Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cực Phẩm Chiến Long

Chương 40: C40: Lý quân lấy khăn ăn lau miệng


"Hả?"

Lý Quân kinh ngạc nhìn Nam Cung Tuyết.

Mặt của Nam Cung Tuyết lúc này nóng bừng, tất cả khí chất cùng sự tự tin trước đây đều không còn nữa. Cô không dám nhìn thẳng vào mắt Lý Quân, cứ cúi đầu không ngừng lùa cơm vào miệng.

Sau khi dùng bữa xong, Nam Cung Tuyết thêm tài khoản chat của Lý Quân, lưu lại số điện thoại nhưng lại không cùng Lý

Quân rời đi.

“Em có một người bạn cũng đang ăn ở nhà hàng này, em đi tìm cô ấy chút ạ” Nam Cung Tuyết nói.

“Được, vậy tôi đi trước đây.” Lý Quân lấy khăn ăn lau miệng.

Thực lòng mà nói thì bữa ăn này thoải mái hơn nhiều so với bữa ăn ở nhà cô của anh.

Sau khi đi ra khỏi phòng riêng, Lý Quân bất giác ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang trên tầng hai.


Khi bước vào, anh đã có cảm giác như có ai đó đang lén lút theo dõi mình nhưng lại không có cảm giác thù địch. Bây giờ nghĩ lại, chắc hẳn là người bạn mà Nam Cung Tuyết đã nói.

Anh không để ý nữa mà đi thẳng ra ngoài.

Phía bên kia, cô gái xinh đẹp đứng ở cầu thang nhịn không được võ vỗ ngực.

“Quả nhiên đúng như lời Tiểu Tuyết nói, người này có kỹ năng quan sát nhạy bén thật. Mình đã nấp kỹ nhưng vậy mà suýt nữa đã bị phát hiện ra.”

Đúng lúc này Nam Cung Tuyết bước tới.

“Thục Ninh, như thế nào? Có phải anh ấy rất đẹp trai không?”

Loan Thục Ninh lắc lắc đầu: “Tôi không thấy anh ta đẹp trai chỗ nào. Nhưng người đàn ông này đùng là có chút nguy hiểm nha”

“Hơn nữa cậu có bao giờ nghĩ rằng anh ta đang cố tình tiếp cận cậu không?”

“Không thể nào.” Nam Cung Tuyết lập tức lắc đầu.


“Lúc đó mình đến Sở Châu, đó là một quyết định hoàn toàn ngẫu hứng, anh ấy không thể sắp xếp biết trước tất cả những điều này.”

Loan Thục Ninh thở dài một cái:

“Cho dù là vậy đi thì cậu và anh ta cũng không thích hợp. Có thể là anh ta có chút quyền lực ở Sở Châu đi, nhưng gia tộc của cậu khác với những gia tộc khác. Cho dù là quyền lực nổi bật nhất ở Sở Châu đi chăng nữa thì cũng không xứng với cậu.”

“Hơn nữa, nếu cậu thực sự ở bên anh ta, có lẽ là đang làm hại anh ta đó.”

Nghe vậy, khuôn mặt xinh đẹp của Nam Cung Tuyết hơi tái đi. Nhưng rất nhanh lại nói một cách kiên quyết:

“Hạnh phúc của bản thân nhất định phải do chính bản thân mình nắm giữ. Cùng lắm thì mình sẽ rời khỏi gia tộc Nam Cung thôi.”

“Cậu...”

Loan Thục Ninh bất lực nhìn người bạn thân nhất của mình, chỉ có thể thở dài.

Cô ân cần khuyên nhủ: “Tiểu Tuyết, trong những gia đình quý tộc kia cũng có rất nhiều chàng trai tốt, cậu không cần chỉ vì một lần anh hùng cứu mỹ nhân mà giao phó hạnh phúc cả đời của mình cho anh ta đâu.”

"Có thể hiện tại cậu chỉ là nhất thời xúc động, nhưng sau này cậu sẽ hiểu, nôn đăng hộ đối - bốn chữ này thực sự rất quan trọng...”

Khi Lý Quân bước ra khỏi nhà hàng, anh nhìn thấy một chiếc xe thể thao đang lao vút đi.
 
Chương 41: C41: Đúng vậy


Cố Nghiên đang vẫy tay với chiếc xe thể thao, có lẽ là vừa mới tiễn Đường Trúc ởi.

Khi cô quay lại thì nhìn thấy Lý Quân, khuôn mặt lập tức sững sờ.

“Ông chủ, anh cũng ở đây à?”

“Đúng vậy!”

Lý Quân gật đầu: “Nghe nói công ty đang gặp chút khó khăn đúng không?”

"Ông chủ, anh... biết rồi à” Cố Nghiên vội vàng nói: “Nhưng ông chủ yên tâm, chuyện này tôi sẽ nhanh chóng giải quyết xong. Nhất định sẽ không làm chậm tiến độ của dự án”

Cố Nghiên là một người phụ nữ rất bản lĩnh, cô sợ sự việc này sẽ để lại hình ảnh vô dụng của mình với Lý Quân.

“Không phải, tôi không có ý gì, nhưng mà khi cô đi gặp ông chủ công ty đó, tôi muốn đi cùng cô.

“Còn nữa, sau này đừng gọi tôi là ông chủ, cứ gọi tôi là Lý Quân được rồi.”


“Được ạ.” Cố Nghiên gật đầu.

“Vậy Lý Quân, tôi đi trước đây." Cố Nghiên nói.

Vừa rồi Đường Trúc để lại cho cô số điện thoại và địa chỉ của vị sư phụ kia, cô rất nóng lòng muốn đến thăm hỏi.

Ngày mai đã phải đàm phán với công ty kia rồi.

Nhìn thấy Cố Nghiên chuẩn bị rời đi, Lý Quân vội vàng nói: “Chờ một chút... Cô lái xe chở tôi về nhà giúp đi.”

“Được, được ạ.” Cố Nghiên gật gật đầu.

Nam Cung Tuyết và Loan Thục Ninh từ phòng bếp đi ra, vừa lúc nhìn thấy Lý Quân ngồi trên xe Cố Nghiên rời đi. Đọc 𝒕𝙧𝘂𝐲ện 𝒕ại _ 𝑻RU𝑀𝑻RUYỆ 𝑁.V𝑁 _

“Đó không phải là người trong lòng của cậu sao?”

Loan Thục Ninh cố ý nói: “Xem ra là nhân duyên với phụ nữ của anh ta không tồi.”


Nam Cung Tuyết ngầm đồng tình gật đầu: “Vậy thì tôi phải nhanh lên, nếu không anh ấy sẽ bị người khác cướp mất”

"..."

Loan Thục Ninh có chút bất lực.

Thế giới này thật sự điên rồi, Nam Cung đại tiểu thư lại sỉ mê một người đàn ông như vậy.

Nếu như bị tên thiếu gia nào trong giới biết chuyện này, sợ là sẽ bị sốc há hốc mồm.

Khi Lý Quân trở về biệt thự, anh gọi điện cho Lương Dũng để điều tra những việc gần đây của tập đoàn Quân Lâm.

Hiệu suất làm việc của Lương Dũng vẫn rất nhanh, chưa đầy một giờ, anh đã đưa thông tin đến trước mặt Lý Quân và giới thiệu:

“Công ty đối phó với tập đoàn Quân Lâm tên là công ty Thịnh Thế, không chỉ xử lý các dự án xây dựng khác nhau mà còn liên quan đến giải trí, câu lạc bộ, hậu cần và nhiều ngành công nghiệp khác.”

"Hơn nữa, đằng sau công ty Thịnh Thế này là gia tộc họ Vương ở Bắc Kinh. Bắc Kinh là nơi tập hợp các gia đình quý tộc, ngọa hổ tàng long. Nhiều thế hệ liên hôn, mối quan hệ giữa những gia đình quý tộc đó rất phức tạp, năng lực cũng vô cùng mạnh mẽ. Bình thường thì không ai dám đắc tội với những công ty có thế lực phía sau ở Bắc Kinh”

Lý Quân nhìn thông tin này, trầm tư suy nghĩ.

Trước đây, lúc ở trong tù có một số người thuộc các gia đình quý tộc ở Bắc Kinh.

Trong số họ có một tên béo, đặc biệt giỏi nịnh nọt, lúc đó còn nịnh anh rất thoải mái.
 
Chương 42: C42: Ngô đại sư lắc đầu


Người ta đồn rằng hắn là người thừa kế của một gia tộc đặc biệt lớn.

“Thằng nhóc đó ra tù đã được một năm rồi, không biết bây giờ nó thế nào rồi."

Sáng sớm ngày hôm sau.

Lý Quân đến dưới lầu tòa nhà Tập đoàn Quân Lâm nhưng không đi lên.

Cố Nghiên nhanh chóng biết tin, đạp giày cao gót chạy tới.

“Ông chủ, anh đến rồi, sao không lên đi, văn phòng của anh đã phủ đầy bụi bặm luôn rồi”

“Việc của công ty giao cho cô là được rồi. Ông chủ như tôi chỉ cần đếm tiền, có đến công ty hay không cũng không quan trọng.”. Truyện Lịch Sử

“Còn nữa, hôm qua không phải đã bảo cô gọi là Lý Quân sao? Đừng gọi tôi là ông chủ, ông chủ nữa, gọi tôi già đi luôn rồi này.” Lý Quân mỉm cười.

Qua sự việc lần này, Cố Nghiên gặp chuyện đều cố gắng hết sức để tự mình giải quyết vấn đề, không làm phiền sếp. Điều đó cho thấy cô là người có trách nhiệm, điều này khiến Lý Quân xem trọng cô hơn.


“Được... Lý Quân” Cố Nghiên có chút không quen.

“Xe và người đều đã chuẩn bị sẵn sàng, Ngô sư phụ cũng đến rồi, hiện tại đang ở trong phòng khách, có thể xuất phát bất cứ lúc nào."

“Ngô sư phụ?”

Lý Quân lúc này mới nhớ ra rằng ngày hôm qua Cố Nhiên đã nhờ Đường Trúc liên lạc để tìm một cao thủ đi kiểm soát tình hình.

“Vậy thì xuất phát thôi.”

“Được”

Cố Nghiên gọi điện đi, rất nhanh liền có mấy chiếc xe thương mại lái ra khỏi bãi đậu xe của công ty.

Một chiếc xe thương mại dừng trước mặt hai người họ. Tài xế vội vàng bước xuống xe mở cửa.

“Cố tổng, mời lên xe.”

Người tài xế kia không biết Lý Quân, nên cũng không biết phải xưng hô thế nào.

“Được”

Cố Nghiên làm ra động tác mời.

Lý Quân liền lên xe trước.

Tài xế có chút kinh ngạc, không biết chàng trai trẻ này có thân phận gì.

Sau khi Lý Quân đi vào, Cố Nghiên cũng nhanh chóng theo sát lên xe.

Trong xe có một người đàn ông trung niên có bộ râu dài ngồi trong xe, mặc quần áo truyền thống, đang nhắm mắt.


Khi Lý Quân lên xe, ông mở mắt ra hỏi: “Cố tổng, vị này là?”

Không đợi Cố Nghiên đáp lại, Lý Quân đã lên tiếng trước: “Tôi là vệ sĩ của Cố tổng.”

“Vệ sĩ?”

Người đàn ông trung niên cẩn thận nhìn Lý Quân lần nữa, sau đó mới hừ nhẹ một tiếng:

“Không có vết chai trong tay, mắt không có thần, bước đi nhẹ nhàng, lỏng lẻo, người như vậy sao có thể làm vệ sĩ được? Bây giờ lừa tiền dễ dàng như vậy rồi sao?”



Lý Quân không đồng tình nói: "Ông nói không đúng, ông không biết mức cao nhất của võ thuật là trở về trạng thái ban đầu sao? Ông có hiểu về cơ bản không đó?”

“Cậu dám nói nhảm về võ thuật Trung Hoa trước mặt tôi? Một tên nhãi lại dám múa rìu qua mắt thợ.”

Ngô đại sư lắc đầu, vẻ mặt khinh thường.

“Lão phu đã luyện quyền ba mươi năm mới có thể đạt tới Minh Kinh đỉnh phong. Cậu mới bao nhiêu tuổi, dám nói mình đã đạt đến trạng thái thượng đẳng, trở về bản chất ban đầu, thật buồn cười.”

Cố Nghiên nghe vậy trong mắt có chút ngưỡng mộ, nói: “Hôm qua lúc tôi đến mời Ngô đại sư, Ngô sư phụ đã biểu diễn cho tôi xem một lúc.”


“Chỉ bằng một đòn đánh mà ba viên gạch đá dày trực tiếp bị đập vỡ thành từng mảnh. Ngô đại sư quả thực là cao thủ!”

Cố Nghiên nói điều này là để nói cho Lý Quân nghe. Ý là muốn nói dù anh là ông chủ, nhưng đối với những cao nhân thế này cũng nên khách khí một chút, tránh chọc đến phiền phức.

Lần này còn phải nhờ vào đối phương để kiểm soát tình hình.

Lý Quân tự nhiên hiểu được ẩn ý của Cố Nghiên.

Anh cười nhẹ, không nói gì thêm nữa.

Vị Ngô sư phụ này đã đạt đến Minh Kinh đỉnh phong, có thể dễ dàng phá vỡ gạch đá, nhưng vẫn chỉ ở cấp độ tâm thường.

Thế nhưng chỉ khi đem kinh mạch luyện khắp toàn thân, từ trong ra ngoài đều có thể khống chế tự nhiên, đó mới là quyền cảnh thượng thừa.

Chỉ là những đạo lý này có nói ra, những người như Cố Nghiên cũng sẽ không hiểu.

Lý Quân lười nói nhảm với bọn họ.
 
Chương 43: C43: Đây là công ty thịnh thế


Xe nhanh chóng chạy đến một trang viên.

Đây là công ty Thịnh Thế - nơi bọn họ hẹn gặp nhau.

Xe đến trước cổng trang viên thì dừng lại, Lý Quân và những người khác bước xuống xe đi vào trong.

Lần này, ngoài Ngô sư phụ, Cố Nghiên còn mang theo hơn hai mươi vệ sĩ và trợ lý của cô, một nhóm người rất đông đảo.

“Công ty Thịnh Thế này thường xuyên chơi xấu để chiếm lĩnh thị trường. Lần này chủ động mời chúng ta đến đây như thế này, chắc chắn không có ý tốt gì. Một khi đi vào đó rồi thì mọi chuyện xin Ngô sư phụ lo liệu giúp ạ.”

Ngô sư phụ cười nhẹ rồi nói: “Cố tổng, cô cứ yên tâm. Chỉ cần có Ngô Hoa tôi ở đây thì cho dù bên kia có bao nhiêu người thì cũng không có vấn đề gì hết.”

Vẻ mặt của Ngô sư phụ cực kỳ kiêu ngạo.

Ông ta đã ở Sở Châu nhiều năm, danh tiếng vang dội khắp cả nước, vậy thì có lý do gì ông ta cần phải e ngại những kẻ lưu manh này?

Nghe được lời khẳng định của Ngô sư phụ, đột nhiên Cố Nghiên cũng cảm thấy tự tin hơn hẳn.

Ngay khi bọn họ bước vào cửa liền có mấy người đàn ông mạnh mẽ tiến đến trước mặt họ.


Trong đó có một thanh niên cao gầy, có hình xăm lớn tiếng hỏi:

“Các người là người của tập đoàn Quân Lâm đúng không?”

Cố Nghiên gật gật đầu: “Đúng vậy, chúng tôi có hẹn với giám đốc Đỗ”

Thanh niên cao gầy đó khẽ gật đầu, ánh mắt không chút kiêng dè đánh giá cả người Cố Nghiên, rồi nói:

“Giám đốc Đỗ đang đợi các người ở bên trong.”

Nói xong, hắn ta lại hướng vào bên trong hét lớn lên.

“Người của Tập đoàn Quân Lâm đã đến.”

Ngay sau đó, xoạt một tiếng liền có hơn hai mươi người từ mọi hướng đổ ra, vẻ mặt của mỗi người đều rất dữ tợn.

Cố Nghiên là một người phụ nữ nhưng vào lúc này lại rất dũng cảm.


Cô phớt lờ sự xuất hiện của những người này, sải bước mạnh mẽ đi vào bên trong.

Trong trang viên, bên trong một ngôi đình nhỏ.

Bên trong đặt hai cái ghế mây, một cái bàn cà phê và một bình trà Long Tỉnh thượng hạng.

Một người đàn ông trung niên thân hình mập mạp, gương mặt xấu xí đang vừa hút xì gà vừa nhâm nhi ly trà.

Bên cạnh ông ta là một người phụ nữ trẻ mặc sườn xám, dáng người cao ráo, mảnh mai đang cẩn thận canh chừng và điều chỉnh nhiệt độ lửa giữa phải để pha trà.

Trên dọc con đường dài khoảng năm mươi mét dẫn vào đình có hơn ba mươi người đàn ông cường tráng mặc vest, thắt cà vạt.

Tất cả bọn họ đều khoanh hai tay trước ngực, thân hình cường tráng, vẻ mặt lạnh lùng, cả người tỏa ra sát khí.

Chiếc ghế mây ở đối diện người đàn ông mập mạp xấu xí để trống, hiển nhiên là được chuẩn bị cho Cố Nghiên đến bàn bạc.

Cố Nghiên xuất hiện cùng với nhóm người tầm hơn hai mươi người.

Dù đã từng gặp qua vô số tình huống, nhưng khi rơi vào tình huống này, Cố Nghiên vẫn nhịn không được mà khế cau mày.

Vẻ mặt của các vệ sĩ đi theo phía sau lưng cô cũng trở nên mất tự nhiên.

Thường thì chỉ có thể thấy được thế trận này ở trong phim mà thôi.
 
Chương 44: C44: Cố tổng


Ngay cả Lý Quân cũng hơi nheo mắt lại, khí thế của công ty Thịnh Thế này cũng quá hoành tráng rồi nha.

Chỉ có Ngô sư phụ là vẫn thoải mái và bình tĩnh. “Cố tổng, cô đến rồi à, nhanh đến đây ngồi xuống đi.”

Người đàn ông trung niên mập mạp khẽ mỉm cười, khiến cho các thớ mỡ trên mặt hắn cũng run lên theo.

Đến thì cũng đã đến rồi, Cố Nghiên không thể để bị thua khí thế được, cô lập tức hít sâu một hơi dài, thong thả bước đến bên cạnh cái ghế mây còn lại, từ từ ngồi xuống.

Ngô sư phụ và Lý Quân cũng đứng ở hai bên ghế.

“Cố tổng, thật ra cô cũng đã biết mục đích của tôi khi lần này tôi hẹn cô đến đây rồi đúng không?”

“Công ty Thịnh Thế chúng tôi muốn tiếp quản dự án phố thương mại Thành Nam.” Người đàn ông trung niên mập mạp đi thẳng vào vấn đề.

Cố Nghiên khẽ cười nói: “Anh Đỗ, lúc chúng tôi tổ chức đấu thầu, giá của công ty các anh đưa ra quá cao, nên chúng tôi đã chọn giao cho công ty khác rồi.”

“Hợp đồng đã được ký kết hoàn tất, nếu anh Đỗ vẫn muốn hợp tác với chúng tôi thì có thể đợi đến cơ hội lần sau.”




“Chúng tôi không thể để tập đoàn Quân Lâm vi phạm hợp đồng. Nếu chúng tôi vi phạm hợp đồng thì phải bồi thường thiệt hại vi phạm hợp đồng rất cao. Hơn nữa, chúng tôi vẫn phải giữ chữ tín cho doanh nghiệp của mình.”

Đỗ Minh khẽ nhướng mày: “Cố tổng, tôi vốn tưởng rằng hôm nay cô đến đây thì chúng ta có thể thành thật thương lượng với nhau, nhưng nếu cô đã nói như vậy thì chúng ta không cần phải nói gì thêm nữa”

“Chỉ là có điều, nếu cô không thể giao dự án này cho Công ty Thịnh Thế của chúng tôi thì tôi e rằng dự án phố thương mại Thành Nam vào năm sau này sẽ không thể xây dựng được.”

“Nếu xây dựng chậm hai năm thì sẽ thua lỗ bao nhiêu tiền? Cố tổng có thể tính toán ra được khoản thua lỗ này nhỉ?”

Đỗ Minh tự mình rót trà đã được pha vừa phải vào ly, vừa rót hắn vừa nói, hắn ta rất bình tĩnh và muốn làm chủ tình hình.

“Anh Đỗ thật sự cho rằng Công ty Thịnh Thế của chúng tôi dễ bắt nạt như vậy sao?” Cố Nghiên có chút tức giận.

“Cố tổng, cô đừng tức giận, tuy tập đoàn Quân Lâm kinh doanh rất tốt, nhưng Công ty Thịnh Thế của chúng tôi cũng không dễ bắt nạt đâu.”

“Ở đây tôi đã chuẩn bị sẵn hợp đồng rồi. Cố tổng, cô có thể xem qua kế hoạch xây dựng dự án phố thương mại Thành Nam của Công ty Thịnh Thế của chúng tôi. Hoan nghênh cô xem xét!”


