Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 1463


Chương 1463:

 

Hạ Tịch Quán chơi chiêu lừa địch!

 

Hai chân Sùng Văn mềm nhữn, anh ta nhớ tới chủ tử nhà mình đã từng đã bảo anh ta chuyện này tuyệt đối không thể tiết lộ cho Hạ Tịch Quán, vừa rồi anh ta đã nói những gì?

 

“Hạ tiểu thư, cô… cô lừa tôi, tôi thật là khổ mà!” Sùng Văn kêu một tiếng, ủy khuất đền sắp khóc, mưu kế của Hạ tiểu thư quá sâu, anh ta không chơi nỗi.

 

Hạ Tịch Quán khí định thần nhàn ngồi xuống: “Sùng Văn, nếu như anh đủ thông minh, hiện tại nên nói hết điều anh biết cho tôi, như vậy tôi mới có thể đảm bảo anh không Sao.”

 

*…” Sùng Văn rất muốn hỏi một câu – anh còn có lựa chọn nào khác ư? Không có!

 

“Hạ tiểu thư, cô còn muốn biết thứ gì?” Sùng Văn uất ức hỏi.

 

Hạ Tịch Quán suy nghĩ một chút, nhanh chóng suy tư nói: “Anh mới vừa nói Trầm Tiểu Liên cứu Lục Hàn Đình, kỳ thực chuyện này hồi ở Hải Thành anh ấy từng đề cập với tôi, nhưng lúc đó người cứu anh ấy vẫn là Hạ Nghiên Nghiên, sao bây giờ lại đổi thành Trầm Tiểu Liên rồi?”

 

“Hạ tiểu thư, chủ tử ngay từ đầu cũng tưởng là Hạ Nghiên Nghiên, thế nhưng trong một ngày mưa to, Trầm Tiểu Liên đụng vào trước xe chủ tử, trong cổ treo khói ngọc bội năm đó chủ tử đưa đi, sau đó chúng tôi đi tra, Hạ Nghiên Nghiên chết ở trong tù, trước khi chết cô ta đã từng nói chính cô ta là mạo danh thay thế, ngay cả ngọc bội cũng là giả.

 

Hạ Tịch Quán nhướng chân mày lá liễu, ngược lại nở nụ cười, cô thật không ngờ câu chuyện người cứu mạng này lại biến đổi bắt ngờ như vậy.

 

Nhưng khi đó ở Hải Thành, Hạ Tịch Quán cũng biết năm đó cô gái kia là nơi mềm mại nhất trong lòng Lục Hàn Đình mà anh không cách nào quên được, một tồn tại đặc thù như vậy sao có thể thay đổi bất ngờ.

 

“Chuyện trùng hợp đến thế à, Trầm Tiểu Liên chủ động va Vào xe, lẽ nào Lục Hàn Đình chưa từng nghỉ ngờ?”

 

“Hạ tiểu thư, chủ tử lúc đó liền hoài nghi, cho nên trong khoảng thời gian này cũng cho Trầm Tiểu Liên cơ hội gần người, chính là muốn xem xem cô ta rốt cuộc là ai, muốn làm cái gì, còn có chủ tử muốn tra ra cô gái năm đó kia rốt cuộc là ai?” Sùng Văn không dám nhiều lời.

 

Hạ Tịch Quán không có tâm tình gì lớn, cô gật đầu: “Được, anh kể chuyện năm đó cô gái kia cứu anh ấy thế nào cho tôi biết, tôi giúp anh ấy cùng tìm.”

 

Cùng tìm?

 

Sùng Văn sợ đến ngây người, Hạ tiểu thư biết chủ tử một mực tìm kiếm một cô gái khác thực sự không tức giận sao?

 

“Năm đó… Năm đó chủ tử xuất phát từ Đề Đô, trên đường bị cướp giết, cơ duyên xảo hợp chủ tử lưu lạc đến Hải Thành, rơi vào trong băng thiên tuyết địa, chủ tử ngã bát tỉnh, thiếu chút nữa thì chết rét, lúc này một cô gái xuất hiện, cô gái kia kéo chủ tử tới trong một sơn động, ở dưới đêm tuyết rơi đầy trời cho chủ tử sự ấm áp và sức mạnh để sống tiếp.”

 

Sùng Văn vừa kể chuyện xưa vừa theo dõi sắc mặt Hạ Tịch Quán, chỉ thấy trong tròng mắt ung dung của Hạ Tịch Quán từ từ xuất hiện gợn sóng, rất nhanh mi tâm tinh xảo cũng nhíu chặt.

 

“Hạ tiểu thư, cô… cô làm sao thế?” Sùng Văn thận trọng hỏi.

 

Hạ Tịch Quán không có làm sao, cô chỉ là cảm thấy câu chuyện này thật quen thuộc, thật quá trùng hợp, cô khi còn bé cũng ở trong băng thiên tuyết địa cứu một đại ca ca, dưới đêm trời tuyết lớn cô và đại ca ca kia ở trong sơn động qua đêm.

 

Sao càng nghe càng giống như chuyện xưa của cô?

 

Cô nhớ ra rồi, lúc đó đại ca ca kia còn để lại một khối…

 

ngọc bội cho cô, nói sẽ trở về tìm cô.

 

Cô cũng không hề đề ý, đặt ngọc bội kia ở trong ngăn kéo, rất nhanh khối ngọc bội kia đã biến mắt không thấy tăm hơi.

 

Hạ Tịch Quán vẫn để chuyện cứu người năm đó ở trong lòng, cho nên lúc nghe Lục Hàn Đình đã từng được người cứu, cô cũng sẽ không liên tưởng đến mình, nhưng là bây giờ Sùng Văn vừa kể như thé, cô nghỉ ngờ.
 
Chương 1464


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1464:

 

Đại ca ca…

 

Lục Hàn Đình không phải là… đại ca ca… mà năm đó cô cứu đấy chứ!?

 

Lẽ nào Hạ Nghiên Nghiên và Trầm Tiểu Liên đều là thế thân của cô, hai người các ả một trước một sau thay thế cô?

 

“Hạ tiểu thư, cô ngàn vạn lần đừng nghĩ nhiều, đây cũng là nguyên nhân vì sao chủ tử không dám nói cho cô biết, chủ tử tìm kiếm cô gái năm đó kia cũng là bởi vì cảm thấy chuyện này thật không đơn giản, năm đó chủ tử trước sau gặp phải hai lần truy sát, cô gái kia xâu chuỗi trong đó, lại bị Hạ Nghiên Nghiên và Trầm Tiểu Liên trước sau thế thân, chuyện này tuyệt không bình thường, chủ tử muốn điều tra rõ tất cả chân tướng trong đó, nhìn xem rốt cuộc người nào đang giả thần giả quỷ.” Sùng Văn giải thích.

 

Hạ Tịch Quán hoàn hồn: ‘Ò, tôi hiểu, tôi sẽ không suy nghĩ nhiều.”

 

*” Sùng Văn nhìn dáng vẻ Hạ Tịch Quán thong dong bình tĩnh thật sự không hiểu nổi đến tột cùng cô nghĩ cái gì.

 

“Được rồi,” Hạ Tịch Quán muốn xác định một việc: “Năm đó nơi Lục Hàn Đình được cô gái kia cứu là ở đâu?”

 

“Chỗ đó có ảnh chụp, ảnh chụp ở trong ngăn kéo thư phòng của chủ tử.”

 

Vậy còn chờ gì?

 

Đi xem ngay bây giờ.

 

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


 

Xong xong rồi, Hạ tiểu thư nhất định tức giận rồi, hôm nay bữa cơm tối lãng mạn kia bị cho leo cây rồi, Sùng Văn cảm giác mình gây ra đại họa, anh ta nhanh chóng đi tìm Lục Hàn Đình.

 

Lục Hàn Đình ở dưới lầu Hải Cảng Thành, anh vẫn luôn đứng chờ Hạ Tịch Quán, vừa rồi Hạ Tịch Quán đồng ý cùng anh ăn tối, nhưng đi tới bên ngoài cô đột nhiên nói mình có chút việc cần phải đi xử lý một chút, để anh ở chỗ này chờ, nên anh liền ngoan ngoãn chờ ở chỗ này.

 

Nhưng, anh phải chờ trái đợi, chính là đợi không được Hạ Tịch Quán.

 

Cô đến tột cùng đã làm gì?

 

Lục Hàn Đình định đi vào tìm cô, vừa lúc đó Sùng Văn vội vã chạy ra: “Chủ tử, việc lớn không tốt rồi.”

 

Lục Hàn Đình mím đôi môi mỏng, không vui nói: “Chuyện gì hốt hoảng như vậy, tôi hiện tại không muồn nghe gì cả, tôi đi vào tìm Quán Quán ăn cơm.”

 

Lục Hàn Đình muốn đi vào.

 

“Chủ tử!” Sùng Văn nhanh chóng kêu một tiếng, khó khăn nói: “Anh không nên đi vào tìm Hạ tiểu thư đâu, Hạ… Hạ tiểu thư đã đi rồi.”

 

*Đi2” Mặt Lục Hàn Đình viết đầy “làm sao có thể”, Quán Quán đã đồng ý ăn tối với anh rồi cơ mà.

 

Bữa cơm này anh đã mong ngóng từ tận mấy ngày trước, cho dù cô hẹn trước cũng nên đến lượt anh, anh sẽ không tin tưởng cô cứ như vậy mà đi.

 

Nhưng Sùng Văn khẳng định gật đầu: “Đúng vậy chủ tử, Hạ tiểu thư đã đi rồi, cô ấy còn nói… nói anh tự mình đi ăn đi.”

 

*..” Khuôn mặt tuấn tú của Lục Hàn Đình “xoát” một cái liền lạnh xuống, anh tuấn mi tâm trực tiếp dâng lên tầng sương mù: “Nói, đến tột cùng xảy ra chuyện gì!”
 
Chương 1465


Chương 1465:

 

Hai chân Sùng Văn đã mềm nhũn, thiếu điều quỳ xuống đất: “Chủ tử, đều… đều là tôi không tốt, hôm nay Hạ tiểu thư tìm tôi, chơi chiêu dụ địch, cô ấy nói đã biết chuyện xưa giữa anh và Trầm Tiểu Liên, cho nên… cho nên tuổi trẻ còn dại là tôi đã lỡ nói thẳng, kể hết tất cả cho… cho Hạ tiểu thư rồi!”

 

Trong tròng mắt thâm thúy của Lục Hàn Đình bắn ra ánh sáng lạnh như chim ưng, anh liếc nhìn Sùng Văn, ý kia là – Cậu nhát định phải chết!

 

Sùng Văn yếu ớt co ro chính mình, lạnh run.

 

“Quán Quán đi đâu rồi?”

 

“Hạ tiểu thư hình như đi… đi đến biệt thự của chủ tử rồi.”

 

Lục Hàn Đình cái gì cũng không nói, cầm chìa khóa xe lên chiếc Rolls-Royce Phantom, anh đạp chân ga, phóng đi.

 

Sùng Văn chỉ có thể đứng tại chỗ tự sinh tự diệt.

 

Hạ Tịch Quán mang theo Tình Nhi đi tới biệt thự Lục Hàn Đình, thẳng đến thư phòng lầu hai.

 

Kỳ thực Hạ Tịch Quán trong lòng đã có suy đoán, nhưng vẫn cần chứng thực một chút cho thỏa đáng, cô chậm rãi vươn tay ra, kéo ra ngăn kéo phía dưới cùng kia.

 

Lục Hàn Đình đến cùng có đúng là đại ca ca nhiều năm trước không?

 

Ngăn kéo bị kéo ra, Hạ Tịch Quán lấy ra tắm hình kia, cô rũ hàng mi nhỏ dài nhìn trong hình.

 

Địa phương giống nhau như đúc, chính là địa phương trong trí nhớ cô.

 

Năm đó chính là trong băng thiên tuyết địa ở đây, cô cứu một đại ca cal Thì ra, Lục Hàn Đình thật sự là đại ca ca kia, mà cô gái ẳn sâu dưới đáy lòng anh vẫn không thể quên được kia là cô!

 

Hạ Tịch Quán muốn nở nụ cười, trên thực tế cô câu đôi môi đỏ mọng, hoàn toàn chính xác nở nụ cười, cô vươn tay, lòng bàn tay vuốt lên ảnh chụp, anh trước khi đi nói qua – anh sẽ trở về tìm em!

 

Tên ngốc này, cô đang ở trước mắt anh đó, anh lại không biết!

 

Anh tìm người nào?

 

Tìm Hạ Nghiên Nghiên?

 

Tìm Trầm Tiểu Liên?

 

Anh rốt cuộc có bao nhiêu đần?

 

Lúc này Tình Nhi đi tới: “Công Chúa, người làm sao vậy?”

 

Hạ Tịch Quán cầm ảnh chụp đứng lên: “Tôi đều đã biế tìm được điểm mắu chốt kia rồi, chuyện xảy ra năm đó tất cả tôi đều đã sáng tỏ.”

 

Tình Nhi không nhịn được nghĩ giơ ngón tay cái lên rồi, Công Chúa nhà cô ấy quả nhiên là giỏi nhất.

 

Lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân trầm ổn, tiếng bước chân này không thong dong giống bình thường, ngược lại mang theo vài phần gấp gáp, có người chạy đến.

 

Người làm nữ ở phía ngoài nói: “Tiên… Tiên sinh, Hạ tiểu thư vừa mới tới, bây giờ đang ở thư phòng…”

 

Người làm nữ lời nói vẫn chưa nói hết, cửa thư phòng đã bị một bàn tay cho đầy ra, thân thể anh tuấn kia của Lục Hàn Đình xông vào trong tầm mắt.

 

Lục Hàn Đình lấy tốc độ nhanh nhát chạy đến.

 

Hạ Tịch Quán nâng đôi mắt trong vắt nhìn về phía người đàn ông cạnh cửa, chỉ chớp mắt đã đi qua mười năm, đại ca ca từng ngất xỉu trong ngực cô đã trưởng thành người đàn ông anh tuấn thành thục lại tự phụ như vậy, anh không hề cần chút ấm áp cùng tín niệm cô cho, bởi vì anh đã cường đại đến hô mưa gọi gió, bờ vai dài rộng ấy có thể cản gió che mưa cho bắt kỳ một cô gái nào trên thiên hạ này rồi.

 

Cô thật không ngờ, cô và anh lại tại sớm thời điểm như vậy đã gặp nhau.
 
Chương 1466


Chương 1466:

 

Tình Nhi và người làm nữ đều lui xuống phía dưới, Lục Hàn Đình ở cạnh cửa sải bước đi tiền đến, trên người anh rơi xuống một tầng sương lạnh, đôi mắt thâm thúy rơi vào tắm hình trên tay Hạ Tịch Quán kia, lại chuyển qua khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của cô: “Quán Quán, em nghe anh giải thích, chuyện tuyệt đối không phải như em nghĩ.”

 

Đôi mắt đong đầy cả bể sao Hạ Tịch Quán, cô lại trừng mắt liếc anh một cái: “Ò? Lục tiên sinh, chuyện kia rốt cuộc như thế nào, anh giải thích thật tốt cho em.”

 

Lục Hàn Đình tưởng cô nổi giận, bây giờ cô quả thật có mắấy phần giận dữ, nhưng lại mềm mại nhiều hơn, ngược lại lộ ra vẻ quyến rũ câu người.

 

Lục Hàn Đình vươn tay, trực tiếp ôm lấy bờ hông mềm mại của Hạ Tịch Quán, kéo cô vào trong ngực mình: “Anh biết em đã biết chuyện cô gái kia rồi, anh đúng là đang tìm cô gái kia, nhưng anh đối với cô ấy chỉ có ân tình năm đó, không có nửa điểm tư tình, Quán Quán, anh giao trái tim cho em, bắt luận kẻ nào đều không thể tách được tình yêu của anh đối với em!”

 

Hạ Tịch Quán tại trong lòng anh ngẳắng khuôn mặt lớn chừng bàn tay, đôi mắt ươn ướt nhìn anh: “Lục tiên sinh, kỹ năng nói lời sến súa của anh gần đây thực sự là đột nhiên tăng mạnh, cũng bắt đầu buồn nôn rồi đó.”

 

Lục Hàn Đình nội tâm nói thầm – không phải, tốc độ anh nói sến làm làm sao mà đuỏi kịp tốc độ em phá án!

 

Lục Hàn Đình thật sự hy vọng cô gái trong lòng này có thể ngốc đi một chút, cô lại có thể khơi sự thật ra từ chỗ Sùng Văn, chỉ cần cô muốn biết, liền nhất định có thể biết.

 

Vừa rồi lúc anh lái xe tới thực sự là quá tháp thỏm, sợ cô hiểu lầm, những lời dỗ ngon dỗ ngọt này cũng nghĩ dài cả sớ, trong lòng tính toán làm như thế nào để dỗ cô.

 

Làm người đàn ông của Hạ Tịch Quán, chẳng những phải rất mạnh mẽ, ngay cả dỗ ngon dỗ ngọt tới cũng phải có chút tài năng!

 

Nhưng nhìn dáng vẻ cô mềm mại như nước bây giờ hình như không giống với trong tưởng tượng của anh, cô hình như không hề tức giận.

 

“Quán Quán, em không tức giận?” Lục Hàn Đình ngạc nhiên nhìn cô.

 

“Ai nói em không tức giận?” Hai tay Hạ Tịch Quán chống lên lồng ngực to lớn của anh, làm bộ đẩy anh ra: “Anh nói anh đối với cô gái năm đó chỉ có ân tình, không có tư tình, vậy em hỏi anh, nếu như anh nhìn thấy cô gái kia rồi, cô gái kia thấu hiểu lòng người như em, người gặp người thích, vậy anh thích cô ấy làm sao bây giờ?”

 

Lục Hàn Đình nhanh chóng nhíu lên mày kiếm: “Làm sao có thể? Cõi đời này Quán Quán chỉ có một, có lẽ sẽ có người rất giống với em, thế nhưng này đều đồ fake của em, em mới là độc nhất vô nhị.”

 

“..” Hạ Tịch Quán đã biết, anh đây là muốn nói lời sến sắm đến tận cùng.

 

“Quán Quán, đừng tức giận, nha?” Lục Hàn Đình vươn tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ non mềm của cô, tràn đầy sủng ái: “Cười với anh một cái.”

 

Hạ Tịch Quán đẩy anh một cái: “Đứng đắn một chút! Em có việc chính nói cho anh!”

 

“Anh không đứng đắn ở đâu chứ?” Lục Hàn Đình yêu thích không buông tay nhéo nhéo thắt lưng mềm của cô, sau đó thấp mắt phủ lên tai cô khàn giọng hỏi: “Quán Quán, bà dì của em hiện tại chắc cũng đi rồi ha! Không bằng tối nay…”

 

Hạ Tịch Quán nhanh chóng che kín miệng anh, không cho anh lại nói lung tung: “Lục tiên sinh, em thật sự có chuyện cần phải nói với anh, cô gái năm đó không phải cứu anh sao, hiện tại em muốn anh dẫn em về chốn cũ, ah, đúng rồi, tiện đường mang theo Trầm Tiểu Liên đi.”

 

Cái gì?

 

Lục Hàn Đình bị kìm hãm, anh là một cái người đàn ông rất cảnh giác, người phụ nữ của mình nhát định phải dụ dỗ, thế nhưng chút điểm khác thường cũng sẽ rất nhanh gợi nên hoài nghi của anh, anh không ngờ đến Hạ Tịch Quán sẽ đưa ra yêu cầu này, lại bảo anh mang cô trở lại chốn cũ.

 

Nhiều năm trước cô gái kia từng ở trong băng thiên tuyết địa cứu anh, hiện tại Hạ Tịch Quán muốn anh tự mình mang cô trở về chốn cũ, còn mang theo Trầm Tiểu Liên.

 

“Quán Quán, trong cái đầu nhỏ này của em lại bày mưu ma chước quỷ gì, chẳng lẽ… đang tính kế anh?”

 

“Lục tiên sinh, sao anh lại nói như thế?” Hạ Tịch Quán chau hàng mày thanh tú, giả bộ không vui: “Nếu cô gái kia đối với anh quan trọng như vậy, thế thì em cũng muốn tham dự vào chuyện xưa của hai người, nhìn thử tràng cảnh năm đó, đúng lúc Trầm Tiểu Liên không phải nói cô ta cứu anh sao, vậy hãy để cô ta đồng hành, đến lúc đó phục hồi lại hình ảnh ngay lúc đó cho chúng ta nghe, một mũi tên trúng hai con nhạn.”
 
Chương 1467


Chương 1467:

 

Lục Hàn Đình khẽ động môi mỏng, không nói chuyện, anh sắc bén nghi ngờ đánh giá Hạ Tịch Quán, anh hiểu rất rõ cô, cô thông tuệ vô song, tuyệt đối sẽ không đi làm chuyện vô nghĩa, lời hiện tại cô nói nhất định là lừa anh, nhưng anh trong chốc lát vẫn không thể đoán được mục đích thực sự của cô.

 

“Làm sao Lục tiên sinh, anh là không muốn, hay là không dám? Đó là câu chuyện thuộc về anh và cô gái kia, anh không muốn để cho em đi vào, đúng không?”

 

Nói rồi Hạ Tịch Quán nhướng chân mày lá liễu kiều hừ ộ g, phất tay áo đi liền: “Vậy thôi, anh coi như em chưa nói gì, em đi!”

 

Lục Hàn Đình nhìn cô hờn dỗi, nếu như nói vừa rồi vẻ mị nhân trên mặt cô không tính là rõ ràng, mà bây giờ đôi mắt ấy sóng sánh nước nhìn anh, còn trề đôi môi đỏ bừng, dáng vẻ vài phần xấu hổ vài phần nũng nịu kia thực sự làm cho khớp xương anh mềm nhũn.

 

Cô hôm nay là thế nào?

 

Lễ nào… phát phúc lợi cho anh?

 

Lục Hàn Đình nhanh chóng ôm cô, cưỡng chế khóa cô trong ngực mình: “Đừng mà Quán Quán, anh đồng ý, anh đồng ý em cải!”

 

Hạ Tịch Quán câu môi: “Thật không? Không cho anh lừa người đâu nhé!”

 

Lục Hàn Đình cúi đầu, môi mỏng rơi trên khuôn mặt của cô bắt đầu hôn, trằn trọc đến trên mái tóc cô: “Không lừa người, lát nữa anh bảo thư ký chuẩn bị hành trình.”

 

“Vậy…

 

“Suyt.” Lục Hàn Đình làm dấu tay chớ có lên tiếng, đôi mắt nóng bỏng nhìn cô: “Quán Quán, đừng nói chuyện, cho anh hôn một chút.”

 

Hạ Tịch Quán đỏ mặt lên – Lục tiên sinh, anh thật sự rất đáng ghét.

 

Trầm Tiểu Liên vẫn còn ở Hải Cảng Thành, bởi vì ả không có tiền, cho nên bị giam lại.

 

Bố Trầm mẹ Trầm bị quản lí Hải Cảng Thành mang đi, đi một lần này liền qua rất lâu vẫn chưa về, Trầm Tiểu Liên từ từ liền nhận ra không thích hợp, đôi bố mẹ ngu xuẩn của ả đi đâu rồi?

 

Kỳ thực ả từng nghĩ qua diệt cỏ tận gốc đôi vợ chồng ngu ấy, để mình biến thành cô nhi, thế nhưng ả sợ lộ ra kẽ hở, ngược lại không tốt, cho nên vẫn giữ lại bọn họ.

 

Hiện tại Trầm Tiểu Liên ngửi được khí tức không bình thường, ả cảm giác bố Tràm mẹ Trầm bị mang đi vô cùng kỳ quặc.

 

Không được!

 

Trầm Tiểu Liên nhanh chóng đi tới cửa, muốn ra ngoài, thế nhưng cạnh cửa vài tên bảo vệ ngăn cản ả: “Thật ngại quá, cô không thể đi ra ngoài!”

 

Mặt của Trầm Tiểu Liên lúc này lạnh xuống: “Các anh đây.

 

là ý gì, phi pháp giam giữ quyền tự do cơ thể của người khác tự sao, bố mẹ tôi đâu, các người mang bố mẹ tôi đi lâu như vậy cũng không trở về, tôi hợp lý hoài nghi các người đang làm bọn họ bị thương, mau thả tôi ra ngoài, nếu không tôi liền gọi báo cảnh sát!”

 

Lúc này một giọng nói trầm thấp từ tính vang lên: “Không nhọc cô phí tâm, bố mẹ cô đã ở trong đồn cảnh sát rồi.”

 

Trầm Tiểu Liên ngẳng đầu nhìn lên, Lục Hàn Đình tới.

 

Hạ Tịch Quán cũng tới, hiện tại tay cô được Lục Hàn Đình nắm thật chặt trong lòng bàn tay của mình.

 

Trầm Tiểu Liên nhanh chóng khôi phục vẻ điềm đạm đáng yêu trong ngày thường kia: “Lục tổng, vừa rồi… vừa rồi em chỉ là lo lắng ba mẹ em…..”

 

Lục Hàn Đình nắm tay Hạ Tịch Quán nhỏ đi tới, anh lãnh đạm nhìn Trầm Tiểu Liên: “Bố mẹ cô tiêu tiền như nước, bọn họ bây giờ nhưng là ác giả ác báo mà thôi, cô cứu không được bọn họ, vẫn nên thu thập một chút mau cùng tôi xuất phát đi!”

 

“Xuất phát?” Trầm Tiểu Liên giật mình: “Lục tổng, chúng ta đi đâu ạ?”
 
Chương 1468


Chương 1468:

 

“Em Tiểu Liên, không phải lúc đó em ở băng thiên tuyết địa cứu Lục tiên sinh sao, tôi đã nói với Lục tiên sinh, Lục tiên sinh phải dẫn tôi, còn em nữa, quay về nơi đó, rồi nghe cô kể lại chút chút chuyện năm đó.” Hạ Tịch Quán thanh lệ lên tiếng.

 

Ánh mắt Trằm Tiểu Liên rơi trên người Hạ Tịch Quán, hiện tại khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của Hạ Tịch Quán hồng phơn phót, so với vẻ tiên khí ngày thường càng thêm mấy phần quyến rũ của phụ nữ, hiện tại đôi mắt trong vắt của cô cũng đang nhìn ả, còn cười yêu kiều với ả.

 

Trầm Tiểu Liên: “…” Hóa ra hai người này kéo ả đi làm người dẫn đường?

 

Trong lòng Trầm Tiểu Liên gióng lên tiếng chuông lớn báo động, năm đó người cứu Lục Hàn Đình căn bản cũng không phải ả, mà là Hạ Tịch Quán, nhưng khi đó ả một đường theo, muốn mượn cơ hội hành động, nên tất cả Hạ Tịch Quán và Lục Hàn Đình làm trong trong sơn động ả đều biết, có thể lấy giả đánh tráo.

 

Lại nói tiếp năm đó trong băng thiên tuyết địa kia có hai nhóm người, nhóm đầu tiên là Hạ Nghiên Nghiên Hạ Tiểu Điệp, nhóm thứ hai chính là ả núp trong bóng tối như ngư: ông chờ đắc lợi.

 

Hiện tại Lục Hàn Đình và Hạ Tịch Quán đột nhiên chạy tới nói với ả, muốn dẫn ả quay về nơi đó, tim Trầm Tiểu Liên “thình thịch” nhảy loạn, hai người kia có phải đã biết rồi những thứ gì rồi hay không?

 

“Lục tổng, chị Hạ, bố mẹ em… vẫn còn ở trong đồn cảnh sát, em lo lắng bọn họ, thực sự không có tâm tình xuất phát, không bằng… chúng ta hôm nào đi!?”

 

Nghe tiếng “chị Hạ” này, Hạ Tịch Quán nổi da gà lên, đến tột cùng ai là chị hả, Trầm Tiểu Liên hơn ba mươi tuổi ở trước mặt cô giả bộ nai tơ như vậy, cô hẳn nên gọi ả một tiếng – bà chị già.

 

Lúc này Lục Hàn Đình lãnh đạm cắt tiếng: “Chuyện này tôi đã quyết định rồi, tôi không phải tới trưng cầu ý kiến của cô, mà là tới thông báo cô.”

 

Trầm Tiểu Liên: “…”

 

“Quán Quán, chúng ta đi thôi.” Nên nói đêu nói xong, Lục Hàn Đình nắm tay Hạ Tịch Quán muốn rời đi.

 

Hạ Tịch Quán gật đầu, cô đột nhiên nghĩ tới một việc, cho nên nói với Sùng Văn ở cạnh: “Sùng Văn, tôi sợ em Tiểu Liên quá lo lắng bố mẹ của mình muốn chạy đi làm chuyện điên rồ, cho nên anh nhất định phải phái người coi chừng cô ta, đừng để cho cô ta chạy loạn ra ngoài, chuyến đi lần này cô ta là nhân vật chính, không được thiếu cô ta, hiểu chưa?”

 

Sùng Văn nhìn một chút bàn tay Hạ Tịch Quán bị chủ tử nhà mình gắt gao nắm trong lòng bàn tay, cũng không nhịn được muốn giơ ngón tay cái lên rồi – thuật dạy chồng, ai nhìn cũng phải thốt lên một câu Hạ tiểu thư quá đỉnh!

 

Sùng Văn lộ ra nụ cười chó săn: “Vâng Hạ tiểu thư, tôi nhất định sẽ bảo vệ Thẩm tiểu thư thật tốt, tuyệt đối không để cho cô ta gặp chuyện không may!”

 

“Vậy tôi an tâm rồi.” Hạ Tịch Quán như mẹ già nhìn Trầm Tiểu Liên, rất yên tâm: “Lục tiên sinh, vậy chúng ta đi.”

 

Lục Hàn Đình mang theo Hạ Tịch Quán rời đi.

 

Trầm Tiểu Liên: “…” Ả muốn hộc máu, Hạ Tịch Quán đây là phái người giam giữ ả, khống chế tự do của ả, còn hoàn mỹ kỳ danh viết – bảo vệ ả!

 

Trầm Tiểu Liên đã biết, chuyến đi lần này đã ván đóng thuyền, ả không chạy khỏi.

 

Hạ Tịch Quán nhát định là đã biết chân tướng!

 

Vậy ả nên làm cái gì bây giờ?

 

Trầm Tiểu Liên âm thầm siết quyền, rất nhanh quả đấm của ả liền buông lỏng ra, ả xoay người ngồi xuống ghé, bên môi móc ra nụ cười quỷ dị.

 

Hạ Tịch Quán, mày tưởng mày biết chân tướng thì chắc chắn kết thúc à, tất cả… chỉ vừa mới bắt đầu!

 

Lục Hàn Đình mang theo Hạ Tịch Quán ra khỏi Hải Cảng Thành: “Quán Quán, đêm nay đến chỗ anh, hay là đến chỗ em?”

 

*.” Nói mấy câu vẫn không quên mục đích ban đầu, Lục tiên sinh là một đại lưu manh!

 

Lúc này bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng nói uy nghiêm tinh thần quắc thước: “Quán Quán.”

 

Hạ Tịch Quán dừng bước, nhìn lại, là bà bà.
 
Chương 1469


Chương 1469:

 

Đôi đồng tử sáng trong của Hạ Tịch Quán đột nhiên co rụt, cô thật sự không ngờ lại ở chỗ này gặp bà bà!

 

“Bà bà, sao bà lại tới đây?” Hạ Tịch Quán trong vô thức từ trong lòng bàn tay Lục Hàn Đình rút tay mình về, sau đó bước nhanh về phía trước đỡ bà bà.

 

Bà bà thương yêu nhìn Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, ta đi ra đi dạo một vòng, trùng hợp gặp con.”

 

Nói rồi ánh mắt bà bà rơi trên người Lục Hàn Đình: “Vị này là? Vị này chẳng lẽ chính là bố ruột của Thần Dịch Bì Bì và Tỉnh Tinh!2”

 

Bàn tay nhỏ trong lòng bàn tay Lục Hàn Đình chợt rút đi rồi, anh liền nhàn nhạt nhíu lên mày kiếm, cảm giác đầu tiên của anh chính là, Hạ Tịch Quán trước mặt vị bà bà này rất kiêng dè dính líu đến anh.

 

Tròng mắt thâm thúy Lục Hàn Đình nhàn nhạt di chuyển trên người Hạ Tịch Quán và vị bà bà này, xem ra vị bà bà này từ Lan Lâu Cổ Quốc mà đến, đức cao vọng trọng, Hạ Tịch Quán đối với bà ta vô cùng kính yêu.

 

Đã như vậy, tại sao phải kiêng dè?

 

Lẽ nào, anh không được, không thể mang ra ngoài gặp gia trưởng?

 

Trong lòng Lục Hàn Đình hơi khó chịu, nhưng anh bước mạnh lên trước, đi tới bên người bà bà: “Bà bà, chào bà, cháu là Lục Hàn Đình.”

 

Bà bà nhìn Lục Hàn Đình nổi bật bắt phàm, thành thục lại cao quý, hài lòng gật đầu: “Lúc ở Lan Lâu Cổ Quốc, ta cũng rất muốn gặp người đàn ông có thể để cho Quán Quán nhà ta đánh bạc tính mệnh tam sinh tam tử, hiện tại vừa nhìn, ánh mắt nhà Quán Quán nhà ta quả nhiên không tầm thường.”

 

“Lục tiên sinh, Quán Quán nhà ta thiếu chút nữa liền vì cậu chết một lần, điểm này cậu phải vĩnh viễn ghi khắc trong lòng, phải cả đời đối tốt với con bé.” Bà bà thành khẩn cất giọng.

 

Lục Hàn Đình trịnh trọng gật đầu: “Bà bà, bà yên tâm đi ạ, cuộc đời này của Lục Hàn Đình cháu tắt nhiên không phụ Quán Quán không phụ khanh.”

 

Hạ Tịch Quán nhìn vẻ trịnh trọng trên mặt Lục Hàn Đình, cô biết anh không đủa, đây là lời thề của anh.

 

Ngày hôm nay bà bà đột nhiên đến, vốn là ở ngoài ý liệu của Hạ Tịch Quán, cho dù bà bà đã tới một đoạn thời gian, nhưng cô gần đây đều đang bận rộn chuyện khác, sơ sót bà bà nơi đây, cô đã quên mục đích chuyền này của bà bà chính là tìm kiếm chân thân của dòng máu Xích Tử, nhổ cỏ tận gốc.

 

Mối huyết hải thâm cừu không thể hóa giải giữa Hoa Tây, Lan Lâu và Giao Nhân Tộc, cô còn có sứ mệnh phục hưng Lan Lâu, hiện tại bà bà chỉ biết là Lục tiên sinh chỉ là Lục tiên sinh, nếu như bà bà biết Lục tiên sinh chính là chân thân của dòng máu Xích Tử, vậy…

 

Hạ Tịch Quán đã không dám nghĩ thêm nữa rồi.

 

Nhưng bây giờ nghe lời thề của Lục Hàn Đình, trong lòng Hạ Tịch Quán liền gợn lên một vòng lại một vòng sóng rung động, tình yêu của anh đối với cô, trên đời này sẽ không có sức mạnh nào có thể tách xa bọn họ, mặc dù chông gai hơn nữa, cô cũng sẽ tìm được cách lưỡng toàn, không phụ thiều quang không phụ khanh”*.

 

*Thiều quang: cảnh xuân tươi đẹp, ý chỉ khoảng thời gian tươi đẹp nhất, cũng có nghĩa là tuổi xuân phơi phới “Bà bà, nếu đã gặp rồi, vậy chúng ta ăn cơm chung nhé ạ.” Hạ Tịch Quán mở miệng nói.

 

Lục Hàn Đình gật đầu: “Anh bảo thư ký đặt chỗ.”

 

Bà bà khoát tay áo, ha hả từ ái cười nói: “Quán Quán, con và Lục tiên sinh đi ăn cơm đi! Thế giới những người tuổi trẻ các con ta sẽ không đi theo tham gia náo nhiệt, ta đi trước.”

 

Bà bà thức thời rời đi.

 

Bà bà về tới trong xe bảo mẫu, tài xế trước mặt nói: “Bà bà, vừa rồi có người đưa tới một tờ giấy, nói phải giao cho người.”

 

Trước mặt tài xế đưa tờ giấy nhỏ kia tới.

 

Bà bà nhìn thoáng qua ra phía ngoài: “Ta tới đây cũng không có người ngoài biết, cũng không ai biết thân phận của ta, tờ giấy này đến từ đâu, là ai đưa tới?”

 

Tài xế cẩn thận đáp: “Bà bà, ban nãy là một đứa bé trai đưa tới.”

 

Đứa bé trai đưa tới tờ giấy?

 

Bà bà nhận lấy tờ giấy, phía trên chỉ có một hàng chữ.
 
Chương 1470


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1470:

 

Bà bà hít vào một ngụm khí lạnh, bà đọc tới tới đọc lui hàng chữ này rất nhiều lần, lập tức trong hai mắt của bà nhanh chóng cuốn lên bão táp.

 

Bà bà đi, Lục Hàn Đình nhìn vê phía Hạ Tịch Quán: “Quán Quán, em có cái gì… muốn nói với anh không?”

 

Anh đã phát hiện rồi, ánh mắt Hạ Tịch Quán chột dạ né tránh, lắc lắc đầu nhỏ: “Không có, anh muốn nghe cái gì nha~.”

 

Lục Hàn Đình thấy dáng vẻ cô không muốn nói, cũng không miễn cưỡng, nhưng anh chậm rãi híp đôi mắt thâm thúy nhìn thoáng qua hướng bà bà rời đi, sau đó vươn bàn tay lần nữa chộp bàn nhỏ mềm của cô vào lòng bàn tay của mình: “Đi thôi, dẫn em đi ăn bữa tiệc lớn.”

 

“Chờ một chút.” Hạ Tịch Quán lên tiếng.

 

“Lại thế nào nữa?”

 

Hạ Tịch Quán lấy điện thoại của mình ra: “Lục tiên sinh, anh làm con trai kiểu gì thế, về động thái của bố mẹ anh anh cũng không chút quan tâm nào, cẩn thận bọn họ thực sự ly hôn!”

 

Lục Hàn Đình không tin, anh hiểu bố mình, Lục Tư Tước chắc chắn sẽ không ly dị.

 

Lục Hàn Đình rủ mí mắt anh tuần nhìn Hạ Tịch Quán bên người, chỉ thấy cô gái lấy điện thoại ra, đầu ngón tay chọc chọc trên màn hình, tìm ra số điện thoại của mẹ anh, sau đó gọi.

 

Trong lòng anh mềm rối tinh rối mù.

 

Anh biết trong khoảng thời gian này cô đang bôn ba vì chuyện của Lục gia, bởi vì Lục gia đều là người anh yêu, cho nên cô cũng yêu những gì anh yêu.

 

Trước đây khi chưa gặp Hạ Tịch Quán, anh nghe người xung quanh nói, tất cả tình yêu đều sẽ từ tình yêu cuồng nhiệt biến thành nhạt nhẽo, nhưng sau khi gặp Hạ Tịch Quán, tất cả nùng tình mật ý từ ban đầu đều từ từ sáp nhập vào trong sinh mệnh của anh, so với tình yêu cuồng nhiệt anh càng hướng tới tình yêu bình lặng dài lâu, luôn cảm thấy có cô bên người, anh mới thật sự hoàn chỉnh.

 

Lục Hàn Đình vươn cánh tay từ phía sau ôm thắt lưng mềm của cô, sức lực lớn đến độ hận không thể khảm vào cô trong cốt nhục mình, anh chôn khuôn mặt tuấn tú sâu trong cổ cô rồi cọ xát, dùng chút râu dưới chiếc cằm kiên nghị cà cà lên da thịt mềm mại của cô.

 

Hạ Tịch Quán vừa đau vừa nhột, cười né tránh: “Lục tiên sinh, đừng quậy mà, tránh xa em một chút.”

 

“Không muốn!” Lục Hàn Đình dính vào trên người cô, giờ’ khắc này trong bể người qua lại không dứt anh để mặc mềm mại cùng tham luyến của mình, ôm cô thật chặt vào trong ngực.

 

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


 

Hạ Tịch Quán ở trong lòng anh từ chối vài lần, thế nhưng cánh tay anh cứng như vòng sắt, cô tránh thế nào cũng không được, cô chỉ đành ngoan ngoãn ở trong lòng anh: “Lục tiên sinh, đứng đắn một chút, có người đang nhìn kìa.”

 

“Vậy em đừng nhìn họ, nhìn anh này.”

 

“.. Em đang gọi điện thoại cho mẹ anh, cẩn thận em gọi mẹ anh về đánh anh đó.”

 

Lục Hàn Đình nhéch đôi môi mỏng, anh biết mẹ mình yêu thương Hạ Tịch Quán như con gái ruột, chỉ cần Hạ Tịch Quán mở miệng, mẹ anh sẽ thực sự đánh cô.

 

“Ngoan nào, Quán Quán, đừng giày vò chính mình, mẹ anh đánh anh, đau lòng còn không phải là em?” Người nào đó tràn đầy lý lẽ nói.

 

*“..” Hạ Tịch Quán trực tiếp không nói với anh nữa.
 
Chương 1471


Chương 1471:

 

Lúc này điện thoại được nói thông, giọng của Liễu Anh Lạc truyền tới.

 

Liễu Anh Lạc bây giờ đang ở trong quán cà phê, đêm nay.

 

có người hẹn bà, nói chút chuyện một bản thảo thiết kế trang sức.

 

Bàn chuyện xong rồi, người kia đi trước, Liễu Anh Lạc ngồi ở chỗ gần cửa sổ, cũng không lập tức rời đi, bà cầm một quyển sách, vừa uống cà phê vừa đọc sách.

 

Tối nay Liễu Anh Lạc mặc một thân váy dài, bên ngoài khoác áo dệt kim hở cổ màu vàng nhạt, bà búi tóc thành cục tròn thật thấp, vài lọn tóc rơi bên gò má xinh đẹp, càng thêm vài phần mỹ lệ và ôn uyễển đẹp như tranh.

 

Bà cứ thế nhanh chóng hấp dẫn khách lui tới trong quán cà phê, nếu như nếu bà không tự nói rõ tuổi tác, tuyệt đối sẽ không có ai nghĩ đến bà đã có ba đứa cháu.

 

Lúc này có một người đàn ông trung niên mặc u phục đi tới: “Chào cô, tôi có thể kết bạn Wechat không?”

 

Có đàn ông muốn kết bạn Wechat với bà.

 

Liễu Anh Lạc nhàn nhạt mỉm cười, lắc đầu: “Thật ngại quá, tôi không chơi Wechat.”

 

Cứ như vậy bà đã từ chối rất nhiều đàn ông tiếp cận.

 

Lúc này cửa tiệm cà phê đột nhiên bị mở ra, có hai người đi đến, kèm theo một chuỗi tiếng cười như chuông bạc.

 

Liễu Anh Lạc ngắng đầu, dĩ nhiên là Lục Tư Tước và Lý Ngọc.

 

Lục Tư Tước mặc áo sơ mi màu xám lạnh quần tây đen, anh tuần thâm trầm, gọi tới khí tràng bễ nghễ, mà Lý Ngọc mặc chiếc đầm hoa nhí, trẻ tuổi xinh đẹp, trong mặt mày có cái bóng của bà lúc đôi mươi.

 

Hiện tại tay Lý Ngọc treo trên trên cánh tay Lục Tư Tước, hai người thân mật đi đến, Lý Ngọc ngửa đầu nhìn ông, không biết nói gì đó, chim nhỏ nép vào người, nở nụ cười xinh đẹp một đường.

 

Liễu Anh Lạc bị kìm hãm, bà thật không ngờ lại ở chỗ này.

 

gặp phải hai người kia, ngày hôm nay thực sự quá trùng hợp.

 

*Tư Tước, chúng ta ngồi ở đó đi!” Lúc này Lý Ngọc chỉ một ngón tay, đúng ngay vị trí phía trước bà.

 

Lục Tư Tước ngẳng đầu, thấy được bà.

 

Bốn mắt nhìn nhau, Liễu Anh Lạc có chút xấu hổ cùng không được tự nhiên, ngày đó ở trên máy bay bà đã quyết định rồi – mong ước ông hạnh phúc.

 

Nhưng bây giờ lần nữa gặp phải, trái tim bà vẫn siết chặt, bà không biết mình có nên lên tiếng chào hỏi ông không, từ nay về sau làm người xa lạ quen thuộc nhất.

 

Rất rõ ràng, Lục Tư Tước cũng không muốn chào hỏi với bà, đôi mắt sâu thẳm ấy liếc qua gương mặt bà rồi lãnh đạm dời đi, giống như nhìn một người xa lạ, sau đó ông thấp giọng nói về phía Lý Ngọc: “Chúng ta ngồi ở đó.”

 

Lục Tư Tước và Lý Ngọc ngồi vị trí phía trước bà, bồi bàn trong quán cà phê cầm thực đon tới.

 

Lý Ngọc lật thái đơn một chút, sau đó nhìn về phía Lục Tư Tước nhỏ giọng cười nói: “Tư Tước, vợ anh ở đó kìa, có muốn chào hỏi không?”

 

Bởi vì là bàn trước bàn sau, rất gần, nên Liễu Anh Lạc rõ ràng nghe được tiếng nói chuyện của bọn họ.

 

Chỉ nghe Lục Tư Tước mắp máy đôi môi mỏng, lãnh đạm sửa lại nói: “Là vợ trước.”

 

Vợ trước…

 

Hai chữ này nhanh chóng ghim trúng tim Liễu Anh Lạc, ông thực sự xem và là… vợ trước rồi đúng không?

 

Người đàn ông này thật đúng là kỳ quái, lúc ở Đề Đô ông còn để ý bà như vậy, nhưng trong nháy mắt, ông đã có niềm vui mới, quên mắt bà không sót chút nào.
 
Chương 1472


Chương 1472:

 

Liễu Anh Lạc hiện tại rất muốn hỏi ông một câu – Này, chúng ta ly hôn rồi ư? Lĩnh giấy li hôn rồi à? Dựa vào cái gì nói em là vợ trước?

 

Thế nhưng Liễu Anh Lạc khắc chế, bà cảm thấy mình như vậy rất manh động rất khác thường, tính tình của bà vẫn rất trong trẻo lạnh lùng đạm mạc, gần như chẳng bao giờ như vậy.

 

Trước đây bà cũng từng có cảm giác như vậy, đó chính là… khi ông và Liễu Chiêu Đệ xảy ra quan hệ, còn làm cho Liễu Chiêu Đệ có bầu con ông.

 

Ngày đó biết được A Đình ở chỗ Liễu Chiêu Đệ sốt cao, bà len lén dấu dao đi tìm Liễu Chiêu Đệ, lúc đó bà suýt chút nữa làm chính mình bị thương, dĩ nhiên là do A Đình mà tức giận, thế nhưng càng nhiều hơn chính là, bà nhìn cái bụng của Liễu Chiêu Đệ lớn như vậy, trong bụng là con của ông.

 

Lúc đó trái tim đau đến tột đỉnh, vừa giận vừa đau, lúc đó bà thực sự không muốn sống nữa.

 

Tô Thành đã từng nói, Lục Tư Tước đối với bà không tốt đẹp gì, lúc đó bà liền quát lớn Tô Thành, Lục Tư Tước không phải đối với bà không tốt, ngược lại, là đối với bà quá tốt.

 

Bà so với bất luận kẻ nào đều hiểu, Lục Tư Tước cho bà nửa đời che chở và cưng chiều.

 

Một năm kia dưới tàng cây hoa lê, đích thân ông vì bà mua về đôi tai mèo từ nước ngoài, muốn hôn bà, nói cho bà biết – về sau, tôi sẽ đối tốt với em.

 

Về sau, tôi sẽ đói tốt với em.

 

Lục Tư Tước cả đời này đều đã và đang thực hiện lời hứa kia.

 

Cũng bởi vì ông đối với bà quá tốt, ông nhốt bà vào phòng Kiều, kỳ thực cũng chính là một cách bảo vệ khác, từ đó về sau cho bà tránh khổ tránh buồn, tránh đi cảnh lưu lạc, không nơi nương tựa, trọn đời bảo vệ bà chặt chẽ.

 

Bà vẫn được ông bảo vệ gió thối không lọt, ngoại trừ làm Vợ của ông, sinh con dưỡng cái cho ông, bà xem như là thực hiện tình thơ ý hoạ nhất của cuộc đời, chỉ khi làm công việc thiết kế mình yêu tha thiết nhất, bà chẳng bao giờ bị đau khổ và vỡ mộng.

 

Sở dĩ năm đó sau đó ông và Liễu Chiêu Đệ sinh con, tất cả cưng chiều của ông đối với bà đều rút lui, bà mới có sống khó khăn như vậy.

 

Bà thừa nhận, bà đã từng nổi máu ghen, từng đồ kị, từng để tâm.

 

Hiện tại, nhìn Lục Tư Tước và Lý Ngọc cùng một chỗ, loại cảm giác xấu xa này lần nữa ngóc đầu trở lại.

 

Trong lòng Liễu Anh Lạc rất khó chịu, bà nhanh chóng đứng dậy, đi toilet.

 

Trong phòng rửa tay.

 

Liễu Anh Lạc đứng trước đài rửa mặt dùng nước lạnh vỗ vỗ mặt, lúc này bên người có hai người phụ nữ đang tám chuyện trời đất.

 

“Vừa rồi cậu có thấy một chú rất đẹp trang mang theo một cô gái xinh đẹp tới uống cà phê không?”

 

Liễu Anh Lạc khựng lại, trực giác của bà nói chú đẹp trai kia là Lục Tư Tước.

 

Lục Tư Tước năm nay hơn năm mươi tuổi, ngũ quan càng thêm thâm thúy sắc bén, người đàn ông từng tuổi này vậy mà không chút nào lộ vẻ già, ngược lại thâm trầm có mị lực, gio tay nhắc chân đều là tiền tài xếp chồng với quyền thế, đi đến đâu cũng đều là tiêu điểm vạn chúng chúc mục, nhất là các cô gái xinh đẹp trẻ tuổi, nghe nói các cô rất nhiều người rất thích gu đàn ông như Lục Tư Tước.

 

Chỉ cần Lục Tư Tước muốn, ông sẽ không thiếu phụ nữ.

 

“Tớ thấy được, chú kia mê người thật ấy, ai, cậu nói cô gái kia có phải tiểu tình nhân của chú ấy không, chính cung vợ của chú ấy có biết không?”

 

Chính cung Liễu Anh Lạc: “…”

 

Bà biết!

 

Chẳng những biết, bà còn tận mắt thấy rồi, vừa rồi bà còn ở hiện trường!

 

“Cho dù biết thì như thế nào, nói không chừng vị chính cung này đã tuổi già sắc suy, là một thiếu phụ luống tuổi có chồng rồi, bây giờ đàn ông tuổi tác càng lớn, càng thích phụ nữ trẻ tuổi, không phải, chính xác mà nói, mặc kệ đàn ông ở tuổi nào cũng đều thích phụ nữ trẻ tuổi.”

Chờ nhóm truyen.one ít ngày mình ổn định nhóm dịch sẽ lên 5-6 chương trên ngày lại nhé! Chúc cả nhà nhiều niềm vui! Sức khỏe! Cám ơn cả nhà chọn truyen.one đọc nhé!
 
Chương 1473


Chương 1473:

 

“Đúng ha, tớ cũng không tin trọn đời chỉ yêu một người, đó là trong sách viết, đàn ông giỏi nhất là thay đổi, hôm nay yêu cậu, ngày mai sẽ yêu người khác.”

 

*Tớ thấy ban nãy hai mắt cô gái kia nhìn chú đó đều là sao, tràn đầy vẻ si mê sùng bái, tớ đã nói với cậu, đàn ông đều thích kiểu phụ nữ dịu dàng ngoan ngoãn như thế.”

 

“Có vài người phụ nữ tính cách trong trẻo nhưng lạnh lùng, ở phương diện không gợi cảm, đàn ông ôm vào trong ngực đều lạnh như băng, giống như một khúc gỗ, loại phụ nữ dịu dàng hiểu chuyện ôm vào trong ngực thơm thơm mềm mềm, nếu cậu làm đàn ông cậu sẽ thích kiểu nào?”

 

Hai người phụ nữ kia đi ra toilet, càng lúc càng xa.

 

Liễu Anh Lạc cứng đờ trước đài rửa mặt, bà sao lại cảm giác vừa rồi kiểu người mà hai người phụ nữ kia nói chính là bà?

 

Tính cách bà trong trẻo lạnh lùng, còn bởi vì nguyên nhân thân thế, cũng không dám thổ lộ tình yêu của mình với Lục Tư Tước.

 

Hơn nữa, bà ở phương diện kia rất ngượng ngùng, không thoáng được, năm đó đối mặt với Lục Tư Tước huyết khí phương cương, dục vọng thịnh vượng, luôn không theo kịp nhịp điệu của ông.

 

Lục Tư Tước có phải hay không bởi vì… mấy nguyên nhân này nên đột nhiên buông tay bà, hiện tại Lý Ngọc đôi mươi xinh đẹp, còn có vẻ dịu dàng lấy lòng cùng vẻ si mê sùng bái mà đàn ông đều không còn cách nào cự tuyệt, nếu như bà là đàn ông, bà cũng sẽ tim rẽ hướng thích Lý Ngọc.

 

Mặt Liễu Anh Lạc trắng bệch, bà ngắng đầu nhìn chính mình trong gương, máy năm nay bà chưa bao giờ để ý đến tuổi của mình, hiện tại trong gương mình vẫn mỹ lệ rung động lòng người như cũ, thế nhưng so sánh với Lý Ngọc, bà đã già rồi.

 

Bà già thật rồi.

 

Lục Tư Tước cũng sẽ không thích bà.

 

Trái tim Liễu Anh Lạc trống rỗng, như là bị người khoét một khối, rất khó chịu.

 

Lúc này “cạch” một tiếng, cửa phòng tắm lần nữa bị đẩy ra, lại có người đi vào, lần này là người quen, Lý Ngọc tới.

 

Liễu Anh Lạc thấy được Lý Ngọc, bà nhanh chóng thu thập tâm tình mình, sau đó rút ra một tờ khăn giấy lau tay.

 

Lý Ngọc đã đi tới: “Lục phu nhân, chào bà, bà thấy tôi đi cùng Tư Tước, sẽ không để tâm chứ?”

 

Lý Ngọc nói lời này là mang theo đắc ý.

 

Liễu Anh Lạc cũng không muốn nói chuyện phiếm cùng Lý Ngọc này, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng rơi trên mặt Lý Ngọc: “Cô muốn nói gì với tôi2”

 

“Ah, kỳ thực cũng không có gì, chính là không muốn để cho Lục phu nhân hiểu lầm tôi, là Tư Tước nói tình cảm hai người đã tan vỡ, là quá khứ thức rồi, chẳng mấy chốc sẽ ly dị, cho nên tôi mới ở cùng Tư Tước.” Lý Ngọc khiêu khích lại vô tội nói, bộ dáng kia rất giống là tiểu tam ngây thơ vô tội.

 

Ông nói như vậy sao?

 

Ông nói với Lý Ngọc như vậy sao?

 

Bàn tay xuôi ở bên người Liễu Anh Lạc diết thành quyền, dùng sức hít sâu một hơi, nhưng, trái tim bà vẫn chua xót.

 

“Ông ấy nói cái gì chính là cái đó! Tôi đi.” Liễu Anh Lạc xoay người rời đi.

 

“Lục phu nhân, chờ một chút, kỳ thực tôi có chút chuyện muốn thỉnh giáo với bà, bà cảm thấy Tư Tước thế nào?

 

Dù sao tuổi tác của anh ấy cũng không trẻ, có phải anh ấy… có chút không hiểu phong tình?”

 

Không hiểu phong tình sao?

 

Liễu Anh Lạc nhanh chóng phủ nhận những lời này, ông nói đúng ra rất biết trêu chọc phụ nữ, hơn nữa còn là một kẻ… mặt người dạ thú.

 

Ham muốn của đàn ông cũng theo tuổi tác trưởng thành mà tăng dần, Lục Tư Tước đã đến đến độ tuổi quá thành thục, bà mới từ Lan Lâu Cổ Quốc trở về, ông liền bỏ thuốc bà, lấn chiếm bà.
 
Chương 1474


Chương 1474:

 

Liễu Anh Lạc sẽ không nói máy chuyện này cho Lý Ngọc, bà thản nhiên nói: “Thật ngại quá, tôi không rõ lắm.”

 

Nói xong, Liễu Anh Lạc đi thẳng ra ngoài.

 

Liễu Anh Lạc không muốn ngây người trong quán cà phê nữa, chỉ cần thấy được ông và Lý Ngọc cùng một chỗ, trái tim bà liền buồn bực hốt hoảng, còn mơ hồ đau nhói, nên bà cầm túi của mình, ôm sách và bản thảo thiết kế trong lòng rồi rời đi.

 

Đứng ở trên đường cái, Liễu Anh Lạc bắt đầu đón xe, nhưng đoạn đường này không dễ đón xe, vài chiếc taxi đã phóng đi rồi.

 

Lúc này một chiếc xe màu đen sang trọng chậm rãi ngừng lại, cửa sổ kế bên người lái xe trượt xuống, lộ ra một khuôn mặt quen thuộc, là Lý Ngọc.

 

Lý Ngọc nhìn Liễu Anh Lạc cười nói: “Lục phu nhân, lên xe đil, Chúng tôi có thể đưa bà một đoạn đường.”

 

Liễu Anh Lạc ngước mắt, bà lướt qua Lý Ngọc thấy được người đàn ông ngồi chỗ ghé lái, Lục Tư Tước đang lái xe, hai bàn tay đặt trên tay lái, ống tay áo áo sơ mi xám lạnh cuốn lên máy vòng, lộ ra cổ tay bền chắc và chiếc đồng hồ đắt tiền, tràn ra mị lực của người đàn ông thành thục.

 

Có lẽ ý thức được ánh mắt của bà, ông cũng nghiêng mặt, nhàn nhạt nhìn bà một cái.

 

Liễu Anh Lạc rời khỏi quán cà phê chính là muốn tránh khỏi hai người kia, không nghĩ tới lại đụng phải ở đây, đơn giản là chạy không thoát cái vòng ma quỷ này.

 

Bà cũng không biết tâm lý Lý Ngọc mạnh đến độ nào mới có thể mặt không đổi sắc gọi bà là Lục phu nhân, còn mời bà lên xe, nói chung bà không muốn.

 

“Không cần, tôi tự mình gọi xe, hai người đi đi.” Liễu Anh Lạc từ chối.

 

Lục Tư Tước nhìn người phụ nữ ngoài cửa sổ, bà bây giờ như nhau nhiều năm trước, trong lòng ôm sách, trong trẻo nhưng lạnh lùng xuất trần, gió đêm thỏi tan làn váy trên người bà, bà đứng lặng dưới ánh đèn đường mò vàng, giơ tay lên dịch vài lọn tóc bên má ra sau tai, thực sự là Bắc phương có giai nhân, di thế mà độc lập.

 

Bà không nguyện ý lên xe ông, còn dịch đến bên cạnh mấy bước, tránh khỏi bọn ông.

 

“Tư Tước, Lục phu nhân dường như không muốn lên xe.”

 

Lý Ngọc nói.

 

Lục Tư Tước không có biểu tình gì lớn, ông chỉ nhấp nhẹ đôi môi mỏng, sau đó lui xe về phía sau một chút.

 

Liễu Anh Lạc kỳ quái phát hiện chiếc xe này lại tới bên cạnh bà, một giây ké tiếp bên tai liền truyền đến một giọng nói trầm thấp: “Lên xe, tôi không nói lần thứ hai.”

 

Mỗi một chữ của ông đều bá đạo khiến người không thể từ chối.

 

Hàng mi Liễu Anh Lạc run lên, bà nhìn ngũ quan ông lạnh lùng, lộ ra vẻ khó chịu không vui, rất khó dây vào.

 

Liễu Anh Lạc cũng chau mày: “Tôi đã nói tôi không muốn lên xe, anh tiễn Lý tiểu thư về nhà đi…”

 

Lục Tư Tước nhìn bà một cái, sau đó trực tiếp kéo ra cửa lái xe, bước mạnh ởi tới bên cạnh bà, ông lộ ra bàn tay kéo lại cánh tay của bà, sau đó mở ra cửa xe, nhét bà vào trong.

 

Cái này nhân loại!

 

Liễu Anh Lạc biết ông bá đạo, ông xuống xe, túm bà, nhét bà vào, động tác trôi chảy như nước chảy mây trôi, không có một giây dừng lại.

 

Bà cũng tức giận, tay bám lấy cửa xe, không chịu đi vào: “Lục Tư Tước, có phải anh nghe không hiểu tiếng người hay không, tôi không muốn lên xel”

 

Hiện tại xe cộ đông đúc, hai người ở bên cạnh xe giằng co, Lục Tư Tước nhét bà vào trong xe, Liễu Anh Lạc không chịu đi vào, chui ra bên ngoài, nhưng thân thể ông cao ngắt ngăn ở bên ngoài, làm bà không ngừng chui vào trong ngực ông.

 

Thân thể hai người đang không ngừng ma sát.
 
Chương 1475


Chương 1475:

 

Ánh mắt Lục Tư Tước tối sầằm, gần như bị bà cọ ra một thân hỏa, ông nhíu lên mày kiếm: “Liễu Anh Lạc, cô cọ lên đâu đấy?”

 

Liễu Anh Lạc cứng đờ, lúc này mới phát hiện hai người đã dựa gần như vậy, dính vào nhau rồi, bà hốt hoảng lui về sau một bước, thế nhưng khẽ buông tay, bản thảo thiết kế và sách trong ngực rơi hết xuống đất.

 

Bản thảo thiết kế bị gió thổi bay loạn, mấy trang giấy nhanh chóng rơi khắp đường.

 

“Bản thảo của tôi!” Liễu Anh Lạc kêu một tiếng, muốn đi nhặt.

 

Thế nhưng Lục Tư Tước chặn bà: “Lên xe.”

 

Ông vươn tay nhét bà vào.

 

Liễu Anh Lạc muốn xuống xe, thế nhưng “cạch” một tiếng, cửa xe đã bị khóa trái, bà ghé vào cửa sổ xe, rất nhanh cứng đờ.

 

Bởi vì Lục Tư Tước cũng không lập tức lên xe, ông cúi người xuống bắt đầu giúp bà nhặt lên từng tờ thiết kế bản thảo, một tờ lại một tờ.

 

Dù là thái tử gia Lục gia năm đó quyền khuynh toàn bộ Đề Đô, hay là thần thoại một đời thương giới, ông chưa từng cúi lưng mình xuống, nhưng bây giờ ông – một người có địa vị cao lại nhân nhượng trước người có địa vị thấp, ở trên đường cái ngựa xe như nước giúp bà nhặt bản thiết kế.

 

Đầu ngón tay Liễu Anh Lạc nhanh chóng cuộn tròn, bà và Lục Tư Tước đã đi qua tuổi trẻ, đã đi qua nửa cuộc đời, dây dưa mấy năm nay, thế nhưng bà và ông vẫn giậm chân tại chỗ.

 

Không biết có bao nhiêu lần, bà nhìn vào gian khổ trên vai ông, đều rất muốn đi ra ngoài, vươn tay, ôm ông.

 

Tựa như bây giờ, bà rất muốn xuống xe, chạy tới, từ phía sau lưng ôm lấy ông thật chặt.

 

Nhưng…

 

Hốc mắt trắng nõn của Liễu Anh Lạc đột nhiên biến đỏ.

 

Lúc này Lục Tư Tước đã nhặt xong tất cả bản thảo, ông quay người trở về, kéo ra cửa sau xe: “Bản thiết kế của em.

 

Ông đưa tbản thảo cho bà, thế nhưng một giây kế tiếp ông liền đụng phải cặp mắt đỏ ngầu của bà, bên trong còn dâng lên hơi nước trong suốt, dường như muốn khóc.

 

Tay Lục Tư Tước khựng lại.

 

Liễu Anh Lạc biết mình thát thố, bà cũng không muốn để ông thấy bà mềm yếu, bà vươn tay nhận lấy: “Cảm ơn.”

 

Lục Tư Tước cũng chưa đi, mà là thân cao chân dài ngăn ở bên cạnh xe.

 

Liễu Anh Lạc ngẳng đầu nhìn ông, chỉ thấy ông chống tay trên cửa, đôi mắt u trầm đang nhìn viền mắt bà đỏ bừng.

 

Rất nhanh, ông giơ tay, tới gần mặt bà…

 

Ông làm cái gì?

 

Liễu Anh Lạc quay đầu, tránh khỏi bàn tay to của ông.

 

Tay Lục Tư Tước cứ như vậy cứng giữa không trung, ông nhìn dáng vẻ bà tránh liền chau mày, sau đó đóng cửa xe, về tới chỗ lái.

 

Xe sang phóng đi.

 

Trong xe, Liễu Anh Lạc ngồi ở phía sau, Lý Ngọc ngồi ở ghế cạnh tài xế, Liễu Anh Lạc toàn bộ hành trình cũng không nói gì, mà là thu nhỏ cảm giác tồn tại của mình.

 

“Tư Tước, anh tiễn Lục phu nhân về nhà đi, sau đó đưa em về nhà, đêm nay anh có thể đến nhà em ngồi một chút, uống chén trà nha.” Lý Ngọc cười nói.
 
Chương 1476


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 1476:

 

Trái tim Liễu Anh Lạc siết lại, Lý Ngọc mời Lục Tư Tước đêm nay vào nhà uống trà, mọi người đều là người từng trải, người phụ nữ đêm khuya mời người đàn ông lên lầu uống trà, đây căn bản cũng không phải là uống trà.

 

Ông đã cùng Lý Ngọc phát triển đến bước này rồi ư?

 

Ông sẽ đi ư?

 

Liễu Anh Lạc siết chặt tay, ông sẽ phải đi thôi, dù sao ông là một người đàn ông bình thường ở mọi phương diện đều có nhu cầu, hiện tại Lý Ngọc chim nhỏ nép vào người, dịu dàng biết lấy lòng lại chủ động mời, ông làm sao có thể không đi?

 

Liễu Anh Lạc ngắng đầu, nhìn về phía trước, ông đang lái xe, nhìn thẳng, ánh đèn đường buổi tối xuyên qua cửa số xe chiết xạ lên gương mặt góc cạnh ấy, quyên rũ đến chết người.

 

“Được, tôi đi.” Lúc này Liễu Anh Lạc nghe Lục Tư Tước đáp.

 

Ông nói ông đi.

 

[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban


 

Phía sau Liễu Anh Lạc như đứng đồng lửa, như ngồi đống than, bà không muốn lên xe chính là sợ thây cảnh bọn họ liếc mắt đưa tình, hiện tại bà vẫn thấy được cảnh mà bà không muốn thấy nhất.

 

Người đàn ông Lục Tư Tước này tà tứ từ trong xương, hiện tại ông đang cười, đuôi mắt hẹp dài lưu động nếp nhăn, mà nếp nhăn ấy một chút cũng không hiện vẻ già, mà là năm tháng giao cho ông mị lực thâm hậu nhất của người đàn ông, ông hiện tại lộ ra vẻ quyến rũ đến chết người.

 

Mà Lý Ngọc đỏ bừng mặt, còn bóp bắp đùi ông, rất hiểu phong tình, một chút cũng không giống bà, trước đây Lục Tư Tước đùa bà vài lần bà đã sợ đến né ra, chưa từng giống như Lý Ngọc liếc mắt đưa tình với ông.

 

Trong phòng vệ sinh hai người phụ nữ kia nói không có sai, đàn ông quả nhiên đều là thích kiểu phụ nữ như thế, Lục Tư Tước đã không thích bà nữa.

 

Trái tim Liễu Anh Lạc giống như bị dao đâm, bà nghiêng đầu qua chỗ khác nhìn về phía ngoài cửa sổ, không ngừng hít sâu, như vậy bà mới có thể thở được.

 

Lục Tư Tước ngồi ở chỗ tài xế mặc dù đang cười, thế nhưng ý cười chưa đạt đến đáy mắt, ông lái xe, sau đó ngẳng đầu, xuyên qua kính chiều hậu nhìn thoáng về phía sau, Liễu Anh Lạc bình tĩnh ngồi ở chỗ kia, dường như tất cả những gì giữa ông cùng Lý Ngọc bà không để bụng, thậm chí bà không liếc đến ông một cái.

 

Câu chuyện Hạ Tịch Quán, nói với ông nói, ông đều nghe hiểu, ông cũng không cam tâm, tuy ông vô số lần tự nói với mình, bà không yêu ông, chưa bao giờ.

 

Ông vẫn muốn thử một lần.

 

Khi sinh mệnh từng bước đi đến đoạn cuối, ông nghĩ ông còn có thời gian để thử một lần, thử một lần trong lòng của bà đến tột cùng có ông hay không, dù cho một chút xíu.

 

Lục Tư Tước thu hồi ánh mắt.

 

Rất nhanh thì đến dưới căn hộ, Lục Tư Tước dừng xe lại, trầm thấp mở miệng: “Đến rồi.”

 

Liễu Anh Lạc ngẳng đầu, đến nhà bà rồi.

 

Ông đưa bà về nhà trước, sau đó ông muốn đưa Lý Ngọc trở về, cùng Lý Ngọc phát sinh một ít chuyện không thể miêu tả.

 

Liễu Anh Lạc cắn môi một cái, ngước mắt nhìn về phía trước Lục Tư Tước.
 
Chương 1477


Chương 1477:

 

Lục Tư Tước một tay chống trên tay lái, cũng xuyên qua kính chiều hậu nhìn bà, ông chậm rãi nhếch đôi môi mỏng, như cười như không hỏi: “Làm sao vậy?”

 

Liễu Anh Lạc cũng không biết mình bị gì, bà nghĩ bà hẳn là xuống xe, thế nhưng thân thể không nghe sai khiến, chỉ cần nghĩ đến lát nữa ông sẽ đưa Lý Ngọc về nhà, bà liền không muốn xuống xe, bà muốón… giữ ông lại.

 

Nhiều năm trước ông và Liễu Chiêu Đệ phát sinh quan hệ đã thành tiếc nuối và nỗi đau suốt đời bà, mấy năm nay ngoại trừ bà ta, ông cũng không chạm qua bắt kỳ người phụ nữ nào.

 

Bà không muốn ông chạm vào Lý Ngọc.

 

Lục Tư Tước cũng không gấp, cứ như vậy nhìn bà, giống như một con báo đen ưu nhã bước chậm ở rừng rậm, kiên trì mười phần đợi chờ con mồi của mình rơi vào trong lưới: “Có chuyện em cứ nói, nếu như không có chuyện gì thì em có thể xuống xe, tôi còn phải đưa Lý Ngọc về nhà.”

 

Liễu Anh Lạc mắp máy đôi môi, muốn nói chuyện.

 

Lúc này Lý Ngọc đột nhiên lên tiếng nói: “Lục phu nhân có muốn tôi xuống xe không, để bà và Tư Tước trò chuyện?”

 

Liễu Anh Lạc như nghẹn ở cổ họng, cái gì cũng không nói ra được, bà trực tiếp vươn tay, kéo ra cửa sau xe, xuống mẽ.

 

Bà nhắc chân đi liền, bằng tốc độ nhanh nhát đi tới căn hộ, bà không dám quay đầu, bà sợ chính mình vừa quay đầu lại sẽ nhịn không được.

 

Tình cảm đè nén ở trong lòng nhiều năm như vậy như đã đến trạng thái sắp phun trào, bà sắp không khống chế được mình.

 

Lục Tư Tước, đi nhanh đi, đừng trở lại dụ hoặc bà.

 

Nhìn thân ảnh Liễu Anh Lạc đi thẳng không quay đầu lại, ánh mắt Lục Tư Tước nhanh chóng trầm xuống, nụ cười nơi khóe môi đã biến mắt, cả người dâng lên tầng sương.

 

Bà vẫn cứ đi.

 

Ông cược thua rồi, dù cho ông muốn ở cùng người phụ nữ khác, bà vẫn không có chút cảm giác nào.

 

Lục Tư Tước cảm thấy trái tim vẫn luôn kiên trì của mình “xoảng” một cái rạn nứt, chưa từng có bất kỳ thời điểm làm cho ông rõ ràng nhận thức như vậy, bà thực sự không yêu ông.

 

Trong lòng của bà chưa từng có ông, dù cho ông một chút xa xỉ!

 

“Lục tổng, tôi có thể phối hợp với anh diễn kịch, thế nhưng rất đáng tiếc, vị Lục phu nhân này thật sự không để ý đến anh.”

 

Nói rồi Lý Ngọc chau mày: “Dưa hái xanh không ngọt, ước chừng dù anh có giữ Lục phu nhân lại, bà ấy sẽ bày sẵn giường gối cho hai người chúng ta, để chúng ta lăn giường.”

 

Lý Ngọc lặng lẽ tới gần, giơ tay lên đặt trên vai Lục Tư Tước, mang theo vẻ mê hoặc của cô gái trẻ tuổi: “Lục tổng, thôi bỏ đi, đừng đau buồn vì người phụ nữ vô tình đó nữa, em rất thích anh, anh sờ một cái xem, trái tim này đều vì anh nhảy lên, tối hôm nay…”

 

Lục Tư Tước thu hồi ánh mắt, lạnh lùng mắp máy đôi môi mỏng, trong cổ họng bật ra câu chữ mỉa mai: “Phát hỏa à?”

 

Từ “hỏa” này đại khái ý chỉ “hứng tình”, Lý Ngọc trực tiếp cứng đờ.

 

Trong tròng mắt Lục Tư Tước u trằm lạnh lẽo không có chút nhiệt độ nào: “Nếu quả thật phát hỏa rồi, tôi sẽ tìm mắy người đàn ông thỏa mãn cô thật tốt.”

 

Lý Ngọc trọn to hai mắt, khiếp sợ lại khủng hoảng nhìn ông, ông đang nói cái gì?

 

“Lấy cái tay của cô từ trên người tôi xuống, thừa dịp tôi chưa làm cô biến mất trước, tự mình cút ra ngoài.”

 

*…” Sắc mặt Lý Ngọc “xoát” một cái trắng phau, cô ta cũng đã gặp qua không ít người đàn ông, thế nhưng thực sự chưa thấy qua người như ông.

 

Ngoại trừ Liễu Anh Lạc, ông đối với những người phụ nữ khác vĩnh viễn như nhau, hờ hững lại bạc tình.

 

Tất cả dịu dàng lưu luyến và yêu thương của ông, đều trao cho mỗi Liễu Anh Lạc.
 
Chương 1478


Chương 1478:

 

Lý Ngọc bị đả kích, cô ta cũng sợ hãi thủ đoạn của Lục Tư Tước, nếu như ông ra tay, chính là thực sự khiến cô ta biến mắt.

 

Lý Ngọc kéo ra cửa xe chỗ ngồi cạnh tài xế, vô cùng không cam lòng đi xuống.

 

Một giây kế tiếp, xe sang phóng đi, Lục Tư Tước không có dừng chút nào, trực tiếp đạp chân ga, cuốn lên bụi phả vào mặt cô ta.

 

Lý Ngọc: “…

 

Trong xe, khuôn mặt tuấn tú của Lục Tư Tước lạnh lùng, khắp xe im lặng làm người ta kìm nén cùng hít thở không thông.

 

Lúc này một chuỗi chuông điện thoại vang lên, Diệp quản gia điện tới.

 

Lục Tư Tước ấn phím nhận, giọng Diệp quản gia vang lên: “Tiên sinh, ngài bây giờ đang về nhà sao?”

 

Về nhà?

 

Ah, nhà của ông ở đâu chứ?

 

Lục Tư Tước giơ ngón tay thon dài lên cởi hai cúc áo sơ mi, khóe môi mỏng lạnh chậm rãi móc ra độ cong mệt mỏi rã rời, cô đơn lại tự giễu.

 

Lúc này ông đột nhiên cảm thấy chóp mũi nóng lên, ông giơ tay sờ một cái, mò tới một tay đầy máu.

 

Ông chảy máu mũi.

 

“Tiên sinh…” Giọng Diệp quản gia vô cùng ngưng trọng và đau thương: “Kết quả kiểm tra hai ngày trước đã có, bác sĩ nói… nói bệnh tim của ngài đã đến giai đoạn cuối, ngài chỉ còn lại có… còn lại có… thời gian một tháng thôi.”

 

Thân thể của mình mình rõ ràng nhất, Lục Tư Tước biết thời gian của bản thân không còn nhiều lắm, nhưng bây giờ Diệp quản gia nói cho ông biết, ông chỉ có một tháng, đầu của ông vẫn “ong” một cái.

 

Thì ra, thời gian một mực lặng yên trôn chạy, ông đã đi tới phần cuối của sinh mệnh.

 

Một tháng…

 

E rằng, ông sẽ đột nhiên ngã xuống một ngày nào đó.

 

“Tiên sinh… Tiên sinh…” Diệp quản gia vẫn còn đang nói.

 

Thế nhưng Lục Tư Tước tự tay, trực tiếp cúp điện thoại.

 

Xe sang chậm rãi ngừng lại ven đường, Lục Tư Tước dừng chảy máu mũi, sau đó ông chán chường tựa lưng vào trên ghế, ông nhẹ nhàng nhắm nghiền hai mắt.

 

Kỳ thực, ông không sợ chết, ông chỉ sợ, khi chết chỉ có một mình.

 

Ông chỉ còn một tháng, sinh mệnh chính thức đếm ngược, ông bây giờ là phải nên làm những gì?

 

Ông muốn làm nhất cái gì?

 

Lục Tư Tước mở mắt ra, ông đánh tay lái, xe sang nhanh chóng quay đầu, lại đi trở về.

 

Liễu Anh Lạc muốn trở về, bà biết hiện tại Lục Tư Tước đã không thích mình, ông thích Lý Ngọc, vừa rồi ở trong xe, cho dù bà lên tiếng, ông cũng sẽ không ở lại, bà chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.

 

Thế nhưng đi tới cửa chính khu căn hộ, bước chân của bà lại đột nhiên ngừng lại.

 

Trong đầu của bà đều là những hình ảnh mà Lục Tư Tước và Lý Ngọc sắp sửa xảy ra, những thứ này lôi xé thần kinh bà, khiến bà đau nhức.

 

Không được.

 

Bà phải ngăn cản tất cả.
 
Chương 1479


Chương 1479:

 

Bà không muốn nhịn nữa, mấy năm nay bà thực sự nhịn rất khổ cực, mỗi một ngày đều giả vờ không yêu ông, thế nhưng tâm tâm niệm niệm, tràn đầy, đều là ông.

 

Liễu Anh Lạc xoay người, nhanh chóng chạy về, thế nhưng chiếc xe kia của Lục Tư Tước đã biến mắt, đi rồi.

 

Bà ngẳng đầu, vừa lúc ở phía trước thấy được bóng xe của Lục Tư Tước, hiện tại xe đang quẹo vào khúc cua, biến mắt trong tầm mắt của bà.

 

“Lục Tư Tước!” Liễu Anh Lạc kêu một tiếng, sau đó đuổi theo xe của ông.

 

Bà đuổi tới trên đường cái, chỉ thấy chiếc xe kia sáp nhập vào dòng xe cộ, bà chỉ có thể bước nhanh hơn đuổi theo: “Lục Tư Tước, chờ một chút!”

 

Lục Tư Tước, chờ một chút!

 

Bà có thật nhiều lời muốn nói với ông.

 

Nói một câu – em rất rất yêu anh.

 

Phía trước có cái đèn đỏ, xe Lục Tư Tước ngừng lại, hai mắt Liễu Anh Lạc sáng ngời, bà dường như thấy được hy vọng, bà cách ông gần một chút, lại gần một chút.

 

Ban đêm gió nhẹ thổi tan mái tóc bà, bà ở trên đường cái dốc hết toàn lực gia chạy thật nhanh, đuổi theo xe ông, đuổi theo tình yêu ngần ấy năm của mình, bà nghĩ bà sẽ xông đến, bà muốn dùng lực ôm ông.

 

Mắt thấy bà cách chiếc xe này càng gần, chợt không biết từ nơi này nhảy ra một chiếc xe máy: “A! Nhường một tý!

 

Mau tránh rat”

 

Liễu Anh Lạc né không kịp, một giây kế tiếp chiếc xe gắn máy kia trực tiệp đụng tới, bà nặng nê ngã ở trên xi măng.

 

“Thật ngại quá, đều là lỗi sai của tôi, cô không sao chứ, có muốn tôi đưa cô đến bệnh viện không?” Chủ nhân xe máy nhanh chóng đi xuống tới kiểm tra vết thương của Liễu Anh Lạc.

 

Bởi vì vừa rồi chủ nhân xe máy đã khẩn cấp thắng lại, nên Liễu Anh Lạc cũng không bị xô thương, nhưng bà ngã ầm trên mặt đất, đầu gối hai chân trong nháy mắt đều đã tê rân.

 

Liễu Anh Lạc ngắng đầu, chỉ thấy đèn xanh rồi, chiếc xe kia của Lục Tư Tước lại phóng đi.

 

Lục Tư Tước đi!

 

Liễu Anh Lạc giùng giằng muốn đứng lên, thế nhưng hai chân như bị kim đâm, căn bản cũng không nghe sai bảo, bà không đứng nỗi.

 

Vừa mới bà rõ ràng cách ông rất gần, nhưng là bây giờ ông lại đi xa.

 

Lý Ngọc vẫn còn ở trên xe của ông, ông là không phải đã cùng Lý Ngọc…

 

Nghĩ tới những thứ này, hai mắt Liễu Anh Lạc đỏ lên, bà cảm giác mình thật vô dụng.

 

Lẽ nào, đây chính là kết cục của ông và bà sao?

 

Thiên ý không thể trái, bà đã định trước không còn cách nào đi đến bên người ông.

 

Trong hai mắt Liễu Anh Lạc nhanh chóng ngưng ra một tầng hơi nước trong suốt, lông mi run lên, từng giọt nước.

 

mắt lớn đập xuống.

 

Lục Tư Tước.

 

Lục Tư Tước của bà…

 

Lúc này trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện đôi giày da màu đen cọ sáng, có người tới.

 

Truyen.one đang gặp ít sự cố mong cả nhà thông cảm cho lên chương ít, từ nay truyện sẽ được up lên truyen1.one nhé cả nhà.
 
Chương 1480


Chương 1480:

 

Người nào?

 

Lục Tư Tước sao?

 

Liễu Anh Lạc nhanh chóng ngạc nhiên ngẳắng đầu, nhưng khi bà thấy được người đến, tia sáng trong mắt bà nhanh chóng tắt đi.

 

Không phải Lục Tư Tước, mà là Tô Thành.

 

Tô Thành mang Liễu Anh Lạc về căn hộ, vùng da hai đầu gối Liễu Anh Lạc đều bị cọ rách, Tô Thành giúp bà xử lý băng bó.

 

“Tô Thành, sao anh ra viện nhanh như vậy?”

 

Tô Thành ở Đề Đô bị người đánh, nằm viện một đoạn thời gian, nhưng ông rất nhanh đã xuất viện, Tô Thành nhìn Liễu Anh Lạc cười nói: “Anh dưỡng khỏe rồi, dĩ nhiên là xuất viện.”

 

“Tô Thành, em rất xin lỗi, chuyện này là Lục Tư Tước sai người làm, em thay anh ấy xin lỗi anh.”

 

Tô Thành câu môi, Lục Tư Tước làm chuyện sai, bà có thể thay Lục Tư Tước xin lỗi, đó là từ đầu đến cuối bà xem Lục Tư Tước thành người nhà của bà.

 

“Anh Lạc, vừa rồi ở trên đường cái, em là vì Lục Tư Tước khóc sao?”

 

Viền mắt Liễu Anh Lạc còn hồng hồng, bà ảm đạm thõng xuống hàng mi.

 

Tô Thành đã được đến đáp án, ông nhớ ông đã buông tay, lúc ở Đề Đô bà đã nói cho ông biết, bà yêu Lục Tư Tước, ông cũng đã tuyệt vọng.

 

“Anh Lạc, lần này anh qua đây là tạm biệt với em, anh muôn rời khỏi nơi này.”

 

“Rời khỏi? Anh muốn đi đâu?” Liễu Anh Lạc kinh ngạc hỏi.

 

Tô Thành lộ ra nụ cười thản nhiên: “Anh muốn đi thăm thú bên ngoài một chút, du lịch xuyên việt, Anh Lạc, em phải sống thật tốt.”

 

Liễu Anh Lạc đã biết, Tô Thành rốt cuộc đã buông xuống chấp niệm, bà gật đầu: “Em biết rồi, Tô Thành, anh cũng phải sống tốt.”

 

Tô Thành chuyển lời: “Anh Lạc, kỳ thực về chuyện năm đó, anh có lời muồn nói với em.”

 

“Chuyện gì? Anh nói đi.”

 

Tô Thành vừa định mở miệng, đây là bóng tối trong nội tâm ông ta, đại hôn năm đó của bà và Lục Tư Tước, là ông ta và Chiêu Đệ hợp mưu gạt bà tới, ông cũng không phải bị bắt cóc, hiện tại ông ta muốn thẳng thắn tắt cả.

 

Hơn nữa, ông ta còn muốn nói rõ với Lục Tư Tước, ông ta muốn nói cho Lục Tư Tước, năm đó Anh Lạc với ông ta trong sạch, không có phát sinh gì cả, đứa con trong bụng Anh Lạc kia cũng là của ông, là của Lục Tư Tước ông.

 

Chuyện cũ tựa mây khói, giờ khắc này Tô Thành chân chính buông tay muốn chuộc tội, ông thừa nhận máy năm nay ông ta ở dưới cái bóng của thiên chỉ kiêu tử Lục Tư Tước trở nên ti tiện, chính mình phế bỏ cái chân cũng không trách Lục Tư Tước, mà là ông ta tự chuốc lấy.

 

Nhưng Tô Thành còn chưa mở lời, lúc này “ding dong”

 

một tiếng, chuông cửa đột nhiên vang lên, có người tới.

 

Người nào?

 

Liễu Anh Lạc đứng dậy, đi tới, mở ra cửa căn hộ.

 

Ngoài cửa đứng nghiêm một thân thể thâm trầm cao ngắt, là Lục Tư Tước đi lại trở về, Lục Tư Tước tới!

 

Liễu Anh Lạc thấy được gương mặt anh tuấn quen thuộc của Lục Tư Tước, con ngươi nhanh chóng co rụt lại, bà ngắn người tại chỗ, kinh ngạc nhìn Lục Tư Tước gió bụi mệt mỏi chạy tới.

 

Ông, ông sao lại tới rồi?
 
Chương 1481


Chương 1481:

 

Ông không phải tiễn Lý Ngọc về nhà sao, ông không phải muốn đến chỗ Lý Ngọc đánh giá tay nghề pha trà cyra Lý Ngọc sao?

 

Liễu Anh Lạc kinh ngạc nhìn ông: “Anh… sao lại tới rồi?”

 

Lục Tư Tước tới, tại thời khắc cuối cùng của sinh mệnh mình, ông nghĩ ông vẫn không thể buông bỏ được người phụ nữ này: “Anh…”

 

Lục Tư Tước muốn nói chuyện, thế nhưng lúc này tiếng của Tô Thành truyền tới: “Anh Lạc, là ai tới?”

 

Trong căn hộ có người!

 

Thân thể Lục Tư Tước trực tiếp cứng đờ, ông ngắng đầu, nhanh chóng thấy được Tô Thành đi tới.

 

Tô Thành cởi áo khoác ngoài, chân mang dép, ông ta đi tới, cũng nhìn thây Lục Tư Tước cạnh cửa.

 

Bốn mắt nhìn nhau, trong tròng mắt u trầm của Lục Tư Tước nháy mắt cuốn lên mưa rèn gió dữ, hai bàn tay to xuôi ở bên người siết thành quyền thật chặt, ông nhìn Tô Thành, rồi nhìn về phía Liễu Anh Lạc: “ah” một tiếng từ trong cổ họng bức ra tiếng cười sâm nhiên: “Thì ra chỗ em đã có người, xem ra lại là tôi tự mình đa tình!”

 

Ông quai hàm anh tuấn, khóe mắt nhuộm màu đỏ tươi, xoay người rời đi.

 

Ông đi. Trang đang phải đổi tên miền qua truyen1.one nên nhóm đang vất vả sắp xếp lại công việc. Có nhiều thiếu xót mong cả nhà thông cảm!

 

Ông đến, rồi lại đi!

 

Liễu Anh Lạc nhìn bóng lưng của ông, nhất khắc như thế bà lại có một loại cảm giác, đó chính là… lần này ông đi, thực sự sẽ không trở lại nữa.

 

Liễu Anh Lạc đi ra ngoài, hướng về phía bóng lưng của ông hô lên: “Lục Tư Tước, anh đứng lại!”

 

Lục Tư Tước, anh đứng lại!

 

Lục Tư Tước đang xuống cầu thang, phía sau liền truyền đến thanh âm của bà, tai của ông không ngừng có người đang nói – người phụ nữ này không đáng, đi thôi!

 

Thế nhưng, bước chân của ông vẫn dừng lại, dường như: không bị khống chế.

 

Ông siết quyền thật chặt, gân xanh đều nổi lên, mí mắt anh tuần nhắm rồi lại mở, bàn tay nắm rồi lại buông, mãi như Vậy…

 

Vài giây sau đó, ông xoay người, khóe mắt đỏ thắm rơi trên mặt Liễu Anh Lạc: “Em mới vừa nói cái gì?”

 

Hiện tại ông đứng ở dưới bậc thang, Liễu Anh Lạc đứng ở’ phía trên bậc thang, ngực bà không ngừng phập phông, trái tim dường như muốn nhảy ra ngoài, máy năm nay bà chẳng bao giờ chủ động, đây là lần đầu tiên bà giữ lại ông.

 

Bà biết, một khi bà lên tiếng, tất cả sẽ vỡ òa.

 

Như vậy, cứ như vậy đi ra ngoài, đi tới bên cạnh người đàn ông này thôi.

 

Bà đã từng vô số lần thử buông, buông giấc mộng xa xỉ này, thế nhưng, bà vẫn không nỡ bỏ.

 

Khi bà nhìn ông và Lý Ngọc ở chung với nhau, bà mới thật sự hiểu trái tìm mình, khi còn son trẻ ở trong bể người một cái liếc mắt vội vã đã như dừng lại trong sinh mạng bà, ông ở trên người của bà khắc lên vét tích không thể xóa nhòa, nùng tình thực cốt, khắc cốt minh tâm.

 

Hai mắt Liễu Anh Lạc hồng hồng, cứ như vậy nhìn ông, nói với ông: “Lục Tư Tước, em bảo anh đứng lại!”

 

Bàn tay đang siết gắt gao của Lục Tư Tước lôi đột nhiên buông lỏng ra, ông tim kiên nghị vào thời khắc này từ từ, từ từ mềm nhũn, bắt đắc dĩ lại dung túng, mà thôi, đời này.

 

của ông đều yêu mà không được yêu, thế nhưng có một câu của bà “Lục Tư Tước, anh đứng lại”, ông cũng đã thoả mãn.

 

Lục Tư Tước đi tới, vươn bàn tay kéo lại tay bà, ông nảy sinh ác độc nói: “Liễu Anh Lạc, những lời này là em nói, là em bảo anh đứng lại.”
 
Chương 1482


Chương 1482:

 

Rất nhanh, có mấy hộ vệ áo đen vóc người hung hãn liền chạy qua đây, vọt thẳng vào trong căn hộ, trói Tô Thành bên trong lại.

 

Tô Thành cả kinh, muốn nói chuyện, thế nhưng hộ vệ áo đen vô cùng giỏi giang dùng băng dính dán miệng Tô Thành lại.

 

Tô Thành – Lục Tư Tước, buông ra, tôi có lời muốn nói với anhI Lục Tư Tước – không, tôi không muốn nghe.

 

Tô Thành – anh phải nghe!

 

Lục Tư Tước – không, tôi không muốn.

 

Tình huống đột phát làm cho Liễu Anh Lạc biến sắc, bà khẩn trương nhìn Lục Tư Tước: “Lục Tư Tước, anh làm cái gì thế, anh mau buông Tô Thành ra.”

 

Lục Tư Tước nhìn bà sốt ruột cho Tô Thành, trái tim đau nhói, quả nhiên, bà vẫn yêu mi tình đầu kia.

 

Lục Tư Tước siết tay bà trong lòng bàn tay, trực tiếp kéo bà xuống rồi lầu.

 

Đầu gối Liễu Anh Lạc bị thương, bước đi không tiện lắm, một đường lảo đảo nghiêng ngã đi theo phía sau ông, bước chân ông rát lớn, chuyển động liên tục, một đường kéo bà ra khỏi căn hộ, đi tới bên xe ông.

 

Ông kéo ra cửa xe kế bên người lái, bá đạo ra lệnh: “Lên xe Liễu Anh Lạc đứng vững người: “Lục Tư Tước, anh bắt Tô Thành làm cái gì, anh có phải hiểu lầm cái gì rồi không, anh hãy nghe em nói…”

 

Liễu Anh Lạc muốn giải thích, thế nhưng Lục Tư Tước nhấp một cái môi mỏng, trực tiếp cắt dứt lời bà: “Tất cả mọi chuyện giữa em và Tô Thành anh đều có thể không so đo, anh sẽ quên toàn bộ.”

 

Cái gì?

 

Liễu Anh Lạc ngắn ra. Cả nhà thông cảm cho lên ít chương nhé! Vì trang đang gặp sự cố chuyển tên miền qua truyen1.one. Mong cả nhà qua đọc khích lệ nhé! Để ổn định xong công việc mình sẽ lên chương tốt như trước nhé!

 

Lục Tư Tước nhìn bà, nói tiếp: “Thế nhưng, từ giờ trở đi, anh muốn em làm Lục phu nhân của anh, một tháng, một tháng là tốt rồi.”

 

Đôi mắt hạnh của Liễu Anh Lạc co rụt lại, làm Lục phu nhân của ông trong một tháng?

 

“Anh sẽ không làm thương tổn Tô Thành, chỉ là nhốt hắn một tháng, nếu như một tháng này em nghe lời, đến lúc đó anh tự nhiên sẽ thả hắn ra, Liễu Anh Lạc, giao dịch này anh chỉ là thông báo với em, vì an toàn của Tô Thành, em phải làm Lục phu nhân của anh một tháng.”

 

Một tháng…

 

Tại sao là một tháng?

 

Một tháng sau đó thì sao?

 

“Lý Ngọc đâu? Không phải anh đã đưa cô ta về nhà sao, vì sao lại về tìm em?” Liễu Anh Lạc hỏi.

 

Lục Tư Tước im lặng chốc lát, sau đó nói: “Anh nghĩ… anh nghĩ người anh muốn cũng chỉ có em.”

 

Liễu Anh Lạc đồng ý rồi, làm Lục phu nhân của ông trong một tháng, tuy bà không biết tại sao lại là một tháng, một tháng quy định này khiến bà cảm tháy là lạ.

 

Nhưng đến tối Lục Tư Tước đã mang bà về biệt thự của ông, ông và bà vốn không ly hôn, chỉ là hiện tại lại làm Lục phu nhân một lần nữa.

 

Đêm đó Lục Tư Tước cũng không chạm vào bà, sáng sớm hôm sau phải đến công ty, cũng không trở về nữa.

 

Liễu Anh Lạc đón Tiểu Bì Bì, cùng đi shopping, trên đường Liễu Anh Lạc mua cho Tiểu Bì Bì một chiếc bánh ngọt nhỏ, lúc trở lại, liền thấy Tiểu Bì Bì đang nhìn chằm chằm màn hình LED trong siêu thị.

 

Liễu Anh Lạc đi tới, thương yêu xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Bì Bì: “Bì Bì, con đang xem cái gì thế?”

 

Tiểu Bì Bì vươn ngón tay chỉ một cái, giọng nói non nớt hỏi: “Bà nội, người kia là chú nhỏ của con sao?”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top