Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 1954


Chương 1954:

 

Diệp Linh nhìn thoáng qua đèn treo trên đỉnh đâu, sau đó vươn tay, mò tới đèn bàn trên tủ giường, cô giơ tay lên, mạnh mẽ đập đèn bàn vào trên đầu Cố Dạ Cần.

 

Oang một tiếng, đèn bàn đã đập bề rồi.

 

Cố Dạ Cẩn cảm thấy đầu đau xót, rất nhanh có dòng máu đỏ tươi sền sệt theo gò má anh tuấn chảy xuống.

 

Anh nâng người lên, sờ sờ mặt mình, mò tới một tay máu.

 

Ngũ quan “xoát” lạnh xuống, như dâng lên sương lạnh, anh nhìn cô gái dưới người: “Diệp Linh, em đang chơi cái gì, hả?”

 

Diệp Linh cười xán lạn với anh: “Quên nói cho ngươi biết, năm 18 tuổi ấy lúc tên chủ trọ mập mạp kia đặt ở trên người tôi muốn cưỡng hiếp tôi, tôi cũng dùng đèn bàn đập đầu gã.

 

Cố Dạ Cần cứng đờ.

 

“Thế nhưng rất đáng tiếc,” Diệp Linh đột nhiên có chút tiếc nuối: “Đáng tiếc là, lúc đó trên tay tôi không có dao, bằng không tôi có thể giống như bây ĐIỜT Diệp Linh đột nhiên giơ tay lên, trong tay của cô chẳng biết lúc nào đã cầm một con dao nhọn, cô dùng sức hướng mũi dao đâm tới tim Cố Dạ Cần.

 

Cố Dạ Cần chỉ cảm thấy hàn quang lóe lên trước mắt, động tác anh rất nhanh, ngay lúc Diệp Linh đâm tới anh một đã kéo lại dao.

 

Tuy dao không đâm tới trong tim anh, thế nhưng lưỡi dao sắc bén đã vạch ra miệng máu thật sâu trong lòng bàn tay Cố Dạ Cần, từng giọt máu lớn nhỏ xuống.

 

Cố Dạ Cần nhìn cô: “Diệp Linh, em…muốn anh chết?”

 

“Đúng vậy, anh còn có Cố gia các người, không kẻ nào vô tội, các người đều đáng chết!” Trong đôi mắt Diệp Linh bốc lên rồi cừu hận hừng hực.

 

Cố Dạ Cần khép rồi mở mắt, mấy giây sau câu môi nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng đáng sợ: “Vậy em thực sự là một kẻ báo thù yếu đuối, em tưởng cầm một con dao có thể làm tổn thương anh?”

 

Diệp Linh đón lấy ánh mắt của anh, cũng câu môi cười: “Cố Dạ Cần, ngàn vạn lần đừng để tôi biết anh yêu tôi, bằng không, con dao này sẽ hung hăng đâm vào trong trái tim tôi, một ngày nào đó, tôi muốn để cho anh tận mắt nhìn tôi ở bên cạnh anh mỗi ngày suy kiệt chết đi, đây là nghiêm phạt lớn nhất đối với anh — khiến anh mắt đi tôi.”

 

Con ngươi Cố Dạ Cần hung hăng co rụt lại, không nghĩ tới cô sẽ nói ra lời như vậy.

 

Cô nói, nếu có một ngày để cô phát hiện anh yêu cô, như vậy con dao sẽ hung hăng đâm vào trong trái tim cô, nghiêm phạt lớn nhất với anh chính là để anh mắt đi cô!

 

Cố Dạ Cần nhìn cô chằm chằm, đuôi mắt hẹp dài tràn ngập tia máu, một lúc lâu anh mới cất tiếng khàn khàn: “Vậy em vĩnh viễn sẽ không chờ đến ngày đó, bởi vì, anh không yêu em.”

 

Anh nói, anh không yêu cô.

 

Trong lòng Diệp Linh đã không còn bắt kỳ gợn sóng nào, cô yêu ngu mười năm, đã từng yêu bao nhiêu, hiện tại chỉ còn lại bấy nhiêu hận.

 

Lúc này Cố Dạ Cẩn dùng sức, đoạt đi con dao trên tay cô.

 

Keng, một tiếng, con dao dính đầy máu tươi bị ném trên thảm.

 

Cố Dạ Cẩn đứng dậy, ngồi ở bên giường, tùy ý rút mấy tờ khăn giấy đè xuống vết thương của mình.

 

“Cố Dạ Cần, chúng ta ly hôn đi!” Diệp Linh nhẹ cất tiếng.

 

Cơ thể Cố Dạ Cần chợt cứng đờ, sau đó quay đầu nhìn cô, cổ họng lăn lăn, anh mở miệng nói: “Tân hôn đến ngày thứ ba đã bàn đến ly hôn, Cố thái thái em cảm thây thích hợp sao? Còn nữa, cuộc hôn nhân này em không có quyền lựa chọn, cho dù có một ngày muốn ly hôn, cũng chỉ có anh mới được nói, chứ không phải em, rõ chưa?”

 

Diệp Linh nằm ở trên giường nhìn anh, cô câu môi: “Cố Dạ Cần, anh còn phải tiếp tục gạt tôi phải không, anh còn không định nói thật với tôi?”

 

Cố Dạ Cần nhanh chóng nhíu mày, anh đã ý thức được cái gì, tối nay Diệp Linh rất khác thường, theo lý anh trai của cô Diệp Minh đang nằm trong tay anh, cô sẽ không dám như vậy.
 
Chương 1955


Chương 1955:

 

Trừ phi, cô đã biết chân tướng…

 

“Cố Dạ Cần, ngày hôm nay tôi đã lén chạy vào phòng chăm sóc đặc biệt kia, anh biêt tôi nhớ anh trai đên mức nào, tôi tưởng anh ấy còn sống, chỉ cần anh ấy còn sống, tôi không phải cô đơn một mình, tôi sẽ có một ngôi nhà, tôi thì sẽ có quyết tâm cùng dũng khí, thế nhưng… khi tôi vươn tay vạch tắm vải trắng ấy ra, anh đoán xem, anh đoán tôi thấy được cái gì, đó không phải là anh trai của tôi, từ đầu vốn đã không phải anh tôi, ha, ha ha, thật sự quá buồn (UNOIL.

 

Cố Dạ Cần giật mình, tất cả phỏng đoán vào thời khắc này đều được xác minh, cô đã biết, cô cuối cùng vẫn biết.

 

Quả nhiên, sau khi cô biết đó không phải là anh trai cô, cô liền đưa ra lời ly hôn.

 

“Những thứ này là kẻ nào nói cho ngươi biêt?” Cô Dạ Cân trâm giọng đặt câu hỏi.

 

“Ông nội anh đó, là ông nội tốt của anh nói cho tôi biết!” Nói rồi Diệp Linh đưa tin nhắn cho anh xem: “Tự anh xem đi, lúc này tôi thật sự phải cảm ơn ông nội anh, nếu như không phải ông nội anh nói, tôi làm sao biết anh là tên tí tiện vô sỉ hỗn đản như vậy, anh chính là một cái tên lường gạt, anh dùng ảnh chụp của anh trai tôi lửa hôn, Cố Dạ Cần, tôi hận anh, tôi hận từng người Cố gia các người!”

 

Cố Dạ Cần nhìn thoáng qua tin nhắn, môi đã mím thành đường vòng cung lạnh lẽo trắng bệch.

 

Bầu không khí im lặng vài giây, anh giơ tay nắm vai cô: “Linh Linh, anh…”

 

“Đừng đụng tôi!” Diệp Linh rụt lui vê phía sau, tránh khỏi anh đụng vào, trong đôi mắt cô tràn đầy phản cảm cùng chán ghét đối với anh, viền mắt cô đỏ thắm nhìn anh, gằn từng chữ: “Cố Dạ Cẩn, vào thời khắc tôi sinh ra, tôi và Cố gia các người mãi mãi không có ngày hoà giải, tôi ở địa ngục chờ các người!”

 

Cô nói, tôi ở địa ngục chờ các người!

 

Cố Dạ Cần cứ như vậy chết sững, anh biết cô không phải nói đùa, Diệp Minh trở thành cọng rơm cuối cùng ép vỡ cô, cô đã đang ở trong liệt ngục.

 

Cô hận Cố gia, cũng hận anh.

 

Anh và cô cuôi cùng vân đi đên bước này.

 

Cố Dạ Cần nhắm lại mở mắt, sau một lúc lâu mới nói: “Đêm nay em náo đủ rồi, đi ngủ sớm một chút, Linh Linh, cái gì cũng sẽ không thay đổi, em chính là Cố thái thái của anh, trước khi anh không có dự định ly hôn, hai chữ ly hôn này, về sau đừng nhắc lại nữa.”

 

Nói rồi Cố Dạ Cẩn đứng dậy, anh quát lớn: “Người đâu? Chết đi đâu rồi?”

 

Cửa phòng liền bị đẩy ra, đám người làm nữ run sợ chạy tới.

 

“Tiên… tiên sinh, có gì phân phó ạ?”

 

“Dao trong tay thái thái là từ đâu tới, từ hôm nay trở đi, tịch thu tât cả các thứ có thể gây sát thương trong nhà, lần sau thái thái lấy thêm cái gì gây ra được nguy hiểm thì tự gánh lấy hậu quả!”

 

Người làm nữ sợ đến độ mồ hôi lạnh chảy ròng ròng: “Vâng, thưa tiên sinh.”

 

“Thái thái gần đây cơ thể khó chịu, nghiêm cắm thái thái rời nhà, cũng không cho khách đến quấy rối, trong ngoài căn biệt thự này đều sẽ có bảo vệ gác, nếu như thái thái chạy các ngươi biết lấy hậu quả!”

 

Đây là muốn cắm túc thái thái?

 

Những người làm nữ cũng không dám suy nghĩ nhiều, nhanh chóng đồng loạt gật đầu: “Vâng ạ.”

 

“Dọn phòng, những người khác cút ra ngoài!” Nói xong Cố Dạ Cần liền một cước đạp ra cửa phòng tắm, đi vào tắm nước lạnh.

 

Ga giường và thảm trải sàn trong phòng ngủ toàn bộ đổi thành mới, còn đặt máy làm sạch không khí, một chút cũng không có dấu vết hỗn loạn, dường như vừa rồi không có gì phát sinh cả.

 

Diệp Linh nằm ở trên giường, ngay mới vừa rồi, điện thoại di động của cô cũng bị tịch thu rồi.
 
Chương 1956


Chương 1956:

 

Cố Dạ Cần giam giữ cô ở trong biệt thự này, cắt đứt tất cả liên hệ của cô với ngoại giới.

 

Cố Dạ Cẩn chính là người đàn ông khứu giác cực kỳ bén nhạy như vậy, anh có thể rất quyết đóan, sắm rền gió cuôn làm xong tât cả biện pháp phòng hoạn, nắm chặt tất cả trong tay.

 

Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng tắm mở, anh đã tắm nước lạnh đi ra.

 

Diệp Linh đang nghiêng người ngủ, cô cảm giác bên người mình sụp một khối, là anh đến.

 

Rất nhanh bờ eo mềm của cô siết chặt lại, cánh tay Cố Dạ Cần đặt trên, từ phía sau ôm lấy cô, môi mỏng cũng rơi vào mặt và trên mái tóc cô.

 

Diệp Linh nhìn thoáng qua, vết thương trên tay anh rất sâu, song cũng không xử lý, chỉ dùng lụa trắng quấn đại mấy vòng.

 

Vừa mới tắm nước lạnh, vậy mà nhiệt độ trên người anh còn rât nóng, đủ đê thấy được lần này Ôn Lam vì ôm cháu thực sự bỏ ra vốn rất lớn, cho con trai mình uống thuốc bồ tốt nhát.

 

Cố Dạ Cần đè nặng cô hôn một hồi, sau đó vươn tay Xé ra cỗ áo cô…

 

Diệp Linh giật mình, muốn giãy giụa.

 

Lúc này bên tai liền truyền đến tiếng nói âm trầm lại khàn khàn: “Có phải muốn anh buộc em lại không?”

 

Diệp Linh bất động, cô nhẹ nhàng nhắm mắt lại, thuận theo anh.

 

Nửa đêm Cố Dạ Cần đột nhiên tỉnh dậy, vì trong lòng anh trống không, không có ai.

 

Diệp Linh không thấy đâu.

 

Cố Dạ Cần lập tức ngồi phắt dậy, trán đã toát ra lớp mồ hôi mỏng, anh vén chăn lên đi xuống giường, giày cũng không kịp xỏ, chân trần đi khỏi phòng ngủ.

 

Anh phải gọi người.

 

Thế nhưng rất nhanh bước chân anh khựng rồi dừng lại, bởi vì anh lanh mắt phát hiện cửa tủ quần áo mở ra.

 

Cố Dạ Cẩn đi tới kéo cửa ra, bên trong tối om, vẫn là góc nhỏ kia, anh tìm ra Diệp Linh.

 

Diệp Linh co ro một đoàn, dựa vào góc tủ quân áo đã ngủ rôi.

 

Cô nửa đêm xuống giường, lại ngủ ở đây.

 

Cô bây giờ đã không còn cách nào ngủ yên trong lòng anh rồi.

 

Hai bàn tay xuôi ở bên người Cố Dạ Cần nhanh chóng siết thành quyền, sau một hồi lâu mới chậm rãi buông ra, anh vươn tay ôm ngang Diệp Linh lên, đưa đến trên giường lớn mềm mại.

 

Diệp Linh bị cấm túc trong biệt thự, đã liên tục một tuần biến mất trong tầm mắt đại chúng, Cố Dạ Cần đè xuống gắt gao tiếng đồn của ngoại giới và dư luận, cuối cùng cũng yên lặng.

 

Tập đoàn Cố thị, trong phòng làm việc chủ tịch, Cố Dạ Cần ngồi trên ghế phê duyệt văn kiện, lúc này điện thoại của anh vang lên, là điện thoại của Ôn Lam.

 

Điện thoại vang lên một lân lại một lân, Cố Dạ Cẩn cũng không có ý muốn nhận.

 

Thư ký riêng đứng ở một bên, không dám thở mạnh một tiếng, mấy ngày nay chủ tịch đại nhân u ám, ngay cả không khí đều là đè nén.

 

Phu nhân gọi đến mỗi ngày, nhưng chủ tịch vẫn không nhận.

 

Tiểu Lan kia đã bị xử lý, mộng ôm cháu trai của phu nhân bị triệt để nghiền nát, Cố Dạ Cần càng không tiếp điện thoại, chỗ Cố gia đại trạch càng gấp như kiến bò trên chảo nóng, chủ tịch nhìn như cũng không làm gì, thế nhưng sát nhân tru tâm, không gì hơn cái này.
 
Chương 1957


Chương 1957:

 

“Chủ tịch, phu nhân vân còn đang gọi, không bằng… nhận một chút đi ạI Người chúng ta phái cũng đã đến rồi…”

 

Thư ký riêng dò xét nói.

 

Bút máy trong tay Cố Dạ Cần khựng lại, sau đó bỏ lại bút máy, anh cầm điện thoại lên, ấn phím tiếp thông.

 

Giọng điệu kích động của Ôn Lam liền truyền tới: “Alo, A Cẩn, con đến tột cùng có ý gì, những người con phái tới này là làm gì, bọn họ nói dựa theo mệnh lệnh của con muốn đưa mẹ và ông nội con ra nước ngoài, sau này cũng không cho bọn ta trở lại nữa?”

 

Cố Dạ Cần không có biểu tình gì, đôi đồng tử thanh bằn như hai vực sâu nguy hiểm: “Nếu đã nghe rõ ràng ý của con, cân gì phải hỏi nữa?”

 

“Con!” Ôn Lam chấn kinh rồi, bà ta tuyệt đối không ngờ rằng có một ngày con trai mình sẽ dùng giọng nói lạnh băng xa lạ như vậy tới nói chuyện với bà ta: “A Cần, bây giờ bố con đang ở trong cục cảnh sát, rất nhanh sẽ phán tội, kệ con và ông ta đi cũng được, bây giờ còn muốn đưa mẹ và ông nội đến nước ngoài, con đây là muốn đuổi tất cả thân nhân của con đi à, con muốn mình trở thành cô nhi sao? Con thực sự là ngỗ nghịch, con đây là đại nghịch bắt đạo!”

 

Ôn Lam tức giận đến độ nói cũng run rẫy.

 

Ánh mắt Cố Dạ Cần rơi vào trên văn kiện, tiếng nói đạm mạc lại mỏng lãnh: “Có đôi khi… con thực sự muôn mình không phải là con của Cố gia, con muốn là một đứa cô nhi… vậy cũng tốt.”

 

Thư ký riêng nghe được hết hồn, vội vã ngắng đầu nhìn chủ tịch mình.

 

Lá rụng về cội, mỗi người đều có số mệnh của mình, anh ta không biết là vì sao chủ tịch nhà mình lại sinh ra suy nghĩ… đáng sợ như thế.

 

Bên kia Ôn Lam hít vào một ngụm khí lạnh, tức giận trực tiếp ngã từ trên xe lăn xuống.

 

“Phu nhân! Phu nhân, bà không sao chứ!” Cố gia đại trạch liền rối loạn.

 

“Ta không saol” Ôn Lam hít một hơi, la lớn một tiếng: “A Cần, con tại sao có thê… nói ra những lời này, từ lúc bên cạnh con có Diệp Linh, con đã không còn như trước nữa, ả đến tột cùng cho con uống bùa mê thuốc lú gì, mê hoặc con thành như vậy, mẹ muốn ôm cháu là có lỗi sao, con xử lý Tiểu Lan mẹ cũng không nói gì, con lại vẫn muốn đánh đuổi mẹ và ông, còn nói không muốn làm con cháu Cố gial”

 

“Mẹ biết, mẹ biết rồi, con bây giờ không cần người mẹ này nữa rồi, vậy mẽ sẽ đi chết ngay bây giờ!”

 

Ôn Lam lại bắt đầu một khóc hai nháo ba treo cổ.

 

“Phu nhân, bà đừng nghĩ quản mài”

 

Bên kia người làm nữ kéo lại bà ta.

 

Cố Dạ Cần vẫn không có tâm tình gì lớn, đên cả giọng điệu cũng bình thản không chút phập phồng nào: “Về sau mẹ muốn chết cũng không cần phải báo cho con biết, mẹ đã muốn chết, con cũng chẳng còn cách nào.”

 

Bên kia Cố gia đại trạch đột nhiên yên tĩnh lại, vắng vẻ kiềm nén một cách quỷ dị.

 

“Nếu như không chết thành công, phải đi nước ngoài ngay, nơi đó con đã thu xếp ổn thỏa, nếu như chết rồi, con sẽ trở về xử lý tang sự một cách tưng bừng náo nhiệt nhất cho mẹ.” Nói xong, Cố Dạ Cần trực tiếp cúp điện thoại.

 

Thư ký riêng run sợ nhìn chủ tịch nhà mình, chỉ thấy thần sắc chủ tịch lạnh lùng để điện thoại xuống, tiếp tục phê duyệt văn kiện trong tay.

 

Ôn Lam cũng không gọi đến nữa.

 

“Chủ… chủ tịch, vậy tôi đi ra ngoài trước.” Thư ký riêng nói.

 

Cố Dạ Cần nhàn nhạt ừ một tiếng: “Đi đi.”

 

Thư ký riêng đi ra ngoài, lúc này bên ngoài vừa lúc truyền đến thanh âm hỗn loạn: “Vị tiên sinh này, anh không hẹn trước, không thể gặp chủ tịch tôi, mời lập tức rời đi, không thì chúng tôi sẽ gọi bảo vệ đến!”
 
Chương 1958


Chương 1958:

 

“Cố Dạ Cần đâu, hôm nay tôi phải gặp Cố Dạ Cần, ai cũng không thể cản tôi!”

 

Một giây kế tiếp, cửa phòng làm việc “rầm” một tiếng đẩy ra, có người xông Vào.

 

Cố Dạ Cẩn nhẹ nhàng phát động mí mắt ngẳng đầu, cạnh cửa là Phạm Tư Minh.

 

Là Phạm Tư Minh xông vào.

 

“Chủ tịch, cái này…”

 

Mi tâm Cố Dạ Cần khẽ động: “Không Sao, các cậu ra ngoài đi”

 

“Vâng.” Thư ký riêng đưa tất cả mọi người đi, còn đóng lại cửa phòng.

 

Phạm Tư Minh đi nhanh tới, vẻ mặt tức giận anh ta nhìn Cố Dạ Cẩn: “Cố Dạ Cần, Linh Linh đâu, tao đã chừng mấy ngày không liên lạc được Linh Linh rồi, trừ mày ra, tao thực sự nghĩ không ra còn có ai giấu Linh Linh đi.”

 

Cố Dạ Cần buông bút xuống, ngã lưng ra sau ghế, anh hờ hững nhếch môi: “Phạm công tử, tôi thực sự nghĩ không ra tôi có nghĩa vụ gì để trả lời câu hỏi của cậu, hơn nữa tôi còn muốn hỏi Phạm công tử một câu, cậu tìm… Cố thái thái của tôi làm cái gì?”

 

Cố thái thái…

 

Ba chữ này nhanh chóng nỗổ tung bên tai Phạm Tư Minh, bởi vì tin tức Cố Dạ Cần và Diệp Linh lĩnh chứng kết hôn cũng không công khai, nên Phạm Tư Minh không biết.

 

Hiện tại nghe nói, Phạm Tư Minh trực tiếp cứng đờ.

 

“Cố Dạ Cần, mày… mày đang nói bậy bạ gì đó, Linh Linh từ lúc nào trở thành Cố thái thái của mày?” Phạm Tư Minh không tin lắc đầu.

 

Sương mù nhiêu ngày lăng đọng ở mi tâm Cố Dạ Cần trong giây phút này tản đi, anh thực sự nở nụ cười, lộ ra ý cười sung sướng đã lâu, anh thừa nhận kết hôn chính là có chỗ tốt này, khi đám tình địch tiểu tam tìm tới cửa, anh hoàn toàn có thể bình tĩnh xuất ra khí thế chính cung đánh bọn họ không chừa một mảnh giáp.

 

“Phạm công tử, tôi và Linh Linh đã lĩnh giấy kết hôn, hiện tại cô ấy là người vợ hợp pháp của tôi, cho nên, thật tình khuyên cậu một câu, về sau cách Cố thái thái của tôi xa một chút, ai muốn căm sừng tôi, tôi sẽ cho cả nhà kẻ đó xanh cỏi”

 

… Phạm Tư Minh quá tức giận, anh ta vung tay: “Cô Dạ Cân, Linh Linh chắc chắn không phải cam tâm tình nguyện gả cho mày, mày nhất định dùng thủ đoạn hèn hạ gì đó bức cô ấy, Linh Linh đâu, mày giao Linh Linh ra đây!”

 

Phạm Tư Minh tiến lên, một nắm tay bền chắc đập nặng vào trên khuôn mặt tuấn tú của Cố Dạ Cần.

 

Cố Dạ Cần cảm giác mình quá đắc ý, nên không tránh được kịp thời, liền ăn một cú đấm này.

 

Trên má phải Có Dạ Cần đã chảy máu.

 

Phạm Tư Minh còn chưa hết giận, anh ta xông lên liền kéo lại cổ áo của Cố Dạ Cần: “Cố Dạ Cần, tao lặp lại lần nữa, giao Linh Linh ra đây!”

 

Cố Dạ Cần vươn tay, lấy mu bàn tay lau lau một chút khóe môi mình, anh lại bị đánh ra máu.

 

Anh.

 

Đầu lưỡi đỉnh hàm phải một cái, anh ngắng đầu, như cười như không nhìn Phạm Tư Minh: “Phạm công tử, nếu như tao không dạy mày, có lẽ mày cũng không nhận ra ai là ông của mày rồi!”

 

Vừa dút lời, Cô Dạ Cân đột nhiên đứng dậy, một nắm đắm liền rơi trên mặt của Phạm Tư Minh.

 

Hai người đàn ông liền bắt đầu đánh nhau.

 

Thư ký riêng căn bản là không dám đi tới, một mực ở bên ngoài chờ, rất nhanh anh ta liền nghe được tiếng vang bên trong, bên trong đã đánh nhau rồi.
 
Chương 1959


Chương 1959:

 

“Chúng ta… Chúng ta có nên đi vào nhìn một chút hay không, lỡ như… lỡ như chủ tịch bị đánh bị thương rồi thì làm sao bây giờ?” Thủ hạ bất an xin chỉ thị thư ký riêng.

 

Thư ký riêng đứng yên không nhúc nhích, thần sắc thản nhiên, anh ta nói một câu: “Không cân lo lăng, chủ tịch ở phương diện đoạt phụ nữ cho tới bây giờ chưa từng thua, chúng ta chắc chắn sẽ thắng.”

 

Bọn thủ hạ: “…”

 

Mấy phút sau, cửa phòng làm việc được mở ra, người thăng đi ra, anh chính là — Cố Dạ Cẳn!

 

Có Dạ Cần đi ra.

 

Thư ký riêng rất nhanh tiến lên, đưa tới một khăn tay sạch sẽ: “CAhủ tịch, không sao chứ?”

 

Trên khuôn mặt tuần tú của Cố Dạ Cần bị đánh một quyền, quần áo trên người cũng có nếp nhăn, song anh vô cùng thong dong, không cần lo lắng, trận chiên này bên ta đại hoạch toàn thăng.

 

Cố Dạ Cần nhận khăn tay, ưu nhã xoa xoa tay, trong phòng làm việc truyền đến tiếng kêu rên, là Phạm Tư Minh chật vật nằm trên mặt đất đang thống khổ lăn lộn.

 

Song Phạm Tư Minh còn chưa chịu thua, anh ta giùng giằng đứng lên, lung la lung lay đi qua đây, còn muốn cùng Có Dạ Cần đánh một trận: “Cố Dạ Cần, không cho phép đi…”

 

Cố Dạ Cần xoay người, con ngươi đen thanh bần rơi trên người Phạm Tư Minh tràn ra vài ý cười khinh miệt: “Thật ngại quá Phạm công tử, ngày hôm nay cùng mày luyện luyện tập, tiếp theo tao không thể chơi với mày, dù sao, Cố thái thái của tao vẫn đang ở nhà chờ tao, chúng ta còn đang là tân hôn, cái này chính là một đêm xuân đáng giá ngàn vàng đấy.”

 

Nói xong, Cố Dạ Cần xoay người rời đi.

 

Phạm Tư Minh bị câu “một đêm xuân đáng giá ngàn vàng” kích thích đại não, huyết khí cuồn cuộn: “Cố Dạ Cẩn, mày… mày khinh người quá đáng rồi!”

 

Rầm một tiếng, Phạm Tư Minh ngã xuống.

 

Cố Dạ Cần về tới biệt thự, người làm nữ kéo cổng ra: “Tiên sinh, cậu đã trở về?”

 

“Ừm, thái thái đâu?” Cố Dạ Cần ngắng đâu nhìn , không tìm được người.

 

“Thái thái ở trong phòng, đã ngủ rồi.”

 

“Cô ấy có muốn chạy trốn không?”

 

Người làm nữ lắc đầu: “Không có, thái thái rất biết điều, thái thái biết chắc…

 

cho dù muốn chạy cũng… cũng chạy không được…”

 

Biệt thự này một dặm ba tầng tất cả đều là bảo vệ, Diệp Linh dù có cánh cũng khó mà bay được.

 

“Đã biết.” Cố Dạ Cần trực tiếp lên lầu.

 

Đẩy ra cửa phòng ngủ chính đi vào, Cố Dạ Cần liếc mắt thấy được Diệp Linh đang ở trên giường lớn, hàng mi như lông vũ an tĩnh thõng xuống, cô đã ngủ.

 

Cô mỗi buổi tối đều sẽ ngoan ngoãn ngủ trên giường, thế nhưng ban đêm lúc anh thức, cô sẽ không ở trong ngực anh.

 

Cô vẫn sẽ trốn trong góc tủ treo quần áo tối tăm kia cuộn mình ngủ, anh đã từng nghĩ trong đầu, muốn bảo người làm nữ dẹp luôn cái tủ đó đi, thế nhưng, anh không dám.

 

Anh sợ đưa cái tủ đó đi, cô sẽ không còm chỗ trốn, sẽ trốn đến một chỗ anh không tìm được.

 

Mấy ngày nay cô rất biết điều, ngoan ngoãn ăn ngủ, nhưng cô đã không cùng anh nói chuyện rồi.

 

Cô Dạ Cân ngôi ở trên giường, anh vươn tay, ngón tay thon dài rơi vào khuôn mặt nhỏ mềm mị động nhân của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
 
Chương 1960


Chương 1960:

 

Diệp Linh mặc váy ngủ tơ lụa, màu đen, bởi vì nghiêng người ngủ, dây váy trên vai đều rơi xuống, đôi đùi đẹp cuộn cùng nhau, không hề làm gì, chỉ là một tư thế ngủ vô tình còn dụ hoặc hơn cả những bức ảnh nóng bỏng mà Cố Dạ Cần nhìn khi còn thiếu thời.

 

Cố Dạ Cần cúi đầu, hung hăng chặn lại môi cô.

 

Diệp Linh cảm thấy thở không được, dường như có tảng đá lớn nào đè lên, hàng mi khẽ run, cô chau mày mở mắt ra, khuôn mặt tuần tú của Cố Dạ Cần co rút lại phóng đại trong tâm mặt cô.

 

Hai tay nhỏ bé nhanh chóng chống lên lồng ngực của anh đẩy anh ra: “Cố Dạ Cần, đừng chạm vào tôi!”

 

“Tỉnh rồi?” Cố Dạ Cẩn bá đạo cằm cố cô trong lòng mình, hơi thở nóng bỏng phả lên da thịt cô, mang theo trí mạng nguy hiểm: “Đã hết kinh chưa, anh đã chờ em mấy ngày, không thể chờ thêm nữa.”

 

Diệp Linh quả thực đã hết rụng dâu, anh đã tính ngày rồi, không có khả năng để bản thân bị lỗ, làm hòa thượng ăn chay.

 

Diệp Linh thấy được dấu vết trên mặt anh, như là bị đánh: “Anh và người khác đánh nhau?”

 

“Đúng vậy, nhân tình Phạm Tư Minh kia của em xông vào phòng làm việc của anh không nói lời nào đã đánh anh một.”

 

Khi thuật lại chuyện này, Cố Dạ Cần cũng thể hiện rồi chíthiên phú kinh người của mình, nếu như Phạm Tư Minh hoặc là thư ký riêng có đây, đoán chừng bọn họ sẽ trợn mắt hốc mồm, trời ạ, anh… anh sao lại mặt dày nói mình thành một đóa hoa sen trắng vừa vô tội vừa đáng thương như thế được?

 

Diệp Linh hoàn toàn không bị diễn xuất tài tình của anh lừa, hai người là “cùng nghề”, diễn xuất của cô cũng không kém cạnh gì so với anh: “Đáng đời, Phạm Tư Minh đánh anh là tốt, anh chính là một kẻ cân ăn đòn!”

 

Nói rồi Diệp Linh lại nỗ lực đẩy anh ra: “Cố Dạ Cần, anh đừng có quá quắt, mình ở bên ngoài bị đánh, lại trút giận lên trên người phụ nứt”

 

“Ha,” Cố Dạ Cần từ cổ họng bật ra tiếng cười khàn khàn: “Anh chỉ trút giận lên tại trên người em, ai bảo nhân tình của em chọc anh không vui?”

 

Nhân tình?

 

Anh điên đấy à?

 

“Cố Dạ Cần, buông ra, anh có phải đã tìm ra lạc thú gì mới trong trò cưỡng bức không, giờ đến cái trò nhân tình này?”

 

Cô Dạ Cân dùng ba ngón tay đã đặt hai cổ tay trắng của cô trên đỉnh đầu, sau đó “xoát” một tiếng tháo dây lưng trên hông ra: “Suyt, Cố thái thái, chớ phản kháng, anh đã nhịn em rất lâu rồi…”

 

Cái trán Diệp Linh lập tức bị đụng phải đầu giường.

 

Rất nhanh anh dùng bàn tay bao lấy đầu cô rồi lại lôi cô trở về, hai mắt Diệp Linh tan rả nhìn đèn treo trên đỉnh đầu, cô đột nhiên nghĩ đến anh một người mắc bệnh sạch sẽ dĩ nhiên gấp gáp đến mức ngay cả tắm cũng không đã bắt đầu…

 

Không biết qua bao lâu, Diệp Linh lại bị ân vào trong lông ngực âm áp mà to lớn kia, Cố Dạ Cần ăn no thoả mãn đã ngủ rồi.

 

Diệp Linh nhẹ nhàng di chuyển, thoát khỏi ngực anh, sau đó đưa tay cầm điện thoại anh đặt ở trên tủ giường lên.

 

Cô gửi cho bố Phạm một tin nhắn — tôi đồng ý hợp tác với bác.

 

Đợi tin nhắn gửi đi thành công Diệp Linh lại xóa tin nhắn đi, thả điện thoại về.

 

Cô xuống giường đi tới bên bàn trang điểm, từ trong ngăn kéo lấy ra quyển giang hồ bí tịch mà Lâm Thủy Dao đưa cho cô.

 

Trong giang hồ bí tịch đó có một trang rât thú vị, nói là thê nào đê thiên một người đàn ông.
 
Chương 1961


Chương 1961:

 

Trên giang hồ bí tịch lấy văn hay tranh đẹp cặn kế ghi lại cách phế đi một người đàn ông như thế nào.

 

Diệp Linh mấy ngày nay đều bị nhốt trong biệt thự, không ra được, cũng không có cách để liên lạc với người bên ngoài, cho nên lúc nhàm chán mà bắt đầu đọc quyển sách này, lúc đó cô liền suy nghĩ, nếu như anh còn dám ép buộc cô, cô sẽ dùng cách trên này phế đi anh.

 

Cô muốn đích thân giải quyết gốc rễ của tội ác.

 

Diệp Linh từ trong ngăn kéo lấy ra một cây kéo, cây kéo này là cô từ trong phòng bếp len lén lấy ra, cô nhớ tới thuở thiêu thời năm đó củ Lục Tư Tước và Liễu Anh Lạc, Liễu Anh Lạc cũng từng dùng kéo đâm Lục Tư Tước, đây là một vũ khí rất lợi hại.

 

Diệp Linh cầm kéo chậm rãi hướng đến gần Có Dạ Cẩn…

 

Cố Dạ Cẩn thực sự đang ngủ, người đàn ông sau khi thoả mãn là thời khắc dễ dàng ngủ nhất, cộng thêm mấy đêm nay mỗi khi cô rời đi anh sẽ thức dậy, cho nên giắc ngủ không tốt lắm.

 

Lúc anh ngủ mơ mơ màng màng tự dưng thấy đau, xuất phát từ tính cảnh giác tự thân, anh đột nhiên mở mắt ra, Diệp Linh đứng ở bên giường, hai tay nắm cây kéo, trên cây kéo đã dính máu.

 

Anh mát Cô Dạ Cân từ trên cây kéo dính máu của cô đến trên quần mình, chỉ thấy trên giường đã đầy máu.

 

Trong lúc khiếp sợ trán Cố Dạ Cần đã chảy ra lớp mồ hôi mỏng, khuôn mặt tuấn tú đau đến trắng bệch, anh vươn tay một kéo lại cổ tay Diệp Linh, hất rơi cây kéo trong tay cô xuống đất: “Diệp Linh, em… điên rồi ư?”

 

Anh từ trong cổ họng bức ra âm tiết lành lạnh như dã thú.

 

Diệp Linh lần đầu tiên đả thương người, tay vẫn run rẩy, cô nhìn Cố Dạ Cần, chậm rãi nói: “Cố Dạ Cần, tôi ôm thù đứa con kia, anh hại tôi cả đời không thể mang thai, tôi khiến anh đoạn tử tuyệt tôn, sau này về con cái, hai chúng ta sạch nợ.”

 

Mồ hôi lớn chừng hạt đậu từ trán lăn xuống, Cố Dạ Cần thật hận không thể đem bàn tay to khóa lại cổ cô, cổ của cô mềm mại như vậy, chỉ cần anh nhẹ nhàng bóp một cái, sẽ không còn hơi thở nào nữa.

 

Khép rồi mở mi mắt, khi anh sắp không khống chế được mình thương tổn cô, Cố Dạ Cần một tay đầy cô ra, anh vén chăn lên xuống giường, trực tiếp mở cửa phòng.

 

“Người đâu! Mau tới!”

 

Bên ngoài truyền đến âm thanh hoảng loạn, bảo vêh và người làm nữ đều đuổi tới.

 

“Trời ạ tiên sinh, ngài làm sao vậy? Tiên sinhl”

 

Kèm theo tiếng kinh hô, Diệp Linh trong phòng nghe được tiếng đổ ầm, phía ngoài Cố Dạ Cần đã ngã xuống, hôn mê.

 

Cố Dạ Cần khẩn cấp đưa đi bệnh viện, Diệp Linh ngồi xuống, cô cầm bút lên, trên tờ giấy trắng trống viết xuống ba chữ — giấy ly hôn.

 

Cô bình tĩnh viết một phần giấy ly hôn, sau đó ở phía dưới ký tên của mình — Diệp Linh.

 

Làm xong tất cả, cô mở cửa phòng, đi ra ngoài.

 

Cố Dạ Cẩn trọng thương nhập viện toàn bộ biệt thự đều luống cuống tay chân, hiện tại người làm nữ thấy Diệp Linh đi ra nhanh chóng ngăn cản nói: “Thái thái, tiên sinh đã phân phó, cô chỉ có thể đợi ở trong biệt thự không thể đi ra ngoài.”

 

Sắc mặt Diệp Linh tái nhợt giống như một trang giấy, song bình tĩnh lại ung dung, cô thản nhiên nói: “Tôi phải đi, sẽ không trở lại nữa.”

 

Lúc này bên ngoài biệt thự ngừng vài chiếc limo sang trọng, một nhóm hộ vệ áo đen xuống, xuống cuối cùng là bố Phạm và Phạm Tư Minh.

 

Phạm Tư Minh vọt tới, choàng áo khoác ngoài trên vai Diệp Linh: “Linh Linh, em không sao chứ, vừa rồi anh thấy chỗ em có xe đi thẳng thẳng đến bệnh viện, anh còn tưởng rằng em bị thương…”
 
Chương 1962


Chương 1962:

 

“Không phải là em, là Cố Dạ Cần.” Diệp Linh nhàn nhạt cắt đứt Phạm Tư Minh.

 

Phạm Tư Minh bị kiềm hãm, lúc này anh ta cảm giác trên người Diệp Linh rất lạnh, lạnh không chút nhiệt độ, giống như khối băng, anh ta nhanh chóng cài nút cúc áo khoác, bao chặt Diệp Linh lại: “Không sao Linh Linh, tất cả đều quá khứ, em và Cố Dạ Cần đều là quá khứ.”

 

Diệp Linh không nói chuyện, cô chỉ là hoảng hốt vài giây, đúng vậy, quá khứ rồi.

 

Cô và Cố Dạ Cần đã là quá khứ.

 

Lúc này bố Phạm đi lên trước: “Linh Linh, chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này.”

 

Diệp Linh gật 49W /WMĐME- = ÿ “Thái thái, cô không thể đi, tiên sinh vào bệnh viện còn không biết tình huống ra sao, cô đi thế nào được?” Người làm nữ còn muốn ngăn cản.

 

Thế nhưng bố Phạm đã mang bảo vệ đến nhanh chóng tiến lên, trực tiếp đẩy người làm nữ lui về phía sau.

 

Cô Dạ Cân trọng thương, chính là thời cơ tốt nhất để Phạm gia mang người đi.

 

“Linh Linh, chúng ta đi.” Phạm Tư Minh mang theo Diệp Linh rời đỉ.

 

Bảo vệ kéo ra cửa sau xe, Diệp Linh đứng lặng ở trên cỏ, cuối cùng cô quay đầu, nhìn thoáng qua căn biệt thự này, cô ở trong lòng nhẹ giọng nói — tạm biệt… không gặp lại.

 

Diệp Linh được mang về Phạm gia, bố Phạm nói: “Linh Linh, lúc đầu Cố Dạ Cần muốn đưa Cố Lão gia tử và Ôn Lam đến nước ngoài, thế nhưng Cố Dạ Cần đột nhiên trọng thương nhập viện, nên Cô lão gia tử và Ôn Lam giữa đường đã trở về, hiện tại cũng đã ở trong bệnh viện.”

 

Phạm Tư Minh đưa đến một chén trà nóng, Diệp Linh ôm cái chén, để nhiệt độ truyền lại đến trên tay cô, cô đại khái có thể đoán được Cố Dạ Cần đã đưa Cố Lão gia tử và Ôn Lam đi là vì cô, thế nhưng, cô không hề cảm động chút nào.

 

Làm con trai Cố gia, biết rõ trên tay Cố lão gia tử dính máu Diệp gia, anh vẫn lựa chọn bảo toàn Cố gia, vậy làm con gái Diệp gia, cô làm sao có thể để cho những kẻ này một kẻ lại một kẻ chạy mắt?

 

Khoản nợ bọn họ thiếu, cô bắt đầu đến đòi rồi.

 

Diệp Linh nhìn vê phía Bộ Phạm: “Lúc trước bác nói trong tay nắm giữ manh mối tai nạn xe của bố mẹ tôi, những manh mối này có thể đưa Cố Lão gia tử vào ngục giam không?”

 

Bố Phạm đưa một hồ sơ niêm phong cho Diệp Linh, vô cùng đáng tiếc lắc đầu: “Linh Linh, đã cách nhiều năm, cộng thêm thân phận đặc thù của bố và mẹ con, muốn trực tiếp đưa Cố Lão gia tử vào ngục giam dựa vào những thứ này còn chưa đủ.”

 

Diệp Linh đột nhiên có chút đau đầu, cô nhanh chóng nhắm mắt lại, lấy tay xoa đầu.

 

Phạm Tư Minh đã nhận ra Diệp Linh khác thường, nhanh chóng lo lăng quan tâm hỏi: “Linh Linh, em làm sao vậy?”

 

Diệp Linh mở mắt ra, có chút mê man: “Vừa rồi chúng ta nói đến chỗ nào?”

 

“Linh Linh, chúng ta nói đến bằng những chứng cớ này vẫn không thể đưa Cố Lão gia tử vào ngục giam, em làm sao vậy, chúng ta mới vừa nói chuyện em liền quên?” Phạm Tư Minh nghỉ ngờ nói.

 

Mấy ngày nay Diệp Linh liền phát hiện ra căn bệnh đau đầu của mình, cô biết anh trai chết đã gia tốc bệnh tình của cô.

 

Cô không còn thời gian.

 

Cô một khắc cũng không thể đợi.

 

“Bác Phạm, ngày mai bác cũng đê người loan tin ra ngoài, nói tôi trong tay nắm được chứng cứ có lực trong tay, có thể thuận lợi lật lại bản án cho ta bố mẹ tôi, đồng thời bác để luật sư chính thức khởi tố Cố lão gia tử.” Diệp Linh nÓóI.

 

“Linh Linh, con có phải có kế hoạch gì hay không?”

 

Diệp Linh không nói gì.
 
Chương 1963


Chương 1963:

 

“Được rồi, hiện tại thời gian không còn sớm, có chuyện gì sáng sớm ngày mai nói đi, bố, chúng ta đi ra ngoài đi, Linh Linh mệt rồi, để Linh Linh nghỉ sớm một chút.” Phạm Tư Minh vẫn quan tâm sức khỏe Diệp Linh nhất.

 

“Được, Linh Linh, con nghỉ ngơi sớm một chút.” Bố Phạm đi ra ngoài.

 

Trong phòng an tĩnh, Diệp Linh ôm gối ngồi trên thảm trước cửa số sát đất, hiện tại đã là đêm khuya, nhưng cô không hề buồn ngủ.

 

“Linh Linh, uống ly sữa bò nóng này đi.”

 

Lúc này Phạ [email protected]àm một ly sữa bò nóng Mã .-…- li anh ta bị nóng đưa ngón tay đặt trên vành tai của mình nhảy tưng tưng.

 

Phạm gia công tử là lần đầu tiên tự tay pha sữa bò nóng.

 

Diệp Linh nhàn nhạt câu môi, sau đó nhận lấy sữa: “Phạm Tư Minh, cảm ơn anh.”

 

“Linh Linh, em muốn báo thù, chúng ta đều sẽ giúp cho em, thế nhưng anh hy vọng em có thể vui vẻ, tin tưởng đây cũng là điều bố mẹ và anh trai em mong đợi.” Phạm Tư Minh đưa con búp bê kia tới trong lòng Diệp Linh.

 

Đây là búp bê cô thích nhát.

 

Diệp Linh ôm búp bê, cô hy vọng dường nào mình vẫn mãi là cô bé đã từng vui vẻ vô ưu vô lo kia, đáng tiếc, hết thảy đều không trở về được, cô mắt đi tất cả.

 

“Tôi biết rồi.” Diệp Linh gật đầu.

 

Diệp Linh ở Phạm gia đợi hai ngày, cô biết bên ngoài Cố lão gia tử và Ôn Lam đã sớm ngồi không yên, cô đang đợi thời cơ.

 

Lúc này một chuông điện thoại vang lên, điện thoại tới.

 

Diệp Linh ấn phím nhận, bên kia nhanh chóng truyền đến tiếng thư ký riêng của Cố Dạ Cẩn: “Thái thái, bây giờ cô ở đâu, cô mau đến bệnh viện thăm chủ tịch đi! Lần này chủ tịch bị thương rất nặng, bây giờ còn chưa tỉnh.”

 

Diệp Linh không có biểu cảm gì, trên gương mặt tinh xảo mềm mị là vẻ trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Anh ta còn chưa tỉnh, vậy nên đi tìm bác sĩ, tôi cũng không phải là bác sĩ.”

 

“Thái thái” Thư ký riêng nóng nảy: “Thái thái, van cầu cô, cô tới thăm chủ tịch đi! Tôi biết hiện tại người chủ tịch muốn thấy nhất đến chính là cô, nếu như cô tới thăm chủ tịch, chủ tịch nhất định sẽ tỉnh lại.”

 

Diệp Linh thõng mi xuống, mấy giây sau mới nói: “Được, tôi lập tức đến.”

 

Nói xong cô cúp điện thoại sau đó đứng dậy, ra cửa phòng.

 

Diệp Linh cầm hồ sơ niêm phong mà bố Phạm cho cô, mặc vào áo khoác ngoài, bố Phạm do dự nhìn cô: “Linh Linh, con mang theo phần hồ sơ này ra ngoài rất nguy hiểm, Cố lão gia tử đã nhìn chằm chằm phần chứng cớ có lực này trong tay cô đó, hơn nữa theo bác được biết, Cố lão gia tử đã sớm động sát ý với con, bây giờ con đến bệnh viện sẽ chủ động đưa đến cửa…”

 

“Vậy thì thật tốt, tôi đã đợi thời cơ này rất lâu rồi.” Diệp Linh ra ngoài.

 

Bố Phạm đột nhiên hiểu Diệp Linh muốn làm cái gì rồi.

 

“Linh Linh, Tư Minh sáng sớm đã ra ngoài, xếp hàng đi mua bánh ngọt con thích ăn rồi.” Bố Phạm lên tiếng nói.

 

Diệp Linh bước chân dừng lại, cô quay đầu nhìn về phía Bố Phạm.

 

Bố Phạm nói thẳng: “Linh Linh, tâm tư Tư Minh đối với con chúng ta đều biết, thế nhưng, bác không hy vọng các con ở cạnh nhau, bác hy vọng Tư Minh tìm được một cô gái có gia thế thuần khiết sạch sẻ.”

 

Thuần khiết sạch sẽ, vốn cô cũng thế.
 
Chương 1964


Chương 1964:

 

Chỉ tiếc, hiện tại cô không phải.

 

Phạm Tư Minh đối tốt với cô, anh là người cũng ngay thẳng chân thành, là một chàng trai rất tốt rất chói sáng, tương lai anh cũng nhất định sẽ rất thương yêu bạn gái của mình.

 

Lúc này một chuỗi chuông du dương vang lên, điện thoại của Diệp Linh.

 

Chính là Phạm Tư Minh gọi tới.

 

Diệp Linh ấn phím nghe: “Alo.”

 

“Linh Linh, em rời giường chưa, anh đã mua xong điểm tâm em thích ăn nhất rồi, em chờ anh một lát…”

 

“Phạm Tư Minh,” Diệp Linh trực tiếp cắt ngang giọng nói đang hưng phấn vui mừng của anh ta: “Cảm ơn anh, nhưng điểm tâm em không ăn, em đến bệnh viện thăm Dạ Cần đã.”

 

Bên kia Phạm Tư Minh hơi ngừng.

 

Diệp Linh yên lặng cúp điện thoại, cô nhìn hướng Bố Phạm: “Bác Phạm, tôi đi.”

 

Diệp Linh xoay người rời đi.

 

Bô Phạm đứng thật lâu ở trước cửa nhìn Diệp Linh đi xa, trên người cô mặc chiếc áo khoác ngoài màu đen, trên chân đạp cao gót giày, tấm lưng nhỏ mềm mại thủy chung thẳng tắp, nhưng rất cô độc, rất nhanh thân ảnh của cô liền biến mất trong làn gió lạnh hiu quạnh.

 

Trong bệnh viện.

 

Ôn Lam thất thần ngồi ở hành lang gấp, bác sĩ tới, Ôn Lam kích động nói: “Bác Sĩ, vì sao con tôi còn chưa tỉnh?”

 

“Cố phu nhân, lần này Cố tổng bị thương rất nặng, vẫn còn đang hôn mê, cân quan sát liên tục…” Bác sĩ giải thích.

 

“Đủ rồi! Tôi không thích nghe mấy chuyện quỷ dọa người này! Tôi hỏi ông, con tôi… chỗ đó… thế nào rồi, tôi còn có thể ẫm cháu trai hay không?”

 

“Cái này…”

 

“Con tôi nhưng là con một mấy đời, nhiệm vụ nối dõi tông đường của Cố gia đều đặt trên người nó, Cố gia chúng tôi không thể đoạn tử tuyệt tôn, bác sĩ, ông phải chữa tốt cho nó, bằng không tôi sẽ không tha cho các ông!” Ôn Lam kích động kéo lại góc áo bác sĩ đe dọa.

 

Thấy cục diện hơi không khống chế được, thư ký riêng nhanh chóng đi tới: “Phu nhân, nơi này là bệnh viện, bà yên tĩnh trước một chút, chúng tôi đã thông báo Lục tổng, Lục tổng và Lục thái thái đang chạy tới trên đường.”

 

Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán sắp tới.

 

Ôn Lam dường như điên rồi, bà ta thất thần lắm bẩm nói: “Đều do Diệp LinhI Đều do con tiện nhân Diệp Linh kia, ả hạ thủ quá độc, tao đã sớm nói A Cần sớm muộn cũng có một ngày sẽ chết ở trên tay Diệp Linh, nhưng A Cần không tin tao Ôn Lam vẫn còn đang chửi bới, lúc này thư ký riêng lên tiếng nói: “Thái thái, Ôn Lam cứng đờ, nhanh chóng quay đầu, chỉ thấy Diệp Linh đứng lặng ở phía trước, trên khuôn mặt lón chừng bàn tay treo một bộ kính râm lón, hơi có mấy phần lãnh diễm cao ngạo tuyệt thế di lập.

 

Thư ký riêng nhất thời cảm thấy lúng túng: “Thái thái…”

 

Lúc này Diệp Linh giơ tay lên lấy kính râm xuống, đạp giày cao gót đi tới, đôi con ngươi mềm mị cư từ trên cao nhìn xuống Ôn Lam ngìi trên xe lăn, đôi môi đỏ mọng ôm lấy ý cười ngả ngớn: “Mắng đi, mắng tiếp đi, lời khó nghe độc ác hơn cái này gấp trăm lần tôi đều đã biết, chút ấy tính là gì?”

 

Ôn Lam không nghĩ tới Diệp Linh còn dám tới, bà ta vặn vẹo nghiến răng: “Diệp Linh, mày con đầu sỏ gây tội, sao còn có mặt mũi mà đến?”

 

Diệp Linh dừng trước xe đây On Lam, cô cười cười rồi cúi người xuống, hai tay chống trên tay cầm xe đẩy của Ôn Lam, thờ ơ cười nói: “Tôi tới nhìn… bà đó, trước đây tôi còn thực sự không biết nên làm sao để bà đau khổ, sau đó bà nói cho tôi biết cuộc đời này của bà đã không có gì để dựa dẫm vào, còn muốn ôm cháu, ha, rốt cuộc tôi đã hiểu rõ, nếu để cho Cố gia đoạn tử tuyệt tôn, để giấc mộng ôm cháu của Cố phu nhân vỡ tan, vậy chẳng phải bà sẽ đau đến tím ruột bầm gan sao?”
 
Chương 1965-1966


Chương 1965:

 

Diệp Linh thì thầm, mỗi chữ mỗi câu nói như cười như không, đây quả thực Lam đốt một cây đuốc trong đầu Ôn.

 

“Diệp Linh, tao đánh chết mày!” Ôn Lam giơ tay tát lên trên mặt Diệp Linh.

 

Thê nhưng, lân này không tát đên.

 

Bởi vì, Diệp Linh kịp thời ngồi dậy, tránh ra.

 

Ôn Lam bởi vì tự dùng sức quá mạnh, lập tức bánh xe ghế ngã xuống, té quy bên chân Diệp Linh.

 

Ôn Lam không ngờ tới Diệp Linh lại đột nhiên tránh, trong lòng bà ta, Diệp Linh vẫn là đứa ti tiện neo nhờ cố gia, dù cho bà ta biết năm đó chân tướng cũng không sửa đổi được nhận thức những năm này, cho nên bà ta đánh Diệp Linh, Diệp Linh sẽ không nên tránh.

 

Hiện tại bà ta chật vật té xuống đất, chệnh choạng muốn đứng dậy, lúc này trêm đỉnh đầu liền truyền đến tiếng cười sâu kín: “Cố phu nhân, sao bà đột nhiên lại như vậy… quỳ xuống trước tôi?”

 

Cái gì?

 

Ôn Lam cứng đờ, bà ta ngắng đầu, chỉ thấy Diệp Linh đứng ở trước mặt bà ta, đang từ trên cao nhìn bà ta: “Cô phu nhân, tôi sẽ xem cái quỳ này là thay Cố gia hướng Diệp gia chúng tôi sám hối tội lỗi.”

 

Ôn Lam ngắn ra: “Mày!”

 

“Thế nhưng,” Đôi mắt kia của Diệp Linh đột nhiên trở lạnh: “Trên tay Cố gia các người dính quá nhiều máu của Diệp gia chúng tôi, tội lỗi chồng chất, cái quỳ này hoàn toàn không đền được tội lỗi của các người, cho nên đừng phí sức nữa, đứng lên đi!”

 

Ôn Lam đã tức đến toàn thân run rẩy, một búng máu đã dâng lên ngực: “Mày… mày mày mày… Diệp Linh, bất kể như thế nào, mày đều do Cố gia bọn ta nuôi lớn, công ơn nuôi dưỡng mày đều quên rồi sao?”

 

Diệp Linh thực sự nở nụ cười, cô không biết Ôn Lam đến bây giờ vẫn còn dày mặt nói công ơn nuôi dưỡng với cô, Diệp Linh ngắng đầu, ánh mắt rơi vào cửa phòng bệnh đóng chặt trước mắt, nhẹ giọng nói: “Công ơn nuôi dưỡng…

 

tôi đã sớm trả cho Cố Dạ Cần rồi, anh ta đã sớm đòi qua trên người tôi rồi.”

 

Ôn Lam muốn nói chuyện, thế nhưng bị chặn á khẩu không trả lời được, bà ta phát hiện mình một chữ cũng không nói ra được.

 

Lúc này thư ký riêng tiến lên, nhẹ giọng nói: “Thái thái, cô vào thăm chủ tịch đi!

 

Người hiện tại chủ tịch muốn gặp nhất chính là cô đó.”

 

Diệp Linh đứng không hê động: “Ai nói tôi tới bệnh viện là thăm anh ta?”

 

Thư ký riêng cứng đờ: “Thái thái, ý của cô là?”

 

“Tôi chỉ là tiện đường tới thăm Cố phu nhân một chút, Cố phu nhân tôi đã gặp xong, vậy tôi đi đây.” Diệp Linh xoay người rời đi.

 

“Thái thái!” Thư ký riêng chắn kinh rồi: “Thái thái, cô thật sự muốn làm tuyệt tình như vậy sao, đã đến còn không vào, chủ tịch biết hẳn sẽ tổn thương lắm?”

 

Sắc mặt Diệp Linh rất nhạt, nhạt đến bất kỳ ai cũng nhìn không thấu trong lòng cô suy nghĩ cái gì: “Nói cho anh ta biệt, tôi ở trên tủ giường trong phòng ngủ để cho anh ta một vật, bảo anh ta tỉnh thì tự đến nhìn.”

 

Nói xong, Diệp Linh rời đi.

 

Lúc này phía trước hành lang xuất hiện một bóng người, là Cố lão gia tử.

 

Cố lão gia tử xuất hiện.

 

Sắc mặt Có lão gia tử rất xấu, cả người ẩn trong bóng đêm có vẻ phá lệ âm trầm, đôi mắt đục ngầu như bò cạp chăm chú dán vào trên người Diệp Linh.

Chương 1966:

 

Diệp Linh không ngừng bước chân, cô thản nhiên đón nhận ánh mắt Cố lão gia tử, sau đó giơ tay lên, khinh miệt mà khiêu khích cho Cố lão gia tử một ngón tay cái, lại chậm rãi hạ ngược ngón tay cái xuống.

 

Bóng lưng Diệp Linh rất nhanh biến mắt trong tầm mắt mọi người.

 

Diệp Linh đi, Cố lão gia tử và Ôn Lam đi tới hành lang, lúc này thủ hạ thấp giọng nói: “Lão gia tử, Diệp Linh đã lái xe rời đi, mấy ngày nay chúng tôi đều theo dõi cô ta, nhưng cô ta ở Phạm gia đóng cửa không ra, chúng tôi căn bản cũng không có cơ hội hạ thủ, hiện tại cô ta lái xe đến đồn cảnh sát, phần chứng cứ Phạm gia cho cô ta kia đang ở trên tay cô ta.”

 

Mắt Cố lão gia tử lộ hung quang: “Vậy còn chờ gì, để Diệp Linh nửa đường xảy ra tai nạn hắn rât đơn giản mài!”

 

“Vâng, lão gia tử.” Thủ hạ nhanh chóng đi làm.

 

Ôn Lam khiếp sợ nhìn Cố lão gia tử: “Lão gia tử, ông là… muốn tạo tai nạn xe… giết Diệp Linh sao?”

 

Ôn Lam tuy chanh chua, thế nhưng trên tay bà ta không nhiễm máu, bây giờ nghe kế hoạch Có lão gia tử muốn giết Diệp Linh, bà ta kinh hãi.

 

“Không sai, ngày hôm nay thời cơ đến đúng lúc, ta muốn làm cho Diệp Linh và phần chứng cứ kia toàn bộ đều biến mắt trong tai nạn xe, giống như… bố mẹ ả năm đó.” Cố lão gia tử cười âm lạnh.

 

Con ngươi Ôn Lam co rụt lại: “Lão gia tử, ý của ông là… tai nạn xe năm đó của bố mẹ Diệp Linh cũng là… ông bày kế?”

 

“Đúng, kỳ thực Diệp Thanh Đề không cần chết, thế nhưng anh ta quá thông minh, anh ta đã phát hiện chúng ta tay chân không sạch sẽ, phát hiện chúng ta đang âm thầm thao túng thị trường chứng khoán, vì tương lai Cố gia, ta không thể làm gì khác hơn là bày ra trận tai nạn xe kia.”

 

Ôn Lam lập tức liền quên mắt hô hấp, tay chân bà ta run rấy: “Lão gia tử, có phải các người… điên rồi hay không, đây là mưu sát, giết người là phạm pháp, phải ngồi tù đó!”

 

“Câm miệng!” Cố lão gia tử quát lớn Ôn Lam.

 

Ôn Lam sợ đến co rụt lại.

 

“Đừng quên, cô cũng là người Cố gia, chúng ta ngồi trên một cái thuyền!” Có lão gia tử uy hiếp nói.

 

Ôn Lam không dám nói thêm nữa.

 

Diệp Linh lái xe rời đi, hỗ sơ được niêm phong đã bị cô đặt ở chỗ cạnh tài xé.

 

Phía trước đi đến ngã ba, Diệp Linh đạp chân ga, tăng tốc đi tới.

 

Lúc này một chuỗi chuông điện thoại vang lên, là Phạm Tư Minh gọi điện hoại tới.

 

Diệp Linh ấn phím nhận, giọng điệu Phạm Tư Minh lo lắng khẩn trương nhanh chóng truyền tới: “Linh Linh, em có phải đã đem cái hồ sơ kia đi rồi không, không đúng, anh biết rồi, mấy ngày nay anh thả tin tức giả ra ngoài kỳ hực là để làm cho Có lão đầu tập trung hỏa ở trên người em đúng hay không, em bây giờ còn đi bệnh viện, đơn giản à đi vào miệng cọp cho Cố lão đầu cơ hội xuông tay với eml”

 

“Linh Linh, em đừng làm bậy, em bây giờ ở đâu thì đứng yên ở đó, anh đang ở trên đường, anh sẽ đi tìm em ngay.”

 

Tiếng nói lo lắng của Phạm Tư Minh không ngừng truyền đến, Diệp Linh ngắng đầu, cô đã xuyên thấu qua kính chắn gió phía trước thấy được một chiếc xe buýt đột nhiên xông ra, hướng về phía cô.

 

Diệp Linh nhéch lên đôi môi đỏ mọng, cô chậm rãi giơ tay lên, buông lỏng tay lái, sau đó nhẹ giọng nói: “Phạm Tư Minh, anh rất tốt, quên em đi!”

 

Két.

 

Một tiếng vang thật lớn, xe tải lớn trực tiêp va vào xe cô.

 

Diệp Linh cảm thấy đau quá, máu cuồn cuộn nơi lồng ngực, toàn thân như tan rã.

 

Hai lỗ tai ầm vang, không biết tròng trành bao lâu, thân thể của cô từ chiếc xe phế nát rơi ra.
 
Chương 1967


Chương 1967:

 

Cô còn thấy mặt đau rát, trên mặt ấm áp, như là có thứ gì không ngừng ào ào chảy ra.

 

“Trời ạ, xảy ra tai nạn xe rồi!” Có người ở thét chói tai.

 

Phạm Tư Minh chạy đến, tai nạn xe ở đây đã hấp dẫn ánh mắt của anh, anh đẩy đoàn người ra chạy tới.

 

Rât nhanh, anh liên thây một màn này, Diệp Linh nằm trên mặt đất, toàn thân đều là máu.

 

“Linh Linh!” Phạm Tư Minh tiến lên, ôm lấy Diệp Linh.

 

Ánh mắt Diệp Linh tan rả, cô cật lực ngắng đầu nhìn Phạm Tư Minh, sau đó cầm vật vẫn nắm trong tay giao cho Phạm Tư Minh.

 

Phạm Tư Minh nhìn thoáng qua, là máy ghi âm.

 

Vừa rồi lúc Diệp Linh đến bệnh viện khiêu khích Ôn Lam, nhân cơ hội đặt máy nghe lén trong tóc Ôn Lam.

 

Cuộc nói chuyện của Ôn Lam và Cố lão gia tử đều bị ghi lại trong cái máy ghi âm này rồi.

 

Cố lão gia tử chạy không thoát.

 

Cô rốt cục đã thay bố mẹ báo thù.

 

Viền mắt Phạm Tư Minh đỏ thắm gắt gao siết máy ghi âm, lúc này lòng bàn tay anh nóng hỏi, anh thấy được, gò má tỉnh xảo của Diệp Linh đã bị mảnh thủy tinh nhỏ của cửa số xe kéo ra khỏi một miệng máu thật sâu.

 

Má phải của cô bị hủy rồi.

 

“Linh Linh, không sao đâu, đừng sợ, anh sẽ đưa em đến bệnh viện ngay.”

 

Phạm Tư Minh lấy tay dùng sức đè xuống má phải bị thương của Diệp Linh.

 

Thế nhưng, dường như không được nữa rồi, bên trong vết thương kia máu không ngừng chảy ra ngoài.

 

Thật sự rất nhiều rất nhiều máu.

 

Con ngươi Diệp Linh không ngừng tan rả, cô đưa máy ghi âm cho Phạm Tư Minh, sau đó nắm chặt tay Phạm Tư Minh, tiếng nói cô suy yếu “Bố… mẹ…

 

con làm… rất tuyệt, đúng không ạ?”

 

Phạm Tư Minh chịu đựng cơn nóng trong hỗc mát gật đâu không ngừng: *“Ừ, Linh Linh, em rất tuyệt.”

 

Cố lão gia tử ở trong máy ghi âm thừa nhận hết thảy tội nghiệt Cố gia phạm vào, còn bày kế tạo ra trận tai nạn xe này, cái này đã đủ rồi, cô làm rất tuyệt, rất hoàn mỹ.

 

Diệp Linh chật vật giật giật đôi môi đỏ mọng, hàng mi dính máu tươi run lên, cô đột nhiên chau mày: “Đau quá… đau quá…”

 

“Linh Linh, em đau ở đau?”

 

“Đau mặt… trên mặt đau quá…” Nói rồi Diệp Linh còn giơ tay lên, đặt trên vùng bụng bằng phẳng của mình: “Đau bụng… cái bụng cũng rất đau…”

 

“Linh Linh, ráng lên em, rôi sẽ tôt thôi, hết thảy đều sẽ tốt thôi.” Phạm Tư Minh ôm chặt Diệp Linh, hiện tại ngoại trừ ôm chặt thân thể lạnh như băng của cô, anh ta không biết còn có thể vì cô làm những gì.

 

Diệp Linh đã không còn sức lực nữa rồi, tất cả sức lực đều đang tiêu tán, cô mắp máy môi, dường như đang nói cái gì.

 

“Linh Linh, em đang nói cái gì?” Phạm Tư Minh áp lỗ tai tới nghe.
 
Chương 1968


Chương 1968:

 

Anh nghe được cô mơ hồ nói: “Anh trai… anh trai…”

 

Diệp Linh đang gọi “anh trai”.

 

Rất nhanh, Phạm Tư Minh cứng đờ, bởi vì Diệp Linh còn gọi đến tên một người: “Có… Dạ Cần…”

 

Cô cuối cùng vẫn gọi… Có Dạ Cần.

 

Diệp Linh mơ một giấc mộng rất dài, cô nằm mơ thấy bố mẹ còn có anh trai, bọn họ đều trở về.

 

“Linh Linh, qua đây, ôm một cái nào.”

 

Mẹ mở rộng cánh tay về phía cô.

 

Cô lon ton chạy tới, trực tiếp nhào vào trong lồng ngực mềm mại mà thơm ngát của mẹ.

 

“Bố, mẹ, anh trai, trước kia là mọi người bảo vệ con, hiện tại mọi người mất rồi, con cũng có thể bảo vệ mọi người, đúng không ạ?” Cô kiêu ngạo khoe khoang nói.

 

Bồ vươn bàn tay to thương yêu mà đau lòng xoa xoa cái đầu nhỏ của cô: “Linh Linh, chúng ta biết… con rất cực khổ…”

 

Cô cứng đờ, trước mắt rõ ràng là người cô nhớ nhất, bố mẹ và anh trai, cô nên cười, thế nhưng viền mắt rất nóng, từng giọt nước mắt thi nhau đập xuống.

 

Lúc này bên tai truyền đến một tiếng nói mềm mại êm tai: “Linh Linh… Linh ljnh Hàng mi như lông vũ run rẫy, Diệp Linh mở mắt ra.

 

Ảnh mắt mơ hô, bởi vì cô chăng những ở trong mơ khóc, trong hiện thực cũng khóc.

 

Áo gối rất ẩm ướt, đều là lệ cô rơi xuống.

 

Diệp Linh nhắm rồi lại mở mát, cô hiện tại ở trong phòng bệnh bệnh viện, bên trong quanh quần vị nước khử trùng nhàn nhạt, bên giường của cô đứng nghiêm một thân ảnh thanh lệ mà tuyệt sắc, Hạ Tịch Quán đã trở về.

 

Lúc này Hạ Tịch Quán mặc một chiếc blouse trắng dài sạch sẽ, tháng năm chảy trôi càng bồi thêm cho cô càng nhiều thông tuệ thong dong và sức mạnh kiên định, đôi mắt trong vắt ấy đang rơi trên khuôn mặt nhỏ lệ rơi đầy của Diệp Linh, tràn ngập đau thương: “Linh Linh, ôm một cái nào.”

 

Hạ Tịch Quán vươn tay, dùng sức ôm lấy Diệp Linh.

 

Cái ôm ấm áp đã lâu này làm cho Diệp Linh có chút ngắn ngơ, lúc này chọt nghe Hạ Tịch Quán dùng chất giọng cực kỳ êm ái nói với cô: “Linh Linh, không sao đâu, muốn khóc thì cứ khóc ra đi, khóc ra sẽ tốt hơn.”

 

Cơ thể cứng ngắc của Diệp Linh chậm rãi mềm nhữn, cô chôn khuôn mặt nhỏ trong lòng Hạ Tịch Quán, đau đớn khóc thành tiếng.

 

Phạm Tư Minh tới, đưa canh bồi bổ đến, còn líu ríu không ngừng: “Linh Linh, lần này em thật sự quá may mắn, trận tai nạn xe này nhất định là dùng hết tất cả vận may của em rồi, em từ trong tai nạn xe tìm được đường sông trong chỗ chết, hơn nữa bác sĩ Hạ kịp thời chạy tới cùng y thuật cao siêu , thuận lợi kéo em từ Quỷ Môn Quan trở về, để em chuyền nguy thành an.”

 

“Lần kế em cũng đừng liều như vậy nữa, bởi vì em không chắc gặp may như lần này đâu.”

 

“Đúng rồi Linh Linh, nói cho em biết một tin tốt, Có lão gia tử đã bị bắt rồi, lão và Cố Hiền cả đời đều không ra được, hôm qua anh còn gặp Ôn Lam, Ôn Lam lập tức già đi rồi, cả người như không còn hồn phách nữa.”

 

Diệp Linh lặng lặng nghe, nội tâm không có bất kỳ gợn sóng nào, những thứ này vốn chính là thứ người Cố gia cuối cùng phải nhận, chỉ là đã đến trễ hơn một chút.

 

Diệp Linh giơ tay lên, muốn sờ má phải của mình.

 

“Này, Linh Linh, đừng có sờ!” Phạm Tư Minh đột nhiên sắc mặt đại biến, anh ta đứng dậy kéo lại tay Diệp Linh.
 
Chương 1969


Chương 1969:

 

Diệp Linh nhìn anh ta: “Anh sao vậy, sao lại phản ứng kịch liệt như vậy?”

 

Phạm Tư Minh cười gượng vài tiếng, ánh mắt có chút né tránh: “Linh Linh, mặt của em… bị một vài vết thương nhỏ, bây giờ còn đang băng lại, đừng dùng tay đụng, sẽ… sẽ nhiễm trùng đó…”

 

“Ra vậy…” Diệp Linh câu môi: “Vậy anh cầm gương đến cho em xem, hình như ở trong phòng bệnh không tìm được gương.”

 

Chắc chắn không tìm được, bởi vì trong phòng bệnh cái gì có thể phản quang đều bị cằm đi.

 

“Ha ha Linh Linh, chúng ta trước an tâm, có… Có bác sĩ Hạ ở, ngươi thì sợ gì?” Phạm Tư Minh cười nói.

 

Lúc này cửa phòng bệnh bị đầy ra, Hạ Tịch Quán tới.

 

Phạm Tư Minh lúc này mới thở dài một hơi: “Bác sĩ Hạ, cô đã đến rồi, Linh Linh mới vừa rồi còn hỏi vét thương trên mặt em ấy.”

 

Hạ Tịch Quán đi tới, kiểm tra cơ thể cho Diệp Linh một chút: “Linh Linh, lúc gặp tai nạn xe má phải của cậu bị mảnh kính vỡ quẹt bị thương rồi, vết thương này khá sâu, khả năng phải cần một khoảng thời gian để chữa trị, đến lúc đó mới có thể xác định là có lưu sẹo hay không.”

 

“Song Linh Linh cậu yên tâm, hiện tại y học phát triển như thế, cho dù má phải của cậu lưu sẹo rồi, tớ cũng sẽ nghĩ cách giúp cậu chữa khỏi, vẻ đẹp của cậu cứ giao cho tớ.”

 

Nói rồi Hạ Tịch Quán mở ra bình giữ ấm, đưa muỗng nhỏ cho Diệp Linh: “Song trước đó, trước hết cậu phải dưỡng tốt cơ thể mình đã, nào, ăn chút canh.”

 

Diệp Linh thuận theo gật đầu, nhận lấy muỗng nhỏ, bắt đầu ăn canh.

 

Thê nhưng lúc canh gà đưa tới bên môi, Diệp Linh đột nhiên chau mày, bởi vì cô ngửi được mùi dầu mỡ trong canh gà, cái mùi này khiến cô hơi buồn nôn.

 

Diệp Linh buông muỗng xuống.

 

“Linh Linh, cậu làm sao vậy, không đói bụng sao?” Hạ Tịch Quán dịu dàng hỏi.

 

“Ừm, tớ muốn… ăn chút cháo thanh đạm, có thể chứ?”

 

“Có thể! Đương nhiên có thể! Anh hiện tại đi về bảo người làm nữ làm, Linh Linh em chờ anh!” Phạm Tư Minh như một làn khói chạy về nhà.

 

Hạ Tịch Quán cất lại bình giữ ấm: “Linh Linh, tớ thây vị Phạm công tử này đôi với cậu vô cùng tốt.”

 

“Tớ và anh ấy chỉ có thể là bạn thôi, những thứ khác, tớ không thể cho anh ấy hy vọng.”

 

Hạ Tịch Quán gật đầu: “Ừm… Cố tổng chắc rất nhanh sẽ tỉnh, Linh Linh, cậu mau đến thăm anh đi?”

 

Diệp Linh thõng xuống hàng mi như lông vũ.

 

“Tớ đã xem thương thế của Cố tổng, Linh Linh cậu hạ thủ thật ác độc, tớ không nắm chắc nửa đời sau anh ta có thể tìm về được tính phúc không đó.”

 

Diệp Linh không nói gì, chỉ thản nhiên: “Quán Quán, tớ mệt rồi, muốn ngủ một chút.”

 

“Được.” Hạ Tịch Quán tự tay đắp chăn cho Diệp Linh xong, sau đó rời đi.

 

Trong phòng em. Diệp Linh từ từ nhắm hai mát, làm thế nào cũng không ngủ được.

 

Cơ thể rất mệt, một chút tinh thần cũng không có, thậm chí dưới bụng còn mơ hồ đau.

 

Diệp Linh đặt tay lên trên bụng mình, sau đó chậm rãi ngồi dậy, cô đứng dậy xuông giường, đi ra ngoài.

 

Không khí trong bệnh viện quá đè nén, cô muốn đi ra ngoài hít thở một chút không khí trong lành.
 
Chương 1970


Chương 1970:

 

Đi xuống lầu, Diệp Linh đi tới trước cửa số thủy tinh, cô nhìn chính mình trong kính.

 

Lúc này cô mặc quần áo bệnh nhân màu lam trăng, quần áo bệnh nhân rộng thùng thình, trông cô càng thêm gầy yếu, mái tóc quăn màu trà được bảo dưỡng tốt tùy ý rối tung đầu vai, quanh thân cô quanh quần một vẻ đẹp mong manh dễ vỡ.

 

Ánh mắt Diệp Linh rơi trên khuôn mặt nhỏ của mình, ngũ quan của cô vẫn xinh đẹp như cũ, thế nhưng trên má phải dán một tâng vải xô thật dày.

 

Diệp Linh cứng đờ vài giây, sau đó chậm rãi gio tay lên, tháo lớp vải xô trên mặt ra.

 

Con ngươi của cô kịch liệt co rụt lại.

 

Một vết thương rạch dài ở má phải cô, vết thương mới vừa được khâu lại, giếng như một con sâu lông xấu xí, phá hủy vẻ đẹp của cả khuôn mặt cô.

 

Diệp Linh giơ tay lên, muốn sờ sờ vết thương đó, thế nhưng đầu ngón tay của cô ở giữa không trung run rấy, cũng không dời tới được nửa phần nữa rồi.

 

Người phụ nữ đều thích chưng diện, gương mặt này là trời cao phá lệ yêu thích ưu ái với cô, thế nhưng, gương mặt này vân bị hủy.

 

AI Lúc này bên người truyền đến một tiếng thét chói tai, hóa ra là hai đứa bé ở bên cạnh chơi đùa, bọn nó thấy được Diệp Linh liền sợ đến một tiếng thét lên: “Kẻ quái dị! Có kẻ quái dị đột nhiên chạy đến kìa! Mặt của cô ta thật sự rất xấu!”

 

Tiếng thét chói tai của hai đứa bé nhanh chóng hấp dẫn ánh mắt của người đi đường, mọi người vây quanh: “Đã xảy ra chuyện gì? Áy, đây không phải là Diệp Linh đã lâu không lộ diện sao?”

 

Diệp Linh là siêu sao vòng giải trí nên rất dễ dàng bị người qua đường nhận ra, mọi người hít một hơi lạnh, đêu nhìn chằm chằm vết thương nơi má phải của cô.

 

“Trời ạ, mau nhìn má phải của Diệp Linh kìa, mặt của cô ấy làm sao vậy?”

 

“Không phải bị hủy mặt đấy chứ, cô ta như vậy thật sự rất xấu đó!”

 

“Mau lấy điện thoại ra chụp đí, đóa hồng đỏ kiều diễm nhất vòng giải trí ngày xưa đã tàn sắc rồi.”

 

Những người đi đường chen lấn lấy ra điện thoại, hướng về phía Diệp Linh “tách tách” chụp loạn.

 

Diệp Linh đã từng đối mặt qua vô số ống kính, đi qua rất nhiều thảm đỏ, cô luôn thong dong, phóng khoáng, thậm chí điên đảo chúng sinh, nhưng là bây giờ những ống kính trước mắt này để cô cảm thấy gai mắt, xa lạ, lại sợ hãi.

 

Cô muốn rời khỏi nơi đây.

 

Cô muốn chạy trốn.

 

Diệp Linh vươn tay cản một ống kính, Sau đó xoay người chạy.

 

Thế nhưng cô chạy quá gấp, dưới chân không biết vấp phải cái gì, chân khuya xuống, cô trực tiếp té xuống đất.

 

Lúc này người qua đường vây xem càng ngày càng nhiều, mọi người nghị luận ầm ï, thiện ý, bát thiện, đều có.

 

Diệp Linh cảm thấy rất ồn à, bên tai của cô tràn đầy những thanh âm này, cô muôn tránh, nhưng làm thê nào cũng không tránh khỏi, cô chỉ có thể vươn tay, dùng sức che kín lỗ tai của mình.

 

Cô tưởng là cô đã đi qua thời khắc khó Vượt qua nhất của cuộc đời, nhưng bây giờ cô mới phát hiện, khó vượt qua nhất sau đó còn có càng khó chịu hơn.

 

Cuộc đời của Diệp Linh cô, cũng sẽ …

 

sợ sệt mà chật vật như vậy.

 

Lúc này trong tầm mắt cô rủ xuống đột nhiên nhiều hơn một đôi giày, đôi giày này khá quen, không phải là giày da cọ sáng gì, mà là đôi dép cùng kiểu với cô, kiểu nam.
 
Chương 1971


Chương 1971:

 

Diệp Linh cứng đờ.

 

Đột nhiên bị hôn Diệp Linh lập tức nín thở, kinh ngạc nhìn anh.

 

Cố Dạ Cần cũng không nhắm mắt, anh nhìn đôi mắt tựa như cơn mưa phùn ươn ướt ấy, đôi môi mỏng để trên môi đỏ mọng của cô lướt nhẹ, thấy cô không có mâu thuẫn kịch liệt, anh mới hơi nhắm mắt, sâu hơn nụ hôn này.

 

Diệp Linh cảm giác mình đã rất lâu không gặp anh, ngoại trừ cuộc chia ly năm 18 tuổi ấy, lần này xem như là thời gian dài nhất rồi, lồng ngực của anh, nụ hôn của anh… lại vẫn quen thuộc như thê.

 

Loại cảm giác này quen thuộc sâu tận xương tủy.

 

Lúc này ngoài cửa truyền đên tiêng bước chân vội vội vàng vàng, y tá hốt hoảng nói: “Prof. Hạ, vừa rồi tôi đi vào đã phát hiện Diệp Tiểu thư không thấy…”

 

Tiếng nói nhẹ nhàng của Hạ Tịch Quán nhanh chóng truyền tới: “Đừng hốt hoảng, tôi vào xem thử.”

 

Một giây kế tiếp cửa phòng bệnh đã bị đầy ra, Hạ Tịch Quán xuất hiện ở cạnh cửa.

 

Diệp Linh liền giơ tay lên chống đỡ lồng ngực Cố Dạ Cần, đầy anh ra.

 

Cố Dạ Cần chau lại mày kiếm, sau đó quay đầu nhìn về phía Hạ Tịch Quán cạnh cửa, trong mặt mày đêu là không vui khi bị quấy rầy.

 

Hạ Tịch Quán cũng ngốc ở cạnh cửa.

 

Ủa, bảo tìm không thấy mà, cớ gì lấp cô đầy miệng thức ăn cho chó thế hả?

 

“Sorry, tôi không thấy gì cả, hai người tiếp tục đi.” Nói xong Hạ Tịch Quán liền đóng cửa lại, rời đi.

 

Ngoài cửa còn truyền đến giọng của Hạ Tịch Quán, là nói với y tá: “Không sao, Diệp Tiểu thư ở bên trong.”

 

Bị bạn thân mình bắt gặp cảnh này khuôn mặt nhỏ tái nhợt của Diệp Linh ưng ửng đỏ: “Quán Quán, chờ một chút.”

 

Diệp Linh muốn đứng dậy.

 

Thê nhưng Cô Dạ Cân kéo cô lại: “Chạy đi đâu?”

 

“Tôi đi tìm Quán Quán…”

 

“Sao anh lại có ảo giác mình là tiểu tam giữa em và Hạ Tịch Quán thế hả?”

 

Diệp Linh đơ người, nghe không hiểu: “Có ý gì?”

 

“Chẳng lẽ không đúng sao? Tiểu thuyết đều viết như vậy, Hạ Tịch Quán cắt ngang nụ hôn của chúng ta, em bỏ lại anh đuổi theo cô ta, nói không chừng còn muốn giải thích là chúng ta không phải như cô ta thấy, anh đây không phải tiểu tam phá hư tình cảm của các em thì là cái gì?”

 

“,.” Diệp Linh cạn lời, mạch não anh thật đúng là thần kỳ.

 

Lúc này Cố Dạ Cẩn dùng sức, kéo cô đến trên giường, sau đó mình nằm bên cạnh cô, cánh tay tráng kiện để trên bờ eo mềm của cô, nhắm mắt lại: “Linh Linh, ngủ với anh một chút”

 

Diệp Linh nhìn anh, khuôn mặt tuấn tú kia rất yếu ớt, chắc là mới vừa tỉnh đã tới tìm cô rồi, dưới mí mắt còn có quằng thâm dày đặc, có chút mệt mỏi.

 

“Cố Dạ Cần, tôi làm anh bị thương, còn khiến cho anh cửa nát nhà tan, chúng ta đã định trước không còn cách nào ở cùng nhau.” Diệp Linh nhỏ giọng nói.

 

Cô Dạ Cân nhêch môi, đột nhiên hỏi: “Em đã buông xuống được chưa?”

 

“Cái gì?”
 
Chương 1972


Chương 1972:

 

“Chính em nói, em làm anh bị thương, liền triệt tiêu đứa con giữa chúng ta, Cố gia hại Diệp gia, nhưng em bây giờ cũng báo thù rồi, giữa chúng ta có phải đã thanh toán xong rồi hay không?”

 

Diệp Linh thõng mi xuống, không nói chuyện.

 

Môi Cố Dạ Cẩn rơi trên trán cô: “Linh Linh, đừng náo loạn nữa, ở lại bên cạnh anh, an tâm làm Cố thái thái của anh.”

 

“Linh Linh,để tất cả đi qua đi, để chúng ta bắt đâu lại.”

 

Trái tim Diệp Linh lập tức liền rối loạn, bởi vì trước đây cô chỉ muốn báo thù, chưa từng nghĩ đến báo thù xong còn đi cùng với anh.

 

Anh cùng cô, còn có thể cùng nhau sao?

 

Anh cùng cô, thật sự có thể bắt đầu lại sao?

 

Sau khi tổn thương máu tươi chảy đầm đìa, nội tâm đã thiên sang bách khổng, cô sớm đã đã không còn dũng khí để yêu.

 

Lòng bàn tay Diệp Linh rơi vào trên má bị hủy của mình: “Dáng vẻ tôi bây giờ, anh không ngại sao? Tôi nhớ Cố Dạ Cân anh là một tục nhân, chỉ thích phụ nữ xinh đẹp, càng xinh đẹp càng tốt mà.”

 

Cố Dạ Cần vươn tay, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô: “Nhỏ xấu xí, tuy em đã xấu hơn, thế nhưng đặt ở trong nhà an toàn hơn nhiều, như vậy em liền không thể ra ngoài trêu chọc người đàn ông khác nữa rồi.”

 

Lúc này trên đỉnh đầu truyền đến một tiếng cười nhẹ: “Sao anh mới rời khỏi vài ngày, em đã sống thành dáng vẻ như quỷ rồi thế này?”

 

Thanh âm này rất quen thuộc, cô sẽ không nghe làm, Cố Dạ Cần.

 

Có Dạ Cần tới!

 

Diệp Linh chậm rãi buông lỏng đôi tay che tai ra, sau đó ngắng đầu, khuôn mặt tuần tú quen thuộc của Cố Dạ Cần co rút lại phóng đại trong tầm mắt của cô.

 

Trên người anh cũng mặc quần áo bệnh nhân lam trắng, song bên ngoài phủ thêm áo khoác, rõ ràng đều là từ trong bệnh viện, so sánh với chật vật của cô, anh lại chẳng khác gì ngày thường, giơ tay nhắc chân đều là tư thế người ở trên, cao cao tại thượng, lại lộ ra vẻ thanh bần bạc bẽo.

 

Người qua đường vây xem đã sớm nhường ra một con đường để anh qua đây, đều sợ hãi sức uy hiếp mạnh mẽ trên người anh.

 

Cố Dạ Cần từ trên cao nhìn xuống cô chật vật ngã xuống đất, rất nhanh ánh mắt liền rơi trên má phải của cô.

 

Con ngươi màu đen của anh co rụt mạnh mẽ, mấy giây sau, anh câu đôi môi mỏng: “Mặt bị sao vậy?”

 

Anh vươn tay, đi sờ khuôn mặt nhỏ của DO”

 

Diệp Linh sợ đên rụt vê phía sau, tránh khỏi anh đụng vào.

 

Cô giùng giằng muốn đứng dậy, thế nhưng mắt cá chân truyền đến đau đớn thấu xương.

 

Lúc này Cố Dạ Cần cúi thấp thắt lưng, vươn cánh tay tráng kiện, trực tiếp ôm ngang cô lên.

 

“Anh buông ra.” Cô vươn tay đẩy anh ra.

 

Bước chân Cố Dạ Cần vững vàng ôm cô vào bệnh viện, môi mỏng nhếch lên thành đường vòng cung ôn tồn, anh thấp giọng cười nói: “Cố thái thái, để anh buông em ra cũng được, lần kế em đừng làm mình thân tôn thương, trưng ra cái vẻ đáng thương sau khi anh rời khỏi nữa, em nên để mình sống tốt hơn cả anh chứ.”

 

Mũi Diệp Linh đột nhiên đỏ lên, cô giật giật, chôn khuôn mặt nhỏ vào trong áo khoác anh.

 

Lồng ngực của anh vẫn to lớn mà ấm áp như cũ, hết thảy đều là thứ cô yêu say đắm.
 
Chương 1973


Chương 1973:

 

Cô kiệt sức rồi, nên để mặc bản thân mềm mại vào một khắc này.

 

Cố Dạ Cần ôm cô trở về phòng bệnh, Diệp Linh ngồi ở trên giường bệnh, lại khôi phục vẻ lạnh lùng: “Cố tổng, cám ơn anh, anh có thê đi rôi.”

 

Cố Dạ Cẩn xì khẽ một cái tiếng, đại khái xì bộ dáng qua cầu rút ván của cô, anh vươn bàn tay to sờ khuôn mặt nhỏ của cô.

 

Diệp Linh né.

 

Thế nhưng Cố Dạ Cần bá đạo kéo lại mặt cô, nâng cô ngẳng đầu, sau đó ánh mắt của anh rơi trên vết sẹo ở má phải cô cần thận nhìn một chút.

 

Rất nhanh anh lòng bàn tay phủ tới, nhẹ nhàng mơn trớn vết sẹo này.

 

Diệp Linh cảm thấy vẻ đau lòng lộ rõ của anh, thế nhưng bên tai truyền đến tiếng anh cười nhạo: “Xấu quá.”

 

“,.” Diệp Linh cứng đờ, rât nhanh đã nhắc chân đạp lên chân anh.

 

Cố Dạ Cẩn không tránh, cho cô đạp, anh đè người xuống, để sát khuôn mặt tuấn tú vào cô, cười nhẹ mắng: “Nhỏ xấu xí, em hung cái gì!”

 

“.. Anh mới là kẻ xấu, cả nhà anh mới là kẻ xấu!” Diệp Linh đáp một câu.

 

Ý cười của Cố Dạ Cần không thay đổi: “Em ở chỗ anh thì hung dữ, vừa rồi ở bên ngoài sao nhát gan như con rùa đen rụt đầu thế hả? Cố thái thái, em chỉ thích bắt nạt anh thôi.”

 

Anh hơi có mấy phần lên án.

 

Diệp Linh nhìn dáng vẻ anh dịu dàng dung túng, cuộn lên ngón tay: “Cô Dạ Cần, anh đừng như vậy, giữa chúng ta không thể như vậy…”

 

“Vậy em muốn như thế nào?”

 

“Như vậy?” Cố Dạ Cần lại gần, cúi đầu liền hôn lên môi cô.

 

“..” Diệp Linh còn tưởng rằng anh sẽ nói mấy câu “không phải, em ở trong mắt ta vĩnh viễn là đẹp nhất”, quả nhiên người đàn ông này không đi đường bình thường, chẳng bao giờ để cho cô thất vọng.

 

Diệp Linh lại đá anh một cước: “Cút!”

 

Cố Dạ Cẩn cười cười kéo cô lại: “Cố thái thái, cái cút này ông xã khó tòng mệnh.”

 

Diệp Linh mở mắt ra đã là sáng sớm hôm sau rồi, Cố Dạ Cần bên người đã rời đi.

 

Anh hôn mê thời gian rât dài, cộng thêm Cố gia biến cố, khẳng định có rất nhiều chuyện chờ anh đi xử lý.

 

Diệp Linh đứng dậy, mở ra cửa phòng bệnh, đi ra ngoài hít thở không khí.

 

Lúc này người qua đường bên trong hành lang thấy má phải của cô liền xì xào bàn tán.

 

“Các cô mau nhìn, má phải của cô ta thật xấu, đây là bị hủy mặt rồi còn gì.”

 

“Cô còn không biết à, đây là nữ minh tinh Diệp Linh nổi tiếng khắp vòng giải trí đó, hôm nay hot search đều bạo, Diệp Linh bị hủy dung đã làm nổ tung Weibo, một lần làm trình duyệt tê liệt.”

 

“Chậc chậc thật là đáng tiệc, khuôn mặt nghiêng nước nghiêng thành này mà lại bị hủy như thế.”

 

Diệp Linh không có biểu cảm gì, cũng không để ý những ánh mắt khác thường này.

 

Lúc này Hạ Tịch Quán tới: “Linh Linh, hít thở không khíichừng đó là được rồi, mau trở lại phòng bệnh nghỉ ngơi thôi.”

 

Diệp Linh ngoan ngoãn gật đầu: “Ừ.”
 
Chương 1974


CHương 1974:

 

Hai người về tới phòng bệnh, Hạ Tịch Quán mở ra bình giữ ấm, đỗ canh sườn bên trong xuống cái chén nhỏ: “Linh Linh, cậu không để ý vết sẹo trên mặt nữa à?”

 

Diệp Linh mỉm cười: “Nêu như tớ đê ý thì vết sẹo trên mặt tớ sẽ biến mất sao?”

 

“Linh Linh, thái độ hôm nay của cậu và cùng hôm qua thực sự là rất khác nhau đó, xem ra Cố Dạ Cần vừa đến liền làm liều thuốc đến trừ bệnh rồi.” Hạ Tịch Quán trêu cô.

 

Diệp Linh không nói chuyện, cô vẫn chưa nghĩ xong tương lai cùng Cố Dạ Cần.

 

Hạ Tịch Quán đưa muỗng tới: “Linh Linh, ăn canh sườn trước đi, cái này không có dầu mỡ nhiều đâu.”

 

Diệp Linh nhận lấy muỗng, cô muốn ăn canh, nhưng cô lại ngửi được mùi dầu mỡ, liên cảm thây buôn nôn.

 

Diệp Linh nhanh chóng buông muỗng nhỏ, cô cúi đầu, tay đè lấy ngực nôn khan vài tiếng.

 

“Linh Linh, cậu sao vậy?” Hạ Tịch Quán vỗ vỗ sau lưng Diệp Linh.

 

Hàng mi Diệp Linh run rấy, cô lúc này nghĩ tới một vấn đề, kỳ kinh của cô hình như… đến trễ…

 

Cô nghĩ tới rồi một khả năng.

 

Thế nhưng, không thể.

 

Không thể.

 

Diệp Linh nhanh chóng phủ nhận ý nghĩ trong lòng: “Quán Quán, tớ không sao.”

 

Như là đê chứng minh, Diệp Linh lại cầm muỗng lên, ép buộc chính mình ăn vài ngụm canh.

 

Cơn buồn nôn ở ngực lần nữa cuốn tới, Diệp Linh nhanh chóng xuống giường, chạy đến trong phòng tắm liền nôn mửa.

 

Cô nôn hết canh vừa rồi ăn xong, ngày hôm nay còn chưa ăn cái gì, cô nôn ra toàn mật đắng, nôn đến xây xảm mặt mày.

 

Sắc mặt Diệp Linh rất yếu ớt, cô đi tới trước đài rửa mặt, mở nước lạnh ra rửa mặt.

 

“Linh Linh…” Phía sau truyền đến tiếng Hạ Tịch Quán khiệp sợ: “Linh Linh, cậu có phải… mang thai rồi không?”

 

Có phải mang thai rồi không…

 

Ban nãy Diệp Linh cũng đã nghĩ đến khả năng này.

 

Diệp Linh đóng nước, hai tay bấu chặt đài rửa mặt, đốt ngón tay đều bởi vì dùng sức mà mơ hồ trắng bệch, cô lắc đầu: “Không phải, không thể!”

 

Hạ Tịch Quán đi tới, vươn tay: “Linh Linh, đưa cổ tay cho tớ, tớ xem mạch cho cậu.”

 

“Không muốn!” Diệp Linh nhanh như chớp rút về tay của mình, còn lui về phía sau mấy bước, cô mê mang nhìn Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, tớ không có mang thai, bác sĩ nói qua tớ rất khó mang thai nữa mà.”

 

“Linh Linh, rất khó mang thai cũng không phải là trăm phần trăm không thể mang thai, cậu uống thuốc tớ đưa cho cậu rôi, đúng không?”

 

Diệp Linh vẫn lắc đầu: “Ừ, tớ uống rồi, nhưng tớ chỉ uống một viên, tớ và Cố Dạ Cẩn… tớ và anh ấy chỉ ngủ một lần…”

 

Đêm hôm đó là anh ép buộc cô, cũng là đêm hôm đó cô cầm kéo tổn thương anh.

 

Không nên, tỷ lệ mang thai thật sự quá thấp.

 

“Linh Linh, ngủ một lần đã có thể mang thai, rất nhiều người ngủ mãi cũng không mang thai được, mà có vài người một lần đã dính rồi, đây là có vận khí mang thai.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top