Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Dịch Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban
Chương 2422


Chương 2422:

Diệp Minh vươn tay cầm bàn tay nhỏ mềm mại của cô, đưa tay cô đặt trên chiếc nhẫn kia: “Sau này không được tùy hứng, mạng của em, anh luyến tiếc.”

Hà Băng nhìn anh: “Vì sao anh không trả lời câu em mới hỏi, chiếc nhẫn này là anh mua, mua từ lúc nào?”

Diệp Minh chau mày kiếm, vẫn không nói.

“Anh câm à?” Hà Băng tức giận mắng anh.

Diệp Minh khoác áo sơmi trong tay trên vai cô, sau đó giúp cô cài từng cúc áo.

“Ba năm nay, đã ăn bao nhiêu đu đủ với uống bao nhiêu sữa đấy?” Anh khàn giọng hỏi.

Hà Băng mát vài giây mới hiểu được ý anh, ba năm trước cô chỉ là đồng bằng, ngực phẳng đến đáng thương, hiện tại đã nảy nở hơn, hơn nữa do tập võ nên càng thêm săn chắc hơn trước, không gì sánh được mê người.

Hà Băng nhanh chóng giơ tay lên che mắt anh: “Không phải anh thích phụ nữ ngực to à? Em đã trở thành kiểu phụ nữ anh thích, thế nhưng thật ngại quá, không cho anh xem đâu!”

Yêt hâu nam tính của Diệp Minh lăn trên dưới vài cái, khàn khàn cười nói, “Chắc là em đã hiểu lầm gì với ngực to rồi đấy! Nếu không thì quá tự tin.”

Diệp Minh vươn tay đầy tay cô ra: “Sau này không cho phép liều như thế nữa, anh có việc, đi trước.”

Anh xoay người rời đi.

Hà Băng nhìn bóng lưng cao ngất của anh, đột nhiên lên tiếng: “Huyết Ưng!”

Bước chân Diệp Minh cứng đờ.

Hai giây sau, anh ngoái đầu nhìn lại nhìn vê phía Hà Băng.

Hà Băng cũng nhìn anh: “Đúng là anh không?”

Đôi mắt Diệp Minh lập tức vần vũ cuồn cuộn, thế nhưng nhìn bề ngoài vẫn sâu không thấy đáy như cũ, khiến người ta không nhìn thấu được nửa phần, anh phát động môi mỏng: “Đừng quậy nữa, anh đi.”

Anh đi.

Anh cũng không trả lời câu hỏi của cô.

Hà Băng nhìn cơ thể to lớn ấy biến mắt trong màn đêm, cô đã chắc chắc anh chính là Huyết Ưng.

Cô sẽ tìm được chứng cứ, cô nhất định sẽ chứng minh anh chính là Huyêt Ưng!

Mọi người quay lại xe của FIU, dấu vết trên mặt Điềm Điềm đã được xử lý qua rồi, cô ấy ôm lấy Hà Băng: “Băng Băng, cậu mau khai với tớ, cậu và chú kia là quan hệ như thế nào hả? Không ngờ tới cậu lại thích kiểu mấy ông chú đó nha, chú kia cool ngầu thật ấy, tuy tớ không thấy rõ mặt, thế nhưng đã bị anh ấy làm si mê rồi.”

Hà Băng bắt đắc dĩ cười cười.

Lúc này tổ trưởng Ngô Hi nghiêm túc nói: “Hà Băng, người đàn ông ban nãy thuật bắn súng nhanh chuẩn ngoan, thân thủ bât phàm, toàn bộ FIU sợ răng đều không phải là đối thủ của người đàn ông kia, lai lịch của anh nhất định không đơn giản.”

Diệp Minh ba năm trước đã chết, trước khi vén màn chân tướng, Hà Băng không hy vọng Diệp Minh sẽ bị bại lộ, nên cô nói: “Tổ trưởng, trong lòng tôi biết, anh ấy là người tốt.”

“Vậy thì tốt rồi.” Ngô Hi đưa tờ giấy kế hoạch cho Hà Băng: “Bò Cạp động thủ quá nhanh, vừa rồi tôi đã hồi báo tình huống với cấp trên, cấp trên nói dùng mỹ nhân kế, nên chúng tôi đã thương lượng một chút, muốn cô đi dẫn dụ Bò Cạp, từ đó tiếp cận gã.”

Giá trị nhan sắc của Hà Băng phóng nhãn toàn bộ FIU đều không ai sánh băng, nói đên mỹ nhân kê đâu tiên ai ai cũng sẽ nghĩ tới Hà Băng.

Hà Băng gật đầu: “Tôi không có vấn đề.”

“Tốt!”

Hà Băng thuận lợi tiếp cận Bò Cạp, mấy ngày này Bò Cạp điên cuồng theo đuổi Hà Băng.
 
Chương 2423


Chương 2423:

Hôm nay Bò Cạp mang Hà Băng tới bên xe sang, nói với người trước mặt: “Đại Sơn, lái xe, đêm nay tôi dẫn mọi người tới hang tiền* Mexico trong lòng đất chơi một chút.”

*Hang tiền: từ lóng, ý chỉ nơi tiêu xài tiền tiêu xài hoang phí để giải trí, thường có sòng bài, game…

Hà Băng ngắng đầu, nhìn về phía người đàn ông phía trước, người này không ai xa lạ, chính là Diệp Minh.

Diệp Minh đã thành tài xế riêng của Bò Cạp.

Diệp Minh cũng nhìn thấy Hà Băng, ngày hôm nay Hà Băng mặc chiếc váy ngăn màu đen, thiệt kê bó sát càng phác họa rõ nên đường cong đưa thon nhỏ của cô, vạt váy đặt trên đầu gối, lộ ra đôi chân vừa mịn vừa trắng, trên chân mang một đôi giày cao gót thủy tỉnh…

Khuôn mặt nhỏ Hà Băng đã nảy nở rồi, thanh lệ động nhân, khí chất lại tiêm linh thoát tục, chính là băng mỹ nhân đi ra từ trong bức họa.

Khuôn mặt tuần tú của Diệp Minh dưới mũ lưỡi trai đột nhiên lạnh lẽo, cô dĩ nhiên thực sự qua lại với Bò Cạp.

Bò Cạp là một phần tử nguy hiểm, cô bất cứ lúc nào đều sẽ gặp nguy hiểm.

Anh vươn tay, siết cổ tay mảnh khảnh của cô.

Xe sang lái đến hành cung trong lòng đất, Diệp Minh làm tài xế ngồi ở ghế lái Xe.

Chỗ ngồi phía sau, Bò Cạp và Hà Băng ngồi chung một chỗ, Bò Cạp rất vui vẻ, ga hào sảng nói: “Đại Sơn, đêm nay tới hành cung, gái ở đó tùy chú mày chọn, chú mày có thể chọn hai cô, đương nhiên nếu như chú mày đủ ưu tú, cũng có thể chọn hơn hai, chỉ cần ngày hôm sau chân chú mày đừng mềm là được.”

Hà Băng ngước mắt nhìn về phía Diệp Minh, anh đội mũ lưỡi trai, ngũ quan thấy không rõ, chỉ mơ hồ thấy được đường nét lập thể nguội lạnh và bộ râu kia.

Lúc này Diệp Minh ngước mát, xuyên qua kính chiếu hậu nhìn lại, ánh mắt anh sâu kín đụng phải Hà Băng, chỉ một giây rồi dời đi ngay, anh khẽ nói: “Cảm ơn ông chủ.”

“Không cần cảm ơn, hôm nay anh đây rất vui, rốt cuộc đã ôm được mỹ nhân về.” Bò Cạp vươn tay muốn ôm Hà Băng.

Hà Băng thanh lạnh nhìn Bò Cạp.

Bò Cạp nhanh chóng giơ tay lên: “Được, Băng Băng, anh không động vào em.”

Băng mỹ nhân này mới vừa bằng lòng hẹn hò thử với gã, gã rất cưng.

Băng mỹ nhân không cho gã đụng, gã sẽ không đụng.

Kỳ thực Bò Cạp đặc biệt thích gái còn trinh, Hà Băng không cho gã đụng, trúng ý gã lắm.

Bò Cạp đặc biệt hưởng thụ niềm vui chinh phục phụ nữ, phụ nữ càng không nguyện ý, gã càng phấn khởi, đợi khi phụ nữ đã phục tòng, leo lên giường gã, gã ngủ ngủ liền chán ngán.

Cho nên gã hiện tại đang mê dạng mỹ nhân băng lạnh.

Hà Băng nhàn nhạt thu hồi ánh mắt, cô châm chọc câu đôi môi đỏ mọng: “Đã đêm khuya rồi anh còn mang theo tài xê của anh ra ngoài chơi gái, như vậy không tốt mà nhỉ?”

Bò Cạp cười ha ha: “Băng Băng, không phải anh mang theo tài xế anh đi ra ngoài chơi gái, mà là chú ấy muốn chơi gái, Đại Sơn, chú nói xem có phải không?”

Diệp Minh như có như không câu môi: “Đúng.”

Vừa dút lời, bên tai vang lên một cười nhạt: “Hạ lưu! Cần thận mắc bệnh!”

Cô mắng anh.

Diệp Minh ở trong giọng nói cô nghe được vài phần tức giận, cô thực sự đang mắng anh, anh nhếch môi lên.

“Băng Băng, cậu tài xê này của anh đã sắp bốn mươi tuổi rồi, còn chưa có vợ đấy, ngay cả bạn gái cũng không có, hôm nay trời đẹp, chú ấy lại huyết khí phương cương, chắc chắn phải có phụ nữ chứ, em cũng đừng mắng chú ấy.”

Hà Băng trừng Diệp Minh trước mặt, cũng không nói tiếp.

Sau một tiếng, xe sang dừng hành cung ở trong lòng đất.
 
Chương 2424


Chương 2424:

Ghế lô xa hoa, Bò Cạp và Hà Băng ngồi ở chủ vị, Diệp Minh đứng ở trong góc phòng mờ tối.

Lúc này cửa phòng bao bị đầy ra, bà chủ mang theo một tôp các cô gái đi vào: “Đại gia à, tôi đã gọi hết các cô em đứng đứng đầu bảng chúng tôi tới rồi, chỉ cần giá cả thích hợp, tùy các anh chọn đấy.”

Các cô gái kia ai ai đều trẻ đẹp, da trắng chân dài, các cô nhanh chóng xông vào lòng Bò Cạp: “Đại gia à, chọn đi”

“Đi đi đi, chính quy phu nhân của tôi còn ở đây đấy, đi sang chỗ khác chơi.”

Bò Cạp đuổi hết mấy cô gái kia đi.

Mấy cô gái kia tuy xinh đẹp, thế nhưng vừa so sánh với Hà Băng, vẫn là một trời một đất.

“Đại gia, anh không chọn chúng em, vậy kêu chúng em tới đây làm gì?”

Bò Cạp chỉ tay, chỉ chỉ vê Diệp Minh trong góc: “Đêm nay tài xế tôi mới là đại gia của các cô, anh ta tới chọn các cô.”

“Tài xế?”

Mấy cô gái kia nhanh chóng lộ ra khinh thường, bọn họ ngày thường phục vụ đều là quan to hiển quý, xã hội đen khét tiến, nói chung là nhân vật có mặt mũi ở hai giới hắc bạch, bọn họ từ lúc nào phải hầu hạ một tài xế nho nhỏ chứ?

Bọn họ đồng thời xoay người, nhìn về phía Diệp Minh trong góc.

Diệp Minh toàn thân áo đen đứng ở nơi đó, mũ lưỡi trai đè rất thấp, cả người anh toát lên vẻ trầm mặc tối tăm.

Tuy thây không rõ mặt anh, thê nhưng có thể thấy rõ vóc người anh.

Ánh mắt các cô gái kia nhao nhao bơi trên người anh, từ trên xuống dưới, mỗi một phần mỗi một tắc cũng không bỏ sót, Diệp Minh cao 1m9, thân hình cao lớn cường tráng, bên trong áo thun đen là là bắp thịt rắn chắc chập chùng, thắt lưng chặt khít, tam giác ngược hoàn mỹ đổ xuống trong quần dài của anh, khiến người ta không nhịn được muốn xốc áo anh lên xem thử có đủ tám khối cơ bụng không.

Mấy cô gái ban nãy còn tỏ vẻ coi khinh giờ lại nhao nhao hít vào hơi lạnh, vóc người người đàn ông này thực sự là đẹp đến khiến người ta huyết mạch sôi sục, muôn chảy máu mũi.

Vai nam chính của các bộ phim thần tượng kia, hoặc là siêu mẫu nam quốc tế cũng không có vóc người đẹp được như anh đâu.

Cực phẩm đấy trời ạ.

“Đại gia à,” Có người ỏn ẻn kêu một tiếng, trực tiếp chạy tới bên người Diệp Minh: “Anh chọn em đi, mặt em đẹp này.”

“Chọn em chọn em, dáng người em đẹp nè.”

“Đều tránh ra hết đi, nên chọn em, em mặt đẹp dáng cũng đẹp!”…

Lập tức, mấy cô gái kia vì cạnh tranh Diệp Minh mà sắp đánh nhau.

Hà Băng ngồi trên ghế salon mềm mại, cô nhìn Diệp Minh bị đám oanh oanh yến yến này vờn quanh, mi tâm thanh tú đã chau chặt.

Ba năm trước lúc anh là Tiêu Thành, bao nhiêu người phụ nữ thích anh.

Ba năm sau anh đã mất đi tất cả, lại còn chiêu mộ phụ nữ yêu thích như thế.

Đúng là tre già măng mọc, đều muốn ngủ với anh, đào hoa trên người anh chưa từng đứt đoạn.

“Một thằng tài xế cũng để các cô đánh nhau, hành cung trong lòng đất không phải là hang tiên của đàn ông mà là lãnh cung trong lòng đất à! Các cô chưa từng gặp đàn ông sao?” Hà Băng lên giọng.

Diệp Minh nghe lời này liền nâng đôi mắt màu mực liếc Hà Băng, anh ở trong đôi mắt sáng ấy thấy được ghen tuông nồng đậm.

Cô đnag ghen.

Trong mí mắt anh tuấn của Diệp Minh dính vào nụ cười thản nhiên.

Bò Cạp uống một ngụm rượu: “Băng Băng, lời này em sai quá sai, cậu tài xế này của anh vóc người thực sự rất tốt, không tin bảo chú ấy làm vài động tác hít đất cho em xem nhé.”
 
Chương 2425


Chương 2425:

Hà Băng vẫn không nói gì, mà đám oanh yến bên kia lại hưng phấn ồn ào lên: “Được được, nhưng mà, chúng tôi muốn anh ấy cởi áo hít đất.”

Người đàn ông hít đất là lúc lộ rõ vóc người nhất, cởi áo ra lại càng thêm bỏng mắt.

“Oa, nhanh cởi nhanh cởi, chúng em đều muốn xem.” Đám oanh yến kia hưng phấn hoa chân múa tay vui sướng.

Đều nói đàn ông đều thích phụ nữ xinh đẹp, kỳ thực phụ nữ khi nổi máu mê sắc lên thực sự không còn hơn cả đàn ông, phụ nữ cũng yêu mặt đẹp, bắp thịt cường tráng, đặc biệt nóng bỏng.

“Đại Sơn, vậy chú cứ cởi áo làm vài cái chống đầy đi.” Bò Cạp lên giọng nói.

Diệp Minh ngước mắt nhìn Hà Băng, sau đó đi ra, anh giơ tay lên cởi bỏ áo đen.

Người đàn ông cởi quần áo rất tùy ý, lúcgiơ tay lên xương vai triệt đê mở ra, Sôi sục sức mạnh, tràn đầy lực đàn ông.

Quần áo cởi ra, lộ ra lồng ngực to lớn, tám khối cơ bụng, da thịt màu đồng, từng khối cơ liên miên chập chùng, khiến người ta nhịn không được chảy nước miếng.

Oal Vang lên tiếng tắm tắc, đám con gái kia đã si mê, thiếu điều chảy nước miếng.

Vóc người cực phẩm như vậy, bọn họ cho tới bây giờ chưa thấy qua.

Cho dù là một tài xế nho nhỏ, không có tiền, bọn họ cũng nguyện ý đi cùng với anh.

Diệp Minh đi lên trước, năm xuông, anh làm vài cái chống đầy.

Hà Băng nhìn anh, phải hình dung tư thế anh bây giờ như thế nào nhỉ.

Bắp thịt săn chắc không cần phải nói, nhưng phần eo sau bị lõm xuống vì chống đẩy, phần mông nhô lên được quấn chặt trong chiếc quần tây đen, cả đường cong nối liền ấy bởi vì chống đẩy mà đong đưa, câu hồn người.

Đàn ông được như anh, đã quá đủ.

Thảo nào dù anh có tiền hay không, đều có rất nhiều phụ nữ xông về thân thể anh, anh có vốn liếng mà.

Hà Băng vôn không muôn đề anh hít đất, càng làm đám oanh yến kia thèm thuồng hơn.

“Đại gia ơi, chống đẩy như vậy chán phèo, lần trước em xem một cái video, người ta đều nằm xuống, để phụ nữ ngồi trên eo tập chống đầy đó.”

“Để em.” Tải app truyệnhola đọc nhiều nhé!

“Để em đi.”…

Hà Băng căng thẳng, cô cảm giác tới hành cung trong lòng đất này thực sự là mở ra cánh cổng tri thức cho cô, đám oanh yến này thật sự quá biết chơi.

Để anh nằm, phụ nữ ngồi trên hông của anh, anh lại hướng trên tập chống đầy – hít đât, hình ảnh này chỉ tưởng tượng cũng đủ khiến người ta mặt đỏ tới mang tai.

Động tác như vậy chỉ có thể làm với người phụ nữ mình yêu, một là người yêu hai là vợ, cô cũng chưa từng chơi qua nữa.

“Đại Sơn, nếu các cô gái nhiệt tình như vậy, vậy chú em cứ chọn một cô đi!” Bò Cạp thật sự xem mình trở thành một khán giả nhiệt tình, gã không chê náo nhiệt còn châm thêm lửa.

Diệp Minh đứng lên, anh nhàn nhạt nhìn về phía đám con gái kích động kia.

Chẳng lẽ anh đang lựa người???

Mặc dù bây giờ hai người đều có nhiệm vụ, thê nhưng Hà Băng cũng không muốn thấy một màn như vậy.

Cô không muốn anh chơi loại trò chơi này với người phụ nữ khác.

Lúc này Hà Băng vươn tay đè xuống trái tim mình, cong người “ọe” một tiếng.

Cô đang nôn.

Bắp thịt cả người Diệp Minh vỡ ra, ánh mắt lúc này rơi trên người Hà Băng.

“Băng Băng, em sao vậy?” Bò Cạp quan tâm hỏi.
 
Chương 2426


Chương 2426:

Hà Băng lắc đầu: “Không sao, em vừa tới Mexico, có chút không quen.”

“Ay,” Lúc này một cô gái kêu lên: “Cô nôn mửa như vậy, sẽ không phải là…

mang thai đấy chứ!?”

Người phụ nữ mang thai đều sẽ nôn mửa, khả năng này nhanh chóng gợi dậy đồng tình của những người khác: “Trời ạ, chắc là thực sự đã mang thai rồi, chúc mừng chúc mừng!”

Mọi người báo tin vui với Bò Cạp, cho rằng Hà Băng đã mang thai con của Bò Cạp.

Bò Cạp biết Hà Băng không phải mang thai, gã hiện tại ngay cả tay Hà Băng cũng không đụng tới, sao có thể mang thai chứ?

“Đi đi đi, đừng ồn ào nữa.” Bò Cạp hết sức nghiêm túc rây la mọi người, lúc gã và Hà Băng mới vừa quen biết gã đã tìm một bà lão rất có kinh nghiệm xem qua, Hà Băng vẫn còn trong trắng mà, bằng không gã cũng sẽ không cưng như thế.

Hà Băng yếu ớt dựa vào trên vai Bò Cạp: “Em chỉ là không quen đồ ăn khí hậu ở đây, hiện tại đã khỏe rồi.”

“Vậy thì tốt.” Bò Cạp vươn tay ôm vai Hà Băng.

Diệp Minh không ngây thơ như Bò Cạp, nhìn Hà Băng nôn mửa con ngươi anh co rụt lại, chỉ có anh biết Hà Băng đã kết hôn rồi, cô và chồng mình nhất định có cuộc sống vợ chồng, mang thai cũng rất bình thường.

Cô thực sự mang thai à?

Ánh mắt Diệp Minh rơi trên bụng cô, bụng của cô còn bằng phẳng, cái gì cũng không nhìn ra được.

Trong lòng Diệp Minh đã nhắc lên sóng to gió lớn, thế nhưng trên mặt lại bình tĩnh, anh mở miệng nói: “Ông chủ, chân phải của tôi không tiện, không hít đất nữa.”

Chân phải anh què rồi, phải mang chân giả, Bò Cạp biết.

Bò Cạp “ha ha” cười to: “Đại Sơn, chân phải chú em thực sự không tiện, vậy chừa chút khí lực, đừng để chưa dẫn gái về phòng đã tắt điện, gái ở đây là đầu bảng đấy, chú bây giờ có thể chọn hai em rôi.”

Bò Cạp bảo anh chọn gái.

Đôi mắt Hà Băng lạnh đi, Bò Cạp trời sinh tính đa nghi, nếu như Diệp Minh không chọn, gã sẽ sinh nghi, nếu như Diệp Minh chọn, vậy mang về phòng không làm, đến lúc đó Bò Cạp biết vẫn sẽ nghỉ ngờ.

Vậy phải làm sao bây giờ?

Chẳng lẽ anh thật sự phải phát sinh quan hệ thân mật với người phụ nữ khác?

Lúc này cửa phòng bao bị đẩy ra, một người đi đến: “Nghe nói anh Bò Cạp tới, sao hôm nay anh Bò Cạp không tìm em, chẳng lẽ quên em rồi?”

Bò Cạp ngước mặt nhìn, nhanh chóng cười nói: “Hóa ra là Tuyết Nương.”

Hà Băng nhìn thoáng qua Tuyết Nương, Tuyết Nương hơn ba mươi tuổi rồi, so với các cô gái trẻ tuổi tên đứng đầu bảng ở đây không chiếm được ưu thế về tuổi tác, thế nhưng người phụ nữ hơn ba mươi tuổi lại rất mặn mà, Tuyết Nương lại da trắng mặt đẹp, kiều mị động lòng người, ước chừng đã đè bẹp các cô em trẻ tuổi đứng đầu bảng kia xuống.

Tuyết Nương mặc dù không đứng đầu bảng ở hành cung nữa, thế nhưng chị ấy vẫn rất nỗi tiếng, cũng được săn đón nhất.

“Anh Bò Cạp, đây là tình cũ của anh?”

Hà Băng liếc Bò Cạp.

Bò Cạp nhanh chóng phủ nhận: “Dĩ nhiên không phải.”

Hà Băng cũng không đâm thủng, đôi mắt đẹp liếc Bò Cạp, lại tựa như cười lẫy.

Cái nhìn này lại làm Bò Cạp nhũữn cả người.

“Anh Bò Cạp, tiểu mỹ nhân này là bạn gái mới của anh à, đẹp thật đấy, em gái, em đừng hiểu lầm, chị và anh Bò Cạp chỉ là bạn bè.”

Hà Băng “ah” một tiếng, là kiểu bạn cái gì cũng làm được chứ gì.
 
Chương 2427


Chương 2427:

“Băng Băng, em không biết rôi, Tuyết Nương có lai lịch rất lớn, Tuyết Nương từng là tình cũ Thành gia ở Hồng Kông đấy.”

Hà Băng giật mình, Tuyết Nương không phải là tình cũ của Bò Cạp, mà là tình cũ của Diệp Minh?

Diệp Minh lại đang ở đây.

Hà Băng nghiêng mặt, liếc Diệp Minh.

Diệp Minh đã thối lui đến trong góc phòng mờ tối, thu liễm khí tràng của mình, anh đè nặng mũ lưỡi trai, hai tay đút trong túi quần, không ai có thể thấy rõ anh đang suy nghĩ gì.

Hà Băng vẫn biết lúc anh là Tiêu Thành đại lão Hồng Kông bên người từng có rất nhiều người phụ nữ, thế nhưng cô chưa từng có chính diện đụng phải người phụ nữ đã từng của anh.

Tuyết Nương này là người đầu tiên.

“Băng Băng, em nhất định chưa từng nghe đến Tiêu Thành nhỉ! Tiêu Thành khét tiếng toàn bộ Đế Đô thành, là đại lão một phương, khoảng thời gian có hắn, đúng là một phen thịnh cảnh.” Bò Cạp nói.

“Đúng vậy, biết vì sao hành cung dưới đất này hot không, đó chính là vì nhiều năm trước Thành gia đã tới hành cung trong lòng đất, ở chỗ này bao nguyên một tháng, hàng đêm đánh bài, ca múa rượu chè, khi đó chúng tôi còn trẻ, đến tư cách liếc mắt Thành gia cũng không G00 “Đừng nói chúng tôi, đám thiếu phụ nhốt trong khuê phòng danh viện, người nào không muốn len lén sang đây ngắm Thành gia chứ, 20 năm trước phụ nữ Đề Đô đều nói, chưa từng ngủ cùng Thành gia một giấc, nào biết tư vị làm phụ nữ”…

Nhắc tới Tiêu Thành, tất cả các cô gái đều kích động, bọn họ chưa từng có cơ hội gặp gỡ Tiêu Thành.

Duy chỉ có Tuyết Nương là gặp được.

“Tuyết Nương, lúc Thành gia tới bao toàn bộ nơi đây, nhiều cô gái như vậy, chỉ có chị bị Thành gia chọn trúng, Thành gia đối với chị thật sự rất đặc biệt đó.” Một cô gái chua chát nói.

Hà Băng khẽ kéo khóe môi, thì ra không phải một đêm, Diệp Minh và Tuyết Nương này còn có một đoạn chuyện cũ nhỉ.

Tuyết Nương ngồi trên ghế sa lon, nhắc chân lên bắt chéo, sau đó châm một điếu thuốc, giơ tay nhắc chân đều rất quyến rũ.

Bởi vì từng có quan hệ với Tiêu Thành, cho nên mây năm nay thánh ý của chị ấy ở hành cung dưới đất không giảm, đám khách quý đều thích chọn chị ấy, muốn nhìn xem người phụ nữ được Tiêu Thành coi trọng, đến tột cùng tốt đến thế nào.

Đương nhiên trong này cũng bao gồm cả Bò Cạp, Bò Cạp và Tiêu Thành là đối thủ một mất một còn, tình cũ của Tiêu Thành gã làm sao có thể bỏ qua chứ?

“Tuyết Nương, chị chỉ cần nói với chúng em một câu thôi, hầu hạ Thành gia có phải rất thoải mái hay không?

Mọi người đều biết, Thành gia nhưng giàu có tiếng, tiền như đại dương ấy!”

Có cô gái tò mò hỏi.

Tuyết Nương hút một hơi thuốc, sau đó phun ra làn khói, trong mắt của chị ây ẩn sâu tình xưa, thế nhưng mặt ngoài khéo léo, chị ấy cười nói: “Có thể làm người phụ nữ của Thành gia, tự nhiên là phước đức ba đời, thế nhưng Thành gia ba năm trước đã chết, nên tôn trọng người chết, chúng ta cũng đừng thảo luận anh ấy nữa.”

Mấy cô gái khác khinh thường hừ một tiếng, Tuyết Nương này ỷ vào mình là người phụ nữ của Tiêu Thành, ai cũng coi trọng chị ấy vài phần.

Tuyết Nương lại hút một hơi thuốc, lúc này chị ấy đột nhiên thấy được Diệp Minh đứng trong góc tối, động tác hút thuốc lá trong nháy mắt cứng đờ.

Hà Băng đang nhìn Tuyêt Nương, Tuyết Nương đã nhận ra Diệp Minh.

Thân phận của Diệp Minh bây giờ không thể bại lộ, nếu như bại lộ, Bò Cạp nhất định sẽ khiến anh chết không nơi táng thân.

Hàn ý trong mắt Hà Băng chợt lóe lên, bởi vì cô thấy Tuyết Nương giây tiếp theo đã bình tĩnh dời đi ánh mắt, tìm không thấy bất cứ dị thường nào.
 
Chương 2428


Chương 2428:

Hà Băng móc ra một độ cung châm chọc, xem ra cô lo sợ không đâu rồi.

Tuyết Nương nhận ra Diệp Minh, lại chẳng mảy may biểu hiện ra ngoài, Tuyết Nương đối với Diệp Minh có tình.

Tuyêt Nương đang bảo vệ Diệp Minh.

“Tuyết Nương, hôm nay anh mang tài xế đến, nhiều cô gái ở đây như vậy, em giới thiệu hai cô nào tốt tốt cho tài xế anh, tối hôm nay nhất định phải hầu hạ được.” Bò Cạp chỉ chỉ Diệp Minh trong góc.

Tuyết Nương đứng lên, chị ấy đi tới trước mặt Diệp Minh, bàn tay mang theo thuốc lá từ từ leo lên trên mặt Diệp Minh, chị ấy câu môi cười nói: “Còn có ai tốt chứ, cô gái tốt nhất nơi đây không phải là… tôi sao?”

“Tuyết Nương, chị!”

Mấy cô gái khác nhao nhao biến sắc mặt, tài xế nghèo này là bọn họ nhìn thây trước, Tuyêt Nương vậy mà chặn ngang một cước.

Diệp Minh vẫn luôn im lặng đột nhiên giật giật, rút bàn tay ở trong túi quần ra, đặt lên eo Tuyết Nương, anh kéo Tuyết Nương vào trong ngực mình.

“Ông chủ, tôi đi xuống trước.”

Diệp Minh ôm Tuyết Nương đi.

Hà Băng nhìn thân ảnh hai người kia biến mắt, cô rủ xuống hàng mi tựa cánh ve, che giấu tâm tình trong lòng.

“Anh Bò Cạp, anh nhìn Tuyết Nương kìa, chị ta lại đoạt đi người của chúng eml”

Bò Cạp khoát tay áo, ném hơn mười chồng tiền trên bàn trà: “Cầm chia nhau đi”

“Cảm ơn anh Bò Cạp.” Mấy cô gái chen nhau lên, đoạt tiền.

“Băng Băng, đi, anh dẫn em đi ăn khuya.” Bò Cạp vươn tay ôm lấy Hà Băng vai.

Bò Cạp vốn chính là kẻ phóng đãng, bây giờ đang ở nơi giải trí như hành cung trong lòng đất, bên người lại có mỹ nhân như Hà Băng, gã đương nhiên không khống chế nổi.

Hà Băng giãy giụa vài cái, sau đó nâng đầu nhỏ lên nhìn Bò Cạp: “Anh Bò Cạp, thả tay, chúng ta trước đó đã nói xong, trước khi kết hôn, anh không thể đụng vào em, nhà em gia giáo rất nghiêm, trước khi kết hôn là cự tuyệt tất cả hành vi ở chung.”

Hà Băng ngụy tạo thân phận của mình, tuy vẫn gọi là Băng Băng, thế nhưng đã đổi họ, là con gái của phú thương nào đó, Bò Cạp tin tưởng không nghỉ ngờ.

Bò Cạp dùng ngón tay nhấc một luồng tóc của cô lên, đặt dưới mũi ngửi một cái: “Nói như vậy, em còn trinh?”

Hà Băng ghé vào trong lòng Bò Cạp, dí dỏm trừng mắt: “Đúng vậy, em chưa từng có đàn ông.”

Bò Cạp bị cô câu dẫn hai mắt bốc hỏa, gã cúi người định hôn Hà Băng.

Hà Băng đây hăn ra ngay, sau đó đứng dậy rời đi: “Anh Bò Cạp, tài xế của em tới đón rồi, em muốn về nhà.”

Nói rồi Hà Băng đi liền.

Bò Cạp một mình ngồi trên ghế sa lon, gã vươn tay kéo một cô gái ôm ngồi trên bắp đùi mình: “Ông đây nhịn một thân hỏa không có chỗ phát, lấy em tiết hỏa trước. Băng Băng, sớm muộn cũng có một ngày em sẽ là của anhl”

Bò Cạp đã xem cô gái kia trở thành Hà Băng.

Hà Băng không hề rời đi, cô đến hành lang, tìm được phòng của Diệp Minh và Tuyết Nương.

Giơ tay lên, cô muốn gõ cửa, thế nhưng rất nhanh cô đã đặt tay lên trên chốt cửa, trực tiếp đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng, Diệp Minh ngồi ở bên giường, đưa lưng về phía anh, cô chỉ có thể nhìn được bả vai anh tuần tráng kiện của anh.

Tuyết Nương ngồi xổm bên chân anh, không biết đang làm gì.
 
Chương 2429


Chương 2429:

Hà Băng khựng lại, tư thế bây giờ của bọn họ thực sự rất dễ dàng khiến người ta liên tưởng xa xôi, như là Tuyết Nương đang “lấy lòng” anh.

“Người nào?” Độ cảnh giác của Diệp Minh rât cao, anh nhanh chóng nghiêng đầu, cặp mắt sâu thẳm bén nhọn kia bắn qua nơi đây.

Hà Băng Nhất tiến vào trong đôi mắt anh.

Ánh mắt cô dời xuống, chỉ thấy dây lưng bên hông anh đã mở, cái quần màu đen kia cũng cởi…

Cô xoay người rời đi.

“Hà Băng!”

Lúc này phía sau vang lên một giọng trầm thấp, Diệp Minh đuổi tới, nắm lại cổ tay mảnh khảnh của cô.

Hà Băng bị ép dừng bước, cô dùng sức rút tay mình về: “Buông!”

Minh rât cao, anh nhanh chóng nghiêng đầu, cặp mắt sâu thẳm bén nhọn kia bắn qua nơi đây.

Hà Băng Nhất tiến vào trong đôi mắt anh.

Ánh mắt cô dời xuống, chỉ thấy dây lưng bên hông anh đã mở, cái quần màu đen kia cũng cởi…

Cô xoay người rời đi.

“Hà Băng!”

Lúc này phía sau vang lên một giọng trầm thấp, Diệp Minh đuổi tới, nắm lại cổ tay mảnh khảnh của cô.

Hà Băng bị ép dừng bước, cô dùng sức rút tay mình về: “Buông!”

Cô giãy giụa rât mạnh, Diệp Minh trực tiếp khom lưng, ôm ngang cô lên đưa Vào phòng.

“Buông, anh tên khốn này!”

Diệp Minh trực tiếp ném cô vào giường lớn mềm mại, cô nhanh chóng đứng dậy, thế nhưng cơ thể to lớn của người đàn ông đã đè xuống.

Tay cô bị bàn tay thô ráp của anh bao lấy, nhắn xuống dưới một cái…

“Mắng thêm một tiếng nữa xem?”

Anh lạnh lùng không vui nhìn chằm chằm cô, trong cánh môi mỏng lạnh tràn ra vài chữ đơn giản.

Hà Băng khựng lại, trên người anh không có phản ứng.

Cô hiểu làm anh. Cả nhà tải app truyệnhola đọc tiếp nhiều nhé!

Cô còn tưởng rằng anh và Tuyết Nương…

Hà Băng muốn rút tay mình về: “Buông!”

Diệp Minh lúc này mới buông lỏng cô ra, trọng lượng trên giường đè nặng chợt rút ra.

“Em gái, em hiểu lầm Thành gia rồi, chỗ mang chân giả của Thành gia sưng đỏ nhiễm trùng, vừa rồi chị chỉ bôi thuốc cho Thành gia thôi.” Tuyết Nương tiến lên giải thích.

Thì ra là vậy.

Trong hai mắt Hà Băng tràn ra vài phần chột dạ, cô nhìn Diệp Minh, Diệp Minh thân cao chân dài đứng nghiêm, đưa lưng về phía cô, vươn tay cởi xuống dây lưng màu đen.

Cô đi lên trước, đi tới bên người anh: “Diệp Minh, xin lỗi, vừa rồi…”

Diệp Minh tùy ý ném dây lưng vào trên ghế salon, phát động môi mỏng: “Không cần xin lỗi, em nghỉ ngờ anh cũng rất bình thường.”

Nói xong anh đi đến phòng tắm.

Thế nhưng một bàn tay nhỏ duỗi tới, thật chặt kéo lại góc áo của anh.

Diệp Minh dừng bước, anh rủ mắt nhìn bàn tay nhỏ bé kia, trầm giọng nói: “Thả tay.”

Hà Băng lắc lắc đầu nhỏ, kéo chặt hơn: “Không thả.”

Diệp Minh gạt tay cô ra.
 
Chương 2430


Chương 2430:

Hà Băng vươn hai tay kéo lại anh, vẫn không buông tay.

“Thích ăn đòn đúng không?” Diệp Minh nghiêm nghị la lên một câu.

Hà Băng: “Diệp Minh, anh mắng eml”

Diệp Minh: “…”

Hà Băng lôi ống tay áo của anh thật chặt, kéo đến nỗi áo sơ mi đen anh thành nếp uốn, cô liếc Tuyết Nương.

Cô gái muốn nói lại thôi, hai tròng mắt ướt nhẹp kia cất giấu vài phần uất ức.

Diệp Minh gạt tay cô ra.

Hà Băng vươn hai tay kéo lại anh, vẫn không buông tay.

“Thích ăn đòn đúng không?” Diệp Minh nghiêm nghị la lên một câu.

Hà Băng: “Diệp Minh, anh mắng eml”

Diệp Minh: “…”

Hà Băng lôi ống tay áo của anh thật chặt, kéo đến nỗi áo sơ mi đen anh thành nếp uốn, cô liếc Tuyết Nương.

Cô gái muốn nói lại thôi, hai tròng mắt ướt nhẹp kia cất giấu vài phần uất ức.

Đôi mặt Diệp Minh buông lỏng, sau đó nghiêng mặt nhìn Tuyết Nương: “Cô ra ngoài trước đi.”

Tuyết Nương gật đầu: “Được.”

Tuyết Nương đi, trong phòng không còn người thứ ba, Hà Băng buông lỏng tay ra, buồn bực hỏi: “Tuyết Nương này là người của anh sao?”

Diệp Minh nhấp môi mỏng một cái, không có hé răng.

Hà Băng biết mình đã hỏi thừa, Tuyết Nương chính là tình cũ của anh, anh trước đây không phải một người tốt.

Cô xoay người rời đi.

Thê nhưng một bàn tay lớn vươn qua, siết cổ tay mảnh khảnh của cô, sau đó dùng sức kéo, thân thể nhỏ nhắn mềm mại của cô trực tiếp tiễn đụng vào trong lồng ngực cứng rắn của anh.

Ưml Mũi cô bị đụng đau, cơ thể anh giống như một bức tường, khắp nơi đều cứng rắn.

“Anh làm cái gì thế?” Cô không vui ngọ ngoạy.

Cánh tay cường tráng của Diệp Minh siết chặt lấy vòng eo nhỏ của cô, dễ dàng cầm cố cô trong lòng mình, dáng anh cao, cô gái so với anh thấp hơn cả hai cái đầu, anh rủ đôi mắt màu nâu nhìn cái đâu nhỏ đang rủ xuông của cô: “Em náo cái gì kỳ cục thế, đều là chuyện hơn 20 năm trước rồi, khi đó em còn chưa sinh ra đấy.”

Hà Băng an tĩnh lại, đúng vậy, khi đó cô còn chưa sinh ra, sao có thể tính toán?

Nhưng, cô vẫn muốn tính toán.

“Còn giận?” Anh hỏi.

Hà Băng đột nhiên cảm thấy buồn nôn, giơ tay lên đè ngực, cô khom lưng nôn khan hai tiếng.

Thấy cô bôn, nguyên khuôn mặt tuấn tú của Diệp Minh cũng thay đổi, anh vươn bàn tay vỗ vỗ bờ lưng đẹp của cô: “Nơi nào khó chịu?”

Trong giọng nói của người đàn ông lộ ra lo lắng.

Hà Băng đi tới Mexico thật sự không quen, hiện tại có chút khó chịu.

Lúc này chỉ nghe Diệp Minh hạ thấp giọng hỏi: “Em đi bệnh viện kiểm tra chưa?”

“Cái gì?” Hà Băng không hiểu nhìn anh, kiểm tra cái gì?

Diệp Minh mím môi, nói suy đoán trong lòng ra: “Em có phải đã… thực sự mang thai rồi không?”
 
Chương 2431


Chương 2431:

Mang thai?

Hai chữ này từ trong miệng Diệp Minh đi ra khiên Hà Băng ngân ra, cô nghĩ cô đã làm gì với anh đâu, mắt vài giây con ngươi Hà Băng co rụt lại, rốt cuộc hiểu rõ ý tứ của anh: “Anh là nói… em mang thai con người khác?”

Diệp Minh nhìn cô: “Không phải người khác, mà là… chồng em, lẽ nào em không phải mang thai con chồng em sao?”

“.,.” Hà Băng cạn lời, cô và Triệu Lôi là kết hôn giả, làm sao có thể có con?

Hà Băng đầy bàn tay anh ra: “Em hỏi anh, nếu như em thực sự mang thai, anh định làm gì?”

Diệp Minh nhấc mắt nhìn cô một cái: “Lời này hỏi lầm người rồi! Em nên đi về hỏi chồng em ấy, con của em chứ không phải con của eml”

“.. Em không mang thai, chỉ là không quen khí hậu nơi này thôi.” Hà Băng nói.

Diệp Minh bán tín bán nghỉ nhìn cô, cũng không biết câu nào của cô là thật, câu nào là giả.

Hà Băng vươn hai tay ôm lưng anh, sau đó gỡ áo sơ mi đen anh ra, chiếc nhẫn kim cương treo trên sợi dây đỏ anh vẫn luôn mang bên người: “Chỗ cắt của anh bị nhiễm trùng rồi, em muốn nhìn.”

“Có gì để nhìn?”

“Em cứ thích nhìn đấy.”

Diệp Minh buông lỏng cô ra, ngôi ở bên giường, đôi chân dài có lực không kèm chế được tách ra, thấy cô bất động, anh dùng ánh mắt ý bảo: “Không phải muốn nhìn sao, bần thần cái gì, qua đây.

Anh tóm lấy tay cô kéo cô qua đây.

Hà Băng đứng ở giữa chân anh, anh đột nhiên thu lực, dùng hai chân kẹp cô lại.

Đồ lưu manh.

Khuôn mặt trứng ngỗng nho nhỏ của Hà Băng nhanh chóng nổi lên rạng mây hồng, tư thế này quá mập mờ.

“Cởi dây lưng anh ra.” Anh thấp giọng ra lệnh.

Hà Băng nhìn anh một cái, sau đó chậm rãi vươn tay, cởi dây lưng màu đen bên hông anh.

Thế nhưng cởi mãi vẫn không ra, cô không có kinh nghiệm.

“Cái này cởi kiểu gì?” Cô ngồi xổm người xuống.

Lúc này hai ngón tay thon dài nắm chiếc cằm xinh xắn của cô, nâng cô ngắng đầu, cô đụng phải đáy mắt sâu thẳm của người đàn ông: “Làm sao, ba năm nay chưa cởi cho chồng em bao giờ à?”

Ngay từ đầu anh ghen tuông cũng không rõ ràng như vậy, nhưng bây giờ miệng anh một tiêng hai tiêng đêu là “chồng em”, Hà Băng cũng hoài nghi anh mến thằm Triệu Lôi luôn rồi.

Hà Băng đẩy bàn tay của anh ra, tiếp tục cởi thắt lưng.

“Ngày mai em về đi, không cho phép ở cùng một chỗ với Bò Cạp nữa.” Đột nhiên anh chuyển đề tài.

Hà Băng từ chối: “Em đang thi hành nhiệm vụ, không thể trở về.”

*“FIU không có người à, muốn em tới dùng mỹ nhân kế?” Khóe môi mỏng lạnh của Diệp Minh vẽ ra đường vòng cung châm biếm nhàn nhạt, anh căn bản chướng mắt những thủ đoạn này, cũng chướng mắt cô: “Bò Cạp thích gái còn trinh, em còn à?”

Nói rôi ánh mắt của anh từ khuôn mặt nhỏ của cô dời xuống, không kiêng nể gì cả, tà khí tận xương: “Bò Cạp nếu như biết em 19 tuổi đã ngủ với đàn ông, em cứ chờ bị gã ném cho đám thủ hạ của gã đi!”

“Vậy nếu như Bò Cạp biết người đàn ông em 19 tuổi ngủ với chính là tài xế nghèo anh đây thì, anh sẽ làm sao?”

Hà Băng khiêu khích nói.

Nghe lời này, đôi mắt Diệp Minh sâu lại, ánh mắt rơi trên đôi môi đỏ mọng của cô: “Cái miệng nhỏ này của em thực sự là càng ngày càng ghê gớm.”

Hà Băng chỉ thấy anh nhìn chằm chằm môi mình, cô nhướng mày liễu: “Làm sao, muôn hôn em?”

Diệp Minh nhanh chóng dời ánh mắt: “Không có…”
 
Chương 2432


Chương 2432:

Một giây kế tiếp, Hà Băng giơ hai tay lên ôm cổ anh, dùng sức chặn cái miệng khẩu thị tâm phi của anh.

Cô chủ động hôn anh!

Diệp Minh cứng đờ.

Hà Băng không nhắm mắt, cứ như vậy nhìn anh, cô cảm nhận anh giãy giụa, trong lúc nửa trầm mê nửa thanh tỉnh không ngừng vùng vẫy, sau đó bàn tay của anh rơi vào hông cô, siết thắt lưng mềm của đầy cô ra.

Khuôn mặt tuần tú của Diệp Minh bình tĩnh: “Hà Băng, em bây giờ xem anh là cái gì?”

Hà Băng câu môi: “Cái gì là cái gì?”

Cô biết rõ còn hỏi!

“Em bây giờ đã có chồng, nếu như em chỉ muốn chơi đùa anh một chút, xem anh là tình nhân không thấy được ánh sáng, anh cho em biết Hà Băng, em nằm mơ đi!”

Hà Băng chính là không muốn nói cho anh biết cô chỉ kết hôn giả, trong tình yêu này anh ba lần bốn lượt trốn chạy, bỏ cô bơ vơ ở nơi này, cô sao có thể có đơn giản tha thứ cho anh được chứ?

“Diệp Minh, anh có phải đã quên rồi không, đây là anh nợ eml”

Diệp Minh nhíu mày: “Cho nên, em là đang dùng cái phương thức này… trả thù anh?”

“Đúng vậy.” Hà Băng gật đâu.

Khuôn mặt tuấn tú của Diệp Minh trầm xuống, anh giơ tay chống lên cái trán cô: “Tránh xa một chút!”

Hà Băng bị đầy ra.

Diệp Minh đứng dậy xuống giường, anh vươn tay cởi áo ra, lồng ngực anh cường tráng, thắt lưng tuyến chặt khít, cơ bụng phát triển, cả người tràn đầy sức mạnh.

Anh toàn thân đều cứng, Hà Băng len lén liếc liếc quần anh, ánh mắt rất thẳng thắn.

Diệp Minh đã cảm thấy ánh mắt nóng bỏng của cô, anh chắc chắn, cô ít nhiều có chút thèm thân thê anh, muôn anh biến thành tình nhân của cô.

“Em nhìn cái gì?”

“Làm sao, người phụ nữ khác có thể nhìn, em thì không thể à.” Hà Băng tranh luận.

Đàn ông người ta ba mươi tuổi huyết khí phương cương, anh đã bốn mươi rồi vẫn còn sinh long hoạt hổ, cô chính là muốn nhìn, hơn nữa còn là quang minh chánh đại nhìn.

“Còn nữa, về sau không cho phép anh ra ngoài trêu chọc người khác thế nữa.”

“Trêu chọc cái gì?”

“Tập hít đất! Về sau không cho anh ở trước mặt người phụ nữ khác cởi quân áo, cũng không cho đụng vào người phụ nữ khác, càng không cho phép tập hít đất!”

Diệp Minh: “Cái này cũng ghen?”

Nói rồi ngón tay thon dài anh đặt bên lưng quần: “Để cho em xem thứ tốt hơn nhé?”

“Cái gì cơ?”

Diệp Minh nằm ở trên giường, hai tay chống drap giường, anh bắt đầu hít đất.

Nói là hít đất, thế nhưng động tác này so với hít đất càng thêm trêu người.

Chuẩn xác mà nói, phía sau lưng anh một đường lõm xuống, mông lại vễnh lên, thân thê anh tạo thành đường vòng cung gợi cảm, đong đưa trên dưới, hít đất một cách rất tiêu chuẩn.

Hà Băng cảm thấy đại não nóng lên, cô sắp chảy máu mũi đến nơi rồi.

Trai đẹp cô gặp không ít, đều là nhân tài kiệt xuất cả, là kiểu phụ nữ thấy là muốn gả, nhưng kiểu như Diệp Minh, phụ nữ thấy chỉ muốn ngủ.

Người đàn ông này một thân hormone, quá mức gợi cảm.

Diệp Minh làm vài cái, sau đó nghiêng mặt nhìn cô: “Qua đây.”

Hà Băng: “Làm cái gì, để em cưỡi trên lưng anh à?”

Cô đã đi tới.
 
Chương 2433


Chương 2433:

Diệp Minh dùng sức kéo cổ tay cô, trực tiếp đặt cô ở dưới thân: “Bài hít đất này không phải em cưỡi anh, mà là anh đè G71): ˆ Nói rồi anh đặt cô ở dưới thân, hai tay chống bên người cô, nâng hông hạ hông, lại làm vài cái hít đất.

Anh và cô một cao một thấp, hai người rời xa lại tới gần, nhiệt độ trong phòng chợt tăng cao.

Hà Băng đỏ mặt đẩy anh một cái: “Diệp Minh, trước đây sao em không phát hiện anh lại… “man show”* như thế nhỉ?”

*Man show: từ lóng, ý chỉ những người đàn ông bề ngoài lạnh lùng, bên trong hoang dã gợi cảm, thường không hay biểu lộ ra ngoài, nhưng trong những tình huống hoặc môi trường cụ thể, họ thường biểu hiện một cách bất ngờ.

Diệp Minh rủ mắt nhìn cô: “Không ăn giấm nữa à? Dỗ được rồi?”

Hà Băng suy nghĩ một chút: “Vẫn chưa đâu, trừ phi…”

“Trừ phi cái gì?”

Hà Băng để hai tay trên lồng ngực anh dùng sức đầy, Diệp Minh thuận thế nằm xuống, cô lanh lẹ lộn lại, trực tiếp cưỡi lên vòng hông to lớn của anh: “Vừa rồi bọn họ nói cái loại chống đầy này, bây giờ em muôn anh làm cho em xem.”

Vừa rồi đám ong bướm trong bao sương bảo anh chống đất Diệp Minh hiểu, anh đã sắp bốn mươi tuổi rồi, cái gì cũng hiểu, anh chỉ là không ngờ Hà Băng đề cập với anh yêu cầu to gan như vậy.

Cô cũng không phải là cô gái nhỏ nữa, nên cũng đều hiểu, anh đã cảm thấy cô đang trêu chọc anh.

Ba năm nay Hà Băng nấy nở rất nhiều, khuôn mặt trứng ngỗng thanh lệ động nhân, khí chất cũng quyến rũ hơn, giữa lông mày đều là tư vị câu hồn đoạt phách lười biếng của người phụ nữ, hơn nữa dáng người cô là lướt, Diệp Minh tin tưởng không có người đàn ông có thể chống lại kiểu cám dỗ thế này, anh cũng không thê.

“Đừng quậy nữa, xuống dưới đi.” Diệp Minh nói giọng khàn khàn.

Hà Băng thích nhìn dáng vẻ anh rõ ràng muốn nhưng liều mạng chịu đựng: “Em không xuống, anh mau chống đầy đi, lề mề như vậy có phải không làm được không?”

“..” Diệp Minh hiện tại đã muốn chứng minh mình một chút, để cho cô xem anh đến tột cùng có được không!

“Anh chỉ phế đùi phải, không phải thắt lưng, hiểu không?”

“Không hiểu!” Hà Băng giả vờ ngây ngốc, còn cố ý kích anh: “Trừ phi anh làm cho em xeml”

Diệp Minh mặt đỏ tới mang tai, bàn tay rơi trên eo cô bóp chặt: “Hà Băng, anh thấy em ba năm nay thực sự thích ăn đòn rồi!”

Một lát sau, cửa phòng bị đầy ra, Tuyết Nương đi đến.

Tuyết Nương lập tức thấy được hai người trên giường, chị ấy ngắn ra: “Thành gia…”

Có người xông vào, Hà Băng cả kinh, cô lúc này muốn đi xuống, thế nhưng giày trên chân chân đã đạp rớt, bít tất bên trong cũng rơi ra, lộ ra bàn chân bạch ngọc của cô.

Hiện tại cô quần áo xốc xếch, vừa nhìn liên thây ám muội, cô xâu hồ muôn độn thổ.

Còn Diệp Minh vô cùng bình tĩnh thong dong, không liếc đến Tuyết Nương, anh đứng dậy xuống giường, thân thể cường tráng ngồi chồm hồm xuống, nhặt bít tất kia lên, xắn ống tất lên, anh lên tiếng: “Mau mặc.”

Anh mang tất cho cô.

Trong lòng Hà Băng ngòn ngọt, đều nói đàn ông lớn tuổi đều biết thương người, lời này không hề sai nha.

Cô cũng không làm kiêu, trực tiếp xuyên bàn chân trăng như tuyết vào.

Diệp Minh lại mặc giày vào cho cô.

Ngày hôm nay cô mặc chiêc váy ngăn màu đen, phía dưới xỏ giày boot, lộ rõ đôi chân thon dài trắng nõn, vô cùng đẹp mắt.

Diệp Minh kéo váy cô xuống, trầm giọng nói: “Sau này mặc váy phải qua đầu gối!”

…” Gia huấn của Diệp gia thật nghiêm.
 
Chương 2434


Chương 2434:

Tuyết Nương còn ở nơi này, Hà Băng thu chân mình: “Đã biết, em đi trước.”

Cô chạy ra ngoài.

Hành lang, Hà Băng vỗ vỗ khuôn mặt nhỏ đang ửng đỏ của mình, lúc này phía sau vang lên một giọng nói: “Em gái, chào em.”

Hà Băng xoay người, là Tuyết Nương tới.

Vừa rồi Tuyết Nương đi đưa thuốc cho Diệp Minh.

“Tuyết Nương, chị tìm tôi?” Hà Băng hỏi.

Tuyết Nương gật đầu: “Em gái, em có địch ý với chị? Lẽ nào anh ấy không nói cho em biết, chị không phải tình cũ của anh ấy?”

Hà Băng ngắn ra.

Tuyết Nương mỉm cười: “Hơn 20 năm trước lúc chị bị bán đến hành cung dưới đất này chỉ mới 14 tuổi, người khác không xem chị là người, anh ấy lại không như thế, anh ấy chọn chị, thế nhưng không chạm vào chị.”

“Hơn 20 năm trước vì tuổi còn nhỏ, ngược lại nơi này là cây rụng tiền, ngày đó anh ấy tới, khi đó anh ấy còn chưa đến hai mươi tuổi không đã tiền hô hậu ủng, tà tính lộ rõ, đến chỗ nào cũng được tôn xưng một tiếng gia, chính là khi đó anh ấy cứu vớt chị đang ở trong liệt ngục.”

“Lúc đầu anh ấy muốn mang chị ra ngoài, đê chị sông cuộc sông của người bình thường, nhưng đến bên ngoài, chị làm sao sinh tồn, nhà không có lại thất học, đám khách chơi kia đã làm cơ thể chị bị thương, ngay cả mang thai cũng không thể, chị liền lưu tại nơi đây, anh ấy mua cổ phần một bộ phận công ty trong hành cung này cho chị, mấy năm này chị sống rất tự tại lại tiêu dao.”

Hà Băng biết tình ý của Tuyết Nương đối với Diệp Minh, đây là trực giác của người phụ nữ, đương nhiên đều là phụ nữ cô vô cùng đồng cảm với hoàn cảnh của Tuyết Nương: “Tuyết Nương, chị vì sao nói với tôi những thứ này?”

Tuyết Nương nhìn Hà Băng: “Bởi vì, anh ấy yêu em.”

Anh ây này, là Diệp Minh. Tải app truyệnhola đọc nhiều nhé!

“Chị quen biết anh ấy lâu như vậy, anh ấy thế nào, chị rõ hơn ai khác, phụ nữ bên cạnh anh đến rồi lại đi, anh ấy dạo chơi nhân gian, thế nhưng dường như không đặt trái tim lên bắt kỳ người phụ nữ nào, trừ em.”

“Lúc anh ấy nhìn em, trong hai mắt tràn đầy bóng hình em, anh ấy sẽ cười với em, sẽ ngồi xổm người xuống mặc tất xỏ giày cho em, sẽ bá đạo không cho ngươi mặc váy ngắn, anh ấy đối với em, là khác xa như thế.”

“Chị biết, anh ấy yêu em.”

Trong lòng Hà Băng gọn lên từng vòng rung động, cô cũng biết, anh yêu cô.

Nhưng, tình yêu anh không kiên định, luôn hở chút liền có thể mắt đi.

Lúc này Tuyết Nương đi lên trước, nhẹ nhàng giữ tay cô lại: “Em à, anh ấy không phải người đàn ông bình thường, người giống như anh ấy, đã yêu là trọn đời, anh ấy có bao nhiêu, sẽ trao toàn bộ cho em, thế nhưng, chính bởi vì yêu, cho nên anh ấy luôn cân nhắc lợi và hại, luôn vì em trù mưu dự định, nếu như anh ấy đã từng chọn rời đi, vậy anh ấy rời đi không phải là trốn chạy phản bội, anh ấy chỉ là quen ẩn nhẫn gánh nặng trọng trách, quen với đêm tối, trước khi em xuất hiện, trong tự điển cuộc đời anh ấy không có chữ “sơ”, sau khi em xuất hiện, anh ấy từng nét từng nét học được chữ “sợ”, là em dạy anh ây thê nào là sợ hãi, anh ây sợ không thể cho em được hạnh phúc.”

Hà Băng giật mình, cô vẫn luôn trách cứ Diệp Minh, trách anh quá dễ dàng buông tay, thế nhưng cô cho tới bây giờ chưa từng nghĩ, đó là bởi vì anh sợ.

Người đàn ông Diệp Minh này, đè nặng trên vai là thế sự xoay vần, thực, giả, thiện, ác, ở trong lòng anh đều có một Sức nặng riêng.

Trong tay anh cầm là thanh kiếm chính nghĩa, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, nhưng áo giáp cứng rắn nhất anh khoác lên, lại để cô trở thành trái tim mềm mại nhất của anh.

Viền mắt trắng nõn của Hà Băng đỏ hồng.
 
Chương 2435


Chương 2435:

Lúc này bên tai vang lên một giọng nói trầm thấp không vui: “Hai người đang nói gì đấy?”

Hà Băng ngước mắt, Diệp Minh tới.

Diệp Minh đã tắm, thay một bộ quần áo, trong áo sơ mi là áo ba lỗ trắng, mái tóc ướt nhẹp xõa trên trán anh, anh dính một thân hơi nước lành lạnh, tỏa ra nồng đặc gợi cảm.

Tuyết Nương quay đầu, chỉ thấy cặp mắt thâm thúy kia của người đàn ông chòng chọc rơi trên mặt chị ấy.

Tuyết Nương nhanh chóng cúi đầu xuống, giống như một học sinh phạm lỗi.

Diệp Minh dời ánh mặt từ trên mặt Tuyết Nương lên trên mặt Hà Băng, anh vươn tay: “Qua đây.”

Hà Băng ngoan ngoãn đi tới, đưa tay mình cho anh.

Tay cô hơi lạnh, mà lòng bàn tay của anh khô ráo ấm áp, anh nắm chặt tay cô, trầm giọng khiễển trách: “Đứng ở chỗ này nói chuyện, sợ Bò Cạp không thấy hay là chê mình mạng lớn?”

Hà Băng lè lưỡi, em biết lỗi rồi.

“Đi, anh đưa em ra ngoài.”

Anh nắm tay cô rời đi.

Tuyêt Nương đứng ở phía sau nhìn thân ảnh hai người kia, người đàn ông đồ sộ anh tuấn, cô gái xinh đẹp động nhân, giữa bọn họ chênh lệch gần hai mươi tuổi tuổi, lại xứng đôi đến vậy.

Hai người không đi thang máy, mà đi thang bộ.

Hà Băng đi phía sau người đàn ông, cô nhìn anh, anh một tay đút trong túi quần, bả vai dày rộng, bóng lưng tang thương, khiến người ta tràn đầy cảm giác an toàn.

“Diệp Minh, ba năm trước, anh vì sao rời xa em?” Hà Băng nhỏ giọng hỏi.

Đây là lần đầu tiên cô hỏi, ba năm trước vì sao anh rời xa cô.

Diệp Minh dừng bước, quay đâu nhìn cô, trầm mặc một lúc, anh thấp giọng nói: “Ba năm trước anh nhận được mệnh lệnh của cấp trên, nên anh phải rời đi, anh ở lại chỉ mang đến nguy hiểm cho em.”

“Anh biết, em không sợ nguy hiểm.”

“Nhưng, anh sợ. Hà Băng à, tương lai em mong muốn anh không cho nỗi, bởi vì, anh cũng không biết tương lai của anh ở đâu.”

Ánh mắt Hà Băng rơi trên sợi dây đỏ trên cổ anh, sợi dây đỏ đang xuyên một chiếc nhẫn: “Nhẫn… là mua cho em sao?”

Diệp Minh nhìn cô, không nói chuyện.

Hà Băng kiên trì hỏi: “Diệp Minh, em có quyền được biết.”

Diệp Minh nhấp môi mỏng, sau đó gật đầu: “Ừ… Ba năm trước không phải em nói em muốn kết hôn sao?”

Quả nhiên.

Chiếc nhẫn này là mua cho cô, có thể ba năm trước anh đã nghĩ xong cầu hôn cô thế nào rồi.

“Hà Băng, xin lỗi, đối với em mà nói, anh là một kẻ ích kỷ vô cùng, mấy năm nay anh đã quen một mình đi lại trong bóng đêm, lúc đầu hết thảy đều có thể nhẫn nại, thế nhưng, anh đã gặp em, gặp được ánh sáng, cho nên anh vươn tay, bắt đầu khát vọng.”

“Anh một lần lại một lần muốn có được em, muốn nắm tay em đi trong ánh mặt trời, ngay cả hạnh phúc xa xỉ nhất trên đời này dường như cũng tới bên tay anh rồi, có thể chạm tay đến, thế nhưng hiện thực… lại một lần nữa giáng cho anh đòn nghiêm trọng, anh không thể không bỏ em lại.”

“Hà Băng, con đường anh đi bây giờ, chưa từng có hối hận phút giây nào, đây vẫn là tình yêu thành tín nồng nhiệt nhất của anh, tín ngưỡng trung thành nhất, anh yêu đất nước của chúng ta, thế nhưng giữa đất nước và em, anh không cách nào có hết được, đất nước ở trong tim anh, em ở trên tay anh, anh chỉ có thể lựa chọn trái tim, nhịn đau buông em ra, cũng buông bỏ chính mình.”

Đất nước và cô, anh lần nào cũng lựa chọn về trước, bởi vì đó là trách nhiệm của anh, là tín ngưỡng anh truy đuổi.

Thế nhưng buông tay cô, anh cũng buông bỏ chính mình.
 
Chương 2436


Chương 2436:

Hà Băng nhìn anh, người chứa đầy tình yêu trong tim, tất cả phong sương cực khổ đều sẽ hóa thành thanh kiếm sắc bén nhất trong tay anh, nghị lực bền bĩ nhất, tín ngưỡng thuần túy nhất, cho nên anh xa xôi so với bắt luận kẻ nào.

Người như vậy, khiến người ta nhìn lên.

Cho nên anh mê hoặc bao nhiêu thiếu nữ thiếu phụ nhà giàu có, bọn họ cũng nói không ra anh nơi nào tôt, riêng gương mặt anh tuấn, thân thể kiện tráng ấy, phóng nhãn hồng trần ở đâu chẳng có, không đến mức khiến người ta si mê.

Vì sao lại mê Diệp Minh, đó là bởi vì trên người anh có một thứ ánh sáng, tiếp nối người trước, mở lối cho người sau, hướng đến ánh dương, khoác lên phong sương, quang mang vạn trượng.

Hà Băng tiến lên, vươn hai tay ôm lấy vòng hông lớn của anh, cô dán khuôn mặt nhỏ trên buồng tim của anh, nhịp tim đều đều có lực cho cô cảm giác an toàn: “Em hiểu rồi, Diệp Minh, không sao đâu, có thể trước đây em trách anh, nhưng là bây giờ em đã không trách anh nữa.”

Diệp Minh nhăm mắt, anh sợ cô trách anh nhất, trên đời này, anh chỉ nợ mỗi mình cô.

Lại mở mắt ra trong đồng tử đã khôi phục bình tĩnh, không có chút rung động nào.

“Đi, anh đưa em ra ngoài, em cần phải đi, ở lại chỗ này rất nguy hiểm.” Diệp Minh dắt tay Hà Băng, mang cô rời đi.

Bên ngoài hành cung đậu một chiếc xe đặc biệt, xe đón Hà Băng.

Diệp Minh không đi ra ngoài, mà đứng ở chỗ tối, anh thả tay cô ra: “Lên xe đi.”

Hà Băng nhìn anh, mặt cong mày cười: “Em đi đây.”

Diệp Minh gật đầu: “Ừ.”

Hà Băng lên xe, trượt cửa số phía sau xe xuống, hướng về phía anh giơ giơ tay, sau đó xe sang trọng vội vã phóng đi.

Cô đi rồi.

Diệp Minh nhìn chiếc kia xe sang trọng biến mắt trong tầm mắt, biến mắt trong cảnh đêm phồn hoa.

Hai tay đút trong túi quần, anh không đi, đứng đó thật lâu, mí mắt màu mực rủ xuống, anh đột nhiên cảm thấy trong lòng vắng vẻ.

Cô vừa đi, cả trái tim anh đều trống rỗng.

Kỳ thực, vừa rồi anh muốn đi ra.

Tiên cô.

Mở cửa sau xe cho cô, cúi người hôn lên trán cô, ôm cô đứng trong ánh mặt trời.

Thê nhưng, anh không thê.

Diệp Minh nâng đôi mắt anh tuấn lên, bên ngoài trời mưa, mưa phùn bay lất phất.

Bây giờ là cuối thu, một trận mưa thu một cơn lạnh, nhất là vào đêm, nhiệt độ đặc biệt lạnh, Diệp Minh đứng ở hành lang vắng vẻ, sơ mi đen trên người bị gió lạnh thổi rung động, hai tay anh đút trong túi quần, cơ thể to lớn trong nghiêm nghị thêm mấy phần cô độc.

Cơn mưa ngày thêm lón, anh cũng không biết mình đã đứng bao lâu, sau đó anh xoay người, muốn đi vào.

Mới vừa đi một bước, bên tai đột nhiên vang lên một giọng nói mêm nhẹ: “Này, Diệp Minh.”

Bước chân Diệp Minh cứng đờ, nhanh chóng ngoái đầu nhìn lại.

Chiếc xe sang trọng kia đi mà quay lại, Hà Băng đứng ở dưới bậc thang, đứng trong mưa, cô nâng đôi mắt đen láy ẩm ướt mà lóe sáng nhìn anh, nhìn vào đáy mắt anh.

Cô đã trở về.

Cô vậy mà lại trở về!
 
Chương 2437


Chương 2437:

Ngũ quan anh tuấn của Diệp Minh đột nhiên trầm xuống, đôi chân dài nhắc lên, bước chân bén nhọn đi tới trước mặt cô: “Con bé này, ngứa da đúng không?”

Váy rên người cô đã bị mưa xôi ướt.

Anh vươn bàn tay rộng lớn giữ lại cổ tay mảnh khảnh của cô, dùng sức kéo cô đi, đứng trong hành lang.

Hành lang ngăn cách phong sương bên ngoài, cái này là chỗ tránh mưa không tính là ấm áp, nhưng có hệ thống sưởi hơi tỏa ra bốn phía.

Diệp Minh đẩy cô đến trong vách tường, anh nhìn bộ đồ ướt rượt của cô, hạ giọng khiển trách: “Đi rồi sao còn quay lại, dầm mưa chơi vui lắm à?”

Hà Băng ngước mắt nhìn anh: “Em ở trong xe vẫn luôn nhìn anh, anh không đi.”

“Hóng gió không được à?”

Anh giơ tay cởi áo sơ mi trên người mình ra, giọng nói không tốt sai bảo cô: “Tự cởi váy đi, mặc áo sơ mi của anh, lát nữa lên xe bảo tài xế bật máy sưởi lên, dám cảm thì cứ đợi anh dạy dỗ em thế nào đi!”

Anh rất nhanh cởi ra áo sơmi, trên người chỉ còn lại áo ba lỗ màu trắng.

Áo ba lỗ rất rẻ tiền, thế nhưng bên trong vạt áo nhô ra cơ ngực to lớn còn có bắp thịt cường tráng kia, vị đàn ông bạo nỗ.

Thây cô không nhúc nhích, anh nhíu mày kiếm một cái: “Ngây ra đó làm cái gì, muốn anh cởi cho em?”

Khuôn mặt nhỏ của Hà Băng đột nhiên đỏ lên, nơi này là hành lang, tuy là bọn họ núp trong góc hẻo lánh, nhưng vẫn Sẽ có người đi qua.

“Em sợ người thấy.” Cô vươn tay đẩy ngực anh một, lí nhí nói.

“Con mẹ nó thằng nào dám xem, ông đây phế nó.”

Diệp Minh vươn tay, hai bàn tay đi tới cổ áo của cô kéo ra hai bên, xoẹt một tiếng, váy ngắn của cô rách thành hai nửa.

Da thịt trắng nõn chợt tiếp xúc không khí lạnh, Hà Băng rên nhẹ một tiếng, trực tiếp chui vào trong ngực anh.

Dưới chóp mũi phất qua mùi thơm nhàn nhạt trên người cô gái, trong tầm mắt tràn đầy da thịt tinh tế trắng nõn của cô, hô hấp Diệp Minh đột nhiên gấp gáp, sắc mặt anh xấu đến rồi cực điểm, ném áo sơ mi lên đầu nhỏ của cô, che đi cảnh xuân, còn khàn giọng khiển trách: “Có xấu hỗổ không hả, mau mặc quần áo lên!”

Hà Băng chui mặt vào trong áo anh, áo sơmi chẳng những lưu lại nhiệt độ trên người anh, còn có mùi hương nam tính nồng nặc của anh.

Trong lòng cô như thoa lên một lớp mật, thế nhưng ngoài miệng hừ hừ nói: “Không cho phép quát em.”

Quần áo mặc xong, áo sơ mi của anh đặc biệt lớn, rũ đến dưới gối cô, rộng thùng thình, lúc này Hà Băng kêu một tiếng: “Chân em bị chuột rút rồi.”

“Lắm chuyện.” Diệp Minh không nhịn được mắng một tiếng, nhanh chóng cúi xuống thân hình cao lớn, nửa ngồi xuống, bàn tay thô ráp nắm bắp chân cô xoa xoa: “Ở nào? Đây à?”

“Dạ”

Diệp Minh xoa bóp chân cho cô, bắp chân của cô duyên dáng mêm mại, còn không to bằng cổ tay anh, anh tận lực thả mềm lực đạo, rất sợ không cẩn thận sẽ bóp nát chân cô.

“Diệp Minh, được rồi được rồi, không đau nữa rồi.”

“Thật không?”

Diệp Minh lúc này mới đứng lên: “Mau trở về.”

Anh nắm cô đi liền.

“Áy!” Hà Băng nhanh chóng nhón chân lên dùng hai tay ôm lấy cổ anh, cô lại tựa như xấu hỗ giận dữ nhìn anh: “Muốn em đi cũng được, ở đây, hôn một cái.”

Cô dùng ngón út chọc chọc khuôn mặt nhỏ của mình.

Hôn má.
 
Chương 2438


Chương 2438:

Diệp Minh ôm chặt eo cô, dùng sức xoa: “Trở về chỉ vì cái này?”

Hà Băng ngoẹo cái đầu nhỏ, suy nghĩ một chút sau đó cười nói: “Cũng không hoàn toàn là thế, quan trọng hơn chính là: em muốn trở về nói cho anh biết, anh sai rồi, cho tới nay đều không phải là anh tiễn em đi, mà là… em đưa anh đi, vẫn luôn là thế!”

Diệp Minh khựng lại.

“Anh biết em vì sao gia nhập vào FIU không?”

Diệp Minh sau này mới biết được cô gia nhập FIU, cô lựa chọn một con đường rất khó đi.

“Bởi vì, con đường anh đã từng đi qua, em cũng muốn đi thử, em hy vọng nhiều năm sau, em có thể trở thành một anh khác.”

Trái tim Diệp Minh mạnh mẽ giật mình, anh chưa từng ngờ cô sẽ nói ra lời này.

Cô muốn đi con đường anh đã từng đi qua.

Nhiều năm sau, cô hy vọng trở thành một anh khác.

Diệp Minh cúi đầu, hung hăng hôn cô.

Anh hôn mưa rên gió dữ, quân chặt cánh môi của cô dùng sức đòi hỏi, đầu chôn trong cần cổ trắng của cô, gặm nhắm bắp thịt mịn màng của cô.

Khép mi lại che đậy tất cả tâm tình, chỉ có bắp thịt căng chặt nhô ra tiết lộ tình cảm cuộn trào mãnh liệt đáy lòng anh: “Băng Băng! Băng Băng”

Anh từng lần một gọi tên cô, sau đó một lần nữa hôn lên môi cô.

Nụ hôn của anh so với trước kia càng thêm mạnh mẽ, hô hấp Hà Băng dần dần nóng lên, hai chân đứng không vững, giống như là một con cá sắp chết khô.

Anh là dung nham, thiêu đôt cô.

Lúc này một chuỗi tiếng bước chân truyền tới, có người tới.

“Đại Sơn ở chỗ em thế nào, chú ấy tuy đã què một chân, thế nhưng dáng người lớn như vậy, bắp thịt bền chắc như vậy, có để em sung sướng không!?”

Giọng nói này rất quen thuộc, là Bò Cạp.

Bò Cạp tới, mới vừa ngủ một cô xong, gã châm thuốc phả khói, đang nói chuyện với Tuyết Nương.

Bò Cạp trời sinh tính đa nghi, gã đang thông qua Tuyết Nương tìm hiểu Diệp Minh.

Hà Băng căng thẳng, hiện tại đôi bên cách nhau một khoảng, nếu như Bò Cạp đi gần tới đây hơn một chút sẽ có thể chứng kiến bọn họ, đến lúc đó sẽ bị phát hiện.

Cô hoảng sợ, đẩy Diệp Minh ra.

Ngũ quan Diệp Minh chìm trong bóng đêm, không thấy rõ, trên thực tế anh cũng không có biểu cảm nào, mấy ngón tay có lực giữ lại chị ấyy mảnh khảnh của cô trực tiếp áp lên đỉnh đầu, anh nhẹ nhàng cắn cô một chút khóe môi tỏ vẻ nghiêm phạt: “Tập trung một chút.”

Lúc này, anh còn dám.

“Diệp Minh…” Cô mêm nhũữn kêu anh một tiếng, ánh mắt ướt sũng nhìn anh, ý tứ ngăn lại.

Diệp Minh nhìn cô một cái, bàn tay trượt đến trên eo nhỏ của cô, dùng sức bóp một cái.

Chợt đau đớn khiến con ngươi màu đen của Hà Băng co rụt lại, cô thiếu chút nữa rên thành tiếng.

Tim vọt đến cổ họng, cô nhìn anh, chỉ thấy người đàn ông vẻ mặt hài hước gợi lên môi mỏng: “Gan nhỏ như vậy, còn dám chơi.”

Anh đang trêu cô.

Hà Băng nhắc chân phải đạp anh, thế nhưng tốc độ người đàn ông nhanh hơn, anh mạnh mẽ gập gối lại, trực tiếp ép chân cô đặt trên vách tường, làm cô không thể động đậy.

Thân thể cường tráng của người đàn ông cúi thấp xuống, bao phủ toàn bộ dáng người nhỏ xinh của cô.
 
Chương 2439


Chương 2439:

Bên kia, Tuyết Nương đã đổi quần áo khác, khéo léo cười nói: “Mới từ trên giường xuống đây, xương khớp em sắp vỡ vụn đến nơi rồi, người tài xế này của anh cứ như mấy chục năm chưa chạm qua phụ nữ ấy.”

Bò Cạp lúc này mới thả lỏng, xem ra tên tài xê này tạm thời không có vân đê gì.

Gã nhìn về phía Tuyết Nương, thô bỉ vươn tay kéo cổ áo của Tuyết Nương, lời thô tục trong miệng cũng xông ra: “Tài xế của anh không thích mấy cô em trẻ tuổi mà chọn em, còn chưa phải là nhìn thấy em quá quyến rũ à?”

“Bốp” một tiếng, Tuyết Nương trực tiếp đánh rớt tay Bò Cạp, chị ấy giận hờn liếc mắt: “Quỷ sứ.”

Bò Cạp cười cười ôm Tuyết Nương, muốn hôn Tuyết Nương.

Tuyết Nương tránh về phía sau, không để gã hôn được.

Bò Cạp khựng lại, mặt mày âm xuống tới: “Làm sao, ngủ với một thăng tài xê nghèo rồi liền không muốn cùng anh nữa?”

Ý cười của Tuyết Nương vẫn không thay đổi, chủ động ôm Bò Cạp: “Anh không sợ tiểu mỹ nhân kia của anh biết à? Muốn em hầu hạ ngươi, thì ngày nào em cũng quấn lấy anh.”

Nghĩ đến Hà Băng, Bò Cạp mất hết hứng thú, gã vươn tay đẩy Tuyết Nương ra: “Anh cảnh cáo em, em đừng nói lung tung ở trước mặt cô ấy, em mỹ nhân này anh còn chưa ngủ được đâu, rất cưng đấy.”

Nói xong Bò Cạp thô bỉ cười cười: “Tư vị của ẻm, anh vừa nghĩ đã cương rồi.”

“Anh Bò Cạp, em ghen đấy, giận rồi.”

Tuyêt Nương xoay người rời đi.

“Tuyết Nương, chờ anh một chút.” Bò Cạp đuôi theo Tuyết Nương.

Hai người kia vừa đi, trái tim nhắc lên của Hà Băng nhanh chóng đặt xuống, lúc này bên tai vang lên tiếng cười nhẹ của người đàn ông: “Làm Bò Cạp mê ngất ngây con gà tây có phải rất đắc ý hay không?”

Hà Băng ngước mắt nhìn, đụng phải đôi mắt người đàn ông, khóe miệng anh ôm lấy ý cười, thế nhưng đáy mắt âm u.

Vừa rồi câu nói kia của Bò Cạp rõ ràng đã kích thích đến anh.

“Thời gian không còn sớm, em vê trước.” Cô đã muốn chuồn.

Thế nhưng tâu thoát thất bại, Diệp Minh ngăn cô ở giữa lồng ngực to lớn của mình và trong vách tường.

Hà Băng xoay đầu, nhanh chóng nói: “Có thể làm Bò Cạp si mê hay không, em không để bụng, em chỉ quan tâm có thể làm anh đắm say hay không thôi, tốt nhất anh nên giao hết linh hồn nhỏ bé của anh cho em đi.”

Diệp Minh miễn cưỡng thoả mãn với câu trả lời này, anh buông lỏng cô ra: “Bi, anh em về.”

Thế nhưng Hà Băng nhanh chóng ôm lây bụng của mình rên một tiêng: “Em đau bụng.”

Diệp Minh cứng đờ, bàn tay nhanh chóng dời đến trên vùng bụng bằng phẳng của cô, dịu dàng xoa xoa.

Tay đang xoa bụng cho cô, nhưng miệng anh lại mắng: “Với diễn xuất của em ấy, giới nghệ sĩ đều nợ em cái cúp vàng đấy.”

Anh đã nhìn ra cô đang giả bộ rồi.

Hà Băng chôn đầu nhỏ trong lồng ngực kiện tráng ấy, nói thầm — vậy sao anh còn giúp em xoa bụng?

“Đêm nay em không muốn về.” Hà Băng nhỏ giọng nói.

Diệp Minh cúi đâu nhìn cô: “Vậy em muốn đi đâu?”

“Phòng anh.”

Ánh mắt Diệp Minh tối sầm lại, sâu kín nhìn cô chằm chằm.

“Anh đừng có nghĩ linh tinh, em chỉ muốn đến phòng anh ngủ, chúng ta cái gì cũng không làm.” Hà Băng vô cùng nghiêm túc nói.

Diệp Minh trầm mặc khoảng khắc, sau đó dắt tay cô: “Vậy đi thôi.”

Anh đồng ý.
 
Chương 2440


Chương 2440:

Hà Băng nhanh chóng đi theo anh.

Trong căn phòng xa hoa dưới hành cung, Hà Băng tắm xong nằm lên trên giường lớn mềm mại, cô nghiêng đầu qua chỗ khác, Diệp Minh thân cao chân dài nằm trên ghế sa lon, hai người tách nhau ngủ.

“Diệp Minh, ngủ ngon.” Hà Băng chúc ngủ ngon, sau đó nhắm mắt lại ngủ.

Rất nhanh Diệp Minh liền nghe được tiếng hít thở nhè nhẹ của cô, cô thực sự đang ngủ.

Cô kiên trì tới phòng của anh thực sự rất đơn thuần, chỉ là tới ngủ.

Diệp Minh đứng dậy, đi tới bên giường, anh vươn tay đặp chăn lên cho Hà Băng.

Thế nhưng Hà Băng lúc ngủ tuyệt không ngoan, cô lật cả người, chân đều vềnh lên.

Diệp Minh nhìn đùi thon cô lộ ra ngoài, thực sự là vừa mịn vừa trắng, anh lúc này dời ánh mắt, lại đắp chăn lên cho cô.

Giữ cô qua đêm trong phòng mình tuyệt đối là một sai lầm quyết định, Diệp Minh vào phòng tắm, bắt đầu tắm nước lạnh.

Diệp Minh ngủ, anh trằn trọc đến đêm khuya, thật vất vả mới ngủ được, thế nhưng lúc mơ mơ màng màng anh cảm giác có người bò đến trên người anh, nên anh mở mắt ra.

Hiện tại đã hừng đông, đại khái năm sáu giờ rồi, ánh ban mai từ từ rọi đến, nhuộm đẫm toàn bộ khu nhà yên tĩnh một ánh kim nhu hòa, trong hành cung dưới lòng đất ngợp trong vàng son này, có ánh sáng nhàn nhạt từ cửa số chiếu đến, lan tỏa một mảnh ấm áp.

Diệp Minh thấy rõ người trên thân, lúc này Hà Băng ngồi trên hông anh, trên người cô mặc chiếc váy ngủ hai dây, dây váy mảnh mai đã tuột xuống một bên vai, mái tóc dài đen nhánh liễm diễm xõa tung, cô mồ hôi đầy đâu.

Khi cơn khoái cảm từ dưới thân đánh thẳng tới, con ngươi Diệp Minh chợt co rút lại, cỗ họng không ngừng căng lên, viền mắt màu mực lúc này dính vào một tâng đỏ tươi, yêt hâu cuộn điên cuồng mới tìm được thanh âm của mình: “Hà Băng, em làm cái gì đấy?”

Đôi mắt sáng của Hà Băng lưu chuyển, nhìn anh cười: “Anh tỉnh rồi, vậy anh tới gi”

Hà Băng rời khỏi hành cung, cúi đầu về tới bên xe, cô mở miệng: “Lái xe.”

“Vâng, Đại tiểu thư.” Tài xế đạp chân ga.

Khuôn mặt lớn chừng bàn tay của Hà Băng đã đỏ có thể nhỏ máu, đây tuyệt đối là chuyện to gan nhất cô từng làm.

Cô xuyên qua cửa số xe vừa nhìn, ven đường có một tiệm thuôc.

“Dừng xem.” Nhóm lên chính trên app truyện hola nhé!

Xe chậm rãi ngừng lại.

Hà Băng xuống xe, vào tiệm thuốc, bên trong dược sĩ hỏi: “Cô gái, cô muốn mua gì?”

Ánh mắt Hà Băng rơi trên một hộp thuốc tránh thai, thế nhưng rất nhanh cô lại dời đi ánh mắt: “Lấy một bình vitamin đi!”

“Được.”

Hà Băng mang theo vitamin ra ngoài, lúc đầu cô muốn mua thuốc tránh thai, nhưng cô lại đổi ý, chỉ mua vitamin.

Nửa giờ sau.

Hà Băng về phòng mình, cô tắm nước nóng trước, sau đó khoác lên chiếc váy ngủ bằng lụa.

Lúc này một chuỗi chuông điện thoại vang lên, tổ trưởng gọi điện thoại tới: “Alo, Băng Băng, phía trên có lệnh, bảo chúng ta lập tức dừng lại kế mỹ nhân, nên từ ngày mai trở đi cô không cần tiếp xúc với Bò Cạp nữa.”

Cái gì?

Hà Băng nhanh chóng chau hàng mày thanh tú, cô biết nhất định là Diệp Minh ra lệnh, hủy bỏ kê mỹ nhân.

Hiện tại anh là người lãnh đạo trực tiếp của cô, kế hoạch bắt Bò Cạp đều phải nghe theo anh.
 
Chương 2441


Chương 2441:

Hà Băng siết điện thoại: “Tổ trưởng, phía trên có nói nguyên nhân hủy bỏ kế mỹ nhân là gì không, chúng ta phải lấy đức phục người, tôi tiếp cận Bò Cạp rất thuận lợi, để tôi bỏ ngang nửa chừng thì trước hết phải thuyết phục tôi, không thì tôi sẽ rất khó chấp nhận.”

Tổ trưởng: “Băng Băng, quyết định này của bên trên hết sức đột ngột, tôi đã hỏi nguyên nhân, bên trên nói, tuy cô đã thay đổi thân phận, thế nhưng nếu Bò Cạp đi thăm dò, rất có thể tra ra dấu vết, dù sao thân phận đệ nhất băng mỹ nhân thành phố Hồng Khẩu cộng thêm Thiêu phu nhân tập đoàn Triệu thị vô cùng chói mắt, cô rất có thể bị lộ, vì tránh đi phiền toái không cần thiết, phía trên mới quyết định dừng kế mỹ nhân.”

Cái gì mà đệ nhất băng mỹ nhân của thành phố Hồng Khẩu, cô thấy là anh nhất định e ngại thân phận Thiếu phu nhân tập đoàn Triệu thị của cô!

Trước đây không lâu, ở trong căn phòng xa hoa, cô bá đạo “sủng hạnh”

anh, cũng không biết anh suy nghĩ cái gì, cô hiểu anh, cô hiện tại là vợ người khác, anh rất khó vượt qua cửa ải đạo đức này.

“Tổ trưởng, tôi thấy cho anh cần phải thẳng thắn một việc với cấp trên.” Hà Băng nói.

“Việc gì?”

“Thân phận thật sự của anh Triệu, cùng với, nội tình hôn nhân của tôi và anh Triệu.”

Trong căn phòng xa hoa.

Diệp Minh thân cao chân dài đứng trước cửa số sát đất, vừa rồi anh chính là đứng ở chỗ này nhìn Hà Băng ngồi xe rời đi, cô vậy mài Trong ngón tay Diệp Minh kẹp điếu thuốc, kỳ thực anh đã hút một gói thuốc rồi, đầu mầu thuốc rơi đầy toàn bộ gạt tàn thuốc, cả phòng nồng nặc mùi khói thuốc.

Vừa rôi…

Diệp Minh hút thêm gấp, mi tâm anh tuấn đã trói chặt thành một chữ “xuyên”, tuy cô bình thường hay trêu chọc anh, nhưng anh cho là cô chỉ trả thù anh, anh thực sự không nghĩ tới cô biết… sẽ làm vậy với anh.

Cô đến tột cùng nghĩ cái gì thế?

Diệp Minh hiện tại tâm loạn như ma, chuyện ban nãy anh không định làm như thế, cô bá đạo cưỡng ép anh, không có khả năng cho cô kéo quần lên bỏ chạy, cô tối thiểu phải phụ trách với anh.

Nếu là lúc trước, ban nãy anh sẽ không đề cho cô đi.

Nhưng, cô đã kết hôn rồi.

Cô hiện tại là Triệu thái thái, Triệu Lôi kia rất yêu cô, thương cô tiếc cô, cô cũng đã nói hôn nhân của cô rất hạnh phúc.

Cho nên, anh thả cô đi.

Diệp Minh thu hồi tâm tư hỗn loạn, nói chung, kế mỹ nhân nhất định là không được, anh không muốn chứng kiến Bò Cạp nhìn cô bằng ánh mắt dâm đãng đó.

Anh đã gọi điện thoại ngưng hẳn kế mỹ nhân rồi.

Chuyện của cô và anh, đợi giải quyết xong chuyện Bò Cạp sau đó mới từ từ tính tiếp.

Lúc này một chuỗi chuông điện thoại vang lên, điện thoại tới, là Chu Siêu gọi.

Diệp Minh là người trực tiếp chỉ huy hoạt động này, không thể trực tiếp liên lạc với tổ trưởng FIU, phụ trách truyền đạt mệnh lệnh đều là Chu Siêu.

Chu Siêu sao lại gọi điện thoại tới ngay lúc này?

Diệp Minh ấn phím nhận: “Alo.”

“A Minh, Hà Băng của FIU không đồng ý dừng kế mỹ nhân.”

Diệp Minh nhíu mày: “Phản đối vô hiệu.”

“A Minh,” Chu Siêu cắt lời anh: “Vừa rôi chỗ Hà Băng đưa ra lý do để phản đối, lý do này cậu cần phải nghe một chút.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top