Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cực Phẩm Chiến Long

Chương 520: C520: Vài con ruồi nhặng phiền phức


Ai ngờ đối phương căn bản không để ý đến anh, mà trực tiếp đưa tay về phía Cố Nghiên.

"Tổng giám đốc Cố, chào cô, tôi là Trương Bảo Sơn, đến từ Tấn Thành, gần đây vừa vặn đến thủ đô bàn chuyện làm ăn, nghe nói Tổng giám đốc Cố muốn mở công ty ở thủ đô, cho nên muốn nói chuyện với Tổng giám đốc Cố."

Ai ngờ Cố Nghiên căn bản không có ý định bắt tay với hắn ta, mà nhìn Lý Quân với vẻ mặt cười như không cười.

Ánh mắt rõ rằng đang nói: "Anh xem, rắc rối đã tìm đến cửa rồi".

"Tôi muốn ăn cơm với bạn tôi, không rảnh nói chuyện với anh."

Cố Nghiên trực tiếp cự tuyệt.

“Tổng giám đốc Cố, tôi nghĩ tốt nhất cô nên nói chuyện với tôi, tính khí tôi không tốt lầm, hơn nữa mặc dù tôi là người Tấn Thành, nhưng ở thủ đô vẫn có chút quan hệ."

"Tổng giám đốc Cố muốn mở công ty ở thủ đô, biết đâu tôi có thể giúp chút ít, đương nhiên, chuyện giúp này có thế là giúp theo nghĩa tốt hoặc là giúp theo nghĩa xấu, Tổng giám đốc Cố, cô hiểu ý tôi chứ?"

Giọng điệu của đối phương vừa nịnh hót vừa đe dọa, ý uy hiếp rất rõ ràng, trên mặt mang theo vài phần cười lạnh.

"Ông chủ, có người uy hiếp tôi kìa."


Cố Nghiên cười tủm tỉm nhìn Lý Quân, thần thái không hề căng thẳng.

"Ông chủ?"

Trong mắt Trương Bảo Sơn hiện lên vài phần kinh ngạc.

Hắn ta chỉ biết tổng giám đốc của tập đoàn Quân Lâm là Cố Nghiên, không ngờ ông chủ của Tập đoàn Quân Lâm lại trẻ như vậy.

Ngay lập tức trên mặt hiện lên vài phần tươi cười: "Đã là ông chủ thì chúng ta nói chuyện cho phải phép, ôi đầu tư hai nghìn tỷ vào tập đoàn Quân Lâm của mấy người, thế nào?"

"Hơn nữa tôi có thể đảm bảo, công ty của mấy người ở thủ đô có thể được tôi che chở, tôi có quan hệ rất tốt với nhà họ Cát ở thủ đô”

Theo hắn ta thấy, người trước mặt hẳn là hiểu được lời hẳn ta nói quan trọng cỡ nào!

Nhà họ Cát ở thú đô chính là gia tộc lớn, ở thủ đô có thể xếp vào top năm mươi.

Ai ngờ Lý Quân chỉ nhàn nhạt liếc hẳn ta một cái, thốt ra một chữ: "Cút.

Rõ ràng Trương Bảo Sơn không ngờ Lý Quân lại cự tuyệt dứt khoát như vậy, hơn nữa còn dám dùng thái độ này nói chuyện với mình.


Ngay lập tức trên mặt khựng lại, sau đó cả khuôn mặt đều đen thui, lộ ra vẻ dữ tợn.

“Tên nhóc, mày đừng không biết điều, có tin tao khiến cho chỉ nhánh của mày ở thủ đô không mở được không?"

"Bảo mày cút, mày còn không cút, cứ đứng đó lảm lời thế”

Lý Quân đột nhiên đứng dậy, hất tay áo, Trương Bảo Sơn lập tức cảm thấy một lưỡng sức mạnh to lớn ập đến.

Cơ thể trực tiếp bị quét bay ra ngoài, thân hình mập mạp lăn trên đất mấy vòng.

'Vài tên vệ sĩ của hẳn ta phản ứng lại, định ra tay.

Ngay sau đó, cảm thấy một luồng khí tức đáng sợ ập đến, từng người còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đều bị đánh bay ra ngoài.

“Vài con ruồi nhặng phiền phức, đừng ảnh hưởng đến tâm trạng của bọn tao chứ.”

Sau khi đánh bay mấy người, Lý Quân thản nhiên nói.

Trong mắt Cố Nghiên lấp lánh những ngôi sao.

Vừa nãy cô còn chưa nhìn rõ Lý Quân ra tay thế. nào, mấy người kia đã bị đánh bay ra ngoài, thật sự quá ngầu.

Bên kia, Trương Bảo Sơn từ trên đất chật vật đứng dậy, hung hãng trừng mắt nhìn Lý Quân một cái, xoay người đi về phía cầu thang.

Mà mấy phút sau khi người đàn ông rời đi, Đường Trúc mới châm rãi đến.
 
Chương 521: C521: Cậu đã điều tra được gì


"Cái này tính là gì, loại ngốc như thế này, hôm nay tôi đã nhận được ba bốn cuộc gọi như rồi.”

Cố Nghiên nhìn Trương Bảo Sơn bỏ chạy, cười đến mức cả người run rẩy.

Lúc này Đường Trúc đi tới.

"Mọi người đang nói gì vậy? Vui thế”

"Một tên tự xưng là quen biết nhà họ Cát ở thủ đô, bị ông chủ Lý của chúng tớ đánh chạy rồi”

Cố Nghiên kể lại chuyện vừa rồi.

"Anh bạn trẻ, tôi khuyên anh nên nhanh chóng rời khỏi đây đi, người vừa rồi tôi biết, hắn ta thực sự quen công tử nhà họ Cát, ở thủ đô có năng lực rất lớn.”

Người quản lý nhà hàng đi tới, tốt bụng nhắc nhở.

Lý Quân đáp lại bằng nụ cười.

“Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nhưng không sao đâu, tôi muốn xem xem, năng lực của hắn ta lớn đến mức nào."

Người quản lý nhà hàng cũng chỉ tốt bụng nhắc nhở, thấy Lý Quân không để tâm, không khỏi thở dài, không nói thêm gì nữa.

Đường Trúc đến, các món ăn cũng bắt đầu được bưng lên.


Cả ba người đều không để tên nhà giàu mới nổi đó vào trong lòng

"Lý Quân, sau khi huấn luyện viên của tớ bị cậu đánh bại, sau khi trở về đã báo cáo sự việc của cậu lên cấp trên, cấp trên rất coi trọng cậu."

Đường Trúc nói đến chuyện chính, ánh mắt nhìn thẳng vào Lý Quân.

Cô vốn tưởng rằng Lý Quân đánh bại huấn luyện viên của mình, Chiến Bộ sẽ coi anh là kẻ thủ, nhưng không ngờ huấn luyện viên lại để mắt đến Lý Quân hơn.

Cô cảm thấy đây là một tin tốt đối với Lý Quân.

Rốt cuộc thì cách tốt nhất là lấy độc trị độc.

Nếu Lý Quân gia nhập Chiến bộ Trung Vực, trở thành người của Ngũ trưởng lão, đương nhiên cũng không cần sợ Tứ trưởng lão nữa.

"Giúp tớ nói với huấn luyện viên của cậu, bảo ông ấy đừng để ý đến tớ nữa, tớ sẽ không trung thành với bất kỳ ai."

Lý Quân nói.

Sự dứt khoát của anh khiến Đường Trúc không nói nên lời.

Theo cô thấy, đây là cách tốt nhất để Lý Quân giải quyết tình thế khó khăn hiện tại, nhưng Lý Quân lại không chút do dự từ chối.

Anh lấy đâu ra sự tự tin đó? Đó chính là Chiến bộ Trung Vực.


Mặc dù cô biết Lý Quân rất xuất sắc, thực lực rất mạnh, nhưng cũng có phần quá kiều ngạo.

Một Trịnh Văn Cung dưới trướng Tứ trưởng lão cũng chẳng là gì, năng lực thực sự của Tứ trưởng lão rất khủng khiếp.

Nếu Lý Quân không nhanh chóng tìm ra cách giải quyết, thì tình cảnh sẽ vô cùng nguy hiểm.

Tuy nhiên, qua vài lần tiếp xúc, Đường Trúc cũng nhận ra, người bạn học cũ này của mình rất cứng đầu, nên không nói thêm gì nữa.

"Ngoài chuyện này ra, còn có một chuyện nữa, liên quan đến thân thế của cậu."

Nghe Đường Trúc nói vậy, Lý Quân lập tức phấn chấn hẳn lên.

"Cậu đã điều tra được gì?"

"Gia chủ nhà họ Long ở Giang Nam, Lý Thương, trước khi vào làm rể nhà họ Long đã có một người vợ và một đứa con trai, bọn tớ điều tra được, đứa con trai đó có độ tuổi găn bằng cậu, cuối cùng đã được đưa đến Sở Châu."

Nói đến đây, Đường Trúc nhìn chằm chằm vào Lý Quân.

Cô nói những lời này với Lý Quân, chứng tỏ trong lòng đã có phán đoán.

Lý Quân cũng chìm vào suy tư.

"Ý cậu là, tớ chính là đứa con trai đó của Lý Thương? Hắn đã vứt bỏ tớ, sau đó đi làm rể nhà họ Long?"

Lý Quân không khỏi nghĩ đến lời mà Long Tiểu 'Đóa từng dùng để mô tả Lý Thương, vứt bỏ vợ con.

"Vậy vợ trước của hẳn đâu rồi?”

Lý Quân không khỏi hỏi.

Mặc dù anh không có nhiều tình cảm với mẹ ruột của mình, bà ấy chưa từng nuôi dưỡng mình, nhưng anh vẫn hỏi.
 
Chương 522: C522: Ăn cây táo rào cây sung


Đường Trúc lắc đầu.

"Chưa điều tra được, sau khi Lý Thương vào làm rể nhà họ Long, vợ của hẳn đã biến mất, có khả năng đã chết.”

"Bị Lý Thương hại chết sao?" Lý Quân hỏi, trong mắt không khỏi lóe lên một tia sắc bén.

Đường Trúc cười khổ một tiếng: "Tớ cũng không dám khắng định điều này”

"Được rồi, tớ biết rồi, cảm ơn cậu."

Lý Quân chân thành nói.

Cố Nghiên ngồi bên cạnh im lặng nghe.

Có vẻ như thân thế của ông chủ này có chút phức tạp.

Lúc này, một nhóm người hùng hổ xông vào cầu thang.

Khi thấy cảnh này, một số thực khách sợ hãi cúi đầu xuống.


Người quản lý nhà hàng do dự một chút, vẫn nhanh chóng đi đến trước bàn của Lý Quân và những người khác, nhỏ giọng nói: "Trương Bảo Sơn đến rồi, mọi người mau trốn ra cửa sau đi.

Người quản lý nhà hàng thực sự không đành lòng nhìn một nam hai nữ này bị đánh.

Đặc biệt là hai cô gái kia, như hoa như ngọc, với sự tàn bạo của Trương Bảo Sơn, sẽ không có kết cục tốt đẹp.

"Chạy ư? Chạy đi đâu? Quản lý Vụ, không ngờ nhỉ, ít ra thì tôi cũng được coi là khách hàng quen thuộc của nhà hàng, anh dám ăn cây táo rào cây sung!"

Giọng nói hung dữ của Trương Bảo Sơn truyền đến, đôi mắt như muốn nuốt sống người khác.

Quản lý Vụ lập tức sợ đến mềm cả chân.

"Tổng giám đốc Trương, anh nghe nhầm rồi."

Quản lý Vụ vội vàng giải thích.

"Cút sang một bên."

Trương Bảo Sơn đẩy mạnh người quản lý sang một bên.

"Xử lý xong chuyện này rồi tính sổ với anh”

Nói xong, hẳn ta nói với một thanh niên sau lưng: "Cậu Cát, chính là những người này."

Một thanh niên mặc vest, đeo kính râm, miệng ngậm tăm, hai tay đút túi, phía sau là một nhóm vệ sĩ hung dữ, mười phần khí thế.

"Cậu hai nhà họ Cát, Cát Minh Trí đến rồi, trời ơi, đây là một nhân vật lớn”

"Tôi nghe nói cậu hai nhà họ Cát này tàn nhẫn, thường xuyên gây chuyện ở hộp đêm, không đã đánh tàn đánh chết bao nhiêu người."

“Trương Bảo Sơn dựa vào mối quan hệ của hẳn ta, không trách được lại ngông cuồng như vậy”


"Chàng trai kia xong đời rồi, đáng tiếc hơn là hai cô gái kia, với phong cách hành xử của cậu hai nhà họ Cát, e rằng họ khó thoát khỏi bàn tay của hắn...”

Những vị khách có thể chỉ tiêu ở đây đều có chút bối cảnh, lúc này đều thì thầm to nhỏ.

Cậu hai nhà họ Cát từng bước tiến về phía bàn của Lý Quân, khí thế mạnh mẽ của hẳn khiến cả nhà hàng trên không trở nên yên tĩnh.

Đến trước mặt Lý Quân và những người khác, cậu hai nhà họ Cát rất ngạo mạn kéo kính râm xuống.

Vừa định nói vài câu khách sáo, thì nhìn thấy Đường Trúc cười tủm tỉm, miệng lại không thể mở ra được.

"Tại sao cô ấy lại ở đây?”

Cùng lúc đó, khi nhìn lại Lý Quân bên cạnh, lập tức mồ hôi lạnh toát ra.

"Sao lại là tên sát tỉnh này? Xong rồi, đá phải tấm sắt rồi."

