Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện!

Diễn Đàn Truyện là diễn đàn chuyên về truyện, văn, thơ và giải trí. Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn vui lòng bạn đăng ký thành viên, việc đăng ký hoàn toàn miễn phí và dễ dàng!

Đăng ký!

Dịch Chuyển Phát Nhanh Âm Dương

Chương 40: Bác Giang Có Vấn Đề


Chưa chờ tôi suy nghĩ nhiều, điện thoại trong tay tôi đã reng reng vang lên.Tôi biết bác Giang gọi tới, tôi vừa run rẩy vừa sợ hãi nghe điện thoại.Sau khi điện thoại kết nối, tôi còn chưa kịp nói chuyện, bác Giang đã vội vàng nói: "Mau đi ra, Chu Thuận lái xe trở về."Con mẹ nó.Tôi thầm mắng một tiếng trong lòng, vừa tìm cách ra ngoài vừa suy đoán.Chắc chắn bác Giang theo dõi tôi đến, chẳng qua là trốn ở một góc không xuất hiện, nếu không thì sao ông ấy có thể biết Chu Thuận trở về.Bây giờ không kịp cân nhắc nhiều như thế, tôi quay đầu nhìn thoáng qua tường bao.

Tôi vội vàng leo lên, sau đó nhảy xuống đất rồi chạy vào vườn bắp cách đó không xa.Tôi không nhanh chóng rời đi, vì nếu như bây giờ tôi lái xe đi chắc chắn sẽ gặp Chu Thuận, nên chỉ có thể ở đây chờ Chu Thuận quay lại rồi thừa dịp trốn chạy.Tôi áp sát vào trong vườn bắp, nín thở, hai mắt mở to nhìn đường cái cách đó không xa.Khoảng ba bốn phút sau, hai đèn xe sáng lên, không bao lâu sau Chu Thuận đã lái chiếc Santana màu đen tới.Lúc lái đến trước ngôi nhà, Chu Thuận xuống xe nhưng không tắt máy.


Nương theo đèn xe, tôi thấy bóng dáng của Chu Thuận, anh ta móc chìa khóa ra vội vàng đi về phía ngôi nhà.Tôi thấy đã tới lúc, cũng không do dự lâu mà lộn nhào đứng dậy chạy tới cạnh chiếc Jetta, sau đó ngồi xuống nổ máy, đạp côn, vào số rồi xoay vô lăng.

Động tác liên tục, đầu cũng không quay lại mà lái khỏi vườn bắp đi ra đường, không bao lâu sau đã lái đi rất xa.Tôi nhìn qua kính chiếu hậu thấy phía sau tối đen như mực, phát hiện Chu Thuận không chạy theo, tôi khẽ thở ra.Trong vô thức phía sau lưng đã bị mồ hôi thấm ướt, tôi mắng một tiếng lấy một điếu thuốc trong ngực ra hút.Cũng trong lúc này, điện thoại vang lên lần nữa.Sau khi kết nối, giọng nói của bác Giang truyền đến, có trốn được không.Tôi thầm nghĩ chắc là bác Giang vẫn ở gần đó đi theo tôi, lúc này hỏi tôi có trốn được không cũng quá giả dối rồi.Tôi không vạch trần ông ấy, sau khi phun khói thì nói trốn được, bây giờ đang trở về."Ở bên trong có phát hiện gì không?" Bác Giang hỏi tôi, giọng nói gấp gáp hơn trước nhiều.Tôi do dự một chút, thành thật nói: "Cháu vừa leo tường vào sân đã thấy bác gọi, sau đó đã đi ra.

Nhưng mà...""Nhưng mà cái gì?" Mặc dù là đang hỏi tôi, nhưng tôi có thể nghe thấy sự thất vọng trong giọng nói của bác Giang.Tôi cắn răng mở miệng nói: "Cháu cảm thấy trong căn nhà kia có ma quỷ lộng hành."Bác Giang im lặng một chút, sau đó nói với tôi: "Ngày mai cậu đến cổng nhà hàng Hương Vị chờ tôi, chúng ta cùng đi xem."Tôi nói được.Sau khi cúp điện thoại, trong lòng tôi bắt đầu thầm nói.Tôi nghĩ, chẳng lẽ vừa rồi bác Giang không cùng đến nhưng cũng không đúng.

Nếu như bác Giang không theo tới thì sao biết đột nhiên Chu Thuận quay lại.Tôi cảm thấy chắc chắn chuyện này không đơn giản như thế, ngày mai đến gặp bác Giang phải hỏi rõ ràng mới được.Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, rốt cuộc trong căn nhà nhỏ kia có ma quỷ lộng hành hay không cũng không chắc lắm, ít nhất là lùm cỏ bị đè rạp kia không phải tôi làm.

Nếu như có ma quỷ lộng hành thì chuyện tôi bình an vô sự phải giải thích thế nào?Nghĩ đến đây, tôi chợt nhớ đến túi gấm màu đen mà ông Vương ở quán internet đưa tôi.


Tôi vội vàng dùng miệng ngậm điếu thuốc, một tay sờ vào túi, phát hiện túi gấm còn đó thì thở dài một hơi.Trong căn nhà có ma quỷ mà tôi lại bình an vô sự, có lẽ có liên quan đến túi gấm màu đen này.Có lẽ ông Vương trong quán internet mới là cao nhân thật sự.Về phần vì sao ông ấy trốn trong quán Internet thì tôi lại nhớ đến một câu tục ngữ giải thích.Người bình thường ẩn núp ở thôn quê, cao nhân ẩn núp ở thành thị.Có lẽ tất cả mọi người đều nghĩ rằng ông Vương là nhân viên quét dọn, nhưng thật ra ông ấy là cao nhân.Đi đến ngã ba, tôi theo đường cũ trở về.

Tôi cũng không chạy loạn đi nơi khác mà đi thẳng về nhà Phương Tưởng.Vừa xuống xe, điện thoại di động trong túi tôi vang lên.

Tôi vốn nghĩ rằng bác Giang gọi tới, nhưng sau khi lấy điện thoại di động ra tôi lại sửng sốt.Hiển thị trên màn hình anh Chu gọi tới, cũng chính là Chu Thuận.Bây giờ anh ta gọi cho tôi làm gì, chẳng lẽ biết tôi lén chạy đến căn nhà kia.Tôi cúi đầu nhìn điện thoại suy nghĩ có nên nhân không, tôi hơi do dự nghiến răng trượt lên màn hình nhận điện thoại."Anh Chu, sao anh lại gọi điện cho tôi thế?" Tôi tỏ vẻ thoải mái, cười ha hả mà nói.Bên đầu dây kia, Chu Thuận cũng cười: "Không có chuyện gì, chỉ hỏi cậu giải quyết việc trong nhà xong chưa?""Vẫn chưa xong đâu, bây giờ còn đang ở quê.

Bên đây có xảy ra chút chuyện, trong mấy ngày không giải quyết được." Tôi cười nói.Ở bên kia Chu Thuận im lặng một chút, sau đó nói: "Được rồi, chuyện chưa giải quyết xong thì giải quyết trước đi, xong việc thì đến làm."Tôi cười nói vâng, sau đó cúp điện thoại.Tôi cất điện thoại vào trong túi, lại cau mày suy tư.


Lúc này Chu Thuận gọi điện thoại cho tôi chắc chắn là đang thử thăm dò tôi, đột nhiên anh ta vội vàng quay lại căn nhà không biết vì chuyện gì.

Nếu không phải biết có người đi vào căn nhà thì sao lại trở về một chuyến.Nhưng nói thế cũng không thông, nếu như anh ta biết có người đi vào căn nhà, vậy sao anh ta biết điều đó.

Chẳng lẽ anh ta có Thiên Lý Nhãn?.


 
Chương 41: Người Giấy Nhỏ


Tôi lo lắng đi lên lầu, vừa định móc chìa khóa ra mở cửa thì thấy nhà đã có người mở.Tôi hơi ngẩn người, đúng lúc ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt yêu nghiệt kia."Hừm, anh đi đâu ra đồng thế, trông như gấu thế này." Phương Tưởng nhìn thấy, cười tủm tỉm mà đưa tay lấy lá ngô trên người tôi xuống, vỗ vỗ miệng nói: "Thằng nhóc anh chơi phong phú quá, còn chơi cả dã chiến."Lúc này tôi mới phát hiện khi bò khỏi ruộng bắp tôi còn chưa sửa soạn lại, trên người còn có lá bắp dính vào người.Tôi trừng mắt nhìn Phương Tưởng vỗ vỗ thân thể, nói: "Đội cảnh sát có chuyện gì à, sao lại trở về?"Phương Tưởng chỉ túi đội cảnh sát trong tay, đúng là có chuyện xảy ra.

"Tôi trở về lấy mấy bộ quần áo, phải đi đến nơi khác giải quyết vụ án một thời gian."Tôi gật đầu, ngồi trên ghế salon nói với Phương Tưởng: "Đi, cậu đi vào trong nhà, tôi giúp cậu nhìn xem."Phương Tưởng không nói gì mà chỉ cau mày nhìn tôi.Tôi bị cậu ta nhìn đến mức hơi run rẩy, hỏi cậu ta sao thế.Phương Tưởng không có trả lời tôi, mà bước nhanh đến cạnh tôi, sau đó dùng tay đập vào bả vai tôi.Sức của cậu ta rất mạnh, một cái đập này khiến cho cả cánh tay tôi cũng đau đớn.


Tôi kéo tay Phương Tưởng ra, cau mày nói: "Cậu bị điên à, trước khi đi còn đánh tôi.""Anh đừng nhúc nhích." Vẻ mặt Phương Tưởng nghiêm túc, hai tay đè tôi lại.Nói thật, tôi đã quen biết Phương Tưởng mấy ngày nay nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cậu ta.

Tôi lập tức trở nên ngoan ngoãn, vâng lời ngồi trên ghế sa lon.Phương Tưởng không làm gì khác, mà đưa tay đập mấy cái lên bả vai tôi, cuối cùng bỗng nhiên co tay lại, lấy ra thứ gì đó từ trên vai tôi.Tôi nhìn thấy đồ vật trong tay Phương Tưởng thì lập tức trở nên kinh ngạc, vội hỏi xảy ra chuyện gì.Món đồ mà Phương Tưởng rút ra khỏi người tôi cũng không đáng sợ lắm, chỉ là một mảnh giấy màu vàng.Điều khác lạ là tờ giấy này được xé nhành một người giấy nhỏ, trên người giấy nhỏ có mắt có mũi chỉ không có miệng.

Phương Tưởng lật bàn tay một cái, phía sau người giấy được vẽ phù chú bằng bút đỏ.Phương Tưởng lắc đầu với tôi, ra hiệu tôi đừng nói.Tôi không biết rốt cuộc đây là tình huống gì, vội vàng ngậm miệng không nói.Phương Tưởng bỏ hành lý trong tay xuống, nắm vuốt người màu vàng tí hon, cười lạnh: "Lá gan không nhỏ, lại dám đến nhà ông đây."Tôi thầm nghĩ Phương Tưởng cũng điên rồi, lại nói chuyện với người giấy nhỏ.Điều khiến cho tôi không thể tin được là người giấy nhỏ này lại bắt đầu giãy dụa trong tay Phương Tưởng.Tôi mở to mắt, không thể tưởng tượng nổi mà nhìn xem tất cả.Tôi cảm thấy người giấy nhỏ kia không có miệng, nếu có miệng thì chắc chắn sẽ biết nói chuyện.Người tí hon màu vàng cố sức giãy dụa trong tay Phương Tưởng, nhưng cho dù nó giãy dụa thế nào thì cũng không thoát khỏi bàn tay cậu ta.Phương Tưởng cũng không nói nhảm, cậu ta móc ra chiếc bật lửa trong túi, bật lên đốt người tí hon, còn nói để tao đưa mày đi siêu sinh.Trong chớp mắt, người tí hon bị ngọn lửa nuốt chửng, tới lúc đốt sắp cháy hết, tôi nghe thấy tiếng rên đau đớn.

Ngay sau đó không còn âm thanh gì nữa.Phương Tưởng phủi tay, nhẹ nhõm quay đầu nhìn tôi, tôi đã ngẩn người đứng đó.Một lát sau, yết hầu của tôi chuyển động hỏi cái vừa rồi gì là thế.Phương Tưởng cũng không vội rời đi, chỉ thuận tiện ngồi đối diện tôi, nói với tôi: "Thằng nhóc như anh làm gì mà đi tìm đàn bà, lại tìm ra kẻ trộm thế.


Vậy mà còn bị người ta theo dõi.""Tôi không tìm đàn bà." Tôi cắn răng giải thích một lần, tiếp tục hỏi: "Vừa nãy xảy ra chuyện gì?"Phương Tưởng do dự một chút rồi nói với tôi: "Cũng không có gì, chỉ là chút phép thuật trong đạo thuật thôi."Tôi vẫn hơi không hiểu rõ, nhưng tôi biết ba nuôi của Phương Tưởng là thầy pháp, chắc phải biết chuyện này nên tôi chờ Phương Tưởng nói tiếp."Vừa rồi anh bị người ta làm phép, trên mặt người giấy nhỏ kia có mắt có mũi, ở mặt trái có một phù chú để khởi động người giấy.

Người điều khiển đặt người giấy lên người anh thì có thể để người giấy theo dõi anh.

Không chỉ có thế, những gì anh nhìn thấy thì nó sẽ truyền đến cho người làm phép, cứ như thế, cho dù anh thấy thứ gì thì người đó ở cách xa hơn mười dặm cũng biết rõ." Phương Tưởng nói xong, dừng một chút rồi nói: "Anh đã tiếp xúc với ai."Tôi không trả lời Phương Tưởng, bởi vì tôi biết vì sao đột nhiên bác Giang biết Chu Thuận sắp trở về."Tôi không sao." Tôi lắc đầu không nói gì nữa.Phương Tưởng nhìn đồng hồ, có lẽ sắp trễ giờ nên cậu ta đứng dậy cầm đồ vật bên cạnh rồi nói với tôi: "Có lẽ anh bị người ta theo dõi, mấy ngày nay anh cẩn thận một chút, tốt nhất là đừng ra ngoài.

Chờ tôi trở về sẽ điều tra giúp anh, xem ai muốn theo dõi anh."Tôi hơi không yên lòng mà ừm một tiếng, Phương Tưởng cũng không nói thêm gì nữa, đứng dậy rời đi.Tôi ngồi trên ghế sa lon nhíu mày nghĩ đến chuyện người giấy tí hon kia.Người tôi tiếp xúc cũng không nhiều, chỉ có Phương Tưởng, ông Vương và bác Giang.


Ngũ Nương và ma nữ sườn xám tôi không tính vào, vì hai người bọn họ là ma, cũng không tính là người.

Vừa rồi Phương Tưởng cũng đã nói, đây là phép thuật nhỏ của Đạo gia, Ngũ Nương và ma nữ sườn xám là quỷ, quỷ kiêng kị phép thuật Đạo gia sao thi triển được.Phương Tưởng có thể loại bỏ, nếu cậu ta muốn theo dõi tôi thì vốn không cần lấy người giấy nhỏ ra khỏi người tôi.

Người còn lại chỉ có ông Vương và bác Giang.Tôi cảm thấy người để người giấy nhỏ lên người tôi là bác Giang, vì ngày hôm đó khi rời đi bác Giang đập lên vai tôi mấy lần, có lẽ lúc đó đã để người giấy nhỏ lên.Không chỉ có như thế, hôm nay lúc đi căn nhà kia vốn nghĩ là bác Giang ở phía sau, thật ra không phải, đây đều là người giấy nhỏ nhìn thấy đồng thời truyền vào mắt bác Giang.Mạch suy nghĩ càng rõ ràng tôi càng cảm thấy đáng sợ.Chuyện cho tới bây giờ, bên cạnh tôi còn có ai không mang ý đồ xấu.Tôi còn tin được ai..


 
Chương 42: Thân Phận Của Bác Giang


Tôi hít sâu một hơi, lắc đầu một cái cho quên hết mọi chuyện, chuẩn bị ngày mai tìm bác Giang hỏi một chút, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.Bôn ba một ngày rồi lại nằm trong đất, cả người đầy đất bẩn vô cùng khó chịu, tôi đứng dậy cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh tắm.

Lúc tắm tôi lại nghĩ đến người giấy nhỏ kia, nếu như không đốt hình nhân bằng giấy kia, lúc tôi tắm rửa không phải cũng bị bác Giang nhìn thấy hết sao?Tôi ngay lập tức cảm giác thế giới này vừa thần kỳ vừa tà ác, ông ta đã làm ra chuyện này rồi, nói không chừng có lẽ cũng thường xuyên làm như vậy.Tắm xong tôi liền lên giường cố gắng ngủ, nhiều chuyện liên tục xảy ra, thời gian trôi qua tôi cũng dần quen, ít nhất thì mỗi ngày đều có thể ngủ yên giấc.Sáng hôm sau, tôi bị điện thoại của bác Giang đánh thức, ông ta hỏi tôi ở đâu, bao giờ thì đến.Tôi xoa mắt, mơ mơ màng màng nói với điện thoại: “Tôi còn đang ngủ.”“…” Bác Giang bên kia im lặng một lúc, sau đó nói với tôi: “Nửa tiếng nữa đến nhà hàng Hương Vị gặp tôi!”Nói xong thì cúp máy luôn, tôi có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra, nhưng tôi vẫn nhanh chóng đứng lên, sau đó mặc quần áo rồi rửa mặt, ngay cả bữa sáng cũng không ăn mà mở cửa đi thẳng đến nhà hàng Hương Vị.Từ rất xa đã thấy bác Giang một thân một mình đứng trước cửa nhà hàng Hương Vị, tôi dừng xe trước cửa chỗ đậu xe của nhà hàng Hương Vị, sau đó xuống xe đi về phía bác Giang.Bác Giang nhìn thoáng qua chiếc xe, sau đó lại nhìn qua tôi một chút, rồi nói: “Xe của cậu à?”Tôi có chút đắc ý gật đầu, còn cố tình bấm chìa khóa cho đèn xe sáng lên.Bác Giang lắc đầu một cái.Tôi im lặng hồi lâu, cuối cùng bác Giang hỏi tôi ăn cơm chưa, tôi nói chưa ăn, bác Giang cũng không nói thêm gì nữa, kéo tôi đi vào nhà hàng Hương Vị.Nhà hàng Hương Vị có bán đồ ăn sáng, nhưng bây giờ đã hơn mười giờ trưa rồi nên nhà hàng cũng không có quá nhiều khách.


Tôi và bác Giang không vào phòng riêng mà tìm một nơi khá vắng người ngồi xuống, sau đó gọi hai lồng bánh bao và hai bát cháo.Tôi ngồi đối diện với bác Giang, giữ một khoảng cách nhất định với bác Giang, sợ ông ta lại thần không biết quỷ không hay yểm bùa với tôi như lần trước.Bác Giang phát hiện ra tôi đang né tránh, ông ta cười tủm tỉm nói với tôi: “Cậu đừng sợ, tôi sẽ không hại cậu.”Cái này ai mà biết được, sau khi biết được bác Giang yểm bùa với tôi, cái nhìn của tôi với ông ta đã có sự thay đổi, cho nên dù ông ta có nói như vậy tôi vẫn cứ cư xử cẩn thận từng li từng tí.Hơi do dự một chút, tôi hỏi bác Giang: “Bác yểm bùa lên người tôi sao?”Điều làm cho tôi bất ngờ chính là bác Giang không hề né tránh mà còn gật đầu thừa nhận.“Bác bảo tôi theo dõi Chu Thuận cũng là có mục đích khác sao?” Tôi lại hỏi tiếp.Bác Giang vẫn gật đầu.Tôi hít sâu một hơi, cảm thấy có chút nản lòng thoái chí: “Bác rốt cuộc định làm gì? Hoặc nói là bác không có ý định giúp tôi, mà chỉ muốn lợi dụng tôi đúng không?”Người phục vụ bưng hai lồng bánh bao và hai bát cháo lên, bác Giang không nhanh không chậm cầm bánh bao lên bắt đầu ăn, sau đó húp một hớp cháo.Nhìn ông ta khoan thai tự đắc như thế, trong lòng tôi có chút tức giận.

Ông đây bị bác đùa nghịch như một con khỉ, bác còn có tâm trạng ở đây vui vẻ sao?Sau khi ăn một ngụm cháo xong, bác Giang để đũa xuống, nhìn tôi trịnh trọng đàng hoàng nói: “Đầu tiên, đúng là tôi yểm bùa với cậu thật.

Nguyên nhân là trước đây tôi tự mình theo dõi Chu Thuận, nhưng mỗi lần đi vào đó đều bị Chu Thuận phát hiện, tôi không thể làm gì khác ngoài việc để cậu đi theo dõi anh ta.


Sở dĩ yểm bùa trên người cậu, đó là bởi vì tôi sợ cậu sẽ đi vào vết xe đổ của tôi, bị Chu Thuận phát hiện giống như tôi, cho nên tôi mới yểm bùa trên người cậu để đề phòng.

Sự thật chứng minh là tôi đã làm đúng rồi, cậu không phản đối cách làm này đúng không?”Tôi nghiêng đầu nghe bác Giang giải thích một lúc, tôi nhận ra tôi không thể phản bác được chút nào!Bác Giang nói cái gì cũng có lý, nhưng có kinh nghiệm bị lừa rồi, tôi cũng không tin tưởng ông ta nhanh như thế, bán tín bán nghi nhẹ gật đầu nói: “Vậy bác có thật sự muốn giúp tôi không?”“Có!” Bác Giang gật đầu không chút do dự, sau đó lại im lặng trầm mặc một lúc lâu.Tôi nhìn thấy hốc mắt bác Giang đỏ lên, sắc mặt ảm đạm, tôi giật nảy mình vội vàng hỏi ông ta đã có chuyện gì.Bác Giang từ từ lắc đầu ra hiệu không có chuyện gì, sau đó mới nói: “Tôi bảo cậu theo dõi Chu Thuận thật sự là có mục đích khác, nhưng bất kể tôi có mục đích gì, cuối cùng vẫn sẽ là cứu cậu.

Cậu chắc chắn rất tò mò vì sao tôi lại muốn theo dõi Chu Thuận, đúng không?”Tôi gật đầu, sau đó chờ bác Giang nói tiếp.Bác Giang thở dài, nói với tôi: “Có bao nhiêu nhân viên chuyển phát nhanh làm việc trước cậu?”Tôi sửng sốt không biết vì sao đang yên đang lành bác Giang lại hỏi chuyện này, nhưng vẫn thật thà trả lời có ba người.“Hai nhân viên chuyển phát nhanh trước đó thì không có quan hệ gì với tôi, nhưng… nhưng cô gái làm nhân viên thứ ba, con bé là cháu của tôi.”“Cái gì?!”Tôi khiếp sợ trừng to mắt, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc không thể nào che giấu.Cô gái nhân viên chuyển phát nhanh mất tích kia vậy mà lại là cháu gái của bác Giang!Bác Giang khoảng hơn sáu mươi tuổi, theo lý mà nói thì cháu gái của bác ấy có lẽ cũng bằng tuổi tôi, chẳng lẽ bác Giang làm tất cả là vì cháu gái của mình?“Bây giờ thì cậu biết vì sao tôi làm như thế rồi chứ?” Bác Giang thở dài nói.Tôi thành thật gật đầu, trong lòng không hiểu sao cảm thấy chua xót.“Tôi không định hại cậu, và cũng sẽ không hại cậu, hại cậu thì tôi được cái gì chứ.


Thật ra tôi tìm cậu chẳng qua là vì chúng ta có cùng mục tiêu có cùng kẻ địch thôi, tôi tìm thấy cháu gái mình, mà cậu cũng có thể tự cứu mình.

Đây chính là hợp tác đôi bên cùng có lợi.” Bác Giang nhìn tôi nói.Tôi từ từ lấy lại tinh thần từ trạng thái sợ hãi, nhìn về phía bác Giang hỏi: “Vậy bây giờ chúng ta nên làm gì?”Bác Giang chỉ bánh bao và cháo trước mặt, nói là ăn cơm trước đã, ăn xong chúng đi sang căn nhà kia xem sao.Tôi gật nhẹ đầu rồi bắt đầu ăn bánh bao, trong lúc ăn cơm tôi hỏi chuyện liên quan đến cháu gái của bác Giang, bác Giang cũng không giấu diếm gì, tôi hỏi gì đều trả lời hết.Cháu của của bác Giang tên là Giang Tiểu Thất, trước đây làm nhân viên chuyển phát nhanh phụ trách khu Tử Trúc Lâm, không biết vì sao mà được có mấy ngày đã mất tích, bác Giang và sở cảnh sát tìm khắp mọi nơi mà không thông thấy tung tích của cô ấy đâu, sau đó vì để làm rõ chân tướng, bác Giang bắt đầu điều tra..


 
Chương 43: Thăm Dò


Lúc điều tra, bác Giang phát hiện ra ở trong Tử Trúc Lâm có ẩn chứa bí mật gì đó rất lớn, còn về phần đó là bí mật gì thì bác Giang nói với tôi bây giờ ông ấy cũng chưa biết rõ, hơn nữa không hiểu vì sao ông ấy còn đắc tội với ma nữ Ngũ Nương trong Tử Trúc Lâm nữa.

Cuối cùng tất cả manh mối bác Giang tìm được đều hướng về phía Chu Thuận, sau nhiều lần theo dõi Chu Thuận đều thất bại, lúc đã rơi vào đường cùng thì phát hiện ra tôi nhận công việc chuyển phát nhanh.

Sau khi cảnh báo để đảm bảo an toàn cho tôi, bác Giang tiếp tục điều tra, chỉ là một thời gian dài vẫn không có kết quả, lúc này mới nhớ đến tôi, và bắt đầu hợp tác với tôi.

Chuyện nhìn có vẻ khó đoán nhưng lại được giải thích khá đơn giản, thời gian qua đi, tôi cũng bắt đầu không còn quá cảnh giác với bác Giang nữa.

Sau khi cơm nước xong, tôi lấy xe chở bác Giang đến nơi tối hôm qua tôi theo dõi Chu Thuận.


Trước khi đi đến đó, tôi cố ý đi ngang qua bưu cục chuyển phát nhanh một chút, phát hiện Chu Thuận còn ở đó, trong lòng tôi liền an tâm hơn rất nhiều.

Lúc lái xe tôi nhìn bác Giang một chút, ông ấy ở vị trí ghế phó lái đang híp mắt nghỉ ngơi, tôi có chút nghi ngờ hỏi bác Giang: “Bác Giang, chuyện yểm bùa kia bác học được từ đâu thế?”Bác Giang mở mắt ra nhìn tôi một cái rồi nói: “Cậu đừng nên học những thứ đó, nhân quả tuần hoàn, có được có mất.

Chuyện này mặc dù lợi hại thật, nhưng lúc học được cái gì đó thì cũng sẽ phải trả giá, nếu như không phải vì cứu cháu gái mình thì tôi cũng sẽ không làm những chuyện này.

”Tôi không hiểu hết những chuyện đã xảy ra, nhưng đột nhiên nghĩ đến đêm hôm đó lúc gặp được bác Giang, cả người bác Giang gầy như củi khô, tóc đã lấm tấm hoa râm.

Nghĩ đến câu nói của bác Giang, ý là có được có mất, có được một thứ rất có lợi, thì cũng sẽ phải mất đi một thứ rất quan trọng.

“Người bạn kia của cậu rất có bản lĩnh, nhưng cậu phải đề phòng cậu ta, tôi thấy cậu ta trong lòng cũng có chút thủ đoạn.

” Bác Giang bỗng nhiên nói.

Tôi sửng sốt một chút, ngay sau đó nghĩ đến người ông ấy nói đến là ai.

Bác Giang chắc là nhắc đến Phương Tưởng, bác Giang có thể thông qua hình nhân nhìn thấy mọi thứ, sợ là tối hôm qua ông ấy đã thấy Phương Tưởng phá hủy hình nhân đi rồi.

Chưa đi bao lâu đã đến căn nhà mà tôi đến tôi hôm qua, tôi với bác Giang cũng không xuống xe ngay mà ngồi trên xe nhìn vào bên trong.


Bác Giang híp mắt nhìn chằm chằm căn nhà, một lúc lâu sau mới hỏi tôi: “Tối hôm qua cậu nói có ma là như thế nào?"Tôi kể chuyện tối hôm qua đã xảy ra cho bác Giang nghe, nghe xong ông ấy như có điều gì suy nghĩ gật đầu, sau đó chỉ phía trước nói: “Đi về phía trước đi, phía trước có lẽ có người, tìm người hỏi xem ở căn nhà này có chuyện gì xảy ra?”Tôi đồng ý, sau đó giẫm ga xe có chút vượt quá tốc độ bình thường và lao đi.

Đi chưa được bao lâu đã thấy ở phía bên đường có một cái thôn trang nhỏ, có mấy ông già đang ngồi dưới gốc cây đánh cờ.

Bác Giang nở một nụ cười với tôi, nói: “Tên nhóc, xuống dưới hỏi mấy ông già kia đi, xem có thể moi ra được chuyện căn nhà từ trong miệng bọn họ không, tôi chờ cậu trên xe.

”Tôi trợn trắng mắt, trong lòng tự nhủ bác Giang đúng là biết lợi dụng, làm mà không ra kết quả gì tốt đều nhường hết lại cho tôi.

Trong lòng suy nghĩ như thế một lúc, tôi vẫn ngoan ngoãn xuống xe.

Sau khi xuống xe tôi cố tình đi vòng vòng xung quanh một lát sau đó mới đi xuống dưới chỗ gốc cây xem mấy ông lão đánh cờ.

Mấy ông lão đang chơi cờ tướng, lúc ở quê tôi cũng hay chơi trò này, tôi không vội vàng hỏi gì mà chỉ nhìn bọn họ đánh cờ.

Một lát sau tôi phát hiện ra kỹ năng đánh cờ của ông lão này kém thật, cuối cùng tôi không nhịn được mà tranh của người ta một nước, cầm lấy quân cờ màu đen đánh một nước, dùng con tốt ăn luôn con mã của đối phương rồi nói: “Ông lão, ông nên ăn nó đi chứ, ông nhìn con xe bên này của ông xem, người ta cũng không ăn của ông được mà.

”Hai mắt ông lão sáng lên liên tục tán thưởng, ông lão ở đối diện thì mặt đen lại.

Tôi cười hì hì móc ra hai điếu thuốc đưa cho hai ông lão, sau đó nói với ông lão ở phía đối diện: “Ông lão, ông đừng giận, cháu đánh bừa thế thôi, mong ông hiểu cho.


”Thấy tôi đưa thuốc lại còn nói làm hòa, ông lão kia cũng không tức giận nữa, vừa hút thuốc vừa chơi tiếp.

Tôi thấy đã đến lúc rồi, liền mở miệng hỏi: “Ông ơi, con đường bê tông bên cạnh thôn chúng ta có vẻ không rộng lắm, sao còn chưa mở rộng ra hai bên nhỉ?”Ông lão nhìn thoáng qua tôi rồi chỉ vào con đường bê tông, trừng mắt nói: “Xây đường bê tông rộng chừng này đã đủ chuyện xảy ra rồi, mở rộng thêm nữa thì không biết sẽ có chuyện gì đâu.

”Tôi nghe xong cảm thấy có hi vọng rồi, ngay lập tức kéo ống quần cao lên, ngồi xổm xuống một bên hỏi: “Vậy hả ông, ở đây có chuyện gì xảy ra ạ?”“Cậu không phải ở gần đây sao?” Ông lão đối diện nhìn tôi một chút rồi nói.

Tôi gật đầu nói: “Cháu ở trong thành phố, muốn đến chỗ này để thuê địa điểm kinh doanh, muốn xem có có chỗ nào tốt không?”“Cái chỗ cứt chim này thì làm ăn được gì?” Ông lão kia trợn mắt nhìn tôi một cái rồi nói.

Tôi cười tủm tỉm kéo kéo cái túi, nói: “Không đủ tiền nên chỉ có thể chọn vài nơi như thế thôi, chắc tiền thuê nhà cũng khá là rẻ đúng không ạ?”Nói xong tôi chỉ chỉ về phía căn nhà, nói: “Ông lão, cháu thấy căn nhà phía trước không tệ, ông có biết là nhà của ai không?”Nhìn theo hướng tôi chỉ, sắc mặt ông lão lập tức tối đen, nhỏ giọng nói với tôi: “Cậu nói là căn nhà hai tầng kia sao?”Tôi gật nhẹ đầu.

“Tên nhóc, tôi thấy chắc cậu cũng không phải là người nhút nhát.

Nghe ông khuyên đi, đừng có thuê chỗ đó làm gì!” Nhìn tôi một cái rồi ông lão kia lập tức khoát tay nói.

Tôi tỏ vẻ không hiểu lắm hỏi lại: “Sao thế ông, căn nhà đó nhìn cũng không tệ, sao lại không nên thuê?”Ông lão nhìn xung quanh, nói với tôi đầy chắc chắn: “Chỗ kia từng có người chết rồi, hơi nữa còn có ma làm loạn!”.


 
Chương 44: Bài Đồng Dao Ma Quỷ 1


Chuyện quỷ làm loạn bên trong căn nhà tôi đã đoán được ra mấy phần từ hôm qua, nhưng tôi lại không hề biết chuyện có người đã từng chết ở đó.

Tôi đưa thêm hai điếu thuốc cho hai ông lão, thuận thế ngồi xuống một cái ghế đá, giống như là nghiêm túc chuẩn bị nghe hai ông lão kể chuyện ngày xưa.

Chuyện ở trong căn nhà này có lẽ những người ở xung quanh đây đều biết ít nhiều, biểu hiện của tôi cũng chỉ giống như người đang tò mò, không giống người định lợi dụng chuyện này để làm loạn, cho nên hai ông lão cũng thoải mái kể cho tôi nghe.

Nếu muốn hiểu hết mọi chuyện, thì phải ngược dòng tìm hiểu chuyện từ mười năm trước.

Hơn mười năm trước, nơi này chưa có đường cái trước mặt tôi đây, cũng chưa có căn nhà trông quỷ dị âm trầm kia.


Hồi trước xung quanh căn nhà này là một thôn trang gọi là Vương Gia Câu.

Vương Gia Câu cũng không phải là một thôn lớn, cả thôn chỉ có khoảng hơn hai mươi gia đình, đời sống ở đây mặc dù nghèo khổ, nhưng cuộc sống trôi qua cũng tự tại.

Mà cuộc sống sinh hoạt an nhàn thoải mái dễ chịu này đã kết thúc từ mười năm trước.

Ngày đó có một đôi vợ chồng đột nhiên đến thôn Vương Gia Câu, tuổi của họ cũng không phải là quá lớn, khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng bọn họ lại có đến ba đứa con, hai nam một nữ.

Đứa lớn nhất là con trai, khoảng tầm mười ba tuổi, đứa thứ hai là cô con gái, lúc đó khoảng chừng mười tuổi, đứa con gái nhỏ nhất có lẽ là chín tuổi.

Bọn họ sau khi đến Vương Gia Câu xong cũng không rời đi nữa, họ đi tìm trưởng thôn Vương Gia Câu nói với trưởng thôn rằng họ muốn xây nhà và sinh sống ở Vương Gia Câu, nhờ trưởng thôn tìm giúp họ một mảnh đất có thể xây nhà được.

Trưởng thôn Vương Gia Câu đương nhiên là cảm thấy khó hiểu và không vui, không ai biết bọn họ là ai, bọn họ tự nhiên đến xin một mảnh đất lại còn muốn sinh sống ở đây, làm gì có ai mà vui nổi?Không đợi trưởng thôn từ chối khéo, đôi vợ chồng kia đã đưa ra một rương tiền, nói với trưởng thôn là muốn dùng số tiền này mua một mảnh đất.

Người nông thôn một đời giản dị, làm gì có ai từng thấy nhiều tiền như thế? Trưởng thôn lúc đó bị dọa đến ngẩn người tại chỗ, không biết nên làm thế nào.

Cho đến khi đôi vợ chồng kia gọi trưởng thôn hai tiếng thì trưởng thôn mới lấy lại tinh thần, thay vì thái độ khinh thường như lúc nãy thì bây giờ lại đầy vẻ a dua nịnh hót bợ đỡ.

Tìm đất để xây nhà không phải là chuyện nói là làm ngay được, trưởng thôn rất vui vẻ bảo đôi vợ chồng ở lại trong nhà mình trước, chờ đến khi xây nhà xong thì dọn ra ngoài ở, đôi vợ chồng kia cũng không có chỗ nào để ở, cho nên cũng đồng ý ở lại nhà trưởng thôn.

Thời đại đó là một thời đại nhiều biến động, mặc dù con người giản dị chất phác, nhưng cũng không ai không muốn có tiền.


Trưởng thôn được đôi vợ chồng kia đưa cho một số tiền lớn, rất nhanh đã quyết định xong nơi xây nhà, mảnh đất đó chính là mảnh đất xây căn nhà này bây giờ.

Sau khi sắp xếp xong, đôi vợ chồng kia bắt đầu xây nhà.

Trưởng thôn biết đôi vợ chồng kia không phải là người bình thường, lúc xây nhà cũng giúp đỡ không ít việc, đương nhiên, cũng kiếm được không ít tiền từ chuyện này.

Lúc căn nhà hoàn thành thì tất cả mọi người ở Vương Gia Câu đều vây đến xem, bởi vì căn nhà kia đúng là quá đẹp, hoàn toàn không giống như một căn nhà ở nông thôn, mà rất giống một biệt thự lớn trong thành phố.

Nhà ở nông thôn phần lớn đều là tường xanh ngói đỏ, nhà có điều kiện một chút thì cũng là nhà hai tầng, thậm chí ba tầng, nhưng không thể nào có một căn nhà đẹp như biệt thự của đôi vợ chồng kia được.

Câu này cũng không hề điêu, đến tận bây giờ căn nhà kia vẫn toát ra vẻ quý phái và sang trọng.

Căn nhà được xây xong, đôi vợ chồng nhanh chóng chuyển vào nhà mới sống, chỉ là mọi người đều cảm thấy kỳ lạ vì đôi vợ chồng kia có ba đứa con, bất kể là anh cả hay là em út thì đều đã đến tuổi đi học, nhưng đôi vợ chồng này hết lần này đến lần khác không hề đề cập đến chuyện để ba đứa con đến trường.

Không chỉ vậy, từ sau khi họ chuyển vào nhà mới, người trong thôn hầu như không hề thấy gia đình này ra khỏi nhà, nếu không phải trưởng thôn thường xuyên đi đưa chuyện thì e là tất cả mọi người đều nghĩ rằng cả nhà đó đã chuyển đi rồi.

Một thời gian dài sau, mọi người cũng dần quen với lối sống kỳ lạ của gia đình đó.

Nhưng sau đó không bao lâu, có người ở Vương Gia Câu phát hiện ra một chuyện vô cùng quỷ dị.

Đêm hôm đó có một người trong Vương Gia Câu đánh bài ở đầu thôn đến nửa đêm, khi đi về nhà thì đã là rạng sáng rồi, mà trên đường anh ta đi về nhà đúng lúc phải đi qua căn nhà đó.


Lúc đi qua căn nhà đó, người kia quay đầu nhìn vào một cái, chép miệng, trong mắt không kìm nén được sự hâm mộ, ngay lúc anh ta đang định quay đầu rời đi thì đột nhiên nghe thấy tiếng hát khe khẽ truyền đến ra từ trong căn nhà.

Đó không phải tiếng hát từ trong phim ảnh trên ti vi, mà là một bài đồng dao để dỗ trẻ con, tiếng hát phát ra vô cùng non nớt, là giọng nữ, người kia tưởng rằng là con gái của đôi vợ chồng sống trong nhà này hát, anh ta không tự chủ được mà đi chậm lại, chờ đợi nghe xem cô bé đang hát cái gì.

“Mẹ của mình giết mình, bố của mình ăn mình, anh em của mình ngồi ở bàn ăn nhặt xương của mình lên, rồi chôn chúng xuống, chôn thật lạnh lùng dưới tấm bia đá…”Trong đêm khuya yên tĩnh không có bất kì tiếng động nào khác, chỉ có âm thanh tiếng hát đồng dao non nớt này.

Người đó nghe thấy tiếng hát xong liền cảm thấy sống lưng lạnh toát, hoảng sợ hét toáng lên, suýt nữa thì tè ra quần rồi chạy thẳng.

Ngày hôm sau, chuyện này lan truyền khắp toàn bộ Vương Gia Câu.

Nhưng người trong thôn không tin lời của anh ta, mọi người nghĩ xem, có ai có thể hát ra kiểu nhạc đáng sợ như thế chứ? Mà người kia nói người hát là bé gái, trẻ con buổi đêm thì phải đi ngủ chứ, tại sao lại thức cả đêm hát hò như thế làm gì?Cuối cùng tất cả mọi người đều cho rằng người kia có vấn đề về thính giác, tự tưởng tượng ra âm thanh này, cho nên cũng không ai để trong lòng.

Người kia vô cùng buồn bực, không nói gì thêm để bao biện nữa, trong lòng anh ta cũng cầu nguyện là mình nghe nhầm.

Chỉ là chưa được bao lâu, lại có thêm một người của thôn Vương Gia Câu nói rằng buổi tối lúc đi qua căn nhà kia có nghe được bài đồng dao làm người ta sợ hãi đó.

.


 
Chương 45: Bài Đồng Dao Ma Quỷ 2


Người dân đầu tiên nghe được bài đồng dao đó ngay lập tức giống như tìm được người để bày tỏ hết, hai người khăng khăng rằng đã nghe được tiếng hát đồng dao, hơn nữa còn vô cùng đáng sợ.Mà lần này người dân trong thôn vẫn không tin lời nói của hai người bọn họ, dù sao chuyện này cũng không phải chuyện đùa, chưa chắc chắn thì sẽ rất dễ gây tổn hại hòa khí, còn những người dân khác nữa, họ chắc chắn cũng sẽ không tin chuyện cô con gái nhà kia nửa đêm không ngủ được, lại đi hát bài đồng dao làm cho người khác sợ hãi đó.Người khác đã không tin, nếu như mình cứ cố chấp nói mãi thì cũng không hay, hai người nghe được bài đồng dao này chỉ có thể im lặng, xem như chuyện này chưa từng xảy ra.Nhưng mà chuyện này vẫn chưa kết thúc.

Vài ngày nữa trôi qua, lại có người trong thôn Vương Gia Câu nghe được tiếng hát làm cho người ta sợ hãi từ căn nhà kia.Một lần là trùng hợp, hai lần cũng có thể là trùng hợp, nhưng lần thứ ba thì sao? Chẳng lẽ vẫn là trùng hợp sao?Lần này trong lòng người dân thôn Vương Gia Câu bắt đầu dao động, một nhóm người dân bàn bạc với nhau chuẩn bị đi tìm trưởng thôn, bảo trưởng thôn đi đến căn nhà đó tìm hiểu cụ thể, dù sao toàn bộ thôn Vương Gia Câu cũng chỉ có trưởng thôn là thân quen nhất với đôi vợ chồng kia.Sau khi đến tìm trưởng thôn, trưởng thôn nghe xong chuyện này cũng không quan tâm lắm, nhưng dưới sự hô hào của người dân, ông ta cũng đi tới căn nhà đó.Trưởng thôn vừa mới bước chân vào căn nhà chưa đến nửa phút, từ bên trong đã truyền ra tiếng kêu hoảng sợ của trưởng thôn.Những người dân nghe thấy tiếng thì liếc nhau một cái, rồi ngay lập tức vọt vào trong nhà.Bên trong căn nhà đã không còn không khí phồn hoa như lúc trước nữa, toàn bộ bên trong căn phòng đều phủ đầy mạng nhện, đồ dùng trong nhà cũng đều phủ đầy bụi, điều làm mọi người giật mình là cả căn phòng dính đầy máu tươi, trên chiếc quạt lớn ở giữa phòng còn treo mấy khúc ruột.Quạt còn đang mở, khúc ruột treo bên trên cứ như vậy mà quay quay theo cánh quạt, từ từ xoay tròn…Những người dân trong thôn nhìn thấy cảnh này, ngay lập tức có người bị dọa đến mức tè ra quần.


Mấy người dũng cảm hơn không bị dọa thì cũng không biết làm sao, mọi người lôi nhau ra khỏi căn nhà, đồng thời gọi điện báo cảnh sát.Sau khi báo cảnh sát, một lúc sau cảnh sát đã đến căn nhà, sau khi cảnh sát điều tra đã đưa ra kết luận, ở trên tầng hai của căn nhà có một bé gái đã chết, khoảng chừng chín tuổi, lúc thi thể được đưa ra ngoài, có người nhìn thấy liền hét to, đó là con gái nhỏ của đôi vợ chồng kia.Bé gái chết rất thảm, bị mổ bụng, nội tạng bên trong biến mất không tung tích, cả thi thể dính đầy máu tươi, thi thể của bé gái cũng đã bắt đầu bốc lên mùi tử thi.Sau khi cảnh sát khám nghiệm tử thi thì kết luận bé gái đã mất được khoảng một tuần, nếu như không có ai phát hiện ra thì chắc cũng sắp phân hủy rồi.Nghe nói như thế, mấy người dân trong thôn nhìn nhau, nhất thời không biết nên làm thế nào.Bé gái đã chết một tuần trước, vậy bài đồng dao mà mấy ngày gần đây những người này nghe được là ai hát?Không một ai biết câu trả lời.Sau khi căn nhà bị cảnh sát phong tỏa, không còn có ai dám bén mảng đến gần đó nữa.…Hai ông lão kể xong chuyện về căn nhà đó cho tôi nghe, tôi cũng không nhịn được mà đổ đầy mồ hôi lạnh sau lưng.Yết hầu của tôi nhúc nhích một chút, trên tay đột nhiên cảm thấy đau đớn, tôi cúi đầu nhìn thoáng qua rồi vứt điếu thuốc lá đã cháy hết xuống đất, tôi lại lấy thêm cho hai ông già hai điếu thuốc, đồng thời hỏi thêm: “Sau khi căn nhà đó bị phong tỏa thì Vương Gia Câu còn xảy ra chuyện gì nữa không ạ?”Ông lão nhận lấy điếu thuốc, châm thuốc lên hít một hơi rồi nói: “Cậu không thấy con đường xi măng này sao? Lúc xây con đường này, người thôn Vương Gia Câu đều dọn đi hết!”“Người thôn Vương Gia Câu đều dọn đi hết rồi, tại sao căn nhà kia vẫn còn ạ? Phá căn nhà này đi không phải là có thể mở rộng đường sang hai bên sao?” Tôi càng thêm nghi ngờ mà hỏi.Căn nhà này xây ở ngay bên lề đường, nếu như phá căn nhà này đi như lời tôi nói, chắc chắn có thể mở rộng đường sang hai bên thêm nữa.Ông lão khoát tay áo nói: “Tôi nói với cậu rồi đó, trong nhà này có người chết còn có ma quỷ làm loạn, người chết chính là con gái đôi vợ chồng kia, mà con ma làm loạn cũng là cô bé đó.”“Ông ơi, ông đừng lấp lửng nữa, ông kể xem cuối cùng là có chuyện gì xảy ra đi ạ.” Tôi càng nghe càng tò mò.Ông lão thở dài nói: “Từ đó về sau không ai trong thôn dám lại gần căn nhà đó nữa.

Một thời gian sau, trưởng thôn tập hợp người trong thôn Vương Gia Câu về, nói là cấp trên yêu cầu tu sửa đường cái ở đây, đúng lúc muốn tận dụng đất của Vương Gia Câu, không biết ý kiến của mọi người thế nào.

Cấp trên khẳng định sẽ có tiền, cộng thêm việc căn nhà này có ma, người Vương Gia Câu hầu như đều ước có thể chuyển nhà đi nơi khác.

Về sau căn bản là mọi người không cần bàn bạc thêm gì nữa, gần như là tất cả mọi người trong thôn đều đồng ý.


Không bao lâu sau người trong thôn Vương Gia Câu đều dọn đi, mà đội tu sửa đường cũng đến, lúc hỏi trưởng thôn thì trưởng thôn nói có thể phá hủy căn nhà này.

Chỉ là chuyện ma quỷ trong nhà cũng bắt đầu từ đây.

Phá căn nhà này cũng không cần quá nhiều sức lực, sau khi được trưởng thôn cho phép, ngay trong ngày hôm đó đã có công nhân cầm một cây búa lớn bắt đầu đập tường của căn nhà.”Nghe đến đây tôi hơi ngạc nhiên, vì tôi nhìn thấy tường rào của căn nhà này vẫn toàn vẹn, không hề bị hư hại gì, không thể có chuyện bị đập nát như lời ông cụ nói.Ông lão có lẽ biết sự nghi ngờ của tôi, liền khoát tay áo ra hiệu cho tôi đừng vội.Sau đó ông lão tiếp tục nói: “Phá tường thì nhanh lắm, năm sáu công nhân cầm búa lớn đập cùng một lúc, cho nên không bao lâu đã đập nát tường rào của căn nhà.

Sau khi tường rào bị đập hết đi, trời cũng dần tối dần, các công nhân chuẩn bị ngày mai bắt đầu phá hủy căn nhà chính.


Cho nên đêm đó họ nghỉ tạm ở trong sân của căn nhà luôn.

Không thể không nói những người công nhân này thật sự rất gan dạ, nhưng họ cũng phải trả giá đắt cho sự gan dạ của mình.

Đến nửa đêm khi những người công nhân kia đã ngủ, thì đột nhiên nghe thấy có người hát ở bên ngoài, mà bài hát chính là bài đồng dao kinh khủng kia.‘Mẹ của mình giết mình, ba của mình ăn mình, anh em của mình ngồi ở bàn ăn nhặt xương của mình lên, rồi chôn chúng xuống, chôn thật lạnh lùng dưới tấm bia đá…’Vẫn là giọng nữ non nớt đó, bài đồng dao yên tĩnh vang lên trong đêm mà không ai biết trước, làm cho người nghe rùng cả mình.Các công nhân làm sao có thể ngủ trong tình cảnh này, vốn còn cho rằng ai đó đùa ác, cho nên liền đi ra khỏi lều để xem có chuyện gì xảy ra.Chỉ là cả nhóm công nhân vốn có sáu người, nhưng lúc đi ra lại chỉ còn năm người.Một người còn lại không thấy bóng dáng đâu, năm người còn lại bắt đầu tìm kiếm người còn lại, tìm đến cả tận phía trong căn nhà.Sau khi căn nhà này không có người ở liền bị cắt điện, đến khi mấy người công nhân đi vào lại thấy quạt điện phía trên đỉnh đầu đang không ngừng quay, phía trên còn treo một bộ ruột già đẫm máu.”.


 
Chương 46: Trả Lại Nhà Cho Tôi


Những người công nhân đều sững người sau khi nhìn thấy cảnh tượng này, khi bọn họ quay đầu lại liền đúng lúc nhìn thấy người công nhân mất tích kia bị người khác mổ bụng và nằm trong vũng máu.Một công nhân gan dạ vừa run rẩy vừa đi đến trước người công nhân kia để xem thử còn sống hay không, thế nhưng người công nhân kia vừa mới chạm vào cơ thể một chút thì liền ngã xuống, và trên bức tường mà anh ta đang dựa vào lại xuất hiện những con chữ bằng máu.Trên đó viết: Trả lại nhà cho tôi.Những người công nhân chưa từng nhìn thấy cảnh tượng thảm thiết như thế này liền báo cảnh sát ngay lập tức, sau khi cảnh sát đến thì bọn họ cũng không thể kể lại tình huống một cách rõ ràng ngay trong chốc lát được, nhưng việc phá dỡ căn nhà kiểu Tây này lại bị đình trệ.Nếu căn nhà không được phá dỡ thì quốc lộ cũng không thể được mở rộng, những người yêu cầu thi công quốc lộ lại cảm thấy gấp gáp mà hối thúc công nhân mau chóng phá dỡ căn nhà, nếu như không phá dỡ thì sẽ đuổi việc tất cả những người công nhân này.Lúc đó không dễ kiếm được việc làm, đặc biệt là những người công nhân như bọn họ vốn dĩ không có bản lĩnh gì, khó khăn lắm mới tự xin được một công việc lao động này mà lại xảy ra chuyện như vậy, nhưng nếu như không làm thì e rằng không thể giữ được chén cơm, người già trẻ nhỏ trong cả gia đình đều trông đợi vào những đồng lương ít ỏi kia để sống qua ngày.Sau khi cân nhắc thì những người công nhân kia cũng chuẩn bị làm việc tiếp.


Lần này bọn họ phải phá dỡ bức tường của khoảng sân phía sau căn nhà.

Bởi vì nỗi sợ ở trong lòng nên bọn họ cũng không làm được bao nhiêu, mãi cho đến buổi tối thì bọn họ mới chầm chậm phá dỡ bức tường kia.Khi đến thời gian nghỉ đêm, những người công nhân kia đâu còn dám ở trong căn nhà kia, thế là bọn họ không hề nói một lời nào mà dọn lều ra khỏi căn nhà và dựng lều ở bãi đất trống bên cạnh.Những người công nhân kia đều ngủ cùng một chỗ, không có người nào dám nhắm mắt.

Khi đến mười hai giờ khuya thì bài đồng dao đáng sợ kia lại vang lên như đã hẹn bên tai của cả năm người công nhân, bọn họ muốn đi ra ngoài nhưng trong lòng đều tràn ngập nỗi sợ hãi.Thế nhưng bài đồng dao kia vẫn luôn vang vọng, điều đó chắc chắn là một sự giày vò đối với bọn họ.


Sau khi suy nghĩ thì cả năm người công nhân đều quyết định cùng nhau ra ngoài xem thử, như vậy cũng có thể bảo đảm an toàn được một chút.Sau khi bàn bạc kỹ càng thì năm người công nhân kia liền khoác áo vào và đi ra khỏi túp lều, bọn họ còn chưa đi được bao xa thì một người trong số họ đã lớn tiếng gào thét, những công nhân kia quay đầu nhìn một cái liền lập tức sởn cả gai ốc.Vốn dĩ có năm người đi ra nhưng mà bây giờ chỉ còn lại bốn người, một người còn lại đã biến mất không còn dấu vết.Bốn người công nhân còn lại đều biết e rằng người công nhân kia đã gặp phải chuyện không may rồi.

Nhưng lúc đó bọn họ đã không thể chịu đựng chuyện này nữa nên đã thảm thiết hét lên và bỏ chạy tứ tung.Người công nhân chạy thoát được đã lập tức báo cảnh sát, khi cảnh sát đến thì anh ta cũng không đi đến nơi nào khác mà chạy thẳng đến căn nhà kia, quả nhiên anh ta cũng phát hiện người công nhân đã mất tích kia ở trong căn nhà.Tình trạng thảm thiết cũng giống như người công nhân trước, anh ta cũng bị người khác mổ bụng đến chết, ruột còn bị treo lên chiếc quạt điện không ngừng vang lên tiếng kêu cót két.Khi lật cái xác lại thì trong lòng bàn tay của người công nhân đã chết có viết những con chữ bằng máu tươi.“Trả lại nhà cho tôi.”Cuối cùng bốn người công nhân cũng đã biết được mùi vị của sự sợ hãi là gì, bọn họ đã đưa ra sự lựa chọn lý trí nhất trong đời mình chính là tìm đến người phụ trách thi công quốc lộ và nói một cách kiên quyết rằng không thể phá bỏ căn nhà này được, nếu như những người kia kiên quyết muốn dỡ bỏ thì hãy đi tìm người khác, bọn họ không làm công việc này nữa.Nếu so sánh tiền với tính mạng thì dĩ nhiên cái sau quan trọng hơn, bài học này không mua được bằng tiền mà là được trả bằng tính mạng đấy.Sau khi người phụ trách thi công quốc lộ nghe thấy tin tức về cái chết thê thảm của hai người công nhân thì trong lòng cũng hơi dao động, anh ta nói rằng muốn hỏi ý cấp trên một chút, anh ta cũng bảo bốn người công nhân về nhà nghỉ ngơi trong những ngày này và đợi đến khi có kết quả sẽ thông báo cho bọn họ.Chỉ cần không phải ở trong căn nhà kia nữa thì bốn người công nhân đã cảm thấy như trút bỏ được gánh nặng rồi.Bọn họ vốn dĩ nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc rồi nhưng nào ngờ đây mới chỉ là mở đầu cho cơn ác mộng.Bốn người công nhân chưa về nhà được bao lâu thì đã có thêm hai người chết, nguyên nhân của cái chết cũng vô cùng kỳ lạ, căn phòng trong nhà của họ không biết vì sao đang yên đang lành lại đột nhiên sập xuống và đè chết hai người đang sống nhăn răng.Khi lật cái xác lại thì có vài chữ được viết trên khoảng trống mặt đất bằng máu tươi, những người nhìn thấy cũng giật mình.“Trả lại nhà cho tôi.”Cho dù hai người công nhân còn lại có ngu ngốc đến mức nào đi nữa cũng biết tất cả mọi chuyện chắc chắn có liên quan đến căn nhà kia, cả hai người hẹn nhau ở một chỗ rồi cùng nhau nghĩ cách thoát thân, cuối cùng bọn họ lại chĩa mũi dùi câu nói đã được để lại ba lần liên tiếp.“Trả lại nhà cho tôi.”Cả hai người công nhân kia âm thầm suy nghĩ rằng chắc chắn câu nói này có liên quan đến căn nhà lúc trước, hoặc là liên quan đến việc bọn họ đã dỡ bỏ tòa nhà kia.Sau khi hai người nghĩ ra được một chút manh mối thì bọn họ không dám lơ là và lập tức trở lại căn nhà kia với nỗi sợ hãi ở trong lòng.

May mà gạch nung bị phá bỏ vẫn còn đó, cả hai người công nhân không dám ở lại lâu nên vội vàng xếp gạch và xây lại bức tường.Dỡ bỏ thì dễ nhưng e rằng xây lại rất khó.Trong một ngày cả hai người cũng chỉ mới xây được một phần tư, sức lực bị tiêu hao quá mức khiến bọn họ không thể làm tiếp được nữa, hai người gần như mất hết ý chí mà đứng ở bên ngoài căn nhà và chờ đợi sự phán xử của thần chết.Nào ngờ cả đêm lại trôi qua một cách yên bình, không có người nào bị hại cả, hai người kia đều không bị tổn thương một tí nào.Lúc này hai người bọn họ mới dần hiểu ra được ý nghĩa của câu nói kia.Trả lại nhà cho tôi, có nghĩa là chỉ cần xây lại bức tường đã bị phá bỏ thì bọn họ sẽ có thể bình an vô sự.Ý chí tìm cách sống sót mãnh liệt đã kích thích thần kinh của cả hai người, thế là bọn họ đã làm việc suốt cả ngày đêm, cuối cùng cũng không phụ lòng mong đợi, năm ngày sau bức tường bị phá bỏ đã được xây lại mà bọn họ cũng không hề bị thương một chút nào.Việc mở rộng quốc lộ liên lụy đến vài mạng người và cũng tạo nên căn nhà ma khiến người ta cảm thấy sợ hãi.


Người phụ trách dứt khoát không nghĩ đến việc mở rộng nữa mà trực tiếp thi công theo độ rộng kia, khoảng thời gian từ lúc đó cho đến khi thi công quốc lộ xong vẫn luôn bình yên và cũng không xảy ra vụ việc kỳ lạ nào nữa.Câu chuyện này truyền đến tai cựu trưởng thôn Vương Gia Câu, trưởng thôn nghĩ rằng chắc chắn loại chuyện ma quỷ này có liên quan đến đứa con gái của đôi vợ chồng kia, vì để tự bảo vệ cho mình ông ta đã tự đi đến đồn cảnh sát nhận xác của cô con gái đó và chôn cất tử tế.Từ đó về sau, căn nhà kia đã không còn xảy ra bất cứ vụ việc kỳ lạ nào nữa.

Căn nhà kia cũng dần dần trở nên mờ nhạt trong tầm mắt của mọi người, ngược lại sau một thời gian dài thì nơi này đã trở thành nơi tán gẫu của những người dân trong thôn gần đó..


 
Chương 47: Ma Giữ Nhà


Sau khi ông lão kể xong, tôi vẫn chưa thể lấy lại tinh thần.Đêm qua khi tôi nhảy qua tường thì thấy đám cỏ dại xung quanh đều bị đè lên, chẳng lẽ chính là cô gái đó sao.Khi nhớ lại câu chuyện mà ông lão đã kể tôi lập tức cảm thấy sởn cả gai ốc, sau lưng còn toát mồ hôi lạnh.“Vì vậy cậu nhóc này, cậu đừng có ý đồ với tòa nhà kia nữa.

Tìm thấy người cho thuê thì không nói, cho dù tìm được người thì cậu dám thuê à.” Ông lão nhìn tôi và cười híp mắt mang lại cảm giác dở khóc dở cười, có lẽ ông ta thấy tôi không nói lời nào nên đã nghĩ rằng tôi bị dọa đến mức không thể nói chuyện được rồi.Khoan đã.Tôi đột nhiên nghĩ đến Chu Thuận, ông lão nói rằng không tìm được người cho thuê, vậy thì Chu Thuận là sao.Sao anh ta lại có chìa khóa của căn nhà và có thể đi vào trong, chẳng lẽ anh ta không sợ cô gái đó hay là anh ta có mục đích khác khi bước vào căn nhà này?Hàng loạt câu hỏi vây quanh tôi mà tôi lại không hề biết một câu trả lời nào cả.Ngay vào lúc này, đột nhiên có một loạt tiếng còi xe vang lên, tôi quay đầu lại thì nhìn thấy tiếng còi kia phát ra từ chiếc Jetta của tôi, chắc hẳn bác Giang ngồi đợi ở trong xe đến nỗi không còn kiên nhẫn nữa rồi.Tôi lại lấy điếu thuốc ra đưa cho hai ông lão kia, sau đó nói vài câu xã giao rồi đứng dậy rời đi.Khi ngồi vào ghế lái thì bác Giang hỏi tôi sao rồi và có hỏi được chuyện gì không.Tôi gật đầu và nói lại câu chuyện mà ông lão đã kể với tôi một cách chính xác với bác Giang.Khi nói đến cuối câu chuyện thì tôi dè dặt hỏi bác Giang: “Bác Giang à, chẳng lẽ con ma bên trong căn nhà kia thật sự là cô gái đó à.”Khi tôi nói xong thì bác Giang cũng nhíu mày lại, chắc hẳn ông ấy cảm thấy chuyện này hơi khó giải quyết.“Vụ việc không hề đơn giản như vậy, cô gái kia chết một cách oan uổng và còn hại mất vài mạng người, chắc chắn nó đã không còn bình thường như loại cô hồn dã quỷ, không chừng đã trở thành quỷ dữ rồi.


Nếu như là quỷ dữ mà cậu gặp được thì bây giờ cậu đã ngủm củ tỏi rồi, nhưng giờ cậu còn sống nhăn răng thì có nghĩa là thứ cậu gặp được vào đêm qua có thể không phải là nó.” Bác Giang lắc đầu nói.Tôi vừa nghe thấy vậy thì trong lòng liền nghĩ rằng Bác Giang này cũng khá theo phong trào đấy, từ ngủm củ tỏi mà cũng nói ra được.Nhưng mà bây giờ điều quan trọng chắc chắn không phải chuyện này, dựa theo những gì mà bác Giang đã nói thì e rằng căn nhà kia không chỉ có hồn ma của cô gái.Tôi không khỏi cảm thấy rùng mình khi nghĩ đến chuyện này, nếu như đêm qua tôi biết nhiều chuyện như vậy thì dù có thế nào tôi cũng không đi vào, nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nếu như thứ tôi gặp phải không phải cô gái kia thì đó là con ma nào đây.Tôi nhìn bác Giang và hỏi ông ta: “Bây giờ chúng ta nên làm gì?”Bác Giang nhìn xung quanh qua cửa sổ xe và nói: “Cậu xuống xe nghe ngóng tiếp, hỏi xem trưởng thôn của Vương Gia Câu đã chôn cất cô gái kia ở nơi nào rồi chúng ta sẽ trở về xem xét.”Tôi nói với bác Giang với vẻ mặt khó xử: “Vừa mới đi hỏi mà bây giờ lại quay lại hỏi tiếp thì chắc chắn ông lão kia sẽ biết chúng ta có ý đồ xấu, bây giờ cũng đến buổi trưa rồi, hay là chúng ta đi ăn cơm trước, ăn xong thì lại đi hỏi tiếp.”Bác Giang gật đầu nói: “Được, vậy chúng ta đi ăn cơm trước.”Tôi lái xe trở về theo đường cũ và tìm được một quán ăn nhanh ở ngoại ô, tôi đi vào cùng với bác Giang rồi gọi hai món thức ăn nhanh.Trong lúc ăn cơm thì tôi hỏi bác Giang: “Sau khi chúng ta tìm được ngôi mộ của cô gái kia thì nên làm gì tiếp theo?”Bác Giang gắp một chút rau xanh rồi vừa ăn vừa nói: “Bây giờ tôi cũng không biết tình hình như thế nào, chỉ có thể làm theo từng bước một thôi.

Nhưng mà câu chuyện về cô gái kia không đáng tin lắm.”“Chẳng lẽ hai ông lão kia kể câu chuyện giả để lừa gạt tôi à.” Tôi sửng sốt, buột miệng hỏi.Bác Giang lắc đầu: “Không đến nỗi phải lừa gạt cậu, chủ yếu là do đã mười năm rồi, ai biết được sự thật cụ thể ra sao chứ, cho dù lúc đó có người nói ra sự thật đi nữa thì câu chuyện này cũng một truyền mười, mười truyền trăm, ai biết được chuyện này truyền qua truyền lại ở khắp nơi đến mức bất cứ người nào cũng tin tưởng.

Nhưng mà chúng ta cũng không thể hoàn toàn tin vào câu chuyện này được.”Tôi hiểu rõ ý của bác Giang, khoảng thời gian mười năm rất dài, một câu chuyện có thể được truyền đi và trở thành hàng trăm phiên bản, chúng tôi cũng không biết bây giờ đã nghe được phiên bản nào của câu chuyện kia.Nhắc đến thì tôi vẫn khá tò mò về vụ việc của Chu Thuận nên tùy tiện nhắc đến một chút.Bác Giang nhíu mày, buông đũa xuống và nói: “Thằng nhóc Chu Thuận kia không đơn giản, tôi không biết có cô gái ở trong tòa nhà kia hay không nhưng mà chắc chắn có ma.


Hơn nữa con ma này có mối quan hệ rất sâu với Chu Thuận.”“Chu Thuận có liên quan đến ma?” Tôi mở to mắt ra và hỏi.Bác Giang trừng mắt nhìn tôi một cái và ra hiệu tôi nói nhỏ tiếng một chút.Tôi vội vàng gật đầu rồi nhìn xung quanh một cái, may mà không bị người khác nghe được.Bác Giang nói nhỏ với tôi: “Mấy lần trước khi tôi theo dõi Chu Thuận đều bị anh ta phát hiện, kể cả ngày hôm qua cậu theo dõi anh ta cũng bị anh ta phát hiện, cậu biết vì sao không?”Tôi lắc đầu nói không biết.“Đó là bởi vì có người mật báo với anh ta.” Bác Giang nói xong thì sửa lại một chút: “Không, chính xác là có ma mật báo với anh ta.”Tôi mở to mắt ra với vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.Trong mắt tôi thì những con ma bình thường đều là thứ đòi mạng người và độc ác, nhưng nghe thấy theo lời nói của bác Giang thì ma như còn có thể giúp đỡ con người vậy.Bác Giang nhìn thấy vẻ mặt sững sờ và khó hiểu của tôi thì cũng không giấu giếm nữa mà nhỏ tiếng nói cho tôi biết: “Ma quỷ không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu, người đời đều biết ma quỷ khủng khiếp và đáng sợ nhưng lại không biết rằng ma quỷ cũng chia ra hai loại tốt xấu giống như con người vậy.

Về phần con ma giúp Chu Thuận là ma tốt hay ma xấu thì tôi không rõ lắm.

Những người chết một cách đột ngột và chết oan uổng đều có oán khí khá nặng khi còn sống, sau khi chết sẽ trở thành quỷ dữ đòi mạng người khác.


Những con ma tự tử hoặc là chết tự nhiên bình thường thì có thể chỉ trở thành hồn ma lang thang bình thường mà thôi, chúng nó không có hại mấy đối với con người, hơn nữa cũng được thuần hóa tương đối dễ dàng.”“Tôi nghĩ Chu Thuận đã thuần hóa vài con ma lang thang rồi sau đó bảo những con ma đó giúp anh ta canh chừng căn nhà kia, một khi có biến động nhỏ nào thì chạy đi mật báo với Chu Thuận ngay, như vậy thì những hành động và tung tích của chúng ta đều bị phanh phui ra hết.”Tôi cảm thấy kinh ngạc đến mức líu lưỡi khi nghe thấy lời giải thích của bác Giang, tôi hoàn toàn không ngờ rằng lại có loại năng lực này.“Thật ra nếu nói thẳng thì có thể giải thích một cách rất đơn giản, cậu biết chó giữ nhà đúng không, con người sẽ nuôi chó để giữ nhà giúp mình, một khi có người lạ mặt đến thì con chó sẽ sủa ầm ĩ cả lên để nhắc nhở chủ nhà.

Như vậy thì những con ma lang thang mà Chu Thuận đã nuôi cũng giống như những con chó giữ nhà mà thôi.”Cảm giác giống như Chu Thuận đã nuôi những con ma giữ nhà sao?.


 
Chương 48: Cô Gái Đồng Dao Là Ai


Tôi cảm thấy hơi bất lực, nói: “Nếu như đi vào căn nhà kia thì sẽ có ma đi mật báo, vậy bây giờ chúng ta nên làm gì đây, chúng ta không thể không đi vào được.

”Bác Giang lắc đầu và nói như đinh đóng cột: “Chắc chắn phải vào căn nhà kia, bên trong chắc chắn đang che giấu điều gì đó.

Hơn nữa nếu như không vào đó thì thậm chí cậu còn không có đường sống đấy, không chừng bước vào đó còn có thể tìm được câu trả lời.

”“Ăn cơm trước đã, sau khi ăn xong thì cậu đi nghe ngóng thử xem mộ của cô gái ở nơi nào, chúng ta đi qua đó xem xét một chút.

Cho dù cậu chuyện về cô gái kia là thật hay giả thì an toàn vẫn là trên hết.

” Bác Giang chỉ vào món ăn ở trước mặt và ra hiệu bảo tôi mau ăn.


Tôi bị bác Giang nói đến mức không còn cảm giác thèm ăn nữa, nhưng mà nghĩ đến chuyện không chừng buổi chiều còn phải làm chuyện gì đó tôi lại cố gắng ăn sạch thức ăn.

Sau khi thanh toán xong, tôi và bác Giang lái xe quay về thôn làng lúc nãy, vừa nãy tôi đã hỏi hai ông lão kia về căn nhà nên bây giờ không thể hỏi tiếp được nữa, nếu không chắc chắn sẽ bị lộ tẩy.

Tôi nghĩ những người sống gần thôn làng có lẽ cũng biết rõ câu chuyện của căn nhà kia, thế là tôi liền lái xe đi về phía trước một đoạn, khi đến trước thôn làng tôi mới dừng lại và xuống xe nghe ngóng.

Bác Giang vẫn ngồi đợi ở trong xe như lúc trước, tôi luôn cảm thấy chính mình đang nghe lời sai bảo của người khác như một chú chó vậy.

Nhung sau khi nghĩ mình làm những chuyện này cũng vì bản thân, trong lòng tôi cảm thấy không khó chịu đến nữa.

Những cụ già ngồi dưới tán cây hóng mát, vì nhìn thấy họ đều là phụ nữ nên tôi cũng không tiện bắt chuyện, khi tôi đang tìm nơi nào đó có những ông lão để hỏi thăm thì đột nhiên nghe thấy ba chữ Vương Gia Câu từ trong miệng của những bà lão ở phía sau.

Tôi dừng lại và không khỏi lùi hai bước về phía sau, tôi đi đến trước mặt những bà lão kia và mỉm cười chào hỏi với bọn họ.

Những bà lão kia thấy tôi trông lạ mắt nên liền hỏi tôi đến từ nơi nào.

Tôi tùy tiện nói ra một lý do nào đó rồi sau đó nói tiếp: “Bác gái à, cháu nghe thấy mọi người đang bàn tán về Vương Gia Câu, nơi đó xảy ra chuyện gì sao ạ?”“Không có chuyện gì, chỉ là chúng tôi vừa mới biết đứa cháu của trưởng thôn Vương Gia Câu đã thi đậu vào trường đại học nổi tiếng thôi.

” Một bà lão cười nói: “Tôi cũng không biết vì sao lão già chết tiệt kia lại đổi vận được nữa, con trai không có thành tích gì mà đứa cháu lại thi đậu vào trường đại học nổi tiếng, nếu như sau này đi học ở ngôi trường đó thì chắc chắn có thể tìm được một công việc tốt.

”“Còn không phải sao, mười năm trước con trai của lão già kia đi làm ở bên ngoài bị gãy chân, sau khi trở về thì vẫn luôn ở trong nhà dưỡng thương, mấy năm nay trong nhà ông ta cũng không khá giả lắm, nhưng mà sau này không chỉ thời đến đổi vận mà đứa cháu của ông ta cũng thi đậu đại học.


” Một bà lão khác nói hùa theo.

Tôi mỉm cười và cố tình chuyển chủ đề nói: “Không chừng người trong nhà trưởng thôn đã làm việc tốt nào đó thì sao?”“Tôi lại không thấy việc tốt nào, nhưng mà bên ngoài đều đang lan truyền một chuyện khác, đó là vào mười năm trước sau khi trưởng thôn lập bia mộ cho cô gái đồng dao thì mọi chuyện lại dần dần chuyển biến tốt đẹp.

” Một bác gái nói.

Tôi sửng sốt một lúc rồi nói: “Cô gái đồng dao là ai ạ?”Vẻ mặt của những bà lão kia đều tối sầm xuống ngay lập tức khi nghe thấy tôi hỏi vậy, bọn họ nhìn tôi với ánh mắt kỳ lạ rồi nói: “Cậu nhóc à, cậu đến từ nơi nào vậy, cậu không sống gần thôn à? Sao ngay cả cô gái đồng dao cũng không biết vậy.

”Tôi suy nghĩ một chút rồi đưa tay chỉ về phía căn nhà nhỏ kia và hỏi một cách cẩn thận dè dặt: “Cô gái đồng dao là thứ ở trong căn nhà kia ạ.

”Những bà lão kia lập tức gật đầu.

Tôi thầm nghĩ chuyện này sao lại giống như thờ Phật vậy, còn tạo ra một cô gái đồng dao, không chừng cô gái kia chính là ma đấy.

Tôi cũng không dám nói ra những lời này mà tỏ vẻ thờ ơ và hỏi tiếp: “Nếu trưởng thôn lập bia mộ cho cô gái đồng dao vậy thì bia mộ kia được lập ở nơi nào vậy ạ?”“Ở phía tây của con đường có một khu rừng già, phía sau khu rừng là một bãi tha ma, ngôi mộ được xây ở trong bãi tha ma đó.

Nhưng mà tôi nói thật, trước đây có người đi qua bãi tha ma kia nếu không bị sốt cao thì sẽ xuất hiện chuyện lạ nào đó, nhưng từ sau khi bia mộ của cô gái đồng dao kia được xây lên thì không còn bất cứ chuyện gì nữa.

” Bà lão kia chỉ về một nơi cách đó không xa và nói với tôi.

Khi đã hỏi được điều cần hỏi thì tôi cũng không ở lại lâu nữa, tôi tùy tiện trò chuyện vài câu rồi trở về và ngồi vào trong xe.


Sau khi lên xe thì bác Giang hỏi tôi có hỏi được không, tôi gật đầu nói: “Hỏi được rồi, nhưng mà chắc là không dễ tìm ở trong bãi tha ma.

”Bác Giang suy nghĩ một lúc rồi nói với tôi: “Lái xe đến đó đi, chúng ta đi tìm ngôi mộ của cô gái kia trước đã, khi tìm được bia mộ rồi thì mới có thể biết được nên làm gì tiếp.

”Tôi gật đầu và lái xe đến nơi mà những bà lão kia đã nói, chưa đi được bao xa thì tôi đã nhìn thấy ở phía tây có một con đường bùn, phía sau con đường bùn kia là khu rừng già, khi đi xuyên qua khu rừng già kia thì chắc hẳn sẽ đến bãi tha ma.

Con đường bùn rất hẹp, hai bên đều là hoa màu nên chắc chắn không thể lái xe vào được, tôi dừng xe ở bên đường và xuống xe đi bộ cùng với bác Giang.

Bọn họ nói là khu rừng già nhưng thực ra không phải là khu rừng cổ thụ của rừng sâu núi thẳm, mà chỉ là những loài cây dương khá có tuổi ở trong thôn quê mà thôi.

Lúc này vẫn chưa hết mùa hè, thời tiết cũng hơi nóng bức, trong rừng lại mọc đầy cỏ dại và còn có rất nhiều những loại động vật nhỏ như châu chấu.

Những nơi càng như vậy thì càng dễ có rắn hơn, tôi và bác Giang vừa đi một cách vô cùng cẩn thận vừa cúi đầu nhìn dưới chân, chúng tôi sợ sẽ đột nhiên quấy rầy đến những con rắn ở trong đám cỏ dại.

Chúng tôi đi hết một đoạn đường cũng không xảy ra sự cố ngoài ý muốn nào, sau khi đi xuyên qua khu rừng già chúng tôi liền nhìn thấy bãi tha ma cách khu rừng không xa.

Khi nhìn thấy có đến gần hai mươi đến ba mươi gò đất ở trước mặt mình tôi lại cảm thấy hơi khó xử mà nói với bác Giang: “Nơi này có nhiều mộ như vậy, sao biết được cái nào là của cô gái đồng dao chứ, bây giờ nên tìm như thế nào đây?”Bác Giang sửng sốt một lúc rồi hỏi tôi: “Cô gái đồng dao là ai?”.


 
Chương 49: Mộ Của Cô Gái Đồng Dao


Tôi giải thích với bác Giang rằng hình như những người sống gần thôn đều gọi cô gái kia là cô gái đồng dao, khi nãy tôi hỏi đường cũng nghe thấy những bà lão nói vậy.Bác Giang trầm ngâm gật đầu rồi sau đó nhìn về phía những ngôi mộ, ông ta khẽ mỉm cười rồi chỉ về phía cuối bãi tha ma này, ông ta nghiêng đầu nói với tôi: “Cậu có biết cái gì gọi là đi mòn giày sắt tìm không thấy, chẳng tốn công sức lại tới tay không?”Tôi sửng sốt và lập tức nhìn theo hướng mà bác Giang đã chỉ.Bãi tha ma mà chúng tôi đang đứng không hề có bia mộ nào mà chỉ có một ngôi mộ đơn độc được dựng sừng sững ở nơi đó, và có một bia mộ được xây lên ở phía trước ngôi mộ mà bác Giang đang chỉ vào.Tôi chưa kịp hiểu rõ mọi chuyện thì bác Giang đã tự mình đi về phía ngôi mộ đơn độc kia, tôi liền vội vàng đi theo sau bác Giang.Tôi và bác Giang đi vòng qua vài ngôi mộ và đứng ở trước mặt bia mộ kia.Tuy rằng bia mộ trông có vẻ đã lâu năm nhưng mà dấu vết ở trên đó vẫn còn rõ ràng, cùng lắm thì cũng chỉ mới được xây lên chưa đầy năm năm.


Điều đó cũng có nghĩa là chủ nhân của ngôi mộ này chưa chết được bao lâu.Thế nhưng tôi lại không hề nghĩ vậy, tôi tin rằng chủ nhân của ngôi mộ này đã chết từ rất lâu, chẳng qua lúc chôn cất không có mộ mà thôi, mãi cho đến vài năm sau khi chôn cất mới xây mộ lên mà thôi.Lý do tôi có suy nghĩ như vậy là bởi vì tôi đã nhìn thấy bốn chữ lạnh như băng được khắc trên bia mộ.Cô gái đồng dao.Trong lòng tôi cảm thấy hơi nghi ngờ, tôi không biết là người nào đã lập bia mộ cho cô gái kia.Cô con gái kia đã chết cách đây mười năm mà bia mộ này lại hoàn toàn không giống như đã trải qua mưa gió trong vòng mười năm.

Theo như những gì tôi nghĩ thì bia mộ này nhiều nhất cũng chỉ được dựng lên cách đây vài năm.Lúc trước khi hỏi thăm hai ông lão về căn nhà kia thì hai người bọn họ nói với tôi rằng việc chôn cất đứa con gái là do trưởng thôn Vương Gia Câu chủ trì, chẳng lẽ trưởng thôn Vương Gia Câu cũng dựng bia mộ này lên à.Nhưng mà tôi cũng không hiểu chuyện này lắm, rõ ràng một việc có thể làm vào mười năm trước thì vì sao cứ phải đợi đến vài năm gần đây mới làm chứ.Không đúng.Ngay vào lúc này, bác Giang ở bên cạnh lại đột nhiên kêu lên một tiếng.Tôi nhíu mày lại và hỏi: “Bác Giang à, sao rồi, chẳng lẽ đây không phải là mộ của cô gái đồng dao ư?”Bác Giang đứng dậy và phủi bùn đất ở trên tay, ông ta nói với tôi với vẻ mặt nghiêm túc: “Trên bia mộ có viết là cô gái đồng dao nhưng mà về phần có phải cô gái kia hay không thì tôi vẫn chưa thể xác nhận được.

Vấn đề bây giờ không phải chuyện này mà là chuyện khác.”“Còn có vấn đề gì à.” Tôi cảm thấy khó hiểu mà hỏi.Bác Giang chỉ vào ngôi một kia và nói một cách nghiêm túc: “Ngôi mộ này đã từng bị người khác đào lên rồi.”Tôi lập tức bị dọa sợ khi nghe thấy lời của bác Giang, những người sống gần thôn đều đã nghe qua tai tiếng của cô gái đồng dao, không nói đến chuyện người nào dám bỏ ngoài tai lời đồn về cô gái đồng dao và đào mộ của cô con gái kia thì người nào lại dám đến đào mộ ở bãi tha ma chứ.“Tôi hỏi cậu này, hai ngày nay có mưa hay không?” Bác Giang quay đầu hỏi tôi.Tôi suy nghĩ một chút, những ngày gần đây đều trời trong nắng ấm và cũng không có cơn mưa nhỏ nào cả.“Vậy thì đúng rồi.” Bác Giang ngồi xổm xuống và đưa tay bốc một chút bùn đất ở trên ngôi mộ lên, ông ta vừa chà xát ở trong tay vừa nói với tôi: “Bùn đất ở trên đầu ngôi mộ khá ẩm ướt, bốc lên có cảm giác giống như đã từng thấm nước vậy.


Cậu có thể so sánh với đất ở trên ngôi mộ trước mặt thì sẽ nhận thấy một cách rất dễ dàng.”Tôi nửa tin nửa ngờ cúi người bốc một chút bùn lên và xoa xoa ở trong tay, quả thật hơi ẩm ướt.

Tôi lại quay đầu bốc một chút đất của một ngôi mộ khác thì phát hiện đất ở trên ngôi mộ khác rất khô ráo.“Nếu chỉ có điều này cũng không thể kết luận rằng mộ của cô gái đồng dao đã từng bị người khác đào lên được.” Tôi do dự một chút rồi nói.Bác Giang gật đầu nói: “Đúng vậy, không thể bởi vì điều này mà khẳng định mộ của cô gái đồng dao từng bị đào lên được.


Nhưng mà rõ ràng trong mấy ngày nay không hề có mưa thì tại sao bùn đất trên bề mặt ngôi mộ lại ẩm ướt được chứ, chẳng lẽ có người phun nước lên trên à?”“Vậy thì làm sao bác lại kết luận rằng ngôi mộ này đã từng bị người khác đào lên chứ?” Tôi vẫn cảm thấy không thể tin tưởng mà phản bác lại với bác Giang.Bác Giang lạnh lùng cười một tiếng rồi nói: “Bùn đất ẩm ướt ở trên bề mặt ngôi mộ chưa chắc chỉ có mưa mới tạo ra được, nếu như có người cố tình đào mộ lên rồi sau đó đắp lên lại thì như vậy chắc chắn bùn đất ở phía dưới ngôi mộ sẽ phủ lên bề mặt ngôi mộ.”Thấy tôi vẫn còn nghi ngờ, bác Giang cũng không nói thêm lời nào mà bảo tôi nhìn cho kỹ.Tôi nhìn chằm chằm vào bác Giang, bác Giang đứng dậy và đi hai bước về phía đầu ngôi mộ, sau đó ông ta đưa tay ra và nhẹ nhàng chạm vào đám cỏ dại ở trên đầu ngôi mộ một chút.Chỉ trong chốc lát thì tôi đã nhìn thấy những đám cỏ dại ở trên ngôi mộ kia rơi thẳng xuống.Tôi giật mình một cái và hiểu rõ ngay lập tức.Vốn dĩ tôi nghĩ rằng những đám cỏ dại này mọc ở trên mộ nhưng bây giờ xem ra cũng không phải vậy.Bác Giang căn bản không hề dùng sức lên những đám cỏ dại đã rơi xuống kia, ông ta hoàn toàn chỉ dùng tay chạm nhẹ vào.

Điều này cũng có nghĩa là đám cỏ dại này không phải mọc lên trên mộ mà là có người cố tình lấy một chút cỏ dại đặt lên trên đó để che mắt người khác.“Bây giờ thì cậu tin rồi chứ?” Bác Giang đi xuống từ ngôi mộ và phủi tay rồi nói với tôi.Sau khi nhìn thấy bác Giang chứng minh thì tôi quả thật đã tin vào những lời nói của bác Giang, nhưng mà tôi vẫn không hiểu rốt cuộc tất cả những chuyện này là do người nào làm ra, người kia đào mộ của cô gái đồng dao lên để làm gì, chẳng lẽ không sợ sự trả thù của cô gái đồng dao sao?Tôi hỏi bác Giang: “Bây giờ chúng ta nên làm gì đây?”Bác Giang nhìn ngó xung quanh một chút rồi nói với tôi: “Quay về mua một chút đồ trước đã rồi buổi tối chúng ta lại đến đây.”.


 
Chương 50: Thợ Mã


Vừa nghe nói buổi tối còn phải đến chỗ quỷ quái này, trong lòng tôi chợt cảm thấy không vui, nhưng chỉ có thể mắng thầm, trên mặt không biểu hiện gì.Tìm hiểu rõ ràng về bia mộ của cô gái đồng dao xong, tôi và bác Giang quay lại đường cũ.Lên xe, chúng tôi lái xe quay thẳng về nội thành, tôi không biết bác Giang sống ở đâu, chỉ có thể hỏi ông ta đi đâu, bác Giang ngồi im lặng suốt cả quãng đường, có vẻ không yên lòng, tôi hỏi ông ta mấy lần ông ta mới hoàn hồn lại, bảo cứ cho ông ta xuống trước cửa nhà hàng Hương Vị.Đến nhà hàng Hương Vị, trước khi xuống xe, bác Giang tiến tới gần tôi, nói: "Cậu có xe thì dễ làm, lát nữa tìm tiệm bán hàng mã một mua ít tiền âm phủ với người giấy, nhưng phải nhớ kỹ hai chuyện.


Thứ nhất, không mua tiền âm phủ mệnh giá lớn, cố gắng chọn mệnh giá nhỏ để mua.

Nếu không có thì mua vàng thỏi, bạc thỏi góp cho đủ số, mà tốt nhất vẫn là tiền âm phủ mệnh giá nhỏ.

Thứ hai, người giấy phải mua cái được làm ngay tại chỗ, lúc mua phải dặn thợ mã là muốn mua đồ âm, cậu cứ nói là bọn họ sẽ hiểu ngay.


Mà người giấy nhất định phải là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ, những thứ khác khỏi cần."Tôi bị lời của bác Giang nói cho đơ ra, hồi lâu sau mới phản ứng lại được: "Bác Giang, phức tạp quá, hay là bác đi mua đi, nhỡ tôi mua sai thì lại không hay.""Tôi còn có khác chuyện phải làm, cậu cứ đi mua đi." Bác Giang nói xong liền chuẩn bị xuống xe.Tôi vội vàng giữ bác Giang lại, tỏ vẻ khó xử nói: "Tôi mua cũng được, nhưng giờ tôi không có tiền, lát nữa còn chưa có tiền đổ xăng nữa."Tất nhiên là trên người tôi có tiền, cộng tổng có đến gần năm trăm tệ, sở dĩ nói vậy với bác Giang là vì muốn bảo bác Giang đi mua mấy thứ này, tuy tôi nhớ hết những thứ ông ta nói nhưng không rành cái nào.Bác Giang liếc tôi một cái, chỉ vào xe nói: "Cái xe rách này của cậu có giữ cũng vô dụng, bán đi là được."Tôi đành nói chiếc xe này tôi thuê để theo dõi Chu Thuận, bán sao được.Cuối cùng bác Giang hết cách, lấy trong túi ra một xấp tiền mặt đưa cho tôi, bảo tôi đi mua những thứ ông ta nói.Tôi liếc nhìn tiền mặt thì thấy số lượng cũng không nhỏ, có đến gần bảy tám trăm tệ, thầm nghĩ bác Giang này cũng có tiền ra phết.Người ta đã đưa tiền rồi thì tôi cũng không tiện từ chối nữa, đành đồng ý mà mặt như đưa đám.Bác Giang xuống xe, khi tôi đang định khởi động xe rời đi thì thấy bác Giang đi rồi lại về, tôi hạ cửa kính xe xuống hỏi bác Giang còn chuyện gì nữa à.Bác Giang bảo tôi: "Trừ mấy thứ kia ra, cậu đi mua thêm ít thịt heo với cơm, tốt nhất là mang thêm ít rượu, và đừng quên mang bát đũa theo, mua xong thì chờ tôi gọi điện là được."Tôi gật đầu đồng ý.Nhìn bác Giang rời đi, tôi ngờ vực khởi động xe, chuẩn bị đi mua mấy thứ bác Giang nói.Mua thịt heo với cơm các thứ xong rồi, phiền phức nhất là tiền âm phủ với người giấy.May là tôi biết trong thành phố có một phố bán hàng mã, trong phố đó hầu như đều là tiệm hàng mã, trên cơ bản nếu nhà ai trong thành phố có tang sự đều sẽ tới phố hàng mã mua đồ hạ táng với tuẫn táng, vòng hoa gì gì đó.Đã hạ quyết tâm rồi thì tôi cũng không nấn ná nữa, liền lái xe đến phố hàng mã.Trên đường đi tôi tạm thời ném những gì bác Giang nói sang một bên, trong đầu toàn nghĩ về chuyện cô gái đồng dao và Chu Thuận.Nói thật, tôi cũng không biết buổi tối bác Giang lại đến bãi tha ma làm gì, cảm giác dường như bây giờ cả người đều đang đi theo bác Giang.Mục đích của bác Giang và tôi cũng không khác nhau mấy, ông ta muốn tìm cách cứu cháu gái, còn tôi thì muốn sống.Dẫu vậy, trong lòng tôi vẫn thấy có chút kỳ lạ, nhưng lại không biết lạ ở đâu.Xe chạy chừng hơn mười phút thì đến phố hàng mã kia, xe không vào được trong phố, tôi chỉ đành dừng xe bên ngoài, xuống xe đi bộ vào trong.Về cơ bản hai bên đường đều là tiệm bán hàng mã, tôi tìm một nhà trông có vẻ không tệ rồi đi vào.Ông chủ quán là một ông già ngoài năm mươi tuổi, khi tôi đi vào thì thấy ông già đang nằm trên ghế bập bênh xem TV, thấy tôi vào cũng không đứng dậy, chỉ hỏi tôi cần gì.Tôi nhớ lại mấy thứ mà bác Giang nói trong đầu, nói với ông già là muốn mua ít tiền âm phủ và người giấy.Ông già không nói nhiều, chỉ vào quầy hàng bên cạnh nói: "Tất cả đều ở trên quầy kia, cậu cứ chọn trước đi, chọn xong thì báo cho tôi biết."Tôi đến chỗ quầy hàng lựa tiền âm phủ thì thấy mấy đồng tiền âm phủ này đều có mệnh giá hàng triệu, hàng chục triệu, thậm chí hàng trăm triệu, nhỏ nhất cũng hàng trăm nghìn, hoàn toàn không có loại mệnh giá nhỏ.Tôi cũng không biết liệu mua tiền âm phủ mệnh giá trăm nghìn tệ về có dùng được không, vì thế liền hỏi ông già xem có loại tiền âm phủ mệnh giá nhỏ tầm vài trăm vài chục tệ không.Ông già nghe tôi nói xong thì không vui, trên thị trường không có loại hàng mệnh giá nhỏ như vậy, loại nhỏ nhất cũng phải một trăm nghìn tệ.Nghe ông già nói xong, tôi bùng nổ ngay tại chỗ, không cần suy nghĩ mà ném xấp tiền âm phủ kia xuống rồi bỏ đi.Ông đây đến chỗ ông mua đồ, ông không thèm mở mắt ra nhìn thì thôi, lại còn ra vẻ, ông nghĩ tôi đi khỏi cửa hàng ông thì không mua được đồ à.Trước khi ra khỏi cửa, tôi nghe thấy ông già lẩm bẩm sau lưng tôi là thằng nhóc này chả ra làm sao, người nhà mất rồi mà còn bủn xỉn.Tôi cố nhịn không quay lại đạp cho ông già kia mấy cái, quay đầu đi về phía cửa hàng ở xéo bên đối diện.Cửa hàng kia không được trang trí đẹp như cửa hàng trước, nhưng bà chủ tiệm rất nhiệt tình, bà chủ tiệm là một người phụ nữ hơn bốn mươi, cười hỏi tôi cần gì.Tôi lại nói cần tiền âm phủ và người giấy, nhưng tiền âm phủ phải là mệnh giá nhỏ, có loại nhỏ đến mức nào thì lấy loại ấy.Bà chủ kia cũng nhìn tôi với ánh mắt kỳ quái như ông già trước đó, nói: "Anh bạn, bây giờ tiền âm phủ mệnh giá nhỏ hết hàng rồi, mệnh giá nhỏ nhất cũng trên trăm nghìn tệ.

Nếu nhà cậu có người qua đời thì cứ đốt loại lớn đi, dưới đấy cũng lưu thông giống thế."Sắc mặt tôi hơi sa sầm, liên tục bị người ta nói là người nhà qua đời, sao tôi có thể vui vẻ được.Tôi không nói rõ chuyện này với bà chủ được, nhưng người không biết không có tội, tôi cũng không để bụng, đành hỏi bà chủ xem có vàng thỏi hay bạc thỏi gì không."Cái này thì có, cậu muốn bao nhiêu?" Bà chủ gật đầu, lấy ra một đống vàng thỏi bạc thỏi từ dưới quầy hàng.Tôi giơ tay nhận lấy hai loại đó, thuận miệng hỏi bao nhiêu tiền.Bà chủ cười nói với tôi: "Vàng thì năm tệ mười thỏi, bạc thì năm tệ hai mươi thỏi, cậu muốn bao nhiêu?"Tôi không rõ bác Giang bảo tôi mua mấy thứ này làm gì, để đề phòng ngộ nhỡ, tôi bảo bà chủ là lấy mỗi loại một trăm thỏi.Bà chủ vừa đóng gói vừa hỏi tôi: "Không phải vừa nãy cậu nói còn cần cả người giấy nữa sao? Bây giờ còn cần nữa không?"Lúc này tôi mới chợt nhớ ra vẫn chưa mua người giấy, vội vàng hạ giọng nói với bà chủ: "Người giấy phải là Kim Đồng Ngọc Nữ cơ, nhưng phải âm hóa mới được.""Âm hóa là gì?" Bà chủ sửng sốt, không hiểu nên hỏi lại tôi.Nói thật tôi cũng không biết âm hóa là gì mà chỉ nói lại theo lời bác Giang với bà chủ thôi.Thấy bà chủ đang ngơ ngác nhìn mình, tôi lại hỏi: "Cửa hàng của cô có thợ mã không?"Bác Giang nói bảo thợ mã phải âm hóa mới được, e là những người khác nghe không hiểu.Bà chủ lại nhìn tôi bằng ánh mắt kỳ quái, cuối cùng lắc đầu nói: "Anh bạn, không giấu gì cậu, cả khu phố này của chúng tôi không được mấy thợ mã đâu, người giấy là hàng có sẵn, toàn là nhập hàng từ bên ngoài cả."Nghe bà chủ nói vậy, tôi nhất thời trợn tròn mắt, vội hỏi cả khu phố này không có thợ mã nào à."Có một người đấy." Bà chủ suy nghĩ rồi nói với tôi: "Cuối phố có một tiệm bán hãng mã không treo biển, ông chủ ở đó có tay nghề đỉnh lắm, cậu muốn mua người giấy làm ngay thì có thể đến đó, chỉ là...""Chỉ là cái gì?"Bà chủ dừng lại rồi nói: "Chủ cửa hàng đó tính tình rất kỳ lạ, đi mua người giấy còn phải tùy vào vận may.


Nếu lúc cậu đến mà tâm trạng ông chủ tốt thì có lẽ sẽ làm cho cậu.

Nếu gặp lúc tâm trạng không tốt, dù cậu có cho thêm tiền thì cậu ta cũng không làm cho cậu.""Trên đời này còn có người chê tiền à?" Tôi cười cười cầm thỏi vàng thỏi bạc lên.Bà chủ giang tay tỏ vẻ bất lực nói: "Ai biết được, nếu không thì sao chủ các hàng trên phố lại bất hòa với tên đó chứ."Thanh toán xong tôi cũng không nói nhiều với bà chủ nữa, lập tức đi đến cuối phố theo lời bà chủ.Mấy tiệm bán hàng mã cuối phố hoặc trông xập xệ hoặc đã đóng cửa, có lẽ là do làm ăn thất bát, tôi không phải tìm gì nhiều, từ xa đã trông thấy một tiệm bán hàng mã mở cửa, bên trên không có biển hiệu, chắc đấy chính là cửa hàng trong lời bà chủ.Tiệm hàng mã này có vẻ đã cũ, kỳ lạ là bên ngoài không có vòng hoa hay bất cứ thứ gì cần thiết cho việc chôn cất, trông khá lạc lõng so với cả khu phố hàng mãTôi giơ tay gõ cánh cửa gỗ đang mở bên cạnh, nhẹ giọng hỏi có ai không.Trả lời tôi là một đợt im lặng rất lâu, tôi do dự một lát rồi vẫn nhấc chân đi vào.Tôi vẫn chưa mua xong mấy thứ bác Giang dặn, thứ mà phố hàng mã không có, tôi cũng không biết trong thành phố có chỗ nào khác bán không.Cửa hàng vắng tanh không một bóng người, không những thế, ngay cả đồ đạc và vật dụng cũng không nhiều, chỉ có một cái quầy ở giữa cửa hàng, nhưng trên quầy lại chẳng có gì.Tôi liếc nhìn tứ phía, không thấy một ai, lập tức mở miệng gọi một tiếng: "Có ai không?"Giọng tôi vang vọng khắp phòng, nhưng không ai trả lời tôi.Lẽ nào ông chủ đi ra ngoài rồi à?Trong lòng có chút khó hiểu, tôi dừng chân chuẩn bị ra ngoài chờ một lát, nếu thật sự không có ai thì đành nghĩ cách khác vậy.Ngay lúc tôi vừa định đi ra, phía sau liền vang lên một giọng nói lạnh lùng."Anh tìm ai?"Nghe thấy giọng nói đó, tôi cứ cảm thấy nghe quen quen, lập tức quay đầu lại nhìn.Cánh cửa nhỏ phía sau cửa hàng được mở ra, một chàng trai trẻ tuổi đứng bên cạnh cánh cửa nhỏ nhìn tôi chằm chằm.Tôi đang định nói, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ của chàng trai kia, lời đã chuẩn bị ra khỏi miệng rồi lại nuốt ngược vào, kinh ngạc đối diện với chàng trai kia..


 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Đang hoạt động
Không có thành viên nào
Back
Top Bottom