“Tôi đã nói rồi, hợp đồng xây dựng dự án đã được ký kết, sẽ không thể giao cho công ty Thịnh Thế các anh được nữa, nên bản kế hoạch này tôi cũng không cần phải xem nữa rồi.” Cố Nghiên nghiêm mặt từ chối.

“Ha ha, Cố tổng, tính tình của cô đúng là rất tệ nha. Nhưng mà nếu hôm nay hợp đồng này không được kết kết, thì e rằng cô cũng không thể rời khỏi nơi đây được đâu.”

Đỗ Minh khinh thường cười lạnh, ngón tay khế gõ nhẹ lên bàn.

Nghe hắn nói vậy, sắc mặt Cố Nghiên đột nhiên thay đổi.

Cô đã đoán được Đỗ Minh sẽ không có ý tốt, chắc chắn hắn sẽ dùng thủ đoạn bẩn thỉu đối phó với bọn họ.

“Anh Đỗ, anh nói thế là có ý gì?” Cố Nghiên lạnh lùng hỏi lại hắn.

“Thật không thú vị mà, tính tình đám đàn em của tôi không được tốt lắm đâu”

“Nếu hôm nay Cố tổng không chịu ký hợp đồng. Hợp đồng không ký được, bọn họ sẽ tức giận. Nếu bọn họ tức giận, bọn họ có thể sẽ làm ra những chuyện làm tổn thương đến Cố tổng đó.”

“Nếu trên gương mặt xinh đẹp của Cố tổng mà bỗng nhiên lại xuất hiện thêm một vài vết sẹo thì sẽ rất là tệ nha”

“Anh Đỗ, anh cho rằng hôm nay tôi dám đến đây gặp anh mà không chuẩn bị gì sao? Tôi cũng muốn xem anh Đỗ sẽ làm cách nào để giữ tôi lại đó.”

Chuyện đã đến nước này, Cố Nghiên cũng không cần giữ mặt mũi hay khách khí nữa.
 
Chương 45: C45: Chiêu thức thật sự vô cùng mạnh mẽ


Cô đứng phắt dậy nói với Ngô sư phụ bên cạnh: “Ngô sư phụ, ra tay đi.”

Ngô sư phụ gật gật đầu, bước lên một bước, chắp hai tay lại nói: “Ngô Hoa ở thôn Ngô gia, muốn mở đường cho Cố tổng. Nếu ai có ý muốn ngăn cản thì đừng trách nắm đấm sắt của lão già này tàn nhãn.”

Thôn Ngô gia là cái nôi sinh ra võ thuật Sở Châu. Ở thôn Ngô gia, Ngô Hoa cũng là người rất có danh vọng.

“Chỉ là một lão già mà muốn đấu với người của tôi? Cố tổng, nếu hôm nay cô thật sự có thể rời khỏi cái đình này, thì dự án phố thương mại Thành Nam này Công ty Thịnh Thế của chúng tôi sẽ không bao giờ tham gia vào nữa!”

Đúng lúc này, Ngô sư phụ đã tiến lên một bước, dùng tay không hạ gục một nam tử cường tráng đang lao đến xuống đất.

Chiêu thức thật sự vô cùng mạnh mẽ.

Nhưng trong giây tiếp theo, ông đã bị bọn họ bao vây.

Khi vừa hạ gục một tên cường tráng khác thì có một cây gậy đánh vào sau lưng ông, cơ thể ông khẽ run lên.


Nhìn thấy cảnh này, trong lòng Cố Nghiên không nhịn được lo lắng.

“Ông già, ông đã bao nhiêu tuổi? Ông nghĩ ông vẫn còn giống như trước sao? Ông có thể đánh một người, hai người, nhưng mà ông có thể đánh bại cả ba mươi người của tôi sao?”

“Ông thật sự cho rằng người của Đỗ Minh tôi là người ăn chay à?”

Đỗ Minh cười lạnh, trong đáy mắt hiện lên tia lạnh lẽo.

Trong đám đông, Ngô sư phụ dùng hết toàn bộ sức lực của mình để đối phó với các lượt tấn công của địch từ mọi hướng, sắc mặt đã không còn bình tĩnh như trước.

Mặc dù người của Đỗ Minh không mạnh bằng Ngô sư phụ, nhưng bọn họ lại có lợi về mặt số lượng, hơn nữa cả bọn họ còn có kinh nghiệm giao chiến nhiều lần.

Trong lúc đánh nhau, Ngô sư phụ đã bị đánh trúng vài gậy.

“Tự tìm chết.” Ngô sư phụ tức giận nên bắt đầu ra tay hành động tàn nhẫn hơn.

Chỉ bằng một chiêu, một gã thanh niên cường tráng đã bị đánh đến ói máu.

Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo lại có một bóng người từ trên không trung bay xuống đá vào ngực Ngô sư phụ.

Bước chân Ngô sư phụ loạng choạng, ông phải lùi về phía sau vài bước.

Lúc này phía sau lưng lại có thêm người cầm dao lao đến, chém vào lưng Ngô sư phụ một cái, phía trên lưng liền xuất hiện vệt máu dài.


Ban đầu thì đánh nhau dùng chân tay, gậy gộc, nhưng bây giờ thì bọn họ còn sử dụng cả dao.

“Xoạt!" Chỉ nghe thấy tiếng quần áo bị xé toạc.

Ngô sư phụ loạng choạng lùi vài bước rồi quay trở lại bên cạnh Cố Nghiên.

Lúc này trên người Ngô sư phụ đã có bốn năm vết thương, tâm trạng vô cùng đau khổ.

Ngô sư phụ thở hổn hển, cười khổ nói với Cố Nghiên: “Cố tổng, xem ra tôi đã thật sự già rồi, chỉ sợ hôm nay sẽ không thể dẫn cô rời khỏi đây được.”

Đỗ Minh cầm ly trà lên, nhấp một ngụm trà, thản nhiên nói: “Công ty Thịnh Thế của chúng tôi mỗi năm tốn hơn năm mươi triệu tiền cho bọn giang hồ, cô nghĩ số tiền này bọn tôi lãng phí à?"

“Nếu để một ông già như ông đánh thắng thì chúng tôi để mặt mũi vô đâu nữa?

Vừa nói, hắn vừa cầm ấm trà lên, tự mình rót trà vào ly của Cố Nghiên, rồi sau đó nhẹ nhàng đẩy nó đến trước mặt Cố Nghiên, cười nói:

“Cố tổng, uống trà đi, lần này chúng ta đã có thể bàn bạc hợp đồng chỉ tiết hơn được chưa?”


Gương mặt xinh đẹp của Cố Nghiên trở nên tái nhợt, cô không ngờ rằng đến cả Ngô sư phụ tài giỏi mạnh mẽ như vậy mà vẫn không thể đối phó được.

Dựa vào sự hiểu biết của cô về Công ty Thịnh Thế, nếu hôm nay cô nhất quyết không ký hợp đồng thì chắc chắn hôm nay e rằng cô sẽ phải chịu không ít đau khổ.

Nhưng nếu cô đồng ý ký hợp đồng với bọn họ sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của Tập đoàn Quân Lâm.

Điều quan trọng là Tập đoàn Quân Lâm không thể bị họ uy hiếp. Trong vô thức Cố Nghiên nhìn về phía Lý Quân.

Vào giờ khắc này, cô cũng không biết nên làm gì nữa.

“Hợp đồng sẽ không được ký, Công ty Thịnh Thế của anh đã làm trì hoãn tiến độ xây dựng dự án của chúng tôi, anh sẽ phải bồi thường cho chúng tôi mười triệu.”

Lý Quân bên cạnh đột nhiên lên tiếng.
 
Chương 46: C46: Cậu có quyền gì mà lên tiếng ở đây


“Cậu là ai? Cậu có quyền gì mà lên tiếng ở đây?”

Vẻ mặt Đỗ Minh lạnh lùng chất vấn Lý Quân.

Ông ta đã chú ý đến Lý Quân từ khi bọn họ bước vào. Khi Cố Nghiên ngồi xuống, Lý Quân và Ngô sư phụ hai người đứng hai bên trái phải sau lưng cô, cho thấy rằng địa vị của họ rất cao. Hắn vốn nghĩ rằng Lý Quân chắc là trợ lý của Cố Nghiên hay gì đó thôi. Bởi vì tay của Lý Quân không có vết chai sần nào, cơ bắp cũng không phát triển, nhìn qua cũng không giống người có võ nghệ cao cường.

Thế nhưng Lý Quân lại không trả lời câu hỏi của hắn mà lại tiếp tục nói:

“Nếu chỉ ra mười triệu làm lời xin lỗi thì tôi có thể bỏ qua cho những gì anh đã gây ra cho tập đoàn Quân Lâm trước đó.”

Cố Nghiên đứng đó vẻ mặt sững sờ. Cô không ngờ Lý Quân sẽ nói ra những lời như vậy.


Đúng rồi, lý lịch của ông chủ Lý Quân dường như không hề đơn giản chút nào.

Nhưng hiện tại trong tình huống này, ngay cả Ngô sư phụ cũng bị đánh bại trận, vào lúc này Lý Quân lại chọc tức hắn cũng không phải là chuyện tốt.

Cho dù anh có chút gia thế thì cũng phải đợi đến khi trốn thoát chỗ này rồi mới tính sổ sau cũng không muộn.

Suy cho cùng, Đỗ Minh là loại người liều mạng, có thể làm bất cứ điều gì dù phải trả bất cứ cái giá nào.

Đỗ Minh tiếp tục xoay chén trà trong tay, cười cười rồi nói: “Thằng điên này, cậu từ đâu đến vậy? Cậu thật sự không biết sợ chết à?”

“Tôi là ông chủ của tập đoàn Quân Lâm, không phải là thằng điên.” Lý Quân bình tĩnh nói.

Ngoại trừ Cố Nghiên, thì tất cả mọi người có mặt ở đây đều kinh ngạc.

Mọi người đều biết Tập đoàn Quân Lâm hiện tại do Cố Nghiên quản lý, nhưng ít ai biết ông chủ thật sự đứng đằng sau là ai.

Càng không ngờ đến người này lại còn trẻ như vậy.

“Hóa ra cậu là ông chủ của Tập đoàn Quân Lâm. Cậu còn trẻ như thế này mà đã có triển vọng như vậy, rất vui được gặp cậu.” Đỗ Minh nhanh chóng bình tĩnh lại, mỉm cười nói với Lý Quân:


“Vì chúng ta đều là ông chủ của mỗi bên, nên sẽ dễ nói chuyện hợp tác hơn nhỉ. Chỉ cần hợp đồng được ký, sau này chúng ta gặp nhau sẽ trở thành anh em rồi.”

“Cố tổng không phải là người nhạy bén cho lắm. Cậu là ông chủ, cậu nhất định phải lý trí hơn cô ấy đấy.”

“Cậu phải nghĩ cho kỹ người thiếu hiểu biết sẽ có kết cục †ồi tệ như thế nào.”

Lý Quân cười nói: “Anh từng bị lừa đá vào đầu à? Tôi đã nói hợp đồng sẽ không được ký rồi. Nếu anh bồi thường cho Tập đoàn Quân Lâm mười triệu thì chuyện này sẽ kết thúc.”

Đỗ Minh khế nheo mắt lại: “Quả nhiên là ông chủ của tập đoàn Quân Lâm, giọng điệu rất mạnh mẽ nha. Nhất định là có hậu thuẫn vững chắc nhỉ?”

“Bây giờ cậu có thể liên lạc với chỗ dựa của cậu, nhưng tôi có thể nói cho cậu biết, hậu thuẫn đứng đẳng sau công ty Thịnh Thế chính là gia tộc họ Vương ở Bắc Kinh, cậu có tìm người nào đứng ra cũng vô dụng thôi.”


Vốn dĩ Lý Quân cũng sẽ không lấy điện thoại ra gọi cho ai hay báo danh người hậu thuẫn gì hết. Nhưng hành động này lọt vào trong mắt Đỗ Minh thì chính là Lý Quân đã hết đường lui nên hắn càng thêm đắc ý.

Đỗ Minh rít một hơi xì gà rồi từ từ đứng dậy.

“Ông chủ Lý à, cũng trách là tập đoàn Quân Lâm của cậu mà cậu lại không biết chuyện gì. Nếu cậu sớm đồng ý giao dự án này cho công ty Thịnh Thế của chúng tôi thì tôi cân gì phải làm nhiều chuyện như vậy.”

“Đương nhiên, nếu hiện tại cậu đồng ý thì tôi vẫn sẽ đồng ý cho cậu một cơ hội để sửa chữa sai lầm”

“Nếu hôm nay cậu ký hợp đồng thì mọi chuyện đều sẽ dễ nói chuyện hơn. Còn không thì... tôi có thể làm bất cứ chuyện gì"

“Đến lúc đó, tôi sẽ cho cậu nếm trải cảm giác tuyệt vọng là như thế nào. Chẳng hạn như cät đứt gân tay hoặc gân chân. Những chuyện này đều rất quen thuộc đối với đàn em của tôi.” Vẻ mặt Đỗ Minh có chút tự mãn.
 
Chương 47: C47: Giây tiếp theo


Có nhà họ Vương chống lưng thật sự rất tốt. Ông chủ của Tập đoàn Quân Lâm bị sỉ nhục như vậy cũng không dám nói lời nào.

“Hiện tại cậu đang rất tức giận, muốn đánh tôi nhỉ? Nhưng mà... cậu không dám!”

“Vì mạng sống của cậu đang nằm trong tay anh em tôi nên nghe lời anh trai này khuyên cậu đi. Có thêm bạn là có thêm đường. Đừng tự mình tìm đường chết.” Đỗ Minh càng ngày càng tự mãn.

Đôi mắt của Lý Quân hơi nheo lại.

Lúc này Đỗ Minh lại rót một ly trà đưa cho Lý Quân.

“Anh bạn, uống ly trà này rồi ngoan ngoãn ký hợp đồng đi.”

Nói xong, thấy Lý Quân không trả lời, hắn liền tức giận nói:

“Đừng có rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt. Tôi kêu cậu uống thì cậu mau uống đi, không nghe thấy sao?”

Cuối cùng, Lý Quân cũng đưa tay ra cầm lấy ly trà.

Cố Nghiên đang đứng bên cạnh anh, trái tim đã chìm xuống tận đáy.

Vốn tưởng rằng ông chủ lên tiếng thì có thể thay đổi được điều gì đó, nhưng không ngờ rằng lại tự mình rước nhục vào người.


Cũng là do lỗi của cô, không chuẩn bị chu toàn, chỉ mời đến một mình Ngô sư phụ, tưởng rằng như thế là có thể xoa dịu được tình hình.

Đỗ Minh tiếp tục đưa điếu xì gà lên miệng hít hà một hơi thật sâu, trên mặt càng thêm tự mãn và chế giễu.

“Ông chủ của Tập đoàn Quân Lâm gì chứ, thật là nhảm nhí! Lông còn chưa mọc hết, cũng phải ngoan ngoãn cúi đầu trước mặt tôi thôi.”

Cô gái mặc sườn xám phụ trách đun nước pha trà bên cạnh không nhịn được mà lén lút lắc đầu.

“Quả nhiên, không ai có thể đánh bại được anh Đỗ Minh, đến ngay cả ông chủ của Tập đoàn Quân Lâm cũng không làm gì được.”

Vẻ mặt của bọn côn đồ càng thêm khinh thường hơn.

“Ông chủ tập đoàn Quân Lâm là cái thứ gì chứ? Hắn ta cũng chỉ đáng xem là con cháu trước mặt giám đốc Đỗ của chúng ta mà thôi.”

“Anh Đỗ của chúng ra quả thật rất lợi hại, xem sau này có ai còn dám chống đối với công ty Thịnh Thế của chúng ta nữa không.”



“Lý Quân, hay là tôi gọi cho bạn tôi?” Mặc dù Cố Nghiên không muốn gây rắc rối cho Đường Trúc, nhưng xem ra với tình hình hiện tại thì Đường Trúc là người duy nhất có thể cứu bọn họ.


Lý Quân không đáp lại lời cô mà bình tĩnh nhìn về phía Đỗ Minh.

“Có một số người không bao giờ biết họ đang phải đối mặt với loại tồn tại nào.”

Giây tiếp theo, Lý Quân trực tiếp rót trà lên mặt Đỗ Minh, sau đó bước lên túm lấy tóc của Đỗ Minh, ấn đầu hắn xuống bàn.

Ngay sau đó anh cầm cây pha trà đang để trên bàn lên, đâm mạnh vào mu bàn tay của Đỗ Minh.

“Xoạt!”

Cây pha trà trực tiếp xuyên qua lòng bàn tay hắn ta, ghim chặt tay hắn xuống mặt bàn, máu lập tức rỉ ra.

Lý Quân thật sự đã ra tay với Đỗ Minh. Dùng cây pha trà đâm thủng bàn tay của hắn ta.

Người phụ nữ mặc sườn xám phụ trách pha trà sợ đến mức sắc mặt tái nhợt.

Mấy tên côn đồ ngay lập tức cảm thấy có chút choáng váng khi nhìn thấy hành động của Lý Quân.

Người thanh niên này thật sự là một kẻ hung hăng.

Ngay sau đó, bọn họ không chút do dự lao về phía Lý Quân, người vung dao, người vung gậy tấn công anh.

Lý Quân rút tay ra khỏi đầu Đỗ Minh, sau đó hoạt động tay chân một chút, trực tiếp nghênh đón bọn chúng.

Sau khi ra tù, đây là lần đầu tiên anh thật sự ra tay!
 
Chương 48: C48: Hung ác và tàn nhẫn


“Bùm!”

Một người đàn ông cường tráng lao tới trước mặt Lý Quân, nhưng chưa kịp làm ra động tác gì thì cả người đã cong xuống như con tôm rồi bay ngược ra như viên đại bác.

Ngay sau đó, Lý Quân nhảy lên cao, đập đầu gối vào mặt đối phương, trong nháy mắt khiến cho mặt đối phương be bét máu.

Thân thể Lý Quân rơi vào trong đám đông như một con quái vật, trong chớp mắt anh đã xô té vài người.

Một con dao rựa chém vào lưng Lý Quân, Cố Nghiên sợ hãi hét lên: “Lý Quân, cẩn thận.”

Sau gáy như có mắt, Lý Quân nghiêng người né tránh con dao của đối phương, rồi xoay người chém vào cổ tay đang cầm dao của gã ta.

Con dao rựa rơi xuống trong nháy mắt. Nhưng trước khi chạm đất thì nó đã bị Lý Quân tóm lấy sau nó ném sượt qua mặt đối phương. Máu ứa ra ngay lập tức. Từ răng đến hết mang tai của gã ta đều bị Lý Quân rạch hết ra.

Hung ác và tàn nhẫn!

Những người trong công ty Thịnh Thế sững sờ hãi trước sự tàn bạo của Lý Quân.

Mà Lý Quân cũng không cho bọn họ thời gian sững sờ.

Anh lao vào đám đông với con dao trong tay, đâm từng người từng người một.


Con dao đâm nhát nào là máu văng tung toé nhát đó. Đúng là tận cùng của sự tàn nhẫn.

Trong phút chốc, hơn một nửa trong số ba mươi người đàn ông cao lớn đã ngã xuống.

Nhìn thấy cảnh này, Cố Nghiên và những người khác đều chết lặng.

Ngay cả Ngô sư phụ cũng không khỏi nuốt khan mấy cái.

Trước kia ông ta từng giễu cợt Lý Quân, nhưng bây giờ nhìn động tác của Lý Quân, trình độ bậc này là chuẩn như trong sách hướng dẫn luôn rồi!

Tấn công tàn nhãn, tập trung vào các vị trí chí mạng và g iết chết chỉ bằng một nhát dao.

Hơn nữa trong cuộc hỗn chiến với nhiều người như vậy, Lý Quân thậm chí còn không có bất kỳ vết thương nào.

Đỗ Minh vừa mới cây pha trà trên tay hắn ta ra, sững sờ nhìn tất cả những chuyện này, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Ngay khi đối mặt với sự tàn nhẫn của anh, hắn ta vô cùng sợ hãi.

Những tên cường giả khi đối mặt với Lý Quân đều hoàn toàn run sợ.


Lý Quân tiến thêm một bước, bọn họ lùi lại một bước, không dám xông lên nữa.

“Rác rưởi!" Lý Quân chửi rủa.

Cầm con dao trên tay, anh như một con quỷ bị giết bước ra từ địa ngục, tiếp theo đó anh đi thẳng đến trước mặt Đỗ Minh.

Đỗ Minh lúc này sợ tới mức tim gần như nhảy ra khỏi lồ ng ngực, hắn ta lắp bắp nói:

“Phía sau công ty Thịnh Thế của tôi là nhà họ Vương ở thủ đô, cậu phải suy nghĩ cho thật kỹ, nếu xúc phạm đến nhà họ

Vương, nhà họ Vương chắc chắn sẽ không buông tha cho cậu.”

Sức ảnh hưởng của nhà họ Vương không chỉ gói gọn ở thủ đô, quả thực là một cái danh hiển hách.

Chỉ là hắn ta vừa dứt lời. Lý Quân giơ tay lên rồi hạ ngay con dao xuống.

“Phụt!”

Toàn bộ cánh tay của Đỗ Minh đã bị Lý Quân chặt đứt.

“A”

Ngay tức khắc, Đỗ Minh phát ra một tiếng thét chói tai.

Cả người hắn ta đau đớn ngã xuống đất, kêu gào thất thanh.

“Không phải anh nói nhà họ Vương ở thủ đô rất có thế lực sao? Bây giờ tôi cho anh một cơ hội gọi bọn họ tới đây, tôi sẽ ở đây chờ bọn họ.”
 
Chương 49: C49: Một đám người kéo vào


Lý Quân lạnh lùng nói. “Được...”

Đỗ Minh ôm cánh tay đang chảy máu, hắn ta chịu đựng cơn đau, mồ hôi đầm đìa, khó khăn lấy điện thoại di động ra và gọi điện đi.

Nhà họ Vương không chỉ có mỗi thế lực ở Sở Châu.

Bị Lý Quân chặt gấy tay, thù này hắn ta đương nhiên phải trả rồi.

“Xin chào... Tôi là Đỗ Minh... Tôi bị... Vâng... Có thật không?”

Ánh mắt Đỗ Minh trong phút chốc sáng rực.

Một bên khác, Cố Nghiên sủng sốt nhưng cô chỉ nhìn Lý Quân mà không nói nên lời nào.

Đã đánh thăng thì không phải nên rời đi càng nhanh càng tốt sao. Nhưng anh lại yêu cầu đối phương gọi chỉ viện. Chuyện này thật có chút càn rỡ và không thể chấp nhận được.

Lúc này Đỗ Minh đã cúp điện thoại, nhìn chằm chằm Lý Quân với vẻ mặt tràn đầy oán hận.

“Lý Quân, Vương Tuấn Dã, thiếu gia thứ ba của nhà họ Vương, tình cờ cũng ở Sở Châu... Cậu xong đời rồi... Mỗi lần Tam thiếu gia của nhà họ Vương đi ra ngoài đều phải có cao thủ của nhà họ Vương đi cùng!”

Đỗ Minh nghiến răng nghiến lợi lạnh lùng nói.

Lý Quân phớt lờ lời nói của hắn, anh kéo ghế ngồi xuống, tự rót cho mình một chén trà, sau đó nhấp thử một ngụm.

Cái gì mà tam thiếu, ngũ thiếu của nhà họ Vương thì so về thực lực cũng chỉ là một lũ cặn bã.


Hồi đó khi còn trong tù những tên tài phiệt đẳng cấp cũng đều phải cúi đầu lạy khi nhìn thấy anh.

Nhà họ Vương ở thủ đô này cùng lắm cũng chỉ thuộc giới trung lưu mà thôi.

Cố Nghiên bên cạnh càng cảm thấy cạn lời, lúc này rồi mà Lý Quân vẫn còn tâm trạng uống trà.

Ngô sư phụ lại cảm thấy trong lòng có chút ngưỡng mộ.



Cả thế giới xoay vần chuyển động, ngay cả khi núi Thái Sơn sụp đổ trước mắt, sắc mặt vẫn không hề thay đổi. Đây mới chính là phong thái của một cao thủ thực thụ.

So ra thì ông lại sống vô dụng hơn nửa đời người rồi.

Lý Quân đợi được hai mươi phút thì cửa sân đã bị đá mở.

Một đám người kéo vào.

Đi đầu là một thanh niên mặc quần áo giản dị, tóc vuốt ngược ra sau và đeo khuyên tai, tạo hình đó giúp hắn cảm giác cực kỳ lưu manh.

Đối phương xuất hiện chơi đùa với con dao bướm trong tay, theo sau là một nhóm thuộc hạ hung dữ.

Bốn người trong số họ đeo kính râm và mặc vest, khí chất của họ rất khác thường.


Khi những người này xuất hiện, trái tim Cố Nghiên và những người khác đột nhiên nhảy lên.

Nhưng Lý Quân lại ném một nụ cười về phía cô.

“Một lát nữa cô cứ đứng sang một bên. Đừng sợ, chỉ cần thưởng thức cảnh náo nhiệt này là được.”

Mặc dù Cố Nghiên là người mạnh mẽ trên thương trường, nhưng dù sao cô ấy cũng là một người phụ nữ, lại chưa bao giờ chứng kiến trận chiến như vậy.

Đặc biệt là những người do người thanh niên này mang đến, thoạt nhìn không dễ chọc đến.

“Ai đánh người của nhà họ Vương tôi? Bước ra đây.” Tên thanh niên đút hai tay vào túi, đảo mắt liếc một vòng.

Khi nhìn thấy Cố Nghiên, ánh mắt hắn đột nhiên sáng lên, nở một nụ cười xấu xa.

Tay hắn chỉ vào cơ thể Cố Nghiên và nói: “Cô xinh đẹp đấy. Tối nay thiếu gia tôi sẽ chọn ngủ với cô.”

Tên thanh niên nói với giọng điệu cực kỳ phách lối, như thể hắn nhìn trúng thì chắc chắn phải là của hắn.

Gương mặt xinh đẹp của Cố Nghiên không khỏi tái đi.

Lý Quân dùng một hơi đem trà trong chén uống sạch, sau đó mới nhíu mày nói:

“Chọn com mẹ cậu. Hay là tôi cũng chọn mẹ cậu để ngủ cùng một đêm nhỉ?”

Mặt mũi tên thanh niên kia lập tức đen thui.

Từ trước đến giờ chưa có ai dám cãi lời Vương Tuấn Dã hắn.

“Thằng nhóc, xem ra là cậu đã đánh Đỗ Minh. Được rồi, rất tốt, một chút nữa tôi sẽ cho cậu nếm thử mùi vị sống dở chết dở là như thế nào nhé.”

Sắc mặt Vương Tuấn Dã có chút hung tợn, nụ cười rùng rợn như ma quỷ.
 
Chương 50: C50: Đám người đã lao tới


Trên mặt Vương Tuấn Dã hiện đầy gân xanh,vẻ mặt lúc này cực kỳ hung dữ.

Hắn chỉ vào Lý Quân và ra lệnh cho thuộc hạ: “Đánh chết nó cho tao.”

Lời vừa mới dứt, một đám người phía sau hắn liền vội vàng chạy đến đòi mạng Lý Quân, động tác chuyên nghiệp hơn những kẻ dưới trướng Đỗ Minh nhiều.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
2. Hẹn Kiếp Sau Gặp Lại Chàng
3. Thập Niên Hoa Hạ Miên
4. Trộm Sữa Uống
=====================================

Thế nhưng bốn người đàn ông quyền lực nhất xung quanh Vương Tuấn Dã không có động tĩnh gì.

Cố Nghiên và những người khác sợ hãi đến mức sắc mặt tái nhợt.

Tình hình đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát. Về phần những vệ sĩ mà Cố Nghiên mang đến, bọn họ thậm chí còn sợ hãi hơn, càng không có dũng cảm để can thiệp.

Khi Đỗ Minh nhìn thấy cảnh tượng này, mặt hắn tươi roi rói.

Hắn cười lớn và nói: “Nhóc con, ban nãy cậu chém đứt tay tôi, vậy thì bây giờ tôi sẽ lấy mạng của cậu, đó chính là cái giá cậu phải trả."


Đám người đã lao tới chỗ Lý Quân.

“Đùng!”

Lý Quân lập tức nhấc ghế lên Và thức ăn người đàn ông đầu tiên lao tới.

Cùng lúc đó, anh lao vào trong đám đông như một viên đại bác.

Nắm đấm của anh giống như một con rồng, chỉ cần nó lao tới ai thì kẻ đó sẽ bị đánh gục và hất bay đi.

Động tác lên xuống, nhanh như tia chớp.

“Bang bang...”

Từng người đàn ông khỏe mạnh bị đánh gục và bay lên không trung.

Con dao găm lóe lên ánh sáng lạnh lo không thể đâm chúng cơ thể lý Quân dù chỉ một lần.

Trong chớp mắt, hơn 20 người đàn ông lao lên đều đã nằm xuống.

Lý Quân đứng ở giữa, thể hiện sự oai hùng của mình. Ánh mắt Đỗ Minh mở to, vẻ mặt có chút choáng váng.


Không biết là do máu chảy quá nhiều hay là do Lý Quân di chuyển quá nhanh.

Vẻ mặt Vương Tuấn Dã cũng cực kỳ kinh ngạc. Mặc dù những người lao tới chỉ là cấp dưới của hắn được chuyển đến từ một công ty khác ở Sở Châu, nhưng những hơn hai mươi người đều bị Lý Quân đánh gục, còn thân thể Lý Quân cũng không hề hấn gì, điều này có chút đáng sợ.

“Các cậu cùng xông lên.” Vương Tuấn Dã ra lệnh cho bốn vệ sĩ xung quanh.

Đó chính là những con át chủ bài của hắn.

Khoảnh khắc tiếp theo, bốn bóng người giống như những con hổ đói, trong nháy mắt lao về phía Lý Quân.

Nhưng vừa đến gần, tên đầu tiên đã bị Lý Quân quất bay bằng một cú đá cao tuyệt đẹp.

Thật ra thì trong cuộc đấu tay đôi giữa các cao thủ, cú đá cao ngoài việc đẹp mắt ra thì nó không thực tế cho lắm, và rất dễ để lộ khuyết điểm cho kẻ thù.

Nhưng khi Lý Quân sử dụng đòn này, nó lại bùng nổ với sức mạnh khủng khiếp.

Sau khi đá một người đi, khoảnh khắc tiếp theo, Lý Quân tóm cổ người kia, trực tiếp nhấc hắn ta lên, sau đó đập xuống.

Khi cơ thể tiếp đất, đầu gối hắn ta bay lên.

“Bùm."

Một âm thanh giòn tan, máu từ trong miệng tên vệ sĩ ứa ra, hắn ta bị Lý Quân ném xuống đất như một viên đá.

Còn lại hai người, bọn họ đồng thời tấn công Lý Quân.

Nhưng khi nắm đấm vung ra, bọn họ lại không thấy Lý Quân nữa.
 
Chương 51: C51: Xương đã bị gãy


Bọn họ còn chưa kịp phản ứng, thân thể Lý Quân đã từ trên trời rơi xuống.

Một loạt cú đá trời giáng, hai người trực tiếp bị đá ra ngoài.

Chỉ mất chưa đầy một phút để đối phó với bốn tên vệ sĩ.

Trong cơn bàng hoàng khó tin của Vương Tuấn Dã, Lý Quân đá một vệ sĩ sắp đứng dậy bay ra cách đó tận bảy, tám mát.

Anh bình tĩnh đi về phía Vương Tuấn Dã.

“Đừng tới đây, mày đang làm gì vậy? Tao là Tam thiếu gia của nhà họ Vương đấy.”

Giọng nói của Vương Tuấn Dã lúc này đã có chút run rẩy.

Hắn giơ con dao trong tay lên và đâm Lý Quân, nhưng khoảnh khắc tiếp theo, Lý Quân lập tức nắm lấy cổ tay cầm dao của hắn, vặn mạnh một cái.

Rắc rắc!

Xương đã bị gãy.

Con dao bướm rơi xuống đất.


"A....."

Cả khuôn mặt Vương Tuấn Dã vặn vẹo méo mó, hắn phát ra một tiếng thét đau đớn, trên đầu toát ra mồ hôi lạnh.

“Không phải cậu định cho tôi trải nghiệm cảm giác sống không bằng chết là thế nào sao? Hay tôi cho cậu nếm thử trước nhé?”

Lý Quân nắm lấy cổ tay hắn và vặn thêm lần nữa.

Toàn bộ cánh tay bị xoắn lại một cách kỳ lạ.

“Aaaaaaaaa...."

Vương Tuấn Dã đau đớn hú lên, cơn đau dữ dội khiến hắn suýt nữa ngất xỉu.

“Nói tiếp đi, không phải cậu rất kiêu ngạo sao?” Lý Quân lại dùng sức.

Nước mũi và nước mắt của Vương Tuấn Dã chảy xuống, đầu hắn bị ấn xuống mặt đất, phủ đầy bụi bặm.

Mọi người xung quanh đều sững sờ.

Quá tàn nhãn, quá tàn bạo.


Cùng lúc đó, trong mắt bọn họ hiện lên vẻ sợ hãi. Chàng trai trẻ này cứ như một con quỷ vậy.

“Đừng, đựng vặn nữa, tôi sai rồi, làm ơn..."

Vương Tuấn Dã vừa khóc vừa cầu xin thương xót ầm ï.

Chuyện này giống như một cơn ác mộng vậy, hắn thực sự rất sợ hãi.

“Đừng mà, cậu là Tam thiếu gia của nhà họ Vương, sao có thể cầu xin tôi được chứ?”

Lúc này Lý Quân buông cánh tay đối phương ra.

Vương Tuấn Dã nằm trên mặt đất thở hổn hển như hấp hối.

Trong mắt hắn vừa sợ hãi, vừa ẩn hiện chút hung ác.

Lúc này, Lý Quân mò mẫm người hắn, lấy ra một chiếc điện thoại di động, trực tiếp ném đến trước mặt hắn.

“Không muốn kêu cứu sao? Gọi đi, gọi tiếp đi. Hôm nay có bao nhiêu người đến tôi cũng sẽ tiếp hết.”

Nghe vậy, Vương Tuấn Dã nhìn điện thoại, ánh mắt lộ ra một chút nóng nảy.

Nhưng cuối cùng, hắn cũng không dám vươn tay nắm lấy, hắn sợ Lý Quân nhân cơ hội đó tra tấn hắn.

Nỗi đau vừa rồi, hắn không muốn nếm trải dù chỉ một lần nữa trong đời.

“Nếu tôi bảo cậu gọi điện, thì cậu phải gọi. Nếu cậu không gọi, tôi sẽ vặn cánh tay còn tại của cậu thành vòng luôn đó.”

Lời nói của Lý Quân khiến thân thể Vương Tuấn Dã run rẩy.
 
Chương 52: C52: Xin chào nha


Hắn không hề nghỉ ngờ gì nữa về sự tàn nhãn của Lý Quân.

“Mày thật sự để để tao gọi? Đừng có hối hận đấy.”

Vương Tuấn Dã nghiến răng bấm một số.

Hắn gọi Lâm Hải, quản gia của nhà họ Vương.

Trước khi lâm Hải vào làm ở nhà họ Vương, ông ta là một người đàn ông to lớn, có thể giết cùng lúc hơn chục mạng người.

Sau đó, ông ta được nhà họ Vương thuyết phục và tình nguyện trở thành quản gia của nhà họ Vương.

Sau khi gia nhập nhà họ Vương, ông ta không hề kiềm chế bản thân, mà còn hành động tàn nhẫn hơn.

Ông ta ở Seoul, cách Sở Châu không xa, nên có thể đến đó nhanh nhất.

Khi nhắn đến nhà họ Vương, mọi người thừa biết đó là một gia tộc quyền lực, nhưng nhắc đến Lâm Hải, ai ai cũng cho hắn là một kẻ điên.

Điện thoại được nối máy rất nhanh.

“Thiếu gia, ngài gọi tôi có việc gì vậy?”

Một giọng nói vang lên, tràn đầy năng lượng.

“Quản gia Lâm, tôi bị đánh, ở Sở Châu, hắn ta vặn gãy tay tôi rồi... Mau tới đây đi, ây da... Nếu không, tôi sẽ chết mất.”


Giọng nói của Vương Tuấn Dã như sắp khóc. “Ai dám làm chuyện đó? Thật đáo để.” Đầu bên kia điện thoại, Lâm Hải bỗng nhiên lo lắng.

Lần này Tam thiếu gia và ông ta cùng đến Sở Châu, nhưng giữa chừng ông ta lại có việc đột xuất phải đến Seoul.

Không ngờ thiếu gia vừa rời đi nửa ngày lại xảy ra chuyện, ông ta trở về nên giải thích thế nào với ông chủ ở nhà đây?

Vốn dĩ với địa vị của nhà họ Vương thì ở Sở Châu sẽ không có ai dám khiêu khích bọn họ.

Là ai?

Tên nào gan to tới mức dám tấn công thiếu gia của nhà họ Vương.

“Quản gia Lâm, mau tới đi, nếu ông mà không đến, tôi thật sự sẽ chết mất”

Vương Tuấn Dã chưa bao giờ bất lực và sợ hãi như ngày hôm nay.

“Kẻ tấn công thiếu gia bảo ngài gọi cuộc điện thoại này à?”



Quản gia Lâm nhanh chóng nhận ra điều gì đó.

Phải nói rằng đối phương quá phách lối.


Dám đánh Tam thiếu gia của nhà họ Vương.

Thậm chí còn dám yêu cầu Tam thiếu gia gọi người đến cứu.

Chuyện này quả thực điên rồ!

“Ừm, hắn ta doạ đánh tôi.”

“Đưa điện thoại cho hắn ta”

Sắc mặt Lâm Hải ảm đạm.

“Được, được..."

Vương Tuấn Dã run rẩy, đưa điện thoại cho Lý Quân. Hắn hy vọng Lâm Hải sẽ khiến Lý Quân sợ hãi.

Hắn sợ tên điên này sẽ giết hắn trước khi Lâm Hải tới.

Giọng nói của Lâm Hải ở bên kia rất lớn, cho nên Lý Quân có thể nghe rõ.

Anh trực tiếp nhận lấy điện thoại.

“Xin chào nha, quản gia Lâm” Lý Quân cười nói.

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Lâm Hải xen lẫn tức giận: “Cậu thật dũng cảm, dám đánh thiếu gia của nhà họ Vương?”

“Có gì mà không dám? Nếu người đứng đầu nhà họ Vương tới, tôi cũng sẽ đánh như vậy thôi.” Lý Quân bình tĩnh đáp.

“Cậu nên chuẩn bị quan tài cho chính mình đi.” Giọng nói của Lâm Hải tràn ngập sát khí.

Nếu không phải đang cách xa trăm cây số, ông ta thật sự muốn xông ra khỏi điện thoại ngay lập tức để gi ết chết tên khốn kiếp dám khiêu khích nhà họ Vương này.
 
Chương 53: C53: Còn ở phía bên kia


Mọi người xung quanh đều sợ hãi nhìn Lý Quân.

Sự tàn nhẫn của Lý Quân đã vượt quá tầm hiểu biết của họ.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Trên đường đi Lâm Hải đã gọi vô số cuộc gọi về Sở Châu.

Thiếu gia nhà họ Vương bị đánh ở Sở Châu, toàn bộ thế lực của nhà họ Vương ở Sở Châu đều được điều động.

Nửa tiếng sau.

Một chiếc xe địa hình lao xuống đường cao tốc, lao thẳng về phía trang viên.

Seoul cách Sở Châu 100 km, lái xe bình thường đi tới phải mất một tiếng đồng hồ.

Còn đối phương chỉ mất nửa tiếng đồng hồ, có thể thấy tốc độ của hắn nhanh như thế nào.


Còn ở phía bên kia, theo thời gian trôi qua.

Tin tức Tam thiếu gia nhà họ Vương bị đánh cũng bắt đầu lan truyền trong giới.

“Cái Sở Châu này thật đúng là ngọa hổ tàng long đó nha, tam thiếu gia nhà họ Vương mà cũng bị đánh, lúc này quản gia Lâm Hải đã hoàn toàn tức giận, nói sẽ đem kẻ tấn công chặt thành từng mảnh kìa”

Trong toà biệt thự thứ mười ba của Tây Tử Đường, Đường Trúc đang lười biếng nằm trên ghế sofa xem TY.

Gần đây cô đang nghỉ ngơi, hiếm khi trở lại cuộc sống của một cô gái bình thường.

Đột nhiên cô nhận được cuộc gọi từ một người bạn ở Bắc Kinh.

Nhà họ vương ở Bắc Kinh tuy chẳng coi là gì, nhưng ở Sở Châu nhất định là cường long sang sông.

Những thế lực ở Sở Châu thế mà lại dám tấn công nhà họ Vương?


Đường Trúc ban đầu cũng không coi trọng chuyện này, chỉ nghe như một câu chuyện phiếm.

“Mọi người trong giới ở Bắc Kinh lúc này đều chấn động, có lẽ là một thế lực nhỏ nào đó không biết sống chết, không biết nhà họ Vương có thực lực mạnh đến mức nào, cho nên mới dám ra tay, dù sao thì ví dụ về những con thuyền bị lật trong rãnh nước cũng không ít.

“Nghe nói đối phương còn rất ngạo nghễ, kêu Vương Tuấn Dã gọi điện cho người đến, địa điểm cụ thể là ở ven hồ trang viên.”

Sau khi đối phương nói xong, Đường Trúc đột nhiên run rẩy.

Cô nghĩ: “Đây không phải là trang viên hôm nay Cố Nghiên đến đàm phán sao?”

“Chẳng lẽ Cố Nghiên chọc tức đến nhà họ Vương rồi ư?” Nghĩ vậy.

Đường Trúc cũng không nghĩ được gì nhiều, lập tức thay quần áo lao tới trang viên.

Đúng lúc này, cùng với tiếng động cơ gầm rú, một chiếc xe địa hình lao thẳng từ cổng vào.

“Rầm rầm rầm.”

Khoảnh khắc này.
 
Chương 54: C54: Cẩn thận


Tất cả mọi người đều bất giác ngước nhìn.

Chỉ nhìn thấy chiếc xe địa hình lao vút đi, tông vào hàng rào, những mảnh vụn bên đường bị đâm vào lắc lư, chỉ trong chớp mắt đã lao tới đình nghỉ mát.

Nhưng ông ta không hề có ý định dừng lại mà lao thẳng về phía vị trí của Lý Quân. Đam Mỹ H Văn

Thông qua cuộc điện thoại, Lâm Hải đã xác định được tuổi của Lý Quân.

Hơn nữa vào lúc này, những người khác đều trốn sang một

bên, chỉ có Lý Quân cầm đao đứng đó.

Thân phận không cần nói cũng đã rõ.


Đối mặt với chiếc xe địa hình đang lao tới, Lý Quân trên mặt không có biểu cảm gì, cũng không có ý định né tránh, yên lặng đứng đợi tới.

“Tăng tốc đâm chết hắn đi.” Lâm Hải nóng giận hét lên với tài xế.

Ngay sau đó, một tiếng rầm vang lên, chiếc xe tăng tốc lao

“Cẩn thận!"

Cố Nghiên sợ đến mặt trắng bệch, hét lớn.

“Râm rầm”

Nhưng khoảnh khắc tiếp theo...


Khi chiếc xe lao tới trước mặt Lý Quân.

Lý Quân giơ năm đấm ra, một cú đấm tung ra, lập tức

khiến toàn bộ mui xe sập xuống ngay lập tức.

Chiếc xe đang điên cuồng lao tới ngay lập tức bị chặn lại.

Ngay sau đó, Lý Quân đạp một phát, chiếc xe bay lên

không trung, lật thẳng xuống luống hoa bên cạnh.

Bốn bánh vẫn quay nhanh, toàn bộ nóc xe bị bẹp dúm. Xung quanh đột nhiên rơi vào chết lặng.

Mọi người đều trợn tròn mắt, vô cùng kinh ngạc.

Đây còn là con người sao?
 
Chương 55: C55: Mười phút sau


Vài giây sau.

Lâm Hải đầu đầy máu leo xuống xe.

Cơn điên loạn trước đó đã biến mất, thay vào đó là nỗi sợ hãi vô tận.

Lâm Hải hiểu rất rõ muốn lật xe chỉ bằng một cú đá cần dùng lực lớn như thế nào, chưa kể Lý Quân còn đối phó với chiếc xe đang điên cuồng lao tới.

Trên đường ông ta vẫn đang luôn nghĩ xem con át chủ bài của Lý Quân là ai, có thế lực gì, hoặc có những thứ gì khác.

Bây giờ ông ta đã biết rồi, giá trị lực lượng mạnh mẽ như vậy là con át chủ bài lớn nhất.

“Ông là Lâm Hải à?” Lý Quân hỏi.

Lâm Hải lau đi vết máu trên trán, gật đầu, giọng nói có chút khàn khàn: “Là tôi.”

Lý Quân lắc đầu nói: “Ông không được, tiếp tục gọi người khác đến đi.”

Vương Tuấn Dã ở bên cạnh đang đợi Lâm Hải cứu mình, lúc này đã hoàn toàn tuyệt vọng.


Dựa vào đôi tay kia của Lý Quân, hắn biết rằng Lâm Hải không có cơ hội chiến thắng trước Lý Quân.

Quả nhiên, Lâm Hải cười khổ nói: “Không cần gọi nữa, cho dù có kêu bao nhiêu người, cũng không đánh lại cậu.”

“Lần này, nhà họ Vương chúng tôi nhận thua, muốn giết muốn chặt gì thì cậu cứ động tay đi” Lâm Hải thở dài, cúi đầu.

Người thanh niên trước mặt này thật đáng sợ, nếu tiếp tục, rất có thể sẽ mang đến tai họa cho nhà họ Vương.

Nhà họ Vương cho dù có đến bao nhiêu người, trừ phi sử dụng vũ khí nhiệt cỡ lớn, nhưng điều đó không thực tế, nhà họ

Vương không có năng lực lớn như vậy.

Hơn nữa ai mà biết được đằng sau người này còn có thế lực gì.

Lâm Hải năm đó đi khắp Nam Bắc, ông ta biết rất rõ, không có tên quái vật nào là tự nhiên sinh ra cả.

Mười phút sau.


Lý Quân lấy ra một cái thẻ ngân hàng, ngồi lên một chiếc xe công vụ rời khỏi trang viên.

Trong thẻ có 10 triệu. Lý Quân trước đó đã từng yêu cầu công ty Thịnh Thế trả cho anh 10 triệu để đền tội nhưng bên kia nhất quyết không chịu nghe theo.

Lý Quân cũng vừa hay có cơ hội hoạt động tay chân một chút.

Về phần mối thù với nhà họ Vương, coi như đã trả được rồi.

Tuy nhiên, Lâm Hải là người thông minh, ông ta hẳn sẽ nói cho gia chủ nhà họ Vương thấu tình đạt lý, dùng tình cảm để nói chuyện.

Tất nhiên, nếu đối phương không biết sống chết thì Lý Quân cùng lắm sẽ đem chuyện đã xảy ra ngày hôm nay diễn lại lần nữa.

Không lâu sau khi Lý Quân rời đi, một chiếc xe địa hình quân sự đã lái vào trang viên.

Đường Trúc vội vàng xuống xe, nhìn thấy ngoài một đống lộn xộn, trong trang viên không còn một ai.

Cô vội vàng gọi điện cho Cố Nghiên.

Biết Cố Nghiên không sao, cô thở phào nhẹ nhõm.

“Có thể khiến Lâm Hải nuốt xuống cục tức này, ông chủ kia của tập đoàn Quân Lâm có thế lực thật không tầm thường!”

Đường Trúc thầm nghĩ trong lòng.
 
Chương 56: C56: Có thời gian rồi nói sau đi


Trong xe công vụ.

Ngô sư phụ nhìn Lý Quân với khuôn mặt đầy sự tôn kính.

“Quyền đánh của ông chủ Lý hẳn là đã đạt đến trình độ quyền cảnh thượng thường rồi. Là lão phu có mắt mà không thấy Thái Sơn.”

“Mong ông chủ Lý có thời gian có thể đến thăm thôn của Ngô gia. Lão phu có rất nhiều vấn đề về quyền anh muốn thỉnh giáo ông chủ Lý.”

Vị Ngô sư phụ này trước đây kiêu ngạo giờ đã hoàn toàn biến thành fanboy nhỏ bé của Lý Quân.

“Có thời gian rồi nói sau đi.” Lý Quân thản nhiên nói.

Anh không có hứng thú dạy đối phương về quyền thuật, việc mà bản thân anh cần làm còn rất nhiều.

Chiếc xe nhanh chóng quay trở lại toà nhà của tập đoàn Quân Lâm.

Sau khi Cố Nghiên sai người đưa Ngô sư phụ về thôn của Ngô gia, cô nói: “Lý Quân, đã trưa rồi, anh có muốn đi ăn bữa cơm cùng nhau không?”


“Tất nhiên là không có vấn đề gì."

Một đại mỹ nữ như Cố Nghiên đã nói ra lời mời, Lý Quân không có lý do gì từ chối, hơn nữa bụng anh cũng đang thực sự đói.

Còn Cố Nghiên thì rất vui vì Lý Quân đã chấp nhận lời mời của cô.

Hai người nhanh chóng bước vào một nhà hàng đồ ăn Trung Quốc.

Vì đang là buổi trưa nên có rất nhiều thực khách dùng bữa.

Quán này cũng khá nổi tiếng, có nhiều cô gái trẻ đẹp trang điểm đậm đi lại.

Lý Quân choáng voáng hoa mắt trước những đôi chân xinh đẹp đung đưa qua lại. Truyện Thám Hiểm

Tất nhiên, so với Cố Nghiên, luận về ngoại hình hay khí chất thì đều không cùng một đẳng cấp.

Sau khi hai người ngồi vào bàn, Cố Nghiên nhịn không được nói đùa: “Sao vậy, nhiều mỹ nữ như vậy, có phải là anh


xem đến hoa mắt rồi không?”

Lý Quân lập tức lắc đầu nói: “Tôi không phải là người tùy tiện như vậy, mắt tôi không phải loại người nào cũng nhìn đâu.”

“Tôi trước giờ luôn tuân thủ một nguyên tắc, đó là ai mặc ít đồ hơn thì tôi nhìn người đó thôi.”

“Phụt haha”

Cố Nghiên nhịn không được cười đến rung cả vai.

Không ngờ là Lý Quân lại khá vui tính nha.

Thức ăn rất nhanh đã được đem lên.

Lý Quân không hề khách khí mà bắt đầu gắp miếng bự lên.

Cố Nghiên tuy rằng cũng có chút đói bụng, nhưng vẫn tao nhã hơn.

“Lý Quân, trước kia rốt cuộc anh đã làm cái gì vậy? Đánh nhau giỏi như vậy?”

Cố Nghiên nhịn không được hỏi.

Thủ đoạn hôm nay của Lý Quân trực tiếp khiến cô bị sốc, bây giờ vẫn cảm thấy như đang ở trong một giấc mơ.
 
Chương 57: C57: Có một ông già đã dạy tôi điều này


Lý Quân đã một mình đánh gục hàng chục người, đặc biệt là làm chiếc xe lật ngửa.

Ngay cả những bộ phim bom tấn cũng không dám quay như thế này.

“Có một ông già đã dạy tôi điều này. Tập đoàn Quân Lâm cũng là ông già đó mua lại và tặng cho tôi.”

Nhắc đến lão đầu, Lý Quân thực sự có chút nhớ ông. Cố Nghiên bất giác nghĩ ra rất nhiều câu chuyện trong đầu.

Nhìn Lý Quân lần nữa, chỉ cảm thấy trên người anh càng trở thành tràn đầy cảm giác huyền thoại.

“Lý Quân, anh có thể kể cho tôi nghe câu chuyện của anh được không?”

Cố Nghiên tò mò về người đàn ông trước mặt cô. “Không rảnh” Lý Quân trực tiếp từ chối.

Có những sự kiện trong quá khứ, anh không muốn đề cập đến.

Cố Nghiên lập tức hơi giận, đây đúng là một trên trực nam thẳng thắn mà.


Dù có từ chối thì ít nhất cũng phải uyển chuyển một chút chứ.

“Vị tiểu thư này, tôi có thể mời cô một ly rượu không?”

Lúc này, một giọng nói trầm tính vang lên.

Ngẩng đầu lên, cô thấy một người đàn ông mặc vest, đeo hàng hiệu bước tới với ly rượu, khuôn mặt nở nụ cười mê người.

Cố Nghiên có khuôn mặt xinh đẹp nên đã thu hút rất nhiều ánh nhìn kể từ khi cô bước vào.

Lý Quân đang nghĩ rằng một người con gái như vậy, chắc chắn có rất nhiều người đang theo đuổi nhỉ.

Quả nhiên, mới ăn được nửa bữa cơm đã có người đến nói chuyện rồi. Cố Nghiên cười và từ chối: “Xin lỗi, tôi không thích uống rượu của người lạ.”

Thành thật mà nói, Cố Nghiên gặp phải việc đàn ông muốn phương thức liên hệ rất nhiều.

Đối với loại chuyện này, cô đã sớm quen thuộc từ lâu.


Trong tình huống bình thường, sau khi bị từ chối thì đối phương sẽ rời đi một cách lịch sự.

Ai mà biết được, người đàn ông này không hề có ý định rời đi.

Ngược lại, anh nói tiếp: “Vị tiểu thư này, tôi rất hiếm khi nhìn trúng ý một cô gái chỉ với một ánh mắt. Sự quyến rũ của cô đã thu hút hấp dẫn tôi rồi.”

“Có thể cô không biết rõ về tôi, nhưng chắc là cô đã nghe qua công ty Đô Thị Giai Nhân chứ, nó là do tôi thành lập sáng tạo”

“Cho nên tôi hi vọng cô có thể cho tôi một cơ hội, cũng cho chính mình một cơ hội.”

Người đàn ông này dường như có vẻ rất là tự tin.

Như thể tôi nhìn trúng ai thì đó chính là sự vinh dự của người đó.

Lý Quân lắc đầu.

Đô Thị Giai Nhân nhảm nhí gì chứ, Cố Nhiên vốn xuất thân từ hào môn nha.

Lông mày của Cố Nghiên đã nhíu lại.

Đối với loại người mặt dày này, khiến cho cô vô cùng phản cảm.

“Tôi không quan tâm anh là người của công ty nào, xin đừng làm phiền bữa ăn của chúng tôi.”
 
Chương 58: C58: Đồ khốn nạn


Vừa nói, cô vừa liếc nhìn Lý Quân.

Thực ra cô rất hy vọng Lý Quân có thể đứng ra bênh vực cô vào lúc này.

Nhưng Lý Quân dường như chỉ tập trung vào đồ ăn trên bàn, khiến cô cảm thấy hơi thất vọng.

Cũng khiến cho tâm tình của cô trở nên không tốt ngay lập tức.

Sau khi bị từ chối một lần nữa, mặt người đàn ông có vẻ không bình tĩnh nổi nữa rồi.

“Vị tiểu thư này, chỉ là muốn cô uống một ly rượu thôi mà khó đến vậy sao?”

“Tôi hy vọng cô có thể cho tôi chút mặt mũi này, bởi vì không ai có thể từ chối tôi.”

Giọng nói của người đàn ông có chút lạnh lùng. Bạn bè của hắn đang ngồi ở bàn bên cạnh. Nếu cứ như vậy mà quay lại rất là khó coi.

Hơn nữa theo hắn, Cố Nghiên chỉ là đang giả vờ thanh cao.

Cô mặc đồ lộ đùi thế kia, chẳng phải là để quyến rũ đàn ông chúng tôi nhìn sao?

“Là bởi vì người bạn cùng bàn ăn này mà cô từ chối tôi sao? Theo đánh giá của tôi thì anh ta không xứng với cô, càng không thể so sánh được với tôi.”

Người đàn ông liếc nhìn Lý Quân đang mải mê ăn uống.

Bình thường, một đôi nam nữ đi ăn, rất có thể là quan hệ bạn trai bạn gái, người bình thường sẽ không đến bắt chuyện, nhưng người đàn ông lại không hề coi trọng Lý Quân một chút nào.


Cố Nghiên cuối cùng cũng nổi giận: “Anh tránh xa tôi ra chút, được không?”

Giọng nói vô cùng gay gắt. “Đừng tức giận mà.”

Đối phương vừa nói chuyện lại vừa cố tình đặt tay lên vai Cố Nghiên.

“Bỏ bàn tay bẩn thỉu của anh ra.”

Cố Nghiên lạnh lùng nói.

Ai mà biết được, người đàn ông lại nhếch mép cười lại tiếp tục chạm vào lưng Cố Nghiên.

“Đồ khốn nạn!”

Cố Nghiên cầm lấy ly nước trên bàn, hất thẳng vào mặt đối phương.

“Rào!” Khoảnh khắc đó, toàn bộ nhà hàng rơi vào im lặng.

Vài người bạn của người đàn ông ngồi bên kia đột nhiên đứng dậy đi về phía bên này.

“Mỹ nhân này lại tạt nước vào người khác, chỉ sợ mọi chuyện sẽ tệ hơn.”

“Đối phương người đông lực lớn, còn người bạn cùng bàn của mỹ nữ này nhìn có vẻ rụt rè và sợ hãi, chỉ sợ anh ta không

bảo vệ được cô ấy mất.”


“Thật đáng thương, họ chắc là sẽ không đánh phụ nữ chứ?”

Nhiều người bắt đầu bàn tán và bắt đầu lo lắng cho Cố Nghiên.

Lúc này, người đàn ông cầm giấy trên bàn lên lau đi vết nước trên mặt.

“Dám hắt nước vào người tôi, gan cũng không nhỏ, nhưng mà tôi lại thích những người phụ nữ hung dữ như thế này.”

“Chỉ là không biết ở trên giường liệu có phải cũng hung hăng như vậy không.”

Nói xong, hắn đưa tay ra nắm lấy cổ tay Cố Nghiên.

“Một người đàn ông lại động tay động chân với người con gái, thật thiếu phong độ nha”

Lúc này, Lý Quân đang đắm chìm trong bữa ăn cuối cùng cũng đứng dậy.

“Làm sao, mày có ý kiến à?”

Người đàn ông nhìn Lý Quân với vẻ mặt nham hiểm và dùng ngón tay chọc vào ngực Lý Quân.

“Tao khuyên mày nên nhanh chóng cút khỏi đây, đừng ảnh hưởng tao cua gái, nếu không..."

“Tôi ghét nhất là việc người khác động tay động chân với tôi.” Lý Quân bình tĩnh nói.

“Tao cứ đụng chạm mày đấy, thì sao? Thằng nhãi mày chẳng lế còn muốn..”

Lời của hắn còn chưa nói xong thì...

“Choang!”

Đầu của người đàn ông bị Lý Quân ấn vào đ ĩa trên bàn, chiếc đ ĩa bị nứt ra.

Thức ăn trên đ ĩa văng khắp tứ tưng, cùng lúc đó mặt người đàn ông bị cứa phải, máu tươi chảy ra.
 
Chương 59: C59: Tất cả họ đều choáng váng


“Ầm!”

Cả bàn ăn rung chuyển.

Dầu mỡ và thức ăn thừa trên bát đ ĩa tràn ra ngoài. Có một khoảnh khắc im lặng trong nhà hàng.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn Lý Quân.

Tất cả họ đều choáng váng.

Không ai nghĩ rằng Lý Quân - người đang cúi đầu ăn như đà điểu và có vẻ rất rụt rè lại thực sự bắt đầu đánh người.

Còn trực tiếp ấn đầu đối thủ xuống đ ĩa.

Cố Nghiên cũng hơi kinh ngạc, sau đó ánh mắt lộ ra vẻ vui mừng, cô không có một chút lo lắng nào.

Sau khi nhìn thấy thực lực của Lý Quân, cô biết không ai ở Sở Châu có thể đụng đến Lý Quân.

Lúc này, người đàn ông chật vật lùi lại hai bước.

Có máu nhỏ giọt trên mặt hẳn, ánh mắt hẳn hiện lên vẻ hung ác.


“Thăng nhóc, mày dám đánh ông đây?”

Lúc này, vài người đồng bọn của hẳn đi tới, một số xách chai rượu, một số cầm ghế đẩu, rõ ràng là đang chuẩn bị đánh tập thể Lý Quân.

Một người khác kêu cứu.

Lý Quân cầm tờ giấy trên bàn lên như không có ai xung quanh, anh lau vết dầu trên quần áo, nhẹ giọng nói: “Tôi khuyên anh nên lập tức rời khỏi đây, nếu không tôi sẽ khiến anh hối hận khi đến thế giới này:

Rất nhiều người cảm thấy cách làm của Lý Quân rất bình tĩnh.

Nhưng những người biết danh tính của người đàn ông bị đánh đều lắc đầu nói thầm: “Thằng nhóc này gặp rắc rối lớn rồi”.

“Thăng nhóc, mày rất giỏi, dám tấn công, mày có biết ông đây là ai không? Ông đây tên là Hoäc Phong, Hoäc Đông ở phố. An Tây là anh họ của tao.”

“Chờ người của anh ấy tới, mày đừng nghĩ đến chuyện sống sót rời khỏi đây.”

Nghe thấy tên của đối phương, nhiều người trong phòng không khỏi run rẩy.

Hóa ra hắn là em trai của Hoắc Đông.


Hoäc Đông là một nhân vật nổi tiếng ở Sở Châu, nổi tiếng với sự tàn nhãn.

Chàng trai này sắp gặp rắc rối, cô gái xinh đẹp kia cũng chưa chắc thoát được.

Dù sao thì danh tiếng của Hoắc Đông cũng quá lớn. Hoäc Phong dùng giấy lau vết máu trên mặt.

Hắn tự hào nhất về khuôn mặt tuấn tú của mình nhưng bây giờ có lẽ sẽ có sẹo, điều này càng khiến hản tức giận hơn.

“Nhóc con, tốt nhất là mày nên quỳ xuống cầu xin tao cắt mặt mày ra làm tám mảnh, nếu không tao sẽ lột da mày.”

Đồng đội của Hoäc Phong phía sau lần lượt vây quanh Lý Quân, sợ Lý Quân nhân cơ hội bỏ trốn.

Cố Nghiên khoanh tay trước ngực, nhìn họ một cách lạnh lùng.

Khi những người này nói những lời tàn nhãn, họ không biết họ đang phải đối mặt với loại người nào.

Đúng lúc này, một nhóm người từ bên ngoài nhà hàng xông vào.

Chiếc ghế dài và chiếc bàn bên cạnh bị đá sang một bên. “Anh Mặt Seo, ở đây.”

Có người phát ra âm thanh sợ hãi.

Họ nhìn thấy một gã béo đeo một sợi dây chuyền vàng lớn với đầy hình xăm bước vào với một nhóm thanh niên, trông rất dữ tợn.

Trên mặt gã béo có một vết sẹo giống như một con rết.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom