Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Cửa Ngày Càng Nhỏ

Chương 100: 100: Phiên Ngoại 3


Đàm Dịch muốn kéo người không buông, nhưng cấp dưới đến nói vụ án có tiến triển mới.
"Đàm đội?"
Vẫn là thanh niên kia, cậu ta là cánh tay phải của Đàm Dịch, bắt gặp tiền bối của mình với một vẻ mặt kỳ quái...!
Nói như thế nào nhỉ, như là có tật giật mình.
Cậu ta có chút sững sờ, có phải đã xảy ra chuyện gì hay không?
Đầu óc Đàm Dịch nhanh chóng vận hành, tìm bừa một lý do dẫn Lục Thận Hành theo bên mình, là chuyện ngày thường có chết cũng không làm.
Lúc này toàn bộ người trong đội đều giật mình.
"Đàm đội, người nọ là thái tử Lục thị, lỡ như không cẩn thận làm anh ta xây xát..."
"Tôi chịu trách nhiệm."
Một câu của Đàm Dịch đã chặn đứng hết thảy nghi vấn và băn khoăn của bọn họ.
Mọi người mang vẻ quái dị nhìn sang một người khác, khóe miệng xanh tím của đối phương câu lên, vẻ mặt vân đạm phong khinh, thậm chí còn bày ra dáng vẻ cực kỳ hưởng thụ.
"..."
Đàm Dịch dẫn đội đến nhà người chết, y giao công tác thẩm vấn cho cấp dưới, bản thân ở bên ngoài đối mặt với Lục Thận Hành.
Tối lửa tắt đèn, trời giá rét, đến con mèo hoang cũng không có.
Lục Thận Hành nâng cổ tay lên, còng tay dưới ống tay áo lắc lư hai cái.

"Đàm đội, các cậu làm việc như vậy à? Tự ý bắt giữ công dân tốt?"
Đàm Dịch hút thuốc, như là đụng phải chuyện không thể giải quyết được, cứng rắn nói: "Lục tiên sinh, xin lỗi."
Y dẫm lên đầu lọc thuốc, vẫn là câu nói kia, "Anh có thể mời luật sư."
Ít nhất cho đến khi luật sư thực hiện quy trình, người này còn ở dưới mí mắt của y.
Lục Thận Hành phụt cười ra tiếng, "Cậu có thể nói đơn giản hơn, tỷ như..." Yết hầu hắn cục cựa, tiếng nuốt trong màn đêm yên tĩnh càng thêm rõ ràng, "Cậu yêu tôi."
Đàm Dịch ngẩng phắt đầu, y cảm thấy bản thân phản ứng quá mức, liền thốt ra một câu, "Tôi không phải gay."
Lục Thận Hành nhún nhún vai, "Tôi cũng không phải."
"Mẹ nó anh lại chơi tôi!" Đàm Dịch duỗi tay lau mặt, hễ đụng tới người đàn ông này y liền mất khống chế, tự chủ vốn lấy làm tự hào đều cho chó ăn hết, không thể hiểu được.
Lục Thận Hành cũng không tức giận, "Còn có câu phía sau."
Hắn chầm chậm cong eo xuống một chút, dán bên tai Đàm Dịch, "Chỉ muốn chịch cậu."
Còng tay đột nhiên bị một lực mạnh kéo ra, cọ xát quanh làn da, Lục Thận Hành nhíu mày, "Đau."
Trong cơn giận dữ Đàm Dịch bất giác thu sức lại, y phun ra một hơi, điên rồi.
"Đàm đội, có chuyện!"

Trên ban công lầu hai xuất hiện một cái đầu, "Mau tới đây!"
Đàm Dịch kéo Lục Thận Hành lên lầu, cầu thang vừa chật hẹp vừa trơn trượt, cũng không có đèn.

Y nhanh nhẹn, sức khỏe cũng tốt, Lục Thận Hành sống ngày nhàn nhã, không được như vậy, suýt nữa thì ngã khuỵu xuống.
"Cậu tra án mạng dẫn tôi theo làm gì?" Lục Thận Hành dở khóc dở cười, "Tôi có công ty, có gia đình, chạy không được."
Lúc này Đàm Dịch mới vỡ lẽ, đúng vậy, tư liệu của người này mình đều có, có thể chạy đi chỗ nào.
Nghĩ vậy, y liền mở còng tay.
"Lục tiên sinh, anh có thể..."
"Được rồi, tôi không hỏi đến luật sư." Lục Thận Hành đỡ trán, "Tôi đi đây."
Đàm Dịch nhìn chằm chằm bóng dáng xuống lầu, bần thần
Vì sao lại quen thuộc như vậy...
Rất muốn xông lên.
Xông lên để làm cái gì? Đàm Dịch không hiểu.
"Đàm đội, ông nội của người chết...!Đàm...!Đàm đội...!Anh khóc..." Người chạy tới trợn mắt cứng họng.
Đàm Dịch trố mắt lau mặt, ướt sũng, khóc thật.
Bà mẹ!
Được lắm, y khóc cái gì?
Đàm Dịch lúng ta lúng túng, "Vừa nãy cậu nói cái gì?"
Người nọ a một tiếng, "Ông của người chết...!Đàm đội...!Anh làm sao vậy? Có phải nhớ tới chuyện thương tâm gì hay không?"
Đàm Dịch vỗ đầu đối phương, "Làm việc!"
Y vừa đi được hai bước, "Đừng đi nói lung tung."
Trên đường về Đàm Dịch lái xe, ma xui quỷ khiến rẽ hướng.

Y tắt máy xe, xuyên qua cửa kính nhìn căn biệt thự cách đó không xa.
Bị vong dựa rồi.
Tâm tình Đàm Dịch cáu kỉnh lạ thường áp trán lên vô lăng, không ngừng lặp lại hỏi bản thân làm sao vậy.
Giống như là có ngón tay cù trên người y vậy, không dễ chịu, cũng không khó chịu.
Bên tai bỗng nhiên có tiếng vang giòn giã, Đàm Dịch quay đầu.


Nhìn thấy người đứng ở bên ngoài, ngẩn người, y hạ cửa kính xuống.
Hai tay Lục Thận Hành đút trong túi, ánh mắt dò hỏi.
Đàm Dịch mặt không đỏ tim không đập, "Lạc đường."
Lục Thận Hành ý vị sâu xa ồ một tiếng, "Vào nhà tôi uống một chén chứ?"
Đưa tới cửa, sao hắn có thể để chạy dễ dàng được.
Đàm Dịch căng mặt, "Không được."
Lời nói là nói như vậy, động tác của y lại là mở cửa xe, đi ra ngoài.
"..."
Ánh sáng tối tăm, gương mặt của Đàm Dịch đỏ bừng.
Lục Thận Hành cứ như không phát hiện ra, vào thẳng đề tài, "Chuyện nhân viên kia của tôi có kết quả điều tra rồi à?"
Nói đến vụ án, Đàm Dịch lập tức nghiêm mặt, y nhàn nhạt nói, "Khi nào lộ chân tướng Lục Thận Hành sẽ biết."
Khóe miệng Lục Thận Hành giật giật.
Lục Quốc Mậu chuẩn bị đi ngủ nhìn thấy con trai ra cửa đón về một người đàn ông lạ mặt, liền quét mắt tìm tòi nghiên cứu.
Là người trong cục.
Tim Lục Quốc Mậu bỗng thịch một tiếng, người làm ăn không muốn nhất là giao thiệp với người ăn chén cơm đó.
Ông ho khan vài tiếng, Lục Thận Hành phần nào nhận ra, ra hiệu không có việc gì.
Lục Quốc Mậu mang theo một bụng nghi vấn về phòng.
"Lên lầu đi." Lục Thận Hành nói xong liền lên lầu trước.

Bộ dạng không chút suy xét đến việc Đàm Dịch sẽ cự tuyệt này của hắn làm Đàm Dịch cạn lời.
Đàm Dịch ở dưới lầu chừng mười mấy giây, nhấc chân đi lên theo.
Y không rảnh thưởng thức hào môn thế gia phô trương lớn thế nào.

Trong lòng nghẹn đầy một mớ hỗn độn, không rõ lý do, không biết giải thích.
Lục Thận Hành cũng không hỏi uống gì, trực tiếp rót cho y nước sôi để nguội.
Sau đó hắn dưới ánh mắt giật mình của Đàm Dịch thả vào trong ly nước một viên đường phèn.
"Anh điều tra tôi." Thái dương Đàm Dịch giần giật, chỉ có thể là như vậy.
Lục Thận Hành đùa: "Vì sao không nói là tâm linh tương thông?"

Sắc mặt Đàm Dịch không tốt, lạnh giọng nói: "Tính cả ngày hôm qua, chúng ta mới gặp hai lần."
Lục Thận Hành dựa vào bàn, thấp giọng nói: "Kiếp trước chúng ta có duyên."
Hắn nói cực kỳ nghiêm túc, Đàm Dịch muốn cười nhạo, nhưng trong cổ họng lại không phát ra âm thanh.
"Tôi gọi quản gia tiễn cậu." Lục Thận Hành bỗng nhiên mất hứng, hắn thấy Đàm Dịch nhìn ly nước ngẩn người, nhịn kích động muốn lột quần người ta ra mà tét mông xuống.

"Đàm đội, cậu nên về rồi."
Đàm Dịch đối với sự khác thường của Lục Thận Hành không có ý kiến gì, y xoay người đi ra ngoài.
Tiếng bước chân ngày càng xa, Lục Thận Hành cởi quần áo đi vào phòng tắm.

Đứng dưới vòi sen, sau khi thở ra hai ngụm khí hắn vươn tay phải...
Đàm Dịch trở về chỗ ở, cả một đêm không ngủ, mép giường vương đầy đầu lọc thuốc.
Ngày hôm sau y râu ria xồm xoàm, đôi mắt sung huyết, người trong cục thấy y, ai cũng quên mất việc mình đang làm.

Rất nhanh đã truyền ra đi một tin tức, Đàm đội thất tình.
Đàm Dịch nghe cấp dưới đến hỏi, có chút cạn lời, yêu cũng chưa yêu, thất cái gì?
"A Lực, tôi có một người bạn," Y lấy ra một điếu thuốc đưa lên hút, "Ăn cơm, ngủ, đánh răng, rửa mặt, làm cái gì cũng chỉ nghĩ đến một người."
"Nhìn thứ gì cũng thấy thành khuôn mặt của người kia, có phải là..."
Trương Lực chớp mắt, "Đàm đội, người bạn kia của anh có ý với người đó."
Răng Đàm Dịch cắn đầu mẩu thuốc lá, "Không thể nào!"
"Đó là sự thật, người bạn kia muốn ở bên người nọ." Trương Lực cười hì hì, "Đàm đội, đối tượng em quen một bàn tay đếm không đủ đâu, tin em đi, không sai được."
"Em bận việc trước đây."
Trương Lực vừa đi, trấn định mà Đàm Dịch duy trì biến mất từng chút một, lộ ra vẻ bối rối và hoảng loạn,
Có đôi khi bạn càng muốn trốn chuyện gì thì chuyện đó ngược lại càng gần bạn.
Lục Thận Hành hiểu Đàm Dịch, biết y thường đến một quán cơm, nên dứt khoát ở lại khách sạn đối diện.
Người vừa xuất hiện, hắn cũng xuất hiện.
Không có cách nào, mấy đời cũng chỉ ở bên một người.
Lục Thận Hành ngồi xuống vị trí bên cạnh Đàm Dịch, trên bàn còn có mấy người, đều là người trong đội, cũng biết Lục Thận Hành.
Không khí rất quái dị, không ai nói gì.
Như thể bàn tán xung quanh và náo nhiệt của bàn bên cạnh không phải cùng một thế giới với bọn họ.
Lục Thận Hành chống đầu, "Trùng hợp quá."
Nét mặt Đàm Dịch lạnh lùng không nói lời nào, cũng không đuổi hắn đi.
Trương Lực ở bên cạnh đảo mắt, gọi phục vụ tới lấy thêm chén đũa, hành động của cậu ta khiến mấy anh em kinh ngạc.
Chẳng lẽ là đã biết chuyện gì đó của Đàm đội và người đàn ông này mà họ không biết sao?
Cái suy nghĩ này không thể nghĩ thêm nữa, vừa nghĩ đã thấy ái muội.

Đồ ăn lên rất nhanh, bầu không khí trên bàn vẫn không sinh động lên như cũ.

Lấy Lục Thận Hành và Đàm Dịch làm trung tâm, tản ra hơi thở khó tả.
Trương Lực chỉ chỉ cá hố trên bàn, "Lục tiên sinh, cá hố của cửa hàng này có tiếng, vị cực kỳ ngon."
Đàm Dịch không lưỡng lự, "Anh ta không ăn hải sản."
Những người khác nhất trí cùng ngẩng đầu, lúc này không muốn nghĩ nhiều cũng khó.
Làm nghề này của bọn họ, vốn đã nhạy bén, có thể dễ dàng mà đào ra một số thứ ẩn giấu trong bóng tối.

Huống chi là đặt dưới ánh mặt trời.
Bọn họ cúi đầu dùng bữa, nhanh chóng lấp đầy bụng rồi chạy lấy người.
"Đàm đội, em nhớ còn có việc chưa làm xong."
"Em cũng có việc."
"Còn em nữa"
"Em cũng vây."
"..."
Trên bàn chỉ thừa lại Đàm Dịch và Lục Thận Hành.
Lục Thận Hành cố ý ăn súp*, bên trên có một lớp hành thái, hắn không thích hành.
*không biết có phải chị ta sai chính tà không mà t đọc không hỉu, cái này hơi chém mới thành súp đó.
Giữa mày Đàm Dịch nhăn lại, duỗi tay đặt bát hành thái phía trước hắn sang một bên.
Biết bản thân làm chuyện gì, đáy mắt Đàm Dịch trào ra vẻ buồn bực, y lung tung duỗi đũa gắp đồ ăn.
"Cậu không ăn hành tây." Lục Thận Hành ngăn y lại, đưa dĩa măng tây xào trước mặt mình qua, "Ăn cái này đi."
Đàm Dịch thích ăn măng tây, hiện tại cánh tay y sững giữa không trung, khựng lại.
Hai người đều quá hiểu nhau, khắc sâu vào trong ý thức, đã thành bản năng.
Bữa cơm này ăn không vô nữa.
Lục Thận Hành ăn uống không tệ, ăn hai chén cơm, hắn đi đến hướng Đàm Dịch đỗ xe, chắc chắn người ta sẽ không cứ ném hắn rồi xuống rời đi.

Quả nhiên, Đàm Dịch đứng ở đó, vẫn mặc chiếc áo khoác da màu đen kia, ánh mắt đen nhánh khiếp người.
Lục Thận Hành đến gần, gần như có thể ngửi được vị hơi thở y.

Đường nét Đàm Dịch dưới đèn đường mờ nhạt bớt đi mấy phần lạnh lùng, lại thêm mấy phần nhu hòa chính y cũng không biết.
Hơi cúi đầu, Lục Thận Hành nói đùa: "Chờ tôi hôn cậu sao?"
Lần này Đàm Dịch không nhúc nhích, mím môi nhìn hắn.
Mắt Lục Thận Hành nhíu lại, ngay sau đó áp lên..

 
Chương 101: 101: Phiên Ngoại 4


Nụ hôn vừa ướt át vừa mãnh liệt.

Sau lưng Đàm Dịch chống lên cửa xe, tay chân cường tráng dưới từng luồng điện chạy qua có chút nhũn ra.

Y siết chặt bả vai Lục Thận Hành, dồn sức lui ra sau, cái ót lại bị ấn lần nữa, môi lưỡi lại một lần luồn sâu day cắn.
"...Đủ rồi."
Mạnh bạo lau đi, hô hấp Đàm Dịch cứng lại, xách Lục Thận Hành động dục khỏi người mình.
Lục Thận Hành vò đầu bứt tóc, "Hút điếu thuốc đi."
Giọng hắn nghẹn ngào, còn mang theo hương vị thuộc về Đàm Dịch, thanh tân lạnh lẽo.
Sắc mặt Đàm Dịch khô nóng mò đến hộp thuốc, lấy ra hai điếu.

Lục Thận Hành một cây, y ngậm một cây.
Lục Thận Hành thấy thuốc đang cháy bên miệng Đàm Dịch, hắn cúi đầu dán sát vào.

Tàn thuốc cọ lên tàn thuốc của đối phương, một chùm tia lửa nhảy lên.
Cứ thế một cảnh thân mật tự nhiên.
Lòng Đàm Dịch chấn động, như gặp sóng to gió lớn.

Màn đêm đen tuyền, hai người đàn ông trưởng thành sóng vai nhả vòng khói, đốm lửa bay khắp nơi.
Đầu lưỡi Đàm Dịch quét qua đầu lọc điếu thuốc, sau đó y ném thuốc xuống đất giẫm lên, túm cổ áo Lục Thận Hành, nghiến răng hàm, "Lục tiên sinh, anh có ý đồ khiêu khích cảnh sát."
"Không." Lưng Lục Thận Hành khẽ cong, sương khói giăng kín mặt mày lạnh lùng của Đàm Dịch, "Tôi quang minh chính đại đùa giỡn cậu."
Hắn cắn đầu lọc thuốc cười nhẹ, tầm mắt dời xuống, "Cảnh sát Đàm, sướng không?"
Lời nói ở bên tai trực tiếp, kích thích, xuyên qua màng nhĩ, chứa hormone giống đực mạnh mẽ.

Sắc mặt Đàm Dịch biến thành màu gan heo, ngực phập phồng kịch liệt, ham muốn chửi thề lúc nhìn thấy ý cười quen thuộc nơi cặp mắt kia thì sững lại.

Y biết bộ dạng bây giờ của bản thân nhất định rất buồn cười.

"Có gì muốn nói hay không?" Lục Thận Hành như một người anh lớn tri kỷ, "Đừng giữ trong lòng, dễ nội thương."
Hắn còn giơ tay thay Đàm Dịch sửa sang lại cổ áo khoác da.

Đàm Dịch: "..."
Y mở cửa xe ngồi vào, nghênh ngang rời đi, cứ như chạy trốn.
Lục Thận Hành đứng ở đó thở dài, cứ thế mà chạy, cũng mặc kệ hắn, căng thật con mẹ nó đau.
Trần Phương biết ngày gặp con dâu còn không xa, bởi vì tâm tình của con trai rất tốt, bực tức khó hiểu trước đó cũng không còn thấy nữa.
Bà sai người hầu dọn ra một gian phòng trống, chuẩn bị đồ chiêu đãi.
Quản gia đưa ra kiến nghị: "Phu nhân, bức màn này màu hồng vẫn đẹp hơn."
Trần Phương lắc đầu, "Không thể dùng màu hồng."
Con dâu là đàn ông, cái này bà thật đúng là không mở miệng được.
"Ga trải giường đừng có hoa." Trần Phương nghĩ nghĩ, "Nên súc tích hào phóng."
Quản gia theo lời.

Không biết thiếu phu nhân là người thế nào, có thể được phu nhân coi trọng như vậy, người còn chưa tới đã đi thu xếp, còn giám sát mọi thứ.
Lục Quốc Mậu ngồi ở trên sô pha đọc báo, "Phương Phương, đừng phiền như vậy, người tới chắc chắn sẽ ngủ với con trai thôi."
Trần Phương gần 60 tuổi rầm rập chạy xuống lầu, "Cái gì? Ngủ cùng nhau?"
Lúc này bà mới nhận ra mình lớn giọng, nhanh chóng tém lại, "Lão Lục, ông đừng làm tôi sợ."
"Làm om sòm." Lục Quốc Mậu phất phất tờ báo, bình tĩnh nói: "Con trai bà là ai bà còn không biết sao?"
Trần Phương: "..."
Bị nói như vậy, bà thật đúng là không thể phản bác một câu cho con trai.
Hoá ra cả một buổi sáng bận rộn vô ích.
Lục Quốc Mậu thả hai chân đang vắt chéo xuống, "Nó đâu?"
Trần Phương cầm chén trà của ông uống hai ngụm, "Đi công ty."
Lục Quốc Mậu bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, "Buổi tối hai ngày trước nó có mang về một chàng trai, là cảnh sát."
Trần Phương trừng ông, "Chuyện lớn như vậy sao ông không nói cho tôi?"
Lục Quốc Mậu xoa huyệt thái dương, "Tôi quên mất."
Bây giờ ông ngẫm lại, cậu trai kia rất có khả năng chính là con dâu.
Trần Phương vừa nghĩ đến, lập tức liền chuyển tới giám sát trong nhà.

Nhìn người theo sau con trai mình vào nhà xong, bà lập tức kết luận: "Không sai được, Thận Hành dẫn cậu ta lên lầu."
Hai vợ chồng già mắt to trừng mắt nhỏ, giám sát hiển thị ở trên lầu hơn mười phút, đoạn thời gian đó bọn họ làm cái gì?
Trần Phương kích động nói, "Ông đi tra thân thế cậu ta đi."

Lục Quốc Mậu gọi điện thoại bảo cấp dưới đến, trước giữa trưa đã tra ra.

Cô nhi, không vợ không con, sinh hoạt cá nhân sạch sẽ, phẩm hạnh tốt.
"Cậu ta chính là Đàm Dịch phụ trách vụ án kia của công ty Thận Hành."
Trần Phương ôi chao một tiếng, cười nói: "Tôi nhìn thích, lão Lục ông thì sao?"
Lục Quốc Mậu không hé răng, coi như chấp nhận.

Lục Thận Hành ở công ty không biết cha mẹ hắn đã yên lặng tán thành Đàm Dịch.

Hắn chống cằm, thờ ơ nghe cấp dưới báo cáo.
"Lục tổng?"
Lục Thận Hành nhướng mày, "Hửm?"
Trợ lý nói: "Gia đình của người chết tìm tới công ty."
Lục Thận Hành nhíu mày, "Tôi nhớ người không chết ở công ty."
Trợ lý căng da đầu, "Bọn họ muốn vớt một khoản."
Lục Thận Hành gõ mặt bàn, "Giao cho luật sư."
Trợ lý đáp ứng, cậu ta vẫn chưa đi, "Chuyện đó...cảnh sát Đàm..."
Lục Thận Hành giương mắt, "Làm sao?"
Tay trợ lý này của hắn là gay, xem ra là muốn cong eo dẩu mông trước mặt Đàm Dịch đây.
Trợ lý đột nhiên phát hiện sếp của mình nhìn qua bằng một ánh mắt sắc bén, bỗng nhiên nghĩ tới một khả năng, cậu ta có chút khó có thể tin.
Từ khi nào mà sếp cũng chú ý tới đồng tính?
Không tính quanh co lòng vòng, Lục Thận Hành nói thẳng một câu: "Em ấy là của tôi."
Trợ lý ủ rũ rời đi.
Trong lần điều tra sau đó, Đàm Dịch cố ý tránh Lục Thận Hành, có vấn đề gì đều là Trương Lực.

Y muốn rời đi, lại không quản được tay chân, đứng đợi ở bên cạnh.
Lâu lâu lại nhìn trộm một cái, Đàm Dịch không biết động tác này của y cực kỳ thuần thục, giống như đã luyện qua vô số lần.
Những người trong đội nhìn đội trưởng như một cô vợ nhỏ xấu hổ, bọn họ cũng say xẩm.
Trương Lực thật sự nhìn không nổi nữa, "Anh Đàm, anh thích đúng không?"

Đàm Dịch nhất thời không hiểu, "Cái gì?"
Trương Lực dùng khóe mắt liếc Lục Thận Hành, "Anh ta."
Đàm Dịch: "..."
Lúc y căng thẳng thì muốn hút thuốc, kết quả nghĩ đến lần đó y và người kia đầu đối đầu dựa gần châm thuốc, càng căng thẳng hơn.
Trước mặt đưa qua một điếu thuốc.

Tầm mắt Đàm Dịch từ tàn thuốc chuyển đến đầu mẩu thuốc lá, nâng lên trên theo hai ngón tay kia, ngừng ở trên khuôn mặt mang theo ý cười của người đàn ông.
Mỗi lần gặp mặt, y đều không kìm được muốn nhào lên.

Cái loại cảm giác này chẳng những không biến mất, ngược lại càng thêm mãnh liệt.
Đàm Dịch quay đầu đi, sợ mình mất khống chế, làm ra chuyện gì khiến y muốn có hành vi nhảy từ trên tầng 25 xuống.
Trương Lực cười nói: "Lục tiên sinh đừng để ý, lão đại anh ấy..."
Lục Thận Hành cắt lời: "Dễ cáu gắt mà thôi."
Khóe miệng Trương Lực giần giật, cậu ta quả thật là đang tự rước chuyện mà.

Người này hiểu lão đại làm cho mấy anh em khác phải trợn mắt há mồm, thậm chí cảm thấy kinh ngạc.

Phải ở chung bao lâu mới có thể quen thuộc đến vậy.
Cậu ta với vợ mình so ra còn kém hơn.
Nhưng vấn đề là lão đại và người này dường như trước đây chưa từng qua lại, theo như cậu ta biết.
Lục Thận Hành đút tay trong túi, "Không đi à?"
Trương Lực đang lâm vào phỏng đoán a một tiếng, xấu hổ đuổi theo sau Đàm Dịch.
Lục Thận Hành nhìn Đàm Dịch vào thang máy, cười lắc đầu.

Có chút tật xấu vẫn không thay đổi, ví dụ như biệt nữu, khẩu thị tâm phi.
Sau khi tan làm hắn không lái xe, cố ý vô tình đi dọc theo khu thương nghiệp gần đó, ồn ào náo nhiệt.
Thanh niên ngoại quốc có lòng nhiệt tình vỗ vỗ bả vai Lục Thận Hành, nhỏ giọng nói: "Hey, có người theo sau anh kìa."
Lục Thận Hành dùng tiếng anh lưu loát trả lời cậu chàng, "Đó là người yêu tôi."
Chàng trai ngoại quốc biết mình vừa làm trò cười.

Cậu ta sờ sờ cái ót, hào phóng dựng ngón tay cái lên chúc phúc, lúc đi qua Đàm Dịch cậu ta lộ ra một hàm răng trắng.
"Bạn trai anh thật sự có mị lực."
Bạn trai? Đàm Dịch sững ra tại chỗ.

Bằng cách nào đó biết đối phương nói ai, lại bằng cách nào đó không phản bác.

Chàng trai ngoại quốc lúc đi còn rất tốt bụng chớp mắt, "Ảnh đang đợi anh chủ động đấy."
Đàm Dịch nhíu mày, tay trong túi áo gió vuốt di động, nắn nắn vỏ ngoài, lại thả ra.
Lục Thận Hành đi phía trước đã biết Đàm Dịch đi theo từ lâu.

Hắn đi rất chậm, qua kính cửa sổ đánh giá một chút, nhưng không vạch trần.
Đàm Dịch đi theo thật lâu, ba chữ cuồng theo dõi hiện lên trong đầu bị bản thân chọn cách phớt lờ, theo bản năng cảm thấy đây là bình thường.
Khi ngừng trước một cửa hàng bán hoa, Lục Thận Hành đi vào trong, lúc đi ra hai tay trống trơn, chẳng lấy thứ gì.
Đàm Dịch đi qua bị gọi lại, chủ hàng hoa cầm một bó hoa hồng đi ra, "Xin hỏi vị tiên sinh này tên Đàm Dịch sao?"
Đàm Dịch không rõ nguyên do, "Là tôi."
Mặt chủ hàng hoa hơi hồng, "Đây là của một vị tiên sinh vừa rồi đưa cho ngài." Cô lại nói, "Chúc hai người hạnh phúc."
Đàm Dịch ôm một đóa hồng đỏ lớn, bên tai đỏ bừng.
Vụ án kết thúc, không thể thuận lý thành chương đến tập đoàn Lục thị.

Thông thấy được người, cảnh sát Đàm thấy khó chịu.

Sự khác thường của y làm người trong cục từ khiếp sợ cho đến thấy nhiều không sờn.

Đàm đội vẫn luôn không có đối tượng, ra là trong lòng có người, yêu thầm.
Gay cũng không gây trở ngại đến ai, mọi người so thấy cũng không phản cảm.
Đàm Dịch làm lơ ánh mắt áp muội của mọi người.

Này thường y đã không phải người nhanh mồm nhảu miệng, đối với chuyện chột dạ của bản thân, dứt khoát không lên tiếng.
"Lão đại, đi ăn cơm không?"
"Không đi." Đàm Dịch căng ô che mưa, "Tôi có chút việc, đi trước đây, có chuyện gì thì gọi điện thoại."
Mấy người Trương Lực đứng ở cửa kính nhịn không được chép miệng, lão đại không phải là kiểu người có vợ thì quên anh em đó chứ?"
Mưa tầm tã, người đi đường vội vàng.
Đàm Dịch cầm ô đi ở đầu đường, bả vai bị huých phải một chút.

Y giơ ô che mưa lên, tầm mắt xuyên qua màn mưa, thấy người đàn ông cười tùy ý vô cùng chói mắt.
Cứ như có một ngón tay khẽ cào lên ngực y, sau đó cái tay kia lại phủ lên trái tim y, ấm áp lại ngứa ngáy.
Chờ Đàm Dịch định thần lại, y đã cùng đứng dưới một tán ô với Lục Thận Hành.
Lục Thận Hành giơ tay, luồn vào sợi tóc Đàm Dịch, dán lên ót y, dùng một chút lực, "Lần này có muốn nói gì không?"
"Có." Đàm Dịch mím môi, "Tôi muốn ở bên anh.".

 
Chương 102: 102: Phiên Ngoại 5


Lục Thận Hành quen Đàm Dịch.
Còn chuyện tốt hơn là, bọn họ nhảy qua tình yêu cuồng nhiệt, ngờ vực, mâu thuẫn, cãi vã, tiến thẳng đến trạng thái đôi vợ chồng già tóc mai chạm tóc mai.

Mọi người sợ hãi.
Trần Phương cách một bàn nhìn chằm chằm con dâu.

Càng nhìn càng cảm thấy hợp nhãn duyên.

Giống như đã định trước là con trai, là một bộ phận thất lạc bên ngoài của Lục gia bọn họ, bây giờ cuối cùng cũng tìm lại được.
“Tiểu Đàm à, công việc rất mệt phải không?”
Đàm Dịch đầy câu nệ: “Cũng tạm ạ.”
“Cái đó…” Trần Phương bị Lục Quốc Mậu khẽ huých, bà khụ một tiếng, “Mẹ vào bếp xem đồ ăn, mọi người nói chuyện đi.”
Trần Phương vừa đi, trên bàn im ắng đi nhiều.
Lục Quốc Mậu hùng hồn nói: “Chuyện của con và Thận Hành, hai đứa tự làm chủ.”
Đàm Dịch nhướng mi, cứ vậy là xong à?
Lục Quốc Mậu uống ngụm trà, “Lục gia của chúng ta chú ý tự do.”
Chuyện tình cảm của con trai bọn họ không hỏi đến, cuộc sống là của mình, do tự mình chọn lấy, tốt hay không tốt cũng phải trải qua.
Chuẩn bị trước đó của Đàm Dịch không có đất dụng võ, ánh nhìn y khẽ liếc đến người đàn ông đang chuyên tâm ăn điểm tâm bên cạnh.
Lục Thận Hành đưa bánh hoa quế đã lên đến miệng qua, “Ăn không?”
Đàm Dịch mím môi, “Không ăn.”
Lục Thận Hành nhướng mày, “Vậy em nhìn lén anh làm gì?”
Đàm Dịch: “…”
Lục Quốc Mậu tuổi lớn, chịu không nổi hai người trẻ tuổi làm như vậy, ông đứng dậy rời đi, chừa chỗ cho hai người.

“Ba mẹ anh rất thích em.” Lục Thận Hành chống trán, “Dọn qua ở cùng anh đi.”
Đàm Dịch muốn nói em không dọn, ngoài miệng lại là: “Được.”
Y muốn tát bản thân vô số lần.

Lục Thận Hành lờ vẻ rối rắm của y đi, “Vậy đi, đợi chốc nữa anh cùng em dọn đồ, đêm nay thì ngủ với anh.”
Khóe miệng Đàm Dịch giật giật, dứt khoát không mở miệng.
Buổi tối hai người đứng ở đầu giường, cả hai nhìn nhau.
“Em đi tắm đi.”
“Em không đi.”
“Có đi hay không?”
“Không đi.”
“Anh hỏi em lần nữa, có đi hay là không?”
“Không đi!”
Sau một đoạn đối thoại ấu trĩ, Lục Thận Hành túm Đàm Dịch vào phòng tắm.


Đàm Dịch là quân nhân, hơn nữa từng được huấn luyện đặc thù, thân thủ và thể chất đều là hạng nhất, muốn phản kháng cũng rất nhẹ nhàng.
Nhưng y không làm.
Phòng tắm rộng rãi, hai người đàn ông trưởng thành ở bên trong không hề có chút chật chội nào.

Lục Thận Hành mở vòi sen điều chỉnh độ ấm, nói với Đàm Dịch: “Cởi quần áo, lại đây tắm rửa.”
Huyệt thái dương Đàm Dịch nảy thình thịch, trân ra như cọc gỗ.

Cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng.
Lục Thận Hành nhịn không khẩu nghiệp, “Cũng không phải phụ nữ, ngượng ngùng xoắn xít làm cái gì?” Không biết đã nhìn ngắm sờ soạng bao nhiêu lần rồi.
Hắn đóng cửa.
Sau lưng Đàm Dịch chợt lạnh lẽo.
Hình như là biết chỗ nào không đúng rồi.
Lục Thận Hành nhìn ra Đàm Dịch muốn chạy, lập tức ôm lấy y, vừa hôn vừa cởi.
Một lúc sau Đàm Dịch lộ ra cơ thể tinh tráng, mỗi bắp thịt đều căng bóng trơn mượt, đàn hồi hữu lực.

Gò má y nóng bừng, còn nóng hơn cả nước đổ xuống.

Trước kia trong quân đội ở chung với rất nhiều anh em, tập mãi thành thói quen, làm sao mà vừa đổi người một cái đã thấy cái cả người bất ổn rồi.
Ánh mắt rực lửa của Lục Thận Hành nhìn chằm chằm y, không kiêng nể gì quét qua.
Chỉ trong chốc lát như vậy, Lục Thận Hành đã dùng ánh mắt chịch Đàm Dịch rồi.
Đàm Dịch bóp dầu gội như sữa tắm chà lên người.

Lục Thận Hành thấy y chà, chà quá nhanh, căn bản không kịp ngăn cản.
“Đó là dầu gội.” Mặt Lục Thận Hành giần giật.
Đàm Dịch đối mặt với vách tường, “Em thích chà như vậy.”
Lục Thận Hành nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt.

Đường cong cơ bắp phần lưng căng chặt, vai rộng eo thon, mông vừa cong vừa tròn, nhìn chằm chằm vào, ánh mắt của hắn sâu hút nóng rực.
Trần Phương ở dưới lầu vẫn luôn để ý nghe được một tiếng vang lớn, như là có vật gì nặng rơi xuống đất.
“Lão Lục, không phải là đánh nhau rồi đấy chứ?” Trần Phương không yên tâm nói: “Nếu mà đánh thật, có thể con trai sẽ rơi xuống hạ phong.”
“Không phải có thể, mà là chắc chắn.” Lục Quốc Mậu đeo kính viễn thị đọc sách, “Bà coi đội trưởng một đội cảnh sát hình sự ăn không ngồi rồi à?”
Ông lại chuyển lời, “Cơ mà hai đứa nó không đánh nhau được.”
Cậu Đàm Dịch kia lúc đối mặt với thằng con ông bao dung và cưng chiều vô cùng, chỉ sợ là đến chính mình cũng không nhận ra thôi.
Buổi sáng hơn 6 giờ, Đàm Dịch xuống lầu, tư thế bước đi vi diệu.
Trần Phương nghe xong một đêm ưm ưm a a, bao gồm các loại mắng chửi, nhìn thấy người cả cái mặt già cũng thấy xấu hổ, nhanh chóng dời tầm mắt, sợ y ngượng.

Đàm Dịch nhanh nhạy, đã phát hiện ra.
Y xấu hổ nói: “Dì ạ, chào buổi sáng.”

“Chào buổi sáng, chào buổi sáng.” Trần Phương cười nói, “Con ngồi một lát, bữa sáng sắp có rồi.”
Đàm Dịch không cảm thấy thèm ăn, muốn nói trong cục có việc.

Cầu thang sau lưng truyền đến tiếng bước chân, y lại nuốt lời vào trong.
Lục Thận Hành thần thanh khí sảng, thuận tay ôm Đàm Dịch, hôn lên mặt y một cái.
Trần Phương ngẩng đầu nhìn trần nhà.
Người hầu bên cạnh đồng loạt cúi đầu.
Đàm Dịch kiềm cái tay không thành thật của Lục Thận Hành lại, túm chặt.

Tối hôm qua người này cứ như phát bệnh tâm thần, hôn vào chỗ tư mật của y rất nhiều lần, còn nói cái gì mà thật may là vẫn bình thường.
Trong miệng nói lời âu yếm, động tác lại hung ác.
“Đang hồi tưởng à?”
Giọng nói bên tai làm gân xanh Đàm Dịch nảy lên, y thấp giọng nói: “Hồi tưởng cái đéo.”
Đè lại ý cười nơi đáy mắt, Lục Thận Hành buông tay, “Cảnh sát Đàm, công bằng quyết đấu, là em thua.”
“Hơn nữa…” Hắn thủ thỉ nói, “Vị trí thủ môn này của em rất quan trọng, tối hôm qua đá mấy hiệp vẫn tràn trề năng lượng, làm không tồi.”
Thái dương Đàm Dịch co giật, “Cút.”
Giọng điệu y tàn nhẫn, khóe mắt đuôi lông mày còn mang theo chút tàn lưu dư vị, càng giống như là tán tỉnh hơn.
Về điểm này, Trần Phương và người hầu xung quanh, còn có cả Lục Quốc Minh đúng lúc từ bên ngoài đi vào đều có thể làm chứng.
Ăn qua loa bữa sáng, Đàm Dịch người mang trọng thương đi đến cục.

Các cấp dưới đều vạn ngàn cảm khái, đội trưởng xử nam hơn ba mươi năm đã không còn nữa rồi.
Trương Lực lén lút đến văn phòng Đàm Dịch, lấy trong lòng ngực ra một cái bao nilon màu đen.
“Đội trưởng, uống nhiều chút, hạ hỏa.”
Đàm Dịch nhướng mi, là túi trà hoa cúc.
“…”
Trương Lực bị đuổi ra ngoài, cậu ta phất tay với đám người tụ ở cửa, “Giải tán, giải tán.”
Mọi người thất vọng rời đi, đội hình sự không đi.
“Trương Lực, đội trưởng có sao không?” Vài người thổn thức, vẻ mặt đội trưởng túng dục quá độ, may mà hôm nay không có án tử gì lớn.

“Làm sao tôi biết được.” Trương Lực đằng hắng, dùng tay che bên miệng, “Lục Thận Hành cũng thật tàn nhẫn, đến cả thể lực như vậy của đội trưởng cũng có thể mềm chân.”
Phía sau cửa phát ra tiếng vang loảng xoảng, người đàn ông bên trong phát hỏa.

Sắc mặt bọn họ thay đổi, bước nhanh chạy lấy người.
Lục Thận Hành cả ngày ở công ty hắt xì nhiều lần, ban đầu hắn còn tưởng là Đàm Dịch nhớ hắn.

Buổi chiều đầu nặng chân nhẹ, hắn mới biết được là mình bị cảm.
Sau khi tan lầm Lục Thận Hành đến quán cơm Đàm Dịch thường đi, mấy người Trương Lực lộ vẻ tươi cười với hắn.

“Chị dâu.”
Khóe miệng Lục Thận Hành co rút.
Đàm Dịch cũng co rút.
“Phục vụ, thêm hai món.” Trương Lực nháy mắt, “Đội trưởng, chị dâu thích ăn cái gì?”
Đàm Dịch banh cằm, hơi thở quanh mình lạnh lẽo, mọi người nghi y muốn trở mặt, đang chuẩn bị lùi ra phía sau.

Ai ngờ y cầm lấy thực đơn, gọi một lượt hai món, thêm một món canh.
“Này hôm nay lạnh thật đấy.”
Trương Lực tìm lời, nghĩ một đề tài bình dân, mấy tay thô kệch khác cũng vắt hết óc.

“Đúng vậy quá lạnh!”
“Dự báo thời tiết nói có lẽ hạ mười độ.”
“Bà mẹ, khó trách lại lạnh như thế, tay đông cứng hết cả.”
Cấp dưới vừa nói xong, khóe mắt Đàm Dịch liền không nhịn được nhìn sang người bên cạnh, quét về phía cái tay đặt trên đùi của hắn.
Có hơi đỏ, bị lạnh.
Y mím môi, căng thành một đường, lấy tay trong túi áo khoác ra, vói qua nắm lấy.
Khóe môi Lục Thận Hành cong nhẹ, chậm rãi giương lên.
Cảnh tượng này diễn ra dưới bàn, bọn Trương Lực vẫn phát hiện ra.

Không còn cách nào, ăn bát cơm này của bọn họ, thị lực cực tốt.
Trong lòng mọi người hiểu rõ mà không nói ra, yên lặng ăn cơm uống canh sưởi ấm.
Tiếp đó Lục Thận Hành và Đàm Dịch trình diễn cái gì gọi là khoe ân ái.

Trương Lực còn đỡ, cậu ta có vợ, những người khác là chó độc thân, bị ngược khóc.
Ăn cơm được một nửa, Đàm Dịch nói, giọng điệu biệt nữu: “Có phải anh sinh bệnh hay không?”
“Cái gì?” Lục Thận Hành quay đầu, “Hắt xì!”
Đàm Dịch: “…”
Y duỗi tay chạm lên trán Lục Thận Hành, không nói hai lời đã đứng lên, “Đi bệnh viện.”
Mọi người bị biến cố bất thình lình này dọa cho giật cả mình.

Ngay sau đó bọn họ nghe người đàn ông đã từng bị bắn nhiều phát nhưng mặt vẫn không đổi sắc này vì vợ mình có hơi chút phát sốt mà lo trước lo sau.

Đàm Dịch không rảnh lo chuyện khác, nắm chặt cổ tay Lục Thận Hành kéo ra ngoài.
Bọn Trương Lực đồng loạt thở dài, đội trưởng xong rồi.
Đàm Dịch đúng là xong rồi.

Y sẽ vô thức đối tốt với Lục Thận Hành, ngay cả đối phương nhăn mày y cũng đau lòng.

Để ý và quan tâm của y là bản năng.
Hận không thể móc cả tim ra.
Y nghĩ, đại khái là kiếp trước, cả trước đó nữa, đời đời y đều thích Lục Thận Hành, bằng không sẽ không thích đến như vậy.
Dần dần, Đàm Dịch chuyển cả nhà qua chỗ Lục gia.

Ăn, mặc, ở, đi của y đều bị xâm chiếm, nhiễm hương vị của Lục Thận Hành, đắp lên ký hiệu thuộc về Lục Thận Hành.
Chuyện hôm nay xong xuôi, Đàm Dịch ma xui quỷ khiến lái xe đến thành phố, y lại ma xui quỷ khiến đi vào một tiệm vàng.

Người phục vụ trong tiệm nhìn thấy người tới, há mồm nghĩ ra một đống lý do thoái thác lập tức cua về.

“Cảnh sát Đàm, lại xảy ra chuyện gì sao?”
Lần trước lầu dưới cửa hàng cách vách xảy ra án mạng, chính nhờ lần đó cô biết người này.

Vừa đẹp trai vừa trầm ổn, tiếc là không có hứng thú với cô.
Đàm Dịch nhàn nhạt nói: “Đi nhầm.”
Vẻ căng thẳng của người phục vụ buông lỏng, “Ồ, vậy cảnh sát Đàm…”
Ba chữ hẹn gặp lại còn chưa nói, người đàn ông đi tới cửa lại quay đầu, “Tôi đến mua nhẫn.”
Người phục vụ: “…”
Cô thấy đối phương không phải nói giỡn, liền bày ra dáng vẻ chuyên nghiệp, “Cảnh sát Đàm muốn kiểu thế nào?”
Người phục vụ ra sức đề cử, “Bên này đều là mẫu mới trong tiệm, cả phía bên này nữa, cảnh sát Đàm nếu thích có thể nói cho tôi.”
Ánh mắt Đàm Dịch nhìn quét qua từng cái, y ngừng ở một chỗ, cặp mắt thâm thúy kia híp lại.

“Cái thứ ba đếm ngược từ bên trái sang.”
Người phục vụ lập tức mang nhẫn ra, vui vẻ ra mặt, “Ánh mắt cảnh sát Đàm thật tốt, chiếc nhẫn này đơn giản hào phóng, lại không mất sự cao quý, đặc biệt là…”
“Hai cái này.” Đàm Dịch đưa thẻ cho cô, “Gói lại giúp tôi.”
Người phục vụ sửng sốt, ít nhiều gì vẫn giật mình.

Một là người đàn ông này chắc chắn với kích cỡ nhẫn, khi cô tiếp khách phiền nhất chính là chọn kích cỡ.

Căn bản không rõ kích cỡ của bạn gái mình thế nào, thậm chí còn dùng tay cô tham khảo.
Hai là đối phương chọn không phải khác giới, mà là hai chiếc nhẫn nam.
Có vẻ nhìn ra người phục vụ không ngờ chuyện gì, chính Đàm Dịch cũng không biết.

Y cảm thấy là cỡ đấy, cứ như là thứ đã khắc sâu vào trong ký ức.
Mang một hộp vải nhung về nhà, Đàm Dịch thất thần, y đối với những thứ hình thức rất phản cảm, càng không phải là một người lãng mạn, nhưng y muốn đeo nhẫn lên ngón tay Lục Thận Hành, công khai tuyên bốchủ quyền.

Lục Thận Hành nhắm mắt lại, nghe nhịp thở cũng có thể biết tâm tư của Đám Dịch.

Hắn ở trong thư phòng xử lý công việc, một chiếc hộp nhỏ tinh xảo nằm trong ngăn kéo mở nửa.
Mua dư rồi.
Lục Thận Hành đỡ trán, hắn mở hộp ra, nhìn lướt qua cặp nhẫn, lại khép lại.
Coi như để kỷ niệm một năm là được.
Một lát sau, tiếng đập cửa vang lên hai lần, bóng dáng Đàm Dịch đứng ở cửa.
Lục Thận Hành tùy ý gác văn kiện sang bên cạnh, “Em đứng đấy làm thần giữ cửa à?
Đàm Dịch nhấc chân tiến vào, tay đặt trong túi quần.
Chờ Lục Thận Hành xem xong hết văn kiện trên bàn rồi, tay Đàm Dịch vẫn còn trong túi, kẹt trong đấy.
Lục Thận Hành thở dài trong lòng, hắn vòng qua bàn đi đến, vói tay vào cái túi kia của Đàm Dịch.
Hơi thở Đàm Dịch có chút nặng nề, ở trong túi vuốt lấy ngón áp út Lục Thận Hành, chầm chậm đeo chiếc nhẫn ấm áp kia lên.
Sau đó, Lục Thận Hành cũng đeo lên cho Đàm Dịch, đan mười ngón tay vào nhau với y.
Hắn cảm thấy có chỗ trống nào đó trong lòng được lấp đầy, hoàn chỉnh.
TOÀN VĂN HOÀN..

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom