Cập nhật mới

Dịch Chúa Tể Hắc Ám

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 42: Sát Khí Nổi Lên (1)


Chuyện kỹ năng bóng tối tạm thời gác lại, Giang Hà nhìn về phía vòng sáng hắc ám.

“Thứ này...”

Giang Hà nheo mắt.

Vòng sáng hắc ám vốn chỉ có thể mang đến bóng tối, bây giờ còn có thể đem đến sự lạnh lẽo vô tận. Vào khoảnh khắc sống còn, vòng sáng hắc ám đã tiến hóa. Thế nhưng, bước tiến hóa đó có liên quan đến gì? Kích thích tinh thần? Hay là do sức mạnh của hắn đã tăng lên? Cũng có thể là cả hai?

Một ngày nào đó, ta sẽ nghiên cứu rõ ràng!

Giang Hà thầm nhủ.

Chuyện vòng sáng hắc ám không vội được, mỗi ngày chỉ có 12 giây, hắn có gấp cũng chẳng làm được gì.

Hiện giờ, điều quan trọng hơn là ——

Tăng cường thực lực!

Hôm nay là ngày cuối cùng của sự kiện 18 trận thắng liên tiếp ở đấu trường bóng tối, kế hoạch của Giang Hà vốn là hôm qua chiến một trận tăng đến 50%, hôm nay thêm trận nữa lên 65%, không ngờ rằng vì chuyện ngoài ý muốn hôm qua mà kế hoạch xôi hỏng bỏng không.

Thẳng tiến đấu trường luôn?

Lúc này đánh giá sức chiến đấu của hắn ở đấu trường là 310 điểm!

Trong đó, điểm cơ bản là 40, điểm thành phần là 270! Bây giờ hắn đã đạt tới trạng thái phóng xạ 53%, điểm cơ bản sẽ lên 106, nói cách khác, hệ thống sẽ lại so sánh hắn với đối thủ, tìm kiếm dựa trên số điểm 310 + 66, tức là tìm ở khoảng 376, đây chắc chắn là rắc rối lớn.

Dù có thắng trận thứ 17, thì trận thứ 18 cũng toang thôi!

Cho nên, dù sức chiến đấu có tăng bao nhiêu thì hệ thống vẫn sẽ tìm được đối thủ tương đương, trừ khi...

Hai mắt Giang Hà bỗng sáng lên.

Có một cách khiến hệ thống quét kém chính xác hơn, đó chính là giấu cảnh giới của mình đi, vừa đúng lúc hắn vừa mới học được.

Thức thứ hai của Liễm Tức Thuật —— Tĩnh Tâm.

“Bùm!”

Mi tâm Giang Hà khẽ động đậy.

Khả năng tính toán nhạy bén lại được phô bày lần nữa.

Dùng thức thứ nhất xử lý lượng dữ liệu lớn, nhưng hắn đã đọc hết sạch dữ liệu của thức thứ hai, chỉ cần vẽ lại những dữ liệu đó trong cơ thể là được! Năng lượng tối tự do xung quanh khẽ nhấp nháy, một ngôi sao dần xuất hiện trong cơ thể của Giang Hà.

Kỹ năng bóng tối Tĩnh Tâm, hoàn thành.

“Soạt!”

Tái tạo ngôi sao thành công!

Đây là một công việc đòi hỏi kỹ thuật, khoảng mấy trăm công thức phức tạp, đan xen và lồng ghép nối tiếp nhau, ngay cả với một nhà khoa học, việc sao chép cũng là điều không thể. Nhưng Giang Hà lại có thể thành công dễ dàng. Đây cũng là lý do hắn đam mê khoa, vì ở khía cạnh này, hắn thật sự rất tài năng!

“Tinh!”

Kỹ năng bóng tối: Tĩnh Tâm, chiêu thức cơ bản, năng lượng tối tiêu thụ khi học: 20%, thức thứ hai của Liễm Tức Thuật.

“Quả nhiên là 20%.”

Giang Hà không hề bất ngờ.

Lượng tiêu thụ của kỹ năng bóng tối liên hoàn đều lớn vô cùng, chiêu thứ nhất còn ổn, cứ đến chiêu thứ hai thì tiêu tốn gấp đôi, mà đến chiêu thứ ba còn kinh khủng hơn!

“Không biết hôm nay có học xong được không.”

Giang Hà lẩm bẩm.

Tĩnh Tâm có thể ẩn cảnh giới đi khiến người ta không thể nhìn thấu. Nếu học được, trận đầu hôm nay hắn chỉ cần ẩn giấu thực lực, dù đến trận thứ hai có bị hệ thống đánh giá của đấu trường phát hiện, hắn cũng có thể chiến một trận! Chỉ cần thắng trận thứ hai là hắn đã đạt được chuỗi 18 trận thắng liên tiếp!

Đây chính là chiêu thứ ba Tam Liên Cước quý báu!

Khen thưởng sự kiện tối nay, hắn nhất định phải giành được.

Tuy nhiên, đi săn hung thú ở đâu lại là một vấn đề nan giải. Mấy ngày qua hắn vẫn luôn đi săn ở vùng ngoại ô phía Đông thành phố, sau khi lỡ tay giết chết Vua chuột đen, bây giờ tất cả chuột đen đều đã bị hắn giết. Những con hung thú còn sót lại ở rìa phía Đông thành phố chỉ còn thú Hoàng Bì và một lượng lớn rắn đột biến.

Đúng là tiến thoái lưỡng nan.

Thật ra đi xa hơn thì có rất nhiều loài hung thú khác, nhưng như vậy thì quá nguy hiểm.

“Thú Hoàng Bì…”

Giang Hà ngẫm một hồi, vẫn quyết định đi xem sao.

Vô Tha, vùng ngoại thành phía Đông thành phố này là nơi hắn quen thuộc nhất, có thể đảm bảo an toàn. Sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, bây giờ hắn hơi có cảm giác chim sợ cành cong, có chết cũng không dám mạo hiểm. Hơn nữa, Giang Hà quyết định đi săn thú Hoàng Bì còn bởi vì thực lực của nó không quá mạnh.

Với tốc độ của nó thì…

Giang Hà nhìn Liễm Tức Thuật của mình.

Nếu phối hợp khéo léo, hắn hoàn toàn có thể giết nó trước khi nó kịp nhận ra! Điều quan trọng nhất là, năng lượng tối tỏa ra từ xác thú Hoàng Bì khoảng 1%!

Đồng nghĩa với việc, hắn chỉ cần giết 20 con thú Hoàng Bì thì đã có thể học được!

Khó khăn tầm này vẫn chấp nhận được!

“Đi thôi!”

Giang Hà hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi thẳng ra ngoài thành.

...

Lúc này, ở một nơi nào đó tại Tam Hà, thiết bị truyền tin trên tay một thiếu niên đang tu luyện bỗng nhấp nháy, “Giang Hà đã tới ngoại ô phía Đông thành phố.”

“Ha ha.”

Thiếu niên đang tu luyện tỉnh lại.

“Giang Hà.”

“Chờ trong trường học thì không chịu, thế mà dám ra ngoài!”

“Vậy cũng tốt, vốn chỉ muốn cho ngươi một bài học, nếu chính ngươi muốn chết thì ta sẽ giúp ngươi biến khỏi thế giới này, dù sao, cũng đã có quá nhiều người chết bên ngoài.”

“Soạt!”

Thiếu niên đứng dậy.

Năng lượng tối đáng sợ vờn xung quanh, năng lượng tối hỗn loạn như sắp thành hình, vừa đúng trạng thái khí!

...
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 43: Sát Khí Nổi Lên (2)


Công ty giải trí Hắc Phong.

Người đàn ông đeo kính nhìn tin tức do cấp dưới báo cáo, sau khi điều tra, thật ra họ đã nắm được quy luật ra ngoài thành mấy ngày nay của Giang Hà, đây chỉ là xác nhận lại lần cuối thôi.

“Giang Hà đã rời thành.”

“Giang Hà đã đến phía Đông thành phố.”

“Rất tốt.”

Người đàn ông đeo kính dửng dưng tắt liên lạc: “Anh em tập trung, chuẩn bị xuất phát. Lần này, nhất định phải cho oắt con có mắt như mù này một bài học!”

“Rõ!”

Phòng họp ầm ầm tiếng đồng thanh.

...

Nửa tiếng sau.

Ở vùng ngoại thành phía Đông thành phố, Giang Hà nấp vào một nơi trong rừng, mong mỏi nhìn con thú Hoàng Bì thoắt ẩn thoắt hiện cách hắn dưới 10 mét, cuối cùng đành rời đi thong thả.

Lại thất bại.

Giang Hà thở dài.

10 mét…

Hắn không đuổi kịp!

Hắn nhớ lại lúc mới đến mình còn đuổi giết thú Hoàng Bì đầy ngạo nghễ, nhưng tốc độ của thú Hoàng Bì toàn cho hắn ngửi khói, bấy giờ, hắn mới nhớ lại, hôm qua hắn phải may mắn thế nào mới săn được thú Hoàng Bì! Sức chiến đấu của sinh vật này rõ mong manh, nhưng phát huy lợi thế của mình thì nhuần nhuyễn vô cùng!

Trong vòng ít nhất 8 mét thì hắn mới nắm chắc, trong vòng 5 mét, hắn mới có thể hạ gục nó bằng một đòn trong nháy mắt.

Hắn ngồi chực chờ ở đây cả tiếng đồng hồ mà chẳng giết được con nào sất!

Lúc trước hắn đi giết chuột đen, hắn cần phải tránh thú Hoàng Bì nên chẳng chú ý bao giờ. Bây giờ chăm chăm đi săn thú Hoàng Bì mới biết, số lượng loài hung thú này không nhiều nhặn gì.

Đã ít thì chớ, lại còn siêu khó bắt…

“Không thể cứ thế này được.”

Giang Hà cau mày.

Đang suy nghĩ về tập tính và đặc điểm thú Hoàng Bì, hắn bỗng nảy ra ý gì đó, mở thiết bị truyền tin ra: “Lão Lục, bên ngươi còn thừa tí thịt Vua chuột đen nào không?”

“Vẫn còn ít, sao thế?”

Lục Hàng kỳ quái hỏi.

“Ta muốn dùng làm mồi nhử!”

Giang Hà bình thản.

“Mồi nhử… Ngươi muốn săn thú Hoàng Bì à?”

Xét cho cùng, kinh nghiệm Lục Hàng rất phong phú.

“Ừm.”

Giang Hà gật đầu.

“Chuột đen thì sao?”

Lục Hàng tò mò, Giang Hà được mệnh danh là Sát thủ chuột đen.

“Giết hết rồi.”

Giang Hà bình tĩnh nói, Lục Hàng nhất thời cạn lời, thế mà lời vui đùa khi trước lại trở thành sự thật! Thằng nhóc Giang Hà này ra tay tàn nhẫn thật!

“Đợi đã, ngươi vẫn đang ở phía Đông thành phố à?”

Lục Hàng bỗng nghĩ đến cái gì đó.

“Đúng vậy.”

Giang Hà gật đầu: “Ta quen chỗ này rồi.”

“Ngươi đần à?”

Mắt Lục Hàng trợn ngược: “Phía Đông thành phố là địa bàn của chuột đen, có thể có bao nhiêu con thú Hoàng Bì chứ? Chỉ có một vài con thú Hoàng Bì đến đó nhặt nhạnh thôi, phần lớn thú Hoàng Bì đều ở phía Tây cơ mà? Muốn săn thú Hoàng Bì thì phải qua phía Tây, bên đó đầy ra, bên này thì tìm được mấy con chứ?”

Phía Tây thành phố?

Giang Hà sửng sốt.

Hóa ra bên đó mới là địa bàn của thú Hoàng Bì. Bảo sao bên này chẳng thấy thú Hoàng Bì đâu, nhưng nếu qua phía Tây thì hắn không quen môi trường lạ, rất dễ gặp nguy hiểm.

Giang Hà hơi do dự.

“Môi trường hai bên khá giống nhau.”

Lục Hàng biết hắn đang nghĩ gì: “Chỉ cần không tiến sâu vào ngoại ô và rừng rậm là được, những chỗ khác với thực lực của ngươi, kể cả có gặp nguy hiểm thì vẫn chạy được.”

“Được rồi.”

Giang Hà ngẫm chốc lát, rồi đồng ý.

“Có điều tốt nhất ngươi nên mua một cái bản đồ đi, cứ thế xông vào hiệu suất thấp lắm.”

Lục Hàng đề nghị.

“Ta sẽ mua.”

Giang Hà biết cái lợi của bản đồ đó chứ?

Nhưng giá của bản đồ thì hắn không kham nổi! Tuy rằng hắn đưa xác vua chuột đen cho Lục Hàng, nhưng sau đó hắn tra ra, vua chuột đen cũng quý hiếm thật đấy, nhưng trừ giá thiết bị ảo xong thì cũng chẳng còn bao nhiêu.

Có vẻ như phải tìm cách kiếm tiền.

Giang Hà lặng lẽ ghi lại chuyện này.

Việc kiếm tiền tính sau vậy, Giang Hà qua chỗ Lục Hàng lấy một miếng thịt chuột xong thì đi về phía Tây thành phố. Trước đó hắn mất nửa tiếng thăm dò địa hình, quả nhiên không khác quá nhiều so với bên phía Đông, nhưng số lượng thú Hoàng Bì tăng ồ ạt, nhiều bằng số chuột đen bên đó.

“Quả nhiên là một nơi tốt.”

Giang Hà làm quen rất nhanh.

Ý tưởng của hắn rất đơn giản, nếu thú Hoàng Bì thích ăn chuột đen, vậy miếng thịt chuột này thì sao? Chắc hẳn sẽ rất hấp dẫn với chúng nhỉ?

Như vậy là ta đã có miếng mồi hoàn hảo.

“He he.”

Giang Hà tìm một bụi cỏ khá khuất để nấp vào.

Miếng thịt còn vương năng lượng tối bị ném trên bãi cỏ. Chỉ năm phút sau, một con thú Hoàng Bì đi qua nơi này, vừa thấy miếng thịt hai mắt đã đau đáu, thế nhưng nó vẫn cảnh giác nhìn xung quanh, khịt mũi đánh hơi.

Nó đang loại bỏ nguy hiểm!

Giang Hà cả kinh, nằm bất động, phát huy hết sức Liễm Tức Thuật! Đừng nghĩ hắn mới học mà coi thường, sự quen thuộc di chuyển với Tĩnh Khí của hắn đã sớm vượt xa Lâm Phong ngày hôm qua! Bấy giờ Giang Hà đang nằm trong bụi cỏ, tựa như một phiến đá bình thường, không có hơi thở.

“Chíp chíp ——”

Sau khi thú Hoàng Bì loại bỏ nguy hiểm thì vui vẻ lao tới.

Thế nhưng điều khiến Giang Hà khiếp sợ là vừa vào phạm vi ba mét, thú Hoàng Bì bỗng dừng bước, nghi ngờ nhìn xung quanh, thế mà lại chuẩn bị rút lui theo bản năng.

Trực giác mạnh thật!

Giang Hà ngạc nhiên thán phục.

Với Liễm Tức Thuật, thú Hoàng Bì không thể phát hiện hơi thở của Giang Hà, nhưng chỉ bằng trực giác mạnh mẽ đã biết có gì đó không đúng, loài sinh vật như thú Hoàng Bì có thể tồn tại đến bây giờ không phải là vô lý. Có điều ở trong bán kính 5 mét, sao có thể để nó trốn chứ?

“Bùm!”

Giang Hà bỗng nhảy ra khỏi bụi cỏ.

“Phụt!”

Một phát chém ngang, thú Hoàng Bì chết ngay tức khắc.

Mất đi lợi thế lớn nhất là tốc độ, thú Hoàng Bì cùng lắm là mạnh hơn chuột đen một chút, nhưng với thực lực bây giờ của Giang Hà mà nói thì cũng chỉ là muỗi!

Lần sau xuất hiện, có nên hô một tiếng Demacia*?

*Vị tướng trong game Liên Minh Huyền Thoại (LOL) hay trốn trong bụi cỏ, mỗi lần dùng kỹ năng sẽ hô Demacia.

Giang Hà nghĩ một lát, cuối cùng vẫn từ bỏ câu khẩu hiệu trẻ trâu này.

“Cuộc săn bắt đầu.”

Ánh mắt Giang Hà toát vẻ hưng phấn.

Thế nhưng hắn không biết, lúc này, một nhóm mười người đại diện cho Hắc Phong, đã xuất phát, đi về phía ngoại thành vây sát hắn! Mà một thiếu niên trạng thái khí đáng sợ, cũng lên đường đi ra ngoại ô. Hai thế lực mạnh mẽ này đều muốn giết chết Giang Hà ở vùng ngoại ô này!

Nguy hiểm luôn rình rập bất cứ lúc nào.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 44: Thực Lực Gánh Nồi* (1)


* Không làm gì cả nhưng lại phải gánh chịu thay người khác

“Xoẹt!”

“Xoẹt!”

Giang Hà nâng tay chém xuống, lại giết chết một con thú Hoàng Bì.

Quá nhanh!

Giang Hà phấn khích không thôi.

Hắn không ngờ rằng, dưới sự cám dỗ của thịt vua chuột đen, những con thú Hoàng Bì này lại liên tục kéo đến không ngừng, cộng thêm uy lực Liễu Tức Thuật gần như hoàn hảo của hắn, nhưng những con thú Hoàng Bì đang lao tới kia, vậy mà lại chẳng có con nào bỏ chạy! Dù có một số con thú Hoàng Bì tương đối thông minh, sớm đã phát hiện nguy hiểm nhưng cũng đã vào phạm vi năm mét.

Mà với khoảng cách này Giang Hà có thể giết chúng chỉ trong vài giây!

Một dao trí mạng!

Con thứ 15!

Trong mắt Giang Hà ánh quang rực rỡ.

Chỉ trong vòng hai tiếng, hắn đã nhận được 15% năng lượng tối, thật là khủng khiếp! Cho dù thực lực bây giờ của hắn đã tăng lên rất nhiều, nhưng vẫn có chút bất ngờ không thể tin nổi.

Quá nhanh rồi!

Cứ theo tốc độ này, nếu xung kích cảnh giới, chẳng phải chỉ một ngày là đã có thể đạt đến trạng thái phóng xạ 100% sao?

Giang Hà hoảng hốt.

Từ lúc nào mà năng lượng tối lại dễ lấy được như thế?

Nhưng rất nhanh, Giang Hà đã tỉnh lại từ trong khoái cảm của việc tăng mạnh năng lượng tối, hôm nay có thể nhận được nhiều năng lượng tối như vậy kỳ thực cũng nhờ vào nhiều nhân tố ấn tượng.

Cũng chỉ có hắn mới có thể làm được!

Đầu tiên phải kể đến thịt của vua chuột đen, thứ này không hiếm lắm, muốn mua cũng không có hàng, một con vua chuột đen có giá hàng triệu! Điểm thứ hai, phải có Liễu Tức Thuật gần như hoàn hảo! Phải biết rằng, khả năng làm chủ kỹ thuật bóng tối của Giang Hà gần như hoàn mỹ!

Kỹ năng bóng tối mà người bình thường mất mấy năm mới quen thuộc, hắn lại có thể trực tiếp phát huy uy lực lớn nhất.

Nhiều loại yếu tố khác nhau đã giúp hắn tránh được trực giác và cảm ứng của thú Hoàng Bì, còn một điểm thứ ba, đó là độ chính xác gần như máy móc của Giang Hà.

Một đòn giết chết!

Mỗi lần đều có thể tập trung chính xác vào điểm yếu của thú Hoàng Bì, người bình thường chắc chắn không làm được.

Ít nhất là ở trạng thái bức xạ, tuyệt đối không được!

Những người có thiên phú mạnh mẽ như vậy sớm đã đạt đến trạng thái lỏng, ai lại còn săn thú Hoàng Bì ở giai đoạn này? Cho nên mới nói, loại tốc độ này chỉ có Giang Hà mới làm được.

“Xoẹt!”

Giang Hà lại lần nữa chặt đầu một con thú Hoàng Bì.

Năng lượng bóng tối lại tăng lên.

16%

Chỉ còn 4% cuối cùng, Liễu Tức Thuật dạng thứ hai sẽ chính thức được kích hoạt.

“Đến đây.”

Mắt Giang Hà sáng rực lên.

Chỉ là tình trạng này kéo dài không được bao lâu. Ngay khi Giang Hà đạt đến 19%, lúc chuẩn bị kích hoạt kỹ năng bóng tối, đột nhiên cảm thấy tim đập nhanh kinh khủng.

Nguy hiểm---- đến rồi!

“Không ổn rồi.”

Trong lòng Giang Hà nhảy dựng.

Chiến đấu trong hoang dã nhiều ngày, bây giờ hắn đã hiểu sâu sắc về cảm giác khủng hoảng.

Loại khủng hoảng lớn như thế này, chắc chắn có thể khiến hắn chết không toàn thây, gần như cùng lúc, Giang Hà nâng cao cảnh giác, đôi mắt nhìn quét xung quanh.

Rồi đột nhiên nhìn về phía trước, nơi đó...

“Oành!”

Tiếng gầm khủng khiếp vang lên, xuất hiện một bóng đen to lớn đáng sợ.

Sắc mặt Giang Hà đại biến.

...

Ngoại thành.

Sau một tiếng đồng hồ, tiểu đội mười người của Hắc Phong cuối cùng đã đến vùng ngoại ô, mấy con hung thú gặp trên đường đã bị bọn họ giết sạch, ngay cả con rắn đột biến hung mãnh cũng bị chúng dễ dàng chặt đầu! Có tận mười người, tất nhiên sẽ không sợ bất cứ con rắn biến dị nào, chỉ có điều sau khi chia đều cũng không được nhiều năng lượng tối.

Thậm chí còn không bằng một con chuột đen!

“Đừng phô trương quá.”

Người đàn ông đeo kính lạnh lùng nhìn bọn họ: “Dọa Giang Hà chạy mất thì sao?”

“Phải phải.”

Đám đông yên tĩnh hơn nhiều.

Chỉ là, sau khi tìm kiếm nửa tiếng đồng hồ vẫn không nhìn thấy bóng dáng Giang Hà, khiến vài người tức giận: “Tin báo chắc chắn không có vấn đề gì sao?”

“Tin báo sẽ không sai đâu.”

Người đàn ông đeo kính cười lạnh: “Có điều thực lực Giang hà vốn không mạnh, có lẽ chỉ là trốn đi nhặt của hời thôi, rất có thể Trần Tiểu Yến và Lâm Phong đã chết như vậy.”

Mọi người cũng cho rằng như thế.

Không nói đến Trần Tiểu Yến, thực lực Lâm Phong rất mạnh, làm sao có thể bị giết bởi trạng thái bức xạ 50%? Rất có thể là Giang Hà vẫn luôn chú ý đến những người này, cố ý nhặt món hời mà thôi.

Loại nhân tài thế này mới là đồ phá hoại nhất.

“Tìm nghiêm túc cho ta.”

Người đàn ông đeo kính dán mắt vào một chỗ.

Đám người lại bắt đầu tìm kiếm, mà lúc này, người đi đầu bỗng nhiên nói: “Suỵt, nhỏ tiếng thôi, phía trước có người!”

“Tìm thấy rồi?”

Mọi người đều hưng phấn.

“Suỵt, cẩn thận chút, lại đây.”

Đám người rón rén đi qua, lặng lẽ nhìn phía xa, quả nhiên, trong một bụi cây khác có một bóng người đang đứng, dường như vẫn đang nói chuyện.

Hắn còn mặc đồng phục của Nhất Trung!

Mơ hồ có thể nghe được hắn đang nói.

“...Giang Hà...”

“...Bạn học… huấn luyện...”

Mấy người đưa mắt nhìn nhau, xem ra người này chính là Giang Hà rồi!

Hầu như rất ít học sinh săn hung thú trong hoang dã, hơn nữa hình như trong thiết bị truyền tin, người đối diện kia có nhắc đến Giang Hà? Còn nữa, nói chuyện trong hoang dã lại dùng loa thay cho tai nghe? Loại hành vi ngu ngốc thế này, chỉ có học sinh mới làm thôi.

Hắn không biết dùng loa sẽ thu hút hung thú đến sao?

“Chuẩn bị ra tay.”
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 45: Thực Lực Gánh Nồi (2)


Người đàn ông đeo kính cười lạnh một tiếng.

“Ha ha.”

Chín người còn lại lần lượt rút vũ khí ra.

Đao kiếm gậy gộc, thậm chí còn có hai người lấy cung tên lạnh lẽo ra nhắm thẳng vào bóng người trọng bụi cây, mũi tên lạnh lẽo phát sáng dưới ánh mặt trời.

Đây là muốn trực tiếp giết chết Giang Hà.

“Nhớ kỹ, trực tiếp ra tay, tuyệt đối không thể để hắn trốn thoát!”

Người đàn ông đeo kính lại ra lệnh, mắt thấy mọi người đã chuẩn bị sẵn sàng, hắn lạnh lùng đếm ngược hai tiếng, hét lên: “Ra tay!”

“Oành!”

Năng lượng tối kinh khủng bỗng nhiên bộc phát, tiểu đội mười người Hắc Phong toàn lực động thủ!

“Chíu!”

“Chíu!”

Tia sáng lạnh bùng lên!

Ngay sau khi vô số người nhảy ra, còn có một nguồn năng lượng tối vô cùng mạnh mẽ!

Chiến đấu.

Bùng phát trong tích tắc!

Chỉ có điều, khiến mọi người không ngờ đến là vào lúc này, thiếu niên kia quay người lại, nhìn vào tiểu đội mười người hung bạo trước mắt cười lạnh một tiếng.

“Xoạt!”

Vừa nhấc tay lên, lòng bàn tay thiếu niên đẩy nhẹ về phía trước: “Sóng! To! Gió! Lớn!”

“Oành!”

Một làn sóng kinh hoàng đột ngột nổ ra.

Năng lượng tối khủng bố giống như thực chất khiến tiểu đội Hắc Phong sợ đến mức quay đầu bỏ chạy.

“Năng lượng tối thực chất hóa, đây là trạng thái khí!”

“Không ổn, chạy mau!”

“Trốn đi!”

Khuôn mặt tất cả mọi người đều thay đổi.

Dù thế nào bọn họ cũng không ngờ được sẽ gặp phải một đối thủ cảnh giới trạng thái khí, hơn nữa còn không phải người tu luyện trạng thái khí vừa mới đột phá.

“Oành!”

Kỹ năng bóng tối đáng sợ bùng nổ.

Sức mạnh của một người tu luyện trạng thái khí, lúc này mới bộc lộ hoàn toàn.

“Xùy!”

Thủy triều nổi lên.

Một vài người tu luyện ở gần thiếu niên này đều trực tiếp bị đập chết, ngay cả sức phản kháng cũng không có, thậm chí trước khi chết trên mặt họ vẫn còn mang biểu cảm kinh hoàng. Còn những người ở xa hơn một chút, sau một hồi vùng vẫy kháng cự vẫn không thể thoát khỏi chiêu thức mạnh mẽ này.

Chết ngay tại chỗ!

Lần giao đấu đầu tiên, chín người chết tại chỗ!

“Phụt!”

Người đàn ông đeo kính ra tay chậm nhất, mắt thấy tình huống bất thường, trực tiếp kích hoạt kỹ năng bóng tối phòng thủ. Sau khi chống lại cú đánh đột ngột, hắn bị thương nặng và bỏ trốn. Một chiêu sóng to gió lớn kia sau khi giết chết chín người cũng không còn bao nhiêu sức mạnh, nếu không người đeo kính kia chắc chắn sẽ không thoát được!

“Chạy chạy chạy!”

Người đàn ông đeo kính đỏ cả mắt.

Làm sao hắn cũng không ngờ được, nhiệm vụ lần này lại gặp phải loại cường giả như thế!

Trạng thái khí...

Bạn học...

Đó là bạn học của Giang Hà!

Giang Hà dường như biết được tình huống không ổn, nên đã nhờ bạn học giúp đỡ! Trong số các học sinh lớp 12 của trường Nhất Trung Tam Hà, không có nhiều học sinh ở trạng thái khí.

A a a, nếu sớm biết thế này thì chắc chắn hắn đã gọi lão đại đến rồi!

Người đàn ông đeo kính điên lên.

Nếu như trốn thoát....

Nếu có thể trốn thoát, hắn nhất định sẽ báo thù.

Điều khiến hắn ngạc nhiên là thiếu niên kia lại không đuổi theo hắn, cứ như vậy mà thờ ơ nhìn hắn chạy đi, trong mắt là sự khinh bỉ vô hạn.

Ánh mắt đó, hắn vô cùng quen thuộc.

Đó là ánh mặt khinh miệt của các học sinh hàng đầu đối với những người tu luyện bên ngoài.

“Tên nhóc chết tiệt!”

Người đàn ông đeo kính nghiến răng đến bật máu, ta nhất định sẽ trả thù!!!

Học sinh rất mạnh, nhưng bọn họ không biết rằng thế giới này đáng sợ đến mức nào! Ngay cả đạo lí cơ bản phải nhổ cỏ tận gốc cũng không hiểu, thực lực mạnh thì đã sao?

“Ta sẽ trở lại!”

Người đàn ông đeo kính bỏ chạy với sự căm thù.

Mà thiếu niên kia chỉ cau mày nhìn hắn rời đi, không đuổi theo một bước nào. Từ đầu đến cuối, hắn chỉ thực hiện duy nhất một động tác. Vài con hung thú vốn đang nhìn chằm chằm hắn cũng sợ hãi bỏ chạy, khoảnh khắc thiếu niên bộc phát kỹ năng bóng tối thật sự quá mạnh mẽ!

“Tinh---”

Thiết bị truyền tin của thiếu niên vẫn đang bật.

“Vừa nãy thế nào rồi?”

Bên kia truyền đến một giọng nói.

“Không có gì, mấy tên phế vật muốn đánh đến đây, chắc người cũng biết loại người này trong hoang dã có rất nhiều, chỉ không ngờ lại dám động đến trên đầu ta.” Thiếu niên cười nhạo, rất nhanh sau đó hắn lại nhíu mày. “Ta nói này, tin tức của ngươi có chính xác không đấy, Giang Hà thật sự ở đây?”

“Buổi sáng đã xác nhận rồi.”

Giọng nói truyền đến từ bên kia: “Lúc hắn rời thành phố đi đến cùng ngoại ô phía Đông đã bị theo dõi chụp lại.”

“Thật sao?”

Thiếu niên nhăn mày: “Ngươi xác nhận lại xem.”

“Hứa Thiếu Minh, ta chỉ phụ trách cung cấp thông tin, còn về trò chơi mèo bắt chuột của hai người, ta không có hứng thú. Nếu ngươi muốn ta điều tra lại lần nữa, thì phải trả thêm tiền.” Giọng nói bên kia lãnh đạm, nhưng lại thốt ra một cái tên gây sốc, thiếu niên này vậy mà lại là Hứa Thiếu Minh!

“Ta biết.”

Hứa Thiếu Minh nhàn nhạt nói: “Cứ trực tiếp khấu trừ là được, ta muốn biết vị trí hiện tại của hắn.”

“Được.”

Bên kia ngắt liên lạc.

Hứa Thiếu Minh kiêu ngạo đứng giữa nơi hoang vu này, ánh mắt đông lại, hắn đến được một tiếng, gần như đã lục tung cái vùng ngoại ô phía Đông thành phố, nhưng chẳng thấy Giang Hà đâu cả!

“Giang Hà.”

“Ta xem ngươi có thể trốn được bao lâu?”

Ánh mắt Hứa Thiếu Minh sắc lạnh.

Dưới cái nắng mặt trời gay gắt, trong không khí lại có thêm vài phần lạnh lẽo không giải thích được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 46: Anh Đây Không Xấu Như Vậy Nhỉ (1)


“Bùm!”

Bóng đen vỡ nát.

Giang Hà lăn mình một cái, lảo đảo tránh đòn.

“Chết tiệt.”

Giang Hà hộc máu nhìn hung thú trước mặt, sắc mặt thật sự khó coi, đang vui vẻ chơi “câu cá”, không ngờ lại câu được một con cá lớn,

—— Vua thú Hoàng Bì, thực lực nó phải ở đỉnh của trạng thái phóng xạ,

Cmn không logic tí nào!

Giang Hà thầm rủa.

Không phải mỗi địa bàn hung thú chỉ có một con đầu đàn à? Vùng ngoại ô phía Tây thành phố vô cùng rộng lớn, sao con đầu đàn lại trùng hợp xuất hiện ở chỗ này?

Gần đây tỷ lệ hắn gặp mấy con quái cấp cao có phải cao quá rồi không?

Mình dễ rước thù hận đến vậy ư? Giang Hà sờ mặt, hẳn là khá đẹp trai mà, chẳng lẽ, gu thẩm mỹ của hung thú và con người không giống nhau?

Giang Hà thở dài.

“Rầm!”

Vua thú Hoàng Bì lại tấn công một lần nữa.

“Mẹ nó, trâu bò cc? Tưởng ta không đánh lại ngươi được à?”

Giang Hà nổi giận.

“Uỳnh!”

“Trắc Không Cước!”

“Uỳnh!”

“Tà Không Cước!”

Giang Hà vận dụng Tam Liên Cước, hai chiêu kỹ năng bóng tối mạnh mẽ tung hoành, đánh vào người Vua thú Hoàng Bì, Hoàng Bì nó đi. Thế nhưng hắn còn chưa kịp lấy lại hơi, Vua thú Hoàng Bì đã lật người đứng dậy từ đất, thế mà chỉ bị thương nhẹ!

“Thôi được, đúng là ngươi trâu bò thật đấy.”

Giang Hà xoay người bỏ chạy, không biết ngại là gì.

Vớ vẩn, đòn tấn công mạnh nhất mà chỉ làm nó thương nhẹ, điều này cho thấy bây giờ hắn bó tay trước Thú Hoàng Bì. Không chạy thì chẳng lẽ chờ chết à?

“Kít ——”

Thú Hoàng Bì rít một tiếng chói tai, tiếp tục đuổi theo hắn không ngừng.

Tốc độ đó…

Giang Hà càng chạy càng thấy lòng lạnh lẽo.

Điểm mạnh nhất của thú Hoàng Bì là tốc độ, mà sau khi trở thành Vua thú Hoàng Bì, lợi thế tốc độ càng được phát huy vô cùng nhuần nhuyễn.

Giang Hà căn bản không trốn được!

“Làm sao đây?”

Giang Hà vẫn bình tĩnh chán.

Mấy bữa nay gặp quá nhiều nguy hiểm, bây giờ hắn hoàn toàn có thể bình tĩnh suy nghĩ. Thậm chí hắn còn nghi ngờ trên người có loại BUFF kỳ lạ kiểu “vô cùng dễ gặp quái cấp cao”? Chắc ít khả năng ha! Nếu đã không phải thì sao hắn suốt ngày gặp quái cấp cao vậy?

Giang Hà chìm trong suy tư.

Vua chuột đen xuất hiện là vì hắn giết quá nhiều con và thảm họa sóng địa chấn, nhưng bây giờ, Giang Hà bỗng nhìn miếng thịt trong tay, hơi cạn lời.

“Đừng nói tên này gây họa nhé?”

Giang Hà dở khóc dở cười.

Miếng thịt Vua chuột đen!

Hóa ra đây mới là mục đích Vua thú Hoàng Bì đuổi giết hắn.

“Làm sao đây?”

Rất nhanh Giang Hà đã đưa ra quyết định.

“Soạt!”

Miếng thịt trong tay bị ném mạnh về một hướng khác, tay Giang Hà dùng sức ném rất xa, đồng thời bỏ chạy. Mắt Vua thú Hoàng Bì sắc bén, lúc nhìn thấy miếng thịt thì dãi dớt chảy hết ra, trực tiếp lao về phía miếng thịt.

Đến lúc nó ăn được miếng thịt thì Giang Hà đã cao chạy xa bay từ sớm.

“Phù ——”

Nhặt lại cái mạng, Giang Hà thở hồng hộc.

Có điều lần này hắn không có bất cứ cảm xúc tiêu cực nào, làm gì còn cách gì khác, chuyện nguy hiểm như thế rất hay xảy ra ở chốn hoang dã. Hồi đầu bị đuổi giết hắn luôn khiếp đảm. Bây giờ hắn mới bị đuổi giết một phút trước, phút sau hắn đã có thể bình tĩnh tiếp tục diệt quái, mà trên thực tế, hắn cũng làm vậy thật.

“Oắt con, tưởng anh đây không chuẩn bị gì trước hả?”

Giang Hà cười khẩy, móc ra một miếng thịt từ trong lồng ngực.

Tuy rằng kích thước chỉ bằng một phần tư miếng ban đầu, nhưng dù gì cũng là thịt Vua chuột đen. Lúc Giang Hà phát hiện mục tiêu của Vua thú Hoàng Bì, hắn đã chặt đứt một phần miếng thịt lớn.

Một miếng nhỏ thế này chắc không khiến Vua thú Hoàng Bì chú ý đâu nhỉ?

“Đi săn tiếp thôi!”

Giang Hà tìm một nơi khá xa, bắt đầu câu cá tiếp.

“Soạt!”

Ném miếng thịt ra.

Giang Hà lặng yên chờ trong bụi cỏ.

Có lẽ vì miếng thịt nhỏ nên đám thú Hoàng Bì không có động tĩnh gì, đợi khoảng mười phút mới có một con thú Hoàng Bì tham ăn đi tới, bị Giang Hà giết ngay tại chỗ.

Đạt được 1% năng lượng tối.

“Bùm!”

Hình ảnh nhấp nháy.

Liễm Tức Thuật — Tĩnh Tâm, kích hoạt hoàn toàn!

“Vèo ——”

Vô số hình ảnh nhấp nháy.

Dường như Giang Hà thôi thúc Tĩnh Tâm theo bản năng, cảnh giới trong cơ thể lập tức trở nên mơ hồ, cảnh giới vốn ở Trạng thái phóng xạ 53%, cũng không thấy rõ.

Đây chính là uy lực mạnh mẽ của Tĩnh Tâm!

“Xong rồi.”

Giang Hà thở phào nhẹ nhõm.

Học được Tĩnh Tâm rồi thì Đấu trường bóng tối tối nay coi như nắm chắc phần thắng. Ngẩng đầu nhìn bầu trời, vẫn còn sớm, Giang Hà chuẩn bị tiếp tục săn thú Hoàng Bì.

Dù sao mấy khi mới có cơ hội thế này.

Nếu như may mắn…

Có khi hôm nay có thể từ 53% tăng lên 100%! Giang Hà suy nghĩ nghiêm túc, đổi sang một bụi cỏ khá khuất khác, bắt đầu sự nghiệp đi săn của mình lần nữa.

Cùng lúc đó.

Vùng ngoại thành phía Đông.

Vẻ mặt Hứa Thiếu Minh ảm đạm, nghe thông tin mới nhận được: “Ngươi nói rằng, Giang Hà qua vùng ngoại thành phía Tây rồi?”

“Đúng vậy.”

Giọng nói bên kia vẫn lãnh đạm như cũ: “Đúng là buổi sáng hắn đến vùng ngoại ô phía Đông, sau đó không biết vì lý do gì, sau khi hắn trở về thì lại sang vùng ngoại ô phía Tây. Bây giờ hắn đang săn thú Hoàng Bì bên đó, đây là tin tức chi tiết nhất rồi, bọn ta sử dụng không ít tài nguyên.”

“Yên tâm đi, không trả ngươi thiếu tiền.”

Hứa Thiếu Minh cười khẩy.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 47: Anh Đây Không Xấu Như Vậy Nhỉ (2)


Phía Tây thành phố…

Thằng oắt con Giang Hà này, tự dưng lại chạy qua phía Tây thành phố?

Theo tin tức điều tra được, oắt con này săn hung thú ở phía Đông thành phố cả tuần nay, sao tự nhiên lại chạy qua phía Tây làm gì? Hay hắn biết mình sẽ đến?

Sao thế được?

Hứa Thiếu Minh lắc đầu.

Hắn không tiếp xúc quá nhiều với Giang Hà, hẳn là đối phương không cảnh giác. Nếu vậy thì chắc chỉ trùng hợp mà thôi, đã thế thì qua phía Tây thành phố giết hắn là được.

“Phí mất một ngày quý báu của ta.”

Hứa Thiếu Minh nở nụ cười khinh miệt: “Loại thấp kém như ngươi nên thấy bằng lòng.”

“Soạt.”

Hứa Thiếu Minh rời khỏi nơi này, đi về phía vùng ngoại thành phía Tây.

Giờ phút này.

Hắn tuyệt đối sẽ không để vuột mất Giang Hà nữa!

...

“Xoẹt!”

Lưỡi dao lóe lên.

Giang Hà phấn khích, 7% năng lượng tối!

Trong một tiếng rưỡi, hắn giết được tổng cộng bảy con thú Hoàng Bì, cảnh giới Trạng thái phóng xạ vốn ở 53% cũng lên đến 60%! Cùng với 20% năng lượng tối hắn dành để học Liễm Túc Thuật, hôm nay hắn đạt được 27% năng lượng tối, thật đáng sợ!

Còn có thể nhiều hơn nữa.

Giang Hà hưng phấn, mong mỏi nhìn con thú Hoàng Bì trước mặt. Mỗi con thú Hoàng Bì trong mắt hắn đều là một con số lấp lánh, từng con một đều có điểm kinh nghiệm trên đầu chúng là 1%!

“Rầm!”

Mặt đất khẽ rung.

“Đây rồi.”

Giang Hà hưng phấn, lại được 1% năng lượng tối… Đcm?

Sắc mặt Giang Hà khẽ thay đổi.

Từ phía chân trời xa bỗng xuất hiện một con thú cao lớn, lao như điên về phía này, đúng là Vua thú Hoàng Bì mà hắn vô cùng quen thuộc!

“Lại đến nữa?”

Giang Hà co giò chạy biến.

“Uỳnh!”

“Uỳnh!”

Mặt đất rung chuyển.

Vua thú Hoàng Bì thấy Giang Hà bỏ chạy thì tốc độ càng nhanh hơn, đuổi thẳng đến đây, tựa như một tia chớp màu vàng xẹt qua không gian, đây là tốc độ cực đại của Vua thú Hoàng Bì.

Không chạy nổi!

Giang Hà thầm chửi, khéo léo ném miếng thịt đi.

Thế nhưng điều khiến hắn sợ hãi là lần này căn bản Vua thú Hoàng Bì không đuổi theo miếng thịt mà kiên định một lòng đuổi theo hắn, mang vẻ thề chết không sờn.

Sao lại vậy?

Giang Hà không thể hiểu nổi.

Con Vua thú Hoàng Bì này không phải mê miếng thịt Vua chuột đen à? Sao lần này hoàn toàn không để miếng thịt vào mắt mà lại đuổi giết mình hắn? Giang Hà choáng hẳn. Ăn no rồi à? Nhưng miếng thịt kia to mà. Hay là do hôm nay hắn giết thú Hoàng Bì quá nên lại bị đại ca của chúng theo dõi?

Nhưng dù là nguyên do nào thì hắn cũng gặp rắc rối!

Kế ném thịt thất bại, chỉ còn cách duy nhất.

Vòng hắc ám!

Chỉ là Giang Hà không nắm chắc thứ này, tuy bây giờ vòng hắc ám có thể giấu ánh sáng đi, nhưng loài thú Hoàng Bì này nổi tiếng về khứu giác! Nếu một khi không có hiệu quả, không chạy được đã đành, còn lãng phí thời gian quý báu của vòng hắc ám, thà rằng như vậy…

Giang Hà nhìn về một hướng trước mặt, đôi mắt ánh lên vẻ kiên định.

Mẹ nó.

Liều một lần nữa vậy.

“Ầm!”

Tốc độ Giang Hà tăng vọt, rẽ sang một hướng khác, bất ngờ lao vào trong rừng cây.

Khu rừng khổng lồ này bao trọn thành phố Tam Hà vào lòng, dường như đi về hướng nào ngoại thành cũng sẽ thấy, phạm vi rộng hơn thành phố Tam Hà rất nhiều! Huống hồ, những khu rừng này thông nhau, mức độ nguy hiểm tương đương, khi màn đêm buông xuống, nơi nơi đều là lãnh địa của đám hung thú đáng sợ.

Buổi sáng Giang Hà còn bảo có chết cũng không vào, buổi chiều đã bất đắc dĩ lao vào lần nữa.

Có điều lần này hắn khôn hơn nhiều, vừa vào rừng cây đã tìm một góc khuất để trốn, sau đó kích hoạt tuyệt chiêu Liễm Tức Thuật!

Tĩnh Khí, đang vận toàn lực!

“Kít ——”

Vua thú Hoàng Bì đột nhiên bất động.

Nó không dám cử động.

Nơi này, Giang Hà có thể vào nhưng nó không thể. Thân phận này của nó bước vào lãnh địa của loài khác, đó chính là khiêu khích, là chiến nhau giành địa bàn! Thế nên nó do dự giây lát, cứ thế từ bỏ việc đuổi giết Giang Hà, lầm lũi quay lại. Trong rừng, Giang Hà đang căng như dây đàn cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng oắt con này cũng rút lui.

Giang Hà lặng lẽ quan sát.

Bây giờ là ban ngày, khu rừng tạm coi là an toàn, gặp nguy hiểm có thể chạy ra ngay, hắn muốn ngó nghiêng chút xem tên Vua thú Hoàng Bì chết tiệt này có thể đi bao xa.

Ngoài bìa rừng.

Vua thú Hoàng Bì buông tha Giang Hà, bỗng hưng phấn trở lại. Vì nó đánh hơi được mùi vị quen thuộc —— thứ đồ ăn chết tiệt, thịt Vua chuột đen. Vừa nãy nó ăn một miếng, đúng là ngon không chịu được. Về phần sinh vật chết tiệt trốn trong kia, lát nữa xử hắn sau.

Vua thú Hoàng Bì hung ác nhìn lại.

“Cái đệt!”

Giang Hà bị dọa hết hồn, mẹ nó, thằng oắt này còn biết đe dọa nữa.

“Run thật!”

Vua thú Hoàng Bì đi hẳn.

Thế nhưng Giang Hà vẫn không động đậy, ánh mắt trước khi đi của thằng oắt này, cứ như kiểu dụ dỗ ngươi đi ra đi, chỉ cần ngươi ra khỏi đó ta sẽ xử ngươi liền.

Sao hắn mắc mưu được chứ?

“Ta xem ngươi có thể đợi ta được bao lâu!”

Giang Hà thầm mắng.

Toàn thân bất động, tinh thần thì chú ý hơi thở Vua thú Hoàng Bì phía xa.

Cuộc đối đầu giữa một người, một thú, cứ vậy bắt đầu. Trong lúc đó, vùng ngoại ô phía Tây thành phố, Hứa Thiếu Minh hừng hực sát khí bước vào khu vực này!
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 48: Hắn Đúng Là Người Tốt (1)


Vùng ngoại ô phía Tây.

Hứa Thiếu Minh đã đến.

Chỉ là, mới vào vùng ngoại ô không được bao xa hắn đã phát hiện dưới chân mình dẫm phải một miếng thịt đỏ tươi.

“Cái quái gì thế này?”

Hứa Thiếu Minh kinh tởm hất chân ra.

Sau đó vừa mở mắt ra lại kinh ngạc phát hiện rằng cách đó không xa có một con vua thú Hoàng Bì đang oán hận nhìn chằm chằm hắn, đôi mắt đỏ như máu đầy sát khí.

“Bị nhắm trúng rồi?”

Hứa Thiếu Minh cau mày.

Những con thú hoang chết tiệt này thật phiền phức, mấy con hung thú bình thường nhìn thấy hắn sớm đã bị dọa bỏ chạy, nhưng những con hung thú được gọi là đầu đàn này căn bản sẽ không bị ảnh hưởng bởi khí thế của hắn.

“Oành!”

Vua thú Hoàng Bì lao tới một cách hung ác.

“Tìm chết!”

Hứa Thiếu Minh sẽ không đồng cảm với những con hung thú.

Một trận đại chiến đột nhiên nổ ra, vua thú Hoàng Bì quả thực rất mạnh, nhưng dù có mạnh đến đâu thì cũng chỉ là một con hung thú bình thường, vô cùng gần với trạng thái khí không có nghĩa là thực sự đạt đến trạng thái khí. Nếu là học sinh trạng thái khí bình thường thì nó có thể dễ dàng chiến thắng, nhưng đối thủ trước mắt này lại là Hứa Thiếu Minh!

“Sóng to gió lớn!”

“Oành!”

Một làn sóng mềm mại xuất hiện.

Đòn tấn công của Hứa Thiếu Minh đánh trúng chỗ hiểm, sau một vài cú đánh dữ dội, con vua thú Hoàng Bì đáng sợ đã chết ngay tại đây.

Dù có mạnh hơn nữa thì rốt cuộc nó cũng không phải trạng thái khí.

“Ong---”

Năng lượng tối mạnh mẽ thoát ra. Đáng tiếc, nó vô dụng với Hứa Thiếu Minh! Cảnh giới hiện tại của hắn là trạng thái khí, loại năng lượng tối cấp thấp này hoàn toàn không giúp được gì cho hắn, chỉ có thể lãng phí toàn bộ. Hơn nữa thoát ra cùng với năng lượng tối còn có một mùi hương kì lạ.

“Hừm.”

Hứa Thiếu Minh che mũi.

Thú Hoàng Bì là sản phẩm của loài chồn sau khi biến dị, mùi hương rất khó chịu, đối với người sạch sẽ từ nhỏ như hắn thì có thể nói là kinh tởm. Săn vua thú Hoàng Bì không nằm trong phạm vi kế hoạch nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều đến hắn, điều khiến hắn chán nản chính là--- hắn vẫn chưa tìm được Giang Hà.

Rất nhanh.

Sau nửa tiếng đồng hồ, hắn gần như đã lục tung toàn bộ vùng ngoại thành, đám thú Hoàng Bì đều bị dọa sợ, nhốn nháo lộn xộn đầy đất. Tuy nhiên, vẫn chưa tìm thấy Giang Hà!

“Xác nhận vị trí của hắn lần nữa đi?”

Hứa Thiếu Minh đã chi rất nhiều tiền để kiếm Giang Hà.

“Vẫn đang ở vùng ngoại ô phía Tây thành phố, trước mắt vẫn chưa quay lại.”

Các nhân viên tình báo bên kia vẫn đang trung thành làm công việc kinh doanh của họ.

“Phải không?”

Hứa Thiếu Minh nghi hoặc.

Hắn thậm chí còn tự hỏi tên nhóc bên kia có đang lừa hắn không? Mặc dù vùng ngoại ô phía Tây rộng lớn, nhưng dưới sự bao phủ cảm ứng của hắn, chẳng có mấy người có thể thoát được. Chung quanh đây cơ bản toàn là thú Hoàng Bì, ngay cả người tu luyện cũng chỉ lác đác, huống chi là Giang Hà.

“Lẽ nào hắn chết rồi?”

Hứa Thiếu Minh cau mày.

“Đây là việc của ngươi.”

“Ta chỉ phụ trách cung cấp thông tin chính xác, còn việc nhận định hắn chết hay chưa, có bị thú dữ hay là ai đó giết chết, thì đó chính là việc của ngươi.”

Nhân viên tình báo bên kia vẫn bình tĩnh thuật lại.

“Ta biết.”

Hứa Thiếu Minh ngắt liên lạc.

“Giang Hà... chết rồi sao?”

Hắn thì thào, hắn đã tìm Giang Hà nửa ngày rồi, lúc này trở về cũng chẳng ích gì, chi bằng cứ ở đây xem xem, tên nhóc kia rốt cuộc có còn sống không?

Một buổi chiều, lặng lẽ qua đi.

Sắc trời ảm đạm.

Hứa Thiếu Minh bình tĩnh chờ cả nửa ngày.

Cứ hễ có chút động tĩnh, hắn đều sẽ đi qua xem, toàn bộ vùng ngoại ô phía Tây đã bị hắn lục tìm không dưới mười lần, còn có vài người tu luyện tới săn thú cũng đều bị hắn đuổi đi hết!

Tuy nhiên Giang hà vẫn không xuất hiện.

Thậm chí ở vùng ngoại ô phía Tây này.

Không có!

Về việc Giang Hà có vào trong rừng sâu của vùng ngoại ô không, hắn cũng không thèm nghĩ đến! Bên trong đó, cho dù là trạng thái khí cũng không dám tùy tiện tiến vào.

Nếu Giang Hà thật sự đi vào đó, vậy chắc chắn sẽ chết đến bã cũng không còn.

“Xem ra thật sự đã xảy ra chuyện rồi.”

Hứa Thiếu Minh thở dài.

Di chứng của sự việc lần trước vẫn chưa hết, trong nhà chắc chắn sẽ khiển trách, hắn lại vì tên nhóc đó mà lãng phí một ngày tu luyện, điều này khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu. Nhưng mà dường như Giang Hà đã chết trong tay hung thú, cho dù hắn muốn báo thù cũng không thể làm gì được.
 

admin

Thiên Ngoại Phi Tiên
Đại Thần
Cấp
0
 
Tham gia
11/6/23
Bài viết
599,359
Điểm cảm xúc
34
Điểm thành tích
48
Giải Thưởng
10
VNĐ
1,000,499
Chương 49: Hắn Đúng Là Người Tốt (2)


Thật là khó chịu!

Aiz...

Cứ vậy mà chết sao?

Hứa Thiếu Minh đột nhiên cảm thấy bản thân có chút buồn cười

Hắn đã vì tên phế vật này mà lãng phí thời gian cả một ngày? Một kẻ tầm thường trạng thái phóng xạ 20%, cho dù có chọc đến mình thì đã sao? Rốt cuộc cũng chỉ là con kiến mà thôi. Loại người này, có thể chết bất cứ lúc nào bất cứ nơi đâu, vốn không đáng để chính mình phải ra tay.

“Thế giới này vốn dĩ không bình đẳng.”

“Có những thiên tài như ta, cũng có loại phế thải như Giang Hà.”

“Có lẽ, ông trời muốn dùng loại phế thải này để mài giũa ý chí của ta!”

“Ta chẳng sao cả!”

“Không thể lãng phí thời gian nữa.”

“Đợt thử nghiệm đầu tiên của lớp 12 sắp đến rồi.”

“Theo phong cách của trường, phần thưởng nhất định phải phong phú, hơn nữa phải là loại không dễ tìm thấy trên thị trường, tất nhiên sẽ tích cực tham gia. Vả lại lần trước bị Tô Tiêu Mạt đánh bại trong ba giây, không biết có bao nhiêu người cười nhạo hắn không được, xem ra đây là thời điểm rửa sạch nỗi nhục lần trước.”

Ánh mắt Hứa Thiếu Minh lạnh lẽo.

Đi loanh quanh tuần tra một hồi, không thấy hơi thở của bất cứ người tu luyện nào, Hứa Thiếu Minh nhẹ nhàng rời đi.

Với sức lực hiện tại, nguyên nhân hắn ở vùng ngoại ô này về cơ bản là để càn quét. Vì vậy hắn khí phách vô song đứng đây một ngày cũng không chịu chút ảnh hưởng nào. Chỉ là hắn không biết rằng trong khu rừng cách đó trăm mét, có một bóng người vẫn đang bất động.

Không di chuyển chút nào suốt cả một buổi chiều!

Người đó, chính là Giang Hà!

“Con thú Hoàng Bì đó vẫn chưa đi?”

Giang Hà vẫn đứng yên, Liễm Tức Thuật được vận hành toàn diện.

Hắn cứ tưởng rằng con thú Hoàng Bì sẽ rời đi rất nhanh, không ngờ rằng lại đứng ngay chỗ cách miệng rừng tầm trăm mét, canh giữ hắn cả buổi chiều! Giang Hà không nhìn thấy, nhưng lại vừa vặn đứng ngay hướng gió, có thể cảm nhận được mùi hương kinh tởm của thú Hoàng Bì.

Mùi của vua thú Hoàng Bì lại còn đặc thù hơn nhiều so với thú Hoàng Bì.

Hắn có thể phân biệt được.

Nhưng mà...

Có nhất thiết phải canh cả ngày không?

Hận thù lớn thế sao?

Lẽ nào trong số những con thú Hoàng Bì bị giết có bạn tình của tên này?

Hay là bạn chí cốt?

Giang Hà nhìn sắc trời đang dần mờ đi, cảm thấy trong rừng có một vài thay đổi nhỏ. Theo kinh nghiệm ngày hôm qua, sắp đến thời gian chuyển giao của đêm trắng rồi!

Không thể đợi nữa.

Giang Hà cắn răng, quyết định đi xem đã xảy ra chuyện gì. Khu rừng vào ban đêm nguy hiểm hơn nhiều so với vùng hoang dã. Sau khi trải qua cuộc khủng hoảng ngày hôm qua, bây giờ có đánh chết hắn cũng không dám ở lại trong rừng nữa.

“Đi xem trước đã, không được lại chạy.”

Nghĩ đến đây, Giang Hà thận trọng bước đến vùng ngoại ô.

Chỉ có điều, lúc hắn đi đến chỗ của vua thú Hoàng Bì, cả người đều choáng váng. Vua thú Hoàng Bì xác thực đang ở đây, nhưng nó đã chết rồi.

“Chết rồi?”

Giang Hà sững sờ.

Nhìn vết thương trên người vua thú Hoàng Bì, vết máu đã đông lại từ lâu, chắc đã chết được một thời gian rồi. Nói cách khác, đã có nhà tu luyện khác đi ngang qua đây, thuận tay giết chết con hung thú này?

“Chà.”

Giang Hà gãi đầu, hai má giật giật.

Cho nên là nói...

Hắn không dám thở mạnh, đứng ở trong rừng trốn cả một buổi chiều, chỉ để tránh con vua thú Hoàng Bì đã chết? Giang Hà cảm thấy mình đã làm một chuyện vô cùng xấu hổ.

“Mất hết mặt mũi rồi.”

Giang Hà lau mồ hôi: “May mà không ai nhìn thấy.”

Nhưng cho dù nói thế nào, cuối cùng cũng được toàn mạng ra ngoài, Giang Hà nhìn trái ngó phải, gần như không có ai xuất hiện, cường giả giết vua thú Hoàng Bì có lẽ đã rời đi từ sớm. Hơn nữa, vận khí cũng không thôi, dường như cả chiều không ai phát hiện ra con vua thú Hoàng Bì này, cuối cùng lại rơi vào tay hắn.

“Hây.”

Giang Hà vác cái xác không lồ của vua thú Hoàng Bì lên và rời đi.

Đi được hơn mười mét, hắn nhìn thấy miếng thịt của vua chuột đen mà mình đã vứt bỏ liền thuận tay nhặt nó lên, lúc này mới trở về.

Nói cho cùng, hắn vẫn rất biết ơn vị “cường giả bí ẩn” đó, không chỉ cứu hắn một mạng, còn tặng hắn một món quà lớn như vậy!

Nếu sau này hắn gặp lại vị “tiền bối” này, chắc chắn sẽ cảm tạ hắn ta thật tốt.

“Người tốt sẽ được báo đáp.”

Giang Hà thầm nhủ trong lòng. Nhưng hắn không biết rằng, cái vị “tiền bối tốt bụng” này không chỉ cứu hắn một mạng, tặng thêm một món quà siêu cấp, mà còn giúp hắn canh giữ cả buổi chiều, nếu không thì những người tu luyện khác sớm đã đến mang xác con vua thú Hoàng Bì đi rồi!

Đương nhiên những lời này nếu để Hứa Thiếu Minh nghe được, chỉ sợ sẽ tức ói ra máu?

Người tốt?

Ơn cứu mạng?

Tặng một món quà lớn?

Huống hồ, bạn học Hứa không chỉ làm những việc này, ngay cả băng nhóm lưu manh mà Giang Hà chọc phải hắn cũng thuận tiện giải quyết hết.

Không thể không nói---

Hắn đúng là một người tốt!
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại https://truyen.diendantruyen.com
Top Bottom