Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba

Chương 1245


Chương 1245

Nếu anh nói không có việc gì chỉ là muốn gõ cửa thôi thì chỉ có thể lừa được anh chứ không thể lừa được cô.

Hạ Thiên Tường khẽ cười: “Mọi vật chất em cần đều đã có rồi.”

Nếu không vì vật dụng cần phải mua, mà anh lại vội tới đây với cô thì anh đã mang những thứ trong danh sách cô đưa cho anh tới cùng từ lâu rồi.

“Thật sao?” Quả nhiên vừa nghe Hạ Thiên Tường nói xong, mắt Tô Nhược Hân đã sáng lên.

“Thật, chỉ chờ em đi phát nữa thôi.”

“Sao lại là em?”

“Vì em là người đề nghị, danh sách em cũng là em viết.” Nếu không những đồ đưa tới đây chắc chắn sẽ không đầy đủ thế này.

Tô Nhược Hân ngáp một cái, hơi mệt mỏi dựa vào tường hành lang: “Anh đi đi.”

Chỉ là sau khi nói xong lời này, trong đầu cô chợt hiện lên hình ảnh có thể Hạ Thiên Trường sẽ phải đi phân phát vật dụng, cô chợt cảm thấy buồn cười khó hiểu.

Người đàn ông như Hạ Thiên Tường, bảo anh ra lệnh qua điện thoại hay gọi điện video qua máy tính thì được, nhưng khi nói đến yêu cầu chỉ tiết và cụ thể, phải làm công việc thủ công một cách hoàn hảo.

mà để anh làm thì quả là hơi lãng phí nhân tài.

Ừm, chính là chuyện nhỏ như phân phát vật dụng này.

“Thôi, em đi thì hơn.” Vậy nên sau khi chờ ba giây mà Hạ Thiên Tường vẫn không đáp lại, cô quyết định tự mình ra tay.

Tô Nhược Hân đi xuống cầu thang, lại trở về sảnh khách sạn, lúc này khung cảnh trong khách sạn khá hài hoà, nhưng khi những người này nhìn thấy cô thì đều kinh ngạc vui mừng, nhưng không ai cưỡng ép yêu cầu cô phải khám chữa bệnh cho mình.

Nghĩ đến sự thấu hiểu của những bệnh nhân này, Tô Nhược Hân rất mừng.

Không ai phải cũng trơ trẽn như những kẻ muốn ám sát cô và Hạ Thiên Tường.

Người dân khu Z vẫn rất thật thà và chất phác.

“Hạ Thiên Tường, nếu thật sự phân phát e là sẽ lại cho người khác lý do để hại chúng ta.” Giống như có người ở hiệu thuốc và phòng khám muốn đẩy cô và Hạ Thiên Tường vào chỗ chết vậy, nếu phân phát vật dụng thì những người ở siêu thị nhỏ sẽ không bán được hàng, chắc chắn sẽ hận cô và Hạ Thiên Tường và đẩy họ vào chỗ chết.

“Sợ không?”

“Không sợ.” Tô Nhược Hân trả lời kiên định.

Có Hạ Thiên Tường ở bên, cô thật sự không sợ gì hết.

“Lư Yên, cô trông chừng Thiên Hương đi.” Tô Nhược Hân chuẩn bị ra ngoài phân phát vật dụng, nhưng cô thực sự lo lắng cho Hạ Thiên Hương, dù sao cô cũng mới thôi miên cho cô ấy, dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô thôi miên cho người khác, vì an toàn, cô cảm thấy vẫn nên có người ở lại chăm sóc Hạ Thiên Hương, chú ý đến sự thay đổi của Hạ Thiên Hương là an toàn nhất.

“Vâng thưa bác sĩ Tô.” Lư Yên vẫn nhìn Tô Nhược Hân với vẻ mặt sùng bái, Tô Nhược Hân là thần trong lòng cô ấy, cực kỳ lợi hại.

Nhưng Tô Nhược Hân vừa mới ra khỏi khách sạn với Hạ Thiên Tường thì nghe thấy tiếng hét thất thanh của Lư Yên từ trong phòng Hạ Thiên Hương ở khách sạn phía sau: “Cô Hạ sốt rồi, bác sĩ Tô mau về đi”

Tô Nhược Hân quay người chạy vào khách sạn, trở về phòng Hạ Thiên Hương.

Cô đặt tay lên trán Hạ Thiên Hương, cô ấy thật sự đã sốt.

Thực ra không sờ cô cũng biết Hạ Thiên Hương đã sốt.

Tình trạng thể chất của Hạ Thiên Hương mấy ngày nay vẫn ổn, nhưng bệnh của cô ấy là bệnh về tỉnh thần.

Mà mấy phút trước cô vừa mới thôi miên cho cô ấy.

Vậy nên sở dĩ Hạ Thiên Hương bị sốt chỉ có một khả năng, đó là do bị thôi miên.

“Bác sĩ Tô, có cần cho uống thuốc hạ sốt không?”

Lư Yên xoa tay lo lắng hỏi.

Tô Nhược Hân suy nghĩ một chút rồi đáp: “Không cần”

“Vậy có cần hạ nhiệt cơ thể bằng khăn lạnh hay đá không?”

“Cũng không cần.”
 
Chương 1246


Chương 1246

“Vậy… Vậy phải làm sao?” Nghe thấy Tô Nhược Hân cái này không cần, cái kia cũng không cần, Lư Yên hơi sốt ruột.

“Cô để ý đến cô ấy là được, nếu nhiệt đột cơ thể vượt quá ba mươi chín độ thì gọi điện báo cho tôi, nếu không thì không sao.”

“Ồ B, được… được.” Lư Yên ngẩn người, Hạ Thiên Hương đã sốt ba mươi tám độ rưỡi rồi, rõ ràng sốt cao như vậy mà Tô Nhược Hân lại nói không sao.

Cô ấy âm thầm nhìn Hạ Thiên Tường đi vào theo, khi Tô Nhược Hân nói không sao, anh cũng không có ý phản đối.

Nếu anh trai ruột người ta đã không phản đối, lựa chọn tin tưởng Tô Nhược Hân vô điều kiện thì cô ấy cũng không tiện phản đối.

Dù sao Hạ Thiên Tường cũng ở đây, anh đã nghe thấy, có chuyện gì thì cũng có anh ấy vạch trần.

Nghĩ đến đây, Lư Yên thở phào nhẹ nhõm, quyết định nghe theo Tô Nhược Hân.

Mấy người cứ ở trong phòng bàn luận chuyện Hạ Thiên Hương bị sốt như vậy, nhưng cũng không hề ảnh hưởng đến giấc ngủ của Hạ Thiên Hương chút nào, cô ấy ngủ rất ngon, rất sâu, bên môi còn giữ nụ cười nhẹ dường như đang nói cho họ biết cô ấy không hề có bất kỳ khó chịu nào.

Tô Nhược Hân ra khỏi khách sạn, nhìn cái bóng một dài một ngắn trước mặt, dài là của Hạ Thiên Tường, từ khi nghe nói Hạ Thiên Hương bị sốt đến giờ, anh không có bất kỳ thái độ nào.

Nhưng Tô Nhược Hân biết chắc chắn anh đang lo lắng cho Hạ Thiên Hương.

“Hạ Thiên Tường, anh không lo em không chữa được cho Thiên Hương à?”

“Không lo.” Kết quả, anh không chút chần chừ nói cho cô đáp án, giống như từ đầu đến cuối anh đều bình tĩnh ung dung.

Thật sự là không lo lắng chút nào.

“Thật ra trong lòng em cũng không chắc lắm, Hạ Thiên Tường, em hơi sợ.” Cô đưa tay nắm lấy bàn tay to của Hạ Thiên Tường, muốn dùng hơi ấm từ lòng bàn tay anh để xoa dịu đi tâm trạng rối bời của mình.

Không có miếng ngọc của anh, kiến thức về y thuật trong đầu cô chỉ giới hạn ở những gì cô đã có được trước đó, đã nhiều ngày không tăng thêm gì nữa rồi.

Khi có thắc mắc gì cũng không thể tìm đến ngọc của anh nữa, phải dựa vào hiểu biết về y học của mình để giải quyết.

Đối với người mới chỉ học y mấy tháng như cô mà nói thì vẫn có rủi ro nhất định.

Có rủi ro cho bệnh nhân, mà rủi ro cho cô còn lớn hơn nữa.

Chỉ bất cẩn một chút thôi là sẽ tự huỷ hoại thanh danh, bệnh nhân rất dễ mất mạng, thật ra chẳng vui chút nào.

Người khác chắc chắn không biết đằng sau vẻ nở mày nở mặt của cô thật ra lại như đi trên băng mỏng.

“Có anh ở đây.”

Giọng nói dễ nghe của người đàn ông như có thể khiến người khác mang thai, trầm ấm mà êm ái.

Sự hoảng loạn và bối rối trong lòng cô đã được xua tan một cách thần kỳ.

Chỉ cần Hạ Thiên Tường tin cô là được.

Có anh tin cô, cô sẽ có cả thế giới.

Trước cửa siêu thị nhỏ lúc này cực kỳ náo nhiệt.

Từng hàng hộp đồ được xếp ở đó, bên trái là hộp thuốc, bác sĩ Ngô và Tưởng Mỹ đang bốc thuốc, bên phải là vật dụng vừa được chuyển đến mà Hạ Thiên Tường nói.

Tất cả những thứ này đã chặn ngay trước cửa siêu thị nhỏ.

“Ơ, chủ cửa hàng này không phản đối à?”

“Không”

Tô Nhược Hân hơi khó tin, những hiệu thuốc và phòng khám khác đã phái người ám sát cô và Hạ Thiên Tường rồi, họ chặn đường làm ăn của người khác thế này sao có thể không bị căm hận được: “Hạ Thiên Tường, có phải anh đã mua lại siêu thị này rồi không?” Đây là cách giải thích hợp lý duy nhất mà cô có thể nghĩ ra được lúc này.

Nếu không sao siêu thị nhỏ của người ta có thể để cho thuốc và vật phẩm của họ bày trước cửa thế này, điều này là không thể nào.
 
Chương 1247


Chương 1247

“Ừm, hơi nhỏ, em thích không?” Anh chọn cái siêu thị nhỏ này bởi vì nó nằm ngay chéo đối diện khách sạn.

Cái miệng nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân đã há ra thành hình chữ O, hôm qua khi nhìn thấy mấy thùng thuốc trước cửa siêu thị, cô hẳn là nên nghĩ tới.

Chỉ là, lúc này biết cũng chưa quá muộn, cảm giác rất kinh ngạc vui mừng.

“Thích.” Cô thật sự thích, thích từ tận đáy lòng, hóa ra siêu thị nhỏ này đã là của cô, bọn họ phân phát hàng hóa ở đây cũng không phải là cướp mối buôn bán của người khác, mà là hoạt động bán hàng bình thường của siêu thị nhỏ.

Tô Nhược Hân bước nhanh qua từng thùng hàng, đánh giá siêu thị nhỏ rồi nói ngay: “Hạ Thiên Tường, đổi tên rồi ta khai trương một lần nữa đi.”

“Được, em đặt tên đi.”

“Siêu thị Bác Ái.” Tô Nhược Hân không chút nghĩ ngợi đặt luôn cái tên này. Phòng khám anh mở vì cô tên là bệnh viện Bác Ái, vậy siêu thị cũng dùng cái tên này đi, nghe cũng khá hay.

Hạ Thiên Tường khẽ gật đầu, nói với Hạ Tam đang đi theo: “Cậu đi sắp xếp đi, trong nửa tiếng nữa phải xong hết tất cả.”

“Vâng.” Hạ Tam xoay người rời đi, đi sắp xếp chuyện biển hiệu của siêu thị.

Tô Nhược Hân chỉ vào từng thùng: “Mở tất cả ra, phân loại rồi bày theo từng mặt hàng.”

Hạ Tứ liếc nhìn Hạ Thiên Tường, kết quả nhận lại là ánh nhìn lạnh lùng và nghiêm túc của Hạ Thiên Tường. Cái ánh mắt đó khiến anh ta hoảng sợ, vội vàng lao đi làm việc, anh Hạ đây là đang quở trách anh ta vì dám nghi ngờ chỉ thị của Tô Nhược Hân.

Sao anh ta lại cảm thấy vật đổi sao dời, thời thế đổi thay.

Anh Hạ, người luôn là chỉ tay năm ngón quản chuyện lớn giờ đã trở thành tùy tùng của Tô Nhược Hân, còn người chỉ tay năm ngón đổi thành Tô Nhược Hân.

Cảnh tượng này thực sự khiến anh ta nhìn không quen.

Vì nhìn không quen nên mới liếc trộm Hạ Thiên Tường.

Kết quả là liếc trộm không thành công, không những bị Hạ Thiên Tường phớt lờ mà còn có cảm giác có thể sẽ bị giải quyết bất cứ lúc nào.

Từng thùng hàng hóa lần lượt được mở ra và sắp xếp phân loại gọn gàng.

“Hãy đi thông báo siêu thị Bác Ái sẽ mở cửa trở lại sau một giờ nữa. Để chào mừng việc khai trương siêu thị, tất cả các sản phẩm sẽ được phát miễn phí trong vòng ba ngày. Bạn có thể nhận một món đồ có giá trị trên 900 nghìn, hai món có giá trị từ 450 nghìn đến 900 nghìn hoặc ba món có giá trị dưới 450 nghìn. Khi đến nhận bạn phải đăng ký số CCCD của mình trên máy tính, mỗi CCCD chỉ được nhận một lần. Ngoài ra, nếu có người chen ngang hoặc chen lấn thì tất cả đều bị cấm nhận hàng.” Tô Nhược Hân đã nhanh chóng công bố kế hoạch phân phát hàng hóa.

Hàng hóa nhiều nhưng người lại càng nhiều hơn, không thể chia đều cho tất cả mọi người được.

Chỉ có thể làm như này, mỗi người chọn thứ mình cần và đến nhận.

Sau khi Tô Nhược Hân nói xong, mọi người có mặt tại hiện trường đều nhìn Tô Nhược Hân với ánh mắt tin phục.

Trên thực tế, khi những thứ này được vận chuyển đến, tất cả mọi người đều đang suy nghĩ xem phải phân phát như thế nào, đương nhiên cũng lo lắng trong quá trình phân phát sẽ xảy ra tình trạng chen chúc giẫm đạp, không ngờ Tô Nhược Hân lại có thể giải quyết một cách nhẹ nhàng.

Nếu thông báo như thế này, chắc chắn sẽ không có ai dám chen ngang lấn hàng rồi.

Vì chỉ cần một người chen hàng, một người chen lấn thì tất cả sẽ bị hủy tư cách nhận hàng.
 
Chương 1248


Chương 1248

Đầu tiên, điều này đã giải quyết vấn đề an toàn.

Về phần phân phát hàng hóa cũng rất chỉ tiết, trên tất cả các hàng hóa đều có nhãn giá, có thể căn cứ vào giá cả mà lựa chọn, làm như này sẽ không loạn.

Hạ Tam nhanh chóng soạn ra các quy tắc phân phát hàng hóa, in ra và truyền đi.

Toàn bộ quá trình chỉ làm xong trong mười phút.

Bởi vì chuyện truyền đi này đã trực tiếp bị lược bớt.

Tờ rơi anh ta in ra hoàn toàn không cần phát, chỉ cần đưa đến cổng khách sạn thì một truyền mười, mười truyền trăm, những người dân có mặt ở đây đã giúp anh ta truyền xong rồi.

Một giờ sau, trong thị trấn có hai hàng người dài đang xếp hàng, hai hàng dài đến mức không thể nhìn thấy điểm cuối.

Thế nhưng thần kỳ là hàng tuy dài nhưng không hề hỗn loạn.

Không có người chen ngang cũng không có người chen lấn.

Bởi vì hậu quả của việc chen ngang và chen lấn là sẽ không được phát bất kỳ mặt hàng nào nữa.

Quy tắc in trên giấy trắng mực đen, không ai dám thử.

Bắt đầu phân phát rồi.

Tuy nhiên, Tô Nhược Hân chỉ phân phát tượng trưng cho mười người đầu tiên, còn lại giao hết cho Hạ Tam và Hạ Tứ.

Cô vẫn cảm thấy công việc chính của mình là khám bệnh.

Việc để cô khám bệnh có ý nghĩa hơn nhiều so với phân phát những thứ hàng hóa này.

Với sự tham gia của Tô Nhược Hân và sự hỗ trợ của bác sĩ Trương và bác sĩ Lý, hàng dài người xếp hàng khám bệnh bên ngoài khách sạn đã được rút ngắn lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Đây chính là sức mạnh của khoa học kỹ thuật hiện đại, nhờ có máy tính mà thời gian Tô Nhược Hân xem bệnh đã được rút ngắn hoàn toàn.

Trước cửa khách sạn ngày càng náo nhiệt, người ở bên phía siêu thị cũng càng ngày càng đông.

Tuy nhiên, vào lúc mười giờ tối, Hạ Thiên Tường đã ra lệnh ngừng tất cả các phân đoạn từ khám bệnh đến phát thuốc và phân phát hàng hóa.

Tất cả mọi người có mặt ở đây đều rất mệt mỏi, nếu bận rộn tiếp thì đến sáng sớm mất.

Vì vậy, Hạ Thiên Tường trực tiếp tuyên bố tạm dừng, ngày mai tiếp tục.

Kết quả, Tô Nhược Hân bị Hạ Thiên Tường bế vào phòng.

Gô cuộn tròn trong lòng Hạ Thiên Tường, uể oải chỉ muốn ngủ.

Nhưng cô đột nhiên nghĩ đến Hạ Thiên Hương: “Thiên Tường, em muốn đi xem Thiên Hương.” Khi cô đi ra ngoài, Hạ Thiên Hương vẫn còn sốt, không biết lúc này đã hạ sốt chưa.

“Con bé hết sốt rồi.” Hạ Thiên Tường bế Tô Nhược Hân vào phòng, cô không được phép gặp Hạ Thiên Hương, cho dù là em gái ruột của anh cũng không được.

Hạ Thiên Tường bảo Hạ Thiên Hương đã hết sốt, đương nhiên là Tô Nhược Hân tin.

Hạ sốt thì tốt rồi, hạ sốt được thì chứng tỏ thuật thôi miên của cô chỉ còn cách thôi miên thành công tất cả những ký ức mà Hạ Thiên Hương không muốn nhớ lại một khoảng cách ngắn nữa thôi.

Cô bị Hạ Thiên Tường bế vào phòng tắm, vẫn thô lỗ như ngày hôm qua.

Nhưng đối tượng thô lỗ không phải cô mà là quần áo trên người cô, trong nháy mắt chúng đã bị ném vào trong góc và được ngâm trong nước ấm.

Làn da giống như em bé bị đôi bàn tay to lớn sờ tới sờ lui.

Sờ đến toàn thân cô nóng bừng, nhuốm màu hồng phấn.
 
Chương 1249


Chương 1249

Tô Nhược Hân đột nhiên phát hiện ra rằng cô đã miễn dịch với người đàn ông Hạ Thiên Tường này rồi, cô cảm thấy mọi thứ anh làm với cô đều là chuyện đương nhiên.

Sau khi sấy khô mái tóc dài, Tô Nhược Hân năm ủ rũ trên giường, như một con mèo lười chỉ muốn ngủ.

Mãi cho đến khi cảm thấy mắt cá chân đau nhói, Tô Nhược Hân mới đột nhiên tỉnh lại: ‘Hạ Thiên Tường, anh làm gì vậy?”

“Xoa bóp, bôi thuốc.” Bàn tay Hạ Thiên Tường đang xoa bóp và tiếp theo là bôi thuốc.

Tô Nhược Hân nhìn theo ánh mắt của anh thì thấy người đàn ông đang nắm bàn chân trắng nõn của cô và cẩn thận kiểm tra mắt cá chân.

Ánh mắt đó khiến cô chợt nhớ đến một chuyện, khi bị cướp giết từ Mộc Phong Thố trở về, ở trên núi cô đã bị bong gân. Sau khi thoát khỏi nguy hiểm, cô đã về thẳng khách sạn, từ đó đến giờ, cô vẫn luôn bận rộn mà gần như quên mất chuyện bong gân này rồi.

Thế nhưng, Hạ Thiên Tường không hề quên chút nào.

“Hạ Thiên Tường, anh… Em là bác sĩ, em sẽ tự làm…” Nhìn bàn tay to lớn của người đàn ông đang nắm nhẹ lấy bàn chân cô, cảm giác gần gũi nói không lên lời ấy khiến cô rung động, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên.

“Để anh làm.” Hạ Thiên Tường cầm thuốc mỡ, vừa bôi lên mắt cá chân hơi sưng đỏ của Tô Nhược Hân, vừa xoa bóp để thuốc thấm vào vết thương nhanh hơn.

Động tác của anh nhẹ nhàng dịu dàng, không nhanh không chậm, Tô Nhược Hân thấy vậy thì không hiểu sao lại nhớ tới dáng vẻ lần đầu vì cô mà nướng thịt của anh.

Cho dù là lần đầu tiên, anh vẫn có thể làm rất tốt.

Hạ Thiên Tường luôn có thể làm cô kinh ngạc.

Kinh ngạc không thể tưởng được.

Nhìn sườn mặt tuấn tú lạnh lùng của anh, Tô Nhược Hân chỉ thấy ấm lòng, vết bong gân mà bản thân cô không để tâm lại được anh nghiêm túc để ý đến vậy.

Trên thực tế, cô bận đến mức quên mình bị bong gân.

Nếu cô nhớ tới sớm hơn thì đã không cần xoa bóp bôi thuốc, mà chỉ cần dùng phương pháp cửu kinh bát mạch, vết thương nhẹ này sẽ nhanh chóng lành lại.

Chỉ là lần này cô cũng không cần dùng phương pháp cửu kinh bát mạch nữa, Hạ Thiên Tường xoa bóp như vậy nên đã gần khỏi hẳn rồi.

Dù sao thì nó vốn cũng không nghiêm trọng.

Cô nằm trên gối, nhìn đôi bàn tay to lớn của anh đang nắm bàn chân mình, như thể nó là bảo vật quý hiếm của anh.

Còn vẻ mặt nghiêm túc chăm chú của anh nữa, nó khiến cô không nhịn được gọi khẽ: “Hạ Thiên Tường…”

“Ừ?” Hạ Thiên Tường tiếp tục xoa mắt cá chân của Tô Nhược Hân, là do anh sơ suất mới khiến cô bị thương.

“Thiên Tường… Tô Nhược Hân thử giảm đi một từ, dường như càng êm tai hơn.

“Ừ?” Đôi con ngươi củaHạ Thiên Tường dần tối sầm lại, bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng mềm mại của cô gái nhỏ, rất êm tai.

“Tường…”

Cô vừa khế gọi từ này, giây tiếp theo, lọ thuốc mỡ trong tay Hạ Thiên Tường đã bị anh ném thẳng xuống giường.

Anh vội rút chiếc khăn ướt trên tủ đầu giường lau †ay, sau đó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân lên, nhanh chóng tiến công chiếm đóng tới cái miệng nhỏ nhắn của cô…
 
Chương 1250


Chương 1250

Không thể cưỡng lại sự mê hoặc này.

Anh là trai thẳng.

Dù sao thì nó vốn cũng không nghiêm trọng.

Cô nằm trên gối, nhìn đôi bàn tay to lớn của anh đang nắm bàn chân mình, như thể nó là bảo vật quý hiếm của anh.

Còn vẻ mặt nghiêm túc chăm chú của anh nữa, nó khiến cô không nhịn được gọi khẽ: “Hạ Thiên Tường…”

“Ừ?” Hạ Thiên Tường tiếp tục xoa mắt cá chân của Tô Nhược Hân, là do anh sơ suất mới khiến cô bị thương.

“Thiên Tường…” Tô Nhược Hân thử giảm đi một từ, dường như càng êm tai hơn.

“Ừ?” Đôi con ngươi củaHạ Thiên Tường dần tối sầm lại, bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng mềm mại của cô gái nhỏ, rất êm tai.

“Tường…”

Cô vừa khế gọi từ này, giây tiếp theo, lọ thuốc mỡ trong tay Hạ Thiên Tường đã bị anh ném thẳng xuống giường.

Anh vội rút chiếc khăn ướt trên tủ đầu giường lau †ay, sau đó nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân lên, nhanh chóng tiến công chiếm đóng tới cái miệng nhỏ nhắn của cô…

Không thể cưỡng lại sự mê hoặc này.

Anh là trai thẳng.

Hậu quả của việc trêu chọc anh chính là bị anh trực tiếp đè dưới thân.

Trong không khí tràn ngập mùi thơm nhẹ của sữa tắm sau khi tắm.

Thế nhưng hoàn toàn không thể sánh được với mùi hương thoang thoảng trên cơ thể Tô Nhược Hân.

Khuôn mặt tuấn tú của Hạ Thiên Tường nhẹ bãng, mỗi lần hôn Tô Nhược Hân anh đều có cảm giác như đang trôi bồng bênh trên mây vậy, muốn ngừng mà không được.

Vậy nên, lần nào cũng là vui mà không biết mệt.

Hận không thể dính trên người cô mãi mãi.

Nụ hôn này, càng ngày càng sâu hơn.

Hôn đến mức đôi mắt đen láy của Tô Nhược Hân khẽ nheo lại, trong đầu lóe lên bốn chữ “sống không bằng chết” mà cô tận mắt nhìn thấy, cùng với từng câu từng chữ Lục Diễm Chi nói.

Vào giờ khắc này, tất cả những điều này đều đang quay cuồng trong tâm trí cô, kích thích cô nhớ đến bộ đồ lót gợi cảm mà cô đã từng mua, nhưng kết quả là vì cho rằng Hạ Thiên Tường đính hôn với Mai Diễm Tinh mà cô đã cắt nát tất cả.

Nếu không phải vì chuyện đó, nói không chừng cô đã sớm cùng Hạ Thiên Tường…

Nghĩ đến đây, cô bất chấp xoay người, lần đầu tiên chuyển từ bị động sang chủ động, đẩy Hạ Thiên Tường xuống ga giường, cơ thể nhỏ nhắn xinh xắn ngồi lên người anh.

“Tường…’ Cô khẽ gọi chữ này, môi đỏ mọng nhẹ nhàng chậm rãi dời xuống phía dưới, lại xuống nữa…

Giống như yêu tinh chỉ muốn khiêu khích đánh thức mọi giác quan của Hạ Thiên Tường.

Vào giờ khắc này, Tô Nhược Hân đang áp dụng tất cả những gì học được từ Hạ Thiên Tường lên người anh.

Cô nhớ mỗi lần bị anh trêu chọc đến mức không biết hôm nay là ngày nào, chỉ biết thở hổn hển.

Tay.

Từng tấc da thịt.
 
Chương 1251


Chương 1251

Cô giải phóng mọi tiềm năng.

Dưới ánh sáng lờ mờ chiếu rọi, cơ thể trắng nõn không bị quần áo che lại của cô đã làm Hạ Thiên Tường mất đi lý trí.

Chỉ muốn…

Chỉ muốn…

Lúc sắp đánh mất đi lý trí, Hạ Thiên Tường bỗng bật dậy giống như bị điện giật, sau đó nhảy xuống giường thở hồng hộc, chật vật hít thở dồn dập.

Phải mất một lúc anh mới dám nhìn Tô Nhược Hân, nhưng anh chỉ thấy Tô Nhược Hân đang ngồi quỳ trên giường, đuôi mày ươn ướt.

Giọng nói của anh đột nhiên khàn khàn: “Nhược.

Hân, chúng ta đã đồng ý chờ em trưởng thành rồi.”

Tô Nhược Hân nhìn chằm chằm vào người đàn ông đang đứng lặng yên trước giường, dáng người anh cao thẳng, khuôn mặt tuấn tú, cho dù không mảnh vải che thân cũng không thể che giấu được khí chất cao quý tỏa ra từ khắp cơ thể anh.

Giờ phút này, người đàn ông này đang ở rất gần cô, gần đến nỗi hơi thở của cô đã tràn ngập hơi thở nam tính mạnh mẽ của anh.

Thế nhưng, cô lại cảm thấy rất xa xôi.

Xa đến nỗi cho dù cô có vươn tay ra bắt lấy như nào thì cũng không thể bắt được anh.

Giữa cô và anh dường như cách nhau một lớp sương mù, một lớp sương mù không thể nào xuyên thủng.

Tô Nhược Hân chợt đứng dậy, đôi chân trần dẫãm lên mặt thảm.

Sau đó, bắt đầu mặc lần lượt từng món quần áo vào.

“Nhược Hân.” Nhìn dáng vẻ trịnh trọng mặt quần áo của cô, Hạ Thiên Tường cảm thấy hoảng hốt.

“Hạ Thiên Tường, bất cứ lúc nào Thiên Hương cũng có thể lên cơn sốt, em muốn ở cạnh em ấy, tối nay sẽ không qua đây nữa.” Cô thản nhiên nói xong rồi cầm điện thoại rời đi.

“Nhược Hân.” Hạ Thiên Tường đứng ở chỗ đó, chỉ cần anh duỗi tay là có thể kéo cô trở lại.

Thế nhưng, khoảng cách gần như vậy, anh đưa tay ra nhưng không giữ cô lại được.

Không phải không muốn mà anh biết vào giờ phút này, cho dù anh có giữ cô lại thì cũng không xoa dịu được sự tức giận trong lòng cô.

Cô gái nhỏ tức giận rồi.

Nổi giận rồi.

Biểu cảm lạnh nhạt xa cách của cô đủ để chứng minh tất cả.

Tô Nhược Hân như không nghe thấy tiếng gọi khe khẽ của Hạ Thiên Tường, cô mở cửa bước ra ngoài.

Sau lưng, Hạ Thiên Tường vẫn đứng lẳng lặng trước giường, không còn buồn ngủ nữa.

Tô Nhược Hân đi tới trước cửa phòng Hạ Thiên Hương, cô không gõ cửa mà tag Lư Yên trong nhóm 7 người: “Mở cửa đi, tôi muốn vào.”

Không biết Hạ Thiên Hương đang ngủ hay không nên cô không muốn đánh thức cô ấy. Bởi vì hao hụt tỉnh thần và thể lực do não mất ký ức nên hiện giờ Hạ Thiên Hương cần ngủ đủ giấc để duy trì.

Lư Yên vẫn chưa ngủ, đang lướt điện thoại thì nhìn thấy tin nhắn thì cô ấy lập tức đi mở cửa ra: “Bác sĩ Tô, sao cô còn chưa ngủ?”
 
Chương 1252


Chương 1252

“Cô qua phòng bên cạnh ngủ với Tưởng Mỹ đi, giao Thiên Hương cho tôi là được rồi.”

“Như vậy sao được, không phải cô phải cùng…”

Chỉ là hai từ “anh Hạ” còn chưa nói ra khỏi miệng, Tô Nhược Hân đã đi lướt qua cô ấy bước về phía Hạ Thiên Hương.

Đặt tay lên trán Hạ Thiên Hương, không còn sốt nữa.

Lại quan sát tình hình của Hạ Thiên Hương, mọi thứ đều tốt.

Lúc này Tô Nhược Hân mới cảm thấy nhẹ nhõm, cô uể oải ngáp một cái: “Lư Yên, tôi không tiễn cô nha.

Sau đó, cô chiếm luôn lấy chiếc giường Lư Yên vừa nằm.

Nói chính xác, chiếc giường ban đầu vốn thuộc về ca.

“Bác sĩ Tô… Lư Yên hoàn toàn ngây người, không hiểu chuyện gì đã xảy ra với Tô Nhược Hân và Hạ Thiên Tường.

“Nếu Thiên Hương sốt thì cô cũng không xử lý được, chỉ tôi mới xử lý được thôi, cô mau qua phòng bên cạnh ngủ đi, nghe lời nào.” Tô Nhược Hân cười nhìn Lư Yên, trên mặt tràn ngập ý cười, không thể nhìn ra có gì không ổn.

Nhưng Lư Yên vẫn lo lắng: “Bác sĩ Tô, cô cãi nhau với anh Hạ sao?” Có lẽ là bởi vì bọn họ ít nhiều cũng đã quen biết nên Lư Yên mới cả gan hỏi vậy.

Nếu không, Tô Nhược Hân bảo cô ấy qua phòng bên cạnh ngủ, cô ấy cũng không tiện từ chối.

Nhưng nếu như cô ấy đồng ý, ngộ nhỡ đây chỉ là mong muốn của mình Tô Nhược Hân còn anh Hạ không muốn thì sao, nếu để cô ở đây chăm sóc Hạ Thiên Hương thì cô ấy đã không làm hết chức trách.

“Không đâu.” Tô Nhược Hân cúi đầu cười, dáng vẻ bình tĩnh thản nhiên giống như thật sự không hề cãi nhau với Hạ Thiên Tường.

Lư Yên nhìn Tô Nhược Hân chăm chú, trong lúc nhất thời vân lưỡng lự không chắc.

“Hừ, tôi cần phải lừa cô sao? Yên tâm đi, tôi thật sự không yên tâm giao Thiên Hương cho cô, không phải bởi vì nghiệp vụ của cô không tốt mà là do chỉ có tôi hiểu rõ nhất tình huống hiện giờ của Thiên Hương, phải ở cạnh trông cô ấy thì tôi mới yên tâm.”

Tính ra thì những lời này của cô không sai, lại càng không có vấn đề gì.

Cô không lừa Lư Yên, cô và Hạ Thiên Tường thật sự không cãi nhau.

Không cãi nhau.

Thực sự không cãi nhau.

Nhưng chỉ có bản thân cô biết rằng, cảm giác không thể tranh cãi thực sự còn tồi tệ hơn.

Cô thà mình và anh cãi nhau một trận to.

Thế nhưng, cô không biết phải cãi nhau với anh về cái gì.

Cãi nhau về việc cô nhìn thấy bốn chữ đó?

Cãi nhau về những chuyện cô nghe được từ Lục Diễm Chi?

Chuyện nào dường như là sự thật và dường như cũng là giả.

Cũng chỉ là suy đoán của cô mà thôi.

Cô nói xong lời này, Lư Yên gật đầu: “Vậy tôi qua phòng bên cạnh ngủ thật nhé?”

“Đi đi”

“Không tính là tôi bắt nạt cô chứ?” Lư Yên vẫn không yên tâm, ban ngày Tô Nhược Hân quá bận rộn, sau một ngày bận rộn thì buổi tối đúng là nên để cô nghỉ ngơi cho tốt. Thế nhưng nếu để cô trông coi Hạ Thiên Hương thế này thì rất có khả năng là khó có thể nghỉ ngơi tốt được.

“Không đâu, cô đi ngủ đi.” Tô Nhược Hân gật đầu, ra hiệu Lư Yên mau đi ngủ.
 
Chương 1253


Chương 1253

Lúc này Lư Yên mới quay người rời đi, cô ấy cảm thấy nếu ở lại thêm nữa sẽ càng ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của Tô Nhược Hân.

Tô Nhược Hân tắt đèn, cô muốn ngủ.

Nhưng có làm thế nào cũng không chợp mắt được.

Tiếng hít thở đều đều của Hạ Thiên Hương tràn ngập màng nhĩ, khiến cô vô cùng ngưỡng mộ.

Nằm ngẩn ngơ dưới ánh sáng tối tăm, cả người mệt không thể tả.

“Nhược Hân…” Điện thoại vang lên một tiếng “ting”, cô đưa tay cầm điện thoại lên nhìn, là tin nhắn Hạ Thiên Tường gửi tới.

Đó chỉ là một xưng hô, nhưng tất cả những gì quanh quẩn trong tai cô là lời anh khẽ gọi cô khi cô vừa rời khỏi phòng.

Bên kia điện thoại, bên kia không gian, cũng là giọng anh khẽ gọi cô.

Tô Nhược Hân không trả lời.

Không phải cô không muốn để ý đến anh, mà là cô không biết phải nói gì.

Cô hiểu rằng nếu anh có thể giải thích với cô thì anh sớm đã nói rồi.

Thế nhưng anh trước giờ chỉ nói một câu “chờ em trưởng thành” để qua loa lấy lệ với cô.

“Nhược Hân, em còn nhỏ, anh không muốn em vì chuyện này mà không thể đi học, với anh mà nói đó chính là hủy hoại cả đời của em, là hại em cả một đời, chúng ta đợi chút nữa, được không?” Một lúc lâu sau, một tin nhắn lại gửi tới.

Không cưỡng ép.

Cũng không độc tài.

Chỉ đơn giản là khuyên bảo.

Tô Nhược Hân nhìn đến ươn ướt khóe mắt.

Bốn chữ “sống không bằng chết” đối với cô là khó khăn mà đối với anh cũng rất khó khăn.

Vì vậy, anh mới lựa chọn trốn tránh.

Anh cũng chọn bỏ qua mọi lời Lục Diễm Chỉ nói.

Cô bỗng nhiên nhớ đến có một khoảng thời gian ngắn anh đã từ bỏ cô. Theo lý thuyết mà nói thì quan hệ giữa hai người bọn họ đã chia tay trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó.

Trái tim cô bỗng run lên, lúc đó anh và cô chia tay, có thể là vì anh không muốn làm tổn thương cô.

Thế nhưng cuối cùng, anh vẫn bước vào thế giới của cô lần nữa.

Tất cả, là do không buông được sao?

Anh cưng chiều cô bao nhiêu, cô biết chứ.

Sự cưng chiều đó là thứ mà ngay cả ba mẹ ruột của cô cũng chưa bao giờ dành cho cô.

“Nhược Hân, em qua đây, có được không?”

Tô Nhược Hân trở mình, ngẩn người nhìn chằm chằm vào hàng chữ này của Hạ Thiên Tường.

Nhìn chằm chằm đến đau cả mắt.

“Em không có ở đây, anh ngủ không ngon.”

Không ngờ ngay lúc đầu óc Tô Nhược Hân đang buông lỏng, Hạ Thiên Tường lại nhắn một câu như vậy.

Tô Nhược Hân ngồi thẳng dậy, lúc này đừng nói là ngủ, đến nằm cô cũng nằm không được.
 
Chương 1254


Chương 1254

Câu này anh cũng không nói sai, hai ngày trước cô không ngủ cùng anh, chất lượng giấc ngủ của anh thật sự rất kém.

Tô Nhược Hân bắt đầu nghiến răng, cô thật muốn cắn Hạ Thiên Tường một cái, sao anh lại hư như vậy, chỉ nói dăm ba câu đã làm cô động lòng rồi.

Anh nói khiến cô lại muốn đến ngủ cùng anh.

Ừm ừm, chính là “ngủ cùng”.

Nhưng thật ra là cô sẵn lòng bị anh ngủ, vậy lúc nào anh mới thực sự ngủ với cô?

“Nhược Hân, em không qua, vậy thì anh qua nhé?”

Tô Nhược Hân nhìn câu này xong thì ngước mắt nhìn về phía cửa, cô đã khóa trái bên trong rồi, cô không mở cửa cho anh thì anh khỏi phải nghĩ đến chuyện bước vào.

“Nếu như em không lên tiếng thì anh sẽ coi như em thầm chấp nhận. Ừm, anh qua đó đây.”

“Không được.” Cuối cùng Tô Nhược Hân vội vàng gõ hai chữ.

Nếu không, cô sẽ có cảm giác Hạ Thiên Tường thực sự đang ở trước mặt mình.

Cô mới không muốn anh đến đây.

Rõ ràng là cô vừa mới rời khỏi anh cách đây không lâu.

Còn là rời đi không chùn bước.

Làm sao mà chưa tới một giờ, anh bảo cô qua thì cô qua?

Nếu cô nói đồng ý thì chẳng phải quá mất mặt rồi sao?

Kết quả là cô vội vàng gửi đi hai chữ, vậy mà Hạ Thiên Tường lại không trả lời.

Nhíu mày nhìn điện thoại, Tô Nhược Hân ước gì lúc này mình đang ở cạnh Hạ Thiên Tường, sau đó cô có thể véo anh một cái thật mạnh.

Xấu quá rồi.

Làm lòng cô rối bời.

Nghĩ đến cái xấu của anh, ánh mắt cô không tự chủ nhìn xuống mắt cá chân, lúc này mắt cá chân không còn bất kỳ cảm giác khó chịu nào nữa.

Hiện giờ, năng lực tự chữa trị của cơ thể cô vô cùng mạnh, cô có thể chữa lành những vết thương nhỏ trong thời gian rất ngắn.

Thế nhưng trên mắt cá chân cô dường như vẫn còn hơi ấm mơ hồ của bàn tay người đàn ông ấy.

Khi xoa bóp bôi thuốc cho cô, anh hoàn toàn không phải là anh Hạ lạnh lùng kiêu ngạo, cũng không phải là tổng giám đốc ngang ngược độc tài.

Tất cả đều là dịu dàng và nâng niu.

Ngoài ra, anh đã không sợ chết mà cứu cô, bảo vệ cô hết lần này đến lần khác.

Nhớ lại tất cả những chuyện anh làm cho cô, chuyện nào cũng đủ để khiến cô cảm động.

Đủ để triệt tiêu câu nói “chờ em trưởng thành” của anh.

Kết quả là vừa nghĩ như vậy, dường như anh chưa từng khiến cô tổn thương.

“Hạ Thiên Tường, anh thật đáng ghét.” Nghĩ đến đây, Tô Nhược Hân đã sắp điên luôn rồi, hoàn toàn không biết nên đánh giá cái người Hạ Thiên Tường này như thế nào.

“Khốn nạn, đồ đểu, anh xấu lắm.” Trong lòng cô vẫn oán giận anh nhưng đồng thời, cô thật sự không cách nào xóa bỏ sự cưng chiều của anh dành cho cô, sự dịu dàng và bao dung của anh dành cho cô.

Một bóng đen chợt xuất hiện ở bức tường đối diện, Tô Nhược Hân nhìn thấy thì sững sờ, sau đó quay đầu nhìn sang: “Hạ… Thiên… Tường…”

Nghiến răng nghiến lợi nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa sổ, nhất định là cô hoa mắt rồi.
 
Chương 1255


Chương 1255

Không thể là Hạ Thiên Tường được, anh vừa mới nói là muốn qua đây, cô còn chưa mở cửa cho anh, anh vốn không thể vào được.

Thế nhưng giây tiếp theo, khi nhìn thấy cửa sổ mở sau lưng Hạ Thiên Tường, Tô Nhược Hân sửng sốt: “Anh… Ai cho anh vào đây?”

“Em ngầm đồng ý.” Hạ Thiên Tường tự nhiên bước vào, nháy mắt đã đến trước mặt Tô Nhược Hân, sau đó nắm tay cô, không nói lời nào mà nằm bên cạnh cô.

“Âm” một tiếng, Tô Nhược Hân cảm thấy mình sắp điên rồi, cô vừa tức giận tách khỏi Hạ Thiên Tường không lâu, không ngờ bây giờ anh lại lên thẳng giường cô, nếu cô không có biểu hiện gì thì tốc độ làm hòa của cô và anh cũng quá nhanh rồi.

Cô quay đầu nhìn về phía Hạ Thiên Hương một cách chột dạ.

Hạ Thiên Hương còn đang ngủ say, không hề biết anh trai lại lên vào phòng mình bắt nạt chị dâu: “Anh… Anh tránh ra, Thiên Hương còn ở đây mà.”

“Không”

“Thiên Hương còn ở đây mà.” Tô Nhược Hân nghiến răng nghiến lợi. Cô chưa từng thấy người nào mặt dày như vậy, đã từ chối anh hai lần rồi vậy mà anh vẫn nằm lì trên giường cô.

“Anh trai và chị dâu của con bé ngủ cùng nhau là chuyện thường tình mà” Trong bóng tối, Hạ Thiên Tường mặt không đỏ tim không đập nắm chặt tay Tô Nhược Hân, dự định tối nay nhất định sẽ không buông tay.

Tô Nhược Hân rời khỏi phòng, anh đứng trong giá lạnh rất lâu mới phục hồi tinh thần lại. Cô nói đi là đi, anh đã đồng ý chưa?

Vì vậy, anh không đồng ý nên mới trực tiếp qua đây.

Nói chung, cô tuyệt đối không thể nói đi là đi.

Chỉ là một cánh cửa bị khóa trái mà thôi, anh không cần đi qua cửa mà vẫn có thể đến bên cạnh cô.

Lời này của Hạ Thiên Tường khiến Tô Nhược Hân lập tức bối rối, đôi chân dài dời đến mép giường, chuẩn bị xuống giường.

Tất nhiên là cô không thể xuống giường.

Hạ Thiên Tường nắm tay cô, hoặc là anh buông tay để cô xuống giường, hoặc là anh xuống giường cùng cô.

Thế nhưng lúc này xem ra, Hạ Thiên Tường đang nằm bất động như núi trên giường cô, không có ý định buông tay, cũng không có ý định xuống giường cùng cô.

Hai chân treo ở trước giường, Tô Nhược Hân vô cùng gấp gáp mất tự nhiên.

Giờ khắc này, cô xuống cũng không được mà không xuống cũng không được.

Cô muốn xuống giường nhưng không được, còn nếu không xuống mà nằm cạnh Hạ Thiên Tường thế này thì cô sẽ thấy hoảng hốt.

Dù sao thì Hạ Thiên Hương đang nằm trên giường bệnh ở bên cạnh.

Nằm cùng anh như thế này, cô có cảm giác mình sẽ bị Hạ Thiên Hương nhìn thấy bất cứ lúc nào.

Suy cho cùng, cô chỉ thừa nhận Hạ Thiên Tường là bạn trai của cô.

Hạ Thiên Hương gọi cô là chị dâu chẳng qua là vì cô ấy dẻo miệng mà thôi.

Hai người họ thậm chí còn chưa đính hôn chứ đừng nói là kết hôn.

Vì vậy, một nam một nữ không đính hôn cũng không kết hôn nằm ngủ cạnh nhau dường như cứ kỳ… kỳ lạ thế nào ấy…

Cô đang tìm mọi cách để xuống giường nhưng người đàn ông nằm trên giường lại nắm chặt tay cô không buông.
 
Chương 1256


Chương 1256

Trong lúc giằng co, khóe mắt cô liếc thấy Hạ Thiên Hương trở mình.

Sau đó, một khuôn mặt nhỏ nhắn không nghiêng không lệch vừa hay đối diện với chiếc giường nằm trông coi bệnh nhân của bọn họ.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Nhược Hân đỏ bừng, vươn tay nhéo mặt Hạ Thiên Tường: ‘Buông tay ra, không thể để Thiên Hương nhìn thấy.”

Giọng nói trầm thấp tràn đầy nghiến răng nghiến lợi và còn có hoảng sợ.

Mặt hơi đau.

Hạ Thiên Tường phục hồi tinh thần lại, nhìn dáng vẻ tức giận của cô gái thì không khỏi nở nụ cười: “Hoặc là ngủ chung trên chiếc giường này, hoặc là ngủ chung trên chiếc giường trong phòng anh.”

“Hạ Thiên Tường, anh thật không biết xấu hổ.” Tô Nhược Hân nổi cáu, cúi đầu ghé vào tai Hạ Thiên Tường gào nhẹ, hận không thể cắn đứt lỗ tai anh.

“Chọn một trong hai, em chọn đi.” Anh Hạ tiếp tục không biết xấu hổ, dù sao đêm nay hai người nhất định phải ngủ cùng một giường.

Anh tuyệt đối không cho phép cô xuống giường, nếu không thì chắc chắn cô sẽ tiếp tục suy nghĩ lung tung.

“Em không chọn, anh đi đi, Hạ Thiên Tường, chờ em trưởng thành rồi sẽ ngủ cùng anh.” Nếu anh không chịu chạm vào cô, vậy thì cũng không cần ngủ cùng nhau nữa.

Nếu không, cô sẽ có cảm giác mình bị anh ghét bỏ.

Cô cúi đầu nhìn bản thân mình, hoặc có lẽ cô không đủ đầy đặn nên anh mới không có cảm giác với cô.

Nếu lần nào cũng có kết quả như này thì cô cũng không muốn chịu đựng nữa.

Trực tiếp trả cái câu “chờ em trưởng thành” này lại cho anh.

“Thiên Hương còn ở đây, chúng ta sang bên cạnh nói chuyện.” Sắc mặt Hạ Thiên Tường hơi tối sầm lại, anh kéo nhẹ một cái ôm cô vào lòng, sau đó bế cô đứng dậy, xuống giường.

Anh sải bước ra khỏi phòng Hạ Thiên Hương.

Toàn bộ quá trình, anh không cho cô bất kỳ cơ hội phản kháng, phản bác hay bác bỏ nào.

Đến khi Tô Nhược Hân nhận ra thì cô đã được anh bế vào phòng anh rồi.

Tô Nhược Hân sửng sốt: “Thiên Hương không thể ngủ một mình, không an toàn.”

“Có Lư Yên và Tưởng Mỹ ở đó.”

“Hức, họ đều… đều đang ngủ rồi, đánh… đánh thức họ dậy thì không tiện lắm.”

“Anh sẽ sắp xếp.” Nói xong, anh ôm cô cùng nhau nằm xuống giường, cầm điện thoại bắt đầu gửi tin nhắn.

Mặt Tô Nhược Hân đã đỏ đến tận mang tai, cô kéo vạt áo ngủ của Hạ Thiên Tường: “Anh đừng gọi Lư Yên và Tưởng Mỹ, được không?” Nếu không cô thật sự phát điên mất.

Cô vừa mới bảo Lư Yên đi, Lư Yên ở chung phòng với Tưởng Mỹ, hiện giờ cho dù có gọi cho Lư Yên hay Tưởng Mỹ thì cả hai đều sẽ biết.

“Được”

Nghe được Hạ Thiên Tường đồng ý, Tô Nhược Hân mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nằm trên chiếc giường này một lần nữa, trong lòng cô lại giận dỗi.

Rõ ràng vừa mới rời đi không chút do dự, kết quả là anh vừa đuổi theo đã đưa được cô trở lại rồi, thời gian còn không đến một giờ…

Cô thật sự rất vô dụng.

Tô Nhược Hân trở mình và không muốn để ý đến người đàn ông này.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom