Cập nhật mới

Dịch Full Cùng Em Ôm Lấy Thời Gian

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: 40: Trở Lại


Edit: Thương Thương
Ôm rất lâu.
Tựa như đã nhớ nhung cả đời dài như vậy, hôm nay rốt cuộc cũng được gần trong gang tấc, dán chặt lấy nhau.
Sau khi lớn lên, Lâm Tuệ rất ít khóc, nhưng vào lúc Hứa Điển ôm lấy cô, nước mắt lại mãnh liệt như mưa chảy xuống, làm ướt cả bờ vai anh.
Hứa Điển liên tục lặp đi lặp lại “Rất xin lỗi”, một lần rồi một lần.
Cuối cùng, Lâm Tuệ cũng hít hít mũi ngừng khóc.
“Anh bảo đảm sẽ nói hết mọi chuyện cho em nghe, có được không?” Hứa Điển nói thật dịu dàng.
Lâm Tuệ vẫn mềm lòng y như sáu năm trước đây vậy, Hứa Điển hứa hẹn một lời, cô mềm lòng gật đầu ngay lập tức.
Dù sao Lâm Tuệ cũng chưa bao giờ thực sự oán hận Hứa Điển.
Phần thích trong trái tim kia quá vẹn toàn, vẫn luôn không có nơi nào xếp đặt cho yên, không tìm được đúng người ấy, cho nên cứ canh cánh trong lòng, không dứt không bỏ được.

Vào lúc người ấy xuất hiện, những thứ như oán hận trách móc đều tan thành mây khói.
Còn lại, chỉ có tràn đầy tình yêu.
Hứa Điển cũng giống như sợ mất đi cô một lần nữa, một mực ôm lấy Lâm Tuệ không buông.
Cho dù biết cô không còn khóc nữa, nhưng vẫn cứ dè dặt ôm lấy, rất sợ buông tay ra một cái là sẽ không thấy cô đâu nữa.
Khi tiếng chuông ở tầng một vang lên truyền đến tầng hai, là mười hai giờ đúng.
Buổi trưa mười hai giờ.
Giọng nói của Lâm Tuệ vẫn còn hơi nghẹn ngào, “Em đói, buổi trưa ăn gì vậy?”
Hứa Điển sửng sốt một chút.
“Anh đừng nói là gạt em tới nơi này rồi chỉ bao ở không bao ăn nhé!” Lâm Tuệ nói.
“Vậy thì…” Hứa Điển suy nghĩ một chút, “Chúng ta gói sủi cảo?”
Khoảng cách từ lần trước hai người cùng nhau gói sủi cảo, đã qua bao nhiêu năm rồi.
Hôm nay Hứa Điển đã không còn là thiếu niên năm nào không thể tự lo cho bản thân mình nữa, đến cả sủi cảo cũng không biết gói.
Lâm Tuệ đứng bên cạnh Hứa Điển, mắt thấy Hứa Điển mở túi vỏ sủi cảo ra, trộn nhân thịt, đầu ngón tay chấm một chút nước gói kín mép sủi cảo lại.
Thuần thục khác hẳn ngày xưa.
“Khi anh ở Anh quốc thường xuyên phải tự gói sủi cảo.” Hứa Điển nói rất nhẹ nhàng, “Khi ấy không biết rõ đường phố, không biết mua vỏ sủi cảo ở đâu, chỉ có thể vào siêu thị mua bột mì, dựa theo cách em chỉ trước đây mà tự làm vỏ.

Lúc đầu làm không tốt, sau đó dần dần đến mức ăn được.”
Lâm Tuệ yên lặng nghe không chen vào một lời nào.
Đôi môi Hứa Điển nhẹ cong lên, kể ra từng chút từng chút một chuyện cũ, “Em cũng biết tiếng Anh của anh khi đó rất kém, lúc đi siêu thị mua đồ còn chẳng phân biệt được đường và muối, sau khi mua về nhà mới phát hiện ra mình đã mua đường.

Bỏ đường vào nguyên liệu, hối hận cũng chẳng kịp, không có cách nào khác là phải nhắm mắt mà ăn món sủi cảo thịt ngọt đó với sư phụ.”
Lâm Tuệ tưởng tượng một chút đã thấy cực kỳ khó nuốt, “Không khó ăn à?”
Hứa Điển cười nhẹ, “Rất khó ăn.”
Khó ăn tới mức muốn ói, thật sự là một bữa tối ác mộng.
“Nhưng không có cách nào khác, phải ăn.” Hứa Điển nói, “Lúc đó ở Anh, mỗi một đồng tiền đều phải có kế hoạch chi tiêu, dù có mua sai đồ cũng phải cố mà dùng hết.”

Lâm Tuệ cau mày.
Cô vốn tưởng rằng Hứa Điển đi Anh cùng sư phụ, tình huống hẳn sẽ chuyển biến tốt, không nghĩ rằng cứ vẫn túng quẫn như trước đây vậy.
Nhưng Lâm Tuệ không vội.
Hứa Điển sẽ kể tất cả cho cô.
“Sau đó điều kiện của anh và sư phụ trở nên tốt hơn một chút, chuyển tới khu phố Hoa ở, dù vẫn không được thoải mái bằng lúc trước trong nước, nhưng cuộc sống cũng thuận lợi hơn rất nhiều.” Hứa Điển nói, “Bà chủ nhà là người rất tốt, hết sức chiếu cố cho bọn anh, thường xuyên mời bọn anh ăn cơm, không thì cũng mang đồ lên tặng rất nhiều lần.”
Bọn anh, là Hứa Điển và sư phụ của anh.
Vậy là, ông nội Hứa không cùng đi Anh quốc.
Lâm Tuệ cười một tiếng, “Trước kia em cũng đã từng đến Anh.”
“Vậy sao.” Hứa Điển cười khổ.
Ở cùng một đất nước, nhưng vẫn chẳng thể gặp được nhau.
“Người Anh rất thích uống trà.”
“Đúng vậy.”
“Thích đến mức ra nước ngoài cũng phải mang theo một bộ trà cụ.”
Trò chuyện một chút, Hứa Điển đã gói xong một mâm sủi cảo.

Lâm Tuệ đun một nồi nước sôi, sau đó bỏ sủi cảo vào nấu.
Đúng lúc trợ lý Quan mua ba hộp cơm trở về.
Vừa vào cửa, phát hiện Lâm Tuệ và Hứa Điển đã ngồi cùng nhau vừa nói vừa cười ăn sủi cảo, Lâm Tuệ còn quay đầu gọi anh ta, “Ăn trưa không? Có thích ăn sủi cảo không?”
Trợ lý Quan: “…”
Cơm trong tay đột nhiên không thấy thơm ngon nữa.
Trợ lý Quan cố cười hai tiếng, “Không phải hai ngày trước hai người vẫn còn chiến tranh sao, tại sao đột nhiên quan hệ lại tốt như vậy?”
Lâm Tuệ tỏ vẻ kinh ngạc, liếc nhìn Hứa Điển rồi nói: “Anh không nói cho anh ta biết chúng ta lớn lên bên nhau à? Mười tám năm thanh mai trúc mã, quan hệ có thể không tốt sao?”
Trợ lý Quan: “…”
Không những không còn thơm ngon, còn muốn ném đi luôn.
Hứa Điển không lên tiếng, ngước mắt lên đúng lúc ánh mắt muốn giết người của trợ lý Quan cũng phóng tới.
– Làm sao?
– Tại sao không nói cho tôi biết?
– Bây giờ biết rồi đấy.
Trợ lý Quan: “…”
Nói đến cảm giác khi có một ông chủ tâm tư sâu nặng.
“Hai người là thanh mai trúc mã?” Trợ lý Quan cười một tiếng, thuận miệng nói: “Tôi nhớ Hứa tiên sinh đã từng nói thanh mai trúc mã của ngài ấy là họ…”
Trí nhớ nổi lên, trợ lý Quan nhất thời cứng họng.
Không sai, là họ Lâm.
Không chỉ họ Lâm, còn là mối tình đầu của Hứa tiên sinh.
Vậy là, chẳng lẽ là…
Trợ lý Quan trợn to hai mắt, vọt tới bên cạnh Lâm Tuệ, cẩn thận quan sát.

Mối tình đầu của Hứa tiên sinh, chính là cô???
Lâm Tuệ liếc trợ lý Quan, “Làm gì đó?”
Trợ lý Quan kinh ngạc nhìn về phía Hứa Điển, ánh mắt anh lạnh lùng, trong mắt chỉ có một lời: Im miệng.
Sau đó rất nhanh trợ lý Quan đã hiểu vì sao Hứa Điển thích Lâm Tuệ.
Mặc dù cô gái này tính tình nóng nảy, nhưng lúc cần dịu dàng cũng hết sức hòa nhã.

Nói cách khác, là một người phụ nữ rất thích hợp cưới về nhà.
Quả thật đáp ứng được hết những tiêu chuẩn của Hứa tiên sinh.
Tóc dài, hiền lành, thông minh nhưng không tâm cơ.
Sau khi ăn cơm trưa xong, trợ lý Quan rất thức thời rời đi để lại không gian riêng cho hai người xa cách đã lâu.
Không có gì thích hợp hơn ngồi xuống ghế salon rồi nói chuyện thật lâu.
Lại thêm bệnh đau lưng đau vai của Hứa Điển, ngồi nói chuyện luôn thích hợp hơn.
Nói đến chuyện cũ, thì phải nhắc đến ngày đó vào mùa xuân sáu năm trước.
Thời gian trở lại mùa xuân đầu năm 2013.
Ánh đèn lờ mờ trong hẻm Yên Đại, thiếu niên mới biết yêu hôn cô gái mình thầm mến, nhưng lại bị ăn một cái tát.
Đêm hôm đó, không chỉ có Lâm Tuệ không ngủ được, còn cả Hứa Điển.
Hứa Điển nằm trên giường đến tận hai giờ sáng, mơ mơ màng màng rốt cuộc cũng dần đi vào giấc ngủ, đột nhiên lại có người xông vào căn nhà cũ nhà họ Hứa.

Không phải ai khác, chính là Hứa Thế Xương.
Hứa Thế Xương không biết mượn được chiếc xe tải từ nơi nào, dừng xe trước cửa nhà họ Hứa.

Mục đích chuyến đi này của ông ta là lấy đi tất cả đồ đáng tiền trong nhà, còn muốn dẫn cả cha và con trai đi.
Hứa Thế Xương vay nặng lãi để đánh bạc, quanh đi quẩn lại đã nợ đến mấy triệu.

Hôm nay mà còn không trả tiền thì chủ nợ sẽ tìm đến cửa.
Hứa Thế Xương phải trốn, nhưng cũng phải dẫn cha và con trai cùng đi trốn.
Có lẽ ngày hôm đó là lương tâm vốn không nhiều nhặn gì của ông ta trỗi dậy.
Rõ ràng có thể vứt bỏ ông nội Hứa và Hứa Điển để chạy trốn một mình, nhưng ông ta vẫn chọn trở về hẻm Yên Đại, mang ông nội Hứa và Hứa Điển theo.

Bởi vì nếu Hứa Thế Xương chạy mất một mình, những chủ nợ kia nhất định sẽ tìm hai ông cháu nhà họ Hứa gây phiền toái.
Đến lúc đó chỉ sợ hối hận cũng không kịp.
Hứa Điển vốn không muốn đi.
Nhưng một lời nói của Hứa Thế Xương lại làm cậu dao động, “Bây giờ con không đi, là muốn liên lụy đến nhà đối diện kia sao? Con nghĩ nếu con ở lại, đám người đòi nợ kia sẽ bỏ qua cho con? Nhà đối diện kia sẽ không quan tâm đ ến con à?”
Câu trả lời chắc chắn là: Bọn đòi nợ sẽ không bỏ qua cho Hứa Điển, nhà họ Lâm cũng sẽ không bỏ mặc cậu.

Trong một đêm, nhà họ Hứa vườn trống nhà trống.
Sau việc này Hứa Điển cũng từng muốn nhắn tin cho Lâm Tuệ, nhưng Hứa Thế Xương vì muốn tránh bị chủ nợ tìm được, cũng biết khó kiểm soát được Hứa Điển, nên dứt khoát giật lấy điện thoại của cậu ném xuống sông.
Hết lần này tới lần khác, dù cố thế nào Hứa Điển cũng không nhớ được số điện thoại.
Dù là số điện thoại của Lâm Tuệ, hay là số QQ của chính mình, cậu đều không nhớ được.
Cứ như vậy, theo chiếc điện thoại “tùm” một tiếng rơi vào lòng sông.
Hoàn toàn mất liên lạc.
Sau đó trong lúc trốn nợ, Hứa Thế Xương kiểm soát nghiêm ngặt từng hành động của Hứa Điển, ông ta rất sợ Hứa Điển sẽ trốn về hẻm Yên Đại.

Chỉ cần thấy một chút gì không ổn, ông ta sẽ vung tay lên với con trai.
Cứ như vậy qua ba tháng, sư phụ của Hứa Điển tìm tới cửa.
“Sư phụ nói phải dẫn anh đến Anh quốc.” Hứa Điển lên tiếng, “Ông nói nhất định phải đi Anh, ở Anh có thể kiếm được nhiều tiền hơn, đến lúc đó có thể vừa học tập, vừa gửi tiền về giúp Hứa Thế Xương trả nợ.

Thật ra ai cũng biết đây chỉ là kế hoãn binh, nhưng Hứa Thế Xương cũng đồng ý.

Chỉ cần có tiền, ông ta sao cũng được.”
Lâm Tuệ hiểu, “Cho nên anh mới đi Anh quốc?”
Hứa Điển cười nhẹ, “Em nhất định đang nghĩ là, đến Anh rồi sao vẫn không liên lạc với em.”
Lâm Tuệ không lên tiếng, trong lòng cô thật sự nghĩ vậy.

Nhưng cô lại muốn Hứa Điển chủ động nói ra, chứ không phải do bị cô chất vấn.
“Một là, vì anh không biết em có thèm để ý đến anh nữa không.” Hứa Điển vừa nói vừa đưa tay dán lên má trái.

“Lúc ấy em tát anh một cái, em có nhớ không?”
Hai bên tai Lâm Tuệ nóng lên một cách khó hiểu, gật gật đầu.
“Nếu như lúc ấy em cho anh một câu trả lời khẳng định, anh nhất định sẽ tìm mọi cách liên lạc với em.

Nhưng mà anh không biết chắc được, không biết chắc được tâm tư của em, cũng không chắc được sau khi anh rời đi…” Hứa Điển đột nhiên ngừng lại.
Dù anh không nói nữa, Lâm Tuệ cũng biết nửa câu sau của anh là gì.
Hứa Điển không biết được, sau khi anh rời đi, Lâm Tuệ có thích người khác hay không, ví dụ như Đại Ngư.
Hứa Điển cười tự giễu một tiếng rồi nói: “Hai là, thật sự không muốn liên lụy đến mọi người.

Chú Lâm và dì Thu chắc chắn sẽ không bỏ mặc nhà anh, có khi còn cố sức gom hết tiền giúp trả nợ.”
Nhưng mà hai ông cháu nhà họ Hứa có sự kiêu hãnh của mình, tuyệt đối sẽ không nhận.
Huống hồ, người nợ tiền là Hứa Thế Xương.

Dù có hận, Hứa Thế Xương cũng là cha anh.
“Anh tới nước Anh, vừa học tập vừa dần dần trả nợ.

Lúc đầu không kiếm được nhiều, nhưng cũng đủ để bọn chủ nợ không tìm ông nội quấy rối.

Nhưng đến năm 2016, Hứa Thế Xương lại sa vào nghiện m@ túy.”
Hứa Điển nói chuyện rất bình tĩnh, nhưng trong lòng Lâm Tuệ lại rơi lộp bộp.

Nghiện m@ túy!
Gia đình đã tan nát, Hứa Thế Xương còn dám đi tìm thuốc phiện?
“Có một ngày, ông ta tranh chấp với mấy người bạn hút chích.

Hai bên đánh nhau, Hứa Thế Xương đánh chết người kia, bị cảnh sát bắt tống vào ngục.

Ông nội biết tin thì bị nghẽn mạch máu cơ tim, đưa đến bệnh viện cấp cứu nhưng không kịp, tối hôm đó ông đã qua đời.” Giọng nói của Hứa Điển đã bắt đầu trở nên nghẹn ngào, “Khi đó anh vẫn còn ở Anh quốc.”
Lâm Tuệ chỉ cảm thấy một trận chua xót trong ngực.
Lâm Tuệ hiểu được tại sao Hứa Điển không trở về, không phải không muốn, mà là không dám.

Một khi trở về, sẽ phải đối mặt với người cha như vậy, còn có món nợ mấy triệu, còn cả việc ông nội đã chết…
Lâm Tuệ hiểu Hứa Điển.

Hôm nay anh ngồi bên cô như thế này, là đã giải quyết được hết mọi chuyện.
Lâm Tuệ hỏi: “Anh đã trả hết nợ rồi?”
Hứa Điển “ừ” một tiếng, không nói gì nữa.
Lâm Tuệ đưa mắt nhìn vào gò má của Hứa Điển.
Dạ trắng lành lạnh, mi rậm mắt sâu, dưới mắt hơi có quầng thâm.

Vẫn giống thiếu niên năm đó như đúc, chỉ là có thêm mấy phần trải đời và tang thương.
Chỉ trong nháy mắt này, Lâm Tuệ biết.
Thiếu niên năm ấy đã trở lại.
Cô vô cùng muốn khóc.
Trong mắt chua chua, mí mắt nặng trĩu, chỉ muốn khóc lớn một trận.
Hứa Điển do dự gọi một tiếng, “Tuệ Tuệ.”
“Ừ?”
“Em… Em…” Hứa Điển muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi.

Cuối cùng cũng hít một hơi thật sâu, run run nói: “Em có bạn trai chưa?”
Lâm Tuệ nhẹ cười ra tiếng, chớp mắt một cái, nước mắt lăn tròn.
“Có.”
“Anh ấy đang ngồi cạnh em.”
Nói xong, Lâm Tuệ cúi người về phía trước, nâng gương mặt Hứa Điển lên, một nụ hôn rơi xuống.
Sáu năm không có tin tức gì cũng không sao cả, chỉ cần anh trở lại tất cả đều yên an.
Tác giả có lời muốn nói: Có một bài dân ca Phúc Kiến tên là “Chờ đợi”, trong đó có một câu thế này: “Chờ đợi chờ đợi, chờ anh quay trở lại.” (Đẳng đãi đẳng đãi, đẳng nhĩ ngã phản lai.)
Mỗi khi nghe tới từ “ngã phản” này, trong lòng tôi thấy rất chua xót.
Trong tiếng Phúc Kiến, “ngã phản” ý là: Người kia rõ ràng đã đi rồi, nhưng quay trở lại bên em vì không dứt được lòng.
 
------oOo------
 

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
611,834
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: 41: Niên Thiếu Hoàn


Edit: Thương Thương
Sau khi kết thúc việc quay phim phóng sự, nhóm bốn người xa cách sáu năm gặp lại nhau.
So với người đã dự đoán trước được việc này là Dư Nam Âm, phản ứng của Dư Bắc Huy lại kịch liệt hơn nhiều.
“Hai người,” Dư Bắc Huy lớn tiếng đến nỗi tất cả mọi người trong nhà hàng đều nghe thấy, “Thật sự là cmn ở bên nhau?”
Dư Nam Âm vội vàng che miệng Dư Bắc Huy lại, ra sức kéo cậu ta về lại trên ghế, “Anh, nhỏ tiếng một chút! Đây là nhà hàng, mọi người đều đang nhìn đấy!”
Dư Bắc Huy: “…”
Giờ đang đúng thời gian ăn trưa, trong nhà hàng chật kín người ngồi.
Hiện giờ tất cả mọi người đều đang nhìn về phía này, vẻ mặt đều là ‘ai lại lớn tiếng như vậy’.
Dư Bắc Huy hậm hực mà im lặng, mắt lại len lén không ngừng liếc sang phía đối diện có hai người đang ngồi bên nhau kia.
Nam anh tuấn, nữ xinh đẹp, cũng thật xứng đôi.
Hứa Điển không để ý đến việc gào rống của Dư Bắc Huy, ngồi tỉ mỉ cắt bò bít tết cho Lâm Tuệ.
Dư Nam Âm liếc mắt nhìn động tác của Hứa Điển, cũng cầm dao lên tao nhã cắt bò bít tết, bình tĩnh mà chế nhạo nói: “Anh, hoàn toàn thua rồi.”
“Anh thua chỗ nào?” Dư Bắc Huy khó chịu nâng tay phải lên.
Trên ngón áp út bàn tay phải, đeo một chiếc nhẫn cưới.
“Tháng sau anh kết hôn rồi, tính sao cũng là nhanh hơn bọn họ.” Dư Bắc Huy nói.
Dư Nam Âm: “Cũng không hẳn là thế.”
Ý gì đây?
Chẳng lẽ…
Dư Bắc Huy trợn tròn hai mắt, “Chẳng lẽ các cậu đã gặp lại từ lâu rồi, lại đến bây giờ mới nói cho bọn mình?”
“Chỉ có anh thôi.” Tay Dư Nam Âm vạch lên một vĩ tuyến 38 vô hình trên bàn, “Không có bọn mình.”
Dư Bắc Huy: “…”
Tại sao cùi chỏ lại có thể hướng ra ngoài như thế hả?!
Lâm Tuệ cười cười, “Cũng không lâu lắm.”
“Không lâu lắm là bao lâu?” Dư Bắc Huy kiên định chất vấn.
“Để mình tính xem…”
Trong đầu lâm Tuệ nhanh chóng hiện lên thời gian biểu.
Cô và Hứa Điển bắt đầu qua lại với nhau vào lúc ghi hình phim tài liệu, mặc dù rất muốn nói cho Dư Bắc Huy biết, nhưng mà thời gian của bốn người cứ không thích hợp cùng gặp nhau.
Một lần kéo dài, kéo đến hơn nửa năm.
Khi ấy là lập xuân, bây giờ đã là giữa hè.
Lâm Tuệ: “Hơn nửa năm thôi.”
Dư Bắc Huy lại lên giọng một lần nữa, “Hơn! Nửa! Năm! Các cậu cmn còn coi mình là bạn không?”
“Nếu không coi anh là bạn thì cũng lười nói cho anh biết luôn ấy.” Dư Nam Âm không thể không che miệng Dư Bắc Huy lại một lần nữa, thuận tay xiên một miếng thịt bò bít tết đưa qua, “Ngoan, im đi.”

Hứa Điển cười nhẹ, “Cậu vẫn chẳng thay đổi gì.”
Vẫn cứ thích hô to gọi nhỏ như vậy.
Dư Bắc Huy tức giận, “Còn cậu thì thay đổi rất nhiều.”
Vành mắt như càng đen hơn.
Dư Nam Âm liếc mắt, trao đổi cái nhìn với Lâm Tuệ, nhất trí đồng ý không cần để ý đến Dư Bắc Huy nữa, tránh cho cậu ta lại đột nhiên hét lên làm người khác chú ý.
“Tuệ Tuệ, năm nay trường Kim Trung có mời chị về phát biểu diễn thuyết cho các đàn em không?” Dư Nam Âm hỏi.
Từ khi Lâm Tuệ thi đỗ Bắc Đại, mỗi năm trường Kim Trung đều gửi thiệp mời đến Lâm Tuệ, muốn Lâm Tuệ về trường diễn thuyết một buổi, khích lệ tinh thần học sinh lớp mười hai.
Hiện giờ Lâm Tuệ đã có chút danh tiếng trong giới phiên dịch, Kim Trung lại càng mời thường xuyên hơn.
Lâm Tuệ nhớ tới email mới nhận được mấy ngày trước, đáp: “Có.”
Ánh mắt Hứa Điển quay về phía Lâm Tuệ.
Dư Nam Âm lại hỏi: “Vậy lần này chị có đi không? Lúc trước chị đều từ chối.”
Lâm Tuệ yên lặng.
Trước đây từ chối, là vì không muốn về thăm lại chốn xưa, chạm đến nỗi nhớ mong.
Bây giờ Hứa Điển đã trở về, trong lòng Lâm Tuệ cũng không còn kháng cự nữa.
“Đi không?” Hứa Điển hỏi.
Lâm Tuệ quay đầu, cùng Hứa Điển bốn mắt nhìn nhau.
Đi không?
Lâm Tuệ đã thấy câu trả lời ở trong mắt Hứa Điển, “Đi đi.”
Anh cũng muốn trở về nhìn lại một chút.
“Nhưng mà phải tới nơi này trước, anh phải đi cùng em tới Bắc Kinh một chuyến.”
Mùa hè năm 2014, một nhà họ Lâm ba người một mèo, chuyển tới một ngôi nhà trong hẻm ở Bắc Kinh.
Con đường trong hẻm không rộng bằng hẻm Yên Đại, nhưng cũng đủ ấm áp.

Hàng xóm cũng không thân mật như cư dân hẻm Yên Đại ngày xưa, nhưng mà sống cũng hài hòa.
“Vào nhà thôi.”
“Chờ một chút.”
Hứa Điển nắm chặt tay Lâm Tuệ, hít sâu một hơi, căng thẳng nuốt nước miếng.
“Sợ gì chứ.” Lâm Tuệ cười một tiếng, “Người một nhà cả mà.”
Người một nhà cả mà.
Hứa Điển nhớ đến Trương Vân Thu cũng thường xuyên nói với anh như vậy: Người nhà cả mà, không phải khách sáo.
Lâm Tuệ tiến lên phía trước một bước, gõ lên cánh cửa gọi: “Mẹ, con về rồi.”
Ngay sau đó vang lên tiếng trả lời từ trong nhà, là giọng của Trương Vân Thu, “Ôi, là Lâm Tuệ về rồi!”

Tiếng của Lâm Khải Phùng theo sát phía sau, “Sao lại về vào lúc này? Cũng không nói trước một tiếng! Để ba lái xe đến sân bay đón con!”
Người mở cửa là Trương Vân Thu.
Mở cửa một cái, người đầu tiên bà nhìn thấy là Hứa Điển.
Trương Vân Thu ngẩn người tại chỗ, theo thói quen muốn nói câu kia “Hứa Điển đến rồi? Mau vào nhà đi.” nhưng lại mắc kẹt trong cổ họng, kẹt đến nỗi hốc mắt ửng đỏ, nước mắt ngập tràn mi.
Lâm Khải Phùng theo sát phía sau chỉ thấy hai bóng người ngoài cửa nên hỏi một câu: “Tuệ Tuệ dẫn bạn về à?”
Vừa bước vào cổng, Lâm Khải Phùng cũng đờ đẫn ngơ ngẩn.
Hứa Điển cũng thấy hơi không tự nhiên, cong môi cứng nhắc cười một tiếng, “Dì Thu, chú Lâm.

Đã lâu không gặp ạ.”
Hứa Điển vừa mở miệng, Trương Vân Thu lập tức quay mặt qua một bên lau nước mắt.

Lâm Khải Phùng đưa tay ra, ôm chầm lấy Hứa Điển, lại lặng lẽ vỗ vỗ lên lưng anh.
Trở về là tốt rồi.
Vào nhà rồi ngồi xuống, hai vị trưởng bối thấy hai đứa tiểu bối vẫn luôn tay trong tay, trong lòng cũng hiểu được mấy phần.
Nhưng Lâm Khải Phùng vẫn không dám tin, cải trắng nhà mình cứ như vậy bị gặm rồi? Dù Hứa Điển cũng coi như con heo đích thân ông nuôi lớn.
“Hai con thật sự ở bên nhau à?” Lâm Khải Phùng một lần nữa thốt lên lời chất vấn từ tận linh hồn.
Lâm Tuệ bị hỏi đến mức không chịu nổi nữa, “Ba, lần thứ tám rồi!’
Lâm Khải Phùng gãi gãi đầu, “Ba chỉ muốn xác nhận một chút.”
Sự thật chứng minh Lâm Khải Phùng đâu chỉ muốn ‘xác nhận một chút’.
“Cháu nói lúc trước cháu đi Anh quốc?”
“Vâng.”
“Nơi nào ở Anh?”
“Ban đầu là ở Edinburgh, sau đó chuyển tới London, ở phố người Hoa.”
“Vậy bây giờ cháu đang làm gì?”
“Phục chế đồng hồ cổ.”
“Kiếm được nhiều tiền không?”
“Vâng… Một hợp đồng sửa chữa ít cũng được mấy trăm nghìn.”
“Vậy còn được, xứng với Tuệ Tuệ nhà ta.”
Lâm – bị quăng ở một bên – Tuệ: Người da đen đầy dấu chấm hỏi.jpg
Lâm Tuệ: “Ba, ba có để cho người ta ăn cơm không vậy?”

Đã ngồi xuống bàn ăn đến năm phút rồi, vẫn luôn hỏi đáp không thôi, Hứa Điển giơ đũa lên bao lần cũng chưa gắp được miếng nào, toàn phải bận bịu trả lời câu hỏi của Lâm Khải Phùng.
Lâm Khải Phùng tiện tay gắp một miếng rau cải xanh cho Hứa Điển, “Ăn cơm ăn cơm.”
Hứa Điển nói lời cảm ơn, vừa muốn cho vào miệng lại nghe thấy tiếng của Lâm Khải Phùng.
Lâm Khải Phùng: “Vậy bây giờ cháu ở đâu?”
Lâm Tuệ: “…”
Mắt thấy mặt con gái sắp biến thành màu đen, Trương Vân Thu đưa tay đẩy đẩy đầu vai Lâm Khải Phùng, “Ăn không nói ngủ không nói! Ông là giáo sư đại học mà quy củ này cũng không biết à.”
Lâm Khải Phùng chẳng thấy mình sai ở đâu cả, có tình có lý mà nói: “Tôi phải xem giúp Lâm Tuệ chứ… Dù sao khi lập gia đình, nhất định phải gả vào nơi có điều kiện tốt, không thể chịu thiệt thòi được.”
Trương Vân Thu xem thường ông, “Vậy ông không thể ăn xong rồi mới hỏi à?”
Lâm Khải Phùng: “Tôi có vội vàng đến vậy đâu!”
“Vội gì chứ? Con gái ông đâu nhất định phải gả đi ngay.”
“Nói cứ như là con gái của một mình tôi ấy, Tuệ Tuệ cũng là con gái của bà đấy!”
Hứa Điển và Lâm Tuệ nhìn nhau cười một tiếng.
Đôi vợ chồng này vẫn như ngày xưa vậy, suốt ngày cãi cọ ồn ào, chung sống thật hạnh phúc.
Sau khi ăn xong, bốn người ngồi trên ghế salon ở phòng khách.
Hứa Điển thuật lại chuyện năm đó phải rời đi cho vợ chồng Lâm Khải Phùng nghe, làm Trương Vân Thu nước mắt lưng tròng, Lâm Khải Phùng không khỏi than thở.

Nhất là khi nói đến chuyện ông nội Hứa qua đời, Trương Vân Thu không nhịn nổi mà nghẹn ngào nức nở.
“Ông ấy cả đời chưa từng được hưởng một ngày tốt đẹp, lại ra đi sớm như vậy.”
“Ôi,” Lâm Khải Phùng ôm vai Trương Vân Thu, vỗ nhẹ an ủi: “Ra đi như vậy, cũng coi như được giải thoát.” Nói rồi Lâm Khải Phùng đưa mắt nhìn Hứa Điển, “Cha của cháu…”
Hứa Điển nhàn nhạt nói: “Cháu đã đi gặp.

Tái nghiện lặp đi lặp lại, thêm án giết người… Trước mắt không thể ra tù.”
“Như vậy cũng tốt.” Lâm Khải Phùng nói, “Để ông ta ở trong đó tu tỉnh cho tốt.”
Nói đến đề tài này, lại là một trận than thở qua đi.
Trương Vân Thu lau nước mắt, nhìn về hai người phía đối diện rồi cười rộ lên.
Một người là con gái ruột thịt, một người như ‘con trai’ nuôi từ nhỏ đến lớn.

Bây giờ càng nhìn càng thấy hai người thật xứng đôi.

“Hai đứa chuẩn bị khi nào thì kết hôn?”
Lâm Tuệ: “???”
Phải gấp gáp như vậy sao!
Nhận lời mời diễn thuyết của trường Kim Trung là vào lúc mười giờ sáng.
Lâm Tuệ và Hứa Điển xuống máy bay, lúc đến hẻm Yên Đại vẫn chưa tới chín giờ.
Hai người nắm tay nhau, đi từ đầu tới cuối hẻm Yên Đại.
“Sau khi Tiểu Ngư đi du học, cả nhà họ Dư chuyển tới Thẩm Quyến.


Ngôi nhà này bán lại cho một ông chủ nhà máy nhỏ.”
Lâm Tuệ vừa nói vừa nhớ lại những chuyện đã qua để kể cho Hứa Điển nghe.
Rất nhanh, hai người đã đi tới cuối hẻm Yên Đại.
Cánh cống hai nhà đối diện vẫn vậy không đổi, chỉ là được khóa lại.
Lâm Tuệ lấy chìa khóa ra, mở cổng căn nhà cũ của nhà họ Hứa.
“Trước khi nhà em chuyển đi, đã dọn dẹp lại toàn bộ căn nhà này một lần, rồi khóa cổng lại.

Cả nhà vẫn cảm thấy, một ngày nào đó anh và ông nội sẽ trở về.”
Quang cảnh nơi này vẫn như vậy.
Cây đa cao hơn không ít, thân cành lại càng vạm vỡ hơn.
Hứa Điển lẳng lặng đứng ở trong sân, nhìn Lâm Tuệ khép lại cánh cổng vừa được mở khóa.
Mỗi một nơi, đều là ký ức.
Mọi vật đều không thay đổi, chỉ có con người là đổi thay.
Khi Lâm Tuệ mở ra cánh cửa phòng của Hứa Điển trước đây, Hứa Điển lặng lẽ bước tới.
Một chiếc kệ sách, một chiếc giường, một cái tủ.
Đơn giản đến đơn điệu, nhưng lại viết đầy mười tám năm thanh xuân của anh.
Hứa Điển phát hiện ra một chiếc xe đạp dựng tựa vào tường.
Toàn thân xe màu đen nhánh, hình như đã có rỉ sét.
“Không biết còn có thể đạp được không nữa.” Lâm Tuệ kéo chiếc xe ra ngoài cửa, rồi quay đầu cầm chiếc giẻ lau ở trên bàn, thành thạo lau đi lớp bụi bặm bám trên đó.
Đúng là đã rỉ sét một chút, nhưng dây xích vẫn còn tốt.
Lâm Tuệ thuận tay đặt giẻ lau lên yên sau xe đạp, vừa vặn có thể che đi vết rỉ ấy.
Hứa Điển hỏi: “Sau đó em chưa từng đạp chiếc xe này?”
“Không có.” Lâm Tuệ nhìn về phía anh, “Em lười, tự đạp xe đi học rất mệt, em vẫn thích có người chở em đi để ngồi đằng sau hóng gió hơn.”
Hứa Điển cười nhẹ.
Trong lòng anh rất rõ nguyên nhân thực sự là gì, nhưng đâu phải chuyện gì cũng phải nói cả ra.
Hứa Điển lại giống như thiếu niên sáu năm trước, mỗi sớm mỗi chiều, nghiêng người ngồi lên xe đạp, vỗ một cái vào yên sau, “Nếu không chê thì lên đây.

Anh chở em đi hóng gió một chút.”
Lâm Tuệ ngồi vào chỗ sau xe, cánh tay ôm chặt eo Hứa Điển.
“Đi —-“
Đạp một cái, xe đạp vọt lên phía trước thật xa.
Trong nháy mắt đó, hẻm Yên Đại bỗng trở nên cực kỳ dài, thời gian xoay chuyển, tựa như bọn họ vẫn ở năm lớp mười một ấy, mặc trên người bộ đồng phục xanh trắng đan xen.
Anh lại là dáng vẻ thiếu niên năm đó, cười một tiếng như làn gió mát nhẹ nhàng mơn man.
Gió thổi qua hẻm Yên Đại, tất cả chưa từng thay đổi.
Anh và em, và thời niên thiếu.
HOÀN TOÀN VĂN..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom