Cập nhật mới

Dịch Cơ Giáp Chiến Thần

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 79: Kế hoạch đột kích (1)


Trời đã đến nửa đêm, Trần Lạc và Trấn Đông vẫn ngồi bên bản đồ điện tử, hắn biết rằng không rút khỏi cao điểm có thể ngày mai phải đối mặt với ít nhất vài sư đoàn cơ giáp của địch, nhưng nếu bỏ cao điểm, toàn bộ phòng tuyến sẽ bị lung lay, nguy cơ thất thủ còn cao hơn, Trần Lạc vẫn chưa tìm được đối sách tối ưu lúc này.

“ Trấn Đông, chỉ vị trí hiển thị của Bommen “.

“ Báo cáo, bình thương Bommen sẽ ở cắn cứ, rất ít khi lên tiền tuyến, nhưng sau khi vây hãm được tư lệnh ở trong vùng núi Tây Bắc hắn đã đích thân lên tiền tuyến chỉ huy dưới sự hộ vệ của quân đội đặc biệt của hắn. Hiện giờ hắn đang cách chiến tuyến hai trăm cây số về phía Đông Bắc, đây cũng là trụ sở tiếp tế của quân địch “.

“ Được rồi, ngươi đi chỉnh đốn đội ngủ, đưa thương binh về tuyến sau, toàn quân chuẩn bị di chuyển, chưa có mệnh lệnh của ta không ai được vào đây “.

“ Rõ, tướng quân “.

Trần Lạc hắn có ý định đi tiêu diệt Bommen nhưng cần sự hỗ trợ của không quân, hắn cần liên lạc với quân bộ, nhưng khổ nối giờ không còn bộ đàm liên lạc, hắn muốn dùng Đậu Đậu để liên lạc với sở chỉ huy.

“ Đậu Đậu, có việc cần đến ngươi rồi “.

Như thường lệ hình ảnh phản chiếu của Đậu Đậu lại xuất hiện trước mặt Trần Lạc.

“ Chủ nhân có gì dặn dò “

“ Liên lạc với bộ chỉ huy quân liên bang, đặc biệt bố của Du Du luôn “.

“ Vần chủ nhân …”

Tít, tít, tít….

Trong khí đó bố của Du Du đang nằm ngủ bên vợ, điện thoại vệ tinh chợt kêu inh ỏi, sau đó trong phòng bắt đầu có những tiếng rầm rầm, thêm tiếng người kêu la, tiếng đồ đạc bị ném, một lúc sau cửa phòng ngủ của ông ta mở ra. Vị tưởng quân oai hùng của quân Liên Bang hai mắt sưng húp ngạo nghễ bước ra khỏi phòng ngủ kèm theo tiếng vọng.

“ Nửa đêm còn để chuông điện thoại, muốn lão nương thức đêm già chết à, cút ra phòng khách “.

Lúc này trong lòng ông muốn băm chết kẻ nào làm phiền mình lúc nửa đêm, lết bước chân về thư phòng, ông ta mở máy điện thoại vệ tinh lên và nói.

“ Ai đó?, nửa đêm không để người khác ngủ à “.

Trần Lạc nghe tiếng hét biết là có người bất mãn, hắn cũng rất bất đắc dĩ.

“ Là ta, ta có việc nhờ đến ngài “.

“ Ồ, Trần Lạc à, mà sao cậu có số điện thoại riêng của ta, ta nhớ là chưa cho cậu số điện thoại này mà “.

“ Tại sao tôi có ông không cần hỏi, giờ chỉ cần nhờ ông giúp một việc thôi “.

“ Việc gì mời nói!”

Nhân thấy có việc gấp Trần Lạc mới gọi điện mình vội vã lúc này, ông bỏ qua việc bị vợ bạo lực mà lắng nghe Trần Lạc nói.

“ Hiện giờ lực lượng không quân của Liên Bang còn có thể điều động được không, được khoảng bao nhiêu máy bay chiến đấu “.

“ Hiện giờ ở đó chúng ta còn rất ít máy bay, chúng ta chỉ còn một hạm đội ngoài vũ trụ, trên tầu sân bay có tầm gần một trăm chiếc, người cần máy bay làm gì “.

“ Tôi cần khoảng ba mươi phút máy bay ném bom quấy nhiễu phòng tuyến bao vây của quân địch, tốt nhất là ông điều hết máy bay đi “.

“ Không được, cậu phải biết máy bay đắt cỡ nào chứ, giờ ném bom một trăm chiếc đi liệu còn mấy chiếc trở về, kĩ thuật phòng thủ trên không của người Nhân Ngư tiên tiến hơn chúng ta nhiều lắm, số máy bay nay ta đang tính để yểm hộ đưa quân đổ bộ, một chiếc cũng không thể cho cậu được “.

“ Ông nhìn bản đồ điện tử tôi gửi cho ông đi rồi hẵng quyết định “.

“ Đậu Đậu gửi toàn bộ hình ảnh giả lập của trận chiến cho đầu dây bên kia, cả thêm giả lập phát triển trận đánh nữa “.

“ Vâng chủ nhân “.

Bố của Du Du đang nhận được bản giả lập của Trần Lạc, lão ngồi xem một lúc, yên lặng một hồi lâu, nhìn vào hắn biết toàn bộ quân đội còn sót lại trong vùng núi Tây Bắc không còn thời gian nữa, cha của hắn cũng không còn thời gian nữa, phòng tuyến phòng thủ ngày càng bị co lại, quân đội Nhân Ngư bắt đầu có dầu hiệu tăng binh, hắn cảm thấy lần này người Nhân Ngư muốn tiêu diệt triệt để vị chỉ huy đã cầm quyền ba mươi năm của Liên Bang.

“ Cậu cần máy bay làm gì, ta cần cậu nói cụ thể kế hoạch, giờ Liên Bang không thể chịu thêm tổn thất nào nữa “.

" Tôi muốn ông ném bom toàn bộ nhũng chạm chốt kiểm soát của người Nhân Ngư, tôi muốn đi ám sát Bonmem, chỉ cần Bommen chết quân đội Nhân Như sẽ thay người chỉ huy mới, trong lúc người đó đến toàn bộ quân đội ở đây sẽ chỉ đóng quân bao vây, chúng ta có thêm thời gian để đợi quân tiếp viện ".

Trần Lạc nói xong không thấy đầu dây bên kia phản ứng gì, một lúc sau bố Du Du mới nói.

" Cậu phải biết ám sát Bonmen không đơn giản, một mình cậu dù có sức địch vạn người cũng không giết hết được quân đội phòng vệ của hắn ".

" Giờ ông có kế hoạch khác hay hơn để cứu vãn tình thế không ".

Suy tư một hồi ông nói:" Ba mươi phút sau toàn bộ máy bay sẵn sàng xuất kích, khi nào cậu ra hiệu ta sẽ cho ném bom, bảo trọng ".

" Cảm ơn ".

Dập máy Trấn Lạc ra lệnh cho Đậu Đậu lui còn mình tìm Trấn Đông và Phong Tử để bàn bạc kế hoạch.

Hai người đi vào trông lều thấy Trần Lạc đã ăn mặc võ trang đầy đủ, trong đầu cũng có chút thắc mắc có phải đội trưởng lại muốn đi đánh đâu đó, vừa mới đánh một trận xong chả lẽ người Nhân Ngư vẫn có gan đánh tiếp.

" Trấn Đông, Phong Tử ta có nhiệm vụ cho hai người đây ".

" Vâng đội trưởng ".

" Trấn Đông đưa thương binh về trụ sở chính, kèm theo liên lạc cho tư lệnh rằng củng cố phòng tuyển, giảm phạm vi phòng thủ để quân đội có thời gian thở dốc, tránh việc phòng tuyến quá dài, có thể làm cho người Nhân Ngư tiêu diệt quân ta từng bộ phận ".

" Rõ, tướng quân ".

" Phong Tử, lập tức mệnh lệnh toàn bộ tiểu đoàn mười ba chặn hậu, vừa đánh vừa rút, bảo vệ cho đám người Trấn Đông rút lui trước, sau đó đến vị trí phòng thủ mới, lão nguyên soái sẽ sắp xếp cho các người ".

" Đội trưởng, ngài không đi cùng sao ".

" Ta có việc trọng yếu phải làm, tí nữa bổ sung toàn bộ đạn dược cho Atula ta cần phải đi ngay ".

" Rõ, đội trưởng ".

Đắn đó một lúc Trấn Đống nói " tướng quân, bọn ta biết mình không tinh nhuệ như đám người Phong Tử, có thể cho tiểu đoàn hai chặn hậu của tiểu đoàn mười ba, bọn họ sống mới có ki vọng phá vòng vây ".

" Trấn Đông, người đi làm việc của ngươi đi, mệnh lệnh đã đưa ra còn không thực hiện ".

" Rõ ".

Trấn Đông tròng lòng tràn đầy lo lắng, hắn biết với thực lực tiểu đoàn mười ba việc rút lui là quá dễ dàng, vì phải dẫn theo tiểu đoàn của hắn nữa Trần Lạc mới để tiểu đoàn mười ba chặn hậu, hắn chỉ biết thờ dài, ơn này bao giờ mới có thể trả, một lần đi lính, cả đời làm quân nhân, quân nhân nhận ân tình của ai thì họ sẽ cảm kích suốt đời, hôm nay Trấn Đông đã hai lần nhận ân tình của Trần Lạc, hắn chỉ có thể lấy việc đoạn hậu ra để giả ân tình cho người ta mà cũng không thể thực hiện được.

Sau khi hai người đi ra Trần Lạc liên lạc lại với bố Du Du.

" Được rồi bắt đầu kế hoạch đi!".

" Máy bay đã sẵn sàng, từ tầu mẹ cho đến lúc ném bom cần mười lăm phút, mười lăm phút sau dù thành công hay thất bại ta cũng sẽ rút hết máy bay về ".

" Được rồi, ném bom ở tọa độ 321.675.21 việc còn lại tôi sẽ xử lí ".

" Bảo trọng!".
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 80: Kế hoạch đột kích (2)


Trần Lạc sau khi tắt điện thoại vệ tinh lập tức trèo lên Atula lái về tọa độ đã chỉ định. Lần này Trần Lạc quyết định dùng chức năng ngụy trang của Atula để vượt qua phòng tuyến, chỉ cần đúng như kế hoạch khi máy bay ném bom đến hắn sẽ ngụy trang thành cơ giáp người Nhân Ngư và trà trộn vào đội ngũ đang hỗn loạn. Lúc đó hắn có thể dễ dàng tiếp cận lều chỉ huy của Bonmen.

Ngồi trong cơ giáp nhấn chiếc nút mầu xanh dương, lập tức cả chiếc Atula thay đổi hình dạng, hợp kim mầu bạc như có sự sống bắt đầu luân chuyển, biến hóa, khung cơ giáp thay đổi, cao lớn hơn, cuối cùng một lớp sơn mầu xanh nước biển được phun lên bề ngoài chiếc cơ giáp, toàn bộ chiếc Atula nhìn bề ngoài không khác gì cơ giáp của người Nhân Ngư,

Tại sở chỉ huy các mệnh lệnh điều động hạm đội của Liên Bang đang được phát ra, lần này toàn bộ sở chỉ huy đang nhìn chằm chằm vào cuộc ném bom này, bố của Du Du đã phải dụng đến quyền điều động quân đội tạm thời của mình mới có thể điều động toàn bộ hạm đội yểm hộ Trần Lạc, lần này chỉ có thể thành công không được phép thất bại.

“ Hiện tại, chính là xem chúng ta biểu diễn rồi “. Ông bắt đầu ra lệnh cho toàn hạm đội.

“ Mệnh lệnh cho tầu hộ về số một, số hai, số ba, số bốn tiến về phía trước yểm hộ tầu sân bay, tùy ý tấn công. Mệnh lệnh tuần dương hạm số chín, số mười yểm trợ. Hai chiến hạm vận tải số sáu số bẩy tiến về tọa độ 532.234.21 để dụ toàn bộ máy bay địch. Tầu sân bay tiếp cận tọa độ chỉ định để chuẩn bị thả máy bay. Toàn bộ số tầu tuần tra còn lại hỗ trợ tầu mẹ “.

Ông đã dự tính sau lần đổ bọ này có khoảng một nửa hạm đội không thể trở về, riêng hai chiếc tầu đổ bộ để đánh lạc hướng quân đội Nhân Ngư hầu như chắc chắn vĩnh viễn nằm lại ở hành tinh này, giờ chỉ còn xem có bao nhiêu máy bay có thể trở về tầu mẹ.

Nếu như lần này thất bạ, người Nhân Ngư sẽ điều động hạm đội bao vây tiêu diệt nốt hạm đối cuối cùng ở hành tinh này, lúc đó quân đội Liên Bang sẽ vĩnh viễn không đặt chân lên đây được nữa.

Quân lệnh được phát ra, ông bắt đầu ngồi lo lắng, liệu cục diện chiến tranh sẽ phát triển đến bước kia sao?, liệu Trần Lạc có thể hoàn thành việc không tưởng không?.

Ai cũng không thể nói chắc được, thế nhưng cuộc chiến vẫn tiếp tục. Ông không chỉ đặt mình lên bàn cá cược, mà ông còn đặt cả bố mình, con mình, hàng vạn chiến sĩ lên bàn ca cược.

“ Báo tầu hộ vệ số hai, số ba được gặp sự vây công của bốn tầu hộ vệ người Nhân Ngư, tầu hộ vệ số một đã bị hư hại bánh lái, tầu hộ vệ số bốn đang rút lui “. Nghe được tin báo ông hét vào míc địa đàm “ Anh em, đây là trận chiến gian khổ, tư lệnh đáng kính của chúng ta đang bị vây ở dưới kia. Nếu là đàn ông, vậy thì con mẹ nó hãy giữ vững trận tuyến cho lão tử!”.

“ Rõ!”

Lúc này các chiến sĩ nghe được lời của chi huy qua loa, không ai nói ai câu nào, tất cả tiếp tục về vị trí chiến đấu.

“ Nhanh đạn pháo đến đây!”.

“ Khoang pháo số bốn đang bị nóng, nhân viên duy tu mau làm lạnh!”

“ Tiếp tế đạn pháo, ta từ nãy đã bắn trúng ba tầu địch rồi, tiếp nào! “

Tiếng pháo của tầu hộ vệ bắn liên tục về hạm đội người Nhân Ngư, chiếc tầu hộ vệ số bốn đang lui về lập tức đình chỉ, cả tầu quay ngang lộ ra hơn hai mươi họng pháo của thần tầu.

“ Khai hỏa “, vị chỉ huy tầu hộ vệ số bốn từng là một thuộc hạ của lão tư lệnh, hắn đã chinh chiến cùng lão tư lệnh hơn mười năm, tình cảm rất sâu đậm, hầu như toàn bộ binh sĩ của hạm đội đều là người binh sĩ dưới trướng của lão tư lệnh, ai cũng nóng lòng liều mạng với người Nhân Ngư.

“ Báo cáo chỉ huy, bánh lái tầu của ta đã bị bắn, hệ thống chuyển động cũng hỏng “,

“ Còn hệ thống đẩy, lập tức đẩy thân tầu ra che chắn cho tầu số hai, số ba đang bị bao vậy, đạn pháo hai mạn chuẩn bị sẵn sàng “.

“ Báo cáo đạn pháo sẵn sàng, hệ thống đẩy sẵn sàng, tọa độ chỉ định đã được nhập vào hệ thống máy chủ “.

Tầu hộ vệ số bốn chầm chậm tiến về phía trước hai tầu số hai và số ba, lồng năng lượng của tầu đã được mở, tầu hộ vệ số bốn bắt đầu chắn toàn bộ đạn pháo, lồng năng lượng từ mầu xanh dần dần chuyển sang mầu đỏ, tiếng báo động vang khắp tầu.

“ Trần Bằng ông làm gì vậy, mau cho tầu dừng lại! “ Hai vị chỉ huy thấy tầu số bốn tiến lên đỡ đạn cho mình lập tức nói vào loa,

“ Anh em, tôi đi trước “ tít, tít …

Nói xong câu tín hiệu với tầu số bốn đã bị ngắt, chỉ thấy một chiếc tầu hộ vệ chắn trước loạt đạn của bốn tầu khu trục của người Nhân Ngư. Sau loạt đạn phản công của tầu hộ vệ số bốn giờ chỉ thấy trôi lơ lửng trong tinh không các mảnh vỡ của chiếc tầu.

Ở quân bộ bố Du Du cũng nhận được tin, ông đã chứng kiến hết, nhưng ông không thể ngăn cản, tiếp theo đó tầu hộ vệ sô một cũng bị bao vây và tiêu diệt, từng chiếc tầu tuần tra bảo vệ tầu săn bay cũng gia nhập cuộc chiến, họ biết đi là chết nhưng không có một người kháng lệnh.

Từng chiến chiến hạm của Liêng Bang lao về phía trước, tháp pháo liên tục xoay tròn đang không ngừng nhả đạn về tầu người Nhân Ngư theo sự điều khiển của các bính sĩ. Trong khoang chứa tên lửa tầm xa, các chiến sĩ đang không ngừng vận chuyển ngư lôi vào máy nhồi đạn tự động. Trong phòng điều khiển, các hạm trưởng liên tục ra mệnh lệnh. Nhân viên lái chính nghiến răng nghiến lợi chuyển bánh lái, quay vòng, luồn lách để né tránh đạn pháo của địch.

Thanh âm của bố Du Du vang lên trong khắp các ngõ ngách của hạm đội

“ Chúng ta đã mất tầu hộ vệ số một và số bốn! Hơn năm nghìn chiến hữu đã hi sinh..”

Các chiến sĩ vừa nghe vừa làm việc, khuân mặt họ càng ngày càng lạnh, ai cũng làm việc của mình nhưng không ai là không lắng nghe.

“ Ta xin lỗi vì đã đẩy anh em vào con đường này, ta đang dùng chính sinh mệnh của anh em để cứu lão tư lệnh. Các chiến hữu đang dùng thân thể, sinh mệnh của họ để tranh thủ thời gian cho chúng ta. Các hạm trưởng có thể không tuân mệnh. Thế nhưng, bọn họ không ai từ chối. Tầu hộ vệ số hai số ba đang tiếp tục mở máy đẩy chuyển hướng chiến hạm về phía người Nhân Ngư, ta dù có ra lệnh nhưng họ cũng không dừng lại “.

Một người lính pháo thủ đang vừa bắn vừa rơi nước mắt, một thợ sửa chữa duy tu đang hàn lại điểm rò rỉ của đạn pháo địch bắn trúng rơi nước mắt. Bờ vai của một vị chỉ huy đang run rẩy, Mỗi binh sĩ trên chiến hạm đều khóc.

“ Binh sĩ Liên Bang không sợ chết!, chúng ta từ bị ngoại tộc xâm lăng mấy chục năm vẫn có thể đứng vững, toàn thể các dân tộc đã ngưng tụ trở thành người Liên Bang như bây giờ, chúng ta chưa bao giờ bị chinh phục. Bất kể có là ai đi chăng nữa! Chiến sĩ Liên Bang là chiến sĩ ưu tú nhất trong vũ trụ này! Mặc cho bao nhiêu chông gai và gian khổ, chiến sĩ Liên Bang chỉ có tiến về phế trước! Ngày hôm nay, các chiến hữu đã hi sinh chính là minh chứng cho những điều này.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 81: Kế hoạch đột kích (3)


Các chiến sĩ Liên Bang vừa chiến đấu vừa nghe lời nói của chỉ huy qua loa, không ai bảo ai câu nào, trên tất cả các chiến hạm đều chung một không khí quỷ dị, khi tầu sân bay gần đến điểm thả máy bay, một loạt tầu hộ vệ bật máy đẩy trở lại chiến trường, nơi bốn chiếc tầu hộ vệ vừa nằm xuống.

Đối mặt với số lượng chiến hạm của người Nhân Ngư đông gấp ba lần. Một mệnh lệnh chung của tất cả chiến hạm Liên Lang:” Xông lên, xông thẳng phía trước! Bắn, khải hỏa toàn bộ hỏa lực!”

Nhìn từng chiếc tầu của hạm đội lao vào biển lửa, âm thanh của vị thượng tướng vàng lên qua loa.

“ Ta cảm thấy kiêu ngạo vì mọi người! “.

Trong buồng điều khiển pháo chiến hạm của một chiếc tuần dương hạm, một vị chiến sĩ tuổi trung niên đang liên tục nhìn qua kính ngắm, tay vẫn bấm nút bắn liên hồi, miệng luôn gào thét:” nạp đạn, tiếp tục nạp đạn “.Tháp pháp xoay tròn liên tục, đan pháo nối liền thoát ra từ nòng pháo bằn về phía tầu chiến người Nhân Ngư. Kính ngắm tháp pháo đã bị nước mắt hắn làm mờ đi. Hắn chỉ thấy trước mặt hắn tầu hộ hệ số ba số bốn muôn vàn tia lửa đang bắn ra, khung tầu đã bị bắn thủng lỗ chỗ, hiện giờ hai chiếc tầu chỉ còn lại những khối sắt vụn trôi lơ lửng trong tinh không lăn mình về phía sâu vũ trụ. Ở trên đó, con trai của hắn cũng làm pháo thủ, con trai hắn từng nói muốn làm pháo thủ vượt qua hắn, câu nói đó giờ lại vang vọng trong đầu của hắn!.

“ Trước nay ta vẫn thường nghĩ là binh sĩ chỉ có đổ máu chứ không rơi lệ! Thê nhưng giờ đây … “ Tiếng khóc của vị thượng tướng vang lên trong loa phát thanh, hắn nói không nên lời.

“ Con mẹ nó, quá này bắn chuẩn vào tháp pháo cho ông mày cái! “ Trong tháp pháo một bị binh sĩ tiếp tế đạn pháo đang gào lên với chiến sĩ pháo thủ.

“ Biết rồi, bắn chung hai tháp pháo bên phải rồi, lắp đạn đi, muốn bắn trúng chỗ nào ông mày bắn chỗ đó “. Binh sĩ pháo thủ gân cổ lên gào lên.

Trên khuân mặt của binh sĩ đều là khói bụi thuốc súng kèm theo nước mắt tèm nhem.

“ Đừng rơi lệ như ta các anh em, hãy để nước mắt làm động lực, đập tan hạm đội Nhân Ngư trước mặt, Liên Bang muôn năm “.

“ Liên Bang muôn năm!” Tiếng gào thét điên cuồng giống như sấm sét nổ vang mọi ngõ ngách trên chiến hạm. Sau tiếng hét toàn bộ hạm đội như được tiếp thêm sức mạnh, hỏa lực tuôn ra về phía hạm đội Nhân Ngư càng thêm dữ dội.

“ Bên trái 1200 độ, nhắm vào đuôi tầu khóa mục tiêu! “

“ Khóa xong “

“ Tên lửa định vị đã vào vị trí!”

“ Khai hỏa “

Theo luồng ánh sáng trắng bắn ra từ thân tầu tuần dương hạm, giống như ánh sáng thần linh bắn chuẩn xác về đuôi tầu sân bay của hạm đội người Nhân Ngư.

Tiếp theo sau đó lại có đạn pháo từ tầu hộ vệ Liên Bang bắn về phía thân tầu, tháp điều khiển, ra đa của tầu. Tầu sân bay của người Nhân Ngư bùng sáng lên, ánh lửa tỏa ra bốn phía. Đuôi tầu đã bị bắn trúng, bộ máy đẩy ở thân tầu cũng đã hỏng, ánh sáng ion phun ra từ thân tầu vụt sáng rồi tắt hẳn.

Tầu săn bay hay còn gọi la tầu mẹ đều chiến đến hai mươi lắm phần trăm lực chiến của toàn hạm đội, trên tầu sân bay chứa toàn bộ năng lượng, đạn pháo dự trữ của toàn hạm đội, có cả số lượng lớn cơ giáp và máy bay ném bom, một hạm đạo mất tầu sân bay thì hạm đội đó chỉ có thể rút lui, không có nhiên liệu và đạn dược tiếp tế, không thể tiếp tục chiến đấu trong tinh không.

Không mù quáng trước thắng lợi ban đầu, cả hạm đội Liên Bang biết mình đang phải đối đầu với ba hạm đội tiêu chuẩn của người Nhân Ngư, không ai dám chủ quan.

“ Tháp pháo trái, bên trái tọa độ 4523.213.12 chuẩn bị bắn “.

“ Tháp pháo trái đã sẵn sàng “

“ Khai hỏa, bắn liên tục!”

Trong quân bộ nhìn qua màn hình vệ tinh, bố Du Du hai tay đã nắm chặt, nước mắt trên mặt ông đã khô, lần đầu tiên ông thấy Liên Bang có hi vọng, quân đội Liên Bang chỉ có chết trên chiến trường chứ không có bỏ chạy.

Chiến đấu đã tiến vào giai đoạn quyết liệt nhất.

Hạm đội của Liên Bang đánh hạm đội người Nhân Ngư đến phát điên rồi, hạm đội người Nhân Ngư cũng bị kích thích điên theo. Có những chiếc tầu hộ vệ của hạm đội liên bang bắn hết đạn, lập tức mở bộ đẩy của tầu đến mức tối đa lao lên đâm thẳng vào tầu của người Nhân Ngư, có chiếc thì tắt toàn bộ máy, đợi tầu chiến của người Nhân Ngư vượt qua thì cho nổ toàn bộ máy động lực của tầu để đồng quy vu tận. Hai bên đang liều mạng chém giết trong tinh không.

Giữa những chùm sáng của đạn pháo, của tên lửa, máy bay chiến đấu của Liên Bang bắt đầu rời tầu mẹ bay về phía địa điểm chỉ định. Vô số máy bay chiến đấu đang dùng tốc độ nhanh như chớp để bay lượn, lắc mình né tránh trong làn hỏa lực dầy đặc. Từng quả tên lửa, từng quả đạn pháo của tầu Liên Bang đang ngăn cản bước tiến của hạm đội Nhân Ngư.

Bố Du Du thấy máy bay chiến đấu đã khởi hành, bắn đầu thực thi kế hoạch, ông hét vào loa “ Thay đổi trận hình dàn ngang, bật lồng năng lượng, toàn bộ tên lửa và tháp pháo khai hỏa yểm trợ may bay “.

Ông biết khi mình ra mệnh lệnh này là đã đẩy toàn bọ hạm đội vào con đường không thể quay đầu, các hạm trưởng đều biết, các binh sĩ cũng biết, nhưng không một ai do dự đều lập tức chấp hành mệnh lệnh.

Toàn bộ tầu chiến của hạm đội Liên Bang bắt đầu bắt lồng năng lượng dàn hàng ngang trước hạm đội của người Nhân Ngư, hai bên bắt đầu pháo đối pháo, tên lửa đáp trả tên lửa, với số tầu chiến nhiều gấp ba của người Nhân Ngư, họ dễ dàng áp đảo hạm đổi Liên Bang. Từng chiếc, từng chiếc tầu mầu xanh lá cây của Liên Bang đắm mình vào cuộc chiến.

Cuối cùng toàn bộ những tầu chiến của hạm đội Liên Bang đã lao vào biển lửa. Lịch sử ghi lại ngày này, lần đâu tiên trong hai mươi năm một hạm đội tiêu chuẩn của Liên Bang đã thành công cầm chân số quân đông gấp ba lần mình trong suốt nửa giờ, sau trận chiến thống kê được toàn bộ hạm đội Liên bang tổn thất đến tám mươi phần trăm sức chiến đấu, toàn bộ tuần dương hạm, tầu hộ vệ, tầu khu trục đều dùng phương thức cảm tử đánh với người Nhân Ngư. Ba hạm đội Nhân Ngư bị tổn thất gần gấp đôi hạm đội của Liên Bang phải rút về cảng để dưỡng sức.

Nhờ sự yểm hộ của toàn hạm đội máy bay cũng đã đến điểm chỉ định, tầu sân bay của hạm đội cũng an toàn rút về.

“ Giờ chỉ có thể xem vào cậu thôi Trần Lạc “.

Ra mệnh lệnh xong vị thượng này như già đi mười tuổi, trên mặt ông xuất hiện sự mệt mỏi, ở vị trí của ông khi ra một mệnh lệnh có thể làm chết hàng vạn người, những binh sĩ đó tình nguyện hi sinh vì ông, giờ ông đã đẩy họ đi vào cong đường chết. Giờ ông chỉ mong Trần Lạc có thể giúp Liên Bang sáng tạo ra kì tích, để sự hi sinh của hạm đội là không uổng phí.

Trần Lạc không biết trận chiến trong tinh không diễn ra thế nào, hắn chỉ thấy ánh lửa ngập trời, thỉnh thoảng có mạnh vỡ của tầu chiến đấu rơi xuống như sao băng, hắn biết cuộc chiến rất khốc liệt, nhưng không ngờ rằng hạm đội Liên Bang đang dùng toàn bộ sinh mệnh của bản thân để giúp hắn.

Đến giờ hẹn, trên bầy trời xuất hiên gần trăm chiếc máy bay chiến đấu cờ hiệu Liên Bang, Trần Lạc biết quân bộ không làm hắn thất vọng, giờ là lúc hắn phải xâm nhập vào quân đội Nhân Ngư bằng Atula, hắn muốn biết khả năng biến hình của Atula đến mức nào. Phong Dương từng bảo hắn vạn bất đắc dĩ hạn chế sử dụng biến hình, vì biến hình sẽ tăng thêm sức nặng với cơ thể nhưng Phong Dương không ngờ được đối với hắn sức nặng không phải là vấn đề, vấn đề ở đây là cơ giáp có chịu được khả năng vận động của hắn không thôi.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
609,279
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 82: Kế hoạch đột kích (4)


Hơn một trăm chiếc máy bay của liên bang xuất phát từ tầu mẹ bay xuống điểm chỉ định của Trần Lạc, trong khoang lái các phi công đã chuẩn bị sẵn tinh thần phải hi sinh.

Có người nhìn ảnh con trai mình lần cuối, có người tiếc nuối nhớ về người yêu, có người thì lo lắng cho gia đình. Ai cũng bảo quân nhân là gỗ đá, là sắt thép, trong quân đội chỉ có kỉ luật và mệnh lệnh không có chỗ cho tình cảm, nhưng đâu ai biết rằng chiến sĩ cũng là người, quân nhân cũng là người, đã là con người thì đều có tình cảm.

Chỉ huy chiến dịch tập kích bằng không quân lần này là Duy Hạo, năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, ông nhập ngũ từ thời kì chiến tranh giữa Địa Cầu và các tinh hệ khác nổ ra, qua hai mươi năm cống hiến giờ thành chỉ huy mặt đất của không quân, trong phi đội của mình có con trai ông năm nay mới hai mươi hai, nhiệm vụ lần này cấp trên đã đánh tiếng ông có thể để con trai mình ở lại, lần này đi có thể phải hi sinh cả phi đội. Tuy làm chỉ huy nhưng Duy Hạo chưa bao giờ ưu ái con mình, ông đối xử với toàn thể binh sĩ dưới trướng đều như nhau, biết lần này nhiệm vụ có thể phải hi sình toàn bộ binh sĩ dưới trướng trong đó có cả con mình, vị chỉ huy này như già đi vài tuổi.

Gọi con trai vào phòng trước khi xuất phát Duy Hạo nói:

“ Tiểu Tứ lần này cấp trên cho phép ba giữ con ở lại, nếu con muốn, ba có thể một lần vứt hết thể diện giữ con ở lại! “.

Đối mặt Duy Hạo là một chàng thanh niên cao, thân hình cân đối tên là Duy Tứ cũng chính là con trai của Duy Hạo, bình thường anh hay gọi con mình là tiểu Tứ, chỉ khi huấn luyện hoặc thì hành nhiệm vụ mới gọi tên thật của Duy Tứ.

“ Ba, làm quân nhân phải chấp hành nhiệm vụ, không thể vì con là con trai của ba mà được hưởng đặc quyền, dù ba có muốn con ở lại nhưng con không thể bỏ đồng đội, đây là những gì ba đã dậy con, con hoàn toàn tự nguyện tiếp thu nhiệm vụ này “. Duy Tứ nhìn ba mình hai mắt kiên định trả lời.

“Tốt, tốt, tốt..”. Duy Hạo vừa ôm con trai vừa nói:” Không hổ là con trai của ta “.

“ Ba có thể cho con nói chuyện với má được không “.

“ Có thể, tạm biệt với má con lần cuối đi, ba thật không tốt, không thể giữ lời hứa với bà ấy, không thể giữ lại con! “. Vừa nói khuân mặt của Duy Hạo càng trở lên âm trầm, khóe mắt đã ướt, vị quân nhân đã cống hiến gần như cả đời mình cho đất nước, đến cuối đời cũng không thể bảo vệ được con trai mình.

Duy Tứ nhấc điện thoại vệ tinh trong phòng ba mình, bấm số máy của mẹ.

Píp.. Píp.. Píp.

“ A lô, lão Hạo hả, làm gì mà nửa đêm còn gọi về nhà thế “.

“ A lô, con đây má! “

“ Tứ nhi hả, sao vậy con, sao con lại dùng điện thoại của bố gọi cho má thế “.

“ Má ở nhà có khỏe không?“

“ Ừ, má vẫn khỏe “.

“ Con poom có khỏe không má, lần trước nó bị tiêu chẩy đi khám về đã đỡ hơn chưa má?“

“ Con poom khỏe rồi con, giờ nó ăn uống khỏe hơn trước rồi “.

“ Đống cây con đem về trồng đã nở mầm chưa má “.

“ À đống cây xanh xanh đỏ đỏ ấy hả, có cái nở cái không, mà sao hôm nay con lại nói chuyện lạ thế, có việc gì giấu má phải không con, hay ba con lại làm gì con, để má mắng lão Hạo một trận!“.

“ Không có gì đâu má, con nhớ má nên mới gọi cho má, má ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe, lần này con phải chấp hành nhiệm vụ thời gian dài, không có kì nghỉ phép, nên con gọi trước cho má yên tâm “.

“ Con đi chấp hành nhiệm vụ gì, có nguy hiểm không con? “

“ Thôi đến giờ rồi, con cúp máy đây, má ngủ ngon! “.

“ Ừ, đi cho cẩn thận nhé con, đưa điện thoại cho ba con ma có mấy câu muốn nói với ông ấy! “.

Duy Tứ cầm điện thoại vệ tinh đưa cho Duy Hạo, sau đó nhìn Duy Hạo, sống lưng thẳng tắp, chào ba mình lần cuối theo đúng nghi lễ của quân nhân.

“ Con về đơn vị đi, ba nói chuyện với má một chút “.

“ Vâng, thưa thủ trưởng! “.

Duy Tứ đi ra khỏi phòng đóng lại cánh của, Duy Hạo cầm điện thoại lên, hồi lâu ông mới dám mở miệng.

“ Bà nó à, có chuyện gì thế?”

“ Lão Hạo hôm nay tiểu Tứ có việc gì mà phải gọi điện lúc nửa đêm thế, mọi lần đi chấp hành nhiệm vụ có thấy có gọi điện đâu?”.

“ À.. có thể lần này chấp hành nhiệm vụ thời gian hơi lâu, nên nớ sợ bà lo lắng mới gọi điện trước “.

Bằng giác quan thứ sau của người phụ nữ, bà biết chống mình đang nói dối, từ khi con trai gọi điện lòng bà đã bộp chộp không yên, như sắp mất thứ gì đó quan trọng.

“ Lão Hạo, chúng ta lấy nhau được bao lâu rồi?“.

“ Sao bà lại hỏi cái này?”

“ Lão Hạo, dù gì tôi cũng là vợ của quân nhân được hơn ba mươi năm, có lần nào ông đi chấp hành nhiệm vụ mà gọi điện về nhà chưa, đến cả khi tôi mang bầu thằng Tứ ông đi đánh trận suốt nửa năm cũng không thấy gọi về, ông giải thích sao?“.

Vợ của Duy Hạo chuẩn mực là một người phụ nữ lo cho gia đình, suốt ba mươi năm đi bộ đội số ngày ông được về phép trong một năm được đếm trên đầu ngón tay, nhưng chưa bao giờ vợ ông than vãn. Bà biết ở vào hoàn cảnh này, bất kì người phụ nữ nào cũng như bà, dị tộc xâm lấn, dù có nhớ thương chồng đến mấy cũng không thể vì tình cảm riêng tư mà lỡ việc quốc gia. Suốt hơn hai mươi năm Địa Cầu chiến tranh với dị tộc, biết bao người phụ nữ như bà, thời gian đã giúp cho những người phụ nữ Địa Cầu yếu đuối mãnh mẽ cũng không kém gì đàn ông.

“ Việc quân sự cơ mật, bà đừng hỏi nhiều “.

“ Lão Hạo, vì tình nghĩa vợ chồng bao năm, có thể một lần trả lời thật cho tôi không?”

Trầm ngâm hồi lâu ông lên tiếng “ Bà nói đi “.

“ Lão Hạo, lần này tiểu Tứ đi chấp hành nhiệm vụ nó có trở về không?“

" Có thể không ".

" Tiểu Tứ có từng xin ông cho nó không phải chấp hành nhiệm vụ này không?".

" Cấp trên đồng ý cho tôi giữ lại tiểu Tứ, tôi cũng đã nói với nó, nhưng nó muốn đi, bà không trách tôi chứ ".

Đầu dây bên kia có tiếng khóc nức nở, một người phụ nữ suốt cuộc đời không được chống mình chăm lo, đến khi về già phải kẻ đầu bạc tiền người đầu xanh.

" Trước khi nó đi ông có thể bảo nó một câu dùm tôi không ".

" Bà nói đi ".

" Bảo nó là, dù nó có làm gì má nó cũng ủng hộ nó, má nó ở nhà sống rất tốt, má nó sẽ vui vẻ mà sống "

Nói dung bà dập máy, Duy Hạo thấy mình thiếu nợ người phụ nữ kia nhiều quá, mọi gia đình quân nhân ở cái thời đại này ngoài bề mặt hào nhoáng chiến đấu cho đất nước, nhưng có mấy gia đình có thể vui vẻ, người ngoài nhìn ước ao, hâm mộ, nhưng đâu biết nỗi khổ của gia đình quân nhân.

Nhìn từng chiếc, từng chiếc máy bay cất cánh, từng người từng người đi không trở về, dị tộc còn xâm lấn, thì cảnh tượng chia li thế này vẫn còn, gia đình ông chỉ là một trong ngàn vạn gia đình bất hạnh như vậy.

Trở lại phòng chỉ huy, thấy toàn phi đội đã bay gần đến địa điểm tập kích, ông nói vào loa " Ta biết nhiệm vụ này là tự sát, ai không muốn có thể quay về, mọi việc ta sẽ chịu trách nhiệm ".

Nghe xong lời của Duy Hạo toàn bộ phi đội trăm người như một đều tắt ra đa liên lạc với tổng bộ, hơn trăm chiếc gia tốc bay thẳng một đường, lần này đi bọn họ cũng không nghĩ mình có thể trở về.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom