Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cùng Trưởng Quan AA Luyến

Chương 40: Chết trong ánh sáng* fanfic


(*) 见光死: đề cập đến một số điều đẹp đẽ tồn tại trong các tác phẩm giả tưởng, văn học, điện ảnh và truyền hình. Một khi được đặt vào môi trường thực tế, chúng trở nên dễ bị tổn thương và mọi vẻ đẹp đều không còn nữa.

Lần này Diêu Văn Phỉ nói ra, Hải Kim cũng không oán hận hắn nữa, mà yên lặng nhìn chăm chú vào hắn, với ánh mắt vẫn không thể hiểu được.

Sở Nghiêu cũng không lập tức trả lời hắn.

Diêu Văn Phỉ không rõ nguyên nhân, hắn sờ sờ gáy, vẻ mặt kỳ quái hỏi: "Vậy Nghiêu ca, mày đây là biết hay là không biết vậy?

Không có bất kỳ âm thanh nào khác ngoài giọng nói của hắn trong phi thuyền, yên tĩnh đến mức có chút đáng sợ. Cho dù là Diêu Văn Phỉ thần kinh thô như thế cũng cảm nhận được có gì đó không đúng lắm.

Vì thế hắn ho khan hai tiếng: "Vậy chúng ta nói chuyện khác đi."

"Sĩ quan Tần, anh có kỹ năng nào theo đuổi người không?" Diêu Văn Phỉ lại dẫn đề tài tới Tần Đồ, khom cổ hỏi.

"Kỹ năng?" Tần Đồ nghiêng mắt cười liếc hắn một cái.

"Đúng là như vậy..." Diêu Văn Phỉ cong ngón tay ấn lên khóe mắt, nói không rõ ràng lắm: "Tôi thấy việc tôi không theo đuổi được người khác có lẽ không phải là vấn đề của bản thân tôi, có thể là phương diện kỹ năng không tốt lắm. Cho nên, nếu sĩ quan Tần có kinh nghiệm theo đuổi người khác, mong ngài có thể cho tôi một lời khuyên."

Hải Kim đang uống nước, nghe vậy trực tiếp phun ra một nửa, một nửa còn lại để lại trong cổ họng, mặt đỏ bừng, ho một hồi lâu mới ngừng lại, run rẩy vươn ngón tay chỉ vào Diêu Văn Phỉ, nói: "Đừng hoài nghi, chính là do bản thân cậu có vấn đề."

Diêu Văn Phỉ liếc mắt: "Anh có thể đừng mở miệng được không." Hắn nói xong lại bỏ thêm một câu: "Anh và Nghiêu ca đều không có tư cách mở miệng."

"Hửm?" Tần Đồ nhướng mày.

Diêu Văn Phỉ liếc mắt nhìn Hải Kim và Sở Nghiêu, nói: "Hải Kim là bởi vì miệng chó không phun ra ngà voi (1), tôi không thích nghe. Còn Nghiêu ca, đương nhiên là bởi vì cậu ấy không có kinh nghiệm ở phương diện này rồi."

(1) 狗嘴裏吐不出象牙: một thành ngữ Trung Quốc có nghĩa là người xấu không thể nói được điều gì tốt.

"Không có kinh nghiệm?"

Tần Đồ luôn tùy ý nói chuyện vào đúng thời điểm.

"Đúng vây." Diêu Văn Phỉ cũng có cảm giác, thao thao bất tuyệt: "Cậu ấy chính là đang phung phí của trời, lãng phí khuôn mặt này một cách vô ích. Anh có biết mỗi ngày trên diễn đàn của trường quân đội Liên Bang có biết bao nhiêu người thổ lộ với cậu ấy không?"

Diêu Văn Phỉ nói xong liền lắc đầu, tự hỏi tự đáp: "Nhưng cậu ấy chỉ là một khúc gỗ."

Không cần biết đối phương có lai lịch gì, đáng yêu, gợi cảm, nhiệt tình...... Hắn đều không thèm liếc mắt một cái.

Sở Nghiêu cuối cùng cũng quay đầu lại, không có biểu tình gì nhìn Diêu Văn Phỉ, nói: "Không hôn mê thì ít nói một chút."

Diêu Văn Phỉ há miệng, ngoan ngoãn im lặng.

Nhưng người không có mắt dường như không chỉ có một mình hắn.

Tần Đồ chậm rãi mở miệng: "Nói như vậy, cậu ấy quả thật không có cách nào cho cậu kinh nghiệm."

Diêu Văn Phỉ vừa mới vui mừng thốt ra "Đúng vậy", đột nhiên phản ứng lại, hiện tại hắn tạm thời không thể lắm miệng, chỉ đành âm thầm liếc Sở Nghiêu một cái, tức giận ngậm miệng lại, sau đó chỉ chỉ miệng mình và Sở Nghiêu, làm động tác ám chỉ Tần Đồ việc này sau này bàn lại.

Tần Đồ có một ưu điểm, chỉ cần anh không muốn nghe thì có thể không nghe. Không muốn nhìn, cho dù là nhìn thấy, cũng sẽ giả bộ không nhìn thấy.

Nhưng Hải Kim nói đó là khuyết điểm.

Lúc này Tần Đồ đang phát huy ưu điểm của mình, chỉ thấy anh dứt khoát cởi dây an toàn, bước chân về phía trước, tựa vào một bên ghế của Sở Nghiêu, ngồi xuống bên cạnh Diêu Văn Phỉ ở hàng sau, vừa ngồi xuống vừa nói: "Nói tiếp đi, trên diễn đàn thổ lộ với cậu ấy như thế nào?"

Diêu Văn Phỉ: "......"

Hắn mở to hai mắt nhìn Sở Nghiêu lại nhìn Tần Đồ, nhất thời không biết nên mở miệng hay nên câm miệng.

"Cậu không nói thì sao tôi có thể tổng hợp cho cậu kỹ thuật theo đuổi người? "Tần Đồ ân cần dụ dỗ: "Nhìn nhiều mới có thể học được, hiểu chưa?"

Diêu Văn Phỉ siết chặt nắm tay, nhìn đường quai hàm của Nghiêu ca ở hàng đầu.

Tần Đồ, nguy hiểm.

Thấy Diêu Văn Phỉ vẫn không chịu mở miệng, Tần Đồ bật cười, chọc chọc cánh tay Diêu Văn Phỉ, nói: "Bị câm à?"

Diêu Văn Phỉ thật ra cũng rất muốn nói chuyện, cảm giác tin nóng giấu ở trong lòng tựa như trúng một số tiền lớn lại chỉ có thể che dấu tai mắt người khác gặm bánh bao.

Ấm ức.

Vì thế hắn cân nhắc trái phải một chút, lựa chọn phương án thỏa hiệp, vừa không chọc giận Nghiêu ca vừa không đắc tội Tần Đồ.

Hắn đè giọng xuống thấp nhất, ghé sát vào Tần Đồ, thì thầm: "Hầu như mỗi ngày trên diễn đàn đều có người thổ lộ với Nghiêu ca, còn có người lợi hại hơn, một số Omega có thể rảnh rỗi đến lợi hại, vậy mà bắt đầu viết fanfic.

Tần Đồ phối hợp với hắn hơi nghiêng người, ý bảo hắn tiếp tục.

Diêu Văn Phỉ thấy thế, nhận được cổ vũ cực lớn, khép hai tay lên miệng, lặng lẽ nói nhỏ: "Một trong những nhân vật chính trong fanfic thường là người thích Nghiêu ca, nhân vật chính còn lại nhất định là Nghiêu ca. Có nhiều loại fanfic đa dạng khác nhau, chẳng hạn như 《 Tình yêu cấm đoán của thiếu tá lạnh lùng》, 《 tôi và người đàn ông thần bí kia 》, 《 Alpha này làm cho tôi không có cách nào xuống giường được 》 vân vân, vô cùng..."

Diêu Văn Phỉ suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng tìm được một từ thích hợp để hình dung, hắn mở to hai mắt: "Vô cùng, vô liêm sỉ!"

Khi người đang kích động, âm thanh nói chuyện khó tránh khỏi có hơi lớn một chút.

Diêu Văn Phỉ vừa nói xong liền liếc Sở Nghiêu, thấy Sở Nghiêu hết sức tập trung điều khiển tinh hạm, mới thở phào nhẹ nhõm.

Tần Đồ cũng nhìn Sở Nghiêu theo ánh mắt của hắn, sau đó cười hỏi Diêu Văn Phỉ: "Cậu ấy biết không?"

Diêu Văn Phỉ lén lút nâng eo lên, thấp giọng nói: "Biết, nhưng cậu ấy chưa bao giờ xem."

"Có điều thỉnh thoảng tôi ở ký túc xá sẽ đọc cho cậu ấy nghe." Diêu Văn Phỉ còn nói, "Nói chung, đọc xong sẽ bị đánh đập dã man."

Tần Đồ như cười như không: "Tự mình chuốc lấy."

Diêu Văn Phỉ: "......"

"Cho tôi xem." Tần Đồ vươn tay về phía hắn, bàn tay tuy mỏng nhưng lại có cảm giác mạnh mẽ.

"Cái gì?" Diêu Văn Phỉ nhất thời có chút bối rối.

"Tình yêu cấm đoán của thiếu tá lạnh lùng." Tần Đồ nhướng mày, "Tôi cũng muốn xem, cấm đoán như thế nào."

"Đậu má! Anh câm miệng." Diêu Văn Phỉ nóng nảy muốn bịt miệng Tần Đồ, bị anh nhẹ nhàng ngăn lại.

Đợi vài giây, thấy Sở Nghiêu vẫn không có phản ứng gì với hai người bọn họ, dường như là không có ý định quản hai người bọn họ. Diêu Văn Phỉ mới nhẹ nhàng tháo thông tấn khí trên cổ tay xuống, vào acc của mình, nhấn vào diễn đàn.

Sau đó hắn ra hiệu cho Tần Đồ nhích lại gần một chút, hai người cùng nhìn.

Trang đầu diễn đàn chính thức của Liên Bang gần đây rất hài hòa, lướt xuống dưới đều là bài dăng liên quan đến những tin tức lớn gần đây.

Tiêu đề giống như #Omega chạy trời không khỏi nắng, chỉ có thể tự cứu chính mình# Nhấn vào, phía dười là một loạt Omega đang khóc huhu.

Diêu Văn Phỉ trực tiếp lướt qua, kéo nửa ngày có lẽ là cảm thấy có chút phiền phức, trực tiếp mở thanh tìm kiếm nhanh.

Tìm kiếm từ mấu chốt —— Sở Nghiêu.

Không tới 2 giây, hàng trăm ngàn bài post nhảy ra.

Diêu Văn Phỉ mở ra bài post mới nhất.

Không phụ kỳ vọng, tuy rằng không phải là 《 Tình yêu cấm đoán của thiếu tá lạnh lùng》, nhưng cũng không kém.

Là một fanfic, tên là "Anh ấy yêu vòng eo thon nhỏ của tôi"

Lúc nhấn vào, tay Diêu Văn Phỉ có chút run rẩy, hắn vẫn chưa quen với thể loại fanfic như vậy.

Tần Đồ đè bàn tay đang run rẩy của hắn lại, trầm tư cầm lấy thông tấn khí, cuối đầu nhìn.

"9 gừi 43 phút tối, Sở Nghiêu, vẫn chưa về.

Lâm Phi Phi biết, có được một Alpha ưu tú như vậy, nhất định cậu phải chịu cô độc. Nhưng, cậu không hối hận.

Là một Omega cấp S, điều khiến cậu tự hào nhất chính là vòng eo của mình. Nhớ năm đó, cho dù là Sở Nghiêu, cũng thua dưới thắt lưng thon nhỏ của cậu."

Mí mắt Tần Đồ giật giật, bỏ qua hai trang, tiếp tục nhìn xuống.

"Sở Nghiêu đêm nay rất im lặng, làm chuyện kia cũng im lặng mà so tài, đêm nay trôi qua, dĩ nhiên eo Lâm Phi Phi bị hắn nhéo xanh tím.

Nhưng Lâm Phi Phi nhìn Sở Nghiêu yên tĩnh ngủ bên cạnh, vuốt v e lông mày hơi nhíu lại của hắn, cảm thấy những đau khổ mà cậu chịu đựng, là đáng giá!

Không phải là yêu vòng eo của cậu sao, yêu đến mức vừa làm vừa bấm, yêu đến mức hôn từng cái từ sau lưng.

......

Lâm Phi Phi tự bôi thuốc lên thắt lưng mình, có chút đau đớn, nhưng... Cậu cũng không phải là không sảng khoái."

"Cái này viết cái gì vậy?"

Tần Đồ rũ mắt rời khỏi bài post này, hồi tưởng lại cảnh xuân sắc vừa rồi.

Văn viết không được tốt lắm, nhưng mộng lại khá hay.

Diêu Văn Phỉ đọc cho Sở Nghiêu những thứ này?

Tần Đồ cúi đầu cười gượng.

Đáng bị đánh.

"Thế nào?" Diêu Văn Phỉ lại gần, "Có phải đặc biệt hủy tam quan không?"

"Ôi đệch, tuyệt vời." Diêu Văn Phỉ chậc chậc bĩu môi nói, "Đám người này thật sự biết ảo tưởng, có một số việc, anh xem Nghiêu ca làm được sao? Fanfic chính là fanfic, không có não."

Tần Đồ nhướng mày, không nói gì, tiếp tục xem những bài post khác.

Bỗng nhiên, đầu ngón tay anh dừng lại, giương mắt nhìn Diêu Văn Phỉ, nói: "Sao còn có cậu ấy và Trần Duy?"

"Hả?" Diêu Văn Phỉ ngay từ đầu không kịp phản ứng, sau đó từ mũi hắn hừ một tiếng:" Hừ, cái này hả, bình thường. Đừng quá ngạc nhiên."

"Trần Duy không phải là Alpha sao?" Tần Đồ hứng thú hỏi.

Diêu Văn Phỉ xua tay: "Thôi đi, mặc kệ là cái gì, bọn họ đều có thể nuốt."

"Bọn họ còn viết về lão tử và thú nhân, mẹ nó." Diêu Văn Phỉ nói đến chuyện cũ liền tức giận, liếc mắt: "Mấu chốt là lão tử ở dưới, con mẹ nó thật quá đáng."

Tần Đồ: "......"

"Anh đang xem Nghiêu ca và Trần Duy hả?" Diêu Văn Phỉ vươn cổ nhìn màn hình thông tấn khí.

"Không." Tần Đồ lắc đầu, còn nói: "Sao không có của tôi?"

"Của anh?" Diêu Văn Phỉ sửng sốt, nói: "Vậy anh phải nhanh chóng tìm kiếm tên của mình, sao anh có thể tìm tên của mình trong fanfic của Nghiêu ca chứ, hahahaha quá buồn cười."

Diêu Văn Phỉ dường như cảm thấy chuyện này thật sự vô cùng buồn cười, hắn còn quay đầu đi vỗ vai Hải Kim, muốn Hải Kim cười theo hắn, ai ngờ Hải Kim chỉ trầm mặc thưởng cho hắn một ánh mắt thiểu năng.

Diêu Văn Phỉ đành phải quay đầu lại tiếp tục đối mặt với Tần Đồ.

"Buồn cười sao?" Tần Đồ cũng nhìn hắn, nhếch khóe môi.

"Chắc chắn buồn cười. Điều này không phải đơn gian và dễ hiểu sao?" Diêu Văn Phỉ một bộ chỉ điểm giang sơn (2), "Anh tìm kiếm chính mình trong bài post của Nghiêu ca, vậy tìm ra không phải là fanfic của hai người sao?"

(2) 一副指點江山的模樣: có nghĩa là hành động cường điệu và nói những lời lớn lao.

Đột nhiên, chữ cuối cùng của Diêu Văn Phỉ kẹt ở trong cổ họng, vẻ mặt hắn mơ hồ lẩm bẩm: "Sĩ quan Tần, vẻ mặt này của anh không thích hợp."

Bình tĩnh, quá mức bình tĩnh.

Vẻ mặt bình tĩnh nghe hắn nói. Giống như bản thân hắn không nói sai.

"Nói thử xem, sao lại không đúng?" Tần Đồ gật đầu cười với hắn.

"Không phải anh thật sự muốn xem anh và..." Diêu Văn Phỉ nhíu mày, "Fanfic của Nghiêu ca chứ?"

"Tôi không thể xem?" Tần Đồ giương mắt hỏi ngược lại.

Diêu Văn Phỉ: "......"

Anh thật sự muốn hỏi một cách hiển nhiên như vậy sao?

Đậu má, con mẹ nó anh tự mình xem fanfic của mình, cùng là Alpha, không thấy ghê tởm sao?!

____________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Giấc mộng của Tần Đồ: nghề phụ—— trở thành ta viết fanfic

Sở Nghiêu: (trầm tư) Quả nhiên, có vài người chặt tay thì tốt hơn.

Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã bỏ phiếu bá vương hoặc dịch dinh dưỡng tưới tiêu cho tui trong thời gian 2020-08-2523:02:00~2020-08-2523:36:44~

Cảm ơn tiểu thiên sứ ném ra mìn: A a a một cái;

Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ tui, tui sẽ tiếp tục cố gắng!
 
Chương 41: Tôi thật đáng thương, không ai yêu tôi


Sắc mặt Diêu Văn Phỉ thay đổi tương đối đặc sắc, từ "không thể tin được" đến "anh thật bất thường" rồi đến "quả nhiên là như thế", quả thực là thay đổi bất ngờ.

Cuối cùng vẻ mặt của hắn dừng lại ở trạng thái "Triệt để hiểu ra", thật lâu cũng không thể khôi phục như cũ.

Hải Kim hoàn toàn chứng kiến quá trình biến đổi sắc mặt này, anh cho rằng hôm nay mình đã chứng kiến được sự giác ngộ của Diêu Văn Phỉ, có chút vui mừng vỗ vỗ vai Diêu Văn Phỉ, hỏi: "Bây giờ đã hiểu chưa?"

Diêu Văn Phỉ nghiêm túc gật đầu, trầm giọng nói: "Đã hiểu."

Hải Kim nhướng mày, nhếch miệng đáp: "Cho nên đối với việc này cậu thấy thế nào?"

Tần Đồ cũng buông thông tấn khí xuống, tùy ý cầm trong tay, nghe vậy ung dung ngước mặt nhìn hai người, bộ dáng sẵn sàng lắng nghe.

Vẻ mặt Diêu Văn Phỉ phức tạp nhìn Tần Đồ, lại quay đầu nhìn Sở Nghiêu vẫn im lặng, nặng nề thở dài một hơi.

Hải Kim: "... Ý cậu là sao?"

"Tôi hiểu rồi." Diêu Văn Phỉ lại thở dài một hơi.

Tần Đồ cười hỏi: "Cậu hiểu cái gì? Nói nghe xem."

Diêu Văn Phỉ trầm mặc hai giây, vẻ mặt đông lại, cầm lấy thông tấn khí trong tay Tần Đồ, cúi đầu chậm rãi nói: "Tôi hiểu hết, cái này, chính là sự quật cường của nam nhân."

Tần Đồ: "?"

Hải Kim: "?"

Diêu Văn Phỉ tiếp tục nói: "Sĩ quan Tần, đều là Alpha, tôi hiểu loại tâm tình này của anh."

"Anh muốn xem fanfic của anh và Nghiêu ca, chắc hẳn là rất muốn biết trong mắt người khác ai trên ai dưới."

"Ví dụ, nếu có fanfic của tôi và Hải Kim, tôi thực sự rất muốn biết giữa tôi và anh ta, ai kèo trên."

"Đây chính là sự quật cường của cường giả, tôi hiểu rất rõ, tôi hiểu anh, sĩ quan Tần."

Hải Kim: "?"

Tần Đồ: "......"

Diêu Văn Phỉ nói xong còn hết sức tự nhiên gật đầu, hiển nhiên vô cùng tán thành quan điểm suy đoán của hắn.

Sắc mặt Hải Kim đen đến không có cách nào nhìn, anh "bộp" một cái vào sau gáy Diêu Văn Phỉ, tức giận nói: "Cậu thì biết cái rắm!"

Diêu Văn Phỉ ôm gáy, vẻ mặt mơ hồ nhìn anh.

Hải Kim nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng có con mẹ nó nếu như, không có nếu như!"

Diêu Văn Phỉ: "... Tôi chỉ lấy ví dụ thôi."

"Không cho phép so sánh như vậy!" Hải Kim vẻ mặt ăn phân sắp nôn ra.

Diêu Văn Phỉ còn có chút oan ức: "Không cho thì không cho, kích động như vậy làm gì, không phải tôi muốn thể hiện một cách sinh động ý định của sĩ quan Tần thôi sao?"

"Cậu cảm thấy cậu đã hiểu?" Hải Kim liếc xéo hắn, "Cậu cho rằng cậu đúng?"

"Không đúng sao?" Diêu Văn Phỉ mơ hồ, nhưng lập tức lại tự tin, "Quả nhiên sự thật chính là như thế."

"Đúng không, sĩ quan Tần?" Hắn nhìn về phía Tần Đồ.

Tần Đồ cười cười, không đáp lời.

Diêu Văn Phỉ cúi đầu loay hoay thông tấn khí, đầu ngón tay vừa động, miệng vừa nói thầm: "Alpha đối với Alpha đều có thái độ thù địch mà, một Alpha muốn xem fanfic với một Alpha khác, không phải là muốn so sánh với người ngoài xem ra ai mạnh hơn sao."

"Tôi không nói sai." Diêu Văn Phỉ càng nói càng thấy oan ức, người đàn ông cao 1m9 gần như muốn rơi lệ.

Hải Kim thật sự hết chỗ nói rồi, quay đầu đi không hề nhìn tên ngu xuẩn này nữa, giống như liếc mắt một cái anh sẽ vô sinh vô dục, liếc mắt một cái anh sẽ sống ít đi 10 năm.

Có thể tức chết người.

Tần Đồ vỗ vỗ vai hắn, cười nhận lấy thông tấn khí từ trong tay hắn, nói: "Để tôi xem lại."

Diêu Văn Phỉ tủi thân hít hít cái mũi, nói: "Sĩ quan Tần, anh muốn xem cái gì vậy?"

Tần Đồ khẽ nhướng mày: "Tôi tự xem, cậu bình tĩnh một chút, đừng khóc."

Diêu Văn Phỉ: "......"

Hic, thật sự muốn khóc.

"Chúng ta cùng xem đi." Diêu Văn Phỉ xoay mông, thay đổi vị trí, đối diện Tần Đồ nói, "Tôi không muốn nhìn thấy Hải Kim."

Hải Kim: "......"

Tôi con mẹ nó cũng không muốn thấy cậu.

Tần Đồ không né tránh hắn, cúi đầu mở thông tấn khí, một lần nữa kéo đến trang vừa đóng.

"Đây là fanfic của Nghiêu ca và Lâm Luyến, không biết ai viết." Diêu Văn Phỉ ngoài bi thương vẫn chuyên nghiệp giải thích cho Tần Đồ.

"Tôi biết." Tần Đồ cười nói, "Thị lực của tôi rất tốt."

Diêu Văn Phỉ: "......"

Tần Đồ lướt một hồi, quả thật không thấy của mình và Sở Nghiêu, chán chết nên thoát ra.

Diêu Văn Phỉ tinh mắt nhìn thấy, nói: "Không tìm được đúng không? Dù sao sĩ quan Tần cũng vừa tới trường quân đội Liên Bang, có thể rất nhiều người còn chưa kịp biết anh."

Hắn vừa nói vừa kéo màn hình: "Nhưng anh có thể thoát ra rồi xem fanfic về mình."

"Ơ!" Hắn bỗng nhiên kinh ngạc quát to một tiếng, "Không nghĩ tới, fanfic của anh lại có nhiều như vậy."

Trong giọng nói ẩn chứa hâm mộ.

Trong diễn đàn có hơn trăm trang fanfic lấy Tần Đồ làm nhân vật chính, Diêu Văn Phỉ ở trường quân đội Liên Bang lâu như vậy cũng chỉ có 20 trang mà thôi, sĩ quan Tần mới tới vài ngày, đã rầm rộ như thế.

Chua.

Hắn cúi đầu đại khái lướt xuống, bỗng nhiên ngạc nhiên nói: "Đậu má, thế mà lại có anh và hiệu trưởng đấy!"

