Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Full Chuyện Yêu Đương Của Tôi Với Giáo Quan

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
687,990
VNĐ
1,000,499
[Diendantruyen.Com] Chuyện Yêu Đương Của Tôi Với Giáo Quan

Chuyện Yêu Đương Của Tôi Với Giáo Quan
Tác giả: Zhihu
Tình trạng: Đã hoàn thành




|Zhihu| CHUYỆN YÊU ĐƯƠNG CỦA TÔI VỚI GIÁO QUAN. (FULL)

⋆ Tác giả: 棠小糖.

⋆ Edit: Bí.

𓆝 𓆟 𓆞 𓆝 𓆟

Bạn cùng phòng chế giễu tôi vì tôi yêu qua mạng với một người đàn ông vừa xấu vừa béo.

Vào ngày đầu tiên huấn luyện quân sự, tôi nhìn người đàn ông cao 1m88 vai rộng eo thon trước mắt mà rơi vào lặng thinh.

Sao thầy dạy quân sự giống anh bồ mình quen qua mạng quá dzậy ta???
 
Chương 1


1

“Nghe tin gì chưa? Thầy dạy quân sự của bọn mình là đàn anh ở học viên quân sự bên cạnh đó!”

Bạn cùng phòng Tần Tình vừa về phòng đã úp úp mở mở.

“Nghe nói hotboy Kỳ Hàn Tinh cũng tới đó! Nhưng mà không biết là sẽ huấn luyện lớp nào. Cầu trời cho ảnh dạy lớp mình!!!”

Hai người bạn cùng phòng còn lại cũng lập tức trở nên hưng phấn.

“Thật hả??”

“Tất nhiên rồi, chính miệng anh Diệp Tân nói với tớ mà.”

Khuôn mặt trang điểm tinh xảo của Tần Tình không giấu được vẻ đắc ý.

Cô ta là con nhà giàu tiêu chuẩn, nghe nói hôm khai giảng bố mẹ cô ta đưa cô ấy đến, còn được đích thân Phó hiệu trưởng ra đón tiếp.

Quần áo, túi xách, giày dép toàn là hàng hiệu, từ cọng tóc cho đến kẽ chân đều được chăm sóc vô cùng tỉ mỉ. Ngày đầu tiên đến đã được bầu làm hoa khôi của khoa, người theo đuổi rất nhiều, Chủ tịch Hội sinh viên cũng là một trong số đó.

Cô ấy nghe được mấy tin này cũng không lạ.

“Ủa Tô Dư Mặc, sao cậu không có phản ứng gì thế?”

Một người bạn cùng phòng khác là Lý Hàm cất giọng:

“Haiz, người ta đã là người có bạn trai rồi, tình cảm nồng nàn thắm thiết, sao có thể để ý đến chàng trai khác chứ?”

Tần Tình chớp chớp mắt:

“Tô Dư Mặc, nói thật nhé, người bạn trai qua mạng kia của cậu có đáng tin không vậy? Hay là cậu đá cậu ta rồi tìm một anh khác đi thôi!.”

Tôi thầm than.

Là do tôi quá ngây thơ, hôm ấy đang nhắn tin với bạn trai thì bị Tần Tình nhìn thấy ảnh của bạn trai trên mạng của tôi.

Đó là tấm hình chụp bình minh ở núi Thái Sơn từ xa.

Ngoại trừ hơi mũm mĩm, không nhìn rõ mặt ra thì những thứ khác đều rất đẹp.

Chuyện này chỉ vỏn vẹn trong một ngày đã được lan truyền, ai ai cũng biết thủ khoa khoa công nghệ thông tin đã có bạn trai, đã thế bạn trai lại còn vừa xấu vừa béo.

“Nói sau đi.” Tôi quá lười để giải thích.

Tôi và anh quen nhau qua một nhóm Sudoku, sau đó anh kết bạn với tôi, tôi mới phát hiện ngoài Sudoku ra thì anh còn biết rất nhiều thứ khác.

Nhiều đến mức tôi quẳng đề thi đại học cho anh, anh đều viết hết từng bước giải của cả đề ra cho tôi.

Tính ra tôi có thể thi được vào trường này cũng là nhờ công của anh ấy.

Thi đại học xong thì anh ấy tỏ tình, chúng tôi liền cứ thế ở bên nhau.

Bức ảnh kia thật ra không phải là tôi đòi xem, mà đó là ảnh đại diện của anh ấy lúc ở trong nhóm Sudoku, tôi đã lưu lại.

Tần Tình và hai người bạn cùng phòng liếc nhìn nhau, ngầm hiểu bật cười.

Điện thoại sáng lên: “Nghĩ gì mà mãi chưa trả lời anh vậy? Đã nhận được kem chống nắng chưa? Nhớ bôi đấy. Con gái đừng nên để da bị cháy nắng.”

Tôi gõ một hàng chữ: “Mấy đứa bạn cùng phòng em nói thầy dạy quân sự đẹp trai lắm.”

Anh trả lời ngay: “Đẹp cũng không liên quan đến em, bạn học Tiểu Tô, phải nhớ em là hoa đã có chủ.”

Tôi khịt mũi: “Em đâu phải người thiển cận. Em cam đoan ngày mai em sẽ không nhìn lấy thầy ấy một lần!”



Buổi sáng ngày hôm sau, tất cả đều mặc quân phục đứng trên sân tập.

Đám con gái bắt đầu la hét.

“Nhìn kìa nhìn kìa! Thầy huấn luyện đến rồi.”

“Vãi, trông ngon ghê luôn bay ơi!”

“Chân dài vãi!”

“Như này không biết là tốt hơn cái gã béo kia biết bao nhiêu luôn á? Nếu mà là tớ, tớ thà dành cả đời để theo đuổi một người con trai như thế này, còn hơn là yêu đương với một tên béo núc ních.”

Tôi nghe thấy Tần Tình vừa cười vừa nói, nhưng cũng không thèm để ý.

Nắng nóng gay gắt làm tôi khó chịu, phải quạt quạt cổ áo.

Sau đó, trước mặt tôi xuất hiện một người.

Tôi xịt keo, không phải chứ? Vẫn chưa bắt đầu huấn luyện mà? Tôi quạt quạt chút cũng không được hay sao?

Tôi chậm chạp ngẩng đầu, đang nghĩ cách để được ân xá thì bỗng nhiên thấy hơi choáng.

Trai đẹp đang đứng trước mặt tôi, đẹp quá đi thôi.

Bộ quân phục khiến vai anh trông càng rộng, eo càng thon, trông anh còn rắn rỏi hơn nữa.

Làn da màu lúa mạch, lông mày sắc nét và đôi mắt sáng như sao, cường tráng vô cùng.

Tôi lắc lắc đầu, hình như có cái gì đó sai sai.

2

“Tập hợp!”

Âm thanh mạnh mẽ vang lên, kéo hồn phách tôi quay về.

Lớp học đang ồn ào bỗng im phăng phắc.

Ngay cả tôi cũng run rẩy, vô thức đứng thẳng người. Nhìn từ khóe mắt, tôi chỉ có thể thấy đường nét hoàn hảo từ xương mày đến sống mũi và đôi môi mỏng hơi mím.

Anh đứng đó, toàn thân tỏa ra khí lạnh, sắc bén như mũi dao, bất khả xâm phạm.

Tôi ngay lập tức gạt bỏ suy nghĩ hoang đường vừa rồi.

—-------- Người này rất dữ, khác một trời một vực với người bạn trai dịu dàng ân cần của tôi, chắc chắn là sai rồi. Hiểu lầm thôi hiểu lầm thôi!

……

“Trời ạ, thần tài nào độ đấy! Thế mà thật sự là Kỳ Hàn Tinh!”

Sau tiết huấn luyện buổi sáng, tin tức Kỳ Hàn Tinh trở thành giáo viên huấn luyện cho các sinh viên năm nhất khoa công nghệ thông tin đã được lan truyền.

Ngoại trừ sinh viên nữ khoa tôi, các khoa khác ai cũng đều gấp ga gấp gáp nghe ngóng vụ này.

“Có thật là Kỳ Hàn Tinh đẹp trai không vậy?”

“Tất nhiên rồi! Vóc dáng đó, đôi chân dài đó, khuôn mặt nữa, nhìn gần còn đẹp trai hơn í. Knock out toàn bộ nam sinh trường ta chỉ trong một nốt nhạc!”

“Ê Tô Dư Mặc, lúc nãy cậu đứng gần thầy như thế, cậu thấy thế nào?”

Tôi cầm cốc nước, vội vội vàng vàng chạy đến căn tin: “Trông cũng được.”

“Cũng được?” Lý Hàm hỏi lại.

Tần Tình cười đáp: “Thôi nào, người ta có bạn trai rồi, tình nhân trong mắt hóa tây thi là lẽ đương nhiên.”

Đám con gái xung quanh cười thầm.

Tôi quay lại nhìn bọn họ: “Mấy người có hứng với bạn trai của người khác đến thế à?”

Tiếng cười bỗng nhiên tắt ngúm, mặt mày bọn họ đều trở nên khó coi.

“Tô Dư Mặc, cậu nói cái gì vậy!” Lý Hàm cười lạnh, “Cái gã bạn trai của cậu ấy à, ai…..”

Còn chưa dứt câu, Tần Tình đã cắt lời cô ta.

“Được rồi được rồi, đều là bạn học với nhau, đừng cãi nữa mà. Mới ngày đầu tiên mà đã gây nhau thì không hay đâu.”

Cô vừa nói xong, ngay lúc các giáo viên bên cạnh xếp hàng đi ngang qua.

Kỳ Hàn Tinh phụ trách dẫn dắt đội.

Không biết họ có nghe được mấy lời vừa rồi không.

Tôi chẳng hơi đâu để ý bọn họ, tôi chỉ biết nếu tôi đến căn tin muộn thì sẽ không còn gì để ăn.

Buổi chiều, đám con gái trang điểm tinh tế hơn rõ rệt.

Đặc biệt là Tần Tình, còn chẳng có thời gian nghỉ ngơi mà cô ta còn dành ra hẳn 40 phút để trang điểm.

“Ôi Tô Dư Mặc, trời nắng thế này, cậu cũng nên bôi kem chống nắng đi.”

Tần Tình vừa cười vừa đưa kem chống nắng qua, “Thương hiệu này dùng tốt lắm đó.”

Tôi không thích thương hiệu này lắm. Nhưng tôi cũng biết mấy đồ cô ta dùng đều không hề rẻ, nên tôi từ chối.

Nhưng vẫn phải cảm ơn vì cô ta đã nhắc nhở tôi, ai kia có nhắc tôi bôi kem chống nắng mà tôi lại quên béng đi mất.

“Cảm ơn. Nhưng mà không cần đâu, tôi có rồi.”

Tôi lấy hộp kem chống nắng màu xanh lá còn chưa bóc seal từ trong ngăn kéo ra.

Một người bạn tên Trương Kỳ đột nhiên thốt lên: “Lamer? Tô Dư Mặc, không ngờ đó nha. Cậu cũng khiêm tốn quá rồi đó!”

“Sao cơ?” Tôi sững lại.

Trương Kỳ ngưỡng mộ nói: “Hãng này đắt lắm đúng không? Hình như còn đắt hơn cái của Tần Tình.”

3

Giọng điệu Lý Hàm chua lòm: “Tô Dư Mặc, không ngờ luôn đó. Bạn trai của cậu cũng giàu có quá ha.”

Tôi lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Tiểu Châu.

À, Tiểu Châu là người yêu tôi. Đây là biệt danh của anh trong nhóm Sudoku, sau này tôi cũng gọi ảnh như vậy luôn.

“Sao anh mua cho em kem chống nắng đắt tiền thế?”

Chúng tôi nói chuyện trên trời dưới biển cho nhau nghe, nhưng chưa từng nói về gia cảnh của nhau.

Tôi chỉ biết anh ấy đang là sinh viên năm ba, hình như học ngành liên quan đến máy tính.

Tôi cũng ảnh hưởng từ anh ấy nên cuối cùng đã đăng ký học Công nghệ thông tin.

Tần Tình liếc tôi một cái rồi quay người bỏ ra ngoài.

Lý Hàm lập tức chạy theo cô ta, nhưng vừa ra tới cửa lại quay đầu vào.

“Bảo sao cậu ta không thèm dùng đồ của cậu. Người ta có bạn trai chăm lo, phải dùng đồ xịn mới được!”

Tôi lại nhìn điện thoại, Tiểu Châu vẫn chưa trả lời.

Có vẻ như mấy hôm nay anh ấy khá bận, nhưng thường ngày anh ấy cũng có rất nhiều tiết. Tôi cất điện thoại vào túi, định đợi đến tối sẽ hỏi lại anh.

….

Nắng nóng như thiêu đót, phải đứng nghiêm suốt một tiếng đồng hồ.

Mồ hôi chảy xuống cổ, toàn thân tôi thì nóng bừng bừng.

Bên cạnh đã có một cô gái lảo đảo, lớp trang điểm trên mặt cô ấy đã trở nên nhem nhuốc.

Thế nhưng Kỳ Hàn Tinh đứng trước mặt vẫn không hề có ý định bỏ tay xuống.

Thoáng thấy giảng viên huấn luyện của các lớp khác đang đưa mọi người đến chỗ mát mẻ để nghỉ ngơi rồi lại nhìn người trông hệt như thần giữ cửa đang đứng nhìn chúng tôi chằm chằm aka Kỳ Hàn Tinh. Lần đầu tiên tôi thấy hối hận khi đăng ký học công nghệ thông tin.

Ông thần này đẹp trai hết sức, nhưng cũng quá đáng hết sức!

Lớp chúng tôi đa phần là con trai, chỉ có vài đứa con gái. Rõ ràng là ổng muốn huấn luyện con gái như con trai, còn huấn luyện con trai như con thú.

“Kỳ Hàn Tinh!”

Một giáo viên khác gọi ổng một tiếng, ổng nhìn chúng tôi một cái rồi nói: “Nghỉ ngơi tại chỗ!”.

Cuối cùng cũng đợi được đến thời khắc này, 15 phút giải lao. Chúng tôi liền ngồi sụp xuống đất.

Hình như có ai đó thầm thì sau lưng tôi, nói về tôi thì phải.

“Đúng rồi đó! Cậu không biết chứ, người ta toàn dùng đồ hiệu do bạn trai tặng không thôi đó!”

“Chuyện đó thì cũng có gì khó hiểu đâu? Có khi bạn trai người ta tặng để bù đắp tổn thất về mặt tinh thần thì sao?”

“Phụt hahahaha! Nói đúng nha bồ! Nếu mà là tớ thì chắc tớ sẽ xấu hổ c.h.ế.t mất!”

Tôi trợn mắt. Tôi với Tiểu Chu còn chưa gặp nhau bao giờ. Nghĩ sao vậy trời?

Tôi quay lại, nghiêm túc nói: “Lý Hàm, lông mi giả của cậu rơi rồi kìa.”

Tiếng cười bỗng chốc ngưng ngang.

Lý Hàm hung dữ trừng mắt nhìn tôi, vội vội vàng vàng lấy gương từ trong túi ra soi.

“Đứng dậy!”

Không biết Kỳ Hàn Tinh quay lại từ khi nào, Lý Hàm luống cuống làm rơi cả gương lẫn son ở trong túi.

Kỳ Hàn Tinh lạnh lùng nhìn Lý Hàm.

“Vẫn còn sức làm mấy chuyện này, xem ra là không mệt rồi. Gập bụng 50 cái!”

Mặt Lý Hàm trắng bệch: “Thầy ơi….”

Tần Tình nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Thầy ơi, hôm nay mới là ngày đầu tiên, thầy khoan dung chút được không thầy?”

Cô ta có vẻ ngoài xinh đẹp, giọng nói nũng nịu dễ nghe nên làm gì cũng thuận lợi.

Kỳ Hàn Tinh nhìn cô ta, gật đầu: “Được.”

Tần Tình nở nụ cười tươi rói. Nhưng mà ngay sau đó, Kỳ Hàn Tinh lại lên tiếng, giọng điệu nghiêm khắc:

“100 cái, hai người cùng làm.”

4

Ngày huấn luyện đầu tiên đã kết thúc, Kỳ Hàn Tinh cũng bắt đầu nổi tiếng khắp trường tôi.

Vì nhan sắc đẹp đúng như lời đồn, hơn nữa là vì ổng còn tàn nhẫn hơn những gì người ta đồn. Đến cả mỹ nhân khoa công nghệ thông tin vì cầu xin giúp bạn cũng bị ổng phạt gập bụng 100 lần.

Mấy đứa con gái thích ổng bỏ của chạy lấy người gần hết.

“Bởi vậy nên mới khó có bồ đó!”

Tôi ngồi trên giường, vừa xoa xoa bắp chân đau nhức vừa đọc tin nhắn của Tiểu Chu.

“Vậy hả? Anh không rành mấy cái này. Là chị họ anh đi du lịch nước ngoài mang về, em không dùng thì phí đấy.” Anh qua loa nói.

“Huống hồ, con gái thì phải được nuông chiều chứ.”

“Sao tớ lại nghe nói ổng có bồ á?” Trương Kỳ thần bí nói.

“Ai mà có mắt như mù vậy trời?” Tôi không hiểu nổi.

Trương Kỳ nhún vai:

“Không biết luôn. Học viện quân sự của mấy ổng quản lý nghiêm lắm. Tin này cũng là tớ nghe được thôi, hình như còn chưa có ai gặp bạn gái ổng luôn.”

“Vậy hẳn là không có rồi, chứ làm gì có ai mà khờ vậy?”

Trương Kỳ lại không đồng ý lắm:

“Không hẳn. Dù sao ổng cũng có điều kiện. Bất kể là gia thế hay chính bản thân ổng thì cũng đâu thiếu sự lựa chọn.”

Tôi đang nghĩ xem phải làm sao để hồi đáp món quà mà Tiểu Chu đã tặng tôi.

Nói gì thì nói, tôi chỉ biết mỗi chuyện anh học chung thành phố với tôi, còn trường nào thì tôi vẫn chưa hỏi.

Đang lúc bối rối thì cửa phòng bị đẩy ra, Tần Tình ôm một bó hoa với mấy túi quà bước vào.

Cô ta ném mấy thứ đó lên bàn.

Trương Kỳ kinh ngạc nói: “Woa, đây đều là quà đàn anh Diệp Tân tặng cậu hả?”

Diệp Tân nghe nói Tần Tình bị phạt nên đã chờ ở sân từ lúc chưa kết thúc lớp huấn luyện. Hai người ra ngoài ăn cơm.

Lý Hàm đi sau vừa về tới cửa đã nghe được những lời này, liền hâm mộ nói:

“Không phải đâu! Cậu không thấy chứ lúc nãy Tần Tình quay về, trên đường bị mấy nam sinh chặn lại, nói sao cũng bắt cậu ấy phải nhận quà!”

Tần Tình không nói gì, vẻ mặt lười biếng, hiển nhiên là đã quen với cảm giác bị vây quanh.

Trong trường có rất nhiều người theo đuổi cô ta, có điều là hình như với ai thái độ của cô ta cũng giống nhau.

“Tần Tình, trong cái đám theo đuổi cậu thì cậu thích ai hơn?”

“Phải xem như nào đã, theo đuổi người ta thì phải có thành ý.” Tần Tình vừa nói vừa nhìn sang tôi rồi cười hỏi:

“Nói mới nhớ, người duy nhất trong phòng ta có bồ là Tô Dư Mặc đó. Đúng rồi, bạn trai cậu cũng đang học đại học ở thành phố này đúng không? Khi nào thì mới cho bọn mình chào mặt đây?”

Hình như phòng ký túc xá nữ nào cũng có cái quy định này.

Dù cho mối quan hệ của chúng tôi có tốt hay không thì người ta đã nói vậy, tôi cũng không thể từ chối.

Huống chi… tôi cũng muốn gặp anh ấy.

“Để tớ hỏi anh ấy xem.”

“Dạo này anh hơi bận.” Tiểu Chu trả lời, “Đợi đến khi kết thúc huấn luyện quân sự nhé?”

“Anh ấy nói đợi đến khi huấn luyện quân sự xong.” Tôi nói.

Lý Hàm nhếch môi cười quái đản.

“Được thôi, để bọn tớ được mở mang tầm mắt xem bạn trai *phú nhị đại của cậu là người như thế nào.”

Ngày thứ hai bắt đầu bước chân ngỗng, còn khổ hơn chữ khổ.

Chân tôi đau đến nỗi không thể giữ nguyên tư thế nhấc chân lên.

“Trưa nay không ăn cơm à?”

Giọng nói trong trẻo bất ngờ vang lên, tôi vô thức đáp: “Ăn rồi!”

Toàn đội im phăng phắc.

Kỳ Hàn Tinh cũng không ngờ tôi sẽ trả lời như vậy, đứng lại ngay trước mặt tôi, nhìn chằm chằm tôi.

“Nói gì?”

Tôi cắn răng đáp: “Dạ thưa thầy! Em đã ăn rồi! Thịt kho tàu, cà tím xào, súp bí đỏ…”

Không biết là ai, tự dưng lại phá lên cười.

Giọng tôi nhỏ dần, bất giác chột dạ.

“... Thêm 3 cái xíu mại….”

Sau đó tôi bị bắt luyện tập thêm.
 
Chương 2


5

Sân tập rộng lớn giờ đây trở nên vắng lặng, không một chút gió.

Tôi đứng dưới cột cờ Tổ quốc, chấp nhận chăm chỉ tập luyện.

Kỳ Hàn Tinh đứng đó làm tôi không dám lười biếng. Sau vài vòng qua lại, tôi - hoàn - toàn - phế - rồi.

Nhìn cái dáng đứng thẳng của ổng mà tôi chấm hỏi - ông nội này không biết mệt hả trời?

Trương Kỳ chạy tới, cứu tôi khỏi nước sôi lửa bỏng.

“Dạ thưa thầy! Giảng viên phụ trách của bọn em có việc muốn tìm Tô Dư Mặc ạ.”

Kỳ Hàn Tinh lạnh lùng: “Chuyện gì?”

Trương Kỳ rụt cổ: “Hình… hình như là việc đại diện tân sinh viên lên phát biểu ấy ạ…”

Tôi thấy hơi lạ, không nhịn được hỏi: “Tớ á?”

Trương Kỳ gật đầu:

“Ừ! Cậu là thủ khoa mà, khoa chúng ta còn đào tạo chuyên ngành đứng đầu của trường. Không phải cậu thì còn ai vào đây?”

Tôi vốn chẳng hứng thú gì chuyện này, nhưng bây giờ bắt tôi làm gì tôi cũng làm, miễn là cứu tôi khỏi sự kh.ủng bố của Kỳ Hàn Tinh.

Tôi cố gắng hết sức nhịn xuống cảm giác phấn khích hớn hở của mình, nhìn Kỳ Hàn Tinh, ra vẻ ngại ngùng nói: “Thầy ơi…”

Ơ?

Sao Kỳ Hàn Tinh lại nhìn tôi như vậy?

“Thầy?”

Kỳ Hàn Tinh bất ngờ nói: “Tô Dư Mặc?”

Kỳ Hàn Tinh nói rất chậm, từng chữ từng chữ, giọng điệu trầm thấp lạnh lùng.

Lần đầu tiên tôi phát hiên khi tên mình được đọc lên như thế… lại nghe hay vô cùng luôn?

Nhưng đến cuối ngày hôm nay, tôi đã hình thành phản xạ có điều kiện, không cần suy nghĩ đã đáp lời ngay: “Dạ có!”

Nhưng ổng lại không nói gì, đôi mắt đen láy lặng lẽ nhìn tôi, mang theo dự dò hỏi… cùng với cả những cảm xúc tôi không hiểu được.

Tôi thấp thỏm - giảng viên phụ trách đã nói thế rồi, chẳng lẽ ông còn không định thả tôi đi?

Không biết qua bao lâu, Kỳ Hàn Tinh cuối cùng cũng nói: “Về đi.”

Tôi mừng muốn rớt nước mắt, cùng với Trương Kỳ chạy vội.

Trương Kỳ quyến luyến quay đầu lại, muốn nhìn thêm một lát: “Đẹp trai thật đấy…”

Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu cậu đến muộn chút nữa thì tớ phế thật mất.”

Trương Kỳ đột nhiên quay phắt lại, lo lắng túm tay tôi: “Toang rồi toang rồi! Hình như ổng đang nhìn hai đứa mình!”

Hả?

Tô bất giác quay đầu lại và bắt gặp ánh mắt của Kỳ Hàn Tinh.

Hoàng hôn buông xuống, cả sân tập đều được bao phủ bởi ánh nắng chiều tà, cũng in rõ bóng dáng vừa cao vừa thẳng của anh xuống sân.

Anh nhìn về phía này, ánh mắt sâu thẳm, nhưng lại như ngập tràn ánh sáng ấm áp.

Tim tôi lỡ một nhịp, bất giác cảm thấy chột dạ nên càng bỏ chạy nhanh hơn.

……

Đến tối, tôi nằm dài trên giường than thở với Tiểu Chu.

“Anh không biết đâu, ông thầy này ổng á.c vô cùng luôn! Bữa trưa em chỉ ăn hơi nhiều một xí thôi mà ổng bắt em phải tập thêm nửa tiếng!”

Sao hôm nay Tiểu Chu trả lời tin nhắn chậm thế nhờ.

“Bữa trưa em ăn những gì?”

Tôi nước mắt đầm đìa.

“Em chỉ ăn thịt kho tàu, cà tím xào, súp bí ngô với ba cái xíu mại thôi!”

Anh ấy xem rồi nhưng lại không trả lời.

Tôi lại lạch cạch lạch cạch gõ phím:

“Chân em đã không còn là của em nữa rồi! Chốc nữa em còn phải viết bài phát biểu. Anh có thấy ổng á.c thấu trời xanh không!!!!!”

Lát sau Tiểu Chu mới trả lời: “Đúng là á.c.”

Tôi lại nhắn tiếp: “Nghe nói ổng có bồ rồi. Anh nói xem, có phải cô gái kia có phải bị che mắt rồi không, sao thích ổng được hay vậy?”

Tiểu Chu đứng hình: “... Là do ổng ăn may đấy.”

Tôi gửi dấu like: “Cũng có lý ha!”

6

Mặc dù bị chưởi, nhưng qua hôm sau tôi vẫn tập luyện rất nghiêm túc.

Chứ không thì biết phải làm sao, có những người mà mình biết chắc là mình không dám đụng cũng chẳng dám trụng!

Rồi cũng nhờ Kỳ Hàn Tinh mà mọi người trong trường biết đến tôi nhiều hơn.

Giờ ai cũng biết thủ khoa khoa Công nghệ thông tin là một người có tâm hồn ăn uống.

Thậm chí còn có người lấy cớ tìm Kỳ Hàn Tinh để nhìn tôi một cái.

Thank you so much.

Nhưng cũng may là hôm nay Kỳ Hàn Tinh không dí tôi nữa. Hình như hôm nay có thế lực nào đó khiến ổng mất tập trung thì phải.

Không biết ổng nghĩ gì trong đầu nữa.

Mấy hôm nay ai cũng được chiêm ngưỡng thủ đoạn sấm sét của ổng nên cho dù ổng có thất thần đi nữa thì cũng không đứa nào dám lơ là.

Buổi tối ở ký túc xá, tôi vừa mới tắm xong, còn đang lau khô tóc thì bị dì quản lý ký túc xá gọi xuống dưới.

“Ngoài kia có một chàng trai tìm Tần Tình phòng cháu.”

Là một thanh niên cao gầy, ăn mặc thời trang, mặt mày miễn cưỡng cũng có thể xem là trắng trẻo thanh tú.

Chắc mấy hôm nay nhìn mặt Kỳ Hàn Tinh nhiều quá nên khi nhìn người khác thì tiêu chuẩn đánh giá của tôi cũng tự động được nâng lên.

Nhưng mà quan trong là… người này trông quen quen.

“... Đàn anh Diệp Tân?” Tôi bước lại gần, không chắc chắn nói.

Diệp Tân cũng bẩt ngờ, nhìn tôi từ trên xuống dưới: “Em là Tô Dư Mặc?”

Ai cũng biết hắn đang theo đuổi Tần Tình.

Nhưng trước đây tôi chỉ từng thấy hắn một lần từ xa, còn chưa tiếp xúc trực tiếp bao giờ.

“Tần Tình cho anh xem ảnh chụp mọi người trong phòng ký túc xá.” Chắc là nhìn thấy sự nghi ngờ của tôi, hắn cười nói: “Em đẹp hơn trong ảnh nhiều, suýt chút nữa là anh không nhận ra rồi.”

Ồ.

“Tần Tình đi ăn cơm rồi, vẫn chưa về.”

Thật ra tôi vẫn thấy hơi lạ. Tôi còn nghĩ là Tần Tình đi cùng với hắn, với cả nếu hắn không thấy cô ta đâu thì có thể gọi hỏi mà?

Diệp Tân sững lại, thấy hơi xấu hổ.

“À, vậy cảm ơn em.”

Tôi không có hứng thú tìm hiểu chuyện tình cảm của người khác nên quay người đi về phòng.

Sau khi Tần Tình về, tôi nói lại với cô ta. Cô ta cau mày, sắc mặt không tốt lắm.

Lý Hàm dè dặt hỏi: “Tần Tình, cậu cãi nhau với đàn anh à?”

Tần Tình phiền chán nói: “Còn chưa thành bạn trai mà đã kiểm soát rồi! Sau này đừng nhắc đến hắn nữa!”

………

Bớt đi một người theo đuổi cũng chẳng sao với Tần Tình, nhưng mấu chốt ở đây là người đó là Diệp Tân - người làm mưa làm gió trong trường.

Cho nên mấy hôm nay không hôm nào cô ta không khó chịu.

Hôm nay Diệp Tân lại đến.

“Tần Tình! Nhìn kìa! Đàn anh Diệp Tân tới tìm cậu đó!”

Lý Hàm kéo cô ta: “Tớ nói rồi mà, cậu xinh đẹp thế này, anh ấy làm sao mà từ bỏ được!”

???

Tần Tình giãn lông mày, hất tóc nói: “Muốn cầu xin tớ tha thứ? Làm gì dễ vậy được?”

Nhưng mọi chuyện đâu có đơn giản thế, Diệp Tân đi lướt qua Tần Tình rồi dừng ngay trước mặt tôi.

“Hôm nay em có rảnh không? Cùng nhau đi ăn nhé?”

???

Tôi khó hiểu đứng nhìn kẻ đang chắn đường tôi, trong đầu chỉ toàn là???????????????

Ổn không vậy cha?

Sắc mặt Tần Tình cũng thay đổi, ánh mắt oán hận nhìn tôi.

Lý Hàm còn chưởi thẳng mặt: “Có loại người v.ô l.iêm s.ỉ như này luôn à? Cướp bạn trai của bạn cùng phòng?”

Vừa mới kết thúc huấn luyện, mọi người còn đang nghỉ ngơi. Lời của Lý Hàm lập thức thu hút vô số sự chú ý, bàn tán.

Tôi bốc hỏa: “Lý Hàm, ăn bậy được chứ không được nói bậy! Tôi có bạn trai rồi, còn phải cướp của người khác làm gì?”

Lý Hàm cười lạnh.

“Thế thì cậu phải tự hỏi bản thân rồi. Bạn trai của cậu là cái loại gì, tự cậu rõ nhất chứ? Cậu thấy bạn trai người ta tốt hơn nên muốn cướp chứ gì!”

Tôi tức đến bật cười, nhìn sang Tần Tình, cô ta từ đầu đến cuối chẳng nói lời nào, còn tỏ ra đáng thương.

“Cậu cũng nghĩ vậy hay sao hả Tần Tình?”

Tần Tình mím môi, đôi mắt ửng đỏ.

“Không, tớ và anh Diệp Tân còn chưa xác định quan hệ nên cũng không tính là…”

Thật cmn xuất sắc.

Tôi đúng là xúi quẩy nên mới dính vào cái mớ rắc rối này.

“Thứ nhất, tôi có bạn trai rồi, tôi thấy bạn trai của tôi tốt vô cùng luôn. Thứ hai, cho dù tôi có muốn đổi bạn trai, thì cũng phải cỡ Kỳ Hàn Tinh thì tôi mới đổi, được chưa?”

Vừa dứt lời, xung quanh liền im phăng phắc.

Tôi cảm nhận được một bầu không khí bất ổn.

Rồi tôi nghe thấy một giọng nói mang ý trêu chọc: “Ê Hàn Tinh, xem ra cậu được nhiều người yêu thích lắm đấy.”

Đầu óc tôi trống rỗng, toàn thân tê tái.

Tiếng bước chân đến gần tôi, dừng lại phía sau tôi.

Tôi còn chẳng dám quay đầu lại, có trời mới biết cái gì đang đợi tôi ở phía trước!

“Chào thầy ạ!”

Một đám đứng đấy lúng ta lúng túng cất lời chào.

Kỳ Hàn Tinh không nói gì, bầu không khí như đóng băng.

Ngay khi tôi cho rằng khoảnh khắc này sẽ kéo dài đến bất tận thì cuối cùng Kỳ Hàn Tinh cũng lên tiếng.

“Trong giờ giải lao, sinh viên không phải năm nhất có được vào sân tập không?”

Giọng nói lạnh lùng của Kỳ Hàn Tinh làm nhiệt độ xung quanh như giảm xuống vài độ.

Diệp Tân sửng sốt, hiển nhiên là không ngờ Kỳ Hàn Tinh sẽ chất vấn, sau đó lại bật cười.

“Đàn anh, em chỉ nhân giờ giải lao của mọi người đến nói vài câu tôi. Em thật lòng thích đàn em Tô, anh…”

Kỳ Hàn Tinh liếc hắn một cái.

“Cậu không nghe lời cô ấy nói lúc nãy à?”

Nụ cười trên mặt Diệp Tân cứng ngắc.

Kỳ Hàn Tinh nói: “Cho cậu 10 giây, lập lức ra khỏi đây!”

Lên năm 2 Diệp Tân đã trở thành chủ tịch hội sinh viên. Bình thường làm gì có người dám làm hắn tức đến mức này?

Nhưng ai bảo đứng trước mặt hắn bây giờ là Kỳ Hàn Tinh?

Cuối cùng, hắn ta đành lúng túng rời đi.

Hắn đi thì kệ hắn, nhưng tôi thì sao giờ?

Tôi cắn răng nói: “Thầy ơi, lúc nãy em nói đ.iên nói khùng thôi. Thầy đừng để ý!”

Kỳ Hàn Tinh nhìn tôi một lúc, nhưng không thấy chưởi câu nào.

“Được rồi, đi ăn cơm đi.”

??

Tôi bất ngờ ngẩng mặt lên, còn những người khác cũng không thể tin được mà nhìn sang.

Tôi và Kỳ Hàn Tinh nhìn nhau 3 giây, sau đó cũng tự động quay mặt đi.

“Đến muộn thì không còn cơm ăn đâu.”

Không biết xung quanh là ai đã bật cười, mặt tôi đỏ bừng lên.

Không hổ thẹn, hơi mắc cỡ xíu thôi.

Ải này không vượt qua được ư?

8

Tôi cảm thấy Kỳ Hàn Tinh đang ám chỉ tôi ăn nhiều, tôi có bằng chứng rành rành luôn!

Nhưng tôi tay không tấc sắt, nên cũng không thể túm lấy người ta được.

Những chuyện xảy ra hôm nay làm tôi bực bội kinh khủng, làm gì cũng không xong.

Trong ký túc xá chỉ có mình tôi.

Cầm điện thoại lên, nhìn khung chat với Tiểu Chu ở trên cùng, ngập ngừng mở ra.

Hôm nay tôi với Tần Tình cãi nhau tóe khói, buổi ra mắt chắc cũng cuốn theo chiều gió luôn.

Thật ra những điều bọn họ nói về anh tôi đều biết, nhưng tôi không so đo không có nghĩa là tôi không ghim.

Có những chuyện tôi và anh có thể ngầm hiểu với nhau.

Chúng tôi chỉ nhắn tin chứ chưa bao giờ gọi điện thoại.

Nhưng không biết vì sao, bây giờ tôi rất muốn nói chuyện với anh… nghe giọng của anh ấy thôi cũng được.

Tôi rất cần một thứ gì đó có thể giúp tôi bình tâm lại.

Sự kích động thôi thúc khiến tôi bấm vào.

Nhưng tôi lại bấm nhầm nút call video!!!

Mãi khi tiếng chuông reo lên tôi mới bàng hoàng nhận ra điều đó!

Áaaaaaaaaa!

Tôi vội vội vàng vàng tắt máy nhưng hình ảnh trên màn hình đã thay đổi!

Người con trai trước màn hình mặc áo ba lỗ đen, nước da màu lúa mạch, cơ bắp ở vai và cánh tay rắn chắc khỏe mạnh. Đẹp ghê!

Xương quai hàm và một góc cằm xuất hiện trên góc màn hình.

Anh lắc lắc đầu, mái tóc đen còn hơi ướt, một giọt nước nhỏ xuống phần xương quai xanh rồi nhanh chóng chui xuống áo ba lỗ.

Ngay cả khi cách một cái màn hình cũng cảm nhận được hormone nam tính tỏa ra mãnh liệt

Tôi muốn xỉu tới nơi.

Dường như anh nhận ra điều gì đó, hướng về phía màn hình, nói:

“Hửm?”

Giọng nói trầm ấm vang vọng bên tai. Trong hoàn cảnh này, thật sự là một sự quyến rũ chết người.

Ký túc xá im ắng, chỉ nghe được tiếng tim đập thình thịch.

Anh này là ai vậyyyyy?!

“Sao vậy em?”

Tiểu Chu gửi tin nhắn tới.

Tôi lập tức nhắn lại: “Vừa nãy em lỡ tay bấm nhầm.”

“Anh còn tưởng là em muốn call video.”

Tôi đích thực là muốn call, nhưng bây giờ… chấn động quá trời ơi!!!

Người vừa nãy thật sự là… anh ấy?

Tất cả những suy đoán trước kia của tôi tự động biến mất tăm, chỉ còn sót lại duy nhất một ý nghĩ.

“Tiểu Chu, hình như anh gầy hơn lúc trước thì phải?”

“Lúc trước? Chắc vậy á?” Dường như anh chẳng mấy để tâm đ ến vấn đề này, hỏi lại tôi:

“Sao tự dưng hôm nay lại tìm anh, học bài xong rồi?”

“Vẫn chưa.”

“Anh làm bài giúp em nhé?

�“Như này… không hay lắm đâu!”

Nói thì nói nhưng tôi vẫn chụp ảnh gửi qua.

3 phút sau, một bức ảnh chụp tờ giấy A4 ghi đáp án được gửi đến.

Chữ viết tay vừa đều vừa đẹp.

Tôi chống cằm, thở dài thườn thượt.

Chưa nói đến mấy khía cạnh khác, chỉ riêng nét chữ với chỉ số IQ của người đàn ông này thôi cũng khó mà khiến người ta cảm thấy không thích anh.

“Cảm ơn anh!!” Tôi gửi icon ôm ôm.

“Anh tốt với em quá đi à!”

Anh đáp một câu nhẹ bẫng:

“Khó khăn lắm mới có bạn gái. Nếu không tốt với cô ấy sợ là cổ sẽ đá anh để đi yêu người khác mất!”

???

Sao câu này nghe cứ sao sao z ta??
 
Chương 3


9

“À, bữa ra mắt thì sao? Chừng nào đi? Em chọn được chỗ chưa?”

Nhìn thấy tin nhắn của Tiểu Chu, tôi nghẹn lại, gõ gõ chữ.

Chuyện này phải nói nói sao với với anh ấy đây?

Cân nhắc một hồi, tôi nhắn: “Vẫn chưa quyết định được. Khi nào bọn em bàn xong sẽ nói với anh nhé.”

“Được.”

Có vẻ như lúc nào anh cũng rất dễ nói chuyện.

Tôi để điện thoại qua một bên, cố gắng tập trung giải câu hỏi kia. Cuối cùng thì sau 20 phút cũng làm xong.

Nhưng anh ấy chỉ cần 3 phút.

Haiz, chênh lệch giữa người với người sao mà lớn quá đi thoai?

Nhưng mà… Tiểu Chu khác nhiều so với tưởng tượng của tôi.

Anh đã gầy hơn rất nhiều, ảnh đi tập gym à?

Cũng có thể là ảnh thích leo núi với mấy môn thể thao vận động khác.

Và.. giọng nói cũng rất hay nữa, mà cũng hơi quen quen.

Cửa phòng ký túc bị đẩy ra, Trương Kỳ bước vào, nhìn thấy tôi thì ngạc nhiên:

“Tô Dư Mặc, sao mặt cậu đỏ thế?”

Tôi hơi chột dạ: “Thế à? Chắc tại trời nóng quá.”

Đêm đó hình như là nóng thật, nếu không sao tôi nằm trên giường lăn qua lăn lại mãi mà không ngủ được.

Mãi đến hơn 2 giờ tôi mới chợp mắt.

Chuyện này dẫn đến hậu quả là khi thức dậy, đầu tôi cứ quay mòng mòng.

Nắng nóng làm mắt tôi càng lúc càng mờ đi.

Đến lúc không chịu nổi nữa, tôi ngã xuống đất.

Toang rồi!

Mặt đập xuống đất là đau lắm!!!

Tâm can tôi kêu gào trong tuyệt vọng, nhưng cơ thể tôi không chịu nghe lời tôi nữa, nó cứ bất động thế thôi.

Giây cuối cùng trước khi ngất đi, dường như tôi nghe thấy có người gọi lên mình đầy khẩn trương và lo lắng.

“Tiểu Tô!”

Khi tỉnh dậy thì tôi đã nằm trong phòng y tế.

Tôi hoang mang mở mắt ra, nhìn trần nhà trắng trơn. Phải mất một lúc sau mới phản ứng được, nghĩ lại chuyện xảy ra lúc nãy.

À, hình như tôi bị ngất…

“Em tỉnh rồi à?”

Y tá của phòng y tế bước vào, thấy tôi tỉnh rồi liền thở phào nhẹ nhõm.

“Em bị hạ đường huyết và say nắng nên mới ngất. Giờ em thấy sao rồi?”

“Em đỡ hơn nhiều rồi ạ!”

Y tá đặt tay lên má tôi: “Thầy của bọn em cũng thật là, huấn luyện khắc nghiệt như thế! Nhưng cậu ta cõng em đến phòng y tế, nên xem như cũng chấp nhận được.”

Tôi đứng hình.

“Gì cơ? Chị nói ai….”

10

“Thầy của mấy đứa chứ ai!” Y tá nhìn tôi.

“Nghe nói cậu ta là hotboy ở trường bên cạnh, tên là Kỳ Hàn Tinh đúng không? Cậu ta lo cho em tới nỗi cứ ngồi lì ở đây không chịu đi. Nếu không phải phải huấn luyện các sinh viên khác thì chị nghĩ cậu ta sẽ ở đây đến khi em tỉnh mới thôi!”

Tôi há miệng muốn nói nhưng lại không nói được lời nào nên lại đành đành ngậm miệng lại.

Từ sân tập đến phòng y tế cũng không gần, Kỳ Hàn Tinh lại cứ thế ôm tôi chạy từ đó tới…

Không biết là bị bao nhiêu người nhìn thấy rồi nữa?

Chị y tá lắc đầu cười: “Em cũng kiên cường thật đấy, bản thân đã mệt đến vậy rồi mà vẫn cắn răng chịu đựng.”

Tôi làm gì còn cách nào khác.

Chẳng lẽ nói do tối qua nhớ người yêu đến nỗi mất ngủ?

Như thế thì quá quá quá mất mặt!

Tôi đã nghĩ đến khả năng vụ này hẳn là sẽ có nhiều người để ý.

Nhưng thực tế chứng minh, tôi vẫn đánh giá thấp mức độ nổi tiếng của Kỳ Hàn Tinh ở trường tôi.

Không biết ai đã cố ý chụp lại lúc Kỳ Hàn Tinh bế tôi đến phòng y tế, còn đăng lên diễn đàn của trường, làm quá trời đứa vào hóng hớt.

“Huhuhuhu bế công chúa kìa! Hâm mộ vãi! Là Kỳ Hàn Tinh bế đấy!!!!”

“Đồng cảnh ngộ!”

“U là trời, Kỳ Hàn Tinh men vãi! Tô Dư Mặc vừa ngã xuống cái là ổng phản ứng siêu nhanh, đẩy những người khác ra rồi đỡ cậu ấy lên! Mà mọi người cũng biết khoảng cách từ sân tập chỗ chúng tôi đứng đến phòng y tế rồi đấy! Nửa cái sân rồi qua hai con đường nữa! Thế mà một tiếng th ở dốc cũng không có!”

“Chậc chậc chậc chậc bảo sao mỗi lần kiểm tra đánh giá Kỳ Hàn Tinh đều đứng đầu. Ôi cái thể lực này chậc chậc chậc.”

“Hâm mộ với bạn gái ảnh quá đi à!!!!”

“Lầu trên +10086.”

Phần bình luận lúc này đã rần rần từ lâu, bên dưới còn có thêm một loạt bình luận mới nhảy lên.

Tôi che mặt, định đăng xuất thì nhìn thấy một bình luận ở phía dưới:

“Ê nhưng mà ảnh có bạn gái thật à?”

Lập tức có người trả lời:

“Chuyện này tui cũng có nghe nói á nhưng ảnh năm ba rồi mà chưa ai gặp bạn gái ảnh bao giờ. Thật ra muốn xác nhận cũng dễ thui, đợi huấn luyện quân sự xong đi hỏi ảnh là được gòi?”

Nghĩ cũng biết đến lúc đấy không biết sẽ có bao nhiêu cô gái xếp hàng để tỏ tình với ổng.

Tôi thở dài, nhìn lại bức ảnh.

Mặc dù mặt tôi không bị chụp trúng, nhưng cũng ngượng lắm.

Ngược lại thì trong bức ảnh, chỉ chụp được nửa mặt của Kỳ Hàn Tinh, nhưng sao mà đẹp như minh tinh vậy? Thật là…

Hử?

Tôi hơi khựng, rồi lại ghé sát mặt vào màn hình điện thoại.

Cái góc nghiêng này, với vòng eo này… sao quen quá vậy ta? Tôi từng nhìn thấy rồi thì phải?

Tôi đang suy nghĩ thì tiếng gõ cửa vang lên.

“Bạn học, thầy huấn luyện của em tới thăm em nè!” Y tá cười cười nói.

Theo phản xạ, tôi cất điện thoại đi, nhảy xuống giường: “Thầy ạ!”

Nhưng tôi bị mất đà. Thế nên thay vì đứng, thì tôi quỳ.

Một cánh tay rắn chắc đỡ tôi lên.

Lúc đứng dậy, tôi mới nhận ra khoảng cách quá gần rồi, gần đến nỗi tôi gần như đang dựa vào lòng Kỳ Hàn Tinh, còn nghe được hơi thở của ổng nữa.

Tôi lập tức lui lại: “Cảm ơn thầy ạ!”

Kỳ Hàn Tinh ngưng một lát, buông tay: “Tôi phải nói xin lỗi mới đúng!”

Tôi xua tay lia lịa: “Không không! Thật ra là do tối qua em mất ngủ nên hôm nay mới bị thế này. Không phải do thầy đâu ạ…”

“Mất ngủ?” Kỳ Hàn Tinh hỏi lại, “Sao vậy? Không khỏe hả?”

“.........”

Thầy muốn em trả lời như nào?

Cuối cùng tôi đành phải lừa mình dối người:

“Không ạ, em chỉ không ngủ được thôi.”

Kỳ Hàn Tinh gật gật đầu: “Vậy hôm nay em về nghỉ ngơi đi. Phải chú ý đến sức khỏe nhiều hơn.”

“Em biết rồi ạ.”

Nói xong mới nhận ra có có gì đó sai sai.

Kỳ Hàn Tinh hỏi chuyện như đúng rồi luôn? Rồi tự dưng tôi ngoan ngang vậy, ổng hỏi gì tôi đáp nấy?

11

Nhưng cái ý nghĩ đó chỉ lướt qua trong đầu tôi.

Suy cho cùng thì ổng là thầy còn tôi là trò. Giờ tôi không nghe lời ổng, chẳng lẽ lại bắt ổng nghe lời tôi?

“Thầy ơi, em thật sự không sao đâu! Không cần vì em mà làm chậm trễ tiến độ huấn luyện đâu ạ.”

Tôi khéo léo đuổi người.

Người đàn ông này sinh ra đã có khí chất riêng, ở riêng một chỗ với ổng đúng là thử thách trái tim.

Lòng từ bi hiếm hoi của Kỳ Hàn Tinh nổi dậy:

“Hôm nay em không cần huấn luyện, về nghỉ đi.”

Tôi cật lực kìm nén bản thân không được hét lên vì sung sướng, giả bộ khó xử hỏi:

“A? Cái này không hay lắm đâu ạ? Em chịu được mà!”

Kỳ Hàn Tinh nhướng mày nhìn tôi:

“Chịu được thật à?”

“.........”

Em nói lơi lơi thôi, sao thầy nghiêm túc vậy?

Tôi còn chưa kịp nói gì, ổng đã nghiêng đầu phá lên cười.

Mắt tôi trừng lớn.

Trong suốt khoảng thời gian huấn luyện, Kỳ Hàn Tinh lúc nào cũng nghiêm khắc, xét nét, khó tính.

Tôi còn từng nghĩ là ổng bị liệt dây thần kinh mặt.

Nhưng mà tôi chưa kịp nhìn kỹ thì nụ cười kia đã tắt ngấm, như thể nãy giờ là tự tôi tưởng tượng ra.

“Em sẽ đại diện tân sinh viên lên phát biểu hôm khai giảng, nên sức khỏe rất quan trọng.”

Đúng, lý do này quá chính đáng!

Tôi lễ phép cảm ơn, sau đó quay lưng cúi người.

Nhịn hết nổi rồi.

“Yes yes y…….”

Còn chưa kịp hét xong thì liếc mắt đã thấy Kỳ Hàn Tinh đang đứng ở cửa, cười như không cười nhìn tôi.

Kỳ Hàn Tinh kiếm khi không đứng thẳng lưng như mọi lần mà dựa vào cửa, sự lạnh lùng trên người biến mất, để lộ ra dáng vẻ lười biếng.

Đó là… một Kỳ Hàn Tinh khác.

Tôi nuốt ngược tiếng hét vào trong, bỏ chạy thục mạng.

Vốn tôi cứ nghĩ chuyện này cứ thế mà trôi qua, nhưng đúng là trên đời này không thiếu những điều lạ lùng.

Không biết đứa nào đăng bài lên diễn đàn, nói tôi cố tình ngất xỉu để dụ dỗ Kỳ Hàn Tinh.

Trong chốc lát tôi trở thành mục tiêu công kích.

Thật ra thì dạo gần đây cũng có mấy tin đồn về tôi, tôi chẳng hơi đâu mà để ý. Nhưng hình như mấy người này chưa thấy quan tài chưa đổ lệ.

Trương Kỳ hỏi nhỏ:

“Lúc đó tớ ở bên cạnh cậu. Tớ làm chứng là cậu ngất xỉu thật. Bọn này quá đáng lắm rồi. Tớ giúp cậu thanh minh nhé?”

Tôi cười, nói với cô ấy: “Cảm ơn cậu, nhưng tớ sẽ tự giải quyết chuyện này.”

……

Tính tình Trương Kỳ nhẹ nhàng, không thích gây thị phi. Tôi cũng không muốn liên lụy đến người khác.

Tôi mở máy tính lên.

“Sẽ có người giải thích giúp tớ thôi.”

Sau khi xong việc, tôi tắt máy tính, ngủ.”

Đêm đó tôi ngủ rất sâu, nhưng lại mơ thấy đủ thứ.

Trong mơ, Tiểu Chu vẫn mặc áo ba lỗ đen, cơ bắp săn chắc đường nét uyển chuyển.

Tôi còn nằm trong vòng tay anh, anh ôm tôi thật chặt, da kề da, tôi thậm chí còn cảm nhận được nhịp tim của anh.

Hơi thở nóng bỏng, ấm áp mơ hồ.

Anh xoa đầu tôi, nhẹ nhàng ôm lấy mặt tôi, cúi xuống hôn tôi.

Tôi ngước lên, rơi vào đôi mắt như bầu trời đầy sao trong đêm đen lạnh lẽo.

Tôi bật dậy, mở trừng mắt.

Rạng sáng, trời còn chưa hửng nắng, tôi nghe rõ tiếng tim đập dữ dội của mình, mặt nóng bừng như muốn nổ tung!

Tô Dư Mặc!

Mày điên rồiiiiiiiii!!!!!!

12

Tôi ngồi trên giường một lúc, cố gắng khiến bản thân quên đi giấc mơ kia.

Do nghĩ nhiều thôi, nhất định là do nghĩ đến anh ấy nhiều quá!

Tôi vỗ vỗ mặt, đứng dậy.

Hôm nay là ngày diều hành trong quân huấn, tôi còn phải phát biểu, tôi phải vực dậy tinh thần!!!!

May là mọi chuyện sau đó diễn ra suôn sẻ. Khi tôi bước xuống sân khấu, tôi nghe được một vài người đang nói nhỏ với nhau.

“Đó là Tô Dư Mặc à? Không ngờ thủ khoa xinh ghê ha!”

“Mặt mộc đã đẹp vậy rồi, tôi cá với cậu một gói que cay, chỉ cần cậu ấy chưng diện hơn một chút chắc chắn còn đẹp hơn Tần Tình.”

“Nè, người ta đã có bạn trai rồi, đừng có mơ tưởng nữa!”

“Có bạn trai hay không thì sao? Nghe nói bạn trai cô ấy vừa béo vừa xấu, chẳng qua là hơi khá giả. Hơn nữa, lúc trước chẳng phải là cô ấy muốn theo đuổi Kỳ Hàn Tinh hay sao?”

Tôi có muốn theo đuổi Kỳ Hàn Tinh hay không thì tôi không chắc, nhưng tôi chắc chắn là Tần Tình muốn theo đuổi Kỳ Hàn Tinh.

Buổi tối tổ chức liên hoan để chia tay các thầy cô và kết thúc quá trình huấn luyện quân sự.

Mọi người ai cũng thả lỏng, ngồi thành một nhóm chưa đùa sôi nổi.

Tần Tình chủ động đứng lên nhảy.

“Nghe nói trước đây Tần Tình học múa ba lê, nhảy đẹp ghê!”

Tần Tình chơi lớn nên có rất nhiều nam sinh chăm chú nhìn cô ta.

Nhưng khi nhảy xong, Tần Tình nhìn thẳng về phía Kỳ Hàn Tinh, vừa e thẹn vừa táo bạo.

“Thầy ơi, em hỏi thầy một câu được không ạ?”

Ý tứ rõ ràng khiến tất cả mọi người im lặng, hưng phấn hóng hớt.

Kỳ Hàn Tinh gật đầu: “Hỏi.”

Tần Tình tỏ mặt, nhẹ nhàng hỏi: “Thầy có bạn gái chưa ạ?”

“Òoooooooooooo”

Ai cũng ồ lên, tiếng reo hò khiến những người bên nhóm khác cũng phải nhìn qua.

Có lẽ do huấn luyện quân sự kết thúc rồi nên thái độ mọi người cũng càn rỡ hơn nhiều.

Kỳ Hàn Tinh nhướng mày, tựa như đang cười, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ ấm áp.

“Có rồi.”

Mọi người đều có thể thấy được rằng anh thích cô gái kia bao nhiêu nên khi nhắc đến cô gái ấy anh mới thể hiện ra vẻ mặt như vậy.

Nụ cười trên mặt Tần Tình cứng đờ.

Có nam sinh không nhịn được hỏi:

“Thầy ơi! Thầy có ảnh không ạ? Cho bọn em xem xem là tiên nữ nào có thể hạ gục được thầy không?”

Chỉ là lời đùa giỡn, cũng không ai nghĩ là Kỳ Hàn Tinh sẽ cho xem thật.

Nhưng anh lại nhướng mày.

“Nếu đã là tiên nữ, sao tùy tiện cho người khác ngắm được?”

Mọi người lại reo lên tiếc nuối.

Kỳ Hàn Tinh lại nói:

“Nhưng mà nếu có cơ hội thì sẽ chính thức giới thiệu cho mọi người biết.”

Tất cả lại phấn khích trở lại, ngoại trừ Tần Tình đang hoàn toàn bị phớt lờ.

Cô ta mím môi, cười gượng rồi quay người rời đi.
 
Chương 4: Hoàn


13

Bởi vì chuyện này, Tần Tình cũng bị xấu mặt không ít.

Nhưng cô ta nhanh chóng quên đi, ngày hôm sau còn mời chúng tôi bữa trưa.

“Hôm nay bạn trai tớ về nước thăm tớ, muốn đãi mọi người một bữa. 6 giờ tối, ở nhà hàng Nhật Thất Điền Anh, đừng tới trễ nha.”

“Bạn.. bạn trai?” Trương Kỳ kinh ngạc, “Tần Tình, cậu quen người này từ khi nào?”

“Tối qua.” Tần Tình vừa đắp mặt nạ vừa thờ ơ nói:

Bạn học cũ, theo đuổi tôi mấy năm nay, hiện tại anh đấy đang đi du học. Sau khi tớ đồng ý hẹn hò với anh ấy, anh ấy trực tiếp mua vé chuyến sớm nhất bay về đây. Tớ khuyên sao cũng không được.”

Lý Hàm nhìn chằm chằm điện thoại nói:

“Một người 1200 tệ? Tần Tình, bạn trai cậu hào phóng thật đấy!!”

Đối với sinh viên chúng tôi, giá vé 1200 tệ quả quả thật là cao ngất ngưởng.

Tần Tình nhún vai, vừa cười vừa nhẹ nhàng nói:

“Anh ấy muốn thế, cứ tùy anh ấy đi.”

Con gái đẹp thì sẽ luôn có đặc quyền, và cũng sẽ luôn có nhiều sự lựa chọn.

Tần Tình nhìn sang tôi: “Tô Dư Mặc, trước đây giữa chúng ta có một vài hiểu lầm. Bữa cơm này tớ tạ lỗi với cậu, cậu nhất định phải đến. À, huấn luyện quân sự cũng kết thúc rồi, cậu mang bạn trai đến luôn nhé?”

Nói đến cỡ đó, tôi từ chối thế nào được nữa.

Sau khi nhận được câu trả lời của Tiểu Chu, tôi gật đầu đầu.

“Được.”

……….

Tối đến, bạn trai Tần Tình đích thân đến đón cô.

Vừa cao vừa gầy, trông cũng lịch sự.

Lý Hàm không nhịn được nhỏ giọng cảm thán: “Cayenne! Chiếc này đắt lắm đấy!”

Tần Tình hất tóc cười, giới thiệu:

“Đây là bạn trai tớ, Tưởng Tùng. Đây là các bạn cùng phòng của em, Lý Hàm, Trương Kỳ và Tô Dư Mặc. À, em đã từng kể với anh, cậu ấy là người đầu tiên trong 4 đứa em có bạn trai đó. Hôm nay bạn trai cậu ấy cũng đến nữa.”

Tưởng Tùng gật đầu, ngạc nhiên hỏi: “Bạn trai cô không đến đón cô à?”

“Anh ấy đang bận chút chuyện, chúng ta đi trước đi, lát nữa anh ấy sẽ tự đến đó.”

Tưởng Tùng nói đùa: “Còn có chuyện quan trọng hơn bạn gái luôn sao?”

Mấy lời này khiến không ít thì nhiều cũng sẽ khiến người nghe thấy khó chịu.

Tần Tình cười giận dỗi vỗ vỗ anh ta: “Được rồi, chúng ta đi thôi. Chẳng phải anh nói đã bàn cạnh cửa sổ rồi à? Đến muộn chẳng hay chút nào.”

“Ồ.” Lý Hàm vừa ngạc nhiên vừa ngưỡng mộ:

“Không phải đặt hàng ở nhà hàng đó rất khó à? Hai người làm sao đặt được chỗ tốt vậy, còn đặt vào phút chót nữa.”

Tưởng Tùng khởi động xe, thản nhiên nói:

“Đúng là là mọi người đa số sẽ không đặt được, nhưng tôi nhờ bạn tôi đặt giúp.”

Lý Hàm và Trương Kỳ cẩn thận ngồi vào chiếc xe đắt tiền.

……

Tôi gửi định vị nhà hàng kia cho Tiểu Chu mà tim đập nhanh gấp đôi.

Để mà nói thì, đây cũng là lần đầu chúng tôi gặp nhau.

Tôi nhìn ra cửa sổ, thở dài.

Nhà hàng Nhật nằm trong trung tâm thương mại sầm uất.

Chúng tôi đúng lúc gặp một đám bạn chung lớp, nam nữ đều có, có vẻ như bọn họ đang đi chơi.

“Một người 1200 tệ? Vãi, bạn trai hoa khôi của chúng ta gắt thật đấy! Đúng là thiếu gia vừa có tiền vừa có sắc!”

“Chúng ta chỉ mua được malatang ở tầng 1 thôi, làm sao so được với người ta!”

Mấy cô gái phản ứng quá khích, ghen tị nhìn Tần Tình.

Tôi chào hỏi mọi người vài câu thì nhận được tin nhắn của anh.

“Anh tới ngay đây.”

Tôi đang định quay lại thì nghe thấy giọng Lý Hàm sau lưng, vừa khinh thường vừa giễu cợt.

“Đúng vậy đó. Bạn trai Tần Tình chúng ta thấy đuọce người thật mặt thật, đã đẹp trai lại còn hào phóng. Chẳng như một số người, lúc nào cũng che che đậy đậy. Theo tớ thấy, hoặc là người ta không thể xuất hiện, nếu không thì cũng bị đá rồi!”

Tôi quay lại, nói từng chữ một:

“Lý Hàm, cậu vừa mới nói gì, nói lại lần nữa xem.”

14

Mọi người xung quanh đều trở nên im lặng.

Cảm nhận được bầu không khí có gì đó không ổn, Trương Kỳ lập tức giảng hòa: “Tô Dư Mặc, cậu đừng tức giận, chỉ là hiểu lầm thôi…”

Tôi nhìn chằm chằm Lý Hàm: “Bây giờ, ngay lập tức, xin lỗi.”

Mới đầu Lý Hàm còn thấy hơi chột dạ, nhưng bị tôi k1ch thích, lại còn có nhiều bạn học đang ở đây, cô ta đột nhiên nổi cáu:

“Tao nói gì mày nghe không rõ à? Mày điếc hay sao? Hơn nữa, tại sao tao phải xin lỗi? Những điều tao nói đều là thật!”

Cô ta càng nói càng hăng, càng cao giọng.

“Lẽ nào không phải chắc? Giờ này rồi mà bạn trai mày vẫn chưa đến thì chẳng phải là có vấn đề à? Còn nữa, nếu không phải mày có động cơ bí mật thì lúc trước mày lao vào lòng Kỳ Hàn Tinh làm gì? Lúc đó nhiều người chứng kiến lắm đấy!”

Tôi lấy điện thoại ra, đưa cho cô ta xem.

“Vốn dĩ hôm nay tao cũng không muốn nhắc đến chuyện này, nhưng là mày gây sự với tao trước, cho nên đừng có trách tao không khách sao. Mấy cái tin đồn trên diễn đàn, là mày tung lên đúng chứ?”

Lý Hàm lập tức hoảng sợ: “Mày nói gì? Tao không hiểu!”

Tôi cười lạnh.

“Tao đã tra tất cả địa chỉ IP đăng tin x.úc phạm tao. Và bất ngờ chưa 3 cái trong số đó giống hệt IP của mày luôn.”

“Chắc mày sẽ không quên rằng… tao là thủ khoa đầu vào đâu nhỉ?”

Mặt mày Lý Hàm tái nhợt.

Những người xung quanh cũng ngờ vực mà nhìn cô ta.

Tần Tình đứng lên, nhẹ giọng khuyên giải:

“Tô Dư Mặc, hay là bỏ qua đi. Dù sao thì chúng ta cũng ở cùng phòng ký túc xá, ồn ào đến mức này cũng không hay đâu.”

Tôi gật gù:

“Tôi cũng nghĩ vậy. Cho nên Lý Hàm, tao cho mày 30 phút để công khai xin lỗi tao trên diễn đàn xin lỗi tao liên tục 3 ngày thì tao sẽ bỏ qua chuyện này.”

Lý Hàm khó mà tin được: “Mày điên rồi.”

Đôi lông mày được vẽ kĩ lưỡng của Tần Tình cũng cau lại:

“Tô Dư Mặc, cậu làm thế thì danh tiếng của Lý Hàm sẽ ra sao đây? Sau này cậu ấy học tiếp ở trường kiểu gì nữa?”

Tôi gần như phá lên cười: “Cậu nói hay thật đấy. Làm như lúc cậu ta bôi nhọ tôi thì cũng nghĩ đến danh tiếng của tôi vậy.”

Tần Tình nghẹn họng.

Tưởng Tùng cau mày: “Tình Tình cũng là vì muốn tốt cho cô…”

Cậu ta còn chưa kịp nói xong thì đã bị một giọng nói thầm thấp lạnh lùng cắt ngang.

“Bạn gái tôi, không đến lượt người khác dạy đâu.”

Lặng như tờ.

Mọi người nhìn về phía sau tôi, ai cũng sốc.

Tôi đang tức muốn xỉu nhưng nghe giọng nói này xong phản ứng đầu tiên lại là: giọng này nghe quen quá ta.

Rồi tôi chợt nhận ra — là Tiểu Chu!

Tôi bất giác quay lại, nhưng khi nhìn thấy người đối diện, tôi như bị chặn họng.

Phố đã lên đèn, xe cộ tấp nập, sự ồn ào ngập tràn trong đêm hè oi ả.

Người kia mặc một chiếc áo phông đen cùng quần thể thao đơn giản, nhưng cũng không che đi được vóc dáng hoàn hảo của anh. Bờ vai rộng vòng eo hẹp cùng với đôi chân dài.

Anh đột một chiếc mũ lưỡi trai trên đầu, đuôi lông mày hơi xếch lên.

Sống mũi cao, đôi mắt đen láy.

15

“Thầy.. thầy ạ!”

Một nam sinh phản ứng lại, lập tức đứng thẳng người lên chào.

Những người khác cũng ngoan như cún, vội vàng chào: “Thầy ạ!”

Huấn luyện thì hết rồi, nhưng uy lực thì vẫn còn.

Môi tôi mấp máy, cũng định chào, nhưng lại không thể cất nên lời.

Tâm trí tôi đang rất rối bời.

Tưởng Tùng không biết anh nên ngạc nhiên khi thấy phản ứng của mọi mọi người.

“Ai vậy?”

Kỳ Hàn Tinh sải đôi chân dài bước về phía tôi.

Không ai nói gì.

Có một số người từ lúc sinh ra đã có khí chất riêng, dù có đi đến đâu cũng sẽ trở thành tâm điểm chú ý.

Kỳ Hàn Tinh đích thực là người như vậy.

Rõ ràng là Kỳ Hàn Tinh chỉ lớn hơn chúng tôi 2 tuổi nhưng khí thế của anh lại mạnh hơn chúng tôi rất nhiều.

Kỳ Hàn Tinh đứng phía trước tôi một bước:eek:

“Chào mọi người. Xin tự giới thiệu, tôi là bạn trai của Tô Dư Mặc, Kỳ Hàn Tinh.”

……..

Ngay khoảnh khắc này, tôi cuối cùng cũng biết thế nào gọi là não ngưng hoạt động.

Trong sự im lặng dài đằng đẵng, Tần Tình không thể tin nổi, khó khăn cất lời:

“Sao có thể? Có phải nhận nhầm rồi không? Bạn trai cậu ấy không phải…”

Kỳ Hàn Tinh nhướng mày:

“Bạn gái tôi, tôi nhận nhầm là nhận nhầm thế nào?”

Tần Tình nghẹn họng.

Kỳ Hàn Tinh không muốn để ý đến cô ta, anh hơi cúi người xuống, bình tĩnh nhìn tôi.

“Anh phải giải quyết vài việc ở trường nên mới đến muộn. Rộng lượng bỏ qua cho anh được không, Tiểu Tô?”

Khoảng cách gần như vậy, tôi đã từng mơ thấy rồi.

Tôi lấy hết dũng khí, nhỏ giọng hỏi: “Này có phải là chuyện mà anh đã từng nói… anh giảm cân?”

Kỳ Hàn Tinh nghiêng đầu cười, sau đó đứng thẳng lên, đưa tay xoa đầu tôi.

“Anh tưởng em hỏi về tấm ảnh gần nhất mà anh chụp - là tấm anh chụp sau khi thi xong đại học, tấm kia thì lâu lắm rồi. Từ lúc nhập học là anh đã thế này, anh không biết em vẫn luôn giữ tấm ảnh đó.”

À, sơ suất quá rồi.

Tôi chỉ biết anh ấy học đại học cùng một thành phố với tôi, nhưng có thế nào tôi cũng không tưởng tượng được là anh ấy lại học ở học viện quân sự!

“À.” Tôi nhàm chán trả lời, ngoại trừ trái tim đang đập bumbadabum ra thì cơ thể tôi như thể bị cài đặt tốc độ 0.75 vậy.

Những người khác hình như cũng chẳng khá hơn tôi là bao.

Nhưng Kỳ Hàn Tinh kiểu: i don’t even care.

Anh nhìn mọi người:

“Chẳng phải là mọi người muốn đi ăn à? Lúc trước đã nói nếu có cơ hội sẽ trực tiếp giới thiệu cho mọi người biết bạn gái tôi. Chọn ngày không bằng gặp ngày, đi thôi.”

Vừa nói, anh vừa cúi xuống hỏi tôi: “Nhà hàng Nhật ở tầng 6 đúng không em?”

Tần Tình cuối cùng cũng hồi thần: “Đúng. Nhưng… nhưng mà hơi đông khách…”

Tưởng Tùng cũng giải thích:

“Đúng vậy, nhà hàng đó phải đặt bàn trước mới được. Tôi có nhờ bạn đặt trước 6 chỗ. Nhưng mà bây giờ…”

“Không sao.” Kỳ Hàn Tinh nói, “Tôi nói họ để lại một phòng riêng.”

16

Đến tận khi an vị trong phòng riêng, tôi vẫn cảm thấy như mình đang nằm mơ.

Kỳ Hàn Tinh ngồi bên cạnh tôi, đưa thực đơn qua:

“Em muốn ăn gì? Sashimi cá ngừ với bò Wagyu ở đây cũng ổn.”

Bốn bề yên tĩnh, bầu không khí ngập tràn sự vi diệu.

Kỳ Hàn Tinh bấy giờ mới nhớ ra một chuyện, anh ngẩng đầu nói:

“Khoảng thời gian này cảm ơn mọi người đã quan tâm đ ến Tiểu Tô nhà tôi. Bữa này tôi mời, mọi người cứ tự nhiên.”

Anh không nói thì thôi, vừa nói xong mặt mày Tưởng Tùng và Tần Tình đều trở nên xanh mét.

Còn Lý Hàm á?

Cô ta không đi, lúc nãy mặt mày trắng bệch xin lỗi tôi rồi nói bản thân không khỏe, muốn về trước.

Thật lòng mà nói thì dù tôi quen ảnh cũng được 3 tháng rồi, nhưng đây mới là lần đầu tiên chúng tôi gần nhau như thế này.

À mà cũng không đúng. Trong suốt thời gian huấn luyện quân sự, cha này không hề nể nang tôi chút nào.

Tôi nhìn ảnh minh họa, chọn vài món rồi đưa lại thực đơn.

Trương Kỳ do dự nói: “Thầy… Đàn anh, nhà hàng này đắt quá, hay là mình đổi qua chỗ khác đi.”

Những người khác cũng gật đầu lia lịa.

Ở đây chắc chẳng ai dám ăn tiền của Kỳ Hàn Tinh.

Kỳ Hàn Tinh còn chưa kịp nói gì thì của phòng được mở ra, một người phụ nữ chừng 26-27 tuổi bước vào.

Cô ấy mặc một bộ váy lịch sự, mái tóc xoăn lọn sóng màu hạt dẻ, vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.

Hàng lông mày của cô ấy trông rất giống…

Cô ấy nhìn Kỳ Hàn Tinh, sau đó nhìn sang tôi. Ánh mắt cô ấy lập tức sáng lên.

Cô ấy tươi cười nói: “Đây là lần đầu tiên Hàn Tinh đưa nhiều bạn đến đây như vậy đấy! Mọi người cứ tự nhiên đi nhé!”

Tôi mờ mịt nhìn Kỳ Hàn Tinh.

Có vẻ như anh ấy đã lường trước sự tình.

Khuôn mặt tuấn tú không chút ngạc nhiên, ngắn gọn nói: “Chị anh.”

Cô ấy quay qua dặn phục vụ nhanh chóng mang đồ ăn lên, rồi bước vào ngồi bên cạnh tôi.

“Em là bạn gái Hàn Tinh phải không?”

Tôi xấu hổ: “Em chào chị ạ, em là Tô Dư Mặc.”

“Tô Dư Mặc? Tên em hay thật đấy! Lúc nào chị cũng nói thằng nhóc này rất kén chọn, mắt cao hơn đầu, không biết ai mới có thể trị được nó. Hôm nay gặp được rồi, em xinh quá đi thôi! À phải rồi, chị nghe nói em còn là thủ khoa đầu vào của khoa hả?”

Tôi: “... Thật ra em phải cảm ơn anh Tiểu… cảm ơn anh ấy nhiều. Anh ấy đã dạy em rất nhiều thứ…”

“Vậy cũng là do bản thân em thông minh!” Chị ấy hào hứng, nháy mắt với tôi: “Lúc trước nó còn hỏi chị, con gái dùng kem chống nắng nào thì tốt, mình nó còn ngồi chọn cả buổi trời.”

“Chị.”

Kỳ Hàn Tinh liếc qua.

“Khụ!” Chị ấy cười tít mắt đứng dậy.

“Được rồi, mấy đứa ăn đi nhé, chị không làm phiền nữa đâu~”

17

Ăn xong thì đã hơn 8h.

“Ối!”

Mọi người đang chuẩn bị đi thì Trương Kỳ bất ngờ thốt lên.

Tôi thấy lạ, hỏi: “Sao thế?”

Trương Kỳ nhìn tôi, rồi lại nhìn Kỳ Hàn Tinh, sau đó cẩn thận đưa điện thoại.

Diễn đàn trường nổ tung rồi.

Lý Hàm công khai xin lỗi, giải thích cặn kẽ những chuyện cô ta đã làm trong quãng thời gian vừa qua.

Thật ra chuyện này nằm trong dự liệu của tôi. Lúc nãy Trương Kỳ cũng chứng kiến cuộc cãi vã giữa tôi với Lý Hàm, sao giờ lại phản ứng một cách thái quá như vậy?

Trương Kỳ nháy mắt ra hiệu: “Bên dưới!”

Tôi cũng nhìn theo, đứng hình.

—---- Chuyện tình của tôi với Kỳ Hàn Tinh bị mọi người khui ra rồi.

Tôi ngẩng lên nhìn những người xung quanh.

Đồ ăn cũng không chặn họng được mấy người này.

Tôi còn chưa kịp bước ra khỏi cửa luôn á.

Không ai dám nhìn tôi, nhao nhao trốn khỏi hiện trường.

Tần Tình với Tưởng Tùng đi nhanh nhất, chớp mắt đã chẳng thấy bóng dáng đâu.

Cuối cùng, chỉ còn lại tôi với Kỳ Hàn Tinh.

“Anh đưa em về trường.”

Thật ra chỗ này cũng không xa trường tôi lắm. Nhưng vừa khéo là tôi có chuyện muốn hỏi nên quyết định đi bộ về.

“Được.”

Đường về im ắng một cách diệu kỳ.

“Lúc nãy em ăn thấy thế nào?” Kỳ Hàn Tinh lên tiếng trước.

“Hả? À, ngon lắm. Nhưng mà hơi tốn kém…”

Nói đến đây, tôi lại thấy rất ngại.

Kỳ Hàn Tinh đột nhiên nói: “Đưa tay ra.”

Hử?

Trong lòng thấy khó hiểu, nhưng tôi vẫn xòe tay phải ra.

Anh đặt vào tay tôi một viên kẹo sữa.

Tim tôi lỡ nhịp. Tôi đã từng nói với anh ấy, đây là loại kẹo mà tôi thích nhất.

Thế mà anh ấy vẫn nhớ.

“Khi không được ăn no thì ăn cái này, nó sẽ giúp em không bị hạ đường huyết.”

Tôi: ….

Hôm nay là ngày đầu tiên chúng ta chính thức gặp nhau đấy, anh nói vậy mà nghe được hả?

Tôi tức giận xé vỏ kẹo, bỏ kẹo vào miệng: “Cảm! Ơn! Vì! Đã! Quan! Tâm!”

Kỳ Hàn Tinh không nhịn được cúi đầu bật cười.

Tôi trừng mắt: “Anh cười cái gì? Em còn chưa nói gì anh đâu! Anh biết em từ trước rồi có đúng không hả!”

Vì đang ngậm kẹo trong miệng, nên tôi không thể phát âm rõ ràng được.

Nhưng rõ ràng là anh ấy nghe hiểu.

Anh ngước mặt lên, vẻ mặt nghiêm túc hơn:

“Mới đầu thì anh cũng không biết, vì dù sao lúc gửi đồ cho em cũng đều ghi là Tiểu Tô mà. Với cả, mặc dù anh biết em là thủ khoa đầu vào ngành công nghệ thông tin, nhưng anh cũng không biết em học lớp nào. Vậy nên anh cũng không nghĩ tới, chúng ta lại có một sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy!”

Tôi hiểu.

“Vậy là sau cái hôm mà anh phạt em thì anh cũng biết luôn?”

Hóa ra sau ngày hôm đó, có đôi khi anh thất thần là do chuyện này?

Kỳ Hàn Tinh khom người: “Chân còn đau không em?”

Không nói thì không sao, mà nói ra cái là máu nóng của tôi nổi lên liền luôn á!

Tôi quay đầu bỏ đi: “Không đau!”

Anh chạy theo kéo tôi lại: “Em giận rồi à?”

Tôi cố hất tay anh ra nhưng vô ích nên chỉ đành trừng mắt nhìn anh.

“Nếu anh đã biết thì tại sao sau khi huấn luyện kết thúc anh không nói?”

Nếu anh nói thì tôi sẽ không phải đợi tới này hôm nay mới được biết!

Kỳ Hàn Tinh nhìn tôi chăm chú.

Trong mắt anh dường như chứa đựng vòng xoáy, khi nhìn lâu sẽ bị rất khó để thoát ra.

Tim tôi đập nhanh mất kiểm soát, cố gắng ngoảnh mặt đi: “Anh không muốn nói thì thôi—-”

Anh khẽ khịt mũi, nhẹ nhàng nhéo mặt tôi.

“Tiểu tiên nữ của anh, anh còn chưa được diện kiến chính thức thì sao có thể để bọn họ nhìn thấy được?”

18

Tôi cảm giác trong lòng mình đang có thứ gì đó tan chảy.

Toang toang toang.

Tui không phải là đối thủ của ổng!

Tôi nín thở, không nói gì.

Kỳ Hàn Tinh nhìn vào mắt tôi, giọng nói dịu dàng ấm áp này là của Tiểu Chu.

“Tiểu Chu là tên lúc nhỏ của anh. Sau khi anh biết đó là em, anh đã suy nghĩ rất nhiều rằng phải làm sao để nói cho em biết. Hôm đó nhìn thấy em bị ngất, anh đã rất hối hận, tự trách, lại càng không biết phải mở lời với em thế nào.”

Một người kiêu ngạo như Kỳ Hàn Tinh lại cũng có lúc lo được lo mất, căng thẳng như vậy ư?

“Cho nên bây giờ anh vẫn muốn nói…”

Kỳ Hàn Tinh đưa tay ra:

“Tiểu Tô, chào em, anh là Kỳ Hàn Tinh.”

Trong lồ ng ngực dường như có thứ gì đó đang tuôn ra.

Tôi cũng đưa tay, bắt tay với anh ấy.

“Tiểu Chu, chào anh, em là Tô Dư Mặc.”

Anh không buông ra, mà luồn qua những ngón tay và đan chặt lấy tay tôi.

Anh ấy cúi người nhìn tôi.

“Anh nghe bạn gái anh nói vị kẹo sữa này ngon lắm.”

Gợn gió đêm mang theo cái nóng bức cuối hè thổi tới.

“Ừ, ăn ngon lắm.”

Tôi cố gắng phớt lờ nhịp tim đang tăng tốc của mình để tỏ ra bình tĩnh:

“Anh muốn nếm thử không?”

Anh khẽ cười, cúi xuống hôn tôi.

Tựa như pháo hoa, bừng lên rực rỡ.

Thật vui vì đó là anh, cũng thật may mắn vì đã gặp được anh.

- HOÀN - 
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom