Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Dịch Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Dịch Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
Chương 181


Chương 181

Vừa dứt lời đã nhìn về phía đám tay đua đang xem diễn: “Mọi người đều thấy dáng vẻ hùng hổ vừa rồi của Bạch Sương đúng không, rõ ràng là cô ta muốn bắt nạt Hoàn Hoàn là tay mới, kết quả đánh giá cao thực lực của mình, ngược lại bị Hoàn Hoàn đánh bại, mọi người cảm thấy có thể trách chúng tôi sao?”

Mọi người trăm miệng một lời mà trả lời: “Không.”

Đa số quần chúng ăn dưa đều là người biết lẽ phải, mọi người đều thấy rõ dáng vẻ khiêu khích lúc nãy của Bạch Sương trông rất kiêu ngạo. Hiện tại thua thì muốn vờ đáng thương cho qua chuyện à, đâu có dễ như vậy?

Ngay cả các tay đua nữ cũng nhịn không được mở miệng: “Thua là thua, thừa nhận mình thua, kêu tiếng bà nội khó như vậy sao?”

“Đúng rồi, ai cũng là người trưởng thành hết, thua một trận đấu đã khóc lóc ỉ ôi là thế này, huống chi trận đấu này là cô khăng khăng đòi so, sao còn có mặt mũi khóc?”

“Bạch Sương, đừng làm phụ nữ chúng ta mất mặt.”

Bạch Sương bị người ta nói không chỗ dung thân, nhưng hai chữ “Bà nội” vẫn không cách nào kêu lên được, nếu hôm nay cô gọi ra miệng thì về sau vĩnh viễn không dám ngẩng đầu ở giới đua xe.

Lúc này Trần Phỉ Phỉ lại nói: “Hoàn Hoàn, em biết rõ thực lực của mình và Bạch Sương cách xa như thế, vì sao còn dụ dỗ cô ấy đánh cuộc, em làm vậy không phải cố ý làm khó cô ấy sao?”

Những lời nói của Trần Phỉ Phỉ là đang chụp tội Thịnh Hoàn Hoàn ác độc, hai chữ dụ dỗ làm cuộc thi này biến thành âm mưu của Thịnh Hoàn Hoàn.

Lúc này Bạch Sương cũng kêu oan nói: “Nhất định là vì vừa rồi tôi đắc tội cô nên ban đầu cô cố ý chạy chậm, nhất định là muốn dụ tôi mắc câu để trả thù, Thịnh Hoàn Hoàn, cô thật đê tiện.”

“Các người đang trả đũa.”

Lăng Kha suýt phì cười: “Tôi thấy nhiều bạch liên hoa và kỹ nữ trà xanh rồi, đẳng cấp cao như các người thì lần đầu tiên thấy, đúng là mặt dày vô sỉ.”

Sắc mặt Trần Phỉ Phỉ lập tức đen lại, Bạch Sương thì thiếu kiên nhẫn quát: “Cô nói ai là kỹ nữ trà xanh?”

Lần này Lăng Kha còn chưa mở miệng thì Thịnh Hoàn Hoàn đã nói: “Sự thật như thế nào, tôi nghĩ mọi người đều biết rõ trong lòng, nếu tôi ác độc thì tiền đặt cược là bên thua vĩnh viễn cút ra khỏi giới đua xe.”

“Những lời vừa rồi của chị họ làm người ta thật khó hiểu, rõ ràng là cô ta khiêu khích trước, sao lại thành tôi sai? Trước mắt bao người, không ngờ chị lại nói ra những lời này, thật làm người ta xấu hổ!”

Lời này của Thịnh Hoàn Hoàn làm mặt Trần Phỉ Phỉ xanh mét, đáng tiếc không phản bác được câu nào, cô ta thẹn quá thành giận nhìn về phía Bạch Sương: “Chúng ta đi.”

“Từ từ, cô ta không thể đi.” Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi mở miệng, thản nhiên chỉ về hướng Bạch Sương.

Trần Phỉ Phỉ xoay người cả giận nói: “Cô còn muốn thế nào?”

Nhưng cô ta không ngờ chính là, vừa dứt lời thì có không ít người không hẹn mà cùng bao vây Bạch Sương, chắn đường đi của cô ta lại.

Không nghi ngờ gì nữa, hành vi của Bạch Sương đã làm nhiều người tức giận.

Lúc này cả chủ trường đua Tây thành là Tề Anh cũng nhìn không được, ông nhìn Bạch Sương mà lạnh nhạt nói: “Có chơi có chịu, đây là phẩm chất cơ bản của mỗi một tay đua, nếu cô không có cả phẩm chất này thì có tư cách gì làm một tay đua chuyên nghiệp?”

Bạch Sương và Trần Phỉ Phỉ thật sự không ngờ Tề Anh sẽ đứng ra nói chuyện cho Thịnh Hoàn Hoàn, các cô lập tức xấu hổ đến cực điểm.

Trần Phỉ Phỉ và Tề Anh cũng coi như quen biết, cô lập tức mở miệng muốn giải thích cho Bạch Sương: “Ông Tề, Bạch Sương…”
 
Chương 182


Chương 182

Nhưng Tề Anh không nghe cô ta giải thích, rất công bằng công chính mà nói: “Dù là nguyên nhân gì, nếu gật đầu chấp nhận đánh cuộc thì đừng viện cớ gì cả, người lật lọng như vậy không được chào đón ở bãi đua xe Tây thành, cả đoàn xe của cô ta cũng vậy.”

Tề Anh chỉ dùng một câu nói đã cấm cửa Bạch Sương và cả đoàn xe của cô ta, về sau bãi đua xe Tây thành sẽ không còn vị trí nào cho bọn họ.

Các đồng đội của Bạch Sương lập tức sốt ruột, đi đến trước mặt Bạch Sương bất mãn chỉ trích và oán giận một trận.

Vốn dĩ Bạch Sương có biểu hiện không tốt trong đội, hiện tại càng làm các đồng đội bất mãn. Cuối cùng do chịu áp lực quá lớn, cô ta không thể không đi đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, mặt mày tái nhợt lại không cam lòng kêu lên một tiếng “Bà nội”.

Lăng Kha đứng bên cạnh Thịnh Hoàn Hoàn móc móc lỗ tai: “Quá nhỏ, nghe không được.”

Bạch Sương nắm chặt hai nắm đấm: “Bà nội.”

Lúc này mọi người mới vừa lòng, Thịnh Hoàn Hoàn không lạnh không nóng, rất thản nhiên mà đáp một câu: “Ngoan.”

Bạch Sương: “…”

Mọi người: “…” Nữ thần thật quá ngầu!

Lúc này vẻ mặt Bạch Sương như trái cà tím, vô cùng khó coi.

Lăng Kha nói: “Bạch Sương, về sau gặp được Hoàn Hoàn thì xin gọi một tiếng bà nội, chúng tôi đang ở đâu thì tự động đi vòng đi một km, lời này là tự cô nói ra, người ở đây làm chứng cho chúng tôi.”

Lăng Kha trả lại nguyên văn lời nói vừa rồi của Bạch Sương cho cô ta.

Mọi người rất phối hợp mà gật đầu.

Tiếp theo Lăng Kha lại nói: “À, đừng quên là lần nào cũng phải vậy nhé, chúng tôi sẽ nhìn chằm chằm cô, cho nên về sau nhìn thấy chúng tôi thì làm phiền mau mau cút xa một chút.”

Bạch Sương tức giận đến sắp rớt nước mắt, xoay người muốn đi.

Nhưng lúc này Lăng Kha lại gọi cô ta lại: “Cô trở về cho tôi, gà rán và tôm hùm đất đang trên đường giao, nhớ trả tiền, nếu không đủ tiền thì tôi có thể cho mượn một chút.”

Bạch Sương bị chọc tức suýt hộc máu, cả người đều đang phát run.

Nhìn sắc mặt tái nhợt của Bạch Sương và Trần Phỉ Phỉ, tâm tình của Lăng Kha rất tốt, cô vỗ vỗ tay và nói: “Thời tiết quỷ quái này quá nóng, Hoàn Hoàn chúng ta trở về đi, mọi người ăn ngon uống tốt, chúng ta gặp nhau trên sân thi đấu quốc tế.”

Nhìn dáng vẻ như chị đại của Lăng Kha, Thịnh Hoàn Hoàn có chút buồn cười, nhưng vẫn nhịn xuống. Lúc ở ngoài đường, nên chừa cho cô ấy chút mặt mũi.

Cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Tề Anh, khẽ gật đầu thể hiện ý cảm ơn rồi đi đến trước mặt Cao Dương và Lý Hưng Hoài, trả chìa khóa xe lại cho họ, sau đó từ biệt.

Thấy Thịnh Hoàn Hoàn đi rồi, Cao Dương kích động nắm lấy tay Lý Hưng Hoài: “Đội trưởng Lý, lần này chúng ta thật sự có hy vọng.”

Lý Hưng Hoài đỏ mắt gật đầu: “Rốt cuộc tôi cũng tin câu ‘Ở hiền gặp lành’ rồi, Lão Cao, xem ra chúng ta cũng phải cố lên!”

Cao Dương gật đầu, ánh mắt cực nóng: “Yên tâm, tôi sẽ chiến đấu đến cùng với anh, tựa như năm đó chúng ta bồi dưỡng Tinh Vũ.”

 
 
Chương 183


 

Chương 183

Lúc này Tề Anh đã đi tới: “Hai lão già các người đang nói chuyện gì vậy?”

“Không nói cho anh BIẾT.”

Cao Dương ra vẻ thần bí, tiếp theo chỉ vào một chiếc xe chậm rãi chạy vào, vui vẻ như một đứa trẻ mà hô to: “Ai nha, mọi người mau xem, gà rán và tôm hùm đất của chúng ta tới rồi, cả một xe lớn kìa, chúng ta có lộc ăn rồi.”

Ngay lập tức, cả bãi đỗ xe đều hưng phấn hét lên.

Còn có người cố ý chạy tới nói cảm ơn Bạch Sương, Bạch Sương khóc không ra nước mắt, rồi lại không thể phát tác, Trần Phỉ Phỉ ngại mất mặt nên đã đi rồi, chỉ để lại Bạch Sương hối hận không kịp đang gắng gượng giải quyết cho xong chuyện.

Lăng Kha muốn mời Thịnh Hoàn Hoàn đi ăn tiệc, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn về phía Lăng Thiên Vũ, cậu nhóc cũng mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng mà nhìn cô, dáng vẻ hết sức đáng yêu.

Trên đường đi, Thịnh Hoàn Hoàn nói với Lăng Kha: “Hôm nay gây chuyện lớn quá, lỡ tớ thua trong cuộc thi đó thì về sau cậu và tớ không còn mặt mũi đâu mà ra cửa.”

Lăng Kha chớp chớp cặp mắt đơn phượng của mình mà nhìn Thịnh Hoàn Hoàn và hỏi: “Cậu sẽ thua sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn trầm tư vài giây: “Nếu giống như những cuộc thi đấu mấy năm nay, phỏng đoán một cách bảo thủ thì vào top5 là không thành vấn đề, nếu không có gì bất ngờ xảy ra.”

“Vậy là được rồi.” Lăng Kha tùy tiện nói: “Chúng ta chỉ cần thắng Trần Phỉ Phỉ thì có thể đủ nở mặt nở mày rồi, cho dù xảy ra ngoài ý muốn, không chạy đến điểm cuối được thì chúng ta chỉ bị loại một cách lừng lẫy, ai dám cười nhạo?”

Thịnh Hoàn Hoàn bật cười: “Cậu còn tự tin hơn cả tớ.”

Lăng Kha cợt nhả: “Đó là đương nhiên, tớ không tin cậu thì còn có thể tin ai? Sao còn chưa tới, đói quá.”

Vài phút sau, ba người đi vào một quán ăn Quảng Đông.

Khi bước vào họ lập tức ngửi thấy mùi đồ ăn, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên nghĩ đến Lăng Tiêu, cha con bọn họ luôn ăn cơm không đúng giờ, tật xấu này thật không tốt, phải sửa.

Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ một lúc rồi quyết định gọi điện thoại cho Lăng Tiêu.

Di động vang lên thật nhiều lần thì giọng nói trầm thấp kia mới truyền ra từ di động, mang theo sự lạnh nhạt nhất quán: “Chuyện gì?”

Nghe thấy giọng nói này, đầu ngón tay Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nắm thật chặt: “Anh ăn cơm chưa?”

Đối phương trầm mặc vài giây, sau đó giọng nói mới truyền đến lần nữa: “Chưa.”

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nói: “Tôi và Thiên Vũ đang ăn cơm ở bên ngoài, đồ ăn ở đây rất ngon, mùi vị không tồi, tôi mang đến một ít cho anh nhé?”

Giọng của Thịnh Hoàn Hoàn mang theo sự dịu dàng đặc trưng của con gái Giang Nam, réo rắt như nước suối, ngọt mà không ngấy, thấm vào ruột gan.

Lăng Tiêu nghe thấy giọng nói này thì dời mắt khỏi máy tính, quay ghế da đi rồi đứng lên, đi đến trước cửa sổ sát đất, thuận miệng đáp lại một câu: “Tùy cô.”

Sau đó không đợi Thịnh Hoàn Hoàn trả lời, hắn đã cúp máy.

Hắn nhìn chằm chằm đô thị phồn hoa ngoài cửa sổ một lát, sau đó trở lại bàn làm việc, kéo một ngăn tủ ra.

Chỉ thấy trong ngăn kéo có một quyển album, đó là ảnh của gia đình Thịnh Hoàn Hoàn, chắc là mấy năm trước đã chụp, Mộ Tư cũng ở trong đó.

Trong ảnh, Thịnh Hoàn Hoàn thân mật kéo tay Mộ Tư, tươi cười dịu dàng ngọt ngào, đôi mắt lộng lẫy như đá quý rực rỡ, dáng vẻ xinh đẹp động lòng người, đích thị là một thiếu nữ hạnh phúc đang sa vào lưới tình.
 
Chương 184


Chương 184

Mà vợ chồng Thịnh Xán cũng lộ ra vẻ mặt ân ái hiền từ.

Nếu Bạch Tuyết không xuất hiện thì hiện giờ bọn họ đã là một gia đình hạnh phúc.

Ánh mắt thâm thúy của Lăng Tiêu chuyển từ Mộ Tư sang Thịnh Xán, cuối cùng lại về tới Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó hắn cầm lấy di động.

Rất nhanh, giọng nói của Vinson truyền ra từ di động: “Lăng thiếu.”

Lăng Tiêu hỏi: “Hôm nay thiếu phu nhân gặp ai?”

Vinson trầm tư một lát rồi nói đúng sự thật: “Hôm nay thiếu phu nhân đến Cố gia, gặp vợ chồng Cố Nam Thành, còn gặp Mộ Tư ở ngoài cửa Cố gia, anh ta tới trả điện thoại cho thiếu phu nhân.”

Giọng Lăng Tiêu đột nhiên lạnh đi vài phần: “Bọn họ nói cái gì?”

Vinson trả lời: “Mộ Tư muốn thiếu phu nhân trở lại bên cạnh mình, nhưng bị thiếu phu nhân từ chối.”

Vinson nói xong thì nghe thấy trong di động truyền đến một tiếng cười lạnh không có độ ấm.

Vinson không biết Lăng Tiêu suy nghĩ cái gì, đành tiếp theo báo cáo: “Sau khi đi ra khỏi Cố gia, thiếu phu nhân đi đến bãi đua xe Tây thành, gia nhập đoàn xe Vũ Yến rồi đấu một trận với một cô gái ngu xuẩn.”

“Đoàn xe Vũ Yến?” Lăng Tiêu nhăn nhăn mày: “Là đoàn xe nhà Lý Tinh Vũ?”

“Đúng vậy Lăng thiếu, hiện tại đoàn xe Vũ Yến không bằng trước kia, nó cũng không phải lựa chọn tốt nhất của thiếu phu nhân.” Vinson khách quan phân tích.

Sau đó Vinson liền nghe Lăng Tiêu nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì trước kia cha của Lý Tinh Vũ đã bị tàn phế chân phải trong một cuộc thi.”

Vinson trả lời: “Đúng vậy Lăng thiếu.”

“Tôi đã biết, tiếp tục nhìn chằm chằm cô ta.”

Lăng Tiêu lạnh lùng tắt máy.

Thịnh Hoàn Hoàn sẽ không vô duyên vô cớ gia nhập đoàn xe Vũ Yến, hắn nhớ Mộ Tư cũng bị tàn phế chân phải.

Cho nên cô bị tình thế ép buộc phải gả cho hắn, nhưng trong lòng vẫn nhớ mãi không quên tình cũ?

Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức gọi thêm hai món, Lăng Kha “Chậc chậc” hai tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn Thịnh Hoàn Hoàn.

Chờ đồ ăn được bưng lên, Lăng Kha duỗi tay muốn gấp, lại bị Thịnh Hoàn Hoàn vô tình hất bay, rốt cuộc Lăng Kha cũng không nhịn được nữa: “Cái con nhỏ vô nhân tính này, đau lòng cho chồng mình vậy à? Anh ta có thương cậu đâu?”

Thịnh Hoàn Hoàn lạnh nhạt mở miệng: “Hiện tại tớ chỉ muốn được sống chung hoà bình với anh ta, lấy lòng một chút cũng không có hại gì, tớ cũng đỡ chịu thêm đau khổ.”

Lời Thịnh Hoàn Hoàn nói làm sóng mũi Lăng Kha cay cay: “Nếu mẹ cậu nghe thấy lời này thì nhất định sẽ rơi lệ đầy mặt.”

Nếu Hoàn Hoàn gả cho người đàn ông khác thì họ nhất định sẽ nâng cô như nâng trứng, đáng tiếc người nọ là ma quỷ máu lạnh ai ai cũng sợ hãi!

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười, an ủi Lăng Kha mà cũng đang an ủi bản thân: “Sẽ từ từ tốt lên thôi, dù sao tớ và anh ta chỉ vừa quen biết không lâu, hai bên đều không hiểu nhau.”
 
Chương 185


Chương 185

Lăng Kha nhìn Lăng Thiên Vũ, nhỏ giọng hỏi cô: “Hai người ngủ chung chưa?”

Thịnh Hoàn Hoàn hơi ngơ ra, sau đó gật gật đầu.

Lăng Kha lại nói: “Hoàn Hoàn, cậu nghe tớ nói, bây giờ cậu là vợ anh ta, không có việc gì cứ dùng sức tán tỉnh, tuyệt đối đừng cho hồ ly tinh bên ngoài có cơ hội chen vào. Cậu xinh đẹp ngon miệng như vậy, tớ không tin anh ta không rung động, tán một thời gian nhất định cũng có tình cảm.”

“Hơn nữa vợ chồng làm chuyện thân mật nhiều lần sẽ giúp tình cảm nóng lên, nhìn Lăng Tiêu có vẻ rất thích con nít, chờ sau này hai người có con thì tình cảm cũng ổn định.”

Nghe Lăng Kha nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn thật muốn cười khổ, hắn căn bản không tính để cô mang thai con của hắn!

Thấy Lăng Kha lại muốn phát biểu, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức ngăn cô ấy lại: “Chuyện của tớ thì tớ tự xử lý, cậu nên lo cho bản thân mình đi thôi!”

Trên mặt Lăng Kha hiện lên chút ngọt ngào và ngượng ngùng, y như một thiếu nữ rơi vào bể tình: “Tớ thì có gì cần lo chứ, Hàn Tư rất tốt với tớ, đêm nào cũng đến chỗ tớ.”

Thịnh Hoàn Hoàn nhăn mày lại: “Anh ta không cho cậu đến ở chung à?”

Lăng Kha lắc lắc đầu, không cho là đúng mà nói: “Dù sao tớ cũng có nhà của mình, anh ấy dọn đến chỗ tớ cũng giống vậy thôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi: “Vậy anh ta có nói khi nào dẫn cậu về Lệ gia gặp cha mẹ không?”

Lăng Kha lại lắc đầu: “Không có, chúng tớ vừa hẹn hò, đâu nhanh như vậy.”

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì không tiện nói thêm nữa, chỉ là làm bạn tốt, cô phải nhắc nhở cô ấy: “Nhớ phải chuẩn bị đầy đủ, bảo vệ tốt bản thân.”

Lăng Kha không vui mà sầm mặt: “Hoàn Hoàn, tớ biết cậu luôn không xem trọng tớ và Hàn Tư, nhưng tớ thật sự thực yêu anh ấy, hơn nữa tớ tin anh ấy cũng yêu tớ, nếu tớ thật sự mang thai thì anh ấy nhất định sẽ cầu hôn tớ.”

Thịnh Hoàn Hoàn còn có thể nói gì?

Lăng Kha cũng nhận ra thái độ của mình không tốt, vội nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Xin lỗi, tớ hơi kích động, nhưng Hoàn Hoàn, cậu có thể nể mặt tớ mà tốt với Hàn Tư một chút không, đừng lần nào cũng xụ mặt được không?”

Thịnh Hoàn Hoàn trả lời: “Tớ cố gắng thôi!”

Lăng Kha nói: “Là nhất định phải làm vậy.”

Nửa tiếng sau, Thịnh Hoàn Hoàn xách hộp cơm, dắt Lăng Thiên Vũ xuất hiện ở phòng giám đốc tập đoàn Thịnh Thế.

Các thư ký nhìn thấy Lăng Thiên Vũ thì rất thích, luôn khen cậu đẹp trai, đáng tiếc cậu nhóc chỉ xụ mặt, ai tới gần thì trừng người đó, làm các thư ký né xa ba thước, than thở không hổ là con trai của ma quỷ, vẻ mặt này quá giống.

Thịnh Hoàn Hoàn dẫn Lăng Thiên Vũ vào phòng giám đốc, Lăng Tiêu vừa trở về sau khi họp xong, đang ngồi trước máy tính xử lý công việc, sắc mặt không được đẹp lắm.

Nhưng cái mặt như tảng băng trôi của hắn chưa bao giờ đẹp cả.

“Lăng Tiêu, ăn cơm trước đi!” Thịnh Hoàn Hoàn gọi Lăng Tiêu một tiếng rồi lấy món ăn đã đóng gói ra, đặt lên bàn.

Nhưng Lăng Tiêu như không nghe thấy, không nâng đầu một cái mà tiếp tục xử lý công việc.

Thịnh Hoàn Hoàn làm xong thì thấy Lăng Tiêu vẫn thờ ơ, cô thông minh đưa mắt ra hiệu cho Lăng Thiên Vũ.
 
Chương 186


Chương 186

Lăng Thiên Vũ tò mò đánh giá văn phòng của Thịnh Xán, sau đó nhìn thấy ánh mắt của Thịnh Hoàn Hoàn thì lập tức hiểu ra.

Tiếp theo cậu nhóc nhảy xuống khỏi sô pha, ăn ý đi đến bên cạnh Lăng Tiêu.

Tiếp theo Lăng Tiêu cảm thấy có người kéo kéo vạt áo hắn, cúi đầu liền thấy khuôn mặt nhỏ đáng yêu của Lăng Thiên Vũ.

Lăng Thiên Vũ không sợ đại ma vương Lăng Tiêu chút nào, cậu nắm lấy tay áo hắn mà kéo mạnh, rốt cuộc cũng làm đại ma vương chịu đứng lên.

Lăng Tiêu ngồi xuống bàn, Thịnh Hoàn Hoàn đặt cơm trước mặt hắn, không khí đột nhiên trở nên khẩn trương nặng nề, cô vội tìm đề tài: “Hôm nay tôi đến bãi đua xe Tây thành.”

Lăng Tiêu không buồn nâng mắt lên một cái.

Thịnh Hoàn Hoàn lại nói tiếp: “Hôm nay Thiên Vũ rất tuyệt, tôi dẫn nó lên sân thi đấu chạy vài vòng mà cũng không sợ.”

Lần này Lăng Tiêu liếc nhìn Lăng Thiên Vũ một cái, cậu nhóc phụ họa gật đầu gật đầu.

Lăng Tiêu vẫn không nói gì, tiếp tục trầm mặc dùng cơm.

Thịnh Hoàn Hoàn biết hắn nghe, không cảm thấy không kiên nhẫn nên tiếp tục nói: “Anh có nghe nói đến đoàn xe Vũ Yến chưa?”

Vẫn không đáp lại.

Được rồi, lúc ăn và ngủ không nói chuyện!

Hắn tiếp tục ăn cơm của hắn, cô tiếp tục nói chuyện của cô: “Lý Tinh Vũ cũng xuất thân từ đoàn xe Vũ Yến, cha anh ấy là Lý Hưng Hoài, là chiến thần đời đầu, Vũ Yến đã từng rất huy hoàng, đáng tiếc sau khi Lý Tinh Vũ chết liền xuống dốc.”

“Lý Tinh Vũ là người tốt, trước kia anh ấy còn từng chỉ điểm tôi, đáng tiếc sau này vì cứu một đứa bé mà gặp tai nạn mất mạng, hiện giờ Vũ Yến xuống dốc đến mức bị người ta hà hiếp…”

“Cho nên cô muốn gia nhập Vũ Yến?” Lăng Tiêu đột nhiên mở miệng cắt ngang lời Thịnh Hoàn Hoàn nói.

Thịnh Hoàn Hoàn liên tục gật đầu, đôi mắt sáng ngời đầy sức sống: “Đúng rồi, tôi cảm thấy anh hùng không nên có kết cục như vậy, Lý Hưng Hoài là chiến thần đời đầu, ông ấy có thể dạy ra anh hùng như Lý Tinh Vũ thì nhất định là một người ghê gớm.”

“Vũ Yến là đoàn xe lâu đời, nó chịu tải mộng tưởng của hai đời chiến thần và vô số fan hâm mộ, không nên điêu tàn như vậy, anh nói đúng không?” Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu đầy chờ mong.

Chỉ thấy Lăng Tiêu buông đôi đũa trong tay xuống, ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn cô, ánh mắt thâm thúy rất sắc bén, cả người toả ra uy thế khiếp người: “Cô xác định nguyên nhân mình gia nhập Vũ Yến không phải vì Lý Hưng Hoài và Mộ Tư đều tàn phế như nhau sao?”

Lời này của Lăng Tiêu làm Thịnh Hoàn Hoàn qua nửa ngày vẫn chưa phản ứng kịp.

Một lúc sau, Thịnh Hoàn Hoàn mới chậm rãi nói: “Anh cảm thấy vì tôi còn lưu luyến Mộ Tư, nhìn thấy Lý Hưng Hoài cũng bị tàn tật nên muốn giúp ông ấy, vì thế mới từ bỏ đoàn xe có điều kiện tốt hơn mà lựa chọn gia nhập Vũ Yến?”

Ý của hắn là như vậy sao? Cho nên hắn mới xụ mặt với cô?

Lăng Tiêu chắc chắn hỏi lại: “Chẳng lẽ không phải sao?”

Thịnh Hoàn Hoàn thản nhiên đối mặt với hắn, không có chút chột dạ: “Lăng Tiêu, tôi gia nhập Vũ Yến không có liên quan gì đến Mộ Tư cả.”
 
Chương 187


Chương 187

Cô thật sự không ngờ, bởi vì chân Lý Hưng Hoài từng bị thương mà Lăng Tiêu lại liên tưởng đến Mộ Tư. Trước kia hắn từng bị người ta phản bội nên mới nhạy cảm như vậy sao?

Đôi mắt đen của Lăng Tiêu sắc bén như chim ưng, như có thể nhìn thấu lòng người.

Thịnh Hoàn Hoàn không hề né tránh, đôi mắt trong trẻo sáng ngời.

Lăng Tiêu đột nhiên đứng lên, đi đến bàn làm việc lấy ra một khung ảnh trong ngăn kéo rồi đặt trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, ánh mắt sắc bén lại nhìn chằm chằm vào cô.

Nhìn bốn gương mặt tươi cười hạnh phúc trong khung ảnh, qua một lúc lâu Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không thể mở miệng.

Sao cô lại quên trên bàn làm việc của ba còn có ảnh chụp chung của gia đình bọn họ với Mộ Tư?

Tất cả những thứ trong nhà có liên quan đến Mộ Tư đã bị dọn sạch, chỉ quên mất nơi này còn sót lại một cái!

Lăng Tiêu sẽ ngồi ở vị trí của ba để xử lý công việc, sao cô lại quên mất chuyện quan trọng như vậy?

Khó trách sắc mặt Lăng Tiêu khó coi đến thế!

Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang lạnh nhạt nhìn xuống mình, biết hắn đang chờ cô xử lý ảnh chụp này như thế nào.

Cô không chút do dự mà mở khung ảnh ra ngay trước mặt Lăng Tiêu, xé một mảnh có hình Mộ Tư xuống rồi xé nát, thẳng đến hoàn toàn huỷ diệt “Mộ Tư” rồi mới ném vào thùng rác.

Thế này thì hắn đã vừa lòng chưa?

Nhìn một loạt động tác của Thịnh Hoàn Hoàn, cuối cùng sắc mặt Lăng Tiêu cũng đẹp lên một chút, nhưng giọng nói vẫn lạnh lẽo như sương: “Hy vọng cô không phải có tật giật mình.”

Vừa dứt lời, Lăng Tiêu lại ngồi trở về.

Thịnh Hoàn Hoàn biết mình đuối lý, chủ động giải thích với hắn: “Đây là ảnh chụp hồi sinh nhật 18 tuổi của tôi, vẫn luôn đặt trên bàn làm việc của ba tôi, sau khi ba xảy ra chuyện, tôi chưa từng đi đến công ty, cho nên quên dọn tấm ảnh này, cũng không phải tôi cố ý giữ nó lại.”

Sau khi Thịnh Xán ngã xuống, Lăng Tiêu biết rõ tình hình của Thịnh gia như thế nào, dưới tình huống này, Thịnh Hoàn Hoàn căn bản không có khả năng đi tới Thịnh Thế, cho nên lời này của cô tin được.

Lăng Tiêu lại cầm đũa lên: “Trừ những lời này, cô còn gì muốn nói với tôi không?”

Giọng điệu của Lăng Tiêu thật tùy ý, Thịnh Hoàn Hoàn lại căng thẳng trong lòng.

Vinson đã nói chuyện cô gặp Mộ Tư ở Cố gia cho Lăng Tiêu biết.

Nhớ tới cuộc đối thoại của cô và Mộ Tư, Thịnh Hoàn Hoàn không khỏi nắm chặt đôi tay lại: “Tôi gặp phải Mộ Tư ở Cố gia, anh ta tới trả điện thoại cho tôi.”

Đôi mắt đen thâm thúy của Lăng Tiêu nhìn thẳng vào mắt cô, cổ họng Thịnh Hoàn Hoàn khẽ động lên xuống đậy vài cái, truyền đến tiếng nuốt nước bọt: “Anh ta… Anh ta muốn nối lại với tôi, bị tôi từ chối.”

“Có phải thực thất vọng không?” Lăng Tiêu lạnh lùng nhếch môi mỏng lên: “Nếu lúc ấy cô kiên trì thêm mấy ngày thì có lẽ anh ta đã hồi tâm chuyển ý, cô cũng không cần gả cho tôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn biết Lăng Tiêu đang thử mình: “Cuộc đời không có nếu, cho dù có, tôi cũng không quay đầu lại, cả đời tôi cũng không quên được hành động của anh ta.”

“Thật sự không quay đầu lại?” Đôi mắt đen như chim ưng của Lăng Tiêu nhìn chằm chằm cô, lạnh nhạt mở miệng: “Thịnh Hoàn Hoàn, hiện tại tôi cho cô một cơ hội, nếu cô muốn rời đi thì tôi sẽ không ngăn cản, tôi cũng sẽ trả lại tất cả những gì thuộc về Thịnh Thế cho cô.”

Lời Lăng Tiêu nói làm mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng nhợt, cô gian nan mở miệng: “Ý của anh là muốn ly hôn với tôi sao?”

Hắn nói: “Nếu cô muốn, hiện tại chúng ta có thể đi đến cục dân chứng.”
 
Chương 188


Chương 188

Giọng nói của Lăng Tiêu bình tĩnh lại lạnh nhạt, không có cảm xúc gì, giống như nói về chuyện của người khác mà không liên quan gì đến mình.

Sao hắn có thể thản nhiên dửng dưng mà nói ra những lời như vậy?

“Tôi không muốn, Lăng Tiêu, hiện tại tôi đã là vợ của anh, chúng ta đã từng thân mật, sao anh có thể tuỳ tiện nói ra hai chữ ly hôn như thế?” Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên cảm thấy sóng mũi cay cay, nhấn mạnh từng câu từng chữ với hắn: “Nếu tôi không muốn rời khỏi Mộ Tư thì lúc trước đã đi cầu xin anh ta.”

“Nhưng tôi chưa từng nhắc một chữ về những chuyện Thịnh gia gặp phải trước mặt anh ta, khi tôi quyết định gả cho anh thì đã quyết định hoàn toàn quên đi.”

Đối mặt với Thịnh Hoàn Hoàn mặt mày tái nhợt, Lăng Tiêu không chút thương tiếc mềm lòng: “Tôi chỉ cho cô một cơ hội, nghĩ kỹ rồi lại trả lời tôi, là đi hay ở lại.”

“Không cần nghĩ, tôi nói không ly hôn, phải thế nào anh mới tin tôi chứ?”

Ly hôn? Vậy không phải mọi chuyện cô làm trước đó đều là uổng phí?

Vào thời khắc cô lựa chọn gả cho hắn thì đã chuẩn bị sẵn sàng làm một người vợ tốt, sau khi hắn và cô phát sinh quan hệ, cô càng không nghĩ tới hai chữ ly hôn.

“Thịnh Hoàn Hoàn, tôi ghét nhất là người trong ngoài không đồng nhất, hiện tại tôi cho cô cơ hội để lựa chọn, tốt nhất cô nghĩ kỹ lại trả lời tôi.”

Lăng Tiêu cầm lấy nửa tấm ảnh còn lại, lạnh lùng nhìn cô: “Nếu cô chọn ở lại, vậy phải hoàn toàn quên đi quá khứ, nếu tôi biết cô lừa gạt tôi thì cô biết sẽ có hậu quả gì không?”

Nói xong, Lăng Tiêu xé bỏ tấm ảnh ngay trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn rồi ném nó vào thùng rác.

Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt đôi tay, gương mặt xinh đẹp chỉ còn lại tái nhợt.

Cô không biết lời Lăng Tiêu nói có bao nhiêu phần thật, bao nhiêu phần thăm dò. Nhưng cô biết, hậu quả phản bội hắn sẽ đáng sợ đến mức nào.

Hắn đã từng nói qua, nếu cô lừa gạt hắn thì hắn sẽ huỷ diệt cả Thịnh gia.

Những lời này không chỉ nói suông mà thôi.

Qua thật lâu, Thịnh Hoàn Hoàn mới mở miệng nói: “Lăng Tiêu, tôi sẽ không phản bội anh, nhưng tôi chỉ sợ anh không tin tôi.”

Nói xong, cô đứng lên, bình tĩnh nhìn hắn, không oán trách không bi thương: “Anh biết những lời vừa rồi tổn thương người khác đến mức nào không, đến khi nào anh mới thật sự đối xử với tôi như một người vợ?”

Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn bế Lăng Thiên Vũ lên rồi rời đi.

Nhìn những món ăn tinh xảo trên bàn, ánh mắt Lăng Tiêu đen tối không rõ, làm người ta không nhìn thấu hắn đang suy nghĩ cái gì.

Một lát sau, hắn đứng lên, bảo thư ký ném chúng đi.

Từ lúc ra khỏi văn phòng của Lăng Tiêu, sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn ướt đẫm, vừa rồi có một giây cô đã thật sự dao động.

Nhưng lúc này cô lại cảm thấy may mắn.

Bởi vì cô có thể khẳng định, vừa rồi Lăng Tiêu chỉ đang thử cô.

Nhớ tới những lời nói của Lăng Tiêu, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn vẫn còn sợ hãi, may mà cô chống lại được cám dỗ, nếu không sẽ hoàn toàn chọc giận ác ma này, hậu quả không dám tưởng tượng.

Trên đường trở về, Lăng Thiên Vũ thấy Thịnh Hoàn Hoàn luôn rầu rĩ không vui nên duỗi tay kéo kéo tay áo cô, chủ động cầm lấy bàn vẽ, dùng tiếng Anh viết: “Ba chọc Hoàn Hoàn không vui, về sau đừng nấu cơm cho ba ăn.”
 
Chương 189


Chương 189

Chương 189

Nhìn câu này của cậu nhóc, phiền muộn trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tan thành mây khói, trong lòng ấm áp mềm mại, cô dịu dàng nhếch khoé miệng lên, hôn lên cái trán trắng nõn của cậu.

Thật cảm thấy bi ai thay cho Lăng Tiêu, hắn cưng chiều cậu nhóc như vậy mà địa vị của hắn trong lòng cậu còn không bằng cô, người làm ba như hắn cũng quá thất bại!

Lăng Thiên Vũ đỏ mặt, dáng vẻ ngượng ngùng đặc biệt mềm mại đáng yêu.

Thịnh Hoàn Hoàn xoa xoa mái tóc quăn của cậu, không có sức chống cự với con cún con tri kỷ lại đáng yêu này.

Đồng thời Thịnh Hoàn Hoàn cũng rất kinh ngạc vì vốn từ của cậu nhóc, cậu mới 4 tuổi, còn chưa đi học mà!!!

Lúc Lăng Tiêu trở về thì trời đã khuya, Thịnh Hoàn Hoàn dỗ cho Lăng Thiên Vũ ngủ xong thì ngồi trên sô pha đọc sách.

Hắn trở về chỉ liếc cô một cái rồi trực tiếp đi vào phòng ngủ.

Nửa giờ sau, Thịnh Hoàn Hoàn buông sách xuống rồi đi vào phòng ngủ, bên trong cũng không có bóng dáng của Lăng Tiêu, trong phòng sách truyền đến tiếng gõ bàn phím.

Quả nhiên hắn còn đang làm việc!

Thịnh Hoàn Hoàn bất đắc dĩ thở dài một tiếng rồi gõ cửa đi vào, nhìn Lăng Tiêu ngồi trước máy tính mà nhẹ giọng hỏi: “Anh ăn cơm chưa?”

Không phản ứng.

Thịnh Hoàn Hoàn lại nói tiếp: “Tôi đi bưng cơm lên cho anh.”

Vài phút sau, Thịnh Hoàn Hoàn bưng bữa tối đã chuẩn bị sẵn trong bếp cho Lăng Tiêu vào phòng sách rồi đặt đồ ăn lên bàn trà.

Cô nhìn Lăng Tiêu đang bận rộn nên đi đến trước bàn máy tính: “Tôi đã bưng cơm chiều lên rồi, anh ăn lúc nóng đi!”

Từ đầu tới đuôi Lăng Tiêu không liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn lấy một cái, hoàn toàn làm lơ cô.

Thịnh Hoàn Hoàn sợ nhất là loại chiến tranh lạnh này, không, có lẽ không tính là chiến tranh lạnh, cho dù hắn bận đến mấy cũng nên liếc nhìn cô một cái, “Ờ” một tiếng có chết ai không?

Hờ hững với người khác như vậy thực không lễ phép, cũng không phong độ, làm người ta rất khó chịu biết không hả?

Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu, xoay người rời khỏi phòng.

Coi như cô nhiều chuyện đi, ăn hay không thì tuỳ!

Về sau nếu cô lo cho hắn nữa thì cô chính là con heo.

Nằm trên chiếc giường to lớn, Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới cuộc đối thoại hồi trưa với Lăng Tiêu, trong lòng đặc biệt bực bội, vì sao muốn ở chung hoà thuận với hắn lại khó như vậy?

Thịnh Hoàn Hoàn tự nhận tính tình mình không tốt, nhưng so với Lăng Tiêu thì tính tình của cô căn bản không đáng nhắc tới!

Thôi, vẫn nên học tập cho tốt đi, có thể học được bao nhiêu hay bấy nhiêu!

Lỡ ngày nào đó thật sự ly hôn với Lăng Tiêu thì cô cũng có năng lực chống đỡ Thịnh Thế, không đến mức tiến thối lưỡng nan, lại đẩy mình vào đường cùng lần nữa.

Vì thế cô lập tức liên hệ với Cố Bắc Thành, bảo anh ta đề cử một ít sách và chương trình học tương đối sinh động thú vị, sau đó không chút do dự mà đặt mua.

Thầy giảng bài là hai tinh anh trẻ tuổi trở từ nước ngoài về, mỗi đêm họ sẽ lên mạng giảng bài hai giờ từ 8h đến 10h, trên trang web có rất nhiều chương trình học được quay sẵn, mỗi video dài chừng 40 phút, Thịnh Hoàn Hoàn bắt đầu từ sơ cấp nhập môn.

 
 
Chương 190


Chương 18

Chương 190

Xem video thú vị hơn đọc sách nhiều, thầy giáo giảng giải cũng đơn giản dễ hiểu, lần này Thịnh Hoàn Hoàn kiên trì xem xong một tiết, tiếp theo là tiết thứ hai.

Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn phát hiện…

Mình vẫn quá đơn thuần!

Bắt đầu từ tiết thứ hai, độ khó đã bắt đầu tăng lên, cô nghe không hiểu, thầy giáo còn cho bài tập về nhà.

Hơn nữa bài tập còn không liên quan gì đến nội dung giảng trong video, cô cũng xem không hiểu!!!

Không phải nói sơ cấp nhập môn sao?

Có phải bọn họ có hiểu lầm gì với bốn chữ sơ cấp nhập môn này không?

Lăng Tiêu đi ra khỏi phòng sách liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn ngồi dưới đất, úp mặt lên bàn trà ngủ quên, trong miệng còn cắn bút.

Lăng Tiêu nhăn mày lại, đi qua chỗ cô, nhìn xuống từ trên cao một lát rồi khom người rút cây bút ra, sau đó cúi người…

Đúng lúc này, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên mở bừng mắt.

Lăng Tiêu lại đứng thẳng dậy, mặt không cảm xúc mà nhìn cô: “Vào bếp làm đồ ăn cho tôi.”

Thịnh Hoàn Hoàn theo bản năng gật đầu: “À, được.”

Trước khi bước vào phòng bếp, Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên xoay người nhìn hắn: “Không phải vừa rồi tôi đã bưng cơm lên cho anh sao?”

Lăng Tiêu không trả lời, chỉ dùng đôi mắt đen thâm thúy nhìn cô.

Sau khi đối diện vài giây, Thịnh Hoàn Hoàn thua trận: “Anh muốn ăn cái gì?”

Lăng Tiêu: “Gì cũng được.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “…”

Gì cũng được?

Vậy nấu chén mì canh suông cho hắn ăn đi!

Tiến vào phòng bếp, Thịnh Hoàn Hoàn đeo tạp dề vào, nghĩ đến vừa rồi Lăng Tiêu đặt tay lên sau lưng của cô, trong lòng đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ hoang đường.

Vừa rồi hắn muốn bế cô lên sao?

Nhưng nghĩ lại, Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy suy nghĩ này quá ngây thơ, lấy thái độ hôm nay của Lăng Tiêu thì sao có thể ôm cô?

Hắn nhất định là muốn tát cho cô tỉnh, để cô làm trâu làm ngựa cho hắn.

Nhìn thái độ đêm nay của hắn, thôi chỉ cần làm bát mì nước trong thôi!

Muốn ăn thịt à, không có cửa đâu.

Vì thế Thịnh Hoàn Hoàn đổ chút nước vào nồi, sau đó lấy mì ra chờ nước sôi rồi bỏ vào, một lát sau cô lại lấy chút rau xanh ra khỏi tủ lạnh, thôi cứ làm bát mì rau xanh cho hắn đi!

Rửa rau xong mà nước còn chưa sôi, cô lại mở tủ lạnh ra, thôi, thêm cho hắn chút thịt đi!

Lỡ thật sự chọc giận hắn thì bị dày vò vẫn là cô.

Trong phòng khách, thân hình cao lớn của Lăng Tiêu ngồi trên sô pha, ngón tay thon dài sạch sẽ đang cầm sách bài tập vừa bị Thịnh Hoàn Hoàn đè dưới mặt, trên đó còn dính nước bọt của cô.
 
Chương 191


Chương 191

Nhìn nội dung trên sách bài tập, sắc mặt người nào đó không quá đẹp.

Cho nên, cô vừa kiên quyết nói không ly hôn, vừa chuẩn bị sau khi ly hôn nên làm như thế nào?

A, với trình độ của cô, cả đề bài thôi cũng xem không hiểu, còn muốn tiếp quản tập đoàn Thịnh Thế à, quả thực là mơ mộng hão huyền.

Khó trách Thịnh Xán sớm đã lựa chọn người nối nghiệp cho Thịnh gia!

Trình độ của cô không khác gì ngu ngốc, sao mà học xong đại học được vậy?

Không bao lâu sau, Thịnh Hoàn Hoàn bưng bát mì sắc hương vị đầy đủ tới, đặt ở trước mặt Lăng Tiêu: “Mì làm xong rồi.”

Lăng Tiêu ném sách bài tập xuống, lạnh lẽo liếc nhìn bát mì kia một cái, sau đó nhìn về phía cô: “Cô chỉ biết nấu mì sao?”

Đương nhiên, nấu mì đơn giản mau lẹ nhất.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn tuyệt đối sẽ không thừa nhận, cô thông minh chỉ chỉ thời gian: “Đã trễ thế này, ăn thanh đạm một chút có lợi cho sức khoẻ.”

Lăng Tiêu liếc một cái đã nhìn thấu cô: “Chẳng lẽ không phải vì mì tương đối đơn giản?”

“…” Thịnh Hoàn Hoàn giương môi đỏ lên: “Tôi chỉ sợ để anh đợi lâu thôi.”

Cuối cùng Lăng Tiêu không hỏi nữa, cầm lấy đôi đũa, Thịnh Hoàn Hoàn vừa nhẹ nhàng thở ra thì Lăng Tiêu đột nhiên ngẩng đầu nói một câu: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô là ngu ngốc à?”

“A?” Thịnh Hoàn Hoàn ngơ ra.

Sao tự nhiên hắn lại mắng người ta?

Lăng Tiêu chỉ chỉ quyển sách bài tập còn dính nước bọt của cô: “Cô biết trong một ngày công ty có bao nhiêu tư liệu chờ tôi ký tên không? Trình độ của cô xem hiểu được bản kế hoạch sao? Xem hiểu hợp đồng thương nghiệp sao? Cô biết ký nhầm một hợp đồng sẽ tạo thành bao nhiêu tổn thất cho công ty không?”

Thì ra hắn đang ám chỉ chuyện này!

Từ nhỏ ba đã nói cô không có thiên phú làm ăn, không biết đã tốn bao nhiêu sức lực và tâm huyết trên người cô, cuối cùng vẫn thất vọng lắc đầu.

Cho nên ở phương diện này, Thịnh Hoàn Hoàn luôn biết mình thật sự không khác gì ngu ngốc.

Thịnh Hoàn Hoàn thấp giọng nói: “Công ty có bộ pháp vụ, bộ kế hoạch, bộ tài vụ, còn có thư ký, hợp đồng qua tay bọn họ, xác nhận không thành vấn đề mới được trình lên.”

Lăng Tiêu cười lạnh một tiếng: “A, xem ra cô cũng rất hiểu, vậy làm sao cô biết trong những người đó có nội gián của công ty đối thủ xếp vào để tiến vào ăn cắp bí mật thương mại không? Trước khi hợp đồng được trình lên đã bị đánh tráo, cô nhìn ra được không?”

Thịnh Hoàn Hoàn bị quở trách đến đầu rạp xuống đất, không còn lời gì để nói.

Lăng Tiêu lại nói tiếp: “Với trình độ của cô, học thêm mười năm cũng không thể nhậm chức, cho dù nhận chức thì Thịnh Thế cũng sẽ tiêu tan trong tay cô, so với bỏ công học tập, còn không bằng nghĩ cách lấy lòng tôi còn đơn giản hơn.”

Lấy lòng anh đơn giản hơn?

Lăng Boss, Lăng ma quỷ, xem ra nhận thức của anh với bản thân còn chưa đủ sâu sắc.

Nhưng tịnh tâm tự hỏi, Thịnh Hoàn Hoàn lại cảm thấy tuy Lăng Tiêu ăn nói khó nghe, lại rất có lý.

Muốn làm ăn, phát triển một công ty lớn không phải chỉ nỗ lực là được, còn phải có thiên phú.

 
 
Chương 192


2

Chương 192

Mấy năm nay kinh doanh càng ngày càng khó, bao nhiêu xí nghiệp phải đóng cửa, chẳng lẽ là vì họ không nỗ lực sao?

Muốn trở thành một doanh nhân thành công, trừ nỗ lực ra thì còn phải có khả năng phán đoán thị trường nhạy bén, có thể kịp thời bắt lấy cơ hội thương nghiệp, có tầm nhìn vượt trội, đây là thiên phú.

Mà cô không có thiên phú như vậy.

Ba từng nói qua, làm người lãnh đạo tối cao của một công ty, mỗi một phán đoán sai lầm sẽ làm công ty bị tổn thất rất lớn, thậm chí đi đến diệt vong.

Năm đó không phải cô chưa từng nỗ lực, nhưng không lần nào ông vừa lòng về kết quả bài tập cô làm, đây là thiên phú!

Hiện giờ cô cũng có một ít đầu tư, đều làm chung với bạn bè, cô cơ bản không cần xen vào, nhưng mỗi tháng đến lúc xem sổ sách thì hai mắt đều mờ, đau đầu muốn chết, cuối cùng dứt khoát mặc kệ luôn.

Cũng may bạn bè còn đáng tin!!!

Thịnh Hoàn Hoàn trầm mặc một lát mới trầm ngâm nói: “Tôi vẫn luôn lấy lòng anh, nhưng anh lại không chịu tiếp nhận.”

Khi nói những lời này, trong giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn mang theo chút tủi thân oan ức mà cả cô cũng không nhận ra.

Lăng Tiêu lạnh nhạt mở miệng: “Đó là do cách lấy lòng của cô quá cấp thấp.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “…”

Thực sự cấp thấp như vậy sao?

“Vậy anh muốn được lấy lòng như thế nào?” Cô hỏi.

Kết quả Lăng Tiêu cho cô một ánh mắt chỉ có thể hiểu ngầm, không thể nói ra.

Thịnh Hoàn Hoàn vẫn luôn tự nhận trừ không có thiên phú làm ăn ra thì mình vẫn là một cô gái rất thông minh nhanh nhẹn, nhưng hiện tại không khỏi sinh ra hoài nghi với chỉ số thông minh của mình.

Một lát sau, Lăng Tiêu lại nói: “Nghe nói cô vừa ra đời đã có người nói rằng cô sinh ra đã mang theo chậu châu báu, vượng phu vượng tài còn vượng gia, cô cảm thấy lời này có đáng tin không?”

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lắc đầu: “Không có… Kỳ thật, tôi vẫn luôn hoài nghi, nhưng tôi cũng luôn rất may mắn.”

Lăng Tiêu nhướng mày kiếm lên: “Cho nên, cô muốn dựa vào may mắn để chống đỡ một công ty sao?”

“…” Thịnh Hoàn Hoàn không còn lời gì để nói.

Lăng Tiêu không muốn nói thêm nữa, cầm lấy đũa mà tao nhã ăn mì.

Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trước mặt hắn, dựa lên bàn chống khuôn mặt xinh đẹp mà ưu sầu nhìn hắn: “Vậy anh nói xem tôi nên lấy lòng anh thế nào thì anh mới chịu?”

Lăng Tiêu không để ý tới cô.

Thịnh Hoàn Hoàn duỗi chân, khều khều mũi giày của Lăng Tiêu: “Nói đi.”

Rốt cuộc Lăng Tiêu cũng ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt thâm thúy u ám: “Thịnh Hoàn Hoàn, như vậy không gọi là lấy lòng, mà là quyến rũ.”

Thịnh Hoàn Hoàn sửa đúng: “Chưa tính là quyến rũ, chỉ có thể coi như tán tỉnh.”

Nói xong, ngón chân Thịnh Hoàn Hoàn chậm rãi dời lên trên đùi Lăng Tiêu: “Như vậy mới là quyến rũ.”

 
 
Chương 193


Chương 193

Lăng Tiêu nhăn mày lại, cơ bắp dưới lớp tây trang căng cứng, hắn lạnh lùng mở miệng: “Lấy chân chó của cô ra, không muốn nó nữa đúng không?”

Tất nhiên Thịnh Hoàn Hoàn không dám làm càn, cô vẫn rất sợ chuyện đó, dù sao đến bây giờ thân thể cô còn chưa khôi phục. Cô lập tức thu chân lại, sau đó cởi tạp dề.

Lăng Tiêu nhăn mày càng chặt: “Đi đâu đó?”

Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại cười thật tươi: “Đi làm chuyện lấy lòng anh, mở nước tắm cho anh.”

Sau khi vào phòng tắm mở vòi nước ra, nghe tiếng nước chảy làm cô bỗng nhớ tới những lời nói hồi ăn cơm trưa của Lăng Kha.

“Hoàn Hoàn, bây giờ cậu là vợ anh ta, không có việc gì cứ dùng sức tán tỉnh… tán một thời gian nhất định cũng có tình cảm. Hơn nữa vợ chồng làm chuyện thân mật nhiều lần sẽ giúp tình cảm nóng lên…”

Tán một thời gian nhất định cũng có tình cảm?

Làm chuyện thân mật nhiều lần sẽ giúp tình cảm nóng lên?

Thịnh Hoàn Hoàn cầm lòng không đậu đi đến trước gương, nhìn trên nhìn dưới, ngó trước ngó sau, phát hiện mình rất có vốn liếng để tán tỉnh.

Nếu không tán hắn thử xem?

“Cô đang làm gì?” Giọng nói lạnh lùng đột nhiên truyền đến từ ngoài cửa, làm Thịnh Hoàn Hoàn hoảng sợ.

Lăng Tiêu vừa đến ngoài cửa phòng tắm liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn vén mái tóc dài lên, kéo thấp cổ áo đứng trước gương phòng tắm mà… Õng ẹo tạo dáng?

Nghe thấy tiếng nói của Lăng Tiêu, cả người Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại, bàn tay đang nắm tóc lập tức buông ra, mái tóc đen mềm mại rơi xuống.

Tiếp theo cô kéo cổ áo lên, mở to đôi mắt trong veo nhìn chòng chọc vào hắn, ngượng ngùng lại quyến rũ.

Cô gái này thật sự muốn quyến rũ hắn sao?

Nhìn Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn mặt đỏ tai hồng: “Tôi… Tôi chỉ đang xem dấu vết trên người đã tan đi chưa.”

Thật là mất mặt muốn độn thổ!

Lăng Tiêu khoanh tay trước ngực, cũng không vạch trần lời nói dối của cô: “Tan chưa?”

Thịnh Hoàn Hoàn khóc không ra nước mắt: “Còn… Còn chưa.”

Cô hoài nghi hắn tuổi con chó nên mới thích gặm người như vậy.

“Mở nước xong chưa?” Lăng Tiêu lại hỏi.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới nhớ tới mình còn đang mở nước, lập tức xoay người thử độ ấm, nước nóng quá nhiều, phải thêm chút nước lạnh trung hoà mới được.

Lúc này Lăng Tiêu đi đến, đóng cửa phòng tắm lại bắt đầu cởi qu@n áo, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức khẩn trương: “Thêm chút nước lạnh là được rồi, tôi đi ra ngoài rửa chén.”

Nói xong, cô lập tức chạy ra ngoài cửa.

Lăng Tiêu ném áo sơmi, chắn trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, trên gương mặt lạnh lùng có thêm chút tà ác: “Vừa rồi không phải muốn quyến rũ tôi sao?”

Dám lấy chân khều hắn ở dưới bàn, thật là to gan lớn mật.

Cả người Thịnh Hoàn Hoàn cứng đờ, ánh mắt lập loè nhìn khắp nơi, nhưng lại không dám nhìn vào gương mặt và lồ ng ngực rắn chắc của hắn: “Tôi không có, tôi chỉ muốn nói cho anh biết sự khác nhau giữa tán tỉnh và quyến rũ.”
 
Chương 194


Chương 194

Lăng Tiêu nhìn bên mặt xinh đẹp của cô, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên vành tai đỏ bừng, chóp mũi ngửi thấy mùi hương nhàn nhạt đặc trưng của phụ nữ.

Hắn đột nhiên bế cô lên rồi đặt trên bồn rửa mặt, cúi người nói bên tai cô: “Vậy cô nói cho tôi biết bốn chữ này có gì khác nhau?”

Tán tỉnh và quyến rũ có gì khác nhau?

À, hình như thật sự không khác nhau gì mấy!

“Không nói ra được à?” Lăng Tiêu nâng cằm cô lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng cọ qua đôi môi non mềm của cô, ánh mắt thâm trầm.

Thịnh Hoàn Hoàn cho rằng hắn muốn hôn cô, thân thể càng cứng đờ.

Nhưng Lăng Tiêu lại đột nhiên buông cô ra, vẻ tà ác dưới đáy mắt tan đi, khôi phục lạnh lùng, còn có thêm một tia chán ghét: “Đi ra ngoài.”

Thịnh Hoàn Hoàn giật mình, sau đó như được đại xá mà lập tức trượt xuống bồn rửa mặt, lao ra khỏi phòng tắm như đang chạy trốn.

Tán tỉnh hắn?

Thôi bỏ đi, vẫn là lấy lòng phù hợp thực tế hơn.

Thịnh Hoàn Hoàn cấp tốc rửa bát rồi trở lại phòng ngủ nằm xuống, không bao lâu sau Lăng Tiêu cũng đi ra khỏi phòng tắm, tiếp theo cô nghe thấy tiếng máy sấy tóc vang lên.

Có nên đi giúp hắn không?

Lỡ lại bị hắn từ chối thì sao?

Thôi, thành sự do người, nếu Lăng Tiêu nói ra câu “So với bỏ công học tập, còn không bằng nghĩ cách lấy lòng tôi còn đơn giản hơn”, chứng minh hắn vẫn bằng lòng cho cô cơ hội.

Hơn nữa đêm nay hắn cũng không đuổi cô đi!

Vì thế Thịnh Hoàn Hoàn ngồi dậy, nhìn chằm chằm phần tóc ướt đẫm của Lăng Tiêu, từ từ đi đến trước mặt hắn rồi dịu dàng hỏi: “Tôi giúp anh?”

Tay Lăng Tiêu khựng lại, sau đó tắt máy sấy đi.

Thịnh Hoàn Hoàn hiểu ý, lập tức nhận lấy máy sấy, ngón tay mảnh khảnh cẩn thận xuyên qua mái tóc đen của hắn.

Sau đó, cô chủ động tìm đề tài: “Tôi thấy hai ngày này anh luôn đi làm ở Thịnh Thế, khi nào trở về Lăng thị.”

Lăng Tiêu trả lời rất ngắn gọn: “Ngày mai.”

“Nhanh như vậy?” Thịnh Hoàn Hoàn thực kinh ngạc: “Công ty nhất định đã bị đám người Trần Văn Hưng và Phó Bác làm rối loạn cả lên, về sau có phải mỗi ngày anh phải chạy qua chạy lại hai công ty không?”

Lăng Tiêu nói: “Đã xử lý xong, về sau có chuyện quan trọng thì tôi mới qua đó.”

Thịnh Hoàn Hoàn khiếp sợ không thôi: “Mới có hai ngày mà anh đã xử lý xong?”

“Hiện tại biết chênh lệch giữa thiên phú và ngu ngốc khác nhau như thế nào chưa?”

Thịnh Hoàn Hoàn: “… Chính là chênh lệch giữa tôi và anh!”

Đều là ăn cơm lớn lên, vì sao khác biệt giữa người và người lại lớn như vậy?

Lăng Tiêu cười lạnh: “Coi như cô còn biết tự mình hiểu lấy.”
 
Chương 195


Chương 195

Thịnh Hoàn Hoàn nhăn khuôn mặt nhỏ lại: “Kỳ thật mỗi người đều có thiên phú của mình, ví dụ như tôi đi, tuy rằng tôi không có khiếu làm ăn, nhưng tôi biết bắn súng, đua xe, còn biết lướt sóng, cưỡi ngựa, rất nhiều rất nhiều, cái tôi biết chưa chắc anh đã biết.”

Kỳ thật cô cũng thực ưu tú!

Tập hợp cả sắc đẹp và tài hoa, cũng coi như xứng với hắn!

Ai ngờ Lăng Tiêu lại khinh miệt hừ lạnh: “Chỉ có thể chứng minh trí lực và thể lực của cô không cân bằng với nhau.”

Hắn lại sỉ nhục chỉ số thông minh của cô, học tập mấy thứ này cũng cần một bộ não khôn khéo cơ mà.

Thịnh Hoàn Hoàn không cam lòng mà phản kích: “Tôi tinh thông cầm kỳ thư họa.”

Lăng Tiêu dùng bốn lạng đẩy ngàn cân: “Tất cả đều là mấy thứ vô dụng, đẹp chứ không xài được.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “Anh sai rồi, học những việc này đến cực hạn cũng có thể kiếm tiền.”

Lăng Tiêu hỏi rõ: “Có thể kiếm bao nhiêu?”

Vấn đề này quá sắc bén, lập tức làm Thịnh Hoàn Hoàn xì hơi: “Tất nhiên không thể so với anh!”

“Tức là cô không học vấn không nghề nghiệp, không làm việc đàng hoàng.”

Thịnh Hoàn Hoàn: “…”

Sao người đàn ông này y như ba của cô vậy?

Tiếp theo Lăng Tiêu không đả kích cô nữa.

Thịnh Hoàn Hoàn tắt máy sấy đi: “Được rồi.”

Cất máy sấy xong, Thịnh Hoàn Hoàn nằm xuống bên cạnh Lăng Tiêu, nghiêng người qua nhìn mặt nghiêng bảnh trai của hắn, cẩn thận nhỏ giọng hỏi: “Ngày mai là ngày đầu tiên tôi gia nhập đoàn xe, anh có muốn cùng tôi đến đoàn xe xem không?”

Lăng Tiêu khép mắt lại: “Không rảnh.”

Từ chối không chút do dự.

Thịnh Hoàn Hoàn có chút thất vọng: “Vậy tôi dẫn Thiên Vũ đi cùng.”

Lăng Tiêu chưa nói gì, Thịnh Hoàn Hoàn tắt đèn rồi nằm xuống lần nữa.

Tuy nằm cùng một giường, nhưng giường rất lớn, hai người nằm hai bên, khoảng cách giữa họ hơi xa, cho dù cô duỗi cánh tay ra cũng không đụng được vào hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn rất muốn tình cảm giữa họ tiến thêm một bước, nhưng nghĩ đến đau đớn đêm đó, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi, nằm ở chỗ cũ không dám cựa quậy.

Muốn tán hắn, nhưng có lòng mà không có gan đó!

Sau khi Lăng Tiêu nằm xuống thì không di chuyển nữa.

Nghe tiếng hít thở đều đều trong bóng tối, Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhắm mắt lại…

Đêm nay, chuyện Thịnh Hoàn Hoàn gia nhập Vũ Yến đã truyền khắp giới đua xe.

Cuộc thi giữa Bạch Sương và Thịnh Hoàn Hoàn cũng trở thành đề tài để mọi người nói chuyện say sưa. Buổi tiệc tôm hùm đất ở bãi đua xe Tây thành cũng được chia sẻ khắp mạng xã hội.

Hình ảnh của Thịnh Hoàn Hoàn được truyền khắp các diễn đàn đua xe, cô còn chưa chính thức gia nhập mà đã hot khắp giới đua xe.

Trần Phỉ Phỉ nhìn mọi người trong nhóm đều đang nói về Thịnh Hoàn Hoàn, ngay cả Kim Thần vẫn luôn im lặng sau khi về nước cũng ngoi đầu vào đêm đó, hỏi cô gái trong ảnh là ai, làm sắc mặt cô ta càng âm trầm.
 
Chương 196


Chương 196

Nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay, Trần Phỉ Phỉ rất phẫn nộ, trong tình huống lúc ấy mà Thịnh Hoàn Hoàn còn nói muốn gia nhập Vũ Yến trước mặt mọi người, rõ ràng là cố ý đối nghịch với cô ta.

Tốt xấu gì cô ta cũng là chị họ của cô, thế mà chẳng chừa chút mặt mũi nào cả.

Chuyện của Trần Văn Hưng cũng làm liên luỵ đến cha của Trần Phỉ Phỉ là Trần Văn Huy, sau khi Lăng Tiêu tiếp quản Thịnh Thế đã trực tiếp cách chức Trần Văn Huy, còn muốn tịch thu 5% cổ phần trên tay ông ta.

Hai việc cộng lại làm thù hận của Trần Phỉ Phỉ đối với Thịnh Hoàn Hoàn càng mãnh liệt.

Cô nhìn gương mặt kiều diễm tươi đẹp trên ảnh mà âm u nói: “Muốn tiến vào giới đua xe à, phải hỏi xem tao có đồng ý không.”

Sáng sớm hôm sau, Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy thật sớm.

Lăng Tiêu bên cạnh còn chưa dậy, hắn ngủ rất ngay ngắn, nằm ở bên kia giường, một tay đặt ở sau đầu, tay còn lại để ở bụng, hắn có thể duy trì tư thế như vậy suốt đêm, không biết làm sao hắn làm được nữa.

Nghe thấy tiếng hít thở đều đều của hắn, Thịnh Hoàn Hoàn nghiêng người qua nhìn. Lăng Tiêu đang ngủ say giảm đi vài phần lạnh lùng xa cách, cũng không còn khí thế khiếp người kia, hắn như vậy nhìn có vẻ khá dịu dàng.

Da hắn thật sạch sẽ, mũi cũng rất cao, sao lông mi còn dài hơn cô thế này!!!

“Quái thú lông mi.” Thịnh Hoàn Hoàn khẽ buông tiếng thở dài.

Đúng lúc này, hai hàng lông mi dài rậm đột nhiên mở ra, khí chất của hắn lập tức thay đổi.

Thịnh Hoàn Hoàn hoảng sợ, còn chưa kịp dời mắt thì Lăng Tiêu đã nghiêng mặt đi, vừa thức dậy nên giọng hắn mang theo chút lười biếng và khàn khàn, trầm thấp dễ nghe lại tràn ngập sức hút: “Đẹp không?”

Thịnh Hoàn Hoàn sửng sốt, rất thành thật mà gật gật đầu.

Cô là đứa mê trai đẹp, năm đó cũng do si mê diện mạo của Mộ Tư mới trúng tiếng sét ái tình.

Mà vẻ ngoài của Lăng Tiêu không thua Mộ Tư chút nào.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn chỉ thưởng thức sắc đẹp của Lăng Tiêu thôi, không mang theo chút tình cảm của người trưởng thành nào.

Người từng bị tổn thương sẽ không dễ dàng mở rộng cửa lòng nữa.

Một tiếng cười trào phúng tràn ra từ cổ họng Lăng Tiêu, hắn xuống giường, để lại cho Thịnh Hoàn Hoàn một bóng dáng cao ngạo lạnh nhạt.

Tiếp đó Thịnh Hoàn Hoàn cũng rời giường, đi vào phòng trẻ con đánh thức Lăng Thiên Vũ, cùng rửa mặt rồi dẫn cậu vào nhà ăn, lúc này Lăng Tiêu đã dùng cơm xong.

Ăn xong bữa sáng, Thịnh Hoàn Hoàn trở về phòng lấy túi chuẩn bị ra cửa mới phát hiện Lăng Tiêu còn chưa đi làm, cô cũng không hỏi nhiều mà cầm lấy túi ra khỏi phòng ngủ.

Sau khi Thịnh Hoàn Hoàn rời khỏi phòng ngủ, Lăng Tiêu nhận được điện thoại của Vinson: “Lăng thiếu, tôi phát hiện xe của Mộ Tư ở ngoài cửa.”

Lăng Tiêu nghe xong thì mặt không cảm xúc mà nói: “Tôi đã biết.”

Sau khi cúp điện thoại, Lăng Tiêu cũng đi ra khỏi phòng ngủ, thấy Thịnh Hoàn Hoàn đang đội mũ cho Lăng Thiên Vũ.

Cậu nhóc mặc quần yếm, lộ ra cẳng chân trắng nõn, trên người mặc một cái áo thun trắng, trên khuôn mặt nhỏ trắng trẻo đáng yêu có thêm chút lạnh lẽo và trầm ổn không phù hợp với độ tuổi, sau khi đội mũ, trông cậu có vẻ rất ngầu, vừa đẹp trai vừa đáng yêu.

Lăng Tiêu đi qua, bế cậu nhóc lên đi ra ngoài.
 
Chương 197-198


Chương 197

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức cầm túi đi theo, ra cửa thì thấy Lăng Tiêu không có ý trả cậu nhóc cho cô.

Vì thế cô hỏi: “Anh muốn dẫn Thiên Vũ đi ra ngoài à?”

Không hề đáp lại…

Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ, sau đó nghiêng mặt đi nhìn hắn: “Anh muốn đến đoàn xe chung với tôi à?”

Lúc này rốt cuộc Lăng Tiêu cũng nhìn về phía cô, ánh mắt rất sắc bén: “Thế nào, không muốn tôi đi?”

Hiện tại mới biết sợ à?

Ai biết Thịnh Hoàn Hoàn lại lộ ra vẻ mặt vui sướng, mắt như hồ thu, vẻ mặt sáng ngời: “Muốn, đương nhiên muốn, nhưng không phải tối hôm qua anh nói không rảnh sao?”

“Hiện tại đã rảnh.”

Vui như vậy sao, chẳng lẽ là hắn hiểu lầm? Sáng sớm Mộ Tư đã xuất hiện ở ngoài cửa, không phải đã hẹn trước với cô cùng đến đoàn xe Vũ Yến sao?

Kỳ thật Lăng Tiêu chịu đi cùng làm Thịnh Hoàn Hoàn rất vui, bọn họ như bây giờ mới như một nhà ba người.

Nhưng cứ đi bộ như vậy sao?

Thịnh Hoàn Hoàn lại hỏi: “Chúng ta không lái xe đi à?”

Lăng Tiêu im lặng là vàng.

Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại nhìn, phát hiện phía sau có hai chiếc xe chạy ra, cô lại tự hỏi tự đáp: “Buổi sáng không khí rất tốt, đi một chút cũng được.”

Từ biệt thự đến cổng có một khoảng cách, trong sân có không ít hoa nở, rất đẹp, trên đường đi đều là phong cảnh.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông đang nhìn thẳng phía trước bên cạnh, cô làm ra một hành động rất lớn mật, cô duỗi tay nắm lấy bàn tay kia.

Cô cảm thấy tay Lăng Tiêu cứng đờ, muốn hất cô ra.

Cô lập tức tăng thêm sức lực, nắm chặt không cho hắn ném.

Lúc này Lăng Tiêu nghiêng mặt qua nhìn cô, ánh mắt hắn đặc biệt sắc bén, như có thể nhìn thấu linh hồn của cô.

Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn cũng không sợ, vẫn nắm chặt tay hắn không bỏ, còn thay đổi tư thế, đan chéo mười ngón với hắn.

Ánh mắt sắc bén của Lăng Tiêu dừng lại trên gương mặt kiều diễm tươi đẹp kia, một lát sau mới rũ mi nhìn đôi tay nắm chặt kia, sau đó thì mặc kệ cô.

Vây thôi đã thành công sao?

Trong mắt Thịnh Hoàn Hoàn xẹt qua một tia nghi hoặc, sau đó khóe miệng nhếch lên một đường cong xinh đẹp, tươi đẹp dịu dàng động lòng người.

Lăng Tiêu, kỳ thật… Cũng không khó tán tỉnh!

Hai người cứ nắm tay đi ra khỏi cổng, hai chiếc xe cũng chạy ra từ bên trong.

Lăng Tiêu dừng lại, Thịnh Hoàn Hoàn cũng buông tay hắn ra.

Lăng Tiêu thả Lăng Thiên Vũ xuống, tiếp theo chỉ vào cà vạt của mình, nhìn cô và nói: “Lệch.”

Lệch?

Tầm mắt Thịnh Hoàn Hoàn nhìn lại theo ngón tay hắn, dừng lại trên cà vạt: “Không có lệch!”

Không phải ngay ở giữa sao, lệch chỗ nào?

Chương 198

Nguồn thiếu chương
 
Chương 199


Chương 199

Thịnh Hoàn Hoàn không dám trông mong Lăng Tiêu sẽ đi cùng bọn họ bao lâu, nhiều lắm chỉ đưa họ đến đoàn xe Vũ Yến, nhìn một cái rồi đi.

Nhưng điều này đã nằm ngoài dự đoán của cô, dù sao tối hôm qua hắn đã từ chối vô tình như vậy, ai biết ngủ một giấc thức dậy thì đột nhiên đổi tính.

Lăng Thiên Vũ nghiêm túc ngẫm nghĩ, sau đó gật gật đầu, nghiêm túc như ông cụ non.

Thịnh Hoàn Hoàn duỗi tay ôm cậu xuống ngồi.

Qua chừng bốn năm phút, Lăng Thiên Vũ lại đứng lên, nhưng lúc này lại rất sốt ruột, cậu chỉ vào phía sau, gấp đến độ giậm chân.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức trấn an: “Làm sao vậy Thiên Vũ, chúng ta không vội, bình tĩnh.”

Nói xong, cô hôn lên gương mặt trắng nõn của cậu nhóc, mới nhìn về chiếc xe phía sau, phát hiện đã không thấy xe của Lăng Tiêu đâu.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn trấn an không có hiệu quả, Lăng Thiên Vũ vẫn chỉ về phía sau, cái miệng nhỏ lúc đóng lúc mở không phát ra âm thanh, có vẻ rất nóng nảy bất an.

“Thiên Vũ, Thiên Vũ, con nhìn dì này.” Thịnh Hoàn Hoàn vặn khuôn mặt nhỏ của Lăng Thiên Vũ lại, kiên định nói cho cậu: “Không có gì, nếu ba con nói sẽ đi cùng chúng ta thì nhất định sẽ đến, có lẽ ba đang cố đuổi kịp, chúng ta phải tin tưởng ba con chứ.”

Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn lấy di động ra: “Chúng ta gọi điện thoại cho ba con được không?”

Lăng Thiên Vũ nhìn Thịnh Hoàn Hoàn, nghe tiếng nói dịu dàng chắc nịch của cô thì bất giác an tĩnh lại rồi gật gật đầu.

Cách đó không xa, xe của Lăng Tiêu đang chắn trước xe Mộ Tư.

Hai người đàn ông gần như kéo cửa sổ xe xuống cùng một lúc, một người lạnh lùng cao quý, một người ôn hoà xa cách.

Hai ánh mắt lạnh lùng chạm vào nhau trên không trung, nhiệt độ bốn phía lập tức hạ xuống điểm đóng băng.

Vẻ mặt Lăng Tiêu rất lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén, giọng nói mang theo cảnh cáo: “Một vừa hai phải, nếu có lần sau thì tự gánh lấy hậu quả.”

Đối mặt với tầm mắt của Lăng Tiêu, Mộ Tư không hề né tránh, ánh mắt sắc bén như đao, trong lạnh lùng lại mang theo không cam lòng và hận thù mãnh liệt: “Lăng Tiêu, anh không nên động vào cô ấy.”

Khí thế của Lăng Tiêu mạnh như một con hổ, cho dù chỉ ngồi ở đó, nhưng vẫn mang theo cảm giác không giận đã oai: “Nhớ kỹ, hiện tại cô ấy là vợ của Lăng Tiêu này, trừ phi tôi không cần, nếu không không ai được mơ ước.”

Dưới ánh mắt âm u không cam lòng của Mộ Tư, Lăng Tiêu chậm rãi nâng cửa sổ xe lên, rất nhanh chiếc xe đã biến mất.

Thịnh Hoàn Hoàn gọi điện thoại cho hắn thật lâu, mãi đến cuối cùng mới có người nghe máy: “Anh ở đâu?”

Giọng nói của cô có chút sốt ruột.

Lăng Tiêu trả lời: “Ở phía sau cô.”

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức xoay người nhìn về phía xe sau, ba giây sau, xe của Lăng Tiêu lại xuất hiện trong tầm mắt cô.

Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, đồng thời thất vọng trong lòng cũng tan đi một chút, cô còn tưởng rằng hắn có việc phải rời đi giữa chừng chứ.

Lúc này cô cũng không biết, vừa rồi “Người mới” và “Người cũ” của cô đã chính diện giao phong ở cách đó không xa.

Nhìn thấy xe của Lăng Tiêu, rốt cuộc cậu nhóc cũng hoàn toàn thả lỏng lại.
 
Chương 200


Chương 200

Đoàn xe Vũ Yến.

Sáng sớm Cao Dương đã đến đoàn xe, lại phát hiện Lý Hưng Hoài tới còn sớm hơn mình, hai người ngồi trên sân tập, nhìn cái sân to lớn này, họ cảm thán về huy hoàng năm đó.

Đoàn xe của bọn họ khởi bước còn sớm hơn đoàn xe Quân Hạm ngày nay, thậm chí đã từng sinh động trong giới đua xe quốc tế.

Cho dù là hiện tại, phóng mắt nhìn khắp Hải Thành, sân tập của đoàn xe Vũ Yến vẫn là lớn nhất, vị trí tốt hơn đoàn xe khác rất nhiều, trước có bãi đua xe Tây thành, sau có đường đua Tinh Vũ.

Nhưng hiện giờ lại xuống dốc chỉ còn lại hai mươi chiếc xe cấu hình thấp, mười mấy tay đua và mấy chục học viên.

Mà đối thủ một mất một còn nhiều năm của Vũ Yến – Quân Hạm, hiện tại đã trở thành cái nôi trong lòng các tay đua.

Cao Dương vỗ vỗ lên tay Lý Hưng Hoài: “Mọi chuyện sẽ khá lên.”

Lý Hưng Hoài nói: “Tôi biết, từ ngày đầu tiên nhìn thấy cô ấy, tôi đã biết cô ấy là người chúng ta muốn tìm.”

Cao Dương gật gật đầu, giơ tay nhìn đồng hồ: “Cũng đã đến giờ rồi, chắc cô ấy cũng sắp tới, chúng ta đi ra ngoài nhìn xem!”

Cao Dương vừa nâng Lý Hưng Hoài dậy thì đã nghe thấy bên ngoài truyền đến từng tiếng vang lớn, còn xen lẫn với tiếng chửi rủa.

Cao Dương nhìn ra bên ngoài, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm túc sầu lo: “Không tốt rồi, đội trưởng Lý mau báo cảnh sát, mau.”

Vừa nói xong liền thấy mấy người đàn ông tay cầm côn sắt đi về hướng bọn họ.

“Các người là ai, muốn làm gì?”

Cao Dương lập tức chắn trước mặt Lý Hưng Hoài, đi về hướng mấy người đàn ông, kết quả bụng bị người ta đạp một chân, lập tức bị đẩy ngã xuống đất.

“Lão Cao.” Lý Hưng Hoài vừa thấy tình hình không đúng thì lập tức lui về phía sau, lấy di động ra muốn báo cảnh sát.

Nhưng tốc độ của bọn họ rất nhanh, còn chưa kịp bấm số thì đã bị họ cướp điện thoại đi, cũng may họ không ra tay với Lý Hưng Hoài.

“Đập cho tao.” Người đàn ông đoạt lấy điện thoại của Lý Hưng Hoài chỉ vào mấy chiếc xe đua trong sân mà rống to, mấy người đàn ông kia lập tức kéo côn sắt chạy về hướng mấy chiếc xe.

Lúc này lại có mấy người đi vào từ bên ngoài.

Mười mấy người đàn ông tay cầm côn sắt cùng lao về hướng những chiếc đua xe kia, giơ côn sắt lên đập mạnh xuống, cú nào cú nấy cũng rất mạnh.

“Đừng đập, cầu xin các người đừng đập.”

Lý Hưng Hoài khập khiễng đuổi theo, muốn ngăn họ lại, lại bị người ta đạp một cái, ngã lăn xuống đất.

Nhìn hi vọng cuối cùng của mình bị đập phá từng chút một, Lý Hưng Hoài tâm như tro tàn, thân thể run rẩy kịch liệt: “Hết rồi, hết cả rồi…”

Chỉ thấy hơn hai mươi chiếc xe đua đều bị đập phá, trong đó còn có cả hai chiếc xe được tài trợ thương nghiệp mà Trần Phỉ Phỉ chưa lấy đi, tổng giá trị của hai chiếc xe này lên đến ngàn vạn.

Đúng vậy, đoàn xe Vũ Yến bị người ta đập phá!

Những người đàn ông đó nghênh ngang xông vào đoàn xe Vũ Yến, vừa tiến vào đã đập phá khắp nơi, mấy nhân viên bên ngoài cũng bị thương.
 
Chương 201


Chương 201

Cũng may những người này chỉ nhắm vào xe đua, không có ý đánh người, cho nên mấy nhân viên kia chỉ bị thương ngoài da.

Nhưng di động của bọn họ đều bị đánh nát, dây mạng và dây điện thoại cũng bị kéo đứt, muốn gọi báo cảnh sát cũng không được.

Sau khi phá xe xong, người đàn ông đi đầu ném điện thoại cho Lý Hưng Hoài bị đẩy ngã trên mặt đất, sau đó chỉ vào ông và nói: “Nhìn xem, mở to hai mắt lên xem đống rác rưởi này, ông nói xem mình chiếm chỗ tốt như vậy có lợi ích gì? Bồi dưỡng ra toàn rác rưởi, còn không bằng nhường nó lại, giao cho người cần nó hơn.”

Nói xong, mười mấy người lại nghênh ngang rời khỏi đoàn xe Vũ Yến.

Cao Dương bị thương vọt tới nhìn những chiếc xe đua bị đập phá kia, hai chân mềm nhũn, quỳ xuống đất, nắm tay hung hăng nện xuống mặt đất: “Đám súc sinh này.”

Tối hôm qua ông và đội trưởng Lý kích động đến cả đêm không ngủ, sớm đã đến đoàn xe, trông ngóng mà chờ Thịnh Hoàn Hoàn đến, không ngờ lại xảy ra chuyện này.

Nhân viên nhìn cảnh này đều nhịn không được che miệng khóc rống, họ đều là người cũ của Vũ Yến, có rất nhiều tình cảm với đoàn xe, hiện tại hy vọng của họ đều bị huỷ hoại.

Có người cầm lấy điện thoại của Lý Hưng Hoài muốn báo cảnh sát, lại bị ông đè lại: “Đừng gọi, tôi biết là ai.”

Là ông chủ Vu Quang của đoàn xe 666.

Đoàn xe 666 cũng rất nổi danh ở Hải Thành, thực lực không thua kém đoàn xe Quân Hạm bao nhiêu.

Đoàn xe Vũ Yến thành lập sớm hơn Quân Hạm, 30 năm trước Hải Thành còn chưa phát triển, khi đó đất đai còn rất rẻ. Hơn nữa lúc ấy nơi này chỉ là mảnh đất hoang, tuy rằng diện tích rất lớn, nhưng giá cả lại rất thấp.

Hiện giờ phía trước Vũ Yến là bãi đua xe Tây thành, phía sau có đường đua Tinh Vũ, phóng mắt nhìn khắp Hải Thành, không tìm thấy nơi nào có diện tích lớn hơn, vị trí tốt hơn nó.

Vu Quang mơ ước cái sân tập của Vũ Yến đã lâu, nhưng nhiều lần đều bị Lý Hưng Hoài từ chối.

Trước đó Vu Quang còn tìm người uy hiếp ông, những người hôm nay cũng nhằm vào cái sân này.

Có người không cam lòng hỏi: “Đội trưởng Lý, chẳng lẽ bỏ qua như vậy sao?”

Lý Hưng Hoài mặt xám như tro tàn nhìn những chiếc xe bị đập phá, đau khổ lắc đầu, cứ như lập tức già đi mười mấy tuổi: “Thôi, hắn muốn cứ để hắn cầm đi đi, tôi sẽ để hắn bù lại tổn thất hôm nay, đến lúc đó mọi người chia tiền, muốn làm gì thì làm đi!”

Xe đã bị huỷ, đối mặt với tổn thất khổng lồ này, Lý Hưng Hoài thật sự không còn sức để gánh vác, ông chỉ có thể từ bỏ…

Khi Thịnh Hoàn Hoàn bước vào Vũ Yến liền thấy một đám tay đua và học viên đang làm ầm ĩ trong đó, cô thấy tình hình không ổn thì lập tức giao cậu nhóc trong ngực cho Lăng Tiêu.

Tiến vào mới phát hiện, cái gì có thể bị đập phá trong đoàn xe Vũ Yến đều bị đập, tay đua la hét muốn huỷ hợp đồng, học viên ồn ào muốn hoàn học phí.

Cao Dương và Lý Hưng Hoài mặt xám như tro tàn, các nhân viên đang nỗ lực khống chế cục diện!

Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ Vũ Yến lại rơi vào tình cảnh như thế.

Nhìn những chiếc xe bị đập nát kia, cô rất phẫn nộ, lập tức túm lấy một người đàn ông lớn tuổi và hỏi: “Tôi là tay đua Thịnh Hoàn Hoàn mới tới báo danh, những chiếc xe này bị ai đập phá?”

Người đàn ông này là Phương Tề – Quản lý trong đội xe, hôm qua Lý Hưng Hoài đã kể lại chuyện của Thịnh Hoàn Hoàn cho đám nhân viên bọn họ, cho nên ông ta biết Thịnh Hoàn Hoàn.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top