Cập nhật mới

Dịch Full Cười Người Một Đời Được Như Ước Nguyện

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Cười Người Một Đời Được Như Ước Nguyện

Cười Người Một Đời Được Như Ước Nguyện
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




Thể loại: Cổ đại, trùng sinh, vả mặt

Đích tỷ mang lòng ái mộ vị thái tử mê luyến chốn thanh lâu, nàng muốn giả làm kỹ nữ để có thể lọt vào mắt xanh của thái tử.

Là ta c.ưỡng ép ngăn nàng lại.

Sau này đích tỷ gả cho Tam hoàng tử, cuối cùng thành công lên ngôi hoàng hậu. Ta vui mừng cho nàng.

Ngày diễn ra đại lễ phong hậu, nàng lại lăng trì ta ngàn nhát, tra tấn ta đến ch.ec.

Vẻ mặt nàng vặn vẹo, độc ác nói: “Đây là báo ứng của ngươi.”

Tỉnh lại lần nữa, ta quay trở về thời niên thiếu.

Lúc đích tỷ và tú bà thanh lâu âm mưu bỏ nhà trốn đi, ta mỉm cười khích lệ: “Thái tử mà biết tỷ mê muội ngài ấy như vậy thì nhất định sẽ rất cảm động, muốn ở bên tỷ hạnh phúc tới già cho xem.”

Đời này nàng được như ước nguyện, trở thành một cô nương chốn thanh lâu.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 1


1.

Lúc ta chết đi, cơ thể gần như đã là một khối thịt vụn, thối không ngửi nổi, ngay cả lũ quạ cũng chẳng mảy may động vào.

Hôm đó là đại lễ phong hậu của đích* tỷ Vân Thù, ta vui vẻ khoác lên người trang phục xinh đẹp nhất để vào cung chúc mừng nàng.

(*đích: dòng chính, chi chính)

Ta ngàn vạn lần không thể ngờ tới, vào ngày Vân Thù trở thành hoàng hậu, nàng lại trói ta lên giá sắt, từng nhát cắt xuống máu thịt của ta.

Lớp da, mô thịt, xương cốt, nội tạng.

Ta đau đớn tột cùng, lại không thể chết vì mất máu, chỉ có thể cảm nhận nỗi đau rõ ràng từng giây một.

Tại sao chứ?

Ta đau đến mức không thể phát ra tiếng, chỉ có thể trơ mắt mờ mịt nhìn đích tỷ.

Nàng là tỷ tỷ mà ta yêu thương nhất.

Mỗi lần nhìn thấy Vân Thù mặc váy gấm thêu chỉ vàng, cài trâm được đính cả trăm viên ngọc quý tinh xảo thướt tha đi ngang qua, ta đều ngước nhìn nàng đầy hâm mộ và tôn kính.

Tại sao lại đối xử với ta như vậy?

Vẻ mặt của Vân Thù vặn vẹo, độc ác nói: “Đây là báo ứng của ngươi.”

“Nếu không phải do ngươi thì ta đã có thể gả cho thái tử điện hạ.”

Hoàng đế mới không phải là thái tử mà là Tam hoàng tử ẩn tàng chờ thời cơ.

Thái tử trước đó làm việc phó.ng đãng, tự nhận mình là tài tử phong lưu, cả ngày lui tới chốn thanh lâu ăn chơi, thậm chí có đêm còn gọi một lúc bảy kỹ nữ vào phòng.

Ta không ngờ dù Vân Thù đã trở thành người phụ nữ tôn quý nhất trên đời nhưng vẫn còn say mê tên thái tử đào hoa đó!

Cổ họng của ta bị Vân Thù cắt đứt, chỉ có thể phát ra tiếng cười “khục khặc” âm trầm đáng sợ.

Vân Thù khẽ đổi sắc mặt: “Ngươi cười cái gì?”

Ta cười nhạo ngươi đó!

Vân Thù, ngươi thật sự ngu không thể tả!

Vân Thù chặt đứt tay chân ta, đâm dao vào tim ta.

Mắt ta mở to, chết không nhắm mắt.

Nếu có kiếp sau, ta muốn nhìn xem Vân Thù sẽ tự hủy hoại cuộc đời mình như thế nào.

2.

Hương lê thoang thoảng, ta nằm trên giường quý phi, trong lúc đầu óc không tỉnh táo, ta nghe được cuộc trò chuyện giữa một người phụ nữ đứng tuổi và một cô nương đang tuổi xuân xanh.

“Hồng ma ma, lời bà nói đều là thật hả?”

Giọng của người phụ nữ kia có vẻ nịnh nọt: “Đại tiểu thư, cô nương nể mặt đến Hồng Tụ lâu bọn ta, tú bà lâu la nào dám khinh nhục cô?”

Thiếu nữ ngập ngừng hỏi: “Người trong kinh thành sẽ không biết chứ?”

“Chắc chắn sẽ không biết.” Tú bà quả quyết khẳng định.

“Hồng Tụ lâu bọn ta có một truyền thống, phàm là những cô nương đầu bảng đều sẽ đeo mặt nạ, chỉ có khách trong phòng mới có thể nhìn thấy khuôn mặt của họ. Quan trọng hơn là, cô nương làm chuyện này không phải vì thái tử điện hạ sao?”

Tú bà cười nói: “Đến lúc đó, ta sẽ dẫn cô nương vào phòng của thái tử điện hạ, ngài ấy nhất định sẽ bị dung mạo, tài nghệ và sự dịu dàng ngây thơ của cô nương mê hoặc, vậy là xong chuyện!”

Ta chợt tỉnh táo lại, quần áo ướt đẫm mồ hôi.

Kiếp trước, ta đang chợp mắt trong phòng, nhưng Vân Thù và tú bà nghĩ ở đây không có người, định âm mưu bỏ nhà trốn đi.

Vân Thù là mỹ nhân đẹp nhất kinh thành, người đến cầu hôn xếp hàng từ kinh thành tới Lạc Dương.

Huống chi nhà họ Vân còn là trâm anh thế gia, tổ phụ ta là tướng quân trấn quốc, phụ thân là thủ phụ Nội các, đích trưởng nữ của hà họ Vân hoàn toàn có tư cách làm hoàng hậu.

Vân Thù một mực si mê ái mộ tên thái tử trăng hoa đó. Nàng từng lui đến Đông Cung cả tháng trời để xin gặp thái tử, nhưng mỗi lần đều bị thị vệ chặn ngoài cửa.

Thái tử được các cô nương thanh lâu hầu hạ thành thói nên không có hứng thú với cô nương danh môn như Vân Thù.

Cuộc đời của Vân Thù lẽ ra phải thanh cao như ngọc quý, trải qua tháng ngày thuận lợi bình an.

Làm sao ta có thể để mặc đích tỷ đáng quý nhất của mình đến nơi hung hiểm như vậy!

Thế nên ta chạy ra khỏi phòng, nhưng khuyên can không được, chỉ có thể nói với phụ thân để ông ngăn cản Vân Thù.

Phụ thân nổi cơn thịnh nộ, định dùng roi ngựa đánh chết Vân Thù: “Nhà họ Vân ta có tướng quân, có tướng giỏi, có hoàng hậu, nhưng chưa từng có kỹ nữ!”

Ta đỡ đòn roi thay Vân Thù, ôm lấy chân phụ thân cầu xin: “Cha ơi, cơ thể tỷ tỷ yếu đuối, còn là thiên kim quý nữ, tuyệt đối đừng phạt bằng đòn roi. Tỷ tỷ biết sai rồi, hay là phạt tỷ tỷ chép kinh Phật để tĩnh tâm được không?”

Lúc đó ta chỉ một lòng muốn bảo vệ Vân Thù nên không để ý nàng đang nhìn ta bằng ánh mắt căm hận.

Vân Thù là viên minh châu trên tay phụ thân, có tỳ nữ sao chép hộ kinh Phật, chỉ bị cấm túc nửa tháng, phạt ít răn nhiều, sự việc cứ thế nhẹ nhàng trôi qua.

Ta ngược lại bị roi ngựa quất đến rách da, phải dưỡng hơn nửa năm mới lành lặn.

Bây giờ nghĩ lại, phụ thân sao nỡ để cho Vân Thù chịu khổ.

Rõ ràng ta đã ngăn ông ấy lại, nhưng mấy roi cuối cùng hiển nhiên là muốn trút giận lên ta.

Bóng người lướt qua, giọng nói của Vân Thù chợt vang lên từ bên ngoài: “Ai ở trong đó? Đi ra đây!”

Thế nên ta vén rèm lên, ung dung bước ra: “Là ta.”

Hai má của Vân Thù trở nên tái nhợt: “Vân Ninh, tại sao muội lại ở đây?”

Ta cười đáp: “Ta vừa mới thức dậy, tiện thể nghe được cuộc trò chuyện giữa tỷ tỷ và tú bà đây.”

Khóe môi Vân Thù mấp máy: “Muội… sẽ mách với cha hả?”

“Dĩ nhiên là không rồi.” Ta nói bằng giọng điệu hết sức chân thành, “Vào thanh lâu, giả làm kỹ nữ, có gì mà không được chứ?”

“Thái tử mà biết tỷ mê muội ngài ấy như vậy thì nhất định sẽ rất cảm động, muốn ở bên tỷ hạnh phúc tới già cho xem.”

3.

Vân Thù kinh ngạc: “Muội ủng hộ ta thật sao?”

Ta mỉm cười: “Chẳng phải trong sách đều viết như vậy ư? Tiểu thư thiên kim và công tử quý tộc che giấu thân phận, tình cờ gặp gỡ nên duyên, cuối cùng kết thành phu thê, trăm năm hạnh phúc.”

Không chỉ có vậy, ta còn tiếp thêm lửa cho nàng: “Tỷ tỷ, thái tử điện hạ đã chạm qua vô số người, nếu tỷ muốn được ngài ấy sủng ái thì nhất định phải có chút bản lĩnh.”

“Hồng ma ma cai quản Hồng Tụ lâu nhiều năm, tất nhiên sẽ có phương pháp chỉ dạy riêng cho các cô nương. Tại sao tỷ tỷ không học hỏi Hồng ma ma, đến lúc tỷ hầu hạ thái tử, nhất định sẽ khiến ngài ấy mê mẩn.”

Vân Thù giống như vừa được khai sáng: “Hồng ma ma, nhờ bà dạy ta giống như dạy các cô nương ấy.”

“Ôi chao.” Hồng ma ma nịnh nọt, “Lão nô nhất định sẽ cố gắng hết sức dạy cô nương mọi thứ có thể.”

Ta cụp mắt xuống, che giấu vẻ hứng thú trong mắt.

Dưới sân khấu, các tiểu sinh và hoa đán học tập xướng ca, trang điểm lộng lẫy, khi lên sân khấu được người người ngưỡng vọng reo hò.

Nhưng mỗi câu họ nói, mỗi động tác họ làm đều dựa theo kịch bản. Kịch bản yêu cầu họ khóc, họ sẽ khóc; yêu cầu họ cười, họ sẽ cười.

Ta vĩnh viễn không quên từng nhát dao Vân Thù cắt lên cơ thể ta ở kiếp trước.

Một dao giế.t chết nàng chẳng phải là quá dễ dãi cho nàng rồi sao.

Vì vậy ta muốn dựng cho Vân Thù một vở kịch, để nàng hưởng mọi khoái lạc rồi bị đẩy xuống vực sâu, chẳng phải như vậy sẽ thú vị hơn sao?

Ta thích sắp đặt mưu kế hơn là một dao giết nàng.

Giống như con bướm va vào mạng nhện, bị tơ nhện quấn chặt từng chút cho đến khi xác cũng không còn.

Vân Thù tự cho mình là người có mệnh phượng hoàng, nhưng nào biết tất cả chỉ là một vở kịch vừa mới lên đài.

Ngày hôm sau, ta gọi tỳ nữ Mặc Hoạ đến, đưa cho nàng hai mươi lạng bạc.

“Ta nghe nói mẫu thân của ngươi mắc bệnh nặng, ngươi cầm số tiền này chữa bệnh cho bà ấy. Nếu không đủ cứ đến tìm ta.”

Mặc Hoạ là tỳ nữ theo hầu Vân Thù.

Đến nơi xem kịch phải chọn chỗ ngồi tốt mới có thể thấy rõ diễn xuất của nhân vật không phải sao?

Mặc Hoạ quỳ trên đất, dập đầu đến mức phát ra tiếng: “Tạ ơn nhị tiểu thư! Tạ ơn nhị tiểu thư!”

Ta đỡ Mặc Hoạ đứng dậy: “Không cần phải như vậy, ta chỉ tiện tay giúp đỡ mà thôi.”

Mặc Hoạ nghẹn ngào nói: “Nô tỳ từng cầu xin đại tiểu thư nhưng nàng lại quở mắng ta thân phận thấp kém, có chết cũng không tiếc.” 

Sống lại đời này, ta cũng có thêm hiểu biết về Vân Thù.

Mỗi tháng Vân Thù đều phát cháo cho dân thường, các quan lớn quý nhân trong kinh thành ai mà không ca ngợi Vân đại tiểu thư có tấm lòng bồ tát. Nhưng nàng lại làm ngơ trước tiếng khóc của người bên cạnh.

Kiếp trước, nàng “vô ý” khiến ta bị rơi xuống hồ giữa trời đông lạnh giá, hại ta ốm nặng nửa năm. Trong yến tiệc ngắm hoa dành cho các cô nương nhà quyền quý, nàng lại “vô ý” nói mẫu thân của ta chỉ là tỳ nữ rửa chân để mọi người cười nhạo ta.

Còn ta luôn tin tưởng những lời nàng nói, thật sự xem nàng là tỷ tỷ tốt của mình.

Ta lắc đầu nói với Mặc Hoạ: “Tiểu thư thiên kim có khác gì với a hoàn thường dân?” 

Xuất thân cũng chỉ là khởi điểm cho đường đời sau này, mỗi bước tiếp theo đều phụ thuộc vào việc mọi người lựa chọn ngã rẽ ra sao.

“Tiểu thư có thể lưu lạc phong trần, a hoàn cũng có thể trở mình thành long phượng. Quan trọng là sống trên đời nên biết lựa chọn thế nào.”

4.

Từ khi Vân Thù bắt đầu theo học ngón nghề của kỹ nữ thanh lâu, nàng sai bảo ta cũng thuận miệng hơn, giao hết bài tập về nhà cho ta.

Ta ngồi phía trong giúp Vân Thù viết kinh sử tử tập*, tính toán số học bằng bàn tính.

(*kinh sử tử tập: cách phân loại sách vở thời xưa: Kinh điển, Lịch sử, Chư tử, Văn tập)

Còn bên ngoài bức bình phong, Vân Thù thế nhưng đang học mị thuật câu dẫn đàn ông với tú bà.

“Ngồi trên giấy.”

Hồng ma ma đặt vài quả trứng sống lên giường rồi phủ một lớp chăn mỏng lên trên trứng sống, sau đó đặt một xấp giấy trắng mỏng phía trên.

“Cô nương ngồi lên xấp giấy, xoay chúng thành hình chiếc quạt sao cho trứng sống bên dưới lớp chăn không vỡ thì xem như luyện thành.”

Hồng ma ma đi tới, thì thầm vài câu.

Nghe xong, Vân Thù không khỏi đỏ mặt: “Nơi đó… nơi đó làm sao dùng lực?”

Hồng ma ma cười khúc khích: “Thái tử điện hạ đến Hồng Tụ lâu bọn ta chọn cô nương chỉ có một yêu cầu, đó là phải thật phong tình quyến rũ.”

“Đại tiểu thư còn quá đoan trang. Cô nương thanh lâu không lẳng lơ không quyến rũ thì sao câu dẫn được trái tim đàn ông?”

Vân Thù luyện tập hơn một tháng, từ lúc bắt đầu làm vỡ trứng cho tới lúc trứng không bị vỡ nữa, rồi tới xoay xấp giấy thành hình chiếc quạt.

Hồng ma ma vô cùng hài lòng, cùng nàng lập kế hoạch cho bước tiếp theo.

“Mồng một tháng tư là ngày quan trọng của Hồng Tụ lâu bọn ta, được gọi là [Hồng Tụ Chiêu]”.

“Tất cả các cô nương mới vào nghề đều sẽ xuất hiện ở đây, các vị khách sẽ trả giá cao nhất để có được đêm đầu của họ.”

“Đến lúc đó, thái tử điện hạ nhất định sẽ lóa mắt trước vẻ đẹp tuyệt sắc của đại tiểu thư!”

Đôi mắt của Vân Thù ánh lên vẻ chờ mong, nắm chắc phần thắng trong tay: “Hồng ma ma nói đều không sai. Nào có kỹ nữ thanh lâu tốt hơn ta. Dung mạo, gia thế, tư thái, tài nghệ, ngay cả công phu trên giường, ai có thể sánh được với ta?”

“Ta muốn thái tử không bao giờ chạm vào đám kỹ nữ đó nữa, một lòng một dạ đặt ở chỗ ta.”

5.

Mồng một tháng tư, hoa đào nở rộ, quả là thời điểm đẹp.

Vân Thù đã thay đổi rất nhiều sau một tháng được Hồng ma ma dạy dỗ.

Mỗi ngày nàng đều thoa dầu hoa đào, lúc nào cơ thể cũng vương vấn hương thơm nhẹ nhàng quyến rũ; hơn nữa còn dùng các loại thảo dược điều dưỡng của Hồng Tụ lâu khiến cho da dẻ toàn thân trắng trẻo mơn mởn như trẻ con, không có một sợi lông.

Mỹ nhân có đôi má hồng đào, làn da nõn nà, vòng eo thon thả như liễu, dáng đi yểu điệu thướt tha, toàn thân toát lên khí chất quyến rũ. 

Tảng sáng tinh mơ, Vân Thù kẽ lông mày, điểm môi son, thoa nước hoa, mặc áo bào.

Ngoại trừ việc không có mão phượng khăn quàng vai, mọi thứ còn lại hệt như tân nương sắp xuất giá.

Vân Thù nắm tay ta, nhẹ nhàng nói: “A Ninh, cảm ơn muội đã bao che cho ta suốt thời gian qua.”

“Cô nương nhà người khác xuất giá đều có tỷ muội tiễn đưa. Nhưng tình huống của ta đặc biệt, không thể nói cho cha mẹ biết, hy vọng muội có thể đi cùng ta đến Hồng Tụ lâu, có được không?”

Ta nắm lấy tay nàng, chân thành nói: “Đương nhiên rồi. Có thể theo tỷ tỷ xuất giá là phúc phận của ta.”

Vân Thù dịu dàng mỉm cười: “Ta cũng có một món quà muốn tặng cho muội.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 2


6.

Ta không dám nhận món quà đoạt mạng này.

Ta đã cứu mạng mẫu thân của Mặc Hoạ, để báo đáp, Mặc Hoạ lặng lẽ đưa ta đến nơi ở dành cho tỳ nữ để nghe lén mưu sâu kế hiểm của Vân Thù và tú bà.

Vân Thù nham hiểm nói: “Vân Ninh đã biết quá nhiều bí mật của ta. Người này, không thể giữ lại.”

Hồng ma ma xoa tay: “Đại tiểu thư yên tâm, ta đã tìm được năm sáu gã làng chơi hung bạo nhất theo lời cô nói.”

“Chờ đến ngày Hồng Tụ Chiêu đưa nhị tiểu thư vào phòng, khóa trái lại với bọn chúng. Chúng đều là những gã đàn ông cực kỳ thô lỗ và bạo lực, sau đêm đó, chậc chậc, e rằng toàn thân nhị tiểu thư sẽ không còn chỗ nào lành lặn, cũng xem như phế rồi.”

Vân Thù hài lòng gật đầu, dặn dò cẩn thận: “Nhớ kỹ, dù Vân Ninh có kêu cứu thế nào cũng không được mở cửa thả người.”

Mặc Hoạ quỳ phịch xuống đất: “Không ngờ đại tiểu thư lại có lòng dạ độc ác như vậy! Cô nương nhất định đừng đến Hồng Tụ lâu!”

“Không.” Ta mỉm cười, “Ta đương nhiên phải đi chứ.”

Vân Thù trang điểm lộng lẫy để ra mắt, chủ động đứng trên sân khấu. Vở kịch mà ta dựng nên sắp bắt đầu rồi.

Sao ta có thể vắng mặt không xem một vở kịch hay như vậy?

7.

Hồng Tụ lâu được xây trên một chiếc thuyền hoa khổng lồ.

Tiếng hát du dương của ca nữ phiêu đãng trên sóng nước, tiếng đàn tỳ bà, sáo trúc khiến lòng người xao xuyến.

Đèn lồng đỏ treo cao bên ngoài, thắp sáng rực rỡ một vùng sông nước mênh mông.

Bên trong Hồng Tụ lâu không còn chỗ trống, tất cả đều là quan lớn, quý nhân, con cháu của các gia đình quyền quý.

Người đàn ông ngồi ở giữa, được mọi người vây quanh chính là thái tử Lục Bình Tân.

Hắn nhàn nhã ngả lưng trên ghế gỗ đỏ, vẻ ngoài anh tuấn, thân hình cao to, lông mày sắc bén, đôi mắt sáng ngời, mấy ngón tay thon dài đang vân vê một mặt dây chuyền bằng ngọc lục bảo, toát ra khí tức cao quý bức người.

Quả thật là một người có bề ngoài xuất chúng.

Bằng không thì tâm hồn thiếu nữ của Vân Thù đã chẳng say mê như điếu đổ, không phải hắn sẽ không gả.

Họ ngoại của thái tử nắm binh quyền, hoàng hậu lại mất sớm, yêu ai yêu cả đường đi lối về nên hoàng đế mới dung túng cho hành vi phó.ng đãng của thái tử.

Bây giờ nghĩ lại mới thấy những gì hoàng đế làm chẳng khác nào mật ngọt chết ruồi.

Kiếp trước, người lên ngôi hoàng đế cuối cùng không phải là thái tử.

Vân Thù che mặt bằng sa trắng, mặc áo bào mỏng manh lả lơi, bước đi uyển chuyển thướt tha như khói lượn đến chỗ thái tử, duyên dáng cúi người: “Thiếp xin ra mắt điện hạ.”

Thái tử chợt ngồi thẳng người.

Hồng ma ma cười nói: “Hôm nay là lần đầu tiên Mẫu Đơn cô nương tiếp khách, là người mới nha.”

Buổi đấu giá diễn ra cao trào liên tục, ánh mắt nóng rực của thái tử dán chặt vào Vân Thù, chốt một câu dứt khoát: “Một trăm lạng vàng.”

“Thành giao!”

Hồng ma ma cười đến híp mắt: “Đêm đầu tiên của Mẫu Đơn cô nương thuộc về ngài!”

8.

Vân Thù khoác lên người lớp áo sa vũ mỏng nhẹ như khói, đầu đội khăn che đỏ, ngồi ngay ngắn trên giường.

Dưới lớp khăn che đỏ, hai má nàng ửng hồng, kiều mị động lòng người, tim đập thình thịch.

Mỗi một nhịp tựa như một tiếng trống hân hoan.

Nhiều năm tương tư, giấc mộng thành hiện thực.

Vân Thù sớm đã quên mất cách một vách phòng, nhờ ơn nàng mà rất có thể ta đang phải chịu cảnh bị hành hạ thê thảm.

“Kẽo kẹt!” Cánh cửa bị đẩy ra.

“Úi, tiểu nương tử này muốn chơi tình thú theo chúng ta kìa, còn đội khăn che đầu!”

“Thì cũng chỉ là kỹ nữ thanh lâu thôi mà, còn tự cho mình là nương tử được mai mối cưới hỏi đàng hoàng nữa chứ.”

“Ha ha ha, cởi bỏ quần áo rồi thì ai mà chẳng giống nhau.”

Vân Thù đột nhiên giật mình, kéo khăn đỏ che đầu xuống.

Từ cửa lớn bước vào, thái tử tuấn tú vô song, thân phận cao quý đâu rồi?

Đây rõ ràng là năm sáu gã làng chơi có vóc dáng thấp bé, nét mặt dung tục, thô bỉ. 

Vân Thù hoảng hốt lo sợ: “Các ngươi là ai? Tại sao lại ở đây?”

“Thái tử điện hạ đâu? Hồng ma ma! Hồng ma ma!”

Mấy gã cười to: “Đến thanh lâu còn có thể làm gì, dĩ nhiên là vùi hoa dập liễu rồi!”

“Hồng ma ma chỉ nói người mới là con nhà tử tế, không ngờ lại là Mẫu Đơn nương tử chiếm trọn hào quang hôm nay. Huynh đệ chúng ta thật sự phát tài rồi!”

Mấy gã đàn ông trung niên xấu xí xoa tay cười khả ố, trên người toát ra mùi hôi tởm lợm, dễ dàng khống chế Vân Thù đang giãy giụa.

Vân Thù đau đớn hét lên: “Người đâu! Người đâu mau đến đây!”

“Ai đó mau đến cứu ta!”

Nhưng không có ai đến cả.

Ai bảo Vân Thù đặc biệt ra lệnh — “Dù người trong phòng có kêu cứu thế nào cũng không được mở cửa thả người.”

Ngày này kiếp trước, đại thần Nội các bị luận tội, thái tử bị triệu khẩn cấp về cung.

Nếu Vân Thù không có ý định hại ta thì chỉ phải ngồi ở đó một đêm, chờ lần sau gặp lại thái tử.

Đáng tiếc Vân Thù độc ác hơn ta nghĩ.

Từ trước đến nay nàng luôn đối xử khắt khe, thường xuyên đánh đập, mắng mỏ kẻ dưới.

Tương tự Mặc Hoạ, ta dễ dàng mua chuộc mấy tỳ nữ theo hầu Vân Thù.

Các nàng không bộc lộ gì nhiều, giống như những con kiến nhỏ, mỗi người một việc làm theo chức trách của mình.

Thế nhưng đê ngàn dặm có thể bị sập vì tổ kiến nhỏ.

Một tỳ nữ nhỏ nhoi cũng có thể trộm long tráo phượng, đưa những kẻ ác mà Vân Thù chỉ điểm đến phòng của nàng.

Một cơn gió thổi qua, hoa đào rơi lả tả.

Ta nhặt cánh hoa đào đưa lên miệng nhai.

Vân Thù, ngươi có hài lòng với vở kịch mà ta dựng nên hay không?

9.

Mấy gã làng chơi được Vân Thù lựa chọn kỹ càng quả thật rất giỏi giày vò người khác. Nàng ở trong Hồng Tụ lâu suốt ba ngày mới tỉnh lại.

Vân Thù nằm trên giường, khắp người đầy sẹo, gân xương mềm nhũn, dấu vết xanh tím chằng chịt khắp người, toàn thân toát ra khí tức tả tơi.

Vân Thù tỉnh lại, việc đầu tiên là muốn gặp ta.

Ánh mắt Vân Thù tràn đầy ác ý: “Vân Ninh, là ngươi bày trò.”

Ta thản nhiên nói: “Tỷ tỷ, muốn nói gì cũng phải có bằng chứng. Ta là con nhà gia giáo, làm sao quen biết mấy gã làng chơi đó được? Hơn nữa sao ta có khả năng sắp xếp chúng đi vào phòng của tỷ?”

Ta cười khẽ: “Ngược lại tỷ tỷ có quan hệ thân thiết với tú bà, thậm chí tỷ còn đứng đầu bảng thanh lâu nữa nha.”

“Tỷ nói xem, mọi người tin ta hay tin tỷ?”

Ta có thể làm việc gọn ghẽ trước sau, không để bại lộ bản thân, nhưng chắc chắn sẽ liên lụy đến tỳ nữ bên cạnh Vân Thù.

Họ đều là những cô nương chưa trưởng thành, sao ta có thể trơ mắt nhìn họ bị Vân Thù hành hạ.

Ta cho họ tiền để rời khỏi kinh thành. Do đó Vân Thù mới nghi ngờ ta nhanh như vậy.

Vân Thù hận đến mức ước gì có thể ăn tươi nuốt sống, uống máu thịt ta mới giải tỏa được nỗi hận trong lòng nàng.

“Vân Ninh, ngươi cho rằng chuyện này kết thúc rồi sao?”

“Thái tử điện hạ yêu ta sâu đậm, đã phái người triệu ta đến Đông Cung. Chờ ngày ta trở thành thái tử phi cũng sẽ là ngày chết của ngươi.”

Nàng hung hăng nói: “Chờ đến lúc đó, ta sẽ trả lại cho ngươi gấp trăm ngàn lần những gì ta phải gánh chịu hôm nay. Ta muốn ngươi sống không được, chết không xong.”

Vân Thù chưa từng cho rằng những gì nàng phải chịu đựng đều là do nàng tự chọn.

Rõ ràng là nàng có xuất thân tốt nhất nhưng lại từng bước đi sai hướng.

Nhìn từ góc độ này, thật ra Vân Thù và thái tử là cùng một loại người.

Cuộc đời của cả hai trải qua quá mức suôn sẻ, từ lúc sinh ra đã có tất cả mọi thứ.

Phụ thân yêu thương Vân Thù, chỉ trách phạt nhẹ nhàng đối với những việc làm sai trái của nàng.

Hoàng đế dung túng thái tử quá độ, để hắn tùy tiện muốn làm gì thì làm.

Bọn họ cho rằng mỗi bước đi trong đời đều sẽ thuận lợi không sầu không lo như lúc sinh ra. Vì thế mới sẵn sàng thỏa mãn những ham mu.ốn của mình, không tiếc tiêu xài phung phí, cũng không bao giờ lường trước hậu quả.

Ta nhẹ giọng nhắc nhở: “Tỷ tỷ đừng quên, bây giờ tỷ không phải là đại tiểu thư nhà họ Vân mà là kỹ nữ thanh lâu Mẫu Đơn. Thái tử có điên đến mức để một kỹ nữ thanh lâu làm thái tử phi?”

Vài ngày sau, ta nhận được những gì mình muốn.

“Nhị tiểu thư, đây là thư của Mặc Hoạ gửi đến.”

Sống lại một đời, ta đương nhiên không muốn chết. Cho nên lần này đến lượt ta phản công.

10.

Một chiếc bàn, một bộ cờ, hương gỗ đàn hương lượn lờ.

Ngồi đối diện bàn cờ là một chàng trai trẻ, mũi cao môi mỏng, mắt đen như mực, khóe miệng mỉm cười, tinh thần sáng lạn, Tạ Phi Bạch, Tạ tiểu hầu gia.

Ngón tay cầm cờ của Tạ Phi Bạch lộ rõ các khớp xương, hắn thong thả nói: “Ta là công tử quần là áo lụa thích ăn chơi, không biết ngọn gió nào đưa Vân nhị tiểu thư đến nhà thăm hỏi?”

Phụ thân của Tạ Phi Bạch là Trấn Bình Hầu, mẫu thân là Trưởng công chúa.

Vui chơi, uống rượu, cưỡi ngựa dạo phố, ẩu đả gây sự, đánh bóng đá cầu, không có thứ gì mà hắn không chơi.

Vì thế ở kiếp trước, không ai nghĩ đến người gần đế vị nhất không phải là thái tử mà là vị tiểu hầu gia ngạo nghễ bất cần đời này.

Trước khi lão hoàng đế băng hà, Tạ Phi Bạch thân mặc giáp sắt, tay cầm trường kiếm dẫn theo cấm vệ quân bao vây tẩm cung của hoàng đế.

Tạ Phi Bạch chính là người túc trực bên cạnh hoàng đế trước khi ngài băng hà.

Tạ Phi Bạch trực tiếp đăng cơ trở thành hoàng đế, không ai có thể ngăn cản.

Nhưng không biết tại sao lúc đã thành công, hắn lại từ bỏ ngai vàng, bỏ đi không ngoảnh đầu lại.

Đất nước không thể một ngày không có vua, Tam hoàng tử có tư chất thông minh, lại được nhạc phụ là phụ thân của ta tương trợ, cuối cùng trở thành hoàng đế.

Cho dù sống lại một đời, ta cũng không biết tại sao Tạ Phi Bạch lại từ bỏ ngai vàng trong tầm tay.

Nhưng chuyện đó không ảnh hưởng đến việc ta thuyết phục hắn liên minh với mình.

Ta đặt phong thư lên trên bàn cờ: “Không bằng tiểu hầu gia nhìn xem thành ý của ta trước đã?”

Tạ Phi Bạch mở thư, hơi nhướn mày: “Nhị tiểu thư che giấu thật tốt, thậm chí có thể nắm được bí mật của Đông Cung.”

Ta không nhanh không chậm nói: “Ta có chuyện mưu cầu, tiểu hầu gia cũng có.”

“Chẳng lẽ tiểu hầu gia không muốn mượn lực đánh lực, làm ít công to sao!”

Tạ Phi Bạch nheo mắt lại.

Ta không nhìn hắn, ánh mắt rơi trên bàn cờ.

Lúc này, ta đang cầm cờ đen, giành thế chủ động.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 3


11.

Sau khi chữa lành cơ thể thật tốt, Vân Thù được một chiếc kiệu nhỏ đưa vào Đông Cung.

Được Hồng ma ma tận tình chỉ bảo, tất cả động thái của Vân Thù đều dựa theo sở thích của thái tử.

Không lâu sau, người ở khắp kinh thành đều biết thái tử vừa có được cô nương đầu bảng Hồng Tụ lâu Mẫu Đơn, suốt bảy ngày không ra ngoài.

Ai ai cũng đều bàn luận sôi nổi, rốt cuộc cô nương Mẫu Đơn này quyến rũ đến mức nào mà có thể câu hồn đoạt phách thái tử. 

Không ai có thể ngờ được hoa khôi đầu bảng nổi danh nhất kinh thành lại chính là đại tiểu thư nhà họ Vân.

Ngay cả phụ thân ta cũng không biết.

Vân Thù đưa tin nói nàng muốn cầu phúc cho người dân ở Hương Sơn Tự.

Diễn giỏi đến mức không có sơ hở, mỗi năm Vân Thù đều đến Hương Sơn Tự ở lại một tháng nên lần này phụ thân không hề nghi ngờ.

Hôm nay ta bí mật hẹn gặp Mặc Họa ở Túy Tiên lâu. Trong số các tỳ nữ dính dáng vào chuyện này cũng chỉ còn Mặc Họa lưu lại.

Nàng nói: “Nhị tiểu thư có ơn cứu mạng nô tỳ, nô tỳ muốn báo đáp cho nhị tiểu thư.”

Mặc Họa mang đến tin tức của Đông Cung:

“Mỗi ngày Vân Thù đều thổi gió bên tai thái tử, ý muốn mưu hại nhị tiểu thư, người phải cẩn thận đó…”

Lời còn chưa nói xong, một mũi tên tẩm độc xé gió lao tới, nhắm thẳng vào mi tâm* của ta.

(*mi tâm: điểm giữa hai hàng lông mày)

Ngay lúc nguy cấp, một thanh trường kiếm đâm ngang khiến mũi tên độc bị lệch.

Bốn năm sát thủ che mặt bằng vải đen từ trên xà nhà nhảy xuống, rút đao khỏi vỏ.

Ta không kịp suy nghĩ, đứng chắn trước người Mặc Họa.

Đao của thích khách xé không im lìm lao tới. 

Nhưng trường kiếm của Tạ Phi Bạch còn nhanh hơn. Đường kiếm lưu loát sinh động, đâm xuyên tim thích khách.

Tạ Phi Bạch dùng kiếm phanh áo của thích khách, nhìn thấy hình xăm trên ngực chúng, không khỏi tặc lưỡi kinh ngạc.

“Vân Nhị, cô nương gặp rắc rối thật rồi, còn kinh động đến cả tử sĩ của Đông Cung.”

“Hợp tác với cô, Tạ mỗ sợ là đã lên phải thuyền tặc.”

Ta giả vờ cười nói: “Tiểu hầu gia có võ nghệ cao cường, mấy chiêu thức múa rìu qua mắt thợ này sao có thể làm ngài bị thương.”

Thấy ta bảo vệ Mặc Họa sau lưng, Tạ Phi Bạch tò mò nói: “Cô nương là tiểu thư thiên kim, vậy mà lại bảo vệ cho một a hoàn.”

Sau khi xác định Mặc Họa không hề hấn gì, ta thở phào nhẹ nhõm: “Mặc Họa vì ta mới bị cuốn vào chuyện này, ta đương nhiên phải bảo vệ nàng.”

Tạ Phi Bạch nói tiếp: “Nhưng người đời đều nói, tiểu thư tôn quý, a hoàn ti tiện.”

Ta lắc đầu: “Người đời nói như vậy liệu có đúng chăng? Thiên kim hay a hoàn, chẳng qua là do xuất thân. Vân Thù sinh ra là quý nữ nhưng lại chọn vào thanh lâu. Lục Bình Tân sinh ra là thái tử nhưng lại chọn ăn chơi phóng túng.”

“Xuất thân chỉ là khởi điểm, làm thế nào để đi đến cuối cùng lại phụ thuộc vào mỗi bước ta đi.”

Tạ Phi Bạch hơi giật mình, nhướn mày cười nói: “Lập luận của cô nương cũng thú vị đó.”

Ta nhìn hắn, nói chuyện chính: “Dĩ nhiên Vân Thù sẽ nói với thái tử việc nàng là đại tiểu thư nhà họ Vân.”

Mấy lời ta nói với Vân Thù ngày hôm đó đã phát huy tác dụng. Vậy nên nàng mới nói với thái tử việc nàng chính là Vân Thù.

Nàng nghĩ đây là biểu hiện cho tình ý say đắm của mình, nhưng đâu ngờ làm vậy chẳng khác nào tự tay trao cán dao vào tay thái tử.

Phụ thân và thái tử vốn không chung đường.

Con gái của Vân thủ phụ lại cam tâm tình nguyện sa đọa thành kỹ nữ, còn ở bên cạnh hầu hạ thái tử.

Chuyện như vậy đủ để trở thành lưỡi dao sắc bén, chờ ngày phụ thân và thái tử ngã bài là có thể dùng nó đâm nhau.

Ta cười khẽ: “Ván cờ này có thể  thực hiện bước tiếp theo rồi.”

Tạ Phi Bạch nhàn nhã nói: “Mẫu đơn và phượng hoàng đã chuẩn bị tốt, cung kính đợi lệnh bất cứ lúc nào.”

12.

Ba ngày sau, thái tử đưa Vân Thù đến rạp xem kịch.

Thái tử hứng chí bừng bừng, Vân Thù cầm đàn tỳ bà xướng một khúc hát Giang Nam cho thái tử nghe.

Trước ánh mắt của mọi người, theo tiếng hát du dương của Vân Thù, hoa mẫu đơn từ từ nở rộ, tiếng chim hót hòa nhịp từ xa như tiếng phượng hoàng lảnh lót.

Mọi người đều chấn động, đồng loạt quỳ phịch xuống đất: “Điện hạ, mẫu đơn nở hoa rực rỡ, phượng hoàng cất tiếng báo hỷ, đây là điềm báo may mắn!”

“Vị nương tử này trời sinh có mệnh phượng hoàng!”

Thiếp của thái tử có mệnh phượng hoàng, vậy thái tử thì sao?

Là chân long thiên tử.

Thái tử vui mừng khôn xiết, thưởng lớn cho gánh hát, ôm lấy Vân Thù cao hứng trở về.

Từ hôm đó, thái tử làm gì cũng gặp thuận lợi.

Tấu chương hắn đề ra được đánh giá cao; thơ văn của hắn được ca ngợi rộng rãi khắp kinh thành; thậm chí đến sòng bạc lắc xí ngầu cũng có thể thắng mười trận liên tiếp, nhà cái bị ăn sạch.

Dường như từ lúc Vân Thù xuất hiện bên cạnh hắn, hắn liền được phúc tinh che chở.

Thái tử ngày càng yêu chiều Vân Thù, nàng không còn khắc chế được những ý nghĩ độc ác của mình, bắt đầu thông qua thái tử trừ khử những người từng đắc tội với nàng.

Mấy gã làng chơi từng khinh nhục nàng chết thảm trên đường.

Phàm là những tỳ nữ có chút nhan sắc ở Đông Cung đều bị phạt roi. Vân Thù tùy tiện viện lý do, sai người hủy mặt của họ rồi trục xuất khỏi cung.

Những kỹ nữ từng được thái tử sủng ái đều không có kết cục tốt đẹp.

Hai người tình ý sâu sắc mùi mẫn như mật ong pha dầu.

Phủ nhà họ Tạ.

Ta và Tạ Phi Bạch ngồi đối diện nhau, cách một ván cờ đặt trên bàn bát tiên bằng gỗ lim, ta vẫn cầm cờ đen như cũ.

Tạ Phi Bạch kêu lên: “Vân Ninh, cô nương vây cờ tài tình thật đó, cờ trắng tự cho rằng mình đang áp đảo cờ đen, nhưng kỳ thật chúng đang bị dồn vào ngõ cụt.”

Ta thản nhiên đáp: “Nếu cờ trắng có thể nhận ra đây là một chiêu dụ địch thì vẫn còn cơ hội lật ngược thế cờ.”

“Nếu không nhận ra thì sao?”

Ta hạ một quân cờ đen, cười nói: “Tốt hơn là nên sớm đầu hàng nhận thua.”

Ta và Tạ Phi Bạch mỉm cười nhìn nhau.

Màn dạo đầu kết thúc, vở kịch này cũng đến lúc cao trào rồi.

13.

Hành vi của thái tử và Vân Thù ngày càng không kiêng nể gì.

Vân Thù nói, người xưa có câu “kim ốc tàng kiều”, nàng là mỹ nhân, thái tử là trữ quân, nên không thể thua kém người xưa được.

Thái tử trực tiếp dùng bạc cứu trợ thiên tai để xây cho Vân Thù một tòa lầu vàng son, ngày ngày tìm vui hưởng lạc bên Vân Thù.

Vân Thù nói Hồng ma ma có một phương pháp xưa, đó là tắm trong sữa người có thể khiến cho da dẻ mềm mại, mịn màng, trắng ngần như tuyết.

Thái tử tìm hàng trăm thai phụ mới sinh, bỏ ngoài tai tiếng khóc gào đói của trẻ nhỏ, lệnh cho họ lấy sữa để Vân Thù tắm mỗi ngày.

Thái tử có một trắc phi, là con gái của tế tửu Quốc Tử Giám, tính tình ngay thẳng nên chưa bao giờ lọt vào mắt xanh của thái tử.

Trắc phi khuyên can thái tử, thân là trữ quân không thể ngang tàng bạo ngược, hao người tốn của.

Thế là không bao lâu sau, vị trắc phi này cũng chết vì “bệnh”.

Không chỉ có vậy, Vân Thù còn lên kế hoạch giết một người quen cũ.

“Tiểu hầu gia, nhị tiểu thư, Hồng ma ma được dẫn đến rồi.”

Hồng ma ma ăn mặc rách rưới, mặt mũi bầm dập, toàn thân đầy vết tích cháy xém, khóc đến mức nước mắt nước mũi lưng tròng: “Nhị tiểu thư cứu ta!”

Để loại bỏ hết mọi nguy cơ tiềm ẩn, Vân Thù không ngại giết ta, đương nhiên sao có thể tha cho Hồng ma ma.

Hôm trước, Vân Thù đã phóng hỏa đốt Hồng Tụ lâu.

Ta sớm đoán được nàng nhất định sẽ làm như vậy nên cử người theo dõi, đưa Hồng ma ma ra khỏi biển lửa.

Hồng ma ma khóc lóc kể lể: “Vân Thù có lòng dạ độc ác, ta giúp nàng bày mưu, không ngờ nàng lại muốn thiêu chết ta!”

Ta không vui không giận nói: “Ồ? Hóa ra mấy gã làng chơi muốn lăng nhục ta là bà nghĩ thay cho nàng?”

Hồng ma ma nghẹn lời.

Tạ Phi Bạch đột nhiên nổi giận, rút kiếm khỏi vỏ, ánh kiếm lóe lên chém đứt một tay của Hồng ma ma.

“Á—”

Hồng ma ma hét lên đau đớn, máu tươi ào ạt tuôn ra, dập đầu liên tục: “Quý nhân tha mạng!”

“Là Vân Thù! Là Vân Thù yêu cầu ta làm như vậy.”

Tạ Phi Bạch nổi nóng, kề kiếm lên cổ Hồng ma ma, muốn một kiếm lấy mạng bà ta.

Ta giữ tay Tạ Phi Bạch: “Giữ bà ta lại, còn có chỗ dùng đến.”

Sắc mặt của Tạ Phi Bạch vô cùng lạnh lùng: “Lòng dạ rắn rết, chết cũng không đáng tiếc!”

Ta cười nói: “Thế nên ta mới kéo ngài lên con thuyền tặc này, có ngài ở đây, không ai có thể làm tổn thương ta nữa.”

Tạ Phi Bạch sửng sốt, vành tai bắt đầu ửng đỏ. Ta nhìn hắn có phần kỳ lạ.

Da mặt của vị hỗn thế ma vương này mỏng thật.

Tạ Phi Bạch che tai lại, không cho ta nhìn nữa, ta chỉ biết mím môi cười.

“Ngài cảm thấy bệ hạ sẽ xử lý thái tử thế nào?”

Tạ Phi Bạch vẫn còn bịt tai.

“Kinh thành không ở được thì để hắn đi. Kim Hải nổ ra án tha/m nhũng lớn, cử thái tử đến đó là thích hợp nhất.”

Ta cười khẽ, quay sang Hồng ma ma: “Cho bà một cơ hội lấy công chuộc tội. Theo Vân Thù tới Kim Hải, nói với nàng bà quyết một lòng theo nàng, nguyện ý để nàng sai khiến.”

14.

Tạ Phi Bạch đoán không sai.

Sau một loạt hành vi khiến triều chính rúng động, mặc dù trước đây thái tử là người buông thả phóng túng nhưng cũng chỉ giới hạn trong việc ăn chơi đàng điếm, chưa bao giờ quá quắt như vậy.

Phụ thân của vị trắc phi đã chết kia của thái tử là người kích động nhất: “Con gái ta chết không rõ ràng, thái tử sưu cao thuế nặng, bóc lột vơ vét của cải, sao có thể trở thành trữ quân?!”

Tấu chương luận tội chất cao thành đống trước bàn làm việc của hoàng đế, luận tội thái tử xa hoa vô độ, giết hại dân thường.

Hoàng đế phong cho thái tử chức khâm sai, đẩy hắn đến Kim Hải, không tra rõ chân tướng thì không được quay về kinh thành.

Vân Thù khóc nháo muốn đi cùng thái tử đến Kim Hải. Thái tử mê luyến sắc đẹp nên lén đưa Vân Thù lên xe ngựa.

Hồng ma ma khóc nức nở nói bản thân tuyệt đối không hai lòng, Hồng Tụ lâu không còn nữa, chỉ muốn một lòng đi theo Vân Thù cùng đến Kim Hải.

Kim Hải gần kinh thành, cũng là một nơi giàu có đông đúc.

Thái tử đến châu phủ Kim Hải liền ném việc tra án sang một bên, trước tiên đi đến thanh lâu.

Cô nương hoa khôi ở Kim Hải vô cùng xinh đẹp, thái tử lưu luyến quên lối về, thậm chí còn đưa hoa khôi về phủ tiếp đãi, phái hộ vệ canh gác.

Thời gian gần đây Vân Thù đã quen được sủng ái hết mực, làm sao có thể chịu đựng ủy khuất như vậy, do đó không ít lần cãi nhau với thái tử.

Thái tử qua loa ứng phó với nàng, thời gian ở trong phòng hoa khôi kia ngày càng nhiều hơn.

Vân Thù tức giận, Hồng ma ma bèn nói: “Đại tiểu thư yên tâm, lão nô có một cách.”

Bà ta thì thầm vào tai Vân Thù.

Ngày hôm sau, Vân Thù mang một đĩa điểm tâm đến phòng của hoa khôi, nói với thủ vệ: “Điện hạ bảo ta mang thứ này đến cho cô nương.”

Nàng là thiếp được thái tử điện hạ sủng ái, còn đến truyền khẩu dụ của thái tử, cứ thế một đường thuận lợi không gặp trở ngại.

Ai mà ngờ Vân Thù lại bỏ độc vào điểm tâm. Hoa khôi không hay biết, ăn vào chết ngay tại chỗ.

Trong suy nghĩ của Vân Thù, ả ta chẳng qua chỉ là một kỹ nữ thanh lâu mà thôi. Giết ả cũng chẳng khác gì giết một con chó hay con mèo ven đường.

Nhưng nàng đã phạm phải sai lầm lớn.

Lần này thái tử thật sự muốn nghiêm túc xử lý việc chính.

Hắn đưa hoa khôi về phủ tiếp đãi bởi vì nàng ta là nhân chứng quan trọng trong vụ án tha.m nhũng.

Sổ sách giấy tờ tha.m nhũng, mệnh quan nào có liên quan, nơi cất giấu bạc, những việc này chỉ có hoa khôi nắm rõ.

Người chết rồi, mọi manh mối đều bị cắt đứt.

Nghe nói thái tử cho rằng bản thân đã tìm được nhân chứng vật chứng, vì vậy rầm rộ dẫn theo đại thần tra án do triều đình khâm định và mệnh quan của Kim Hải đến trước cửa phòng của hoa khôi.

Thái tử điềm nhiên nói: “Ta đã đoán trước các ngươi muốn giế,t chết hoa khôi nên đã sớm phái người bảo vệ nàng chặt chẽ, Cô đã nắm vụ án này trong lòng bàn tay.” Cửa phòng mở ra, bên trong lại là thi thể bị đầu độc của hoa khôi.

Hôm đó, mọi người có mặt đều nhìn thấy sắc mặt của thái tử thay đổi giống một nhân vật trong kịch hát Tứ Xuyên.

Biểu cảm đó đặc sắc đến mức khó mà diễn tả được.

15.

Thái tử giận tím mặt.

Mắt thấy đã nắm được chứng cứ của vụ án tha.m nhũng, vậy mà lại bị Vân Thù chặt đứt sạch sẽ, thậm chí hắn còn bị mất mặt trước các quan lớn trong triều.

Vân Thù khóc như hoa lê ngày mưa: “Điện hạ, vì thiếp quá yêu chàng nên mới nghĩ ra hạ sách đó.”

Nhưng lần này, thứ nàng nhận được không phải là những lời an ủi nhẹ nhàng của thái tử mà là một cú tát như trời giáng vào mặt.

Vân Thù trẻ trung xinh đẹp, cơ thể săn chắc dẻo dai, thêm vào đó còn là quý nữ yêu kiều, thái tử cảm thấy mới lạ một thời gian nên sủng ái nàng.

Vân Thù lại ngộ nhận đó là tình yêu.

Ai biết được tình yêu của thái tử dành cho nàng chẳng khác gì tình yêu dành cho mấy kỹ nữ thanh lâu trước đây, ít hơn nhiều so với ham muốn quyền lực của hắn.

Hoa khôi chết rồi, thái tử ảo não trở về kinh thành, chẳng làm nên tích sự gì.

Thái tử phó.ng đãng ngu xuẩn, lại không được lòng người, các mệnh quan trong triều dị nghị rất nhiều về hắn.

Lần này hắn bị nắm thóp, một nửa đại thần trong triều do phụ thân ta đứng đầu yêu cầu phế truất thái tử.

Trong buổi thiết triều, phụ thân ta tiến lên một bước: “Thái tử bất tài, không thể gánh nổi trách nhiệm, trầm mê kỹ nữ thanh lâu gây ra họa lớn.”

“Thần bạo gan cầu xin bệ hạ lập người có đức độ tài năng khác lên làm trữ quân tương lai của xã tắc.”

Thái tử cười lớn: “Kỹ nữ thanh lâu?”

“Vân đại nhân, e rằng ngài vẫn chưa biết, kỹ nữ thanh lâu ở đâu ra, rõ ràng đó là con gái lớn Vân Thù của ngài mà!”

Phụ thân ta nổi giận: “Ngài đừng có ngậm máu phun người!”

“Thù Nhi có lòng dạ lương thiện, thời gian gần đây ở tại Hương Sơn Tự ăn chay cầu phúc cho người dân, mỗi ngày đều báo tin bình an cho ta, sao nó có thể là kỹ nữ thanh lâu!”

Thái tử cười khẩy: “Vậy ư? Không bằng Vân đại nhân đến Đông Cung xem thử cô nương đầu bảng Hồng Tụ lâu ở trong phòng ta có phải là con gái ngoan của ngài hay không?”

Một đám người rầm rộ kéo đến Đông Cung.

Cửa cung mở ra, Vân Thù như chim én nhỏ bổ nhào vào lòng thái tử.

“Điện hạ, Thù Nhi biết sai rồi. Cầu xin chàng đừng bỏ mặc Thù Nhi, cầu xin chàng đó.”

Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy phía sau thái tử là một đám người mặc quan phục.

Người đàn ông trung niên đi đầu đặc biệt quen mắt, mặt đỏ bừng, run rẩy chỉ vào Vân Thù, “ngươi ngươi ngươi” một lúc lâu, ngực phập phồng dữ dội, sau đó “phịch” một tiếng, trực tiếp ngất đi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
615,468
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 4


16.

Cả kinh thành náo động.

Dân chúng kể chuyện hăng say, bàn tán không ngớt.

“Biết tin gì chưa, đại tiểu thư nhà họ Vân chính là cô nương Mẫu Đơn của Hồng Tụ lâu!”

“Chậc, ngươi nói xem, không biết Vân Thù nghĩ gì, quý nữ thiên kim tốt như vậy không muốn, lại muốn trở thành cô nương đứng đầu thanh lâu.”

“Chứ còn gì nữa, ta nghe nói Vân Thù này còn quấy nhiễu việc tra án lớn ở Kim Hải.”

“Mất mặt quá, nếu là con gái của ta thì ta bóp cổ cho chết quách đi rồi.”

“Thật là xấu hổ!”

Phụ thân ta làm quan nửa đời, người cũng đã đến tuổi trung niên, không ngờ lại phải mang nhục nhã ê chề như vậy, không biết phải giấu bộ mặt già đi đâu, chỉ có thể cắt đứt quan hệ với Vân Thù, đóng cửa không ra ngoài.

Lúc phụ thân ngã bài với thái tử, lưỡi dao sắc bén chính tay Vân Thù trao ra cuối cùng đã đâm sâu vào ngực ông ấy.

Lúc này ông ấy mới nhớ ra mình còn có đứa con gái thứ hai.

“Ninh Nhi đâu?”

Các tỳ nữ nhìn nhau: “Hơn một tháng nay nhị tiểu thư không có ở nhà.”

Thủ vệ ở phủ nhà họ Vân thưa thớt giống như cái sàng, nếu ta còn ở đó, chờ phụ thân nhớ đến ta thì cơ thể ta đã bốc mùi hôi thối từ lâu.

Tạ Phi Bạch nửa khuyên nửa ép đưa ta đến làm khách ở phủ nhà họ Tạ.

Tin tức thái tử bị phế truất sớm truyền đến.

Tiếng ác mà hắn tích lũy trong triều suốt mấy năm qua thậm chí không cho phép hắn bấu víu vào sợi dây giãy chết cuối cùng.

Hắn trút hết mọi oán hận lên người Vân Thù, nhốt nàng trong phòng, ngày ngày hành hạ. Hồng ma ma bày mưu hiến kế cũng bị xử tử.

Vân Thù không thể chịu được việc người đàn ông mà mình si mê ái mộ lại là loại người như vậy, nghĩ không thông một thời gian, cuối cùng lao mình xuống hồ tự sát, nhưng được thị vệ cứu lên.

Sau đó Vân Thù bị sốt cao suốt ba ngày. Đến lúc khỏi bệnh, nàng không nháo không gây phiền phức đòi gặp thái tử, cũng không quay về nhà họ Vân.

Nàng giống như bị sốt cao quá nên hỏng đầu rồi, trở nên ngây ngốc, cả ngày ở trong phòng, miệng lẩm bẩm mấy lời người khác nghe không hiểu.

Tin tức truyền đến phủ nhà họ Tạ đúng lúc ta và Tạ Phi Bạch đang chơi cờ.

Ngón tay thon dài của Tạ Phi Bạch vân vê quân cờ, nhướn mày cười nói: “Vân Ninh Ninh, nàng sắp thắng ván cờ này rồi!”

Ta cau mày, mắt nhìn vào góc bàn cờ.

“Ở đây vẫn còn một chút sinh cơ.”

Có vẻ như ta chiến thắng áp đảo ván cờ này. Nhưng ta luôn cảm thấy mình đã bỏ sót điều gì đó.

Là gì nhỉ?

Theo hiểu biết của ta về Vân Thù, nàng kiêu căng lớn mật, chưa đạt được mục tiêu quyết không từ bỏ.

Vân Thù có tính cách cực đoan, kiếp trước, nàng có thể tự tay lăng trì ta; kiếp này nàng có thể hạ mình giả là kỹ nữ.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà lại khiến cho Vân Thù quẫn bách đến bước này?

Tạ Phi Bạch thấy ta như vậy bèn hỏi: “Vân Ninh Ninh, sao sắc mặt của nàng khó coi như vậy?”

Ta nắm lấy tay áo hắn: “Điều động cấm vệ quân thời thời khắc khắc chú ý mọi động tĩnh trong hoàng thành.”

Tạ Phi Bạch không hỏi gì, trực tiếp đáp: “Được.”

Ta ngẫm nghĩ một lúc mới chậm chạp nói: “Còn một chuyện nữa, giúp ta phát tin tức ra bên ngoài, nói rằng Tam hoàng tử muốn thành thân.”

17.

Tạ Phi Bạch khó hiểu: “Chuyện này liên quan gì đến Tam hoàng tử?”

Trong ván cờ này có ta, có hắn, có Vân Thù và thái tử.

Tam hoàng tử là lần đầu tiên xuất hiện.

Ta chậm rãi đáp: “Ta có một suy đoán, nhưng cần thời gian chứng thực.”

Một vở kịch trước khi hạ màn sẽ luôn có bước chuyển ngoặt cao trào.

Không lâu sau, tin tức từ Đông Cung truyền đến.

Thái tử chết rồi, là Vân Thù giết.

Vân Thù bỏ đầu thái tử vào hộp đưa thức ăn rồi giả vờ như không có chuyện gì, trước khi có người phát hiện thì nàng đã đi vào phủ của Tam hoàng tử.

Tảng đá trong lòng ta rơi xuống đánh “bộp” một tiếng.

Quả nhiên là vậy.

Sức mạnh của quỷ thần luôn không thể lường trước.

Ta có thể sống lại một đời, Vân Thù và Tam hoàng tử cũng có thể.

Kiếp trước, không biết sau khi ta chết, Vân Thù ngồi trên ngôi hậu được bao lâu.

Thiếu nữ Vân Thù say mê thái tử, hoàng hậu Vân Thù mới đặc sắc phong nhớ mãi không quên người trong lòng.

Nhưng nếu nàng đã ngồi trên ngôi hoàng hậu mười năm, hai mươi năm, đã nếm qua vị ngọt của quyền lực thì liệu Vân Thù có còn chìm đắm trong tình yêu bay bổng nữa không?

Vì vậy khi nghe tin Tam hoàng tử muốn thành thân, Vân Thù đã chặt đầu thái tử để tỏ thành ý quy thuận, hy vọng đưa kiếp này trở về đúng hướng, tiếp tục ngồi lên ngôi vị hoàng hậu của mình.

“Báo!”

Thiết giáp leng keng, cấm vệ quân vội vã đi tới, chắp tay quỳ xuống: “Trong cung đưa tin, Tam hoàng tử và Vân Thù đã ám sát Ngũ hoàng tử, Lục hoàng tử, nửa đêm xông vào cấm cung mưu phản, bức vua thoái vị!”

18.

Tam hoàng tử sống lại sớm hơn nhiều so với Vân Thù.

Hắn bí mật huấn luyện quân đội, ẩn nấp ở ngoại thành, có thể triệu tập bất cứ lúc nào.

Tam hoàng tử và Vân Thù nhận thấy hướng tiến triển hoàn toàn khác so với kiếp trước nên đoán rằng ta cũng sống lại.

Binh quý thần tốc*, chậm trễ ắt sẽ sinh ra biến cố.

(*binh quý thần tốc: trong dùng binh, quan trọng nhất là hành động nhanh chóng)

Áp lực vô hình bao phủ những bức tường gạch, mái ngói lưu ly, ham muốn tranh đoạt quyền lực tràn ngập trong không khí.

Bọn họ lập kế hoạch cho mọi thứ, chỉ riêng đánh giá thấp Tạ Phi Bạch.

Tạ tiểu hầu gia nhìn thì có vẻ bỡn cợt bất cần đời, nhưng trên thực tế, cấm vệ quân trong hoàng cung đều nằm trong tay hắn.

Ngọn lửa trong hoàng cung lan đến tận chân trời. Tạ Phi Bạch cưỡi ngựa phi nước đại, đã chiếm thế thượng phong.

Tạ Phi Bạch cao giọng hét lớn: “Loạn thần tặc tử, còn không mau đầu hàng!”

Tam hoàng tử cười lạnh, kề kiếm lên cổ hoàng đế, uy hiếp hắn rút ra khỏi cung: “Ai nói ta thua?”

Ta nhìn thấy Vân Thù đang đứng trước cung Càn Thanh.

Ánh lửa phản chiếu khuôn mặt đầy máu của nàng, đó không còn là thần sắc của thiếu nữ đang tuổi xuân xanh mà là của bậc mẫu nghi thiên hạ ngồi ở vị trí tối cao.

Nàng giơ cao đầu của thái tử, hô to: “Thái tử đã chết, Nhị hoàng tử chết yểu, Cửu hoàng tử còn nhỏ tuổi, Ngũ hoàng tử và Lục hoàng tử đêm nay cũng đã bị giết, nhổ cỏ tận gốc. Hiện tại huyết mạch hoàng thất chỉ còn lại Tam hoàng tử. Hoàng vị này cuối cùng cũng phải truyền lại cho Tam hoàng tử, chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.”

Một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Ai nói với các ngươi ta chỉ còn một đứa con trai là Tam hoàng tử?”

Hoàng đế mặc long bào, lên ngôi nhiều năm khiến ông không giận vẫn có uy thế, cho dù trên cổ đang kề lưỡi kiếm nhưng ông vẫn điềm tĩnh không loạn.

“Tạ Phi Bạch cũng là hoàng tử.”

Bí mật thâm cung chấn động như vậy, trong lúc nhất thời, ngay cả ánh lửa cũng an tĩnh lại.

Tạ Phi Bạch rõ ràng là con trai của Tạ hầu gia và Trưởng công chúa, sao hắn lại là hoàng tử?

Chẳng lẽ nào…

Hoàng đế cười khổ: “Phi Bạch là con trai của ta và Dao Nhi.”

Trưởng công chúa Mục Dao, vì cứu tiên đế nên được nhận làm con gái nuôi, là thanh mai trúc mã với hoàng đế, cùng nhau lớn lên.

Còn hoàng hậu, cũng chính là mẫu thân của thái tử, có gia tộc hùng mạnh sau lưng, không cho phép người khác hạ sinh trước mình.

Sau đó Trưởng công chúa mang thai, đành phải gả cho Tạ hầu gia, hạ sinh Tạ Phi Bạch.

Ta chợt hiểu ra.

Thế nên kiếp trước, Tạ Phi Bạch xông vào cấm cung trước lúc hoàng đế băng hà, còn từ bỏ ngai vàng ngay trong tầm tay, tất cả là vì xuất thân hoang đường của hắn. Hắn bị vây khốn trong chiếc hộp vô hình, cả đời vùng vẫy.

Hắn một đường nôn nóng không phải vì ngai vàng mà vì muốn nghe một lời giải thích từ phụ thân ruột của mình.

“Tại sao lại bỏ rơi mẫu thân lúc đang mang thai? Tại sao lại… bỏ rơi ta?”

Hoàng đế thấp giọng nói: “Là ta không thể ở bên Dao Nhi, không thể ở bên con.”

Nhìn thấy chuyện đã không thể cứu vãn, Tam hoàng tử kề kiếm lên cổ hoàng đế, hung tợn trừng mắt.

“Tạ Phi Bạch họ Tạ, chính là con trai của Tạ hầu gia.”

“Đúng hay sai nằm trong miệng của kẻ chiến thắng. Người chết rồi, không thể đối chứng.”

Máu bắn lên cổ hoàng đế.

Tạ Phi Bạch ra tay còn nhanh hơn Tam hoàng tử.

“Bụp!”

Tạ Phi Bạch phóng trường kiếm của mình vào ngực Tam hoàng tử.

Một kiếm xuyên tim.

19.

Binh bại như núi đổ.

Tạ Phi Bạch dễ dàng quét sạch đám quân phản loạn.

Vân Thù bị trói gô đến trước mặt ta.

Nàng nhìn ta chằm chằm, cái nhìn đó chứa đựng sự thù hận, điên cuồng, tỉnh ngộ, hối hận, vô vàn cảm xúc phức tạp.

Đây không phải là thiếu nữ Vân Thù mà là hoàng hậu Vân Thù của kiếp trước.

Giọng của nàng khàn khàn khó nghe: “Vân Ninh, kiếp này sao ngươi không ngăn cản ta?!”

“Kiếp trước rõ ràng là ngươi đã ngăn ta lại!!”

“Danh tiếng của ta bị hủy, ngươi cũng trở thành muội muội của kỹ nữ, không thể ngẩng cao đầu mà sống, sau lưng bị người ta gièm pha chế giễu, cả đời không được sống yên ổn!”

“Không một người đàn ông nào có xuất thân tốt sẽ nguyện ý lấy ngươi, ngươi chỉ có thể giống như ta, vùi mình trong bùn nhơ!”

Tạ Phi Bạch ôm vai ta, cợt nhả nói: “Ngươi không cần dọa nàng. Vân Ninh Ninh là thê tử của ta, ai dám nói linh tinh trước mặt nàng, ta gặp kẻ nào giết kẻ đó.”

Vân Thù hét lên: “Ngươi cưới nó, không sợ bị người đời cười nhạo ư?”

Tạ Phi Bạch cười to: “Ta vốn là đứa con hoang, còn để ý danh tiếng làm gì? Miệng đời khó quản, mặc kệ họ thôi.”

Xuất thân hoang đường thì sao chứ?

Người sống một đời luôn phải đưa ra lựa chọn của mình.

Ta nhìn Vân Thù: “Nhắc lại kiếp trước, ngươi còn nhớ câu cuối cùng mà ngươi đã nói với ta là gì không?”

Ta lấy kiếm của Tạ Phi Bạch đâm vào tim Vân Thù.

Trước ánh mắt vô cùng đau đớn của Vân Thù, ta nói ra lời cuối cùng mà mình nghe được ở kiếp trước.

“Vân Thù, đây là báo ứng của ngươi.”

20.

Bốn tháng sau, ta và Tạ Phi Bạch thành thân, mười dặm hồng trang* trải dài khắp phố, gắn kết hạnh phúc trọn đời.

(*thập lý hồng trang: là hôn tục phổ biến ở tỉnh Chiết Giang, Trung Quốc thời Minh Thanh, khi gả con gái về nhà chồng, đồ cưới gồm đủ mọi thứ màu đỏ, từ giường cưới, đồ dùng đến kim chỉ, do đó đội ngũ đồ cưới kéo dài mười dặm – Bachphong119@WP)

Ba năm sau, hoàng đế lâm bệnh nặng, trước khi chết đã truyền ngôi cho Tạ Phi Bạch.

Thời gian trôi qua từng ngày.

Xuân đến, hè sang, thu tới, đông lại về. Sen nở lại tàn, hải đường rụng hoa lại cao thêm.

Nhiều năm sau, ta có một trai một gái.

Mặc Họa trở thành nữ thương nhân đứng đầu, tiểu nha đầu ngày đó giờ đã giàu có một phương.

Còn Vân Thù có xuất thân quý nữ, cỏ trên mộ không biết đã xanh úa bao mùa.

Hôm nay, sau khi tan triều, Tạ Phi Bạch đi thẳng đến tẩm cung.

Cả buổi sáng hắn bị mấy vị lão thần nhồi nhét cả đống quốc sách nên không chút do dự nhét sách vào tay ta, uất ức nói:

“Lúc đầu đã thống nhất hai người sẽ cùng lên triều, Vân Ninh Ninh, nàng không được một mình trốn ở đây tận hưởng an nhàn.”

Tạ Phi Bạch vùi mặt vào người ta, cằn nhằn: “Ban đầu ta chỉ muốn làm một hầu gia nhàn hạ, ai mà biết Vân Ninh Ninh nhà chúng ta lại có khả năng gây họa như vậy?”

“Thái tử, Tam hoàng tử, đại tiểu thư nhà họ Vân, nàng đều đắc tội hết. Vì hoàng hậu, ta chỉ có thể làm cá muối chuyển mình, hồ hởi tiến lên.”

Hắn nghiêng đầu nhìn ta: “Nàng nói đi, lúc đầu nàng đến tìm ta là vì chướng mắt ta mỗi ngày đều được sống nhàn hạ đúng không, vậy nên mới kéo ta lên thuyền tặc của nàng.”

“Chàng nói đúng rồi.”

Ta nắm cổ tay hắn, cười nói: “Từ lúc chàng bước chân lên thuyền tặc của ta, đừng nghĩ đến chuyện dễ dàng bước xuống.”

Lại một mùa xuân tháng tư.

Làn gió ấm áp thổi qua, cánh hoa đào lay động theo gió, rơi vào trên bàn tay đang nắm chặt của ta và Tạ Phi Bạch.

Những năm tháng về sau, trời yên biển lặng, thiên hạ thái bình.

Hoàn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom