Cập nhật mới

Dịch Cửu Long Đoạt Vị - Tuyệt Thế Thái Tử

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 320: C320: Có thật sự ổn không


Nhóm tử sĩ tàng kiếm đồng loạt xuất, họ quỳ gối ở phía sau Hạ Thiên và lặp lại lời của Tàng Nhất: "Bọn ta đã nghĩ rất kỹ. Bọn ta là tử sĩ tàng kiếm của vương gia."

"Bọn ta tới để bảo vệ vương gia."

“Trong tương lai, ta sẽ chết để bảo vệ vương gia."

"Vương gia nói giết ai thì bọn ta sẽ giết người đó."

"Vương gia muốn bọn ta chết, bọn ta sẽ đi chết."

"Vương gia không cho bọn ta chết, bọn ta sẽ không chết."

Hạ Thiên ngửa mặt lên trời thở dài: "Đây không phải đáp án mà ta muốn!"

"Các ngươi tiếp tục suy nghĩ ba vấn đề này đi." "Lần sau ta sẽ hỏi lại." "Vâng!"

Tàng Nhất nhịn không được mà hỏi: "Vương gia, nếu như một tử sĩ không chết... vậy vẫn được coi là tử sĩ sao?"

Khóe miệng của Hạ Thiên giật nảy lên: "Cút xéo." "Rõ" Tàng Nhất vui vẻ biến mất khỏi vòng lửa.

Lúc này, tất cả những gì giấu trong lòng đều đã nói ra, cảm giác... thật thoải mái.

Loại cảm giác này chưa từng xuất hiện trước đây.


Hắn ta ẩn thân vào trong cái bóng của Hạ Thiên, khóe miệng vô thức gợi lên một nụ cười, ngay cả hẳn ta cũng không nhận ra.

Vậy mà hẳn ta có nụ cười rất đẹp.

"Đầu biến hết đi."

"Vâng!"

Khóe miệng của nhóm thiếu niên tàng kiếm vô thức lộ ra ý cười rồi lại ẩn người biến mất.

Lúc này.

Trên người nhóm thiếu niên tàng kiếm toát ra sức sống mạnh mẽ hơn.

Hạ Thiên cũng bật cười.

Nếu trong lòng của một người chứa đầy khổ đau thì sẽ không có chỗ cho sự ngọt ngào.

Chỉ khi nỗi đau vơi đi thì niềm vui mới đến.

Lúc này, Tư Mã Lan mê mẩn nhìn Hạ Thiên, nàng nhỏ giọng nói: "Tiểu Qua, nhóm thiếu niên tàng kiếm sống lại rồi."

"Dưới sự dẫn dắt của vương gia, tương lai tiền đồ của họ. sẽ vô hạn."


"Vương gia đã thật sự chiếm được trái tim của bọn họ."

"Từ nay trở đi, bọn họ không phải là tử sĩ, càng có thể nguyện ý chết vì vương gia hơn tử sĩ."

"Câu hỏi của vương gia thật hay."

Thân là một tử sĩ, Tư Mã Qua càng cảm thấy sâu sắc hơn: "Ban đầu, chính tiểu thư đã dùng trái tim và tình cảm của mình để loại bỏ toàn bộ tử khí ra khỏi trái tim ta, phải mất rất nhiều năm."

“Nhưng vương gia chỉ hỏi vài câu mà thôi... Tiểu thư, người phục không?”

Tư Mã Lan tức giận trừng mắt nhìn nàng ta: "Lúc đầu chính là ngươi không phục đúng không?"

Khí thế của Tư Mã Qua tiêu tan: “Tiểu Qua đã phục từ lâu rồi”

Tư Mã Lan cười ngọt ngào: "Vậy thì tốt."

"Nếu không ta sẽ nhờ vương gia dạy dỗ ngươi, khiến cho. ngươi tâm phục khẩu phục."

Tư Mã Qua đỏ mặt: “Muốn vương gia trêu chọc ta sao?”

"Có thật sự ổn không?"

Tư Mã Lan: "..."

Lúc này.

Hạ Thiên nhìn hai nàng đang thì thâm, hắn tò mò nói: "Lan Nhi, nàng chính là mỹ nữ đệ nhất Đại Hạ, tài nữ bậc nhất đế đô, là con gái mà Tả thừa tướng yêu thương nhất. Ngoài việc bị buộc phải cùng ta đến Hoang Châu thì trong lòng nàng có nỗi khổ gì không?”

Tư Mã Lan đứng dậy, mặc cho ánh lửa chiếu sáng khuôn mặt xinh đẹp và dáng người thướt tha của mình, nàng nhìn về nơi nào đó phía xa và nói: "Có!"

"Ta có một tỷ tỷ, từ khi còn nhỏ đã thích đoạt đồ của ta..."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 321: C321: Bỗng nhiên


"Vậy sao?"

Hạ Thiên dịu dàng mỉm cười: "Chuyện này thật sự là không thể tưởng tượng được."

Ánh mắt của Tư Mã Lan đầy ẩn ý: “Có gì mà không tưởng tượng được?”

“Từ nhỏ bổn vương đã nghe nói, tỷ tỷ của ngươi Tư Mã Mai dịu dàng hiền thục, là tiểu thư khuê các xếp hạng nhất đế đô.”

Bỗng nhiên, Hạ Thiên nhìn thấy trong mắt Tư Mã Lan lóe. lên tia lạnh lùng.

Hắn sửng sốt trong lòng: “Đương nhiên, nếu Tư Mã Lan là tỷ tỷ, Tư Mã Mai là muội muội, vậy cái danh tiểu thư khuê các đứng đầu đế đô khẳng định thuộc về Tư Mã Lan”

Hạng nhất.


Tư Mã Lan mỉm cười ngoài mặt nhưng trong lòng thì lạnh lẽo, vẻ mặt nàng thật xa lạ, giống như lần đầu hai người gặp. nhau ở ngoài cổng thành: “Tư Mã Lan tạ ơn vương gia đã khen ngợi, thật sự ngượng không dám nhận.”

Hạ Thiên có chút không quen.

Trên đường đi, chẳng phải là lang có tình, thiếp có ý sao?

Tại sao vừa nhắc đến tỷ tỷ Tư Mã Mai của nàng, tình của lang không thay đổi, mà ý của thiếp... đã biến thành hàn ý rồi?

Đỉnh thật. Phải chăng mâu thuẫn giữa tỷ muội Tư Mã quá sâu? Hạ Thiên gượng cười nói: “Thật ra cướp đồ cũng khá tốt.”

“Bát hoàng ca của ta cũng chính là muốn cướp người mà.

"Ha ha..."

Nhìn thấy Hạ Thiên ngượng ngùng, Tư Mã Lan không thể giữ được mặt lạnh nữa, nàng cười ngọt ngào và nói đầy thâm ý: Vậy vương gia cũng phải cẩn thận một chút, tỷ tỷ của ta chắc hẳn là muốn cướp người với ta."

Hạ Thiên cảm thấy lời nói này hắn đỡ không nổi.

Hản vội vàng nói sang chuyện khác: “Ngoài việc tỷ tỷ của nàng muốn cướp đồ của nàng ra thì trong lòng nàng còn có nỗi khổ nào?”

Tư Mã Lan lắc đầu, vẻ mặt nghiêm túc: “Ban đầu ta nghĩ làm nữ nhân thì không thể tự do, không thể lựa chọn vị hôn phu cho bản thân. Hôn nhân chỉ có thể hy sinh vì lợi ích của gia tộc. Vì điều đó mà ta thấy tiếc cho bản thân một thời gian dài"

“Ta cảm thấy trên đời này không có gì đáng buồn hơn thế”


"Lại nói tiếp, ta không sợ mọi người chê cười, từ nhỏ A Lan đã muốn gả cho một anh hùng vô song."

“Nhưng ta là con gái của Tư Mã gia, người mà ta gả sau này có thể là một công tử thế gia thích trêu hoa ghẹo nguyệt.”

"Có thể là một công tử thế gia vô dụng chỉ biết bắt chim đánh chó."

"Cho nên, ta luôn cảm thấy trong lòng khổ sở."

“Nhưng trên đường đi đến đây, ta thấy những người nghèo chết đói vì lạnh bên đường, ta thấy những người nghèo. không có nhà, không cơm ăn, không quần áo, lang thang khắp nơi và có thể chết bất cứ lúc nào.”

"Ta nhìn thấy những người bị sơn phỉ cướp giết, nhìn thấy sự tàn ác trên thế gian này, nhìn thấy sự u ám không thể thấy được trên sách vở, ta mới bàng hoàng nhận ra rằng mình đang sống một cuộc sống vô cùng hạnh phúc."

“Nếu đã hưởng thụ cuộc sống của một quý nữ môn phiệt, tự nhiên phải trả cái giá thật lớn cho cuộc sống này.”

"May mắn là ta đã lọt vào mắt xanh của vương gia và chọn đi theo vương gia trên con đường này."

"Vương gia có trí tuệ như biển cả, bước vào đoàn xe của phủ Hoang Châu Vương thì sẽ bị thay đổi mà không hề hay biết."


"Vương gia, bây giờ ta muốn nói với ngươi... ngươi chính là anh hùng vô song trong lòng ta."

Lúc bấy giờ, khuôn mặt xinh đẹp của Tư Mã Lan đỏ bừng lên, đôi mắt long lanh như mùa xuân, trong mắt ẩn chứa tình ý, nàng mạnh dạn nhìn Hạ Thiên: “Vương gia, bây giờ ngươi mang ta đến Hoang Châu, từ hôm nay ngươi sẽ phải chịu trách nhiệm đối với ta."

Đôi mắt đẹp của Tư Mã Lan lại liếc nhìn nơi nào đó bên ngoài doanh trại.

Mọi người mở to mắt nhìn.

Mỹ nữ đệ nhất Đại Hạ, bình thường có tri thức hiểu lễ nghĩa, dịu dàng hiền lành lại công khai thổ lộ với vương gia sao?

Rốt cuộc thì hai người này đang kể khổ hay là đang tỏ tình vậy?

Hạ Thiên vẫn luôn biết ơn thiếu nữ xinh đẹp bị hắn kéo vào hoàn cảnh này.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 322: C322: Cũng không phân biệt giàu nghèo


Hắn gật đầu thật mạnh, cực kỳ nghiêm túc nói: “Đương nhiên, bổn vương sẽ chịu trách nhiệm với nàng đến cùng.”

"Nỗi khổ của nàng là nỗi khổ không thể có hôn nhân tự do. Sau này, khi chúng ta làm chủ Hoang Châu, chúng ta sẽ chủ trương hôn nhân tự do để những người yêu nhau có thể ở bên nhau."

"Chỉ cần có tình cảm, không môn đăng hộ đối cũng không sao."

"Cũng không phân biệt giàu nghèo."

"Nàng nghĩ sao?"

Tư Mã Lan yêu kiều gật đầu, ánh mắt lại liếc nhìn phía bên ngoài doanh trại: “Vương gia nói đúng, thiếp không có ý kiến. Hạ Thiên cũng liếc mắt nhìn ra ngoài doanh trại.

Đúng lúc này, giọng nói của Tàng Nhất thầm vang lên bên tai hẳn: "Vương gia, ở chỗ đó có hai nữ nhân đang ẩn núp."

"Một người là Nhất Chi Mai." “Người còn lại là Thánh Nữ Y Gia."

Hạ Thiên cau mày: “Làm sao Tư Mã Lan biết Nhất Chi Mai trốn ở đó?”

Chẳng lẽ sự bất thường vừa rồi của Tư Mã Lan có liên quan đến Nhất Chi Mai sao?


Dường như Hạ Thiên đã nằm được mấu chốt.

Ban đầu, Nhất Chi Mai vô duyên vô cớ bảo vệ đoàn xe của Hoang Châu và giúp hắn loại bỏ các thám tử ở trên đường, không rõ động cơ.

Bây giờ đã có câu trả lời.

Hóa ra là Mai.

Hạ Thiên tính toán kỹ càng: "Lô Thụ, Cao Phi, các ngươi nói thử xem?”

Lô Thụ đứng lên: "Vâng!"

"Vương gia, các vị, tin rằng các ngươi đều biết ta và Cao Phi đều xuất thân từ nhà tướng nhất phẩm đế đô, Lô gia và Cao gia."

"Ở bên ngoài mọi người đều gọi bọn ta là Lô đại công tử và Cao đại công tử, nghe thì có vẻ là con trai trưởng của nhà tướng nhưng thực ra không phải."

"Thật ra hai chúng ta đều là đại công tử của chí thứ."


“Lô gia và Cao gia đều do chỉ chính làm chủ, chúng ta không có tiếng nói ở trong nhà, còn bị chỉ chính chèn ép khắp nơi

“Bởi vì chi chính sẽ không bao giờ cho phép đệ tử của chỉ hai, chỉ ba, thậm chí là chỉ bốn giỏi hơn chỉ chính.”

Cao Phi nói tiếp: "Vương gia, bất kể là Tiền Tân hay là Đại Hạ, các thế gia môn phiệt có thực lực hùng mạnh đến mức hoàng quyền khó có thể cai quản."

“Đã từ lâu, lệnh của triều đình chỉ có thể truyền đến huyền chứ không thể nhập vào hương, cũng không thể tiến vào lãnh địa của thế gia môn phiệt.”

"Cho nên, cho dù là triều Đại Hạ hay triều Tiền Tân đều đã đưa ra rất nhiều luật lệ nhằm làm suy yếu thế lực của các gia tộc quyền lực, nhưng đều không có tác dụng."

"Căn bệnh cứng đầu này khiến cho triều đình đau đầu, đến nay vẫn chưa trị khỏi."

“Mà bọn ta sống trong chỉ thứ của một thế gia môn phiệt, có chí mà khó vươn mình, có tài mà khó đền nợ nước, cũng đau khổ không kém”

“Cho nên, trước khi gặp được vương gia, bọn ta đã lợi dụng mối quan hệ của mình để vào trong cung hầu hạ, hy vọng được thái tử ưu ái và có cơ hội vượt lên.”

"Nhưng không ngờ rằng cuối cùng bọn ta lại đi theo vương gia."

"Bọn ta thật sự rất may mãn khi có thể đi theo người."

"Bọn ta sẽ đi theo vương gia cả đời này, xây dựng bồng lai tiên cảnh của Hoang Châu."

"Nếu vương gia muốn thiên hạ này, bọn ta sẽ theo vương gia đi tranh giành.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 323: C323: Hai mâu thuẫn này


“Bụp..." Lô Thụ và Cao Phi quỳ gối và đồng thanh nói: "Bọn ta biết lời này đại nghịch bất đạo, nhưng đây là lời thật lòng của bọn tạ"

"Cho dù vương gia có chém đầu cả hai bọn ta, bọn ta vẫn phải nói ra."

Hạ Thiên đi tới đỡ hai người đứng dậy: “Ta kêu các ngươi kể khổ, không phải bảo các ngươi biểu thị lòng trung thành”

Lô Thụ bày ra vẻ mặt nghiêm túc và nói: "Vương gia, nỗi khổ của đệ tử chỉ thứ ở thế gia môn phiệt phải kể, thể hiện lòng trung thành vì bọn ta muốn vương gia biết rõ lòng của bọn ta."

Hạ Thiên ôn hòa cười nói: "Bổn vương biết rồi."

“Bất kể là Tiền Tân hay là Đại Hạ, các thế gia môn phiệt đều chiếm đoạt hết tất cả lợi ích, cản trở con đường thăng tiến của đệ tử chỉ thứ”

“Trong thế gia môn phiệt, chỉ chính cũng chiếm hết quyền lợi, cản trở con đường thăng tiến của đệ tử chỉ thứ”


“Hai mâu thuẫn này không thể dung hòa được.”

"Tuy nhiên, ta có một phương pháp gọi là "Lệnh khước từ ơn huệ" có thể giải quyết mâu thuẫn này.”

Ánh mắt mọi người sáng rực lên. Lệnh khước từ ơn huệ? Đó là sắc lệnh thần kỳ gì vậy?

Chắc hẳn trong sắc lệnh phải tràn ngập trí tuệ của thánh nhân.

Ánh mắt của Tư Mã Lan và Tô Kỳ đặc biệt sáng ngời.

Hạ Thiên nhìn vẻ mặt của mọi người: "Một ngày nào đó, ta sẽ giao Lệnh khước từ ơn huệ" vào tay các ngươi."

"Các ngươi đều là người bên cạnh của bổn vương. Nếu chúng ta có thể xây dựng Hoang Châu thành chốn bồng lai tiên cảnh, nỗ lực của các ngươi bây giờ sẽ có lợi cho người nhà các ngươi."

"Nhiều năm sau các ngươi cũng sẽ có gia tộc, các ngươi cũng sẽ là gia chủ hoặc là gia mẫu"

"Đến lúc đó, các ngươi hãy kiên nhẫn chờ đợi đi." "Ha ha ha..." Mọi người đều hiểu ý mà cười to.

Lúc này, Vô Diện Nhân đứng lên nói: "Vương gia, chúng ta đều là võ giả, không còn gì để nói."

"Hay là chúng ta läng nghe nỗi khổ của những người mới vào vương phủ đi."

"Được" Mọi người đều đồng ý.


Hạ Thiên cũng đồng ý: “Vậy chúng ta hãy im lặng lắng nghe những người mới của vương phủ ngồi bên cạnh chúng ta”

Vòng tròn lửa có địa vị cao nhất ở phủ Hoang Châu Vương yên tĩnh lại.

Phía bên cạnh.

Một người phụ nữ gầy gò đứng lên và rụt rè nói: “Ta tên là Trương Thúy Hoa, là người của thôn Trương Gia ở đế đô.”

“Ta nhớ lúc trước khi mới gả cho người đàn ông của mình, nhà bọn ta còn có mười mẫu đất khô cẵn, tuy không giàu nhưng ít nhất không bị đói.”

“Năm thứ hai, ta sinh em bé, chỉ tiêu trong nhà tăng lên rất nhiều, lại gặp phải hạn hán nghiêm trọng khiến mùa màng thất bát.”

“Để có thể sống sót, bọn ta đã lên núi đào rau dại, nhưng đám cường hào ở thôn Trương Gia bọn ta nói rằng đó là núi của bọn họ, rau dại trên núi cũng thuộc về họ, bọn ta không được phép đào."

“Vậy là bọn ta xuống sông bắt cá để cho no bụng.” "Nhưng đám cường hào ở thôn Trương Gia nói sông cũng là của bọn họ, cá trong sông cũng là của bọn họ, bọn ta không được phép ăn."


“Không còn cách nào khác, bọn ta phải bóc vỏ cây ra ăn.”

“Vậy mà đám cường hào ở thôn Trương Gia lại nói rằng cái cây cũng là của nhà bọn họ. Vì bọn ta bóc vỏ cây của nhà họ nên họ đánh chết tướng cha chồng của ta dưới gốc cây và không cho bọn ta đến nhặt xác. Họ nói dùng làm phân bón cho cây để bồi tội vì đã lột vỏ cây.”

“Bọn ta khóc không ra nước mắt, đành phải đào bùn vàng mà ăn”

“Đám cường hào Trương gia còn nói bùn dưới đất là của nhà bọn họ rồi đánh chết mẹ chồng của ta trên vũng bùn vàng.”

"Lúc đó ta và nam nhân của ta đã tuyệt vọng."

“Bọn ta chỉ có thể đến chỗ đám cường hào Trương gia vay tiền và lương thực để nuôi con”

"Trương gia chỉ có một yêu cầu, bọn ta có thể mượn tiền và lương thực, nhưng bọn họ muốn bọn ta dùng khế đất mười mẫu làm tài sản thế chấp."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 324: C324: Lúc này


“Lãi vay một năm bằng gấp đôi tiền vốn.” "Bọn ta không có lựa chọn, đành phải cản răng mượn."

Người phụ nữ gầy gò lau nước mắt và nói: “Năm thứ hai, cuối cùng cũng mưa thuận gió hòa, có vẻ cánh đồng của nhà bọn ta sắp được mùa”

“Nhưng vào buổi đêm khi sắp bắt đầu thu hoạch, một trận hỏa hoạn vô cớ bùng lên đã thiêu rụi mười mẫu lương. thực của bọn ta, nam nhân của ta cũng chết trong đám cháy.”

"Bọn ta không chỉ không thu hoạch được lương thực mà còn một lần nữa không có thức ăn."

“Đám cường hào Trương gia tìm tới cửa nhà, nói nếu ta dùng nhà thế chấp thì có thể vay tiền và lương thực thêm một năm nữa”

"Bọn ta là mẹ góa con côi, căn bản không có sự lựa chọn nào cả."

“Năm thứ ba, lương thực mà ta dày công trồng trọt lại bị lửa thiêu rụi”

“Bọn ta bị đuổi ra khỏi nhà tổ, không nhà không đất, lang thang trên quan đạo, đứa trẻ đói đến mức gào khóc, ta chỉ có thể tự cắt thịt mình cho nó ăn."

"“Hu hu hu..."

Người phụ nữ nói đến vết đau của mình: “Nếu không phải vương gia cứu hai mẹ con bọn ta thì bây giờ bọn ta đã chết ở trên quan đạo rồi.”

“Hu hu hu..."

"Cái thế đạo chết tiệt này, tại sao muốn sống thôi mà lại khó đến vậy?"

Những người ngồi quanh đống lửa trại bật khóc khi nghĩ đến nỗi đau khổ của chính mình.


Một người phụ nữ đứng lên nói: “Trên đời này, thế gia môn phiệt hay đám hào môn đều điên cuồng lấn chiếm đất đai khiến người thường như chúng ta khó sống nổi. Thế đạo như vậy, thiên hạ như vậy, không phải là những gì chúng ta muốn."

"Đúng."

Người phụ nữ gầy gò lau nước mắt, giận dữ hét lên: "Sau. khi bước vào đoàn xe phủ Hoang Châu Vương, ta mới nhận ra mọi người ăn no rồi nằm trên xe ngựa thật sự hạnh phúc."

“Thì ra đứa trẻ được ăn no sẽ im lặng như vậy, không hề làm ầmĩ”

"Thì ra có vương gia và chiến sĩ bảo vệ an toàn của chúng †a, ta sẽ yên tâm như vậy."

"Cho nên, ta quyết định sẽ giặt giũ nấu ăn ở phủ Hoang Châu Vương cả đời này, đi theo vương gia sống đến hết đời."

“Bởi vì ta muốn xem chốn bồng lai tiên cảnh mà vương gia đã nói là gì, nơi mà ai cũng có cơm ăn, ai cũng có quần áo mặc, có nhà để ở và không cần lo lắng về an toàn... trông như thế nào?"

Mọi người hưng phấn: "Ta cũng vậy."

"Sau này nếu có người dám phá hủy chốn bồng lai tiên cảnh của chúng ta, chúng ta sẽ liều mạng với họ."

"Liều mạng!"

Vào lúc này, đôi mắt của mọi người đều tràn ngập nước mắt. Người nghèo khó sống, ngay cả thở thôi cũng là sai.

Vô Diện Nhân trầm giọng nói: “Thiên hạ này đã sớm bị bệnh nặng


“Người nghèo sống không nổi.” "Vương gia, loạn thế tạo ra anh hùng."

Hạ Thiên siết chặt nằm đấm: "Trước tiên hãy lấy đất phong, đẩy lùi người Thiên Lang rồi nói sau."

"Vâng"

Lần này, hội kể khổ của phủ Hoang Châu Vương được tổ chức đúng lúc khiến lòng người xích lại gần nhau hơn.

Trong doanh trại Hoang Châu, một luồng khí chất khó hiểu đang sống lại.

Đó là bởi vì người của phủ Hoang Châu Vương đã tìm được mục tiêu của mình và trái tim họ đã được tái sinh.

Bấy giờ, Hạ Thiên nhìn ánh sáng phía chân trời, hắn nói: “Trời sáng rồi”

"Đã đến lúc tộc Bích Nhãn theo dõi náo nhiệt ở bên ngoài cả đêm phải tiến vào trong núi Thần Long để dò đường."

"Tàng Nhất, chấp hành kế hoạch tác chiến đầu tiên." "Vâng!" Giọng nói của Tàng Nhất truyền đến từ hư không.

Lúc này.

Trong lòng núi Thần Long.

Một con quái vật mắt xanh khổng lồ khiến lòng người hãi hùng.

Như thể có điều gì đó tồi tệ sắp xảy ra?

Ở Thập Vạn Đại Sơn.

Tộc trưởng đầu trọc của tộc Bạch Hồ chợt thấy lạnh sống lưng, gã nhấc đầu ra khỏi cơ thể mềm mại của A Đan và lẩm bẩm nói: “Ai muốn hại bổn tộc trưởng?”

"Là ai?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 325: C325: Vô cùng quỷ dị


Sáng sớm.

“Grừ grừ...”

Trong Thập Vạn Đại Sơn, từng đàn sói đói phát ra những âm thanh khủng khiếp khi đi kiếm ăn.

Trong rừng, vô số thú đói chui ra khỏi hang tìm kiếm thức ăn và tấn công con mồi không ngừng nghỉ.

Tiếng hú của sói và hổ khiến vô số loài chim sợ hãi, khó tìm được môi trường sống yên bình.

Tuy nhiên, buổi sáng ở núi Thần Long thật khác.

Nơi đây rất yên tĩnh!

Vô cùng quỷ dị!

Có điều, phụ nữ và trẻ con của phủ Hoang Châu Vương đã bắt đầu lấy nước ở bờ sông, bắt đầu nấu cơm, tiếng huyền náo phá vỡ sự yên tĩnh dưới chân núi Thần Long.

Ở bên khác.

“Vù..vù...”

Các binh sĩ của phủ Hoang Châu Vương ngồi ngay ngắn đằng sau Hạ Thiên, đối mặt với phía đông, tu luyện hô hấp pháp của “Bất Lão Hồi Xuân Công”. Trong lúc hô hấp, có một luồng khí màu tím phả ra từ chóp mũi, rất thần kỳ.


Bên cạnh, Tân Hồng Y đứng cao quý phái, khoe ra dáng người yêu kiều, đôi mắt đẹp nhìn lướt qua mọi người, vẻ mặt phức tạp, lẩm bẩm: “Sư phụ ở trên cao, đệ tử...coi như là đã phát huy võ học của phái Trưởng Sinh phải không?”

Vô Diện Nhân ôm kiếm trong lòng, bình tĩnh nói: “Nếu sư phụ của ngươi trên trời có linh, nhất định sẽ rất vui vẻ.”

“Năm đó, trong số hàng trăm phái luận học ở Tắc Hạ Học Cung, tuy nho gia học thuyết không hoàn chỉnh, nhưng giúp đỡ hoàng quyền ổn định thiên hạ, cho nên đây là một nhà độc đại, các học phái khác khó có thể sánh bằng.”

“Nếu ngươi có thể phụ giúp vương gia thật tốt, học thuyết của Học phái Trường Sinh của ngươi tuy không được ưa chuộng nhưng võ đạo Học phái Trường Sinh ắt sẽ phổ biến khắp thiên hại”

“Nho gia dùng văn để an định!”

“Học phái Trường Sinh của ngươi dùng võ để mở lãnh thổi”

“Chắc chắn sẽ không thua kém nho gial”

Tần Hồng Y không hiểu lắm: “Những lời này là Hoang Châu Vương bảo ngươi nói cho ta sao?”

Vô Diện Nhân gật đầu: “Đúng vậy!”

“Tại sao lại chọn võ công của Học phái Trường Sinh bọn ta?”

Vô Diện Nhân nghiêm túc nói: “Vương gia nói rằng chiến trường rất tàn khốc, cách binh lính chinh chiến sa trường, giữa sống chết, bị thương là chuyện bình thường!”

“Bất Lão Hồi Xuân Công của phái Trường Sinh của ngươi đặc biệt, có thể phát triển sinh cơ mạnh mẽ trong cơ thể. Loại sinh cơ này có thể cứu mạng của các binh sĩ. Có thể khiến các binh lính không dễ bị tàn phế sau khi bị thương, là công pháp chiến trường vô thượng.”


“Loại công pháp này chỉ được lưu truyền trong giang hồ, quá đáng tiếc!”

“Công pháp như vậy nên dương oai sa trường!” Đôi mắt của Tân Hồng Y sáng lên, trong lòng rất thoải mái: “Đương nhiên, Bất Lão Hồi Xuân Công của bổn tông chính là công pháp võ đạo lợi hại nhất trong thiên hạ này.”

Vô Diện Nhân không khỏi dội một gáo nước lạnh: “Điều đó thì chưa chắc!”

“Ngươi...”

Tần Hồng Y tức giận nói: “Vô Diện lão tặc, ngươi không tranh cãi với bổn tông thì sẽ chết à?”

Vô Diện Nhân gật đầu: “Sẽ chết!”

Tân Hồng Y câm nín.

Nàng ta ngước mắt lên, bực tức nói: “Tuy nhiên, bổn tông là tổng giáo đầu của Hoang Châu Vương, nhất định phải chỉ điểm những tân binh này tu luyện, nếu không sau này ra ngoài chinh chiến, sử dụng Bất Lão Hồi Xuân Công của phái Trường Sinh ta mà đánh không lại kẻ địch, thì sẽ làm mất mặt phái Trường Sinh bọn tai”

Nói xong.

Tân Hồng Y đi vào trong đội ngũ tu luyện, bắt đầu nhỏ giọng chỉ điểm các tân binh Hoang Châu tu luyện.

Rất nghiêm túc! Rất chuyên chút! Rất cẩn thận!

Giống như đang chỉ điểm cho các đệ tử của phái Trường Sinh.

Vô Diện Nhân đeo khăn che mặt, không thấy được vẻ mặt.

Tuy nhiên, đôi mắt phượng của hắn ta tràn đầy sự vui vẻ yên tâm.

Tân Hồng Y vốn có mối quan hệ không rõ ràng với Hạ Thiên.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 326: C326: Lặng lẽ tiến hành


Người của nàng ta quanh năm phá giải địa cung trong điện Cung Phụng, không có gì gian ác cả.

Nếu nàng ta có thể làm việc cho Hạ Thiên, trước khi thiên hạ đệ nhất kiếm khách khôi phục thực lực cảnh giới Tông Sư, Tần Hồng Y là chiến lực đứng đầu của phủ Hoang Châu Vương, là võ lực có thể trấn châu.

Tông sư, kẻ thù của vạn người!

Cho dù là đại quân Thiên Lang cũng không dám tùy tiện ra tay với tông sư.

Tuy tương lai của phủ Hoang Châu Vương chắc chắn sẽ không thiếu cao thủ võ đạo.

Nhưng ai lại chê cao thủ cấp tông sư quá nhiều chứ? Một lát sau...

“Vù vù vù...”

Tiếng kèn đồng vang lên trong quân trại Hoang Châu. Đây là tín hiệu cho bữa sáng.

Hạ Thiên đứng dậy, các binh sĩ Hoang Châu mới kết thúc huấn luyện, chạy về phía bếp nấu của mình.


Vô Diện Nhân đi đến bên cạnh Hạ Thiên: “Lão yêu bà đó động lòng rồi!”

Hạ Thiên thoáng suy nghĩ: “Vô Diện bá bá, gần đây ta mới nghiên cứu một bộ châm pháp, có lẽ có thể giúp bá bá đột phá cảnh giới tông sư.”

Vô Diện Nhân mừng rỡ nói: “Tốt quái”

“Lặng lẽ tiến hành!”

“Khiến kẻ địch của chúng ta kinh ngạc!”

Lời này hợp ý của Hạ Thiên: “Được!”

“Có điều dị tộc Bích Nhãn bên ngoài có thể sẽ vội vã tấn công!”

“Đánh xong trận này rồi tính sau!” “Được!”

Lúc này, bên ngoài núi Thần Long. “Grừ grừ...


Tiếng gào rú của thú rừng vang lên, tràn đầy sát khí nặng nề.

“Vù vù vù...”

Các binh lính khỏe mạnh của tộc Bích Nhãn nhảy ra từ trong bụi cỏ, trên cây, sơn động, thân cây.

Hầu hết đều đi chân đất, mặc y phục da thú, ngực trần lộ nhũ, đầu đội vòng cỏ, tay cầm các loại lưỡi dao sắc bén,

giống như dã nhân rời núi.

Các nhóm người đến báo cáo với tộc tưởng Bích Nhãn đầu trọc.

Đàn ông rắn chắc!

Phụ nữ dũng mãnh!

Đầy hoang dã và vô cùng dũng mãnh.

Lúc này, một người đàn ông cường tráng của tộc Bích Nhãn để mắt đến một nữ tử Bích Nhãn, trực tiếp bước tới vác nữ tử Bích Nhãn diêm dúa lòe loẹt chạy vào trong bụi cỏ.

Trong bụi cỏ, lập tức vang lên những âm thanh kỳ quái, không thể diễn tả!

“Ha ha ha...”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 327: C327: Năm ngàn người


Tộc trưởng đầu trọc ôm A Đan, không hề thấy lạ mà còn cảm thấy thú vị.

Tộc nhân Bích Nhãn rất tùy hứng với chuyện nam nữ. Nửa canh giờ sau.

Tộc nhân Bích Nhãn cầm vũ khí trong tay, vẫn đang liên tục không ngừng chạy ra từ trong rừng rậm.

Một ngàn người! Ba ngàn người!

Năm ngàn người! Tám ngàn người!

Đây là số người cuối cùng được thống kê bởi tộc trưởng Bích Nhãn đầu trọc.

Tộc Bích Nhãn xuất binh từ các sơn trại, tổng cộng có tới tám ngàn chiến binh.

“Ha ha ha...”

Tộc trưởng Bích Nhãn đầu trọc hăm hở, phóng khoáng cười to, một đôi tay dạo chơi trong chiếc váy bằng da thú của A Đan: “Quân đội phủ Hoang Châu Vương không vượt quá ngàn người, chiến binh sẽ không vượt qua năm trăm.”

“Bây giờ, tám ngàn đại quân Bích Nhãn chúng ta, cùng lúc tiến vào trong núi Thần Long, nghiền nát bọn họ.”


“Trận chiến này, chúng ta phải tiêu diệt Hoang Châu Vương, giết sạch đàn ông của bọn họ, còn phụ nữ thì bắt về chơi xong rồi giết, không để cho bất cứ đứa trẻ con nào sống sót.”

“A Đan, ngươi xem bổn tộc tưởng sắp xếp như vậy có được không?”

Cả người A Đan mềm nhữn, ánh mắt quyến rũ như tơ: “Được!”

“Mọi thứ đều nghe theo tộc trưởng.”

“Có điều, luồng uy áp trên núi tối qua là thuộc về khí tức của Thần Long sao?”

Tộc trưởng đầu trọc nói: “Đúng vậy!”

A Đan hơi lo lắng: “Tộc trưởng, nếu chúng ta giết vào trong, gặp phải Thần Long thì làm thế nào?”

Tộc trưởng đầu trọc Bích Nhãn đã tính toán trước mọi việc: “Không phải sợi”

“Bình thường Thần Long đều hoạt động vào buổi tối!” “Lúc ánh sáng quá chói, nó sẽ không ra ngoài.”


Trăm năm qua tộc Bích Nhãn vẫn luôn sống trong Thập Vạn Đại Sơn.

Trong cuộc bàn giao của các tộc trưởng các đời trước có chuyện liên quan về Thần Long.

Vì vậy, tộc trưởng hiểu thần long trong núi hơn người bình thường rất nhiều.

A Đan hơi đ ộng tình quấn lấy tộc trưởng đầu trọc, nhỏ giọng nói: “Tộc trưởng có muốn ngủ với A Đan thêm một lần

rồi hãng đi chinh chiến không?”

Sắc mặt tộc trưởng Bích Nhãn cứng đờ: “Đó là lần thứ mười rồi!"

“A Đan đừng vội, đợi bổn tộc trưởng giết Hoang Châu Vương rồi quay về vui vẻ với ngươi.”

Lúc này, trước mặt họ.

Các trại chủ tộc Bích Nhãn đều nhìn chằm chằm vào A Đan với ánh mắt nóng bỏng.

Người phụ nữ đó thật sự là báu vật.

“Khụ khụ khụ..”

Tộc trưởng đầu trọc Bích Nhãn rời tay khỏi thân thể mềm mại của A Đan, nói: “Các vị trại chủ tộc Bích Nhãn, bổn tộc trưởng ra lệnh, nhất định phải giết Hoang Châu Vương trong núi này.”

“Tại sao lại phải giết hắn ta?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 328: C328: Cướp kho báu


“Đầu tiên là bởi vì hắn ta đã giết A Ru Pi trên đường đến Hoang Châu!”

Các trại chủ Bích Nhãn cuối cùng cũng rời mắt khỏi người A Đan, tức giận nói: “Vậy chúng ta sẽ giết hắn ta, trả thù cho A Ru PiI”

Tộc trưởng Bích Nhãn rất hài lòng: “Thứ hai, tộc Bích Nhãn chúng ta giết người Hán đến từ Trung Nguyên còn cần lý do sao?”

“Ha ha ha...”

Các trại chủ của tộc Bích Nhãn ngầm hiểu cười gần: “Đúng là không cần lý do.”

“Trong Thập Vạn Đại Sơn Hoang Châu là thiên hạ của tộc Bích Nhãn ta, muốn giết tên người Hán nào thì giết!”

“Nhìn trúng cô gái người Hán nào, chúng ta sẽ đến cửa đòi, nếu không đưa chúng ta sẽ giết sạch sơn trại người Hán, gà chó cũng không để lại.”

“Tộc trưởng, hiện giờ những người Hán trong Thập Vạn Đại Sơn nhắc đến tên của tộc Bích Nhãn chúng ta là run lẩy bẩy đấy!"

“Ha ha ha...

Các trại chủ Bích Nhãn cười hiểu ý: “Nếu không phải để cho những người Hán làm ruộng, sau đó chúng ta đi cướp, sinh con gái xinh đẹp cho chúng ta chơi thì chúng ta đã giết sạch sơn trại người Hán xung quanh từ lâu!”

“Người Hán, hèn nhát...”


“Ha ha ha...”

Các trại chủ càng nói càng hăng say: “Kể ra thì nữ tử người Hán có thân thể mềm mại, chơi thật sự rất đãi!”

“Ha ha ha...” Các trại chủ Bích Nhãn càng nói càng th ô tục. Cách đó không xa, trong chỗ tối.

Tàng Nhất lặng lẽ lắng nghe, sự lạnh lùng trong mắt càng lúc càng nhiều.

Tộc nhân Bích Nhãn chết tiệt!

Vương gia sẽ không tha cho các ngươi.

Báo ứng của các ngươi đã tới rồi.

Lúc này.

“Báo!”

Một thám tử Bích Nhãn chạy tới trước mặt tộc trưởng đầu trọc, tràn đầy hưng phấn nói: “Tộc trưởng, các vị trại

chủ, có tin tức tốt.”


Mắt tộc trưởng đầu trọc Bích Nhãn sáng lên: “Tin tức tốt gì?

Trong mắt thám tử tràn đầy ánh sáng màu vàng: “Những người Hán đó đã phát hiện một cái sơn động ở Thần Long, bên trong có kho báu.”

“Lối vào hang toàn là vàng!”

“Cái gì?”

Tộc trưởng Bích Nhãn và các trại chủ mừng như điên: “Bao vây lối vào hang, dẫn bọn trẻ giết vào trong cho ta.”

“Giết người Hán!”

“Cướp kho báu!”

“RõI”

Tộc trưởng đầu trọc Bích Nhãn dẫn các trại chủ lên đường: “Các con, bao vây núi, giết sạch đàn ông trong đó, còn phụ nữ thì mặc sức chơi đùa!”

“Ha ha ha...”

Chiến binh Bích Nhãn lão về phía núi Thần Long, phách lối điên cuồng gào lên: “Giết người Hán!”

“Cướp phụ nữ!” “Cướp kho báu!” “Người Hán, phải chết...”

Chiến binh Bích Nhãn khí thế bừng bừng, sát ý dày đặc, xông vào trong núi. _

“Phụ nữ người Hán là của chúng ta

“Giết!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 329: C329: Giao thông dựa vào đi bộ


Không thể không thừa nhận một điều rằng tốc độ chạy nước rút của chiến binh tộc Bích Nhãn rất nhanh.

Trên mặt đất, hòn đá cứng rắn bị bọn họ giãm bể bằng chân trần, trở thành một mịn.

Bàn chân sắt của tộc Bích Nhãn được luyện từ trong núi, lòng bàn chân đầy vết chai, chiếc kim bình thường khó mà đâm xuyên qua.

“Grừ grừ...”

Tiếng thú rừng thê lương, thúc đẩy ý chí chiến đấu của tộc Bích Nhãn.

“Giết..."

Giọng của chiến binh Bích Nhãn rất lớn, đó là được luyện ra từ trong núi.

Trong Thập Vạn Đại Sơn, con đường quanh co khúc khuỷu.

Giao thông dựa vào đi bộ! Truyền tin cũng dựa vào gào thét.

Vì vậy, bàn chân sắt và cổ họng của tộc Bích Nhãn là thứ tuyệt nhất trong Thập Vạn Đại Sơn.

“Phụ nữ người Hán ở đâu?” Chiến binh tộc Bích Nhãn quơ vũ khí, điên cuồng gào lên với khuôn mặt vô cùng phách lối: “Giao phụ nữ người Hán ra đây, cho các ngươi được chết dứt khoát!”

Trong lòng họ, người Hán là “con cừu hai chân” hèn nhát.

Xưng hô này được truyền từ đế quốc Thiên Lang tới.


Tộc nhân Bích Nhãn cho rằng tước hiệu này nói lên sự mềm yếu của người Hán.

Trong Thập Vạn Đại Sơn, chiến sĩ Bích Nhãn bọn họ chỉ cần đứng trước của sơn trại người Hán là có thể khiến sơn trại người Hán ngoan ngoãn đưa tiền và phụ nữ người Hán tới.

Còn cái chết của A Ru Pi là do sự sơ ý của họ.

Bây giờ, bọn họ với tàm ngàn chiến binh giết mấy trăm người Hán, nhất định sẽ giành được thắng lợi sẽ như trở bàn tay.

Một làn sóng có thể lật đổ trại quân của người Hán!

Một làn sóng là có thể có được phụ nữ người Hán.

Lúc này, như họ mong muốn.

Ở bên sông núi có rất nhiều phụ nữ người Hán, thấy họ lao về phía mình, họ hoảng sợ bỏ chạy về trại quân.

Các chiến binh Bích Nhãn càng liều lĩnh hơn: “Giết người Hán, cướp phụ nữ người Hán!”

Phía sau đại quân Bích Nhãn.

Tộc trưởng đầu trọc ôm A Đan, ánh mắt bị sườn núi Thần Long thu hút.

Ở đó, một cây cổ thụ đã bị đốn hạ, một con dốc lớn trơ trụi như một mỹ nữ tr@n truồng bị lột tr@n.

Ở đó, một tảng đá khổng lồ đã bị lật ngược, một lỗ đen rất lớn và cao, có thể nhìn thấy từ xa.


Dưới ánh mặt trời, cửa hang có mấy đống đá lóe lên ánh vàng.

Trong động còn có ánh sáng châu báu lóe lên. Lúc này, có một nhóm người Hán đang chuyên chở vàng, nhìn thấy quân tiến công dưới chân núi, sợ hãi đánh rơi vàng, chạy về phía trại quân của quân Hán.

“Ha ha ha...”

Tộc trưởng đầu trọc Bích Nhãn lộ vẻ khinh thường: “Người Hán đúng là nhát gan!”

“Đầu là những mặt hàng không có trứng!” Cách đó không xa, Tàng Nhị lẩn trốn trong tối.

Ánh sáng lạnh lóe lên trong mắt hắn ta, nhớ kỹ lời của tộc trưởng Bích Nhãn trong lòng.

Vương gia từng nói rằng ghi nhớ những lời nói độc ác của kẻ địch, giao cho Lão Quỷ, để hắn ta luyện tập miệng công vô địch.

Sau này sẽ độc chết kẻ kịch.

Tên đầu trọc chết tiệt đó nhất định sẽ phải trả giá đau đớn vì câu nói này của mình.

Bên khác. “Ha ha ha...”

Tộc trưởng đầu trọc Bích Nhãn cười hăm hở, ngông cuồng tự cao tự đại: “Phát tài rồi!”

Mấy trăm năm qua, các tộc trưởng Bích Nhãn qua nhiều thế hệ đều truyền lại một chuyện... Thần Long bảo vệ một kho báu trong truyền thuyết ở trong núi Thần Long.

Hai mươi năm qua, mỗi lần đại quân đế quốc Thiên Lang đánh vào Hoang Châu đều sẽ chui vào Thập Vạn Đại Sơn, cũng là vì để tìm kho báu mà Thần Long bảo vệ.

Những người biết truyền thuyết này cứ tưởng rằng kho báu được giấu trong chỗ sâu của Thập Vạn Đại Sơn, ở chỗ bí mật nhất.

Không ngờ rằng kho báu mà Thần Long bảo vệ lại ở đây!

Ở trên con đường người qua kẻ lại này.

“Ha ha ha...”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 330: C330: Mua tất cả những thứ chúng ta muốn


Tộc trưởng đầu trọc Bích Nhãn càng lúc càng đắc ý! Tốt quá!

Ông trời phù hộ tộc Bích Nhãn!

Tộc trưởng Bích Nhãn gào lên: “Các con, giết sạch những người Hán này, rồi chúng ta lấy kho báu!”

“Ngày mai chúng ta có thể đến đế quốc Thiên Lang mua vũ khí, mua chiến mã, mua y phục, mua phụ nữ... Mua tất cả những thứ chúng ta muốn!”

“Thậm chí chúng ta còn có thể mua chuộc ky binh Thiên Lang, giết những tội nô trong thành Hoang Châu.”

“Bắt mỹ nhân Bạch Phượng thành chủ Hoang Châu về chơi!”

“Ha ha ha...”

Tộc trưởng đầu trọc Bích Nhãn càng nghĩ càng vui: “Các con, giết vì mỹ nhân đi!”

“Giết!”

Trong trại quân Hoang Châu. “Thùng thùng thùng...”

Tiếng trống vang lên, chiến sĩ ra trận.


Trên quân trại tường gỗ, chiến sĩ Hoang Châu đã bày trận chờ đợi.

Cái khiên đã chắn trên tường gỗ.

Trường thương đã gác trên cái khiên, ánh sáng lạnh đáng sợ, không hề run sợ.

Cung tiễn thủ đã xếp hàng phía sau trường thương binh, cung tiễn đã lên dây cung, sẵn sàng tung ra một đợt mưa tên tâm xa bất cứ lúc nào.

Ở một nơi nào đó trong trại quân, nơi được che phủ bởi bức tường nhánh cây, Lão Quỷ và các ky binh đã võ trang đầy đủ.

Họ dắt ngựa, chuẩn bị lên ngựa tấn công bất cứ lúc nào.

Phía sau trại quân.

Vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt những người phụ nữ lao về phía sau đã biến mất từ lâu, tất cả đều nghểnh cổ nhìn về

phía trước.

Họ vừa nhìn vừa tức giận nói: “Những người đó thật sự cho rằng người Hán chúng ta hèn nhát dễ bắt nạt sao?”

“Thật kiêu ngạo!”


Một quả phụ xinh đẹp vô cùng tức giận: “Tiếp theo phải xem bọn họ chết thế nào?”

Một nữ tử yếu đuối quơ nắm đấm: “Vương gia nhất định sẽ khiến họ chết thê thảm.”

“Bọn họ nhất định sẽ bị chém đầu, xây thành Kinh Quan.”

“Lần này ta cũng phải đi chém mấy cái đầu, để cho bọn họ biết rằng phụ nữ người Hán chúng ta cũng không dễ bắt nạt!”

“Được!”

Phụ nữ của phủ Hoang Châu Vương trở nên dũng mãnh: “Lần này, chúng ta đều đến xây Kinh Quang, để cho dị tộc của Thập Vạn Đại Sơn nhìn xem sự lợi hại của phụ nữ phủ Hoang Châu Vương chúng tai”

“Vương gia từng nói rằng người bắt nạt phụ nữ người Hán chúng ta sẽ phải chết.”

Quả phụ xinh đẹp chớp mắt: “Tiểu Hồng, vương gia nói là người giết người Hán chúng ta sẽ phải chết!”

Tiểu Hồng khua tay nói: “Cũng vậy thôi!”. Ch𝘂𝘺ê𝗻 𝙩𝗋a𝗻g đọc 𝙩𝗋𝘂𝘺ệ𝗻 ~ 𝙏RUM𝙏RU 𝒴Ệ𝐍.V𝗻 ~

“Cũng vậy thôi.”

Quả phụ xinh đẹp câm nín.

Phía trước trại quân.

Trong đội tiên phong của chiến binh tộc Bích Nhãn, mười trại chủ đầu đội vòng cỏ, tay cầm đại đao. Một bước ba trượng, bước chân nhanh như ngựa hoang thoát cương.

Họ đều là cường giả trong võ giả hạng hai.

Kẻ yếu đã bị chém chết trong núi từ lâu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 331: C331: Xông vào trại quân là thắng lợi


Sơn trại cũng đã bị tiêu diệt từ lâu.

Họ nhanh chóng đến gần.

Ba trăm bước!

Hai trắm bước!

Một trăm bước!

Họ cầm đại đao trong tay, đã rất đói khát!

Xông vào trại quân là thắng lợi.

Đối diện, Tư Mã Lan lên quân trại tường gỗ: “Vương gia, thiếp cũng đến tác chiến.”

Sau lưng nàng là Tư Mã Qua và Tô Kỳ tràn đây sức sống.

Hạ Thiên thoáng ngẩn người: “Lan nhi, chiến trường là nơi nguy hiểm, mau đi xuống đi!”

Tư Mã Lan lắc đầu nói: “Thiếp là Hoang Châu Vương phi tương lai, phải đứng cùng vương gia, chống chọi với kẻ địch!”

“Thiếp nghe Tô Kỳ nói rằng tộc Bích Nhãn đều háo sắc, thích nhất là nữ tử người Hán!”


“Nếu thiếp ở đây thì có thể khiến cho tộc nhân Bích Nhãn xôn xao, quyết tâm tấn công trại quân!”

“Để mưu kế của vương gia thành công.”

Đôi mắt đẹp của Tư Mã Lan tràn đầy cảm xúc, nàng không chỉ nhìn Hạ Thiên mà còn vô thức liếc nhìn đồng cỏ ven sông.

Khóe mắt Hạ Thiên giật giật mấy cái!

Không cần nhìn!

Chắc chắn có gì đó ở trong đống cỏ bên sông!

Tư Mã Lan khác thường!

Làm sao để nàng yên tâm bây giờ?

Đầu của Hạ Thiên hơi đau.

Tuy nhiên, đại quân trước mặt, rõ ràng không phải là thời cơ tốt để khuyên giải Tư Mã Lan.

Hắn dịu dàng mỉm cười: “Lan nhi, ta đã có kế hoạch tác chiến từ lâu, không cần dùng mỹ nhân kế.”

“Ngươi là Hoang Châu Vương phi tương lai, bổn vương không muốn những kẻ đó liếc nhìn ngươi dù chỉ một chút.”


“Chờ lát nữa, cho dù giết bọn họ thì cũng phải móc hết mắt của họ.”

Câu này rất ngọt.

Chúng tướng bên cạnh lập tức mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, giả vờ như không nghe thấy gì hết!

Không hổ là vương gia trí khôn như thánh!

Võ có thể đánh đâu thắng đó.

Văn có thể khiến mỹ nhân cảm mến.

Trong lòng Tư Mã Lan ngọt ngào, lông mi dài khế run, sóng mắt như rượu, nhìn một cái là say: “Nhưng ta nghe Lão Quỷ nói rằng hôm nay vương gia đã dạy Lão Quỷ một câu...”

Hạ Thiên nói với Lão Quỷ vô số câu: “Câu nào vậy?”

Tư Mã Lan nở nụ cười trêu chọc: “Vương gia nói rằng làm tướng phải biết lựa chọn, tục ngữ có câu gọi là... Không bỏ được con không bắt được chó sói, không bỏ được vợ không lừa được lưu manhi”

“Vương gia, từ vợ này thật thú vị!”

“Lưu manh có nghĩa là côn đồ vô lại phải không?”

Khóe miệng của Hạ Thiên giật giật: “Chính là ý này.”

“Lúc bổn vương đọc sách trong tàng thư các ở hoàng cung, nhìn thấy một câu tục ngữ cổ đại, tuy hơi th ô tục nhưng lý lẽ không th ô tục.”

Tư Mã Lan nói một cách sâu xa: “Vương gia có trí khô như thánh, cho dù là tự phát minh ra từ ngữ thì đã sao?”

Tân Hồng Y đột nhiên lên tiếng: “Sư phụ ta nói rằng quái nhân của Tắc Hạ Học Cung cũng thường xuyên nói những từ mới khiến họ không hiểu được.”

“Có lẽ người có trí khôn thánh nhân đều thích sáng tạo từ mới thì phải!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 332: C332: Cung tiễn thủ


Hạ Thiên nheo mắt hỏi: “Quái nhân đó phát minh ra từ mới gì?”

Tần Hồng Y nhìn chằm chằm vào Hạ Thiên, nghiêm túc nói: “Sư phụ ta nói quái nhân đó có câu thiên ngoài miệng... Con rùa lông!”

“Nhưng, con rùa không có lông mà?”

“Năm đó, sau khi ra khỏi Tắc Hạ Học Cung, hàng trăm học phái đã bắt trăm con rùa để tiến hành nghiên cứu,

nhưng không phát hiện ra con rùa có lông ở chỗ nào.”

“Hoang Châu Vương, ngài biết con rùa lông có nghĩa là gì không?”

Hạ Thiên chấn động!

Con rùa lông?

Hắn ngập ngừng, cuối cùng vẫn giải thích: “Quái nhân đó chỉ nói nửa câu, câu hoàn chỉnh là con rùa lông thỏ sừng.”

Tư Mã Lan ngẩn người một lát, sau đó hỏi: “Thỏ cũng không có sừng mà?”

Hạ Thiên nhìn về phía trước, thấy trại chủ tộc Bích Nhãn càng lúc càng đến gần: “Ý của quái nhân đó là... ông ta rất nhàm chán!”

Vì vậy mới tưởng tượng con rùa có lông, con thỏ có sừng mới thú vị!

Hạ Thiên thề, nhất định phải tìm hiểu thân phận của quái nhân đó.

Mọi người hiểu ra. Hóa ra con rùa lông là có ý này!


Lúc này, mười trại chủ Bích Nhãn cách trại quân tường gỗ chỉ có ba mươi bước!

Hạ Thiên rút đao chiến ra.

“Ha ha ha...”

Mười trại chủ của tộc Bích Nhãn giơ thanh đao lớn trong tay lên, nhìn Tư Mã Lan xinh đẹp như tiên nữ trên trại quân, lập tức vọt tới: “Nữ tử người Hán xinh đẹp, đến đây sa vào lòng lão tử đi!”

Mười trại chủ rất hưng phấn!

Lần này họ nhảy rất cao, nặng nề đáp xuống đất, chuẩn bị cho lần tiếp theo bay lên trại quân, giết người Hán, cướp

nữ tử người Hán!

Lúc này, sự chú ý của bọn họ đều đổ dồn vào Tư Mã Lan.

Không chú ý đến hắc thạch dưới chân.

Vì vậy, khi bàn chân sắt của họ đáp xuống đất, có thứ gì đó sắc nhọn đâm vào những vết chai dày ở bàn chân, xuyên qua xương bàn chân và xuyên qua mu bàn chân.

Máu tươi bắ n ra!

Cơn đau dữ dội như kim tre đâm vào tim, đánh thẳng vào dây thần kinh

Trên mặt đất là những chông sắt thon dài.


Mỗi quả cầu tròn đều được bao phủ bởi những chiếc kim dài và sắc bén, đóng đinh mười trại chủ hung hãn.

“Aaa..

Mười trại chủ Bích Nhãn gào lên đau đớn, kinh thiên động địa, như ma kêu quỷ hờn.

Ngay sau đó, họ cảm thấy đôi chân tê dại. Đó là cảm giác trúng độc!

Thảo nào họ là võ giả hạng hai, chân bị đâm xuyên, công lực liền bị giải tán!

Mười trại chủ Bích Nhãn vô cùng kinh hãi: “Các con, mau đến cứu bọn tai”

Dùng độc không phải là thế mạnh của tộc Bích Nhãn bọn họ sao?

Những người Hán này... Không nói võ đức. Các chiến sĩ tộc Bích Nhãn lập tức điên cuồng lao về phía mười trại chủ, gây ra sự hỗn loạn trong đội hình tấn công của họ.

Khóe miệng Hạ Thiên nhếch lên, nở nụ cười tà ác: “Bao vây quân cứu viện, lập tức bắt đầu!”

“Cung tiễn thủ, chuẩn bị!” “Bắn...

“Vèo vèo vèo...”

Cung tiễn thủ của phủ Hoang Châu Vương bật chế độ bắn một cách chính xác!

Xác chết la liệt bên cạnh mười trại chủ. Lần này, tộc Bích Nhãn đã chọn sai kẻ địch.

Phủ Hoang Châu Vương không giống những người Hán trước đây họ từng gặp!

Mười trại chủ của tộc Bích Nhãn đổ giọt máu đầu tiên của họ.

Đại chiến chính thức bắt đầu!

Sườn núi, trong hang động tối tăm, hai ánh sáng màu xanh lấp lánh... tất cả mọi người đều phải chết!

Người vào động... Chết!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 333: C333: Cứu trại chủ


“Cứu trại chủ.”

Chiến binh tộc Bích Nhãn nghe thấy tiếng kêu cứu của trại chủ nhà mình, không những không cảm thấy chán nản mà ngược lại còn cảm thấy rất phấn khích!

Cuối cùng họ cũng có cơ hội làm anh hùng cứu trải chủ!

Họ không hề do dự xông tới cứu người!

Chờ lát nữa sau khi giết sạch người Hán trong trại quân, lúc luận công ban thưởng, họ sẽ được phân chia nhiều phần thưởng vì có công cứu mạng trại chủ.

Càng có cơ hội được chia nữ tử người Hán xinh đẹp dịu dàng! Sau khi suy nghĩ một lát, trái tim cũng bốc hỏa.

“Xông lên!”

Biểu hiện của chiến binh Bích Nhãn vô cùng anh dũng!

Người trước ngã xuống, người sau tiến lên dưới cơn mưa tên dữ dội của phủ Hoang Châu Vương.


Tuy nhiên, trại chủ của họ rất xấu xa.

Sau khi mười trại chủ bị chông sắt đâm xuyên qua bàn chân, vì sợ các thuộc hạ không đến cứu, họ cố tình không nói trên đất có ám khí.

Thế là trong chốc lát, các chiến binh của tộc Bích Nhãn đã giãm phải những chông sắt đáng sợ.

Chông sắt cũng đâm xuyên qua bàn chân của họ, khiến họ mất đi võ lực.

Chiến sĩ Bích Nhãn kinh hãi, hoảng hốt kêu lên giống như mười trại chủ Bích Nhãn: “Cứu ta với!”

Tuy nhiên, họ cũng sợ người phía sau lùi bước nên cũng không nói ra chuyện trên mặt đất có đầy chông sắt, chỉ kêu cứu mạng!

Họ chẳng qua chỉ gào thét thúc giục: “Mau lên!” “Vèo, vèo, vèo...”

Thần tiễn được bắn ra từ trại quân Hoang Châu xuyên qua cổ họng bọn họ, khiến họ mất đi cơ hội nói chuyện!

“Phụt, phụt...”


Máu tươi bắn tung tóe.

Chiến tranh chính là cối xay thịt. Chiến trường chỉ có sống hoặc chết!

Trên chiến trường ngoài đổ mồ hôi ra thì là đổ máu, đến khi một phe bị tiêu diệt, hoặc là bỏ chạy.

Mũi tên của chiến sĩ Hoang Châu vô cùng chính xác.

Chiến sĩ cứu viện mười trại chủ Bích Nhãn chết nhóm này đến nhóm khác. Thi thể nằm la liệt trên mặt đất, càng lúc càng nhiều.

Con kiến hôi còn tham sống, huống hồ là người?

Lúc này, bên rìa cạm bẫy chông sắt.

Chiến sĩ Bích Nhãn đã phát hiện mai phục trên mặt đất, nhìn người phe mình chết trước mặt, sợ hãi gào thét không ngừng: “Đừng xông lên phía trước nữa!”

“Phía trước có cạm bẫy!” Tuy nhiên, chiến binh tộc Bích Nhãn hoàn toàn không nghe!

Họ chỉ muốn đẩy những người trước mặt ra để xông lên cứu trại chủ, để sau này được thăng quan tiến chức nhanh chóng trong sơn trại.

Thế là họ không những không dừng bước mà còn liều lĩnh đẩy người trước mặt về phía trước.

Phía trước có cạm bẫy, dùng mạng người trước mặt để lấp đầy là được!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 334: C334: Thật sự không dễ dàng gì


Tuy nhiên, chiến binh Bích Nhấn phía sau không nhường, cố gắng đẩy họ vào khu vực có cạm bẫy.

“Aaa..

Đôi chân trần của chiến binh Bích Nhãn bị chông sắt đâm thủng, đau khổ nên rỉ.

“Phụt phụt...” Những mũi tên sắc nhọn xuyên qua cổ họng của họ một cách chính xác.

Từng chiến binh Bích Nhãn nặng nề ngã xuống mặt đất, dùng thi thể mở đường cho tộc nhân phía sau.

Khoan hãy nói, sau khi chiến binh Bích Nhãn trả cái giá hàng trăm mạng người, cuối cùng cũng thuận lợi đến gần mười trại chủ.

Lúc này, các trại chủ Bích Nhãn nước mắt lưng tròng! Họ sắp được cứu rồi!

Thật sự không dễ dàng gì.

Hơn nữa, lúc này.

“Tùng tùng tùng...”


Có chiến binh Bích Nhãn vác một cái khiên gỗ đơn giản đến, chắn công kích mũi tên mưa của phủ Hoang Châu Vương.

Các trại chủ Bích Nhãn càng thêm vui mừng: “Tốt!” Họ hung dữ hét lên: “Các con, rất tốt.”

“Sau khi tiêu diệt trại quân Hoang Châu, ta dùng chung nữ tử người Hán trong đó cùng các ngươi.”

“Giết.”

Các chiến binh tộc Bích Nhãn càng hưng phấn hơn! Đối diện.

Trên trại quân tường gỗ.

Hạ Thiên cười khẩy nói: “Ngây thơ”

“Thật sự cho rằng mình có thể đi được sao?” “Người thổi kèn!”

“Hiểu!”

“Vù vù vù...”


Một người thổi kèn cường tráng thổi kèn hiệu thuộc về phủ Hoang Châu Vương.

Phát ra tín hiệu nào đó.

Trại quân dưới mặt đất, trong thông hào.

Ánh mắt Cao Phi tràn đẩy sát ý: “Kéo, ném chết những người Bích Nhãn đó!” “Để máu tươi của họ lấp đầy hố to đã đào vì họ!”

“RõI”

Tân binh xung quanh Cao Phi nhẹ giọng đáp lại, cố gắng hết sức để kéo dây thừng trong tay.

Những dây thừng này được nối với một cái hố lớn phía trước. Cái hố khổng lồ này có hình dạng giống chữ “nhất”. Nằm ngang trước trại quân.

Cái hố khổng lồ rất sâu, dài ít nhất mười mét, trong đó có những thanh gỗ sắc nhọn đứng, trông khá dữ tợn.

Tuy nhiên, giữa những thanh gỗ sắc nhọn đó, có những cái cột khổng lồ chống đỡ mặt đất.

Dây thừng trong tay chiến sĩ Hoang Châu được buộc vào những cột gỗ đỡ này.

“Đổ!”

Các tân binh Hoang Châu gào lên, dùng hết sức lực, kéo cột gỗ chống đỡ xuống!

Trong nháy mắt. “Âm...”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 335: C335: Chúng ta thắng chắc


Thế nên, mười trại chủ của tộc Bích Nhãn, còn có năm trăm chiến sĩ tộc Bích Nhãn bất ngờ không kịp đề phòng rơi xuống hố.

“Phù phù phù...”

Những chiếc cọc gỗ sắc nhọn đó có sức sát thương cực lớn và xuyên qua cơ thể của mười trại chủ Bích Nhãn.

Đồng thời, vô số chiến binh Bích Nhãn bị cọc gỗ nhọn đâm vào, trong lòng lạnh buốt, máu phun ra cuồng loạn.

Máu chảy xuống đáy hố theo thân cây. Hố đất trở thành hố máu.

Mười trại chủ Bích Nhãn nôn ra máu tươi, tuyệt vọng nói: “Hoang Châu vuong, thật... âm hiểm!”

“Tại sao lại làm nhiều cạm bây như vậy?”

Giữa những cây cọc gỗ cũng có những chiến sĩ may mắn không bị cọc gỗ xuyên qual

Nhìn những đồng bọn của mình đang giấy chết trên cột gỗ bên cạnh và chiến binh Bích Nhãn rơi xuống hố, trong lòng tràn ngập niềm vui sống sót sau thảm họa.

Họ vẫn còn sống!

Tuy nhiên, Hạ Thiên đã đoán được chuyện như vậy sẽ xảy ra.

Hắn đã sắp xếp một nhóm thiếu niên tàng kiếm trong hố đất từ trước.


Vì vậy, trong một cái hố đầy bụi và máu tươi.

Ánh kiếm đáng sợ bộc phát từ khoảng không, cắt cổ những người sống sót và khiến họ đổ máu xuống hố.

Vì vậy, trong hố đất, không người nào có thể sống sót chạy ra. Giống như một con ma quỷ đáng sợ nhất đang ẩn nấp bên trong.

Người rơi vào... sẽ chết!

Quân đội Bích Nhãn phía sau.

Tộc trưởng Bích Nhãn nheo mắt lại: “Thổi thú giác thu binh, dừng tấn công!” “Vù vù vù...

Tiếng thú giác vang lên trong núi Thần Long.

Chiến binh tộc Bích Nhãn vẫn còn sợ hãi dừng bước.

Đáy lòng họ lạnh lẽo, sợ hãi nhìn hố to trước mặt!

Người Hán thật sự rất gian xảo!

Thật sự không thể trách họ vô năng!

Chỉ trách những người Hán này hoàn toàn khác hẳn những người Hán hèn nhát trong Thập Vạn Đại Sơn.


Hoang Châu Vương đúng là khác người!

Trong lòng tộc trưởng Bích Nhãn, A Đan sợ hãi trừng mắt há hốc miệng, sắc mặt tái nhợt: “Tộc trưởng, chúng ta lại bị đánh bại sao?”

Tộc trưởng Bích Nhãn sờ đầu trọc của mình: “Tiểu mỹ nhân A Đan yên tâm, tuy lần tấn công này chúng ta đã thiệt hại gân ngàn người nhưng cũng dò thám được thực hư của trại quân người Hán!”

“Tiếp theo, tinh nhuệ của tộc Bích Nhãn ta sẽ lên đường!”

“Nàng cứ chờ xem.”

“Chúng ta thắng chắc!”

Tộc trưởng Bích Nhãn vung tay lên: “Thổi thu giác, những tên đó không nhịn được nữa rồi!”

“RõI” “Vù vù vù...”

Tiếng thú giác đặc biệt của tộc Bích Nhãn lại lần nữa vang vọng khắp núi Thần Long.

Ở bên khác, bên sông núi. Ở chỗ gần trại quân Hoang Châu nhất.

Một nhóm võ sĩ tộc Bích Nhãn từ dưới sông nổi lên, họ giống như quái vật từ trong nước nổi lên, bay lên khỏi mặt nước và lướt sóng tới:

“Người Hán, chết đi!” “Ha ha ha...”

Tộc trưởng Bích Nhãn rất đắc ý: “Tiểu mỹ nhân A Đan, thế này gọi là đánh lén người khác, tấn công không kịp phòng bị!"

“Lần này chúng ta thắng chắc rồi!”

“Lát nữa ta sẽ chặt đầu của tên Hoang Châu Vương đó xuống, làm ly rượu cho nàng!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 336: C336: Trước đó


Lúc này, chiến binh Bích Nhãn đạp sóng tấn công quân trại Hoang Châu, người mạnh nhất là võ giả hạng nhất, còn người yếu nhất là vũ giả hạng ba.

Trong quân, chiến sĩ võ giả gọi chung là võ sĩ.

Trước đó, bọn họ là ở dưới nước hạ lưu sông núi, xuôi dòng mà lên, luôn nín thở ở trong nước chờ đợi mệnh lệnh.

Mặc dù võ sĩ Bích Nhãn sở hữu tim phổi võ giả, có thể nín thở dưới nước trong thời gian dài, nhưng nếu tộc trưởng Bích Nhãn ra lệnh muộn hơn một chút nữa, e

rằng bọn họ cũng sẽ ngộp thở trong nước mà chết.

Bây giờ, một hơi chân khí đan điền, cưỡi gió đạp sóng, vung thiết đao trong tay. Nháy mắt, bọn họ đã chém giết đến bên quân trại.

Bọn họ không nhìn thấy bóng dáng của chiến sĩ phủ Hoang Châu Vương, mà chỉ có một đám nữ tử ở nơi này.

Trong lòng bọn họ mừng rỡ, kế sách của tộc trưởng thành công rồi.

Chỉ cần bọn họ giết vào quân trại thì có thể trong ứng ngoại hợp với chiến sĩ Bích Nhãn, chém giết người Hán trong quân trại.

Còn những nữ Hán với thân hình trắng trẻo ở trước mặt này đều sẽ thuộc về mình.


“Giết!” “Khà khà khà...” Các chiến sĩ Bích Nhãn cười đến mức âm u dữ tợn.

Trước đây, khi bọn họ cười như thế, những nữ Hán kia sẽ sợ đến mức hét toáng lên chạy tán loạn. Nhưng tại sao đám nữ Hán này lại không làm thế?

Không những không có mà một tiểu nữ Hán còn tiến lên vài bước, trên mặt đầy khinh bỉ: “Đúng là điếc không sợ súng. Nữ tử của phủ Hoang Châu Vương ta đâu thể để cho các ngươi ngấp nghé?”

Các chiến binh Bích Nhãn hơi mơ màng.

Nữ tử của phủ Hoang Châu Vương... có gì khác ư?

Đánh một bạt tai sẽ không khóc à? Tiểu cô nương trông rất đáng yêu, chắc chắn sau khi đánh khóc sẽ rất xinh.

Các chiến binh Bích Nhãn đã hạ quyết tâm, ngay cả tiểu cô nương cũng không bỏ qua.

Trước tường gỗ quân trại, bọn họ giãm hai chân, cả người bay vút lên cao như chim yến, dùng dáng vẻ tiêu sái nhất nhảy lên tường gỗ.

Thắng lợi đang ở ngay trước mặt. Nữ Hán cũng đang ở trước mắt.


Thế nhưng bầu trời tường gỗ quân trại vốn chẳng có thứ gì lại xuất hiện từng tấm lưới đánh cá, quăng về phía bọn họ.

Những tấm lưới đánh cá này đến từ hư không. Hơn nữa trên đó còn gắn đầy móc sắt, lóe lên ánh xanh đáng sợ.

Võ sĩ Bích Nhãn đang ở trên không trung không thể né tránh. “Phái!”

Bọn họ trợn tròn đôi mắt ngọc biếc, chân khí phụ đao, định dùng sức phá lưới, nhảy ra khỏi vòng vây của lưới đánh cá.

Thế nhưng bọn họ đã ngây thơ rồi.

Lúc bọn họ vung đao, từng cung nỏ đã hiện ta từ trong hư không bên cạnh bọn họ, chẳng hề nương tay kéo cò.

“Vút vút vút...”

Từng mũi tên rời cung giống như tia chớp, đâm vào trong cổ họng và tim của bọn họ.

Từng mũi tên được rót đầy sức lực, xuyên qua cơ thể của bọn họ kéo theo. từng dòng máu.

Mọi thứ đều xảy ra trong tích tắc.

Đao của các võ giả Bích Nhãn còn chưa kịp vung xuống thì chỗ hiểm trên cơ thể đã bị bắn xuyên qua, khiến bọn họ mất đi quyền khống chế cơ thể.

Lưới đánh cá gắn móc sắt bao trùm bọn họ, kéo vào trong quân trại. Trông bọn họ chả khác gì cá trong lưới.

Nhất thời, võ sĩ Bích Nhãn đã chết hơn phân nửa. Mấy người còn lại đều kinh hãi, trong hư không có quỷ thần ư? Đám người Hán này là người thật ư?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 337: C337: Bọn họ không giống


Bọn họ sợ đến mức hồn bay phách lạc trước bản lĩnh của thiếu niên tàng kiếm.

“Chạy thôi!”

Bọn họ bỏ chạy đến bờ sông, rồi hít sâu một hơi. Chân trần giẫm lên đá cuội, người bay vút lên như cá bay, định trốn xuống nước.

Thế nhưng mặt sông lại nổi sóng lớn.

Từng tấm lưới đánh cá gắn móc câu được kéo ra từ dưới nước một cách quỷ dị, nhắm thẳng vào võ sĩ Bích Nhãn đang nhảy xuống nước.

Lưới đánh cá trong nước còn nhiều hơn cả tường gỗ quân trại.

Thiên la địa võng.

“Không...”


Các võ giả Bích Nhãn phát ra tiếng hét không cam lòng, giống như con chó trước khi chết: “Tộc trưởng cứu mạng.”

“Ào ào ào...” Từng cung nỏ vọt ra khỏi mặt nước, ngón tay trắng bệch kéo cò. “Vèo vèo vèo...”

Cung tên nhắm vào lồng ngực của các võ sĩ Bích Nhãn, bắn xuyên qua tim bọn họ.

Lần này, võ sĩ Bích Nhãn đã nhìn thấy rõ người cầm cung nỏ. Ai cũng mặc y phục màu xanh, trôi nổi trên mặt nước như bèo và lục bình, ngụy trang cực kỳ hoàn hảo.

Hơn nữa gương mặt ai cũng rất non nớt.

“Phụt phụt phụt...”

Máu tinh chất đầu tim của võ sĩ Bích Nhãn bắn ra theo lỗ mũi tên, nhuốm đỏ nước sông, thu hút đàn tôm cá.

Các võ sĩ Bích Nhãn ngã xuống tấm lưới đánh cá gắn móc câu, cả người co giật khiến mặt nước gợn sóng, miệng lẩm bẩm: “Hóa ra không phải là quỷ thần, mà là võ giả có thể ẩn hình.”

“Tộc trưởng, lần này chúng ta đã gặp phải cường giả rồi.”

“Đám người Hán này không dễ bắt nạt.”

“Bọn họ không giống.”

Dứt lời, các chiến sĩ Bích Nhãn tắt thở.

Lúc này, trên tường gỗ quân trại Hoang Châu, Hạ Thiên dẫn mọi người xem xong cuộc chiến ở trên nước, bình thản ung dung xoay người lại: “Giết thập đại trại chủ và trăm tên võ giả tộc Bích Nhãn đủ khiến tộc trưởng Bích Nhãn đau đầu rồi.”


“Tiếp theo, chắc hẳn gã sẽ từ bỏ chúng ta để giành lấy kho báu trước.”

Tô Kỳ nhìn Hạ Thiên bằng ánh mắt sâu xa: “Quả nhiên mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của Vương gia. Đúng là thánh nhân tính toán không có chỗ sai sót.”

Hạ Thiên lắc đầu: “Thật ra ta không phải là thánh nhân, mà chỉ là một người bình thường phân tích một cách kỹ càng trước trận chiến mà thôi.”

Tô Kỳ cười nói: “Sau trận chiến này, ta quay về sẽ nói với sơn trại người Hán trong Thập Vạn Đại Sơn biết rằng, nếu Vương gia dẫn quân đánh dẹp thì không cần phải cố gắng phản kháng.”

Tư Mã Lan tò mò: “Tại sao?”

Tô Kỳ nghiêm túc nói: “Bởi vì dù phản kháng cũng phí công mà thôi. Người phàm sẽ không bao giờ phản kháng lại được thánh nhân.”

Mọi người đều rất tán thành.

Bên này, sắc mặt tên đầu trọc bỗng thay đổi: “Không thể nào. Chuyện này không thể nào. Binh lực của bọn họ đều dồn ở phía trước, bên bờ sông cũng không có cao thủ, làm sao võ sĩ Bích Nhãn ta có thể toàn quân bị diệt?”

Thám tử tộc Bích Nhãn sợ đến mức toàn thân run rẩy: “Là thật đó. Tộc trưởng, võ giả tỉnh nhuệ của chúng ta đều chết quá thảm thương. Mặc dù tiểu nhân không nhìn thấy quá rõ, nhưng đã nhìn thấy người Hán dùng lưới đánh cá gắn rất nhiều móc câu, kéo bọn họ vào trong lưới y như bắt cá để giết.”


Tộc trưởng Bích Nhãn phát ra tiếng gào thét bi thương: “Người Hán gian xảo, các ngươi chỉ có thể dùng bây để đánh trận à? Nếu có giỏi thì ra đây quyết chiến đi”

Chiến sĩ tộc Bích Nhãn cũng gào thét phụ họa: “Nếu người Hán có gan đã bước ra quyết chiến rồi.”

“Nếu bọn họ không có gan thì cứ núp trong quân trại thôi.” Trên tường gỗ quân trại, sắc mặt các tướng trong Vương phủ đều tối sầm. truyện teen hay

Hạ Thiên ngước mí mắt lên, chẳng hề giận dữ mà nhếch miệng nở nụ cười bí hiểm: “Lão Quỷ.”

“Có.” Lão Quỷ nhảy lên tường gỗ trong quân trại y như chim.

Hạ Thiên chắp hai tay ra sau lưng, hất gương mặt anh tuấn, dùng cằm chỉ về phía trước mặt: “Đã đến lúc ngươi nên mở miệng rồi."

“He he he...”

Lão Quỷ cười bỉ ổi, nóng lòng muốn thử: “Vương gia, ngài hãy nhìn cho kỹ đây. Một khi Lão Quỷ mở miệng có thể chống lại trăm nghìn binh.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 338: C338: Càng nghĩ sâu hơn lại càng đau lòng


Lúc này, trên tường gỗ quân trại, mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên người Lão Quỷ.

Triệu Tử Thường nắm chặt trường thương, trong mắt lóe lên tia nguy hiểm, nhìn chằm chằm tộc trưởng đầu trọc ở đằng sau quân trận tộc Bích Nhãn: “Lão

Quỷ, trông cậy vào ngươi đấy.”

Lô Thụ và Cao Phi xuất hiện ở hai bên trái phải, hai tay vỗ mạnh lên vai Lão Quỷ.

Lực tay vỗ xuống mạnh bao nhiêu thì trong lòng càng ngột ngạt bấy nhiêu. Mọi chuyện đều đặt trong cú vỗ này.

Nhất thời, Lão Quỷ cảm thấy trách nhiệm nặng nề. Hắn ta là truyền nhân của Vương gia, vì thế miệng lưỡi không được để Vương gia mất mặt.

“Khụ khụ khu...”

Lão Quỷ dồn khí đan điền, khế ho vài tiếng hắng giọng, cổ họng ưỡn thẳng tắp, há miệng đến mức to nhất, sau đó chỉ thấy hẳn ta trợn tròn mắt, vận khí đến cổ họng, sau đó đến miệng, đầu lưỡi: “Tên heo rừng đầu trọc trước mặt kia, trông ngươi người chẳng ra người, thú chẳng ra thú, cũng chẳng giống đực hay cái, không biết ngươi đi tiểu có đứng không nhỉ? Hay là như cục thịt mỡ ngồi xổm xuống? Ngươi đang sủa điên khùng gì về phía bọn ta thế? Đúng là miệng thú không thốt ra được tiếng người mà.”

Vừa cất tiếng gào thét là biết có hay không.

Khóe miệng Hạ Thiên nở nụ cười vui mừng. Quả nhiên Lão Quỷ có miệng lưỡi chua ngoa, thiên phú xuất chúng, rất dễ dạy.

Mọi người trong Vương phủ đều hít ngụm khí lạnh. Lão Quỷ vừa mở miệng đã mắng tộc trưởng Bích Nhãn từ heo rừng đến chó hoang. Câu nào cũng gắn liền với thú hoang, không xem tộc trưởng Bích Nhãn là con người.


Tư Mã Qua khẩy ngón tay, trên gương mặt xinh đẹp đầy khiếp sợ: “Không biết là heo hay chó, cũng chẳng phải đực hay cái thì là quái vật gì?”

“Phụt..."

Ngoại trừ Hạ Thiên, mọi người đều bật cười, suýt cười chảy nước mắt. Tư Mã Lan cười tươi như hoa: “Vậy là thứ không bằng súc sinh rồi.” “Ha ha ha...”

Cuối cùng cơn giận trong lòng mọi người đều đã nguôi ngoai.

Miệng lưỡi của Lão Quỷ ghê gớm nhỉ.

Đối diện, trước núi Thần Long, mấy nghìn chiến binh Bích Nhãn đều ngơ ngác trước lời mắng này.

Người Hán này độc mồm độc miệng quá đấy. Dù là nữ nhân chua ngoa trong Thập Vạn Đại Sơn thì miệng lưỡi cũng không ghê gớm như vậy.

Đáng sợ, cần phải nói thêm hai chữ cực kỳ. Cực kỳ đáng sợ.

Sau lưng bọn họ, tộc trưởng Bích Nhãn đã nghe hiểu, vì thế đôi mắt ngọc bích của gã đã đỏ ngầu.

“Á!”

Tộc trưởng Bích Nhãn nhảy cao ba trượng, ngay cả A Đan không nỡ buông ra cũng đẩy sang một bên, tức đến mức mũi phun ra lửa: “Ngươi mới không bằng súc sinh. Người Hán chết tiệt. Bản tộc trưởng phải giết chết các ngươi.”

Đối diện, trên tường gỗ quân trại Hoang Châu, nếu Lão Quỷ đã mở miệng sẽ bắt đầu nói không ngớt: “Ngươi nhìn ngươi xem, trên đầu không có một cọng cỏ, lông trên người thì y như cây kim, mắt đậu xanh, trợn trắng mắt. Mũi hếch lên trời, chảy nước mũi, bụng bự, miệng lớn như chậu máu mọc răng nanh, mặc da thú, nói ngôn ngữ thú. Đâu có chỗ nào giống con người cơ chứ? Lão tử thấy ngươi là heo rừng tỉnh trong Thập Vạn Đại Sơn đấy. Ha ha ha..."

Lão Quỷ mắng đến mức sảng khoái.

“Ha ha ha...” Trên tường gỗ quân trại, mọi người cũng cười rất sảng khoái.

Miệng của Lão Quỷ ghê gớm thật. Mở miệng không phải là lời dao găm thì cũng là lời độc địa.

Trước quân trại, trên mặt chiến sĩ tộc Bích Nhãn hết trắng lại xanh rồi đến đỏ, không biết phải miêu tả tâm trạng lúc này như thế nào?

Tộc trưởng bị sỉ nhục thì bọn họ cũng thế. Tộc trưởng là heo rừng tinh, vậy thì bọn họ đều là con do heo rừng sinh ra.

Càng nghĩ sâu hơn lại càng đau lòng.

Cuối cùng lúc này tộc trưởng Bích Nhãn cũng nộ khí công tâm, máu nóng trong ngực sôi trào, cuống họng bỗng ngọt ngào, cả người run rẩy, miệng liên tục phun ra máu, bắn thẳng lên người A Đan.


Trên mặt, cổ, ngực, eo và chân của nàng ta đều có vết máu, cứ như vẽ hoa mai đỏ thắm trên người, khiến A Đan vốn kiều mị lại càng máu tanh mê hoặc hơn.

Lúc này A Đan đã hoảng loạn rồi. Nàng ta ôm chặt lấy đầu trọc của tộc trưởng Bích Nhãn, đặt tay lên lồng ngực căng phồng, sốt sắng nói: “Tộc trưởng, cầm máu trước đã. Ngươi không giỏi về đấu võ mồm, cần gì phải khổ như vậy?”

Cuối cùng, tộc trưởng Bích Nhãn ngẩng đầu lên, đã tỉnh táo lại. Gã lau vết máu trên mặt, trong mắt đầy tia hung ác. Gã nhìn Lão Quỷ, muốn xé rách miệng hắn ta.

Đó là miệng ư? Chẳng khác gì con dao đâm vào tim.

Tộc trưởng Bích Nhãn cố nén cơn giận, trầm giọng nói: “Truyền lệnh, ngoại trừ chiến binh sơn trại Bạch Hồ, các chiến binh sơn trại khác men theo hố đất kia, bao vây quân trại người Hán. Bây giờ chiến binh sơn trại Bạch Hồ hãy đi lên núi tiến vào sơn động kia tìm kho báu. Bản tộc trưởng sẽ đứng đây trấn giữ. Hôm nay tìm kiếm kho báu trước rồi giết người Hán sau.”

“Rõ.” Lính liên lạc của tộc Bích Nhấn chạy đến phía trước quân trận.

Lúc này thập đại trại chủ tộc Bích Nhãn đã chết rồi, các phó trại chủ sơn trại đang thống lĩnh trong quân trận.

Trong chốc lát, sáu nghìn chiến binh tướng quân tộc Bích Nhãn đã vây kín. Tộc trưởng Bích Nhãn cho rằng, chỉ cần không xông vào bẫy của người Hán thì thắng lợi mãi mãi thuộc về tộc Bích Nhãn. Nếu người Hán trong quân trại dám

xông ra ngoài... sẽ chết chắc.

Tộc trưởng Bích Nhãn gã lấy A Đan ra thề rằng, nhất định phải xé toàn bộ miệng của người Hán, đến mức nát bét không thể vá lại.

Lúc này, A Đan đang đứng đối mặt với tộc trưởng đầu trọc, lau khô người, đôi môi đỏ mọng nở nụ cười mê hoặc: “Tộc trưởng, nếu ngươi trấn giữ ở đây, vậy thì A Đan sẽ dẫn sơn trại Bạch Hồ đi vào sơn động tìm kiếm kho báu. Nếu không có mặt chúng ta, ta sợ sẽ có mấy kẻ tham lam nhìn thấy kho báu xong sẽ nảy sinh ý đồ xấu.”

Đây cũng là điều mà tộc trưởng đầu trọc lo lắng.

Có điều, gã vẫn hơi lo lắng nói: “Nếu Thần Long trong truyền thuyết kia đang ở trong sơn động, chắc chẳn sẽ vô cùng nguy hiểm. Nếu nàng đi ta sẽ không yên lòng.”


A Đan cười nũng nịu: “Tộc trưởng, tối qua khi vui vẻ, chẳng phải ngươi đã nói... tộc Bích Nhãn có một món đồ khắc chế Thần Long à? A Đan có thể cầm nó đi vào. Nếu mang vật này bên mình, Thần Long sẽ không tổn thương được ta.”

Tộc trưởng đầu trọc sáng mắt: “Được thôi. Vậy nàng cẩn thận nhé.”

Gã đã si mê A Đan. Dù không cần kho báu cũng không muốn A Đan quyến rũ xảy ra chuyện. Đường cong cơ thể của A Đan luôn khiến gã chơi không đủ.

Lúc này, tộc trưởng Bích Nhãn lấy một chiếc ống gỗ màu vàng, trông rất cổ xưa ở trong ngực ra: “Vật khắc chế Thần Long đang nằm trong ống gỗ này. Nếu

không tới vạn bất đắc dĩ thì đừng mở ra.”

“Được.” A Đan nhận lấy ống gỗ màu vàng, rồi xoay người, khóe miệng nở nụ cười sâu xa.

Cuối cùng cũng lấy được rồi.

A Đan nhanh chóng dẫn chiến binh Bạch Hồ đi tới sườn núi.

Trong hang động tối om tràn ngập ánh sáng bảo vật.

Nàng ta chẳng hề do dự, sải đôi chân dài đi vào trong. Theo sau nàng ta là một nghìn chiến sĩ Bạch Hồ. Không đúng, là một nghìn không trăm lẻ chín chiến binh.

Lúc này, ánh mắt bên ngoài quân trại đều đổ dồn về phía sườn núi Thần Long.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
616,414
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 339: C339: Rất nặng


Trên tường gỗ quân trại, một thanh niên đứng ngạo nghễ mặc áo mãng bào. Không phải là Hạ Thiên nữa, mà là Cao Phi.

Hắn ta chưa từng nghĩ đến việc mặc áo mãng bào, do đó trong lòng thực sự bất an.

Mặc dù hắn ta đã học theo Hạ Thiên đứng chắp hai tay ra sau, hất gương mặt anh tuấn, sống lưng thẳng tắp giống như thanh kiếm sắc bén không thể chém cong.

Thế nhưng sự hoảng hốt đã khiến lòng người bất an.

Tất nhiên không phải là vì mấy nghìn chiến binh Bích Nhãn trước mặt, mà là mặc áo mãng bào trên người cảm thấy rất nặng.

Rất nặng.


Tư Mã Lan nở nụ cười xinh đẹp, thử an ủi: “Cao Phi, đừng căng thẳng. Vương bào là do Vương gia bảo ngươi mặc, vì thế ngươi không cần phải mang gánh nặng †âm lý. Hắn từng nói rồi, muốn đội vương miện phải chịu đựng sức nặng của nó, do đó người mặc vương bào cảm thấy rất nặng cũng là chuyện thường tình. Thế nhưng..."

Nói đến đây, Tư Mã Lan nhìn chiến binh sơn trại Bạch Hồ ở sườn núi: “Lúc nấy, trước khi hẳn rời đi đã nói với ta rằng, hắn sẽ để cho người quan trọng trong Vương phủ đều mặc vương bào để thử cảm giác. Rất muốn để người quan trọng trong Vương phủ đều ngồi lên vị trí Hoang Châu Vương này... Nếu ngươi là Hoang Châu Vương, ngươi sẽ dùng cách gì để Hoang Châu quật khởi? Hắn nói đây gọi là đổi vị trí suy xét.”

Tư Mã Lan nhìn một chiến binh nào đó ở sườn núi Thần Long: “Vương gia nói, nếu mọi người có thể thường xuyên đổi vị trí suy xét, đến lúc đó các sự chia rế giữa người trong phủ Hoang Châu Vương sẽ ngày càng ít đi. Tim càng có thể xích lại gần nhau. Do đó Cao Phi à, ngươi hãy nhân cơ hội mặc vương bào mà cân nhắc kỹ lưỡng đi.”

Tư Mã Lan nói xong thì trong đôi mắt xinh đẹp của Tư Mã Qua đang đứng sau lưng nàng tràn ngập ánh sáng tò mò.

Đổi vị trí suy xét là gì? Đổi người bình thường lên vị trí của Vương gia suy xét, sẽ có tác dụng gì? Lúc này, Cao Phi nghe vậy thì trong lòng đã bình tĩnh trở lại.

Hắn ta nhắm mắt lại, bắt đầu nghiền ngẫm... Giả sử hắn ta là Hoang Châu Vương, đầu tiên sẽ cảm thấy áp lực.

Đúng, là áp lực. Là Hoang Châu Vương, mỗi ngày mở mắt ra là cả trăm nghìn nhân khẩu trong Vương phủ đang há miệng đòi ăn. Một ngày một người ăn hết hai cân lương thực, vậy thì một ngày sẽ phải mất hai trăm nghìn cân lương thực.

Nếu nhẩm tính thì mấy trăm nghìn cân lương thực mà bọn họ đã tiêu diệt cướp được ở núi Thiên Môn cũng không chống đỡ nổi một tháng.

Theo tình báo trong thành Hoang Châu, trong thành có gần hai trăm nghìn người, một ngày một miệng ăn hai cân lương thực, vậy thì một ngày sẽ mất bốn trăm nghìn cân. Suy ra thu hoạch ở núi Thiên Môn không chống đỡ nổi hai ngày.

Nếu lấy được thành Hoang Châu, làm sao giải quyết vấn đề ăn uống ở nơi này đây?


Trồng trọt ư? Nhưng giống ở đâu?

Trong Thập Vạn Đại Sơn của Hoang Châu, thế lực dị tộc mạnh mẽ, quân lực ở thành Hoang Châu không đủ, không thể nào chinh phục dị tộc trong núi... Cũng có nghĩa là không thể nào lấy được đất đai, khoáng sản màu mỡ trong Thập Vạn Đại Sơn.

Ngoài thành Hoang Châu, dưới chân Âm Sơn, mặc dù có đất đai màu mỡ, nhưng hằng năm sau đầu xuân đại quân Thiên Lang đã gieo trồng gấp, rồi thu hoạch vào mùa thu, hoàn toàn không trồng ra được bao nhiêu lương thực? Làm thế nào đây?

Nghĩ kỹ hơn, vài năm gần đây, đế quốc Thiên Lang mãi không tấn công thành Hoang Châu, không chiếm giữ mảnh đất này, vì thế Hoang Châu vấn là lãnh thổ của Đại Hạ.

Nhưng nếu lần này bọn họ tấn công, phải làm thế nào để chiếm đóng đây?

Với binh lực Hoang Châu, e rằng ngay cả ngọc nát đá tan cũng không làm được.

Không, to gan hơn đi, dứt khoát bỏ hai chữ e rằng. Chắc chán bây giờ Hoang Châu không chống đỡ nổi sự công kích của đế quốc Thiên Lang.


Đến lúc đó, với tính cách của đại quân đế quốc Thiên Lang, chắc chăn sẽ tàn sát hết thành Hoang Châu. Hoặc là sau này, mấy người số khổ trong thành Hoang Châu kia sẽ càng khổ hơn, bị đế quốc Thiên Lang bắt về làm nô lệ. Hoặc là bị ăn thịt, giết chết.

Bị ăn thịt.

Chắc chắn đến khi đó, thành Hoang Châu sẽ sinh linh đồ thán, thây chất đầy đồng, không còn người Hán nào nữa. Thành Hoang Châu sẽ không còn là lãnh thổ của Đại Hạ nữa.

Phải làm thế nào để chống lại đại quân Thiên Lang đây?

Hắn ta không có cách nào cả. Dường như kết cục đã được định sẵn, đó là bị giết sạch.

Hiện giờ Cao Phi cảm thấy vương bào trên người ngày càng nặng, cổ áo vương bào ngày càng chặt, siết hắn ta đến mức không tài nào thở nổi, chỉ muốn cởi ra.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom