Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Chương 426


Chương 426

Cô quen hơn giường.

Ngủ không được cũng lãng phí thời gian, Thịnh Hoàn Hoàn dứt khoát đứng dậy, muốn đi đọc sách tiếp, lại phát hiện sách và cuốn sổ của mình còn đặt trong ngăn tủ phòng ngủ chính.

Cô buồn bực nằm xuống lần nữa, lăn qua lộn lại thật lâu mới ngủ được.

Ở phòng ngủ chính, Lăng Tiêu nhìn mảnh nhỏ đầy đất, mặt đen như có thể ép ra mực, rốt cuộc vì sao hắn lại cưới cô gái này về?

Bạch quản gia bị đánh thức trong lúc ngủ mơ, đi ra đã đối diện với gương mặt tuấn tú âm u của Lăng Tiêu, lập tức không còn buồn ngủ: “Thiếu gia.”

Lăng Tiêu lạnh lẽo hỏi: “Thịnh Hoàn Hoàn ở nhà cả ngày đã làm cái gì?”

Bạch quản gia lập tức nói: “Thiếu phu nhân ngủ dậy rất trễ, ăn cơm sáng xong thì đọc sách với tiểu thiếu gia, ăn trưa xong thì ra cửa, chạng vạng mới trở về.”

Lăng Tiêu trầm mặc nhìn ông, ánh mắt sắc bén, hiển nhiên cũng không vừa lòng với những lời này.

Bạch quản gia trầm ngâm rồi nói: “Buổi sáng thiếu phu nhân còn hỏi tôi thuốc, đã uống chung với sữa bò rồi.”

Thuốc, sữa bò.

Thuốc tránh thai!

Lúc này Lăng Tiêu mới nhớ tới, hắn với cô làm mấy lần ở Thịnh gia nhưng không bảo Thịnh Hoàn Hoàn uống thuốc, cô cũng thức thời, biết chủ động đi uống.

Nhưng không biết vì sao trong lòng Lăng Tiêu lại càng buồn bực.

Bạch quản gia nhìn khuôn mặt tuấn tú âm trầm của Lăng Tiêu rồi đứng dậy rời đi, trong lòng rất buồn bực, đêm hôm khuya khoắt thiếu gia đánh thức ông là vì cãi vã với thiếu phu nhân nữa sao?

Trở lại phòng, Lăng Tiêu đen mặt lấy hòm thuốc qua, tự bôi thuốc tự băng bó, rất lâu sau mới băng bó xong vết thương.

Nhìn mấy lớp băng gạc kia, Lăng Tiêu càng nghĩ càng tức, nếu không phải tại cô thì hắn sẽ không bị Đường Nguyên Minh ám toán, cô lại chẳng quan tâm chút nào, không hỏi thăm lấy một câu.

Lúc trước khi muốn hắn cưới cô, cô suýt đã quỳ xuống xin hắn, hiện tại thì ngày nào cũng muốn rời đi, thật là thứ vong ơn bội nghĩa không có lương tâm.

Càng nghĩ càng giận, Lăng Tiêu mở tủ đầu giường rồi lấy quyển sách và cuốn sổ của Thịnh Hoàn Hoàn ra xé, xé một nửa mới hết giận, sau đó ngơ ngác nhìn những mảnh nhỏ trong tay, ảo não nhăn mày kiếm lại: Sao hắn lại làm ra hành vi ấu trĩ này?

Lăng Tiêu thả mấy mảnh vụn lại, nhưng sách đã xé nát không dán lại được, hắn nhăn mày càng chặt, ngó trái ngó phải rồi đi ra ngoài cửa phòng.

Thấy ngoài phòng không ai, hắn bước nhanh đi ra ngoài.

Một lát sau, Lăng Tiêu nắm cổ con Samoyed của Lăng Thiên Vũ trở về phòng, “Rầm” một tiếng đóng cửa lại.

Samoyed bị dọa cào ván cửa “Gấu gấu…”

Thả tôi ra ngoài, tôi không ở chung với ác ma này.

Ánh mắt Lăng Tiêu như dao nhỏ bắn về hướng Samoyed.

Samoyed co ro trong góc run bần bật “Ư ư…”

Tiểu chủ nhân cứu mạng…
 
Chương 427


Chương 427

Sắc trời vừa tờ mờ sáng, Thịnh Hoàn Hoàn lại bị ác mộng làm bừng tỉnh, trên người ứa ra mồ hôi lạnh.

Không thể đi vào giấc ngủ nữa, Thịnh Hoàn Hoàn vào phòng tắm tắm rửa một cái, sau đó vào bếp làm bữa sáng, tủ lạnh có tôm tươi, cô chuẩn bị gói chút hoành thánh.

Gói xong hoành thánh, hai cha con kia còn chưa rời giường.

Cô đi đánh thức Lăng Thiên Vũ trước, nặn kem đánh răng cho cậu rồi mới đi nấu hoành thánh.

Sau khi nấu xong hoành thánh, Lăng Tiêu còn chưa dậy, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thời gian mà không khỏi nhíu mày, hôm nay Lăng Tiêu không đi làm sao, bình thường lúc này đã chuẩn bị ra cửa.

Mang theo đầy lòng nghi hoặc, Thịnh Hoàn Hoàn gõ cửa đi vào, vừa vào cửa Samoyed đã lủi ra khỏi phòng, tiếp theo cô nhìn thấy đống mảnh vụn đầy đất.

Suy nghĩ đầu tiên của Thịnh Hoàn Hoàn là Tiểu Bạch lại quấy rối.

Suy nghĩ thứ hai, sao Tiểu Bạch lại ở phòng ngủ chính? Không biết có phải vì sợ Lăng Tiêu không mà Tiểu Bạch rất ít chạy vào phòng ngủ chính.

Phản ứng cuối cùng là suýt chửi ầm lên, đó không phải quyển sổ của cô sao?

Thịnh Hoàn Hoàn vội nhặt mấy mảnh vụn lên, sau khi xác nhận thì rất muốn làm thịt chó: “Tiểu Bạch, tao muốn giết mày.”

Nghe tiếng thét chói tai của Thịnh Hoàn Hoàn, Lăng Tiêu hơi nhếch môi mỏng lên một cái, ngồi dậy mặt không cảm xúc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô đang làm gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn phát điên mà giơ mảnh vụn trong tay lên: “Sách với sổ tay của tôi đều bị Tiểu Bạch xé rồi, sao nó chạy vào phòng ngủ chính được?”

Thịnh Hoàn Hoàn vội đi đến trước tủ đầu giường, phát hiện cả ngăn kéo đều rớt xuống đất, mặt đất rất bừa bãi.

Lăng Tiêu mặt không cảm xúc mà mở to mắt nói dối: “Tiểu Bạch vào à, sao tôi không biết.”

Thịnh Hoàn Hoàn tức đến cắn răng: “Nhất định là anh ngủ như chết rồi.”

Phòng bị làm loạn như thế mà hắn lại nói không biết.

Lăng Tiêu nhướng mày kiếm lên, uy nghiêm của gia chủ không được phép khiêu khích: “Cô lặp lại lần nữa.”

Chột dạ không tồn tại trong từ điển của Lăng Tiêu.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đã không còn tâm tình, cô lười cãi với Lăng Tiêu, lập tức gom từng mảnh vụn lại, qua lại vài chuyến mới gom sạch được.

Lăng Tiêu vừa lòng rời giường, lát sau đi ra từ phòng ngủ chính.

Mùi hoành thánh toả khắp phòng, Thịnh Hoàn Hoàn bỏ thêm dầu mè vào nước lèo nên mùi đặc biệt thơm.

Lúc này Lăng Thiên Vũ đang vùi đầu ăn, mà Thịnh Hoàn Hoàn đang lựa đống mảnh vụn kia ra, sắp xếp lại một bên là của quyển sách, một bên là của cuốn sổ.

Lăng Tiêu ngồi xuống bàn mà Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không nâng đầu lên.

Lăng Tiêu nhìn cái chén không trước mặt, vươn tay gõ gõ mặt bàn trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu nhìn hắn một cái, tiếp theo lại cúi đầu tiếp tục sắp xếp.

Lăng Tiêu bị xem nhẹ rất không vui, hắn còn không quan trọng bằng đống giấy phế liệu này sao?
 
Chương 428


Chương 428

Lăng Tiêu đâu biết rằng quyển sách này là vật Thịnh Xán để lại cho cô, bên trong ghi lại lý giải thương nghiệp của Thịnh Xán, đặc biệt trân quý với Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn ngại tóc chặn tầm mắt nên cột nó thành đuôi ngựa tém qua một bên, lỗ tai trắng nõn đáng yêu lộ ra, cái cổ thon dài và xương quai xanh xinh đẹp cũng thấp thoáng.

Ánh mắt Lăng Tiêu trầm trầm: Cô gái này lại muốn tán tỉnh hắn!

Ánh mắt hắn di chuyển từ lỗ tai xuống ngực cô, lại đến tạp dề trên người, ánh mắt càng nóng rực.

Lúc này, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên ngẩng đầu: “Mau ăn đi, anh không đi làm sao?”

Lăng Tiêu bình tĩnh dời tầm mắt khỏi người Thịnh Hoàn Hoàn, đặc biệt cao ngạo đáp lại Thịnh Hoàn Hoàn một câu: “Không đi.”

Không đi?

Hôm nay đâu phải cuối tuần, hắn nghỉ phép hay là không muốn đi?

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không hỏi nhiều, tiếp tục sửa sang lại mảnh nhỏ, sau đó dán từng mảnh từng mảnh lại với nhau.

Rất nhanh Lăng Thiên Vũ đã ăn no, chạy đến bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn muốn hỗ trợ, nhưng chuyện này Lăng Thiên Vũ giúp không được, cô bảo cậu dẫn Samoyed qua một bên chơi.

Cô còn tức giận hung hăng trừng Samoyed một cái, trong lòng Tiểu Bạch rất oan ức: Trời đất chứng giám, nó thật sự chưa làm cái gì hết!

Đáng tiếc nó không biết nói, nhưng dù biết cũng không dám nói trước mặt Lăng Tiêu, làm vậy không phải tìm đường chết sao?

Nhìn ánh mắt oan ức của Tiểu Bạch, tâm tình Lăng Tiêu lập tức tốt lên, tự vươn tay múc chén hoành thánh, một ngụm ăn hai cái.

Thịnh Hoàn Hoàn rất kiên nhẫn, cũng may xé cũng không nát lắm, cô dán không quá tốn sức, rất nhanh đã dán được quyển sách, đang định dán quyển sổ thì một chén nước lèo đã tạt đến.

Thịnh Hoàn Hoàn căn bản không kịp cứu vớt, quyển sổ và những mảnh vụn đều bị ướt, cô sắp tức điên mà trừng Lăng Tiêu: “Anh đang làm gì?”

Lăng Tiêu bình thản ung dung: “Quá nóng, không cầm chắc được.”

Thịnh Hoàn Hoàn gần như dùng hết kiên nhẫn mới không gào vào mặt Lăng Tiêu, cô bị chọc tức sắc mặt đỏ bừng, ném hết giấy vụn và sổ vào thùng rác, sau đó giật lấy cái muỗng trong tay Lăng Tiêu, bưng phần hoành thánh còn lại nổi giận đùng đùng đổ bỏ.

Lăng Tiêu: “…”

Có phải cô gái này muốn tạo phản hay không?

Thịnh Hoàn Hoàn hoài nghi Lăng Tiêu cố ý, quá nóng không cầm chắc? Cái cớ này là lừa quỷ thì có.

Thịnh Hoàn Hoàn thở phì phì đổ hết hoành thánh đi, ném nồi và chén vào bồn rửa chén, vừa dọn dẹp phòng bếp xong thì đã nghe phía sau truyền đến tiếng đóng cửa, quay đầu lại liền thấy Lăng Tiêu đứng ở cạnh cửa, bàn tay thon dài đang ấn khóa.

“Anh vào làm cái gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu bước từng bước về hướng mình, sự cao quý và khí thế không giận đã oai kia làm hắn có vẻ không hợp với nơi như phòng bếp.

Lăng Tiêu nói: “Nên đổi thuốc.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “Đổi thuốc thì trở về phòng, nơi này là phòng bếp.”
 
Chương 429


Chương 429

Đổi thuốc mà hắn chạy vào bếp làm gì, hòm thuốc không ở đây, hơn nữa vì sao hắn lại khóa cửa?

Thịnh Hoàn Hoàn đã nhận ra nguy hiểm từ ánh mắt Lăng Tiêu, vội vàng muốn rời khỏi bếp, lúc này Lăng Tiêu duỗi cánh tay dài ra, túm lấy eo Thịnh Hoàn Hoàn, hơi thở lạnh lẽo phun vào mặt cô: “Nhưng vừa rồi tôi chưa ăn no.”

Hoành thánh đã bị cô đổ rồi.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông mang đầy vẻ tà ác quyến rũ này, trái tim đập nhanh thình thịch: “Anh còn muốn ăn cái gì, tôi nấu lại cho anh.”

“Cô nói đi?”

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy bên hông căng thẳng, cả người bị bế lên bệ bếp, cô xanh mặt chống tay lên ngực Lăng Tiêu.

Nhưng sự chống cự của cô chẳng là gì đối với Lăng Tiêu, chỉ như gãi ngứa, hắn bá đạo giữ lấy gáy cô, cưỡng chế hôn lên, bàn tay thon dài vén tạp dề trước người cô lên…

Trước kia khi thấy cô mặc tạp dề bận rộn trong phòng bếp vì hắn, hắn sớm đã muốn làm như thế!!!

….

Mệt, toàn thân như muốn tan ra thành từng mảnh.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thời gian, đã đến giữa trưa rồi, tiếp theo lại nhìn về phía người đàn ông khí phách hăng hái đứng ở bên giường, cô tức đến mức muốn chửi thề.

Người đàn ông này căn bản không phải người, là dã thú. Lúc trước sao cô còn ngây thơ cho rằng hắn sẽ không chạm vào mình chứ?

Lăng Tiêu mặc xong tây trang, xoay người đi đến mép giường, chỉ chỉ cà vạt trên cổ với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thắt giúp tôi.”

Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn động đậy một ngón tay cũng lười, cô quay mặt qua một bên, dùng ót trả lời hắn: “Không còn sức.”

Lăng Tiêu nghe cô nói như thế cũng không miễn cưỡng.

Một lát sau, lúc Thịnh Hoàn Hoàn mơ màng sắp ngủ thì giọng nói trầm thấp dễ nghe của hắn lại truyền đến: “Dậy ăn cơm.”

Thịnh Hoàn Hoàn không mở nổi mắt: “Không ăn.”

“Cơm nước xong rồi ngủ tiếp!”

“Tôi nói không ăn.” Thịnh Hoàn Hoàn mở mắt ra, thẹn quá thành giận trừng người đàn ông đứng ở mép giường.

Lăng Tiêu nhìn khuôn mặt nhỏ tức giận trước mắt, bất giác nhếch khoé miệng lên bật cười, giây tiếp theo Thịnh Hoàn Hoàn đã bị khiêng lên.

Đúng vậy, Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp bị Lăng Tiêu vác trên vai.

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy toàn thân sắp nát, tức giận muốn cắn hắn, cắn không được liền véo: “Thả tôi xuống tên chết tiệt này.”

Lăng Tiêu hít vào một hơi, hung ác vỗ lên mông cô một cái: “An phận cho tôi, bằng không hôm nay khỏi ra cửa.”

Ngụ ý nào đó trong câu này làm Thịnh Hoàn Hoàn lập tức an phận.

Lăng Tiêu tuyệt đối có thể làm ra chuyện này, trước kia Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy người đàn ông này là động vật ăn chay, hai ba ngày nay mới biết mình sai quá sai.
 
Chương 430


Chương 430

Đi ra phòng ngủ chính, Lăng Tiêu liền buông Thịnh Hoàn Hoàn xuống, bởi vì cô đang mặc váy, vác lên thực sự chướng tai gai mắt.

Thịnh Hoàn Hoàn bị Lăng Tiêu túm xuống lầu.

Lăng Thiên Vũ đã ngồi trên bàn cơm chờ bọn họ, lúc này cậu nhóc lộ ra vẻ mặt âm trầm, rất bất mãn trừng Lăng Tiêu, hắn lại chiếm lấy Hoàn Hoàn cả buổi sáng.

Vừa ngồi xuống Bạch quản gia đã bưng ly “Sữa bò” lên cho Thịnh Hoàn Hoàn, nhìn ly sữa kia, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.

Ánh mắt cô dừng lại trên người người đàn ông đối diện, cứ bình tĩnh nhìn hắn như vậy.

Sau một lúc lâu, rốt cuộc Lăng Tiêu cũng buông đũa trong tay xuống, vẻ mặt ôn hoà hơn bình thường một chút: “Không hợp khẩu vị?”

Thịnh Hoàn Hoàn không nói cái gì, nhìn thẳng hắn mấy giây rồi bưng ly “Sữa bò” kia lên uống từng ngụm từng ngụm, sau khi buông ly xuống, cô không nói một lời mà rời khỏi nhà ăn.

“Cô ta làm vậy là có ý gì?” Khi Thịnh Hoàn Hoàn đi rồi thì giọng nói lạnh lẽo của Lăng Tiêu mới vang lên trong nhà ăn.

Bạch quản gia đứng phía sau hắn cung kính tiến lên một bước, trầm ngâm nói: “Có lẽ thiếu phu nhân muốn có một đứa con, hơn nữa uống nhiều thuốc tránh thai có hại, sẽ làm chu kỳ hành kinh hỗn loạn.”

Thấy Lăng Tiêu không mất kiên nhẫn, Bạch quản gia tiếp tục nói: “Nếu thiếu gia không muốn có con, có thể chọn cách tránh thai khác.”

Bạch quản gia nói xong liền thấy Lăng Tiêu cầm điện thoại lên, ông “Vô tình” nhìn thoáng qua màn hình, phát hiện thiếu gia nhà mình đang tra tìm cách tránh thai trên mạng.

Không phải người trưởng thành đều hiểu chuyện này sao, còn cần lên mạng tra?

Bạch quản gia đột nhiên phát hiện thiếu gia nhà mình thật sự quá đơn thuần!

Sau khi trở về phòng, Thịnh Hoàn Hoàn liền ngủ không được, cô đi đến ban công muốn gọi điện thoại cho Lăng Kha, nói cho cô ấy biết buổi chiều mình không đến đoàn xe, lại thấy dì Hà dẫn Tiểu Bạch ra ngoài đi dạo.

Đang trưa trời trưa trật mà dẫn chó đi dạo cái gì?

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm dì Hà, hy vọng có thể tìm được một chút manh mối gì từ những hành động vô ý của bà, nhưng rất nhanh cô liền thất vọng.

Thì ra dì Hà dắt Tiểu Bạch đi ra ngoài để đi ị.

Dì Hà ngồi xuống một gốc cây, hành động không có dị thường gì, Tiểu Bạch ị xong thì dì Hà dắt nó trở lại.

Thịnh Hoàn Hoàn dẹp suy nghĩ đó đi, vừa nói chuyện điện thoại với Lăng Kha xong thì tiếp theo liền có một cú điện thoại gọi đến, là chuyển phát nhanh của cô.

Máy nghe trộm và máy theo dõi cô dùng số tiền lớn để đặt đã tới rồi.

Thịnh Hoàn Hoàn cầm chuyển phát nhanh tiến vào, Lăng Tiêu đã cơm nước xong trở về, đang ngồi trên sô pha đại sảnh.

“Đi đâu?” Lăng Tiêu hỏi.

“Đi lấy chuyển phát nhanh.”

Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ, sau đó đặt cái hộp trước mặt Lăng Tiêu: “Lăng Tiêu, tôi thương lượng với anh chuyện này, về chuyện tầng hầm ấy.”

Lăng Tiêu ngước mắt nhìn cô: “Thế nào, có tiến triển?”

Thịnh Hoàn Hoàn lắc lắc đầu, ngồi xuống trước bàn: “Cho nên tôi cần anh giúp.”
 
Chương 431-432


Chương 431

Lăng Tiêu đan mười ngón tay thon dài vào nhau, thoải mái dựa vào sô pha nhìn cô, trên mặt mang theo vài phần lười biếng: “À, cô muốn tôi giúp thế nào?”

“Anh chờ tôi một chút.”

Thịnh Hoàn Hoàn lấy dao ra khui hộp ngay trước mặt Lăng Tiêu, lôi từng thứ trong đó ra.

Lăng Tiêu nhướng mày kiếm lên, cầm lấy cái máy nghe lén mà thưởng thức, trong ánh mắt nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn lại tăng thêm vài phần sắc bén: “Cô muốn đặt cái này ở đâu?”

Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu: “Tầng hầm, và phòng của dì Hà.”

“Dì Hà?”

Tầng hầm thì Lăng Tiêu có thể lý giải, dì Hà lại là như thế nào?

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Ừ, tôi cho anh xem thứ này.”

Một lát, Lăng Tiêu nhìn điểm tâm tinh xảo trong tay, nghi hoặc hỏi Thịnh Hoàn Hoàn: “Đây là điểm tâm dì Hà làm, cô muốn nói cái gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Bên trong có thuốc tạo ảo giác.”

Lăng Tiêu ngước ánh mắt sắc bén lên bắn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn nói đặc biệt chắc chắn: “Ông ngoại bà ngoại tôi đều hành nghề trung y, bọn họ đều phát hiện thuốc tạo ảo giác trong điểm tâm ngày đó, cho nên tôi hoài nghi dì Hà có vấn đề.”

Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn giải thích, hồi lâu Lăng Tiêu vẫn không đáp lại, ánh mắt sắc bén không dời khỏi mặt cô, dáng vẻ trầm mặc đặc biệt dọa người.

Kỳ thật trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn không tự tin lắm, dù sao dì Hà là vú em của Lăng Tiêu, nhiều năm qua luôn hầu hạ bên cạnh hắn, nhìn hắn lớn lên, giống như trưởng bối trong nhà.

Lăng Tiêu búng khối điểm tâm kia ra ngoài: “Chỉ dựa vào một khối điểm tâm mà cô muốn giám thị dì Hà?”

Khối điểm tâm màu trắng kia rơi xuống bên chân Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn không tính nhặt nó lên: “Nguyên nhân là vì không tìm ra chứng cứ nên mới nghĩ tới cách này.”

Ngày đó họ gióng trống khua chiêng làm như vậy, cho rằng xong việc dì Hà chắc chắn sẽ lộ ra dấu vết, nhưng Lăng Tiêu bảo người điều tra khắp tầng hầm mà vẫn không phát hiện cái gì. Hiện tại dì Hà đã không còn sợ gì cả.

Lăng Tiêu nói: “Cô cảm thấy câu trả lời này có sức thuyết phục không?”

Điểm tâm ngày đó thật sự có vấn đề, nếu dì Hà vô tội thì vì sao lại bỏ thuốc vào điểm tâm?

Nhưng hiện tại Lăng Tiêu không có ý muốn điều tra.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông trước mặt, nghĩ đến khổ sở và sợ hãi ngày đó mình phải chịu dưới hầm giam, đến bây giờ cô vẫn không thể quên được, hiện giờ trên người cô còn mang theo mùi hương của hắn, hắn lại không thương hại chút nào cả.

Đối diện một lát, Thịnh Hoàn Hoàn không thể che giấu chua xót trong lòng, thất vọng dời mắt đi, tự giễu mà nhếch khóe miệng lên: “Tôi biết ngay anh sẽ không đồng ý, vì sao tôi phải nói cho anh chứ?”

Cô không nên ôm hy vọng xa vời với hắn, sớm biết vậy cứ lén tiến hành đi.

Cặp mắt đen sắc bén của Lăng Tiêu như có thể nhìn thấy tâm tư của người khác, hắn không cảm xúc nhìn cô: “Cô cho rằng nhất cử nhất động của mình ở Lăng gia có thể thoát được mắt tôi sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn im lặng, sau đó lấy những thứ trên bàn đi: “Coi như tôi chưa nói đến chuyện này đi.”

Nhưng Lăng Tiêu lại lạnh nhạt cảnh cáo: “Đừng chơi mấy thủ đoạn thấp hèn dưới mắt tôi, cô biết tôi hận những cái đó nhất.”

Chương 432

Nguồn thiếu chương, mong độc giả thông cảm!
 
Chương 433


Chương 433

Sắc mặt Lăng Tiêu âm trầm tới cực điểm, có phải hắn đang nuôi hai đại gia không?

Tính tình ai cũng khó ở, ai cũng không nói lý.

Rốt cuộc Lăng Tiêu vẫn không đi gõ cửa, Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc tới màn đêm buông xuống, cô thật sự rất mệt mới ngủ lâu như thế.

Vừa ra khỏi cửa, Lăng Thiên Vũ liền tung tăng chạy về hướng cô, như một con cún đáng yêu bám người.

Thịnh Hoàn Hoàn xoa xoa mái tóc mềm mại của cậu nhóc, nhìn quanh một vòng và hỏi: “Ba con đâu?”

Cậu nhóc chỉ chỉ về hướng phòng bếp.

Lăng Tiêu ở phòng bếp?

Hắn vào bếp làm gì?

Thịnh Hoàn Hoàn nghi hoặc đi đến phòng bếp, thấy bóng dáng thon dài của Lăng Tiêu đứng trước bệ bếp, rất thuần thục mà cắt nhỏ củ cải.

Cảnh này làm Thịnh Hoàn Hoàn rất bất ngờ.

Lăng Tiêu biết nấu cơm, ma quỷ mà người người ở Hải Thành đều e sợ, người đàn ông đứng trên đỉnh chuỗi đồ ăn, phất tay một cái có thể làm điên đảo cả Hải Thành mà lại biết nấu cơm!

Thịnh Hoàn Hoàn bất giác đi lên trước, nhìn bàn tay thon dài sạch sẽ của Lăng Tiêu cầm chặt con dao sắc bén, một tay đè lại củ cải, xuống tay nhanh, cắt vừa mỏng vừa đều, có thể thấy được kỹ thuật rất lợi hại.

Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhớ tới Mộ Tư, người đàn ông kia thích sạch sẽ ghét khói dầu, cả cửa phòng bếp mà anh ta cũng không bước vào, chiên có cái trứng cũng có thể làm khó anh.

Ba cô cũng rất ít khi vào bếp.

Cho nên Lăng Tiêu biết nấu ăn làm Thịnh Hoàn Hoàn rất bất ngờ.

Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn dừng lại trên mặt Lăng Tiêu, phụ nữ đều nói khi đàn ông tập trung làm gì đó là mê người nhất, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy không sai chút nào.

Lúc này Lăng Tiêu mê người muốn chết được.

Thịnh Hoàn Hoàn cho rằng Lăng Tiêu không phát hiện cô tiến vào nên cứ làm càn mà đánh giá hắn, mãi đến khi tiếng nói của Lăng Tiêu đột nhiên vang lên: “Xem đủ chưa?”

“…”

Thịnh Hoàn Hoàn bị bắt quả tang, trong lòng lập tức rối loạn, vẻ mặt lại rất thong dong: “Tôi đến xem có cần hỗ trợ gì không.”

Hoàn toàn là dáng vẻ nói dối không đỏ mặt.

Lăng Tiêu đặt dao qua một bên: “Cô nấu.”

Thịnh Hoàn Hoàn giả vờ không nghe thấy, cầm tạp dề đi đến: “Trên tay anh có thương tích, tôi đeo tạp dề lên giúp anh.”

“Cô còn nhớ trên tay tôi có thương tích sao?”

Lăng Tiêu khịt mũi coi thường, ghét bỏ nhìn cái tạp dề có mấy hình vẽ hoạt hình đáng yêu trong tay Thịnh Hoàn Hoàn, hắn sẽ không đeo cái thứ này lên.

Vừa nghĩ như vậy, bên hông đã bị một bàn tay trắng nõn ôm lấy từ phía sau, cách hai lớp áo mỏng, xúc cảm mềm mại truyền đến từ sau lưng làm trái tim hắn lay động.

Cô gái này lại đang tán tỉnh hắn!

Thật là chẳng phân biệt địa điểm mà!!!
 
Chương 434


Chương 434

Thịnh Hoàn Hoàn mặc kệ cánh tay Lăng Tiêu có bị thương không, buổi sáng bị hắn lăn lộn quá tàn nhẫn, hiện tại cô căn bản không muốn làm cơm.

Lúc Lăng Tiêu tỉnh táo lại thì Thịnh Hoàn Hoàn đã đeo xong tạp dề cho hắn, nhìn hình vẽ hoạt hoạ đáng yêu kia, sắc mặt hắn đen thui: “Cô không nghe thấy tôi nói gì à?”

Thịnh Hoàn Hoàn mở to đôi mắt hạnh xinh đẹp, sáng lấp lánh ngập nước nhìn Lăng Tiêu: “Tôi mệt quá, không muốn làm cơm.”

Lăng Tiêu: “…”

Khi Lăng Tiêu bưng đồ ăn đã làm xong đi ra, liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Thiên Vũ ngồi sát bên nhau, vừa ăn trái cây vừa xem phim say sưa.

Lăng Tiêu nghĩ thầm hắn điên rồi nên mới bị cô gái này giả vờ đáng thương gài bẫy.

Chợt, một tia sáng lóe lên.

Mặt Lăng Tiêu lạnh như băng sương, ánh mắt như mũi tên bắn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô đang làm gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn cũng ngơ ra, dáng vẻ hơi há miệng có chút ngu đần.

Cô muốn chụp lại hình ảnh Lăng Tiêu bưng đồ ăn, đeo tạp dề hình hoạt hoạ lại để cười nhạo với đám bạn thân một phen, kết quả quên tắt đèn flash…

Thịnh Hoàn Hoàn rất thức thời: “Tôi lập tức xóa.”

Dưới ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn vội nhấn vài cái lên màn hình, sau đó quay màn hình qua cho Lăng Tiêu xem: “Xóa rồi.”

Lăng Tiêu dời mắt đi, ghét bỏ cởi tạp dề ra rồi ném ra xa, giọng nói mang ý ra lệnh: “Bưng thức ăn đi.”

“Được rồi.”

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nhảy xuống sô pha, bước nhanh vào bếp, khóe miệng nhếch lên gian trá, kỳ thật cô căn bản chưa xóa hình…

Đi vào phòng bếp liền thấy bệ bếp đã được thu dọn sạch sẽ, nhớ đến hồi sáng Lăng Tiêu ôm cô làm chuyện kia ở chỗ này, mặt cô không khỏi nóng lên, bên tai đỏ bừng.

Cô vội bưng hai đ ĩa đồ ăn ra ngoài: “Ăn cơm.”

Lăng Thiên Vũ lập tức tắt TV đi, tung ta tung tăng chạy tới.

Lăng Tiêu lạnh lùng liếc nhìn cậu một cái: “Không phải con đã ăn no sao?”

Lăng Thiên Vũ vỗ vỗ cái bụng nhỏ của mình, tỏ vẻ cậu còn có thể ăn.

Lăng Tiêu lạnh lẽo nói một câu: “Ăn quá nhiều, sau khi lớn lên vừa béo vừa lùn.”

Lăng Thiên Vũ tin là thật, tiếc nuối nhìn một bàn đồ ăn ngon, buồn rầu cắn chặt răng, trừng một cái rồi xoay người rời đi.

Thịnh Hoàn Hoàn hỏi: “Vì sao anh lại gạt nó?”

Không phải có rất nhiều sao, bọn họ căn bản ăn không hết.

Lăng Tiêu nhướng mày kiếm lên, duy ngã độc tôn: “Cô có ý kiến?”

Thịnh Hoàn Hoàn: “…”

Tay nghề nấu nướng của Lăng Tiêu làm Thịnh Hoàn Hoàn bất ngờ, tuy rằng là cơm nhà bình thường, nhưng làm rất tinh xảo, thoạt nhìn rất ngon miệng, mùi vị cũng làm người ta khó quên.

Nhưng chỉ có hai người, không khí đột nhiên trở nên khẩn trương, đối mặt với Lăng Tiêu không nói một lời, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy đặc biệt áp lực.
 
Chương 435


Chương 435

Cô nói: “Không ngờ tay nghề nấu ăn của anh tốt như thế.”

Lăng Tiêu nhìn cô gái hơi đỏ mặt sau khi đi ra từ phòng bếp, liền biết cô nhớ tới hình ảnh trẻ em không nên xem, nhưng hắn cũng không tính vạch trần cô.

Khi nghe cô chủ động tìm đề tài, tâm tình Lăng Tiêu lập tức trong sáng hẳn lên: “Cho nên tay nghề của cô còn cần cải tiến.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “…”

Cái tên thích tự sướng này, vì sao cô lại khen hắn chứ?

Nói xong câu đó, Thịnh Hoàn Hoàn không hề chủ động tìm đề tài, vì thế sắc mặt vừa ấm lên của Lăng Tiêu lại lập tức giảm nhiệt, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc hồi lâu đột nhiên ngẩng đầu nói với hắn: “Anh là người đàn ông đầu tiên nấu cơm cho tôi ăn.”

Tay Lăng Tiêu dừng lại, lặng lẽ trả lời: “Phải không, tôi không phải làm riêng vì cô.”

Cô cũng là người phụ nữ đầu tiên ăn cơm hắn làm.

Sự cảm động của Thịnh Hoàn Hoàn bị một câu của Lăng Tiêu làm lạnh thấu, thầm nghĩ người đàn ông này thật làm mất hứng, về sau ly hôn với cô rồi xem hắn và cô gái khác ở chung như thế nào.

“Anh học nấu ăn từ hồi nào?”

“Lúc đi du học.”

“Đồ ăn nước ngoài thật sự không ngon bằng chúng ta.”

“Ừm!”

Lúc nói chuyện phiếm, sắc mặt Lăng Tiêu càng ngày càng dịu đi.

Tuy rằng Lăng Tiêu trả lời rất ngắn gọn, nhưng cuối cùng không khí cũng trở nên hài hòa, chỉ cần Lăng Tiêu không lạnh mặt thì cái gì cũng dễ nói.

Nhưng nói ra cũng châm chọc, bọn họ nói chuyện đâu giống vợ chồng, rõ ràng là một đôi nam nữ trẻ tuổi vừa mới quen biết.

“Anh và Cố Nam Thành có thân không, anh cảm thấy anh ta là người như thế nào?” Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên hỏi.

Lăng Tiêu buông đũa xuống, cầm lấy khăn ăn chùi miệng, động tác đặc biệt tao nhã, tựa như quý tộc đi ra từ poster, làm cái gì cũng cao quý tột độ.

Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi cảm thán, ăn chung loại gạo mà nuôi ra trăm dạng người.

Lăng Tiêu nói: “Tôi và Cố Nam Thành không có làm ăn qua lại, ấn tượng đối với người này chỉ là mặt ngoài, cho nên không bình luận.”

Thịnh Hoàn Hoàn chấp nhất hỏi: “Vậy ấn tượng mặt ngoài là thế nào?”

“Diện mạo cũng không tệ lắm, thoạt nhìn cũng chín chắn ổn trọng.”

Lăng Tiêu lạnh nhạt nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, nếu không phải biết cô và vợ Cố Nam Thành là bạn thân, hắn sẽ cho rằng cô gái trước mắt có ý với Cố Nam Thành.

Thịnh Hoàn Hoàn: “… Quả nhiên là đủ mặt ngoài.”

Lăng Tiêu nhìn cô: “Vậy cô muốn nghe cái gì?”

“Cố Nam Thành ngoại tình với Trần Do Mỹ, còn nói dối mình và Nam Tầm đã ly hôn vào ba tháng trước trên cuộc họp báo, nhưng kỳ thật bọn họ căn bản không…”
 
Chương 436


Chương 436

Thịnh Hoàn Hoàn càng nói càng nóng, Lăng Tiêu lạnh lùng cắt ngang lời cô: “Tôi không có hứng thú với mấy tin này.”

Thịnh Hoàn Hoàn kích động nói: “Cũng phải xem để biết về nhân phẩm người này, sau này nếu anh hợp tác với anh ta sẽ biết con người thật của anh ta là thế nào, đương nhiên tốt nhất vĩnh viễn đừng hợp tác với loại người nhân phẩm có vấn đề này.”

Qua một lúc lâu, thấy Lăng Tiêu không hề phản ứng, Thịnh Hoàn Hoàn nhụt chí buông đũa xuống: “Thôi, trình độ của tôi hữu hạn, không đồng cảm với anh được.”

Lúc này Lăng Tiêu vẫn luôn lạnh nhạt đột nhiên xuất hiện chút ý cười: “Tôi sẽ nghiêm túc suy xét ý kiến của cô.”

“A?”

Thái độ của Lăng Tiêu thay đổi quá nhanh, Thịnh Hoàn Hoàn phản ứng không kịp.

Hắn đang cười à? Hắn cười cái gì?

Lăng Tiêu nói: “Suy xét không hợp tác với Cố Nam Thành.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “…”

Cô chỉ tức giận bất bình thay cho Nam Tầm, Lăng Tiêu lại nghe lọt vào tai!

Kinh ngạc qua đi, Thịnh Hoàn Hoàn thấp giọng nói thầm: “Căn bản không cần suy xét, không cần hợp tác với loại người này.”

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn cũng không biết trên tay Cố Nam Thành thực sự có một dự án lớn cần hợp tác với Lăng Tiêu, lời nói của cô sẽ quyết định đàm phán có thành công hay không.

Nói thầm xong, Thịnh Hoàn Hoàn liền bưng chén đũa vào bếp, chờ cô dọn xong đi ra thì thấy Lăng Tiêu đang dạy Lăng Thiên Vũ viết chữ, vẻ mặt rất nghiêm túc.

Lăng Tiêu là người ba tốt.

Nhìn cảnh này, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nhớ tới bức tranh của Lăng Thiên Vũ, hình ảnh hai ác ma ức hiếp cậu, cậu nhóc thừa nhận với cô hai ác ma kia là ba mẹ của mình, nhưng cậu lại nói không phải Lăng Tiêu.

Vậy rốt cuộc Lăng Thiên Vũ có phải con ruột của Lăng Tiêu không?

Thịnh Hoàn Hoàn đánh giá hai ba con này, nhìn bề ngoài bọn họ trông cũng không tương tự, nhưng tính cách rất giống, tính tình đều khó ở như nhau.

Lăng Thiên Vũ là đứa trẻ rất thông minh, rất nhiều thứ gặp qua là không quên được, hiện tại đã biết không ít chữ Trung, tin tưởng không bao lâu nữa cậu có thể dùng tiếng Trung giao tiếp.

Cô cười cười, không nói một lời mà trở về phòng, muốn tìm một vài video đua xe quốc tế xuất sắc để xem, sau đó bỗng thấy cái bóng của mình bị ánh đèn chiếu xuống mặt đất, cô lập tức nhớ đến hình ảnh nhìn thấy ở tầng hầm.

“Thứ” kia cũng có bóng.

Đáng tiếc lúc ấy cô còn chưa kịp thấy rõ thì đã bị người ta đánh hôn mê từ phía sau. Mà vệ sĩ đánh ngất cô là người mà Bạch quản gia thường dùng.

Hai ngày này, cô luôn âm thầm quan sát vệ sĩ kia, cũng không phát hiện Bạch quản gia và dì Hà có hành động dị thường gì, bọn họ cũng không âm thầm qua lại.

Thịnh Hoàn Hoàn nghe nói ngọn nguồn “Hiện tượng lạ” trong tầng hầm đã lâu, từ khi dọn vào đã tồn tại, Bạch quản gia có lắp camera theo dõi trong đó, nhưng lại không quay được cái gì.

Lăng Tiêu cho rằng “ m thanh lạ” kia là sóng âm chiết xạ trong không khí dẫn đến thay đổi, cho nên nghe có chút quái dị, là đám người hầu vô tri lại làm quá vấn đề.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn đã nhìn thấy, hơn nữa còn là hai lần.
 
Chương 437


Chương 437

Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn nhắm mắt lại là trông thấy gương mặt máu tươi đầm đìa kia, nó tra tấn cô cả trong giấc mơ, hiện tại trong phòng như có đầy những bóng dáng quỷ dị.

Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu, xoay người rời khỏi phòng.

Nghe thấy tiếng động, Lăng Tiêu ngẩng đầu lên, tầm mắt đối diện với Thịnh Hoàn Hoàn.

Cô nói: “Lăng Tiêu, tôi có chuyện muốn nói với anh.”

Lăng Tiêu nhướng mày, bàn tay thon dài vỗ vỗ đầu Lăng Thiên Vũ, bảo cậu tiếp tục viết, sau đó cùng Thịnh Hoàn Hoàn đi đến ban công.

“Tôi muốn anh và tôi đi một chuyến xuống hầm giam.” Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Chỉ có hai chúng ta, đi xuống từ thang máy, đừng nói với ai cả.”

Lăng Tiêu nghe xong thì vẻ mặt lộ ra chút lạnh lẽo, trầm mặc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt rất sắc bén.

Hắn luôn không thích phụ nữ lắm chuyện và tự cho là thông minh, bởi vì hắn không muốn lãng phí quá nhiều tâm tư, mà trong khoảng thời gian này cô đã chiếm hết cả hai điều.

Thịnh Hoàn Hoàn không chút lùi bước: “Coi như tôi xin anh.”

Lăng Tiêu lạnh lẽo nói: “Nếu vẫn không tra ra cái gì thì sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn im lặng, sau đó lộ ra vẻ mặt kiên quyết: “Vậy chuyện này dừng lại tại đây, từ nay về sau tôi sẽ không nhắc đến một chữ.”

Năm phút sau, Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu vào thang máy.

Tiến vào thang máy, da đầu Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi tê dại, chính là cái thang máy nối liền giữa tầng hầm và hầm giam này, ngày đó “Thứ” kia đứng ngay trong đây.

Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt đèn pin trong tay, sau đó bật nó lên.

Lăng Tiêu không vui nhăn mày: “Làm điều thừa.”

Thịnh Hoàn Hoàn không cho là đúng: “Tôi sợ đột nhiên cúp điện.”

Chuyện này không phải thường xuyên xảy ra sao?

Thịnh Hoàn Hoàn quan sát kỹ trong thang máy, vẫn không phát hiện dị thường gì, làm sao “Thứ” kia đi vào được?

Cô nhìn về phía Lăng Tiêu: “Vì sao nơi này không có camera?”

Lăng Tiêu lạnh lùng thốt lên: “Không cần.”

Biết Lăng Tiêu không vui, Thịnh Hoàn Hoàn không hỏi thêm nữa.

Thang máy mở ra ở tầng hầm, nơi này là hầm rượu và gara, Thịnh Hoàn Hoàn đi ra ngoài trước, Lăng Tiêu theo ở phía sau.

Thịnh Hoàn Hoàn đi đến vị trí cô đứng ngày đó thì ngừng lại, ánh mắt nhìn chằm chằm cửa thang máy chậm rãi đóng lại.

Sau khi thang máy đóng lại thì bắt đầu đi xuống.

Tầng 2 vừa rồi Thịnh Hoàn Hoàn ấn chính là hầm giam, cho nên lúc này thang máy bắt đầu đi xuống, cô nhìn chằm chằm cánh cửa đóng chặt kia hồi lâu mới dời mắt đi: “Được rồi.”

Lăng Tiêu đứng bên thang máy nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn vài giây, không hỏi nhiều mà ấn thang máy, một lát sau thang máy lại mở ra, hai người lại tiến vào.

Mặt Lăng Tiêu đen thui, Thịnh Hoàn Hoàn muốn đứng xa hắn một chút, trong lúc vô tình đèn pin đánh vào thang máy, phát ra một tiếng “Rầm”.
 
Chương 438


 

Chương 438

Thịnh Hoàn Hoàn không lưu ý, nhưng sau đó lại truyền đến một tiếng “Rầm”, cô nặng nề nhìn về phía Lăng Tiêu.

Cảm giác này quá quen thuộc, giống y như lúc cô nghe thấy ở hầm giam.

Lăng Tiêu không cho là đúng, cảm thấy là tiếng vọng bình thường.

Sau hai tiếng, thang máy khôi phục an tĩnh, Thịnh Hoàn Hoàn lại va chạm lần nữa, lần này có tiếng vọng, sắc mặt cô trắng bệch, khẩn trương nhìn về phía Lăng Tiêu.

Lăng Tiêu khoanh tay trước ngực, bình thản ung dung mà mở miệng: “Cô không thấy thang máy đang di chuyển à?”

Không phải không gian nào cũng sinh ra tiếng vọng, đây là thường thức.

Nhưng giác quan thứ sáu nói cho Thịnh Hoàn Hoàn biết, đây tuyệt đối không phải tiếng vọng bình thường.

Lúc này thang máy ngừng lại, đã tới hầm giam.

Thịnh Hoàn Hoàn nhớ đến gương mặt máu tươi đầm đìa kia, bất giác áp sát đến bên cạnh Lăng Tiêu, nhịn không được duỗi tay bắt lấy vạt áo hắn.

Lăng Tiêu nhìn cô gái căng cứng người bên cạnh, lòng bàn tay hắn bao lấy mu bàn tay cô, kéo tay cô khỏi vạt áo hắn.

Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn càng tái đi, khi cô cho rằng Lăng Tiêu muốn buông ra thì hắn lại nắm lấy tay cô, kéo cô đi ra khỏi thang máy.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm bàn tay thon dài kia, tay cô có vẻ nhỏ xinh trong lòng bàn tay hắn, hắn dễ dàng hoàn toàn bao lấy cô, ấm áp lại mạnh mẽ.

Một cảm giác an toàn truyền từ bàn tay, tràn ra toàn thân, thân thể căng thẳng vì sợ hãi dần dần thả lỏng.

Giờ khắc này, Thịnh Hoàn Hoàn sinh ra một ảo giác, giống như chỉ cần đi theo người đàn ông trước mắt thì không còn gì để sợ cả.

Lăng Tiêu kéo tay Thịnh Hoàn Hoàn, ngừng lại trước hầm giam đã nhốt cô.

Dưới ánh đèn sáng ngời, nơi này nhìn thực sạch sẽ, không biết có phải bởi vì Lăng Tiêu đứng ở bên cạnh hay không mà Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy hầm giam kia trừ hơi âm u và trống vắng ra thì kỳ thật cũng không đáng sợ như vậy.

Ngay cả hành lang âm u cũng trở nên rõ ràng hơn.

Chuyện xảy ra ngày đó vẫn còn rõ như in trong đầu cô, cô chưa bao giờ bị đối đãi vô tình như thế, càng chưa từng bị tra tấn như vậy, thậm chí cuối cùng còn ngất xỉu.

Cô nghĩ mình vĩnh viễn không quên được ngày đó, mà tất cả sỉ nhục và tra tấn này đều là Lăng Tiêu mang đến cho cô!

Thịnh Hoàn Hoàn từ từ buông tay Lăng Tiêu ra, đi đến hầm giam đã từng nhốt mình, nâng đèn pin lên đánh một cái lên thanh sắt, tiếng vọng quanh quẩn trong hầm giam từng tiếng từng tiếng một.

“Hồi âm càng ngày càng nhỏ.” Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại, nhìn về phía Lăng Tiêu, lại như đang lầm bầm một mình: “Ngày đó tôi dùng đầu đập vào thanh sắt này, hồi âm càng lúc càng lớn.”

Lăng Tiêu nói: “Vậy cô dùng đầu đập lần nữa thử xem.”

Dứt lời, Thịnh Hoàn Hoàn thật sự đập đầu vào đó, còn đập rất mạnh, nhưng âm thanh phát ra lại rất trầm đục.

Câu nói vừa rồi của Lăng Tiêu mang ý châm chọc, không ngờ cô thật sự dùng đầu đập sắt, sắc mặt hắn lập tức âm trầm tới cực điểm: “Cô điên rồi à?”
 
Chương 439


Chương 439

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn lại cười: “Anh nghe đi, không có tiếng vọng.”

Cô không nói sai, lần này thật sự không có tiếng vọng.

Da Thịnh Hoàn Hoàn rất non mịn, vừa đập một cái đã rách da, có chút tơ máu chảy ra.

Lăng Tiêu nhìn cái trán sưng đỏ của Thịnh Hoàn Hoàn, tức đến mức muốn gõ đầu cô ra xem trong đó có đậu hủ không.

Thịnh Hoàn Hoàn như không cảm giác được đau đớn, tiếp tục nói với Lăng Tiêu: “Ngày đó tôi nghe có người gọi tên tôi, Thịnh Hoàn Hoàn Thịnh Hoàn Hoàn hết lần này đến lần khác, giống như ngay ở bên tai tôi.”

Lăng Tiêu cắn răng: “Nhất định là cô sợ quá nên sinh ra ảo giác.”

Thịnh Hoàn Hoàn không hy vọng xa vời Lăng Tiêu tin tưởng mình, cô đẩy cửa gian hầm kia ra rồi đi vào: “Lăng Tiêu, anh xem hầm giam này nhỏ biết bao, chỉ có một cái giường sắt, nhưng nó đã trở thành ám ảnh trong lòng tôi, cả đời cũng không cách nào xóa đi được.”

Cách từng thanh sắt, Thịnh Hoàn Hoàn đứng ở hầm giam, nhìn Lăng Tiêu ở bên ngoài mà không khỏi cảm thấy bi thương cho mình, đến nay cô vẫn cảm thấy mình vẫn bị nhốt trong căn hầm này, nuốt hận, nhưng không làm được gì.

Lăng Tiêu trầm mặc nhìn cô, trên mặt không có biểu cảm gì, làm người ta không nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn.

Một lát sau, Thịnh Hoàn Hoàn đi ra từ hầm giam, lướt qua Lăng Tiêu rồi đi vào thang máy: “Trở về đi, qua đêm nay tôi sẽ không nhắc lại một chữ.”

Đi ra khỏi hầm giam, hai người không nói chuyện với nhau nữa.

Thịnh Hoàn Hoàn không trở về phòng ngủ chính mà tiến vào phòng đối diện rồi đóng chặt cửa, đêm nay Lăng Tiêu cũng không làm khó dễ nữa.

….

Nửa đêm, một bóng dáng mảnh khảnh đi ra ngoài từ phòng ngủ, lặng lẽ không một tiếng động tiến vào tầng hầm, chân trần đạp lên sàn nhà lạnh lẽo, bước từng bước một vào bên trong.

Ánh đèn trong tầng hầm lờ mờ, Thịnh Hoàn Hoàn cầm đèn pin trong tay, nhưng lần này lại không mở ra.

Tầng hầm đặc biệt yên tĩnh, cả hô hấp cũng phải cẩn thận, Thịnh Hoàn Hoàn lần mò đi vào bên trong, thân thể càng lạnh lẽo, toàn thân sởn tóc gáy, nhưng cô lại không lùi bước.

Nếu Lăng Tiêu không thể tìm ra chân tướng cho cô, cô chỉ có thể tự tìm kiếm đáp án, để trong lòng được an bình, cũng trả lại sự trong sạch cho mình.

Tiếp cận hầm rượu, từng âm thanh nhỏ truyền đến từ phía trước, hình như là chuột đang tác quái, lắng nghe kỹ còn có tiếng ngâm nga khe khẽ.

Tim Thịnh Hoàn Hoàn căng thẳng, khẩn trương, kích động, còn có sợ hãi đối với thứ không biết.

Là cô ta, nhất định là cô ta.

Tiếng ngâm nga khe khẽ có vẻ quỷ dị rét lạnh trong tầng hầm tối tăm yên tĩnh, nhưng lúc này kích động trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn lại lớn hơn sợ hãi. Bởi vì cô nhìn thấy cái bóng trong thang máy, cô ta có bóng.

Trên đời này không có quỷ, chỉ có người giả thần giả quỷ.

Khi cô cẩn thận tới gần, tiếng ngâm nga kia càng ngày càng rõ, cứ như tiếng suối chảy róc rách, trong trẻo vang vọng, thấm vào ruột gan.
 
Chương 440


Chương 440

Cuối cùng, Thịnh Hoàn Hoàn thấy “Thứ” đã tác quái kia, cô ta mặc váy dài màu trắng, có mái tóc dài vừa đen vừa thẳng, đang cúi đầu ngồi xổm, nhẹ nhàng ngâm nga với búp bê babie trên mặt đất.

Thịnh Hoàn Hoàn kích động không thôi, đâu thèm quan tâm giọng nói cô ta êm tai đến mức nào, chỉ mở điện thoại ra ấn nút chụp ảnh.

Đèn flash sáng lên, người trên mặt đất bỗng kinh hãi ngẩng đầu, tấm hình vừa vặn bắt được khoảnh khắc đó.

Sau đó, ánh đèn chói mắt chiếu vào mặt người nọ.

Cho dù đã chuẩn bị tâm lí, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn căng thẳng, sau lưng lạnh toát.

Đó là một cô gái trẻ, tuổi cũng ngang với cô, trên mặt mọc đầy đốm đỏ, cũng có khả năng là bớt, có màu đỏ tươi như máu.

Cô gái bị đèn pin của Thịnh Hoàn Hoàn chiếu vào nên không mở mắt ra được, cô ta vươn đôi tay che ở trước người rồi quay mặt đi.

“Cô là ai?” Thịnh Hoàn Hoàn cất điện thoại, cầm chặt đèn pin phòng thân, bước từng bước một về hướng cô gái kia.

Cô gái không nói lời nào, sợ hãi quay người qua, đôi tay lần mò trên sàn nhà muốn rời đi.

Rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã nhận ra, cô gái này sống thời gian dài trong bóng tối, đèn pin trong tay cô quá sáng, chiếu vào mắt người bình thường cũng làm tầm nhìn trở nên đen nhánh, huống chi là người quanh năm trốn trong chỗ tối, hai mắt căn bản không thể thích ứng được.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức chặn đường cô ta, chuyển đèn pin từ trên mặt xuống người cô: “Cô là ai, vì sao hơn nửa đêm lại xuất hiện ở chỗ này?”

Cô gái trông có vẻ rất sợ, cả người run rẩy lợi hại, mắt vừa nhìn rõ được liền nhào về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, cô ta muốn đẩy Thịnh Hoàn Hoàn ra thoát khỏi tầng hầm.

Nhưng cô ta vừa đụng vào Thịnh Hoàn Hoàn thì đã phát ra một tiếng hét thảm, sau đó té ngã xuống đất…

“Cô không được đi.” Thịnh Hoàn Hoàn bước từng bước tới gần cô gái: “Trả lời câu hỏi của tôi.”

Cô gái sợ hãi nhìn đèn pin phòng thân trong tay Thịnh Hoàn Hoàn, chống thân thể không ngừng lui về phía sau, cổ họng phát ra tiếng nói lí nhí: “Đừng mà chị, xin chị đừng đánh em, đau quá…”

“Tôi có thể không tổn thương cô, nhưng cô phải thành thật trả lời câu hỏi của tôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn cố ý dời đèn pin về phía cô gái, cô gái bị dọa liên tục gật đầu: “Em nói, em nói…”

“Ngước mặt lên.”

Gương mặt đầy đốm đỏ chậm rãi nâng lên, cô gái rất bất an, chân tay luống cuống, xem ra là rất ít tiếp xúc với người ngoài, nhát như chuột.

Thịnh Hoàn Hoàn cẩn thận đánh giá ngũ quan của cô gái, rất lập thể, mắt rất lớn rất sáng, trắng đen rõ ràng, đặc biệt sạch sẽ.

Đây là đôi mắt sạch sẽ trong trẻo nhất Thịnh Hoàn Hoàn từng gặp qua.

Có thể là vì không thấy ánh mặt trời thời gian dài nên da cô ấy đặc biệt tái nhợt, đốm đỏ mọc trên mặt đỏ tươi như máu, trông rất đáng sợ.

“Trên mặt cô mọc cái gì vậy?”

Cô gái nơm nớp lo sợ mà nói: “B… Bớt.”

“Ngày đó người ở hầm giam là cô?”

Cô gái nghe thấy câu hỏi này thì kinh ngạc nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, tiếp theo như rất vui sướng, trông mong nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, nụ cười có chút lấy lòng, có chút ngu đần: “Là chị.”
 
Chương 441


Chương 441

Vừa rồi tầm mắt mơ hồ, lại không dám nhìn thẳng Thịnh Hoàn Hoàn, hiện tại cô gái mới thấy rõ mặt Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy biến hóa trên biểu cảm của cô ấy: “Cô biết tôi à?”

Cô gái gật đầu thật mạnh: “Dạ.”

“Ai nói cho cô biết?”

“Dì.”

“Dì là ai?”

Vấn đề này như làm khó cô gái, cô trầm tư thật lâu rồi trả lời: “Dì là dì á, dì thương em nhất, ngày nào cũng đưa đồ ăn đến cho em.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “…”

Chẳng lẽ là đứa ngốc?

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn gần như đã khẳng định dì Hà chính là người dì mà cô gái này nói đến.

Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi: “Vì sao lại giả thần giả quỷ ở tầng hầm?”

Cô gái tủi thân che mặt: “Em không ra được, cũng không dám đi ra ngoài, dì nói bên ngoài rất nguy hiểm, đâu đâu cũng là người xấu.”

“Cô chưa từng đi ra ngoài sao?”

Cô gái gật đầu lại lắc đầu: “Trước kia em không ở đây, sau này ngồi xe lại đây.”

“Vậy hiện tại cô ở đâu?”

Cô gái chỉ vào một góc: “Nơi đó có một ngăn bí mật, em ở trong đó, bên trong có thể nhìn thấy thang máy di chuyển.”

Cho nên mỗi lần thang máy di chuyển thì cô liền biết có người tới.

Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới tiếng vọng kia, rất khẳng định là cô gái trước mắt này gõ, trực giác của cô không sai, chỉ tiếc Lăng Tiêu căn bản không tin.

“Vì sao làm tôi sợ?”

“Chị… Đẹp…” Cô gái cười có chút ngượng ngùng.

Nhận thấy được cô gái không có tính uy hiếp, Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống trước mặt cô rồi đặt đèn pin qua một bên: “Dì đã nói cái gì với cô?”

Cô gái ngẫm nghĩ rồi nói: “Chị, hình của chị… Xinh đẹp, chị dâu là người tốt.”

Dì Hà đưa ảnh chụp của cô cho cô ấy xem? Vì sao dì Hà lại làm vậy?

Từ từ: “Chị dâu?”

“Dạ, dì nói chị là chị dâu.”

“Vậy anh của cô là ai?”

Cô gái lắc lắc đầu, tiếp theo lại nói: “Anh thật đáng sợ.”

Thật đáng sợ?

Chẳng lẽ anh cô ấy còn dọa người hơn?

Nhưng cô ấy gọi cô là chị dâu, chẳng lẽ người anh kia là…

“Cô tên là gì?”
 
Chương 442


Chương 442

“Em tên là Tích Nhi, ‘Tích’trong Trân Tích (Qúy Trọng).” Tích Nhi dần dần thả lỏng, hai mắt nhìn chằm chằm Thịnh Hoàn Hoàn, đôi mắt lấp lánh tỏa sáng: “Chị, trông chị thật đẹp.”

Nhìn người đáng thương hai mắt trong trẻo sạch sẽ sạch sẽ trước mắt, Thịnh Hoàn Hoàn thật sự không đành lòng trách cứ, cô cười cười: “Em cũng rất đẹp.”

Tia sáng trong mắt Tích Nhi lập tức ảm đạm xuống, buông mặt xuống mất mát nói: “Em rất xấu, rất khó coi.”

Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên an ủi cô ấy như thế nào, dù sao mặt cô thật sự nhìn rất đáng sợ, đột nhiên nhìn thấy còn cho rằng máu tươi đầm đìa rất dọa người.

“Tôi phải đi.” Cô sốt ruột muốn đi tìm dì Hà hỏi rõ ràng.

Tích Nhi nghe nói Thịnh Hoàn Hoàn muốn đi thì lưu luyến mà nhìn cô: “Đừng nói cho người khác, nếu không em không thể tiếp tục ở lại đây.”

Thịnh Hoàn Hoàn ngẩn người, không nói cho người khác thì làm sao cô chứng minh trong sạch của mình được?

Sau đó Tích Nhi lại hỏi: “Chị còn lén tới thăm em không?”

Nhìn đôi mắt tràn ngập chờ mong này, Thịnh Hoàn Hoàn thật sự không thể từ chối, thần sai quỷ khiến thế nào mà lại gật gật đầu.

Tích Nhi kích động đỏ cả mắt: “Dì nói không sai, chị dâu là người tốt.”

Thịnh Hoàn Hoàn bất đắc dĩ thở dài, cô ấy quá đơn thuần, chỉ số thông minh còn không bằng một học sinh tiểu học, đi ra ngoài bị người ta bán cũng không biết!

Rời khỏi tầng hầm, Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp đi đến trước phòng dì Hà rồi gõ cửa, sau vài tiếng gõ, dì Hà khoác áo khoác mở cửa ra.

Dì Hà nhìn thấy cô thì rất giật mình.

Hiện tại đang là 2 giờ khuya, trong lòng dì Hà đột nhiên có một dự cảm chẳng lành.

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Chúng ta nói chuyện đi!”

Dì Hà kéo cửa ra, cung kính cười nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân gặp phải chuyện phiền lòng gì nên không ngủ được sao?”

“Đúng vậy! Cho nên đi tầng hầm một vòng.”

Thịnh Hoàn Hoàn đi vào bên trong, chọn một cái ghế ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn về phía dì Hà, ánh mắt rất sắc bén: “Dì đoán tôi thấy được cái gì?”

Sắc mặt dì Hà hơi thay đổi, đáy mắt xẹt qua một tia kinh hoảng, sau đó lộ ra vẻ mặt khiếp sợ: “Thiếu phu nhân, vừa rồi cô đi một mình xuống tầng hầm?”

Kỳ thật dì Hà không tin lắm, lần trước Thịnh Hoàn Hoàn bị dọa sợ như vậy, hiện tại đang hơn nửa đêm, sao một mình cô dám đi xuống tầng hầm?

Dì Hà nghĩ thầm, nhất định Thịnh Hoàn Hoàn đang dụ bà nói thật.

“Đúng, không làm rõ chuyện này tôi thật sự khó an tâm nổi.” Thịnh Hoàn Hoàn bình tĩnh nhìn dì Hà: “Dì Hà, dì có gì muốn nói với tôi không?”

“Thiếu phu nhân, xin thứ cho tôi ngu muội không rõ ý của cô.”

“Vậy để tôi nhắc nhở dì một câu, Tích Nhi.”

Mặt dì Hà lập tức trắng bệch, vội trả lời nói: “Tôi không biết cô đang nói cái gì.”

Nghe xong câu trả lời này, Thịnh Hoàn Hoàn đứng lên: “Nếu dì Hà không biết cái tên này, tôi đành đi hỏi Lăng Tiêu.”
 
Chương 443


Chương 443

Dì Hà lập tức luống cuống, vội giữ chặt tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân, cô tuyệt đối đừng nói chuyện này cho thiếu gia, cô muốn biết cái gì thì tôi nói hết cho cô nghe.”

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Tôi muốn biết toàn bộ.”

Dì Hà nặng nề gật đầu, buông tay Thịnh Hoàn Hoàn ra rồi đi đến mép giường ngồi xuống: “Cô hỏi đi!”

Dì Hà như lập tức già đi mấy tuổi.

Thịnh Hoàn Hoàn nghi hoặc: “Tích Nhi là con gái của dì à?”

Nếu không sao bà lại nuôi cô ấy dưới tầng hầm.

Nhưng dì Hà lại lắc đầu: “Không phải, con bé là đứa con thứ hai của Nhị phu nhân, cũng là em gái ruột của thiếu gia.”

Tích Nhi là em ruột của Lăng Tiêu?

“Vậy sao cô ấy…”

Nếu Tích Nhi là thiên kim của Lăng gia, sao cô ấy lại sa sút đến mức này?

“Việc này nói ra thì rất dài.” Dì Hà phát ra tiếng thở dài thườn thượt: “Cô cũng thấy được dáng vẻ của Tích Nhi, nhị lão gia trời sinh có tính đa nghi, cảm thấy Tích Nhi không phải con của mình nên đã hạ độc thủ, ông ta cho rằng đứa nhỏ đã bị bóp chết nên bảo tôi lén chôn đi…”

“Không ngờ đứa nhỏ này mạng lớn, vậy mà vẫn còn sống.” Dì Hà nhớ lại tình cảnh lúc đó: “Lúc ấy tôi thật sự muốn chôn con bé, nhưng đó là một mạng người, tôi thật sự không làm được, nhưng Nhị lão gia không cho nó sống, tôi không dám mang nó về, đành phải dẫn về quê quán, để mẹ tôi nuôi nấng.”

“Mẹ của Lăng Tiêu biết chuyện này không?” Thịnh Hoàn Hoàn hỏi.

Dì Hà lắc đầu: “Tôi muốn nói cho phu nhân, nhưng bản thân bà cũng không biết rốt cuộc đứa nhỏ này có phải của Nhị lão gia không, cho nên tôi không nói ra, lúc ấy tôi đã nghĩ, cứ để họ cho rằng đứa nhỏ đã chết, có lẽ đây là kết quả tốt nhất.”

Mẹ ruột của Lăng Tiêu – An Lan, thật sự quá quắt như vậy sao?

Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi: “Vì sao không xét nghiệm DNA?”

Dì Hà nói: “Tôi ít ăn học, lúc ấy đâu biết cái gì là DNA, hơn nữa tôi căn bản không dám nhắc đến chuyện này với người khác, cho nên cứ kéo dài tới hiện tại.”

Cho nên đến bây giờ dì Hà cũng không biết rốt cuộc Tích Nhi có phải con gái của Lăng Hoa Thanh hay không.

“Vậy vì sao dì không nói cho Lăng Tiêu biết?”

“Thiếu gia vốn rất hận Nhị phu nhân, lỡ Tích Nhi thật sự không phải con của Nhị lão gia thì bảo cậu ấy đối mặt với Tích Nhi như thế nào? Cậu ấy sẽ càng căm hận Nhị phu nhân.”

Thịnh Hoàn Hoàn có thể lý giải sự lo lắng của dì Hà, dù sao Lăng Tiêu là người rất kiêu ngạo, biết chuyện này sẽ chỉ làm hắn càng đau đớn.

“Vậy dì có dự tính gì, để Tích Nhi trốn trong xó xỉnh tăm tối cả đời, vĩnh viễn không nhìn thấy mặt trời sao?”

Cha mẹ làm sai, vì sao lại để con cái vô tội gánh vác?

Dì Hà nhịn không được nghẹn ngào: “Cô cũng thấy dáng vẻ của con bé mà, so với để nó ra ngoài đối mặt với ánh mắt khác thường của người khác, không bằng cứ ở trong tầng hầm, hiện tại nó không hiểu cái gì nên còn có thể kiên cường tồn tại.”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe dì Hà nói vậy thì trong lòng đặc biệt chua xót, thế giới này thật tàn nhẫn, Tích Nhi có thể bình an lớn lên đã không dễ dàng, hơn nữa cô ấy sạch sẽ đơn thuần như vậy, căn bản không thể chịu đựng được sự tàn nhẫn của thế giới này.
 
Chương 444


Chương 444

Nhưng cô ấy có quyền sống dưới ánh mặt trời.

Cô ấy không dám, không có nghĩa là cô ấy không muốn.

Thịnh Hoàn Hoàn tiến lên nắm tay dì Hà: “Dì yên tâm, tôi sẽ không nói chuyện này cho Lăng Tiêu biết, nếu dì đồng ý, tôi sẽ lén lấy tóc của Lăng Tiêu để xét nghiệm DNA với Tích Nhi, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển như thế, vết bớt trên mặt nhất định có thể xóa được, cô ấy có quyền sống dưới ánh mặt trời.”

Dì Hà nghe xong thì nước mắt tuôn rơi, giãy giụa muốn quỳ xuống lạy Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân, cô là người tốt, tôi cảm ơn cô thay cho Tích Nhi.”

“Dì Hà, dì làm gì vậy.” Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng giữ chặt dì Hà, nhỏ giọng an ủi bà.

Trò chuyện với dì Hà chừng một giờ, Thịnh Hoàn Hoàn mới trở lại phòng ngủ.

Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn vẫn nằm mơ, cô mơ thấy Tích Nhi ngồi xổm ở bờ sông rửa mặt, gương mặt máu tươi đầm đìa được rửa sạch, ngũ quan đặc biệt tinh xảo, trông còn có vài phần tương tự Lăng Tiêu.

Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc đến 8 giờ, khi dậy Lăng Tiêu đã ra cửa, cô trực tiếp nấu mì rồi ăn với Lăng Thiên Vũ, sau đó bước vào phòng ngủ của Lăng Tiêu.

Cô tìm được hai sợi tóc dưới gối hắn, cất chúng đi, khi đi ra nhìn thấy Lăng Thiên Vũ lại hơi dao động.

Chỉ cần lấy một sợi tóc trên đầu cậu nhóc, không đến hai ngày cô sẽ biết được rốt cuộc Lăng Tiêu và cậu nhóc có phải cha con hay không.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn đè nén xúc động này xuống, nếu Lăng Tiêu biết việc này thì không khác gì tự tìm đường chết.

Khi ra cửa, dì Hà mang tóc của Tích Nhi tới lén giao cho Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh Hoàn Hoàn trực tiếp đi đến một bệnh viện xét nghiệm nổi tiếng.

Sau khi ra khỏi bệnh viện, Thịnh Hoàn Hoàn liền đến đoàn xe Vũ Yến.

….

Hai ngày này, Cố Nam Thành luôn ở Tây Thành Lục Hồ, tin nóng chuyện gã ngoại tình với Trần Do Mỹ còn chưa hạ nhiệt, gã không lấy ra được chứng nhận ly hôn, hiện tại mọi người đã nghiêng về hướng Nam Tầm.

Lần này cổ phiếu Cố thị xuất hiện tình trạng xuống dốc biên độ lớn hơn.

Hiện tại Cố Nam Thành rất cần tạo ra một thành tích tốt để cứu vớt lòng tin của các cổ đông, vì thế gã nhắm vào đầu sỏ của Hải Thành – Lăng thị, tuy rằng gã cũng không muốn tiếp xúc với Lăng Tiêu.

Trần Do Mỹ biết Lăng Tiêu muốn đến Lăng thị thì ôm lấy gã từ phía sau, mềm mại hỏi: “Anh Nam Thành, em có thể đi cùng anh không?”

Cố Nam Thành nhíu mày: “Anh đi bàn chuyện làm ăn, chuyện của ba em để sau đi.”

Trần Do Mỹ nghe xong rất thất vọng, chỉ cần một ngày ba cô ta chưa ra khỏi tù thì cô vĩnh viễn không dám ngẩng đầu trong giới thượng lưu Hải Thành.

Chuyện chen vào cuộc hôn nhân của Cố Nam Thành thì cô ta có thể nghĩ cách xoay ngược, nhưng vấn đề Trần Văn Hưng ngồi tù, Trần Do Mỹ không có cách nào giải quyết cả, đó là một vết nhơ không thể xóa bỏ.

Cho nên Trần Do Mỹ rất muốn cứu Trần Văn Hưng ra khỏi ngục giam.

Nhưng nghe lời Cố Nam Thành nói, Trần Do Mỹ thông minh không dám đòi hỏi, còn săn sóc nói: “Em ở nhà chờ anh.”

Trần Do Mỹ hiểu chuyện làm Cố Nam Thành thực vừa lòng, nếu Nam Tầm săn sóc dịu dàng được một nửa như Trần Do Mỹ thì họ cũng không đi đến nước này.

Một giờ sau, Cố Nam Thành xuất hiện ở Lăng thị.
 
Chương 445


Chương 445

Phùng Việt gõ cửa tiến vào văn phòng giám đốc: “Boss, Cố Nam Thành tới.”

Lăng Tiêu cũng không kinh ngạc, không ít sản nghiệp của Hải Thành đều bị Lăng thị lũng đoạn, Cố thị muốn vực dậy thì chỉ có thể hợp tác với hắn.

Lăng Tiêu không nâng đầu mà nói: “Cho anh ta vào.”

Một lát sau, Cố Nam Thành dẫn thư ký của mình đi vào.

Lăng Tiêu vẫn vùi đầu làm việc, sắc mặt Cố Nam Thành hơi thay đổi: Ra vẻ ta đây thật.

Phùng Việt nghênh đón: “Cố tổng mời ngồi, Boss chúng tôi đang bận, gần đây công ty làm ăn quá tốt, đơn hàng quá nhiều, Boss thật sự lo liệu không hết, xin hai vị chờ một lát.”

Đây là ra oai phủ đầu bọn họ.

Cố Nam Thành cười cười: “Vậy Lăng tổng cứ làm việc đi, tôi có rất nhiều thời gian.”

Phùng Việt khom người, thu lại ý cười trên khóe miệng, lui đến bên cạnh Lăng Tiêu.

Cố Nam Thành tiếp nhận máy tính từ trong tay thư ký, bình thản ung dung xử lý công việc trong văn phòng của Lăng Tiêu, cả Phùng Việt cũng phải bội phục.

Cố Nam Thành chờ một hơi đến tận nửa giờ.

Lăng Tiêu xử lý xong tất cả hồ sơ trên bàn mới nhìn về phía Cố Nam Thành: “À, Cố tổng tới, anh xem, tôi bận quá nên quên mất.”

Tuy miệng nói như thế, nhưng trên mặt Lăng Tiêu không có chút áy náy nào, giọng nói cũng rất thản nhiên.

Cố Nam Thành cũng không giận, gã khép máy tính lại, tươi cười thân thiết nhìn về phía Lăng Tiêu: “Lăng tổng quá bận rộn, là tôi không mời mà tự đến làm phiền, lần này tôi tới là có vụ làm ăn muốn bàn với anh.”

Nói xong, gã nhìn về phía thư ký bên cạnh, thư ký lập tức đưa hồ sơ trong tay đến trước mặt Lăng Tiêu: “Đây là phương án của chúng tôi, mời Lăng tổng xem qua.”

Lăng Tiêu cầm lấy hồ sơ, đọc lướt qua nhanh như gió, đôi môi hơi nhếch lên: “Dự án không tồi, sao Cố tổng lại nghĩ đến chuyện hợp tác với Lăng thị?”

Cố Nam Thành thong dong nói: “Lăng thị là xí nghiệp dẫn đầu Hải Thành, có vô số độc quyền trong tay, cũng có con đường tuyên truyền không tồi, mà kỹ thuật của Cố thị chúng tôi cũng rất nổi trội, thương hiệu có danh tiếng tốt đẹp, hai công ty chúng ta hợp tác cùng tiến lên, chắc chắn là cục diện win win.”

Lăng Tiêu nghe xong thì buông hồ sơ trong tay xuống: “Cố tổng không biết rồi, trước mắt trên tay công ty chúng tôi cũng có dự án tương tự đang khai phá, tôi không nhìn thấy điểm gì nổi bật trong phương án của Cố tổng.”

Cố Nam Thành cười nói: “Lăng tổng nói đùa, nếu có dự án tương tự thì Lăng thị đã sớm thông báo khắp nơi rồi, không phải sao? Cần gì chờ tôi tự mình tới cửa?”

Ý của Cố Nam Thành là, nếu Lăng thị có dự án tương tự thì đã sớm giành trước, cho dù sau này có rất nhiều công ty noi theo, nhưng khi nhắc tới mọi người sẽ nói là của Lăng thị, đây là chênh lệch giữa bản gốc và bắt chước.

Nhưng Lăng Tiêu không công khai, chứng minh Lăng thị không có dự án tương tự, Cố Nam Thành rất chắc chắn điểm này, sở dĩ Lăng Tiêu nói như thế chỉ vì muốn đàn áp gã, tranh thủ được chia phần cao hơn mà thôi.

Hai ánh mắt giao nhau trên không trung, sắc bén, nhạy bén, mang theo sự sắc nhọn đấu trí đấu dũng, im lặng hình thành áp chế trong vô hình, cứ như nhìn một cái là có thể phân chia thắng thua.
 
Chương 446


Chương 446

Cuối cùng, Cố Nam Thành thỏa hiệp trước: “Tỷ lệ phân chia có thể thương lượng thêm, Lăng thị chiếm 6 phần, Cố thị 4 phần, đây là nhượng bộ lớn nhất của tôi, Lăng tổng có thể thấy được thành ý hợp tác của tôi.”

Ngón tay thon dài của Lăng Tiêu nhẹ nhàng gõ trên mặt bàn, Cố Nam Thành kiên nhẫn chờ đợi đáp án của Lăng Tiêu, gã rất tự tin, đối với Lăng thị, dự án này chỉ có lời chứ không lỗ, Lăng Tiêu căn bản không có lý do từ chối.

Nhưng thời gian Lăng Tiêu trầm mặc càng ngày càng dài, sự tự tin của Cố Nam Thành bắt đầu tan rã, từng tiếng gõ ngón tay của Lăng Tiêu như đập vào lòng Cố Nam Thành, tự tin ban đầu biến thành dày vò từng phút từng giây.

Cứ như trôi qua cả thế kỷ, khi Cố Nam Thành sắp không thể làm ra vẻ trấn định được nữa thì Lăng Tiêu cũng chịu mở miệng: “Nói thật, dự án này của Cố tổng thật sự làm người ta dao động.”

Nghe Lăng Tiêu nói ra lời này, Cố Nam Thành đã đoán được kết quả, gã thất bại.

Thông thường sau câu này sẽ là “Nhưng mà…”, gã đã lăn lộn trên thương trường rất nhiều năm, đã từng nghe quá nhiều cách nói như vậy.

“Vì sao?” Cố Nam Thành không cam lòng: “Nếu dao động, vì sao không được, anh biết vụ làm ăn này tuyệt đối chỉ lời không lỗ mà.”

Lăng Tiêu cười cười: “Anh nói không sai, nhưng tôi luôn chú ý đến nhân phẩm của người hợp tác.”

Đối với Lăng Tiêu mà nói, không làm vụ làm ăn này cũng chỉ thiếu một đơn hàng kiếm tiền thôi, hắn có thể đổi hình thức hợp tác với người khác. Nhưng Cố Nam Thành lại không được, bởi vì độc quyền nằm trên tay Lăng Tiêu.

“Anh nói vậy là có ý gì?” Mặt Cố Nam Thành lập tức đen đi.

Cố Nam Thành tự nhận thanh danh của mình ở thương giới không tồi, loại người quen dùng thủ đoạn âm u, người nào cũng e sợ như Lăng Tiêu mà nói nhân phẩm với gã, thật là trò cười.

Lăng Tiêu bình thản ung dung nói: “Tối hôm qua vợ tôi vừa nói đến chuyện phong lưu của Cố tổng, Cố tổng ngoại tình, còn nói dối ba tháng trước đã khôi phục độc thân trong cuộc họp báo, đẩy sai lầm lên người vợ làm bạn nhiều năm, đây không phải là việc làm của quân tử.”

Cố Nam Thành không ngờ Lăng Tiêu từ chối hợp tác với gã là vì lý do này: “Tin đồn nhảm trên mạng không thể tin được, hơn nữa đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến chuyện chúng ta hợp tác.”

Lăng Tiêu cười nói: “Vợ tôi còn nói, phải xem để đánh giá nhân phẩm, dạng đàn ông không quản được nửa người dưới, vì bồ nhí mà bỏ vợ bỏ con, nhân phẩm rất có vấn đề, tốt nhất vĩnh viễn đừng hợp tác với anh.”

Phùng Việt nghe xong lời Lăng Tiêu nói thì suýt không nhịn được bật cười.

Từ lúc nào Boss bàn chuyện làm ăn lại bắt đầu xem phẩm hạnh của người hợp tác, hiện tại không ít kẻ có tiền có mấy bà vợ, chỉ là không bị phơi bày mà thôi.

Còn nữa, từ khi nào mà tình cảm giữa Boss và thiếu phu nhân trở nên tốt như thế?

Mặt Cố Nam Thành đen như ép ra được mực, giỏi lắm Thịnh Hoàn Hoàn, còn hại gã sau lưng như thế.

“Lăng tổng, lệnh phu nhân không phải người trên thương trường như chúng ta, lời cô ta nói nghe một chút thì thôi, chúng ta làm ăn chỉ xét lợi ích, nếu anh không hài lòng với tỷ lệ chia, chúng ta còn có thể bàn lại.”

Sắc mặt Cố Nam Thành rất khó coi, nếu không phải gã đang rất cần dự án này để ổn định cục diện trước mắt thì sẽ không ăn nói khép nép như thế.

Lăng Tiêu này lấy Thịnh Hoàn Hoàn ra làm cớ, kỳ thật chỉ là muốn đè thấp tỷ lệ của Cố thị mà thôi, gã đã quá quen với kỹ xảo này.

Đến bây giờ Cố Nam Thành còn cảm thấy Lăng Tiêu cố ý làm khó là vì lên giá.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top