Cập nhật mới

Dịch Cuồng Long Vượt Ngục

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: C40: Kết quả đã nhìn thấy


Ngay khi Kim Lũ Y đang hộ tống cha nuôi Lý Úc Bạch rời đi.

Ở bên kia, Diệp Lâm cũng đã đi theo Triệu Uyển Đình và Hoa Quốc Đống đến bệnh viện nhân dân số 1 Yến Kinh.

Đêm qua, sau khi ông cụ Triệu hôn mê, ông ấy đã được. đưa đến đây để cấp cứu suốt đêm.

Sau một đêm nỗ lực cứu chữa, sáng nay ông cụ Triệu cuối cùng cũng tỉnh lại, thậm chí có thể ăn uống, nói chuyện đơn giản.

Nhưng tình hình vẫn không mấy lạc quan.

Bệnh viện đã đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch để người nhà chuẩn bị tinh thần.

"Ông nội, ông thế nào rồi?"

"Cháu đã mang thần y về chữa trị cho ông!"

Vừa vào phòng bệnh, Triệu Uyển Đình không khỏi muốn báo tin vui cho ông nội.

Dù sao mời được Diệp Lâm cũng phải tốn rất nhiều công sức.


Lúc này, trước giường bệnh. Có rất nhiều con cháu của nhà họ Triệu vây xung quanh.

Nhìn Triệu Uyển Đình liều lĩnh xông vào như vậy, còn nói gì "Thần y" gì đó?

Trưởng bối nhà họ Triệu không khỏi khế cau mày.

Còn chưa kịp mở miệng dò hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Thần y từ đâu ra?

Kết quả đã nhìn thấy Diệp Lâm bước vào cùng.

Khi mọi người trong nhà họ Triệu nhìn thấy Diệp Lâm, họ có cảm giác như đang nhìn thấy kẻ thù đã giết cha mình, trở nên hết sức đỏ mắt.

"Là thăng nhãi ngày hôm qua nguyền rủa ông cụ nhà chúng tai"

"Thật vô lý, thăng nhãi này còn dám tới!"

“Đầu là vì miệng quạ của nó mà ông cụ đột nhiên đổ bệnh!”

Mọi người trong nhà họ Triệu đều rất kích động.


Bác của Triệu Uyển Đình, Triệu Thiên Thông, thậm chí còn xắn tay áo lao về phía trước, muốn đánh Diệp Lâm. Truyện Kiếm Hiệp

"Bác, không được!"

Triệu Uyển Đình đứng giữa hai người, liều mạng giải thích: "Chuyện này không thể trách anh Diệp được! Bác, hãy nghe cháu giải thích đất"

"Giải thích thế nào?" Triệu Thiên Thông tức giận nói: "Thằng nhãi này tối hôm qua nói nhảm ở tiệc mừng thọ của ông cụ, chọc ông cụ tức giận như vậy! Còn có thể giải thích cái gì?

"Thăng nhãi này, nếu cha tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ không để cậu yên! Hãy đợi đấy!"

"Bác!" Triệu Uyển Đình dùng hết sức đẩy bác mình ra, sau đó mặt đối mặt bảo đảm nói: "Sở dĩ tối hôm qua anh Diệp nói những lời đó là vì anh ấy có thể nhìn thấy ông nội sắp chết. Đó là bởi vì chúng ta không để tâm đến lời anh ấy nói nên mới gặp nạn, ông nội mới đột nhiên đổ bệnh, không kịp chuẩn bị”

"Lần này cháu mời anh Diệp đến đây vì anh ấy có cách cứu ông nội."

"Hãy tin cháu một lần, để anh Diệp xem thử."

Lời này vừa nói ra, mọi người trong nhà họ Triệu đều giật mình. Sau đó cùng cười nhạo sự ngây thơ của Triệu Uyển Đình.

Ngay cả rất nhiều chuyên gia của Bệnh viện Nhân dân số 1 cũng bất lực, chàng trai trẻ này có thể làm gì để xoay chuyển trời đất đây?

"Tôi nghĩ là cậu ta có cách để hại chết ông cụ đấy!" Con

trai cả Triệu Thiên Thông vẫn tràn đầy địch ý với Diệp Lâm.

"Uyển Đình." Lúc này, cha của Triệu Uyển Đình, Triệu Bình Minh nói: "Con đừng gây thêm rắc rối nữa. Viện trưởng Trần đã đến bệnh viện y học cổ truyền Trung Quốc bên cạnh để mời Lưu thần y rồi. Bệnh của ông nội con cũng chỉ có Lưu thần y mới có thể cứu được!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: C41: Tôi sẽ cố gắng hết sức


Lời còn chưa nói xong. Cánh cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra.

Hai ông già khoảng năm mươi, sáu mươi tuổi cùng nhau bước vào.

Một người mặc áo khoác trảng là Viện trưởng Trần của bệnh viện.

Người còn lại mặc bộ đồ nhà Đường không ai khác chính là Lưu Văn Cảnh, Lưu Thần y, bác sĩ nổi tiếng ở Yến Kinh, hay còn gọi là Lưu Nhất Châm.

"Lưu Thần y!"

Mọi người trong nhà họ Triệu nhìn thấy ông ta đều bước tới chào hỏi, không dám lơ là.

Khi Triệu Uyển Đình thấy Lưu Văn Cảnh, Lưu Thần y cũng đột nhiên như nhìn thấy hy vọng.

Nghĩ thầm mình đúng là quan tâm quá nên sẽ bị loạn. Có rất nhiều bác sĩ nổi tiếng ở Yến Kinh mà trong số rất nhiều thần y khác thì Lưu Thần y là người giỏi nhất.


Người ta nói rằng kỹ năng châm cứu của Lưu Thần y xuất thần nhập hóa, có thể chữa khỏi bệnh băng châm cứu bất kể bệnh tật khó khăn hay phức tạp nào.

"Hóa ra đã mời Lưu Thần y. Ngay cả Hoa Quốc Đống cũng vui vẻ nói: "Hiện tại ông cụ Triệu hẳn là được cứu rồi."

Ngay cả Hoa Quốc Đống cũng phải thừa nhận, nếu so sánh với bác sĩ Lưu nổi tiếng từ lâu thì cho dù Diệp Lâm có học. được từ sư phụ Thánh Y Sát Nhân thì cuối cùng anh vẫn còn quá trẻ, có thể học được bao nhiêu kỹ năng từ Thánh Y chứ?

So sánh ra thì bác sĩ Lưu vẫn khiến cho người ta yên tâm hơn.

"Thực xin lỗi, anh Diệp." Lúc này, Triệu Uyển Đình có chút xấu hổ nói với Diệp Lâm: "Không ngờ rằng người nhà lại mời bác sĩ Lưu, lại khiến cho anh mất công đi một chuyến rồi."

"Không sao đâu." Diệp Lâm bình tĩnh nói: "Cứ để bác sĩ Lưu chữa trị cho ông nội của cô trước, nếu không thể chữa khỏi, tôi ra tay cũng không muộn."

Giọng nói của Diệp Lâm tuy không lớn nhưng vẫn truyền đến tai mọi người trong phòng bệnh nhỏ này một cách rõ ràng.

Tức thì, lời nói của Diệp Lâm giống như chọc vào tổ ong vò vẽ, khiến mọi người tại hiện trường đều nổ tung.

"Tôi cảm thấy thăng nhãi này điên rồi! Dám nói nhảm trước mặt Lưu thần y!"

"Cậu có thể chữa khỏi căn bệnh mà ngay cả Lưu thần y cũng không thể chữa được ư? Cậu cho răng mình là ai?"

"Tôi nghĩ cậu ta không có ý tốt, chỉ ước gì ông cụ nhà ta xảy ra chuyện thôi!"

Mọi người trong nhà họ Triệu vừa mắng Diệp Lâm vừa vội vàng trấn an Lưu thần y.

Dù sao bệnh của ông cụ vẫn phải nhờ Lưu thần y chữa trị, nếu lời nói bậy bạ của thắng nhãi kia ảnh hưởng đến Lưu Thần y thì mất nhiều hơn được.

"Thắng nhãi đó nói bậy, bác sĩ Lưu, đừng chấp nhặt với nó."


Lưu Văn Cảnh nghe xong lời nói của Diệp Lâm cũng không có chút khó chịu mà ngược lại còn mỉm cười với Diệp Lâm.

"Anh bạn nhỏ này cũng học Trung y à? Không biết cậu học. theo ai?"

Y học cổ truyền Trung Quốc chú trọng nhất đến việc kế thừa sư phụ.

Khi Lưu Văn Cảnh thấy Diệp Lâm dám nói năng ngạo mạn ở nơi đông người đã nghi ngờ răng có lẽ là anh ỷ vào sư phụ mình nên mới kiêu ngạo như vậy. Bởi vậy Lưu Văn Cảnh hỏi thăm trước để tránh làm tổn thương hòa khí hai bên.

Đối mặt với vấn đề này, Triệu Uyển Đình giành trước một bước trả lời, muốn giúp Diệp Lâm chứng minh điều đó.

"Sư phụ của anh Diệp chính là Thánh Y Sát Nhân nổi tiếng"

Cái gì? Thánh Y Sát Nhân ư?

Tất cả mọi người ở đây nghe được tin tức về người này đều chấn động, không khỏi đưa mắt nhìn Diệp Lâm kỹ hơn.

Triệu Thiên Thông cau mày nói: "Hừ, những ác y này có thể dạy dỗ đệ tử tốt đến như thế nào chứ?"

Triệu Bình Minh cũng nói: Uyển Đình, đừng để bị thằng nhãi này lừa gạt. cha chưa bao giờ nghe nói Thánh Y Sát Nhân có đồ đệ."


“Đúng vậy!” Những người khác cũng đồng tình: “Tôi còn nói mình là hậu duệ của Hoa Đà đấy!”

Lúc này, Lưu Văn Cảnh cũng cười hỏi: "Cậu nói mình là đồ đệ của Thánh Y Sát Nhân ư? Vậy cậu có biết sư phụ của cậu mỗi lần cứu một người, ông ta đều phải giết một người!"

"Chẳng lẽ cậu cứu ông cụ Triệu cũng muốn giết một người ự?"

"Cái đó không cần thiết." Triệu Uyển Đình nói: "Ngài Diệp đã nhượng bộ rồi."

Nghe vậy, Lưu Văn Cảnh cười nhẹ, trong lòng đã có đáp án, ông ấy khẳng định thiếu niên này không phải là học đồ của Thánh Y Sát Nhân gì đó.

"Không ai có thể phá vỡ quy tắc do Thánh Y Sát Nhân đặt ra. Nhưng vì điều này mà tạo nhiều sát nghiệt, cuối cùng dẫn lửa thiêu thân, than ôi..."

Lúc này, mọi người trong nhà họ Triệu vội vàng nói: "Lưu thần y, đừng nói nhảm với thăng nhãi này nữa, việc cứu người quan trọng hơn. Làm ơn cứu ông cụ nhà chúng tôi!"

“Được!” Lưu Văn Cảnh đi đến bên giường bệnh: “Tôi sẽ cố gắng hết sức!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: C42: Vị lưu thần y này rất lợi hại sao


Ngay khi Lưu Văn Cảnh - Lưu Thần y đến khám và điều trị cho ông cụ Triệu.

Diệp Lâm tò mò hỏi Hoa Quốc Đống: "Vị Lưu Thần y này rất lợi hại sao?"

Dù sao Diệp Lâm ở trong tù đã 5 năm, trước khi vào tù cũng chưa từng đi bệnh viện, anh cũng chưa từng nghe qua nhân vật nổi tiếng như vậy.

"Lưu Thần y không chỉ lợi hại mà là cực kỳ lợi hại!"

Nhắc đến Lưu Thần y, Hoa Quốc Đống không còn cảm thấy mệt nhọc, lòng ngưỡng mộ của anh ta đối với vị thần y này giống như một dòng sông cuồn cuộn, kéo dài vô tận.

"Người khác tôi không dám nói nhưng chỉ riêng chứng thấp khớp của cha tôi. Cứ đi đường là đầu gối lại đau, về sau gần như phải chống gậy. Ông ấy đã gặp vô số bác sĩ nhưng không có tác dụng gì."

"Sau này, tôi may mắn gặp được Lưu Thần y. Đoán xem? Chỉ cần một châm thôi, chân của cha tôi đã khỏi hẳn!"

"Cho đến nay, cha tôi đi đường nhanh như bay. Chân cẳng còn nhanh nhẹn hơn cả tôi đấy!"

Nghe vậy, Diệp Lâm cười nói: "Thật sự lợi hại vậy sao anh không xin một châm?”

"Ha ha, anh hùng lại nói đùa rồi." Hoa Quốc Đống cười nói: "Tôi không có bệnh, tại sao phải châm?"


"Nhưng anh đừng không tin. Tôi đã nghe cha tôi nói có rất nhiều quan chức cấp cao đã cầu xin Lưu Thần y chữa bệnh. Đây là tiếng lành đồn xa."

"Nhưng bây giờ Lưu thần y đã già, không thể nào chữa bệnh cho nhiều người như vậy. Cũng chỉ vì nể mặt ông cụ Triệu mới có thể mời Lưu thần y."

Trong khi nói chuyện, Lưu Văn Cảnh đã kiểm tra mạch của ông cụ Triệu, dõng dọc nói về nguyên nhân bệnh tật.

Những người khác nghe ông ấy nói như nghe thiên thư, cái hiểu cái không.

Cuối cùng, chỉ có thể nghe được Lưu Thần y tổng kết là chứng "Phong hàn".

Triệu Thiên Thông thắc mắc: “Cha tôi bệnh nặng như vậy, sao có thể là do phong hàn gây ra?”

Lưu Văn Cảnh cười, kiên nhãn giải thích: “Phong hàn tuy là bệnh nhẹ nhưng khi phát bệnh có thể gây tử vong.”

"Trong y học Trung Quốc, phong hàn là căn nguyên của mọi bệnh tật. Vào các mùa khác nhau, mỗi lần hòa hợp với khí trời theo mùa sẽ gây ra các triệu chứng khác nhau."

“Tôi để ý thấy ông cụ bị sốt, nhức đầu, đau nhức cơ thể, ho khan, rêu lưỡi mỏng trắng, mạch phù phù,... Ngoài ra, ông cụ đã già yếu, lại mắc bệnh phong hàn nên đột nhiên đổ bệnh!"


Triệu Bình Minh vội vàng hỏi: "Lưu Thần y có biện pháp. chữa trị không?”

"Ha ha!" Lưu Văn Cảnh lại cười: "Người ngoài gọi tôi là Lưu Nhất Châm, đương nhiên là bởi vì tôi có thể chữa khỏi hầu hết các bệnh chỉ băng một châm"

"Mặc dù cha của anh bệnh nặng nhưng tôi tin rằng trong vòng ba châm, tôi sẽ khiến cho ông cụ Triệu khỏe mạnh!"

Lời này vừa dứt, mọi người trong nhà họ Triệu đều vô cùng vui mừng, suýt chút thì quỳ xuống đất nói lời cảm ơn đối với Lưu thần y.

"Ha ha..." Đang lúc khung cảnh tràn ngập niềm vui và bình yên, đột nhiên xuất hiện một tiếng cười không thích hợp, đặc biệt chói tai.

Diệp Lâm cười khổ läc đầu, cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Vốn dĩ sau khi nghe Hoa Quốc Đống khoe khoang về người đàn ông này thần kỳ đến mức nào, anh còn tưởng rằng hôm nay mình sẽ gặp được Thần y tuyệt thế nào đó.

Kết quả nghe ông ta phân tích về tình trạng của ông cụ Triệu xong, quả thực là dốt đặc cán mai.

"Sao cậu lại cười?"

Triệu Thiên Thông nhìn thấy Diệp Lâm đang cười, càng tức giận hơn: "Tại sao cậu còn ở chỗ này? Còn muốn gây sự phải không?"

Đang định kêu người đuổi người này ra ngoài, Lưu Văn Cảnh đã ngắt lời hỏi: "Không biết chàng trai trẻ này còn có ý kiến gì khác không?"

"Vì chúng ta đều là bác sĩ nên hãy cùng nhau lên tiếng và thảo luận." . Thách thánh tìm được ﹏ TRÙ𝘔TR𝗨Y Ệ𝗡.𝙑n ﹏

Diệp Lâm nghiêm mặt nói: “Đương nhiên là tôi cười Lưu Thần y, học y không giỏi, phong và tà cũng không phân biệt được, sao dám dõng dọc nói muốn chữa bệnh cho người?”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: C43: Thật là to gan


Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều chấn động.

Dám ở trước mặt mọi người nghỉ ngờ y thuật của Lưu Thần y ư? Còn cười nhạo Lưu Thần y học y không giỏi?

Thật là to gan!

Hoa Quốc Đống ở bên cạnh sợ tới mức nhanh chóng kéo. góc áo Diệp Lâm ra hiệu cho anh đừng nói thêm nữa.

Lúc này, ngay cả Lưu Văn Cảnh vốn là người có học thức cực cao cũng không khỏi có chút tức giận nói: “Vậy theo cậu thì bệnh của ông cụ là do nguyên nhân gì?”

"Là tà khí!" Diệp Lâm nói: "Là tà khí xâm nhập vào cơ thể, khiến cho trạng thái của ông cụ dần dần xấu đi, mất đi khống chế:

“Các triệu chứng của phong hàn và tà khí là tương tự nhau nhưng sự khác biệt giữa phong hàn và tà khí chỉ kém một chữ mà cách xa ngàn dặm!”

Nhìn thấy Diệp Lâm lại nhắc đến tà khí, Triệu Uyển Đình hình như nghĩ tới điều gì đó, cô ấy đi vòng quanh phòng bệnh, nhìn thấy tượng Phật ngọc cũng được mang đến đặt trên tủ trước giường bệnh.


"Anh Diệp, là cái này sao?" Triệu Uyển Đình vội vàng cầm tượng Phật ngọc lên đưa cho Diệp Lâm xử lý: "Chúng ta vứt bỏ tượng Phật ngọc này là có thể khiến ông nội tôi tốt lên ư?”

Diệp Lâm lắc đầu ném tượng Phật ngọc xuống: “Tất cả ác linh trong tượng Phật ngọc này đều xâm nhập vào cơ thể ông cụ rồi. Nhìn thời gian đã muộn rồi.”

"Đúng là một đống lời nói nhảm!" Lưu Văn Cảnh tức giận nói: "Cái gì mà tà khí với không tà khí?"

"Chúng tôi là bác sĩ, không phải pháp sư! Đừng dùng những mánh lới phản y tế này để lừa người khác! Danh tiếng của các bác sĩ Trung Y như chúng tôi đều bị hủy hoại bởi những kẻ dối trá như các người."

"Cậu đã nhiều lần nghỉ ngờ y thuật của tôi, cho nên hôm nay tôi sẽ cho cậu thấy, năng lực của Lưu Nhất Châm tôi không phải là hư danh!"

“Nếu trong vòng ba châm mà không thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ Triệu thì tôi sẵn sàng bái cậu làm sư phụ, nghe lệnh của cậu!”

Diệp Lâm cũng nói: "Được, nếu ông đã nói như vậy, nếu ba châm mà ông có thể chữa khỏi cho bệnh nhân, vậy tôi cũng bái...

Nói xong, Diệp Lâm khẽ lắc đầu nói: "Không, ông không có tư cách làm sư phụ của tôi."

Suy cho cùng, mỗi người trong số hơn một trăm cao thủ của Diệp Lâm đều là người mang tuyệt kỹ. Ngẫu nhiên chọn một người cũng sẽ đứng đầu trong ngành liên quan.

Làm sao một tay bác sĩ lang băm như Lưu Văn Cảnh lại có thể thật giả lẫn lộn lọt vào vòng tròn sư phụ của Diệp Lâm được?

"Vậy thì ông muốn giết muốn xẻo thế nào cũng được!" Diệp Lâm cuối cùng bổ sung thêm.

Nghe vậy, Lưu Văn Cảnh tức chết.

"Dù cậu thật muốn làm đồ đệ thì tôi cũng sẽ không thu đồ đệ như cậu đâu!"


Vừa nói, Lưu Văn Cảnh vừa kiêu ngạo lấy ra cây kim bạc mang theo bên người, chuẩn bị dương danh cho mình.

Cây kim bạc trong tay, toàn bộ khí chất của Lưu Văn Cảnh cũng thay đổi.

Cơn giận vừa rồi biến mất, ông ta trở nên bình tĩnh hơn một chút.

Sau đó, chỉ thấy cây kim bạc trong tay Lưu Văn Cảnh được ông ấy vân vê một lát, một làn khói trắng bốc lên.

"Dùng châm ngự khí?" Diệp Lâm thấy vậy, âm thầm gật đầu.

Tự nhủ răng mặc dù vị thần y này đã mắc phải những sai lầm nực cười trong quá trình chẩn đoán nhưng ông ấy thực sự có một số kỹ năng thực sự về châm cứu.

Mọi người xung quanh cũng ngạc nhiên vì điều này.

"Quả nhiên là Thần y, vừa ra tay đã bất phàm!"

"Thật buồn cười, thằng nhãi kia có mắt không tròng lại cười nhạo Lưu Thần y không giỏi y thuật? Ai cho cậu ta dũng khí đó!"


"Chờ Lưu Thần y chữa khỏi bệnh cho ông cụ, chúng ta tính sổ với cậu ta cũng không muộn!"

Dưới ánh mắt mong đợi của mọi người trong nhà họ Triệu, Lưu Văn Cảnh tỏ ra nghiêm nghị, kiên quyết thi châm đầu tiên.

Tức thì, ông cụ Triệu đang bất tỉnh đột nhiên mở hai mắt, thở ra một ngụm trọc khí, khuôn mặt tái nhợt dần lấy lại sắc thái.

"Tỉnh! Ông cụ tỉnh rồi!"

"Thật là thần kỳ! Đúng là châm đến bệnh tan!"

"Cha, cha cảm thấy thế nào?”

Ông cụ Triệu khế gật đầu và nói: "Ừ... tốt hơn nhiều..."

Sau khi châm đầu tiên có hiệu quả, Lưu Văn Cảnh không khỏi cảm thấy tự hào, ông ta quay người hỏi Diệp Lâm: "Thế nào rồi? Cậu có phục hay không?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: C44: Cậu đã phục chưa


“Cậu đã phục chưa!”

Lưu Văn Cảnh vừa phản kích, một đám người nhà họ Triệu cũng phụ họa theo.

“Thế nào, đã tâm phục khẩu phục hay chưa? Tôi xem cậu còn mạnh miệng thế nào!”

“Thằng nhóc kia, còn không mau quỳ xuống nhận lỗi với Lưu thần y đi!”

“Bây giờ cậu quỳ xuống bái sư còn kịp đấy, nếu như Lưu thần y thật sự nhận cậu làm đồ đệ, thì đó chính là phúc khí kiếp trước của cậu đấy”

Ngay cả Triệu Uyển Đình cũng nhỏ giọng khuyên nhủ: “Ngài Diệp, anh cúi đầu nhận sai đi...”

Đối mặt với ánh mắt nghi ngờ cùng sự áp bức của đám người, Diệp Phong vẫn thản nhiên không chút nào để ý.

“Lưu thần y, ban nãy ông bảo là sẽ chữa khỏi bệnh chứ không phải làm cho người bệnh tỉnh lại. Tuy hai chữ này kém nhau chỉ một chữ nhưng khác biệt rất lớn đấy.


“Tôi có phục hay không thì cũng phải nhìn xem ông có dám châm châm thứ hai không!”

Lưu Văn Cảnh tức tới bật cười: “Sao tôi lại không dám chứ?”

“Được, nếu đã như vậy, tôi sẽ chữa một mạch cho tới khi ông cụ Triệu khỏi bệnh, để xem cậu còn có thể nói gì được. nữa!”

Sau đó, Lưu Văn Cảnh lại bắt đầu nâng châm lên, gương mặt nghiêm túc, đâm hai châm vào người ông cụ Triệu.

Châm vừa đâm vào da thịt, chỉ thấy trên đầu ông cụ Triệu bốc một đám khí mỏng.

Chân khí truyền vào khắp nơi trên cơ thể, giống như có một dòng nước ấm chảy qua.

“Thoải mái quá...” Ông cụ Triệu không nhịn được phát run, than nhẹ một tiếng, sau đó nhắm mắt lại yên lặng hưởng thụ, cả người giống như đang ngâm mình trong suối nước nóng.

Chỉ thấy sắc mặt ông cụ Triệu đã khôi phục lại bộ dạng hồng hào, giống bữa tiệc mừng thọ tối qua, cả người tinh thần phấn chấn.


Chỉ lát sau, ông cụ Triệu đã ngồi dậy duỗi người, làm bộ muốn xuống giường hoạt động một chst.

“Ông Triệu, đừng vội xuống giường” Lưu Văn Cảnh vội vàng ngăn lại: “Đợi tôi đánh tan hàn khí trong cơ thể ông thì xuống giường cũng không muộn.”

“Ai da! Hóa ra là Lưu thần y!” Ông cụ triệu nhìn thấy Lưu Văn Cảnh thì mừng ra mặt: “Đúng là thất lễ! Tôi còn đang nghĩ ộc là cao nhân phương nào đã tới cứu tôi, hóa ra là ông

Mười năm trước, ông cụ Triệu bị tụ máu tại huyết quản, Lưu Văn Cảnh chỉ dùng một châm đã có thể khai thông mạch máu, cho nên hai người cũng quen biết từ đó.

“Ông lại cứu tôi lần nữa” Ông cụ Triệu kích động nắm cánh tay Lưu Văn Cảnh, vô cùng cảm kích.

“Người hành nghề y, trị bệnh cứu người vốn là việc phải làm” Lưu Văn Cảnh cười nói: “Mau nằm xuống, tôi châm châm cuối cùng cho ông, tới lúc đó đảm bảo ông mười năm không tái bệnh.”

Mọi người của nhà họ Triệu lại vội vàng hầu hạ ông cụ năm xuống, đợi căn bệnh này được trị khỏi hoàn toàn.

Chính vào lúc Lưu Văn Cảnh chuẩn bị cắm cây châm cuối cùng xuống.

Diệp Lâm lên tiếng ngăn cản nói: “Tôi nhắc nhở ông lần cuối, cảm một châm này xuống, cho dù là đại la thần tiên hạ phàm cũng không cứu nổi đâu!”

Bởi vì Lưu Văn Cảnh đang dùng cách xua đuổi hàn khí để trị tà khí trong cơ thể người bệnh.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: C45: Không cần các người làm


Phong hàn có thể đuổi, nhưng tà khí lợi hại tới mức nào cơ chứ, há có thể dùng vài ba thủ pháp vụng về là có thể trị khỏi?

Châm cuối cùng này, chỉ cần đâm xuống là có thể kích phát tà khí, tới lúc đó đúng là không thể xoay chuyển được cục. diện nữa.

“Câm mồm Triệu Thiên Thông tức giận nói: “Thằng nhóc thối, mày còn dám nói bậy ở chỗ này à! Có phải bọn tao nể nang mày quá rồi đúng không?”. Ch𝐮yên 𝙩rang đọc 𝙩r𝐮yện — Tr 𝗨mTr𝐮yen.VN —

“Đây là người nào, sao dám ở đây làm loạn, ngay cả Lưu thần y cũng dám nghi ngờ?” Ông cụ Triệu cũng không nhịn được nhỏm người ngồi dậy nhìn thoáng qua.

Lúc này ông mới phát hiện ra Diệp Lâm cũng ở đây.

“Là cậu!” Ông cụ Triệu nhìn thấy Diệp Lâm lập tức giận sôi máu: “Là cậu ngày hôm qua nguyền rủa già này sắp chết, hôm nay lại đứng ở chỗ này nói chuyện linh tinh, rốt cuộc cậu có âm mưu gì?”

“Nhà họ Triệu chúng ta không có ai đắc tội cậu đúng không?”

Thấy Diệp Lâm năm lần bảy lượt mở miệng ngăn cản Lưu thần y chữa bệnh, ngay cả Hoa Quốc Đống cũng bắt đầu thay đổi ấn tượng về Diệp Lâm, anh ta cũng dần dần nghi ngờ không biết mục đích của đối phương là gì.

Thậm chí anh ta còn cảm thấy hơi hối hận vì sáng nay đã dẫn Triệu Uyển Đình đi tìm Diệp Lâm.


Nên biết nếu như có thể mời được Lưu thần y thì cần gì phải cầu xin sự giúp đỡ từ một người ngoài nghề.

Tìm Diệp Lâm tới, không chỉ không giúp được gì mà ngược lại còn gây ra phiền phức lớn.

“Thăng nhóc kia, cậu có phục hay không?” Lưu Văn Cảnh cả giận nói: “Hai châm vừa rồi của tôi đã chữa khỏi cho ông cụ Triệu bảy, tám phần. Cho dù châm cuối này không đâm thì chỉ cần trở về chậm rãi bồi dưỡng cũng có thể khôi phục lại sức khỏe”

“Cậu còn dám nói chuyện linh tinh, thật sự cho là mấy lời đó có thể khiến tôi sợ hãi ư? Châm cuối cùng này tôi nhất định phải đâm, nhất định phải khiến cậu tâm phục khẩu phục!”

“Tôi nhất định phải nỗi lực xua tan hàn khí ở trong cơ thể ông cụ Triệu.”

Diệp Lâm đáp: “Tôi thấy là ông đang nỗ lực đưa người ta về Tây Thiên thì có.” “Nực cười!”

Ông cụ Triệu không nhịn nổi nữa.

Hôm qua thì nguyền rủa ông ấy là người sắp chết, hôm nay lại nguyền rủa ông ấy sắp về Tây Thiên?

“Mau! Đuổi thằng nhóc này ra ngoài cho tôi! Liệt tên cậu ta vào danh sách đen của nhà họ Triệu!”


Lời còn chưa dứt một đám người nhà họ Triệu đã tiến lên, ý muốn đuổi khách quá rõ ràng.

“Không cần các người làm, tự tôi sẽ đi!”

Nói xong, Diệp Lâm đi thẳng ra ngoài, ngay cả đầu cũng không ngoảnh lại.

“Ây, anh hùng à, để tôi tiễn anh!” Hoa Quốc Đống thấy Diệp Lâm lẻ lỏi thì không đành lòng, cũng đi theo anh ra ngoài.

Lúc này, Triệu Uyển Đình cũng không đuổi theo, thậm chí ánh mắt của cô cũng rất phức tạp.

Tuy rằng Diệp Lâm từng cứu cô một lần, nhưng lại nguyền rủa ông nội cô hai lần, giống như không ưa ông nội cô vậy, chuyện này khiến Triệu Uyển Đình rất tức giận.

“Ai da, anh hùng à, anh cần gì phải làm như thế?”

Ra khỏi phòng bệnh, Hoa Quốc Đống bất đắc dĩ lắc đầu.

“Đi thôi, anh hùng, tôi đưa anh về”

Diệp Lâm đứng ở ngoài cửa phòng bệnh, cũng không có ý rời đi.

“Không gấp, không đến một phút sau, người bên trong sẽ kêu khóc cầu xin tôi trở lại”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: C46: Chuyện gì thế


Nghe Diệp Lâm nói như thế, Hoa Quốc Đống không nhịn được bật cười thành tiếng.

“Anh hùng à, anh vui tính thật đất

Cục diện trước mặt không phải là con rận trên đầu của hòa thượng, cực kỳ rõ ràng sao!

Lưu thần y đã gần như trị khỏi bệnh cho ông cụ Triệu rồi Còn gì để nói nữa đâu?

Mấy lời mà Diệp Lâm bảo là bọn họ sẽ khóc lóc cầu xin anh trở về, chỉ toàn là lời vô căn cứ.

Trong mắt của Hoa Quốc Đống, đợi lát nữa ông cụ Triệu hoàn toàn khỏe mạnh đi ra mà còn thấy Diệp Lâm đứng chờ ở cửa, chỉ e là sế vội vàng đuổi anh đi

Nhưng giọng điệu của Diệp Lâm lại cực kỳ chắc chắn, chỉ cần Lưu Văn Cảnh dám ấn châm thứ ba, ông cụ Triệu sẽ phải chết không thế nghỉ ngờ.

Nếu như Diệp Lâm nói sai vậy thì xem như năm năm đi theo ngũ sư phụ học y thuật đã hoàn toàn uổng phí rồi

“Anh hùng à! Cho dù anh không đi thì cũng đừng đứng ở cửa phòng bệnh nữa” Hoa Quốc Đống có lòng tốt khuyên nhủ: “Nếu không lát nữa đám người nhà họ Triệu bước ra nhìn thấy anh lại tức giận nữa”

“Hay là chúng ta xuống tầng dưới trước.


Anh ta còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng thét và tiếng khóc chói tai truyền từ phòng bệnh ra. Âm thanh càng lúc càng lớn, âm thanh ấy khiến cả phòng bệnh như muốn nỏ tung, hồng rồi!

“Chuyện gì thế?”

Hoa Quốc Đống ngẩn ra, thầm nghĩ không phải là mọi chuyện đúng như lời Diệp Lâm nói đó chứ?

Tuy rằng anh ta đang đứng bên ngoài phòng bệnh nhưng cũng không thế nhìn thấy được tình huống ở trong phòng.

Nhưng nghe tiếng khóc gào truyền từ trong phòng ra, không giống kiểu chúc mừng ông cụ Triệu khỏi bệnh mà lại giống... thương tiếc?

Rầm!

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra

Chỉ thấy trên mặt Triệu Uyển Đình đầy nước mắt, vẻ mặt đầy sự hối hận và hoảng loạn

Sau khi nhìn thấy Diệp Lâm đang đứng ngoài cửa thì ánh mắt lập tức lóe lên chút vui mừng,


“Diệp Lâm... Mau lên... Mau cứu ông nội tôi... Ông nội tôi. Không ổn lm.."

Triệu Uyển Đình vừa khóc nức nở vừa túm chặt tay Diệp Lâm, sau đó lại kéo Diệp Lâm vào trong phòng bệnh.

“Ôi vãi, không thể nào!”

Hoa Quốc Đống ngơ ngác, anh ta không nghĩ tới điều Diệp. Lâm nói lại thành sự thậ

Đúng là chưa đầy một phút người bên trong đã khóc lóc cầu xin anh trở về.

“Anh hùng, đúng là quá lợi hại!"

Sau đó Hoa Quốc Đống cũng bước vào trong phòng bệnh.

Lúc bấy giờ trong phòng bệnh đã cực kỳ hỗn loạn. Đám người nhà họ Triệu y như phát điện, bọn họ vừa giục viện trưởng Trần gọi bác sĩ tới cứu người, lại vừa chửi mảng Lưu Văn Cảnh là tên lang băm hại chết cha của mình.

“Sao lại thế này... Sao có thể như vậy..”

Mà Lưu Văn Cảnh giống như học sinh tiểu học làm sai, gương mặt hoảng sợ đứng ở góc tường, cả người run rấy, trong miệng không ngừng lặp đi lặp lại câu “tại sao lại như vậy”.

Lấy năng lực của ông ta đúng là không thế nhìn ra được vấn đề, rốt cuộc là sai ở chỗ nào?

Chẳng lẽ là thẳng nhóc kia nói đúng ư?

Thủ pháp của bản thân đã kích phát tà khí trong cơ thế người bệnh ư?
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: C47: Cha của tôi còn cứu được không


“Không... Không thể như vậy được!”

Lưu Văn Cảnh lắc đầu, không thể chấp nhận được sự thật.

“Ngài Diệp, mau... Mau cứu ông nội của Triệu Uyển Đình lại kéo Diệp Lâm tới trước giường bệnh.

Lúc này ông cụ Triệu đang năm trên giường bệnh, bên gối còn có một bững máu.

Lại nhìn bản thân ông ấy, trên giường bệnh ông cụ Triệu nấm im không nhúc nhích, cả người tím đen, không còn khí huyết.

Thảm trạng như thế, ngay cả viện trường Trần ở một bên. cũng chỉ khe khẽ lắc đầu, tỏ vẻ người đã chết, có cấp cứu cũng vô dụng, chỉ bằng để lại tôn nghiêm cho người chết, không đụng chạm tới di thể của ông ấy nữa.

“Rõ ràng ban nãy còn rất tốt... Vừa nói vừa cười... Tại sao. lại như th:

Hai anh em Triệu Thiên Thông và Triệu Bình Minh cực kỳ đau bưồn, suýt nữa khóc ngất ở trước giường bệnh.

Chợt vui lại chợt buồn, sống chết chỉ trong giây lát, ai mà chịu được thay đối này cho nối?


“Sao mày lại quay lại đây? Muốn xem chuyện cười của nhà bọn tao à?”

Triệu Thiên Thông ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn Diệp Lâm đầy phần nộ.

“Là do mày nguyền rủa! Thế này đã đúng ý của mày chưa? ©ó phải mày rất vui mừng hay không!”

Bởi vì những chuyện trước mặt hoàn toàn đúng với những gì Diệp Lâm nói, mà Triệu Thiên Thông chưa chấp nhận được sự thật tàn nhẫn này, cho nên sau khi nhìn thấy Diệp Lâm ông ta vẫn luôn dùng lời lẽ ác độc mắng mỏ anh.

“Haiz..” Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Nếu lời tôi nói mà linh nghiệm như vậy thì tôi khác nào là thần tiên? Hơn nữa ban nấy tôi cũng đã nhắc nhở rồi, là các người không nghe, giờ còn trách ai?”

hóc con à, ban nấy là chúng tôi trách nhầm cậu, xin lỗi cậu” Triều Bình Minh vẫn rất lý trí, ông ta vội vàng xin lỗi Diệp Lâm, muốn làm hòa với anh đề tiện xin anh ra tay giúp đỡ.

“Cậu xem... Cha của tôi còn cứu được không?”

“Ha ha..” Diệp Lâm cười khổ một tiếng: “Mất bò mới lo làm chưồng? Người chết rồi các người mới nhớ tới tôi? Vốn đĩ bệnh này cũng không nặng, là do các người cố tình chữa lợn sống thành lợn què, khiến người bệnh chết!”


“Ban nấy tôi đã nói rồi, chỉ cần để ông ta ấn châm thứ ba, cho dù là thần tiên hạ phàm cũng không cứu nổi!"

Đám người nhà họ Triệu nghe xong thì hối hận không thôi, không biết nên làm thế nào cho đúng. Có người nóng tính đã. chuẩn bị đứng dậy liều mạng với Lưu thần y.

“Ngài Diệp, không phải anh là đồ đệ của Thánh Y Sát Nhân? Cầu xin anh đấy, anh mau nghĩ cách gì đĩ! Tôi biết anh còn có cách mà đúng không?”

Dưới tình huống cấp bách, thế mà Triệu Uyển Đình lại “thịch" một tiếng, quỳ xuống đất cầu xin Diệp Lâm cứu người.

“Haiz.. Diệp Lâm bất đắc dĩ lắc đầu: “Vốn dĩ chuyện này. rất đơn giản thế nhưng lại bị các người biến thành phức tạp. Nhưng... Xem như hôm nay các người may mắn, gặp được tôi.”

“Không sai, tôi là đồ đệ của Thánh Y Sát Nhân! Cứu người chết, đáp nặn lại thân thể từ xương trắng, chỉ cần chưa bị đốt thành tro thì vẫn có thể cứu được!

Anh vừa nói xong, khung cảnh vốn đang ồn ào bỗng chốc tính lặng lạ thường.

Tất cả mọi người kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Diệp. Lâm, không biết là anh đang nói đùa hay nói thật?

“Anh hùng, thật hay đùa đấy?” Hoa Quốc Đống khiếp sợ. hỏi: “Không phải... Không phải ban nấy anh còn bảo... Thần tiên cũng không cứu được à?“

:Đúng thế, thần tiên cũng không cứu được” Giọng nói Diệp. Lâm chắc nịch: “Nhưng tôi không bảo tôi không cứu được!”

“Bởi vì.. Tôi là ngoại lệ!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: C48: Còn có thể cứu được sao


Lời của Diệp Lâm như thổi bùng lên ngọn lửa hy vọng trong lòng mọi người nhà họ Triệu.

“Thật sự... Còn có thể cứu được sao...” “Cậu... Cậu không nói đùa đấy chứ?” Mọi người vừa khiếp sợ, lại vừa không dám tin.

Triệu Uyển Đình vui mừng òa khóc: “Tôi biết mà, nhất định ngài Diệp đây sẽ có cách.”

“Chỉ cần anh có thể cứu được ông nội của tôi, tôi nguyện làm trâu làm ngựa cho anh.”

Triệu Uyển Đình là đứa cháu gái mà ông cụ Triệu yêu thương nhân, ông cháu hai người tình cảm sâu nặng, vì cứu ông nội, cô ấy nguyện trả bất cứ cái giá nào.

“Nhóc con à, nếu như cậu thật sự có thể cứu cha tôi, vậy thì nhà họ Triệu chúng tôi nhất định sẽ không bạc đãi cậu.” Cha của Triệu Uyển Đình là Triệu Bình Minh cũng nghiêm túc nói.

“Hừ, nhưng nếu mày dám đùa bỡn bọn tao, nhà họ Triệu bọn tao nhất định không bỏ qua cho mày!” Tới lúc này Triệu Thiên Thông vẫn cảm thấy không thể tin được.

Mà lúc này Lưu thần y Lưu Văn Cảnh cũng khôi phục lại tinh thần từ sự cố ban nấy.


Ông ta cũng không cho là bản thân đã làm sai, dù sao trị bệnh cứu người có ai dám đảm bảo có thể thành công 100% chứ? Ngay cả bệnh viện làm phẫu thuật còn phải cho người nhà ký một tờ giấy đảm bảo trước đấy.

Nhưng ông ta lại thấy Diệp Lâm vốn nên rời đi lại quay lại, hơn nữa còn tuyên bố có thể cứu được người chết?

Chuyện này khiến Lưu Văn Cản không bình tĩnh nổi. “Người chết sao có thể sống lại?”

“Cho dù già tôi trị liệu không có hiệu quả, nhưng điều ấy. cũng không có nghĩa là cậu có thể thay chuyển thế cục!”

Huống hồ thứ anh phải đối mặt hiện tại chính là một thi thể vừa mới chết!

Thật sự cho rằng bản thân mình là thần tiên sao?

“Đúng thế..” Hoa Quốc Đống nhìn về phía di thể của ông cụ Triệu, gương mặt ông ấy trắng bệch, cả người không còn khí huyết: “Anh hùng à, hay là anh kiểm tra trước xem có cứu được không rồi hẵng nói tiếp, nếu không lát nữa anh mà không cứu được lại bị người ta hiểu lầm đấy.”


Dù sao giữa Diệp Lâm và nhà họ Triệu cũng có hiểu lâm sẵn, lỡ như khiến nhà họ Triệu có hy vọng sau đó lại khiến bọn họ tuyệt vọng, vậy thì càng không thể nói rõ ràng được.

“Không sao” Triệu Uyển Đình vội nói: “Chỉ cần anh dùng hết năng lực là được, lần này nhà họ Triệu bọn tôi sẽ không trách anh.”

“Đúng thế!” Đám người nhà họ Triệu vội vàng gật đầu, sau khi mọi người bình tĩnh lại thì lý trí bắt đầu hoạt động, dù sao. bọn họ cũng là người của gia tộc lớn, cũng không phải là loại người không nói lý lễ.

Tuy chịu đựng nhiều điều tiếng, nhưng Diệp Lâm vẫn cười cho qua chuyện.

“Tất cả tránh ra đi, tôi phải bắt đầu cứu người!”

Anh vừa dứt lời, đám người nhà họ Triệu vây quanh giường bệnh tự giác lùi qua một bên.

“Nhóc con, cậu có cần công cụ hay thiết bị gì không?” Thấy hai tay Diệp Lâm trống trơn, viện trưởng Trần ở một bên tỏ vẻ có thể trợ giúp.

“Không cần mấy thứ đó” Diệp Lâm bình tĩnh đi tới trước. giường bệnh: “Đừng làm phiền tôi là được.”

“Hừ, thùng rỗng kêu to!” Lưu Văn Cảnh vẫn không phục, ông ta khoanh tay nhìn: “Tôi cũng muốn xem xem, cậu định cứu người đã chết như thế nào!”

Viện trưởng Trần cũng cảm thấy hoang mang, nếu như tay không mà có thể cứu người, vậy thì đúng là kỳ tích của y học!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: C49: Máu lưu thông


Diệp Lâm nhìn thoáng qua ông cụ Triệu nằm trên giường bệnh, cả người ông ấy như mới vớt từ trong mỏ than ra, mặt không có chút máu nào, tử trạng cực kỳ thê thảm.

Đây đúng là trạng thái sau khi tà khí bị kích phát, hậu quả để lại chính là lập tức mất mạng.

“Đúng là ra tay độc ác.”

Tuy Diệp Lâm là đồ đệ của Thánh Y Sát Nhân, nhưng anh cũng cảm thấy cho dù sư phụ mình có đứng ở đây cũng sẽ lắc đầu.

Diệp Lâm chợt vươn một ngón tay ra. Trên đầu ngón tay ngưng tụ một sợi chân khí, chân khí màu trăng như ngọn lửa, không ngừng uốn éo trên đầu ngón tay anh.

“Lấy khí ngự châm!”

Lưu Văn Cảnh thấy hình ảnh này lập tức kinh ngạc há hốc miệng, biểu cảm trên mặt giống như đang nhìn thấy quỷ.

“Lưu thần y, cái gì gọi là lấy khí ngự châm?” Viện trưởng Trần ở một bên nhỏ giọng hỏi. Hỏi đi hỏi lại vài lần mới kéo Lưu Văn Cảnh từ trong nỗi khiếp sợ trở về hiện thực.

Lưu Văn Cảnh lấy ngân châm của mình ra, thực hiện biện pháp lấy châm ngự khí.

“Cách làm của tôi chính là lấy châm ngự khí: Ngưng tụ chân khí ở trên mũi châm!”

“Chân khí của tôi không thể phóng xuất ra bên ngoài, nhất định phải có ngân châm làm vật dẫn”


“Đây cũng là phương pháp châm cứu mà hầu hết các trung y đều biết.”

Vừa nói Lưu Văn Cảnh vừa chỉ về phía Diệp Lâm, run rẩy nói: “Ông nhìn cậu ta mà xeml”

“Cậu ta không hề mượn ngoại vật gì cả nhưng vẫn có thể ngưng tụ chân khí ở đầu ngón tay, đó gọi là lấy khí ngự châm!”

“Khó trách cậu ta dám bảo có thể trị bệnh cứu người! Chỉ mình chiêu thức lấy khí ngự châm ấy, số người có thể làm được ở Đại Hạ cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay!”

Nghe Lưu thần y giải thích xong, viện trưởng Trần cũng kinh ngạc há hốc mồm.

“Lợi hại như vậy sao?”

“Nói vậy có nghĩa là... Thiếu niên trẻ tuổi kia... Thật sự là đồ đệ của Thánh Y Sát Nhân?”

Gương mặt Lưu Văn Cảnh nặng nề gật đầu.

Lúc trước ông ta cũng không tin, nhưng sau khi nhìn thấy Diệp Lâm thi triển châm pháp ấy thì không thể không tin.

“Nếu như cậu ta thật sự là truyền nhân của Thánh Y Sát Nhân, vậy thì đúng là có thể cứu người chết thành người sống!”


“Ông Triệu được cứu rồi!”

Khoảng chừng mười lăm phút sau, chân khí của Diệp Lâm đã ngưng tụ xong.

Bởi vì anh đang chữa bệnh cho “người chết” cho nên không thể không tốn thời gian chuẩn bị.

Tiếp đó Diệp Phong điểm nhẹ vào vài huyệt trên ngực ông cụ Triệu, mỗi một đạo chân khí được rót vào trong thân thể là mỗi một ít tà khí được đánh tan.

Nhìn về phía gương mặt của ông cụ Triệu chỉ thấy khí sắc trên gương mặt ấy đang khôi phục lại bình thường bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được.

“Khí sắc trên mặt ông cụ đang khôi phục lại rồi

Đám người nhà họ Triệu nhìn thấy cảnh này kích động tới mức nín thở, thấp giọng không dám kêu thành tiếng.

Chỉ trong chốc lát, Diệp Lâm đã ấn xong chín châm, hoàn toàn tiêu trừ tà khí đang ăn mòn trong cơ thể ông cụ.

Cuối cùng, Diệp Lâm dùng đầu ngón tay ấn vào ấn đường của ông cụ, chân khí chảy tới toàn bộ ngóc ngách trong cơ thể.

Mà cơ thể như được bật lại công tắc hoạt động. Khôi phục hô hấp!

Khôi phục mạch đập!

Máu lưu thông!

Ông cụ Triệu hít mạnh một hơi, thân thể ông ấy giống như con cá chép, khẽ giật giật vài cái. Tiếp đó, hai mắt mở to!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: C50: Ông cụ thật sự sống lại rồi


“Đói quá...”

Câu đầu tiên sau khi ông cụ Triệu tỉnh dậy chính là kêu đói, muốn ăn thứ gì đấy.

Dù sao thân thể cũng bị tà khí ăn mòn, sau lại được chân khí thanh tẩy, thân thể vốn gầy yếu cho nên không chịu được dày vò như thế.

Bệnh nặng mới khỏi là lúc thân thể suy yếu nhất, việc cần thiết chính là ăn thứ gì đó để bổ sung thể lực.

“Cha!” Nhưng đáp lại lời của ông cụ là một đám con cháu nhà họ Triệu vui tới phát khóc, cả đám chạy tới giường bệnh hỏi thăm ông.

Nhìn bộ dạng kỳ lạ của bọn họ, ông cụ Triệu ngây ra, không biết đã xảy ra chuyện gì?

Ký ức của ông ấy dừng lại ở hình ảnh Lưu Văn Cảnh vì mình ấn châm thứ ba.

Ông cũng không biết chuyện mình vừa dạo qua Quỷ Môn quan một vòng. Thậm chí ông còn tưởng rằng bản thân mới được Lưu thần y cứu.

“Ông cụ thật sự sống lại rồi!”


“Cha, cha dọa chết bọn con rồi!”

“Ông nội, cháu còn tưởng sẽ không bao giờ được gặp lại ông nữa đấy!”

Đám con cháu tụ tập ở trước giường bệnh mồm năm miệng mười trần thuật lại chuyện vừa xảy ra.

Tuy rằng thời gian chỉ vài phút ngắn ngủn thế nhưng ông cụ Triệu nghe xong cũng không khỏi ứa mồ hôi lạnh.

Miệng ông khế lẩm bẩm: “Thế mà mình lại chết một lần rồi... Sao mình không nhớ gì thế này...

“Đúng thế, cha à!” Triệu Bình Minh kích động chỉ vào Diệp Lâm: “Nếu không phải cậu nhóc này ra tay, chỉ sợ cha thật sự phải rời xa bọn con rồi!"

“Lúc trước chúng ta tránh oan người ta rồi

Nghe vậy, ông cụ Triệu ngẩng đầu nhìn thoáng qua Diệp Lâm, trong mắt lóe lên chút kinh ngạc, lại kèm theo chút xấu hổ.


“Nhóc con à, xin lỗi cậu nhé. Là già này hồ đồ rồi, tối hôm qua lại trách lầm cầu.”

Ông cụ vừa tỏ thái độ, con trưởng Triệu Thiên Thông cũng đứng dậy đi tới trước mặt Diệp Lâm, cúi người nói: “Cảm ơn cậu đã cứu cha của tôi.”

Sau đó lại cúi đầu thêm một cái: “Ban nãy đã xúc phạm cậu, mong cậu thứ lỗi.”

Nhìn thấy Triệu Thiên Thông chủ động khom lưng xin lỗi với Diệp Lâm, đám người xung quanh kinh ngạc há hốc mồm.

Phải biết Triệu Thiên Thông chính là con trai trưởng, lại là người nối nghiệp do ông cụ Triệu đích thân chỉ định, là người cực kỳ kiêu ngạo, bọn họ chưa từng thấy ông ta cúi đầu nhận lỗi với người nào cả.

Hình ảnh hiếm có này khiến đám người khiếp sợ không thôi.

“Ngài Diệp, thật sự cảm ơn anh!” Triệu Uyển Đình kích động ôm chặt Diệp Lâm, thậm chí còn xúc động hôn lên má Diệp Lâm một cái, thể hiện lòng biết ơn và sự vui mừng của mình.

Thế nhưng vừa hôn xong Triệu Uyển Đình lại phát hiện hành vi của mình quá mức đường đột cho nên gương mặt nhỏ. nhăn đỏ bừng, cô ấy lùi qua một bên, không dám nhìn thắng Diệp Lâm.

“Anh hùng quá lợi hại rồi” Hoa Quốc Đống khiếp sợ há hốc mồm: “Không chỉ đánh nhau giỏi, mà y thuật cũng giỏi như vậy...

“Thế mà nhà họ Diệp lại đồng ý trục xuất một nhân tài như vậy ra khỏi gia tộc? Đúng là khiến người ta không thể tin nổi”

Viện trưởng Trần ở một bên mới hồi phục tỉnh thần từ trong nỗi khiếp sợ cũng không nhịn được dùng sức véo mình một cái mới dám khẳng định bản thân không nằm mơ.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51: C51: Tôi chỉ sống được


“Kỳ tích! Đây đúng là kỳ tích trong giới y học!”

Hơn nửa đời người chú tâm vào y học, viện trưởng Trần cảm giác hôm nay bản thân mới thực sự bước chân vào lĩnh vực y học, còn những thứ trước kia học cũng chỉ là vài ba thứ râu ria bên ngoài mà thôi.

Đúng lúc này, Lưu thần y Lưu Văn Cảnh từ xa bước vội tới trước mặt Diệp Lâm.

“Thịch” một tiếng, quỳ xuống. Ngay cả Diệp Lâm cũng bị hành động này dọa cho giật

mình không kh về phía sau một bước, anh thầm nghĩ, cho dù là xin lỗi thì cũng không cần phải làm đại lễ như thế chứ?

“Thánh Y!” Lưu Văn Cảnh ôm chặt đùi Diệp Lâm, năn nỉ nói: “Cầu xin cậu nhận tôi làm đồ đệ đi!”

Sau khi nhận thức được y thuật siêu phàm của Diệp Lâm, sao Lưu Văn Cảnh có thể bỏ qua cơ hội này chứ, gì thì gì cũng

phải bái anh làm sư phụ mới được.

Cho dù chỉ học được vài thứ linh tinh từ chỗ Diệp Lâm cũng khiến ông ta thỏa mãn rồi.

“Tôi không nhận đồ đệ.” Diệp Lâm bất đắc dĩ lùi về phía sau một bước.

“Như vậy sao được?” Lưu Văn Cảnh quỳ lết theo: “Ban nãy chúng ta đã đánh cược rồi, nếu tôi không trị khỏi bệnh cho ông cụ Triệu thì sẽ bái cậu làm sư phụ!”

“Tôi nhận thua!”


“Bái kiến sư phụ...”

Vừa nói Lưu Văn Cảnh vừa dập đầu với Diệp Lâm.

Lúc này Lưu Văn Cảnh rất giống cao da chó, quấn lấy Diệp Lâm khiến anh muốn bỏ cũng không xong.

Diệp Lâm chỉ có thể mặc kệ không quan tâm, nhưng tuyệt đối không nhận đồ đệ.

Vào lúc mọi người đang lên tiếng chúc mừng thì Diệp Lâm lại mở miệng nói: “Các người đừng vui mừng quá sớm, tuy

rằng đã cứu được người, nhưng đó chỉ là tạm thời mà thôi: Cái gì! Anh vừa dứt lời, xung quanh lại hoàn toàn tĩnh lặng. Lời của Diệp Lâm không khác gì một chậu nước lạnh đột nhiên hắt vào trên người đám người nhà họ Triệu, khiến lòng

bọn họ lạnh ngắt.

“Diệp thần y, lời ngày của cậu có ý gì?” Triệu Bình Minh sửa lại xưng hô đối với Diệp Lâm.

“Ý trên mặt chữ.” Diêp Lâm nói: “Thật ra dương thọ của ông cụ Triệu đã hết, tôi có dùng hết khả năng cũng chỉ kéo lại được chút hơi tàn mà thôi.”

“Nhưng chút hơi tàn này không được lâu, nhiều nhất là một tháng!”

Một tháng!


Đám người nhà họ Triệu nghe vậy thì không khỏi “ơ” một tiếng, không thể chấp nhận được.

“Ý cậu là... Tôi chỉ sống được... Một tháng nữa mà thôi?”

Ông cụ Triệu không thể không đối mặt với hiện thực tàn khốc.

“Đúng thế” Diệp Lâm gật đầu: “Nhiều nhất là một tháng.” Sau một lúc im lặng, đám người nhà họ Triệu buồn bã không thôi, bọn họ không thể chấp nhận được sự thật tàn khốc này.

Nhưng ông cụ Triệu lại thản nhiên đối mặt với cái chết.

“Ha ha...” Ông cụ Triều cười nhạt: “Có lẽ đấy chính là số của tôi! Có thể biết được thời gian chết cụ thể của mình cũng không phải là chuyện xấu. Chỉ có điều...”

Giọng nói ông cụ Triệu thay đổi, sắc mặt cũng thay đổi theo, ông ấy nói: “Trước khi chết tôi muốn làm rõ một chuyện.”

“Đó chính là rốt cuộc là kẻ nào đang muốn hại tôi!”

“Thân thể của tôi vẫn luôn khỏe mạnh, sao có thể nói bệnh là bệnh được?”

Đối với vấn đề này, ông cụ Triệu nghĩ mãi cũng không hiểu.

Nếu như thật sự có kẻ nào đang hại mình, vậy thì trước khi mình chết cũng phải bắt được kẻ đó mới có thể nhằm mắt xuôi tay được.

“AI” Lúc này Triệu Uyển Đình như nghĩ tới chuyện gì đó, cô kêu lên một tiếng, sau đó nhìn về khía bức tượng Phật bằng ngọc kia.

Quả thật là bản thân mình hại ông nội!

Mà Diệp Lâm lại nở nụ cười thần bí nói: “Không cần lo lắng chuyện này.”

“Bởi vì... Kẻ ra tay, sẽ nhanh chóng tìm tới cửa mà thôi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52: C52: Câu này có ý gì


Tự tìm tới cửa? Câu này có ý gì?

Mọi người không hiểu, cũng không thể hiểu được những lời mà Diệp Lâm nói.

Diệp Lâm cầm bức tượng Phật băng ngọc kia lên.

“Ngài Diệp...” Triệu Uyển Đình cực kỳ lo lắng: “Chẳng lế thật sự là do bức tượng Phật bằng ngọc này hại ông nội của tôi ur?”

“Cô cũng đừng tự trách nữa” Diệp Lâm nhẹ nhàng an ủi: “Chuyện này không phải do cô.”

Sau đó Diệp Lâm nói chuyện bên trong bức tượng Phật bằng ngọc có tà khí cho mọi người nghe.

Nếu như anh nhớ không nhầm thì đây đã là lần thứ năm anh nhắc tới chuyện này rồi. Tiếc là dù anh có nói tới trớt cả môi, nói đi nói lại cũng không có ai tin.

“Nếu như tôi đoán không sai thì có lẽ người nọ là một tà thuật sư”


“Người nọ chuyên sưu tầm ngọc cổ sau đó truyền một tia tà khí vào trong ngọc, đợi tới sau khi kẻ có tiền mua được thì thân thể nhất định sẽ bị tà khí ăn mòn, không có thuốc nào chữa được.”

“Đến lúc đó, hắn ta sẽ lấy hình tượng cao nhân xuất hiện, loại trừ tà khí, cứu người nguy kịch, từ đó kiếm được một số tiền lớn hoặc là một mối quan hệ.”

Mọi người ở trong phòng nghe xong không khỏi cảm thấy sởn gai ốc.

Viện trưởng Trần kinh sợ nói: “Người hại người lại chính là người cứu người ư? Đúng là quá sức tưởng tượng, không ngờ trên đời lại có loại người độc ác như thế!”

Diệp Lâm nói: “Đương nhiên mục đích của đối phương nếu. không phải vì danh thì cũng sẽ vì lợi, cũng không phải là thật sự muốn hại chết người ta”

“Chẳng qua không may hôm nay lại gặp được Lưu thần y y học không tỉnh thông, coi tà khí là hàn khí để trị liệu, hoàn toàn kích phát tà khi, trị tới mức không thể cứu vãn nổi.”

Anh vừa dứt lời, Lưu Văn Cảnh lại tiếp tục trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Mọi người nhà họ Triệu tức giận trừng mắt nhìn. Lưu Văn Cảnh xấu hổ cúi đầu.


“Cũng không thể trách Lưu thần y..” Ông cụ Triệu lại rất hiểu lý lẽ: “Ban nấy là tôi đồng ý cho Lưu thần y ấn châm thứ ba, cho nên không thể trách ông ấy”

“Haiz... Sống chết có số, tạo hóa trêu người haiz!”

Vào thời điểm không hiểu rõ mọi chuyện như thế, cho dù chuyện như thế có xảy ra thêm lần nữa, ông cụ Triệu cảm thấy bản thân vẫn sẽ chọn tin tưởng Lưu thần y mà không phải là †in cậu thiếu niên tên Diệp Lâm này.

“Cũng đúng, sau khi kẻ đó nhận được tin tức ông nội tôi nằm viện chắc chắn sẽ tìm tới giả danh lừa bịp!” Triệu Uyển Đình nhíu mày nói.

“Không sai” Diệp Lâm gật đầu: “Nếu như tôi là hẳn, vậy thì đề phòng xảy ra sai sót, tôi sẽ tới càng nhanh càng tốt, có lẽ là hôm nay sẽ đến luôn!”

“Hừi Chỉ cần hôm nay hắn dám đến, tôi sẽ khiến hắn có đi mà không có về!” Triệu Thiên Thông tức giận siết chặt tay nói.

Sau khi biết rõ ràng mọi chuyện, ông cụ Triệu cũng buông xuôi mọi chuyện, ông quyết định trong một tháng cuối đời này sẽ ở bên cạnh đám cháu chắt, hưởng thụ chút tình thân ấm áp cuối cùng.

“Diệp thần y” Ông cụ Triệu chắp tay nói: “Cũng là do cậu ra tay cho nên tôi mới có thể sống thêm được một tháng.”

“Ơn cứu mạng, không thể nói lời cảm ơn xuông. Nhà họ Triệu chúng tôi nợ cậu một ân tình lớn, nếu như cậu có yêu cầu gì cứ việc mở miệng.”

Thứ Diệp Lâm chờ chính là những lời này.

“Quả thật gần đây tôi có chuyện muốn nhờ ông Triệu giúp đỡ”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53: C53: Cách đó gần như không thể làm


“Ồ?” Ông cụ Triệu lập tức nói: “Mời nói, chỉ cần là việc nhà họ Triệu chúng tôi có thể giúp, chúng tôi nhất định sẽ cố hết SỨC.”

“Tôi nghe nói ông Triệu đây từng làm Bộ trưởng Bộ tài chính, tuy rằng bây giờ đã lui về ở ẩn thế nhưng vẫn có uy vọng trong Bộ.”

“Cho nên tôi mong ông Triệu có thể giúp tôi đánh tiếng tới Bộ tài chính, tra xem tập đoàn Diệp thị có vấn đề gì về thuế không. Nếu như có thể tra được vậy thì nhất định phải nghiêm trị không thai”

Anh vừa nói xong mọi người nhà họ Triệu đã giật mình.

Bọn họ cũng không rõ, cũng cực kỳ ngạc nhiên, Diệp Lâm vốn là người của nhà họ Diệp, tại sao phải đi sao kê thuế của tập đoàn nhà mình?

Vì nước quên nhà?

Mà người biết Diệp Lâm bị trục xuất ra khỏi nhà họ Diệp lại cảm thấy Diệp Lâm đang trả thù nhà họ Diệp, muốn tiêu trừ ấm ức trong lòng.


Thế nhưng Triệu Uyển Đình nhanh chóng phản ứng lại: “Ngài Diệp, anh muốn dùng cách này quậy tung nhà họ Diệp. lên, sau đó nhân cơ hội này để đoạt lại!”

“Không sai!” Diệp Lâm kiên định nói: “Tuy rằng tôi bị trục. xuất khỏi gia tộc, nhưng những thứ thuộc về tôi, tôi nhất định sẽ lấy về toàn bội”

Nhưng loại quái vật khổng lồ giống nhà họ Diệp này, người ngoài muốn chen vào rất khó. Chỉ khi bên trong xuất hiện vấn đề, ví dụ như việc bị tra thuế khiến công ty rung chuyển thì Diệp Lâm mới có cơ hội.

Triệu Uyển Đình nhìn Diệp Lâm băng ánh mắt hoảng sợ, cô ấy không nghĩ tới Diệp Lâm lại có mưu đồ lớn như vậy, thế mà lại muốn đoạt quyền nhà họ Diệp!

“Chuyện này vẫn phải nhờ ông Triệu ra tay giúp đỡ mới xong!”

Diệp Lâm lại nói.

“Hô...” Ông cụ Triệu chậm rãi khôi phục tinh thần, ông ấy cảm thấy chuyện này có hơi khó giải quyết.

Hiện tại nhà họ Diệp cũng đã đứng trong top mười đại gia tộc lớn nhất, ngay cả nhà họ Triệu cũng có không ít hợp đồng làm ăn với nhà họ Diệp, bây giờ trở mặt làm địch liệu có phải là quyết định sáng suốt hay không?

Hơn nữa, bản thân mình đã rời khỏi quan trường nhiều năm, bây giờ muốn lợi dụng lại nhân mạch và quan hệ chỉ sợ cũng không dễ như vậy, dùng lần nào thì ít đi lần đó.

Tuy rằng Diệp Lâm đã cứu mình một mạng, nhưng muốn bản thân mình phản bội nhà họ Diệp, lại còn phải sử dụng nhân mạch quý giá của mình... Vì tất cả những thứ này vì Diệp Lâm, liệu có đáng hay không?


Bởi vì chuyện này dính dáng tới rất nhiều vấn đề, ông cụ Triệu thân là gia chủ không thể không đản đo.

“Ông cụ Triệu cũng không cần đản đo nhiều, ông cứ từ từ suy xét cũng được.” Diệp Lâm nói tời từ biệt.

“Được” Ông cụ Triệu vội vàng nói với cháu gái: “Uyển Đình, cháu tiễn Diệp thần y giúp ông.”

Sau khi anh rời khỏi phòng bệnh, Hoa Quốc Đống, Triệu Uyển Đình và Lưu thần y Lưu Văn Cảnh cũng đi theo.

“Ngài Diệp!” Triệu Uyển Đình không nhịn được hỏi: “Chẳng. lẽ ông nội của tôi... Thật sự chỉ sống được một tháng nữa à? Không còn cách nào nữa ư?”

“Không có.” Diệp Lâm nhẹ nhàng läc đầu, không muốn nhắc tới chút hy vọng xa vời kia.

“Không, anh lừa tôi!” Triệu Uyển Đình lại nói: “Ánh mắt của anh có một chút do dự. Có phải anh có chuyện giấu chúng tôi hay không?”

“Có phải ông nội tôi còn cứu được đúng không? Cầu xin anh đấy, nói cho tôi biết đi!”


Thấy thế Hoa Quốc Đống cũng lên tiếng phụ họa: “Anh hùng à, anh lợi hại như thế, chắc chăn là có cách khác đúng không?”

“Đúng thế, sư phụ!” Lưu Văn Cảnh cũng nói: “Sư phụ chính là truyền nhân của Thánh Y Sát Nhân mài!”

Đối mặt với mọi người cầu xin, Diệp Lâm chỉ đành nói: “Không sai, vẫn còn một cách, chỉ có điều...”

“Cách đó gần như không thể làm!”

Vừa nói Diệp Lâm vừa đi quầy phục vụ, viết một đơn thuốc ra.

“Nếu như cô có thể tìm được đủ mọi dược liệu ở trên đơn thuốc, tôi có thể giúp ông nội cô kéo dài tuổi thọ thêm một năm"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54: C54: Ví dụ một gốc cây linh chỉ hai trăm năm tuổi


“Thật sự có thể kéo dài tuổi thọ thêm một năm ư?”

Lưu Văn Cảnh thấy thế vội vàng ghé mặt vào quan sát đơn thuốc kia.

Sau khi nhìn thấy các dược liệu trên đơn thuốc kia hầu hết đều là thứ trên trăm năm, ông ấy kinh ngạc há hốc miệng.

“Khó trách sư phụ bảo không thể nào, chỉ riêng việc lấy đủ dược liệu có trên đơn thuốc đã là chuyện không hề dễ dàng, chứ đừng nói đến còn phải luyện chế nó!”

Triệu Uyển Đình cầm đơn thuốc, trái tim như rơi xuống vực: thẳm.

“Nhân sâm năm mươi năm tuổi! “Long Tiên Hương tám mươi năm tuổi!” “Đông trùng hạ thảo một trăm năm mươi năm tuổi!”

Ngoại trừ một số dược liệu mà cô ấy thường ấy thì còn một số loại dược liệu cô chưa từng nhìn thấy.

Ví dụ một gốc cây linh chỉ hai trăm năm tuổi?

Mấy thứ này này cô đi đâu mà tìm bây giờ?

Thậm chí có bỏ tiền cũng không mua được.


“Có thể hạ thấp yêu cầu được không” Triệu Uyển Đình vô

cùng khó xử: “Dược liệu này muốn tìm cũng không khó, chủ yếu là năm tuổi..”

“Điều quan trọng năm ở số năm tuổi.” Diệp Lâm nói: “Thiếu một ngày không được, nhiều một ngày cũng không được”

“Vậy không phải là còn khó hơn ư?” Lưu Văn Cảnh giật mình nói.

“Cho nên ban nấy tôi mới bảo cho dù có cách nhưng cũng không thể nào làm được” Diệp Lâm đáp.

Một tháng phải gom được hết dược liệu này?

Đúng là khó như lên trời!

Một lúc lâu sau Triệu Uyển Đình mới tỉnh táo lại, cô cẩn thận nhét đơn thuốc kia vào túi.

Có cách còn tốt hơn là không có cách nào. “Tôi sẽ nhanh chóng phái người đi tìm những dược liệu đó.” Triệu Uyển Đình nghiêm mặt nói: “Nếu như có thể tìm đủ, vậy thì làm phiền ngài Diệp tới đây luyện chế chúng.”


“Cũng được” Sau khi để lại đơn thuốc, Diệp Lâm xoay người rời đi.

Trong phòng bệnh lúc này.

Sau khi ông cụ Triệu ăn vài thứ đơn giản đã có thể xuống giường đi bộ, bất cứ lúc nào cũng có thể xuất viện được.

“Cha, cha thật sự vì thăng nhóc kia mà vận dụng nhân mạch trong Bộ ư?” Triệu Thiên Thông tò mò hỏi.

Ông cụ Triệu trầm mặc không nói, cũng bắt đầu ung dung đi đi lại lại trong phòng bệnh.

Mọi người im lặng nhìn, bọn họ đều hiểu đây là lúc ông cụ đang tự hỏi bản thân.

Lát sau ông cụ Triệu thở dài: “Chuyện khó nhất trên đời này đó chính là nợ người khác!”

“Chút nhân mạch mình tích góp được lúc đang còn làm trong Bộ, dùng lần nào thì ít đi lần đó.”

“Nhưng nhóc Diệp thần y kia đã cứu mình một mạng, người ta đã mở miệng thì không thể không giúp.”

Điều ông cụ Triệu suy nghĩ bây giờ đó chính là làm sao để chuyện này ít ảnh hưởng tới nhà họ Triệu nhất.

“Tuy rằng nói như thế, nhưng thăng nhóc kia cũng không chữa khỏi hoàn toàn cho cha mà” Triệu Thiên Thông lại nói: “Theo như lời cậu ta nói thì cha chỉ còn sống được một tháng nữa thôi.”

“Theo con thì cho cậu ta chút tiền là được, sao phải vận dụng quan hệ giúp cậu ta làm gì, như thế cũng không tính là vong ân.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55: C55: Có chuyện gì


Triệu Thiên Thông vừa nói xong đã được đám người nhà họ Triệu đồng tình.

“Lời của ông chủ cực kỳ đúng, theo tôi đưa tiền là được rồi”

“Vì mình cậu ta mà đắc tội với toàn bộ nhà họ Diệp, không đáng chút nào.”

“Đúng thế, cho dù y thuật của thằng nhóc kia rất giỏi nhưng dù gì nó cũng là đồ đệ của Thánh Y Sát Nhân, loại người này không nên đi lại nhiều.”

Nhìn thấy đa số người ở đây đều có ý qua cầu rút ván, Triệu Bình Minh không nghe nổi nữa đưa ra ý kiến phản đối.

“Các người không được làm như thết”

“Nói thế nào thì thần y người ta cũng đã cứu sống cha tôi, nếu như không có thần y thì hôm nay ông cụ đã chết rồi!”

“Các người còn chê sống được một tháng là ít? Tôi cho. các người một trăm triệu, liệu các người có thể khiến tôi sống lâu hơn một ngày không?”

Triệu Thiên Thông nói: “Em trai à, sao em có thể bênh vực. người ngoài thế được? Sao em lại nói chuyện thay thăng nhóc kia thế? Chúng ta làm việc phải suy xét trên phương diện lợi ích của gia tộc”

“Thăng nhóc họ Diệp kia chỉ là đứa con bị bỏ rơi của nhà họ Diệp, vì mình nó mà đắc tội với toàn bộ nhà họ Diệp ư?”


“Nếu như cha chúng ta thật sự sử dụng nhân mạch trong Bộ để tra xét tập đoàn nhà họ Diệp vậy có khác gì tuyên chiến với nhà họ Diệp đâu!”

Triệu Bình Minh nghiêm mặt nói: “Mạng người lớn hơn trời! Em chỉ biết cậu ấy cứu cha của chúng ta, mà nhà họ Triệu chúng ta nợ người ta một ân tình lớn!”

“Ha ha, mạng người một tháng thì sao gọi là ân tình lớn?” Triệu Thiên Thông khinh thường nói: “Trừ khi cậu ta có thể khiếp cha mình sống lâu hơn một hai năm thì còn có lý.”

Nhìn thấy anh em hai người vì chuyện này mà cãi nhau, mọi người xung quanh vội vàng khuyên can. Nhưng nói đi nói lại vẫn đứng ở phía anh cả Triệu Thiên Thông kia, liên tục chửi bới Diệp Lâm.

“Không phải kẻ đứng phía sau hãm hại ông cụ vẫn còn chưa xuất hiện à?”

“Không phải thằng nhóc kia nói trong vòng ba ngày kẻ đứng sau sẽ chủ động xuất hiện sao, nếu như thật sự như vậy

“Theo tôi có khi kẻ đứng sau chính là thắng nhóc kia ấy, kẻ hại người cũng chính là kẻ cứu người? Không phải nó chính là kẻ cứu người hay sao?”

Đột nhiên có người nhắc tới vấn đề này, giống như đổ mọi tội lỗi lên người Diệp Lâm.

“Mấy người!" Triệu Bình Minh giận dữ: “Đúng là lấy oán báo ơn!”

Triệu Thiên Thông bỗng nhiên cười nói: “Em trai, em cứ liên tục bao che cho thăng nhóc kia như thế không phải là muốn nhận thằng nhóc đó làm con rể đó chứ? Anh thấy con bé Uyển Đình kia khá thân với thằng nhóc đó đấy”

“Nhưng mà anh khuyên em đừng có suy nghĩ thiển cận như vậy. Nó là đứa con trai bị nhà họ bỏ rơi, lại còn ngồi tù mấy năm. Uyển Đình xinh đẹp như thế, cũng không phải là không gả cho ai được, sao phải tìm một kẻ như vậy, nhắc lến đúng là khiến người ta mất mặt!”

“Anh, anh lại mê sảng cái gì đấy!” Triệu Bình Minh chưa từng nghĩ tới chuyện này.

“Đủ rồi!"

Ông cụ Triệu đột nhiên mở miệng cắt ngang cuộc tranh cãi của mọi người.

“Tôi còn chưa chết, không cần các anh các chị thay tôi làm chủi”

Đám người câm như hến.


Lúc này cửa phòng bệnh bị người đẩy ra.

Triệu Uyển Đình vui mừng phấn khởi cầm đơn thuốc kia trở

“Ông nội, ông được cứu rồi!”

“Lúc Diệp thần y gần đi có để lại đơn thuốc này, anh ấy nói chỉ cần gom được đủ dược liệu ở trong đơn thuốc là có thể giúp ông sống được thêm một năm!”

Cái gì?

Cô ấy vừa nói xong đã khiến đám người ở đây kinh hãi không thôi.

Nếu như đơn thuốc này lấy được từ chỗ người khác thì mọi người sẽ không để ý. Thế nhưng nghĩ tới việc Diệp Lâm là đồ đệ của Thánh Y Sát Nhân, ban nấy lại còn cứu sống được

ông cụ Triệu. Đơn thuốc anh viết ra, có lẽ thật sự có thể...

“Sao ban nãy thăng nhóc ấy không nói?” Triệu Thiên Thông có cảm giác như bị người đánh mặt.

Dù sao ban nấy ông ta còn oán giận việc sống được một tháng quá ít, ít nhất cũng phải sống được một hai năm.

Thế mà anh lại nhanh chóng đưa ra một đơn thuốc có thể kéo dài thọ mệnh được thêm một năm?


“Bởi vì đơn thuốc này không dễ điều chế, việc tìm dược liệu cũng rất khó khăn.” Triệu Uyển Đình giải thích.

Nhưng đối với tin tức này, ông cụ Triệu lại cực kỳ lạc quan.

“Mau, đưa đơn thuốc này xuống, cho dù dùng bất cứ giá nào, dùng bao nhiêu tiền cũng phải mua được dược liệu trên đơn thuốc về.”

Đúng lúc này cửa phòng bệnh lại được mở ra.

Viện trưởng Trần mới đi đã vội vã trở về.

“Ông cụ Triệu, có chuyện lớn rồi!”

Nghe vậy ông cụ Triệu khó hiểu quay đầu lại nhìn.

“Có chuyện gì?” Triệu Thiên Thông hỏi.

“Bên ngoài có một tăng nhân ăn mặc lôi thôi, chỉ đích danh muốn gặp ngài.” Viện trưởng Trần nói: “Ông ta nói... Ông †a có thể trị khỏi bệnh cho ông cụ Triệu!”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56: C56: Thiên thông


Cái gì?

Lời này vừa nói ra, mọi người trong nhà họ Triệu đều kinh ngạc.

Không ngờ lời nói của Diệp Lâm lại thành hiện thực nhanh như vậy.

Kẻ chủ mưu đăng sau thực sự đã chủ động tìm đến cửa!

"Xem ra, Diệp thần y nói quả không sail" Viện trưởng Trần cũng hưng phấn nói: "Ngài Triệu, tin tức về việc chữa khỏi bệnh của ngài vẫn chưa lan truyền, cho nên kẻ chủ mưu đằng sau cũng không biết chuyện này nên đã chủ động tới tận cửa ra tay"

"Cha, hiện tại nên làm gì?" Triệu Thiên Thông hỏi.

"Thiên Thông, lập tức dẫn người đi bắt hắn ta, đừng để hắn †a trốn thoát!"

Säc mặt ông cụ Triệu dần tối sầm lại.

Vì có người làm hại mà mình suýt chút nữa mất mạng. Nếu đã chủ động đến tận cửa nhà sao có thể buông tha cho hắn ta chứ?


"Vâng!" Triệu Thiên Thông nhanh chóng đứng dậy, dẫn theo mấy người lao ra ngoài. Truyện mới cập nhật

"Bệnh viện chúng tôi cũng sẽ toàn lực hợp tác!" Viện trưởng Trần cũng nhanh chóng lấy điện thoại di động ra, chuẩn bị điều động bảo vệ tới hỗ trợ.

Triệu Thiên Thông không khỏi tán thưởng nói: "Nhóc Thần y không chỉ có y thuật xuất sắc, còn có thể đoán trước chuyện như thần, lại còn dự đoán chính xác tất cả! Thật lợi hại!"

"Đúng!" Ông cụ Triệu gật đầu, lại nhìn thoáng qua đơn thuốc, cuối cùng quyết định: "Bình Minh, con thay cha liên lạc với thứ trưởng Viên, để tối nay cậu ta đến gặp cha."

Thấy cha mình muốn triệu tập cấp dưới cũ của ông ấy. Hơn nữa vị thứ trưởng Viên này chính là người được cha mình tự tay đề bạt.

Triệu Bình Minh hiểu rõ ý của cha mình ngay, lập tức đi làm.

Lúc này, ông cụ Triệu cuối cùng cũng hoàn toàn hạ quyết tâm đứng về phía Diệp Lâm, sẽ vận dụng quan hệ của mình

cùng mạng lưới quan hệ để điều tra nhà họ Diệp.

Đến lúc đó, dù không thể nào lay chuyển được căn cơ của nhà họ Diệp cũng đủ để làm nhà họ Diệp thương gân động cốt.


Còn lại, ông cụ Triệu chỉ cần chờ xem Diệp Lâm biểu diễn.

“Đừng làm tôi thất vọng, chàng trai trẻ...”

Ông cụ Triệu chưa bao giờ nhìn lầm người hoặc đặt cược sai. Ông ấy cũng hy vọng rằng trong những năm cuối đời, danh tiếng một đời của mình sẽ không bị hủy hoại bởi chàng trai trẻ này.

Ước chừng lại qua thời gian một chén trà nhỏ.

Triệu Thiên Thông đắc thẳng trở về nhà, tâm trạng rất vui vẻ.

"Cha, xem ai đến gặp cha này!"

Giữa giọng nói trêu đùa, một cô gái anh tư hào khí trong bộ đồ gấm bước vào, còn mang theo một giỏ trái cây.

iểu Kim!" Ông cụ Triệu nhìn thấy cô gái kia lập tức đứng lên chào đón.

Người tới không ai khác mà chính là Kim Lũ Y.

Vụ tai nạn ô tô năm đó đã gây ra sự chú ý không nhỏ. Tuy rằng Kim Lũ Y mất mẹ nhưng cũng nhận được sự trợ giúp của không ít người.

Trong số đó có ông cụ Triệu tốt bụng.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57: C57: Häc long ư


Nếu lúc đó Lý Úc Bạch không nhận cô ta làm con gái nuôi trước thì ông cụ Triệu cũng chuẩn bị đưa Kim Lũ Y tội nghiệp về nhà họ Triệu chăm sóc.

"Ông nội Triệu, cháu nghe nói ông bị bệnh. Cháu đến thăm ông." Kim Lũ Y bước vào phòng bệnh.

"Lại còn tiện thể giúp chúng ta bắt được kẻ chủ mưu phía sau màn kia nữa." Triệu Thiên Thông có chút cảm kích nói: "May mẫn vừa rồi gặp được con bé, không ngờ răng yêu tăng kia còn có chút năng lực, suýt chút nữa đã để hản ta trốn thoát!"

Thì ra Kim Lũ Y đến thăm ông cụ Triệu, tình cờ gặp Triệu Thiên Thông đang dẫn người truy bắt kẻ đứng sau màn chủ

động tìm tới cửa kia.

Yêu tăng lôi thôi kia dường như cũng có linh cảm không ổn lại có chút thân thủ nên đã thành công đột phá vòng vây.

Đáng tiếc, hắn ta lại xui xẻo đụng phải Kim Lũ Y.

Chỉ một chiêu, Kim Lũ Y đã bắt sống hắn ta.

"Cháu nghe nói kẻ ác kia đã suýt giết chết ông nội Triệu ư?" Kim Lũ Y nói chắc nịch: "Đừng lo lắng, hãy giao người đàn ông đó cho cháu, cháu sẽ đưa hẳn ta về thẩm vấn."

"Vậy đành phiền cháu vậy." Ông cụ Triệu mỉm cười cảm ơn.


Sau khi Kim Lũ Y đặt giỏ trái cây xuống, lại quan tâm hỏi:

"Ông nội Triệu, bây giờ ông cảm thấy thế nào? Bác sĩ nói gì? Rốt cuộc là bệnh gì thế?"

"Hiện tại khá hơn nhiều rồi. Ông cụ Triệu mỉm cười: "May mắn hôm nay gặp được thần y, nếu không bây giờ cháu cũng không thể gặp được ông nữa!"

"Nghiêm trọng đến vậy sao?" Kim Lũ Y không thể tin được.

Bởi vì bây giờ ông cụ Triệu trông rất khỏe mạnh, không có chút dáng vẻ bị bệnh nào.

"Nói ra có thể cháu sẽ không tin. Hôm nay ông thật sự đã bước qua quỷ môn quan, chính vị thân y nhỏ kia đã cứu ông về đấy:

Những người xung quanh lại mồm năm miệng mười kể lại chuyện ông cụ Triệu từ cõi chết sống lại như thế nào một lượt.

"Có thần y như vậy sao? Ngay cả người chết cũng có thể cứu sống ư?"

Kim Lũ Y nghe xong đã rất ngạc nhiên.

Đồng thời trong lòng cũng tiếc nuối: “Đáng tiếc sáng nay cha nuôi của cháu mới rời đi, nếu không cháu cũng muốn cầu xin vị thần y đó xem bệnh trong người cho cha nuôi.”


Hàng năm, Lý Úc Bạch không ở trong quân thì cũng chinh chiến ngoài sa trường. Trên người đầy vết thương, hình thành rất nhiều vết thương lâu năm tái đi tái lại.

Cũng may là Lý Úc Bạch có ý chí mạnh mế hơn người thường. Nếu đổi thành người bình thường chắc đã sớm tê liệt từ lâu.

"ồ? Lý Chiến thần đã đi rồi sao?" Ông cụ Triệu rất kinh ngạc: "Sao lại rời đi nhanh như vậy? Chẳng lẽ biên phòng xảy ra chuyện gì sao?"

"Không phải vậy." Kim Lũ Y mỉm cười nói: "Cha nuôi của cháu nói rằng trách nhiệm bảo hộ của ông ấy đã hoàn thành nên ông ấy quay về. Ông ấy vẫn không quen với cuộc sống ở đây, cảm thấy rất nhàm chán."

Ông cụ Triệu thở dài: "Ai, đáng tiếc, ông dự định sau khi xuất viện sẽ uống rượu với Lý Chiến thần. Chỉ sợ lần chia tay. này sẽ..."

Nghĩ đến mình chỉ còn sống được một tháng, ông cụ Triệu không khỏi đau lòng, có thể sẽ không thể gặp lại rất nhiều người bạn cũ nữa.

Sau khi ngồi trò chuyện với ông cụ Triệu một lúc, Kim Lũ Y. đứng dậy chào tạm biệt.

"Ông nội Triệu, cháu còn có công vụ phải làm, cháu phải rời đi trước."

"Hôm nay cao ốc Long Môn không yên ổn, Häc Long đột nhiên trở lại. Hơn nữa còn mang về không ít người giỏi. Nghe nói muốn gặp người nào ở đó."

"Dù sao, lúc đó náo loạn như vậy, Yến Kinh vệ chúng cháu cũng phải lần lượt chạy tới, để tránh xảy ra nhiễu loạn gì đó."

Häc Long ư?

Ông cụ Triệu nghe vậy, sắc mặt thay đổi, nghĩ đến cháu gái nhỏ của mình đã bị tên Hắc Long này lừa.

"Được, cháu mau đi đi!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58: C58: Hôm nay gặp lại


Bên kia.

Diệp Lâm lại ngồi trên xe Hoa Quốc Đống đi đến cao ốc Long Môn.

Đêm qua, gặp được em gái của Tam sư phụ, sắp xếp lại tài sản và mối quan hệ anh ta để lại đã có thể giải quyết được vấn đề "tiền".

Mà vừa rồi sau khi giúp đỡ ông cụ Triệu, cũng có thể nhờ. đến sự giúp đỡ của ông cụ Triệu đạt được một phần hỗ trợ về “quyền lực” nào đó.

Bây giờ, Diệp Lâm sẽ đến cao ốc Long Môn để thu thập thế lực của Thất sư phụ lúc trước.

Một khi Diệp Lâm đồng thời có được tiền, quyền lực và sức ảnh hưởng, Diệp Lâm đã có thể thi triển bản lĩnh, làm được chuyện lớn!

Một nhà họ Diệp yếu hèn sớm muộn cũng có thể bị thay thết

"Anh hùng, vừa rồi anh thật quá trâu bò." Hoa Quốc Đống vừa lái xe vừa lải nhải, quơ chân múa tay.

"Tôi đã lớn như này rồi, hôm nay mới được mở rộng tâm mắt!"

"Cứu người chết, lúc về tôi có nói cho cha tôi thì ông ấy cũng nhất định sẽ không tin đâu."


"Ai, anh hùng à, từ giờ về sau tôi sẽ đi theo anh lăn lộn. Chứ ở văn phòng chính phủ chán quá."

Hoa Quốc Đống phun một đống rằm xong, đột nhiên đổi giọng nói: "Anh hùng à, tôi cũng có chuyện muốn nhờ”

"Nói." Diệp Lâm phục hồi lại tinh thần.

"Ha ha... Hoa Quốc Đống cười nói: "Có thể nhận tôi làm đồ đệ được không?".

“Thật ra, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, sau khi nhìn thấy anh một chiêu giết chết người của Häc Long, tôi đã có ý định bái sư rồi. Nhưng lúc đó chúng ta chưa quen nhau nên không có can đảm để nói."

"Hôm nay gặp lại, anh hùng có y thuật kinh người, lại vô cùng kỳ diệu. Tôi đã nhận định là anh rồi, sau này sẽ lăn lộn cùng anh!"

Nghe vậy, Diệp Lâm không khỏi cười khổ.

Anh vừa mới ném đi một Lưu Văn Cảnh dính như cao bôi trên da chó, không ngờ Hoa Quốc Đống đang lái xe này cũng

có ý nghĩ tương tự.


Mình nổi tiếng như vậy sao?

"Tôi không nhận đồ mình.

Diệp Lâm lại lặp lại lập trường của

“Vậy để tôi đi theo anh lăn lộn đi” Hoa Quốc Đống cầu xin: “Tôi cũng có thể làm tài xế cho anh”

Diệp Lâm lắc đầu nói: "Cậu vẫn nên cố gắng làm việc ở văn phòng chính phủ đi, có lế về sau sẽ có ích cho tôi."

Dù sao cha của Hoa Quốc Đống là một quận trưởng cấp bốn, có quyền lực không nhỏ.

"Thật sao?" Hoa Quốc Đống nghe nói sau này có thể giúp đỡ anh hùng thì thấy đó là một vinh hạnh lớn lao, không khỏi vui mừng ra mặt: "Đúng rồi, anh vừa mới nói muốn kiểm tra thuế vụ của nhà họ Diệp, có lẽ cha của tôi có thể giúp được. Khi về tôi sẽ thay anh nói với cha mình một chút, lấy danh nghĩa của tôi báo cáo là được."

Trong khi nói chuyện, Hoa Quốc Đống đã lái xe đến khu vực lân cận cao ốc Long Môn.

Đây là một khu kinh doanh náo nhiệt phồn hoa, xa hoa trụy lạc, ngợp trong vàng son.

Tất cả các hộp đêm ở đây đều nằm trong phạm vi thế lực ngầm của Hắc Long.

"Cao ốc Long Môn này là hang ổ của Hắc Long."

Hoa Quốc Đống chậm rãi dừng xe, đương nhiên biết rõ chuyện này như lòng bàn tay.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,524
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59: C59: Ông chủ hứa


"Anh hùng à, anh vào một mình có ổn không?" "Có muốn tôi dẫn theo người tới hỗ trợ anh không?”

Diệp Lâm mỉm cười bước xuống xe, tất nhiên từ chối lòng tốt của Hoa Quốc Đống.

Vì sau đêm nay mọi thứ ở đây sẽ thuộc về anh.

Sau khi tách khỏi Hoa Quốc Đống, Diệp Lâm một mình bước vào cao ốc Long Môn.

Đây là tòa cao ốc tích hợp dịch vụ ăn uống, nghỉ dưỡng và giải trí. Bên ngoài đều là siêu xe.

Diệp Lâm bước vào quầy dịch vụ ở tầng một, đi thẳng vào vấn đề.

"Bảo Hắc Long xuống gặp tôi."

Diệp Lâm không đánh thẳng lên trên mà trước dùng lễ sau mới động chân tay.

Suy cho cùng, từ giờ trở đi, mọi người ở đây đều thuộc về mình.


Hai người đẹp đứng trước quầy nghe vậy đều vô cùng sửng sốt.

Đây là lần đầu tiên họ thấy có người điên đến mức dám gọi biệt danh của ông chủ.

"Xin hỏi ngài là..."

"Tôi tên là Diệp Lâm." Diệp Lâm nhìn thấy một trong hai người đẹp hoảng sợ gọi điện thoại, giống như đang báo cáo. cho người nào đó, thế là nói: "Hiện tại báo cho Häc Long, nói cho ông ta biết Long Vương của các người đã tới! "

Đúng lúc Diệp Lâm đang đứng trước quầy lễ tân chờ Häc. Long.

Trên ghế sofa phía sau anh không xa, có một nhóm đàn ông cường tráng có hình xăm rồng hổ.

Người cầm đầu là một gã đàn ông cao lớn, có râu, nửa khuôn mặt có hình xăm, vẻ mặt dữ tợn.

Hắn ta chăm chú theo dõi từng cử động của Diệp Lâm, giống như đang nhìn chăm chăm vào con mồi.

"Anh Cường! Hắn chính là thằng nhãi Diệp Lâm đó sao?"

"Không sai, chính là hắn!"

"Ha ha, đúng là đi tìm mòn giày sắt không thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công! Thăng nhãi kia vậy mà chủ động đưa đến cửa!"

Người đàn ông râu quai nón cường tráng gọi là anh Cường kia chính là một thủ lĩnh nhỏ dưới quyền Hắc Long.

Đêm qua, bọn họ nhận được ủy thác từ anh trai Hứa Như: Vân là Hứa Như Hải, cho bọn họ hai ngày để giết Diệp Lâm.

Ít nhất phải cắt bỏ tứ chỉ của đối phương, tiền thưởng là bốn triệu tệ!


Dám đánh em gái mình, Hứa Như Hải sẽ làm cho đứa cháu ngoại Diệp Lâm của mình muốn sống không được, muốn chết không xong!

Anh Cường dập điếu thuốc trong tay ra, đứng dậy nói: "Tốc chiến tốc thắng đi!"

Dù sao tối nay còn phải đi cùng lão đại Hắc Long gặp một người đàn ông thần bí, gần như tất cả thủ lĩnh của chín khu vực Yến Kinh đều tụ tập ở đây.

Đây mới là vở kịch lớn của đêm nay.

Ở trong mắt anh Cường, việc đối phó với một đứa con trai của nhà họ Diệp yếu hèn, thậm chí không tính là món khai vị.

Có thể giải quyết ngay tại chỗ này.

Chú ý đến đám người cao lớn khí thế rào rạt đang đi về phía mình, Diệp Lâm hơi cau mày.

Diệp Lâm nghĩ: Bọn họ không đi từ trên tầng xuống, vừa rồi anh vào cửa đã thấy họ ngồi ở chỗ này, có nghĩa là bọn họ không phải do Hắc Long phái tới.

"Mày là Diệp Lâm?" Anh Cường xác nhận lại lần cuối.

"Không sai." Diệp Lâm hỏi: "Ai phái anh đến đây?”

“Ông chủ Hứa!” Anh Cường cũng không định giấu diếm. "Nhà họ Hứa, Hứa Như Hải!"


Nhà họ Hứal Nghe vậy, Diệp Lâm chợt hiểu ra.

Hóa ra là anh trai của mẹ kế Hứa Như Vân, Hứa Như Hải phái người đến để đối phó với anh.

Xem ra việc anh ra tay đánh em gái của ông ta đã làm cho. người anh trai như ông ta phải thay em gái mình lộ diện rồi.

Nhưng việc này đúng là lũ lụt ngập miếu Long Vương!

Những người được Hứa Như Hải phái tới này sẽ sớm trở. thành người của anh!

"Các người cũng là người của Hắc Long sao?" Diệp Lâm lại hỏi.

"Thăng nhãi này, tên của lão đại Häc Long chúng tao là thứ mà mày có thể tùy ý gọi à?" Một thủ hạ của anh Cường lập tức chỉ vào Diệp Lâm, tức giận hét lên.

"Tôi khuyên anh không nên xen vào chuyện của nhà họ. Hứa, đặc biệt là những chuyện có liên quan đến tôi!" Sắc mặt Diệp Lâm tối sầm, cảnh cáo: "Nếu không, anh không gánh nổi hậu quả đâu!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom