Chào mừng bạn đến với Diễn Đàn Truyện !

Xin vui lòng Đăng ký hoặc Đăng nhập mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Việc Đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký ngay!

Chủ Nhân Được Tạo Ra Như Thế Nào?

  • Tác giả Tác giả admin
  • Ngày gửi Ngày gửi
Chủ Nhân Được Tạo Ra Như Thế Nào?
Chương 40: Phiên ngoại 4 - Lồng giam play(1)


Tại buổi tụ họp của cục cảnh sát, Bành Gia Niên thấy Chu Tĩnh Vũ một mình đi tới, ánh mắt không ngừng nhìn về phía sau, "Chị dâu đâu? Hai người không đến cùng nhau sao?"

Chu Tĩnh Vũ cười, "Cô ấy có việc bận ở nhà."

Người bên cạnh tinh mắt nhìn thấy miếng băng cá nhân trên cằm Chu Tĩnh Vũ, "Yo, Chu đội bị thương à?"

Anh vô thức đưa tay lên chạm vào đó, "Ồ, là bị mèo cào."

Cô thư ký mới lập tức có hứng thú, "Chu đội, anh cũng có nuôi mèo sao!? Là giống gì vậy ạ?"

Chu Tĩnh Vũ cầm ly nước lên, nhấp một ngụm, cười nói: "Mèo bò sữa, rất nghịch ngợm."

Đôi mắt của cô gái nhỏ sáng lên, cô không thể hình dung được một người đàn ông cứng rắn như đội trưởng Chu, một sĩ quan cảnh sát ngoan cường bất khuất lại có thể hót cứt cho mèo, "Con của tôi là giống mèo quất, nó cũng nghịch chết đi được, nó thường xuyên đấu trí với tôi, còn cướp đồ ăn trong đĩa của tôi nữa. Nhưng mỗi lần nó chủ động đến bên cạnh tôi đòi nựng thì vẫn cứ là đáng yêu vô cùng, không thể nào tức giận nổi luôn! Anh nói có phải không, Chu đội? À mà, mèo nhà anh là mèo đực hay mèo cái vậy?"

Chu Tĩnh Vũ như nghĩ đến chuyện gì đó buồn cười, vừa nhếch khóe miệng vừa gật đầu, "Mèo nhà tôi là một cô nương. Đúng là đáng yêu thật đấy, nhưng đôi khi lại cực kì bướng bỉnh, vẫn nên quản nó thật tốt."

"Đúng thật, lần trước con tôi nó đá chai nước hoa mới mua của tôi rơi xuống đất vỡ nát, tức chết mà..." Cô gái nhỏ không ngưng được câu chuyện khi nói đến việc nuôi mèo, vừa nói vừa lôi điện thoại di động ra, cho mọi người xem bức ảnh đẹp trai của "con" cô ấy.

Chu Tĩnh Vũ nhìn con mèo quất lớn nằm lười biếng trên chiếc đệm hình đám mây, khen một câu "Không tồi", nhưng tất cả những gì anh đang nghĩ đến chính là "bò sữa nhỏ" đang bị trừng phạt trong lồng sắt ở nhà.

Hôm trước là cuối tuần, anh muốn Thành Dao dậy sớm chạy bộ và tập thể dục với anh, cô chẳng những nằm lì trên giường không nghe lời mà còn bị anh thúc giục đến nổi cáu, hất đổ ly sữa đậu phộng mà anh đã cẩn thận hâm nóng cho cô, còn há mồm cắn lên cằm anh một ngụm dã man.

Giỏi lắm! Không nghe lời, cáu kỉnh, ném đồ đạc, cắn người?

Kết quả, chiếc "lồng" mà Chu đại cảnh sát tâm huyết dâng trào mua từ tiên sinh của đàn chị Thành Dao sau đó vẫn để không cuối cùng cũng trở nên hữu dụng.

"Ting ting ting..." Một tiếng chuông lanh lảnh vang lên bên ngoài song sắt, là tiếng nhắc nhở từ điều khiển từ xa.

Kể từ sáng ngày hôm qua, Thành Dao đã bị Chu Tĩnh Vũ nhốt trong cái "lồng" sắt này gần ba mươi tiếng đồng hồ.

Toàn thân cô bị lột sạch sẽ, chỉ còn lại băng đô tai mèo trên đỉnh đầu, đuôi cài hoa cúc, còn có một chiếc vòng quanh cổ - tấm thẻ nhỏ hình nơ con bướm khắc tên cô.

Trong lồng có hai cái bát, một cái đựng đầy nước sạch, một cái đựng salad gà mà Chu Tĩnh Vũ đặc biệt chuẩn bị trước khi đi ra ngoài. Thịt và rau củ đều được xé nhỏ trộn với nước sốt chanh vừng đặc sệt, dù không dùng tay mà nằm rạp trên đất như mèo con hay chó con cũng có thể thuận lợi liếm láp và ăn uống.

Thành Dao bị "nhốt" trong lồng, không chỉ mất tự do về thể xác mà quyền được nói chuyện của cô cũng bị tước đoạt không thương tiếc.

"Em thấy chó mèo nhà ai mà có thể nói chuyện chưa?!" Chu Tĩnh Vũ lạnh giọng mắng cô, "Khát hay đói thì kêu một lần, muốn đi vệ sinh thì kêu hai lần."

Mặt Thành Dao đỏ bừng vì xấu hổ, nhìn nét mặt vô cảm của chủ nhân, cô không còn cách nào khác đành phải "meow meow" học theo tiếng mèo kêu.

Ngay cả khi Chu Tĩnh Vũ ra ngoài, nhất cử nhất động của cô vẫn luôn bị anh giám sát qua màn hình theo dõi.

Cô vừa định đưa tay lấy salad gà trong bát thức ăn, chợt nghe thấy tiếng chuông cảnh báo reo lên.

Thành Dao nhìn máy theo dõi trên đầu bằng ánh mắt vô tội, giả bộ đáng thương một lúc, thấy đối phương không có động tĩnh gì, cô lại phải ngoan ngoãn nằm bò xuống, giống như một con mèo nhỏ thực thụ, dùng lưỡi liếm salad trong bát thức ăn.

Cô biết Chu Tĩnh Vũ đang ở nơi khác quan sát cô qua điện thoại di động, cho nên cô tuyệt đối không dám để lại đồ ăn thừa, thậm chí còn thành thật liếm sạch nước sốt dưới đáy bát.

Thế này rất dễ khát nước, vì thế Thành Dao lại nằm xuống trước bát nước sạch, ùng ục uống nước.

Một hơi uống hết non nửa bát, một lúc sau, cô cảm thấy áp lực ở phần bụng dưới ngày càng tăng, đây là tín hiệu sinh lý từ bàng quang truyền đến não.

Thành Dao bắt đầu kẹp chặt hai chân lại, cố gắng áp chế ý muốn đi tiểu ngày càng lớn, cảm giác dần dần căng đầy ở bụng dưới khiến hạ thể cô bắt đầu giãn ra và co lại.
 
Chương 41: Phiên ngoại 5 - Lồng giam play(2)


"Meow meow...meow meow..." Thành Dao kêu hai lần lên máy theo dõi, dừng lại một lát, rồi lại kêu thêm hai lần nữa. 

Sau nhiều lần như vậy, tiếng meow của mèo nhỏ bắt đầu run lên, nhưng trong máy theo dõi vẫn im lặng như cũ. 

Bàng quang cực kỳ chua xót, bụng dưới cũng ngày càng đau nhói. 

Thành Dao thút thít. 

Chủ nhân khi nào mới trở lại? 

Cô không nhịn được nữa rồi! 

... 

Chu Tĩnh Vũ lấy cớ về nhà cho mèo ăn để rời bữa tiệc sớm. 

Vừa lấy chìa khóa mở cửa, anh nghe thấy một tiếng "meow meow" nhỏ truyền đến từ trong góc phòng. 

"Bò sữa nhỏ" nghịch ngợm của nhà anh lần này có lẽ đã rút ra được một bài học: Cô ăn sạch món salad trộn trong bát thức ăn và thậm chí một cọng rau cũng không dám thừa lại, lại nhịn tiểu lâu như vậy, anh có thể nhìn thấy rõ ràng khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng trên màn hình theo dõi của điện thoại di động. 

Chu Tĩnh Vũ đi tới, mở cửa lồng sắt, sau đó vỗ lên chân mình hai cái. 

Thành Dao thận trọng bò ra bằng bốn chân, giương mắt nhìn Chu Tĩnh Vũ cầu xin, dụi dụi đầu vào lòng bàn tay anh lấy lòng, cơ thể cũng dựa vào đùi anh. 

Chu Tĩnh Vũ bị thái độ nhu thuận này của cô lấy lòng, anh nhéo nhéo mặt của Thành Dao, "Có thể nói chuyện rồi, Dao Dao muốn nói cái gì?" 

"Dao Dao" là cái tên được khắc trên thẻ đeo cổ. 

"Chủ nhân." Thành Dao chịu đựng sự xấu hổ nói, "Dao Dao muốn...muốn đi toilet." 

"Đi toilet?" Chu Tĩnh Vũ bóp mạnh hai má cô, nâng lên, hỏi ngược lại, mắt nhìn thẳng vào đồng tử của Thành Dao. 

"Huhu..." Thành Dao biết mình lại mắc sai lầm, cô có thể cảm nhận được điều đó từ lực bóp của chủ nhân trên khuôn mặt của mình, "Dao Dao, Dao Dao muốn đi tiểu. Dao Dao không thể nhịn được nữa...huhu...... " 

Đúng rồi, "con mèo nhỏ" làm sao biết đi toilet, nhà vệ sinh là dành cho người, mèo nhỏ chỉ biết tè vào khay cát. Giống như "mèo nhỏ" chỉ biết bò trên mặt đất, chỉ biết liếm để ăn uống, chỉ được nói chuyện khi được sự cho phép của chủ nhân.... 

Lòng tự tôn của Thành Dao một lần nữa bị Chu Tĩnh Vũ tàn nhẫn nghiền nát, sau đó nhặt lên từng mảnh, lắp ráp thành hình dạng mà anh muốn. 

Trong quá trình nghiền nát và ghép lại, cô cũng xác nhận lại thân phận của mình một lần nữa, thân phận này khiến cô cảm thấy an tâm: Cô là vật cưng nhỏ của anh. 

Tựa như chiếc vòng mà Chu Tĩnh Vũ đã làm riêng cho cô: Mặt trước là biệt hiệu mà anh đã đặt, mặt sau được khắc dòng chữ "Owned By Zhou". (Zhou: Bính âm của từ Chu trong tên CTV)

Owned - bị sở hữu, bị kiểm soát, 100% thuộc về. 

Chủ nhân hài lòng gãi gãi cằm "mèo nhỏ", "Lần này đã đổi cho em một khay cát pha lê mới, nhanh đi thử xem." 

Thành Dao bò đến "bồn cầu mèo" trong góc, dạng hai chân ra, ngồi xổm ở trên "khay đựng phân mèo", bụm mặt không nhìn Chu Tĩnh Vũ, nhăn nhó một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được nữa đành tiểu ra trước mặt anh. 

Chất lỏng màu vàng nhạt tí tách nhỏ lên lớp cát pha lê màu hồng, một khu vực nhỏ nhanh chóng trở nên đậm màu và kết tụ lại với nhau thành cục. 

Thành Dao có thể cảm nhận được ánh mắt của Chu Tĩnh Vũ đang nhìn chằm chằm vào mình, cô túng quẫn đến mức muốn khóc. 

Thật là mất mặt! 

Cô hận không thể vùi mình xuống đất. 

Bỗng nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên bên tai, mang theo một tiếng cười mãn nguyện: 

"Thật là ngoan." 

Chu Tĩnh Vũ đến bên cạnh Thành Dao, vươn tay giúp cô làm sạch những hạt cát silicone dính vào đuôi, lại đánh một cái lên mông rồi bế cô đi vào nhà. 

"Con mèo nhỏ" được đặt nằm ngửa trên giường, nhưng hai mắt bị buộc chặt lại bằng một cái cà vạt. 

Thị giác mất đi làm cho các giác quan khác trở nên nhạy cảm hơn.

Thành Dao có thể nghe thấy rõ ràng tiếng thở dốc khó chịu của chính mình, còn có thể ngửi được rõ ràng hormone nam tính từ hơi thở của Chu Tĩnh Vũ toát ra. 

Có điều, chủ nhân của cô không chịu đến gần hơn nữa, cơ thể của cô đang bắt đầu đỏ và nóng lên, nhưng chủ nhân chỉ miễn cưỡng cho cô vài cái vuốt ve nhẹ nhàng.
 
Chương 42: Phiên ngoại 6 - Lồng giam play(3)


Từng đợt ham muốn dâng trào trong cơ thể khiến Thành Dao kẹp chặt hai chân lại, bí mật cọ xát, tiếng rên rỉ trong miệng đã sớm đổi âm điệu, "Chủ nhân...Chủ nhân..." 

Cô thấp giọng gọi tên anh. 

"Muốn sao?" 

Thành Dao biết Chu Tĩnh Vũ đang cười, tuy rằng hai mắt bị bịt kín, nhưng giọng nói của anh rõ ràng nhuộm lên một tia vui vẻ. 

"Em muốn, Chủ nhân." 

"Tự mình sờ cho anh xem."

Đây không phải là một kiến nghị, mà là mệnh lệnh. 

Máu kích thích dồn lên đại não, Thành Dao tùy tiện đáp ứng, bàn tay phủ lên quả vú sữa mềm mại đang run lên vì phấn khích trước ngực, cô tự nắm lấy nó rồi lôi mạnh. 

"Hừm..." Hơi đau, nhưng còn kém xa so với kích thích mà Chu Tĩnh Vũ mang lại. 

Tay còn lại trượt xuống dưới, linh hoạt lướt tới miệng huyệt, xoa nắn rồi dùng ngón tay bóp hạt đậu đã cương cứng khiến cô sung sướng tràn ra tiếng rên yêu kiều. 

Đôi tai nhạy cảm bắt được âm thanh nuốt nước bọt của người đàn ông, mặc dù anh đã cố gắng hết sức để bình tĩnh lại hô hấp của mình, Thành Dao vẫn có thể nghe thấy sự kích động trong giọng nói của anh. 

"Mạnh lên."

Anh nói.

Ánh mắt của Chu Tĩnh Vũ như tóe ra tia lửa, nó hiện thực hóa khi anh đi quanh cơ thể Thành Dao, như thể làn da lỏa lồ của cô sẽ bị anh thêu cháy. 

Ngón tay cô từng chút một thâm nhập vào hành lang chật hẹp của chính mình, chậm rãi ra vào, bàn tay thuận thế cọ cọ vào hạt đậu phía trên miệng huyệt. 

Rất nhanh, bên trong vặn vẹo ngứa ngáy đã không còn thỏa mãn với một ngón tay nữa, cô đút thêm hai ngón vào, động tác đâm vào cũng nhanh dần, khuấy động phát ra tiếng nước. 

"Aha...Chủ nhân...nhanh, nhanh hơn chút nữa..." 

Cô vừa thủ d*m vừa gọi tên anh, lưỡi vô thức thè ra, uốn thành một vòng cung mê người trong không khí. 

"Thật là con mẹ nó thiếu chịch!" 

Người đàn ông trầm giọng chửi một câu, đột nhiên nắm lấy eo "mèo nhỏ", nâng cô lên không trung. 

Cà vạt bị kéo xuống, nhưng tầm nhìn của Thành Dao vẫn là một mảnh tối đen. 

Bàn tay to sau gáy gắt gao ấn mặt cô vùi vào trong gối, ngay cả hô hấp cũng bị chặn lại. 

Thân trên nhanh chóng bị đè nằm sấp xuống, hai chân bị kéo gập lại, cái mông nhỏ với cái đuôi vểnh lên không trung, trở thành điểm cao nhất. 

Cô nghe thấy tiếng kim loại va chạm, đó là tiếng chủ nhân đang tháo thắt lưng.

Cái đuôi bị nhấc lên, bàn tay rơi xuống kêu "bôm bốp", chỉ vài cái đã làm quả đào nhỏ run rẩy lên. 

"Mèo nhỏ" không khỏi vặn vẹo cặp mông, lại bị chủ nhân lấy thắt lưng gấp lại rồi niết mấy lần lên lỗ đít, vô tình mài lên cuống hoa đang run rẩy, mật dịch thấm ra từng đợt một

Thành Dao kêu lên trong đau đớn và khoái cảm, hoảng hốt cảm nhận được gã đang chống lên giữa hai chân mình cũng càng ngày càng to lớn. 

Chu Tĩnh Vũ cầm lấy phân thân của mình trượt lên trượt xuống trên miệng huyệt của cô, thỉnh thoảng cố ý cọ mạnh vào cuống hoa, nhưng lại nghiên đi không chịu cho vào, dù có lỡ chọc vào miệng huyệt vào vài phân thì cũng sẽ lập tức lui ra. 

Thành Dao thở hổn hển trước sự trêu chọc của anh, gần như ngã quỵ. 

"Biết sai chưa?" 

"Em biết, em biết." Mèo nhỏ vội vàng gật đầu, lắc lắc thân mình muốn chủ động nuốt lấy anh, "Em sai rồi, chủ nhân, em sai rồi." 

Người đàn ông tự mình chịu đựng cũng rất gian nan, hung hăng tát cô thêm vài cái, lùi lại một chút, sau đó mạnh bạo dập thắt lưng xuống, cuối cùng đục cả gốc cây vào trong, ngay lập tức bắt đầu đóng cọc không thương tiếc. 

Những nếp uốn ở sâu trong động hoa bị ép đi ủi lại, dòng nước trắng mịn trong đường hành lang bị kéo ra, kéo theo những sợi chỉ bạc dâm mĩ ra không khí.

Băng đô tai mèo trên đầu Thành Dao bị đâm cho xiêu vẹo, cái đuôi đã sớm bị nước dâm của chính mình làm cho ướt nhẹp. 

Từng trận thở hổn hển bùng nổ kèm theo âm thanh va chạm không ngớt của da thịt, một mảnh nhớp nháp thối rữa. 

"Về sau còn dám nổi cáu nữa không?" Chu Tĩnh Vũ dùng sức kéo vòng cổ của cô về phía sau, nhìn cô gái buộc phải ngẩng đầu thừa nhận sự va chạm của chính mình. 

Thành Dao chưa kịp trả lời thì cô đã hét lên chói tai, toàn thân co rút, ngón chân co quắp chặt lại, mông cũng vểnh lên cao hơn nữa. 

Sự bóp nghẹt dồn dập trong lỗ nhỏ đã lên đến một tầm cao mới, Chu Tĩnh Vũ biết cô sắp lên đỉnh, anh bèn ôm chặt cô vào lòng, dưới hông càng lúc càng đâm sâu vào trong hoa tâm. 

Dịch nóng trong động hoa ào ạt tuôn ra, tưới lên đầu nấm vốn đã mẫn cảm vô cùng, thắt lưng Chu Tĩnh Vũ tê dại, anh bắn hết vào trong. 

"Con mèo nhỏ" đuối sức được chủ bế đi tắm rửa, trong miệng bỗng lẩm bẩm câu gì đó. 

Âm thanh tuy nhỏ, nhưng Chu Tĩnh Vũ kề sát bên tai vẫn nghe thấy.

Ban đầu anh hơi ngạc nhiên, khẽ cau mày nhìn cô gái đang say ngủ trong vòng tay mình, nhìn rồi lại nhìn, sau đó bất lực lắc đầu bật cười thành tiếng. 

Cô nàng Thành Dao này vừa mới nói, "Để rồi xem, xem em có dám không."
 
CHÚ Ý !!!
Các đạo hữu nhớ thêm TÊN CHƯƠNG và THỨ TỰ CHƯƠNG ở ô phía trên phần trả lời nhanh. Như vậy hệ thống mới tạo được DANH SÁCH CHƯƠNG.
Cập nhật chức năng ĐĂNG TRUYỆN và THÊM CHƯƠNG MỚI trên web Diễn Đàn Truyện tại: https://hoinhieuchu.com
Back
Top