Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Cô Gái Đốt Ma - Sơ Nhất Đại Bạch

Cô Gái Đốt Ma - Sơ Nhất Đại Bạch
Chương 140


Vượt qua một ngọn đồi, tiếng chuông càng ngày càng rõ, ba người Lương Tinh đi vòng quanh mấy vòng, sự vui mừng ban đầu dần tan biến.

Tiếng chuông rõ ràng như ở bên cạnh, nhưng tại sao…

Tại sao lại không tìm thấy?

Giống như cánh cửa ra ngoài ở ngay trước mắt, nhưng bạn không thể nào mở được, cảm giác này càng làm người ta tuyệt vọng.

“Nhìn kìa, có một bia đá.” Lúc này, Ôn Nhã đột nhiên chỉ vào một chỗ.

Mọi người theo hướng cô chỉ nhìn qua, quả nhiên thấy một tảng đá nhô ra một nửa, đỉnh bị tuyết phủ, chỉ lộ ra một đoạn ngắn màu đen.

Nếu không nhìn kỹ, sẽ không để ý thấy.

Họ nhanh tay dọn sạch tuyết xung quanh, viên đá dần lộ ra hình dáng ban đầu, là một tấm bia đá cao bằng nửa người, khắc họa tiết của Vu tộc.

“Có một rãnh ở đây!” Sau khi quét sạch tuyết, họ phát hiện trên đỉnh bia đá có một rãnh tròn, giống như để gắn thứ gì đó.

Những người khác nhìn cái rãnh này, ngẩn ra một lúc, đồng loạt nhìn về phía Dương Miên Miên.

Rãnh này vừa vặn bằng kích cỡ viên ngọc trong tay Dương Miên Miên.

Ánh mắt Dương Miên Miên lướt qua rãnh, nhẹ nhàng cười, lấy viên ngọc trong túi ra, không chần chừ gắn vào rãnh.

“Rầm——”

Mặt đất dưới chân đột nhiên rung chuyển, xung quanh đột nhiên nổi gió lớn, tuyết trắng bay khắp trời, gió thổi mạnh đến mức không mở được mắt, trong tầm nhìn mờ ảo, cảnh vật trước mắt dường như đang thay đổi mạnh mẽ.

Ngọn đồi biến thành vách đá, mặt đất phẳng biến thành dòng sông băng, bên kia dòng sông là những bóng người chập chờn.

Dường như có người đang gọi: “Lương Tinh…”

Lương Tinh nghe tiếng vui mừng: “Là Bạch Lâm!”

Lúc này, Dương Miên Miên đột nhiên cảm thấy có người tiến lại gần. Cô nheo mắt, nhìn qua những bông tuyết bay, thấy Ôn Nhã chỉ cách mình một cánh tay, khóe miệng cô ấy mang theo nụ cười kỳ lạ, một tay đang cố lấy viên ngọc trên bia đá.

Quả nhiên, mụ phù thủy già đó không dễ chít.

Dương Miên Miên cũng cười theo, để mặc đối phương lấy viên ngọc.

Viên ngọc nằm trong tay, nụ cười nơi khóe miệng Ôn Nhã run lên, đột nhiên kêu thét lên thảm thiết.

Tay cô đột nhiên mất sức, viên ngọc rơi xuống tuyết. Dương Miên Miên cúi xuống nhặt viên ngọc lên, máu cô cố ý bôi trên viên ngọc chỉ còn lại một ít dấu vết, phần lớn đã dính lên tay Ôn Nhã.

Lúc này, rào cản của ảo cảnh đã biến mất, gió tuyết lắng xuống, chỉ thấy Ôn Nhã đứng bên bia đá, kêu gào đau đớn: “Đau quá, đau quá! Cứu tôi!”

Sắc mặt Lương Tinh thay đổi: “Không xong, Ôn Nhã bị mụ phù thủy già đó làm phép rồi.”

“Thời gian ngắn như vậy, chắc chưa thành công, mau dùng phù tĩnh tâm giữ cô ấy lại.” Úc Giai vội nói.

Khi Lương Tinh lấy phù tĩnh tâm ra, Ôn Nhã đột nhiên co giật, cả người mềm nhũn, ngã về phía trước, phía trước cô ấy là Dư Duyên, sau lưng Dư Duyên là vách đá.

“Cẩn thận!” Lương Tinh hét lên, chỉ kịp túm lấy áo Ôn Nhã.

Còn Dư Duyên như cánh diều đứt dây, ngã về phía sau.

“Dư Duyên!” Dương Miên Miên biến sắc, không chút do dự nhảy theo.

Hai người cùng biến mất dưới vách đá, Ôn Nhã cũng ngất xỉu.

Hàng lông mi dài phủ một vòng tuyết trắng, gió núi thổi qua, tuyết bay bớt đi một chút, nhưng chỉ một chút sau lại đọng thêm nhiều hơn.

Lông mi khẽ rung, đôi mắt chậm rãi mở ra, lộ ra đôi mắt đen láy, sáng ngời như mắt nai con.

Dương Miên Miên từ từ ngồi dậy, phủi tuyết trên người, cảm nhận được nhiệt độ của tấm dán Sưu Hồn Thiếp, nhìn quanh trong phạm vi ba mét, ngay lập tức nhìn thấy một chiếc khăn quàng cổ đỏ xanh với hình tuần lộc Giáng Sinh.

Dương Miên Miên bước tới, phủi sạch tuyết trên mặt Dư Duyên.

Cảm nhận được động tĩnh, đối phương mí mắt động đậy, cũng mở mắt ra, lộ ra đôi mắt màu trà nhạt, trong mắt toàn là bóng dáng của cô.

Dư Duyên nhếch khóe miệng: “Miên Miên, chân anh hình như bị thương rồi.”

Dương Miên Miên: “Nặng không?”

Dư Duyên: “Không nặng.”

Dương Miên Miên nhìn chằm chằm vào Dư Duyên hai giây, thấy trong mắt anh không có bao nhiêu vẻ đau đớn, mới hơi yên tâm.

Không còn ảo cảnh, trăng sáng đặc biệt rực rỡ.

Dương Miên Miên nghiêng đầu, nhìn người đàn ông ngồi bên cạnh mình.

Tóc Dư Duyên hơi rối, giữa các sợi tóc vẫn còn vài cục tuyết chưa rơi hết. Anh đang nửa cúi đầu nhìn cô, dưới ánh trăng, đường nét của anh như phát sáng, đẹp đến quá đáng.

Đúng là khoảng thời gian yên bình hiếm có.

Tuyết trắng như ngọc, ánh trăng như sương, nhưng không bằng đôi tình nhân nhìn nhau cười dưới vách đá.

Gió núi thổi qua, mang theo giọng nói của cô gái đi xa.

“…Dư Duyên, em thấy anh quàng khăn này trông hơi xấu.”
 
Chương 141


Ngày 23 tháng 12, đêm Giáng sinh.

Trong phòng bệnh 602 khoa chỉnh hình của bệnh viện thành phố, Dương Miên Miên nhìn thoáng qua bầu trời u ám bên ngoài, sau đó lại thu hồi ánh mắt tiếp tục gọt táo.

Táo là của một chị y tá vừa tặng, nói rằng đây là táo bình an.

Tay Dương Miên Miên vẫn còn băng bó mấy vòng, động tác có phần vụng về.

Người bạn cùng phòng bệnh bên cạnh nhìn Dương Miên Miên gọt quả táo to thành cỡ quả lê nhỏ chỉ trong vài nhát, có chút buồn cười lắc đầu: “Em gái à, em gọt thế này thì hết mất rồi, táo bình an là để giữ bình an mà.” Trên tủ đầu giường của anh ta cũng đặt một quả táo đỏ lớn.

Dương Miên Miên chớp chớp mắt: “Táo cũng có tác dụng này sao? Vậy càng phải ăn rồi, không ăn sao giữ được bình an.”

Lúc này, trong phòng bệnh bỗng có vài người bước vào, Dương Miên Miên ngẩng đầu thấy Ôn Nhã, Ôn Dư và một người đàn ông trung niên đi cùng, một nhát gọt xuống lại lột thêm một miếng vỏ dày.

Ôn Nhã cũng mặc đồng phục bệnh nhân, bên ngoài khoác áo lông vũ rộng thùng thình, trang điểm tinh tế, nhìn không ra dáng vẻ bị bệnh. Cô ta thấy Dương Miên Miên ở đây, do dự một chút rồi mới lúng túng đi đến trước giường bệnh của Dư Duyên, nhỏ giọng nói: “Anh Dư, xin lỗi, em không cố ý.”

Dư Duyên nằm trên giường bệnh, một chân treo cao, hai tay kê sau gáy, ánh mắt thờ ơ liếc nhìn Ôn Nhã một cái rồi thu hồi ánh mắt.

Ôn Nhã lúng túng nhéo nhéo ngón tay, nhìn người bệnh ở giường bên cạnh, rồi tiến lại gần hơn một chút, nói: “Em thật sự không cố ý, lúc đó em không nhớ gì cả, em xin lỗi anh, anh có thể tha thứ cho em không?”

Táo đã gọt xong, Dương Miên Miên nhét quả táo nhỏ vào tay Dư Duyên, sau đó quay đầu nhìn Ôn Nhã đứng cách đó một bước.

Giọng lạnh lùng: “Không thể.”

Ôn Nhã ngẩn ra, không ngờ lại bị từ chối thẳng thừng như vậy, khuôn mặt đỏ bừng: “Vậy cô còn muốn thế nào nữa, tiền viện phí chúng tôi đã trả rồi, còn cần bao nhiêu nữa…”

“Bốp.” Một cái tát vang dội.

Ôn Nhã bị tát lệch cả người, mọi người trong phòng bệnh đều ngơ ngác, không thể tin nhìn Dương Miên Miên vừa ra tay, đặc biệt là người bạn cùng phòng bệnh vừa nói chuyện với cô, kinh ngạc rùng mình.

Trời ạ, em gái này mạnh mẽ vậy sao?

“Được rồi, bây giờ tha thứ cho cô, cô cút đi.” Dương Miên Miên bình tĩnh thu tay lại, lấy khăn ướt từ từ lau sạch nước táo trên tay.

“Dương Miên Miên, cô, cô dám đánh tôi!” Ôn Nhã một lúc lâu sau mới phục hồi lại tinh thần, xoa lên khuôn mặt nhanh chóng sưng lên, cảm giác nửa bên mặt đã tê cứng, nước mắt trào ra khắp mặt, “Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi, anh Dư còn không nói gì? Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi!”

Cái tát này không chỉ đau đớn về thể xác, mà còn làm lòng tự tôn của cô ta vỡ tan.

Ôn Dư nhìn qua những người tò mò bên ngoài, đứng dậy đóng cửa lại. Người đàn ông trung niên đi cùng cô ta cũng tỏ vẻ khó chịu, mặc dù Ôn Nhã chỉ là đứa con ông bị gài bẫy mà sinh ra bên ngoài, nhưng dù sao cũng là người nhà họ Ôn, cô gái này thật không nể mặt ông ta chút nào. Ông ta trầm giọng nói: “Làm người nên để lại ba phần đường lui, cô làm vậy, ra ngoài sẽ chịu thiệt thòi.”

“Hừ.” Dương Miên Miên đặt con d.a.o gọt hoa quả đã lau sạch lên tủ đầu giường, cười lạnh: “Ông nên cảm thấy may mắn vì tôi không dùng con d.a.o này. Ông có thời gian thì nên dạy dỗ lại người khác đi.”

“Cô còn muốn g.i.ế.c tôi?” Ôn Nhã mắt đỏ ngầu, bỗng như phát điên lao vào Dương Miên Miên, “Cô còn muốn g.i.ế.c tôi! Nếu không phải vì cô không cứu tôi ra ngoài, tôi đã không bị con quỷ đó nhập vào, cô biết nó đau thế nào không? Cô biết không! Nếu không phải vì cô tôi đã không phải chịu khổ, cũng không đẩy anh Dư xuống! Tất cả đều do con quỷ đó làm, tất cả là lỗi của cô!”

Ánh mắt Dương Miên Miên càng lạnh lùng: “Là ai? Cô nghĩ tôi không biết sao?”

Tế sư bị Đả hồn tiên của cô đánh cho hồn phách không ổn định, dù nhập vào Ôn Nhã cũng không có nhiều năng lượng, dính máu của cô có thể chịu được hai giây đã là tốt lắm. Ôn Nhã này thật sự coi người khác là kẻ ngốc sao?

Ôn Nhã hít thở không thông, cứng đầu không thừa nhận: “Cô cũng nghe nói rồi, cô cũng như họ, cô là một con quái vật, sao cô không chít đi cho rồi? Cô mới đáng chít! Tất cả đều là lỗi của cô, cô mới có tội!”

Đáp lại cô ta là một cái tát vang dội khác.

Vẫn là vị trí cũ, mặt Ôn Nhã càng sưng lên rõ ràng.

Âm thanh này, nghe thôi đã thấy ê cả răng.

“Bây giờ đã nhớ ra ai đẩy rồi chứ? Nếu còn không nhớ, tôi có thể giúp cô nhớ lại.” Dương Miên Miên thu tay, chậm rãi rút Đả Hồn Tiên từ trong túi ra.

Nỗi đau bị đánh vào thần hồn chắc cũng không khác gì nỗi đau bị ăn mòn bởi oán hồn.

“Cô còn muốn đánh người, thật vô pháp vô thiên!” Ôn Gia Đống mặt đen lại, định tiến lên, bỗng bị Ôn Dư kéo lại.

Ôn Dư cũng là người chứng kiến Dương Miên Miên phát điên, suýt chút nữa huyết tẩy cả Vu tộc hôm đó. Anh ta mím môi, nắm c.h.ặ.t t.a.y Ôn Gia Đống, lắc đầu: “Không muốn chít thì đừng chọc vào cô ấy."

Ôn Dư gằn từng chữ, rất nghiêm túc, không phải đang đùa.

Ôn Gia Đống ngẩn ra, lúc này mới chú ý đến ánh mắt tàn nhẫn của Dương Miên Miên, do dự một chút, thu chân lại.

Ôn Nhã ngã ngồi trên mặt đất, không có ai lên tiếng giúp cô ta. Cô ta đau đớn nắm chặt tay. Những năm qua cô ta đã chịu không ít lời châm chọc mỉa mai, nhưng dựa vào thân phận con gái của Ôn Gia Đống, người khác ít nhiều sẽ nể mặt ông ta một chút, cô chưa từng chịu nhục nhã như thế này. Cô ta nghĩ chỉ cần cúi đầu nhận sai, khóc lóc một chút, nhiều nhất là bồi thêm chút tiền, đối phương sẽ tha thứ cho cô ta, chuyện này coi như xong.

Giống như mỗi lần trước đây cô ta làm sai, chỉ cần xuống nước, ba sẽ giúp cô ta.

Nhưng bây giờ...

Mọi người đều nhìn cô ta, như đang nhìn một trò cười, quy tắc sinh tồn bấy lâu nay bỗng sụp đổ, nhưng Ôn Nhã vẫn chưa sáng mắt ra, cô ta bỗng như phát điên lao vào Dương Miên Miên.

Dương Miên Miên nắm lấy tay Ôn Nhã, thấy tinh thần cô ta có vẻ không ổn, ghê tởm nhíu mày, kéo cô ta ra cửa, ánh mắt nhìn vào hai cha con nhà họ Ôn: “Rác rưởi nhà mình tự dọn về, đừng để tôi thấy các người xuất hiện trong phòng bệnh này nữa.”

Ôn Nhã vẫn chìm trong thế giới của mình, không ngừng gào thét: “Cô dựa vào cái gì mà đánh tôi? Tôi đã đến xin lỗi cô rồi. Anh ấy còn không đánh tôi, cô có tư cách gì đánh tôi!”

Hết cứu rồi.

Dương Miên Miên mở toang cửa phòng bệnh, “Dựa vào việc anh ấy là người của tôi! Cút đi!”

Nói rồi ném người ra ngoài...

Ơ...

Dương Miên Miên nhìn Lý đội đứng ở cửa bị ép phải đón lấy Ôn Nhã, cùng nhóm cảnh sát với vẻ mặt buồn cười nhưng phải cố nhịn, khóe miệng cô co giật.

“Cô ta đánh người, mau bắt cô ta lại, bắt cô ta lại!” Ôn Nhã thấy Lý đội mặc đồng phục cảnh sát, như bắt được cọng rơm cứu mạng.

Lý đội ho khan một tiếng, giao người cho đồng nghiệp phía sau, sau đó kéo một người đàn ông trung niên mặt nghiêm nghị đứng ở cửa lại giới thiệu với Dương Miên Miên.

“Dương Miên Miên, đây là ba của Dư Duyên, Dư Hồng Văn, giáo sư Dư.”

Hả?

Ba của Dư Duyên?

Ba của Dư Duyên!

Dương Miên Miên ngơ ngác chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt.

...Vị bá bá này nhìn có chút quen mắt thì phải?
 
Chương 142


Sau vài ngày đột kích, vụ án bắt cóc người đã được phá thành công.

Cảnh sát đã triệt phá tổ chức tà giáo, tiêu diệt hai làng tội phạm, bắt giữ vô số nghi phạm. Trong đó có một người tên Lục Vọng Bắc thậm chí còn là một sinh viên, những kẻ phạm pháp như vậy trà trộn trong đám đông, nghĩ thôi cũng đã thấy thật đáng sợ.

Mười ngày sau, Dư Duyên xuất viện. Vì vết thương ở chân chưa hồi phục hoàn toàn, cần có người chăm sóc, anh đành tạm thời về sống ở khu Bắc Âu một thời gian.

Trong không gian yên tĩnh, Dư Hồng Văn xách một túi đồ ăn đứng trước thang máy, ánh mắt ông dừng trên cửa thang máy, cửa thang máy bóng loáng phản chiếu hình ảnh của hai người trẻ tuổi tựa vào nhau phía sau.

Hóa ra người con trai ông nói muốn kết hôn chính là cô gái này.

Dư Hồng Văn cau mày, rồi giãn ra, sau đó lại nhíu lại, lặp đi lặp lại nhiều lần.

Mặc dù ông vừa rồi đã từ chỗ lão Lý hiểu được tình hình của cô gái này, biết rằng đối phương có công việc đàng hoàng, đồng thời cũng là một người nhiệt tình giúp đỡ cảnh sát phá nhiều vụ án lớn.

Giống như vụ án mất tích này, nếu không có cô bé này, có lẽ những người khác sẽ không kịp chờ đến sự cứu viện của cảnh sát.

Đứa trẻ thì đúng là đứa trẻ tốt, chỉ là…

Dư Hồng Văn nhíu mày, nhớ lại lần đầu tiên gặp cô gái này, cô ấy đang làm mê tín dị đoan?

Lúc này, khuôn mặt của đứa trẻ hàng xóm đã tự kỷ nhiều năm bỗng nhiên hồi phục thoáng hiện lên trong đầu ông.

…Có lẽ đối phương thực sự có một số khả năng kỳ lạ?

Giáo sư Dư Hồng Văn của khoa văn học Học viện Cẩm Thành nhíu mày, lần đầu tiên nghi ngờ về nhận thức khoa học của mình.

Đúng rồi, ông dường như đã từng gọi điện thoại báo cáo.

Thảo nào khi đó lão Lý có biểu cảm kỳ lạ như vậy.

"Đinh!" Thang máy đến nơi.

Dư Hồng Văn thu hồi suy nghĩ, ho nhẹ hai tiếng, không quay đầu lại, bước ra khỏi thang máy: “Đi thôi.”

Dương Miên Miên đỡ Dư Duyên chân còn chưa hồi phục bước ra khỏi thang máy, nhìn thấy nữ quỷ mặc váy hoa dài đang trốn ở chỗ râm mát. Thấy họ bước ra, trong mắt tàn hồn của nữ quỷ thoáng hiện một tia sáng, nhưng rồi nhanh chóng biến mất, lại trở về vẻ mặt mờ mịt.

Tàn hồn này so với lần trước gặp đã nhạt hơn nhiều.

Ba người đi qua nữ quỷ, nữ quỷ lắc lư bóng hình mờ ảo, đi theo hai bước, cho đến khi họ rẽ vào góc, đứng trước cửa nhà, nữ quỷ mới trở lại chỗ cũ, tiếp tục lảng vảng ở đầu hành lang.

Dư Hồng Văn mở cửa, vừa đi vào vừa nói: “Phòng ngủ bên phải trống, đỡ nó vào đó đi.” Dừng một chút lại nói: “Có khung cửa, cẩn thận một chút.”

Một câu quan tâm, nhưng nói ra lại vô cùng gượng gạo.

Dương Miên Miên nhẹ nhàng đáp một tiếng, rồi mới thu hồi ánh mắt dừng trên nữ quỷ, cẩn thận đỡ Dư Duyên vào nhà.

Trước cửa đã chuẩn bị sẵn dép để thay.

Thay dép cho Dư Duyên xong, khi đặt giày vào tủ, Dương Miên Miên để ý thấy trên tủ giày có đặt một tấm ảnh đen trắng.

Người phụ nữ trong ảnh, nét mặt dịu dàng, khóe miệng mỉm cười, giống hệt với tàn hồn nữ quỷ vừa thấy ở hành lang.

Dư Duyên nhìn theo ánh mắt Dương Miên Miên, nói: “Đó là mẹ anh.”

Dương Miên Miên đáp một tiếng, nhìn vào ảnh: “Chào mẹ.”

Đang ở trong bếp rửa rau cắt rau, Dư Hồng Văn nghe thấy, tay run lên, nước b.ắ.n ra ngoài.

Bây giờ con gái đều trực tiếp vậy sao?

Dương Miên Miên đỡ Dư Duyên ngồi xuống ghế sofa, rồi đi vào bếp. Thấy Dư Hồng Văn đang thành thạo cắt rau, dường như cuối cùng cũng hiểu được tay nghề nấu nướng tuyệt vời của Dư Duyên là di truyền từ ai.

Chỉ là qua mấy ngày ở chung, cô cũng đại khái thấy được sự ngăn cách sâu sắc giữa hai cha con họ.

Cô gõ nhẹ vào cửa bếp, nói: “Bác ơi, con muốn đưa bác đi gặp một người.”

Dư Hồng Văn dừng lại: “Gặp ai?”

“Gặp rồi sẽ biết.” Dương Miên Miên không nói thêm.

Dư Hồng Văn ngừng một chút, tháo tạp dề, theo Dương Miên Miên ra khỏi nhà, đến hành lang trống trải.

“Đến rồi.” Ánh mắt Dương Miên Miên dừng ở chỗ bóng râm.

Dư Hồng Văn nhìn theo ánh mắt cô, không tự chủ được nhíu mày, đây là thói quen hình thành nhiều năm, trên trán khắc vài nếp nhăn nông.

Chỉ thấy Dương Miên Miên lấy ra một chiếc gương nhỏ.

Gương là Dương Miên Miên mượn từ Bạch Lâm, cô tìm một góc thuận tiện để Dư Hồng Văn nhìn, để mặt gương hướng về phía bóng râm đó.

“Bác, bác nhìn vào gương này.” Dương Miên Miên nói.

Con bé này lại làm trò mê tín rồi!
 
Chương 143


Dư Hồng Văn mặt trầm xuống, chút thiện cảm cuối cùng dành cho Dương Miên Miên ngay lập tức giảm đi nhiều, nhưng ông vẫn theo bản năng nhìn vào gương.

Sau đó ông đột nhiên mở to mắt, loạng choạng bước tới: “Nguyễn Nguyễn?!”

Trong chiếc gương nhỏ, không chỉ có hình ảnh của ông, mà còn có một người phụ nữ đã từng xuất hiện vô số lần trong giấc mơ của ông, mặc chiếc váy hoa cô yêu thích nhất.

Người đàn ông hơn năm mươi tuổi đột nhiên ướt mi, chiếc váy này là do chính tay ông thay cho bà sau khi bà qua đời.

“Đây… đây…”

Người trong mơ đột nhiên xuất hiện trước mắt, Dư Hồng Văn kích động đến không nói nên lời.

Người trong gương đứng bên cạnh ông, ánh mắt dịu dàng nhìn ông, nụ cười nhẹ nhàng như một bông hoa núi đang từ từ nở rộ.

“Nguyễn Nguyễn!” Dư Hồng Văn theo phản xạ muốn ôm người phụ nữ bên cạnh.

Nhưng lại ôm vào khoảng không.

Bên cạnh ông chỉ là một luồng không khí, nhìn ra phía trước, là hành lang tĩnh lặng. Làm gì có người nào?

“Nguyễn Nguyễn?” Dư Hồng Văn lại nhìn vào gương.

Trong gương, cánh tay của ông xuyên qua thân thể nửa trong suốt của đối phương.

“Đây là chuyện gì?” Dư Hồng Văn hỏi.

“Bác gái đã mất nhiều năm rồi, đây chỉ là tàn hồn của bà ấy.” Dương Miên Miên giải thích.

Khóe miệng Dư Hồng Văn run lên, không thể tin: “Làm sao có thể thật sự có linh hồn…” Ông tuy nói vậy, nhưng vẫn nhìn vào gương với ánh mắt đầy hy vọng, dù đây chỉ là một trò lừa gạt, nhưng lúc này, ông cũng muốn tin tưởng.

Nhìn vị trí của Nguyễn Nguyễn trong gương, Dư Hồng Văn quay người đối diện với không khí bên cạnh, nhẹ nhàng gọi một tiếng.

“Nguyễn Nguyễn.”

Tiếng gọi nhẹ nhàng nhưng chứa đựng bao nhiêu nỗi nhớ nhung ngày đêm.

Dương Miên Miên thấy tàn hồn run nhẹ, ánh mắt vẫn mờ mịt, nhưng khóe mắt lại đột nhiên xuất hiện một giọt lệ trong suốt, rồi từ từ lăn xuống má, rơi trên áo.

Dù ký ức đã hoàn toàn phai nhạt, nhưng tình yêu khắc sâu trong linh hồn mãi mãi không bao giờ phai.

Nguyễn Nguyễn…

Đây là tiếng gọi của người cô yêu thương sâu đậm.

Nhìn vào gương, Dư Hồng Văn cũng thấy giọt nước mắt đó, tim ông đau nhói.

Bóng dáng trong gương vòng qua cơ thể ông một vòng, bay sang bên khác. Ánh mắt vẫn không rời ông nửa phân.

Dư Hồng Văn nhìn động tác của Nguyễn Nguyễn, đột nhiên hiểu ra điều gì.

Nguyễn Nguyễn của ông thích nhất là khiêu vũ, mỗi khi ông mệt mỏi, Nguyễn Nguyễn sẽ nhảy một đoạn, dù không có sự chuẩn bị, nhưng mỗi động tác đều có thể lay động lòng ông.

Nguyễn Nguyễn thấy ông nhíu mày, nên đang muốn làm ông vui vẻ.

Tiếng bước chân vang lên ngoài cửa, Dương Miên Miên ngẩng đầu nhìn thấy Dư Duyên chống nạng đi đến, đứng dựa vào tường nhìn họ.

Dương Miên Miên vẫy tay: “Dư Duyên, anh có muốn đến xem không?”

Dư Duyên im lặng một lúc, lắc đầu: “Không cần.”

Vì chưa từng có, nên không cảm thấy đau khổ, chỉ là tiếc nuối mà thôi.

Hãy để thời gian này dành cho những người đã bỏ lỡ quá nhiều năm tháng.

Qua lời giải thích của Dương Miên Miên, Dư Hồng Văn mới biết, hóa ra bao năm nay, người phụ nữ ông yêu thương chưa bao giờ rời xa ông, bà ấy luôn ở đây, nhìn ông ra ngoài, đợi ông về nhà.

Dường như để chứng minh lời của Dương Miên Miên, bóng dáng trong gương lại vòng một vòng.

Dư Hồng Văn chỉ cảm thấy mũi cay cay, vội vàng dùng tay lau mặt: “Vậy tại sao bà ấy không về nhà?” Đêm ngày ở hành lang lạnh lẽo này, cô đơn biết bao?

Dương Miên Miên ngừng một chút: “Có lẽ… bà ấy không muốn âm khí của mình ảnh hưởng đến bác.”

Cuối cùng, nước mắt vẫn không kìm được, Dư Hồng Văn nghẹn ngào: “Đi thôi, Nguyễn Nguyễn, về nhà với anh.”
 
Chương 144


Đây là lần đầu tiên sau hơn hai mươi năm Tạ Nguyễn Nguyễn bước vào căn nhà này.

Nhà, đối với một người phụ nữ mà nói, là ấn ký không thể phai mờ, huống chi, bao năm qua cách bày trí trong nhà không thay đổi chút nào, tất cả vẫn như cũ.

Sau khi ý thức của quỷ hồn biến mất, thường rất khó để tìm lại, nhưng Tạ Nguyễn Nguyễn nhìn người đàn ông đang bận rộn trong bếp, nhìn ông rửa rau, cắt rau, những ký ức xa xưa dường như dần dần rõ ràng trở lại.

Dương Miên Miên kinh ngạc phát hiện tàn hồn của mẹ Dư Duyên dần dần trở nên rõ ràng hơn nhiều.

Tình yêu, có lẽ thật sự có thể tạo ra kỳ tích.

Đồ ăn ăn nhanh chóng được chuẩn bị và bày lên bàn.

Trên bàn ăn có bốn cái ghế, bốn bộ bát đũa, ba người. Trên bàn ngoài một nồi canh xương thanh đạm, các món khác đều có ớt.

Dư Hồng Văn nhìn một bàn thức ăn không phù hợp với bệnh nhân, có chút xấu hổ.

Trước đây vợ ông thích ăn cay, mỗi lần nghĩ đến vợ, khi nấu ăn ông sẽ không tự chủ mà cho thêm ớt, đến mức không biết đã nấu một bàn đầy món cay.

Lúc này ông mới nhận ra, bao năm qua ông không hỏi han gì đến Dư Duyên, có phải vợ ông cũng thấy hết?

Người con mà vợ ông sẵn sàng hy sinh cả mạng sống để đổi lấy?

Dư Hồng Văn cẩn thận liếc nhìn chiếc ghế trống bên cạnh, không biết lúc này liệu vợ ông có đang nhìn ông không?

Cũng may đã nấu canh xương. Dư Hồng Văn ho khan hai tiếng, vội vàng lấy bát trước mặt Dư Duyên, phá lệ múc một bát canh xương đầy cho người con trai mà ông chưa bao giờ quan tâm.

“Ăn chỗ nào bù chỗ đó, uống nhiều canh đi.”

Dư Duyên hai tay nhận bát, nhẹ nhàng đáp một tiếng. Sau đó cầm đũa gắp một miếng cay bỏ vào bát Dương Miên Miên, “Toàn là món em thích, ăn nhiều một chút.”

Dư Hồng Văn ngẩn ra, nhìn Dương Miên Miên: “Con thích ăn món cay sao?”

“Vâng.” Dương Miên Miên gật đầu, “Con thích nhất là ăn lẩu, còn có nồi khô, tôm hùm đất.”

“Nguyễn Nguyễn trước đây cũng thích ăn những món này.” Dư Hồng Văn đẩy món sườn cay và ớt xào tới trước mặt Dương Miên Miên, thấy Dương Miên Miên ăn ngon lành, vẻ mặt nghiêm túc của Dư Hồng Văn cũng dịu đi vài phần, “Hai người thật giống nhau.”

Đúng lúc hôm nay Nguyễn Nguyễn cũng ở đây, Dư Hồng Văn đột nhiên nảy ra ý nghĩ, ánh mắt quét qua lại giữa Dương Miên Miên và Dư Duyên, càng nhìn Dương Miên Miên càng thấy hài lòng.

“Con là một đứa trẻ tốt, tính cách tốt, diện mạo cũng tốt, công việc cũng…” Dư Hồng Văn nghĩ đến công việc lái xe taxi công nghệ của Dương Miên Miên, ngừng lại, rồi tiếp tục: “…cũng ổn định, Nguyễn Nguyễn nhất định sẽ thích con.”

Dương Miên Miên nhìn chiếc ghế trống bên cạnh Dư Hồng Văn, hồn thể đang dần dần tan biến của người phụ nữ đang dịu dàng mỉm cười với cô.

Vì vậy, Dương Miên Miên cũng đáp lại một nụ cười ngọt ngào.

Mẹ chồng tương lai của cô vẫn rất thích cô.

Cuối cùng chút chấp niệm tan biến, âm hồn cuối cùng hóa thành một làn khói.

Chấp niệm tan đi, hồn về địa phủ, đây là lựa chọn tốt nhất cho một âm hồn.

Hy vọng kiếp sau bà ấy bình an vui vẻ, suôn sẻ cả đời.

Dư Hồng Văn hoàn toàn không hay biết.

“...Chỉ cần Nguyễn Nguyễn thích, ba cũng không có ý kiến gì, các con cũng đến tuổi rồi, sớm định chuyện hôn sự đi, xem khi nào có thời gian, ba sẽ tới thăm cha mẹ con.”

Dương Miên Miên thấy Dư Duyên nghe đến đây, sống lưng bất giác thẳng lên vài phần, cô cũng mím môi cười nhẹ, đôi mắt như vầng trăng khuyết, chứa đầy niềm vui.

“Thực ra con còn một tin vui. Con đã gửi đơn xin điều chuyển công tác lên trụ sở chính, tin rằng phê duyệt sẽ sớm được thông qua.”

Những đứa trẻ được sinh ra từ thân xác mà Vu tộc dùng thuật đổi hồn chiếm lấy không thể thừa kế sức mạnh của Vu tộc, đều là người bình thường, những người này bị gửi vào Ảo thị, tìm kiếm thân xác thích hợp cho Vu tộc. Giờ đây ảo cảnh đã bị phá, những oán hồn bị giam cầm ở Ảo thị và Vu tộc đã được đưa hết về địa phủ.

Mà phần thưởng điểm khổng lồ cũng đã về tay, đủ để cô đổi nghề mấy lần!

Dương Miên Miên cười híp mắt, cô sắp trở thành một nhân viên văn phòng, làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ chiều, nghỉ cuối tuần rồi.

Từ nay cô sẽ ra vào tòa nhà văn phòng cao cấp, bước lên đỉnh cao của cuộc đời.

Haha!

——

Nghĩa trang Thanh Hoàn Sơn.

Một người giữ mộ già ngồi dựa vào một bia mộ, đang xem xấp tài liệu trong tay.

Đây là hồ sơ điều chuyển nhân viên do trụ sở chính gửi đến vài ngày trước.

Ông ta lật qua vài trang, dừng lại, ánh mắt dừng trên một hồ sơ nhân viên.

Trên đó ghi—

Dương Miên Miên; nữ; 23 tuổi; Vu tộc; thể chất cực dương;

Đặc điểm: ma gặp đều sợ.

Người giữ mộ nheo mắt, đưa tay đập vào tài liệu.

“Con bé này đi!”
 
Chương 145: Hoàn


Y quốc.

Trong một nhà thờ bị quỷ nháo, nhà thờ đã bị bỏ hoang từ lâu, những dây leo không tên bò kín tường ngoài, những dây leo to lớn ép cửa sổ và cửa ra vào đến biến dạng.

Một người đàn ông mặc áo khoác dạ màu xám sắt, quấn khăn quàng dày và đội mũ rộng vành bước vào nhà thờ, nhìn quanh thấy không ai chú ý, thân hình anh ta nhanh chóng lách vào trong.

Người đàn ông dường như rất quen thuộc với nơi này, đi sâu vào nhà thờ, đến phòng cầu nguyện phía sau, sau đó sờ soạng phía sau bàn cầu nguyện, bên dưới xuất hiện một lối đi xuống.

Ánh đèn từ bên dưới chiếu ra, người đàn ông lập tức đi xuống cầu thang, lối đi nhẹ nhàng khép lại, nhà thờ trở lại trong bóng tối.

Dưới nhà thờ là một khu vực sáng rực, những nhân viên mặc đồ bảo hộ trắng đi lại trên hành lang hiện đại.

Ai có thể ngờ rằng trong nhà thờ bỏ hoang này lại có một phòng nghiên cứu ngầm lớn như vậy.

Người đàn ông đi qua vài khúc quanh, vừa đi vừa tháo mũ và khăn quàng, lộ ra gương mặt thanh tú và nho nhã.

Đó là bác sĩ thần kinh đã từng khám cho cựu chủ tịch Tập đoàn Duyệt Thái, Trần Thu Vũ.

“Cộc cộc.” Trần Thu Vũ gõ cửa kính.

“Mời vào.” Trong văn phòng sáng sủa gọn gàng, một người phụ nữ đang chăm chú xem dữ liệu trong đĩa nuôi cấy, nghe thấy tiếng động, cô không ngẩng đầu lên.

Trần Thu Vũ đẩy cửa vào, nhẹ nhàng bước đến gần người phụ nữ, nói khẽ: “Tiến sĩ Thẩm, giới thạch đã xuất hiện.”

“Xuất hiện thì xuất hiện, có gì đáng để ý chứ?” Người phụ nữ vẫn không ngẩng đầu.

“Nhưng giới thạch có…”

“Có khả năng chuyển sinh linh hồn? Thì sao nào?” Người phụ nữ ngắt lời anh ta, lúc này mới ngẩng đầu lên.

Đó là một người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, khóe mắt đã có những nếp nhăn mảnh, mái tóc dài uốn xoăn được búi lỏng phía sau đầu, không trang điểm, nhưng lại vô cùng xinh đẹp.

“Chỉ là một vật phẩm tiêu hao một lần mà thôi, anh biết đấy, tôi chưa bao giờ mong muốn chỉ một cơ hội chuyển sinh” Người phụ nữ nói, khóe miệng lộ ra một cặp má lúm đồng tiền. Ngạc nhiên là cô ta có vài phần giống Dương Miên Miên: “Để tôi đoán xem, bây giờ viên giới thạch đó đang ở trong tay cháu gái tội nghiệp của tôi phải không?”

Trần Thu Vũ gật đầu.

“Hừ.” Thẩm Uyển Du cười lạnh: “Giới thạch cùng tôi và Thẩm Uyển Tình sinh ra từ bụng mẹ, Thẩm lão phu nhân lại thiên vị, đưa giới thạch cho Uyển Tình. Bà ta không cho tôi thì tôi cũng không cần, tôi không phải trẻ con, chẳng lẽ còn phải tranh giành? Cứ coi như là quà của một người dì tặng cho cháu gái đi.”

Trần Thu Vũ đẩy gọng kính lên, ngừng lại một chút: “Nữ tế sư của Vu tộc đã chết.”

Thẩm Uyển Du ngẩn ra, đôi mắt co giật vài cái, một lúc lâu sau mới nói: “Chết thì chết, không biết nhìn người. Bị thế cũng đáng.” Thẩm Uyển Du nói thoải mái, nhưng giọng điệu lại trầm xuống:

“Ngày xưa mụ phù thủy già đó còn muốn dùng thân thể của tôi làm thân xác, đến chết bà ta cũng không ngờ tôi lại học được thuật chuyển hồn của bà ta, còn dựa vào đó nghiên cứu ra phương pháp chế tạo hồn chủng.

Thật ngu ngốc, ôm cục vàng mà không biết. Những người Vu tộc này, hoặc là cố chấp không tiến bộ, hoặc là kiêu ngạo tự đại, đều tự chuốc lấy diệt vong, không cần để ý đến họ.”

Thẩm Uyển Du nói xong, đưa một xấp tài liệu trên bàn cho Trần Thu Vũ: “Nhìn xem, bây giờ chúng ta còn cần giới thạch không?”

Trần Thu Vũ lật xem tài liệu trong tay, khuôn mặt lập tức tràn ngập niềm vui.

“89%! Độ phù hợp của kế hoạch hồn chủng của chúng ta đã tăng lên 89%! Chúng ta sắp thành công rồi!”

Thẩm Uyển Du cũng cười theo, nỗi buồn vừa rồi nhanh chóng bị lãng quên.

“Đúng, chúng ta sắp thành công rồi. Không phải là chuyển sinh, cũng không phải là chuyển hồn, mà là trường sinh! Sức mạnh của hồn chủng ai có thể chống lại? Chỉ cần thí nghiệm của chúng ta vượt qua 11% cuối cùng, bất kỳ ai cũng sẽ là thân xác của chúng ta, thế giới rộng lớn, không gì có thể ngăn cản bước chân của tôi.”

“11%...” Trần Thu Vũ lật xem dữ liệu, lông mày từ từ nhíu lại: “Nguyên nhân thất bại đều là không thể chịu được di chứng của sự dung hợp linh hồn, thật đáng tiếc, nếu có thể giữ lại linh thể của hai thánh nữ Vu tộc thì tốt biết mấy.”

Trần Thu Vũ thở dài: “Xem ra chúng ta phải tìm những người có ý chí mạnh mẽ hơn.”

“Không cần vội, từ từ tìm, rồi sẽ tìm được.”

Mạng người, từ miệng Thẩm Uyển Ngọc nói ra, nhẹ nhàng như thể không khác gì một con kiến bò trên đất.
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com

Có thể bạn cũng thích?

Back
Top