Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 1692


Chương 1692:

 

Cô có phải sẽ không đợi được lúc anh trở về?

 

Cũng may, anh đã trở về.

 

Hạ Tịch Quán chưa từng ngoảnh đầu, nhìn không thấy Lục Hàn Đình ở phía sau, thế nhưng Tiểu Lục Họa lại thấy.

 

Kỳ thực ở trên xe buýt cô bé đã nhìn thấy bố lạp, nhưng bồ nói – Suyt, đừng nói cho mẹ, chúng ta cho mẹ một bất ngờ.

 

— Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu — Sinh nhật 15 tuổi của Liễu Anh Lạc, Lục Tư Tước tới.

 

Lục Tư Tước đưa một túi quà tỉnh xảo tới: “Sinh nhật vui vẻ.”

 

Oa Tất cả mọi người đều ồn ào.

 

Khuôn mặt nhỏ của Liễu Anh Lạc đỏ bừng nhận túi quà, sau đó thổi tắt ngọn nên.

 

Lúc này bên tai vang lên giọng nói thấp thuần của anh: “Ước gì vậy?”

 

Liễu Anh Lạc quay đầu, khuôn mặt kia tuấn tú vô song kia đã tại phóng đại trong tầm mắt cô.

 

Liễu Anh Lạc ngượng ngùng che miệng cười, cô tiễn đến bên tai anh, nói nhỏ: “A Tước, em ước… sinh con trai cho anh.”

 

Nói xong, cô dùng ngón tay quết bánh gato, đút tới trong miệng anh, hỏi thầm: “Ngọt không!”

 

Lục Tư Tước nhìn cô – ừ, rất ngọtI

 

Đôi mắt Tiểu Lục Họa đen lúng liếng nhìn bố mình, cười nói: “Bố ơi con và mẹ còn có anh trai đều rất nhớ bồ đó.”

 

Lục Hàn Đình hôn lên mặt Hạ Tịch Quán, sau đó rũ anh tuần mí mắt nhìn Tiểu Lục Họa, trên mặt anh đều là vẻ mềm mại, mềm đến rối tinh rối mù: “Họa Họa.”

 

Anh vươn tay xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Lục Họa, tràn đầy yêu thương.

 

Thời gian như dừng ở khoảnh khắc đó, một nhà ba người cứ như vậy gặp lại, trong bi thương mang theo tình thâm lưu luyến.

 

“Quán Quán, thật sự rất muốn cứ như vậy ôm em và con, ôm mãi.” Lục Hàn Đình rù rì nói.

 

Hạ Tịch Quán rũ hàng mi nhỏ dài, cô cũng thề.

 

Thật muốn được anh ôm mãi như vậy.

 

“Người trong phòng Có Dạ Cần có phải là anh không, đợi thêm một chút em có thể… Đi tìm anh sao?” Hạ Tịch Quán thận trọng thử hỏi dò.

 

Cô không biết thân thể anh thế nào, thế nhưng cô biết anh không muốn để cô nhìn thấy.

 

Nhưng cô vẫn muốn nhìn.

 

Cô nhớ anh.

 

Nhớ anh hàng ngìn, nhớ anh hàng vạn, dù cho anh đã biến thành dáng vẻ thế nào.

 

Nghe giọng nói mềm mại của cô, Lục Hàn Đình hôn mái tóc dài của cô: “Đùng tìm anh, em đi ngủ sớm một chút, nghe lời.”

 

Anh không muốn cô đi tìm anh.

 

Hạ Tịch Quán chu đôi môi đỏ mọng, buồn buồn gật đầu: “Dạ, em biết rồi.”

 

Lục Hàn Đình chậm rãi buông lỏng cô ra: “Không cho phép quay đầu nhìn, anh đi trước.”

 

Anh đi rồi.
 
Chương 1693


Chương 1693:

 

Hạ Tịch Quán vẫn không quay đầu, thế nhưng cô nghe được tiếng xương răng rắc, anh tốn sức rất nhiều sức để đứng dậy, sau đó chậm rãi rời đi.

 

Trăng tròn treo lơ lửng giữa trời đêm, ánh trăng hắt xuống, cô có thể thấy được thân ảnh anh.

 

Dáng người vốn cao to nay đã còng xuống, rất gầy, anh đã từng đồ sộ cao quý biết bao, bây giờ thân thể lại lão hóa nhanh chóng như thế.

 

Cổ họng Hạ Tịch Quán nghẹn ngào, trong mắt bắt đầu ngưng kết một tầng hơi nước, đốt cháy cả hốc mắt cô, khiến cô đau nhức.

 

Đau thấu tim gan.

 

Đau vì anh.

 

Đau đón vì anh.

 

Lúc này một bàn tay múp míp duỗi tới, lau đi nước mắt trên mặt cô: “Mẹ ơi, đừng khóc mà bố đã trở về, về sau cả nhà chúng ta có thể vĩnh viễn ở cạnh nhau, cũng không phân biệt nữa.”

 

Hạ Tịch Quán nhìn Tiểu Lục Họa †rong ngực, Tiểu Lục Họa dùng tay giúp cô lau nước mát, cô bé rất tri kỷ.

 

Hạ Tịch Quán đột nhiên nín khóc mà cười, ôm chặt lấy Tiểu Lục Họa trong ngực, đúng vậy, anh đã trở về, hết thảy đều bắt đầu tốt hơn rồi.

 

Có Dạ Cần chạy tới trong phòng, khuôn mặt tuần tú kia rất xấu, âm lệ lạnh lẽo, như sắp sửa đổ giông đến nơi.

 

Hạ Tịch Quán không thích con người Cố Dạ Cẩn, nhưng Cố Dạ Cẩn đối với Lục Hàn Đình thật không có gì để chê, hai người là mặc chung tả mà lớn lên.

 

Đi tới cửa phòng, Cố Dạ Cần một cước đạp ra cửa phòng, bên trong lúc này truyền đến nước khử trùng gay mũi.

 

“Người đã chết chưa?” Cố Dạ Cần kéo áo một bác sĩ: “Nếu như cậu ta xảy ra chuyện gì, các ông ngay cả quan tài cũng không cần mua, trực tiếp bồi cậu ấy chôn thẳng vào trong đất!!”

 

¡ ụ “…” Bác sĩ điên cuông lau mô hôi lạnh: “Có… Cố tổng, mới vừa châm cứu cho bệnh nhân, lại băng bó cho vết thương của anh ấy rồi, tình hình cuối cùng đã ổn định rồi, nhưng… nhưng thân thể bệnh nhân bây giờ thực sự không nhịn được dẳn vặt, van cầu các anh tha cho chúng tôi đi!”

 

Bác sĩ sắp khóc đến nơi, Lục Hàn Đình hiện tại người không ra người quỷ không ra quỷ, lại tay không tiếp người rơi xuống từ lầu hai, đúng là không muốn sống nữa mà.

 

Anh không muốn sống, nhưng bác sĩ muốn!

 

Mặt Có Dạ Cần âm trầm: “Cút ra ngoài!”

 

“Vâng.”

 

Bác sĩ như được đại xá, nhanh chóng mang theo các y tá lui ra.

 

Lúc này, ngoài cửa tới một người, là Hạ Tịch Quán.

 

Hạ Tịch Quán sau khi đưa Tiểu Lục Họa về liền chạy tới, tuy Lục Hàn Đình không cho phép cô tới, nhưng cô vẫn phải tới.

 

Hạ Tịch Quán quét đôi mắt sáng vào bên trong, cô nhìn thấy Lục Hàn Đình.

 

Mặc dù lúc trên xe buýt, và ở dưới lầu vừa rồi, cô gặp qua Lục Hàn Đình hai lần, thế nhưng cô không nhìn thẳng đến anh.

 

Đây là cô lần đầu tiên thấy anh.

 

Lục Hàn Đình nằm ở trên giường, khuôn mặt tuấn tú vẫn là rất đẹp rất đẹp, thế nhưng anh gầy đi nhiều lắm.

 

l Sắc mặt của anh trăng bệch không chút huyết sắc, cả người như là bị cơn bệnh tiêu hao hết tất cả sinh khí, thân thể anh không hề cao to, anh tuấn như trước nữa mà đã suy sụp nghiêm trọng.
 
Chương 1694


Chương 1694:

 

Trước đây anh là đệ nhất hậu duệ quý tộc thương giới Đé Đô, đệ nhất tài phiệt toàn cầu, là đế vương trời sinh.

 

Hiện tại anh là con ma bệnh dựa vào thuốc tây duy trì sinh mệnh, cả ngày không thấy dương quang.

 

Hạ Tịch Quán lúc tới đã chuẩn bị xong tâm lý, cô biết anh hiện tại rất không tốt rất rất không tốt, nhưng thời điểm chân chính tận mắt thấy một màn này, trái tim của cô như là bị một con dao cạo lấy, đâm cô máu thịt be bét.

 

l Cô thật không ngờ anh lại không tôt đến vậy.

 

Anh chính là Lục Hàn Đình, nhưng bây giờ…

 

Ánh mắt Hạ Tịch Quán rơi ánh mắt Lục Hàn Đình, không dời được nửa phần, cô muốn vọt vào, ôm chặt lấy anh, không tách biệt nữa.

 

Thế nhưng, cô không dám.

 

Cô không biết thân thể anh có thể tiếp nhận được một cái ôm dùng sức của cô hay không.

 

Cô cũng biết, anh không muốn để cho cô nhìn thấy dáng vẻ của anh bây giờ.

 

5 A Trên mặt Cô Dạ Cân đây vẻ tức giận, anh vươn ngón tay thon dài chỉ chỉ Lục Hàn Đình trên giường: “Cậu nói xem cậu, bản thân mình chỉ còn một hơi tàn, còn ra ngoài dày vò mình, cậu không muốn sống nữa đúng không!”

 

Cơn giận của Cố Dạ Cần không rõ, ẩn nhẫn nhịn xuống lửa giận trong lồng ngực.

 

Mặt Lục Hàn Đình cũng không có biểu tình gì, chỉ là nhàn nhạt kéo khóe môi tái nhợt: “Cố Dạ Cần, sao tớ lại cảm giác cậu cứ như… chưa thỏa mãn dục vọng thế nhỉ?”

 

…” Anh biểu hiện rõ đến vậy à?

 

5 Ề Ẹ Cô Dạ Cân hừ một tiêng: “Cậu biệt là tốt rồi! Cậu mà còn vậy thêm máy lần nữa, tớ liền bị cậu hù đến liệt dương!”

 

“Được rồi, không cho cậu chút mặt mũi, cậu liền vứt cả thể diện, có bản lĩnh đi tìm Diệp Linh phát hỏa đi, chứ đừng phát hỏa với anh em.”

 

Hai người đàn ông đấu khẩu như thé, trong phòng ngược lại an tĩnh.

 

Lúc này Lục Hàn Đình quay đầu, anh thấy được Hạ Tịch Quán đứng ở ngoài cửa.

 

Bốn mắt nhìn nhau, Hạ Tịch Quán cứng đờ.

 

3 5 Cô còn chưa kịp thu hôi lệ trong mát, cứ như vậy sỉ ngốc nhìn anh.

 

Anh thấy cô rồi.

 

Lục Hàn Đình tuy cơ thể không tốt, nhưng cái trong tròng mắt thâm thúy kia vẫn như cũ có hai cơn xoáy, như thể có thể nuốt chửng linh hồn người khác.

 

Khí tràng của anh không một chút suy giảm.

 

Lúc này Cố Dạ Gần quay đầu, con ngươi thanh bần cũng rơi trên mặt Hạ Tịch Quán, anh mím môi một cái, trầm giọng nói: “Này.”

 

Có Dạ Cần đang gọi ai?

 

S Hạ Tịch Quán nâng đâu nhỏ lên, nhìn Có Dạ Cần.

 

Cố Dạ Cẩn đang nhìn cô: “Gọi cô đó!

 

Cút nhanh lên!”

 

Cút.
 
Chương 1695


Chương 1695:

 

Cố Dạ Cần bảo cô cút.

 

Hạ Tịch Quán nổi giận, cô vốn ghét Cố Dạ Cần, hiện tại anh còn cả vú lấp miệng em bảo cô cút.

 

Hạ Tịch Quán vẫn không nói gì, bên tai liền truyền đến tiếng nói âm u không vui của Lục Hàn Đình: “Chú ý thái độ của – cậu đi, cậu hù cô ây!”

 

Cố Dạ Cần xì khẽ một tiếng: “Tớ thấy cô ta liền phiền.”

 

Lục Hàn Đình câu môi: “Tớ bây giờ thấy cậu cũng phiền, cậu cút trước đi.”

 

Cố Dạ Cẩn nhìn chòng chọc Lục Hàn Đình, sau đó đạp lên giường anh: “Đi, bây giờ tớ nói một câu cũng không đúng chứ gì, anh em là quần áo, phụ nữ là mệnh, cậu che chở cô ta điI!”

 

Có Dạ Cần thở hồn hến đi ra.

 

Hạ Tịch Quán đứng ở bên ngoài một : úc lâu, đợi trong phòng triệt đê không còn tiếng động, cô nhẹ nhàng đẩy cửa phòng ra, đi vào.

 

Lục Hàn Đình nằm trên giường lớn, nhắm mắt lại như đã ngủ rồi.

 

Hạ Tịch Quán vào phòng tắm, lấy một chậu nước nóng, sau đó dùng khăn ấm giúp anh lau mặt.

 

Cô lau rất nhẹ nhàng, chỉ sợ làm đau anh, cảm giác hơi thở nhẹ của anh, Hạ Tịch Quán rũ mi xuống, nhẹ nhàng hôn lên trán anh.

 

Hôn như vậy căn bản không đủ, đôi môi đỏ mọng của Hạ Tịch Quán dời xuống, hôn qua mắt anh, sóng mũi cao, sau đó rơi trên đôi môi mỏng tái nhợt của anh, không tiếng động bày tỏ nỗi nhung nhớ S $ tơ vương như thủy triêu đôi với anh.

 

Hạ Tịch Quán nhẹ nhàng hôn anh.

 

Lúc này Lục Hàn Đình chậm rãi mở mắt ra, trong tròng mắt thâm thúy lóe ra ý cười dịu dàng, đồng tử phản chiếu đôi mắt trong vắt của cô: “Lớn gan nhỉ, bảo em đừng đến, đến rồi còn dám hôn trộm anh?”

 

Hạ Tịch Quán cả kinh, thì ra anh không ngủ.

 

Anh giả bộ ngủ.

 

Hạ Tịch Quán có chút ngượng ngùng, cử chỉ thân mật giữa cô và anh đều là anh chủ động, là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh như vậy.

 

ỹ Lục Hàn Đình anh tuân mặt mày trong đầy tràn rồi vui thích tiếu ý, chính nhất khuôn mặt cưng chìu nhìn cô.

 

Hạ Tịch Quán cũng không xấu hồ nữa, cô không dám ghé vào trên ngực anh, nên tựa cái đầu nhỏ trên gối anh, chạm vào khuôn mặt tuấn tú của anh, khe hẽ cắt tiếng: “Em cứ hôn trộm anh đó!”

 

Nghe giọng nói mềm nhẹ ấy, ngửi mùi hương trong veo trên người cô, Lục Hàn Đình cong đôi môi mỏng, anh không cho cô tới, cô vẫn tới.

 

Nhưng cũng không bất ngờ, cô nhất định sẽ tới.

 

Hạ Tịch Quán lặng lặng nằm bên người anh, cắn răng lên đôi môi mềm: “Em có thê… hôn anh thêm một chút không?”

 

Lục Hàn Đình nghiêng mặt sang bên, đối mặt với cô, hai người dựa vào rất gần, khi cô chớp hàng mi nhỏ dài, dường như đã chớp đến mi mắt anh.

 

“Em hôn lại xem.”

 

“Dạ”

 

Hạ Tịch Quán lại chạm lên, hướng về phía gò má anh tuần hôn một cái.

 

Một giây kế tiếp, Lục Hàn Đình giơ tay lên giữ lại gáy cô, nhẹ nhàng hôn lên đôi môi đỏ mềm của cô.

 

Môi hai người chạm vào nhau, Hạ Tịch Quán nhanh chóng nín thở, cũng không dám động.

 

chà sát.

 

Xúc giác hai cánh môi chạm vào nhau vô cùng tuyệt vời, yết hầu Lục Hàn Đình khế lăn.
 
Chương 1696


Chương 1696:

 

Bắt đầu thở gấp, anh chậm rãi ngừng nụ hôn này, điều chỉnh nhịp thở.

 

Rất nhanh, anh lại hôn lên môi cô.

 

Một nụ hôn đứt quãng, ngừng rất nhiều ằn, lúc anh cảm giác thân thể không ỗn sẽ dừng lại, Hạ Tịch Quán rất hiểu, hai người thời gian rất lâu không gặp nhau, khi hôn hít tự nhiên có một loại cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn.

 

Lục Hàn Đình lần nữa hôn lên, cái lưỡi dài đánh lên hàm răng cô.

 

Hạ Tịch Quán run rầy hàng mi, khẽ há miệng.

 

Lục Hàn Đình ôm lấy đầu lưỡi của cô, hôn một lúc lâu.

 

Tiếng nước giao hòa luôn khiến người ta mặt đỏ tía tai.

 

Lúc kết thúc Lục Hàn Đình dán sóng mũi cao trên khuôn mặt cô trơn mềm, khép mi thỏ dốc.

 

Khuôn mặt nhỏ của Hạ Tịch Quán đỏ bừng, trong thanh thuần tràn ra vẻ quyến rũ của phụ nữ, thấy anh chau mày kiếm, cô vươn tay cầm bàn tay anh, nhỏ giọng hỏi: “Có phải rất khó chịu không ạ?”

 

Lục Hàn Đình cà cà khuôn mặt nhỏ của cô, tiếng nói khàn khàn vô cùng gợi cảm: “Biết khó chịu còn trêu anh?”

 

n ệ Z Hạ Tịch Quán mât mây giây mới hiệu được ý tứ của anh: “khó chịu” của anh không phải là “khó chịu”của cô, cô liền nhắm mắt lại, ngượng ngùng khó khăn ngăn cản: “Lục tiên sinh, anh đứng đắn một chút đi!”

 

BÚ”, Đỉnh đầu vang lên tiếng cười nhẹ vui thích của người đàn ông.

 

“Anh đang cười cái gì? Lục Hàn Đình, không cho cười!” Hạ Tịch Quán lúc này mới có một cảm giác chân thật, Lục tiên sinh của cô thật sự đã trở về.

 

“Quán Quán, dáng vẻ anh bây giờ, thân thể này, em không để ý chút nào sao?”

 

Vừa rôi lúc hôn anh nhìn cô, nhìn khuôn mặt nhỏ cô bị hôn đến ửng hồng, dáng vẻ mê ly không dứt.

 

Trong lòng anh biết cô không hè để ý, cô vẫn là rất yêu anh, một chút cử chỉ thân mật cũng khiến cô mặt đỏ tới mang tai, như nai con chạy loạn.

 

Chỉ là, thân thể anh bây giờ…

 

Hạ Tịch Quán nhìn anh: “Em không biết cái gì gọi là để ý, em chỉ biết em muốn đi cùng anh, nhìn anh như vậy, em thấy đau lòng. Em vẫn yêu, thậm chí càng yêu hơn so với trước đây, em hy vọng anh mãi mãi cũng không rời bỏ em, vĩnh viễn ở cạnh em.”

 

Ặ Lục Hàn Đình nhìn dáng vẻ cô mêm mại, cô làm nũng với anh, bày tỏ với anh, anh vẫn luôn biết Quán Quán của anh là hiểu chuyện ngoan ngoãn như Vậy, cô sợ anh tự ti đa nghi, cho nên cô cho anh lời khẳng định chắc chắn trước.

 

Lục Hàn Đình nhẹ nhàng hôn lên trán cô, sau đó cầm tay cô, năm ngón tay đan vào nhau, cùng cô mười ngón tay giao chặt.

 

– Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu — Lục Tư Tước trước đây cũng không thích đồ ngọt, trong cuộc đời chưa bao giờ ăn kẹo, nhưng sau khi gặp được Liễu Anh Lạc, anh mỗi một ngày đều là ngọt ngào.

 

Hiện tại cô gái mặt cong mày cười nhìn anh, đôi mắt này, làm cho anh cảm thấy như đã từng quen biết.

 

Dường như trước đó hai người từng quen biết, anh đã từng… trong giấc mộng gặp oô.

 

Ánh mắt đầu tiên lúc gặp cô ở chùa, từ nơi sâu xa có một thanh âm không ngừng nói với anh- đi mau! Đi nhanh điI Đừng gặp côi Thế nhưng cô gọi anh lại, lại dính tới, cứ như vậy, anh một bên bài xích cô, một bên lại bị cô hấp dẫn.

 

Ánh mắt của anh luôn sẽ ở trong biển người mênh mông tìm kiếm cô, cô mặt : cong mày cười lưu luyên bên người anh, luôn sẽ làm trái tim cứng rắn của anh sinh ra vài niềm vui nhỏ. Phồn hoa trước mắt như mây khói, Lục Tư Tước 20 tuổi hay Lục Tư Tước 50 hơn tuổi tang thương dày nặng đều bởi ở khoảnh khắc vì cô mà viên mãn.

 
 
Chương 1697


Chương 1697:

 

Cô lấp đầy trái tim anh.

 

A Tước, em muốn sinh cho anh đứa con trai.

 

Lục Tư Tước cứng đò, sau đó tròng mắt, dường như không nghe được lời cô, thế nhưng vành tai anh đã đỏ ửng.

 

“Lục Hàn Đình.” Hạ Tịch Quán kêu tên anh.

 

“Ừ?” Lục Hàn Đình nhắm mắt, bàn tay to xoa xoa mái tóc như tơ lụa của cô.

 

“Nước đã lạnh rồi, em đổi chậu nước nóng lau người cho anh nhé.”

 

“Ừ „ Hạ Tịch Quán vào phòng tắm, đổi trong chậu nước đã lạnh thành nóng, dùng khăn lông ấm giúp anh lau chùi thân thể.

 

Trên người anh mặc đồ ngủ lụa màu xanh đen, cô vươn tay cởi từng cúc áo đồ ngủ của anh, lộ ra lồng ngực anh.

 

: # , h Anh thật sự rât gây, cơ thê suy yêu nghiêm trọng, lòng bàn tay mềm mại của Hạ Tịch Quán nhẹ nhàng vuốt lên: “Lục tiên sinh, còn đau không?”

 

Lục Hàn Đình lắc đầu: “Không đau.”

 

Sao có thể không đau?

 

Hạ Tịch Quán đau lòng cúi cái đầu nhỏ, hôn khớp xương gầy gò của anh.

 

Lục Hàn Đình sờ mặt cô: “Đừng hôn, hôn anh lại khó chịu, cởi quần anh ra đi, giúp anh lau một chút.”

 

“..” Hạ Tịch Quán hoàn toàn đau lòng anh, vô cùng đơn thuần hôn anh, nhưng cô quên mắt Lục Hàn Đình là một người đàn ông bình thường, mặc dù thân thể bây giờ không khỏe, nhưng hai người đã lâu không thân mật, khó tránh khỏi biết va chạm nỗi lửa.

 

Hạ Tịch Quán nhanh chóng đứng lên, nhưng một giây kế tiếp cô cứng đò, anh nói cái gì?

 

Cởi quần anh ra, còn lau một chút?

 

Hạ Tịch Quán choáng váng, cô chưa từng trải qua việc này.

 

Lục Hàn Đình nhắc mí mắt anh tuấn nhìn cô, đôi mắt trong vắt ấykhiếp sợ lại ngây ngốc, cái miệng nhỏ đỏ bừng còn hé một đường nhỏ, dáng vẻ ngây thơ đó khiến người ta không nhịn được muốn làm chút chuyện xấu.

 

h R Lục Hàn Đình nhêch môi, buôn cười nói: “Anh bây giờ không làm được gì đâu, đừng nghĩ sai lệch.”

 

“Nhưng… nhưng mà…” Hạ Tịch Quán lắp ba lắp bắp hỏi, khuôn mặt tuyệt sắc đã đỏ hồng: “Hôm nay anh chưa rửa, rửa chỗ đó sao?”

 

Đây là một vấn đề về sức khỏe đó, Hạ Tịch Quán biết anh có bệnh sạch sẽ, anh hẳn là tắm mỗi ngày mài! Vậy bây giờ tại sao muốn cô lau…

 

“Mấy ngày này, anh sống thế nào, anh đừng nói với em, anh đã lâu chưa rửa chỗ đó… nhal”

 

Lục Hàn Đình liếc mắt cô, đại ý là – em thấy thế nào?

 

“Chỗ này có y tá.” Anh đáp một câu.

 

Ngón tay Hạ Tịch Quán cong lại: “Y tá nam, hay y tá nữ?”

 

Nếu như là một mình Lục Hàn Đình, Hạ Tịch Quán hoàn toàn là yên tâm, nhưng Lục Hàn Đình ở chung với Cố Dạ Cần kia, tên Cố Dạ Cần đó, bên người mỹ nữ như mây không nói đến, ngay cả người làm nữ bên cạnh cũng phải trẻ đẹp, cô rất sợ Cố Dạ Cẩn làm hư Lục Hàn Đình, quãng thời gian này Lục Hàn Đình sẽ học hỏi anh ta.

 

Lục Hàn Đình: “Em cảm thấy rất hứng thú với vấn đề này?”

 

Hạ Tịch Quán mỉm cười: “Dĩ nhiên, lúc H anh năm ở trên giường không thê tự lo, có phải có y tá lau người cho anh không? Vậy y tá có phải cô gái trẻ đẹp không, các cô sẽ chà lau… chỗ đó của anh sao?”

 

Về vấn đề này…
 
Chương 1698


Chương 1698:

 

Lục Hàn Đình nhướng đuôi lông mày hẹp dài, tràn ra một ít phong tình của người đàn ông thành thục: “Ghen?”

 

Hạ Tịch Quán biểu hiện ung dung lại rộng lượng, cô lắc đầu, chớp mi: “Em không ghen nha, chỉ tò mò thôi.”

 

“Vậy anh nói ra, không cho em giận đây.

 

„ Hạ Tịch Quán đã có đáp án.

 

Cô đã nói sẽ không tức giận không ghen, đó cũng là chuyện không thể nào, thân thể anh không thể tự gánh vác, nhưng suy nghĩ một chút anh bị cô gái khác nhìn được, trong lòng Hạ Tịch Quán vẫn khó chịu.

 

Cô cầm khăn mặt trong tay ném vào khuôn mặt tuần tú của anh: “Em không lau cho anh nữa; tự anh:lau đi!”

 

“Ah,” Lục Hàn Đình bật ra tiếng cười vui thích, anh cằm chiếc khăn mặt dính trên mặt xuống: “Quán Quán, em nghĩ anh làm thế nào được, cũng không thể không rửa rửa chà chà, để đấy mốc meo được! Hay là, em hy vọng y tá kia là nam?”

 

Hạ Tịch Quán quả thực không thể tưởng tượng hình ảnh ấy, anh nói chuyện sao lại… độc như thế?

 

“Em không để ý tới anh nữa.” Hạ Tịch Quán xoay người muốn đi.

 

“Quán Quán,” Lục Hàn Đình kéo lại cổ tay cô mảnh khảnh, dịu dàng cưng chiều cười nói: “Lừa em thôi, anh còn chưa đến mức không lo cho mình được, anh tắm mỗi ngày, tự tắm.”

 

Hạ Tịch Quán làm bộ muốn đi, hiện tại cô sao mà đi được, nên khi anh giữ cô, cô cũng liền ngừng.

 

Đôi mắt trong veo như nước rơi trên ` ` khuôn mặt anh tuân tú gây gò, cô hỏi: “Anh nói thật?”

 

“Thật, hôm nay anh đã tắm, nhưng vừa rồi hôn em có chút khó chịu, em giúp anh lau một chút.”

 

Khuôn mặt nhỏ đỏ hồng Hạ Tịch Quán nở rộ như hoa tường vi, cô rất ngại làm mấy việc này, nhưng nghĩ đến thân thể anh, cô lại không thể từ chối.

 

Đây là một việc chuyện rất bình thường, Hạ Tịch Quán mình không nên nghĩ bậy bại Cô không thể làm gì khác hơn là vươn tay nhỏ cởi quần anh…

 

Lục Hàn Đình cảm giác cô giống như con mèo nhỏ, động tác nhẹ nhàng, còn ` _ có chút né tránh, yêt hâu nhô ra của anh lại lăn vài cái.

 

Lúc này Hạ Tịch Quán ngắng khuôn mặt nhỏ lên, đôi mắt trong vắt sóng sánh nước nhìn anh.

 

Lục Hàn Đình ôm đầu vai cô, để cô ghé Vào trên ngực anh: “Ngại quá à em, vậy thôi bỏ qua nhé?”

 

“Không có, em muốn hỏi anh một câu…” Hạ Tịch Quán cắn răng lên đôi môi đỏ bừng, một đầu trốn vào trong ngực anh, nói nhanh: “Anh có muốn thay quần lót không?”

 

Lục Hàn Đình vừa nghe, môi mỏng liền hôn vào mái tóc cô cười ra tiếng: “Ừ.”

 

Giúp xong, Hạ Tịch Quán từ trong phòng tắm đi ra: “Lục tiên sinh…”

 

Một giây kế tiếp bước chân cô dừng lại, bởi vì Lục Hàn Đình vốn đang nằm ở trên giường đã ngồi dậy rồi, anh ngồi trên xe lăn dựa vào trước cửa sổ sát đât.

 

Anh rất an tĩnh một mình ngồi ở chỗ đó, bầu trời ngoài cửa số phủ đầy sao, một ngôi hai ngôi ba ngôi… phá lệ lóng lánh, anh không biết đang nhìn thứ gì, cả người bao phủ một tầng bi thương nhàn nhạt.

 

Hạ Tịch Quán cầm áo khoác ngoài đi tới khoác ở trên vai anh, sau đó ngồi xồm người xuống, ngước khuôn mặt tuyệt sắc lớn chừng bàn tay nanh nhìn anh: “Lục tiên sinh, anh đang nhìn gì vậy?”

 

Lục Hàn Đình khẽ nói: “Nghe nói mỗi một người thân yêu của chúng ta khi rời đi đều sẽ biến thành một ngôi sao trên trời, Quán Quán, đúng không?”

 

“Lục tiên sinh, anh nhớ bố mẹ anh sao?”

 

Ánh mắt Lục Hàn Đình rơi trên mặt Hạ Tịch Quán: “Anh đang nhớ… Tử Tiễn…”

 

Lục Tử Tiễn…
 
Chương 1699


Chương 1699:

 

Từ sau khi Hạ Tịch Quán trở về Lan Lâu Cổ Quốc liền hạ lệnh về sau không muốn nghe nữa nghe thấy bát luận tin tức gì về Lục Tử Tiễn, cho nên bây giờ đột nhiên nghe được cái tên “Lục Tử Tiễn” này, Hạ Tịch Quán khẽ hoảng hót.

 

“Lục tiên sinh, anh vừa trở về, chúng ta đừng nói chuyện không vui này, em không muốn nói về Lục Tử Tiễn, anh ta làm anh bị thương, cả đời em cũng sẽ không tha thứ cho anh ta.”

 

“Lục tiên sinh, anh vươn tay ra đi, em bắt mạch cho anh, anh yên tâm, em nhất định sẽ cứu sống anh.”

 

Nhìn vẻ chống cự và lãnh đạm trên mặt Hạ Tịch Quán đối với cái tên “Lục Tử Tiễn” này, Lục Hàn Đình cũng không vội nói, anh cười yếu ớt không lên tiếng, chậm rãi đưa ra tay mình: “Được.”

 

Hạ Tịch Quán đặt tay trên mạch Lục Hàn Đình.

 

Kỳ thực nhìn mức độ suy yếu của Lục Hàn Đình hiện tại Hạ Tịch Quán liền đoán được là hậu quả khi rút Hiên Viên Kiếm, hiện nay bệnh suy tim vẫn là một vấn đề y học nan giải không cách nào khắc phục, không thuốc có thể trị.

 

Mạch đập của Lục Hàn Đình hết sức yếu ớt hỗn loạn, hệt như cô đoán, thế nhưng rất nhanh ngón tay cô khẽ khựng lại, lộ ra thần sắc kinh sợ.

 

Hạ Tịch Quán thốt nhiên ngắng đầu, nhìn Lục Hàn Đình: “Lục tiên sinh, có phải hay anh từng dùng tễ thuốc cường hiệu gì không?”

 

¬— Ạ Lục Hàn Đình chậm rãi nhêch đôi môi mỏng: “Ừ.”

 

“Tễ thuốc cường hiệu này đã từng có hiệu quả với trái tim suy kiệt của anh đưa đến cải tử hồi sinh, nhưng rất rõ ràng, đường trị liệu bị cắt ngang, ngược lại gia tốc phản phệ anh.”

 

Lục Hàn Đình gật đầu: “Không sai, đã từng có một người, tặng cho anh một bộ tễ thuốc cường hiệu, nhưng trời xui đất khiến cắt đứt trị liệu, sau đó anh được Dạ Cần cứu, đám giáo sư y khoa chỉ giải phẫu ra mấy nguyên tố bên trong tế thuốc cường hiệu chế thành thuốc tây, để đảm bảo mạng anh, nhưng phương trình cuối cùng của thuốc tễ cường hiệu kia, đến nay chưa – từng ai có thê giải được.”

 

Hai mắt Hạ Tịch Quán sáng ngời: “Người đó là ai vậy? Lục tiên sinh, người tặng anh thuốc tễ là ai, chỉ cần…

 

chỉ cần chúng ta tìm được anh ấy, anh có thể cứu được đó!”

 

“Hơn nữa, hiện tại bệnh suy tim vẫn là một cửa ải khó có thể phá được, người này rốt cuộc là ai, có thể như vậy liễm diễm phong hoa phá giải cửa ải đó!”

 

Lục Hàn Đình nhìn Hạ Tịch Quán, cô là một bác sĩ, hiện tại đôi mắt trong vắt ấy rực rỡ hào quang, giống như bảo thạch rạng rỡ tỏa sáng, tràn đầy đều là ánh sáng.

 

Lục Hàn Đình nhẹ nhàng lắc đầu: “Quán Quán, người nọ… đã mắt rồi, em ; : ây đã qua đời mây tháng trước rôi.”

 

Cái gì?

 

Hạ Tịch Quán cứng đờ.

 

Lục Hàn Đình chậm rãi lấy ra một vật, đưa tới: “Quán Quán, cái này cho em.”

 

Đây là cái gì?

 

Hạ Tịch Quán là bác sĩ, cô cụp mắt nhìn, rất nhanh đã biết đây là một quyền… sổ tay y học.

 

Quyền số tay y học này hẳn đã dùng rất lâu, thế nhưng mặt bìa sạch sẽ ngăn nắp, chủ nhân của nó nhất định là một người nghiêm cần.

 

Không biết tại sao, Hạ Tịch Quán đột Ề : _ nhiên cảm thây quyên sô tay y học này hết sức… quen thuộc, cô dường như đã thấy qua ở nơi nào, thậm chí… cô và chủ nhân của nó hình như là người quen cũ.

 

Mặt Hạ Tịch Quán trắng nhợt, cô nhìn Lục Hàn Đình: “Anh… anh ấy là ai?”

 

“Quán Quán, quyển số tay y học này cho em, em xem, thì biết em ấy là ai.”

 

Lục Hàn Đình nhẹ giọng nói.

 
 
Chương 1700


Chương 1700:

 

Hiện tại trong phòng rất an tĩnh, yên tĩnh đến độ Hạ Tịch Quán nghe được tiếng hít thở của chính mình, hô hấp của cô dường như cũng bắt đầu phát run.

 

“Quán Quán, vì sao em không nhận quyền số tay y học này, em không dám : sao?” Lục Hàn Đình biêt cô đã đoán bảy tám phần, Quán Quán của anh là thông tuệ vô song bực nào, bằng không làm sao con trai Lục gia có thể đều là kẻ sỉ tình vì cô?

 

Hạ Tịch Quán nhìn quyền sổ tay y học kia, cô chậm rãi lắc đầu, tay còn rụt lui về phía sau một cái: “Cơ thể em hơi khó chịu, em đi trước…”

 

Cô đứng dậy muốn đi.

 

Thế nhưng bàn tay to của Lục Hàn Đình vươn qua, kéo lại cổ tay cô mảnh khảnh.

 

Hạ Tịch Quán giãy giụa, muốn tránh thoát khỏi giam cầm của anh: “Lục tiên sinh, anh buông ra! Em không muốn xem, em cái gì cũng không muốn xeml”

 

l n Lục Hàn Đình nhìn cô, đôi mắt sáng ây đã chậm rãi biến đỏ, bên trong còn dâng lên tầng hơi nước trong suốt.

 

Cô cầu xin nhìn anh, không muốn xem.

 

“Quán Quán, em phải xem… đây là em ấy để lại cho em, cho nên, em nhất định phải xem.” Lục Hàn Đình lôi bàn tay nhỏ lạnh như băng của cô đặt trên quyền số tay y học kia.

 

Hạ Tịch Quán thoát không được, cô chỉ có thể vươn tay, dùng đầu ngón tay run rẫy chậm rãi lật ra trang đầu tiên của số tay.

 

Rất nhanh, cô liền thấy dòng chữ quen thuộc kia.

 

Nét chữ nét người, chữ Lục Tử Tiễn thanh hoa tuấn dật, bất luận kẻ nào cũng không thể bắt chước được.

 

Ba, một tiếng, Hạ Tịch Quán nặng nề khép lại quyển sổ tay y học kia, cô không còn có dũng khí nhìn tiếp.

 

Hàng mi nhỏ dài thống xuống, bất an rung động, cũng không biết làm sao nữa, trong mắt nóng hỏi, như là có lửa F ; đang đôt cháy hai mặt cô, rât đau.

 

Nước mắt trong suốt ở giây tiếp theo liền đập xuống, giống như chuỗi châu đứt đoạn, điên cuồng rơi xuống.

 

Cả người Hạ Tịch Quán mềm nhũn, trực tiếp ngồi liệt trên thảm lông mềm mại, Lục Tử Tiễn… hóa ra là Lục Tử Tiến!

 

Vừa rồi, cô đã đoán được.

 

Người có thể phá được vấn đề nan giải nhất của y học – suy tim nhất định là liễm diễm mà phong hoa, nhắc tới liễm diễm phong hoa, ai có thể so được với Lục gia nhị công tử Lục Tử Tiễn?

 

Nhưng…

 

Nhưng đừng nên như vậy…

 

Lục Hàn Đình ngồi trên xe lăn, nhìn Hạ Tịch Quán khóc không thành tiếng, anh nhẹ giọng nói: “Quán Quán, em thông minh như thế, đã đoán ra là Tử Tiễn rồi, đúng không?”

 

Hạ Tịch Quán ngắng đầu, trên mặt của cô đều là nước mắt, hai mắt đãm lệ mờ cả tầm nhìn: “Vì sao… vì sao là anh ấy?”

 

“Quán Quán, vậy em cảm thấy… là ai thay em rút Hiên Viên Kiếm ra?”

 

Hạ Tịch Quán cứng đờ, con ngươi đột nhiên co rút: “Là… là Lục Tử Tiễn?

 

Không có khả năng, không thể, Lục Tử Tiễn không có máu Xích Tử, chỉ có máu : Xích Tử mới có thê rút ra Hiên Viên Kiếm!”

 

“Phải, anh và Tử Tiễn là anh em ruột, cho nên Tử Tiễn vì em mà mạnh mẽ…

 

nghịch thiên cải mệnh, để mình có được dòng máu Xích Tử, là em ấy thay thế anh, rút ra Hiên Viên Kiếm cho em.”
 
Chương 1701


Chương 1701:

 

Hô hấp Hạ Tịch Quán đột nhiên dừng lại, cô cho tới bây giò chưa từng nghĩ đến, anh không phải điên rồi chứ, anh lại… để cho mình trở thành… dòng máu Xích Tử?

 

“Quán Quán, tất cả đều là kế hoạch của Tử Tiễn, em ấy cố ý đâm anh, lưỡi dao lướt qua trái tim anh, để anh ngất, em ấy còn nghiên cứu ra tễ thuốc cường hiệu trị liệu bệnh suy tim, đảm bảo anh bình an, em ấy vì em nghịch thiên cải To, mệnh, thay thê sô mệnh của anh.”

 

“Quán Quán, ngày ấy cuộc gọi cuối cùng của anh và Tử Tiễn, em ấy đã từng nói, em ấy phải lấy nửa đời lưu quang, đổi cho em năm tháng sống an nhàn, không sầu lo, không bi thương.

 

Em ấy làm xong rồi, em ấy vẫn luôn yêu em hết lòng, em ấy vẫn luôn dồn hết toàn lực yêu em, Quán Quán, em ấy thực sự thực sự… rất yêu em.”

 

– Mỗi ngày một câu chuyện nhỏ của Lục Liễu — Lần đầu tiên nắm tay.

 

Lục Tư Tước và Liễu Anh Lạc đi trên đường cái, như bao cặp tình nhân khác dạo phó, lúc đó trời đêm New York lấp ánh đầy sao, làn gió nhẹ mơn man.

 

ề Lục Tư Tước lây tay từ trong túi quân ra, xuôi ở bên người, đầu ngón tay giật giật, rất muốn nắm tay cô gái bên cạnh.

 

Thế nhưng Lục Tư Tước 19 tuổi không hề có kinh nghiệm yêu đương, hai người mới vừa xác định quan hệ, anh uôn cảm thấy quá mạo phạm.

 

Lúc này cô gái bên người đột nhiên ngừng lại.

 

Lục Tư Tước khẽ khựng, thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”

 

Liễu Anh Lạc làm bộ đáng thương đưa hai tay nhỏ bé cho anh: “Tay em lạnh quá, A Tước, anh giúp ta cầm một chút đi.”

 

` E Hiện tại chỉ mới đâu hạ, tay sao có thê lạnh?

 

Trong đôi mắt chứa cả biển sao của cô gái, Lục Tư Tước cầm đôi tay nhỏ bé của cô, tay cô thực sự là… vừa mềm vừa ấm.

 

Hạ Tịch Quán trong một khoảng thời gian rất dài không muốn nghe đến cái tên “Lục Tử Tiễn” này, bởi vì cô không cách nào tha thứ chuyện anh từng làm qua.

 

Thế nhưng, vừa rồi Lục Hàn Đình nói với cô – người nọ đã mắt, anh đã qua đời mấy tháng trước… trái tim của cô, đột nhiên lộp bộp giật mình.

 

Cô cũng không biết tại sao mình lại giật mình, dường như trong nháy mắt đó đột nhiên thì có một cảm giác hoảng hốt, giác quan thứ sáu của cô vẫn rất linh nghiệm, khi Lục Hàn Đình lấy ra quyền kia số tay y học sạch sẽ thanh hoa kia, cô lập tức đã đoán được.

 

Chỉ là…

 

Chỉ là, cô thực sự không thể chấp nhận.

 

Anh vì cô nghịch thiên cải mệnh, biến thành dòng máu Xích Tử.

 

Anh vì cô rút ra Hiên Viên kiếm, phục hưng Lan Lâu.

 

Anh chỉ mới…27 tuổi, vậy mà đã dừng lại vĩnh viễn.

 

Tất cả thương tổn đều là giả, phía dưới từng âm mưu đều là anh lưu luyến tình thâm dịu dàng chờ đợi, Hạ Tịch Quán cả đời này cũng không nguyện ý thua thiệt người khác, tích thủy chỉ ân, dũng tuyền tương báo*, nhân sinh sợ nhất b chính là phụ lòng, thê nhưng, Lục Tử Tiễn trở thành tiếc nuối và nỗi đau sâu đậm nhất trong đời cô.

 

*Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: Một thành ngữ [email protected], ý chỉ việc sống phải biết khắc ghi ơn nghĩa của người khác, dù chỉ bé bằng một giọt nước cũng phải báo đáp ơn ấy bằng một dòng suối mạnh mẽ.

 

Hạ Tịch Quán vươn đôi tay run rẫy, che kín khuôn mặt nhỏ của mình, một giây như thế cô thất thanh khóc rống, mặc cho giọt lệ nóng bỏng xuyên qua kế tay.

 

Viền mắt của Lục Hàn Đình đỏ bừng, anh vươn tay ôm Hạ Tịch Quán vào trong lòng, tối nay ánh trăng mông lung, bi thương như là thuỷ triều nhấn chìm bọn họ.
 
Chương 1702


Chương 1702:

 

Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán lập tức khởi hành, trở về Hoa Tây, Lục Tử Tiễn lúc đi một mình, bọn họ bây giờ trở về nhìn anh.

 

Lục Tử Tiễn sinh ở Đế Đô, là Lục gia nhị công tử, nhưng anh không chôn ở đế đô, không dời vào mộ lĩnh Lục gia, anh chỉ mai táng ở bờ sông Lạc Thủy.

 

Hạ Tịch Quán mặc áo khoác đen, đứng lặng trước bia mộ, lúc này Hoa Tây đã vào mùa rét lạnh nhất, trên bia mộ có ảnh chụp của Lục Tử Tiễn, gương mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng mà phong hoa ấy ở nơi này bị tuyên khắc thành vĩnh hằng.

 

‘ Lục Hàn Đình ngôi trên xe lăn, thư ký bên người thấp giọng nói: “Chủ tịch, lão phu nhân đã biết tin dữ của Tử Tiễn thiếu gia, trong một đêm hoa râm đầy tóc, may mắn có bác Nhân Nhân ở cạnh, chỉ là… Tử Tiễn thiếu gia cuối cùng là con cháu của Lục gia, thiếu gia sinh ở Đế Đô, lão phu nhân cũng lên tiếng, chúng ta có nên mang… Tử Tiễn thiếu gia về nhà không ạ?”

 

Lục Hàn Đình nhìn Hạ Tịch Quán bên bờ sông, đoạn đường trở về này, cô không nói nữa, hiện tại cô yên lặng ở bên cạnh Lục Tử Tiễn, anh không đi qua, cũng không quấy rầy, bởi vì anh biết, đây là thời gian của cô và Lục Tử Tiễn.

 

Lục Hàn Đình khế mở môi mỏng: “Hậu sự Tử Tiễn là ai làm?”

 

“Là Dịch Dịch tiểu thiếu gia ạ.”

 

Lục Hàn Đình chậm rãi câu môi, sau đó lắm bẩm nói: “Vậy được rồi, ý của Dịch Dịch chính là ý của Tử Tiễn, về nhà, về nhà nào?”

 

Đ Tỉ ế Đô, đó không phải là nhà của Tử ến.

 

Tử Tiễn từ nhỏ đã rời nhà, rất sớm đã bắt đầu lưu lãng tứ xứ, là tự chăm mình lớn lên.

 

Lục Hàn Đình ngắng đầu, nhìn về phía bờ sông, đại chiến năm đó của Hoa Tây Lan Lâu cùng Giao Nhân, máu của tô tiên Lan Lâu nhuộm đỏ nửa bờ Lạc Thủy, sau đó đêm kia Tử Tiễn rút ra Hiên Viên Kiếm, rặng mây đỏ khắp bầu trời, từ đó về sau, nước sông Lạc Thủy cũng đã được rửa sạch hết rồi.

 

Hiện tại toàn bộ nước sông trong suốt thấy đáy, sóng gợn lăn tăn, bên tai truyền đến tiếng nước lưu động róc rách, bờ sông từng hàng Thường Thanh, đã là dáng vẻ khe nhỏ sông dài, năm tháng tĩnh ninh.

 

“Cậu nhìn kìa.” Lục Hàn Đình thấp giọng nói.

 

Cái gì?

 

Thư ký theo ánh mắt Lục Hàn Đình nhìn lại.

 

“Cậu nhìn đi, Lan Lâu ở bờ bên kia, bởi vì Quán Quán ở đó, cho nên Tử Tiễn ở chỗ này, Tử Tiễn, sinh vì cô mà đến, chết hóa thành đá Trường Thanh, đỗ lại bên cô. Đâu là nhà của Tử Tiễn, Đế Đô không phải, Lục gia cũng không phải, nơi có cô, mới là nhà.”

 

Lần tình cờ gặp gỡ trên đầu đường Đề Đô năm ấy đã là pháo hoa sáng chói nhất cả đời này của Lục Tử Tiễn, anh từng trải qua tình hận sân dục, yêu mà không có được, năm ấy 27 tuổi anh tuy lặng lẽ lùi khỏi cuộc đời này, nhưng trọn đời anh đã viên mãn.

 

Tình thâm không thọ, Lục Tư Tước là thế, Lục Tử Tiễn cũng vậy.

 

Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán về tới hoàng thất Hoa Tây, Lục Hàn Đình rất nhanh đã ngã xuống, với thân thể anh trước mắt, bồi Hạ Tịch Quán đi đoạn đường này đã đến cực hạn lớn nhất của anh.

 

Bác sĩ đeo mặt nạ dưỡng khí cho Lục Hàn Đình, viền mắt Hạ Tịch Quán đỏ bừng đứng ở bên giường, cô nhìn Lục Hàn Đình chật vật hít thở, mỗi một lần hít ra thở vào đều phủ lên trên mặt nạ dưỡng khí một tầng sương trắng.

 

Hạ Tịch Quán cầm tay Lục Hàn Đình, nước mắt mơ hồ viền mắt, song một chữ cũng không nói được.

 

; Lục Hàn Đình biêt trong lòng cô cực kỳ bi ai, cô vẫn mặc đồ đen như cũ, bên tai cắm một đóa hoa trắng nhỏ, mới từ trước mộ Lục Tử Tiễn trở về, hai tay của cô rất lạnh, lạnh không chút nhiệt độ.

 

“Quán… Quán…” Anh cật lực gọi tên cô.

 

Hạ Tịch Quán gật đầu, dùng sức gật đầu: “Dạ… Lục tiên sinh, em ở đây…”

 

Lục Hàn Đình chậm rãi giơ tay lên, muốn thay cô lau nước mắt.

 

Nhưng bây giờ anh một chút khí lực cũng không có, bàn tay đến giữa không trung, liền rơi xuống.
 
Chương 1703


Chương 1703:

 

Hạ Tịch Quán nhanh chóng kéo tay ñ anh, đặt trên gương mặt tràn đây nước mắt của mình, cô rũ xuống hàng mi ẩm ướt, đặt mặt mình vào lòng bàn tay của anh, nhẹ nhàng mà ỷ lại vuốt ve.

 

Cô không thể lại mắt đi.

 

Trong khoảng thời gian này, cô mất đi rất nhiều rất nhiều người.

 

“Hạ tiểu thư,” Lúc này bác sĩ chính đi tới thấp giọng nói: “Đây là dấu hiệu nguy kịch của Lục tiên sinh, quãng thời gian này Lục tiên sinh dựa vào thuốc tây và nghị lực cường đại đến được mức này, khả năng không còn cách nào đi tiếp với cô, chúng ta phải mau chóng giải ra phương trình cuối cùng mà Prof.

 

Lục lưu lại, chỉ cần giải thành công, Lục tiên sinh liền có thể cứu.”

 

=Ồ “Thê nhưng Prof. Lục chước hoa trọn đời, y thuật đã đến trình độ thiên phú thực sự làm người ta theo không kịp, chúng tôi vận dụng đoàn đội tỉnh anh toàn cầu đứng đầu mấy tháng nay đã gấp rút giải mã lại vẫn chưa thể giải được, cho nên, phương trình cuối cùng này chỉ có thể giao cho Hạ tiểu thư cô.”

 

“Hạ tiểu thư, thời gian của cô không còn nhiều nữa, chỉ có 48 giờ đồng hò, trong 48 giờ đồng hồ này chúng tôi sẽ dốc toàn lực bảo toàn Lục tiên sinh, một khi qua 48 giờ đồng hồ, Lục tiên sinh… sẽ đi tới hồi cuối.”

 

“Hạ tiểu thư, cô bây giờ là toàn bộ hy vọng của Lục tiên sinh.”

 

Hạ Tịch Quán không ngừng rơi lệ, : nghẹn ngào không lên tiêng.

 

“Quán Quán, đừng… đừng sợ, anh tin tưởng… tin tưởng em…” Lục Hàn Đình khàn khàn cắt tiếng.

 

Hạ Tịch Quán trong làn nước mắt ngắng đầu, cô không ngừng lắc đầu, cặp mắt sáng nay đã mê man: “Lục tiên sinh, xin… lỗi, em cảm thấy… em làm không được…”

 

Vừa mới nghe nói tin dữ của Lục Tử Tiễn, trong lòng cô cực kỳ bi ai khó chịu, nhưng cô ngay cả cơ hội khổ sở cũng không có, lại đến lúc nói lời từ biệt với Lục Hàn Đình.

 

Hạ Tịch Quán từ 19 tuổi từ nông thôn trở về, một đường vượt mọi chông gai, dũng cảm tiến tới, cô chưa từng có mắt đi dũng khí.

 

Nhưng đến cửa ải sinh ly tử biệt này, cô đột nhiên chùn bước, bởi vì… những thứ này đều là người cô yêu.

 

Vì yêu, mà khiếp đảm.

 

“Quán Quán…” Lục Hàn Đình cật lực dùng ngón cái lau nước mắt trên mặt cô, tuy nước mắt càng lau càng nhiều: “Không sao, anh giao chính mình cho GIN “Hạ tiểu thư, Lục tiên sinh hiện tại phải vào phòng vô khuẩn, chúng tôi chờ tin tốt của cô.” Lúc này bác sĩ va y tá đẩy Lục Hàn Đình đi.

 

Cảm xúc Hạ Tịch Quán khó có thể bình phục, nhưng cô không thể không ép mình bình tĩnh, cô chậm rãi ngồi trên ghé, lấy ra quyển số tay y học mà Lục Tử Tiễn lưu lại kia.

 

à Ỹ Cô lật ra trang thứ nhât, là tât cả tài năng và thành tựu của anh trong ngành y, Hạ Tịch Quán lật từng trang từng trang…

 

Đôi mắt khô khốc, dường như đã cạn nước mắt, thế nhưng con ngươi lại đau nhói, không biết có phải là bị câu chữ của anh làm đau, nói chung rất đau rất đau.

 

Hạ Tịch Quán lật đến trang cuối cùng, cũng chính là phương trình cuối cùng kia, cô biết chỉ thể phá giải phương trình cuối cùng này, Lục Hàn Đình mới cứu được, hàng ngàn hàng vạn người mắc chứng suy tim cũng được cứu.

 

Cô cầm bút lên, ngòi bút rơi trên tờ giấy trắng sạch sẽ, vậy mà chẳng không viết ra được gì.

 

Cô căn bản không giải được.

 

Rất nhanh, 24 giờ đồng hồ đã trôi qua, sinh mệnh của Lục Hàn Đình chỉ còn lại 24 giờ đồng hồ sau cùng.

 

Buổi tối, lúc Tình Nhi đẩy cửa vào, Hạ Tịch Quán vẫn ngồi trên cái ghế kia, một người ngồi lẳng lặng, Hạ Tịch Quán đã qua 24 giờ đồng hồ từ đầu tới cuối duy trì tư thế này, cô cúi thấp xuống rũ mắt từng lần một lật xem quyền sổ tay của Lục Tử Tiễn.

 

“Nữ Quân,” Tình Nhi đi tới, đưa tới một chén tổ yến: “Ngày hôm nay người cái gì cũng không có ăn, ngay cả nước cũng không có uống, không ăn không uống như vậy nhất định không được.”
 
Chương 1704


Chương 1704:

 

Hạ Tịch Quán không ngâng đâu, cô chỉ lắm bẩm nói: “Tình Nhi, phía trên này ghi chép quá trình hai lần anh tiêm vào dịch thể đổi sang máu Xích Tử, vi phạm gen tự nhiên, mạnh mẽ nghịch thiên cải mệnh, cô nói… trên đời này làm sao có người ngốc như anh ấy chứ?”

 

Tình Nhi không biết nên trả lời như thế nào.

 

Hạ Tịch Quán lại lật hai trang sau, cô khẽ câu môi: “Người rút Hiên Viên Kiếm, phải biết gân mạch sẽ đứt đoạn, đau đớn mà chết, quyển sổ này giống như đường anh ấy từng đi qua, tôi bây giờ quay đầu nhìn lại con đường anh ấy từng đi qua, chỉ giật mình phát giác anh ấy đau khổ thế nào, sống đau khổ đến thê nào.”

 

Tình Nhi trầm mặc, hồi lâu sau chỉ có thể mềm mỏng mở miệng: “Nữ Quân…”

 

“Tình Nhi, cô lui ra đi, tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi.”

 

Tình Nhi nhìn tờ giấy trắng vẫn sạch sẽ kia, phía trên vẫn là không viết ra bất kỳ câu chữ nào, 24 giờ đồng hồ đã đang đếm ngược, Hạ Tịch Quán lại đã kiệt lực.

 

Tình Nhi nghĩ, không biết Lục Tử Tiễn có biết thì ra anh cũng có thể làm cho Nữ Quân đau đớn như vậy không?

 

Tình Nhi lui xuống.

 

Hạ Tịch Quán cũng không có nằm trên giường nghỉ ngơi, mà là ghé vào trên bàn sách ngủ mất, cô mơ một giấc mộng.

 

Cô nằm mơ thấy đêm đại hôn kia cùng Lục Tử Tiễn, anh dùng hỷ xứng nâng lên khăn đội đầu của cô, trong ánh nền đỏ chập chờn cô ngước mắt nhìn về phía anh, người đàn ông mặc áo sơmi trắng quần tây đen đẹp mắt nhất lúc đó thay đổi một thân trường đỏ*, tuấn nhan như ngọc.

 

Anh mềm mại nhìn cô, trong tròng mắt đen thanh lượng kia đều là ánh sáng.

 

Khi đó cô nào hay, đó là một lần cuối cùng của anh.

 

Hạ Tịch Quán nhớ tới rất nhiều năm trước một lần gặp gỡ kia ở đầu đường D Đê Đô, thời điễm đó anh dường như mới vừa tròn 18 tuổi, quan nắp mãn kinh hoa, mà cô vẫn là nữ sinh của Đại học T, thiếu nam thiếu nữ, cái liếc mắt sau này hóa thành bao nhiêu tình thâm phồn hoa.

 

Ở trong mắt cô, anh thủy chung là một cậu bé, một cậu bé sạch sẽ nhất.

 

Thế nhưng cô không biết, anh đã trưởng thành thành thành một người đàn ông, anh cho cô toàn bộ tình yêu.

 

Cuối cùng là… phụ.

 

Hạ Tịch Quán đột nhiên cảm thấy rất lạnh, cô chậm rãi mở mắt ra, hóa ra cửa số trước mắt không biết mở ra từ khi nào, phía ngoài gió lạnh thổi vào.

 

h : Cô sợ sệt ngôi trên ghê, giơ lên cánh tay, vòng lấy chính mình, muốn cho mình một chút hơi ấm.

 

Lúc này, trên người đột nhiên ấm áp, là có chiếc áo khoác khoác trên vai cô.

 

Hàng mi nhỏ dài của Hạ Tịch Quán run lên, sau đó chậm rãi ngắng đầu, trước mặt cô đã xuất hiện một người, là bóng người… trong trẻo nhưng lạnh lùng mà phong hoa mà cô quen thuộc kia.

 

Lục Tử Tiễn.

 

Lục Tử Tiễn đã trở về.

 

Anh vẫn mặc áo sơ mi trắng quần tây đen, nút áo sơ mi bao lấy cổ tay anh sạch sẽ, dáng vẻ như trong trí nhớ cô.

 

IEUIc 2e IIU lien: Hạ Tịch Quán kinh ngạc nhìn anh.

 

Lục Tử Tiễn phủ thêm cho cô một cái áo choàng dài, lại giơ tay lên chậm rãi đóng cửa sổ cho cô, gió lạnh bên ngoài chợt dừng, anh câu môi, lộ ra nụ cười mềm mại lưu luyến với cô.

 

Tử Tiễn…

 

Hạ Tịch Quán run rấy hàng mi, thực sự d mở mắt ra, cô từ trong giâc mộng của chính mình tỉnh lại.

 

Vừa rồi chỉ là mơ.
 
Chương 1705


Chương 1705:

 

Hạ Tịch Quán còn ghé vào trên bàn sách, cũng không di chuyển, thế nhưng viền mắt khô cạn đau nhói đột nhiên ướt át, giọt nước mắt nóng bỏng lần nữa đập xuống.

 

Cô biết, Lục Tử Tiễn đã trở lại.

 

Anh đã trở lại ở trong giấc mơ của cô.

 

Lúc này bên tai truyền đến tiếng “ring ring”, hết sức thanh thúy, Hạ Tịch Quán đứng lên, mở cửa phòng mình ra, đi ra ngoài.

 

Cô đi theo thanh âm thanh thúy đó đi 5 tới hoa viên phía sau, cô nhìn thây cả vườn… hồng đậu tương tư.

 

Lục Tử Tiễn đã rời đi mấy tháng rồi, thế nhưng đậu đỏ ở đây vẫn nở mãi không người, mỗi một hạt đậu căng mẩy sức sống.

 

Hạ Tịch Quán nhắc chân, đi vào, cô hiện tại đi tới con đường cuối cùng mà Lục Tử Tiễn đi qua, tới trong mảnh vườn hồng đậu nhỏ này.

 

Rõ ràng là khí trời rét lạnh nhất, thế nhưng Hạ Tịch Quán chỉ cảm thấy gió mát phất qua mặt, làn váy cô phất động rơi trên đậu đỏ, uốn lượn đầy đất, kỳ quái là, đường cô đi qua, hồng đậu đồng loạt rơi xuống, rơi vào trong bùn đât.

 

Lục Tử Tiên vì cô trông cả vườn hông đậu, lúc cô trở về, hồng đậu trong nháy mắt rơi xuống.

 

Hồng đậu rơi vào trong bùn, hóa thành đất xuân.

 

Hạ Tịch Quán cứ như vậy đi một đường, đi qua cả vườn hồng đậu, sau đó trở lại trước cửa phòng ngủ lúc còn sống của Lục Tử Tiễn, cô vươn tay, đầy cửa ra.

 

Phòng ngủ của Lục Tử Tiễn vẫn là dáng vẻ lúc anh đi, bên trong sạch sẽ ngăn nắp, không dính một hạt bụi, Hạ Tịch Quán đi tới, chậm rãi đi tới trên cái bàn dài.

 

Trên bàn đặt một vật, một hạt hồng đậu.

 

Một hạt hồng đậu lặng lặng để ở nơi đó, dường như đang chờ đợi chủ nhân của nó.

 

Hạ Tịch Quán vươn tay, nhặt lên hạt hồng đậu kia, đặt lòng bàn tay của mình, giống như Lục Tử Tiễn lúc còn sống đặt lòng bàn tay anh, đến chết vẫn nắm chặt không buông.

 

Gió xuân đêm thổi tới, trên đường ruộng hoa đào nở, cô đã chậm rãi trở về.

 

Hạ Tịch Quán cuộn ngón tay mình, siết chặt hạt hồng đậu này, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, cô cảm giác giọt lệ nóng cháy xuyên từ trong mắt, lúc này đây, cô trong ánh lệ lóe sáng cong khóe môi.

 

1 _ Anh trao cô một hôi thịnh thê.

 

Cô bồi anh cùng ngắm nhìn lửa khói.

 

24 giờ đồng hồ sau đó Hạ Tịch Quán ở những giây sau cùng thành công giải ra phương trình cuối cùng mà Lục Tử Tiễn lưu lại, chắn động toàn bộ y giới.

 

Từ đó, những bí ẩn liên quan đến bệnh suy tim đã được giải mã, thuốc tế cường hiệu cho bệnh suy tim nhanh chóng tiến vào giai đoạn thực nghiệm lâm sàng, giải cứu hàng nghìn hàng vạn người đang đặt mình trong dầu sôi lửa bỏng.

 

Khi mọi người cầm cameras tiến hành phỏng vấn Hạ Tịch Quán, Hạ Tịch Quán đôi mặt với màn ảnh, công khai bút ký cuối cùng của Lục Tử Tiễn, cô nói – trong mắt của tôi, Pro. Lục chưa từng rời đi, anh ấy vẫn luôn ở bên cạnh chúng ta, tôi sẽ thay thế anh ấy đi con đường tiếp đó.

 

Có người tinh mắt phát hiện, trên cổ Hạ Tịch Quán đeo một sợi dây đỏ, trên sợi dây xuyên hạt hồng đậu tương tư đó.

 

Sau lại, thuốc tễ cường hiệu lấy danh nghĩa của Lục Tử Tiễn, đặt tên là X*.

 

(*) X: Phiên âm tên của Lục Tử Tiễn là [xiàn]
 
Chương 1706


Chương 1706:

 

Cơ thể Lục Hàn Đình đang nhanh chóng khôi phục, anh chỉ mới hơn ba sangz mươi tuổi, tuổi trẻ lực tráng, nên hồi phục rất nhanh.

 

Hôm nay Hạ Tịch Quán bắt mạch cho anh, liên tục gật đầu: “Lục tiên sinh, tốc độ khôi phục của anh thực sự là vượt qua sức tưởng tượng của em.”

 

Lục Hàn Đình đột nhiên vươn tay, đè xuống ngực mình: “Quán Quán, chỗ này của anh đau.”

 

“Ngực đau? Không thể nào, để em xem.” Hạ Tịch Quán vươn tay.

 

Một giây kề tiếp, Lục Hàn Đình trực tiếp kéo cô lại, nhẹ nhàng kéo, thân thể nhỏ : mêm của Hạ Tịch Quán trong nháy mắt rơi xuống trong lồng ngực ấm áp mà to lớn của anh, anh nắm lấy bàn tay cô, đặt trên trái tim của mình: “Tim anh đập rất nhanh, em sờ một cái xem.”

 

Hạ Tịch Quán run mi, lúc này mới ý thức được mình bị lừa: “Lục tiên sinh, anh xấu lắm!”

 

“Anh không có, thực sự nhịp tim anh đập rất nhanh mà.” Lục Hàn Đình nói.

 

Hiện tại bàn tay cô dán lên buồng tim anh: “thình thịch thình thịch”, trái tim anh mạnh mẽ có lực dao động trong lòng bàn tay của cô, làm tay cô cũng bắt đầu tê dại.

 

Lục tiên sinh khỏe mạnh thực sự đã trở về.

 

Hạ Tịch Quán cảm nhận, nhịp tim của anh hình như thực sự rất nhanh…

 

Hạ Tịch Quán chớp đôi mắt trong vắt nhìn anh: “Lục tiên sinh, anh có phải…..

 

àm chuyện xấu gì hay không, mau hành thật khai báo, thành thật sẽ được khoan hồng, chống cự sẽ nghiêm trị!”

 

Lục Hàn Đình nhéo nhéo bàn tay mềm mại của cô: “Quán Quán, em xem, cơ hể của ta đã khôi phục gần hết rồi, có một số việc có phải nên làm rồi không?”

 

“Việc gì cơ?”

 

Lục Hàn Đình chậm rãi câu môi: “Quán Quán, chúng ta nên kết hôn rồi!”

 

` : Hạ Tịch Quán ngân ra, mây giây sau mặt mày cười, đúng vậy, đoạn đường cô và anh đi này, đúng là nên… kết hôn rồi!

 

Nhật ký kết hôn.

 

Hai người bàn bạc một chút, lần này quyết định đi cục dân chính nhận giấy kết hôn trước, sau đó sẽ làm hôn lễ.

 

Trời còn mờ tối, Lục Hàn Đình liền kéo Hạ Tịch Quán đi tới cục dân chính, Hạ Tịch Quán còn chưa mở mắt nổi, giọng còn ngái ngủ, cô lầm bằầm: “Lục tiên sinh, tại sao chúng ta lại phải tới sớm như vậy?”

 

So với Hạ Tịch Quán, Lục Hàn Đình thần thái sáng láng: “Xếp hàng đó, hôm nay chúng ta phải làm người đầu tiên lĩnh chứng!”

 

Trong lòng Hạ Tịch Quán ngọt ngào, cả người giống như không xương ngã vào trong ngực anh, làm nũng nói: “Nhưng, em còn buồn ngủ lắm.”

 

Lục Hàn Đình ngồi bên cửa cục dân chính, sau đó vươn tay ôm cô ở trên đùi mình, bảo vệ ở trong lòng: “Em ngủ tiếp đi, đến giờ anh gọi em.”

 

“Dạ.” Hạ Tịch Quán tiễn vào trong ngực anh, ngọt ngào nhập mộng đẹp.

 

Lục Hàn Đình hôn trán cô một cái, bắt đầu đợi, thế nhưng bọn họ thực sự tới quá sớm, trong lòng có ôn hương như ngọc, anh không cần thận cũng ngủ gật theo.
 
Chương 1708


Chương 1708:

 

Hạ Tịch Quán đi tới, chậm rãi vươn tay, cầm bàn tay của anh.

 

Lục Hàn Đình bỗng nhiên quay đầu lại, lập tức liền đụng phải đôi mắt trong vắt kia của Hạ Tịch Quán, trong con ngươi cô lóe ra toái quang, là yêu say đăm và lưu luyến nhất, tròng mắt của cô thong dong kiên định, chậm rãi truyền cho anh ấm áp và sức mạnh.

 

Lục Hàn Đình biết, tương lai sau này, nhiều năm về sau, cô sẽ vẫn đứng bên cạnh anh, làm Lục gia đương gia chủ mẫu, cùng anh gánh vác gian khổ, bảo vệ căn nhà này.

 

Cô từng nói – sau này mặc dù phí hoài tháng năm, thì giờ giới hạn, cũng sẽ say cười bồi quân ba nghìn tràng!

 

Lục Hàn Đình cầm ngược bàn tay nhỏ của cô, cong khóe môi – Quán Quán, gặp được em, quả thực là may mắn của đời anhl Lúc này, Lục Nhân Nhân đỡ Lục lão phu nhân đứng lặng ở trên ban công, các bà nhìn hai người nắm chặt tay dưới lầu, Lục Nhân Nhân cười nói: “Mẹ, về sau mẹ có thể yên tâm rồi.”

 

Lục lão phu nhân đứng lặng ở Lục gia nhiều năm như vậy, từng tự tay đưa tiễn ba đời người của Lục gia, ở khoảnh khắc thần chung mộ cổ, sóng gió ngừng lại nơi cửa nhà Lục gia, chậm rãi mỉn cười gật đầu, tình yêu hoàn mỹ nhất thế gian đều xứng đôi vừa lứa – đi thôi các con, mau đi về phía trước, Lục gia giao cho các conl

 

Nhật ký chàng rẻ đẹp nhất.

 

Hôn kỳ của Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán đã định, thư mời cũng phát ra ngoài.

 

Hôm nay Lục Hàn Đình tắm xong, anh nhìn mình trong gương, đột nhiên phát hiện một sợi tóc bạc.

 

Anh mới 34 tuổi, vậy mà đã có tóc bạc.

 

“Lục tiên sinh, anh tắm xong chưa?”

 

Lúc này cửa phòng tắm bị đẩy ra, khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán thò vào.

 

Nhìn Hạ Tịch Quán trong veo nhữ nước, nở rộ như hoa, Lục Hàn Đình có nguy cơ sâu đậm, nguy cơ của đàn ông trung niên.

 

“Xong ngay thôi, Quán Quán, em ra ngoài trước đi.” Lục Hàn Đình đóng cửa lại, sau đó nhổ sợi tóc bạc kia xuống, len lén ném đi.

 

Anh vẫn chưa yên tâm, còn hướng về phía gương kiểm tra tóc trong tóc ngoài một lần, xác định không có tóc bạc mới an tâm.

 

Hạ Tịch Quán cảm thấy Lục Hàn Đình thần bí, không biết đang làm cái gì, cô đi ra ngoài một chuyến trở về, phát hiện một việc rất khiếp sợ, Lục Hàn Đình lại ngồi trên bàn trang điểm của cô… đắp mặt nạ dưỡng dai Chủ tịch bá đạo Lục Hàn Đình lại đi Đắp, Mặt, NạI “Lục… Lục tiên sinh, anh… anh làm sao vậy?” Hạ Tịch Quán giật mình, khiếp Sợ hỏi.

 

Lục Hàn Đình ngoái đầu nhìn lại, liếc mắt cô: “Quán Quán, hôn kỳ của chúng ta sắp đến rồi, anh muốn làm chú rễ đẹp nhất.”

 

Hạ Tịch Quán: “…”

 

Nhật ký các cục cưng đáng yêu.

 

Lục Thần Dịch và Tiểu Lục Họa đều nhận được thư mời hôn lễ của bố mẹ, dĩ nhiên, Tiểu Bì Bì của chúng ta cũng nhận được.

 

] Tiêu Bì Bì chính thức đôi tên, tên này là sư phụ cậu bé đặt, tên là Lục Huyền Gia.

 

Không sai, sư phụ của Lục Huyền Gia chính là cao tăng Huyền Dịch, Huyền Dịch đã nhận Lục Huyền Gia làm đệ tử của mình, cũng chính là truyền nhân đời thứ tám.

 

Tiểu Lục Huyền Gia vào chùa, cùng một đám tiểu sa di cùng nhau lớn lên.

 

Hôm nay Tiểu Lục Huyền Gia nhận được thư mời hôn lễ, cậu nặng nề thở dài một cái.

 

“Sư đệ sư đệ, em sao thế?” Một đám tiểu sa di quan tâm hỏi.

 

Ặ : Tiêu Lục Huyện Gia: “Ai, trời sắp mưa rồi, mẹ sắp gả, bố sắp cưới kiều thê, cho nên, em phải xuống núi một chuyến rồi~.”
 
Chương 1709


Chương 1709:

 

Tiểu Lục Huyền Gia đứng dậy, nhanh chóng rời đi, cậu vẫn là gương mặt phấn điêu ngọc trác ấy, áo cà sa rộng thùng thình sắp tuột xuống từ một bên va, mềm mại lại đáng yêu.

 

Một đám tiểu sa di “xoát” một cái không gì sánh được đồng tình nhìn Tiểu Lục Huyền Gia, thì ra… thì ra… Huyền Gia tiểu sư đệ sinh ra ở gia đình đã ly dị, hiện tại bố mẹ còn kết hôn hết, thật sự đáng thương, quá đáng thương, chúng ta về sau đều phải đối tốt với Huyền Gia tiểu sư đệ một chút!

 

Lục Hàn Đình cùng Hạ Tịch Quán ở phương xa: “…”

 

Đối diện miếu hòa thượng chính là am ni cô, lúc Tiểu Lục Huyền Gia đi xuống núi liền thấy phía trước một đám tiểu ni cô, ai nấy đều tươi ngon mọng nước.

 

Tiểu Lục Huyền Gia trực tiếp vươn tay, hái một đóa hoa dại nhỏ ven đường, vui vẻ chạy tới: “Tiểu sư muội, đóa hoa này tặng cho các em.”

 

Nhóm tiểu ni cô “a” thét chói tai, trực tiếp bỏ chạy.

 

“Này tiểu sư muội…” Tiểu Lục Huyền Gia mới vừa mở miệng, lúc này phía sau truyền đến vài tiếng ho khan nặng : nê, sư phụ Huyên Dịch Cao Tăng tới.

 

“Sư phụ.” Tiểu Lục Huyền Gia lúc này ngoan ngoãn kêu một tiếng.

 

Huyền Dịch Cao Tăng không vui nhìn Tiểu Lục Huyền Gia: “Huyền Gia, người xuất gia phải tứ đại giai không, là không thể đụng vào nhất là nữ sắc, con còn tuổi nhỏ sao lại bắt đầu đùa giỡn lưu manh rồi?”

 

Tiểu Lục Huyền Gia: “Sư phụ, sư phụ nói các sư muội là cái gì?”

 

Huyền Dịch Cao Tăng: “Nữ sắc a.”

 

Tiểu Lục Huyền Gia lắc đầu: “Không đúng. Ở trong mắt sư phụ, những tiểu sư muội kia là nữ sắc, ở trong con mắt con, các muội ấy đều là chúng sinh.”

 

: : Nói xong, Tiêu Lục Huyện Gia xoay người đi, bước chân cậu mềm mại thoải mái lại có mấy phần tiên khí xuất trần.

 

..” Huyền Dịch Cao Tăng sống nhiều năm như vậy, mãi đến khi gặp gỡ Tiểu Lục Huyền Gia mới phát giác được mình gặp địch thủ, cái miệng nhỏ… xảo trá của Tiểu Lục Huyền Gia này, đợi thêm mười năm nữa, chắc chắn chính là một thần côn.

 

Ba đứa con này của Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán, con cả Lục Thần Dịch chính là đứa con của rồng, từ nhỏ đã là đề vương, con gái út Lục Họa là công chúa của thế gian này, trong mệnh cao sang không gì sánh bằng.

 

Ngoại truyện ngọt ngào.

 

Hôn lễ cận kề, Hạ Tịch Quán cũng đặc biệt bận rộn, cô mang hạt đậu đỏ và quyền sổ y học mà Lục Tử Tiễn lưu lại, trở thành bác sĩ chân chính.

 

Cô tiếp nhận đoàn đội y học mà Lục Tử Tiễn lưu lại, đồng thời nhanh chóng mở rộng, những thứ này Lục Hàn Đình cũng không để ý, Lục Tử Tiễn không chỉ là người cô yêu thương, cũng là người mà anh yêu, Lục Hàn Đình để ý là… trong đoàn đội y học này có rất nhiều tinh anh… soái ca tuổi trẻ tài cao!

 

Mấy ngày nay Lục Hàn Đình không ngừng sửa soạn cho mình, nhìn dung nhan tuấn tú càng thêm sang trọng rong gương, tự tin của anh cuối cùng cũng đã trở về.

 

Lấy điện thoại ra, anh lướt vòng bạn bè.

 

Liền thấy Hạ Tịch Quán cập nhật trạng hái.

 

Phía trên có mấy tắm ảnh, có một tấm, Hạ Tịch Quán ngồi ở trên ghế sa lon, cầm cahi rượu trong tay, một đám tiểu thịt tươi(*) nhan sắc cao vây quanh ở bên người cô, vây quanh cô, mà cô hướng về phía màn ảnh vui vẻ giơ tay chữ V.

 

(*) Tiểu thịt tươi: là chỉ những chàng trai trẻ trung, ngoại hình thanh tú, làn da không tì vết, ăn nói nhỏ nhẹ và sở hữu vẻ đẹp mang hơi hướng phi giới tính (unisex).

 

Tâm trạng vui vẻ vừa rồi của Lục Hàn Đình lập tức dập tắt, một màn này đâm tròng mắt anh đau nhức.

 

Trong ngực anh nhanh chóng cuồn cuộn ra nước chua, giống như bình giấm chua bị đổ, bàn tay siết lấy di động, anh trực tiếp mở cửa phòng, hướng về phía dưới lầu hô: “Thím AI Thím AI”
 
Chương 1710


Chương 1710:

 

‘ “Tiên sinh, tôi tới rôi, xảy ra chuyện gì vậy ạ?”

 

Thím A vội vã chạy lên lầu, nhìn Lục Hàn Đình.

 

Lục Hàn Đình mím môi mỏng, trầm giọng phân phó nói: “Gọi điện thoại cho thái thái, bảo tim tôi đau, bảo cô ấy lập tức trở về.”

 

“Hả?” Thím A ngu người, bà mờ mịt nhìn Lục Hàn Đình đang khỏe mạnh.

 

Khuôn mặt tuấn tú của Lục Hàn Đình trầm hơn: “Nghe không hiểu?”

 

“Ah.” Thím A xoay người chạy, oán phụ khuê phòng thật sự rất quá đáng sợ: “Tôi gọi ngay đây!”

 

Lục Hàn Đình ở trong phòng liền nghe được tiếng Hạ Tịch Quán chạy về: “Thím A, tiên sinh đâu, anh ấy vẫn khỏe chứ, có gọi bác sĩ đến chưa?”

 

“Thái thái, tôi… tôi… ừm, tiên sinh…”

 

Thím A cả đời không có nói dối, lắp ba lắp bắp.

 

“Thím A, thím sao không nói chuyện?

 

Thôi không thèm nghe thím nói nữa, tôi lên lầu xem Lục tiên sinh trước!”

 

“Trời ơi thái thái, cô chạy chậm chút, cô chạy mất một chiếc giày rồi này!” Thím A ở phía sau kêu lên.

 

Nghe được tiếng bước chân, Lục Hàn Đình nhanh chóng lên giường, nằm ở : Ề trên giường, nhăm mất lại.

 

Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng bị đầy ra, Hạ Tịch Quán chạy vào: “Lục lên sinh, anh làm sao vậy?”

 

Hạ Tịch Quán ngồi ở bên giường, đôi mắt sáng vội vã cuống cuồng nhìn Lục Hàn Đình.

 

Lục Hàn Đình yếu ớt lặng lẽ mở mắt, bàn tay đè lên tim mình: “Quán Quán, nơi này có hơi đau.”

 

Hạ Tịch Quán nhanh chóng chẩn mạch cho Lục Hàn Đình, nhưng mạch đập của anh… mạnh mẽ mà…..

 

Cô đã biết, anh đang nói dồi.

 

“Lục tiên sinh, ngực anh đau, em hôn một cái.” Hạ Tịch Quán chôn khuôn mặt nhỏ trong ngực anh, sau đó giống như mèo con chui vào bên trong, chui vào anh trong áo ngủ lụa đen của anh, hôn nơi trái tim anh.

 

Lục Hàn Đình lúc đầu không nghĩ gì, thế nhưng cái đầu nhỏ đen nhánh của cô trêu lửa khắp nơi, anh bỗng muốn ngồi dậy.

 

“Lục tiên sinh, anh không đau à?”

 

Lục tiên sinh liền nhắm mắt ngược trở lại: “A, lại đau.”

 

“Vậy làm sao bây giờ? Em hôn tiếp nha?”

 

“UIT Vậy được!..” Lục Hàn Đình gắng gượng.

 

ñ Hạ Tịch Quán đã cảm thây Lục Hàn Đình càng lớn càng giống như trẻ con, cần dỗ, cô giống như mèo con khẽ động dưới chân, một đường đi xuống thân anh…

 

“Lục tiên sinh, em không biết hôn, không biết hôn có đúng hay không đó…

 

*“A.” Lục Hàn Đình gợi cảm rên lên một tiếng.

 

Nhật ký sắm vai nhân vật.

 

Hạ Tịch Quán một ngày lại một ngày bận rộn, nhưng cô giảm đi rất nhiều cuộc liên hoan, nhất là cơ hội tiếp Xúc cùng nhóm tiểu thịt tươi này, cô có thể miễn thì miễn.

 

Vị chủ tịch bá đạo ở nhà là bình giấm chua hạng nặng, cái này thật đúng là…

 

gánh nặng ngọt ngào nhát.
 
Chương 1711


Chương 1711:

 

Thân thể Lục Hàn Đình đã khỏe hết, lúc đi kiểm tra, vết thương nơi trái tim anh đã không thấy đâu, tự động khỏi rồi.

 

Có một ngày, Hạ Tịch Quán ở trong phòng nghiên cứu làm báo cáo y học mới nhất, lúc này Lục Hàn Đình đây cửa vào.

 

Hạ Tịch Quán nhanh chóng cầm sách che khuôn mặt nhỏ của mình, sợ hãi: “A, anh là ai? Sao anh lại xông vào phòng tôi?”

 

Lục Hàn Đình nhàm chán nhìn cô một cái.

 

“Anh đừng tới đây!” Hạ Tịch Quán đứng dậy chạy tới góc phòng, ngồi co ro xuống, cô mặc một chiếc áo len trắng, cổ rộng, bờ vai lộ ra một chút lười biếng, mái tóc dài đen nhánh mười năm như thanh thuần xõa ra, ôi mắt trong veo sáng ngời của cô nhìn anh: “Anh đừng thèm khát sắc đẹp của tôi, tôi…

 

tôi là là người đã có chồng đó!”

 

Lục Hàn Đình hai tay đút trong túi quần Ề đứng ở cạnh cửa một hôi, sau đó xoay người rời đi.

 

Hạ Tịch Quán nhìn bóng lửng anh anh tuần, môi chu lên, Lục tiên sinh thực sự là không hiều tình thú mà.

 

Cô muốn mở miệng gọi anh lại.

 

Thế nhưng một giây kế tiếp, cô nhìn thấy cái gì?

 

Lục Hàn Đình quay người đi đến, sau đó đóng lại cửa phòng, anh giơ lên ngón tay thon dài bắt đầu cởi cúc áo sơ mi, lần đến gần cô.

 

Hàng mi như răng lược của Hạ Tịch Quán run lên, cô choáng váng: “Anh…

 

ậ anh anh anh… Muôn làm gì?”

 

Lục Hàn Đình đã đi tới, đầu gối đặt dưới đất, vươn bàn tay nâng khuôn mặt nhỏ của cô: “Được lắm, cô gái, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi!”

 

“Nhanh một chút, vợ tôi lát nữa sẽ về đói”

 

Lục tiên sinh đúng là con sói xám!

 

Cuộc sống của bọn họ trong mật thêm dầu, giống như Lục Hàn Đình từng nói qua, mỗi một ngày đi cùng với cô đều như đang hẹn hò.

 

Nhật ký lần có thai mạo hiểm thứ hai.

 

Mấy ngày nay Hạ Tịch Quán cảm thấy khẩu vị không tốt, còn thích ngủ, làm một bác sĩ, trong lòng cô gióng lên tiếng chuông lón.

 

Cô chẩn mạch cho mình, không biết có phải hay không do gần đây quá mệt mỏi, mạch tượng của cô hơi loạn.

 

Vì lý do an toàn, cô định ngày mai đi bệnh viện siêu âm thử.

 

Buổi tối, Hạ Tịch Quán liền mơ thấy ác mộng.

 

Cô một mình ở Lan Lâu Cổ Quốc sinh Ỷ 4 ra Lục Thân Dịch, Lục Huyên Gia và Tiểu Lục Họa, thời điểm đó Lục tiên sinh không ở bên cạnh cô, cô rất đau rất sợ, nhưng phải cắn răng kiên cường.

 

Hạ Tịch Quán mở mắt ra, phát hiện trên mặt ẩm ướt, cô khóc.

 

Hiện tại đã là đêm khuya, cô vẫn đỗ lại trong lòng Lục Hàn Đình như cũ, cánh tay anh tráng kiện gối dưới đầu cô, ôm cô rất có lực.

 

Giây phút ấy, Hạ Tịch Quán nương theo sự mềm yếu trong lòng, xê dịch vào lồng ngực ấm áp của anh, chôn khuôn mặt nhỏ mang nước mắt vào hết trong ngực anh.

 

Độ ấm của anh, mùi hương của anh, làm cô có cảm giác an toàn.

 

Lục Hàn Đình rất nhanh đã tỉnh: “Quán Quán, sao vậy em?”
 
Chương 1712


Chương 1712:

 

Anh giơ bàn tay to lên sờ khuôn mặt nhỏ của cô, lòng bàn tay ướt át.

 

Lục Hàn Đình luống cuống, nhanh chóng mở đèn bàn, bàn tay xuyên vào mái tóc đen của cô, nâng khuôn mặt hoa lê đái vũ thương cảm của cô lên, sốt ruột hỏi: “Sao vậy em, có phải mơ thấy ác mộng hay không, đừng sợ đừng sợ, nói anh nghe đi nào.”

 

Hạ Tịch Quán níu lấy đồ ngủ của anh, cúi cái đầu nhỏ: “Lục tiên sinh, em thấy em hình như mang thai rồi, nên em mơ thấy ác mộng… em không muốn sinh con nữa, sinh một lần là đủ rồi…”

 

. š vi Vê vân đê mang thai lân thứ hai, cô vân chưa nói chuyện với anh, Lục Hàn Đình là một người bố tốt, thực lực kinh tế lại hùng hậu, hai người còn trẻ, sinh thêm lần nữa cũng có thẻ.

 

Thế nhưng, cô không muốn sinh.

 

“Hóa ra là cái này à…” Lục Hàn Đình nhếch môi mỏng: “Được, Quán Quán, chúng ta không sinh nữa.”

 

“Thực sự?”

 

„ “Thực sự.

 

Sáng sớm hôm sau, Lục Hàn Đình liền theo Hạ Tịch Quán đi siêu âm, kiểm tra biểu hiện, cô không mang thai.

 

Hạ Tịch Quán vui vẻ đi ra, nhưng không phát hiện Lục Hàn Đình đâu.

 

Cô tìm một vòng, sau đó phát hiện Lục Hàn Đình từ một trong một phòng giải phẫu đi ra.

 

“Lục tiên sinh, anh sao lại vào phòng giải phẫu?”

 

Lúc này bác sĩ đi ra: “Prof. Hạ, Lục tổng vừa rồi làm giải phẫu thắt ống dẫn tinh.”

 

Giải phẫu thắt ống dẫn tinh?

 

Đàn ông một khi làm giải phẫu thắt ống dẫn tinh, sẽ không còn năng lực sinh sản nữa.

 

Hạ Tịch Quán khiếp sợ nhìn Lục Hàn Đình.

 

Lục Hàn Đình ôm bờ vai oánh nhuận của cô, ôm cô một đường về nhà, anh thấp giọng nói: “Quán Quán, chúng ta không sinh nữa, em mới là cục cưng trong lòng bàn tay anh.”

 

Cuối cùng, hát vang bài ca tình yêu.

 

Đêm trước hôn lễ đột nhiên bùng ra một chuyện rất xấu, khu E đột nhiên xuất hiện bệnh truyền nhiễm, trong một đêm lây rất nhiều người.

 

Hạ Tịch Quán có được tin tức đầu tiên, nhanh chóng chạy tới khu E.

 

Toàn bộ khu E cũng bắt đầu phong bế cách ly, Hạ Tịch Quán và Lục Hàn Đình chặt đứt tất cả liên hệ.

 

Bây giò đang là trời đông giá rét, tuyết lớn phủ kín đường, đủ loại trắc trở làm vật tư chữa bệnh thiếu hụt nghiêm trọng, tuyên cảnh báo lân nữa kéo vang.

 

Khó khăn này chẳng mấy chốc đã được giải quyết, một số lượng lớn vật tư y tế đã được bay qua bằng đường hàng không, trên mặt có khắc một chữ “Lục” lớn.

 

Hạ Tịch Quán nhìn chữ “Lục” này, lòng bàn tay mềm mại từng lần một vuốt lên, trái tim của cô đều mềm nhũn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top