại không hề có thái tử phi trong đó.

Rốt cuộc vì sao nàng vẫn còn ở lại trong cung. Những người nên đi đều đã đi rồi, nàng chắc chắn sẽ là mục tiêu nhắm đến của Hoàng Phủ Bắc Trì.

Tuy nói y đã xưng đế, nhưng lại chỉ giữ quân ở nội kinh và ngoại kinh mà không dám bành trướng rộng hơn. Có thể thấy y chưa có ngọc tỷ trong tay.

Cờ quân lệnh hiện đang trong tay Hoàng Phủ Minh Phong, nên Hoàng Phủ Bắc Trì nếu muốn bành trước thâu tóm các đội binh ở các vệ phủ, y bắt buộc phải có ngọc tỷ.

Ngọc tỷ lại không thể mang ra khỏi cung…

Một suy nghĩ kinh hoàng chợt lóe lên trong đầu Hoàng Phủ Minh Phong.

**

Hoàng Phủ Bắc Trì một mặt sắc phong Trường thị làm quý phi, một mặt khác còn không ngừng loan tin với mọi người rằng, trước khi Trường Ý Đan tiến cung làm thái tử phi, y và nàng ta đã từng yêu đương mặn nồng thống thiết, nhưng vì hoàn cảnh buộc phải chia xa.

Hiện trường lúc này, chẳng qua là người có tình trở về với nhau.

Trong thoáng chốc, không ai là không cảm thấy Trường Ý Đan đích thị là hồng nhan họa thủy, từ đầu vốn dĩ đã là người của Hoàng Phủ Bắc Trì, nội ứng ngoại hợp giúp y tạo phản.



Cố Tịch Hy đối với những điều này, khóc không được, cười cũng chẳng xong.

Không cần giết, cũng không cần làm bất cứ điều gì đao to búa lớn, y chỉ cần ban cho nàng một danh vị quý phi, liền có thể vĩnh viễn khiến nàng đi vào con đường vạn kiếp bất phục.

Hoàng Phủ Bắc Trì đưa một nhóm ma ma đến giúp Cố Tịch Hy thay đổi kiểu tóc, trang phục, ban đầu đều bị nàng nhốt cứng ở bên ngoài. Có một lão ma ma lớn gan nghiến răng muốn bất chấp xông vào, chân còn chưa đặt được vào chính điện đã bị thanh kiếm bén ngót trên tay nàng dọa đến mất mật.

Cố Tịch Hy nghiến răng quát lớn:

“Cút! Cút hết cho bản cung!”

Nhóm ma đó liền không dám bạo gan nữa, ngoảnh đầu bỏ chạy.

Hoàng Phủ Bắc Trì liền đích thân đến. Y lệnh cho người tước mất kiếm Tàn Hồng của nàng, sau đó giữ chặt người nàng trước tấm gương đồng to lớn, giọng nói nhàn nhạt, nhẹ nhàng như gió xuân:

“Nàng kháng cự như vậy phỏng có ích gì? Đan nhi, không phải trước kia chúng ta rất vui vẻ, hạnh phúc sao?”

Cố Tịch Hy quay phắt người lại, năm ngón tay nhọn lại một lần nữa bóp chặt lấy cổ y.

Nàng nhướng mày:

“Đừng giở trò điên ở đây, Hoàng Phủ Bắc Trì, bằng không, ta khẳng định người sẽ chết rất khó coi!”

“Chậc chậc, sao nàng lại cứng đầu như vậy chứ?”

Ánh mắt y như thể vô tình lướt qua vòm ngực của nàng, trong chớp mắt, y lật tay, cưỡng chế tóm lấy khuỷu tay Cố Tịch Hy, vén cao ống tay áo lên.

Dấu vết thủ cung sa đỏ chói hiện ra thật rõ.

Cả người Cố Tịch Hy lập tức giống như bị đốt cháy.

Hoàng Phủ Bắc Trì lập tức phá lên cười, vừa điên loạn, vừa chất chồng vô vàn sự nhạo báng.

“Hóa ra bấy lâu qua, Đan nhi nàng vẫn thủ thân như ngọc vì trẫm sao…?”

Y nói rất lớn, cố tình muốn để những cung nhân bên ngoài nghe thấy.

Cố Tịch Hy thở dốc, cả người nàng dường như đang run, đang căng lên, có một thứ gì đó chèn nặng trong lồng ngực cố sức muốn thoát ra ngoài.

“Mau cút đi!”

Nhưng Hoàng Phủ Bắc Trì căn bản không nghe, y vòng tay bắt lấy eo nàng, dí sát hai cơ thể lại gần nhau. Điệu cười của y vẫn khanh khách trên môi:

“Vậy chi bằng để trẫm toại nguyện nàng, không uổng tâm nàng ngày nhớ đêm mong.”

Cố Tịch Hy biết, mình không phải đối thủ của y, nhưng chí ít, nàng không thể chịu nhục nhã như thế.

Lăn lộn bao năm trong giang hồ không chết, hà cớ gì lại chịu hoen ố trong tay của một tên loạn thần tặc tử!

Nàng rút cây trâm ngọc vắt trên tóc mình, một lần nữa muốn dùng cách mà Hoàng Phủ Minh Phong đã chỉ chấm dứt tên cầm thú trước mắt này.

Nhưng mấy động tác võ công nàng thi triển đều bị Hoàng Phủ Bắc Trì phá giải được, một khắc trước khi mũi trâm chạm được lên một bên cổ của y thì bị đánh gãy xuống đất.

Y siết cứng lấy hai cằm tay của nàng:

“Hóa ra, giết Hạ Hầu Niên, nàng cũng có phần.”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 142


Cố Tịch Hy nghiêng đầu, nhướng mắt đầy khiêu khích:

“Chính là như vậy đấy! Ngươi tưởng như thế nào?”

Hoàng Phủ Bắc Trì long sòng sọc mắt nhìn nàng.

Trong một khoảnh khắc y bị phân tâm, Cố Tịch Hy liền dùng mũi chân, xoay một vòng hất tung lên cây trâm vừa bị y đánh rớt.

Nàng vùng tay mình ra, bắt được cây trâm, không kịp suy tính quá nhiều mà ghim thẳng vào bả vai của y.

Máu lập tức rỉ ra làm sẫm màu long bào y đang mặc.

Cố Tịch Hy thừa biết, chút thương tích này đối với Hoàng Phủ Bắc Trì còn thua cả kiến cắn vào da, nhưng nếu không làm gì đó, nàng e mình sẽ bị nam nhân này ép đến phát điên.

Hoàng Phủ Bắc Trì theo phản xạ đứng cách xa nàng một chút, đưa tay lên xem xét vết thương. Cuối cùng gật gật đầu, giọng nói rít qua kẽ răng:

“Chơi vui quá nhỉ?”

Y bước lên, xoa xoa bàn tay vẫn còn đang ghim chặt cây trâm của nàng, thì thầm:

"Nếu nàng có bản lĩnh, vậy thì tự mình đi tìm cái chết đi, lụa trắng, hay mấy cây trâm nhọn này cũng được. Trẫm sẽ an táng cho nàng thật long trọng.

Còn nếu không dám, vậy thì tốt nhất đừng nháo, bằng không, bổn thiên tử có thể khiến quý phi nàng sống không bằng chết!"

Nói rồi, y liền phất tay áo rời đi.

Cố Tịch Hy đứng ngơ ngẩn một hồi lâu, ráng hoàng hôn len qua khung cửa gỗ cách điệu đẹp đẽ, phủ sáng lên người nàng

Chết, hay là sống không bằng chết…?

Hình như, nàng càng lúc càng đi tới đường cùng rồi. Bây giờ, cho dù Trường Khánh Diên và Hoàng Phủ Minh Phong có quay trở về, phá thành giành lại ngai vua, thì nàng cũng sẽ không cách nào hoàn thành nhiệm vụ ban đầu mà mình muốn.

Cái gì mà làm hoàng hậu, làm phượng hoàng chứ?

Hoàng Phủ Bắc Trì đã bê một chậu nước bẩn khổng lồ, ngang nhiên hất thẳng lên người nàng rồi.

Chết, hay là sống không bằng chết…?

Nàng cứ nhìn chằm chằm vào cây trâm ngọc trên tay mình như vậy, lâu thật lâu…

Đến một khoảnh khắc, Cố Tịch Hy bất chợt giật mình, lập tức quăng cây trâm trong tay mình đi, ngã ngồi xuống đất.

Trâm ngọc va vào tường không gãy, chỉ có vài mảnh vụn vì lực va đập quá mạnh mà li ti rơi ra.

Chiều hôm đó, và cả đêm hôm đó, Cố Tịch Hy đã khóc tới mức không còn sức lực để gào lên thành tiếng, lần đầu tiên trong đời nàng cảm thấy bản thân bất lực như vậy.

Khi sư phụ và sư mẫu mất, nàng đúng thật là rất đau lòng, nhưng chỉ đau lòng mà thôi, không phải tuyệt vọng, vì nàng còn bốn phương tám hướng thế gian để đi, chỗ nào cũng có thể đi.

Nhưng mà bây giờ, vây quanh nàng chỉ có bốn vách tường kín bưng của hoàng cung, ngẩng mặt không thấy bầu trời, dõi mắt không thấy tương lai.

Hoàng Phủ Bắc Trì đúng là nói được làm được. Y thật sự đang khiến Cố Tịch Hy sống không bằng chết.

Y mỗi đêm đều đến chỗ của nàng, không động vào nàng, chỉ thản nhiên lên giường nằm ngủ, mặc kệ nàng làm gì, ngủ ở đâu.

Đúng vậy, chỉ cần như vậy.

Trước kia, Hoàng Phủ Minh Phong và Cố Tịch Hy ở cùng một chỗ, lúc đầu thậm chí còn không có một sự động phạm xác thịt nào, song vẫn khiến cả hoàng cung này cho rằng nàng và hắn hoan hoan hợp hợp, tình chàng ý thiếp.

Bây giờ, Hoàng Phủ Bắc Trì cũng chỉ cần như vậy, y đã có thể hô hoán cho người người đều biết Trường thị và y đang rất vui vẻ sau khi mưu phản giết vua.

Lúc đầu, Cố Tịch Hy còn nỗ lực kháng cự, nàng không thể giết được y, nhưng chí ít cũng sẽ không khuất phục y.

Sau mỗi đêm, nàng đều sai Trữ Nhi đốt bỏ chăn đệm mà Hoàng Phủ Bắc Trì đã ngủ, đập vỡ hết toàn bộ vật dụng mà y đã chạm vào.

Thậm chí, chỉ cần y chạm vào người nàng, bất kể là nơi đâu, sáng hôm sau, nàng đều phải ngâm mình trong hồ nước gần hai canh giờ.

Cảm thấy rất dơ bẩn, rất nhục nhã.

Những điều này cũng không thể chứng minh rằng Cố Tịch Hy trong sạch. Nàng có mọc miệng khắp người cũng không cách nào biện hộ được cho mình.

Ngoại trừ Trữ Nhi, các cung nhân khác trong Tựu Nguyệt điện đều nhìn nàng bằng đôi mắt khác. Không mạo phạm, nhưng đầy khinh thường và khó chịu.

Không nhớ rõ đã trôi qua bao lâu, bao nhiêu ngày, Cố Tịch Hy ngồi trước gương đồng, đưa tay tháo những mảng da bong tróc trên môi mình, tận tới khi mảnh môi dưới xuất hiện những mảng đỏ quánh, có nơi còn lấm tấm máu, nàng mới giật mình sực tỉnh.

Cuối cùng vẫn là không còn sức để khóc, Cố Tịch Hy nhìn mình trong gương, bật cười, tự nhạo báng.

Trữ Nhi mang vào cho nàng một bát cháo hoa, cất giọng đau lòng:

“Tiểu thư, người ăn một chút đi.”

Hoàng Phủ Bắc Trì đã phế danh nguyên cơ của nàng, phong làm quý phi, nhưng nàng tuyệt đối không nhận thứ ô danh này. Trữ Nhi thấy thế liền đổi cách xưng hô, không gọi nàng là nương nương nữa.

Cố Tịch Hy nhìn bát cháo đặt bên cạnh, không chú tâm lắm, lại mơ hồ nói:

“Trữ Nhi, ta muốn về nhà…”

Nói rồi, nàng lại tự nhớ ra, nàng làm gì có nhà nhỉ?

Trữ Nhi siết tay nàng:

“Tiểu thư đừng sợ, điện hạ và thái sư sắp quay về rồi, chỉ cần họ về, mọi chuyện sẽ kết thúc.”

Cố Tịch Hy khẽ hả một tiếng, sau đó lầm bầm gì đó, Trữ Nhi không nghe rõ.

Sẽ không kết thúc đâu, thứ ô danh mà Hoàng Phủ Bắc Trì đã dội lên người nàng, lên ba chữ Trường Ý Đan sẽ không có cách nào kết thúc được.

Nếu chuyện tạo dựng một nguyên cơ cao quý đơn giản như vậy, Cố Tịch Hy nàng đã không xuất hiện ở đây.

Mà hình tượng nguyên cơ cao quý của Trường Ý Đan mà nàng cất công tạo dựng, đã vỡ nát thành vụn mất rồi.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 143


Cố Tịch Hy bắt đầu không muốn ăn uống, không phải nàng cố tình không ăn, mà là không cách nào nuốt vào được. Tựa như chỉ cần cho một thứ gì đó vào miệng, mảng da thịt bỏng nát bị lửa thiêu của Hoàng Phủ Bắc Trì sẽ hiện ra, làm nàng cảm thấy ghê sợ, trong phút chốc liền nôn hết đồ ăn ra ngoài.

Cho đến một ngày, nàng bất lực nôn ra một ngụm máu lớn.

Hoàng Phủ Bắc Trì vừa vẹn đi tới, trông thấy, y cười nhạt một tiếng rồi bước đến, ngồi xuống, vươn tay giữ lấy cằm nàng:

“Sao thế? Sắp chết rồi sao? Yên tâm, trẫm đã nói rồi, sẽ cho nàng một tang lễ thật long trọng…”

Cố Tịch Hy thở hắt ra một hơi, hất tay của y ra, sau đó đưa tay lau đi vệt máu còn đọng trên khóe miệng, cười khẩy:

“Mơ sao? Ta đã nói rồi, ta ở đây là để xem kẻ giết cha giết vua sẽ có kết cục như thế nào.”

“Tự tin quá nhỉ?”

“Ha, dù bản cung có chết, cũng phải chết sau ngươi, lấy ngươi lót xác!”

Nàng tuyệt đối sẽ không chết.

Từ nhỏ đến lớn, từ trước đến nay, nàng chỉ một lần duy nhất cam tâm tình nguyện tiếp nhận cái chết. Đó là khi nàng bất chấp tất cả lao ra muốn đỡ mũi tên tẩm đầy kịch độc đó cho Hoàng Phủ Minh Phong ở bờ Bạc thủy.

Nhưng hắn đã kịp xoay người để hứng lấy mũi tên đó. Hắn không chết, vậy nên nàng cũng sẽ không chết…

Nhưng Cố Tịch Hy thật sự nuốt không trôi, chỉ cần đưa một thứ gì đó vào miệng, nàng đều nôn tới mức tưởng như lục phủ ngũ tạng đều trôi hết ra ngoài. Số máu phí hoài cho chuyện này xem ra cũng không ít.

Trữ Nhi rơm rớm nước mắt:

“Tiểu thư, nô tỳ xin người, người gắng ăn một chút gì đó đi!”

Cố Tịch Hy thở dài, đưa khăn lụa cho nàng ta, cau mày nói:

“Ngươi đừng khóc, ta không dễ chết như vậy đâu!”

Trước kia chịu nhiều cực khổ như vậy, cũng từng nhịn đói nhìn khát rất nhiều ngày, không phải nàng vẫn kiên cường mà sống hay sao?

Nữ quản gia ở nhà Hạ viên ngoại, nơi Cố Tịch Hy từng hầu hạ trước khi được Trường Khánh Diên mang tới kinh thành, bà ấy từng nói, nàng giống như cây Đàn Hương vậy, rất bền bỉ và kiên cường, có thế nào cũng không hư hao được.

Nhưng sự mục ruỗng từ bên trong này, bản thân Cố Tịch Hy là người rõ nhất.

Hôm đó là một buổi chiều hoàng hôn rất đẹp, ráng chiều phủ lên khoảnh sân rộng phía trước chính điện, gió đưa hương thơm của hoa bạch trà từ vườn sau trôi tới, ngào ngạt và dịu dàng.

Cố Tịch Hy nghiến răng nghiến lợi ăn cháo loãng, cố ép bản thân mình không được nôn ra, nhưng vẫn chỉ có thể cố đến phân nửa.

Nàng nhấc chân váy ngồi xuống bên bậc cửa, lặng lẽ nhìn mặt trời đang dần trôi tuột xuống.

Trữ Nhi ngồi bên cạnh nàng, dùng quạt quạt đi bụi mờ và mấy loại côn trùng nhỏ.

Nàng ta nhìn thấy hốc mắt Cố Tịch Hy ầng ậng nước, phản chiếu sắc sáng vàng cam của bầu trời, khiến đôi mắt đó càng thêm lung linh, xinh đẹp, nhưng cũng u ám và ảm đạm đến vô cùng.

Hốc mắt đầy nước, nhưng từ đầu đến cuối đều không rơi ra một giọt nào.

Cố Tịch Hy nhìn Trữ Nhi, mỉm cười nói:

“Trữ Nhi, sau này có cơ hội, ngươi nhất định phải ra khỏi hoàng cung. Ở đâu cũng được, thế nào cũng được, đừng có giam mình trong đây.”

Nếu bây giờ được chọn lại, có thể Cố Tịch Hy sẽ…

Bỏ đi, không thể nào có thể chọn lại được nữa.

Không đợi Trữ Nhi hồi đáp, nàng lại nói:

“Ngươi ngưỡng mộ thế tử A Cát Kỳ sao?”

Ngày đó, khi nàng ta từ chỗ huynh muội A Cát trở về, dù chỉ là một khoảnh khắc thoáng qua ngắn ngủi, nhưng nụ cười đó, giọng điệu đó…

Cố Tịch Hy biết, vì nàng cũng là như thế khi dối diện với Hoàng Phủ Minh Phong. Ban đầu, nàng sợ hắn, nhưng không thể phủ nhận, nàng vui khi gặp hắn, nàng phấn khởi khi nghe hắn gọi nàng.

Trữ Nhi có chút hoang mang, vành tai trở nên phiếm hồng:

“Tiểu thư, nô tỳ…”

“Lời ta nói ra thô nhưng thật, có những thứ không phải của mình, mình không xứng đáng, cố với tới thì cũng chỉ là công dã tràng.”

Cố Tịch Hy nàng chính là minh chứng rõ ràng nhất. Nàng là vì muốn chạm đến những thứ vốn không thuộc về mình, từ danh phận thiên kim cho tới trái tim của Hoàng Phủ Minh Phong.

Kết quả… kết quả chính là bị đày đọa thế này.

Nàng chống tay lên cằm, ngước mắt hướng ra ngoài. Một đàn chim lạ đang nối đuôi nhau lũ lượt bay qua bầu trời đang rực màu lửa. Một cơn gió tàn kéo đến, khiến tóc nàng bay tung lên.

Cố Tịch Hy thở dài, Bạch Lão năm xưa quả nhiên nhìn thấu hồng trần, nàng đích thị là hoa dại, còn thứ mà nàng ngưỡng vọng lại xa tít tắp như mây trời. Hoa dại sẽ không bao giờ tự bứt rễ mà bay lên chạm được tới mây.

Nhắc tới Bạch Lão, Cố Tịch Hy đột nhiên nhớ ra một chuyện. Ngày đó khi nàng tiễn ông rời đi ở cửa sau của phủ Thái sư, ông đã đưa cho nàng một túi gấm màu nhung.

Bạch Lão nói, gặp nàng là hữu duyên, vậy thì tặng cho nàng thứ này, nếu mai sau gặp phải điều bất trắc, hy vọng thứ này có thể giúp nàng một phen.

Tối đó, Cố Tịch Hy đã lục tung rương đồ đạc của mình lên, tìm thấy túi gấm màu nhung đỏ nằm ở đáy rương.

Nàng ngồi xuống ngay bên cạnh rương, mở túi gấm ra.

Bên trong có một gói thuốc, một mảnh giấy. Trên mảnh giấy cũ là nét mực đã nhòe vì thời gian nhưng vẫn có thể đọc được.

Bạch Lão viết: Cổ độc, thiên hạ vô phương giải.

Bàn tay của Cố Tịch Hy lập tức run lên bần bật, cả mảnh giấy và gói thuốc theo đó mà trượt khỏi tay nàng.

Nàng ngẩng mặt, bắt gặp lo hoa huệ đặt ở góc phòng, cánh hoa từ sớm đã khô héo, ngả vàng, có nơi còn chuyển hẳn sang một màu đen chết chóc, rũ xuống tả tơi.

Không lẽ… thật sự chỉ có cái chết mới có thể giải thoát cho nàng sao?

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 144


Cố Tịch Hy nghiến răng, không thể nào, nàng tuyệt đối sẽ không dùng cái chết để chấm dứt mọi chuyện.

Trên đời, nếu ai cũng lâm vào đường cùng rồi đi tìm cái chết, vậy thì không phải quá thảm hại rồi hay sao?

Hơn nữa, Cố Tịch Hy vất vả sống, đi được tới ngày hôm nay hoàn toàn không dễ dàng. Đúng là nàng không còn đường lui, phía trước mặt là vực thẳm, vậy thì thay vì cắn lưỡi tự vẫn, nàng thà gieo mình xuống vực còn hơn.

Vì ít ra như thế, nàng vẫn còn một chút cơ hội được sống.

Cố Tịch Hy chậm rãi nhặt mảnh giấy và gói thuốc lên, lật qua lật lại ở trên tay, nhíu mày mấy cái.

Bạch Lão cho nàng thứ này, có lẽ không phải muốn nàng dùng nó để đi tìm chết. Dù sao, không cần cổ độc, chỉ cần nàng muốn thì vẫn có vô số cách để rời khỏi thế gian này, cần gì phải phí tâm đưa ra một túi gấm.

Hoàng Phủ Bắc Trì… Thứ này nếu có dùng, thì cũng chỉ dùng trên người y!

**

Tiết lập thu vừa đến, cuối cùng Cố Tịch Hy cũng đón nhận được chút tin tốt lành. Nàng phong thanh nghe được, cả Miêu tộc và Lan, tộc đều đã bị quân đội của thiên triều đánh bại. Hiện tại, hắc giáp quân và vũ lâm quân đang thần tốc tiến về kinh thành.

Chẳng trách mấy ngày nay Hoàng Phủ Bắc Trì không có quá nhiều tâm tư đến chỗ của nàng.

Ban đầu, vốn dĩ y muốn bức chết hoàng đế Cao Tông, giành lấy ngọc tỷ, nghiễm nhiên có được thiên hạ. Vậy thì cho dù Hoàng Phủ Minh Phong và Trường Khánh Diên có dẫn binh quay lại, y vẫn có thể điều binh từ các vệ phủ nghênh chiến, quy kết cho hai người bọn họ mới là loạn thần tặc tử.

Chỉ là, y không tính được hoàng đế sớm đã biết kế hoạch của y, nên âm thầm cho người giấu đi ngọc tỷ.

Cố Tịch Hy muốn cười nhạo một tiếng, có lẽ Hoàng Phủ Bắc Trì đoán già đoán non, cũng không nghĩ ngọc tỷ đang nằm trong tay nàng, hơn nữa còn nằm ở nơi không ai ngờ tới.

Sự thật đúng là như vậy, nên từ đầu tới cuối, Hoàng Phủ Bắc Trì chỉ dám giữ binh ở nội kinh và ngoại kinh, không dám bành trướng.

Kinh thành bây giờ, có khác gì một một cái thung lũng nằm giữa rừng, bốn phía bị vây kín.

Nhưng mà, người như Hoàng Phủ Bắc Trì, sẽ không dại gì đưa mình vào thế gọng kìm như vậy.

Chỉ tiếc, thông tin mà Cố Tịch Hy biết được chỉ có bấy nhiêu. Tiểu Bội Tử và Tiểu Chu Tử đều bị Hoàng Phủ Bắc Trì hạn chế đi lại để thăm dò tin tức, hơn nữa bây giờ, bọn họ đối với nàng cũng không còn như xưa…

Vậy thì tìm người khác.

Mỗi ngày, Hoàng Phủ Bắc Trì đều đưa một nhóm ma ma tới điện Tựu Nguyệt, cũng chẳng làm gì cả, ngày ngày lặp lại chuyện nhàm chán là thuyết phục Cố Tịch Hy thay y phục quý phi. Lần nào cũng vậy, đều bị nàng đuổi đến sợ mất mật, vội chạy đi.

Chạy đi, hôm sau lại chạy đến.

Trong nhóm người đó, có một ma ma họ Thôi, Trữ Nhi nói với Cố Tịch Hy rằng nàng ta biết bà ta. Thôi ma ma trước kia làm ở Ngự thiện phòng, bà ta có một đứa con trai nhưng bất tài vô dụng, lại còn ham bài bạc, ngay cả một vách lều tranh còn lại cũng bị gã bán đi.

Cố Tịch Hy mỉm cười, hấp háy mắt:

“Vậy sao?”

Hôm nay, nàng cố tình để Thôi ma ma thỏa lòng, để bà ta vào được tận phòng ngủ của mình. Đi tới bàn trang điểm, liền trong thấy cả một hộp minh châu sáng lấp lánh đựng trong hộp gỗ đàn hương.

Minh châu chói tới mức khiến người ta muốn kiềm lòng cũng không được.

Thôi ma ma vừa nhặt một viên minh châu toan muốn cho vào tay áo thì Cố Tịch Hy thình lình xuất hiện. Nàng lên tiếng:

“Ma ma làm gì thế?”

Bà ta giật mình, lập tức xoay người lại, viên minh châu không cẩn thận trồi ra khỏi tay áo, rơi xuống, lăn lông lốc tới trước mũi chân Cố Tịch Hy.

“Quý… quý phi nương nương! Nô tỳ chỉ là trong thấy minh châu của người nằm lung tung trên bàn, sợ lạc mất, nên mới muốn giúp người thu dọn.”

Tùy ý động vào đồ của chủ tử đã là có tội, còn linh tinh gì nữa.

Nhưng Cố Tịch Hy không hề tỏ ra tức giận, nàng đích thân cúi người, nhặt viên minh châu lên, đi đến trước mặt Thôi ma ma, dúi nó vào tay bà ta, nhẹ giọng nói:

“Bản cung còn có thể cho ma ma nhiều hơn như thế này.”

Thôi ma ma ngơ ngác.

Nàng tiếp tục nói, giọng điệu êm ả nhưng thanh âm của tuyết rơi đầu mùa:

“Chỗ bản cung có rất nhiều thứ đẹp hơn cả minh châu, muốn thế nào thì sẽ có thế ấy. Chỉ cần… ma ma nói nhiều hơn với ta một chút là được.”

Thôi ma ma ít nhiều cũng đã hầu hạ trong hoàng cung lâu năm, còn có thể nghe không hiểu ý tứ trong lời của nàng sao.

Bà ta có đôi chút lưỡng lự, nhưng viên minh châu trong tay lại quá đỗi sáng chói. Lại nghĩ đến đứa con phá gia chi tử của mình, nghĩ đến những thứ kỳ trân dị bảo được bày trí trong Tựu Nguyệt điện…

Sau cùng, vẫn là không kiềm lòng được.

Thôi ma ma lập tức quỳ rạp xuống trước mặt Cố Tịch Hy:

“Nương nương muốn nô tỳ nói gì?”

Nàng mỉm cười:

“Những gì ma ma biết về chiến sự ngoại kinh.”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 145


Thôi ma ma nói cho Cố Tịch Hy biết, hiện tại quân của Trường Khánh Diên và Hoàng Phủ Minh Phong đã tiếp cận được bốn góc ngoại kinh. Hình như còn có một binh lực của Hương quốc tiếp sức.

Cố Tịch Hy nhíu mày, Hương quốc?

Đúng vậy nhỉ, trước đây, nàng lo lắng Hương quốc sẽ câu kết với Hoàng Phủ Bắc Trì như Miêu tộc. Nhưng Hoàng Phủ Minh Phong đã khẳng định chắc nịch với nàng chuyện này sẽ không xảy ra. Hơn nữa, Hoàng Phủ Miên Khang còn mang năm vạn tinh binh đến Hương quốc, trên danh nghĩa là để luyện binh.

Có thể thấy, Hương quốc vốn đã ngả về Hoàng Phủ Minh Phong từ lâu.

Nhưng Hoàng Phủ Bắc Trì đổi chác với Miêu tộc và Lan tộc bằng một phần quốc thổ thiên triều.

Vậy Hoàng Phủ Minh Phong đã đổi chác với Hương quốc thứ gì? Nàng không tin họ sẽ xuất binh mà không thu về lợi ích.

Nhưng, lời nói phía sau của Thôi ma ma lại khiến Cố Tịch Hy thảng thốt.

Bà ta nói, trong lúc dẫn quân muốn công thành, dường như Hoàng Phủ Minh Phong đã bị trúng một mũi tên.

Cố Tịch Hy lập tức điếng người mà đứng bật dậy.

Lại là tên sao? Lần trước ở Lũng Nham cũng là tên, kết quả nàng đã có một đêm dài kinh hồn bạt vía.

Nàng siết chặt nắm tay, từng tơ máu trên người tưởng như đều căng ra như dây đàn.

Những tưởng chiến sự cam go như thế, Hoàng Phủ Bắc Trì sẽ không còn thời gian mà quấy rầy Cố Tịch Hy, không ngờ y vẫn lại đến.

Vẫn là một màn che mắt cũ, y lệnh cho người đóng kín cửa phòng ngủ, nhốt mình và nàng vào cùng một chỗ, sau đó thì thả mình lên giường.

Cố Tịch Hy đi tới gần y, nhếch môi, khẽ lên tiếng:

“Bây giờ vẫn còn có thể ngủ được sao?”

Hoàng Phủ Bắc Trì đương nhiên không ngủ, y chậm rãi mở mắt, đưa tay muốn tóm lấy vành áo của nàng, nhưng nàng đã nhanh chóng tránh được.

Giọng điệu y không hề đứng đắn, khẽ vang lên:

“Sao thế, Đan nhi lo cho ta à?”

Nụ cười trên môi Cố Tịch Hy vẫn nguyên vẹn, nàng nhẹ giọng đáp:

“Đúng thế, đang lo, lo ngươi vì bất cẩn mà chết quá dễ dàng, vậy thì không thỏa lòng ta.”

Nàng muốn tận mắt nhìn thấy y chết, chết một cách thảm hại nhất từ cổ chí kim.

Hoàng Phủ Bắc Trì bật cười khanh khách:

“Vậy thì trẫm ắt phải làm Đan nhi thất vọng rồi. Nàng cho rằng vũ lâm quân và hắc giáp quân tiến tới kinh thành, trẫm tự sẽ đưa tay chịu trói sao?”

Cố Tịch Hy giương mắt nhìn y:

“Ngươi có thể làm được gì khác?”

Hoàng Phủ Bắc Trì ồ lên một tiếng, ngồi thẳng dậy:

“Quý phi đang thăm dò trẫm à?”

Nàng không đáp, ánh mắt lóe lên tia hưng phấn, như thể sắp được tận mắt nhìn kẻ thù của mình chết đi.

Nàng hờ hững xoay lưng bước đi.

Thái độ này đã thật sự chọc giận Hoàng Phủ Bắc Trì, y lập tức đứng phắt dậy, tóm lấy cằm tay Cố Tịch Hy, ép sát nàng vào vách cột, gầm lên:

“Nàng cho rằng trẫm sẽ thua Hoàng Phủ Minh Phong sao?”

Cố Tịch Hy nhướng mày, vẫn không nói gì.

Y giương tay túm chặt lấy cổ nàng, sức lực dồn lên đó, khiến mặt trong thoáng chốc đỏ gay.

“Trường Ý Đan, nàng nghe cho rõ, trẫm sẽ không thua! Bốn góc ngoại kinh chỉ là bẫy của trẫm, chỉ cần bọn chúng tiến quân đến vách thành nội kinh, trẫm sẽ phát lệnh cho binh lực nghiền nát bọn chúng!”

Hoàng Phủ Bắc Trì bật cười sặc sụa:

“Đan nhi, nàng cứ chờ đi, chờ đi nhặt xác của phụ thân mình, còn có cả Hoàng Phủ Minh Phong nữa. Lúc đó, trẫm sẽ mở lượng hải hà, để nàng đi vuốt mắt cho bọn họ!”

Cố Tịch Hy bị y siết cổ tới mức sắc mặt chuyển từ màu đỏ sang tím tái.

Nàng nghiến răng, co tay thành nắm đấm thúc vào hông y.

Hoàng Phủ Bắc Trì rốt cục cũng buông nàng ra, mặc kệ nàng nằm sóng soài trên đất, phất tay áo bỏ đi.

Đây là lần đầu tiên y rời khỏi Tựu Nguyệt điện khi đêm còn chưa tàn.

Cố Tịch Hy ôm lấy cổ mình, liên tục thở dốc, ánh mắt vẫn đăm đăm nhìn theo bóng lưng của Hoàng Phủ Bắc Trì cho tới khi nó biến mất vào màn đêm.

Trữ Nhi vội chạy vào đỡ nàng, giọng nàng ta tuy khẽ, song vẫn đầy căm phẫn:

“Người này điên thật rồi!”

Cố Tịch Hy chống tay, cố gắng ngồi dậy. Khi hơi thở đã dần bình ổn lại mới từ tốn nở một nụ cười:

“Nhưng ta lại cần sự điên loạn này của y.”

Một người tỉnh táo, chắc chắn sẽ dễ chiến thắng hơn một kẻ điên.

**

Cùng lúc đó, doanh trại Sở triều đóng bên ngoài ngoại kinh.

Hoàng Phủ Minh Phong chầm chậm mở mắt, vết thương trên bả vai khiến hắn đau đến nghiến răng. Lực bắn của kẻ đó đúng là mạnh thật, mũi tên cắm thẳng vào tận xương.

A Cát Kỳ đứng bên ngọn lửa, trên tay là mảnh vải xô dính máu của Hoàng Phủ Minh Phong, trông thấy người đã tỉnh liền tiến lại:

“Tỉnh rồi sao?”

Y giơ miếng vải lên trước ngọn lửa, thở dài một tiếng rồi đốt đi.

“Đây là lý do ngài muốn ta đến thiên triều.”

Hoàng Phủ Minh Phong cố chống tay ngồi dậy, gật đầu.

A Cát Kỳ nói:

“Đã bị thương tới nông nỗi này, còn cật lực muốn công thành. Trễ một hai ngày cũng không hề gì, phản tặc ở bên trong cũng không chạy thoát được.”

Ánh mắt Hoàng Phủ Minh Phong không nhìn y, ngược lại đăm đăm vào đâu đó, dường như không có tiêu điểm:

“Nàng ấy vẫn còn bị giam bên trong.”

“Thái tử phi của ngài có bản lĩnh lắm, nàng ấy không dễ bị ức hiếp đâu.”

Giọng nói của Hoàng Phủ Minh Phong rít qua kẽ răng:

“Nhưng phản tặc là một tên điên không có tính người.”

Mi tâm của A Cát Kỳ cũng khẽ cau lại, y nói:

“Điện hạ, coi như nể mặt ta vì ngài mà sắm vai ác, ngài nói thật nghe xem, ngài có yêu thái tử phi không?”

Hoàng Phủ Minh Phong đưa mắt nhìn y, lồng ngực hắn dường như đang phập phồng rất mạnh, sau đó lại nhìn giá nến vừa đốt mảnh vải xô ướt máu thành tàn tro.

Một lúc lâu sau, hắn cười nhạt:

“Đã đến nước này rồi, yêu hay không yêu còn quan trọng sao?”

A Cát Kỳ á khẩu.

Y đứng dậy, lắc lắc đầu:

“Nàng ấy sẽ hận ngài tới chết mất…”

Hoặc cũng có thể, nàng thật sự sẽ vĩnh viễn không hận người mà nàng yêu thương.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 146


Từ chỗ của Thôi ma ma, Cố Tịch Hy biết được hắc giáp quân và vũ lâm quân đã công phá thành công ba trên bốn góc thành ngoại kinh. Cô thành duy nhất còn lại nằm ở phía nam cũng chỉ còn thoi thóp.

Chỉ cần phá thành công nam thành, thì hợp binh sẽ xông thẳng đến phá nát chính quan, xông vào nội kinh.

Nếu không có gì thay đổi, sáng sớm ngày mai sẽ diễn ra trận đánh sống còn trước thành lũy dẫn vào nội kinh.

Nhưng Hoàng Phủ Bắc Trì đã nói, y sẽ nghiền nát quân đội thiên triều ở đó.

Cố Tịch Hy chỉ cần biết như thế.

Và nàng cũng chỉ chờ như thế.

Hoàng Phủ Bắc Trì muốn đến cổng thành để nghiền nát quân đội, vậy thì Cố Tịch Hy sẽ có cách khiến y vĩnh viễn không thể bước tới cổng thành.

Thậm chí, cả cửa chính của Tựu Nguyệt điện cũng sẽ không thể bước ra.

Nàng biết, trước khi y ngự giá thân chinh, chắc chắn sẽ đến chỗ của nàng. Với một kẻ điên cuồng sát, để thỏa mãn sát tính trên người mình, y chắc chắn phải đến ngạo nghễ với nàng một phen.

Như cách mà y đã hứa sẽ để nàng đi nhặt xác cho Trường Khánh Diên và Hoàng Phủ Minh Phong.

Là xác họ, hay xác của y?

Cố Tịch Hy gắng sức ăn hết một bát cháo hoa, không nôn ra một chút nào. Giả như những bi kịch và tai tiếng đang bủa vậy lúc này hóa thành một khối gỗ, nàng nghĩ mình cũng sẽ nghiến răng nghiến lợi cắn lấy, nhai cho kỳ nát vụn mới thôi.

Chỉ tiếc, chúng vô hình, nên nàng đành vô phương.

Hoàng Phủ Bắc Trì quả nhiên đến, hơn nữa trên người y còn vận khôi giáp. Mũ giáp đính một chữ vương, khiếm Cố Tịch Hy cảm thấy vừa chói vừa chướng mắt.

Nàng thản nhiên ngồi trên bàn trà, thủng thẳng rót một tách ra, đưa lên miệng uống.

Y tiến tới trước mặt nàng, đầu hơi cúi xuống, ngón tay thô ráp vuốt ve mấy đường lên gò má mảnh dẻ của nàng.

Cố Tịch Hy cụp mắt, không nhìn, cũng không lên tiếng.

“Đan nhi, nàng nói nghe xem, nàng muốn Hoàng Phủ Minh Phong chết như thế nào, trẫm đều sẽ tận lực đáp ứng nàng.”

Nàng vẫn yên lặng.

Bàn tay đang nhẹ nhàng của y bất giác đổi lực, lật một cái liền bóp chặt lấy cằm nàng:

“Đừng tỏ thái độ đó với trẫm! Nàng càng như thế, điện hạ của nàng sẽ chết rất khó coi!”

Đáy mắt Cố Tịch Hy vằn lên mấy sợi tia máu, nhưng từ đầu đến cuối vẫn im lặng, nhưng vì lực tay của Hoàng Phủ Bắc Trì quá mạnh, nàng buộc phải đối diện với nét mặt cuồng loạn của y.

Hoàng Phủ Bắc Trì giống như bất chợt nhớ tới gì đó, y liếc mắt nhìn tách trà Cố Tịch Hy vừa uống phân nửa, bật cười ha hả, đưa tay cầm lấy và uống cạn.

Y quay sang nói với chúng thị vệ sau lưng mình:

“Các ngươi nhìn xem, quý phi đang chúc trẫm thắng trận khải hoàn!”

Hoàng Phủ Bắc Trì chính là như vậy, việc ăn uống của y luôn được Dụ công công kiểm tra rất khắt khe, lúc nào cũng phải thử qua mấy lượt kim bạc.

Tựu Nguyệt điện cũng không ngoại lệ, tuy nhiên, nếu là những thứ Cố Tịch Hy đã dùng qua, y sẽ không xem xét mà trực tiếp đưa lên miệng. Có lẽ y tin rằng, nàng là kiểu người sẹ không bao giờ tự ý đi tìm chết.

Cùng nàng dùng chung một món gì đó, y còn vừa khéo chứng minh cho nhiều người biết cả hai đang tình chàng ý thiếp tới mức nào.

Cố Tịch Hy cực kỳ căm ghét, nên luôn sai Trữ Nhi đập vỡ hết những thứ y đã chạm vào.

Nhưng lần này thì không như thế…

Khoảnh khắc Hoàng Phủ Bắc Trì vừa xoay lưng bước đi, nàng liền khom người phun hết số trà trong miệng ra, ánh mắt lạnh lùng nhìn theo bóng lưng ngạo mạn của y.

Một, hai, ta…

Chưa bước ra khỏi bậc cửa của Tựu Nguyệt điện, bóng người vận khôi giáp đó quả nhiên đã ngã xuống, miệng phun ra liên tiếp mấy búng máu đen ngòm.

Dụ công công tái mặt hét toáng lên.

“Trà đó có độc! Mau, bắt quý phi!”

Thị vệ ở gần nhất rút kiếm ra hướng về phía Cố Tịch Hy. Nhưng nàng chỉ dụng một chiêu thức, không chỉ khiến kẻ đó túa máu ngã xuống, mà cũng đã thành công tước đi thanh kiếm dài.

Toàn bộ thị vệ ngự lâm quân đồng loạt rút kiếm.

Cố Tịch Hy trừng mắt, hướng mũi kiếm về phía bọn họ:

"Uổng cho hoàng đế Cao Tông đối đãi với các ngươi, cuối cùng lại bị loạn thần tặc tử lôi kéo!

Được, vậy bản cung tiễn các ngươi xuống dưới, dập đầu tạ tội với phụ hoàng!"

Đám thị vệ này võ công cũng không phải hạng tầm thường, nhưng trước lưỡi kiếm của Cố Tịch Hy đều không phải đối thủ. Nàng không chỉ đánh bằng những công phu mình đã được dạy, mà còn dùng cả hận thù và uất hận tích tụ bấy lâu nay để đánh.

Coi như, nợ máu thì trả bằng máu đi!

Cánh tay của nàng bị ai đó chém trúng, song lập tức, kẻ đó liền bị cứa một đường ngang cổ, chết tươi.

So với lần ở Bạc thủy, lần này, Cố Tịch Hy một chút cũng không muốn lưu tình.

Mỗi một nhát kiếm đều nhắm vào chỗ hiểm và động mạch mà chém, khiếm máu tươi bắn tung tóe lên người nàng.

Nàng đang vận bạch y, những vết máu bắn trúng lập tức nhòe ra, giống như những bông hoa đỏ thẫm chết chóc, hãi hùng.

Trong thoáng chốc, chỉ còn Hoàng Phủ Bắc Trì đang nằm bất động và Dụ công công đang. run lẩy bẩy, muốn lếch đi cũng sắp lếch không nổi.

“Nương nương tha mạng! Nương nương…”

Cố Tịch Hy vung một đường kiếm nữa, cắt đứt gân khuỷu chân của ông ta.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 147


Cố Tịch Hy chống thanh kiếm, ngồi xuống bên cạnh Hoàng Phủ Bắc Trì. Nhìn y thở dốc, nhìn y lần lượt phun ra từng ngụm máu đen.

Ánh mắt nàng từ đầu đến cuối đều lạnh như băng.

"Có thắc mắc vì sao trong Tựu Nguyệt điện vẫn còn độc không? Tiết lộ với ngươi một chút nhé, đây là cổ độc, thiên hạ tứ phương bát hướng đều không có thuốc giải…

Hoàng Phủ Bắc Trì, bản cung đã nói rồi, ngươi nhất định sẽ chết rất khó coi!"

Kể từ khi phát hiện ra cổ độc của Bạch Lão, Cố Tịch Hy vốn đã có rất nhiều cơ hội để giết chết y. Nhưng nàng buộc phải kiên nhẫn chờ thời cơ thật sự chín muồi.

Đó là khi hắc giáp quân và vũ lâm quân xông tới cổng thành, phản quân bên trong đang chờ y đến chỉ huy, nàng sẽ lập tức khiến y không bao giờ đến được.

Giết sớm một khắc, giết muộn một khắc, nàng không dám chắc liệu có có kẻ nào đó nắm được tình hình, thay y điều chỉnh phản quân hay không.

Nên bắt buộc phải là lúc này.

Chiếc mặt nạ sắt của Hoàng Phủ Bắc Trì rơi ra, mảng thịt bị bỏng nát một lần nữa lại hiện ta trước mặt Cố Tịch Hy, nhưng lần này, nàng đã không còn sợ nữa.

Chỉ cảm thấy ghê tởm đến cùng cực.

Nàng ghê tởm toàn bộ con người của y.

Máu đen trong miệng Hoàng Phủ Bắc Trì vẫn liên tục trào ra, khiến y muốn nói cũng không nói được, chỉ có thể ú ớ vài âm tiết rời rạc.

Nhìn dòng máu đen ngòm chảy theo những đường kẻ của ô gạch, Cố Tịch Hy bất giác cảm thấy cả người mình giống như đang trôi dạt giữa sa mạc khô cằn.

Mơ hồ, mông lung, u tối.

Đã đi tới đây rồi, vậy nàng nên làm gì nữa đây?

Hình như, số máu đen này, Hoàng Phủ Bắc Trì đã hắt lên người nàng từ sớm rồi.

Nhìn y thoi thóp, nhìn y quằn quại, Cố Tịch Hy thở dài, ghé sát tai y mà nói:

“Ngay từ đầu, ngươi vốn dĩ không nên đi con đường này…”

Nếu y không bị thù hận che mờ lý trí, y sẽ không tiếp cận Trường Ý Đan, nàng ta sẽ không chết, nàng cũng không cần phải xuất hiện ở đây.

Không đúng, như hoàng đế Cao Tông nói, lẽ ra, ngay từ đầu, ông ấy đã không nên trăng hoa với cung nữ ấy, thế thì y sẽ không có mặt trên đời này.

Như vậy thì không còn thù hận nữa…

Hoàng Phủ Minh Phong vẫn sẽ ngạo nghễ, làm trữ quân, kế thừa đại thống, nạp Trần Chiêu Thủy làm quý phi của mình, sủng ái nàng ta cả đời. Trường Ý Đan sẽ trở thành nguyên cơ, thành mẫu nghi thiên hạ, dùng hào quang phượng hoàng bảo vệ cả Trường gia.

Mà nàng, vẫn sẽ là Cố Tịch Hy, là một a đầu lưu lạc, có thể cả đời sẽ không bao giờ đặt chân đến kinh thành.

Nên là như vậy…

Nàng cụp mắt nhìn Hoàng Phủ Bắc Trì, chỉ tiếc, ban đầu, hoàng đế đã trăng hoa, đã sinh ra y.

Khi quyết định cho cổ độc vào bình trà, Cố Tịch Hy đã nghĩ tới vô vàn những cách để hành hạ y, khiến y sống không bằng chết.

Nhưng lúc này, nàng chợt cảm thấy chúng vô nghĩa không thôi…

Bỏ đi…

Nàng chậm rãi rút một cây trâm trên tóc mình xuống, hạ tay, mím môi ghim chặt vào một bên cổ của Hoàng Phủ Bắc Trì.

Máu phun ra bắn cả lên mặt nàng.

Giữ yên ba nhịp, người lập tức chết tươi.

Trước sau gì, cũng chỉ là chấm dứt một kiếp người.

“Nếu có kiếp sau, ngươi tuyệt đối đừng sống một cuộc đời như thế…”

Trữ Nhi hối hả chạy đến cổng Tựu Nguyệt điện muốn báo tin, lại bị cảnh tượng máu me bên trong dọa sợ, thất kinh thiếu điều hét lên.

Cố Tịch Hy nói:

“Ngươi đứng bên ngoài đi, đừng bước vào đây.”

Nàng ta liền không dám bước vào, nhưng giọng nói thì ngập tràn hưng phấn:

“Tiểu thư, điện hạ đã công thành rồi, phản quân phần lớn đều bị tiêu diệt, số còn lại đều chạy trối chết. Bây giờ điện hạ đang dẫn quân sang đây!”

Cố Tịch Hy nghe rõ từng câu từng chữ, nhưng nét mặt từ đầu đến cuối không hề có chút dao động.

Hắn về rồi, sự cậy thác của Cao Tông hoàng đế dành cho nàng, nàng đã làm được, xem ra cũng không hổ danh nguyên cơ mà đích thân ông đã thừa nhận cho nàng.

Bất kể nàng có phải Trường Ý Đan hay không.

Nhưng hắn về rồi, vậy thì phải làm thế nào đây? Nàng nên đối diện với hắn, với triều cục như thế nào, khi Hoàng Phủ Minh Bắc Trì đã gán cho nàng bốn chữ hồng nhan họa thủy?

Nàng không còn là nguyên cơ.

Nàng là phi tử của phản tặc.

Nàng thông đồng với phản tặc giết vua tạo phản.

Nàng cùng với phản tặc ngày đêm vui vẻ, bất chấp hắn cùng đội quân đánh trận sống còn.

Tuy nàng đã chính tay giết chết Hoàng Phủ Bắc Trì, tuy Hoàng Phủ Minh Phong có thể vẫn tin tưởng nàng bị ép buộc.

Nhưng mà…

Cố Tịch Hy mơ hồ đưa tay chạm lên mặt mình, không biết là máu từ tay dây lên mặt, hay máu từ mặt thấm lên tay, chung quy khắp người nàng bây giờ chỗ nào cũng đều là máu.

Người nàng đã dính đầy máu của phản tặc rồi!

Tiền triều có bao nhiêu người nhằm vào Trường gia, nhằm vào nàng. Những cặp mắt chằm chằm như hổ đói đó, bọn họ chắc chắn sẽ cắn riết không buông.

Khi Hoàng Phủ Minh Phong dẫn hắc giáp quân tới trước cửa Tựu Nguyệt điện, cảnh tượng chính là như thế này.

Khắp khoảng sân lớn la liệt thi thể của các thị vệ, Cố Tịch Hy đang đứng bất động trước thi thể của Hoàng Phủ Bắc Trì, cả người dính đầy máu.

Y bị trúng kịch độc mà chết, hoặc cũng có thể, y bị cây trâm nhọn trên tay Cố Tịch Hy giết chết.

Cố Tịch Hy ngước mắt nhìn Hoàng Phủ Minh Phong, bên khóe mắt của nàng cũng vương vài ba giọt máu.

Hai tay run đến không kiềm chế được.

Nàng chợt nhớ đến ngày hắn đến Tựu Nguyệt điện, nói hắn chuẩn bị xuất chinh, nói nàng ngoan ngoãn ở lại hoàng cung đợi hắn.

Như thế này, liệu có tính là ngoan ngoãn chờ đợi hay không?

Hoàng Phủ Minh Phong cũng đang nhìn nàng, ánh mắt cơ hồ đang bất động, như một màng bọc trong suốt, gắng kiềm nén một thứ gì đó đang náo động bên trong.

Cố Tịch Hy khẽ lên tiếng, thanh âm run rẫy tới khác thường:

“Điện hạ…”

Tay hắn co lại thành quyền, bàn tay cầm kiếm cũng đang siết chặt hết mức có thể.

Môi hắn mấp máy, tựa như muốn nói gì đó với Cố Tịch Hy, song tới cuối cùng lại thôi…

Hắn quay sang nói với thị vệ bên cạnh, bảo người tìm thái y đến cho nàng.

Sau đó lại phân phó người mang thi thể của Hoàng Phủ Bắc Trì và phản quân đi, dọn dẹp sạch sẽ Tựu Nguyệt điện. truyện xuyên nhanh

Khi Hoàng Phủ Minh Phong quay lưng, vừa dợm bước, Cố Tịch Hy mím môi, gọi lớn:

“Điện hạ!”

Hắn xoay người:

“Có chuyện gì?”

“Ngọc tỷ… Ngọc tỷ nằm bên dưới gốc mai chiếu thủy, ở vườn hoa mẫu đơn phía nam Ngự hoa viên.”

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 148


Khoảng thời gian sau đó, hình như tròn một tuần trăng, Cố Tịch Hy vẫn ở yên trong Tựu Nguyệt điện. Không ai cấm túc, nhưng nàng tự giác không bước ra ngoài.

Nghe nói, mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa, ai về chỗ nấy. Những loạn thần tặc tử đều đã được xử lý, đương nhiên cũng có vài kẻ mạng lớn chạy trốn được, nhưng cũng chỉ là chút tàn binh yếu thế, sớm muộn gì cũng sẽ bị thiên triều tiêu diệt.

Hoàng hậu, Bảo Quân Hoa, tiểu vương tử đều đã được đón hồi cung. Chương Hằng không trở lại Tựu Nguyệt điện nữa, hoàng hậu cũng không nhìn tới Cố Tịch Hy.

Đúng vậy, ai về chỗ nấy, chỉ có nàng là không còn ở chỗ cũ.

Đã có lúc, nàng suy nghĩ rằng, phải chăng Tựu Nguyệt điện sẽ biến thành một lãnh cung, cả đời giam nàng ở đây? Xét một khía cạnh nào đó, người như nàng đích thị là vết nhơ của thiên triều.

Nàng không còn là nguyên cơ, cũng không còn là quý phi, các cung nhân chỉ đành gọi nàng một tiếng chủ tử.

Trong thời gian này, Trường Khánh Diên chỉ gửi cho Cố Tịch Hy một phong thư duy nhất, nói nàng kiên nhẫn chờ đợi.

Nàng phát hiện, nét chữ của ông có đôi chút khác lạ, vẫn là tuồng chữ cũ, song có đôi chút xiêu vẹo không yên.

Cảm giác giống như ông biết chuyện gì đó, song đang cố gắng xoay chuyển tình hình, tạm thời không nói cho nàng biết.

Ngày mùng ba tháng chín, trữ quân Hoàng Phủ Minh Phong sau khi thay trời hành đạo, giết chết phản loạn đã chính thức đăng cơ hoàng đế, lấy hiệu là An Thịnh, bái tế trời đất xưng là thiên tử.

An Thịnh hoàng đế lập hoàng hậu Chu Tuệ Tâm làm thái hậu, Bảo lương đệ Bảo Quân Hoa làm Hiền phi, tiểu vương tử Hoàng Phủ Cao Nghi làm Đại hoàng tử. Các phi tần khác của tiên đế Cao Tông đều được phong chức thái phi, cùng ở trong cung Thái Hòa, sau náy cùng hỗ trợ chăm sóc hoàng tử và công chúa.

Những điều này, Cố Tịch Hy đều được nghe cung nhân thông báo. Nàng chỉ gật đầu, không có bất kỳ lời nào bình phẩm.

Tâm trạng bình lặng như nước, không dao động, không trông đợi, không mong cầu.

Thi thoảng, nàng sẽ vén ống tay áo của mình lên, nhìn kỹ vết thủ cung sa vẫn còn hiện rõ trên đó. Nếu nói cái gì cố hữu không đổi sau bao nhiêu bể dâu, nàng thiết nghĩ chính là thứ này.

Ngày trước, nàng sợ người khác nhìn thấy nó, nàng sẽ khó lòng ngẩng mặt làm người.

Nhưng bây giờ, chỉ e dù nàng có phơi dấu thủ cung sa này ra cho cả thiên hạ thấy, cũng sẽ không ai tin rằng nàng trong sạch.

Dù sao, cũng chỉ là một dấu son mà thôi…

Nếu nói chuyện ở tiền triều còn gì đó khiến Cố Tịch Hy không hiểu, chính là nghe nói thế tử A Cát Kỳ của Hương quốc vẫn còn lưu lại đây.

Không phải mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi, y cũng nên quay về hay sao?

Cố Tịch Hy lắc lắc đầu, bỏ đi, nàng không muốn quản, cũng không còn sức để quản, nữa.

Trước mắt, hoặc là nàng tiếp tục sống im hơi lặng tiếng trong Tựu Nguyệt điện, hoặc là phải nghiến răng chuẩn bị đón tiếp nữa một trận cuồng phong.

Là thế nào, tất thảy đều do Hoàng Phủ Minh Phong định đoạt.

**

Cho tới một ngày, Cố Tịch Hy chỉ nhớ hôm đó tiết trời chớm se lạnh, có tiếng bước chân lạ xuất hiện trước cổng Tựu Nguyệt điện.,

Nhìn kỹ mới thấy, hóa ra là Lý công công khoảng thời gian này ông ta theo Hoàng Phủ Minh Phong bôn ba ở chiến trường, xem ra cực khổ không ít, da mặt đã sạm đi nhiều.

Ông ta cầm phất trần, vẫn cung kính cúi người như trước:

“Hoàng thượng có lệnh, truyền Trường chủ tử đến điện Cần Chính.”

Tất cả mọi người đều kinh hãi. Điện Cần Chính là nơi hoàng đế cùng các quần thần nghị triều, trừ phi phong hậu, bằng không nữ tử sẽ không được phép bước chân tới đó.

Cố Tịch Hy siết chặt nắm tay, nàng thừa biết, đây không phải phong hậu. Nhưng rốt cục là vì chuyện gì?

Hay các đại thần đó thật sự cho nàng là yêu phi họa quốc, muốn đưa nàng lên đó để cùng bàn cách xử trí?

Nhưng lời vua không thể cãi, nàng cũng chỉ biết gật đầu bước theo Lý công công. Ra tới bên ngoài mới biết, hóa ra bên ngoài Tựu Nguyệt điện còn có một loan kiệu đang chờ.

Lòng bàn tay của Cố Tịch Hy đổ đầy mồ hôi lạnh, nàng bước lên loan kiệu, cả cơ thể giống như bị gió độc lướt qua, bả vai run lên một thoáng.

Nàng có cảm giác, nơi mình đang đi không phải là Cần Chính điện, mà là thiên la địa võng trùng trùng.

Lý công công không đưa nàng theo lối chính tiến vào sảnh chầu, ngược lại đi về phía tả quan, đứng một bên chính điện, cách hoàng đế và bá quan một bức vách rộng bằng gỗ, khoét cách điệu hình rồng.

Cố Tịch Hy nhíu mày không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Lý công công nhìn nàng, dường như cũng đang cố nén một tiếng thở dài, sau đó kính cẩn nói:

“Chủ tử, người cứ ở đây, tự khắc sẽ hiểu đuôi đầu.”

Thông qua những lỗ hổng chạm trỗ trên vách gỗ, Cố Tịch Hy trông thấy Hoàng Phủ Minh Phong đang ngồi trên ngai vàng. Hắn mặc long bào, đầu đội mũ bình thiên, sự uy nghiêm cao quý đó khiến nàng có cảm giác, mình và hắn càng lúc càng cách xa, vượt cả giới hạn chín tầng trời.

Đứng đầu bá quan tả hữu là Trường Khánh Diên, phía sau là hai hàng quan văn quan võ.

Ha, xem ra trên đời có mấy nữ nhân được như nàng nhỉ, có thể trong thấy cảnh tượng nghị triều của thiên tử.

Một viên quan tiến lên, hai tay chắp phía trước cung kính, dõng dạc nói:

"Hoàng thượng, lần này A Cát thế tử của Hương quốc dẫn quân tới hợp binh, khiến ta như hổ mọc thêm cánh, nhanh chóng đánh bại được phản tặc.

Thế tử chỉ đặt ra duy nhất một điều kiện, khẩn xin hoàng thượng mau chóng chấp thuận, đưa Trường thị đi Hương quốc hòa thân. Thiên triều ta há cần vì một nữ nhân không giữ được tiết hạnh mà mất đi uy tín!"

“!!!”

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom