Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Con Rể Là Thần Y

Dịch Con Rể Là Thần Y
Chương 340


Với điều kiện hiện tại phải dùng cây cỏ làm thuốc, nếu không chỉ dựa vào châm kim thì không có cách nào để có thể khôi phục lại bộ dáng ban đầu cho đôi chân của em gái anh.

Lâm Diểu Diểu đã chấp nhận sự thật này, chân của cô thực ra cũng chỉ còn lại da bọc xương, đã hoàn toàn mất đi cảm giác, chính là hai chân không dùng được mà chỉ có thể làm vật trang trí.

Bản thân cô cũng không muốn vì chuyện của mình mà làm khó anh trai, dù sao thì đối với cô nhiệm vụ trong tương lai so với bản thân mà cô đã từng tưởng tượng ra còn quan trọng hơn nhiều.

“Anh trai, anh không cần phải chữa trị cho chân của em đâu, thực ra em cảm thấy được ngồi trên xe lăn cũng rất tốt mà.”

Chiếc xe lăn này rất thông minh, có thể điều khiển bằng ý thức của con người, đối với cô điểm này khiến cho cô cảm thấy rất hài lòng.

Tương lai chờ đến khi thân thể của cô tốt hơn một chút, thì cô có một cái ý nghĩ dũng cảm, đó chính là cưa phần chân bị hoại tử đi, sau đó sẽ lắp chân giả, nói không chừng như vậy cô còn có thể đi lại được.

Chẳng qua là cái ý tưởng này bây giờ cô vẫn chưa muốn nói ra, bởi vì cô sợ như vậy sẽ làm cho anh trai lo lắng, từ đầu đến cuối cô chỉ có thể biểu hiện bộ dạng chẳng hề để ý.

Nhưng chỉ có cô hiểu rõ suy nghĩ trong lòng mình, cô biết mình có bao nhiêu khát vọng tự do, bao nhiêu khát vọng được bước đi, được chạy trên mặt đất, tự do tự tại, vô ưu vô lự.

Lâm Thần lấy đũa gắp thức ăn vào trong bát của cô: "Em không cần phải lo lắng chuyện này, cứ giao cho anh, anh sẽ nghĩ ra biện pháp chữa trị. Bây giờ em chỉ cần an tâm ở nhà dưỡng bệnh là được."

Lâm Diểu Diểu không tin anh trai mình có thể nghĩ ra được biện pháp, cô cho rằng những lời này đều là để an ủi cô mà thôi, song có điều cô cũng không vạch trần, bởi cô biết anh trai làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho cô.

Gia tộc Thượng Quan bây giờ chỗ ấy đã náo loạn ầm ĩ, mỗi người một suy nghĩ khác nhau, không ai chịu nhường ai. Cuối cùng từ một đại gia tộc chia năm xẻ bảy thành các tiểu gia tộc.

Trong đó có người ủng hộ Thượng Quan Vân, cũng có người ủng hộ mười hai hộ pháp, thậm chí có người lại ủng hộ Thượng Quan Yến, dù sao ý kiến bất đồng, dã tâm bất đồng, thì tự nhiên lập trường cũng sẽ không giống nhau.

Như vậy sẽ làm cho rất nhiều người có thể thừa dịp lợi dụng cơ hội này mà trà trộn vào trong, Bạch Cốt đã sắp xếp người để đổ thêm dầu vào lửa ở bên trong.

Chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, Thượng Quan Vân đã bị cuốn vào cờ bạc, một lần chơi chính là táng gia bại sản, hắn bất đắc dĩ phải bán cổ phần của công ty để đổi lấy tiền mặt, bán hết tất cả bất động sản dưới danh nghĩa của hắn để lấy tiền.

Thế nhưng cho dù là có làm như vậy thì đó cũng không thể giải quyết được, bởi hắn đã nợ một cái giá trên trời. Bạch Cốt còn nhân cơ hội này dẫn người đi thu mua toàn bộ cổ phần của công ty, ai đến cũng không từ chối.

Thượng Quan Vân nắm trong tay rất nhiều tài sản, hắn cứ như vậy mà bán hết đi, hơn phân nửa tài sản của gia tộc Thượng Quan đều đã bị bán ra ngoài.

Lịch sử luôn giống nhau một cách đáng ngạc nhiên như vậy, Thượng Quan Yến bị người khác dụ dỗ, lây nhiễm nghiện thuốc phiện. Trong lúc tinh thần cô không được tỉnh táo đã thuê người gϊếŧ kẻ khác, còn bị người ta bắt được nhược điểm, cuối cùng lại thành ra tự hại chính bản thân mình.

Quá trình này quả thực khiến người khác trợn mắt há mồm, tổ tiên vất vả tích góp từng chút một để xây dựng nên gia nghiệp như hiện tại, không nghĩ tới hai đứa con này lại có thể tiêu xài hết sạch sành sanh, đã vậy còn bị một người bí ẩn thu mua mất.

Về phần mấy người hộ pháp kia, họ tức giận đập vỡ bình, trực tiếp lấy của cải, tài sản trong tay bán đi, đổi lấy một khoản tiền lớn rồi cao chạy xa bay.

Bọn họ ở trong gia tộc này cũng không được tôn trọng, cho nên họ cần gì phải quan tâm, chi bằng lấy được tiền bạc đi ra ngoài, sau đó xây dựng nên gia tộc mới, còn hơn là phải ở đây, nhìn thấy hai người đó là phiền lòng.

Ban đầu mọi người đều nghĩ Bùi Thiên Thu không đáng tin tưởng nhất, nhưng hiện tại xem ra người không đáng tin nhất lại chính là hai người con kia.

Thời điểm Lâm Thần nhìn thấy Thượng Quan Vân là ở trước cửa khách sạn, hắn mặc bộ quần áo rách rưới, toàn thân thì bẩn thỉu, đã vậy còn tỏa ra một mùi tanh tưởi.

Trong tay hắn cầm một cái túi bằng vải bố, tựa vào con sư tử bằng đá ở bên cạnh, nhân viên khách sạn Kinh Quảng đã đuổi hắn đi mấy lần nhưng hắn giống như là một Tiểu Cường đánh không chết, chỉ cần còn sống sót thì lần sau lại tiếp tục đúng giờ là tới.

Hắn ngẩng đầu nhìn thấy Lâm Thần, kích động nhảy dựng lên: "Chính là cậu, cậu chính là người đã khiến tôi mất hết tất cả, cậu đã hủy hoại gia tộc Thượng Quan, hôm nay tôi muốn gϊếŧ chết cậu."

Hắn vung nắm đấm trên tay hướng về phía Lâm Thần, lại bị vệ sĩ chặn lại, đem cả người hắn ném ra ngoài.

Nhưng hắn không dừng lại, vớ lấy cây gậy bên cạnh, phi như bay mà chạy tới.

Cuối cùng một gậy kia đánh tới nhưng còn chưa kịp rơi xuống trên người Lâm Thần thì hắn đã bị một người vệ sĩ đạp cho một phát, lăn vài cái xuống con đường nhựa ngay bên cạnh.

Sau khi gắng gượng ổn định lại cơ thể, hắn xách chiếc quần đang sắp tụt xuống của chính mình, mang theo một loại cố chấp, nhưng sau đó hắn cũng từ từ phát hiện ra bản thân căn bản là không thể gϊếŧ chết Lâm Thần, lấy lui làm tiến nói: "Nếu như cậu đem trả lại nhà cho tôi thì mọi chuyện xảy ra trước đây tôi sẽ bỏ qua, bằng không thì cậu có tin là người tiếp theo phải chết chính là cậu?"

Lâm Thần nghiêng đầu qua nhìn hắn nói: "Nếu như anh thực sự có khả năng đó thì tôi sẽ chờ xem vào lần tới."

Thượng Quan Vân loạng choạng một chút: "Cậu đừng cho là tôi không dám, hôm nay chẳng qua là cậu có bọn họ bảo vệ cho mà thôi, cậu có dám cam đoan những người vệ sĩ bên cạnh này sẽ theo sát cậu, một bước cũng không rời?"

Hắn luôn luôn tự hào về khả năng của bản thân, tin rằng một ngày nào đó hắn sẽ thành công gϊếŧ chết Lâm Thần kia, nhưng một màn phát sinh tiếp theo lại làm cho hắn không phát ra được tiếng nào.

Lâm Thần nhìn thấy con sư tử bằng đá bên cạnh, đưa tay nắm lấy đầu con sư tử, hơi hơi dùng lực một chút, đầu con sư tử bằng đá kia liền chia năm xẻ bảy, rơi xuống mặt đất.

Lâm Thần thu hồi bàn tay lại, vỗ vỗ bụi bẩn trong lòng bàn tay, im lặng nhìn hắn.

Thượng Quan Vân bị dọa đến choáng váng, lảo đảo một cái trực tiếp ngồi ở trên mặt đất, hắn chưa bao giờ nghĩ tới, nhìn không chớp mắt người trước mặt, người đàn ông có vẻ đơn giản này hóa ra lại là người có nội lực vô cùng to lớn.

Lâm Thần chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn vào trong con mắt của hắn nói: "Nếu như anh có năng lực như vậy thì hãy đến tìm tôi."

Thẳng cho đến khi người đàn ông kia đi xa rồi, Thượng Quan Vân vẫn ngơ ngác ngồi tại chỗ, trong lúc đó hắn hiểu được rằng giữa hai người có sự chênh lệch rất rõ ràng, cũng hiểu được cô ấy vì cái gì mà có thể không sợ hãi."

"Bíp...bíp...bíp..."

Hắn ngẩn người trong nháy mắt, một chiếc xe vận tải đang lao tới với tốc độ rất nhanh, lái xe căn bản là không kịp phanh lại.

Tài xế không ngừng ấn còi, ai dè hắn vẫn ngồi dưới đất không chịu đi, mặc dù đã phanh gấp lại trong nháy mắt nhưng vẫn không kịp, chiếc xe tải đã cán qua người hắn, cơ thể mắc kẹt trong gầm xe.

Đợi cho đến khi hắn được cứu ra thì đã không còn hơi thở.

Đây lại là xe tải chở đồ ăn cho khách sạn, thức ăn bị rơi vãi khắp mặt đất, tài xế phải liên tục nhận lỗi trước mặt quản lý.

Cuối cùng không biết là thi thể của hắn được ai mang đi, máu chảy trên mặt đất được nhân viên phục vụ của khách sạn dội nước rửa trôi đi.

Bên trong khách sạn, vẻ mặt quản lý Hách tươi cười: "Xin chào Lâm tiên sinh, đây là sản phẩm của chúng tôi, đặc biệt được mang tới cho cậu, sau khi xem xong nhất định Lâm tiên sinh sẽ thích."

Hắn đưa tới một hàng mẫu, Lâm Thần mở ra nhìn hàng hóa bên trong chiếc bình: "Hàng của các ông đây là giả có phải không?"

Quản lý trên mặt tươi cười xuất hiện thêm vài nếp nhăn: "Sao có thể là hàng giả được, gia đình chúng tôi là chuyên gia trong lĩnh vực tìm kiếm Thảo Vô Ưu, sẽ không tồn tại khả năng làm giả như cậu vừa nói."

Lâm Thần nhìn bông hoa màu màu đen đã bị gió thổi khô, ngón tay nhẹ nhàng vân vê rồi nghiền nát bông hoa: "Trên đời này tôi ghét nhất chính là bị người khác lừa gạt."

Đôi mắt anh tối đen lại như mực, ánh mắt lạnh như băng, hơi thở mang theo sự tàn sát bừa bãi, làm cho không khí xung quanh dần trở nên đông cứng lại: "Tôi đã bỏ ra số tiền lớn để tìm kiếm Thảo Vô Ưu, nhưng không phải là bông hoa giả của các ông."

Anh đem đồ vật này bỏ xuống, sau đó tiêu sái bước đi không ngoảnh đầu lại.

Nửa tháng sau trôi qua, anh đã đưa ra cái giá cao để tìm bông hoa nhưng vẫn không tìm được Thảo Vô Ưu, xem ra chỉ có thể tự bản thân đi một chuyến.
 
Chương 341


Thảo mộc sống ở Cực Bắc như những nơi lạnh giá và cái gọi là trồng thảo mộc trước đây chẳng qua chỉ là ngụy trang để nuôi trồng các loại thuốc khác.

Tuy có vị thuốc giống nhau nhưng thực ra tác dụng của chúng lại vô cùng khác biệt, nếu dùng thuốc đó để chữa bệnh cho người khác thì hiệu quả không những không tốt mà ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.

Đối với một thương nhân không có lương tâm thì ông ta sẽ vì ham muốn ích kỷ của bản thân mà coi tính mạng người khác nhẹ như cỏ rác, loại người như vậy anh sẽ không bao giờ hợp tác.

Để đảm bảo an toàn, Lâm Thần đã thu xếp mọi việc ở đây rồi đích thân đến Cực Bắc để xem xét.

Anh đưa Chu Tiểu Nhã đi cùng, ngoài việc giám sát việc học tập của cô ấy thì mục đích chính của anh là muốn cô ấy luyện tập để có nhiều kinh nghiệm hơn. Không thể để cô ấy cứ học nguyên lí thuyết được mà còn phải cho cô ấy tự mình trải nghiệm nữa.

"Anh Thần, mọi thứ đã được thu dọn xong xuôi rồi."

Hai người thay hai bộ quần áo rồi trực tiếp đến sân bay. Lần này ra ngoài khiến Chu Tiểu Nha vô cùng phấn khích. Nghĩ lại thì thấy cũng đúng, cô ấy ở một chỗ lâu như vậy chắc chắn sẽ có chút nhàm chán, cả ngày chỉ có học tập với học tập, trong lòng tràn đầy mệt mỏi, khó có thể được thư thái như vậy nên trạng thái phấn khích của cô ấy cũng là điều vô cùng dễ hiểu.

Điều này đối với cô ấy mà nói thì chuyến đi lần này không có nghĩa là buông lỏng học tập mà chỉ là chuyển một môi trường thoải mái hơn để học mà thôi.

Lâm Thần đặt hai vé hạng nhất, khoảng nửa giờ sau thì phía sau có chút náo động, tiếng nói lần lượt truyền đến, có một người vô cùng thô bạo đạp cửa đi vào.

Anh ta cầm trên tay một cái bao tải màu nâu, không biết trong đó có gì nhưng trông rất nặng. Không những thế trên tay anh ta còn cầm một khẩu súng màu đen, nó có tầm bắn khoảng năm mươi mét nhưng uy lực của nó mạnh đến nỗi những người đang ngồi trong khoang này không một ai dám nhúc nhích.

Ngoài anh ta ra thì còn có khoảng bốn đến năm người đi cùng, trên tay bọn họ đều mang theo bao tải như tên cầm đầu, đồ đạc bên trong có lẽ là đồ mà bọn họ cướp được.

Nhìn chiếc dù trên lưng bọn họ thì có thể đoán chắc rằng mọi chuyện lần này là bọn họ đã có chủ ý và lên kế hoạch từ lâu.

Sau khi đá mạnh vào cửa của khoang hạng nhất thì ánh mắt bọn họ ánh lên vẻ phấn khích, cứ như thể là đang nhìn thấy một bầy cừu béo ục ịch chờ mình đến xử lý vậy.

Hầu hết những người ở khoang hạng phổ thông đều không có nhiều tiền nhưng những người ở khoang hạng nhất thì lại khác.

Những ai đủ tiền ngồi khoang hạng nhất thì nhất định không phải là kẻ thiếu tiền, số tiền cướp được ở đây ước tính phải lên đến bảy con số.

Cho dù là những chiếc túi hàng hiệu hay chiếc đồng hồ mà bọn họ đang đeo thì đều là kiểu mới nhất và là phiên bản giới hạn. Một người cầm chiếc bao tải đi tới người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ, cô ta đi giày cao gót, đeo một chiếc đồng hồ quý giá, con ngươi đen và mái tóc vàng óng, cô ta ngồi im một chỗ không dám nhúc nhích.

Người đàn ông mặc vest bên cạnh cô ta cũng sợ chết khϊếp, anh ta đang thu mình ngồi gọn vào một góc, thậm chí còn không dám nói một lời.

Gã đàn ông lực lưỡng giật lấy chiếc túi của cô ta sau đó lật tung nó, trong đó có một xấp tiền mặt và một ít thẻ ngân hàng, anh ta chĩa súng thẳng vào đầu người phụ nữ rồi nói to: "Cô mau viết mật khẩu thẻ ngân hàng vào phía sau thẻ rồi đưa cho tôi nhanh lên.”

Người phụ nữ lấy cây bút rồi run rẩy viết lên đó một dòng chữ quanh co. Đối mặt với nỗi sợ hãi như vậy thì mọi thứ dường như đều trở nên không quan trọng, bất kể là tiền bạc hay địa vị đều có thể vứt bỏ ở đây.

Với thủ đoạn tương tự, anh ta giật đồ của người đàn ông bên cạnh, trong đó không có tiền mặt nên anh ta yêu cầu người đàn ông này phải ghi mật khẩu thẻ ngân hàng vào mặt sau thẻ đồng thời tịch thu điện thoại di động và tháo chiếc đồng hồ đắt giá trên tay anh ta ra.

Rất nhanh đau đó, một đợt đột kích ập đến với Lâm Thần, người đàn ông này thậm chí không thèm nói gì mà dùng súng chĩa thẳng vào bao tải của mình.

Thấy Lâm Thần không hề nhúc nhích, anh ta ngay lập tức liền nổi nóng, nhưng anh ta không có ý định bắn mà thay vào đó là dùng mặt sau của súng để đánh vào thái dương của Lâm Thần.

Lâm Thần nhẹ nhàng né tránh sau đó thoắt cái anh đã đứng sau lưng của người đàn ông kia.

Lâm Thần đưa tay vỗ vỗ vai anh ta, anh ta vừa quay đầu lại thì đã ăn một cú đấm thật mạnh từ Lâm Thần, anh ta nhổ một cái thì thấy mấy cái răng ố vàng của mình rơi trên mặt đất.

Người phụ nữ bên cạnh la hét thất thanh, cô ta không nhịn được đứng dậy rồi ngồi nép vào trong góc không dám nhúc nhích.

Bởi vì cô ta biết những người này liều mạng chỉ là muốn kiếm tiền, nếu mà bọn họ muốn gϊếŧ người thì việc này hoàn toàn có thể xảy ra.

Vấn đề cấp bách nhất lúc này là bảo vệ tính mạng cho chính mình, chỉ có tự bảo vệ mình thì mọi chuyện mới có chỗ để thương lượng, còn nếu không thể giữ được mạng cho mình thì không cần phải bàn chuyện gì nữa.

Sau khi người đàn ông bị đấm, nửa má bên trái của anh ta nhanh chóng sưng lên, anh ta dùng lưỡi liếm nó rồi không chút do dự liền đưa súng lên hướng về phía Lâm Thần bắn vài phát. Nhưng cứ như một trò đùa, tất cả đạn của anh ta bắn ra đều không trúng Lâm Thần một chút nào. Có lẽ chỉ có bản thân anh ta mới biết vài phát súng đó đều nhằm thẳng vào Lâm Thần mà bắn.

Lâm Thần gõ nhẹ vài điểm trên người anh ta, lúc đầu anh ta cũng không có cảm giác gì, nhưng sau đó từng tấc da tấc thịt của anh ta đều bắt đầu đau nhức dữ dội như thể làn da sắp bị lột bỏ ngay lập tức.

Sau khi những người khác nhận thấy tình hình ở đây thì bọn họ cũng đã rút súng của mình ra để giúp đỡ. Lúc này, những người khác đều thu mình vào trong góc để trốn.

Mấy tên côn đồ này đang tiến đến chỗ Lâm Thần, những người khác ở khoang hạng nhất cũng được tự do, bọn họ cầm lấy đồ của mình rồi chạy đến khoang hạng phổ thông để trốn. Sau đó, bọn họ thậm chí còn đóng chặt cửa để không cho bọn xã hội đen vào đồng thời cũng không cho Lâm Thần thoát ra.

Chu Tiểu Nha nhìn thấy cảnh tượng trước mắt thì tức giận như nổ tung, cho dù có ác độc đến đâu cũng không thể làm như vậy được. Điều này rõ ràng là đẩy bọn họ vào chỗ chết.

Thật ra bọn họ cũng không muốn nhốt hai người ở khoảng hạng nhất nhưng vì nghĩ đến tính mạng của mình thì bọn họ đành phải làm vậy.

Chu Tiểu Nha tức giận chạy tới gõ cửa: "Mọi người mau mở cửa nhanh lên, đây là có ý gì chứ?”

Người phụ nữ vừa bị cướp kia nói thẳng: "Nếu chúng tôi đóng cửa thì chỉ cần hy sinh hai người là xong nhưng nếu chúng tôi mà mở cửa thì không biết sẽ có biết bao nhiêu người chết nữa. Cô thấy có đúng không?”

"Nhưng nếu như thế này là cô đang gϊếŧ chúng tôi cô có biết không?” Chu Tiểu Nha lý luận với cô ta.

Người phụ nữ v.uốt ve mái tóc vàng óng của mình rồi ra lệnh cho người bên cạnh dọn đồ chặn cửa rồi nói: "Hai người các cô đều là tự mình chuốc lấy, điều này không hề liên quan gì đến chúng tôi."
 
Chương 342


Người phụ nữ kia nhìn đám người hung tợn kia rồi ánh mắt lập tức trở nên sợ hãi, cô ta hét lên: "Tôi cảnh cáo các cô nếu có chết thì chết xa xa một chút, đừng làm liên luỵ đến chúng tôi.”

Chu Tiểu Nhã cảm thấy không thể nói lý với cô ta liền nói: "Rõ ràng là cô tham sống sợ chết, tại sao lại đổ hết lên đầu chúng tôi chứ?”

Trên đời này làm gì có người vô lý như vậy, nếu không phải là Lâm Thần cản trở bọn côn đồ kia thì không biết mọi người đã xảy ra chuyện gì rồi. Thế mà bây giờ bọn họ thậm chí còn không muốn cho hai người cơ hội sống, lòng người thật sự quá nham hiểm.

Mấy người vây quanh Lâm Thần nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của lão đại thì nhận ra rằng chắc chắn Lâm Thần đã động tay động chân. Chỉ cần anh ta hơi động tay thì đã có thể gϊếŧ chết Lâm Thần rồi. Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ đau khổ của lão đại thì anh ta vẫn chần chừ hỏi: "Anh đã làm gì anh ấy rồi?"

Lâm Thần khẽ cười một tiếng nhưng anh không thèm nói chuyện với anh ta mà lướt qua bọn họ với tốc độ rất nhanh.

Cuối cùng bọn họ cũng giống như người đàn ông kia, đau đớn ngã xuống đất, cảm giác từng tấc da thịt đều muốn nổ tung.

Rõ ràng là không có vết thương nào trên cơ thể nhưng bọn họ lại cảm thấy vô cùng đau đớn, cứ như thể là có quỷ vậy.

Bọn họ đau đớn lăn lộn trên mặt đất, cả khoang hạng nhất đều tràn ngập tiếng hét đau đớn, nếu không có ánh sáng chiếu vào thì đây không khác gì đang quay phim ma.

Những người trốn ở khoang phổ thông nhìn thấy cảnh tượng này trước mắt thì mới dám mở cánh cửa ấy ra.

Lý do bọn họ mở cánh cửa này không phải là vì cảm thấy mình có lỗi, mà là do bọn họ thấy những tên kia đã hoàn toàn mất đi khả năng tấn công, bọn họ muốn lao ra để lấy lại số tiền đã bị mất lúc nãy.

Một người trong số họ đã giật lấy chiếc bao tải và tìm lại số tiền thuộc về mình, dù ở thời khắc sinh tử thì bọn họ vẫn không từ bỏ lòng tham mà muốn lấy lại tài sản cho riêng mình.

Mọi người đang vui vẻ lấy lại đồ của mình nên không để ý đến người đang nằm trên mặt đất đau đớn, anh ta từ từ nâng súng lên và bắn vào chân một người.

Viên đạn găm vào da thịt tạo thành một cái hố đỏ như máu, lúc này máu không ngừng tuôn ra hệt như một đài phun nước.

Người bị bắn chính là người phụ nữ hung hãn lúc nãy, cô ta sắc mặt tái mét, đôi môi run lên vì đau đớn, chỉ có thể cầu xin giúp đỡ: "Giúp tôi với..."

Cô ta vẫn còn trẻ nên không muốn chết một cách lặng lẽ ở đây, cô ta sợ đến lúc đó người đến thu xác cũng không có.

Người đàn ông tìm thấy cơ hội và bắn một phát vào Chu Tiểu Nhã, mặc dù né tránh một cách rất nhanh nhưng viên đạn vẫn sượt qua một bên bắp chân của cô ấy. Chu Tiểu Nhã đá văng khẩu súng ra xa, đồng thời cho người đàn ông kia một cước khiến anh ta rơi vào trạng thái hôn mê.

Máy bay không thể hạ cánh khẩn cấp nên mọi người cũng chỉ biết đứng nhìn chân của người phụ nữ bị thương, một số người tốt bụng đã đứng lên và lấy tay băng bó vết thương cho cô ta. Nhưng bọn họ phân tích nửa ngày cuối cùng vẫn chưa giải quyết được, máu vẫn đang không ngừng chảy ra.

Người phụ nữ này cũng vô cùng hoảng sợ, cô ta mở to hai mắt nhìn chằm chằm về phía trước, không hề kêu cứu hay nói chuyện, giống hệt như một người gỗ vậy.

Cô tiếp viên thấy vậy thì nói với những người xung quanh: "Có ai ở đây là bác sĩ không, hãy mau cứu cô ấy đi."

Mặc dù chỉ bị thương ở chân nhưng với tốc độ chảy máu này cho dù đợi đến khi máy bay hạ cánh thì cô ta cũng sẽ không còn một giọt máu nào.

Mọi người không một ai lên tiếng, lúc này một người đàn ông mặc vest từ từ đứng dậy.

Tiếp viên hàng không thấy vậy thì vô cùng vui sướng, cô ta có chút hưng phấn nói: "Ông là bác sĩ đúng không? Ông mau giúp cô ấy đi."

Người đàn ông chậm rãi lắc đầu rồi đưa tay ra hiệu với Lâm Thần đang ngồi bên cạnh nói: "Tôi không phải là bác sĩ mà là anh ấy. Tôi đã từng thấy anh ấy chữa bệnh cho người khác."

Khuôn mặt hạnh phúc của cô tiếp viên hàng không sụp đổ ngay lập tức. Cô ta biết chuyện gì đã xảy ra trước đó và mọi người lúc này cũng đang rất hoang mang.

Tất cả những tai họa đều do người phụ nữ này tự chuốc lấy, nhưng những gì cô ta làm thực sự khiến người khác ớn lạnh.

Nhưng suy cho cùng thì đó cũng là vì mọi người, nếu người đàn ông trước mặt có thể đoán ra được thì nhất định sẽ không trách cứ hành động của họ.

"Anh có thể giúp cô ấy không? Dù sao thì đó cũng là bổn phận của anh." Một số người xung quanh cũng bắt đầu can thiệp.

"Đúng vậy, anh mau giúp cô ấy đi."

"Cô ấy còn trẻ như vậy nếu bây giờ mà chết thì chắc hẳn người trong gia đình sẽ vô cùng đau khổ.”

"Bác sĩ không phải là nên chữa bệnh cho bệnh nhân sao? Y đức của anh ta đâu mất rồi?”

"Anh tại sao vẫn ngồi yên ở chỗ đó chứ, chúng tôi đã nói đến mức này rồi mà anh vẫn không hiểu sao?”

"Tình huống vừa rồi, nếu chúng tôi mở cửa cho anh vào thì bọn côn đồ nhất định sẽ làm hại rất nhiều người khác. Cho dù là chúng tôi cố ý đóng cửa thì không phải anh vẫn đang ngồi đây một cách an toàn sao?”

Người xung quanh đều đồng loạt tiến lên để chỉ trích Lâm Thần, tất cả đều như đang đứng trên đỉnh cao của đạo đức, có lẽ bọn họ hoàn toàn quên mất vẻ mặt vừa rồi của mình.

Vì tham sống sợ chết nên bọn họ đã đẩy người khác ra để làm bia đỡ đạn và vì bọn bọ tham lam tiền bạc nên mới quay lại để rồi gây nên sự việc như vậy.

Bọn họ sẽ không bao giờ suy ngẫm về những gì mình đã làm mà lại đổ hết lỗi cho người khác một cách mù quáng. Cũng giống như muỗi vào mùa hè, chúng không gây chết người nhiều nhưng lại khiến người khác đau rát và khó chịu.

Chu Tiểu Nhã thực sự tức giận, cô ấy bắt đầu tranh cãi với bọn họ ngay tại chỗ: "Vậy nếu hai người chúng tôi chết ở đây thì một chút cũng không liên quan đến các người đúng không?”

Một người đứng trong đám đông trả lời mà không cần suy nghĩ: "Đúng vậy, chính những tên côn đồ này đã gϊếŧ hai người, chúng tôi không hề làm gì cả, cô có hiểu không?”

Chu Tiểu Nhã còn muốn nói thêm gì đó nhưng một bàn tay đã nắm lấy cánh tay của cô ấy rồi chậm rãi đứng lên: “Đúng vậy, chân của cô ta là do những người này bắn, điều này không hề liên quan đến chúng tôi.”

Lâm Thần lời nói vô cùng sắc bén, mặc dù trong đó không có những từ ngữ bẩn thỉu, nhưng cũng làm cho mọi người vô cùng phẫn nộ: "Chuyện này không phải là bổn phận của anh sao? Anh giúp cô ấy một chút thì cũng đâu thiệt thòi gì?”

"Đúng là như vậy, nếu như anh quan tâm và chữa trị cho cô ấy thì cô ấy nhất định sẽ vô cùng cảm kích và báo đáp anh.”

Lâm Thần đứng dậy khỏi ghế và đi lướt qua bọn họ, anh chỉ lạnh lùng nói: "Đây không phải việc của tôi."
 
Chương 343


Chương bị khóa, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 344


Hai bên thái dương cô ta giật liên hồi, mí mắt cô ta cũng không ngừng giật giật.

Cô nghiến răng nghiến lợi yếu ớt nói: "Làm xong chưa?"

Bác sĩ vốn đã đầm đìa mồ hôi, lúc này trong lòng càng thêm hồi hộp, cũng có vẻ có chút không kiên nhẫn đối với chất vấn của cô ta: "Làm sao có thể nhanh như vậy được, tôi có trách nhiệm với cô sao?"

Không có ai đứng lên, mọi người liền đẩy ông ta ra, ông ta chịu ra tay giúp đỡ đã là tốt lắm rồi.

Người phụ nữ có thể nhìn thấy sự sốt ruột của ông ta, nhưng cô ta cũng không dám nói một lời.

Nếu đổi lại ngày thường, cô ta có thể nổi trận lôi đình với người khác, nhưng bây giờ thì không giống như vậy. Nửa đời sau đáng thương của cô ta bị đối phương nắm trong lòng bàn tay, cho dù có thêm bất mãn, cô ta cũng chỉ có thể cắn răng nuốt nó vào dạ dày mà thôi.

Đầu viên đạn to bằng hạt đậu phộng, bác sĩ tìm kiếm bên trong thì cuối cùng chạm vào được một vật cứng. Lúc này, ông ta có thể chắc chắn đó là viên đạn mà không một chút do dự.

Tuy nhiên, vì ánh sáng xung quanh không đủ nên ông ta chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy phần đuôi của viên đạn bằng mắt thường, sau khi xác định được vị trí cụ thể, ông ta bắt đầu lấy viên đạn ra.

Ánh mắt ông ta vô cùng tập trung, cơ bắp toàn thân căng lên, viên đạn đã găm sâu vào da thịt, bây giờ lấy ra cũng không dễ, tất cả có chút khó khăn.

Viên đạn này gần với hướng của động mạch chính, chỉ cần ông ta khẽ run tay một chút, máu sẽ chảy ra không cầm lại được.

Vốn một mảnh trắng tinh ngay lập tức biến thành một màu đỏ tươi, màu sắc quỷ dị, khiến cho bọn họ không ngừng lùi bước, một chút cũng không dám do dự.

Bác sĩ cũng sợ hãi rút con dao trên tay ra, máu tươi phun ồ ạt lên mặt, đến cả mắt cũng là một mảng mơ hồ.

Ông ta thất thần lùi lại mấy bước, con dao trên tay vẫn còn đang rỉ máu, nhìn tình hình trước mắt, ông ta không khỏi hít sâu một hơi.

Tuy rằng người phụ nữ này còn thở, nhưng trong mắt ông ta, người này đã chết.

Đã bị cắt vào động mạch chủ, dù bây giờ có nằm trên bàn mổ, thì với lượng máu chảy ra nhiều như thế này, cũng đã không thể cứu chữa được nữa.

Hơn nữa, ở một địa phương tồi tàn như vậy, chỉ với một vài dụng cụ phẫu thuật đơn giản, hoàn toàn không có khả năng cứu sống người phụ nữ này.

Ông ta vội vàng giải thích cho những người xung quanh vẫn đang kinh hãi: “Tôi đã cố gắng hết sức nhưng bởi vì cô ta mất máu quá nhiều nên cũng không còn hy vọng gì nữa.”

Tiếp viên hàng không thấy cô ta còn thở liền nói: "Cô ấy còn thở, trong người vẫn còn hơi ấm, bác sĩ hãy thử lại một lần nữa xem sao."

Ông ta xua tay thêm lần nữa, ném con dao trong tay xuống đất, lùi về phía sau mấy bước, trốn tránh trách nhiệm một cách vô cùng sạch sẽ: "Cô ta sẽ không sống được nữa, vậy nên các người không cần phải ép buộc tôi."

Cô ta bây giờ chưa chết thì cũng không liên quan gì đến ông ta. Ngay cả khi động mạch chủ bị cắt đứt, chỉ cần đối phương còn một chút hơi thở, thì chuyện này cũng không liên quan gì đến ông ta.

Nhưng nếu ông ta tiếp tục phẫu thuật, nếu cái chết của đối phương là do ông ta gây ra thì mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.

Người đàn ông bên cạnh đang lo lắng gãi gãi đầu, sau đó Đồng Chí Lý từ trong túi màu đen lấy ra một viên bảo thạch, anh ta nói: "Nếu ai có thể cứu được cô ấy, viên bảo thạch này sẽ là của người đó."

Anh ta có thể nhìn thấy được, tên bác sĩ đang đứng trước mặt cũng là người vô dụng. Nếu đặt hết hy vọng vào ông ta, xem chừng cũng chỉ có kết thúc thất vọng.

Viên bảo thạch này có kích thước bằng một nắm tay, bên trong có nhiều màu sắc sặc sỡ, giống như loại đá quý mà mọi người có thể với giá vài đô la trong một cửa hàng trang sức.

Nhưng Lâm Thần vừa liếc mắt thấy đã nhìn chằm chằm vào viên bảo thạch, tất cả mọi người có mặt ở đây đều muốn có nó, nhưng bọn họ không có đủ can đảm để lấy nó đi.

Lâm Thần đứng dậy cầm lấy viên bảo thạch bỏ vào túi, ngay lúc người khác còn đang xì xào bàn tán, anh đã ngồi xổm xuống, trong nháy mắt liền cầm máu cô gái.

Không chỉ vậy, anh còn nhặt con dao trên mặt đất, lấy viên đạn ra một cách dứt khoát. Toàn bộ quá trình diễn ra nhanh chóng và chuẩn xác, không một chút chần chừ, do dự nào cả.

Đối với anh mà nói, việc này chỉ là chuyện vô cùng đơn giản.

Không chỉ viên đạn được gắp ra mà ngay cả máu cũng ngừng chảy, khoảnh khắc này lại chỉ xảy ra chỉ trong vài giây.

Mặc dù trên mặt đất có để lại một vũng máu nhưng người phụ nữ đã không còn bị chảy máu nữa.

Lâm Thần trên tay thậm chí không có lấy một giọt máu, ngay cả khi đang khâu vết thương cũng dùng kim và chỉ, trên tay anh cũng không dính một giọt máu.

Không nói đến những người bình thường này, ngay cả tên bác sĩ ban nãy cũng sững sờ trước ca phẫu thuật này. Ông ta trông giống như một kẻ ngốc, ngây ngốc tự véo mặt chính mình, sau khi cảm thấy đau đớn, ông ta mới nhận ra chuyện này không phải là mơ, mà hoàn toàn là sự thật.

Làm thế nào mà chỉ cần một cây kim bạc, để sửa chữa lại động mạch chủ bị đứt, ngay cả trong xã hội ngày nay với công nghệ vô cùng tiên tiến, cũng tuyệt đối không thể đạt được đến trình độ như vậy.

Anh ngồi trên ghế, lấy bảo thạch trong túi ra, soi viên bảo thạch này dưới ánh sáng xuyên qua bên ngoài. Sinh mệnh của người phụ nữ kia, quả thật cũng không đáng là bao.

Người đàn ông đã đưa cho anh viên bảo thạch bước đến gần anh, hỏi một cách rụt rè: "Ngọc Nhi không sao chứ?"

Lâm Thần gật đầu: "Không sao, nếu anh lo lắng thì sau khi xuống máy bay nên đưa cô ta đến bệnh viện."

Anh chỉ có thể nói đến như vậy, còn chuyện khác anh thật sự không có kiên nhẫn giải thích.

Người đàn ông mập mạp gật đầu một cái, có chút ngớ ngẩn, nhưng anh ta ôm cô gái đi tới chỗ ngồi bên cạnh, không chút nhúc nhích bảo vệ cô ta.

Về phần mấy tên cướp máy bay trước đso đã bị bọn họ trói chặt, trông giống như con cua. Cũng không có ai nguyện ý đi trông chừng bọn chúng, cuối cùng chỉ có tiếp viên hàng không chấp nhận làm chuyện này.

Trong cả quá trình, thần kinh cô ấy luôn căng thẳng, cũng không dám thả lỏng chút nào. Cô ấy sợ bọn chúng lại tiếp tục tấn công, trong khi súng trong tay bọn họ cũng bị tịch thu giao lại hết cho cơ trưởng.

Miệng của mấy người đó bị chặn lại vì quá ồn ào, bọn chúng bắt đầu rêи ɾỉ từ lúc bị trói, nửa tiếng sau vẫn không dứt.

Hai tay bị trói, miệng không nói được, không ai biết được nỗi đau trong tim, tên tiểu tử kia cũng không biết đã bị ai động tay động chân vào, trên người không có lấy một vết thương, nhưng cơn đau lại đến xương tủy.

Nếu hắn ta biết có một người như vậy trên máy bay, cho dù có tám lá gan, hắn ta cũng sẽ không dám đi cướp chiếc máy bay này.

Máy bay cuối cùng cũng hạ cánh an toàn trong sự hoảng sợ của mọi người, bọn cướp máy bay cũng bị cảnh sát bắt đi, nhưng nỗi đau đớn ấy trên người bọn chúng vẫn không thuyên giảm, cũng không biết sẽ còn kéo dài bao lâu nữa.

Người phụ nữ bị thương trước đó đã được đưa đến bệnh viện một cách nhanh chóng, không biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng ít nhất thời điểm nằm xe cấp cứu, cô ta vẫn còn sống.
 
Chương 345


Sau khi xuống máy bay, anh cảm nhận được có người đang không ngừng theo dõi bọn họ.

Chu Tiểu Nhã cũng chú ý tới có người ở phía sau, cô ấy vừa muốn quay lại nhìn lại, thì ngay lập tức đã bị anh lớn tiếng ngăn lại: "Đi về phía trước, đừng quay đầu lại."

Cô ấy lập tức hiểu được ý của sư phụ mình, đi tới bên cạnh không thèm quay đầu nhìn lại. Đám người ấy đi theo không xa ngay phía sau bọn họ một hồi lâu. Tuy nhiên bọn chúng cũng không có hành động gì, cũng không biết bọn chúng đang do dự là cái gì.

Chu Tiểu Nhã nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ là người phụ nữ vừa rồi, muốn báo thù sư phụ, cho nên bọn chúng e ngại những người đang ở đây."

Lâm Thần đi ba bước thành hai, anh bước đi rất nhanh: "Sẽ không, bọn chúng lẽ ra phải nhìn chằm chằm vào viên bảo thạch trong tay tôi. Nếu thật sự bọn chúng là đám người ở cùng người phụ nữ ban nãy, bọn chúng sẽ tìm cách lấy lại viên bảo thạch này."

Thứ vô giá như thế này, không người nào là không quan tâm, bảo thạch rơi vào túi người khác thì những kẻ đó sẽ tìm mọi cách để lấy được.

Trên máy bay có rất nhiều người, rất khó bắt đầu nên sau khi xuống máy bay liền bọn chúng liền đi theo bọn họ, phía bên kia có năm người, bọn chúng sẽ giữ khoảng cách nhất định với bọn họ.

Ngay tại thời điểm sắp tiếp cận bọn họ, bọn chúng nhanh chóng xuất hiện, bao vây họ lại.

Ở đây không có người, là một nơi rộng lớn và hẻo lánh.

"Mau giao viên bảo thạch đó cho bọn tôi, nếu không thì anh cũng biết hậu quả rồi đấy."

Kẻ nói chuyện là một tên rất gầy, tay chân như cây trúc, tuy trông rất cao nhưng dường như chỉ cần một cơn gió thổi qua là thắt lưng cũng có thể bị bẻ gãy.

Lâm Thần nói: "Đồ vật đều ở trong túi bên người tôi. Nếu các người có bản lĩnh thì tự mình đến lấy, còn nếu không có khả năng thì mau chóng ngậm miệng lại rồi cút đi."

Mấy người này thật đúng là không sợ chết, nhìn thấy anh ở trên máy bay thân thủ nhanh như vậy, bọn chúng còn có can đảm, kiên trì chạy lại đây đòi lại viên bảo thạch.

Chỉ thấy người đàn ông mặc áo xanh nói: "Tôi khuyên anh nên giao lại đồ của mình cho chúng tôi, nếu không tôi sẽ khiến anh hối hận khi bước chân đến thế giới này."

Lâm Thần lạnh lùng nhìn hắn, từ trong túi lấy ra viên bảo thạch, ném lên trên, viên bảo thạch an toàn rơi vào bên trong lòng bàn tay anh: "Tôi nói, viên bảo thạch ở nơi này. Nếu anh có khả năng thì đến lấy. Nếu anh không có năng lực ấy, thì cũng đừng to miệng."

Người đàn ông mặc áo xanh trừng lớn mắt về phía người bên cạnh hắn, đám người xung quanh nhanh chóng hiểu ý hắn ta, bọn chúng vung nắm đấm, lần lượt lao lên.

Thậm chí bọn chúng còn lấy hung khí từ trong người ra, nhắm vào ngực Lâm Thần hướng tới.

Những người này muốn tính mạng cũng như đồ vật trên người của anh, vì vậy anh cũng không cần phải khách sáo với bọn họ.

Lâm Thần dùng linh lực trong lòng bàn tay, trực tiếp đánh vào người xông tới, đám người hung hãn ngay lập tức bị chấn động bay ra xa, đụng phải cây cột bên cạnh, xương cốt của bọn họ gần như bị gãy làm đôi.

Thấy vậy, vài người khác cũng vội vàng vung nắm đấm, nhưng nhiều nhất bọn chúng cũng chỉ có một chút thủ đoạn mà thôi. Nếu nói đến thực lực, đừng nói là năm, thậm chí năm mươi người đối với Lâm Thần cũng không thành vấn đề.

Sau khi Lâm Thần đánh người, anh khẽ đẩy chân, sau đó trực tiếp ngồi trên cột cây lớn bên cạnh, nhìn về phía Chu Tiểu Nhã nói: "Đây là cơ hội luyện công của em, hãy mau nhanh chóng giải quyết những người này."

Chu Tiểu Nhã gật đầu, hai tay cô ấy nắm chặt thành nắm đấm, khẩn cấp xông ra ngoài.

Tuy rằng hiện tại cô ấy hiện tại đang luyện khí ở cấp thứ chín, có thể đứng ở trước mặt sư phụ sẽ không chịu nổi một chiêu, nhưng đối với đám vô danh tiểu tốt trước mặt, chuyện này vốn không thành vấn đề.

Đám người này xem cô ấy là phụ nữ, bọn chúng cũng vì điều này mà không để vào mắt, nhưng khi nắm đấm của cô ấy rơi xuống, bọn chúng mới như thế nào là hối hận.

Mấy phút sau đám người ban nãy còn kiêu ngạo bây giờ đều đồng loạt ngã xuống đất, bọn chúng bị đánh cho bầm dập mặt mũi, có lẽ đến mẹ ruột của bọn chúng cũng không nhận ra.

Tục ngữ có câu, đánh người không đánh vào mặt, chửi người không chửi mẹ, vậy mà người phụ nữ chết tiệt này lại cố tình hướng đến mặt bọn chúng mà đánh, hơn nữa lại đánh vào cùng một chỗ.

Thật sự là vô cùng đáng thương, đôi mắt của bọn chúng đã bị đánh thành thâm đen như gấu trúc, thậm chí răng cửa của bọn chúng cũng bị rụng đi hết, khác hẳn so với bộ dáng trước đây.

Người đàn ông mặc áo xanh nằm ôm bụng, ngồi vào một góc bên cạnh, hắn ta dựa đầu vào tường, giơ ngón tay đau nhức của mình chỉ vào cô ấy: "Cô chờ đó cho tôi, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho con, người đàn ông mặc áo xanh bên cạnh chính là một cao thủ, nếu cô đắc tội với hắn ta, cô chắc chắn sẽ không còn lành lặn mà trở về. "

Lâm Thần không nói chuyện với hắn ta mà nhìn về phía Chu Tiểu Nhã đứng bên cạnh, nói: "Đừng để ý đến những thứ này, đánh rắn phải đánh giật đầu. Lần sau tôi dạy cho cô chiêu thức mới, cô đều phải phát huy mười phần thực lực.

Chu Tiểu Nhã đến gần, cô ấy cúi đầu xấu hổ, nói: "Em hiểu rồi, sư phụ, sau này em nhất định sẽ luyện tập chăm chỉ, nhất định sẽ không làm xấu mặt sư phụ."

Quả thật khi tung nắm đấm, cô ấy đã do dự rất nhiều, nghĩ đến quá nhiều yếu tố, cũng chính vì lý do này, làm cho tốc độ của cô ấy chậm hơn bình thường rất nhiều lần.

Trước mắt là đối mặt với mấy tên lâu la tiểu tốt thì không có chuyện gì, nhưng nếu một ngày nào đó thật sự gặp được cao thủ thực sự, dù chỉ chần chừ nửa giây thì cũng có thể sẽ đẩy mình vào tình thế không thể cứu vãn.

Nhìn mấy người nằm la liệt trên mặt đất, Lâm Thần cũng không có tâm tư thu dọn, trực tiếp cùng Chu Tiểu Nhã rời đi.

Sau khi hai người rời đi, mấy người nằm trên mặt đất cuối cùng cũng chật vật đứng lên, chính bọn họ còn không có nghĩ tới mình sẽ bị tiểu nha đầu đánh bại.

Người đàn ông mặc áo xanh nhìn theo hướng bọn họ rời đi, hắn ta hung hăng nhổ một ngụm máu xuống đất: "Thanh Y quán của tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua chuyện này, các người hãy chờ đó cho lão tử."

Tiểu huynh đệ đứng bên cạnh vỗ vỗ bả vai đau nhức của mình, sau đó cậu ta nịnh nọt nói: "Đại ca, hôm nay khởi đầu có điểm bất lợi, nhưng nha đầu kia xem ra cũng có chút công phu.”

Người đàn ông ở mặc áo xanh đập mạnh vào đầu cậu ta, có thể do dùng quá sức, thiếu chút nữa đánh cậu ta đến trọng thương.

"Chỉ là một tiểu nha đầu đã làm cho cậu sợ đến mức này. Sau này đi ra ngoài, cậu cũng đừng nói mình là người của lão tử, tôi cũng không có đủ khả năng nhận cái uy danh này đâu.”

Người đàn ông mặc áo xanh ngay lập tức co rúm lại, hắn ta mang hết tức giận ngày hôm nay trút lên người cậu ta.

Cậu ta không dám hé răng nói một lời, cũng không dám thở mạnh, im lặng ngồi bên cạnh hắn ta.

Thấy bộ dáng như vậy của cậu ta, người đàn ông mặc áo xanh hung hăng đá vào ngực cậu ta một cái: "Cậu còn không mau đỡ lão tử đi về, lẽ nào còn muốn tiếp tục đứng đây để cho người khác xem trò đùa sao?"

Tên này làm việc gì cũng không mang theo đầu óc, hắn ta nghĩ đến việc mình dù gì cũng là một người thông minh, vậy mà làm sao có thể bồi dưỡng ra một nhóm người ngu ngốc xung quanh như vậy. Vào thời điểm quan trọng cũng không thể ra tay giúp đỡ, thậm chí ngay cả quyền cước công phu gì cũng không biết, làm hôm nay hắn ta ra ngoài dẫn theo cả một đám vô dụng.

Nếu gương mặt bầm dập này bị người khác nhìn thấy, hắn ta lẽ nào lại không bị người khác chế giễu.
 
Chương 346


Lâm Thần đến khách sạn đã đặt trước, nhưng anh lại được nhân viên lễ tân cho biết đã không còn phòng trống.

Ngay lúc câu này được nói ra, Chu Tiểu Nhã trực tiếp đặt chiếc túi màu đen lên trên quầy ở quầy lễ tân nói: "Tại sao lại không còn phòng trống? Chúng tôi đã đặt phòng trước rồi mới đến, bây giờ thì hay lắm, các người lại mang phòng của chúng tôi giao cho người khác?"

Nhân viên lễ tân của khách sạn bị nỗi đến nỗi mặt đỏ tai hồng nhưng cũng không có phản bác lại điều gì.

Bởi vì một giờ trước, căn phòng ấy quả thật đã được giao cho người khác, nhưng chuyện này cũng không phải là chủ ý của cô ấy mà là ý của quản lý. Hiện tại khách hàng đến tận cửa đòi phòng, thật làm cho một nhân viên lễ tân nho nhỏ như cô ấy không biết giải quyết như thế nào.

Cô ấy cười ngượng ngùng, lắp ba lắp bắp nói: "Chuyện này... Chúng tôi thật sự cũng không có biện pháp. Hiện giờ là mùa du lịch cao điểm, phòng lại không đủ dùng, chuyện hết phòng là chuyện rất thường hay xảy ra."

Chu Tiểu Nhã cảm thấy đầu óc mình sắp nổ tung, việc này rõ ràng là bọn họ đang muốn trốn tránh trách nhiệm: "Hiện tại kín phòng chuyện rất bình thường, nhưng là chúng tôi đã đặt phòng trước. Bây giờ chúng tôi đứng ở đây, cô lại nói với chúng tôi rằng không còn phòng. Cô cho rằng chúng tôi là những kẻ ngốc rất dễ lừa gạt hay sao? "

Cho dù là ông chủ khách sạn, cũng không thể bắt nạt người khác như vậy được. Rõ ràng là hai người bọn họ đã đặt phòng trước sau đó vui vẻ đi đến đây, kết quả chờ đợi bọn họ lại là không có phòng, cho dù có muốn đuổi bọn họ cũng không thể dễ dàng như vậy được.

Nhân viên lễ tân kiên trì giải thích: "Tôi thực sự vô cùng xin lỗi vì sự bất tiện này của hai người. Khách sạn sẽ hoàn trả lại đầy đủ toàn bộ số tiền đặt phòng của hai người."

Chu Tiểu Nhã không chịu thỏa hiệp: "Hoàn trả đầy đủ cho chúng tôi là có ý gì? Khách sạn các cô vốn đã làm sai như vậy, nếu giải quyết như ý của cô, thì còn ra thể thống gì nữa không?"

Mấy lời nói của nhân viên lễ tân đều hoàn toàn không thể chấp nhận được, vì vậy điều mà Chu Tiểu Nhã vừa nói ra là hoàn toàn chính xác.

Nếu khách sạn làm ăn như vậy, quả thật là không giữ chữ tín, điều cốt yếu trong kinh doanh là giữ chữ tín, một khi mất đi sự tín nhiệm của người khác cũng đồng nghĩa với việc bạn chắc chắn sẽ mất đi một lượng lớn khách hàng.

Nhân viên lễ tân không nói mà nhấc máy gọi điện thoại cho người quản lý sảnh.

Khoảng ba đến năm phút, người quản lý sảnh mặc tây trang sải bước đi tới, liếc mắt nhìn lướt qua hai người trước mặt, giọng nói phong trần mệt mỏi, cùng với khẩu âm có vẻ không giống người địa phương.

Những khách đi du lịch kiểu này rất dễ bị lừa, chỉ cần vài lời nói ba hoa là có thể dễ dàng đuổi đi được. Có vẻ như nhân viên lễ tân đã được đào tạo bài bản, tuy nhiên hôm nay vì sự cố này mà làm phiền khách khác, điều này thật sự là hành vi thiếu khôn ngoan.

Anh ta hắng giọng, sắp xếp quần áo nhăn nhúm của mình: "Chuyện là như vậy, mấy ngày trước hai người đặt phòng tổng thống qua internet, kỳ thật đã sớm hết phòng, nhưng vì do sơ suất của nhân viên lễ tân nên mới gây ra hàng loạt hiểu lầm này. Tôi sẽ yêu cầu cô ấy xin lỗi hai người, đồng thời, chúng tôi sẽ hoàn lại số tiền gấp đôi vào tài khoản của hai người, chuyện này xem như đã giải quyết ổn thỏa? "

Nhân viên lễ tân tức giận đến mức mặt mũi cứng nhắc, đồng thời trong lòng cô ấy cũng cảm nhận sâu sắc được thế nào là quan trên bức người.

Chuyện này rõ ràng là không có liên quan gì đến cô ấy, nhưng lại có thể đổ tội trên đầu cô ấy, lòng người trên thế giới này quả thật là vô tình.

Tuy nhiên ngay cả khi biết hết sự thật của việc này, nhưng vì để có miếng ăn và không bị mất việc, cô ấy bị buộc phải đứng dậy nhận lỗi: "Xin lỗi, chuyện này là sai sót của tôi, tôi trịnh trọng ở đây xin lỗi hai người, cũng mong hai người bỏ qua và không so đo với tôi nữa."

Âm thanh của cô ấy khàn khàn, đôi mắt đỏ hoe nhưng chính mình lại kiềm chế để không rơi lệ.

Cô ấy không cúi đầu trước gã quản lý đại sảnh mà chọn cách thỏa hiệp với cuộc sống, nếu mất công việc này, có lẽ không còn cách nào duy trì chi tiêu bình thường ở nhà.

Sau khi thấy cô xin lỗi, quản lý sảnh quay đầu lại nói với hai người: "Người mới đến không biết gì. Nếu cô ấy đã xin lỗi hai người về chuyện này rồi thì hai người cũng nên ra ngoài đi."

Đúng là ngữ khí vô cùng hách dịch và ngạo mạn.

Nếu không phải tấm thẻ anh ta đang đeo, bọn họ có lẽ còn thật sự nghĩ rằng anh ta là ông chủ nơi này.

Bộ dáng hống hách, vênh váo này, có thể chính là bộ dáng của các ông chủ nhỏ, đang cố gắng thể hiện bản thân tới cùng.

Lâm Thần không có rời đi, mà nói với Chu Tiểu Nhã đã đặt hành lý xuống: "Khách sạn này chúng tôi đã đặt phòng xong, mau mở cửa phòng đi, đừng để lãng phí thời gian."

Nụ cười trên khuôn mặt của người quản lý đại sảnh chợt tắt, anh ta cũng không nghĩ người đàn ông này lại cứng đầu như vậy: "Tôi đã nói rồi, hiện tại không cồn phòng nào trống, chúng tôi đã hoàn tiền phòng gấp đôi cho anh, anh còn muốn gì nữa?"

Anh ta đưa ra yêu cầu hợp lý như vậy, tên tiểu tử này không nên được đằng chân lân đằng đầu.

Lâm Thần bấm nhanh mấy số trên điện thoại: "Nếu tôi nhớ không nhầm, đây hẳn là số điện thoại khiếu nại của khách sạn anh. Nếu tôi gọi điện cho số máy này, anh có dám chắc mình sẽ an toàn ngồi ở vị trí đó không?"

Quản lý đại sảnh nhìn các con số đó thì hoàn toàn sững sờ, anh ta không nghĩ tới người đàn ông này còn ra tay như vậy: "Anh mau chóng xóa số ấy đi, nếu không thì cũng đừng trách tôi vô lễ với anh."

Lâm Thần liếc nhìn anh ta, trực tiếp bấm số khiếu nại trước mặt anh ta.

Chuyện này huyên náo rất lớn, cuối cùng quản lý khách sạn vì chuyện này mà vội vàng chạy tới, bởi vì thân phận của người đàn ông này không đơn giản, cũng không biết tên ngu xuẩn kia đã đắc tội tới anh như thế nào.

Chỉ là thời điểm anh ta vội vàng chạy tới, phát hiện thấy tất cả mọi chuyện không thể cứu vãn được nữa, tên quản lý sảnh đã gọi hàng chục nhân viên bảo vệ đến vây bắt hai người.

Tuy đông người nhưng lại chẳng thu được chút lợi lộc nào, không những thế bọn họ còn bị hai người đánh gục, bây giờ cũng không thể đứng dậy nổi.

Quản lý khách sạn vội vàng chạy tới, đem người quản lý sảnh từ trên mặt đất kéo lên: "Anh không muốn sống nữa sao, anh có biết người đang đứng trước mặt mình này là ai không?"

Sau khi quản lý sảnh bị đánh, anh ta đầy bất bình không còn chỗ nào để phát tiết, có người giúp anh ta một tay đứng dậy, anh ta chỉ muốn quát ầm lên, nhưng khi nhìn thấy đó là quản lý khách sạn thì mọi sự bất mãn đều phải nuốt hết vào bụng: “Các phòng tổng thống đều kín chỗ hết rồi, người này cứ đòi đi vào, chúng tôi cũng không có biện pháp.”

Anh ta nói những chuyện có lợi cho mình, quả thật là anh ta mang sự vô liêm sỉ của mình phát huy đến mức tối đa.

Quản lý khách sạn biết nguyên nhân của sự việc, nhưng anh ta cũng không biết diễn biến của sự việc, tuy nhiên dù chuyện này đúng hay sai thì cũng không nên xung đột với khách hàng giữa thanh thiên bạch nhật, huống chi người đó còn là anh Lâm.

Người có thể hô mưa gọi gió không phải là người mà những người như bọn họ có thể động vào.

Người quản lý khách sạn cúi đầu cung kính chào anh: "Chuyện tình không thoải mái này đã mang đến phiền phức không đáng có cho anh. Hiện tại tôi thành thật xin lỗi anh, chúng tôi sẽ nhanh chóng an bài thỏa đáng, cho anh một câu trả lời thuyết phục."
 
Chương 347


Quản lý đại sảnh ngay lập tức là ngẩn ra, quản lý cửa hàng là người có dã tâm cao, hơn nữa trừ mấy vị chủ tịch ra, cũng chưa bao giờ thấy anh ta nói chuyện cúi đầu với ai như vậy.

Cho dù là thể hiện một chút tôn trọng với khách hàng, nếu bọn họ gây rắc rối một cách vô lý, cũng sẽ bị đuổi ra ngoài nhanh chóng, thậm chí không có nửa điểm nói chuyện.

Tuy nhiên, người quản lý khách sạn vốn luôn cao cao tại thượng, giờ lại cung kính cúi đầu xin lỗi với một người đàn ông, điều này có khi còn đáng sợ hơn cả xem phim kinh dị.

Sau khi quản lý khách sạn xin lỗi xong, anh ta quay sang nói với người quản lý sảnh bên cạnh: "Còn không mau lại đây giải thích chuyện tình anh vừa gây ra."

Quản lý đại sảnh có chút hoài nghi nhân sinh, cảm thấy hôm nay đi ra ngoài có chút đen đủi, mới có gặp phải nhiều chuyện không hay như vậy.

Tuy nhiên, dưới con mắt có thể gϊếŧ người của quản lý khách sạn, anh ta chậm rãi đi tới, miễn cưỡng nói: "Thực xin lỗi, là lỗi của tôi."

Anh ta dùng vài lời không hề có thành ý nói, biểu tình trên mặt khiến tất cả mọi người có thể nhận ra.

Quản lý khách sạn hận không thể một phát đá bay tên này ra ngoài, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy một đồng đội heo như vậy, căn bản là không thể phân biệt được lợi hại, lại có thể cứ như vậy nói những lời ấy, chính mình cũng bị tên này hại chết lúc nào không hay.

Quản lý khách sạn sau khi nghĩ thông suốt liền lùi lại hai bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người: "Ngày mai anh không cần đến khách sạn làm việc nữa, vị đại phật to như vậy, khách sạn chúng tôi cũng không đủ tiền thuê."

Quản lý đại sảnh run lên cầm cập, tinh thần hoảng loạn nói: "Anh có biết người đứng sau lưng tôi là ai hay không? Vậy mà lại dám sa thải tôi không? Anh vậy mà cũng không sợ mình không còn được làm việc ở khách sạn này nữa."

Quản lý khách sạn nghi ngờ liếc mắt nhìn anh ta, người này từ trên xuống dưới không có công lao gì mà có thể tự mình trở thành quản lý sảnh, việc anh ta đi vào bằng cửa sau là điều rất có thể.

Người quản lý sảnh cũng không quan tâm đến anh ta, tự mình nói: "Tôi là người của Thanh Y quán. Các người hôm nay chọc tức tôi, thật là tự chuốc họa vào thân."

Thì ra là cùng một giuộc với đám người áo xanh!

Anh ấy đã nghe nó lần thứ hai trong ngày hôm nay.

Quản lý khách sạn nghe xong ba chữ này, sắc mặt đột nhiên thay đổi, ngữ khí cũng không còn cứng ngắc như trước mà có chút thận trọng: "Anh có liên quan đến Thanh Y quán?"

Người quản lý đại sảnh thản nhiên gật đầu nói: "Phó đường chủ của Thanh Y quán là anh họ của tôi và cũng huấn luyện viên ở đó. Tôi nói cho các người biết, nếu với thân hình nhỏ bé như các người, cũng không có vấn đề gì."

Cuối cùng, anh ta lộ ra vẻ kiêu ngạo: "Tôi chỉ muốn xem anh như một đồng nghiệp bình thường nên chuyện này không cần nói cho anh biết, nhưng hôm nay anh lại dám khinh người quá đáng, nếu tôi không nói rõ chuyện này, hậu quả thì anh cũng biết đấy."

Trên trán của quản lý khách sạn đổ mồ hôi lạnh, quả thật đây chính là hai vị đại phật tổ!

Đắc tội bên nào cũng không được, nếu đắc tội với quản lý đại sảnh, thế lực đứng sau chắc chắn sẽ không buông tha cho anh ta.

Nếu đắc tội với anh Lâm, thực lực của ngài Tô sẽ đè chết hắn, đó là chuyện hết sức đơn giản.

Quản lý đại sảnh được một bước lại muốn tiến thêm một bước, anh ta biết những người này sợ hãi trước sức mạnh của Thanh Y quán, còn muốn anh ta đi xin lỗi người đàn ông này, quả thật là mơ mộng hão huyền.

Anh ta có chút không kiên nhẫn, thúc dục nói: "Không chỉ có mình anh phải xin lỗi tôi, ta còn muốn người đàn ông họ Lâm này quỳ xuống dập đầu tôi ba cái, nếu không đừng trách tôi cho người đến giải quyết cái này khách sạn."

Anh ta quả thật có một người anh họ ở Thanh Y quán, nhưng mối quan hệ của anh ta với anh họ không được tốt lắm.

Đây là lý do tại sao anh ta làm việc ở đây, lần đầu tiên anh ta đề cập đến anh họ của mình, cũng không hy vọng chính mình cùng hắn có quan hệ gì. Anh ta chỉ mượn danh nghĩa của anh ấy một chút để sử dụng vì lợi ích của mình, hẳn là anh ấy sẽ không cùng với mình quá mức so đo.

Quản lý khách sạn sắc mặt vô cùng khó coi, kêu anh ta đi xin lỗi quản lý đại sảnh, anh ta quả thật không thể vứt bỏ mặt mũi của mình được, nghĩ cũng không cần nghĩ.

Nếu hôm nay anh ta đi xin lỗi quản lý sảnh, sau này anh ta sẽ không còn quản lý được người dưới tay mình, hơn nữa không có cách nào có được chỗ đứng trong khách sạn này.

Lâm Thần đi về trước, nhìn về phía khuôn mặt kiêu ngạo kia, anh thản nhiên nói: "Để cho tôi dập đầu lạy cậu?"

Người quản lý sảnh gật đầu, đứng im chờ anh đến dập đầu.

Nhưng là trước khi đối phương dập đầu, đầu gối anh ta đột nhiên đau nhức, ngay lập tức quỳ xuống, mà đứng trước mặt anh ta chính là Lâm Thần: "Tôi chỉ sợ cậu không chịu nổi!"

Người quản lý đại sảnh muốn đứng dậy, nhưng hai chân như bị thứ gì đó đè lại, dù anh ta có cố gắng thế nào cũng vô ích.

Điều này thực sự rất kỳ lạ.

Anh ta là một người thô to cao hơn một mét tám, tuy rằng mập mạp, mỡ thừa tích tụ dày lại, nhưng cũng không đến nỗi quỳ xuống không đứng dậy được.

Anh ta nói với những người phục vụ xung quanh: "Mấy người còn nhìn cái gì vậy, còn không nhanh đến nâng tôi dậy, lại còn đứng ở đó trợn tròn mắt."

Một vài người phục vụ hằng ngày có quan hệ tốt với anh ta đi tới, đặt tay mình lên khuỷu tay anh ta, cố gắng kéo anh ta khỏi mặt đất.

Điều này đúng là đã làm tiêu hao hết sức lực của cơ thể, Lâm Thần khẽ ấn ngón tay xuống, quản lý sảnh chuẩn bị đứng dậy đi vào lại lập tức quỳ xuống.

Đầu gối anh ta phát ra tiếng động, ngay cả người đứng cách đó không xa cũng có thể nghe thấy âm thanh xương cốt vỡ vụn, anh ta nhịn không được kéo kéo khóe miệng, có một loại cảm giác đau đớn, kêu lên hay nhìn thấy đều thấy đau.

Hơn nữa, người quản lý đại sảnh vừa trải qua cảm giác vừa rồi trên trán đã ứa ra mồ hôi lạnh, trên cằm chi chít những vết sẹo lồi, làm cho anh ta thiếu chút nữa không hô hấp được.

Về phần nhân viên phục vụ lúc trước, bọn họ còn dùng sức kéo cánh tay của anh ta, chỉ nghe thấy một tiếng soạt, bộ đồ vốn bó sát khi mặc trên người anh ta đã bị xé toạc từ vai xuống dưới nách, lộ ra bộ đồ màu trắng bên trong.

Người phục vụ sợ hãi rút tay lại, lùi lại đằng sau mấy bước.

Quản lý đại sảnh cảm thấy đầu gối mình đau nhức, khi anh ta nhìn xuống thì thấy đầu gối mình bị trầy xước, trên nền đá cẩm thạch có một vài vết máu, ở phía đông một chút, phía tây một chút, dày đặc.

"Mau gọi khẩn cấp, khẩn cấp gọi xe cứu thương đến đây cho tôi. Chẳng lẽ các người muốn nhìn tôi chết ở chỗ này sao? Nếu tôi ở đây xảy ra chuyện gì, cách người cũng đừng hòng muốn rời đi."

"Anh họ tôi chính là người của Thanh Y quán, các người đừng nghĩ sẽ mang sự tình phía trước rũ bỏ sạch sẽ, nếu tôi xảy ra chuyện gì..."

Lâm Thần đi vòng qua phía sau anh ta, tùy tiện duỗi tay lên người anh ta một chút, anh ta làm thế nào cũng không nói nên lời, vừa mở miệng liền giống như một người câm.

Lâm Thần đi tới chỗ quản lý khách sạn, nói: "Giúp chúng tôi sắp xếp chỗ ở trước. Trong vòng mười phút, bất kể có ở bên trong có người hay không có người, tôi cũng sẽ tiến vào!"

Quản lý khách sạn gật đầu, thầm lau mồ hôi lạnh trên trán, mặc kệ sinh tử của quản lý đại sảnh, bắt đầu làm việc chăm chỉ, sắp xếp cho anh một căn phòng tổng thống trong vòng mười phút.

Trong căn phòng tổng thống, ngoài có một phòng ngủ ra thì có đủ mọi thứ cần thiết để ở, bên trong còn có hai gian phòng, vừa vặn để anh và Chu Tiểu Nhã cùng ở.

Còn đối với người quản lý đại sảnh, người đã kêu gào trước đó, anh ta vẫn chỉ có thể quỳ ở đó mà không thể đứng dậy được.
 
Chương 348


Bởi vì mở miệng không nói được gì, anh ta quỳ ở đó, những người không biết tình hình còn nghĩ rằng anh ta bị trừng phạt nên tự nguyện quỳ ở đó.

Nhưng chỉ có trong lòng anh ta mới có thể biết được nỗi thống khổ của chính mình, đôi mắt anh ta đỏ ngầu vì tức giận, nếu không phải trái tim còn có khả năng chịu đựng thì có lẽ anh ta đã muốn chết rồi.

Người bị đuổi ra khỏi phòng tổng thống cũng đến từ Thanh Y quán, nhưng không rõ lai lịch, chỉ là một người đàn ông chuyên đi bắt nạt người khác, nói một cách thô tục, chính là kẻ chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, cáo mượn oai hùm.

Có thể tiến vào trong phòng tổng thống cũng bởi vì tên quản lý đại sảnh đi cửa sau. Hắn ta cũng không thể ngờ rằng mình ở đây còn chưa được một giờ đã bị đuổi ra khỏi phòng.

Điều này hoàn toàn khiến hắn ta mất hết mặt mũi, trong bụng tràn đầy tức giận không có cách nào trút bỏ. Nhưng khi hắn ta vừa bước ra khỏi cửa, liền nhìn thấy quản lý đại sảnh ban đầu tiếp đón hắn ta đang quỳ ở đó.

Xung quanh vẫn còn rất đông người, có người còn lấy điện thoại di động ra chụp lại khoảnh khắc trước mặt.

Còn người quản lý sảnh đang quỳ ở đó, thắt lưng tuy rằng thẳng tắp, nhưng trong đôi mắt đã sớm ngấn lệ, khuôn mặt lại càng thêm đau khổ.

"Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra? Hiện tại anh đã khiến tôi không còn một chút mặt mũi."

Người quản lý đại sảnh đối mặt với chất vấn của hắn ta, trông có vẻ vô tội, nhưng bây giờ anh ta thực sự không thể nói được chuyện gì. Anh ta chỉ có thể nhìn những chấn vấn của nguwoif khác cùng sự cười nhạo của những người đó.

Quá trình chịu đựng như thế này, chỉ có bản thân anh ta mới biết được rốt cuộc có bao nhiêu đau khổ.

Thấy anh ta không lên tiếng, hắn ta còn cho rằng anh ta đang phớt lờ chính mình: "Chuyện tình xảy ra hôm nay đã khiến tôi rất không hài lòng. Nếu anh không cho tôi một lời giải thích thỏa đáng, trong tương lai chúng ta cũng không thể làm anh em với nhau được nữa."

Quản lý đại sảnh âm thầm nhổ ra một ngụm, anh ta vốn đã không muốn làm anh em với người đàn ông này từ lâu rồi, cả ngày hắn ta chỉ biết chiếm tiện nghi của người khác, nếu không phải vì hôm nay hắn ta ở trong phòng tổng thống, anh ta cũng sẽ không lưu lạc đến bộ dạng này.

Lúc này còn dám ló mặt ra đây, không biết ai cho hắn ta lá gan này, nhưng đáng tiếc là anh ta không thể nói gì bây giờ, chỉ có thể chịu đựng sự chửi bới từ phía bên kia.

Lý Sơ Nhất thấy anh ta không nói một lời nào, cảm thấy lời hắn nói còn có lý, liền cảm thấy chính mình đã bị tổn thất rất lớn: "Nam nhi đại trượng phu dưới trướng có hoàng kim. Sao anh lại quỳ ở đây? Anh còn không biết xấu hổ hay sao, mau đứng dậy đi."

Hắn ta đi lại gần quản lý đại sảnh, lại phát hiện người kia thế mà không thể đứng dậy được.

Với trọng lượng của người quản lý đại sảnh, nếu anh ta không muốn đứng dậy, dựa vào tay chân nhỏ bé của hắn ta, thật sự không thể lay động anh ta dù chỉ một chút.

Quản lý sảnh đau khổ không sao kể xiết, trong lòng anh ta như có cái gì đổ nát, tất cả ruột gan đều là hối hận, nếu có cơ hội làm lại, nói không chừng anh ta sẽ không giúp hắn nữa.

Nhưng trên đời này không thể quay trở lại được, anh ta cũng không có cơ hội để hối hận.

Tất cả những gì có thể làm ngay bây giờ là xem khi nào người ở trên thể hiện lòng từ bi để anh ta có thể từ dưới đất đứng lên. Điều này đối với anh ta đã là hạnh phúc lắm rồi.

Lý Sơ Nhất kéo anh ta thật mạnh, trong miệng không ngừng nói: "Anh mau đứng lên, vừa rồi bị đám người kia chọc giận. Tôi nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này. Đợi tôi tìm được người đến đây, tôi nhất định sẽ khiến cho bọn họ quỳ xuống giải thích."

Vừa dứt lời, hắn ta chỉ cảm thấy đầu gối đau nhức, ngay lập tức liền khuỵu xuống.

Khi quản lý sảnh nhìn thấy bộ dạng như vậy của hắn ta, trong lòng anh ta lập tức cảm thấy sảng khoái, có chút hả hê.

Lý Sơ Nhất vùng vẫy mấy lần, phát hiện trên mặt đất dường như có một cục nam châm cực lớn hút lấy chân mình, dù hắn ta cố gắng thế nào cũng vô ích.

Cuối cùng cũng không có tác dụng gì, hắn ta sờ s.oạng đầu gối, cũng chỉ có thể an ổn quỳ trên mặt đất.

Hắn ta quay đầu về phía người quản lý và hỏi một cách tức giận: "Cái quái gì đang xảy ra vậy?"

Quản lý sảnh dang hai tay, chỉ vào miệng và xua tay, anh ta hoàn toàn không có cơ hội để nói chuyện, nếu anh ta có thể nói, cũng sẽ không bị nghẹn thành như thế này.

Lý Sơ Nhất nhìn lên trời và hét lớn: "Con mẹ nó, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"

Nói xong những lời này, hắn ta cuối cùng cũng không nói được điều gì nữa, giống như quản lý đại sảnh, thành thật quỳ ở nơi đó, ánh mắt hắn ta đảo qua vài cái, liền dừng lại ở một người đàn ông trẻ tuổi.

Lâm Thần chậm rãi đi xuống lầu, lúc anh đi ngang qua bọn họ, anh hiển nhiên có thể cảm nhận được hận ý trong mắt bọn họ.

Làm như thể không nhìn thấy gì, anh chậm rãi đi qua họ, thiếu chút nữa làm hai tên kia tức hộc máu mà chết.

Quản lý đại sảnh trợn tròn mắt, trong lòng anh ta thật không thể chịu nổi, tức giận đến phát run, có lẽ cho đến khi chết anh ta cũng không nghĩ tới, sẽ có một ngày mình bị mất hết thể diện như vậy.

Khách sạn này có rất nhiều khách ra vào, có người còn là người quen, nhìn thấy cảnh tượng này trước mắt, có người còn che miệng cười nhạo, có người lại tiến lên hỏi thăm tình hình.

Nhưng bọn họ thấy rằng cả hai đều không nói chuyện mà chỉ quỳ ở đó trong im lặng, hầu hết bọn họ chọn cách rời đi và không quan tâm đến chuyện ấy nữa.

Đương sự còn không mở miệng, như thế nào bọn họ lại phải quan tâm đến vũng nước bẩn này? Khi Chu Tiểu Nhã từ trên cầu thang đi xuống, cô ấy cầm theo một tấm biển trên tay và nói: "Vì hai người làm sai chuyện, nên đặc biệt phải chịu phạt ở đây, tội đáng chết ngàn lần... "

Sau khi nghe thấy những lời này, không còn có ai đến hỏi han cả.

Nhìn thấy bọn họ, hai người đều ước ao đi lại, nếu cứ quỳ như vậy quỳ từ mờ sáng đến tối mịt, rồi lại quỳ đến sáng hôm sau, từ dưới đầu gối bọn họ đều có cảm giác từ từ truyền lên đến đại nào.

Đau đớn lúc này luôn quanh quẩn trong toàn bộ tâm trí bọn họ, quỳ lâu như vậy cũng không được đứng dậy được, hai chân cũng giống như không còn là của bọn họ nữa.

Sau khi thử di chuyển một chút, cũng không thể động đậy được, bọn họ chỉ có thể ngồi dưới đất một lúc, máu đọng lại trên mặt đất đã tụ lại thành từng cục, cả đầu gối tiếp xúc quá lâu với mặt đất của bọn họ cũng đã đỏ bừng.

"Đau quá…"

Lý Sơ Nhất nhìn hai đầu gối sưng đỏ của mình mà hít sâu một hơi, hắn là người duy nhất luôn luôn tra tấn người khác, không ngờ hôm nay phong thủ thay đổi lại đến phiên hắn bị người khác tra tấn lại.

Quản lý đại sảnh cũng không khá hơn hắn ta bao nhiêu, đầu gối sưng lên như to như cái chân lợn, thậm chí miệng vết thương còn nhiễm trùng: "Mau chạy đi, nơi này không thích hợp ở đây lâu."

Hai người khập khiễng bước ra khỏi khách sạn, trước đây kiêu ngạo bao nhiêu thì bây giờ chật vật bấy nhiêu.

Buổi sáng khi Lâm Thần ngủ dậy đã không thấy hai người đâu, chỗ hai người bọn họ quỳ trước đó đã được dọn dẹp sạch sẽ, sau khi xịt máy làm mát không khí, anh còn không ngửi thấy mùi máu tanh nữa.

Chu Tiểu Nhã đi phía sau an, nói: "Hai người họ chạy cũng thật nhanh. Đúng là người sống theo nhóm, vật họp theo loài."

“Đừng lo lắng về bọn họ, đi ăn cơm trước đi.” Lâm Thần nói xong, anh liền rời đi trước.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top