Tần Đồ không có biểu tình gì nhìn hắn một cái.

Diêu Văn Phỉ tiếp tục lật: "Wow, bài này là của anh và sĩ quan Mục!"

Tần Đồ đành để ý đến hắn, uể oải mở miệng: "Người viết ánh mắt không tốt."

"Ừ, đúng đấy." Diêu Văn Phỉ gật đầu tán thành, "Anh và hiệu trưởng có thể có quan hệ gì chứ, ánh mắt những người này quả thực không tốt."

Lại qua vài giây, Diêu Văn Phỉ ngưng trượt đầu ngón tay.

Tần Đồ ngửa ra sau, tựa lưng vào ghế, miễn cưỡng khoát tay bên cạnh, hỏi: "Lần này là với ai?"

Diêu Văn Phỉ muốn nói lại thôi.

Tần Đồ: "?"

Diêu Văn Phỉ: "Với... Tôi."

Tần Đồ: "Vậy ánh mắt vị này lại càng không tốt."

Diêu Văn Phỉ: "... Đúng vậy."

Tần Đồ cười cười.

"Không xem không xem nữa!" Diêu Văn Phỉ chột dạ tắt thông tấn khí, cao giọng nói: "Không có cái nào khiến người ta hài lòng."

"Khụ khụ, sĩ quan Tần, anh kéo đề tài đi xa rồi." Diêu Văn Phỉ dường như mới phản ứng được hắn bị Tần Đồ dắt mũi đi một vòng, căm giận bất bình nói: "Anh còn chưa nói cho tôi biết kỹ thuật theo đuổi người đâu."

"Muốn biết?" Tần Đồ nhướng mày.

"Muốn."

"Theo đuổi người thật ra rất dễ, đầu tiên phải thỏa mãn ba điều kiện."

Tần Đồ lười nhác vươn ba ngón tay thon dài quơ quơ trước mặt Diêu Văn Phỉ, nhếch môi nói: "Một, phải đẹp như tôi."

Diêu Văn Phỉ: "......"

"Hai, phải thú vị như tôi."

Diêu Văn Phỉ: "......"

"Ba, phải có tiền như tôi."

"..." Diêu Văn Phỉ nhịn không được trợn trắng mắt, hỏi: "Chỉ như vậy?"

"Nói chung chính là như vậy." Tần Đồ chống má nhìn hắn, "Nhưng đối với cậu mà nói, điều kiện có thể sẽ càng thêm hà khắc."

Diêu Văn Phỉ: "...?"

Mẹ nó anh sỉ nhục tôi!

"Vậy anh theo đuổi được chưa?" Diêu Văn Phỉ hỏi.

Tần Đồ như cười như không cười nhìn hắn, không nói gì.

"Không thể nào?" Diêu Văn Phỉ mở to hai mắt, "Vậy người anh theo đuổi thật sự không có mắt."

Tần Đồ lại cười cười, vẻ mặt khó hiểu.

Hải Kim thật sự là không thể nhịn được nữa, vì mình nhét tai nghe, quay mặt ra ngoài cửa sổ một mình buồn phiền.

"A, trưa nay tôi chuẩn bị hẹn y tá phòng khám của Hải Kim ra ngoài chơi, sĩ quan Tần nói xem tôi nên theo đuổi cô ấy thế nào thì tốt?"

"Không biết, tôi chưa từng theo đuổi y tá."

"Nhưng gần đây không phải anh đang theo đuổi người khác sao? Khẳng định có kinh nghiệm." Diêu Văn Phỉ chắc chắn nói.

Tần Đồ đổi tay chống má, không chớp mắt nhìn chằm chằm sườn mặt Sở Nghiêu, chậm rãi nói: "Kinh nghiệm?"

"Luyện thêm chút cơ bắp chân, hẳn là có thể đuổi kịp, con gái chạy không nhanh." Anh thờ ơ nói.

Diêu Văn Phỉ: "?"

Tôi nghi ngờ anh đang chơi tôi, hơn nữa có bằng chứng.

Trong tinh hạm khó có được vài giây yên tĩnh.

Tần Đồ cười cười nhìn về phía Diêu Văn Phỉ: "Sao không nói nữa?"

Diêu Văn Phỉ: "Tôi với anh không còn gì để nói."

Hắn vươn cổ, gọi Sở Nghiêu: "Nghiêu ca, còn bao lâu nữa tới? Tao rất muốn đi khỏi đây."

Sở Nghiêu đang trầm mặc mở miệng: "Cùng nhau xem fanfic xong rồi?"

Diêu Văn Phỉ: "Ách...... Nghiêu ca, mày nghe thấy rồi à."

Sở Nghiêu: "Là ai cho mày ảo giác tao bị điếc?"

Tần Đồ bên cạnh khẽ cười một tiếng.

Diêu Văn Phỉ: "......"

Tôi thật đáng thương, không ai yêu tôi.

Nhưng mà loại bi thương này kéo dài không bao lâu, phía trước đã mơ hồ có thể nhìn thấy vườn hoa nhỏ của phòng khám Hải Kim.

"Đến rồi." Giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Sở Nghiêu truyền đến.

"Để tôi đi trước cho!" Diêu Văn Phỉ đứng bật dậy, chiếm lĩnh cửa khoang tinh hạm trước mặt Hải Kim.

Hải Kim: "Cậu đúng là có bệnh, thật đấy."

Sở Nghiêu nhấn xuống bàn điều khiển, dừng tinh hạm lại, quay đầu nói với Hải Kim: "Bác sĩ Hải, không cần cho cậu ấy thuốc say sóng đặc biệt của anh đâu."

Hải Kim gật đầu tán thành.

Diêu Văn Phỉ vẻ mặt bị thương hỏi: "Tại sao?"

Sở Nghiêu liếc hắn một cái: "Mày nói nhiều."

Diêu Văn Phỉ: "... Vậy sĩ quan Tần cũng nói nhiều."

Vẻ mặt Sở Nghiêu bình thản: "Anh ta không uống thuốc say sóng."

Nói tóm lại, phần lớn Diêu Văn Phỉ nói nhiều là do thuốc say sóng bảo vệ, Tần Đồ nói nhiều phần lớn là do anh dựa vào bản lĩnh.

Diêu Văn Phỉ: "Hic, bây giờ tôi cũng khó chịu như thất tình, các người đều bắt nạt tôi."

Tần Đồ từ hàng sau miễn cưỡng đứng lên, vỗ vỗ vai hắn, nói: "Cố lên, trở về rèn luyện nhiều, sớm muộn gì cũng có ngày đuổi kịp."

Diêu Văn Phỉ đáng thương quay đầu lại: "Mượn cát ngôn của anh, anh cũng vậy."

Tần Đồ hiếm khi phụ họa hắn, cười gật đầu.

"Đi nhanh lên." Sở Nghiêu khoanh tay, nheo mắt nhìn Tần Đồ đang di chuyển chậm rãi.

Lúc này trong tinh hạm chỉ còn lại hai người bọn họ.

Tần Đồ đang chuẩn bị bước ra cửa khoang thì dừng lại, nhếch môi cười nói: "Thiếu tá không phải nghe thấy sao, tôi không đuổi kịp người, hơi đau lòng, không có cách nào đi nhanh."

Sở Nghiêu mặt không đổi sắc nhìn anh chằm chằm.

"Muốn tôi giúp anh không?" Sở Nghiêu hỏi.

Tần Đồ ở lại không đi, nghe vậy ngước mắt lên: "Giúp thế nào?"

"Nếu đau lòng không đi nhanh được, vậy cái chân kia đánh gãy, bò hẳn là rất nhanh?"

Tần Đồ: "......"

"Thiếu tá, không thể bạo hành gia đình nha." Tần Đồ cười cong mắt, bỏ lại một câu nguy hiểm mười phần, lưu loát đi ra cửa tinh hạm.

Chờ Sở Nghiêu nghe xong những lời này phản ứng lại thì Tần Đồ đã ở ngoài bãi đỗ tàu ngầm của phòng khám.

Sở Nghiêu cúi đầu ấn đóng cửa khoang, khom lưng ra khỏi tinh hạm, hắn mím môi, gân xanh ở thái dương giật giật.

Tần Đồ không có việc gì đứng ở cửa ngoài bãi đỗ tàu ngầm chờ Sở Nghiêu, đột nhiên, thông tấn khí trên cổ tay anh truyền đến thông báo tin nhắn.

Anh cụp mắt liếc một cái, đang muốn theo thói quen dời mắt đi, phát hiện tin nhắn này không phải là thông tấn khí của anh.

Mà là thông tấn khí của Sở Nghiêu được liên kết với thông tấn khí của anh.

Người gửi tin —— Trần Duy.

Nội dung tin nhắn: Lời mời kết bạn.

Thêm một tin nhắn tạm thời: "Sở Nghiêu, tôi là Trần Duy, vui lòng đồng ý."

Tần Đồ nhìn chằm chằm tin nhắn này ba giây, sau đó không có biểu tình gì đóng thông tấn khí của mình lại, một lần nữa đeo lên cổ tay, không can thiệp vào thông tấn khí của Sở Nghiêu.

Sở Nghiêu còn chưa ra khỏi bãi đỗ tinh hạm.

Tần Đồ dùng đầu lưỡi đẩy má, cảm thấy thiếu tá sao lại chậm như vậy.

Người rảnh rỗi sinh nông nổi thì nghĩ đông nghĩ tây, nội dung nghĩ đông nghĩ tây của Tần Đồ là fanfic khi nãy nhìn thấy trên tinh hạm.

—— Fanfic của Sở Nghiêu và Trần Duy.

Hình như nó tên là.... 《Sĩ quan nóng bỏng yêu hết mình》.

Tên thông dụng với ý nghĩa phổ biến.

Đôi mắt Tần Đồ sâu thẳm.

Anh quay đầu nhìn đàn bướm không thể tách rời trong hoa viên xa xa, không biết lại nghĩ tới cái gì, khẽ nhíu mày.

"Chậc." Anh vuốt màn hình thông tấn khí, trong cổ họng phát ra âm thanh trầm thấp, "Trần Duy sao?"

_____________________

Tác giả có lời muốn nói:

Chương này thiên ngược văn, Diêu Văn Phỉ nói.

Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã bỏ phiếu bá vương hoặc dịch dinh dưỡng tưới tiêu cho tui trong thời gian 2020-08-2823:36:44

Cảm ơn thiên thần nhỏ đã ném mìn: Núi và sông 1;

Cảm ơn thiên thần nhỏ tưới tiêu dinh dưỡng: Ly 50 bình; Mây đen 30 bình; Thanh Trì 5 bình; Demo~test1 chai;

Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ tui, tui sẽ tiếp tục cố gắng!
 
Chương 42: Sĩ quan


Sở Nghiêu từ trong bãi đỗ ngầm đi ra nhìn thấy cảnh tượng như thế này: Tần Đồ không có việc gì đứng ở cửa, cụp mắt nhìn chằm chằm thông tấn khí trên cổ tay mình, không biết đang suy nghĩ gì, vẻ mặt xa cách đờ đẫn.

"Sao anh còn chưa đi?" Sở Nghiêu đến gần lối ra, liếc Tần Đồ một cái, hỏi.

Tần Đồ không nhanh không chậm nhét tay vào túi quần, hừ nhẹ một tiếng: "Muốn tôi đi gấp gáp như vậy?"

Sở Nghiêu: "Không phải anh muốn đi thăm hiệu trưởng William sao?"

Hai người song song đi ra ngoài, bước chân không nhanh không chậm.

Nghe xong lời này của Sở Nghiêu, Tần Đồ chợt dừng chân, quay đầu nhìn Sở Nghiêu.

"Anh nhìn tôi làm gì?" Sở Nghiêu cũng dừng bước, hỏi.

Tần Đồ chậm rãi nheo mắt, ngữ khí không nói nên lời là tư vị gì, có vài phần vi diệu: "Cậu chịu gọi hắn là hiệu trưởng, lại không chịu gọi tôi là sĩ quan?"

Sở Nghiêu: "......"

Sở Nghiêu hít sâu một hơi, hắn có cảm giác giống như bị người ta dùng cục tuyết đập một cái, không đau, nhưng lại có loại buồn bực không thể giải tỏa.

Hắn đem loại buồn bực này quy hết cho Tần Đồ thỉnh thoảng đột nhiên thốt ra lời không giải thích được.

Bạn không thể nói anh ta hỏi không đúng, nhưng chỉ là không rõ tại sao người này khi nói chuyện lại cân nhắc một số điểm kỳ quái, luôn lệch khỏi quỹ đạo trọng tâm, làm cho người ta nói không nên lời.

Giống như nói kiểu gì cũng có chút mập mờ, vi diệu.

Cho nên Sở Nghiêu lười phản ứng Tần Đồ, liếc anh một cái, nói câu "Tạm biệt", sau đó nghiêng đầu.

Hai tay nhét vào trong túi áo, bước đi.

Thời tiết ở Dương Tử Tinh nắng mưa thất thường, khi nãy xuống tinh hạm còn có từng đợt ánh mặt trời, bây giờ mới qua vài phút, mây đen nóng lòng muốn bao phủ bầu trời phòng khám.

U tối, ngột ngạt, nặng nề.

Sở Nghiêu ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt một cái, tùy ý đội mũ áo hoodie lên đầu, mũ đen hơi che khuất khuôn mặt của hắn, chỉ lộ ra xương quai hàm gầy gò.

Tần Đồ phía sau dường như không theo kịp, Sở Nghiêu dừng một chút, cũng chỉ dừng chừng một giây, sau đó khôi phục động tác đi lại ban đầu.

"Chờ một chút."

Tần Đồ gọi hắn lại.

Sở Nghiêu đứng tại chỗ, hơi nghiêng đầu, tay vẫn nhét trong túi áo hoodie, gió đột nhiên trở nên có chút nóng nảy, thổi bay quần áo của hắn.

Hắn đứng trong gió, cao lớn dũng mãnh.

"Xem thông tấn khí của cậu đi, có người tìm cậu, hẳn là rất gấp."

Tần Đồ bị gió thổi đến hơi nheo mắt lại, anh lấy tay nhẹ nhàng che xuống, bàn tay đặt trên trán, bóng tối che khuất con ngươi của anh.

Sở Nghiêu không nhìn được biểu tình của anh.

Sở Nghiêu xoay người nhìn anh chằm chằm, một tay rút ra khỏi túi, tháo thông tấn khí xuống.

Hắn cúi đầu xem xét một chút, quả thật có tin nhắn.

Mười mấy phút trước gửi tới, mà hắn vẫn không nhận được thông báo.

Hình như hắn không có bật chế độ rung của thông tấn khí, vậy...... Là hắn sơ suất không nghe thấy?

Hắn ấn nguồn thông tấn khí, nhướng mi lên nói: "Làm sao anh biết?"

Tần Đồ nghiêng đầu, bên môi nhếch lên một nụ cười: "Tôi nghe thấy."

"Có âm thanh?" Sở Nghiêu nhíu mày, có vài phần không tin.

"Ừ." Tần Đồ cười cười, đi về phía Sở Nghiêu, "Xem ra thính giác của thiếu tá không tốt lắm."

Lông mày Sở Nghiêu thả lỏng, mím môi không mở miệng.

"Sao cậu không trả lời?" Tần Đồ đã đi tới trước mặt Sở Nghiêu, lúc này cong một ngón tay chỉ vào thông tấn khí của Sở Nghiêu, hỏi.

"Không vội."

"Chắc là rất gấp đi."

"Phải không, sao anh biết?" Sở Nghiêu hỏi.

"Đoán." Tần Đồ cười nói.

Hai người vừa đi vừa nói, anh một câu tôi một câu, không tới mấy bước đã tới cửa phòng khám của Hải Kim.

Tần Đồ khẽ cong ngón trỏ, lại hỏi: "Là ai gửi?"

Giọng điệu thản nhiên, giống như đang hỏi trưa nay ăn gì.

Sở Nghiêu nhướng mày, nhìn về phía anh: "Không phải anh rất giỏi đoán sao, đoán thử xem."

Tần Đồ nheo mắt.

"Tin nhắn là ai gửi, anh rõ ràng hơn tôi chứ." Sở Nghiêu nhìn chằm chằm Tần Đồ, không mặn không nhạt nhếch khóe môi.

Nhưng mà Tần Đồ cũng không phải là người da mặt mỏng, anh chớp mắt hỏi: "Thiếu tá, lời này của cậu là có ý gì, tôi nghe không hiểu."

