Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Chương 636


Chương 636

Thằng em mất rồi còn mọc lại?

Cô nghĩ là con nít thay răng sao?

Nếu cô gái này không phải ngu ngốc thì đang cố ý chơi Trần Vân Phàm.

“Con tiện nhân này, mày còn dám chơi tao.”

Trần Vân Phàm trừng mắt rất lớn, hận không thể bầm thây Thịnh Hoàn Hoàn thành vạn mảnh: “Tao nói cho mày biết, chờ Mộ Tư tới thì tao sẽ cho bên hai tên đàn ông xấu xí ngoài cưỡng gian mày ngay trước mặt Mộ Tư.”

“Phải không? Tao xem ai dám động vào cô ấy.”

Giọng Mộ Tư truyền đến từ ngoài cửa, trước sau vẫn ôn nhuận, lại mang theo sự cứng rắn không giận đã uy.

Người trong nhà đều không hẹn mà cùng nhìn về hướng Mộ Tư, chỉ thấy anh mặc một bộ đồ sạch sẽ thoải mái, không nhiễm chút phong trần, tay cầm cây gậy Thịnh Hoàn Hoàn tặng cho mình mà bước từng bước một vào phòng.

Căn phòng vốn không rộng lắm có vẻ càng nhỏ hẹp vì Mộ Tư xuất hiện, mang đến cho người ta một cảm giác áp lực khó có thể hô hấp. Cây gậy trong tay bị anh dùng như quyền trượng vương giả.

Lúc trước Thịnh Hoàn Hoàn thiết kế cây gậy này, cô liền biết đặc biệt thích hợp với Mộ Tư, hiện giờ xem ra ánh mắt cô không tồi, thật sự rất hợp với khí chất của anh.

“Rốt cuộc mày cũng tới.”

Mộ Thành Chu nhìn đứa cháu trai hồi lâu không gặp trước mắt, không thể không thừa nhận, thằng trai này của ông ta thật sự rất ưu tú, ưu tú đến mức làm người ta đố kỵ!

Tựa như anh hai lúc trước, cái gì cũng đè đầu thắng ông ta. Nhưng ưu tú đến mấy thì đã sao, cuối cùng còn không phải ông ta chiến thắng?

Hiện giờ thằng con anh hai cũng sẽ chết trong tay ông ta.

“Thả cô ấy, tôi để ông tuỳ ý xử lý.” Mộ Tư không có một câu vô nghĩa, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

“Ha ha ha ha… Tính cách mày rất hợp khẩu vị của chú.” Mộ Thành Chu cười to, sau đó ý cười vụt tắt: “Nhưng tao không bỏ qua cho ai trong mày và Thịnh Hoàn Hoàn cả.”

Vừa nói xong, cánh cửa đột nhiên “Phanh” một tiếng đã bị khóa lại từ bên ngoài.

Mộ Thành Chu bỗng đứng thẳng, chỉ súng vào Mộ Tư: “Quỳ xuống.”

Mộ Tư như không nghe thấy, ánh mắt nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn.

Trần Vân Phàm nắm chặt tóc Thịnh Hoàn Hoàn, cô đau đến sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn không rên một tiếng, bình tĩnh vững vàng.

Khi Mộ Tư nhìn về phía cô, Thịnh Hoàn Hoàn âm thầm gật đầu với anh ta.

Ánh mắt Mộ Tư chỉ đảo qua trên người Thịnh Hoàn Hoàn, cho nên không làm đám người Mộ Thành Chu chú ý.

“Tao kêu mày quỳ xuống.” Mộ Thành Chu lại nói một câu, chỉ thẳng súng vào mày Mộ Tư.

Tên khỉ ốm kia thấy Mộ Tư thờ ơ thì lập tức hùng hổ phóng tới, nâng chân lên đá mạnh vào cẳng chân sau của Mộ Tư: “Anh Mộ kêu mày quỳ xuống…”

“Phanh” một tiếng vang lên, tên khỉ ốm gần như bay lên, lưng đập vào ván cửa phía sau Mộ Tư, thân thể ngã xuống đất, đau đớn mà co người lại, khóe miệng đổ máu, không bò dậy nổi nữa.
 
Chương 637


Chương 637

Quá nhanh, bọn họ căn bản không thấy rõ Mộ Tư ra tay như thế nào.

Tên béo vốn hùng hổ như khỉ ốm lập tức ngừng lại tại chỗ, nhìn dáng vẻ thảm thương của khỉ ốm, cổ gã không khỏi rụt rụt, cũng không dám đi lên phía trước.

“Mày tìm đường chết.” Mộ Thành Chu phản ứng lại lập tức nổ súng về hướng Mộ Tư.

“Phanh” tiếng súng cắt qua đêm yên tĩnh, làm kinh động đám chim chóc trong rừng cây.

Viên đạn bắn sượt qua vai Mộ Tư, để lại một vết máu.

Mộ Tư phản ứng nhanh chóng, đầu tiên mà tránh đi chỗ hiểm, đồng thời dùng cây gậy quất thật mạnh lên cổ tay Mộ Thành Chu.

Tay Mộ Thành Chu ăn một gậy, ngón tay mất khống chế lại “Phanh” một tiếng, viên đạn bắn ngay trước mặt khỉ ốm, vỏ đạn đập vào mặt gã ta, dọa gã run lên bần bật!

Sau đó Mộ Thành Chu lại ăn một gậy, vẫn là ở chổ đó, lần này tay ông ta không thể khống chế mà buông lỏng, súng rơi xuống đất.

Tốc độ của Mộ Tư quá nhanh, nhanh đến mức Mộ Thành Chu không thấy rõ động tác, tuy rằng biết anh ta đã ra tay, nhưng căn bản không kịp phản ứng.

Mắt thấy cây gậy sắp đập xuống mặt mình, ông ta chỉ có thể trơ mắt nhìn…

“Dừng tay.” Ngay vào thời khắc nghìn cân treo sợi tóc, Trần Vân Phàm rống giận.

Nhưng cây gậy kia vẫn đập mạnh vào đầu Mộ Thành Chu.

Mộ Thành Chu loạng choạng, mất trọng tâm ngã ngửa ra sau, Mộ Tư lại nâng gậy lên, lần này là tấn công vào bụng ông ta.

“Tao kêu mày dừng tay.”

Trần Vân Phàm lại cả giận quát, nhưng vẫn thấy Mộ Thành Chu bị đánh trúng bụng rồi ngã ra mặt đất, gã vừa sốt ruột vừa tức giận bóp chặt cổ Thịnh Hoàn Hoàn mà lớn tiếng rít gào: “Mộ Tư, con mẹ nó đừng quên Thịnh Hoàn Hoàn còn nằm trong tay tao, mày động một cái nữa xem, tao lập tức bóp chết nó.”

Lúc này, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn luôn bị Trần Vân Phàm khống chế đã từ từ nhếch đôi môi xinh đẹp môi đỏ nhếch lên: “Phải không? Mày cứ thử xem.”

Lúc nói chuyện, Thịnh Hoàn Hoàn dùng sức thụi khuỷu tay ra sau.

Trần Vân Phàm không đề phòng bị thụi trúng bụng, đau đớn kêu rên, bàn tay nắm chặt cổ tay Thịnh Hoàn Hoàn nới lỏng.

Đúng lúc này, Thịnh Hoàn Hoàn bắt ngược lấy tay Trần Vân Phàm rồi bẽ qua, quăng một cú thật mạnh qua vai, đầu gối đâm vào lưng gã, bẽ tay gã ra sau lưng.

Trần Vân Phàm đau kêu thảm thiết: “A… Thịnh Hoàn Hoàn, tiện nhân này, tao muốn giết mày, thằng béo mày còn ngơ ra đó làm gì, mau gọi người…”

Lúc này tên béo mới nhớ tới bọn họ còn có giúp đỡ, không trách gã phản ứng chậm, thật là mọi chuyện xảy ra quá nhanh. Gã vừa muốn hô to thì một vũ khí sắc bén đã để lên cổ họng.

Tên béo xác định chỉ cần mình kêu lên một tiếng thì thứ vũ khí bén như kiếm kia sẽ đâm thủng cổ họng gã.

“Thằng vô dụng.” Mộ Thành Chu rống giận khàn cả giọng, chưa từ bỏ ý định mà chạy như bay về hướng khẩu súng cách đó không xa, gã tay nắm lấy súng, vẻ mặt vui mừng làm ngũ quan trở nên vặn vẹo.

Đúng lúc này, bên tai đột nhiên truyền đến một tiếng “Ong”, tiếp theo ông ta thấy thứ vũ khí thon dài kia đã đâm thủng mu bàn tay mình.

“A…” Tiếng kêu thảm thiết trào ra từ cổ họng Mộ Thành Chu.

Chỉ thấy tay Mộ Thành Chu bị vũ khí kia đóng đính trên mặt đất, máu lập tức nhuộm đỏ sàn nhà.
 
Chương 638


Chương 638

Vũ khí kia là một thanh kiếm mỏng được giấu trong gậy, đây là tác phẩm đắc ý nhất của Thịnh Hoàn Hoàn.

Sau khi khống chế được Mộ Thành Chu, mắt của Mộ Tư sắc bén như thanh kiếm, lập tức vọt về hướng tên béo.

Chân tên béo mềm nhũn, quỳ gối xuống đất, nâng đôi tay lên: “Không liên quan đến tôi, không liên quan đến tôi, là Trần Vân Phàm kêu tôi tới, tôi chưa làm cái gì cả.”

Mộ Tư nhấc chân lên đá văng tên béo ngã xuống đất.

Tên béo quỳ rạp trên đất thống khổ rên rỉ, đầy mặt sợ hãi không dám nhúc nhích, lúc này Mộ Tư lại đá gã một cái, lần này thật sự không nhúc nhích nổi nữa.

Tiếp theo Mộ Tư lại đi đến trước mặt Trần Vân Phàm, bắt lấy tóc ông ta mà nhấc lên, nhìn thấy nửa bên mặt sưng đỏ của Thịnh Hoàn Hoàn, trên gương mặt anh tuấn ôn hoà rốt cuộc cũng hiện ra chút tức giận: “Ông dám chạm vào cô ấy, ai cho ông lá gan?”

Nói xong, nắm tay anh đấm thẳng vào mặt Trần Vân Phàm, một quyền lại một quyền, rất nhanh mặt Trần Vân Phàm đã đầy máu.

“Mộ Tư dừng tay.”

Thấy Mộ Tư không có ý dừng tay, Thịnh Hoàn Hoàn vội kéo người lại, cô sợ Mộ Tư đánh chết người: “Đừng đánh, lại tiếp thì ông ta sẽ chết.”

Tuy rằng Trần Vân Phàm thực đáng giận, cũng thực đáng chết, nhưng tuyệt đối không thể chết trên tay bọn họ, như vậy chỉ làm ô uế tay họ.

Toàn thân Mộ Tư căng thẳng, cơ bắp căng cứng như tảng đá, mạch máu cũng cộm lên, Thịnh Hoàn Hoàn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của anh: “Mộ Tư, bình tĩnh một chút, loại người này không đáng để chúng ta phạm phải sát nghiệt.”

Qua thật lâu, Thịnh Hoàn Hoàn mới cảm thấy thân thể Mộ Tư dần dần thả lỏng lại.

Mộ Tư buông Trần Vân Phàm ra, Trần Vân Phàm nhũn người mà ngã xuống đất, trên mặt đều là máu, nằm đó không nhúc nhích.

Nếu không phải Trần Vân Phàm còn thở thì dáng vẻ của ông ta không khác gì một cái xác.

“Em không sao chứ?” Ánh mắt Mộ Tư đánh giá đảo qua người Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng tập trung vào nửa bên mặt sưng đỏ của cô.

Cái tát của Trần Vân Phàm rất tàn nhẫn, da Thịnh Hoàn Hoàn non mịn, lúc này mặt đã sưng lên, vừa đỏ vừa sưng trông rất chói mắt.

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Tôi không có việc gì.”

Kỳ thật cô rất đau, mặt và da đầu đều đau muốn chết, nhưng ở trước mặt Mộ Tư, cô không muốn lộ ra vẻ mềm yếu, cô và anh sớm đã không còn lại quan hệ có thể tùy ý làm nũng.

Nhưng ngay vào giây sau, Mộ Tư đột nhiên nâng mặt cô lên rồi hôn xuống.

Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại, rất nhanh cũng phản ứng lại, cô gạt tay anh ra rồi quay mặt đi: “Mộ Tư, xin anh đừng như vậy.”

Mộ Tư ngẩn người, đặt trán lên tóc cô, ngửi mùi hương trên người cô, hơi thở cũng dần dần khôi phục bình tĩnh.

Chỉ là sự mềm mại ngọt lành vừa rồi làm anh quyến luyến khó quên.

Một lát sau, Mộ Tư buông cô ra: “Xin lỗi, vừa rồi là anh mất kiểm soát.”
 
Chương 639


Chương 639

Thịnh Hoàn Hoàn không nói gì cả, chỉ lui về phía sau hai bước, duy trì khoảng cách với anh.

Mộ Tư nhìn hành động của cô thì ngực quặn đau từng cơn, cô cố tình xa cách còn làm anh khó chịu hơn cô mắng anh, đánh anh.

Mộ Tư ép mình dời mắt khỏi gương mặt cô, nhặt cây súng trên mặt đất lên rồi bước từng bước một đi đến trước mặt Mộ Thành Chu, tấm lưng thẳng tắp đột nhiên cong lại rồi ngồi xổm trước mặt ông ta: “Biết vì sao mình thua không?”

Mộ Thành Chu âm trầm cười lạnh: “Tao còn chưa thua.”

“Ông còn chờ người bên ngoài đến cứu mình?” Mộ Tư cười cười: “Chẳng lẽ ông không cảm thấy kỳ quái, vừa rồi các người kêu lớn tiếng như vậy mà vì sao đến bây giờ người bên ngoài vẫn không tới cứu, chẳng lẽ chúng không nghe thấy?”

“Chẳng lẽ mày dẫn người đến?” Mộ Thành Chu khó tin, sau đó lập tức phủ định khả năng này: “Không có khả năng, cả ngọn núi đều bị tụi tao giám thị, nếu mày dẫn người đến thì người bên ngoài không có khả năng không biết.”

Ngọn núi này không lớn, theo dõi cũng tiện. Sở dĩ Mộ Thành Chu tự tin như thế là vì tất cả đã được sắp xếp rất thỏa đáng, hơn nữa người bên ngoài không có khả năng phản bội ông ta.

“Tôi thật sự dẫn người đến.”

Mộ Tư lấy một cái khăn sạch sẽ ra, phất phất bụi bặm trên tay áo, mãi đến khi không nhiễm một hạt bụi mới nói với Mộ Thành Chu: “Tôi không chỉ dẫn người đến, còn đem cả con trai ông theo.”

“Không có khả năng.” Mộ Thành Chu trả lời không chút do dự, nhưng sắc mặt lại thay đổi: “Mày không có khả năng tìm thấy nó nhanh như vậy.”

Mộ Tư cười: “Tôi thật sự không có khả năng tìm được anh ta nhanh như thế, cho nên phải cảm ơn ông dẫn đường dùm, nếu không tôi cũng không nghĩ ra ông sẽ giấu ở đâu.”

“Mày… Mày đã sớm phát hiện tao…” Rốt cuộc mặt của Mộ Thành Chu đã xám như tro tàn: “Cho nên vợ tao chọn con trai mà từ bỏ tao.”

Mộ Tư gật đầu: “Có thể nói như thế.”

Lúc này cánh cửa mở ra, Hứa Trữ Viễn tiến vào, nhìn quanh một vòng rồi đi đến bên cạnh Mộ Tư, nhìn Mộ Thành Chu và nói: “Bên ngoài đều xử lý tốt, mấy người này nên giải quyết thế nào?”

Mộ Tư dùng chiếc khăn trắng trên tay chùi chùi khẩu súng, sau đó đặt súng trước mặt Mộ Thành Chu, không cảm xúc mà nhìn ông ta và nói: “Đi cho có thể diện đi! Dùng mang của ông đền tội cho những người chết đi, từ đây ân oán của chúng ta mới coi như hoàn toàn kết thúc.”

Nói cách khác, chỉ khi nào Mộ Thành Chu chết đi thì vợ con ông ta mới bình an được.

Mộ Thành Chu không cam lòng nhìn Mộ Tư: “Mày muốn tao chết, rồi lại không dám tự ra tay, tao nói cho mày biết, tao sẽ không làm theo ý mày, chỉ cần tao tồn tại ngày nào thì mày không được an bình ngày đó.”

“Ông quá đánh giá cao chính mình, cũng xem nhẹ tôi.”

Mộ Tư đứng thẳng lên, vung tay lên dùng sức rút thanh kiếm cắm trên bàn tay Mộ Thành Chu ra.

Máu bắn lên mặt Mộ Thành, đau đớn làm ông ta suýt hôn mê, cổ họng phát ra tiếng rống đau đớn.

Mộ Tư đứng trên cao nhìn xuống ông ta, ánh mắt lạnh nhạt như một người không có tình cảm, giọng nói vẫn ôn hoà như ngọc: “Dù gì cũng là chú cháu, tao vốn muốn cho ông ra đi thể diện một chút, nếu ông không cảm kích thì đừng trách tôi tàn nhẫn.”

Nói xong, Mộ Tư nhìn qua Hứa Trữ Viễn: “Cậu đi giúp ông ta một tay.”

Hứa Trữ Viễn gật đầu, lấy găng tay trắng từ trong túi ra rồi đeo vào.

Mộ Thành Chu sợ hãi lui về phía sau: “Mày muốn làm gì?”
 
Chương 640


Chương 640

Hứa Trữ Viễn cười lạnh, ngũ quan tà ác mà quái gỡ: “Mộ Thành Chu cướp súng vượt ngục bắt cóc giết người, sợ tội tự sát ở đập chứa nước XX.”

Dưới ánh mắt khiếp sợ của Mộ Thành Chu, anh ta nhặt cây súng trên đất lên, ngồi xổm trước mặt Mộ Thành Chu mà buộc ông ta cầm lấy súng.

“Đừng giãy giụa, vô dụng.”

Mộ Thành Chu đã đến tuổi trung niên, hơn nữa ở tù đã lâu, thân thể sớm không bằng trước kia, căn bản là không phải đối thủ của Hứa Trữ Viễn. Hứa Trữ Viễn vừa dùng sức đã đặt súng lên thái dương của Mộ Thành Chu.

Mặt Mộ Thành Chu như tro tàn, mồ hôi chảy như mưa, cả người run rẩy: “Mộ Tư, tao muốn gặp vợ con lần cuối.”

Mộ Tư không phản ứng, đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn rồi dùng tay che mắt cô lại.

Khóe miệng Hứa Trữ Viễn nhếch lên ý cười rất tà ác, sau đó bóp mạnh cò súng.

“Phanh!” Tiếng súng vang lên, Mộ Thành Chu chậm rãi ngã xuống.

Thịnh Hoàn Hoàn kéo tay Mộ Tư xuống, thấy Mộ Thành Chu ngã vào vũng máu, không giãy giụa bao lâu đã tắt thở, ông ta mở to hai mắt, dáng vẻ thật dữ tợn đáng sợ.

Từ đầu tới đuôi, cô không nói chen vào một câu.

Mà trên mặt người đàn ông bên cạnh cô không có một tia cảm xúc khác thường.

Thịnh Hoàn Hoàn luôn biết Mộ Tư là người tàn nhẫn, nếu Lăng Tiêu là người xấu thì Mộ Tư cũng không phải người tốt gì.

Chỉ là lúc trước cô yêu anh quá nhiều, không cảm thấy anh đáng sợ, hiện giờ cô mới thật sự cảm nhận được Mộ Tư tàn nhẫn, sự đáng sợ của anh không thua Lăng Tiêu chút nào.

“Bị dọa?” Thấy mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, Mộ Tư nhăn mày lại.

Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy.”

Đi theo bên cạnh Mộ Tư nhiều năm như thế, đây không phải lần đầu tiên cô thấy chuyện như vậy, lúc trước Mộ Thành Chu phái người ám sát anh, khi đó đã chết bao nhiêu người! Cô còn tự tay mọi đạn giúp Mộ Tư!

Chỉ là lúc này không giống nữa, khi đó cô không cảm thấy Mộ Tư đáng sợ, nhưng hiện tại cô lại hơi sợ người đàn ông trước mặt, tuy biết Mộ Thành Chu chết chưa hết tội, nhưng Mộ Tư không chớp mắt lấy một cái…

“Mấy người này xử lý thế nào?”

Mãi đến khi Mộ Thành Chu hoàn toàn tắt thở, Hứa Trữ Viễn mới đứng lên, chỉ vào mấy người đàn ông không dám thở mạnh trên mặt đất kia.

Trần Vân Phàm, tên béo và khỉ ốm thấy Mộ Thành Chu bị giết trước mặt bọn họ thì bị dọa nát gan, không dám hó hé một tiếng.

Mộ Tư nhìn về phía Trần Vân Phàm, gã lập tức bò dật, run run quỳ đó, lau máu trên mặt đi rồi cầu xin Mộ Tư tha cho: “Đừng giết tôi, Mộ Thành Chu sợ tội tự sát, chết chưa hết tội.”

Khỉ ốm là người khôn khéo, lúc này cũng lập tức bò lên: “Mộ Thành Chu bắt cóc Thịnh tiểu thư, hành vi phạm tội bại lộ nên sợ tội tự sát.”

Tên béo ngẩn người, cũng vội quỳ phụ họa.

Tầm mắt Mộ Tư xẹt qua gương mặt tên béo và khỉ ốm, cuối cùng tập trung vào Trần Vân Phàm: “Mặt Thịnh Hoàn Hoàn là bị ai đánh?”

 
 
Chương 610


Chương 610

“Nhất định là ba đã ép Thịnh Hoàn Hoàn đến đường cùng.” Trần Hạo Thiên nhìn về phía Trần Anh Kỳ, hối hận mà nói: “Con trai, con phải nhớ kỹ, ép thỏ nóng nảy cũng sẽ cắn người.”

Nói xong, trên mặt ông ta chảy xuống hai hàng nước mắt hối hận: “Hôm nay ba không nên đến công ty…”

Nếu không phải ông ta ép Thịnh Hoàn Hoàn vào đường cùng thì cô sẽ không hao hết tâm tư mà phản kích như thế. Đáng lẽ ra chỉ mấy năm là ông ta có thể ra tù, hiện giờ sợ là đến già vẫn phải sống trong ngục giam rồi.

Hai mắt Trần Anh Kỳ đỏ rực: “Ba, ba đừng nản chí, con đi tìm Chu Tín, ông ấy nhất định sẽ nghĩ cách cứu ba ra.”

Trần Hạo Thiên lắc đầu, như lập tức già đi mười mấy tuổi, hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ tiểu nhân đắc chí hồi sáng: “Vô dụng, viện trưởng viện kiểm sát là người bảo thủ dầu muối không ăn, tay của Chu Tín căn bản không duỗi vào được.”

“Vậy con đi cầu xin Thịnh Hoàn Hoàn.”

“Càng vô dụng, hiện tại ba đã dính líu đến chuyện của Trịnh Hữu Tài, xin Thịnh Hoàn Hoàn còn có tác dụng gì?” Trần Hạo Thiên cắn răng: “Huống chi, cô ta căn bản sẽ không giúp con, chỉ khi nào hất ngã ba thì cô ta mới có thể lập uy ở công ty, con đường làm giám đốc mới tiếp tục được.”

“Hiện tại hy vọng duy nhất của ba là chú con có thể chạy thoát, không có chứng cứ xác thực thì viện kiểm sát không thể làm gì ba, nhiều lắm là phạm tội thương nghiệp, không ở tù bao nhiêu năm.”

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ, cảnh sát đã đến.

Cuối cùng Trần Hạo Thiên dặn dò Trần Anh Kỳ: “Nếu chú con liên hệ thì tìm một người tin được, đưa cho chú con một số tiền, tuyệt đối không thể để chú khai chuyện này ra, nhớ không?”

Trần Anh Kỳ rơi lệ: “Ba, con nhớ kỹ.”

Trần Hạo Thiên lại bị cảnh sát mang đi, ông ta biết lần này chạy trời không khỏi nắng, nhưng cũng không biết chờ đợi ông ta sẽ là tội danh rất nặng. Bởi vì lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã phá hỏng đường đi của Trần Vấn Thiên.

Trần Vấn Thiên không ngờ gã vừa bước ra cửa phòng thì đầu gối đã trúng một viên đạn giả, không hề phòng bị mà quỳ xuống đất.

Trần Vấn Thiên đau đớn che đầu gối lại, hung ác nhìn khắp xung quanh: “Là ai, mau cút ra đây cho ông mày.”

Đáp lại gã là một mảnh tĩnh mịch.

Trần Vấn Thiên lại kêu to vài tiếng, vẫn không ai đáp lại, bốn phía không có lấy một bóng người.

Cơn đau trên đầu gối hơi dịu lại, Trần Vấn Thiên đứng lên, lập tức ôm đầu chạy nhanh ra bên ngoài.

Lúc này “Phốc phốc” hai tiếng, hai viên đạn liên tiếp bắn vào hai chân Trần Vấn Thiên, chân gã mềm nhũn, ngã sấp xuống như chó ăn phân, trông rất chật vật.

Trần Vấn Thiên lửa giận tận trời mà rít gào: “Rốt cuộc là ai, có ngon thì ra đây, tao muốn giết mày.”

Lúc này một bóng hình xinh đẹp nhảy xuống từ ban công lầu hai đối diện.

“Là cô bà nội mày đây.” Một tiếng nói dễ nghe vang lên, chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn tay cầm ná, vững vàng nhảy xuống trước mặt gã.

Trần Vấn Thiên từng gặp Thịnh Hoàn Hoàn, vẻ đẹp của cô làm người ta khó quên, cho nên liếc một cái đã nhận ra cô: “Thịnh Hoàn Hoàn, sao lại là mày?”

Gã thật sự không ngờ người đến lại là Thịnh Hoàn Hoàn. Hơn nữa nhìn dáng vẻ này thì chỉ có một mình cô lại đây.
 
Chương 611


Chương 611

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn xuống Trần Vấn Thiên đang chật vật: “Trừ bà nội mày ra thì còn ai vào đây?”

Trần Vấn Thiên cố nén đau đớn trên đùi mà đứng lên: “Mấy viên đạn vừa rồi là mày bắn?”

Thịnh Hoàn Hoàn quơ quơ cái ná trong tay: “Điều hiển nhiên, không phải sao?”

Đường đường là tiểu thư đứng đầu Hải Thành mà lại chơi ná giỏi như vậy, nói ra ai mà tin?

Trần Vấn Thiên ngẫm nghĩ, sau đó nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Người mày nên tìm là anh tao, không liên quan đến tao.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười một cái, trên gương mặt xinh đẹp nhiễm thêm vài phần lạnh lẽo: “Tao biết, nhưng anh của mày có nhiều chiêu quá, chỉ có thể nhờ mày giúp một chút.”

“Giúp gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn thưởng thức cái ná trong tay: “Đi viện kiểm sát, khai hết những chuyện mày biết ra.”

Trần Vấn Thiên cười: “Mày cảm thấy có khả năng sao?”

Nói xong, Trần Vấn Thiên lập tức nhào về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, gã không tin một người đàn ông như mình lại không đánh lại một cô gái được yêu chiều.

Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại, cười lạnh nói: “Không biết tự lượng sức mình.”

Mấy viên đạn cùng b ắn ra, “Phốc phốc phốc” bắn vào người Trần Vấn Thiên, tiếp theo một cái bóng hiện lên trước mắt, mặt gã bị đạp mạnh một cú, cả người té lăn trên đất.

Thịnh Hoàn Hoàn lưu loát mà thu chân lại, mặt không cảm xúc nhìn Trần Vấn Thiên: “Trần Vấn Thiên, tôi không cho ông đi thì hôm nay ông không đi đâu được!”

Nếu là trước kia, Trần Vấn Thiên sớm đã cười bò, nhưng hiện tại gã đang ngã lăn trên đất đau không thể nhúc nhích, căn bản không bò dậy nổi.

Sao nói là thiên kim hào môn mà? Thiên kim hào môn nhà ai vừa biết Tae Kwon Do, lại biết chơi ná? Tiểu thư đứng đầu Hải Thành này được nuôi thả lớn lên ở nông thôn sao?

Không bao lâu sau, người của cục cảnh sát liền tới, trực tiếp dẫn Trần Vấn Thiên đến viện kiểm sát, tách ra thẩm vấn với Trịnh Hữu Tài.

Bốn giờ rưỡi chiều, Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện ở Thịnh Thế, lần này ánh mắt mọi người nhìn cô hoàn toàn khác biệt.

Khi tiến vào văn phòng, trên bàn làm việc chỉ có mấy văn kiện quan trọng chờ cô ký tên, những văn kiện râu ria kia đã bị người thức thời của các bộ phận nhờ thư ký lấy đi.

Thịnh Hoàn Hoàn như trút được cục tức trong lòng.

Cô ấn mạnh lên nút gọi nội bộ, cứng rắn mà uy nghiêm nói: “Thông báo với các trưởng phòng, mười phút sau đến phòng họp.”

Mười phút sau, phòng họp đã ngồi đầy.

Thịnh Hoàn Hoàn là người cuối cùng tiến vào, nhìn quét phòng họp một cái rồi ngồi xuống: “Tiếp tục hội nghị buổi sáng hôm nay.”

Dương Lập và Cao Tễ liếc nhìn nhau một cái, trầm mặc từ đầu đến cuối.

Hội nghị này cũng rất thuận lợi, tiến hành được nửa giờ thì Thịnh Hoàn Hoàn tuyên bố kết thúc, dẫn đầu rời khỏi phòng họp.

Sau khi hội nghị kết thúc, Thịnh Hoàn Hoàn gọi Tống Chí Thượng vào văn phòng: “Ông thấy chuyện hôm nay thế nào, có phải mấy lão già đó bị hù sợ rồi không?”

Tống Chí Thượng gật đầu: “Đúng vậy, nhưng chờ họ tỉnh táo lại thì vẫn quấy rối cô tiếp, tôi sợ vì đuổi cô đi mà họ không tiếc tổn hại đến ích lợi công ty.”

Thịnh Hoàn Hoàn trầm ngâm: “Bắt giặc bắt vua trước, tôi hiểu ý ông.”
 
Chương 612


Chương 612

Tống Chí Thượng dừng một chút rồi nói: “Những cao tầng đó ai cũng tâm cao khí ngạo, muốn bọn họ thật sự tán thành cô thì phải xem năng lực của cô.”

“Tôi hiểu, trong thời gian này còn phải quấy rầy ông thêm.”

“Hoàn Hoàn, cô rất thông minh, nói thực trước đó tôi cũng không xem trọng cô, nếu không phải đêm đó Minh Triết tới tìm tôi, nói những lời đó với tôi thì có lẽ tôi cũng sẽ chọn Chu Tín.”

Tống Chí Thượng tràn ngập hi vọng mà nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Nhưng hiện tại, cô làm tôi rất bất ngờ, làm tôi lau mắt mà nhìn, tôi thực chờ mong biểu hiện kế tiếp của cô.”

Kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn không bảo Tống Minh Triết nói gì, chỉ dùng tình dùng lý để thuyết phục, Tống Chí Thượng đã nhìn cô lớn lên, nếu cô đã quyết tâm mà ông không cho cơ hội đã từ bỏ thì không công bằng, còn bất kính với Thịnh Xán.

Ban đầu Tống Chí Thượng cũng không ôm hy vọng gì với Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng hiện tại ông đã lau mắt mà nhìn.

Tống Chí Thượng đi rồi, Thịnh Hoàn Hoàn nhận được một chiếc điện thoại. Là dì Hà gọi tới, kết quả kiểm tra đã có.

Tích Nhi là con gái của Lăng Hoa Thanh.

Nghe thấy kết quả này, Thịnh Hoàn Hoàn rất muốn khóc rống một trận, Tích Nhi thật sự là con gái của Lăng Hoa Thanh, chứng minh cô đã làm đúng chuyện này.

Lăng Tiêu biết kết quả này thì sẽ tha thứ cô tự ý chủ trương!

Nhớ tới cảnh ngày đó bị Lăng Tiêu đuổi ra ngoài, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn thật hụt hẫng, giống như nghẹn một hơi ở giữa họng.

Trong điện thoại, dì Hà kích động khóc: “Thiếu phu nhân, thật sự cảm ơn cô, lão thái thái đã vui sướng đến hỏng rồi, hiện tại đang chạy đến phủ, thiếu gia cũng đang trên đường trở về. Thật sự cảm ơn thiếu phu nhân, là cô mang đến cuộc đời mới cho Tích Nhi, giúp từ đây nó không cần sống trong một góc âm u.”

Nói xong, dì Hà kéo Tích Nhi đến bên cạnh: “Tích Nhi, mau cảm ơn chị dâu con đi, là cô ấy cứu vớt con khỏi địa ngục đấy.”

Tiếp theo, Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy giọng nói tràn ngập chờ mong lại cẩn thận của Tích Nhi: “Chị dâu, dì nói hiện tại em có anh, có ba và mẹ, là thật sao?”

Nghe giọng nói cẩn thận của Tích Nhi, Thịnh Hoàn Hoàn bỗng cảm thấy hơi tức nghẹn trong lòng cũng tan biến: “Ừ, Tích Nhi không còn một mình nữa.”

Tích Nhi sắp vui vẻ đến hỏng rồi: “Thì ra dì không gạt em.”

“Tích Nhi vui không?”

“Dạ vui!”

Có lẽ do quá vui mừng, giọng Tích Nhi lớn hơn vài phần, không còn cẩn thận như trước: “Chị dâu, khi nào chị trở về, Tích Nhi hát cho chị nghe.”

Tích Nhi luôn bị nhốt trong tầng hầm không thấy ánh mặt trời, cô biết rất ít thứ, nhưng ca hát là điều cô thích nhất.

Khi nào trở về?

Vấn đề này làm khó Thịnh Hoàn Hoàn. Nếu có thể, cô hy vọng không cần trở về nữa.

“Chị dâu.” Kích động qua đi, Tích Nhi lại trở nên rất cẩn thận: “Anh và ba mẹ có thích em không?”

 
 
Chương 613


Chương 613

Cái này…

Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới Tích Nhi nhát gan và đơn thuần, dáng vẻ mọc đầy đốm đỏ trên mặt, nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.

Nếu Tích Nhi sinh ra ở Thịnh gia, cô sẽ không chút do dự trả lời ba mẹ cô sẽ rất thích Tích Nhi.

Đáng tiếc cô ấy ở Lăng gia, cô thật sự không trả lời được câu hỏi này của Tích Nhi, tuy không biết thái độ của Lăng Hoa Thanh và An Lan như thế nào, nhưng Lăng lão thái thái và Lăng Tiêu sẽ rất tốt với Tích Nhi.

Vì thế Thịnh Hoàn Hoàn cười nói: “Tích Nhi yên tâm đi, bà nội và anh trai nhất định sẽ thích Tích Nhi.”

Dì Hà lấy điện thoại đi: “Thiếu phu nhân, chờ thiếu gia trở về, tôi sẽ xin cậu ấy đón cô trở về…”



Cô gái kia thật là con gái của An Lan và ba.

Lúc này Lăng Tiêu ngồi trên xe, nghĩ đến cô gái ngày đó trốn sau lưng dì Hà run bần bật, lúc ấy hắn không nghiêm túc nhìn cô, không biết ngũ quan cô như thế nào, chỉ biết trên mặt cô có một mảnh đốm đỏ làm người ta sợ hãi.

Sau ngày đó, hắn bảo dì Hà đưa cô tới biệt viện, ra lệnh trước khi có kết quả thì hắn không muốn nhìn thấy cô nữa.

Hiện giờ kết quả đã có, cũng nằm ngoài dự đoán của mọi người.

Hơn mười phút trước, bà nội tự gọi điện thoại cho hắn, mừng đến phát khóc: “Tiêu Nhi, con có em gái, không ngờ nó thật là… Nó thật là huyết mạch của Lăng gia chúng ta.”

Nghe thấy tin này, trong lòng Lăng Tiêu rất phức tạp.

Thật khó tin, hắn đột nhiên có thêm một người em gái.

Mặt khác, trong lòng hắn cũng không hy vọng Tích Nhi là huyết mạch của Lăng Hoa Thanh, căn cứ vào chán ghét đối với An Lan, hắn theo bản năng không muốn Lăng Hoa Thanh và An Lan có nhiều dính líu vướn mắc hơn.

Lăng lão thái thái nói: “Tiêu Nhi, bà lập tức đi thăm Tích Nhi, con cũng cùng trở về, chuyện này tạm thời đừng nói cho ba mẹ con.”

Không biết suy xét đến nguyên nhân gì mà Lăng Tiêu cũng không từ chối yêu cầu này của Lăng lão thái thái: “Được, vậy con trở về.”

Lăng lão thái thái lại nói tiếp: “Lát nữa con gọi cho Hoàn Hoàn, chuyện này ít nhiều cũng nhờ con bé, bà biết con và nó đã cãi nhau vì việc này, hai ngày này bà cố im lặng không quan tâm là vì muốn chờ có kết quả. Hiện tại kết quả đã có, bà nội hy vọng con tự mình đi đón con bé trở về, con suy nghĩ cho kỹ, nếu Hoàn Hoàn không để ý con thì cần gì mạo hiểm như vậy?”

Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu đuổi đi, dì Hà lập tức nói chuyện này cho Lăng lão thái thái, cho nên bà đã sớm biết Lăng Tiêu đã hay chuyện của Tích Nhi, nhưng bà vẫn không ra mặt là vì muốn chờ có kết quả rồi lại xử lý.

Đi đón Thịnh Hoàn Hoàn?

Nếu hôm qua Lăng Hoa Thanh không tới tìm Lăng Tiêu thì có lẽ hắn thật sự sẽ đi đón cô, nhưng lúc biết Thịnh Xán và An Lan từng có qua lại, Lăng Hoa Thanh đi tù cũng có liên quan đến Thịnh Xán, hắn còn đi đón cô sao?

Đáp án nhất định là không!

Còn việc làm sao xử lý quan hệ giữa hắn và Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu còn phải ngẫm lại…

Trên đường trở về, Lăng Tiêu thần sử quỷ sai thế nào mà lại mở di động ra, xem xét trạng thái điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn.
 
Chương 614


Chương 614

Lăng Tiêu sớm đã lắp phần mềm theo dõi vào điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn, có thể tiến hành định vị chính xác, nghe lén và giám thị.

Trên phần mềm hiển nhiên Thịnh Hoàn Hoàn đang nghe điện thoại.

Lăng Tiêu từng thấy qua là không quên được, lập tức nhận ra dãy số hiện lên trên điện thoại là của dì Hà.

Ngón tay thon dài đặt trên nút nghe lén, sau một lúc lâu mới ấn xuống.

Giọng nói của dì Hà truyền đến từ di động: “Thiếu phu nhân, chờ thiếu gia trở về, tôi sẽ xin cậu ấy đón cô về, chuyện của Tích Nhi là tôi xin cô hỗ trợ, là tôi liên luỵ cô.”

Tạm dừng vài giây, giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn mới vang lên, mang theo chút thở dài: “Dì Hà, dì không cần tự trách, cũng không cần cầu xin thay tôi.”

“Vì sao? Cô yên tâm đi thiếu phu nhân, lão thái thái sẽ xin thiếu gia thay cho cô, thiếu gia nhất định sẽ chịu đón cô về.”

“Cảm ơn dì Hà, nhưng hiện tại tôi cũng không muốn về.” Giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn ôn hòa, lại rất kiên định: “Nếu dì thật sự muốn làm chút gì vì tôi, vậy tôi xin dì đừng nhắc tới tên tôi trước mặt Lăng Tiêu.”

Lăng Tiêu nghe đến đó thì ngón tay thon dài sạch sẽ đột nhiên ấn vào nút nghe lén, sắc mặt lạnh lẽo ném điện thoại qua một bên.

Rất tốt, nếu cô cũng không muốn trở về, vậy vĩnh viễn đừng mơ về nữa.

Cuộc trò chuyện còn tiếp diễn, dì Hà bị những lời này của Thịnh Hoàn Hoàn dọa sợ, vội vàng nói: “Thiếu phu nhân, tôi biết hành vi ngày đó của thiếu gia làm cô tổn thương, nhưng do thiếu gia quan tâm để ý cô nên mới tức giận như vậy.”

Dì Hà khựng lại rồi nói tiếp: “Nếu cô để ý Lam Nhan, vậy càng không cần thiết, bởi vì thiếu gia căn bản không đoái hoài đến cô ta. Hơn nữa tôi nhìn ra được hai ngày cô rời đi, thiếu gia và Thiên Vũ đều không vui, bọn họ hy vọng cô trở về.”

“Dì Hà, tôi không muốn nghe những lời này.”

Cô sợ mình mềm lòng, Thịnh Hoàn Hoàn ngồi ở vị trí của Thịnh Xán rồi nhìn chằm chằm vào tấm ảnh gia đình trên bàn, khi ba bị tai nạn xe, Lăng Tiêu đã ngồi ngay trên đó, chuyện này vẫn luôn vắt ngang trong lòng cô, không thể quên được.

Hơn nữa Lăng Tiêu còn chưa hoàn toàn thoát ly hiềm nghi trong chuyện của Bạch Tuyết, lần này bị Lăng Tiêu xua đuổi như vậy thì dù có trở lại Lăng Phủ, cô cũng không thể coi như chưa xảy ra chuyện gì.

Hiện tại trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn có hai giọng nói, cảm tính nói với cô phải đi về, lý trí nói với cô không thể.

Thịnh Hoàn Hoàn biết, điều cô cần làm nhất là bình tĩnh.

Còn quyết định của Lăng Tiêu thì cứ thuận theo tự nhiên, dù hắn lựa chọn tiếp tục hay kết thúc, hiện tại cô đều có thể chấp nhận.

Làm việc trong văn phòng đến 8 giờ, Thịnh Hoàn Hoàn cầm chìa khóa xe rời khỏi Thịnh Thế, còn có rất nhiều chuyện chờ cô đi làm.

Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn muốn đi tìm Tương Tuấn Tài, người đàn ông này là người đam mê làm việc, ngày nào cũng đến hơn 9 giờ tối mới rời khỏi công ty.

Tuy hôm nay đã lật ngược một cú xinh đẹp, nhưng chờ đợi cô còn có rất nhiều khảo nghiệm, trước khi cuộc đua quốc tế bắt đầu, cô nhất định phải lấy được dự án của Đường thị, chỉ khi nào làm bọn họ tạm thời câm miệng thì cô mới có thể tranh thủ chút thời gian đi tham gia thi đấu.

 
 
Chương 615


Chương 615

Khi Lăng Tiêu về đến nhà, Lăng lão thái thái cũng vừa đến.

“Tiêu Nhi.” Lăng lão thái thái đỏ bừng mắt kích động mà đi nhanh về hướng Lăng Tiêu.

Bạch quản gia vội tiến lên đỡ lấy bà: “Lão thái thái ngài chậm một chút, cháu gái ngoan của ngài không trốn đi đâu được đâu.”

Lăng Tiêu cũng nhíu mày: “Bà nội chậm một chút.”

Lão thái thái có chút xấu hổ: “Có phải bà quá kích động không? Bà phải bình tĩnh một chút, không thể doạ cháu gái ngoan của bà chạy được.”

Lăng lão thái thái đã nghe dì Hà kể lại mấy năm nay Tích Nhi sống như thế nào, trước đó chỉ cảm thấy đứa nhỏ này đáng thương, nhưng hiện tại chứng thực là cháu gái của mình thì lão thái thái lập tức đau lòng muốn chết.

Đời cháu của Lăng gia không có một đứa con gái nào, vì thế Lăng lão thái thái tiếc nuối đã lâu.

Hiện giờ lão thái thái mới biết được thì ra mình có cháu gái, hơn nữa đã lớn như vậy, chỉ là nghĩ đến hòn ngọc quý của mình lại không thấy được ánh mặt trời trong ngăn hầm bí mật cả ngày, lão thái thái đã đau lòng đến rơi nước mắt.

Trên đường lại đây bà đã khóc đến mắt sưng lên.

Lăng lão thái thái hít sâu vài hơi, sau đó bất an bồi hồi qua lại, đưa đám mà nói với Lăng Tiêu nói: “Không được rồi Tiêu Nhi, bà nội không bình tĩnh được, năm đó lần đầu tiên bà hẹn hò với ông nội con cũng không khẩn trương như bây giờ.”

Lăng Tiêu: “…”

Bạch quản gia nhấp miệng cười trộm, lão thái thái thật là càng già càng đáng yêu!

Lão thái thái đi qua đi lại thật lâu, nhưng vẫn không thể bình tĩnh, Lăng Tiêu bị bà làm cho choáng váng đầu, khuôn mặt tuấn tú có chút không vui: “Bà nội, vào đi thôi!”

Đi lòng vòng nữa là muốn làm hắn ngất xỉu à!

Lão thái thái vội nhìn về phía người hầu già phía sau: “Mau đưa quà tôi mang đến cho tôi.”

Người hầu lập tức đưa túi qua, tươi cười sáng ngời: “Lão thái thái.”

Lăng lão thái thái nhận lấy rồi mở ra nhìn nhìn, sau đó đưa cho Lăng Tiêu một cái hộp: “Cái này cho con, con trở về vội vàng, nhất định chưa chuẩn bị quà, bà nội đã mua thay con rồi.”

Lăng Tiêu không có hứng thú, tiện tay giao cho Bạch quản gia: “Vào đi!”

“Tiêu Nhi, chờ bà với, thằng nhãi này…” Lăng lão thái thái bước nhanh đuổi theo phía sau Lăng Tiêu.

Chân Lăng Tiêu rất dài, một bước bằng tới hai bước của lão thái thái, nhưng hắn đi cũng không quá nhanh, như đang cố tình đợi Lăng lão thái thái.

“Lão thái thái, thiếu gia.” Còn chưa bước vào cửa thì dì Hà đã nghênh đón.

Lão thái thái lập tức tiến lên giữ chặt tay dì Hà: “Dì Hà, cháu gái ngoan của tôi đâu?”

Thấy hốc mắt lão thái thái lại ướt, dì Hà vội vàng an ủi: “Ở đây ở đây, tôi mang bà đi gặp, chỉ là…”

Chỉ là… Đừng ôm hy vọng quá lớn.

Dì Hà nói không ra được câu nói kế tiếp, dù sao dáng vẻ của Tích Nhi thật sự không tốt lắm, dì Hà sợ làm Lăng lão thái thái sợ, càng sợ bà thất vọng.

Lăng lão thái thái rơi lệ: “Bà không cần nói, tôi biết, tôi có nhìn thấy lúc đứa nhỏ này mới sinh ra, chỉ là tôi vẫn cho rằng nó không còn nữa, mấy năm nay ít nhiều có dì Hà chiếu cố, mau, mau dẫn tôi đi gặp nó.”
 
Chương 616


Chương 616

Nghe thấy lão thái thái nói như thế, dì Hà cũng nhẹ nhàng thở ra, ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu: “Lão thái thái, thiếu gia, các người đi theo tôi!”

Dì Hà dẫn Lăng lão thái thái và Lăng Tiêu đi về hướng phòng mình, Tích Nhi đã quen với bóng tối, cũng quen ở một mình, cô không dám đi ra đại sảnh, chỉ an tĩnh ở trong phòng của dì Hà.

Phòng dì Hà không lớn, liếc nhìn một cái là nhìn thấu.

Đẩy cửa ra, Lăng lão thái thái và Lăng Tiêu liền thấy Tích Nhi ngồi ở mép giường, cô dựa vào cửa sổ, kéo bức màn lại.

Nhưng lúc này mặt trời còn chưa xuống núi, vẫn có ánh sáng xuyên qua bức màn chiếu vào, có thể thấy rõ dung mạo của Tích Nhi.

Vừa rồi dì Hà đi ra ngoài đã nói cho Tích Nhi, bà nội và anh của cô ấy đã đến, cho nên đột nhiên có người tiến vào, cô cũng không bị doạ sợ.

Chỉ là cô sợ người lạ, đôi tay bất an mà siết chặt, vẻ mặt vừa tò mò lại khiếp đảm.

Khi nhìn thoáng qua, dáng vẻ của Tích Nhi thật sự có chút dọa người, cũng may lão thái thái và Lăng Tiêu đều đã chuẩn bị tâm lý nên không bị doạ sợ.

“Tích Nhi, mau gọi anh và bà nội.” Dì Hà đi đến trước mặt Tích Nhi, kích động nắm lấy tay Tích Nhi.

Tích Nhi nhìn nhìn Lăng lão thái thái, lại nhìn nhìn Lăng Tiêu, hốc mắt đột nhiên đỏ lên, giọng nói hơi khàn khàn: “Anh, bà nội.”

Lăng lão thái thái rơi lệ đầy mặt: “Ai, đứa bé ngoan, bảo bối ngoan của bà nội.”

Lão thái thái cẩn thận quan sát ngũ quan của Tích Nhi thì sẽ tìm thấy nét tương tự Lăng Hoa Thanh trên gương mặt cô, bà thật sự nhịn không được mà tiến lên ôm lấy cô.

Lăng Tiêu nhìn cô gái cao ngang tầm với lão thái thái trước mắt, mặt cô rất nhỏ rất gầy, cái bớt màu đỏ gần như chiếm nửa bên mặt.

Tay cô cũng rất gầy, thon dài như hai cây trúc vừa trắng vừa thẳng. Dáng người cô nhỏ xinh, chiều cao chừng một mét sáu, trông rất gầy gò, thoạt nhìn như chưa từng được ăn no, suy dinh dưỡng, dưới lớp quần áo như chỉ còn bộ xương.

Lăng Tiêu nhìn cô gái xa lạ trước mặt, trong lòng không có cảm giác gì, trên khuôn mặt tuấn tú cũng không có cảm xúc.

“Bảo bối, cháu gái ngoan của bà nội.” Lão thái thái ôm Tích Nhi, không nỡ buông tay.

Tích Nhi nhỏ gầy ốm yếu, bị lão thái thái ôm chặt thật không thoải mái, ngặt nổi không có sức lực gì, không ngăn cản được sự nhiệt tình của lão thái thái, cuối cùng dứt khoát từ bỏ chống cự.

So với Lăng lão thái thái, Tích Nhi lại tương đối tò mò về Lăng Tiêu.

Có lẽ xuất phát từ bản năng yêu thích của nhân loại đối với sự vật tốt đẹp, Tích Nhi cẩn thận ngẩng đầu, nhìn chằm chằm đánh giá Lăng Tiêu, một lát sau thì ngây ngốc cười cười với Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu: “…”

Cười thật ngốc.

Con bé không có vấn đề về chỉ số thông minh đó chứ?

Nhìn nụ cười trong trẻo của Tích Nhi, bàn tay đặt trong túi của Lăng Tiêu hơi siết lại, trên gương mặt lạnh lùng rốt cuộc cũng xuất hiện chút gợn sóng: Đôi mắt sạch sẽ trong trẻo như thế, xem ra là khờ thật!

Rốt cuộc Lăng lão thái thái cũng buông Tích Nhi ra, quay người cô lại để nhìn về hướng Lăng Tiêu, nhỏ giọng mà dỗ dành, sợ dọa cô sợ: “Tới đây Tích Nhi, đây là anh hai, tên là Lăng Tiêu, mau, mau gọi một tiếng anh hai.”
 
Chương 617


Chương 617

Tích Nhi nhìn Lăng Tiêu, nụ cười trên khóe miệng từ từ biến mất, miệng mếu máo, nước mắt rơi xuống từng giọt.

Lăng lão thái thái lập tức đau lòng hỏng rồi: “Xảy ra chuyện gì, bảo bối, đừng khóc, đừng khóc…”

Càng an ủi nước mắt của Tích Nhi càng như vỡ đê, muốn ngăn cũng ngăn không được, cô bất lực lại tủi thân mà nói: “Bà nội, anh hai không thích con.”

Trong thế giới của Tích Nhi luôn chỉ có dì Hà, hiện giờ có thêm anh hai và bà nội, trong lòng vui vẻ biết chừng nào, đặc biệt cô phát hiện anh hai trông đẹp như vậy, cô thật quá vui mừng.

Trước kia chỉ xem ảnh chụp, trong ảnh không đẹp bằng người thật!

Nhưng anh hai hung dữ quá, có phải anh không thích Tích Nhi hay không?

Lăng Tiêu tự động mang uy nghiêm, khi không cười không giận đã uy, Tích Nhi đâu chịu đựng được, vừa sợ hãi vừa thương tâm mà khóc.

“Không có, không có, sao anh hai lại không thích Tích Nhi chứ, anh hai thích Tích Nhi.” Lăng lão thái thái chân tay luống cuống mà an ủi, cuối cùng trút hết tức giận lên người Lăng Tiêu: “Đều tại con, cả ngày lạnh mặt không cười một cái, xem con làm em gái sợ tới mức nào rồi!”

Lăng Tiêu vô tội nằm cũng trúng đạn: “…”

Mới bắt đầu đã mách lẻo, về sau còn tới mức nào?

Xem ra sau này đứa em gái này sẽ làm hắn rất đau đầu!

Lăng Tiêu nâng tay lên đặt lên đầu Tích Nhi, tóc cô rất mềm mại, một cảm xúc xa lạ nảy lên trong lòng hắn, môi nhạt khẽ mở, giọng nói không lạnh mà có chút ôn hoà: “Đừng khóc, anh không có nói là không thích em.”

Tích Nhi giật mình, đáng thương mà nhìn hắn: “Thật không?”

Lăng Tiêu: “Thật.”

Tích Nhi nghe xong thì nín khóc mỉm cười, híp mắt cọ cọ bàn tay Lăng Tiêu, như con dê con ngoan ngoãn làm người ta trìu mến.

Dì Hà và Lăng lão thái thái nhìn hành động của hai anh em mà vui vẻ đỏ mắt. Đặc biệt là dì Hà, bà luôn lo lắng Lăng Tiêu sẽ không thích Tích Nhi.

Thứ nhất là cái bớt trên mặt Tích Nhi dọa người, thứ hai Tích Nhi không phải do Lăng Tiêu nhìn lớn lên, hơn nữa còn có chuyện của An Lan, dì Hà lo Lăng Tiêu sẽ không có tình anh em với Tích Nhi.

Hiện tại xem ra là bà lo lắng dư thừa.

Đúng lúc này, giọng nói của Tích Nhi lại vang lên: “Anh hai, Tích Nhi nhớ chị dâu.”

Nghe đến câu nói này, vẻ mặt dì Hà từ vui mừng biến thành lo lắng, nhớ tới những lời nói của mình với Thịnh Hoàn Hoàn thì ánh mắt không khỏi nhìn về hướng Lăng Tiêu, tim đập “Thình thịch”, vội tiến lên kéo Tích Nhi qua: “Tích Nhi, dì dẫn con đi ăn bánh kem.”

Tích Nhi nghĩ đến cái bánh kem xinh đẹp lại ngon miệng hồi sáng thì lập tức quên Thịnh Hoàn Hoàn ra sau đầu.

Dì Hà và Tích Nhi đi rồi, Lăng lão thái thái xoa xoa nước mắt trên khóe mắt, dặn dò Lăng Tiêu: “Tình trạng của Tích Nhi đặc thù, bà không dẫn nó về nhà cũ, mấy ngày nay bà sẽ ở đây, chuẩn bị quần áo và phòng giúp con bé, dạy nó một số đạo lý đơn giản, con cũng tìm cho nó hai người thầy tốt đi.”

Nói tới đây, Lăng lão thái thái lại nhịn không được nghẹn ngào: “Con bé này vẫn luôn ở tầng hầm bí mật kia, không có thơ ấu, chưa từng đi học, bà…”

Lăng lão thái thái nói không được, che miệng đau lòng rơi lệ, tay còn lại nắm chặt tay Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi, hứa với bà nội, nhất định phải chiếu cố Tích Nhi, đừng để nó chịu chút tủi nhục nào nữa.”
 
Chương 618


Chương 618

Lăng Tiêu đỡ lão thái thái ngồi xuống, bàn tay thon dài sạch sẽ vỗ nhẹ lưng bà: “Yên tâm đi bà nội, nếu nó gọi con một tiếng anh hai thì con nhất định sẽ chăm sóc tốt cho nó.”

“Con nói như thế thì bà nội cũng an tâm rồi.” Lăng lão thái thái vui mừng gật đầu: “Giao Tích Nhi cho con, bà cũng yên tâm.”

Sau đó lão thái thái lại hỏi: “Bảo người đi đón Hoàn Hoàn chưa? Sao giờ còn chưa tới?”

Lăng Tiêu không trực tiếp trả lời câu hỏi của lão thái thái, bước chân thon dài đi đến bên cửa sổ, kéo bức màn đóng kín ra để ánh nắng chiếu vào.

Ánh sáng soi vào gương mặt Lăng Tiêu, ngũ quan của hắn thâm thúy lập thể, mỗi bộ phận đều xuất sắc, tựa như tác phẩm nghệ thuật do thượng đế cẩn thận điêu khắc ra, da hắn trơn bóng sạch sẽ, ít có người đàn ông nào được như hắn.

Chỉ là lúc này trên mặt hắn có thêm một tia hung ác: “Bà nội, kể cho con nghe chuyện Tích Nhi đi!”

Tuy rằng hành vi của Tích Nhi nhìn rất ấu trĩ, nhưng kỳ thật tuổi thực tế của cô đã là 23, còn lớn hơn Thịnh Hoàn Hoàn một tuổi. Năm Tích Nhi ra đời, Lăng Tiêu mới hơn hai tuổi một chút, căn bản không có ký ức gì.

Lăng lão thái thái nhớ lại chuyện năm đó, trên mặt không còn vẻ vui sướng vừa rồi mà trở nên rất nặng nề.

Có một số việc, nếu có thể thì lão thái thái cũng không muốn để Lăng Tiêu biết, nhưng bà biết dù không nói thì hắn cũng sẽ đi điều tra.

Vì thế sau một hồi im lặng, lão thái thái trầm ngâm: “Dì Hà nói năm đó ba con hoài nghi Tích Nhi không phải con ruột mình nên tự tay bóp ch3t con bé, bảo dì Hà ôm đi chôn. Cũng may Tích Nhi mạng lớn, còn có nhịp tim nên sống lại.”

Lão thái thái dừng một chút, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Lăng Tiêu: “Bà cũng biết một ít chuyện, có lẽ dì Hà không nói sai.”

Lăng Tiêu nghe xong lời này thì thật lâu sau vẫn không nói gì.

Cho nên bà nội cũng tin là ba “Bóp ch3t” Tích Nhi.

Lão thái thái nhìn bóng dáng cô đơn lạnh lẽo của Lăng Tiêu, đau lòng mà nói: “Tiêu Nhi, ba con phạm sai lầm, cũng đã bị trừng phạt rồi, hiện giờ ba con đã ra tù, cứ quên đi những chuyện không tốt quá khứ đó đi!”

Mấy năm nay Lăng Tiêu chưa bao giờ cho rằng Lăng Hoa Thanh có sai lầm gì, cho dù ông ta giết người! Bởi vì người kia đáng chết!

Nhưng hiện tại, Lăng Hoa Thanh “Giết” Tích Nhi, nếu cô ấy thật là con của An Lan và gian phu thì Lăng Tiêu không có gì để nói, đáng tiếc đó lại là em gái ruột cùng cha cùng mẹ với hắn.

“Năm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, vì sao ba không bỏ qua cho cả một đứa trẻ?”

“Tiêu Nhi…”

Lăng Tiêu xoay người, ánh mắt trở nên rất sắc bén: “Con muốn biết, năm đó bọn họ còn chưa dọn ra khỏi nhà cũ, cho nên bà nội cũng biết đúng không?”

Lăng lão thái thái không phủ nhận, chỉ là vẻ lo lắng trên mặt càng mãnh liệt: “Tiêu Nhi, những chuyện đó đều đã qua, truy cứu cũng không có ý nghĩa gì.”

Giọng nói của Lăng Tiêu lại trầm xuống vài phần: “Nhưng đối với con thì nó chưa từng qua đi.”

Nhìn vào đôi mắt đỏ rực của Lăng Tiêu, lão thái thái không đành lòng, bà dời mắt đi, qua một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: “Hình như là vì Đường Thắng Văn.”
 
Chương 619


Chương 619

Đường Thắng Văn!!!

Đây là lần thứ hai Lăng Tiêu nghe thấy cái tên này. Lần đầu tiên là do Lăng Hoa Thanh nhắc tới, lần thứ hai là hiện tại lão thái thái đang nói.

Lăng lão thái thái nói: “Bà cũng không biết nhiều về chuyện năm đó, chỉ biết ba và mẹ con vì Đường Thắng Văn mà cãi vã một thời gian, lúc ấy mẹ con kiên quyết không thừa nhận, sau đó ngừng nghỉ thật lâu, mãi đến khi Tích Nhi sinh ra.”

“Sau khi Tích Nhi “Không còn”, mẹ con muốn ly hôn, làm rất lớn chuyện, ba con thì không muốn. Lúc sau mẹ con tuyệt thực một thời gian rất dài, mấy lần phải truyền dịch để giữ mạng, mãi đến sau này lại có thai.”

“Đứa trẻ kia đâu?” Lăng Tiêu gặn hỏi không bỏ.

Lão thái thái đau đớn mà nhắm mắt lại: “Đứa trẻ kia sinh ra liền chết, là con trai.”

 

Đứa nhỏ sinh ra liền chết?

Không có, rõ ràng đứa bé kia còn sống.

Lăng Tiêu nghĩ đến gương mặt có vài phần tương tự mình thì trái tim đau như bị dao cắt.

Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt cậu ở Mỹ, cậu cười thật nịnh nọt: “Chào, nghe nói anh đến từ Hải Thành, chúng ta xem như nửa đồng hương, nể mặt chúng ta có duyên như thế, về sau tôi che chở cho anh, thế nào?”

Rõ ràng mang theo một đám đàn em hùng hổ đi tới, dọa đám người quanh bàn ăn của hắn chạy hết, nhưng khi tới trước mặt lại cười như con thỏ vô hại.

Lúc ấy hắn vừa đến Mỹ, ngày đầu tiên đến trường học báo danh, nhìn người xa lạ lần đầu tiên gặp mặt trước mắt thì chỉ cảm thấy không thể hiểu được: “Cậu là ai?”

Cậu cười thực gợi đòn: “Anh không phát hiện chúng ta trông rất giống nhau sao? Không chừng hai ta là anh em ruột thất lạc nhiều năm.”

Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy não thằng nhãi nhuộm tóc vàng này có bệnh, tất nhiên là cách xa cậu ta ngàn dặm: “Ranh con, ba mẹ tôi chỉ sinh một đứa con trai, cho nên đừng nhận quan hệ bậy bạ.”

Ai ngờ cậu ta lại nhướng mày, nói một câu: “Vậy thì chưa chắc nhé!”

Sau đó cậu khí phách chỉ vào hắn và nói: “Tóm lại An Niên tôi nhất định sẽ bảo kê cho anh, nếu có ai đui mù ăn hiếp anh thì tôi nhất định xử hắn.”

Nói xong, cậu dẫn một đám đàn em nghênh ngang bỏ đi.

Lúc ấy hắn cảm thấy thằng nhãi này muốn học người ta làm lão đại đến điên rồi!

Nhưng qua ngày hôm đó, ngày nào cậu cũng tới tìm hắn, tính tình đặc biệt tốt, mặc kệ hắn mặt lạnh xua đuổi, cậu trước sau vẫn giữ vẻ mặt tươi cười.

Cậu nói muốn che chở cho hắn, để hắn đi ngang ở trường, kết quả hắn còn phải thường xuyên chùi đít giúp họ, vì thế không hiểu sao hắn lại trở thành lão đại của một đám côn đồ.

“Tiêu Nhi, Tiêu Nhi?” Lăng lão thái thái nôn nóng kêu gọi, kéo Lăng Tiêu ra khỏi hồi ức.

Lão thái thái thấy sắc mặt Lăng Tiêu không tốt thì trấn an: “Đứa bé kia không có duyên với chúng ta, hiện tại chúng ta có Tích Nhi, đây là ông trời chiếu cố.”

Không có duyên?

Đáy mắt Lăng Tiêu xẹt qua một tia đau đớn, nửa năm trước khi cậu bị tai nạn xe chết đi, cậu từng nắm tay hắn mà nói: “Anh hai, em luôn có một bí mật không nói với anh, kỳ thật em là em ruột của anh thật, em tên là An Niên, theo họ mẹ, mẹ em là An Lan.”
 
Chương 620


Chương 620

Đã quá muộn, khi hắn biết bí mật này thì chỉ có thể trơ mắt nhìn cậu chết đi trước mặt mình.

“Nó không có chết.”

“Cái gì?”

Lăng Tiêu đột nhiên nói với Lăng lão thái thái: “Nó không có chết, sống đến 22 năm.”

Cậu vừa sinh ra đã bị đưa đến Mỹ, chưa bao giờ được sống đường đường chính chính, sau khi chết cũng không ai biết cậu tồn tại, hắn không muốn cả đến lúc chết cậu cũng bị người ta quên đi.

Lăng lão thái thái khiếp sợ mà nhìn hắn, thân thể hơi run run: “Con nói là em trai con?”

Lăng Tiêu nói: “Đúng, nó không chết, vừa sinh ra đã bị đưa đến Mỹ, theo họ mẹ, tên là An Niên.”

Lăng lão thái thái run rẩy lắc đầu: “Không, không có khả năng, rõ ràng bà tận mắt nhìn thấy thi thể của em trai con.”

Lăng Tiêu đột nhiên kéo bức màn lên, hoàng hôn lúc này ngoài cửa sổ làm hắn cảm thấy rất chói mắt: “Không ai thấy được đứa trẻ sinh ra, làm sao bà nội xác định thi thể kia là em con?”

Lăng lão thái thái giương miệng, nửa ngày vẫn nói không ra lời.

Qua thật lâu bà mới tìm về giọng nói của mình, bước nhanh đi đến trước mặt Lăng Tiêu: “Con nói nó còn sống, nó ở đâu?”

Nhìn phản ứng của lão thái thái, trong lòng Lăng Tiêu càng đau đớn, giọng nói khàn khàn: “Nó đã chết, chết vì tai nạn xe hồi đầu năm.”

“Chết… Đã chết?” Mặt Lăng lão thái thái trắng nhợt, vài giây sau cả người đã ngã xuống đất.

“Bà nội.” Lăng Tiêu vội đỡ lấy bà, cẩn thận dìu bà ngồi xuống.

Lăng lão thái thái giương miệng, vẫn luôn run rẩy, sau một lúc lâu mới đau đớn khóc thành tiếng: “Tạo nghiệt… Lăng gia chúng ta đã tạo nghiệt gì…”

Nghe thấy tiếng khóc xé lòng này, Lăng Tiêu bỗng hơi hối hận đã nói chuyện của An Niên cho lão thái thái, nhưng có một số việc hắn phải làm rõ.

Tỷ như, ba có biết An Niên còn sống hay không?

Vì sao An Lan phải dùng một cái thai chết để giấu trời qua biển, đưa An Niên vừa ra đời đến Mỹ, trộm nuôi nấng lớn lên?

Năm đó Lăng Tiêu cũng không hiểu nổi mấy vấn đề này, bởi vì chuyện quá khứ của An Lan, Lăng Tiêu đoán được một vài điều, sở dĩ An Niên vừa sinh ra đã bị đưa đến Mỹ và theo họ mẹ là vì cậu không phải huyết mạch của ba.

Hắn cũng từng gọi điện thoại chất vấn An Lan về thân phận của An Niên, kết quả được nghe thấy trùng khớp với suy đoán của hắn. Cho nên những năm gần đây hắn càng hận An Lan.

Nhưng hiện tại, thân phận của Tích Nhi bị xác nhận, Lăng Tiêu bắt đầu hoài nghi chuyện mà hắn luôn cho là đúng có khả năng không phải như mình đã nghĩ.

Đáng tiếc An Niên đã chết, thi thể của cậu bị đốt thành tro, bị an táng ở dị quốc tha hương.

“Vì sao nó vừa sinh ra đã bị tiễn đi?” Tuy không đành lòng, nhưng sau khi lão thái thái bình tĩnh lại một chút, Lăng Tiêu vẫn mở miệng hỏi: “Có phải cũng là vì ba hoài nghi nó không phải con của ba không?”

Lão thái thái lắc đầu, giọng khàn khàn nghẹn ngào: “Bà không biết, lúc ấy họ đã dọn ra ngoài ở.”

Lăng Tiêu xoa xoa mặt, nói với lão thái thái: “Con đi lấy một thứ.”
 
Chương 621


Chương 621

Không bao lâu sau, Lăng Tiêu cầm hai cuốn album tiến vào.

Lúc này cảm xúc của lão thái thái đã vững vàng rất nhiều, Lăng Tiêu đưa một quyển album cho bà: “Đây là con tìm được khi thu gom di vật của An Niên, bên trong có ảnh hồi nhỏ của nó.”

Lăng lão thái thái nhận lấy rồi mở album ra, từng tấm hình trẻ con xuất hiện trước mắt.

Hình An Niên đầy tháng, kỷ niệm 100 ngày, lưu niệm đầy năm, sinh nhật hai tuần tuổi…

Vừa xem hai tấm đầu, Lăng lão thái thái đã khóc không thành tiếng: “Đứa nhỏ này giống y như ba con hồi nhỏ như đúc, nó là huyết mạch của Lăng gia chúng ta…”

Mặt Lăng Tiêu không còn chút máu, đôi tay siết chặt thành quyền.

An Niên cũng là đứa em cùng cha cùng mẹ với hắn. Một khi đã vậy, vì sao An Lan lại muốn tiễn cậu đi, vì sao không cho An Niên nhận ba?

Lăng Tiêu biết rõ Lăng Hoa Thanh yêu thương mình đến mức nào nhất, nếu ông biết An Niên là con mình thì nhất định cũng sẽ yêu quý và bồi dưỡng gấp bội.

Lăng Tiêu nhớ tới giọng nói chắc chắn của An Lan thì nói với Lăng lão thái thái: “Sau khi biết thân phận của An Niên, con có gọi điện thoại chất vấn người kia, bà ta nói An Niên không phải con của ba.”

Lăng lão thái thái lắc đầu, nói rất chắc chắn: “Không có khả năng, nó chính là con của ba con, trong mấy anh em thì ba con đẹp nhất, môi hồng răng trắng, ai cũng khen nó xinh đẹp, cho rằng nó là con gái, đứa trẻ trong ảnh giống ba con hồi nhỏ như đúc.”

Lúc nói chuyện, lão thái thái nhanh chóng lật ra sau, mãi đến khi An Niên trưởng thành, ngũ quan vẫn có vài phần tương tự Lăng Hoa Thanh khi còn trẻ.

Nước mắt của lão thái thái sắp chảy khô, đau đớn mà nói với Lăng Tiêu: “An Niên là con của ba con, Tích Nhi cũng là con của ba con, nhưng vì sao, rốt cuộc vì sao lại làm thành như vậy…”

Đúng vậy, rốt cuộc vì sao lại làm thành như vậy?

Nghi hoặc của Lăng lão thái thái cũng là bối rối trong lòng Lăng Tiêu.

Một là Tích Nhi, mới sinh ra đã bị ba “Bóp ch3t”. Hai là An Niên, cũng vừa sinh ra thì “Đã chết”, nhưng họ đều chưa chết mà khỏe mạnh trưởng thành.

23 năm qua Tích Nhi nhận hết cực khổ, dung mạo của An Niên thì vĩnh viễn ngừng lại trên di ảnh 22 tuổi!!!

Sự bất hạnh của Tích Nhi, cái chết của An Niên, rốt cuộc là ai sai?

Nếu bọn họ không “Chết”, không rời khỏi Lăng gia thì kết cục có thay đổi hay không?

Trong một quyển album có ảnh lúc An Niên vào đại học, bên trong có không ít chụp ảnh chung giữa cậu và Lăng Tiêu, Lăng lão thái thái nhìn thấy ảnh chụp của hai anh em thì càng khóc không thành tiếng, nói thẳng là “Tạo nghiệt”!

Lăng lão thái thái luôn cảm thấy Lăng Hoa Thanh và An Lan kết hợp là một đoạn nghiệt duyên.

Lăng Tiêu châm điếu thuốc, đi đến bên cửa sổ rồi kéo bức màn ra, mặt trời ngoài cửa sổ đã xuống núi, gió thổi vào hơi se lạnh.

Hắn nhớ tới tối hôm qua sau khi Lăng Hoa Thanh rời đi, An Lan có gửi tin nhắn tới.

Bà nói: “Tiêu Nhi, dù ba con nói gì với con thì cũng đừng tin. Đối đãi tốt với Thịnh Hoàn Hoàn, mẹ nhìn ra được đó là một cô gái tốt, trong lòng có con, đừng làm ra chuyện làm mình hối hận.”

Bà nói với hắn những lời này rốt cuộc xuất phát từ động cơ gì? Là sợ hắn ngược đãi con gái của tình nhân cũ hay là những lời mà ba nói với hắn có sai lệch so với sự thật?

Lão thái thái ôm album rơi nước mắt, khóc thật lâu vẫn không thể bình tĩnh, mãi đến khi Tích Nhi đẩy cửa tiến vào: “Bà nội, anh hai, hai người ăn bánh kem không? Cái bánh này rất ngon.”
 
Chương 622


Chương 622

Lão thái thái vội lau nước mắt rồi cùng ăn bánh kem với Tích Nhi, ngón tay thon dài của Lăng Tiêu búng rơi tàn thuốc, xoay người rời khỏi phòng dì Hà.

Lăng Tiêu bước nhanh trở lại phòng sách rồi gọi điện thoại, hắn quyết định tra rõ chuyện năm đó.

Hắn phải biết được rốt cuộc hai người đàn ông Thịnh Xán và Đường Thắng Văn này từng có quan hệ không chính đáng với An Lan hay không.

Hắn phải biết năm đó Lăng Hoa Thanh bị người ta gài bẫy đưa vào tù, người đứng phía sau màn rốt cuộc là ai.

Hắn phải biết những lời Lăng Hoa Thanh nói với mình có phải nói dối hay không…



Biệt thự lưng chừng núi

Tối hôm qua An Lan nhận được tin nhắn của Lăng Tiêu thì đau lòng đến cả đêm không ngủ, con trai của bà lại nói “An Lan, bà làm tôi cảm thấy ghê tởm.”

Không người mẹ nào chịu đựng được sự đau đớn này, tim An Lan như đao cắt, lập tức gọi điện thoại cho Lăng Hoa Thanh, chất vấn rốt cuộc ông ta đã nói gì với Lăng Tiêu, Lăng Hoa Thanh chỉ lạnh lùng cười rồi cúp máy.

Bà lại gọi qua, nhưng máy đã tắt.

Sau đó ông ta mất tích một ngày một đêm, đến bây giờ vẫn chưa trở về.

Lúc này, An Lan đứng ngoài ban công, trên mặt không nhìn ra chút ủ rũ nào, lớp trang điểm che khuất quầng thâm dưới mắt bà, trông thật khoé léo lại rất thướt tha.

Bà đang cầm một chiếc di động, tay còn lại kẹp điếu thuốc lá, tư thế hút thuốc và sương khói phun ra từ đôi môi đỏ làm bà trông rất đa tình quyến rũ.

Nhưng lúc này trong mắt bà lại hiện đầy sát khí: “A Vinh, nghĩ cách giết ông ta, tôi không muốn chờ thêm giây phút nào nữa.”

Giọng nói của một người đàn ông lập tức truyền đến: “Phu nhân, nếu nhiệm vụ lần này thất bại thì có lẽ tôi sẽ bị phát hiện.”

An Lan nắm chặt di động, giọng nói lạnh như băng sương: “Tôi muốn ông ta chết, không tiếc mọi giá.”

“Được, bà cứ chờ tin của tôi.”

Sau khi tắt máy, An Lan bế búp bê vải đáng yêu bên cạnh qua, bàn tay dịu dàng vuốt v e gương mặt nó, như đối đãi với đứa con của mình: “Tích Nhi, con phải phù hộ mẹ, lần này nhất định phải gi ết chết con ác quỷ kia, báo thù cho con và em trai.”

Đêm khuya vùng ngoại thành tràn ngập mùi máu tanh, nơi viên đạn lao qua để lại một mảnh bừa bãi.

Lăng Hoa Thanh ngã vào vũng máu, bên cạnh có mấy thi thể đang nằm, tiếng súng cuối cùng vang lên, Vinson bước nhanh vọt ra, đỡ Lăng Hoa Thanh trúng đạn lên xe.

Hà Vinh đứng lên từ điểm phục kích, tay phải anh ta đang không ngừng nhỏ máu, súng ngắm nằm bước chân anh đã nhiễm máu tươi.

“Phu nhân, nhiệm vụ thất bại.”

Nửa giờ sau, An Lan thu được tin này.

Mặt An Lan từ từ trắng đi, bà đau khổ nhắm mắt lại, vài giây sau lại không cam lòng mà mở ra, lập tức soạn tin nhắn gửi đi: “Thân phận của cậu không bị bại lộ đó chứ?”
 
Chương 623


Chương 623

“Không có, nhưng không ít anh em đã chết, tôi không xử lý hiện trường được, hiện tại điều tôi lo lắng chính là họ sẽ tra được Đường tiên sinh, dù sao cũng là do ông ta mượn người.”

“Yên tâm đi, bọn họ không tra được.” An Lan rất hiểu Đường Thắng Văn, ông ta làm việc luôn cẩn thận, cho dù họ tra được thân phận thi thể cũng không tìm được Đường Thắng Văn: “Hiện tại cậu ở đâu?”

“Vừa đến bệnh viện, bả vai Lăng Hoa Thanh trúng đạn, đang phẫu thuật.”

Hà Vinh là môt tay xạ kích rất xuất sắc, anh ta biết mình bắn lệch phát súng bắn vào Lăng Hoa Thanh, chỉ cần xuống chút nữa là bắn trúng tim, đáng tiếc…

Vinson kia xuất hiện không phải lúc.

“Cẩn thận một chút, chú ý an toàn đừng bị phát hiện, nếu có cơ hội ra tay giết ông ta thì đừng để ông ta sống sót rời khỏi bệnh viện.”

Thù hận của An Lan đối với Lăng Hoa Thanh đã cao đến mức không muốn ông ta sống lâu thêm một khắc, ai biết tiếp theo con quỷ kia lại làm cái gì. Bà tuyệt đối không cho phép ông ta tiếp tục tổn thương Tiêu Nhi.

Vừa gửi tin nhắn đi thì rất nhanh di động của An Lan lại chấn động, bà nghĩ là Hà Vinh đáp lại, không ngờ lại là dì Hà gửi tin nhắn đến.

An Lan không nghĩ nhiều mà click mở, đôi mắt từ từ trợn to.

Dì Hà nói cái gì?

Bà nói Tích Nhi, Tích Nhi của tôi còn sống.

“Nhị phu nhân, hôm nay kết quả kiểm tra DNA của Nhị lão gia và thiếu gia đã có, đồng thời còn có một kết quả khác. Mấy năm nay, tôi luôn cất giấu một bí mật không dám nói với bà, bởi vì tôi cảm thấy chưa tới lúc, hiện tại rốt cuộc cũng tới rồi. Nhị phu nhân, bà hãy nghe cho kỹ, Tích Nhi không chết, con gái bà không chết, nó còn sống, còn tồn tại.”

An Lan cứ nhìn chằm chằm tin nhắn này vài lần, cuối cùng bấm số của dì Hà, tay run rẩy đưa điện thoại đến bên tai, hốc mắt tràn ra hơi nước, làm tầm mắt bà mơ hồ.

Cú điện thoại này giằng co gần hai mươi phút mới kết thúc.

Một giờ sau, An Lan xuất hiện ở Lăng Phủ, được dì Hà dẫn dắt mà cẩn thận đi vào phòng Tích Nhi…

Mà lúc này, Lăng Tiêu đang ở bệnh viện, ngồi ngoài cửa phòng giải phẫu mà hút từng ngụm thuốc.

Vinson quỳ một gối trước mặt Lăng Tiêu, vẫn quỳ mãi không đứng dậy.

Y tá và bác sĩ nhìn cảnh này thì không ai dám tiến lên, chỉ đứng xa xa đã có thể cảm nhận được khí lạnh làm người ta sợ hãi đó.

Mãi đến khi cửa phòng giải phẫu mở ra, Lăng Hoa Thanh giải phẫu thành công, không có nguy hiểm sinh mạng, Lăng Tiêu mới nhìn về phía Vinson: “Điều tra rõ người sai khiến sau màn, nếu lần này vẫn tra không ra thì cậu không cần trở về nữa.”

“Thuộc hạ nhận lệnh.” Vinson gật đầu, nhận lệnh rời đi.

Lăng Tiêu và Vinson đều biết cách gây án của hung thủ lần này giống như lần trước, hiển nhiên là cùng một đám người, đáng tiếc họ vẫn tra không được lai lịch của đám người này.

Vinson đi rồi, Lăng Tiêu đi vào phòng bệnh.

….

Thịnh Hoàn Hoàn canh giữ dưới lầu nhà Tương Tuấn Tài, chừng 9 giờ rưỡi, cô thấy Tương Tuấn Tài đi xuống xe, người đàn ông này cao cao gầy gầy đeo một cặp kính, nhìn dáng vẻ rất thâm trầm.

Thịnh Hoàn Hoàn đã đọc tư liệu của Tương Tuấn Tài, biết anh ta là một người đàn ông trưởng thành kín tiếng, ngày thường không có sở thích gì, vừa tan tầm liền chạy về nhà, là người rất hiếu thảo.
 
Chương 624


Chương 624

Thịnh Hoàn Hoàn thật sự không xuống tay được ở phương diện sở thích, chỉ có thể nhằm vào hai cụ nhà, mua chút đồ bổ mang lại đây.

“Tương tiên sinh, xin dừng bước.” Thịnh Hoàn Hoàn đẩy cửa xe ra chặn trước mặt Tương Tuấn Tài: “Tương tiên sinh, tôi là giám đốc tân nhiệm của tập đoàn Thịnh Thế, tôi có việc muốn nói với anh, có thể mời tôi lên uống ly trà không?”

Nói xong, cô còn đưa hộp quà đồ bổ trong tay lên.

Tương Tuấn Tài liếc Thịnh Hoàn Hoàn một cái, mặt không cảm xúc mà nói: “Tôi không quen biết cô, không có gì để nói với cô, mời trở về đi!”

Nói xong, Tương Tuấn Tài vòng qua Thịnh Hoàn Hoàn mà đi vào bên trong.

Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người, lập tức đuổi theo phía sau anh ta, lúc này cũng không rảnh lo mặt mũi: “Tương tiên sinh, tôi biết hiện tại anh không có dự định đổi công ty, tôi chỉ lại đây tâm sự, sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian của anh.”

Tương Tuấn Tài không quay đầu lại mà đi vào thang máy: “Tôi đã gặp nhiều loại người như cô, tôi và các người không có lời gì để nói.”

Mắt thấy thang máy sắp đóng lại, Thịnh Hoàn Hoàn cắn răng mặt dày chui vào: “Tương tiên sinh, tôi không tán đồng lời này của anh, trước kia anh chưa gặp tôi, sao biết tôi là loại người như vậy, có lẽ tôi là người mà Tương tiên sinh thưởng thức thì sao?”

Cuối cùng trên mặt Tương Tuấn Tài cũng có biểu cảm, đặc biệt khinh thường nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Nhìn cô thật sự không tồi, nhưng lại không biết nhìn lại bản thân, trừ túi da vô dụng này ra, tôi thật sự không thấy trên người cô có điểm nào đáng để tôi thưởng thức.”

Thịnh Hoàn Hoàn bị bỡn cợt không đúng tí nào: “…”

Ý người đàn ông này là đang nói cô chỉ là một bình hoa di động đúng không?

Thịnh Hoàn Hoàn thật muốn đáp trả lại một câu: Xin lỗi, trên người anh cũng không có điểm nào đáng làm người ta thưởng thức, bà đây vô dụng đến mấy cũng có cái túi da đẹp, còn anh là thứ cậy tài khinh người.

Nhưng hiện tại cô đang có việc cầu người!!!

Vì thế cô cười cười: “Tương tiên sinh, chúng ta mới lần đầu gặp mặt, đều không quá hiểu biết nhau, nói những lời này còn hơi sớm.”

“Phải không? Tôi không cảm thấy vậy.” Tương Tuấn Tài dời mắt khỏi người Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn: “…”

Vì dự án Đường thị, cô nhịn.

Vì biểu hiện ra thành ý của mình, Thịnh Hoàn Hoàn bày ra vẻ mặt thành khẩn: “Tương tiên sinh, tôi biết ông chủ hiện tại có ân với anh, nhưng trong lòng anh cũng biết rõ, công ty hiện tại của anh phát triển hữu hạn, mà Thịnh Thế là sân chơi có thể giúp anh thoả sức tung hoành, tôi có thể đưa ra cả danh và lợi mà anh muốn.”

“Tôi muốn danh và lợi?” Tương Tuấn Tài cười lạnh, châm chọc nói: “Thật là lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều.”

Sau đó, anh ta không hề để ý tới Thịnh Hoàn Hoàn.

Người đàn ông này khinh thường danh và lợi, nhưng nhìn anh ta cũng không giống là người không màng danh lợi, mà lại khá trẻ trâu!

Thấy thang máy sắp ngừng, Thịnh Hoàn Hoàn đau đầu không thôi, chẳng lẽ buổi tối này cô chạy không công sao?
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top