Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40: Tính Toán 1





Một con rồng đen thở hổn hển trong đêm tối vô tận, không có ai nói chuyện với nó, không có ai ở bên cạnh nó, ngay cả một chút xíu dấu hiệu sinh mạng bốn phía cũng không có.

Nữ tử trong hình ảnh ngủ rất bình thản, thỉnh thoảng sẽ cười tựa như mơ một giấc mơ đẹp.

Con rồng đen yên lặng nhìn nàng, thật giống như cứ nhìn nàng như vậy thì đêm tối vô tận này sẽ tràn đầy hi vọngTin tức Công chúa Bình Dương hồi cung đêm qua không truyền vào tai Hoàng Thượng, chỉ là Bình Dương nghĩ đã mấy năm không gặp Phụ hoàng mình nên muốn chuẩn bị một niềm vui bất ngờ.

Vì vậy ngày hôm sau nàng dậy rất sớm, trang điểm một phen, dặn dò Ngự Thiện Phòng làm món điểm tâm Hoàng Thượng yêu thích nhất.

Trong ký ức, Phụ hoàng thường hạ triều sẽ đi thẳng đến Ngự Thư Phòng.

Đến ngoài cửa Ngự Thư Phòng, Công chúa Bình Dương rón rén đi tới duỗi hai tay ra bịt mắt Hoàng Thượng lại.

"Trời tối rồi.

" Nàng nhỏ giọng nói.

"Làm càn.

" Hoàng thượng vốn tưởng rằng là công chúa nghịch ngợm nào đó nên hơi trách mắng.

"Phụ hoàng luôn vất vả như thế, phải chú ý bảo trọng long thể mới phải.

"Công chúa Bình Dương chậm rãi buông tay ra, nhận lấy điểm tâm trong tay cung nữ rồi nhẹ nhàng đặt lên bàn.


Đợi sau khi Hoàng Thượng thấy rõ người trước mặt thì vẻ mặt hiện ra vui mừng: "Bình Dương.

"Bình Dương có vẻ ngoài rất đẹp, đôi mắt trong veo như nước nhìn chăm chú cái người được gọi là cửu ngũ chí tôn trước mặt, mũi đau xót, nước mắt rơi xuống.

"Phụ hoàng, con đã trở về.

"Khuôn mặt luôn luôn uy nghiêm của Hoàng Thượng hiện lên vẻ thương yêu: "Trở về là tốt rồi, về là tốt rồi, những năm này con đã chịu khổ ở bên ngoài.

""Bình Dương không khổ, chỉ là ngày đêm nhớ nhung Phụ hoàng.

"Bình Dương nhìn lên thấy vài sợi tóc trắng mọc trước trán Hoàng Thượng, trái tim như bị ai níu chặt: "Phụ hoàng lại trông già đi rất nhiều.

""Phụ hoàng già rồi, không so được với năm đó.

" Hoàng Thượng đứt lời, ho khan mấy tiếng liên tiếp.

"Phụ hoàng nhiễm phong hàn sao? Có cần truyền ngự y không?""Không sao, ngự y đã khám rồi.

""Đi thôi, cùng Trẫm đến Ngự Hoa Viên, tính ngày thì hẳn là Mẫu Đơn con thích nhất đã nở.

" Hoàng Thượng để tấu chương xuống, trên mặt tràn đầy mừng rỡ.

"Vẫn là Phụ hoàng hiểu rõ con nhất, biết con thích Mẫu Đơn nên bốn mùa trong Ngự Hoa Viên đều có.

""Trầm chỉ nghĩ nếu ngày nào đó con đột nhiên trở về nhìn thấy cũng sẽ vui mừng.

"Bình Dương nắm tay Hoàng Thượng, đôi mắt lấp lánh cực kỳ đẹp.

Bình Dương có vẻ ngoài xinh đẹp hệt như mẫu phi nàng, lông mày lá liễu nhỏ nhắn, nói chuyện mềm mại rất dễ nghe, trên khuôn mặt hình trái tim là đôi mắt to giống như là tiểu tinh linh.

"Đúng là nữ nhi mười tám tuổi sẽ thay đổi, vừa rồi thiếu chút nữa Phụ Hoàng đã không nhận ra, chỉ là quá gầy, trên người con chỉ còn lại xương, hồi cung thì phải ăn nhiều chút.

" Hoàng Thượng nhìn Bình Dương, bóp vai nàng, thương tiếc nữ nhi của mình giống như một phụ thân bình thường.

"Con đã biết thưa Phụ hoàng.

" Đôi mắt sáng rỡ của thiếu nữ khiến cho người ta nhìn không rời mắt"Ngày năm tháng sau con sẽ cập kê và trở thành người lớn.

" Ánh mắt Hoàng Thượng nhìn nơi xa nói như có điều suy nghĩ.

"Cũng là lúc tìm lang quân như ý, ta thấy công tử Triệu gia không tệ, văn võ song toàn, làm người cũng chính trực không có nhiều tâm tư.

""Phụ hoàng.


" Nữ tử hờn dỗi cúi đầu: "Con mới vừa trở về Phụ hoàng đã muốn đuổi con đi, .

comAnieNg, con muốn ở mãi bên cạnh Phụ hoàng, không đi đâu hết.

""Nha đầu ngốc, dù sao con cũng phải lập gia đình.

" Vậy thì mẫu phi con trên trời có linh thiêng cũng sẽ không trách ta"Phụ hoàng đừng nói nữa, Bình Dương đã có người trong lòng.

"“Ha ha… là người phương nào?"Thiếu nữ không nói thêm gì nữa, chỉ là sâu trong mắt có sự vui vẻ.

Đó là người nàng thích từ thuở nhỏ, mấy năm bên ngoài nàng thường xuyên nghĩ đến người nọ có gầy không, có cao lên không, thỉnh thoảng có nhớ mình không.

Cho nên đến lúc về đã lập tức đến Lâm An, chỉ là chưa từng nghĩ tới mới vừa tới Lâm An đã nghe nói chàng sắp lấy người khác, trong lòng có chút mất mác, nhưng vậy thì có sao, mình có thể làm Trắc vương phi, chỉ cần người kia là chàng ấy.

Đêm qua không ngủ ngon, Phượng Tê Ngô mở trừng đôi mắt tím đen uể oải ỉu xìu.

"Tiểu thư, không bằng chúng ta đi về đi.

" Ngưng Nhi lo lắng nhìn nàng, chỉ sợ tiểu thư nhà mình sẽ lập tức ngã gục.

"Không được, Phượng Uyển Nhi kia cả ngày lẫn đêm líu ríu ở trong tai ta không ngừng, lỗ tai ta sắp mọc kén rồi.

"Thật không biết trong đầu nàng ta chứa cái gì, một ngày không gây phiền phức cho nàng thì cả người không thoải mái, ngày khác nhất định phải nói phụ thân hứa thân cho nàng để gả đi, vậy thì tai mình mới được yên tĩnh.

Hai người bước đi một trước một sau, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một bóng dáng quen thuộc, Phượng Tê Ngô lập tức tỉnh táo không ít.

Nàng kéo Ngưng Nhi, khom lưng nấp ở phía sau người bán hàng rong.

"Ngưng Nhi, có phải hôm nay ra cửa em không coi kỹ ngày không? Sao lại gặp phải tên khắc tinh này chứ?"Ngưng Nhi uất ức không biết giải thích thể nào.


Phượng Tê Ngô ló nửa cái đầu muốn xem thử người đã đi chưa lại bị khuôn mặt phóng đại gấp mười lần dọa cho sợ đến lảo đảo ngã xuống đất.

"Ta ăn thịt người sao, sao mới thấy ta đã trốn ta từ xa.

"Phượng Tê Ngô đứng dậy vỗ bụi sau lưng rồi ngồi xuống cái ghế bên cạnh: "Không ăn thịt người nhưng gặp phải ngươi thì không có chuyện tốt.

"Không phải sao, vừa mới nói xong thì một chiếc xe ngựa mất khống chế chạy thật nhanh về phía Phượng Tê Ngô.

"Mau tránh ra, mau tránh ra, ngựa bị sợ hãi.

" Phu xe lớn tiếng quát.

"Tiểu thư, chạy mau.

"Phượng Tê Ngô đứng im tại chỗ nhìn chằm chằm xe ngựa gào thét mà đến, trong lúc nhất thời hoảng hồn quên chạy.

Lúc này Mộ Dung Cảnh Dật dùng khinh công bay lên ngựa muốn khống chế con ngựa bị sợ hãi nhưng không có chút tác dụng nào.

Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, một bước này sợ là không chết cũng tàn.

Tiếng hốt hoảng quanh mình đều bị Phượng Tê Ngô che giấu, trong tai chỉ có tiếng gió.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41: Tính Toán 2





Tất cả mọi người ngừng thở, con ngựa đụng vào tường ngồi ngã chổng vó xuống đất, bụi đất tung bay.

Trái tim Mộ Dung Cảnh Dật trầm xuống, hắn nhìn chỗ Phượng Tê Ngô đứng đã không còn bóng người giống như là bỗng dưng biến mất.

Ngưng Nhi khóc chạy tới: "Tiểu thư, tiểu thư.

" Không ai đáp lại, không phải là bị đá bay rồi chứ?Phượng Tê ngô chỉ cảm thấy vòng eo bị nắm lấy, cả người bay bổng, phục hồi tinh thần lại đã rơi xuống mái hiên.

Nàng thấy rõ người tới là ai, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy Tô Thanh Hàn: "Sư phụ.

""Sư phụ, vừa rồi làm con sợ muốn chết, con còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại người nữa.

"Vai nữ tử trong lòng run lên, uất ức mà khóc.

Trái tim Tô Thanh Hàn níu chặt, lạnh lùng nhìn người bên dưới, hận không thể ném hắn ra xa để cho hắn không còn được gặp lại Phượng Tê Ngô nữa.

"Tê Nhi, có ta ở đây, không sao nữa rồi.

" Giọng nói trầm thấp của hắn có vài phần thương tiếc.


Mộ Dung Cảnh Dật nhìn bốn phía, khi thấy bóng dáng quen thuộc ở mái hiên đối diện thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm, cũng may không sao.

Đôi mắt hoa đào đẹp đẽ thất thần, hơi sưng.

Phượng Tê Ngô kéo ống tay áo Tô Thanh Hàn: "Sư phụ, con muốn xuống.

""Được.

"Bọn họ nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt Mộ Dung Cảnh Dật, không nói một câu, nhìn hắn với vẻ xem thường rồi trở về Phượng Phủ.

Hôm nay nhất định phải vào cung cầu xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra, nếu không ngày nào đó mình chết thế nào cũng không biết.

Phượng Tê Ngô gọi Ngưng Nhi thay xiêm áo cho mình, trang điểm đơn giản rồi quyết định vào cung gặp Vua.

"Chủ nhân không ngăn cản nàng sao?" Chẳng biết từ lúc nào Ảnh Tử đã xuất hiện sau lưng Tô Thanh Hàn.

"Không sao, Tê Nhi biết chừng mực, đã sắp xếp trong cung thỏa đáng chưa?""Vâng, chắc chẳn Công chúa Bình Dương đã ăn rồi.

""Vậy thì tốt, trong cung có Công chúa Bình Dương giúp đỡ thì Tê Nhi sẽ không có chuyện gì.

" Đôi mắt màu tím nhạt của Tô Thanh Hàn ẩn chứa sự lạnh lẽo.

Ảnh Tử lại ẩn thân biến mất.

Thị vệ bên ngoài cửa cung cũng nhận ra Phượng Tê Ngô nên không ngăn mà cho vào cung.

Lúc này Công chúa Bình Dương đang bóp vai cho Hoàng Thượng bên trong Ngự Thư Phòng.

Tiếng nói bén nhọn vang lên ở bên ngoài: "Hoàng Thượng, Phượng Tê Ngô cầu kiến.

""Cho nàng ta vào đi.

" Giọng trầm thấp hùng hậu kèm theo vài phần uy nghiêm vang lên.


Phượng Tê Ngô vừa thấy Hoàng Thượng đã quỳ xuống, đôi mắt hoa đào hàm chứa nước mắt: "Tiểu nữ bái kiến Hoàng Thượng, cầu xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

"Hoàng Thượng và Công chúa Bình Dương nhìn nhau, AnieNg, không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Trước tiên có lời gì ngươi cứ từ từ nói.

" Bình Dương dịu dàng nói.

Phượng Tê Ngô không định đứng lên, nói tiếp: "Tiểu nữ được hoàng ân ban tiểu nữ cho Duệ Vương, chỉ là tiểu nữ vô phúc, thật sự là không xứng với Duệ Vương, kính xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

""Đã xảy ra chuyện gì, ngươi cứ từ từ nói, có phải Duệ Vương ăn hiếp ngươi không?"Phượng Tê Ngô ra sức lắc đầu, tùy ý lau nước mắt ở khóe mắt: "Hoàng Thượng không biết, từ nhỏ bát tự tiểu nữ đã không hợp với Duệ Vương, vừa gặp hắn tiểu nữ đã gặp nguy hiểm đến tính mạng, cho nên vì có thể sống thêm mấy năm mà phải cách xa Duệ Vương, nhưng không biết vì sao đột nhiên Hoàng Thượng gả tiểu nữ cho Duệ Vương, tiểu nữ nghĩ thánh ân khó phạm nên thử ở chung với Duệ Vương, không nghĩ tới mỗi lần gặp hắn thì thật sự có chuyện không tốt xảy ra, phụ thân chỉ có hai nữ nhi là tiểu nữ và muội muội, tiểu nữ còn muốn tẫn hiếu ở trước mặt phụ thân cho nên cả gan xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.

""Càn rỡ.

" Chợt Hoàng Thượng vỗ bàn dọa Phượng Tê Ngô sợ đến mức trái tim run lên.

"Đây quả thực là lời nói vô căn cứ.

""Hoàng Thượng không tin có thể hỏi dân chúng, dân chúng đều tận mắt nhìn thấy.

"Đôi mắt Bình Dương lóe lên, đây không phải là cơ hội trời cho sao?"Phụ Hoàng, hôm qua lúc Bình Dương vào thành cũng từng nghe người ta nhắc tới chuyện này, nói Đại tiểu thư Phượng Phủ này và Duệ Vương thật sự không hợp, hôm nay Phượng tiểu thư lại liều chết vào cung cầu xin e là thật sự giống như lời nàng ấy nói.

""Thế nhưng quân vô hí ngôn.

""Hoàn thành một việc hôn nhân là chuyện tốt, nhưng việc hôn nhân này không tốt thì chẳng phải Phụ hoàng lại đẩy người ta vào trong hố lửa sao?"Hoàng Thượng gật đầu tựa như hơi thừa nhận.


"Chỉ là bây giờ Trẫm thu hồi thánh chỉ thì sẽ khó ăn nói với Mộ Dung lão vương gia bên kia.

" Hoàng Thượng khó.

"Nếu Phụ hoàng tin nữ nhi thì giao cho nữ nhi đi làm đi.

""Vậy cũng được, sau đó hãy kêu Lý Vũ nghĩ một cái thánh chỉ.

""Đa tạ hoàng thượng, Công chúa Bình Dương.

"Phượng Tê ngô không nghĩ tới có thể dễ dàng thuyết phục Hoàng Thượng như thế nên không khỏi vui mừng, phải nhịn, nhịn, trên mặt vẫn là vẻ đau lòng.

Người trong cung đưa Phượng Tê Ngô tới cửa cung, từ xa nàng đã nhìn thấy Tô Thanh Hàn nên bước nhanh đến nhảy lên người Tô Thanh Hàn, ôm cổ hắn thật chặt: "Sư phụ, đã giải trừ hôn ước.

"Tô Thanh Hàn nhẹ ho khù khụ: "Mau xuống đi, còn ra thể thống gì.

""Không phải vì con đang vui sao?".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Lưu Lạc Giang Hồ 1





"Sao vẫn giống hệt như trước kia, vẫn như một đứa trẻ con.

" Tô Thanh Hàn giơ tay lên sửa lại một vài sợi tóc của nàng bị gió thổi tung.

"Con vốn chính là trẻ con, có sư phụ ở bên cạnh con thì con không nỡ lớn lên.

"Phượng Tê Ngô giải quyết xong chuyện lớn trong lòng, cảm thấy không khí cũng trở nên ngọt ngào hơn, nàng đi ở phía trước ngân nga nhảy nhót, đột nhiên nghĩ đến gì đó nên dừng lại.

"Sao sư phụ biết Công chúa Bình Dương thích Mộ Dung Cảnh Dật?"Đôi mắt màu tím nhạt của Tô Thanh Hàn càng vui hơn: "Thích một người thì ánh mắt không thể giấu được.

"Thích một người, cho dù người đó ở đâu thì ánh mắt vẫn luôn dõi theo người đó, người đó vui thì mình cũng vui, người đó buồn thì mình sẽ nghĩ mọi cách chọc người đó cười, cho dù người đó muốn ngôi sao trên trời thì cũng sẽ hái xuống cho người đó.

"Vậy nếu sư phụ gặp người mình thích thì sẽ thế nào?" Phượng Tê Ngô tò mò nhìn nhìn, có lẽ bởi vì nhìn không rõ nên nàng tiến tới gần chút, đôi mắt hoa đào liên tục chớp chớp trông rất xinh đẹp.

Tô Thanh Hàn cảm thấy thân thể lạnh như băng trở nên nóng ran, hắn vội vàng lui về phía sau mấy bước, cố kiềm chế ngọn lửa trong lòng: "Phải gặp thì mới biết được.

"Phượng Tê Ngô không nhận ra có gì không đúng, nói thầm: "Thật không biết mỹ nam tử cực phẩm giống như sư phụ sẽ thích ai, chẳng lẽ là tiên nữ trên trời, chắc cũng chỉ có tiên nữ mới có thể xứng với sư phụ.

"Nàng ngẩng đầu lên nhìn bầu trời bị mây đen che kín, thật sự có thần tiên sao? Mỗi ngày thần tiên làm gì? Có phải bọn họ không cần ăn cơm không ? Cả ngày ung dung bay tới bay lui.


"Đang nghĩ gì đó?" Giọng Tô Thanh Hàn thình lình dọa thiếu nữ giật mình.

"Không có gì, không có gì.

"Mới vừa tới Phượng Phủ đã nhìn thấy Ngưng Nhi đứng ở cửa hết nhìn Đông tới nhìn Tây, dáng vẻ rất sốt ruột.

Nhìn thấy Phượng Tê Ngô ở xa xa nên chạy tới: "Tiểu thư, hay là người đừng về, bây giờ lão gia đang nổi nóng.

""Đã xảy ra chuyện gì?"Ngưng Nhi giữ chặt tay nàng, thỉnh thoảng nhìn vào trong phủ: "Mới vừa rồi Lý công công đã tới tuyên chỉ.

""Còn nhanh hơn chúng ta, không hổ là Hoàng Thượng.

" Phượng Tê Ngô đắc ý nói.

"Tiểu thư, sao người còn cười được.

" Ngưng Nhi sốt ruột sắp khóc.

"Khó khăn lắm mới thoát được Mộ Dung Cảnh Dật, sao ta không thể cười?""Người nên cùng Tô đại phu đến Phượng Hàn Cốc tránh đi, hôm nay lão gia dùng gia pháp, đang chờ tiểu thư bên ngoài từ đường.

"Nhất thời sắc mặt Phượng Tê Ngô trầm xuống, hoảng loạn nuốt một ngụm nước bọt, tội nghiệp nhìn sư phụ phía sau.

Hay là đi tránh trước, chờ phụ thân hết giận rồi trở về chịu đòn nhận tội?Không được, không được.

Với tính tình táo bạo kia phụ thân thì chắc chắn sẽ đuổi giết đến Phượng Hàn Cốc bắt mình về, khi đó e là dù mẫu thân còn sống cũng không khuyên được.

Nhưng nếu bây giờ đi vào thì không phải cái mông này sẽ nở hoa sao?Phụ thân luôn giao hảo với Mộ Dung lão vương gia, mắt thấy sắp thân càng thêm thân thì mình lại nói Hoàng Thượng thu lại thánh chỉ, bảo phụ thân phải ăn nói như thế nào trước mặt Mộ Dung lão vương gia.

Trời ạ!Tại sao vừa dẹp một chuyện thì chuyện khác lại xuất hiện chứ?.

"Vào đi, ta tin Phượng lão gia sẽ không làm khó dễ nàng.

"Phượng Tê Ngô nghe Tô Thanh Hàn nói vậy như uống một viên thuốc yên tâm.

Đúng rồi, chết sớm chết muộn thì đều là chết, không thể trốn tránh, .

comAnieNg, lại nói có sư phụ ở đây, chắc chắn người sẽ che chở mình.


Phượng Tê Ngô tự an ủi rồi sải bước đi đến từ đường.

Phượng lão gia đứng trước cửa từ đường, cầm roi cau mày, đôi mắt lộ ra bén nhọn.

"Phụ thân.

" Phượng Tê Ngô run rẩy đi tới, không khí chung quanh như bị giảm xuống.

"Quỳ xuống.

"Phượng Tê Ngô rất nghe lời quỳ xuống.

"Hôm nay cánh con cứng rắn rồi, ta không quản được con đúng không?""Nữ nhi không dám.

""Hừ… còn có chuyện con không dám nữa à?”"Có rất nhiều.

"Thật sự có rất nhiều chuyện mình không dám làm, buổi tối không dám đi tiểu đêm một mình, không dám leo cây, không dám bắt rắn, Phượng Tê Ngô thầm đếm, đang định mở miệng lại bị phụ thân trợn mắt nhìn nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

"Tự tiện vào cung nói Hoàng Thượng hủy bỏ hôn ước của con và Duệ Vương, đây chính là chuyện con nói không dám?""Phụ thân, con không thích Mộ Dung Cảnh Dật, bát tự của con và hắn thật sự không hợp, người không thể vì giao tình với Mộ Dung lão vương gia mà đẩy nữ nhi vào biển lửa.

"Phượng Tê Ngô thẳng lưng, không ngờ bị tát một cái, đầu óc choáng váng ngã ra sau.

Trên mặt đau rát, khóe miệng có máu tươi rỉ ra.

Bọn hạ nhân rối rít hít vào một hơi, Phượng lão gia luôn luôn thương yêu Đại tiểu thư, chưa bao giờ đánh chửi, xem ra lúc này là giận thật.


Tô Thanh Hàn bước một bước dài tiến lên ôm Phượng Tê Ngô vào lòng mình: "Tê Nhi.

"Nàng sờ sờ khuôn mặt sưng đỏ, đau rát, dường như khóe miệng còn có máu tươi rỉ ra.

"Từ xưa hôn nhân đều là lệnh của phụ mẫu lời của mối mai.

" Phượng lão gia vung mạnh ống tay áo quay lưng đi.

Trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Phượng Tê Ngô tràn đầy nước mắt, rồi lại không nỡ rơi xuống: "Xin hỏi phụ thân con đã làm sai điều gì, chẳng lẽ thật sự có ngày nữ nhi bị Mộ Dung Cảnh Dật khắc chết thì người mới vui sao?""Đường đường Duệ Vương lại có thể khắc chết con sao? Đúng là hoang đường.

""Nếu phụ thân không tin thì thôi.

"Phượng lão gia siết chặt tay: "Con có biết có bao nhiêu người chen muốn vỡ đầu cũng muốn gả vào Duệ Vương Phủ, không dễ gì Duệ Vương coi trọng con mà con lại không biết quý trọng.

"Phượng Tê Ngô nhìn mặt đất cười lạnh, lau máu ở khóe miệng rồi đứng dậy.

"Phụ thân cũng là một người bám víu quyền thế giống những người đó sao?" Ánh mắt nàng lạnh như băng nhìn chằm chằm tấm lưng kia: "Vì tiền đồ của mình mà đẩy nữ nhi của mình vào trong hố lửa.

".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Lưu Lạc Giang Hồ 2





Nhất thời Phượng lão gia cứng họng.

"Phụ thân đừng quên năm đó mẫu thân chết ở trước mặt người như thế nào.

"Nàng nói từng chữ từng câu khí phách.

Bóng hình Phượng lão gia hơi lắc lư, ngay sau đó xoay người lại, bốn mắt nhìn nhau.

"Con từng cho là phụ thân khác những người kia, bây giờ xem ra là con sai rồi, nếu Hoàng Thượng đã thu lại ý chỉ, kính xin phụ thân làm theo mới phải.

"Phượng Phủ đã không giống Phượng Phủ năm đó, có lẽ ngay từ giây phút sau khi mẫu thân mất, Liễu di nương vào cửa thì đã thay đổi.

"Sư phụ, chúng ta đi thôi.

""Được.

"Giây phút Phượng Tê Ngô xoay người, Phượng lão gia vươn tay ra nhưng nghĩ lại buông xuống.

Ông không phải là người bám víu quyền như lời nữ nhi, không phải tất cả những gì ông làm lúc này đều vì muốn nữ nhi có thể có chỗ dựa sau khi ông mất sao, người ông hiểu tận gốc rễ trong nhóm quan gia chỉ có Mộ Dung Phủ, Duệ Vương là người ông nhìn lớn lên, là một người đáng để gửi gắm cả đời.

Lúc trước hắn cũng chính miệng hứa với ông sau khi lấy Tê Nhi sẽ tuyệt đối không nạp thiếp, sẽ thương yêu nàng cả đời.


Một lúc lâu, Phượng lão gia thở dài, nữ nhi trưởng thành đã có suy nghĩ của mình, con đường sau này nên để cho chính nàng tự đi vậy.

Giây phút Phượng Tê Ngô bước ra Phượng Phủ, Phượng lão gia ngã xuống.

Phượng Hàn Cốc lại có thêm vài loại hoa cỏ không biết tên, vô cùng bụ bẫm và đáng yêu.

Phượng Tê Ngô tìm tảng đá hứng ánh tịch dương ngồi xuống.

"Tê Nhi.

" Tô Thanh Hàn thử gọi một tiếng.

Phượng Tê Ngô biết hắn đang nghĩ gì nên cong môi, một lúc lâu mới cười ra tiếng.

"Không muốn cười thì đừng cười, khó coi chết đi được.

" Tô Thanh Hàn gãi nhẹ chóp mũi thiếu nữ.

"Bây giờ sư phụ đã bắt đầu chê con rồi sao?""Làm gì có.

""Vậy sư phụ sẽ luôn ở bên cạnh con chứ?""Sẽ.

""Bất kể xảy ra chuyện gì, sư phụ cũng sẽ không rời xa con sao?""Sẽ không.

""Nhưng…" Phượng Tê Ngô cúi đầu nhìn tay mình, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.

Đó là mơ sao? Vì sao cảm thấy chân thực như vậy.

Đó là một vùng hư không, trừ đêm tối thì cái gì cũng không có.

Chợt ánh mặt trời đâm tới, quanh mình như có thứ gì đó đang từ từ thức tỉnh.

"Giết nàng ta.

""Giết nàng ta.

""Nàng ta là ma.

""Nàng ta có lực lượng đáng sợ.

""…"Một đám người vây quanh nàng kêu gào, từ từ đến gần, càng ngày càng gần, càng ngày càng gần, thiếu nữ sợ hãi lui về phía sau, phía sau đã không còn đường lui nữa.


"Các người là ai?"Những người đó không trả lời nàng.

Dường như lực lượng nào đó trong cơ thể đang sai khiến mình.

Nàng vận khí, bàn tay xuất hiện một thanh kiếm, .

comAnieNg, những người đó vẫn ở chỗ cũ không ngừng nói chuyện.

Thiếu nữ dùng hết sức vung kiếm lên, tiếng nói im bặt, những người đó hoàn toàn biến mất.

Trong không gian rộng lớn chỉ còn lại một mình nàng.

Nàng cúi đầu nhìn thấy trên tay toàn là máu"Nhưng cái gì?"Tô Thanh Hàn quay đầu nhìn thấy trong mắt thiếu nữ tràn đầy giết chóc, đột nhiên trong lòng cảm thấy lo lắng: "Tê Nhi, nàng làm sao vậy?"Phượng Tê Ngô nắm chặt tay, dùng sức quá mức đến nỗi khớp xương trắng bệch, con ngươi từ từ biến thành màu đỏ khát máu.

Tô Thanh Hàn hoảng hốt, tay vận khí từ từ đưa vào trong cơ thể Phượng Tê Ngô.

"Tê Nhi, đừng nghĩ gì cả.

” Ngay sau đó hắn xoay thiếu nữ lại đối diện với mình: "Tê Nhi, nàng nhìn ta đi, đừng nghĩ gì cả.

"Giọng nói lạnh lùng vang lên, con ngươi Phượng Tê Ngô dần dần trở về màu đen, ý thức cũng dần dần trở lại.

Tô Thanh Hàn kéo thiếu nữ vào lòng mình: “Tê Nhi, có ta ở đây.

""Sư phụ.

""Tê Nhi ngoan, ta ở đây.


""Sư phụ, vừa rồi con sao vậy? Con cảm thấy mình biến thành một người khác.

"Rõ ràng vừa rồi trong đầu có ý thức của một người khác, nàng muốn chạm vào nhưng làm thế nào cũng không chạm được.

Còn có người mặc áo bào trắng cực kỳ giống sư phụ.

Mình đã quen biết sư phụ từ rất lâu trước kia sao? Tại sao cái gì cũng không nhớ nổi.

"Có lẽ Tê Nhi quá mệt mỏi, vừa rồi lại bị phụ thân nàng đánh cho nên mới như thế.

"Phượng Tê Ngô vừa nghe nhắc đến lại uất ức khóc lên.

Phụ thân thương yêu mình, một câu nói nặng cũng không nỡ nói, hôm nay vì cái gọi là tiền đồ mà không tiếc hy sinh hạnh phúc của mình, là thay đổi từ lúc nào?Lúc mẫu thân mất không phải là nàng chưa từng hận phụ thân, chẳng qua là mỗi khi nửa đêm tỉnh lại thấy trong thư phòng vẫn còn sáng đèn, thấy phụ thân mọc thêm rất nhiều tóc trắng chỉ trong một đêm thì lại không hận nổi.

Vì mẫu thân, phụ thân cũng từng từ bỏ việc làm quan trong triều mà đi làm đại phu trị bệnh cứu người, trải qua ngày tháng bình thường với mẫu thân.

"Sư phụ, chúng ta đi lưu lạc giang hồ có được không, nơi không có danh lợi, con có thể tự do tự tại "Trên mặt thiếu nữ lại khôi phục nụ cười trước đây, nàng tựa lên vai Tô Thanh Hàn, chậm rãi nói.

"Được, Tê Nhi đi đâu vi sư sẽ đi đó.

".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Quân Tử Dùng Miệng Không Dùng Tay 1





"Sao sư phụ tốt với con vậy?"Con ngươi Tô Thanh Hàn run lên, hắn vuốt đầu thiếu nữ: "Nàng là đồ đệ của ta, ta không tốt với nàng thì tốt với ai?""Vậy sau này sư phụ có nhiều đồ đệ thì cũng sẽ đối tốt với bọn họ vậy sao?"Thì ra sư phụ chỉ đơn thuần đối tốt với mình chứ không lẫn lộn thứ tình cảm kia.

Phượng Tê Ngô quệt miệng, vẻ mặt rất uất ức.

"Ta chỉ thu một đồ đệ.

"Phượng Tê Ngô nghe vậy đôi mắt phát sáng: "Ngoéo tay.

"Tô Thanh Hàn chậm rãi vươn ngón tay út ra, đôi mắt ôn nhuận nhìn nàng“Nghoéo tay thì không thể đổi ý, nếu ai đổi ý thì người đó chính là chó con.

"Bỗng chốc thiếu nữ lại khôi phục vẻ ngây thơ hồn nhiên, ném chuyện không vui mới vừa rồi ra sau đầu.

"Được.

""Vậy tiếp theo chúng ta đi đâu đây sư phụ?""Tê Nhi thật sự muốn rời khỏi Lâm An?"Phượng Tê Ngô hăng hái gật đầu, nàng lớn như vậy nhưng nơi từng đi xa nhất chính là cửa Bắc của Lâm An, .

com, nàng không hề biết thế giới bên ngoài như thế nào.

Nàng vừa nghĩ tới phụ thân vì tiền đồ của mình mà hy sinh hạnh phúc của nàng, nàng lại lập tức ủ rũ.

"Coi như là đi giải sầu đi.


""Vậy đến Thành Bất Đô đi.

" Tô Thanh Hàn suy tư một phen rồi chậm rãi nói ra.

"Thành Bất Đô có gì vui?""Phong cảnh nơi đó độc đáo, còn có kỳ trân dị bảo ngàn vàng khó tìm; cũng có chim bay cá nhảy để cho người cưỡi.

"Phượng Tê Ngô nghe vậy đôi mắt lấp lánh nhìn Tô Thanh Hàn.

"Vậy khi nào chúng ta đi?"Thế giới bên ngoài quả thật phong phú hơn Lâm An, chỉ mới nghĩ thôi đã thấy rất thú vị.

"Nàng về nhà dọn đồ, ngày mai ta tới đón nàng.

""Sư phụ không về cùng con sao?""Ta còn có một số việc cần phải xử lý.

"Bởi vì chuyện của Phượng Tê Ngô mà trì hoãn mấy ngày, e là vị ở Tu La Trường kia đợi không nổi.

"Vậy cũng được.

"Sáng sớm hôm sau hắn đưa Phượng Tê Ngô về, ai ngờ vừa vào phủ đã thấy người không muốn gặp lại nhất.

"Ngươi ngươi ngươi, tiểu nha đầu ngươi thật có năng lực.

"Mộ Dung Cảnh Dật sải bước đi tới, sắc mặt âm trầm mấy độ, tức giận chỉ vào Phượng Tê Ngô.

Nếu là người khác chắc chắn hắn sẽ đánh một trận, nhưng đó là Phượng Tê Ngô, sao hắn nỡ?"Làm gì, quân tử nói chuyện không động tay.

"Phượng Tê Ngô liên tục ôm mặt lùi về sau để tự vệ.

Mặc dù nàng không có dung mạo khuynh quốc nhưng tự nhận vẫn có mấy phần thùy mị, nếu đánh vỡ mặt thì sau này còn gặp người thế nào.

"Ai nói ta muốn đánh ngươi?"Ngươi xem dáng vẻ muốn đánh nhau kia của ngươi đi, không giống chỗ nào?"Tiểu nha đầu trưởng thành rồi, dám đến ngự tiền tìm Hoàng Thượng giải trừ hôn ước của ta và ngươi.

""Còn không phải là bị ngươi ép sao?" Nàng đúng lý hợp tình nhìn Mộ Dung Cảnh Dật.

"Ngươi tới Phượng Phủ làm gì?" Phượng Tê Ngô thông minh đi vòng ra phía sau hắn, thừa dịp hắn chưa chuẩn bị thì chạy vào đại đường.

"Ngươi chạy cái gì, ta còn có thể ăn ngươi sao?"Nàng chỉ lo nhìn Mộ Dung Cảnh Dật mà không nhìn sau lưng, editorAnieNg, bất thình lình đụng vào người khác, cái đầu đau đớn.

"Tiểu thư không sao chứ?" Ngưng Nhi đỡ trán lo lắng hỏi.


"Không sao không sao.

”Mộ Dung Cảnh Dật phía sau đã đuổi tới, hắn kéo Phượng Tê Ngô về phía mình, Phượng Tê Ngô vô thức bảo vệ mặt, nhưng thiếu niên chỉ xoa xoa trán nàng chứ không làm gì khác.

Thiếu niên mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, khóe miệng uốn lên độ cong đẹp đẽ.

Hắn là người có vẻ ngoài tuấn tú hiếm có ở Thành Lâm An, Phượng Tê Ngô không thể không thừa nhận vẻ ngoài của Mộ Dung Cảnh Dật thật sự rất đẹp.

Nàng nhìn mê mẫn, đột nhiên nghĩ đến gì đó nên lắc đầu lui về phía sau.

Phượng Tê Ngô, ngươi đang làm gì thế, đây là khắc tinh của ngươi, còn nói hắn đẹp, có đẹp bằng sư phụ ngươi không, vẻ ngoài của sư phụ có thể đẹp hơn hắn nghìn lần, vạn lần, ngươi nhìn chằm chằm nam tử khác mà không sợ sư phụ thất vọng sao?"Hoàng Thượng đã hạ chỉ hủy bỏ hôn ước của ta và ngươi, kính xin Duệ Vương tự trọng.

"Mộ Dung Cảnh Dật nhìn thiếu nữ kiêu ngạo không kiềm được lại nở nụ cười.

"Nghe nói Phượng lão gia bị bệnh, ta chỉ cùng phụ thân đến thăm, tiểu nha đầu nhà ngươi cả ngày nghĩ cái gì vậy?" Mộ Dung Cảnh Dật nhẹ nhàng chọt chọt đầu thiếu nữ.

Phượng Tê Ngô giật mình vội nhìn Ngưng Nhi bên cạnh.

"Lão gia không sao, chỉ là thỉnh thoảng nhiễm phong hàn, nghỉ ngơi mấy ngày là khỏe thôi.

""Thật sao?" Phượng Tê Ngô nghi ngờ nhìn Ngưng Nhi.

Thân thể phụ thân luôn luôn rất tốt, .

com, từ lúc nàng hiểu chuyện đến bây giờ chưa từng thấy phụ thân sinh bệnh, sao hôm nay lại nhiễm phong hàn?"Ngưng Nhi không dám lừa tiểu thư.


"Phượng Tê Ngô nghe xong sải bước đi tới Trúc Uyển, mới vừa đi vào đã nghe phụ thân ho khan, trong lòng căng thẳng, có chút hoảng hồn.

"Phụ thân, Mộ Dung lão Vương Gia "Nàng thấy Mộ Dung lão Vương Gia cũng ở đây nên lễ phép làm lễ.

"Phụ thân, sao lại đột nhiên ngã bệnh?"Trong mắt Phượng lão gia hoàn toàn không có vẻ tàn khốc lúc trước: "Có lẽ đêm qua trúng gió.

""Không bằng mời đại phu tới khám đi.

""Ha ha ha, Tê Ngô hồ đồ rồi, tìm khắp Lâm An còn có thể tìm ra được người thứ hai có y thuật tốt hơn phụ thân ngươi sao?" Mộ Dung lão Vương Gia trêu ghẹo.

"Tất nhiên là không thể.

"Mộ Dung lão Vương Gia nói mấy câu rồi trở về Phủ, trong phòng cũng chỉ còn lại Phượng Tê Ngô và Phượng lão gia.

"Con vẫn còn đang trách phụ thân sao?""Nữ nhi không dám ""Tương lai con sẽ hiểu.

" Phượng lão gia thở dài.

"Lần này nữ nhi về là để cáo biệt phụ thân.

".

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Quân Tử Dùng Miệng Không Dùng Tay 2





Phượng Tê Ngô rũ mắt: "Thuở nhỏ nữ nhi lớn lên dưới sự che chở của phụ thân nên không biết gì về chuyện bên ngoài cả, chỉ muốn thừa dịp này đi ra ngoài du lịch.

""Con nghĩ kỹ chưa? Một nữ hài như con bảo sao phụ thân có thể yên tâm được?"Phượng Tê Ngô biết phụ thân lo lắng nên vội nói: "Phụ thân đừng lo, võ công của sư phụ rất cao, sẽ bảo vệ tốt cho con.

"Phượng lão gia nhắm hai mắt lại, một lúc lâu mới chậm rãi nói: "Con thích hắn.

"Có lẽ nhất thời nàng bị người nhìn thấu tâm tư mà có chút bối rối: "Không không, chỉ là sư phụ rất tốt với con.

""Thôi, con đã trưởng thành và có sự lựa chọn của mình, cảm thấy cái gì đúng thì cứ làm đi.

"Phượng Tê Ngô không nghĩ tới phụ thân lại đồng ý nhanh như vậy, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm.

"Chỉ là mấy ngày nữ nhi không có ở đây, phụ thân cũng phải bảo trọng thân thể.

Phải ăn cơm đúng giờ, nghỉ ngơi sớm, đừng làm việc quá sức.

Phượng Uyển Nhi thích chơi đùa nhưng tính tình thuần lương không có tâm kế gì, phụ thân tìm nhà bình thường cho muội ấy đi.

"Đôi mắt hoa đào xinh đẹp dính sương, nước mắt vòng quanh ở trong hốc mắt chậm chạp không chịu rơi xuống.

"Đi đi, chơi mệt thì nhớ về sớm.

"Phượng Tê Ngô biết từ trước tới nay phụ thân đều không phải là một người giỏi ăn nói mà chỉ biết âm thầm quan tâm mình.


Nàng đứng dậy đi tới cửa rồi quay đầu nhìn phụ thân trên giường, ông đang từ từ già đi, .

com, không còn giống như năm đó.

Nàng lau khô nước mắt ở khóe mắt, mới vừa đi tới cửa đã nhìn thấy Mộ Dung Cảnh Dật nửa dựa lên tàng cây.

"Sao ngươi còn chưa đi?""Ngươi không thể đi theo hắn.

"Nhất thời Phượng Tê Ngô có hơi không hiểu: "Có liên quan gì tới ngươi?""Hắn không tốt như ngươi tưởng.

""Con người không hoàn mỹ, là người thì sẽ có khuyết điểm.

""Ngươi ở bên hắn chỉ sẽ hại chính ngươi.

" Mộ Dung Cảnh Dật vội nắm thật chặt vai thiếu nữ làm nàng đau.

"Mộ Dung Cảnh Dật.

"Phượng Tê Ngô tức giận hất tay hắn ra.

"Ta ở bên ai có liên quan đến ngươi sao? Có phải ngươi không muốn thấy người khác sống tốt, ta và sư phụ ta ở bên nhau, người chưa bao giờ hại ta, ngược lại ngươi nhiều lần lượn quanh ở bên cạnh ta, nếu như không có sư phụ thì ta đã sớm đến chỗ Diêm Vương trình diện rồi!""Bây giờ ta không nói rõ với ngươi được, Tô Thanh Hàn không hoàn mỹ như ngươi nghĩ, hắn và ngươi khác nhau.

""Nói không rõ thì đừng nói nữa, sư phụ là nam ta là nữ, chúng ta vốn đã khác nhau.

"Mộ Dung Cảnh Dật ngạc nhiên đến quên cả khép miệng lại, mạch suy nghĩ của nữ tử trước mặt đơn thuần vậy sao????"Ta nói cho ngươi biết, đừng đi theo ta nữa.

" Trước khi đi thiếu nữ trừng hắn một cách hung tợn.

Chỉ để lại một mình Mộ Dung Cảnh Dật hỗn độn trong gió.

Bên kia.

"Ngươi đã muộn.

"Tô Thanh Hàn không nói gì, bấm phép, một ngọn lửa chậm rãi nổi lên trong lòng bàn tay, editorAnieNg, chỉ trong khoảnh khắc Xích Trói Yêu trói Lệ Viêm bỗng chốc biến mất.

"Xem ra lực lượng này đã nhận chủ rồi.

" Lệ Viêm giật mình nhìn hắn.

Ấn ký màu tím đen giữa trán càng hiện ra rõ ràng.


"Ngươi không hối hận sao?""Hừ, người hối hận nên là hắn.

" Tô Thanh Hàn lạnh lùng nói.

"Sau này Lệ Viêm thề thuần phục chủ nhân.

"Lệ Viêm quỳ một chân xuống, hai tay ôm quyền nói rất cung kính.

"Đi đi, trở về chuẩn bị, ngày mai đến Thành Bất Đô.

"Lệ Viêm vừa nghe thấy cái tên Thành Bất Đô thì trong lòng thấp thỏm, vẻ mặt bối rối.

"Sao vậy?""Năm đó từng có chút ân oán với Dạ Cơ.

""Hửm…"Đôi mắt màu tím nhạt của Tô Thanh Hàn càng lạnh hơn, hứng thú nhìn Lệ Viêm.

"Lần này cùng giải quyết luôn đi.

""…"Mới vừa tới Phượng Hàn Cốc, Tô Thanh Hàn đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, khóe miệng hơi cong lên, cười cười khinh thường.

"Ngươi vào trong chờ ta.

"Mộ Dung Cảnh Dật không quan tâm Lệ Viêm, hắn lướt qua Lệ Viêm đi theo Tô Thanh Hàn.

"Ngươi làm như vậy sẽ hại nàng ấy.

" Ánh mắt hắn tràn đầy sát khí.

"Hại nàng?"Tô Thanh Hàn nghe vậy cảm thấy rất buồn cười.


"Chẳng phải người hại nàng là những kẻ được gọi là thần tiên như các ngươi sao? Chẳng phải người hại nàng là cái vị ở địa vị cao kia sao?"Không phải lúc trước các ngươi giữ nàng lại là vì lực lượng kia sao? Hiện giờ không chiếm được lại muốn hủy nàng sao?"Lần này nàng ấy lịch kiếp xong trở về vẫn là Thượng Tiên, .

com, tất cả đều coi như chưa từng xảy ra, mọi thứ vẫn giống hệt như trước đây.

""Vân Hạc, ta nên nói ngươi ngốc hay là nên khen ngươi ngây thơ?"Tô Thanh Hàn nở nụ cười, cười càng lúc càng lớn giống như nghe thấy được chuyện buồn cười nhất trên thế gian.

"Mấy ngàn năm trôi qua mà ngươi vẫn không hiểu hắn.

""Những chuyện khác ta không biết, cũng không muốn biết, bây giờ điều duy nhất ta biết chính là nàng ấy đi theo ngươi sẽ rất nguy hiểm.

"Mộ Dung Cảnh Dật tức đến đỏ mặt, tay đã vận khí.

"Bây giờ ta không phải là đối thủ của ngươi, ngươi có thể giết ta nhưng Tê Nhi sẽ hận ngươi cả đời.

"Tô Thanh Hàn bước một bước dài thoáng cái tới trước mặt nam tử rồi tiến đến gần tai hắn thấp giọng nói.

"Ngươi, lực lượng trong cơ thể ngươi là…"Con ngươi Mộ Dung Cảnh Dật phóng đại kịch liệt, hắn có thể cảm nhận được lực lượng kia, lực lượng vượt ra khỏi tam giới, nếu như Tô Thanh Hàn hoàn toàn luyện hóa nó thì lực lượng đó sẽ đủ để hủy diệp trời đất.

"Thu tay lại đi.

""Ngươi cảm thấy ta còn có thể quay đầu sao? Ngươi là người bạn nhiều năm của ta, đừng tham gia vào, nếu không đừng trách ta.

""…”.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: Mê Chướng 1





"Tô Thanh Hàn, sau này ta sẽ không nể tình nương tay nữa.

"Trong mắt Mộ Dung Cảnh Dật có vẻ không đành lòng, từ khi nào mọi chuyện lại trở thành như vậy? Không thể hiểu nổi.

"Không tiễn.

" Tô Thanh Hàn lạnh lùng cười, khẽ nâng mí mắt lộ vẻ băng hàn.

Trở lại phòng, Lệ Viêm đã xử lý thỏa đáng, trông giống người bình thường như đúc.

"Ngươi và Ảnh Tử đến Thành Bất Đô trước đi.

"Vừa dứt lời Ảnh Tử âm thầm xuất hiện: "Chủ nhân, ta không muốn đồng hành với con sói đó, lỡ như nửa đường đói bụng ăn ta thì sao?""Ăn ngươi? Ta còn sợ tổn hại tu vi của mình kia kìa.

" Lệ Viêm không phục mắng.

"Ai biết chắc con sói nhà ngươi bị nhốt ở Tu La Trường mấy ngàn năm có gây ra chuyện gì không?"Ảnh Tử vội vàng dịch người về phía Tô Thanh Hàn nhằm bảo vệ thân thể mình.

"Ta cũng không phải là người bụng đói ăn quàng, trên người ngươi có mùi khai của cáo, ta không có hứng thú.

"Tô Thanh Hàn nửa tựa trên sạp uống ly trà, sắc mặt tái nhợt, có lẽ hắn hơi mệt nên nhắm hai mắt lại.

"Không muốn đi cùng thì trở về Bắc Cảnh đi.

"Chỉ một câu nói khiến cho Ảnh Tử ngậm miệng lại, dáng vẻ cực kỳ không tình nguyện: "Còn không mau đi "Lệ Viêm không nói gì, hóa thân thành sói phóng vèo một cái biến mất ở phía Bắc.

"Này, ngươi chờ ta với.


" Một con hồ ly đỏ như máu đuổi theo.

Nhất thời căn nhà yên tĩnh hơn rất nhiều.

Tô Thanh Hàn đỡ trán, từ Bắc Cảnh ra, lực lượng trong thân thể này còn chưa luyện hóa hoàn toàn, hôm nay tốn quá nhiều nguyên khí ở Tu La Trường, e rằng phải tu luyện thêm ít thời gian nữa.

"Sư phụ, sư phụ, mau tới giúp con một tay.

"Là giọng Phượng Tê Ngô, hơi thở hơi mạnh.

Tô Thanh Hàn chậm rãi đứng dậy, mới vừa đi tới cửa Cốc đã bị sợ hết hồn.

"Tê Nhi đây là?"Hành lý cả một xe ngựa, biết là đi chơi, nhưng người không biết còn tưởng rằng là chạy nạn.

"Quần áo, trang sức, .

com, lương khô ăn trên đường, còn có bạc và ngân phiếu.

"Phượng Tê Ngô cảnh giác nhìn bốn phía, móc một cái hộp ở dưới cùng bọc quần áo ra, bên trong có rất nhiều bạc vụn và trăm tấm ngân phiếu, khuôn mặt nhỏ nhắn hồi hộp.

"Nàng mang nhiều ngân phiếu như vậy làm gì?" Tô Thanh Hàn ngạc nhiên.

"Dùng trên đường, ăn cơm, nghỉ chân, trên đường chắc chắn sẽ có rất nhiều thứ ly kỳ cần mua về.

"Tô Thanh Hàn xấu hổ.

Đúng là thế giới của nữ nhân, nàng vui là được.

"Tê Nhi, chúng ta mang chút bạc và quần áo tắm rửa là được rồi, những thứ này thật sự là quá nhiều.

"Phượng Tê Ngô cắn môi nhìn nhìn, dáng vẻ rất rối rắm.

"Hay là sư phụ xem giúp con cần mang những gì, con vào nhà uống miếng nước đã.

"Dứt lời, Phượng Tê Ngô bỏ lại cục diện rối rắm này cho Tô Thanh Hàn, hắn chỉ đành phải lắc đầu bất đắc dĩ, lựa chọn vài thứ, còn dư lại thì nói phu xe kéo về Phượng Phủ.

Tô Thanh Hàn chỉ xách theo hai bọc quần áo vào nhà, Phượng Tê Ngô ngạc nhiên đứng bật dậy khỏi sạp: "Sư phụ, đồ của con đâu?""À.

" Tô Thanh Hàn ước lượng độ nặng: "Đều ở trong này.

"Nàng cực khổ dọn dẹp cả đêm mà nay chỉ còn lại hai bọc quần áo, trong lúc nhất thời Phượng Tê Ngô không biết nên nói cái gì, chỉ có thể vỗ vai nam tử, sư phụ không hổ là sư phụ.

"Dọc theo đường đi sẽ có nhà dân, không cần mang nhiều lương khô như vậy, còn quần áo thì mang mấy bộ là được, không đủ thì mua thêm.

""Đều nghe sư phụ.

"Chuẩn bị xong, hai người lên đường.


Lâm An cách Thành Bất Đô chừng nửa tháng đi đường, Phượng Tê Ngô không vội, editorAnieNg, dọc theo đường đi lúc đi lúc dừng thưởng thức cảnh đẹp cũng là một loại vui thú.

Huống chi có mỹ nam như sư phụ ở bên cạnh mình thì còn có gì không đủ nữa?Đi cả ngày đến lúc trời tối, Phượng Tê Ngô ở thật xa cũng nhìn thấy tấm biển Thành Nam Dương, nàng vô cùng hưng phấn.

"Sư phụ, phía trước là Nam Dương.

""Bánh dứa ở Thành Nam Dương này là tuyệt nhất.

" Vừa nhắc tới ăn đôi mắt Phượng Tê Ngô lập tức hiện ra rất nhiều ngôi sao, cực kỳ đáng yêu.

Lúc mẫu thân còn sống thích ăn bánh dứa nhất, mỗi lần phụ thân tới Nam Dương đều mua mấy túi bánh dứa về, hương vị ngọt ngào ngon miệng mình thích nhất, nhưng sau này mẫu thân bị bệnh qua đời, phụ thân không thường tới Nam Dương, đã rất lâu mình không được ăn rồi.

Nghĩ đến đây, Phượng Tê Ngô rũ mắt xuống, có chút cô đơn.

"Hay là chúng ta ở lại Nam Dương hai ngày đi.

" Tô Thanh Hàn nhìn thấu tâm tư của thiếu nữ, hắn cưng chiều nói.

Phượng Tê Ngô nghe vậy, đôi mắt hoa đào trở nên rất đẹp.

"Người hiểu con chỉ có sư phụ.

"Đi một lúc lâu mới tìm được một khách điếm sạch sẽ, nàng kéo tiểu nhị lại: "Tiểu nhị ca, ngươi có biết tiệm nào bán bánh dứa ngon nhất không?"Tiểu nhị vắt khăn lau lên vai rồi dẫn Phượng Tê Ngô đi ra cửa: "Quẹo phải ở đầu đường trước mặt, đi tới cuối đường, ở đó có tiệm tên Vạn Hương Các bán bánh dứa ngon nhất.

Nhưng cô nương đi nhanh đi, sắp đóng cửa rồi.

""Đa tạ tiểu nhị ca.

"Đúng lúc Tô Thanh Hàn đi xuống: "Sư phụ, đi mau, đi trễ sẽ hết mất.

"Mặc dù Nam Dương không phồn hoa bằng Lâm An nhưng lại vô cùng náo nhiệt, .

com, Phượng Tê Ngô đi theo hướng tiểu nhị chỉ tìm được Vạn Hương Các, nhưng trước mặt còn có một hàng rất dài.


"Sư phụ, thật là nhiều người.

"Phượng Tê Ngô thò đầu nhìn phía trước.

"Không biết đến lượt con có còn không?""Hết thì ngày mai quay lại cũng được.

"Qua chừng một canh giờ cũng tới lượt Phượng Tê Ngô, chưởng quỹ lại nói phần cuối cùng đã bị công tử mới vừa đi ra mua rồi.

Phượng Tê Ngô nghe vậy ủ rũ cúi đầu.

"Thật là có duyên không phận.

"Chưởng quỹ nghe vậy vội vàng cười nói: "Sáng mai cô nương tới sớm là được.

”"Nhưng tối nay không có lộc ăn.

"Nàng mím môi, thất vọng đi ra Vạn Hương Các.

Không ngờ trước mắt có bánh dứa rơi xuống.

Phượng Tê Ngô ngạc nhiên, nàng chỉ nghe nói bánh nướng từ trên trời rơi xuống chứ chưa từng nghe bánh dứa từ trên trời rơi xuống.

Nhất thời mắt nàng sáng lên, tay bắt lấy bánh dứa từ từ ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau, "a", thét chói tai làm người đi đường giật mình rối rít nhìn qua.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: Mê Chướng 2





Tô Thanh Hàn đi mua mấy loại bánh khác, vừa nghe thấy tiếng kêu của Phượng Tê Ngô thì vội vàng chạy ra.

"Mộ… Dung… Cảnh… Dật.

""Không khéo chính là tại hạ.

" Mộ Dung Cảnh Dật ăn bánh dứa đắc ý nhìn hai người.

"Ngươi đi theo chúng ta làm gì?" Phượng Tê Ngô tức giận hỏi.

"Ai nói ta đi theo ngươi, ngươi có thể tới Nam Dương sao ta lại không thể?"Vẻ mặt lưu manh vô lại làm thiếu nữ tức chết.

Nàng xoay người kéo tay Tô Thanh Hàn: "Sư phụ, con không muốn đi dạo nữa, chúng ta trở về khách điếm đi.

""Được.

" Tô Thanh Hàn lạnh lùng nhìn Mộ Dung Cảnh Dật, nắm chặt tay bày thứ gì đó lên người Mộ Dung Cảnh Dật khiến hắn không thể động đậy, ngay cả nói cũng không có thể nói.

"Tô Thanh Hàn, ngươi quay lại cho ta, nhanh giải cho ta, Tô Thanh Hàn.


"Mộ Dung Cảnh Dật hô hào ở trong lòng nhưng chẳng làm nên chuyện gì.

Một lúc lâu sau, thật vất vả mới giải được cấm thuật Tô Thanh Hàn bày ra, hắn hùng hùng hổ hổ đi tới khách điếm muốn phòng gần phòng Phượng Tê Ngô.

Người nọ là ma sao? Đúng là âm hồn không tan, cứ đi theo mình mãi, chẳng lẽ là Hoàng Thượng thu hồi Thánh chỉ kích thích đến hắn?Đường đường là Duệ Vương không đến nỗi vậy chứ, Lâm An có rất nhiều tiểu thư nhà quan thầm thương trộm nhớ hắn mà.

Vì sao hết lần này tới lần khác cứ không để yên cho mình?Phượng Tê Ngô nằm ở trên giường nghĩ mãi không ra, d-truyen, lăn qua lộn lại không thể ngủ được.

Nàng định mở cửa sổ ra hóng mát một lát.

Không ngờ thấy người khiến mình càng thêm khó chịu.

"Sao tới chỗ nào cũng gặp ngươi vậy?""Chỉ cần ngươi cách xa Tô Thanh Hàn ra thì ta sẽ không đi theo ngươi nữa.

""Tại sao, ta đi theo sư phụ ta thì có liên quan gì tới ngươi?""Vậy thì ta cứ đi theo ngươi.

""Ngươi cứ tự nhiên.

"Nàng đóng sầm cửa sổ lại, đi qua đi lại ở trong phòng, phải nghĩ cách bỏ lại hắn.

Cho đến nửa đêm Phượng Tê Ngô mới nhẹ tay nhẹ chân dán tai thật chặt lên tường lắng nghe tiếng động ở cách vách, editorAnieNg, bên đó không có động tĩnh giống như đã ngủ say.

Nàng dọn dẹp hành lý lén vào phòng sư phụ.

Nàng rón rén: "Sư phụ, sư phụ.

"Tô Thanh Hàn vốn ngủ không sâu, thiếu nữ vừa vào phòng là tỉnh.

"Tê Nhi, trễ rồi sao không ngủ?""Sư phụ, chúng ta đi nhanh đi.

" Nàng nói xong chỉ chỉ phòng Mộ Dung Cảnh Dật.

Tô Thanh Hàn lập tức hiểu ra, sau đó cùng thiếu nữ rón rén rời đi.

Trốn chạy cả đêm, Phượng Tê Ngô còn quay đầu lại nhìn thấy không ai đi theo mới thở phào.


Hình như trước mặt là một cái thôn trang: "Sư phụ, chúng ta nghỉ ngơi một lát đi, hắn không đuổi theo.

"Thôn rất lớn, đi một lúc lâu cũng không thấy một bóng người.

Các nhà trong thôn đều đóng chặt cửa, trước cửa còn đặt bẫy bắt thú.

Chẳng lẽ thôn này thường có dã thú lui tới?Phượng Tê Ngô nghĩ mà sợ nên nắm chặt ống tay áo Tô Thanh Hàn.

"Không phải giờ này các thôn dân nên thức dậy nấu cơm sao?"Phượng Tê Ngô vừa sợ lại tò mò, lúc đi qua một căn nhà nàng nhón chân lên nhìn vào bên trong, trong sân cỏ dại đầy đất giống như đã bỏ hoang rất lâu.

"Sư phụ, thôn này đúng là kỳ lạ, nhưng thật đáng tiếc, vừa rồi con thấy cảnh sắc chung quanh rất đẹp.

"Đột nhiên một đàn chim từ trên một cái cây không xa bay đi giống như bị thứ gì dọa sợ.

Chỉ chốc lát sau gió lại nổi lên, bụi đất tung bay, Phượng Tê Ngô mở mắt không ra.

"Sư phụ, xảy ra chuyện gì vậy, sao gió lớn vậy?"Đợi một lúc lâu cũng không thấy Tô Thanh Hàn trả lời mình, thiếu nữ hoảng hốt, d&truyen, một tay che miệng, một tay tìm kiếm trong không trung.

"Sư phụ, sư phụ, sư phụ người đang ở đâu?"Vẫn không có ai đáp lại.

Phượng Tê Ngô lo lắng, sư phụ sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?Đang suy nghĩ đột nhiên nàng bị người lôi đi, trong không khí có hương vị ngọt ngào, đầu nàng hơi choáng, từ từ nhắm mắt lại.

Một tay đỡ thiếu nữ, đôi môi khẽ mỉm cười quỷ dị.

Bên kia, Tô Thanh Hàn vung tay lên, gió ngừng lại, chỉ là hắn đã không còn ở trong cái thôn mới vừa rồi, chỗ này có hơi quen thuộc.


Hắn suy tư trong chốc lát lại giật mình, đây không phải là núi Cửu U sao?Năm ngàn năm, không nghĩ tới còn có thể trở về đây.

"Tê Nhi, Tê Nhi.

"Không ai trả lời, Tô Thanh Hàn bấm phép, lòng bàn tay có một ngọn lửa màu lam dâng lên, hắn nhắm mắt lại nhưng không cảm nhận được hơi thở của Phượng Tê Ngô.

Mê chướng? Yêu pháp thượng cổ.

Ai dám to gan như thế?Ấn ký trên trán Tô Thanh Hàn như cảm nhận được sự tức giận, màu sắc càng ngày càng đậm.

Một lớp ánh sáng màu tím bao phủ quanh thân hắn, ngươi cho rằng làm như vậy là có thể vây ta?Hắn đang định phát lực thì thấy cách đó không xa có một thiếu nữ đang chạy về phía mình.

"Thanh Hàn, Mạn Châu Sa Hoa bên kia nở rồi, mau đi xem đi.

” Giọng như chuông bạc của thiếu nữ vang lên.

Hắn mặc cho thiếu nữ kéo mình chạy ra sau núi.

.

 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
618,372
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: Mê Chướng 3





"Người xem, trăm năm qua cuối cùng chúng cũng nở hoa rồi, cả ngọn núi đều là màu đỏ, người thích không?" Thiếu nữ ngước khuôn mặt ngây thơ lên hỏi.

Tô Thanh Hàn ngạc nhiên nhìn nàng, nhất thời ngẩn người.

Thiếu nữ nhìn thấu có gì đó không đúng nên vươn tay quơ quơ ở trước mắt hắn: "Thanh Hàn, người sao vậy?"Môt lúc lâu nam tử mới chậm rãi nói: "Không sao.

"Trước kia dẫn nàng lên núi luôn đi theo sau mình gọi sư phụ, Tô Thanh Hàn phiền: "Ta không phải là sư phụ của ngươi, ngươi đừng gọi ta là sư phụ, ta cũng không dạy ngươi được cái gì.

"Thiếu nữ uất ức ngồi xuống: "Vậy phải gọi người là gì? Hay là…" Đôi mắt xoay chuyển: "Hay là sau này gọi người là Thanh Hàn vậy.

"Trái tim nam tử khẽ đập, lập tức che giấu: "Tùy ngươi.

""A! Ta nhớ còn đang nấu canh trên lò.

" Thiếu nữ giật mình kêu lên, lập tức xách váy chạy về.

Đúng thật là vẫn y hệt như trước kia, lỗ mãng hấp tấp.

Nhưng nàng không phải là Tê Nhi, hắn giật mình, d*truyen*com, không được, phải nhanh chóng tìm Tê Nhi, lỡ như nàng gặp nguy hiểm thì sao.

Hắn tụ khí muốn lao ra khỏi kết giới nhưng không ngờ bên tai xuất hiện một giọng nói khàn khàn khó nghe.

"Chẳng lẽ ngươi không muốn vĩnh viễn ở lại đây sống cùng Tê Nhi của ngươi sao?""Yêu nghiệt phương nào?""Yêu nghiệt? Ha ha ha! " Người nọ nghe vậy cười to làm chấn động tai người khác, cực kỳ khó chịu.


"Bây giờ chúng ta có khác gì nhau?""Ở đây ngươi vẫn là Thượng Thần cao quý trước kia, tiểu nữ tử kia sẽ luôn bên cạnh ngươi, các ngươi sẽ không bị bất kỳ ai làm phiền nữa, sống cả đời không buồn không lo ở nơi này, như vậy không tốt sao?"Dứt lời, không biết thứ gì chui vào trán Tô Thanh Hàn, đôi mắt hắn trở nên mê ly, có thứ gì đó trong đầu đang biến mấtLúc hắn tỉnh lại lần nữa thì thấy Phượng Tê Ngô với vẻ mặt lo lắng: "Thanh Hàn, người làm sao vậy, mới vừa rồi ta trở về tìm người thấy người ngất xỉu dưới đất làm ta sợ muốn chết.

""Không sao, nghỉ ngơi một lát là được rồi.

" Sắc mặt Tô Thanh Hàn tái nhợt.

"Ta nấu thuốc cho người, nhanh uống đi.

"Tô Thanh Hàn thấy vậy chân mày cau chặt, đây đâu phải thuốc mà chẳng khác gì Bách Thảo Sương.

Hắn nhẹ nhàng đẩy tay thiếu nữ ra: "Cái này…"Phượng Tê Ngô vội vàng nhìn thử nhưng không phát hiện có gì không ổn: "Sao vậy, editorAnieNg, ta nấu dựa theo sách thuốc.

"Thiếu nữ duỗi tay chỉ, quả nhiên cả bàn hỗn loạn.

"Ta là thần tiên, không cần uống thuốc, ngươi xem, đã không sao rồi.

"Để chứng minh, Tô Thanh Hàn còn lập tức đứng lên khỏi giường đi mấy vòng trong phòng.

Thiếu nữ rũ mắt, từng giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay chảy vào trong thuốc.

"Các sư huynh sư tỷ thường xuyên nói ta đần, không muốn chơi với ta, cũng không muốn luyện tập tiên thuật cùng ta.

Nay chuyện nấu thuốc ta cũng làm không tốt, ta đúng là đần chết.

"Nàng càng khóc càng lớn, buông chén thuốc nằm ở trên bàn, vai run lên.

Tô Thanh Hàn ở bên cạnh tay chân luống cuống: "Ngươi… ngươi đừng khóc, không phải ta chê ngươi ngốc.

"Hắn nói lắp ba lắp bắp, tiếng khóc của thiếu nữ càng lúc càng lớn.

"Được, được, ta uống không được sao?" Hắn đi tới trước bàn uống một hơi sạch đống thuốc đen như mực.

Cực kỳ đắng, hắn liếm môi, sắc mặt càng không ổn.

"Mở miệng.

" Thiếu nữ uất ức móc từ trong lòng ngực ra một viên thuốc màu trắng, đôi mắt vẫn còn ửng đỏ.

Viên thuốc rơi vào trong miệng nam tử, cực kỳ ngọt.

"Ngươi làm?""Ừ.


""Rất ngọt.

""Ăn cơm.

" Thiếu nữ xoay người tươi cười, đường mà không ngọt còn gọi là đường sao?"Ngươi biết nấu cơm từ khi nào?"Thức ăn tràn đầy cả bàn, đều là món Tô Thanh Hàn thích, nhưng Tê Nhi trong trí nhớ không biết nấu cơm, ngay cả dao cũng cầm không chắc, lúc xào rau còn thường xuyên nấp sau lưng hắn.

"Thanh Hàn, dầu này bắn lên da rất đau.

""Thanh Hàn, món ăn này muốn chạy.

""Thanh Hàn, cái này phải cắt thế nào?""…""Ta vẫn luôn biết mà, người không nhớ sao?" Thiếu nữ mở to đôi mắt hoa đào xinh đẹp, ngạc nhiên hỏi.

Vẫn luôn biết sao? Nhưng vì sao gương mặt trong trí nhớ càng ngày càng mơ hồ, d*truyen*com, càng ngày càng mơ hồ, cứ nghĩ mãi không ra.

"Có phải người bị bệnh hồ đồ rồi không.

" Thiếu nữ vươn tay ra đặt lên trán nam tử thăm dò.

"Không sốt mà.

"Nam tử lúng túng: "Có lẽ ta nhớ nhầm, ăn cơm đi.

"Gương mặt trong trí nhớ biến mất không còn gì nữa.

"Tê Ngô, Tê Ngô, Tê Ngô.

”Có người đang gọi.

"Là ai? Là ai đang gọi ta?" Phượng Tê Ngô nhìn bốn phía, ngoại trừ hư không thì chẳng còn gì nữa.


"Ta là Phụ hoàng của con?" Giọng nam nhân có hơi khàn nhưng lại có vẻ uy nghiêm.

"Phụ hoàng?" Phượng Tê Ngô rũ mắt suy tư.

Không phải là mình được sư phụ nhặt ở dưới chân núi về sao? Các sư huynh sư tỷ đều nói mình là đồ gà rừng.

"Con không phải là gà rừng.

" Dường như nam nhân kia biết nữ tử đang nghĩ cái gì.

"Nhưng vẻ ngoài của ta thật sự rất giống con gà nhà nông nuôi dưới chân núi, nếu như người là Phụ hoàng của ta thì sao ta không có ấn tượng gì cả, vì sao người lại vứt bỏ ta?"Một lúc lâu nam nhân cũng không đáp lại, Phượng Tê Ngô luống cuống.

"Đang nói chuyện với người đó, sao không nói chuyện?""Con à, Phụ hoàng cũng vạn bất đắc dĩ, nhưng con phải nhớ kỹ con không phải là gà rừng, con là Phượng Hoàng.

""Phượng Hoàng? Vẻ ngoài của ta sao có thể là Phượng Hoàng?" Phượng Tê Ngô cúi đầu này nói với giọng yếu ớt.

"Chỉ khi con niết bàn sống lại mới có thể biến thành Phượng Hoàng chân chính.

""Thật sao?""Phụ hoàng sẽ không lừa con.

""Vậy bây giờ người đang ở đâu? Vì sao không ra gặp con?"Nam nhân thở dài: "Thời cơ chưa tới, hiện nay chân thân của ta đã bị những kẻ được gọi là thần kia đóng băng, con à, con phải nhớ kỹ, chỉ có tìm được Dạ Cơ và Tống Kỳ Uyên mới có thể cứu sống ta, nhớ lấy, nhớ lấy.

".

 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom