Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Chương 344


Chương 344

Cũng may cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn đã trở về Thịnh gia, Bạch quản gia mới nhẹ nhàng thở ra.

Biết về nhà, chứng minh thần trí vẫn rõ ràng.

Thịnh Hoàn Hoàn vừa vào cửa liền ôm Thịnh phu nhân khóc lớn.

Thịnh phu nhân thấy cô không mang giày thì giật mình hỏi cô đã xảy ra chuyện gì, có phải cãi nhau với Lăng Tiêu không, có phải hắn đuổi cô ra ngoài không?

Thịnh Hoàn Hoàn không nói một chữ, chỉ luôn khóc.

Không biết khóc bao lâu, Thịnh Hoàn Hoàn mới dừng lại, sau đó ngơ ngác ngồi trên sô pha không nhúc nhích, tim Thịnh phu nhân như tan nát.

“Hoàn Hoàn, rốt cuộc con đã xảy ra chuyện gì, đừng dọa mẹ, có chuyện gì con cứ nói ra, mẹ làm chủ cho con, có phải Lăng Tiêu đánh con không?”

Nhìn đứa con gái luôn tinh nghịch biến thành như vậy, hốc mắt Thịnh phu nhân đã đỏ lên, nước mắt tuôn rơi.

Nhưng trên người Thịnh Hoàn Hoàn không có vết thương, trán cô hơi trầy, nhưng không giống bị đánh, mà trông như bị vấp ngã đập đầu hơn.

Mãi đến khi nhấc ống quần của Thịnh Hoàn Hoàn lên, Thịnh phu nhân mới phát hiện mảnh bầm tím kia, nhưng vẫn giống như hơn là bị đánh.

Thịnh phu nhân không quan tâm được nhiều như thế, nước mắt càng tuôn rơi mãnh liệt, bà lập tức gọi cho Lăng Tiêu ngay trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn.

Lăng Tiêu không nhận cú điện thoại này.

Vì thế, Thịnh phu nhân lại gọi cho Bạch quản gia, lần này có người nghe máy, bà trực tiếp hỏi: “Lăng Tiêu đâu, không dám nghe điện thoại sao?”

Bạch quản gia nhìn Lăng Tiêu toả ra hơi lạnh một cái, mở loa ngoài ra nói với Thịnh phu nhân: “Xin lỗi Thịnh phu nhân, chắc thiếu gia nhà tôi đang bận, không nghe máy được, giọng của ngài… Là gặp chuyện gì sao?”

“Ông thật sự không biết sao? Hoàn Hoàn mặc áo ngủ không mang giày chạy trở về, vừa trở về đã ôm tôi khóc đến lúc này, đầu gối đã bầm đen, có phải nó cãi nhau với Lăng Tiêu, Lăng Tiêu đánh nó đúng không?”

“Phu nhân, thiếu gia chúng tôi không cãi nhau với thiếu phu nhân, càng không đánh thiếu phu nhân.”

Không cãi nhau thật, trực tiếp ném người ta xuống hầm giam, đâu ra cơ hội để cãi nhau. Càng không có đánh chửi, nhưng sự trừng phạt kia còn tra tấn người ta hơn.

Thịnh phu nhân nhìn Thịnh Hoàn Hoàn ánh mắt trống rỗng, bất lực nghẹn ngào: “Vậy vì sao Hoàn Hoàn lại biến thành như vậy?”

“Thịnh phu nhân đừng vội, bà nói xem thiếu phu nhân đã xảy ra chuyện gì?”

“Nó khóc thật lâu, hiện tại đang ngồi trên sô pha không nhúc nhích, cũng không nói một lời, cứ ngơ ngác ngồi như vậy.”

Đây rõ ràng là dấu hiệu bị trúng tà!

Bạch quản gia nhìn Lăng Tiêu một cái, hiển nhiên hắn cũng nghe thấy.

Sau đó không biết tại sao mà điện thoại lại đột nhiên bị cắt đứt.

Lúc này, Thịnh phu nhân ngơ ngẩn nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, vừa rồi cô đột nhiên nói mấy chữ làm tay bà run lên, đã bấm tắt điện thoại.

“Con, con vừa nói cái gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn lại không nói nữa, chỉ quay đầu đi, ánh mắt lại trở nên trống rỗng không có thần thái.
 
Chương 345


Chương 345

Thịnh phu nhân lại bị câu nói vừa rồi của cô làm đứng ngồi không yên, tinh thần bất ổn, lập tức gọi điện thoại liên hệ với Đường lão thái thái.

Sau khi cất điện thoại, Thịnh phu nhân bất an đi qua đi lại trong phòng, trong đầu cứ quanh quẩn câu nói của Thịnh Hoàn Hoàn: “Mẹ, mẹ từng thấy quỷ chưa?”

Thịnh phu nhân cứ ngồi như vậy với Thịnh Hoàn Hoàn, không dám rời đi nửa bước, cả lúc Tiểu Sam Sam khóc quấy, bà chỉ bảo người hầu pha sữa bột thôi, nhưng đứa trẻ luôn ngoan ngoãn hôm nay lại khóc lóc không ngừng.

Qua chừng 40 phút, Đường lão thái thái đã tới.

Đi cùng Đường lão thái thái còn có Đường Nguyên Minh…

Sau khi Đường lão thái thái và Đường Nguyên Minh tiến vào, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn ngơ ngác ngồi trên sô pha, không chớp mắt lấy một cái, không chào hỏi cũng không trả lời câu nào, cứ như bị mất hồn.

Thịnh phu nhân nắm chặt tay Đường lão thái thái, hốc mắt đỏ bừng.

“Yên tâm, không có gì.” Đường lão thái thái vỗ vỗ mu bàn tay cô, đi qua chỗ Thịnh Hoàn Hoàn.

Thịnh Hoàn Hoàn còn trẻ, sức khoẻ cũng tốt, luôn rất ít sinh bệnh, sắc mặt thường hồng hào sáng ngời. Nhưng lúc này mặt cô đã ảm đạm không ánh sáng, cực kỳ tái nhợt.

Đường lão thái thái nhẹ nhàng thở ra, sau đó nói với Thịnh phu nhân đang u sầu bên cạnh: “Chỉ nhiễm chút tà khí, không cần quá lo lắng.”

Thịnh phu nhân nghe xong thì nhẹ nhàng thở ra: “Vậy làm phiền ngài.”

Đường lão thái thái gật đầu cười cười, nhìn lại Đường Nguyên Minh: “Nguyên Minh, lấy đồ của bà lại đây.”

Trong tay Đường Nguyên Minh có xách một cái rương làm bằng gỗ, nhìn đã rất cũ.

Đây là cái rương mà Đường Huyền Vũ dùng lúc còn sống, được chế tạo từ Lục Đạo Tử, bên trong đều là bảo bối “Ăn cơm” lúc sinh thời của ông.

Lục Đạo Tử còn được gọi là gỗ Hàng Long, có thể đuổi hung, tránh ma quỷ, trấn trạch, giải độc, có giá trị y tế và giá trị cất chứa rất cao, giá thị trường đã vượt qua vàng ròng, đáng tiếc hiện tại rất khó tìm được, nghe nói đã gần tuyệt chủng.

Có thể thấy được cái rương này quý giá đến mức nào!

Đường lão thái thái đi theo Đường Huyền Vũ vài thập niên, cũng coi như có kiến thức rộng rãi, đáng tiếc bà không có năng khiếu này, nhiều năm qua chỉ học được qua loa.

Cũng may Thịnh Hoàn Hoàn chỉ nhiễm chút tà khí, bị dọa.

Đường lão thái thái lấy ra chút thuốc viên từ trong rương, bảo Thịnh Hoàn Hoàn uống chung với nước, sau đó nói với Thịnh phu nhân: “Hoàn Hoàn bị kinh sợ, thuốc này trừ tà an thần, lát nữa con bé ngủ say rồi thức dậy là không có việc gì.”

Đường lão thái thái vẽ một lá bùa giao cho Thịnh phu nhân: “Cô đặt cái này dưới gối của con bé, thứ này có tác dụng trấn an người bị kinh sợ.”

Thịnh phu nhân gật đầu, rất cảm kích mà nhận lấy lá bùa.

Thịnh Hoàn Hoàn uống thuốc xong rất nhanh đã mơ màng sắp ngủ, không bao lâu sau liền dựa vào sô pha ngủ mất.

Thịnh phu nhân bảo người hầu lấy cái thảm lông tới, lúc này Đường Nguyên Minh luôn không nói gì lập tức sải bước chân thon dài đi lên trước, bế Thịnh Hoàn Hoàn đã hôn mê lên, nhìn về phía Thịnh phu nhân: “Cháu ôm cô ấy đi lên.”
 
Chương 346


Chương 346

Thịnh phu nhân biết Đường Nguyên Minh có ý với Thịnh Hoàn Hoàn, nhưng hiện giờ Thịnh Hoàn Hoàn đã gả cho Lăng Tiêu, có một số việc vẫn nên tránh né thì tốt hơn.

Nhưng nhìn cả người Đường Nguyên Minh toả ra uy thế lúc này, Thịnh phu nhân không tự chủ được mà gật gật đầu.

Vì thế Đường Nguyên Minh ôm Thịnh Hoàn Hoàn đi lên lầu.

Thịnh phu nhân và Đường lão thái thái nhìn tấm lưng thẳng tắp của anh, ai cũng âm thầm than thở vận mệnh trêu người.

Nếu Đường Nguyên Minh sớm xuất hiện, Thịnh phu nhân sẽ rất tán thành anh và Thịnh Hoàn Hoàn ở bên nhau, dù sao cũng là đứa trẻ mình hiểu tận gốc rễ, từ nhỏ anh đã che chở Thịnh Hoàn Hoàn hết mực.

Đường gia thì càng không cần phải nói, lúc Thịnh Hoàn Hoàn sinh ra, Đường Huyền Vũ từng nói qua tương lai ai cưới Thịnh Hoàn Hoàn là phúc phận của người nọ.

Chỉ dựa vào những lời này của Đường Huyền Vũ, nếu Thịnh Hoàn Hoàn gả vào Đường gia thì sẽ không ai để cô chịu tủi nhục.

Lúc Đường Huyền Vũ còn sống là một thầy bói có tiếng, được thế nhân gọi là “Thần toán tử”, dựa vào đoán mệnh để phát tài, còn nuôi ra hai đứa con biết tranh đua, một người đi theo chính trị, một người là thương nhân, làm rạng rỡ cả gia đình.

Cho nên hậu bối của Đường gia rất tin tưởng lời nói lúc còn sống của Đường Huyền Vũ. Nếu Thịnh Hoàn Hoàn gả vào Đường gia thì họ nhất định sẽ rất vui mừng.

Chỉ tiếc…!!!

Tiếng than thở này không biết vang lên trong lòng bao nhiêu người.

Đường Nguyên Minh ôm Thịnh Hoàn Hoàn đi lên không bao lâu thì Lăng Tiêu và Bạch quản gia đã tới.

Người hầu cúi thấp đầu xuống, cứ như Lăng Tiêu sẽ ăn thịt người.

Nhưng sắc mặt Lăng Tiêu thật sự không tốt, khí thế lại rất mạnh, người thường căn bản không có dũng khí nhìn thẳng vào hắn.

“Lăng Tiêu, sao con lại tới?” Thịnh phu nhân thật không ngờ Lăng Tiêu sẽ xuất hiện vào thời điểm này, Đường Nguyên Minh còn đang trong phòng Thịnh Hoàn Hoàn.

Cũng may Thịnh phu nhân thấy nhiều việc đời, rất nhanh đã bình tĩnh lại.

Lăng Tiêu gật đầu với Thịnh phu nhân và Đường lão thái thái, ánh mắt sắc bén nhìn quanh Thịnh gia một vòng.

Bạch quản gia vội cười nói: “Thiếu gia nhà tôi lo lắng cho thiếu phu nhân, đặc biệt gác lại chuyện đang làm để lại đây thăm, thiếu phu nhân đâu, sao không có ở đây?”

Thịnh phu nhân nói: “Hoàn Hoàn đang nghỉ ngơi trên lầu, hai người ngồi xuống uống ly trà trước, tôi lên lầu gọi nó.”

Lăng Tiêu lại nói: “Không cần, con tự đi lên.”

Vừa dứt lời, Lăng Tiêu đã đi nhanh lên lầu.

Bạch quản gia lo lắng nên cũng đi theo phía sau hắn.

Thịnh phu nhân u sầu nhìn về phía Đường lão thái thái: “Trời sinh tính tình Lăng Tiêu lạnh nhạt đa nghi, tôi sợ…”

Đường lão thái thái cười cười, vẫn rất tự tin thong dong: “Yên tâm, tôi tin cách làm người của Minh Nhi, nó tuyệt đối không làm ra hành động khác người gì với Hoàn Hoàn.”

 
 
Chương 347


Chương 347

Trên thực tế Đường Nguyên Minh đã biết ngay khi Lăng Tiêu bước vào Thịnh gia, anh có xuất thân quân nhân, cảm giác và độ nhạy bén cũng là dạng hiếm có ngàn dặm mới tìm được một trong quân đội, dù là gió thổi cỏ lay gì cũng không trốn thoát hai tai của anh.

Nghe tiếng bước chân càng ngày càng gần, Đường Nguyên Minh thong dong thả tay Thịnh Hoàn Hoàn vào trong chăn, lấy điếu thuốc ra rồi tao nhã bậc lửa.

Trong quân đội không cho phép hút thuốc, nhưng gần đây Đường Nguyên Minh thật không muốn xa rời thứ này.

Lăng Tiêu đi tới cửa liền thấy Đường Nguyên Minh ngồi cách giường chừng 1 mét, gương mặt tuấn tú kia hướng về cửa, hiển nhiên là đang đợi hắn.

Ánh mắt Lăng Tiêu lướt qua gương mặt anh, dừng lại trên Thịnh Hoàn Hoàn đang nằm phía sau anh, chỉ thấy hai mắt cô nhắm nghiền, toàn thân chỉ có cái đầu lộ ra khỏi chăn.

Lăng Tiêu cũng không nói gì, chỉ bước vào phòng ngủ.

Đường Nguyên Minh cong cong khóe miệng, thong dong dụi tắt điếu thuốc trong tay, ánh mắt dừng lại trên người Lăng Tiêu: “Vẫn luôn muốn hẹn anh ra gặp một lần, không ngờ lại gặp được trong tình cảnh này.”

Lăng Tiêu nhìn xuống từ trên cao, ánh mắt mang theo khí lạnh thấu xương: “Không cần thiết.”

“À? Lăng thiếu còn chưa biết tôi muốn nói gì thì sao lại nói là không cần thiết?”

Đường Nguyên Minh buông chân dài xuống muốn đứng lên, lúc này có một bàn tay đặt trên bờ vai anh, ấn anh ngồi trở về ghế.

Lăng Tiêu cúi người, lạnh lẽo nói bên tai anh: “Lòng dạ Tư Mã Chiêu, người đi đường đều biết, tôi khuyên tốt nhất Đường đại thiếu gia nên dẹp bỏ những tâm tư không nên có đó, mơ ước một người phụ nữ có chồng rất mất mặt.”

Một tia tức giận đáng sợ xẹt qua đáy mắt Đường Nguyên Minh, bàn tay nắm lấy tay vịn chợt siết lại, sau đó chậm rãi mở ra, giọng nói rất bình tĩnh: “Như thế là không bàn được?”

Lăng Tiêu cười lạnh: “Dùng toàn bộ Đường gia để đổi, anh đổi không?”

Lấy toàn bộ Đường gia để đổi, chắc cả Hải Thành chỉ có Lăng Tiêu dám nói ra lời này.

Khí thế cả người Đường Nguyên Minh chợt thay đổi, tựa như Tử Thần xuất hiện trên chiến trường, anh đứng lên cười như không cười: “Xem ra thật sự không cần bàn nữa, hi vọng Lăng tổng bảo trọng.”

Đường Nguyên Minh bỏ đi, anh để lại câu cuối cùng, mang theo dư vị làm người ta không thể không nghiền ngẫm.

Bạch quản gia đứng ngoài cửa nhìn thiếu gia nhà mình, từ xưa đến nay nhà giàu không đấu với quan, thiếu gia làm như vậy là không sáng suốt, là vì tôn nghiêm đàn ông hay là… cái gì khác?

Đối mặt với đứa trẻ mình chăm sóc từ nhỏ đến lớn, Bạch quản gia càng cảm thấy không nhìn thấu nổi hắn.

Trong phòng, Lăng Tiêu đi đến mép giường, chỉ thấy Thịnh Hoàn Hoàn hô hấp vững vàng, vẻ mặt bình thản, không giống như đang giả bộ ngủ.

Cô không nghe thấy chữ nào trong cuộc đối thoại vừa rồi của hắn và Đường Nguyên Minh.

Lăng Tiêu giơ tay xốc chăn trên người cô lên, chỉ thấy quần áo cô chỉnh tề, ánh mắt hắn lại tập trung lên mặt cô: “Thịnh Hoàn Hoàn, dậy.”

Thịnh Hoàn Hoàn ngủ như chết, không hề phản ứng.

Lúc này Thịnh phu nhân đi đến: “Đừng kêu nó dạy.”
 
Chương 348


Chương 348

Ngữ điệu của Thịnh phu nhân cũng không tốt, bà tức giận nhìn Lăng Tiêu: “Hoàn Hoàn bị kinh sợ, ngày mai chính là tiệc đầy tháng của Sam Sam, hai ngày này để nó ở nơi này đi!”

Lăng Tiêu chưa nói đồng ý hoặc không đồng ý, không nóng không giận nhìn Thịnh phu nhân, nhưng ánh mắt kia lại làm Thịnh phu nhân hãi hùng khiếp vía. Nhưng vì Thịnh Hoàn Hoàn, Thịnh phu nhân chỉ có thể căng da đầu mà nói: “Hoàn Hoàn bị kinh sợ ở nhà con, vì sao nó lại đi xuống tầng hầm?”

Thịnh phu nhân cũng không biết phía dưới tầng hầm Lăng gia còn có hầm giam, ngay cả Lăng gia lão thái thái cũng không biết việc này.

Bạch quản gia tiến lên giải thích với Thịnh phu nhân: “Tối hôm qua thiếu phu nhân xuống tầng hầm lấy rượu nấu ăn, chúng tôi cũng chưa phát hiện chuyện cô ấy bị kinh sợ.”

Thịnh phu nhân nghe xong càng lo lắng: “Chuyện này nhất định phải điều tra cho rõ, nếu không làm sao tôi dám để Hoàn Hoàn trở về lăng phủ?”

Lăng Tiêu không giận đã oai: “Đúng là nên điều tra rõ.”

Sau đó Thịnh phu nhân nói: “Vậy con trở về tra đi, hai ngày này Hoàn Hoàn ở lại đây, sau tiệc đầy tháng mẹ sẽ tự đưa nó trở về.”

Bạch quản gia: “…”

Thịnh phu nhân đang hạ lệnh đuổi khách!

Thái độ vừa rồi của Lăng Tiêu đối với Thịnh Hoàn Hoàn làm Thịnh phu nhân thực tức giận, hắn gọi thẳng tên đầy đủ của vợ mình, giọng nói cũng mang ý ra lệnh, bà có thể đoán ra Hoàn Hoàn không hề có địa vị gì ở Lăng gia.

Bạch quản gia sợ Lăng Tiêu xung đột với Thịnh phu nhân, vì quan hệ sau này nên phải giảm bớt tranh luận, ông lập tức nhìn về phía Lăng Tiêu: “Thiếu gia, nếu không chúng ta đi về trước đi?”

Thật lâu sau Lăng Tiêu vẫn không nói gì, tim Thịnh phu nhân trở nên căng thẳng: “Nếu không con cũng ở lại đây hai ngày, đến lúc đó cùng Hoàn Hoàn trở về.”

Má ơi, đứa con rể này quá dọa người, thật là làm khó Hoàn Hoàn ở chung với cậu ta lâu như thế…

Đúng lúc này, Thịnh Hoàn Hoàn ho khan, từ từ mở mắt ra.

Thịnh phu nhân mừng rỡ, vội vàng đi lên: “Hoàn Hoàn, con tỉnh rồi, hiện tại cảm thấy thế nào?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy Thịnh phu nhân thì ngẩn người, tiếp theo thấy được Lăng Tiêu đang đứng ở mép giường thì hốc mắt lập tức đỏ, một giọt nước mắt chảy xuống từ khóe mắt, rơi vào tóc mai bên tai.

Cô nhắm mắt lại, buông tay Thịnh phu nhân ra, quay người đi, không muốn đối mặt với người đàn ông trước giường.

Thịnh phu nhân nhăn mày, ngẩng đầu nhìn về phía Lăng Tiêu.

Chỉ thấy Lăng Tiêu âm trầm nhìn lưng Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt sắc bén thâm trầm, không ai biết hắn suy nghĩ cái gì, mười mấy giây sau, hắn xoay người sải bước đi ra ngoài.

Thịnh phu nhân không khỏi nhẹ nhàng thở ra, Lăng Tiêu đi rồi làm bà cảm thấy cả người nhẹ nhàng hơn nhiều, bà vỗ vỗ lưng Thịnh Hoàn Hoàn: “Cậu ta đi rồi.”

Thịnh Hoàn Hoàn xoay người, ôm lấy Thịnh phu nhân.

Thịnh phu nhân cưng chiều xoa đầu cô: “Có phải Lăng Tiêu ức hiếp con không?”

Thịnh Hoàn Hoàn lắc lắc đầu, không nói gì cả.

Cô rất muốn nói cho Thịnh phu nhân mình không muốn trở về Lăng gia, nhưng cô không thể tùy hứng như thế, hiện giờ tất cả mọi thứ của Thịnh gia đều nằm trong tay Lăng Tiêu, cô không có tư cách tùy hứng.
 
Chương 349-350


Chương 349

Nếu Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nói, Thịnh phu nhân cũng không ép hỏi nữa: “Con còn nhớ mình trở về thế nào không?”

Thịnh Hoàn Hoàn chần chờ, nghĩ tới hầm giam khủng bố kia thì ôm Thịnh phu nhân càng chặt: “Con không nhớ.”

Thịnh phu nhân trấn an vỗ lưng cô: “Nếu nhớ không nổi thì không cần nhớ nữa, ngủ tiếp một lát, mẹ đi làm đồ ăn ngon cho con.”

Thịnh phu nhân đặt bùa trừ tà dưới gối Thịnh Hoàn Hoàn rồi rời đi.

Sau khi Thịnh phu nhân đi rồi, Thịnh Hoàn Hoàn lấy lá bùa ra, phát hiện là bùa thì đáy mắt tràn ngập sợ hãi, sau một lúc lâu thì trở nên thực hoang mang.

Cô không muốn trở lại Lăng gia, nơi đó chính là ác mộng của cô.

Huống chi sau khi Lăng Tiêu vô tình đối xử với mình như thế, cô không có cách nào làm như chưa xảy ra chuyện gì, tiếp tục lấy lòng và ngủ chung một giường với hắn.

Nhưng phải làm sao mới có thể kết thúc cuộc hôn nhân này?

Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên thực hối hận, lần đó ở văn phòng của ba, khi Lăng Tiêu bảo cô lựa chọn, cô lại không có dũng khí rời khỏi hắn.

Thịnh phu nhân vốn nghĩ Lăng Tiêu đã đi rồi, không ngờ xuống lầu thì hắn đang ngồi ở phòng khách, với khí thế hùng mạnh kia, bảo người ta xem nhẹ cũng khó.

Bạch quản gia cũng không đoán được thiếu gia nhà mình sẽ ở lại.

Vừa rồi hắn nổi giận đùng đùng xuống lầu, lại không trực tiếp đá cửa đi ra ngoài, mà dừng lại ở phòng khách vài giây rồi ngồi xuống sô pha.

Khí thế trên người Lăng Tiêu rất lạnh lẽo, Bạch quản gia cũng không dám hỏi nhiều.

Thịnh phu nhân cong cong khóe miệng, gọi người hầu tới bưng trái cây lên cho Lăng Tiêu, cũng pha sẵn trà rồi tự mình đi vào phòng bếp.

Bạch quản gia đổ trà cho Lăng Tiêu, thấy sắc mặt hắn dịu lại một chút mới châm chước hỏi: “Thiếu gia, có cần đón tiểu thiếu gia tới ở hai ngày không?”

Lăng Tiêu liếc ông một cái: “Không, ngày mai mới đón nó tới dự tiệc.”

“Vậy… tôi cho người đưa quần áo tắm lại đây?”

“Lần trước ở lại còn.”

Là tính ở lại qua đêm thật!

Bạch quản gia cười cười, không hỏi nhiều nữa.

Trong ngực Lăng Tiêu nghẹn một cục buồn phiền, hắn cũng không biết vì sao mình lại ở lại, chỉ là trong đầu cứ xẹt qua hình ảnh Thịnh Hoàn Hoàn rơi nước mắt, cô đơn lại tràn ngập thất vọng, cả người đã ảm đạm không ánh sáng.

Đây không phải là Thịnh Hoàn Hoàn mà hắn quen biết.

Hắn muốn ở lại, nhìn xem cô có “Trúng tà” như Bạch quản gia nói hay không.

Qua một lúc lâu, Thịnh phu nhân đi ra từ phòng bếp, thấy Lăng Tiêu vẫn ngồi đó liền nói với hắn: “Lăng Tiêu, cơm sắp xong rồi, con lên lầu gọi Hoàn Hoàn xuống ăn cơm đi.”

Nói xong, Thịnh phu nhân không dám nhìn sắc mặt của Lăng Tiêu mà vội xoay người bước vào phòng bếp.

Lăng Tiêu nâng đôi mắt đen lên liếc nhìn Bạch quản gia: “Còn không mau đi?”

 

Chương 350

Bạch quản gia ho nhẹ một tiếng: “Thịnh phu nhân bảo ngài làm.”

Thiếu gia, nếu quyết định chịu thua thì phải thể hiện thành ý!

Lăng Tiêu tức giận trừng ông một cái, nhiệt độ quanh người cũng giảm xuống mấy độ, một lát sau mới đứng lên, đi lên trên lầu.

Nhìn bóng dáng của Lăng Tiêu, trong lòng Bạch quản gia rất vui mừng, hy vọng lần này thiếu gia có thể bình tĩnh nói chuyện với thiếu phu nhân.

Lăng Tiêu đi lên lầu, đẩy cửa phòng Thịnh Hoàn Hoàn ra.

Thịnh Hoàn Hoàn vừa tắm rửa xong đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Lăng Tiêu thì sắc mặt bất giác trầm xuống: Không phải hắn đi rồi sao, vì sao còn ở đây?

Lăng Tiêu thấy trên người Thịnh Hoàn Hoàn chỉ bọc một cái áo tắm thì nhíu mày lại, trở tay đóng cửa rồi đi qua chỗ cô.

Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn ngơ người một lát thì lựa chọn làm lơ hắn, lấy quần áo để thay ra từ tủ, kéo áo tắm trên người xuống ngay trước mặt Lăng Tiêu rồi mặc vào từng cái.

Lăng Tiêu thâm trầm nhìn, cô có ý gì?

Sau khi mặc quần lót vào, Thịnh Hoàn Hoàn cầm lấy cái váy tròng lên, lúc này Lăng Tiêu bắt lấy tay cô, ấn cô ngồi ở mép giường, chỉ vào vết bầm tím doạ người trên đầu gối cô mà hỏi: “Chuyện gì đây?”

Da Thịnh Hoàn Hoàn trắng nõn tinh tế, vết bầm tím trên đầu gối cô như một vết mực dính trên mảnh ngọc tốt nhất, đặc biệt chói mắt, làm người ta đau lòng tiếc hận.

Thịnh Hoàn Hoàn buông váy xuống, thản nhiên nói câu: “Chỉ té ngã một cái, không chết được.”

Sự lạnh nhat của Thịnh Hoàn Hoàn làm Lăng Tiêu thực không vui: “Mẹ cô nói cô bị kinh sợ, tôi thấy cô rất khoẻ.”

Ánh mắt Thịnh Hoàn Hoàn dời từ nơi khác về gương mặt Lăng Tiêu, cô nhìn chằm chằm người đàn ông trước mắt, sợ bỏ lỡ một tia khả nghi: “Hầm giam kia có cái gì, anh thật sự không biết sao?”

Lăng Tiêu hỏi lại: “Có cái gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn muốn tìm ra một tia chột dạ trên mặt hắn, đáng tiếc cô thất bại, hoặc là hắn diễn quá giỏi, nhưng hắn căn bản không cần làm vậy.

Cô cong cong môi, lạnh lùng nói: “Cũng đúng, anh chưa từng bị người ta nhốt vào đó, sao mà biết được chứ?”

Lăng Tiêu không tức giận vì cách ăn nói móc họng của cô, hắn hỏi: “Vậy cô nói cho tôi biết, cô đã nhìn thấy gì dưới hầm giam?”

Nhìn thấy gì dưới hầm giam?

Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ đến gương mặt máu tươi đầm đìa kia thì sắc mặt lập tức trắng bệch, cả người căng cứng, đôi tay siết chặt lấy làn váy trên đùi.

Đến bây giờ cô vẫn không biết rốt cuộc đó là ảo giác của mình hay là sự thật.

Nói là ảo giác, lại chân thật như vậy, nếu là chân thật lại không hợp lẽ thường…

Lăng Tiêu nhìn phản ứng của cô thì nhăn mày kiếm lại.

Động tác và vẻ mặt có thể gạt người, nhưng sắc mặt thì không. Người giả vờ ngượng ngùng sẽ không đỏ mặt, tương tự như vậy, người giả vờ sợ hãi không thể biến sắc mặt trở nên trắng bệch trong phút chốc, cả màu môi cũng nhạt đi.

Xem ra cô thật sự bị kinh sợ dưới hầm giam, là do tâm lý sợ hãi sinh ra ảo giác, hay là có người cố ý giả thần giả quỷ, hoặc là trên đời này thực sự có yêu ma quỷ quái gì?
 
Chương 351


Chương 351

Thấy thân thể Thịnh Hoàn Hoàn không khống chế được mà run rẩy, giống như rơi vào vực sâu sợ hãi không thể thoát ra, dáng vẻ tiều tụy lại yếu ớt, Lăng Tiêu thần sai quỷ khiến thế nào lại nắm lấy tay cô.

Nhưng bàn tay vừa đụng tới Thịnh Hoàn Hoàn thì đã bị cô dùng sức ném ra, trong sợ hãi mang theo oán hận sâu sắc: “Đừng chạm vào tôi, tôi dơ.”

Lần này, rốt cuộc sắc mặt Lăng Tiêu cũng trầm xuống: “Thịnh Hoàn Hoàn.”

Thịnh Hoàn Hoàn tái xanh mặt mày nhìn Lăng Tiêu: “Chẳng lẽ bọn họ không nói cho anh là tôi bị dọa đến tiểu ướt cả người dưới hầm giam.”

Lăng Tiêu giật mình, ánh mắt đặc biệt sắc bén, hình như đang phỏng đoán những lời này của cô là thật hay giả, bởi vì thật sự không ai nói việc này với hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn phản ứng của Lăng Tiêu, hít vào một hơi thật sâu: “Cho nên, tốt nhất anh đừng đụng vào tôi, để tránh dính mùi khai nước tiểu với mùi lẳng lơ đàn điếm.”

“Thịnh Hoàn Hoàn.” Lăng Tiêu trầm giọng tức giận mắng, giọng nói đặc biệt nghiêm khắc: “Cô còn dám nói thêm một chữ, tôi sẽ làm chết cô.”

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Tôi có nói gì không đúng à? Tôi không phải là thứ đàn bà lả lơi ong bướm, hư vinh tham lam sao? Tôi hy vọng đàn ông cả thế giới đều vây quanh mình, đều thần phục dưới váy của tôi, hầu hạ tôi thoải mái dễ chịu, làm tôi sung sướng phát… Ưm…”

Cô đột nhiên bị hôn, cứng rắn lại ngang ngược, không chút thương tiếc.

Thịnh Hoàn Hoàn theo phản xạ để tay lên ngực Lăng Tiêu, nhưng chỉ một giây sau đã từ bỏ giãy giụa, không đáp lại cũng không từ chối, ánh mắt trở nên trống rỗng, giống như búp bê vải không có linh hồn.

Rất nhanh Lăng Tiêu đã buông cô ra, nhìn cô gái dưới người, trong lòng hắn dâng lên từng cơn gợn sóng, thật lâu không thể bình tĩnh.

Hắn đột nhiên chủ động hôn cô.

Thịnh Hoàn Hoàn chớp chớp mắt, ánh mắt trống rỗng từ từ tập trung lên mặt Lăng Tiêu, giọng nói bình tĩnh lại như mang theo oán hận và khóc than vô tận: “Tiếp tục đi, sao lại ngừng, không phải anh luôn thích cưỡng ép sao, tới đi!”

“Thịnh Hoàn Hoàn, cô đủ rồi.” Lăng Tiêu buông cô ra, chỉ có hắn mới biết được cảm giác thẹn quá thành giận khó hiểu dưới đáy lòng mình.

“Thế nào, chê tôi dơ? Yên tâm, tuy tôi không biết về sau mình sẽ có bao nhiêu đàn ông, nhưng ít nhất hiện tại thân thể này vẫn còn sạch sẽ, trừ anh ra chưa ai đi vào.”

“Thịnh Hoàn Hoàn.” Rốt cuộc Lăng Tiêu không thể nhịn được mà bóp lấy cổ Thịnh Hoàn Hoàn, cắn răng cả giận nói: “Đừng được một tấc lại muốn tiến một thước.”

“Vì sao nghe không lọt tai? Đây còn không phải là Thịnh Hoàn Hoàn hư vinh tham lam trong mắt anh à?” Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn càng tái nhợt, hai mắt đỏ rực nhìn người đàn ông trước mắt: “Trừ đàn áp tôi, hiểu lầm tôi, tổn thương tôi hết lần này đến lần khác ra thì anh còn biết làm gì?”

Lăng Tiêu trầm mặc nhìn cô.

“Lăng Tiêu, là tôi xin anh cưới tôi, cho nên tôi không dám hy vọng xa vời anh yêu tôi, cưng chiều tôi, đối xử tốt với tôi, nhưng tôi là con người, vì sao anh không để lại chút tôn nghiêm cho tôi?”

Thịnh Hoàn Hoàn luôn nghẹn những lời này trong lòng, không nói với bất cứ ai, lúc này cảm xúc tủi nhục đau đớn lập tức bùng nổ, nước mắt không ngừng tràn ra ngoài như đê vỡ.

“Tôi để tay lên ngực tự hỏi, từ khi gả cho anh, tôi chưa làm ra chuyện gì có lỗi với anh, tôi thật sự muốn sống tốt với anh, nhưng tôi nỗ lực lấy lòng anh như vậy mà anh lại làm như không thấy. Anh không tin tôi, tôi có thể lý giải, nhưng vì sao không cho tôi cả một cơ hội giải thích mà đã nhốt tôi vào hầm giam, anh biết nơi đó đáng sợ đến mức nào không?”
 
Chương 352


Chương 352

Lăng Tiêu nhìn nước mắt của Thịnh Hoàn Hoàn cứ liên tục tuôn rơi, trái tim hắn như bị một bàn tay siết chặt, rầu rĩ đau đớn

Tuy rằng tay hắn đang bóp cổ cô, nhưng căn bản không dùng sức, cô có cần khóc thành như vậy không?

Nói xong lời cuối cùng, Thịnh Hoàn Hoàn không thể khống chế mà nghẹn ngào: “Anh biết nơi đó tối đến mức nào, lạnh đến mức nào, khủng bố đến mức nào không? Anh biết nơi đó không có cả WC không? Anh không biết, bởi vì anh hoàn toàn không để bụng tôi phải chịu đựng những gì ở dưới đó.”

Lăng Tiêu luôn trầm mặc nhìn cô, Thịnh Hoàn Hoàn cực lực khống chế cảm xúc mất khống chế của mình, một lúc sau mới dần dần bình tĩnh trở lại: “Tôi biết anh có khúc mắc với chuyện gì đó, nhưng Lăng Tiêu, nếu anh không tính ly hôn thì thời gian chúng ta ở chung sau này còn rất dài, anh cảm thấy thân thể tôi có thể chịu đựng được bao lâu dưới sự tức giận của anh?”

Ánh mắt Lăng Tiêu trầm xuống: “Cô muốn ly hôn?”

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Lần trước ở văn phòng của ba, lúc anh bảo tôi lựa chọn, tôi đã muốn nói cho anh biết, nếu ngày nào đó tôi thật sự muốn ly hôn thì nhất định không liên quan gì đến người khác, mà là vì sự lạnh nhạt và ngờ vực của anh.”

…..

Lăng Tiêu đi rồi, sau khi đi ra từ phòng Thịnh Hoàn Hoàn, hắn không nói một lời mà rời khỏi Thịnh gia.

Thịnh Hoàn Hoàn không biết cô nói nhiều như thế có làm hắn xét lại bản thân hay không, nhưng cô biết mình sẽ không hao hết tâm tư đi lấy lòng hắn như trước kia nữa.

Nếu không thể thay đổi Lăng Tiêu, dù cô nỗ lực bao nhiêu cũng uổng phí, nếu Lăng Tiêu không tự xét lại thì về sau chuyện này sẽ không ngừng xảy ra.

Cứ thế mãi, lặp đi lặp lại, cho dù cô không bị bức tử thì sớm hay muộn gì cũng sẽ bị hắn bức điên.

Lúc ăn cơm trưa, Thịnh phu nhân thấy Thịnh Hoàn Hoàn đã dịu lại, trừ cảm xúc hơi sa sút ra thì không có gì không ổn.

Vì thế Thịnh phu nhân hỏi: “Lại cãi nhau?”

Vừa rồi Lăng Tiêu muốn ở lại ăn cơm, nhưng sau khi đi xuống lầu thì bình tĩnh rời đi, Thịnh phu nhân đoán hai người trẻ tuổi này lại cãi nhau nữa rồi.

Thịnh Hoàn Hoàn lắc lắc đầu: “Không cãi nhau.”

“Vậy sao đột nhiên đi rồi?”

Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời.

Thịnh phu nhân lại hỏi: “Vậy cậu ta có đến tiệc đầy tháng ngày mai không?”

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Tùy anh ta.”

Hắn muốn tới thì tới, không muốn tới thì chẳng ai miễn cưỡng được hắn.

Thịnh phu nhân nhăn mày, rõ ràng hai người này đang chiến tranh lạnh, còn nói không cãi nhau?

Nếu cô không muốn nói, Thịnh phu nhân cũng không tiếp tục đề tài nặng nề này: “Bà ngoại con đã lên máy bay, đến đây chắc cũng đã khuya, cậu con bọn họ trễ hơn một chút, đến trưa ngày mai mới đến.”

“Sao bà ngoại lại không về chung với cậu?”

Gấp đến mấy cũng không cần vội như vậy!

Thịnh phu nhân trầm ngâm nói: “Buổi sáng lúc con trở về cứ như mất hồn, còn hỏi mẹ câu kia, lúc ấy mẹ sợ quá nên đã gọi cho bà ngoại con, xin bà mau mau trở về. Cũng may con chỉ bị kinh sợ, Đường lão thái thái và Đường Nguyên Minh lại đây một chuyến, hôm nào chúng ta phải cảm ơn người ta mới được.”

Thịnh Hoàn Hoàn có chút ấn tượng với việc này, nghe Thịnh phu nhân kể lại thì cảm thấy thật sự nên cảm ơn người ta: “Dạ.”

 
 
Chương 353


Chương 353

Thịnh phu nhân lại nói tiếp: “Mẹ đã nói với Lăng Tiêu để con ở lại hai ngày, chờ tiệc đầy tháng trôi qua, mẹ và bà ngoại sẽ đích thân đưa con trở về, nhìn xem rốt cuộc là chuyện như thế nào.”

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không hiểu nhiều về gia đình bà ngoại, lúc cô còn rất nhỏ bọn họ đã đi Mỹ, bình thường rất ít trở về.

Khi còn nhỏ, cô chỉ biết ông ngoại và bà ngoại đều theo nghề trung y, chuyên trị các loại bệnh nan giải người khác bó tay không có cách nào chữa, họ đặc biệt ghê gớm.

Nhưng sau đó ông ngoại bị bệnh nặng, cả nhà liền đi ra nước ngoài.

Khi đó cô còn nhỏ không hiểu chuyện, mẹ nói với cô, nhà bà ngoại đi Mỹ là vì chữa bệnh cho ông ngoại.

Sau này cô lớn lên một chút, mẹ mới nói cho cô biết là ông ngoại bà ngoại chắn đường phát tài của người nào đó, kỳ thật ông ngoại là bị người ta đánh.

Mẹ cũng nói không rõ được chuyện mười mấy năm trước, lần đó sau khi ông ngoại sinh bệnh thì sức khoẻ đã không bằng trước kia.

Còn cậu, ông cũng không kế thừa y bát của ông ngoại bà ngoại, mà là buôn bán dược liệu, hiện tại kinh tế đình trệ nên tính về nước phát triển.

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong đề nghị của Thịnh phu nhân thì nói: “Có lẽ Lăng Tiêu sẽ không đồng ý.”

Hắn cảm thấy cô giả vờ kinh sợ, cho nên căn bản không đi tra xét.

Mặt Thịnh phu nhân trầm xuống: “Nếu không điều tra rõ chuyện này, con cũng đừng trở về Lăng gia.”

Thịnh Hoàn Hoàn rũ mi xuống: “Con sẽ nói chuyện với anh ta.”

Trải qua chuyện ở hầm giam, đến nay trong lòng cô còn sợ hãi. Nếu tất cả không phải ảo giác thì đáng sợ đến mức nào, phòng ngủ của họ nằm trên hầm giam kia, sao cô có thể an tâm ở lại nữa?

“Vậy con nói chuyện rõ ràng với cậu ta, bằng không sao mẹ yên tâm để con ở lại Lăng gia nữa?”

Cô ngoan ngoãn gật gật đầu: “Dạ, con sẽ nói chuyện.”

Thịnh Hoàn Hoàn luôn cho rằng lá gan mình không nhỏ, nhưng trải qua chuyện dưới hầm giam, cô mới biết mình không kiên cường lớn mật như trong tưởng tượng.

Nếu không làm rõ chuyện này, cô cũng không dám trở về Lăng gia ở.

Sau khi ăn xong, Thịnh Hoàn Hoàn đi đến phòng Thịnh Xán, nắm chặt tay ông, nhìn gương mặt ngủ say yên bình đó, cô nhịn không được nói: “Ba, ba muốn ngủ tới khi nào, vì sao còn chưa tỉnh lại?”

Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới cảnh trước kia Thịnh Xán nghiêm khắc dạy dỗ mình, hốc mắt cay cay: “Ba, con rất hối hận năm đó không nghe lời ba, nếu thời gian có thể quay ngược, con nhất định sẽ là đứa con gái làm ba kiêu ngạo.”

Nếu thời gian có thể quay ngược, cô nhất định sẽ không để mình sống hèn nhát như thế.

Trước kia Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt không muốn xa rời Mộ Tư, cảm thấy chỉ cần có anh ta thì cô không cần học cái gì, chỉ ở nhà sinh con nuôi dạy con cho anh, anh sẽ là bến cảng ấm áp an toàn nhất của cô và bọn nhỏ.

Sau này cô mới biết được, người mà cô có thể dựa vào vô điều kiện, trừ ba mẹ yêu thương mình ra thì chỉ còn bản thân.

Nhìn Nam Tầm đi, Cố Nam Thành đã từng yêu cô ấy điên cuồng, không quan tâm trong nhà phản đối mà kiên quyết cưới cô.
 
Chương 354


Chương 354

Cố phu nhân không thích Nam Tầm, Cố Nam Thành liền dẫn Nam Tầm dọn ra ngoài ở, mấy năm nay không để cô ấy chịu chút tủi nhục nào ở Cố gia.

Nhưng hiện tại thì sao?

Lòng người dễ thay đổi!

Tình cảm cũng không chịu nổi khảo nghiệm!

Cho nên đừng trông mong có thể dựa vào ai, kỳ thật từ đầu đến cuối chúng ta chỉ có thể dựa vào chính mình, chỉ khi bản thân mạnh lên, có tự tin thì mới sống tốt được.

Thịnh phu nhân đứng ở cửa nghe những lời này của Thịnh Hoàn Hoàn thì hốc mắt không khỏi đỏ lên: A Xán anh nghe không, rốt cuộc con gái cưng của chúng ta cũng trưởng thành rồi!

Thịnh Hoàn Hoàn nói chuyện với Thịnh Xán một lát rồi trở về phòng, liền thấy điện thoại đặt ở đầu giường, là Lăng Tiêu để lại lúc rời đi.

Thịnh Hoàn Hoàn mở điện thoại ra, bên trong có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, có của Cố Bắc Thành, Đường Nguyên Minh, Hàn phu nhân…

Thịnh Hoàn Hoàn gọi lại cho Hàn phu nhân.

Lúc này Hàn Tín phu nhân đang trên đường chạy tới sân bay, nhận được điện thoại của cô làm bà rất vui: “Hoàn Hoàn, rốt cuộc cô cũng gọi cho tôi.”

“Hàn phu nhân, ngày đó thực xin lỗi, vốn định dẫn mọi người đi chơi một ngày, không ngờ cuối cùng lại tan rã trong không vui.”

Hàn phu nhân cười nói: “Cô không cần xin lỗi, ngày đó chúng tôi chơi thực vui vẻ, cảm ơn cô Hoàn Hoàn, đã thật lâu chúng tôi không điên cuồng như vậy, cảm thấy mình như về tới lúc trẻ, đáng tiếc hiện tại phải đi về.”

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Lần sau lúc bà tới Hải Thành, tôi nhất định sẽ dẫn mọi người đi chơi cho đã.”

“Quyết định vậy đi…”

Hai người lại nói chuyện phiếm vài câu, cuối cùng mới lưu luyến không rời mà cúp máy.

Tiếp theo Thịnh Hoàn Hoàn mở phần mềm chat ra, trả lời Cố Bắc Thành một câu mạnh khỏe, cũng hỏi về chuyện buổi tối hôm trước.

Lúc này cô mới biết, thì ra sau khi mình uống say, Vinson xuất hiện, nhưng người mang cô đi lại là Đường Nguyên Minh.

Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới Vinson bị Lăng Tiêu điều đi, vì thế gọi điện thoại cho anh, mới biết được ngày đó xe anh bị người ta đụng phải, mà Đường Nguyên Minh cũng không đưa cô về Lăng gia, mất liên lạc một thời gian mới mang cô về Thịnh gia.

Thịnh Hoàn Hoàn nghe những việc này có chút đau đầu: “Vậy sau đó là ai đưa tôi về?”

Vinson nói: “Là Bạch quản gia, ngày đó Lăng thiếu thực tức giận, cô… Không có việc gì chứ?”

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Không có gì, chỉ nhốt tôi vào hầm giam.”

“Lăng thiếu nhốt cô vào hầm giam?”

“Một ngày một đêm.”

Vinson nghe xong thì trầm mặc thật lâu mới nói: “Xin lỗi thiếu phu nhân, tôi cũng có trách nhiệm trong chuyện này, kỳ thật Lăng thiếu rất lo lắng cho cô, đêm đó cô uống say bị Đường Nguyên Minh mang đi, tôi lại làm lạc mất cô, tôi chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ đó của ngài ấy.”

Thịnh Hoàn Hoàn không tỏ ý kiến: “Anh muốn trở về không?”
 
Chương 355


Chương 355

Thịnh Hoàn Hoàn rất thưởng thức Vinson, so với đổi vệ sĩ khác đi theo mình, cô thà người này là Vinson, nhưng cô không biết Vinson có bằng lòng đi theo cô không, dù sao cô cũng không tài năng như Lăng Tiêu.

So với Lăng Tiêu, cô như một người chẳng có gì nổi bật, Vinson đi theo cô thực sự quá lãng phí!

Vinson lập tức nói: “Tuyệt đối đừng nhắc tới tôi trước mặt Lăng thiếu, chờ thiếu phu nhân thật sự cần đến tôi thì Lăng thiếu nhất định sẽ cho tôi trở về.”

Lăng Tiêu vốn đã rất bất mãn với Vinson trong chuyện của Thịnh Hoàn Hoàn, nếu lúc này Thịnh Hoàn Hoàn lại xin thay cho anh, để anh trở về tiếp tục bảo vệ cô thì không khác gì dậu đổ bìm leo.

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không biết nguyên do trong đó, cô cũng không hỏi nhiều: “Tôi đã biết, vậy anh bảo trọng.”

Sau khi tạm biệt Vinson, Thịnh Hoàn Hoàn có chút do dự.

Có nên gọi điện thoại hỏi Đường Nguyên Minh một chút hay không?

Nhưng cô lại cảm thấy mạo phạm quá!

Rất có thể Vinson bị đụng xe không liên quan gì đến Đường Nguyên Minh, anh đưa cô về Thịnh gia cũng không có gì không ổn.

Đối với Thịnh Hoàn Hoàn mà nói, Đường Nguyên Minh như một người anh ruột, nghe nói anh còn từng thay tã cho cô, tuy rằng mười năm không gặp họ trở nên xa lạ không ít, nhưng ký ức từng làm bạn vẫn còn đó, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn rất tin tưởng anh.

Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không gọi cú điện thoại cuối cùng kia.

Vậy kế tiếp phải làm gì?

Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn không muốn để mình dừng lại.

Cô nghĩ tới chiều hôm đó Nam Tầm dùng lời nói quyết liệt chặt đứt đường lui giữa mình và Cố Nam Thành, cô lo lắng gọi điện thoại cho Nam Tầm.

Cố gia

Đêm đó Nam Tầm và Thịnh Hoàn Hoàn đều uống rất say, là Cố Bắc Thành đưa cô ấy về nhà.

Mà đêm đó, Cố Nam Thành không trở về.

Ngày hôm sau sau khi tỉnh táo lại, Nam Tầm lại dọn đồ của Cố Nam Thành ra khỏi phòng ngủ chính.

Đêm qua Cố Nam Thành vẫn không trở về, Nam Tầm cũng không gọi điện thoại cho gã.

Cũng như Thịnh Hoàn Hoàn đã lo lắng, lần này Nam Tầm đã đẩy Cố Nam Thành ra xa hơn, lại cách Trần Do Mỹ càng gần.

Không ai tính chịu thua trước, nhưng bị tra tấn lại chỉ có Nam Tầm, mà Cố Nam Thành vẫn luôn chăm sóc Trần Do Mỹ ở bệnh viện!

Khi Thịnh Hoàn Hoàn gọi điện thoại đến, Nam Tầm không muốn nói cái gì cả: “Cứ tiếp tục như vậy, xem anh ta có thể nhịn đến lúc nào.”

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Hiện tại anh Nam Thành còn ăn nói hùng hồn như vậy thì chứng minh anh ta và Trần Do Mỹ tạm thời vẫn còn trong sạch, chị thật sự tính từ bỏ như vậy sao?”

“Hoàn Hoàn, em cảm thấy người đàn ông như vậy còn cần được sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên trả lời như thế nào.
 
Chương 356


Chương 356

Giọng Nam Tầm có chút khàn khàn: “Chị đã cho người nhìn chằm chằm anh ta, nếu anh ta dám lên giường với Trần Do Mỹ thật, chị sẽ khiến anh ta và con tiện nhân kia thân bại danh liệt, cùng lắm thì cá chết lưới rách, đừng ai mong được sống tốt.”

Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên an ủi Nam Tầm như thế nào, oán hận và đau đớn trong lòng Nam Tầm không phải dăm ba câu là có thể chữa khỏi.

Nếu là cô, nếu thật sự đi đến bước kia, cô sẽ lựa chọn ly hôn.

Nhưng cô không phải Nam Tầm, chung quy không thể thay cô ấy quyết định được.

Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn đi đến trẻ con phòng, Tiểu Sam Sam đã dậy, đang mở to hai mắt đen nhánh tò mò nhìn, dáng vẻ rất ngơ ngác đáng yêu.

Sau khi tiến vào trẻ con phòng, suốt cả buổi chiều Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không ra ngoài, mỗi lần Thịnh phu nhân đi xem, không phải thấy cô nhìn chằm chằm Tiểu Sam Sam ngẩn người thì lại chống mặt ngơ ra, tinh thần rất sa sút.

Thịnh phu nhân thở dài, xoay người đi ra ngoài sắp xếp cho buổi tiệc đêm mai.

Buổi tối, Thịnh Hoàn Hoàn ngủ rất sớm, đèn trong phòng vẫn luôn sáng ngời.

Lăng gia.

Đêm nay Lăng Tiêu trở về vào 8 giờ, so với ngày thường thì hôm nay không tính trễ.

Người hầu đã chuẩn bị xong bữa tối, Bạch quản gia dẫn Lăng Thiên Vũ đi ra rửa tay, một lát sau hai ba con ngồi mặt đối mặt.

Trên bàn cơm, sắc mặt của một lớn một nhỏ đều không quá đẹp.

Lăng Tiêu không vui nhìn Lăng Thiên Vũ: “Vì sao không ăn cơm, không phải đã nói con đừng chờ ba sao?”

Lăng Thiên Vũ xụ mặt, bất mãn trừng hắn.

Lăng Tiêu nói: “Đừng trừng ba, có bất mãn gì thì có thể nói ra.”

Tất nhiên Lăng Thiên Vũ không nói ra được, thở phì phì cầm lấy bảng viết một hàng chữ: “Ba lại chọc Hoàn Hoàn tức giận bỏ đi.”

Lăng Tiêu nói: “Ngày mai là ngày đầy tháng của Thịnh Sam Sam, con đi tham gia tiệc đầy tháng, đến lúc đó Thịnh Hoàn Hoàn sẽ trở về với con.”

“Thật không?”

“Đương nhiên, ăn cơm đi!”

Con nít rất dễ dụ.

Sau khi ăn xong, Lăng Tiêu dẫn Lăng Thiên Vũ đi tắm rửa.

Đã rất lâu Lăng Tiêu không giúp Lăng Thiên Vũ tắm, Thịnh Hoàn Hoàn ở đây thì cơ bản đều do cô làm, đàn ông trời sinh không dịu dàng cẩn thận bằng phụ nữ, tất nhiên là bị cậu nhóc ghét bỏ.

Tắm xong, Lăng Thiên Vũ lên giường ngủ, bởi vì Lăng Tiêu nói cho cậu đi tham gia tiệc đầy tháng phải tặng quà, cho nên cậu quyết định sáng mai sẽ đến thương trường chọn quà.

Khi Lăng Tiêu nằm xuống giường, thời gian vừa tròn 10h.

Nhìn bên cạnh trống rỗng, Lăng Tiêu đột nhiên có chút không quen, lăn qua lộn lại vẫn không buồn ngủ, cuối cùng bực bội cầm lấy điện thoại.

Không có lấy một cú điện thoại, tin nhắn cũng không.

Lăng Tiêu ném điện thoại qua một bên, lại nhắm mắt, trong đầu đột nhiên hiện ra gương mặt Thịnh Hoàn Hoàn và giọt nước mắt câm lặng lúc cô nghiêng người qua.
 
Chương 357


Chương 357

Từng câu lên án của cô cũng không ngừng quanh quẩn bên tai hắn

“Vì sao nghe không lọt tai? Đây còn không phải là Thịnh Hoàn Hoàn hư vinh tham lam trong mắt anh à?”

“Trừ đàn áp tôi, hiểu lầm tôi, tổn thương tôi hết lần này đến lần khác ra thì anh còn biết làm gì?”

“Lăng Tiêu, là tôi xin anh cưới tôi, cho nên tôi không dám hy vọng xa vời anh yêu tôi, cưng chiều tôi, đối xử tốt với tôi, nhưng tôi là con người, vì sao anh không để lại chút tôn nghiêm cho tôi?”

“Nếu anh không tính ly hôn thì thời gian chúng ta ở chung sau này còn rất dài, anh cảm thấy thân thể tôi có thể chịu đựng được bao lâu dưới sự tức giận của anh?”

“Lần trước ở văn phòng của ba, lúc anh bảo tôi lựa chọn, tôi đã muốn nói cho anh biết, nếu ngày nào đó tôi thật sự muốn ly hôn thì nhất định không liên quan gì đến người khác, mà là vì sự lạnh nhạt và ngờ vực của anh.”

Tiếng khóc than của Thịnh Hoàn Hoàn không ngừng quanh quẩn bên tai Lăng Tiêu, làm hắn trằn trọc khó ngủ, cuối cùng bực bội ngồi dậy kéo ngăn tủ, lấy ra một chồng ảnh từ trong đó.

Những tấm ảnh trong tay là Lăng Phi gửi cho hắn.

Kỳ thật làm hắn tức giận không phải những tấm ảnh này, mà là vì Thịnh Hoàn Hoàn bị người ta mơ ước, cô còn giả vờ vô tri qua lại thân mật với đám người đó, hưởng thụ sự ân cần của họ.

Trên thế giới này tồn tại quá nhiều dạng phụ nữ như vậy, lòng hư vinh của họ rất mạnh, còn rất tham lam.

Lăng Tiêu cho rằng Thịnh Hoàn Hoàn không có khả năng không biết gì, Đường Nguyên Minh vừa trở về không bao lâu thì tạm thời không nhắc tới, Mộ Tư thì sao? Cố Bắc Thành thì sao?

Cố Bắc Thành vì cô mà trở mặt với Mộ Tư, chẳng lẽ cô không biết những việc này sao?

Trong khoảng thời gian ở chung với Thịnh Hoàn Hoàn, hắn biết cô không phải người chậm hiểu như thế, nếu cô không biết cũng là làm bộ không biết thôi.

Dù là do nguyên nhân nào, cô cũng nên giữ khoảng cách với anh ta.

Nhưng cô không có, ba người đàn ông ái mộ cô cùng xuất hiện, cô chẳng những không e dè, còn dám uống đến say mèm, bất tỉnh nhân sự, vì vậy mới làm hắn phẫn nộ như thế.

Nhưng khi cô nói ra những lời này, khi cô hình dung mình là loại phụ nữ lấy ai làm chồng cũng được, hắn lại cảm thấy vô cùng chói tai.

Cô cho rằng về sau cô còn có bao nhiêu đàn ông? Nếu cô dám cắm sừng hắn trong lúc còn là vợ chồng, hắn sẽ huỷ diệt cả Thịnh gia.

“Nếu anh không tính ly hôn thì thời gian chúng ta ở chung sau này còn rất dài, anh cảm thấy thân thể tôi có thể chịu đựng được bao lâu dưới sự tức giận của anh?”

Tiếng nói tràn ngập thất vọng và bi thương của Thịnh Hoàn Hoàn lại vang lên bên tai Lăng Tiêu, làm trong lòng hắn càng bực bội.

Chỉ nhốt cô một ngày, không bỏ đói cô, cũng không đánh cô, ai biết cô lại bị dọa thành như vậy, còn làm mình ngã thành dạng quỷ đó.

Rõ ràng là cô sai, còn dám ngang nhiên hùng hồn, cây ngay không sợ chết đứng như thế, thật là buồn cười.

Lăng Tiêu âm trầm xé những tấm ảnh thành hai mảnh rồi ném vào thùng rác: Chuyện này dừng ở đây.

Ném ảnh vào thùng rác xong, Lăng Tiêu lại thấy gương mặt nghiêng bảnh trai của Đường Nguyên Minh thì duỗi chân ra đá thùng rác ra thật xa.
 
Chương 358


Chương 358

Lúc này, Lăng Thiên Vũ đẩy cửa đi vào.

Lăng Tiêu nhìn về phía cậu, nghiêm khắc nói: “Không phải bảo con ngủ sao, sao còn chưa ngủ?”

Lăng Thiên Vũ đi lên trước, trong tay cầm cái bảng, viết một hàng chữ: “Con ngủ không được, đêm nay tôi có thể ngủ với ba không?”

Lăng Tiêu: “Đi lên đi!”

Lăng Thiên Vũ lập tức tung ta tung tăng bò lên giường, đặt bảng viết qua một bên, nằm bên cạnh Lăng Tiêu, đôi mắt đen nhánh trông mong nhìn hắn. Cậu muốn gọi điện thoại cho Hoàn Hoàn, muốn nghe thấy giọng nói của cô.

Đáng tiếc…

Lăng Tiêu: “Ngủ.”

Nói xong thì tắt đèn.

Nhưng…

Trong bóng đêm, Lăng Tiêu trằn trọc không thể ngủ được, cuối cùng mắng khẽ một tiếng rồi mở đèn bàn lên, muốn đi ra rít điếu thuốc.

Vừa đứng lên liền thấy Lăng Thiên Vũ mở to đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn chằm chằm hắn, đâu có chút buồn ngủ nào?

Lăng Tiêu nói: “Ngủ.”

Nói xong, hắn cầm điếu thuốc đi ra ban công.

Lăng Thiên Vũ thấy hắn cầm cả điện thoại đi thì lập tức bò lên, nắm lấy bảng viết cùng đi ra ngoài, đi đến bên chân Lăng Tiêu kéo kéo ống quần hắn.

Lăng Tiêu cúi đầu liền thấy một hàng chữ: “Ba cũng nhớ Hoàn Hoàn, cho nên ngủ không được sao?”

Lăng Tiêu hừ lạnh: “Con nít hỏi chuyện người lớn nhiều như vậy làm gì?”

Lăng Thiên Vũ: “Ba, chúng ta gọi điện thoại cho Hoàn Hoàn được không?”

Cậu nhóc vừa lật bảng viết qua thì trước mặt đã xuất hiện một cái điện thoại.

Cậu nhóc đặc biệt vui vẻ, lập tức gọi điện thoại cho Thịnh Hoàn Hoàn, cũng ấn loa ngoài lên.

Sau đó hai ba con đều nhìn chằm chằm cái điện thoại màu đen kia.

Nhưng điện thoại vang lên tiếng ‘Tít’ thứ chín thì bị cắt đứt.

Lăng Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cũng nhìn cậu.

Lăng Thiên Vũ cúi đầu lại ấn nút gọi, lần này vang lên ba tiếng đã bị cắt đứt.

Lăng Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cũng nhìn cậu, khuôn mặt tuấn tú xụ xuống.

Lăng Thiên Vũ giận dữ viết xuống một hàng chữ: “Đều tại ba, Hoàn Hoàn không muốn nghe điện thoại của ba.”

Lăng Tiêu giật điện thoại lại, ánh mắt sắc bén nhìn trừng trừng Lăng Thiên Vũ: “Cút đi ngủ.”

Lăng Thiên Vũ: “Ba chỉ biết hà hiếp Hoàn Hoàn, nếu Hoàn Hoàn không trở lại thì về sau ai giặt quần áo nấu cơm cho chúng ta?”

Sắc mặt Lăng Tiêu lại lạnh vài phần: “Không ngủ được thì ngày mai đừng mơ ra cửa.”

Tính tình Lăng Thiên Vũ cũng không tốt hơn Lăng Tiêu bao nhiêu, hai ba con mắt to trừng mắt nhỏ giằng co một lát, cuối cùng Lăng Thiên Vũ phất tay áo bỏ đi.

Lăng Tiêu: “Về phòng con đi.”
 
Chương 359


Chương 359

Một lát sau, bên ngoài truyền đến một tiếng ‘Rầm’, cậu đóng sầm cửa lại. Trong lòng Lăng Thiên Vũ bất mãn bao nhiêu thì tiếng đóng cửa lớn bấy nhiêu.

Lăng Tiêu lại bậc lửa châm thuốc hút, tiếp theo gọi cho Thịnh Hoàn Hoàn lần thứ ba, lần này tiếng “Tít” thứ hai còn chưa kịp vang thì điện thoại đã bị cắt đứt.

Cô thật sự dám cúp máy hắn, lá gan càng ngày càng lớn.

Lúc Lăng Tiêu tính gọi lần thứ tư thì Thịnh Hoàn Hoàn đã gửi tin nhắn cho hắn: “Chuyện gì?”

Lăng Tiêu: “Vì sao lại cúp máy tôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi đang ngủ, có việc gì?”

Lăng Tiêu thấy Thịnh Hoàn Hoàn ăn nói lạnh nhạt như vậy thì trong lòng nghẹn đầy lửa giận, trực tiếp ném điện thoại ra khỏi ban công.

….

Thịnh Hoàn Hoàn bị điện thoại của Lăng Tiêu đánh thức liền không có cách nào tiếp tục đi vào giấc ngủ, cô mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà, ngơ ra một lát, sau đó đứng dậy đi vào phòng sách của Thịnh Xán.

Đêm đó, Thịnh Hoàn Hoàn không đi ra khỏi phòng sách.

Thịnh lão thái thái nhận được điện thoại của Thịnh phu nhân liền thu gom đồ đạc lập tức về nước, chờ bà đến Hải Thành đã là đêm khuya.

Thịnh phu nhân bảo quản gia ra sân bay đón người, sau khi trở về, Thịnh lão thái thái không dám trì hoãn chút nào, lo lắng muốn đi thăm Thịnh Hoàn Hoàn.

Bị kinh sợ cũng không phải tầm thường, có một số người sợ quá không bước ra được ám ảnh, trở nên lo sợ phập phồng, nghi thần nghi quỷ, cuối cùng tinh thần thất thường.

Thịnh phu nhân dẫn bà lên lầu: “Nó đã ngủ rồi, trừ tâm tình hơi sa sút ra thì tinh thần cũng không tồi, thần trí đã tỉnh táo.”

Lão thái thái nói: “Mẹ phải đi xem mới an tâm.”

Thịnh phu nhân đẩy cửa ra, lại phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn không ở trong phòng, hai mẹ con lập tức sốt ruột, hơn nửa đêm đừng nên xảy ra chuyện gì!

Cũng may cuối cùng họ phát hiện cô ở phòng sách.

Thịnh lão thái thái không quấy rầy Thịnh Hoàn Hoàn, bà đứng ở cửa nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó lui ra ngoài, quay đầu lại nói với Thịnh phu nhân: “Con ngủ đi, nó vẫn khoẻ.”

Mặt Thịnh phu nhân lại đầy mây đen: “Từ nhỏ Hoàn Hoàn đã không thích đọc sách, giờ hơn nửa đêm mà sao lại chạy đến phòng ba nó đọc sách, không giống nó.”

Lão thái thái cười cười: “Con trẻ luôn có ngày lớn lên, yên tâm, đã không có việc gì, trở về ngủ đi.”

Thịnh phu nhân nghĩ đến cảnh hôm nay Thịnh Hoàn Hoàn sám hối trước mặt Thịnh Xán, lúc này mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, đã trải qua nhiều chuyện như thế, con gái cưng của bà thật sự đã trưởng thành!

Lòng Thịnh Hoàn Hoàn chưa bao giờ yên tĩnh đến thế, chờ cô cảm thấy mỏi mệt thì sắc trời đã sáng, quyển sách thật dày trong tay đã bị cô xem một nửa, hơn nữa cô còn nhớ rõ rất nhiều nội dung.

Kỳ thật trí nhớ và ngộ tính của cô cũng không kém, chỉ là mấy năm nay sự thông minh và thiên phú của cô đều dùng ở những chuyện có hứng thú, lại sớm đính hôn với Mộ Tư, cho nên luôn không tập trung học tập được.
 
Chương 360


Chương 360

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn nửa quyển sách còn lại thì hơi nhếch môi lên: Thì ra cảm giác nghiêm túc học tập tốt đẹp như thế!!!

Cô bỏ thẻ kẹp sách vào, sau đó trở về phòng ngủ.

Sáng sớm, Thịnh phu nhân sớm rời giường không nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn ở phòng sách liền biết cô đã trở về phòng, bà không đến quấy rầy cô.

Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc tới giữa trưa, xuống lầu liền thấy Lăng Thiên Vũ đáng yêu và Thịnh lão thái thái đang cười tủm tỉm.

Hình như cậu nhóc vừa đến, trong tay còn nâng hộp quà.

Thịnh lão thái thái nhìn cậu thì rất thích: “ m m, đây là con cái nhà ai, trông thật đẹp, nhìn khuôn mặt nhỏ bảnh bao này xem, sau này trưởng thành sẽ ghê gớm đến mức nào?”

m m là tên cúng cơm của Thịnh phu nhân, tên đầy đủ của bà là Thịnh Giai âm, hai nhà đều họ Thịnh.

Lăng Thiên Vũ chưa từng gặp Thịnh lão thái thái, trên khuôn mặt nhỏ mang đầy vẻ cao ngạo lạnh lẽo, dáng vẻ như “Đại gia đây không có quan hệ gì với bà, cũng không phải con cái nhà bà”.

Lăng Thiên Vũ làm lơ Thịnh lão thái thái, nâng hộp qua đi đến chỗ Thịnh phu nhân rồi đưa cho bà.

Thịnh phu nhân biết tình trạng của Lăng Thiên Vũ, bà nhận lấy hộp quà: “Thiên Vũ, người này là mẹ của bà, là bà ngoại của mẹ con.”

Bà ngoại của Hoàn Hoàn?

Mẹ của mẹ của Hoàn Hoàn?

Lăng Thiên Vũ làm rõ quan hệ trong đó thì quay đầu lại, cúi cúi người với Thịnh lão thái thái, dáng vẻ lịch sự lại.

Thịnh phu nhân giải thích với Thịnh lão thái thái: “Mẹ, đây là đứa bé con có nhắc tới với mẹ đấy, tên là Thiên Vũ.”

Tất nhiên Thịnh lão thái thái sẽ không trách một đứa bé mới có 4 tuổi, bà cười tủm tỉm nhìn cậu: “Thì ra con là Thiên Vũ a, khó trách Hoàn Hoàn luôn khen con, thật ngoan.”

Mắt Lăng Thiên Vũ sáng ngời, Hoàn Hoàn thật sự khen cậu sao?

Thịnh lão thái thái thấy ánh sao trong mắt cậu, càng nhìn càng thích, đáng tiếc không biết vì nguyên nhân nào mà đến bây giờ đứa nhỏ này vẫn không biết nói!

Lúc Thịnh Hoàn Hoàn đi xuống, Lăng Thiên Vũ thấy cô thì lập tức chạy tới, rốt cuộc khuôn mặt nhỏ bảnh bao cũng xuất hiện nụ cười.

Thịnh Hoàn Hoàn khom lưng bế cậu lên, Lăng Thiên Vũ vươn đôi tay kéo cổ cô, vùi đầu nhỏ vào tóc cô, cọ cọ như một con cún.

Thịnh lão thái thái cười nói: “Thật không nhìn ra được, thì ra biết làm nũng như thế.”

Thịnh phu nhân cũng cười: “Đây là quà Thiên Vũ mang đến, Thiên Vũ, là con tặng cho em gái sao?”

Lăng Thiên Vũ nhìn bà, đặc biệt nghiêm túc gật đầu.

Thịnh phu nhân nghe xong thì bảo người đi ôm Tiểu Sam Sam ra.

Lăng Thiên Vũ vừa nhìn thấy đứa trẻ đáng yêu kia thì lập tức giãy giụa muốn rời khỏi vòng tay Thịnh Hoàn Hoàn.

“Thiên Vũ muốn xem em gái phải không?”

Thịnh phu nhân ngồi xổm xuống, như vậy Lăng Thiên Vũ có thể nhìn thấy Thịnh Sam Sam.

Lăng Thiên Vũ không chớp mắt mà nhìn chằm chằm tiểu bảo bối đáng yêu trong lòng Thịnh phu nhân.
 
Chương 361


Chương 361

Thịnh Hoàn Hoàn thấy vậy thì đặt hộp quà xuống đất: “Thiên Vũ, chúng ta mở quà ra đi, nhìn xem em gái có thích hay không?”

Lăng Thiên Vũ gật đầu, cùng Thịnh Hoàn Hoàn mở hộp quà ra.

Bên trong có một con Chuột Mickey đáng yêu, chiều cao tương đương với Lăng Thiên Vũ, không nặng, sờ vào rất mềm mại, thích hợp làm thú bông trấn an.

Thịnh Hoàn Hoàn lấy nó ra: “Oa, thật đáng yêu.”

Lăng Thiên Vũ cẩn thận nhìn về phía Tiểu Sam Sam, nhưng con bé mới đầy tháng, trừ đói bụng khóc, ị khóc ra thì không hiểu cái gì cả.

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Sam Sam, mau cảm ơn anh Thiên Vũ đi.”

Thịnh phu nhân trừng Thịnh Hoàn Hoàn một cái: “Cái gì mà anh, dựa vào vai vế thì Thiên Vũ phải gọi Sam Sam là dì.”

Lăng Thiên Vũ lập tức trừng lớn hai mắt, dì???

Thịnh Hoàn Hoàn: “…”

Tiểu Sam Sam: “…”

Đi cùng Lăng Thiên Vũ tới đây còn có Bạch quản gia, Thịnh Hoàn Hoàn lên tiếng chào hỏi ông rồi nói chuyện phiếm với Thịnh lão thái thái.

Bạch quản gia luôn chờ Thịnh Hoàn Hoàn hỏi đến Lăng Tiêu, ai biết cô không nhắc đến một chữ.

Sau khi ăn cơm trưa nghỉ ngơi một lát, Thịnh phu nhân bảo Thịnh Hoàn Hoàn ra sân bay đón người.

3 giờ chiều, Thịnh Hoàn Hoàn đã đón được ông ngoại Thịnh Tư Nguyên và gia đình bốn người Thịnh Giai Minh.

Thịnh lão gia tử rất gầy, mặc một bộ Đường Trang, mái tóc ngắn tuyết xoá, trên mặt đeo một bộ kính râm tròn tròn, trong tay là hai quả hạch đào đỏ đến sáng bóng, trên ngón cái tay còn lại thì đeo một chiếc nhẫn ngọc, trong rất phong cách.

Cậu Thịnh Giai Minh mặc quần tây và áo sơmi, nho nhã sạch sẽ.

Mợ Hứa Hương Tuyết và chị họ Thịnh Đình Đình thì mặc toàn hàng hiệu, tính giá trị trang sức, túi xách và quần áo trên tay cũng hơn một trăm vạn.

Em họ Thịnh Chính Dương mặc đồ vận động, nhìn rất bảnh trai sáng láng.

“Ông ngoại, cậu.” Thịnh Hoàn Hoàn vẫy vẫy tay với bọn họ.

Cả nhà cậu mợ nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì rất vui vẻ, trên đường trở về không ngừng trò chuyện.

Thịnh Hoàn Hoàn đưa bọn họ đến một tiểu khu xa hoa ở thành Tây, Thịnh phu nhân đã mua một căn biệt thự cho họ ở chỗ này, Thịnh lão gia tử thực thích, nói phong thuỷ nơi này tốt, gia đình cậu mợ cũng thích.

Bởi vì rất gấp, họ buông vali đổi bộ quần áo xong lại phải ra cửa.

Đôi khi chuyện trên đời trùng hợp như thế đó, Thịnh Hoàn Hoàn mới ra cửa liền nhìn thấy xe của Cố Nam Thành, người ngồi ở vị trí ghế phụ là Trần Do Mỹ.

Xe của Cố Nam Thành ngừng lại ở cách đó không xa, tiếp theo gã ôm Trần Do Mỹ đi vào một căn biệt thự, hai người cũng không phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn.

Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trầm trầm, lập tức gửi tin nhắn cho Nam Tầm, báo việc này cho cô ấy biết.

Chắc Cố Nam Thành đưa Trần Do Mỹ tới nơi này là muốn cô ta dưỡng thương. Tuy Trần gia bị tra xét, nhưng ba mẹ con Trần Do Mỹ còn chưa đến mức không có nhà để về, họ đâu phải chỉ có một căn nhà mà thôi.
 
Chương 362


Chương 362

Nếu cô nhớ không lầm thì khi tiểu khu này bắt đầu đưa ra thị trường thì Hoan Hoan đã ra đời. Nói cách khác, căn biệt thự này là tài sản chung của Nam Tầm và Cố Nam Thành, trên sổ đỏ viết tên hai vợ chồng.

Cố Nam Thành này thật hết thuốc chữa!

Sau khi lên xe, Thịnh Hoàn Hoàn vẫn luôn mất tập trung, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khi xe chạy ra tiểu khu, Thịnh Hoàn Hoàn thấy được Lam Nhan và người quản lí của cô ta.

Lam Nhan cũng ở nơi này?

Thịnh Hoàn Hoàn xoa xoa giữa mày, xem ra về sau nên hạn chế tới đây thì tốt hơn.

Trở lại Thịnh gia, Đường lão thái thái và Đường Nguyên Minh cũng đã tới.

Thịnh lão thái thái mặc một bộ sườn xám ngồi bên cạnh Đường lão thái thái, mái tóc bạc được uốn quăn, sắc mặt hồng nhuận toả sáng, trên tai là đôi hoa tai ngọc thạch, trên cổ tay đeo vòng ngọc lục bảo, đoan trang hào phóng lại mang phong cách Tây.

Thịnh lão thái thái ăn mặc như vậy đứng chung với Thịnh lão gia tử trông thật xứng đôi.

Thịnh Hoàn Hoàn hàn huyên với họ một lát liền lên lầu thay quần áo.

Sau khi xuống lầu, Lăng lão thái thái cũng tới rồi.

Tiệc đầy tháng lần này không mời ai nhiều, tổng cộng chỉ bày ba bàn, lúc này người đã tới gần đủ, nhưng trong đó không có bóng dáng Lăng Tiêu.

Xem ra hắn sẽ không tới.

Thịnh Hoàn Hoàn đi xuống lầu, Thịnh phu nhân lập tức kéo cô vào góc: “Người đều đến đông đủ rồi, sao Lăng Tiêu còn chưa tới, mau gọi điện thoại đi thúc giục đi con.”

Tất nhiên Thịnh Hoàn Hoàn không muốn gọi cho Lăng Tiêu, hắn thích tới hay không thì tuỳ.

Ngặt nổi Thịnh phu nhân ép chặt quá, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn thấy được Bạch quản gia, ông đang đi về hướng có.

Vì thế Thịnh Hoàn Hoàn liền hỏi ông: “Có phải Lăng Tiêu có chuyện quan trọng ở công ty không đến được không?”

Lời này là nói cho Thịnh phu nhân nghe, Thịnh Hoàn Hoàn căn bản không muốn Lăng Tiêu xuất hiện, cô chẳng muốn nhìn thấy hắn.

Bạch quản gia ngẩn người, tiếp theo liền nói: “Tôi đoán thiếu gia đang đợi điện thoại của thiếu phu nhân, cô gọi cho ngài ấy thì ngài ấy nhất định tới đây ngay.”

Hiển nhiên lời này của Bạch quản gia cũng là nói cho Thịnh phu nhân nghe.

Quả nhiên, Thịnh phu nhân vừa nghe Bạch quản gia nói vậy, thấy Thịnh Hoàn Hoàn còn đứng đó thờ ơ thì lập tức thúc giục: “Còn ngơ ra làm gì, mau gọi đi con, ông ngoại bà ngoại con còn chưa được gặp cậu ta đó!”

Lăng Tiêu có gì để xem đâu, còn không phải một cái miệng một cái mũi một đôi mắt, cả ngày bày ra cái mặt sắt lạnh lẽo, dã man vô lý, máu lạnh bạo lực, không gặp cũng chẳng sao.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn biết, nếu Lăng Tiêu thật sự không tới thì khó xử nhất không phải cô, cũng không phải Thịnh gia, mà là Lăng lão thái thái và Lăng Thiên Vũ.

Cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn phải gọi cú điện thoại này.

Điện thoại vang lên vài tiếng vẫn không ai nghe, Bạch quản gia đứng bên cạnh ứa mồ hôi tay, hôm nay thiếu gia căn bản không đến công ty, trước khi ông và tiểu thiếu gia ra cửa còn thấy hắn cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại.

Tối hôm qua điện thoại của Lăng Tiêu rơi trên mặt cỏ lầu một mà vẫn nguyên vẹn không tổn hao gì.
 
Chương 363


Chương 363

Ông tò mò vì sao thiếu gia không đi cùng họ đến đây, vì thế liền hỏi một câu, thiếu gia nhà ông nói “Chờ một chút”, cũng không biết đang đợi cái gì.

Bạch quản gia suy đoán Lăng Tiêu đang đợi điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn.

Từ nhỏ tính cách của thiếu gia đã bình tĩnh lạnh nhạt, làm việc luôn bày mưu lập kế, ông ở bên cạnh hắn nhiều năm như thế mà chưa bao giờ thấy hắn chờ mong cái gì như vậy, lúc xử lý công việc càng chưa bao giờ canh giữ trước điện thoại như thế.

Nhưng nếu thiếu gia đang đợi điện thoại của thiếu phu nhân thì tại sao lúc này lại không bắt máy?

Đợi không được nên từ bỏ?

Hay là chờ lâu rồi tức giận?

Khi tiếng chuông chờ cuối cùng vang lên, cuối cùng điện thoại cũng có người nghe.

Giọng Lăng Tiêu vẫn lạnh nhạt trước sau như một: “Chuyện gì?”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy giọng của Lăng Tiêu, nghĩ đến những tủi nhục phải chịu trong thời gian này thì trong lòng đặc biệt nặng nề, giọng nói mang theo một tia lạnh nhạt: “Tiệc đầy tháng sắp bắt đầu rồi, anh tới hay không?”

Lăng Tiêu nói: “Tôi phải xem lịch trình.”

Bạch quản gia: “…”

Thiếu gia, ngài còn có thể tác quái thêm nữa không.

Hiện tại Bạch quản gia có thể khẳng định thiếu gia nhà ông đang đợi điện thoại của thiếu phu nhân, bởi vì hắn căn bản không ở công ty.

Thịnh Hoàn Hoàn hít vào một hơi thật sâu, qua một lúc lâu, giọng nói của Lăng Tiêu mới truyền đến: “Đêm nay không có chuyện gì quan trọng, đợi một lát sẽ qua đó.”

Tuy Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nhìn thấy Lăng Tiêu, nhưng nghe hắn sẽ đến thì trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra, nếu không cô thật sự không biết nên giải thích quan hệ của họ như thế nào.

Nếu hôm nay Lăng Tiêu không tới, tiệc tối kết thúc thì mẹ và ông ngoại bà ngoại nhất định sẽ ép đến mức cô không thể không ngả bài, đến lúc đó thì không xong.

Tuy rằng Lăng Tiêu làm trái tim cô băng giá, nhưng có một điều hắn nói không sai, lúc trước là cô xin hắn cưới cô, cho nên cô không hy vọng người nhà xen vào làm mọi chuyện trở nên càng phức tạp.

Cô đã rất khó xử rồi, không muốn người nhà cũng không dám ngẩng đầu trước mặt Lăng Tiêu thậm chí toàn bộ Lăng gia giống như cô.

Hơn nữa nếu thật sự trở mặt thì Thịnh gia căn bản không phải đối thủ của Lăng Tiêu, cho nên tốt nhất chuyện này để cô và Lăng Tiêu tự giải quyết, không cần có người khác chen vào.

Thịnh phu nhân nghe Lăng Tiêu sẽ đến liền đi tiếp đón khách khứa, Thịnh Hoàn Hoàn phun ra một hơi thật dài rồi đi về hướng Lăng lão thái thái và Lăng Thiên Vũ.

Lăng Thiên Vũ vừa thấy cô liền lập tức tiến lên muốn cô ôm, Thịnh Hoàn Hoàn ôm cậu ngồi bên cạnh Lăng lão thái thái.

Lăng lão thái thái đang nói chuyện hăng say với Đường lão thái thái, Thịnh lão thái thái, ba người chỉ hận gặp nhau quá muộn, còn hẹn hôm nào cùng chơi mạt chược.

Trò chuyện một hồi, Lăng lão thái thái nắm tay Thịnh Hoàn Hoàn khen liên tục, bảo cô xinh đẹp nấu ăn ngon, khen cô như thành tiên nữ, Thịnh Hoàn Hoàn nghe vậy cảm thấy rất hổ thẹn.

Thịnh lão thái thái và Thịnh phu nhân lại cười không khép miệng được.
 
Chương 364


Chương 364

Làm xui gia, Lăng lão thái thái yêu thích Thịnh Hoàn Hoàn cũng là sự khẳng định đối với Thịnh gia, hơn nữa Lăng lão thái thái rất được Lăng Tiêu kính yêu, sự khẳng định của bà rất quan trọng đối với Thịnh Hoàn Hoàn.

Trò chuyện một hồi lại nhắc đến Lăng Tiêu, Lăng lão thái thái liền hỏi Thịnh Hoàn Hoàn: “Gọi điện thoại cho Tiêu Nhi chưa con, khi nào nó đến?”

Thịnh Hoàn Hoàn ôn hoà nói: “Anh ấy còn ở công ty, nói sẽ lập tức tới đây.”

May mà cô gọi điện thoại hỏi, nếu không lúc này cũng không biết nên trả lời Lăng lão thái thái như thế nào.

Công ty, không phải Tiêu Nhi ở nhà sao?

Lăng lão thái thái không vạch trần Lăng Tiêu, chỉ hiền hòa thân thiết cười nói: “Trước khi bà tới có gọi điện thoại cho nó, bảo nó cùng đi với bà, nó nói chờ một chút, bà đoán nó đang đợi cú điện thoại này của con.”

Trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn treo một nụ cười khéo léo, không đáp lại cũng không phủ nhận, chỉ nghĩ Lăng lão thái thái đang nói đùa.

Có lẽ Lăng lão thái thái chỉ có ý tốt, muốn bà ngoại và mẹ cảm thấy cô và Lăng Tiêu ân ái.

Nhưng ân ái hay không, chờ Lăng Tiêu vừa đến thì đáp án sẽ được công bố.

Lấy thái độ lạnh lẽo của Lăng Tiêu, ai tin được hắn và cô thực ân ái?

Lúc này mợ Hứa Hương Tuyết lại tiếp lời: “Đó là đương nhiên, vừa mới kết hôn, tình cảm vợ chồng son đang lúc ngọt ngào, Hoàn Hoàn của chúng ta lại xinh đẹp như thế, sao lại không thắm thiết chứ?”

“…”

Kỳ thật mọi người đều biết rõ hôn nhân giữa Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu không hề có cơ sở tình cảm gì đáng nói, chỉ là trong lòng hiểu rõ mà không nói ra thôi.

Bị Hứa Hương Tuyết tâng bốc như thế, không khí liền thay đổi.

Khó xử nhất tất nhiên là Thịnh Hoàn Hoàn và người nhà cô.

Lăng lão thái thái bình tĩnh cười nói: “Nói không sai, nhất định phải thắm thiết, bằng không bị người ta bắt mất người vợ xinh đẹp như vậy thì làm sao bây giờ?”

Khi nói chuyện, ánh mắt Lăng lão thái thái cố ý nhìn về hướng Đường lão thái thái và Đường Nguyên Minh.

Trái tim Thịnh phu nhân lập tức “Lộp bộp” một tiếng.

Lăng lão thái thái nói lời này nghe như đang đùa, nhưng nghiền ngẫm lại làm người ta phải suy nghĩ sâu xa.

Thì ra Lăng lão thái thái biết Đường Nguyên Minh có ý với Hoàn Hoàn.

Thịnh phu nhân như lơ đãng nhìn về hướng bọn họ, cũng may hai người này tố chất cao, phẩm hạnh tốt, bình tĩnh ngồi ở đó, sắc mặt không chút thay đổi.

Thịnh phu nhân không khỏi nhẹ nhàng thở ra, cũng may Lăng Tiêu không ở nơi này, không thể để hắn biết việc này, đương nhiên tốt nhất Hoàn Hoàn cũng không cần biết, xem ra về sau vẫn nên giữ khoảng cách với Đường gia.

Thịnh Hoàn Hoàn không phát hiện cái gì, cô chỉ rất cảm kích, cũng rất bội phục Lăng lão thái thái, nói mấy câu là đã hóa giải xấu hổ cho cô.

Đồng thời, cô cũng hoài nghi dụng ý của mợ Hứa Hương Tuyết, bà ta thật sự không biết chuyện giữa cô và Lăng Tiêu, hay đã biết lại cố ý nói như vậy?

Nếu biết mà còn nói ra lời này, thứ nhất là EQ thật sự rất thấp, thứ hai là cố ý làm khó cô!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top