Cập nhật mới

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 40


Hắn lạnh lùng bước đi, đôi mi khẽ lướt qua mặt cô, khuôn mặt gầy nhom của cô làm tim hắn xót xa vô cùng, lại còn lấm lem bùn đất, làm hắn chỉ muốn bóp chết cái tên nào đã động tay vào cô, đang đi tự nhiên hắn dừng lại cô từ từ mở mắt ra khẽ hỏi

"Có chuyện gì sao?"

"Không! Chỉ là...anh nhớ em!"

"Vậy đừng đi nữa! Chúng ta về nhà mình đi! Em cũng nhớ anh!"

"Được! Về nhà thôi! Về ôm vợ thôi!"

Hắn mỉm cười ngẩng cao mặt mà nói, cô cũng siếc chặt vòng tay mỉm cười chúi mặt vào ngực hắn

Hắn vào phòng, liếc mắt một cái đèn trong phòng đã tự bật lên, hắn vẫn cứ nhẹ nhàng như thế đặt cô lên giường, còn cưng nựng chạm vào cằm cô cô cái nhẹ

"Anh lấy đồ em tắm!"

Giơ tay mở cửa tủ lấy ra một bộ đồ ngủ đưa cho cô, sẵn tay còn vén mấy sợi tóc rối của cô, nhẹ nhàng hôn lên trán cô một cái, đôi mi cong dài của hắn khẽ lay động, nở một nụ cười nham nhở nhìn vào người cô, tuy hơi xộc xệch nhưng đối với hắn là cực phẩm, chẳng thứ gì qua nổi

Cô ngửi thấy mùi nguy hiểm nên giơ tay che ngực lùi về phía sau hỏi

"Anh nhìn gì thế?"

"Nhìn ngực em!"

Cô chớp chớp mắt ngả người về phía sau hơi ngạc nhiên, hắn đánh thức cô bằng một câu nữa

"Có gì mà em ngạc nhiên! Tắm chưa? Hay là muốn anh tắm giùm em?"

Mười ngón tay hắn giơ ra ngoe nguẫy giữa không trung nụ cười rõ gian xảo

"Không...Không...!"

"Không? Ý là không từ chối chứ gì?"

"Được rồi! Anh dẫn em đi tắm!"

Cô há hốc mồm sợ quá chạy vội vào phòng tắm, làm hắn đứng bên ngoài cười bật thành tiếng, chống hai tay lên hông nhìn vào phòng tắm nói to

"Tắm nhanh kẻo bệnh! Tắm lâu anh vào đấy! Nhắc nhẹ nhẹ em đấy bà...xã à...!"

"Sẽ tắm nhanh mà! Nhanh mà!...Đừng...Đừng có vào đấy!"

"Được được! Không vào!"

Hắn cằm khăn đứng đợi ngoài cửa, cô ra hắn nhẹ nhàng lau tóc cho cô, còn hôn lên tóc một cái

Cô càu nhàu

"Tóc còn ướt!"

"Anh thích!"

Cô ngồi lên giường vẻ mặt mệt mỏi, gương mặt tái nhợt nhạt thiếu sức sống, hắn nhìn đăm đăm vào cô làm cô sợ sợ

Hắn gằn giọng hỏi

"Lí do gì không ăn uống đầy đủ? Có biết anh lo không? Hay muốn anh phạt hả?"

"Phạt kiểu gì?"

"Kiểu này...!"

Tay phải hắn giữ cái khăn vẫn lau tóc cho cô, tay trái giữ cằm cô nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào môi cô, từ từ áp môi mình vào môi cô nhẹ nhàng, cảm nhận sự run rẩy từ cô phát ra, hắn vẫn dùng sự ôn nhu đấy mà hôn, hôn đến đắm chìm, một lần rồi lại một lần liếm mút nó, đã lâu rồi nên nhớ lắm, muốn hôn lâu nữa nhưng lại luyến tiếc mà buông ra

"Lần sau anh còn thấy em gầy thế này là trừng phạt nặng hơn đấy nhé!"

Cô cúi đầu khẽ gật gật, môi còn dư vị của hắn để lại, liếm môi một cái rồi khẽ hỏi

"Vương Nguyên à...trừng phạt nặng hơn là như thế nào?"

Hắn bỗng dưng khựng lại suy nghĩ, vốn dĩ nói thế để dọa cô thôi nhưng cô lại mở miệng hỏi làm hắn không biết trả lời như thế nào, nên lặng đi một chút rồi mới mỉm cười đáp

"Trừng phạt mạnh hơn, có lẽ là như thế này...!"

Hắn cắn môi dưới nở nụ cười khiêu khích, đẩy nhẹ cô xuống giường rồi quỳ gối ngang hông cô, hai tay mở hai cúc áo trên cổ hở ra xương quai xanh quyến rũ

Khom xuống hôn lên cổ cô, một tay nâng gáy, một tay lại bóp chặt cái eo nhỏ của cô, liếm nhẹ cái cổ trắng rồi kéo cái quai áo xuống

"Ư...Vương..."

"Suỵt....gọi Vũ Hạo đi! Ngoan!"

Cô bậm môi ưỡng ngực lên người uốn éo theo cái tay hư hỏng của hắn, cái tay hắn vừa thon vừa dài, lại vừa mềm, bóp trên rồi lại còn bóp dưới khiến cô mặt đỏ bừng bừng, đỏ vì kích thích không còn vì ngại nữa, cô thích hắn như vậy, hắn muốn thịt cô cũng đâu có lí do gì từ chối

"Gọi đi...gọi đi!"

Hắn cứ thì thầm bên tai cô giọng như nài nỉ cô

Cô cũng dần dần chìm vào trong cơn u mê, đôi mắt nhắm chặt người cứ như muốn bốc hỏa mềm nhủn ra mặc cho hắn vừa bóp vừa nắn

Đôi môi nhỏ nhắn khẽ gọi

"Vũ Hạo...Vũ Hạo à...Vũ Hạo...!"

Tiếng gọi yêu mị của cô làm hắn như muốn tan chảy, nở một nụ cười tươi hé lộ hàm răng trắng tinh đều thẳng tắp

Hắn ghé vào tai cô khẽ thủ thỉ, hôn nhẹ lên môi cô, lời nói cũng từ đó phát ra

"Anh...yêu...em..."

"Em...cũng yêu anh! Vũ Hạo!"

"Cho anh nhé! Được không?"

Cô giơ tay ra ôm cổ hắn, những ngón tay thon dài mon men vào từng chân tóc của hắn, khẽ mỉm cười

"Không cho thì sao?"

"Không cho? Đã thế này mà em còn không cho? Chắc...Chắc...Vợ à~~~!"

"Thế này? Là thế nào?"

"Đã chào cờ rồi mà em còn không cho? Vợ à...! Đừng vậy mà!"

"Không cho đấy!"

Hắn nhếch mép nở một nụ cười đểu

" Không cho thì cướp!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 41


"Không cho thì cướp! Thế nào? Cho hay không?"

"Lưu manh, vô sỉ!"

Cô quẫy đạp hai chân dữ dội mặt đỏ bừng bừng hai tay che trước ngực

"Vô sỉ? Thôi thì vô sỉ vậy!"

Hắn nhếch mép cười ha hả rồi đè cô xuống giường, đôi môi mỏng cong lên để lộ cái đồng tiền trên má, đúng là đẹp trai không chịu nổi

Trái tim cô thổn thức nhưng vẫn cứ không chịu nằm yên

Hắn vừa đặt môi lên cổ cô thì cô đã lên tiếng nói

"Vũ Hạo!"

Hắn trong 1 giây thì dừng lại

"Hửm?..."

"Thật ra...Thật ra...em...đến tháng rồi! Bà dì đến rồi! Thật sự xin lỗi...nhưng Không thể được!"

"Đến tháng rồi! Là...kinh nguyệt à?"

Cô đỏ mặt gật đầu

Hắn chán nản buông lơi đôi tay, thở hắc ra một cái, nhún đôi vai rồi cố nặn ra một nụ cười gượng gạo nói nhỏ

"Không sao! Anh nhịn cũng được! Quan trọng là em thôi! Chắc là em khó chịu lắm!"

Hắn bước đến đặt tay lên đầu cô xoa xoa an ủi

"Có khó chịu không? Hay là muốn ăn gì không?"

Cô chu chu mỏ nũng nịu

"Có! Đau bụng này, mỏi lưng, buồn ngủ, chóng mặt, còn buồn nôn,...nói chung rất khó chịu

"Nhiều vậy sao? Làm gì để hết khó chịu bây giờ? Anh là con trai nào biết mấy chuyện như thế này!"

Hắn nhìn cô ánh mắt bối rối không biết nên làm gì, nhìn thấy thế cô muốn phì cười lắm nhưng lại nhịn

"Em đau bụng, hay anh xoa bụng cho em!"

Hắn vội bước đến ngồi phía sau cô, giơ tay ra ôm trọn lấy cô vào lòng, bàn tay mềm mại mịn màng của hắn đặt lên bụng cô xoa xoa, nhân lúc đó hắn còn lợi dụng chúi đầu vào cổ cô hôn lấy, luyến tiếc vô cùng

Tay hắn xoa xoa, lát sau lại luồn lách vào áo cô, lên một chút, lên một chút nữa, tay hắn nắm lấy cái tròn tròn, mềm mại bóp nhẹ

"A...."

"Làm gì đấy!"

Cô vùng vằng đẩy tay hắn ra, hắn bóp...bóp ngực cô, hắn vẫn ôm chặt cô, mặt vẫn chúi vào cổ cô thì thầm

"Một chút nữa thôi!"

"Nhưng...nhưng...Em đang đến tháng!"

"Biết rồi! Anh có làm gì em đâu! Chỉ bóp một cái thôi mà!"

"Ư...nhưng...!"

"Thôi! Một chút thôi!"

"Một...Một chút thôi nhé! Đừng làm bậy đấy!"

"Anh làm bậy chắc em cản được?"

Hắn giơ tay ra, trước mắt cô lấp lánh cái gì đó sáng sáng, hắn đeo vào cổ cô, thì thầm bên tai

"Tặng em! Sinh nhật vui vẻ!"

Cô cầm sợ dây chuyền trên cổ, nó đính một viên đá màu trắng tinh khiết, lấp lánh và thuần khiết

"Đẹp quá!"

"Thích không?"

"Thích!"

"Sợi dây chuyền sẽ thay anh bảo vệ em, bùa của em mất rồi phải không?"

Cô xoay người lại, mím môi nhìn hắn mỉm cười

"Em sẽ bảo vệ nó thật cẩn thận!"

Hắn búng lên trán cô một cái rồi khẽ cười

"Đồ ngốc! Tặng nó cho em là để nó bảo vệ em, không phải để em bảo vệ nó! Chỉ cần em khỏe mạnh là được!"

Đồng hồ trên tường chỉ đúng 12 giờ đêm, hắn hôn lên trán cô nhẹ nhàng rồi nói

"Bà xã...Anh đi đây!"

"Anh đi đâu?"

Vừa dứt lời chỉ còn làn khói đen ở lại, còn hắn biến mất trong không trung, cô bất ngờ chạy loanh quanh phòng gọi

Tiểu Hoan từ cái đồng hồ lắc chui ra giọng trầm trầm nói

"Hắn đi rồi! Gọi gì nữa, ồn quá đi!"

"Đi...đi đâu? Tiểu Hoan anh ấy đi đâu?"

"Làm sao tôi biết! Tôi chỉ biết nếu hắn ở lại thì lát thế nào hắn cũng hút sạch máu của cô, đừng quên hắn là quỷ hút máu đó!"

"Hút máu? Đã lâu anh ấy không hút máu nữa rồi mà! Sao giờ lại?"

"Thì lần trước cô lấy máu hắn cứu chị cô đó! Mất đi thì phải bù đắp lại chứ! Cứ ngày 15 hằng tháng hắn sẽ hút máu một lần! Đúng hôm nay đây!"

"Máu gì?"

"Máu người! Hỏi ngu thế? Phí lời!"

Cô thẩn thờ lắc đầu không tin, cô bàng hoàng, cô nhất định không tin

"Không đâu! Anh ấy sẽ không hại người!"

"Không hại người? Nực cười! 6 cô dâu trước đều có kết cục không tốt! Cô đừng quên! Ngốc nghếch thật!"

Cô ngồi thộp xuống khóc, nước mắt cô rơi lã chã, thật sự hắn sẽ đi hút máu người ta sao? Thật sự hại người vô tội sao?

"Cái tên lẻo mép này!"

Hắn đâu lù lù xuất hiện giơ tay xách lỗ tai Tiểu Hoan lên khiến nó la hét

"Ây...ây da...đau...!"

"Nhân lúc tao không ở đây dám nói xấu tao à tiểu tử thối!"

Hắn ném mạnh nó xuống sàn rồi quay qua cô ôm cô vào lòng

"Anh không có mà! Không có thật!"

"Vậy điều Tiểu Hoan nói có đúng hay không? Nói đi!"

"Thì...thì đúng! Nhưng anh không hại ai cả!"

"Đúng là anh cần máu, nhưng không hút máu người! Máu bọn con người kia ai mà thèm, anh chứ có phải đám tiểu quỷ như tiểu tử thối kia đâu!"

"Vậy! Anh hút máu ai?"

Hắn đứng tầng ngần không trả lời, cô đấm vào ngực hắn rồi khóc nức nở

"Đấy! Rõ ràng anh nói dối mà!"

Tiểu Hoan bò lù lù lại nói to

"Hắn tự hút máu hắn kia kìa! Tự mình hại mình! Tay hắn còn vết cắn kia!"

Cô vội chụp lấy cánh tay hắn xem, trên tay rõ ràng một vết cắn sâu còn rướm máu, cô đau xót khóc nấc lên

"Sao lại làm bản thân đau thế này?"

"Đừng khóc! Anh không làm em đau là được!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42


Cô giơ tay ra nắm lấy tay hắn nước mắt lưng tròng nức nở

"Sau này đừng làm bản thân đau nữa nhé! Nhé!"

"Sau này sẽ không! Không để em phải khóc! Đừng khóc! Anh sẽ đau lòng!"

Đôi tay thon dài của hắn giơ ra lau đi những giọt nước mắt trên má cô nhẹ nhàng, tay ôm lấy đầu cô nhẹ nhàng hôn lên trán cô, đôi môi hắn cong lên, đôi mi dài khẽ rung động

"Bà xã này! Sau này anh sẽ ít khi về nhà! Em ở nhà nhớ cẩn thận! Tháng bảy là tháng cô hồn, không nên đi khuya, đi học xong thì nên về thẳng nhà! Đừng ở trường sau 6 giờ chiều, mặt trời xuống bóng âm khí sẽ vượng, em lại hợp với người âm, họ sẽ đeo bám lấy em đấy! Anh không thể ở đây lâu! Anh phải đi! Bà xã ngoan ngủ đi, mai còn đi học, với lại trong máu em có pha chút máu của anh! Tạo nên mùi hương thu hút quỷ ma theo, nên đừng để bản thân bị thương chảy máu đấy! Sẽ nguy hiểm."

Cô nắm chặt hai tà áo sơ mi của hắn bấu víu vào không buông, đôi môi rung rung

"Đừng đi mà Vương Nguyên! Đừng bỏ em ở lại mà!"

"Suỵt...."

"Sau này không được gọi là Vương Nguyên nữa! Nếu không mẹ anh sẽ giận!"

"Thôi anh đi đây! Em ngoan đi!"

Hắn biến mất trong không trung, tay cô chơi vơi, nước mắt lưng tròng, ngồi thộp xuống thở hắc ra

Tiểu Hoan lăn lại chỗ cô khẽ hỏi

"Này! Tìm được cốt chưa?"

"Chưa! Sắp gặp thì gặp quỷ, suýt thì bị nó giết rồi!"

"Ở đâu?"

"Trong nhà vệ sinh! Nó trông ghê lắm! Dữ nữa! Lần sau tìm cơ hội vào sau vậy!"

Tiểu Hoan trầm ngâm một lúc rồi nói

"Bị ám rồi! Sau này cô đừng vào đó lúc 12 giờ trưa nhé! Nó giết cô đấy! Vả lại vào thì đừng soi gương, người trong gương chắc chắn không phải cô đâu! Có nghe tiếng động lạ ở phòng cuối cùng hay tiếng khóc tiếng cười gì cũng mặc kệ, nó dụ dỗ cô vào đấy! Nó hay trốn dưới bồn cầu, thường nó chỉ ngoi nửa mặt lên để quan sát thôi, cô mà vào là nó lôi cô xuống luôn đấy! Nghe chưa?"

Cô gật đầu lia lịa, tay nắm chặt sợi dây chuyền hắn tặng, nó lấp lánh làm Tiểu Hoan chú ý, nó chẹp chẹp miệng cảm thán

"Ây cha...Vũ Hạo thiếu gia cũng phóng khoáng thật đấy! Tặng cả Linh Ngọc cho cô, Chậc Chậc mẹ hắn mà biết thế nào cũng bị bà ấy quở trách cho mà xem!"

Cô ngơ ngác nghiêng đầu nhìn tỏ vẻ rất thắc mắc lời Tiểu Hoan nói, nó nói tiếp

"Linh Ngọc là viên ngọc định hồn của Vũ Hạo đó, chỉ dòng dõi quỷ tộc mới có, hắn lấy cho cô rồi thì sẽ rất yếu, không cẩn thận sẽ bị quỷ khác xử đó! Quỷ hậu mà biết chắc bà ta điên mất! Bà ta dữ lắm!"

Cô ngồi thộp xuống nhìn sợi dây chuyền đang sáng lên rồi suy nghĩ về những lời hắn đã nói

"Sợi dây chuyền này sẽ bảo vệ em!"

Không ngờ hắn hi sinh vì cô nhiều như thế! Không ngờ hắn yêu cô nhiều như thế! Cô vui đến rơi nước mắt, mỉm cười lòng hạnh phúc

"Vũ Hạo..."

_________

Cô ngồi ăn trưa ở căn tin trường, vẫn lẻ bóng một mình, không bạn bè hay một người thân, cô cứ cắm đầu mà ăn

Cô nghe bàn bên có mấy cô nữ sinh cũng ăn trưa ngồi nói chuyện với nhau

"Này! Mày biết gì không? Ở trường mình có ma đấy! Trong nhà vệ sinh đấy!"

"Lại điêu rồi! Tao chả tin có ma, có mà ma sống ấy! Ha ha tao không phải con nít, bớt bớt đi mày!"

"Tao nói thật, hôm tao vào đấy, đang ngồi thì nghe tiếng hát, còn có tiếng cười nữa! Mà tiếng cười nó ghê lắm! Tao nghĩ cũng bình thường cho đến khi bước ra ngoài, tao thấy toàn tóc là tóc, tóc dài lắm, mà trường mình tao không thấy ai tóc dài thế đâu mày! Tao tò mò lại xem từng phòng thì không thấy có ai cả, nhưng phòng cuối cùng lại khép hờ, tao bước lại thì nghe tiếng gạt bồn cầu, cứ gạt hoài, vừa gạt vừa cười mày ạ! Tao sợ quá chạy ra kêu chú bảo vệ, nhưng vào thì không thấy tóc đâu! Phòng cuối cùng mở toang, không thấy ai cả, kì lạ thật!"

"Ôi giời! Ai hù mày rồi đấy! Chứ chả có ma quỷ gì đâu, tao không thấy có gì mà mày phải sợ cả, chết nhát vừa thôi! Gặp tao ấy hả, tao vào phòng tao lôi đầu cái đứa trốn trong đấy ra mà vả cho vài phát! Cái tội lừa người! Ha ha ha"

Nói vừa dứt lời thì tự nhiên lại lạnh hết xương sống, cô rùng mình một cái rồi cảm giác ai đó vừa khều mình một cái, cô quay lại thì không thấy ai, cô bạn kia thì mặt xanh mét nói thì thầm

"Thôi mày cứ bô bô cái mồm, coi chừng ăn họa đấy con!"

"Tao cóc sợ! Có giỏi thì ra mà nhát tao này! Tao thách!"

Cô buông đũa xuống, ngước mắt lên nhìn về phía họ

Phía sau cô gái kia là một cái bóng đen đứng lù lù, tóc dài đến đầu gối cúi mặt xuống, nhưng cô thấy rõ ràng miệng nó nhếch lên như đang muốn nói với cô rằng

"Rồi tụi mày sẽ chết giống như tao! Ha ha ha!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43


Hai cô nữ sinh kia ăn xong thì bật dậy bỏ đi, cô cũng đứng dậy, đôi mắt cô nhìn theo họ, bỗng hai người thủ thỉ với nhau

"Ê mày, tao sợ lắm! Thôi đừng đi! Hay bỏ đi mày"

"Sợ cái gì mà sợ! Tao không tin trên đời này có ma quỷ, mày không đi thì tao đi, để tao xem đứa nào dám giở trò? Tao biết tao tát cho vỡ mồm chứ đùa!"

Nói xong cô ta tự nhiên lại ôm lấy đầu kêu đau, cô gái kia bỗng tái mặt nắm tay bạn mình hoảng hốt

"Đấy thấy chưa? Tao bảo rồi mà! Đừng nói lung tung nữa, coi chừng đấy!"

Cô ta gạt phắt cánh tay ra rồi hét to lên

"Đồ chết nhát! Mày sợ thì đừng đi để tao vào!"

Sau đó cô bỏ mặc bạn mình đứng đó rồi bước đi, một mạch đi đến phòng vệ sinh

Như Hoa đứng lên chạy theo, cô trừng mắt lên hốt hoảng vì thấy cô gái kia đi vào nhà vệ sinh, cô giơ đồng hồ lên, kim chỉ 11giờ 55...cô chạy theo cố gọi cô ấy quay lại, vì đến 12 giờ trưa sẽ rất nguy hiểm, cô ta chỉ là một cô gái chân yếu tay mềm thì làm sao mà thoát được

Vả lại, vả lại con quỷ kia đang ngồi ngay trên đầu của cô ta, nó nắm lấy tóc cô ta như chơi một con rối, đôi mắt nó trắng ngầu quay lại nhìn cô nở một nụ cười lạnh lẽo, rồi quay xuống nhìn cô ta bằng ánh mắt sắc lẹm dã man như muốn giết chết cô ta

Như Hoa giơ tay ra gọi với theo

"Đừng đi! Nguy hiểm lắm! Làm ơn đừng đi mà, đứng lại!"

Cô ta như bị ai bịt kín tai lại không nghe được gì, bước thẳng vào nhà vệ sinh đóng chặt cửa lại, Như Hoa chạy đến đập cửa rầm rầm nhưng không cách nào khiến cô ta thức tỉnh, cũng không thể mở cửa vào, cô coi đồng hồ lần nữa thì chính xác là 12 giờ trưa, cô đạp cửa vừa hét vừa la khiến mọi người chú ý, nhưng trong lúc cô im lặng lại nghe bên trong lại vang vọng ra tiếng hát lãnh lót, hát xong thì lại nghe thấy tiếng cười khanh khách, tiếng bước chân giống như chân trần đi dưới sàn nghe chẹp chẹp, tiếng gạt bồn cầu, tiếng nước chảy, và cuối cùng là tiếng thét thất thanh, cô chạy nhanh ra kêu chú bảo vệ, nhờ cả chục học sinh nam vào cùng tông cửa mới mở được, cả đám người ngã nhào vào trong, không thể tưởng tượng được

Sàn nhà vệ sinh bê bết máu, tóc vương vãi khắp mọi nơi, vệt máu kéo dài đến cửa phòng cuối cùng, cô hốt hoảng che miệng từ từ từ từ bước đến phòng vệ sinh cuối cùng và hét lên rồi ngã khuỵ xuống run bần bật

Mọi người chạy nhanh lại xem thì cũng không kém, cô nữ sinh ấy chính xác là đã chết, chết một cách thật dã man, tóc cô ta bị cắt hết, đầu bị cắt đến nỗi để lại từng vết thương dài máu tuông không ngừng, quần áo cô ta bị xé hoặc bị cắt bằng vật gì đó rất sắc nhọn và bén, người chi chít vết thương, cô ta nằm với tư thế cắm đầu vào bồn cầu, nửa mặt bị nhét dưới bồn cầu đầy máu, lúc báo cảnh sát, cả trường không ai dám lại gần, cô do hoảng hốt nên khó thở phải vào phòng y tế nằm.

Lúc khám nhiệm tử thi, cảnh sát thấy lưỡi nạn nhân đã bị cắt, mặt nhiều vết càu xé, hai mắt trợn ngược lên miệng há rộng ra giống như trước khi chết đã thấy được điều gì rất khủng khiếp vậy, học sinh nữ toàn trường bị một phen khiếp sợ, người ngất xỉu, người thì khóc la

Nhưng cảnh sát không thể tìm ra nguyên nhân tử vong của nạn nhân, chỉ ghi sơ xài vài câu

"Chết do mất máu quá nhiều"

Họ điều tra nhưng không thấy bất kỳ ai khả nghi trong vụ này, vì theo lời kể thì lúc xảy ra vụ án thì nạn nhân đang ở một mình trong phòng vệ sinh, không một ai trong đấy, vả lại giết chết một người dã man như thế trong vòng chưa được 5 phút thì còn không thể tưởng tượng nổi, họ đau đầu không biết giải quyết như thế nào

Đành cho cả trường nghỉ học trong 1 tuần để điều tra vụ án

Nhà báo đến chụp ảnh rất nhiều, phóng viên cũng đến rất đông, náo loạn cả ngôi trường, nhà vệ sinh nữ bị bao vây niêm phong cách li không cho bất kỳ ai vào

Như Hoa mơ màng trong phòng y tế, đôi mắt cô nặng trĩu không mở ra được, cơ thể như bị tảng đá đè lên thở không nổi, cô thở gấp cố mở mắt ra nhưng không được, trong cơn mơ cô nghe có tiếng cười khanh khách bên tai cô, tiếng hát ban nãy lại vang lên, ma mị và âm u, cô giơ tay ra định bịt tai lại nhưng vô ích, cô không thể cử động, cô như bị đóng băng, khi cố hết sức mở mắt ra

Trước mắt cô là một người phụ nữ tóc dài mắt trắng đục ngồi trên bụng cô, hả miệng ra nở một nụ cười quỷ dị nhìn cô nghiêng đầu về phía cô, một nụ cười rạch ngang mặt

"Ah ha ha....ha ha..."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44


Nó nghiêng đầu về phía cô, nở một nụ cười rạch ngang mặt

Nó giơ tay ra, móng tay dài ngoằn định bóp lấy cổ cô, còn cô bây giờ không thể cử động, cũng không thể nói, chỉ biết trợn mắt lên mà hoảng sợ, cô nhíu mày lại đợi chờ cái chết sắp đến

Bỗng nó rú lên thảm thiết, tay nó vừa chạm vào sợi dây chuyền trên cổ cô thì rụt tay lại đau đớn, nó điên cuồng hét lên rồi biến mất, lúc đó cô mới có thể thở được, giống như được giải thoát, cô thở gấp gáp ho sặc sụa, tay ôm ngực vô tình lại nắm trúng sợi dây chuyền, nó phát sáng lấp lánh, cô mới chợt nhớ ra rằng chính nó đã bảo vệ cô.

Cô vừa đặt chân xuống đất định đi ra ngoài thì cánh cửa bỗng bật tung

Khải Minh từ đâu hớt hải chạy lại thở gấp gáp nói với cô

"Đi...đi nhanh...đi nhanh lên..."

"Đi đâu?"

"Lệ Á cô ta điên rồi! Cô ta sắp đến đây rồi! Cô ta nói là muốn giết em!"

Cô giật mình, cô ta điên thật sao, thường ngày tuy có chút đanh đá, nhưng thuộc về loại người nhát gan, không thể nói muốn giết người là giết được

Vừa nghĩ đến đó Lệ Á đã từ đằng xa mặt mũi đầy sát khí tiến lại gần, trên tay còn cầm một con dao nhọn, đôi mắt long lên sòng sọc, đôi môi gầm gừ cúi đầu chạy lại

Nhưng không đúng! Trên vai của Lệ Á là con quỷ đó, nó không giết được cô nên sai khiến Lệ Á giết cô, tay Lệ Á bị tóc của nó quấn vào, điều khiển như một con rối, nếu thật sự Lệ Á bị quỷ sai, vậy bây giờ cô ta không thể khống chế bản thân được, chắc chắn sẽ giết chết cô

"Ha ha ha chết đi!"

Lệ Á cô ta giơ cao con dao lên rồi phóng lại phía cô nhanh như chớp, cô hốt hoảng trở tay không kịp nên thét lên

"Dừng lại!"

"Xoẹt...."

Một âm thanh vang lên, Như Hoa từ từ mở mắt ra, Khải Minh cậu ấy đứng trước mặt cô, từ từ từ từ quỳ xuống, máu chảy lênh láng cả một mảng gạch, cậu ấy ngã xuống người cô, cô hốt hoảng ôm lấy rồi nấc lên

"Khải Minh à! Không sao chứ? Khải Minh à! Trả lời tôi đi mà!"

Cảnh sát vội ập đến, Lệ Á ngất xỉu, cảnh sát giải cô ta đi, mọi người bu lại xào xáo, tiếng xe cấp cứu vang lên, mọi người chuyển Khải Minh lên xe, cô giơ hai tay ra, đã thấm đẫm máu, cô quay lại nhìn, con quỷ kia nó đang đứng đó, nhìn cô nở một nụ cười lạnh lẽo, cô nghiến răng không thể chịu đựng được nữa

Cô hét lên

"Tại sao chứ? Tại sao?"

Mọi người quay lại nhìn cô vẻ mặt khó hiểu, cô ta hét lên cái gì vậy? Không phải bị thần kinh đấy chứ?"

"Tao đã bảo với mày rồi! Tao sẽ giết chết hết chúng mày! Sẽ sớm thôi!"

Nó từ từ nhả ra từng từ, từng lời nói khiến cô điến cả người, nó sẽ thực sự giết chết hết mọi người sao? Cô không cho phép

"Tao không cho phép mày! Ác quỷ như mày phải xuống địa ngục! Đó mới là nơi dành cho mày!"

__________

Ngôi trường bị niêm phong 1 tuần, cảnh sát cực lực điều tra, nhưng tất cả đối với họ chỉ là một con số không.

Không có bất kỳ manh mối nào, hoặc thậm chí mẫu ADN họ nhận được trong quá trình điều tra cũng thật kì lạ

Mẫu thử tóc họ gom được trong nhà vệ sinh đấy, lúc nạn nhân chết, trên cổ có quấn một ít tóc, cảnh sát đã đem thử nghiệm, kết quả làm họ bất ngờ

Mẫu thử tóc cho họ biết đó là ADN của một cô gái, nhưng trùng hợp chính là cô ta đã mất tích cách đây 10 năm, lục lại hồ sơ mất tích 10 năm trước, cô ấy bị tình nghi là bị bắt cóc, vì trong khoảng thời gian ấy họ không tìm ra xác hay bất kỳ thông tin gì về cô ta, chỉ gom được một ít tóc của cô ấy trong phòng, và cô ấy mất tích một cách bí ẩn, cảnh sát phỏng đoán cô ấy đã chết, gia đình cô ta cũng đã chấp nhận con gái họ đã chết, nhưng kẻ gây ra là ai? Mục đích gì? Họ thật sự không điều tra ra được

Bây giờ mẫu tóc ADN của cô ấy lại trùng với tóc trên người nạn nhân, hai chuyện này rõ ràng là không thể giải thích được, cảnh sát rơi vào bế tắc, họ không nghĩ rằng cô gái mất tích kia đã quay lại và ám sát nạn nhân, vì...một người đã chết không thể giết người một cách man rợ như vậy, nhưng nếu là con người...thì không ai có thể trong vòng 5 phút lại khiến nạn nhân bị thương đến 90% cơ thể mà không để lại sơ hở gì, ít ra trên người phải dính lại chút máu chứ! Nhưng kiểm tra tất cả học sinh không một ai dính một giọt máu nào, thật đau đầu

Đến tối, cô quay lại trường, đôi mắt long lên đầy căm phẫn, chân bước nhanh đến khu vệ sinh, bóng lưng cô khuất trong bóng tối, màn đêm thật lạnh lẽo, cô gầm gừ

"Tao sẽ giết mày! Ngay đêm nay!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45


Cô đi vào khu vệ sinh, đôi mắt lia khắp nơi tìm tung tích của nó, khu này là khu dễ dàng tìm thấy nó nhất, cô đã quyết định rồi, nếu cô không ra tay giết nó thì sớm muộn gì nó cũng giết hết học sinh trong trường này, nó là cái quái gì chứ? Sao lại có thể giết người một cách dã man đến như vậy?

Cô càng nghĩ càng muốn phát điên, một nữ sinh chết trước mặt cô, phải chi cô có thể can ngăn kịp thời thì cô ấy đã không chết trong đau đớn và sợ hãi như vậy, cô luôn trách cứ bản thân mình, bây giờ cô không muốn bất kỳ một ai trong trường này bị tổn hại nữa, cô biết...Nó rất mạnh, muốn trừ khử nó là một điều không tưởng, nhưng cô không làm thì ai sẽ làm đây? Cô chuẩn bị sẵn tâm lí rồi, cô có chết cũng phải lôi nó theo xuống địa ngục

Cô cầm lấy sợi dây chuyền trên tay, lần trước nó sợ hãi khi chạm vào sợi dây chuyền của cô, cô sẽ dùng sợi dây chuyền này để giết nó.

Cô vào thì mới nhận ra, rõ lúc sáng cảnh sát bao vây niêm phong khu này rất đông, bây giờ lại không thấy một bóng người, cô thắc mắc nhưng cũng xua tay bỏ qua, khi đến cánh cửa nhà vệ sinh rồi cô mới thấy thật sự sợ hãi, cảm giác này thật sự rất khó để diễn tả, cô vừa sợ, vừa căm phẫn, vừa muốn khóc, tại sao lại là cô chứ? Tại sao những điều tồi tệ khó khăn đều là cô gánh chịu, cô và chị cô sinh đôi nhưng chỉ cách nhau 30phút, chỉ 30phút ngắn ngủi lại thay đổi cả một cuộc đời con người, chị cô sinh trước lúc 23h30 ngày 14/7 âm lịch, còn cô lại là 00.00 ngày 15/7 âm lịch, trớ trêu thật, hôm cô được sinh ra trời giông bão không ngừng, hôm ấy suýt nữa mẹ cô chết vì sinh khó, bà ta luôn quan niệm rằng cô chính xác là ngôi sao chổi giáng xuống gia đình bà, cô bị ghẻ lạnh, đối xử bất công, bây giờ cô chỉ muốn giết chết con quỷ kia, giết nó để bảo vệ mọi người, cho dù gia đình cô có tệ bạc thế nào, cô vẫn yêu thương họ, và giết chết con quỷ kia cũng là để bảo vệ chị gái mình, Như Ngọc...

"Ra đây đi!..."

Cô hét lên giữa màn đêm lạnh lẽo, cô không thể kìm lại dòng nước mắt đang chảy ra, cô dùng tay hết sức đập cửa, đập đến tay đau rát sưng tấy cả lên, cô dùng cả cây sắt để đập cửa miệng không ngừng gào

"Ra đây đi! Đồ ác quỷ, ra đây! Ra đây tao sẽ giết mày, ra đây,...."

Cô thở hổn hển, mồ hôi chảy ra nhễ nhại, phía sau lưng cô từ từ vang lên một tiếng cười ma mị, cô trừng mắt lên rồi từ từ từ từ xoay người về phía sau, đôi môi cô run run, nó đứng trên lầu tóc xõa dài, đôi mắt đen thăm thẳm nhìn cô, đôi môi cười giống như nó đang thật sự rất vui.

Cô nhìn về phía nó hét lên

"Xuống đây! Xuống đây tao sẽ tự tay tiễn mày xuống địa ngục!"

Nó ngả mặt lên trời cười to hơn, nghiêng ngả đến khoái chí, cô tức đến bật cả nước mắt.

Đấm tay vào không trung biết không thể làm gì được nó, nó mới từ từ khom người xuống cười với cô

"Mày muốn cản tao à? Mày nghĩ mày là ai?"

Nói xong nó giơ tay lên, trên tay xách một người đang ngất xỉu, người ấy là cảnh sát được phân công canh gác ở trường trong quá trình điều tra

Cô hốt hoảng giơ tay ra nói với lên

"Đừng mà! Làm ơn đừng mà! Làm ơn đi mà! Họ vô tội! Tha cho họ đi...có giết thì giết tôi đây này!"

Vừa nói xong bỗng nó thẳng tay vứt luôn nhân viên cảnh sát xuống đất, là lầu 2, cô bịt hai tai lại thét lên

"Á....."

Máu từ người nhân viên cảnh sát kia chảy ra không ngừng

Nó cười ha hả, nó giơ tay lên và xách lên một người nữa, cũng trong tình trạng bất tỉnh, cô quỳ xuống, nước mắt lăn dài cầu xin nó

"Làm ơn đi mà! Đừng hại họ! Họ chỉ là những con người bình thường, làm công ăn lương, họ chỉ được phụ trách gác ở đây, họ còn gia đình, họ còn cuộc sống, làm ơn tha cho họ đi! Tôi cầu xin cô!"

Nó nhếch mép

"Đàn ông là một lũ thối tha rách nát, cô tiếc nuối cho họ làm gì? Đàn ông trên đời này có mấy ai tốt hả? Tao sẽ giết hết, giết hết

Nó điên cuồng quăng xuống, 3 người...4 người...5 người...rồi 10 người...

Một đám người nằm chất chồng lên nhau, máu chảy lênh láng, mùi tanh xộc lên mũi làm cô có cảm giác buồn nôn, nó còn khẽ nói

"Tao sẽ giết hết nữ sinh trong trường này! Tao sẽ cắt tóc của chúng! Không một đứa nào có được mái tóc đẹp hơn tao! Dài hơn tao! Còn mày! Với 10 mạng người mày sẽ bị nhốt trong tù mãi mãi, mày sẽ không thể ngăn cản được tao đâu! Ha ha ha!...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46


Nó ngẩng đầu cười ha hả, cô bây giờ có thể làm được gì.

Từ phía sau lưng cô một giọng nói trầm trầm ấm ấm cất lên, hắn đứng sau lưng cô thon thả hai tay bỏ vào túi quần

"Ai cho phép cô sỉ nhục cô ấy! Cô ấy là gì sao? Là vợ tôi đấy! Sao hả? Cô ý kiến?"

"Còn nữa! Đàn ông được phân chia ra làm 2 loại, tốt và xấu! Cô đừng có vun ra những lời khó nghe như thế! Cái gì mà đàn ông trên đời này đều là rác rưởi hả? Nếu thật sự thì vẫn còn tôi không rác rưởi đây! Đừng có mà quơ đũa cả nắm thế chứ cô gái! Cô không tin đàn ông vậy tùy cô, tại sao lại dạy hư vợ tôi hả? Muốn ăn đòn phải không?"

Hắn giơ tay lên định xử lý nó thì bỗng dưng nghe Như Hoa nấc lên từng tiếng, hắn vội bỏ tay xuống, bước đến bên cô, từ từ ngồi xuống, miệng nhếch lên

Hai tay hắn giơ ra nhẹ nhàng quẹt đi hàng nước mắt trên mặt cô

"Được rồi! Được rồi! Bọn người kia chưa chết đâu! Đừng khóc nữa!"

Lúc nghe xong cô mới ngẩng mặt lên, rồi không khóc nữa, đôi mắt chớp chớp không hiểu ý hắn, hắn mới bật cười

"Anh ở đây! Làm sao để nó lộng hành được chứ?"

Hắn lấy sợi dây chuyền trên tay cô ra rồi đeo vào cổ cô, miệng lẫm bẫm

"Sợi dây chuyền này lần sau không được tháo ra nữa! Tháo ra rất dễ bị nhiễm bẩn, sẽ nguy hiểm"

Nói vừa xong hắn chợt quay người lại thì thấy nó đã biến mất, hắn khẽ nhíu mày lo lắng

"Chết rồi! Nó chạy đâu mất rồi!"

Hắn bật dậy nắm tay cô lôi đi

"Đi nhanh! Nó trốn rồi!"

Cô quay lại nhìn đám nhân viên cảnh sát

"Còn họ thì sao?"

"Yên tâm đi! Cảnh sát sẽ đến ngay!"

Hắn và cô vừa chạy ra khỏi trường, có vài chiếc xe cảnh sát chạy đến tiếng còi ing ỏi vang trong đêm khuya

_____________

Chạy được một quãng mới nắm tay hắn giật lại thở gấp gáp

"Vương Nguyên! Chúng ta đến bệnh viện đi!"

"Em bị thương à?"

"Không! Khải Minh...Cậu ấy bị thương, giờ đang nằm trong bệnh viện, không biết con quỷ xấu xa đó có vào bệnh viện không? Lỡ cậu ấy gặp nguy hiểm thì phải làm sao?"

Nói đến đây mặt hắn bỗng đen xì lại

"Khải Minh? Cậu ấy? Hơ...hai người...thân nhau từ lúc nào vậy? Quan tâm lắm sao?"

Cô biết hắn bây giờ lại nổi cơn ghen rồi, nhưng cô không biết giải thích làm sao, chỉ biết là bây giờ có thể Khải Minh đang gặp nguy hiểm

"Nguyên à...Không phải như anh nghĩ đâu! Cậu ấy là vì cứu em nên mới bị thương! Người ta là cứu vợ anh nên mới bị thương đấy! Làm người sao có thể quên ơn người ta như thế chứ!"

"Hơ hơ...Em quên rồi sao? Anh đâu phải là người! Nên chắc không cần nhớ ơn gì đâu! Vả lại ai nhờ hắn lo chuyện bao đồng! Yếu mà bày đặt ra gió!"

Cô nắm lấy tay hắn giật giật nôn nóng

"Nguyên à...xem như em cầu xin anh! Được không?"

"Đủ rồi! Vì một thằng con trai mà cầu xin anh! Em cũng quá quắt rồi!"

Cô ứa nước mắt, không đi biết đâu nó sẽ hại Khải Minh thì chắc cô sẽ ân hận suốt đời, vì cô mà ra tất cả, cô giật mạnh tay ra

"Anh không đi em đi một mình!"

Rồi chạy nhanh đi

Hắn tức giận hét lên

"Đứng lại! Em mà bước thêm một bước, chính tay anh đi giết hắn đó! Em tin không?"

Cô nghe thì giật thót cả người, Vương Nguyên nói chắc chắn sẽ làm, cô tiến không được lùi cũng không xong

Chỉ biết đứng yên rồi nấc lên

"Sao anh lại ép em?"

Hắn vẫn lạnh lùng, không nói một lời từ từ bước đi lại phía cô, bế xốc cô lên rồi bước đi xuyên trong màn đêm

"Về nhà thôi!"

Vừa về đến phòng hắn mạnh tay thảy cô xuống giường, mặt mũi đằng đằng sát khí, tay nhanh chóng mở mấy cái cúc áo ra rồi quăng luôn cái áo sơ mi xuống sàn

Hắn đè cô xuống giường hôn cô một cách mạnh bạo, không còn ôn nhu như trước kia, mà bây giờ là cưỡng chế, tùy hắn định đoạt, cô giơ tay phản kháng, nhưng do nụ hôn sâu của hắn mà tâm trí trở nên mê muội, trời đất như hư ảo, hắn biết là cô thích, trên môi bỗng nở một nụ cười nhẹ.

Bây giờ thì sự mạnh mẽ không còn, sự dịu dàng lên ngôi, hắn dịu dàng cởi hết quần áo trên người cô xuống, tiếng thở gấp của cô khiến hắn khó chịu trong người, vợ chồng hắn đã lấy nhau lâu như vậy rồi! Đã bao giờ được thân mật như thế này đâu, bây giờ trời có sập thì cũng không ngăn cản được

"Cởi ra! Cởi ra hết! Cởi hết!"

"Nguyên à! Cởi ra!"

"Ừ...Anh cởi cho em!"

Trong cái ánh sáng lờ mờ của đêm khuya, trong phòng vang lên những âm thanh nhu mì của cô, tiếng thở gấp, cả hai rơi vào khoái lạc, một lần rồi một lần liên tiếp mạnh mẽ hắn xâm nhập vào người cô, chặt chẽ và thoải mái, làm cô vừa đau vừa thoải mái, không thể cự tuyệt mà bấu víu vào người hắn

Triền miên dục vọng của cả hai dâng lên, một đêm thật sự không thể quên được, hắn mạnh mẽ, cô nhu mì thướt tha, tình yêu càng sâu đậm hơn bao giờ hết

Cô mệt mỏi nằm vật xuống giừơng, hắn ôm cô từ phía sau lưng, chúi đầu vào cổ cô thì thầm

"Anh là chồng em! Là người yêu em nhất! Không được để mắt đến người đàn ông nào khác! Nếu không anh sẽ phạt!"

"Ngoài anh ra tất cả đàn ông trên đời này là cẩu! Nghe thấy chưa?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47


Sáng sớm tinh mơ, ánh nắng chiếu vào tấm rèm cửa, gió khẽ đung đưa, ánh sáng chiếu qua khe màn làm mi cô khẽ giao động, tay chân cô bỗng một phen đau nhức, hạ bộ cũng đau, kí ức bỗng ùa về, thì mới nhớ ra đã làm những việc "xấu xa" gì, miệng cô nhoẻn cười, quơ tay cột vội chùm tóc rồi bước ra cửa sổ, ngắm nhìn bên ngoài, bỗng dưng phía sau ai đó khụ khụ hai tiếng

Quay người lại thì mới nhận ra đấy là Tiểu Hoan, nó nhìn cô tặc lưỡi

"Chậc Chậc...tôi chưa 18 đấy! Anh chị có biết không?"

Cô đỏ mặt rồi lấy tay che mặt lại ấp úng nói

"Ai đã làm gì đâu! Nói gì thế không biết?"

"Ây ây! Đã làm việc xấu còn giả vờ! Hơ hơ bọn người lớn các người đúng là có nhiều trò để chơi thật đó!"

"Này! Trẻ con thì phải biết nghe lời người lớn chứ! Đừng có mà nói bậy bạ!"

Cô chạy nhanh vào phòng tắm, đóng cửa lại rồi che mặt cười một mình, còn nhớ lại những gì Vương Nguyên nói lúc tối mà lòng rạo rực

Tiểu Hoan ở bên ngoài chép chép miệng thầm cảm thán

"Đã nghiện lại còn ngại! Thích thì nói thích đi! Sỉ diện cái gì chứ? Người lớn lúc nào cũng khó hiểu!"

Rồi nó lặng lẽ chui vào cái đồng hồ cổ, không thèm quan tâm đến cô nữa, nói nhiều quá mắc công cô lại mách hắn thì có phải đời nó tàn không, phải biết thức thời chứ

Lát sau tiếng chuông điện thoại vang lên, cô ríu rít chạy ra, vừa mở máy đã nghe thấy tiếng bên kia vọng qua

"Này Như Hoa! Em định để anh trong đây một mình đấy à? Em không có lương tâm gì cả!"

"Khải...Khải Minh...? Là Khải Minh à?"

"Cả giọng anh em cũng quên luôn rồi sao?"

Giọng hắn đầy thất vọng, kèm theo tiếng thở dài

"Khải Minh sao...sao anh lại biết số điện thoại của em?"

"Chuyện đó không quan trọng! Bây giờ chuyện quan trọng hơn là anh đang đói! Sắp chết vì đói rồi đây! Nấu cái gì cho anh ăn đi!"

"Nhưng...nhưng mà...chẳng phải nhà anh có rất nhiều người làm hay sao? Còn mẹ anh, còn bao nhiêu là nữ sinh thích cậu đấy còn gì?"

"Không nhưng gì hết! Tôi không thích họ! Tôi thích em thôi! Em không vào cũng được! Vậy tôi không ăn nữa, tôi có mệnh hệ gì thì xem em có cắn rứt lương tâm không?

Mà nói nhỏ nhé! Tôi thích ăn cháo tôm! Thế nhé!"

"Tút...tút...tút..."

Nói đến đó hắn cắt ngang điện thoại, cô chỉ biết ú ớ chưa kịp từ chối thì đã bị tắt, giờ không đi cũng không được! Chắc là Vương Nguyên không biết đâu! Thôi thì đi vậy

Cô mặc một bộ váy trắng dài, xỏ đôi gót, đội thêm một cái nón rộng, tay cầm một hộp đồ ăn, xải chân ra khỏi cửa, không quên đã xin phép mẹ chồng trước khi đi, bước ra khỏi cổng cô hô to với bà vú

"Vú ơi cháu đi đây! Hôm nay vú xinh đẹp quá đi!"

Bà vú đang cắt tỉa mấy cành hoa, bỗng ngẩn mặt lên bất ngờ thắc mắc rồi cũng mỉm cười

"Thiếu phu nhân hôm nay cũng xinh lắm!"

"Dạ...."

Cô vừa chạy vừa nhảy, vui vẻ mà đi, bà vú nhìn theo rồi mỉm cười, vừa thương lại vừa tội cho cô, cô xinh đẹp lại đáng yêu, gả cho Vương Gia cũng được xem là có phước, nhưng không may thiếu gia nhà họ đã qua đời, lúc còn sống Vương Nguyên cũng rất yêu thương bà, là bà chăm hắn từ nhỏ, tuy hơi bướng bỉnh nhưng đổi lại rất tốt bụng, hay ăn chơi nhưng không hề làm xấu đi hình ảnh gia đình, thiếu gia được xem như là viên ngọc quý của Vương Gia, còn Vương Thiên...Hắn ăn chơi gái gú lại còn không xem ai ra gì, rõ là hai anh em nhưng lại trái ngược nhau

Hôm nay cô chịu ra đường rồi cả nhà ai cũng vui, cứ tưởng cô sẽ bị trầm cảm mà nhốt mình mãi chứ, không thể nghĩ đến có một ngày cô trở nên vui vẻ mà ca hát như thế, xem như là chuyện vui

Lại là chuyến xe buýt đấy, hằng ngày cô đi học, trên xe mọi người xôn xao bàn tán chuyện liên quan đến trường cô gần đây, họ cứ kẻ thêm người bớt, nói luyên thuyên không ngớt lời

"Này...cháu tôi nó học ở trường đấy! Ôi thôi con bé học sinh kia nó chết thảm lắm, đầu còn cắm vào bồn cầu luôn, người bị rạch nát hết, tóc bị cắt sạch, vết thương sâu tận da đầu cơ, ôi thôi khiếp lắm!"

Một bà lại tiếp lời

"Đây đây! Chuyện này mới ghê đây! Thằng bé cháu nhà tôi làm pháp y đây! Nó bảo trên cổ con bé quấn một ít tóc, xét nghiệm ADN mới bất ngờ nhé! Tóc đấy của một con bé mất tích cách đây 10 năm rồi! Ghê chưa? Mất tích lâu rồi mà giờ không biết chui ở đâu ra mà giết người ta đấy! Trời ạ! Khủng khiếp quá!"

Các bác các mẹ cứ bâu vào mà bàn tán, cô thì ngẩn mặt ra miệng lẫm bẫm

"Cô gái mất tích 10 năm, cô ta có phải là cô gái kia không?"

Xe dừng ở trạm, cô bước xuống, chạy vào bệnh viện, khi vừa đến cửa thang máy thì cũng may thang máy vừa mở ra, nhưng bên trong không có người, cũng tốt, không có người lên nhanh hơn, cô bước vào thì gọi cho Khải Minh

"Alo...phòng số mấy vậy? À tôi biết rồi! Tôi đến rồi! Có đem cả cháo nữa!"

Cô cúp máy rồi mới nhấn số

Thang máy chuẩn đóng lại, thì tự dưng lại mở ra, cô đảo mắt ra bên ngoài nhưng không thấy ai, cô gọi to

"Có ai chờ thang máy không ạ?"

Không thấy ai và cũng không ai trả lời, cô nhấn nút đóng cửa

Lúc cửa sắp đóng, một cô gái đứng trước cửa cúi mặt xuống đất, qua khe của cô thấy nó cười với cô còn nói

"Tao sẽ đợi mày ở trên kia!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48


"Tao sẽ đợi mày ở trên kia!"

Khi cánh cửa thang máy vừa khép lại, một làn hơi lạnh phả vào mặt cô, cái cảm giác sẽ có một con quỷ đứng ở trước cửa thang máy đợi cô, cái cảm giác chỉ biết đứng đó và chờ đợi, không thể chạy, cũng không thể trốn, chỉ biết khi cánh cửa mở ra, một thứ gì đó thật khủng khiếp sẽ tóm lấy cô, một thứ gì đó mà cô không thể biết trước được

Cô đưa ngón tay rung rung lên bấm một con số khác, không phải là số lầu Khải Minh đang ở, cô không muốn dẫn con quỷ đó đến làm hại cậu, cô bấm bừa một số, thở gấp gáp, thang máy từ từ di chuyển, cô cảm thấy giống như có ai đó đang nhìn mình vậy, cô xoay quanh nhưng vẫn không thấy gì, trong thang máy chỉ còn một mình cô

Thang máy mở cửa ra ở tầng 9, một người phụ nữ mang thai đang đứng đợi, cô mở mắt trừng trừng, giơ tay ra hiệu cho người phụ nữ ấy đừng vào, nhưng cô ấy không để ý, bước vào thang máy cũng với cô, phía sau lưng người phụ nữ ấy là một cái bóng đen, tóc xõa dài, cúi đầu xuống, đôi chân không chạm đất, từ từ ngước mắt lên, đôi mắt trắng dã khiến cô muốn thót tim, người phụ nữ kia vào rồi bấm số tầng, còn cái bóng đen kia vẫn đứng trước cửa không vào, miệng nó gầm gừ gầm gừ, không hiểu sao nó lại không vào, có lẽ nó sợ phụ nữ có thai ư? Hay vì một lí do nào đó?

Cô xoay nguội bắt chuyện với cô ta

"À chào cô!"

Cô ta liền cúi đầu chào lại

"Chào ạ! Có gì không ạ?"

Khi cô ấy xoay người qua cô mới để ý, trên vầng trán cô ta tỏa ra ánh hào quang rất chói lọi, người tràn ngập sinh khí, nếu đoán không lầm chắc chắn cô ấy ăn ở rất có đức, vả lại còn là người có tấm lòng từ bi, chắc hẳn là người có tu hành, căn tu rất sáng, cô mới mỉm cười

Người ta bảo không sai, là người ăn ở tốt không sợ ma quỷ gõ cửa nửa đêm

"À! Cũng không có gì! Tôi thấy chị mang thai còn xách nhiều đồ, tôi muốn xách phụ! Chị không ngại cứ đưa tôi!"

"À cũng không nặng lắm đâu! Chỉ là một ít quần áo và bánh trái thôi! Tôi đem vào cho lũ trẻ trong khoa nhi!"

Cô ấy nở một nụ cười nhẹ, rất dịu dàng và hiền hậu

Rồi tiếng cửa thang máy cũng mở ra, cô ấy cúi đầu chào cô

Như Hoa lại bấm lại tầng như cũ, cô phải lên xem Khải Minh thế nào rồi, không biết có gặp chuyện gì không

Khi lên đến cô chạy một mạch ra, không quay đầu nhìn lại, nhưng khi cô chạy lại nghe vang lên tiếng bước chân của hai người, giống như chạy song song nhau, chạy nhanh thì nó cũng nhanh, cô đi chậm lại thì nó lại chậm rãi lại, cô dừng hẵn nó cũng nín lặng, tiếng thở của cô từ từ chậm lại, giờ không còn nghe thấy gì, hành lang không một bóng người, khu này là khu vip, cái tên Khải Minh chết tiệt đó lại chơi sang mà bao luôn cả khu, để bây giờ cô đơn độc đứng ở đây, không một ai qua lại, cô nuốt nước bọt rồi mới rảo bước đi, giờ chỉ còn nghe tiếng bước chân mỗi mình cô

Thay vào đó là một giọng hát cất lên, thủ thỉ, nhỏ nhẹ và nhẹ nhàng, giống như một cơn gió nhẹ, tiếng hát cứ như thổi vào tai cô, mồ hôi bắt đầu chảy ra, tay cầm hộp cháo bây giờ đã ướt mồ hôi, cố nhắm mắt mà đi, một đoạn nữa thôi là đến phòng Khải Minh rồi, một chút nữa thôi

Tiếng giày cô nện xuống nền kêu lộp độp, khu hành lang vắng tanh, các phòng đều đóng chặt cửa, sao giờ này bác sĩ y tá không thấy một ai thế này, bệnh viện gì mà lạ thế không biết

Cô chạy nhanh đi, chạy nhanh thật nhanh, chạy ra rồi chạy vào, lạ thật đấy! Không thấy ai thật sự, cô gọi thử xem có ai trả lời không

"Xin hỏi...có Ai không ạ?"

Không ai trả lời cô, chỉ có sự im lặng bao trùm, càng lúc mồ hôi cô đổ ra càng nhiều, càng lúc càng thấy sợ

Sao cô đi mãi mà không thấy ai thế nhỉ, hay là lên nhầm lầu rồi?

Cô móc điện thoại ra rồi ấn số gọi Khải Minh

"Alo"

"Alo Khải Minh!"

"Như Hoa! Em đang ở đâu vậy?"

"Em...em đang ở lầu 5 đây! Lầu mà anh nằm ấy!"

"Sao lạ thế? Anh đang ở lầu 5 đợi em đây! Ngay cửa ra vào thang máy đây!"

"Cái gì? Sao lúc nãy em bước ra lại không thấy anh?"

"Khải Minh à! Sao bệnh viện này lạ thế? Em không thấy ai cả, không thấy bác sĩ hay y tá gì cả!"

"Như Hoa à! Em nói gì vậy! Bệnh viện này là bệnh viện lớn, bác sĩ bệnh nhân tấp nập mà!"

Cô xoay quanh nhìn rồi nhỏ giọng hỏi

"Bệnh viện anh nằm có phải là Y Vũ không?"

"Bệnh viện anh nằm là bệnh viện Thạch Lam! Bệnh viện Y Vũ đã bị bỏ hoang từ lâu rồi mà!"

Cô chợt quỳ xuống, thở gấp, vậy là bị con quỷ đó dẫn đến đây rồi, vậy người phụ nữ trong thang máy kia là ai? Bệnh viện bỏ hoang thì làm sao có người?

"Trời ơi!"

"Alo Như Hoa? Alo...."

"Alo..."
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49


"Alo!"

"Như Hoa!"

"Alo, Như Hoa à!"

Khải Minh gọi cô nhưng bên đầu dây bên kia lại không nghe tiếng trả lời, thấy vẫn chưa cúp máy nên hắn áp tai vào nghe thêm một lần nữa

Không nghe thấy giọng cô, chỉ nghe thấy tiếng gió rít bên kia, và tiếng xào xạc giống như tiếng lá cây va chạm vào nhau khi có gió lớn

Miệng hắn thầm lẫm bẫm

"Bệnh viện Y Vũ? Bệnh viện Y Vũ?"

Hắn liền lao nhanh ra khỏi bệnh viện rồi bắt taxi, kêu gấp chạy đến bệnh viện Y Vũ ngay lập tức

Khi tài xế nghe thế liền đạp thắng xe rồi mới nghi hoặc hỏi lại

"Cậu à? Cậu đến bệnh viện đấy làm gì? Nếu không có gì nghiêm trọng thì tôi khuyên cậu đừng đến! Nó bị bỏ hoang lâu rồi! Nghe bảo rất nhiều chuyện xảy ra ở đấy! Kinh lắm nên thôi tôi không dám chở cậu đi đâu!"

"Tôi trả tiền gấp đôi!"

Khải Minh lạnh lùng trả lời

"Nhưng...Nhưng mà"

"Gấp 5..."

"Thật ra tôi không dám..."

"Gấp 20 được chứ?"

Tài xế liền suy nghĩ lại, rồi nói

"Vậy tôi chở cậu đến đó thôi, cách một quãng nhé! Tôi không dám lại gần đâu! Được không?"

"Tôi sẽ tự mình đi bộ lại! Ông yên tâm chở tôi đến đó!"

"Được! Vậy bây giờ tôi đưa cậu đi!"

"Đi nhanh đi"

Lòng Khải Minh bây giờ như lửa đốt, ngồi trên xe mà mắt cứ ngóng về phía trước, hỏi dồn

"Còn xa không?"

Tài xế lấp bấp không khỏi run run

"Thật ra...Bệnh viện ấy không xa! Chỉ là..."

"Chỉ là như thế nào?"

"Chỉ là...Bệnh viện ấy bị ma ám rồi! Không phải ai muốn đến cũng đều đến được! Nhưng nếu đến được thì chắc chắn là lành ít dữ nhiều!"

"Ma ám sao?"

"Đúng vậy! Nếu không bị ma ám vậy cậu nghĩ tại sao nó lại bị bỏ hoang? Với lại tôi nghe nhiều người tài xế cùng nghề với tôi kể lại rồi!"

"Như thế nào?"

Khải Minh bán tính bán nghi hỏi lại, bản thân hắn trước giờ không tin vào chuyện ma quỷ lắm, chỉ là hỏi vì thắc mắc

"Hôm trước mấy ông bạn tài xế chúng tôi họp mặt ăn nhậu với nhau! Bọn họ có kể sơ sơ vài chuyện cho tôi nghe, nói bệnh viện Y Vũ có ma, tối họ chạy xe trên đường về, thấy tối thì định không chạy nữa, thì có một khách bắt xe, nói muốn đến bệnh viện Y Vũ, ông ấy bảo bệnh viện bỏ hoang đến làm gì? Cô gái mới trả lời...đến để thăm con! Ông ý thấy lạ nên hỏi, Bệnh viện hoang làm gì còn hoạt động mà con cô ở đó? Cô ấy mới trả lời, Lúc trước tôi phá thai ở đó! Ông ấy mới nghĩ cô ta đến để cúng kiến hay tưởng niệm đứa con của mình đây mà! Nên cũng gật đầu rồi chạy đi. Nhưng khi đến nơi cô ấy mở cửa xe rồi đi một mạch vào rồi không trả tiền, ông ấy mới gọi cô ấy quay lại trả tiền, nhưng lại không thấy ai trả lời, bực mình ông ấy xuống xe rồi đi vào, nhưng vào lại thấy cảnh tối với lạnh, bệnh viện hoang lâu ngày nên nhìn cảnh đóng rong rêu, cũ nát nhìn sợ lắm! Ông ấy mới tặc lưỡi rồi đi ra, coi như hôm nay gặp xui bị quỵt tiền, nên thôi đành bỏ ra, nhưng ra đến xe lại nghe giọng nói người phụ nữ ấy gọi vọng lại bảo,

Anh ơi! Tôi chưa gửi tiền mà sao anh về vậy? Ông ấy cũng thấy mừng mừng, nghĩ là cô ấy thấy ngại nên ra trả tiền, rồi ông quay lại, thì thấy cô ấy mặt mũi be bét máu ôm trên tay một đứa trẻ, nhưng đứa bé lại không còn nguyên vẹn, tay chân đầu cổ gì đều bị đứt rời ra hết rồi! Cô ta thì người toàn máu me còn cười nữa, nói với ông ấy.

Con của tôi này! Trông nó có dễ thương không? Không hiểu sao cô ấy nở một nụ cười trông đáng sợ như thế nữa! Lúc ấy ông ấy coi như là chẹt chân tại chỗ không đi nỗi, chỉ há hốc mồm mà nhìn thôi!

Cô ta mới bước lại, ông ấy thấy rõ ràng trên người cô ta chảy ra rất nhiều máu, trông kinh thật sự, ông ấy mới ba chân bốn cẳng mà chạy, không dám nhìn lại phía sau mở cửa xe đạp ga vọt thẳng, người thì thở hòng hộc, mồ hôi thì nhễ nhại, sợ đến phát khiếp, biết là bản thân gặp ma rồi nên nào dám nhìn lại phía sau, sợ nó đuổi theo, nhưng sự đời đâu có dễ như thế! Nó là quỷ luôn rồi! Gặp coi như là xui mấy kiếp! Lát sau tiếng cô ta lại vang lên, cô ta ngồi luôn trong xe, chồm người về phía trước mà nói,

Tôi trả tiền lại này! Ông ấy thấy có chùm tóc xõa xuống, tay trắng bệch cầm một tờ tiền vẫy vẫy trước mặt ông, ông ấy lạnh cả gáy, đạp thắng rồi bỏ xe chạy luôn, đến đồn cảnh sát rồi mới báo cho cảnh sát biết, cũng may lúc cảnh sát lại thì xe vẫn còn! Ông ấy đến giờ vẫn sợ! Cảnh sát thì mấy ai tin chuyện này, chỉ đến để xem thử, ông ấy cứ còn run chỉ tay về phía trước

Cảnh sát đi kiểm tra xe thì không thấy gì, mọi thứ vẫn bình thường chỉ tìm được một tờ tiền âm phủ bị nhào nát trên xe, sau hôm ấy ông ấy bệnh cả tháng, giờ mới khỏi nhưng không dám chạy xe nữa!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 50


Khải Minh ngồi phía sau nghe ông ta kể như thế thì mới nhếch mép lên, ông tài xế thấy thế liền mở miệng nhắc nhở

"Cậu đừng coi thường thế giới tâm linh! Chỉ là cậu chưa gặp nên chưa biết thôi! Mình không thấy không có nghĩa là họ không tồn tại, đôi khi khoa học phát triển thật nhưng đã một ai khẳng định trên đời không tồn tại ma quỷ chưa? Cậu cho dù không tin cũng đừng xúc phạm đến họ! Chàng trai trẻ!"

Khải Minh tiếp lời

"Không phải tôi không tin! Nói cho ông biết! Nhà tôi theo tính ngưỡng Phật Giáo, ba mẹ tôi và cả chị gái tôi cũng thế! Trước giờ ba mẹ tôi đều hay làm việc thiện, tôi cũng không phá phách hại ai! Tôi không nghĩ ma quỷ gì đó sẽ hại tôi! Tôi tin Phật Giáo, và tin cả tâm linh! Nhưng tôi hoàn chưa chạm mặt lần nào! Thú thật cũng muốn nhìn thấy một lần!"

Khải Minh móc tiền ra đưa cho tài xế rồi nói

"Đi nhanh đi! Tôi có việc gấp!"

Tài xế nhét tiền vội vào túi rồi thầm lẫm bẫm

"Cậu à! Tôi thấy! À..."

"Chuyện gì?"

"Tôi nhớ không lầm thì bệnh viện Y Vũ nằm không xa đâu! Ước tính chạy 20 phút thì đến, nhưng rõ tôi chạy đúng đường nhưng không hiểu sao vẫn không thấy! Tôi nghĩ hay là chúng ta đừng đi nữa! Tôi nghĩ chúng ta bị ma quỷ bịt mắt rồi!"

"Nhưng tôi phải đến đó! Tìm cách đi chứ! Ông đã nhận tiền của tôi rồi!"

"Nhưng...tôi tìm không ra! Hay tôi trả tiền lại cho cậu vậy!"

"Không được! Tôi phải đến! Cô ấy đang gặp nguy hiểm! Chắc chắn là cô ấy sợ hãi lắm! Ông tìm cho ra cái bệnh viện Y Vũ đó cho tôi!"

"Nhưng cô ấy là ai sao lại đến đó?"

"Ông nói nhiều thật! Cô ấy là vợ tôi! Được chưa?"

Tài xế liền rối loạn mà nói

"Nhưng tôi không thể tìm ra! Làm ơn đừng ép tôi!"

Khải Minh suy nghĩ một hồi thì mới mở miệng nói

"Đưa xe tôi lái! Nhanh!"

Tài xế lưỡng lự một lát rồi cũng chiều lòng mà đạp thắng xe dừng lại bên lề đường

Khải Minh bắt đầu lên xe cầm vô lăng, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước

"Đường đi như thế nào?"

"Chạy thêm 5km rẻ phải nhưng vòng qua vòng lại hơn 2 lần mà không thấy"

"Ok để tôi thử!"

"Cậu chắc chứ? Nếu đi không gặp thì tôi và cậu nên bỏ cuộc! Không nên đùa với những thế lực siêu nhiên đâu!"

Khải Minh gắt lên

"Ông chết nhát thế! Còn có tôi ở đây!"

"Hazz thật ra tôi cũng còn gia đình, mẹ già con thơ, tôi có mệnh hệ gì thì họ sống làm sao?"

Ông tài xế liền buồn buồn thở dài

"Yên tâm! Giúp đỡ tôi chắc chắn ông sẽ không thiệt thòi!"

Nói vừa xong hắn thảy cho ông một cái thẻ tính dụng ngân hàng

"Cầm lấy! Mật khẩu là...

0610100779

"Trong đấy có một ít tiền đủ để ông trang trải cuộc sống! Tôi không phải thương hại ông đâu! Tôi chỉ muốn ông lo lắng cho gia đình tốt hơn thôi! Nếu có thể thì buôn bán cái gì đó ở nhà đi! Chứ chạy taxi hoài cũng không tốt lắm! Dù sao ông cũng đã đứng tuổi rồi! Mưa gió làm sao mà chịu nổi!"

Ông cầm lấy rồi xúc động nhìn cậu

"Cảm ơn cậu! Chàng trai trẻ! Cậu còn trẻ mà lại tốt bụng như vậy! Mặt mũi lại đẹp trai sáng sủa thế này! Thật hiếm có!"

"Không cần phải cảm ơn tôi! Có cảm ơn thì tìm ba mẹ của tôi ấy! Họ sinh ra tôi và dạy dỗ tôi đấy!"

"Cậu chắc chắn sẽ gặp may mắn! Vợ cậu chắc hẳn là người phụ nữ may mắn!"

"Vợ tôi? À...cô ấy xinh lắm! Cô ấy tên là Như Hoa! Ông thấy tên vợ tôi đẹp không?"

"Vâng! Đẹp lắm! Mà cậu còn trẻ thế đã lấy vợ rồi sao?"

"Không được sao?"

"Chắc còn đi học mà nhỉ?"

"Tôi học đại học! Mà cô ấy chưa phải vợ tôi! Tôi kêu trước!"

"Chưa phải mà đã gọi người ta là vợ rồi à? Cậu thú vị thật!"

Hắn nghĩ đến cô miệng bất giác mỉm cười

"Sau này tôi nhất định sẽ cưới cô ấy! Chẳng phải ông bảo tôi vừa đẹp trai vừa tốt bụng hay sao?"

"Đúng vậy! Tôi có con gái nhất định gả cho cậu!"

"Đấy! Ông còn thích chả lẽ cô ấy lại chê tôi hay sao? Chắc chắn sẽ gả cho tôi làm vợ tôi!"

"Ha ha vậy chúc cậu thành công nhé! À mà nhìn kìa!"

Ông ta chỉ tay về bên phải, nói với hắn

"Đấy! Hình như là đến bệnh viện Y Vũ rồi! Bên phải đường kia kìa!"

"Được rồi! Tôi thấy rồi!"

Khải Minh đạp thắng xe tấp vào lề đường cách chỗ bệnh viện 100m rồi dừng hẵn

Hắn vội vàng bước xuống xe, nói với ông tài xế

"Tôi tự mình đi bộ vào! Ông có thể về được rồi!"

Tài xế bước vào xe rồi nói với theo

"Chàng trai trẻ! Cảm ơn cậu! May mắn nhé!"

Hắn vừa đi vừa vẫy tay chào

"Về đi! Cảm ơn ông! Chú tài xế!"

Khi bước chân đến cổng, một hình ảnh rùng rợn xuất hiện, nơi này vắng tanh, không thấy có chút sức sống, tồi tàn và cũ kỹ nhìn thoáng qua đã thấy lạnh cả người

Khải Minh quay đầu lại xem ông tài xế đã đi khuất chưa, sao ông ta bảo sợ nhưng nãy giờ vẫn chưa nghe thấy tiếng xe đạp ga đi nên thắc mắc quay lại, nhưng thoáng chốc đã không thấy chiếc xe và lão tài xế đâu, hắn bất giác trên tay còn cầm cái ví, mở ra mới thấy cái thẻ tính dụng ngân hàng vừa cho ông ta còn nằm trong ví, hắn ngạc nhiên lấy ra xem thì trên đó vẽ một hình chữ thập màu vàng ánh lên ánh sáng, trên trời hôm nay không mưa nhưng không hiểu sao lại xuất hiện cầu vồng...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 51


Khải Minh tặc lưỡi rồi sờ sờ gáy, chẳng hiểu gì, có lẽ ông ấy đã đi rồi do hắn không để ý chăng? Nghĩ đến đó thôi thì đưa ánh mắt nhìn vào cái bệnh viện Y Vũ này

Nhìn sơ đã thấy sợ rồi, cũ kỹ và lạnh lẽo, hắn nhếch mép quẹt mũi một cái rồi bước vào trong, bước chân rất chắc chắn, nhưng trên một phòng nào đó đang có một bóng người đang nhìn về phía hắn, miệng nhếch lên nhẹ, ngón tay thon dài giơ ra vẽ vẽ lên tấm kính phũ đầy bụi

"LÂM KHẢI MINH!"

Viết xong cái tên rồi cũng biến mất

Như Hoa lê đôi chân đầy máu đi lên cái cầu thang đã cũ, cô do bất cẩn mà bị một mảnh kính vỡ đâm vào chân, máu chảy đầm đìa, lê đến đâu máu lại rỉ ra đến đó, nhưng cái cầu thang như vô tận, đi mãi cũng không có ai

Cô vừa khóc vừa gọi

"Vũ Hạo à! Anh ở đâu?"

"Anh à! Hức hức....!"

Phía sau lưng cô vang lên một giọng nói

"Đếm đi! Đếm đi!"

Cô quay lại thì một cái bóng đen lù lù tóc xõa dài xuống, đôi mắt trợn ngược lên nhìn cô, miệng cứ bảo đếm đi, đếm đi.....

Cô liền lê đôi chân máu từ từ thụt lùi về phía sau

Cô lên một bước, nó liền đếm 1

Cô lên bước nữa thì nó đếm 2

Từ từ rồi 3,4,5,6,7,8,9,10,11,12....

Cô không hiểu rốt cuộc là nó đếm cái gì nữa, khi bước chân cô chính thức đặt lên bậc thang số 13, nó ngẩng mặt rồi cười lớn làm cô giật mình, một cảm giác lạnh sống lưng đến từ phía sau, trực giác mách bảo cô hãy nhìn lên trên đầu

Cô ngẩng đầu lên thì một sợi dây thừng to, thắt một vòng tròn thòng xuống đầu cô, sợi dây không biết mắc vào đâu, nó cứ lơ lửng trong không trung, vô định

Nó thòng xuống định thắt cổ cô, cô nắm lấy sợi dây chuyền chạy thụt mạng, khi nắm lấy sợi dây chuyền thì chân cô cũng hết đau hẵn, nhưng sao sợi dây kia cứ như có ai cầm rồi rượt đuổi theo cô vậy, nó cứ bay theo cô, rồi uỵt một cái cô ngã lăn ra

Sợi dây nhanh chóng mắc vào cổ cô, phút chốc nó xiếc chặt lấy cổ cô lôi ngược cô về phía sau, lôi lê thân thể suốt một đoạn, cô cầm lấy sợi dây thừng trên cổ đôi chân quẩy đạp ho sặc sụa

Càng tháo nó ra nó càng xiếc chặt, khiến bản thân cô không thở được mà mặt mũi không còn tý máu

Theo truyền thuyết bên Nhật kể rằng...nếu bạn vừa đi vừa đếm bậc cầu thang, khi đếm đến số 13 thì đó cũng là lúc ác quỷ sẽ giết chết bạn, vì không hề có bậc thang số 13 tồn tại, thường các kiến trúc sư chỉ xây một dãy cầu thang 12 bậc hoặc ít hơn, không có bậc 13, nhưng nếu xui xẻo, bạn cứ thử đi nhé, ở bậc số 13 sẽ có một con quỷ đứng đó đợi bạn!

Khải Minh lên gọi cô, đi khắp nơi cũng không thấy Như Hoa đâu, móc điện thoại gọi thì không bắt được tính hiệu, hắn tức giận đấm tay vào không trung chửi thề một tiếng, bỗng từ phía sau nghe một tiếng thét, là Như Hoa

Hắn chạy thụt mạng về phía ngược lại, đi ngang thấy dưới sàn máu tươi rỉ khắp nơi, đôi môi hắn run run gọi

"Như Hoa! Như Hoa à...! Em ở đâu Như Hoa?"

Rồi theo vệt máu mà chạy, chảy máu thì chắc bị thương không nhẹ rồi!

Tim hắn đập mạnh, hắn sợ, sợ cô bị thương sợ cô đau, sợ đến tay cũng run cả lên

Chạy được một quãng thấy cô ngồi dưới đất vùng vẫy, hai tay tự bóp cổ mình, mặt xanh xao, hắn vội vàng gỡ bỏ tay cô ra

"Như Hoa à! Như Hoa à!"

Rồi vội vàng ôm cô vào lòng

"Không sao rồi! Không sao!"

Cô thở gấp, như sắp chết đến nơi, hai tay bấu víu vào Khải Minh như chết đuối gặp phao

Khải Minh sờ lên cổ cô hỏi

"Sao em lại tự bóp cổ mình thế kia?"

"Khụ khụ...Khải...Minh....à! Đi...Chúng ta đi thôi! Đi tìm cô gái kia!"

"Cô gái kia? Là ai?"

"Có một cô gái có thai! Cô ấy cũng ở đây! Ở đây rất nguy hiểm, cô ấy sẽ chết mất!"

Khải Minh bế xốc cô lên rồi dịu dàng nhìn cô nói

"Em nằm đấy đi! Anh đưa em ra khỏi đây!"

Cô nằm thim thíp mệt mỏi mà lơ mơ đôi mắt

Khải Minh bế cô trên tay không ngừng chạy, chạy xuống cầu thang kêu rầm rầm, mồ hôi nhễ nhại ra, đôi mắt cương nghị, cái bệnh viện lớn như vậy, tìm đến bao giờ chứ?

"Chết tiệt!"

Hắn dừng chân lại rồi thở hổn hển, Như Hoa biết Khải Minh rất mệt, bế cô còn chạy như thế thì ai mà không mệt, cô mở miệng

"Bỏ em xuống rồi anh đi tìm cô ấy đi!"

"Đừng nói nữa! Không đời nào anh bỏ em lại! Em là đồ ngốc à?"

"Sẽ mệt lắm!"

"Nằm im, kệ anh! Anh tìm cô gái kia cho em là được chứ gì?"

Phía sau tiếng bước chân từ từ chậm rãi tiến lại

"Khải Minh! Khải Minh là em phải không?"

Khải Minh quay lại ngạc nhiên gọi

"Chị hai! Sao chị lại ở đây?"

Như Hoa hốt hoảng chỉ chỉ tay lên người cô ta rồi lấp bấp nói

"Nó...nó...nó đang ở sau lưng cô!"

"Ai? Là ai?"

"Con quỷ đó! Đừng mà!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 52


"Nó! Phía sau! Phía sau..."

Như Hoa trợn mắt lên tay chỉ chỉ phía sau cô gái kia, Khải Minh nhìn mà mặt ngẩn cả ra, làm gì có ai như là Như Hoa nói, cô ấy mê sảng hay sao?

"Chị hai! Sao chị lại ở đây? Chị đến đây làm gì?"

Chị hai của Khải Minh, Lâm Khải Mi

Cô ấy từ từ quay lại, mặt đối mặt với một bóng đen, nó giơ móng vuốt dài ra ngoe ngoãy trước mặt cô ấy, Khải Mi gương mặt bình tĩnh, tay còn vuốt ve cái bụng bầu, từ từ nhả ra từng từ

"Cô muốn gì? Nói đi!"

Khải Minh trợn mắt lên ngạc nhiên lần 2, hỏi lấp bấp

"Chị...chị hai à! Chị nói chuyện với ai vậy?"

Khải Mi đưa ngón tay lên môi ra dấu im lặng với Khải Minh, rồi quay lại nói chuyện với cái bóng đen kia tiếp

"Cô nói gì đi chứ?"

Cái bóng đen kia đưa tay lên tự sờ sờ vào bụng mình rồi cúi đầu nói nhỏ

"Con tôi! Con tôi!"

Khải Mi thấy thế liền hỏi

"Cô đang mang thai sao?"

Cô ta liền gật đầu, tay xoa xoa bụng mặt buồn rũ rượi

"Tôi...Tôi có lỗi với nó!"

Khải Mi sắp làm mẹ, cũng hiểu phần nào cảm giác mang trong mình một sinh linh bé bỏng, cô liền tiến lại gần hơn mà hỏi

"Cô nói đi! Có phải có chuyện gì không?"

"Tôi...Tôi...không xứng đáng làm một người mẹ! Tôi có chết cũng cảm thấy ân hận, tôi...thành quỷ cũng không tha cho hắn!"

Nó gào thét lên khiến Khải Mi giật mình

"Hắn? Là...ba của đứa trẻ trong bụng cô sao?"

"Hắn không xứng đáng làm ba của con tôi! Hắn là một thằng đàn ông đồi bại, khốn nạn nhất trên đời này! Hắn đã khiến tôi phải chết một cách tức tưởi, còn cả đứa con chưa kịp nhìn thấy ánh mặt trời này! Hắn sẽ phải chết!"

"Hắn ta là ai? Cô có thể nói cho tôi biết không?"

"Hắn ta! Là con trai của một gia đình giàu có, 10 năm trước...Tôi vẫn còn là một thiếu nữ, tôi vô tình là điểm nhắm của hắn, trong thời gian cắp sách đến trường, hắn tiếp cận và gạ gẫm tôi, trái tim thiếu nữ chưa một lần yêu, tôi bắt đầu rung động trước những lời nói ngọt ngào đường mật của hắn!"

"Ngày đêm tôi yêu hắn! Nhớ hắn, đến điên cuồng hoang dại, một ngày...hắn nói với tôi! Hắn muốn cùng tôi bỏ trốn, hắn nói gia đình hắn không cho phép chúng tôi qua lại, tôi tin, cô biết đấy! Tôi yêu hắn đến nỗi tôi có thể chết vì hắn, tôi đã bỏ nhà ra đi trong đêm, trên người chỉ mang theo một bộ quần áo, tôi đã nuốt nước mắt từ bỏ cả gia đình, từ bỏ cả tương lai chạy theo tiếng gọi của tình yêu

"Khi tôi đến thì đó là một ngôi nhà trên một khu đất rất lạ, xung quanh toàn cây cối rậm rạp, tôi không biết đó là đâu! Và khi đó tôi nhận ra...hắn dụ dỗ tôi đến đó chỉ để làm mấy trò chơi tiêu khiển của hắn và lũ bạn biến thái của hắn!"

"Chúng nhốt tôi trong phòng, toàn chuột và gián, ẩm ướt và dơ bẩn, hắn mặc sức để lũ bạn khốn nạn của hắn cưỡng bức tôi, đánh đập tôi! Xem tôi còn không bằng một con chó, hết tên này rồi lại tên khác dày vò thân xác của tôi! Cả ngày lẫn đêm"

"Hắn uống say liền lôi tôi ra mà đánh, đánh rồi chửi, hắn đã cá cược với lũ bạn rằng tôi có thể ngủ với 10 thằng đàn ông trong một ngày, bọn họ thay nhau mà cấu xé tôi, tôi khóc, tôi gọi ba mẹ anh chị đến để cứu tôi! Nhưng tôi thừa biết rằng là vô ích, tôi đã yêu nhầm người, tin nhầm người!"

"Tôi đã quỳ xuống và cầu xin hắn, tôi nói...Tôi đã mang thai, trước khi bỏ nhà theo hắn, nhưng sao...Tôi chỉ nhận được một cái nhếch môi đầy khinh bỉ"

"Mày ngủ với cả chục thằng chưa đã hay sao mà còn nói mớ thế hả? Thai nghén gì cái loại điếm như mày! Hay tao kêu tụi nó vào chơi với mày cho đỡ buồn?"

"Tôi hỏi hắn tôi đã làm gì nên tội? Hắn mới trả lời...vì tôi là niềm ao ước của nam sinh trong trường, hắn muốn tôi phải tàn lụi đi để em gái hắn hả giận! Ừ thì cho em gái hả giận, suy nghĩ của hắn tàn đến mức này hay sao? Tôi cũng là một con người mà! Với lại tôi đang mang thai con của hắn!"

"Đến lúc tôi đã cạn kiệt sức lực, tôi đã chết dần chết mòn trong căn phòng tối tăm kia, tôi đã khóc rất nhiều, tôi đã hứa với lòng rằng sẽ ôm đứa con chưa kịp sinh ra này quay trở lại trả thù!"

"Hắn và lũ bạn kia lôi xác tôi đến một công trường gần đó, chôn vùi tôi dưới lớp đất xi măng lạnh lẽo kia, nặng nề và lạnh, tôi không thấy đau nữa, không thấy tổn thương nữa, chỉ có thù hận!"

"Tất cả đám người đó đã chết, tôi đã giết từng người một, nhưng...còn hắn, tôi không giết hắn được, ba mẹ hắn là thầy pháp, họ gặp tôi là đánh tôi, đuổi tôi! Họ bảo vệ con trai họ nhưng không hề suy nghĩ đến người khác

"Tại sao hả? Rốt cuộc tôi đã làm sai những gì? Yêu một người là sai sao? Hay vì tôi quá ngu ngốc?"

Như Hoa vội tiếp lời

"Yêu một người là không sai! Nếu như...Người ấy không biết trân trọng, thì cô cũng không sai! Mà là họ sai!"

Trên tầng thượng kia một bóng người nhìn xuống phía cô mỉm cười khẽ hỏi dẫu rằng cô không nghe được

"Thật không?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 53


Trên tầng thượng kia một bóng người nhìn xuống phía cô mỉm cười khẽ hỏi dẫu rằng cô không nghe được

"Thật không?"

Đôi môi hắn nhếch lên, đôi mắt rực lửa lia về phía Khải Minh như muốn bóp chết hắn ta ngay lập tức

Dòng chữ "LÂM KHẢI MINH"

mà hắn vẽ trên tấm kính giờ hắn nhìn thật kĩ, rồi một ngón tay thon dài giơ ra rạch một lằn ngang cái tên đó

Đôi môi run run, khóe mắt như diều hâu hung tợn và đáng sợ

"Mày...định làm cái gì hả? Thằng nhóc này?"

Hắn nghiến răng rồi một đường bước thẳng, định bụng sẽ xuống dưới kia và xé xác cái tên đã dám bế vợ hắn trên tay

Vừa bước đi được vài bước đã thấy chân có gì nặng nặng, quay đầu lại thì mới thấy có một người ôm lấy chân hắn mà rên hu hu

"Trời ơi! Thiếu gia ơi tôi lạy thiếu gia mà! Làm ơn đừng có xuống dưới có được không?"

"Cái lão già này! Hôm nay lại còn dám cản đường tôi à! Có tin tôi đạp cho một phát không hả?"

Hắn vảnh mỏ lên mà quát, chân cứ rút lên rút xuống, nhưng cũng không thể thoát khỏi cái vòng tay chắc chắn kia, ông ta nằm lê xuống sàn để mà ôm, không ngừng kêu la thảm thiết

"Trời ơi! Thiếu gia ơi! Phu nhân đã sai tôi đi canh chừng thiếu gia! Không cho thiếu gia lại gần cô Như Hoa! Tôi mà làm sai phu nhân sẽ phạt tôi mất! Thiếu gia thương tôi đi mà!"

"Yaaaa...! Tôi không xuống thì để cho thằng cháu nội mắc dịch của ông nó cướp mất vợ à? Hả? Hai ông cháu các người thông đồng với nhau để mà cướp vợ của bổn thiếu gia à?"

Ông ấy gãi gãi đầu rồi e thẹn bảo

"Nào có! Chỉ là tôi lo cho thiếu gia thôi! Thiếu gia không nhớ à? Phu nhân cột một sợi dây trên cổ tay thiếu gia đấy! Nếu lại gần Như Hoa thiếu gia sẽ bị lửa đốt! Không phải rất đau sao?"

"Liên quan gì đến ông? Ông sợ tôi đau hay là ông sợ tôi bầm thằng cháu nội của ông ra cho cá ăn! Hơ hơ!"

Hắn khoanh tay trước ngực ngạo mạn nhìn ông ta đang nằm bò dưới sàn ôm lấy chân hắn

"Thiếu gia cứ nói thế! Tôi luôn trung thành với gia đình thiếu gia cơ mà! Nhưng...dù sao nó cũng là cháu tôi! Thiếu gia có thể bỏ qua lần này không?"

"Cháu ông chứ có phải cháu tôi đâu! Kêu nó gọi tôi là ông nội đi rồi nói chuyện!"

"Ây da...thì tôi cũng muốn bảo vệ cô Như Hoa tôi mới chở nó đến đây! Chứ thiếu gia có được lại gần đâu! Với lại cô ấy gặp nguy hiểm mà!"

Hắn tự nhiên lại trầm lắng đi không nói chuyện, suy nghĩ một hồi rồi nói

"Buông tay đi! Tôi không đi xuống nữa! Giữ chân mãi làm gì?"

Ông ta buông tay ra, đứng lên rồi phủi tay

"Phu nhân bảo tôi phải canh chừng thiếu gia Vũ Hạo cẩn thận, Linh Ngọc định hồn của thiếu gia đã giao cho Như Hoa rồi nên thiếu gia sẽ rất yếu! Sẽ nguy hiểm...."

"Được rồi được rồi! Ông là quản gia hay là bảo mẫu? Lắm chuyện thế?"

"Thiếu phu nhân dặn vậy mà! Sao thiếu gia lại la tôi?"

Hắn quay nhìn cô, đôi mắt có chút tiếc nuối, hai tay đặt trên lang cang, mặt dựa vào ngắm nhìn cô từ trên cao, bỗng hắn thở dài một tiếng, nghe thật sự rất thê lương

"Hazzz...cô ấy đứng trước mặt đấy nhưng không thể chạm vào, không thể cạnh bên, thậm chí cũng không thể lại gần! Có phải là rất khổ sở không?"

Ông ta đứng phía sau cũng thở dài, trước giờ đã bao giờ thấy thiếu gia buồn bã như thế đâu, bây giờ chẳng giống thiếu gia ngày xưa nữa rồi

"Thiếu gia! Hay chúng ta về thôi! Phu nhân biết được thiếu gia trốn xuống đây thăm Như Hoa sẽ rất giận, không khéo tôi cũng bị phạt!"

"Không được gọi là Như Hoa! Phải gọi là Thiếu Phu Nhân đàng hoàng!"

Hắn gầm lên khiến ông ta nổi cả da gà

"Vâng!"

Hắn luyến tiếc nhìn cô rồi cũng quay gót bước đi, đôi mắt nặng trĩu buồn bã

"Vợ à! Lần sau anh quay lại thăm em! Anh nhớ em lắm!"

Rồi hắn bước đi, từ từ từ từ xa dần cô, ông ta lủi thủi chạy theo, hắn liếc ông ta một cái rồi nói

"Coi chừng thằng cháu ông đấy! Còn lơ mơ động đến vợ tôi là coi chừng tôi cho nhà ông tiệt tử tiệt tôn đó! Đã nghe chưa?"

"Vâng vâng! Tôi nghe rồi thưa thiếu gia!"

Bên dưới Khải Minh, Khải Mi, Như Hoa vẫn còn nhấn nhá ở lại, Khải Mi vẫn đang hỏi con quỷ kia về câu chuyện, câu chuyện của cô ấy phần nào làm rung động đến trái tim của Khải Mi, Như Hoa cũng mềm yếu rung động mà rưng rưng nước mắt

"Cô tên gì?"

"Tiểu Đào!"

"Bọn họ chôn cô ở đâu? Chúng tôi giúp cô khai quật mộ!"

"Là ở trường của cô! Khu vệ sinh nữ, trước kia ở đó là một công trường, hơn 10 năm trước rồi! Cô muốn khai quật là khai quật sao? Cô có khả năng bới cái trường đó lên không? Hay chỉ nói cho xuông?"

Như Hoa chần chừ rồi nói tiếp

"Thật ra ở đó cũng có một mảnh hài cốt của người tôi quen, Tiểu Hoan đang đợi tôi, tôi đã hứa với nó sẽ đào giúp nó! Nhưng đến bây giờ tôi vẫn chưa làm được!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 54


Cô và Khải Mi trò chuyện với Tiểu Đào một hồi rồi mới quay lại nhìn Khải Minh

Lúc này mặt hắn cứ nghệch ra không hiểu cái quái gì đang diễn ra nữa, thật sự hắn chỉ nhìn thấy một khoảng không khí trước mặt, hai người phụ nữ này rốt cuộc là nói chuyện với ai vậy?

"Như Hoa, chị hai! Chuyện này! Rốt cuộc là sao?"

Khải Mi quay lại nói nhỏ với hắn

"Khải Minh à! Bây giờ không tiện giải thích lắm! Chúng ta mau trở về trường học của em đi! Mọi chuyện gấp lắm rồi!"

Thế là cả ba người cùng nhau đi ra khỏi bệnh viện Y Vũ, không khí u ám lạnh lẽo lại bao trùm lấy cái bệnh viện đó

Khải Mi nắm lấy tay Như Hoa, cô cảm nhận được Như Hoa cũng thấy người âm như cô, tay Như Hoa lạnh lẽo như tay người chết, cô xoa xoa rồi hỏi

"Cô...sẽ giúp Tiểu Đào chứ?"

"Ừm...Tôi sẽ giúp! Nhưng...Tôi không thể đào cái trường đó lên được!"

"Chuyện đó cứ để tôi lo! Chồng tôi có quen biết với hiệu trưởng của trường đó!"

Như Hoa mừng rỡ

"Vậy tốt quá rồi!"

Như Hoa nhìn kĩ hơn người phụ nữ này, cô ta trạc 25, mang thai chắc cũng gần 9 tháng, một người phụ nữ xinh đẹp lại thùy mị như thế này thì đến một nơi ghê rợn như bệnh viện Y Vũ để làm gì?

Cô không ngăn được tò mò liền hỏi

"Một mình chị đến bệnh viện để làm gì? Chị không sợ sao?"

Cô ấy trầm ngâm một chút rồi từ từ mỉm cười trả lời

"Tôi đến thăm những đứa trẻ ở đây!"

"Những đứa trẻ?"

"Đúng vậy! Những đứa trẻ không may chết ở đây! Hoặc do những người mẹ vô tình đã bỏ rơi chúng nó! Tôi đến thăm tụi nó, mang một ít bánh trái hoặc đồ chơi cho tụi nó!"

"Chị có thể nhìn thấy âm hồn sao?"

"Tôi có thể! Nhưng rất hạn chế! Lúc thấy lúc không!"

"Còn cô?"

Như Hoa cúi đầu trả lời

"Từ lúc mới sinh ra! Âm hồn đã lớn lên cùng tôi rồi! Có lẽ...đây là duyên số chăng? Tôi cũng dần dần quen rồi!"

"Tôi đến đây cũng vì giữ một lời hứa! Với lũ trẻ con kia!"

"Chị hứa với những vong hồn sao? Sao chị lại mạo hiểm vậy? Bọn chúng rất nguy hiểm đấy!"

"Chỉ cần tôi giữ đúng lời hứa là được thôi! Tôi hứa tôi sẽ làm!"

Như Hoa nhìn thắc mắc hỏi nhỏ

"Chị hứa gì với chúng?"

"Tôi...Thật ra trước kia vợ chồng tôi cưới nhau gần 4 năm nhưng vẫn không có con, mặc dù sức khỏe cả hai rất bình thường, đi khám bác sĩ bảo là tôi không có khả năng sinh con, tôi thật sự rất sốc, chồng tôi là con trai một trong gia đình, nếu tôi không sinh được con thì...cô cũng biết đấy!"

"Tôi đã bị trầm cảm rất lâu! Chồng tôi rất yêu tôi! Dặn dò tôi không được cho ai biết! Nhưng tôi hiểu cái kim trong bọc có ngày cũng lòi ra, chuyện này sớm muộn gia đình chồng tôi cũng biết, tôi đã đi điều trị ở nhiều nơi, tốn không ít tiền của! Nhưng vẫn vô vọng!"

"Một ngày kia tôi đi taxi qua một con đường vắng, tôi nhìn qua bên đường thì thấy một đứa trẻ đang vẫy tay cười với tôi! Tôi bảo tài xế thả tôi xuống, không hiểu sao tôi thấy thích đứa trẻ đó vô cùng, vừa nhìn thấy đã muốn bế nó, tôi chạy theo nó, và vào được bệnh viện Y Vũ này! Lúc đầu tôi chỉ thấy một đứa, nhưng khi vào trong thì lại thấy rất nhiều đứa trẻ đang đứng đó nói chuyện với tôi!"

"Cô ơi! Cô có bánh không ạ? Cô có kẹo không ạ? Cô có đồ chơi không ạ? Cô có quần áo mới cho tụi con không ạ?"

"Tôi mới nhìn bọn chúng! Tôi thừa biết bọn trẻ không phải là người! Nhưng tôi không hề thấy sợ hãi, mà lại cảm thấy rất đau lòng! Tôi đã khóc!"

"Cô...cô không có bánh! Cũng không có kẹo!"

Gương mặt bọn trẻ buồn hẵn đi, chúng nó lủi thủi đi vào trong, chỉ còn một đứa đứng lại, nó giơ tay ra trước mặt cô

"Cô ơi! Cô không có bánh, không có kẹo, không có quần áo mới cho tụi con, vậy cô có thể nắm tay con không?"

Cô rớt nước mắt gật gật đầu rồi giơ tay ra nắm lấy bàn tay bé nhỏ như búp sen nhỏ, lạnh ngắt và bé bỏng

"Con tên là gì?"

Nó lắc lắc đầu

"Con không biết! Mẹ không đặt tên cho con! Mẹ bỏ con khi con được 7 tháng tuổi! Con không có tên!"

"Mẹ bỏ con sao? Tại sao mẹ lại bỏ con?"

"Con không biết ạ! Hôm ấy mẹ đến bệnh viện rồi bỏ con! Mẹ khóc rất nhiều, trên tay còn dẫn theo chị gái của con nữa!

Con còn thấy ba con đứng trước cổng bệnh viện đợi mẹ, mặt ba rất dữ!"

"Con có giận mẹ đã làm con đau không?"

Nó lắc lắc đầu

"Không ạ! Con đau, mẹ cũng bị đau mà!"

Nó là một đứa con gái, mặt mũi rất dễ thương, lớn lên chắc sẽ rất xinh đẹp, cô xoa xoa đôi má bầu bĩnh của nó, mỉm cười ước chi nó là con gái của cô thì tốt biết mấy

"Con bao nhiêu tuổi rồi?"

Nó giơ tay ra

"Bảy ạ!"

"Cô không đem bánh kẹo theo, nhưng lần sau quay lại chắc chắn cô sẽ đem cho con và các bạn! Được không?"

Nó gật gật đầu cười cười

"Con chịu! Con chịu!"

"Ngoan! Cô đặt tên cho con nha!"

"Dạ!"

"Vậy! Cô đặt con tên Khả Di nhé! Con thích không?"

"Thích ạ! Thích ạ!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 55


"Cô đặt tên cho con là Khả Di nhé!"

"Dạ!"

Nó nhoẻn miệng cười, tít cả đôi mắt, rồi cô đứng lên vẫy tay với nó

"Cô phải về rồi! Chồng của cô đang đợi ở nhà! Khả Di ngoan vào chơi cùng các bạn đi!"

"Tạm biệt cô! Cô ơi cô nhớ quay lại nhé! Cô đừng giống như mẹ con đi mà không trở lại!"

Trong một giây trái tim cô bỗng quặng thắt lại, lời trẻ thơ ngây ngô nhưng lại thật, trái tim cô yêu mến nó vô cùng

"Nó nghiêng đầu mỉm cười với cô, gương mặt nó thật xinh đẹp, thật sự rất xinh đẹp

Cô vẫy tay rồi ra về

Cả đêm hôm đó cô không ngủ được, cứ nhớ đến Khả Di thì miệng cô lại mỉm cười, cô thì thầm với chồng mình

"Ông xã à! Sau này mình đặt tên cho con gái mình là Khả Di nhé!"

Chồng cô quay sang ôm vợ vào lòng

"Ừ! Tên Khả Di!"

Chồng cô thầm nghĩ chắc vợ muốn có con quá đây mà, thôi thì trước mắt an ủi cô ấy vậy, bác sĩ đã bảo là cô vô sinh, sau này không thể đẻ con được

Cách vài hôm cô nhớ Khả Di quá nên thu xếp công việc rồi trở lại bệnh viện một lần nữa, lần này cô mua rất nhiều bánh kẹo và quần áo theo, và thêm một túi to đồ chơi các loại, cô không biết sao nữa nhưng lại rất háo hức khi nghĩ về bọn trẻ, cô cứ liên tục mỉm cười trên suốt đoạn đường, vì muốn tránh ánh của mọi người nên cô đành tự mình lái xe đi

"Mấy đứa à! Cô quay lại rồi nè!"

"Oa...oa...oa...Cô trở lại rồi! Oa nhiều đồ ăn quá! Quần áo đẹp quá! Oa có cả đồ chơi! Oa cô ơi!..."

Bọn trẻ la hét ầm ĩ cả lên, bọn chúng chạy lại đứa ôm chân đứa níu áo rồi nhảy nhót cười ríu rít, thật sự bọn trẻ rất vui, cô cũng cười không ngớt

Cả buổi cô quay quần bên lũ trẻ, cô gọi

"Khả Di à! Khả Di!"

Khả Di chạy ra gọi to

"Mẹ ơi!"

Cô sững người đi vài giây

"Mẹ? Mẹ sao? Con vừa...gọi mẹ sao? Khả Di à?"

Nó gật gật đầu

"Mẹ ơi! Mẹ ơi!"

Cả lũ trẻ cũng bắt chước gọi

"Mẹ ơi! Mẹ ơi!"

"Mẹ đặt tên cho tụi con đi! Nha mẹ!"

"Được được!"

"...."

Cô quỳ xuống nước mắt rơi lã chã, ôm mấy đứa trẻ vào lòng rồi gật gật đầu

"Ừ...mẹ đây! Các con ngoan! Ngoan lắm mẹ đây!"

Cô cứ nghĩ suốt cả cuộc đời cũng chẳng thể nghe được một tiếng gọi mẹ ơi, nhưng bây chỉ cô đã có con rồi, một lũ con của riêng cô

"Khả Di à! Váy công chúa con thích không?"

"Thích ạ! Con giống công chúa không mẹ?"

"Con là công chúa mà!"

"Mẹ ơi!"

"Hửm?"

"Mẹ muốn có em bé không?"

"Hửm? Sao Khả Di lại hỏi như vậy?"

"Khả Di muốn mẹ vui!"

"Mẹ chẳng phải đã có Khả Di rồi sao?"

"Mẹ à! Khả Di sắp đi rồi! Khả Di của mẹ sắp không được gặp mẹ nữa rồi!"

"Sao con lại nói thế?"

"Mẹ à! Con chỉ là một sinh linh bé bỏng yếu ớt trong cái vũ trụ đầy rộng lớn này, con không thể tồn tại mãi được mẹ à! Con không đủ mạnh để có thể tồn tại, con sợ một ngày con sẽ xa mẹ, thật ra mấy hôm nay có rất nhiều bạn đã hồn xiêu phách lạc rồi! Mẹ à! Nếu một ngày nào đó mẹ quay lại đây mà không thấy con...mẹ có buồn không?"

"Khả Di à! Con à!"

"Mẹ ơi! Con sợ, con rất sợ mẹ à! Con không sợ biến mất khỏi thế giới này! Con chỉ sợ sẽ biến mất khỏi thế giới của mẹ!"

"Con là một đứa trẻ hư phải không mẹ?"

"Không! Con là thiên thần!"

"Vậy tại sao mẹ ruột của con...lại từ bỏ một thiên thần? Con cứ nghĩ con là một đứa trẻ hư nên mới như vậy!"

Ánh mắt nó ngấn lệ ngước lên nhìn cô

"Mẹ ơi! Mẹ hứa với con một chuyện được không?"

"Ừm...Khả Di nói đi!"

"Nếu sau này con có biến mất thì mẹ hãy mua thật nhiều đồ ăn và quần áo cho các bạn của con nhé! Các bạn cũng như con, sợ đói! Sợ lạnh, sợ cô đơn nữa! Mẹ con bỏ con rồi mẹ con sẽ hạnh phúc phải không mẹ?"

"Mẹ hứa với con!"

"Khả Di à! Đừng nói nữa mà con!"

"Mẹ ơi! Con rất thích mẹ, rất yêu mẹ! Rất rất yêu mẹ!"

"Con rất yêu mẹ!...."

Mắt nó lim dim, môi nó mỉm cười

"Mẹ ơi! Mẹ có thể ôm con không?"

Cô gật đầu rồi nhẹ nhàng ôm lấy nó, đôi mắt đã lệ dâng tràn

"Mẹ ơi...! Mẹ nắm tay con đi!"

"Khả Di ngoan! Khả Di của mẹ!"

Nó đưa tay sờ vào bụng cô và thủ thỉ

"Mẹ ơi! Mẹ muốn có em bé phải không?"

"Không muốn nữa! Mẹ chỉ cần Khả Di của mẹ thôi!"

Giọng nó thều thào

"Con phải đi rồi!"

"Khả Di đừng đi! Đừng đi mà!"

"Con yêu mẹ lắm! Ước gì con được mẹ sinh ra, làm con của mẹ! Thì tốt biết mấy mẹ nhỉ?"

"Mẹ có gặp mẹ của con thì hãy bảo với bà ấy rằng, con yêu bà ấy rất nhiều nhé! 7 tháng mang thai con cũng là một khoảng thời gian khó khăn rồi! Con không giận hờn nữa đâu!"

Rồi tiếng nói thỏ thẻ trong veo kia bỗng biến mất, lúc ấy cô nhận ra Khả Di đã không còn, con bé tan dần trong không trung, và rồi biến mất mãi mãi, mãi mãi....

"Khả Di à! Con gái của mẹ! Công chúa bé bỏng của mẹ! Con à!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 56


Từ hôm Khả Di biến mất, cách khoảng 1 tháng thì cô mang thai, cô vô cùng sững sốt, lúc đầu còn ngỡ là bác sĩ chuẩn đoán sai, nhưng quả thật là Khải Mi đã mang thai

Hàng tháng cô đều giữ lời hứa với Khả Di, mua đồ ăn quần áo đến cho các bạn của nó, đến tận bây giờ bụng cô đã gần 9 tháng nhưng cô vẫn đều đặn đi

Cô xoa xoa bụng mình rồi mỉm cười với Như Hoa

"Cô có thấy kì diệu không? Khi bác sĩ nói tôi vô sinh và bây giờ thai tôi gần 9 tháng?"

Như Hoa nhìn chằm chằm vào Khải Mi, có chút sững sờ rồi mỉm cười cúi đầu hỏi nhỏ

"Vậy chị có thấy kì diệu không khi tôi lại là vợ của một người đã chết?"

"Trên đời này cái gì cũng có thể xảy ra, chỉ là xảy ra với ai? Bao giờ?"

"Người ngoài cuộc sẽ không bao giờ hiểu được!"

Ba người ngồi trên xe, Khải Mi và Như Hoa mãi mê nói chuyện mà quên mất Khải Minh, Như Hoa nhớ sựt vết thương mà Lệ Á đã gây ra cho Khải Minh, vả lại cậu ấy đang nằm viện, vì cô mà chạy ngược chạy xui tất tả

Cô quay lại nhìn thì thấy hắn đã ngủ từ bao giờ, gương mặt thanh tú tái nhợt, đôi mi dài nhìn rất quyến rũ, nhưng hình như có một chút gì đó không ổn ở đây

Trán cậu ấy rịnh mồ hôi lạnh, đôi môi khô ráp, hơi thở rất yếu ớt

Cô lay lay người hắn rồi khẽ gọi

"Khải Minh! Khải Minh à! Không sao chứ?"

Khải Minh vẫn nằm im bất động, người tỏa ra hơi nóng, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, cô đưa tay sờ lên trán hắn thì bỗng giật mình

"Bác tài xế làm ơn chạy nhanh đến bệnh viện giúp cháu! Bạn cháu sốt cao lắm! Nhanh đi ạ!"

"Vâng!"

Đến bệnh viện cô chạy theo cái băng ca đặt Khải Minh trên đó, hớt hải nước mắt như sắp tuôn trào, cô nắm lấy tay hắn lay lay

"Khải Minh à không sao đâu, tôi sẽ ở đây với anh!"

Hắn mở mắt ti hí nhìn cô, đôi môi khẽ mấp máy

"Đồ ngốc này! Khóc cái gì? Tôi đã chết đâu!"

Thế là đôi mắt hắn bỗng sụp xuống, bóng tối bỗng bảo trùm, đôi tay buông lơi giữa không trung

Cô đứng ở người phòng cấp cứu nói vọng vào

"Em đợi anh!"

______________________________

2 tiếng, 3 tiếng, 8 tiếng trôi qua, cô ngồi trước cửa suy tư, lo lắng, cô bảo Khải Mi về trước vì bầu bí nặng nề cần phải nghỉ ngơi

Giơ đồng hồ lên xem mới biết bây giờ là 22 giờ rồi, bụng cô bỗng kêu lên ọt ọt vì đói, cô nhìn vào phòng cấp cứu vẫn chưa thấy động tĩnh gì, cô vừa sốt ruột vừa sợ

Nhỡ hắn mà bị gì chắc cô hối hận chết mất thôi

"Này! Ngốc!"

Cô ngẩng đầu lên rồi bật dậy ôm chằm lấy hắn, Khải Minh đứng trước mặt cô rồi khom người gọi cô

"Khải Minh Anh không sao rồi sao? Thật sự không sao rồi sao?"

"Tôi đã làm sao đâu?"

"Không làm sao tại sao lại ở trong phòng cấp cứu lâu như vậy?"

"Tôi ngủ!"

Hắn nhún vai trả lời bình thản, còn cô chỉ có thể há hốc mồm

"Cái gì? Ngủ?"

"Ôi thần linh ơi! Vậy mà tôi ngồi ở ngoài lo lắng cho anh suýt chút nữa thì phát điên rồi! Thật không thể tin được mà! Cái tên khốn, muốn ngủ thì tự nhiên đi, tôi đi về, tốn thời gian quý báu của tôi thật đấy!"

"Này! Này Như Hoa, anh chỉ là muốn xem em lo lắng hay không thôi mà, đừng có mà giận chứ! Này!"

Hắn vừa chạy nhanh theo vừa gọi, nắm lấy tay thì bị cô phũ phàng giật ra

"Tôi nói cho anh biết, cái tính trêu người đó tốt nhất đừng dùng với tôi! Nếu không..."

"Nếu không thì sao?"

Hắn nhếch mép lên cười chọc máu điên của cô nổi lên

"Phựt"

"Ư ư ư...."

Cô đá chân vào hạ bộ của hắn, trúng ngay thằng em tội nghiệp của hắn khiến hắn khụy xuống tay chống xuống nền miệng rên ư ử

"Như...Như Hoa...Em thật quá đáng mà, tôi là con trai độc nhất đó em có biết không?"

"Khải Minh à!"

Từ đằng xa xa mẹ và ba Khải Minh gấp gáp chạy lại, vẻ mặt của bà rất lo lắng, hắn vội bật dậy đứng thẳng người cố tỏ vẻ mình rất ổn, nhưng sâu bên trong nước mắt là biển rộng

Bà sờ sờ vào mặt hắn hỏi

"Con trai à, con có sao không con? Con trai sao không trả lời mẹ!"

"Con...ư...con không sao...mẹ à!"

"Khải Minh à con không ổn chỗ nào sao? Sao hai chân lại rung thế kia?"

"À...à...con không sao mẹ à! Thật mà!"

"Cô gái kia?"

Khải Minh bèn nhanh tay đè đầu cô xuống giống như kiểu cuối đầu chào

"Chào ba mẹ chồng đi Em!"

"Hả?"

Cô ngẩng đầu mạnh rồi giống như không hiểu gì nhìn hắn thắc mắc

"Ba mẹ à! Đây là Như Hoa bạn gái con!"

"Bạn gái? Bạn gái sao?"

Ba mẹ Khải Minh liền cười tươi mừng rỡ nói với cô

"Con là bạn gái Khải Minh nhà bác à? Vậy mà trước giờ nó không dẫn về nhà! Thằng bé này tệ ghê!"

Phía xa xa ông nội Khải Minh đang cố hết sức ôm Vũ Hạo lại

"Trời ơi tôi lạy thiếu gia mà! Thằng cháu tôi nó không hiểu chuyện xin thiếu gia đừng để bụng mà!"

"Thằng này! Tao đập mày giờ! Ông già này buông tôi ra coi!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 57


Vũ Hạo đạp tay đạp chân về phía Khải Minh, nhưng ông nội Khải Minh đã rên ư ử

"Trời ơi thiếu gia ơi! Thiếu gia ơi thiếu gia, coi như là thương cái thân già này đi mà!"

"Cái lão già này!"

Hắn dừng lại đưa ánh mắt sắc lẹm nhìn về phía Khải Minh

"Xem như lão gia gia tha cho mày lần này!"

Ông nội mừng rỡ, cảm ơn rối rít

"Ôi trời ơi đa tạ thiếu gia rộng lượng!"

Hắn giơ cánh tay lên coi, trên cổ tay hắn là một sợi chỉ đỏ do mẹ hắn cột vào, cứ lúc lại gần Như Hoa là sợi dây lại sáng lên, nóng rát khiến hắn đau đớn, và nãy giờ hắn đang phải chịu cái cảm giác đau đớn đó

Hắn nhăn mặt rồi đấm vào không trung một cái, chửi thề một cái

"Con mẹ nó!"

Hắn bỏ tay vào túi quần rồi bước đi, dẫu rằng nãy giờ đã uống một bình giấm to đùng

Ông nội vội vàng chạy theo

"Thiếu gia ơi đợi tôi với!"

"Mặc kệ ông! Đồ chân ngắn mập địt!"

"Cả ông và thằng cháu ông đều đáng ghét như nhau!"

"Ưm...."

Ông ấy chỉ có thể câm lặng mà nghe hắn mắng mỏ

_______

Như Hoa nghe theo lời ba mẹ Khải Minh ở lại chăm sóc cho hắn ta

Người lớn đã nhờ thì làm sao mà cô có thể trốn được, đành phải ở lại thôi

Nhưng trước cửa phòng thì lại có một người luôn dõi theo từng hành động bước chân của hai người

Chẳng ai khác là Vũ Hạo, hắn nhếch mép khinh khi cái tình cảnh lúc này

Vợ hắn nhưng hắn lại không thể lại gần, không thể chạm, mà bây giờ lại phải chăm sóc cho một thằng khác, còn ngủ chung một phòng, cảm giác giống như, wtf ông trời đang đùa với tôi à?

Hắn vẫn khoan thai bỏ hai tay vào túi gương mặt lạnh lùng nói

"Này lão già! Thằng cháu nội của ông chạm vào vợ tôi chỗ nào, tôi chặt chỗ đó của nó!"

Ông ta nghe thì thất kinh hồn vía

"Ôi thần linh ơi! Thiếu gia ơi xin thiếu gia đừng đùa mà! Huhu tôi sợ lắm đó! Làm ơn đừng chặt mà!"

"Tôi nghiêm túc!"

Ông ta chùi chùi mồ hôi trên trán rồi cũng dõi theo từng hành động của hai người, chắp tay cầu nguyện thằng cháu nội của ông đừng dại dột gì mà chạm vào Như Hoa

Như Hoa thảy cho hắn bộ đồ rồi nói

"Đi tắm đi!"

"Không thích! Không tắm!"

Như Hoa nhún vai

"Tùy anh!"

Hắn nhìn cô rồi nói

"Hình như bác sĩ bảo không vệ sinh sạch sẽ vết thương sẽ bị nhiễm trùng! Mà vết thương do cứu ai mà bị thế nhỉ?"

Cô cắn môi rồi mới nhẫn nhịn nói với hắn

"Khải Minh công tử! Khải Minh thiếu gia! Mời cậu tắm!"

Hắn mỉm cười hài lòng, thích thú

"Có vậy chứ! Đi tắm đây!"

Hắn vào phòng tắm mở nước xà xà, mùi dầu gội thơm thơm, nam tính mạnh mẽ làm cô hơi kích thích

Cô đong đưa đôi chân rồi chờ đợi, cảm giác nhớ Vũ Hạo vô cùng, lâu rồi không về thăm cô, dạo này cô gầy đi một chút, không biết hắn thấy có đau lòng không?

Đang suy nghĩ liên miên thì Khải Minh nói vọng ra

"Lấy dùm anh cái khăn!"

Cô giật mình rồi đỏ mặt nhìn vào phòng tắm

Lớp kính mờ mờ hiện lên thân thể to lớn, làm tim cô đập thình thịch, rồi cô gạt phắt cái suy nghĩ trong đầu

Giơ tay lấy một cái khăn trắng rồi nhắm mắt đi chậm rãi lại gần phòng tắm

"Khăn nè! Đi tắm có cái khăn cũng quên!"

Cô giơ hai tay ra mò mò về phía trước, vì nhắm mắt nên cô không thấy gì, mò mò thì đụng trúng cái gì đó mềm mềm, nóng nóng

Cô mở mắt ra mới thấy tay cô đặt lên trên ngực hắn, nhưng hắn không mặc trên người cái gì hết

Cô quăng cái khăn rồi hét lên một tiếng

"Oái....! Trời ơi sao không mặc gì hết vậy?"

Cô ngồi xổm xuống đất rồi lấy hai tay che mắt lại, người run run

Vũ Hạo đứng ở ngoài nói giọng lạnh lùng

"Đã thấy chưa lão già, đụng vào ngực! Hừm"

Ông ta lau mồ hôi

"Thôi chết rồi chết thật rồi!"

Hắn ung dung lấy cái khăn lên rồi từ từ quấn ngang hông

"Quần áo lúc nãy rơi nên ướt hết cả rồi!"

Rồi bước lại tủ lấy ra một cái khăn khác lau lau tóc

Bình thản ngồi trên giường, nói

"Thôi! Đứng dậy đi! Ngồi mãi à?"

Cô mới ti hí nhìn, phẫy phẫy tay

"Mặc quần áo vô đi!"

"Chút!"

Cô đỏ mặt, cúi gầm xuống

Hắn vừa lau tóc vừa nói

"Nhìn tôi đi chứ!"

"Không!"

"Tuyệt tác nhân gian ngồi trước mặt mà không nhìn, đúng là lãng phí"

"Hứ! Tự luyến vừa vừa thôi!"

Cô ngước mắt lên rồi nhìn hắn, nửa thân trên không mặc gì hết, lộ múi trước mặt cô, cô tim đập chân run rồi

"Ực...Không nhìn, không nên nhìn!"

Vũ Hạo đứng phía bên ngoài nhếch mép cười

"Muốn nhìn thì nhìn đi, chẳng phải em thích sao? Hừm..."

Ông nội nghe như sét ngang tai

"Thôi chết tập 2 rồi!"

"Chết gì? Bất quá...tôi móc mắt nó thôi!"

"Ực...lạy trời!"

Đến tối Khải Minh ngủ trên giường, hắn lăn qua lăn lại không ngủ được, quay sang nhìn Như Hoa đang nằm dưới đất nói

"Em lên giường ngủ này! Dưới đất lạnh lắm!"

"Thôi! Anh lo mà ngủ đi! Tôi ngủ dưới đây được rồi!"

"Lên đi! Tôi không thể để người tôi thích nằm dưới đất được!"

"Nhưng tôi không thích nằm chung với người tôi không thích!"

Cô lí nhí càu nhàu

"Nếu anh là Vũ Hạo chồng tôi thì ngon rồi!"

Ai đó đứng ngoài cửa nhún gót chân miệng mỉm cười hài lòng

"Thích nằm với anh à! Được thôi! Anh chiều!"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 58


"Thích nằm với anh à? Được thôi! Anh chiều!"

Vừa nói xong hắn liền giơ cánh tay lên nhìn chằm chằm vào cổ tay, luồn ngón tay thon dài vào sợi chỉ đỏ, thì bỗng ông nội Khải Minh hét lên

"Thiếu gia! Thiếu gia định làm gì vậy? Không phải thiếu gia định tháo sợi chỉ đấy chứ?"

Mặt ông ấy tỏ vẻ sợ hãi đôi mắt thăm dò Vũ Hạo

"Thiếu gia! Sợi dây nối liền với mạch máu của thiếu gia đó, nếu thiếu gia bứt ra cũng đồng nghĩa với việc bứt đứt cả mạch máu của thiếu gia đó!"

"Thiếu gia nên suy nghĩ kĩ!"

Vừa nói xong hắn liền cúi đầu ôm chặt lấy cánh tay mặt lạnh tanh nhăn nhó, tay kia cầm sợi chỉ đỏ đã ướt đẫm máu, hắn quăng xuống đất rồi bước thẳng vào phòng

Còn nói với ông ấy rằng

"Không được đi theo!"

Chắc hẳn là rất đau, tay hắn chảy máu, mặt mũi thì khó coi vô cùng, ông ta nhặt sợi chỉ lên rồi đem về cho mẹ hắn Quỷ Hậu, chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình nữa cho mà xem

"Ôi trời ơi thiếu gia! Chậc!"

Hắn đi xuyên qua cái cửa, nhìn lên đồng hồ đã 12 giờ đêm, cô nằm co ro dưới đất, bỗng thấy Khải Minh thức giấc, từ từ nhẹ nhàng tiến lại gần Như Hoa, bế cô lên rồi đặt lên giường, còn hắn thì nằm xuống chỗ cô nằm lúc nãy đắp chăn ngủ, không quên đã đắp chăn luôn cho cô

Vũ Hạo nhếch mép cúi đầu mặt lạnh tanh

"Tử tế quá nhỉ?"

Vũ Hạo xách cổ Khải Minh quăng thẳng ra cửa, nhưng thân thể Khải Minh bất động không chút nhút nhích

Vũ Hạo ngồi bên giường đưa tay vào chăn lần tìm sờ đùi cô

Lòn lách vào váy cô sờ sờ bóp bóp cặp đùi trắng nõn của cô, bỗng cô ưm một cái rồi thức giấc

Hắn xoay người cô lại rồi nằm lên giường, một chân gác qua cô, đặt cô nằm lên cánh tay hắn, tay kia đương nhiên không ở không, bóp nhẹ eo cô, nhưng cô vẫn không có dấu hiệu tỉnh ngủ, cầm lấy cằm cô hôn nhẹ lên môi cô, mắt cô mới lim dim mở ra

Cô giật mình trong phòng tối không nhìn rõ là ai, cô ngỡ là Khải Minh nên giơ tay tát hắn một cái rõ kêu

"Chát"

"A..."

"Đồ biến thái này!"

"Suỵt..."

"Này thì đồ biến thái!"

Hắn bụm miệng cô lại, ôm chặt người cô không cô cử động, rồi hắn bậm môi cười một cái tươi rói, nhoẻn miệng đưa mấy cái răng trắng tinh, đôi môi hắn vẫn quyến rũ như ngày nào, cô nhìn thấy nụ cười hắn bỗng miệng mỉm cười nhưng nước mắt tuôn trào

"Hạo à! Nguyên à! Ông xã à! Em nhớ anh quá! Nhớ anh lắm! Nhớ lắm!"

Cô tuôn một tràn khiến hắn đứng hình

Ôm cô xoa xoa đầu hôn lên trán cô nhẹ nhàng

"Này! Từ từ thôi! Làm như sợ anh chạy mất ấy!"

Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào cổ cô, môi mím mím lại, liếm nhẹ môi rồi tiến lại gần, hôn lên cổ cô hai tay đặt sau lưng cô đẩy nhẹ người cô về phía hắn

"Nhớ mùi hương của vợ quá!"

Cô ưỡng ngực rồi rời khỏi vòng tay của hắn

"Anh à! Trong đây là phòng bệnh của Khải Minh! Thế này thật sự không tiện làm chuyện này đâu!"

"Thằng nhãi đó à? Anh ném nó đi rồi!"

"Cái gì?"

Hắn hất hàm ra cửa rồi nói

"Nằm ngoài kia!"

"Nhưng mà chỗ này thật sự không tiện lắm!"

Hắn lòn tay lên bóp ngực cô rồi thẫn thờ nói

"Anh có làm gì đâu!"

"A...cái anh này!"

Cô đánh phịch vào vai hắn rồi đỏ mặt quay đi chỗ khác

"Hay...mình...về nhà đi!"

Hắn dúi mặt vào lưng cô thì thầm

"Được thôi! Đêm nay anh chiều em! Tất cả đều nghe em! Cho em làm chủ! Thậm chí có thể cho em nằm trên!"

"Cái anh này! Anh hứa cho em nằm trên rồi đấy! Nuốt lời sủa tiếng chó!"

"Gâu Gâu!"

Hắn nhéo mũi cô

"Đừng nằm mơ! Tối nay cho em chết! Anh sẽ không tha cho em!"

Cạch cạch

Tiếng mở cửa vang lên, Khải Minh loạng choạng bước vào dụi mắt rồi nhìn xung quanh

Không thấy một bóng người, hắn gọi

"Như Hoa! Như Hoa em có ở đấy không Như Hoa!"

Không ai trả lời, hắn liền thở dốc rồi ngã khụy xuống

Một bàn tay đưa ra đón lấy hắn nhẹ nhàng và trìu mến

Ông nội hắn bế hắn lên bước đi nhẹ nhàng đầy lãng mạn

Đặt hắn xuống giường, đắp chăn rồi vuốt tóc

"Ngủ ngon! Bé cưng của nội!"

"Moa..."

_________

Vũ Hạo ép cô sát vào cánh cửa, đặt một cánh tay lên cửa sát gần lại với cô, bây giờ họ đang ở trong phòng của hai người

Cô ngước mắt lên chu chu mỏ nhìn hắn

Hắn gõ đầu cô

"Sao vợ anh lùn thế?"

"Tại vì đã có anh cao rồi!"

"Vợ cao bao nhiêu?"

"1m58, còn anh?"

"1m76"

"Vậy ngang cằm này! Sao mà hôn?"

"Hmm dẫm lên chân!"

"Nhưng...sẽ đau chân!"

"Em nhẹ mà bà xã!"

"Nhưng sẽ không hôn được lâu! Được một chút thôi!"

Hắn mỉm cười trìu mến, cô cúi đầu thắc mắc

"Bất tiện nhỉ?"

Hắn bế xốc cô lên rồi đặt lên giường

"Không hôn đứng được thì hôn nằm!"

Hắn như con dã thú hôn cô cuồng nhiệt, cô nằm ôm chặt lấy cổ hắn sờ tay lên khuôn ngực rắn chắc của hắn rồi thầm cảm thán

"Ngực Khải Minh tuổi gì?"
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
598,848
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 59


"Ngực Khải Minh tuổi gì?"

Hắn đang hôn cô thì bỗng dừng lại

"Bà xã?"

"Dạ!"

Cô tự nhiên lại thấy run run, không biết sao hắn lại nhìn cô bằng ánh mắt sắc lẹm đến như vậy

Hắn nhìn sâu vào đôi mắt cô rồi từ từ nói

"Đang nghĩ đến ai đấy?"

"À...dạ...em đâu có! Chẳng phải em đang nghĩ đến anh sao? Sao anh lại hỏi em như thế?"

Cô quay mặt đi chỗ khác tránh đi ánh mắt của hắn

Hắn cầm chiếc cằm của cô xoay lại phía hắn rồi thầm thì

"Thôi! Không hỏi nữa! Lại đây xem nào! Làm chuyện quan trọng thôi chứ quan tâm làm gì mấy chuyện đấy!"

"Cởi nhé?"

Hắn bậm môi tinh nghịch nhìn cô cười ma mị

Cô đấm vào vai hắn rồi cười khúc khích

"Cái đồ quỷ này! Cởi hay không mà còn hỏi à?"

Hắn hôn lên cổ cô thì thầm bên tai cô

"Vậy vợ có cho anh cởi không? Lời vợ là thánh chỉ rồi!"

Cô nhắm mắt lại, người bỗng cong lại

"Cho! Cho mà!"

"Được!"

Hắn kéo cái quai áo trên vai cô xuống, hôn nhẹ nhàng lên vai, tóc hắn cọ cọ vào cổ cô khiến cô nhột nhột, tóc hắn vừa thơm vừa mềm, cái mùi mà không có một người đàn ông nào cô từng gặp qua có được, một mùi đầy cuống hút

"Anh chuẩn bị ăn thịt em đây!"

Bộ váy của cô bị quăng xuống đất, đồng hồ chỉ lên 12 giờ, cái đồng hồ lắc kêu beng beng beng, hắn vội ngẩng đầu lên rồi gắt

"Con mẹ nó! Cái thằng Tiểu Hoan mất dạy này!"

Hắn cầm lấy bình hoa để trên bàn rồi quăng mạnh vào cái đồng hồ tạo nên một âm thanh ồn ào

Cô nắm lấy cổ áo hắn rồi quật hắn xuống, leo lên bụng hắn ngồi, cúi người cởi cúc áo cho hắn rồi từ từ nói

"Mặc kệ nó đi!"

Cô khom người xuống ôm lấy cổ hắn rồi hôn, phía sau bỗng có một giọng nói phát ra

"Ôi trời ơi! Cả thế giới ra đây mà xem! Ôi thần linh ơi lạy chúa con còn lứa tuổi học sinh!"

Tiểu Hoan chui ra từ cái đồng hồ cổ, đôi mắt hờn trách nhìn về phía Như Hoa

"Chuyện người ta nhờ chưa đâu vào đâu mà chị lại còn vui vẻ như thế à? Đúng là vô lương tâm vô trách nhiệm hết sức!"

Vương Nguyên đặt cô xuống giường rồi lạnh lùng bước đến nắm lấy chùm tóc của Tiểu Hoan lôi lên, hắn bước ra mở cửa giơ chân sút vào đầu nó một phát rồi chửi

"Cút đi! Làm hỏng cuộc vui của bố mày à?"

Rồi hắn đóng cửa lại, bước đi được vài bước thì bỗng hắn khụy xuống ôm lấy trái tim trên ngực rồi nhăn nhó, tay chống lên sàn rồi khẽ kêu

"Chết tiệt, sao đau quá vậy?"

Hắn giơ tay ra, móng tay hắn dài ra, răng cũng dài ra thành một cặp răng nanh nhọn hoắt

Đôi mắt hắn trở nên đỏ ngầu, dường như hắn đã trở thành một con quỷ, hắn cúi đầu xuống gầm gừ

Cô bước xuống giường mặc vội bộ đồ rồi từ từ tiến lại gần hắn, đôi mắt trở nên lo lắng, tay giơ ra định chạm vào hắn

"Vũ Hạo à! Không sao chứ? Có chuyện gì vậy anh!"

"Đừng động vào anh!"

Hắn vùng dậy rồi gạt phắt đi cánh tay cô, mạnh tay nên khiến cô đau điến, cô khụy xuống sàn rồi đau đớn hỏi

"Anh sao vậy?"

Hắn đứng dậy chạy nhanh vào phòng tắm rồi đóng chặt cửa lại

"Như Hoa à! Đi đi Em! Nhanh lên! Anh chịu không nổi nữa rồi! Đi nhanh đi!"

"Có chuyện gì vậy? Làm ơn nói cho em biết đi mà! Hạo à!"

"Đi nhanh! Em ở lại đây anh sẽ không kìm chế được mà hút máu của em mất! Đi đi, càng xa càng tốt!"

Cô nhìn ra ngoài trời, hôm nay đúng ngày trăng tròn, hắn sẽ trở thành như vậy, theo lời Tiểu Hoan thì ngày này hắn sẽ thiếu hụt máu, cần phải hút máu, nếu không hắn sẽ tự hút máu bản thân mình

"Em không sợ! Vũ Hạo à! Hay là...Anh hút máu em đi! Đừng đày đọa bản thân mình nữa mà! Anh ra đấy đi! Ra đi mà!"

Hắn ngồi dựa vào cửa rồi ôm lấy ngực đau đớn

Vì lúc nãy tháo sợi chỉ đỏ ra làm đứt gân máu nên bây giờ hắn thiếu máu trầm trọng, đau đớn khiến hắn như không chịu nổi

Cô lấy dao ra, run run rạch lên cổ tay một đường dài, máu rơi xuống sàn tạch tạch

"Vũ Hạo à! Ra đây đi! Hút máu em đi! Em là vợ anh mà! Sao em nỡ để anh đau khổ như vậy chứ! Em không chịu nổi đâu!"

Máu từ từ chảy vào phòng tắm, hắn ngửi thấy mùi máu rồi chợt đau đớn mà vò đầu bứt tai, không thể chịu đựng được nữa, mùi máu khiến hắn như phát điên!

Hắn thẫn thờ mở cửa bước ra, đôi mắt đỏ vô hồn, nắm lấy cổ tay cô rồi cắn mạnh vào, hút máu cô khiến hắn mất dần đi ý thức, hắn ôm lấy cô vén tóc cô qua một bên rồi phập một phát cắm hai cây răng nanh nhọn vào cổ cô, máu cô bị hắn hút ừng ực

Cô chỉ đau đớn bấu víu vào vạt áo hắn rên nhẹ

"A...Vũ Hạo! Hút đi! Hút đi anh!"

Khi máu cô bị hút quá nhiều, mặt cô nhợt nhạt dần, đôi mắt lờ đờ nhắm chặt, đôi tay buông lơi giữa không trung

Bỗng hắn bị một cánh tay lôi ngược lại về phía sau

"Chát...."

Hắn ăn một cái tát nảy lửa rồi mẹ hắn quát

"Cái thằng con ngổ nghịch này! Con đã tỉnh chưa hả? Lại dám tháo sợi chỉ đỏ ra để bây giờ mất cả lí trí! Con muốn mẹ tức chết à?"

Hắn lờ đờ nhìn bà, tay quẹt máu dính trên môi rồi khụy xuống, ông nội Khải Minh vội chạy đến đỡ hắn, bế hắn lên rồi nói

"Tôi sẽ đưa thiếu gia về!"

Bà gật đầu rồi quay sang nhìn Như Hoa, cô ngất xỉu nằm mê man, chắc chỉ còn nữa cái mạng

Cô lơ mơ gọi

"Vũ Hạo à! Vũ Hạo à!"

Bà đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn cô

"Con trai tôi sao lại thích một cô gái ngốc nghếch như cô chứ? Thật không thể hiểu nổi!"
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom