Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Cố Thẩm - Bố Mày (Nhĩ Ba Ba)

Cố Thẩm - Bố Mày (Nhĩ Ba Ba)
Chương 20: 05


Chuyển ngữ: Mây

Biên tập: Trần

"......" Không phải chứ, lời đàn ông nói trên giường mà cũng tính à, tất nhiên là không tính rồi!

Tôi hoàn toàn không nhớ mình từng nói lời này. Mẹ kiếp, ai mà nhớ được lời trêu chọc vào một buổi tối từ mấy năm trước chứ. Tôi nâng mặt Thẩm Thần Hàm lên khỏi lồng ngực mình, quan sát một thôi một hồi, không hiểu sao thấy hơi chột dạ: "Không thể nào?"

Lão Thẩm nhướng mắt nhìn tôi, khàn giọng, hỏi: "Không phải lòng anh nghĩ vậy à?"

Em hỏi vậy làm tôi có hơi buồn cười. Tôi xoay lưng, tỏ ý muốn em leo lên để tôi cõng về nhà. Em vòng tay qua vai, tôi cõng em lên, đi được vài bước, lại phải cảm khái, mình có tuổi rồi. Em tựa đầu vào vai tôi, lúc sau mới lí nhí hỏi: "Có nặng không?"

Tôi cắn răng: "Còn không cõng nổi em hay sao?"

Ở sau lưng tôi, em nói: "Thôi bỏ đi, thả em xuống để em tự nhảy về cho xong."

"Làm gì đó! Yên nào!" Tôi lập tức hô lên ngăn em lại, Thẩm Thần Hàm nằm trên lưng tôi mới chịu nghe lời. Người này cứ hễ ngoan ngoãn nghe lời liền khiến lòng tôi nhộn nhạo. Tôi xốc lại em lên lưng, vừa đi vừa cười em: "Ghim chuyện này lâu như vậy có phải ngột ngạt lắm không, lão Thẩm?"

Em lờ tít tôi đi.

Tôi cười, bảo: "Anh còn chẳng còn nhớ nổi người đó trông thế nào, thế mà em còn chịu khó nhớ lấy, trí nhớ tốt quá nhỉ?"

"Hồi vừa vào đại học, anh vồ ếch trước mặt em, em còn nhớ đó." Em hằm hè nói.

"Đâu có ngã, suýt thôi." Tôi sửa lời em. Em lại nín thinh. Tôi nghĩ, hôm nay em đột nhiên lôi chuyện này ra nói, chẳng phải vì muốn tôi dỗ dành thì là gì. Càng nghĩ càng thấy em bên ngoài mạnh mẽ bên trong yếu đuối, bình thường động tí là giận dỗi, không chịu được chút ấm ức gì, nói vài câu lệch pha là cáu, lời khó nghe nào cũng tuôn ra được. Bị tôi phát hiện ghen tuông suốt hai năm thì lại ngượng ngùng. Tôi không nhịn được chọc ghẹo em: "Em ngửi xem trên người mình có chua không?"

Thẩm Thẩn Hàm phát bực: "Con mẹ anh..."

Tôi không hài lòng: "Làm sao, thừa nhận mình ghen khiến em mất mặt à?"

Thẩm Thần Hàm cũng quạu: "Mẹ kiếp, ai...." Nói được nửa chừng thì im, một lúc sau mới gượng gạo nhả ra câu: "Không phải."

Tôi bật cười: "Em thích anh nhường nào, chẳng lẽ anh còn không biết?"

Thẩm Thần Hàm vươn tay ôm cổ tôi. Lúc tôi cho rằng em sẽ không đáp lời thì em lại nhỏ giọng "ừm" một tiếng.

Tôi ngoảnh đầu nhìn em, tầm mắt hai đứa giao nhau: "Đúng, anh nói đúng lắm!" Có mùi thẹn quá hóa giận.

Tôi không nhịn được bật cười.

Vốn dĩ là vậy mà. Chúng tôi bên nhau hơn mười năm, từng cãi nhau, cũng từng chia tay, cũng từng tạo phản. Đến giờ vẫn ở bên nhau là đủ minh chứng cho rất nhiều thứ rồi.

Ngẫm đi ngẫm lại, em cũng chỉ có cái miệng ghê gớm thôi chứ cũng chỉ miệng cọp gan thỏ, tinh tướng ra vẻ vậy. Có điều, dẫu miệng cọp hay gan thỏ thì tôi vẫn cứ thích.
 
Chương 21: Chuyện thường ngày 1 - Vượt qua bất đồng


Chuyển ngữ: Mây

Biên tập: Trần

Đó là một chuỗi sự kiện nhức nhối bắt nguồn từ sủi cảo. Lúc đó tôi với Thẩm Thần Hàm mới ở cùng nhau được nửa năm, tạm coi như đang trong thời kỳ trăng mật ngọt ngào.

Đông chí năm đó, công việc của em bận đến nỗi chân không chạm đất, mệt nhoài lết vào cửa nhà. Lúc đó tôi đang hâm nóng đồ ăn còn dư ban trưa, em đứng trước cửa bếp, hỏi: "Có sủi cảo không?"

Tôi tùy tiện trả lời: "Đồ ăn hồi trưa vẫn còn, em muốn ăn sủi cảo thì mai anh mua ít sủi cảo làm sẵn để trong nhà."

Nếu lúc đó tôi biết được lời nói tùy tiện của tôi sẽ vô duyên vô cớ làm em nổi đóa thì chắc chắn tôi sẽ nuốt lại lời ấy vào bụng, sau đó ba chân bốn cẳng chạy đi mua sủi cảo cho em.

Ồ, đúng rồi, biểu hiện của em lúc đó còn chưa rõ ràng lắm, chỉ hỏi một câu: "Hôm nay Đông chí không ăn sủi cảo sao?"

Lúc đó, tôi đang múc đồ ăn vào đĩa, thản nhiên đáp: "Ở quê anh Đông chí không ăn sủi cảo."

Lúc ấy tôi nhất định còn quá trẻ người non dạ, không lường được những bẫy rập hiểm ác khi hai người mới cùng chung sống.

Tôi vừa nói xong câu đó, Thẩm Thần Hàm lập tức nã súng liên thanh "pằng pằng pằng" khiến tôi trở tay không kịp.

Em nói: "Vâng, Đông chí nhà anh không ăn sủi cảo nên Đông chí em cũng không được ăn sủi cảo. Nhà anh ăn đậu hũ ngọt nên em cũng phải ăn đậu hũ ngọt theo."

Tôi nghe thấy giọng điệu nóng nảy của em liền biết rằng nếu còn để em nói nữa thì thế nào cũng sẽ tự khiến mình tức chết. Tôi nhanh chóng đáp lại: "Không phải chỉ là sủi cảo thôi sao, giờ chúng ta ra ngoài ăn cũng được."

Em ấy lại lớn tiếng: "Đây chỉ là chuyện sủi cảo thôi sao? Cố Mạch Nhiên, em nói cho anh biết, mẹ kiếp bản chất của anh là ích kỷ, anh lúc nào cũng chỉ biết quan tâm đến bản thân mình, anh chỉ thích bản thân mình! Chỉ biết quan tâm bản thân mình thôi!"

Có gì thì nói chứ cứ phải suy diễn sang vấn đề nhân cách là sao. Đã vậy còn không cho tôi cơ hội nào để phản bác.

Em mỗi lúc một to tiếng, ắt hẳn là càng nói càng giận: "Tết Đoan Ngọ anh ăn bánh ú, lúc nào cũng chỉ biết mua bánh ngọt, anh có thấy em ăn miếng bánh ú ngọt nào không? Còn cả rau thơm nữa, cái thứ nguyên liệu hắc ám ấy sao cứ vài ba bữa nhà anh lại bỏ vào đồ ăn? Anh có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của em không hả Cố Mạch Nhiên?"

Tôi cố gắng biện minh giùm rau thơm: "Rau thơm thì có gì mà là nguyện liệu hắc ám chứ? Em không thích thì cũng đừng có gắn cái mác làm làm tổn thương lòng tự trọng của nó như vậy!"

Em cười khẩy vài tiếng: "Còn có dao cạo anh đã dùng nữa, râu còn sót trên lưỡi dao anh chẳng bao giờ xử lí sạch! Rồi thì tóc anh rụng nhiều đến mức làm tắc ống nước anh cũng chẳng nhìn thấy đúng không?"

Tôi: "..."

Thẩm Thần Hàm giậm chân xoay vòng vòng tại chỗ, hình như chẳng thể nào nguôi tức được: "Tiên sư, lúc anh tắm chỗ đó của anh rụng lông anh không biết à? Mỗi lần em tắm sau anh đều phải ngồi xổm dưới đất nhặt lông cho anh, anh thấy có ghê không?"

Tôi: "..."

Em nói: "Tiên sư anh, lần nào đi tiểu cũng không nhắm thẳng được vào bồn cầu, hôm nào cũng bắn tung tóe khắp nơi. Mỗi lần em đi vệ sinh đều trông thấy vũng nước màu vàng, anh nghĩ tâm trạng em lúc đó thế nào?"

Tôi: "..."

"Tổ sư, anh đi ngủ có lúc còn nói mớ, đã vậy lúc ngủ còn ôm em chặt đến mức không thở nổi. Mẹ kiếp, anh có bị gì không vậy?"

Tôi cảm thấy hiện giờ mình rất bình tĩnh, thản nhiên đến gần như siêu thoát.

Tôi nghe thấy em tiếp tục chửi mắng: "Tiên sư, còn cả lúc làm tình nữa, ở trên giường toàn hỏi em có sướng không, có sướng không, sướng cái con khỉ ấy. Ông đây mệt đến mức không thở nổi còn phải thỏa mãn ham muốn của anh. Rõ ràng chẳng có chút cảm giác gì còn phải suy nghĩ đến tâm tình của anh, rên lấy lệ vài tiếng. Giờ em nói cho anh biết, chẳng sướng gì sất, không một chút nào! Anh hài lòng chưa?"

Ôi cái đền đệt!

Hóa ra ngày thường thằng ranh này có nhiều điều bất mãn với tôi như vậy.

Tôi lúc đó cũng giận lắm, thử hỏi có thằng đàn ông nào bị nghi ngờ công năng tính dục mà không sôi máu ứa gan, muốn lập tức quyết chiến một trận?

Tôi liền quẳng ngay cái muôi sang một bên, vặc lại Thẩm Thần Hàm: "Mẹ kiếp, thì ra em bất mãn với anh lắm đến vậy hả Thẩm Thần Hàm!"

Em trừng mắt nhìn tôi: "Ông đây bất mãn với anh từ lâu rồi!"

Tôi nói "được", tay cởi tạp dề trên người ra, nói: "Sống chung cái đếch lòn, đéo sống nữa thì thôi, tạm biệt."

Nói xong tôi liền quẳng luôn cái tạp dề, đi đến bên cửa, càng nghĩ lại càng cáu. Tôi lúc nào cũng cảm thấy hai bên đều có tình cảm với nhau là một chuyện tốt đẹp biết bao. Vậy mà đến miệng em ấy lại biến thành cả quá trình đều là em chiều theo tôi, đến cả làm tình cũng phải nhân nhượng tôi. Cảm giác hệt như quẳng cho tôi một cái bạt tai rồi nói rằng nửa năm chung sống vừa qua chỉ là một trò đùa.

Tôi giận tới nỗi ngay lúc ấy muốn hét lên rằng cả hai đều còn trẻ đừng làm lỡ dở nhau nữa, mau mau chia tay trong hòa bình luôn đi.

Vừa mở cửa ra, tôi liền nghe thấy Thẩm Thần Hàm tức giận rống lên: "Mẹ kiếp, anh đứng lại cho ông đây!"

Nói tôi đứng lại thì tôi phải đứng lại chắc, tôi là thằng đàn ông không có tự trọng như vậy sao?

Vì vậy tôi đi thêm vài bước mới dừng lại, lạnh giọng đáp lời em: "Nếu ở với tôi đã không thoải mái thì chúng ta cũng đừng phí hoài thời gian của nhau nữa."

Em nói: "Anh cút về đây cho em!"

Tôi quay lại nhìn em, mặt lạnh te, nói: "Nói chuyện đàng hoàng". Tôi tỏ rõ thái độ: "Em phải xin lỗi anh."

Dường như em cảm thấy đề nghị này hết sức kỳ quái: "Dựa vào đâu mà em phải xin lỗi?"

Tôi ngẫm nghĩ một lúc, em ấy đã tố cáo hành vi xấu của tôi trước... Tôi lại nghiền ngẫm cho kĩ, mặc dù có rất nhiều điều nói ra khiến tôi xấu hổ nhưng mà hình như...

Những điều đó... Bình thường quả thực tôi chẳng bao giờ chú ý đến.

Đã nhận ra lỗi của mình, tôi đứng bên cửa nhìn em: "Được, anh thừa nhận những điều mà em nói." Tôi nói: "Anh xin lỗi, sau này anh sẽ cố gắng sửa đổi."

Đại khái là thấy tôi tích cực nhận lỗi như vậy khiến em ngẩn người một lát, nhưng cũng chỉ được một lát, tiếp đó liền nói với tôi: "Ừm, em tha thứ cho anh, anh vào nhà đi."

Mẹ kiếp, thế này có khiến tôi tức cười không cơ chứ, không lẽ chỉ có mình tôi phải xin lỗi sao?

Tôi đứng ở cửa nhìn em, nói: "Giờ đến lượt em xin lỗi."

Em có vẻ cảm thấy rất hài hước: "Em có chỗ nào cần phải xin lỗi sao?"

Tôi chửi đệt một tiếng, rồi quay người rời đi.

Vừa đúng lúc thang máy tới, tôi liền nhanh nhẹn vọt vào.

Cái nết của Thẩm Thần Hàm càng sống với nhau lâu lại càng trầm trọng, vênh vênh váo váo, lúc nào cũng chỉ biết làm giá. Tôi đã xin lỗi một cách chân thành như vậy rồi mà dựa vào đâu em ấy cảm thấy mình không cần xin lỗi chứ?

Mạt sát tôi như vậy không cần phải xin lỗi sao?

Mẹ nó chứ chỉ một mình em ấy nhường nhịn tôi chắc? Trước khi sống chung với em, tôi còn không phân biệt được đâu là hành đâu là hẹ. Vậy mà giờ chỉ cần có thời gian rảnh liền ở nhà nấu ăn. Lúc em bận bịu công việc, bảo tôi làm cái này cái kia tôi có phàn nàn câu nào không?

Càng nghĩ càng tức, tôi chuẩn bị bắt xe để đi tìm người kể khổ.

Vừa ngồi lên taxi, Thầm Thần Hàm liền gọi điện tới, tôi thẳng tay dập máy. Em liên tục gọi cho tôi ba bốn cuộc, tôi chẳng nghe lần nào. Sau đó em gửi tin nhắn cho tôi: Mẹ kiếp anh đi đâu đấy, bữa tối anh còn chưa nấu xong mà đi đâu hả? Tối nay ông đây ăn gì?

Đệch mợ!

Ăn cứt đi!

Tôi trả lời em ba chữ kèm theo dấu chấm than rồi thẳng tay chặn luôn.

Tối đến, tôi ở lại nhà Hạ Thành Công một đêm, kể khổ cả một buổi tối làm hắn vừa cười vừa trêu tôi: "Sao ngày nào hai người cũng giày vò nhau vậy?"

Tôi ôm đầu nói không sống với nhau nổi nữa.

Thành Công nói: "Đừng chứ, lúc nãy tôi vào nhà vệ sinh gọi cho cậu ấy, giờ có lẽ cũng đến dưới nhà rồi."

Tôi nói: "Tiên sư cái thằng bán đứng bạn bè."

Tôi vừa dứt lời thì nghe thấy tiếng gõ cửa.

Tôi thấy đời mình cũng chẳng còn gì luyến tiếc nữa. Đừng bao giờ yêu đương với người có chung bạn bè, bằng không chẳng còn riêng tư hay không gian riêng gì sất.

Thành Công vỗ vai tôi rồi đứng dậy đi mở cửa, tiếng vọng vào tai tôi: "Đến rồi à, có vào không?"

"Anh ấy đâu?"

"Ở trong đó, tụi tôi uống ít bia."

"Gọi anh ấy ra đây đi."

"Ha ha, tôi gọi không được đâu."

Sau đó, tôi nghe thấy Thẩm Thần Hàm cao giọng: "Cố Mạch Nhiên, anh ra đây."

Tôi chẳng thèm đoái hoài em.

Em vẫn tiếp tục nói: "Mau đi ra đây, về nhà nào. Ngày mai em còn phải đi làm, không có thời gian cãi nhau với anh đâu."

Hê, tưởng tôi muốn cãi nhau đó chắc?

Tôi định lấy tai nghe ra mở nhạc để bịt tai mình lại luôn cho rồi.

Lại nghe thấy Thẩm Thần Hàm nói: "Lúc em lái xe đến đây có thấy một ông lão bán đậu hũ."

Cho nên? Tôi vểnh tai lên tiếp tục nghe.

Em lặng thinh một chốc rồi mới tiếp: "Em có mua cho anh một bát, ăn không?"

Tôi không nói gì.

Em lại nói: "Ngọt lắm."
 
Chương 22: Chuyện thường ngày 2 - Say rượu


Chuyển ngữ: Mây

Biên tập: Trần

Nên hình dung như thế nào về tửu lượng của Thẩm Thần Hàm nhỉ?

Lúc vừa biết em, tôi còn tưởng em ngàn ly không say, tửu lượng rất cao. Lúc uống rượu cũng rất hào sảng, hễ mà nâng cốc rồi bảo em cứ tùy ý thì em ấy có thể uống cạn một hơi rồi dốc ngược chén, ra chiều trong từ điển của em không có "tùy ý".

Sau khi giải tán, em vẫn có thể tỉnh táo xử lý mọi chuyện đâu vào đó. Ai cần gọi xe thì gọi xe đưa về nhà, ai cần về ký túc xá thì sắp xếp ổn thỏa đưa người về ký túc xá.

Tôi còn than thở với Thành Công rằng, có phải người này uống không say không vậy, kỳ tài thật đấy.

Lần đầu tiên biết em cũng say rượu là sau khi đã lén lút yêu nhau hơn nửa năm. Tính em cực kỳ cương còng, vậy nên ở bên nhau lâu như vậy nhưng tôi vẫn thắc mắc liệu có phải em chỉ vì quá nhàm chán nên mới ở bên tôi để giết thời gian hay không.

Lần đó, nhân dịp cuối tuần, mấy người trong ký túc tôi cùng hai người ở ký túc bên em ra ngoài đổi bữa. Trên bàn ăn, em vẫn luôn uống rượu liên tục, mọi người đều nghĩ em uống được nên cũng chẳng ai cản.

Ăn xong em vẫn tỉnh táo như không có việc gì, còn hỏi tiếp theo đi đâu chơi.

Chúng tôi đi hát karaoke, em lại tiếp tục uống, Thằng ba ở ký túc em cản nhưng em chẳng thèm nghe. Dù sao em ấy cũng chẳng đời nào nghe lời người khác.

Chuyện xảy ra khi cái thằng chiếm mic chỗ chúng tôi đang gào rống hát hò. Thằng ba ngồi giữa tới cướp mic, bàn nhau gọi mấy bạn nữ trong lớp đến hát cùng. Thẩm Thần Hàm bỗng nhiên đặt mạnh chai rượu xuống bàn kính, nhìn về phía chúng tôi, nói: "Cố Mạch Nhiên, anh lại đây."

Đột nhiên bị gọi cả họ tên, tôi có chút luống cuống: "Hả?"

Em trầm giọng nói: "Anh qua đây."

Giọng điệu này cảm giác như chuẩn bị xông tới đánh tôi tới nơi rồi. Thằng ba đang bận cướp mic cũng quay sang nhìn em.

Tôi vẫn ngồi yên chỗ mình, hỏi em: "Làm gì?"

A Triết vẫn mải gào rống lạc điệu đầy hưng phấn, Thành Công nằm co ro trên ghế sô pha nghịch điện thoại. Chỉ có thằng ba quay đầu lại, tiện mồm hỏi: "Anh Thẩm làm sao vậy?"

Chẳng ngờ Thẩm Thần Hàm đột nhiên vỗ bàn cái rầm: "Anh cút qua đây cho em!"

Em vừa dứt lời, cả căn phòng bỗng nín bặt. Ai cũng thình lình bị em dọa giật bắn mình.

Hồi trẻ ai mà chả sung sức bốc đồng, vô duyên vô cớ bị quát lớn điểm tên chỉ mặt như vậy, tên nào mặt mũi tươi tỉnh cho nổi. Vì vậy tôi lạnh mặt, nói: "Sao, em muốn đánh nhau với anh à?"

Hồi đó tên này quả thực là nòng pháo chỉ cần châm nhẹ là phát nổ. Tôi còn chưa nắm được cách thức đúng đắn để chung sống với em, cứ chỉ trơ mắt nhìn em nhấc chân đá vào bàn kính trước mặt rồi quắc mắt nhìn tôi.

Lúc đó còn cảm thấy vô cùng khó hiểu trước diễn biến phát triển này.

Về sau, đến Thành Công còn tưởng rằng tôi cướp mất bạn gái của em, dẫn đến mẫu thuẫn nghiêm trọng từ mối thù cướp vợ.

Thằng ba đang chuẩn bị đứng lên nói vài câu để hóa giải cục diện thì giọng Thẩm Thần Hàm chợt vang lên, thấp giọng hằm hè: "Tại sao gần đây anh toàn bơ em?"

Tôi: "..."

Khi ấy tôi cảm thấy vô cùng khó hiểu. Cái quái gì đây hở giời, cảm giác hoang mang hệt như vào rạp xem phim chiến tranh mà chả hiểu sao tự dưng biến thành phim tình cảm vậy.

Đầu óc tôi tạm thời chết máy, dùng chút ý thức còn lại trả lời: "Đâu có đâu."

Thẩm Thần Hàm vẫn tiếp tục ở đó vùng vằng: "Trước tối nào anh cũng nhắn tin cho em cơ mà!" Em nói: "Một tuần ít nhất cũng có bốn ngày đi ăn cùng em." Em vẫn tiếp tục tố cáo: "Mẹ kiếp, cuối tuần còn đến tìm em nữa mà!"

Tôi: "..."

Em gào lên: "Còn nữa, tổ sư sao bây giờ anh lại ngồi xa em như vậy?"

Tôi nghe thấy ba thằng còn lại đều đống thanh kêu úi đệt. Mic trên tay A Triết rơi xuống đất, phát ra tiếng rít ken két chói tai.

Tôi cứ vậy come out bị động trước mặt đám anh em tốt của mình. Nhờ phước của Thẩm Thần Hàm mà suốt một khoảng thời gian dài sau đó, bầu không khí ở ký túc xá của tôi luôn rất quỷ dị.

Có điều đã là anh em thì mãi là anh em tốt, vượt qua được chướng ngại tâm lý rồi thì cũng chẳng còn vấn đề gì nữa.

Mỗi tội Thẩm Thần Hàm sạc cho tôi một trận, chẳng thèm ngó ngàng đến khả năng chống đỡ cú sốc tâm lý của những người xung quanh, cứ thế lôi tôi xềnh xệch về phía phòng vệ sinh.

Tôi bảo em uống say rồi, em cũng chẳng buồn đoái hoài. Đến khi hai người chúng tôi đã chen nhau trong không gian nhỏ hẹp của buồng vệ sinh, em khóa trái cửa rồi sa sầm mặt chất vấn tôi: "Giải thích đi."

Tôi quả thực có hơi ngơ ngác: "Em uống say rồi, em có biết vừa rồi em đã làm gì không?"

Em vẫn nghiêm túc nói: "Em không say, em đang rất tỉnh táo."

Tôi nói: "Lúc em tỉnh táo mà làm được ra hành động này thì em thật chẳng lý trí chút nào."

Em không thèm đếm xỉa đến tôi, bỗng nhiên cắm đầu cắm cổ hôn lấy tôi, làm tôi dính nước miếng khắp mặt, miệng cũng toàn là mùi rượu nồng.

Tôi không tin em không say, vừa đẩy em ra vừa nỗ lực chứng thực phán đoán của mình: "Em say rồi, Thẩm Thần Hàm."

Lưỡi em khuấy đảo một vòng trong miệng tôi. Vừa bị tôi đẩy ra, hai tay em liền ra sức kìm chặt lấy tôi, nghiêng nghiêng đầu, miệng kề sát tai tôi, nhẹ giọng nói: "Cố Mạch Nhiên, em thích anh." Em nói: "Đừng xa cách em như vậy mà, tên khốn này."

Chắc chắn là em say rồi. Nếu không cớ gì hơi rượu lại có thể xộc thẳng vào tai tôi rồi chạy lên đỉnh đầu làm tôi cũng muốn say mơ màng vậy chứ.

Mặc dù sau này em khăng khăng phủ nhận chuyện mình say rượu, cũng không chịu thừa nhận sự thực em đã thủ thỉ bên tai tôi rất nhiều lời ngọt ngào khiến người ta sinh lòng thương mến.

Nhưng em đã mời đám bạn bị khiếp sợ hôm đó đi ăn một bữa, đồng thời bình thản bày tỏ xin lỗi. Sau khi tự phạt mình rất nhiều rượu, tan tiệc em liền kéo tôi đến căn phòng thuê ngoài của em trú lại một đêm.

Chuyện này mà...

Khụ khụ.

Em ấy say mới đáng yêu làm sao.
 
Chương 23: Chuyện thường ngày 3 - Giáng sinh vui vẻ!


Chuyển ngữ: Mây

Biên tập: Trần

Nhắc đến Giáng sinh, tôi cảm thấy mình và lão Thẩm có rất nhiều chuyện để kể.

Năm mười tám tuổi, tôi tha hương xa xứ, đến nơi cách quê mình cả chục ngàn cây số học đại học. Bởi tính cách dễ chịu thân thiện nên khắp trời nam đất bắc đâu đâu cũng có bạn.

Chẳng biết bị mỡ máu che tim hay dử ghèn che mắt mà đột nhiên lại dính lấy Thẩm Thần Hàm.

Một đồng chí nào đó tôi không biết tên đã nói một câu rất chí lý: Dở hơi là lẽ thường tình trong thế giới loài người, chẳng ai là ngoại lệ.

Cũng có thể là vì tôi tay nhanh hơn não. Tựu chung, dưới sự kiên trì nỗ lực không ngừng nghỉ của tôi, mấy người trong ký túc xá tôi dần dần thân thiết với mấy người trong ký túc xá của Thẩm Thần Hàm.

Một khoảng thời gian rất lâu sau này, mỗi khi chúng tôi xảy ra mâu thuẫn gì trong cuộc sống, Thẩm Thần Hàm đều lấy cớ này ra để công kích tôi.

Ví như lúc chúng tôi cãi nhau, tôi đang muốn nói lý với em, em lại cười khẩy rồi đáp: Lúc trước anh mặt dày dính lấy em thì có thế này đâu.

Hoặc những lúc tôi có điều gì bất mãn với em trong cuộc sống, em cũng sẽ liếc xéo tôi: Lúc trước anh tán em thì sao không thấy yêu cầu lắm vậy.

Từ đây các bạn có thể thấy được, Thầm Thần Hàm không chỉ xấu tính mà còn nham hiểm và gian xảo. Rõ ràng bụng biết tỏng hết, vậy mà cứ vờ như không biết, để nhìn tôi nhảy tưng tưng lên.

Giờ ngẫm lại vẫn thấy sao mà cay.

Mà đối với tôi năm mười tám tuổi, đêm Giáng sinh năm ấy có lẽ tôi đã đưa ra quyết định bốc đồng và sai lầm nhất đời mình.

Nửa đêm, hơn mười một giờ, tôi có chút rượu vào, gọi điện tỏ tình với Thẩm Thần Hàm.

Lúc em bắt máy dường như có vẻ không vui, sau này tôi mới hỏi Thẩm Thần Hàm: "Nếu anh gọi cho em vào lúc khác thì có phải mọi chuyện đã khác không?"

Nhưng lúc đó tôi đang máu nóng dồn lên não, hoàn toàn không nhận thức được mình đêm hôm quấy nhiễu dân lành.

Tôi nói với Thẩm Thần Hàm: "Giáng sinh vui vẻ."

Thẩm Thần Hàm ở đầu dây bên kia đáp lại tôi: "Anh bị dở à? Muộn như vậy gọi điện cho em chỉ để nói cái này?"

Trước giờ em chưa bao giờ biết nói chuyện uyển chuyển dễ nghe, huống gì lúc đó mới là thanh niên đầy sức sống vừa bước vào đại học. Em mới nói có vài câu đã làm tôi tỉnh cả rượu.

Giọng em dần trở nên bực dọc: "Có chuyện gì không?"

Sau đó, tôi mượn chút hơi men trong người, tỏ tình với em. Lúc kim đồng hồ chỉ đến mười hai giờ, Thẩm Thần Hàm mới trả lời tôi: "Bị khùng."

Tiếp đó là một tràng tút tút phát ra từ điện thoại.

Tôi cũng tỉnh hẳn rượu, hứng gió lạnh mà lòng ủ rũ khôn xiết.

Rất nhiều năm sau, vào một đêm Giáng sinh nào đó, khi tôi phẫn uất kể lại tình cảnh và tâm tình của mình lúc đó, em lại ngả vào người tôi, cười đến run lên như thể vừa nghe được chuyện gì hài hước lắm.

Rồi em chép chép miệng, bắt chước giọng điệu tôi lúc say: "Giáng sinh vui vẻ."

Còn nhại lại lời tỏ tình của tôi một cách rất ư là ngứa đòn.

Tôi giận lắm, nguýt mắt nhìn em: "Bị khùng."

Thường những lúc như vậy, em lại cười càng khoái trá.

Qua bao nhiêu năm như vậy vẫn nhớ rõ lời tôi nói lúc đó, đủ chứng tỏ con người này thích giả vờ giả vịt đến nhường nào.

Nhưng năm mười tám tuổi, tôi nào có biết điều đó. Rạng sáng hôm Giáng sinh, tôi thực muốn dùng dao cắt phăng lưỡi của mình đi, dùng búa gõ toét đầu mình ra. Cuối cùng, tôi nuốt nước mắt, quyết định nếu Thẩm Thần Hàm hỏi lại chuyện này thì tôi sẽ cùng em cá chết lưới rách.

Không, không.

Tôi sẽ lạnh nhạt nói với em rằng: Ồ, tối qua anh chơi Thật hay Thách với bạn ấy mà.

Trên đường về kí túc xá, tôi thật lòng biết ơn người đã phát minh ra trò chơi này.

Nhưng tôi không ngờ, sáng hôm sau, lúc chuẩn bị đi học lại gặp Thẩm Thần Hàm dưới chân ký túc xá. Em nhìn tôi, hỏi: "Tối qua anh gọi cho em nói cái gì vậy?"

Với việc em ấy bị cuộc gọi của tôi đánh thức, hoàn toàn không biết tôi đã nói những gì, tôi cảm thấy may mắn đến mức có thể đưa tay giơ chữ V thật to trước mặt bàn dân thiên hạ. Sau khi kiềm chế được mình, tôi nói với em: "À, lúc đó anh uống say, gọi nhầm cũng nên?"

Thẩm Thần Hàm lẳng lặng nhìn tôi.

Tôi luống cuống xin lỗi em: "Không phải làm em tỉnh giấc rồi chứ? Xin lỗi nha!"

Thẩm Thần Hàm chẳng đoái hoài gì đến tôi. Tôi cảm thấy mình đã an toàn vượt qua ải này, bèn tán gẫu với em: "Nay tụi em có tiết buổi sáng à?"

Thẩm Thần Hàm nghiêng đầu nhìn tôi: "Sắp thi cuối kỳ rồi nên tới thư viện ôn bài."

Tôi kinh ngạc cảm thán: "Vậy cũng sớm quá rồi đó." Trời lạnh như này không rúc trong chăn mà dậy sớm tới thư viện thì cũng quá là hiếu học rồi đi.

Thẩm Thần Hàm làm thinh trước lời khen của tôi, em đứng trước cửa nhà ăn nhìn tôi: "Sáng anh ăn gì?"

Tôi nhìn đồng hồ rồi nói: "Ngồi lại ăn chắc không kịp nữa, mua hai cái bánh bao rồi vừa đi vừa ăn.

Vừa dứt lời, tôi liền thấy Thẩm Thần Hàm lấy ví tiền trong túi áo ra rồi rút từ trong đó một tờ năm tệ, đưa đến trước mặt tôi: "Mua cho em hai cái bánh bao với một bịch sữa đậu nành. Em đứng ở cửa chờ anh."

Lúc nhận lấy tiền, tôi còn ngơ ngác, mãi đến khi xếp hàng dài đợi mua được bánh bao rồi mới cảm thấy sao mình nghe lời răm rắp thế.

Tất nhiên, suốt cả một năm sau đó, Thẩm Thần Hàm nghĩ ra đủ cách sai tôi làm việc. Giờ ngẫm lại e là phải tự đội cho mình chiếc mũ gắn chữ "thằng ngu" lên đầu.

Cả một năm cun cút theo sau làm chân sai vặt cho Thẩm Thần Hàm, tôi chưa từng thấy có gì sai sai.

Nửa cuối tháng mười hai năm sau, ở trường không còn tiết nữa. Tôi nhìn lịch thi thấy còn gần nửa tháng nữa mới bắt đầu thi. Thời gian dài như vậy hoàn toàn đủ về nhà một chuyến.

Sung sướng nằm ở nhà được vài ngày rồi, Thẩm Thần Hàm bỗng dưng gọi điện cho tôi. Khi đó, tôi đang nằm lười trong chăn không muốn nhúc nhích, nghe máy rồi "alo" một tiếng.

Nghe thấy đầu bên kia khựng một chốc: "Anh vẫn còn ngủ à?"

Tôi nhìn đồng hồ, cũng mới hơn mười giờ thôi mà, vẫn ổn: "Trời lạnh như này ai muốn xuống giường chứ."

Thẩm Thần Hàm nín lặng một lúc, sau đó nói thẳng lý do gọi cho tôi: "Em bị trật chân ở cửa phía đông của trường, anh đến đón em với."

Lúc này tôi cũng đã tỉnh táo hơn, vội quan tâm, hỏi: "Có sao không, thằng ba bên ký túc em còn đó không, em gọi bảo nó đưa đi bệnh viện khám xem?"

Em có vẻ hơi mất kiên nhẫn: "Thằng ba bảo có việc bận rồi."

Tôi nói: "Vậy ký túc em còn có ai không, hay gọi cho mấy người bên ký túc anh hỏi thử xem?"

Thẩm Thần Hàm hỏi: "Anh không ở trường à?"

Tôi đã rời trường được mấy ngày rồi, vậy mà giờ tên này mới biết khiến tôi có hơi buồn bực: "Về nhà rồi."

Đầu bên kia do dự một hồi: "Nhà anh ở đâu?"

Tôi thuận miệng đáp thành phố N rồi hỏi chân em có đi được không hay là để tôi gọi người tới đón.

Thẩm Thần Hàm bảo đã gặp được người quen rồi, tôi còn chưa kịp trả lời, em đã cúp máy.

Tôi quẳng điện thoại sang một bên rồi giận đến mức nằm lăn lộn trên giường. Có việc thì gọi tôi, không có việc thì đến tôi ở đâu cũng không thèm quan tâm, giận thiệt chứ.

Vì để tỏ rõ mình đang giận, tôi cũng không thèm gọi điện hay nhắn tin cho Thẩm Thần Hàm để hỏi về chân của em.

Hơn mười một giờ đêm Giáng sinh, tôi đang chuẩn bị tắm rửa để đi ngủ thì Thẩm Thần Hàm gọi đến: "Em đang ở ga tàu, anh đến đón em đi."

"Hả?" Tôi có chút khó hiểu.

Em nói: "Nhanh lên, lạnh chết mất."

Tôi cúp máy, vơ lấy chùm chìa khóa rồi chạy ra ngoài, nửa ngày mới bắt được một chiếc taxi. Hai mươi phút sau, tôi đến ga, đang chuẩn bị gọi em hỏi vị trí cụ thể thì nghe thấy có người hét gọi mình.

Tôi cất điện thoại, nhanh chóng bước đến, thấy em run lên vì đứng giữa trời gió lạnh. Tôi tháo khăn quàng của mình, quấn từng vòng lên cổ em rồi hỏi: "Sao em lại đến đây?"

Em nhíu mày nhìn xung quanh: "Dù sao cũng là kỳ nghỉ dài, em ra ngoài chơi không được chắc?"

Vì đã tháo khăn quàng nên gió lạnh cứ thế luồn thẳng vào cổ. Tôi rụt cổ lại, trời lạnh thế này cũng mặc xác rốt cuộc có phải là em rảnh rỗi nên đến chơi hay không, cứ phải tìm chỗ ấm áp hơn rồi hẵng nói.

Tôi vừa quay người đi vừa nói: "Cứ về nhà anh trước đã, lạnh chết mất."

Vừa dợm được mấy bước, tôi lại nghe giọng Thẩm Thần Hàm vang lên: "Giờ này năm ngoái anh gọi cho em nói gì vậy?"

Bước chân của tôi bỗng cứng ngắc, sao lại nhắc đến chuyện không nên nhắc này chứ. Tôi ho vài tiếng, ngập ngừng nói: "Giáng sinh vui vẻ?"

Vừa dứt lời, đồng hồ ở ga tàu liền báo hiệu đã qua mười hai giờ đêm.

Tôi quay người nhìn Thẩm Thần Hàm đứng trong gió lạnh. Ánh đèn hắt lên người em khiến tôi bỗng nảy sinh ảo tưởng rằng người này vượt ngàn dặm đến tìm tôi.

Em nhìn tôi, nói: "Nay là Giáng sinh."

Vào ảo giác lúc mười hai giờ đêm ấy, tôi lại nói ra lời gần như năm ngoái từng nói: "Anh nghĩ, có lẽ anh thích em?"

Tôi thấy Thẩm Thần Hàm mím môi rồi tiến hai bước đến bên cạnh tôi, sau đó bày ra thái độ thế nào cũng được, nói: "Nếu đã vậy thì chúng ta thử xem."

Không thể không thừa nhận rằng lúc đó tôi hơi bị luống cuống.

Thẩm Thần Hàm bước nhanh về phía trước, quay lại nhìn tôi: "Lạnh chết mất, mau về nhà thôi."

Tôi nhìn em, ngàn lời muốn nói quẩn quanh trong đầu rồi cuối cùng rối thành một nùi, không thốt nổi nửa chữ.

Người đang đi trước mặt tôi đây quàng trên cổ chiếc khăn của tôi, che hết gần nửa cằm. Em cười với tôi.

Giữa bóng đêm, em nói với tôi: "Giáng sinh vui vẻ."
 
Chương 24: Chuyện thường ngày 4 - Rằm tháng bảy (Hoàn)


Chuyển ngữ: Mây

Biên tập: Trần

Con người lão Thẩm nhìn có vẻ cây ngay không sợ chết đứng, đương nhiên thực tế cũng vậy, mồm miệng thường chẳng bao giờ nhả ra nổi câu nào tốt lành. Có điều mấy năm nay đã đỡ hơn rồi, trong đó chắc chắn có một phần lớn công lao của tôi. Tôi cảm thấy bản thân xứng đáng nhận được huy chương cống hiến cho đời.

Ồ, tạm thời không nhắc đến vấn đề này, tôi đề nghị chuyện trao thưởng để sau bàn kỹ hơn.

*

Mặc dù lão Thẩm nhìn như đầu đội trời, chân đạp đất, nói chuyện hay làm việc cũng ngang ngược đến độ khiến tôi phải nghiến răng kèn kẹt, nhưng mà con người em ấy thì....

Em sợ xem phim kinh dị. Đây là kết luận tôi đúc rút được sau nhiều năm chung sống với em. Nếu không phải tôi quan sát tỉ mỉ tinh tế thì chắc cũng chẳng phát hiện nổi.

Thật ra tôi cũng không thích xem phim kinh dị lắm, chỉ là thỉnh thoảng nổi hứng, tìm chút cảm giác giật gân, kích thích hoặc là muốn xả stress thì mới xem phim kinh dị.

Thẩm Thần Hàm chưa bao giờ xem phim kinh dị cùng tôi. Cho dù tôi kéo lấy tay bắt em phải xem cùng thì người này cũng có thể tìm ra cả trăm cái cớ chứng tỏ mình rất bận rộn, bận đến không rời ra được.

Đây là kết luận tôi đúc rút ra được sau khi quan sát từ nhiều góc độ. Kết hợp với những ngày sau đó, tôi nhiều lần tìm cách kiểm chứng, cuối cùng đã có thể cộp dấu xác nhận.

Thẩm Thần Hàm không dám xem phim kinh dị.

Em từng viện đủ mọi lý do hợp lý như đi tắm, đi vệ sinh, đi giặt đồ, đi xem tài liệu, đọc sách, làm việc, họp online, vân vân để từ chối tôi. Em bảo đi tắm, đi vệ sinh, tôi nói "anh đợi em". Em bảo đi giặt đồ, tôi bảo em bỏ đồ vào máy giặt rồi quay lại xem cũng được....

Mấy cái cớ của em ngày càng trở nên quái lạ, lúc bị tôi nhìn thấu, em còn thẹn quá hóa giận, nổi khùng một trận với tôi.

Tất nhiên tôi không thể chiều theo em ấy được!

Tôi ôm lấy em, cùng nhau xem bộ phim kinh dị đầu tiên trong đời kể từ sau khi em thành niên. Thật ra bộ phim ấy chẳng đáng sợ tí nào, tôi đã tỉ mẩn chọn lọc trong những bộ phim mình đã xem, chọn ra bộ đỡ kinh dị nhất, thậm chí còn có chút hài hước để thưởng thức cùng em.

Suốt ba ngày sau hôm xem phim, trong nhà lúc nào cũng đèn đuốc sáng trưng. Ban đêm, nếu lỡ uống nhiều nước mót vệ sinh, Thẩm Thần Hàm cũng phải đánh thức tôi dậy đi cùng.

Thậm chí buổi sáng sau khi thức giấc, em cũng phải gọi tôi dậy vì trong nhà quá yên ắng. Buổi tối nếu tôi lỡ ngủ trước, em cũng phải gọi dậy cho bằng được.

Trải qua ba ngày bị giày vò, tôi thậm chí có ảo giác rằng Thẩm Thần Hàm không phải sợ mà đơn thuần chỉ là muốn báo thù việc tôi bắt em xem phim kinh dị.

Từ đó trở đi, tôi quyết định không bao giờ kéo em cùng xem phim kinh dị nữa.

*

Mấy hôm trước là rằm tháng bảy âm lịch, buổi sáng tôi còn chú ý dặn em hôm nay là rằm cúng cô hồn, buổi tối tan ca nhớ về sớm.

Ấy thế mà trong cái rủi có cái xui, buổi tối em tăng ca đến hơn mười một giờ, dừng xe ở một chợ đêm cách nhà xa lắc xa lơ, còn vờ vịt gọi cho tôi hỏi: "Anh ăn đêm không?"

Mẹ kiếp, tôi bị em cấm ăn đêm cả năm nay rồi, giờ còn gọi hỏi tôi có ăn đêm không. Tôi đang ngồi ở nhà đợi em, dùng ngón chân để nghĩ cũng biết em không dám đi qua đoạn đường vắng người nên muốn tôi qua đón.

Nhưng mà tiên sư em ấy lái xe cơ mà? Lái thẳng vào gara rồi nhảy vào thang máy lên nhà không phải xong chuyện rồi sao?

Tôi nói: "Không ăn, anh vệ sinh đánh răng xong, chuẩn bị đi ngủ rồi."

Thẩm Thần Hàm lập tức nổi đóa: "Em còn chưa về, anh ngủ gì mà ngủ?"

Tôi thay đồ, tỉnh bơ nói: "Chưa ngủ, còn không phải đang căng mắt đợi em về đây?" Tôi nhịn cười: "Sao vậy, em đói à? Vậy mua rồi mang về nhà ăn đi, hơn mười một giờ rồi. Không phải anh đã bảo em hôm nay là rằm cô hồn phải về sớm sao, gì mà thèm ăn vậy?"

Thẩm Thần Hàm tức giận: "Sư bố anh...."

Tôi ngay lập tức tỏ thái độ: "Anh cúp máy đây."

Thẩm Thần Hàm: "Không được!"

Tôi: "Tại sao?"

Em: "Không được là không được! Anh qua đây đón em về!"

Tôi: "Gì cơ? Nghe không rõ."

Em: "Mẹ kiếp, anh đừng đùa nữa! Mau đến đón em!"

Tôi nhịn cười: "Ăn nói cho đàng hoàng."

"......" Bẵng một lúc lâu, Thẩm Thần Hàm cố gắng mềm giọng xuống, nhưng em không tài kìm hãm được cái nết của mình, kêu lên khiến tôi nghe mà buồn cười: "Lão Cố, lão Cố, anh nhanh đến đón em đi mà..."

Tôi ậm ừ, quẹo ra khỏi cửa khu: "Em đứng ở chỗ tượng điêu khắc đó đợi anh, độ năm phút nữa anh tới."

Thẩm Thần Hàm: "Được, anh nhanh chút." Qua một lúc, em lại hỏi: "Có cần mua gì đó cho anh ăn không? Không phải tối qua anh nói muốn ăn xiên nướng sao?"

"......" Tôi: "Không phải em không cho anh ăn à?"

Thẩm Thần Hàm bắt đầu càm ràm: "Ăn nhiều không tốt cho sức khỏe, hệ tiêu hóa của anh vốn đã kém. Tối ăn nhiều rồi đi ngủ, rối loạn nhu động dạ dày thì lại càng không tốt."

"......" Tôi vừa tức vừa buồn cười: "Vậy sao em còn bảo mua cho anh ăn?"

Thẩm Thần Hàm không chút ngượng ngùng đe nẹt tôi: "Em cũng không ngờ là anh dám ăn."

Tôi: "Không muốn đi đón em nữa làm sao đây, giờ anh quay về cho em đứng trước tượng điêu khắc chờ cả đêm luôn nhé."

Em lại sốt ruột lên tiếng: "Anh đến chưa vậy, gần mười hai giờ rồi này, mấy người ở đây ăn xong sắp về luôn rồi."

"Đến rồi đến rồi." Lúc tôi đến cửa chợ đêm, thấy cả con đường còn sáng đèn, không ít người vẫn đang ngồi ăn. Thẩm Thần Hàm thấy tôi liền chạy lại.

Tôi hỏi em: "Xe đỗ ở đâu rồi?"

Em bước tới, nắm lấy tay tôi, ghé sát tai tôi, nói: "Đỗ ở đây, sáng mai em qua lái xe đi."

Tôi nắm lấy em, đi ngược trở về. Âm thanh của chợ đêm xa dần, ánh sáng cũng mỗi lúc một leo lét. Thẩm Thần Hàm bỗng hỏi tôi: "Anh có ngửi thấy mùi gì trên người em không?

Tôi ghé gần lại, ngửi ngửi: "Có mùi gì đâu, bao nhiêu ngày em chưa tắm rồi?"

Thẩm Thần Hàm: "Tào lao, có ngày nào mà em không tắm?"

"......" Ồ.

Thẩm Thần Hàm: "Anh ngửi kỹ lại xem."

Tôi nghiêng người, rúc vào cổ Thẩm Thần Hàm, mùi dầu gội và sữa tắm vẫn như thường lệ, tôi nhìn em: "Ngửi thấy rồi"

Thẩm Thần Hàm liếc xéo tôi: "Em đứng ở chỗ thoát gió hơn mười phút, trên người toàn mùi thì là!"

Tôi lại sáp tới ngửi cho kỹ. Em không nói, tôi cũng chẳng ngửi ra. Nói rồi chợt phát hiện quả nhiên toàn là mùi thịt nướng thì là, nước bọt bất giác tiết ra.

Thẩm Thần Hàm bịt mũi tôi lại, giọng cảnh cáo: "Ngửi mùi là đủ rồi, bớt ăn mấy cái đồ đó đi."

Đợt đầu năm tôi về quê ăn quá nhiều thịt cá, đến lúc vào bệnh viện vì viêm dạ dày mới phát hiện ở nhà mình ăn uống hết mực thanh đạm. Thẩm Thần Hàm không cho tôi đi mua đồ ăn một mình, lúc nào cả hai cũng cùng nhau đi. Vì vậy nguyên liệu lúc nào cũng phải qua sự chọn lọc của em, đủ tư cách mới được vào giỏ hàng.

Nhiều lần tôi phàn nàn em chuyện bé xé ra to, riết rồi lặp lại trọn bộ quy trình trở mặt, cãi nhau, bỏ nhà đi bụi, làm hòa. Cuối cùng, em đỏ hoe mắt, nói rằng không muốn sức khỏe của tôi suy yếu, còn muốn bên tôi lâu thật lâu. Tôi lập tức mềm lòng, bắt đầu kiểm điểm lại sự thiển cận không biết điều của mình. Em muốn tôi ăn uống lành mạnh, còn chẳng phải vì muốn tốt cho tôi sao?

Vì vậy, thói quen ăn uống lành mạnh ấy được duy trì đến tận bây giờ. Lâu rồi cũng không cảm thấy có vấn đề gì nữa, thình thoảng cuối tuần ra ngoài ăn còn không quen.

*

Tôi ậm ừ, cảm thấy Thẩm Thần Hàm càng có tuổi càng dông dài. Hồi hai mươi mấy tuổi, lúc nào tôi cũng phải lải nhải mãi mới thấy con người cao quý kênh kiệu này ừ một cái, bày tỏ đã nghe thấy. Nghĩ đến đây, lại thấy hơi buồn cười. Thời gian trôi nhanh quá, khiến tôi chẳng còn nhớ được hết dáng vẻ ban đầu của em nữa.

Thẩm Thẩn Hàm nhấc tay nhìn đồng hồ, còn mười mấy phút nữa là đến mười hai giờ.

Tôi nổi ý xấu ghé bên tai em cười: "Nói đến cúng cô hồn, ở quê anh có chuyện này, kể về một chị...."

Tôi mới rủ rỉ được nửa câu đầu, nửa câu sau còn chưa kịp bịa xong, Thẩm Thần Hàm đã bất thình lình phản kích, tung chiêu sư tử gầm.

Tôi đang định cười thì bị em nhào tới cù lét: "Tổ sư anh bị khùng hả!"

Tôi vừa chạy vừa né, vừa xích ra được vài bước, em đã chạy lại giữ lấy tôi. Tôi hễ dừng chân là lại bị em cù, chỉ đành tiếp tục vừa chạy vừa né.

Cứ thế về đến tận cửa nhà. Cửa vừa mở, tôi kéo Thẩm Thần Hàm vào đè lên cửa, hít ngửi mùi trên người em. Mùi thì là sớm đã bay hết, chỉ còn lại mùi dầu gội, sữa tắm rất đỗi quen thuộc.

Còn có mùi của Thẩm Thần Hàm

Tôi cúi người hôn em: "Để anh nếm thử Thẩm Thần Hàm vị thì là nào."

Hết.
 
Chương 25: Kịch truyền thanh


Yay~ Cuối cùng cũng đã đăng tải xong hết rồi! Cảm ơn sự ủng hộ nhiệt tình của mọi ngừi!

Phần "Bí kíp chỉnh đốn bạn trai cục cằn trái tính" có một kỳ Kịch truyền thanh nho nhỏ, tụi mình cũng đã vietsub và đăng lên kênh Youtube Thiên Thu Nhất Mộng của nhóm! Mọi ngừi đừng quên ghé qua nghe thử nha, hài mà dễ thương lắm á >v
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top