Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Chương 40


Lao động và tình yêu, suy sụp và theo đuổi, thống khổ và vui sướng, sinh hoạt hằng ngày và xã hội to lớn, các loại xung đột đan xen, cười và khóc trộn lẫn trong đó.

Mới đầu khi đọc có nhiều chỗ Cố Khanh xem không hiểu thấu, nhưng đọc một lúc thì bị nội dung trong sách hấp dẫn, không chú ý động tĩnh bên cạnh mình.

Đọc xong một chương, Cố Khanh định nghỉ tạm rồi xem tiếp mới phát hiện trong góc bốn chỗ ngồi này từ khi nào có một người ngồi phía đối diện.

Đó là một ông già, tóc bạc phơ, chải kiểu tóc tỉ lệ hai tám thẳng thớm, trên sống mũi treo kính mắt tròn gọng vàng, đó là loại mắt kính thoạt trông rất cũ kỹ, mặc áo choàng.

Phỏng chừng là giáo sư già về hưu của trường, Cố Khanh nghĩ như vậy.

Đại học S có khá nhiều giáo sư già, sau khi về hưu được trường học mời trở lại làm giáo sư vinh dự, thường ở ký túc xá giáo viên gần trường học, trong khuôn viên nhà trường cũng thường thấy bóng dáng một số giáo sư già.

Cố Khanh không cảm thấy lạ với cách ăn mặc cũ kỹ của giáo sư già.

Tuy đại học S là trường học lâu năm cỡ trăm năm nhưng rất thoải mái, bình thường cũng có học sinh mặc Hán phục vào lớp, thậm chí có giáo viên mặc áo tăng, cạo trọc đầu lên lớp.


Giáo sư già ngồi ở đối diện lên tiếng trước: "Quyển sách này khá hay.

”Cố Khanh gật đầu: “Đúng rồi, giáo viên vốn chỉ yêu cầu xem quyển sách này rồi viết một bài luận văn, không ngờ càng đọc càng thấy hay, em cảm giác như hiểu rõ một thời đại qua sách vậy.

”Nghe thấy Cố Khanh đáp lại, trên mặt giáo sư già lộ vẻ mặt giật mình, nhìn kỹ cô, dường như muốn nói gì.

Nhưng khi Cố Khanh ngẩng đầu lên thì giáo sư già giấu đi biểu cảm, vẻ mặt hiền lành bắt đầu thảo luận nội dung trong sách với cô.

Dù sao là thầy giáo, đưa ra nhiều quan điểm đều rất mới mẻ độc đáo, có ý tưởng tương tự hoặc khác với Cố Khanh, va chạm tư tưởng sản sinh ra tia lửa mới khiến cô như lấy được báu vật.

Giáo sư già ngồi phía đối diện cũng nói chuyện vui vẻ, vuốt râu, cảm thấy lâu rồi không được trò chuyện vui như vậy.

Bất giác thời gian trôi qua, di động trong túi của Cố Khanh rung lên.

Cố Khanh xin lỗi giáo sư già, cô lấy điện thoại ra“Cậu đang ở đâu?” Là Hách Viện Viện gửi WeChat.


“Thì đọc sách trong thư viện, trong một góc bên phải tầng ba.

” Cố Khanh trả lời lại đương nhiên.

Vừa gửi WeChat xong Hách Viện Viện đã nhắn lại: “Mau đi ra, đến cửa thư viện đi! Drama lớn nhất năm, kiếp hoa đào của Từ Hạo Hoa đến rồi, có hai cô gái đang lôi kéo anh ta hỏi rốt cuộc ai mới là bạn gái của anh ta!”Cố Khanh nhíu chặt chân mày, kiếp hoa đào đến nhanh vậy?Cố Khanh nhanh chóng thu thập đồ vật, nói với giáo sư già: “Xin lỗi thầy, em có việc cần đi ngay, hôm nay nói chuyện với thầy rất vui.

”Giáo sư già gật đầu, mỉm cười nói: “Đi đi! Tôi thích đọc sách, khi rảnh rỗi thích đi dạo trong thư viện, khi nào em rảnh rỗi cứ đến thư viện tìm tôi, chờ lúc khác chúng ta nói chuyện lâu hơn.

”Cố Khanh mang túi xách nhỏ chạy hướng cửa thư viện, vì không quay đầu lại nên cô không biết rằng ghế bốn người ngồi ở trong góc không có một bóng người.

.

.

.

Khi Cố Khanh đến cửa thư viện thì đã đông nghẹt người vây xem.

Hách Viện Viện mắt sắc, đứng trong vòng tròn ngoắc tay với Cố Khanh: “Khanh Khanh, bên này!"Hách Viện Viện dựa vào rada tìm dưa lập tức phát hiện tình huống hai cô gái kéo Từ Hạo Hoa cùng lớp với mình không chịu buông tay.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Chương 41


Lại liên tưởng đến trước đó Cố Khanh luôn nói Từ Hạo Hoa có kiếp hoa đào khiến cô ấy siêu hưng phấn.Rốt cuộc có một quả dưa kịp xẻ ăn rồi!Sau khi Hách Viện Viện gửi WeChat cho Cố Khanh, Trần Nhất Khả, Thẩm Thần liền chiếm vị trí tốt nhất, vừa có thể xem rõ ràng trạng huống vừa không dễ bị ngộ thương, đúng là hàng ghế VIP.Cố Khanh chen vào mới phát hiện Trần Nhất Khả, Thẩm Thần cũng ở bên trong, ba người đang hào hứng xem phim.Cố Khanh nhìn vào giữa, đúng như Hách Viện Viện nói, hai cô gái giành một tên con trai, mà tên con trai đó đúng là Từ Hạo Hoa.Hai cô gái đều có vẻ ngoài rất xinh đẹp.Một người thì tinh nghịch đáng yêu, khi nổi giận như ớt hiểm.

Nhóm người Cố Khanh biết cô gái này, là bạn gái được Từ Hạo Hoa khoe trong Moment, nghe nói là đàn em nhỏ hơn một năm.Cô gái khác dáng vẻ dịu dàng động lòng người, nhóm Cố Khanh chưa gặp bao giờ.Hách Viện Viện ở bên cạnh phổ cập khoa học: “Một người là bạn gái hiện tại của Từ Hạo Hoa, cô bé vẻ ngoài đáng yêu ấy.

Người kia là hoa khôi câu lạc bộ của câu lạc bộ văn học trường, nghe nói học khoa kế toán.”Hai gái một trai ở bên kia đã bùng nổ.Một cô gái kéo tay trái của Từ Hạo Hoa, một cô thì kéo tay phải, hai người trừng nhau, không chịu buông ra.“Cô là ai hả?!” Đưa ra câu hỏi là bạn gái của Từ Hạo Hoa.“Cô mới nên nói mình là ai!” Đây là cô gái dịu dàng có suối tóc huyền.“Tôi là bạn gái của anh ấy, cô kéo tay của bạn trai tôi như vậy.


.

.

không tốt đâu!” Bạn gái chính thức cột tóc đuôi ngựa, trong mắt tràn đầy cười nhạo.“Tôi không tin!” Cô gái tóc dài mắt rưng rưng lệ giống như bị khi dễ: “Nếu anh ấy là bạn trai của cô thì tại sao hẹn tôi cùng đi thư viện?!"“Cô.


.

.!”Cô gái tóc đuôi ngựa lắc tay của Từ Hạo Hoa: “Từ Hạo Hoa, anh nói cho cô ta biết em là ai của anh đi?”Từ Hạo Hoa hết nhìn trái lại nhìn phải, cực kì khó xử.Người đứng bên trái đúng là bạn gái của gã, nhưng người đứng bên phải là đàn em đã quen trong câu lạc bộ văn học, gã cũng có thiện cảm.

Vốn hôm nay Từ Hạo Hoa hẹn cô gái mình có thiện cảm cùng đi thư viện đọc sách.Nào ngờ không hiểu sao bạn gái hiện tại bình thường không thích đi thư viện đột nhiên đến, còn bắt tại trận hai người.Bây giờ bị người bu đen bu đỏ nhìn, biết gã bắt cá hai tay.

Nhưng hai cô gái này vẫn không chịu thôi, tiếp tục ồn ào không ngớt.Từ Hạo Hoa thấy người chung quanh càng lúc càng nhiều, không kiềm được nói: "Đủ rồi! Các người đừng cãi nhau nữa, gây gổ ở đây không sợ mất mặt sao?”Hiện trường nháy mắt yên lặng.Bạn nghĩ Từ Hạo Hoa bùng nổ là hết phim rồi sao?Không, phim tiếp tục chiếu.Sau vài giây yên lặng, Từ Hạo Hoa muốn rút tay về nhưng không thành công.Tóc đuôi ngựa trừng tóc dài: “Cô buông ra!”Tóc dài nắm chặt tay của Từ Hạo Hoa, không chút yếu thế: “Cô buông tay trước!”“Cô biết liêm sỉ không hả? Đây là bạn trai của tôi!” Cô gái tóc đuôi ngựa tức giận nói không lựa lời: “Cô muốn làm người thứ ba sao?”Tóc dài không chút dao động: “Anh ấy không chính miệng thừa nhận cô là bạn gái thì tôi không tin.”Hai cô gái lại cãi nhau ầm ĩ.Họ chỉ trích đối phương nhưng không có một lời nào bất mãn Từ Hạo Hoa một chân đạp hai thuyền.Phim chiếu khoảng nửa tiếng thì chủ nhiệm khoa – chủ nhiệm Ngô nghe bạn học tốt bụng báo tin rốt cuộc chạy tới.Bà sắp tức chết rồi.Chủ nhiệm Ngô vốn xem trọng Từ Hạo Hoa, bởi gã vừa tích cực lại khéo ăn nói, ứng xử cũng khéo léo, nào ngờ chuyện xảy ra mấy ngày nay toàn là gã gây ra..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Chương 42


Chủ nhiệm Ngô ngăn lại cãi vã, sơ tán đoàn người.Sau đó bà lại trưng ra bộ mặt Diệt Tuyệt sư thái của mình: “Ba người, đi theo tôi đi văn phòng một chuyến.”Nếu như nói hôm qua báo cho Từ Hạo Hoa biết bị ghi lỗi học bạ chỉ là cảnh cáo miệng, chờ xem hiệu quả, vậy thì bây giờ chủ nhiệm Ngô đã quyết định phải cho Từ Hạo Hoa một bài học.Lỗi này nhất định phải ghi lại!Lúc sắp đi theo chủ nhiệm Ngô thì Từ Hạo Hoa lườm Cố Khanh một cái, dường như gã gặp xui mà cô không chịu giúp là lỗi của cô.Cố Khanh không biết nên nói cái gì, đúng là có lòng tốt không được đền đáp, nếu Từ Hạo Hoa còn đến cầu xin thì cô nhất định sẽ đòi giá siêu cao.Xem phim hay xong, nhóm Cố Khanh thấy cũng tối rồi, không quay về thư viện tiếp tục đọc sách, mà là đi căn tin ăn cơm chiều.Dọc đường đi, Hách Viện Viện líu ríu mình lại bị đổi mới tam quan: “Nếu bạn trai của tôi mà ngoại tình thì tôi đã sớm đi đánh người, tranh cãi với cô gái khác làm gì? Chuyện này một bàn tay thì không vỗ kêu được.”Trần Nhất Khả cũng gật đầu, nói: “Rõ ràng là Từ Hạo Hoa có bạn gái còn tán tỉnh người khác, nhưng hai cô gái kia không thấy rõ.”Tình yêu là thứ hạ thấp chỉ số thông minh của họ, Thẩm Thần tổng kết như thế..

.


.Liên tục hai ngày xảy ra chuyện đều do gái, khiến mình bị xui xẻo, Từ Hạo Hoa cảm thấy vận may của mình có vấn đề.Từ Hạo Hoa về ký túc xá, trực tiếp mở ra máy vi tính, bắt đầu tìm tòi chùa miếu nổi tiếng gần thành phố S.Tình huống hiện tại của gã không thể dùng khoa học giải thích, tưởng tượng sau này sẽ luôn bị mấy cô gái nhét hành khiến Từ Hạo Hoa không ở yên một giây nào nổi.Tuy Từ Hạo Hoa oán Cố Khanh không chịu hỗ trợ, nhưng vẫn tiếp nhận kiến nghị của cô, gã không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể tìm kiếm về mặt này.Từ Hạo Hoa lật xem các ngôi chùa lớn của thành phố S, cuối cùng chọn một ngôi chùa xây trên núi nghe dân mạng đồn là rất linh nghiệm, tên là chùa Tích Vân.Có cư dân mạng nói râu, lông mày của chủ trì đều trắng, thoạt nhìn tám, chín mươi tuổi mà mỗi ngày vẫn mang theo đồ đệ lên núi múc nước suối uống.Có người nói từng vì một vài sự kiện linh dị đi lên núi cầu viện, dường như đều được giải quyết.Chủ trì của chùa Tích Vân lớn tuổi, nhưng dưới tay còn có tăng nhân trẻ tuổi vì mở rộng danh tiếng của chùa Tích Vân mà đăng ký Weibo, tuyên truyền tình huống trong chùa.Từ Hạo Hoa xem tuyên truyền trên Weibo, cảm thấy khá đáng tin.

Gã xem thời khóa biểu chiều mai không có lớp, vừa lúc có thể đi một chuyến.Nếu còn không giải quyết chuyện này thì Từ Hạo Hoa cảm thấy mình khó mà ngủ yên.Cố Khanh không biết Từ Hạo Hoa quyết định dựa theo kiến nghị của cô đi tìm cao nhân giải quyết vấn đề, cô đang cảm thụ sách ngọc trong óc dường như có động tác mới.Sau khi hoàn thành động tác thứ hai mươi bốn trong thuật luyện thể cơ sở, dòng linh khí đi vào thân thể Cố Khanh tăng thêm rất nhiều.


Sau khi linh khí tăng thêm, sách ngọc trong đầu dường như nhích nhẹ, nhét thêm đồ vào não Cố Khanh.Cố Khanh tổng kết rằng đạt được công đức, giống như trợ giúp Vương Thanh Thanh sẽ nhận được chỗ tốt.

Hiện tại phát hiện linh khí trong thân thể tăng thêm dường như cũng có thể khiến cô nhận được nhiều thứ hơn.Suốt một ngày, mãi đến buổi tối Cố Khanh mới có thời gian xem kỹ thứ trong đầu.Nhìn một hồi thì biểu cảm của Cố Khanh trở nên kỳ lạ..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Chương 43


Thứ trong óc không phải phương pháp tu luyện cụ thể mà là một cách viết chữ, một loại nét chữ.

Tên của nét chữ này là Vân Triện, nghe nói là chữ hình thành từ mây trên trời, chuyên dùng để viết thiên thư.

Còn tác dụng cụ thể cho bây giờ là.

.

.

dùng để vẽ bùa.

Nói thật, tuy Cố Khanh chết một lần rồi sống lại, còn có đôi mắt thần khí có thể nhìn thấy khí vận, thậm chí từng thấy quỷ, xem như trải đời rồi.

Nhưng về vẽ bùa, ấn tượng cũ của cô là đạo sĩ hoặc bà đồng mặt nhăn nheo trên phim, họ sẽ lấy một tờ giấy vàng vẽ quỷ vẽ bùa rồi dùng lửa đốt, đốt thành khói bụi bỏ vào trong nước kêu người uống vào bụng.


Ngày xưa Cố Khanh xem phim luôn cảm thấy người uống nước bùa chắc chắn bị tiêu chảy.

Nhưng tri thức trong đầu nói cho Cố Khanh biết bùa chú thật sự có ích? Trong đầu chỉ hiện cách viết Vân Triện chứ không nói cho cô vẽ bùa như thế nào.

Cố Khanh tìm một cây bút lông, lại tìm một tờ giấy trắng, căn cứ tri thức trong đầu thử tập trung linh khí trong cơ thể vào đầu bút, vẽ một tấm bùa hộ mệnh dựa theo hình tìm trên mạng.

Cách viết Vân Triện trọng điểm là dồn linh khí vào ngòi bút, phải một bút vẽ xong không được ngừng giữa chừng.

Cố Khanh viết xong một tờ, nhìn ‘quỷ vẽ bùa’ trên giấy, tốt lắm, mượt mà hoàn mỹ.

Nhưng không hiện ra hiệu quả thần kỳ gì cả.

Từ lần trước bôi nước mắt trâu phát hiện cái nào hữu dụng sẽ tỏa ánh sáng trắng nhạt thì Cố Khanh biết đồ huyền học nào hữu dụng sẽ phát sáng, tờ giấy trên tay cô chẳng có gì cả, là một tờ giấy trắng bình thường.

Cố Khanh vo giấy thành một cục ném vào thùng rác.


Xem ra phải tìm dụng cụ vẽ bùa chuyên môn rồi thử lại lần nữa.

Tiết học sáng vừa kết thúc, người của khoa tiếng Trung liền phát hiện nam khôi của khoa Từ Hạo Hoa liên tục hai ngày trở thành trung tâm đề tài, thành đại biểu sở khanh mới nhất lao ra khỏi phòng học ngay khi tiếng chuông tan học đầu tiên reo lên, mấy người bạn nam bình thường chơi thân với gã gọi lại cũng không khiến Từ Hạo Hoa dừng lại.

Gã chạy khỏi cổng trường, đến trạm xe, thời gian rất căng thẳng.

Tuy chùa Tích Vân ở trong thành phố S nhưng nằm giữa sườn núi Phù Vân vùng ngoại thành, đi xe taxi phải mất một tiếng, gã còn cần leo núi nữa, cho nên nếu không nhanh chân đi qua, chờ khi gã lên núi phỏng chừng trời cũng tối thui.

Từ Hạo Hoa đã tìm hiểu rồi, tin tức trên Weibo nói hôm nay phương trượng chủ trì của chùa Tích Vân là đại sư Từ Vân sẽ đi ra giảng giải Phật pháp cho Phật tử, đây là thời cơ tốt nhất cho gã đến xin giúp đỡ.

Từ Hạo Hoa vừa lên xe đã nhận được tin nhắn của bạn gái: “Anh đang ở đâu?”Từ sau sự kiện hôm qua, mỗi cách một khoảng thời gian, bạn gái đều sẽ gửi tin nhắn như vậy để xác nhận gã có hẹn hò với cô gái nào khác không.

Hễ Từ Hạo Hoa trả lời chậm thì đối phương sẽ trực tiếp gọi điện thoại tới, giống như bà vợ quanh năm đi đánh ghen ông chồng đến suy nhược thần kinh.

Từ Hạo Hoa cũng không hiểu lắm.

Trước kia bạn gái khá tốt, tinh nghịch hoạt bát, đôi khi nóng nảy như ớt hiểm nhưng không bám dính người, thấy sao cũng đáng yêu hết, vì sao bây giờ biến thành kẹo kéo dính chặt vào gã?Ngón tay ấn vài cái lên điện thoại di động, gã gửi tin nhắn: “Anh ra ngoài bận chút việc, buổi tối sẽ về trường.

”Từ Hạo Hoa thở dài, ngày tháng như vậy bao giờ mới hết.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Chương 44


Nhớ lại tư liệu về chùa Tích Vân mà mình điều tra được, trong lòng Từ Hạo Hoa có chút hy vọng, ông trời phù hộ ngôi chùa này linh thật, nếu không thì gã khó sống yên.Di động reo chuông, là bạn gái gọi đến, Từ Hạo Hoa không muốn nhận, nhưng tiếng chuông như bùa đòi mạng cứ reo mãi không dứt, khiến tâm trạng của gã càng bức bối.Hoặc là không làm, đã làm phải làm đến cùng, Từ Hạo Hoa dứt khoát trực tiếp tắt máy.

Có chuyện gì đợi gã trở về từ chùa Tích Vân rồi tính tiếp.Có lẽ chờ khi gã giải quyết xong kiếp hoa đào thì bạn gái sẽ trở lại bộ dạng xinh xắn đáng yêu chăng? Từ Hạo Hoa ôm hy vọng tốt đẹp đó.Trong lúc Từ Hạo Hoa rời trường học đi hướng chùa Tích Vân thì Cố Khanh cũng ra khỏi trường.Cô định đi phố Đồ Cổ trong thành phố xem sao.

Nghe nói phố Đồ Cổ và phố Phong Thủy của thành phố S cách nhau chỉ một ngã rẽ, vừa lúc mua ít lá bùa, bút bùa chơi thử.Thẩm Thần và Hách Viện Viện hôm nay vừa lúc có việc, biểu thị không thể đi.


Trần Nhất Khả nghe nói đi phố Đồ Cổ ngược lại rất có hứng thú, nói là muốn đi cùng Cố Khanh.Phố Đồ Cổ cách đại học S không quá gần, đi taxi mất khoảng hai mươi phút.

Lúc ở trên xe Trần Nhất Khả luôn hỏi thăm Cố Khanh ngày hôm qua Từ Hạo Hoa ở thư viện rốt cuộc là sao, thật sự là vì bị kiếp hoa đào ảnh hưởng sao?Gần đây bị Cố Khanh cuốn hút, Trần Nhất Khả tìm đọc mấy cuốn tiểu thuyết về huyền học, hiện tại rất hứng thú với thứ này.Hai người lo nói chuyện không phát hiện chú tài xế vừa xem đường vừa dùng ánh mắt xem bệnh thần kinh nhìn bọn họ qua kính chiếu hậu.Chú tài xế: Thời này trong học sinh cũng có không ít bệnh thần kinh?Cố Khanh và Trần Nhất Khả nghe chú tài xế nói một tiếng ‘đến’, hai người trả tiền xuống xe chợt nghe tiếng xe khởi động máy ở sau lưng.Ngoái đầu nhìn thì thấy taxi nhanh chóng chạy khỏi hiện trường, không chút dừng lại, chỉ để lại khói đuôi xe.Tạm dừng vài giây.Trần Nhất Khả trầm mặc một lúc sau, vẻ mặt kỳ lạ mở miệng hỏi: “Cậu nói xem.

.


.

chú tài xế vừa rồi đang nghĩ cái gì?"Cố Khanh không nhịn được phì cười: “Phỏng chừng là cảm thấy hai chúng ta mới chạy ra bệnh viện tâm thần?”Hai người nhìn nhau rồi cùng cười ra tiếng.Bởi vì thời gian còn sớm, Cố Khanh và Trần Nhất Khả định đi dạo một vòng phố Đồ Cổ rồi qua bên phố Phong Thủy xem có thứ Cố Khanh cần không.Phố Đồ Cổ của thành phố S khá náo nhiệt, hai bên con phố đều là kiến trúc giả cổ, một khối khu vực ở ngoài cùng bên phải là quầy hàng nhỏ vỉa hè, bày đầy ‘đồ cổ’ các loại, nếu không hiểu những thứ này mà tiến lên thì khó tránh sẽ bị lừa một vố.Cố Khanh và Trần Nhất Khả đều tự biết sức mình, chỉ xem chứ không mua, cưỡi ngựa xem hoa.

Nếu có người chào mời thì hai cô gái chỉ mỉm cười, khiến đám chủ quán muốn mời chào khách hàng bất đắc dĩ không thể xuống tay.Nhưng khi đi đến trước quầy hàng của một người phụ nữ trung niên sắc mặt vàng vọt, hốc mắt trũng sâu thì Cố Khanh khẽ kêu lên.Trong đống đồ cổ giả, Cố Khanh nhìn thấy thứ có khí tràng.Cố Khanh nhìn kỹ thì là tượng Quan Âm làm bằng gỗ, chỉ cỡ bàn tay, trông khá bình thường, đài sen có dấu bị hun khói, xem khí tràng hẳn là bởi vì người sở hữu trước đó quanh năm đốt nhang, hơn nữa rất thành kính mới khiến tượng Quan Âm này dần có khí tràng..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Chương 45


Trần Nhất Khả nghe Cố Khanh kêu lên thì hỏi: “Sao vậy?”Cố Khanh cố gắng giữ vẻ mặt tự nhiên, trên thực tế trộm lén nháy mắt với Trần Nhất Khả: “Có gì đâu, tại tớ cảm thấy mấy cái tượng gỗ này cũng đẹp.”Quầy hàng này bày đầy tượng gỗ, có đủ kích cỡ hình dạng.Cố Khanh có hứng thú với tượng gỗ Quan Âm này, cô nhớ viện trưởng của cô nhi viện mẹ Viên rất tin Phật, vừa lúc thỉnh Quan Âm Bồ Tát về cho mẹ Viên vui, cũng có thể phù hộ cô nhi viện mọi thứ tốt lành.Trần Nhất Khả và Cố Khanh rất có ăn ý, hai người cùng ngồi xổm xuống nhìn từng bức tượng gỗ trên quầy hàng.Người phụ nữ trung niên sắc mặt vàng vọt thấy có khách thì mỉm cười nói: “Hai cô gái, những thứ này đều là gỗ tốt, cái lớn có thể đặt trong nhà làm vật trang trí, nhỏ thì làm móc đeo cũng hay.”Cố Khanh chọn tới chọn lui, chỉ vào một vật trang trí chim ưng: “Cái này bao nhiêu tiền?"Vật trang trí chim ưng to nhất trong quầy hàng, cao cỡ bắp chân người.Người phụ nữ trung niên vươn ra năm ngón tay: “Năm nghìn."A!Cố Khanh và Trần Nhất Khả giật nảy mình, đắt thế sao?!Trần Nhất Khả nói thẳng: “Dì này, chẳng lẽ vì thấy chúng tôi trẻ tuổi nên ra giá lên mây lừa người sao? Nhìn điêu khắc này đi, không phải từ nhà điêu khắc nổi tiếng nào làm, cũng không dùng chất liệu gỗ quý báu gì, thậm chí không tinh tế chút nào mà dì báo ra giá năm nghìn cao ngất ngưởng?!”Trần Nhất Khả nói xong kéo Cố Khanh muốn đi: “Khanh Khanh, chúng ta đi."Cố Khanh cũng đi theo vài bước.

Hai người đếm thầm trong bụng, một giây, hai giây, ba giây.

.


.Người phụ nữ trung niên ở phía sau nhanh chóng nói: "Giá tiền có thể bàn lại, trả giá được mà!”Người phụ nữ trung niên chợt nhận ra hai cô gái trẻ không biết cách mua đồ ở đây, thấy giá cao liền rời đi.Cái gọi là thét giá cao ngất trời trả giá xuống từ từ, bà ta chỉ nâng giá cao thăm dò, thế mà người ta bỏ đi luôn.

Nếu không phải gần đây khó buôn bán, mấy ngày trời chỉ bán được vài vật đeo nhỏ thì bà ta lười để ý hai người.Trần Nhất Khả và Cố Khanh do dự một chút lại trở về.Cố Khanh nói: “Dì hãy cho giá thực đi.”Người phụ nữ trung niên cũng lười nói nhiều: “Mấy cái nhỏ mười tệ một cái, cỡ vừa thì một trăm tệ một cái, lớn một chút thì tùy, như chim ưng kia, không cho một nghìn là tôi tuyệt đối không bán."Thật ra người phụ nữ trung niên vẫn báo giá hơi cao.

Những tượng gỗ này đa số là bà ta mua từ trong thôn, cái nhỏ chỉ cần năm cái mười tệ, rẻ mạt.Cố Khanh giả vờ lựa chọn thật lâu mới cầm pho tượng Quan Âm to cỡ bàn tay lên.

Trần Nhất Khả ở bên cạnh thấy thú vị nên cũng mua móc đeo hình cá chép nhỏ, hai người mua tổng cộng là mười tệ.Người phụ nữ trung niên cười lấy tiền, chờ Cố Khanh và Trần Nhất Khả đi xa mới phun nước miếng: “Không có tiền mà lề mề như vậy!”.


.

.Từ Hạo Hoa ở bên này thì thở hổn hển đi từng bước trên đường núi, rốt cuộc đến chùa Tích Vân ở giữa sườn núi.Còn chưa vào cửa đã nghe tiếng niệm Phật từ bên trong, nghe kỹ thì dường như một đám người cùng tụng kinh.

Xem ra là phương trượng Từ Vân đang giảng giải kinh Phật đúng như trên Weibo tuyên truyền.Nói cũng kỳ lạ, Từ Hạo Hoa rõ ràng nghe không hiểu, nhưng nghe một lúc thì cảm giác nỗi lòng nôn nóng vì kiếp hoa đào bỗng chốc bình tĩnh hơn nhiều.

Như vậy xem ra phương trượng của chùa Tích Vân có bản lĩnh thật, trong lòng Từ Hạo Hoa càng mong đợi hơn..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: Chương 46


Từ Hạo Hoa đứng ở cửa chờ một lúc, nghe tiếng tụng kinh bên trong ngừng lại gã mới bước vào.Một chú tiểu bước tới muốn tiếp đãi Từ Hạo Hoa, nào biết bị gã lơ đẹp, gã đi thẳng đến chủ trì già lông mày, râu trắng như tuyết ngồi ở tận cùng bên trong.Từ Hạo Hoa nói: "Phương trượng, tôi có việc muốn mời ngài hỗ trợ."Chú tiểu theo sau Từ Hạo Hoa, trong lòng sốt ruột.

Thí chủ này bị sao vậy chứ? Sao có thể không nói rõ nguyên do đã xông thẳng đến trước mặt phương trượng?!Phương trượng Từ Vân râu và chân mày trắng lắc đầu với chú tiểu, ra hiệu hãy lui xuống."A di đà phật."Phương trượng Từ Vân nhìn thoáng qua Từ Hạo Hoa, tuy không thể xem khí vận quanh người của gã nhưng chủ trì già rồi thành tinh, có thể nhìn ra chút gì từ tướng mạo: “Thí chủ bị hoa đào làm phiền não?”Chủ trì già chỉ nhìn một cái đã chỉ ra vấn đề của gã, Từ Hạo Hoa càng cảm thấy ông ấy có bản lĩnh thật, thế là kể ra việc mình mua thẻ gỗ hoa đào rồi bị hoa đào quấn thân thành kiếp hoa đào.Từ Hạo Hoa hỏi: “Chủ trì, thứ này có thể hóa giải không?”"A di đà phật.

Nếu sự tình thật sự như thí chủ đã nói, như vậy thí chủ cho dù mệnh cách phong lưu cũng không nên gặp kiếp hoa đào nghiêm trọng như vậy.

Thẻ gỗ hoa đào này mới là then chốt, tác dụng của thẻ gỗ hoa đào hẳn là chiêu hoa đào định mệnh, chắc do pháp khí xảy ra vấn đề."Sau khi phương trượng Từ Vân nghe rõ nguyên do thì nhìn Từ Hạo Hoa, nói: “Thí chủ hãy giao thẻ gỗ cho bần tăng, khiến bần tăng trừ bỏ tác dụng ảnh hưởng nhân duyên, sau đó thí chủ trai giới tắm ba ngày trong chùa này, chắc sẽ khôi phục.”Lời này thốt ra khiến Từ Hạo Hoa ngẩn ngơ.“Nhưng.

.


.

nhưng mà.

.

.

thẻ gỗ hoa đào đã bị tôi vứt rồi!”Trong lòng Từ Hạo Hoa có dự cảm không may.Quả nhiên, phương trượng Từ Vân sửng sốt, nói tiếp: “Thí chủ, thẻ gỗ này là ngọn nguồn, cho dù thí chủ vứt bỏ thì nó vẫn luôn ảnh hưởng thí chủ.


Nếu không có thẻ gỗ thì sự tình sẽ khó khăn rất nhiều, thí chủ ít nhất phải ở trong chùa nửa tháng thì bần tăng mới có thể từ từ xua tan hơi thở hoa đào trên người thí chủ.”Phương trượng Từ Vân ôm lòng từ bi của người xuất gia, đưa ra phương án thứ hai.Nghe nói ở trong chùa nửa tháng, Từ Hạo Hoa lắc đầu liên tục: “Không, không được, phương trượng, tôi là học sinh, không thể xin nghỉ lâu như vậy, nếu lỡ bị cha mẹ của tôi biết sẽ đánh chết tôi!”Phương trượng Từ Vân thở dài, lại nói: “Bần tăng thật sự không rành về nhân duyên, tạm thời không nghĩ ra phương pháp nào càng dễ dàng hơn.

Nhưng bần tăng biết chút thuật xem tướng, có thể nhìn ra không lâu sau kiếp hoa đào của thí chủ sẽ được giải trừ.”Nói xong, phương trượng Từ Vân lấy một chiếc bùa bình an màu vàng từ ống tay áo ra đưa cho Từ Hạo Hoa."Thí chủ, bùa bình an này hẳn là có thể tạm ngăn kiếp hoa đào, nhưng hiệu quả chỉ có ba ngày.

Thí chủ trở về hãy cố suy xét đi.”Từ Hạo Hoa hơi do dự rồi vươn tay nhận lấy bùa bình an, lắp bắp hỏi: “Cái này.

.

.

cần bao nhiêu tiền?"Phương trượng Từ Vân niệm Phật: “Bần tăng tu là công đức, không cần tiền.

Nếu thí chủ có lòng, sau khi giải quyết sự tình cố gắng làm nhiều chuyện tốt, vậy thì bần tăng cũng xem như không uổng công.”Lời này khiến Từ Hạo Hoa đinh ninh phương trượng Từ Vân sẽ đòi tiền bỗng chốc đỏ mặt tía tai, không dám tiếp tục hỏi nhiều..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: Chương 47


Sau khi từ biệt phương trượng Từ Vân, Từ Hạo Hoa xuống núi.Trên đường về Từ Hạo Hoa luôn suy nghĩ, rõ ràng phương trượng Từ Vân nói ít nhất cần nửa tháng, rồi lại nói xem tướng mạo của gã chỉ cần qua vài ngày là sẽ giải quyết, chẳng lẽ thẻ gỗ còn nằm trong thùng rác ký túc xá chưa bị bỏ?Từ Hạo Hoa cầm một chiếc bùa hộ mệnh thoạt nhìn thủ công hơi sơ sài đi xuống núi.

Gã định trở về ký túc xá tìm thật kỹ, căn cứ tốc độ gom rác của phòng ngủ bọn họ thì không chừng thẻ gỗ còn ở yên trong thùng ác!Từ Hạo Hoa ôm kỳ vọng như thế chạy về trường học.Bên kia, cuối cùng thì Cố Khanh và Trần Nhất Khả cũng từ phố Đồ Cổ đi dạo đến phố Phong Thủy.So với phố Đồ Cổ náo nhiệt, phố Phong Thủy lạnh lẽo rất nhiều, nhìn chỉ là một con phố cổ xưa, dọc đường cũng không được vài người.


Hai bên là cửa hàng, không ai bày quán ở ven đường.Trần Nhất Khả ôm cánh tay của Cố Khanh, hỏi: "Khanh Khanh, rốt cuộc cậu muốn mua cái gì vậy?”Cố Khanh nói: "Gần đây đọc được một số thứ thú vị trên mạng, cảm thấy bùa chú cũng thú vị, định mua ít công cụ học làm mấy lá bùa chơi.”Trần Nhất Khả hoài nghi nhìn Cố Khanh: “Cậu biết làm không?”Đa số người nhận giới trị quan khoa học sẽ cảm thấy bùa chú là thứ không đáng tin, Trần Nhất Khả vốn là thanh niên nghiêm túc tin tưởng khoa học, chẳng qua lần trước coi tướng Cố Khanh tính siêu chuẩn khiến Trần Nhất Khả hơi mong đợi với huyền học.“Nếu chưa từng học thì có khi nào vẽ ra thứ có hiệu quả kỳ lạ gì không?” Trần Nhất Khả nghi ngờ đặt câu hỏi, cảm thấy nếu không ổn thì sẽ kéo Cố Khanh về.Cố Khanh nói đủ điều bảo đảm mình sẽ không vẽ lung tung mới khiến Trần Nhất Khả đồng ý cùng cô đi mua đồ vẽ bùa.Trong phố Phong Thủy, chênh lệch giàu nghèo giữa các cửa hàng hai bên đường hơi bị rõ ràng, một số cửa hàng trang trí lộng lẫy, cũng có cửa hàng sập xệ khiến người không muốn xem lần thứ hai.Trần Nhất Khả chỉ hướng một cửa hàng bề ngoài cấp cao rộng rãi, nhìn liền rất đáng tin, biểu hiệu viết Thụy Phúc Trai, cô ấy nói: "Khanh Khanh, chúng ta đi tiệm đó đi, trông khá đáng tin.”Cố Khanh tập trung nhìn kỹ, tiếp đó chậm rãi lắc đầu.

Cô nhìn cửa hàng xung quanh, chỉ hướng một cửa hàng pháp khí phía đối diện Thụy Phúc Trai, nơi ấy xập xệ thậm chí không có biển hiệu:"Chúng ta đi nơi đó."Trong mắt Cố Khanh nhìn thấy thứ mà Thụy Phúc Trai rộng lớn xa hoa bán chẳng có chút khí tràng đặc biệt, toàn là thứ lừa người.Ngược lại cửa hàng đối diện, tuy không có biển hiệu, hơi xập xệ, nhưng trước cửa treo một chiếc gương bát quái có thể nói là pháp khí thượng đẳng, khiến nguyên cửa hàng nằm trong phạm vi bảo hộ của gương, người cùng nghề cảm giác liền biết ngay cửa hàng này đáng tin.Cố Khanh nói xong đã nhấc chân đi vào trong, Trần Nhất Khả bất đắc dĩ cũng đi theo.Đang là buổi chiều, trong cửa hàng không có khách.


Một người đàn ông trung niên thân hình hơi mập nằm sấp trên quầy dường như đang ngủ.Bị tiếng động vào cửa của Cố Khanh và Trần Nhất Khả đánh thức, người đàn ông trung niên ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn về hướng cửa.Thấy là hai cô gái đứng ở cửa thì người đàn ông trung niên đổi tư thế ngồi thả lỏng, hỏi:“Muốn mua gì?”Người đàn ông trung niên không nhìn hai cô gái, ngồi trên ghế không nhúc nhích, bộ dạng thích thì mua không thì thôi.

Hai bên râu kẽm đặc biệt đối xứng cộng thêm mặt tròn hơi mập không hợp với tính cách lười để ý này..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: Chương 48


Trần Nhất Khả khá bất mãn với thái độ đó, đang định tiến lên nói mấy câu thì bị Cố Khanh ngăn cản.Cố Khanh nhìn người đàn ông trung niên, cũng là chủ tiệm, hỏi: “Tôi muốn mua lá bùa và bút bùa, cộng thêm một ít chu sa, xin hỏi nơi này có bán không?”Do dự một lúc, không đợi chủ tiệm nói chuyện, Cố Khanh lại thêm một câu: “Lấy rẻ chút.”Hiện giờ Cố Khanh dựa vào việc phiên dịch trên mạng kiếm đủ phí sinh hoạt, nhưng lá bùa và bút bùa gì đó e rằng ngốn tiền, tạm thời mua thứ rẻ tiền chút để tiết kiệm.Dường như cô nghe thấy chủ tiệm lạnh lùng hừ một tiếng, râu kẽm cong lên, người đàn ông trung niên nói: “Lá bùa một tờ năm mươi tệ, bút bùa loại kém nhất một cây năm trăm tệ.

Chu sa thì rẻ, cô đi tiệm bán thuốc đông y mua là được."Bởi vì có thể cảm giác được khí tràng lưu động trên người Cố Khanh, nên chủ tiệm mới báo giá pháp khí lá bùa và bút bùa rẻ nhất.Trần Nhất Khả không kiềm được líu lưỡi: “Ôi mợ, đắt thế!”Trần Nhất Khả rướn cổ nhìn quầy, một lá bùa chỉ to cỡ bàn tay mà báo giá năm mươi?! Có phải là đang lừa bịp tống tiền không?Người đàn ông trung niên trưng ra bộ mặt dửng dưng, chỉ hướng Thụy Phúc Trai phía đối diện: “Muốn rẻ thì được thôi, đi đối diện, mười tệ được một xấp, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.”Nếu không phải thấy cô gái điềm tĩnh này toát ra khí tràng hơi khác biệt thì ông ta đã không bán rẻ như vậy, đồ trong tiệm của ông ta đều là hàng thật!Chủ tiệm hếch cằm.Cố Khanh gật đầu với chủ tiệm, đưa tiền qua: “Cho tôi mười lá bùa, một cây bút vẽ bùa.”Người đàn ông trung niên nhận lấy tiền, đếm xong nói: “Chờ xíu!"Ông ta đi vào phòng trong nằm phía sau cửa hàng, khi đi ra thì tay cầm một xấp nhỏ lá bùa và một cây bút lông thoạt trông rất bình thường.Trần Nhất Khả ở bên cạnh trợn to mắt, nhìn muốn mỏi mắt nhưng không thấy những lá bùa và bút bùa này có cái gì khác biệt.Cố Khanh nhận lấy, kiểm tra trước, thấy trên lá bùa và bút bùa có vầng sáng trắng mờ, tuy ánh sáng khá nhạt nhưng xác thực là hàng thật, mới cất đồ vào túi.Cố Khanh nói với Trần Nhất Khả: “Được rồi, Nhất Khả, cậu lại đi theo tôi đến tiệm thuốc đông y mua ít chu sa là chúng ta có thể về trường học.”Trần Nhất Khả đồng ý, chờ ra cửa hàng pháp khí mới kề sát Cố Khanh, hỏi: “Khanh Khanh, cậu có chắc là mình không bị hố không vậy? Sao tôi thấy cái gọi là lá bùa, bút bùa rất bình thường mà.”Cố Khanh lắc đầu, nói: “Đây là một loại cảm giác.


Bùa thật cần trải qua nhiều công đoạn, ngâm vào tài liệu đặc biệt, từ người chuyên nghiệp mới làm ra được, trong lá bùa có khí tràng đặc biệt.

Loại giấy vàng của Thụy Phúc Trai phía đối diện đều là dùng máy móc sản xuất, cúng tổ lúc thanh minh mua tiền giấy ở chỗ đó phỏng chừng cũng không có tác dụng gì."Trần Nhất Khả gật đầu dù còn rất mơ hồ, cô ấy đi theo Cố Khanh đến tiệm thuốc đông y mua chu sa, sau đó hai người cùng nhau về trường học..


.

.Từ Hạo Hoa từ chùa Tích Vân về trường, vừa vào phòng ngủ, không rảnh chào hỏi bạn cùng phòng đã lao thẳng đến thùng rác, khiến ba tên NET* đang chơi game không phản ứng lại.(*) Thích ru rú trong nhà, phần lớn ăn bám cha mẹ, không chịu đi làm, không thích giao tiếp xã hội.Ba người bị động tác lao vào phòng như gió xoáy của Từ Hạo Hoa dọa sợ, giây sau thấy gã đứng sững sờ trước thùng rác rỗng tuếch..

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: Chương 49


Cậu trai ngồi gần cửa thấy Từ Hạo Hoa ngây ra cả buổi thì không kiềm được hỏi: "Lão Từ, bị sao thế?”Một tiếng hỏi liền đánh thức Từ Hạo Hoa.Gã quay đầu lại, nghiến răng nghiến lợi nhìn ba bạn cùng phòng: “Rác.

.

.vứt từ khi nào?”"Cái gì?" Bạn cùng phòng bận chơi game ngoáy lỗ tai, không phản ứng lại gã đang hỏi cái gì.Từ Hạo Hoa đi qua, đập bàn một cái thật mạnh, phẫn nộ hỏi: “Tôi hỏi là rác trong thùng vứt từ khi nào?!”Bạn cùng phòng ngồi gần cửa bị sắc mặt đen như mực của Từ Hạo Hoa dọa, cẩn thận dè dặt đáp: “Sáng.


.

.

sáng hôm nay! Hồi sáng tôi còn hỏi có cái gì muốn bỏ không, cậu nói không còn gì.”Nghe câu này Từ Hạo Hoa mới nhớ ra.Gã ôm đầu, thẻ gỗ hoa đào bị ném đi, hoàn toàn không thể tìm về được nữa, chẳng lẽ gã phải đi chùa Tích Vân ở lại nửa tháng sao?Từ Hạo Hoa siết chặt bùa hộ mệnh, vắt óc suy nghĩ.Không đúng!Nếu Từ Vân đại sư đúng là người tài ba thì tại sao lúc trước nói là chuyện của gã có thể giải quyết trong mấy ngày tới? Nhưng thẻ gỗ hoa đào có thể nhanh chóng giải quyết sự tình đã bị vứt rồi?Từ Hạo Hoa sửa sang lại suy nghĩ, chuyển ý nghĩ sang bạn học cùng lớp, người cũng có thể nhìn ra vấn đề của gã nằm ở đâu, chính là Cố Khanh....Hôm sau.Từ Hạo Hoa lại đến chặn đường.Bùa hộ mệnh trên tay đúng là hơi có ích, đêm qua không phát sinh chuyện kỳ lạ gì nữa, bạn gái cũng không bệnh thần kinh gọi điện thoại cho gã.Từ Hạo Hoa đến tìm Cố Khanh, bây giờ Cố Khanh là người duy nhất có thể giúp gã cấp tốc giải quyết kiếp hoa đào.Chưa đợi Từ Hạo Hoa nói chuyện, Trần Nhất Khả cùng Hách Viện Viện một trái một phải chắn ở trước mặt gã: “Từ Hạo Hoa, cậu muốn làm gì?!”Lần trước nghe Cố Khanh kể Từ Hạo Hoa chặn đường cô, khiến mấy bạn cùng phòng rất là gai mắt tên này, không ngờ mới cách mấy ngày lại giở chiêu cũ?!Từ Hạo Hoa không thể tiến lên, đôi mắt trông mong nhìn Cố Khanh: “Cố Khanh, mọi người là bạn học với nhau, cậu hãy giúp tôi đi! Hiện tại chỉ có cậu là giúp được tôi thôi!”Ý thức được Từ Hạo Hoa lần này thật sự là đến nhờ vả, Trần Nhất Khả và Hách Viện Viện mới hơi lùi lại, nhưng vẫn đứng hai bên trái phải che chở Cố Khanh.


Cố Khanh tập trung nhìn kỹ, hoa đào vẫn còn ở quanh người Từ Hạo Hoa, chẳng qua tạm thời bị một vầng sáng trắng giống như vòng bảo hộ bao trùm, xem ra Từ Hạo Hoa tìm được cao nhân.“Chẳng phải cậu đã tìm được cao nhân tạm thời phong hoa đào rồi sao? Người đó không nói cho cậu biện pháp giải quyết?" Cố Khanh hỏi.Vừa nghe Cố Khanh nhìn thấu có bùa hộ mệnh thì Từ Hạo Hoa càng khẳng định cô có thể giải quyết, vẻ mặt đau khổ nói: "Thẻ gỗ bị tôi vứt rồi, tôi đi tìm người giúp, nhưng phương trượng trong chùa nói không có thẻ gỗ thì phải trai giới tắm trong chùa nửa tháng mới được.”“Phụt!” Hách Viện Viện nghe nói Từ Hạo Hoa to con phải đi trong chùa trai giới tắm nửa tháng, cộng với biểu cảm nhăn nhó của gã thì không kiềm được cười lên.Cố Khanh nghe cũng cảm thấy có chút buồn cười, bất đắc dĩ nói: “Tôi thật sự chưa từng giải quyết chuyện như vậy, tôi chỉ biết nhìn.”Từ Hạo Hoa lắc đầu: “Cố Khanh, cậu nhất định có biện pháp.

Phương trượng nói vấn đề của tôi sẽ được giải quyết trong vòng vài ngày, người có thể giúp được thì tôi chỉ có thể nghĩ đến cậu.

Tôi có thể cho cậu phí dịch vụ, nói đi, mười nghìn? Hai mươi nghìn? Hay ba mươi nghìn?".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50: Chương 50


Trong nhà Từ Hạo Hoa có chút tiền, nếu không thì gã không thể nào theo đuổi bạn gái không chút kiêng dè như vậy, cho nên gã có thể trả được mấy chục nghìn để giải quyết vấn đề.Cố Khanh đang định nói chính mình thật sự không có cách nào, lại động ý niệm, bỗng nhiên nhớ đến một việc.Hình như cũng có cách đấy.Cố Khanh không kiên quyết từ chối, nói: “Vậy đi, ngày mai là thứ bảy, cậu để tôi trở về suy nghĩ một ngày, xem có cách nào không.

Nếu thật sự không được thì cậu hãy ở trong chùa nửa tháng đi!”“Được được được, Cố Khanh, tôi nhờ cả vào cậu.

Chỉ cần sự tình được giải quyết, tôi nhất định cho cậu phí dịch vụ hậu hĩnh!”Nghe Cố Khanh đồng ý giúp thì Từ Hạo Hoa rất vui, hoàn toàn bỏ ngoài tai nửa câu sau, chỉ chờ cô hỗ trợ giải quyết vấn đề.Chờ Từ Hạo Hoa đi khuất, Thẩm Thần lo lắng nhìn Cố Khanh: “Khanh Khanh, cậu thật sự có biện pháp?"Cố Khanh vuốt sống mũi, cười cười: “Ngày hôm qua cùng Nhất Khả đi mua đồ tôi còn chưa động vào, vừa lúc có thể làm thử.”Dù sao kiếp hoa đào của Từ Hạo Hoa không nên nghiêm trọng như vậy, nếu giải quyết theo cách của Cố Khanh thì chẳng những giải quyết vấn đề của gã, còn có thể khiến công tử đào hoa này yên lặng một thời gian.Vả lại nếu thật sự có số phí dịch vụ lớn vừa lúc trám vào tiền ngày hôm qua mua tượng Quan Âm, lá bùa, bút bùa linh tinh thì cũng giảm bớt căng thẳng thiếu tiền.Trần Nhất Khả ở bên cạnh há to miệng, muốn nói cái gì nhưng hậm hực khép miệng lại.Trần Nhất Khả thầm nghĩ: làm được không? Chính Khanh Khanh đã nói từ xưa đến nay chưa vẽ bùa bao giờ, nghe thật không đáng tin chút nào.Hôm nay Cố Khanh dậy sớm hơn mọi khi, sau khi đánh răng súc miệng thì vội vàng đi tới sân thể dục.Hiện giờ mỗi ngày thân thể của Cố Khanh đều hấp thu linh khí xung quanh, có thể nói là trạng thái siêu tốt.


Bây giờ cô đã dưỡng thành đồng hồ sinh học, mỗi sáng không đúng giờ thức dậy đi sân thể dục luyện một lần thuật luyện thể cơ sở đều sẽ cảm thấy thiếu cái gì đó.Cố Khanh hoàn thành bài tập rèn luyện một ngày, sau đó tắm rửa dâng hương.

.

.


đương nhiên không thể nào.Cố Khanh tắm vội rồi rửa tay, lấy ra lá bùa, bút bùa và chu sa đã mua.Cô định thử vẽ bùa hộ mệnh trước.Pha bút bùa, chấm bút bùa vào chu sa, sau đó Cố Khanh hắng giọng, tập trung tinh thần.Ba người sáu con mắt ở bên cạnh cùng nhìn chằm chằm, nín thở không dám nói chuyện, bỗng cảm thấy không khí hơi nghiêm túc.Cố Khanh tập trung tinh thần, khống chế linh khí trong thân thể từng chút một tập trung vào đầu bút.

Cô hít sâu một hơi, dựa theo cách vẽ bùa hộ mệnh mà trong đầu ghi nhớ, đè bút xuống giấy vàng.

Ánh sáng màu trắng nhạt theo chu sa hiện ra trên lá bùa trông càng tươi sáng, dần dà theo động tác của Cố Khanh hình thành một vòng sáng nguyên vẹn.Lần vẽ bùa đầu tiên của Cố Khanh rất thuận lợi.Quá thuận lợi, thế cho nên Cố Khanh một nét bút hoàn thành một tấm bùa hộ mệnh, tay cầm bút bùa vẫn chưa phản ứng lại.Thấy Cố Khanh đứng yên nửa ngày không có động tác, ba người ở bên cạnh lại gần, ngó ngang ngó dọc ‘quỷ vẽ bùa’ ở trên bàn, nhưng không nhìn ra có gì đặc biệt.Hách Viện Viện kéo tay áo của Cố Khanh: “Khanh Khanh, vẽ xong chưa?”Cố Khanh tỉnh táo lại, cẩn thận nhìn bùa hộ mệnh trên bàn, ưm, vốn quanh lá bùa tỏa ánh sáng trắng, hiện tại vẽ xong thì dường như ánh sáng trắng bên mép bùa hộ mệnh tụ tập quanh lá bùa hình thành một lớp bảo hộ như kết giới.Chắc đây là thành công.Cố Khanh gật đầu, cầm bùa hộ mệnh lên, chu sa thoáng chốc khô lại bám trên lá bùa..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom