Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Chương 243


3

Chương 243

“Là anh.” Giọng nói của Mộ Tư truyền đến từ di động.

Khoảnh khắc đó, thân thể Thịnh Hoàn Hoàn không khống chế được mà trở nên cứng đờ, qua hồi lâu vẫn không tìm lại được âm thanh của mình.

Tiếng nói của Mộ Tư làm cô nhớ tới buổi hôn lễ bị cả thành phố nhạo báng kia, thời gian còn chưa trôi qua một tháng, nhưng giống như đã xảy ra vào thế kỷ trước…

Lúc này, Mộ Tư đang đứng trên tầng 68, anh ta nhìn xuống đô thị phồn hoa bên ngoài, ôn hoà mở miệng: “Hoàn Hoàn, vợ chồng Hàn Tín đã tới Hải Thành, bọn họ nhiều lần nhắc tới em, muốn gặp mặt em một lần.”

Qua hồi lâu, Thịnh Hoàn Hoàn không hề đáp lại.

Sau đó Mộ Tư lại nói: “Em yên tâm, chỉ là ăn bữa cơm thôi, không tốn bao nhiêu thời gian, sẽ không làm phiền em đâu.”

“…”

“Vợ chồng Hàn Tín đã biết chúng ta chia tay, cho nên em đừng lo lắng.”

“…”

“Hoàn Hoàn, em nói một câu được không?”

Qua thật lâu, giọng nói quen thuộc kia mới vang lên lần nữa, mang theo lạnh lùng và xa cách làm anh ta cảm thấy xa lạ: “Yên tâm, tôi sẽ đi.”

Nhưng lần này không còn vì anh nữa.

Mộ Tư nghe thấy Thịnh Hoàn Hoàn trả lời thì lập tức gửi địa chỉ cho cô.

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì không nói gì, trực tiếp tắt điện thoại đi.

Sau khi đầu bên kia cúp máy, qua thật lâu Mộ Tư mới buông di động xuống khỏi bên tai.

Anh ta lật điện thoại qua, chỉ thấy trên đó dính một lớp hơi nước, đó là mồ hôi thấm ra từ lòng bàn tay anh.

Mộ Tư chưa bao giờ nghĩ tới có một ngày anh gọi cho Thịnh Hoàn Hoàn mà lại khẩn trương đến đổ mồ hôi tay.

Cô nói, cô sẽ đến.

Khóe miệng Mộ Tư không khỏi nhếch lên: Cô nói, cô sẽ đến.

Cửa sổ sát đất phản chiếu gương mặt anh, anh thấy rõ dáng vẻ lúc này của mình hưng phấn như một đứa trẻ.

Mộ Tư cứng đờ, duỗi tay sờ sờ vào bản thân trong gương, nụ cười từ từ đọng lại trên gương mặt tuấn tú…

Mà Thịnh Hoàn Hoàn thì sao, sau khi cúp điện thoại ba phút, cô đi xuống giường, bước từng bước về hướng phòng tắm.

Một giờ sau, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chính mình trong gương, vừa lòng cất son môi đi.

Kỳ thật nghĩ nhiều vô dụng, cứ làm chính mình là được, cần gì lo sợ không đâu. Chuyện quá khứ không ai có thể thay đổi, vậy thuận theo tự nhiên đi.

Còn chuyện Lăng Tiêu tức giận…

Cuối cùng sẽ có cách dỗ dành hắn thôi!
 
Chương 244


 

Chương 244

Chuẩn bị xong mọi thứ, Thịnh Hoàn Hoàn gửi tin nhắn cho Lăng Tiêu, nói cho hắn biết cô đã chuẩn bị xong, sắp ra khỏi cửa.

Tin nhắn này không được Lăng Tiêu đáp lại.

Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu, cầm lấy túi xách ra cửa.

Lúc 6h50, Thịnh Hoàn Hoàn lái xe vào một nhà hàng xa hoa, nơi này có vẻ rất cao cấp tao nhã, bố trí giống như khu vườn Hàng Châu, phong cảnh nao lòng, giống như một bức hoạ tuyệt đẹp.

Sau khi dừng xe, Thịnh Hoàn Hoàn lại gửi tin nhắn cho Lăng Tiêu: “Tôi tới rồi, anh ở đâu?”

Lần này Lăng Tiêu đã nhắn trả lời: “Tiến vào.”

Sau khi xác định Lăng Tiêu đã tới thì Thịnh Hoàn Hoàn mới xuống xe.

Cô được người phục vụ dẫn đến bên ngoài phòng, cô nhìn thấy vệ sĩ bên cạnh Lăng Tiêu, lại không thấy Lăng Tiêu đang nói chuyện với Đường Dật ở cuối hành lang.

Kỳ thật Lăng Tiêu cũng vừa đến.

Có người giúp Thịnh Hoàn Hoàn đẩy cửa ra.

Căn phòng xa hoa lại mang phong cách riêng biệt xuất hiện trước mắt, cô thấy bên bàn tròn lớn có vợ chồng Hàn Tín đang ngồi, thấy Mộ Tư và mấy người cô quen và không quen, lại không trông thấy Lăng Tiêu.

Hàn phu nhân vừa nhìn thấy cô liền lập tức đứng lên, giương tay nhiệt tình đi tới chỗ cô: “Bé con, đã lâu không thấy.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người phụ nữ qua tuổi 40 mà vẫn xinh đẹp động lòng người trước mặt, khóe miệng cũng nhếch lên, thân mật ôm bà rồi nói bên tai bà: “Hàn phu nhân, đã lâu không gặp, sắc mặt bà càng ngày càng tốt.”

Hàn phu nhân cười to và nói: “Còn không phải nhờ vào bí kiếp dưỡng da của cô sao, thật sự tốt hơn những đồ trang điểm trước kia chúng tôi dùng nhiều.”

Thịnh Hoàn Hoàn nghịch ngợm chớp mắt: “Vậy bà phải cảm ơn tôi thật hậu hĩnh đấy.”

Tính cách Hàn phu nhân hào sảng, lập tức nói: “Chứ còn gì nữa, tôi mang theo không ít thứ tốt từ Hàn Quốc đến cho cô này, lát nữa cho cô xem.”

Thịnh Hoàn Hoàn cũng không khách sáo: “Được nha!”

Hôm nay Thịnh Hoàn Hoàn mặc một bộ váy dài hồng nhạt, trên mặt cũng trang điểm thật tinh xảo, tóc quăn dài tùy ý vén qua một bên, cô đẹp rất tự nhiên hào phóng, trong vẻ đẹp tươi trẻ mang theo chút tiên khí.

Cô bẩm sinh đã xinh đẹp, làn da tự mang hiệu quả filter, trong sáng trắng nõn, hồng hào tinh tế, không chút tỳ vết, nhìn gần còn là mặt như đào hoa, không gì sánh được.

Hàn phu nhân kéo tay Thịnh Hoàn Hoàn, càng xem càng thích.

Đáng tiếc bà không có con trai, nếu không nhất định sẽ tìm mọi cách bắt cô đến Hàn Quốc làm con dâu.

Vợ chồng Hàn Tín kết hôn nhiều năm mà không có con, nhưng tình cảm vẫn ân ái như lúc ban đầu.

“Được rồi, hai người muốn đứng đó đến khi nào?”

Người nói chuyện là Hàn Tín, tuy rằng đã hơn 40, nhưng dáng người vẫn còn rất tốt, cả người toát ra sức hút của một người đàn ông trưởng thành.

“Tới này, không cho đám phụ nữ chúng tôi nói nhỏ chút à?”

Hàn phu nhân đáp lại, ánh mắt nhìn về phía Mộ Tư, chỉ thấy tầm mắt anh ta tập trung trên người Thịnh Hoàn Hoàn, hồi lâu vẫn không thể dời đi.

Hàn phu nhân cười cười, lôi kéo Thịnh Hoàn Hoàn đi qua.
 
Chương 245


Chương 245

Mắt thấy Hàn phu nhân kéo cô đến vị trí bên cạnh Mộ Tư, Thịnh Hoàn Hoàn dừng bước: “Hàn phu nhân, tôi ngồi bên kia.”

Thịnh Hoàn Hoàn chỉ vào vị trí không ai ngồi.

Hàn phu nhân nhăn mày, lôi kéo Thịnh Hoàn Hoàn, ấn cô đến vị trí bên cạnh Mộ Tư: “Cô cứ ngồi ở đây.”

Hàn phu nhân không biết những chuyện giữa Thịnh Hoàn Hoàn và Mộ Tư, chỉ cho rằng họ xảy ra mâu thuẫn. Bà cảm thấy người trẻ tuổi cãi nhau, hợp hợp tan tan là chuyện bình thường, họ yêu nhau như vậy thì chia tay quá đáng tiếc, cho nên bà hy vọng họ có thể tái hợp.

Đương nhiên Thịnh Hoàn Hoàn không có khả năng ngồi ở đó, nếu bị Lăng Tiêu nhìn thấy thì ban đêm cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.

Vì thế sau khi Hàn phu nhân buông tay, cô lập tức lại đứng lên.

Hàn phu nhân lập tức túm lấy cô, lại ấn cô xuống, vẻ mặt trở nên nghiêm túc: “Cô ngồi ở đây tâm sự với tôi không được sao?”

Bên phải Thịnh Hoàn Hoàn là Mộ Tư, mà bên trái lại là Hàn phu nhân.

Hàn phu nhân vừa nói ra lời này thì mọi người đều nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, Mộ Tư cũng nghiêng mặt qua, không chớp mắt nhìn chằm chằm cô.

Thịnh Hoàn Hoàn nhất thời đứng cũng không được, ngồi cũng không xong.

Đồng thời, cô đã nhận ra ý đồ của Hàn phu nhân, nếu cô không giải thích rõ ràng thì chỉ sợ sẽ làm tổn thương bà, vì thế cô lập tức nói: “Xin lỗi Hàn phu nhân, tôi đã kết…”

Thịnh Hoàn Hoàn muốn giải thích với Hàn phu nhân rằng mình đã kết hôn, đêm nay chồng cô cũng tới, thật sự không thích hợp ngồi ở chỗ này, hi vọng bà thứ lỗi.

Nhưng cô còn chưa nói xong thì cánh cửa đã bị đẩy ra, bóng dáng cao lớn của Lăng Tiêu xuất hiện ngoài cửa.

Mọi người đều chuyển mắt nhìn về hướng Lăng Tiêu, lời nói của Thịnh Hoàn Hoàn cũng bị cắt ngang.

Nhìn thấy Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cứng đờ đứng lên.

Mộ Tư bên cạnh nhìn thấy phản ứng của Thịnh Hoàn Hoàn, đáy mắt xẹt qua một tia đau đớn mãnh liệt: Hiện tại cô không muốn tới gần anh ta đến thế sao?

Lúc này sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trở nên trắng bệch, cho dù đã trang điểm cũng không che giấu được vẻ tái nhợt.

Mộ Tư nhìn sắc mặt và sự sợ hãi trong đáy mắt Thịnh Hoàn Hoàn thì nhìn lại theo ánh mắt cô.

Chỉ thấy Lăng Tiêu như một vương giả tôn quý lạnh nhạt đi vào từ ngoài cửa, trên người mang theo vẻ lười biếng uy thế của người cầm quyền, làm người ta không dám coi nhẹ.

Lăng Tiêu, sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này?

Sắc mặt Mộ Tư lập tức trở nên rất lạnh lẽo, khí chất ôn hoà cũng sắc bén lên, ánh mắt anh ta lại về tới gương mặt Thịnh Hoàn Hoàn.

Cho nên là vì Lăng Tiêu nên cô mới chấp nhận tham dự buổi tiệc này?

Cho nên cô vội vã muốn rời xa anh như vậy là sợ người đàn ông này hiểu lầm?

Nhận rõ hai điều này, trong lòng Mộ Tư như bị một khối đá lớn đè nặng, làm anh nghẹn rất khó chịu.

Lăng Tiêu vừa vào cửa liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó tầm mắt vẫn luôn dừng lại trên mặt cô, càng ngày càng lạnh lùng, càng ngày càng sắc bén.

Trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn trống rỗng, cô hoàn toàn luống cuống.
 
Chương 246


Chương 246

Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ…

Bốn chữ này cứ lặp lại trong đầu, cô không tìm ra đáp án, suy nghĩ hỗn độn, càng kinh hoảng.

Bước vào cùng Lăng Tiêu còn có Đường Dật.

Những người ngồi ở đây nhìn thấy hai người đều không hẹn mà cùng đứng lên.

Hàn Tín đã đi tới chỗ Lăng Tiêu, chủ động vươn tay: “Lăng tổng, rốt cuộc cũng chờ được các vị rồi.”

Lăng Tiêu nâng tay lên bắt tay với Hàn Tín, cũng chưa nói gì mà đi vào vị trí trong cùng.

Ánh mắt Hàn Tín lại tập trung vào Đường Dật, thoạt nhìn có chút kích động: “Vị này chính là bác sĩ Đường đúng không?”

Đường Dật giơ tay: “Đường Dật.”

Hàn Tín nói: “Hân hạnh, hân hạnh.”

Kỳ thật lần này vợ chồng Hàn Tín tới Hải Thành là vì cụ nhà mắc bệnh lạ, phía Hàn Quốc đã bó tay không còn cách nào.

Sau đó Hàn phu nhân nghe nói Hải Thành từng có ca bệnh tương tự, người bệnh trải qua chẩn trị thì đã khỏi bệnh, vì thế hai vợ chồng mới chạy đến đây một chuyến.

Kỳ thật những người đàn ông còn lại trên bàn cơm đều là danh nhân trong giới y học Hải Thành, được Mộ Tư thành tâm mời tới.

Mộ Tư cũng từng liên hệ với Đường Dật, nhưng lần nào cũng bị anh từ chối.

Vợ chồng Hàn Tín đành phải vận dụng mối quan hệ của mình mới liên hệ được với Lăng Tiêu. Cho nên Mộ Tư căn bản không biết đêm nay Lăng Tiêu và Đường Dật sẽ đến.

Sau khi Lăng Tiêu và Đường Dật ngồi xuống, những người khác cũng lần lượt ngồi vào bàn.

Thịnh Hoàn Hoàn kinh hoảng nên chậm nửa nhịp, lúc này cả bàn chỉ còn lại một vị trí, là ở giữa Lăng Tiêu và Mộ Tư.

Cô không có lựa chọn nào khác mà rởi khỏi vị trí bên cạnh Hàn phu nhân, căng da đầu ngồi xuống giữa Lăng Tiêu và Mộ Tư.

Hàn Tín và Hàn phu nhân không hiểu nổi hành động của Thịnh Hoàn Hoàn.

Lăng Tiêu lạnh lùng liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái rồi dời mắt đi, giống như không hề quen biết.

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy cả người không rét mà run.

Qua một lúc lâu, cô lặng lẽ kéo kéo vạt áo hắn, nói khẽ với hắn: “Vừa rồi Hàn phu nhân lôi kéo tôi nói mấy câu.”

Cho nên không phải cô muốn ngồi ở chỗ kia.

Nhưng Lăng Tiêu ngoảnh mặt làm ngơ trước lời giải thích của cô.

Mộ Tư ngồi bên cạnh nhìn thấy động tác lén lút của Thịnh Hoàn Hoàn, cũng nghe thấy cô mềm mại nói nhỏ, bàn tay buông ở dưới bàn không khỏi nắm chặt, ngực quặn đau.

Hiện tại rõ ràng anh đang ngồi bên cạnh cô, lại giống một người ngoài.

Vì sao cô lại vội vã giải thích với Lăng Tiêu, sợ bị hắn hiểu lầm đến vậy sao?

Thấy Lăng Tiêu không để ý tới mình, Thịnh Hoàn Hoàn lại kéo kéo vạt áo hắn.

Lần này rốt cuộc Lăng Tiêu cũng có phản ứng, hắn nhìn xuống bàn tay đang nắm vạt áo của mình, không để ý mở miệng: “Thịnh tiểu thư, xin cô lấy tay ra khỏi quần tôi.”

 
 
Chương 247


Chương 247

Ngay lập tức, tất cả mọi người nhìn về phía bọn họ, ánh mắt đều đặc biệt “Quái dị”, thậm chí còn mang theo khinh thường.

Bọn họ coi Thịnh Hoàn Hoàn trở thành người phụ nữ ph óng đãng hám giàu quyến rũ đàn ông ngay trước mặt công chúng. Phụ nữ trong sạch ai lại đặt tay lên quần đàn ông, nơi đó có thể tùy tiện để người ta chạm vào sao?

Vẻ mặt vợ chồng Hàn Tín đã phức tạp đến không biết nên hình dung thế nào.

Mặt Thịnh Hoàn Hoàn đỏ lên, vội vàng thu tay lại, rõ ràng cô chỉ kéo vạt áo, đâu có đụng phải quần hắn đâu?

Hơn nữa, hắn xa cách kêu cô “Thịnh tiểu thư” trước mặt mọi người như vậy, rõ ràng là cố ý làm mọi người hiểu lầm quan hệ giữa cô và hắn.

Mộ Tư thật sự không thể im lặng nữa, anh ta nhìn về phía Lăng Tiêu, cười như không cười mà nói: “Lăng tổng, vừa rồi Hoàn Hoàn chỉ vô ý đụng phải vạt áo của anh mà thôi, đã sớm nghe nói anh rất bài xích phụ nữ, không ngờ còn nghiêm trọng hơn cả lời đồn.”

Lăng Tiêu nhìn về phía Mộ Tư, trong lười biếng mang theo trào phúng: “Mộ tổng nói nhẹ nhàng như thế, xem ra cũng bị sờ không ít lần rồi!”

Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, đôi tay siết lại với nhau.

Lăng Tiêu nói lời này là ngang nhiên, không kiêng nể gì mà sỉ nhục cô.

Cô biết ngay mà, dù đêm nay cô làm cái gì cũng là sai đối với hắn!

Mộ Tư cũng không nhịn được như Thịnh Hoàn Hoàn, anh ta âm trầm nhìn Lăng Tiêu: “Lăng tổng xin tự trọng.”

Lúc này Đường Dật cười cười: “Nên tự trọng là Mộ tổng mới đúng, không nhìn thấy Thịnh tiểu thư người ta căn bản lười phản ứng anh, xum xoe cũng phải coi hoàn cảnh chứ?”

Mộ Tư lập tức nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, giọng nói tràn ngập bảo vệ: “Hoàn Hoàn, em ngồi qua chỗ anh đi.”

Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt tay, mu bàn tay trắng nõn bị cô véo đỏ bừng, hai mắt nhìn chằm chằm khăn trải bàn trước mặt, môi đỏ mím chặt lại với nhau.

“Hoàn Hoàn…”

“Mộ tổng, anh đừng quan tâm đ ến tôi được không?” Cô nâng mặt lên, lạnh nhạt nhìn người đàn ông trước mặt.

Vẻ mặt lạnh nhạt của Thịnh Hoàn Hoàn làm cổ họng Mộ Tư như bị người ta bóp lấy.

Lăng Tiêu nhìn hành động của hai người mà trào phúng nhếch môi mỏng lên.

Những người khác không dám thở mạnh, họ ngửi thấy trong không khí tràn ra mùi thuốc súng, hơn nữa còn rất nồng.

Vợ chồng Hàn Tín hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, không hiểu ra sao, rốt cuộc là chuyện gì vậy?

Cuối cùng chiến tranh cũng ngừng nghỉ, Thịnh Hoàn Hoàn không hành động thiếu suy nghĩ, đêm nay cô đã thật sự lĩnh ngộ được sự ác liệt của Lăng Tiêu, chỉ là dù cô bất mãn đến mấy cũng chỉ có thể ép mình nhịn xuống.

Con đường này là cô tự chọn, dù có ngậm đắng nuốt cay cũng phải đi tiếp.

Cô cũng biết Lăng Tiêu thật sự nổi giận, nhưng cô không phải đối thủ của Lăng Tiêu, dù sao làm cái gì cũng là sai với hắn, cô không muốn phiền não nữa, chỉ muốn tiệc tối hôm nay mau kết thúc.

Không bao lâu sau, đồ ăn được đưa lên, Thịnh Hoàn Hoàn yên lặng chôn mặt vào chén, nhắm mắt làm ngơ.

 
 
Chương 248


Chương 248

Cũng may Mộ Tư khá thức thời, không gây thêm phiền phức cho cô nữa.

Nhưng anh ta ngồi bên cạnh cô cứ uống ly này tới ly kia, không bao lâu sau da đã bắt đầu xuất hiện những chấm đỏ.

Mộ Tư dị ứng với cồn, uống nhiều quá cả người sẽ phát ngứa khó chịu, nếu là trước kia, cô tuyệt đối sẽ không mặc kệ anh ta uống như vậy.

Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn chỉ nhíu mày. Cô lo cho bản thân còn chưa xong, đâu còn tâm tư đi quan tâm người khác.

Trước kia đau lòng Mộ Tư là vì yêu, mà hiện tại anh ta chẳng còn là gì với cô cả.

Nhưng hiển nhiên Mộ Tư còn chưa rõ chuyện này, nếu không sẽ không tra tấn mình như vậy.

Sau khi cơm no rượu say, vợ chồng Hàn Tín và các bác sĩ quyền uy khác bắt đầu thảo luận về bệnh tình của Hàn lão gia.

Lăng Tiêu đẩy ghế đi ra bên ngoài.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn cái đ ĩa sạch sẽ trước mặt hắn, vừa rồi hắn chẳng ăn gì cả, nhưng lại uống không ít rượu.

Lăng Tiêu vẫn luôn như vậy, rất ít chạm vào đồ ăn bên ngoài, cho nên dù trở về khuya lơ khuya lắc mà bụng vẫn còn đói.

Nhìn bóng dáng của Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn cũng đi theo ra ngoài.

Mộ Tư nhìn vị trí trống bên cạnh, trong lòng cũng trở nên trống rỗng, khóe miệng nhếch lên ý cười chua xót.

Hiện tại trong mắt cô chỉ có Lăng Tiêu, cho dù anh ta uống nhiều đến mấy, thân thể khó chịu đến mức nào, ánh mắt cô cũng không dừng lại vì anh.

Rõ ràng ngày đó ở Cố gia, cô đã nói rất rõ ràng, rõ ràng anh đã quyết định chấp nhận, lựa chọn phụ trách với Bạch Tuyết, nhưng vừa thấy mặt, quyết tâm của anh liền bị cô dễ dàng làm dao động.

Anh muốn ép mình đừng để ý cô, đừng quan tâm cô, anh đã chọn Bạch Tuyết thì không nên đổi ý nữa.

Nhưng anh phát hiện mình căn bản không làm được…

Hoàn Hoàn, em nói cho anh biết, anh nên làm gì bây giờ?

“Lăng Tiêu.” Thịnh Hoàn Hoàn đi theo phía sau Lăng Tiêu, khẽ gọi hắn một tiếng.

Bước chân Lăng Tiêu không tạm dừng chút nào, hắn lao thẳng đến toilet, Thịnh Hoàn Hoàn theo sát phía sau, vào khoảnh khắc hắn đẩy cửa, cô duỗi tay ôm eo hắn từ phía sau: “Lăng Tiêu, chúng ta về nhà đi!”

Lăng Tiêu không nói cái gì, trực tiếp duỗi tay túm cô vào WC, quay người đè cô lên ván cửa, tay siết lấy mông cô…

Hơn mười phút sau, Lăng Tiêu mới rời khỏi người cô.

Quần áo Thịnh Hoàn Hoàn hỗn độn, kiệt sức dựa vào ván cửa, thân thể mảnh khảnh lung lay sắp đổ.

Môi cô bị rách, nhưng không phải bị Lăng Tiêu cắn.

Nhìn người đàn ông không chút gợn sóng sửa sang lại quần áo trước mắt, Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi mình, sợ mình nhịn không được bật khóc.

Rất nhanh, tay Thịnh Hoàn Hoàn lại bị túm chặt, cô sợ hãi mở to hai mắt muốn tránh né, Lăng Tiêu lại cưỡng chế tóm lấy cô: “Đừng nhúc nhích.”

Giọng nói của hắn còn mang theo chút khàn khàn sau khi đ ộng tình.
 
Chương 249


Chương 249

Thịnh Hoàn Hoàn không dám nhúc nhích, chỉ có thể cắn môi, nhắm hai mắt lại, tùy ý để hắn thò tay về hướng mình…

Thẳng đến hắn sửa sang lại váy áo cho cô, buông tay ra thì cô mới mở bừng hai mắt.

Lăng Tiêu đi đến bồn rửa tay, để nước lạnh chảy lên đôi tay thon dài mạnh mẽ của hắn, giọng nói khôi phục lạnh nhạt: “Chỉnh trang lại một chút, tôi chờ cô ở bên ngoài.”

Sau khi Lăng Tiêu rời khỏi, Thịnh Hoàn Hoàn kéo bước chân nặng nề đi tới trước bồn rửa tay, trong gương phản chiếu dáng vẻ lúc này của cô.

Lớp trang điểm của cô vẫn còn nguyên, môi lại bị cắn rách, có tơ máu thấm ra.

Cô lau tơ máu đi, lại tô son môi lên, sau đó sửa sang lại đầu tóc hỗn độn, trên mặt có thêm sự quyến rũ của đàn bà.

Nhìn chính mình trong gương, Thịnh Hoàn Hoàn bỗng cảm thấy bản thân thật đáng buồn…

Sau khi đi ra từ WC, Thịnh Hoàn Hoàn liền thấy Lăng Tiêu đứng dưới một tán cây phong, dáng vẻ lạnh lùng cấm dục kia hoàn toàn khác với người đàn ông như dã thú vừa rồi.

“Đi thôi.” Thấy Thịnh Hoàn Hoàn ra tới, Lăng Tiêu bước về hướng phòng.

Thịnh Hoàn Hoàn dừng bước: “Tôi muốn về nhà.”

Lăng Tiêu nói: “Đi vào chào hỏi một tiếng rồi về.”

Cô nói: “Tôi muốn về ngay.”

Trên mặt Lăng Tiêu xuất hiện chút lạnh lẽo: “Sợ bị người đàn ông kia thấy dáng vẻ hiện giờ của cô đến thế à?”

Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt nắm tay, không nhịn được mà nói: “Có liên quan gì đến anh ta? Vì sao anh nhất định phải liên tưởng tôi và anh ta với nhau, tôi đã nói với anh là tôi và anh ta đã kết thúc, tôi đã sớm không yêu anh ta, vì sao anh lại không tin?”

Cô là vợ hắn, cho dù hắn không yêu cô cũng đừng sỉ nhục cô như vậy trước mặt mọi người như vậy, cô là người, cô cũng có tôn nghiêm của mình.

“Là không yêu, hay là không dám?” Lăng Tiêu bước từng bước tới gần Thịnh Hoàn Hoàn: “Nhìn vào mắt tôi, trả lời tôi.”

Là không yêu, hay là không dám?

Đối mặt với cặp mắt đen như có thể nhìn thấu linh hồn, cổ họng Thịnh Hoàn Hoàn nghẹn lại.

Một lát sau, cô mới kiên định trả lời hắn: “Là không yêu.”

“Vậy vào cùng tôi.”

“…”

Khi cánh cửa lại bị đẩy ra, Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn một trước một sau đi đến.

Hai người vừa ngồi xuống, Đường Dật liền không đứng đắn thổi tiếng huýt sáo: “Thật kịch liệt, môi còn bị rách, Lăng Tiêu, anh thật không biết thương hoa tiếc ngọc.”

Lăng Tiêu bậc lửa châm điếu thuốc rồi ngậm trên môi, không giải thích gì.

Trong phòng đột nhiên trở nên an tĩnh đến đáng sợ, từng ánh mắt sắc bén làm Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy lưng như kim chích.

Người từng trải vừa nhìn liền biết vừa rồi cô và Lăng Tiêu đã làm cái gì.

Mộ Tư bên cạnh nhìn môi Thịnh Hoàn Hoàn sưng đỏ, váy đã nhăn nhúm, có thể thấy rõ được dấu hôn trên cổ, hai nắm đấm của anh ta vang lên “Răng rắc”.
 
Chương 250


Chương 250

Trong đầu anh ta không khỏi hiện ra hình ảnh cô và Lăng Tiêu thân mật, ghen ghét làm anh phát cuồng.

Mộ Tư đột nhiên đứng lên, bắt lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn, lôi kéo cô đi ra bên ngoài: “Anh đưa em về nhà.”

Anh đưa em về nhà.

Mộ Tư đã từng nói những lời này với cô vô số lần, lần nào cô cũng vui vẻ nhảy nhót, cười vô ưu vô lự, thuần túy tươi đẹp.

Chỉ có lần này, trái tim cô đã lạnh.

Về nhà, nhà nào?

Anh ta muốn đích thân đưa cô về Lăng Phủ sao?

“Buông tay.” Thịnh Hoàn Hoàn dùng sức ném tay Mộ Tư ra.

Mộ Tư uống hơi quá, bị Thịnh Hoàn Hoàn đẩy như vậy thì ngã vào vách tường, đau đến anh ta rầu rĩ rên lên một tiếng.

Anh ta cứng lại, lại nắm lấy tay Thịnh Hoàn Hoàn, dùng giọng nói dễ nghe dịu dàng đáp: “Hoàn Hoàn, anh đưa em trở về, em về nhà với anh được không?”

Giọng nói Mộ Tư dịu dàng đến nao lòng, giống như một người đàn ông nói chuyện với cô gái mà mình thích, bất đắc dĩ lại cưng chiều: “Đừng quấy nữa em, trở về với anh được không?”

Đáy mắt Thịnh Hoàn Hoàn xẹt qua tia đau đớn dữ dội, tiếp theo bẻ từng ngón tay của anh ta ra: “Mộ tổng, mong anh tự trọng.”

Mộ Tư nhìn tay bàn trống rỗng, năm ngón tay từ từ siết chặt, trái tim đau đớn như bị lăng trì, làm anh ta khôi phục chút lý trí.

Trái cổ của anh ta lăn lộn vài vài, sau đó mới suy sụp nói: “Xin lỗi, là anh làm quá.”

Nói xong, Mộ Tư xoay người đi ra ngoài cửa.

Hàn phu nhân phức tạp liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn một cái, lo lắng đuổi theo.

Mà từ đầu tới đuôi Lăng Tiêu chỉ lạnh lùng nhìn, giống như đang xem một trò khôi hài không có liên quan gì đến hắn.

Trái tim Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lẽo, nhưng đau đến mấy cũng không thể nói, chỉ cảm thấy bọn họ đều đáng buồn như nhau.

Mộ Tư đi rồi, trong phòng khôi phục im lặng.

Lăng Tiêu liếc nhìn Đường Dật một cái, bắt đầu nói đến chủ đề đêm nay.

Đường Dật lấy ra một phần văn kiện từ trong túi, sau đó nhìn về phía Hàn Tín: “Hàn tổng, tôi có thể trị bệnh của cha ngài, nhưng tôi có một điều kiện.”

Vừa dứt lời, Đường Dật đã đưa một phần tài liệu cho Hàn Tín.

Hàn Tín mở tài liệu ra, mày nhăn càng ngày càng chặt.

Đường Dật thấy vậy thì bình tĩnh nói: “Tôi có thể nói cho ông biết, tìm khắp Hải Thành, bao gồm các vị ngồi ở đây, chỉ có tôi trị được bệnh của cha ông.”

Đường Dật ăn nói rất kiêu ngạo. Nhưng sau khi các vị bác sĩ quyền uy ngồi ở đây biết được bệnh tình của cha Hàn, họ đều không nắm chắc, thậm chí chưa từng tiếp xúc qua, cho nên lúc này họ cũng không dám công khai phản đối Đường Dật.

Đặc biệt lúc này bên cạnh Đường Dật còn có “Ma quỷ”.

Tiếp theo, Đường Dật lại tung ra một chỗ tốt: “Còn bệnh kín của lệnh phu nhân nữa, tôi cũng có tự tin chữa khỏi cho bà ấy.”
 
Chương 251


Chương 251

Trước kia Hàn phu nhân từng phá thai, sau đó chỉ cần mang thai thì sẽ sảy thai liên tục, bà từng đi khám rất nhiều bác sĩ, mỗi lần mang thai đều cẩn thận che chở, nhưng vẫn giữ không nổi.

Hiện tại đã qua tuổi 40, vợ chồng bọn họ đều đã từ bỏ.

Hàn Tín nhìn dáng vẻ tự tin của Đường Dật, trong lòng đã dao động, nhưng phần hợp đồng này có ảnh hưởng rất lớn, nhất thời ông cũng không thể quyết định.

Lăng Tiêu phun ra một ngụm khói trắng, ném một phần hồ sơ khác cho Hàn Tín: “Có lẽ Hàn tổng còn chưa đủ hiểu Lăng thị, tôi cho ông một đêm để suy xét, ngày mai trả lời tôi.”

Vừa dứt lời, Lăng Tiêu dụi tắt tàn thuốc trong tay, tiếp theo thì đứng lên: “Tôi đi trước.”

Lăng Tiêu cầm lấy cái áo khoác trên ghế, tiện tay khoác lên người Thịnh Hoàn Hoàn, nhìn cô và nói: “Đi thôi, về nhà.”

Thịnh Hoàn Hoàn giật mình, sau đó co rúm thân thể lạnh lẽo vào áo khoác, đi theo hắn ra ngoài.

Đường Dật vỗ vỗ bả vai Hàn Tín: “Hàn tổng suy xét cho kỹ, chúc ông chơi vui vẻ trong chuyến đi Hải Thành lần này.”

“Đường Dật.” Hàn Tín gọi anh lại: “Xin hỏi Thịnh tiểu thư và Lăng tổng có quan hệ gì?”

Đường Dật cười cười: “Đương nhiên là vợ chồng.”

Vợ chồng?

Hàn Tín thật không ngờ Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn sẽ là vợ chồng…

Nghĩ đến hình ảnh lần đầu tiên gặp mặt Thịnh Hoàn Hoàn và Mộ Tư, Hàn Tín không khỏi cảm thán, thế sự thật biến ảo vô thường!

Mộ Tư không muốn để người ta nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình, khi Hàn phu nhân đuổi theo ra ngoài thì anh ta đã lên xe.

Khi Hàn phu nhân trở về, liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn khoác áo của Lăng Tiêu, đi ra theo sát phía sau hắn.

“Hoàn Hoàn.” Hàn phu nhân gọi cô lại: “Mới giờ này mà đã trở về sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhìn Lăng Tiêu một cái, sau đó đi đến chỗ Hàn phu nhân: “Hàn phu nhân, đêm nay thực xin lỗi, mọi người sẽ ở lại Hải Thành mấy ngày?”

Hàn phu nhân nói: “Chắc là ba bốn ngày.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra: “Vậy chúng ta hẹn sau đi, tôi dẫn bà đi đua xe, đêm nay tôi về trước, sẽ gọi điện thoại cho bà sau.”

Nhìn Lăng Tiêu lên xe, Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng tạm biệt Hàn phu nhân.

Ngồi bên cạnh Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn kéo chặt lấy áo khoác trên người.

Không biết vì sao, cô đột nhiên cảm thấy rất lạnh!

Lăng Tiêu nhìn Thịnh Hoàn Hoàn co ro người vào lớp áo thì cảm thấy đặc biệt chói mắt, cô không thích bị hắn chạm vào như vậy sao?

Nghĩ đến dáng vẻ vừa rồi Thịnh Hoàn Hoàn cắn môi chịu đựng dưới người mình, hắn lại kéo cô lên đùi…

Phản kháng là vô dụng, cô chỉ có thể chịu đựng.

Vết thương trên môi lại rách rồi, đau quá…

Đến lúc nào sự tra tấn này mới có thể dừng lại?

Lúc trở về, Hàn Tín nói cho Hàn phu nhân biết kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Tiêu là vợ chồng, Hàn phu nhân khiếp sợ nói không nên lời.

 
 
Chương 252


Chương 252

Bà từng nghe Thịnh Hoàn Hoàn kể về câu chuyện giữa mình và Mộ Tư, khi đó ánh mắt cô toả sáng, cô nói Mộ Tư là người đàn ông cô đã chọn, đời này không phải anh thì không gả.

Hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn lấy chồng, mà người đàn ông kia lại không phải người mà cô đã từng hứa hẹn phải gả!

Hàn phu nhân thực thất vọng, cũng rất khổ sở: “Vì sao bọn họ không thể ở bên nhau, rõ ràng trong mắt họ đều có nhau, vì sao con bé kia lại gả cho Lăng Tiêu?”

Tâm tình của Hàn Tín cũng giống như Hàn phu nhân: “Khi về khách sạn, em đi hỏi thăm một chút đi.”

Sau đó Hàn phu nhân cũng biết được những chuyện Mộ Tư đã làm với Thịnh Hoàn Hoàn trong buổi hôn lễ kia, biết vì sao Thịnh Hoàn Hoàn lại lấy Lăng Tiêu, bà tức giận đến chửi ầm lên.

Hàn Tín dỗ dành rất lâu vẫn không thể làm bà nguôi ngoai.

Thấy Hàn phu nhân tức đến hốc mắt đỏ bừng, Hàn Tín còn đặc biệt gọi điện thoại mắng Mộ Tư một trận.

Hàn phu nhân đứng bên cạnh cả giận quát: “Cặn bã, cậu là thứ cặn bã, Hoàn Hoàn yêu cậu như vậy, vì sao cậu lại làm tổn thương cô ấy?”

“Mộ Tư, cậu là thằng ngốc, cậu chắp tay nhường người phụ nữ của mình cho người khác, cậu hối hận cũng đáng đời…”

Lúc này Mộ Tư đang đau khổ nằm trên giường, trên người anh ta mọc rất nhiều rôm, vừa đau vừa ngứa, đặc biệt khó chịu.

Nhưng chút đau đớn này lại không mãnh liệt bằng những lời nói của Hàn phu nhân. Câu nói của bà như một con dao hung hăng thọc vào trái tim Mộ Tư, máu chảy không ngừng.

Sau khi cúp điện thoại, đã không còn tiếng mắng tức giận của Hàn phu nhân, bốn phía trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ, giống như nơi nơi đều trở nên trống rỗng.

Lúc này đã là đêm khuya, Bạch Tuyết đã ngủ rồi.

Mộ Tư cào những nốt đỏ trên người, nhớ tới dáng vẻ bận trước bận sau trước kia của Thịnh Hoàn Hoàn khi còn ở bên mình, hốc mắt anh ta đột nhiên đỏ lên.

Hàn phu nhân nói rất đúng, anh là thằng ngốc, đã chắp tay nhường người phụ nữ của mình cho người khác, anh chính là thằng đàn ông ngu xuẩn nhất trên đời này.

Rõ ràng cô là của anh, hiện tại lại biến thành của người khác.

Nếu có thể làm lại lần nữa thì tốt biết bao!

Anh nhất định sẽ không vứt bỏ cô.

Lúc này trong lòng anh vang lên một giọng nói: “Hiện tại quay đầu lại còn kịp, cô ấy yêu mày như vậy, nhất định sẽ tha thứ cho mày.”

Tiếp theo lại vang lên một giọng nói khác: “Hiện tại quay đầu lại thì Bạch Tuyết phải làm sao bây giờ?”

“Bồi thường cho cô ta, người mày yêu là Thịnh Hoàn Hoàn, cô ấy ở bên cạnh Lăng Tiêu cũng không được hạnh phúc, cô ấy cần mày bảo vệ.”

“Không được, Bạch Tuyết chịu nhiều đau khổ như vậy vì mày, mày không thể tổn thương cô ấy được.”

“Nhưng người mày yêu là Thịnh Hoàn Hoàn, mày nỡ nhìn cô ấy bị Lăng Tiêu sỉ nhục tra tấn như vậy sao?”

“Thịnh Hoàn Hoàn đã lấy chồng, cô ấy với mày không còn quan hệ gì, người mày nên bảo vệ là Bạch Tuyết.”

“Không, người mày phải bảo vệ là Thịnh Hoàn Hoàn, Bạch Tuyết bị Mộ Thành Chu bắt đi, người nợ cô ta là Mộ Thành Chu, Thịnh Hoàn Hoàn lại bị mày tự tay làm tổn thương, người mày thật sự mắc nợ là cô ấy.”
 
Chương 253


Chương 253

“Không, Bạch Tuyết vì mày mới bị Mộ Thành Chu bắt đi, cũng là cô ấy cùng mày trải qua khoảng thời gian đen tối nhất của cuộc đời, người cần được bảo vệ là Bạch Tuyết…”

Trong đầu Mộ Tư như có hai người tí hon đang đánh nhau, anh ta che cái đầu sắp nổ tung lại, đau khổ co ro người.

Qua thật lâu sau, rốt cuộc hai giọng nói kia cũng có kết quả.

Như đã hạ quyết tâm, Mộ Tư đi tắm rửa rồi mặc áo tắm vào, ngồi lên xe lăn tự động, đi đến phòng Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết ngủ rất say, khuôn mặt nhỏ thanh tú vùi vào mái tóc đen, có vẻ càng nhỏ nhắn tinh xảo.

Lúc này váy ngủ của cô bị kéo lên trên đùi, trên cẳng chân trắng nõn mơ hồ có thể thấy được một vết sẹo. Đó là dấu vết để lại do quanh năm bị khóa sắt khoá lại.

Mộ Tư nhìn chằm chằm vết thương kia hồi lâu, tiếp theo chống người ngồi xuống trước giường, cúi người hôn lên môi Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết trong lúc ngủ mơ lập tức bừng tỉnh, thấy người đàn ông trên người là Mộ Tư thì vẻ kinh hoảng trên mặt mới rút đi, trở nên ngượng ngùng: “Anh Mộ Tư, sao anh…”

“Em không thích sao?” Mộ Tư chống người nhìn xuống nhìn cô ta từ trên cao.

Nhưng mùi hương truyền đến chóp mũi lại không phải mùi anh ta quen thuộc. Anh nhớ rõ mùi thơm dễ ngửi trên người Thịnh Hoàn Hoàn, thứ mùi làm người ta không thể kháng cự.

Nhưng anh không tìm thấy cảm giác xúc động như khi đối mặt với Thịnh Hoàn Hoàn trên người Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết lắc lắc đầu, ngượng ngùng nhỏ giọng nói: “Em… Em chỉ hơi sợ, em muốn đi toilet một chuyến.”

“Đi đi!”

Mộ Tư nghiêng người qua nằm xuống, dùng chăn che lại cái chân không trọn vẹn của mình, ánh mắt đen tối không rõ.

Lúc này, trong lòng Mộ Tư mới thật sự quyết định.

Chỉ là chuyện này cần được Bạch Tuyết tác thành!

Qua chừng mười phút, Bạch Tuyết mới đi ra từ phòng tắm. Cô đã tắm rửa xong, trên người thơm ngào ngạt.

Thấy cô đi ra, Mộ Tư xốc chăn lên, một cái chân không lành lặn không hề báo trước mà lộ ra trước mắt Bạch Tuyết.

Phần dưới đầu gối đã biến mất, chỗ vết thương khép kín có một vết sẹo dữ tợn vặn vẹo, giống như mấy con rết dính lại trên đó, trông xấu xí lại ghê tởm.

Bạch Tuyết lòng đầy khát khao trở thành người phụ nữ của Mộ Tư, lại quên mất sự không lành lặn ở chân anh.

Hiện giờ cái chân đó không hề báo trước mà xâm nhập tầm mắt cô ta, làm cô không thể che giấu phản xạ đầu tiên như một người bình thường, cô hít hà một hơi, đồng thời đôi mắt trợn to.

Tuy rằng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng phản ứng bản năng của Bạch Tuyết vẫn làm Mộ Tư thất vọng.

Cô bé cả đêm làm bạn với anh sau vụ tai nạn xe năm đó, hiện giờ nhìn thấy cái chân tàn tật của anh cũng nhịn không được sợ hãi!

 
 
Chương 254


Chương 254

Nhưng năm đó anh vì tự ti nên không để Bạch Tuyết nhìn thấy vết thương của mình, sau đó cô ta lại bị Mộ Thành Chu bắt đi.

Hiện tại nghĩ lại, mấy năm nay trừ Thịnh Hoàn Hoàn ra thì không còn người thứ hai nhìn thấy cái chân cụt của anh.

Hiện giờ nhìn thấy phản ứng của Bạch Tuyết, Mộ Tư mới biết được cái chân khuyết tật này làm người ta khó có thể chấp nhận đến cỡ nào.

Nghĩ đến lúc trước Thịnh Hoàn Hoàn từng hôn lên vết thương này, trong lòng Mộ Tư đột nhiên đau đớn như bị đao cắt.

Chỉ là trải qua ảm đạm ngắn ngủi, Mộ Tư liền khôi phục bình tĩnh.

Anh di chuyển người về phía trước, lại gần Bạch Tuyết, ôn hoà mở miệng: “Tuyết Nhi, làm sao vậy?”

Bạch Tuyết theo phản xạ mà lui về phía sau.

Lúc này Mộ Tư đột nhiên duỗi tay bắt được Bạch Tuyết, dùng sức nhấc cô lên giường, mông cô vừa lúc đè lên phần chân cụt còn lại của anh.

“A…” Bạch Tuyết sợ hãi phát ra một tiếng thét chói tai, bắt đầu giãy giụa trong lòng anh.

Lúc này Bạch Băng đẩy cửa đi vào liền thấy tình cảnh này.

Chỉ thấy mặt Mộ Tư từ từ lạnh xuống, đôi tay đặt trên eo Bạch Tuyết nhẹ nhàng đẩy cô ta ra, lộ ra phần chân bị đè ở phía dưới.

Lúc này Bạch Tuyết mới từ từ phản ứng lại, khuôn mặt nhỏ nên tái nhợt như tờ giấy: “Anh Mộ Tư.”

Mộ Tư mặt không cảm xúc mà kéo áo tắm trên người lên, chống thân thể chật vật trở lại xe lăn.

Bạch Tuyết muốn đi dìu anh, lại bị anh đẩy ra, xa cách mở miệng: “Cảm ơn, anh có thể tự làm.”

Anh ta nhanh chóng điều chỉnh phương hướng, ấn điều khiển tự động, xe lăn lập tức lăn ra cửa.

Bạch Tuyết rơi lệ đầy mặt: “Anh Mộ Tư đừng đi, Tuyết Nhi không phải cố ý…”

Từ khi cô trở về đến nay, Mộ Tư chưa từng tháo chi giả xuống trước mặt cô, ngày thường thấy anh đi đường cũng không nhìn ra thiếu hụt trên chân anh.

Thế nên cô đã quên mất Mộ Tư đã mất một chân.

Nhưng tiếng khóc thút thít của Bạch Tuyết cũng không làm Mộ Tư quay đầu lại. Thấy bóng Mộ Tư biến mất ở ngoài cửa, Bạch Tuyết bụm mặt khóc rống lên.

Bạch Băng nhìn thấy tất cả, sắc mặt âm trầm xoay người đuổi theo Mộ Tư: “Cậu cố ý.”

Vẻ mặt Mộ Tư không chút thay đổi, anh cam chịu mà nói: “Hiển nhiên Tuyết Nhi không chấp nhận được thiếu hụt của tôi, cô ấy sẽ tìm được một người đàn ông càng thích hợp.”

Bạch Băng cả giận nói: “Cậu đang trốn tránh trách nhiệm.”

Mộ Tư đột nhiên khống chế xe lăn xoay người: “Bạch Băng, cậu bình tĩnh lại suy nghĩ đi, tôi là một thằng què, còn là một thằng què đã có người khác trong lòng, tôi thật sự có thể làm Tuyết Nhi hạnh phúc sao? Điều kiện của Tuyết Nhi cũng không kém, cô ấy còn trẻ, còn có rất nhiều cơ hội lựa chọn, vì sao một hai phải bị trói buộc với tên tàn phế như tôi?”

Bạch Băng nhìn phần chân còn lại dưới lớp áo tắm của Mộ Tư, đột nhiên trầm mặc.

Mộ Tư nói từng câu từng chữ: “Cậu là anh trai của Bạch Tuyết, cậu phải lý trí hơn cô ấy, giúp cô ấy đưa ra lựa chọn chính xác, không phải sao?”

Bạch Băng bị Mộ Tư nói á khẩu không trả lời được, khó có thể quyết định.

 
 
Chương 255


Chương 255

Đúng lúc này, giọng nói của Bạch Tuyết truyền đến từ cách đó không xa: “Anh Mộ Tư, anh không muốn kết hôn với em sao?”

Tiếng nói này làm Mộ Tư và Bạch Băng biến sắc, lập tức quay đầu qua.

Chỉ thấy Bạch Tuyết mặt mày tái nhợt, rơi lệ đầy mặt, thân thể gầy gò lung lay sắp đổ, làm người ta sinh lòng thương hại và không nỡ.

“Tuyết Nhi.” Bạch Băng đau lòng không thôi, lập tức bước nhanh về hướng cô.

Ánh mắt Bạch Tuyết trước sau vẫn nhìn chằm chằm Mộ Tư, thấy anh trầm mặc không nói, cô bi thương cong cong khóe miệng: “Em biết, kỳ thật trong lòng anh vẫn luôn không quên được cô ấy, là em quá ích kỷ.”

“Anh Mộ Tư, em không muốn dùng ân tình trói buộc anh, em không cần anh áy náy mới chọn ở bên em, bởi vì như vậy anh sẽ không vui, em cũng sẽ không vui.”

Mộ Tư nhìn cô gái thiện lương tốt đẹp này mà nói không nên lời, cảm thấy kế sách vừa rồi của mình thật quá đê tiện.

Bạch Tuyết tạm dừng một lát, như hạ quyết tâm mà hít một hơi thật sâu, cười thật động lòng người, lại làm người ta đau lòng: “Anh Mộ Tư, anh nói với bà nội hủy bỏ hôn lễ đi!”

Bạch Băng lộ ra vẻ mặt lo lắng: “Tuyết Nhi.”

Bạch Tuyết cười cười, nói với Bạch Băng: “Em không có việc gì.”

Nói xong lại nhìn về phía Mộ Tư, bi thương cười nói: “Kỳ thật anh Mộ Tư không cần thử em, chỉ cần anh mở miệng, dù anh nói cái gì thì em cũng chịu.”

Lời Bạch Tuyết nói làm Mộ Tư rất hổ thẹn: “Thực xin lỗi.”

Vừa rồi anh ta thật sự mang theo mục đích thăm dò mà thân mật với cô, cố ý để lộ cái chân cụt ra, khi cô phát ra tiếng thét chói tai sợ hãi, anh thật sự đã nhẹ nhàng thở ra.

Hành vi này thật dơ bẩn đê tiện với Bạch Tuyết thiện lương đơn thuần.

Bạch Tuyết không giấu được vẻ mặt bi thương, lại cố bày ra dáng vẻ tiêu sái: “Anh Mộ Tư, anh đừng xin lỗi em, anh không có lỗi với em, như vậy cũng tốt, dù sao bà cũng không thích em.”

Nói xong, Bạch Tuyết xoay người bước từng bước trở về phòng ngủ của mình.

Nhưng câu nói cuối cùng của cô lại làm cảm giác áy náy của Mộ Tư tăng lên tới đỉnh điểm.

Khi bóng dáng bi thương gầy ốm của Bạch Tuyết biến mất, anh ta nhìn về phía Bạch Băng: “Cậu vào phòng sách với tôi một chuyến.”

Nửa giờ sau, Mộ Tư đưa một lá đơn chuyển nhượng cổ phần cho Bạch Băng, tiếp theo lại lấy ra hai cuốn sổ đỏ: “Tôi chuyển 10% cổ phần Mộ thị cho Tuyết Nhi, còn có hai căn nhà ở trung tâm thành phố, đây là cái cô ấy xứng đáng có.”

Nhìn lá đơn chuyển nhượng cổ phần đã ký tên, Bạch Băng khiếp sợ không thôi.

Lúc trước bọn họ thu được ảnh do Mộ Thành Chu gửi đến, cho rằng Bạch Tuyết đã bị ông ta giết, sau đó Mộ Tư đã chuyển 20% cổ phần Mộ thị vào danh nghĩa của anh ta, trong 20% đó bao gồm cả phần của Bạch Tuyết.

Hiện tại Mộ Tư lại cho Tuyết Nhi thêm 10%, như vậy cổ phần trên tay anh em họ đã ngang với 30% trên tay anh ta.

Còn có hai căn nhà ở trung tâm thành phố.

Đó là hai căn biệt thự xa hoa, đều là phòng cảnh đêm, có thể nhìn xuống toàn bộ trung tâm thành phố phồn hoa.
 
Chương 256


Chương 256

Lúc mua hai căn nhà này Bạch Băng cũng có mặt, cho nên anh ta biết chúng có giá trị cao đến mức nào.

Bạch Băng nhìn hợp đồng trên tay, sau một lúc lâu mới mở miệng: “Cậu muốn dùng tiền mua đứt ân tình cứu mạng của Tuyết Nhi.”

“Tôi nói, đây là cái cô ấy xứng đáng có.”

Mộ Tư khôi phục vẻ ôn hoà như ngọc: “Có chúng, Tuyết Nhi chính là thiên kim hào môn, về sau đi ra ngoài không cần nhìn sắc mặt người khác, càng không ai dám xem thường cô ấy.”

Đúng vậy, có chúng thì tài sản của anh em họ gần như ngang hàng với Mộ Tư, về sau ai còn dám hà hiếp Tuyết Nhi, ai còn dám xem thường họ?

Bạch Băng cảm thấy thứ trong tay thật nặng nề: “Mộ Tư, mặc kệ vì nguyên nhân gì mà cậu làm vậy, tôi cũng muốn thay Tuyết Nhi cảm ơn cậu, dù sao nó cũng bảo đảm cho cả đời con bé.”

Bạch Tuyết trở lại phòng, sắc mặt trở nên rất âm trầm, cô ta ngồi ở đầu giường, trong miệng cắn chặt góc chăn, hận thù làm ngũ quan cô vặn vẹo.

Trên đời này ai cũng có thể phụ cô, chỉ có Mộ Tư không được.

Mấy năm nay cô chịu hết sỉ nhục, bị đánh bị mắng bị người ta phun nước miếng lên mặt, dưới chân cô là sợi xích sắt, mỗi ngày sống không bằng một con chó.

6 năm, suốt 6 năm cô phải sống trong sự sỉ nhục này, sống mà không bằng chết.

Mà những tủi nhục, những vết sẹo đầy người này đều do Mộ Tư mang đến cho cô.

Nhưng anh ta lại phản bội cô, yêu cô gái khác, hiện tại còn muốn hủy hôn vứt bỏ cô.

Sao anh ta có thể nhẫn tâm như thế?

Vậy tất cả những đau khổ cô phải chịu trong 6 năm qua là cái gì?

Mộ Tư, đời này anh cũng đừng mơ thoát khỏi tôi, đừng mơ.

Bạch Băng cầm đơn chuyển nhượng đi đến ngoài cửa Bạch Tuyết, gõ gõ cửa: “Tuyết Nhi, anh có thể đi vào không?”

Không ai đáp lại.

Khi Bạch Băng đẩy cửa ra liền thấy Bạch Tuyết ngồi ở đầu giường, đôi tay nắm chặt góc chăn, vùi đầu khóc thút thít, thân thể gầy yếu co chặt thành một cục.

Bạch Băng nhìn thấy hình ảnh này thì rất đau lòng, anh ta khóa cửa lại, đi đến mép giường Bạch Tuyết: “Nếu thích như vậy thì vì sao lại chọn buông tay?”

Bạch Tuyết bi thương khóc thút thít: “Anh, anh ấy không thích em, cho dù miễn cưỡng ở bên nhau cũng là vì thương hại, em không cần anh ấy thương hại.”

Nghe Bạch Tuyết nói vậy, Bạch Băng nhẹ nhàng thở ra, cô nghĩ như vậy cũng tốt.

Anh ta ngồi xuống mép giường, nắm lấy tay Bạch Tuyết: “Em nghĩ thế cũng tốt, hiện tại buông tay chỉ đau một thời gian, miễn cưỡng kết hôn mới là đau cả đời.”

Nhưng Bạch Tuyết lại lắc đầu, nâng khuôn mặt nhỏ dính đầy nước mắt lên mà nhìn Bạch Băng: “Anh, em không bỏ xuống được, em thật sự yêu anh ấy, nếu không phải vì anh ấy, em căn bản không kiên trì được đến hiện tại, mấy năm nay anh ấy chính là trụ cột tinh thần của em, anh ấy rời đi thì em cũng ngã xuống.”

Trái tim Bạch Băng đau đớn: “Nhưng cậu ta không yêu em.”

“Vậy em chờ đến khi anh ấy hồi tâm chuyển ý mới thôi.” Bạch Tuyết quá cố chấp, cố chấp đến mức làm Bạch Băng đau đầu: “Dù sao cô gái anh ấy yêu cũng đã kết hôn rồi, không phải sao?”

Bạch Băng không biết suy nghĩ thật trong lòng Bạch Tuyết, đối mặt với Bạch Tuyết cố chấp, Bạch Băng chỉ có thể tuỳ ý cô.
 
Chương 257


Chương 257

Nếu cô không muốn buông tay thì không ai miễn cưỡng được, chỉ có thể để thời gian chậm rãi hòa tan tình cảm trong lòng cô!

Bạch Băng đặt đơn chuyển nhượng và sổ đỏ trước mặt Bạch Tuyết: “Đây là Mộ Tư cho em, hai căn nhà ở trung tâm thành phố và 10% cổ phần Mộ thị.”

Bạch Tuyết nhìn chồng giấy trước mặt, sau đó hoang mang ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Băng, hình như không biết mấy thứ này có lợi ích gì.

Tiếp theo Bạch Băng nói cho cô biết: “Tổng giá trị thị trường hiện giờ của tập đoàn Mộ thị đã vượt qua chục tỷ, 10% cổ phần này tương đương với hơn 1 tỷ.”

Bạch Tuyết khiếp sợ không thôi, hai mắt trừng rất lớn.

Bạch Băng nhìn thấy vẻ mặt này của cô thì cưng chiều nhếch khoé miệng lên, chỉ vào hai cuốn sổ đỏ còn lại: “Hai căn nhà này nằm ở mảnh đất hoàng kim trung tâm thành phố, mỗi căn trị giá mấy ngàn vạn.”

Hơn 1 tỷ!

Hai căn nhà trị giá mấy ngàn vạn!

Bạch Tuyết nằm mơ cũng không ngờ Mộ Tư lại cho cô nhiều tiền như vậy, nửa ngày sau mới tìm về giọng nói của mình: “Chúng… Đều là của chúng ta sao?”

Bạch Băng sửa đúng: “Là của em, trong tay anh cũng có 20% cổ phần, cổ phần của hai anh em mình cộng lại đã ngang với Mộ Tư, chỉ lấy tiền hoa hồng mỗi năm đã là con số trên trời. Hơn nữa với sự phát triển hiện tại của tập đoàn Mộ thị, về sau những cổ phần đó sẽ càng đáng giá, Tuyết Nhi, hiện tại chúng ta là hào môn thật sự rồi.”

Hào môn thật sự?

“10% cổ phần giá trị hơn 1 tỷ, 30% chính là…”

Bạch Băng thế cô trả lời: “Hơn 4 tỷ.”

“Hơn 4 tỷ…”

Nghe thấy con số này, tim Bạch Tuyết đập nhanh như sấm.

Bạch Băng nắm chặt tay Bạch Tuyết: “Tuyết Nhi, em yên tâm, anh sẽ tìm cho em một người thầy tốt, học bù lại những kiến thức mấy năm nay đã bỏ lỡ, để em trở thành một thiên kim hào môn chân chính.”

Thiên kim hào môn!

Cô sao?

Bạch Tuyết khó tin mà nhìn Bạch Băng: “Anh, em đang nằm mơ sao?”

Bạch Băng bật cười: “Em không nằm mơ, ngày mai anh dẫn em đi xem hai căn hộ đó, ngủ đi, đã khuya rồi.”

Bạch Tuyết ngoan ngoãn gật gật đầu, thân thể kích động run rẩy.

Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ của Bạch Tuyết. Mấy năm nay cô sống hèn mọn đến mức nào thì chỉ có cô biết rõ nhất.

Vì tồn tại, cô đê tiện đến mức sa vào bùn lầy, nếm hết xem thường và gian khổ, sống không bằng một con chó.

Hiện tại đột nhiên có người nói cho cô biết, cô trở thành hào môn thiên kim, thành người tầng cao, từ nay về sau không còn ai dám coi khinh cô, cũng không ai biết về quá khứ đen tối của cô, hỏi sao cô có thể không kích động?

Lời nói của Bạch Băng không thua gì một khởi đầu mới đối với Bạch Tuyết…
 
Chương 258


Chương 258

….

Sau khi Bạch Băng rời đi, Mộ Tư cảm thấy toàn thân nhẹ nhàng đi, giống như gông xiềng luôn trói buộc trên người anh đã bị chặt đứt, chưa bao giờ cảm thấy thả lỏng đến vậy.

Sau đó Mộ Tư lập tức cho người ta điều tra Lăng Tiêu.

Nửa năm trước Lăng Tiêu mang một đứa con riêng từ nước ngoài trở về, trước kia anh ta không để ý chuyện này, hiện tại anh muốn điều tra rõ ràng.

Mẹ của đứa con riêng kia là ai, hiện tại cô ta ở đâu, Lăng Tiêu còn âm thầm qua lại với cô ta hay không… Những chuyện này rất quan trọng đối với kết hoạch đoạt lại Thịnh Hoàn Hoàn của anh ta.

Không biết qua bao lâu, Lăng Tiêu mới đẩy Thịnh Hoàn Hoàn từ trên người xuống.

Thịnh Hoàn Hoàn bị tra tấn thương tích đầy mình, như miếng vải rách nằm ở đó không còn sức lực nhúc nhích…

Lăng Tiêu rất bất mãn với dáng vẻ nửa chết nửa sống này của cô, không chút thương tiếc mà đẩy cửa xe ra tự đi xuống.

Thịnh Hoàn Hoàn ngồi thật lâu trong xe mới dịu lại, tự sửa sang lại một chút mới kéo thân thể bủn rủn đau đớn xuống xe.

Tiến đến phòng khách, Bạch quản gia liền bưng ly sữa bò đến, cung kính cúi người: “Thiếu phu nhân.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chất lỏng màu trắng kia, không chút do dự bưng lên rồi uống cạn. Uống xong liền đặt cái ly lên khay, kéo bước chân nặng nề bước từng bước lên lầu.

Trở lại phòng ngủ cũng không thấy Lăng Tiêu đâu, hắn đã vào phòng sách, Thịnh Hoàn Hoàn cầm áo ngủ vào phòng tắm, sau khi đi ra thì nằm trên giường không nhúc nhích.

Qua chừng mười phút, Lăng Tiêu đi ra từ phòng sách, đứng ở mép giường nhìn xuống cô gái nằm trên giường mà nói: “Đi nấu cơm.”

Thịnh Hoàn Hoàn mở đôi mắt đỏ ké ra, nhìn hắn một lúc lâu mới kéo kéo đôi môi sưng đỏ ra, khàn khàn mở miệng: “Tôi mệt quá.”

Chỉ thấy Lăng Tiêu lạnh nhạt nói: “Cho cô mười lăm phút.”

Nói xong, hắn xoay người vào phòng tắm.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn trần nhà, một lát sau mới giãy giụa đứng lên, kéo bước chân nặng nề đi vào phòng bếp.

Khi Lăng Tiêu đi ra liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn nằm sấp xuống bàn, trước mặt có một bát mì.

Hắn đi qua, ngồi xuống đối diện cô.

Mà cô vẫn không nhúc nhích ngồi ở đó, giống như đã ngủ rồi.

Lăng Tiêu không gọi cô mà lấy bát mì qua ăn.

Thịnh Hoàn Hoàn vẫn luôn nhắm chặt hai mắt, trên vầng trán trắng nõn đang ứa mồ hôi, hô hấp cũng dần dần trở nên nặng nề.

Nghe tiếng hít thở càng ngày càng nặng, tầm mắt Lăng Tiêu dừng lại trên mặt cô, chỉ thấy sắc mặt cô đỏ bừng, đầy đầu mồ hôi.

Hắn nhăn mày, nhấc chân đá giày cô: “Thịnh Hoàn Hoàn.”

Thịnh Hoàn Hoàn “Ưm” một tiếng, vẫn nằm đó, khuôn mặt nhỏ đau đớn nhăn lại, mặt đỏ đến mức không bình thường.

Lăng Tiêu cau chặt mày kiếm lại, ngón tay thon dài dừng lại trên mặt cô, đầu ngón tay truyền đến nhiệt độ nóng đến dọa người.

Không biết Lăng Tiêu thấp giọng nói câu gì đó, vội đứng dậy ôm Thịnh Hoàn Hoàn lên, bước nhanh đi đến phòng ngủ.
 
Chương 259


Chương 259

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy có người chạm vào cô, cô nỗ lực mở mí mắt nặng nề ra, gương mặt trước mắt đặc biệt đẹp, lại âm trầm đến dọa người.

Lăng Tiêu đặt Thịnh Hoàn Hoàn lên giường rồi xoay người đi ra bên ngoài, bước chân vừa di chuyển thì tay đã bị cô túm chặt: “Đừng đi.”

Lăng Tiêu cúi đầu nhìn cô một cái, sau đó kéo tay cô xuống.

Hắn không rời đi bao lâu, một lát sau lại về tới phòng ngủ, Thịnh Hoàn Hoàn mê mang, cảm thấy trên trán truyền đến xúc cảm lạnh lẽo, trên trán cô có thêm một cái khăn lông ướt.

Chóp mũi là mùi hương quen thuộc, cô đau khổ lẩm bẩm: “Lăng Tiêu, tôi thật khó chịu, tôi đau quá.”

Sắc mặt cô gái trên giường đỏ đến dị thường, môi bị rách vừa sưng vừa khô, cô cau mày, mặt đầy đau đớn, nhìn rất yếu ớt.

Bạch quản gia dẫn bác sĩ gia đình tiến vào từ ngoài cửa, Lăng Tiêu thu bàn tay đang ngừng ở giữa không trung lại, lui ra ngoài ban công, lấy điếu thuốc ra châm.

Không bao lâu sau, Bạch quản gia đi đến bên cạnh hắn: “Thiếu gia, thiếu phu nhân sốt cao gần 40 độ, hiện tại đang tiêm thuốc hạ sốt.”

“Đã biết.” Lăng Tiêu không có quá nhiều phản ứng.

Bạch quản gia ho nhẹ một tiếng, do dự xấu hổ mở miệng: “Bác sĩ nói, thiếu phu nhân sốt cao là vì chuyện đó, cô ấy tiêm thuốc hạ sốt cho thiếu phu nhân, còn để lại chút thuốc mỡ, nhờ ngài bôi cho cô ấy, còn nói… Còn nói…”

Ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu dừng ở trên mặt ông: “Nói.”

Bạch quản gia đành căng da đầu nói: “Còn nói lần sau ngài dịu dàng một chút.”

Vẻ mặt Lăng Tiêu trầm trầm: “Đi ra ngoài.”

Bạch quản gia lập tức cong lưng lui xuống.

Hút xong một điếu thuốc, Lăng Tiêu lại trở vào phòng ngủ.

Cô gái trên giường đã ngủ say, vừa nhìn dáng vẻ đáng thương kia là biết đã bị đàn ông hung hăng chà đạp, yếu ớt như vừa chạm vào sẽ tan mất.

Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn cứ liên tục sốt cao, mãi đến sáng sớm mới hạ nhiệt.

Một cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ dưới bụng làm mắt cô run rẩy, mãi đến khi người nọ đi rồi, Thịnh Hoàn Hoàn mới dám mở hai mắt ra.

Tối hôm qua cô luôn ngủ mê mang, cảm thấy bên cạnh luôn có người đổ nước, đổi khăn ướt cho mình. Hình như người kia chính là Lăng Tiêu.

Thịnh Hoàn Hoàn không ngủ ngon, hiện tại cảm thấy cả người đau đớn, cô lại khép mí mắt nặng nề lại, ngủ một giấc tới giữa trưa.

Đợt bệnh này đến nhanh mà đi cũng nhanh.

Khi Thịnh Hoàn Hoàn tỉnh lại thì cảm thấy cả người nhẹ nhàng không ít.

Cô lấy di động ra, phát hiện đang trong trạng thái tắt máy, bộ hết pin sao?

Thịnh Hoàn Hoàn mở điện thoại ra, lượng điện còn 40%, là hắn sợ cô bị điện thoại đánh thức nên tắt sao?

Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ nhiều, trên người dính nhớt, đầy mùi mồ hồi, cô phải tắm rửa một cái.

Sau khi đi ra từ phòng tắm, Thịnh Hoàn Hoàn liền nhận được điện thoại của Lý Hưng Hoài, hôm nay đoàn xe có chở mấy chiếc xe đua mới tới, ông hỏi cô khi nào tới tham gia huấn luyện.
 
Chương 260


Chương 260

Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ, sau đó nói cho ông ngày mai sẽ đến.

Sau khi ăn cơm trưa, Thịnh Hoàn Hoàn lấy quyển sách hôm qua mang về từ Thịnh gia ra, bên trong có rất nhiều nhận xét của Thịnh Xán, cái gì cũng giải thích rành mạch, đáng tiếc trước kia cô xem không vô!

Lăng Thiên Vũ lại bám dính lấy cô, Thịnh Hoàn Hoàn đưa quyển từ điển phiên dịch Trung Anh cho cậu, cậu nhóc liền lẳng lặng cầm từ điển ngồi bên cạnh cô xem.

Không biết có phải có Lăng Thiên Vũ làm bạn không, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy trái tim mình trở nên tĩnh lặng, trước kia cô xem loại sách buồn tẻ này một lát liền trở nên thực bực bội. Hiện tại cô chẳng những xem vào, còn có lĩnh ngộ mới.

Quả nhiên trước kia không có chí tiến thủ là vì cô sống quá an nhàn.

Buổi chiều, vợ chồng Hàn Tín đi vào tập đoàn Lăng thị để ký kết một hợp đồng với Lăng Tiêu, giá trị không cách nào đánh giá.

Sau khi ký kết hợp đồng, Hàn Tín liền hỏi: “Khi nào bác sĩ Đường xuất phát được?”

“Anh ta đang chờ một loại thuốc, nhưng có thể xem bệnh kín của lệnh phu nhân trước.”

Lăng Tiêu đưa danh thiếp của Đường Dật cho Hàn Tín, trên đó có điện thoại và địa chỉ của anh.

Nói xong chính sự, Hàn phu nhân hỏi về Thịnh Hoàn Hoàn: “Lăng tổng, nghe nói cậu và Hoàn Hoàn đã kết hôn, lần này tôi tới Hải Thành có mang theo không ít đặc sản, làm phiền cậu mang về cho cô ấy giúp tôi.”

Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên: “Vậy tôi thay nhà tôi cảm ơn Hàn phu nhân.”

Vừa rồi Hàn phu nhân luôn âm thầm đánh giá Lăng Tiêu, càng xem càng vừa lòng.

Ánh mắt con bé kia rất tốt, người đàn ông này không thua kém Mộ Tư chút nào. Nhưng ai cũng nói đàn ông môi mỏng bạc tình, rất khó đi vào trái tim dạng người như Lăng Tiêu!

Sau khi vợ chồng Hàn Tín rời đi, Lăng Tiêu mở máy tính ra, bên trong có video theo dõi trong nhà, mọi chuyện xảy ra trong phòng chính đều bị máy tính quay lại.

Giờ phút này, nhất cử nhất động của Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Thiên Vũ đều rơi vào mắt Lăng Tiêu.

Khi nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trên sàn nhà, dựa vào sô pha nỗ lực học tập, mặt Lăng Tiêu trở nên âm trầm.

Không phải sách của cô bị hắn tịch thu rồi sao, đâu ra quyển nữa vậy?

Lăng Tiêu cảm nhận ra hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn rất muốn trưởng thành, cô coi lời nói của hắn trở thành gió thoảng bên tai.

Nhìn cô gái nghiêm túc ghi chép, ngón tay thon dài của Lăng Tiêu nhẹ nhàng gõ lên bàn làm việc.

Hắn nên trừng phạt cô như thế nào?

Một lát sau, Lăng Tiêu lấy di động ra.

Không bao lâu sau, giọng nói của Bạch quản gia truyền đến từ di động: “Thiếu gia.”

Lăng Tiêu nhìn chằm chằm màn hình máy tính và hỏi: “Thiếu phu nhân ăn cơm trưa chưa?”

Bạch quản gia vừa nghe thì bắt đầu báo cáo tình hình của Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu phu nhân đã ăn cơm trưa, cũng đã hết sốt, đã uống thuốc, nhìn có vẻ rất tỉnh táo.”

Bạch quản gia còn tưởng rằng Lăng Tiêu lo lắng cho Thịnh Hoàn Hoàn, còn nhiều lời nói thêm một câu: “Thiếu gia yên tâm, hiện tại thiếu phu nhân đã không có chuyện gì.”

“Phải không?” Giọng nói lười biếng của Lăng Tiêu truyền đến từ di động: “Nếu không có việc gì thì bảo cô ta ra ngoài phơi nắng, không cần ở trong nhà.”
 
Chương 261


Chương 261

“A?” Bạch quản gia hơi ngơ ra, không khỏi nhớ tới ngày Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn lấy giấy kết hôn, Lăng Tiêu bảo Thịnh Hoàn Hoàn phơi nắng tận một ngày: “Thiếu gia, ý của ngài là?”

Lăng Tiêu không để ý mà nói: “Phơi nắng nhiều, đổ mồ hôi nhiều thì mới khỏe được.”

Bạch quản gia lo lắng nói: “Nhưng sức khoẻ của thiếu phu nhân…”

Lăng Tiêu cười lạnh: “Tôi thấy cô ta rất khoẻ.”

Bạch quản gia: “…”

Vì thế không bao lâu sau, Bạch quản gia liền đi gõ cửa.

Thịnh Hoàn Hoàn đang học rất tập trung, Bạch quản gia gõ rất nhiều lần cô mới đáp: “Tiến vào.”

Bạch quản gia đẩy cửa bước vào, Thịnh Hoàn Hoàn đang nằm dài trên bàn trà khắc khổ học tập, trên mặt còn đeo cặp kính mắt, vẻ mặt điềm tĩnh nghiêm túc, nhìn y như một sinh viên xinh đẹp thanh thuần.

Bạch quản gia nhăn mày: “Thiếu phu nhân, bệnh của ngài còn chưa khỏi, sao lại ngồi trên sàn nhà?”

Mặt đất rất lạnh, tối hôm qua Thịnh Hoàn Hoàn còn sốt cao 40 độ.

Thịnh Hoàn Hoàn không cho là đúng, ngẩng đầu nhìn Bạch quản gia: “Có chuyện gì sao?”

Bạch quản gia nhất thời không biết nên mở miệng thế nào.

Thịnh Hoàn Hoàn thấy vậy thì tháo kính xuống: “Bạch quản gia, có việc gì cứ nói thẳng đi!”

Bạch quản gia cong người trước Thịnh Hoàn Hoàn: “Thiếu gia bảo ngài đi ra ngoài phơi nắng thêm, đừng cứ ngồi trong phòng.”

Thịnh Hoàn Hoàn liên tục nghiền ngẫm những lời này hồi lâu, mãi đến khi nhớ đến trừng phạt của Lăng Tiêu đối với cô ngày nhận giấy kết hôn thì mới hiểu được ý hắn.

Phản ứng của cô rất bình tĩnh: “Lần này lại là vì nguyên nhân gì?”

Bạch quản gia cúi thấp đầu xuống: “Thiếu gia nói, thân thể thiếu phu nhân quá yếu, phơi nắng thêm để ra mồ hôi thì mới khỏe mạnh được.”

Sức khoẻ cô yếu thế à? Cũng không nghĩ xem cô vì ai mới sinh bệnh, nếu cô yếu, sức khoẻ không tốt thì có thể khỏi nhanh như thế sao?

Không có nguyên nhân gì tức là do hắn chán ghét cô, không muốn cô được yên lành.

“Tôi đã biết.” Thịnh Hoàn Hoàn khép sách lại, đứng lên.

Bạch quản gia hô một tiếng ra ngoài cửa, hầu gái bưng đủ loại sản phẩm chống nắng tiến vào: “Thiếu phu nhân, bôi thêm chút kem chống nắng, mặc áo dài tay, đội mũ che nắng, đừng phơi hư da mình.”

“Là ý của Lăng Tiêu hay là của Bạch quản gia?” Thịnh Hoàn Hoàn thực nghi hoặc, sao Bạch quản gia đột nhiên quan tâm cô như thế?

Bạch quản gia cười cười: “Đương nhiên là ý của thiếu gia, tuy rằng ngài ấy không nói rõ, nhưng tôi biết ngài ấy có ý này.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “Thì ra là ông đoán.”

Cô biết ngay lời nói này đâu thể nào phát ra từ cái mồm của Lăng Tiêu.

Bạch quản gia: “… Thiếu phu nhân, tôi đi theo thiếu gia từ nhỏ, luôn rất hiểu ngài ấy.”

Thịnh Hoàn Hoàn không nói thêm gì nữa, nhìn đống kem chống nắng kia, cô duỗi tay chọn một tuýp từ trong đó: “Được rồi, đi ra ngoài đi, tôi lập tức đi xuống.”
 
Chương 262


Chương 262

Khi Lăng Tiêu xem camera liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn “Võ trang” đầy mình, ngồi trong khu vườn phong cảnh nao lòng, phơi mình dưới thái dương mà đọc sách, bên cạnh còn có cái quạt điện di động.

Lăng Tiêu mím chặt môi, ai cho cô ngồi?

Còn có quạt, thật biết hưởng thụ, khó trách đã vậy mà cô còn có tâm tình đọc sách, xem ra là Bạch quản gia quá nhân từ với cô.

Năm phút sau, quyển sách trên tay Thịnh Hoàn Hoàn và quạt điện bên cạnh đều bị tịch thu, ngay cả cái ghế dài dưới mông cũng bị người hầu nâng đi.

Cuối cùng cũng hợp ý của Lăng Tiêu.

Mà Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ trăm lần cũng không ra cô lại làm sai cái gì?

Không có quạt, rất nhanh Thịnh Hoàn Hoàn đã chảy mồ hôi đầy đầu, có bóng râm dưới tán cây mà lại không cho gió mát, đối mặt với hoa cỏ đầy sân, cô đã không còn tâm tư thưởng thức.

Lúc này, một bóng dáng nho nhỏ chạy tới chỗ cô.

Thịnh Hoàn Hoàn thấy Lăng Thiên Vũ đội nón kết trên đầu, cậu ôm bảng viết chạy tới, mà Bạch quản gia bung dù đen che trên đầu cậu, sợ làm Thái Tử gia trúng nắng.

Cô ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc, đau lòng nhìn cậu nhóc nhỏ bé: “Thiên Vũ, nơi này nóng lắm, sao con lại ra đây?”

Lăng Thiên Vũ lập tức viết nhanh một hàng chữ: “Con đói bụng, muốn ăn cơm.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Bạch quản gia, Bạch quản gia gật gật đầu với cô.

Hiển nhiên đây là ý của hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn gương mặt đáng yêu bảnh trai của Lăng Thiên Vũ, trong lòng lập tức mềm mại, cô ôm cậu nhóc lên: “Thiên Vũ muốn ăn cái gì?”

Cậu nhóc chỉ gật đầu gật đầu, ý là cô nấu cái gì cậu cũng thích, cậu không kén ăn như ba.

“Thật ngoan, chúng ta gọi điện thoại cho ba nhé?”

Cậu nhóc lại gật đầu.

Thịnh Hoàn Hoàn nhấn lên cái mũi nhỏ của cậu, có lẽ cô nên chính miệng hỏi hắn xem rốt cuộc cô đã làm sai cái gì?

Lúc này trong văn phòng Lăng Tiêu, thư ký Phùng đang báo cáo công tác một ngày cho Lăng Tiêu, báo cáo xong lại nói: “Lăng tổng, phu nhân lại gọi điện thoại đến.”

Lăng Tiêu nghe xong thì mặt không cảm xúc mà hỏi: “Lần này lại muốn bao nhiêu?”

Phùng Việt trả lời: “Năm ngàn vạn.”

Vẻ mặt Lăng Tiêu không hề biến hóa, giống như một cái máy không có tình cảm: “Bà ta muốn nhiều tiền như vậy làm gì?”

Phùng Việt lấy ra một tấm hình đưa tới trước mặt Lăng Tiêu: “Gần đây phu nhân rất thân cận với người đàn ông này, anh ta muốn mở phòng tập thể thao, phu nhân muốn đầu tư.”

Đó là một tấm ảnh chụp chung, người đàn ông trẻ tuổi cường tráng, người phụ nữ nhìn khoảng 30, nhưng thực tế đã gần 50 tuổi, chỉ là dáng người và dung mạo còn rất trẻ.

Người phụ nữ trong ảnh chính là mẹ ruột của Lăng Tiêu – An Lan.

Lăng Tiêu nhìn người đàn ông dáng người cường tráng trẻ tuổi trong ảnh thì mím môi mỏng thật chặt, vài giây sau mới lạnh lẽo mở miệng: “Nói cho bà ta, muốn tiền thì an phận cho tôi, đừng để tôi nhìn thấy người đàn ông này nữa.”

Phùng Việt gật đầu: “Đã rõ.”
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top