Sở Nghiêu: "Tuy rằng không biết anh dùng thủ đoạn gì để có thể nhìn thấy nội dung thông tấn khí của tôi, những thứ này tôi lười quản, anh tùy ý xem. Nhưng anh đừng tự trả lời, bóp méo là được."

Giọng nói lành lùng, ngữ khí bình thản.

Phảng phất như hắn cũng đang nói đến chiều nay ăn gì.

Tần Đồ lại ngẩn ra, đột nhiên ngước mắt lên, miệng giật giật, muốn nói gì đó nhưng không nói ra miệng.

"Nghe rõ chưa?" Sở Nghiêu lại hỏi.

Tần Đồ đã khôi phục lại bộ dáng thờ ơ trước kia, anh sờ sờ cằm: "Nghe thì hiểu rồi, nhưng lời này của thiếu tá cụ thể là có ý gì?"

"Vừa rồi anh nói thính lực của tôi không tốt lắm, bây giờ xem ra," Sở Nghiêu nhíu mày, "Đầu óc anh cũng không được tốt lắm."

Tần Đồ bổng nhiên cười, trong cổ họng phát ra một tiếng cười trầm thấp, tay anh nắm thành quyền đặt ở bên môi, nghiêng đầu, qua vài giây, dường như cười đủ rồi, mới quay đầu lại, ánh mắt mang ý cười nhìn Sở Nghiêu.

"Nếu không hiểu sai... " Tần Đồ đi về phía trước hai bước, hơi thở của anh trong nháy mắt bao phủ Sở Nghiêu.

Sở Nghiêu khẽ nhíu mày, nhưng không lùi về phía sau.

Tần Đồ cười tiếp tục nói: "Ý của cậu là tôi có thể tùy ý xem thông tấn khí của cậu?"

Sở Nghiêu liếc anh một cái: "Chỗ nào anh cũng có thể mở ra, tùy anh."

"Không có thứ gì mờ ám sao?" Tần Đồ cười híp mắt hỏi.

"Anh cho rằng tôi là anh sao."

"Vậy cậu hiểu lầm tôi rồi, thông tấn khí của tôi còn sạch hơn cả mặt tôi."

Đầu lưỡi Sở Nghiêu đẩy má, không đánh giá những lời này của anh.

"Vậy... Những nơi tôi không thể mở ra thì sao?" Tần Đồ lại hỏi, "Là cái gì?"

Thông tấn khí của mỗi người đều có không gian riêng tư, cần mật khẩu do chủ nhân thiết lập mới có thể mở ra.

Không gian riêng tư của một số người là thứ không thể cho người khác biết, chẳng hạn như thiếu niên nhớ nhung, thiếu nữ hoài xuân, còn có một số người trong không gian riêng tư quả thật không có những thứ mang màu sắc này, mà là những bí mật quân sự và chính trị, chẳng hạn như là các quân lính vô cùng chính trực.

Những quân lính này Tần Đồ ám chỉ những người như Sở Nghiêu, không phải Diêu Văn Phỉ.

Tần Đồ đương nhiên biết trong không gian riêng tư của Sở Nghiêu chứa cái gì, đơn giản chỉ là một ít "bí mật nhỏ" mà Liên Bang công bố liên quan đến cấp bậc hạn chế của một số quân lính.

Những bí mật này Tần Đồ biết nhiều hơn rất nhiều người.

Anh không có hứng thú nhìn.

Anh hỏi câu này cũng chỉ là trêu chọc Sở Nghiêu, không có ý gì khác.

Ai ngờ Sở Nghiêu nhíu mày, giương mắt nặng nề nói: "Những gì tôi biết anh cũng đều biết, anh có thể mở ra thì tùy ý."

Tần Đồ ngẩn ra: "Vì sao cậu cho rằng tôi đều biết?"

Dù sao anh cũng chưa từng nói cho hắn biết bất cứ thông tin thân phận nào cho Sở Nghiêu.

Cửa phòng khám được thiết kế rất rộng rãi, sắc trời càng âm u, phảng phất một giây sau sẽ đổ mưa to, gió mạnh vù vù thổi qua rừng cây nhân tạo ở cửa, những chiếc lá xanh quấn lấy gió xoáy rơi xuống giữa hai người.

Sở Nghiêu đưa tay kéo vành mũ áo xuống, hơi cúi đầu. Vành mũ che khuất ánh mắt của hắn, chỉ còn lại sống mũi cao thẳng cùng môi khẽ mím.

Giọng nói của hắn hơi khàn: "Đừng coi người khác là kẻ ngốc."

Nói xong lại dừng một chút, tiếp tục nói: "Sĩ quan."

Ngón út Tần Đồ giật giật, anh hạ mắt, cảm giác ngón tay đeo chiếc nhẫn kia có chút nóng lên.

Cùng tâm trạng với anh lúc này.

Hai người nói chuyện xong liền rơi vào im lăng, không có ai mở miệng nữa.

"Rầmm ——"

Một tiếng sấm sét nổ tung bên tai hai người.

Trong phòng khám người người đi vội vã, có người đã không thể chờ đợi được mà che ô, bước chân nhanh hơn, cố tìm được một chỗ tốt có thể tránh cơn mưa sắp tới.

Sở Nghiêu liếc mắt nhìn đám người bước đi vội vàng, quay đầu nói với Tần Đồ: "Đi sớm một chút, trời sắp mưa rồi."

Tần Đồ vuốt v e chiếc nhẫn màu đen đang nóng lên, nhẹ nhàng đáp: "Ừ."

Sở Nghiêu không nói nữa, xoay người đi vào phòng khám.

Dáng người hắn cao lớn, đẹp trai.

Không giống như tất cả những người vội vã xung quanh, hắn bình tĩnh và tĩnh táo.

Tần Đồ đứng ở cửa không nhúc nhích, ánh mắt xa xăm nhìn chằm chằm vào bóng lưng Sở Nghiêu.

Từng bước từng bước một, bọn họ cách nhau càng ngày càng xa.

Nhưng mà......

Tần Đồ đưa tay ấn ấn yết hầu, hơi ngẩng đầu lên, cưỡng chế ép xuống cảm giác miệng khô lưỡi nóng kia.

Mái tóc màu vàng nhạt phủ lên mi mắt của anh, anh cảm giác tóc chạm đến khóe mắt, có chút ngứa.

Nhưng mà không chỉ là khóe mắt ngứa, trái tim cũng vậy, nóng lên ngứa ngáy.

Mặc dù anh không nhúc nhích, nhưng dường như lại giống như những người tránh mưa trong phòng khám... Hoảng loạn không thôi.

_________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Hôm nay còn hai chương...... Đuổi bảng khóc thút thít.

Cảm ơn các thiên thần nhỏ đã bỏ phiếu bá vương hoặc dịch dinh dưỡng tưới tiêu cho tui trong thời gian 2020-08-3023:21:16~2020-09-0220:21:04~

Cảm ơn thiên thần nhỏ tưới tiêu dinh dưỡng: Phì chiêm 20 bình; Luận nghỉ còn phải ôn tập chuyện này 2 chai; Demo~test, thích ăn thịt miku1 chai;

Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ tui, tui sẽ tiếp tục cố gắng!
 
Chương 43: Sĩ quan Tần có hơi đẹp trai là xảy ra chuyện gì


"Brưm——"

Thông tấn khí trên cổ tay anh rung lên, kéo suy nghĩ của anh trở về, Tần Đồ cúi đầu, lau tóc, loại bỏ cảm giác ngứa ngáy nơi khóe mắt.

Trái tim ngứa ngáy tạm thời không có cách nào dừng lại.

Anh cụp mắt liếc nhìn màn hình thông tấn khí.

Đó là tin nhắn từ William Dalt.

Thật ra anh cũng lười trả lời, nhưng bây giờ anh phải tìm chút chuyện gì đó để làm, nếu không cảm giác ngứa ngáy và nóng rát trong lòng sẽ kéo dài, không cách nào ngăn lại.

Cho nên bất luận là làm gì, chỉ cần chuyển hướng sự chú ý là tốt rồi.

Anh mở tin nhắn ra.

— William: Khi nào cậu đến?

Tần Đồ nhìn phòng khám, vừa đi ra ngoài, vừa tiện tay trả lời.

— 4781: Làm sao, cậu định tới đón tôi à?

— William: Không, tôi chỉ hỏi thôi.

— William: Tại cậu nói cậu sẽ đến thăm tôi.

— William: Nhưng nếu cậu không đến cũng không sao, có điều tôi phải nói quản gia đổ thức ăn vừa làm xong cho người nào đó.

Tần Đồ nhìn tin nhắn của William • Dalt gửi tới, cười cười.

Trên người người này có một loại nghiêm túc quá mức, tất cả đều phải tính toán tỉ mỉ, không cho phép xảy ra chuyện ngoài ý muốn hay sai lầm nào.

Mục Thanh từng nói cậu ta ghét William nhất chính là điểm này, có đôi khi nghiêm túc quá mức, có vẻ không giống con người.

Đầu ngón tay Tần Đồ giật giật, trả lời lại.

— 4781: Một mình cậu ăn hai phần không phải là được rồi sao?

William nhanh chóng trở lại.

William: Không được.

— William: Cậu biết rõ tôi sẽ không làm gì khác ngoài kế hoạch mà.

Tần Đồ nhìn tin nhắn William • Dalt gửi tới, lại cười cười.

Anh không vội trả lời, bởi vì những câu anh định trả lời đã gửi qua, có thể William sẽ không để ý đến anh trong vài ngày nữa.

Tần Đồ mở màn hình ảo trong không gian riêng tư của thông tấn khí ra, triệu hồi phi hạm mini.

Phi hạm mini cũng như tên gọi của nó, có thể tùy ý đặt trong thông tấn khí, lúc cần triệu hồi ra là được. Loại phi hạm này tương đối đắt đỏ, bởi vì kỹ thuật hạn chế, phóng tầm mắt ra toàn bộ Liên Bang, người có thể sử dụng phi hạm mini rất ít.

Tuy tên gọi bình thường, nhưng giá trị của nó thực sự là phi phàm.

Phòng khám của Hải Kim được chọn ở một vị trí tốt, phòng khám chiếm diện tích vô cùng rộng, hơn nữa mảnh đất rất lớn xung quanh đều bị Hải Kim dùng để trồng cây anh ta thích nhất, cho nên bên ngoài phòng khám người ở thưa thớt, chỉ có bóng dáng cây cối cao lớn lay động theo gió trên đường.

Hải Kim đã nói với mọi người rằng đó chính là sức mạnh của đồng tiền.

Bởi vì xung quanh gần như không có người nào, cho nên Tần Đồ có to gan tùy ý triệu hồi phi hạm mini ra, cũng sẽ không gây ra rối loạn.

Anh ngồi vào trong phi hạm, phi hạm mini này có hai chỗ ngồi, một người ngồi là quá dư dã.

Lúc trước William tặng cho anh có hỏi loại nào, anh trực tiếp trả lời ghế đôi.

Bây giờ nghĩ lại, có thể là do mất não.

Dù sao cho tới bây giờ anh đều ngồi một mình.

Lúc này anh không hiểu sao lại liên tưởng đến đánh giá của Sở Nghiêu về anh cách đây không lâu—— đầu óc không tốt lắm.

Tần Đồ khởi động bàn điều khiển, đặt tay lên cằm, cúi đầu cười.

Triệu hồi phi hạm mini, khởi động bàn điều khiển, vận hành phi hạm. Thời gian một loạt thao tác này đã qua nhanh năm phút.

Tần Đồ lúc này mới không nhanh không chậm trả lời tin nhắn của William.

Trên màn hình cũng hiển thị những lời cuối cùng mà William đã gửi năm phút trước.

— Cậu biết rõ, tôi sẽ không làm chuyện gì khác ngoài kế hoạch.

Tần Đồ nhìn chằm chằm tin nhắn này hai giây, khóe môi cong lên, nhanh chóng trả lời.

— 4781: Vậy việc lên giường với Mục Thanh cũng là một phần trong kế hoạch của cậu?

Tin nhắn vừa gửi đi liền như đá chìm đáy biển.

William quả nhiên không trả lời nữa.

Tần Đồ đã sớm dự đoán được tình huống này, là người lớn lên cùng William từ nhỏ, anh biết rất rõ tính cách của William.

Bình tĩnh dường như chính là đại danh từ của người này.

Nhưng mà Alpha dù có cứng rắn đến đâu hơn nữa cũng sẽ có điểm yếu, người nghiêm khắt hơn nữa cũng sẽ xảy ra sơ suất.

Mục Thanh chính là sơ suất của William Dalt.

......

"Nghiêu ca, sao bây giờ mày mới vào?" Diêu Văn Phỉ ngồi trước bàn cơm, vỗ vỗ vị trí chừa lại cho Sở Nghiêu.

"Chúng ta tới từ lâu, bãi đỗ xe cách đây cũng không xa, sao lại đi chậm như vậy?" Diêu Văn Phỉ thấy Sở Nghiêu đến gần bàn cơm, vội vàng đẩy đ ĩa đựng đầy thức ăn về phía Sở Nghiêu, nói: "Mau ăn đi, đợi lát nữa sẽ nguội, nguội sẽ không ngon đâu."

Sở Nghiêu đứng trước bàn cơm, ngón tay thon dài mạnh mẽ đẩy bàn tay Diêu Văn Phỉ đang đẩy đ ĩa, chậm rãi đẩy trở về.

Hắn cụp mắt nói: "Ăn cơm đi, đừng nói chuyện."

Hải Kim vẻ mặt hả hê nhìn Diêu Văn Phỉ một cái, còn làm mặt quỷ.

Thật sự kiêu ngạo.

Diêu Văn Phỉ không nói gì trợn trắng mắt, nói thầm: "Có bệnh."

"Ăn cơm không được nói chuyện."

—— Hải Kim ngược lại giáo huấn hắn.

Diêu Văn Phỉ tức đến đen mặt.

Nhưng dù sao hắn cũng ăn no bảy tám phần, vậy là đủ rồi.

Vì thế hắn tràn đầy khí thế đứng lên, sau đó khí phách hiên ngang kéo ghế ra, dịch về phía sau vài bước, đặt mông ngồi xuống sô pha bằng gỗ.

Chống tay lên ghế so pha một cách trịnh trọng, hất cằm nhìn Hải Kim đang nhìn mình: "Nhìn cái gì mà nhìn, ăn của anh đi!"

Sở Nghiêu kéo ghế ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn về phía Diêu Văn Phỉ: "Mày không ăn?"

"Hừ!" Diêu Văn Phỉ tức giận hừ một tiếng, "Ăn không được nói, ăn cơm và nói chuyện hai chọn một, tao chọn nói chuyện."

Sở Nghiêu khẽ ngẩng mặt, không phát biểu gì, cúi đầu im lặng ăn cơm.

Tần Đồ từng nói nhìn Sở Nghiêu ăn cơm là một loại hưởng thụ.

Những lời này trùng với suy nghĩ trong lòng Diêu Văn Phỉ hiện tại.

Tư thế ngồi của Sở Nghiêu đoan chính, tướng ăn tao nhã yên tĩnh.

Hắn cụp mắt nhã nhặn lễ độ ăn, tốc độ ăn uống không nhanh không chậm, không có vẻ vội vàng xao động cũng sẽ không làm cho người ta cảm thấy kéo dài, ngược lại thoạt nhìn khiến người ta tương đối muốn ăn.

Làm cho mọi người muốn ăn cùng một đ ĩa với hắn.

Đương nhiên, Diêu Văn Phỉ không có tâm tư này, hắn cũng không dám ăn cùng bàn với Sở Nghiêu.

Một mình hắn rời khỏi bữa cơm, Hải Kim và Sở Nghiêu vẫn còn đang ăn cơm, dáng vẻ không sốt ruột.

Hắn lúc này cũng không có người nói chuyện, ngồi xuống cũng không biết nên nói cái gì, chỉ đành chán nản chống tay, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

"Rầm!"

Một tiếng sấm sét đột nhiên nổ tung ngoài cửa sổ.

Diêu Văn Phỉ tập trung tinh thần nhìn chằm chằm cửa sổ sợ tới mức run lên.

"Đm!"

Hắn sờ sờ ngực mình, bình tĩnh lại, nửa ngày mới lấy lại tinh thần, sững sờ nói: "Mưa lớn thật."

Mưa thật sự rất lớn.

Từng hạt từng hạt mưa tranh nhau đập vào cửa sổ đóng chặt, giống như tiếng gõ trống không ngừng. Có khí thế muốn đập vỡ cửa sổ.

Xuyên thấu qua màn mưa dày đặc nhìn xung quanh bên ngoài, khu rừng xanh biếc hiện tại chỉ có thể nhìn thấy một chút một chút màu xanh.

Nhìn không rõ.

Diêu Văn Phỉ nhìn chằm chằm mưa to tầm tã như thác nước, cảm khái nói: "Sĩ quan Tần sao không tới?"

Hải Kim lúc này cũng cơm nước xong, rút giấy ăn lau miệng, vừa lau vừa nói: "Chắc là đi thăm William, anh ta bị thương ở Ám Tinh, hiện tại đang ở An Nam Tinh điều dưỡng thân thể."

"William?" Diêu Văn Phỉ sửng sốt, "Là William · Dalt mà tôi đang nghĩ sao? Hiệu trưởng học viện quân sự Liên Bang."

"Ừ." Hải Kim gật đầu, "Nếu không cậu nghĩ tại sao Tần Đồ lại đến trường quân đội làm sĩ quan đặc biệt cho các cậu, còn không phải là do William mời nửa ngày sao?"

"Nhưng mà hắn trước sau như một không chắc chắn, đã mấy ngày không có ở đó, xem ra bây giờ Mục Thanh đang tiếp quản rồi." Hải Kim nói.

"Sĩ quan Mục?" Diêu Văn Phỉ bắt chéo chân, "Các anh đều biết nhau à?"

Hải Kim cũng đứng lên, đi tới trước sô pha, ngồi xuống vị trí bên cạnh của Diêu Văn Phỉ, nghiêng đầu nói: "Tần Đồ, William và Mục Thanh quen biết lâu hơn một chút, từ nhỏ đã biết. Tôi quen họ một thời gian ngắn."

"Woa, ba người bọn họ cùng nhau lớn lên hả?" Diêu Văn Phỉ ngạc nhiên nói.

"Ừ." Hải Kim gật đầu, lại tiếp tục nói: "Tần Đồ là con nuôi của nhà Mục Thanh, Mục Thanh và William xem như bạn thuở nhỏ."

"Con nuôi?" Diêu Văn Phỉ lần này thực sự ngạc nhiên.

Hắn quay đầu, nhìn về phía Sở Nghiêu đang yên lặng ăn cơm, đang muốn hỏi Sở Nghiêu có biết việc này hay không, lại thấy động tác gắp thức ăn của Sở Nghiêu dừng một chút, qua vài giây lại tiếp tục ăn cơm như thường lệ.

Xem ra, Nghiêu ca cũng không biết?

Diêu Văn Phỉ sờ sờ cằm, nhìn về phía Hải Kim: "Anh nói tỉ mỉ một chút đi? Sĩ quan Tần sao lại trở thành con nuôi nhà họ Mục, cha mẹ của anh ấy đâu?"

Hải Kim nghiêm túc lắc đầu, trầm giọng nói: "Tôi chỉ biết có vậy, còn lại tôi cũng không rõ."

Diêu Văn Phỉ vẻ mặt nghi ngờ, "Không phải anh và sĩ quan Tần quen biết lâu rồi sao?

Hải Kim cạn lời nhìn hắn: "Cậu cảm thấy Tần Đồ là người sẽ nói với tôi những chuyện như này sao? Cậu không hiểu sĩ quan Tần của các cậu? Nếu cậu ấy không muốn nói thì tôi làm sao biết được?"

Diêu Văn Phỉ gật đầu: "Nói cũng đúng, có đạo lý, nói khách sáo với sĩ quan Tần không dễ dàng."

"A ——" Diêu Văn Phỉ suy nghĩ một hồi, không biết nghĩ tới cái gì, kéo dài âm điệu nói: "Cho nên sĩ quan Tần tính tình không đứng đắn như vậy là bởi vì nhà họ Mục quản không nghiêm đi, nuôi thả, dù sao anh ấy cũng là con nuôi, không phải con ruột."

"Diêu."

"Hả?" Diêu Văn Phỉ ngẩng đầu, nhìn Sở Nghiêu, "Sao vậy, Nghiêu ca?"

Sở Nghiêu hơi nghiêng đầu, trầm giọng nói: "Không nên phán xét người khác."

Hắn nhíu mày, nhìn Diêu Văn Phỉ: "Rất không lễ phép."

Diêu Văn Phỉ há miệng, sờ sờ gáy, cười gượng nói: "Nghiêu ca, tao không có ý gì khác, cũng chỉ đơn thuần muốn hỏi một chút, chuyện của sĩ quan Tần...... Ừm, cái này......"

Hắn vuốt đầu suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng thở dài: "Tao thật sự không có ý thất lễ, chỉ là tao mồm mép ngu ngốc, lời nói ra không dễ nghe."

Diêu Văn Phỉ vừa nói vừa vỗ miệng mình: "Sau này tao sửa."

Hải Kim kịp thời hóa giải sự xấu hổ của Diêu Văn Phỉ: "Thật ra trước kia Tần Đồ không có loại tính cách này, cũng không dễ ở chung như vậy, trước kia cậu ấy...... Ừm, rất lạnh lùng. Thật sự, nếu không phải quen biết cậu ấy vài năm, lời này nói ra tôi cũng không tin."

"Lạnh lùng?" Diêu Văn Phỉ mở to mắt, hắn hoàn toàn không thể móc nối từ lạnh lùng với Tần Đồ.

"Đúng vậy." Hải Kim bĩu môi, "Mặc dù trước đây tôi quen biết cậu ấy, nhưng đa số thời gian cũng không dám nói gì với cậu ấy, nói chuyện cũng không dám nhìn vào mắt, nhìn thấy cậu ấy chân tôi đều run rẩy."

"Không thể nào?" Diêu Văn Phỉ vẻ mặt khiếp sợ, há to miệng cũng không khép lại được.

"Haiz——" Hải Kim thở dài, xoa xoa bắp chân, "Thật, không lừa cậu đâu. Trước kia hắn con mẹ nó thật...... Tôi cảm giác, hắn lúc nào cũng mang theo một luồng sát khí, dù sao tôi cũng rất sợ."

"Đậu má, sát khí sao." Diêu Văn Phỉ sững sờ tiêu hóa tin tức mình nghe được, không thể tưởng tượng nổi nói: "Không hiểu sao cảm thấy có chút đẹp trai là chuyện gì xảy ra."

Hải Kim: "......"

Chờ cậu chân chính nhìn thấy Tần Đồ năm đó, cậu sẽ không rảnh nghĩ cái gì có đẹp trai hay không, bởi vì sự sợ hãi sẽ chiếm thượng phong.

"Hắn thay đổi khi nào?"

"Hả?" Diêu Văn Phỉ và Hải Kim đồng loạt sửng sốt, đồng thời quay đầu nhìn về phía người lên tiếng —— Sở Nghiêu.

Bọn họ phát hiện từ lúc Sở Nghiêu mở miệng nói chuyện với Diêu Văn Phỉ đã không ăn cơm nữa, yên lặng ngồi một chỗ, lúc này đứng lên khoanh tay dựa vào cửa, nghe bọn họ nói chuyện.

"Không nhớ rõ..." Hải Kim cúi đầu suy nghĩ, vài giây sau chợt ngẩng đầu lên.

"Tôi nhớ ra rồi!"

"Là năm năm trước."

________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Huhuhu, tốc độ sinh tử, tay sắp gãy rồi, để hai người Tần Đồ và Sở Nghiêu tự mình viết đi, tình yêu của mình tự mình dốc sức làm. (ㄒoㄒ)/~~

Cảm ơn tiểu thiên sứ đã bỏ phiếu bá vương hoặc dịch dinh dưỡng tưới tiêu cho tôi trong thời gian 2020-09-0220: 21: 04~2020-09-0220: 50: 20~

Cảm ơn tiểu thiên sứ tưới tiêu dinh dưỡng: Ly 20 bình;

Cảm ơn mọi người rất nhiều vì đã ủng hộ tui, tui sẽ tiếp tục cố gắng!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom