Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

admin

Thánh Ngự Hư Không
Đại Thần
Tham gia
11/6/23
Bài viết
919,310
VNĐ
900,499
[Diendantruyen.Com] Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái

Cưng Chiều Cô Vợ Lưu Manh - Tiểu Ái
Tác giả: Tiểu Ái
Tình trạng: Đang cập nhật




"Thể lực của anh rất tốt, nhất định có thể một lần là được con trai, ba năm ôm hai.” Tốt, người phụ nữ này tìm tới hắn chưa bao giờ là bởi vì tình yêu, mà chỉ là bởi vì hắn là một công cụ không tồi. Hắn hiểu rõ, hắn hiểu hết rồi… Nhưng khoan đã, sao hắn lại không vui? “Tô Thính Ngôn, em nói rõ ràng cho tôi, tôi trừ gien tốt ra thì không có bất kỳ ưu điểm gì sao?”

“Ưu điểm…… Có…… tiền chất cao như núi có tính không?”
 
Chương 1


Khách sạn thiết kế xa hoa kiểu châu Âu, ngay cả giường cũng lộ ra vẻ đắt tiền khó mà hình dung.

Tô Thính Ngôn nhìn đàn ông nhìn trước mắt.

Người đàn ông này dáng dấp thật sự rất đẹp trai.

Từ hôm qua, đầu tiên cô nhìn thấy anh, Tô Thính Ngôn cảm thấy mình đã nhặt được bảo bối rồi.

Mặc dù đã sớm nghe nói đàn ông ở Bạch Mã hội ai cũng đều là cực phẩm, nhưng cực phẩm đến mức này vẫn ngoài dự đoán của mọi người.

Lúc này, đôi mắt cảnh giác kia bỗng nhiên mở ra.

Lông mi thật dài che lại một nửa con ngươi màu mực của anh, làn da cực trắng giống như là bông tuyết kết trên cửa sổ màu đông, hai hàng lông mi dày đậm, cánh mũi cao ngất tựa như tác phẩm nghệ thuật điêu khắc kỳ công vậy, làm người thán phục, nhất là đôi mắt đầy xúc cảm kia, chỉ cần nhìn người một cái là như có thể khiến người ta đắm chìm vào trong đôi mắt ấy vậy.

Hiển nhiên, bị người như vậy nhìn chằm chằm, anh có chút không kiên nhẫn, đôi mắt hẹp dài và sắc bén nhìn cô, nhưng bất ngờ ngừng một lát, “Là cô.”

Tô Thính Ngôn không chút khách khí nói thẳng, “Chiếc nhẫn này giá trị ba chục triệu, mua một hạt giống của anh có đủ hay không?”

Lâm Nhứ nhìn người phụ nữ trước mắt, da thịt bạch ngọc không tỳ vết, mặt trái xoan đường cong tự nhiên, đôi mắt hơi xám tro nhạt hơn người bình thường mấy phần, mang theo vẻ long lanh.

“Mua một hạt giống?”


Anh hiểu lờ mờ, trong vẻ mặt cười như không cười lại mang một cỗ áp lực.

Anh cười như không cười nhìn người phụ nữ ngu xuẩn trước mắt, “Cô muốn giao dịch với tôi?”

Ánh mắt Tô Thính Ngôn quét qua cả người anh không chút che giấu, tựa như đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật đáng giá.

Da thịt kia như gốm sứ, bắp thịt rắn chắc, vóc người cân đối không mang theo một chút thịt dư, ngay cả đầu ngón tay để ở một bên tay áo cũng tựa như tay nhà dương cầm vậy, thon dài nhẵn mịn.

Cô cảm thấy mình ra giá hình như hơi thấp.

“Anh cảm thấy không hài lòng thì có thể tự ra giá.”

Anh mỉm cười, sợi tóc màu nâu mềm mại của cô ngoan ngoãn rũ xuống gáy và trên quai xanh thượng hạng, còn có dấu vết thô bạo ngày hôm qua để lại, bởi vì quá trắng nên chỉ cần đụng nhẹ thì da cô liền yếu ớt giống như tờ giấy trắng, để lại dấu rất rõ, làm người ta không khỏi hối tiếc vì sự thô bạo ngày hôm qua của mình, cũng bỗng nhiên có chút tha thứ cho những việc sỉ nhục anh như ra giá này của cô.
 
Chương 2


Tô Thính Ngôn thấy gương mặt tuấn tú của anh như là vạn năm không đổi, đứng im bất động, cũng không trả lời thì cô lại nói, “Hay là anh tưởng tôi là kẻ lừa đảo? Nam thành Tô Tề chữa bệnh, có nghe qua chưa? Tôi là Đại tiểu thư nhà họ Tô, Tô Thính Ngôn.”

Nghe vậy, chân mày anh vểnh lên, đôi mắt sâu thẳm hẹp dài của anh nhìn chằm chằm ánh mắt tự tin mà cố chấp của cô.

Anh đúng là có biết cô.

“Giá cả tôi ra cô trả nổi không?”

Nghe nói Đại tiểu thư nhà họ Tô mới vừa bị đón về Kinh Đô, cho nên cô không quen biết anh cũng có thể hiểu được.

Không có chú ý tới sự ranh mãnh trong mắt anh, cô cong mắt mỉm cười, “Không có cái giá nào mà tôi không trả nổi.”

Thật là lớn miệng.

“Theo tôi biết, bệnh viện lớn nhất của nhà họ Tô xảy ra tai nạn y tế, ba cô lại mới vừa cùng thư ký của ông ta cặp kè với nhau, mẹ cô thì tức đến trúng gió, hôn mê ở hiện trường của buổi họp báo, bây giờ sống chết không rõ, cô lấy tiền đâu đưa tôi?”

Tô Thính Ngôn hơi có chút bất ngờ.


Trong con ngươi màu xám nhạt thoáng qua một chút bi thương, nhưng mà chợt kề lại gần mặt anh, thanh âm trong trẻo lạnh lùng chắc chắn, “Mẹ tôi sẽ không chết, bệnh viện của nhà tôi cũng sẽ không rơi vào bất kỳ tay một kẻ nào, nếu anh hiểu rõ chuyện nhà họ Tô như vậy thì anh cũng phải biết, Tô Thính Ngôn tôi cũng không phải dễ trêu.”

Mùi hương trong miệng cô lại vẫn rất thơm, anh cúi đầu nhìn cánh môi bị mình cắn nát, dấu son đỏ phía trên đã biến mất không còn đâu, đều vào trong bụng hai người bọn họ, lúc này đôi môi ấy gần như quật cường lại để cho người ta sinh ra có chút thương tiếc.

Nhà họ Tô là y học thế gia, nhưng nếu như không phải là gần đây xảy ra tai nạn y tế to lớn thì cũng sẽ không lập tức nổi tiếng như vậy.

Tô Thính Ngôn suy nghĩ một chút rồi tự nói, “Tốt lắm, trai bao như anh thì biết cái gì.”

Cô chợt bật cười, lại nghe điện thoại di động ở bên cạnh rung lên như là có người gửi tin nhắn.

Cô cầm qua, sau đó nhanh chóng cầm điện thoại di động của anh, tìm một chút rồi cau mày nói, “Làm sao ngay cả wechat mà anh cũng không có… Thôi, tôi lấy số điện thoại của anh vậy.”

Vừa nói, cô vừa lưu loát bấm số điện thoại của mình vào điện thoại anh, rồi gọi cho mình xong cô cười ném điện thoại di động xuống, cùng nhau lưu tên lại, còn có một sợi dây chuyền.

Cũng gần?

Bên trong, Tô Quốc Thịnh giận đùng đùng, mặt đỏ bừng nhìn cô.

Quần áo trên người Tô Thính Ngôn đầy nếp nhăn, tóc rối bù xù, lớp trang điểm trên mặt đã nhòe đi, thậm chí, thậm chí…

“Tô Thính Ngôn, đây là cái dáng vẻ gì của con hả!”

Tô Quốc Thịnh đùng đùng vỗ bàn một cái.

Người cả phòng suy đoán đủ thứ, nhưng mà đối với nhà bọn họ vị Đại tiểu thư này ai cũng không có cách nào trị cô mà cũng không dám có một lời khó nghe nào với cô.
 
Chương 3


Tô Thính Ngôn cười nhìn về phía Tô Quốc Thịnh, “Trên lầu đó, tối ngày hôm qua vừa khéo ở nơi này.”

Liền kéo một cái ghế gần đó ngồi xuống, Tô Thính Ngôn cong ngón tay mảnh khảnh cầm lấy một bình trà từ trên bàn rót một ly trà cho mình rồi uống một ngụm lớn, làm như hoàn toàn không thấy những ánh mắt nhìn cô như đang nhìn ôn dịch.

“Ở nơi này?”

Đây là khách sạn bảy sao dưới trướng tập đoàn Lâm Vũ.

Một cô gái êm đẹp ở khách sạn, còn với bộ dạng như vậy đi ra. . .

“Tô Thính Ngôn, con đang cùng ai lêu lổng, con, con không biết hôm nay phải cùng đại thiếu gia nhà họ Trình coi mắt sao.”

Tô Thính Ngôn nâng con ngươi màu xanh lên, “Đúng vậy, tôi chính là nghe nói hôm nay phải ở đây gặp Trình đại thiếu, cho nên buổi tối ở gần như vậy. . . Chút nữa là có thể gặp rồi.” Mắt hạnh của cô mang theo nụ cười sáng ngời, “Có phải rất nghe lời hay không?”

“Con. . .”


Tô Khuynh Tình đi nhanh tới khuyên, “Ba, ba đừng nóng giận, con tin chị chẳng qua là trùng hợp ở nơi này, không phải như mọi người nghĩ đâu, chị, chị mau giải thích với ba đi. . .”

Không xảy ra cái gì?

Nhìn cô như vậy, thiếu chút nữa thì giống như bị người cưỡng bức rồi, phàm là người có ánh mắt thì có thể nhìn ra cô đã xảy ra cái gì.

“Khuynh Tình, con bớt nói chuyện thay nó đi.”


Tô Khuynh Tình sợ hãi cắn môi.

Ngón tay Tô Thính Ngôn vân vê cổ áo mình, dấu vết bên trong như ẩn như hiện, từng đóa hoa mai trên làn da làm cho làn da càng trắng như tuyết.

Người vừa nghe lúng túng không chịu được, nhìn Tô Quốc Thịnh giận đùng đùng mặt, ánh mắt cũng không biết nên để nơi nào cho tốt.

Tô Quốc Thịnh cả đời hành nghề chữa bệnh, y đức cũng không tệ, đáng tiếc là con người phong lưu một chút.

Nhà có một một vợ cả, còn là bác sĩ sản khoa nổi tiếng xa gần, bên ngoài có một vợ lẻ xinh đẹp, là năm đó y tá quèn khi ông ta mới vừa làm thầy thuốc quen được, vốn cứ như vậy duy trì đã bao nhiêu năm, mọi người cũng rất bội phục, đáng tiếc ông ta còn chưa thấy đủ, tuổi đã hơn 50 rồi mà lại tằng tịu với thư ký của mình.

Đúng lúc Tô Thính Ngôn bởi vì tai nạn y tế do Tô Tề gây ra mà trở lại, sau khi phát hiện, lấy tính tình của cô, mọi người đều biết biết, Nhưng không nghĩ tới. . .

Vừa ầm ĩ đã lên mặt báo luôn.

Trên buổi họp báo về tai nạn y tế, trên màn ảnh lớn xuất hiện không phải video xin lỗi, mà là cảnh XXOO của Tô Quốc Thịnh và nữ thư ký.
 
Chương 4


Lập tức, tin tức của nhà họ Tô từ nhỏ trở thành đề tài bàn tán của giới thượng lưu cả Kinh Đô.

Tô Thịnh Quốc vừa muốn đánh tiếp thì phía sau truyền đến tiếng Đại thiếu gia nhà họ Trình bước vào.

Cả nhà họ Trình đều sững sờ ở tại chỗ.

“Cậu Trình, cậu tới rồi, cậu xem, cậu xem. . . Mau tới đây ngồi, chúng tôi nghe nói. . . Thân thể không quá thoải mái.” Lại Mỹ Lâm vội vàng đứng lên qua đó xã giao, một tiểu tam không danh không phận, lúc này lại trang nghiêm như là bà chủ.

Chuyện này vốn nhờ Lại Mỹ Vân mai mối, nhà họ Tô mặc dù người nào cũng hy vọng Tô Thính Ngôn cút xa chừng nào tốt chừng nấy, bà ta dĩ nhiên là người hi vọng Tô Thính Ngôn cút sớm một chút hơn bất kỳ ai.

Lúc Trình thiếu Trình Trí Viễn thấy Tô Thính Ngôn, trước mắt bỗng sáng lên.

Đại tiểu thư nhà họ Tô hóa ra lại xinh đẹp như vậy.


Nhà họ Tô có hai tiểu thư, một người tên là Tô Khuynh Tình, tốt nghiệp ngành y đại học Berkeley, về nước làm bác sĩ trong bệnh viện của Tô Tề.

Tô đại tiểu thư Tô Thính Ngôn lại nghe nói chẳng qua là gà rừng tốt nghiệp đại học kỹ thuật khoa sinh, trở về gây ra một đống chuyện phiền phức, tính tình thì tồi tệ không chịu nổi.

Cho dù từ nhỏ danh tiếng của cô đã rất tệ, mới mười một tuổi bởi vì biết Tô Thịnh Quốc qua lại với y tá Lại Mỹ Lâm nhiều năm, con gái cũng mấy tuổi rồi, cô lập tức xách cái ghế đánh Lại Mỹ Lâm vẫn còn đang mang thai, làm hại bà ta sinh non không nói mà cả đời này không thể nào mang thai được nữa.

Từ đó Lại Mỹ Lâm không biết hận cô bao nhiêu cho vừa, ngoài hận ra thì từ đó rất sợ Đại tiểu thư chuyện gì cũng dám làm này.

Xong rồi, lần này xong rồi.

Sớm biết ngày hôm qua cô đồng ý ngoan ngoãn như vậy, nhất định là có vấn đề.

Nhà họ Trình gần như là chạy mất dạng, trong miệng mắng Lại Mỹ Lâm nửa ngày.

Lại Mỹ Lâm vừa tủi vừa tức, ở một bên khóc huhu.

Tô Khuynh Tình chỉ có thể ở bên đó an ủi, nhìn Tô Thính Ngôn, “Chị xinh đẹp vậy, tương lai nhất định có thể tìm được chồng tốt hơn. . .”

“Vâng, sau này mấy người không cần cuống cuồng tìm nhà chồng cho tôi nữa, mấy người hi vọng tôi từ đây không quản được sản nghiệp của Tô Tề, suy nghĩ này có thể bỏ đi, chờ tôi tìm được con rể rồi, mẹ tôi mặc dù hôn mê bất tỉnh thì di chúc của bà ấy, các người có lừa gạt cũng không gạt được tôi, tôi kết hôn sinh con, bệnh viện nhà họ Tô có một nửa đều phải do tôi thừa kế, đó là tiền mẹ tôi kiếm được, dù thế nào tôi cũng không để cho ba tôi lấy đi nuôi con riêng.”
 
Chương 5


Cái gì, cô biết chuyện di chúc?

Người cả phòng lúc này càng như lạc vào sương mù.

Tô Thính Ngôn đứng lên, nhìn Tô Quốc Thịnh đang tức giận run rẩy.

“Ba, vậy không có chuyện thì tôi đi nha, tối hôm qua ba cũng nhìn thấy đó, nhìn cũng biết là rất kịch liệt, xem ra con rể ba thể lực không tệ, tôi thấy trong bụng tôi đây biết đâu đã có cháu ngoại của ba rồi, ba chờ tin tốt của tôi nhé.”

Tô Quốc Thịnh lập tức ném ly trà tới.

Tô Thính Ngôn giống như đã sớm thấy vậy, trực tiếp tránh khỏi, khoát khoát tay, kéo lại áo quần tơi tả lỏng lẻo lúc nào cũng có thể rơi xuống, trực tiếp nghênh ngang đi ra ngoài.

“Tôi… nhà họ Tô tôi làm sao có một nghiệt chủng như vậy…”

Tô Thịnh Quốc chán nản ngồi xuống, tức giận không nhẹ.

Người bên cạnh muốn nói, còn chưa phải là có di chúc của ngài nên nó mới dám nói năng không chừng mực như vậy sao.

Bắt đầu ngày mai, nhà họ Tô quả thật không cần tìm nhà chồng cho cô nữa.

Tình cảnh hôm nay lớn như vậy, sau nhà họ Trình nói ra chỉ sợ tiếng thơm của Tô Thính Ngôn sẽ cao hơn một lớp nữa.



Bên ngoài, Chu Đỉnh xem vỡ kịch này xong, mặt đầy xấu hổ nói, “Vị Tô tiểu thư này thật sự là…”

Da mặt quá dày rồi.

Nhưng mà lời còn chưa nói ra, ánh mắt của người trước mặt đã nhẹ nhàng lia tới.

Chu Đỉnh vội vàng khép miệng.

Cũng không biết, tiên sinh nhà bọn họ, dáng vẻ cao quý tuyệt diễm như vậy làm sao có thể bị người nghĩ là…

Là cái gì đó.

Nhưng mà, Lâm Nhứ nhìn có vẻ cũng không quá tức giận.

“Điều tra xem cô ấy đi đâu.” Lâm Nhứ ở sau lưng nói.

“Đi bệnh viện, tiên sinh, mẹ của Tô tiểu thư vẫn còn ở phòng bệnh ICU của bệnh viện.”

“Bệnh viện nào?”


“Còn có thể là bệnh viện nào, bệnh viện trong hệ thống Tô Tề cũng bởi vì xảy ra tai nạn y tế mà bị tạm ngừng chữa bệnh rồi, bọn họ đi bệnh viện dưới quyền Lâm Vũ.”

Trong đầu Lâm Nhứ đang quanh quẩn bóng người kia.

Con rể tới nhà?

Một mặt đi tìm cho mình một người ở rể, một mặt hoàn toàn bỏ đi những suy nghĩ mà nhà họ Tô dành cho cô, Tô Thính Ngôn này cùng anh chơi trò một mũi tên trúng hai con chim à?

Anh thản nhiên nói, “Tìm người nhìn theo dõi cô ấy.”

“Dạ, tiên sinh.”

Chu Đỉnh không hiểu Lâm Nhứ có suy nghĩ gì, chỉ có thể ở phía sau đáp lời.

Tiên sinh nhà bọn họ theo lý sẽ không phải bị một cô gái nhỏ dễ dàng lừa gạt như vậy được.

“Mẹ yên tâm, tài sản ban đầu của mẹ và cả những gì mà mẹ dùng y thuật để cho Tô Tề rạng rỡ, để cho kẻ bạc tình mới có được hôm nay, mẹ mang tới thì con sẽ mang đi cho mẹ, cho dù phá hủy… thì một phân tiền cũng sẽ không để lại cho bọn họ.”

Tay cô nắm chặt ngón tay gầy yếu da bọc xương kia

Nghe phía bên ngoài có động tĩnh, cô mới đứng lên.

“Tô Thính Ngôn.”

Lâm Cảnh Trăn nhìn Tô Thính Ngôn đi ra ngoài, “Nghe nói cô vẫn còn cố chấp không để cho người dừng chữa trị cho dì, cô không học y, cô không biết, dì căn bản không tỉnh lại nữa.”

Vẻ tình cảm trong mắt Tô Thính Ngôn lúc nãy đã sớm bay sạch.
 
Chương 6


Ở trong mắt Lâm Cảnh Trăn, trên mặt cô luôn có biểu cảm cao cao tại thượng vênh vênh váo váo, xinh đẹp không thể tả nhưng lại khiến người khác e dè.

Tô Thính Ngôn cười lên lại là như vậy.

“Tôi không phải người tốt nghiệp đại học Berkeley mà là Tô Khuynh Tình, cho nên cô ta nói mẹ tôi không tỉnh lại nữa lại anh sẽ tin tưởng đúng không?”

“Anh cũng không phải anh Trăn lúc nhỏ sẽ cùng tôi mắng đôi tiện nhân kia, anh phản bội tôi, thậm chí còn lên giường của con tiện nhân kia, như thế nào, mùi vị tiện nhân có phải dở giống như anh mắng hay không?”

Trên mặt Lâm Cảnh Trăn lập tức đen xuống.

“Tô Thính Ngôn, sao lời nói của cô lại bẩn thỉu như vậy.”

“Tôi xinh đẹp như vậy cũng uổng công cho anh nhìn, nói chuyện mà không bẩn thì tôi cảm thấy nói chuyện với anh đều như thưởng cho anh vậy, nếu thế tôi sợ chết mất.”

“Cô… Cô đã thay đổi rồi, Thính Ngôn, cô ở nông thôn nhiều năm như vậy, giống như những phụ nữ nông thôn thô tục kia rồi…”

“Tôi thấy anh nếm mùi vị gà rừng nhiều, khẩu vị cũng nên thay đổi đi.” Tô Thính Ngôn tựa vào cạnh cửa, nhìn anh ta, những lời mắng mỏ độc ác của anh ta khi nãy đã không thể tổn thương cô, cô giống như là người đã không có cảm giác đau vậy.


“Tô Thính Ngôn!” Anh ta gọi tên đầy đủ của cô.

“Thế nào? Tôi ở nông thôn bao nhiêu năm, trong xương tôi vẫn là tiểu thư nhà họ Tô, đặt vào quá khứ, Tô Khuynh Tình nhìn thấy tôi còn phải quỳ trước mặt tôi kêu tôi là Đại tiểu thư!”

“Tô Thính Ngôn, tốt lắm.” Anh ta nhìn Tô Thính Ngôn, từ từ, càng ngày càng thất vọng, “Khuynh Tình cứ nói giúp cô mãi, nhưng cô lại không biết điều, cô ấy tự mình chăm sóc mẹ cô, nhờ tôi đưa mẹ cô tới bệnh viện của Lâm Vũ, dùng bác sĩ giỏi nhất chữa trị cho bà, mình cũng ngày đêm nghiên cứu sách chữa bệnh, hễ dì có chút hi vọng tỉnh lại thì cô ấy sẽ không chọn từ bỏ.”

“Cô ta còn cướp thanh mai trúc mã của tôi, leo lên giường anh, lần sau gặp được cô ta, tôi nhất định phải cảm ơn cô ta mới được.”

“Bất chấp lý lẽ…”

Mặt Lâm Cảnh Trăn không thể nhịn được nữa, đi thẳng ra ngoài.

Bên ngoài, Tô Khuynh Tình vội vàng cản anh ta lại.

Vào Lâm Vũ, đó mới là hoàn toàn bước vào giới xã hội thượng lưu của Kinh Đô.

Đáng tiếc, Tô Thính Ngôn không quý trọng cơ hội này.

Mẹ Tô Thính Ngôn cũng không biết nghĩ như thế nào mà đưa con đến nông thôn, Tô Thính Ngôn nào còn có một chút giá trị con người, dù có một gương mặt xinh đẹp thì rốt cuộc là đứa con gái nông thôn, nhà họ Lâm có thể không chê sao.

Cô ta đang ở trong vòng tay của Lâm Cảnh Trăn nên không chú ý tới Tô Thính Ngôn ở bên ngoài.

Cô như đang nhìn câu chuyện của người khác vậy, khoanh tay trước ngực nhìn hai người đang ôm nhau thắm thiết.

“Cô cứ thế nhìn bọn họ sao?”
 
Chương 7


Sau lưng bỗng nhiên xuất hiện âm thanh khiến người ta bất ngờ.

Cô nghiêng đầu.

Anh mặc trên người âu phục màu đen, nơ xanh buộc chặt, mái tóc nam tính màu đen lộ ra gương mặt tuấn mỹ, anh lười biếng đứng đó, đầu ngón tay cầm tàn thuốc đã cháy một nửa, chứng minh anh đã đứng ở đây một lúc lâu rồi.

Anh nhìn Tô Thính Ngôn, chậm rãi rít một hơi, môi mỏng màu hồng phun ra một làn khói mù, làm cho gương mặt đẹp trai được trời ưu đãi kia của anh càng thêm hư vô mờ mịt, lại đầu độc lòng người.

Là người đứng đầu bảng kia?

Tô Thính Ngôn không nghĩ tới hai người lại gặp mặt nhanh như vậy.

Hơn nữa, cả người anh như vậy so với lúc ở trên giường càng thêm tuấn mỹ bất phàm, người đi ở trên hành lang không ai nói lời nào, nhưng không có ai là không nhìn anh.

Không hổ là người đứng đầu bảng…

Tô Thính Ngôn cong môi lên, trên mặt hiện ra nụ cười mang chút kinh ngạc.

“Làm sao, anh đi theo tôi tới đây là bởi vì anh có hứng thú với đề nghị buổi sáng của tôi?”

Đi theo cô tới?

Lâm Nhứ tiện tay dụi tàn thuốc.

Thật ra thì cô nói cũng phải không sai.

Anh đúng là có chút hứng thú với cô.

“Người bên trong kia…”

“Ồ, cái đó hả, vị hôn phu trước kia của tôi, anh cũng nhìn thấy, tôi bị đá, thảm không chịu được.”

Từ trọng giọng nói của cô, anh lại khoogn nghe ra chút thê thảm nào.

“Cô không đi vào hỏi rõ sao?”

Anh thấy hai người bên trong ôm đủ rồi, từ từ đi xa.

Tô Thính Ngôn rũ vai, “Cái cách vụng về giống như Tô Khuynh Tình mà tôi lại dùng ư? Hơn nữa, người không lạ gì tôi mà tôi cũng sẽ không hiếm anh ta, chúng ta vẫn nên nói về giao dịch của chúng ta đi…”

Cô quan sát anh, cảm thấy cả người anh xa hoa như vậy, xem ra thường ngày cũng thích loại cuộc sống xa hoa đó.

Như vậy không tốt, nhà họ Tô cô lại không có bao nhiêu tiền cho người ta phung phí như vậy.

Nhưng cũng may, cô cũng không định sống với người này cả đời, chẳng qua là tạm thời rất cần anh ta tới giải quyết vấn đề cấp bách mà thôi.

Cô nói, “Nếu như anh cảm thấy ba chục triệu còn ít thì tôi còn có thể đưa thêm.”

“Tôi chỉ muốn hỏi, nếu như tôi không đồng ý thì bước kế tiếp cô định làm sao?”

Cô không nghĩ tới anh sẽ hỏi như vậy.

Tô Thính Ngôn sững sốt một chút mới nói, “Có thể là tìm đồng nghiệp của anh… Một lần nữa.”

“Được rồi, vậy cũng không nên phiền hà thêm lần nữa làm gì.”

Quả nhiên như vậy.

Lâm Nhứ cũng biết, chỉ sợ cô không phải là người dễ dàng bỏ cuộc như vậy.

“Anh đồng ý?”

Tô Thính Ngôn phát hiện, người này thật sự làm người ta đoán không ra…

Nhưng, đồng ý là tốt nhất Quả thật cô không cảm thấy mình còn có thể tìm được một người có tư chất và gien cao như anh. Nhất là khí chất cao ngạo càng mang theo một loại cao quý bẩm sinh lúc này khiến trong lòng cô càng cảm thấy hài lòng. Ở cục dân chính nhìn tờ giấy thỏa thuận. “Anh tên Lâm Nhứ?” Trong vẻ mặt Tô Thính Ngôn lộ ra sự bất mãn. “Làm sao, cô biết?” Anh ở một bên nhấc khẽ nhấc mí mắt. “Không biết, nhưng tôi không thích họ này.” Bây giờ Tô Thính Ngôn rất nhạy cảm với cái họ này.

Cùng họ với tên Lâm Cảnh Trăn, nghe thấy không khỏi sẽ khiến cô nhớ tới một số chuyện không vui.

” Được rồi, đời người không có gì là hoàn hảo.” Tình huống bây giờ của Tô Thính Ngôn cũng không có quá nhiều lựa chọn khác.

“? ? ?”

Trước kia, người nghe thấy tên anh là liền lập tức a dua nịnh nọt, khom lưng khụy gối, lúc này nhìn cô mặt mũi chê bai, Lâm Nhứ lại nhịn không được bật cười.

“Chiếc nhẫn thuộc về anh.” Tô Thính Ngôn lưu loát ném chiếc nhẫn cho anh, “Đúng rồi, anh có chỗ ở cố định không?”

“Cố định? Cũng không có.” Ngày thường Lâm Nhứ có quá nhiều chỗ ở, bởi vì cũng không lập gia đình, thường xuyên bay tới bay lui, nơi ở nhiều nhất chính là nhà cũ nhà họ Lâm.
 
Chương 8


Tô Thính Ngôn nhìn anh cả người xa hoa thì nghĩ nhất định là tên tiêu tiền như nước, một căn nhà hơn mấy trăm mười triệu ở Kinh Đô chỉ sợ không mua nổi.

Lâm Nhứ còn muốn nói, nếu như cô muốn, anh có thể sắp xếp một chỗ ở nhất định, nhưng một giây sau, một chuỗi chìa khóa nhanh chóng rơi vào trong tay anh.

“Chìa khóa nhà tôi, anh cứ ở trước đi, mẹ tôi để lại cho tôi, mặc dù nhỏ một chút nhưng cũng ở nội thành, rất thuận lợi.”

“…”

Anh nhìn xâu chìa khóa, ở chỗ cô?

Lâm Nhứ nhìn gương mặt rạng rỡ của Tô Thính Ngôn, anh phát hiện mặt cô lúc ban ngày trông càng sáng hơn, dưới ánh nắng mặt trời, làn da cô trắng vừa đủ, thêm một phần thì quá trắng, giảm một phần thì nhợt nhạt.

Thật không biết Lâm Cảnh Trăn rốt cuộc có mù hay không, mới bỏ vị hôn thê như Tô Thính Ngôn đi vừa ý người phụ nữ như Tô Khuynh Tình.

Anh hơi gật đầu một cái, “Cũng được.”

“Chiếc nhẫn này anh có thể đi cầm hay đi bán đều được, dù sao thuộc về anh, nhưng…” Cô nhìn anh giống như cảnh cáo, “Anh mà phung phí tiền thì tôi sẽ không nuôi nổi anh đâu, nói trước, chúng ta đã giao kèo đúng số tiền đó, tôi sẽ không để anh tiêu tiền như rác, để anh lừa tôi đâu.”

“…”

Ý cô còn muốn nuôi anh?


Lâm Nhứ cong môi cười một tiếng, “Yên tâm, tôi không cần cô nuôi.”

Tô Thính Ngôn tỏ ra nghi ngờ về lời nói này.

Đứng đầu bảng làm việc quầng quật như vậy mà cũng không có nhà.

Nhưng nếu anh đã nói vậy thì cô cũng phải khích lệ.

“Vậy thì tốt.” Cô cười tươi một tiếng, ánh mắt cong cong như trăng sáng trên trời, toàn bộ mắt mèo cũng có vẻ nhu hòa hơn rất nhiều.

Lâm Nhứ nói, “Vậy chuyện hôn lễ…”

“Hôn lễ thì không cần, sớm muộn cũng chia tay, làm hôn lễ đối với anh cũng không tốt, sau này anh lại đi làm, để cho người ta biết anh theo loại người như tôi rồi kết hôn thì giá trị con người anh sẽ giảm bớt nhiều.”

“…”

Tô Thính Ngôn nhíu mi nhìn anh, “Như thế nào, tôi quan tâm anh đúng không.”

“Có thể nói là quan tâm kỹ quá rồi.”

Tô Thính Ngôn nói, “Tớ đi rồi chẳng lẽ tặng không Tô Tề cho người ta?”

“Câu không đi đương nhiên là tốt, nhưng sau này cậu tính thế nào chứ?”

“Tớ đã xem qua bệnh án của mẹ tớ rồi, bà ấy cần giải phẫu, căn bản là còn cứu được, mặc dù hy vọng mong manh nhưng tuyệt đối không phải như bọn họ nói, không có chút hy vọng nào. Nhưng mà bọn họ không cho mẹ tớ làm giải phẫu.”

Lâm Tích Bạch nói, “Lúc ấy Tô Khuynh Tình ở nhà họ Tô nói, cô ta đọc hết sách cũng không tìm được phương án có thể trị liệu, bọn họ tin.”

“Tớ không có kinh nghiệm lâm sàng, không thể giải phẫu cho mẹ tớ được, nhưng tớ đã xem qua tất cả giấy tờ kiểm nghiệm mẹ tớ rồi, phàm là người biết chút y thuật cũng nhìn ra, mẹ tớ tuyệt đối không phải nên dừng chữa trị, nhưng bọn họ đều hy vọng mẹ tớ chết.”

“Nếu mẹ tớ chết, bọn họ sẽ là có thể chia xẻ Tô Tề không chút kiêng kỵ, đáng tiếc là, bây giờ mẹ tớ ngã xuống, đám người của bà ấy đều đang phản bội vào phe ba tớ và Tô Khuynh Tình, cảm thấy Tô Khuynh Tình có thể cứu Tô Tề.” Cô vuốt bụng, “Nếu như tớ có thể mang thai sớm một chút thì tốt rồi.”
 
Chương 9


“Mang thai? Cậu… Đàn ông cậu cũng chưa tìm được, cậu không phải đi tìm Lâm Cảnh Trăn chứ.” Lâm Tích Bạch nghĩ đến người đàn ông kia thì cảm thấy tức giận: “Nếu cậu đi tìm anh ta nữa thì tớ sẽ nghỉ chơi với cậu!”

“Làm sao có thể, anh ta đã là quá khứ rồi.” Mặc dù Tô Thính Ngôn mắng rất thoải mái, nhưng lòng người rốt cuộc cũng là máu thịt, những năm tháng kia, Lâm Cảnh Trăn len lén mang đồ ăn ở nhà cho cô, dỗ cô ngủ, cùng nhau nói chuyện trời đất, cùng nhau mắng người … Cuối cùng đã là của người khác.

Buồn cười là cô đã từng ngây thơ nghĩ rằng bất kể cô rời đi bao lâu thì nơi này luôn có người đang đợi cô.

Thực tế đã vả vào mặt cô, sau khi trở lại, thành phố B cảnh còn người mất, nhưng mà bọn họ lại cùng một phe chỉ tay nói cô, thay đổi là cô…

“Vậy sao cậu mang thai đuộc.”

“Tớ tìm một người đàn ông khác.”

“Cái gì? Tô Thính Ngôn, cậu…”

“Tốt lắm tốt lắm, hai ta đều học y, chắc biết rõ ràng, nhưng sinh con, mang trong mình một sinh mạng, giống như thí nghiệm hóa học vậy, không có gì to tát.”

“…” Mặc dù nói như vậy nhưng có thể thật sự không quan trọng sao.

“Tô Thính Ngôn tớ tìm đàn ông chẳng lẽ rất khó sao?” Cô không thèm để ý đùa nghịch với cánh hoa trong bồn tắm.

“Cậu… Nói cũng phải, cũng chỉ có tên Lâm Cảnh Trăn đó bị mù, cùng cậu đính hôn rồi mà còn có thể bị loại người như Tô Khuynh Tình dụ dỗ, đúng rồi, cậu phải đi bệnh viện Tô Tề sao?”

“Tớ không đi.”


“Vậy cậu làm thế nào?” Lâm Tích Bạch nói.

“Nếu như có thể, tớ phải đến bệnh viện thử một chút.”

“Có thật không, vậy thì tốt quá, tớ phải hỏi bệnh viện của chúng tớ chút, nếu ông ấy biết có nhân vật lớn như vậy tới bệnh viện chúng tớ thì nhất định sẽ vui đến chết mất.”

“Đừng, tớ không muốn gây ồn ào quá lớn, bị quá nhiều người biết thì không tốt.”

Lâm Tích Bạch suy nghĩ một chút cũng đúng, “Vậy cũng tốt, lỡ bị nhà họ Tô biết có thể sẽ còn ngăn cản cậu, đáng tiếc thiên phú của cậu, nếu bọn họ mà biết năng lực thật sự của cậu thì nhất định sẽ tức chết.”

“Nhưng trường học mà tớ tốt nghiệp cũng không tốt, tớ cảm thấy bệnh viện nhà cậu chắc sẽ không cần tớ.”


Lâm Tích Bạch nói, “Mặc dù trường học không quá tốt, nhưng trường của cậu cũng là trường y khoa mà.”

“Bệnh viện nhà cậu là bệnh viện hàng đầu, nhất định yêu cầu về bác sĩ rất cao, tớ một người không có một chút kinh nghiệm, trình độ học vấn cũng không cao, không dễ đi vào được.”

Lâm Tích Bạch tiếc nuối nói, “Đáng tiếc không thể nói cho thầy trưởng khoa cậu là ai…”

Tô Thính Ngôn cúp điện thoại.

Dựa vào trong bồn tắm, như muốn nhanh chóng quên đi nhiều chuyện phiền toái.

Chẳng qua là trong lòng nghĩ đến Lâm Cảnh Trăn có lẽ sắp sẽ đính hôn cùng Tô Khuynh Tình thì trong lòng đau đớn, làm người phiền não…

“Thằng nhóc nhà họ Lâm đó từ nhỏ đến lớn thân thiết với cô ấy, cậu không cảm thấy có chút kỳ quái sao? Hai nhà chênh lệch không hề nhỏ, nhưng mà tôi nghe là tổ phụ cậu ta đã định hôn cho hai đứa bé từ năm năm tuổi rồi.”

Chu Đỉnh nghe cũng nghĩ tới, lúc ấy đã có rất nhiều người cảm thấy không tưởng tượng nổi.

“Hơn nữa, tôi cũng rất tò mò, nhà họ Lâm phát hiện người kết hôn với cô ấy là tôi… Bọn họ sẽ cảm thấy thế nào.”

Chu Đỉnh muốn nói vậy nhất định sẽ là một tin tức lớn kinh thiên động địa.

Tô Thính Ngôn này, anh ta coi thường tám trăm lần, đáng tiếc, chủ trương của Lâm Nhứ thì anh ta không ngăn cản được, chỉ có thể nói Tô Thính Ngôn này vận may ở đâu ra không biết, lại chiếm được món hời lớn như vậy.

Bên trong truyền đến âm thanh rất nhỏ, Tô Thính Ngôn từ phòng tắm đi ra.
 
Chương 10


Tô Thính Ngôn tìm một vòng, nhưng phát hiện bên ngoài hình như là có không ít người.

Đi ra cửa liền thấy cửa gần như bị người chặn đầy, bao nhiêu người cùng nhau cầm đồ đang đi vào bên trong.

Có người xách đồ dùng trong nhà, có người đang dọn dẹp bên trong phòng, thậm chí còn có người đang đập phòng bếp của cô.

“Các người đang làm gì vậy?”

Mà người đàn ông kia ở trong hoảng loạn vẫn tuấn mỹ như một vị thần.

Thấy cô đi ra, anh nói, “Không có gì, để cho người thu dọn sơ nơi này một chút.”

“Thu dọn sơ sao?”

Cái này gọi là sơ sao?

Tô Thính Ngôn thậm chí thấy bọn họ dời môt cái bàn đọc sách bằng gỗ hoa lê trông cũng rất đắt tiền đi vào.


Cô chỉ mới vừa đi tắm, mặc dù cô tắm hơi lâu nhưng cũng không khoa trương như vậy chứ?

Lâm Nhứ nói, “Nếu tôi muốn ở nơi này thì bố trí một chút cũng có thể chứ?”

“Có thể thì có thể…”

Ngón tay của Tô Thính Ngôn quét qua máy nước ấm mới tinh kia.

“Cũng không cần xa xỉ như vậy chứ, sao anh lại làm nhanh như vậy…”

Mặt Lâm Nhứ hiện vẻ đây là chuyện đương nhiên, “Chính là… Gọi điện thoại để cho người chuẩn bị một chút.”

Tô Thính Ngôn kinh ngạc nhìn người đàn ông này.

Tô Thính Ngôn cười nhạt, “Đáng tiếc mẹ tôi cả đời làm bác sĩ, không biết đã chữa trị cho bao nhiêu người, cứu bao nhiêu mạng, luôn chuyên cần chịu khó, chưa từng nghĩ muốn góp nhặt tiền tài gì, Tô Tề lớn như vậy nhưng trong tay mẹ tôi hoàn toàn không giữ mấy đồng. Cả đời bà say mê y học, chữa bệnh cứu người là bổn phận của bà, ngoài ra, bà đều rất mơ hồ, thậm chí mấy bệnh viện của Tô Tề kiếm bao nhiêu tiền bà cũng không biết, số tiền này tất cả đều bị ba tôi cầm đi tiêu xài, bà cũng không biết.”

Cô nhất định sẽ không để cho bọn họ được như ý vậy đâu.

Trong mắt Tô Thính Ngôn lóe lên sự không cam lòng trong chốc lát.

Nhưng mà cô quay đầu nhìn về phía Lâm Nhứ.

Chỉ cần cô mang thai sớm một chút, thì còn có hy vọng.

Ánh mắt cô động một cái, nghĩ đến tối nay làm sao cũng coi là đêm tân hôn…
 
Chương 11: Có phải anh ỷ mình lớn lên đẹp trai không?


Cô tiến vào căn phòng tìm kiếm một lúc, vất vả xong cuối cùng mới tìm thấy được một đồ ngủ tương đối lộ da thịt, vỗ vào mặt mình mấy cái rồi đi vào phòng ngủ.

Lâm Nhứ vừa cởi cà vạt, vừa quay đầu thấy Tô Thính Ngôn đứng một bên mong manh tựa không xương, cô cuối đầu khép hờ đôi mắt, đuôi mắt hẹp dài câu người, đôi môi mịn màng, như cánh hoa nhiễm sương sớm, kiều diễm ướt át.

Lâm Nhứ hơi mở mắt, môi chợt cong lên, rõ ràng là hiểu tại sao rồi.

“Hình như có hơi vội vàng rồi.”

Tô Thính Ngôn từng bước một bước đến, giống như đóa sen mới mở, mang lại cho người khác cảm thấy rất khó giữ chặt bên người.

Ánh mắt cô không tự chủ mà rơi trên người anh, chiếc áo sơ mi ôm chặt vào cơ thể, chất vải hơi mỏng, tôn lên dáng người cường tráng lực lưỡng, mái tóc sạch sẽ được chăm sóc Kĩ, càng làm nỗi bật lên khuôn mặt của hắn. Lười biếng mà cởi cà vạt một nửa, khiến người khác không khỏi nghĩ về thân hình hoàn mỹ đêm qua.

Người đàn ông này may mắn sở hữu thân thể mê người như vậy.

Vừa nhìn thấy anh, đầu óc cô đã nóng lên, không cần kêu, cô cũng không tự chủ được mà bước chân về phía đó.

“Vội? Hôm nay là đêm tân hôn của chúng ta, nếu không làm chút gì đó, thì không có không khí chút nào.”

Nói xong, cô liền kéo cà vạt của anh xuông.

Người phụ nữ này đúng là vưu vật trời sinh.

Không cần trang điểm, cũng đủ làm say lòng người.

Từ lâu rồi Lâm Nhứ đã không còn cảm giác này, bỗng chốc giọng khàn đi.

“Tốt thôi, em đừng hối hận đấy…”

Tô Thính Ngôn có chút hồi hận.

Nguyên nhân bởi vì đêm qua để tăng thêm can đảm, cô đã tự chuốc say mình, cuối cùng ngược lại làm bản thân quên đi vài việc…

Cô hiện tại…

Chỉ có thể nằm trên giường, thở dài, cảm thấy mình không nhúc nhích gì được nữa.

Người đàn ông này thực sự….., có hiểu biết về các lễ nghi xã hội sao.

Lâm Nhứ dùng tay nhẹ nhàng múc một chén cháo, “Anh đã nhắc nhở rồi, vội vàng như vậy không có tốt đâu, bây giờ mới cảm thấy hồi hận cũng đã trễ”

Gương mặt của Tô Thính Ngôn đỏ lên.

Điều buồn cười là, người ngoài đồn đại cô da mặt dày, không biết xấu hổ, từ nhỏ đã biết dụ dỗ đàn ông gây gỏ, đánh nhau vì cô.

Lại không biết rằng hôm qua, lần đầu tiên cô phóng túng vậy, là làm với tên nhân viên đứng đầu bảng này.

Tô Thính Ngôn giận dỗi nói, “Anh làm việc tốt như vậy, thì ra là dựa vào khuôn mặt đó.”
 
Chương 12: Tôi sẽ không ghét bỏ anh


Mặc dù Lâm Nhứ muốn giải thích cho cô về nghề nghiệp của mình, nhưng mà lúc này điều quan trọng hơn là có phải cô chê kĩ thuật của anh tệ không?

“Cô Tô, cho dù kĩ thuật có tốt, cũng không ai chịu được con hỗ đói như cô cả.”

Tai của Tô Thính Ngôn bởi vì xấu hỗ mà đỏ ửng lên.

Người đàn ông này, dùng giọng thẳng thắng và nghiêm trang nói những lời như vậy, ngược lại càng làm Tô Thính Ngôn bối rối, ngượng ngùng.

Cô đường đường là cô chủ nhà họ Tô, lại bị một tên đầu bảng như này cười nhạo?

Tô Thính Ngôn liếm môi, “Kĩ năng trong chuyên môn, anh có kinh nghiệm, tôi thì không, vì vậy về mặt này thì anh phải giúp đỡ tôi.”

Lâm Nhứ nhìn cô lắc đầu, lạnh nhạt tiếp tục nhẹ nhàng múc cháo.

Ngược lại Tô Thính Ngôn lại đỏ mặt, “Anh lại chê cười tôi.”

Lâm Nhứ nhìn cô một cách bí ẩn, đột nhiên vươn tay bẹo gương mặt hồng hào của cô.

Tô Thính Ngôn quyết định rồi.

Đầu ngón tay hơi lạnh như vô tình véo, làm cho người khác cảm giác như điện giật, trong lòng bỗng nhiên giật mình.

Lâm Nhứ nhìn vào đôi mắt màu hỗ phách sáng của cô, “Cô thế này rất dễ thương.”

Tô Thính Ngôn chớp mắt, bị ánh mắt của anh nhìn chăm chú như vậy, khiến trái tim nhỏ của cô đập bang bang vô cùng kịch liệt.

Ánh mắt sẽ không di chuyển giống nhau.

Không hỗ danh là người đứng đầu bảng nha, một động tác trêu chọc tùy ý thôi cũng ác như vậy.

Anh thu tay về, tiếp tục nói, “Hơn nữa cô mới làm việc kia nên còn đau, bản thân mình cũng chưa ăn gì, thành thử ăn chút gì đi. Không thì cơ thể không chịu nỗi đâu.”

Tô Thính Ngôn vội cuối đầu, cầm thìa lên.

“Tôi tự làm được, anh không cần giúp đâu.”

Cô bắt đầu ăn từng muỗng từng muỗng.


Vẻ ngoài nhã nhặn.

Anh cuối đầu cong môi lên nhìn cô, dáng vẻ cô thẹn thùng khiến cho khuôn mặt cô tràn đầy mê hoặc, khiến cô mang một tư thái riêng biệt.

Anh nhìn hứng thú vô cùng.

Những món anh làm rất ngon.

Vài năm nay Tô Thính Ngôn ở bên ngoài, cùng sư phụ đi khắp nơi, một lòng chuyên tâm học hành, mọi đau khổ ngọt bùi đều đã nếm qua.

Chẳng nghĩ tới, khi về nhà bữa ăn đầu tiên là do tên đầu bảng này nấu. Trong lòng cô cười khổ, ngẳng đầu nói: “Không ngờ rằng anh nấu ăn lại ngon đến thế.” “Tại sao lại không ngờ được?” Anh là người luôn để ý tới sinh hoạt đời sống, tuy đã lâu không làm một lần, nhưng làm sếp bên phương Tây thì vẫn biết làm Tô Thính Ngôn không hề khách khí nói, “Nhìn anh sinh hoạt xa hoa như này, giống như chỉ thích hửng thụ cuộc sống, không muốn làm.” Ý cô là tôi siêng ăn nhác làm? Lâm Nhứ không biết trong mắt cô ……. mình có một tí xíu ưu điểm gì không. “Cô nghĩ tôi là người như vậy, làm công việc như thế, có phải cô không thích không?” Lâm Nhứ nghiêng đầu qua hỏi cô. Tô Thín Ngôn nói: “Mọi người ăn cũng kiếm tiền bằng công sức của mình, có gì mà khinh thường, anh may mắn được ông trời ban cho chén cơm kiếm sống, hiện tại có nhiều người không cần tiền còn ăn chơi, sống buông thả đâu, so với mấy em gái cấp 3, nghề của anh còn sạch sẽ lắm!” Tô Thính Ngôn vỗ vỗ vai anh, sợ anh tự ti, “Vì vậy anh không cần suy nghĩ nhiều… Hơn nữa lúc anh làm… Chắc sẽ có dùng biện pháp an toàn ha.” Lâm Nhứ không có cùng người khác làm gì cải!

Mà lời này thì anh không biết nên giải thích ra sao.

“Tôi không có đi ra ngoài làm việc đó.”

“Ôi trời, thôi đừng giấu diếm tôi nữa, anh nói thật thì tôi cũng sẽ không xem thường anh. Hơn nữa anh lớn như này, đi làm chính là tạo phúc cho xã hội, mắc gì tôi lại khinh chứ.”

Đã làm người trưởng thành thì không nên nói nữa.

Lâm Nhứ bình tính nói: “Cô ăn cơm trước đi.”

Nghe xong xuống lầu, Lâm Nhứ cảm giác như mình mới bị cô gái nhỏ này tẩy não thành công.
 
Chương 13: Đau lòng cho ngài ấy


Tô Thính Ngôn càng ăn càng thấy ngon, thanh đạm nhưng không nhạt nhẽo, cảm giác ấm áp như thể đã lâu chưa được ăn đồ ngon như vậy.

Chỉ là, anh vẫn ngồi đối diện nhìn như vậy, làm cho người ta cảm thấy có chút xấu hỗ không được tự nhiên.

“Anh nhìn tôi làm gì, anh cũng ăn đi chứ.”

“Không cần, nhìn cô ăn là được rồi.”

FTOItan 27 17 nhìn khó coi lắm sao?” Cô ngước đôi mắt sao nhạt màu mà sáng ngời lên.

“Không có, nhìn đẹp lắm.”

Giọng anh khi nói chuyện mang theo chút ít giọng mũi, tựa như tiếng đàn Cello khẽ ngâm, người nghe là Tô Tô thực sự cảm thấy rất dễ nghe.

Chỉ vài từ đơn giản cũng đã giống như thiêu đốt lòng người rồi.

Ai có thể chịu được chứ.

Tô Thính Ngôn nhìn anh, thầm nghĩ quả thực là cái tên đầu bảng cao cấp. …..

Mà lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Tô Thính Ngôn muốn đứng lên, một tay Lâm Nhứ đã ấn cô xuống.

“Cô cứ ăn của cô đi.”

Ăn ngon như vậy, làm cho người ta không đành lòng quấy rầy.

Đã lâu rồi anh không thấy ai ăn cháo với đồ ăn kèm đơn giản nhất mà cũng có thể ăn thành như vậy.

Cửa mở ra, người bên ngoài kinh ngạc nhìn thấy Lâm Nhứ đã tới trước rồi.

Là Chu Đỉnh.

Anh ta gọi điện thoại nửa ngày không được, bị dọa sợ nên lên đây trước.


“Ai vậy, là dịch vụ chuyển đồ ăn hay chuyển phát nhanh?”

Tô Thính Ngôn đi dép lê bước ra, trên khóe miệng còn có vết cháo hoa, làm cho cái miệng nhỏ nhắn hé ra có chút long lanh nước, chỉ là bộ dáng có chút vô cùng thê thảm, giống như vừa Chu Đỉnh hoảng sợ.

“Thưa ngài, đây là……

Vẻ mặt Lâm Nhứ không thay đồi.

“Không có gì, đang ăn cơm thôi.”

Ăn cơm?

Ánh mắt Chu Đỉnh giống như gặp quỷ, nhìn thoáng qua bộ dáng hai người lúc này, đừng nói với anh ta là ngài ấy, tự mình TU. xuống bếp đấy.

“Tôi vừa mới làm đấy.” Giống như đột nhiên hiểu ý anh ta, Lâm Nhứ thản nhiên bổ sung một câu.

Chu Đỉnh bị dọa đến cằm cũng muốn rớt xuống luôn rồi.

Rồi ngay sau đó lại chợt thấy đau lòng mãnh liệt.

Ở nhà ngài ấy không phải đụng tay vào bát cứ việc gì, đã nhiều năm không vào lại phòng bếp, giờ mới là ngày đầu tiên kết hôn, thế mà lại nấu cơm cho người phụ nữ này!

Người phụ nữ này…… Rốt cuộc có thể chăm sóc đàn ông được không vậy!

Tô Thính Ngôn không hiểu vì sao lại thấy trong ánh mắt người đàn ông mới gặp này đầy vẻ kháng nghị.

Cô kinh ngạc nói, “Đây là?”

“Trợ lý của tôi.”

Thế mà anh ta còn có cả trợ lý?

Tô Thính Ngôn có chút khó hiểu đánh giá qua lại.

“Chỉ là giúp tôi xử lý chút việc vặt xung quanh thôi.”

PO Thế mà anh còn có cả trợ lý, chậc chậc.”

Cô quay sang một bên, nhìn lại vẻ mặt của Chu Đỉnh đang trợn mắt lườm nguýt mình, cười cười, “Không sao, hai người nói chuyện đi, buổi tối tôi sẽ ở lại bệnh viện ngủ cùng với mẹ nên sẽ không quấy rầy hai người đâu.”

Nói xong, Tô Thính Ngôn vội vàng đi vào trước thay quần áo.

Chu Đỉnh nhìn thấy người đã đi rồi, dùng biểu cảm muốn khóc đến nơi nhìn Lâm Nhứ.

“Thưa ngài, sao ngài có thể đi làm máy loại việc như thế này, ngày mai tôi sẽ gọi dì giúp việc qua đây.”

“Không cần, đem công việc gì đó qua đây đi, tạm thời tôi sẽ làm việc ở trong này.”

“Còn nữa, cậu qua bệnh viện kia dặn dò một chút, về chuyện trị liệu của mẹ Tô Thính Ngôn.”
 
Chương 14: Chúng tôi sắp đính hôn


Chu Đỉnh thực sự rất tức giận, người phụ nữ kia không biết từ đâu chạy tới, quá lãng phí cho ngài ấy rồi.

Mà người đàn ông từng thông minh sáng suốt của bọn họ thế mà thực sự bị cô ta…… tóm được rồi sao?

Chu Đỉnh chưa từng gặp qua người phụ nữ nào khiến Lâm Nhứ để tâm đến như thế, vậy mà bộ dạng người phụ nữ kia còn không có tí ti nào biết vinh hạnh.

Cho nên, trong lòng Chu Đỉnh càng cảm thấy bắt mãn với cô.

Tô Thính Ngôn thay quần áo đi tới bệnh viện.

Bệnh của Cố Chân Chân thực sự nghiêm trọng.

Cô đi ra nhìn, mỗi ngày Cố Chân Chân đều đang cố gắng chống đỡ, nhưng bà vẫn còn cứu được.

Tô Thính Ngôn nắm tay bà ấy, vẫn luôn ở bên cạnh trông coi.

Phòng bệnh ICU không có giường phụ, cô ngồi trên chiếc ghế lạnh như băng ở bên ngoài, đang nhìn thì thấy Tô Khuynh Tình không biết đã tới từ khi nào ở bên ngoài, chậm chằm nói, “Chị, bên cạnh có phòng, chị qua đó ngủ trước đi.”

Tô Thính Ngôn cười nói, “Nơi này không có ai, bây giờ mẹ tôi cũng không nghe thấy, cô không cần phải đóng kịch.”

Vẻ mặt dịu dàng đau xót trên mặt Tô Khuynh Tình chậm rãi rơi rụng rồi trở thành hờ hững.

“Chị, sao chị lại không tin, em là vì tốt cho chị mà.”


“Rồi, tôi tin, nếu cô buông tha Lâm Cảnh Trăn, còn chủ động khiến ba viết thư chuyển nhượng cổ phần cho tôi, không cần mỗi ngày nói tốt với tôi, tôi sẽ lập tức tin ngay.”

Tô Khuynh Tình cười nói, “Chị, chị đừng ngây thơ nữa, Cảnh Trăn sẽ không quay lại bên cạnh chị đâu, người anh ấy yêu là em.

Tô Thính Ngôn thấy rất rõ.

Cô biết dù thế nào Tô Khuynh Tình cũng sẽ không bỏ qua Lâm Cảnh Trăn.

Tuy rằng trong lòng có khó chịu, có chua xót, nhưng mà, nếu Lâm Cảnh Trăn đã muốn phản bội cô, cô cũng không có hứng thú đi cướp người về, bây giờ chẳng qua chỉ là một câu nói thôi mà.

Dù sao cũng đã biết Tô Khuynh Tình đang diễn trò.


“Chị, tuy là lúc trước chị làm mất đứa nhỏ(con?) của mẹ em, còn hại bà cả đời không thể mang thai nữa, nhưng mà, em thật sự không hận chị, chỉ là, hiện tại mắt dì cũng không nhìn thấy gì, chị cũng không tìm thấy người, cứ tiếp tục chữa trị cho bà ấy, không bằng chị từ bỏ đi, ba nễ tình thấy chị nghe lời như vậy, có lẽ còn có thể bồi thường một khoản cho chị, đều là người nhà họ Tô, ba sẽ không nhìn chị lưu lạc đầu đường đâu.”

Tô Thính Ngôn đứng lên, chậm rãi nhìn cô ta, “Cô đặc biệt tới đây làm thuyết khách à.”

“Không phải đâu chị, lần này mẹ em cũng bị chị làm cho tức giận đến nằm viện, ở ngay bên cạnh chỗ này.”

“Ò, bị tôi làm cho tức giận. …… Vẫn là lo tôi làm gì đó ở trong này, đặc biệt đến xem mưu kế của tôi sao?” Tô Thính Ngôn cười nhẹ nhàng, tuy rằng khuôn mặt mang theo ý cười nhưng đáy mắt vẫn trong veo.

Tô Khuynh Tình ghét nhất cái bộ dạng ‘vẫn luôn là con gái nhà họ Tô’ như thế của cô, cái bộ dạng từ trên cao nhìn xuống, đáng tiếc, Tô Thính Ngôn có lợi hại đến thế nào, có người mẹ bảo vệ cô ta thế nào. …..

Bây giờ mọi thứ của Tô Thính Ngôn còn không phải là của cô ta rồi sao.

Tô Thính Ngôn sửng sốt.

“Có thể phẫu thuật sao?”

“Bọn họ cảm thấy có thể thử một lần.”

“Thật tốt quá.”

Tô Thính Ngôn cảm thấy đây quả thực là niềm vui bất ngờ ngoài ý muốn.

“Bởi vì ca hẫu thuật này có chút đặc thù nên bệnh viện đã chuẩn bị một phòng bệnh VỊP cho cô, cô chuẩn bị một chút.”
 
Chương 15: đắc tội nhân vật lớn


“Phòng bệnh VỊP? Tại sao?”

“Một số bác sĩ quốc tế nỏi tiếng đã được mời từ nước ngoài về đây, nên bệnh viện rất xem trọng ca mổ này.” Bác sĩ cười qua loa giải thích.

Tô Thính Ngôn cảm thấy có chút nghỉ ngờ.

Tô Khuynh Tình cảm thấy hết sức kinh ngạc: “Ai bảo các anh sắp xếp bác sĩ này vậy.”

Bác sĩ nhìn Tô Khuynh Tình nói, : “Đây là do ban lãnh đạo sắp xếp, tôi không thể nói được.”

Bỗng nhiên mặt Tô Khuynh Tình ngưng trọng lại, “Tôi đã xem qua bệnh của dì ấy, không thể nào phẫu thuật được, sao có thể sắp xếp như vậy được chứ.”

Tô Thính Ngôn đi ngang qua, cố ý đụng trúng Tô Khuynh Tình, “Tránh ra nào, tôi đang vội khuân vác đồ đây.”

“Chị….” Tô Khuynh Tình đau nhói khi bị đụng phải, nhìn Tô Thính Ngôn đang rời đi một cách tức giận.

Phòng VIP bệnh viện thật sự rất lớn.

Thế nên Tô Thính Ngôn có thể ở bên giường vào buổi tối, mà không cần phải ngồi trên mặt ghế lạnh buốt cả đêm.

Tô Thính Ngôn cẩn thận đắp chăn, giọng nói dịu dàng, “Mẹ ơi, có lẽ đến ông trời cũng không quen nhìn mẹ con ta bị người khác khinh thường.”

Tô Khuynh Tình lén lút nhìn vào bên trong, thấy phòng bệnh sang trọng, còn có các bác sĩ y tá nhiệt tình chăm sóc thì hết sức kinh ngạc.

Lại Mỹ Lâm hơi bất ngờ, đây chính là bệnh viện tư nhân xa xỉ nhất Kyoto, khu VỊP có giá hàng chục nghìn đô một đêm.

Tô Thịnh Quốc ở một bên thấy, thản nhiên nói, “Khuynh Tình, tìm Lâm Cảnh Trăn nói một tiếng,để người ta sắp xếp cho mẹ con phòng VỊP.”

Lại Mỹ Lâm ở một bên nghe xong lúc này mới cảm thấy hài lòng đôi chút.

“Anh ta chỉ cần đối xử tốt với mình là được rồi, không cần đến mức sắp xếp luôn cho Tô Thính Ngôn đâu, cũng không nghĩ mà xem, buổi tối cô cũng còn cần người ngủ cùng ấy, Khuynh Tình, anh ta mà chịu để tôi ngủ cùng 1 giường với cô sao.”

Lúc trước Tô Khuynh Tình không dám hỏi như vậy, còn bây giờ vội vàng đi qua hỏi tại sao Lâm Cảnh Trăn lại sắp xếp như vậy.

Lâm Cảnh Trăn kinh ngạc nói, “Anh đâu có sắp xếp như vậy đâu… Bệnh viện này có tất cả 10 phòng VỊP, ngày thường chỉ để trống, không cho thuê, được rồi, để anh đi hỏi một chút xem Sao.”

Tô Khuynh Tình vội vàng đi theo.

Trong lòng có chút bất an, nói: “Thôi không sao, mẹ của em cũng không phải bị bệnh nặng gì, ba chỉ không muốn mẹ tức giận, dì Cố bị bệnh nặng hơn nên ở đó cũng phải thôi.”

“Không sao đâu.” Lâm Cảnh Trăn không muốn Tô Khuynh Tình bị phân biệt đối xử.

“Nhưng không có nghĩa nó không được cho thuê.”

“Không cho người ngoài thuê, nếu anh đi thì họ sẽ cho chút mặt mũi thôi.” Lâm Cảnh Trăn nói.

Mặt Tô Khuynh Tình mang vẻ tự hào, “Vậy sao, hay rồi… Cảnh Trăn, có anh thật may quá đi.”

Song bên trong viện trưởng đang nghe điện thoại.

“Vâng, vâng, thưa cậu, cậu yên tâm chuyện này tôi đã sắp xếp xong rồi.”

Viện trưởng buông điện thoại ra, lau mồ hôi.

Họ không biết từ khi nào, mà bệnh viện này lại xuất hiện một nhân vật lớn như vậy, Vừa nãy Chủ Đỉnh cấp dưới của Lâm Nhứ tự mình gọi đến, bọn họ mới biết được mình xém gây ra chuyện lớn.

Tô Khuynh Tình ở phía sau vội vàng níu Lâm Cảnh Trăn.

Nhưng việc Tô Thính Ngôn ở phòng VỊP, còn bọn họ chỉ có thể ở phòng thường, trong lòng tuy không thoải mái, cũng không dám nói ra.

Viện trưởng lắc đầu đi nhanh hơn.

Người đằng sau không hiểu hỏi, “Viện trưởng… Còn phòng mà, tại sao lại nói như vậy…”

h “Xuyt, trợ lí Chu đã cô ý dặn dò, bọn họ dám đắc tội Lâm Nhứ…

Bị vậy cũng đáng đời thôi.”
 
Chương 16: Nào là mèo, chó…


Tuy đêu là cùng thuộc tập đoàn, nhưng Lâm Nhứ chính là người đứng đầu của tập đoàn Lâm Vũ, nên Lâm Cảnh Trăn chẳng là cái đỉnh gỉ gì hét.

Dám cả gan đắc tội với Lâm Nhứ đúng là tự mình đi tìm cái chết.

Lại Mỹ Lâm nghĩ rằng sẽ được chuyển tới phòng VIP nhưng khi biết không được, trên mặt lập tức không ổn.

Lâm Cảnh Trăn cũng không biết tại sao.

“Bởi vì gần đây số lượng người bị bệnh trong bệnh viện khá nhiều…”

“Đây chính là bệnh viện của nhà con mà.”

Vẻ mặt Lại Mỹ Lâm không hài lòng.

Trên mặt Lâm Cảnh Trăn tràn ngập nét áy náy.

Tô Khuynh Tình vội vàng nói, “Mẹ, không phải mẹ muốn xuất viện sớm sao, những phòng kia… đều dành cho người bệnh nặng.”

Lại Mỹ Lâm nhìn ra bên ngoài, có một nhóm người giúp Tô Thính Ngôn vận chuyển đồ đạc của Cố Chân Chân đến chỗ khác, trong lòng tức tối.

Bên ngoài, Chu Đỉnh ở phía sau quan sát, cố ý nói, “Nhanh lên, phụ cô Tô vận chuyển đồ đi, phòng ở đây quá tệ, gì mà mèo chó tứ tung hét, bệnh viện vậy mà dám sắp xếp như thế.”

Bên trong Lại Mỹ Lâm tuy không thấy người, nhưng lại nghe được giọng nói rõ ràng, tức giận liền ngẳng đầu lên.

“Bên ngoài là ai đang nói chuyện, nào là mèo,… chó, rốt cuộc là đang nói ai?”

Lâm Cảnh Trăn đứng lên, lập tức đi ra ngoài.

Tô Khuynh Tình nhìn theo, vội vàng đi ra ngoài cùng.


Trong đây ai ai cũng tức, nhưng không có biện pháp nào cả.

Thật ra Chu Đỉnh không muốn đến, nhưng tiếc là, tiên sinh nhà họ không đến được nên hắn phải đến.

Không quan tâm là Tô Thính Ngôn không tốt điểm nào, nhưng hiện giờ đã là Thiếu nãi nãi nhà hắn, không kẻ nào có thể khinh thường được.

Buổi tối Tô Thính Ngôn ở lại đây.

Khi biết được rằng mẹ mình có thể phẫu thuật được, cuối cùng Tô Thính Ngôn cũng đã có thể ngủ một giấc ngon lành.

Khi tỉnh dậy nhìn thấy Lâm Nhứ ở bên cạnh từ lúc nào không hay.

Anh ngồi ở một bên, chống cằm vào tay, nghiêng đầu, chân bắt chéo vào nhau, tư thái tôn quý, giống như một quý tộc thượng lưu.

Cuối đầu ôn nhu nhìn Tô Thính Ngôn.

Tô Thính Ngôn liền ngồi dậy.

“Sao anh lại tới đây?”

“Ngủ ở bệnh viện không thoải mái đâu, lần sau em về nhà ngủ đi, tôi ở đây giúp em canh cho.”

Thấy cô đã tỉnh, anh mở hộp cơm ra.

Tô Thính Ngôn thấy hộp cơm toàn những món ngon.

“Đây là…”

“Mua cho em đồ ăn sáng đấy, đi rửa tay, sau đó tới đây ăn đi.”

Gần đây toàn thấy nét mặt lạnh lùng. Mà hôm nay mới buổi sáng đã tắm gió xuân, Tô Thính Ngôn không biết giờ trong lòng mình có cảm giác gì nữa.

“Cái này…”

Chiếc Rolls-Royce kia mới tinh, khiến cho người khác mới nhìn đã cảm thấy đắt đỏ.

Mà anh kéo cửa kính xuống, không chút nào không hợp đạo lý cười và nói, “Lên xe.”

Được rồi được rồi, đây không phải là tiền của cô, không phải là tiền của cô Tô Thính Ngôn đi lên xe.

Lúc này, ở đằng sau…

Tô Khuynh Tình kéo Lâm Cảnh Trăn, nói, “Hình như em vừa thấy Tô Thính Ngôn lên chiếc xe đó.”
 
Chương 17: Rốt cuộc là cậu tìm người đàn ông nào


Tô Khuynh Tình cảm giác mình không nhìn lầm, nhưng nghĩ kĩ lại thì thực sự không thể có khả năng đó, nhìn chằm chằm bên kia, mãi cho đến chiếc xe sang trọng kia rời đi xa mới thu mắt lại.

Tô Thính Ngôn ở trên xe cũng không dám hỏi cái xe này bao nhiêu tiền.

Chẳng qua, ngồi trên xe đất tiền thực sự rất thoải mái, tâm trạng của cô hôm nay không tệ lắm, hiếm khi không tức giận.

Vuốt chỗ ngồi, nhìn Lâm Nhứ ở bên cạnh lưu loát cầm lấy tay lái, chăm chú nhìn về phía trước, mặt nghiêng sắc sảo rõ ràng, đường nét cực kỳ đẹp.

Không nhịn được mà chống cằm, nhìn nhiều thêm máy cái.

Ánh mắt Lâm Nhứ nhìn qua.

“Tâm trạng của cô hôm nay có vẻ không tệ.”

Mặc dù ngày thường cô vẫn luôn tỏ ra thờ ơ dửng dưng, nhưng trong ánh mắt có ánh sáng, cũng không lừa được ai, đáy mắt cô bây giờ còn mang theo ý cười, khiến đôi mắt hạnh xinh đẹp hiện lên vẻ sáng ngời như sao.

“Đúng vậy, bệnh viện bỗng nhiên nói rằng mẹ tôi có thể phẫu thuật, còn gọi bác sĩ giỏi nhất từ nước ngoài, trước đó tôi còn nghĩ rằng có lẽ đã không còn hi vọng rồi, nhưng mà ông trời vẫn còn có mắt, biết mấy con người hèn hạ kia còn chưa bị trừng trị, mẹ tôi vẫn chưa thể chết được.”

Lâm Nhứ cười, “Vận may của cô không tôi.”


“Đúng thé, thầy tôi cũng nói bát tự của tôi tốt, tương lai rộng mở, tôi còn luôn nói ông ấy là tên lừa bịp, lừa gạt tôi, bây giờ nghĩ lại, cũng có chút có lý.”

“Thầy của cô?”

“Đúng vậy, trước đây vì để tôi yên tĩnh lại một chút, mẹ tôi đã ném tôi lên núi bái thầy.” Nghĩ đến thời gian ở trên núi, mười năm mà như một ngày, trôi qua rất nhanh, cũng giống như rất chậm.

Anh nhìn ánh mắt trong veo của cô, phủ một tầng mù sương, hỏi, “Trên núi sao?”

“Đúng vậy. . .” Cô lắc đầu, không để cho mình nghĩ lại nữa, “Thầy tôi tự xưng là thế ngoại cao nhân(2), người không biết sẽ nói ông ấy là kẻ lừa đảo bịp bợm, chẳng qua quái vật già này cũng thực sự có chút bản lĩnh, phần lớn thời gian mấy năm nay đều ở trên núi, thỉnh thoảng đi ra ngoài dạo chơi làm người chữa bệnh, thuật chữa bệnh của ông cũng được, người khác cũng gọi ông là thầy thuốc kỳ quái, tiếc là không xuống núi nên anh cũng không biết đâu.”


Anh nghe thấy vậy thì ngoảnh đầu nhìn cô, được một lúc lâu, rồi mới nói như có thâm ý, “Xem ra mấy năm đó có rất nhiều chuyện cũ rồi.”

“Ai mà không có chuyện cũ chứ, anh nghĩ đi, anh đi làm nhiều năm như vậy, hẳn là cũng có rất nhiều chuyện cũ phải không, làm thế nào mà ngày xưa lại chọn ngành này này nè, rồi làm sao mà từ một nhân viên phục vụ nho nhỏ trở thành cái tên đứng đầu bảng ngành nè, chắc chắn cũng là một câu chuyện vô cùng chua xót chứ gì nữa.”

“Được rồi, sắp đến nơi rồi, một lúc nữa tôi sẽ tới đón cô đi ăn gì đó.”

Lâm Nhứ không muốn lại tiếp tục cái đề tài này nữa.

“Làm. . . Nhân viên phục vụ.”

“Nhân viên phục vụ là cái gì. Người bán hàng sao?”

“Coi như. .. cũng đúng.”

Lâm Tích Bạch vừa nhìn cái vẻ mặt này của cô đã cảm thấy không ổn.

” Tô, Thính, Ngôn, cậu nói rõ ràng cho tớ, rốt cuộc anh ta làm cái gì!”

“Được rồi được rồi. .. là nhân viên phục vụ của… .. White Horse Club.”
 
Chương 18: Tình người ấm lạnh


Tô Thính Ngôn muốn ôm đầu chạy trốn như chuột.

“Cậu… cái gì? Tô Thính Ngôn! Cậu tìm một tên trai bao!”

“Đầu bảng, đầu bảng, người ta đã là hàng đầu trong ngành, không thẻ coi là trai bao bình thường được!”

Có thế nào Lâm Tích Bạch cũng không tin nồi, thế mà cô lại tìm một anh trai bao về làm chồng.

Nhưng Tô Thính Ngôn lại không muốn tiếp tục dông dài chủ đề này, nói thẳng với Lâm Tích Bạch.

“Chúng ta làm việc chính đi, không phải hôm nay còn muốn đi đòi nợ à.”

Tô Thính Ngôn kéo bạn đi.

“Ơ, cậu còn chưa nói với tớ cho ra nhã…”

Đến khi tới ngoài cửa một khách sạn.

Lâm Tích Bạch nhìn Tô Thính Ngôn, “Cậu định vào thật hả?


Cái tên bên trong này là lão yêu râu xanh có tiếng đấy, tớ đã điều tra được rồi, hễ rỗi ra là lão lại đặt một căn phòng cố định ở đây, nhưng vẫn chưa dám bảo cậu tới.”

Trong này là một cổ động lớn của nhà họ Tô.

Trước kia thái độ của ông ta với Cố Chân Chân cũng rất cung kính.

Song giờ cố chân chân ngã bệnh, đám cổ đông đua nhau lũ lượt phản bội.

Tô Thính Ngôn đã lần lượt gọi điện cho từng người, tình người ấm lạnh một lượt là trông hết, trong số ấy không một ai chịu nghe máy.


Tô Thính Ngôn không bỏ cuộc, hôm nay lại còn định sẽ lần lượt gặp mặt những người này.

Lâm Tích Bạch hỏi thăm giúp cô rất lâu, rốt cuộc nghe ngóng được thông tin của người này.

Tô Thính Ngôn cười đè chặt vai cô ấy, “Mẹ tớ chỉ có một đứa con gái là tớ, tớ không đi, chẳng lẽ trơ mắt nhìn công sức trả giá của mẹ những năm qua bị nước cuốn trôi đi mát?”

Lâm Tích Bạch biết cũng không còn cách nào, “Tớ vào với cậu.”

Nghe tiếng la, phục vụ nhìn sang, chạy ngay tới.

Đúng là hai người họ lén lút vào đây.

Phục vụ nhìn hai người, lập tức đuổi ngay ra ngoàii.

*Đi ra ngoài, ra ngoài ngay, đây là nơi các cô có thể tới được hả, cũng không nhìn lại xem đây là nơi thế nào.” Mấy phục vụ nhìn hai cô gái trẻ.

“Mắc gì bọn tôi không thể là hội viên, các người đừng đánh tôi chứ tôi nói cho các người biết.” Tô Thính Ngôn hừ nói.

“Nhìn đã biết không phải người có tiền rồi, ai biết các cô vào đây có phải để chèo kéo đại gia hay không, loại đàn bà như các cô bọn tôi thấy nhiều rồi.”
 
Chương 19: Xem thường ai đó


Lâm Tích Bạch tức giận nói, “Đám các người lại mắt chó mà đòi coi thường người! Chỗ này sớm muộn cũng phải đóng của.”

“Chỗ bọn tôi mở ra không phải là cho đám người như các cô, hừ.”

Hai người bị xô đẩy, khi đã sắp bị đẩy ra ngoài, Vương Tông Thịnh bỗng lên tiếng bảo ngừng. Ông ta cười cười, vuốt tóc, đi tới bên cạnh Tô Thính Ngôn, “Thói đời giờ chính là như thế, hai ngày nữa là em gái cô sẽ đính hôn, tự cô nhìn rồi chọn đi… Dù sao đây cũng chẳng phải lần đầu, còn cần để ý gì nữa.”

Tô Thính Ngôn cười lạnh nhìn ông ta, “Chú Vương, hồi bé ông còn tới nhà tôi thăm tôi đấy, tuổi tôi cũng xấp xỉ tuổi con gái ông, tại sao ông lại không biết xấu hỗ vậy?”

Vương Tông Thịnh bật cười ha hả, “Bây giờ cô không so bằng em gái mình, cô ả có danh tiếng tốt, chẳng mấy nữa sẽ bay lên thành mợ Lâm, còn với cái thanh danh như của cô đây, trừ tôi ra, còn ai giúp cô nữa? Cho dù bây giờ cô đi học em gái mình, mồi chài đàn ông, cũng không thể có tuyệt kĩ mồi được gã đàn ông giỏi giang cỡ như Lâm Cảnh Trăn đâu, không bằng hãy ngoan ngoãn…”

Tay ông ta lướt dọc gò má Tô Thính Ngôn một cách mập mò, đúng lúc ấy bỗng cảm thấy một người phăm phăm bước tới đầy mạnh mẽ, tóm chặt tay ông ta.

*Ai?” Vương Tông Thịnh tức giận quát, ngẳng đầu lên, khi nhìn thấy gương mặt của Lâm Nhứ thì không khác gì trông thấy Diêm vương, giọng nói tức thì biến đổi.

“Lâm… Lâm…”

Những phục vụ phía sau đều hoảng sợ.

“Anh là ai thế hả, nơi này là khách sạn năm sao đấy, nơi này…”

Lời chưa nói hết, Chu Đỉnh đã ném ngay một tắm thẻ vàng ra.

Khách sạn năm sao thì đã thế nào, coi thường ai thế hả, đúng thật là.

Phục vụ nhìn tắm thẻ vàng kia, lập tức ngậm miệng.

Thẻ này không chỉ là thẻ hội viên mà còn là thẻ vàng, cả khách sạn của họ tổng cộng chỉ mới đưa ra mấy tắm cả thảy… Người được nhận thẻ không chỉ mỗi cụm “có quyền thế” là có thể miêu tả hết.

Vương Tông Thịnh ngã ngồi dưới đắt.

Tô Thính Ngôn ngẳng đầu, ngạc nhiên nhìn anh, “Sao anh lại.”

Lâm Nhứ nói, “Có bị thương không?”


Tô Thính Ngôn vẫn đang chìm đắm trong hành động anh hùng cứu mỹ nhân đẹp trai ngời ngời của anh ban nãy, không thể thoát khỏi.

Người đàn ông này, anh luôn tới vào thời điểm chính xác, khiến lòng người sinh ra một cảm giác khó mà nói rõ được.

“Không.” Cô lắc đầu.

Gã đàn ông như vậy vẫn chưa làm cô bị thương được.

Lâm Nhứ nhìn cô, “Cô không cần tìm ông ta, tôi hỏi thử rồi, tên Vương Tông Thịnh này đã phản bội mẹ cô từ lâu, ông ta là người của Lại Mỹ Lâm.”

Tô Thính Ngôn mới bừng tỉnh, ngạc nhiên ngắng đầu, “Sao các anh lại ở đây?”

Lâm Nhứ mỉm cười, “Ra ngoài xông xáo, có chỗ nào không quen mấy người bạn.”

Tô Thính Ngôn bừng hiểu, hóa ra là có người quen ở đây, vậy thì đúng là muốn làm gì cũng dễ.

Tô Thính Ngôn thuận miệng gọi Lâm Tích Bạch bên cạnh.

“Đi thôi chứ.”

Lâm Tích Bạch đã đứng trơ như trời trồng một bên từ lúc nào, ngơ ngác nhìn Lâm Nhứ nho nhã cao quý.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top