Trương Bảo Sơn bên cạnh vẫn lớn tiếng châm ngòi: 'Cậu Cát, chính là thẳng nhóc này, rõ ràng biết tôi quen biết anh, còn dám ra tay đánh tôi, anh phải giúp tôi dạy dỗ nó một bài học...”

Nhưng lời còn chưa dứt, Cát Minh Trí đột nhiên giơ tay tát cho hắn ta một cái

"Chát”


Một cái tát giáng thẳng vào mặt Trương Bảo Sơn.

Trương Bảo Sơn bị một cái tát đánh lùi về sau một bước, ôm mặt, ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Cát Minh Trí, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

'Đám vệ sĩ bên cạnh và những thực khách đang ăn uống đều kinh ngạc trước cảnh tượng này.

Lúc này, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, cậu hai nhà họ Cát nở một nụ cười nịnh nọt, nhỏ giọng nói: “Anh Lý, anh, anh cũng ở đây à!"

Lời này vừa dứt, cả nhà hàng chìm vào im lặng.

Vô số người dùng ánh mắt khó tin nhìn về phía Lý Quân.

Trương Bảo Sơn càng cảm thấy chân mình run rẩy, cả người như bị sét đánh.

Người quản lý nhà hàng vốn có chút hối hận vì đã xen vào chuyện người khác, càng ngây người tại chỗ.

Có vẻ như thanh niên này là một nhân vật lớn.
 
Chương 523: C523: Hóa ra anh là ông chủ


"Anh Lý, tôi không biết tên khốn Trương Bảo Sơn này lại dám trêu chọc anh, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ trừng trị hắn ta thật tốt”

Cát Minh Trí trước mặt Lý Quân liên tục cúi đầu khom lưng, cậu hai nhà họ Cát kiêu căng ngạo mạn ngày thường, lúc này cung kính biết bao, hèn mọn biết bao.

Điều này khiến tất cả mọi người có mặt đều cảm thấy đầu óc ong ong.

Quản lý nhà hàng nhìn Lý Quân với vẻ mặt kinh ngạc, không ngờ uy thế của người thanh niên này lại lớn đến vậy, có thể khiến cậu hai nhà họ Cát khom. lưng cúi đầu.

Bên cạnh đó, Đường Trúc và Cố Nghiên thì thấy không có gì lạ, chỉ là nhà họ Cát mà thôi.

Đừng nói là cậu hai nhà họ Cát, ngay cả toàn bộ nhà họ Cát, nếu Lý Quân muốn, chẳng phải chỉ trong nháy mắt là có thể diệt trừ sao.

Lý Quân không hề đứng dậy, thậm chí còn không thèm liếc nhìn Cát Minh Trí lấy một cái.

Mà Trương Bảo Sơn đã sợ ngây người, những giọt mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống từ trán.

Cát Minh Trí quay người lại, giơ chân đá vào người Trương Bảo Sơn.

Trương Bảo Sơn lùi về sau hai bước mới đứng vững cơ thể.

Cát Minh Trí lại cầm một chiếc ghế ở bên cạnh, định đập vào đầu Trương Bảo Sơn.

Cậu hai nhà họ Cát ra tay, những vệ sĩ của Trương Bảo Sơn càng không dám thở mạnh.

"Đừng làm ảnh hưởng đến hứng ăn của tôi."


Lý Quân nhàn nhạt lên tiếng.

Cát Minh Trí lập tức đặt ghế xuống, gật đầu nói: “Thưa anh Lý, tôi hiểu rồi, anh yên tâm, tôi sẽ cho anh một câu trả lời thỏa đáng”

Quay đầu lại, ra lệnh cho mấy tên vệ sĩ: "Đưa tên khốn này về cho tao."

Nói xong, Cát Minh Trí dẫn theo một đám đàn em nhanh chóng rút lui, rất nhanh đã đi sạch sẽ.

“Tiếp tục ăn cơm đi”

Lý Quân cười tủm tỉm nói

Đồng thời, vây tay với người quản lý nhà hàng vẫn còn đang ngẩn người, rút một tấm danh thiếp đưa cho đối phương.

“Tôi thấy anh làm việc khá lanh lợi, có hứng thú đến tập đoàn mới mở của tôi làm việc không, lương tăng gấp đôi thế nào?"

Nghe vậy, quản lý nhà hàng lập tức lộ vẻ khó xử trên mặt.

Anh ta cũng nhìn ra Lý Quân là một nhân vật lớn, đi làm công chính là để kiếm tiền, lương tăng gấp đôi đương nhiên là tốt, nhưng vấn đề là ông chủ của nhà hàng đã đến rồi, ngay sau lưng anh ta kìa

Hóa ra là hôm nay ông chủ nhà hàng tình cờ có mặt ở đây, thấy cậu hai nhà họ Cát đến gây chuyện, ông chủ nhà hàng liền trốn trong đám đông.

Ông chủ nhà hàng có mặt tại hiện trường, khiến người quản lý không biết trả lời Lý Quân như thế nào.


"Có thể khiến anh Lý đào góc tường, quản lý Vu,cậu đúng là may mẫn”

Lúc này, ông chủ nhà hàng cười tủm tỉm bước ra.

"Xin chào anh Lý, tôi là ông chủ của nhà hàng này, tôi đồng ý để cậu ấy đến công ty anh Lý làm việc”

“Hóa ra anh là ông chủ."

Lý Quân cũng có chút xấu hổ, trước mặt ông chủ mà đào góc tường, nhưng anh thực sự thấy người. quản lý này rất tốt

"Vậy thì cảm ơn ông chủ."

Lý Quân cười nói.

"Anh Lý khách sáo rồi

"Anh quen biết tôi?”

Lý Quân nhướng mày.

Xem thái độ của ông chủ, rõ ràng là biết thân phận của anh.

“Sàn đấy quyền anh ngầm mấy ngày trước tôi cũng có đi xem”

Ông chủ nói.

Lý Quân lúc này mới bừng tỉnh.

Người quản lý nhận danh thiếp của Lý Quân rồi rời đi, không dám làm phiền Lý Quân và những người khác.

Phải đến khi Lý Quân và những người khác ăn xong rời đi, ông chủ và người quản lý mới xuất hiện trở lại.
 
Chương 524: C524: Rốt cuộc là ai vậy


Chỉ là lúc này, trên mặt người quản lý vẫn còn vẻ mơ màng.

Rõ ràng đã nghe ông chủ nói về thân phận của Lý Quân.

"Ông chủ, thanh niên kia rốt cuộc là ai vậy? Thậm chí còn khiến cậu hai nhà họ Cát sợ hãi như vậy:

Có khách không nhịn được hỏi.

Không có Lý Quân, ông chủ cũng trở lại dáng vẻ thường ngày, cười nói: "Nhân vật lớn hiện nay của thủ đô Lý Quân, người diệt trừ nhà họ Vạn, mấy người nói xem Cát Minh Trí có thể không sợ sao?”

Nghe ông chủ nói vậy, rất nhiều người không khỏi hít một hơi khí lạnh.

Gia tộc đứng đầu thủ đô trước đây là nhà họ Vạn, chỉ trong một ngày đã tan rã, mà cái tên Lý Quân này cũng bắt đầu lưu truyền khắp thủ đô.

Những người có mặt ít nhiều cũng nghe được một số lời đồn đại về Lý Quân.

Mặc dù những lời đồn đại đó phần lớn đều không, đúng sự thật, nhưng điều đó không ngăn cản được sự kính sợ của họ đối với Lý Quân.


Bắt đầu từ ngày mai, tôi sẽ phái một số người ở bên cạnh cô, nếu còn có người như Trương Bảo Sơn dám đến quấy rối cô, cô cứ trực tiếp để người ta đánh đuổi ra ngoài”

Sau khi rời khỏi nhà hàng, Lý Quân nói với Cố Nghiên.

"Không sao, có Đường Trúc ở bên cạnh tôi người dám trêu chọc lắm."

Cố Nghiên nói.

"Đường Trúc là người của Chiến bộ Trung Vực, không tiện ra tay quá nặng với những người này.

Lý Quân hung hãng nói, rõ ràng là muốn cho những kẻ không biết điều kia một bài học.

Nhìn thấy vẻ mặt này của Lý Quân, Cố Nghiên không khỏi mỉm cười, cũng không từ chối đề nghị của Lý Quân nữa.

Sau khi ba người tách ra, Lý Quân lập tức gọi điện thoại cho người của Điện Chiến Long đi bảo vệ Cố Nghiên

Vừa lái xe trở về biệt thự, Lý Quân đã cau mày.

Bởi vì trước cửa biệt thự có hai bóng người, một người đàn ông trung niên, một người đeo mặt nạ, trùm kín trong áo choàng đen.

Lý Quân không khỏi nghĩ đến người lần trước bị mình đánh trọng thương rồi bỏ trốn, xem ra là đã tìm được người giúp đỡ.

Mở cửa xe bước xuống, Lý Quân nhìn hai bóng người phía trước, giọng lạnh lùng nói: "Mấy người là người của Ảnh Thí Các?”

Nghe Lý Quân nói vậy, người đàn ông kia cười khẽ.

"Nói chính xác thì Ảnh Thí Các chỉ là một trong số các thế lực lớn của tôi, hôm nay tôi đến đây là muốn. xem xem ai có thể làm bị thương thuộc hạ đắc ý nhất của tôi."


"Cậu còn trẻ như vậy, quả thực khiến tôi ngoài ý muốn, nhưng làm bị thương người của tôi, tôi là ông chủ, dù thế nào cũng phải làm chút gì đó.

Người đàn ông trung niên thản nhiên nói.

Một tay ông ta để sau lưng, vạt áo theo gió nhẹ nhàng lay động.

Trông thì có vẻ nhẹ nhàng, nhưng không gian sân đột nhiên xuất hiện một luồng khí thế kinh khủng, như sóng dữ cuồn cuộn, hướng về phía Lý Quân mà nghiền

....

ép.

"Ầm"

Lý Quân vung tay áo, luồng khí thế bao trùm lập tức bị phá tan

Hơi thở của hai người va chạm, khiến sân nhà nối lên gió dữ, phát ra tiếng ầm ầm.

“Thực lực của cậu không tệ, hơn nữa còn là một tu tiên giả, chẳng trách ngay cả nhà họ Vạn cũng bị cậu tiêu diệt” Người đàn ông trung niên thản nhiên nói" "Nhưng cậu không nên động đến người của tôi, tu tiên giả cũng chia làm ba sáu chín hạng"


Giọng điệu của người đàn ông trung niên tràn đãy sự thản nhiên và tự tin.

Cả người có vẻ bình tĩnh, nhưng lại tỏa ra một luồng khí tức vô cùng nguy hiểm.

Ngay sau đó, chỉ thấy áo choàng của ông ta bay phấp phới, chân khí lưu chuyển quanh lòng bàn tay.

Linh khí trời đất xung quanh điên cuồng tụ lại trên người ông ta.

"Ầm"

Ông ta chỉ nhẹ nhàng bước về phía trước một bước, dưới chân lập tức xuất hiện những vết nứt dày đặc, lan ra bốn phía.

Toàn bộ biệt thự xung quanh như thể động đất, phát ra tiếng ầm ầm.

Vị chủ nhân đứng sau Ảnh Thí Các này còn chưa ra tay, đã thể hiện thực lực khủng khiếp.
 
Chương 525: C525: Chủ nhân thật lợi hại


"Đây chính là thực lực của chủ nhân sao?"

Các chủ Ảnh Thí Các nhìn cảnh này, trong lòng không khỏi run rẩy.

Là thuộc hạ của người đàn ông trung niên, Các chủ Ảnh Thí Các biết chủ nhân của mình rất mạnh, nhưng hôm nay mới được thấy thực lực thực sự của chủ nhân.

Một cước giẫm xuống, cả mặt đất đều run rẩy.

Cho dù là Tông Sư, e rằng cũng sẽ dễ dàng bị một chưởng vỗ chết.

Những vết nứt dưới chân nhanh chóng lan rộng, tạo thành hình mạng nhện.

Người đàn ông trung niên giơ tay lên, năm ngón tay có chân khí bao quanh.

Từng luồng chân khí như những sợi tơ quấn quanh Lý Quân, khóa chặt thân hình Lý Quân.

"Bây giờ cậu đã biết được khoảng cách giữa tôi và cậu chưa? Củng là người tu luyện, trước mặt tôi, cậu chẳng khác gì con kiến."

Người đàn ông trung niên thản nhiên nói, giọng điệu đầy vẻ cao cao tại thượng, nhìn xuống Lý Quân.


"Chủ nhân thật lợi hại."

Ánh mắt của Các chủ Ảnh Thí Các lóe lên tia sùng bái.

Cô ta cũng là một người phụ nữ vô cùng kiêu ngạo, chỉ có người mạnh mẽ như chủ nhân mới có thể khiến cô ta tâm phục khẩu phục.

“Ông có vẻ hơi đề cao bản thân mình rồi.”

Lý Quân mỉm cười nói.

Nói thật, thực lực của đối phương rất mạnh, là người mạnh nhất mà Lý Quân từng gặp qua

Nhưng chỉ với thực lực như vậy mà đã mơ đánh bại được anh, thì đối phương đúng là quá mức tự phụ.

Lời này của Lý Quân vừa nói ra, Các chủ Ảnh Thí Các lập tức nhíu mày.

“Thắng nhãi này bây giờ còn dám cứng miệng, chủ nhân của tôi sẽ đánh cho cậu quỳ xuống cầu xin tha”

Quả nhiên, người đàn ông trung niên cười lạnh một tiếng: "Có tự phụ hay không, cậu sẽ sớm thôi."

Dứt lời. chân khí toàn thân tụ lại, thân thể hóa thành tàn ảnh, lòng bàn tay năm ngón xòe ra chụp về phía Lý Quân.

Trước đó ông ta tùy tiện giẫm một cước, đã tạo ra hiệu quả như vậy, lúc này toàn lực ra tay, khí thế càng thêm kh ủng bố.

"Chủ nhân ra tay, thẳng nhãi này chết chắc."

Các chủ Ảnh Thí Các hung dữ lẩm bẩm.

Lần trước nếu cô ta không chạy nhanh, có lẽ đã chết trong tay Lý Quân.

Bây giờ chủ nhân ra tay, trong lòng cô ta lập tức dâng lên cảm giác sảng khoái.

Còn Lý Quân đối mặt với một đòn mạnh mẽ của người đàn ông, chỉ khinh thường cười một tiếng, sau đó đột nhiên tung một quyền.

Khi năm ngón tay của ông ta chạm vào nắm đấm của Lý Quân.


"Ầm ầm."

Tiếng nổ lớn vang lên.

Người đàn ông trung niên cảm thấy mình như đang nắm vào cái búa, một lực phản chấn khủng khiếp truyền đến.

"Sao có thể?"

Sắc mặt người đàn ông trung niên đột nhiên thay đổi.

Với thực lực của ông ta, cho dù thực sự nắm vào búa cũng có thể đục thân búa thành năm cái lỗ.

Nhưng lúc này, sức mạnh to lớn đó lại khiến ông †a cảm thấy xương ngón tay như bị nứt ra.

Trong lúc hoảng sợ, ông ta đạp chân xuống đất, nhanh chóng lùi về phía sau.

Lúc này, ông ta nhận ra mình đã coi thường đối phương.

Nhưng chưa kịp dừng lại, một nắm đấm đã mang theo khí thế kh ủng bố ập đến.

"Ầm!"

Một quyền này trực tiếp đánh tan chân khí hộ thể của người đàn ông trung niên, ngay sau đó, nắm đấm rơi trúng ngực ông ta.


Cơ thế người đàn ông trung niên lập tức cong lại, như một quả đạn pháo bản ra, đâm gãy một cái cây to bằng cánh tay phía sau, rơi xuống đất.

Các chủ Ảnh Thí Các trợn tròn mắt, đứng ngây tại chỗ, không thể tin được chủ nhân của mình lại bị đánh bay ra xa hơn chục mét.

Người đàn ông trung niên phun máu đứng dậy, trong mắt tràn đầy vẻ lạnh lẽo, không còn sự điềm tĩnh như trước nữa.

"Lý Quân, tôi sẽ xé xác cậu ra thành từng mảnh!"

Lúc này, trong lòng ông ta vô cùng tức giận.

Kể từ khi bước vào con đường tu luyện, lập ra nhiều thế lực, đứng trên cao, ông ta chưa từng bị ai ức hiếp như Lý Quân, hơn nữa còn ngay trước mặt thuộc hạ của mình.

"Xem ra ông vẫn chưa nhận ra được khoảng cách giữa tôi với ông."

Lý Quân cười nhạt.

Đây là lời mà người đàn ông trung niên đã nói với anh trước đó, bây giờ không chút do dự trả hết lại cho. đối phương,

Dứt lời, anh bước ra một bước, cơ thể hóa thành tàn ảnh, trong nháy mắt đã xuất hiện trước mặt người đàn ông trung niên, giơ nắm đấm lên bố xuống đầu. ông ta.
 
Chương 526: C526: Ảnh sát thuật


“Ầm!"

Lần giao thú thứ hai, người đàn ông trung niên nào dám khinh thường như trước, chân khí rót vào hai cánh tay tạo thành thành hình chữ thập, đỡ được một đòn của Lý Quân.

Nhưng ngay sau đó, tiếng xương nứt vang lên.

Người đàn ông trung niên đạp chân xuống đất liên tục lùi về phía sau.

“Sức mạnh khủng khiếp thật”

Trong lòng người đàn ông trung niên kinh hãi, cánh tay hơi run rẩy.

Vừa rồi đón một quyền của Lý Quân, xương của ông ta đã nứt ra, lúc này đang truyền đến cơn đau nhói.

"Người này rõ ràng chỉ mới hơn hai mươi tuổi, cho dù có tu luyện từ nhỏ cũng không thể có được tu vi như vậy."

Nhưng ông ta không có nhiều thời gian để kinh ngạc, vì Lý Quân đã lại lao lên lần nữa.


"Ảnh Sát thuật."

Người đàn ông trung niên nào còn dám đỡ trực diện nắm đấm của Lý Quân, nếu đỡ thêm vài lần nữa thì người sẽ phế mất.

Chỉ thấy ông ta bước chân ngang, cơ thể đột nhiên hóa thành một loạt tàn ảnh, xòe thành hình quạt tản sang hai bên, biến thành tám người

Một người hóa thành tám tàn ảnh, trong tám người chỉ có một người là thật, hư hư thực thực ai có thể phân biệt được.

"Đây là tuyệt kỹ giết người của chủ nhân”

Các chủ Ảnh Thí Các lẩm bẩm.

“Thật sự có chút khác thường."

Lý Quân cười cười, ánh mắt khóa chặt vào một bóng người trong số đó, đột nhiên ra tay.

Chỉ thấy trên nằm đấm bao quanh một luồng chân khí, giống như một cái chùy kim loại khổng lồ, khí thế cuồn cuộn.

"Xoẹt."một tiếng, không khí như nổ tung.

"Ầm!"

Lập tức, bóng người đó bị Lý Quân đánh trúng, những tàn ảnh xung quanh lập tức vỡ tan như bong bóng xà phòng.

Còn người đàn ông trung niên thì một lần nữa bị đánh bay ra ngoài, ngực lõm hắn vào, miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Ảnh Sát thuật mà ông ta tự hào, vậy mà lại bị Lý Quân phá giải trong nháy mắt.

"Cậu ta làm thế nào để khóa được bản thể của mình trong tám bóng người đó?"


Trong lòng người đàn ông trung niên không thể, nào kinh hãi hơn được nữa.

"Tiếp tục”

Lý Quân dậm chân một cái, cơ thể lao về phía người đàn ông trung niên.

Đồng thời năm ngón tay xòe ra, vang lên một tiếng nổ kinh hoàng.

Trái tim người đàn ông trung niên đập thình thịch, là một tu tiên giả, ông ta đương nhiên có thể cảm nhận được sức mạnh ẩn chứa trong chiêu này của Lý Quân.

Cảm giác nguy hiểm chưa từng có dâng lên trong lòng, trực giác mách bảo ông ta rắng tuyệt đối không thể đỡ, nếu không ông ta không chết cũng chỉ còn nửa cái mạng.

Không chút do dự, người đàn ông trung niên nhân lần một vòng, dùng khó khăn nhất để né tránh cú đấm này của Lý Quân.

Còn cái cây to phía sau ông ta thì hứng trọn một chưởng của Lý Quân.

Chỉ nghe "rắc" một tiếng, cái cây to bằng cái chậu trực tiếp gãy đôi, đập xuống đất.

"Sức mạnh khủng khiếp thật”


Người đàn ông trung niên vẫn còn sópt lại nỗi sợ hãi.

Thấy Lý Quân lại định ra tay, người đàn ông trung niên cuối cùng cũng lộ ra vài phần sợ hãi vội vàng nói: "Lý Quân, thực ra chúng ta có thế hợp tác, dưới trướng tôi có rất nhiều cao thủ, có thể giúp cậu làm bất cứ. chuyện gì."

Tay Lý Quân giơ lên dừng lại giữa không trung.

Đối phương có thể tạo ra một thế lực như Ảnh Thí Các, quả thật khiến Lý Quân có chút động lòng.

Nhưng hợp tác là phải dựa trên thực lực ngang nhau, mà đối phương hiện tại còn chưa đủ tư cách để hợp tác với Lý Quân.

Lý Quân lạnh lùng nhìn đối phương, mở miệng nói: "Tôi muốn ông quy phục tôi!”

Người đàn ông trung niên lập tức lộ ra vẻ tức giận: "Chu Ly này sao có thể quy phục người khác? Cậu nằm mơ"

"Nếu đã không quy phục, vậy thì ông cứ chết đi” Giọng nói lạnh lùng của Lý Quân vang lên, chân khí toàn bộ bùng nổ ở lòng bàn tay.

Thương Long Quyết vận hành toàn lực, trong cơ thể bùng phát ra một tiếng rồng ngâm, như thể có một con rồng thật sự thức tỉnh.
 
Chương 527: C527: Nguyện ý quy phục


Bàn tay Lý Quân giơ lên, xé rách không khí, chụp về phía trước.

Năm ngón tay như biến thành vuốt rồng, cứng rần sắc bén, vô cùng hung bạo, như lôi đình sấm sét, tốc độ vô cùng kh ủng bố.

Chu Ly không kịp phản ứng, bàn tay đã giáng xuống đỉnh đầu ông ta.

"Rắc!"

Cánh tay Chu Ly đưa lên đỡ bị Lý Quân xé rách, tiếng xương gãy vụn vang lên, cả cánh tay rũ xuống.

Máu tươi bản tung tóe.

Lúc này, trong lòng Chu Ly tràn ngập nỗi sợ hãi, như thấy ma quỷ vậy.

Lúc nãy đánh với Lý Quân, ông ta thấy anh đã đáng sợ lẳm rồi, nhưng bây giờ ông ta mới biết, anh vẫn chưa thể hiện hết thực lực của mình

Thăng nhóc này rốt cuộc mạnh đến mức nào?

Trong lòng Chu Ly lạnh lẽo.

Bàn tay Lý Quân xuyên qua lớp phòng ngự của Chu Ly, tóm chặt lấy bả vai ông ta.


Rắc!

Năm ngón tay đâm thủng xương, bóp nát vai Chu Ly.

Ngay sau đó, Lý Quân nhấc bổng Chu Ly lên, đập vào bể cá vàng bên cạnh.

Bể cá vỡ tan tành, nước bắn tung tóe, toàn thân Chu Ly ướt sũng.

Lúc này, Chu Ly cảm thấy cả người mình như muốn nứt ra, lồ ng ngực cuộn trào, không nhịn được phun ra một ngụm máu tươi.

Ông ta chính là chú nhân đứng sau Ảnh Thí Các, gây dựng vô số thế lực, là cường giả siêu cấp, nhưng lại bị Lý Quân hành hạ thê thảm đến mức này.

"Trên đời này, ai làm trái ý tôi, đều phải chết”

Nói xong, Lý Quân giơ tay lên, trên người anh bùng phát sát khí ngút trời!

Tay Lý Quân cứ như tay của ác quỷ Tu La, chụp xuống đầu Chu Ly, muốn chấm dứt mạng sống của ông ta.

Lúc này, Chu Ly ngửi thấy mùi tử thần lởn vởn quanh người, Lý Quân không phải doạ suông, mà thực sự muốn lấy mạng ông ta.

Bên kia, Các chủ Ảnh Thí Các đã sợ ngây người.

Trong lòng cô ta, chủ nhân như thần linh, cao cao tại thượng, vậy mà lại rơi vào cảnh bi thảm thế kia.

"Ầm!"

Bàn tay Lý Quân giáng xuống, không khí bị xé rách, muốn bóp nát tất cả những kẻ chống lại anh.

"Tôi, tôi nguyện ý quy phục!"

Ngay khi tay Lý Quân cách trán Chu Ly chưa đầy. 10 cm, ông ta đột nhiên hét lớn.

Bàn tay dừng lại, lưng chân khí kh ủng bố thổi qua má Chu Ly, sắc như dao cạo.

Sau lưng Chu Ly ướt đẫm mồ hôi lạnh, ông ta mà hét lên chậm một giây thôi thì đầu đã bị bóp nát rồi


Quá đáng sợ, quá khủng khiếp, quá quyết đoán, thanh niên này hoàn toàn không thèm quan tâm đ ến thế lực kh ủng bố của ông ta, nói giết là giết.

"Hy vọng ông đừng nuốt lời, nếu không ông sẽ chết rất thảm”

Lý Quân thu tay lại, đôi mất lạnh lẽo khiến người ta run rẩy.

Chu Ly thoát chết trong gang tấc, thở hổn hển, ông ta gắng gượng đứng dậy khỏi mặt đất, sau đó cúi đầu.

“Chu Ly tình nguyện quy phục, từ nay về sau, cậu chính là chủ nhân của tôi."

Lý Quân lạnh lùng nhìn đối phương: "Được, ông có thế đi rồi, nếu có chuyện gì tôi sẽ gọi ông sau."

Nghe Lý Quân nói vậy, Chu Ly không nhịn được. hỏi: "Cậu không sợ tôi rời đi xong sẽ nuốt lời sao?”

"Ha hai" Nghe vậy, Lý Quân chỉ cười khẩy: "Nhớ kỹ! Kẻ phản bội tôi, dù có lên trời xuống đất, cũng khó. thoát khỏi cái chết!"

Giọng nói của Lý Quân như sấm sét vang bên tai, lạnh lùng bá đạo, mang theo uy nghiêm vô tận

Sau khi chứng kiến thực lực kinh khủng của Lý. Quân, Chu Ly đương nhiên biết nếu ông ta dám phản bội, Lý Quân nhất định sẽ truy sát ông ta!

"Chủ nhân yên tâm, tôi đã quy phục cậu, tuyệt đối sẽ không phản bội."

"Đông Chỉ, sau này cô ở lại thủ đô, nghe lời chủ nhân sai bảo."

Chu Ly dặn dò, Các chủ Ảnh Thí Các do dự nói:


"Chủ nhân, trước giờ tôi chỉ nghe theo lệnh của ngài...

Chu Ly trực tiếp ngắt lời cô ta: "Đừng gọi tôi là chủ nhân, sau này chủ nhân của cô chỉ có một, đó là Lý Quân."

"Vâng!" Các chủ Ảnh Thí Các lập tức cúi đầu.

Ngay sau đó, cô ta quỳ một gối trước mặt Lý Quân, chắp tay nói: 'Các chủ Ảnh Thí Các Bùi Đông Chị, xin ra mắt chủ nhân."

Đồng thời, cô ta tháo mặt nạ xuống, để lộ khuôn mặt xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành.

Người phụ nữ này khoảng 30 tuổi.

Mặc dù Bùi Đông Chỉ lớn hơn Lý Quân, nhưng khi thấy vẻ đẹp mỹ miều của cô ta, đến cả Lý Quân cũng phải ngẩn ngơ.

Bùi Đông Chỉ không phải người phụ nữ đẹp nhất mà Lý Quân từng gặp, như Đường Trúc, Nam Cung Tuyết, Loan Thục Ninh... vẻ ngoài đều không thua kém cô ta, nhưng trên người Bùi Đông Chỉ lại có thêm vài phần yêu kiều quyến rũ.

"Cô đứng lên đi!"

Lý Quân nhanh chóng lấy lại bình tính, nhàn nhạt nói.
 
Chương 528: C528: Chẳng lẽ nhớ nhầm


"Gô đưa Chu Ly về chữa thương trước, có chuyện gì tôi sẽ liên hệ hai người sau."

Chu Ly bị thương khá nặng, không thể tự mình di chuyển được.

"Vâng!"

Rất nhanh, Bùi Đông Chỉ đã đưa Chu Ly rời đi.

Lý Quân nhìn cảnh tượng hỗn loạn đầy sân, không khỏi läc đầu.

"Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Lúc này, Tống Chân mặc đồ ngủ chạy ra.

Cô vốn đã ngủ rồi, nhưng bị tiếng động bên ngoài đánh thức, lo lắng có chuyện nên cũng vội chạy ra xem, trên khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn vẻ mơ màng rất đáng yêu.

"Không có chuyện gì, tôi luyện võ trong sân, hơi mạnh tay chút ấy mà..."

Lý Quân thuận miệng nói.


Đồng thời, mắt nhìn chắm chắm vào Tống Chân.

Lúc này, Tống Chân đang mặc quần áo ngủ gợi cảm, đõ lót bên trong được cô c ởi sạch, lúc gió đêm thổi qua, quần áo bó sát vào người, khiến Lý Quân nhìn thấy một số thứ không nên nhìn.

"Anh nhìn gì vậy?" Tống Chân phát hiện ra biểu cảm của Lý Quân có chút khác thường, cô cúi đầu, hét lên một tiếng, ôm chặt ngực, sau đó chạy trối chết vào trong biệt thự.

Lý Quân không khỏi thở dài.

Một đại mỹ nhân tươi ngon như vậy, còn thường xuyên mặc đồ mát mẻ xuất hiện trước mặt anh, chẳng phải là đang thử thách sức chịu đựng của anh sao?

Từ lúc vào tù tới giờ, đã mấy năm anh không. động đến phụ nữ, xung quanh gái đẹp nhiều không kể xiết nhưng anh chả xơ múi được gì, thật là tủi thân cho "thằng em" của anh....

Trở lại biệt thự, Lý Quân đi tắm nước lạnh mới đè nén được ngọn lửa tà ác trong lòng.

Anh ngöi xếp bằng trên giường, nhầm mắt bắt đầu tu luyện.

Không có đan dược, tốc độ tu luyện của anh chậm đi rõ rệt.

Nhưng Lý Quân không hề biết, khi anh tu luyện, có một luồng ánh sáng đỏ đang lặng lẽ hòa vào cơ thể anh.

Nếu Lý Quân mở mắt ra thì có thể nhìn thấy, không biết từ lúc nào mà viên Huyết Ngọc Châu đã bay ra khỏi túi, lơ lửng trên đầu anh.

Nhưng Huyết Ngọc Châu chỉ lơ lửng hơn chục phút thì năng lượng đã cạn kiệt, rơi xuống giường,

Sáng ngày hôm sau, Lý Quân mở mắt, nhìn Huyết Ngọc Châu rơi trên giường, không khỏi nhíu mày.

Anh nhớ đã nhét Huyết Ngọc Châu vào túi, sao bây giờ nó lại ở đây? Chẳng lẽ anh nhớ nhầm?

Lý Quân cầm Huyết Ngọc Châu lên nghiên cứu một lúc, anh thử đủ cách, dù là truyền chân khí hay giao tiếp bằng ý niệm, Huyết Ngọc Châu cũng không có phản ứng gì nên đành phải cất nó vào lại trong túi.

- ---


Thủ đô, trên sân thượng tăng ba của một biệt thự, Long Tiểu Phong đứng đó, hít thở không khí trong lành buổi sáng.

Đứng sau anh ta là một bóng hồng xinh đẹp duyên dáng nhưng khuôn mặt lại lạnh như băng.

"Long Tiểu Phong, sáng sớm anh tìm tôi có chuyện gì?"

Người nói chuyện chính là minh tỉnh nổi tiếng trong giới giải trí - Long Tiểu Đóa.

Long Tiểu Phong quay đầu lại nhìn em gái mình, không hài lòng nói: "Anh là anh trai của em, em gọi thẳng tên anh như vậy hả?”

"Hừ, tôi không có loại anh trai thích nịnh nọt như anh, cái tên Lý Thương kia thay thế vị trí gia chủ của ba, mà anh còn răm rắp nghe theo ông ta, đợi khi nào anh có thể ngẩng cao đầu trước mặt Lý Thương, tôi sẽ gọi anh một tiếng anh trai."

Nghe vậy, Long Tiểu Phong läc đầu: "Lý Thương là người làm chuyện lớn, em vẫn chưa hiểu đâu, nếu em có thể bỏ qua ân oán mà tìm hiểu cậu, em sẽ biết, cậu thích hợp làm gia chủ nhà họ Long hơn ba."

"Sao tôi lại không hiểu ông ta chứ? Một kẻ phụ tình vợ, phụ bạc con cái, để đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, máu lạnh vô tình...”

"Được rồi." Long Tiểu Phong ngắt lời em gái.

"Về chuyện của Lý Thương, anh không muốn tranh cãi với em, lần này anh đến để nói cho em một chuyện, ông nội sp về rồi, ông ấy thương em nhất, em nhớ về nhà một chuyến”

"Ông nội sắp về?"


Nghe được tin này, trên mặt Long Tiểu Đóa thoáng hiện lên một tỉa vui mừng.

"Được, tôi biết rồi, mà lần này anh đến thủ đô làm gì? Tôi thấy làm minh tỉnh cũng khá tốt, chuyện của tôi anh đừng xen vào."

Long Tiểu Phong lắc đầu: "Anh lười quản chuyện của em, lần này anh đến là vì Lý Quân.”

“Lý Quân? Dạo gần đây, ở thủ đô danh tiếng Lý Quân nổi như cồn, nhưng dó là chuyện của người ta, anh đích thân ra mặt làm gì?" Long Tiểu Đóa nhíu mày.

"Nếu như tên đó là con trai ruột của Lý Thương thì sao, em nói xem có đáng để anh ra mặt không?"

"Cái gì?"

Sắc mặt Long Tiểu Đóa lập tức thay đổi: "Thảo nào anh ta lại đi dò hỏi chuyện nhà họ Long, anh định làm gì?"

"Tất nhiên là giết tên đó rồi” Trong mắt Long Tiểu Phong lộ ra vẻ tàn nhẫn.

“Tên đó tưởng rằng giết được Vạn Tử Khang, đánh bại Tê Đông Xông là giỏi giang lắm sao, anh muốn nhân lúc nó đắc ý nhất mà giẫm nó dưới chân, cho nó biết, nó mãi mãi chỉ là một con kiến hôi.
 
Chương 529: C529: Cậu nói trước đi


Chỉ còn một ngày nữa là đến thời điểm khai trương chỉ nhánh mới của tập đoàn Quân Lâm. Là ông chú, Lý Quân phải đích thân lái xe đến xem xét tình hình.

Tòa nhà chỉ nhánh rất hoành tráng. Khi Lý Quân bước xuống xe, anh thấy Cố Nghiên và Đường Trúc cũng có mặt.

Trong sảnh lớn toà nhà, nhân viên ra vào tấp nập. Mặc dù chưa chính thức khai trương, nhưng mọi công việc đã được tiến hành một cách bài bản, có trình tự

"Ông chủ Lý, anh có thể đích thân đến đây, đúng là vinh hạnh cho tôi mà." Cố Nghiên trêu chọc.

Đây là lần đầu tiên Cố Nghiên gặp phải một ông chủ hờ hững như Lý Quân, anh thật sự không quan tâm đ ến gì hết, ném hết công việc của tập đoàn cho cô.

Mặc dù điều này chứng tỏ Lý Quân tin tưởng Cố Nghiên, nhưng cô vẫn không nhịn được muốn phàn nàn vài câu.

"Về mảng thương mại thì cô là chuyên gia, tôi sẽ không chỉ tay năm ngón đâu”

Lý Quân cười cười đi vào bên trong.

Người phụ trách chỉ nhánh biết hôm nay Cố Nghiên ~ tổng giám đốc tập đoàn đến nên vội chạy ra tiếp đón. Khi nhìn thấy Lý Quân, ông ta kinh ngạc nói: "Đây là chủ tịch ạ?"

Mặc dù ông ta là tổng giám đốc chỉ nhánh, nhưng chưa bao giờ được gặp mặt chủ tịch.


Cá đám đi vào phòng họp. Tổng giám đốc chỉ nhánh khôn khéo lập tức gọi tất cả quản lý đến trình diện, nghe ông chủ lớn Lý Quân dặn dò vài câu

Lý Quân bị đẩy lên bục, tùy tiện nói vài lời động viên, tồi cho mọi người giải tần.

Đợi mọi người đi hết, anh không khỏi lau mồ hôi trên trán.

Anh đã bao giờ làm mấy chuyện này đâu...

“Nhà họ Vạn ở thủ đô ông chủ Lý còn giẫm lên được, sao bây giờ mới nói có vài câu thôi mà anh căng thẳng dữ vậy!"

Cố Nghiên trêu chọc.

Đường Trúc bên cạnh cũng hơi ngẩn người.

Ai có thể ngờ được người bạn học này của cô lại có địa vị như cao như bây giờ! Cô rất tò mò không biết mấy năm nay đã có chuyện gì xảy ra với Lý Quân.

Lý Quân!

"Đường Trúc!"

Lý Quân và Đường Trúc cùng lúc lên tiếng.

Ngay sau đó, cả hai đều ngây người.

"Cậu nói trước đi."

Lý Quân rất lịch sự nói.

"Thôi cậu nói trước đi” Đường Trúc ngượng ngùng nhường lời.

“Cũng được, tớ nói trước vậy. Đường Trúc này, cậu là tướng một sao của Chiến bộ Trung Vực vậy chắc biết về tu tiên giả đúng không?”


Nghe Lý Quân nói vậy, Đường Trúc gật đầu: "Đương nhiên tớ biết."

Nối xong, cô nhìn châm chãm vào Lý Quân, chờ anh nói tiếp.

Đối với thực lực mạnh mẽ của Lý Quân, cả Đường Trúc và Chiến bộ Trung Vực đều có một số suy đoán, nhưng khi Lý Quân nhắc đến tu tiên giả, hơi thở của Đường Trúc vẫn trở nên gấp gáp.

Tu tiên giả vốn là sự tồn tại ở trên vạn người.

"Cậu đã biết đến tu tiên giả thì chắc cũng hiểu tầm quan trọng của đan dược đối với tu tiên giả đúng chứ? Hiện tại tớ đang cần đan dược, cậu biết ở đâu có bán không?”

Câu nói này của Lý Quân đã gián tiếp thừa nhận anh chính là tu tiên giả.

Đường Trúc đè nén sự kinh ngạc trong lòng, gật đầu nói: "Tất nhiên là biết, sắp tới sẽ có một cuộc giao lưu võ thuật, mỗi lần giao lưu võ thuật đều có những dược liệu và đan dược quý hiếm được bày bán. Đan dược không chỉ có tác dụng đối với tu tiên gi mà người luyện võ bình thường cũng có thể sử dụng. Đạo gia từ xưa đã có thuật luyện đan, tớ biết có rất nhiều gia tộc võ thuật vẫn còn sở hữu phương pháp luyện đan, nhưng giá đan dược rất đắt,

Nói đến đây, Đường Trúc đột nhiên khựng lại.

Cô nhớ đến những gì Cố Nghiên nói với cô, lô thuốc Trường Thọ đợt hai đã được bán hết, giá trị tài sản của Lý Quân bây giờ đã là một con số khống lõ.

"Cuộc giao lưu võ thuật này được tổ chức ở đâu?"

Lý Quân chỉ tùy tiện hỏi thử thôi, không ngờ lại có thật.


"Giao lưu võ thuật được tổ chức ở Kim Lăng, đến lúc đó tớ cũng sẽ tham gia” Đường Trúc nói.

"Cậu đại diện cho Chiến bộ Trung Vực đi mua đan dược sao?" Lý Quân hỏi.

Một thế lực lớn như Chiến bộ Trung Vực nếu muốn bồi dưỡng nhân tài thì chắc chẵn không thể tránh khỏi việc đi đường tắt, đan dược chính thứ hiệu quả nhất để bồi dưỡng cao thủ.

Đường Trúc lắc đầu: 'Không, tớ đại diện cho nhà họ Đường đi tham gia"

"Nhà họ Đường của tớ không chỉ phục vụ cho quân đội mà còn là gia tộc võ thuật lâu đời. Ông nội tớ là cường giả đã đạt đến đỉnh cao của võ thuật nhân gian”

Nói đến đây, Đường Trúc dừng lại. Nếu như trước kia, gia tộc nào có cường giả võ thuật đỉnh cao tọa trấn thì đúng là một điều đáng tự hào, nhưng ở trước mặt Lý Quân, ngay cả cảnh giới Kiến Thần Bất Hoại cũng chả thấm vào đâu.

"Thời gian tổ chức là vào ba ngày nữa, hôm đó chúng ta đi cùng nhé?”

Đường Trúc nói.

Lý Quân gật đầu: "Đương nhiên rồi!
 
Chương 530: C530: Em không xin việc


“Tớ còn có một chuyện muốn nhờ cậu... Nói đến đây, Đường Trúc có chút ngượng ngùng.

"Đường Trúc, chúng ta là bạn học cũ, có chuyện gì cậu cứ nói thẳng”

“Tớ hy vọng lần này cậu có thể đại diện cho nhà họ Đường tham dự giao lưu võ thuật" Đường Trúc nói ra suy nghĩ của mình.

“Tại sao? Chẳng lẽ giao lưu võ thuật có tranh chấp gì à?” Lý Quân nghĩ ngờ hỏi.

Đường Trúc gật đầu: "Giao lưu võ thuật làm sao tránh khỏi việc động thủ đánh đấm được, văn không đứng nhất, võ không đứng hai, ai cũng muốn làm người đứng đău, khó tránh khỏi sẽ nảy sinh ân oán. Hơn nữa, mặc dù nhà họ Đường là gia tộc võ thuật nhưng lại đầu quân cho Chiến bộ Trung Vực, trong mắt những người khác thì chính là chó săn triều định. Từ xưa đến nay, chó săn triều đình đều bị người của giới võ thuật coi thường, đợt giao lưu trước nhà họ Đường cũng bị vài người sỉ nhục..”

Đường Trúc không nói tiếp, nhưng Lý Quân đã hiểu.

Đường Trúc hy vọng Lý Quân có thể giúp nhà họ Đường lấy lại chút thế diện.

Ban đầu, Lý Quân lười xen vào những chuyện như thế này, nhưng Đường Trúc đã giúp anh nhiều lần.

“Được, chuyện này tớ nhận lời."


"Đúng rồi, nãy cậu còn định nói gì nữa mà đúng không?"

Đường Trúc lắc đầu: "Là chuyện vừa rồi tớ nói đấy, ai ngờ cậu đã mở lời hỏi trước rồi”

Sau khi trò chuyện với Đường Trúc, Lý Quân rời khỏi tập đoàn

Nhưng vừa xuống lầu, anh đã phát hiện ra một bóng dáng quen thuộc trước cửa

Người kia xách một chiếc cặp, đang đi về phía bãi đậu xe.

Lý Quân vội vàng đuổi theo.

“Anh cả Nghiêm?”

Lý Quân thử gọi.

Ngay lập tức, bóng người kia dừng lại, anh ta quay đầu, khuôn mặt đẹp trai sáng lạn.

Người đàn ông để kiểu tóc vuốt ngược, thất cravat chỉnh tề.

Sau khi nhìn thấy Lý Quân, anh ta ngạc nhiên vui mừng nói: "Là Lý Quân đúng không?”

Nghiêm Phó, bạn cùng phòng đại học của Lý Quân.

Năm anh học đại học, trong phòng ký túc xá có bốn người, Nghiêm Phó lớn tuổi nhất nên mọi người đều gọi anh ta là anh cả Nghiêm.

Còn có Lưu Mãnh xếp thứ hai và Vu Hòa xếp thứ tư, Lý Quân xếp thứ ba nên ai cũng gọi anh là Tiểu Tam, Lý Quân đã nhiều lần phản đổi cái tên xui xẻo này.

Ký ức ùa về như thủy triều, từng kỷ niệm thời đại học cũng hiện lên như một thước phim tua nhanh.


Năm đó, mối quan hệ của cả phòng rất tốt, nhưng sau khi tốt nghiệp, Lý Quân vì tội cố ý gây thương tích mà vào tù, sau khi anh được phóng thích thì không có cách nào liên lạc với mọi người, không ngờ lại gặp được anh cả Nghiêm ở đây.

"Thực sự là cậu sao!"

Sau khi Nghiêm Phó định thần lại, anh ta đi lại gần đấm vào ngực Lý Quân một cái.

"Cậu ra tù lúc nào đấy? Sao không nói một tiếng để anh em tụ họp. Lưu Mãnh và Vu Hòa cũng ở thủ đô, bọn anh lần nào đi liên hoan cũng nhắc tên cậu.”

Nghiêm Phó ni h ôm chầm lấy Lý Quân, sau đó kéo Lý Quân đi về phía bãi đậu xe.

“Bây giờ anh cả của cậu là nhân viên văn phòng, vừa phỏng vấn đậu chức giám đốc quản lý chỉ nhánh con của tập đoàn Quân Lâm, lương hàng năm tận năm mươi vạn đấy”

Nói xong, anh ta lấy chìa khóa ra bấm, đèn xe của một chiếc BMW 3 Series sáng lên.

"Thế nào, xe này đẹp chút Chúng ta đều tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng. Điểm khởi đầu đã cao hơn người khác..." Nói đến đây, anh ta dường như. nhận ra điều gì đó, đột nhiên im bặt.

Họ là sinh viên tốt nghiệp từ trường đại học danh tiếng, nhưng Lý Quân vừa ra trường đã vào tù, tiền đồ đều tan thành mây khói.

Nghiêm Phó trông có vẻ thô lỗ, nhưng anh ta rất tỉnh tế.

"Đúng rồi, Tiểu Tam, sao cậu lại xuất hiện ở đây, cậu cũng đến tập đoàn Quân Lâm xin việc à?”


Lý Quân lắc đầu: "Em không xin việc, em quen biết Tổng giám đốc Cố của tập đoàn Quân Lâm, em đến gặp cô ấy!"

"Tiểu Tam, Cố Nghiên có địa vị rất cao đấy? Cậu đừng có trêu anh cả, đúng rồi, cậu đến thủ đô gặp khó khăn thì nhớ nói với anh cả, anh cả sẽ giúp cậu giải quyết.”

"Được." Lý Quân mỉm cười, cảm thấy thật ấm áp.

Mấy người anh em trong ký túc xá năm đó đều không có năng lực gì lớn, nhưng tất chân thành với anh, không giống như những kẻ chỉ biết cái lợi trước mắt mà anh từng gặp.

"Anh cả, anh gọi điện cho anh hai và cậu tư đi, hôm nay chúng ta tụ tập một chút” Lý Quân ngồi vào ghế phụ, đề nghị Nghiêm Phó.

"Đương nhiên rồi, anh sẽ gọi điện cho bọn nó xong đặt bàn luôn."

"Để em đặt bàn, anh chỉ cần thông báo cho họ là được " Lý Quân nói

“Được, cậu mời khách, anh trả tiền." Nghiêm Phó vỗ ngực nói.

Lý Quân cười cười, không nói nhiều mà trực tiếp. gọi điện cho cấp dưới Mạnh Vũ, bảo hắn đặt bàn giúp, Lương Dũng và Quách Thanh Sơn đã nhập viện, hiện tại Mạnh Vũ phụ trách xử lý các công việc ở thủ đô kiêm trợ lý riêng cho Lý Quân.
 
Chương 531: C531: Hay để anh mời đi


Mạnh Vũ đặt địa điểm tại nhà hàng Ngân Phong ở đường lớn phía Nam.

Địa điểm này nằm ở khu vực sâm uất, cũng gần công ty chỉ nhánh.

Lúc Lý Quân và những người khác đến nơi, tính cả thời gian tắc đường thì chỉ mất khoảng mười phút.

Toàn bộ nhà hàng có hơn ba mươi tầng, vô cùng hoành tráng, bày trí xa hoa, cao cấp. An ninh nhà hàng cũng được đảm bảo, hai hàng bảo vệ lực lưỡng đứng thẳng tấp ngay cửa lớn.

Khi ô tô dừng lại ở bãi đỗ xe của nhà hàng, vẻ mặt Nghiêm Phó hơi ngạc nhiên.

Một bữa ăn tại một nhà hàng quy mô thế này ít nhất phải tốn một vạn tệ.

Phải biết rằng tiền lương một tháng của Nghiêm Phó chỉ hơn bốn vạn tệ, nhưng anh ta còn phải trả góp tiền mua nhà, một bữa ăn ở đây có khi sẽ ngốn hết phí sinh hoạt tháng sau của anh ta.

"Lý Quân, cậu đặt ở đây sao?"

Nghiêm Phó xác nhận lại.

"Đúng vậy, anh cả cứ yên tâm, bữa này em mời."

Với tài sản hiện giờ của Lý Quân, tụ tập ăn uống ở đây là chuyện rất bình thường


Mặc dù Lý Quân không có ý khoe khoang trước mặt bạn bè, nhưng Mạnh Vũ đã đặt ở đây, nên anh cũng không tiện đổi.

Dù sao anh cũng không có ý định giấu diếm thân phận của mình.

“Hay để anh mời đi."

Nghiêm Phó nghiến răng nói, trong lòng tự an ủi mình, anh em đã lâu không gặp, anh ta phá của chút chắc cũng không sao.

"Anh gửi vị trí cho các cậu qua điện thoại, các cậu đến rồi thì đi thẳng vào phòng riêng."

Sau khi Nghiêm Phó nhản tin cho Vu Hòa và Lưu Mãnh, anh ta và Lý Quân củng nhau bước vào nhà hàng.

Trong lúc chờ đợi, hai người bắt đầu gọi món.

Nhìn vào thực đơn giá cao ngất ngưởng, Nghiêm Phó đành cần răng gọi vài món.

Sau đó để Lý Quân gọi thêm vài món nữa.

Lý Quân cũng không khách sáo, gọi một lần mười mấy món.

Các nhà hàng sang trọng thường chú trọng hình thức hơn số lượng, một đ ĩa đồ ăn cũng không được bao nhiêu miếng, Lý Quân không thế để mọi người ôm bụng đói đi về.


Nhưng Nghiêm Phó lại thấy mí mắt mình giật liên hồi, với cách gọi món hào phóng của Lý Quân, có khi tiền dành dụm của anh ta không trả nổi mất...

Đợi thêm khoảng mười phút, có vài bóng người đẩy cửa bước vào.

"Tiểu Tam, anh cũng đến Bắc Kinh à, anh em nhớ anh muốn chết."

"Không chỉ anh cả nhớ anh, mà em cũng nhớ anh”

Người vừa đi vừa nói là Vu Hoà, đứng hàng thứ tư trong bốn anh em phòng ký túc xá, hẳn đeo kính, vẻ ngoài trông khá thư sinh.

Lý Quân để ý thấy phía sau họ còn có hai cô gái xinh đẹp, là bạn gái của Vu Hòa - Nguyễn Mai và bạn gái của Lưu Mãnh - Đổng Thanh Nhã.

Nguyễn Mai cao ráo, tăm khoảng một mét bảy, mặc quần đùi ngắn, trông tràn đầy sức sống.

Còn Đổng Thanh Nhã mặc váy dài trắng, thanh thoát động lòng người, khí chất hơn hẳn Nguyễn Mai.

Sau khi giới thiệu vài câu, hai cô gái đều thầm đánh giá Lý Quân, trên đường đi họ cũng nghe người yêu kể chuyện của Lý Quân.

"Sao thế anh cả, anh phát tài rồi à? Mời bọn em đến nhà hàng sang trọng thế này để ăn cơm."

Sau khi ngồi xuống, Lưu Mãnh tiện tay đặt hai chai rượu trắng mang theo lên bàn.

"Là Tiểu Tam đặt chỗ, nhưng chắc chắn không thể để nó trả tiền, anh cả của mấy đứa giờ cũng mua được xe BMW đấy”

Nghiêm Phó cười ha hả, xe BMW là thứ anh ta đắc ý nhất.

Mọi người ngồi xuống trò chuyện, bầu không khí nhanh chóng trở nên hòa hợp.

Lý Quân ít nói, anh chỉ lặng lẽ nhìn những người bạn đại học năm đó của mình.
 
Chương 532: C532: Tiền dao


"Đúng rồi anh cả, nghe nói hôm nay anh đến tập đoàn mới phỏng vấn, kết quả thế nào?"

"Trước đây anh làm việc ở Tập đoàn Gia Hoa.

cũng rất ổn đó anh cả, nếu không phải do tiện nhân Tiền Dao kia thì anh cũng được lên chức phó giám đốc rồi."

Lưu Mãnh người y như tên, nói chuyện thẳng thắn, không kiêng dè gì.

Nghe đến hai chữ “Tiền Dao" nụ cười trên mặt Nghiêm Phó lập tức biến mất.

Còn Vu Hòa thì trừng mắt nhìn Lưu Mãnh một cái.

"Cậu cứ mở miệng chọc đúng chỗ đau người khác mới vừa lòng hay sao”

"Có chuyện gì ở tập đoàn cũ của anh cả sao?"

Lý Quân nghe ra được có gì đó không ổn.

Anh biết Tiền Dao là bạn gái của Nghiêm Phó, hai người đã hẹn hò từ lúc học đại học.


Vì Lưu Mãnh đã nói trước nên Nghiêm Phó cũng không có gì phải giấu giếm nữa.

"Anh làm việc ở Tập đoàn Gia Hoa ba năm, từ nhân viên bình thường lên quản lý, chỉ đợi được thăng lên chức phó giám đốc nữa thôi, ai ngờ, Tiền Dao thường đến tập đoàn tìm anh, sau đó cặp kè với thiếu gia của Tập đoàn Gia Hoa, anh đến tìm anh ta nói chuyện, kết quả bị đánh một trận, tập đoàn đó của nhà anh ta mở thì sao mà anh làm được nữa."

Nghiêm Phó nhắc đến chuyện này, vừa tức giận vừa chua xót,

Ở trường Nghiêm Phó là đội trưởng đội bóng rổ, đánh nhau rất dữ, không sợ ai, nhưng ba năm ra trường đã đủ để mài mòn hết những góc cạnh của anh ta.

Lý Quân võ vai Nghiêm Phó: "Không ngờ Tiền Dao là loại người như vậy, thiên hạ rộng lớn, nơi nào chẳng có cỏ thơm, anh cũng đừng nhớ mãi quá khứ nữa, thiếu gia của Tập đoàn Gia Hoa tên gì? Em sẽ giúp anh dạy dỗ anh ta một trận."

"Anh ta tên là Phùng Văn Hán, người ta có quyền có thế, anh cũng không muốn trả thù nữa, Tiền Dao tưởng cứ nghĩ đã bám dược chỗ dựa vững chắc, nhưng cái loại công tử nhà giàu như tên họ Phùng đó sao có thể cưới cô ta chứ, đến khi bị đá thì khóc cũng không kịp."

Nghiêm Phó nói xong, nghĩ đến cảnh Tiền Dao bị đá một cước thì trong lòng thoải mái hơn nhiều.

Các món ăn lần lượt được bưng lên bàn, Lưu Mãnh nhanh chóng nâng ly chuyển chủ đề sang chuyện khác.

Cửa phòng riêng không đóng, đột nhiên xuất hiện một nhóm người không mời mà đến, vừa đi vừa cười ha hả: “Kia không phải là quản lý Nghiêm sao? Một tên nghèo kiết xác như cậu mà dám đến đây ăn cơm, lạ nhỉ!"

Nghiêm Phó nhìn thấy người đến, mặt lập tức sa sầm xuống.


Vu Hòa ngồi bên cạnh Lý Quân nói khẽ: "Thằng đó chính là Phùng Văn Hán."

Lý Quân thấy Phùng Văn Hán trông rất bình thường, nhưng có chiều cao vượt trội, phải hơn mét tám, tay ôm một cô gái nhỏ nhắn, chính là Tiền Dao.

Nghiêm Phó siết chặt nằm đấm, ai mà ngờ lại gặp kẻ thù ở đây, hơn nữa đối phương còn cố ý chạy vào phòng riêng để lên mặt với anh ta

Nhưng nhìn mấy tên công tử bột mặt mũi nham hiểm phía sau Phùng Văn Hán, anh ta không dám động thủ, nếu có hậu quả gì xảy ra anh ta sẽ không gánh nổi.

Lưu Mãnh và Vụ Hòa ngồi cạnh tuy vẫn cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ít nhiều gì cũng có chút gượng gạo, trong lòng bọn họ cũng căng thẳng.

Hai cô bạn gái là sợ nhất, họ cúi đầu, trông có vẻ sắp khóc đến nơi.

Không ai ngờ đi ăn bữa cơm thôi mà cũng phiền phức thế này.

Phùng Văn Hán cố ý ôm eo Tiền Dao, hôn lên mặt cô ta một cái, sau đó kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Nghiêm Phó, một tay choàng lên vai Nghiêm Phó, trông giống như đang ôn lại chuyện cũ với người bạn già.

"Chiếc BMW 3 Series màu trắng ở bãi đỗ xe là của cậu phải không? Lúc nãy tôi đi lên hình như nhìn thấy kính cửa sổ bị nẵng làm nứt rồi, cậu có muốn xuống xem một chút không?"

"Anh nói cái gì?"

Nghiêm Phó ngẩng đầu lên, trong mắt lộ ra vẻ giận dữ.

Nhìn Phùng Văn Hán vênh váo ngạo mạn, trong lòng mọi người lập tức dâng lên một cỗ tức giận.

Khinh người quá đáng.
 
Chương 533: C533: Đồ hèn


Không khí trong phòng riêng trở nên đông cứng, Nghiêm Phó nắm chặt nắm đấm, thở hổn hến, hai mắt đỏ ngầu.

Chiếc BMW 3 Series đó anh ta mới mua chưa đầy hai tháng, bình thường chỉ cần dính chứt bụi bẩn sẽ lập tức lau sạch sẽ, không ngờ bây giờ lại bị đối phương đập vỡ.

Cướp bạn gái của anh ta, còn đập xe của anh ta, đúng là muốn cưỡi lên cổ anh ta đi vệ sinh, bắt nạt người khác quá đáng rồi.

Vu Hoà, Lưu Mãnh bên cạnh cũng kinh hãi

Đều là người lớn, ai mà tin cái chuyện trời nắng làm nứt kính xe chứ!

Lý Quân nheo mắt nhìn Phùng Văn Hán đang vênh váo, nhưng Phùng Văn Hán chỉ chú ý đến Nghiêm Phó. Tất cả những người còn lại bị anh ta tự động bỏ qua.

Ở ngay cửa ra vào, một nhóm công tử bột đi cùng Phùng Văn Hán đều cười lớn khinh bỉ.

Đạp người đánh nhau là chuyện mà đám công tử bột này thường làm, vừa nãy ở bãi đậu xe, khi Phùng Văn Hán nhận ra xe của Nghiêm Phó, chính bọn họ đã xúi giục anh ta đập vỡ kính xe.

Khi Phùng Văn Hán nhặt đá ném vỡ cửa kính xe, bọn họ đều cảm thấy vô cùng hả hê.

Bọn họ rất thích cảm giác ÿ vào gia thế của mình làm bừa mà không sợ bất cứ gì


Vu Hòa là người nhát gan nhất trong bốn người, lúc này hẳn có chút hoảng loạn, nói: "Em đi xem thử cho."

Nói xong, kéo bạn gái chạy ra ngoài.

Lưu Mạnh lắc đầu với Nghiêm Phó, ra hiệu cho anh ta nhất định phải nhịn, đối phương cố tình gây sự để xem anh ta nổi nóng.

Những công tử bột kia, bọn họ đánh gãy xương của anh ta cũng chẳng sao, nhưng nếu Nghiêm Phó đụng đến một ngón tay của bọn họ, thì hậu quả sẽ rất thảm.

Nghiêm Phó nằm chặt tay rồi lại buông, cuối cùng vẫn phải nhịn.

Một phút bốc đồng có thể khiến lòng mình thoải mái, nhưng hậu quả lại vô cùng nghiêm trọng, không phải thứ mà những người bình thường như bọn họ có thể gánh nổi.

Anh ta có thế ngõi lên vị trí quản lý, lương bốn năm mươi vạn, đã trở thành đối tượng mà nhiều người ngưỡng mộ, không thể vì một trận ẩu đả mà huỷ đi cả tương lai.

"Ha ha, đồ hèn”

Phùng Văn Hán đưa tay vỗ vào má Nghiêm Phó, đứng dậy định rời đi.

Đập xe của anh em tao mà còn muốn đi, mày nghĩ đơn giản quá nhỉ” Lý Quân đột nhiên mở miệng nói.


Phùng Văn Hán đã đứng dậy, lúc này mới để ý đến Lý Quân không mấy nổi bật đang ngồi bên cạnh.

Đám công tử bột bạn thân Phùng Văn Hán hứng thú nhìn Lý Quân.

Có vẻ như đang đoán xem tiếp theo Phùng Văn Hán sẽ dùng cách gì để giết anh.

Tiền Dao cũng nhận ra Lý Quân, nhưng không nói gì.

Gia cảnh của mấy anh em tròng phòng ký túc xá của Ngiêm Phó nghèo khổ ra sao, cô ta hiểu rõ nhất, mặc dù không muốn gặp lại Nghiêm Phó, nhưng cô ta không dám trái ý Phùng Văn Hán.

Ngày trước Nghiêm Phó chiều chuộng cô ta bao nhiêu, thì bây giờ cô ta hèn mọn trước mặt Phùng Văn Hán bấy nhiêu, đương nhiên Tiền Dao không hối hận, thà ngồi khóc trong xe BMW, còn hơn cười trên xe đạp, hơn nữa, Phùng Văn Hán lái xe Porsche.

Phùng Văn Hán trực tiếp đấy Nghiêm Phó ra, đi đến trước mặt Lý Quân, cười lạnh nói: "Mẹ mày là ai? Đến lượt mày nói chuyện à?"

Quản lý nhà hàng nghe tin, liền dẫn theo mấy nhân viên bảo vệ đi vào.

Khi nhìn thấy Phùng Văn Hán, gã vội vàng đưa thuốc lá.

“Cậu Phùng, hóa ra là cậu, đây là chỗ ăn uống, nể mặt anh em một chút, nếu không thì tôi khó ăn nói với cấp trên”

“Cút mẹ mày đi”

Phùng Văn Hán thuận tay tất vào mặt quản lý.

Quản lý không ngờ Phùng Văn Hán đột nhiên ra tay, bị đánh liên tục lùi vẽ sau hai bước.
 
Chương 534: C534: Giết gà dọa khỉ


Quản lý vẫn luôn có uy nghiêm trong nhà hàng cũng không dám chống trả, mà che mặt đứng một bên, thậm chí không dám tỏ vẻ tức giận.

Giống như bị đóng đinh ở đó, cứng ngắc không dám nói nữa lời

Cái tát này của Phùng Văn Hán có ý giết gà dọa khỉ.

Trên mặt Nghiêm Phó và Lưu Mãnh cũng lộ ra vẻ sợ hãi.

Chỉ có điều khiến Phùng Văn Hán không vui là, tên nhóc Lý Quân dám đứng ra kia, trên mặt vẫn có vẻ bình thản.

Anh ta lạnh lùng liếc Lý Quân một cái, bẻ bẻ ngón tay, trong mắt hiện lên một tia âm u, chỉ vào Lý Quân nói: "Nhóc con, khá bình tĩnh nhỉ, xem ra mày chưa từng nếm mùi bị xã hội vùi dập đúng không, lát nữa ông đây sẽ đánh nát miệng mày, xem mày còn cứng được không”

"Đây cũng là lời tao muốn nói với mày đó” Khóe miệng Lý Quân nhếch lên một nụ cười lạnh.

Phùng Văn Hán sững sờ: "Nhóc con, xem ra mày vẫn chưa biết thủ đoạn của tao đúng không?”

Nói xong, anh ta đưa ngón tay chỉ vào ngực Lý Quân.

Vài tên công tử bột cười ha hả.

Mấy nhân viên bảo vệ ở cửa đều nhẹ nhàng lắc đầu.


Lý Quân căm khăn ăn trên bàn lau sạch đầu mỡ ở khóe miệng

"Ầm."

Giây tiếp theo, anh nắm chặt lấy ngón giữa của Phùng Văn Hán, sau đó không chút nương tay, bẻ "rắc" một tiếng.

Dập nát luôn ngón tay của đối phương.

"Á!"

Phùng Văn Hán đau đớn phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết, mồ hôi lạnh trên đầu tuôn ra như suối.

Tất cả mọi người trong phòng riêng đều ngây người

Không ai ngờ Lý Quân lại dám chủ động ra tay, hơn nữa còn ra tay tàn nhẫn như vậy, trực tiếp bẻ gấy ngón tay của Phùng Văn Hán.

Vu Hòa và bạn gái vừa đi xuống kiểm tra xe xong, đi lên, cả hai run rẩy đứng ở cửa, đầu óc trống rỗng

Nhưng vẫn chưa xong, Lý Quân mà đã ra tay, thì không định bỏ qua.


Anh cầm một đ ĩa thức ăn trên bàn, úp vào đầu Phùng Văn Hán.

Mảnh sứ vỡ tan, nước sốt bần tung tóe, xen lẫn màu đỏ tươi chói mắt.

Sau khi đ ĩa vỡ, Lý Quân không dừng lại, anh cầm chai rượu trên bàn, đập vỡ đầu Phùng Văn Hán.

Rượu trắng rồng độ cao rưới vào vết thương, Phùng Văn Hán lập tức ôm đầu, ngồi thụp xuống đất.

"Á~"

Vài cô gái sợ hãi hét lên.

Lưu Mãnh, Nghiêm Phó và những người khác đều biến sắc.

Mấy công tử bột đi cùng Phùng Văn Hán lúc này mới phản ứng lại, định xông lên ra tay, thì thấy Lý Quân cầm lấy chai rượu chưa khui, lần nữa đập vào vào đầu Phùng Văn Hán.

Phùng Văn Hán ngã xuống đất, bắt đầu co giật.

Mấy tên công tử bột đứng cứng ngắc, nhìn Lý Quân vẫn đang cầm nửa chai rượu vỡ. Trên đó đang găm đầy mảnh thủy tỉnh sắc nhọn lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, khiến bọn họ hiểu được thanh niên trước mặt này không phải kẻ có thể tùy tiện bắt nạt, nếu dám xông lên rất có thể sẽ bị đánh vào cổ hoặc bụng.

Cái bọn công tử bột chết nhát này chỉ dám bắt nạt người tầng lớp thấp không dám chống trả, nếu có người dám liều mạng với bọn chúng thì bọn chúng nào có gan xông lên

Trong phút chốc, tất cả mọi người trong phòng riêng đều bị sự hung dữ của Lý Quân làm cho khiếp sợ.

Từng người đều phải nghiêm túc nhìn lại thanh niên bị họ bỏ qua này, kể cả Lưu Mãnh, Nghiêm Phó cũng vậy.
 
Chương 535: C535: Tập đoàn gia hoa


Trong phòng riêng, bầu không khí im lặng đến đáng sợ, mọi người đều kinh ngạc nhìn chằm chằm Lý Quân.

Đặc biệt là mấy tên công tử bột, bọn họ luôn lấy việc bắt nạt người khác làm niềm vui, sao có thể chấp. nhận để kẻ khác ức hiếp.

Lưu Mãnh và Nghiêm Phó thì có vẻ mặt phức tạp.

Việc Phùng Văn Hán bị đánh khiến họ cảm thấy. hả hê, nhưng ngay sau đó đã bị cảm xúc lo lắng thay thế.

Tiền Dao hét lên: "Lý Quân, anh to gan thật đấy, anh muốn vào tù lần nữa à? Anh có biết lai lịch của Phùng Văn Hán không?"

Lúc này, Phùng Văn Hán cố gắng bò dậy từ vũng máu, ngẩng đầu nhìn Lý Quân với ánh mắt hung dữ.

Mấy tên công tử bột cũng lạnh lùng nhìn Lý Quân.

Nếu không phải mảnh vỡ chai rượu trong tay Lý Quân quá đáng sợ, thì bọn họ đã lao vào đánh anh rồi.


Nhưng Lý Quân lại phớt lờ ánh mắt của họ, giơ. chân trực tiếp dẫm lên mặt Phùng Văn Hán, lạnh lùng nói: "Tao cho mày một cơ hội, quỳ xuống dập đầu xin lỗi anh em tao, nếu không, hôm nay tao sẽ phế mày."

Những người đang có mặt đều bị lời nói của Lý Quân làm cho ngây người.

Tên này đúng là to gan lớn mật, đánh người xong còn muốn sỉ nhục Phùng Văn Hán.

"Mẹ kiếp, mày là cái thá gì?"

Một gã công tử bột tuy không dám lao vào, nhưng vẫn lớn tiếng mảng: 'Dám bắt anh Phùng quỳ xuống dập đầu, mày điên rồi à? Mày có biết anh Phùng là ai không, anh ấy là con trai của chủ tịch tập đoàn Gia

"Tập đoàn Gia Hoa có giá trị thị trường hàng trăm tỷ đấy, mày là một thăng nhóc không biết trời cao đất dày, cũng dám nói lời ngông cuồng."

Tiếng la hét của công tử bột khiến Lưu Mãnh, Vu Hòa và những người khác lộ vẻ sợ hãi

Đặc biệt là Nghiêm Phó, bản thân anh từng làm quản lý ở tập đoàn Gia Hoa, nên anh biết rõ năng lực của ông chủ tập đoàn Gia Hoa lớn đến mức nào.

Vài nhân viên bảo vệ xung quanh, bao gồm quản lý nhà hàng cũng lắc đầu ngao ngán.

Lý Quân đã gây ra chuyện lớn, ngay cả đám bạn của anh cũng sẽ bị liên lụy.

Phùng Văn Hán tuy bị Lý Quân dẫm lên đầu, nhưng vẫn hung dữ gầm lên: "Thằng khốn, dám đánh tao, từ nhỏ đến lớn chưa ai dám động một ngón tay đến tao đâu”

Tuy nhiên, Lý Quân chỉ khinh thường nhếch mép.

“Tập đoàn Gia Hoa rất lợi hại hả?"


Anh móc điện thoại ra.

"Alo, Mạnh Vũ, anh có biết tập đoàn Gia Hoa không?”

"Hình như tôi có nghe qua, là tập đoàn kinh doanh bất động sản." Mạnh Vũ ở đầu dây bên kia chỉ có chút ấn tượng mơ hồ.

"Anh liên lạc ngay với chủ tịch tập đoàn Gia Hoa đi, bảo ông ta hai mươi phút nữa đến nhà hàng Ngân Phong, nếu không đến, thì bảo ông ta chuẩn bị thu xác con trai đi”

Nói xong, Lý Quân trực tiếp cúp máy.

Kiêu ngạo, ngông cuồng, vậy mà dám sai bảo chủ tịch tập đoàn Gia Hoa trong hai mươi phút phải có mặt, nếu không thì đợi nhặt xác con trai??

Ai nấy đều ngây người, bọn họ chưa từng thấy ai giả ngầu mà làm đến mức này.

"Tao không nghe nhầm chứ? Thằng đó mới sai bảo chủ tịch tập đoàn Gia Hoa đến đây gặp nó sao?? Nó giả ngầu cũng hơi quá trớn rồi đấy!"

"Nếu chủ tịch Phùng đến đây mà thấy con trai bị đánh như thế kia, không phải sẽ lột da tên đó ra sao."


“Tên này chỉ đang ra vẻ thôi, lát nó lại thừa cơ. chạy trốn ấy mà."

Mấy tên công tử bột không tin Lý Quân có năng lực như vậy, đều cười lạnh khinh thường.

Quản lý nhà hàng cũng lắc đầu.

Đến lúc này rồi còn hành động ngu ngốc như vậy, bây giờ có chạy trốn cũng chả có tác dụng gì nữa rồi

Với năng lực của tập đoàn Gia Hoa, chỉ cần người còn ở thủ đô, thì dù có chui vào lỗ chuột cũng có thể lôi ra được.

Tiền Dao mỉa mai: 'Lý Quân, anh giả ngầu cái gì? Tôi còn không biết anh là ai sao? Nếu anh có năng lực như vậy thì cũng không đến nỗi phải vào tù.”

Lời nói của Tiền Dao cũng đã phá vỡ hy vọng cuối cùng trong lòng Nghiêm Phó và những người khác.

Đúng vậy, hoàn cảnh gia đình của Lý Quân họ cũng biết, bản thân Lý Quân cũng vừa ra tù được mấy tháng thôi, dù anh có tài thì trong thời gian ngắn cũng không thể nào có năng lực lớn hơn tập đoàn Gia Hoa được.
 
Chương 536: C536: Tất cả dừng tay


"Tiểu Tam, chuyện này là do anh gây ra, hậu quả anh sẽ một mình gánh chịu”

Nghiêm Phó hít một hơi thật sâu, như thể đã hạ quyết tâm, dõng dạc nói.

Nhưng Lý Quân lại kéo Nghiêm Phó ngồi xuống.

"Anh cả, đến đây, chúng ta tiếp tục ăn uống, đừng. để đám người rác rưởi này làm ảnh hưởng đến hứng thú ăn uống của chúng ta”

Mọi người có chút cạn lời.

Bọn họ nghĩ ngờ Lý Quân bị điên hoặc cố tình đánh con trai chủ tịch tập đoàn Gia Hoa để tự sát.

Sau khi chứng kiến sự hung hăng của Lý Quân, không ai dám xông lên làm gì nữa, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.

Vì đã nói là 20 phút, họ sẽ đợi đúng 20 phút, đến lúc đó xem anh sẽ làm gì.

Vài tên công tử bột đã rút điện thoại, lén lút gọi người đến.

Hôm nay, Phùng Văn Hán bị đánh thành như vậy, họ nhất định phải đòi lại công bằng!

Lý Quân gắp thức ăn cho Nghiêm Phó, Lưu Mãnh, nhưng hai người không dám động đũa.

Hai cô gái cũng run rẩy.

Cuối cùng, chỉ có Lý Quân căm bát ăn cơm một mình.

Hai mươi phút trôi qua, người vẫn chưa đến.

Lúc này, Phùng Văn Hán đã được Tiền Dao dìu dậy, đang nhìn Lý Quân bằ ánh mắt độc ác.


Trái tim Nghiêm Phó chùng xuống.

Quả nhiên, Lý Quân chỉ giả vờ thôi, làm sao anh có thể liên lạc được với chủ tịch tập đoàn Gia Hoa

“Người của tôi sắp đến rồi, anh Phùng yên tâm, hôm nay nhất định phải phế thằng nhãi đó”

Một tên công tử bột hung ác nói.

Bảo vệ và quản lý đã đi ra ngoài, những chuyện tiếp theo không phải là việc họ có thể xen vào.

Quản lý nhà hàng gọi điện cho tổng giám đốc.

khách sạn, nhưng tổng giám đốc bảo ông ta cứ bình tĩnh quan sát.

“Rầm rầm rầm..”

Tiếng bước chân vang lên.

Người mà tên công tử kia gọi đã đến.

Nhìn thấy cảnh này, mặt Nghiêm Phó và những người khác tái mét.

Vu Hòa nhát gan nhất thậm chí còn ngã phịch xuống đất, người run rẩy không đứng thẳng được.

“Cắt gân chân của thẳng nhãi này cho tao”

Thấy người của mình đã đến, tên công tử bột kia hung hãng nói.

Những người chạy đến gật đầu, xoa tay, thậm chí có người còn rút dao găm ra.


“Tất cả dừng tay”

Một tiếng gầm vang lên, mọi người đều giật mình.

Quay đầu lại, họ thấy một người đàn ông trung niên mặt đầy vẻ sợ hãi đang đi tới, chính là chủ tịch tập đoàn Gia Hoa, Phùng Bạc.

Mấy tên công tử bột thấy vậy thì giật mình, Phùng Bạc vậy mà thật sự đến.

Bọn họ không gọi điện báo cho Phùng Bạc, chẳng lẽ Lý Quân thực sự gọi được ông ta đến?

Còn Phùng Văn Hán nhìn thấy ba mình thì rơi nước mắt lã chã.

Tiền Dao bên cạnh ngoan ngoãn gọi một tiếng "Chú Phùng”

Chỉ là Phùng Bác không thèm để ý đến ai, mà nhìn thẳng về phía Lý Quân đang ngồi ăn cơm rất tự nhiên thoải mái.

Rồi trước mặt mọi người, ông ta quỳ xuống.

“Lý, cậu Lý."

Lúc này, trên mặt Phùng Bạc tràn đầy vẻ sợ hãi, kinh hoàng.

Mấy thẳng nhóc con này không biết nhưng ông ta là người trong giới thượng lưu ở thủ đô, đương nhiên ết rõ thanh niên trước mặt đáng sợ ra sao.

Ngay cả nhà họ Vạn còn bị xử đẹp, ông ta trước. mặt Lý Quân chẳng khác gì một hạt bụi.

Ông ta không biết con trai mình làm sao mà chọc giận Lý Quân, nhưng lúc này lưng ông ta đã ướt đắm mồ hôi lạnh.

Hôm nay, cửa ải này tuyệt đối là quỷ môn quan, người trước mặt còn đáng sợ hơn cả Diêm Vương, nếu không vượt qua được ải này cả nhà ông ta sẽ chết chắc.

Tất cả những người chứng kiến cảnh này đều sợ ngây người, lúc này mấy tên công tử bột mới nhận ra mình đã đá phải tấm sắt.

Điều khiến họ kinh ngạc hơn là Lý Quân đã giơ chân đá Phùng Bạc ngã xuống đất.

Đồng thời, anh cầm lấy một đ ĩa thức ăn, đập mạnh vào đầu Phùng Bạc.

Máu trên đầu Phùng Bạc chảy ra, khiến tất cả mọi người đều run rẩy.
 
Chương 537: C537: Người thanh niên này rốt cuộc là ai


Toàn bộ phòng ăn rơi vào yên lặng, ai nấy cũng đều kinh ngạc.

Đầu óc mọi người đều trở nên trống rỗng.

“Cậu Lý, tôi sai rồi, là tôi không biết dạy dỗ con trai mình."

Phùng Bác bị Lý Quân đánh ngã lại vội vàng quỳ gối, không ngừng tự tát vào mặt mình.

Ngay cả máu tươi liên tục chảy trên đầu cũng không thèm lau đi.

Ông ta hiện tại chỉ cầu mong Lý Quân có thể nguôi giận, mặt mũi sĩ diện gì cũng chẳng quan trọng nữa.

Trong phòng ăn, tất cả mọi người đều cảm thấy miệng đẳng lưỡi khô vì một màn kinh hoàng trước mặt này.

Nghiêm Phó cũng sững sờ ngay tại chỗ.

Đây chính là Phùng Bác - chủ tịch của tập đoàn Gia Hoa hàng thật giá thật đó nha. Bình thường ông ta là một nhân vật cao cao tại thượng, vậy mà lúc này con trai bị Lý Quân đánh, ông ta không những không đám nói gì, ngược lại lại tự đánh chính mình.

Tiền Dao sau khi sửng sốt mấy giây kịp phản ứng mà nói lớn: “Chú Phùng, Lý Quân này chỉ là một người bình thường thôi, chú nhất định là bị anh ta lừa rồi”

“Lừa cái bà mẹ cô, con khốn” Phùng Bác chỉ vào Tiền Dao mà mắng lớn.

“Nếu hôm nay vẫn không thể được cậu Lý tha thứ, tôi sẽ giết cô đầu tiên."

Trong lòng Phùng Bác cực kỳ tức giận, ông ta. không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn Tiền Dao này là nguyên nhân chính gây tội với Lý Quân.


Cô ta muốn chết cũng không cần kéo theo Phùng gia của ông ta đâu.

Cái vị trước mặt này muốn bóp ch ết Phùng gia thì dễ dàng giống như giảm chết một con kiến mà thôi.

Nghe vậy, Tiền Dao liền bị dọa tỉnh, coi như cô ta ngu hơn nữa thì cũng ý thức được cái gì.

"Cậu Lý, cậu đại nhân đại lượng, cứ coi như tôi cái rắm mà thả đi nhé”

Nói xong, Phùng Bác hét lên với Phùng Văn Hán: “Mau quỳ xuống dập đầu với cậu Lý đi”

Lúc này trong lòng Phùng Văn Hán tràn ngập sợ hãi, cũng ngay lập tức bịch một tiếng quỷ xuống

Anh ta biết nếu không phải đắc tội với một nhân vật quan trọng cực kỳ thì cha anh ta tuyệt đối sẽ không hành động như này.

“Các người không cần dập đầu xin lỗi với tôi, người các người xúc phạm là anh em của tôi” Lý Quân nhìn về phía Nghiêm Phó.

Ngay lập tức hai cha con liền nhanh chóng dập đầu với Nghiêm Phó.

“Anh Nghiêm, tôi sai rồi. Cầu xin anh tha thứ cho tôi” Phùng Văn Hán van xin:

“Anh Nghiêm, tôi không nên cướp bạn gái của. anh. Bây giờ tôi sẽ đá con khốn này ngay lập tức”

“Còn vẽ chiếc BMW của anh, tôi sẽ mua lại cho anh một chiếc mới. Lần này tôi sẽ mua cho anh con series 7, nếu như anh muốn làm việc tại tập đoàn Gia Hoa cũng được, có thể ngay lập tức làm cấp quản lý”

"Làm giám đốc đi”

Phùng Bác ở bên cạnh bổ sung một câu.

Nghiêm Phó bị cảnh tượng này làm cho ngơ ngác, không biết phải phản ứng như thế nào.

Lúc này, Lý Quân mới mở miệng nói: “Làm giám đốc thì khỏi, cứ bồi thường cho anh tao năm triệu đi”

"Không có vấn đề gì” Phùng Văn Hán vội vàng gật đầu.

“Còn nữa, mày dùng tay nào đập xe của anh tao?” Lý Quân nhìn về phía Phùng Văn Hán.

Phùng Văn Hán nhìn xuống tay mình một chút, lúc đó anh ta cầm tảng đá nện xuống, đương nhiên là sử dụng cả hai tay.

“Xem ra là cả hai tay rồi. Đưa tay ra đi”

Phùng Văn Hán không dám không nghe, đem hai cánh tay dán tại trên mặt đất

Lý Quân từ trên mặt bàn căm lấy một đôi đũa.


Phập.

Hai cây đũa xuyên thủng hai bàn tay của Phùng, 'Văn Hán, máu tươi bản tung tóe.

Cảnh tượng này khiến trong lòng tất cả những người có mặt đều phải run rẩy,.

"Hình phạt nhỏ này sẽ khiến mày nhớ lâu một chút"

Phùng Văn Hán khóc không ra nước mắt, nếu biết sớm là vậy thì khi nãy anh ta đã nói dùng một tay rồi.

"Cút đi” Lý Quân phất phất tay.

Phùng Bác vội vàng đỡ Phùng Văn Hán đứng dậy.

“Tiền Dao định đến giúp đỡ thì lại bị Phùng Văn Hán đẩy ra.

“Con khốn mày tránh ra!”

Ở bên kia, mấy thiếu gia cũng đang muốn rời đi. Nhưng không ngờ giọng nói của Lý Quân lại vang lên.

“Đợi đã, khi nãy ai vừa nói muốn cắt gân chân tôi, phế tay tôi đâu rồi nhỉ?”

Nghe Lý Quân hỏi, thân hình đám thiếu gia nhà giàu liền cứng đờ ra.

Ngay sau đó, bọn họ liền lao thẳng ra khỏi phòng Đương nhiên là đang suy nghĩ chạy thoát liền sẽ không sao nữa.

Lý Quân không có đuổi theo mà chỉ là nâng khóe miệng cười lạnh.

Phùng Bác nhìn đám thiếu gia chạy trốn kia, nhịn không được mà lắc đầu.


Chuyện này đáng ra có thể giải quyết bằng việc phế đi một cánh tay, nhưng giờ lại thành dẫn đến tai họa cho cả gia tộc.

Rất nhanh sau đó, đám thiếu gia nhà giàu đều mất hút.

Chỉ còn lại người quản lý nhà hàng thận trọng nhìn vào trong phòng ăn.

'Vừa rồi bọn họ đều cho rằng Lý Quân xong đời rồi, không ai có thể ngờ kết quả cuối cùng lại thành như này.

Người thanh niên này rốt cuộc là ai?

Đám người Nghiêm Phó, Vu Hòa, Lưu Mãnh cũng nhìn Lý Quân như nhìn thấy quái vật.

Nhất là hai cô nàng Nguyễn Mai và Đống Thanh Nhã, trong đôi mắt đẹp nhìn Lý Quân tràn ngập sự tò mò.

Im lặng một lúc lâu thì vẫn là Nghiêm Phó lên tiếng trước.

“Tiểu Tam, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?”

"Không có gì đâu, chỉ là em đây hiện tại làm ăn phát đạt, ở Sở Châu và Thủ Đô có mở mấy công ty mà thôi?

“À đúng rồi, tập đoàn Quân Lâm là công ty của em đó.”

Nghe xong lời này, mọi người chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Nếu như lúc trước Lý Quân nói ra những lời này,bọn họ chắc chắn sẽ không tin. Thế nhưng sau sự việc vừa nãy, nếu Lý Quân không có thân phận khủng phía sau thì làm sao có thể khiến cho chủ tịch của Gia Hoa phải quỳ xuống xin lỗi chứ?
 
Chương 538: C538: Người trẻ tuổi mà


“Tập đoàn Quân Lâm là của em? Anh không phải là đang nằm mơ chứ?" Nghiêm Phó tự lắm bẩm.

Vu Hòa và Lưu Mãnh ở bên cạnh cũng không ngừng giật giật khóe miệng.

Bởi vì muốn đi ứng tuyển vào tập đoàn Quân Lâm nên Nghiêm Phó đã tìm hiểu về tập đoàn này trước, vốn hóa thị trường lên tới vài nghìn tỷ đồng.

Chưa cần nói đến những thứ khác, chỉ riêng tòa nhà trụ sở thôi, ít nhất cũng phải bỏ ra mấy tỷ mới xây dựng được nó.

Mà một công ty trâu bò như vậy lại là của Lý Quân ư?

Không chỉ mình Nghiêm Phó, mà hai người khác cũng cảm thấy miệng đẳng lưỡi khô.

Phải mất hơn ba mươi giây thì mọi người mới có phản ứng lại.

Chỉ là khi ánh mắt nhìn Lý Quân lần nữa thì đã nhiều thêm vài phần kính sợ.

Thấy cảnh này, Lý Quân không khỏi thở dài một hơi.

Đây cũng là lý do mà ban đầu anh không muốn nói ra thân phận của mình, địa vị chênh lệch như vậy rất khó để cho người ta có thể bình tâm được.

Đừng nói là mấy người anh em này, cho dù là bản thân anh trước kia e là cũng sẽ có tâm lý giống vậy.


“Anh cả, lúc nấy chủ tịch tập đoàn Gia Hoa nói sẽ cho anh năm triệu, vậy em sẽ cho anh thêm năm triệu nữa. Có được mười triệu, em tin rằng nửa đời sau của anh sẽ không phải lo cơm ăn áo mặc nữa rồi. Còn về chuyện đi làm, nếu anh đang muốn đến tập đoàn Quân Lâm làm việc, anh ngay lập tức sẽ nói với Cố Nghiên một tiếng”

“Anh hai, em bốn, các người cũng giống vậy. Mỗi người sẽ được tám triệu. Chúng ta là anh em, em giàu có rồi cũng sẽ không quên mọi người đâu."

“Chuyện này..”

Trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ do dự.

Mấy triệu đồng đối với Lý Quân mà nói không tính là gì, nhưng chỉ cần có được số tiền này thì họ có thể lo được cơm ăn áo mặc nứa đời còn lại, đương nhiên trong lòng bọn họ rất kích động.

Nhưng nếu cứ vậy mà không biết xấu hổ mà tiếp nhận ân huệ của Lý Quân thì lại có chút không tốt.

“Tiếu Tam, tài sản của em có bao nhiêu, sao lại cho chúng ta mấy triệu như vậy được chứ?” Lưu Mãnh nói.

“Mấy triệu này đối với em cùng lắm chỉ là tiền tiêu vặt mà thôi. Lúc trước khi còn học đại học mọi người rất quan tâm chăm sóc em, em hiện giờ phát đạt, sao lại có thể quên mọi người được. Mọi người cứ nhận số tiền này đi, không phải em chỉ nói cho vui đâu."

"Cái này..."

Nghe Lý Quân nói như vậy nhưng bọ họ vẫn còn chút do dự.

“Được rời, chúng ta cứ nhận đi. Đây là tâm ý của Tiểu Tam, chúng ta có được mấy triệu cũng có thể làm ăn kinh doanh chút gì đó. Sau này lỡ như Tiểu Tam có gì cần đến thì chúng ta cũng có thể giúp đỡ một tay” Nghiêm Phó lên tiếng.

Lưu Mãnh và Vu Hòa cũng liền gật đầu theo.

Mà hai người bạn gái của bọn họ thì cảm thấy như đang nằm mơ.

Như vậy là bây giờ bọn họ sẽ có thể trở thành vợ. của đại gia rồi sao?

Lý Quân đổi một phòng ăn khác, lần nữa gọi đồ ăn lên.

Đồng thời gọi điện thoại cho Mạnh Vũ bảo hắn chuyển khoản cho đám người Lưu Mãnh.

Vị điện chủ Lý Quân này đã lên tiếng thì đương nhiên Mạnh Vũ không dám trái lời.

Mấy phút sau, đám người Lưu Mãnh liền nhận được tin nhắn thông báo nhận tiền.

Nhìn dãy số 0 kéo dài kia, bọn họ đều có cảm giác không chân thực.


Mà ở bên kia, Tân Xuyên - vị thiếu gia bỏ trốn đã lái xe vẽ tới nhà hắn.

Chỉ là khi hắn vừa mới tới cửa biệt thự thì đã gặp cha hẳn là Tân Minh đang cùng người nào đó bàn chuyện làm ăn.

“Tân Xuyên, đã xảy ra chuyện gì? Sao lại có bộ đáng như này”

Tân Minh là chủ tịch của Vinh Quang Chế Dược, cũng là một nhân vật tai to mặt lớn ở kinh thành.

"Không có, không có gì ạ” Tân Xuyên nói xong liền muốn đi vẽ phòng ngủ.

"Đứng lại."

Tân Minh rất hiểu rõ con trai mình, bộ dáng mất tập trung này của hẳn rõ ràng là đang có chuyện gì đó.

Mà ở ghế sô pha đối diện là một người đàn ông đầu trọc đang ngồi, hẳn cười cười rồi hỏi: “Đây là con trai ông à?”

"Đúng vậy, một thẳng con trai lúc nào cũng khiến tôi phải lo lắng, ngày ngày đều gây phiền phức cho tôi." Tần Minh thở dài một hơi.

"Người trẻ tuổi mà! Tần tổng yên tâm, nếu có chuyện gì thì cứ bảo cháu trai gọi điện cho tôi, Lư Khải Minh chú ở Thú Đô cũng có chút tiếng tăm.”

“Có câu nói này của anh Lư tôi cũng thấy an tâm hơn rồi" Tân Minh cười ha ha một tiếng.

Sau đó ông ta quay đầu nhìn về phía con trai, gương mặt trở nên lạnh lùng:

“Nói đi, lại vừa gây họa gì rồi?”

"Cha, chuyện là như này..."


Tần Xuyên đem chuyện xảy ra ở nhà hàng kể lại một lần.

Vừa nghe xong sắc mặt Tân Minh lập tức thay đổi.

Chủ tịch của tập đoàn Gia Hoa cũng là một nhân vật lớn ở Thủ Đô. Có thể khiến ông ta quỳ gối xin lỗi thì bối cảnh của người này tuyệt đối không đơn giản, lần này rõ rằng là đã đá trúng tấm sắt

“Cha đã nói con bao nhiêu lần rồi? Muốn hống hách kiêu ngạo, khi dễ ai thì cũng phải tìm hiểu thân phận của đối phương trước đi chứ”

Tân Minh chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, giận dữ mắng mỏ con trai vài câu, sau đó móc ra điện thoại muốn gọi cho Phùng Bác.

Ông ta phải biết con trai ông đã đác tội với nhân vật nào thì mới có thể chuẩn bị tốt cách ứng phó được.

Đúng lúc này thì gã đầu trọc Lư Khải Minh ha ha cười nói: "Thật ra thì Tân tổng cũng không cần quá lo lắng đâu. Coi như cháu trai đắc tội nhân vật quyền thế nào ở thủ đô cũng không quá quan trọng. Đừng quên tôi từng là cung phụng của Vạn gia nha”

“Dũ cho Vạn gia bây giờ đã bị diệt, nhưng địa vị của tôi ở trong giang hồ vẫn còn. Ở Thủ Đô này cũng vậy, các gia tộc cũng phải cho tôi chút mặt mũi”

Nghe Lư Khải Minh nói như vậy thì Tân Minh cũng bình tĩnh trở lại.

Đúng như vậy, Lư Khải Minh này đúng là cung phụng của Vạn gia, địa vị rất hiển hách. Nếu không phải vì Vạn gia bị diệt thì hẳn cũng sẽ không phải hợp tác với ông ta.

Có Lư Khải Minh làm chỗ dựa, còn có chuyện gì không thể giải quyết được đây?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom