Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Cỏ Hương Thảo - Thù Vỉ
Chương 60: Ngoại Truyện 3: Không Thể Hẹn Tất Sao?


Tô Vãn Châu chưa từng làm dáng khi đi hẹn hò, đi đâu cũng tùy tâm trạng.

Hầu hết cậu ta sẽ không bao giờ thay đổi kế hoạch của mình chỉ vì một người phụ nữ, cậu ta sẽ đi với bất cứ ai, chỉ cần là cậu ta thích, mặc kệ người khác có thích hay không, có không đi thì cậu ta cũng chẳng có tí phản ứng gì.

Nhưng mấy ngày trước ngày hẹn với Hứa Tri Liễu, Tô Vãn Châu đã dành ra rất nhiều tâm sức.

Cậu ta thậm chí còn suy nghĩ liệu Hứa Tri Liễu – một cô gái làm bác sĩ thường xuyên khám và điều trị ở khoa nam giới, có phải mỗi ngày cô gặp hàng trăm người đàn ông không? Sau đó, Tô Vãn Châu quyết định chăm chỉ tập thể dục một tuẩn, đi làm tóc, mua một đống quần áo mới và mua hẳn một chiếc xe mới để tránh bị so sánh với các đấng mày râu khác.

Sau một tuần căng thẳng, thứ bảy, Tô Vãn Châu tìm hồ sơ bệnh án và gọi điện thoại.

“Xin chào.” Giọng nói lạnh nhạt của Hứa Tri Liễu vang đến từ đầu kia.

Tô Vãn Châu thầm cười, tâm trạng vui vẻ: “Bác sĩ Hứa, cuộc hẹn thế nào rồi?”

Người trong điện thoại im lặng vài giây, sau đó lịch sự xin lỗi: “Xin lỗi Tô Vãn Châu, đồng nghiệp của tôi có việc riêng nên đổi ca với tôi rồi.”

Cậu Tô hiếm khi cảm thấy thất vọng, chỉ có một lần, Khương Điềm nói cô ấy phải lòng chủ nhà.

Nhưng sự thất vọng lúc đó không mãnh liệt đến thế, cậu ta chỉ thấy hơi hơi thất vọng mà thôi, sự mong chờ của cậu ta với Khương Điềm chỉ là khi về già, hai người họ sống cùng nhau và cậu ta sẽ chăm sóc cho Khương Điềm.

Sự thất vọng mà Hứa Tri Liễu đổi ca trực bất ngờ và cụ thể hơn.

Tô Vãn Châu đã nghĩ ra rất nhiều ý tưởng cho ngày thứ bảy tuần này:

Cậu ta đã nghĩ đến việc đi xem phim, hát karaoke, đưa cô đến OB gặp bạn bè của mình, nhưng đã bị cậu ta gạch đi từng cái một.

Tô Vãn Châu suy đi nghĩ lại, lướt điện thoại đọc bình luận đánh giá về các nhà hàng mà các cô gái thích đến. Cũng đọc rất nhiều ghi chú về “những nơi nhất định phải đến một lần ở Đế Đô vào cuối tuần”, thậm chí còn xem một số nhà sách nổi tiếng trên mạng.

Nhiều năm sau này, khi nhớ lại câu nói nổi tiếng ở Đại học Y: mỹ nhân trong trường không thể nhận hoa vì dị ứng với bụi, cậu ta cũng nhớ ra Hứa Tri Liễu không thích ăn đồ ăn Nhật Bản vì cô không thích hải sản sống.

Sau khi đã chuẩn bị kĩ càng, lời “xin lỗi” của Hứa Tri Liễu khiến anh như quả bóng bị châm kim, lập tức xẹp xuống.

Rất may là cậu Tô vẫn còn phong độ của bản thân, dù thất vọng nhưng vẫn lịch sự đáp lại: “Thế thì đáng tiếc quá, công việc quan trọng hơn, em cứ làm việc của mình trước đi.”

Miệng nam mô bụng một bồ dao găm.

Đồng nghiệp nào mà má nó hôm nay lại bận, sao cứ phải cố tình bận hôm nay vậy!

Tô Vãn Châu suy nghĩ một lát rồi ngập ngừng hỏi: “Hứa Tri Liễu, lần sau em rảnh, anh có thể mời em đi chơi không?”

“Được, lúc có lịch làm việc tuần tới tôi sẽ nói với anh.” Lời Hứa Tri Liễu nói không giống như đi ăn tối, hẹn hò, mà giống hẹn gặp mặt để đàm phán hơn.

Cúp điện thoại, Tô Vãn Châu mang theo tâm trạng tồi tệ của mình lái thẳng xe đến biệt thự Bặc Âm. Trên đường đi, cậu ta gọi điện cho Ngụy Thuần nói mình muốn ăn cơm cùng, giọng Ngụy Thuần nghe có vẻ khá ghét bỏ: “Lại đến nữa à?”

Tô Vãn Châu rất muốn tìm người để tâm sự nên dù bị từ chối vẫn cứ đến.

Chẳng qua, sau khi tiếp xúc nhiều hơn với Ngụy Thuần, Tô Vãn Châu phát hiện ra người này là kiểu người khẩu xà tâm phật, tuy miệng thì rất ghét bỏ nhưng lúc cậu ta đến thì đã bày sẵn bếp nướng ra rồi.

Trong vườn, hoa tulip nở rộ, hoa cẩm tú cầu ở góc tường cũng thế, chúng khiến không gian trở nên ấm cúng hơn đám cỏ dại um tùm năm ngoái nhiều.

Tô Vãn Châu đi vào vườn, Khương Điềm đang ôm “Em Gái Bánh” và “Em Trai Bánh” ngồi bên bàn ăn, cô vẫy tay với cậu ta: “Vãn Châu, mau đến đây, tôi phần cậu một ly cam vắt này, đãi ngộ cấp bậc thai phụ, chia cậu một ly.”

“Oke!” Tô Vãn Châu nghiêng người, nhìn vùng bụng căng tròn của Khương Điềm, hỏi cô, “Ngụy Thuần nướng thịt sao? Cậu bầu bí thế này ăn được không đấy?”

Khương Điềm rất bực bội, đôi mắt màu hổ phách nhạt liếc cậu ta: “Không ăn được, tôi ăn một bữa đầy đủ dinh dưỡng rồi, chỉ nói chuyện với bọn cậu một lát rồi phải đi nghỉ luôn, gần đây tôi ngủ không ngon lắm, bụng to quá, nằm cũng không thoải mái.”

Tô Vãn Châu theo lời Khương Điềm, nhìn về phía bụng cô, bỗng thấy quần áo cô đột nhiên nhô lên, cùng lúc đó, Khương Điềm cau mày.

Tô Vãn Châu khiếp đảm: “Chuyện chuyện chuyện chuyện này là sao vậy!”

“Không phải lo, hai đứa đá tôi đấy.” Khương Điềm cười.

Tô Vãn Châu sửng sốt hồi lâu.

Hóa ra sinh mệnh nhỏ là như này, có thể đá người khác.

Mãi đến khi Khương Điềm đi nghỉ, Ngụy Thuần mới nhướng mày, nói: “Có chuyện gì à, đến bệnh viện chưa?”

“Hả?” Mấy ngày nay Tô Vãn Châu chỉ chăm chăm nghĩ đến Hứa Tri Liễu, cậu ra đã quên mất trước đó mình khóc không thành tiếng, nói mình không thể cương được, cậu ta ngây người một lúc lâu mới xua tay, nói, “Tôi đi khám rồi, không sao cả.”

“Vậy sao lúc gọi điện nghe buồn thế?” Ngụy Thuần bật một lon bia, đưa cho cậu ta, “Làm tôi tưởng cậu tuyệt hậu luôn rồi chứ.”

Tô Vãn Châu nhận lấy lon bia, đột nhiên cảm thán: “Này, Ngụy Thuần, anh có biết vì sao lúc đầu tôi không thích anh không?”

“Cậu nói như thể tôi thích cậu lắm không bằng.” Ngụy Thuần thản nhiên cười.

“Từ nhỏ tôi đã rất là thích em gái Điềm rồi...Này này, anh đừng nhìn tôi như vậy, chờ tôi nói xong đã.” Tô Vãn Châu vừa cất lời đã thấy Ngụy Thuần nhếch môi đầy nguy hiểm, như kiểu cậu ta sắp bị tẩn cho một trận đến nơi, sau khi nói xong câu đó mới dám nói tiếp, “Trong lòng tôi, cô ấy khác với những cô gái khác. Có một thời gian rất dài, tôi cảm thấy em gái Điềm chắc chắn sẽ không tìm được người yêu, tôi không kiềm được lòng mình, nghĩ rằng rất lâu rất lâu về sau, khi cả hai chúng tôi đều già rồi, cô ấy có lẽ sẽ không thích tôi, nhưng có thể giả vờ chung sống hòa hợp với tôi, tôi nhất định sẽ chăm sóc cho cô ấy thật tốt.”

Nói đến đây, Ngụy Thuần ngồi cạnh bật cười đầy lạnh lùng, anh bóp nát lon bia rỗng trong tay, ném vào thùng rác.

Tô Vãn Châu giật mình: “Con mẹ anh nghe tôi nói xong đã, đừng xúc động thế.”

“Cậu nói tiếp đi, tôi chỉ vứt lon bia thôi mà, cậu sợ thế làm gì.” Ngụy Thuần cười nói.

“Ồ,” Tô Vãn Châu thở phào nhẹ nhõm, “Tôi rất thích em gái Điềm, nhưng sau đó tôi phát hiện ra anh thích cô ấy, Khương Điềm có thể gặp được anh thì quá tốt, quá là tốt luôn, cô ấy bắt đầu tin tưởng vào tình yêu, bằng lòng kết hôn, trở thành một người mẹ hạnh phúc, thế nào cũng tốt hơn việc sau này biến thành một bà già và phải sống với tôi hết quãng đời còn lại.”

Tô Vãn Châu vừa nói vừa sụt sụt, mắt đỏ ửng.

Ngụy Thuần “chậc” một tiếng, không nghiêm túc: “Tốt hơn ở cạnh cậu nhiều, ở cạnh cậu chỉ là tạm bợ, đợi đến lúc già rụng răng rồi còn có nguy cơ bị mấy cô bạn gái cũ mà cậu lừa dối tìm đến trả thù.”

Tô Vãn Châu biết Ngụy Thuần là người rộng lượng, ngay cả sau khi hai người kết hôn, Ngụy Thuần chưa từng ngăn cản Tô Vãn Châu chạy đến đây bất kể vì lí do gì.

Đúng là người đàn ông đích thực!

Tô Vãn Châu nói: “Người anh em, anh rộng lượng quá!”

“Thứ lỗi, cậu không phải là mối đe dọa.” Ngụy Thuần nói.

“...Má nó.” Tô Vãn Châu tức trợn trắng mắt nhưng mắt vẫn đỏ hoe, “Em gái Điềm nói ở bên anh, cái gì cô ấy cũng có, lúc đầu tôi còn tưởng là anh khoác lác, sau này mới nhận ra, cô ấy ở bên anh thì cái gì cũng có thật, có lần tôi đến nhà anh, thấy dì Mạnh nắm tay em gái Điềm rồi trò chuyện với cô ấy, còn có lần tôi thấy bố mẹ anh mang một nồi canh sâm lớn đến rồi dè dặt rời đi, còn có còn có...”

Ngụy Thuần liếc Tô Vãn Châu: “Thế nên, cậu đang muốn nói là nhân lúc tôi không ở nhà, cậu đã lẻn đến đây rất nhiều lần?”

“...Không phải.” Tô Vãn Châu dụi dụi mắt, “Anh phiền quá, cứ bắt tôi phải nói hôm nay tôi bị cho leo cây nên mới không vui sao?”

Đã cẩn thận né tránh chủ đề về Hứa Tri Liễu rồi mà vẫn không thành công.

Cậu Tô khịt mũi rồi bổ sung: “Quá buồn đấy! Mẹ nó chứ!”

Lúc này, Lune dẫn vợ Jennie của nó và hai đứa con đi ngang qua chân Tô Vãn Châu, nó ve vẩy đuôi rất thân thiện.

“Thích ai rồi à?” Ngụy Thuần nhướng mày, mỉm cười, hỏi.

Tô Vãn Châu lầm bẩm: “Tám trăm năm không gặp rồi, giờ gặp lại vẫn lạnh lùng như trước, ai thèm thích cô ấy chứ!”

Vừa nói xong thì điện thoại của Tô Vãn Châu reo vang, cậu ta mất kiên nhẫn lấy điện thoại ra, nhìn tên người gọi, bất ngờ trong chốc lát, sau đó nhanh chóng nhấc máy: “Bác sĩ Hứa hết bận rồi sao? Sao còn có thời gian rảnh gọi cho tôi thế này?”

Đúng lúc này, điện thoại của Ngụy Thuần cũng reo lên, như linh cảm được điều gì đó, anh ngước mắt nhìn về phía phòng ngủ qua lớp cửa kính sát sàn, Khương Điềm đang nằm nghỉ, mỉm cười rồi khoa trương nói với anh: Xem điện thoại đi!

Ngụy Thuần mở điện thoại ra, đọc tin nhắn của Khương Điềm:

【Sao thế? Tô Vãn Châu không thể có con thật à?】

Ngụy Thuần đưa tay che miệng, cười trộm, trả lời Khương Điềm:

【Sức khỏe thì không có vấn đề gì nhưng gặp được cô gái mình thích rồi, đang bị bơ, chuyện nhỏ thôi, em đi ngủ nhanh đi, để anh đuổi tên phiền phức này đi rồi anh vào với em luôn đây.】

Tô Vãn Châu cầm điện thoại, thấy Khương Điềm đang nằm cạnh cửa kính sát sàn, tưởng rằng mình đã làm phiền đến cô nên hạ giọng thấp xuống: “Sao lại gọi cho anh? Lịch làm việc tuần sau có rồi à?”

Giọng Hứa Tri Liễu vọng ra từ điện thoại: “Ừ, có rồi, chủ nhật và thứ hai không phải đi làm, anh muốn hẹn tôi ngày nào?”

“Không thể hẹn tất được sao?” Tô Vãn Châu dụi đôi mắt hoa đào đỏ bừng, nhưng trong mắt tràn ngập niềm vui, hỏi tiếp, “Chúng ta nhiều năm không gặp nhau rồi, ôn lại chuyện cũ, một ngày có đủ không?”

Ngụy Thuần lười nghe Tô Vãn Châu nói chuyện điện thoại, anh đứng dậy về phòng ngủ, hôn Khương Điềm, trò chuyện với cô câu được câu chăng.

Đợi anh trở ra, vẻ mặt buồn bã đó của cậu Tô hoàn toàn biến mất, cậu ta ăn hết xiên trên bếp nướng, còn cười thân thiện, hỏi: “Này, Ngụy Thuần, tôi hỏi anh, đi hẹn hò với một cô gái trong hai ngày thì nên làm gì?”

Ngụy Thuần mặt lạnh như tiền nhìn Tô Vãn Châu.

Ồ cái quần què, tâm trạng tốt hơn rồi thì xéo khỏi đây ngay, tôi còn muốn ôm vợ ngủ!
 
Chương 61: Ngoại Truyện 4: Ngay Cả Nghĩa Trang Sau Này Của Hai Chúng Tôi Tôi Cũng Chọn Xong Rồi


Nửa năm qua, Tô Vãn Châu như thể đã đổi cả giới tính của mình, cậu ta không còn đi bar, uống rượu hay hẹn hò với các cô gái, mà biến thành một good boy ngủ sớm dậy sớm, tích cực tập thể dục.

Chỉ khi nào đến ngày nghỉ của Hứa Tri Liễu, Tô Vãn Châu mới đưa cô ấy đi ăn, đi chơi khắp Đế Đô.

Đầu tháng 10, mùa thu, kỳ nghỉ hè kết thúc, gió thu không quá lạnh, Khương Điềm hạ sinh một cặp song sinh nam.

Ông Hồ ở phố cổ chọn tên cho hai đứa trẻ, ông nói tên càng đơn giản càng tốt nên anh trai đặt là Ngụy An Nhiên, còn em trai thì đặt là Ngụy An Ninh. Quý bà Mạnh Phương có sở thích sưu tầm đồ trang sức cũng như biến thành một người khác, tuần nào bà cũng đến chùa ăn chay, tụng kinh, chép kinh, tất cả là để cầu bình an cho bé An Nhiên và bé An Ninh.

Hai anh em trông giống Ngụy Thuần hơn, nhưng ánh mắt lại như sao y bản chính từ Khương Điềm, đều có màu hổ phách nhạt, Tô Vãn Châu vừa cẩn thận ôm hai đứa bé, vừa chọc chúng, vừa thở dài: “Hai tên nhóc này sau này lớn lên không biết sẽ làm tan nát bao nhiêu con tim của các thiếu nữ Đế Đô nhỉ, không giống như bố nuôi hai đứa, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở.”

Ngụy Thuần đang đút cho Khương Điềm ăn từng thìa một, nghe thấy lời Tô Vãn Châu nói, anh cười khúc khích: “Liêm sỉ cậu đâu rồi? Thích con trai thì tự đi mà sinh, đừng nhận bừa.”

Tô Vãn Châu cẩn thận đặt đứa bé vào trong nôi, mỉm cười: “Khương Điềm đã hứa với tôi rồi, cô ấy nói tôi có thể làm bố nuôi của mấy đứa nhóc, dì Mạnh cũng bảo được.”

“Dì Mạnh của cậu đang định chuyển hết tài sản đứng tên cho hai đứa nhóc này, cậu cũng chuyển sao?” Ngụy Thuần nhướng mày, nói.

Cậu Tô cũng rất hào phóng, mỉm cười nhìn hai đứa trẻ đang đạp chân: “Chuyển thì chuyển, dù sao em gái Điềm cũng là tình yêu đích thực của tôi.”

Nói xong, cậu ta còn chớp mắt quyến rũ với Khương Điềm.

Không ai để trong lòng những lời này, Tô Vãn Châu suốt ngày nói chuyện như thế, mọi người quen cả rồi.

Nhưng cố tình, lúc này Hứa Tri Liễu đang làm việc trong bệnh viện, tình cờ đi ngang qua đây và nghe thấy hết tất cả.

Tô Vãn Châu vừa nói xong thì bỗng thấy sống lưng lạnh toát, quay người lại, nụ cười trên mặt cứng đờ.

Hứa Tri Liễu đứng ở cửa, vẻ mặt lạnh như tiền, liếc cậu ta một cái rồi ngoắc ngón tay ra hiệu: “Tô Vãn Châu, anh ra đây.”

Tô Vãn Châu như một học sinh bị giáo viên gọi trả bài, cúi gục đầu đi theo Hứa Tri Liễu ra ngoài.

Trong lối thoát hiểm của bệnh viện không có người, cửa thoát hiểm nặng trịch chặn lại tiếng động ở hành lang bên kia, Tô Vãn Châu và Hứa Tri Liễu cứ đứng mãi trong lối thoát hiểm đó, không ai mở lời trước.

Thật ra không phải vấn đề gì to tát lắm.

Nhưng khi đối mặt với Hứa Tri Liễu, cậu Tô rõ ràng liêm khiết vô cùng nhưng lại cảm thấy rất áy náy.

Hứa Tri Liễu biết cậu ta là người thế nào, chỉ là chuyện của Khương Điềm thì hơi khó mở lời.

Nếu là thanh mai trúc mã của Hứa Tri Liễu thì liệu cậu ta có nên tức giận không?

Còn là bạn thân nữa?

Cậu ta có nên kể với Hứa Tri Liễu rằng mình từng nghĩ đến sẽ sống với Khương Điềm khi cả hai già đi không?

Nếu nói ra... thì phải mở lời thế nào?

Cùng nhau già đi? Không không không, câu này nghe quá đáng lắm, nghe như có gian tình vậy.

Cái này trong thành ngữ là gì nhỉ? 

Tô Vãn Châu bình thường tranh cãi rất giỏi, nhưng bây giờ Hứa Tri Liễu đang nheo đôi mắt hạnh nhìn cậu ta chằm chằm, trong lòng cậu ta giật thót, chọn đúng lí do dễ khiến con gái hiểu lầm nhất: “Tri Liễu, trước đây anh từng muốn bạc đầu giai lão với Khương Điềm...”

Bạc đầu giai lão cái quần què.

Tô Vãn Châu, mày bị ngu à?

Nói gì vậy má!

Vừa nói xong những lời này, Tô Vãn Châu thật sự rất muốn vả mình một cái.

“Tô Vãn Châu này,” Hứa Tri Liễu vẫn là dáng vẻ lạnh lùng trong lớp áp trắng ấy, cô nhìn Tô Vãn Châu, “Chúng ta yêu nhau được nửa năm rồi, em cũng phải suy nghĩ kỹ càng chuyện sau này, tuần sau em được nghỉ, chúng ta nói chuyện thẳng thắn với nhau nhé.”

Hứa Tri Liễu nói xong thì đi luôn, để lại Tô Vãn Châu một mình với đống suy nghĩ hỗn loạn.

Sẽ, sẽ không chia tay đâu nhỉ?

Nghĩ tới đây, Tô Vãn Châu vốn không sợ trời, không sợ đất, bỗng khiếp đảm đến nỗi đầu ngón tay cũng cuộn tròn lại.

Thấy Tô Vãn Châu cùng tâm trạng tuyệt vọng trở về, Khương Điềm tò mò, hỏi: “Vãn Châu làm sao vậy? Trông tâm trạng không được tốt cho lắm.”

“Em gái Điềm ơi,” Ánh mắt Tô Vãn Châu đờ đãn, “Tôi, tôi nói sai rồi sao?”

“Hả?” Hai đứa nhỏ vừa mới chìm vào giấc ngủ, Khương Điềm nói nhỏ, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Ánh mắt Tô Vãn Châu ngơ ngác: “Tôi vừa nói với Tri Liễu, trước đây tôi muốn bạc đầu giai lão với cậu... Mấy lời này không phải dùng từ rất chuyên nghiệp sao... Sao tôi có cảm giác Tri Liễu muốn chia tay với tôi vậy.”

Ngụy Thuần đứng đằng sau cười lạnh: “Đáng đời.”

Tô Vãn Châu trợn đôi mắt hoa đào của mình, như sắp khóc đến nơi: “Tôi phải làm sao bây giờ, tôi không muốn chia tay đâu! Đến cả nghĩa trang trăm năm sau của chúng tôi ở núi Bát Bảo tôi cũng chọn xong cả rồi! Tôi trả tiền cọc rồi đấy!”

Ngụy Thuần: “...”

Khương Điềm: “...”
 
Chương 62: Ngoại Truyện 5: Anh Đã Chú Ý Đến Em Lâu Lắm Rồi


Chuyện tình của Hứa Tri Liễu và Tô Vãn Châu là câu chuyện từ thời đại học, khi đó cô đang là sinh viên năm hai, vì học Y nên cô thường xuyên thức khuya để ôn thi.

Một ngày nọ, Hứa Tri Liễu ngủ quên trong phòng học, suýt thì bị nhốt bên ngoài kí túc xá. Cô vừa gọi điện cho bạn cùng phòng, vừa vội vã đi về phía kí túc xá của mình. Ngoài cửa khu kí túc xá trường đại học Y là một con phố ẩm thực rất dài với những ánh đèn rực rỡ, mùi thơm cay của quán lẩu ngập khắp cả đường.

Hứa Tri Liễu chạy quá nhanh, vấp phải một cục đá, suýt thì ngã xuống.

Vì sao lại là suýt, bởi vì cánh tay cô đã được một nam sinh tóm lấy, kéo cô lên, giọng nói của nam sinh ấy rất ôn hòa: “Cẩn thận.”

Hứa Tri Liễu quay đầu nhìn lại, đây là lần đầu tiên cô gặp Tô Vãn Châu, đôi mắt hoa đào như biết cười, trọng miệng anh ngậm một cây tăm.

Sau lưng anh là con phố dài ôn ã, nhưng khi anh xuất hiện, những âm thanh trên con phố ấy dường như không còn liên quan gì đến Hứa Tri Liễu nữa.

Sau này Hứa Tri Liễu mới biết, anh chàng đẹp trai cô tình cờ gặp được ngày hôm đó không phải thiếu niên bước ra từ trong truyện tranh, anh là một mỹ nam nổi tiếng ở trường Khoa học và Công nghệ bên cạnh, mỗi tháng anh đổi không tám thì mười cô bạn gái. Tên của anh cũng rất hay, phù hợp với vẻ ngoài thiếu niên tuyệt vời của anh ấy – Tô Vãn Châu.

Hứa Tri Liễu nhìn vào gương, khuôn mặt cô luôn lạnh nhạt như vậy, vẻ mặt thờ ơ, sở thích cũng không có gì thú vị.

Cô thở dài.

Lúc đó, Hứa Tri Liễu đang bận bù đầu bù cổ với việc học tập và thi cử. Thời gian trôi qua rất nhanh, cuối cùng đã đến kì nghỉ đông.

Một tháng nghỉ đông không quá dài, nhưng nghĩ đến việc mong chờ được gặp một người nào đó khiến kì nghỉ cũng dài hơn và khó khăn hơn.

Điều khiến Hứa Tri Liễu không ngờ tới là Tô Vãn Châu đã chủ động bước vào cuộc sống của cô khi nửa học kì cuối của năm hai bắt đầu.

Cuối tháng 8, tiết trời vẫn còn rất nóng, Hứa Tri Liễu và các bạn vừa bước ra từ phòng thí nghiệm thì có một chàng trai lao tới rồi dúi một bức thư tình vào tay cô.

Nam sinh chống tay lên đầu gối, trán lấm tấm mồ hôi, thở hổn hển một lúc lâu mới nói: “Hứa Tri Liễu, anh là Tô Vãn Châu ở Đại học Khoa học và Công nghệ bên cạnh, anh đã chú ý đến em lâu lắm rồi.”

Khung cảnh đó giống như một giấc mơ nhưng cũng giống như một giấc mơ biến thành hiện thực.

Hứa Tri Liễu nắm chặt bức thư tình, nhẹ nhàng gật đầu trong tiếng hò reo của những người xung quanh.

Sau đó, cô và Tô Vãn Châu đi ăn với nhau hai lần, nhưng càng tiếp xúc với anh, Hứa Tri Liễu càng thấy mình thua kém anh.

Thích một người là như vậy, ngay cả Hứa Tri Liễu được mệnh danh là nữ thần lạnh lùng trong mắt người khác, cũng sẽ tự ti.

Trong phòng kí túc xá có một người luôn bất hòa với Hứa Tri Liễu, sau khi được nghe kể chuyện Tô Vãn Châu theo đuổi Hứa Tri Liễu, cô bạn đó ngày nào cũng buôn chuyện về Tô Vãn Châu trong phòng.

Tuy nhiên, Tô Vãn Châu đã không đáp ứng được kì vọng của cô, trong vô số lời bàn tán, xuất hiện một bức ảnh anh tay trong tay với một cô sinh viên năm nhất, bước vào khách sạn.

“Cậu Tô có một cô em gái, nghe nói cô ấy là con lai Trung Pháp, trông xinh lắm, nhưng không phải là em gái ruột đâu, mà là em gái nuôi thôi, lớn lên từ nhỏ với nhau đó, là thanh mai trúc mã.”

Ngày hôm đó, cô bạn cùng phòng lại buôn chuyện về Tô Vãn Châu trong phòng, dù cách tai nghe nhưng Hứa Tri Liễu vẫn nghe rõ.

Thật ra cô đã từng gặp cô em gái người Pháp đó của Tô Vãn Châu, một lần nọ cô và Tô Vãn Châu đi ăn tối với nhau, Tô Vãn Châu nhận một cuộc điện thoại, nhìn tên người gọi và ảnh của cô gái, Hứa Tri Liễu chỉ cảm thấy mình như đã nhìn thấy một minh tinh màn bạc, cô gái đó trông quá xinh đẹp.

Đó là lần duy nhất Hứa Tri Liễu nhiều chuyện, cô hỏi Tô Vãn Châu: “Là bạn của anh à?”

Tô Vãn Châu vô tâm, cười: “Là một cô em gái.”

Những cô gái mà anh từng gặp đều rất đẹp, bao gồm hoa khôi khoa Khiêu Vũ, cô sinh viên năm nhất trường Ngoại ngữ, cô gái dễ thương với mái tóc dài của khoa Ngôn ngữ Trung, cũng như những người mẫu và người nổi tiếng trên mạng khác.

Nhìn lại bản thân, Hứa Tri Liễu chỉ quan tâm đến giải phẫu cơ thể, thứ cô yêu thích là những tiêu bản ngâm trong formalin. Cô không biết trang điểm, nói chuyện hay kể chuyện cười.

Em không muốn là một lựa chọn trong số rất nhiều những cô gái ấy, em muốn là duy nhất trong cuộc đời anh.

Dù thế nào, em vẫn mong anh có thể nhở đến em.

Ngày hôm sau, Tô Vãn Châu lại đi hẹn hò với Hứa Tri Liễu, khi họ đang ăn tối, Tô Vãn Châu vừa cười vừa kể rất nhiều chuyện thú vị khi đi chơi với bạn bè, Hứa Tri Liễu nghe tất chăm chú, rồi cô bỗng cất lời: “Tô Vãn Châu, sau này anh đừng đến tìm em nữa.”

Tô Vãn Châu đang cười đùa rất bất ngờ, chớp chớp đôi mắt hoa đào, vài giây sau mới hỏi: “...Anh nói sai gì rồi sao?”

Mặc kệ ngày đó Tô Vãn Châu có nói gì, mặc kệ anh hỏi gì, Hứa Tri Liễu cũng chỉ trả lời: “Sau này đừng đến tìm em nữa.”

Sau đó, Tô Vãn Châu cũng cáu, nhìn Hứa Tri Liễu rồi nói: “Được, anh không đến tìm em nữa.”

Đêm đó, Hứa Tri Liễu nắm chặt bức thư tình anh viết cho cô, lấy khăn che miệng khóc trong nhà vệ sinh suốt một tiếng đồng hồ.

Sau này, tin tức về Tô Vãn Châu liên tục xuất hiện, đều là anh đổi bạn gái mới hoặc chia tay, bạn gái đến rồi đi, tin tức cũng chỉ có vậy.

Hết năm học, Hứa Tri Liễu nhận được một cuộc gọi từ Tô Vãn Châu. Có lẽ là anh đã uống quá nhiều, nói chuyện hơi chậm, giọng nói đầy men say: “Hứa Tri Liễu, sao em chặn Wechat của anh?”

Hứa Tri Liễu cứ cầm điện thoại, đầu ngón tay run run nhưng không nói gì.

“Bạn thân, bạn thân thì sao hả Hứa Trí Liễu, chúng ta không thể làm bạn được sao? Sao em chặn anh?” Tô Vãn Châu quả thực đã uống quá nhiều, không ngừng lặp đi lặp lại mấy câu này, sau đó bên cạnh anh truyền đến tiếng một cô gái, cô gái không biết nói gì cho phải, nhưng điện thoại đã cúp máy.

Hứa Trí Liễu nhìn điện thoại một lúc lâu, sau đó nghiến răng ken két chặn số của anh.

Ai muốn làm bạn với anh!

Sau khi tốt nghiệp, Hứa Tri Liễu đến làm việc ở khoa nam giới của bệnh viện, lúc đó cô chưa phải là bác sĩ điều trị mà chỉ là trợ lý của bác sĩ.

Bác sĩ điều trị chính hỏi cô: “Tiểu Hứa, em xinh như vậy, sao không theo y đa khoa mà cứ nhất quyết phải vào khoa nam giới?”

Hứa Tri Liễu chỉ cười nhạt, cô nghĩ, người em thích là một tên lăng nhăng, em chờ ở đây, đến một ngày nào đó anh ta không “hứng” được, bọn em sẽ gặp lại nhau, ngay tại chỗ này.

Đó là những gì cô nghĩ, sau này cô cũng từng có bạn trai, cũng nghe nói người nhà sắp xếp để cô đi xem mắt, thậm chí để trải nghiệm thử niềm hạnh phúc của Tô Vãn Châu, Hứa Tri Liễu từng hẹn hò với ba người bạn trai trong một tháng.

Cô không cảm thấy hạnh phúc, nhưng thỉnh thoảng, cô lại cảm thấy nhớ nhung chàng trai có đôi mắt hoa đào đã từng xuất hiện trong cuộc đời cô.

Nhưng Hứa Tri Liễu không ngờ được rằng lời nói của mình sẽ biến thành hiện thực, Tô Vãn Châu lại đi vào khoa nam giới...

Vẫn là đôi mắt hoa đào đầy tình ý đó, anh hỏi cô: “Hứa Tri Liễu, em đừng giả vờ nữa, em vẫn còn nhớ anh chứ?”

Em chưa bao giờ dám quên anh.

Tô Vãn Châu.
 
Chương 63: Ngoại Truyện 6: Anh Muốn Mặt Trăng Sà Xuống Bên Anh


Mấy ngày nay không gọi được cho Hứa Tri Liễu, Tô Vãn Châu lại không dám đến thẳng bệnh viện quấy rầy cô, cậu ta ngủ không ngon giấc, mỗi khi nhắm mắt lại là có thể mơ thấy Hứa Tri Liễu thờ ơ nhìn cậu ta và nói, Tô Vãn Châu, sau này anh đừng đến tìm em nữa.

Tô Vãn Châu vốn rất thích ăn cá, bữa ăn hôm đó có cá, cá mú hấp chín, rất ngon.

Nhưng từ sau ngày đó, Tô Vãn Châu không động đến cá lần nào nữa.

Vì khi nhìn thấy cá, cậu ta sẽ nhớ ra rằng Hứa Tri Liễu đã vứt bỏ mình như lọc xương cá vậy.

Tô Vãn Châu có thể hiểu được Khương Điềm trong trạng thái buồn bã, bỏ Ngụy Thuần đi Pháp mà không nói lời nào, bây giờ gạt tàn của cậu ta đầy tàn thuốc, râu ria xồm xoàm, ăn không ngon, ngủ không yên, chỉ sợ Hứa Tri Liễu sẽ chia tay với mình.

Mới qua nửa tuần nhưng Tô Vãn Châu không thể chịu được nữa.

Cậu ta tắm rửa sạch sẽ rồi đến bệnh viện tìm người.

Sống hay c.h.ế.t cũng phải sung sướng chút chứ.

Nếu Hứa Tri Liễu dám bỏ cậu ta một lần nữa!

Cô ấy dám thật đấy! Cô ấy dám thật...

Tô Vãn Châu không dám nghĩ tiếp, thở hắt ra.

Trong tình huống này rồi mà Tô Vãn Châu vẫn không muốn làm phiền đến công việc của Hứa Trí Liễu, cô rất thích bệnh viện, không được làm khó cô.

Tô Vãn Châu định đi đến nhà ăn ngồi đến trưa rồi mới đi tìm người, ai ngờ vừa bước vào nhà ăn, ngẩng đầu lên cái là thấy Hứa Trí Liễu đã mấy ngày không liên lạc được đang ngồi ở đó, đối diện cô là một người đàn ông mặc vest.

Người đàn ông này là ai vậy.

Quả nhiên Hứa Tri Liễu muốn đá mình.

Cô ấy còn tìm được ngôi nhà tiếp theo luôn rồi!

Khi còn hẹn hò, Tô Vãn Châu cũng từng hỏi thăm sau ngần ấy năm, Hứa Tri Liễu có từng có bạn trai không, khi đó Hứa Tri Liễu nói có rất nhiều, còn nói là học từ anh cả.

Sao em không học gì tốt hơn ấy?

Bây giờ cậu Tô đã qua thời kì bùng nổ dục vọng, chỉ muốn yêu đương trong sáng như một bông hoa thôi đấy!

Tô Vãn Châu nghiến răng kèn kẹt, đi tới ngồi xuống bên cạnh Hứa Tri Liễu, nhìn người đàn ông đối diện, giọng điệu anh không mấy thân thiện: “Anh có biết bác sĩ Hứa không thích người khác quấy rầy công việc của cô ấy không?”

Hứa Tri Liễu và người đàn ông bất ngờ, Tô Vãn Châu quay qua hỏi Hứa Tri Liễu: “Người đàn ông này là ai?”

Vẻ mặt lạnh nhạt của Hứa Tri Liễu hơi xấu hổ, còn có hơi ngại? Nhưng không phải với anh mà là với người đàn ông mặc vest, cô nói với người đó: “Anh trai, ngày khác chúng ta nói chuyện sau nhé.”

Người đàn ông liếc nhìn Tô Vãn Châu, cười nói: “Rảnh thì về nhà ăn cơm, nói chuyện với mọi người cho vui.”

Tô Vãn Châu giận đến sắp giật đùng đùng cả lên, cậu ta nắm lấy cổ tay Hứa Tri Liễu, kéo cô đến một góc bệnh viện vắng người, thấy một cánh cửa, cậu ta không thèm suy nghĩ, kéo người vào rồi đóng sầm cửa lại.

Tô Vãn Châu và Hứa Tri Liễu yêu nhau được nửa năm, cậu ta thậm chí còn không dám chạm vào một ngón tay của cô, lần táo bạo nhất cũng chỉ hôn nhẹ lên trán Hứa Tri Liễu, không cả dám hôn lên mặt.

Nhưng Hứa Tri Liễu thì sao?

Cái miệng nhỏ nhắn đóng đóng mở mở, lại gọi người khác là “Anh trai”!

Tô Vãn Châu ghen muốn điên cả lên, cậu ta nắm cằm Hứa Tri Liễu, hôn thật mạnh, xâm nhập vào khoang miệng và phác họa đôi môi cô.

Hứa Tri Liễu không từ chối, chỉ khi cậu ta cắn cô một cái, cô mới nhẹ nhàng đẩy cậu ta ra, nói: “Buổi chiều em còn phải đi làm.”

“Đến lúc này rồi mà em còn nghĩ đến việc đi làm?” Tô Vãn Châu tức quá hóa cười, “Hứa Tri Liễu, sao lúc nãy em không nhớ ra là đang trong giờ làm việc đi, sao em lại hẹn gặp người đàn ông khác trong giờ làm việc? Vì sao?”

Hứa Tri Liễu chớp chớp mắt: “Tô Vãn Châu, đó là anh trai em.”

“Ai?” Tô Vãn Châu ngây người.

“Anh trai ruột của em, Hứa Tri Phàm.” Hứa Tri Liễu khoanh tay, nhướng mày, cười.

Vãi.

Tô Vãn Châu thấy cả người mình bất ổn, cậu ta gãi gãi đầu rồi lại liếm môi, ho nhẹ một tiếng, đổi chủ đề: “Thế sao mấy ngày nay em không nghe điện thoại của anh...”

Hứa Tri Liễu nghiêng đầu: “Em làm rơi điện thoại trong nhà vệ sinh, chưa kịp mua cái mới.”

Sự tức giận của Tô Vãn Châu tiêu tán trong nháy mắt, cậu ta ôm Hứa Tri Liễu vào lòng, cằm tựa trên trán cô, dè dặt hỏi: “Tri Liễu, ngày đó em nói phải suy nghĩ lại, em suy nghĩ đến đâu rồi? Nghĩ xong chưa?”

Hứa Tri Liễu lắc đầu: “Còn chưa nghĩ xong.”

“Em...Em muốn đá anh lần nữa hả, ngày đó chuyện với Khương Điềm cũng chẳng có gì, anh chỉ hơi thích cô ấy thôi, nhưng tất cả đã là chuyện của quá khứ rồi, hơn nữa người ta không thích anh đâu, anh...”

Tô Vãn Châu càng nói càng thấy có gì đó không đúng, lúc cúi đầu thì thấy nước mắt trào ra từ khóe mắt Hứa Tri Liễu, cậu ta vội vàng lau nước mắt cho cô: “Tri Liễu, em đừng khóc, em khóc làm gì? Anh sai rồi, sau này anh không đùa kiểu vậy với người khác nữa, em đừng khóc.”

Nước mắt Hứa Tri Liễu càng lau càng nhiều, Tô Vãn Châu sợ c.h.ế.t khiếp: “Tri Liễu, anh thật sự yêu mỗi mình em thôi. Sau khi quen em, 4000 người trong Wechat anh đã xóa hết rồi, giờ chỉ còn chưa đến trăm người. Anh chưa uống ly rượu nào, ngay cả chỗ chúng ta chôn sau khi c.h.ế.t cũng chọn xong rồi... Đừng khóc, anh yêu em Hứa Tri Liễu, anh thật sự yêu em lắm, đừng chia tay anh mà...”

Hứa Tri Liễu nhìn Tô Vãn Châu, lắc đầu, bỗng nhiên giơ tay che miệng Tô Vãn Chậu lại, cô nói: “Bạn học Hứa Tri Liễu em đây đã để ý anh từ rất lâu rồi, anh như một ánh trăng sáng trong lòng em, như dòng suối thanh mát chảy trong tâm trí em...”

“...” Tô Vãn Châu trợn tròn mắt.

Đây chẳng phải là nội dung bức thư tình trẻ trâu anh viết hồi đó sao?

Hứa Trí Liễu nhớ nguyên văn bức thư tình, cô nhẹ nhàng nhận xét: “Trong đó có hai lỗi chính tả và một lỗi sai dấu câu.”

Tô Vãn Châu: “...”

“Tô Vãn Châu, em đã đọc đi đọc lại bức thư tình này rất nhiều rất nhiều lần,” Mắt Hứa Tri Liễu đỏ hoe, cười nhạt: “Điều em nghĩ đến không phải là chia tay, điều em nghĩ đến, em phải làm thế nào mới có thể gả cho anh, Tô Vãn Châu, em rất muốn gả cho anh...”

Những lời phía sau bị nụ hôn của Tô Vãn Châu chặn lại, Tô Vãn Châu không biết phải diễn tả tâm trạng của mình lúc này thế nào, tim cậu ta đập thình thịch, cậu ta ôm chặt vòng eo thon gọn của Hứa Tri Liễu, hỏi cô: “Tri Liễu, em, em bằng lòng gả cho anh thật sao?”

“Vâng.” Hứa Tri Liễu đáp lại.

Tô Vãn Châu bế cô lên cao: “Tri Liễu! Đợi anh cầu hôn em nhé! Sao anh lại yêu em nhiều thế này nhỉ! Tuần sau, tuần sau gấp quá, anh phải đến thăm hỏi bố mẹ em trước đã!”

Trên gương mặt Hứa Tri Liễu là một nụ cười, nhưng cô cũng chỉ đáp lại: “Được.”

“Tô Vãn Châu, anh đặt em xuống đi đã.”

“Để làm gì, cho anh ôm thêm lúc nữa.”

“Anh biết đây là đâu không?”

“Ở đâu? Ở đâu mà anh không thể ôm vợ mình được?”

“Nhà xác...”

“Vãi chưởng.”

Tô Vãn Châu quay đầu nhìn qua lớp kính của nhà xác, bật cười, ngay cả nhà xác cũng khiến cậu ta thấy ấm áp.”

Hứa Tri Liễu cũng cười.

Không phải cô chưa từng hối hận, thậm chí cô từng nghĩ, năm đó tại sao mình lại từ chối Tô Vãn Châu, trở thành một trong số nhiều cô bạn gái của anh và tận hưởng điều đó một vài ngày không tốt sao.

Nhưng cô có sự kiêu ngạo của riêng mình, vì sao cô phải là một trong số, cô muốn là duy nhất.

“Đương nhiên em sẽ không cố với lấy ánh trăng rồi, em muốn ánh trăng sà xuống bên em.”

Ánh trăng của tôi, anh ấy tới rồi.

- Hết cả truyện-
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top